Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 220: Chương 220



Chỉ có vài người lớn tuổi mới biết thân phận thật sự của Lý Trình Trình, còn những người thuộc hàng con cháu của nhà họ Trình và nhà họ Quý đều không biết thân phận của cô.

Bữa cơm tất niên kéo dài đến nửa đêm, Quý Hạc Minh bảo quản gia đến thư phòng mình, lấy đồ ông ấy đã chuẩn bị ra, quản gia nhanh chóng lấy một túi giấy da trâu qua, Quý Hạc Minh viết tên họ ở bên trên rồi nói: "Mặc dù mấy đứa đều lớn cả rồi nhưng trong mắt ông bà, mấy đứa mãi mãi là trẻ con, vì thế chắc chắn phải có tiền mừng tuổi. Tiền mừng tuổi này là ông bà chuẩn bị cho mấy đứa."

Mọi người được cưng mà sợ, nhận lấy phong thư, họ không hẹn mà cùng đồng thanh cảm ơn Quý Hạc Minh.

Mặc dù Quý Lãng và Quý Bằng vẫn chưa lớn nhưng Quý Hạc Minh vẫn cho họ tiền mừng tuổi là giấy tờ đất như những người khác, còn lì xì của Lý Hiểu Đồng là tiền mặt, suy cho cùng thì Lý Hiểu Đồng có ba, cũng có ông bà nội, mấy thứ như nhà cửa này chưa đến lượt người ngoài như họ lo, vì thế Quý Hạc Minh trực tiếp đưa cô bé tiền mặt.

Hơn nữa Lý Hiểu Đồng lớn rồi sẽ ở đâu còn chưa biết chắc nữa, rất có khả năng cô bé sẽ về bên cha ruột, cô bé không thể ở bên cạnh Lý Trình Trình cả đời, dù sao thì cũng phải về nhà mình, về với người nhà của mình.

"Cảm ơn ông nội Quý, bà nội Trình." Lý Hiểu Đồng nhận tiền mừng tuổi, ngoan ngoãn cảm ơn Quý Hạc Minh.

Ông bà nội ruột của cô bé sẽ không chuẩn bị lì xì cho cô bé, không ngờ tới ông bà nội của Quý Bằng lại chuẩn bị cho cô bé, chuyện này khiến Lý Hiểu Đồng cực kỳ cảm động, cũng khiến lòng cô bé thầm đưa ra quyết định, sau này cô bé nhất định sẽ đối xử tốt với mọi người, có như vậy mới báo đáp được lòng tốt của mọi người với cô bé.

Đến tối, ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư và bà dì năm về nhà mình ăn cơm tất niên xong thì tới chỗ Trình Tuyết Dương chơi.

Họ cũng phát tiền mừng tuổi cho đám trẻ, Lý Trình Trình nhận được hai bao lì xì bởi vì một phần là cho đứa bé trong bụng.

Nguyên đêm giao thừa này, Lý Trình Trình nhận được ít nhất là hai nghìn tệ tiền lì xì, chỉ có thể nói là gia tộc lớn đúng là giàu nứt đố đổ vách, tiền mừng tuổi cho cô còn hơn cả lương một năm của người bình thường.

Lý Trình Trình nghi ngờ lúc chuẩn bị tiền mừng tuổi, họ đều chuẩn bị theo bình quân thu nhập của công nhân.

Mọi người đang vui vẻ uống trà, nói chuyện, ăn vặt thì đột nhiên quản gia tới thì thầm với Trình Tuyết Dương: "Bà chủ, Lý An An đến rồi, bây giờ đang ở ngoài cửa."

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Được rồi, bây giờ tôi qua đó xem, đừng nói với mọi người kẻo phá hỏng tâm trạng vui vẻ đoàn viên của cả nhà."

"Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi vệ sinh." Trình Tuyết Dương nói với mọi người một tiếng rồi mặc chiếc áo khoác lông của mình, đi đến cổng đại hợp viện, bà ấy nhìn Lý An An ở bên ngoài thì thấy hơi khó hiểu: "Nửa đêm nửa hôm, cháu không ở nhà mà chạy đến đây làm gì?"

Lý An An không vui: "Bà nội, cháu là cháu gái nhà họ Quý, tại sao không thể đến nhà họ Quý? Tại sao cháu không thể quay về nhà họ Quý đón năm mới? Trong ngày người người nhà nhà đoàn tụ, tại sao để lại một mình cháu trong căn nhà lạnh lẽo? Chuyện này không công bằng."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Lý An An, bà mua nhà cho cháu, giúp cháu tổ chức tiệc nhận người thân, để cháu nhận được nhiều quà gặp mặt như thế, sau đó còn sắp xếp công việc cho cháu, cháu còn có không biết đủ hả?" Lý An An mạo danh cháu gái bà ấy, bà ấy không trừng phạt cô ta mà ngược lại còn cho cô ta nhiều thứ tốt như vậy, cô ta muốn vào nhà họ Quý sao, lẽ nào cô ta giống như Quý Tình, đều muốn độc chiếm nhà họ Quý ư?

"Bà nội, nơi này cũng là nhà cháu, cháu muốn về nhà, cùng người nhà đón năm mới mà thôi, tại sao lại không thể?" Lý An An thắc mắc: "Vậy mà bà nói cháu không biết đủ, sao cháu lại không biết đủ? Cháu cũng không có lòng tham muốn cái này lại muốn cái kia, tại sao nói cháu không biết đủ ạ?"

Đúng là cô ta có lòng tham, muốn nhiều thứ hơn nhưng cô ta còn chưa nói ra, Trình Tuyết Dương dựa vào đâu mà phán rằng cô ta tham lam?

"Lý An An, có phải cháu chưa từng về thôn An Cư không? Ông bà nội, chú thím, còn có cả ba mẹ cháu nữa, cháu đã về thăm họ chưa?" Trình Tuyết Dương nhìn Lý An An bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Còn nữa lúc đầu ông nội cháu Lý Minh Sơn nói với cháu, cháu là cháu gái bà phải không? Nói vậy thì ông ta còn là ân nhân của cháu, sao cháu không về thăm ông ta?"

Cháu gái bà ấy bị Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn ôm đi, đương nhiên Lý Minh Sơn biết rõ nhất ai mới là cháu gái ruột của bà ấy, hơn nữa tín vật cũng ở trong tay Lý Minh Sơn, Lý Minh Sơn muốn cho ai thì cho.

Người đều ích kỷ, chắc chắn Lý Minh Sơn hy vọng cháu gái mình có thể sống tốt nên mới để Lý An An giả mạo Lý Trình Trình, chắc là ông ta cho rằng người khác đều ngu dốt như ông ta, có phải cháu gái ruột không chẳng lẽ bà ấy còn không cảm nhận được?

Lúc Quý Tình còn nhỏ, bà ấy đã cảm thấy cô ta không giống người nhà họ Quý, sự thực nói cho bà ấy, đúng là Quý Tình không phải, từ đó có thể thấy trực giác của bà ấy rất chuẩn.

"Lý An An, quay về gặp ông nội cháu đi! So với gặp chúng tôi, cháu nên gặp ông nội mình, dù sao thì cháu có ngày hôm nay đều phải cảm ơn ông nội cháu, nếu như không phải ông ta nói với cháu, cháu là cháu gái nhà họ Quý chúng tôi, có lẽ cả đời này cháu cũng chẳng thể tới được thành phố Thượng Hòa, càng không có được công việc như thế phải không?" Trình Tuyết Dương không có ý để Lý An An đi vào, trước kia Lý An An từng vào nhà họ Trình rồi còn nhà họ Quý, bà ấy sẽ không để Lý An An dính líu đến dù chỉ một cọng lông.

Trình Tuyết Dương cũng không đợi Lý An An đáp lại, bà ấy trực tiếp quay người vào, đối với một đứa cháu giả mạo, bà ấy đã làm đủ nhiều rồi, bà ấy không hổ thẹn với lòng.

Thẩm Thính Vân từ trong bóng tối bước ra, đến cạnh Lý An An rồi hỏi: "Lý An An, hôm nay là đêm ba mươi, họ không để cô quay về nhà họ Quý đoàn tụ sao? Rốt cuộc trong lòng họ có đứa cháu gái như cô không?"

Lý An An mất hứng nói: "Cô đến xem trò cười của tôi sao? Thấy tôi bị cửa sập vào mặt, cô vui vậy à?"

Trình Tuyết Dương còn chưa đi xa, nghe thấy giọng nói quen thuộc, bà ấy dừng chân, sau đó quay lại bên cửa, bà ấy nghe ra giọng của Thẩm Thính Vân, trong lòng dâng lên lửa giận, bà ấy nói mà, sao Lý An An lại đến đây vào lúc này, hóa ra là bên người có quân sư đầu chó!

Trình Tuyết Dương quay về với khung cảnh vui vẻ, bà ấy vẫy tay với Quý Vinh, Quý Vinh đến cạnh Trình Tuyết Dương, thì thầm hỏi: "Bà nội có chuyện gì thế ạ?"

"Mồng mười, lúc Trình Trình với Đại Sơn về, cháu cũng đi cùng tụi nó đi, cháu đến chỗ Trình Trình học tập hai ngày, sau đó từ chỗ Trình Trình tới huyện Môn Thông là được, chuyện cháu tới huyện Môn Thông để phát triển phải cố hết sức không nói cho quá nhiều người biết kẻo tạo ảnh hưởng không tốt cho cháu." Trình Tuyết Dương nói.

Năm đó nhà họ Trình bọn họ di chuyển cả nhà thực ra cũng là vì để che giấu danh tính, nếu không sao họ có thể sống yên ổn tới tận bây giờ?

Mặc dù Quý Vinh không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng vẫn gật đầu, trước khi công chưa thành danh chưa toại, anh ấy sẽ không để người khác biết tên mình.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 221: Chương 221



Trình Tuyết Dương tiếp tục nói với mọi người: "Nhà họ Trình và nhà họ Quý chúng ta nhiều kẻ thù, vì thế Quý Vinh, Quý Khiết, còn có Lập Xuân, Sơ Hạ, mấy đứa đừng có lén lút tìm người yêu bên ngoài, nếu như có người lởn vởn trước mặt mấy đứa, hơn nữa còn cố gắng lấy lòng thì mấy đứa phải chú ý, những người đó rất có khả năng đến để đánh đổ nhà họ Quý và nhà họ Trình chúng ta, vì thế người yêu của mấy đứa phải trải qua cuộc điều tra bối cảnh, trải qua sự tuyển chọn kỹ càng của chúng ta mới được."

Quý Vinh, Quý Khiết, Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ đều gật đầu, họ biết thân phận đặc thù của mình, không thể dễ dàng tuyển chọn đối tượng, nếu người do bên kia sắp xếp được đưa vào nhà, vậy thì cả gia đình sẽ bị hủy.

Lý Trình Trình nghe đến đây thì thấy khá vui vẻ, may mà cô gặp được Bạch Đại Sơn, nếu không đã phải chấp nhận mối hôn nhân gia tộc sắp xếp rồi.

Gia tộc lớn ấy à, liên hôn gia tộc, tìm một nửa kia môn đăng hộ đối cũng là bình thường.

Thời gian không còn sớm nữa, anh chị em của Trình Tuyết Dương đều về nhà mình, người ở lại đại hợp viện cũng quay về, Trình Tuyết Dương đứng lên nói: "Trình Trình, Đại Sơn, tối nay hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi, Quý Bằng và Hiểu Đồng đã có người chăm sóc, hai cháu không cần lo cho chúng."

"Bà nội ngủ ngon." Lý Trình Trình nói với Trình Tuyết Dương.

Trình Tuyết Dương và Quý Bằng sống trong viện tử, hai người đi mấy bước đã về tới phòng mình, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về phòng, Lý Trình Trình lấy quần áo mấy hôm trước đi dạo phố mua ra cho Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, anh thử bộ quần áo mới này xem."

Ngày mai là mùng một, nhiều người tới nhà họ Quý, hai người họ cũng liên quan đến thể diện nhà họ Quý nên phải ăn mặc cho tử tế, không thể để nhà họ Quý mất mặt được.

Bạch Đại Sơn dáng cao chân dài, mặc quần mới màu đen, áo len màu nâu, bên ngoài mặc áo khoác màu xanh lam, thoạt nhìn giống hệt tổng giám đốc ngang ngược, Lý Trình Trình rất thích.

Anh chỉ hơi ngăm ngăm đen, nếu như trắng lên một chút, vậy thì không biết sẽ đẹp trai đến mức nào nữa, Lý Trình Trình cảm thấy bản thân nhặt được báu vật thật rồi, đương nhiên, bản thân cô cũng là báu vật.

Lý Trình Trình giúp Bạch Đại Sơn chỉnh lại cổ áo, cười nói: "Anh cao, chân dài, đúng là giá áo di động, sau này em phải mua cho anh đủ loại quần áo đẹp, để anh ăn diện cho đẹp trai, phong lưu, tuấn tú."

