Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 350: Chương 350



Ví dụ như mở đầu có thể viết “Quỳnh Độc Tán Nhân” đến nông thôn hiện đại, trở thành một người không hộ khẩu, sau đó có người đến giúp đỡ người nghèo, đăng ký thân phận cho hắn…

Trong quá trình này, Quỳnh Độc Tán Nhân có thể thấy người hiện đại trồng trọt như thế nào.

Sản lượng lương thực hiện đại có thể tăng chủ yếu nhờ phân bón hóa học, nhưng một số phương pháp canh tác hiện đại, vẫn tiên tiến hơn Đại Tề.

Sau đó… một số bệnh chứng đơn giản xử lý như thế nào, hắn cũng có thể viết trong sách.

Dù sao muốn viết gì, đều có thể thêm vào, vẽ hình máy dệt vải đặt vào trong cũng được.

Ở thế giới hắn từng sống, thời nhà Minh, phương Tây đã bắt đầu phát sinh đủ loại biến hóa… lúc này, bên ngoài Đại Tề có lẽ cũng đã xảy ra biến đổi lớn.

Bọn họ không thể bị bỏ lại phía sau!

Khoan đã, “Quỳnh Độc Du Ký” này của hắn, còn có thể viết về kiến thức của Quỳnh Độc Tán Nhân ở các quốc gia khác.

Đương nhiên việc đó không vội, trước tiên viết chút về Đại Đồng thế giới tương lai là được.

Lê Thanh Chấp viết nhanh thoăn thoắt, câu chuyện lần này của hắn, vẫn là ngôi thứ nhất.

Mở đầu của hắn, còn mô phỏng “Đào Hoa Nguyên Ký”, đương nhiên nội dung phía sau, hoàn toàn khác biệt.

“Ta” hoàn hồn, liền thấy từng dãy nhà gạch ngói, mấy đứa trẻ mặc quần áo mới đang nô đùa…

Quỳnh Độc Tán Nhân “xuyên không” sau, đến khu vực miền núi hẻo lánh của thế giới hiện đại gần một trường tiểu học, gặp lúc học sinh trong trường đang học bài.

Hắn hoang mang xông vào, vì bất đồng ngôn ngữ bị người ta coi là kẻ ngốc, nhưng thấy hắn đáng thương, nhà trường cho hắn một bát cơm ăn…

Lê Thanh Chấp một buổi sáng viết ba nghìn chữ.

TBC

Câu chuyện này, cách dùng từ của hắn gần giống “Tứ Đại Danh Tác”, không giống “Trầm Oan Lục” và “Đào Hoang Lục”, bởi vì là do bách tính tự thuật, nên rất giản dị, cũng vì vậy, chỉ ba nghìn chữ ngắn ngủi, bên trong đã có rất nhiều nội dung.

Viết xong xuống lầu, Lê Thanh Chấp liền thấy Lê Lão Căn đang nhóm lửa, Thường Chiêm thì đang nấu cơm.

Kim Tiểu Diệp sẽ ăn cơm ở Kim Diệp tú phường, buổi trưa Thường Chiêm nấu nướng cũng khá đơn giản, hắn dùng quế, hồi, bát giác các loại gia vị đơn giản hầm tim lợn khử mùi tanh, lại thái tim lợn thành lát, thêm ớt cùng các loại gia vị khác xào… mùi vị thật là ngon!

Ngoài ra, hắn còn làm một món canh rau cải trứng thịt, đây là món ăn nấu chung một nồi lớn, bọn họ để lại một ít ăn, phần còn lại chia cho những học sinh ở lại trường ăn.

Lê Thanh Chấp vừa ăn vừa khen ngợi tay nghề của Thường Chiêm.

Tỉnh thành, Trương Tuần phủ cũng đang khen ngợi tay nghề của Thường Chiêm. Thường Chiêm mỗi ngày đều sai người đưa thức ăn cho ông, gần đây… hắn sẽ để lại một ít món mặn mà nhà họ Lê ăn tối hôm trước, sáng sớm hôm sau sai người đưa đến cho Trương Tuần phủ.

Tuy là thức ăn qua đêm, nhưng món mặn để qua một đêm ăn, cũng không sao.

Dù sao Trương Tuần phủ đặc biệt thích, vừa ăn vừa đọc thư Lê Thanh Chấp viết cho ông.

Khoảng thời gian này, Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều viết thư cho ông, kể về tình hình của Tiểu học Sùng Thành, Trương Tuần phủ rất thích đọc những bức thư như vậy.

Nếu triều đình có thể bỏ tiền ra xây dựng trường tiểu học như vậy, để bách tính đều biết chữ…

Trương Tuần phủ chỉ cần nghĩ đến, đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

Ăn cơm xong, Trương Tuần phủ nhìn về phía người bên cạnh: “Nghe nói Thẩm gia chủ từ kinh thành trở về rồi?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Trương Tuần phủ liền nói: “Ta đến nhà họ Thẩm xem sao.”

Chuyện xảy ra ở kinh thành, Trương Tuần phủ đều đã biết, dù sao ông có vài người bạn ở kinh thành.

Những người đó đã sớm cưỡi ngựa nhanh chóng báo tin tức kinh thành cho ông.

Ông muốn đến nhà họ Thẩm, không phải vì chuyện kinh thành, mà là… mấy ngày trước, Lê Thanh Chấp gửi cho ông một ít bản thảo.

Những bản thảo này kỳ thực là một quyển sách, tên sách rất đơn giản, gọi là “Truyện Cổ Tích”!

Mà bên trong có rất nhiều câu chuyện thú vị, ví dụ như “Thần Bút Mã Lương”, “Tinh Vệ Lấp Biển”, “Hằng Nga Bôn Nguyệt” vân vân.

Những câu chuyện này, có vài câu chuyện ông chưa từng thấy, phần lớn lại là dùng văn tự dễ hiểu viết lại những câu chuyện thần thoại hoặc thành ngữ đã có.

Theo như trong thư Lê Thanh Chấp viết… Lê Thanh Chấp dự định đợi thêm một thời gian nữa sẽ in quyển sách này ra, cho học sinh trong trường học của mình đọc.

Những câu chuyện này, Lê Thanh Chấp đã bắt đầu viết từ rất sớm, viết rải rác được mười vạn chữ, mà bản thảo đưa đến tay ông, là bản gốc Lê Thanh Chấp viết – các tiên sinh ở Tiểu học Sùng Thành rất thích những câu chuyện này, chép lại một lần, Lê Thanh Chấp liền đưa bản gốc cho ông, để ông lúc rảnh rỗi đọc chơi.

Trương Tuần phủ muốn mang quyển sách này đến nhà họ Thẩm, cho Thẩm gia chủ xem, xem nhà họ Thẩm có nguyện ý in quyển sách này hay không.

Nếu nhà họ Thẩm nguyện ý trả nhuận bút mua quyển sách này để in… vậy ông có thể gửi chút bạc cho Lê Thanh Chấp rồi!

Lê Thanh Chấp xây trường học đang thiếu tiền!

Trương Tuần phủ trước đây cảm thấy Lê Thanh Chấp hơi tham tiền, nhưng từ khi biết tình hình của Tiểu học Sùng Thành… ông hận không thể gửi hết bổng lộc của mình cho Lê Thanh Chấp.

Hiện tại, ông rất vui lòng giúp Lê Thanh Chấp kiếm tiền.

Thẩm Chi Lan nghỉ ngơi một đêm, ngược lại càng mệt hơn.

Con người chính là như vậy, khi có mục tiêu hoặc có việc gì đó phải làm, cả người căng thẳng, sẽ không cảm thấy mệt, nhưng một khi thả lỏng, mệt mỏi tích tụ sẽ ập đến.

Nhưng dù vậy, khi biết Trương Tuần phủ đến, Thẩm Chi Lan vội vàng ra nghênh đón.

Sau khi chào hỏi xã giao, Thẩm Chi Lan hỏi: “Đại nhân ngài đến đây có việc gì?”

Trương Tuần phủ nói: “Ta có một ít bản thảo…”

Thẩm Chi Lan lộ vẻ kinh hỉ.

Trương Tuần phủ nói: “Bản thảo này không phải Quỳnh Độc Tán Nhân viết, là Lê Thanh Chấp viết. Hắn viết một quyển sách cho trẻ con xem, Cẩu Đồng tri phủ Hòa Hưng rất thưởng thức liền gửi cho ta… xưởng in nhà họ Thẩm nếu nguyện ý in ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.”

Biết không phải sách của Quỳnh Độc Tán Nhân, Thẩm Chi Lan có chút thất vọng, nhưng Lê Thanh Chấp… người này hắn cũng biết!

Phu nhân của hắn thích chữ của Lê Thanh Chấp!

“Đại nhân, có thể cho ta xem qua không?” Thẩm Chi Lan hỏi.

Trương Tuần phủ đưa bản thảo trên tay cho Thẩm Chi Lan.

Thẩm Chi Lan chỉ liếc mắt một cái, đã lộ vẻ kinh ngạc.

Trương Tuần phủ mang đến là bản gốc của Lê Thanh Chấp, chữ này… thật là nhất đẳng!

Rõ ràng là kiểu chữ quán các đoan chính, vậy mà lại rất có phong cách riêng!

Mà câu chuyện đầu tiên bên trên… “Thần Bút Mã Lương”?

Thẩm Chi Lan chăm chú đọc.

Lê Thanh Chấp khi dùng bút danh Quỳnh Độc Tán Nhân viết rất táo bạo, dùng tên thật viết thì rất cẩn thận.

Cho nên câu chuyện này, hắn đã sửa đổi một chút, để hắn không phạm kỵ húy.

Nhưng cốt lõi câu chuyện không thay đổi, câu chuyện này… thật là sảng khoái!

Thẩm Chi Lan đọc đến mê mẩn, xem xong vẫn còn chưa thỏa mãn: “Câu chuyện này viết hay!”

So với “Đào Hoang Lục”, vẫn là câu chuyện này đọc khiến người ta vui vẻ.

“Xưởng in nhà họ Thẩm có nguyện ý in quyển sách này không?” Trương Tuần phủ hỏi.

Thẩm Chi Lan không chút do dự: “Đương nhiên có thể!”

Lê Thanh Chấp từng viết một số câu chuyện về Cẩu Đồng tri và Trương Tuần phủ, chuyện này Thẩm Chi Lan cũng biết, hắn còn biết sách Lê Thanh Chấp viết được biên soạn thành hí văn, ở phủ Hòa Hưng lưu truyền rộng rãi.

Hiện tại Lê Thanh Chấp lại viết sách… in ra chắc chắn có người mua.

“Nhuận bút này…” Trương Tuần phủ nhìn về phía Thẩm Chi Lan.

Nhuận bút của Lê Thanh Chấp, khẳng định không bằng Quỳnh Độc Tán Nhân.

Nhưng chữ của Lê Thanh Chấp tốt như vậy, cho ít cũng không thích hợp?

Chỉ riêng bản thảo này, e rằng đã đáng giá không ít tiền!

Thẩm Chi Lan nói: “Đại nhân, ngàn chữ năm lượng bạc, ông thấy thế nào?”

“Được!” Trương Tuần phủ lập tức đồng ý.

Thẩm Chi Lan lại nói: “Trương đại nhân, quyển sách này in ra bán, khẳng định phải lấy danh nghĩa của Lê tú tài, ta muốn nói với bên ngoài đây là sách Lê tú tài viết cho con cái mình xem, được không?”

Lê Thanh Chấp đỗ tiểu tam nguyên, ở tỉnh An Giang đang nổi tiếng, lúc này nếu ra một quyển sách, nói là Lê Thanh Chấp viết cho con cái mình xem, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua!

Câu chuyện trong sách này, vốn đã khá có triết lý.

Ví dụ như “Con Quạ Uống Nước”, hắn cảm thấy rất thích hợp cho trẻ con xem.

“Được.” Trương Tuần phủ nói.

Sách này Lê Thanh Chấp vốn là viết cho con trẻ trong nhà xem.

Nghe vậy,Thẩm Chi Lan mừng rỡ, chợt thấy Trương Tuần phủ lại lấy ra một chồng bản thảo: "Quyển sách này hơi dài..."

Những câu chuyện này, có cái là Lê Thanh Chấp mới viết, có cái là trước đây đã viết... hắn đã viết được mười vạn chữ, mà vẫn chưa viết hết số tích trữ của mình.

Phải biết, những truyện như "Hồ mượn oai hùm" cũng có thể viết, mà những truyện viết được thì nhiều lắm!

Thẩm Chi Lan lập tức móc ra năm trăm lượng bạc, có chút xót ruột.

Nhưng khi biết Trương Tuần phủ bằng lòng cho mình bản thảo gốc, hắn liền không còn xót nữa:

"Đại nhân, bản thảo này đáng giá trăm lượng bạc, ta xin thêm cho ngài một trăm lượng nữa!"

"Được." Trương Tuần phủ rất vui.

Thẩm Chi Lan cũng rất vui, tiễn Trương Tuần phủ đi rồi, ông liền cầm bản thảo của Lê Thanh Chấp đi gặp phu nhân:

"Phu nhân, xem ta mang gì cho nàng!"

Thẩm phu nhân vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, uể oải hỏi: "Chàng mang gì cho ta?"

Thẩm Chi Lan đưa bản thảo Lê Thanh Chấp viết qua, Thẩm phu nhân vừa nhìn đã thích: "Đây là bản thảo của Lê tú tài sao? Chữ của hắn thật đẹp! Nhìn thật là mãn nhãn!"

"Cốt truyện cũng hay." Thẩm Chi Lan nói.

Cuối cùng hắn cũng có thể cùng phu nhân thưởng thức tác phẩm, phu nhân xem chữ, hắn xem truyện.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 351: Chương 351



Câu chuyện Lê Thanh Chấp viết, có một số hắn đã từng nghe qua, nhưng sau khi được Lê Thanh Chấp viết ra... hay hơn rất nhiều.

Câu chuyện ban đầu thật là văn hoa, nhìn chẳng có hứng thú gì!

Còn như "Con cáo và con quạ", "Con cáo và chùm nho" gì đó, đây đều là những truyện hắn chưa từng xem qua, vậy thì càng hay hơn!

Truyện Lê Thanh Chấp viết thật sự rất thú vị.

Nhất định phải in ra, nhất định phải in ra!

Nhưng quyển sách này không thể bán quá mắc, lãi ít bán nhiều là tốt nhất.

Nhà nào có con trẻ biết chữ, kiểu gì cũng phải mua một quyển cho con xem, phải không?

