Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 120: Chương 120



Kim Tiểu Diệp cho người ta dùng gỗ vụn làm “khuôn vải”, Lê Thanh Chấp đặt khuôn gỗ lên vải, cắt theo mép khuôn gỗ là có thể cắt được những mảnh vải còn sử dụng được.

Công việc này rất nhẹ nhàng, Lê Thanh Chấp muốn làm thì Kim Tiểu Diệp cũng không ngăn cản.

Bên cạnh Lê Thanh Chấp, Triệu Tiểu Đậu cũng đang cắt vải như hắn, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao thì đang giúp họ lựa chọn những mảnh vải có thể cắt được.

Ngô Bạch Xuyên không khỏi kinh ngạc, hắn ta không ngờ rằng Lê Thanh Chấp, người khéo léo và mưu mô lại vừa nói chuyện phiếm vừa cắt vải.

Tư thế ngồi trên ghế của Lê Thanh Chấp thật sự rất giống hai lão phu nhân bên cạnh hắn.

Kim Tiểu Diệp hỏi: “Ngô chưởng quỹ, ngươi đã xong việc rồi sao? Đến xem hàng à?”

“Đúng vậy, ta đến xem hàng, tiện thể mang số bạc còn lại đến.” Ngô Bạch Xuyên hoàn hồn, nhìn Kim Tiểu Diệp, rồi lại không nhịn được nhìn Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp đứng dậy: “Ngô chưởng quỹ, để ta pha cho ngươi chén trà, ngươi cứ xem hàng với Tiểu Diệp đi.”

“Không cần không cần, ta không khát.” Ngô Bạch Xuyên vội vàng nói.

Nhưng Lê Thanh Chấp vẫn đi pha trà, Ngô Bạch Xuyên không hiểu ý của Lê Thanh Chấp, chỉ đành đi theo Kim Tiểu Diệp xem hàng.

Kim Tiểu Diệp làm việc rất cẩn thận, số hàng nàng chuẩn bị không có chút sai sót nào về chất lượng.

Ngô chưởng quỹ càng xem càng hài lòng, chỉ là vừa xem, hắn ta vừa không nhịn được quan sát Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp pha trà xong lại tiếp tục đi cắt vải, vị công tử này thật sự khác biệt…

“Kim chưởng quỹ, số hàng ngươi chuẩn bị không có vấn đề gì!”

“Ngươi thật chu đáo!”

“Kim chưởng quỹ là người làm ăn thực thà.”



Ngô Bạch Xuyên không ngừng khen ngợi Kim Tiểu Diệp, sau đó lấy ra một tấm ngân phiếu đưa qua: “Kim chưởng quỹ, đây là số bạc còn lại, ngày mai ta sẽ cho người đến chở hàng đi!”

Kim Tiểu Diệp nhìn tấm ngân phiếu, có chút bất ngờ.

Theo như thỏa thuận ban đầu của họ, Ngô Bạch Xuyên lấy một lô hàng thì trả một lần tiền.

Kết quả là trước đây Ngô Bạch Xuyên không đến xem và lấy hàng, bây giờ đến rồi… Ngô Bạch Xuyên còn chưa lấy hàng đã trả tiền trước rồi?

Nhưng tiền đã đưa đến tận tay, nàng cũng sẽ không từ chối!

Kim Tiểu Diệp dẫn Ngô Bạch Xuyên xem hết số hàng mới tiễn hắn ta ra về.

Việc làm ăn với Ngô Bạch Xuyên là do Kim Tiểu Diệp bàn bạc, Vương tỷ và những người khác không quen biết Ngô Bạch Xuyên, bình thường họ cũng ít tiếp xúc với người lạ, nhất là đàn ông… Lúc Ngô Bạch Xuyên còn ở đó, Vương tỷ và những người khác đều không nói gì, chỉ lo làm việc của mình.

Đợi đến khi Ngô Bạch Xuyên rời đi, họ mới vây quanh Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, Ngô chưởng quỹ có vẻ là người không tệ!”

“Tiểu Diệp, Ngô chưởng quỹ đưa bao nhiêu tiền vậy?”

“Tiểu Diệp, ngày mai hắn sẽ đến lấy hàng sao?”



“Đúng vậy, ngày mai Ngô chưởng quỹ sẽ đến lấy hàng, đợi hắn lấy hàng xong, ta sẽ đến ngân hàng lấy tiền, trả công cho mọi người!” Kim Tiểu Diệp nói.

Vương tỷ nghe vậy vô cùng vui mừng.

Nàng đã cho Kim Tiểu Diệp vay một ít tiền, bây giờ Kim Tiểu Diệp nhận được tiền, chắc chắn sẽ trả lại tiền cho nàng.

Hơn nữa, nàng còn làm rất nhiều việc, có thể nhận được không ít tiền công!

Nàng đã tính toán cho mình, nàng có thể nhận được khoảng hai lượng bạc tiền công, con gái nàng cũng có thể nhận được hai lượng, nàng cho Kim Tiểu Diệp thuê nhà, Kim Tiểu Diệp hứa trả ba lượng bạc tiền thuê nhà.

Đây là tiền của một tháng!

Hai mẹ con nàng, một tháng kiếm được bảy lượng bạc!

Số lượng công việc Từ phu nhân làm còn nhiều hơn Vương tỷ, tháng này, chỉ riêng tiền công nàng đã kiếm được hơn ba lượng, tự nhiên cũng rất vui mừng.

Chỉ có Phương Cẩm Nương là hơi lo lắng, chuyện Kim Tiểu Diệp trả tiền công chắc chắn mẹ nàng sẽ biết, đến lúc đó e là sẽ gây chuyện…

Trời đã không còn sớm, sau khi Ngô chưởng quỹ rời đi, Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp liền dẫn ba đứa trẻ về nhà.

Trên đường về, Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp: “A Thanh, Ngô chưởng quỹ đột nhiên thay đổi thái độ, có phải là vì gặp chàng ở Thương hội không?”

“Đúng vậy.” Lê Thanh Chấp cười nói.

“Hắn ta khách sáo đến mức hơi kỳ lạ, lại còn vội vàng như vậy… Rốt cuộc là có chuyện gì?” Kim Tiểu Diệp không hiểu.

Ngô chưởng quỹ biết Lê Thanh Chấp quen biết quan huyện Cẩu, thái độ đối với nàng tốt hơn là chuyện bình thường, nhưng lại vội vàng đưa tiền lấy hàng như vậy thì có chút kỳ lạ.

“Ta có nói chuyện với hắn ta, bảo hắn ta nhanh chóng đến lấy hàng.” Lê Thanh Chấp nói.