Bạch Đại Sơn túm tay Lý Trình Trình, nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập tình yêu với mình, trong lòng anh vừa ấm áp, vừa hạnh phúc: "Vợ ơi, em không sợ chăm chút cho anh đẹp quá, sau đó người khác sẽ cướp anh với em à?"

"Là của em người khác sẽ không cướp đi được, không phải của em, em cũng chẳng giữ được, nên em không sợ." Lý Trình Trình đắc ý không thôi: "Em giàu thế này, có lẽ là người khác đến cướp em chứ không phải cướp anh đâu."

Cô thích anh nhưng không hề yêu đương mụ mị đầu óc đâu, nếu như sau này anh thay lòng, cô cũng sẽ không quấn lấy anh, cô có thể chọn độc thân xinh đẹp, anh có quyền theo đuổi hạnh phúc, đương nhiên cô cũng có, anh có thể tìm người khác, vậy thì đương nhiên cô cũng có thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai tay Bạch Đại Sơn nâng mặt Lý Trình Trình, nhìn đôi mắt lúng liếng, long lanh của cô, anh nghiêm túc nói: "Em là vợ anh, anh là người đàn ông của em, cả đời này, ai cũng đừng hòng tách hai chúng ta ra, ai dám có suy nghĩ phá hoại chúng ta, anh đòi cái mạng của người đó."

Lý Trình Trình nhéo eo Bạch Đại Sơn: "Vừa rồi không phải anh nhắc đến vấn đề này sao? Sao bây giờ lại hùng hồn thế hả? Lại còn đòi mạng người ta, anh tưởng mình là ai, có thể quyết định mạng sống của người khác hả? Bây giờ là xã hội pháp trị, lấy mạng người ta, bản thân anh cũng đừng mong sống tiếp."

"Chắc chắn anh sẽ sống tốt, bởi vì anh còn chưa sống với vợ đủ một đời!" Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, sau đó cúi đầu, hôn lên môi cô.

Bây giờ cô mang thai rồi, anh không dám làm bậy.

Trong phong Trình Tuyết Dương.

Sau khi tắm xong, Trình Tuyết Dương vén chăn, ngồi lên giường, đeo kính lão, lấy sách trên tủ đầu giường ra đọc, trong lúc vô ý liếc qua, bà ấy cảm thấy giá sách trên tường có ánh sáng lóe lên, Trình Tuyết Dương nghi ngờ mình hoa mắt rồi.

Bà ấy tháo kính lão xuống, đưa tay dụi mắt rồi lại nhìn cuốn sách, phát hiện ra ánh sáng vàng còn đó, bà ấy vội xuống giường, qua giá sách, rút một cuốn từ trong đống sách ra, đấy là một cuốn sách không có bìa.

Trình Tuyết Dương hiếu kỳ lật ra, nhìn thấy một vài bức tranh mình không hiểu, sau đó bức tranh trước mắt bà ấy như có sinh mạng, từng bức đều liên kết lại với nhau rồi hình thành trận pháp, Trình Tuyết Dương bị dẫn vào trong trận pháp.

Đợi Quý Hạc Minh tắm xong về phòng, chỉ thấy người bạn già của mình nằm trên đất, Quý Hạc Minh vội gọi quản gia tới, sắp xếp xe, đưa Trình Tuyết Dương vào bệnh viện.

Chuyện Trình Tuyết Dương ngã bệnh gây ra động tĩnh rất lớn trong nhà họ Quý, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vừa ngủ, biết tin Trình Tuyết Dương đổ bệnh, hai người không hề chậm trễ, trực tiếp mặc quần áo rồi dậy, dặn dò người giúp việc chăm sóc Quý Bằng và Lý Hiểu Đồng xong, hai người cũng tới bệnh viện.

Trước đó Lý Trình Trình mang thai cũng kiểm tra ở bệnh viện này nên Lý Trình Trình biết bệnh viện ở đâu.

Đến bệnh viện, chỉ thấy người nhà họ Quý đang ở bên ngoài phòng cấp cứu, Phong Tranh tới trước mặt Lý Trình Trình, kéo tay cô: "Trình Trình, cháu mang thai rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng, sao lại đến đây?"

"Cháu lo lắng cho bà nội, bà nội sao rồi ạ? Sao bà lại đổ bệnh? Tối nay, lúc chia tay không phải còn tốt lắm sao?" Lý Trình Trình cực kỳ lo lắng, buổi tối mọi người còn vui vẻ ở cùng nhau, sao về phòng chưa được bao lâu lại xảy ra chuyện này rồi?

Năm nay Trình Tuyết Dương sáu mươi bảy tuổi, thực ra tuổi tác này vẫn chưa lớn lắm, còn sống được mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.

Phong Tranh nắm tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói: "Bà nội được đưa tới kịp thời, bây giờ bên cạnh có bác sĩ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, Trình Trình, cháu đừng sốt ruột, bây giờ cháu đang mang thai, nếu có mệnh hệ gì, chắc chắn bà nội cháu sẽ tự trách đến chết."

Lý Trình Trình gật đầu: "Bác gái, cháu biết rồi, cháu sẽ chăm sóc bản thân."

Bạch Đại Sơn đỡ Lý Trình Trình lên ghế ngồi, sau đó mọi người chẳng ai nói chuyện, họ không ngồi thì đứng, yên lặng chờ đợi, Bạch Đại Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Trình Trình, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Lý Trình Trình ngẩng đầu nhìn anh, thì thầm nói: "Em không sao."

Đợi một lúc lâu, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, bác sĩ từ trong bước ra, ngươi nhà họ Quý vội vàng tiến lên, luôn mồm hỏi, bác sĩ vội nói: "Tất cả dấu hiệu vật lý của bà cụ đều bình thường, chỉ cần đợi bà ấy tỉnh lại là tốt rồi."

Nghe mấy lời này, trái tim thấp thỏm trong lòng mọi người cũng hạ xuống, Quý Vinh hỏi ngay: "Bác sĩ, ông có biết bao giờ bà nội tôi mới có thể tỉnh lại không?"

Mặc dù đám trẻ trong gia tộc lớn có kiến thức rộng rãi nhưng đối mặt với chuyện của người thân, không một ai có thể giữ được lý trí một trăm phần trăm.

Người nào người nấy đều như con ruồi mất đầu, không biết phương hướng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 222: Chương 222



Vẫn là được người trong nhà bao bọc quá tốt, chưa từng trải qua chuyện lớn, Trình Tuyết Dương sắp xếp để Quý Vinh đi cùng Lý Trình Trình cũng có cái lý của nó.

Quý Vinh còn cần va vấp nhiều.

"Chúng tôi cũng không có cách nào xác định, tất cả đều phải xem bản thân người bệnh."

Sức khỏe của bà cụ không khám ra bất kỳ vấn đề gì nhưng mà bà ấy không tỉnh lại, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đợi bà cụ tự tỉnh lại vậy.

Trình Tuyết Dương được chuyển tới phòng bệnh cao cấp để nghỉ ngơi, mọi người đều theo vào phòng bệnh, nhìn thấy Trình Tuyết Dương nằm im trên giường, sắc mặt bình thản chẳng có gì khác biệt, Lý Trình Trình mới yên tâm.

Có điều trong lòng cô vẫn thấy hiếu kỳ, nếu Trình Tuyết Dương đã không có chuyện gì vậy tại sao bà ấy lại hôn mê?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quý Mộ Trình nói với mọi người: "Cũng không biết đến bao giờ mẹ mới có thể tỉnh lại, ba gia đình chúng ta luân phiên túc trực đi! Tối nay nhà tôi trực, tối mai là nhà Mộ Tuyết, tối ngày mốt đến nhà Mộ Dương, mọi người thấy sao?"

"Nếu như mọi người ở viện hết thì bệnh viện cũng chẳng hề rộng rãi như thế, mọi người không nghỉ ngơi tốt thì cũng không thể chăm sóc ổn thỏa cho mẹ."

Quý Mộ Tuyết gật đầu: "Cũng được."

Quý Mộ Dương nói: "Vậy nếu như mẹ tỉnh lại trước, nhà bọn em không cần chăm sóc mẹ, vậy chẳng phải nhà anh cả với nhà chị hai chịu thiệt rồi sao?"

"Tỉnh dậy trước thì càng tốt chứ?" Quý Mộ Trình lườm chú ba: "Nếu như mẹ tỉnh trước thì mấy đứa đợi mẹ về rồi lại chăm sóc cũng vậy mà, lẽ nào cứ phải chăm sóc ở viện thì mới là chăm sóc thật sao?"

Sau đó Quý Mộ Trình nói với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn: "Trình Trình, bây giờ cháu mang thai rồi, không thể thức đêm, không được lao lực, cháu với Đại Sơn về nghỉ ngơi đi kẻo bà nội tỉnh lại, biết được sẽ không vui."

Lý Trình Trình gật đầu: "Cảm ơn bác cả, bác cả vất vả rồi ạ."

Quả thật người mang thai dễ mệt mỏi hơn người bình thường, trên đường về nhà, Lý Trình Trình ngáp liên tục, Bạch Đại Sơn thấy thế thì cõng Lý Trình Trình lên, bây giờ đang nửa đêm, đường lớn không có ai, kể cả bị người ta nhìn thấy, anh cũng không sợ.

Anh cõng vợ mình chứ có phải người phụ nữ khác đâu, anh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, càng không sợ người khác nói ra nói vào.

Còn chưa về đến nhà họ Quý, Lý Trình Trình đã ngủ trên lưng Bạch Đại Sơn rồi.

Sáng hôm sau ngủ dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao, Lý Trình Trình duỗi tay, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt: "Bệnh viện có đưa tin về không? Bà nội đã tỉnh chưa?"

Bạch Đại Sơn để nước rửa mặt ở bàn bên cạnh, lấy kem đánh răng ra bàn chải đặt trên miệng cốc: "Còn chưa có tin tức, nếu em lo lắng thì lát nữa thu dọn đồ, chúng ta đến bệnh viện, có bác cả, bác gái ở nhà tiếp khách đến chơi là được rồi."

Hôm nay là mồng một tết, không phải ngày đi chúc tết, chỉ đến chơi bình thường thôi, thân phận nhà họ Quý còn đó, hôm nay người đến chơi sẽ không ít, hơn nữa còn sẽ có rất nhiều người mang con trai, con gái đến vì nhà họ Quý còn bốn người trẻ tuổi chưa đến độ kết hôn.

Mà có rất nhiều người chờ đợi ngày này vì bình thường mọi người không thể gặp được mấy người thuộc hàng con cháu nhà họ Quý, hơn nữa bình thường đám con cháu nhà họ Quý cũng từ chối gặp mặt mọi người, nhưng mùng một đầu năm, dù cho họ muốn từ chối cũng không từ chối được.

Ở nhà họ Quý ăn sáng xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng, Quý Bằng đến bệnh viện, tới phòng bệnh nhìn thấy Lục Sơ Hạ, Lý Trình Trình quan tâm hỏi han: "Sơ Hạ, bà nội của Bằng Bằng thế nào rồi?"

Hôm nay là mồng hai, đến lượt con gái thứ hai của Trình Tuyết Dương – Trình Mộ Tuyết ở bệnh viện chăm sóc Trình Tuyết Dương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một nhà bốn người Trình Mộ Tuyết trong bệnh viện cả, chỉ có điều không phải ở tất trong phòng bệnh, bây giờ trong phòng bệnh chỉ có mình Lục Sơ Hạ.

"Vẫn y như thế, còn chưa tỉnh lại." Lục Sơ Hạ lắc đầu.

Lý Trình Trình đến bên giường bệnh Trình Tuyết Dương, duỗi tay nắm lấy tay Trình Tuyết Dương: "Bà nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lâu vậy rồi bà còn chưa tỉnh? Bà nội, bà mau tỉnh lại đi! Mọi người đều rất lo lắng cho bà, hôm nay là mồng một, mọi người đều đợi bà về để cả nhà đoàn tụ đấy!"

Quý Bằng cũng qua đó, cậu bé ngồi bên giường nói: "Bà nội, bà mau dậy đi có được không? Cháu giao hết tiền mừng tuổi cho bà, để bà đi mua đồ bà thích ăn nhé?"

Lý Trình Trình xoa đầu Quý Bằng, dịu giọng: "Bà nội biết Bằng Bằng hiếu thảo như thế, chắc chắn sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, chị tin là bà nội không nỡ để Bằng Bằng buồn đâu..."

Lời của Lý Trình Trình còn chưa dứt cô đã thấy Trình Tuyết Dương nằm trên giường kích động, bà ấy không tỉnh lại mà giống như nằm mơ thấy ác mộng, Lý Trình Trình vội đè người bà ấy lại, lớn tiếng hô: "Bà nội, bà nội, Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương, bà tỉnh lại đi, chỉ là nằm mơ thôi, đừng sợ, chúng con đều bên cạnh bà, bà sẽ không có chuyện gì đâu, bà nội..."

