Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 380: Chương 380



Triệu Lão Tam quen biết Cẩu đồng tri, cho người vào trường.

Cẩu đồng tri vào trường, liền thấy rất nhiều con đang chơi ở trong sân, mà ông hỏi một tiếng, liền có người chỉ đường cho hắn: "Cẩu tiên sinh ở bên kia."

"Cẩu tiên sinh?" Cẩu đồng tri hoang mang.

Những học sinh này không quen biết Cẩu đồng tri, nhưng bọn họ thật sự rất thích Cẩu Anh: "Đúng vậy, hắn là tiên sinh của chúng ta!"

"Cẩu tiên sinh rất lợi hại, dạy chúng ta rất nhiều thứ!"

"Cẩu tiên sinh cái gì cũng biết!"

Cẩu đồng tri hoài nghi mình nghe nhầm, con trai ông nào có bản lĩnh như vậy!

Nhưng những người này trông thật tâm thật ý...

Xem ra Lê Thanh Chấp nói đúng, con trai ông ở lại huyện Sùng Thành, sẽ rất nghe lời, rất ngoan ngoãn...

Cẩu đồng tri nghĩ như vậy, liền thấy quản gia mà ông sắp xếp đến chăm sóc Cẩu Anh đi tới.

Vị quản gia này nhìn thấy Cẩu đồng tri rất vui mừng, mang Cẩu đồng tri đi tìm Cẩu Anh.

Cẩu Anh vừa dùng bữa tối xong, chưa kịp lên giường nghỉ, cửa phòng cũng chưa cài then. Quản gia cất tiếng gọi "Thiếu gia", rồi cùng Cẩu Đồng tri đẩy cửa bước vào. Trước mắt họ là một tấm bình phong, vòng qua bình phong, thấy Cẩu Anh đang nằm sấp trên giường.

Cậu thiếu niên vẫn thường được người ta cung kính gọi bằng "Tiên sinh" giờ đang úp mặt trên chăn, cũng chẳng biết đang làm gì… Cẩu Đồng tri không nhịn được hỏi: "Con đang làm gì thế?"

"Ấp gà con ạ!" Cẩu Anh vừa nói vừa khựng lại: "Cha?"

Sao cha lại đột ngột đến đây?

Cẩu Anh ngượng chín mặt, đúng lúc này, hắn cảm thấy quả trứng dưới bụng mình động đậy.

Cẩu Anh kêu lên một tiếng, nhìn hai quả trứng gà đã ấp mấy ngày nay.

Vừa rồi… hình như một quả trứng đã động đậy?

Cẩu Anh mở chiếc hộp gỗ có lỗ thông hơi, vén lớp bông mềm ra, thấy trên vỏ quả trứng đã xuất hiện một vết nứt.

Chuyện này… chuyện này…

Hắn chắc chắn không làm vỡ trứng, nếu vậy… là gà con sắp nở rồi?

"Con ấp được gà con rồi!" Cẩu Anh reo lên.

Cẩu Đồng tri: "..."

Con trai mình ở huyện Sùng Thành rốt cuộc làm gì thế này, sao lại đi ấp trứng gà?

Thôi được, chuyện này cũng có điềm báo trước.

Từ khi quyển Quỳnh Độc Du Ký xuất bản, rất nhiều người đã thử làm những việc được viết trong đó…

Nhưng ông không ngờ con trai mình lại thực sự ấp nở được gà con.

Cẩu Đồng tri chưa từng thấy gà con nở, vô cùng tò mò, ông tiến lại gần, xem gà con đang cố gắng mổ vỏ trứng.

Ông rất muốn giúp gà con, nhưng Cẩu Anh nói không được giúp… ông chỉ đành bảo quản gia thêm vài cây nến, ngồi bên cạnh từ từ xem.

Đúng lúc gà con của Cẩu Anh phá vỏ chui ra, thì một trong hai quả trứng của Tiền Trường Sinh cũng có động tĩnh…

Một ổ gà con, thường không nở cùng lúc, thông thường có con sớm con muộn, thậm chí có thể chênh lệch hai ba ngày.

Vì vậy, đêm đó, tổng cộng chỉ có ba con gà con nở, con còn lại là do Thường Chiêm và Thường Thúy ấp.

Nhưng dù sao, những người chứng kiến gà con nở ra đều vô cùng xúc động.

Tiền Trường Sinh đã khóc, mắt đỏ hoe nói với Tiền nhị phu nhân vừa nhận được tin đến tìm hắn: "Mẹ, đây là gà con con ấp ra, sau này mẹ nhất định phải đối xử tốt với nó…"

Hắn sợ sau khi mình qua đời, sẽ không có ai chăm sóc gà con này.

Chú gà con lông xù này thật đáng yêu, hắn phải nuôi nó lớn, lo cho nó đến cuối đời.

"Con trai yên tâm." Tiền nhị phu nhân ôm con trai khóc nức nở.

Lê Thanh Chấp hôm sau mới biết tối qua có gà con nở.

Và ngày hôm đó, năm con gà con còn lại cũng lần lượt phá vỏ chui ra.

Nhà bọn họ bỗng dưng có thêm tám con gà con, thật đáng yêu.

Chỉ là… những con gà con này được những người khác nhau ấp nở, ai cũng cho rằng gà con mình ấp ra là đặc biệt, sợ lẫn lộn với gà của người khác nên không muốn nuôi chung, cứ khăng khăng nuôi riêng trong phòng mình.

À, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao thì không phân biệt, hai con gà được nuôi chung.

Lê Thanh Chấp: "..."

Nếu cứ nuôi như vậy, nhà hắn chẳng phải sẽ toàn phân gà sao?

Lê Thanh Chấp không chịu nổi chuyện này, hắn bèn cho người dựng chuồng gà, thuyết phục Lê Đại Mao bọn họ đem gà nuôi trong chuồng.

Gà con rất dễ chết, sợ gà con gặp vấn đề, Lê Thanh Chấp còn dùng dị năng giúp bọn họ kiểm tra tình trạng của gà con…

Đám Lê Đại Mao xem gà con như con mình mà nuôi, cuối cùng, người lo lắng hết thảy lại là hắn, "ông nội" của gà con.

Mà thôi, nuôi gà kiểu khoáng đạt không cần hắn tốn nhiều công sức, còn Tiền Trường Sinh và Cẩu Anh, hai thiếu gia nhà giàu này thì khác, làm ổ cho gà con cũng dùng tơ tằm mềm mại, còn đặt gà vào trong giỏ tre cho người hầu mang theo bên mình, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo…

Cẩu Đồng tri và Tiền nhị phu nhân đều rất tán thành cách làm của con trai mình!

Chỉ là Cẩu Đồng tri và Cẩu Anh, vì chuyện gà con ăn gì mà suýt nữa lại cãi nhau.

Lê Thanh Chấp trò chuyện với Cẩu Đồng tri mới biết mục đích đến đây của ông.

Cẩu Đồng tri gặp phải không ít vấn đề trong việc xử lý công vụ, vừa hay Lê Thanh Chấp trong quá trình nói chuyện với Trương tuần phủ đã học được không ít kiến thức, bèn đưa ra một số ý kiến cho Cẩu Đồng tri.

Còn về chuyện đào hoa của Cẩu Đồng tri, Lê Thanh Chấp hù dọa ông: "Đại nhân, Tấn vương vẫn luôn ghi hận Trương tuần phủ, cũng ghi hận đại nhân, sau lưng nữ nhân này, nói không chừng có người…"

Cẩu Đồng tri rùng mình, càng thêm kiên định với ý nghĩ tránh xa nữ nhân bên ngoài.

Trước khi làm tri phủ, ông nhất định phải giữ gìn hình tượng của mình, không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì!

Lê Thanh Chấp chỉ nói bâng quơ, hắn không biết, có người lúc này đang rất khó hiểu.

Tấn vương muốn gây phiền phức cho Trương tuần phủ, nhưng bên cạnh Trương tuần phủ, bọn họ không cài người vào được, cho dù cài được, cũng không moi được tin tức gì.

Nghĩ đến việc Trương tuần phủ qua lại thân thiết với Cẩu Đồng tri, lại có người nhắc nhở bọn họ, nói Trương tuần phủ rất coi trọng một thư sinh tên Lê Thanh Chấp…

Bọn họ bèn tìm người bày ra hai kế mỹ nhân.

Kết quả hai bên đều không mắc bẫy!

TBC

……

Cha của Tấn vương thuở trước từng là nhiếp chính vương nắm giữ quyền lực tối cao, bản thân hắn ta cũng nhiều năm được xem là Thái tử đương nhiên…

Tuy hiện giờ thế lực đã suy yếu, nhiều kẻ thuộc phe cánh Tấn vương ngày trước bắt đầu tính toán đường lui, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa.

Dưới trướng Tấn vương, vẫn còn không ít người.

Năm ngoái, khi nhà họ Lâu gặp chuyện, sau khi Trương tuần phủ thăng quan, Tấn vương liền muốn phái người đối phó với Trương tuần phủ, thậm chí còn muốn ám sát ông.

Nhưng mưu sĩ và tâm phúc của hắn ta đã cùng nhau can ngăn.

Cả triều đều biết Trương tuần phủ đắc tội với Tấn vương, lúc này nếu Trương tuần phủ xảy ra chuyện, Tấn vương chắc chắn sẽ khiến muôn người phẫn nộ!

Bấy giờ, những người bên cạnh Tấn vương đều khuyên hắn ta nên hành sự kín đáo, tìm cách lấy lại sự sủng ái của Hoàng thượng.

Còn Trương tuần phủ… đợi Hoàng thượng băng hà, Tấn vương đăng cơ, chẳng phải muốn xử lý thế nào cũng được sao?

Vì vậy, cuối cùng Tấn vương chỉ cài cắm một vài người bên cạnh Trương tuần phủ, chứ không làm gì nhiều.

Nhưng điều không ngờ tới là, sau khi Tấn vương khiêm tốn một thời gian, vừa mới lấy lại được sự chú ý của Hoàng thượng, lại xuất hiện một cuốn “Đào Hoang Lục”, vạch trần chuyện lũ lụt ở phủ Ngọc Khê bảy năm trước, giáng cho Tấn vương một đòn chí mạng.

Cuốn “Đào Hoang Lục” này, là do nhà họ Thẩm, một thương gia giàu có nương nhờ Lữ Khánh Hỉ, in ấn rồi mang đến kinh thành, mà theo tin tức người của Tấn vương điều tra được… bản thảo của cuốn sách này, là do Trương tuần phủ đưa cho nhà họ Thẩm.

Người của bọn họ không tra ra được thân phận của Quỳnh Độc Tán Nhân, nhưng Quỳnh Độc Tán Nhân… người này cho dù không phải là Trương tuần phủ, thì cũng có quan hệ mật thiết với ông!

Tấn vương hận Trương tuần phủ thấu xương, lại muốn g.i.ế.c ông, nhưng vẫn bị người bên cạnh ngăn cản.

Giữa lúc sóng gió này mà đi ám sát Trương tuần phủ, chẳng phải là muốn phe cánh Tấn vương sụp đổ nhanh hơn sao?

Những người này khuyên Tấn vương tạm thời nhẫn nhịn, rồi lại hiến kế, nói là có thể gây khó dễ cho người bên cạnh Trương tuần phủ, tìm chút phiền phức cho ông.

Còn về việc chọn ai để gây khó dễ…

Sau khi Trương tuần phủ thăng quan, đã hết sức tiến cử vị huyện lệnh cũ của huyện Sùng Thành làm tri phủ phủ Hòa Hưng, nghe nói lúc trước chuyện ở huyện Lâm Hồ, ban đầu Trương tuần phủ cũng phái Cẩu đồng tri này đi điều tra…

Hiện giờ ai ai cũng biết, Cẩu đồng tri này là người của Trương tuần phủ, nếu ông làm chuyện trái pháp luật, ví dụ như xét xử oan sai, tham ô nhận hối lộ, hoặc cưỡng đoạt dân nữ… thì Trương tuần phủ, người hết lòng tiến cử ông, để ông từ huyện lệnh thăng lên làm đồng tri, cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Sau khi Tấn vương gửi thư cho người của mình ở tỉnh Giang An, những người đó lập tức bắt tay vào việc đào hố chôn Cẩu đồng tri.

Nhưng hố không dễ đào như vậy, nhất là người của bọn họ ở phủ Hòa Hưng, đã bị dọn sạch.

Lại lại ở phủ Hòa Hưng, bọn họ cũng mua chuộc được vài người, nhưng những người đó chỉ bằng lòng cung cấp cho họ một số tin tức về Cẩu đồng tri, chứ không chịu làm chuyện trái pháp luật.

Họ đang sống những ngày tháng yên ổn, nào muốn làm chuyện xấu rồi bị c.h.é.m đầu.

Người của Tấn vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dùng mỹ nhân kế với Cẩu đồng tri.

Theo tin tức bọn họ dò la được, Cẩu đồng tri chỉ có một người vợ.

Vợ của Cẩu đồng tri tuổi đã không còn trẻ lại còn đang mang thai, nhưng ông vẫn không nạp thiếp.

Rõ ràng, ông thích kiểu phụ nữ như vậy.

Vì vậy, bọn họ đặc biệt tìm một người phụ nữ trẻ đẹp hơn vợ của Cẩu đồng tri, nhưng cách cư xử lại tương tự, để nàng ta tiếp cận Cẩu đồng tri.

Kết quả… Cẩu đồng tri lại không chịu!

Ông thích vợ mình đến vậy sao?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 381: Chương 381



Ngoài việc cài người cho Cẩu đồng tri, người của Tấn vương còn nhắm vào Lê Thanh Chấp.

Ban đầu, Lê Thanh Chấp chỉ là một tú tài nhỏ bé, bọn họ căn bản không để vào mắt, nhưng người bọn họ chiêu mộ ở phủ Hòa Hưng đưa lên một số sách, kể một số chuyện về Lê Thanh Chấp.

Theo lời người này, Lê Thanh Chấp rất được Trương tuần phủ và Cẩu đồng tri coi trọng, con trai của Cẩu đồng tri còn được nuôi dưỡng ở nhà hắn, ngoài ra, Lê Thanh Chấp còn viết một số sách, đều là nịnh hót Trương tuần phủ và Cẩu đồng tri.

Cách đây không lâu, Nhà in họ Thẩm xuất bản “Tuyển Tập Truyện Thiếu Nhi” do Lê Thanh Chấp viết, nghe nói có liên quan đến Trương tuần phủ.

Nếu cài người bên cạnh người này, nói không chừng có thể gây chút phiền phức cho Trương tuần phủ và Cẩu đồng tri.

Còn về việc làm thế nào để cài người bên cạnh Lê Thanh Chấp, chắc chắn vẫn phải dùng mỹ nhân kế.

Đáng tiếc Lê Thanh Chấp không ra khỏi nhà!

Phần lớn thời gian Lê Thanh Chấp đều ở nhà và trường học của hắn, hầu như không ra ngoài, bọn họ không có cơ hội ra tay, chỉ đành nghe theo ý kiến của thuộc hạ, phái người đi quyến rũ cha của Lê Thanh Chấp.

Kết quả… ngay cả cha của Lê Thanh Chấp, một lão già ế chổng vó cũng không mắc câu.

Người của Tấn vương thật sự có chút tức giận.

Hồng Huy càng tức giận hơn.

Người của Tấn vương tìm được một số trợ thủ ở phủ Hòa Hưng, cũng thật trùng hợp, trong số những người này, có Hồng Huy.

Năm ngoái sau kỳ thi huyện, Hồng Huy bị tước bỏ công danh, nhưng vì nhà họ Hồng đưa đủ bạc, hắn ta không phải ngồi tù.

Mất mặt lớn như vậy, lại còn gặp phải chuyện này… Hồng Huy không thể ở lại huyện Sùng Thành, liền rời khỏi huyện Sùng Thành, nương nhờ một vị quan đã cáo lão hồi hương, giúp làm một số việc không thể đưa ra ánh sáng, ví dụ như cho vay nặng lãi.

Trong thời gian đó, hắn ta quay lại huyện Sùng Thành một chuyến, còn để mắt tới Phương Tử Tiến, muốn Phương Tử Tiến làm thuộc hạ cho mình, muốn dùng tỷ tỷ của Phương Tử Tiến để lấy lòng người khác, leo lên quan hệ.

Đáng tiếc tỷ tỷ của Phương Tử Tiến đã nhảy sông tự vẫn, chỉ còn mỗi Phương Tử Tiến đến nương nhờ hắn ta.

