Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 10: Chương 10



Bạch Đại Sơn quay đầu lại, gương mặt tuấn tú toát ra khí thế không ai dám lại gần, anh nói: "Tôi không có ý gì khác với cô nên cô không cần phải sợ như vậy đâu."

Lời này cũng khiến Lý Trình Trình biết rằng, đối với sự nghi ngờ của cô, anh đã cảm thấy tức giận.

Bạch Đại Sơn lấy chìa khóa mở cửa sân rồi quay đầu nhìn Lý Trình Trình, ra hiệu cho cô đi vào, sau đó anh cũng đi vào rồi đóng cửa lại.

Ban đêm rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số thứ. Bạch Đại Sơn đi vào nhà trước, thắp nến, chỉ có gian phòng chính sáng rực lên, anh dùng chân đẩy ghế đẩu, nói hai chữ "ngồi đi" với Lý Trình Trình, sau đó anh đi ra ngoài.

Một lúc sau anh mang một bát lớn vào, đặt trước mặt Lý Trình Trình, còn đặt đũa lên bát.

Trong bát có hai cái đùi gà to, một cái mề gà, một quả tim gà, còn có hai miếng thịt ức gà, toàn bộ bát lớn toàn là thịt gà, không có một chút nước canh nào, thậm chí còn có một ít hoa sứ.

Vậy nên, đây là một con gà mái?

Lý Trình Trình ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đây là..."

Ở nông thôn, gà mái là thứ quý giá nhất. Người khác sinh con ở cữ cũng không được ăn gà mái nhưng người đàn ông này lại cho cô một bát thịt gà lớn như vậy.

Bạch Đại Sơn không giải thích gì thêm với Lý Trình Trình, quay người đi vào bếp, lại bưng một bát đặt trước mặt Lý Trình Trình. Lý Trình Trình cúi đầu nhìn, hóa ra là một bát canh gà đầy ắp.

Lần này, Bạch Đại Sơn trực tiếp không cho Lý Trình Trình cơ hội mở miệng, lại đi vào bếp, một lúc sau mới bưng một bát canh gà trở lại, ngồi xuống bên cạnh Lý Trình Trình và bắt đầu ăn.

Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy. Làn da hơi ngăm của anh rất sạch sẽ, không có gì cả, không có một nốt ruồi, một chấm nhỏ hay thậm chí là một nốt mụn nào, đường nét xương hàm rất mượt mà, khuôn mặt tuấn tú cũng rất cương nghị.

Vẻ ngoài của anh như một ngôi sao điện ảnh, thực sự không tệ.

Anh dùng một tay bưng bát lên, há miệng uống canh, hầu kết gợi cảm lăn lên lăn xuống, toát ra một chút vẻ cấm dục, dường như đang phát ra lời mời nào đó về phía cô, khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Người đàn ông này thật sự đang dụ dỗ người ta phạm tội.

Có lẽ ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Trình Trình, anh nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"

Lý Trình Trình xấu hổ thu hồi tầm mắt, một lúc cũng không biết phải làm thế nào. Cô nhìn thấy chiếc đùi gà to trong bát của mình, vội vàng gắp một cái cho Bạch Đại Sơn. Bạch Đại Sơn nhìn chiếc đùi gà trong bát, bỗng nhiên có chút thất thần.

Mặc dù nhà anh có nuôi vài con gà nhưng có thể ăn gà uống canh gà một cách thoải mái như thế này, đây vẫn là lần đầu tiên của anh.

Trước đây, nếu trong nhà g.i.ế.c một con gà thì toàn bộ thịt gà đều vào bụng Bạch San San. Cô ta ăn một bữa không hết thì chia ra hai bữa, anh và Bạch Vân Sơn không được ăn một miếng nào, thậm chí một bát canh gà cũng không được uống. Cô ta chính là ngang ngược như vậy.

Chuyện này cũng tại họ, lúc cha mẹ qua đời, Bạch San San mới hơn hai tuổi, chưa đầy ba tuổi nên mấy người anh trai đều cưng chiều, xem cô ta như bảo bối. Cho nên sau này cô ta mới hình thành tính cách ngang bướng như vậy.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn và mạnh mẽ trước mặt tạo nên sự tương phản rõ rệt khi so sánh với Bạch San San được nuông chiều sinh ra ương ngạnh lại thích ganh đua so đo kia. Khi nghĩ đến Bạch San San, Bạch Đại Sơn cảm thấy bất lực, bản thân anh cũng đã lớn tuổi mà chẳng có gì, giờ là lúc anh cũng nên lo cho mình rồi.

Bạch Đại Sơn nhìn cô gái bên cạnh cũng trạc tuổi Bạch San San, lần đầu tiên anh có một cảm giác thôi thúc muốn tiếp cận với người khác giới.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng mà vô tội của cô, anh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Anh không biết liệu việc nghĩ theo hướng này có đúng hay không nhưng anh không thể kiểm soát được trái tim của mình, cũng không muốn kiểm soát.

Thấy Bạch Đại Sơn cứ nhìn mình như vậy, Lý Trình Trình cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nhớ lại những lời anh vừa nói là "tôi không có ý gì khác với cô" thì cô cũng yên tâm hơn. Cô hỏi: "Sáng mai anh có thể đưa tôi đến thị trấn không? Hoặc đến gần trường cấp hai hoặc trường cấp ba cũng được."

Bạch Đại Sơn gật đầu, đáp: "Được, nhưng cô phải dậy sớm, năm giờ sáng nhé? Không thể để trễ giờ làm việc."

Lý Trình Trình vui vẻ gật đầu, sau đó lại thất vọng, nói: "Tôi không có thứ gì để xem giờ, vậy lát nữa tôi sẽ trở về hang động. Tối nay tôi không về nhà mà ngủ ở hang động một đêm. Sáng mai anh có thể đi từ phía hang động không?"

Bạch Đại Sơn gật đầu.

Lý Trình Trình lập tức nở nụ cười, vô cùng vui mừng: "Cảm ơn anh, đợi sau này tôi phát đạt rồi, nhất định sẽ dẫn anh đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp."

Trong thời đại này, hầu hết mọi người đều không biết làm gì để kiếm tiền, cũng không biết cách kinh doanh. Mặc dù cô cũng không phải là người giỏi giang gì nhưng cô biết cách làm thế nào để kiếm tiền. Sau khi kiếm được tiền, cô có thể báo đáp lại sự giúp đỡ của anh đối với mình.

Sau khi Lý Trình Trình ăn một bát lớn thịt gà, uống một bát nước luộc gà xong, cô sờ bụng mình, cảm thán: "Thật là thoải mái."

Khi Lý Trình Trình định đi, Bạch Đại Sơn lên tiếng: "Hay là cô cứ ở lại đây đi!"

"Hả?" Lý Trình Trình nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

"Tôi về nhà, cô cứ ở lại đây. Năm giờ sáng mai tôi sẽ qua gọi cô." Ở trong hang động vào ban đêm cũng không an toàn, nếu có thú hoang ngửi thấy mùi đến đó thì không hay.

Lúc này, Lý Trình Trình càng ngạc nhiên hơn: "Không phải đây là nhà của anh sao?"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đây là nhà dành cho em trai tôi, cậu ấy không có ở nhà, trong thời gian ngắn sẽ không về. Tôi thỉnh thoảng qua đây dọn dẹp vệ sinh và thu dọn, giường chiếu đều sạch sẽ."

Lý Trình Trình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không được, tôi vẫn nên trở về hang động thôi!"

Ở nhà người không quen biết rất ngại, nếu người ta về nhà mà biết được rồi tức giận thì làm sao?

Hơn nữa, mấy gói dâu của cô vẫn còn ở trong hang động. Cô đi lên trấn là để bán quả dâu, nếu không mang theo dâu thì đi lên trấn làm gì?

Bạch Đại Sơn bất đắc dĩ, chỉ đành đưa Lý Trình Trình đến hang động. Nhưng anh không vào mà cho Lý Trình Trình nửa hộp diêm, sau đó trở về nhà. Lý Trình Trình đốt một bó rơm khô, đốt cháy vài que củi, ánh lửa chiếu sáng hang động. Cô kiểm tra hang động khắp nơi, còn túm lấy rơm khô kiểm tra, thấy không có những thứ như rắn rết, cô mới yên tâm nằm xuống.

Mặc dù rơm khô khá đau người nhưng cũng yên tâm hơn khi ngủ ở nhà họ Lý.

Tháng sáu trời sáng rất nhanh. Lúc hơn bốn giờ sáng, trời đã hơi sáng, Lý Trình Trình nghe thấy tiếng động bên ngoài hang động, biết là Bạch Đại Sơn đến tìm cô, liền vội vàng đáp một tiếng: "Tôi tỉnh rồi, anh có thể vào."

Bạch Đại Sơn nghe thấy vậy, đi vào trong hang. Nhìn thấy cô đang đầu tóc rối bù, trông rất mềm mại, dễ thương, lòng anh mềm nhũn hết cả.

Lý Trình Trình tùy tiện vuốt lại tóc, khoác giỏ lên lưng, cầm lấy cái giỏ khác, nói với Bạch Đại Sơn: "Chúng ta đi thôi, làm phiền anh rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không phải vì cô, Bạch Đại Sơn cũng có thể ngủ thêm vài tiếng nữa.

"Không sao, bình thường tôi cũng dậy sớm." Bạch Đại Sơn cầm lấy giỏ sau lưng Lý Trình Trình. Anh nhìn thấy bên trong có những quả mọng bọc trong lá. Mặc dù anh khá tò mò nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Anh sợ hỏi nhiều sẽ khiến cô cảm thấy phiền.

Thời gian rất sớm, thôn An Cư yên tĩnh không có một tiếng động nào.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 11: Chương 11



Sau khi rời khỏi thôn An Cư, họ lại đi lên một con đường nông thôn dài tít tắp. Vào thời này, những con đường ở nông thôn chủ yếu là đường đất và đá cuội, không giống như đường bê tông và đường nhựa ở đời trước.

Nhưng cũng có một điểm giống, đó là hai bên đều có những hàng cây thẳng tắp.

Tuy nhiên, hàng cây này cũng không giống với hàng cây ở đời trước, mà là những cây dương cao thẳng, lá to, sức sống rất dồi dào. Vào mùa xuân, chỉ cần hái vài cành cây c*m v** đất, nó có thể bén rễ và nảy mầm. Đây cũng là lý do tại sao nơi này lại chọn loại cây này làm cây ven đường.

