Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 310: Chương 310



Thấy Mộ Quy Hoằng còn muốn nói thì cậu bé vội vàng ngắt lời: "Được rồi, phụ thân, chúng ta nhanh về thôi, sao hôm nay phụ thân… Lại nói nhiều thế?"

Mộ Quy Hoằng sửng sốt, nhìn tiểu hài đi phía trước, trong lòng nghĩ, hôm nay con nói mới nhiều đấy! Được chưa?

Ngồi trong xe ngựa, Đô Đô trông thấy Đoàn Đoàn buồn bã thì nó vội nhìn Giang Oản Oản: "Nương, ca ca!"

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, mau ngồi lại đây chơi với đệ đệ đi, con nghĩ nhiều đến gia gia nãi nãi và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ở nhà, chỉ cần con về nhà là có thể gặp họ rồi, sang năm, có cơ hội chúng ta sẽ lại đưa con đến kinh thành, đừng buồn nữa."

Đoàn Đoàn gật đầu: “Con biết rồi, nương.”

Đô Đô từ trong lòng Giang Oản Oản bò ra ngoài: "Ca ca… Đô Đô hôn!”

Nói xong, Đô Đô lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn kề sát vào mặt cậu bé.

Đoàn Đoàn bị in một mặt đầy nước miếng, cậu bé mới từ từ vui vẻ lên: "Đô Đô bảo bối! Đệ nhìn xem đệ đi! Lại làm cho mặt của ca ca đầy nước miếng! Đệ chính là một tiểu bảo bảo nước miếng mới đúng?”

Đáp lại cậu bé chính là nụ cười ngọt ngào của Đô Đô: "Haha! Ca ca… Hôn!”

Đoàn Đoàn ôm nó vào lòng, châm chọc một lúc: "Ai nha! Bảo bảo nước miếng, đệ lại nặng rồi! Ca ca ôm không nổi đệ rồi!”

Nhưng vẫn mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vài cái: "Moa moa moa…”

Đô Đô cũng cười híp mắt hôn lại cậu bé: "Hahaha! Moa moa moa!”

Đoàn Đoàn ôm lấy eo nó, nhìn cảnh tượng tiêu điều bên ngoài hỏi: "Đô Đô, đệ có lạnh không? Bên ngoài hình như rất lạnh."

Đô Đô lắc đầu nhỏ như bay: "Không lạnh! Ấm áp!" Nói rồi, nó áp đôi bàn tay nhỏ lên mặt Đoàn Đoàn: "Ca ca! Ấm áp!"

Đoàn Đoàn bị đôi tay ấm áp của nó làm cho cậu bé nheo mắt: "Đệ đệ à, tay đệ ấm quá!"

"Ca ca! Ấm áp!" Đô Đô tiếp tục áp vào mặt cậu bé.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Được! Vậy đệ giúp ca ca làm ấm."

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử: "Sao không làm ấm cho nương?"

Đô Đô vừa nghe thì nó lập tức bỏ rơi ca ca của mình, áp đôi bàn tay nhỏ lên mặt Giang Oản Oản: "Nương, ấm áp!"

Đoàn Đoàn xoa tay thật mạnh, đợi đến khi ấm hơn một chút thì duỗi hai tay nắm lấy tay Giang Oản Oản: "Nương, con làm ấm tay cho nương." Nói rồi, cậu bé còn hà hơi vào tay nàng: "Hà... Hà... Hà..."

Đô Đô thấy vậy, nó cũng bắt chước hà hơi vào mặt Giang Oản Oản nhưng hơi nóng nó thở ra đều phả vào mặt Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản cười nghiêng đầu: "Đô Đô, con đừng thổi vào mặt nương nữa."

Đô Đô nghiêng đầu nhỏ, nghi ngờ: "Á? Nương… Hà... Hà..."

Đoàn Đoàn thấy vậy thì vội vàng đưa tay véo má nhỏ của nó, nhìn Đô Đô phồng má giống như một chú ếch nhỏ, Đoàn Đoàn cười nói: "Đô Đô bảo bảo, đệ thổi đến nỗi nương không mở mắt ra được, đệ hãy che mặt cho nương đi! Nghe lời nào!"

Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng! Ca ca!"

Giang Oản Oản bị hai bàn tay nhỏ của nó che... Nói chính xác là đẩy mặt, cả khuôn mặt đều bị đẩy đến biến dạng.

Đô Đô nhìn đôi môi bị đẩy lên của nàng, cười khúc khích thành tiếng: "Hahaha! Nương! Miệng! Hahaha..."

Đoàn Đoàn thấy vậy cũng không nhịn được, cậu bé che miệng quay đầu đi cười trộm.

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực, nàng nhẹ nhàng gỡ đôi tay nhỏ của Đô Đô ra: "Được rồi được rồi, nương không lạnh nữa, nóng quá, Đô Đô không cần làm ấm tay cho nương nữa, con mau làm ấm cho ca ca đi."

Đợi đến khi Đô Đô miễn cưỡng thu tay lại, Giang Oản Oản như thoát khỏi nanh vuốt, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng cười nói rộn ràng trong xe, Tần Tĩnh Trì từ từ nở một nụ cười dịu dàng.

Trong xe, hai tiểu tử sờ mó nhau, đến khi chúng chơi chán, Đoàn Đoàn mới nhớ đến Tần Tĩnh Trì đang ở bên ngoài xe.

Sau đó, cậu bé đội chiếc mũ đầu hổ lông xù lên đầu, vén bức rèm xe dày cộp thò đầu ra: "Cha, cha đánh xe bên ngoài có lạnh không? Cha có muốn đội mũ không? Có thể..." Đoàn Đoàn so sánh đầu mình với đầu cha: "Ừm... Có thể đội mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn! Mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn lông xù, ấm áp lắm, ấm lắm! Đội vào là không lạnh nữa."

Tần Tĩnh Trì cười lắc đầu: "Cha không lạnh, cha mặc rất nhiều, Đoàn Đoàn không cần lo, bên ngoài gió lớn vào xe nhanh đi, cẩn thận bị lạnh!"

Đoàn Đoàn cười tít mắt nhìn cha: "Con không lạnh, con đội mũ rồi, con ở đây nói chuyện với cha! Nếu không cha đánh xe một mình buồn lắm."

"Không được, nghe lời vào xe đi, cha đánh xe nên mặc rất nhiều, con chỉ đội mũ đầu hổ thì có tác dụng gì?" Tần Tĩnh Trì tiếp tục lắc đầu.

Đúng lúc Đoàn Đoàn nản lòng, đột nhiên, Đô Đô bò lên lưng cậu bé, nó cũng thò đầu ra khỏi rèm xe, cái đầu nhỏ còn dựa vào mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn rất thoải mái.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tĩnh Trì, gọi một tiếng: "Cha!"

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu nhìn hai huynh đệ dựa đầu vào nhau: "Sao Đô Đô cũng ra ngoài thế? Đoàn Đoàn, mau đưa đệ đệ vào đi, đừng để đệ đệ bị gió thổi."

Đoàn Đoàn cũng biết Đô Đô còn nhỏ, rất dễ bị bệnh nên cũng không nằng nặc ở ngoài xe với Tần Tĩnh Trì nữa, cậu bé vừa chui vào xe vừa kéo Đô Đô vào.

Đô Đô giờ đã lớn hơn một chút, cũng cứng đầu hơn, bị Đoàn Đoàn chặn không cho chui ra khỏi rèm xe thì nó lập tức quay mặt vào vách xe ngồi im lặng giận dỗi.

Đoàn Đoàn bất lực nhìn nó rồi lại nhìn Giang Oản Oản: "Nương, phải làm sao đây?"

Giang Oản Oản lấy ra mấy viên kẹo dẻo, nàng tự ăn một viên, tiếp đó lại đút cho Đoàn Đoàn một viên, miệng còn lẩm bẩm: "Kẹo dẻo này thơm quá! Còn ngọt nữa!"

Đoàn Đoàn cũng ngửa mặt lên, vẻ mặt hưởng thụ l.i.ế.m kẹo: "Kẹo nương làm ngon quá! Sao lại ngon thế này?" Vừa nói vừa nhìn Đô Đô vẫn đang giận dỗi quay mặt vào tường.

Đô Đô nghe thấy tiếng họ nhai kẹo, cái mũi nhỏ còn khẽ động đậy, nó ngửi thấy mùi sữa thơm nồng của kẹo dẻo, vô thức nuốt nước bọt.

Thấy nó vẫn chưa có động tĩnh gì, Đoàn Đoàn tiếp tục nói: "Nương, nương nhanh đưa con thêm một viên nữa, con đi đút cho cha ăn!"

Giang Oản Oản tăng âm lượng: "Được, đưa cho cha ăn luôn, không thì lát nữa hết mất."

Đợi Đoàn Đoàn đút kẹo dẻo cho Tần Tĩnh Trì xong quay lại, Đô Đô hơi ngoái đầu, thấy Đoàn Đoàn cười tít mắt thì lại bĩu môi tiếp tục quay mặt vào tường giận dỗi: "Hừ!"

"Đoàn Đoàn, lại đây, còn hai viên kẹo cuối cùng, chúng ta cùng ăn nhé!" Giang Oản Oản giả vờ nói.

Đô Đô nghe thấy thì nó còn ngồi yên được sao, lập tức xoay người nhỏ bé, ba bước nhảy đến bên Giang Oản Oản, tố cáo: "Nương! Xấu!"

Tiếp đó, nó đưa tay nhỏ sờ so.ạng trong lòng bàn tay và ống tay áo của Giang Oản Oản, miệng lẩm bẩm: "Kẹo kẹo! Muốn kẹo kẹo!"

Giang Oản Oản nhịn cười, nhìn nó nói: "Ôi chao, Đô Đô của chúng ta cũng muốn ăn sao? Nhưng mà nương đã đưa hết kẹo dẻo cho ca ca rồi, phải làm sao đây?"

Đoàn Đoàn lấy ra hai viên kẹo dẻo đã chuẩn bị từ trước ra dụ dỗ: "Ôi chao, còn hai viên kẹo cuối cùng, đệ có ăn hay không đây? Đô Đô bảo bảo, đệ muốn không? Nếu đệ không giận nữa, huynh sẽ cân nhắc cho đệ ăn một viên nhé."

Nói xong, cậu bé nghĩ một lúc rồi lại nhìn Đô Đô tiếp tục được đà lấn tới: "Nhưng mà nếu đệ đến hôn huynh, huynh sẽ đưa cả hai viên kẹo cho đệ."

Đô Đô bĩu môi: "Hừ! Ca ca xấu! Không hôn đâu!" Lúc nó nói, ánh mắt không khỏi nhìn vào hai viên kẹo dẻo trong tay Đoàn Đoàn, cổ họng cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Nghĩ đến trong túi áo mình còn hơn mười viên kẹo, Đoàn Đoàn nhanh chóng nhét một viên kẹo trong tay vào miệng, nhai nhai nuốt xuống bụng.

Đô Đô nhìn thấy mất một viên kẹo, nó nhìn chằm chằm viên kẹo còn lại trong tay Đoàn Đoàn, căng thẳng vô cùng.

Đoàn Đoàn trêu nó: "Đô Đô bảo bảo, đệ thật sự không đến hôn huynh sao? Còn một viên kẹo cuối cùng thôi nhé, huynh ăn đây?"

Nói xong cậu bé giả vờ muốn nhét kẹo vào miệng.

Đô Đô thấy viên kẹo cuối cùng cũng sắp không giữ được, ba bước nhảy đến bên Đoàn Đoàn, nhanh chóng hôn cậu bé một cái rồi giật lấy viên kẹo trong tay cậu bé, sau đó nó lập tức nhét vào miệng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 311: Chương 311



Nó nhai kẹo dẻo, mắt híp lại nhưng nó vẫn còn nhớ mối thù với Đoàn Đoàn: "Ca ca xấu! Kẹo kẹo! Của đệ!"

Đoàn Đoàn sờ má bị nó hôn, thấy nó ăn xong kẹo còn luyến tiếc l.i.ế.m môi nên cậu bé vẫn lấy hết kẹo dẻo trong túi áo đưa cho nó: "Đô Đô bảo bảo, huynh lừa đệ thôi, trên người huynh còn rất nhiều kẹo, đưa hết cho đệ ăn!"

Đô Đô nhìn thấy, rất vui vẻ muốn nhận lấy kẹo. Kết quả kẹo lại bị Giang Oản Oản lấy mất trước: "Đô Đô, con không được ăn nhiều kẹo! Nương cất hộ con trước, một ngày chỉ cho con ăn ba viên, con đã ăn một viên rồi, đợi lát nữa ăn tiếp hai viên còn lại nhé!"

Biểu cảm của Đô Đô từ trời quang mây tạnh biến thành sấm chớp đùng đùng, vui buồn chỉ trong chớp mắt, nó ngơ ngác nhìn viên kẹo của mình rơi vào túi Giang Oản Oản, hít hít mũi, buồn bã vùi đầu vào lòng Đoàn Đoàn: "Kẹo kẹo… Của con…" Không biết tại sao nó có thể nói tiếng oán trách ấm ức một cách uyển chuyển như vậy.

Đoàn Đoàn nhìn Giang Oản Oản, cố nhịn cười, nàng dỗ dành: "Đô Đô ngoan, Đô Đô còn hai viên nữa mà, đừng buồn."

"Ca ca ơi…" Đô Đô cọ trong lòng cậu bé.

Đoàn Đoàn nghĩ lần này có sự so sánh, cuối cùng cậu bé không còn là ca ca xấu nữa rồi.

Đô Đô cọ trong lòng nó, dần dần buồn ngủ, Giang Oản Oản nhìn thấy thì đưa cho Đoàn Đoàn một cái chăn: "Đoàn Đoàn, con và đệ đệ đắp chăn, ngủ một giấc đi."