Hồng Huy giúp vị lão đại nhân kia làm việc rất tốt, người của Tấn vương thiếu người, vị lão đại nhân kia liền tiến cử hắn ta.

Hắn ta xúi giục người của Tấn vương đi đối phó với Lê Thanh Chấp, còn đích thân chạy một chuyến đến huyện Sùng Thành, tìm Thẩm Hủ Nương, để Thẩm Hủ Nương đi quyến rũ Lê Lão Căn.

Chỉ cần Thẩm Hủ Nương có thể gả cho Lê Lão Căn, hắn ta có rất nhiều cách để đối phó với Lê Thanh Chấp.

Không nói gì khác, trước khi Lê Thanh Chấp tham gia kỳ thi Hương mà g.i.ế.c c.h.ế.t Lê Lão Căn, là có thể khiến Lê Thanh Chấp không thể tham gia kỳ thi Hương.

Sau đó, còn có thể khống chế Thẩm Hủ Nương, để nàng ta đi quyến rũ Lê Thanh Chấp…

Nếu Lê Thanh Chấp dây dưa không rõ với mẹ kế, thì hắn xong đời!

Nhưng mà… tên Lê Lão Căn đó, sao lại không mắc bẫy?

Cũng tức giận không kém, chính là người mà Yến quận vương phái đến.

Khoảng thời gian này, một số người dưới trướng Tấn vương đã âm thầm đầu quân cho Yến quận vương hoặc tỏ ý muốn theo Yến quận vương, Yến quận vương cũng biết được một số chuyện của Tấn vương.

Ví dụ như Tấn vương định đối phó với Trương tuần phủ.

Yến quận vương lập tức cài người của mình vào trong số những người này, còn về việc muốn làm gì… đương nhiên là giúp Tấn vương đối phó với Trương tuần phủ, sau đó lại vạch trần chuyện này.

Người của Yến quận vương, thậm chí còn muốn làm lớn chuyện hơn nữa, ví dụ như xúi giục người của Tấn vương g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩu đồng tri, như vậy khi chuyện vỡ lở, Tấn vương vốn đã đang trên đà xuống dốc, sẽ không còn khả năng lật ngược tình thế!

Nhưng vẫn là câu nói đó, toan tính của bọn họ đã thất bại.

Những điều này, Lê Thanh Chấp không hề hay biết.

Lúc này hắn đang ngồi đối diện với Cẩu đồng tri, nhìn khuôn mặt đen sạm và thân hình gầy gò của Cẩu đồng tri, không khỏi cảm thán.

Khoảng thời gian này, Cẩu đồng tri e là đã rất vất vả.

Cẩu đồng tri kỳ thực rất dễ bị người khác ảnh hưởng, Cẩu phu nhân thì còn đỡ, dù bà có chút tâm cơ thích gây sự, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, tự cao tự đại sẽ không làm những chuyện không ra gì, những người phụ nữ bên ngoài thì khác.

Những người phụ nữ đó sau khi tìm mọi cách bám víu Cẩu đồng tri, chắc chắn sẽ có mưu đồ, người thân của họ cũng có thể sẽ ỷ thế h.i.ế.p người.

Không nói người khác, chỉ nói Thẩm Hủ Nương… nếu Lê Lão Căn thật sự cưới Thẩm Hủ Nương, anh em nhà Thẩm Hủ Nương, rất có thể sẽ mượn danh hắn tác oai tác quái.

Cuối cùng, những chuyện này chắc chắn sẽ tính lên đầu hắn!

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp tiếp tục hù dọa Cẩu đồng tri: “Đại nhân, Trương tuần phủ có nói riêng với ta, rằng Tấn vương gần đây hành sự có phần điên cuồng, còn cài không ít người bên cạnh ông ấy…”

Cẩu đồng tri nghe vậy giật mình.

Sau khi lăn lộn nhiều năm trên quan trường, ông phát hiện ra rằng người trên quan trường, rất nhiều chuyện không nói rõ ràng, mà chỉ “nhắc nhở” vài câu.

Những gì họ nói với người khác, có thể chỉ là một chiếc lá, nhưng dưới chiếc lá đó, có thể là cả một cái cây.

Lê Thanh Chấp nói với ông điều này, có phải là do Trương tuần phủ chỉ thị?

Trương tuần phủ có phải đang nhắc nhở ông?

Người phụ nữ đó có chút không đúng… trước đây tuy ông không thích đối phương, nhưng có người thích mình, ít nhiều cũng có chút đắc ý, nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ… ông phải đi điều tra một chút.

Cẩu đồng tri ở lại huyện Sùng Thành năm ngày.

Năm ngày này ông trò chuyện kỹ lưỡng với Lê Thanh Chấp, tiện thể cũng xem xét tình hình của con trai mình.

Con trai ông không chỉ học hành chăm chỉ ở chỗ Lý tú tài, mà còn dạy học cho học sinh của tiểu học Sùng Thành, giúp đỡ chăm sóc đám Lê Đại Mao …

Đây quả thực là đứa con trai hoàn hảo mà ông hằng mong ước!

Vậy nên… trước đây con trai ông gặp vấn đề, đều là do ông?

Khi biết vợ mình không đưa con trai đến chỗ tiên sinh mà Lê Thanh Chấp giới thiệu, ông nên kịp thời đổi tiên sinh cho con trai!

TBC

Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt.

Người của Tấn vương rất có thể đã nhắm vào ông, con trai ông ở lại huyện Sùng Thành, sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cẩu đồng tri lo lắng rời khỏi huyện Sùng Thành.

Thời gian thoắt cái đã đến ngày mười lăm tháng hai.

Ngày này Sùng Thành tiểu học được nghỉ, mấy đứa Cẩu Anh cũng được nghỉ.

Lê Thanh Chấp dậy sớm, liền thấy hai đứa con trai đứng bên cạnh chuồng gà cho gà ăn: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa ăn nhiều vào, mau lớn nhé.”

“Đại Bảo, Nhị Bảo, ta bắt giun đất cho hai đứa, hai đứa nhất định phải lớn hơn những con gà khác!”

“Đại Bảo, Nhị Bảo…”

Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao đặt tên cho hai con gà mà bọn họ ấp ra là Đại Bảo, Nhị Bảo, đối với hai con gà này, hết sức quan tâm chăm sóc, Lê Thanh Chấp còn có chút ghen tị.

Đang nói thì bên ngoài có người gõ cửa.

Lê Thanh Chấp mở cửa, liền thấy Cẩu Anh xách một cái giỏ tre đi vào: “Ta mang Kim Phụng, Ngân Phụng nhà ta đến tìm Đại Bảo, Nhị Bảo chơi.”

Cẩu Anh dùng thuốc nhuộm màu đỏ nhuộm một chỏm lông trên đầu hai con gà của mình, không sợ nhận nhầm, liền vui vẻ thả chúng vào chuồng gà của Đại Bảo, Nhị Bảo.

Thường Thúy, Triệu Tiểu Đậu và Tiền Trường Sinh, cũng đều làm dấu hiệu cho gà của mình, những con gà này ban ngày đều được nuôi chung với nhau.

Khi Tiền Trường Sinh đến, giỏ tre đựng gà con không phải do tự hắn xách, mà là do người hầu nhà họ Tiền xách, nhưng người hầu nhà họ Tiền sau khi đặt giỏ tre xuống liền rời đi, không nán lại nhà Lê Thanh Chấp lâu.

Bọn họ biết Lê Thanh Chấp không thích có người ngoài trong nhà.

“Lê huynh.” Tiền Trường Sinh vừa vào sân, liền chào hỏi từng người một.

Lê Thanh Chấp mời Tiền Trường Sinh ăn sáng, rồi lại thấy Kim Tiểu Diệp lại nhìn Tiền Trường Sinh.

Tuy ánh mắt Kim Tiểu Diệp nhìn Tiền Trường Sinh, không khác gì ánh mắt nàng nhìn Phương Cẩm Nương, nhưng Lê Thanh Chấp chưa từng bị Kim Tiểu Diệp nhìn như vậy vẫn có chút chua xót.

Tiền Trường Sinh rất nghe lời, luôn cố gắng phơi nắng.

Hiện giờ hắn quả thực đã không còn là người mặt trắng như ngọc nữa.

Nhưng mà… Tiền Trường Sinh trước đây, trông có vẻ xanh xao ốm yếu, phụ nữ nhìn thấy hắn, phần lớn là thương hại, chứ không thấy hắn anh tuấn bao nhiêu.

Bây giờ thì khác, làn da của Tiền Trường Sinh hơi đen đi một chút, khí sắc tốt hơn rất nhiều, trông lại càng ngày càng tuấn tú!

Vẫn chưa đủ đen, hắn không tin Tiền Trường Sinh phơi nắng thêm chút nữa, mà vẫn anh tuấn như vậy!

……

Lê Thanh Chấp trong lòng có chút ít cảm xúc, nhưng kỳ thực hắn rất rõ ràng, Kim Tiểu Diệp và Tiền Trường Sinh không có gì cả.

Hắn bảo Tiền Trường Sinh phơi nắng, kỳ thực cũng là vì muốn tốt cho Tiền Trường Sinh.

Tiền Trường Sinh trước kia ăn ít lại không vận động, suốt ngày ru rú trong nhà không ra ngoài, thân thể rất yếu, còn bị thiếu canxi.

Mùa đông tuy không nóng, nhưng nên phơi nắng nhiều một chút mới tốt.

Nói đến chuyện này… trước kia Tiền nhị phu nhân còn lo lắng con trai ra ngoài phơi nắng bị gió thổi sẽ sinh bệnh, kết quả thấy khí sắc con trai ngày càng tốt… bà hận không thể cho con trai ngày nào cũng phơi nắng dưới ánh mặt trời.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 382: Chương 382



Lúc này, Tiền nhị phu nhân đang nói chuyện với Tiền đại phu nhân:

“Đại tẩu, trước kia ta còn tưởng A Trực nói mình biết y thuật là nói đùa, bây giờ xem ra… y thuật của hắn có lẽ thật sự không tệ, Trường Sinh từ ngày nào cũng đến chỗ hắn, uống thuốc hắn kê, thân thể đã tốt lên rất nhiều!”

Trước kia bọn họ đã mời rất nhiều đại phu, những đại phu đó, hầu như đều tuyên án tử cho Tiền Trường Sinh, nói hắn sống không được bao lâu.

Trước năm mới, Tiền Phú Quý gửi thư cho họ, bảo họ đưa Tiền Trường Sinh rời khỏi nhà họ Tiền, đến huyện Sùng Thành tìm Lê Thanh Chấp, lúc đó Tiền nhị phu nhân đã khóc rất nhiều.

Con trai bà ngày nào cũng được nuôi dưỡng trong nhà, thân thể vẫn không tốt, thỉnh thoảng lại bệnh một trận, đường đi về phía nam xa xôi này, còn phải gặp “kẻ cướp”, con trai bà e là không sống đến được huyện Sùng Thành.

Tiền nhị phu nhân đối với nhà tiểu cô, kỳ thực có chút khó chịu.

Tuy biết không thể trách nhà tiểu cô, nhưng nếu nhà họ Tiền không có mối thân thích này, hoàn toàn có thể an ổn sống ở quê nhà.

Cha mẹ chồng bà bây giờ có lẽ vẫn còn sống, chồng bà cũng sẽ không bị què chân.

Sau khi được thông báo phải đi về phía nam, tâm trạng khó chịu của bà càng thêm mãnh liệt.

Nếu con trai bà xảy ra chuyện trên đường đi, bà nhất định sẽ hận c.h.ế.t nhà tiểu cô.

May mà con trai bà không sao!

Con trai không sao, Tiền nhị phu nhân bắt đầu tính toán những chuyện khác, ví dụ như… bà có lẽ có thể để Lê Thanh Chấp cho một đứa con trai làm con nuôi cho con trai bà?

Lý Triệu đã được minh oan, thậm chí còn trở thành vị quan tốt được mọi người ca ngợi.

Nghĩ sâu xa hơn, nếu nhà họ Tiền vẫn ở quê nhà, không mời được đại phu giỏi, nói không chừng con trai bà đã mất mạng!

Oán khí trong lòng Tiền nhị phu nhân tiêu tan không ít, khi đối mặt với Lê Thanh Chấp, thái độ cũng rất nhiệt tình.

Khoảng thời gian này, thấy con trai ngày một khỏe mạnh, bà càng nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

Tiền đại phu nhân nghe Tiền Phú Quý nói chuyện Lê Thanh Chấp luôn muốn chữa trị vết thương ở eo cho ông.

Tiền Phú Quý cảm thấy Lê Thanh Chấp không chữa khỏi được vết thương ở eo của mình, nhưng cũng cảm thấy Lê Thanh Chấp có hiếu tâm, nên không ngăn cản.

Còn chuyện của Tiền Trường Sinh… Lê Thanh Chấp chắc chắn sẽ không hại Tiền Trường Sinh, Tiền Phú Quý rất yên tâm về điều này.

Tiền đại phu nhân nói: “Nếu thật sự có tác dụng, vậy thì tốt quá! A Trực có giúp lão Tiền chữa trị vết thương ở eo, biết đâu thật sự có thể chữa khỏi.”

Tiền nhị phu nhân nói: “Nhất định được!”

Tiền đại phu nhân lại nói: “Chúng ta đến đây cũng đã được một thời gian rồi, ngày mai chúng ta cùng đến Kim Diệp tú phường, làm quen với Tiểu Diệp nhé? Sau này cũng có thể qua lại với nhau.”

Tiền nhị phu nhân lập tức đồng ý.

Tiền nhị phu nhân thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhọn, lúc Tiền đại phu nhân mới gặp bà, bà còn có vẻ yếu đuối mỏng manh…

Lúc đó Tiền đại phu nhân có chút lo lắng, sợ bà khó chung đụng.

Những tiểu thư khuê các mà bà từng tiếp xúc, đều khinh thường thương nhân, còn thích nói vài câu thơ văn gì đó…

May mà Tiền nhị phu nhân không phải người như vậy, tuy bà biết chữ, nhưng không thích đọc thơ từ, ngược lại thích ăn đủ loại mỹ thực, có chút lười biếng lại có chút tham ăn.

Đáng tiếc Tiền Trường Sinh thân thể không tốt, Tiền nhị phu nhân cả ngày vùi đầu chăm sóc con trai, cũng không có tâm trạng đi tìm kiếm mỹ thực.

Nhưng gần đây thân thể Tiền Trường Sinh đã tốt hơn một chút… Tiền nhị phu nhân mỗi ngày đều sai người đi mua đồ kho của Tuyệt Vị Trai, lại khiến bản thân béo lên một chút.

Hai chị em dâu đang nói chuyện, một chiếc thuyền lặng lẽ tiến vào sân, Tiền Phú Quý đến.

Tiền Phú Quý sau khi xuống thuyền, nhìn thấy cách ăn mặc của Tiền đại phu nhân, liền ngẩn người: “Phu nhân nàng… sao lại ăn mặc như vậy?”

Tiền Phú Quý thời trẻ từng đọc sách, còn muốn thi tú tài, nên nhà họ Tiền không vội vàng cưới vợ cho ông.

TBC

Mãi đến khi ông hơn hai mươi tuổi, quyết định từ bỏ khoa cử không đọc sách nữa, nhà họ Tiền mới bắt đầu tìm người mai mối cho ông.

Tiền đại phu nhân cả ngày quanh quẩn bên nhà họ Tiền, ai cũng biết rõ tâm ý của bà, hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối… Tiền đại phu nhân cuối cùng cũng được gả cho Tiền Phú Quý như nguyện.

Mà lúc đó, Tiền đại phu nhân mới mười lăm tuổi, còn Tiền Phú Quý đã hai mươi hai tuổi.

Tiền đại phu nhân nhỏ hơn Tiền Phú Quý bảy tuổi, năm nay bốn mươi ba tuổi.

Tiền Phú Quý tướng mạo anh tuấn, trông cũng trẻ trung, Tiền đại phu nhân vì muốn xứng đôi với ông, trước kia luôn ăn mặc trẻ trung.

Bà không sinh con, nhà họ Tiền lại rất giàu có, nên cũng không quá già dặn. Tiền đại phu nhân tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông lại như phụ nữ ba mươi tuổi.

Ngược lại là Tiền nhị phu nhân, vì phải lo lắng cho con trai nên có phần già dặn, trông còn già hơn cả Tiền đại phu nhân.

