Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 90: Chương 90



Lý Trình Trình vòng tay ôm chặt lấy Bạch Đại Sơn, cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, cho anh cảm giác an toàn. Nếu không phải lúc này đang ở trong rừng tre trên núi, cô thực sự muốn đánh gục anh. Người chồng ưu tú như vậy, ở đời trước vào thời đại đó cũng khó có thể gặp được, huống chi là thời đại này, chẳng phải nên tận hưởng cho thỏa thích sao?

Một lúc sau, Bạch Đại Sơn th* d*c buông Lý Trình Trình xuống, anh sợ nếu tiếp tục nữa anh sẽ không thể kiềm chế được bản thân.

Lý Trình Trình trực tiếp thả gà rừng và chim ngói trong lồng ra, để chúng tự do sinh trưởng trong đường hầm hang động. Sau đó cô lấy lồng ra, tiếp tục đặt ở đó, rồi cùng Bạch Đại Sơn đi đào măng đông.

Bạch Đại Sơn phụ trách đào, Lý Trình Trình phụ trách nhặt. Bây giờ Bạch Đại Sơn đã biết chuyện hang động, cô cũng không cần che che giấu giấu nữa mà có thể trực tiếp cất vào hang động. Những thứ như măng đông này để lâu sẽ bị hư hỏng, cô thì lại cất vào hang động tĩnh chứ không phải đường hầm.

"Nếu thêm một hạng mục măng đông nữa, thời gian sinh hoạt của chúng ta đều bị bóc lột rồi. Để đảm bảo cuộc sống bình thường của chúng ta, chúng ta phải tìm người giúp việc, trong thôn ai đáng tin cậy nhất, anh biết không?" Lý Trình Trình ngẩng đầu nhìn Bạch Đại Sơn.

"Em muốn làm gì?" Bạch Đại Sơn đào măng đông nóng nực. Anh cởi áo khoác ra, khoác lên giỏ, đi qua tiếp tục đào măng đông.

"Em muốn thuê hai người. Một người giúp em đào rau diếp cá, một người giúp em đào măng đông. Như vậy buổi sáng chúng ta chỉ cần bán rau diếp cá là được, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của chúng ta." Lý Trình Trình nói.

"Được, chuyện này để anh lo." Bạch Đại Sơn gật đầu đáp.

Kiếm tiền là để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng cuộc sống của bản thân mới là điều quan trọng nhất. Không thể để việc kiếm tiền chiếm hết toàn bộ thời gian được, như vậy thì còn gọi gì là cuộc sống?

Đến khi thời gian đã gần đủ, Lý Trình Trình đi đến chỗ cái lồng úp. Con gà rừng trong lồng đã phát hiện ra mình bị mắc kẹt, đang bay nhảy loạn xạ. Tuy cái lồng này làm bằng tre, không tinh xảo như lồng nuôi chim bồ câu ở đời trước của cô nhưng hiệu quả cũng không tệ, ít nhất cũng có thể bắt được gà rừng và chim ngói.

Lý Trình Trình đưa tay nắm lấy lồng úp, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai liền trực tiếp thu lồng úp vào trong đường hầm. Nếu Bạch Đại Sơn nhìn thấy cũng không sao, Bạch Đại Sơn là người một nhà.

Nhưng nếu người ngoài nhìn thấy cô có thể bỗng nhiên biến đồ vật biến mất, e rằng sẽ dọa họ sợ hãi, cũng sẽ gây ra phiền phức không cần thiết cho bản thân cô.

Lý Trình Trình lấy một con gà rừng ra, dùng dây tre buộc lại rồi đi tìm Bạch Đại Sơn. Cô cùng anh thu gom măng đông đã đào được vào hang động, sau đó hai người cùng nhau trở về. Dù sao họ cũng đã tìm người giúp họ đào măng nên họ không cần tốn thời gian để đào nữa.

Lúc lên núi thì còn sớm, không gặp được ai.

Nhưng lúc xuống núi thì lại gặp khá nhiều người. Lúc này, nhà nhà đều không khá giả. Bây giờ không phải lo đi làm công, mọi người đều nghĩ đến việc lên núi tìm kiếm thức ăn, rau dại, trái cây hoang dã, chim chóc đều có thể thu hoạch được.

"Đại Sơn, hai người lên núi sớm thế?" Một người quen biết họ lên tiếng chào hỏi.

Bạch Đại Sơn gật đầu, đáp: "Còn không phải là vì chưa được chia lương thực sao? Trong nhà không có gì ăn nên chúng tôi lên núi tìm kiếm chút thức ăn."

Người đó nhìn vào giỏ của họ, thấy bên trong có măng đông bèn gật đầu tỏ ra thông hiểu, lại liếc thấy trong giỏ của Lý Trình Trình có lông gà rừng, liền hỏi một cách háo hức: "Đây là bắt được gà rừng rồi à?"

Bạch Đại Sơn vẫn gật đầu: "Đúng vậy, tôi và vợ tôi hợp sức mới bắt được một con gà rừng."

Mọi người đều biết gà rừng khó bắt như thế nào. Anh không thể để mọi người nghĩ rằng việc anh bắt gà rừng như vậy rất dễ, nếu không sau này ai cũng nhờ anh bắt gà rừng thì phải làm sao?

Họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn trở thành người lương thiện.

Đợi đến khi Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình xuống núi, không còn bóng người, một số người dân thôn tụ tập lại thì thầm to nhỏ.

Người đàn ông trong thôn vừa chào hỏi Bạch Đại Sơn bĩu môi khinh miệt: "Bạch Đại Sơn này bắt được gà rừng mà cũng không biết mời tôi đến nhà ăn một bữa, đúng là đáng sống khổ."

Trước đây, Bạch Đại Sơn đã vất vả nuôi dưỡng các em, khó khăn lắm mới tích góp được một số tiền, kết quả lại lấy ra cưới vợ. Bây giờ gia đình túng quẫn, ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Theo anh ta thì không nên bỏ ra nhiều tiền như vậy để cưới Lý Trình Trình của nhà họ Lý, bỏ ra năm mươi đồng cưới ai trong thôn chẳng được? Như vậy còn có thể dư lại hai trăm năm mươi đồng, muốn làm gì mà không được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người khác nhìn anh ta với vẻ khinh thường: "Bạch Đại Sơn có quen biết anh sao? Mời anh đến nhà ăn gà rừng? Anh cũng quá coi trọng bản thân mình rồi."

"Dù sao tôi cũng lớn hơn của anh ta, mời tôi ăn một bữa cơm không phải là điều nên làm sao?" Người đàn ông phản bác, tức giận mặt đỏ bừng bừng.

"Theo lời anh nói, những người lớn tuổi trong thôn đều là ông bà nội của anh, sao tôi không thấy anh thân là con cháu đi hiếu thảo với họ vậy?" Người bên cạnh khinh thường nói. Người này đúng là lười biếng còn tham ăn, muốn ăn gà rừng thì tự mình vào núi bắt đi, sao cứ phải nhìn chằm chằm gà rừng trong tay người khác? Người ta bắt một con gà rừng dễ lắm sao?

Khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sắp về đến nhà, một bà thím nhìn thấy họ, cau mày hỏi: "Sao các cháu đào nhiều thứ khó ăn thế này về nhà làm gì vậy?"

"Nhà không còn thức ăn gì nữa, đào một ít về ăn cho đến khi chia thóc là được." Bạch Đại Sơn không giải thích nhiều.

Tình cảnh gia đình họ thế nào không cần để người ngoài biết.

"Vợ của cháu chỉ ăn mấy thứ này thì lấy gì bồi bổ cơ thể? Phụ nữ phải bồi bổ cơ thể, nếu không thì sau này không sinh được con, nhà các cháu tính sao? Năm nay nhà thím trồng nhiều khoai lang trên đất tự sở hữu. Lát nữa thím mang qua cho các cháu mấy cân khoai lang, để các cháu cầm cự đến khi chia lương thực, thế nào?" Bà thím nói với vẻ mặt quan tâm.

Lý Trình Trình vốn định từ chối nhưng nghĩ đến việc mình hiện đang thiếu người giúp đào rau diếp cá và măng đông nên gật đầu đồng ý: "Vậy thì cảm ơn thím. Đợi chúng cháu vượt qua khó khăn, nhất định sẽ cảm ơn thím thật tốt."

Tiếp xúc trước, tìm hiểu sau, nếu người ta tốt thì không thể không kéo họ về phe mình. Dù sao những người thật lòng giúp đỡ họ cũng không nhiều, vẻ quan tâm trên mặt thím này không giống như giả vờ, hơn nữa trong mắt bà ấy còn đầy sự chân thành.

"Được rồi, vậy hai đứa về nhà trước, lát nữa thím mang qua cho." Bà thím nói xong, quay người đi.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn xử lý gà rừng. Lý Trình Trình lột vỏ mấy củ măng đông. Măng đông là loại măng mập mạp, to tròn, không giống như loại măng tre dài và mỏng. Hai người ăn thì hai củ măng là đủ, chỉ là Lý Trình Trình muốn làm hai món.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 91: Chương 91



Lý Trình Trình chần măng đông qua nước sôi, vớt ra khỏi nồi đang bốc hơi nghi ngút. Cô đang định ngâm nước lạnh để lát nữa cắt thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vàng đi mở cửa thì thấy thím vừa nãy đang vác một bao tải bằng đay qua, bên trong ít nhất cũng có mười mấy hai mươi cân khoai lang, Lý Trình Trình liền cảm động trong lòng.

"Thím ơi, sao thím cho nhiều thế? Vài ngày nữa là chia lương thực rồi ạ!" Lý Trình Trình có hơi ngượng ngùng.

"Năm nay nhà thím thu hoạch không ít, đủ ăn. Hai đứa ăn đi, đặc biệt là cháu, làm con gái thì nhất định phải ăn nhiều, bồi bổ cơ thể cho khỏe mạnh, sau này mới dễ sinh con." Bà thím vỗ vai Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình bê khoai lang vào bếp, chia một nửa con gà rừng mà Bạch Đại Sơn đã cắt ra, cho vào một cái bát sạch, đặt vào giỏ nhỏ, rồi xách đi đưa cho bà thím: "Thím ơi, cháu lấy cho thím mấy miếng gà. Thím về nấu một nồi canh gà cho cả nhà đều được uống một chén."

Bà thím từ chối: "Hai đứa không dễ dàng gì mới bắt được một con gà rừng. Giữ lại mà ăn để bổ sung dinh dưỡng, cho thím làm gì? Nhà thím ăn no mà, không thiếu dinh dưỡng."

"Thím ơi, nếu thím không nhận, cháu cũng không nhận khoai lang của thím đâu. Lát nữa thím mang về luôn đi!" Lý Trình Trình cau mày, nghiêm túc nói.

"Thôi được rồi!" Lúc này bà thím mới miễn cưỡng nhận lấy, trong lòng cảm thấy áy náy, làm như vậy người ta có nghĩ rằng bà ấy đến vì con gà rừng không? Bà ấy thật sự không biết nhà họ có gà rừng!

"Thím ơi, không biết cháu nên gọi thím là gì ạ?" Lý Trình Trình hỏi, không biết tên thì sau này làm sao qua lại?

"Thím là mẹ của Triệu Quyên Quyên. Thím tên là Tôn Tố Mai, cháu gọi thím là thím Triệu hay thím Tôn đều được." Tôn Tố Mai nói.

Lý Trình Trình hơi kinh ngạc trong lòng. Quả nhiên, lòng tốt có tính lây lan, bởi vì cô giúp cô bé Triệu Quyên Quyên này có thu nhập, kết quả bây giờ mẹ của cô bé này lại đến giúp đỡ mình.

Triệu Quyên Quyên và Lý Hồng Mai giúp cô hái quả dại, một cân một đồng, một ngày hái được vài chục cân cũng được vài hào. Thời gian dài như vậy, hai người họ cũng kiếm được không ít tiền, điều kiện gia đình tốt lên thì muốn giúp đỡ những người có điều kiện tệ hơn, những người như vậy cô có thể qua lại.