"Cô định đi đâu?" Đi được một lúc lâu, Bạch Đại Sơn mới mở lời phá vỡ sự ngượng ngùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trực tiếp đến trường học đi!" Một trường học ít nhất cũng có vài trăm, thậm chí cả nghìn người, chắc chắn cha mẹ sẽ cho tiền mua bữa sáng. Cô chỉ bán quả dâu của mình với giá một xu một bọc, cô tin rằng sẽ có khá nhiều người mua.

Cho dù chỉ có một phần mười người mua, cô cũng có thể kiếm được vài đồng, đây là một công việc không cần vốn liếng gì cả.

"Thế nào? Có thể chịu đựng được không?" Đi được gần một tiếng đồng hồ, Bạch Đại Sơn liếc nhìn cô gái bên cạnh. Cô không kêu ca than vãn gì nên anh cũng rất khâm phục cô.

Lý Trình Trình gật đầu, nói: "Vẫn ổn, tối qua ăn đùi gà đúng là không uổng phí."

Khoảng một tiếng rưỡi sau, hai người đến cổng trường Trung học Thần Quang. Bạch Đại Sơn đặt chiếc giỏ xuống, hỏi: "Đi đường cũ trở về, cô biết cách đi như thế nào chưa?"

Lý Trình Trình mỉm cười gật đầu, đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Bây giờ tôi không có gì cả, không thể cho anh thứ gì. Đợi tôi kiếm được tiền, sẽ mua bánh bao thịt lớn cho anh ăn."

Bạch Đại Sơn đứng bên cạnh. Lý Trình Trình cũng không tiện bày hàng nên cứ nhìn anh. Cho đến khi Bạch Đại Sơn bị nhìn đến xấu hổ, mới quay người rời đi. Một lúc sau, Bạch Đại Sơn lại quay lại, đưa một túi giấy cho Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình hỏi: "Đây là gì?"

"Cô cầm lấy xem thử là biết." Bạch Đại Sơn thúc giục.

Lý Trình Trình do dự một lúc, mới nhận lấy túi giấy, mở ra xem. Hóa ra là hai chiếc bánh bao lớn trắng ngần. Lý Trình Trình lập tức đỏ hoe mắt, không ngờ lại có người quan tâm cô có đói bụng hay không, lại còn mua cho cô những chiếc bánh bao mà người khác cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.

Ngay cả cha mẹ cô ở đời trước cũng không đối xử với cô như vậy. Họ chưa bao giờ quan tâm cô có đói hay có mệt không. Họ chỉ đòi tiền của cô, chỉ cần họ gọi điện, mở miệng là hỏi tiền, ước gì có thể lấy hết tiền lương một tháng của cô.

Cô có tiền trả tiền thuê nhà hay không, có tiền ăn hay không, họ hoàn toàn không quan tâm.

Lý Trình Trình định ngẩng đầu nói lời cảm ơn, kết quả lại nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của Bạch Đại Sơn. Cô nghĩ thầm dù sao cũng ở cùng một thôn, về sau muốn nói cảm ơn anh cũng không khó. Vì vậy Lý Trình Trình ngồi xuống, từ từ ăn bánh bao thịt.

Đến khi trời sáng hẳn, người bảo vệ đi đến mở cổng trường. Lý Trình Trình do dự một lúc, bèn lấy hai gói quả dâu đi tới, nói: "Ông ơi, chào ông. Cháu muốn bán dâu ở trước cổng trường, cháu chỉ bán một lúc thôi, được không ạ?"

Cô nói xong liền đưa hai gói quả dâu đưa cho ông ấy.

Ông lão bị hành động của Lý Trình Trình làm cho sửng sốt một lúc, đều nói không giơ tay đánh người đang cười. Đối diện với một đứa trẻ lễ phép như vậy, ông ấy không thể nói lời đuổi cô đi được.

"Được rồi, vậy cháu ở bên cạnh bán, đừng cản trở học sinh ra vào trường. Đồ thì ông không cần đâu, cháu mang đồ tới đây cũng vất vả rồi."

"Cảm ơn ông. Cháu còn có đồ khác, lần sau sẽ mang cho ông." Lý Trình Trình nhét gói dâu vào tay ông lão rồi chạy đến ngồi xổm ở bên cạnh giỏ.

Các học sinh bắt đầu đến trường thành từng tốp. Lúc đầu Lý Trình Trình vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng nhìn thấy học sinh lần lượt bước vào trường, nếu cứ đợi thì không có ai tới mua. Cô đành liều lĩnh, hô lên: "Các bạn, ở đây có dâu, chính là quả dâu trong bài "Từ vườn bách thảo đến nhà ba gian" viết về loại quả dâu màu tím đỏ, chua ngọt, một gói chỉ một xu thôi."

Lý Trình Trình xé vài gói lá cây, để lộ những quả dâu to và đỏ, như vậy mọi người có thể nhìn thấy chất lượng của dâu ngay lập tức.

Mấy học sinh đều nhìn thấy, quả dâu thực sự rất to, một xu một gói, mua cũng không lỗ. Vì vậy mỗi người mua một gói, trả tiền xong thì vội vàng mở gói lá cây ra, bắt đầu thưởng thức, thấy mùi vị thực sự không tệ. Rất nhanh có người mua thêm.

Một lúc sau đã bán được mười gói, thu được một hào. Lý Trình Trình càng tăng thêm tự tin. Cô nuốt nước bọt, lớn tiếng hô: "Bán dâu đây, dâu chua ngọt đây. Một xu một gói. Là dâu mới hái, chỉ một xu một gói thôi..."

Ông lão gác cổng ngồi trong phòng gác, rảnh rỗi liền mở gói lá cây ra, lấy một quả dâu tròn tròn bỏ vào miệng. Ông ấy vừa m*t một cái, trong miệng lập tức đầy nước, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất ngon.

Vì vậy ông lão vội vàng móc một hào, đến chỗ Lý Trình Trình mua mười gói. Ông ấy mua về cho cháu trai nhà mình, cháu trai chắc chắn sẽ thích mùi vị này.

Các học sinh thấy ông lão gác cổng cũng mua, biết chắc là loại dâu này mùi vị không tệ nên tranh nhau trả tiền mua. Có người vừa ăn hết một gói dâu nhưng ăn xong vẫn thấy chưa đã nên tiếp tục mua thêm mấy gói.

Lý Trình Trình mang theo một giỏ đeo lưng và một giỏ mây đựng dâu, rất nhanh đã bán hết. Cô không rõ mình thu được bao nhiêu tiền, chỉ trực tiếp cất tiền vào trong áo, sau đó nhặt từng chiếc lá còn sót lại trên mặt đất.

Bày bán trước cổng trường, nhất định phải chú ý vệ sinh. Nếu không dọn dẹp sạch sẽ, lần sau ai còn cho cô đến đây bày bán nữa chứ?

Lý Trình Trình đang cúi xuống nhặt lá trên đất thì đột nhiên một bàn chân đạp vào người cô, đạp cô ngã xuống đất. Lý Trình Trình quay đầu thì nhìn thấy cô gái hung dữ đang đứng trước mặt cô, tức giận hỏi: "Bạn học này, tôi có quen cô không?"

"Vì sao quần áo của tôi lại ở trên người cô? Nói, ai cho phép cô mặc quần áo của tôi? Cô trả lại cho tôi... Trả lại cho tôi..." Cô gái bổ nhào vào người Lý Trình Trình trên người, ra tay kéo quần áo của cô.

Tuy rằng tối hôm qua Lý Trình Trình được ăn một bữa no nê nhưng một bữa no nê cũng không thể khiến cơ thể khỏe lên ngay được. Cô đương nhiên không phải đối thủ của nữ sinh có thân thể khỏe mạnh, áo bị người ta kéo vài cái đã trở nên đã trở nên rách nát...

"Bạch San San, Bạch San San, ở cửa hàng bách hóa và cửa hàng cung ứng có rất nhiều quần áo cùng kiểu. Cậu có thể mua và người khác cũng có thể mua. Cậu dựa vào đâu để xác định quần áo của người ta là của cậu? Không thể là cùng một kiểu sao?" Bạn cùng lớp của Bạch San San kéo cô ta ra khỏi người Lý Trình Trình, khuyên nhủ một cách bất lực.

Đánh người trước cổng trường, cô ta còn muốn giữ danh tiếng không?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 12: Chương 12



Hiện giờ buổi sáng Bạch San San cũng chỉ được ăn một quả trứng, tiền tiêu vặt cũng chỉ có hai hào, lại thêm việc nói chuyện với anh cả và anh hai về việc mua xe đạp bị từ chối. Đúng lúc cô ta đang đầy một bụng tức giận thì nhìn thấy có người mặc chiếc áo mà cô ta yêu thích nhất thì lập tức nổi giận, chỉ muốn trút giận trong lòng.

"Làm gì vậy? Làm gì vậy? Có cần đi học không? Còn không mau vào trong." Ông lão thấy Lý Trình Trình bị đánh, vội vàng chạy tới đuổi người.

Sau khi mọi người đi rồi, ông lão mới hỏi: "Cháu gái, cháu sao rồi?"

Lý Trình Trình túm cổ áo, lắc đầu, đáp: "Ông ơi, cháu không sao. Ông đi làm việc đi. Đừng vì cháu mà ảnh hưởng đến công việc."

Bạch San San bị bạn cùng lớp kéo đi, khi đi còn lườm Lý Trình Trình, cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, lại cười đắc ý. Mặc dù anh cả đã cắt bớt của cô ta ba hào nhưng cô ta đã tự mình bù lại rồi, gói này không chỉ có ba hào đâu!

Đột nhiên một chiếc áo mang theo hơi ấm rơi xuống, khoác lên vai Lý Trình Trình. Lý Trình Trình ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một anh chàng đẹp trai để tóc húi cua, trông không giống học sinh cấp ba, chắc là thầy giáo ở trường này.

"Cảm ơn thầy." Áo trên của cô đã bị cô gái tên Bạch San San kia xé rách. Cô cũng không thể cứ như vậy mà đi lại ngoài đường, nếu không người ta chắc chắn sẽ nói cô có hành vi không đứng đắn gì đó. Vì vậy bây giờ cô thực sự rất cần chiếc áo này. Cô hỏi: "Tôi muốn trả lại chiếc áo này cho thầy thì phải làm sao?"