Nhưng Tiền nhị lão gia cũng già dặn hơn Tiền Phú Quý, nên vợ chồng hai người cũng không nói gì nhau.

Nhưng hôm nay… Tiền đại phu nhân mặc quần áo già dặn, trên đầu còn buộc khăn trán…

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nếp nhăn vẫn rất ít, nhưng lại khiến người ta cảm thấy, bà đã già đi rất nhiều.

Tiền Phú Quý có chút không quen.

Tiền đại phu nhân nói: “Ta sắp làm bà nội rồi, tự nhiên không thể ăn mặc như trước kia nữa.”

Bà định đi làm quen với Kim Tiểu Diệp, gặp Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao.

Nếu bà ăn mặc quá trẻ trung… làm sao có thể để Kim Tiểu Diệp gọi bà là tỷ tỷ được!

Bà còn phải dỗ dành Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao gọi bà là bà nội!

Nói đến, những người cùng tuổi với bà, rất nhiều người đã làm bà nội hoặc bà ngoại rồi, họ đều ăn mặc như vậy.

Tiền Phú Quý: “…”

Ông có nên ăn mặc già dặn một chút không?

Thôi được rồi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Tiền Phú Quý gọi tâm phúc đến, bảo tâm phúc đi tìm Lê Thanh Chấp và Tiền Trường Sinh:

“Bảo bọn họ nhanh chóng đến đây.”

Ông có chuyện quan trọng muốn nói với Lê Thanh Chấp.

Biết Tiền Phú Quý đến, Lê Thanh Chấp xách gà của Tiền Trường Sinh, dẫn Tiền Trường Sinh đến nhà họ Tiền.

Tiền Trường Sinh từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, cũng chưa từng nuôi thú cưng, hắn khá cô đơn, đối với con gà con mình ấp ra, liền yêu thương hết mực.

“Lê huynh, Trường Mệnh và Bách Tuế thích ăn kê nhất, chúng có màu vàng, kê cũng có màu vàng, cứ mổ một cái mổ một cái…” Tiền Trường Sinh khoa tay múa chân, còn muốn tự mình xách cái giỏ tre đó.

Lê Thanh Chấp không cho, thân thể của Tiền Trường Sinh, tuyệt đối không thể so với hắn, cái giỏ tre này đối với Tiền Trường Sinh có chút nặng.

Đang đi, Lê Thanh Chấp đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Hủ Nương đang cười rất dịu dàng với hắn.

Thẩm Hủ Nương chạy đến: “Xin chào, ta mới đến huyện Sùng Thành, muốn hỏi đường…”

Lê Thanh Chấp nhìn Thẩm Hủ Nương với vẻ mặt không nói nên lời: “Ngươi không phải vẫn luôn sống ở huyện Sùng Thành sao?”

Thẩm Hủ Nương sững người.

Nàng ta mất mặt lớn ở chỗ Lê Lão Căn, hận Lê Lão Căn, liền muốn trả thù.

Còn về cách trả thù… nếu nàng ta có thể làm thiếp của Lê Thanh Chấp…

Lê Thanh Chấp tuổi tác cũng xấp xỉ Diêu Chấn Phú, nàng ta đã có thể nắm được Diêu Chấn Phú, biết đâu cũng có thể nắm được Lê Thanh Chấp?

Lê Thanh Chấp này suốt ngày ở nhà đọc sách, chưa từng trải sự đời.

Lê Thanh Chấp lại nói: “Diêu Chấn Phú là hàng xóm nhà ta, trước kia ta từng thấy hắn ở cùng ngươi. Nhà bọn họ bán bốn mẫu ruộng cho ta, mới đủ một trăm lượng bạc mà ngươi muốn.”

Lê Thanh Chấp rất không khách khí, thấy Thẩm Hủ Nương cứng đờ người, hắn mặt không đổi sắc bước tiếp.

“Lê huynh, đây là ai?” Tiền Trường Sinh hỏi Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp suy nghĩ một chút, kể cho Tiền Trường Sinh nghe chuyện của Diêu Chấn Phú và Thẩm Hủ Nương.

Tiền Trường Sinh tuổi tác cũng xấp xỉ Thường Chiêm.

Thường Chiêm trải qua cảnh nhà tan người mất, nhanh chóng trưởng thành, bây giờ đã có thể tự lập, nhưng Tiền Trường Sinh, hắn kỳ thực rất non nớt, Lê Thanh Chấp cảm thấy xét về tuổi tâm lý, hắn có lẽ cũng tương đương với Cẩu Anh.

Cũng đến lúc để hắn hiểu biết một chút về thế giới bên ngoài rồi.

Tiền Trường Sinh nghe mà ngẩn người, mắt ngày càng sáng: “Còn nữa không?”

Lê Thanh Chấp ngẩn người, rồi lại kể cho hắn nghe một số chuyện khác.

Ví dụ như Diêu Chấn Phú suốt ngày ở nhà không chịu làm việc, ví dụ như Thẩm Hủ Nương quyến rũ cha hắn muốn làm mẹ kế của hắn.

Tiền Trường Sinh kinh ngạc.

Hắn có cảm giác như được mở ra cánh cửa đến một thế giới mới!

Trước kia hắn chưa từng nghe qua những câu chuyện như vậy!

Lê Thanh Chấp nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Trường Sinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Trước kia Lê Lão Căn khoe khoang trước mặt Tiền Trường Sinh, Tiền Trường Sinh đều nghe rất say sưa, đứa nhỏ này thích nghe chuyện phiếm?

Sau khi Lê Thanh Chấp kể xong chuyện của Diêu Chấn Phú và Thẩm Hủ Nương, đã đến nhà họ Tiền.

Tiền Phú Quý đã hơn mười ngày không đến huyện Sùng Thành, nhìn thấy cháu trai đen đi một chút, trông anh tuấn hơn rất nhiều, ông lộ vẻ vui mừng, khích lệ vài câu.

Sau đó ông dẫn Lê Thanh Chấp đến thư phòng.

Lê Thanh Chấp thấy Tiền Phú Quý vẻ mặt vui mừng, mỉm cười hỏi: “Cữu cữu, đã xảy ra chuyện tốt gì vậy?”

Tiền Phú Quý nói: “A Thanh, trước kia ta bày vài cái bẫy, lấy được không ít tiền từ Dụ Long thương hành, Dụ Long thương hành lúc đầu không nghi ngờ ta, nhưng sau đó lại nghi ngờ ta!”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 383: Chương 383



Khi Tiền Phú Quý nói như vậy, trên mặt không hề có chút lo lắng nào… Lê Thanh Chấp biết chuyện nhất định không xấu đi, liền chờ Tiền Phú Quý nói tiếp.

“Không ngờ bọn họ vừa nghi ngờ ta, Dụ Long thương hành lại gặp chút phiền phức, người của Yến quận vương vừa điều tra, phát hiện ra người ra tay, là người của Lữ Khánh Hỉ!”

Tiền Phú Quý kể lại những gì mình trải qua nửa tháng này.

Ông có oán hận với Yến quận vương, liền lừa thêm của Yến quận vương một ít bạc.

Cho dù là Yến quận vương hay là người dưới trướng Yến quận vương, đều rất đa nghi, bọn họ nghi ngờ người này người kia, lại nghi ngờ đến Tiền Phú Quý.

Tiền Phú Quý đang tính toán làm sao để minh oan cho mình thì người của Lữ Khánh Hỉ bắt đầu nhắm vào Dụ Long thương hành. Người của Yến quận vương phát hiện ra điều này, lập tức không còn nghi ngờ Tiền Phú Quý nữa, Yến quận vương thậm chí còn tự mình viết thư cho Tiền Phú Quý, nói rằng vợ và cháu trai của ông gặp chuyện ngoài ý muốn là do Lữ Khánh Hỉ gây ra.

"Yến quận vương nói vậy là muốn ta ghi hận Lữ Khánh Hỉ, cũng bởi vì... hắn quả thực nghĩ như vậy." Tiền Phú Quý nói, "Những phiền toái ta gây ra cho Yến quận vương, đều bị Yến quận vương đổ lên đầu Lữ Khánh Hỉ, Lữ Khánh Hỉ cũng thật sự đối đầu với Yến quận vương..."

TBC

Trước đó, Lữ Khánh Hỉ vẫn luôn nhắm vào Tấn vương, nhưng sau khi nhận được tin tức mà Thường Đoan gửi đến, biết được Yến quận vương ngầm phát triển không ít thế lực, Dụ Long thương hành chính là túi tiền của Yến quận vương, Lữ Khánh Hỉ lập tức không còn để ý đến Tấn vương nữa, bắt đầu nhắm vào Yến quận vương.

So với Tấn vương, Lữ Khánh Hỉ càng hận Yến quận vương hơn.

Nếu không phải mẫu thân của Yến quận vương hạ độc Hoàng thượng, thì làm sao ông phải sống trong lo sợ mỗi ngày?

Nếu không trúng độc, Hoàng thượng sẽ trường thọ, nói không chừng còn sống lâu hơn ông, cho dù Hoàng thượng băng hà trước ông, cũng nhất định sẽ để con trai đối xử tốt với ông!

Đến lúc đó, ông hoàn toàn có thể nhận vài đứa con nuôi, an nhàn hưởng tuổi già! Nhưng thân thể Hoàng thượng đã suy yếu, thậm chí còn không có con nối dõi!

Danh tiếng của ông hiện giờ lại rất kém! Cho dù là Tấn vương hay Yến quận vương đăng cơ, ông đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhận ra việc mình luôn nhắm vào Tấn vương, lại vô tình tạo điều kiện cho Yến quận vương, Lữ Khánh Hỉ hận đến nghiến răng, quyết tâm phải lật đổ Dụ Long thương hành.

Mà sau khi Lữ Khánh Hỉ làm như vậy, việc Tiền Phú Quý muốn moi tiền moi người từ Dụ Long thương hành lại càng dễ dàng hơn!

Lê Thanh Chấp nghe Tiền Phú Quý kể xong những chuyện đã trải qua trong thời gian này, mới nói:

"Trước đó ta đã cho người chuyển những việc mà Yến quận vương làm đến tay Lữ Khánh Hỉ... hiệu quả rất tốt!"

Tiền Phú Quý nói: "Đa tạ ngươi đã chuyển những chuyện đó cho Lữ Khánh Hỉ biết!"

Lê Thanh Chấp đã từng nhắc đến Thường Đoan với Tiền Phú Quý, nhưng mãi đến lúc này, Tiền Phú Quý mới nhận ra việc có một người có thể nói chuyện được với Lữ Khánh Hỉ tốt đến mức nào. Ông thừa nước đục thả câu, quả thật đã kiếm được không ít tiền. Chỉ là... Lữ Khánh Hỉ đã viết thư cho Thẩm Chi Lan, nên hiện giờ Thẩm Chi Lan không để ý đến ông nữa.

Lê Thanh Chấp hỏi: "Cữu cữu, tiếp theo cậu định làm gì?"

Tiền Phú Quý nói: "A Trực, cữu cữu của ngươi tiếp theo sẽ khiêm tốn một chút... qua một thời gian nữa, ta sẽ đem số tiền kiếm được từ Dụ Long thương hành đến đây, ngươi cầm lấy số tiền đó, sau này muốn làm gì thì làm."

Ông đã không thể quản lý Dụ Long thương hành nữa, vì sự an toàn, cũng không thể đầu quân cho Lữ Khánh Hỉ, tiếp theo e là không thể làm gì được nữa.

"Cữu cữu, ta có một số thứ, muốn nhờ cữu cữu làm giúp."

"Ngươi muốn làm gì?" Tiền Phú Quý hỏi Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: "Ta muốn làm thủy tinh và xà phòng."

Hai thứ này, hắn không thể làm được. Nhưng Tiền Phú Quý hiện giờ có tiền có người, ông có thể làm.

Lê Thanh Chấp viết ra công thức, rồi lại nói cho Tiền Phú Quý biết vị trí hồ nước kiềm mà hắn biết.

Nếu không có đủ kiềm, hai thứ này rất khó làm ra được.

Một chút kiềm trong tro thực vật, căn bản không đủ dùng.

Nếu thật sự dựa vào tro thực vật để chế tạo xà phòng, cuối cùng không chỉ tốn kém, mà xà phòng làm ra được e rằng cũng chẳng khác gì "xà phòng" mà người thời này dùng mỡ heo làm.

Còn thủy tinh… chế tạo thủy tinh cũng cần kiềm, lượng dùng còn không ít.

Lê Thanh Chấp biết công thức, nhưng hắn chưa từng làm hai thứ này.

Muốn chế tạo ra thủy tinh, e rằng cần thợ thủ công thử nghiệm nhiều lần, tuyệt đối tốn thời gian tốn công sức, còn cần không ít vốn đầu tư ban đầu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước kia hắn không hợp tác với Chu Tiền, Chu Tiền chưa chắc đã bằng lòng bỏ ra số tiền lớn cho hai thứ này.

Nhưng bây giờ Tiền Phú Quý có tiền.

Tiền Phú Quý hoàn toàn có thể từ từ nghiên cứu hai thứ này, đợi nghiên cứu ra được, bọn họ có tiền rồi, có thể bồi dưỡng một số nhân tài về phương diện hóa học, chế tạo những thứ khác…

Khoa học kỹ thuật sẽ dần dần thay đổi thế giới này.

Lê Thanh Chấp giải thích tỉ mỉ về thủy tinh và xà phòng cho Tiền Phú Quý.

Tiền Phú Quý là một thương nhân, ông gần như lập tức ý thức được hai thứ này có thể mang lại lợi nhuận lớn đến mức nào.

Chỉ là… Tiền Phú Quý hỏi: "Thật sự có thể làm ra được những thứ này sao? A Trực, công thức này ngươi lấy từ đâu?"

"Là người đã dạy ta rất nhiều kiến thức nói cho ta biết, người đó từng đi biển, công thức này là lấy được từ nước ngoài." Lê Thanh Chấp nói.

"Người đó… thật đáng tiếc." Tiền Phú Quý lại một lần nữa cảm thán, đồng thời nói rằng mình nhất định sẽ tìm cách làm ra hai thứ này.

"Làm phiền cữu cữu rồi." Lê Thanh Chấp nói.

"Có gì mà phiền chứ?" Tiền Phú Quý cười nói.

Lê Thanh Chấp cũng cười: "Cữu cữu, cháu dán cao thuốc cho cữu cữu nhé?"

Tiền Phú Quý: "..." Lại nữa rồi!

Nhưng mà… eo của ông gần đây không hề đau, hình như đã khỏi rồi?

Cháu ngoại của ông, chẳng lẽ thật sự biết y thuật, y thuật còn giỏi hơn cả lão ngự y mà ông từng tìm trước kia?

Lê Thanh Chấp ăn cơm trưa xong liền rời khỏi nhà họ Tiền, còn Tiền Phú Quý ở lại nhà một đêm, hôm sau mới rời đi.

Đợi Lê Thanh Chấp về đến nhà, liền thấy đám trẻ con trong nhà vẫn đang nghiên cứu gà của chúng.

Gà con bây giờ còn nhỏ, trông rất đáng yêu, nhưng đợi qua một thời gian nữa lớn thành gà lớn, cũng không biết đám trẻ này có còn thích nữa không.

Lê Thanh Chấp rất tò mò về điều này.

Mà sự thật chứng minh… đám trẻ này vẫn thích.

Thời gian trôi qua rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, trời đã nóng lên, mà hắn đến thế giới này, cũng đã tròn hai năm.

Hiện giờ đã là cuối tháng năm âm lịch, chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi Hương, mà lúc này, gà con được ấp ra hồi đầu năm, đều đã lớn thành gà lớn, những con gà mái sắp đẻ trứng rồi!

Tám con gà, có ba con gà trống, còn lại năm con gà mái, cũng thật trùng hợp, Đại Bảo Nhị Bảo của Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, đều là gà mái.

Hôm nay, Lê Nhị Mao mặc áo ngắn tay từ chỗ Lý tú tài trở về, việc đầu tiên làm chính là đi xem gà của mình.

Hắn nắm một nắm thóc cho gà ăn, thở dài một hơi.

Lê Thanh Chấp hỏi: "Còn nhỏ mà, thở dài cái gì?"

Lê Nhị Mao nói: "Cha, trứng gà mà Đại Bảo Nhị Bảo đẻ, rốt cuộc con có nên ăn hay không?"

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao trước kia đã từng nuôi gà, đối với bọn họ mà nói, trứng gà do gà nhà nuôi đẻ ra, chính là để cho bọn họ ăn.