"Vậy thì cháu gọi thím là thím Triệu nhé!" Lý Trình Trình mỉm cười nói.

Tôn Tố Mai gật đầu: "Được."

"Thím Triệu, ngày mai nếu thím có rảnh thì đến nhà cháu một chuyến, cháu có chuyện cần tìm thím." Lý Trình Trình khẽ nói.

Nhìn bộ dạng bí ẩn của Lý Trình Trình, Tôn Tố Mai thực sự rất hứng thú, nhưng bà ấy không hỏi nhiều mà gật đầu: "Vậy ngày mai khi nào thím rảnh sẽ qua, lúc nào cháu cũng có ở nhà đúng không?"

"Đúng vậy, cháu ở nhà." Bây giờ mỗi buổi sáng, cô chỉ cần cùng Bạch Đại Sơn đi bán rau diếp cá, chờ đến khi măng đông tìm được người đào, rau diếp cá cũng tìm được người đào thì cô cũng không cần làm nhiều việc nữa.

"Được." Tôn Tố Mai gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó xách giỏ nhanh chóng rời đi. Bà ấy là đến giúp Lý Trình Trình, không thể gây phiền toái cho cô.

Lý Trình Trình đến nhà bếp, mở bao bố ra, những củ khoai lang bên trong đều là loại tròn trịa, hơn nữa bên ngoài còn nhẵn nhụi không có lỗ sâu. Cô đoán có lẽ Tôn Tố Mai đã đặc biệt chọn cho cô những củ khoai lang tốt.

Bạch Đại Sơn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Lý Trình Trình đang ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu khoai lang, anh hỏi: "Đây là của thím kia mang tới à?"

"Đúng vậy, em không ngờ bà ấy lại mang qua nhiều như vậy, cho nên em đã chia cho bà ấy nửa con gà rừng." Lý Trình Trình nói.

Bạch Đại Sơn cho khoai lang vào trong cái vại lớn, sau đó đậy nắp lại, nếu để ở bên ngoài sẽ dễ dàng trở thành khẩu phần lượng thực của chuột.

Chuyện Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình bắt được gà rừng trên núi bởi vì người đàn ông vừa lười vừa tham ăn kia mà rất nhanh đã lan truyền khắp trong thôn.

Buổi tối, lúc Bạch San San tan học trở về thôn thì có người sợ thiên hạ không đủ loạn đến trước mặt cô ta kể lại rằng anh cả và chị dâu của cô ta bắt được gà rừng. Nếu buổi tối không gọi cô ta qua đó ăn thì chính là ăn mảnh.

"Ai cần cô lo? Cô thích đi quản chuyện người khác vậy sao? Vậy thì g.i.ế.c một con gà cho tôi ăn đi!" Bạch San San gào lên với người đó, sau đó nhanh chóng bước đi.

Cô ta đã đắc tội với Lý Trình Trình, anh cả cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ta. Vậy thì sao họ có thể gọi cô ta đến ăn sau khi bắt được gà rừng chứ? Người này rõ ràng là đến để sỉ nhục cô ta!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Bạch San San thở phì phì chạy đi, người kia giống như là gian kế đã thực hiện được nên trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Buổi tối, Bạch San San dĩ nhiên không chờ được anh cả sang đây kêu cô ta đến ăn gà rừng, thậm chí ngay cả anh hai cũng không kêu. Anh hai trở về trong bộ dạng bẩn thỉu, Bạch San San nhìn thấy thì ghét bỏ không chịu được. Nhưng mà cô ta đã tiêu hết tiền chia nhà rồi. Nếu cô ta còn cần đi học, còn cần tiền tiêu vặt thì nhất định phải dỗ dành anh hai cho tốt, bằng không anh hai cũng không để ý tới cô ta nữa, cô ta thật sự chỉ có thể thôi học.

Bạch lão nhị đến giếng, kéo một gàu nước lên, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào bếp nấu cơm tối. Bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu được nỗi khổ của anh cả. Anh cả đã làm rất nhiều việc cho gia đình, thậm chí tuổi tác đã cao, suýt nữa ế vợ, kết quả là Bạch San San không nói một lời tốt đẹp nào, ngược lại còn liên tục chê bai và phàn nàn. Bây giờ đến lượt cậu ta, Bạch San San cũng như vậy.

Sự thất vọng lớn nhất trên đời không có gì bằng sự hy sinh của bản thân mà không nhận lại được gì, không phải sao?

Bây giờ Bạch lão nhị cũng không muốn nói gì với Bạch San San nữa, cứ như vậy mà bước đi. Dù sao hai năm nữa là có thể gả cô ta đi rồi, cậu ta không cần phải làm những việc này cho cô ta nữa. Đến lúc đó xem trên đời còn có ai cam tâm tình nguyện làm nhiều việc cho cô ta như vậy hay không.

Ước chừng cả Bạch lão tam cũng không có kiên nhẫn như vậy, bởi vì Bạch lão tam đã nhiều năm không sống chung với Bạch San San, cậu ta không có kiên nhẫn với bất kỳ ai, chỉ có thể kiên nhẫn với công việc của mình.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn muốn tranh thủ lúc trời còn sáng để rửa sạch và sơ chế rau diếp cá mà Bạch lão nhị mang đến, vì vậy họ ăn tối hơi muộn. Bữa cơm chỉ có hai món đơn giản: canh cải thảo trắng và gà nấu măng đông. Nước gà thấm vào từng lát măng đông khiến măng trở nên thơm ngon hơn.

Bạch Đại Sơn cũng không ngờ măng đông được Lý Trình Trình chế biến lại ngon đến như vậy, vừa giòn vừa mềm, lại mang một vị ngọt thanh, hoàn toàn không giống như những gì anh từng ăn trước đây, lúc nào cũng có vị đắng.

Lý Trình Trình vừa ăn vừa nói: "Măng đông cần luộc qua nước sôi một lúc, sau đó vớt ra ngâm nước lạnh một lúc, như vậy có thể loại bỏ phần lớn vị đắng. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng cũng có thể loại bỏ được phần lớn."

Nói thật, măng non thực sự rất ngon, Lý Trình Trình ở đời trước rất thích ăn măng chua cay ở các quầy hàng rong. Có loại cay và không cay, còn có món thịt kho tàu kiểu măng cũng rất ngon, chỉ là thay thịt ba chỉ bằng măng.

Bây giờ bản thân đã có rau diếp cá để kiếm tiền, Lý Trình Trình không định kinh doanh măng đông sớm như vậy. Cô dự định tích trữ thêm măng đông. Đợi đến khi việc kinh doanh rau diếp cá không còn khả thi hoặc thị trường xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, cô sẽ tạm ngừng kinh doanh rau diếp cá và chuyển sang kinh doanh măng mùa đông và măng mùa xuân. Cô nhất định phải trở thành người đầu tiên "được lợi".

Cô tin mình có thể làm giàu bằng nông sản, không cần phải như người khác vì kế sinh nhai mà phải vất vả bôn ba ở bên ngoài, hơn nữa còn không kiếm được nhiều tiền.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 92: Chương 92



Chiều hôm sau, Tôn Tố Mai cùng con gái Triệu Quyên Quyên đến. Bởi vì đã gần đến mùa đông, không còn nhiều quả dại, nếu có cũng là mọc trên cây, họ cũng không hái được, thu nhập cũng vì vậy mà ít hơn trước.

Lý Trình Trình lấy một cây rau diếp cá ra, nói với Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên: "Thím Triệu, hôm nay cháu gọi thím đến đây, thực ra là muốn nhờ thím giúp đỡ. Cháu biết một nhà máy thức ăn chăn nuôi cần loại cỏ này để làm thức ăn gia súc, giá thu mua của họ là một đồng một cân. Nếu hai người muốn đào thì hãy đào như cháu này, cả lá trên và rễ dưới đều phải đào, sau đó đợi đến lúc trời tối thì mang đến cho cháu."

Lý Trình Trình không dám nói mình cần thứ này, trong mắt mọi người, cô và Bạch Đại Sơn rất nghèo, lấy đâu ra tiền mua những thứ này chứ!

"Đây không phải là loại cỏ trên bờ ruộng có mùi tanh của cá sao?" Tôn Tố Mai chỉ vào cây rau diếp cá trong tay Lý Trình Trình, cực kỳ kích động, hỏi: "Mọi người thực sự cần loại cỏ này sao?"

"Đúng vậy, mấy ngày trước cháu cũng đào loại này. Nhưng mà sức khỏe cháu không tốt, ngồi lâu sẽ choáng váng nên hai ngày nay cháu đào rất ít. Nếu hai người đồng ý, hôm nay có thể đào ngay, đào bao nhiêu cân sẽ được trả tiền bấy nhiêu cân, tuyệt đối không chậm trễ. Tuy nhiên, hai người phải loại bỏ lá già và rễ già, không để dính bùn, giống như của cháu này, hai người có thể lấy của cháu làm mẫu." Lý Trình Trình giải thích.

Triệu Quyên Quyên và Lý Hồng Mai vẫn luôn giúp cô hái quả dại, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt. Cô cũng không hiểu rõ hai cô bé này lắm nhưng cô tin Triệu Quyên Quyên sẽ nói cho Lý Hồng Mai biết, như vậy cô không cần phải đi tìm Lý Hồng Mai nữa.

"Thím Triệu, Quyên Quyên, hai người tự làm việc này là được rồi, đừng nói cho ai biết cả. Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu làm, nếu một đống người theo chúng ta cùng đào, đến lúc đó bán không được thì phải làm sao? Cho nên trước tiên chúng ta đừng nói, nếu có ai hỏi thì nói là đào cho gà ăn." Lý Trình Trình dặn dò.

Cho dù bọn họ cũng học theo, đào cho gà ăn thì cũng sẽ không đào nhiều, bởi vì thôn An Cư trước đây chưa có nhà nào nuôi gà quy mô lớn, sẽ không có ai đào rau diếp cá với số lượng lớn, cho nên tạm thời sẽ không có ai tranh giành việc làm ăn này với Lý Trình Trình.

Đợi đến khi người khác phát hiện ra chuyện kinh doanh rau diếp cá thì cô lại chuyển sang kinh doanh măng đông, có thể nói là hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bản thân.

"Được, được." Tôn Tố Mai nắm lấy cọng rau diếp cá đó, vui mừng đến nỗi tay cũng hơi run rẩy.

Triệu Quyên Quyên cũng rất vui. Cô bé còn tưởng mình không kiếm được tiền nữa, không ngờ cơ hội kiếm tiền lại đến lần nữa. Như vậy thì sang năm cô bé có thể đi học rồi.

Mặc dù nhà họ đã ra ở riêng nhưng bà nội của cô bé trọng nam khinh nữ không thích cô bé. Lúc nào bà ta cũng can thiệp vào chuyện nhà họ, không cho cha mẹ cô bé để cô bé đi học. Hiện giờ trong nhà có tiền rồi, sau này sẽ không ai có thể can thiệp vào chuyện nhà họ nữa.

Lý Trình Trình nhìn dáng vẻ hào hứng của Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên, biết rằng quyết định này của mình là không sai, vừa giúp đỡ người khác vừa giải quyết được phiền phức của bản thân.

Sau đó Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên cùng nhau trở về.

***

Thành phố Thượng Hòa, nhà họ Trình.

Trình Tuyết Chí ngồi trong thư phòng đọc báo, ly trà trước mặt đang tỏa ra hơi nóng.

Trình Tuyết Chí đưa tay định cầm ly trà, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Thưa ông Trình, là điện thoại của cậu Thần."

"A Thần gọi điện thoại đến à? Được, được, tôi đến ngay." Trình Tuyết Chí vịn vào bàn đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.

Năm nay ông ấy mới hơn bảy mươi tuổi nhưng vì trước đây bị thương quá nhiều nên sức khỏe hiện tại không được tốt.