"Tôi họ Lâm, đến lúc đó cô mang áo đến cho bác bảo vệ là được rồi." Lâm Hải nói.

Ông lão gác cổng gật đầu, bảo: "Đúng đấy, ngày mai cháu đến đưa áo cho ông là được rồi, để ông chuyển cho thầy Lâm."

"Vậy thì làm phiền ông, làm phiền thầy Lâm rồi." Lý Trình Trình đứng dậy. Sau khi cô cảm ơn hai người liền bỏ giỏ mây vào trong giỏ đeo lưng, sau đó xách giỏ rời đi.

Lúc đi đến con đường nông thôn dài ngoằng đó, cô mới phát hiện tiền kiếm được không còn một xu. Cô nhận ra có lẽ là bị lấy mất trong lúc đánh nhau, lúc này liền cảm thấy tủi thân không thôi. Tiền kiếm được khó khăn như vậy, lại cứ thế mà mất đi?

Cô dễ dàng lắm sao?

Lý Trình Trình đặt giỏ xuống, ngồi xổm trên lề đường, khóc nghẹn ngào.

"Cô làm sao vậy?"

Lý Trình Trình nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn ngẩng đầu lên, thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trước mặt, nỗi tủi thân lập tức được nhân lên vô hạn. Cô đứng dậy, lao vào lòng Bạch Đại Sơn, nức nở nói: "Tiền của tôi mất rồi. Tôi cố gắng lắm mới kiếm được mấy hào, thế mà tôi lại để mất hết rồi..."

"Mất bao nhiêu?" Bàn tay Bạch Đại Sơn chậm rãi đặt lên tấm lưng thon thả của Lý Trình Trình, khẽ hỏi.

"Tôi cũng không biết. Tôi không có đếm, vốn định về nhà rồi tính. Tôi còn chưa kịp cầm trong tay thì tiền đã mất rồi..." Sao cô lại xui xẻo thế này chứ?

Quần áo bị người ta xé rách, tiền cũng không còn. Cô cũng nghi ngờ tiền là bị người tên Bạch San San đó nhân cơ hội lấy đi rồi.

Bạch Đại Sơn đưa tay v**t v* mái tóc của Lý Trình Trình, nói: "Nếu hôm nay đã kiếm được tiền, điều đó chứng tỏ việc cô làm là khả thi. Hôm nay tiền mất rồi, ngày mai chúng ta lại kiếm, nhất định chúng ta sẽ kiếm lại được."

Mùi mồ hôi thoang thoảng trên người Bạch Đại Sơn khiến Lý Trình Trình tỉnh táo lại. Cô xấu hổ lùi ra khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn, nhìn thấy vết ướt trên áo của anh, xấu hổ đưa tay lau: "Xin lỗi, làm bẩn áo của anh rồi. Sao anh lại đến đây nữa, có chuyện gì à?"

"Đúng, có chút việc cần xử lý." Bạch Đại Sơn lấy chìa khóa ra đặt vào tay Lý Trình Trình, nói: "Nếu cô không muốn về nhà thì đến chỗ tôi. Trong nhà bếp có gạo, mì, dầu ăn, cô có thể tự nấu cơm ăn, tự đun nước tắm."

Gần như ngày nào cô cũng lang thang ngoài đường nhưng lại không thấy gia đình cô tìm kiếm, có thể thấy là họ không thèm quan tâm cô đến mức nào.

Trước đây anh không quen biết cô nên việc cô ở lại hang động hay không, không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng bây giờ nếu để cô một mình ở lại hang động, anh thực sự không làm được.

"Em trai anh sẽ không đột nhiên trở về nhà chứ?" Lý Trình Trình lo lắng hỏi.

"Không, cô yên tâm đi!" Bạch Đại Sơn trả lời một cách nghiêm túc: "Có tìm được chỗ đó không?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Tìm được."

"Cô tự mình về nhà được không?" Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi. Anh có việc gấp phải đến trường, nếu không thì anh có thể đưa cô về. Nhưng việc của trường không thể chậm trễ được.

Lý Trình Trình gật đầu, đáp: "Tôi tự về được, anh mau đi làm việc của anh đi!"

Cô nhìn bóng lưng của Bạch Đại Sơn ngày càng xa. Cho đến khi không còn nhìn thấy anh nữa, cô mới xách giỏ đi về. Cô đi được một lúc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe jeep của thời đại này chạy vào mảnh đất bên đường. May mắn là mảnh đất này là đất khô chứ không phải đất ruộng, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến một vùng hoa màu lớn.

Lý Trình Trình đứng đó, chỉ thấy người đàn ông mặc quân phục ở hàng ghế sau xuống xe. Tay người đàn ông còn đang băng bó, rõ ràng là bị thương. Cậu ấy liên tục cố gắng mở cửa xe phía trước. Nhưng có lẽ là do tay không có lực, cậu ấy cố gắng vài lần đều không mở được.

Còn người lái xe phía trước thì vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ ai cũng có một cảm giác kính trọng đối với những người lính bảo vệ tổ quốc. Lý Trình Trình cũng vậy, cô bước nhanh đến, đặt giỏ xuống, nói với đồng chí quân nhân: "Đồng chí, để tôi giúp anh nhé!"

Người lính bị thương lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào người đồng đội đang nằm sấp trên vô lăng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình mở cửa xe, chui vào trong, tìm dây an toàn. Nhưng cô phát hiện xe của thời đại này không có dây an toàn nên cô trực tiếp kéo người lái ra ngoài, đặt nằm xuống đất, vỗ vào mặt cậu ấy, gọi cậu ấy vài tiếng đồng chí nhưng cậu ấy không có bất kỳ phản ứng gì.

Vì vậy, Lý Trình Trình vội vàng cởi vài cúc áo trên người cậu ấy ra, sau đó thực hiện hô hấp nhân tạo.

Lý Trình Trình học qua cách sơ cứu thông thường khi còn học đại học, ví dụ như trường hợp trẻ em bị dị vật mắc nghẹn họng, ngừng tim đột ngột... Vì vậy dưới cách thao tác chuyên nghiệp của cô, đồng chí nhanh chóng tỉnh dậy.

Trình Thần từ từ mở mí mắt nặng trĩu như ngàn cân, đập vào mắt cậu ấy là một đôi mắt đen nhánh long lanh, linh động. Ngay lập tức, cậu ấy cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đánh trúng.

Lý Trình Trình thấy người ta đã tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự sợ mình mấy năm không thực hành, tay nghề kém, hại c.h.ế.t người, trách nhiệm này cô không thể gánh vác được.

"Đồng chí, mặc dù tôi không biết tình trạng sức khỏe của anh như thế nào. Nhưng nếu anh đã đột nhiên ngất đi thì chứng tỏ tình trạng sức khỏe của anh vẫn có hơi nghiêm trọng. Vì vậy tốt nhất là anh nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

"Cảm ơn cô, bây giờ tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi." Trình Thần hỏi với giọng yếu ớt: "Có thể cho tôi biết tên đồng chí được không?"

Lý Trình Trình do dự một lúc, mới nói: "Tôi tên là Lý Trình Trình, Lý trong "cây lý", Trình trong "tiền đồ"."

"Vậy thật là trùng hợp, tôi họ Trình, cũng là chữ Trình trong 'tiền đồ'." Trình Thần mỉm cười nói.

Bên cạnh, Âu Hồng nhìn thấy vẻ mặt khiêm tốn của chiến hữu đồng sinh cộng tử thì có hơi không muốn nhìn, làm như là tám trăm năm chưa từng gặp con gái vậy.

Tuy rằng quả thật rất ít khi nhìn thấy con gái nhưng ở bệnh viện có nhiều nữ quân y, nữ hộ sinh như vậy, mỗi người đều có tư thế hiên ngang, cũng không thấy cậu ấy lộ ra vẻ mặt này nha!

Vừa gặp đã thương?

Không đến mức như vậy chứ!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 13: Chương 13



"Đồng chí Lý Trình Trình, cô đã cứu tôi, vậy tôi phải báo đáp cô thế nào đây? Cô mong muốn tôi báo đáp cô thế nào?" Trình Thần được Lý Trình Trình dìu dậy. Cậu ấy nhìn cô gái cao gầy trong sáng và chất phác trước mặt, trong lòng cậu ấy tràn đầy thiện cảm.

"Không cần báo đáp, hai người mau đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi! Đừng để bệnh nhỏ thành bệnh lớn." Lý Trình Trình đỡ Trình Thần dậy, hỏi: "Đồng chí Trình, bây giờ anh có sức lái xe không?"

Trình Thần dựa vào xe, lắc đầu yếu ớt, đáp: "Không có sức."

Lý Trình Trình nhìn cậu ấy, sau đó mở cửa xe sau ra: "Hai đồng chí lên xe trước đi!"

Trình Thần và Âu Hồng nhìn nhau. Họ tưởng Lý Trình Trình muốn đến bệnh viện gọi bác sĩ, để cậu ấy ngồi trong xe nghỉ ngơi nên hai người không nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe.

Lý Trình Trình đóng cửa xe lại kêu một tiếng "cạch", sau đó mở cửa ghế lái, trực tiếp ngồi vào. Trước tiên cô nhìn qua các nút bấm một lượt, sau đó quay lại nhìn Trình Thần, nói: "Đồng chí Trình, phiền anh giới thiệu chức năng của các nút bấm một chút."

Trình Thần tưởng cô chỉ muốn tìm hiểu sơ qua bèn đưa đầu về phía trước, giới thiệu từng cái một cho Lý Trình Trình. Ở đời trước, lúc Lý Trình Trình chuẩn bị mua xe thay cho việc đi bộ thì bị người quen của cô bắt gặp, sau đó người kia nói cho cha mẹ cô biết nơi đó. Về sau, cha mẹ cô vì muốn đoạt lấy tiền mua xe của cô nên đã đi tố cáo cô.

Sau đó cô mua một chiếc xe cũ để chạy. Xe cũ thường xuyên gặp vấn đề, nhiều lần rồi nên cô cũng có thể tự xử lý được một số vấn đề nhỏ. Vì vậy bây giờ nghe Trình Thần giới thiệu sơ qua một lượt, cô đã có một số hiểu biết cơ bản về chiếc xe này.

Khi Lý Trình Trình lái xe từ đồng khô lên đường quê phía trên, Trình Thần và Âu Hồng đều kinh ngạc.