Nhưng Đại Bảo Nhị Bảo thì khác, đây là do bọn họ tự tay ấp ra, trứng gà mà Đại Bảo Nhị Bảo đẻ, bọn họ có nên ăn không?

"Đại Bảo Nhị Bảo giống như con của con vậy, ăn trứng gà do chúng đẻ, giống như ăn cháu của con." Lê Nhị Mao vẻ mặt rối rắm.

Lê Thanh Chấp: "..."

Hay cho câu ăn cháu! Con trai hắn thật dám nghĩ!

Mà lúc này, Cẩu Anh nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy! Nếu ngươi không nuôi Đại Bảo Nhị Bảo chung với gà trống, thì trứng gà chúng đẻ ra căn bản không thể ấp ra gà con được, ăn thì cứ ăn thôi!"

Lê Thanh Chấp đang định đồng tình, lại nghe Cẩu Anh nói tiếp: "Kim Phụng Ngân Phụng của ta mới khiến ta đau đầu, chúng vừa đúng một trống một mái, trứng gà đẻ ra có thể ấp thành gà con được..."

Lê Thanh Chấp không nói nên lời.

Cho dù là gà mái nào, đẻ trứng thì cứ ăn thôi, nếu thật sự không ăn mà để mặc chúng ấp trứng… nhiều con cháu như vậy, hắn nuôi không nổi, nhà hắn sẽ rất hôi!

Thực tế, sau khi Đại Bảo Nhị Bảo lớn lên, Lê Thanh Chấp đã chuyển chúng ra ngoài sân, tránh để trong nhà có mùi.

Hắn không phải là người cầu kỳ, nhưng vẫn có chút chú trọng.

Đám trẻ cho gà ăn xong, liền chạy đến trường học.

Bây giờ, Cẩu Anh, Tiền Trường Sinh, Triệu Tiểu Đậu còn có Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, đều làm tiên tinh ở tiểu học.

Bọn họ thay phiên nhau lên lớp cho học sinh, những người nhút nhát như Triệu Tiểu Đậu, sẽ trực tiếp đọc truyện cho học sinh nghe, Lê Nhị Mao thích giảng giải cho học sinh những kiến thức khoa học phổ thông mà Lê Thanh Chấp đã kể cho hắn, Lê Đại Mao thích dạy học sinh những bài toán khó… bọn họ chơi rất vui vẻ, phạm vi cũng lớn hơn rất nhiều, học sinh trong trường cũng mở mang kiến thức.

Lê Thanh Chấp cảm thấy như vậy rất tốt.

Hắn trở lại lầu, tiếp tục viết "Quỳnh Độc Du Ký".

Cuốn sách này hắn đã viết rất nhiều rồi, định viết xong chút này trong tay, sẽ chính thức kết thúc.

Thời gian tiếp theo… hắn phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi Hương, chuẩn bị lên kinh thành thi Hội.

Hơn nữa hắn đã viết ra hết những gì có thể viết, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Lê Thanh Chấp viết mãi cho đến khi dưới lầu truyền đến mùi thơm hấp dẫn.

Hắn xuống lầu, liền thấy Thường Chiêm đang cùng hai đồ đệ nấu cơm.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 384: Chương 384



Vài tháng trôi qua, học sinh của tiểu học Sùng Thành, đã được phân luồng bớt đi một số.

Những học sinh học tập khó khăn, nam sinh được sắp xếp đến thuyền hành của Kim Tiểu Thụ và Tuyệt Vị Trai làm việc, nữ sinh thì được sắp xếp đến chỗ Kim Tiểu Diệp, có người làm việc ở Kim Diệp tú phường, cũng có người làm những việc khác.

Nói đến… sau khi Lê Thanh Chấp sắp xếp như vậy, phụ huynh của một số đứa trẻ có năng khiếu đọc sách, còn tìm đến trường học, muốn Lê Thanh Chấp sắp xếp công việc cho con cái của họ.

Phải biết rằng đọc sách thì không có tiền, được sắp xếp công việc, mỗi tháng đều có tiền công!

Rất nhiều phụ huynh đều cảm thấy, thay vì đọc sách, chi bằng đi làm sớm một chút.

Nhưng Lê Thanh Chấp không đồng ý: "Đã vào trường học của ta, thì phải nghe lời ta!"

Đương nhiên, hắn cũng giải thích cho những người này:

"Ta muốn bồi dưỡng con cái của các ngươi làm người quản sự, đến lúc đó một tháng có thể kiếm được vài quan tiền công, nếu đi làm sớm, sau này mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được một quan, các ngươi thật sự muốn cho chúng đi làm sớm sao?"

Tóm lại, cuối cùng những phụ huynh này đều bị thuyết phục quay về.

Kỳ thực đối với Lê Thanh Chấp mà nói, điều phiền phức nhất, chính là phụ huynh của một số nữ sinh muốn đưa con gái về nhà gả chồng.

Học sinh hắn chiêu mộ đều còn nhỏ tuổi, để những học sinh này đi làm, Lê Thanh Chấp đã cảm thấy không ổn rồi, kết quả bây giờ… gả chồng?

May mà, lúc đầu đã nói rõ ràng, đến chỗ hắn đọc sách là phải làm việc cho hắn vài năm… cuối cùng hắn cũng ngăn cản được những phụ huynh đó, nói rằng muốn thành thân cũng được, nhưng phải lớn tuổi một chút mới được thành thân, ít nhất là mười tám tuổi, trước đó… cứ làm việc cho hắn đã.

Nếu thật sự muốn đưa người về, thì phải bồi thường tiền cho hắn.

Học phí đi học, còn có tiền hắn làm quần áo may chăn cho những học sinh này, cộng lại cho mười lượng bạc là được.

Tóm lại, cuối cùng những phụ huynh của nữ sinh đó đều cười gượng gạo rồi rời đi.

Bữa tối hôm nay, Thường Chiêm làm rất thịnh soạn, hôm nay là sinh nhật của Kim Tiểu Diệp, bọn họ mời rất nhiều khách.

Có nhà Kim Tiểu Thụ, có Vương tỷ tỷ Từ phu nhân, có một số nữ công của Kim Diệp tú phường, còn có Tiền đại phu nhân Tiền nhị phu nhân.

Lê Thanh Chấp vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Kim Tiểu Diệp.

"A Thanh!" Kim Tiểu Diệp mỉm cười với Lê Thanh Chấp, rồi nói: "Ta toàn thân là mồ hôi, đi tắm trước đã."

"Ta lấy quần áo cho nàng." Lê Thanh Chấp nói.

Lê Thanh Chấp lấy cho Kim Tiểu Diệp một bộ quần áo mới xinh đẹp, không lâu sau, Kim Tiểu Diệp tắm xong, mặc quần áo ra ngoài.

Mấy tháng gần đây, Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều giúp Tiền Trường Sinh trị liệu.

Lúc đầu hắn sẽ dùng hết năng lượng trong cơ thể mình, nhưng sau khi tim của Tiền Trường Sinh tốt hơn, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, hắn liền dừng lại, mỗi ngày chỉ tùy tiện chữa trị một chút.

Tiền Trường Sinh khỏe lại quá nhanh cũng không tốt, dễ khiến người ta nghi ngờ.

Như vậy, năng lượng của hắn liền dư ra… Lê Thanh Chấp vừa dùng nó để tăng cường thể chất của mình, vừa dùng nó để điều chỉnh thân thể của Kim Tiểu Diệp và Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Hắn không thay đổi ngoại hình của Kim Tiểu Diệp, nhưng Kim Tiểu Diệp bây giờ thân thể khỏe mạnh, làn da cũng thật sự rất tốt, vô cùng mịn màng.

Thêm vào đó Kim Tiểu Diệp bây giờ rất tự tin, khí chất cũng thay đổi theo… nhan sắc của nàng ngày càng xinh đẹp hơn.

Lê Thanh Chấp khen ngợi: "Tiểu Diệp, nàng thật xinh đẹp."

Kim Tiểu Diệp vui vẻ cười.

Lê Thanh Chấp lại nói: "Tiểu Diệp, đi thoa son đi, hôm nay là sinh nhật của nàng, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp."

Kim Tiểu Diệp vui vẻ đồng ý, đi lên lầu.

Lê Thanh Chấp thấy vậy, cũng đi theo.

Kim Tiểu Diệp ngày thường không trang điểm, nhưng sẽ thoa chút son lên môi, để khí sắc trông tốt hơn một chút.

Lúc này, nàng như thường lệ thoa chút son, Lê Thanh Chấp lại khen ngợi, tiện thể hôn nàng vài cái.

Tâm trạng của Kim Tiểu Diệp càng tốt hơn: "Chàng cũng thật là, lại còn mời nhiều người như vậy đến chúc mừng sinh nhật ta..."

Ở huyện Sùng Thành này, rất nhiều người không tổ chức sinh nhật, không có lý do gì khác, chủ yếu là không có tiền.

Kim Tiểu Diệp trước kia cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, trước khi lấy chồng, vào ngày sinh nhật của nàng, nếu mẫu thân có thể lén cho nàng một quả trứng gà, thì đã là rất tốt rồi.

Kim Mạt Lị thì khác, Kim đại bá mẫu thích ăn ngon, ngày thường không có cơ hội mua thịt ăn, liền nhớ kỹ sinh nhật của con cái, mỗi lần đến sinh nhật của con cái, bà ta sẽ nhân cơ hội này mua thịt ăn mừng…

Lúc đó Kim Tiểu Diệp thậm chí còn rất mong chờ đám Kim Mạt Lị tổ chức sinh nhật, bởi vì bọn họ tổ chức sinh nhật, nàng cũng có thể ăn được một miếng thịt.

"Trước kia không có cơ hội tổ chức sinh nhật cho nàng, năm nay có thời gian, nhất định phải tổ chức thật tốt cho nàng." Lê Thanh Chấp nói.

Hắn xuyên không đến đây vào năm kia, năm đó lúc Kim Tiểu Diệp tổ chức sinh nhật, hắn còn đang nằm liệt giường.

Còn năm ngoái… cuối tháng tư năm ngoái, Trương tuần phủ đại khai sát giới ở huyện Lâm Hồ, cả tháng năm hắn đều rất bận rộn, lúc Kim Tiểu Diệp tổ chức sinh nhật, hắn làm vài món ngon, ngoài ra không còn gì khác.

Năm nay thì khác, bọn họ có tiền có thời gian, có thể mời vài bàn khách, náo nhiệt một chút.

Kim Tiểu Diệp cười, lại nhớ đến chuyện trước kia: "Lúc ta còn nhỏ… ấn tượng sâu sắc nhất, là sinh nhật mười tuổi, hôm đó cha ta đi giúp người ta nấu tiệc, lén mang về cho ta một cái đùi gà, bảo ta lén người nhà ăn hết… đó là lần đầu tiên ta được ăn cả một cái đùi gà."

Nhà họ Kim đông người, Kim lão thái thái nấu cơm đều băm nhỏ thịt gà, ai cũng không được ăn cả một cái đùi gà.

Đương nhiên đám Kim Mạt Lị chắc chắn đã được ăn rồi, Kim đại bá mẫu sẽ làm riêng cho bọn họ.

Hai người nói xong, cùng nhau xuống lầu.

Bọn họ mượn vài cái bàn về, bày trong sân cho khách ngồi, mà lúc này, Lê Lão Căn đốt ngải cứu, đang xông muỗi trong sân, vừa xông, vừa nhìn chằm chằm những món khai vị đã được bày trên bàn với vẻ thèm thuồng.

Lê Thanh Chấp: "..."

Bọn họ căn bản không để Lê Lão Căn bị đói, sao Lê Lão Căn vẫn thèm ăn như vậy?

Thèm thì thôi, Lê Lão Căn ăn ít, kỳ thực không ăn được nhiều, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy hoặc táo bón, cho nên… ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, cũng không thấy Lê Lão Căn béo lên.

Đã lâu như vậy rồi, ông vẫn là một lão già gầy gò.

Lúc này, nhà Kim Tiểu Thụ đến.

Phương Cẩm Nương đầy đặn hơn một chút, da trắng nõn nà, mặt mày hồng hào, trông càng thêm xinh đẹp, đứng cùng Kim Tiểu Thụ ngày càng đen, không ai cảm thấy nàng lớn tuổi hơn Kim Tiểu Thụ.

Còn Kim phụ Kim mẫu, hai người cười ha hả, vừa nhìn đã biết gần đây sống rất tốt.

Lê Thanh Chấp mời bọn họ ngồi vào bàn, rất nhanh, một số nữ công của Kim Diệp tú phường dưới sự dẫn dắt của Từ phu nhân và Vương tỷ tỷ, cùng nhau đến.

Trong sân nhà bọn họ bỗng chốc có thêm rất nhiều phụ nữ, mọi người thi nhau chúc mừng Kim Tiểu Diệp, rồi tặng quà mà mọi người cùng nhau góp tiền mua.

Đang náo nhiệt, Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân cùng nhau đến.

Vài tháng trước, Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân đến Kim Diệp tú phường mua đồ, quen biết Kim Tiểu Diệp, sau đó, hai bên bắt đầu qua lại, quan hệ ngày càng tốt.

Tháng trước, sau khi Tiền Trường Sinh chính thức trở thành tiên sinh của tiểu học Sùng Thành, hai người này càng thường xuyên đến tiểu học Sùng Thành.

Họ quyên góp một số sách cho thư viện của trường, còn thỉnh thoảng mua thịt để cải thiện bữa ăn cho học sinh tiểu học Sùng Thành, gần như đã trở thành nhân viên bên ngoài của tiểu học Sùng Thành rồi.

Đối với điều này, Lê Thanh Chấp cầu còn không được.

Hắn xây dựng ngôi trường này, là muốn bồi dưỡng một số người, nhưng hắn không có nhiều thời gian, cho nên có người giúp đỡ càng tốt.

"Tiểu Diệp, A Trực." Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân mỉm cười chào hỏi Lê Thanh Chấp, rồi tặng quà cho Kim Tiểu Diệp.

Họ tặng một cái hộp, Kim Tiểu Diệp mở ra xem, liền thấy bên trong là một bộ trang sức được chế tác tinh xảo.

Bộ trang sức này tuyệt đối có giá trị không nhỏ!

Kim Tiểu Diệp âm thầm thở dài, cất bộ trang sức đi.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhận được quà từ Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân, lúc đầu có chút ngại ngùng, lâu dần liền quen.

Đương nhiên nàng cũng sẽ đáp lễ, nàng cho người làm vài bộ quần áo cho Tiền Trường Sinh và Tiền đại phu nhân Tiền nhị phu nhân, nhà có đồ ăn ngon, cũng sẽ cho người mang một phần qua đó.

Lê Thanh Chấp dẫn Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân ngồi vào bàn.

Bàn bên cạnh bọn họ là nhà họ Kim, Tiền đại phu nhân lập tức trò chuyện với Phương Cẩm Nương, xưng hô "cô nương".

TBC

Kỳ thực bà càng muốn trò chuyện với Kim phụ Kim mẫu hơn, bà coi Lê Thanh Chấp như con ruột của mình, Kim phụ Kim mẫu chính là thông gia của bà!

Đáng tiếc hai bên bất đồng ngôn ngữ, cũng chỉ có Kim Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương biết nói chút quan thoại, có thể trò chuyện với họ.

Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân rất thích Kim Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương, Phương Cẩm Nương có ngoại hình đáng yêu, còn Kim Tiểu Thụ… đứa nhỏ này trông rất khỏe mạnh!

Họ thích những đứa trẻ khỏe mạnh như vậy!

Tiền nhị phu nhân còn nói với Kim Tiểu Thụ: "Không biết khi nào Trường Sinh nhà ta mới có thể phơi nắng đen như ngươi."

Lê Thanh Chấp nói Tiền Trường Sinh phơi nắng nhiều có lợi, bà liền ngày nào cũng đốc thúc Tiền Trường Sinh phơi nắng.

Nhưng cho dù như vậy, Tiền Trường Sinh cũng không đen được như Kim Tiểu Thụ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 385: Chương 385



Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Tiền Trường Sinh Cẩu Anh cùng nhau đến.

Mà sau khi những người này vào sân, những nữ công của Kim Diệp tú phường trong sân, gần như đều nhìn sang, ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Tiền Trường Sinh.

So với ba tháng trước, Tiền Trường Sinh lại đen hơn một chút, thân thể cũng cường tráng hơn một chút, thậm chí còn cao hơn một chút.