Không nói người khác, chính hắn cũng rất muốn sưu tầm vài quyển, sau này còn có thể cầm quyển sách này, kể chuyện cho cháu nội cháu ngoại...

……

KhiThẩm Chi Lan và Thẩm phu nhân đang xem sách, Tiền Phú Quý rời khỏi khách đ**m.

Ngồi thuyền liên tục nhiều ngày như vậy, Tiền Phú Quý cảm thấy toàn thân mình như muốn rã rời... Nếu không phải trong lòng canh cánh việc, bụng lại đói, ông chắc đã nằm trên giường cả ngày.

Vì muốn đến nhà họ Thẩm xem thử, hắn không đến tửu lâu ăn cơm, thấy bên cạnh có một cửa tiệm tên là "Tuyệt Vị Trai" đông nghịt người, liền sai người hầu cận đi mua cho mình một ít.

Ông ngửi được mùi thơm hấp dẫn, đồ tiệm đó bán, nhất định rất ngon!

Người hầu cận nhà họ Tiền lên xếp hàng, không bao lâu đã mang về cho Tiền Phú Quý một ít đồ ăn: "Lão gia, đó là bán đồ kho, ta chọn mua một ít."

Tiền Phú Quý nhìn xem, thấy trong giỏ tre của tiệm, đựng một con gà một con vịt, thêm cả đậu phụ giả thịt gà vân vân, ngửi rất thơm.

Trước đây hắn đã từng ăn không ít đồ kho, nhưng chưa từng ăn đồ nào thơm như vậy! Tiền Phú Quý xé đùi gà cắn một miếng, càng thêm kinh ngạc.

Vị đồ kho này thật sự quá ngon!

Chỉ là ăn toàn đồ mặn dễ ngấy... Tiền Phú Quý lại sai người mua cho mình hai cái bánh bao, vừa ăn vừa đi về phía nhà họ Thẩm.

Tiền Phú Quý người này tướng mạo phi phàm, khí chất xuất chúng, lại thêm ăn mặc vô cùng sang quý... những người nhìn thấy ông, đều cho rằng ông là tú tài hoặc cử nhân nhà giàu.

Kết quả một người như vậy lại một tay cầm bánh bao một tay cầm đùi gà... xung quanh người người đều ngoái nhìn.

Tiền Phú Quý làm ngơ ánh mắt của mọi người xung quanh, tiếp tục ăn.

Ăn cơm trên đường, đối với hắn mà nói chẳng là gì, hình tượng lại càng không quan trọng.

Lúc mới đầu quân cho Yến quận vương, vì muốn làm tốt việc buôn bán, ông đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, có một khoảng thời gian ông dãi nắng dầm mưa, muốn ăn một bữa cơm nóng cũng khó, còn suốt ngày cúi đầu khom lưng với người khác.

Người dưới tay Tiền Phú Quý đã dò hỏi được chỗ ở của nhà họ Thẩm, Tiền Phú Quý đi theo người hầu cận đi về phía trước, cảm thấy đường phố Giang Nam này, hơi hẹp.

Phía trước có một ngôi nhà, cửa ra vào ngồi một đám người, chiếm hết cả đường.

Tiền Phú Quý liếc nhìn ngôi nhà đó, thấy trên đó viết "Tần phủ", lại nhìn những người đó...

TBC

Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, sắp đến cuối năm, nhà họ Tần này chắc là nợ nần, lúc này đang có người đến đòi nợ.

Tiền Phú Quý nghĩ không sai, những người này đúng là đến đòi nợ, còn là do Kim Diệp tú phường thuê.

Kim Tiểu Diệp bảo Kim Tiểu Thụ tìm người đến đòi nợ, Kim Tiểu Thụ liền thuê mười người đàn ông khỏe mạnh từ Miếu Tiền thôn, thêm cả Kim Tang Thụ và một người lái thuyền của thuyền hành của hắn... tổng cộng mười hai người, chặn ở cửa nhà họ Tần.

Kim Tiểu Thụ không đến, vốn dĩ việc như thế này, hắn sẽ tự mình đến, nhưng Phương Cẩm Nương sắp sinh, khoảng thời gian này hắn không yên tâm ở nhà, nên cũng không chạy ra ngoài huyện Sùng Thành nhiều.

Đòi nợ có thể phải canh vài ngày, hắn càng không đến.

Lần đòi nợ này, hắn để Kim Tang Thụ và người lái thuyền của thuyền hành hắn dẫn đầu.

Người lái thuyền đó tên là Chu Kim Tùng, là người nhanh nhẹn, luôn có thể giải quyết mọi việc ổn thỏa, Kim Tang Thụ cũng rất đáng tin cậy, lại là người nhà, để bọn họ cùng nhau đi đòi nợ, Kim Tiểu Thụ rất yên tâm.

Lúc này vừa đến cửa nhà họ Tần, đang ngồi chia bánh bao ăn, thấy có người đi qua, liền hướng cửa lớn nhà họ Tần hô: "Tần lão gia, làm chút việc thiện, trả tiền đi! Chúng ta không có tiền ăn tết rồi!"

Đợi người đi qua đi rồi, bọn họ lại tiếp tục ăn bánh bao.

Bọn họ hô như vậy, là làm cho người khác xem, Tần lão gia đó trừ phi hoàn toàn không cần mặt mũi, nếu không sớm muộn gì cũng chịu không nổi.

Chu Kim Tùng vừa ăn vừa nói: "Lát nữa nếu nhà họ Tần có người ra ngoài, chúng ta liền đi theo bọn họ, rồi cứ ở bên cạnh bọn họ nói những lời này đòi nợ!"

Kim chưởng quỹ đã dặn, bảo bọn họ đừng gây chuyện, tránh bị nha dịch bắt đi.

Bọn họ cũng không dám gây chuyện... vậy nên bọn họ cứ ngoan ngoãn, cầu xin người ta trả tiền đi!

Đang nói chuyện, người đi dò la tin tức trở về, nói với Chu Kim Tùng và Kim Tang Thụ: "Chu ca, Kim ca, ta dò hỏi được rồi, ngôi nhà này có cửa sau!"

Chu Kim Tùng lập tức nói: "Chúng ta chia ra năm người đi canh cửa sau, các ngươi nhớ kỹ, có người đi qua liền hô to bảo nhà họ Tần trả tiền, nếu nhà họ Tần có người ra ngoài, lập tức đi theo, hô suốt dọc đường."

Mọi người gật đầu lia lịa.

Tiền Phú Quý đến vào lúc này, Chu Kim Tùng thấy vậy, dẫn người hô lên: "Tần lão gia, làm chút việc thiện, trả tiền đi..."

Tiền Phú Quý nghe không hiểu lắm tiếng địa phương, nhưng cảm thấy khá thú vị, vừa hay lần này ông đến tỉnh An Giang, đã đặc biệt tìm người biết tiếng địa phương tỉnh An Giang đi cùng, bèn hỏi người đó: "Những người này đang nói gì?"

Người đó dùng quan thoại giải thích một lượt.

Tiền Phú Quý không nhịn được cười, lại sai người đó lên hỏi chuyện, hỏi mấy người Chu Kim Tùng là người nhà nào.

Chu Kim Tùng nghe có người đến hỏi, bèn nói: "Chúng ta là người của Kim Diệp tú phường huyện Sùng Thành, Tần lão gia nợ tiền hàng không trả, chúng ta đến đòi nợ."

"Hóa ra là của Kim Diệp tú phường!" Tiền Phú Quý đối với tú phường này, khá hứng thú.

Nhưng ông đang vội đến nhà họ Thẩm, nên cũng không nói nhiều.

Cũng chẳng có gì để nói chuyện với những người Kim Diệp tú phường tìm đến giúp đòi nợ.

Chu Kim Tùng thấy Tiền Phú Quý đi rồi, nói với người bên cạnh: "Vị lão gia này trông không giống người địa phương, có lẽ là quan lão gia ở tỉnh thành!"

"Tại sao?" Một người dân Miếu Tiền thôn tò mò hỏi.

Chu Kim Tùng nói: "Khí phái toàn thân của hắn! Hơn nữa bây giờ sắp đến Tết rồi, nếu là đến làm buôn bán, e là đã đi từ lâu, nhưng hắn lại ở đây chưa đi... nói không chừng là người trong nha môn, không đi được."

Cẩu đồng tri và Uông huyện lệnh, tướng mạo không bằng người mà bọn họ gặp hôm nay, nhưng khí chất lại rất giống người này.

Bọn họ trông như cùng một loại người.

Người Miếu Tiền thôn gật đầu lia lịa, cảm thấy Chu Kim Tùng kiến thức rộng rãi quả nhiên thông minh hơn bọn họ, lại hứng thú trò chuyện về đủ thứ chuyện ở tỉnh thành.

Bọn họ rất thích công việc đòi nợ này.

Kim Tiểu Thụ đã nói, bọn họ canh ở đây đòi nợ, canh một ngày được một trăm văn, còn bao ăn... bọn họ nếu canh thêm vài ngày, sẽ có vài trăm văn tiền vào túi!

Công việc này còn chẳng mệt, chỉ cần mở miệng hô là được.

Bọn họ còn ăn rất ngon, ví dụ như lúc này, bọn họ đang ăn bánh bao nhân thịt.

Bên kia, Tiền Phú Quý ăn đồ kho và bánh bao no bụng, số còn lại, người bên cạnh ông cũng chia nhau ăn.

Ăn no xong, bọn họ đã đến nhà họ Thẩm... Tiền Phú Quý đưa thiếp mời.

Thẩm Chi Lan đang xem sách, biết Tiền Phú Quý đến, không nhịn được thở dài.

Hắn không muốn ra ngoài gặp người, nhưng cuối cùng vẫn chỉnh đốn lại rồi ra ngoài.

Chuyện Tiền Phú Quý chủ động tiếp cận hắn, hắn đã nói với người dưới tay Lữ công công, sau đó... Lữ công công bảo hắn tiếp xúc nhiều với Tiền Phú Quý, tìm cách tìm ra người đứng sau Tiền Phú Quý.

Dụ Long thương hành nổi lên quá nhanh!

Nhưng trên đường đến tỉnh An Giang, hắn không dò hỏi được gì, chỉ phát hiện Tiền Phú Quý rất coi trọng Quỳnh Độc Tán Nhân.

Ban đầu hắn có chút đề phòng, nghi ngờ Tiền Phú Quý là người của Tấn vương, nhưng nói chuyện nhiều lại phát hiện, Tiền Phú Quý này thật lòng thích Quỳnh Độc Tán Nhân.

Thẩm Chi Lan không chắc chắn về thân phận của Tiền Phú Quý, hắn ra ngoài gặp Tiền Phú Quý, cười nói xã giao với Tiền Phú Quý.

Hai người nói chuyện rất lâu, vẫn chưa đi vào vấn đề chính.

Cuối cùng, vẫn là Tiền Phú Quý không muốn lãng phí thời gian nữa: "Thẩm chưởng quỹ, tại hạ có việc muốn nhờ."

Tiền Phú Quý dọc đường đi vẫn luôn thăm dò Thẩm Chi Lan, muốn dò hỏi về Quỳnh Độc Tán Nhân, tiếc là không dò hỏi được gì.

Bây giờ... ông định nói thẳng.

Nếu là trước đây, ông sẽ không để lộ quan hệ của mình với Lý Triệu, nhưng vì Quỳnh Độc Tán Nhân, Lý Triệu bây giờ đã trở thành vị quan tốt nổi tiếng!

Thẩm Chi Lan hỏi: "Tiền chưởng quỹ cứ nói."

Tiền Phú Quý nói: "Thẩm chưởng quỹ, không giấu gì ngươi, tại hạ và huyện lệnh huyện Mạnh Lý Triệu là bạn tốt, năm đó hắn bị người của Tấn vương vu oan, cả nhà bị tru di, tại hạ đau lòng không thôi..."

Tiền Phú Quý không nói mình là đại cữu tử (anh vợ) của Lý Triệu, chỉ nói mình là bạn tốt của Lý Triệu, điều này cũng không tính là nói dối, ông và Lý Triệu từng là bạn học.

"Lý huynh tài hoa hơn người, năm xưa chúng ta cùng nhau đọc sách, ngâm thơ đối ẩm, không ngờ cuối cùng hắn lại rơi vào kết cục như vậy..." Tiền Phú Quý vẻ mặt bi thương: "Quỳnh Độc Tán Nhân minh oan cho Lý huynh, hẳn cũng là bạn tốt của Lý huynh, có lẽ còn biết di ngôn của Lý huynh... Thẩm huynh có cách nào liên lạc với hắn không?"
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 352: Chương 352



Thẩm Chi Lan không ngờ lại là chuyện như vậy!

Vậy nên Tiền chưởng quỹ chủ động tiếp cận hắn, thật sự là vì Quỳnh Độc Tán Nhân?

Thẩm Chi Lan nói: "Tiền huynh, ta không biết Quỳnh Độc Tán Nhân là ai, nhưng ta có cách, có thể chuyển tin tức cho Quỳnh Độc Tán Nhân, ta còn biết hắn hơi thiếu tiền, Tiền huynh có thể bỏ tiền nhờ hắn viết cho ngươi một bức chữ, tiện thể gửi một bức thư qua."

Có rất nhiều người tìm đến Thẩm Chi Lan, muốn thông qua Thẩm Chi Lan tìm Quỳnh Độc Tán Nhân.

Thẩm Chi Lan cơ bản đều từ chối, nhưng Tiền Phú Quý... hắn có ấn tượng tốt với Tiền Phú Quý, lại cảm thấy lời Tiền Phú Quý nói, hẳn là thật.

Bản thảo của Quỳnh Độc Tán Nhân là do Trương tuần phủ đưa cho hắn, chuyện này người biết không nhiều, nhưng cũng không tính là bí mật, hắn giúp Tiền Phú Quý gửi một bức thư, hoàn toàn có thể.

Nhưng Tiền Phú Quý cũng không thể không cho gì cả... cứ cho chút tiền đi.

Quỳnh Độc Tán Nhân hẳn sẽ thích?

Năm đó hắn có thể dùng một trăm lượng bạc cầu được hai bức chữ, đó hẳn là vì Quỳnh Độc Tán Nhân vô cùng cảm kích hắn, còn Tiền Phú Quý... Thẩm Chi Lan nói: "Chữ của Quỳnh Độc Tán Nhân không rẻ..."

"Ta nguyện ý bỏ ra một nghìn lượng!" Tiền Phú Quý lập tức nói.

