Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 130: Chương 130



Đều là hàng xóm láng giềng, ai mà không biết ai! Phương mẫu đối xử tệ với con gái, mọi người đều nhìn thấy.

Ở huyện thành, nhà nào đối xử tệ với con gái cũng không ít, nhưng giống như Phương mẫu, đem con gái tốt đẹp như vậy đưa đi làm thiếp cho lão già thật sự là rất ít gặp.

Nhà họ Phương cũng không phải là nhà sống không nổi!

Phương Cẩm Nương chờ Phương mẫu mắng chửi một lúc, lại nói: "Mẹ, con muốn gả cho hắn."

Phương mẫu muốn nói không được, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Phương Cẩm Nương, lại có chút sợ hãi.

Bà ta sợ Phương Cẩm Nương thật sự ra ngoài nói lung tung.

"Nếu như ngươi gả cho hắn, ta sẽ không nhận ngươi nữa." Phương mẫu nghiến răng nói.

Trước kia nghe thấy lời như vậy, Phương Cẩm Nương nhất định sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại...

"Vậy thì tốt quá," Phương Cẩm Nương cười cười: “Mẹ, con đi theo hắn rồi sẽ không trở về nữa. Sau này... Nếu như mẹ đến quấy rầy cuộc sống của con, con sẽ đến trường học của Tử Tiến làm ầm ĩ."

Phương mẫu trừng mắt nhìn Phương Cẩm Nương.

Phương Cẩm Nương dù sao cũng không nhìn rõ, cho nên cũng mặc kệ, nàng nói với người đàn ông bên cạnh: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngươi trông chừng mẹ ta."

Kim Tiểu Thụ vội vàng nói: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng bà ta!"

Hắn vẫn luôn nắm lấy cánh tay Phương mẫu, nói thật, nếu như không phải đánh mẹ vợ là không tốt, hắn đã sớm muốn bẻ gãy cánh tay này rồi.

Phương Cẩm Nương lại cười với hắn, leo lên gác xép.

Phương Tú Nương đang ở trên gác xép, nhìn thấy Phương Cẩm Nương đi lên, nàng liền giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

Phương Tú Nương rất ít nói, nhưng quan hệ giữa nàng và Phương Cẩm Nương rất tốt.

Sờ sờ đầu Phương Tú Nương, Phương Cẩm Nương nhỏ giọng nói: "Tú Nương, chờ tỷ tỷ sắp xếp xong, sẽ đến đón muội."

Phương Tú Nương không nói gì, nhưng Phương Cẩm Nương sờ lên mặt nàng, liền sờ thấy đầy nước mắt.

Đồ đạc của Phương Cẩm Nương rất ít, nàng thu dọn một bọc quần áo, liền leo xuống gác xép, nói với Kim Tiểu Thụ: "Chúng ta đi thôi."

"Ồ ồ, được." Kim Tiểu Thụ gật đầu, buông Phương mẫu ra.

Cánh tay Phương mẫu đã sớm bầm tím, đến mức bà ta không dám xông lên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Cẩm Nương đi theo Kim Tiểu Thụ rời đi.

Đợi đến khi ra ngoài, Phương Cẩm Nương và Kim Tiểu Thụ liền bị một đám người vây quanh: "Cẩm Nương, người đàn ông này là ai?"

Phương Cẩm Nương nói: "Ta muốn gả rồi, đây là chồng tương lai của ta."

Người quá đông, Phương Cẩm Nương cũng không phân biệt được những người này là ai, sau khi cười với bọn họ, liền nói với Kim Tiểu Thụ: "Chúng ta đi thôi."

"Được, được, chúng ta đi." Kim Tiểu Thụ dẫn Phương Cẩm Nương rời khỏi nhà họ Phương.

Phương Cẩm Nương trước kia không ít lần tưởng tượng đến dáng vẻ lúc mình thành thân, nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ được gả đi một cách long trọng, kết quả... Nàng xách một bọc quần áo liền ra khỏi cửa.

Chuyện này thật sự rất mất mặt.

Nhưng nếu như nàng làm thiếp cho Vương lão gia, cũng sẽ như vậy, xách một bọc quần áo liền ra khỏi cửa.

Còn bây giờ... Người đàn ông bên cạnh nàng, dù sao cũng là thích nàng.

Nhưng sau khi đi được một đoạn, Phương Cẩm Nương vẫn cảm thấy bất an, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi đưa ta đến chỗ ta làm việc đi."

Nàng muốn tìm Kim chưởng quỹ và Vương tỷ tỷ bọn họ hỏi thăm, xem tiếp theo nàng nên làm gì.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nàng nhất định sẽ gả cho người đàn ông bên cạnh này, nhưng gả như thế nào lại là một vấn đề.

Nàng vẫn muốn mặc hỷ phục, đường đường chính chính thành thân.

"Được!" Kim Tiểu Thụ lập tức đáp, hắn cũng muốn đi tìm tỷ tỷ hắn nói một tiếng, hắn muốn thành thân!

Hắn muốn thành thân! Phương Cẩm Nương muốn gả cho hắn!

Chuyện này thật sự giống như nằm mơ!

Kim Tiểu Thụ lại muốn nhảy dựng lên.

Lúc này Phương Cẩm Nương hỏi Kim Tiểu Thụ: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Trước kia nàng quá rối loạn, vậy mà lại quên hỏi tên người đàn ông này.

Kim Tiểu Thụ khó hiểu: "Ta tên là Kim Tiểu Thụ!"

Tỷ tỷ hắn ngày nào cũng ở cùng Phương Cẩm Nương, không đến mức chưa từng nói tên hắn chứ?

Hôm qua hắn còn đến nhà Vương tỷ tỷ làm việc!

Phương Cẩm Nương ngây người: "Ngươi tên là Kim Tiểu Thụ? Ngươi là đệ đệ của Kim Tiểu Diệp?"

Kim Tiểu Thụ gật đầu: "Đúng vậy! Cẩm Nương, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, liền thích nàng..."

Cả người Phương Cẩm Nương cứng đờ: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Kim Tiểu Diệp còn nhỏ hơn nàng một tuổi, đệ đệ của Kim Tiểu Diệp... Nàng nhớ Vương tỷ tỷ từng nhắc đến, bằng tuổi con gái Vương tỷ tỷ...

Kim Tiểu Thụ nói: "Qua năm ta mười chín tuổi rồi!"

Ở đây bọn họ nói tuổi mụ, hiện tại hắn mười tám tuổi.

Nói tuổi thật... Qua một tháng nữa, hắn liền tròn mười bảy tuổi!

"Tuổi thật thì sao?" Phương Cẩm Nương hỏi.

Kim Tiểu Thụ nói: "Ta sinh vào cuối năm, qua một tháng nữa liền tròn mười bảy tuổi... Ta không nhỏ đâu!"

Phương Cẩm Nương vốn dĩ muốn đi tìm Kim Tiểu Diệp, nhưng hiện tại nàng có chút không dám đi nữa.

Bên kia, Kim Tiểu Diệp và Vương tỷ tỷ đang cảm thấy kỳ quái: "Cẩm Nương không phải nói muốn đến ăn sáng sao? Sao còn chưa đến?"

...

Hôm qua Phương Cẩm Nương nói với Kim Tiểu Diệp muốn ăn sáng ở nhà Vương tỷ tỷ, Kim Tiểu Diệp mới biết lúc ở nhà, nàng đều không được ăn no.

Phương Cẩm Nương chính là người ăn ít, lúc ăn cơm trưa, lượng cơm nàng ăn còn chưa bằng một nửa của Kim Tiểu Diệp.

Phương Cẩm Nương chỉ ăn một chút như vậy, vậy mà mẹ nàng còn không cho nàng ăn no... Đây là loại mẹ gì vậy!

Kim Tiểu Diệp thỉnh thoảng cũng cảm thấy mẹ mình tính tình quá nhu nhược, nhưng mẹ nàng đối xử với nàng vẫn rất tốt, thà rằng tự mình nhịn đói, cũng sẽ để cho nàng và Kim Tiểu Thụ ăn no.

Đều không được ăn no, không trách được Phương Cẩm Nương gầy như vậy.

Phương Cẩm Nương rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy, Kim Tiểu Diệp cảm thấy nếu như cô nương này béo hơn một chút, chắc chắn là đại mỹ nhân số một số hai!

Kim Tiểu Diệp vẫn luôn cảm thấy ăn cơm là chuyện rất quan trọng, không ăn no sẽ không có sức lực, vì vậy, hôm qua nàng cố ý nói với Vương tỷ tỷ, để cho Vương tỷ tỷ buổi sáng hấp cho Phương Cẩm Nương một quả trứng gà.

Kết quả đến giờ mà Phương Cẩm Nương thường đến, vậy mà nàng vẫn chưa đến.

Chắc là có việc gì trì hoãn? Kim Tiểu Diệp và Vương tỷ tỷ lại chờ thêm một lúc, thế nhưng người vẫn chưa đến.

Hôm nay Kim Tiểu Diệp phải cắt vải vừa mua hôm qua, kỳ thật rất bận rộn, nhưng nàng vẫn không ngồi yên được: "Ta đến nhà họ Phương xem thử."

Hôm qua Phương Cẩm Nương mang về năm trăm văn... Chẳng lẽ Phương mẫu chê ít, đánh nàng sao?

Năm trăm văn tiền tương đương với bảy trăm văn tiền, có thể mua mấy trăm cân gạo, mua thịt cũng có thể mua mấy chục cân, đủ để nuôi sống mấy Phương Cẩm Nương, bình thường mà nói Phương mẫu sẽ không chê ít.

Nhưng Phương mẫu... Bà ta căn bản là không bình thường!

"Ta cũng đi!" Vương tỷ tỷ là người thích hóng chuyện, trước kia bởi vì chồng nàng quanh năm ở bên ngoài nên nàng không thường xuyên giao tiếp với người khác, nhưng từ khi đi theo Kim Tiểu Diệp làm ăn, liền không còn suốt ngày lo lắng nữa, mà là càng ngày càng hoạt bát.

Kim Tiểu Diệp liền dẫn Vương tỷ tỷ đi ra ngoài.

Bên kia, Phương Cẩm Nương vẫn đứng trên đường, hoài nghi nhân sinh.

Trước kia nàng cũng là liều lĩnh, mới kéo một người đàn ông không rõ lai lịch về nhà.

Nhưng nàng không ngờ tới vừa kéo, vậy mà lại kéo trúng Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ đối với nàng mà nói, không phải là người đàn ông không rõ lai lịch, nàng làm việc ở chỗ Vương tỷ tỷ một tháng, thỉnh thoảng nghe Kim Tiểu Diệp nói chuyện phiếm với Vương tỷ tỷ, đối với tình huống của Kim Tiểu Thụ, vẫn là rất hiểu rõ.

Mà nàng vẫn luôn cảm thấy, Kim Tiểu Thụ là một đứa trẻ tốt.

Theo như lời Kim Tiểu Diệp nói, lúc nàng ở cữ Kim Tiểu Thụ chỉ mới mười tuổi, đã biết nghĩ cách kiếm đồ ăn cho nàng, còn giúp nàng giặt tã, thậm chí còn xé ga giường của mình để làm tã cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Còn có chính là gần đây... Kim Tiểu Thụ vẫn luôn rất cố gắng bán đồ, theo như lời Kim Tiểu Diệp nói, là hắn muốn tích cóp tiền cưới vợ.

Phương Cẩm Nương cảm thấy Kim Tiểu Thụ như vậy rất tốt, nhưng Kim Tiểu Thụ quá nhỏ!

TBC

Nàng muốn có một đệ đệ như Kim Tiểu Thụ, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc để Kim Tiểu Thụ làm chồng nàng!

Trước kia nàng nhìn mặt Kim Tiểu Thụ, tuy rằng cảm thấy người này hẳn là rất trẻ, nhưng cũng cảm thấy hẳn là đã hai mươi tuổi rồi, tuy rằng nàng lớn hơn một chút, nhưng nữ lớn hơn ba tuổi là của báu, cũng không có gì trở ngại.

Nhưng hiện tại thì sao? Người ta nhỏ hơn nàng gần tám tuổi!

"Cẩm Nương, chúng ta nhanh chóng đi thôi, ta muốn nói cho tỷ tỷ ta biết tin tức tốt này." Kim Tiểu Thụ nắm lấy tay Phương Cẩm Nương.

Trước kia đã nắm một lần rồi, Kim Tiểu Thụ cũng dám làm, nhưng lúc làm như vậy, hắn vẫn không khỏi đỏ mặt.

Tay Phương Cẩm Nương thật mềm mại!

Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến, mình vậy mà lại có cơ hội cưới được nàng!

Cho đến tận lúc này, đầu óc Kim Tiểu Thụ vẫn còn rối loạn, bên trong không phải là đầu óc nữa, mà là hồ dán.

Phương Cẩm Nương nghe Kim Tiểu Thụ nhắc đến "tỷ tỷ", càng không muốn đi nữa.

"Cẩm Nương?" Kim Tiểu Thụ hỏi một câu, sau đó không nhịn được sờ tay Phương Cẩm Nương, không trách được tỷ phu hắn thích sờ tay tỷ tỷ hắn, thật là dễ sờ!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 131: Chương 131



Kim Tiểu Thụ từ tận đáy lòng sùng bái tỷ phu mình, liền học theo tỷ phu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Cẩm Nương không buông.

Còn về việc có người xung quanh đang nhìn... Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trước mặt còn đứng người mình thích, hắn nào còn để ý đến chuyện này?

Kỳ thật người xung quanh cũng không nhìn nhiều lắm, chẳng qua chỉ là người trẻ tuổi nắm tay nhau... Ai mà chưa từng nắm tay?

"Kim Tiểu Thụ! Ngươi đang làm gì vậy?!" Giọng nói Kim Tiểu Diệp đột nhiên vang lên, Kim Tiểu Thụ quay đầu lại, liền nhìn thấy tỷ tỷ mình.

Kim Tiểu Diệp hùng hổ, trừng mắt nhìn Kim Tiểu Thụ, bất kỳ ai nhìn thấy đệ đệ mình giữa đường giữa chợ sàm sỡ con gái nhà người ta, cũng không thể nào bình tĩnh được.

Kim Tiểu Diệp là đến tìm Phương Cẩm Nương, kết quả đệ đệ nàng lại nắm tay Phương Cẩm Nương mà sờ!

"Tỷ tỷ!" Kim Tiểu Thụ cười ngây ngô: "Cẩm Nương đồng ý gả cho đệ rồi!"

Kim Tiểu Diệp đã vỗ một cái vào vai Kim Tiểu Thụ, sau khi vỗ xong liền ngây người: "Đệ nói cái gì?"

Lúc này Phương Cẩm Nương theo bản năng đứng trước mặt Kim Tiểu Thụ: "Kim chưởng quỹ, xin lỗi, đều là lỗi của ta."

Kim Tiểu Thụ bằng tuổi đệ đệ nàng, lần này là nàng kéo Kim Tiểu Thụ vào chuyện này, Phương Cẩm Nương cảm thấy mình cần phải gánh vác trách nhiệm.

Kim Tiểu Diệp nhìn thấy tình huống này có chút phản ứng không kịp, lúc này Kim Tiểu Thụ lại chỉ muốn nói rõ ràng với tỷ tỷ mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra: "Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ biết đệ có người mình thích sao? Người đệ thích chính là Cẩm Nương!"

Phương Cẩm Nương trước kia lúc kéo Kim Tiểu Thụ nói đây là chồng tương lai của nàng cũng không có đỏ mặt, lúc này lại đỏ mặt, ngại ngùng đến cực điểm.

Còn về Kim Tiểu Diệp... Nàng nhớ đến chuyện Kim Tiểu Thụ mấy hôm trước ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho người ta, chẳng lẽ là hắn đưa cho Phương Cẩm Nương?

Trước kia sao nàng lại không nhìn ra?

Còn có... Chẳng lẽ mắt Phương Cẩm Nương không tốt sao, sao lại thích đệ đệ nàng?

…Được rồi, mắt Phương Cẩm Nương quả thật không tốt.

Kim Tiểu Diệp ở chung với Phương Cẩm Nương một tháng, càng nhìn nàng càng thích.

Không nói đến chuyện khác, Phương Cẩm Nương ôn nhu lại còn xinh đẹp như vậy, nàng rảnh rỗi không có việc gì liền thích nhìn thêm mấy lần.

Ngoài ra, Phương Cẩm Nương còn biết chữ, việc kim chỉ cũng làm rất tốt.

Kỳ thật vấn đề lớn nhất của Phương Cẩm Nương, chính là mắt không tốt, nhưng nàng như vậy không phải là bẩm sinh, cuộc sống lại có thể tự lo liệu, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Kim Tiểu Diệp cảm thấy nếu như nàng là đàn ông, nhất định sẽ vui vẻ cưới cô nương như Phương Cẩm Nương, nhưng khả năng cao là cưới không được.