“Tại sao?” Kim Tiểu Diệp không hiểu.

Lê Thanh Chấp khẽ ho một tiếng: “Tiểu Diệp, muội quên lời chúng ta đã hứa với nhau mấy hôm trước rồi sao?”

Kim Tiểu Diệp đã nói rồi, chờ sau khi việc buôn bán này thuận lợi sẽ để hắn “làm chút gì đó”.

Kim Tiểu Diệp chợt nhớ ra chuyện này, trừng mắt nhìn Lê Thanh Chấp, đôi mắt to sáng ngời khiến tim Lê Thanh Chấp đập nhanh hơn.

Lúc hai người về đến thôn Miếu Tiền, Lê Lão Căn đã nấu cơm xong.

Hiện tại mỗi ngày Lê Thanh Chấp đều cho Lê Lão Căn năm văn tiền tiêu vặt, còn cho ông thêm một ít tiền để mua thịt, mua đậu hũ mang về nhà nấu.

Tay nghề của Lê Lão Căn thật sự không được tốt, may là nấu chín được, mọi người cũng không kén chọn.

Kim Tiểu Diệp bên ngoài vẫn cư xử như thường, nhưng đến tối, khi trở về phòng ngủ của hai người…

Kim Tiểu Diệp đột nhiên ôm lấy eo Lê Thanh Chấp, nhấc bổng Lê Thanh Chấp lên khỏi mặt đất, còn xoay một vòng.

Lê Thanh Chấp: “!!!”

Kim Tiểu Diệp không có sức lực hơn người, nhưng nàng quen việc đồng áng, Lê Thanh Chấp hiện tại cũng chỉ nặng hơn một trăm cân một chút, nàng bế lên một cách dễ dàng.

Xoay vài vòng, Kim Tiểu Diệp mới buông Lê Thanh Chấp xuống: “A Thanh, ta vui quá!”

Lê Thanh Chấp hỏi: “Kiếm được nhiều tiền sao?”

Kim Tiểu Diệp vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, sau khi trả tiền công, ta còn kiếm được hai mươi lượng bạc, hơn nữa những mảnh vải vụn đó cũng có thể bán lấy tiền, những thứ đó ta đều chưa tính đến!”

So với số bạc Lê Thanh Chấp mang về nhà, hai mươi lượng bạc mà Kim Tiểu Diệp kiếm được không tính là nhiều.

Hơn nữa đây là do nàng nhận được một đơn hàng lớn mới có thể kiếm được, sau này chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy.

Nhưng đây là do nàng tự tay kiếm được!

Nửa năm trước, nàng không thể ngờ rằng mình lại có một ngày kiếm được hai mươi lượng bạc trong một tháng.

Lê Thanh Chấp xoa đầu Kim Tiểu Diệp.

Hai mươi lượng bạc này của Kim Tiểu Diệp thật sự không dễ kiếm, nàng đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng, tìm rất nhiều người giúp đỡ làm việc, lại còn vất vả theo sát từ đầu đến cuối.

Nhưng đây là một khởi đầu rất tốt.

Chỉ là… chờ hắn bình phục, sau này sẽ là hắn bế Kim Tiểu Diệp, chứ không phải Kim Tiểu Diệp bế hắn nữa!

Canh khuya, Lê Thanh Chấp nằm trên giường, vận hết dị năng trong người, thúc giục cơ bắp sinh trưởng. Hắn thầm nhủ: nhất định sẽ có ngày thân thể này đạt đến cảnh giới hoàn mỹ!

Bên này Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp ôm ấp ngủ say, bên kia, trong nhà họ Ngô, Ngô Bạch Xuyên lại trằn trọc không yên giấc. Hôm nay sau khi từ chỗ Kim Tiểu Diệp trở về, hắn ta lập tức triệu tập quản gia, sai phái người này đi tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện liên quan đến Hồng Huy.

Không chỉ vậy, Ngô Bạch Xuyên còn phái ba gã gia đinh ngày đêm thay phiên nhau mật phục gần nhà Vương tỷ, đảm bảo an toàn cho số hàng và tính mạng của Kim Tiểu Diệp cùng người nhà.

Giết người là trọng tội, Hồng Huy chắc chắn không dám manh động như vậy, nhưng khó tránh khỏi việc hắn ta sẽ dùng những thủ đoạn hèn hạ khác, cho nên nhất định phải phái người âm thầm bảo vệ.

Sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Ngô Bạch Xuyên mới phần nào an tâm.

Gần đây, nhờ Trương Uân Quyền cùng đồng bọn bị bắt, trịn trong huyện được cải thiện rõ rệt, tỉ lệ xảy ra án mạng cũng giảm đi đáng kể.

Sáng sớm hôm sau, Kim Tiểu Diệp đã dậy sớm, trên đường đến huyện thành, nàng còn khoe với Kim Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, sau khi hoàn thành đơn hàng của Ngô chưởng quỹ, tỷ có thể kiếm được mười lượng bạc đấy!”

Thực tế, nàng có thể kiếm được hơn hai mươi lượng, nhưng cố ý nói ít đi một chút.

Trước mặt Vương tỷ và những người khác, nàng cũng sẽ nói như vậy.

“Tỷ, tỷ thật lợi hại!” Kim Tiểu Thụ lộ rõ vẻ mặt sùng bái. Hiện tại, số tiền hắn kiếm được cũng không ít, nhưng một tháng cũng chỉ được một hai lượng bạc, tỷ tỷ của hắn thật sự rất tài giỏi!

Nghĩ đến đây, Kim Tiểu Thụ liền hỏi: “Tỷ, những người làm công cho tỷ, tiền công mỗi tháng được bao nhiêu?”

Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, những người phụ giúp nàng làm đồ đều được trả công theo sản phẩm, những người phụ nữ đến nhận việc đều có thể tự mình tính toán số tiền mình kiếm được, cũng có thể ước chừng được người khác kiếm được bao nhiêu, vì vậy Kim Tiểu Diệp đáp:

“Từ phu nhân làm nhiều nhất, có thể kiếm được ba lượng bạc, Vương tỷ có thể kiếm được hai lượng.”

“Vậy Phương Cẩm Nương thì sao?” Kim Tiểu Thụ hỏi.

Kim Tiểu Diệp đáp: “Nàng ấy cũng có thể kiếm được hai lượng.”

Phương Cẩm Nương làm việc tỉ mỉ hơn Vương tỷ, nàng ấy có thể ngồi một chỗ cả buổi chiều mà không hề nhúc nhích.