Quỳnh Độc Tán Nhân đã giúp muội phu ông minh oan, dù có bỏ ra nhiều hơn, ông cũng bằng lòng.

"Tiền huynh viết một bức thư đi." Thẩm Chi Lan đề nghị.

Tiền Phú Quý cũng không do dự, ngay trước mặt Thẩm Chi Lan bắt đầu viết thư.

Ông không viết nhiều, chỉ nói trên thư mình là bạn tốt của Lý Triệu, cảm kích sự giúp đỡ của Quỳnh Độc Tán Nhân, đồng thời muốn bỏ ra một nghìn lượng bạc, cầu xin một bức chữ.

Viết xong, Tiền Phú Quý ký tên mình ở cuối thư, lại ký thêm một cái hoa áp.

Hoa áp là chữ ký thảo thư ở cuối văn thư khế ước, hoặc ký hiệu đặc biệt thay thế chữ ký, có người sẽ viết nó giống như bùa chú.

Hoa áp mà Tiền Phú Quý viết, kỳ thực không phải của ông, mà là của Lý Triệu, ông viết cái này, cũng là muốn chứng minh mình thật sự quen biết Lý Triệu.

Còn những thứ khác... ông không viết thêm.

Bây giờ, ông chỉ hy vọng Quỳnh Độc Tán Nhân là bạn tốt của Lý Triệu, nếu đối phương đã cứu giúp cháu gái mình, thì càng tốt.

Tiền Phú Quý trước đó đã dùng ngân phiếu kinh thành đổi lấy một ít ngân phiếu tỉnh An Giang, lúc này lấy ra một nghìn lượng đưa cho Thẩm Chi Lan, nói: "Làm phiền Thẩm huynh rồi."

"Không phiền." Thẩm Chi Lan cười nói.

Việc đã làm xong, Tiền Phú Quý cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Bấy giờ, Thẩm Chi Lan đem bao nhiêu đồ vật từ kinh thành mang đến, sai người hầu đem biếu tặng thân bằng quyến thuộc, dĩ nhiên, không thể thiếu phần của Trương Tuần phủ.

Cùng với lễ vật, còn có hai bức thư.

Một bức do Tiền Phú Quý viết, bức còn lại chính là thư hắn viết cho Trương Tuần phủ. Trong thư, hắn tường tận giới thiệu lai lịch Tiền Phú Quý.

Trương Tuần phủ nhận được thư và lễ vật vào lúc xế chiều.

Ông trầm ngâm một lát, định bụng trưa mai sẽ chuyển cho Lê Thanh Chấp.

Trước đó sáu trăm lượng ngân phiếu, ông đã nhờ Thẩm Chi Lan sai người đưa cho Lê Thanh Chấp, không qua tay mình, tránh bị người khác dòm ngó.

Còn một ngàn lượng bạc này, vẫn để trong hộp đựng thức ăn mà đưa đi.

Tại huyện Sùng Thành.

Quyển sách "Quỳnh Độc Du Ký", ngày đầu tiên Lê Thanh Chấp viết được năm ngàn chữ.

Năm ngàn chữ này, hắn viết về những điều mắt thấy tai nghe của Quỳnh Độc Tán Nhân khi mới đến hiện đại.

Ban đầu hắn viết Quỳnh Độc Tán Nhân sau khi đến hiện đại, đến một trường tiểu học, nhưng viết được một lúc, hắn nhận ra điều không ổn.

Hắn đã xây một trường tiểu học ở huyện Sùng Thành, nếu viết như vậy, e rằng sẽ có người liên hệ hắn với Quỳnh Độc Tán Nhân.

Vì vậy hắn sửa đổi, đổi từ vừa xuyên qua thấy trường tiểu học, thành vừa xuyên qua thấy trạm xá nông thôn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lê Thanh Chấp lại cảm thấy viết hoàn toàn về hiện đại không thích hợp, người thời này chưa chắc đã hiểu được, nên hắn dứt khoát viết về những năm sáu bảy mươi.

Viết như vậy hợp lý hơn, còn có thể viết về hầm biogas các thứ.

Vì có chút sửa đổi, Lê Thanh Chấp không vội đưa bản thảo cho Trương Tuần phủ, hắn dự định trước năm mới sẽ viết cho tốt, qua năm rồi mới đưa bản thảo cho Trương Tuần phủ.

Tiện thể... hắn phải nghĩ ra một lý do, giải thích vì sao mình biết nhiều thứ như vậy.

Cứ như vậy đi, khi hắn bị bắt đi đào đá, ở trại đá của Tấn vương đã quen biết một người chu du khắp nơi, biết nhiều điều, người đó đã dạy hắn một số kiến thức...

Hắn trí nhớ tốt nên nhớ hết, còn người đó, đã c.h.ế.t từ lâu ở trại đá rồi.

Trong số những người lao động ở trại đá, có một số người quen biết nguyên chủ, nhưng những người vào trại đá cùng thời với nguyên chủ, đều đã c.h.ế.t hết!

Trương Tuần phủ muốn điều tra người này, cũng không biết tra ở đâu.

Lê Thanh Chấp cất bản thảo, xuống lầu ăn cơm tối.

Tối nay vẫn là Thường Chiêm nấu ăn, Thường Chiêm làm sườn xào muối tiêu.

Sườn sau khi chiên xong rắc thêm muối tiêu, ăn ngon vô cùng!

Ngoài ra, Thường Chiêm còn dùng nấm đông cô, măng mùa đông, thịt heo làm nhân, gói một ít nem rán.

Lần này đưa thức ăn cho Trương Tuần phủ, Thường Chiêm đưa nem chưa chiên, cùng với sườn kho.

Sườn xào muối tiêu làm trước rồi đưa đi sẽ không ngon, nhưng muối tiêu thì có thể đưa một ít.

Đang ăn cơm, Kim Tiểu Diệp nói: "A Thanh, qua năm chúng ta phải đi ăn một đám cưới."

"Đám cưới?" Lê Thanh Chấp có chút nghi hoặc.

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu Thụ hôm nay nói với ta, tiểu cô định mùng tám tháng Giêng cưới dâu mới, vốn dĩ hai nhà chúng ta không qua lại, nhưng tiểu cô đặc biệt tìm Tiểu Thụ, nhờ Tiểu Thụ đến mời chúng ta."

Thời buổi này nhà nhà sinh nhiều con, nếu đều qua lại, họ hàng sẽ rất nhiều.

Phụ nữ xuất giá, cơ bản chỉ qua lại với huynh đệ ruột, không qua lại với con gái của huynh đệ đã xuất giá.

Nếu thật sự qua lại như vậy... Kim tiểu cô thì không sao, nhưng anh em nhà chồng của nàng đều con đàn cháu đống, con gái xuất giá đã có bảy tám người, những cô gái này lại đều sinh mấy đứa con,... Chỉ riêng nhà chồng của bà ta, đã có thể đến mười mấy bàn người.

Nếu thật sự đến nhiều khách như vậy, bàn ghế cũng không có chỗ mượn!

Tuy nhiên, Kim tiểu cô cảm kích Kim Tiểu Diệp đã giúp đỡ, thêm vào đó Lê Thanh Chấp để bà ta làm đầu bếp ở trường tiểu học Sùng Thành... Kim tiểu cô cảm thấy mình nhất định phải mời khách.

"Hôn sự đã thành?" Lê Thanh Chấp hỏi.

"Thành rồi." Kim Tiểu Diệp nói. Nàng cảm thấy hôn sự này rất tốt, cả nhà Kim tiểu cô nhu nhược, cần có một nàng dâu lợi hại.

Còn việc nàng dâu có thể áp bức người nhà họ... Người ta là phụ nữ, cũng sẽ không làm quá đáng.

Nói đến chuyện ở thôn Miếu Tiền, Kim Tiểu Diệp lại nhắc đến Phương Cẩm Nương.

Bụng Phương Cẩm Nương đã rất lớn, sinh con chắc cũng chỉ mấy ngày nữa, bọn họ đều mong Phương Cẩm Nương qua năm rồi mới sinh.

"Hồi nhỏ, mẹ ta nói mùng một tết nếu không đi giày mới, lớn lên sẽ phải ở cữ vào dịp tết, lúc đó ta không có giày mới để đi, nàng sẽ cho ta mượn giày mới của cha ta..."

Kim Tiểu Diệp khi đó thường mặc quần áo, đi giày dép cũ của Kim Mạt Lị, thậm chí là của Kim Liễu Thụ, không phải năm nào cũng có giày mới.

Còn Kim Đại Giang, dù sao cũng là người trưởng thành, còn phải ra ngoài làm tiệc rượu cho người ta, một năm luôn có một đôi giày mới.

Còn việc ở cữ vào dịp tết... Trong mắt người nông thôn, đó là một chuyện rất khổ sở.

Một là ở cữ vào lúc này, sẽ không thể đến nhà người khác chơi ăn uống ngon lành, hai là... nông thôn có một số điều kiêng kỵ kỳ quái, cho rằng phòng sinh con của phụ nữ không may mắn, có nhà thậm chí còn cho rằng sinh con đúng dịp tết là không may mắn.

Nhưng vẫn là câu nói đó, nhà càng có điều kiện càng kiêng kỵ, nhà không có tiền... trong nhà tổng cộng chỉ có hai gian phòng, nếu phòng sinh con không may mắn, vậy thì không có chỗ ở, cho nên dù phụ nữ trong nhà sinh con, vẫn cứ sinh hoạt như bình thường.

Lê Thanh Chấp cảm thấy những điều kiêng kỵ này thật vô lý.

May mà Kim Tiểu Diệp luôn khinh thường những điều này, nàng chỉ tin vào những điều nàng muốn tin.

Ngày hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ.

Những đứa trẻ ở lại trường học trông khá thoải mái, còn làm được không ít hoa cài đầu, chỉ là những bông hoa cài đầu đó tay nghề không được tốt lắm, chỉ có thể bán rẻ.

Dù sao cũng là làm từ vải vụn, cũng không sao.

TBC

Hôm nay đã là ngày hai mươi bảy, sắp đến tết rồi.

Người dân thôn Miếu Tiền đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, có người còn thay mái nhà, nhà Lê Thanh Chấp thì không cần bận tâm - bọn họ vừa chuyển đến nhà mới, nhà cửa rất sạch sẽ.

Tối nay, Thường Chiêm làm bánh chưng, còn Kim Tiểu Diệp bắt đầu nói một chuyện khác: "Tần chưởng quỹ ở tỉnh thành đã thanh toán hết tiền hàng, Chu Kim Tùng khá thông minh, hắn đã đến nhà họ hàng của Tần chưởng quỹ đòi tiền..."

Tần chưởng quỹ đó là người tàn nhẫn, dù bị chặn cửa, lúc đầu vẫn không muốn trả tiền.

Chu Kim Tùng cũng đã tìm hiểu được nguyên nhân - Tần chưởng quỹ trước năm mới đánh bạc, thua rất nhiều!

Nhưng dù vậy, hắn ta cũng không thể không trả tiền... Chu Kim Tùng tìm hiểu được chỗ ở của con cái, họ hàng nhà Tần chưởng quỹ, sáng sớm hôm nay đã đến đòi tiền.

Sau đó Tần chưởng quỹ lập tức nghĩ cách gom tiền, Kim Tiểu Diệp vừa mới nhận được tiền hàng, vì vậy, nàng còn đưa thêm cho Chu Kim Tùng một ít tiền.

"A Thanh, chàng không biết đâu, ở tỉnh thành còn có người tìm Chu Kim Tùng, muốn nhờ hắn giúp đi đòi nợ..." Kim Tiểu Diệp vui vẻ nói.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 353: Chương 353



Cũng đúng lúc này, người của cửa hàng Tuyệt Vị Trai đến, đưa đến một hộp đựng thức ăn trống không.

Đây là do Trương Tuần phủ gửi đến... Lê Thanh Chấp mở hộp thức ăn, liền thấy bên trong có một bức thư.

Hiện tại, hắn coi như đã trở thành bạn qua thư với Trương Tuần phủ.

Lê Thanh Chấp mở thư của Trương Tuần phủ, thấy bên trong có mấy tờ giấy viết thư, mở ra, trước tiên nhìn thấy chính là thư của Trương Tuần phủ viết.

Trương Tuần phủ kể lại chuyện hôm qua, nói đã giúp hắn lấy được sáu trăm lượng bạc tiền nhuận bút, lại nói Tiền Phú Quý của Dụ Long thương hành muốn xin chữ của Quỳnh Độc Tán Nhân.

Lê Thanh Chấp ngẩn người, sau đó liền nhìn thấy thư của Tiền chưởng quỹ Dụ Long thương hành viết.

Nguyên chủ không giỏi đọc sách, học hành không tốt, không biết xem nét chữ, cũng không nhớ chữ của cữu cữu mình trông như thế nào.

Nhưng nguyên chủ nhớ "hoa áp" (ký hiệu riêng) của cha mình.

Cuối bức thư này, có hoa áp của Lý Triệu.

Vậy... Tiền Phú Quý này, là cữu cữu ruột của hắn?

Lê Thanh Chấp tâm tình phức tạp.

Cữu cữu ruột của nguyên chủ thật sự rất tốt với nguyên chủ, vậy, hắn có nên đi gặp không?

Sau khi suy nghĩ, Lê Thanh Chấp vẫn quyết định đi gặp.

Hắn muốn biết tình hình của nhà ông ngoại mình.

Còn việc thân phận của hắn có thể bị bại lộ... Nếu thật sự là cữu cữu của nguyên chủ, hẳn là vẫn đáng tin, hơn nữa đến lúc đó hoàn toàn có thể tùy cơ ứng biến. Dù sao hiện tại hắn ở trong tối, Tiền Phú Quý ở ngoài sáng.

Lê Thanh Chấp viết một bức thư hồi âm cho Trương Tuần phủ, nói mình không quen biết Lý Triệu, sau đó lại viết một bức đại tự bỏ vào.

Viết xong... hắn cất kỹ một ngàn lượng ngân phiếu, nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, số bạc này đưa cho nàng... Ngày mai ta phải đi tỉnh thành một chuyến."

"Đi làm gì?" Kim Tiểu Diệp tò mò hỏi.

"Đi gặp một người, người đó có thể là cữu cữu của ta." Lê Thanh Chấp nói.

Dung mạo hắn bây giờ đã thay đổi rất nhiều, Tiền Phú Quý hẳn là không nhận ra hắn, hắn định bụng đến lúc đó sẽ tình cờ gặp Tiền Phú Quý một chút, xem tình hình của Tiền Phú Quý thế nào, rồi mới quyết định có gặp Tiền Phú Quý hay không.