Cho nên... Đệ đệ nàng làm cách nào để Phương Cẩm Nương đồng ý gả cho hắn?

Chỉ bằng mấy món ăn vặt vụn vặt kia sao?

Nếu như Phương Cẩm Nương thật sự muốn ăn, hoàn toàn có thể ứng trước tiền công từ chỗ nàng để mua về ăn.

"Tỷ tỷ, đệ muốn thành thân rồi, trước kia tỷ nói chờ đệ thành thân, sẽ tặng vợ đệ một chiếc nhẫn vàng, hi hi..." Kim Tiểu Thụ càng nghĩ càng vui vẻ.

Kim Tiểu Diệp trừng mắt nhìn hắn, nói: "Chúng ta về nhà trước đã."

"Đúng vậy, chúng ta về nhà trước đã." Vương tỷ tỷ cũng nói, trên đường có nhiều người như vậy, thật sự không thích hợp để nói chuyện!

Nghĩ như vậy, Vương tỷ tỷ lại nhịn không được liếc nhìn Kim Tiểu Thụ, hôm qua nàng còn nghĩ đến chuyện để Kim Tiểu Thụ làm con rể của mình, không ngờ mới qua một ngày, Kim Tiểu Thụ đã ở bên cạnh Phương Cẩm Nương rồi.

Bốn người trở về nhà Vương tỷ tỷ, Kim Tiểu Diệp bỏ mặc Kim Tiểu Thụ, liền dẫn Phương Cẩm Nương vào bếp: "Cẩm Nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Thụ nó không bắt nạt ngươi chứ?"

Phương Cẩm Nương áy náy nói: "Kim chưởng quỹ, thật sự xin lỗi, đều là lỗi của ta..."

Sau khi xin lỗi, Phương Cẩm Nương liền kể hết mọi chuyện:

"Hắn... Hắn trước kia mỗi buổi sáng đều mang đồ ăn đến cho ta, nhưng đều là bỏ vào giỏ của ta rồi đi, cho nên ta không nhìn rõ dáng vẻ của hắn, hôm qua..."

Phương Cẩm Nương không nói nàng từng có lúc không muốn sống nữa, chỉ nói Phương mẫu ép nàng gả cho Vương lão gia, nàng không có cách nào, liền kéo Kim Tiểu Thụ đi tìm Phương mẫu.

Nói đơn giản một chút, Phương Cẩm Nương lại một lần nữa xin lỗi: "Kim chưởng quỹ, thật sự xin lỗi."

Phương Cẩm Nương vốn dĩ là định gả cho Kim Tiểu Thụ, nhưng sau khi biết tuổi của hắn, liền cảm thấy hơi ngại ngùng.

Kim Tiểu Thụ quá nhỏ.

"Ngươi cũng không có gì phải xin lỗi ta, vốn dĩ là Tiểu Thụ nó thích ngươi trước." Kim Tiểu Diệp nói.

Sự bất an trong lòng Phương Cẩm Nương sau khi nghe thấy lời Kim Tiểu Diệp nói, liền tiêu tan không ít.

Kim Tiểu Diệp không trách nàng là tốt rồi.

Kim Tiểu Diệp lại nói: "Cẩm Nương à, ngươi đã dẫn Tiểu Thụ về nhà rồi, e rằng chỉ có thể gả cho nó, ta biết Tiểu Thụ nhà ta không xứng với ngươi..."

"Không có, không có..." Phương Cẩm Nương vội vàng nói.

Kim Tiểu Diệp cười cười: "Vậy thì tốt, ta còn sợ ngươi chê nó! Đã nói chuyện xong rồi, ta sẽ bảo cha mẹ ta chuẩn bị chuyện thành thân! Còn về ngươi... Cẩm Nương, ta tìm cho ngươi một chỗ ở, ngươi tạm thời ở nhà Chu lão gia, được không?"

Kim Tiểu Diệp nghe Phương Cẩm Nương nói, liền đoán được đại khái tiền nhân hậu quả.

Đệ đệ nàng hẳn là ngày bị thuộc hạ của Trương Uân Quyền đánh nhìn thấy Phương Cẩm Nương, liền thích nàng ấy. Nàng nhớ ngày đó Kim Tiểu Thụ còn hỏi nàng về Phương Cẩm Nương.

Lúc đó nàng nói qua tình huống của Phương Cẩm Nương, nhưng hình như không nhắc đến chuyện mắt nàng không tốt.

Sau đó một tháng này, đệ đệ nàng liền ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho Phương Cẩm Nương, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, hôm kia còn đột nhiên cảm thấy, Phương Cẩm Nương không thích hắn...

Còn về chuyện gì đã xảy ra... Không ngoài việc gặp được Phương Cẩm Nương, nàng bởi vì không nhìn rõ nên không để ý đến hắn.

Nàng đã nói sao hôm qua đệ đệ nàng làm việc vui vẻ như vậy... Là bởi vì Phương Cẩm Nương cười với hắn sao?

Nàng nhớ Phương Cẩm Nương còn khen đệ đệ nàng siêng năng... Không trách được lúc về nhà đệ đệ nàng vẫn luôn hát!

Nhưng trên thực tế thì sao? Phương Cẩm Nương vẫn luôn không nhìn rõ người.

Ý thức được điểm này, Kim Tiểu Diệp rất muốn cười nhạo đệ đệ mình.

Chẳng qua hiện tại chuyện cần phải xử lý nhất, chính là chuyện thành thân đột ngột của Phương Cẩm Nương và đệ đệ nàng.

Phương Cẩm Nương dẫn đệ đệ nàng về nhà, uy h.i.ế.p Phương mẫu thoát khỏi nhà họ Phương, chuyện này làm rất tốt.

Tuy rằng Phương Cẩm Nương không nói rõ, nhưng Kim Tiểu Diệp có thể đoán được dự định ban đầu của nàng ấy - sau khi rời khỏi nhà họ Phương, chỉ cần Phương Cẩm Nương lập tức thành thân, vậy thì cho dù là mẹ nàng ấy, hay là Vương lão gia, đều không thể làm gì nàng ấy được nữa.

Đây quả thật là một cách hay, chỉ cần đệ đệ nàng dẫn Phương Cẩm Nương về thôn Miếu Tiền... Thôn bọn họ có nhiều người như vậy, chẳng lẽ Vương lão gia còn có thể đến cướp dâu?

Chỉ cần muốn chút mặt mũi, Vương lão gia sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa Vương lão gia chỉ là người mở tiệm cho thuê thuyền, chỉ có mấy chiếc thuyền cho thuê mà thôi, những chiếc thuyền đó còn là thuyền nhỏ... Ông ta ngay cả Ngô Bạch Xuyên cũng không bằng, đừng nói là Chu Tiền, ông ta không có năng lực lớn như vậy để đi gây phiền phức cho người khác.

TBC

Nhưng đối với Phương Cẩm Nương mà nói, kỳ thật là rất không tốt.

Nếu như Phương Cẩm Nương cứ như vậy đi theo bọn họ về thôn Miếu Tiền... Cho dù trong lòng mọi người cảm thấy có thể cưới được Phương Cẩm Nương là phúc khí của Kim Tiểu Thụ, ngoài miệng cũng sẽ không ít lời nói nhàn thoại.

Đại bá mẫu nàng và hai vị đường tẩu, đều không phải là người dễ đối phó, ngay cả bà nội nàng...

Lúc trước muốn cưới nàng không chỉ có Lê Thanh Chấp, nhà kia cho sính lễ còn cao hơn, bà nội nàng muốn gả nàng cho nhà kia, nhưng nàng kiên trì muốn gả cho Lê Thanh Chấp... Sau khi bà nội nàng nhận sính lễ, liền một đồng tiền hồi môn cũng không cho nàng.

Kim Mạt Lị thì khác, sính lễ mà nhà họ Diêu cho, đều để cho nàng ta làm của hồi môn mang về nhà.

Nếu như Phương Cẩm Nương cứ như vậy đến nhà họ Kim, ai biết bà nội nàng sẽ có thái độ gì?

Kim Tiểu Diệp cảm thấy cách tốt nhất, là tìm một chỗ ở huyện thành an trí Phương Cẩm Nương, sau đó để cho đệ đệ nàng cưới nàng ấy về nhà.

Nhưng thuê nhà nhất định không được, nếu như Phương mẫu dẫn theo người thân nhà họ Phương đến trói Phương Cẩm Nương về, nàng ấy liền xong đời.

Sau khi rơi vào tay Phương mẫu, Phương Cẩm Nương liền không có cách nào dùng Phương Tử Tiến để uy h.i.ế.p bà ta nữa, nếu như bà ta đưa nàng đến nhà họ Vương, đến lúc đó cho dù quan huyện Cẩu đến cũng không có cách nào.

Chẳng qua Lê Thanh Chấp từng nói với nàng, có chuyện gì có thể tìm Chu lão gia giúp đỡ... Nàng để cho Phương Cẩm Nương ở nhà họ Chu mấy ngày, nhất định là không thành vấn đề.

Phương Cẩm Nương ở nhà họ Chu, người khác cũng không thể làm gì nàng ấy.

Phương mẫu vì con trai, nhất định không dám đến nha môn kiện cáo, phải không?

"Nhà họ Chu?" Phương Cẩm Nương có chút mờ mịt.

Kim Tiểu Diệp nói: "Là như vậy, tướng công ta có quen biết với Chu lão gia, ngươi có thể ở nhà họ Chu mấy ngày, sau đó ta sẽ để cho Tiểu Thụ đường đường chính chính cưới ngươi về nhà. Haiz, Tiểu Thụ thật sự là may mắn, bị bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng!"

Kim Tiểu Diệp cố ý không nói nhiều, giống như Phương Cẩm Nương không gả cho Kim Tiểu Thụ cũng được, nhưng nàng biết nếu như nàng thật sự không gả, sau này cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa Kim Tiểu Thụ thích Phương Cẩm Nương như vậy, Phương Cẩm Nương cũng là một cô nương tốt, nàng hy vọng Phương Cẩm Nương có thể gả cho Kim Tiểu Thụ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 132: Chương 132



Nhìn thấy Phương Cẩm Nương còn có chút mờ mịt, Kim Tiểu Diệp lại phân tích kỹ càng cho nàng nghe.

Phương Cẩm Nương hôm nay vẫn luôn không khóc, nhưng lúc này, nàng lại nhịn không được khóc lên: "Kim chưởng quỹ, cám ơn ngươi."

Kim Tiểu Diệp sắp xếp mọi chuyện quá chu đáo, nàng không nói ra được một câu nào không tốt.

"Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp đâu." Kim Tiểu Diệp đưa tay lau nước mắt trên mặt Phương Cẩm Nương.

Mặt Phương Cẩm Nương thật mềm mại, còn hơn cả Lê Đại Mao Lê Nhị Mao!

Nghĩ như vậy, Kim Tiểu Diệp lại nhéo một cái.

Nàng vẫn luôn muốn nhéo khuôn mặt của mỹ nhân, trước kia hơi ngại ngùng, lần này coi như là nhéo được rồi!

Phương Cẩm Nương đáp một tiếng không khóc nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp chờ nàng bình tĩnh lại, mới nắm tay nàng: "Ta dẫn ngươi đến nhà họ Chu."

Tay Phương Cẩm Nương cũng thật mềm mại, hoàn toàn khác với tay nàng! Cũng đúng, Phương Cẩm Nương trước kia đều ở nhà thêu hoa, một chút việc nặng cũng chưa từng làm, nhất định là khác với bọn họ.

Nói đến, tay Phương Cẩm Nương mới dễ sờ, tay nàng thì khác, thô ráp như vậy!

Cũng không biết tại sao Lê Thanh Chấp lại thích sờ tay nàng.

Hai người đi ra ngoài, Kim Tiểu Diệp liền nhìn thấy Kim Tiểu Thụ ngồi đó cười ngây ngô, nhìn thấy bọn họ đi ra, ánh mắt càng dính chặt vào Phương Cẩm Nương: "Cẩm Nương, ừm, tỷ tỷ..."

Đây chắc chắn là tên cưới vợ quên tỷ! Kim Tiểu Diệp nói: "Cẩm Nương bị đệ lừa ra ngoài, tạm thời không có chỗ ở, ta định đưa nàng đến nhà họ Chu, nhờ Chu lão gia thu nhận nàng ấy mấy ngày, đệ đưa chúng ta qua đó đi."

"A, được!" Kim Tiểu Thụ hoàn hồn, lập tức gật đầu, lại có chút hối hận - trước kia hắn đã quên mất chuyện Phương Cẩm Nương không có chỗ ở rồi!

Nhưng tại sao Phương Cẩm Nương phải ở nhà họ Chu? Không phải có thể ở nhà tỷ tỷ hắn sao?

Thôi, tỷ tỷ hắn nói thế nào thì nghe thế đó, nếu không tỷ tỷ hắn sẽ đánh hắn.

Kim Tiểu Thụ nhìn thấy Phương Cẩm Nương, không tự chủ được lại cười, sau đó bị Kim Tiểu Diệp đá vào chân: "Hoàn hồn, chèo thuyền đi!"

"Đệ đi ngay đây." Kim Tiểu Thụ lúc này mới chạy ra ngoài.

...

Kim Tiểu Thụ chèo thuyền, đưa Kim Tiểu Diệp và Phương Cẩm Nương đến gần nhà họ Chu, sau khi dừng thuyền lại còn đưa người đến trước cửa nhà họ Chu.

Nơi nhà họ Chu ở, đều là những người giàu có ở huyện thành Sùng Thành, trong ngõ rất sạch sẽ, trên tường viện không có một ngọn cỏ dại nào.

Cửa lớn nhà họ Chu đang mở, Kim Tiểu Diệp không đi vào, mà là nói với người gác cổng: "Chu lão gia có nhà không? Ta là nương tử của Lê Thanh Chấp, có chuyện muốn nhờ Chu lão gia."

"Hóa ra là nương tử của Lê tiên sinh, tiểu nương tử, hai người vào trong uống trà trước, ta đi tìm lão gia nhà ta." Người gác cổng sau khi Kim Tiểu Diệp xưng tên, lập tức cười nói. Chu Tiền đã cố ý dặn dò, bảo bọn họ gặp Lê Thanh Chấp hoặc người nhà Lê Thanh Chấp, phải khách khí một chút.

Nói xong, người gác cổng ân cần dẫn bọn họ vào trong.

Lê Thanh Chấp trước kia từng nói với Kim Tiểu Diệp, bảo nàng có chuyện gì có thể tìm Chu Tiền giúp đỡ, nhưng Kim Tiểu Diệp không ngờ tới, mình đến nhà họ Chu lại được đối xử tốt như vậy.

Ba người bọn họ được dẫn đến sảnh phụ nhà họ Chu, hạ nhân không chỉ dâng trà cho bọn họ, còn mang điểm tâm đến cho bọn họ. Lê Thanh Chấp trước kia không ít lần mang điểm tâm nhà họ Chu về nhà, bánh trôi nếp dâng lên hôm nay Kim Tiểu Thụ đã từng ăn qua.

Người ở tuổi hắn có khẩu vị rất tốt, lại chưa được ăn ngon nên rất thèm thuồng.

Trước kia mỗi lần Lê Thanh Chấp chia đồ ăn cho hắn, hắn đều vui vẻ nửa ngày, khen lấy khen để.

Nhưng một tháng này, đồ ăn Lê Thanh Chấp cho hắn đều không ăn, toàn bộ đưa cho Phương Cẩm Nương, còn tự mình bỏ tiền mua một ít thứ cảm thấy hẳn là ngon để tặng nàng.

TBC

Hiện tại nhìn thấy điểm tâm này, hắn cũng lập tức nói với Phương Cẩm Nương: "Cẩm Nương, điểm tâm này ngon lắm, nàng mau nếm thử đi."

Thấy Phương Cẩm Nương không động đậy, hắn còn cầm một cái đưa đến bên miệng nàng.

Phương Cẩm Nương há miệng ăn: "Quả thật rất ngon."

Kim Tiểu Thụ nghe vậy, lại cười: "Nàng ăn nhiều một chút."

Kim Tiểu Diệp cũng nói: "Đúng vậy Cẩm Nương, sáng nay ngươi còn chưa ăn gì phải không? Ăn nhiều một chút, haiz! Ta quá gấp gáp, đều quên mất để cho ngươi ăn chút gì đó rồi mới đến đây!"

Nàng sợ Phương mẫu tìm đến gây sự, đều quên mất để cho Phương Cẩm Nương ăn chút gì đó rồi mới đến.

"Không sao, ta không đói, ta còn có một túi hạt dẻ." Phương Cẩm Nương lấy hạt dẻ mà Kim Tiểu Thụ cho nàng sáng nay ra: “Kim chưởng quỹ, đây là Tiểu Thụ mua, tỷ cũng ăn một chút đi."