Nhưng do mắt Phương Cẩm Nương không được tốt, nên số lượng công việc nàng ấy làm được cũng không nhiều.

Nghe xong, trên mặt Kim Tiểu Thụ lộ ra vẻ buồn bã: “Họ… họ kiếm được nhiều hơn đệ.”

TBC

Kim Tiểu Diệp nói: “Số lượng công việc họ có thể làm trong một tháng là có hạn, muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa là điều không thể, nhưng đệ thì khác, đệ cố gắng bán nhiều hàng hơn, biết đâu một tháng có thể kiếm được năm lượng, mười lượng.”

Kim Tiểu Thụ gật đầu, quyết tâm ngày mai phải cố gắng bán hàng nhiều hơn.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 121: Chương 121



Hôm nay Kim Tiểu Diệp đặc biệt bận rộn, sáng sớm Ngô Bạch Xuyên đã phái người đến nhà nàng vận chuyển hàng hóa, mãi đến trưa mới chuyển hết số hàng đi.

Đến chiều, những người phụ nữ đến nhà nàng làm việc lại đến lấy tiền công.

Kim Tiểu Diệp cầm giấy bút, lấy bàn tính ra tính toán cho từng người một, sau khi tính toán xong thì đưa tiền cho họ, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay Lê Thanh Chấp không đến huyện thành, mà ở nhà viết sách.

Hắn là người phân biệt rõ ràng ân oán, trước đây tuy không thích Hồng Huy, nhưng cũng không có ý định làm gì, lần này thì khác.

Hắn đang viết câu chuyện về việc quan huyện Cẩu diệt trừ Trương Uân Quyền, Hồng Huy có thể được nêu tên trong đó.

Hắn là học trò của Tôn cử nhân, Trương Uân Quyền còn muốn gả con gái cho hắn… hừ hừ!

Lúc Lê Thanh Chấp viết hai chữ “Hồng Huy” lên giấy, thì Hồng Huy đang nổi trận lôi đình.

Ngô Bạch Xuyên trước đây đã suy nghĩ đúng, những gì Hồng Huy chuẩn bị làm để đối phó với Kim Tiểu Diệp không chỉ là để Ngô Bạch Xuyên hủy hợp đồng.

Ban đầu khi liên lạc với Ngô Bạch Xuyên, hắn ta muốn Ngô Bạch Xuyên ra tay phá hủy lô hàng đó, sau đó không trả tiền cho Kim Tiểu Diệp, như vậy, Kim Tiểu Diệp chắc chắn sẽ thiệt hại nặng nề.

Nhưng Ngô Bạch Xuyên không đồng ý… hắn ta chỉ để Ngô Bạch Xuyên hủy hợp đồng.

Ban đầu Ngô Bạch Xuyên bàn bạc với Kim Tiểu Diệp là đợi Kim Tiểu Diệp chuẩn bị xong một phần hàng hóa thì hắn sẽ đến lấy, sau đó trả một số tiền nhất định.

Nếu thật sự như vậy, Hồng Huy căn bản không thể phá hủy toàn bộ số hàng.

Vì vậy hắn ta bảo Ngô Bạch Xuyên đừng đến lấy hàng, sau đó… hắn ta định sau khi Kim Tiểu Diệp chuẩn bị xong toàn bộ số hàng, sẽ liên lạc với người của Trương Uân Quyền, để bọn họ đến phá hủy số hàng đó.

Không cần phóng hỏa gì cả, chỉ cần hắt thuốc nhuộm lên số hàng đó, thì số hàng đó coi như xong đời!

Thế nhưng hắn ta vừa mới lên kế hoạch xong chuyện này, thì Trương Uân Quyền đã xảy ra chuyện… may mà chuyện này, hắn ta tìm một tên gia đinh trong nhà họ Hồng cũng có thể làm được.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp làm gì, thì Ngô Bạch Xuyên đã cho người đến lấy hết số hàng đi rồi?

Biết được tin này, Hồng Huy tức giận đến mức không thể tả xiết.

Hắn ta thậm chí còn mua thuốc nhuộm rồi, định hai ngày nữa sẽ sai gia đinh cạy cửa nhà Vương tỷ, hủy hoại số hàng đó.

Hắn ta còn nghĩ, ngoài thuốc nhuộm ra còn có thể hắt thêm cả phân nữa.

Nhưng bây giờ… Kim Tiểu Diệp đã kiếm được tiền rồi!

Hồng Huy biết tại sao Ngô Bạch Xuyên lại làm như vậy, tên tiểu nhân bám váy đàn bà này chắc chắn là muốn lấy lòng quan huyện Cẩu, mà quan huyện Cẩu lại rất coi trọng Lê Thanh Chấp.

Người dân trong huyện thành vậy mà lại cho rằng quan huyện Cẩu là một vị quan tốt, thật nực cười!

Chỉ vì Lê Thanh Chấp ca ngợi ông ta, nên mới coi trọng Lê Thanh Chấp như vậy… quan huyện Cẩu chính là một kẻ bợ đỡ, dua nịnh hót!

Gần đây, cuộc sống của nhà họ Hồng vô cùng khó khăn, ngược lại Chu Tiền và Lê Thanh Chấp ngày càng tốt đẹp hơn… Hồng Huy càng nghĩ càng hận.

Lê Thanh Chấp không hề hay biết gì về suy nghĩ của Hồng Huy.

Hôm nay hắn viết không nhiều chữ lắm, thấy thời gian cũng gần đến rồi, bèn bắt đầu nấu cơm.

Hắn bảo Lê Lão Căn mua hai cân thịt ba chỉ, định làm món thịt kho tàu.

Tay nghề nấu nướng của Lê Thanh Chấp không tính là giỏi, đường thì lại đắt… hắn không xào đường cho lên màu, mà dùng nước tương để kho thịt, đương nhiên là có cho thêm một ít đường.

Thời này không có bột ngọt, cho thêm chút đường có thể tăng thêm hương vị.

Ngoài thịt kho tàu, Lê Thanh Chấp còn định làm thêm một vài món khác, dù sao… hôm nay là đêm tân hôn của hắn.

Làm xong món thịt kho tàu, Lê Thanh Chấp dùng cùi mướp khô rửa sạch nồi, cho mỡ heo vào trong nồi để rán.

Mỡ heo rán xong, hắn múc một phần ra bát, phần còn lại dùng để chiên vài quả trứng gà.

Chiên xong trứng gà, hắn lại dùng tóp mỡ xào một đĩa rau xanh, còn nấu thêm một nồi canh đậu hũ rong biển.