"Ha..." Đoàn Đoàn cũng hơi buồn ngủ, vội vàng nhận lấy chăn, quấn chặt lấy mình và Đô Đô, hai huynh đệ dần ngủ say.

Đắp chăn cho hai tiểu hài, Giang Oản Oản vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới bầu trời đen kịt bắt đầu rơi những bông tuyết trắng xóa, một cơn gió lạnh thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương.

Nghĩ đến Tần Tĩnh Trì đang đánh xe, Giang Oản Oản không khỏi nhíu mày.

Nàng tiến lại gần rèm xe rồi vén một khe nhỏ: "Tĩnh Trì, trời tối đen như vậy, sợ là lát nữa sẽ có tuyết lớn, trên đường đi nếu thấy khách đ**m nào thì dừng lại, nghỉ một đêm rồi hãy đi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được." Hắn quay đầu lại, thấy Giang Oản Oản rụt cổ thì hắn vội nói: "Được rồi, nàng mau buông rèm xuống, cẩn thận kẻo bị lạnh."

Giang Oản Oản chỉnh lại chiếc mũ dày trên đầu hắn rồi mới buông rèm xuống.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau chưa kịp lên đường thì trời đã hửng nắng, may là tuyết hôm qua rơi không nhiều, hơn nữa cũng đã tan gần hết.

"Oản Oản, chúng ta lên đường sớm thôi, đường không đóng băng, không sao đâu." Tần Tĩnh Trì từ bên ngoài khách đ**m đi vào, vừa xoa tay vừa nói.

Đoàn Đoàn vươn vai, còn Đô Đô vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu thức dậy.

Đoàn Đoàn mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đẩy Đô Đô: "Đô Đô bảo bảo, mau dậy đi, chúng ta phải lên đường rồi!"

Đô Đô bị đánh thức thì nhíu chặt mày: "Hừ... Không..." Nó lẩm bẩm mơ màng.

Rất nhanh, Tần Tĩnh Trì đã mua đồ ăn sáng cho ba mẫu tử, là vài cái bánh bao thịt và một phần cháo loãng.

Giang Oản Oản rửa mặt, vắt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn đang ngồi trên mép giường và Đô Đô đang nằm trong ổ chăn.

Đoàn Đoàn đi giày xong thì chạy lon ton đến bàn ăn, cậu bé cầm một cái bánh bao thịt cắn ăn.

Giang Oản Oản vẫn đang ở bên giường dỗ Đô Đô dậy: "Đô Đô, mau dậy đi, nếu không lát nữa, nương, cha và ca ca đều đi hết, chỉ để mình con ở đây, không quen biết ai, để kẻ xấu bắt đi mất."

Đô Đô mở mắt ra, ngâm nga: "Hừ... Nương, xấu!"

Thấy nó cuối cùng cũng mở mắt, Giang Oản Oản nhanh chóng lấy quần áo rồi mặc vào cho nó.

"Được rồi, đi ăn sáng, ăn xong chúng ta lên đường."

Ngồi trên xe, trong lúc xe ngựa từ từ chạy thì tuyết trắng xóa trên ngọn núi xa xa cuối chân trời dần tan lộ ra màu xanh đen vốn có.

Xe ngựa đi đi dừng dừng, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ năm thì đến địa phận huyện Khúc Phong.

Vừa đi qua một thị trấn, Tần Tĩnh Trì đã dừng xe ngựa: "Oản Oản, chúng ta ăn cơm ở đây rồi hãy đi, hai tiểu tử chắc đói rồi."

Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn và Đô Đô đang ngủ ngon lành, đáp: "Được, hôm nay chúng ta có thể về nhà không?"

Tần Tĩnh Trì nhảy xuống xe ngựa: "Được, không xa nữa." Nói rồi vén rèm xe, thấy hai tiểu hài ngủ say, hắn hạ giọng: "Chúng vẫn đang ngủ, nàng gọi chúng dậy đi, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp."

Cuối cùng, họ buộc ngựa vào một cái cây lớn bên ngoài một tửu lâu, hai người dẫn theo hai tiểu hài còn ngái ngủ vào tửu lâu.

"Tiểu nhị, gọi món." Tần Tĩnh Trì vẫy tay.

Gọi xong món, trong lúc chờ đợi, họ thấy một bàn người ngồi cạnh họ nói chuyện ngày càng to.

"Các vị không biết đâu, chỉ thấy Cảnh Phóng kia lật người rồi đá xoay người, đã hạ gục những tên trộm dưới chân mà không tốn chút sức lực nào, đặc biệt lợi hại! Chỉ tiếc là, ta chỉ xem được một buổi." Một nam nhân ở giữa kích động nói.

"Chỉ một buổi sao? Vậy thì có phải vé đắt lắm không?"

"Chắc chắn là đắt rồi, không thì sao chỉ xem một buổi được."

Nam nhân lắc đầu: "Không không không, mặc dù vé không rẻ nhưng ta không phải vì vé đắt mà không đi xem, hoàn toàn là vì không mua được vé! Các vị chưa từng thấy cảnh đó đâu, bây giờ muốn mua một vé xem Giang Tư Nguyệt diễn thìphải xếp hàng từ ngày hôm trước! Nếu muốn xem suất diễn của Tần Tri Nhiên và Tần Tuấn Phong, mặc dù không cần xếp hàng từ ngày hôm trước nhưng đến muộn cũng không mua được!"

Những người khác hơi hiểu biết cũng từ từ tụ tập lại, ngồi vây quanh rồi cùng nhau thảo luận.

"Quả thực là như vậy, ta nghe nói mấy huyện bên cạnh chúng ta cũng đến mua vé xem đấy! Không chỉ có người ở một huyện tranh giành đâu!"

"Hơn nữa, hơn nữa nhiều cô nương phụ nhân hung dữ lắm! Lần trước ta muốn đi mua vé, trực tiếp bị chen ra ngoài!"

"Không không không, những điều này đều không là gì, các vị chưa từng thấy cảnh Giang Tư Nguyệt xuất hiện một mình, hễ cậu ta bị người khác phát hiện xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ lập tức bị vây kín! Hơn nữa phần lớn đều là nữ nhân! Họ thực sự quá điên cuồng!"

...

Đoàn Đoàn nghiêng tai nghe cuộc trò chuyện của họ, cười tủm tỉm nói nhỏ: "Cha nương ơi, họ đang nói về tiểu cữu của con đấy!"

Giang Oản Oản múc cho cậu bé một bát cháo, cười nói: "Chúng ta đều nghe thấy rồi, nào, mau uống hết bát cháo này đi."

Đô Đô nghe thấy lời của Đoàn Đoàn, lập tức kích động: "Tiểu cữu cữu!"

Những ngày này, Đô Đô không ít lần nhắc đến tiểu cữu của con, nhiều tiểu hài có lẽ bốn tháng không gặp sẽ quên mất nhưng Đô Đô lại nhớ rất rõ, ngay cả ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi cũng thường nghe nó nhắc đến.

Hơn nữa nó cũng đã gọi rất rõ ràng rồi.

"Nương! Tiểu cữu cữu!"

Giang Oản Oản vội vàng an ủi: "Được rồi, được rồi, biết là con nhớ tiểu cữu rồi, hôm nay chúng ta có thể gặp tiểu cữu rồi, đừng vội."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Xem ra, mấy tháng nay Tư Nguyệt diễn rất thuận lợi, chắc là càng ngày càng có nhiều người thích đệ ấy."

Giang Oản Oản gật đầu: "Chắc chắn rồi." Nàng nghiêng người về phía Tần Tĩnh Trì thì thầm: "Vừa nãy họ nói người ở các huyện khác cũng đến tranh vé, không chừng Tư Nguyệt đã rất nổi tiếng rồi."

Tần Tĩnh Trì lại nói: "Chẳng phải sớm muộn gì cũng thế sao."

"Con rất muốn xem tiểu cữu diễn! Cha nương ơi, chúng ta về nhà là xem ngay!" Đoàn Đoàn lau miệng, vội vàng yêu cầu.

"Được, nếu về mà có suất diễn của tiểu cữu thì sẽ đưa các con đi xem! Xem cho đã!" Tần Tĩnh Trì đảm bảo.

Sau khi ăn trưa xong, cả nhà bốn người lại tiếp tục lên đường.

Cuối cùng, khi gần đến chiều, họ đã đến được huyện thành Khúc Phong.

Xe ngựa vừa vào cổng thành, Đoàn Đoàn đã vội vã vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn ra ngoài, cậu bé đã thấy rất nhiều chân dung tiểu cữu, còn có rất nhiều quầy hàng nhỏ cũng dán chân dung Giang Tư Nguyệt, trên đó còn viết rõ ràng những chữ "Dây đeo tay Giang Tư Nguyệt", "Trâm cài tóc Giang Tư Nguyệt", "Băng đô Giang Tư Nguyệt",...
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 312: Chương 312



Đoàn Đoàn ngây người mở to mắt: "Nương ơi Nương ơi! Nương xem này! Sao lại có nhiều chân dung tiểu cữu thế này!" Nói xong vội vàng chỉ vào những chữ trên quầy hàng nhỏ: "Còn nữa còn nữa, họ rao bán dây đeo tay, trâm cài tóc của tiểu cữu... Dây đeo tay kia giống hệt với dây đeo tay mà tiểu cữu từng đeo!"

Giang Oản Oản nhìn cảnh tượng trên phố, nàng cũng ngẩn người một lúc lâu.

Ngay sau đó mới giải thích với Đoàn Đoàn: "Họ làm những thứ giống hệt tiểu cữu để bán cho người khác, đây gọi là đồ đồng bộ."

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục nói: "Ví dụ như con rất rất thích một người, thấy trên người họ có thứ gì đó thì sẽ muốn sở hữu thứ giống như vậy. Đây là một cách."

Đoàn Đoàn bừng tỉnh gật đầu: "Thì ra là vậy! Giống như... Giống như Tinh Tinh ca ca có miếng ngọc giống con, con rất vui! Đây có phải là một cách không?"

Giang Oản Oản gật đầu: "Đại khái là như vậy."

Đoàn Đoàn lại tiếp tục nhìn ra ngoài, vừa nhìn vừa khen ngợi: "Người thích tiểu cữu cữu nhiều thật nha!"

Cỗ xe ngựa đi thẳng đến tiệm lẩu.

Đến cửa tiệm lẩu, bên trong đã bắt đầu thắp đèn, khách ra vào nườm nượp, tiếng người râm ran. Mọi người đều ăn lẩu nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện, trong tiết trời mùa đông giá lạnh, hiếm lắm mới có được không khí ấm áp như thế này.

Tần Tĩnh Trì nhảy xuống xe ngựa, nhìn cảnh này, lại ngửi thấy mùi thơm cay nồng từ tiệm lẩu tỏa ra, hắn cũng bắt đầu thèm thuồng.

Hai huynh đệ Đoàn Đoàn và Đô Đô trong xe ngựa, đứa nọ nối tiếp đứa kia chui ra khỏi rèm xe.

“Cha, tới rồi sao?” Giọng nói Đoàn Đoàn vang lên.

“Cha! Tới rồi ạ?” Giọng nói Đô Đô mềm mại giống như sữa.

Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu, hắn bế Đoàn Đoàn xuống xe ngựa trước, chờ Giang Oản Oản cũng xuống xe ngựa rồi mới bế Đô Đô vào lòng.

Đoàn Đoàn vừa xuống xe ngựa đã quen đường quen lối chạy vào tiệm lẩu: "A Nghiêm thúc! A Nghiêm thúc!" Đoàn Đoàn đi đến quầy tính tiền vỗ vào cửa quầy, nhìn Lý Nghiêm đang cúi đầu tính tiền.

Lý Nghiêm nghe thấy giọng nói của cậu bé thì vội vàng ngẩng đầu lên, cậu ta vui mừng nhìn cậu bé: "Đoàn Đoàn! Mọi người đã trở lại rồi? Cha nương của cháu còn có đệ đệ đâu?"

Đoàn Đoàn cười híp mắt chỉ cửa tiệm: "Cha nương dẫn theo Đô Đô ở phía sau! Sẽ vào ngay ạ.”

Mới vừa nói xong, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã bế Đô Đô đi vào.

Lý Nghiêm nắm tay Đoàn Đoàn, vội vàng nghênh đón: "Lão bản, lão bản nương, cuối cùng hai người đã trở lại rồi! Mọi người đói bụng không? Mau lên lầu, gian phòng mà mọi người hay dùng vẫn chưa cho ai khác dùng, cũng chỉ có mấy người Tư Nguyệt và Tần thúc tới mới có thể dùng."

Giang Oản Oản cười nói: "A Nghiêm, chúng ta đói lắm rồi, đệ cứ theo món chúng ta thường gọi mà dọn một phần đi, chúng ta lười gọi lắm rồi. Đúng rồi, thêm một phần cơm nữa!”

Lý Nghiêm vội gật đầu: "Được được được, mọi người lên ngồi trước đi, đệ lập tức bảo họ làm! Rất nhanh sẽ bưng lên.”

Nói xong cậu ta bước nhanh vào phòng bếp dặn dò các tiểu nhị.

Rất nhanh, nồi lẩu và các loại đồ nhúng đều được mang lên, mùi thơm cay nồng lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Tần Tĩnh Trì nuốt nước miếng, vội vàng thả cả hai đĩa thịt bò vào nồi, mỗi bên lẩu thanh và lẩu cay đều thả một nửa.

Thịt bò vừa chuyển màu, Tần Tĩnh Trì lập tức vớt ra, gắp một ít cho vào bát của Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản, sau đó hắn gắp một đũa thịt bò lớn lăn qua lăn lại trong nước chấm, háo hức nhét vào miệng: "Phù... Vẫn là lẩu nhà mình ngon nhất! Những thứ chúng ta ăn trên đường thực sự chỉ để no bụng, chẳng có mùi vị gì cả."