Kim Tiểu Diệp trừng mắt nhìn Kim Tiểu Thụ, khoảng thời gian này hắn không ít lần ăn chùa ở nhà bọn họ, nhưng chỉ ăn mà không cho, chưa từng mua gì cho bọn họ ăn!

Đáng tiếc, Kim Tiểu Thụ chỉ lo nhìn Phương Cẩm Nương, căn bản là không chú ý đến ánh mắt của tỷ tỷ mình.

Thôi, không so đo nữa! Kim Tiểu Diệp cầm hạt dẻ lên ăn.

Đang ăn, Chu Tiền đến.

Mấy ngày trước, Chu Tiền đã trở thành hội trưởng thương hội huyện thành Sùng Thành, cũng bởi vì vậy, mấy ngày nay ông đặc biệt bận rộn, gặp không ít người.

Nhưng cho dù là như vậy, nghe nói vợ của Lê Thanh Chấp muốn gặp ông, ông vẫn bỏ dở công việc đến đây.

Vừa đến, Chu Tiền liền nhìn thấy Kim Tiểu Diệp bọn họ đang ăn, không khỏi mỉm cười - người nhà của Lê Thanh Chấp, thật giống Lê Thanh Chấp!

Sau khi chào hỏi, Kim Tiểu Diệp cũng không giấu diếm, nói tình huống của Phương Cẩm Nương, lại hỏi: "Chu lão gia, có thể để cho Cẩm Nương ở phủ thượng mấy ngày được không?"

"Đương nhiên là được." Chu Tiền không chút do dự đồng ý.

Nhà họ Chu vẫn còn rất nhiều phòng, thu nhận một cô nương ở mấy ngày cũng không phải là chuyện gì lớn.

Còn về chút phiền phức của Phương Cẩm Nương... Chuyện này trong mắt Chu Tiền căn bản là không tính là gì.

Vương lão gia bên kia ông chỉ cần chào hỏi một tiếng là được, nhất định không dám truy cứu, còn về mẹ Phương Cẩm Nương, đó chỉ là một phụ nữ bình thường, bà ta có thể làm gì?

Chẳng qua đôi vợ chồng trẻ nhà họ Lê này cũng thật thú vị, Lê Thanh Chấp trước kia đưa đến nhà ông một Triệu Mãn Thương bị cha ruột bán đi, hôm nay Kim Tiểu Diệp lại đưa đến đây một Phương Cẩm Nương suýt chút nữa bị mẹ ruột bán đi.

Chu Tiền đối với chuyện này rất vui vẻ, nói thế nào nhỉ, Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp nguyện ý giúp đỡ người khác, chứng tỏ bọn họ là người tốt.

Ông đương nhiên càng nguyện ý kết giao với người tốt.

Chu Tiền lập tức bảo người sắp xếp chỗ ở cho Phương Cẩm Nương, ở trong sân của con gái ông, lại tự mình tiễn Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ ra cửa.

Lúc tiễn bọn họ ra cửa, Chu Tiền còn tặng một hộp điểm tâm lớn.

Đợi đến khi ra khỏi cửa, Kim Tiểu Thụ nhịn không được nói: "Tỷ tỷ, Chu lão gia thật sự là người tốt!"

Kim Tiểu Diệp nói: "Chu lão gia quả thật là người tốt, chẳng qua ông ấy nguyện ý giúp đỡ, đều là bởi vì tỷ phu đệ, đệ phải nhớ kỹ ân tình của tỷ phu đệ."

"Đệ nhất định sẽ nhớ kỹ!" Kim Tiểu Thụ nói.

Kim Tiểu Diệp lại nói: "Đúng rồi Tiểu Thụ, mắt Cẩm Nương không tốt lắm... Đệ có biết không?"

"Hả?" Kim Tiểu Thụ vẻ mặt mờ mịt.

Kim Tiểu Diệp đã sớm đoán được hắn không biết, chuyện mắt Phương Cẩm Nương không tốt không phải là bí mật, hàng xóm láng giềng đều biết, nhưng Kim Tiểu Thụ nhất định sẽ không đi hỏi thăm người khác về Phương Cẩm Nương, nàng cũng không nói...

Kim Tiểu Diệp nói chuyện Phương mẫu mấy năm trước để cho Phương Cẩm Nương không ngừng làm việc kim chỉ, hại mắt nàng ấy ngày càng kém:

"Mấy năm đang tuổi lớn dùng mắt quá nhiều, rất dễ làm hỏng mắt, mắt Cẩm Nương liền hỏng, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, trước kia đệ mang đồ ăn đến cho nàng, nàng đều không nhìn rõ đệ trông như thế nào."

Kim Tiểu Thụ nghe vậy như bị sét đánh ngang tai.

Kim Tiểu Diệp nhíu mày: "Sao vậy? Đệ chê nàng?"

"Không, không có." Kim Tiểu Thụ liên tục lắc đầu, vừa đau lòng vừa hối hận: "Sao mẹ nàng ấy lại xấu xa như vậy! Tỷ tỷ, Cẩm Nương vẫn luôn không nhìn rõ đệ, có phải là căn bản không thích đệ? Vậy... Vậy..."

Kim Tiểu Thụ trước kia cảm thấy Phương Cẩm Nương thích mình, vì vậy rất vui vẻ, nhưng hiện tại hình như là hắn hiểu lầm rồi...

Nghĩ đến đây, Kim Tiểu Thụ rất khó chịu.

"Cho dù nàng có nhìn rõ đệ hay không, đều muốn gả cho đệ, sao vậy, đệ không muốn cưới?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

"Đệ muốn cưới!" Kim Tiểu Thụ lập tức nói.

"Muốn cưới là tốt rồi, có thể cưới được nàng là phúc khí của đệ." Kim Tiểu Diệp nói: “Hôm nay đã như vậy rồi, ta đi cùng đệ về nhà, nói chuyện này với cha mẹ."

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy... Sau khi an trí xong cho Phương Cẩm Nương, bọn họ vẫn nên về nhà một chuyến thì hơn.

Kim Tiểu Diệp còn cảm thấy nên nói chuyện này với Lê Thanh Chấp.

Trước kia sau khi thuộc hạ của Trương Uân Quyền đánh Kim Tiểu Thụ, Trương Uân Quyền và thuộc hạ của gã vậy mà đều bị Lê Thanh Chấp đưa vào đại lao... Kim Tiểu Diệp cảm thấy Lê Thanh Chấp rất lợi hại.

Nói làm liền làm, Kim Tiểu Diệp bảo Kim Tiểu Thụ lập tức về thôn.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Kim Tiểu Thụ cũng không còn tâm trạng làm ăn nữa, hắn nhanh chóng chèo thuyền, đi về phía thôn Miếu Tiền.

Lúc bọn họ đến thôn Miếu Tiền, vừa vặn là buổi trưa.

Gần đây trên ruộng không có việc gì làm, người trong thôn có người đến huyện thành làm việc, phần lớn mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, hai người một đường về nhà, nhìn thấy không ít người ngồi trước cửa nhà phơi nắng.

Nhìn thấy bọn họ, người trong thôn rất tò mò: "Tiểu Diệp, hôm nay sao ngươi về sớm vậy?"

"Có chút việc."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 133: Chương 133



Kim Tiểu Diệp nhanh chóng về nhà, liền nhìn thấy Lê Thanh Chấp đang vừa ăn cơm, vừa đọc sách.

"Tiểu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?" Lê Thanh Chấp nhìn thấy Kim Tiểu Diệp, lo lắng hỏi.

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương ở bên nhau rồi!"

Lê Thanh Chấp có chút kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Kim Tiểu Diệp nhìn về phía Kim Tiểu Thụ, Kim Tiểu Thụ liền kể hết chuyện của hắn và Phương Cẩm Nương.

Lê Thanh Chấp đã sớm biết Kim Tiểu Thụ có người mình thích, nhưng cho đến tận lúc này, hắn mới biết người đó là Phương Cẩm Nương.

Phương Cẩm Nương quả thật rất xinh đẹp, thiếu niên như Kim Tiểu Thụ thích nàng cũng không có gì kỳ quái, còn về chuyện lần này...

Lê Thanh Chấp nói: "Tiểu Diệp, nàng ra ngoài cứ nói Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương lưỡng tình tương duyệt, kết quả nhà họ Phương chê Tiểu Thụ không có tiền không đồng ý, Phương Cẩm Nương liền cãi nhau với người nhà."

Vương lão gia gì đó, vẫn là không nên kéo vào thì hơn.

"Ta cũng nghĩ như vậy!" Kim Tiểu Diệp nói.

TBC

"Vậy Tiểu Diệp, nàng đi nói với cha mẹ nàng một tiếng đi," Lê Thanh Chấp cười nhìn Kim Tiểu Diệp: “Nàng bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị, tổ chức hôn lễ đi."

"Ta đi ngay đây!" Kim Tiểu Diệp muốn dẫn Kim Tiểu Thụ đi.

Thế nhưng Lê Thanh Chấp lại kéo Kim Tiểu Thụ lại: "Tiểu Diệp, nàng đi một mình đi, ta có chuyện muốn nói với Tiểu Thụ."

Chuyện thành thân của Kim Tiểu Thụ, mình nàng đi nói một tiếng cũng được.

Kim Tiểu Diệp không phản đối, nhanh chóng rời đi, chờ nàng đi rồi, Lê Thanh Chấp nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Kim Tiểu Thụ hôm nay đã trải qua không ít chuyện, trong lòng vẫn còn rối loạn, hắn đi theo Lê Thanh Chấp ra ngoài, hai người rất nhanh liền đến nơi vắng vẻ.

Lúc này, Lê Thanh Chấp đột nhiên nghiêm túc nói: "Tiểu Thụ, chỉ kém một chút nữa, Phương Cẩm Nương đã mất mạng rồi!"

"Cái gì?" Kim Tiểu Thụ kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: "Chẳng phải Phương Cẩm Nương nói trước mặt mẹ nàng là nàng muốn đi tự sát sao? Lời này của nàng hẳn là không chỉ nói suông, nàng nhất định đã từng nghĩ như vậy."

Kim Tiểu Thụ nghe vậy có chút sợ hãi.

Lê Thanh Chấp lại nói: "Tiểu Thụ, mắt nàng không nhìn rõ, trên đường gặp ngươi không chào hỏi ngươi, ngươi liền cho rằng nàng không thích ngươi, cũng không đi hỏi nàng cho rõ ràng... Nếu như hôm qua ngươi không đến chỗ tỷ tỷ ngươi, hôm nay lại không mang đồ ăn đến cho nàng, nói không chừng nàng đã đi tự sát rồi."

Kim Tiểu Thụ biết lời tỷ phu hắn nói thật sự có khả năng, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Tỷ phu..."

"Tiểu Thụ, thời buổi này, nữ nhân sống không dễ dàng, Phương Cẩm Nương sắp gả cho ngươi rồi, sau này ngươi đối xử tốt với nàng ấy một chút, bao dung một chút. Sau này gặp phải vấn đề, ngươi đừng trốn tránh, phải hỏi cho rõ ràng, phải giải quyết..." Lê Thanh Chấp chậm rãi nói, nói rất nhiều.

Hắn cố ý dọa Kim Tiểu Thụ, còn nói nhiều như vậy, không có ý gì khác, chỉ là hy vọng Kim Tiểu Thụ có thể trưởng thành hơn một chút, gánh vác trách nhiệm.

Tuổi Kim Tiểu Thụ có hơi nhỏ, hắn cảm thấy Kim Tiểu Thụ qua mấy năm nữa thành thân thì hơn, nhưng sự đã đến nước này, chỉ có thể thúc đẩy hắn trưởng thành.

Nói chung là...

Nếu như Kim Tiểu Thụ thương yêu Phương Cẩm Nương, sau này gặp phải vấn đề lại không giận dỗi nguyện ý giải quyết, vậy thì hôn nhân của bọn họ sẽ không có vấn đề gì.

"Chờ ngày mai ta dẫn ngươi đến nhà họ Chu gặp nàng ấy." Cuối cùng Lê Thanh Chấp nói, lúc này mới đuổi Kim Tiểu Thụ đi.

Sau khi Kim Tiểu Thụ đi rồi, tâm trạng Lê Thanh Chấp không tốt lắm.

Có thể xuyên đến thế giới này, đối với hắn mà nói là chuyện tốt trời ban, thời đại này tốt hơn mạt thế không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hắn đối với thời đại này, vẫn còn rất nhiều khó chịu.

Thời đại này dù sao cũng không phải là xã hội pháp trị mà hắn sống trước mười tám tuổi, ở Đại Tề, có quá nhiều bất công.

Cha ruột của nguyên chủ sau khi bị vu oan, lại bị tru di cửu tộc.

Nguyên chủ một đường chạy nạn về phía nam, càng nhìn thấy vô số thảm cảnh nhân gian.

Đợi đến khi đến huyện thành Sùng Thành... Nơi này đã là một nơi giàu có, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhưng ở đây, vẫn sẽ gặp phải đủ loại chuyện.

Nguyên chủ bị bắt cóc, bị nhốt lại đào đá năm năm, mà hắn cái gì cũng làm không được, không thể giúp ‘hắn’ báo thù, không thể cứu những người vẫn còn bị nhốt lại đào đá, bởi vì mỏ đá đó là do một vị Vương gia mở.

Triệu Mãn Thương còn là một đứa trẻ, nhưng sau khi bị cha ruột đưa đến nhà họ Hồng làm việc, ngày nào cũng bị đánh mà còn kêu trời không thấu.

Còn có Phương Cẩm Nương hiện tại, nàng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng đủ loại ràng buộc của thời đại này khiến nàng không thở nổi, suýt chút nữa nàng đã không sống nổi!

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đang chơi ở cách đó không xa, tiếng cười truyền đến.

Lê Thanh Chấp biết, hắn có thể tùy ý đánh bọn chúng, mà sẽ không bị bất kỳ trừng phạt nào, bởi vì hắn là cha của bọn chúng.

Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Còn có, giai cấp của thời đại này quá rõ ràng, nếu như bọn họ đắc tội với quyền quý, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Cuối cùng... Hiện tại hắn không có con gái, nhưng sau này nói không chừng sẽ có, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao có thể sẽ sinh con gái, đến lúc đó những đứa con gái này, lại sẽ gặp phải chuyện gì?

Ở Đại Tề, người với người là không bình đẳng.

Quyền quý cao cao tại thượng, dân chúng chỉ là con sâu cái kiến, mà những người ở tầng lớp thấp nhất... Không thể tránh khỏi chuyện cá lớn nuốt cá bé.

Trẻ ngươi, người già, phụ nữ, những người này đều là người yếu đuối, trên đường nguyên chủ chạy nạn, những người này cũng là những người c.h.ế.t đầu tiên, trừ phi có người khỏe mạnh nguyện ý bảo vệ bọn họ.

Được rồi, hắn nghĩ hơi nhiều rồi.

Đối với hắn hiện tại mà nói, quan trọng nhất vẫn là sống tốt cuộc sống của mình, sau đó trong phạm vi khả năng của mình, làm một số việc.

Ví dụ như lúc này, hắn có thể lo lắng chuyện thành thân của Kim Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương, để cho Phương Cẩm Nương sau này có thể sống tốt hơn một chút, còn có muội muội Phương Tú Nương của nàng, cũng có thể nghĩ cách giúp đỡ một chút.

Nói đến... Cận thị nặng của Phương Cẩm Nương, đối với hắn mà nói, kỳ thật là bệnh nhỏ rất dễ chữa khỏi.

Dị năng của hắn, có thể thay đổi cơ thể ngươi người ở một mức độ nhất định.

Hắn có thể thay đổi cơ thể của mình, tự nhiên cũng có thể thay đổi cơ thể của người khác, nhiều nhất cũng chỉ là tiêu hao dị năng nhiều hơn một chút, với bệnh cận thị của Phương Cẩm Nương, hắn dùng dị năng thay đổi một chút thể tinh thể của nàng, nàng liền có thể nhìn rõ.

Nhưng nếu như hắn thật sự làm như vậy, có thể sẽ bại lộ dị năng của mình, cho nên hắn sẽ không dễ dàng ra tay.

Cha ruột của nguyên chủ chỉ là một huyện lệnh, liền rơi vào kết cục tru di cửu tộc, Lê Thanh Chấp sợ c.h.ế.t như vậy mà còn dám đi thi khoa cử, chuẩn bị bước vào quan trường, một là bởi vì làm một người dân bình thường cũng chưa chắc đã an toàn, hai là, bởi vì hắn có dị năng.

Chỉ cần không gặp phải tình huống bất ngờ đột nhiên chết, cho dù hắn rơi vào tranh chấp... Chỉ cần hắn bại lộ dị năng, giúp người ta chữa bệnh, nhất định sẽ có người bảo vệ hắn.