Hiện tại trời khá lạnh, bọn họ nấu ăn lại dùng mỡ heo, rất dễ bị đông lại, sau khi làm xong, Lê Thanh Chấp không múc canh ra bát, mà đặt một cái giá hấp lên trên, sau đó đặt các món đã làm trước đó lên trên, đậy nắp nồi giữ ấm.

Món ăn hơi nhiều, không đặt hết lên giá hấp được, hắn còn đặt một ít lên giá hấp của nồi cơm đang nấu trên bếp lò.

“A Thanh, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại làm nhiều món ngon như vậy?” Lê Lão Căn nuốt nước miếng hỏi.

Lê Thanh Chấp đáp: “Tiểu Diệp nàng ấy đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn, nên ăn mừng một chút.”

“Hóa ra là vậy!” Lê Lão Căn gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó lại nói: “A Thanh, con có biết không? Ta đã nghe hết mấy câu chuyện viết về quan huyện Cẩu ở quán trà rồi, câu chuyện đó hay lắm, con đã nghe chưa?”

Lê Thanh Chấp mỉm cười: “Là do con viết đấy.”

Lê Lão Căn căn bản không tin: “A Thanh, cho dù con muốn khoe khoang, thì cũng không thể nói như vậy được.”

Lê Thanh Chấp: “…”

Hắn thật sự không hề khoe khoang!

TBC

Lúc Lê Thanh Chấp nấu cơm, Lê Lão Căn vẫn luôn giúp đỡ nhóm lửa, lúc này ông vẫn đang ngồi sưởi ấm sau bếp lò.

Lê Thanh Chấp đi tới, nói: “Cha, cha dịch vào trong một chút.”

Bếp lò nhà bọn họ đặt hai cái nồi, phía sau có hai cái lò lửa, có thể ngồi vừa hai người.

Lê Lão Căn nhường chỗ cho Lê Thanh Chấp, lại bắt đầu kể cho Lê Thanh Chấp nghe những chuyện ông gặp phải khi uống trà, nói đến hăng say:

“A Thanh, bọn họ đều ghen tị với ta vì có một nàng dâu đảm đang…”

Lê Thanh Chấp rất thích nghe Lê Lão Căn khen Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp thật sự rất đảm đang.

Đợi Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ trở về, Lê Thanh Chấp lập tức bưng mâm cơm đã hâm nóng ra ngoài.

“Tỷ phu, sao huynh lại làm nhiều món ăn như vậy?” Kim Tiểu Thụ kinh ngạc hỏi.

“Mừng tỷ tỷ của đệ đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn.” Lê Thanh Chấp đáp.

“Cũng đúng, lần này tỷ tỷ đã kiếm được kha khá tiền.” Kim Tiểu Thụ gật đầu.

Lúc này Lê Lão Căn mới nhớ ra hỏi: “Tiểu Diệp lần này kiếm được nhiều tiền lắm sao? Được bao nhiêu vậy?”

“Kiếm được bảy tám lượng, nhưng ta đều nói với mọi người là ta kiếm được mười lượng.” Kim Tiểu Diệp đáp.

Lê Lão Căn kinh ngạc nhìn Kim Tiểu Diệp, nhìn một lúc, ông lại lập tức nhìn về phía Lê Thanh Chấp: “A Thanh, Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền như vậy, chúng ta nên ăn mừng thêm vài ngày nữa! Ngày mai vẫn là con nấu cơm nhé!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Bữa cơm này mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.

Lê Lão Căn còn nói: “A Thanh, món con nấu còn ngon hơn cả món đầu bếp nhà họ Chu nấu, thật sự là quá ngon!”

Lê Thanh Chấp biết tay nghề nấu nướng của mình chắc chắn không bằng đầu bếp nhà họ Chu, nhưng người nghèo thời này từ nhỏ đã ăn đủ thứ, vị giác thường không nhạy bén lắm, những khác biệt nhỏ nhặt bọn họ không thể phân biệt được.

Gắp một miếng thịt cho Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp nói: “Tiểu Diệp, nàng ăn nhiều một chút.”

Kim Tiểu Diệp lại trừng mắt nhìn Lê Thanh Chấp một cái.

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp lại đi đun nước, hai cái nồi hắn đều dùng hết, đun đầy hai nồi nước.

Sau khi trời lạnh, số lần tắm rửa của hắn đã giảm đi, nhưng hôm nay hắn nhất định phải tắm rửa sạch sẽ.

Đun nước xong, Lê Thanh Chấp lấy số củi chưa cháy hết trong bếp lò ra, cho vào một cái chậu sành, bưng vào phòng tắm, lại múc thêm hai thùng nước nóng, định xách vào trong.

Ừm, hơi nặng.

Kim Tiểu Diệp nhìn thấy, một tay xách một thùng, xách cả hai thùng nước vào trong.

Lê Thanh Chấp: “…”

Lê Lão Căn nhìn thấy, còn cười ha hả nói: “A Thanh, sức lực của con yếu quá, còn không bằng cả Tiểu Diệp, hì hì!”

Nói xong, Lê Lão Căn lại nói: “Giữa mùa đông lạnh giá như vậy mà lại tốn nhiều củi lửa để đun nước tắm như vậy… ngay cả địa chủ lão gia cũng chưa chắc đã làm như vậy đâu! Không ngờ ta cũng có thể sống một cuộc sống như vậy…”

“Cha, cha có muốn tắm không? Ngày mai con đun nước cho cha và Đại Mao, Nhị Mao tắm rửa nhé?” Lê Thanh Chấp hỏi.

Lê Lão Căn không chút do dự: “Ta muốn!”

Thực ra ông ấy không muốn tắm, nhưng nếu ông ấy đun nhiều nước như vậy để tắm rửa vào mùa đông lạnh giá như vậy, thì có thể ra ngoài khoe khoang!

“Vậy ngày mai con sẽ đun nước cho cha… cha, cha về phòng trước đi.” Lê Thanh Chấp bắt đầu đuổi người.

Lê Lão Căn cũng không tức giận, vui vẻ bỏ đi.

Sau khi Lê Lão Căn rời đi, Lê Thanh Chấp liền lấy một ít rơm rạ bỏ vào chậu sành, trong chậu sành liền bốc cháy, cộng thêm hai thùng nước nóng mang vào rất nhiều hơi nóng…

Bên trong phòng tắm chật hẹp, trong nháy mắt trở nên ấm áp.

Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp: “Cùng nhau tắm nhé?”

Kim Tiểu Diệp lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không phản đối.