Đoàn Đoàn vừa ăn vừa ngẩng đầu lên: "Phù... Nóng quá! Thơm quá! Lẩu nhà mình ngon thật!"

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn họ, cũng ăn rất thỏa mãn.

Đô Đô ngồi một bên, nhìn họ ăn ngon lành, không ngừng nuốt nước miếng, khóe miệng còn vương nước miếng trong suốt, nó thực sự không nhịn được nữa, hai tay nhỏ vươn ra bàn: "Cha! Nương! Ca ca! Thịt! Ăn!"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nó rồi hắn vớt vài miếng thịt bò trong nồi lẩu thanh, dùng đũa xé thành nhiều miếng, đút cho nó từng chút một.

Đô Đô há miệng nhai chóp chép, nhanh chóng bắt đầu ăn, nó sợ không được cho ăn nữa nên rất nhanh đã ăn sạch sẽ thịt bò trong bát nhỏ.

Nhìn chiếc bát nhỏ sạch bong, nó đáng thương nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha! Thịt!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ lại gắp cho nó vài miếng thịt bò, tiếp tục xé nhỏ rồi đút cho nó.

Giang Oản Oản thì cho tôm viên trên bàn vào nồi, thịt tôm viên mềm hơn nên Đô Đô ăn vừa miệng.

Rất nhanh, tôm viên đã chín, Giang Oản Oản vớt một ít tôm viên cho vào bát nhỏ trước mặt Đô Đô, dùng đũa gắp vụn rồi nàng lại vớt một ít tôm viên vào bát của Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, ăn nhanh đi, là tôm viên con thích."

Hai má Đoàn Đoàn phồng lên, chỉ biết gật đầu.

Đô Đô bên kia cắn từng miếng tôm viên, mắt còn nhìn chằm chằm vào bát của mình.

Ăn no uống đủ, cả nhà mới ra khỏi tiệm lẩu, định đi xem bên tiệm sách trước.

Đi đến tiệm sách thì cả nhà đều ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy trên bức tường bên ngoài tiệm sách dán một bức chân dung cao bằng bức tường, không phải là Giang Tư Nguyệt thì là ai.

Không biết là họa sĩ nào vẽ, vẽ đẹp hơn cả bản thân Giang Tư Nguyệt, tuy nhiên, chỉ cần là người quen Giang Tư Nguyệt khi nhìn thấy bức tranh này là biết ngay là cậu ta.

Nhìn kỹ lại, không chỉ có chân dung Giang Tư Nguyệt, mà còn có chân dung Nhị Oa, Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ.

Tuy Giang Hiền Vũ đã bốn mươi tuổi nhưng bức chân dung trên tường lại khiến ông ấy trông như một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

Còn Nhị Oa và Tần Tuấn Phong cũng được vẽ đáng yêu và khôi ngô như vậy, bức tranh này rõ ràng không phải là trang phục khi họ lên sân khấu, bởi vì trong tranh, trang phục của họ đều rất đẹp, nhìn là biết cố ý vẽ để tuyên truyền.

Tuy Giang Oản Oản có chút ngẩn người nhưng nàng cũng đã từng trải, đây chẳng phải là áp phích cỡ lớn thời hiện đại sao. Thời hiện đại, loại áp phích này đều được dán trên những tòa nhà đặc biệt nổi bật, trong trung tâm thương mại, thậm chí là trên quảng trường.

Bây giờ, chỉ dán trên bức tường tiệm sách nên cũng không đến nỗi khiến người ta quá kinh ngạc.

Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy tới, sờ bức tường vẽ Nhị Oa và Tần Tuấn Phong: "Cha! Nương! Còn vẽ Nhị Oa ca và Tuấn Phong ca nữa, ai vẽ thế này? Vẽ đẹp quá!"

Tiếp đó, cậu bé lại lùi ra sau vài bước, ngẩng đầu nhìn bức tranh Giang Tư Nguyệt và Giang Hiền Vũ càng to hơn: "Quao! Tiểu cữu và ngoại tổ phụ vẽ to thật! Mà cũng vẽ đẹp nữa!"

Tần Tĩnh Nghiên vẫn chưa nghỉ ngơi nghe loáng thoáng thấy tiếng họ, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng mở cửa: "Ca! Tẩu tử! Đoàn Đoàn, còn Đô Đô nữa! Cuối cùng mọi người cũng về rồi! Người nhà ngày nào cũng nhắc đến mọi người! Mau vào đi!"

"Tiểu thúc! Đoàn Đoàn nhớ thúc c.h.ế.t mất!"

Đô Đô được Tần Tĩnh Trì bế trên tay cũng nói theo: "Tiểu thúc! Nhớ!"

Tần Tĩnh Nghiên vội vàng đón nó vào lòng: "Ái chà! Đô Đô của chúng ta đã nói rõ ràng được rồi!"

Đô Đô mỉm cười nhìn cậu: "Haha! Nhớ!"

Giang Oản Oản nói: "Niên Niên và Phao Phao chắc cũng biết nói rồi đúng không? Cũng gần một tuổi rồi!"

"Đúng là biết nói rồi! Nhưng cũng mới bắt đầu học nói giống như Đô Đô, cũng không nói rõ ràng được nhưng gọi người thì cũng phân biệt được gọi ai."

Đoàn Đoàn cười nói: "Vậy ngày mai Đoàn Đoàn cũng phải đi xem Niên Niên và Phao Phao! Đô Đô cũng đi!"

Tần Tĩnh Nghiên gật đầu: "Hôm nay các con đừng về nữa, cứ theo tiểu thúc về nhà. Dù sao trong nhà cũng chỉ có thẩm của các con, còn có Niên Niên và Phao Phao, phòng ốc đủ cả!"

Chưa đợi Đoàn Đoàn nói, Tần Tĩnh Trì đã lắc đầu: "Ngày mai đi! Chúng ta về thăm cha nương trước đã."

"Cũng được, họ nhớ mọi người lắm, bọn đệ đều tưởng trước Tết mọi người không về được, may quá, lần này có thể cùng nhau đón Tết rồi."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 313: Chương 313



Đoàn Đoàn phấn khích nói: "Hehe... Chúng con cố ý về đón Tết cùng mọi người mà! Chúng con ngồi xe ngựa mấy ngày liền, mệt c.h.ế.t Đoàn Đoàn rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn véo má cậu bé: "Ôi chao, vậy thì nhóc đáng thương nhà chúng ta mau về nghỉ ngơi đi!"

Ra khỏi tiệm sách, cả nhà tiếp tục đánh xe ngựa về nhà.

Đến trước cửa nhà, Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Trì bế xuống xe ngựa, sau khi lấy hành lý xuống, cậu bé liền nóng lòng kéo hành lý của mình, tiến lên vỗ cửa lớn nhưng miệng không nói gì.

Bên trong nhà, Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ, Lý Tam Nương và Giang Tư Nguyệt đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng động, Giang Hiền Vũ đứng dậy định ra mở cửa: "Ai đấy?"

Thấy không có ai trả lời, trong lòng ông ấy còn nghi ngờ, rút chốt cửa định lên tiếng thì nhìn thấy chiếc xe ngựa trước cửa nhà trước.

Tiếp theo là Giang Oản Oản, Đô Đô và Tần Tĩnh Trì xuống xe ngựa.

Đoàn Đoàn đứng trước mặt ông ấy, thấy ông ấy không nhìn thấy mình, thì ôm chầm lấy chân ông ấy: "Ngoại tổ phụ! Đoàn Đoàn về rồi! Có bất ngờ không?" Giang Hiền Vũ cúi đầu xuống đối diện với khuôn mặt tươi cười của Đoàn Đoàn.

Lúc này ông ấy mới hoàn hồn bế Đoàn Đoàn vào lòng, hôn lên mặt cậu bé: "Ôi chao! Cuối cùng thì các ngoại tôn của chúng ta cũng về rồi! Ngoại tổ phụ nhớ c.h.ế.t mất!"

Đoàn Đoàn ôm lấy cổ ông ấy, khen ngợi: "Ngoại tổ phụ đẹp trai hơn rồi! Trẻ hơn rồi!"

Giang Hiền Vũ véo mũi cậu bé: "Cái miệng này của con vẫn ngọt ngào như ngày nào!"

"Hehehe."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bế Đô Đô bước tới.

Giang Oản Oản cười nói: "Cha, cha đừng bế Đoàn Đoàn nữa, mấy tháng nay nó béo lên rồi, bế nặng tay lắm."

Giang Hiền Vũ lắc đầu: "Nặng gì chứ? Đoàn Đoàn nhà chúng ta dù có béo lên thì cha vẫn bế được!"

Nói rồi, ông ấy nhìn sang Đô Đô: "Đô Đô à, có nhớ ngoại tổ phụ không?"

Đô Đô đưa tay về phía ông ấy: "Ngoại tổ phụ! Bế bế!"

Đoàn Đoàn vội vàng nói: "Ngoại tổ phụ ơi ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ mau buông Đoàn Đoàn xuống đi, Đoàn Đoàn nặng lắm, đệ đệ không nặng, ngoại tổ phụ mau bế đệ đệ đi!"

Tần Tĩnh Trì nhìn mọi người tụ họp trước cửa lớn, hắn kéo hành lý của Đoàn Đoàn lên, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, đã đến trước cửa nhà rồi, mau vào nhà rồi nói tiếp."

Lúc này Giang Hiền Vũ mới vội vàng bế Đoàn Đoàn vào nhà, miệng còn lẩm bẩm: "Đúng đúng đúng, các con mau vào hết đi, để Đoàn Đoàn và Đô Đô bị lạnh thì làm sao bây giờ?"

Trong nhà, Giang Tư Nguyệt múc cơm cho mọi người thì thấy Giang Hiền Vũ mãi mà vẫn chưa vào nhà, không khỏi nghi ngờ: "Cha đi mở cửa, sao lâu thế vẫn chưa về?"

Nói xong, cậu ta vội vàng đưa bát cơm đầy cho Tần phụ: "Không được, con đi xem."

Nhưng vừa đi đến cửa, cậu ta đã thấy Giang Hiền Vũ đang bế Đoàn Đoàn cười nói... Không đúng! Đoàn Đoàn!

Cậu ta kích động nghênh đón: "Đoàn Đoàn!"

Tiếp đó nhìn thấy Tần Tĩnh Trì và những người khác sau lưng họ: "Tỷ, tỷ phu còn có Đô Đô, hóa ra là mọi người về rồi à! Đệ còn bảo sao cha lại ra mở cửa, lâu như vậy mà vẫn chưa vào!"

“Tiểu cữu cữu!”

“Tiểu cữu cữu! Bế bế!” Đô Đô vội vươn hai tay ra.

Tần Tĩnh Trì vội vàng đưa tiểu quỷ nghịch ngợm trong lòng mình qua: "Đến đây, để cữu cữu bế nào!"

Bế Đô Đô vào lòng, Giang Tư Nguyệt kinh ngạc nói: "Đô Đô, con biết gọi tiểu cữu cữu rồi sao!?"

Đoàn Đoàn quay đầu lại: "Tiểu cữu, trước đây Đô Đô đã biết gọi cữu rồi mà, chỉ là bây giờ đệ ấy nói rõ ràng hơn thôi! Bây giờ đệ ấy nói rõ ràng lắm! Còn có thể nói nhiều thứ mà trước đây đệ ấy không nói được!"

Đô Đô tự hào gật đầu: "Vâng vâng! Nói!"

Đoàn Đoàn cười nói: "Đô Đô à, đệ giỏi lắm! Trong nhà chỉ có một mình đệ là còn chưa nói rõ ràng thôi, đệ phải học thêm thật lâu nữa mới có thể giống ca ca!" Nói đến đây, Đoàn Đoàn đột nhiên có một cảm giác tự hào không tên, chính mình nói rất rõ ràng! Hoàn toàn không giống đệ đệ Đô Đô.

Vào trong nhà, thấy bọn họ đã về, Tần phụ Tần mẫu vội vàng đứng dậy, Tần phụ nói: "Thì ra là các con đã về!"

Tần mẫu vội vàng kéo ghế: "Mau ngồi xuống, nương sẽ múc cơm cho các con ngay! Về muộn như vậy, chắc là đói lắm rồi phải không?"

Lý Tam Nương nhanh chóng đi lấy bát đũa.

Đoàn Đoàn được Giang Hiền Vũ đặt ngồi lên ghế, nghe vậy, vội vàng lắc đầu: "Nãi nãi, ngoại tổ mẫu, không cần múc cơm đâu, chúng con vừa ăn lẩu xong mới về! Không đói chút nào!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Xuyên ngồi bên cạnh, nói: "Cha nương, hai người cứ ăn cơm đi, không cần để ý đến chúng con, chúng con đã ăn rồi. Hôm nay ngồi xe ngựa cả ngày, chỉ cần ngồi nghỉ ngơi là được."

Nghe vậy, mọi người mới bắt đầu cầm bát ăn cơm.

Nhưng Đô Đô lại là tiểu tử không chịu ngồi yên, ban đầu đặt nó lên ghế sô pha, kết quả thấy mọi người đều đang ăn cơm ở bàn ăn, nó không nhịn được đã tự mình run rẩy bước xuống khỏi ghế sô pha, bước chân chậm chạp, xiêu vẹo đi về phía bàn ăn rồi nó ôm chặt lấy chân Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu cữu, thịt thịt! Ăn!"

"Đô Đô biết đi rồi sao?" Giang Tư Nguyệt kinh ngạc nói.

Vừa nãy thấy Đô Đô được bế vào, cậu ta còn tưởng nó vẫn như trước đây.