Nhưng làm như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa dị năng của hắn sau khi đến thế giới này đã bị suy yếu vô hạn, đã lâu như vậy mà hắn ngay cả cơ thể của mình cũng chưa dưỡng tốt... Không đến lúc nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ không lựa chọn đi ngươi đường này.

Những người đó có lẽ sẽ không làm hại hắn, nhưng bọn họ sẽ làm hại người thân của hắn để ép hắn, phải không? Nếu như lúc đó bởi vì dị năng của hắn quá yếu không thể chữa khỏi cho quyền quý, cho dù hắn không sao, người thân của hắn sẽ có kết cục gì?

...

Lê Thanh Chấp thu hồi suy nghĩ, nhìn cánh tay gầy yếu của mình, âm thầm thở dài.

Hắn đã kiểm tra thân thể cho Kim Tiểu Diệp, nàng mấy năm trước quá lao lực, trong cơ thể ít nhiều có chút tổn hao, nhưng hắn hiện tại, không có dư lực để chữa trị cho nàng.

Chẳng qua Kim Tiểu Diệp dù sao cũng còn trẻ, ăn nhiều một chút nghỉ ngơi cho tốt, chậm rãi sẽ hồi phục.

Hiện tại hắn cũng không thể chữa trị cho Phương Cẩm Nương, chữa trị cận thị không cần dùng nhiều dị năng, nhưng với năng lực hiện tại của hắn, cũng phải chia làm mấy lần mới có thể chữa khỏi, chuyện này cũng coi như xong, chữa trị cần phải tiếp xúc thân thể.

Đây là thời cổ đại, hắn có thể nắm tay Phương Cẩm Nương sao? Không thể!

Phương Cẩm Nương chỉ là cận thị, chỉ là cuộc sống bất tiện một chút, dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, trước tiên cứ để đó cũng không sao.

Kỳ thật... Thay vì nghĩ đến chuyện dùng dị năng chữa trị cho Phương Cẩm Nương, chi bằng hắn nghĩ cách làm ra thủy tinh, sau này làm kính mắt bán.

Đại Tề không có thủy tinh, trước kia hắn trắng tay cũng không có cách nào làm ra thủy tinh, nhưng hiện tại hắn không phải là quen biết Chu Tiền sao?

Hắn có thể để cho Chu Tiền tìm người, thử nung thủy tinh.

Đương nhiên không phải là bây giờ, còn phải chờ thêm một thời gian nữa.

Chu Tiền vừa mới ngồi lên vị trí hội trưởng thương hội, quan huyện Cẩu bên kia cũng chưa nắm quyền hoàn toàn, thời cơ vẫn chưa chín muồi. Lê Thanh Chấp đi về phía Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, ôm hai đứa trẻ hôn một cái.

Con trai hắn thật sự là quá đáng yêu!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 134: Chương 134



Lê Đại Mao Lê Nhị Mao bị "tập kích" bất ngờ trước tiên là ngẩn người, sau đó liền hôn Lê Thanh Chấp.

Bọn chúng thích thân cận với Lê Thanh Chấp!

Hiện tại trẻ con trong thôn, đứa nào mà không ghen tị bọn chúng có một người cha tốt?

TBC

Diêu Tiểu Bảo nhà bên cạnh đang chơi cùng bọn chúng, lúc này liền lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Diêu Tiểu Bảo kỳ thật là tiểu danh, Diêu Chấn Phú đã đặt cho đứa con trai này một đại danh rất hay, chẳng qua mọi người gọi quen tiểu danh, không ai gọi đại danh.

"Dẫn đệ đệ Tiểu Bảo đi chơi đi." Lê Thanh Chấp hôn xong, lại sờ sờ đầu Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao liền dẫn Diêu Tiểu Bảo đi chơi, Triệu Tiểu Đậu thì ở bên cạnh nhìn bọn chúng.

Diêu Tiểu Bảo bị Kim Mạt Lị trông coi rất kỹ, bình thường là không chơi cùng Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, hôm nay Kim Mạt Lị về nhà mẹ đẻ, nó mới chạy đến nhà họ Lê chơi.

Kim Mạt Lị và Diêu Chấn Phú không thích nhà họ Lê, nhưng kỳ thật nó rất thích.

Lê Thanh Chấp trở về nhà, liền nhìn thấy Kim Tiểu Thụ ngồi đó, vẫn còn đang ngẩn người.

Lê Thanh Chấp nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Kim Tiểu Thụ hỏi.

"Đến nhà ngươi." Lê Thanh Chấp nói.

Hai người cùng nhau đi về phía nhà họ Kim.

Bên kia, nhà họ Kim.

Nhà họ Kim hôm nay rất náo nhiệt, có hai người thân mang theo con gái đến nhà, muốn gả con gái cho Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ ở thôn Miếu Tiền vốn đã là một chàng trai tốt, hiện tại tin tức Kim Tiểu Diệp một tháng kiếm được mười lượng bạc truyền ra...

Trừ phi có bản lĩnh gả con gái vào thành, nếu không Kim Tiểu Thụ đã là lựa chọn tốt nhất trong số những nhà bình thường trong thôn.

Hai người thân đến nhà họ Kim, một người là muội muội của Kim lão thái thái, bà ta mang theo cháu gái đến, một người là muội muội của Kim đại bá mẫu, bà ta mang theo con gái đến.

Hai nhà này ban đầu có chút do dự, chủ yếu là Kim Tiểu Thụ rất nghe lời Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp lại sống không tốt, bọn họ sợ Kim Tiểu Thụ sau này sẽ luôn chu cấp cho Kim Tiểu Diệp.

Trước kia Kim Tiểu Thụ đi chèo thuyền, trong mắt bọn họ cũng là Kim Tiểu Thụ làm việc không công cho Kim Tiểu Diệp.

Nhưng nếu như Kim Tiểu Diệp một tháng có thể kiếm được mười lượng... Kim Tiểu Thụ chèo thuyền nhất định là không làm việc không công!

Kim Tiểu Thụ quả thật đối xử rất tốt với Kim Tiểu Diệp, nhưng Kim Tiểu Diệp cũng rất thương yêu đệ đệ này, hiện tại Kim Tiểu Diệp có tiền rồi, còn nguyện ý nuôi Lê Thanh Chấp đi học, nàng có thể không giúp đỡ Kim Tiểu Thụ sao?

Hôm qua mới nhận được tin tức, hôm nay hai nhà này liền đến.

Ngoài ra, Kim Mạt Lị cũng về nhà mẹ đẻ, sau khi biết mẹ nàng muốn gả biểu muội cho Kim Tiểu Thụ, liền cố ý trở về.

Nàng ta cũng muốn gả biểu muội cho Kim Tiểu Thụ.

Kiếp trước, Kim Tiểu Thụ làm ăn cũng rất khá, rất giàu có, khiến cho ba huynh đệ của nàng ta trở nên vô dụng.

Nếu như biểu muội nàng có thể gả cho Kim Tiểu Thụ, sau này cuộc sống nhất định sẽ rất tốt, bọn họ cũng có thể được nhờ.

Trong ký ức của nàng ta, sau khi Kim Tiểu Thụ giàu có liền dẫn cha hắn đến huyện thành ở, cho bọn họ trồng ruộng nhà miễn phí, ngoài ra thì cái gì cũng không cho bọn họ! Nhưng nếu như Kim Tiểu Thụ cưới biểu muội nàng ta, dù sao cũng sẽ giúp đỡ huynh đệ nàng ta một chút chứ?

Chủ yếu là, kiếp trước quan hệ giữa Kim Tiểu Thụ và vợ hắn, cũng không tốt.

Kiếp trước, cũng vào khoảng thời gian này, nhà họ Diêu... Hoặc là nói là Kim Tiểu Diệp, đã bắt đầu làm ăn.

Kim Tiểu Diệp lúc đó không bán trâm cài đầu, công việc làm ăn cũng hoàn toàn khác với hiện tại, cũng bởi vì vậy, lúc đầu nàng ta mới không ý thức được tiền của nhà họ Diêu là do Kim Tiểu Diệp kiếm được.

Nàng ta nhớ lúc đó, người nhà họ Diêu ở nhà nấu cơm, sau đó Diêu sao công chèo thuyền mang đến bến tàu bán.

Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ đều học được chút tay nghề từ Kim Đại Giang, cơm nước bọn họ làm vừa ngon lại vừa rẻ, cho nên buôn bán rất khá, sau đó, Kim Tiểu Diệp nghĩ ra một loại món kho, liền mở một tiệm ở huyện thành Sùng Thành.

Lúc này, kỳ thật bọn họ cũng không có nhiều tiền, nhưng sau đó...

Kim Mạt Lị nhớ trước khi nàng ta chết, ba mươi năm sau, Kim Tiểu Diệp ở phủ thành cũng có tiệm!

Nàng ở huyện thành Sùng Thành làm món kho, sáng sớm chở thuyền đến phủ thành bán, mỗi lần đều bị tranh nhau mua hết.

Lúc đó người ở những thôn làng xung quanh huyện thành Sùng Thành, tiêu chuẩn tiếp khách cao nhất, chính là mua một ít món kho của Diêu Ký.

Không mua nổi gà vịt, mua một ít đậu hũ trứng vịt cũng rất có mặt mũi. Mà Kim Tiểu Thụ lúc đầu giúp Kim Tiểu Diệp vận chuyển hàng hóa, sau đó... Hắn mua một ít thuyền, mở một tiệm cho thuê thuyền.

Kim Tiểu Diệp rất có bản lĩnh, Kim Tiểu Thụ cũng không kém.

Quan hệ giữa Kim Tiểu Diệp và Diêu Chấn Phú không tốt, hai người gần như không cùng nhau về thôn, Kim Tiểu Thụ cũng gần như vậy.

Kiếp trước lúc này nhà họ Diêu đã kiếm được một ít tiền, Kim Tiểu Thụ ở nhà họ Diêu giúp đỡ nấu cơm bán cơm, mỗi ngày đều có thu nhập.

Cho nên bà nội nàng ta và mẹ nàng ta, đều muốn gả người thân nhà mẹ đẻ cho Kim Tiểu Thụ.

Nhưng mẹ nàng ta ăn nói khó nghe, Kim Tiểu Thụ không thích mẹ nàng ta, sau đó liền cưới người thân nhà mẹ đẻ bà nội hắn, một cô nương tên là Giang Xuân Phượng.

Quan hệ giữa Kim Tiểu Thụ và Giang Xuân Phượng lúc đầu cũng coi như không tệ, nhưng Giang Xuân Phượng này... Bà nội nàng ta đặc biệt thích đứa cháu dâu này, Giang Xuân Phượng ở nhà họ Kim liền hoàn toàn không làm việc, chỉ dỗ dành bà nội nàng ta.

Giang Xuân Phượng còn thích dùng bà nội nàng ta để áp chế Kim Tiểu Thụ, đối xử với cha mẹ Kim Tiểu Thụ cũng không tốt, quần áo mặc trong đều để cho mẹ Kim Tiểu Thụ giặt.

Đương nhiên Giang Xuân Phượng dám làm như vậy, cũng là bởi vì mẹ Kim Tiểu Thụ là người nhu nhược.

Tóm lại sau đó quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém, mẹ Kim Tiểu Thụ quá mệt mỏi, sau khi bị ngã gãy chân c.h.ế.t sớm, càng thêm nhìn nhau không vừa mắt.

Nhưng lúc đó đã có con rồi, vẫn sống chung với nhau, chỉ là nghe nói Kim Tiểu Thụ có người khác ở bên ngoài, cụ thể là chuyện gì, thì không ai biết.

Nhưng cho dù không được Kim Tiểu Thụ yêu thích, cuộc sống của Giang Xuân Phượng cũng rất tốt, có người hầu hạ hưởng phúc ở huyện thành. Nếu như biểu muội nàng ta gả cho Kim Tiểu Thụ...

Kim Mạt Lị sáng sớm liền về nhà mẹ đẻ, bảo mẹ nàng ta lúc đối mặt với Kim Tiểu Thụ, thái độ tốt một chút, đừng đắc tội với người ta.

Kim đại bá mẫu không cho là đúng, cho dù hiện tại Kim Tiểu Diệp có thể kiếm tiền rồi, bà ta cũng không xem trọng hai tỷ đệ này, thậm chí còn cảm thấy Kim Tiểu Thụ không xứng với cháu gái bà ta.

"Mẹ, Kim Tiểu Thụ và Kim Tiểu Diệp kiếm được không ít tiền, cho dù mẹ không lấy lòng bọn họ, cũng đừng chủ động đắc tội."

"Ta đắc tội với bọn họ lúc nào?" Kim đại bá mẫu không hài lòng.

Kỳ thật Kim Mạt Lị cũng không cảm thấy mẹ mình có gì không đúng, dù sao mẹ nàng ta vẫn luôn đối xử với Kim Tiểu Diệp tỷ đệ như vậy, nhưng nàng ta vẫn khuyên nhủ thêm vài câu, lại nói với biểu muội nàng ta là Kim Tiểu Thụ tốt như thế nào.

Nàng ta thậm chí còn nói dối: "Kim Tiểu Thụ chèo thuyền kiếm được rất nhiều tiền, một tháng hắn có thể kiếm được một lượng bạc!"

Mắt biểu muội Kim Mạt Lị sáng lên.

"Muội xinh đẹp hơn Giang Xuân Phượng, đến lúc đó chủ động một chút..." Kim Mạt Lị lại khuyên nhủ, kiếp trước biểu muội nàng ta nghe mẹ nàng ta nói xấu Kim Tiểu Diệp tỷ đệ nhiều quá, không muốn gả cho Kim Tiểu Thụ, một chút cũng không chủ động.

Đợi đến khi Kim Tiểu Thụ phát đạt... Biểu muội nàng ta không biết hối hận bao nhiêu.

Kết quả, Kim Mạt Lị đang nói, Kim Tiểu Diệp đột nhiên trở về, nàng còn trực tiếp tìm đến Kim lão thái thái: "Bà nội, con đã tìm cho Tiểu Thụ một mối hôn sự."

"Cái gì? Kim Tiểu Diệp, chuyện kết hôn của đệ đệ con, khi nào đến lượt con xen vào?" Kim lão thái thái tức giận.

Kim Tiểu Diệp tự mình gả chồng cũng không nghe lời bà ta, hiện tại vậy mà ngay cả chuyện Kim Tiểu Thụ cưới vợ cũng muốn quản!

"Con không nói thì làm sao bây giờ? Kim Tiểu Thụ lừa con gái nhà tú tài, chuyện này đã ầm ĩ rồi!" Kim Tiểu Diệp nói.

Người nhà họ Kim đều ngây người: "Cái gì?"

Chuyện Phương Cẩm Nương rời khỏi nhà họ Phương là không thể giấu được, người thôn Miếu Tiền sớm muộn gì cũng biết, lúc này, ở huyện thành hẳn là đã có rất nhiều người thích hóng chuyện đang truyền chuyện này!

Kim Tiểu Diệp nói: "Kim Tiểu Thụ thích tiểu thư nhà họ Phương, ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho người ta, Phương tiểu thư đơn thuần, liền nguyện ý gả cho nó, sau khi bị nó dụ dỗ còn dẫn nó về nhà, nhưng mẹ Phương tiểu thư không đồng ý. Hiện tại Phương tiểu thư đang cãi nhau với mẹ nàng, đến nhà người thân ở... Chuyện này rất nhiều người đều biết, chuyện kết hôn của Tiểu Thụ và nàng ấy, phải nhanh chóng tổ chức."

Kim Tiểu Diệp nói giảm nói tránh, lại giới thiệu tình huống của nhà họ Phương và Phương Cẩm Nương: "Cha ruột Phương tiểu thư lúc còn sống là tú tài, Phương tiểu thư có tài thêu hoa, một tháng chỉ dựa vào việc thêu hoa, cũng có thể kiếm được hơn một lượng bạc."

Người nhà họ Kim hít một hơi khí lạnh.

Ở thôn Miếu Tiền, có cô nương may mắn gả vào thành, nhưng còn chưa có người đàn ông nào trong thôn, có thể cưới được cô nương ở huyện thành!

Kim Tiểu Thụ vậy mà lại được con gái của tú tài công ở huyện thành coi trọng? Hắn đây là vận may gì vậy!

"Phương tiểu thư xinh đẹp lắm, còn biết chữ... Cũng không biết Tiểu Thụ lừa người ta bằng cách nào." Kim Tiểu Diệp lại nói.

Người nhà họ Kim cũng đang suy nghĩ chuyện này.

Kim Tiểu Thụ cũng không có gì đặc biệt, sao cô nương ở huyện thành lại coi trọng hắn?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 135: Chương 135



Trong số tất cả mọi người, chỉ có Kim Mạt Lị càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhịn không được hỏi: "Phương tiểu thư này... Có phải là tên Phương Cẩm Nương không?"