Đáng tiếc, cảnh tượng hai người cùng nhau tắm rửa chẳng hề lãng mạn chút nào, không còn cách nào khác, trời lạnh như vậy, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng giải quyết, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa sạch sẽ cơ thể.

Đợi đến khi trở về phòng ngủ, chui vào trong chăn, Kim Tiểu Diệp không nhịn được mà nói: “Lạnh quá!”

Lê Thanh Chấp ôm lấy nàng: “Tiểu Diệp, ta giúp nàng sưởi ấm…”

Lê Thanh Chấp thích con người đầy sức sống, cảm giác cả thế giới chỉ có một mình hắn còn sống thật sự quá tồi tệ.

Nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua thời kỳ mạt thế, thật sự rất khó tin tưởng người bên cạnh.

Cho nên, người hắn thích nhất vẫn là những người thuộc về hắn.

Ví dụ như Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, bọn họ là con trai của hắn, trong thời đại lấy hiếu trị quốc này, rất có thể bọn họ sẽ kính trọng và hiếu thuận với hắn cả đời, thật tốt!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 122: Chương 122



Còn có Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp là thê tử của hắn, là một cô nương phân biệt rõ ràng ân oán, trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, chỉ cần hắn đối xử tốt với Kim Tiểu Diệp, chỉ cần hắn không phản bội Kim Tiểu Diệp, thì Kim Tiểu Diệp sẽ đối xử tốt với hắn, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.

Đây chính là điều hắn hằng mong ước.

Mà hôm nay, Lê Thanh Chấp càng thêm ý thức rõ ràng, Kim Tiểu Diệp đã hoàn toàn, triệt để thuộc về hắn.

Hắn sẽ dốc hết sức lực để đối xử tốt với Kim Tiểu Diệp, yêu thương Kim Tiểu Diệp, hắn tin tưởng Kim Tiểu Diệp nhất định sẽ không rời không bỏ hắn.

Cha của nguyên chủ đối xử rất tốt với mẹ của nguyên chủ, cho nên, sau khi cha của nguyên chủ gặp chuyện không may, mẹ của nguyên chủ đã chuẩn bị sẵn sàng c.h.ế.t cùng với cha của nguyên chủ.

Có một người sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, đây tuyệt đối là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Lê Thanh Chấp ôm chặt Kim Tiểu Diệp, căn bản không nỡ buông tay.

Trước đây, khi đối mặt với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, hắn luôn muốn hôn bọn họ, ôm bọn họ, sự tiếp xúc da thịt sẽ mang đến cho hắn cảm giác thỏa mãn to lớn.

Hiện tại, hắn mắc chứng thèm muốn tiếp xúc da thịt nghiêm trọng, thích tiếp xúc với con người.

Chỉ là… Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao là con trai của hắn, hắn có thể hôn bọn họ, ôm bọn họ, nhưng hắn không thể làm gì hơn, Kim Tiểu Diệp thì khác!

Kim Tiểu Diệp, thê tử của hắn!

Hai người giờ đây có thể thành thật đối đãi, da thịt tiếp xúc, không còn ngăn cách!

Lê Thanh Chấp năn nỉ ỉ ôi, nhất quyết không cho Kim Tiểu Diệp mặc y phục.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Lê Thanh Chấp thật là dính như sam!

Thôi vậy, Lê Thanh Chấp muốn thế nào thì cứ thế ấy vậy.

Kim Tiểu Diệp bận rộn cả ngày, tối đến lại cùng Lê Thanh Chấp "náo nhiệt", thật sự có chút mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, nàng bị sờ mó mà tỉnh giấc.

Còn chưa xong nữa sao? Kim Tiểu Diệp ôm chặt lấy người kia, cấm cố trong lòng: "Ngủ đi!"

Lại động vào nàng, nàng sẽ thật sự nổi giận!

Lê Thanh Chấp: "..."

Được rồi, như vậy cũng tốt, diện tích tiếp xúc da thịt đặc biệt lớn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tâm tình Lê Thanh Chấp đặc biệt tốt, sau đó liền tìm cơ hội muốn động chạm vào Kim Tiểu Diệp.

Đây là thê tử của hắn, là của hắn!

Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, hôm nay ta cùng nàng đi huyện thành, giúp nàng tính sổ sách nhé."

"Được!" Kim Tiểu Diệp lập tức đáp ứng, nàng còn rất nhiều tiền công chưa tính toán xong, Lê Thanh Chấp nguyện ý giúp đỡ thì tốt quá rồi.

Vì vậy, Lê Thanh Chấp mang theo ba đứa trẻ, lại một lần nữa đi theo Kim Tiểu Diệp đến chỗ Vương tỷ.

Kim Tiểu Diệp dựa vào việc làm ăn với Ngô Bạch Xuyên mà kiếm được hơn hai mươi lượng bạc, nhưng nàng làm đâu chỉ có buôn bán này.

Trong một tháng qua, hàng hóa của nàng vẫn được bày bán trong các cửa hàng may mặc ở huyện thành, cũng có một số thương nhân rong rảo khắp nơi đến lấy hàng, chỉ là số lượng không nhiều.

Những việc buôn bán lặt vặt này cũng có thể mang lại cho nàng một khoản thu nhập, tính trung bình một ngày cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng bạc.

Ngô Bạch Xuyên lấy số lượng lớn, giá cả cũng tương đối thấp, nếu tính lợi nhuận trên mỗi món hàng thì bán cho người khác vẫn cao hơn. Vì vậy, tháng này, Kim Tiểu Diệp cộng lại có thể kiếm được khoảng bốn mươi lượng bạc.

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ có hai người bọn họ biết, đối với người ngoài, Kim Tiểu Diệp chỉ nói mình một tháng cộng lại kiếm được mười lăm mười sáu lượng.

Mà điều này trong mắt người xung quanh đã là rất giỏi rồi.

Kim Tiểu Thụ cảm thấy Kim Tiểu Diệp rất lợi hại, còn suy nghĩ muốn bán nhiều hàng hơn, kiếm nhiều tiền hơn.

Lê Thanh Chấp thấy vậy, liền nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, ta có một cách kiếm tiền."

"Tỷ phu, là cách gì?" Kim Tiểu Thụ tò mò nhìn Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: "Tiểu Thụ, đệ cầm hàng hóa mà Tiểu Diệp bọn họ làm ra đi nhận đơn đặt hàng, đợi đệ nhận được đơn hàng, tỷ tỷ sẽ trả hoa hồng cho đệ."