Giang Oản Oản uống trà, cười nói: "Một tháng trước đã biết đi rồi nhưng đi không vững. A Nguyệt, đệ trông nó một chút nhé."

“Vâng!”

Nói xong cậu ta bế Đô Đô vào lòng: "Đô Đô, con muốn ăn cái gì? Tiểu cữu cữu đút cho con ăn.”

Đô Đô chép miệng nhìn thức ăn thơm ngào ngạt trên bàn, vươn ngón tay út chỉ tôm bóc vỏ: “Thịt thịt!”

Giang Tư Nguyệt vừa nhìn thấy, cậu ta vội gắp cho nó một con tôm nhưng chia làm hai nửa đút cho nó ăn.

Tần Tĩnh Trì thấy cảnh này thì bất đắc dĩ nói: "A Nguyệt, đệ đừng đút cho nó ăn nữa, con mèo tham ăn này đã ăn rất nhiều tôm trượt ở tiệm lẩu rồi, còn uống một bát cháo, đút nữa là nó sẽ no căng bụng mất."

Giang Tư Nguyệt nghe vậy, cậu ta vội dừng động tác lại: “Đô Đô, không ăn nữa, ăn no căng bụng thì không tốt."

Đô Đô bĩu môi, chôn cái đầu nhỏ vào lòng cậu ta, lẩm bẩm nói: “Tiểu cữu cữu! Xấu! Thịt thịt! Ăn!"

Tần phụ Tần mẫu và những người khác thấy dáng vẻ vô lại của tiểu tử thì đều bật cười.

Giang Tư Nguyệt xoa đầu tiểu tử, ăn hết thức ăn trong bát chỉ trong ba ngụm rồi bế tiểu tử ra khỏi bàn ăn bước đến ngồi trước lò sưởi.

Lúc này không có đồ ăn ngon dụ dỗ, Đô Đô cũng không thèm ăn nữa, nó nằm sấp trên tấm thảm trước lò sưởi kéo ngón tay của Giang Tư Nguyệt chơi.

Một lúc thì kéo tay áo cậu ta, một lúc lại kéo sợi dây đeo tay trên tay cậu ta.

Sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tiểu cữu cữu, to to!”

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nói: “Cái gì to to?”

Đoàn Đoàn nghe vậy thì cậu bé vội đi giày, từ bên ghế sô pha bước tới, ngồi xuống cạnh hai người nói: “Tiểu cữu cữu, Đô Đô nói là hôm nay nhìn thấy bức chân dung của cữu, to lắm! Ở bên ngoài tiệm sách của tiểu thúc."

Thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng quay đầu lại, chờ cậu ta giải thích, Giang Tư Nguyệt không khỏi đỏ mặt, bức tranh đó thực sự quá lớn, chỉ có một bức ở tiệm sách cũng đành thôi, đằng này ngay cả những cửa tiệm khác trên phố cũng bắt đầu dán chân dung của cậu ta.

Khiến cậu ta mỗi lần đi qua đều rất không thoải mái.

Trong lúc cậu ta đang ngẩn người, Đoàn Đoàn lắc lắc cánh tay cậu ta: “Tiểu cữu cữu? Cữu mau nói đi.”

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn hai tiểu hài đang ngẩng đầu nhìn mình chờ giải thích rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, mới ngượng ngùng nói: "Thực ra bức tranh đó là do một thư sinh rất thích [Phi Sa] vẽ, ngay cả Nhị Oa, Tuấn Phong và cha, hắn ta cũng đều vẽ. Sau khi vẽ xong nhất quyết tặng cho tiệm sách, sau đó A Nghiễn ca đã dán bức tranh đó ở bên ngoài tiệm sách."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 314: Chương 314



“Bức họa của vị thư sinh kia quả thực có trình độ cao thâm, bức họa không chỉ to lớn mà còn vẽ rất có thần thái, tuy chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là các ngươi nhưng lại tinh tế và tuấn tú hơn bản thân các ngươi nhiều!” Giang Oản Oản nhớ lại những bức họa kia rồi nói.

Giang Hiền Vũ ăn cơm xong trước, bưng một tách trà đi tới, nghe đến đây ông ấy không khỏi nhìn Giang Tư Nguyệt đang cúi đầu, cười ha hả nói: "Bức họa đó đương nhiên là đẹp rồi, các con không biết đâu, có người muốn bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua bức họa đó, sau đó lại có người trả tới một nghìn lượng bạc!"

Ông ấy uống một ngụm trà rồi nói tiếp: "Hơn nữa, bây giờ mỗi ngày nếu có ai muốn gặp Tư Nguyệt, đều sẽ chạy đến tiệm sách bên kia để xem bức họa đó, ngày nào A Nghiễn cũng thấy, riết nó đã quen rồi."

“Một nghìn lượng bạc?”

Giang Oản Oản kinh ngạc kêu lên, chỉ là một bức họa báo mà thôi, thế mà lại có người trả giá cao đến vậy!

Nhưng nghĩ lại, bây giờ không giống như thời hiện đại, thời hiện đại muốn in ra những bức họa chân dung chân thực, đẹp đẽ và tinh xảo là chuyện rất đơn giản. Còn bây giờ, muốn vẽ một bức họa báo lớn như vậy, vừa tốn thời gian lại tốn công sức, quả thực cũng rất đáng giá.

Lý Tam Nương và Tần mẫu nhanh chóng ăn xong cơm, giao việc rửa bát cho Tần phụ rồi vội vàng đi tới nói chuyện với họ.

Lý Tam Nương và Tần mẫu ngồi xuống bên cạnh Giang Oản Oản, một bên trái một bên phải.

Lý Tam Nương cười nói: "Oản Oản à, các con không biết đâu, bây giờ mỗi khi A Nguyệt mặc một bộ quần áo mới, không quá hai ngày, trong huyện Khúc Phong của chúng ta đã có rất nhiều người mặc quần áo giống nó rồi!"

Tần mẫu bổ sung: "Không chỉ quần áo, những thứ nhỏ nhặt như trâm cài tóc, giày dép, ngọc bội các loại, chỉ cần nó đeo qua thì cả phố đều vội vã đi mua những thứ tương tự!"

"Đúng đúng đúng, bây giờ chúng ta đã nắm được cách rồi, mỗi lần may quần áo mới cho A Nguyệt, chúng ta đều may thêm mấy chục bộ cùng kiểu, chỉ cần nó mặc vào thì những bộ quần áo cùng kiểu trong tiệm sẽ bán hết ngay! Chúng ta đã kiếm được kha khá tiền rồi! A Nguyệt nhà chúng ta đúng là một tấm biển hiệu sống!" Lý Tam Nương vừa kích động vừa phấn khích nói.

Giang Oản Oản nghĩ đây chẳng phải là phiên bản đầu tiên của người đại diện sao, còn có cả đồ cùng kiểu nữa, về phương diện đuổi theo thần tượng này có vẻ như cũng không khác gì thời hiện đại.

Chỉ có mọi người không nghĩ ra, chứ không có gì mà người hâm mộ không làm được, nếu không chuẩn bị trước một bộ quần áo cùng kiểu thì muốn mặc đồ cùng kiểu trong vòng một hai ngày thì phải tăng ca tăng giờ để may, hơn nữa muốn tìm hiểu rõ các chi tiết của bộ quần áo cũng không dễ dàng.

"Vậy thì sau này quần áo của A Nguyệt đều do nhà chúng ta tự may! Để đệ ấy làm biển hiệu!"

Giang Tư Nguyệt nghe vậy, vội vàng gật đầu: "Tỷ, đệ đều mặc đồ nhà may, hoặc là do nương may, hoặc là do thẩm may!"

Đoàn Đoàn ở một bên nghe, phấn khích nói: "Đoàn Đoàn cũng muốn mặc quần áo giống tiểu cữu! Chúng ta mặc cùng một ngày, mọi người đều biết chúng ta thân nhất!"

Đô Đô cũng hùa theo: “Đô Đô! Mặc!”

Giang Oản Oản nghĩ như vậy cũng được, không chỉ Đoàn Đoàn, ngay cả Nhị Oa và Tần Tuấn Phong cũng có thể mặc quần áo do nhà may cho, như vậy quần áo người lớn và quần áo trẻ em trong tiệm đều có thể mở rộng được thị trường tiêu thụ.

Như vậy, tiệm may không cần cửa tiệm nhỏ như trước nữa, hoàn toàn có thể mua một cửa tiệm lớn hai tầng, sau này còn có thể làm hàng cao cấp.

Hơn nữa, như vậy cũng có thể ngăn chặn những người bán hàng rong bên ngoài sao chép đồ cùng kiểu, bất kể họ làm bao nhiêu đồ cùng kiểu bên ngoài thì bộ quần áo mà Giang Tư Nguyệt mặc chỉ có cửa tiệm của họ bán.

Chỉ cần là người có tiền trong tay, họ chắc chắn sẽ muốn chọn đồ cùng kiểu thật sự, chứ không phải hàng nhái.

Nhưng những điều này vẫn phải tính từ từ.

Nàng quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, thấy hắn dựa vào lưng ghế sô pha, vẻ mặt mệt mỏi thì vội nói: "Tĩnh Trì, chàng đánh xe cả ngày, chắc hẳn rất mệt rồi, chàng đi tắm rửa rồi chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi."

Ngay sau đó nhìn về phía Đoàn Đoàn và Đô Đô: "Còn hai tiểu tử các con nữa, cũng phải đi nghỉ sớm rồi."

Tần mẫu và Lý Tam Nương vội vàng đứng dậy nói: "Đúng vậy, các con đi đường cả ngày, còn nói chuyện ở đây lâu như vậy."

"Không nói nữa, có chuyện gì mới thì ngày mai nói tiếp."

Đoàn Đoàn nghe vậy, vội vàng ôm lấy cánh tay Giang Tư Nguyệt: "Nương, hôm nay con muốn ngủ với tiểu cữu! Đã lâu lắm rồi con không ngủ với tiểu cữu!"

Đô Đô nghe vậy, cũng vội vàng chui vào lòng Giang Tư Nguyệt: "Đô Đô, tiểu cữu cữu, ngủ ngủ!"

"Đô Đô, tối đệ tè dầm thì phải làm sao? Còn nữa, tối đệ đói bụng tỉnh dậy sẽ khóc đấy! Tiểu cữu và huynh không dỗ được đệ đâu!" Đoàn Đoàn tỏ ý từ chối, không muốn ngủ với tiểu nghịch ngợm này.

Đô Đô nhíu chặt mày, ôm chặt Giang Tư Nguyệt không buông: "Ngủ ngủ! Ca ca xấu!"

"Ca ca có nói sai đâu." Đoàn Đoàn nói.

Ngay sau đó, cậu bé lại nhìn Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, cữu không biết đâu, Đô Đô đúng là! Ôi... Lúc bọn con còn ở kinh thành, có một hôm đệ ấy nhất quyết đòi ngủ với con trên giường nhỏ, kết quả cữu đoán xem thế nào?" Đoàn Đoàn bất lực vô cùng: "Kết quả là, sáng hôm sau đệ ấy tè dầm, áo ngủ của con bị đệ ấy tè ướt hết! Ướt sũng!"

Nói xong, cậu bé còn véo má Đô Đô: "Hơn nữa, đệ ấy tè ướt áo ngủ của con còn không biết xấu hổ, còn cười với con mãi! Không chỉ vậy, ngày hôm sau đệ ấy còn muốn ngủ với con! Đệ ấy hoàn toàn không biết con ghét đệ ấy đến mức nào!"

Giang Tư Nguyệt cũng cười không ngừng: "Hahaha, vậy thì Đoàn Đoàn của chúng ta đúng là hơi thảm."

Giang Oản Oản nghe vậy, cười bất lực: "Nhưng nếu con ghét đệ ấy thì sao ngày hôm sau vẫn ngủ với đệ ấy?"

Đoàn Đoàn lại véo má Đô Đô: "Hừ, còn không phải vì đệ ấy quá biết làm nũng sao, ánh mắt đáng thương vô cùng, nếu con không ngủ với đệ ấy thì chắc chắn đệ ấy sẽ khóc rất lâu."

Đô Đô chớp đôi mắt tròn xoe, hoàn toàn không biết cậu bé đang nói gì.

Đoàn Đoàn liếc nhìn nó: "Hừ, tiểu nghịch ngợm này đúng là quý nhân hay quên!"

"Ca ca?" Nét mặt Đô Đô đầy vẻ nghi ngờ.

Giang Tư Nguyệt xoa đầu Đoàn Đoàn: "Không sao, tiểu cữu sẽ ngủ cùng Đoàn Đoàn và Đô Đô nhà chúng ta."

Tiếp đó cậu ta lại nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì: "Tỷ, tỷ phu, dù sao trong nhà vẫn còn sữa, đệ sẽ hâm nóng trước, nếu tối đói bụng thì hâm lại rồi cho nó uống, cứ để nó ngủ với đệ đi."

Tần Tĩnh Trì nói đầy ẩn ý: "Được thôi, vậy thì đệ cứ ngủ với nó đi."

Tiểu tử này đúng là chưa từng trải qua

cái cực hình bị Đô Đô quấy rầy nửa đêm, hắn sợ lắm rồi.

Nghĩ một lát, hắn lại nhắc nhở: "Nếu nửa đêm nó khóc, cũng có thể là muốn tè rồi, hoặc... Tè dầm rồi, cho nên phải lập tức dậy xử lý cho nó."

Giang Tư Nguyệt vỗ ngực: "Không sao, nửa đêm đệ sẽ để ý nó."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: "Được, vậy giao cho đệ."

Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô, nắm tay Đoàn Đoàn: "Đi thôi, chúng ta đi ngủ nào."