Lục Sơ Hạ thấy thế thì vội chạy qua giúp: "Bà ngoại, bà ngoại, con là Lục Sơ Hạ, con là Lục Sơ Hạ đây..."

Một lát sau, Trình Tuyết Dương mở mắt ra, há miệng th* d*c, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lý Trình Trình đỡ Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà sao rồi?"

"Trình Trình ở lại, mấy đứa ra ngoài đi." Trình Tuyết Dương vỗ ngực, nghiêm túc nói.

Quý Bằng: "Bà nội."

Lục Sơ Hạ: "Bà ngoại."

Hai người hơi không cam lòng, rõ ràng họ mới là cháu ruột, tại sao đến giây phút quan trọng nhường này mà bà ấy lại chỉ giữ người ngoài như Lý Trình Trình ở lại? Mặc dù Lý Trình Trình là ân nhân cứu mạng của Quý Bằng, là ân nhân của nhà họ Quý, nhưng Lý Trình Trình không hề có quan hệ m.á.u mủ với nhà họ Quý!

Mặc dù không cam lòng nhưng mọi người vẫn ngoan ngoãn rời đi.

"Trình Trình, con khóa cửa phòng bệnh lại đi, đừng để tụi nó vào." Trình Tuyết Dương dặn dò.

Mặc dù Lý Trình Trình không hiểu nhưng vẫn đứng dậy tới khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó quay về bên giường Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà muốn nói gì với cháu ạ?"

Trình Tuyết Dương run rẩy nắm lấy tay Lý Trình Trình, kích động nói: "Trình Trình, tối qua, trong lúc vô ý bà đã mở cuốn sách trận pháp lúc trước sưu tầm được, bà đi vào trong trận pháp, nhìn thấy rất nhiều chuyện chưa từng xảy ra, bà nhìn thấy..."

Lý Trình Trình nghe Trình Tuyết Dương nói thì cả kinh, không ngờ

người nhắc nhở bà thế mà lại là con, Trình Trình, là con cứu vớt bà ra khỏi hiểm cảnh..."

"Bà nội, bà là bà nội con, con là cháu gái bà, cháu gái làm những chuyện kia vì bà nội không phải là điều nên làm sao?" Lý Trình Trình nắm lại tay Trình Tuyết Dương, huống chi cô cũng chẳng làm không công, không phải Trình Tuyết Dương đưa cô ba thùng cá đù vàng sao? Hơn nữa sơn động và đường hầm đều có thể dùng để cất trữ đồ, thù lao như thế là phong phú lắm rồi.

"Trình Trình, bà nội thực sự phải cảm ơn con, nếu không phải có con, bà nội cũng sẽ không có ngày hôm nay." Trình Tuyết Dương nắm tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói: "Năm đó Lý Minh Sơn đưa bà về quê, bà sưu tầm được không ít sách, trong đó có một quyển liên quan đến trận pháp, khi đó bà nóng vội muốn tự cứu mình nên luyện tập trận pháp, không ngờ tới va chạm lung tung, thực sự luyện ra được, bà chuyển một bộ phận đồ thuộc về mình vào trong trận pháp, cũng thành công truyền tin cho con, nếu như không có con chạy vòng vòng vì bà, có lẽ bà phải trải qua những chuyện kia thêm một lần nữa..."

"Bà nội, thực ra từ rất lâu trước kia con đã muốn hỏi bà, chỗ vàng bạc của bà nên giải quyết thế nào? Di chúc của bà viết để con chia cho Lý Vân Tình và Lý Vân Linh mỗi người một rương nhưng bây giờ bà không ở cùng Lý Minh Sơn nữa, cũng không sinh ra hai đứa con gái, trên thế giới này không có hai người đó, mà có cũng chỉ là người cùng họ cùng tên, nếu đã không phải họ thì hai rương vàng và những thứ đồ khác nên giải quyết thế nào?"

Lúc vừa xuyên sách, Lý Trình Trình nghèo rớt mồng tơi cũng không nghĩ tới chuyện bán vàng đi, mà bây giờ cô thành triệu phú rồi, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thành tỷ phú, cô thực sự không cần dùng số vàng kia nên đống đồ ấy chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

"Trình Trình, bà đã từng này tuổi rồi, không cần mấy thứ kia nữa, mà nhà họ Quý và nhà họ Trình hoàn toàn không cần những thứ đó, bà biết con là cô gái thông minh nên con xem xem nên xử lý những thứ này thế nào đi! Giữ lại hay làm gì đều do con toàn quyền quyết định, bà không tham gia vào nữa." Nếu như không có Lý Trình Trình, bà ấy làm gì có một đời hạnh phúc? Mặc dù đời này cũng có nhiều trắc trở nhưng vẫn là hạnh phúc mà người khác có cầu cũng không được.

Nếu không sao Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Na lại nghĩ mọi cách để trừ khử bà ấy?

Làm vậy không phải vì muốn cướp mất hạnh phúc của bà ấy sao?

Nhà họ Trình và nhà họ Quý là hai gia tộc lớn trong những năm tám mươi, là danh gia vọng tộc sở hữu tài sản mà cô không thể tưởng tượng được, tiền bạc Trình Tuyết Dương thu vào trong trận pháp chỉ là một phần nhỏ của nhà họ Trình, thực sự chẳng được tính là gì.

Lý Trình Trình gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi, con sẽ tận dụng khoản tiền này thật tốt để chúng thực hiện được ý nghĩa to lớn nhất của mình."

"Trình Trình, con làm việc là bà yên tâm rồi." Mắt nhìn người của Trình Tuyết Dương không sai, lúc ở nhà họ Lý, bà ấy nuôi dạy nhiều đứa trẻ như thế, chỉ có Lý Trình Trình là bà ấy thấy hiếu thuận nhất, giống bà ấy nhất, bất kể là đạo đức hay vẻ ngoài đều giống con mình, vậy còn không đáng để tin tưởng trăm phần trăm sao?

Nếu như không phải tin tưởng trăm phần trăm, lúc đầu, bà ấy cũng sẽ không truyền tin cho cô thông qua trận pháp.

Nói chuyện với Lý Trình Trình một lúc, cảm xúc của Trình Tuyết Dương khôi phục lại nhiều, biết được tiền căn hậu quả, bà ấy càng thêm cảm kích Lý Trình Trình, nếu như không có sự trả giá của Lý Trình Trình, trên thế giới này sẽ không có Quý Mộ Trình, Quý Mộ Tuyết và Quý Mộ Dương, vậy thì càng không có bảy cháu trai và cháu gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế cả nhà đều phải cảm ơn Lý Trình Trình.

"Trình Trình, con mở cửa ra, nói với mọi người là có thể vào rồi." Trình Tuyết Dương nói, thời gian dài như thế, chắc chắn mọi người rất lo lắng.

Lý Trình Trình gật đầu, đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, nói với mọi người: "Bà nội Bằng Bằng không sao rồi, mọi người vào đi!" Sau đó cô lại nói với Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, anh đi tìm bác sĩ điều trị chính của bà nội Bằng Bằng, cứ nói bà nội Bằng Bằng tỉnh rồi để ông ấy qua kiểm tra sức khỏe cho bà, xem xem có vấn đề gì nữa hay không."

Trước mặt đám cháu nhà họ Quý, Lý Trình Trình không dám gọi thẳng là "bà nội" để tránh gây hiểu lầm là cô muốn tài sản nhà họ Quý, cô không có suy nghĩ đấy, cũng không muốn mọi người hiểu lầm mình rồi phòng bị mình, khiến cho Trình Tuyết Dương khó xử cả hai bên.

Bác sĩ qua kiểm tra cho Trình Tuyết Dương, xác nhận không có vấn đề gì, nói có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, Quý Mộ Tuyết vội liên lạc với tài xế tới đón Trình Tuyết Dương xuất viện.

Qua năm mới, ở bệnh viện chắc chắn sẽ không thoải mái như ở nhà.

Quay về nhà họ Quý, có thể cảm nhận được không khí trong nhà rất thấp, có thể tưởng tượng ra buổi sáng nay, lúc người ta đến thăm hỏi đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, nhưng Trình Tuyết Dương về rồi, mọi người vui lên là quên ngay những chuyện mất hứng đó.

Những người kia đều là người ngoài, không đáng để họ bận tâm.

Mồng hai tết, các con dâu nhà họ Quý bắt đầu về nhà mẹ mừng năm mới, Phong Tranh cũng rất muốn đưa Lý Trình Trình về nhà mẹ, muốn để Lý Trình Trình gặp ông bà ngoại.

Nhưng mẹ chồng bà ấy không cho bà ấy tiết lộ thân phận thật sự của Lý Trình Trình, nên bà ấy cũng không thể đề cập đến chuyện dẫn Lý Trình Trình về thăm ông bà ngoại.

Bà ấy chỉ hy vọng có thể sớm ngày đón cô về, công khai thân phận Lý Trình Trình, suy cho cùng ba mẹ bà ấy cũng lớn tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn tiếp, đến lúc đó không kịp nói cho họ thì phải làm sao?

Dù sao thì sức khỏe của người già không thể nói trước được, có lẽ một ngày nào đó họ trực tiếp ngã xuống như mẹ chồng thì phải làm sao?

Mấy ngày trước mồng mười, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Trình Tuyết Dương ở nhà họ Quý, đợi đến mồng mười, Trình Tuyết Dương sắp xếp xe đưa Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Lý Hiểu Đồng và Quý Vinh đi, xe cũng vừa đủ cho họ ngồi.

Quý Vinh ngồi ghế phó lái, ba người Lý Trình Trình ngồi phía sau.

Qua năm mới, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng cùng ăn, cùng chơi, cùng ở với nhau, tình cảm cực kỳ sâu sắc, bây giờ đến lúc chia tay, hai đứa bé đều không chịu được, Quý Bằng là một bé trai cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

Nhìn dáng vẻ thanh mai trúc mã của hai đứa bé, Lý Trình Trình không khỏi nhớ tới bản thân trong kiếp trước, đám trẻ cùng tuổi sống trong khu chung cư rất nhiều nên cô cũng có nhiều thanh mai trúc mã, chỉ có điều mọi người lớn lên thì đều đi khắp mọi miền, dần dần mất liên lạc, cuối cùng chỉ nằm trong danh bạ của đối phương, kể cả lúc lướt vòng bạn bè, nhìn thấy người ta đăng bài mới cũng không biết nên nói gì.

Hoàn toàn như người lạ.

Lý Trình Trình nói: "Bằng Bằng, Hiểu Đồng, đợi đến lúc nghỉ hè, hai em lại có thể chơi với nhau rất lâu đó! Chỉ cần học mấy tháng nữa thôi là sẽ được nghỉ hè, có đúng không nào?"

Trình Tuyết Dương đứng cạnh xe dặn dò: "Quý Vinh, đến thôn An Cư thì phải nghe lời Trình Trình, biết chưa hả? Con mới vừa tiếp xúc với ngành này, nhất định không được kiêu căng tự cao, phải khiêm tốn, hiếu học, có làm được không?"

Quý Vinh gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi! Chắc chắn con có thể tạo ra một khoảng trời của mình mà."

trận pháp lại đưa bà ấy về kiếp trước, để bà ấy trải nghiệm nỗi đau trước kia một lần nữa, đây đúng là đả kích lớn với bà ấy!

Có lẽ đây là đả kích mang tính hủy diệt.

"Bà nội, đều qua cả rồi, bà xem bây giờ tốt biết mấy, bà với ông nội Quý ở cạnh nhau, con cháu đầy đàn, kiếp này sống rất hạnh phúc!" Lý Trình Trình nắm tay Trình Tuyết Dương, nghiêm túc nói.

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Trình Trình, tất cả phải cảm ơn con, mỗi lần bà sắp xảy ra nguy hiểm đều là con nhắc nhở bà để bà nhanh chóng rời đi, vì thế bà mới có thể tránh thoát âm mưu của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn, vào trận pháp bà mới biết, hóa ra mỗi lần bà sắp xảy ra chuyện,
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 223: Chương 223



người nhắc nhở bà thế mà lại là con, Trình Trình, là con cứu vớt bà ra khỏi hiểm cảnh..."

"Bà nội, bà là bà nội con, con là cháu gái bà, cháu gái làm những chuyện kia vì bà nội không phải là điều nên làm sao?" Lý Trình Trình nắm lại tay Trình Tuyết Dương, huống chi cô cũng chẳng làm không công, không phải Trình Tuyết Dương đưa cô ba thùng cá đù vàng sao? Hơn nữa sơn động và đường hầm đều có thể dùng để cất trữ đồ, thù lao như thế là phong phú lắm rồi.