Lê Thanh Chấp cảm thấy Kim Tiểu Thụ có thể đi làm kinh doanh, nhận đơn đặt hàng sau đó nhận hoa hồng.

"Còn có thể như vậy sao?" Kim Tiểu Thụ nhịn không được hỏi.

Kim Tiểu Diệp lại lập tức phản ứng lại: "Chủ ý này hay! Ta còn có thể nói chuyện này cho một số người có tin tức linh thông, nếu bọn họ có thể giúp ta nhận được đơn đặt hàng, ta cũng có thể cho bọn họ tiền!"

Có kinh nghiệm rồi, Kim Tiểu Diệp cảm thấy mình có thể mạnh dạn hơn một chút.

Nàng còn có một số ý tưởng khác, chẳng phải sắp đến Tết rồi sao? Nàng có thể làm một số túi thơm màu đỏ để bán, còn có thể làm một số đồ trang trí màu đỏ... Lúc ăn Tết, nhất định sẽ có người nguyện ý mua.

Đương nhiên hiện tại Kim Tiểu Diệp không có thời gian để thực hiện ý tưởng mới của mình.

Đến nhà Vương tỷ, nàng liền bị những người phụ nữ chưa nhận được tiền công vây quanh.

TBC

Lê Thanh Chấp đứng bên cạnh Kim Tiểu Diệp, nắm lấy tay nàng: "Mọi người, để ta tính tiền công cho mọi người."

Những người này đứng quá gần Kim Tiểu Diệp, hắn không thích.

Kim Tiểu Diệp bảo người ta bê cái bàn bát tiên dùng để ăn cơm của nhà Vương tỷ ra cửa, Lê Thanh Chấp liền ngồi đối diện cửa chính, tính toán tiền công cho những người đến lấy.

Cơ thể hắn hồi phục chậm như vậy, chủ yếu là do hắn vẫn luôn sử dụng dị năng để khai phá não bộ.

Lê Thanh Chấp hiện tại sử dụng não bộ vượt xa người khác, tốc độ tính toán cũng đặc biệt nhanh, thậm chí không cần dùng bàn tính, chỉ cần nhìn vài lần là có thể tính ra kết quả.

Những người phụ nữ đến lấy tiền công thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, phần lớn bọn họ đều tự tìm người tính tiền công, rất nhiều người còn nhận việc cố định mỗi ngày, cũng biết mình có thể kiếm được bao nhiêu.

Lê Thanh Chấp tính toán đều chính xác!

Người đọc sách đều lợi hại như vậy sao?

Những người phụ nữ đến lấy tiền công hâm mộ nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, tướng công của muội tính toán tiền công thật nhanh!"

Kim Tiểu Diệp cũng cảm thấy Lê Thanh Chấp tính toán đặc biệt nhanh, đặc biệt lợi hại, ánh mắt nhìn Lê Thanh Chấp sáng long lanh.

Lê Thanh Chấp có chút buồn bực.

Vẻ mặt của Kim Tiểu Diệp thật đáng yêu, hắn hận không thể ôm Kim Tiểu Diệp hôn vài cái, đáng tiếc đây là ở nhà người khác, xung quanh còn có rất nhiều người, hắn cái gì cũng không thể làm.

Lê Thanh Chấp tính xong một phần tiền công, duỗi người một cái, sau đó đưa tay về phía Kim Tiểu Diệp, ở nơi người khác không nhìn thấy, sờ tay Kim Tiểu Diệp một cái.

Sờ xong, tâm tình hắn thoải mái tiếp tục viết.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Lê Thanh Chấp rốt cuộc là có tật xấu gì vậy, sao lại thích động tay động chân với nàng như vậy?

Đương nhiên nàng cũng rất thích.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, Lê Thanh Chấp thích nàng!

Ai mà không muốn được người khác thích chứ!

Tính toán cả một buổi sáng, phần lớn phụ nữ đều đã nhận tiền công rời đi, Lê Thanh Chấp thấy vậy liền nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Trước khi đến, bọn họ đã bàn bạc hôm nay sẽ đến quán rượu ăn cơm, còn nói với Lê Lão Căn và Kim Tiểu Thụ, Lê Lão Căn sau khi uống trà vào buổi sáng, sẽ ở trên thuyền của Kim Tiểu Thụ đợi.

Lê Thanh Chấp chọn một quán rượu giá cả phải chăng, gọi một ít món bọn họ ngày thường không được ăn.

Chủ yếu là đồ chiên rán.

Ví dụ như món cá chua ngọt chiêu bài của quán rượu này... Cá vược rửa sạch sau đó chiên giòn, rồi cho vào nước sốt chua ngọt đun, hương vị tuyệt vời!

Món ăn Lê Thanh Chấp gọi không nhiều, ăn ở sảnh lớn của quán rượu, đối với người huyện thành mà nói, một chút cũng không bắt mắt.

Nhưng Kim Liễu Thụ đến huyện thành làm việc nhìn thấy, lại giật mình kinh hãi.

Chuyện Kim Tiểu Diệp làm ăn kiếm tiền, sớm đã bị Lê Lão Căn khoe khoang đến mứci ai cũng biết, nhưng trên thực tế rất nhiều người trong thôn Miếu Tiền không tin.

Lê Lão Căn người này thích khoác lác, lời ông nói phải bớt đi vài phần mới đúng.

Bọn họ cảm thấy Kim Tiểu Diệp hẳn là có thể kiếm được tiền, nhưng sẽ không nhiều lắm, nàng chỉ là một cô nương nhà quê, một tháng có thể kiếm được một hai lượng bạc đã là ghê gớm lắm rồi, sao có thể một tháng kiếm được mấy lượng?

Thế nhưng hôm nay... Đám Kim Tiểu Diệp vậy mà lại ăn cơm ở quán rượu!

Kim Liễu Thụ nhìn thêm vài cái, vội vàng rời đi.

Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn theo hướng Kim Liễu Thụ rời đi.

Hắn cảm giác được có người đang nhìn bọn họ, có điều người nọ không có ác ý, bọn họ ăn cơm cũng không phải là chuyện không thể để người khác biết... Lê Thanh Chấp cũng không quản.

Gắp miếng cá cuối cùng vào bát Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp giả vờ như vô tình, chạm vào tay Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp bọn họ quay lại nhà Vương tỷ, Lê Lão Căn tự mình đi bộ về thôn Miếu Tiền, Kim Tiểu Thụ thì dự định quay lại thuyền, tiếp tục đi chèo thuyền.

Kim Tiểu Thụ nhớ rõ lúc hắn cùng tỷ tỷ đi thuê thuyền, đã từng cùng nhau mơ ước về tương lai, hy vọng ngày nào đó có thể đến quán rượu ăn cơm.