Trong thư của Trương Tuần phủ có viết địa chỉ hiện tại của Tiền Phú Quý, làm việc này rất đơn giản.

Ngày hôm sau, Lê Thanh Chấp dậy rất sớm.

Hắn không ăn sáng ở nhà, mà đến Tuyệt Vị Trai.

Khi hắn đến, Tuyệt Vị Trai đèn đuốc sáng trưng, những người lao động đang vớt đồ kho, chuyển lên từng chiếc thuyền.

Lê Thanh Chấp lên thuyền đi tỉnh thành, trong hương thơm của đồ kho hướng về phía tỉnh thành.

Tính theo thời gian hiện đại, bọn họ xuất phát lúc hơn năm giờ sáng, đến tỉnh thành lúc hơn mười giờ sáng.

Người lao động chèo thuyền phải đi giao hàng, đưa thư, còn Lê Thanh Chấp thì xuống thuyền, tìm một quán trà gần bến tàu để uống trà.

Không xa quán trà này có một quán trọ, quán trọ đó chính là nơi Tiền Phú Quý ở.

Không biết hôm nay Tiền Phú Quý có ra ngoài không...

Lê Thanh Chấp thong thả uống trà, tiện thể nghe mọi người xung quanh bàn tán về "Đào Hoang Lục".

"Các ngươi biết không? Vì "Đào Hoang Lục", Tấn vương có thể bị giáng chức."

"Nghe nói Hoàng thượng lại rất thích quyển sách này."

"Bách tính kinh thành, cũng đều thích quyển sách này!"

"Nghe nói bên đó đã biên soạn những trải nghiệm của Lý Triệu thành hí văn!"

...

Những người này không biết rõ tình hình ở kinh thành, nhưng nói rất hăng hái.

Lê Thanh Chấp nghe nửa canh giờ, sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên phong độ đường hoàng, trông chừng bốn mươi tuổi từ quán trọ đi ra.

Người đó là cữu cữu của nguyên chủ, kỳ thực đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng trông trẻ hơn tuổi thật không ít.

Lê Thanh Chấp đứng dậy rời khỏi quán trà, đi vào một con hẻm.

Dạo này trời rất lạnh, rất nhiều người trên đường phố đều đội mũ, hắn cũng vậy.

Lúc này... Lê Thanh Chấp lật ngược mũ lại đội lên, mở bọc đồ mang theo bên mình, lấy ra một chiếc khăn dài bằng vải bông quấn lên, che khuất nửa khuôn mặt.

Quần áo hắn không thay, dù sao hắn mặc cũng là quần áo phổ biến, nhưng hắn lấy ra một ống giữ ấm tay đeo vào, rồi hơi khom người xuống...

Dáng vẻ của hắn bây giờ, đã hoàn toàn khác trước.

Lê Thanh Chấp đi ra khỏi con hẻm, đuổi theo Tiền Phú Quý, sau đó liền thấy Tiền Phú Quý đi vào một tửu lâu.

Hắn đợi một lát, rồi mới bước vào tửu lâu, đưa một bức thư cho tiểu nhị đang tiến lên chào đón: "Tiểu nhị, làm phiền ngươi đưa bức thư này cho vị Tiền lão gia vừa mới đi vào, người mặc áo choàng viền lông."

Nói xong, Lê Thanh Chấp còn đưa cho tiểu nhị này một xâu tiền đồng nhỏ.

Đưa thư cho người ta không phải chuyện gì to tát, tiểu nhị cầm thư liền đi tìm Tiền Phú Quý.

Lê Thanh Chấp không nán lại ở đây, quay người rời đi.

Bức thư đó là hắn đã viết sẵn từ trước, hẹn gặp Tiền Phú Quý ở một cái đình ngoài thành.

Trong tửu lâu, Tiền Phú Quý gọi mấy món ăn, cùng mấy người hầu luôn đi theo mình cùng ăn.

"Đồ kho của Tuyệt Vị Trai đã từng ăn qua, ở tửu lâu vậy mà cũng có..." Tiền Phú Quý gọi một phần lưỡi heo kho, chậm rãi thưởng thức: "Đồ của Tuyệt Vị Trai này, hương vị thật sự không tệ."

Đang ăn, tiểu nhị đi tới, nói với Tiền Phú Quý: "Ngài là Tiền lão gia? Bên ngoài có người đưa cho ngài một bức thư."

TBC

Tiểu nhị này nói tiếng địa phương, nhưng Tiền Phú Quý đại khái hiểu được ý của hắn, sau đó liền giật mình.

Ông ở tỉnh An Giang ngoài Thẩm Chi Lan ra hầu như không quen biết ai, tự nhiên ai lại viết thư cho ông?

Liệu có phải... là Quỳnh Độc Tán Nhân.

"Đa tạ." Tiền Phú Quý mỉm cười nhận thư, mở ra.

Trong thư dùng nét chữ không được tao nhã lắm viết một địa điểm, nói muốn nói chuyện riêng với ông, còn chữ ký cuối thư chỉ có một chữ "Chấp".

Ngoài ra... cuối thư còn có một hoa áp, đó là hoa áp mà Tiền Phú Quý từng dùng.

Những người làm buôn bán như bọn họ, lo lắng có người mạo danh hoặc giả mạo khế ước, đều sẽ nghĩ ra một hoa áp đặc biệt làm ký hiệu.

Tiền Phú Quý còn từng cho cháu trai cháu gái mình học hoa áp của ông.

Ấn tín ấy, sau khi ông theo phò tá Yến quận vương, đã không còn dùng đến nữa, người biết đến rất ít.

Mấy người Tiền Phú Quý mới an tọa chưa được bao lâu.

Món thịt kho tàu đã được chuẩn bị từ sớm, xắt ra là có thể bưng lên, nên đã được dọn lên rồi, nhưng những món xào nóng gọi thêm vẫn chưa thấy đâu.

Tiền Phú Quý đã không còn tâm trí ăn uống, ông lấy ra một xâu tiền đồng đưa cho tiểu nhị, nói là những món xào sau đó không cần nữa, chỉ cần chuẩn bị chút đồ ăn mang đi được là đủ.

Tiểu nhị vâng dạ một tiếng, chẳng mấy chốc đã mang đến một hộp đựng thức ăn bằng tre, bên trong lót giấy dầu, trong hộp có hơn mười cái bánh nếp to bằng nắm tay, đặt trên lá chuối.

Người bên cạnh Tiền Phú Quý đổ món thịt kho trên bàn vào trong hộp, xách hộp thức ăn rồi đi.

Tiền Phú Quý nói: "Có người hẹn gặp ta, chúng ta đến thành Bắc. Trong thư nói, ra khỏi cửa Bắc đi một dặm đường, rồi rẽ trái sẽ thấy một cái hồ, bên hồ có một cái đình."

Ông không quen thuộc nơi này, chưa từng đến chỗ đó, nhưng trong thư viết như vậy.

Tiền Phú Quý không cần suy nghĩ, liền đi về hướng đó.

Ông nhận ra chữ viết xấu xí này, đây là nét chữ của người cháu thứ hai Lý Trực!

Người cháu lớn của ông giống Lý Triệu, thích đọc sách, nhưng Lý Trực thì khác, từ nhỏ đã không thích đọc sách, đầu óc lại rất lanh lợi.

Tiền Phú Quý từ sớm đã muốn nhận người cháu này làm con nuôi. Chỉ là ban đầu ông nghĩ mình vẫn có thể sinh con nên chưa vội đề cập, sau đó thì... Lý Triệu thi đỗ cử nhân, đi làm quan!

Khoảng cách giữa hai bên đột nhiên trở nên lớn, ông cảm thấy không tiện đề cập, kết quả do dự này... nhà họ Lý xảy ra chuyện.

Tiền Phú Quý sau đó có đi tìm hiểu tình hình ở huyện Mạnh, người nhà họ Lý ngoại trừ cháu gái Lý Châu và Lý Trực, những người khác đều bị giết, mà theo lời người dân địa phương... Lý Trực bị nước lũ cuốn trôi.

Hóa ra cháu ông chưa chết!

Chỉ là nhà họ Lý chỉ còn lại một người con trai là cháu ông, ông muốn nhận làm con nuôi cũng không được, nhưng nếu cháu ông sinh được nhiều con, có thể nhận một đứa thừa tự cho ông, làm cháu nội của ông!

Tiền Phú Quý không còn tâm trí ăn uống, nhưng nghĩ lại, vẫn lấy một cái bánh nếp bỏ bụng.

Ông cắn một miếng, phát hiện bên trong là nhân thịt, còn có đậu hũ khô, măng xuân, và một loại rau ông không nhận ra.

Vị cũng khá ngon, Tiền Phú Quý ăn liền hai cái, cuối cùng cũng đến nơi hẹn.

Nơi này quả thực có một hồ nước, ven hồ không có cây cối gì, chỉ mọc vài cây cỏ tranh, mà trong đình bên hồ, có một người đàn ông đội mũ, che kín mặt ngồi ở giữa.

Trong thư bảo ông đi một mình... Tiền Phú Quý để người hầu ở lại không xa, tự mình đi tới.

Đến gần, Tiền Phú Quý có chút kích động: "A Trực?"

"Đại cữu cữu." Lê Thanh Chấp dùng tiếng địa phương của nguyên chủ gọi một tiếng.

Lê Thanh Chấp chọn nơi này để gặp Tiền Phú Quý, vì gần đây không có gì che khuất, cái hồ bên cạnh còn thông với sông, nếu có bất trắc gì, hắn nhảy xuống hồ, có thể bơi thẳng về huyện Sùng Thành.

Ngoài ra... tháng Tám đến tỉnh thành tham gia thi Hương, hắn đã từng cùng người ta đến đây du ngoạn, lúc đó ở đây không có ai, mùa đông trời lạnh thế này, càng không có ai.

"A Trực," Tiền Phú Quý rất kích động, "Những năm qua con sống thế nào?"

"Đại cữu cữu, người ngồi đi," Lê Thanh Chấp trấn an Tiền Phú Quý, "Những năm qua con sống tốt, đã cưới vợ sinh con."

Tiền Phú Quý càng kích động hơn: "Con có mấy đứa con trai?"

Lê Thanh Chấp dừng một chút mới nói: "Hai."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 354: Chương 354



"Tốt, tốt, thật sự quá tốt!" Tiền Phú Quý mừng rỡ, ánh mắt nhìn Lê Thanh Chấp vô cùng nồng nhiệt.

Lê Thanh Chấp: "..."

Hắn còn chưa lộ mặt, cữu cữu đã nhận ra hắn rồi?

"A Trực, ta còn tưởng con đã không còn... Tỷ tỷ con đâu? Nàng có ở cùng con không?"

"Không." Lê Thanh Chấp nói.

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiền Phú Quý lại hỏi.

Lê Thanh Chấp liền kể lại những chuyện nguyên chủ đã trải qua.

Nguyên chủ cảm thấy tình hình có chút không ổn, sau khi Lý Triệu bị bắt đã khuyên người nhà chạy trốn, nhưng mẹ hắn không muốn đi, những người khác cũng cảm thấy sẽ không có chuyện gì...

Nguyên chủ liền xin mẹ một ít trang sức, mang theo chạy đến huyện bên cạnh, sau khi nghe tin cả nhà bị giết, lại theo đoàn người chạy nạn một đường chạy tới huyện Sùng Thành.

Lê Thanh Chấp chỉ nói sơ qua quá trình chạy nạn, diễn biến sau khi đến huyện Sùng Thành hắn chưa vội nói.

"Con chịu khổ rồi." Tiền Phú Quý đỏ hoe mắt.

"Cũng không sao, dù sao cũng sống sót." Lê Thanh Chấp nói.

"Đúng, sống sót là tốt rồi!" Tiền Phú Quý lại hỏi: "A Trực, con vẫn luôn che mặt, chẳng lẽ trên mặt bị thương?"

Lê Thanh Chấp nói: "Mặt con không bị thương... Đại cữu cữu, người không nghi ngờ thân phận của con sao?"

Tiền Phú Quý nghe vậy sững sờ: "Cháu ruột của mình, chẳng lẽ ta còn không nhận ra?"

Lê Thanh Chấp nói: "Đại cữu cữu, người hỏi con vài câu, xác nhận thân phận của con đi."

Tiền Phú Quý không hiểu Lê Thanh Chấp tại sao lại làm như vậy, nhưng vẫn hỏi vài câu, chẳng hạn như ông đã từng tặng Lê Thanh Chấp món quà gì.

Lê Thanh Chấp đều trả lời được.

"Những chuyện này chỉ có con biết..." Tiền Phú Quý vốn không nghi ngờ thân phận của Lê Thanh Chấp, bây giờ càng thêm chắc chắn.

Sau đó, ông thấy người đối diện tháo khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Lê Thanh Chấp nói: "Đại cữu cữu, dung mạo của con, đã khác xưa rất nhiều."

Tiền Phú Quý nhìn Lê Thanh Chấp sững sờ một lúc, sau đó nói: "Thì ra là vì vậy, con mới bắt ta nhất định phải xác nhận thân phận của con... Đều nói nữ đại thập bát biến, con tuy là nam, nhưng cũng thay đổi rất nhiều, bây giờ con trông quả thực không giống lúc nhỏ, nhưng con không sao là tốt rồi!"

Phản ứng của Tiền Phú Quý rất bình thản.

Trong quá trình trưởng thành thay đổi dung mạo là chuyện bình thường, cậu bé mũm mĩm mặt tròn lúc nhỏ, mười bốn mười lăm tuổi vỡ giọng cao lên, rất có thể sẽ trở thành một chàng trai gầy gò mặt vuông.

Lê Thanh Chấp thấy phản ứng của Tiền Phú Quý như vậy có chút ngạc nhiên, sau đó nhớ ra một chuyện.

Nguyên chủ là trước tuổi dậy thì, đã theo Lý Triệu đi nhậm chức.

Thời buổi này giao thông bất tiện, huyện Mạnh và quê nhà của nguyên chủ lại rất xa... Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, nguyên chủ đã hai ba năm không gặp Tiền Phú Quý.

Năm phủ Ngọc Khê xảy ra lũ lụt nguyên chủ mười bảy mười tám tuổi, mà hai ba năm trước đó, đúng lúc là thời điểm hắn cao lên vỡ giọng.

Tiền Phú Quý chỉ nhớ dung mạo lúc nhỏ của nguyên chủ, thấy dung mạo hiện tại của hắn, chỉ cho là hắn dậy thì thay đổi dung mạo, tự nhiên không thấy lạ.