Trình Thần vội hỏi: "Đồng chí Lý Trình Trình, cô biết lái xe à?"

Lý Trình Trình nhìn chằm chằm vào con đường phía trước một cách nghiêm túc, không quay đầu lại nói: "Không sao đâu, không phải anh vừa dạy tôi lái xe sao? Tôi chỉ thử một lần thôi, không ngờ lại lái được thật. Vậy thì tôi sẽ đưa các anh đến bệnh viện trước. Nếu sau này chúng ta có duyên gặp lại, anh muốn báo đáp tôi thì hãy giúp tôi giải quyết vấn đề bằng lái xe nhé!"

Cô chắc chắn sẽ mua xe trong tương lai, mua xe xong thì cần bằng lái. Nếu không có mối quan hệ, cô sẽ không thể giải quyết vấn đề bằng lái, trừ khi đợi đến lúc bằng lái trở nên phổ biến sau này.

"Được." Trình Thần hào phóng đồng ý.

Âu Hồng luôn để mắt đến Lý Trình Trình. Cậu ấy phát hiện ra động tác lái xe của cô rất thành thạo, rất có khí thế, hoàn toàn không giống như người mới biết lái xe.

Nhìn qua trang phục của cô thì có thể biết cô không phải là con nhà giàu có xe cộ. Có thể là trong nhà cô có người làm trong đội vận tải nên cô mới có thể tiếp xúc với xe cộ.

Bạch Đại Sơn giải quyết xong chuyện của Bạch San San, sau khi từ trường ra ngoài thì đi bộ trở về thôn An cư. Lúc đi trên đường, Bạch Đại Sơn nhìn thấy một chiếc xe, nhìn qua cửa sổ mở ra thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh vô cùng ngạc nhiên.

Cô gái trong xe thật giống Lý Trình Trình, liệu có phải là cô không?

Nhưng Lý Trình Trình còn chưa từng đọc sách, sao có thể biết lái xe được?

Lý Trình Trình lái xe đến cổng bệnh viện của thị trấn thì dừng lại. Cô quay lại nói với Trình Thần và Âu Hồng: "Đến bệnh viện rồi, các anh tự vào nhé. Tôi chỉ đưa các anh đến đây thôi."

Cô nói xong liền mở cửa xuống xe, động tác dứt khoát.

Trình Thần nhìn bóng lưng của cô khuất xa, cảm thán: "Tôi thật sự chưa từng gặp cô gái nào như vậy, đối diện với chúng ta nhưng không hề căng thẳng, cứ như chúng ta là người bình thường vậy. Người khác nhìn thấy chúng ta, không phải là đỏ mặt tía tai thì cũng là không dám nhìn thẳng."

"Một khi cởi những bộ quần áo trên người ra thì chúng ta có khác gì với những người đó chứ?" Âu Hồng liếc nhìn quần áo trên người mình sau đó có hơi không cam lòng nói.

Đúng lúc Lý Trình Trình vừa quay lại nói: "Đúng rồi, khi nãy mọi người đã phá hoại hoa màu của người ta, hôm nào nhớ đến giải quyết một chút, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường."

Nói xong, Lý Trình Trình liền rời đi.

Khi cô quay lại nơi xảy ra tai nạn xe thì nhìn thấy Bạch Đại Sơn đang ôm sọt đứng đó, Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc, vội vàng đi đến cầm cái sọt lại: "Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, nên tôi quên mang sọt theo, anh đã xử lý xong chuyện của anh rồi sao?"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Xử lý xong rồi."

Chuyện Bạch San San đánh nhau ở cổng trường đã gây ảnh hưởng không tốt đến trường học, nên nhà trường đã gọi về thôn, sau đó Bạch Đại Sơn đã vội vàng đến trường giải quyết, nghe mọi người kể lại thì anh mới biết người đánh nhau với Bạch San San chính là Lý Trình Trình.

Cô ta không chỉ đánh người, mà còn lấy đi số tiền Lý Trình Trình vất vả cực khổ kiếm được, giờ số tiền đó đang nằm trong tay Bạch Đại Sơn, nhưng anh lại không biết nên đưa số tiền này cho Lý Trình Trình như thế nào.

Nếu Lý Trình Trình biết người đánh nhau với cô chính là em gái anh, liệu anh có còn cơ hội không?

Anh thực sự không ngờ rằng tính tình của Bạch San San đã trở nên vặn vẹo đến mức này, chỉ vì người ta mặc đồ của mình mà đi đánh người ta.

Bạch San San không biết Lý Trình Trình, cô ta cũng không biết Bạch Đại Sơn quen biết Lý Trình Trình, nên đương nhiên cô ta cũng không biết quần áo Lý Trình Trình đang mặc là của cô ta.

Nhưng nếu nói cô ta chỉ vì nhìn thấy một người mặc quần áo giống mình là động thủ đánh nhau với người ta, như vậy rất vô lý đúng không?

Vân Mộng Hạ Vũ

hợp tác xã cung ứng có rất nhiều quần áo cùng kiểu dáng, chẳng lẽ chỉ cần gặp người mặc quần áo giống mình là đánh người ta sao?

"Sáng ngày mai tôi sẽ đi với cô!" Bạch Đại Sơn nói.

"Anh có rảnh không?" Lý Trình Trình hỏi.

Bạch Đại Sơn gật đầu, lúc trở về anh sẽ nói với trưởng nhóm một tiếng, ngày mai anh bắt đầu làm việc trễ hơn mọi hôm hai giờ và tan làm trễ hơn hai giờ là được, có một số người tuy hôm đó có việc bận nhưng lại không muốn xin nghỉ phép thì sẽ làm như vậy, nên anh cũng có thể làm như vậy.

Hơn nữa, vì bọn họ phải khởi hành sớm nên cũng có thể không cần xin phép.

"Được, vậy làm phiền anh rồi." Lý Trình Trình gật đầu mỉm cười.

Lý Trình Trình mặc áo khoác của thầy Lâm, cái áo rộng thùng thình càng khiến cô trông nhỏ nhắn hơn, Bạch Đại Sơn nhìn cô, mặt hơi đỏ lên, nhìn cô đáng yêu như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn vậy.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 14: Chương 14



"Quần áo của cô thế này là có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn chiếc áo khoác nam này khiến lòng Bạch Đại Sơn có hơi chán ghét.

"Cái áo này là của một thầy giáo trong trường cho tôi mượn." Lý Trình Trình nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc chuẩn bị tiến vào thôn, hai người liền tách nhau ra mỗi người một ngả, bởi vì lúc này mọi người đều đang làm ở công xưởng, nếu để người khác nhìn thấy hai người đi cùng nhau sẽ không tốt, nên Bạch Đại Sơn bảo Lý Trình Trình vào thôn trước, còn anh sẽ đứng bên ngoài chờ một lát nữa mới về thôn.

Trước tiên, Lý Trình Trình đến hang động mặc lại quần áo cũ, sau đó mang áo khoác của thầy Lâm và quần áo vừa thay ra sông giặt, sau đó đưa đến sân nhà Bạch Đại Sơn phơi khô, cuối cùng mới trở về nhà họ Lý.

Người nhà họ Lý đều đã đi làm, để một mình Ngô Tú Châu ở lại trông nhà, vậy nên Lý Trình Trình cũng không có cơ hội để lấy trộm giấy khai sinh, nhưng bây giờ đối với cô tờ giấy ấy đối không phải là thứ quan trọng nhất mà thứ quan trọng nhất trong mắt cô bây giờ là tiền.

Chuyện giấy khai sinh để sau cũng được, vì nhìn cái cách mà Ngô Tú Châu kéo dài hôn sự của Lý An Tâm, Lý An Nguyệt và chị kế Tô Hiểu do Hồ Quyên đưa đến, cũng đủ hiểu rằng Ngô Tú Châu không có ý định đổi họ lấy sính lễ, mà là muốn họ ở lại cái nhà này làm trâu, làm ngựa cho mấy đứa con trai của bà ta cả đời.

Hiện tại cô tự do thoải mái, cho dù buổi tối cô không về nhà Ngô Tú Châu cũng không ai quan tâm, nên cô vẫn có thời gian làm những gì mình muốn, nên chuyện giấy khai sinh cô cũng không gấp gáp.

"Mày còn biết đường trở về sao?" Ngô Tú Châu vừa nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào liền nhướng mày, chán ghét nhìn cô: "Mau lấy quần áo ra ngoài giặt đi, có chút việc cũng phải chờ tao nhắc nhở, bộ mày là lợn à?"

Ngô Tú Châu là bà hoàng chỉ tay năm ngón của nhà họ Lý, còn những người khác đều là nô lệ của bà ta và mấy đứa con trai của bà ta.

Về phần lý do tại sao những cô gái khác trong nhà họ Lý không tranh giành những công việc này với Lý Trình Trình, là vì Lý Trình Trình không được ăn cái gì cả, Ngô Tú Châu nói những ai làm việc nhẹ nhàng thì không được ăn cơm nên không ai đi tranh những công việc này với Lý Trình Trình, bọn họ đều muốn được ăn no.

Lý Trình Trình cũng không nói gì, cô cầm chậu gỗ lên rồi xách sọt rời đi, bởi vì cô muốn lên núi hái trái cây rừng, lúc này mới đầu hạ, trời cũng không quá nóng nên trái cây rừng có thể để được một thời gian. Quả anh đào dại có màu vàng, một số quả có màu đỏ rất đẹp, Lý Trình Trình quyết định hôm nay sẽ hái đầy một sọt anh đào dại, vì có Bạch Đại Sơn đi cùng nên cô chỉ cần nhờ Bạch Đại Sơn mang xuống hộ cô là được.

Lý Trình Trình bỏ quần áo xuống sông, lắc nhẹ trong nước vài lần, sau đó nhặt lên, vắt sạch nước rồi ném vào chậu, sau khi giặt xong một chậu quần áo liền đi lên núi hái quả dại.

Gần tối Bạch San San đi học về, không thấy con gà mái già trong sân đâu, liền hỏi: "Anh cả, sao nhà chúng ta lại thiếu mất một con gà mái già rồi? Không lẽ anh hầm con gà mái già đó rồi à?"

Nói xong, cô ta liền hưng phấn chạy vào bếp, nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của canh gà, cô không tin nổi mà mở nắp nồi ra, khi chắc chắn trong nồi không có gì cả, cô không vui gào lên: "Gà mái già đâu? Canh gà đâu?"