Đoàn Đoàn đang định đi theo, bỗng nhớ ra điều gì, cậu bé vội nói: "Tiểu cữu đợi con một chút!"

Nói xong cậu bé chạy đến trước hành lý của mình rồi lấy ra con hổ bông nhồi bông trong hành lý.

Ôm con hổ bông, ôm quần áo ngủ của hai huynh đệ, Đoàn Đoàn bám sát Giang Tư Nguyệt đi qua cửa nhỏ đến sân bên cạnh.

Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô thẳng vào phòng tắm, đặt Đô Đô lên chiếc ghế đẩu bên cạnh: "Đô Đô, lại đây, cữu c.ởi quần áo cho con, tắm cho Đô Đô của chúng ta."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 315: Chương 315



Đô Đô cười khúc khích mặc cho cậu ta làm, chẳng mấy chốc đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại một tiểu hài tr*n tr**ng.

Đoàn Đoàn quen đường quen lối đặt con hổ bông lên giường của Giang Tư Nguyệt rồi ôm quần áo ngủ vào phòng tắm.

Cậu bé nhìn Đô Đô đang ngồi trong bồn tắm, lại nhìn nửa thùng nước nóng trong bồn tắm, cậu bé vội vàng cởi hết quần áo trên người, sau đó nhanh chóng trèo vào bồn tắm.

Khi nước nóng bao phủ cơ thể, cậu bé dựa vào thành bồn tắm thở dài khoan khoái: "Á! Thật thoải mái! Ở nhà thật tuyệt!"

Cậu bé nằm trên thành bồn tắm nhìn Giang Tư Nguyệt đang tắm cho Đô Đô: "Tiểu cữu ơi, cữu không biết đâu, trên đường về chúng con không được tắm, nhiều khách đ**m không cho chúng con đun nước nóng, cũng không có bồn tắm, thật là khó chịu."

Giang Tư Nguyệt ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu bé: "Vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngâm lâu một chút, ngoại tổ mẫu đun nhiều nước nóng ở bên ngoài, lát nữa nước nguội cữu sẽ thêm nước cho con!"

Đoàn Đoàn cười toe toét gật đầu: "Vâng vâng! Vậy con sẽ ngâm nửa canh giờ! Tiểu cữu tắm xong cho Đô Đô thì phải kỳ lưng cho con nhé! Con chắc chắn là mình bẩn lắm!"

"Được, kỳ lưng cho con! Dù con có bẩn, cữu cũng không chê con đâu."

Giang Tư Nguyệt vừa nói chuyện với cậu bé vừa chạm vào nách Đô Đô khiến nó lập tức ngứa không chịu nổi, mà cười haha né tránh: "Tiểu cữu cữu!Tiểu cữu cữu!"

Trong lúc tránh né, còn b.ắ.n nước vào người Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt vốn là người dễ tính, quần áo ướt đẫm nhưng vẫn nhìn Đô Đô mỉm cười.

Đoàn Đoàn thấy vậy không vui: "Tiểu cữu cữu, cữu tùy tiện tắm cho Đô Đô là được rồi, nương và cha con vẫn luôn lau cho đệ ấy, đệ ấy không hề bẩn."

Giang Tư Nguyệt gật đầu, lau sạch cho Đô Đô rồi bế ra ngoài.

"Nương, nương bế Đô Đô trước đi, con đi tắm cho Đoàn Đoàn rồi đưa chúng đi ngủ."

Lý Tam Nương vội vàng bế Đô Đô ngồi trước lò sưởi, sợ rằng nó mặc quần áo ngủ mỏng sẽ bị lạnh.

Nhưng Đoàn Đoàn không ngâm lâu đã cùng Giang Tư Nguyệt tắm xong đi ra, cũng chỉ mới qua hai khắc.

Giang Tư Nguyệt đón lấy Đô Đô từ trong lòng Lý Tam Nương, Đoàn Đoàn thì đẩy cửa phòng ngủ của mình trước rồi vui vẻ nhảy lên giường.

Đô Đô nhìn thấy dáng vẻ này của ca ca mình, nó cũng sốt ruột muốn lên giường, Giang Tư Nguyệt trực tiếp đặt nó lên mép giường.

Đô Đô nhanh chóng bò đến bên Đoàn Đoàn, trực tiếp ôm con hổ nhỏ của cậu bé vào lòng chiếm làm của riêng.

Đoàn Đoàn nhìn cảnh này đã quen rồi, cũng mặc kệ nó.

Bất đắc dĩ liếc nhìn Đoàn Đoàn, cậu bé vội vén chăn lên: "Đệ đệ, nhanh lên, bò vào đây, đắp chăn rồi chơi tiếp."

Giang Tư Nguyệt đi đến bên giường, nhấc Đô Đô nhét vào trong chăn, sau đó cậu ta cũng lên giường.

Đoàn Đoàn nhìn Giang Tư Nguyệt bên mép giường rồi lại nhìn Đô Đô cười haha ở giữa giường nói: “Tiểu cữu cữu, con cũng muốn nằm cạnh cữu! Cữu ngủ ở giữa đi!"

Sau đó bò đến bên kia Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt trái ôm phải ấp hai tiểu tử đáng yêu, trong mắt toàn là ý cười.

Đoàn Đoàn ôm cánh tay cậu ta, Đô Đô thì ôm thú bông con hổ chui vào lòng cậu ta.

Hai tiểu tử đều ngồi xe ngựa cả một ngày nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Giang Tư Nguyệt nhìn trái nhìn phải, rất nhanh cũng chìm vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, cảm nhận được cảm giác đau nhói nặng nề ở ngực, Giang Tư Nguyệt đột ngột mở bừng mắt.

Nhìn Đô Đô nằm sấp trên người mình, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là chưa kịp nhẹ nhõm bao lây thì cậu ta lại tiếp tục nín thở, cho đến khi quần áo ngủ dày cộm trên người ướt đẫm hết, cậu ta mới tuyệt vọng thở dài một hơi.

Mà Đô Đô nằm sấp trên người cậu ta làm chuyện xấu, vẫn đang ngủ rất ngon, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Vì Đoàn Đoàn vẫn ôm chặt cánh tay Giang Tư Nguyệt nên ống tay áo của cậu bé cũng dần bị thấm ướt.

Cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt, cậu bé mơ màng mở mắt ra thì đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú không còn gì luyến tiếc của Giang Tư Nguyệt.

“Đoàn Đoàn.” Cậu ta nói.

“Dạ?” Đoàn Đoàn mơ màng.

"Con có cảm thấy có gì khác không?" Cậu ta tiếp tục.

"Ừm... Hơi lạnh... Còn hơi ẩm..." Ánh mắt Đoàn Đoàn không nhịn được rũ xuống, ý buồn ngủ nồng đậm.

“Đây là cảm giác gì đây?” Cậu ta tuyệt vọng nhẹ giọng hỏi.

“Là cảm giác giống như Đô Đô đái dầm…” Đoàn Đoàn thành thật đáp.

"Đô Đô... Đái dầm... Cảm giác... Đái dầm... Đái dầm?" Đoàn Đoàn đột nhiên ngồi dậy cúi đầu nhìn, cậu bé lập tức xốc chăn lên thì thấy được một cục nhỏ co ro ở trước n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt.

Sau đó nhìn kỹ lại thì thấy trên n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt có một mảng lớn vết nước sẫm màu khác với những chỗ khác.

Đoàn Đoàn nhìn thấy cảnh này, hít một hơi thật sâu: "Ha… Tiểu cữu cữu…”

Đoàn Đoàn nghĩ, Đô Đô chắc chắn xong đời rồi, đái dầm thì cũng thôi đi, còn đái vào người tiểu cữu nữa.

Tính tình tiểu cữu tốt như vậy, chắc cũng không chịu nổi uy lực đái dầm của nó đâu.

“Tiểu cữu cữu, Đô Đô... Đô Đô… Sao đệ ấy… Đệ ấy lại có thể bò lên người cữu tiểu vậy?”

Giang Tư Nguyệt nhắm mắt lại, bất lực nói: “Cữu cũng không biết!”

Cậu ta lại nhìn sang tiểu tử đang m*t mát đôi môi nhỏ, ngủ ngon lành, rồi bất lực cười: "Đô Đô vừa về đã tặng cữu một món quà! Món quà này thật độc đáo."

Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô ngủ như một chú heo con, chê bai không muốn nhìn nữa: "Này, tiểu cữu, cữu mau bế đệ ấy sang một bên, đi thay quần áo đi!"

Lúc này Giang Tư Nguyệt mới hoàn hồn bế Đô Đô lên, nhanh chóng c** s*ch quần áo trên người nó rồi ném bộ đồ ngủ ướt đẫm của nó lên chiếc ghế đẩu bên giường, sau đó cậu ta nhét nó vào trong chăn.

Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con trông Đô Đô, cữu đi tắm rồi đổi xiêm áo trên người.”

Đoàn Đoàn vội gật đầu: “Tiểu cữu cữu đi nhanh đi! Đi nhanh đi!”

Thấy Giang Tư Nguyệt ôm một xiêm áo sạch sẽ nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Đoàn mới ngơ ngác cúi đầu vén một góc chăn nhìn Đô Đô trong chăn: "Đô Đô à, đệ thật lợi hại! Đệ làm mất mặt quá! Sau này tiểu cữu chê đệ, ca ca chắc chắn sẽ không giúp đệ đâu!"

Thấy nó vẫn khò khò, Đoàn Đoàn bất lực buông chăn: "Chậc... Ca ca lười nhìn đệ."

Nhìn chiếc tay áo ướt đẫm, Đoàn Đoàn ngã nhào trở lại giường nằm thở dài rồi lại bất lực đứng dậy thay quần áo ngủ.

Đắp chăn cẩn thận cho Đô Đô đang tr*n tr**ng, sau đó cậu bé xỏ giày nhanh chóng chạy về nhà.

Bởi vì cậu bé và Giang Tư Nguyệt đều bị Đô Đô tè dầm đánh thức nhưng thực tế lúc này còn rất sớm, trong nhà ngoài Tần phụ Tần mẫu, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều chưa thức dậy.

Đoàn Đoàn đi đến bên ghế sô pha ngồi phịch xuống bên cạnh Tần phụ, nói: "Gia gia, Đô Đô tè dầm rồi."

Tần phụ sửng sốt, sau đó ông bình tĩnh gật đầu: "Biết rồi, đây chẳng phải chuyện thường tình sao."

Đoàn Đoàn mặt không biểu cảm nhìn ông: "Đô Đô tè dầm... Tè lên người tiểu cữu."

Tần phụ vẫn thản nhiên nói tiếp: "Ừ, chẳng phải con cũng bị Đô Đô tè dầm làm ướt người sao, bình thường, bình thường!"

Đoàn Đoàn thở dài: "Đệ ấy bò lên người tiểu cữu tè, xiêm y ngủ của tiểu cữu đều bị đệ ấy làm ướt, đệ ấy..." Đoàn Đoàn không nhịn được nữa, kích động vô cùng: "Đệ ấy tè hết lên người tiểu cữu! Trời ạ! Tè đến nỗi tiểu cữu phải tỉnh giấc! Tiểu cữu thật là thảm!"

Tần phụ ngây người tại chỗ: "Ờ... Ờ... Cái này... Cái này... A Nguyệt cũng thảm quá." Ông lại gần Đoàn Đoàn thì thầm: "Vậy sao con lại bỏ mặc đệ đệ? Hay là chúng ta nhanh chóng bế đệ ấy sang đây, nếu không sợ là A Nguyệt sẽ phạt đệ ấy!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Con mới không bế đệ ấy, để tiểu cữu trừng phạt đệ ấy mới tốt, để đệ ấy biết sợ, suốt ngày chỉ biết tè dầm!"

Nhưng Đoàn Đoàn cũng biết, với tính tình của tiểu cữu của cậu bé, sao có thể trừng phạt Đô Đô được! Không chừng, vừa thấy Đô Đô tỉnh dậy, còn phải ôm nó dỗ dành.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 316: Chương 316



Đừng hỏi Đoàn Đoàn sao biết, hỏi chính là... Bản thân cậu bé cũng vậy, vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đô Đô đã không nỡ trách mắng nó.

Tần Tĩnh Trì chậm rãi đi xuống lầu, thấy Đoàn Đoàn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, hắn không khỏi nghi ngờ bước tới nhéo cổ Đoàn Đoàn: “Nhi tử, sao hôm nay lại dậy sớm thế? Hiếm thấy đấy!"

Đoàn Đoàn vỗ cánh tay hắn, thở dài: "Ôi... Cha à! Còn không phải vì tiểu nhi tử của cha sao, nó tè dầm làm ướt cả con và tiểu cữu! Nếu không thì con còn ngủ thêm nửa canh giờ nữa mới dậy."

Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Chẳng phải con nên quen rồi sao? Ở kinh thành không phải nó cũng thường xuyên tè dầm sao, đây đều là chuyện thường tình, còn phải giống như cha là ta bình tĩnh đối mặt, biết chưa?"

Đoàn Đoàn mím môi: "Con không giống cha, không thể chấp nhận việc ngày nào cũng bị Đô Đô tè dầm đánh thức!"

Tần Tĩnh Trì véo mặt cậu bé: "Được rồi, chúng ta đi bế tiểu quỷ tè dầm kia sang đây."

Lúc này Đoàn Đoàn mới đứng dậy, miễn cưỡng đi theo sau hắn.

Khi bước vào sân bên cạnh thì Giang Tư Nguyệt đang phơi quần áo, nhìn kỹ thì thấy chính là chiếc áo ngủ nhỏ bị Đỗ Đỗ tè ướt.

Cậu ta phơi đồ còn tỉ mỉ chỉnh từng góc cạnh của quần áo, vô cùng cẩn thận.

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Hahaha, thế nào? Đệ có còn dám ngủ chung với Đô Đô nữa không?"

Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười: "Tỷ phu, thật ra Đô Đô chỉ vì còn quá nhỏ thôi, tè dầm... Cũng là chuyện bình thường, chỉ là... Chỉ là đệ thật không ngờ nó lại bò lên người đệ."

"Hahaha."

Tần Tĩnh Trì không chút nể nang vỗ vai cậu ta: "Ta bế nó về, tè dầm thì chắc cũng tỉnh rồi."

Bước vào phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt, Đoàn Đoàn chạy vào trước vén chăn lên nhưng cậu bé chỉ thấy Đô Đô nằm sấp trong chăn, m.ô.n.g nhỏ cong lên, hai tay đan chéo, đầu còn nghiêng nghiêng áp vào lòng bàn tay, miệng nhỏ bị tay ép thành hình tròn vo, còn hơi ch.ảy nước miếng, đâu có dấu hiệu tỉnh lại gì đâu!

Mà khi chăn bị vén lên, nó cũng chỉ co rúm lại.

Lý Tam Nương ở trong bếp nghe thấy động tĩnh, cũng đi vào thì nhìn thấy Đô Đô đang tr*n tr**ng vội nói: "Tĩnh Trì, các con định làm gì vậy?"

Bà ấy lại nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, sao lại vén chăn của đệ đệ? Mau đắp chăn cho đệ ấy đi, cẩn thận đệ ấy bị lạnh."

Đoàn Đoàn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha, hay là để Đô Đô ngủ ở đây đi, con thấy đệ ấy không tỉnh được đâu. Hơn nữa, quần áo của đệ ấy đều được tiểu cữu giặt rồi, lát nữa để nương tìm quần áo sạch cho đệ ấy, chúng ta lại đến bế đệ ấy."

Hơn nửa canh giờ sau, mọi người đều ăn sáng xong, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đều đi đến huyện, chỉ còn lại một nhà bốn người của Tần Tĩnh Trì và Giang Tư Nguyệt ở nhà.

Bởi vì [Phi Sa] của Giang Tư Nguyệt đã được tập luyện hoàn chỉnh từ đầu đến cuối nên cậu ta chỉ cần đến võ quán tập luyện một hai ngày trước khi biểu diễn là được.

Còn những lúc khác, trừ khi mọi người đi theo cậu ta, bằng không cậu ta không dám tùy tiện ra ngoài, nếu không cậu ta vừa ra đến phố là bị chặn lại ít nhất nửa canh giờ vì cậu ta đã từng bị người hâm mộ chặn đến sợ rồi.

Đoàn Đoàn mấy tháng ở ngoài đã chơi với Mộ Nam Tinh đến mức quên cả phu tử, quên cả việc học.

Giờ học viện đã nghỉ nên Đoàn Đoàn đương nhiên phải ở nhà học hành cho tử tế.

Tiểu oa trong phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại: "Tiểu cữu!"

"Ca ca!"

Giọng nói mềm mại và ngọng nghịu của Đô Đô bị chặn trong chăn không ai nghe thấy, nó đợi một lúc rồi lại tiếp tục gọi: "Ca ca! Tiểu cữu!"

Thấy vẫn không có ai đáp lại thì nó bĩu môi: "Cha! Cha!"

"Nương! Nương!"

Tiểu tử thở dài, vén một góc chăn lên vừa định chui ra thì rùng mình vì lạnh nên nó vội rút vào trong chăn lại.

Lúc này, nó mới nhận ra trên người mình không mặc quần áo: “A! Đồ đồ?”

“Nương!”

“Cha!”

Giọng nó mềm nhẹ lại vô cùng trong trẻo.

Sau vài tiếng kêu, cuối cùng cũng được Giang Tư Nguyệt vừa bước vào từ sân phát hiện.

Giang Tư Nguyệt vội vàng vào nhà, cậu ta vén chăn lên lập tức đối diện với ánh mắt trong veo của Đô Đô: “Tiểu cữu cữu!”

Rất nhanh, tiểu tử đã được ăn mặc gọn gàng.

Khi Giang Gư Nguyệt bế Đô Đô bước tới sân, tiểu tử trong lòng nhận ra đồ ngủ nhỏ của nó đang bay phấp phới theo gió trong sân, nó nhất thời trợn to đôi mắt: “Áo áo! Áo áo! Đô Đô!”

“Tiểu cữu cữu! Áo áo!” Nó kéo Giang Tư Nguyệt rồi vỗ vai, chưa từ bỏ ý định chỉ quần áo của nó.

Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi xoa khuôn mặt mềm mại và nhẵn bóng nó: “Đúng đúng đúng, là của Đô Đô nhà chúng ta.”

“Ừm… Áo áo?”

Thấy vẻ mặt bối rối của Đô Đô, Giang Tư Nguyệt nói: “Tiểu cữu giặt cho con, chờ nó khô rồi chúng ta lại mặc.”

Lúc này Đô Đô mới vui vẻ gật đầu.

“Giặt giặt!”

“Được, bây giờ thì bế con đi rửa mặt, cha và nương đã nấu nước nóng, còn có đồ ăn sáng thơm phức chờ con.”

“Hahaha, cơm cơm! Đô Đô ăn!”

Thấy Giang Tư Nguyệt không chút bận tâm đút cháo cho Đô Đô, Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn cũng kinh ngạc trước sức chịu đựng của tiểu cữu.

"Tiểu cữu cữu, a!" Đô Đô há to miệng, chờ Giang Tư Nguyệt đút.

"Đô Đô, lại đây, cẩn thận bỏng nhé, tiểu cữu thổi cho con một chút."

Không chỉ Đoàn Đoàn, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn thấy Giang Tư Nguyệt đối xử với Đô Đô như vậy cũng không khỏi thở dài.

Rõ ràng đây lại là một hài tử đáng thương bị sự đáng yêu của Đô Đô chinh phục.

Sanh cữu hai người, ăn sáng xong mới tách khỏi Giang Tư Nguyệt.

Đoàn Đoàn lắc đầu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Cha, nương, con đi tìm Cẩu Đản ca và Nhị Oa ca đọc sách đây! Chiều con sẽ về."

Giang Oản Oản giúp cậu bé sắp xếp cặp sách: "Đi đi, nếu không thì có thể gọi hai ca ca đến nhà chơi."

Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng vâng! Con biết rồi!"

Tuy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói rằng hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn không nhàn rỗi.

Không biết Tần Tĩnh Trì đến xưởng mộc từ lúc nào, Giang Oản Oản nhìn Đô Đô và Giang Tư Nguyệt, suy nghĩ tuôn trào, nàng lấy giấy bút bắt đầu thiết kế quần áo mới.

Quần áo mới thiết kế giống như đồ đôi, Đô Đô đáng yêu trắng trẻo, Giang Tư Nguyệt dịu dàng tuấn tú, nếu làm người mẫu, sợ rằng sẽ bán chạy như tôm tươi!

Giang Oản Oản nhìn những bản thiết kế trên bàn, nàng vô cùng hài lòng!

Có bản thiết kế thì tất nhiên phải bắt tay vào làm.

Còn về vải vóc, Giang Oản Oản mỉm cười, lần này bọn họ đã chất đầy một không gian vải vóc khi đến kinh thành, mỗi tấm vải đều có hoa văn đặc biệt đẹp, màu sắc cũng rất ưng ý!

Hiện tại đang là mùa đông, quần áo mới mùa đông làm ra sẽ có chất lượng hơn, cũng sang trọng hơn.

Nói làm là làm, dù sao thì bây giờ nàng làm một chiếc áo đã không thành vấn đề, hơn nữa những tấm vải mới này vốn đã có hoa văn đẹp, hoàn toàn không cần thêu thùa, chỉ cần biết may vá là được.

Nàng lấy ra một tấm vải ưng ý trong không gian, bày kéo, kim chỉ và những thứ khác ra rồi lại đặt bản thiết kế sang một bên, sau đó nàng ngồi trước lò sưởi bắt đầu làm.

Buổi tối, khi Tần phụ Tần mẫu về, nàng vẫn còn đang làm nhưng đã đến giai đoạn hoàn thiện.

Nàng cắt chỉ, thế là một chiếc áo mới đã hoàn thành.

Chiếc áo gấm màu xanh đỏ, tuy màu sắc không bắt mắt nhưng vì chất liệu vải thực sự cao cấp, kiểu dáng áo thiết kế độc đáo và mới lạ nên nhìn thoáng qua đã khiến người ta sáng mắt.

Giang Oản Oản kiểm tra kỹ lưỡng thấy không có gì sai sót, nàng mới hài lòng đưa áo cho Giang Tư Nguyệt đang ngồi trên ghế ôm Đô Đô đọc sách.

"A Nguyệt, lại đây, mau mặc thử chiếc áo này xem, nếu được thì chúng ta sẽ tranh thủ làm!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 317: Chương 317



Quần áo trẻ em thì nàng chưa kịp làm nhưng hiệu quả làm ra chắc chắn cũng không kém.

Giang Tư Nguyệt nghe vậy vội vàng buông quyển sách trên tay, lại đặt Đô Đô lên ghế sô pha rồi nhận lấy bộ quần áo mới trong tay nàng, chỉ là, bộ quần áo mới này là quần áo mùa đông, chất liệu lại cực kỳ cầu kỳ nên cầm đặc biệt nặng.

Cảm nhận được trọng lượng khác thường của bộ quần áo, cậu ta cầm quần áo ngẩn người ra nhưng không mở miệng hỏi nhiều, trực tiếp quen đường quen lối đi vào phòng bên cạnh thay đồ.

Rất nhanh, cậu ta đã đi ra.

Tần phụ Tần mẫu và Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ này của cậu ta thì đều ngây người tại chỗ.

Đây còn giống với A Nguyệt ngày thường ở nhà chỉ thích mặc áo vải xanh trắng sao, đây rõ ràng là công tử nhà giàu có mà!

Nhìn thoáng qua, bộ quần áo hoa lệ tôn lên dung nhan tuấn tú của cậu ta, nhìn mặt không chút biểu cảm của cậu ta, toàn thân trong sự quý giá nồng đậm lại lộ ra vẻ xa cách và lạnh lùng tựa như thiên nhân vượt trên cả khói lửa nhân gian.

Giang Tư Nguyệt thấy mọi người chỉ nhìn cậu ta chằm chằm mà không nói gì, cậu ta bèn ngập ngừng mở miệng: "Sao... Sao vậy? Tỷ, thúc, thẩm, con... Có phải con mặc bộ quần áo này không đẹp lắm không? Có phải hơi già không?"

Bộ quần áo này, áo trong màu đỏ sẫm, áo ngoài màu xanh lục, một dải lụa rộng màu đỏ sẫm, hai chiếc áo đều có hoa văn chìm đẹp mắt, bên ngoài cùng là chiếc áo choàng có độ rủ đặc biệt mạnh, vạt áo choàng và mũ trùm phía sau đều được khâu những sợi lông đen dài mảnh.

Nếu chỉ nhìn riêng bộ quần áo, quả thực không phải là thứ mà thiếu niên mười mấy tuổi sẽ thích nhưng vì kích thước của bộ quần áo được may theo tỷ lệ cơ thể của Giang Tư Nguyệt một cách nghiêm ngặt nên bộ quần áo này trên người cậu ta đã hoàn hảo thể hiện được tất cả những ưu điểm của nó, làm gì có chuyện già nua chứ!

Giang Oản Oản như thể không nói nên lời nhìn cậu ta: "A Nguyệt à..."

Vẻ mặt Giang Tư Nguyệt căng thẳng: "Tỷ tỷ, thật... Thật sự khó coi vậy sao?"

Giang Oản Oản thở dài: "A Nguyệt à, bộ quần áo này... Đệ mặc vào thật là..." Nói đến đây, giọng nàng không khỏi lớn hơn, cười nói: "Thật quá hợp! Đẹp trai vô cùng!"

Tần phụ Tần mẫu đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cậu ta rồi chỉ biết gật đầu.

Một lúc lâu sau, Giang Oản Oản mới nhớ ra trong nhà có một chiếc gương đồng cao bằng người: "A Nguyệt, nếu đệ không tin thì mau đi soi gương đi! Bộ quần áo này là may đo riêng cho đệ! Đệ mặc vào mà không đẹp thì không ai có thể mặc đẹp được nữa."

Giang Tư Nguyệt nghe vậy, vội vàng đi đến trước gương đồng ở cửa lớn, cẩn thận soi kỹ một lúc lâu.

Cậu ta sờ chất liệu vải trên người, không khỏi nói: "Chất liệu vải của bộ quần áo này thật tốt, những bộ quần áo trong tiệm may của chúng ta không có bộ nào dùng chất liệu vải tốt như vậy!"

Giang Oản Oản đi tới nhìn vào gương đồng: "Đó là lẽ đương nhiên, giá của những tấm vải này gấp mấy lần những tấm vải chúng ta từng dùng! Ta cố ý mang từ kinh thành về, may những tấm vải này thành quần áo thì giá sẽ gấp mười mấy lần thậm chí mấy chục lần những bộ trong tiệm!"

"Mấy... Mấy chục lần?" Giang Tư Nguyệt không nhịn được nuốt nước bọt, vậy phải tốn bao nhiêu bạc chứ!

Mấy người họ tụ tập ở cửa, Đô Đô trên ghế sô pha cuối cùng cũng bò xuống được sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, thân hình nhỏ bé lắc lư đi về phía họ: "Tiểu cữu cữu! Tiểu cữu cữu!"

Nó vừa gọi vừa ôm lấy chân Giang Tư Nguyệt, ngồi phịch xuống giày cậu ta rồi còn kéo áo choàng của cậu ta lên chui vào trong khiến áo choàng che kín cả người nó.