Kim Mạt Lị kỳ thật không phải là người biết nhiều chuyện, nhưng một số chuyện lớn ở huyện thành Sùng Thành, nàng ta vẫn biết.

Phương Cẩm Nương thì thôi... Muội muội Phương Tú Nương của nàng, đó chính là người g.i.ế.c tú tài công!

Sau khi Kim Mạt Lị trọng sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Ví dụ như Lê Lão Căn không chết, ví dụ như chồng kiếp trước của nàng ta hiện tại đã sớm cưới người khác, lại ví dụ như nhà họ Diêu cũng không bắt đầu làm ăn phát tài.

Nhưng trước kia, thay đổi đều là chuyện bên cạnh nàng ta, chuyện liên quan đến nàng ta.

Gần đây thì khác, một số chuyện lớn ở huyện thành đều thay đổi!

Mấy ngày nay cha chồng nàng ta suốt ngày nhắc đến quan huyện Cẩu, kể cho bọn họ nghe chuyện quan huyện Cẩu phá án, nói Trương Xú Tiền bị quan huyện Cẩu nhốt vào đại lao khiến người ta hả hê... Kiếp trước căn bản là không có chuyện này!

Nàng ta nhớ kiếp trước Trương Xú Tiền căn bản là không bị bắt, bởi vậy giá nhân trung hoàng càng ngày càng đắt, chồng nàng ta lúc đó bởi vì mua không nổi phân bón, ruộng nhà thu hoạch liền kém đi...

Bởi vì người ở huyện thành đổ bô phải trả tiền, cho nên huyện thành càng ngày càng hôi thối.

Còn về quan huyện Cẩu... Lúc đó căn bản không có ai nói quan huyện Cẩu tốt, ở thôn Triệu Gia nàng ở, mọi người đều mắng quan huyện Cẩu.

Dù sao Triệu Tiểu Đậu đã chết, bọn họ đi báo quan, kết quả tiểu thiếu gia nhà họ Hồng cuối cùng chả hề hấn gì.

TBC

Người trong thôn cảm thấy, cho dù đó là kẻ điên, g.i.ế.c người cũng phải đền mạng, bọn họ đều cảm thấy quan huyện Cẩu bị nhà họ Hồng mua chuộc.

Hơn một năm sau, bởi vì có một tú tài ở huyện thành Sùng Thành bị g.i.ế.c một cách tàn nhẫn, huyện thành Sùng Thành lại hôi thối... quan huyện Cẩu liền bị cách chức.

Lúc quan huyện Cẩu bị đuổi đi, mọi người đều vỗ tay khen hay, cảm thấy quan huyện Cẩu tội đáng chết, nhưng hiện tại, quan huyện Cẩu vậy mà lại trở thành vị quan tốt được mọi người ca ngợi!

Quan huyện Cẩu là bởi vì chuyện tú tài bị g.i.ế.c mà xảy ra chuyện, cho nên Kim Mạt Lị đối với chuyện này ấn tượng rất sâu.

Vụ án như vậy, quả thật rất ít khi xảy ra.

Tú tài bị g.i.ế.c kia họ Phương, người g.i.ế.c hắn ta, là nhị tỷ Phương Tú Nương của hắn ta.

Phương tú tài lúc đó là nhân vật nổi tiếng ở huyện thành Sùng Thành. Hắn ta vốn dĩ không có danh tiếng gì, nhưng sau khi thi đậu huyện thi đến phủ thành tham gia viện thi, hắn ta viết một bài thơ kể về chuyện mẹ hắn ta vất vả nuôi hắn ta đọc sách.

Bài thơ đó hắn ta viết rất hay, một vị quan lớn ở phủ thành sau khi nhìn thấy liền khen hắn ta hiếu thuận trước mặt mọi người, hắn ta lập tức nổi tiếng, cuối cùng còn thi đậu tú tài.

Kết quả, đúng lúc tất cả mọi người đều biết huyện thành bọn họ có một Phương tú tài hiếu thuận, nhị tỷ Phương Tú Nương của hắn ta lại g.i.ế.c hắn ta.

Nghe nói Phương Tú Nương trước tiên bỏ thuốc chuột vào trong cơm của hắn ta, kết quả không độc c.h.ế.t hắn ta, chỉ khiến hắn ta liên tục đau bụng, sau đó Phương Tú Nương liền cầm một cây kéo, đ.â.m c.h.ế.t hắn ta.

Sau khi g.i.ế.c hắn ta, Phương Tú Nương liền tự sát.

Quan phủ kết án, nói Phương Tú Nương là điên rồi mới g.i.ế.c người, nhưng người huyện thành Sùng Thành đều biết không phải như vậy.

Nghe nói Phương tú tài có thể đọc sách, đều là nhờ hai tỷ tỷ ngày đêm không ngừng làm việc kim chỉ, đại tỷ Phương Cẩm Nương của Phương tú tài làm việc kim chỉ quá nhiều, mắt liền mù.

Sau đó mẹ Phương tú tài, liền bán nàng cho một Vương lão gia ở huyện thành làm thiếp.

Mà sau khi Phương Cẩm Nương đến Vương gia, chưa được nửa năm liền chết, nghe nói là bị người nhà họ Vương hành hạ đến chết, sau khi xảy ra chuyện này, Phương tú tài và mẹ hắn ta cũng không truy cứu, nhận tiền bồi thường của Vương gia liền bỏ qua!

Chuyện này cũng coi như xong, sau khi thi đậu tú tài, Phương tú tài vì muốn bái sư, còn định gả Phương Tú Nương cho Tôn cử nhân làm thiếp.

Đúng vậy, chính là Tôn cử nhân, Tôn cử nhân một chân đã bước vào quan tài, tóc bạc trắng kia!

Phương Tú Nương chắc là không chịu nổi, mới dùng kéo đ.â.m c.h.ế.t Phương tú tài, nghe nói sau đó, Phương mẫu liền điên rồi.

Chuyện này đối với Kim Mạt Lị mà nói, là chuyện rất lâu về trước, nàng ta có thể nhớ được tên của hai người này, là bởi vì một người tên là Cẩm Nương, một người tên là Tú Nương, ghép lại chính là hai chữ "cẩm tú".

Phương Cẩm Nương không phải là sau khi làm việc kim chỉ đến mù, bị đưa đi làm thiếp cho Vương lão gia sao? Sao nàng lại dây dưa với Kim Tiểu Thụ?

Kim Tiểu Diệp nói: "Đúng vậy, Phương tiểu thư tên là Phương Cẩm Nương, ngươi biết nàng?"

Kim Mạt Lị nói: "Từng nghe nói qua... Ta nghe nói nàng là người mù?"

Nàng ta đồng tình với Phương Cẩm Nương và Phương Tú Nương, nhưng nàng ta vẫn muốn để cho Kim Tiểu Thụ cưới biểu muội nàng ta.

"Không mù, chẳng phải ta giúp Ngô chưởng quỹ phân phát việc thêu ở huyện thành sao? Phương Cẩm Nương có đến chỗ ta nhận việc làm, mắt nàng tuy rằng không tốt lắm, không nhìn rõ đồ vật ở xa, nhưng không mù." Kim Tiểu Diệp nói giúp Phương Cẩm Nương.

Kim Mạt Lị coi như là biết Phương Cẩm Nương quen biết Kim Tiểu Thụ như thế nào.

Kiếp trước Kim Tiểu Diệp không làm công việc phân phát việc thêu, vẫn luôn dẫn Kim Tiểu Thụ đến bến tàu bán đồ ăn, Kim Tiểu Thụ cũng liền không quen biết Phương Cẩm Nương, kiếp này Kim Tiểu Diệp đổi công việc làm ăn, hai người liền quen biết.

Nghe nói tỷ muội nhà họ Phương đều rất xinh đẹp, Kim Tiểu Thụ thích người ta cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là... Phương Cẩm Nương là con gái của tú tài, đệ đệ nàng cũng là người đọc sách, sao nàng lại thích Kim Tiểu Thụ?

Kim Mạt Lị vẻ mặt mờ mịt, những người khác cũng chưa hoàn hồn.

Cho dù là Giang Xuân Phượng bên nhà Kim lão thái thái, hay là biểu muội của Kim Mạt Lị, lần trước bọn họ gặp Kim Tiểu Thụ đều là lúc ăn Tết.

Kim Tiểu Thụ lúc đó là một thiếu niên gầy yếu chưa vỡ giọng, còn trợn trắng mắt với bọn họ.

Lúc đầu bọn họ, kỳ thật đều không thích Kim Tiểu Thụ.

Nhưng hiện tại Kim Tiểu Thụ lại được cô nương ở huyện thành coi trọng... Hai người này lập tức cảm thấy Kim Tiểu Thụ rất tốt, cảm thấy không cam lòng!

Ngược lại Kim lão thái thái lúc đầu rất tức giận, sau khi nghe Kim Tiểu Diệp nói xong, đối với Phương Cẩm Nương tràn đầy hảo cảm, cô nương kia một tháng có thể kiếm được một lượng bạc!

Kim lão thái thái hỏi: "Cô nương ở huyện thành kia, thật sự coi trọng Tiểu Thụ sao?"

"Chuyện này còn có thể giả sao?" Kim Tiểu Diệp nói.

"Con nói mẹ nàng không đồng ý..."

"Cũng chỉ là nói miệng thôi, con gái thật sự coi trọng rồi, mẹ nàng có thể làm gì?" Kim Tiểu Diệp nói: "Lúc trước con coi trọng Lê Thanh Chấp, cuối cùng cũng không phải là gả cho hắn sao?"

Cũng đúng... Kim lão thái thái vừa định nói gì đó, Kim đại bá mẫu liền nói: "Sao có chuyện bánh có nhân từ trên trời rơi xuống? Cô nương này chẳng lẽ là đã làm chuyện gì mất mặt, muốn tìm nhà chồng khác sao?"

Cuộc sống của Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ càng ngày càng tốt, ngay cả con gái bà ta cũng bảo bà ta đừng đắc tội với hai người này, tâm trạng Kim đại bá mẫu rất tệ.

Lời này của Kim đại bá mẫu nói rất khó nghe, cũng thật trùng hợp, lúc này Kim Tiểu Thụ từ bên ngoài đi vào.

Sau khi nói chuyện với Lê Thanh Chấp, ý thức được Phương Cẩm Nương vốn dĩ muốn tự sát, tâm trạng Kim Tiểu Thụ vẫn luôn rất nặng nề.

Tuy rằng hắn sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, nhưng hoàn cảnh sống kỳ thật rất đơn thuần, cha mẹ tỷ tỷ đều đối xử rất tốt với hắn.

Trong số những người cùng tuổi ở thôn Miếu Tiền, hắn coi như là người sống tốt.

Cho đến hôm nay, hắn mới coi như là được chứng kiến sự tàn khốc của hiện thực.

Phương Cẩm Nương suýt chút nữa đã chết!

Sáng nay Phương Cẩm Nương dẫn hắn về nhà, kỳ thật là liều mạng, cầu một con đường sống sao? Mà hắn cái gì cũng không biết, chỉ lo vui vẻ!

Trong lòng Kim Tiểu Thụ vẫn luôn rất khó chịu, không ngờ tới trở về nhà, vậy mà lại nghe thấy đại bá mẫu mình đang nói xấu Phương Cẩm Nương!

Kim Tiểu Thụ lạnh lùng nhìn Kim đại bá mẫu: "Bá mẫu, lời không thể nói lung tung!"

Kim Tiểu Diệp càng nói: "Đại bá mẫu, con nghe nói lúc trước bá mẫu cũng là nhất định phải gả cho đại bá, chẳng lẽ là đang tìm nhà chồng khác?"

"Ngươi, các ngươi..." Kim đại bá mẫu tức giận.

Lúc này Kim Tiểu Thụ lại nhìn về phía cha mẹ không có cảm giác tồn tại của mình: "Cha, mẹ, con muốn cưới Phương tiểu thư."

"Được, được." Kim Đại Giang liên tục gật đầu, Kim mẫu càng không có ý kiến.

"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, bà nội, con nhớ cháu trai nhà chúng ta kết hôn, trong nhà đều sẽ bỏ ra mười lượng bạc? Bà đưa cho con đi, con đi tìm người lo liệu." Kim Tiểu Thụ nhìn về phía Kim lão thái thái.

Ban đầu hắn không nghĩ đến chuyện tự mình lo liệu chuyện kết hôn này, những người cùng tuổi với hắn trong thôn kết hôn, chuyện kết hôn cơ bản đều do trưởng bối trong nhà lo liệu.

Nhưng sau khi được Lê Thanh Chấp nhắc nhở, hắn nghĩ nhiều hơn một chút.

Tuổi bà nội hắn không nhỏ, nếu như để cho người nhà lo liệu chuyện kết hôn, rất có thể người cuối cùng ra mặt lo liệu chính là đại bá mẫu hắn.

Không có cách nào, mẹ hắn quen nghe lời người khác.

Đại bá mẫu hắn không thích hắn, cũng không thích Phương Cẩm Nương, ai biết cuối cùng bà ta sẽ làm gì?

Phương Cẩm Nương đã rất đáng thương, đều không có nhà để về rồi, hắn không thể để cho nàng chịu uất ức ở nhà hắn!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 136: Chương 136



"Sao có người tự mình lo liệu chuyện kết hôn?" Kim đại bá mẫu không vui, nếu như chuyện này giao cho bà ta làm, bà ta có thể moi ra không ít tiền từ trong đó.

Kim Tiểu Thụ nói: "Con sẽ để cho cha mẹ con trông coi, không cần phiền đến bá mẫu."

"Con xác định muốn cưới Phương Cẩm Nương kia?" Kim lão thái thái nhìn thấy Kim Tiểu Thụ muốn tự mình làm chủ, lại không vui.

Kim Tiểu Diệp nói: "Sao vậy? Không cho Tiểu Thụ cưới, các người không sợ nhà họ Phương tìm đến gây sự sao?"

Vậy thì nhất định là sợ.

Người nhà họ Kim nhìn nhau, cảm thấy vẫn là nên cưới.

Nếu không thì sao? Nếu như người ta tìm đến gây sự, danh tiếng nhà họ Kim liền hỏng!

Kim Tiểu Thụ cũng không phải là người nghe lời, nhất định sẽ không muốn cưới người khác!

Đương nhiên còn có một điểm... Với điều kiện của Phương Cẩm Nương, thành đôi với Kim Tiểu Thụ thật sự là quá tốt.

Kim lão thái thái trong thời gian ngắn nhất, đuổi Giang Xuân Phượng và biểu muội của Kim Mạt Lị đi.

Hai cô nương trẻ tuổi ra khỏi cửa, nhìn nhau, đều hối hận không thôi.

Người trong thôn cảm thấy cô nương trắng trẻo mũm mĩm mới đẹp, nhưng đàn ông thì... Bọn họ cảm thấy người cao lớn khỏe mạnh mới đẹp.

Chiều cao Kim Tiểu Thụ hiện tại rất cao, nhìn qua cũng rất khỏe mạnh, dáng vẻ hắn nói muốn tự mình lo liệu chuyện kết hôn, càng khác với những người đàn ông cùng tuổi, đặc biệt khiến người ta thích.

Đáng tiếc, Kim Tiểu Thụ muốn cưới cô nương ở huyện thành rồi!

Hai người không hài lòng rời đi.

Bên kia, Kim lão thái thái lấy mười lượng bạc từ trong nhà ra đưa cho Kim Tiểu Thụ: "Số tiền này đều là do đại bá con đưa về nhà..."

Kim Tiểu Thụ không ít lần nghe bà nội mình nói những lời như vậy.

Đại bá hắn quả thật kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng đều đưa về nhà một quan tiền, nhưng ruộng nhà bọn họ mười mấy mẫu, trước kia đều là do cha hắn trồng, hiện tại cũng có một nửa là do cha hắn trồng.

Một mẫu ruộng một năm ít nhất cũng có thể thu hoạch được hai lượng bạc, số tiền này đều đưa vào trong nhà, sao không thấy bà nội hắn nói?

Nếu như cha hắn không làm việc nhà nông, đi làm việc khác, có thể kiếm được không ít tiền!

Thậm chí cha hắn đi thuê ruộng nhà người khác trồng, nếu thật sự trồng nhiều ruộng như vậy, cũng có thể dễ dàng nuôi sống cả nhà bọn họ, mẹ hắn cũng không cần phải làm nhiều việc như vậy.

Nhà bọn họ chỉ có mấy người!

"Bà nội, nếu như bà cảm thấy đại bá thiệt thòi, vậy thì phân gia đi." Kim Tiểu Thụ nói.

"Con đang nói nhảm gì vậy! Tốt đẹp như vậy sao phải phân gia!" Kim lão thái thái nói: "Ở chung một chỗ cũng có thể để cho đại bá con giúp đỡ con."