Bạch Đại Sơn ném nông cụ trong tay xuống đất: "Em quát ai vậy hả? Anh có nợ em cái gì sao?"

Bạch San San nghe anh nói vậy thì rụt cổ lại theo bản năng, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều cấp hết cho cô ta, mấy người anh trai đều nhường hết lại cho cô ta.

Thật ra mọi người không ai nợ cô ta cái gì cả vậy nên cô ta cũng không có quyền la mắng ai.

"Con gà mái già bị chồn cắn c.h.ế.t rồi." Bạch Đại Sơn nhặt nông cụ lên và dùng một chiếc búa nhỏ gõ nó.

"Vậy con gà mái già đó đâu? Chồn không phải chỉ uống m.á.u sao?" Bạch San San vẫn chưa chịu từ bỏ, đó là gà mái già đó, cô ta chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã ch** n**c miếng rồi, sao có thể bỏ lỡ như vậy được?

"Làm sao anh biết được? Muốn biết thì tự mình đi hỏi con chồn đi." Bạch Đại Sơn sửa chữa nông cụ ở trong sân, thấy hiệu quả không tệ nên nói với Bạch San San: "Anh còn phải đến xưởng làm việc thêm ba tiếng nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ là người nấu cơm chiều cho cả nhà, chúng ta nuôi em lớn như vậy còn cho em ăn học đến tận bây giờ, chúng ta không nợ em cái gì cả."

Cô ta bây giờ đã là một cô gái mười tám tuổi, thành tích học tập không tốt, còn không giỏi việc nhà, những người cùng tuổi với cô ta bây giờ đều biết sinh con rồi, còn cô ta lại chỉ giỏi ăn giỏi uống của anh trai còn không biết nói một lời tốt đẹp nào cho anh trai.

Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp anh làm cho cô ta đều lọt vào bụng chó hết rồi.

Dù cho giúp đỡ một người xa lạ, ít nhất người ta còn biết nói một câu cảm ơn!

"Anh cả..." Bạch San San không tình nguyện kêu một tiếng, nhưng Bạch Đại Sơn chỉ để lại cho cô cái lưng càng ngày càng xa.

Ban ngày Lý Trình Trình đã mang quần áo đã giặt về nhà họ Lý để phơi trên sào tre, sau đó xách sọt ra ngoài làm bộ làm tịch đào rau dại.

Sau đó cô phải dùng lá cây gói quả dâu và anh đào lại rồi mang đến hang động, cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, cô bận rộn đến nỗi không để ý trời đã tối.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 15: Chương 15



Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Lý Trình Trình mới ngẩng đầu nhìn ra, thì thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trước cửa động, có hơi kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

"Đêm nay cô định ở lại trong động sao?" Bạch Đại Sơn bước vào trong động, châm nến bằng đống lửa bên trong, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng, cắm nến lên trên.

Lý Trình Trình cúi đầu tiếp tục dùng lá cây bọc quả anh đào, không nói gì.

Lúc này Bạch Đại Sơn lấy ra một xấp tiền lẻ đưa cho Lý Trình Trình: "Tôi nhặt được thứ này ở bãi cỏ ven đường, là của cô à?"

Anh cũng đâu thể nói rằng đây là do anh đã lấy lại từ chỗ em gái anh, đúng không?

Nếu để cho cô biết kẻ gây sự Bạch San San đó là em gái anh thì liệu sau này cô có còn để ý đến anh nữa không?

Lý Trình Trình không thể tin được nói: "Anh nhặt được thật à?"

"Nếu không thì sao? Cô không nghĩ đây là tiền của tôi đó chứ? Tất cả chỗ tiền này là đồng một xu. Nếu tôi muốn thu thập nhiều đồng một xu như vậy chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì phải không?" Bạch Đại Sơn nhướng mày.

Nghe anh nói vậy Lý Trình Trình mới nhìn kỹ lại bên trong túi tiền thì thấy bên trong đều là đồng một xu, buổi sáng cô bán dâu ở trường, một gói nhỏ có giá một xu, nên mọi người đều cầm một xu đến mua: "Thật sự là của tôi à?"

Cô ngạc nhiên cầm lấy túi tiền, cẩn thận đếm đếm, càng đếm càng vui: "Bốn mươi xu, chỉ một buổi sáng mà tôi đã kiếm được tận bốn mươi xu, vậy thì một tháng được tới mười hai tệ đó!"

Lý Trình Trình mới vui vẻ được một lát, đã cau mày nói: "Tôi không có chỗ để giấu số tiền này, anh có thể giúp tôi giữ nó một thời gian được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Sơn nhặt sáu mươi xu mà anh đã bỏ trên tảng đá được hai ngày lên và nói với Lý Trình Trình: "Vậy bây giờ đến chỗ của tôi đi."

"Ừm." Lý Trình Trình trả lời, sau đó cô thổi tắt nến, dập tắt đống lửa, rồi đứng dậy cùng Bạch Đại Sơn đi ra ngoài.

Kết quả vừa đi được vài bước, Bạch Đại Sơn đã xoay người vào lại trong hang, mang cả hai chiếc ba lô của cô ra ngoài.

Lý Trình Trình cũng không nói gì, bây giờ cô là người không có nhà để về, nên với cô thì đi đâu cũng vậy mà thôi.

Sau khi đi đến căn nhà dưới chân núi, Bạch Đại Sơn cất sọt vào phòng chính, sau đó anh đi vào bếp mang ra cho Lý Trình Trình một bát thịt gà và một bát canh gà, hôm nay trời cũng không nóng lắm nên anh trực tiếp bưng một tay một cái bát đi ra.

"Đây là..." Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn anh.

"Đây đều là những thứ còn thừa lại vào ngày hôm qua, tôi bỏ vào trong giếng để ướp lạnh, vừa mới đun nóng lại, cô thử xem có mất vị không." Bạch Đại Sơn giải thích.

Lý Trình Trình gật đầu, như vậy thì còn được.

Nếu không cô sẽ cảm thấy rất áy náy khi ăn hết một con gà mái già của nhà người ta, mặc dù bây giờ gà mái già cũng không quá đắt tiền, một con chỉ có mấy tệ mà thôi, nhưng chúng cũng không phải là thứ mà mọi người có khả năng mua, ngay cả cô bây giờ cũng không mua nổi. Tính ra thì cô phải bán nửa tháng trái cây rừng, mới có tiền mua một con.

Lý Trình Trình dùng hai tay bưng bát canh gà, cẩn thận uống một ngụm: "Không mất vị, ngược lại mùi vị còn rất ngon."

Sau khi uống xong canh gà, Bạch Đại Sơn dẫn Lý Trình Trình đi xem phòng, Lý Trình Trình đi theo phía sau Bạch Đại Sơn, trong lòng cô có chút lo lắng, tuy anh nói rằng anh không có ý gì khác với cô nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi!

Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông trẻ, thân thể cường tráng khỏe mạnh mà.

Bạch Đại Sơn đẩy cửa gỗ ra, nói với Lý Trình Trình: "Tối nay cô có thể ngủ ở đây! Còn về tiền thì cô tự mình tìm một nơi để cất đi. Tôi sẽ không bước vào căn phòng này."

Vừa nói anh vừa lấy bốn mươi xu của Lý Trình Trình ra và trả lại cho Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình đưa tay nhận lấy tiền: "Cảm ơn."

"Sau khi tôi đi ra ngoài, cô nhớ đóng cửa cẩn thận." Bạch Đại Sơn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Lý Trình Trình cũng theo anh đi ra ngoài, đóng cửa sân lại sau đó lập tức về phòng, cầm cây nến trong nhà chính lên, đi về phòng để tìm chỗ cất tiền.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa sáng Lý Trình Trình đã nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa thì thấy Bạch Đại Sơn đang vịn một chiếc xe đạp đứng ở ngoài cửa, phía sau xe đạp còn chằng hai túi gai dầu lớn.

Lý Trình Trình vội vàng mở hai cánh cửa rộng ra, để Bạch Đại Sơn đẩy xe đạp vào.

Chờ Lý Trình Trình chuẩn bị xong, hai người cũng chuẩn bị xuất phát, Bạch Đại Sơn chỉ vào thanh ngang trước mặt ra hiệu cho Lý Trình Trình leo lên, Lý Trình Trình nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì vị trí đó tương đương với ngồi trong vòng tay của Bạch Đại Sơn.

"Chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, nếu không sẽ bị dân làng nhìn thấy, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt." Bạch Đại Sơn căn bản không cho Lý Trình Trình có thời gian suy nghĩ, anh trực tiếp vươn tay ôm lấy eo cô, nâng cô đặt lên xà ngang trước mặt anh rồi nhanh chóng đạp xe rời đi.

Những tán lá của cây dương cao chót vót ở hai bên đường phát ra tiếng xào xạc trong cơn gió đầu hạ, Lý Trình Trình đỏ mặt ngồi trong vòng tay Bạch Đại Sơn, cô khẽ cuộn người lại, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, tránh chạm vào cánh tay cùng bả vai của Bạch Đại Sơn.

Cơn gió sớm mai mang theo hương thơm đặc trưng của cô, Bạch Đại Sơn cúi đầu nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô khiến tâm trạng của anh rất tốt, thì ra cô không hề thờ ơ với anh!

Bạch Đại Sơn không đạp xe đến trường mà đến khu dân cư, bởi vì ở đây mọi người đều vội đi làm, vội mua đồ ăn, mua lương thực từ rất sớm.

Sau khi đỗ xe đạp, anh bế Lý Trình Trình xuống xe, khóa xe lại, sau đó Bạch Đại Sơn tìm chỗ bày đồ ra.

Lý Trình Trình nhìn thấy rất nhiều dì, nhiều bà xách giỏ trên tay thì vội vàng kêu lên: "Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha. Quả dâu, quả anh đào mới hái tươi ngon chỉ một xu một gói đây. Quả dâu, quả anh đào chua chua ngọt ngọt, chỉ một xu một gói..."

Sau một hồi rao bán, nhóm các cô các bà cũng đi tới, đầu năm nay trong nhà ai mà không có mấy đứa nhỏ, ai lại không muốn bỏ ra mấy xu để mua đồ ăn vặt cho con mình?

Vì thế chỉ trong chốc lát, chỗ bán hàng của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã chật kín người.