Mọi người nhìn nó cười tủm tỉm, cũng không để ý, tiếp tục nói về vấn đề mẫu mới.

"Nương, mấy ngày nay chúng ta cứ may trước mấy mẫu quần áo mà con vẽ hôm nay, còn có cả quần áo trẻ em, kiểu dáng thì giống vậy nhưng trẻ con mặc thì chắc chắn không thể dùng loại vải màu như A Nguyệt được, phải dùng loại vải tươi sáng hơn hoặc nhạt hơn, đến lúc đó để A Nguyệt và mấy tiểu tử làm người mẫu! Làm biển hiệu cho chúng ta!" Giang Oản Oản nói.

dạo một vòng trên phố thì quần áo mới này không đến một ngày là bán hết sạch!" Tần phụ chỉnh lại vạt áo cho Giang Tư Nguyệt, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Chỉ cần có A Nguyệt của chúng ta thì không thành vấn đề!"

"Đúng rồi, A Nguyệt, đệ biết vị thư sinh vẽ chân dung cho các đệ ở đâu không?"

Giang Oản Oản nghĩ, thật ra có thể tìm vị thư sinh đó giúp họ vẽ thêm vài bức họa báo về Giang Tư Nguyệt và đám tiểu tử mặc quần áo mới, vẽ xong thì dán ở cửa lớn tiệm may.

Cũng giống như những minh tinh thời hiện đại sau khi nhận lời đại diện thì sẽ cho đăng quảng cáo đại diện của họ vào các trung tâm thương mại tương ứng, hoặc là dán áp phích của họ.

Không chỉ vậy, thật ra còn có thể nhờ cậu ấy vẽ giúp một số tấm thiệp nhỏ, giống như bưu thiếp vậy, mua quần áo thì tặng bưu thiếp, chắc chắn sẽ có nhiều khách hơn.

Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Đệ cũng không quen biết hắn ta lắm, có lẽ A Nghiễn ca biết, nghe nói cũng đang học ở học viện nhưng năm sau hắn ta sẽ tham gia khoa cử, không biết có thời gian không."

Tần phụ Tần mẫu ở một bên gật đầu phụ họa.

Giang Oản Oản trầm ngâm một lát: "Vẫn nên hỏi trước xem, nếu hắn ta đồng ý thì mời hắn ta đến, không được thì… Ta sẽ tự làm!"

Nghe vậy, Giang Tư Nguyệt vội vàng nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ, tỷ cũng biết vẽ mà!"

"Ta thấy kỹ thuật vẽ của hắn ta khá cao siêu, nếu hắn ta đồng ý thì chúng ta cũng có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, ta cũng có thể làm được một số việc khác."

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Mặc dù đúng là như vậy nhưng… Nhưng không biết vị thư sinh đó có thời gian không."

"Không sao, ngày mai bảo A Nghiễn đi hỏi, được hay không thì tính sau."

Lúc này, Đoàn Đoàn đang dẫn theo Nhị Oa, Cẩu Đản và Tiểu Bảo đã đi đến cửa nhà.

"Nương! Mau mở cửa! Con về rồi! Còn dẫn theo Cẩu Đản ca và những người khác nữa!"

Tiếng của Đoàn Đoàn vừa truyền đến, Tần phụ lập tức ra mở cửa cho cậu bé.

Cửa lớn vừa mở ra, mấy tiểu tử bên ngoài đã nhảy nhót đi vào.

Vào đến trong nhà, nhìn thấy Giang Tư Nguyệt ở cửa thì mấy tiểu tử đều mở to mắt mà ngây người tại chỗ.

"Tiểu cữu! Cữu mặc quần áo mới sao? Đẹp quá! Đẹp quá!"

Đoàn Đoàn vừa khen vừa đi vòng quanh Giang Tư Nguyệt, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngắm ngắm.

Tiểu Bảo nói: "Oa! Tiểu cữu mặc bộ quần áo này thật oai phong!"

Nhị Oa và Cẩu Đản đứng một bên ngây người: "Đẹp quá!"

"Đẹp trai quá!"

Sau khi chúng khen xong, đột nhiên lại vang lên một giọng nói ngây ngô: "Đẹp quá!"

Đoàn Đoàn nghi ngờ nhìn xung quanh: "Sao có lại nghe thấy tiếng của Đô Đô? Nhưng… Nhưng không thấy đệ ấy ở đâu cả!"

Giang Tư Nguyệt nhịn không được bật cười, cậu ta cúi đầu nhìn xuống rồi kéo áo choàng của mình ra, trong nháy mắt lộ ra Đô Đô đang ngồi ôm chân cậu ta.

Đô Đô thấy mình bị phát hiện, vui vẻ cười lên: "Hahaha, là Đô Đô!"

Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống lôi nó ra: "Tiểu quỷ tè dầm, đệ còn dám bám lấy tiểu cữu!"

Vẻ mặt Đô Đô ngây thơ vô tội, biểu cảm như thể đang nói ‘Ca ca, huynh đang nói gì vậy? Đệ không hiểu!’.

"Tiểu cữu, Đô Đô có biết sáng nay đệ ấy tè dầm không?" Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt.

"Ừ, không biết."

Đoàn Đoàn nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, thôi vậy, tiểu cữu không nỡ nói nó nhưng cậu bé thì nỡ đấy, cậu bé phải cho Đô Đô nhớ đời mới được, nếu không ngày nào nó cũng tè dầm thì biết làm sao?

"Đô Đô, đứng nghiêm!"

Đô Đô chớp mắt, ngoan ngoãn đứng dậy: "Ca ca?"

Đoàn Đoàn hung dữ nói: "Hôm nay đệ tè dầm, đệ có biết không? Không chỉ tè dầm mà đệ còn bò lên người tiểu cữu tè!"

Đô Đô trợn tròn mắt, cái đầu nhỏ lắc lia lịa: "Không không!"

Đoàn Đoàn nói tiếp: "Quần áo đệ tè ướt đều đã được tiểu cữu giặt cho đệ rồi! Đệ còn không nhận!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 318: Chương 318



Đô Đô há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt: "Áo áo?"

Giang Tư Nguyệt thấy dáng vẻ ngây ngốc của nó làm cậu ta cảm thấy nó đáng yêu vô cùng, lập tức cúi xuống bế nó vào lòng.

Nhìn Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn, Đô Đô của chúng ta còn nhỏ, tè dầm là chuyện bình thường, không cần dạy dỗ nó, đợi sau này nó lớn lên sẽ ổn thôi."

Đô Đô gật đầu lia lịa: "Vâng vâng!"

Đoàn Đoàn khinh thường liếc nhìn Giang Tư Nguyệt bị vẻ đáng yêu của Đô Đô mê hoặc, rồi cậu bé lại liếc nhìn Đô Đô dựa vào việc Giang Tư Nguyệt thích mình mà không hề hối cải, cậu bé thở dài thườn thượt, mệt mỏi, chán nản...

"Thôi thôi! Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu! Con không quan tâm!"

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cậu bé: "Câu này dùng như vậy sao? Con học ở đâu vậy?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Con học từ nương của nương đó ạ! Hơn nữa, dùng như vậy có gì không đúng sao? Con thấy câu này dùng ở đây hợp lý vô cùng!"

Mấy tiểu tử khác bên cạnh cậu bé ngẩn người ra nghe cậu bé nói, nghe xong đều nhịn cười.

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn chúng, gọi: "Cẩu Đản ca, Nhị Oa ca, còn có Tiểu Bảo đệ, mau theo đệ, chúng ta ngồi bên lò sưởi đi."

Đô Đô trơ mắt nhìn chúng đi qua, giơ ngón tay nhỏ chỉ: "Tiểu cữu cữu! Đi!"

"Được, đi."

...

Ba ngày sau, nhà họ Tần.

Giang Tư Nguyệt dẫn theo Đoàn Đoàn, Đô Đô và Nhị Oa mặc quần áo mới đứng thành hàng, thỉnh thoảng làm vài động tác theo lời Giang Oản Oản.

Còn Giang Oản Oản thì nhìn chằm chằm chúng, trên tấm bìa cứng dày và rộng viết viết vẽ vẽ.

Vì thư sinh của học viện kia thực sự không có thời gian nên Giang Oản Oản đành phải tự mình làm.

"A Nguyệt, đệ bế Đô Đô ngồi lên vai đệ."

"Đúng đúng đúng, cứ như vậy."

"Nhị Oa, tay cháu nắm tay A Nguyệt cữu cữu."

"Còn Đoàn Đoàn, con khoanh chân, hai tay chống cằm ngồi dưới chân tiểu cữu."

Nàng nói một câu, mọi người lập tức làm theo.

Từ sáng đến tối, cùng một bộ quần áo, cứ vẽ cả một ngày.

Giang Oản Oản là người vẽ đã vẽ đến mức tay bị chuột rút, còn mấy tiểu tử làm mẫu và A Nguyệt cũng đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích.

Giang Tư Nguyệt than thở: "Mệt hơn cả đệ tập luyện."

Đoàn Đoàn nằm sấp trên tấm thảm trước lò sưởi, giọng nói uể oải truyền đến: "Con thà đi học thuộc mười bài thơ còn hơn!"

Nhị Oa mệt mỏi và buồn ngủ dựa vào ghế sô pha: "Cháu buồn ngủ quá."

Người duy nhất trong nhà còn tràn đầy năng lượng chỉ có Đô Đô, nó được Giang Tư Nguyệt bế suốt nên thỉnh thoảng lại ngồi trên vai người ta nghịch ngợm chơi rất vui vẻ, chẳng giống như mấy người khác phải cố gắng duy trì tư thế.

Tần mẫu nhìn mọi người như vậy, vội vàng bưng một ấm trà và một đĩa bánh táo đỏ đặt lên bàn trà: "Ôi chao, đừng nằm ườn ra nữa, mau ăn một chút, uống chút trà, cơm nước một lát nữa là xong. Hôm nay ăn cơm xong, các con nghỉ sớm đi."

Giang Tư Nguyệt là người đầu tiên rót một tách trà uống, mấy tiểu tử khác cũng lần lượt lấy một miếng bánh táo đỏ ăn.

Tuy Giang Oản Oản mệt nhưng nhìn thành quả trên bàn vẫn rất hài lòng, không uổng công họ vất vả cả một ngày hôm nay.

Trên bức tranh, Giang Tư Nguyệt cao quý lạnh lùng, Đô Đô ngồi trên vai cậu ta như một con vật nhỏ, ngây thơ đáng yêu, khiến cho sự cao quý lạnh lùng của cậu ta lại nhuốm một chút hơi thở của thế gian.

Nhị Oa nắm tay cậu ta với vẻ mặt vui mừng, tiểu oa trắng trẻo như một tiểu tiên đồng, còn Đoàn Đoàn ngồi trước mặt Giang Tư Nguyệt, hai tay chống cằm, miệng hơi nhếch lên, một cây bút nằm ngang trên miệng cậu bé trông vừa đáng yêu vừa hơi tinh nghịch.

Giang Oản Oản càng nhìn càng hài lòng, không tệ! Hoàn hảo!

Mấy ngày sau, Giang Tư Nguyệt cố ý mặc bộ đồ đông mới sắp ra mắt, bế Đô Đô cũng đang mặc đồ mới đi dạo một vòng quanh tiệm sách và rạp hát.

Những người hâm mộ thường xuyên túc trực ở hai nơi này nhìn cậu ta mặc đồ mới, dáng vẻ trông cao quý khiến họ đều bị mê hoặc.

"Hôm nay Tư Nguyệt mặc đồ đẹp quá! Còn nữa! Hài tử mà huynh ấy đang bế là ai vậy? Đáng yêu quá! Ta... Chúng ta mà mua được bộ đồ như vậy thì tốt biết mấy!"

"Ngươi là nữ nhân mua đồ nam làm gì? Nhìn bộ đồ trên người huynh ấy là biết chất liệu chắc chắn rất đắt, mua về không mặc chẳng phải phí tiền sao."

"Không không không! Cho dù không mặc, ta cũng có thể mua về cất, chỉ cần mỗi ngày nhìn ngắm, tâm trạng sẽ tốt lên!"

...

Hai nữ nhân nhìn Giang Tư Nguyệt đi xa thì thầm bàn tán.

Bên này, Giang Tư Nguyệt dẫn Đô Đô mặc quần áo mới nhàn nhã đi dạo một vòng, còn bên ngoài cửa tiệm may sẵn đã dán bức họa báo mà Giang Oản Oản vẽ mấy hôm trước, ngoài bức đó ra còn có nhiều bức họa báo nhỏ hơn, trên họa báo là Giang Tư Nguyệt mặc những bộ quần áo mới kiểu dáng khác nhau, có khi thì cao quý nho nhã, có khi thì dịu dàng đạm bạc, có khi thì lạnh lùng như không vướng bụi trần.

Họa báo vừa dán lên đã thu hút từng nhóm khách, mà mỗi bộ quần áo cùng kiểu với Giang Tư Nguyệt đều bán với giá cao hơn bốn năm mươi lượng, quần áo hài tử cũng bán hơn hai mươi lượng nhưng khách nhân vào đều lần lượt mua hết, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tất cả các mẫu mới đều bán hết sạch!

"Oản Oản, A Nguyệt, còn mấy tiểu tử thật lợi hại, con xem, chỉ vẽ cho chúng vài bức tranh mà cửa tiệm nhà ta đã làm ăn phát đạt thế này! Chỉ một ngày, thế mà... Thế mà đã kiếm được mấy nghìn lượng bạc! Trước kia chúng ta phải bán cả tháng mới có được nhiều tiền như vậy!"

Tần mẫu nhìn vào rương đầy ngân phiếu và bạc lẻ không ngừng cảm thán, nhìn Giang Oản Oản, Giang Tư Nguyệt và Đô Đô bằng ánh mắt càng thêm từ ái hiền hòa.