Nhà họ Tiền vốn có tướng mạo anh tuấn, mẫu thân của Tiền Trường Sinh lại càng là một đại mỹ nhân… hắn trông càng đẹp trai hơn.

Lê Thanh Chấp: "..."

Tiền đại phu nhân và Tiền nhị phu nhân nhìn thấy Tiền Trường Sinh như vậy, không khỏi vui mừng trong lòng, càng thêm yêu quý Lê Thanh Chấp.

Đặc biệt là Tiền nhị phu nhân, ánh mắt nhìn Lê Thanh Chấp, giống như nhìn thấy vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy.

Hồi tháng hai, tuy bà cảm thấy thân thể con trai mình đã tốt hơn một chút, nhưng không cảm thấy con trai mình thật sự khỏi bệnh.

Nhưng bây giờ… tháng trước, Tiền nhị phu nhân tìm vài đại phu khám bệnh cho con trai mình, những đại phu đó nói Tiền Trường Sinh thân thể hơi yếu, không thể làm việc nặng, nhưng cũng nói chỉ cần Tiền Trường Sinh được chăm sóc tốt, có thể sống bình thường, cưới vợ sinh con.

Con trai bà có thể sống bình thường!

Tiền nhị phu nhân từ khi biết được tin tức này, liền vô cùng cảm kích Lê Thanh Chấp.

Cho nên chuyện phơi nắng…

Vì Lê Thanh Chấp bảo Tiền Trường Sinh phơi nắng, vậy thì cứ phơi nắng cho tốt!

"Trường Sinh!" Tiền nhị phu nhân gọi Tiền Trường Sinh, còn Tiền đại phu nhân thì bắt đầu gọi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

"Tiền bà bà." Lê Đại Mao Lê Nhị Mao vừa nhìn thấy Tiền đại phu nhân liền gọi.

Tiền đại phu nhân cười đến mức mắt híp lại, hận không thể đem tất cả những thứ tốt trên người mình tặng hết cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Nhưng có nhiều người nhìn như vậy, bà cũng không thể biểu hiện quá nhiệt tình…

Tiền đại phu nhân thở dài, nhìn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ngồi vào bàn cùng Kim phụ Kim mẫu với vẻ mặt luyến tiếc.

Thường Chiêm cùng hai đồ đệ làm rất nhiều món ngon.

Thời gian vừa đến, mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Tiền nhị phu nhân từ khi con trai khỏi bệnh, liền càng ngày càng thích ăn uống, gắp thức ăn trên bàn ăn ngon lành.

Tiền đại phu nhân thấy vậy, có chút không nỡ nhìn thẳng.

Đều là người sắp làm bà nội rồi, ăn cơm phải giữ ý tứ một chút.

Tiền đại phu nhân coi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao như cháu ruột của mình, mấy tháng nay hành xử đều noi theo mẹ chồng trước kia của mình, còn ăn mặc già dặn, thậm chí thỉnh thoảng còn nhắc đến tuổi tác của mình.

Mọi người đều biết, tuy bà trông rất trẻ, nhưng kỳ thực cùng tuổi với Kim mẫu.

"Đại tẩu, viên yến cầu này ăn rất ngon." Tiền nhị phu nhân giới thiệu món ăn trước mặt mình cho Tiền đại phu nhân.

Tiền đại phu nhân rất tin tưởng khẩu vị của em dâu mình, những món mà em dâu mình thấy ngon, chắc chắn sẽ không dở.

Bà gắp một viên yến cầu, cắn một miếng, lông mày lại nhíu lại.

Viên yến cầu này, mùi tanh quá nặng!

Yến cầu được làm bằng thịt cá băm nhỏ trộn với mỡ heo, ăn rất mềm mịn.

Tiền đại phu nhân trước kia đã từng ăn, cũng khá thích, nhưng lần này…

Sao viên yến cầu này lại khó ăn như vậy? Chẳng lẽ nguyên liệu không tốt?

Nhưng không đúng, Lê Thanh Chấp không thiếu tiền, sao có thể dùng nguyên liệu không tốt được.

Hơn nữa… em dâu bà đã ăn đến viên thứ ba rồi, nếu thật sự không tươi, em dâu bà chắc chắn sẽ không ăn nhiều như vậy.

Tiền đại phu nhân đang băn khoăn, đột nhiên từ trong bếp không xa, truyền đến một mùi khó chịu.

Mùi vị đáng sợ đó, khiến Tiền đại phu nhân cảm thấy có thứ gì đó từ trong dạ dày trào lên… bà không nhịn được muốn nôn.

Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, đột nhiên nôn mửa thì ngại lắm… Tiền đại phu nhân cố nhịn, sắc mặt hơi khó coi.

TBC

Kìm nén sự khó chịu trong dạ dày, bà nhìn những người xung quanh… những người xung quanh bà không có gì khác thường!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tiền đại phu nhân vô cùng bối rối, theo mùi vị từ trong bếp truyền ra từng đợt, bà càng ngày càng khó chịu, không nhịn được nôn khan một tiếng…

Lê Thanh Chấp chú ý đến sự khác thường của Tiền đại phu nhân. Mấy tháng nay, hắn ngày nào cũng gặp Tiền Trường Sinh, nhưng lại không tiếp xúc nhiều với Tiền Phú Quý và Tiền đại phu nhân.

Tiền Phú Quý một tháng cũng chỉ đến đây hai ba lần, còn Tiền đại phu nhân… nam nữ thụ thụ bất thân, ngày thường bọn họ cũng chỉ nói chuyện vài câu khi gặp mặt, không thể ở chung lâu được.

Nhưng dù sao đây cũng là người thân của nguyên chủ, Lê Thanh Chấp vẫn rất quan tâm.

"Bá mẫu, người sao vậy?" Lê Thanh Chấp hỏi.

Tiền đại phu nhân nói: "Ta không sao, chỉ là hơi khó chịu."

Nói xong, Tiền đại phu nhân che miệng, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lê Thanh Chấp đưa tay ra: "Bá mẫu, ta bắt mạch cho người xem nhé?"

Lê Thanh Chấp đã chữa khỏi cho Tiền Trường Sinh, nhưng hắn bảo nhà họ Tiền đừng nói ra ngoài, vì vậy chuyện hắn biết y thuật vẫn chưa truyền ra ngoài.

Nhưng hắn thường xuyên nói với người thân bạn bè rằng mình đang học y thuật, và nhân đó bắt mạch cho mọi người, cho nên mọi người nghe hắn nói vậy, cũng không thấy kỳ lạ.

Còn Tiền đại phu nhân… bà cảm thấy Lê Thanh Chấp chính là thần y!

Tiền đại phu nhân lập tức đưa tay ra, để Lê Thanh Chấp bắt mạch cho mình.

Lê Thanh Chấp quả thực có học chút y thuật, nhưng hắn "chữa bệnh" cho người khác, chủ yếu dựa vào bàn tay vàng của mình.

Lúc này, hắn liền dùng bàn tay vàng của mình, kiểm tra thân thể cho Tiền đại phu nhân.

Vừa kiểm tra, Lê Thanh Chấp liền sững người.

Ờ… Tiền đại phu nhân mang thai rồi.

Tiền Phú Quý đối xử chân thành với hắn, vì vậy mỗi lần gặp mặt, hắn đều giúp Tiền Phú Quý điều chỉnh thân thể, bệnh vô sinh của Tiền Phú Quý, hắn đã chữa khỏi rồi.

Nhưng hắn không nói chuyện này với Tiền Phú Quý, cũng vì vậy, hắn tưởng rằng Tiền Phú Quý sẽ không có con.

Thứ nhất là Tiền Phú Quý những năm này đã thanh tâm quả dục, thứ hai… tuổi tác của Tiền Phú Quý cũng không còn trẻ nữa.

Kết quả… Tiền đại phu nhân lại mang thai?

……

Thấy Lê Thanh Chấp không nói gì, Tiền đại phu nhân có chút lo lắng: "Lê tiên sinh, ta bị làm sao vậy?"

Chẳng lẽ bà mắc bệnh gì nghiêm trọng sao? Nói đến… khoảng thời gian này bà luôn ngủ không ngon, ăn cũng không ngon miệng.

Lê Thanh Chấp sau khi xác định Tiền đại phu nhân mang thai, liền đoán được nguyên nhân khiến Tiền đại phu nhân khó chịu:

"Bá mẫu, ở đây mùi dầu mỡ nặng quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Người thời này chủ yếu ăn mỡ heo, nhưng cũng ăn dầu thực vật, dầu thực vật mà huyện Sùng Thành hay ăn, là dùng hạt cải dầu ép ra.

Thường Chiêm nấu ăn, phần lớn thời gian đều dùng mỡ heo, nhưng có một số món dùng dầu cải dầu làm sẽ ngon hơn.

Lúc này món hắn đang làm, liền dùng dầu cải dầu.

Công nghệ ép dầu thời này không tốt lắm, dầu cải dầu ép ra không được tinh khiết, dùng loại dầu này để nấu ăn, sẽ tạo ra khói dầu rất nồng.

Mùi khói dầu này, người bình thường nhiều nhất chỉ cảm thấy khó chịu, còn phụ nữ mang thai, ngửi thấy buồn nôn muốn ói là chuyện bình thường.

Tiền đại phu nhân nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

Lê Thanh Chấp bảo bà ra ngoài… chắc chắn là vì bệnh của bà rất nghiêm trọng, đến mức không thể nói trước mặt mọi người!

Tiền đại phu nhân đi theo Lê Thanh Chấp ra ngoài sân.

Tiền nhị phu nhân vẫn luôn bận rộn ăn uống lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đứng dậy đi theo, cùng đi theo còn có Tiền Trường Sinh.

Hai người ra ngoài, Tiền Trường Sinh lập tức hỏi: "Lê huynh, bá mẫu của ta làm sao vậy?"

Tiền nhị phu nhân cũng hỏi: "Đại tẩu của ta làm sao vậy?"

Tiền đại phu nhân càng thêm lo lắng.

Lê Thanh Chấp nói: "Cữu mẫu, người mang thai rồi."

Bên ngoài sân nhà họ Lê có một cái chuồng gà, tám con gà được nuôi dưỡng béo tốt đang đi lại trong đó, thỉnh thoảng lại mổ một miếng gạo trong đĩa.

Người thời này cho gà ăn cũng không nỡ cho ăn lương thực, rất nhiều gà chỉ có thể mổ lá cây ăn, tám con gà này thì khác!

Gạo trắng, kê, cao lương loại tốt được để chung với nhau, chúng muốn ăn gì thì ăn.

Lúc này, những con gà này thong thả đi lại, Tiền đại phu nhân, Tiền nhị phu nhân còn có Tiền Trường Sinh lại đứng sững tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Qua một lúc lâu, Tiền đại phu nhân mới lên tiếng: "A Trực, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không?"

Làm sao bà có thể mang thai được? Thời trẻ bà mong mỏi có con, nhưng lại không thể mang thai, bây giờ làm sao có thể đột nhiên lại có được?

Bà đã lớn tuổi như vậy rồi!

"Không nhầm đâu, cữu mẫu, người mang thai rồi." Xung quanh không có ai, Lê Thanh Chấp trực tiếp gọi "cữu mẫu".

Tiền đại phu nhân nói: "Không thể nào, ta lớn tuổi như vậy rồi, kinh nguyệt cũng không còn nữa..."

Lê Thanh Chấp nói: "Cữu mẫu, người mang thai rồi, cho nên kinh nguyệt mới không đến."

Tiền đại phu nhân vẫn không dám tin.

Chồng bà không phải là không thể sinh con sao?

Tổng không thể nào Tiền Phú Quý thời trẻ không thể sinh, lớn tuổi rồi lại có thể sinh chứ?

Phải biết rằng năm đó bà mãi không có thai, nhà họ Tiền tìm cho Tiền Phú Quý hai người thiếp, một người trông có vẻ dễ sinh, người còn lại càng lợi hại hơn, đã từng sinh con rồi.

Họ ở nhà họ Tiền nhiều năm, vẫn không mang thai, nhưng sau khi Tiền Phú Quý thả họ ra, hai người đều tái giá… hiện giờ họ đều đã sinh được không chỉ một đứa con.

Rõ ràng là Tiền Phú Quý không thể sinh con.

Nếu vậy, làm sao bà có thể mang thai được?

"Cữu mẫu, người lớn tuổi rồi, lúc này mang thai sẽ hơi vất vả, nhưng đứa nhỏ không có vấn đề gì, chỉ cần được chăm sóc tốt, nhất định có thể sinh nở bình an." Lê Thanh Chấp lại nói.

Vừa rồi hắn đã kiểm tra, phôi thai mà Tiền đại phu nhân mang rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 386: Chương 386



"Nhưng mà, đại cữu của ngươi..." Tiền đại phu nhân băn khoăn.

Lê Thanh Chấp khẽ ho một tiếng: "Đại cữu có chút vấn đề nhỏ, cho nên mới không có con, ta đã giúp ông ấy chữa trị. Bây giờ xem ra, ông ấy hẳn là đã khỏi rồi."

Tiền đại phu nhân kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp.

TBC

Vậy nên… Lê Thanh Chấp đã chữa khỏi bệnh không thể sinh con của chồng bà?

Mỗi lần gặp chồng bà, Lê Thanh Chấp đều kiên trì đắp thuốc cho chồng bà, là để chữa bệnh này cho chồng bà sao?

Nghĩ kỹ lại… Lê Thanh Chấp ngay cả Tiền Trường Sinh cũng có thể chữa khỏi, có thể chữa khỏi cho chồng bà cũng là chuyện bình thường.

Tiền đại phu nhân cẩn thận nhớ lại, còn nhớ đến một chuyện khác.

Chồng bà sau khi lớn tuổi, liền bắt đầu tu thân dưỡng tính, không còn mặn mà chuyện vợ chồng nữa, nhưng mấy tháng trước, mỗi lần chồng bà trở về, đều rất nhiệt tình.

Vì tò mò, bà đã từng hỏi, theo lời chồng bà… mỗi lần Lê Thanh Chấp đắp thuốc xong, ông đều cảm thấy toàn thân nóng ran, có sức lực dùng mãi không hết.

Vậy nên thuốc của Lê Thanh Chấp, là có thể giúp thụ thai?

Cháu ngoại của bà thật sự quá tốt!

Tiền đại phu nhân cảm động nhìn Lê Thanh Chấp.

Nhưng sau khi cảm động, bà lại băn khoăn.

Bà đã lớn tuổi rồi, là người sắp làm bà nội rồi, bây giờ đột nhiên mang thai…

Bà không còn mặt mũi nào gặp ai nữa!

Lúc này, Tiền nhị phu nhân đột nhiên nói:

"A Trực, không ngờ ngươi còn biết chữa bệnh này, ngươi có thể xem cho Trường Sinh không? Nó có thể sinh con không?"

Tiền nhị phu nhân lo lắng con trai mình giống cha và đại bá của nó, có vấn đề về phương diện này.

Lê Thanh Chấp nói: "Nhị cữu mẫu yên tâm, Trường Sinh không có vấn đề gì."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Tiền nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Tiền Trường Sinh: "..."

Mẫu thân hắn hỏi những câu hỏi gì vậy!

Nhưng biểu ca của hắn thật sự là thần y, không chỉ chữa khỏi cho hắn, còn chữa khỏi cho đại bá của hắn!

Lê Thanh Chấp nói với Tiền đại phu nhân vẫn còn đang ngây người: "Cữu mẫu, người mang thai rồi, không chịu được mùi dầu mỡ, chi bằng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, cũng có thể tìm đại phu khác khám cho người. Nhưng đừng để đại phu kê đơn thuốc, là thuốc ba phần độc, uống thuốc không tốt cho sức khỏe."

Đứa nhỏ của Tiền đại phu nhân rất khỏe mạnh, không cần thiết phải uống thuốc.

Rất nhiều thuốc bắc có tác dụng, nhưng cũng có một số thuốc bắc có độc tính, ít uống thì tốt hơn.

"Ồ... được..." Tiền đại phu nhân gật đầu.

Người hầu nhà họ Tiền vẫn luôn chờ ở gần đó, Tiền nhị phu nhân và Tiền Trường Sinh cùng Tiền đại phu nhân đang choáng váng, đi về phía nhà họ Tiền.

Lê Thanh Chấp lại trở về bữa tiệc sinh nhật.

Kim Tiểu Diệp lo lắng hỏi Lê Thanh Chấp: "Tiền đại nương không sao chứ?"