Một sọt dâu và anh đào mà Lý Trình Trình mang theo rất nhanh đã bán hết, Lý Trình Trình giấu hết tiền xuống dưới đáy sọt, sau đó đặt một cái sọt khác lên trên, hai sọt xếp chồng lên nhau, không ai biết nơi cô cất tiền lại là khoảng trống ở giữa hai cái sọt!

Khi Bạch Đại Sơn mở hai chiếc bao tải của anh ra, Lý Trình Trình liền nhìn thấy quả anh đào ở bên trong, khuôn mặt của cô nháy mắt vỡ vụn, không ngờ người ở bên cạnh cô lại là đối thủ cạnh tranh sinh ý với cô?

Bạch Đại Sơn nhỏ giọng nói: "Cô giúp tôi gói lại, lát nữa tiền kiếm được chúng ta chia đều."

"Được." Lý Trình Trình vui vẻ đồng ý, chuyện này cũng không kém nhiều lắm, nếu không cô sẽ rất tức giận, cô vất vả tìm ra cách kiếm tiền, không ngờ lại có người cướp mất của cô.

Hai bao anh đào của Bạch Đại Sơn tổng cộng bán được bốn tệ, khi Bạch Đại Sơn thực sự muốn chia cho Lý Trình Trình một nửa, Lý Trình Trình xấu hổ không dám nhận: "Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, nhất định là thức khuya lên núi hái, số quả đó là anh vất vả hái được nên tôi không nhận tiền đâu."

Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình, nhét vào tay cô hai tờ tiền: "Nếu không có cô, tôi cũng không biết những thứ này còn có thể kiếm ra tiền! Hơn nữa, khi nãy cô cũng giúp tôi gói anh đào lại, nên phân nửa này cô nhất định phải nhận. Tiền lương của công nhân nhà máy chỉ được có ba mươi đến bốn mươi tệ một tháng, mà tôi lại kiếm được hai tệ một ngày, như vậy là tôi đã rất hài lòng rồi."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 16: Chương 16



Một ngày hai tệ, tức là một tháng được sáu mươi tệ, anh lại dành dụm thêm mấy tháng là đủ tiền cưới cô rồi.

"Được, cảm ơn anh." Lý Trình Trình nhận hai tệ này, nếu không có cô, Bạch Đại Sơn thật sự không biết trái cây rừng còn có thể kiếm tiền, cho nên số tiền này cô hoàn toàn có thể nhận lấy mà không có gánh nặng gì.

Khi chuẩn bị quay về, Lý Trình Trình nói: "Tôi còn phải đến trường trung học phổ thông Thần Quang để trả áo lại cho thầy Lâm. Sau đó tôi còn muốn đến hợp tác xã cung ứng để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày."

Về phần mua quần áo, cô không có tiền cũng không có phiếu nên không mua nổi, nhưng kem đánh răng và bàn chải đánh răng thì nhất định phải mua.

Nguyên chủ có thể nhịn không đánh răng trong một thời gian dài, nhưng cô thì không thể, một ngày cô nhất định phải đánh răng hai lần.

Bạch Đại Sơn dừng xe ở gần trường học, buổi sáng xuất phát lúc trời còn tờ mờ sáng, nên Bạch Đại Sơn mới dám để Lý Trình Trình ngồi ở phía trước.

Lúc này trời đã sáng, người đi lại trên đường rất nhiều, Bạch Đại Sơn không dám làm như vậy nữa, nên khi trở về, anh để Lý Trình Trình ngồi ở ghế sau xe đạp, còn những thứ khác thì treo lên phía trước xe đạp.

Lý Trình Trình xuống xe, lấy quần áo chạy đến chỗ cửa bảo vệ, đưa áo cho một ông già, còn đưa cho ông thêm hai gói anh đào và hai gói dâu, hôm qua ông có đến chỗ cô mua mười gói, ám chỉ trong nhà ông có trẻ nhỏ.

"Ông ơi, đây là áo của thầy Lâm, xin ông giúp con giao lại cho thầy Lâm."

"Cô bé, bạn học nữ đánh nhau với cháu ngày hôm qua đã bị trường học xử phạt rồi, về sau cháu có thể yên tâm mở sạp ở đây, chỉ cần ông còn ở đây thì không có ai dám nhắm vào cháu nữa đâu." Ông cụ nhận lấy áo khoác của Lâm Hải rồi đặt lên bàn làm việc của mình.

"Cảm ơn ông, hai ngày nữa cháu sẽ tới bày sạp ạ." Sau khi Lý Trình Trình nói lời cảm ơn, cô còn nhỏ giọng hỏi: "Ông ơi, học phí một năm ở trường trung học phổ thông là bao nhiêu ạ?"

Ông lão cũng nhỏ giọng thì thầm với Lý Trình Trình: "Học phí lớp 10 ở trường này là bảy tệ, các loại sách giáo khoa và các loại chi phí khác là năm tệ, tiền tiêu vặt là từ mười đến năm mươi xu, tùy theo điều kiện gia đình của mỗi người. Học phí năm lớp 11 là mười tệ, còn lại những thứ khác đều giống nhau."

Lý Trình Trình lại tiếp tục hỏi: "Ông ơi, nếu như cháu muốn đến trường đăng ký nhập học thì cần phải chuẩn bị giấy tờ gì ạ?"

"Cần phải có sổ hộ khẩu và giấy giới thiệu của thôn cho cá nhân đó, chỉ nhiêu đó là đủ. Nếu cháu muốn đăng ký học thì chỉ cần mang mấy loại giấy tờ đó đến gặp trực tiếp ông. Ông sẽ dẫn cháu đến gặp lãnh đạo nhà trường để đăng ký, như vậy sẽ giúp cháu tiết kiệm được một khoảng." Ông lão mỉm cười nói.

Lý Trình Trình gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Cháu hiểu rồi ạ, cảm ơn ông."

Số tiền học phí này ở trong mắt Lý Trình Trình cũng không tính là quá nhiều, dù sao học phí của mấy trường trung học sau này đều là mấy trăm hoặc mấy nghìn, cho nên học phí chỉ có mấy tệ hiện tại với cô thật sự không đáng kể, chỉ là bây giờ mọi người không ai kiếm được tiền, càng không chịu bỏ ra, cho nên thời đại này có rất ít người đọc sách.

Một thôn làng mà sinh ra được một học sinh trung học thì đó là một điều rất tuyệt vời.

Lý Trình Trình vừa đi vừa nghĩ, hiện tại cô không có cách nào trộm hộ khẩu được mà cho dù cô có trộm được thì thôn cũng sẽ không cấp giấy giới thiệu cá nhân cho cô, cho dù có cấp giấy giới thiệu cho cô thì chuyện này cũng sẽ truyền đến tai nhà họ Lý, bọn họ nhất định sẽ không để cô được như mong đợi.

Vậy liệu cô có thể chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Lý bằng cách kết hôn không, hộ khẩu sau đó sẽ được chuyển đến nhà chồng, lúc đó cô chỉ cần thương lượng tốt với nhà chồng, hoặc cho bên đó chút phúc lợi để đổi lấy cơ hội học tập?

"Cô đang nghĩ gì vậy?" Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình đi thẳng về hướng xe đạp mà không định dừng lại, anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô hỏi.

Lúc này Lý Trình Trình mới tỉnh táo lại, lắc đầu với anh rồi leo lên xe đạp, cô ước gì bây giờ bản thân sẽ có một bàn tay vàng thật sự, để không cần phải lo lắng về những chuyện này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Sơn dừng xe đạp ở gần hợp tác xã cung ứng, Lý Trình Trình xuống xe, đi bộ thêm mấy bước mới đến nơi.

Hợp tác xã cung ứng thời đại này giống hệt như những gì cô từng thấy trong phim truyền hình, sau khi bước vào, sẽ nhìn thấy những quầy hàng cao bằng nửa người ở bên trong, những người bán hàng thì đang đứng sau quầy bận rộn.

Ở nhà họ Lý không có ai đi quản Lý Trình Trình, khi quần áo của cô bị rách cũng không có ai giúp cô vá lại, mà cô lại không có kim chỉ nên cũng không có cách nào để vá lại, mặc dù Bạch Đại Sơn đã mang cho cô một bộ quần áo mới, nhưng ở cổng trường ngày hôm qua cô đã bị người ta xé rách quần áo đến nổi không mặc được nên hôm nay cô đã mặc lại bộ quần áo rách nát như ăn xin của mình, trên chân lại mặc chiếc quần mới mà Bạch Đại Sơn mang cho cô.

Phần trên thì rách nát không chịu nổi, phần dưới lại là đồ mới nên bây giờ cô mang lại cho người ta cảm giác rất kỳ quái.

Thế cho nên những người ra vào hợp tác xã cung ứng không nhịn được mà nhìn cô vài lần.

Lý Trình Trình cũng không để ý đến ánh mắt của những người này, mà đi thẳng vào bên trong của hợp tác xã cung ứng, những người bán hàng trong hợp tác xã cung ứng có phân công bán các mặt hàng khác nhau, cho nên cô đã đi thẳng về phía quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 17: Chương 17



"Lão bản, tôi muốn mua một cây bàn chải đánh răng và một tuýp kem đánh răng." Thật ra Lý Trình Trình muốn mua rất nhiều thứ, nhưng hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy, thậm chí cô còn không biết bản thân có thể mua được bàn chải đánh răng và kem đánh răng hay không bởi vì cô không có bất kỳ loại phiếu nào.

"Một cây bàn chải đánh răng giá một xu, kem đánh răng giá hai xu rưỡi." Người bán hàng lấy ra thứ Lý Trình Trình muốn mua rồi đặt lên bàn, sau đó bình tĩnh nói.

Lý Trình Trình đưa tiền, người bán hàng cầm đồ vật lên đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nói cảm ơn, nhận đồ, xoay người đi ra ngoài.

Sau đó, cô và Bạch Đại Sơn đạp xe trở lại thôn An Cư, khi đến nơi hai người chia tay ở gần thôn An Cư như trước, sau khi Lý Trình Trình rời đi được vài phút thì Bạch Đại Sơn mới đạp xe vào thôn sau đó trả lại xe đạp cho người trong thôn, lúc trả xe còn cho họ một xu.

Nếu không có chút lợi ích nào thì ai sẽ bằng lòng cho anh mượn xe đạp chứ?