Thấy Trình Tuyết Chí đi ra từ thư phòng, quản gia đưa tay đỡ ông ấy, dìu ông ấy đến chỗ điện thoại trong phòng khách, cầm điện thoại đưa cho Trình Tuyết Chí. Trình Tuyết Chí vui mừng khôn xiết: "A Thần, ông không mong cháu có thể nhận được bao nhiêu huân chương danh dự, chỉ mong cháu có thể bảo vệ bản thân mình. Ông còn đợi cháu về cưới vợ, để ông được bế chắt trai nữa!"

"Ông nội." Trình Thần nghe ông nội giục cưới, thẹn thùng đỏ bừng má, nói với vẻ hơi bất lực.

Trình Tuyết Chí nghe xong thì cười ha ha, có thể thấy rất rõ tâm trạng của ông ấy không tệ.

Lúc này, Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh đi tới, nhìn thấy Trình Tuyết Chí đang nghe điện thoại, hai người đều không quấy rầy, mà rất tự giác ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi, người giúp việc trong nhà đi pha trà cho họ.

Trình Tuyết Chí vừa quay đầu lại nhìn thấy em gái thứ ba và em rể đã đến, bèn nói với Trình Thần: "A Thần, bà ba và ông ba của cháu đến rồi, cháu có muốn nói chuyện với họ vài câu không?"

Nghe thấy hai chữ "bà ba", Trình Thần ở bên kia nhịn không được kêu lên một tiếng. Trình Tuyết Chí bị dọa, vội vàng hỏi: "A Thần, xảy ra chuyện gì vậy? A Thần, cháu làm sao vậy?"

"Bà ba, bà ba, cháu muốn nói chuyện với bà ba. Mau đưa điện thoại cho bà ba." Trình Thần ở bên kia kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, cuối cùng cậu ấy cũng biết tại sao khi nhìn thấy Lý Trình Trình lại có cảm giác quen thuộc, đó là vì Lý Trình Trình có vài phần giống bà ba của mình, đặc biệt là đôi mắt đầy linh khí, quả thực là giống như đúc.

Trình Tuyết Chí vội vàng quay đầu nhìn Trình Tuyết Dương: "Tuyết Dương, A Thần tìm em. Đứa trẻ này, hôm nay có vẻ đặc biệt nhớ em."

"A Thần nhớ em không phải là chuyện bình thường sao? Bởi vì bà ba em đây là người đối xử với nó tốt nhất mà." Trình Tuyết Dương vui vẻ đứng dậy đi tới, nhìn bước đi nhanh nhẹn, không hề giống bà lão sáu mươi lăm tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tuyết Dương nhận lấy điện thoại anh cả đưa cho, hiền từ gọi: "A Thần, có phải nhớ bà ba không?"

Trình Thần vội vàng nói: "Bà ba, trước đây không phải cháu từng về nông thôn đón đồng đội của cháu sao? Cháu phát hiện ra chị dâu của cậu ấy rất giống bà ba, ít nhất cũng giống tới năm sáu phần. Còn có đôi mắt đó nữa, giống hệt bà ba lúc còn trẻ. Trước đây không phải cháu đã nhìn thấy ảnh bà ba trên đồng hồ bỏ túi sao? Thật sự giống với bà ba y như đúc."

Trình Tuyết Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Chị dâu? Vậy thì chắc là còn nhỏ lắm!"

"Mười tám tuổi, nhỏ hơn anh trai của đồng đội cháu mười tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cậu ấy bốn tuổi. Tuổi của người này kết hôn với đồng đội của cháu còn tạm được, nhưng kết hôn với anh trai của cậu ấy thì..." Trình Thần vội vàng quay lại chủ đề chính: "Bà ba, cháu nhìn thấy cô ấy có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như cháu đã quen biết cô ấy từ rất lâu rồi. Đồng đội của cháu còn nói cháu rung động với cô ấy, rung động cái gì chứ? Sao cháu có thể động lòng với vợ của người khác được? Cháu thực sự có cảm giác đó. Bà ba, nếu bà không bận, có thể đến đó gặp thử, cũng không xa lắm đâu..."

Trình Tuyết Dương hoàn toàn không nghe rõ Trình Thần đang lải nhải cái gì, chỉ nghe thấy những từ như "mười tám tuổi","trông giống bà". Mười tám tuổi, nhà bà ấy có một cặp cháu gái sinh đôi cũng mười tám tuổi. Đồng thời có một giọng nói bên trong bà ấy mách bảo bà ấy rằng đứa cháu gái không giống với người nhà họ Trình cũng không giống với người nhà họ Quý kia không phải là cháu gái ruột của bà ấy. Tuy bà ấy không có chứng cứ nhưng bà ấy luôn cho là như vậy.

"A Thần, cô gái cháu nói đến đang ở đâu vậy?" Trình Tuyết Dương kiềm chế sự kích động trong lòng, một giọng nói thúc giục bà ấy phải đi gặp cô gái này.

"Huyện Dương Chi, trấn Thần Quang, thôn An Cư, Lý Trình Trình." Trình Thần đáp: "Bà ba, bà nhìn thử sẽ biết ngay. Cô ấy giống bà ba hơn bất kỳ ai trong nhà họ Trình."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 93: Chương 93



Trình Tuyết Dương nghe đến hai chữ Trình Trình thì cảm thấy thật trùng hợp, bởi vì năm xưa bà ấy đã muốn đặt tên con gái mình là "Trình Trình" nhưng đứa con đầu tiên là con trai. Sau đó bà ấy lại muốn đặt tên cho cháu gái là "Trình Trình", kết quả là con dâu cả sinh cho bà ấy một cặp sinh đôi. Nhưng mà bản thân họ đã đặt tên cho con rồi. Đứa lớn tên là Quý Khiết, đứa nhỏ tên là Quý Tình, cho nên không dùng đến cái tên này.

Bây giờ nghe thấy người khác cũng có tên là "Trình Trình", Trình Tuyết Dương cảm thấy cái tên này giống như là do bà ấy đặt vậy.

"Đợi đến khi giải quyết xong việc nhà, bà nhất định phải đích thân qua xem. Cô gái khiến A Thần cảm thấy giống bà rốt cuộc là giống bà đến mức nào." Trình Tuyết Dương nghiêm túc nói. Bà ấy muốn gặp gỡ cô bé trông rất giống mình này.

Đồng thời còn sử dụng cái tên mà bà ấy đã thích trong mấy chục năm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy luôn muốn đặt tên cho con mình là "Trình Trình" nhưng lại luôn lỡ hẹn với cái tên này.

Trình Tuyết Dương quay lại ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Quý Hạc Minh. Quý Hạc Minh vươn tay nắm lấy tay bà ấy. Kể từ khi họ vượt qua muôn vàn khó khăn để đến được với nhau. Quý Hạc Minh luôn trân trọng bà ấy như báu vật, ngay cả khi giờ đây bà ấy đã trở thành bà lão sáu mươi lăm tuổi.

"Bà muốn đến trấn Thần Quang à?" Quý Hạc Minh dịu dàng hỏi.

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Cuối năm rồi, mọi nơi đều bận rộn. Đợi mọi việc xong xuôi rồi qua trấn Thần Quang xem rốt cuộc là nơi như thế nào."

Mặc dù nghe có vẻ hơi khó tin nhưng Trình Tuyết Dương lại kiên định tin rằng, bí ẩn trong lòng bà ấy chỉ có thể được giải đáp sau khi bà ấy đến trấn Thần Quang.

Nhiều năm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần chỉ cần nghe tiếng nói trong đầu, bà ấy có thể tránh được những chuyện không hay. Nếu không có tiếng nói trong đầu nhắc nhở, có lẽ bà ấy đã không còn trên cõi đời này.

Quý Hạc Minh gật đầu: "Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng bà."

Trình Tuyết Dương gật đầu.

Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh ăn cơm ở nhà anh cả, sau đó cùng nhau về nhà. Nhưng lúc họ đang đi giữa đường thì nhìn thấy Quý Tình, cũng chính là em gái trong hai đứa cháu gái sinh đôi đang đi vào một con hẻm nhỏ cùng một người phụ nữ.

Trình Tuyết Dương nhìn Quý Hạc Minh, không nói gì mà âm thầm ghi nhớ một số việc trong lòng.

Hai đứa cháu gái sinh đôi, chị là Quý Khiết và em gái là Quý Tình. Chị gái ngoan ngoãn hiền lành, học giỏi, tuy có khuyết điểm nhưng ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm.

Quý Tình thì lại không giống như vậy, cả người đều có khuyết điểm, cả người đều tâm cơ. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ của cô ta còn nhiều hơn cả mẹ chồng độc ác.

Cô ta dựa vào sức của chính mình khiến cho cả nhà họ Trình và nhà họ Quý đều chán ghét cô ta không chịu được.

Từ nhỏ Trình Tuyết Dương đã bắt đầu nghi ngờ, bởi vì nhà họ Trình thật sự không tìm ra một người nào như vậy. Con cái ít nhiều cũng phải có chút giống ba mẹ nhưng Quý Tình lại không có một điểm nào giống. Còn không chỉ có một người từng nói với bà ấy, nhà họ Quý có phải là bế về nhầm đứa trẻ lúc ở bệnh viện hay không?

Lúc đầu khi nghe người khác nói, Trình Tuyết Dương cũng không để ở trong lòng. Sau này khi bà ấy phát hiện ra vấn đề, muốn điều tra lại thì đã không còn cách nào điều tra được nữa.

Không còn cách nào điều tra, vậy thì bắt đầu từ Quý Tình, chậm rãi điều tra, thế nào một ngày nào đó bà ấy cũng sẽ tìm ra chân tướng sự việc.

Hôm nay là ngày họp chợ, Lý Trình Trình muốn mua sắm dự trữ nên đi một mình. Cô không đi xe đạp vì một cô gái đi một chiếc xe mới toanh như vậy quả thực rất bắt mắt.

Lỡ như bị cướp trên đường thì sao? Chiếc xe đạp đó mới chỉ đi được vài tháng. Mặc dù nhìn nó không mới hoàn toàn nhưng vẫn cho cảm giác rất mới vì họ chỉ đi vào mỗi buổi sáng, bình thường rất ít khi đi.

Sau khi Lý Trình Trình đến chợ thì đi thẳng đến quầy thịt heo, đưa cho chủ quầy một tờ giấy, dặn họ lát nữa mang đồ đến địa điểm đã hẹn. Sau đó cô quay đi, trên đó ghi rõ phần thịt và trọng lượng cô muốn.

Mua một lúc nhiều như vậy chắc chắn sẽ gây xôn xao, hay là giao dịch riêng tư vậy!

Đợi chủ quầy thịt heo mang đồ đến, Lý Trình Trình trả tiền, cất đồ vào hang động rồi đi tiếp. Cô đi thẳng đến thị trấn vì nơi đây vốn gần thị trấn, cách thị trấn không xa, không lâu sau là đến thị trấn.

Lăng Nhược Tuyết sắp tham dự kỳ thi đại học vào tháng bảy năm sau, chỉ còn hơn bảy tháng nữa là đến. Lý Trình Trình quyết định tặng Lăng Nhược Tuyết một bộ tài liệu ôn tập tốt hơn, hy vọng có thể giúp được cô ấy.

Lý Trình Trình mua xong tài liệu ôn tập rồi đi ra ngoài. Cô không mua cho mình, cô có sách của Trình Nhã cho nên tạm thời không cần mua sách giáo khoa.

Ra khỏi nhà sách mới phát hiện trời bên ngoài âm u, những hạt mưa lất phất rơi xuống từ bầu trời.

Hang động của Lý Trình Trình không có ô, muốn mua ô chỉ có thể đến hợp tác cung ứng.

Lý Trình Trình do dự một chút rồi cất tài liệu ôn tập vào lòng, cúi đầu chạy về phía trước. Đột nhiên một đứa trẻ không biết từ đâu lao ra,"bịch" một tiếng đ.â.m thẳng vào lòng Lý Trình Trình, sau đó ngã gục bên cạnh cô.