"Trình Trình, bà nội thực sự phải cảm ơn con, nếu không phải có con, bà nội cũng sẽ không có ngày hôm nay." Trình Tuyết Dương nắm tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói: "Năm đó Lý Minh Sơn đưa bà về quê, bà sưu tầm được không ít sách, trong đó có một quyển liên quan đến trận pháp, khi đó bà nóng vội muốn tự cứu mình nên luyện tập trận pháp, không ngờ tới va chạm lung tung, thực sự luyện ra được, bà chuyển một bộ phận đồ thuộc về mình vào trong trận pháp, cũng thành công truyền tin cho con, nếu như không có con chạy vòng vòng vì bà, có lẽ bà phải trải qua những chuyện kia thêm một lần nữa..."

"Bà nội, thực ra từ rất lâu trước kia con đã muốn hỏi bà, chỗ vàng bạc của bà nên giải quyết thế nào? Di chúc của bà viết để con chia cho Lý Vân Tình và Lý Vân Linh mỗi người một rương nhưng bây giờ bà không ở cùng Lý Minh Sơn nữa, cũng không sinh ra hai đứa con gái, trên thế giới này không có hai người đó, mà có cũng chỉ là người cùng họ cùng tên, nếu đã không phải họ thì hai rương vàng và những thứ đồ khác nên giải quyết thế nào?"

Lúc vừa xuyên sách, Lý Trình Trình nghèo rớt mồng tơi cũng không nghĩ tới chuyện bán vàng đi, mà bây giờ cô thành triệu phú rồi, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ thành tỷ phú, cô thực sự không cần dùng số vàng kia nên đống đồ ấy chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

"Trình Trình, bà đã từng này tuổi rồi, không cần mấy thứ kia nữa, mà nhà họ Quý và nhà họ Trình hoàn toàn không cần những thứ đó, bà biết con là cô gái thông minh nên con xem xem nên xử lý những thứ này thế nào đi! Giữ lại hay làm gì đều do con toàn quyền quyết định, bà không tham gia vào nữa." Nếu như không có Lý Trình Trình, bà ấy làm gì có một đời hạnh phúc? Mặc dù đời này cũng có nhiều trắc trở nhưng vẫn là hạnh phúc mà người khác có cầu cũng không được.

Nếu không sao Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Na lại nghĩ mọi cách để trừ khử bà ấy?

Làm vậy không phải vì muốn cướp mất hạnh phúc của bà ấy sao?

Nhà họ Trình và nhà họ Quý là hai gia tộc lớn trong những năm tám mươi, là danh gia vọng tộc sở hữu tài sản mà cô không thể tưởng tượng được, tiền bạc Trình Tuyết Dương thu vào trong trận pháp chỉ là một phần nhỏ của nhà họ Trình, thực sự chẳng được tính là gì.

Lý Trình Trình gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi, con sẽ tận dụng khoản tiền này thật tốt để chúng thực hiện được ý nghĩa to lớn nhất của mình."

"Trình Trình, con làm việc là bà yên tâm rồi." Mắt nhìn người của Trình Tuyết Dương không sai, lúc ở nhà họ Lý, bà ấy nuôi dạy nhiều đứa trẻ như thế, chỉ có Lý Trình Trình là bà ấy thấy hiếu thuận nhất, giống bà ấy nhất, bất kể là đạo đức hay vẻ ngoài đều giống con mình, vậy còn không đáng để tin tưởng trăm phần trăm sao?

Nếu như không phải tin tưởng trăm phần trăm, lúc đầu, bà ấy cũng sẽ không truyền tin cho cô thông qua trận pháp.

Nói chuyện với Lý Trình Trình một lúc, cảm xúc của Trình Tuyết Dương khôi phục lại nhiều, biết được tiền căn hậu quả, bà ấy càng thêm cảm kích Lý Trình Trình, nếu như không có sự trả giá của Lý Trình Trình, trên thế giới này sẽ không có Quý Mộ Trình, Quý Mộ Tuyết và Quý Mộ Dương, vậy thì càng không có bảy cháu trai và cháu gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế cả nhà đều phải cảm ơn Lý Trình Trình.

"Trình Trình, con mở cửa ra, nói với mọi người là có thể vào rồi." Trình Tuyết Dương nói, thời gian dài như thế, chắc chắn mọi người rất lo lắng.

Lý Trình Trình gật đầu, đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, nói với mọi người: "Bà nội Bằng Bằng không sao rồi, mọi người vào đi!" Sau đó cô lại nói với Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, anh đi tìm bác sĩ điều trị chính của bà nội Bằng Bằng, cứ nói bà nội Bằng Bằng tỉnh rồi để ông ấy qua kiểm tra sức khỏe cho bà, xem xem có vấn đề gì nữa hay không."

Trước mặt đám cháu nhà họ Quý, Lý Trình Trình không dám gọi thẳng là "bà nội" để tránh gây hiểu lầm là cô muốn tài sản nhà họ Quý, cô không có suy nghĩ đấy, cũng không muốn mọi người hiểu lầm mình rồi phòng bị mình, khiến cho Trình Tuyết Dương khó xử cả hai bên.

Bác sĩ qua kiểm tra cho Trình Tuyết Dương, xác nhận không có vấn đề gì, nói có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, Quý Mộ Tuyết vội liên lạc với tài xế tới đón Trình Tuyết Dương xuất viện.

Qua năm mới, ở bệnh viện chắc chắn sẽ không thoải mái như ở nhà.

Quay về nhà họ Quý, có thể cảm nhận được không khí trong nhà rất thấp, có thể tưởng tượng ra buổi sáng nay, lúc người ta đến thăm hỏi đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, nhưng Trình Tuyết Dương về rồi, mọi người vui lên là quên ngay những chuyện mất hứng đó.

Những người kia đều là người ngoài, không đáng để họ bận tâm.

Mồng hai tết, các con dâu nhà họ Quý bắt đầu về nhà mẹ mừng năm mới, Phong Tranh cũng rất muốn đưa Lý Trình Trình về nhà mẹ, muốn để Lý Trình Trình gặp ông bà ngoại.

Nhưng mẹ chồng bà ấy không cho bà ấy tiết lộ thân phận thật sự của Lý Trình Trình, nên bà ấy cũng không thể đề cập đến chuyện dẫn Lý Trình Trình về thăm ông bà ngoại.

Bà ấy chỉ hy vọng có thể sớm ngày đón cô về, công khai thân phận Lý Trình Trình, suy cho cùng ba mẹ bà ấy cũng lớn tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn tiếp, đến lúc đó không kịp nói cho họ thì phải làm sao?

Dù sao thì sức khỏe của người già không thể nói trước được, có lẽ một ngày nào đó họ trực tiếp ngã xuống như mẹ chồng thì phải làm sao?

Mấy ngày trước mồng mười, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Trình Tuyết Dương ở nhà họ Quý, đợi đến mồng mười, Trình Tuyết Dương sắp xếp xe đưa Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Lý Hiểu Đồng và Quý Vinh đi, xe cũng vừa đủ cho họ ngồi.

Quý Vinh ngồi ghế phó lái, ba người Lý Trình Trình ngồi phía sau.

Qua năm mới, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng cùng ăn, cùng chơi, cùng ở với nhau, tình cảm cực kỳ sâu sắc, bây giờ đến lúc chia tay, hai đứa bé đều không chịu được, Quý Bằng là một bé trai cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

Nhìn dáng vẻ thanh mai trúc mã của hai đứa bé, Lý Trình Trình không khỏi nhớ tới bản thân trong kiếp trước, đám trẻ cùng tuổi sống trong khu chung cư rất nhiều nên cô cũng có nhiều thanh mai trúc mã, chỉ có điều mọi người lớn lên thì đều đi khắp mọi miền, dần dần mất liên lạc, cuối cùng chỉ nằm trong danh bạ của đối phương, kể cả lúc lướt vòng bạn bè, nhìn thấy người ta đăng bài mới cũng không biết nên nói gì.

Hoàn toàn như người lạ.

Lý Trình Trình nói: "Bằng Bằng, Hiểu Đồng, đợi đến lúc nghỉ hè, hai em lại có thể chơi với nhau rất lâu đó! Chỉ cần học mấy tháng nữa thôi là sẽ được nghỉ hè, có đúng không nào?"

Trình Tuyết Dương đứng cạnh xe dặn dò: "Quý Vinh, đến thôn An Cư thì phải nghe lời Trình Trình, biết chưa hả? Con mới vừa tiếp xúc với ngành này, nhất định không được kiêu căng tự cao, phải khiêm tốn, hiếu học, có làm được không?"

Quý Vinh gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi! Chắc chắn con có thể tạo ra một khoảng trời của mình mà."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 224: Chương 224



Dặn dò Quý Vinh xong, Trình Tuyết Dương lại dặn dò Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, bây giờ Trình Trình mang thai rồi, con phải quan tâm, chăm sóc, bảo vệ con bé cho cẩn thận, phải thường xuyên dẫn con bé đi bệnh viện kiểm tra, đừng tiếc chút tiền mọn, biết chưa hả?"

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Bà nội Bằng Bằng, bà yên tâm đi ạ! Trình Trình là vợ con, bây giờ lại vất vả mang thai con của con, chắc chắn con sẽ chăm sóc, bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu như con để Trình Trình xảy ra chuyện gì, con sẽ lấy cái c.h.ế.t đền tội, con không thiết sống nữa."

Mặc dù Bạch Đại Sơn không biết tại sao nhà họ Quý lại đối xử với Lý Trình Trình tốt như thế nhưng Lý Trình Trình không có nhà mẹ đẻ tốt, bây giờ có thêm nhiều người đối xử tốt với cô như thế, Bạch Đại Sơn cũng mừng thay cho cô.

Thời gian không sớm nữa, mọi người cũng không chậm trễ thêm, để tài xế lái xe đi.

Người nhà họ Trình đến nhà họ Quý ăn sáng đều đứng trước cửa nhà họ Quý, vẫy tay với người trong xe, Lý Trình Trình vẫy tay nói: "Ông cậu cả, ông cậu hai, bà dì tư, bà dì năm, mọi người phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé! Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."

"Mấy đứa cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy, phải thường xuyên gọi điện thoại về nhà nha!" Mấy người lớn tuổi đều lưu luyến dặn dò.

Nếu không phải hai kẻ xấu là Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn kia, bọn họ phải phân cách hai nơi sao?

Xe khởi động rồi lên đường, Lý Hiểu Đồng khóc một lúc thì mệt rồi ngủ trên người Lý Trình Trình, mà Lý Trình Trình cũng dựa vào vai Bạch Đại Sơn, khoang xe lắc lư, rất nhanh con sâu ngủ trong người cô đã bò ra.

Một phía khác, vợ của Chu Hữu Tường sinh con rồi tổ chức tiệc đầy tháng ở trong một nhà hàng lớn, Bạch San San làm đồng nghiệp của Chu Hữu Tường, đương nhiên cũng được mời tham gia, cô ta thấy rất nhiều người đều cho năm tệ, cô ta cũng cho quà mừng năm tệ.

Năm tệ nhìn thì không nhiều nhưng đủ để người dưới thôn sống trong vài tháng.

Mà Lý Di Giai là đồng nghiệp trong bệnh viện của vợ Chu Hữu Tường nên Lý Di Giai cũng được mời đến tham gia tiệc đầy tháng của con trai anh ta.

Nhìn thấy Bạch San San, Lý Di Giai đi qua đó ngồi, mỉm cười nói: "San San, có thể gặp em ở đây, trùng hợp thật đấy!"

Bạch San San thản nhiên gật đầu: "Phải đấy, trùng hợp thật, có điều chị Di Giai là đồng nghiệp của mẹ bé cưng, chị Di Giai đến tham gia tiệc đầy tháng cũng là bình thường, mà em gặp được chị Di Giai cũng là bình thường thôi."

Lần trước Lý Di Giai hẹn Bạch San San lên núi, hại Bạch lão tam đi săn thất bại, cũng hại Bạch lão tam bị thương, sau đó họ lặng lẽ điều tra Lý Di Giai nhưng vợ của Chu Hữu Tường lại giúp Lý Di Giai làm chứng, nói bụng cô ấy đột nhiên khó chịu, Lý Di Giai giúp cô ấy nên mới thất hẹn, không phải cô ấy cố ý lừa Bạch San San lên núi.

Nhưng Bạch lão tam không tin kết quả điều tra, vì thế anh ấy nói với Bạch San San hậu quả có thể xảy ra khi quá thân thiết với Lý Di Giai, mặc dù Bạch San San không phải người tốt lành gì nhưng cô ta cũng sợ bị người khác lợi dụng, sợ bị chịu thiệt, vì thế bây giờ cô ta không qua lại gần gũi với Lý Di Giai, cũng không nói lời thật lòng với cô ấy nữa."

"San San, có phải năm mới, anh ba em không về không?" Nghe thấy Lý Di Giai lại hỏi về chuyện anh ba mình, khóe miệng Bạch San San nhếch lên nụ cười châm chọc.

Lúc nào cũng như có như không hỏi chuyện của anh ba cô ta, cũng không biết thích anh ba cô ta hay là muốn hại anh ba anh ta nữa.