Lý Trình Trình đi đến căn nhà của Bạch Đại Sơn ở dưới chân núi, liền lấy tiền ra đếm, hôm nay cô bán một sọt dâu và một sọt anh đào được một tệ hai mươi xu, Bạch Đại Sơn lại đưa cho cô thêm hai tệ, tức là hôm nay cô kiếm được tổng cộng ba tệ hai mươi xu, cộng thêm bốn mươi xu trước đó là ba tệ sáu mươi xu, sau khi trừ đi ba xu năm tiền bàn chải đánh răng và kem đánh răng, cô vẫn còn lại ba tệ và hai mươi lăm xu, tuy rằng nhiêu đó không nhiều, nhưng cũng đã mang lại cho Lý Trình Trình một sự tự tin nhất định.

Trước hết cô phải kiếm tiền thật nhanh, sau đó tìm một người đàn ông có nhân phẩm tốt để cưới cô, rồi giúp cô chuyển hộ khẩu để đăng ký nhập học.

Sau đó vào mỗi sáng sớm, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều đến thị trấn để bán trái cây rừng.

Quả dâu, quả anh đào, quả mâm xôi, quả lồng đèn(*) và khoai lang dại đều bán rất được, nhưng mấy thứ này đều đã hái gần hết rồi, chỉ còn lại quả thanh mai(**) và mận rừng đặc biệt chua, còn về quả đào dại thì vừa nhỏ vừa chát nên không bán được, đến cả trẻ con trong thôn cũng không ăn được, cứ như vậy nên chúng mọc đầy trên cây, Lý Trình Trình muốn làm thành đồ hộp, nhưng lại không có vốn.

(*): Quả lồng đèn có tên tiếng Anh là golden berry. Loại quả này có màu vàng sáng, vị chua nhẹ khi nếm, có kích thước khá giống với cà chua bi và cung cấp nhiều dưỡng chất tốt cho sức khỏe.

(**): Quả thanh mai còn được biết đến với các tên gọi như dâu rừng, dâu rượu, có hình tròn, nhỏ, có màu đỏ, quả mọng nước, có hương vị chua chua, ngọt ngọt rất hài hòa, quả thanh mai có nhiều vitamin C tốt cho cơ thể.

Bởi vì nếu muốn đóng hộp thì cần phải có lon và đường phèn nên chi phí khá cao, tạm thời cô không đủ khả năng chi trả.

Tuy nhiên, còn chưa đầy một tuần mà Lý Trình Trình đã kiếm được gần hai mươi lăm tệ nên cô khá hài lòng.

Bởi vì ở nông thôn, hầu hết các gia đình còn không thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy trong một năm đâu! Bây giờ một mình cô lại có nhiều như vậy, thực sự là tốt rồi.

Ngày hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, dáng vẻ một người đàn ông mặc quân phục, trên lưng đeo một chiếc túi lớn, mỗi tay cầm một chiếc túi lữ hành, khập khiễng bước đi trên con đường quê xa xôi rồi chậm rãi bước vào thôn An Cư.

Bạch San San đang ngồi trong phòng đọc truyện, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta hoảng sợ vội vàng giấu cuốn truyện vào ngăn kéo.

Quyển này là do cô ta mượn của một người bạn cùng lớp, nếu bị anh cả tịch thu thì ngày mai cô ta lấy cái gì để trả lại cho bạn cô ta đây?

Nghe thấy tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Bạch San San có hơi kinh ngạc, cô ta do dự một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, nhưng kết quả lại nhìn thấy anh cả đi ra mở cửa, sau đó lại nhìn thấy anh ba Bạch Lâm Sơn của cô ta, người mà cô ta đã nhiều năm không gặp, đang đứng ngoài cửa.

Bạch Lâm Sơn thấy Bạch Đại Sơn mở cửa cho mình thì hưng phấn không thôi: "Anh cả, em trở về rồi."

"Thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn biết đường trở về à, có phải không cần anh chị em chúng ta nữa không?" Bạch Đại Sơn vương tay đ.ấ.m vào vai cậu ta một cái lại nghe được tiếng th* d*c đau đớn của Bạch Lâm Sơn, anh lo lắng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"

Nếu không bị thương thì sao mấy tháng nay cậu ta không gửi tiền về nhà chứ, có lẽ cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, đột nhiên Bạch Đại Sơn cảm thấy có hơi đau lòng: "Em đó..."

"Anh cả, em không sao đâu." Bạch Lâm Sơn ôm đồ vật này nọ vào nhà, nhìn thấy Bạch San San đang đứng ở cửa, cậu ta có hơi ngượng ngùng lại có hơi mới lạ chào hỏi: "San San."

Cậu ta xa nhà đã được bảy năm, lúc cậu ta đi Bạch San San vẫn còn là một cô bé, nhưng bây giờ cô ta đã trưởng thành rồi, trở thành một cô gái rồi.

Bạch San San tức giận xoay đầu đi không nhìn cậu ta: "Hừ, anh còn biết trở về à!"

"San San, trong cái túi màu đen đó có quần áo, giày dép và đồ ăn, em tự mình lấy đi." Bởi vì đã nhiều năm không gặp, khiến quan hệ cũng trở nên xa cách hơn mà Bạch Lâm Sơn cũng không biết phải nói gì với Bạch San San, đành phải đuổi cô ta đi chỗ khác, sau khi cô ta rời đi cậu ta mới hỏi: "Anh cả, anh hai đâu rồi ạ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh hai em đi vệ sinh rồi." Bạch Đại Sơn vẫn không khỏi lo lắng nhìn Bạch Lâm San: "Em không sao thật chứ?"

"Em không sao, em thật sự không sao cả." Bạch Lâm Sơn xua tay, cho dù cậu ta có thật sự xảy ra chuyện, cũng không phải là bây giờ, mà là lúc trước, lúc ấy cậu ta bị thương rất nặng, nhưng hiện tại đã gần như bình phục rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 18: Chương 18



Bạch Đại Sơn rót cho Bạch Lâm Sơn một cốc nước sôi rồi nói: "Sao em lại trở về một cách đột ngột như vậy? Cũng không biết gọi cho anh một cuộc điện thoại, để anh còn chuẩn bị đầy đủ đón em về! Hiện tại cái gì cũng không có."

"Chúng ta là người một nhà, em cũng không phải là khách, anh còn cần chuẩn bị cái gì chứ." Bạch Lâm Sơn mỉm cười, cậu ta móc một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh cả, anh vất vả lo liệu mọi việc trong nhà đã nhiều năm như vậy, bây giờ anh hãy giữ lấy số tiền này, khi anh và anh hai cưới vợ cần chuẩn bị nhà và sính lễ, San San cũng cần của hồi môn để gả chồng, đây không phải trách nhiệm của riêng anh cả mà còn là trách nhiệm của cả bốn anh em chúng ta."

"Lão Tam, em về rồi à?" Bạch Vân Sơn đi vệ sinh ra đã nhìn thấy Bạch Lâm Sơn đang ngồi uống trà, trong lòng rất hưng phấn.

Bạch Lâm Sơn gật đầu: "Em về rồi, lần này em có thể ở nhà nghỉ ngơi ba tháng."

Cậu ta dự định dùng ba tháng này để giải quyết hôn sự của anh cả và anh hai, về phần Bạch San San, cô ta vẫn chưa tốt nghiệp nên vấn đề hôn sự có thể tạm gác lại.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta sẽ có trình độ học vấn cao, lúc đó muốn tìm bạn đời sẽ rất dễ dàng, nhưng mà hai anh trai của cậu ta thì không giống vậy, hai người họ đều là nông dân, còn chưa từng đọc sách nên khá khó khăn trong việc tìm một mối hôn sự tốt, cho nên cậu ta phải trở về tìm giúp hai người.

Bạch Đại Sơn nói với Bạch Vân Sơn: "Lão nhị, em đi làm chút đồ ăn cho lão tam đi, nó đi đường xa trở về chắc bây giờ đã đói lắm rồi."

Bạch Lâm Sơn vội vàng nắm lấy tay Bạch Đại Sơn, sau đó nói với Bạch Vân Sơn: "Anh hai, anh không cần nấu đồ ăn cho em đâu, thật ra khi em từ khách sạn quốc doanh đi ra, gặp được hai người chiến hữu trong trấn nên chúng em đã ăn cơm cùng nhau, bây giờ em cũng không đói, chúng ta ngồi xuống trò chuyện với nhau là được rồi.

Bạch Lâm Sơn đi lấy một cái túi lữ hành khác đặt lên bàn, mở ra, lấy toàn bộ những thứ bên trong ra: "Anh cả, đây là một gốc nhân sâm 30 tuổi do chiến hữu ở Đông Bắc tặng cho em, nếu sau này trong nhà có việc cần dùng tiền gấp thì có thể bán nhân sâm để ứng phó khẩn cấp, còn đây là những con khô cá đù vàng, ốc xà cừ khô, bào ngư khô, sò điệp khô, là người nhà của một chiến hữu gửi lên, anh ấy đã chia cho chúng em mỗi người một ít..."

"Em tự giữ lại ăn đi, mang những cái này mang về làm gì?" Bạch Đại Sơn cảm thấy rất có lỗi với Bạch Lâm Sơn, mười lăm tuổi rời nhà, đi đến nơi khó khăn vất vả nhất, đoán chừng làn da phía dưới bộ quân phục đã không có chỗ nào lành lặn.

"Bọn em đều ăn cơm ở căng tin trong đơn vị, không có cơ hội tự mình nấu cơm. Hơn nữa, em cũng không thích mùi tanh của hải sản nên mang về cho mọi người nếm thử, có lẽ mọi người sẽ thích!"

Buổi sáng hôm sau, khi Lý Trình Trình đang giặt quần áo bên bờ sông thì nghe thấy nhóm các bà thím trong thôn đang thảo luận về chuyện của Bạch Lão Tam.

Bạch Lão Tam này đã nhập ngũ nhiều năm, hiện tại chắc chắn đã được thăng chức và tăng lương, theo bối cảnh trong tiểu thuyết bình thường thì cậu ta hẳn là nam chính.

Nhưng đây không phải tiểu thuyết mà là đời thực, cho nên tuyệt đối không có cái gọi là hào quang của nhân vật chính.