Nhìn đứa trẻ ngã gục trước mặt, trong lòng Lý Trình Trình hoảng sợ tột độ, đây là ăn vạ sao?

Chiêu trò mới của bọn buôn người?

Ở đời trước, cô từng đọc được rất nhiều chiêu trò của bọn buôn người trên báo. Trong đó có cả việc dùng người già và trẻ em để đánh lừa lòng cảnh giác của nạn nhân, sau đó giáng một đòn chí mạng vào nạn nhân.

Nhưng đứa trẻ này xinh trai thật, dù là bộ quần áo rách rưới cũng không che giấu được khí chất toàn thân. Cho dù không xuất thân từ gia đình giàu có thì cũng hẳn là gia đình có nề nếp.

"Mọi người có ai biết đứa trẻ này không? Có ai biết đứa trẻ này là ai, nhà ở đâu không?" Bây giờ trời lạnh thế này, lại còn đang mưa, không thể để đứa trẻ nằm mãi trên nền đất lạnh được. Thế là Lý Trình Trình bắt đầu hỏi mọi người xung quanh nhưng mọi người đều lắc đầu.

Cuối cùng Lý Trình Trình vẫn không đành lòng. Cô do dự một lát rồi cũng bế đứa bé lên từ dưới đất. Đừng thấy đứa bé này gầy, không ngờ lại khá nặng, Lý Trình Trình bế nó còn có chút khó khăn.

Đến ven đường, Lý Trình Trình chặn một chiếc xe ba bánh, nói: "Chú ơi, đến bệnh viện gần đây nhất."

Chẳng mấy chốc, xe ba bánh dừng trước cổng bệnh viện. Lý Trình Trình bế đứa bé chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu: "Bác sĩ ơi, cứu mạng, cứu mạng..."

Y tá ở phía trước nghe tiếng kêu của Lý Trình Trình, nhìn thấy đứa bé trong lòng cô thì vội vàng đẩy giường bệnh ra. Cô ấy đợi Lý Trình Trình đặt đứa bé lên liền đẩy vào phòng khám.

Lý Trình Trình ngồi trên ghế th* d*c. Đứa bé trai này thực sự rất nặng, có vẻ tuổi cũng không nhỏ, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi. Chỉ là không biết vì sao đứa bé lớn như vậy lại ở ngoài đường, là trẻ lang thang ở khu vực Hạ Vân Lai sinh sống sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 94: Chương 94



Một lúc sau, y tá đi ra, đưa phiếu khám cho Lý Trình Trình, bảo Lý Trình Trình đi nộp viện phí. Lý Trình Trình lo lắng hỏi: "Đồng chí y tá, đứa bé đó rốt cuộc là bị sao vậy? Vừa nãy đột nhiên ngã xuống trước mặt tôi, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Tôi hỏi một vòng người xung quanh cũng không biết cha mẹ nó là ai nên tôi đã lập tức đưa nó đến đây."

Y tá nói: "Đứa bé có vẻ như bị ngược đãi, trên người không có một chỗ nào lành lặn. Nhưng bác sĩ đã xử lý xong rồi, chỉ là cơ thể nó suy kiệt nghiêm trọng, suy dinh dưỡng nặng. Nếu không được nuôi dưỡng cẩn thận, có lẽ sau này cũng sẽ tiềm ẩn nguy cơ sức khỏe rất lớn."

Lý Trình Trình nghe lời y tá nói thì rất đau lòng. Không biết đứa bé trai này trước khi ngã quỵ đã trải qua chuyện gì, sao lại thảm thương như vậy.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Lý Trình Trình cảm ơn y tá, cầm phiếu viện phí đến quầy thu tiền nộp tiền, sau đó đến cửa phòng khám chờ.

Một lúc sau, nhân viên y tế đẩy đứa bé trai ra ngoài. Lý Trình Trình nhìn đứa bé trai nằm trên giường bệnh bất động, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút màu m.á.u nào thì cực kỳ đau lòng.

May mắn là cô đã đưa nó đến bệnh viện, nếu không đứa bé này đoán chứng sống không quá mấy ngày. Nó đã bị thương thành như vậy, lại còn bị mắc mưa, đến lúc đó phát sốt thì sẽ không còn chút hy vọng sống nào.

Mặc dù chữa bệnh cho người lạ cần tiền nhưng nếu có thể cứu một mạng người thì tiêu một ít tiền có làm sao?

Đứa bé trai được đẩy vào phòng bệnh. Lý Trình Trình ngồi bên giường bệnh nhìn nó, cũng không biết đứa bé trai này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà gầy đến mức như vậy. Khuôn mặt nó nhỏ xíu, cằm nhọn, cái cằm này nói không chừng có thể đ.â.m người ta chảy máu.

Tuy nhiên, chiếc mũi của đứa bé lại rất thanh tú và cao, hơn nữa hàng mi cũng đặc biệt dày và dài, trông như lông mi giả vậy.

Lý Trình Trình nhìn một lúc, bỗng nhớ ra một việc quan trọng, bèn nói với y tá: "Đồng chí y tá, phiền cô giúp tôi trông coi đứa bé này một lát, tôi ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại ngay."

"Cô không được đi." Y tá ngăn cản.

Đứa bé này không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Nếu Lý Trình Trình tự ý bỏ đi, vứt nó ở bệnh viện thì phải làm sao? Đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?

"Tôi chỉ đi gọi điện cho người trong thôn, nhờ họ mang quần áo và đồ ăn đến. Nếu không lát nữa đứa bé này tỉnh dậy, nó biết ăn gì, uống gì?" Vứt đứa bé ở bệnh viện? Không thể nào, cô không thể làm ra chuyện thất đức như vậy được.

Bản thân cô không có khả năng giúp đứa trẻ tìm được cha mẹ nhưng có thể nhờ công an hỗ trợ. Việc chuyên môn nên giao cho người có chuyên môn làm.

Y tá thấy cô không phải định bỏ đứa trẻ này lại rồi chạy, vì thế mới thả cho cô đi gọi điện thoại. Lý trình trình đi vào phòng y tá, mượn điện thoại của y tá, sau đó được người của thôn An Cư gọi điện lại. Một lát sau, Lý trình trình nghe được trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch lão nhị. Cô cảm thấy hơi kinh ngạc, hỏi: "Em hai, sao lại là em? Đại Sơn đâu?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trời mưa rồi, anh cả đi lên thị trấn tìm chị." Giọng nói của Bạch lão nhị vang lên qua điện thoại.

"Em hai, chị ở bên này vướng phải chút chuyện, nhờ em mang đến cho chị một ít đồ." Hiện tại Bạch Đại Sơn không có ở nhà, vậy chỉ có thể nhờ Bạch lão nhị giúp đỡ.

"Chị dâu, chị nói đi." Bạch lão nhị nói.

"Em giúp chị hấp một chén cháo trứng, chỉ cần hai quả trứng là được. Chị còn cần thêm một chén cơm trắng nữa. Em qua nhà nào có trẻ con khoảng mười tuổi trong thôn mua giúp chị hai bộ quần áo cũ, cả quần áo lót và giày nữa. Chỉ có như vậy thôi, em mang giúp chị đến bệnh viện ở thị trấn nhé." Lý Trình Trình nói xong những thứ mình cần liền cúp điện thoại.

Lý Trình Trình cảm ơn y tá xong rồi quay trở lại phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh cậu bé.

Chẳng mấy chốc, cậu bé tỉnh dậy nhưng trông có vẻ rất yếu ớt.

Lý Trình Trình dặn dò: "Em trai, em nằm yên đó, đừng cử động lung tung. Nếu nước truyền sắp hết thì nhớ gọi y tá đến rút kim cho em. Chị đã nhờ người mang đồ ăn đến, chị ra ngoài một chút để đón người đó nhé!"

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu với Lý Trình Trình. Lý Trình Trình sờ trán cậu bé rồi đứng dậy rời đi. Bạch Đại Sơn vẫn đang ở thị trấn tìm cô, không biết hiện giờ anh đang ở đâu. Vào thời đại này không có điện thoại di động, muốn tìm người thật là phiền phức.

Lý Trình Trình nghĩ Bạch Đại Sơn có thể đến nhà Hạ Vân Lai tìm mình nên đi thẳng về hướng đó. Kết quả là trên đường đi, cô gặp Bạch Đại Sơn không tìm thấy cô nên quay trở lại. Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Anh vội vàng đẩy xe đạp đến trước mặt Lý Trình Trình, giơ chiếc ô tự làm lên che cho cô, hỏi: "Vợ ơi, em đi đâu vậy?"

"Vừa rồi em mua sách. Lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên một đứa trẻ ngã trước mặt em, em đưa nó đến bệnh viện nên không có thời gian về nhà. Bác sĩ kiểm tra cho nó thì thấy toàn thân nó đều có vết thương, cơ thể suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Không biết là nó bị ngược đãi ở nhà hay bị bắt cóc nữa? Anh giúp em đi báo công an nhé, lát nữa đến thẳng bệnh viện tìm em."

Nếu không báo án, cha mẹ của đứa bé ở nơi khác tìm con thì phải làm sao?

Hoặc sau này phát hiện ra đứa bé được cô cứu nhưng lại vu oan cho Lý Trình Trình là kẻ buôn người bắt cóc trẻ em thì làm sao?

Bạch Đại Sơn đưa ô cho Lý Trình Trình, sau đó đỡ Lý Trình Trình lên xe, đưa cô đến cổng bệnh viện, anh đạp xe đạp đi báo công an.

Lý Trình Trình không đợi được Bạch lão nhị, ngược lại đợi được Bạch Đại Sơn và đồng chí công an. Đồng chí công an đến hỏi bác sĩ về tình hình của cậu bé, sau đó ghi chép lại, rồi đến phòng bệnh thăm hỏi cậu bé. Anh ấy cũng hỏi cậu bé vài câu nhưng cậu bé vẫn im lặng không nói gì cả, có thể là đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến hoảng sợ quá độ nên không hỏi được gì hữu ích.

Công an hỏi bác sĩ thì biết được bé trai cần khoảng ba ngày mới có thể xuất viện. Họ quyết định sẽ đến thăm cậu bé vào ngày xuất viện để xem có thể hỏi được thông tin gì hữu ích hay không, nhằm giúp cậu bé tìm được gia đình và đoàn tụ.

Lúc Bạch lão nhị mang đồ đến, Lý Trình Trình bưng cháo gạo trắng ra, đưa cho cậu bé. Cậu bé ngửi thấy mùi thơm nhẹ của gạo, đưa tay đón lấy chén cháo rồi nhanh chóng múc từng muỗng ăn một cách ngon lành, trông giống như đã đói từ lâu.

Đợi đến khi cậu bé ăn hết một chén cháo gạo trắng to, Lý Trình Trình thực sự lo lắng bụng của cậu bé sẽ nổ tung. Nhưng hiện giờ là lúc cậu bé cần bổ sung dinh dưỡng, vì vậy Lý Trình Trình lại bưng cháo trứng ra cho cậu bé.

"Em hai, hôm nay làm phiền em rồi." Lý Trình Trình nói với Bạch lão nhị một cách chân thành.

"Có phiền gì đâu? Em không thấy phiền chút nào." Bạch lão nhị cười hiền lành.

Lý Trình Trình đưa tay sờ vào cốc trà, cảm thấy nước trong cốc đã nguội bớt, bèn đưa cho cậu bé: "Dùng hai tay bưng, đừng để nước đổ ra giường bệnh, nếu không lát nữa em không có chỗ nằm đâu."

Bạch Đại Sơn nói với Bạch lão nhị: "Trình Trình vừa mới mắc mưa. Một lát nữa anh sẽ đưa cô ấy về nhà tắm rửa thay quần áo, làm phiền em ở lại bệnh viện chăm sóc đứa trẻ này một chút. Đợi đến khi anh chị lại đây thì em hẵng về."