Giang Oản Oản nhìn vào chiếc hộp nhỏ trong tay bà nói: "Đương nhiên rồi! Chủ yếu vẫn là công lao của A Nguyệt nhà ta! Đệ ấy đúng là một tiểu vương tử bán hàng!"

"Tiểu vương tử!" Đô Đô nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, lặp lại.

Giang Tư Nguyệt đứng bên cạnh mỉm cười nhàn nhạt nhưng không nói gì, chỉ là ý vui mừng trong mắt không sao che giấu được.

Tần Tĩnh Trì theo Tần phụ và Giang Hiền Vũ bước vào tiệm may thì nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của mọi người.

Tần Tĩnh Trì xoa đôi tay lạnh cóng: "Mọi người đang nói gì vậy? Sao lại vui vẻ thế?"

Giang Oản Oản nhìn hắn, vội vàng bước tới nắm lấy đôi tay hắn vào lòng bàn tay mình, nàng vừa xoa cho hắn ấm lên vừa cười nói: "Nương và những người khác là quá kích động, hôm nay quần áo mới của chúng ta đã bán hết sạch! Không còn một bộ nào! Chỉ một ngày đã kiếm được mấy nghìn lượng bạc! Làm sao mà không vui cho được!"

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc thốt lên: "Nhiều vậy sao? Vốn ta còn tưởng giá nàng định hơi cao, sẽ chẳng có mấy người chịu mua."

Giang Oản Oản đắc ý cười: "Thiếp có kinh nghiệm mà, có A Nguyệt ở đây, bao nhiêu mẫu mới cũng không lo ế!"

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi sau này Giang Tư Nguyệt nổi tiếng hơn, trở thành minh tinh thực thụ của thời đại này, đến lúc đó, mới thực sự là kiếm tiền đầy túi.

Không chỉ vậy, trên đời này có biết bao ngành nghề, đợi sau này cậu ta giống như minh tinh thời hiện đại, tùy tiện nhận lời quảng cáo cho cửa tiệm nào cũng có thể kiếm được rất nhiều bạc!

Nhưng hiện tại vẫn chưa đến bước đó, Giang Oản Oản có nói như vậy thì mọi người cũng sẽ không tin.

Nhưng chuyện sau này, ai mà nói trước được chứ?

"Được rồi, không lạnh nữa." Tần Tĩnh Trì nắm tay nàng, nhẹ nhàng sờ mặt nàng: "Nàng cảm nhận xem, có phải không?"

Giang Oản Oản bị bàn tay lạnh ngắt của hắn làm run lên, nàng trừng mắt nhìn hắn: "Nói bậy! Tay chàng không có sức thuyết phục gì cả!"

Tần Tĩnh Trì vội chuyển sang chuyện khác: "Ôi, không phải ta sợ làm lạnh tay nàng sao? Đúng rồi, theo lời nàng và nương, ta với cha và nhạc phụ đã mua đồ xong rồi, gà vịt cá thịt đều đã chuyển về nhà, còn rau thì nhà mình cũng trồng trong nhà kín, còn muốn mua gì nữa thì mọi người đi cứ chọn thêm!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 319: Chương 319



Giang Oản Oản gật đầu: "Thiếp biết rồi, lát nữa thiếp đi!"

Còn hai ba ngày nữa là đến Tết, hôm nay vì bận bán quần áo mẫu mới, nàng với Tần mẫu và Lý Tam Nương đều bận rộn không có thời gian nên Giang Oản Oản đặc biệt dặn Tần Tĩnh Trì đi mua đồ Tết.

"Đúng rồi, pháo hoa mà mấy tiểu tử muốn, chàng đã mua chưa? Không mua là chúng giận đấy!"

"Mua rồi mua rồi! Hai tiểu tử này của chúng ta, ta nào dám chọc giận chứ? Đương nhiên phải nghe lời chúng, bảo mua gì thì mua nấy!"

"Vậy mới được!"

Cả ngày Đô Đô không gặp Tần Tĩnh Trì, vừa nhìn thấy hắn đã vội đưa tay ra: "Cha ơi! Bế bế!"

Lúc này cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng thoát khỏi biển khổ, vội đưa tiểu oa sang cho Tần Tĩnh Trì.

Tuy Đô Đô đã biết đi nhưng cũng không đứng được bao lâu, hơn nữa lại là tiểu tử thích được bế, đặc biệt thích nằm trong lòng Giang Tư Nguyệt.

Vì vậy, đối với Giang Tư Nguyệt mà nói, tuy không đến nỗi "Khổ không thể tả" để hình dung nhưng bế nó quả thực khiến cánh tay đều tê.

Đợi Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô vào lòng, Tần mẫu nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi, nhà chỉ còn Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử, trời tối rồi, phải về sớm mới được."

Về đến nhà, trời đã tối đen nhưng trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vừa vào cửa đã cảm thấy một luồng hơi ấm.

Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi trước lò sưởi, kê chiếc bàn gấp nhỏ viết chữ.

Than củi trong lò sưởi được chúng đốt rất nhiều.

Thấy họ mở cửa bước vào, mấy tiểu tử vội đứng dậy.

Cẩu Đản nói: "Thúc thẩm, thúc thẩm mau đến lò sưởi sưởi ấm đi! Chúng cháu đốt lửa to lắm!"

"Đều là Cẩu Đản ca thêm than củi!" Đoàn Đoàn bổ sung.

Nhị Oa và Tiểu Bảo gật đầu phụ họa, đồng thanh nói: "Đúng vậy!"

Mọi người thay giày xong, mỉm cười đi tới xoa đầu mấy tiểu tử thì họ lập tức bị chúng kéo ngồi xuống trước lò sưởi.

Đô Đô rúc vào trong áo trước n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì với đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không giống như đang lạnh.

Tần Tĩnh Trì bế nó ra khỏi lòng, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nhỏ của nó: "Ngồi ngoan ngoãn cho ấm áp nào."

Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử kia quen đường quen lối đi pha trà bưởi, bưng một đĩa bánh gạo nếp của hôm qua tới.

"Nào! Uống trà, trà nóng đây! Bánh gạo nếp được Cẩu Đản ca hấp lại rồi, nóng hổi đây!"

Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống, vừa rót trà cho họ vừa nói.

Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn: "Các con có ăn gì chưa? Chắc đói lắm rồi?"

Đoàn Đoàn cười tít mắt lắc đầu: "Con không đói!"

Tiểu Bảo ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn, ôm lấy một cánh tay của Giang Oản Oản: "Thẩm, chúng con ăn nhiều đồ ăn vặt lắm, đều là Đoàn Đoàn ca cho chúng con nên không đói chút nào, còn có cả thịt khô mà cha nương con mang tới sáng nay nữa! Chúng con ăn nhiều lắm!"

Giang Oản Oản cúi đầu véo nhẹ má cậu bé: "Vậy thì được, vậy chúng ta làm cơm tối muộn một chút."

Than củi trong lò sưởi cháy bập bùng, nến sáng trưng, cả nhà quây quần bên nhau khiến hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng.

Tiếng cười nói vui vẻ của đám tiểu tử theo khe cửa bay ra ngoài, bị tiếng gió hú bên ngoài cuốn đi rất xa…

Năm năm sau.

Những năm gần đây, thôn Tần gia đã xây dựng thêm mấy con đường đá bằng phẳng và rộng rãi.

Những ngôi nhà ngói lớn trong thôn san sát nhau dọc theo các con đường, hai bên đường còn trồng đủ loại cây xanh quanh năm, tường rào của mỗi nhà đều bày đầy những chậu hoa đủ màu sắc vào buổi sáng mùa hè, hương hoa hòa quyện trong ánh nắng ấm áp, ấm áp và dễ chịu.

Đột nhiên, một bóng người nhỏ bé nhanh chóng lướt tới từ cuối con đường đá.

Kim Thị đang tưới nước cho chậu cây trong sân thì thấy bóng người nhỏ bé đó nhanh chóng trượt tới, nàng ta cười nói: "Đô Đô, sớm thế này đã đi chơi rồi sao? Ăn sáng chưa? Thẩm nấu mì trứng rồi vào ăn một chút đi! Cẩu Đản ca của con bảo ngon lắm đấy!"

Chẳng mấy chốc, một bóng người nhỏ bé mặc áo xanh trắng, đầu buộc tóc đuôi ngựa bằng dải lụa xanh chậm rãi dừng lại ở cửa sân.

Chỉ thấy Đô Đô đạp một chân lên chiếc ván trượt yêu thích của nó, đang cười tít mắt nhìn Kim Thị, nó còn để lộ ra một hai răng nanh nhỏ: "Thẩm, con không ăn đâu, con đã ăn ở nhà rồi!"

"Vậy có muốn ăn kẹo không? Hôm qua thẩm mới làm kẹo hạnh phúc, thẩm gói cho con một ít, đợi chút nhé!" Nói rồi Kim Thị đặt bình tưới xuống, nhanh chóng vào nhà.

Đô Đô lau mồ hôi, ngoan ngoãn đợi ngoài sân, cho đến khi túi áo đầy kẹo hạnh phúc thì nó mới hài lòng đạp ván trượt đi.

Đô Đô ngậm một viên kẹo hạnh phúc thơm ngọt trong miệng, híp mắt mỉm cười, chẳng mấy chốc, nó đã trượt ván trượt dừng lại trước cửa nhà mình.

"Cha! Nương! Con về rồi!"

Tần Tĩnh Trì đang ngồi trong sân khắc đồ liếc nhìn nó rồi chậm rãi nói: "Ngày thường đi học viện không thấy con dậy sớm thế này, hôm nay được nghỉ ngơi thì lại dậy sớm hơn cả gà nhà chúng ta!"

Đô Đô một tay ôm ván trượt của mình mà cười híp mắt chạy đến sau lưng hắn, tay còn lại vòng qua ôm lấy cổ hắn: "Không phải con đi thử ván trượt mới của con sao!"

Tần Tĩnh Trì cố sức kéo tay trên cổ mình ra: "Con siết cổ cha con rồi! Tiểu tử không biết nặng nhẹ!"

"Ôi chao, con nhẹ lắm, đúng rồi!" Đô Đô giơ ván trượt trong tay lên: "Đa tạ cha đã làm cho con ván trượt mới, con thích lắm!" Nói xong nó lập tức hôn mạnh lên mặt Tần Tĩnh Trì một cái.

Tần Tĩnh Trì véo má nó: "Được rồi, đừng làm phiền cha ở đây nữa, tự đi chơi đi!"

Đô Đô gật đầu, chạy một mạch vào nhà.

Chỉ thấy trên tường trong nhà treo đầy tranh của Giang Tư Nguyệt, Đô Đô đặt ván trượt của mình nghiêng bên tường rồi vẫy tay với bức tranh trước mặt: "Tiểu cữu!"

Giang Oản Oản từ trên lầu đi xuống, thấy cảnh này thì bất đắc dĩ nói: "Con chào tiểu cữu như vậy, tiểu cữu cũng không biết đâu! Còn không bằng học hành cho tốt, cố gắng sớm ngày viết thư cho tiểu cữu của con thì hơn!"

Nói ra cũng lạ, hai tiểu tử trong nhà này, Đoàn Đoàn thì lại có thiên phú về việc học hành, còn Đô Đô thì chẳng thấy có thiên phú gì về phương diện này. Ngược lại rất thích theo Trương Đại Trụ học võ và đặc biệt thích trượt ván, trượt ván đến mức sắp trượt ra cả hoa rồi, dù là đường dốc đến mấy, nó cũng có thể trượt một mạch, còn có thể nhảy lên nhảy xuống khiến Giang Oản Oản nhiều phen thót tim.

Đô Đô cầm cốc của mình uống một ngụm nước lớn, nó thở dài khoan khoái rồi nói với Giang Oản Oản: "Ai nói con không biết viết, lần trước con đã viết thư cho ca ca rồi, hôm nay con sẽ viết cho tiểu cữu!"

"Ừ..." Giang Oản Oản nhịn cười, đưa phong thư trên bàn trà cho nó: "Vừa hay ca ca của con đã hồi thư cho con, con đọc thử xem."

Đôi mắt Đô Đô lập tức sáng lên, chạy đến ngồi phịch xuống ghế sô pha rồi nhấc hai chân gác lên tay vịn bên cạnh ghế sô pha để người ngả ra sau, đầu trực tiếp gối lên hai chân Giang Oản Oản, đúng là dáng vẻ của một công tử bột.

Tiếp đó nó vội mở thư ra chậm rãi đọc.

Đọc một lúc, nó thở dài: "Ôi, ca ca thật là không đáng yêu chút nào! Mỗi lần viết thư cho con đều chỉ biết mắng con!"

Giang Oản Oản mím môi: "Ca ca con nói cũng không sai, lần trước con gửi thư cho ca ca không phải toàn là lỗi chính tả sao? Ca ca mắng con cũng là chuyện bình thường!"

Đô Đô đột ngột lật người ngồi dậy: "Ôi, cũng đúng, vậy nên..." Nó nhìn Giang Oản Oản nghiêm túc nói: "Sau này viết thư cho ca ca thì nương và cha giúp con viết, con chỉ viết cho tiểu cữu thôi, tiểu cữu chắc chắn sẽ không chê con đâu!"

Nói xong, nó lại nằm xuống, buồn rầu nói: "Ôi chao, tiểu cữu đã đi được một tháng rồi, cũng không biết khi nào mới về, con nhớ cữu ấy quá!"

Giang Oản Oản nói: "Cữu ấy đến huyện Lận Lan, nơi đó cách kinh thành không xa, đợi cữu ấy diễn xong, không chừng còn đến kinh thành thăm ca ca của con nữa, muốn về thì sợ rằng còn phải mười mấy ngày nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back