Không ngờ mới qua mấy tháng, bọn họ đã thực hiện được ước mơ!

Tâm tình hắn vui sướng đi về phía trước, thậm chí nhịn không được nhảy lên mấy cái.

Chỉ là rất nhanh hắn liền đứng lại, cứng ngắc nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy Phương Cẩm Nương!

Phương Cẩm Nương vẫn như vậy, chậm rãi đi về phía hắn, đôi mắt m.ô.n.g lung kia, đang nhìn hắn.

Con đường lát đá xanh này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng năm thước, bọn họ rất nhanh sẽ lướt qua nhau.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 123: Chương 123



Kim Tiểu Thụ khẩn trương đến mức không được, muốn xoay người bỏ chạy, lại cảm thấy như vậy quá hèn nhát. Chờ đã, vừa rồi hắn nhảy lên mấy cái, Phương Cẩm Nương hẳn là cũng nhìn thấy rồi nhỉ? Nàng sẽ nghĩ như thế nào?

Trong lòng Kim Tiểu Thụ thấp thỏm, cuối cùng cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Một đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn Phương Cẩm Nương, chờ đợi "lời tuyên án" từ Phương Cẩm Nương.

Sau đó... Phương Cẩm Nương nhìn thẳng, lướt qua người hắn, từ đầu đến cuối biểu cảm không hề thay đổi.

Kim Tiểu Thụ ngốc rồi, đợi đến khi Phương Cẩm Nương đi qua một đoạn đường, hắn mới quay đầu nhìn Phương Cẩm Nương.

Thần tiên tỷ tỷ của hắn vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là... không định để ý đến hắn.

Chẳng lẽ Phương Cẩm Nương không thích hắn? Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Thiếu niên mười sáu tuổi cảm thấy mình thất tình, nhất thời bi thương dâng trào.

Buổi tối lúc về nhà, Lê Thanh Chấp phát hiện Kim Tiểu Thụ chèo thuyền có chút ủ rũ.

"Tiểu Thụ, đệ có phải gặp chuyện gì rồi không?" Lê Thanh Chấp hỏi.

"Tỷ phu, đệ không sao." Kim Tiểu Thụ cười cười với Lê Thanh Chấp, nhưng nụ cười đó rõ ràng là gượng gạo.

Lê Thanh Chấp: "..."

Như vậy còn nói không sao?

Kim Tiểu Diệp không được tỉ mỉ như Lê Thanh Chấp, nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng: "Tiểu Thụ, rốt cuộc đệ làm sao vậy?"

Kim Tiểu Thụ lại vẫn không chịu nói, chỉ nói mình không sao.

Kim Tiểu Diệp nhịn không được nói: "Chẳng lẽ là cô nương đệ thích cãi nhau với đệ?"

Kim Tiểu Thụ khiếp sợ nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tỷ, sao tỷ biết đệ có cô nương mình thích?"

"Ta nhìn ra được." Kim Tiểu Diệp nói, nói xong liếc mắt nhìn Lê Thanh Chấp, chuyện này không phải nàng nhìn ra được, mà là Lê Thanh Chấp nói cho nàng biết.

Kim Tiểu Thụ có chút uất ức: "Tỷ, nàng ấy không thích đệ."

"Vì sao?"

Kim Tiểu Thụ nói: "Nhà nàng ấy điều kiện tốt, vốn dĩ đệ đã không xứng với nàng ấy..."

TBC

Kim Tiểu Thụ hoài nghi, Phương Cẩm Nương là nhìn thấy hắn nhảy loi choi trên đường lớn, cho nên mới không muốn nói chuyện với hắn.

Chắc chắn Phương Cẩm Nương không thích trẻ con.

Lúc đó hắn sao lại không nhịn được, nhảy nhót trên đường chứ?

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp hỏi tiếp, Kim Tiểu Thụ đều ủ rũ, nhưng cái gì cũng không chịu nói.

Kim Tiểu Diệp thấy vậy cũng không hỏi nhiều, thiếu niên mười sáu tuổi thích một người, cuối cùng đoạn tình cảm này lại không thể có kết quả tốt đẹp... Chuyện như vậy quá đỗi bình thường.

Lê Thanh Chấp lại có chút đồng cảm với Kim Tiểu Thụ, tình cảm của hắn và Kim Tiểu Diệp đã tiến triển một bước lớn, Kim Tiểu Thụ lại thất tình... Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương.

Còn về ba đứa trẻ đi cùng thuyền với bọn họ... Chúng nó căn bản không nghe người lớn nói chuyện, đang xì xầm to nhỏ không biết đang nói cái gì.

Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn Kim Tiểu Diệp, lại muốn nắm tay Kim Tiểu Diệp.

Dù sao ở đây cũng không có người ngoài... Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, nắm rồi lại có chút không thỏa mãn, lại đưa lên hôn một cái.

Kim Tiểu Thụ đang buồn bã, quay đầu lại liền thấy tỷ phu đang hôn tỷ tỷ mình, nhất thời càng thêm đau lòng.

Hắn cảm thấy mình không nên ở đây, nên lập tức nhảy xuống thuyền rời đi.

Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, liền không buông ra nữa.

Đến Đại Tề, Lê Thanh Chấp phát hiện thời đại này, phong tục tập quán ở những nơi khác nhau lại hoàn toàn khác biệt.

So với huyện Mạnh trước kia nguyên chủ sinh sống, dân phong của huyện Sùng Thành cởi mở hơn, mùa hè có thể dễ dàng bắt gặp phụ nữ để trần cánh tay.

Mà ở huyện Sùng Thành, giữa những người khác nhau kỳ thật cũng có sự khác biệt, người trong huyện thành càng chú ý lễ giáo, một số tiểu thư nhà giàu thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa.

Nông thôn thì không giống, những lời nói tục tĩu liên quan đến chuyện thầm kín của người thôn Miếu Tiền, từng khiến Lê Thanh Chấp phải thán phục.

Hơn nữa nói những lời này không chỉ có đàn ông, những phụ nữ lớn tuổi cũng có những cuộc trò chuyện rất cởi mở.

Ở thôn Miếu Tiền, không ít nam nữ đã thành thân còn có "người tình", Diêu Chấn Phú nhà bên cạnh liền có một người, Lê Thanh Chấp thậm chí còn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông bị "người tình" của vợ đánh, bò lên nóc nhà khóc, nhưng cuối cùng vẫn sống như thường, thê tử của hắn ta cũng không bị làm sao.