Bạch Lão Nhị gật đầu đồng ý: "Được."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 95: Chương 95



Đợi đứa bé uống xong nước, Lý Trình Trình đưa cho cậu bé hai viên kẹo sữa. Đứa bé nhìn thấy kẹo sữa nhưng ánh mắt không hề thay đổi, không giống như những đứa trẻ chưa từng ăn kẹo sẽ lộ ra ánh mắt háo hức như sói nhìn thấy mồi. Điều này cho thấy đứa bé này trước đây hẳn đã từng ăn nhiều đồ ngon nên khi nhìn thấy kẹo sữa cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chẳng biết vì sao lại lang thang bên ngoài, thật đáng thương.

Lý Trình Trình nói với đứa bé trai: "Em trai à, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nghe lời chú này. Em mà không nghe lời chú, lát nữa chị quay lại mà biết thì đừng trách chị không khách sáo nhé!"

Sau đó, Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn về nhà. Bạch Đại Sơn chở Lý Trình Trình bằng xe đạp, một tay cầm lái, một tay che ô cho Lý Trình Trình. Bây giờ trời đang mưa, thời tiết khá lạnh, nếu để Lý Trình Trình che ô thì tay sẽ bị lạnh.

Về nhà, Bạch Đại Sơn lập tức đi đun nước nóng, Lý Trình Trình lấy tài liệu ôn tập ra từ trong lòng ra. May mắn là khi bế đứa bé đi bệnh viện, tài liệu ôn tập không bị rơi ra, nếu không cô phải mua lại một bộ mới.

Đợi Bạch Đại Sơn đun nước nóng xong và bê vào phòng tắm, Lý Trình Trình cầm quần áo sạch đi tắm. Sau khi tắm xong và gội đầu, cô dùng khăn bông lau tóc cho đến khi khô ráo một nửa mới đi ra ngoài.

Bạch Đại Sơn đang sơ chế rau diếp cá. Anh thấy Lý Trình Trình đi ra thì định đứng dậy đi qua. Lý Trình Trình biết anh muốn giúp cô lau tóc bèn đưa tay ngăn lại: "Anh cứ tiếp tục sơ chế rau diếp cá đi! Em đi nấu chút đồ ăn cho đứa bé, sấy tóc ở sau bếp là khô ngay."

Bạch Đại Sơn mỉm cười gật đầu: "Được!"

Cơ thể đứa bé suy nhược nghiêm trọng. Bây giờ cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, nếu không có thể g.i.ế.c một con gà mái già hầm canh cho nó uống. Sau một hồi suy nghĩ, Lý Trình Trình quyết định nấu cháo cho đứa bé, đồng thời luộc thêm vài quả trứng gà.

Nếu đứa bé không thể tìm được cha mẹ trong một thời gian ngắn thì sẽ phải sống cùng họ. Đến lúc đó cô sẽ nấu cho nó những món ngon, bồi bổ cơ thể cho nó khỏe mạnh.

Mặc dù trong nhà không còn nhiều gà mái, những con còn lại đều là gà non mới nuôi được vài tháng nhưng cô có thể đi chợ mua gà mái. Một số nhà vì thiếu tiền nên sẽ bán gà mái.

Vào thời điểm này, giá gà mái là bảy hào rưỡi hoặc tám hào một cân, một con chỉ tầm hai ba đồng. Chỉ cần có người bán, giá bao nhiêu cô cũng mua được.

Cháo trong nồi đang nấu, cũng không cần Lý Trình Trình phải canh chừng mãi, Lý Trình Trình đến trước mặt Bạch Đại Sơn nói: "Cuối năm chúng ta làm nhiều rau diếp cá hơn, mang lên huyện thử xem! Huyện đông dân, sức mua cũng cao hơn so với trấn nhỏ, chúng ta chắc chắn kiếm được không ít tiền."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Được, anh cũng chưa được đi dạo quanh huyện bao giờ!"

Trong hang động không có sự lưu thông của không khí, đồ vật để trong đó sẽ không bị hỏng, có thể làm nhiều rau diếp cá để trong đó, mang lên huyện bán.

Vậy là Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn cùng nhau rửa sạch và chế biến hết tất cả rau diếp cá trong nhà, được khoảng hơn sáu trăm cân. Số rau này đều do Bạch lão Nhị, Tôn Tố Mai, Triệu Quyên Quyên, Lý Hồng Mai giúp cô đào.

Làm xong rau diếp cá, Lý Trình Trình lại dùng vải bạt làm một chiếc áo mưa. Tuy chiếc áo mưa cô làm rất đơn giản nhưng chỉ cần không khiến họ bị ướt mưa là được.

Họ đến bệnh viện, đổi cho Bạch lão nhị về nhà và dặn cậu ta không cho ai đụng vào chiếc xe đạp.

Lý Trình Trình không ưa Bạch San San, Bạch Đại Sơn cũng không muốn Bạch San San đụng vào chiếc xe đạp để chọc tức Lý Trình Trình.

Bây giờ anh đã kết hôn, anh sẽ coi trọng gia đình nhỏ của mình hơn.

"Bạch lão đại, anh ở đây trông chừng thằng bé này. Em đi hiệu sách mua hai quyển sách về đọc, bằng không ở đây cũng quá nhàm chán." Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đi đi, cẩn thận nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình đến hiệu sách, mua hai quyển tiểu thuyết ngôn tình của thời đại này và một bản dịch tiểu thuyết nổi tiếng nước ngoài. Trên thực tế, tiểu thuyết ngôn tình đã xuất hiện từ rất lâu, vào đầu những năm 1960 đã có tiểu thuyết ngôn tình. Vì vậy việc mua được tiểu thuyết ngôn tình vào thời điểm này không có gì là lạ.

Lý Trình Trình mua sách xong lại đến hợp tác cung ứng mua một hộp sữa lúa mạch. Cô đã đọc qua tiểu thuyết về thời kỳ này, biết rằng sữa lúa mạch là loại thực phẩm bổ dưỡng phổ biến nhất thời bấy giờ, giá vài đồng một hộp nhưng chẳng mấy ai nỡ mua.

Lúc Lý Trình Trình quay lại phòng bệnh thì thấy trong phòng lại có thêm một gia đình nữa. Trên giường bên cạnh có một cậu bé mười mấy tuổi đang nằm, chân bị bó bột, có lẽ là bị gãy xương hoặc bong gân.

Lý Trình Trình khẽ hỏi: "Chưa tỉnh à?"

Bạch Đại Sơn lắc đầu.

Lý Trình Trình đặt đồ xuống đất dưới đầu giường bệnh, sau đó ngồi xuống đó. Bây giờ có người khác đến phòng bệnh, tiếng động lớn như vậy khiến cô muốn đọc sách cũng không đọc được.

Hai ngày sau, đến ngày bé trai xuất viện. Vài đồng chí công an đến hỏi bé trai theo lịch hẹn nhưng bé trai vẫn không nói một lời, chỉ đứng sau Lý Trình Trình kéo vạt áo cô.

Công an cũng không có cách nào, đành để bé trai về nhà với Lý Trình Trình trước. Họ sẽ âm thầm theo dõi những người đến trình báo tìm con, xem có ai có điều kiện trùng khớp không, nếu có thì sẽ dẫn bố mẹ của cậu bé đến gặp cậu bé.

Lý Trình Trình yêu cầu công an viết cho cô một giấy xác nhận để chứng minh đứa trẻ này là do bên công an bảo cô đưa về nhà, để tránh ba mẹ đứa trẻ tìm thấy đứa trẻ từ chỗ cô lại quay sang tố cáo cô, vu khống cô và Bạch Đại Sơn là kẻ buôn người, bắt cóc con của họ.

Nhận được giấy xác nhận từ đồn cảnh sát, Lý Trình Trình cũng yên tâm hơn, bèn cùng Bạch Đại Sơn đưa bé trai về thôn.

Vì Bạch lão nhị biết hôm nay bé trai xuất viện nên khi mang cơm cho họ, cậu ta đã để lại chiếc xe đạp cho họ. Dù sao chỗ họ còn có phụ nữ và trẻ con, đi bộ một quãng đường xa như vậy có thể sẽ không chịu nổi.

Trong thời gian hai ngày ở tại bệnh viện, không có xảy ra chuyện gì không vui, chính là cậu bé giường bên cạnh quá đáng ghét. Lúc Lý Trình Trình pha sữa lúa mạch cho bé trai, cậu bé kia ngửi thấy mùi thơm nên dùng giọng điệu ra lệnh bảo Lý Trình Trình cũng pha cho nó một ly.

Lý Trình Trình giả vờ như không nghe thấy lời cậu bé.

Một đứa trẻ không biết lễ phép như vậy, còn muốn uống sữa lúa mạch của cô, nằm mơ đi!

Ngay cả những phép tắc và phẩm chất tối thiểu của con người cũng không có, thực sự nghĩ mình là nam giới nên có thể coi thường nữ giới sao?

Chiếc xe đạp đi vào thôn An Cư, có người chú ý đến cậu bé phía sau, liền hỏi: "Bạch lão đại, sao anh lại chở một đứa trẻ về vậy? Chẳng lẽ đây là con riêng bên ngoài của anh à?"

Nói xong còn liếc nhìn Lý Trình Trình đang ngồi trước xe với ánh mắt chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 96: Chương 96



Năm nay Bạch Đại Sơn hai mươi tám tuổi, có một đứa con lớn như vậy cũng là bình thường. Bởi vì người bình thường thường kết hôn ở tuổi mười sáu mười bảy, đến tuổi của Bạch Đại Sơn, con cái hẳn đang học lớp năm tiểu học.

"Đứa trẻ này là con riêng bên ngoài của anh thì có." Bạch Đại Sơn mắng một câu rồi nhanh chóng đạp xe rời đi.

Sắc mặt người đàn ông tự cho là mình nói đùa kia lập tức thay đổi. Anh ta vô thức quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang chỉ chỏ mình thì vội vàng nói: "Vừa nãy tôi chỉ nói đùa với Bạch lão đại thôi. Ai ngờ người này lại không biết đùa gì cả."

"Nói người khác không biết đùa lại không biết nhìn sắc mặt của mình. Không phải sắc mặt của anh cũng rất khó coi sao? Chẳng lẽ Bạch lão đại nói đúng, anh thực sự lén lút có con riêng ở bên ngoài?" Người bên cạnh cũng chế giễu.

Anh ta có thể nói đùa với người khác nhưng người khác lại không thể nói đùa với anh ta, anh ta tưởng mình là ai chứ!

"Các người đừng nói lung tung. Trong lòng tôi chỉ có một mình vợ tôi, sao có thể có con riêng ở bên ngoài được chứ?" Người đàn ông nói xong thì chạy đi, anh ta không muốn vì lời nói lung tung của mọi người mà phá hủy gia đình của mình.

Có người giặt giũ nấu nướng, có người hầu hạ, cuộc sống vẫn là rất thoải mái.

Vài ngày trước, bởi vì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không có ở nhà nên mấy người Tôn Tố Mai không đưa rau diếp cá cho cô. Buổi tối đầu tiên họ trở về, mấy người Tôn Tố Mai đã đưa đến mấy bao tải rau diếp cá, khoảng tám trăm cân.

Hiện giờ đã nếm được vị ngọt nên họ dành thời gian mỗi ngày để đào rau diếp cá. Mỗi người có thể kiếm được một hoặc hai đồng mỗi ngày, đây thực sự là một mức thu nhập tốt ở nông thôn.

Buổi tối, sau khi cậu bé ngủ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi lại với nhau để xử lý rau diếp cá một cách cẩn thận.

Dù sao cậu bé cũng đã lớn, Lý Trình Trình không để cậu bé ngủ chung phòng với họ nên cô đã dọn dẹp căn phòng nhỏ bên cạnh để cậu bé ngủ một mình. Cho dù Lý Trình Trình muốn cho cậu bé ngủ cùng, Bạch Đại Sơn cũng sẽ không đồng ý.