Lê Thanh Chấp nói: "Bà ấy không sao."

"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: "Bà ấy mang thai rồi."

Kim Tiểu Diệp sững người.

Một lúc sau, Kim Tiểu Diệp nhỏ giọng nói: "Cữu mẫu của chàng đều mang thai rồi, sao ta lại không mang thai?"

Thân thể của Lê Thanh Chấp, thật sự không có vấn đề gì sao?

Lê Thanh Chấp không biết suy nghĩ của Kim Tiểu Diệp, nói: "Bây giờ chúng ta bận rộn như vậy, sinh con làm gì?"

Kim Tiểu Diệp nhìn Lê Thanh Chấp, cảm thấy lời Lê Thanh Chấp nói rất kỳ lạ.

Con cái đâu phải muốn có là có, không muốn có là không có được.

Bữa tiệc sinh nhật của Kim Tiểu Diệp, vẫn được tổ chức rất thành công.

Chỉ là vừa kết thúc, Vương tỷ tỷ liền hỏi Kim Tiểu Diệp về Tiền Trường Sinh, muốn làm mai cho Tiền Trường Sinh:

"Cả đời ta, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân anh tuấn như vậy!"

Lê Thanh Chấp: "..."

Hắn không anh tuấn sao?

Bên kia, nhà họ Tiền.

Tiền đại phu nhân sau khi về nhà, lập tức cho người đi mời đại phu.

Tiền đại phu nhân rất chịu chi, cho nên không lâu sau, người hầu nhà họ Tiền đã mời được hai vị đại phu nổi tiếng nhất huyện Sùng Thành đến.

Hai người gặp nhau ở cửa nhà họ Tiền, nhìn thấy đối phương cũng đến, không khỏi lo lắng.

Nhà này một hơi mời cả hai người bọn họ, chẳng lẽ là mắc bệnh gì nghiêm trọng sắp c.h.ế.t sao?

Bọn họ làm đại phu, đều không thích chữa trị cho bệnh nhân bệnh nặng, dù sao… chữa không khỏi.

Nhưng đã đến rồi… hai người cùng nhau vào nhà, rồi được dẫn đến trước mặt một người phụ nữ trung niên.

Hai người mỗi người một tay bắt đầu bắt mạch, xong lại đổi vị trí, bắt mạch tay còn lại.

Bắt mạch xong, hai người đều im lặng, nhìn nhau một lúc, rồi cùng lên tiếng: "Phu nhân, chúc mừng, người đã có thai!"

Chỉ là mang thai thôi mà? Cần gì phải mời cả hai người bọn họ đến?

Tiền đại phu nhân mừng rỡ hỏi: "Ta thật sự mang thai rồi sao?"

"Thật ạ." Hai người đồng thanh nói.

Tiền đại phu nhân nói: "Người đâu, đưa cho hai vị đại phu mỗi người một túi năm lượng bạc!"

Tiền đại phu nhân đưa cho hai vị đại phu một bao lì xì lớn, rồi cho người đưa họ về.

Hai vị đại phu đều có chút ngơ ngác - Tiền này có phải quá dễ kiếm không? Chỉ cần bắt mạch một chút, liền kiếm được năm lượng bạc?

Sau khi hai vị đại phu được đưa đi, Tiền đại phu nhân lại tìm tâm phúc mà Tiền Phú Quý để lại, có thể liên lạc được với Tiền Phú Quý:

"Ngươi lập tức đi tìm lão gia, bảo lão gia nhanh chóng trở về, có chuyện lớn!"

Tên tâm phúc này không dám chậm trễ, lập tức đi ngay.

Trên đường đi, hắn rất lo lắng.

Phu nhân tìm hai đại phu về, rồi lại bảo hắn đi tìm lão gia… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là thân thể của tiểu thiếu gia có vấn đề sao?

Người này lo lắng không thôi, chạy suốt đêm đến tỉnh thành.

Chỉ là đêm khuya, thuyền khó chèo, cho nên khi hắn đến tỉnh thành, đã là rạng sáng rồi.

Chuyện này cũng không sao, hắn vội vàng đến chỗ ở của Tiền Phú Quý, lại được biết Tiền Phú Quý không có ở đó.

Tiền Phú Quý quả thực không ở chỗ ông thường trú, ông đến một điểm liên lạc khác, gặp người mà ông đã sắp xếp đến nơi phía nam hơn để nung thủy tinh.

Hồi tháng hai, sau khi Lê Thanh Chấp đưa cho ông công thức thủy tinh và xà phòng, ông liền sắp xếp người đi tìm hồ nước kiềm mà Lê Thanh Chấp nói.

Họ quả thực đã tìm thấy hồ nước kiềm mà Lê Thanh Chấp nói, sau đó, lại tìm thợ thủ công biết nung đồ sứ, thử nung thủy tinh.

Nung thủy t*nh h**n toàn khác với nung đồ sứ, hơn nữa tuy Lê Thanh Chấp đã đưa công thức, nhưng công thức không được chi tiết, quá trình nung cũng có chút rắc rối.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn nung được không ít thủy tinh.

Tâm phúc của Tiền Phú Quý, mang tất cả thủy tinh nung được đến tỉnh An Giang.

Những hạt thủy tinh màu xanh lam, màu xanh lá cây, trong suốt, đủ hình dạng kỳ lạ được đặt trước mặt Tiền Phú Quý.

Mà người mà ông sắp xếp đi nung thủy tinh rất phấn khích: "Chưởng quỹ, ta bảo thợ thủ công nung theo công thức mà ngươi đưa, lại nung ra được bảo thạch, ngươi xem bảo thạch này, thật xinh đẹp! Thật trong suốt!"

Những thủy tinh nung ra này có tạp chất, cho nên phần lớn không trong suốt, màu xanh lá cây chiếm đa số, trông giống như bảo thạch.

Mài giũa một chút rồi gắn lên trang sức, chắc sẽ rất đẹp.

Nhưng mà… điều này hơi khác so với những gì Lê Thanh Chấp nói.

Thôi được rồi, trong thời gian ngắn, muốn làm ra gương thủy tinh mà Lê Thanh Chấp nói e là không dễ dàng như vậy.

Tiền Phú Quý nhận lấy những hạt thủy tinh đó, định mang đi cho Lê Thanh Chấp, để Lê Thanh Chấp tìm người gia công thành trang sức rồi bán.

Ông nói với bên ngoài rằng mình vì người nhà qua đời mà sinh bệnh cần phải tĩnh dưỡng, Yến quận vương mấy lần tìm ông quay lại ông cũng không quay lại, trong tình huống này, ông chắc chắn không thể đi làm ăn buôn bán được.

Lê Thanh Chấp thì khác.

Kim Diệp tú phường của Kim Tiểu Diệp, làm đủ thứ linh tinh, làm thêm chút trang sức cũng không sao?

Nói chuyện xong thì đã muộn rồi, Tiền Phú Quý không vội vàng quay về, mãi đến sáng hôm sau, ông mới lên xe ngựa, chạy về chỗ ở của mình ở tỉnh thành.

Ông đã mua căn nhà bên cạnh chỗ ở của mình, ông sẽ đến căn nhà đó trước, rồi mới vào chỗ ở của mình.

Ông đã rời khỏi Dụ Long thương hành, người của Lã Khánh Hỉ không theo dõi ông, Yến quận vương cũng không quan tâm đến ông, hiện giờ ông thật sự rất an toàn.

Nhưng ông vẫn hành sự rất cẩn thận.

Trên đường đi, Tiền Phú Quý hé rèm xe nhìn ra ngoài, rồi liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào, đang đạp một chiếc "xe đạp".

Chiếc xe đạp này, là do Quỳnh Độc Tán Nhân viết trong "Quỳnh Độc Du Ký", còn vẽ cả bản thiết kế.

Nhà họ Thẩm in lại bản thiết kế đó rồi cho vào sách, cũng có người bắt đầu làm theo.

Chiếc xe đạp này làm rất khó, đặc biệt là dây xích, chế tạo rất phức tạp, nhưng vẫn có thợ thủ công tài giỏi làm ra được.

Xe đạp làm ra quả thực không cần ngựa hoặc bò kéo, tự mình đạp bàn đạp là có thể đi về phía trước, nhưng đạp rất mệt, lại còn rất xóc, phần lớn mọi người đạp một đoạn ngắn là không chịu nổi.

Đây chính là tự mình làm ngựa kéo mình!

Xe đạp mà họ làm ra khó đạp, nhưng nếu theo như Quỳnh Độc Tán Nhân viết trong sách, dùng thép tốt hơn để làm bánh xe, rồi làm lốp cao su, xe đạp chắc chắn sẽ dễ đạp hơn rất nhiều, đạp trên đường cũng sẽ không xóc như vậy.

Nhưng cho dù xe đạp khó đạp, đây cũng là một món đồ chơi rất thú vị, mọi người còn cải tiến đủ kiểu.

Ví dụ như có người sẽ làm lốp xe mỏng hơn, như vậy đạp sẽ không mệt như vậy.

Nhìn thấy có người chơi xe đạp, Tiền Phú Quý rất đắc ý.

Đây là thứ do cháu ngoại của ông viết ra!

Mấy tháng nay, có rất nhiều người nghiên cứu những thứ mà cháu ngoại ông viết trong sách, nghe nói đã có người làm ra hầm biogas rồi, chỉ là lúc thử nhóm lửa nấu cơm, lửa quá lớn suýt chút nữa đốt nhà!

Ngoài ra, còn có người dùng vò đất ấp ra được mấy chục con gà con…
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 387: Chương 387



Tiền Phú Quý buông rèm xe xuống, vừa phe phẩy quạt cho mình, vừa lau mồ hôi, vui vẻ trở về chỗ ở.

Rồi liền có người vội vàng chạy đến: "Chủ nhân, bên kia có người đến!"

"Có người đến? Xảy ra chuyện gì sao?" Tiền Phú Quý có chút lo lắng.

Nếu không có chuyện gì đặc biệt, phu nhân hẳn là sẽ không tìm ông?

"Tiền Sơn cũng không rõ. Hắn nói phu nhân hôm qua đi chúc mừng sinh nhật Kim chưởng quỹ, kết quả cơm nước chưa xong đã trở về, lại còn tìm hai đại phu đến..."

Tiền Phú Quý vừa nghe liền lo lắng.

Tìm hai đại phu? Chẳng lẽ là thân thể của Tiền Trường Sinh có vấn đề sao?

Tuy thân thể của Tiền Trường Sinh gần đây trông đã tốt hơn rất nhiều, nhưng đại phu đã nói, hắn vẫn phải được chăm sóc tốt, không thể lao lực, nếu không dễ bị bệnh.

Tiền Phú Quý mang theo những thủy tinh đó, lên thuyền vội vàng đi đến huyện Sùng Thành, còn hỏi kỹ Tiền Sơn về tình hình.

Nhưng Tiền Sơn cái gì cũng không biết - hai vị đại phu đó được đưa thẳng đến hậu viện.

Tiền Phú Quý càng thêm lo lắng, ông vội vàng chạy đến chỗ ở của mình, liền chạy đến phòng của Tiền Trường Sinh.

Bên trong không có ai.

"Trường Sinh đâu?" Tiền Phú Quý hỏi.

Tiền nhị phu nhân nghe thấy động tĩnh liền đến, nói: "Đại ca, Trường Sinh nó đến trường rồi, nó là tiên sinh của trường, rất bận."

Khi nói như vậy, Tiền nhị phu nhân rất đắc ý.

Con trai bà đã có thể dạy học rồi! Đây là điều mà trước kia bà không dám nghĩ đến!

Tiền Trường Sinh còn có thể đến trường? Thân thể của hắn không có vấn đề gì sao? Tiền Phú Quý thở phào nhẹ nhõm.

Tiền nhị phu nhân lại nói: "Đại ca, huynh mau đi tìm đại tẩu đi, đã xảy ra chuyện lớn rồi!"

Khi Tiền nhị phu nhân nói như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Lê Thanh Chấp đã chữa khỏi bệnh không thể sinh con của Tiền Phú Quý… chắc chắn có thể chữa khỏi hoàn toàn cho con trai bà!

Tiền Phú Quý không để ý đến vẻ mặt của Tiền nhị phu nhân, nghe vậy vội vàng chạy đến chỗ vợ mình.

Tiền Trường Sinh không sao… chẳng lẽ là vợ ông bị bệnh sao?

Tiền Phú Quý bước vào phòng vợ mình, liền sững người.

Mấy tháng trước, vợ ông ăn mặc càng già dặn càng tốt, nhưng hôm nay, bà lại mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, tóc cũng được chải theo kiểu dáng thời thượng, trông trẻ ra rất nhiều, người khác chắc chắn sẽ nghĩ bà chỉ mới ba mươi tuổi.

"Phu nhân, nàng bảo ta trở về, là có chuyện gì sao?" Tiền Phú Quý hỏi.

"Có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với chàng." Tiền đại phu nhân nói.

"Chuyện gì?" Tiền Phú Quý hỏi.

Tiền đại phu nhân nói: "Sức khỏe của Trường Sinh đã tốt hơn rất nhiều, chàng biết chứ? Đại phu nói hiện giờ nó cưới vợ sinh con không có vấn đề gì."

"Ta biết." Tiền Phú Quý không hiểu tại sao vợ mình lại nói chuyện này, nhưng chuyện này… sau khi ông biết được tin tức này, đã vui mừng rất nhiều ngày, còn viết cho đệ đệ của mình mấy bức thư.

"Cho nên… A Trực nó thật sự là thần y!"

"A Trực quả thật rất lợi hại." Tiền Phú Quý đồng tình.

Tiền đại phu nhân khẽ ho một tiếng: "Tướng công, chẳng phải chàng có bệnh không thể sinh con sao? A Trực nó bắt mạch cho chàng, đã nhìn ra rồi."

Tiền Phú Quý nghe vậy, có chút ngại ngùng.

Tiền đại phu nhân lại nói: "Sau khi nó nhìn ra, liền chữa khỏi cho chàng."

"Cái gì?" Tiền Phú Quý sững người.

"A Thanh nó đã chữa khỏi bệnh không thể sinh con của chàng." Tiền đại phu nhân lặp lại một lần nữa.

Tiền Phú Quý cả người có chút mơ màng, không dám tin.

Trước kia, ông thật sự đã tìm không ít đại phu, cũng uống không ít thuốc, nhưng đều vô dụng!

Bệnh này của ông, bây giờ thật sự đã khỏi rồi sao?

Nhưng cho dù đã khỏi, ông cũng đã năm mươi tuổi rồi, còn có thể có con sao?

Tiền đại phu nhân lại nói: "Haiz, chàng nói xem bây giờ phải làm sao đây! Ta lớn tuổi như vậy rồi, lại còn mang thai..."

Tiền Phú Quý không thể tin được nhìn Tiền đại phu nhân: "Nàng nói gì cơ?"

Tiền đại phu nhân nói: "Tìm chàng về chính là muốn nói chuyện này với chàng, ta mang thai rồi, đã được hai tháng rồi."

Tiền Phú Quý hung hăng véo mình một cái, cảm thấy chưa đủ, lại véo mình thêm hai cái…

Chiều hôm đó, người hầu nhà họ Tiền đến tìm hắn, Lê Thanh Chấp mới biết Tiền Phú Quý đã đến huyện Sùng Thành.

Hắn cùng Tiền Trường Sinh đến nhà họ Tiền, rồi liền nhìn thấy Tiền Phú Quý mắt đỏ hoe.

"A Trực, đại cữu mẫu của ngươi thật sự mang thai rồi sao?" Tiền Phú Quý hỏi.

"Ngàn vạn lần đúng." Lê Thanh Chấp nói.

"Thật sự quá tốt rồi!" Tiền Phú Quý dùng khăn tay lau mắt.

Vậy nên vừa rồi Tiền Phú Quý đang khóc sao?

Lê Thanh Chấp đợi một lúc, đợi Tiền Phú Quý bình tĩnh lại, mới nói: "Đại cữu, tuy ta đã giúp cữu chữa trị, nhưng cữu lớn tuổi rồi, cho nên hiệu quả cũng không tốt lắm… cữu mẫu có thể mang thai, thật sự nằm ngoài dự đoán của ta, thậm chí là ông trời phù hộ! Ta đã xem cho bà ấy, bà ấy là người dễ thụ thai."

TBC

Nguyên chủ lúc nhỏ rất thân thiết với Tiền đại phu nhân, Tiền đại phu nhân thậm chí còn thường xuyên ôm nguyên chủ lúc nhỏ ngủ.