"Con không muốn liên lụy đến đại bá." Kim Tiểu Thụ nói, hắn không cảm thấy đại bá hắn giúp đỡ hắn, đại bá hắn vẫn luôn đưa tiền vào trong nhà là thật, nhưng nhà bọn họ cũng ít làm việc hơn.

Hơn nữa tiền mà đại bá hắn đưa vào trong nhà, bọn họ cũng không dùng!

Cho dù là mười lượng bạc này... Lúc trước sính lễ mà Lê Thanh Chấp đưa cho tỷ tỷ hắn, đều bị bà nội hắn giữ lại.

Kim lão thái thái tức giận, đuổi Kim Tiểu Thụ đi.

Kim Tiểu Thụ cũng không ở lại, trực tiếp đi tìm Kim Tiểu Diệp: "Tỷ tỷ, số bạc đệ gửi ở chỗ tỷ..."

Thời gian Kim Tiểu Thụ chèo thuyền cũng không lâu, nhưng kiếm được cũng không ít, đặc biệt là một tháng gần đây, hắn giúp đỡ bán hàng kiếm được không ít.

Cộng lại, hắn đã tích cóp được hơn sáu lượng, Kim Tiểu Diệp làm tròn, đưa cho hắn bảy lượng bạc, lại nói: "Trước kia tỷ đã hứa tặng đệ một chiếc nhẫn vàng, đệ chờ một chút, tỷ đi lấy cho đệ."

Chu Tiền trước kia tặng Kim Tiểu Diệp một đôi vòng tay bạc, một chiếc nhẫn vàng, hai chiếc khuyên tai vàng, còn có một sợi dây chuyền vàng.

Lúc đó Kim Tiểu Diệp liền thương lượng với Lê Thanh Chấp, nói lúc Kim Tiểu Thụ kết hôn, muốn tặng hắn một chiếc vòng tay bạc, kết quả Lê Thanh Chấp bảo nàng tặng nhẫn vàng.

Giá trị của nhẫn vàng cao hơn vòng tay bạc rất nhiều, Kim Tiểu Diệp rất cảm động, cảm thấy Lê Thanh Chấp đối xử rất tốt với nàng.

Nhưng trên thực tế... Lê Thanh Chấp chỉ là không muốn Kim Tiểu Diệp đeo nhẫn người khác tặng.

Hơn nữa sau khi có tiền, Lê Thanh Chấp đối với những thứ vật chất này kỳ thật không để ý lắm.

"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt." Kim Tiểu Thụ vô cùng cảm kích.

"Biết tỷ đối xử tốt với đệ là được rồi!" Kim Tiểu Diệp nói.

Nàng đối xử tốt với Kim Tiểu Thụ, kỳ thật là bởi vì Kim Tiểu Thụ cũng đối xử tốt với nàng. Nếu như Kim Tiểu Thụ giống như đệ đệ Phương Cẩm Nương là đồ ăn cháo đá bát, đừng hòng nàng cho thêm một đồng tiền!

Sau khi nhận được tiền, Kim Tiểu Thụ lại hỏi Kim Tiểu Diệp chuyện kết hôn phải làm như thế nào.

Kim Tiểu Diệp là phụ nữ đã kết hôn, trong thôn có người kết hôn nàng đều sẽ đến giúp đỡ, tự nhiên là biết chuyện kết hôn phải làm như thế nào, lúc này liền nói với Kim Tiểu Thụ, nói đại khái cần phải chuẩn bị những thứ gì, lại nói phải đi tìm thầy bói ở thôn bên cạnh xem ngày.

Cuối cùng, Kim Tiểu Diệp nói: "Đại khái là như vậy, ngày mai đệ đi thương lượng với Cẩm Nương, sau đó xác định rốt cuộc phải làm như thế nào."

"Được." Kim Tiểu Thụ đồng ý.

...

Buổi chiều, Kim Tiểu Thụ chở Kim Tiểu Diệp, đến huyện thành một chuyến.

Hai người trực tiếp đến nhà Vương tỷ tỷ, sau khi biết được từ chỗ Vương tỷ tỷ là Phương mẫu không đến gây sự, đều thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ lại cũng đúng, Phương Cẩm Nương đã uy h.i.ế.p Phương mẫu như vậy, bà ta nhất định không dám gây sự.

Chuyện này nếu thật sự ầm ĩ, Phương Tử Tiến liền xong đời, Phương mẫu coi trọng con trai như vậy, nhất định không dám đi k*ch th*ch Phương Cẩm Nương nữa.

Chẳng qua Phương mẫu không đến, người đến hỏi thăm chuyện của Phương Cẩm Nương lại không ít, may mà danh tiếng Phương Cẩm Nương cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

TBC

Chủ yếu là nơi bọn họ ở rất nhỏ, nhà nào có chút chuyện gì hàng xóm láng giềng đều biết. Phương Cẩm Nương trước kia ngày nào cũng ở nhà làm việc kim chỉ, không ra khỏi cửa, khoảng thời gian này tuy rằng có ra ngoài, nhưng ở nhà Vương tỷ tỷ một lần là cả ngày... Những chuyện này mọi người đều nhìn thấy, không ai cảm thấy nàng làm chuyện gì không tốt.

Ngược lại, có không ít người cảm thấy Phương mẫu quá đáng.

Đương nhiên, không thể thiếu những người thích hóng chuyện bàn tán chuyện của Phương Cẩm Nương và Kim Tiểu Thụ, nhưng kỳ thật không có mấy người tin tưởng, cho nên cũng mặc kệ.

Kim Tiểu Diệp nói: "Vương tỷ tỷ, Từ phu nhân, Cẩm Nương hiện tại đang ở nhà họ Chu, mấy ngày nữa đệ đệ ta sẽ đến cầu hôn nàng, nếu như người ngoài hỏi đến, cứ nói với bọn họ chuyện này là được, những chuyện khác không cần nói."

Nói càng nhiều, càng dễ bị người ta bàn tán, chi bằng nói ít một chút.

"Chúng ta cũng nói như vậy." Vương tỷ tỷ cười, lại nhìn Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, nháy mắt một cái ngươi đã sắp kết hôn rồi, sau này phải sống tốt với Cẩm Nương."

Kim Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ làm được."

Hôm nay, tâm trạng Kim Tiểu Thụ có thể nói là trải qua đủ loại cảm xúc, lúc này, ngoài việc sau này phải đối xử tốt với Phương Cẩm Nương, hắn không còn suy nghĩ gì khác.

Vương tỷ tỷ nhìn thấy hắn như vậy, nói với Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, người sắp kết hôn nhìn qua quả thật khác biệt! Tiểu Thụ hình như đột nhiên trưởng thành!"

"Đúng vậy! Đúng rồi, nhà chúng ta còn có việc, đi trước đây." Thời gian đã không còn sớm, Kim Tiểu Diệp dẫn Kim Tiểu Thụ, lại vội vàng về nhà.

Đợi đến khi bọn họ trở về thôn Miếu Tiền, người trong thôn đã biết chuyện Kim Tiểu Thụ muốn cưới cô nương ở huyện thành, có người tò mò, cũng có người tiếc nuối.

"Sao cô nương ở huyện thành lại coi trọng Kim Tiểu Thụ?"

"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Kim Tiểu Thụ nhìn qua cũng không có gì đặc biệt."

"Chắc là Kim Tiểu Thụ kiếm được không ít tiền! Biết thế năm ngoái ta đã đi nói chuyện với Kim Đại Giang, con gái ta nhỏ hơn Kim Tiểu Thụ một tuổi, hai người ở bên nhau rất xứng đôi."

"Ta có một cháu gái cũng rất xứng đôi!"

...

Mọi người không thể thiếu việc tìm đến Kim Tiểu Diệp, hỏi thăm chuyện của cô nương ở huyện thành kia.

Kim Tiểu Diệp tự nhiên là khen Phương Cẩm Nương không ngớt: "Là con gái của tú tài công!"

"Xinh đẹp lắm!"

"Một tháng nàng ấy có thể kiếm được hơn một lượng bạc."

...

Tuy rằng Kim đại bá mẫu lúc ở nhà họ Kim không kiêng nể gì nói Phương Cẩm Nương không tốt, nhưng đợi đến khi ra khỏi cửa, bà ta cũng khen Phương Cẩm Nương.

Đều là người nhà họ Kim, nếu như vợ Kim Tiểu Thụ cưới không tốt, người nhà bọn họ cũng mất mặt!

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện Kim Tiểu Thụ cưới được cô nương ở huyện thành, liền trở thành đề tài nóng nhất ở thôn Miếu Tiền.

Nhà họ Diêu, Diêu sao công rất hâm mộ: "Cuộc sống của Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ, thật sự là càng ngày càng tốt!"

Diêu mẫu cũng nói: "Đúng vậy, ai có thể ngờ tới Kim Tiểu Thụ vậy mà lại cưới được cô nương ở huyện thành."

"Hai người là không biết tình huống của Phương tiểu thư kia, nếu như hai người biết nàng ta là người như thế nào, sẽ không cảm thấy Kim Tiểu Thụ may mắn đâu." Diêu Chấn Phú đột nhiên nói.

"Phương tiểu thư kia làm sao vậy?" Kim Mạt Lị lập tức hỏi.

Buổi sáng ở nhà họ Kim, Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ đã nhận định Phương Cẩm Nương, nàng cũng không có cách nào, nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút không cam lòng.

Diêu Chấn Phú cười lạnh một tiếng: "Đệ đệ Phương Tử Tiến của Phương Cẩm Nương là bạn học của ta, theo ta được biết đại tỷ hắn lớn hơn hắn bảy tám tuổi, Phương Cẩm Nương sắp hai mươi lăm tuổi rồi, là lão cô nương."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 137: Chương 137



Vợ chồng Diêu sao công còn tưởng rằng con trai sẽ nói ra chuyện gì kinh thiên động địa, kết quả... Chỉ có vậy?

"Không còn gì khác sao?" Kim Mạt Lị hỏi.

Diêu Chấn Phú nói: "Còn cần gì khác sao?"

Kim Mạt Lị cũng không nói gì nữa.

Tuổi Phương Cẩm Nương quả thật lớn hơn một chút, nhưng cũng không phải là lớn hơn mười mấy tuổi, chuyện này tính là gì!

Không nói đến chuyện khác, vợ của Triệu Lão Tam, liền lớn hơn Triệu Lão Tam không ít.

Hơn nữa ở đây bọn họ có một số nhà sẽ nuôi con dâu từ bé, chính là nhận con gái nhà người khác về nuôi, để cho cô gái này nuôi con trai nhà mình lớn lên, sau đó gả cho con trai mình... Loại con dâu nuôi từ bé này, cơ bản đều chênh lệch bảy tám tuổi.

Diêu sao công nói: "Kim Tiểu Thụ đây là nhặt được hời rồi, người ta nhất định là ở huyện thành tìm không được người thích hợp, mới nguyện ý chọn hắn... Hắn quả thật khá tuấn tú."

Diêu mẫu nghiêm túc gật đầu.

Diêu Chấn Phú: "..."

Những người này làm sao vậy? Nếu như là hắn ta, nhất định sẽ không cưới người lớn hơn mình tám tuổi!

Bên kia, nhà họ Kim.

Kim phụ Kim mẫu đều là người thật thà nghe lời người khác, ban đầu bọn họ nghĩ, vợ tương lai của Kim Tiểu Thụ, Kim lão thái thái coi trọng ai thì chọn người đó, đương nhiên nếu như Kim Tiểu Thụ không muốn liền gây sự, vậy thì nghe theo Kim Tiểu Thụ cũng được.

Kết quả... Kim Tiểu Thụ lại tìm một cô nương ở huyện thành!

Buổi tối sau khi Kim Tiểu Thụ về nhà, Kim mẫu liền lấy toàn bộ tích cóp của hai vợ chồng nhiều năm ra, tổng cộng hơn năm lượng:

"Trước kia lúc tỷ phu con trở về, lúc tỷ con chữa bệnh cho hắn tiền không đủ, đã mượn chúng ta một ít, nhưng đều đã trả rồi, hiện tại trong nhà tổng cộng có bấy nhiêu tiền, con cầm lấy đi."

Kim Tiểu Thụ vẫn luôn biết trong tay Kim phụ Kim mẫu có bao nhiêu tiền, hắn nhận lấy tiền, nói với bọn họ: "Cha mẹ, hai người yên tâm, sau này con kiếm được tiền sẽ trả lại cho hai người!"

"Không cần, không cần, con kết hôn vốn dĩ là nên do chúng ta bỏ tiền." Kim phụ nói, con trai kết hôn, cha mẹ bỏ tiền là chuyện nên làm.

Kim Tiểu Thụ không nói gì, hắn đã hạ quyết tâm sau này phải kiếm nhiều tiền hơn.

Đến lúc đó sẽ để cho Phương Cẩm Nương, còn có cha mẹ hắn đều sống cuộc sống tốt đẹp!

Lúc này Kim phụ lại nói: "Ngày mai, ta và mẹ con sẽ dọn dẹp căn phòng này sau đó dọn ra ngoài, sau này con kết hôn liền ở đây, căn phòng này lớn, con sinh con rồi, con cái cũng ở được..."

"Vậy hai người thì sao?" Kim Tiểu Thụ nhịn không được hỏi, hắn đã nghĩ đến chuyện ở đâu, theo như ý hắn, là muốn xây một căn nhà mới.

Kim phụ nói: "Chúng ta ở nhà kho là được rồi."

Kim Tiểu Thụ nói: "Nhà kho sao có thể ở được? Chúng ta xây một gian phòng mới là được rồi."

Nhà kho nhà bọn họ, tường là dùng rơm rạ và tre đan thành, mùa đông sẽ rét c.h.ế.t người.

"Xây nhà tốn không ít tiền..." Kim phụ rất do dự.

Bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ.

Kim Tiểu Thụ mở cửa, liền nhìn thấy bà nội mình.

Kim lão thái thái vào nhà, nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, ta suy đi nghĩ lại, có chuyện muốn nói với con một tiếng."

"Chuyện gì vậy?" Kim Tiểu Thụ hỏi.

Kim lão thái thái nói: "Cô nương một tháng có thể kiếm được hơn một lượng bạc, cho dù đã kết hôn cũng là người được săn đón, con nhất định phải đối xử tốt với người ta một chút! Không thể bởi vì người ta trước kia có chút chuyện gì, liền đối xử tệ với người ta."

Kim lão thái thái kỳ thật cũng giống như Kim đại bá mẫu, hoài nghi cô nương này đã từng có đàn ông khác, nếu không sao có thể nguyện ý gả cho Kim Tiểu Thụ?

Nhưng cho dù là như vậy... Đó chính là cô nương một tháng có thể kiếm được hơn một lượng bạc!

Cho dù đã kết hôn sinh con, đó cũng là bảo bối.

Kim Tiểu Thụ: "..."

Kim Tiểu Thụ không chút do dự đòi tiền Kim lão thái thái, bà ta tự nhiên là không muốn cho, Kim Tiểu Thụ liền mời bà ta ra ngoài.

Hắn không muốn nghe Kim lão thái thái nói lung tung!

Nhưng Kim lão thái thái như vậy... Hắn không cần lo lắng bà ta sẽ đối xử tệ với Phương Cẩm Nương.

Ngày hôm sau, Lê Thanh Chấp dẫn Kim Tiểu Thụ đến nhà họ Chu.

Hắn còn mang theo câu chuyện "Quan huyện Cẩu trừng trị Trương Xú Tiền".

Câu chuyện này rốt cuộc hắn cũng viết xong, sau khi đến nhà họ Chu, hắn định đến nha môn một chuyến, nói chuyện với quan huyện Cẩu, thuận tiện khoe khoang một chút.

Sau khi hai người đến nhà họ Chu, Phương Cẩm Nương liền được hạ nhân nhà họ Chu mời ra ngoài.

Lê Thanh Chấp để cho Kim Tiểu Thụ dẫn Phương Cẩm Nương đến sảnh phụ nói chuyện, bản thân hắn liền nói chuyện với Chu Tiền, hỏi thăm chuyện liên quan đến bến tàu.

Chu Tiền nói: "Sau khi biết được chuyện muốn dựng bia, những nhà giàu có trong thành tranh nhau quyên góp tiền. Quan huyện Cẩu định xây một ít nhà ở bên cạnh bến tàu cho thuê, hiện tại nhà còn chưa xây xong, mọi người đã tranh nhau muốn thuê, còn có người mua đất ở gần đó, định xây nhà..."

Từ khi Đại Tề kiến quốc, dân số huyện thành Sùng Thành càng ngày càng đông, nhưng đất trong thành lại không thấy rộng ra, mọi người đã sớm chịu không nổi.

Chu Tiền cảm thấy nhà mình có chút chật chội, cũng định đến gần bến tàu xây nhà ở.

Đến lúc đó nhà ở trong thành cho Chu Tầm Miểu, nhà ở bến tàu cho Chu Tầm Hâm...