Anh không muốn vì một đứa trẻ không rõ lai lịch mà mất đi "phúc lợi" buổi tối của mình.

Để cho đứa trẻ đi theo họ về nhà đã là nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm.

Tất nhiên, anh không nói cho Lý Trình Trình biết suy nghĩ của mình. Nếu anh nói ra, cô sẽ cảm thấy anh keo kiệt bủn xỉn.

Hai người mất nhiều tiếng mới xử lý xong tất cả rau diếp cá, sau khi rửa sạch thì cho vào hang. Sáng mai sẽ lấy hai thùng ra, nhờ Bạch Đại Sơn mang sang cho Hạ Vân Lai. Sau này, Hạ Vân Lai sẽ phụ trách bán rau diếp cá. Số còn lại sẽ đợi đến cuối năm, khi mọi người bắt đầu mua sắm Tết, họ sẽ mang lên huyện để bán.

Cuối tuần, trường học cho nghỉ nên Lăng Nhược Tuyết ở nhà nghỉ ngơi.

Lý Trình Trình liền dắt theo cậu bé không rõ tên đến tìm Lăng Nhược Tuyết. Khi đến trước cửa nhà Lăng Nhược Tuyết, thấy cửa sân mở, Lý Trình Trình giơ tay gõ cửa: "Thím ơi, Lăng Nhược Tuyết ở nhà không ạ?"

"Có nhà, để thím đi gọi nó." Mẹ Lăng Nhược Tuyết lau khô nước trên tay rồi đứng dậy đi vào trong nhà.

Ông bà nội của Lăng Nhược Tuyết có nhiều con, đã chia nhà từ lâu. Người già thường sống cùng con trai trưởng, vì vậy nhà Lăng Nhược Tuyết chỉ có những người trong gia đình nhỏ của họ.

Lăng Nhược Tuyết nhanh chóng ra ngoài, nhìn thấy Lý Trình Trình và một cậu bé đang đứng cạnh cổng thì có hơi tò mò: "Đây là ai vậy? Đến rồi sao không vào nhà?"

"Đây là em trai tôi." Cậu bé vẫn không nói lời nào. Lý Trình Trình cũng không hỏi được tên cậu bé nên gọi luôn là em trai."Tôi đến đây để đưa đồ cho cô, đưa xong tôi sẽ dẫn em trai lên núi đào rau dại và hái nấm hương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu bé có lẽ đã chịu tổn thương tâm lý nặng nề. Cô muốn cậu bé làm một số công việc thú vị để giúp cậu bé mau chóng trở lại bình thường, sau đó cô sẽ hỏi địa chỉ nhà để đưa cậu bé về nhà.

Lý Trình Trình đưa tài liệu ôn tập cho Lăng Nhược Tuyết: "Tôi không biết mua cái gì. Cái này là do ông chủ cửa hàng giới thiệu cho tôi. Ông ấy nói bộ tài liệu ôn tập này rất tốt, chỉ cần cô nắm vững kiến thức trong đó, đảm bảo điểm số sẽ có tiến bộ."

"Cảm ơn." Lăng Nhược Tuyết thầm nghĩ cô bị người ta lừa mà cũng không biết. Nếu thật sự có quyển sách hay như vậy, chẳng phải đã bị mọi người tranh nhau mua hết rồi sao? Tuy nhiên, cô ấy vẫn nhận lấy, dù sao đây cũng là tâm ý của cô.

Chỉ đến khi thi đại học, Lăng Nhược Tuyết nhìn thấy những câu hỏi quen thuộc kia mới không thể không thán phục vận may của Lý Trình Trình. Bộ tài liệu ôn tập mà cô mua vậy mà thực sự hữu ích.

"Hai người chờ một chút, tôi đi cùng hai người lên núi." Lăng Nhược Tuyết cất tài liệu ôn tập vào phòng sách, cầm theo giỏ nhỏ và xẻng nhỏ, lên núi cùng Lý Trình Trình.

Vào mùa đông, trên núi có rất nhiều rau dại, có hành lá, cây tể thái, bồ công anh, rau đắng, mã đề, củ kiệu, đồng thời chúng còn mọc rất tươi tốt. Đời trước, Lý Trình Trình chỉ từng ăn qua cây tể thái, đây cũng là loại rau dại ngon nhất trong số các loại rau này.

Lý Trình Trình dạy cậu bé nhận biết cây tể thái, sau đó đưa cho cậu bé một chiếc xẻng nhỏ, để cậu bé tự đào, như vậy cũng tránh cho cậu bé buồn chán. Một đứa trẻ bảy tám tuổi, không đến nỗi ngay cả chút việc ấy cũng không làm được.

Nhìn thấy những dải rau dại trải dài trên sườn núi, Lý Trình Trình thực sự muốn biến những loại rau dại này thành tiền, chỉ là một mình cô không có khả năng. Rau diếp cá trong thôn đã đủ để cô kiếm tiền liên tục rồi.

Bởi vì rau diếp cá có thể ăn bốn mùa trong năm, chỉ cần họ siêng năng, họ có thể kiếm tiền suốt năm.

Lý Trình Trình thấy phía sau có mấy đứa trẻ lớn hơn cũng đang hái rau dại, cô tiến đến, bảo: "Các em ơi, các em giúp chị hái rau dại, chị trả tiền cho các em, được không?"

Một cô bé khoảng mười tuổi, chớp đôi mắt to tròn, bối rối nhìn Lý Trình Trình: "Chị ơi, rau dại nhiều thế này, chị tự hái là được rồi, sao phải tốn tiền mua ạ? Như vậy không phải là lãng phí tiền sao?"

"Chị biết là có thể tự hái. Nhưng chị thấy các em ngoan ngoãn nên muốn giúp các em kiếm tiền, để các em có tiền đi học, có tiền mua quần áo mới, có tiền mua kẹo ăn. Chẳng lẽ các em không muốn sao?" Lý Trình Trình hơi nhướng mày, tò mò hỏi.

Đứa trẻ này cũng rất biết tính toán, biết rằng mua rau dại là lãng phí tiền.

Có lẽ bị thu hút bởi viễn cảnh mà Lý Trình Trình miêu tả, trong mắt cô bé cũng lóe lên một tia phấn khích: "Em thực sự có thể làm được ạ?"

"Chỉ cần em đồng ý là được!" Lý Trình Trình nói.

"Vâng, vậy em sẽ hái." Cô bé liên tục gật đầu, những đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

"Được, vậy mỗi người hái một loại rau dại cho chị. Các em tự chọn một loại, sau này chuyên hái loại đó cho chị, bởi vì chị không có thời gian phân loại từng loại rau dại. Bất kể hái được bao nhiêu đều đợi đến khi trời tối mới mang đến nhà chị, nhà chị ở đằng kia..." Lý Trình Trình đứng dậy, chỉ vào căn nhà lớn dưới chân núi: "Tất cả rau dại đều có giá một đồng một cân, nhưng các em phải hái cho cẩn thận, không được hái lung tung, nghe rõ chưa?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 97: Chương 97



Mấy đứa trẻ gật đầu, sau đó tản ra đi đào rau dại. Bây giờ Lý Trình Trình không lo lắng những mảng rau dại mọc đầy trên núi này sẽ bị lãng phí nữa. Khi đến thành phố bán rau diếp cá trộn, cô cũng sẽ bày hàng bán thử một ít rau dại.

Mùa đông vốn dĩ ít loại rau, rau dại cũng có thể đổi vị, không phải sao?

Sau khi dặn dò mấy đứa trẻ này chú ý an toàn, Lý Trình Trình quay lại bên cạnh Lăng Nhược Tuyết, khom người xuống, bắt đầu đào cây tể thái. Cây tể thái ở đây quả thực vừa non vừa xanh, Lý Trình Trình gom hết lá của cả một cây tể thái lại, sau đó dùng xẻng hớt vào phần gốc, như vậy là đã có được cả một cây tể thái. Cô lắc lắc cây tể thái, rũ sạch bùn đất và lá cây, sau đó cho vào giỏ.

Cậu bé chưa bao giờ chơi trò gì thú vị như vậy, lúc đào rau dại thì trên mặt nở nụ cười không thể kìm hãm được. Lý Trình Trình nhìn thấy cũng cảm thấy rất vui, nếu có thể khiến cậu bé vui vẻ, cậu bé có thể dần dần quên đi những chuyện đau buồn, sẽ chịu mở miệng nói chuyện.

Ba người họ đã đào đầy giỏ, bèn xuống núi trước, Lăng Nhược Tuyết trực tiếp về nhà.

Lý Trình Trình dẫn cậu bé ra bờ sông rửa rau dại. Bây giờ nhìn thấy ốc nước ngọt dưới đáy sông, Lý Trình Trình đã không còn vội vàng nữa, vì đã có người giúp cô nhặt ốc rồi. Có thể nói bây giờ cô hoàn toàn trở thành một bà chủ chỉ biết sai khiến người khác, mọi việc đều sắp xếp cho người khác làm.

Nhà nuôi hai mươi sáu con gà, nhu cầu dùng ốc nước ngọt thực sự rất lớn, dùng ốc nước ngọt để nuôi gà có thể tiết kiệm được một ít lương thực.

May mắn là nhà Bạch Đại Sơn nằm ở vị trí khá hẻo lánh, bình thường mọi người không dễ chú ý đến bên này. Đến khi tối trời tối hẳn, càng không có ai chú ý đến đây. Khi mọi người mang đồ đến đây, cũng sẽ tự giác né tránh những người khác, bởi vì ai cũng không muốn mất đi cơ hội kiếm tiền, không phải sao?

Một ngày một đồng, một tháng cũng là ba mươi đồng, một năm là ba trăm sáu mươi lăm đồng, chẳng phải là kiếm được nhiều tiền hơn công điểm sao?

Một năm trước đây kiếm được nhiều nhất cũng chỉ là vài chục đồng, trừ tiền ăn uống cho cả nhà, chẳng thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Bây giờ nếu làm một năm kiếm được vài trăm đồng, ai mà không ôm chặt cơ hội kiếm tiền này, có ai lại ngốc nghếch nói ra chứ?

Vì vậy, Lý Trình Trình rất yên tâm giao những việc tốn thời gian này cho người khác làm.

Đợi đến khi bọn trẻ mang rau dại đến cho Lý Trình Trình, cô sẽ sắp xếp lại rau dại, dùng rơm buộc thành từng bó, như vậy khi mang đến thành phố bán cũng tiện, trực tiếp bán cho người ta một hào một bó, không cần cân.

Tất nhiên, khi bó rau dại ở nhà, cô cũng sẽ cân trước, một bó sẽ được khống chế khoảng một cân một lạng, để người thành phố không nói họ cân thiếu, ảnh hưởng đến tiếng tăm của người ở nông thôn.

Cậu bé cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ giúp đỡ Lý Trình Trình, cuộc sống bận rộn khiến cậu bé cảm thấy rất đầy đủ.

Phía công an vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết đến bao giờ mới có thể tìm được ba mẹ của cậu bé.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp chợ, tuy nhiệt độ rất thấp nhưng thời tiết đẹp, cả đất trời như được bao phủ bởi ánh nắng nhạt. Bạch Đại Sơn phải đến thôn họp về việc chia đất nên không đi họp chợ cùng Lý Trình Trình. Anh dặn dò Lý Trình Trình mặc dày một chút, đừng để bị cảm lạnh.

Vậy là Lý Trình Trình và cậu bé quấn cả người như gấu. Hai người mỗi người đeo một cái giỏ, mỗi người xách một cái làn, khiến người khác nhìn thấy còn tưởng họ đi mua bao nhiêu thứ!

Có cậu bé bên cạnh, Lý Trình Trình dĩ nhiên sẽ không tích trữ hàng hóa. Dù sao cậu bé cũng phải về nhà, nếu cậu bé nói lung tung với người nhà của mình khiến cô gặp nguy hiểm thì sao?