Có điều mặc dù là nguyên nhân nào, cô ta cũng sẽ không để Lý Di Giai được toại nguyện, anh cả cô ta bị Lý Trình Trình cướp đi rồi, sau này anh cả không lo cho cô ta nữa, anh ba ưu tú, chăm làm như thế chỉ có thể là của cô ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.

Nếu như có vợ rồi, sau này anh ba sẽ không mua đồ cho cô ta, không cho cô ta tiền nữa, vì thế cả đời này anh ba của cô ta chỉ có thể bảo vệ cô ta, chỉ có thể đối xử tốt với một mình cô ta, tiền kiếm được cũng chỉ cho mình cô ta dùng thôi.

Chu Hữu Tường đang công tác ở trường học, vợ anh ta làm việc ở bệnh viện, hai người đều tha hương cầu thực, ở xa quê nhà, vì thế hôm nay người tới tham gia tiệc đầy tháng đều là đồng nghiệp của họ, không có họ hàng nghèo ở dưới quê mà đều là người có thân phận và địa vị.

Thời gian không còn sớm nữa, người tới cũng đủ rồi, Chu Hữu Tường và vợ dùng xe đẩy nhỏ đẩy vai chính của tiệc đầy tháng ra ngoài, phía sau họ còn có một bà cụ nữa, thoạt nhìn chắc là thím ở thôn bên Chu Hữu Tường mời tới chăm con cho họ.

Suy cho cùng anh ta và vợ đều có công việc, chẳng ai muốn từ bỏ công việc tốt như thế nên họ tốn mất vài tệ một tháng để mời một thím đến giúp đỡ chăm sóc con.

Vợ Chu Hữu Tường cũng sợ thím kia không đối xử tốt với con mình bởi vì chuyện người giúp việc đánh con trẻ thường xảy ra, nên cô ấy để thím kia ngày ngày tới phòng làm việc trong bệnh viện của cô ta để chăm con, chăm trẻ trước mặt cô ta, cô ta tan làm thì trực tiếp đưa đứa bé về, thím kia có muốn làm gì cũng không dám.

Lý Di Giai và vợ Chu Hữu Tường là đồng nghiệp, nhìn thấy họ dẫn con xuất hiện, đương nhiên cô ấy cũng đứng dậy chào hỏi, vì thế còn một mình Bạch San San ngồi đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sau mắt kính vừa sâu hun hút, vừa đa tình, nói thực lòng, Bạch San San lớn tầm này rồi mà đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người đàn ông đẹp trai như thế.

Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy trái tim mình như không còn là của mình nữa.

Bạch San San hiếu kỳ hỏi: "Đồng chí, anh là đồng nghiệp của bên đằng trai hay bên đằng gái thế?"

Người đàn ông đẹp trai ngồi cạnh Bạch San San, lịch sự đáp lại: "Tôi là đồng nghiệp bên nam."

Bạch San San kinh ngạc trợn mắt: "Vậy đồng chí là giáo viên trong trường sao? Tôi cũng là giáo viên trong trường, sao tôi chưa từng gặp anh? Lẽ nào anh là giáo viên mới tới?"

"Tôi là giáo viên thể dục mới tới, khai giảng rồi mới chính thức tới trường báo danh." Lập Nhiên đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nói.

Bạch San San do dự một lát, hiếu kỳ hổi: "Vậy thầy... thầy tên là gì? Tôi là giáo viên tiểu học, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp rồi, có tiện nói cho tôi biết tên thầy không?"

"Tôi là Lập Nhiên, Lập trong lập tức, nhiên trong tự nhiên." Lập Nhiên mỉm cười, dịu dàng nói.

"Tôi là Bạch San San, Bạch trong bạch tuyết, San San nghĩa là đến muộn, thầy Lập, rất vui được làm quen với thầy." Bạch San San duỗi tay về phía Lập Nhiên, nhìn anh ta với vẻ mặt mong đợi.

Anh ta cũng vừa tới bên này, chưa hiểu lắm về nơi đây, có thể làm quen đồng nghiệp mới cũng khá tốt.

Sau khi bữa trưa kết thúc, Bạch San San về nhà, anh ba không ở nhà, chỉ có một mình cô ta ở đó, thời gian nghỉ đông, ngày nào cô ta cũng ngủ tới khi mặt trời chiếu vào m.ô.n.g mới dậy, đói rồi thì ăn bừa chút gì đó, muốn ăn hoa quả thì đi vào vườn hái, cuộc sống lúc này của cô ta cực kỳ thoải mái.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 225: Chương 225



Trước đây cô ta còn viết thư cho bạn học cấp ba để thông báo với họ, bây giờ cô ta đã là giáo viên rồi, cuộc sống rất tốt đẹp, mọi người ngưỡng mộ cô ta biết mấy, mà trong lòng cô ta cũng ngập tràn kiêu ngạo.

***

Bởi vì Lý Trình Trình mang thai nên tài xế không đi trong đêm, sau khi trời tối, mọi người tìm một nhà khách ở qua đêm, trời sáng thì tới khách sạn quốc doanh ăn sáng rồi mới tiếp tục lên đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến trưa, xe lái tới thôn An Cư.

Quý Vinh thấy thôn An Cư có không ít nhà lầu nên rất kinh ngạc, không ngờ tới cái thôn này lại phát triển tốt như thế.

Lý Trình Trình lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, gọi mọi người vào, Bạch Đại Sơn, Quý Vinh và tài xế chuyển đồ vào nhà xong, Bạch Đại Sơn vội vào bếp đun nước pha trà cho mọi người.

Lý Trình Trình lau bàn ghế: "Anh Vinh, anh tài xế, mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

"Trình Trình, em cũng mới về, không cần lo cho bọn anh, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Quý Vinh nói, thấy Lý Trình Trình mang bầu mà còn phải bận trước bận sau, Quý Vinh thực sự cảm thấy ngại.

Lý Trình Trình cười: "Không sao, bây giờ em không mệt, mệt rồi tự em sẽ đi nghỉ ngơi, anh Vinh, em thu dọn phòng để tối nay anh ngủ trước, nếu hôm nay anh tài xế chưa đi thì đến tối anh ngủ cùng phòng với anh Vinh nhé."

Anh tài xế cười: "Chiều nay tôi về luôn."

Lý Trình Trình gật đầu: "Được rồi, vậy trưa nay chúng ta ăn một bữa thật ngon, để anh tài xế nếm thử khẩu vị của thị trấn Thần Quang bọn em."

"Trình Trình, mấy người về rồi à?" Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm nhìn thấy xe dừng trước cửa nhà Lý Trình Trình thì đoán Lý Trình Trình về rồi, các cô ấy chạy qua xem, thấy cửa lớn đang mở, hai người đi thẳng vào, đến cửa phòng khách, nhìn thấy hai nam đồng chí bên trong, Lăng Nhược Tuyết lập tức im lặng.

"Nhược Tuyết, Dư Âm, sao mọi người lại tới đây? Dư Âm em lại qua đây à?" Lý Trình Trình nhìn thấy Lương Dư Âm thì kinh ngạc.

Lương Dư Âm cười nói: "Em về đây đón năm mới với người nhà rồi qua tìm Nhược Tuyết, đến lúc khai giảng, em với Nhược Tuyết cùng về trường học."

Lý Trình Trình gọi họ vào, nói với họ: "Đây là Quý Vinh, là anh họ của Bằng Bằng, tôi cũng gọi là anh họ theo Bằng Bằng, mấy người cũng có thể gọi anh Vinh như tôi là được."

"Anh Vinh, hai người này là bạn em, đây là Lăng Nhược Tuyết, đây là Lương Dư Âm, họ đều là học sinh trường trung học kỹ thuật ngành y, học thêm một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp là đi làm được rồi."

Lăng Nhược Tuyết, Lương Dư Âm đều nhìn Quý Vinh: "Chào anh Vinh ạ, rất vui được làm quen với anh."

Quý Vinh cũng đứng dậy, gật đầu: "Chào các cô, tôi cũng rất vui được làm quen với mọi người."

"Nhược Tuyết, Dư Âm, mọi người qua đây ngồi, ăn chút đồ ăn vặt này, tôi vào bếp xem xem nước trà đun xong chưa." Lý Trình Trình gọi Lăng Nhược Tuyết, Lương Dư Âm ngồi xuống còn mình thì đi vào bếp.

Thấy Bạch Đại Sơn đã nấu cơm trưa rồi, cô lấy một hộp tôm hùm đất và một hộp phá lấu trong sơn động ra, đợi lát nữa xào mấy món là được.

"Đại Sơn, anh thái ít thịt xông khói, em ra vườn nhổ vài củ cải về, đến lúc đó anh lại làm thịt xông khói hầm củ cải." Lý Trình Trình đặt tôm hùm đất với món kho lên nắp nồi để hâm nóng, sau đó lấy giỏ quay người ra vườn.

Lăng Nhược Tuyết ngồi bên chiếc bàn trong phòng khách, thấy Lý Trình Trình ra vườn hái rau, cô ấy đứng dậy đi qua: "Trình Trình, tôi tới giúp cô."

Lý Trình Trình gật đầu, chỉ đám rau thơm bên cạnh: "Vậy cô hái rau thơm giúp tôi nhé. Hái hai nắm thôi là đủ rồi, lát nữa giúp tôi ngắt một ít cải cúc, ngắt nhiều một chút, hái khoảng một, hai cân là được rồi."

"Chị Trình Trình, em có thể làm gì giúp chị không?" Lương Dư Âm ngồi mãi cũng ngại, cô ấy vội chạy qua, giúp Lý Trình Trình làm việc.

Nhờ có sự giúp đỡ của Lý Trình Trình mà gia đình cô ấy đã trở thành hộ gia đình vạn tệ, mẹ cô ấy là người thông minh, sợ tiền trong nhà bị phá sạch nên đã mua nhà cho mấy đứa con, mỗi người mấy căn liền!

Đến cả con gái như Lương Dư Âm cũng có mấy căn nhà rồi.

Như thế, dù cho tiền có bị phá sạch thì nhà còn đó, có thể bán đi để dùng gấp.

Nhà họ Lương cũng nổi danh ở địa phương, rất nhiều người đều theo người nhà họ Lương làm ăn, bây giờ không biết có bao nhiêu người cảm ơn ân đức của nhà họ Lương kìa, cũng không còn ai xem thường nhà họ Lương họ nghèo khó nữa.

Thậm chí nhà ông bà ngoại, nhà cậu mợ đều không dám xem thường nhà họ.

Lương Dư Âm là một người biết nhớ ơn, cô ấy biết tất cả những thứ này đều phải cảm ơn Lý Trình Trình, nếu như không có Lý Trình Trình hào phóng giúp đỡ, nhà họ Lương bọn họ làm lụng cả đời cũng không có ngày hôm nay.

"Em ra giếng lấy nước, lát nữa rửa rau cho chị!" Lý Trình Trình dặn dò.

Mấy người hợp tác chuẩn bị tám món ăn, mấy người họ ăn tám món là thoải mái rồi.

Ăn cơm xong Lý Trình Trình đẩy Quý Vinh và anh tài xế vào phòng đánh một giấc, Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm cũng ở đây ăn cơm xong thì về nhà Lăng Nhược Tuyết.

Lương Dư Âm nói với Lăng Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, có thể cho tôi mượn xe đạp của cô dùng một lát không?"

"Cô muốn làm gì?" Lăng Nhược Tuyết khó hiểu hỏi.

Lương Dư Âm chỉ hai túi ni lông lớn dưới đất rồi nói: "Không phải trong nhà tôi gửi cho chị Trình Trình một ít đặc sản trên núi sao? Tôi định đưa đến cho chị Trình Trình luôn, kẻo để lâu sẽ hỏng mất."

Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Thế cô đi đi!"

Sau đó Lăng Nhược Tuyết giúp Lương Dư Âm chuyển đồ lên xe đạp, để Lương Dư Âm dắt xe đạp qua, cô ấy không chuẩn bị thứ gì cho Lý Trình Trình, vì thế không đi cùng Lương Dư Âm nữa.

Năm ngoái lúc Lương Dư Âm đến đây cũng đã mang Lăng Nhược Tuyết một bao lớn toàn đặc sản quê hương bên đó, vì thế cô ấy cũng không có gì không vui.

Lý Trình Trình nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra mở cửa, thấy Lương Dư Âm dắt xe đạp đứng bên ngoài, cô kinh ngạc: "Lương Dư Âm, em làm gì đấy?"

Lương Dư Âm vỗ cái bao vắt ngang qua xe nói: "Chị Trình Trình, đây là đặc sản quê người nhà em gửi cho chị, đều là thứ không đáng tiền, mong chị không chê!"

"Người nhà em khách sáo quá!" Lý Trình Trình cười, sau đó cô gọi với vào trong: "Đại Sơn, anh mau qua đây chuyển đồ trên xe vào đi."