Lê Thanh Chấp rất thích vị đại cữu mẫu này.

Hắn không muốn sau khi Tiền Phú Quý khỏi bệnh lại đi nạp thiếp, khi nói chuyện, liền thiên vị Tiền đại phu nhân.

Kỳ thực hắn cũng không nói dối, Tiền Phú Quý lớn tuổi như vậy rồi, muốn có con vốn đã không dễ dàng, cho dù phụ nữ mang thai con của ông, cũng có thể bị sảy thai vì phôi thai phát triển không tốt.

Tiền đại phu nhân có thể mang thai đứa nhỏ khỏe mạnh, thật sự là may mắn.

Cũng có lẽ là vì… mỗi lần Tiền Phú Quý và Tiền đại phu nhân ở bên nhau, đều là sau khi hắn vừa chữa trị cho Tiền Phú Quý xong.

Tiền Phú Quý vô cùng tin tưởng những lời Lê Thanh Chấp nói.

Nam nhân lớn tuổi như vậy rồi, muốn có con vốn đã không dễ dàng.

Còn Tiền đại phu nhân dễ thụ thai… hơn bốn mươi tuổi rồi còn có thể mang thai, đây không phải là dễ thụ thai thì là gì?

Tiền Phú Quý lúc này căn bản không nghĩ đến chuyện nạp thiếp, chỉ muốn chăm sóc tốt cho vợ mình, để đứa con duy nhất của mình có thể bình an chào đời.

Nghĩ vậy, Tiền Phú Quý nhìn Lê Thanh Chấp: "A Trực, cữu mẫu của ngươi lớn tuổi như vậy rồi, sinh con lại nguy hiểm… ngươi là thần y, tiếp theo đều phải dựa vào ngươi rồi!"

"Đại cữu yên tâm, cữu mẫu sẽ không sao đâu." Lê Thanh Chấp nói.

Chỉ cần Tiền đại phu nhân ở bên cạnh hắn, hắn thỉnh thoảng quan sát một chút, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Tiền Phú Quý lại hỏi: "Đúng rồi, nàng ấy mang thai rồi, phải chăm sóc như thế nào? Cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn?"

Tiền Phú Quý trước kia chưa từng tìm hiểu những điều này, bây giờ lại rất muốn biết cách chăm sóc vợ mình.

Lê Thanh Chấp nói một số điều cần chú ý, cuối cùng nói: "Cữu mẫu ngày thường tốt nhất nên đi lại nhiều hơn, điều này tốt cho sức khỏe của bà ấy, sau này sinh con cũng dễ dàng hơn, ngoài ra… tâm trạng của bà ấy nhất định phải tốt."

Sức khỏe hắn có thể giúp đỡ chăm sóc, cho nên tâm trạng tốt là quan trọng nhất.

……

Lê Thanh Chấp nói tỉ mỉ những điều cần chú ý khi mang thai.

Tiền Phú Quý nghe rất chăm chú, thậm chí còn lấy giấy bút ra, ghi lại một số thứ.

Ghi xong, Tiền Phú Quý thở dài: "Đáng tiếc lúc này vẫn còn người đang theo dõi ta, ta không thể ngày nào cũng ở bên cạnh nàng ấy."

Mấy tháng nay, Lữ Khánh Hỉ vẫn luôn gây phiền phức cho Yến quận vương, Yến quận vương bận rộn đối phó, nhất thời cũng không còn để ý đến ông.

Nhưng ông chắc chắn không thể đột nhiên biến mất, nếu thật sự như vậy, Yến quận vương sẽ nghi ngờ ông.

Ông phải tiếp tục giả bệnh ở tỉnh thành mới được.

"Đại cữu yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho cữu mẫu." Lê Thanh Chấp nói, rồi lại nghĩ đến điều gì đó: "Chỉ là, nếu ta thi đậu cử nhân, nhất định phải lên kinh thành tham gia kỳ thi Hội, đến lúc đó… cữu mẫu tốt nhất nên đi cùng ta."

Tiền đại phu nhân là sản phụ lớn tuổi, tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của hắn.

"Vậy thì cùng đi, người gặp qua bà ấy không nhiều, hẳn là không ai nhận ra bà ấy, đến lúc đó nói không chừng ta cũng sẽ đi cùng." Tiền Phú Quý nói.

Bên Yến quận vương có rất nhiều người quen biết ông, nhưng hầu như không ai quen biết vợ ông.

Cho dù là vợ ông hay Tiền Trường Sinh, trước kia đều sống ẩn dật, rất ít khi gặp người ngoài.

Hai người nói chuyện rất lâu, bàn bạc một chút về chuyện lên kinh thành, rồi mới cùng nhau đi ăn cơm.

Lúc ăn cơm, sự chú ý của Tiền Phú Quý đều đặt trên người Tiền đại phu nhân.

Ông và Tiền đại phu nhân thành thân hơn hai mươi năm, còn cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm luôn rất tốt.

Bây giờ Tiền đại phu nhân đột nhiên mang thai… ông hận không thể bỏ bà vào túi mang theo bên mình.

"Lần này ta ở nhà thêm hai ngày để bầu bạn với nàng, nàng muốn ăn gì muốn gì, cứ nói với ta..." Tiền Phú Quý quan tâm nhìn Tiền đại phu nhân, không ngừng gắp thức ăn cho Tiền đại phu nhân.

Tiền đại phu nhân trừng mắt nhìn Tiền Phú Quý: "A Trực và Trường Sinh đều ở đây!"

Hai đứa nhỏ đều ở đây, làm gì mà sến súa như vậy?

Tiền Phú Quý cười gượng gạo, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tiền đại phu nhân.

Lê Thanh Chấp thấy vậy liền cười nói: "Cữu mẫu, người cứ coi như chúng ta không tồn tại."

Tiền đại phu nhân: "..."

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp cáo từ Tiền Phú Quý.

Mãi đến lúc này, Tiền Phú Quý mới nhớ ra một chuyện: "Chờ đã, A Trực, ta có thứ muốn đưa cho ngươi!"

Ông mang mẻ thủy tinh đầu tiên nung được đến huyện Sùng Thành, muốn đưa cho Lê Thanh Chấp.

Chờ đã, chuyện thủy tinh này, hình như ông quên nói với Lê Thanh Chấp rồi?

Lê Thanh Chấp nghe Tiền Phú Quý nói đã nung được thủy tinh, có chút kinh ngạc.

Hắn không ngờ lại nhanh như vậy, còn tưởng phải đợi một năm nữa, thủy tinh mới có thể được nung ra.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy thứ mà Tiền Phú Quý đưa cho hắn… thì ra là thủy tinh như vậy!

Thủy tinh như vậy, chỉ có thể dùng để làm trang sức.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 388: Chương 388



Những mảnh thủy tinh này không thể gọi là đẹp, không tính là kỳ trân dị bảo, nhưng dùng để làm một số trang sức kiểu dáng mới lạ, nhất định sẽ được mọi người yêu thích.

Nhẫn, vòng tay, trâm cài tóc… hẳn là có thể làm ra không ít thứ. Lê Thanh Chấp nhờ Tiền Phú Quý tiếp tục quan tâm đến việc chế tạo thủy tinh, cố gắng sớm làm ra gương.

Nung thủy tinh khá phức tạp, dùng thủy tinh làm cửa sổ giai đoạn này có chút xa xỉ, nhưng gương có thể thử làm.

Ở Đại Tề, gương hẳn là có thể bán được giá rất cao.

Thủy tinh rất nhiều, lo lắng Lê Thanh Chấp mang không hết, Tiền Phú Quý liền tìm một chiếc xe ngựa, đưa Lê Thanh Chấp về.

Lê Thanh Chấp về đến nhà thì trời đã tối, Kim Tiểu Diệp nghe thấy động tĩnh liền ra mở cửa, thấy Lê Thanh Chấp xách hai cái bao tải.

"Đây là gì vậy?" Kim Tiểu Diệp tò mò hỏi.

"Một ít đồ lặt vặt." Lê Thanh Chấp nói, xách hai cái bao tải đi vào trong.

Lê Lão Căn nhìn thấy, liền hỏi theo: "A Thanh, đây là đồ ăn sao?"

Lê Thanh Chấp nói: "Không phải."

Đồ đựng trong bao tải, nghĩ cũng không phải là đồ ăn… Lê Lão Căn không còn tò mò nữa, nhưng đợi Lê Thanh Chấp bọn họ lên lầu, ông liền lẻn vào bếp, trộm đường ăn.

Thường Chiêm vừa lúc nhìn thấy: "..."

Hắn đã nói sao đường trong nhà cứ bị mất!

Lê Lão Căn rốt cuộc là bị làm sao vậy! Cháu gái của hắn cũng sẽ không đi trộm đường ăn!

Lê Thanh Chấp xách hai cái bao tải lên lầu, đặt trong phòng của hắn và Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp thử xách một cái bao tải, không xách nổi.

Lê Thanh Chấp làm sao có thể một tay xách một cái, mặt không đổi sắc xách lên lầu được?

Sức lực của đàn ông lớn như vậy sao?

"Rốt cuộc đây là cái gì?" Kim Tiểu Diệp lại hỏi.

"Nàng tự xem đi." Lê Thanh Chấp cười nói.

Kim Tiểu Diệp mở bao tải ra, rồi liền nhìn thấy một số thủy tinh có chứa tạp chất, không được tinh khiết lắm.

Ở hiện đại, những thứ này căn bản không đáng tiền, nhưng đây là Đại Tề!

Phản ứng đầu tiên của Kim Tiểu Diệp là: "Nhiều bảo thạch như vậy sao?"

Lê Thanh Chấp cười: "Những thứ này không tính là bảo thạch, nhưng cũng có thể làm thành trang sức, Tiểu Diệp, nàng tìm vài thợ thủ công, mài giũa những thủy tinh này rồi làm thành trang sức, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ta còn có thể vẽ vài bản thiết kế cho nàng."

Lê Thanh Chấp lấy giấy bút, bắt đầu vẽ những kiểu dáng trang sức mới lạ, tiện thể nói với Kim Tiểu Diệp về nguồn gốc của thủy tinh này.

Những thủy tinh đẹp như vậy, lại được nung ra giống như đồ sứ sao? Kim Tiểu Diệp lấy ra một miếng thủy tinh màu xanh lá cây, càng nhìn càng thấy đẹp.

Những thứ như vậy, gắn lên mũ hoặc giày cũng rất đẹp.

"Tiểu Diệp, nếu được, tốt nhất là trong vòng ba tháng, hãy làm hết số thủy tinh này thành trang sức," Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp, "Tiểu Diệp, ba tháng nữa, nàng cùng ta lên kinh thành nhé."

Hắn cảm thấy mình thi đậu cử nhân không thành vấn đề, mà sau khi thi đậu cử nhân, hắn phải lên kinh thành thi tiến sĩ.

Đại đa số cử nhân lên kinh thành tham gia kỳ thi Hội, đều không mang theo gia quyến, thông thường là sau khi thi đậu, mới quay về quê nhà đón gia quyến đến nơi nhậm chức.

Lê Thanh Chấp lúc đầu cũng định như vậy.

Nhưng sau đó nghĩ lại…

Hắn muốn xem tình hình ở kinh thành như thế nào, định sau khi thi xong Hương sẽ lên kinh thành, phỏng chừng sẽ xuất phát vào cuối tháng chín. Kỳ thi Hội vào tháng hai năm sau, sau đó còn có thi Điện và một số việc khác… nếu Kim Tiểu Diệp bọn họ không đi, hắn phải xa Kim Tiểu Diệp bọn họ nửa năm.

Đây không phải là nửa tháng, mà là nửa năm!

Không có tiền không có cách nào để cả nhà cùng lên kinh thành thì thôi, nếu có tiền… Lê Thanh Chấp cảm thấy không cần thiết phải ấm ức bản thân như vậy, còn có thể để mấy người Kim Tiểu Diệp mở mang kiến thức.

Còn huyện Sùng Thành này, Kim Diệp tú phường có thể giao cho Phương Cẩm Nương quản lý, Tuyệt Vị Trai có thể giao cho Thường Chiêm quản lý, tiểu học Sùng Thành cũng đơn giản, để Tiền Trường Sinh trông coi là được.

"Ta đi theo chàng? Có ổn không?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: "Đại cữu mẫu của ta cũng sẽ đi, người đều đi rồi, tại sao nàng lại không đi?"

Tiền đại phu nhân là sản phụ lớn tuổi, tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của hắn, nếu không hắn không yên tâm, hơn nữa đứa nhỏ mà Tiền đại phu nhân mang, thời gian sinh nở hẳn là cũng gần giống với Phương Cẩm Nương, vào tháng giêng năm sau.

Kỳ thi Hội sẽ bắt đầu vào đầu tháng hai, lúc đó hắn phải ở kinh thành.

Để an toàn, Tiền đại phu nhân tốt nhất nên đi theo hắn đến kinh thành an cư lạc nghiệp sớm một chút, rồi sinh con ở kinh thành.

Hắn đã đưa Tiền đại phu nhân đi rồi, chẳng lẽ lại không đưa Kim Tiểu Diệp đi sao?

Ở huyện Sùng Thành này, hắn quả thật đã gây dựng được một cơ nghiệp lớn, nhưng hiện giờ hắn không thiếu người, cơ nghiệp này không cần hắn phải luôn theo dõi.

Còn kinh thành… sau khi thi đậu tiến sĩ, hắn sẽ bước đi trên một con đường hoàn toàn mới, đến lúc đó phải lên kế hoạch cho tốt.

Lê Thanh Chấp nói với Kim Tiểu Diệp về tình hình của Tiền đại phu nhân, Kim Tiểu Diệp nghe vậy nói: "Được, ta đi!"

Đó chính là kinh thành! Nàng vẫn luôn muốn đi xem.

Nghĩ đến việc mình sắp được đi kinh thành, Kim Tiểu Diệp rất phấn khích, không nhịn được hỏi Lê Thanh Chấp đủ loại câu hỏi: "A Thanh, kinh thành như thế nào?"

"Ta chưa từng đến đó, không rõ lắm, nhưng theo lời Thường Đoan và Ngô chưởng quỹ nói, kinh thành cũng gần giống như tỉnh thành, chỉ là kiểu dáng nhà cửa có khác biệt, bên đó quản lý còn tương đối nghiêm ngặt."

"A Thanh, chúng ta đi bằng cách nào?"

"Đi thuyền, đến lúc đó chúng ta tìm một thương đội đi cùng, ngồi thuyền chậm rãi đi qua đó."

"A Thanh, cha thì sao?"

"Để ông ấy đi cùng chúng ta, tránh để ông ấy ở lại đây bị người ta gài bẫy."



Lê Thanh Chấp nghiêm túc trả lời các câu hỏi của Kim Tiểu Diệp.

Vì hắn đã quyết định đưa Kim Tiểu Diệp và Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đến kinh thành, tất nhiên sẽ không bỏ lại Lê Lão Căn.

Lê Lão Căn người này, không có ai trông coi sẽ gây chuyện, đi theo bọn họ đến kinh thành… theo như hắn hiểu biết về Lê Lão Căn, đến lúc đó Lê Lão Căn chắc chắn sẽ rụt rè như chim cút, không dám ra ngoài, ngược lại sẽ không gây chuyện.

Hai người hôm đó ngủ rất muộn, nhưng ngày hôm sau, Kim Tiểu Diệp đã dậy từ rất sớm.

"Ngô chưởng quỹ đến kinh thành rồi, không có ở nhà, nhưng hẳn là hắn cũng sắp trở về rồi, đợi hắn trở về, ta sẽ hỏi hắn, xem đi kinh thành cần mang theo những gì." Kim Tiểu Diệp tính toán:

"Đi kinh thành nhất định phải có vài bộ quần áo đẹp, lát nữa ta sẽ bảo thợ may làm cho chúng ta, số thủy tinh này ta cũng sẽ tìm người làm thành trang sức càng sớm càng tốt. Nghe nói đồ ở kinh thành rất đắt, chúng ta mang nhiều đồ đến kinh thành bán thì tốt hơn..."

"Tiểu Diệp, nàng thật chu đáo, tiếp theo ta phải bận rộn với kỳ thi Hương, những việc này phải nhờ nàng chuẩn bị rồi." Lê Thanh Chấp mỉm cười nói.

"Ta nhất định sẽ làm tốt mọi việc." Kim Tiểu Diệp rất vui vẻ.