Dù sao bản chất con người đều là tham lam, nhất là những gia tộc lớn, càng tham lam hơn.

Bởi vì họ muốn gia tộc trường tồn không suy, nếu biết Lý Trình Trình có bảo vật có thể chứa đồ như vậy, rất khó để đảm bảo họ không muốn cướp đi.

Do đó, Lý Trình Trình sẽ không bao giờ thể hiện sự đặc biệt của mình trước mặt người ngoài, ngay cả khi đối phương chỉ là một cậu bé mấy tuổi.

Cậu bé dường như chưa từng thấy cảnh náo nhiệt như vậy, vừa đến chợ đã ngoảnh đầu nhìn khắp nơi, vẻ mặt rất phấn khích và háo hức. Nhưng tay cậu bé vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Trình Trình, trong lòng vẫn đầy sợ hãi với mọi thứ bên ngoài.

Lý Trình Trình dẫn cậu bé đến quầy bán hoành thánh, gọi hai chén hoành thánh nhỏ, ăn xong rồi bắt đầu đi dạo trong chợ. Cuối năm rồi, ai cũng mong có chút tiền để ăn Tết, người bán đồ ở chợ đông hơn ngày thường rất nhiều.

Nhiều người mang gà và trứng quý của nhà ra bán. Nếu không có cậu bé bên cạnh thì Lý Trình Trình chắc chắn sẽ thu gom hết. Nhưng có cậu bé ở đây nên Lý Trình Trình chỉ mua sắm bình thường, không tích trữ hàng.

Lý Trình Trình mua một giỏ trứng, cộng thêm hai con gà mái, giày bông dày được làm thủ công, cho cô và Bạch Đại Sơn mỗi người một đôi. Bởi vì cô không biết làm thứ này nên chỉ có thể mua bên ngoài, ngoài ra cũng mua cho cậu bé hai đôi.

Bây giờ cậu bé đi theo cô và Bạch Đại Sơn, cô không thể bạc đãi cậu bé!

Để tránh sau này khi về nhà, cậu bé kể với cha mẹ về trải nghiệm ở nông thôn, cha mẹ cậu bé sẽ đau lòng.

Lý Trình Trình nhìn thấy có người bán thóc, cám lứt, bèn gom hết. Cô đặt cọc trước, bảo họ tối đến chở đến gần thôn An Cư. Lúc đó cô và Bạch Đại Sơn sẽ ra đón. Bởi vì trong nhà nuôi nhiều gà, chắc chắn cần một ít thức ăn thô để nuôi, không thể toàn bộ đều dựa vào ốc nước ngọt và rau dại, vẫn phải trộn thêm một ít lương thực phụ.

Vài chủ quầy vui vẻ nhận lời, họ bày hàng cả ngày chưa chắc đã bán hết. Hiện giờ có người gom hết, họ không cần chịu lạnh ngoài trời nữa, có thể về nhà sớm.

Lý Trình Trình tiếp tục đi đến quầy thịt heo xếp hàng, lần này không mua nhiều, chỉ mua hai cái móng giò, năm lạng sườn, một miếng gan heo. Củ cải trong sân mọc rất to rất ngon, vừa vặn để hầm canh giò heo.

Sau khi mua xong đồ, Lý Trình Trình dắt cậu bé về nhà. Bạch Đại Sơn đã về, thấy Lý Trình Trình về thì đón lấy giỏ trên người cô: "Vất vả rồi."

"Mới có bao nhiêu thứ này thôi mà, không vất vả gì." Lý Trình Trình vừa cười vừa lắc đầu, rót hai cốc sữa lúa mạch, đưa một cốc cho cậu bé, bản thân cầm một cốc: "Em còn mua thóc và cám lứt, bảo họ khi nào tối thì giao tới. Đến lúc đó anh ra đầu thôn nhận hàng nhé."

Bạch Đại Sơn gật đầu, cầm lấy hai con gà mái mà Lý Trình Trình mua hôm nay ra thả vào chuồng gà. Nhưng anh phải dùng khung ngăn cách, nếu không gà cũ thấy có hai con mới vào chắc chắn sẽ đánh nhau.

"Em mua sườn rồi, lát nữa nhổ hai cây củ cải lên, buổi chiều nấu canh sườn hầm củ cải." Lý Trình Trình cười nói, kiếm được nhiều tiền như vậy, sao có thể không đối xử tốt với bản thân một chút?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy móng heo thì làm sao?" Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình với ánh mắt sáng rỡ. Từ khi cô đến, anh cảm thấy cuộc sống cực kỳ viên mãn, cực kỳ ngọt ngào và hạnh phúc.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Hôm nay không nấu, ngày mai nấu cũng được. Mỗi ngày ăn một loại là được rồi. Đúng rồi, chuyện chia đất bàn thế nào rồi? Khi nào thì chia?"

Bạch Đại Sơn đáp: "Ngày mai ra chi bộ thôn bốc thăm, bốc được gì thì được nhận cái nấy, mỗi người một mẫu. Gần đây họ vẫn đang đo diện tích, sau đó điều chỉnh diện tích ruộng đất, có thửa ruộng quá lớn thì chia đôi, có thửa ruộng quá nhỏ thì hợp lại."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 98: Chương 98



Lý Trình Trình gật đầu, suy nghĩ: Chia đất trước, vậy sau này ruộng cạn trên núi khẳng định cũng phải chia.

Bạch Đại Sơn nói: "Vợ ơi, sáng mai em đi cùng với anh. Em đến đó bốc thăm đi."

Lý Trình Trình giật mình hỏi: "Em ư?" Sau đó vội vàng khoát tay: "Tay em có thể không may mắn đâu. Nếu bốc phải đất xấu cho anh, vậy thì xong đời rồi."

Bạch Đại Sơn nói: "Bốc được đất nào cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng không dựa vào đất. Vợ à, em nói xem có đúng không?" Anh nói xong còn kiêu ngạo nhướng mày với Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình nghĩ: Đúng vậy, bây giờ họ có nhiều tiền như vậy, cần gì phải quan tâm đến sản lượng của hai mẫu đất hai sào kia chứ? Cho dù là đất xấu, không trồng được lương thực, không nộp được thuế lương thực nhưng họ có thể trực tiếp dùng tiền để nộp thuế lương thực mà!

"Đúng rồi, sau khi chia ruộng xong thì nộp thuế lương thực như thế nào? Trước đây là tập thể thôn cùng nhau nộp, hiện giờ là mỗi nhà nộp riêng. Vậy phải nộp bao nhiêu?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

Bạch Đại Sơn trả lời: "Lương thực nộp thuế là 25% sản lượng, lương thực dư là 15%, tổng cộng 40%, phần trước nộp không thu phí, phần sau thu mua giá rẻ."

Nghe đến đây, Lý Trình Trình nhíu mày: Nhiệm vụ này quả thực quá gian nan. Vào lúc này sản lượng lương thực vốn đã thấp, vậy mà lại phải nộp nhiều như vậy, mọi người không đói bụng mới lạ!

May mà họ có tiền, nếu lương thực không đủ ăn thì có thể mua thêm lương thực để ăn nên không cần lo lắng chuyện đói bụng.

Về việc chia đất này, dĩ nhiên có người vui, cũng có người không vui. Vui mừng nhất ắt hẳn là những người siêng năng. Trước đây làm nhiều việc như vậy mà kết quả công điểm vẫn giống nhau, chờ khi đất thành của mình, cẩn thận chăm sóc, thu hoạch trên ruộng là của riêng mình, quan trọng nhất là không cần phải đi làm công mỗi ngày, làm xong việc trên ruộng là có thể tìm nghề khác để kiếm sống.

Người không vui đương nhiên là loại người gian dối thủ đoạn, trước kia tùy tiện làm một chút cũng có cơm ăn. Thế nhưng sau khi được chia đất thì sẽ không còn cách nào để lười biếng nữa, bởi vì lười biếng thì bản thân sẽ không có cơm ăn.

Nhưng đó là yêu cầu từ phía trên, bọn họ không thể ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận.

Sáng ngày hôm sau, tiếng loa trong thôn vang lên đã đánh thức Lý Trình Trình. Nghe nội dung từ loa, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày chia đất. Hy vọng may mắn sẽ mỉm cười và cô sẽ được chia một mảnh đất tốt.

Lý Trình Trình ngáp dài, nằm thêm vài phút trong chăn ấm rồi mới ngồi dậy sửa soạn. Sau khi rửa mặt, cô sang phòng cậu bé để gọi cậu bé nhưng không thấy người đâu cả. Lúc cô đi đến nhà bếp thì thấy cậu bé và Bạch Đại Sơn đang ngồi ăn sáng.

Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình ngủ ngon lành, định không gọi cô đi bốc thăm nữa, ai ngờ tiếng loa lớn lại đánh thức cô dậy...

Bạch Đại Sơn bưng bữa sáng đến cho Lý Trình Trình, đặt trước mặt cô: "Ăn từ từ, không vội, chưa biết bao giờ mới bắt đầu đâu!"

Lý Trình Trình gật đầu, cầm lấy một quả trứng, gõ vào bàn, bóc vỏ rồi cho vào cháo, dùng đũa khuấy nhuyễn. Sau đó, cô ăn cháo cùng với món dưa muối tự làm. Cháo trắng dưa muối tuy đơn giản nhưng lại rất ngon. Thỉnh thoảng được ra ngoài ăn một bát hoành thánh, mua vài cái bánh bao, bánh bao trắng, quẩy... Quả thực là một sự hưởng thụ to lớn.

Sau khi ăn xong, đợi Bạch Đại Sơn dọn dẹp xong, ba người cùng nhau đến ban chi bộ của thôn. Lý Trình Trình dắt theo bé trai. Bạch Đại Sơn đi bên cạnh Lý Trình Trình, anh không dắt tay bé trai.

Đối với một đứa trẻ đã cướp đi sự chú ý của vợ mình, anh không ghét bỏ đã là tốt rồi, còn mong anh coi đứa bé này như con ruột của mình sao? Không phải con ruột thì mãi mãi không phải con ruột, đối xử tốt với nó cũng vô ích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ đến khi cậu bé được gia đình đón về, có lẽ chỉ vài ngày là nó sẽ quên mất họ. Dù sao trẻ con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sao có thể nhớ được những chuyện xảy ra trong tuổi thơ của mình chứ?

Cũng giống như Bạch Đại Sơn, anh cũng không nhớ gì về thời thơ ấu của mình. Anh chỉ nhớ thời thơ ấu của anh rất khổ sở. Còn những chuyện khác, những chi tiết khác, anh đã sớm quên mất rồi.

Vì vậy, đối với người ngoài, anh có thể cố gắng hết sức nhưng sẽ không để trong lòng.

Khi ba người Lý Trình Trình đến ban chi bộ thôn, nơi đây đã bị bao vây bởi ba lớp người nước chảy không lọt, họ không thể vào được. Nếu là bốc thăm, vậy thì hoàn toàn dựa vào may mắn, đi sớm hay đi muộn đều như nhau.

"Bạch lão đại, anh nói trưởng thôn có làm khó chúng ta trong chuyện này không? Dù sao Cố Trạch nhà họ..." Nhìn thấy trưởng thôn Cố cầm loa đứng trên bàn, bày ra dáng vẻ như hạc đứng giữa bầy gà, Lý Trình Trình lo lắng hỏi.

"Làm khó có ích gì? Cho dù là đất tốt hay đất xấu, đối với chúng ta đều không có ảnh hưởng gì, không phải sao?" Bạch Đại Sơn sờ b.í.m tóc của cô: "Đừng lo lắng, anh tin ông ta không có gan làm trò gian lận, trừ khi ông ta không muốn làm trưởng thôn nữa."

Trưởng thôn đứng trên bàn, cầm loa lớn hô to: "Mọi người im lặng, im lặng nào! Tiếp theo sẽ tiến hành bốc thăm, phiền mọi người ra ngoài hết, theo trình tự trong danh sách vào bốc thăm..."