Lương Dư Âm thấy Bạch Đại Sơn chuyển đồ trong tay xuống thì vội vàng quay đầu xe chạy thẳng, cô ấy sợ đợi một lát nữa, Lý Trình Trình sẽ nói với cô ấy một đống lời khách sáo, nếu nói cảm ơn thì cũng phải là cô ấy cảm ơn Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình hỗ trợ kinh phí cho học sinh, mỗi tháng cô ấy được mười tệ sinh hoạt phí, cuộc sống tốt lên, sức khỏe cũng càng tốt hơn.

Sau này cô lại dẫn người nhà cô ấy đi làm ăn để nhà cô ấy kiếm được số tiền mà người khác kiếm cả đời cũng không được, Lý Trình Trình chính là ân nhân của nhà họ Lương bọn họ.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 226: Chương 226



Hai túi lớn cộng lại ít nhất cũng một trăm sáu mươi cân.

Bạch Đại Sơn chuyển đồ vào phòng khách, đặt trên đất, Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, mở dây buộc, lấy đồ bên trong ra, có mộc nhĩ, nấm khô, còn có một ít thịt phơi gió, có lẽ là thịt lợn rừng hoặc thỏ rừng.

Mặc dù đều là đồ trên núi nhưng để chuẩn bị những thứ này cũng phải hao phí không ít công sức.

Lý Trình Trình ngồi xổm một lúc đã cảm thấy hơi chóng mặt, cô vội đứng dậy ngồi lên ghế: "Đại Sơn, anh chuyển mấy thứ này về phòng đi, bây giờ trong nhà có thêm hai người nữa, mọi chuyện phải thận trọng một chút, tránh cho bị người ta phát hiện ra manh mối.

Bạch Lão Nhị nghe nói Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về, muốn đến thăm từ sớm, cậu ta biết họ vừa quay về, cần nghỉ ngơi nên đợi đến sáng hôm sau mới qua thăm Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn.

"Anh cả, chị dâu, mọi người đều tốt cả chứ!" Sau khi ngồi xuống, Bạch Lão Nhị hỏi ngay.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đều tốt cả, Trình Trình cũng mang thai rồi, sau này em làm việc đều phải cẩn thận chút, đừng để Trình Trình phải lo lắng, biết chưa hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật không ạ?" Bạch Vân Sơn nhìn Lý Trình Trình, kích động không thôi: "Chúc mừng anh chị nha, cuối cùng nhà họ Bạch chúng ta cũng có trẻ con rồi."

Lý Trình Trình cũng hiếu kỳ hỏi: "Lão nhị, em với Hoàng Tú Lan thế nào rồi? Sau khoảng thời gian kia còn tiếp xúc với người ta không?"

Bạch Lão Nhị xấu hổ gật đầu: "Có gặp nhau vài lần ạ."

Lý Trình Trình khá kinh ngạc: "Chỉ gặp có mấy lần thôi á? Không có tiến triển gì khác à? Hai đứa không có ý gì khác sao?"

"Có hẹn hò chưa?" Bạch Đại Sơn không uyển chuyển như Lý Trình Trình, anh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Da Bạch Lão Nhị vốn đã đen, bây giờ xấu hổ, mặt lại càng đen hơn, nhưng cậu ta vẫn gật đầu: "Có điều Tú Lan không muốn để người nhà biết quan hệ của bọn em nhanh như thế."

Lý Trình Trình kinh ngạc nhướn mày, hai mươi tháng chạp gặp mặt, bây giờ là mười một tháng giêng, cũng có thể nói chưa tới một tháng, hai người đã xác định quan hệ rồi: "Vậy cũng tốt, hai đứa cứ thử một khoảng thời gian đã, đợi khi quan hệ ổn định rồi mới công khai, sau đó chuẩn bị chuyện kết hôn."

"Hoàng Tú Lan rất tốt, người trong nhà cũng tốt, em cũng rất được, trong nhà không có họ hàng lung tung rối loạn làm phiền hai đứa, hai đứa cũng xứng đôi vừa lứa, sau này cùng nhau cố gắng, chắc chắn cuộc sống sẽ suôn sẻ tốt đẹp, quan trọng nhất là nhà hai đứa không xa nhau, gia đình cô ấy cũng yên tâm, mấy đứa về nhà mẹ đẻ cô ấy cũng tiện." Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Bạch Lão Nhị chỉ cười hạnh phúc.

Lý Trình Trình vỗ vai Bạch Đại Sơn: "Anh làm anh trai cũng phải chuẩn bị đi."

Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình, cười nói: "Thực ra cũng không có gì phải chuẩn bị, nhà của thằng hai xây xong rồi, tiền cũng có rồi, nhà họ Hoàng muốn tam chuyển nhất vang* cũng có thể lấy ra được, không cần đến anh đâu."

*Tam chuyển nhất vang: tam chuyển gồm đồng hồ, xe đạp, máy may; nhất vang gồm radio.

Lý Trình Trình xua tay: "Đừng bảo là anh cho rằng cưới vợ đơn giản như cưới em đấy nhé? Hai gia đình cần phải thương lượng, sau đó quyết định, rồi còn phải đưa quà cáp, quá trình cưới vợ phức tạp lắm, anh chẳng hiểu mấy chuyện này, em cũng không làm khó anh, đến lúc đấy để vợ bác hai tới giúp chú hai tới nhà họ Hoàng mấy chuyến vậy." Bạch Đại Sơn chân thành nói: "Vợ ơi, gả cho anh khiến em tủi thân rồi, chẳng có gì để em hưởng thụ cả."

Lý Trình Trình lườm Bạch Đại Sơn: "Anh lại ăn nói lung tung gì thế? Nếu hai chúng ta cưới mà quá trình phức tạp thế kia, anh cũng chẳng lấy được em đâu, anh còn không biết cái nết của Lý Minh Sơn à? Anh tưởng rằng ông ta thực sự để anh lấy em chắc?"

"Vợ ơi, anh sẽ đối xử tốt với em, chắc chắn sẽ không để em chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, từ cái ngày em gả cho anh, em đã là lão đại của nhà mình, tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em." Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình, trong mắt tràn ngập chân thành.

Bạch Lão Nhị nhìn anh cả với chị dâu chung sống, cảm thấy cả người nổi da gà lên, có điều nếu như anh cả và chị dâu đã có thể sống với nhau hạnh phúc như thế chứng tỏ hình thức ở chung này đáng để học tập, vì vậy cậu ta nên xem xem anh chị ở chung thế nào nhiều một chút.

"Chú hai, sắp tới tết Nguyên Tiêu rồi, đến lúc đó em hỏi ý bên phía Hoàng Tú Lan xem có cần đến nhà họ bày tỏ thành ý không, hoặc là mua chút quà để Hoàng Tú Lan mang về cho cô ấy có cớ mở miệng với gia đình, bây giờ em với cô ấy yêu nhau, có chuyện gì, nhớ phải thương lượng với cô ấy, đừng tự mình quyết định làm ra chuyện khiến Hoàng Tú Lan phản cảm, biết chưa hả?" Lý Trình Trình nhắc nhở.

Cô thực sự cảm thấy Hoàng Tú Lan rất tốt, làm người thật thà, chăm chỉ, ở cùng với Bạch Lão Nhị thì không còn gì bằng.

Nếu mà để nhà họ Hoàng tự tìm đối tượng cho Hoàng tú Lan, chắc chắn sẽ không tìm được đối tượng tốt đẹp gì, bởi vì trước đó, vì vấn đề đối tượng, lại thêm cơ thể bụ bẫm, Hoàng Tú Lan thực sự rất khó tìm được đối tượng tốt.

Cô thực sự không muốn Hoàng Tú Lan chịu ấm ức tìm một đối tượng không xứng với mình, sau đó đến nhà người ta sống cuộc sống khổ sở, cô ấy chỉ hơi mập thôi, mập một chút cũng chẳng sao cả, bây giờ cô ấy có công việc, làm hai năm là có thể gầy dần đi.

Cô gái lương thiện, đáng yêu như cô ấy nên có một cuộc đời hạnh phúc.

Bạch Lão Nhị ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ thương lượng với Tú Lan cẩn thận."

Biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về, rất nhiều người đều đến nghe ngóng xem bao giờ họ bắt đầu thu rau tươi, bao giờ nhập hàng hải sản, Lý Trình Trình cũng biết mọi người sốt ruột muốn kiếm tiền nên ngày thứ ba sau khi về nhà, Lý Trình Trình đã gọi điện thoại cho nhà cung cấp hải sản phía Nam, để họ gửi hải sản khô và hoa quả sang bên này.

Mấy ngày sau, đợi hàng đến, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn Quý Vinh tới nhận hàng, cứ thế đợi đến sau khi hết tết Nguyên Tiêu, đến huyện Môn Thông anh ấy cũng có ít kinh nghiệm, không đến mức lóng ngóng tay chân.

Rất nhiều người trực tiếp đến bốc hàng ở trạm xe lửa, mấy người Lý Trình Trình vừa nhận hàng, họ đã lấy tiền ra để lấy hàng đi, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không cần chuyển đồ này về thôn, một lần nhập hàng nhiều nhất cũng được hai chục cân, không phải ai cũng được lấy hàng, một vài người đến muộn không lấy được hàng chỉ có thể đợi đến đợt hàng thứ hai.

Quý Vinh đi cùng Lý Trình Trình hai lần, đúng là học được rất nhiều việc.

Ở chỗ Lý Trình Trình đón tết Nguyên Tiêu xong, chiều hôm đó, Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh trở Lý Trình Trình đưa Quý Vinh ra bến xe khách, đến bến xe khách, Quý Vinh xuống khỏi xe ba bánh, chân thành cảm ơn: "Trình Trình, Đại Sơn, cảm ơn hai người."

Qua mấy ngày ở chung, anh ấy đã bị hai vợ chồng chinh phục, anh ấy cũng có thể hiểu tại sao bà nội lại thích họ đến vậy, người có năng lực thế này, anh ấy cũng thích.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 227: Chương 227



"Anh Vinh, nếu có vấn đề không hiểu thì cứ gọi điện thoại cho em, phần lớn thời gian em đều ở nhà, anh sẽ không khó để tìm được em." Lý Trình Trình dặn dò.

Năm ngoái Quý Vinh dẫn cấp dưới tới huyện Môn Thông sắp xếp công việc, bây giờ cấp dưới của Quý Vinh đã sắp xếp xong mọi chuyện, đợi Quý Vinh qua đó.

Quý Vinh gật đầu với Lý Trình Trình, sau khi lên xe ngồi, anh ấy vẫy tay với họ.

Nhìn thấy xe đi xa, Lý Trình Trình ngồi lên xe ba bánh: "Đi thôi, bây giờ đến đội vận chuyển, để ngày mai mọi người giúp chúng ta tới lò mổ kéo đồ về cho mình, có lẽ mọi người đều đợi món phá lấu của chúng ta, chúng ta cũng nên bắt đầu làm món đó thôi."

Mấy ngày sau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều bôn ba bên ngoài, đến tận hai mươi tháng giêng, tất cả mối làm ăn mới khôi phục lại bình thường, quán thực phẩm tươi sống, quán tôm hùm đất đều kinh doanh trở lại, Lý Hiểu Đồng cùng Điền Khả Khả đã đến trường, bắt đầu cuộc sống học hành đơn thuần và tươi đẹp.

Cuối năm, các loại rau dại đều bắt đầu sinh sôi, người người nhà nhà đều cử một người lên núi đào rau dại, mặc dù giá cả rau dại không cao nhưng cũng là tiền, làm gì có ai chê tiền ít?

Hạ Vân Lai tiếp tục lên núi xuống thôn, giúp Lý Trình Trình thu rau và rau dại nhưng chỉ một mình Hạ Vân Lai chắc chắn không làm được quá nhiều việc, thế là Lý Trình Trình để Hạ Vân Lai chọn hai chàng trai chăm chỉ, nhân phẩm tốt trong lớp học ban đêm của cậu ấy, để họ ký "hợp đồng lao động", sau đó để hai người họ đi làm cộng sự của Hạ Vân Lai, tiền lương của họ là ba mươi tệ một tháng.

Ban ngày theo Hạ Vân Lai lên núi xuống thôn thu rau dại, rau xanh, gia súc, đến đêm tiếp tục lên lớp ban đêm học, lúc nào không muốn làm thì tìm cô từ chức là được.

Còn có làm món phá lấu, vì Lý Trình Trình tăng thêm nguyên liệu từ hai lò mổ nữa nên người làm cũng phải tăng thêm vài người, bây giờ người làm món phá lấu cho cô đã đến mười hai người rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền lương đều là hai tệ một ngày, một tháng sáu mươi tệ, so với lương của công nhân trong thành phố còn cao hơn, ai ai cũng gắng hết sức để làm, hoàn toàn không cần Lý Trình Trình lo lắng, ngày nào Lý Trình Trình cũng làm nước dùng cho món phá lấu.

Công thức bí mật của món đương nhiên không thể để lộ ra ngoài, tránh cho người khác chặn mất đường làm ăn, như thế không biết sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy.