Lo lắng vô ích...

Lê Thanh Chấp hỏi: "Cữu cữu, những năm qua người sống thế nào?"

Tiền Phú Quý nói: "Ở đây hơi lạnh, hay là, chúng ta đổi chỗ nói chuyện?"

Đình này bốn bề gió lùa, ngồi ở đây, đại cữu cữu thấy gió lạnh thổi vù vù, không nhịn được rùng mình!

Trước đó ông quá kích động không để ý, bây giờ lại có chút chịu không nổi.

TBC

"Cữu cữu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi." Lê Thanh Chấp quấn lại khăn che mặt, nói với Tiền Phú Quý.

Hắn trước đó vẫn luôn chú ý đến Tiền Phú Quý, tuy không biết tại sao Tiền Phú Quý lại trở thành chưởng quỹ của Dụ Long thương hành, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Tiền Phú Quý đối với hắn không có chút ác ý nào.

Hắn đối với Tiền Phú Quý, tự nhiên cũng có thêm vài phần thân thiết.

Tiền Phú Quý không cần suy nghĩ liền đồng ý: "Được."

"Cữu cữu, sao cữu cữu lại trở thành đại chưởng quỹ của Dụ Long thương hành?"

Tiền Phú Quý cũng không giấu giếm, kể lại những trải nghiệm của mình trong mấy năm qua.

Năm đó bọn họ đang sống yên ổn, kết quả người của Yến quận vương đột nhiên tìm đến cửa...

Lê Thanh Chấp nghe, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn vẫn luôn không lên tiếng, đợi Tiền Phú Quý kể xong những trải nghiệm của mình trong mấy năm qua, mới hỏi Tiền Phú Quý:

"Đại cữu cữu, cữu cữu nói Yến quận vương là ngày nào tìm đến nhà các người?"

Tiền Phú Quý nói một ngày.

Lê Thanh Chấp nói: "Đại cữu cữu, nếu thật sự là ngày đó... cha mẹ con vừa mới qua đời, người của Yến quận vương đã vội vàng tìm đến nhà các người."

Tiền Phú Quý nói: "Quả thực là như vậy, người của Yến quận vương vẫn luôn theo dõi người của Tấn Vương..."

"Đại cữu cữu, chuyện này không trùng hợp như vậy. Cha con chỉ là một huyện lệnh, cho dù người của Yến quận vương có theo dõi Tấn Vương, chẳng lẽ bọn họ còn đi điều tra trước cha con, một huyện lệnh nhỏ bé sao? Nếu không điều tra trước, bọn họ làm sao biết đến sự tồn tại của nhà họ Tiền?"

Lê Thanh Chấp hít sâu một hơi: "Đại cữu cữu, trước đây con vẫn luôn có một chuyện không hiểu, năm đó tên khâm sai kia tại sao lại khẳng định cha con lấy bạc? Cho dù Tấn Vương muốn tham ô ngân lượng cứu tế, có rất nhiều cách, tại sao hắn lại làm lộ liễu như vậy? Còn lấy cha con làm vật thế mạng? Cho dù Tấn Vương là kẻ ngốc, người bên cạnh hắn cũng không ngốc!"

Năm đó, Tấn Vương quả thực có tham ô ngân lượng cứu tế, lương thực cứu tế mà Tấn Vương đưa đến, toàn là lương thực cũ mốc meo!

Nhưng cái c.h.ế.t của cha hắn, có thể không đơn giản như vậy!

Lê Thanh Chấp ban đầu biết được thông tin không nhiều, nguyên chủ lúc đó, thậm chí còn không biết tên khâm sai kia là người của Tấn Vương.

Nhưng bây giờ... Lê Thanh Chấp đã biết không ít chuyện năm đó.

Nếu nhà họ Tiền không bị Yến quận vương dụ dỗ đi giúp Yến quận vương làm việc, hắn chưa chắc đã nghi ngờ Yến quận vương, nhưng bây giờ...

Chuyện năm đó, có phải là do Yến quận vương bày mưu tính kế không?

Nghĩ kỹ lại, Tấn Vương xảy ra chuyện, Yến quận vương là người được lợi!

Ngược lại là Lữ Khánh Hỉ, hắn là một thái giám, dù có giở trò gì, ở thời đại này ông ấy cũng không thể làm hoàng đế.

Lê Thanh Chấp phân tích cho Tiền Phú Quý nghe.

Tiền Phú Quý nghe Lê Thanh Chấp kể chuyện năm đó, tuy đau lòng cho cháu mình, nhưng phản ứng không lớn.

Nhưng bây giờ... ông run rẩy toàn thân, răng va lập cập, đã không còn sức lực bước tiếp.

"A Trực, con nói... cái c.h.ế.t của mẹ con, có thể có liên quan đến Yến quận vương?" Tiền Phú Quý nghiến răng hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: "Năm đó con cảm thấy tình hình không ổn, chính là vì tên khâm sai kia dường như khẳng định cha con đã tham ô ngân lượng, dáng vẻ hận không thể lập tức phanh thây cha con. "

"Yến quận vương còn nhỏ hơn con, năm đó mới mười sáu tuổi, người bên cạnh cũng ít, vì thiếu người, hắn đối xử với ta rất lễ phép, còn nói hắn thiếu ngân lượng... nhưng hắn lại cho ta một ít ngân lượng làm vốn..."

Tiền Phú Quý có thể làm ăn lớn như vậy, là vì Yến quận vương cung cấp cho ông một số mối quan hệ, cũng là vì Yến quận vương cho ông mấy chục vạn lượng bạc làm vốn.

Chỉ là... nếu Yến quận vương thật sự như hắn ta nói, lúc đó không dư dả gì, thì ngân lượng của hắn ta từ đâu ra?

Tiền Phú Quý biết Yến quận vương tìm đến nhà họ Tiền, là muốn nhà họ Tiền kiếm tiền cho hắn ta, ông cũng vui lòng.

Nhưng bây giờ... ông và Lê Thanh Chấp trao đổi một số thông tin, cả hai đều nhận ra một chuyện - chuyện nhà họ Lý năm đó, rất có thể có Yến quận vương nhúng tay vào.

Lê Thanh Chấp tâm trạng không tốt lắm - vất vả lắm mới đánh bại được Tấn Vương, kết quả lại để Yến quận vương chiếm hời!

"Cữu cữu, tiếp theo cữu cữu định làm gì?" Lê Thanh Chấp hỏi.

Tiền Phú Quý nói: "Ta sẽ đi tìm hiểu tin tức bên phía Yến quận vương. Ngoài ra, Dụ Long thương hành là do ta một tay gây dựng nên, người bên dưới chỉ biết ta không biết Yến quận vương, chỉ cần ta thao tác tốt, là có thể chuyển lợi nhuận của Dụ Long thương hành ra..." Ông muốn dọn sạch toàn bộ Dụ Long thương hành!

Nghĩ vậy, Tiền Phú Quý nhìn Lê Thanh Chấp: "A Trực, con che giấu thân phận cũng tốt, đến lúc đó ta đưa biểu đệ con đến đây, các con cùng nhau trốn kỹ, đợi ta lấy được tiền của Dụ Long thương hành, sẽ giao cho các con..."

Nhà họ Tiền theo Yến quận vương, sống cũng không tốt lắm.

Sáu năm trước cha mẹ ông còn sống, sức khỏe cũng coi như khỏe mạnh, nhưng muội muội ông qua đời, bọn họ dọn nhà đi sau, cha mẹ ông trong lòng lo lắng, tuổi tác lại không nhỏ, cuối cùng lần lượt qua đời.

Còn có đệ đệ ông, mấy năm trước, đệ đệ ông đi làm ăn xa bị người ta đánh bị thương, sau đó liền què chân.

Những năm qua, nhà họ Tiền tuy tích lũy được một ít tài sản, nhưng mọi người không vui vẻ.

Hơn nữa nếu thật sự như Lê Thanh Chấp nói, chuyện năm đó là Yến quận vương giở trò sau lưng... Yến quận vương sớm muộn gì cũng qua cầu rút ván!

Tiền Phú Quý bây giờ hận Yến quận vương thấu xương.

Lê Thanh Chấp nói: "Cữu cữu, chuyện này phải bàn bạc kỹ, nhưng biểu đệ... cữu cữu quả thực có thể nghĩ cách đưa hắn đến chỗ con, chỉ là nhất định phải cẩn thận."

Nếu bị Yến quận vương phát hiện ra điều gì bất thường thì phiền phức!

Tiền Phú Quý đã bình tĩnh lại, hai người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện, đi vòng quanh cái hồ lớn.

Người hầu đi theo: "..."

Lão gia nhà bọn họ làm sao vậy? Sao lại làm vậy?

Lê Thanh Chấp và Tiền Phú Quý nói chuyện đã gần xong, cũng đúng lúc này, Lê Thanh Chấp nói với Tiền Phú Quý: "Cữu cữu, cữu cữu gọi người bên cạnh cữu cữu lại đây. Con sẽ thẩm vấn bọn họ, xem bên trong có người của Yến quận vương hay không."

Tiền Phú Quý cũng nghĩ đến điều này.

Bên cạnh ông, liệu có kẻ nào là tai mắt của Yến quận vương không? Trước kia ông không để tâm, nhưng giờ đây...
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 355: Chương 355



Tiền Phú Quý gọi người đến trước mặt.

Lê Thanh Chấp kéo khăn quàng cổ lên, xác định khuôn mặt mình được che kín mít, mới để cho một người trong số đó lại gần.

Hắn đưa tay nắm lấy mạch của đối phương, hạ giọng hỏi: "Yến quận vương sai ngươi theo dõi Tiền chưởng quỹ?"

Người ta khi kinh hãi sợ hãi hoặc nói dối, thân thể sẽ có một vài phản ứng đặc thù.

Những phản ứng này, hắn có thể dùng bàn tay vàng của mình cảm nhận được.

Lê Thanh Chấp gọi từng người ra, hỏi một lượt.

Tiền Phú Quý lần này ra ngoài, tổng cộng mang theo năm người, một người là ông mới thuê, hiểu được phương ngữ tỉnh An Giang, người này không vấn đề.

Còn có hai người là hạ nhân kiêm hộ vệ của nhà họ Tiền, cũng không vấn đề.

Về phần hai người còn lại, là phó thủ do Tiền Phú Quý bồi dưỡng, giúp ông làm việc, trong hai người này, có một người có vấn đề.

Lê Thanh Chấp chỉ người nọ, nói với Tiền Phú Quý: "Người này chính là kẻ kia cài đặt bên cạnh cữu cữu."

Tiền Phú Quý không biết Lê Thanh Chấp làm thế nào tra ra được, nhưng ông không chút do dự nói với những người còn lại: "Trói hắn lại!"

Người nọ muốn chạy trốn, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nhanh chóng bị bốn người kia đè xuống đất.

Tiền Phú Quý không vội xử lý người này, ông dẫn Lê Thanh Chấp đi xa một chút, hỏi: "A Chấp, con hiện giờ ở đâu? Ta phải làm sao liên lạc với con?"

Tiền Phú Quý ban đầu muốn Lê Thanh Chấp theo mình về nhà họ Tiền, ông bây giờ rất giàu có, hoàn toàn có thể để Lê Thanh Chấp sống cuộc sống sung túc!

Lê Thanh Chấp có hai con trai, còn có thể cho ông nhận nuôi một đứa, kế thừa gia nghiệp nhà họ Tiền.

Cái tên cháu trai kia của ông... thân thể quá yếu ớt!

Nhưng hiện tại... ông chỉ muốn Lê Thanh Chấp ẩn náu, an an ổn ổn sống qua ngày.

"Ta hiện giờ sống ở huyện Sùng Thành."

"Huyện Sùng Thành? Nơi này ta từng nghe qua, còn định đi xem thử... Kim Diệp tú phường ở ngay huyện Sùng Thành."

"Cữu cữu, Kim Diệp tú phường là do thê tử của ta mở."

Tiền Phú Quý kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp, vợ của cháu ông lợi hại như vậy? Cháu ông xám xịt chạy đến tỉnh An Giang, vậy mà còn có thể cưới được một người vợ giỏi làm ăn như vậy?

Chờ đã, cháu ông chẳng lẽ là ở rể nhà người ta?

Lê Thanh Chấp lại nói: "Cữu cữu, ta hiện giờ đã đổi tên họ, gọi là Lê Thanh Chấp, cữu cữu trở về sau, có thể hỏi thăm một chút, cữu cữu nếu muốn tìm ta, thì tránh người mà đến."

Lê Thanh Chấp giới thiệu một chút tình hình huyện Sùng Thành, nói nhà mình ở gần bến tàu mới huyện Sùng Thành, Tiền Phú Quý nếu muốn tìm hắn, tránh người một chút là được.

Thời đại này không có camera gì cả, Tiền Phú Quý chỉ cần hơi ngụy trang một chút, khi đến tìm hắn sẽ không bị người phát hiện.

Về phần tại sao Lê Thanh Chấp nói như vậy... sắp đến tết rồi, Tiền Phú Quý hẳn là sẽ muốn cùng hắn ăn tết.

Lê Thanh Chấp không bài xích Tiền Phú Quý đến tìm hắn ăn tết, dù sao người nhà hắn đều đáng tin cậy, còn về phần Lê Lão Căn cái nhân tố bất ổn này... Lê Lão Căn cái gì cũng không hiểu, hắn chỉ cần bịa ra một thân phận cho Tiền Phú Quý, là có thể qua mặt được.

Ví dụ như Tiền Phú Quý là một vị cử nhân rất thưởng thức hắn chẳng hạn.

Lê Thanh Chấp nói chuyện xong với Tiền Phú Quý liền rời đi.

Hắn phải nhanh chóng về nhà, người của Tuyệt Vị Trai còn đang đợi hắn ở bến tàu.

Lê Thanh Chấp rời đi sau, Tiền Phú Quý hít sâu một hơi.

Không khí lạnh lẽo tiến vào lồng ngực, cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hẳn, lạnh mặt xuống, Tiền Phú Quý nhìn về phía kẻ phản bội ông.

Ông không phải là người dễ chọc!

TBC

Chỉ là... A Chấp rốt cuộc là làm sao nhìn ra người này có vấn đề?

Bất kể Lê Thanh Chấp làm sao nhìn ra, Tiền Phú Quý tin tưởng Lê Thanh Chấp.

Tiền Phú Quý ngày hôm đó về khách đ**m đã rất muộn.

Mà ông vừa về, liền được biết hạ nhân nhà họ Thẩm đang đợi ông.