Để sớm xác định vận may của mình, mọi người ùa ra ngoài. Cán bộ thôn bên trong dựa theo sổ ghi công điểm bắt đầu gọi tên từng hộ. Khi gọi đến tên, chỉ cần một người trong nhà ra bốc thăm là được.

Có người duy trì trật tự nên tốc độ đương nhiên rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhà Bạch Đại Sơn. Bốn anh em họ đã chia nhà nên mỗi người bốc thăm một lượt. Bạch San San đưa tay vào trong hộp, lấy ra một mảnh giấy, mở ra xem. Bên trên viết năm mươi bảy và năm mươi tám, nghĩa là hai thửa ruộng của cô ta ở cạnh nhau, như vậy cũng khá tiện lợi.

Lúc sau, Bạch San San nói với cán bộ thôn: "Anh ba tôi đang ở trong quân ngũ, cho tôi bốc thăm thay anh ấy nhé!"

Cán bộ thôn gật đầu, Bạch San San lại đưa tay vào trong hộp. Dù sao anh ba cũng không ở nhà, nếu ruộng của cô ta đều là loại xấu mà ruộng của anh ba có loại tốt thì lúc đó cô ta có thể đổi lại.

Anh ba sau này sẽ cưới vợ, thay vì cho người khác ruộng tốt chi bằng cô ta giữ lại cho mình!

Bạch lão nhị bốc xong, Bạch Đại Sơn khẽ khàng chạm vào cánh tay Lý Trình Trình, ra hiệu Lý Trình Trình đi bốc. Lý Trình Trình đưa tay vào trong hộp, móc từ dưới lên một mảnh giấy, bên trên viết chín mươi chín và một trăm.

Sau khi bốc thăm, mọi người đến gặp cán bộ thôn để đăng ký ruộng đất nhà mình. Cán bộ thôn hiểu rõ về ruộng đất trong thôn hơn người dân, tranh thủ thời gian đăng ký cũng có thể tránh việc mọi người lén lút đổi chác, gây mâu thuẫn.

Đây là bốc thăm dựa vào vận may cá nhân, tốt hay xấu đều là do vận may của bản thân, không liên quan đến người khác. Muốn hoàn toàn công bằng là điều không thể, dù chia thế nào cũng sẽ có một số người không hài lòng.

Vậy nên cứ xem vận may của mọi người như thế nào đi!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 99: Chương 99



Sau khi đăng ký xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dắt theo cậu bé đi xem hai thửa ruộng nhà mình. Phải nói sao nhỉ? Hai thửa ruộng này vậy mà lại ở tận cuối cùng, không nói đến việc cách thôn An Cư xa nhất, chỉ cách ruộng của thôn ngoài một con mương nhỏ.

Hơn nữa, địa thế bên này rất cao, nếu gặp hạn hán thiếu nước thì việc tưới tiêu sẽ rất khó khăn. Nhưng nếu gặp lũ lụt thì do địa thế cao nên thửa ruộng này sẽ không bị ngập, do đó thửa ruộng này chỉ có thể nói là không tốt cũng không xấu!

Dù sao họ cũng không dựa vào hai thửa ruộng này để kiếm sống nên ruộng tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Sau này họ sẽ giống như mọi người, nên trồng cái gì thì trồng cái đó, không quan tâm đến chuyện khác.

Bạch San San nhìn thấy đứa bé trai lạ mặt đi theo sau anh cả và Lý Trình Trình, trong lòng nảy sinh ý định đổ vấy đứa bé này cho Lý Trình Trình. Cô ta muốn mọi người nghĩ đây là con của Lý Trình Trình với người khác. Nhưng mà tuổi tác không khớp, Lý Trình Trình mới mười tám tuổi, làm sao có thể sinh con khi mới mười hoặc mười một tuổi? Cho dù cô ta nói ra cũng chẳng ai tin. Vậy nên, kế hoạch đổ vấy cho Lý Trình Trình thất bại.

Cô ta cũng không thể đổ lỗi cho anh cả. Nếu gia đình có người mang tiếng xấu thì danh tiếng của cô ta cũng bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học hành và hôn nhân của cô ta sau này.

Nhìn ba người họ sánh bước bên nhau, Bạch San San vô cùng tức giận. Tại sao anh cả lại bằng lòng nuôi dưỡng một người ngoài mà không nuôi người em gái là cô ta chứ?

Không phải cô ta mới là người nhà của anh sao?

Bạch San San đã xài hết số tiền chia nhà. Bây giờ mỗi ngày anh hai chỉ cho cô ta hai hào. Trước khi chia nhà, trứng và thịt gà trong nhà đều chỉ có một mình cô ta ăn. Sau khi chia nhà, hai anh em tổng cộng chỉ có sáu con gà. Số lượng trứng ít hơn trước, hơn nữa anh hai cũng ăn trứng với cô ta, không còn nhường hết cho cô ta như trước.

Từ khi chia nhà đến nay, cô ta chưa được ăn thịt gà lần nào. Trong nhà chỉ có sáu con gà, anh hai không nỡ g.i.ế.c để ăn thịt. Khi nghe tin anh cả bắt được gà rừng trên núi, cô ta vui mừng khôn xiết, mong chờ anh cả sẽ mang đến cho cô ta một nồi thịt gà. Nào ngờ sáng hôm sau thức dậy, cô ta không thấy chút thịt gà rừng nào.

Bạch San San nghĩ đến việc Lý Trình Trình đã cướp đi mọi thứ của mình thì rất hận cô. Nếu anh trai không kết hôn thì sẽ không chia nhà, cũng sẽ không phải trả nhiều tiền sính lễ như thế. Như vậy thì trong nhà vẫn còn tiền, mà cô ta cũng có thể tiếp tục sống như một tiểu thư sung sướng nhất thôn An Cư.

Nhưng tất cả những gì mang lại hạnh phúc cho cô ta đều bị Lý Trình Trình cướp đi.

Nghĩ đến đây, Bạch San San căm phẫn siết chặt nắm tay.

Lý Trình Trình, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô sống yên ổn.

Lý Trình Trình đi phía trước. Mặc dù cô cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực sau lưng nhưng cô không quan tâm. Cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào những người không quá quan trọng.

Lý Trình Trình không nghĩ Bạch San San không hiểu chuyện. Một cô gái sắp mười chín tuổi, không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, làm sao có thể không hiểu chuyện được?

Rõ ràng là do cô ta có lòng dạ đen tối!

Buổi tối, sau khi cậu bé ngủ thiếp đi, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ngồi trên giường đếm tiền. Hai người họ bắt đầu từ tháng bảy, đến nay mới chỉ sáu tháng mà đã có một khoản tiền tiết kiệm mười ba ngàn đồng.

Vậy mà họ lại trở thành hộ gia đình kiếm được chục ngàn đồng ở thời đại này.

Ngoài ra, trong ngăn kéo còn có một trăm đồng để chi tiêu hàng ngày. Nhưng mà tiền được cất dưới giấy súc, ngoại trừ hai người họ, không ai biết trong ngăn kéo có tiền, như vậy cũng có thể tránh bị trộm.

Nghĩa là tính trung bình, họ kiếm được hơn hai ngàn đồng một tháng, cao hơn mức lương của một số công việc ở đời trước, thực sự rất tốt. Nếu có thể phát triển ổn định, Lý Trình Trình thực sự muốn cùng Bạch Đại Sơn sống ở thôn An Cư cả đời.

Tuy nhiên, càng về sau, lạm phát càng cao, tiền càng không có giá trị, vì vậy họ vẫn phải tìm cách kiếm thêm tiền.

Bạch Đại Sơn gom góp toàn bộ số tiền kiếm được và đưa cho Lý Trình Trình: "Vợ ơi, em cất vào hang kia đi, như vậy sẽ an toàn hơn. Nếu bị kẻ trộm đến thăm thì cái được không bù nổi cái mất."

Lý Trình Trình hơi bất ngờ: "Anh đưa hết cho em à? Anh không sợ em ôm tiền bỏ trốn sao?"

Bạch Đại Sơn cười: "Tiền trong nhà chúng ta là của vợ, anh cũng là của vợ. Vợ đi đâu nhớ mang anh theo là được."

Lý Trình Trình cảm động trước sự tin tưởng của Bạch Đại Sơn. Cô nhận lấy hộp tiền và cất vào hang. Sau đó, cô khoác tay lên vai Bạch Đại Sơn, nhấc cằm anh lên, mỉm cười tinh nghịch: "Vậy thì, tiếp theo chúng ta hãy cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ nhé!"

Thời đại này không có điều hòa, không có chăn điện nhưng Lý Trình Trình có một "lò sưởi" hình người. Dù đêm có lạnh giá đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh.

Bạch Đại Sơn giơ chăn lên cao, che kín cả hai người.

Mặc dù trong chăn chỉ toàn là bóng tối khiến cả hai không nhìn rõ nhau. Nhưng trong màn đêm tĩnh mịch ấy, tiếng tim đập của mỗi người lại trở nên rõ ràng, cực kỳ êm tai.

Và thế là hai người cùng nhau tạo nên bản nhạc tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Trước kia, Trình Tuyết Dương muốn đến trấn Thần Quang, huyện Dương Chi, gặp gỡ cô gái mà Trình Thần nói trông rất giống mình. Nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện, đứa con út của con trai thứ ba, cũng chính là đứa cháu đích tôn nhỏ nhất của bà ấy đã mất tích.

Cả nhà họ Trình đều ra sức tìm kiếm đứa cháu nhỏ này, lo lắng đến mức sắp phát điên, đương nhiên không còn tâm trí nghĩ đến chuyện này nữa.

Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, Trình Tuyết Dương đáp lời: "Vào đi."

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bước vào, đi đến trước bàn của Trình Tuyết Dương, nhỏ giọng nói: "Thưa lão phu nhân, chuyện của Quý Tình đã có manh mối rồi."

"Manh mối gì?" Trình Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông đắc lực mà mình đã dày công bồi dưỡng này. Bình thường bà ấy sẽ không sử dụng đến những người này, chỉ khi nào không tiện xuất hiện trực tiếp mới giao việc cho họ.

Họ hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, chỉ có chủ nhân của họ mới biết họ thực sự làm gì.

"Người phụ nữ qua lại với Quý Tình trong khoảng thời gian này, hôm nay người của chúng ta đã phát hiện cô ta đi gặp Hà Uyển Xuân." Người thuộc hạ nói.

Nghe đến cái tên Hà Uyển Xuân này, Trình Tuyết Dương còn có chút mơ hồ. Từ khi Hà Uyển Xuân kết hôn, hai người họ đã không gặp nhau nữa. Thực ra họ cũng không ở xa nhau, chỉ là không cần thiết phải qua lại nữa mà thôi!

Một người con gái trước khi kết hôn đã tỏ tình với vị hôn phu của mình, bà ấy còn cần thiết phải qua lại nữa hay sao?

Thật sự là Trình Tuyết Dương không thể ngờ được, Hà Uyển Xuân vậy mà lại có ý đồ với Quý Hạc Minh. Bởi vì bà ấy đối xử rất tốt với Hà Uyển Xuân, hoàn toàn không ngờ Hà Uyển Xuân lại là một con sói mắt trắng. Hà Uyển Xuân không phải con dòng chính, mà là con của một người vợ lẽ, trong nhà không được yêu thương. Nếu không có sự giúp đỡ của Trình Tuyết Dương, có lẽ bà ta đã sớm c.h.ế.t rồi. Vậy mà bà ta lại có ý đồ với vị hôn phu của ân nhân, đây không phải là sói mắt trắng thì là gì?

"Cho người theo dõi sát sao Hà Uyển Xuân và Quý Tình, lần sau nếu Quý Tình gặp lại người phụ nữ kia, lập tức đưa về nhà họ Trình, xử lý theo gia pháp." Trình Tuyết Dương siết chặt nắm tay.
 
Back
Top Bottom