Lần này gia công tôm hùm đất, Lý Trình Trình cũng mời người trong thôn đến, sau khi đào tạo xong, cô không lo mấy chuyện này nữa.

Trước đây mọi người bán món phá lấu đều là Bạch Đại Sơn đi giao hàng cho họ, bây giờ để chủ nhân xe bò trực tiếp đưa món phá lấu và tôm hùm đất tới tiệm tôm hùm đất, toàn bộ mọi người đến nhập hàng, vừa tiện, vừa nhanh.

Năm nay Hoàng Tú Lan phải làm rất nhiều việc nên Lý Trình Trình tăng lương cho cô ấy, bây giờ mỗi tháng ba mươi tệ, thời gian đi làm cũng thay đổi, từ bảy giờ sáng đến một giờ chiều, thời gian buổi chiều thuộc về cô ấy, cô ấy có thể đi bán hải sản khô, cũng có thể làm những công việc khác.

Quý Vinh mở ra thị trường hải sản khô ở huyện Môn Thông, doanh số cũng khá tốt, một tuần bán hết hai trăm nghìn cân hàng, cũng có thể nói một tuần anh ấy có thể kiếm về sáu mươi vạn tệ, trừ đi tiền lương trả cho cấp dưới, còn có tiền ăn ở của mọi người, anh ấy kiếm về hơn năm mươi nghìn tệ, Quý Vinh vui sướng không thôi.

Bởi vì biết tốc độ xuất hàng phía Quý Vinh nên Lý Trình Trình cũng sắp xếp người phụ trách phía nam mỗi tháng gửi cho anh ấy năm đợt hàng, nhiều thêm một đơn, chính là để bảo đảm hàng hóa không bị ngừng.

Trước mắt nhà cung cấp hải sản khô có hai hộ, một nhà phía nam, một nhà là khu vực phía đông, nhưng hai nhà phải cung cấp cho ba đại lý buôn bán là Lý Trình Trình, nhà họ Lương và Quý Vinh, trong thời gian ngắn còn được, một khi thời gian kéo dài họ sẽ không cung cấp nổi.

Thế là Lý Trình Trình liên hệ với nhà cung cấp phía Nam để họ đến những thành phố chế biến hải sản khác, thành lập một sở làm việc, giúp cô tìm một nhà cung cấp, bởi vì họ cùng làm việc trong thời gian dài, đã có kinh nghiệm nên Lý Trình Trình tìm họ giúp đỡ. Vì thế nhà cung cấp hải sản khô từ hai nhà biến thành ba nhà, nhà cung cấp mới tìm được cung cấp hàng cho Quý Vinh, nhà phía Đông cung cấp cho nhà họ Lương, bên phía nam vẫn là người mà Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình tìm được tiếp tục cung cấp hàng cho Lý Trình Trình, vì họ hợp tác đã lâu, cực kỳ ăn ý rồi.

Bây giờ Lý Trình Trình đã đạt đến trình độ tiền đếm mỏi tay không hết, nhưng với cô, đồ lúc này còn rất rẻ, nói cách khác bây giờ cô có tiền nhưng không có chỗ tiêu.

Kỳ quặc như thế đấy.

Suy cho cùng những năm này quần áo ba mươi tệ là có thể mua được bộ tốt nhất rồi, mỗi ngày Lý Trình Trình mua một bộ quần áo mới, từ đầu đến chân đều mới thì một năm cũng chỉ hết ba mươi nghìn tệ, mà thu nhập hàng ngày của cô đã không dừng lại ở con số ba mươi nghìn tệ nữa.

Có thể nói thu nhập một ngày của cô ấy có thể mua quần áo trong hai năm.

Cô ấy đã giàu đến mức đó rồi đấy.

Người ta bảo nghèo thì lo thân, giàu thì lo thiên hạ, Lý Trình Trình không phải người có trái tim Thánh Mẫu dạt dào, muốn giúp đỡ tất cả mọi người, cô chỉ muốn giúp trẻ em, để chúng có thể đi học, học được nhiều kiến thức hơn, kể cả không thay đổi được thân phận nông thôn thì mọi người cũng có thể lợi dụng kiến thức, khoa học kỹ thuật để làm ruộng, dùng khoa học kỹ thuật nâng cao sản lượng nông sản, có như thế sau này mọi người sẽ không chịu đói nữa.

Trưởng thôn Cố nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Trình Trình đứng bên ngoài, ông ta hơi ngạc nhiên: "Trình Trình, cháu tìm chú có việc gì thế?"

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn dắt toàn bộ người dân thôn An Cư kiếm được nhiều tiền như thế, bây giờ trưởng thôn Cố không dám vì chuyện của Cố Trạch mà hận cô, nếu như ép người ta đi mất, sau này chỗ tốt đều của thôn khác rồi.

Ông ta không ngu đâu.

Lại thêm ông ta còn có hai đứa con trai là Cố Văn, Cố Võ, Cố Trạch không ở bên cạnh cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông ta cả.

Lý Trình Trình đi vào trong chi bộ thôn rồi nói: "Trưởng thôn, cháu định mua một miếng đất trống trong thôn để xây thư viện, chắc là trưởng thôn cũng nghe nói đến thư viện trong huyện thành rồi nhỉ? Phần lớn người dân thôn chúng ta đều không có văn hóa nên mới nhiều mâu thuẫn, chuyện xích mích cũng nhiều, cháu muốn nâng cao trình độ văn hóa của mọi người, nâng cao tư tưởng giác ngộ của mọi người, giải quyết vấn đề từ gốc rễ."

"Còn có đám trẻ trong thôn cũng không có ai trông, rất nhiều người làm việc đều cõng trẻ trên lưng để ra đồng, phơi nắng phơi gió, dễ bị bệnh, xây thư viện xong, đến lúc đó để lại một căn phòng làm thành nhà trẻ, sau này mọi người đi làm có thể đưa bọn nhỏ tới đó, như thế họ sẽ chú tâm làm việc, mà con trẻ cũng có người chăm, có thể nói là biện pháp đẹp cả đôi đường."

"Hơn nữa sau này mời thêm vài giáo viên nghệ thuật như thư pháp, quốc họa, nhạc cụ, ... bồi dưỡng trẻ thôn An Cư thật tốt, người ta bảo trẻ em là hy vọng và tương lai của gia đình, nuôi dạy trẻ tốt, đương nhiên gia đình sẽ tốt hơn, nông thôn chúng ta vốn không có tài nguyên tốt như thành phố lớn, rất nhiều đứa trẻ muốn học mà không có cơ hội để học, cũng không có nơi nào dạy mà học, vì thế cháu muốn tạo cơ hội tốt hơn cho đám trẻ ở thôn An Cư."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 228: Chương 228



Chắc chắn cô sẽ không giúp đỡ linh tinh, cô chỉ giúp trẻ con, những người thành niên rồi có tính tình thế nào đều đã được định hình, có giúp đỡ thì cũng vẫn vậy, nhưng trẻ con không giống thế, dạy dỗ tốt có thể khiến đứa trẻ chưa ngoan trở nên đứng đắn.

Lý Trình Trình làm chuyện tốt cho thôn, đương nhiên trưởng thôn Cố sẽ không ngu ngốc từ chối: "Lý Trình Trình, vậy cháu muốn miếng đất lớn chừng nào? Cháu ngắm trúng chỗ nào chưa?"

"Bên cạnh cái bệnh viện đang xây ạ, cháu muốn năm mẫu đất, phiền trưởng thôn Cố sắp xếp người giúp cháu thương lượng rồi lại lo liệu thủ tục hộ cháu luôn, ngày mai cháu qua trả tiền."

Nếu đã muốn xây thì phải xây vừa to vừa đẹp, tránh cho sau này không đủ dùng, lại phải mở rộng thêm, mở rộng là chuyện phiền phức, còn chẳng bằng bây giờ trực tiếp làm cho tới luôn!

Hơn nữa mọi người đều biết cô và Bạch Đại Sơn kiếm được nhiều tiền, thông qua mua đất, xây thư viện, mua sách, mời giáo viên, tiêu tiền đi không phải là sẽ chẳng còn ai nhìn chằm chằm vào họ nữa sao?

Lúc này đất còn rất rẻ, Lý Trình Trình mua năm mẫu đất chỉ tốn có hai mươi nghìn tệ, nếu như sau này, thực sự muốn mua cũng không mua được.

Sáng ngày hôm sau, Lý Trình Trình mang tiền đến chi bộ thôn, trả tiền xong, cô lấy được sổ đỏ thôn làm cho, sau đó đi tới cục quản lý đất đai đăng ký để Bạch Đại Sơn đứng tên mảnh đất đấy, cô sợ bản thân ngày nào đó bị "thu" về, để lại cho Bạch Đại Sơn chút tiền, anh với con cũng có thể sống tốt, không phải sao?

Bệnh viện còn đang xây, cấp dưới của Trình Tuyết Dương vẫn ở đó, vì thế Lý Trình Trình đưa bản thiết kế thư viện do cô vẽ cho cấp dưới của Trình Tuyết Dương, đồng thời đưa cho người đó một khoản tiền để anh ta xây xong bệnh viện rồi sẽ để người thi công trực tiếp xây thư viện bên cạnh cho cô.

Trước kia Trình Tuyết Dương đã dặn dò cấp dưới để anh ta để ý đến Lý Trình Trình nhiều hơn một chút, vì thế bây giờ Lý Trình Trình có việc tìm anh ta, đương nhiên anh ta sẽ vui vẻ nhận, hơn nữa còn đảm bảo nhất định sẽ làm cẩn thận từng chuyện một.

Nếu đã xây thư viện, vậy thì chắc chắn phải có sách, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi tìm sách cho thư viện, giáo trình từ tiểu học đến trung học phổ thông, sách cho nhi đồng, tiểu thuyết ngoại khóa trong và ngoài nước, ... Hai người mua rất nhiều, đủ để chất đầy cả một chiếc xe ba bánh.

Chút sách này không đủ để dựng lên một thư viện, có điều Lý Trình Trình không định mua một lúc nhiều sách như thế, cô tính sau này có thời gian sẽ đi tìm sách, như thế có thể không ngừng tìm được đầu sách mới, cô không thể để cả thư viện chỉ dùng sách cũ được.

Mua sách xong, hai người về thôn.

Còn chưa tới cửa nhà, họ đã nhìn thấy hai người lạ quanh quẩn bên ngoài cửa, Bạch Đại Sơn lái xe đến cửa, nhảy từ trên xe ba bánh xuống, đỡ Lý Trình Trình xuống theo, sau đó nhìn hai người lạ kia: "Mấy người là ai? Mấy người tìm ai thế?"

Người đàn ông bước lên đánh giá Bạch Đại Sơn, một lúc lâu sau kích động không thôi: "Bạch Đại Sơn, tôi là Bạch Phong đây, cậu còn nhớ không? Hồi nhỏ chúng ta thường xuyên ra sông mò cua bắt ốc, cậu nhớ ra chưa?"

Bạch Phong nói rồi còn kích động vỗ vai Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, tôi còn nhớ lúc tôi rời đi, cậu thấp hơn tôi một cái đầu, không ngờ tới khi gặp mặt lần nữa, thế mà cậu đã cao hơn tôi rồi, đúng là sông có khúc, người có lúc mà!"

Một lúc sau Bạch Đại Sơn mới nhớ ra, anh gật đầu nói: "Bạch Phong, rốt cuộc mấy người chuyển đi đâu thế? Sao nhiều năm như vậy rồi không quay về một lần nào?"

Năm Bạch Phong hơn mười tuổi, ba anh ta ngã từ trên núi xuống rồi qua đời, sau đó không qua bao lâu thì bà mối giới thiệu cho mẹ Bạch Phong người khác, rồi mẹ Bạch Phong dẫn Bạch Phong đi đổi nhà, trong khoảng thời gian gần hai mươi năm sau đó, Bạch Phong chưa một lần quay lại.

Đã bảo không có chuyện thì không đến tìm gặp, Bạch Phong đột nhiên đến nhà, chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.

Hơn nữa người này đến chút lịch sự cũng chẳng biết, đến cửa mà không chút quà cáp, giống như mỗi lần anh tìm vợ bác hai giúp đỡ, anh đều đưa lại bác ấy chút đồ hay tiền, không để bác ấy hộ không công.

Thấy Lý Trình Trình lấy chìa khóa ra mở cửa, Bạch Đại Sơn đẩy xe ba bánh vào rồi nói với Bạch Phong: "Vào trong trước đã."

Bạch Phong và người phụ nữ kia lập tức theo vào, vừa vào sân, nhìn thấy vườn rau gọn gàng, còn nuôi đầy một chuồng gà, trong lòng người phụ nữ theo sau Bạch Phong ghen tị không thôi.