"Tiền lão gia, ngài đã về rồi!" Hạ nhân nhà họ Thẩm dùng quan thoại nói: "Lão gia nhà ta muốn mời ngài dùng cơm."

Tiền Phú Quý lập tức đồng ý, gọi hai người đi cùng mình, lại nói với hai người đáng tin cậy khác: "Tiểu Bát thân thể không khỏe, các ngươi trông chừng hắn một chút."

Tiểu Bát chính là kẻ phản bội ông.

Ông không g.i.ế.c người, nhưng dùng một số thủ đoạn thẩm vấn kẻ phản bội này, thẩm ra được không ít chuyện.

Hiện tại... ông định tạm thời giữ lại người này.

Tiền Phú Quý theo hạ nhân nhà họ Thẩm đến nhà họ Thẩm, vẫn như cũ hàn huyên với Thẩm Chi Lan.

Đợi đến khi ngồi vào bàn ăn, Thẩm Chi Lan nói: "Tiền huynh, Quỳnh Độc Tán Nhân đã đưa bút mực huynh muốn đến, nhưng hắn nói hắn không quen biết Lý Triệu."

Quỳnh Độc Tán Nhân không quen biết Lý Triệu, nhưng chắc chắn quen biết Lý Trực!

Chương 706.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 356: Chương 356



Tiền Phú Quý đột nhiên nhớ ra, mình quên hỏi Lê Thanh Chấp chuyện Quỳnh Độc Tán Nhân.

Nhưng hỏi hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, hỏi nhiều không chừng còn khiến cháu ông khó trả lời.

"Vậy thì thật đáng tiếc!" Tiền Phú Quý thở dài, nhận lấy chữ Quỳnh Độc Tán Nhân viết cho ông.

Đây là một bài thơ của tiền nhân, là thơ khen người, ngoài ra, chữ của Quỳnh Độc Tán Nhân, thật sự rất tốt!

Tiền Phú Quý tâm tình tốt cất đi, trên bàn tiệc, không khỏi lại khen Quỳnh Độc Tán Nhân một phen.

Khen xong, Tiền Phú Quý khéo léo nhắc đến Kim Diệp tú phường.

Ông đối với Kim Diệp tú phường có chút hiểu biết, nhưng không nhiều, chỉ biết đồ của tú phường này rất mới lạ, khiến Lữ Khánh Hỉ kiếm được không ít tiền.

Thẩm Chi Lan nghe Tiền Phú Quý nói đến Kim Diệp tú phường, liền nghĩ đến Lê Thanh Chấp: "Tiền huynh, nói đến Kim Diệp tú phường này, có một chuyện huynh chắc chắn không ngờ tới."

"Chuyện gì?" Tiền Phú Quý hỏi.

Thẩm Chi Lan nói: "Chưởng quỹ của Kim Diệp tú phường đó là một phụ nhân, mà phu quân của nàng, là một vị tài tử nổi danh tỉnh An Giang chúng ta, còn đạt tam nguyên!"

Tiền Phú Quý có chút hoang mang, phu quân của nữ chưởng quỹ Kim Diệp tú phường, chẳng phải là cháu ông Lý Trực sao?

"Người đó tên Lê Thanh Chấp, cực kỳ có tài hoa, còn có năng lực quá mục bất vong! Chữ của hắn lại càng tốt, theo ta thấy không thua kém gì Quỳnh Độc Tán Nhân!" Thẩm Chi Lan khen ngợi Lê Thanh Chấp một phen.

Tiền Phú Quý càng hoang mang hơn.

Cháu ông nói, tên hắn hiện giờ là Lê Thanh Chấp.

Vậy nên, cháu ông tài hoa hơn người, thi đậu tam nguyên?

Sao có thể như vậy!

Cháu ông từ nhỏ đã đến nhà ông, lúc đầu, ông cũng cảm thấy cháu ông cực kỳ thông minh, lớn lên hẳn là có thể làm trạng nguyên.

Nhưng suy nghĩ như vậy của ông, sau khi đưa cháu ông đến tư thục liền biến mất.

Cháu ông đọc sách không được, học vấn rất kém, nét chữ kia, lại càng giống như chó cào.

Có phải là có chỗ nào nhầm lẫn rồi không?

Hay là cháu ông nói bậy gạt ông?

Tiền Phú Quý trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, ông thuận theo lời Thẩm Chi Lan, hỏi một số chuyện về Lê Thanh Chấp.

Vừa vặn, bởi vì Trương tuần phủ đưa đến một quyển sách của Lê Thanh Chấp, Thẩm Chi Lan đã cho người đi tìm hiểu một chút về Lê Thanh Chấp, còn tìm sách Lê Thanh Chấp trước kia viết ra xem thử...

Hắn mỉm cười nói với Tiền Phú Quý một số chuyện tích của Lê Thanh Chấp, hết lời khen ngợi Lê Thanh Chấp.

Tiền Phú Quý càng nghe càng hoang mang, Lê Thanh Chấp trong miệng Thẩm Chi Lan, với cháu trai trong ấn tượng của ông, không có chút nào giống nhau!

Ngày mai ông có chút việc phải xử lý, đợi đến ngày kia đêm giao thừa, ông phải đến huyện Sùng Thành xem thử, gặp cháu trai của mình một chút.

Tiền Phú Quý rời khỏi nhà họ Thẩm, trên tay ôm một cái hộp gỗ.

Trong hộp gỗ đựng mấy quyển sách, theo lời Thẩm Chi Lan nói, mấy quyển sách này đều do Lê Thanh Chấp soạn, rất hay.

Thẩm Chi Lan còn nói Lê Thanh Chấp đã viết một quyển sách mới, sau năm mới xưởng in nhà họ Thẩm sẽ bắt đầu in ấn bán ra.

Trời đã tối hẳn.

Hai bên đường lát đá đều là nhà cửa, hầu như nhà nào cũng thắp đèn, ánh sáng từ cửa sổ hắt ra, nhưng trên đường lại không còn mấy người qua lại.

Thẩm Chi Lan sai hai hạ nhân nhà họ Thẩm cầm đèn lồng đưa Tiền Phú Quý về, Tiền Phú Quý đi trên đường lớn, cả người vẫn còn có chút ngơ ngẩn.

Hôm nay, ông biết được quá nhiều chuyện.

Đêm nay, Tiền Phú Quý gần như thức trắng đêm.

Ông viết không ít thư, có thư cho đệ đệ mình, cũng có thư cho chưởng quỹ dưới trướng mình.

Sáng sớm hôm sau, ông tìm đến mấy tâm phúc, để bọn họ đưa thư đi, sau đó ngồi trước mặt kẻ phản bội ông, mỉm cười hỏi: "Tiểu Bát à, con trai ngươi mới ba tuổi phải không?"

Tên kia sau khi về khách đ**m, liền bị trói lại, cả người run lên, kinh hãi nhìn Tiền Phú Quý.

Huyện Sùng Thành, Lê Thanh Chấp ngáp dài đi từ trên lầu xuống, chuẩn bị ăn sáng.

Hôm qua hắn nói chuyện xong với Tiền Phú Quý, theo thời gian hiện đại tính, gần như đã bốn giờ chiều, đến bến tàu cũng đã năm giờ.

Buổi tối chèo thuyền chậm hơn ban ngày rất nhiều... bọn họ về đến huyện Sùng Thành, gần như đã hơn mười một giờ đêm, đợi hắn ngủ, cũng đã rạng sáng.

Tuy hắn có thể dựa vào bàn tay vàng của mình chống đỡ không ngủ, nhưng bình thường, hắn sẽ không làm vậy, sẽ đảm bảo mình có giấc ngủ đầy đủ, hôm nay dậy cũng muộn một chút.

Kim Tiểu Diệp bọn họ đã ăn sáng xong rồi, lúc này Kim Tiểu Diệp đang chỉ huy người chuyển đồ vào nhà, còn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao bọn họ, thì đang chơi đùa ở bên cạnh.

TBC

Nhìn thấy Lê Thanh Chấp, hai đứa trẻ lập tức chạy tới: "Cha, cha đói bụng chưa?"

"Cha, Thường thúc thúc bảo con nói với cha, cơm ở trong nồi."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 357: Chương 357



Lê Thanh Chấp đến nhà bếp mở nắp nồi, thấy dưới đáy nồi có nửa nồi nước nóng, bên trên đặt một cái giá hấp, trên giá hấp có một bát cơm rang trứng nhỏ và một bát tào phớ.

Bến tàu mới bên kia, bây giờ thuyền bè cập bến đã không ít hơn bến tàu cũ, cũng dần dần có nhiều người mở cửa hàng ở đây.

Bánh bao, bánh màn thầu, mì sợi, bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ... những món ăn thường thấy này, bên cạnh bến tàu mới đều có bán.

Bát tào phớ này hẳn là do Thường Chiêm sai người mua về.

Người huyện Sùng Thành ăn tào phớ, cơ bản là cho thêm chút nước tương hành lá, nhưng Thường Chiêm tương đối cầu kỳ, hắn dùng mộc nhĩ, thịt băm, đậu phụ da, trứng gà làm nước sốt giống như hồ lạt thang, rưới lên tào phớ.

Tào phớ như vậy, ăn thật sự rất ngon!

Lê Thanh Chấp ăn rất vui vẻ, học sinh Tiểu học Sùng Thành những người ở lại ăn tết cũng vậy.

Hôm nay bọn họ ăn cháo, nhưng mỗi người đều được chia một quả trứng vịt muối, và một muỗng lớn dưa muối xào.

Cháo kia lại đặc biệt sánh, một bát nóng hổi ăn vào bụng, cả người đều thoải mái.

Đã cuối năm rồi, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao hôm nay không cần đến học đường học bài nữa, Lê Thanh Chấp liền dẫn bọn họ đến Tiểu học Sùng Thành.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao rất thích ngôi trường chỉ cách nhà mình một bức tường này, Lê Nhị Mao hỏi: "Cha, cha, sau này con có thể học ở đây không?"

"E là không được, ở đây dạy từ đầu, những thứ dạy, đối với các con mà nói, hơi quá đơn giản." Lê Thanh Chấp nói.

Trước kia khi Kim Tiểu Diệp dạy học cho nữ công Kim Diệp tú phường, Lê Đại Mao bọn họ có dự thính, những kiến thức đó, đối với Lê Đại Mao bọn họ mà nói, thật sự quá đơn giản.

"Vậy con có thể làm tiên sinh cho bọn họ không?" Lê Nhị Mao lại hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: "Con quá thấp."

Lê Nhị Mao nói: "Cha, con có thể kê ghế lên dạy bọn họ!"

"Vậy được, đến lúc đó con có thể thử xem." Lê Thanh Chấp nói.

Lê Đại Mao nghe vậy cũng động lòng: "Cha, con cũng được sao?"

Lê Thanh Chấp nói: "Đương nhiên được, Tiểu Đậu cũng có thể đi làm tiên sinh."

"Ta không được, ta không biết làm tiên sinh." Triệu Tiểu Đậu vội vàng nói.

Lê Thanh Chấp xoa đầu hắn: "Ngươi có thể mà, Tiểu Đậu ngươi nhất định có thể làm một tiên sinh tốt."

Triệu Tiểu Đậu luôn không tự tin lắm, Lê Thanh Chấp liền hay khen hắn, mà mỗi lần hắn khen Triệu Tiểu Đậu, Triệu Tiểu Đậu đều rất vui vẻ.

"Vậy còn con thì sao?" Thường Thúy hỏi.

Lê Thanh Chấp bế Thường Thúy lên: "Thúy Thúy, sau này để tỷ tỷ Miêu Nhi dẫn con đi dự thính."

Thường Thúy có thể đi học, chẳng qua con bé hơi nhỏ, không cần yêu cầu con bé quá nhiều, cứ để con bé nghe đại khái trước đã.

Bọn họ đến khi, Chương Tảo đang dẫn mấy nam sinh lớn tuổi đi giã gạo, những người còn lại thì đang làm hoa cài đầu.

Lê Thanh Chấp nói: "Hôm nay trời đẹp, các con đi tắm rửa lại lần nữa đi, làm hoa cài đầu không vội."

Rận rệp gì đó, tắm rửa nhiều vào, dần dần sẽ không còn nữa.

Lê Thanh Chấp định để đám học sinh này, cách vài ngày lại đi tắm một lần.

Đương nhiên làm vậy hơi tốn củi lửa... hắn e là phải bỏ tiền mua thêm củi về.

Sáng nay, Lê Thanh Chấp luôn ở bên cạnh con, buổi chiều thì tiếp tục viết "Quỳnh Độc Du Ký".

Ngày hôm sau, chính là đêm giao thừa.

Lê Lão Căn muốn về thôn Miếu Tiền ăn tết, như vậy ông có thể khoe khoang bữa cơm tất niên thịnh soạn nhà bọn họ trước mặt người trong thôn.

Nhưng Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp không đồng ý.

Nhà ở thôn Miếu Tiền lâu nay bỏ trống, về ăn Tết dọn dẹp mệt lắm, chi bằng thôi?

"Bọn trẻ các ngươi nào hiểu, Tết nhất phải về cố hương chứ!" Lê Lão Căn nói.

Thanh Chấp họ Lê đáp: "Từ đây đến thôn có mấy dặm đường, cũng gọi chi là cố hương?"

"Đương nhiên!" Lão Căn khẳng định.

Thanh Chấp chẳng buồn để ý: "Dù sao chúng ta cũng không về."

Thanh Chấp không muốn về, Lão Căn sốt ruột giậm chân.

Giậm chân thật đấy.

TBC

Ông cụ cao chưa tới năm thước, nhảy lên mấy cái, vẫn chẳng cao bằng Thanh Chấp.

Trước mặt Thanh Chấp, Lê Lão Căn đúng là như đứa trẻ con.

Lê Lão Căn hết cách, chỉ đành bực tức: "Các ngươi không về, ta về một mình!"

Thanh Chấp hỏi: "Vậy cha còn ăn cơm ở nhà không?"

"Ăn!" Lê Lão Căn không chút do dự, ông phải về "khoe" một chút, cơm tất nhiên phải ăn ở nhà!

Nhưng ông sẽ mang chút thức ăn về thôn Miếu Tiền, cho người trong thôn xem!

Thấy ông như vậy, Thanh Chấp không khỏi bật cười.

Sáng sớm hôm ấy, Triệu Lão Tam đến đón Triệu Tiểu Đậu nhà mình về, còn mang biếu Lê Thanh Chấp một con gà một con vịt.