Lê Thanh Chấp thích dáng vẻ tràn đầy hy vọng vào tương lai của nàng, hôn nàng một cái.

Lúc hai người xuống lầu, Thường Chiêm đang cùng đồ đệ làm bữa sáng.

Có thêm hai đồ đệ, hắn nấu ăn liền thuận tiện hơn rất nhiều, ví dụ như sáng nay, hắn bảo đồ đệ mua về mấy cân thịt heo, rồi làm sủi cảo đậu đũa thịt heo cho bữa sáng.

Thấy Lê Thanh Chấp bọn họ xuống, hắn hỏi: "Lê tiên sinh, Kim chưởng quỹ, hai người muốn ăn mấy cái sủi cảo?"

Sủi cảo mà Thường Chiêm làm có kích thước khá lớn, Kim Tiểu Diệp mười cái là đủ rồi, còn Lê Thanh Chấp… hắn muốn ba mươi cái.

"Ta xuống ngay đây." Thường Chiêm cười, xuống sủi cảo cho Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp.

Lúc hai người đang ăn, Tiền Trường Sinh đến.

Lê Thanh Chấp mời Tiền Trường Sinh ăn sủi cảo, vừa ăn vừa nói:

"Trường Sinh, tiếp theo ta phải bận rộn với kỳ thi Hương, trường học bên kia phải nhờ ngươi trông coi rồi, ngươi làm việc cẩn thận, lại đối xử tốt với bọn trẻ, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể quản lý trường học tốt..."

Lê Thanh Chấp khen Tiền Trường Sinh một hồi, khiến Tiền Trường Sinh vốn có chút lo lắng, sợ mình quản lý trường học không tốt, trở nên tự tin: "Lê huynh yên tâm, ta nhất định sẽ quản lý trường học tốt."

Lê Thanh Chấp vẻ mặt cảm kích: "Trường Sinh, may mà có ngươi."

Tiền Trường Sinh nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

Lê Thanh Chấp là ân nhân của hắn, lại còn tin tưởng hắn như vậy… hắn nhất định không thể để Lê Thanh Chấp thất vọng!

Tiền Trường Sinh tràn đầy nhiệt huyết ăn sủi cảo xong, liền đến trường học.

Lê Thanh Chấp thấy hắn như vậy, mỉm cười.

Người trẻ tuổi rất dễ bị dụ dỗ, nhưng quản lý một trường học, đối với Tiền Trường Sinh mà nói, cũng là một sự rèn luyện tốt.

Mà trước khi lên kinh thành, hắn phải chữa khỏi bệnh tim cho Tiền Trường Sinh, như vậy Tiền Trường Sinh mới có đủ tinh lực để quản lý trường học tốt.

Vì đã quyết định rời đi, Lê Thanh Chấp liền hoàn toàn giao chuyện trường học cho người khác.

TBC

Dù sao sách giáo khoa gì đó, hắn đã chuẩn bị gần xong rồi, nội quy cũng đã hoàn thiện, trường học sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Kim Diệp tú phường bên kia… Kim Tiểu Diệp cũng phải bắt đầu thử buông tay.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 389: Chương 389



Lê Thanh Chấp vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai, bên kia, Tiền đại phu nhân lại đang buồn phiền.

Khoảng thời gian trước bà thường xuyên đến trường học và Kim Diệp tú phường, còn nói tuổi tác của mình cho mọi người biết, ăn mặc cũng già dặn…

Trong tình huống này, bà đột nhiên mang thai… cũng không biết người khác sẽ nhìn bà như thế nào.

Sau khi kinh ngạc, Tiền đại phu nhân không khỏi phiền muộn, rồi liền trừng mắt nhìn Tiền Phú Quý.

Tiền Phú Quý không biết tại sao Tiền đại phu nhân lại trừng mắt nhìn mình: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta có gì không ổn sao? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ sửa ngay."

Tiền đại phu nhân không nói gì, lại trừng mắt nhìn ông.

Tiền Phú Quý nói: "Nàng thích trừng mắt nhìn ta sao? Vậy thì trừng thêm vài lần nữa đi."

Tiền đại phu nhân: "..."

……

Tiền Phú Quý ở bên Tiền đại phu nhân hai ngày, rồi mới lưu luyến rời khỏi huyện Sùng Thành.

Hai ngày ông ở đó, Tiền đại phu nhân không ra khỏi cửa, nhưng sau khi ông rời đi, Tiền đại phu nhân liền sửa soạn lại, cùng Tiền Trường Sinh, sáng sớm đã đến chỗ Lê Thanh Chấp.

Lúc bọn họ đến, Lê Thanh Chấp lại đang ăn sủi cảo, nhưng lần này hắn không ăn sủi cảo đậu đũa thịt heo nữa, mà là sủi cảo nấm hương thịt heo.

Thường Chiêm hôm nay không xuống bếp, đứng bên cạnh nhìn hai đồ đệ làm.

Hai đồ đệ mà Thường Chiêm nhận khá cẩn thận, sủi cảo làm ra cũng rất đẹp, chỉ là có vài cái không được nặn chặt, bị vỡ ra trong nồi.

Đương nhiên chuyện này cũng không sao, vẫn có thể ăn được.

Lê Thanh Chấp đang ăn, liền nhìn thấy Tiền đại phu nhân, rồi sững người.

Tiền đại phu nhân hơi mập, nhưng làn da của bà rất trắng, vì trên mặt có thịt nên không có nếp nhăn, trông khá trẻ.

Hôm nay, bà mặc một chiếc váy sa mỏng màu trắng sữa, khoác một chiếc khăn choàng lụa màu vàng, kiểu tóc cũng khác với ngày thường, trông trẻ hơn mười tuổi.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ngây người một lúc, mới nói: "Tiền bà bà, người thật xinh đẹp!"

"Tiền bà bà, hôm nay trông người khác quá!"

Lê Lão Căn cũng tò mò nhìn vài lần, rồi ghen tị lẩm bẩm: "Cũng không nhỏ hơn ta mấy tuổi, sao lại ăn mặc như vậy? Lòe loẹt quá."

Lê Thanh Chấp nhíu mày nhìn Lê Lão Căn: "Cha, sau này đừng nói xấu người khác."

Lê Lão Căn thấy sắc mặt Lê Thanh Chấp không tốt, lập tức nhận lỗi: "Lần sau ta sẽ không nói nữa."

"Tiền đại phu nhân?" Thường Chiêm nhìn thấy, cũng có chút không nhận ra.

Tiền đại phu nhân cười gượng gạo: "Gần đây trời nóng, ta liền thay đổi cách ăn mặc."

"Ăn mặc như vậy rất tốt, trông trẻ trung." Lê Thanh Chấp nói.

Tuy Lê Thanh Chấp nói vậy, nhưng Tiền đại phu nhân vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng cho dù như vậy, bà cũng phải ăn mặc như vậy!

TBC

Bà ăn mặc như vậy, cho dù sau này bụng to ra cũng rất bình thường, nhưng nếu bà ăn mặc già dặn mà bụng lại to, ánh mắt mọi người nhìn bà, e rằng sẽ càng kỳ lạ hơn.

Hơn nữa bà không muốn sau này khi dẫn con cái ra ngoài, người khác lại tưởng bà là bà nội của đứa nhỏ.

Lê Thanh Chấp y thuật cao minh như vậy, không biết có hiểu biết về dưỡng sinh hay không… hẳn là cũng biết chút ít chứ?

Tiền đại phu nhân nghĩ, qua vài ngày nữa phải hỏi Lê Thanh Chấp, để Lê Thanh Chấp dạy bà dưỡng sinh.

Tiền đại phu nhân thay đổi cách ăn mặc, ban đầu mọi người đều có chút không quen, đặc biệt là những học sinh của tiểu học Sùng Thành…

Mấy tháng trước, Tiền đại phu nhân thường xuyên đến tiểu học Sùng Thành, giúp đỡ chăm sóc những nữ sinh đó, bà còn bảo những nữ sinh đó gọi bà là bà nội.

Bây giờ bà lại ăn mặc như vậy, những nữ sinh đó làm sao còn dám gọi bà nội nữa? Cuối cùng bọn họ lặng lẽ đổi cách xưng hô, gọi Tiền đại phu nhân là bá mẫu.

Cứ như vậy qua vài ngày, mọi người cũng quen dần.

Tiền đại phu nhân ăn mặc như vậy, cũng khá xinh đẹp.

Tiền đại phu nhân không nói chuyện mình mang thai ra ngoài, phản ứng của bà sau khi mang thai cũng không lớn, vì vậy chuyện này rất ít người biết.

Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy khó hiểu - Tiền đại phu nhân rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Bà ấy đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, còn bắt đầu nhắc đến chồng mình với mọi người… trước kia bà ấy đều không nói.

Cũng chỉ có Lê Thanh Chấp biết, Tiền đại phu nhân đang chuẩn bị cho chuyện mình mang thai.

Sinh nhật của Kim Tiểu Diệp vào cuối tháng năm, vì vậy không lâu sau, đã bước sang tháng sáu.

Gà mà đám Tiền Trường Sinh, Cẩu Anh tự tay ấp ra, đã bắt đầu đẻ trứng!

Gà thả vườn thời này, thông thường phải nửa năm mới bắt đầu đẻ trứng, gà nhà bọn họ đẻ trứng sớm hơn những con gà khác.

Điều này cũng không kỳ lạ.

Nhà nông nuôi gà thường cho ăn không nhiều, những con gà đó thường phải tự đi kiếm ăn, cũng không được ăn no, tất nhiên đẻ trứng muộn hơn.

Gà nhà bọn họ thì khác, chúng mỗi ngày đều được ăn no.

Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao và Triệu Tiểu Đậu thậm chí còn bắt côn trùng cho chúng ăn, tóm lại chúng được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, lớn nhanh, tự nhiên đẻ trứng cũng sớm.

Đám Lê Đại Mao rất coi trọng những con gà này, Tiền Trường Sinh thậm chí còn bảo người hầu mỗi ngày đi dọn dẹp chuồng gà.

Mà hôm nay, người hầu dọn dẹp chuồng gà nhặt được một quả trứng gà.

Vừa đúng lúc tiểu học Sùng Thành được nghỉ, Tiền Trường Sinh liền ở lại chỗ Lê Thanh Chấp, Cẩu Anh bọn họ cũng về sớm…

Mọi người đều nhìn thấy quả trứng gà nhỏ hơn trứng gà bình thường một chút.

Khi gà mái mới bắt đầu đẻ trứng, trứng gà đều sẽ rất nhỏ, phải qua một thời gian nữa, mới có thể đẻ ra trứng gà lớn.

"Quả trứng này là do con nào đẻ? Là Đại Bảo Nhị Bảo hay là Ngân Phụng nhà ta?" Cẩu Anh hỏi.

Người hầu làm sao biết được.

Những con gà này đều được đánh dấu, bọn họ có thể phân biệt được, nhưng vấn đề là… bọn họ không theo dõi những con gà này suốt ngày, không biết là do con nào đẻ.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Cẩu Anh buồn rầu: "Có nên đặt quả trứng gà này lại vào chuồng gà, để chúng ấp nó ra không?"

Quả trứng này rốt cuộc là của nhà ai?

Còn nữa, sao lại bắt đầu đẻ trứng nhanh như vậy?

Ngân Phụng nhà hắn mới lớn bao nhiêu chứ? Sao lại sắp làm mẹ rồi?

Tiền Trường Sinh cũng nói: "Cũng không biết quả trứng này có thể ấp ra gà con hay không..."

Nói tới nói lui, những người này còn bắt đầu tranh giành "quyền nuôi dưỡng" quả trứng gà.

Cẩu Anh nói: "Ta nuôi Ngân Phụng nhà ta rất tốt, quả trứng này hẳn là do nó đẻ."

Tiền Trường Sinh nói: "Chưa chắc, Bách Tuế nhà ta lớn rất tốt!"

Lê Nhị Mao cũng không chịu thua kém: "Ta cảm thấy quả trứng này không phải của Đại Bảo, thì là của Nhị Bảo."

Lê Thanh Chấp thấy bọn họ vây quanh một quả trứng gà không biết mẹ là ai, cũng không biết cha là ai mà rối rắm, liền đưa ra một ý kiến: "Quả trứng này cho ta ăn đi, ta sắp tham gia kỳ thi Hương rồi, cần bồi bổ thân thể."

Mọi người dùng ánh mắt lên án nhìn Lê Thanh Chấp.

Đây chính là trứng gà do gà con mà bọn họ tự tay ấp ra đẻ!

Những con gà này, là bọn họ tận mắt nhìn gà con phá vỏ, từng chút từng chút nuôi lớn!

Lê Thanh Chấp lại muốn ăn trứng gà do chúng đẻ!

Lê Thanh Chấp hỏi bọn họ: "Nếu không ăn… các ngươi định ấp hết ra sao? Ấp ra rồi thì sao? Một con gà mái cả đời có thể ấp ra mấy chục con gà con, nhiều gà con như vậy, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn nuôi mãi sao? Các ngươi nuôi nổi sao? Nếu các ngươi không nuôi, chẳng lẽ đợi những con gà con đó lớn lên rồi ăn thịt gà sao? Thay vì nuôi lớn gà con rồi ăn thịt gà, chi bằng lúc đầu để ta ăn quả trứng gà này."

Lê Thanh Chấp nói rất có lý.

Những người này tưởng tượng một chút, cuối cùng đưa quả trứng gà không lớn hơn quả bóng bàn bao nhiêu cho Lê Thanh Chấp.

Trứng gà nguyên chất không ô nhiễm, ăn cũng khá ngon.

Sau khi Lê Thanh Chấp ăn xong trứng gà, đám trẻ liền nuôi riêng gà của mình.

Cẩu Anh: "Trứng gà do Ngân Phụng nhà ta đẻ, chỉ có ta mới được ăn!"

Tiền Trường Sinh: "Trứng gà do Bách Tuế nhà ta đẻ, ta muốn đưa cho đại bá mẫu của ta ăn."

Lê Đại Mao: "Cha, sau này trứng gà mà Đại Bảo đẻ, đều để cho cha bồi bổ thân thể!"

Lê Nhị Mao: "Cha, Nhị Bảo là do con ấp ra, là con của con, trứng gà do nó đẻ là cháu của con… hu hu… con cũng cho cha ăn!"

Lê Thanh Chấp: "..."

Cách nói của Lê Nhị Mao có chút đáng sợ, hắn chỉ ăn một quả trứng gà thôi mà!

Trước kia nhà bọn họ cũng từng nuôi gà, lúc đó Lê Đại Mao Lê Nhị Mao không chỉ ngày nào cũng lấy trứng gà, còn ngày nào cũng thèm thịt gà, bây giờ sao lại như vậy?

Lê Thanh Chấp có chút lo lắng những người này sẽ ấp trứng gà, cuối cùng gà con càng nuôi càng nhiều, biến thành một trang trại gà.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, mình đã nghĩ nhiều rồi.

Không lâu sau, đám trẻ liền bắt đầu so sánh xem trứng gà nhà ai đẻ ra lớn hơn, còn bắt đầu tranh luận xem trứng gà nhà ai ngon hơn.

Thay đổi thật nhanh!

Giữa tháng sáu, "Quỳnh Độc Du Ký" của Lê Thanh Chấp chính thức kết thúc.

Cuốn sách này, Lê Thanh Chấp tổng cộng viết bốn mươi vạn chữ, trước đó đã xuất bản bảy quyển, mà hắn vừa mới viết xong quyển thứ tám, cũng là quyển cuối cùng.

Cuốn sách này, cách viết của hắn khác với trước kia, không miêu tả quá nhiều cảm nhận của "ta" - đây không phải là một cuốn truyện.

Hắn dùng cuốn sách này, để miêu tả một thế giới tương lai công bằng hơn Đại Tề rất nhiều.

Sau khi viết về nông thôn, hắn viết về thị trấn, rồi lại viết về những nhà máy lớn.

Công nhân làm việc trong nhà máy, cho dù không làm việc được nữa cũng có lương hưu.

Trong nhà máy có nhà ăn, có phòng tắm, còn có nhà trẻ và trường tiểu học.

Đây mới thật sự là trẻ được nuôi dưỡng, già được phụng dưỡng.

Cuốn sách này không chỉ viết về môi trường xã hội, bên trong còn viết rất nhiều kiến thức và đồ vật mà người dân Đại Tề không biết.

Mọi người thậm chí còn làm ra xe đạp theo bản thiết kế trong sách.
 
Back
Top Bottom