Bạch Đại Sơn gọi Bạch Phong và bạn anh ta vào phòng khách ngồi, rót nước nóng cho họ rồi giới thiệu: "Bạch Phong, đây là vợ tôi, vợ, đây là Bạch Phong, bọn anh lớn lên cùng nhau từ bé, có điều năm mười tuổi cậu ấy rời thôn đi đến nơi khác."

Lý Trình Trình gật đầu, đặt đĩa hoa quả đầy hạt dưa và lạc rang lên bàn: "Chào mọi người, đây là hạt dưa và lạc còn từ lúc đón năm mới, mong mọi người không chê."

Sau đó cô ngồi cạnh Bạch Đại Sơn, chậm rãi uống trà.

Lý Trình Trình xinh đẹp, dáng người mảnh mai, thân hình cũng đẹp, ánh mắt Bạch Phong thỉnh thoảng lại liếc cô, Triệu Lan Nhược ngồi cạnh sắp tức c.h.ế.t mất, đương nhiên, nỗi đố kỵ với Lý Trình Trình của cô ta cũng nhiều thêm một phần.

Bạch Đại Sơn nhà người ta biết giới thiệu vợ mình nhưng Bạch Phong cứ chần chừ không muốn giới thiệu cô ta, chê cô ta không ra gì sao?

Thế là Triệu Lan Nhược quyết định chủ động ra tay.

"Chào mọi người, tôi là vợ của Bạch Phong – Triệu Lan Nhược, chúng tôi kết hôn bảy năm rồi, còn sinh được hai đứa con một trai một gái, đứa lớn là con trai, năm nay sáu tuổi, đứa bé là con gái, năm nay bốn tuổi." Triệu Lan Nhược đắc ý nhìn Lý Trình Trình, ánh mắt kia như đang nói mặc dù nhà mấy người có điều kiện tốt nhưng mấy người không có con, sớm muộn gì Lý Trình Trình cũng bị người đàn ông này đá, bởi vì đàn ông muốn có con trai.

"Chúc mừng hai người." Lý Trình Trình cười nhạt.

Muốn nghe lời khen thì miễn đi.

Triệu Lan Nhược sinh cho Bạch Phong một trai một gái, là công thần của nhà Bạch Phong chứ chẳng phải công thần của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Phong cùng Bạch Đại Sơn nói về chuyện lúc nhỏ, nói một lúc lâu mới đi vào mục đích hôm nay anh ta đến tìm Bạch Đại Sơn, hóa ra là anh ta muốn vay tiền của Bạch Đại Sơn, hơn nữa vay một phát hai mươi nghìn tệ, đây là thời điểm đến hộ gia đình chục nghìn tệ cũng ít đến đáng thương, kết quả anh ta há miệng đòi đến hai mươi nghìn tệ, điều này đủ để chứng tỏ người này không có lương tâm.

Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình, Lý Trình Trình đứng dậy về phòng, một lúc sau cô quay lại, lấy sổ đỏ miếng đất vừa mua ra: "Ngại quá, mấy người đến muộn mất vài ngày rồi, hai hôm trước, chúng tôi mới lấy hết tiền tích lũy trong mấy năm qua ra mua đất, bây giờ chẳng còn xu nào, tôi mua đất để xây thư viện, bây giờ thiếu tiền dựng, chúng tôi cũng định tìm người góp tiền vào đây! Thực sự ngại quá, không giúp được hai người rồi."

Đến cả họ ở đâu cô còn chẳng biết, cho họ vay tiền, đến lúc đó không đòi lại được thì phải làm sao?

Mà chắc chắn là không đòi lại được rồi.

Có lẽ Bạch Phong giở công phu sư tử ngoạm ra cũng là vì lừa một khoản tiền, dù sao sau này chẳng còn gặp lại nữa, mượn một chút chút còn chẳng bằng mượn nhiều hẳn lên, suy cho cùng Bạch Đại Sơn cũng chẳng tìm được họ đang ở đâu.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 229: Chương 229



Bạch Đại Sơn kiên định gật đầu trong ánh nhìn bối rối của Bạch Phong: "Đúng vậy, chúng tôi nghĩ dù sao thì mình cũng chẳng có con, hai chúng tôi chẳng dùng hết bao nhiêu tiền nên mới tiêu tiền đi, Bạch Phong, họ hàng bên ba ruột cậu cũng kiếm được không ít tiền, cậu có thể tìm họ vay, họ với cậu có quan hệ thân thiết hơn, mà tôi cùng lắm chỉ là một người ngoài nhiều năm không gặp, đến cả bạn bè cũng chẳng phải."

Ý của Bạch Đại Sơn rất rõ ràng, muốn vay tiền thì tìm họ hàng mà vay, tìm một người ngoài như anh vay làm gì.

Hơn nữa người này bao nhiêu năm không về, sao anh ta biết được hai vợ chồng anh ta có kiếm được tiền không? Còn chẳng phải người thân bên phía ba Bạch Phong nói, đám người thân này cũng thật là, mình có tiền thì không cho vay, bảo Bạch Phong tìm Bạch Đại Sơn vay tiền, hay thật đấy.

Bạch Phong ngượng ngùng: "Không phải nhiều năm rồi tôi không qua lại với mọi người sao? Tôi sợ mọi người không nhận tôi..."

"Đến họ hàng anh em cậu còn không nhận cậu, người ngoài như tôi có thể nhận cậu sao? Nhiều năm rồi chúng ta không gặp, đến cả cậu là ai tôi còn quên mất." Bạch Đại Sơn trực tiếp vặc lại, vốn chẳng thân quen, đương nhiên cũng không cần khách sáo, nếu không lần sau anh ta còn tới vay tiền thì sao.

"Nhà chúng tôi không có tiền nhưng có mấy trăm cân hàng còn chưa bán, mấy người có cần không? Một trăm cân hàng có thể kiếm được năm mươi tệ, nếu như bán hết, mấy người cũng có thể kiếm vài trăm tệ." Lý Trình Trình nói.

Cô cũng không muốn Bạch Phong ra khỏi cửa nhà cô là lại đi nói lung tung là họ không có tiền cho vay, nhưng cho hàng thì có thể chặn miệng mọi người lại rồi.

"Vậy nếu tôi lấy hàng từ chỗ hai người, giá cả hàng là bao nhiêu? Tính thế nào?" Trong lòng Bạch Phong không muốn lắm nhưng cũng không thể hiện ra.

"Thấp nhất là lấy một trăm cân, giá bán buôn là một trăm năm mươi tệ, bán xong có thể kiếm về năm mươi tệ." Lý Trình Trình nói.

Bạch Phong nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt: "Cái này... Bây giờ chúng tôi cũng không có tiền, có thể cho chúng tôi mượn hàng trước, đợi chúng tôi bán xong thì trả lại không?"

Nếu là người bản địa, đương nhiên Lý Trình Trình sẽ đồng ý vì hòa thượng chạy thì miếu còn đó, nhưng Bạch Phong này là người ngoại địa, chẳng ai biết anh ta ở đâu, không an toàn.

Cô có đưa hàng cho ăn mày cũng không đưa cho kẻ lừa đảo.

"Cái này dễ làm thôi!" Lý Trình Trình đứng dậy về phòng, lấy giấy và bút ra: "Không có tiền thì dùng thứ gì đó thế chấp trước, nhà hoặc là xúc vật trong nhà đều được, nếu như không thể trả lại đúng hẹn thì nhà và súc vật trong nhà đều sẽ thuộc về tôi."

Lý Trình Trình đặt giấy và bút trước mặt Bạch Phong: "Đồng chí Bạch Phong, nếu như anh muốn nhập hàng từ chỗ tôi thì viết giấy thế chấp đi, kẻo đến lúc chúng tôi đến lấy nhà, người nhà mấy người không thừa nhận."

Cuối cùng Bạch Phong và Triệu Lan Nhược bị chọc giận rời đi.

Triệu Lan Nhược trợn mắt: "Em đã nói từ trước rồi, bọn họ sẽ không cho chúng ta vay tiền đâu, một trăm tám mươi tệ thì còn có thể, kết quả anh mở miệng ra là đòi đến mấy chục nghìn tệ, thời buổi này nhà nào có thể lấy ra nhiều tiền như thế? Kể cả có từng ấy tiền, dựa vào đâu mà người ta cho anh vay, anh trả nổi sao?"

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không đồng ý cho mượn tiền mới tốt, sau này Bạch Phong không nhìn thấy Lý Trình Trình nữa, nếu không con mắt của anh ta sẽ mọc lên trên người Lý Trình Trình mất.

Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch Đại Sơn, sau này ra ngoài không được rộng rãi cho người khác vay tiền, tiền cho vay có thể khó khăn lắm mới đòi lại được, nhất là khoản tiền lớn, có mấy người đòi lại được? Bây giờ ngân hàng có dịch vụ cho vay hàng, người thực sự muốn làm ăn kiếm tiền có thể suy xét tới ngân hàng mượn hàng hóa, tìm chúng ta vay tiền là không muốn trả lại, muốn lừa chúng ta."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Vợ, anh biết rồi, anh sẽ không cho vay tiền bừa bãi, tiền của nhà chúng ta kiếm được là nhờ sự thông minh, tài hoa và vất vả của em, anh sẽ không ngu ngốc lấy tiền của vợ anh kiếm được đi nuôi mấy người lòng tham không đáy bên ngoài đâu."

"Đại Sơn, anh nghe em là tốt rồi." Lý Trình Trình dựa vào lòng Bạch Đại Sơn.

Cô sợ Bạch Đại Sơn là người tốt không biết từ chối người khác, dù cho bản thân có trăm tệ, người ngoài vay hai trăm, anh cũng sẽ đập nồi bán sắt cho người ngoài vay, nuôi người ngoài đến mập mạp còn để người nhà đói khóc.

May mà Bạch Đại Sơn không phải loại người đối tốt với người ngoài, xấu tính với người nhà, anh là người sáng suốt.

Buổi chiều, Bạch Lão Nhị qua: "Anh cả, hình như Bạch Phong kia về rồi, bây giờ đang ở nhà chú hai."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Anh biết rồi, sáng nay còn tới nhà anh tìm bọn anh vay tiền nữa, vừa mở miệng đã đòi hai mươi nghìn tệ, muốn l*t s*ch nhà anh đây mà! Xem ra có lẽ là nhà chú hai xui đấy."

Bạch lão Nhị tức giận siết nắm tay, sau đó nói: "Nhà chú hai kiếm được không ít tiền từ chỗ anh chị rồi, tự ông ta có tiền, tại sao không cho Bạch Phong vay? Tại sao để Bạch Phong qua vay anh chị tiền?"

"Chú hai, chú cảm thấy Bạch Phong mượn hai mươi nghìn tệ rồi, anh ta có thể trả lại từng ấy tiền không?" Lý Trình Trình đi qua, đưa chén trà trong tay cho Bạch Lão Nhị.

Bạch Lão Nhị đưa tay nhận lấy, cảm ơn rồi nói: "Rất nhiều người làm lụng cả đời cũng chẳng kiếm được hai mươi nghìn tệ, sao anh ta có thể trả lại được? Nếu Bạch Phong thực sự sống tốt hơn người khác, anh ta đã về quê từ lâu rồi chứ không phải đợi đến giờ mới về."

"Hơn nữa chị bảo anh ta để lại địa chỉ, anh ta cũng không muốn, rõ ràng muốn lừa tiền rồi chạy, chúng ta không tìm thấy anh ta, đương nhiên anh ta cũng không cần trả tiền."

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình vội nói: "Chú hai, chú mau nhắc nhở mọi người đừng để người ta bị lừa, mấy chục tệ bị lừa mất thì cũng thôi, nếu như bị lừa cả nghìn, cả chục nghìn thì sao? Đây đều là tổn thất to lớn với mọi người, mọi người nói xem có phải không?"

"Chị dâu, chị nói đúng lắm, cuộc sống của mọi người mới vừa khởi sắc, không thể để người ta lừa mất tiền." Bạch Lão Nhị đặt chén trà xuống, mau chóng rời đi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lý Trình Trình, chú hai của Bạch Phong dẫn Bạch Phong đi khắp nơi trong thôn vay tiền, mở miệng không phải năm trăm mà là cả nghìn tệ, hận không thể vét sạch nhà người ta, may mà Bạch Lão Nhị đã nhắc nhở mọi người rồi nên mới không để Bạch Phong được như ý.

Hai người Bạch Phong và Triệu Lan Nhược mang theo một trăm tệ vay được từ nhà chú hai, u ám rời khỏi thôn An Cư.

Đương nhiên chuyện này cũng khiến Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nhìn nhận lại cả nhà chú hai của Bạch Phong, sau này qua lại với họ bình thường thôi, không cần có mối liên hệ nào khác nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Lý Trình Trình cũng cố ý để mọi người biết, cô mua đất xây thư viện cho thôn để mọi người tưởng cô và Bạch Đại Sơn đã tiêu gần cạn tiền rồi, như thế đương nhiên cũng sẽ không còn ai vay tiền họ nữa.
 
Back
Top Bottom