Nhưng Lý Trình Trình vẫn rất có hứng thú với người này, bởi vì tính chất công việc, nên cậu ta sẽ không thường xuyên về nhà, mỗi năm rưỡi mới về một lần, hoặc ba đến năm năm mới về một lần, nếu cậu ta có thể giúp cô chuyển hộ khẩu ra ngoài, lúc đó cô sẽ muốn làm gì thì làm, dù là học tập hay kiếm tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao cậu ta cũng không có ở nhà nên không ai có thể quản được cô, nghe nói cậu ta đã không còn cha mẹ nên sẽ không xảy ra mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, cô cũng không cần phải tốn sức để hòa hợp với bà ấy.

Nghĩ như vậy, Lý Trình Trình mới tò mò hỏi người thím bên cạnh: "Thím ơi, Bạch Lão Tam kia có đối tượng chưa ạ?"

Người thím đó nhìn Lý Trình Trình từ trên xuống dưới, rồi cười lạnh nói: "Cỡ cô mà cũng muốn làm vợ của Bạch Lão Tam? Nằm mơ cũng đẹp quá đấy! Trong thôn có nhiều cô gái như vậy, chuyện tốt như vậy sao có thể rơi vào đầu cô chứ?"

Người thím ngồi bên cạnh nói: "Hình như Bạch Lão Tam vẫn chưa có ý định tìm bạn đời, nghe nói sáng nay cậu ta đã đi tìm bà mối, muốn tìm bạn đời cho anh cả cậu ta trước. Có lẽ cậu ta định tìm bạn đời cho anh cả và anh trai của cậu ta trước sau đó thì cậu ta mới tự mình tìm bạn đời, nhưng anh cả của cậu ta cũng đã từng đó tuổi còn không có năng lực gì, nên có lẽ sẽ rất khó tìm được đối tượng."

Người thím vừa coi thường Lý Trình Trình lại lên tiếng: "Nếu không tìm được cô gái trẻ tuổi nào, thì có thể xem xét đến mấy người góa phụ hoặc phụ nữ đã ly hôn. Cưới một tặng một, hoặc cưới một tặng hai, đến lúc đó trực tiếp lên làm cha, cũng rất tốt."

"Bạch Đại Sơn nào có kém cỏi như cô nói? Tôi thấy cậu ta cũng khá tốt đó chứ. Từ sau khi cha mẹ bọn họ qua đời, cậu ta một mình nuôi lớn mấy người em trai, em gái, còn nuôi em trai thành quân nhân, em gái thì được đến trường học cấp ba, có mấy người làm được như cậu ta đây? Bà có làm được sao? Người đàn ông của bà có làm được không? Bây giờ lại có Bạch Lão Tam giúp cậu ta thu xếp, chắc chắn cậu ta sẽ sớm cưới được vợ. Bà còn ở đây mơ tưởng cái gì vậy?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 19: Chương 19



Một người thím tốt bụng khác đẩy người thím đã khinh bỉ cô ra sau, sau đó nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, nếu con thích Bạch Lão Đại thì có thể thử xem. Con người Bạch Lão Đại cũng rất tốt, mặc dù tuổi của cậu ta có hơi lớn một chút, nhưng đàn ông càng lớn tuổi càng biết cách yêu thương người khác!"

Lý Trình Trình thấy người thím kia cứ nhắm tới cô, nên xoay người sang chỗ khác giặt quần áo, không tham gia vào chuyện này nữa.

Mặc dù cô nghe nói con người Bạch Lão Đại cũng khá tốt, nhưng nếu anh vẫn cứ sống trong thôn, thì khi cô gả cho anh, hộ khẩu sau khi gả đi vẫn nằm ở thôn An Cư, hai nhà cách nhau gần như vậy, nếu như ngày nào nhà họ Lý cũng đến thăm hỏi cô thì phải làm sao?

Cho nên cách tốt nhất là cô gả cho Bạch Lão Tam, dời hộ khẩu đi nơi khác, theo Bạch Lão Tam rời khỏi đây, núi cao hoàng đế xa, nhà họ Lý khó mà tìm được cô, vậy thì bọn họ sẽ không có cách nào tiếp cận cô được nữa!

Chẳng qua là Bạch Lão Tam đang tìm đối tượng cho anh cả của cậu ta, chứ không phải tìm cho bản thân, vậy nên...

Nhưng cô cũng không thể đặt hết toàn bộ hy vọng lên người Bạch Lão Tam.

Trên đường Lý Trình Trình mang quần áo đã giặt về nhà, cô nhìn thấy Lý An Tâm và Lý An Nguyệt đang khoác tay nhau chạy về một hướng, cô vội vàng đặt chiếc chậu gỗ xuống rồi đi theo phía sau bọn họ, khi đến nơi, cô nhìn thấy tất cả những cô gái chưa chồng đều đang tụ tập ở đây, mọi người đều đang hướng về phía trước mà kiễng chân chờ đợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình bước tới phía trước nhìn qua, chỉ thấy nơi đó có hai người đàn ông mà cô không quen biết đang làm việc.

Nghe mọi người bàn tán về Bạch Lão Tam, hình như một trong hai người họ có một người là Bạch Lão Tam.

"Chị cả, ai là Bạch Lão Tam?" Lý Trình Trình kéo vạt áo Lý An Tâm, nhỏ giọng hỏi.

Lý An Tâm liếc Lý Trình Trình một cái, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét và ghét bỏ, chỉ bằng cô mà cũng muốn cưới Bạch Lão Tam để có một cuộc sống tốt đẹp sao?

Lý An Tâm chỉ tay về phía Bạch Vân Sơn đang đứng cạnh Bạch Lão Tam, ác độc nói: "Người đó, đó chính là Bạch Lão Tam."

Lý Trình Trình nhìn theo ngón tay của Lý An Tâm, ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch lão Nhị Bạch Vân Sơn, sau khi cô cẩn thận nhìn hồi lâu, dự định khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu, để lần sau khi hai người gặp mặt còn có thể nhận ra.

Lý An Tâm nhìn Lý Trình Trình đang chăm chú nhìn Bạch Lão Nhị, cô ta không khỏi cười lạnh một tiếng, cô đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, Bạch Lão Tam là người mà cô có thể với tới sao?

Cô chỉ xứng sống một cuộc sống vất vả ở nông thôn với Bạch Lão Nhị mà thôi.

Bởi vì Bạch Lâm Sơn đang bị thương nên cậu ta không thể làm quá nhiều việc, cậu ta xuống giúp Bạch Vân Sơn làm ruộng một lát rồi trở về nhà, buổi chiều sẽ có bà mối dẫn theo đối tượng đến để xem mắt anh cả, nên cậu ta phải về nhà thu xếp trước đã.

Sau khi Bạch Lâm Sơn rời đi, những cô gái đang tập trung cũng giải tán, Lý Trình Trình có hơi khó hiểu, bọn họ không phải đến gặp Bạch Lão Tam sao? Sao bọn họ lại bỏ đi khi Bạch Lão Tam vẫn còn ở đó?

Sau một lát thì chỉ còn lại một mình cô đứng ở đó, tới khi nhìn thấy người đàn ông đang làm việc nhìn về phía cô, cô lập tức xấu hổ quay đi chỗ khác, một lúc sau, cô lại quay đầu nhìn "Bạch Lão Tam", tình cờ là lúc này Bạch Lão Nhị cũng ngẩng đầu nhìn qua, hai người đối mắt ở giữa không trung, Bạch Lão Nhi có hơi kinh ngạc, Bạch Lão Tam đã trở về nhà rồi, cô gái này còn chưa đi, chẳng lẽ là tới gặp cậu ta sao?

Khi Bạch Lão Nhị lần nữa ngẩng đầu nhìn sang, nơi đó đã không còn bóng dáng ai cả.

Lý Trình Trình vội vàng trở về nhà họ Lý phơi quần áo rồi vác sọt ra ngoài với danh nghĩa là đi đào rau dại, thật ra chỉ cần cô không ở nhà ăn cơm thì từ trên xuống dưới nhà họ Lý sẽ không có ai nói gì cô cả, cho dù cô cả ngày không làm bao nhiêu việc, thì cũng không ai nói gì cô.

Cô thực sự không biết trong hồ lô của nhà họ Lý đang bán cái gì.

Dù sao bọn họ nghĩ cũng không cần phải nghĩ đến tiền của cô, hiện tại tất cả tiền bạc của cô đều đang được cất giữ trong nhà Bạch Đại Sơn, trên người cô ngay cả một xu cũng không có.

Khi trời nhá nhem tối người người nhà nhà đều đang nấu bữa tối, nhìn từng mảng khói bếp lượn lờ quanh thôn An Cư từ xa, cứ như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Lúc này, Lý Trình Trình vẫn còn đang hái trái cây rừng trên núi, tuy những loại trái cây rừng thơm ngon đã gần hết mùa nhưng cô vẫn muốn hái một số quả cuối cùng của mùa, chỉ cần có thể kiếm được tiền, cô sẽ không từ bỏ.

Mà bầu không khí trong nhà Bạch Đại Sơn hiện tại đang rất thấp, cho dù là Bạch Vân Sơn, Bạch Lâm Sơn hay Bạch San San cũng không ai dám nói gì.

Bởi vì hôm nay khi bà mối dẫn mười cô gái đến nhà Bạch Đại Sơn để anh xem mắt, chắc hẳn mọi người đều biết Bạch Lão Tam có thân phận đặc biệt, nên đoán rằng mấy năm này cậu ta đã tiết kiệm được không ít tiền, nên ai mở miệng cũng đều yêu cầu ba trăm tệ làm sính lễ, hơn nữa còn muốn cả quần áo và đồng hồ mới.

Bà mối trực tiếp nói với Bạch Đại Sơn, chỉ cần anh nhìn trúng bất kỳ người nào ở đây mà có thể đáp ứng được điều kiện mà nhà gái đã đưa ra thì anh có thể lập tức kết hôn, sinh con với người đó.

Bạch Đại Sơn tức giận đến mức đập bàn mắng người, sau khi đuổi bà mối và mấy cô gái đến xem mắt đi ra ngoài, Bạch Đại Sơn liền khóa cửa lại, sau đó nhìn Bạch Vân Sơn, Bạch Lâm Sơn và Bạch San San với vẻ mặt nghiêm túc: "Ai cho mấy đứa cái quyền tự cho là đúng đấy? Ai bảo mấy đứa xen vào việc của người khác như thế hả? Tôi có nói với mấy đứa là tôi muốn đi xem mắt tìm bạn đời rồi sao?"
 
Back
Top Bottom