Lê Thanh Chấp nghe vậy, lại hỏi một số chi tiết, Chu Tiền đều nói ra.

Bên kia, Kim Tiểu Thụ vừa dẫn Phương Cẩm Nương đến sảnh phụ, liền lấy một túi vải nhỏ đưa cho nàng:

"Cẩm Nương, nàng cầm số tiền này... Ta định đi xây nhà, còn có một số thứ phải mua, chỉ có thể cho nàng mười lượng bạc làm sính lễ, nhưng sau này ta sẽ tiếp tục kiếm tiền..."

Phương Cẩm Nương ngây người.

Hôm qua sau khi Kim Tiểu Thụ và Kim Tiểu Diệp rời đi, Phương Cẩm Nương nhớ lại chuyện xảy ra buổi sáng, liền đoán được Kim Tiểu Thụ trước kia có thể không biết chuyện mắt nàng không tốt.

Nàng vẫn luôn rất lo lắng, sợ Kim Tiểu Thụ sau khi biết sẽ chê bai.

Kết quả... Kim Tiểu Thụ vừa đến liền đưa bạc cho nàng?

"Cẩm Nương, chuyện kết hôn nàng muốn tổ chức trong vòng mười ngày? Hay là hai mươi ngày? Ta cảm thấy trong vòng một tháng nhất định phải tổ chức..."

Phương Cẩm Nương hỏi: "Ngươi biết mắt ta không tốt sao?"

Kim Tiểu Thụ không chút do dự: "Biết, cho nên chuyện kết hôn của chúng ta, đại khái là tổ chức lúc nào?"

Phương Cẩm Nương: "... Nghe ngươi, ta đều được."

"Vậy ta sẽ bảo thầy bói xem ngày gần nhất! Đúng rồi, nàng có muốn mua gì không? Tỷ tỷ ta bảo ta mua cho nàng một ít đồ cưới, đây là những thứ chúng ta định mua." Kim Tiểu Thụ đưa một tờ giấy cho Phương Cẩm Nương xem.

Phương Cẩm Nương mở ra, đưa tờ giấy đến gần, liền nhìn thấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, rõ ràng là do Kim Tiểu Diệp viết.

Một cái bô, hai cái rương, hai cái ghế đẩu, hai cái chăn bông... Kim Tiểu Diệp là dựa theo đồ cưới long trọng nhất trong thôn bọn họ mà liệt kê ra.

Dù sao mua những thứ này, tổng cộng cũng chỉ tốn năm sáu lượng bạc, Kim Tiểu Thụ có thể chi trả.

Phương Cẩm Nương lại có chút muốn khóc, nàng chớp chớp mắt, sau đó nói: "Ta còn gửi một ít tiền ở chỗ Kim chưởng quỹ, ngươi bảo Kim chưởng quỹ cầm số tiền đó, giúp ta mua một ít vải đỏ, ta muốn tự mình làm hỷ phục."

"Ta quên mất chuyện này rồi! Không cần nàng bỏ tiền, ta đi mua vải đỏ cho nàng." Kim Tiểu Thụ nói.

TBC

Nông thôn kết hôn kỳ thật không quá câu nệ, ví dụ như hỷ phục đỏ, phần lớn tân nương đều không có, cho dù là khăn voan đỏ, cũng đều là mượn người khác.

Chẳng qua Phương Cẩm Nương quả thật nên có một bộ hỷ phục đỏ.

Phương Cẩm Nương nói: "Đừng, vải này ta muốn tự mình mua. Chỉ mặc một lần, cũng không cần vải quá tốt, số tiền còn lại thì mua cho ta một ít vải khác đi, có thể bỏ vào trong đồ cưới."

Phương Cẩm Nương muốn làm cho Kim Tiểu Thụ một bộ quần áo, nhưng thời gian rất gấp, e rằng không kịp, chi bằng đợi kết hôn rồi làm.

Hai người thương lượng rất lâu, mới trở về chỗ Lê Thanh Chấp, sau đó liền nghe Lê Thanh Chấp nói: "Hai người đến rồi? Vừa lúc, ta đã bảo Chu thúc mời đại phu cho Phương cô nương, đại phu hẳn là sắp đến rồi."

"Cẩm Nương không khỏe sao? Tại sao phải mời đại phu?" Kim Tiểu Thụ có chút lo lắng.

Phương Cẩm Nương lại có chút căng thẳng, đột nhiên mời đại phu cho nàng, chẳng lẽ là chê bai nàng?

Lê Thanh Chấp nói với Kim Tiểu Thụ: "Tỷ tỷ ngươi nghe nói Phương cô nương thường xuyên bị đói, trước kia còn bị đau dạ dày, muốn để cho đại phu xem cho nàng."

"Vậy thì nên để cho đại phu xem." Kim Tiểu Thụ vội vàng nói.

Đại phu rất nhanh liền đến, để cho Phương Cẩm Nương ngồi sang một bên, bắt mạch cho nàng, còn cẩn thận hỏi nàng rất nhiều vấn đề.

"Phương cô nương tỳ vị hư hàn, có thể uống một ít Lý Trung Hoàn, sau này ăn uống cũng phải chú ý..." Đại phu nói không ít, Kim Tiểu Thụ nghiêm túc ghi nhớ.

Đợi đại phu đi rồi, Lê Thanh Chấp hỏi Phương Cẩm Nương: "Phương cô nương, có thể để cho ta bắt mạch cho ngươi được không?"

"Được." Phương Cẩm Nương đồng ý.

Rất nhiều người đọc sách đều biết chút y thuật, lúc cha nàng còn sống, cũng sẽ xem một số bệnh nhỏ.

Kim Tiểu Thụ lại có chút tò mò: "Tỷ phu, huynh còn biết bắt mạch sao?"

Lê Thanh Chấp nói: "Ta muốn học hỏi một chút."

Kỳ thật hắn muốn chữa cho mắt Phương Cẩm Nương tốt hơn một chút.

Ví dụ như cận thị tám trăm độ, nếu như chữa trị đến sáu trăm độ, cuộc sống của Phương Cẩm Nương sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Phương Cẩm Nương đã trưởng thành, sau này nếu như không dùng mắt quá nhiều, độ cận hẳn là sẽ không tăng.

Lê Thanh Chấp học theo dáng vẻ của vị đại phu vừa rồi, ngón tay đặt lên cổ tay Phương Cẩm Nương, đồng thời nhắm mắt lại, dị năng đi đến đầu nàng.

Kiếp trước hắn đã chữa trị cho rất nhiều người, kiếp này sau khi ở bên cạnh Kim Tiểu Diệp, có một lần Kim Tiểu Diệp bị côn trùng cắn rất ngứa, hắn còn giúp nàng chữa trị.

So với kiếp trước, dị năng của hắn hiện tại thật sự rất rất yếu.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 138: Chương 138



Lê Thanh Chấp bắt mạch xong, qua một lúc lâu, mới mở mắt ra.

Kim Tiểu Thụ hỏi: "Tỷ phu, Cẩm Nương thế nào?"

Lê Thanh Chấp nói: "Ta đâu phải đại phu, sao ta biết được? Ta chỉ là ghi nhớ mạch đập của nàng, lần sau gặp phải mạch đập như vậy, ta liền biết người ta là tỳ vị hư hàn."

Kim Tiểu Thụ: "..."

Lê Thanh Chấp lại nói: "Ngươi cũng ngồi xuống đi, ta cũng bắt mạch cho ngươi xem, xem mạch đập của ngươi có gì khác với ta."

Kim Tiểu Thụ không nghi ngờ gì, cũng ngồi xuống để cho Lê Thanh Chấp bắt mạch.

Dị năng của Lê Thanh Chấp đã dùng hết, lần này chỉ đơn thuần là bắt mạch, hắn cái gì cũng không bắt ra được, chỉ nói: "Mạch đập của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều."

"Đó là đương nhiên! Tỷ phu, sức lực của ta lớn hơn tỷ rất nhiều!" Kim Tiểu Thụ có chút đắc ý.

Lê Thanh Chấp liếc nhìn hắn: "Được rồi, ngươi đưa ta đến nha môn đi."

Kim Tiểu Thụ đáp một tiếng, lưu luyến nhìn Phương Cẩm Nương một cái, lúc này mới đi theo Lê Thanh Chấp rời đi.

Quan huyện Cẩu gần đây rất bận rộn, nhưng sau khi biết được tin tức Lê Thanh Chấp đến, vẫn nhiệt tình tiếp đón hắn.

Đợi đến khi nhìn thấy câu chuyện mới Lê Thanh Chấp viết, càng thêm mừng rỡ, lập tức bảo người đưa đến hiệu sách, tìm người sao chép sau đó truyền bá ra ngoài.

Cảm giác trở thành vị huyện lệnh được mọi người ở huyện thành Sùng Thành ca ngợi thật sự rất tốt! Hiện tại ông ta tràn đầy động lực!

Về chuyện bến tàu, Lê Thanh Chấp không thể thiếu việc phải nói chuyện với quan huyện Cẩu một hồi, lúc này mới biết được, đại khái nửa tháng nữa, quan huyện Cẩu sẽ tìm dân phu đi xây bến tàu.

Chuyện kết hôn của Kim Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương, tốt nhất là tổ chức trong vòng nửa tháng, còn hắn sau khi bận rộn xong, liền nên chuyên tâm đọc sách.

Quan huyện Cẩu dự định tháng hai năm sau tổ chức thi huyện, hiện tại đã vào tháng mười một, tính toán kỹ lưỡng thì chỉ còn bốn tháng nữa là đến thi huyện.

...

Sau khi Lê Thanh Chấp bọn họ rời đi, Chu Tiền liền bảo nha hoàn đưa Phương Cẩm Nương về phòng.

Hôm nay sau khi nói chuyện với Kim Tiểu Thụ, tâm trạng Phương Cẩm Nương hoàn toàn bình tĩnh lại, tâm trạng đặc biệt tốt.

Nàng cảm thấy thế giới trước mắt mình, đều rõ ràng hơn một chút.

Lúc đầu kéo Kim Tiểu Thụ đi gặp mẹ mình, nàng không biết Kim Tiểu Thụ là ai, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, sợ gửi gắm nhầm người.

Nhưng hiện tại nàng không sợ nữa.

Kim chưởng quỹ là người tốt, Kim Tiểu Thụ cũng là người tốt, sau này nàng nhất định sẽ sống thật tốt.

Phương Cẩm Nương trở về chỗ ở, liền mở túi tiền Kim Tiểu Thụ đưa cho nàng ra.

Đây là sính lễ Kim Tiểu Thụ đưa cho nàng, nàng nói không cần, nhưng Kim Tiểu Thụ nói người khác đều có, cứ đưa cho nàng.

Mười lượng bạc làm sính lễ ở huyện thành coi như là ít, nhưng nàng biết ở nông thôn coi như là không ít, huống chi Kim Tiểu Thụ còn định mua đồ cưới cho nàng.

Phương Cẩm Nương cẩn thận nhìn đồ vật trong túi tiền, sau đó liền kinh ngạc.

Trong túi tiền có mấy thỏi bạc, đúng như lời Kim Tiểu Thụ nói, cộng lại tổng cộng mười lượng.

Ngoài ra, bên trong còn có một chiếc nhẫn vàng!

Chiếc nhẫn này kiểu dáng bình thường, nhưng vàng óng ánh rất đẹp, thành phần nhất định rất tốt... Chiếc nhẫn này e rằng đáng giá mười mấy lượng bạc!

Phương Cẩm Nương nắm chặt chiếc nhẫn, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Không phải bởi vì đau buồn, mà là bởi vì vui mừng.

Bên kia, Lê Thanh Chấp rời khỏi nha môn, tìm được Kim Tiểu Thụ ở bến tàu gần đó.

Hắn vốn dĩ muốn dẫn Kim Tiểu Thụ đến nha môn, nhưng Kim Tiểu Thụ không dám đi, kiên trì muốn đợi ở đây.

"Tỷ phu, chúng ta tiếp theo đi đâu?" Kim Tiểu Thụ hỏi.

"Chẳng phải ngươi muốn đi mua đồ cưới cho Phương tiểu thư sao? Đi thôi." Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Thụ nghe thấy hai chữ "đồ cưới", liền hưng phấn, lúc này liền dẫn Lê Thanh Chấp đến nơi chuyên bán đồ cưới ở huyện thành Sùng Thành.

Hắn chèo thuyền ở huyện thành mấy tháng, đối với tình huống ở huyện thành đã rõ như lòng bàn tay.

Bên này bán, đều là đồ vật cho người bình thường dùng, giá cả rất rẻ, chẳng qua đối với người thôn Miếu Tiền mà nói đã là đồ tốt rồi.

Ở thôn Miếu Tiền, rất nhiều cô nương chỉ mang theo mấy bộ quần áo liền gả chồng, một là bởi vì cha mẹ không muốn chia bớt tài sản trong nhà, hai là... Mọi người đều nghèo.

Người có bô trong thôn cũng không nhiều.

Kim Tiểu Thụ mua rất nhiều đồ vật, những thứ này không dễ mang về nhà, bọn họ liền đến nhà họ Chu một chuyến, để cho hạ nhân nhà họ Chu mang đến chỗ Phương Cẩm Nương.

Trên đường đi ngang qua bến tàu, Lê Thanh Chấp nhìn thấy có mấy chiếc thuyền lớn đậu ở bên cạnh bến tàu, người trên thuyền lớn còn thả giỏ xuống, mua đồ ăn từ những người chèo thuyền nhỏ bán đồ xung quanh.

Đội thuyền này rất lớn, Lê Thanh Chấp hơi ngẩn người, mới nhớ ra hôm nay là ngày Ngô Bạch Xuyên đi theo đội thuyền đến phương bắc làm ăn.

Đây hẳn là đội thuyền mà Ngô Bạch Xuyên sẽ gia nhập.

Những ngày tiếp theo, nhà họ Kim gấp rút chuẩn bị chuyện kết hôn của Kim Tiểu Thụ.

Ngày Kim Tiểu Thụ kết hôn được định vào mười hai ngày sau, mà những ngày này, Kim Tiểu Thụ vẫn luôn bận rộn.

Hắn mời người trong thôn giúp đỡ, xây hai gian phòng riêng biệt bên cạnh nhà họ Kim.

Kim lão thái thái đối với chuyện này rất có ý kiến, cảm thấy hắn xây thêm một gian phòng bên cạnh nhà họ Kim là được rồi, không cần phải xây hai gian.

Đặc biệt là... Kim Tiểu Thụ vậy mà còn xây một cái bếp lò trong một gian phòng!

Kim lão thái thái vẫn luôn quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Kim rất tức giận, mắng Kim Tiểu Thụ một trận, nhưng hắn không để ý đến bà ta.

Hắn cố ý xây hai gian phòng là có nguyên nhân, Phương Cẩm Nương từng nói qua, muốn đón muội muội nàng ra ngoài, như vậy, gian phòng xây thêm, có thể để cho Phương Tú Nương ở.

Còn về việc tại sao không xây thêm mấy gian... Hắn không có nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa gian phòng ở giữa ngăn cách, liền có thể chia thành hai gian nam bắc, trước khi tỷ tỷ hắn gả chồng, hắn và tỷ tỷ vẫn luôn ở cùng cha mẹ trong gian phòng được chia thành hai gian, người trong thôn rất nhiều nhà đều ở chung một gian phòng.

Dùng mười hai ngày để xây hai gian phòng thời gian có chút gấp rút, nhưng bởi vì Kim Tiểu Thụ mời thêm người, còn cho những người này ăn thịt, cuối cùng cũng xây xong.

Ngoài việc xây nhà, những ngày này Kim Tiểu Thụ còn định ra danh sách khách mời dự tiệc cưới, nói chuyện với một số nhà trong thôn mượn bát mượn bàn, hắn còn mua thức ăn, tìm người đi cùng hắn đến huyện thành đón dâu...

Những chuyện này vốn dĩ là do cha mẹ làm, Kim Tiểu Thụ đều tự mình làm hết.

Lê Thanh Chấp hoàn toàn không giúp đỡ, Kim Tiểu Diệp muốn giúp đỡ, cũng bị Lê Thanh Chấp ngăn cản.

Lê Thanh Chấp cảm thấy, để cho Kim Tiểu Thụ làm nhiều việc một chút là chuyện tốt.

Đàn ông mà, làm nhiều chuyện như vậy, người cũng sẽ trưởng thành hơn, như vậy sau này mới có thể gánh vác một gia đình.

Nếu không gặp chuyện liền biết tìm mẹ... Người như vậy có ích gì?

TBC

Nguyên chủ chạy nạn về phía nam, loại người ngay cả chủ ý cũng không có, đều đi không xa.

Đợi đến khi nhà xây xong, liền đến ngày Kim Tiểu Thụ kết hôn.