Từ khi cửa hàng Tuyệt Vị Trai mở, gà vịt ở huyện Sùng Thành lên giá, nuôi gà vịt kiếm được kha khá, nên nhà nào lương thực dư dả đều mua gà vịt về nuôi.

Con trai con gái riêng của Triệu Lão Tam cũng lớn rồi, hai cụ già trong nhà cũng còn khỏe mạnh... Dù cả năm Triệu Lão Tam bận bịu bên ngoài, không có thời gian làm việc nhà, nhưng nhà họ Triệu vẫn nuôi gà vịt.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 358: Chương 358



Lê Thanh Chấp đến nhà bếp mở nắp nồi, thấy dưới đáy nồi có nửa nồi nước nóng, bên trên đặt một cái giá hấp, trên giá hấp có một bát cơm rang trứng nhỏ và một bát tào phớ.

Bến tàu mới bên kia, bây giờ thuyền bè cập bến đã không ít hơn bến tàu cũ, cũng dần dần có nhiều người mở cửa hàng ở đây.

Bánh bao, bánh màn thầu, mì sợi, bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ... những món ăn thường thấy này, bên cạnh bến tàu mới đều có bán.

Bát tào phớ này hẳn là do Thường Chiêm sai người mua về.

Người huyện Sùng Thành ăn tào phớ, cơ bản là cho thêm chút nước tương hành lá, nhưng Thường Chiêm tương đối cầu kỳ, hắn dùng mộc nhĩ, thịt băm, đậu phụ da, trứng gà làm nước sốt giống như hồ lạt thang, rưới lên tào phớ.

Tào phớ như vậy, ăn thật sự rất ngon!

Lê Thanh Chấp ăn rất vui vẻ, học sinh Tiểu học Sùng Thành những người ở lại ăn tết cũng vậy.

Hôm nay bọn họ ăn cháo, nhưng mỗi người đều được chia một quả trứng vịt muối, và một muỗng lớn dưa muối xào.

Cháo kia lại đặc biệt sánh, một bát nóng hổi ăn vào bụng, cả người đều thoải mái.

Đã cuối năm rồi, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao hôm nay không cần đến học đường học bài nữa, Lê Thanh Chấp liền dẫn bọn họ đến Tiểu học Sùng Thành.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao rất thích ngôi trường chỉ cách nhà mình một bức tường này, Lê Nhị Mao hỏi: "Cha, cha, sau này con có thể học ở đây không?"

"E là không được, ở đây dạy từ đầu, những thứ dạy, đối với các con mà nói, hơi quá đơn giản." Lê Thanh Chấp nói.

Trước kia khi Kim Tiểu Diệp dạy học cho nữ công Kim Diệp tú phường, Lê Đại Mao bọn họ có dự thính, những kiến thức đó, đối với Lê Đại Mao bọn họ mà nói, thật sự quá đơn giản.

"Vậy con có thể làm tiên sinh cho bọn họ không?" Lê Nhị Mao lại hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: "Con quá thấp."

Lê Nhị Mao nói: "Cha, con có thể kê ghế lên dạy bọn họ!"

"Vậy được, đến lúc đó con có thể thử xem." Lê Thanh Chấp nói.

Lê Đại Mao nghe vậy cũng động lòng: "Cha, con cũng được sao?"

Lê Thanh Chấp nói: "Đương nhiên được, Tiểu Đậu cũng có thể đi làm tiên sinh."

"Ta không được, ta không biết làm tiên sinh." Triệu Tiểu Đậu vội vàng nói.

Lê Thanh Chấp xoa đầu hắn: "Ngươi có thể mà, Tiểu Đậu ngươi nhất định có thể làm một tiên sinh tốt."

Triệu Tiểu Đậu luôn không tự tin lắm, Lê Thanh Chấp liền hay khen hắn, mà mỗi lần hắn khen Triệu Tiểu Đậu, Triệu Tiểu Đậu đều rất vui vẻ.

"Vậy còn con thì sao?" Thường Thúy hỏi.

Lê Thanh Chấp bế Thường Thúy lên: "Thúy Thúy, sau này để tỷ tỷ Miêu Nhi dẫn con đi dự thính."

Thường Thúy có thể đi học, chẳng qua con bé hơi nhỏ, không cần yêu cầu con bé quá nhiều, cứ để con bé nghe đại khái trước đã.

Bọn họ đến khi, Chương Tảo đang dẫn mấy nam sinh lớn tuổi đi giã gạo, những người còn lại thì đang làm hoa cài đầu.

Lê Thanh Chấp nói: "Hôm nay trời đẹp, các con đi tắm rửa lại lần nữa đi, làm hoa cài đầu không vội."

Rận rệp gì đó, tắm rửa nhiều vào, dần dần sẽ không còn nữa.

Lê Thanh Chấp định để đám học sinh này, cách vài ngày lại đi tắm một lần.

Đương nhiên làm vậy hơi tốn củi lửa... hắn e là phải bỏ tiền mua thêm củi về.

Sáng nay, Lê Thanh Chấp luôn ở bên cạnh con, buổi chiều thì tiếp tục viết "Quỳnh Độc Du Ký".

Ngày hôm sau, chính là đêm giao thừa.

Lê Lão Căn muốn về thôn Miếu Tiền ăn tết, như vậy ông có thể khoe khoang bữa cơm tất niên thịnh soạn nhà bọn họ trước mặt người trong thôn.

Nhưng Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp không đồng ý.

Nhà ở thôn Miếu Tiền lâu nay bỏ trống, về ăn Tết dọn dẹp mệt lắm, chi bằng thôi?

"Bọn trẻ các ngươi nào hiểu, Tết nhất phải về cố hương chứ!" Lê Lão Căn nói.

Thanh Chấp họ Lê đáp: "Từ đây đến thôn có mấy dặm đường, cũng gọi chi là cố hương?"

"Đương nhiên!" Lão Căn khẳng định.

Thanh Chấp chẳng buồn để ý: "Dù sao chúng ta cũng không về."

Thanh Chấp không muốn về, Lão Căn sốt ruột giậm chân.

Giậm chân thật đấy.

Ông cụ cao chưa tới năm thước, nhảy lên mấy cái, vẫn chẳng cao bằng Thanh Chấp.

Trước mặt Thanh Chấp, Lê Lão Căn đúng là như đứa trẻ con.

Lê Lão Căn hết cách, chỉ đành bực tức: "Các ngươi không về, ta về một mình!"

Thanh Chấp hỏi: "Vậy cha còn ăn cơm ở nhà không?"

"Ăn!" Lê Lão Căn không chút do dự, ông phải về "khoe" một chút, cơm tất nhiên phải ăn ở nhà!

Nhưng ông sẽ mang chút thức ăn về thôn Miếu Tiền, cho người trong thôn xem!

TBC

Thấy ông như vậy, Thanh Chấp không khỏi bật cười.

Sáng sớm hôm ấy, Triệu Lão Tam đến đón Triệu Tiểu Đậu nhà mình về, còn mang biếu Lê Thanh Chấp một con gà một con vịt.

Từ khi cửa hàng Tuyệt Vị Trai mở, gà vịt ở huyện Sùng Thành lên giá, nuôi gà vịt kiếm được kha khá, nên nhà nào lương thực dư dả đều mua gà vịt về nuôi.

Con trai con gái riêng của Triệu Lão Tam cũng lớn rồi, hai cụ già trong nhà cũng còn khỏe mạnh... Dù cả năm Triệu Lão Tam bận bịu bên ngoài, không có thời gian làm việc nhà, nhưng nhà họ Triệu vẫn nuôi gà vịt.

Sang năm, Triệu Lão Tam đến trông cửa cho Lê Thanh Chấp, vợ Triệu Lão Tam đến làm đầu bếp, ruộng vườn nhà họ Triệu sẽ giao cho con riêng chăm sóc, lúc nông vụ bận rộn quá... Lê Thanh Chấp đã nói, sẽ cho nghỉ phép để họ về làm ruộng.

Triệu Lão Tam thấy cuộc sống có nhiều hy vọng, dù con trai đã lớn, vẫn không nhịn được ôm chầm lấy con.

Triệu Tiểu Đậu cười ôm cổ cha.

Ở nhà họ Triệu, trước đây hắn không được yêu quý, nhưng giờ đã khác, mỗi lần hắn về, trên dưới nhà họ Triệu cùng họ hàng đều rất tốt với hắn.

Triệu Lão Tam đi rồi, vợ chồng Kim Đại Giang đến, biếu chút thịt muối rau muối tự làm.

Kim mẫu nói: "Ở tiệm ta cũng chẳng có việc gì, tranh thủ lúc rảnh rỗi muối chút thịt rau, thịt này ta làm theo cách của Thường chưởng quỹ, thơm lắm!"

Thường Chiêm muối thịt hay cho thêm tiêu, rang muối và tiêu trên chảo một lúc, rồi mới đem muối thịt, làm vậy thịt sẽ ngon hơn.

Nhà Lê Thanh Chấp kỳ thực không thiếu thịt muối, nhưng hắn vẫn vui vẻ nhận.

Số thịt này họ ăn không hết, có thể cho học trò ở trường ăn.

Kim phụ Kim mẫu giờ trông hồng hào khỏe mạnh.

Họ mở tiệm bán đồ kho ở trấn trên, buôn bán đắt hàng, ngày nào cũng kiếm được kha khá, lại ăn uống đầy đủ... cả hai đều béo lên chút ít.

Nhưng vì thời này không có đồ ăn nhiều đường nhiều mỡ, nên họ cũng không béo quá.

Lê Thanh Chấp bắt mạch cho họ, thấy sức khỏe còn tốt hơn trước.

Hắn tiện thể chữa trị cho họ, rồi giữ họ lại ăn cơm trưa.

"Nhà còn bao nhiêu việc, chúng ta phải về thôi." Kim phụ Kim mẫu cười nói, rồi nhanh chóng rời đi.

Triệu Lão Tam và Kim phụ Kim mẫu đến rất sớm, lúc họ đến, Lê Thanh Chấp vừa ăn sáng xong.

Họ đi rồi, Kim Tiểu Diệp, Thường Chiêm và Lê Lão Căn bắt đầu bận rộn.

Tối qua, Thường Chiêm đã kho chín đầu heo, họ còn phải hầm thêm một con gà, rồi cúng tổ tiên, cúng thần năm mới.

Còn Lê Thanh Chấp... Kim Tiểu Diệp bảo hắn trông hai đứa nhỏ.

Lê Thanh Chấp dẫn Đại Mao và Nhị Mao đến trường, lấy chút tiền chia cho học trò, mỗi đứa mười văn:

"Sáng nay trong thành khá náo nhiệt, bến tàu mới cũng đông vui, các con đi chơi đi, nhớ về sớm đấy."

"Lê tiên sinh, chúng con không thể nhận tiền của tiên sinh." Chương Tảo giấu tay ra sau lưng, không muốn nhận tiền của Lê Thanh Chấp.

Cha hắn còn chưa cho hắn nhiều tiền như vậy!

"Cầm lấy đi, Tết nhất mà, mua chút đồ ăn ngon." Lê Thanh Chấp nói.

Lê Thanh Chấp kiên quyết đưa tiền cho bọn trẻ, để chúng ra ngoài chơi.

Ở phương Bắc đến đêm giao thừa, trong thành vắng tanh, nhưng ở huyện Sùng Thành này... có nhà đến tận sáng nay mới đi mua gà thịt ăn Tết.

Có lẽ trước đó họ bận làm việc, chưa có thời gian chuẩn bị.

Nhưng từ mùng một Tết, người trong thành sẽ ít đi.

Hôm nay, mai và mốt, Tuyệt Vị Trai đóng cửa, nhưng từ mùng ba sẽ mở cửa lại – trong dịp Tết, nhà giàu trong thành rất thích mua đồ kho của Tuyệt Vị Trai về đãi khách, nên vẫn phải buôn bán.

Tiễn học trò về, Lê Thanh Chấp dẫn hai con đến Tuyệt Vị Trai.

Đã lâu hắn bận việc trường học, chưa đến đó, giờ có thể đến xem.

Lê Thanh Chấp đi rồi, học trò trong trường cầm đồng tiền trên tay, đều có chút ngơ ngác.

Chương Tảo hỏi: "Các ngươi có muốn vào thành chơi không?"

Lưu Nhị Nha nói: "Ta muốn đi thăm mẹ ta."

Lưu Đại Ngưu muốn đi chơi, nhưng muội muội đã nói vậy, nên cũng nói: "Chúng ta đi thăm mẹ."

Cô bé có vết bớt trên mặt, trước đây là đứa trẻ ăn xin nói: "Ta đi thăm ông nội ta."

Những người khác, cũng có người muốn đi thăm bạn bè cũ, hoặc người thân, tất nhiên cũng có người muốn đi chơi.

A Nguyệt muốn về thăm mẹ.

Cuối cùng họ quyết định tách ra hành động, có người còn nói trưa nay có thể không về ăn cơm.

Một số người trong đó, buổi trưa quả nhiên không về, nhưng Lê Thanh Chấp đã để phần cơm cho họ, phòng khi họ về không có cơm ăn.

Trưa hôm ấy, nhà Lê Thanh Chấp ăn uống khá đơn giản, thịt muối hấp, rau xào, và đậu phụ xào tỏi.

Nhưng bữa tối chắc sẽ thịnh soạn – Thường Chiêm đã chuẩn bị làm một bữa lớn!

Lúc nhà Lê Thanh Chấp ăn tối xong, Tiền Phú Quý dẫn người đến bến tàu mới huyện Sùng Thành.

Lúc đến tỉnh An Giang, ông mang theo không ít người, trong đó có nhiều thủy thủ, lần này đến huyện Sùng Thành, ông đặc biệt mua một chiếc thuyền nhỏ, cho người dưới quyền chèo.

Ông còn cho người thân tín đến trước một ngày, đặt phòng ở khách đ**m gần bến tàu mới.

Mấy hôm nay Tiền Phú Quý ngủ không ngon, nhưng nghĩ đến việc được gặp Lê Thanh Chấp, tinh thần ông rất tốt, hai mắt sáng ngời.

Đến bến tàu mới, Tiền Phú Quý cùng người của mình đến khách đ**m trước.

Tiểu nhị khách đ**m vì họ đến nên đã không về quê ăn Tết, còn chuẩn bị sẵn cơm trưa, trong đó có cả đồ kho của Tuyệt Vị Trai.