Người thôn Miếu Tiền tổ chức tiệc cưới, cơ bản đều là do Kim Đại Giang nấu nướng, Kim Tiểu Thụ tổ chức hôn lễ, hắn cũng muốn tự mình nấu nướng, để tiết kiệm tiền.

Nhưng Kim Tiểu Thụ không đồng ý, hắn cố ý mời một người biết nấu nướng tiệc cưới từ thôn bên cạnh đến, để cho cha mình nghỉ ngơi.

Theo phong tục của thôn Miếu Tiền, có người kết hôn, người thân và hàng xóm láng giềng phải đến giúp đỡ, nhà họ Kim có nhiều người thân, người đến giúp đỡ cũng rất nhiều.

Tối hôm qua đã g.i.ế.c một con heo, hôm nay bọn họ liền chặt thịt heo bỏ vào nồi, lại mang bàn ghế bát đũa mà Kim Tiểu Thụ mượn đến nhà họ Kim...

Khoảng chín giờ sáng, Kim Tiểu Thụ cài một bông hoa đỏ trên người, liền dẫn theo mười người, chèo hai chiếc thuyền dán giấy đỏ ở đầu thuyền từ thôn Miếu Tiền xuất phát, đến huyện thành đón dâu.

Ngoài thuyền của Kim Tiểu Thụ, còn mượn thuyền của Diêu sao công. Lúc này thuyền của Kim Tiểu Thụ do Kim Tang Thụ chèo, thuyền của Diêu sao công do Diêu sao công chèo.

Kim Tang Thụ là người nhà, đến giúp đỡ là không cần tiền, Diêu sao công cho mượn thuyền còn đến giúp đỡ chèo thuyền, Kim Tiểu Thụ liền cho ông ta một bao lì xì một trăm văn tiền.

Lê Thanh Chấp cũng ở trên thuyền đi đón dâu, Kim Tiểu Diệp không đi, ở nhà họ Kim giúp đỡ.

Trên đường đi, những người đi cùng đón dâu thỉnh thoảng nói chuyện: "Nhà họ Kim tổ chức hôn lễ thật long trọng!"

"Kim Tiểu Thụ thật may mắn, vậy mà lại cưới được cô nương ở huyện thành."

"Đi đón dâu sao lại chèo hai chiếc thuyền? Không phải đều là một chiếc sao?"

"Có thể là đồ cưới hơi nhiều?"

...

Chuyện kết hôn của Kim Tiểu Thụ tổ chức hơi gấp gáp, kỳ thật trong thôn có lời đồn, nói đây là bởi vì Kim Tiểu Thụ và nhà gái trước khi kết hôn đã có chút chuyện gì đó.

Chẳng qua trên đường đi đón dâu, bọn họ nhất định sẽ không nói chuyện này.

Cho dù là nói chuyện riêng... Kỳ thật đàn ông phần lớn đều là hâm mộ.

Chuyện Phương Cẩm Nương kết hôn, hoàn toàn không thông báo cho nhà họ Phương, Chu Tiền dọn dẹp một căn nhà nhỏ mà hắn mua ở huyện thành Sùng Thành lúc hắn còn chưa giàu có, để cho Phương Cẩm Nương xuất giá ở đó, hắn còn bảo hạ nhân nhà họ Chu đến giúp đỡ, để cho hôn lễ được tổ chức náo nhiệt long trọng.

Người thôn Miếu Tiền đi đón dâu, cũng hoàn toàn không ý thức được có gì không đúng.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 139: Chương 139



Ở thôn Miếu Tiền, đều là buổi sáng xuất phát đón dâu, người đón dâu sẽ ăn cơm ở nhà nhà gái, sau đó buổi chiều xuất phát trở về.

Lê Thanh Chấp bọn họ, liền ở trong căn nhà cũ của Chu Tiền, ăn một bữa tiệc cưới do đầu bếp nhà họ Chu làm.

Những người đến đón dâu cùng hắn, đều khen ngợi cơm nước không ngớt: "Tiệc cưới này thật long trọng."

"Nhiều thịt quá!"

"Nhà họ Phương thật giàu có!"

"Nhiều món ta chưa từng ăn qua, nhiều dầu mỡ quá!"

"Mẹ Phương tiểu thư vẫn luôn không xuất hiện, e rằng là vẫn chưa đồng ý..."

...

Bọn họ từng nghe qua lời đồn Phương Cẩm Nương cãi nhau với mẹ mình, nhưng hiện tại nhìn thấy tình huống này, liền cho rằng người ta vẫn chưa đồng ý.

Nhưng cho dù không đồng ý, con gái vẫn gả chồng rồi, cho nên cũng không sao, nhiều nhất là sau này lúc Kim Tiểu Thụ đi theo vợ về nhà mẹ đẻ sẽ chịu chút thiệt thòi.

Lễ nghi kết hôn, cơ bản là càng giàu có càng phức tạp, dân chúng bình thường sẽ đơn giản hơn rất nhiều, đợi đến khi ăn cơm xong, Phương Cẩm Nương mặc hỷ phục đội khăn voan đỏ liền được Kim Tiểu Thụ dắt ra khỏi phòng, những người đi theo Kim Tiểu Thụ đến đón dâu, liền mang đồ cưới Kim Tiểu Thụ mua cho Phương Cẩm Nương lên thuyền.

"Không trách được phải dùng hai chiếc thuyền, nhiều đồ cưới quá!"

"Nhà tân nương thật hào phóng."

"Bản thân tân nương cũng kiếm được không ít tiền!"

...

Lúc mang đồ cưới xong xuất phát, mọi người mới phát hiện phía sau còn có thêm hai chiếc thuyền đi theo.

"Hai chiếc thuyền kia là làm gì vậy?" Có người khó hiểu hỏi Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ ho khan một tiếng: "Đó cũng là đồ cưới."

TBC

Không lâu trước đó, Lê Thanh Chấp nói với hắn, nói là Chu Tiền chuẩn bị một ít đồ cưới cho Phương Cẩm Nương, những đồ cưới đó chất đầy hai chiếc thuyền, sẽ đi theo bọn họ về thôn Miếu Tiền.

Sau khi biết được chuyện này, Kim Tiểu Thụ đều ngây người, hiện tại vẫn chưa hoàn hồn, chẳng qua biểu cảm của hắn không có gì thay đổi, đến mức người xung quanh cái gì cũng không nhìn ra.

Những người đi theo Kim Tiểu Thụ đến đón dâu nghe thấy lời này, cũng ngây người.

Đặc biệt là Kim Táo Thụ còn chưa kết hôn, lúc này mắt đều đỏ lên.

Xét đến việc nhà họ Kim là nhà bình thường, đồ cưới Chu Tiền chuẩn bị cho Phương Cẩm Nương đều là đồ vật mà nhà bình thường dùng, không quý giá, nhưng số lượng rất nhiều rất đầy đủ.

Trên hai chiếc thuyền kia có một cái bàn bát tiên, bốn cái ghế dài, một cái tủ quần áo, một cái tủ đầu giường, một cái tủ bát, còn có một ít bát và vải chậu rửa mặt được buộc bằng dây rơm.

Linh tinh cái gì cũng có, những thứ này cộng thêm đồ cưới mà Kim Tiểu Thụ mua cho Phương Cẩm Nương trước kia... Kim Tiểu Thụ và Phương Cẩm Nương đã có thể đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, mà không thiếu bất kỳ vật dụng gì!

"Tiểu Thụ, không trách được ngươi muốn xây hai gian phòng!" Có người nhịn không được nói, "Không có hai gian phòng, đều không để vừa nhiều đồ như vậy!"

Kỳ thật những đồ cưới mà Chu Tiền cho, cộng lại cũng chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc, nhưng ở nông thôn, nhà nào sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đồ cưới?

Lúc bốn chiếc thuyền dừng lại ở thôn Miếu Tiền, người đón dâu mang không nổi đồ vật liền quay về gọi người... Cả thôn đều bị kinh động. Dân làng nhao nhao đi ra khỏi nhà, xem đồ cưới mà vợ Kim Tiểu Thụ mang từ huyện thành về.

"Kim Tiểu Thụ đây là cưới được một cục vàng!"

"Cả đời ta, còn chưa từng thấy ai xuất giá có nhiều đồ cưới như vậy!"

"Các ngươi nhìn thấy chưa? Trên tay tân nương đeo nhẫn vàng!"

"Tân nương thật giàu có."

"Những cái tủ kia làm thật đẹp."

"Nhiều bát đũa quá, đều là đồ mới."

"Nhiều chăn như vậy, đủ cho hai vợ chồng bọn họ đắp đến già."

...

Trong khoảng thời gian ngắn, người trong thôn hâm mộ không thôi, trong ngoài tân phòng của Kim Tiểu Thụ, chật ních người.

Sau đó, liền xảy ra chuyện càng khiến người trong thôn hâm mộ hơn.

Đợi đến khi bái đường xong, khăn voan đỏ được vén lên, dung mạo tân nương lộ ra trước mặt mọi người.

Phương Cẩm Nương vẫn luôn rất xinh đẹp, làn da càng trắng đến phát sáng, nhưng đó là bởi vì nàng quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Dung mạo trước kia của nàng, người khác nhìn sẽ cảm thấy không khỏe mạnh lắm.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay, nha hoàn biết trang điểm của nhà họ Chu đã xoa mặt, tỉa lông mày, thoa son cho Phương Cẩm Nương. Bởi vì làn da Phương Cẩm Nương vốn dĩ đã trắng, cho nên nha hoàn không thoa phấn cho nàng, nhưng chính bởi vì như vậy, càng làm cho Phương Cẩm Nương thêm xinh đẹp động lòng người.

Cộng thêm còn có hỷ phục đỏ thẫm làm nền... Lúc Phương Cẩm Nương ngẩng đầu lên, tất cả những người nhìn thấy đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Kim Tiểu Thụ vậy mà lại cưới được một tiên nữ!

Vận may hắn thật tốt!

Tuổi của Phương Cẩm Nương, người thôn Miếu Tiền đã biết.

Phụ nữ ở thôn Miếu Tiền bằng tuổi Phương Cẩm Nương, phần lớn đều không xinh đẹp như lúc bọn họ chưa kết hôn.

Ví dụ như Kim Mạt Lị, nàng trước khi kết hôn là bông hoa của thôn, hiện tại sinh hai đứa con, liền có chút phát tướng, làn da cũng không tốt như trước kia.

Trong số những người bằng tuổi này, Kim Tiểu Diệp coi như là không thay đổi, thậm chí gần đây còn xinh đẹp hơn... Chuyện này đại khái là bởi vì gần đây nàng không phơi nắng nhiều, lại ăn ngon, khí sắc tốt hơn một chút.

Hơn nữa trong mắt người trong thôn, nếu như Phương Cẩm Nương xinh đẹp, không thể nào đến giờ vẫn chưa gả chồng.

Trong tưởng tượng của người thôn Miếu Tiền, Phương Cẩm Nương hẳn là rất xấu.

Kết quả... Phương Cẩm Nương vậy mà lại xinh đẹp như vậy?

Kỳ thật lúc này, ngay cả Kim Tiểu Thụ cũng ngây người... Nhìn Phương Cẩm Nương một câu cũng không nói nên lời.

Phương Cẩm Nương cười với Kim Tiểu Thụ, mặt hắn lập tức đỏ lên.

"Được rồi, đều nhìn tân nương xong rồi, ra ngoài đi." Kim Tiểu Diệp bắt đầu đuổi người trong phòng ra ngoài, còn đẩy Kim Tiểu Thụ ra ngoài, bảo hắn đi tiếp đãi khách khứa.

"Tỷ tỷ..." Kim Tiểu Thụ lưu luyến nhìn Kim Tiểu Diệp.

"Mau ra ngoài mau ra ngoài, bên ngoài có nhiều chuyện cần đệ làm!" Kim Tiểu Diệp đuổi người ra ngoài.

Đợi đến khi Kim Tiểu Thụ đi rồi, Kim Tiểu Diệp mang một cái ghế đẩu đến ngồi bên cạnh giường, nói với Phương Cẩm Nương: "Cẩm Nương, hôm nay muội thật xinh đẹp."

Phương Cẩm Nương đỏ mặt: "Kim chưởng quỹ..."

"Còn gọi Kim chưởng quỹ sao! Gọi tỷ tỷ!"

Phương Cẩm Nương gọi một tiếng "tỷ tỷ".

Kim Tiểu Diệp cười đáp một tiếng, sau đó liền dặn dò: "Tỷ nói cho muội biết tình huống nhà tỷ, cha mẹ tỷ đều là người tốt tính, rất dễ ở chung, nhưng nhà đại bá tỷ người đông, đại bá mẫu tỷ thích nói lời cay nghiệt..."

Kim Tiểu Diệp cẩn thận giới thiệu đại bá mẫu, đường ca đường tẩu còn có đường đệ của mình.

Tình huống của Kim lão thái thái, Kim Tiểu Diệp cũng nói rõ ràng.

Cuối cùng, Kim Tiểu Diệp nói: "Kỳ thật muội không cần để ý đến bọn họ, cứ sống cuộc sống của mình là được, sau này buổi sáng muội đi theo Tiểu Thụ đến huyện thành, buổi tối trở về, muội lại không ở chung với bọn họ, cũng không cần phải giao tiếp với bọn họ."

Kim Tiểu Diệp cảm thấy sau khi Phương Cẩm Nương kết hôn, vẫn nên đến huyện thành làm việc thì hơn.

Một là công việc bên nàng không phải là thêu hoa tinh xảo, có một số việc Phương Cẩm Nương nhắm mắt cũng có thể làm được, sẽ không làm hại mắt nàng, hai là... Đi ra ngoài làm việc tuyệt đối tốt hơn là ở nhà đối mặt với đại bá mẫu nàng và hai vị đường tẩu.

"Được." Phương Cẩm Nương vui vẻ gật đầu, nàng cũng muốn sau khi kết hôn tiếp tục làm việc, chỉ có kiếm được tiền, nàng mới có thể đón muội muội ra ngoài.

"Lát nữa lúc mời rượu, muội đi theo Tiểu Thụ, nó gọi ai thì muội gọi người đó..." Xét đến việc mắt Phương Cẩm Nương không tốt, Kim Tiểu Diệp tiếp tục dặn dò những chuyện cần chú ý lúc mời rượu.

Phương Cẩm Nương nghe một lúc, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, mắt muội gần đây tốt hơn một chút."

Phương Cẩm Nương cảm thấy gần đây mình nhìn đồ vật rõ ràng hơn một chút, hẳn là bởi vì người vui vẻ tinh thần sảng khoái.

Lúc ở nhà họ Phương, kỳ thật nàng có không ít bệnh, đau dạ dày chỉ là một trong số đó, nàng còn bị đau đầu, có lúc còn cảm thấy tim mình "thình thịch thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoài ra, buổi tối nàng còn thường xuyên mất ngủ.

Nhưng gần đây nàng không còn bệnh gì nữa, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon.

"Vậy thì tốt quá!" Kim Tiểu Diệp rất vui vẻ.

Mắt Phương Cẩm Nương quả thật tốt hơn không ít.

Ở thôn Miếu Tiền, lúc ăn cơm tối ngày kết hôn, tân lang tân nương cần phải ra mặt mời rượu, mà Phương Cẩm Nương đi theo sau Kim Tiểu Thụ, toàn bộ quá trình đều không có vấn đề gì.

Trước kia trong thôn có lời đồn nói nàng là người mù, hiện tại... Nàng nào có mù?

Lời đồn thật sự không đáng tin!

Kim Mạt Lị trước kia không đến tân phòng, vẫn luôn đợi đến khi Phương Cẩm Nương ra ngoài mời rượu mới nhìn thấy nàng, vừa nhìn thấy, nàng ta liền có chút ngây người.

Phương Cẩm Nương thật sự là quá xinh đẹp!

Một mỹ nhân như vậy, kiếp trước vậy mà lại bị Vương lão gia hành hạ đến chết, thật đáng tiếc.

Kim Mạt Lị thích người xinh đẹp, kiếp trước nàng chính là bởi vì Lê Thanh Chấp khá đẹp, mới nhất định phải gả cho hắn, lúc này liền nhìn chằm chằm Phương Cẩm Nương không ngừng.

Đột nhiên nhớ đến Phương Cẩm Nương này có quan hệ tốt với Kim Tiểu Diệp, nàng ta mới dời ánh mắt đi, sau đó liền nhìn thấy Diêu Chấn Phú nhìn đến ngây người.

Kim Mạt Lị tức giận, nhéo Diêu Chấn Phú một cái.

"Nàng làm gì vậy?" Diêu Chấn Phú không hài lòng nhìn Kim Mạt Lị, sau đó liền ý thức được tại sao Kim Mạt Lị lại tức giận: "Mọi người đều đang nhìn..."
 
Back
Top Bottom