Tuy Tuyệt Vị Trai hôm nay không mở cửa, nhưng hôm qua có mở, tiểu nhị đã làm theo lời dặn của Tiền Phú Quý, mua chút đồ kho về chuẩn bị sẵn.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 359: Chương 359



Tiền Phú Quý thấy đồ kho, tâm trạng hơi phức tạp.

Theo tin tức ông có được, Tuyệt Vị Trai này cũng là do vợ của Lê Thanh Chấp mở.

Thằng cháu ngoại của ông, thật sự là Lê Thanh Chấp?

Trong lúc ăn cơm, Tiền Phú Quý hỏi thăm tiểu nhị về Lê Thanh Chấp, rồi nghe tiểu nhị hết lời khen ngợi Lê Thanh Chấp, còn kể chuyện Lê Thanh Chấp mở trường học, cuối cùng còn nói:

"Các vị là thương nhân từ nơi khác đến phải không? Đến huyện Sùng Thành chúng ta, nhất định phải mua mấy cuốn sách do Lê tiên sinh viết, dính chút tài khí của ngài ấy."

Tiền Phú Quý nói: "Ta nhớ rồi, nhất định sẽ mua."

Nếu thật sự là cháu mình... sách cháu mình viết, ông nhất định mua!

Ăn cơm xong, Tiền Phú Quý dẫn theo hai người thân tín kiêm luôn bảo vệ, học theo Lê Thanh Chấp dùng khăn che mặt, đi đến chỗ ở của Lê Thanh Chấp.

Họ đến cửa nhà họ Lê thì thấy cổng mở.

Nhà mới của Lê Thanh Chấp có sân trước và sân sau, sân trước khá rộng, lúc này, Đại Mao và Nhị Mao đang ngồi trong sân, gặm thịt trên xương đầu heo.

Thường Chiêm thấy thịt muối mặn quá không ngon, nên đầu heo này chỉ muối bốn năm ngày, giờ ăn vừa vừa.

Cùng lúc đó, Lê Lão Căn đang đòi mũi heo: "Đưa mũi heo cho ta, để ta mang về thôn!"

Lê Thanh Chấp từ chối: "Không được, Tiểu Diệp thích ăn mũi heo."

"Vậy ta còn mang gì được? Trưa nay chẳng có món nào ngon." Lê Lão Căn không vui.

Lê Lão Căn thật sự "lên mặt" rồi, lại còn chê thịt muối trưa nay không phải món ngon...

Lê Thanh Chấp nói: "Đầu heo nhà nào cũng có, cũng không phải của hiếm, ta lấy cho cha ít bánh ngọt nhé."

Sắp Tết rồi, nhà họ mua ít bánh ngọt để dành.

Với người thôn Miếu Tiền, Lê Lão Căn ăn bánh ngọt, chắc chắn đáng ghen tị hơn ăn đầu heo.

Lê Thanh Chấp lấy mấy gói bánh ngọt cho Lê Lão Căn, Lê Lão Căn vừa cầm được liền chạy ra ngoài.

Ở cửa ông thấy ba người đội mũ quàng khăn, theo bản năng hơi sợ, khom người chạy biến.

Ông biết chắc là người đến tìm Lê Thanh Chấp hoặc Kim Tiểu Diệp, ông không dám giao thiệp với những người này.

Cũng lúc đó, Lê Thanh Chấp mới nhìn thấy Tiền Phú Quý.

Nhưng Tiền Phú Quý không nhìn hắn, cứ nhìn chằm chằm Đại Mao và Nhị Mao. Thấy hai đứa trẻ giống hệt nhau, lại trông khỏe mạnh, trong lòng Tiền Phú Quý tràn ngập niềm vui.

Hai đứa trẻ này, giống hệt cháu ông hồi nhỏ!

Đại Mao và Nhị Mao quả thực rất giống Lê Thanh Chấp ngày xưa, nhưng trên mặt cũng có nét của Kim Tiểu Diệp, so với Lê Thanh Chấp hồi nhỏ vẫn có điểm khác biệt.

Nhưng thời này không có máy ảnh... Dù sao Tiền Phú Quý vừa thấy hai đứa trẻ đã khẳng định chúng giống hệt Lê Thanh Chấp hồi nhỏ.

Đôi mắt đen láy, khuôn mặt tròn trịa, cái miệng chúm chím... Khoan đã, cháu tương lai của ông, sao lại chỉ ăn xương?

Tiền Phú Quý đã bắt đầu nghĩ đến việc mua sơn hào hải vị cho chúng ăn.

"Mời vào." Lê Thanh Chấp lên tiếng.

Lúc này Tiền Phú Quý mới hoàn hồn, ông bảo hai người thân tín lui ra, rồi mới tiến về phía Lê Thanh Chấp: "A Trực..."

"Chúng ta lên lầu nói chuyện." Lê Thanh Chấp nói.

Trước khi gặp Tiền Phú Quý, Lê Thanh Chấp nghĩ chỉ cần Tiền Phú Quý không có ác ý với mình, thì hai người hoàn toàn có thể thoải mái qua lại với nhau.

Chuyện hắn là con trai Lý Triệu có thể giấu trước, tránh người của Tấn vương tìm đến gây phiền phức.

Kết quả... sau khi nói chuyện với Tiền Phú Quý, lại lòi ra thêm một Yến quận vương.

Hắn và Tiền Phú Quý, phải cẩn thận một chút.

Hai người đi lên lầu, Tiền Phú Quý thấy đồ đạc trong nhà đều bình thường, hơi xót xa cho Lê Thanh Chấp, nhưng rồi lại vui vẻ.

Điều kiện như vậy đã không tệ rồi, cháu ông những năm này chắc không khổ sở gì.

Vợ thằng cháu tốt thật!

Chỉ là, sao thằng cháu lại trở nên thông minh như vậy?

Tiền Phú Quý không nhịn được hỏi: "A Trực, ta nghe nói con thi đậu tiểu tam nguyên? Học vấn của con trước giờ không phải tầm thường sao?"

Không nói gì khác, chỉ nói đến chuyện "quá mục bất vong"... ông nhớ cháu mình, tốc độ học thuộc lòng cũng bình thường, học xong rồi, vì không chịu đọc lại nhiều lần, nên rất nhanh quên mất nội dung đã học.

"Cữu cữu, con trải qua một phen thập tử nhất sinh, đầu óc bỗng thông suốt," Lê Thanh Chấp nói, "Con cũng không biết mình làm sao, lúc đó con suýt chết, tỉnh lại thì thấy trí nhớ mình trở nên rất tốt."

"Suýt chết? A Trực, chẳng phải con nói trên đường chạy nạn mọi chuyện khá thuận lợi sao?" Tiền Phú Quý giật mình.

Lê Thanh Chấp nói: "Cữu cữu, cữu cữu đã đọc "Trầm Oan Lục" chưa?"

"Đọc rồi." Tiền Phú Quý đáp.

Lê Thanh Chấp nói: "Cữu cữu, con kể cho cữu cữu nghe những chuyện con trải qua sau khi đến huyện Sùng Thành nhé."

Những chuyện hắn trải qua sau khi đến huyện Sùng Thành, ngay cả Trương tuần phủ cũng biết, không cần giấu giếm Tiền Phú Quý.

Lê Thanh Chấp chậm rãi kể lại.

Biết Kim Tiểu Diệp lúc đó chỉ là một cô gái quê mùa bình thường, Tiền Phú Quý hơi ngạc nhiên - một cô gái quê mùa, vậy mà lại mở được Kim Diệp tú phường, rồi cả Tuyệt Vị Trai?

Vợ thằng cháu không đơn giản!

Đến khi Lê Thanh Chấp kể đến chuyện mình bị bắt đi trại đá... Tiền Phú Quý chỉ thấy toàn thân lạnh toát, cả người đờ ra.

Ông đã đọc "Trầm Oan Lục", biết trại đá của Tấn vương, quả thực như địa ngục trần gian!

Cháu ông vậy mà bị bắt đi trại đá?

Lê Thanh Chấp nói: “Một hôm, ta đào đá vô tình va phải đầu, đầu rơi m.á.u chảy suýt mất mạng, may sao có một phu khuân thông y thuật cứu ta. Từ đó, trí nhớ ta trở nên đặc biệt tốt, phu khuân ấy am hiểu nhiều kiến thức, những kiến thức đó, hắn nói với ta một lần, ta liền nhớ hết…”

Lê Thanh Chấp bịa ra một phu khuân từng chu du khắp nơi, am hiểu nhiều kiến thức.

Về sau nếu hắn viết ra những điều không nên biết… đều là do người này dạy!

“A Trực…” Tiền Phú Quý gọi một tiếng, vành mắt đỏ hoe.

Lê Thanh Chấp nói: “Cữu cữu, con không sao, cữu cữu cũng thấy rồi, con vẫn khỏe mạnh.”

Lê Thanh Chấp tiếp tục kể, kể đến khi hắn chạy về huyện Sùng Thành, dưỡng thương xong, bắt đầu viết tự truyện cho Chu Tiền để kiếm tiền, còn Kim Tiểu Diệp thì bắt đầu bán trâm cài đầu.

Tiền Phú Quý đối với người cháu dâu Kim Tiểu Diệp này, thật sự rất cảm kích.

Ông từng trải, biết bá tánh sống khổ cực.

Đổi lại là người phụ nữ khác, sau khi Lê Thanh Chấp mất tích, rất có thể họ sẽ tái giá.

Còn con cái… sinh ra trong thùng gỗ, rồi dội nước xuống, cũng chẳng còn.

Tiền Phú Quý trước kia làm ăn ở phương Bắc, từng nghe một thôn phụ thản nhiên kể chuyện nàng ta dìm c.h.ế.t con gái như vậy.

Cho dù không làm vậy… thời buổi này nuôi không nổi con cái mà vứt bỏ cũng là chuyện thường thấy.

Hơn nữa… nuôi con lớn vốn đã khó khăn, nhất là song thai… nhiều nhà sinh bảy tám đứa con, sống sót được cũng chỉ ba bốn đứa.

Kim Tiểu Diệp nuôi lớn hai đứa con, đây chính là ân nhân của ông!

“Thê tử của con là một cô nương tốt.” Tiền Phú Quý nói.

Lê Thanh Chấp gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này, Tiền Phú Quý lại nhớ ra một chuyện: “A Trực, con nói nhiều như vậy, chưa từng nhắc đến Quỳnh Độc Tán Nhân… hắn là người con quen biết trong năm nay?”

Lê Thanh Chấp nói: “Cữu cữu, Quỳnh Độc Tán Nhân chính là con.”

Lê Thanh Chấp nói rất nhiều chuyện với Tiền Phú Quý, còn lấy giấy bút, viết lại bài thơ đã từng viết cho Tiền Phú Quý một lần nữa.

Vậy ra, cháu ngoại của mình không chỉ đỗ tiểu tam nguyên, mà còn là Quỳnh Độc Tán Nhân trong truyền thuyết?

Tiền Phú Quý cả người có chút ngây dại, trong lúc ngây dại, lại không nhịn được nói với Lê Thanh Chấp: “A Trực, con chịu khổ rồi…”

Cháu ngoại ông nói hắn chạy nạn trên đường còn coi như thuận lợi, nhưng đó là chạy nạn!

Tiền Phú Quý từng đọc Đào Hoang Lục, ông cũng từng gặp bá tánh chạy nạn, ông biết chạy nạn gian nan đến nhường nào, còn biết rất nhiều người c.h.ế.t trên đường chạy nạn.

Cháu ngoại ông khi chạy nạn dù thuận lợi đến đâu, chắc chắn cũng phải màn trời chiếu đất, ăn không đủ no.

Chuyện đó cũng coi như xong, cháu ngoại ông lại còn bị bắt đi đào đá.

Đó là đào đá!

Còn có chuyện bị ngã đến đầu rơi m.á.u chảy suýt mất mạng khi đào đá, rồi sau đó bị người ta coi như đã c.h.ế.t mà vứt đi… Cháu ngoại ông trong lúc sinh tử, đã trải qua không chỉ một lần!

Cũng là nhờ trời phù hộ, cháu ngoại ông mới sống sót.

Còn việc cháu ngoại ông trở nên thông minh như vậy… cũng là nhờ trời phù hộ sao?

Tâm trạng Tiền Phú Quý phức tạp, đúng lúc này, Kim Tiểu Diệp bưng một đĩa chả giò từ dưới lầu lên.

Lê Thanh Chấp đã nói với Kim Tiểu Diệp thân phận của Tiền Phú Quý, lúc này cũng không có ai khác… Kim Tiểu Diệp vừa lên liền nói:

“Đại cữu cữu, chúng con vừa mới chiên chả giò, cữu cữu ăn một chút đi.”

Mũi Tiền Phú Quý bị nghẹt, giọng nói cũng thay đổi: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, đại cữu cữu, lát nữa cha chồng con sẽ về, thân phận của cữu cữu không thể nói cho ông ấy biết, đến lúc đó con sẽ nói với ông ấy là cữu cữu đến tìm con bàn chuyện làm ăn, được không?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Tiền Phú Quý vội vàng nói: “Đương nhiên được.”

Nói xong, ông còn lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ đựng vòng ngọc đưa cho Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, đây là lễ ra mắt, lần này cữu cữu đến đây không mang theo thứ gì tốt, lần sau sẽ bổ sung cho con…”

Kim Tiểu Diệp thoải mái nhận lấy: “Cảm ơn đại cữu cữu.”

Vành mắt Tiền Phú Quý đỏ hoe: “Đáng lẽ cữu cữu phải cảm ơn con mới đúng…”

TBC

Thấy Kim Tiểu Diệp có chút hoang mang, Lê Thanh Chấp mỉm cười nói với Tiền Phú Quý: “Đại cữu cữu, chúng ta xuống lầu đi.”

Tâm trạng Tiền Phú Quý hiện giờ có chút kích động, cứ tiếp tục như vậy e là sẽ khóc.

Xuống lầu nhìn thấy bọn trẻ, tâm trạng ông hẳn sẽ tốt hơn.

Lê Thanh Chấp biết tình hình nhà họ Tiền.

Tiền Phú Quý vẫn luôn không có con.

Ban đầu nhà họ Tiền còn tưởng là thê tử của Tiền Phú Quý có vấn đề, nhưng sau khi Tiền Phú Quý nạp thiếp mà vẫn không có con, mới biết là Tiền Phú Quý có vấn đề, từ đó về sau, họ vẫn luôn muốn Tiền Phú Quý nhận con nuôi.

Kết quả… đệ đệ của Tiền Phú Quý, sau khi sinh được một đứa con trai, cũng không có con nào khác!
 
Back
Top Bottom