Nhưng đồng thời, ở một số gia tộc giàu có, chuyện như dìm lợn thật sự tồn tại, bọn họ có rất nhiều yêu cầu hà khắc đối với phụ nữ.

Có điều những điều này không liên quan gì đến dân chúng bình thường của thôn Miếu Tiền, người ở đây đều không đọc sách, không có đầu óc đầy rẫy lễ giáo phong kiến.

Ở thôn Miếu Tiền như vậy, phu thê dắt tay nhau đương nhiên không có gì, Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp tay trong tay đi về phía nhà họ Lê, trên đường có người nhìn thấy, còn khen bọn họ tình cảm tốt.

Mà đợi bọn họ đến nhà họ Lê...

Trong nhà chính họ Lê, đông đảo người ngồi quây quần, chăm chú lắng nghe Lê Lão Căn dặn dò. Vừa trông thấy bọn họ trở về, lập tức có người cất tiếng hỏi: "Kim Tiểu Diệp, nghe đồn ngươi một tháng kiếm được mười lượng bạc, có thật không vậy?"

"Kim Tiểu Diệp, ngươi ở huyện thành làm gì mà kiếm được nhiều tiền thế?"

"Tiểu Diệp, việc buôn bán ấy, ta có thể làm được không? Ngươi có thể chỉ dạy ta được không?"

Đám người này dường như chẳng ai để ý đến bàn tay Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp đang nắm chặt, tất cả đều nóng lòng muốn biết nàng kiếm tiền bằng cách nào.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Lê Lão Căn đã đem chuyện Kim Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền đi rêu rao khắp nơi.

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp khi kể chuyện này cho Lê Lão Căn, kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi, nhưng không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy.

Song, chuyện Kim Tiểu Diệp làm, sớm muộn gì dân làng cũng biết, nên cũng chẳng có gì to tát.

Kim Tiểu Diệp đáp: "Ta cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là có vài vị chưởng quỹ muốn tìm người thêu thùa may vá, ta bèn giúp họ tìm thợ, kiếm chút đỉnh. Như lần trước, Ngô chưởng quỹ muốn mua ít găng tay mang lên kinh thành bán, ta liền tìm người làm giúp hắn. Mọi người muốn làm việc này, dĩ nhiên là được, nhưng phải có chưởng quỹ tin tưởng giao việc cho mới được."

Kim Tiểu Diệp cố tình nói giảm nói tránh công việc của mình, như thể nàng chỉ là người chạy vặt tầm thường.

Dân làng nghe nàng nói vậy, đều tin sái cổ, thi nhau hỏi: "Tiểu Diệp, vậy chúng ta có thể giúp làm việc được không?"

"Tiểu Diệp nhà họ Lê, ta biết thêu thùa, ta có thể làm."

"Tiểu Diệp, ngươi quen biết những vị chưởng quỹ ấy bằng cách nào vậy?"

...

Kim Tiểu Diệp đáp: "Việc mà các vị chưởng quỹ yêu cầu đều rất tinh xảo, làm khá khó."

"Mọi người muốn làm, ta có thể mang về một ít, mọi người làm thử xem."

"Ta phải đi khắp huyện thành, gõ cửa từng nhà hỏi thăm, mới quen biết được các vị chưởng quỹ ấy."

...

Trước đây, Kim Tiểu Diệp chưa từng nhờ dân làng giúp đỡ việc thêu thùa, chủ yếu là vì trong làng chẳng có mấy ai khéo tay.

Cuộc sống của người dân thôn Miếu Tiền đều rất đỗi bình thường, phụ nữ trong làng cũng không có nhiều vải vóc chỉ thêu để luyện tập, tay nghề tự nhiên không thể khá được.

Nếu như lúc trước, nàng tìm phụ nữ trong thôn Miếu Tiền giúp đỡ, e là làm ra toàn hàng lỗi.

Như người phụ nữ vừa lớn tiếng khoe mình biết thêu thùa kia... Kim Tiểu Diệp nhớ rõ, tay nghề của người đó còn kém xa nàng.

Nhưng dù sao cũng là người trong làng, lần sau, nàng có thể mang về một ít việc đơn giản, để họ làm.

"Tiểu Diệp, ngươi thật lợi hại."

"Từ nhỏ ngươi đã thông minh, ta đã sớm nhìn ra, ngươi là người làm nên chuyện lớn!"

"Tiểu Diệp, ta là thẩm thẩm của ngươi, bên đó nếu có việc, đừng quên cho ta xin một ít nhé."

...

Kim Tiểu Diệp bị mọi người vây quanh, Lê Thanh Chấp nhất quyết không buông tay nàng ra, nên cũng bị vây lại.

Tuy nhiên, hôm nay chẳng có mấy ai chú ý đến hắn, thi thoảng có ánh mắt lướt qua người hắn, cũng chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngoài ra, còn rất đông người vây quanh Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên cưới vợ rồi, nhà bên ngoại ta có đứa cháu gái..."

"Cháu gái nhà ngươi xấu lắm! Tiểu Thụ, A Lệ nhà ta xinh đẹp biết bao, lại còn lớn lên cùng ngươi..."

"Tiểu Thụ, ngươi muốn tìm người vợ như thế nào? Bá mẫu giới thiệu cho ngươi một người."……

Kim Tiểu Thụ vừa mới thất tình: "..."

...

Kim Tiểu Thụ ở thôn Miếu Tiền, chắc chắn là chàng trai chưa vợ chất lượng.

Gia cảnh nhà họ Kim không tệ, hắn là con trai độc nhất không có anh em chia gia sản, cha hắn có tài nấu nướng, mẹ hắn nổi tiếng hiền lành...

Hiện tại, tỷ tỷ Kim Tiểu Diệp của hắn còn có thể giúp đỡ hắn!

Còn bản thân Kim Tiểu Thụ... Trước đây Diêu sao công cảm thấy Kim Tiểu Thụ siêng năng cần cù, muốn nhận hắn làm đồ đệ, những người khác đối với Kim Tiểu Thụ, tự nhiên cũng có ấn tượng như vậy.

Hiện tại Kim Tiểu Thụ còn thuê một chiếc thuyền làm ăn... Tuy rằng hắn nói hắn không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng một tháng cũng kiếm được mấy trăm văn chứ? Như vậy đã rất tốt rồi!

Kỳ thật người trong thôn đã sớm muốn mai mối cho Kim Tiểu Thụ, cũng có người nhắc đến với Kim Đại Giang, chỉ là Kim Đại Giang cảm thấy Kim Tiểu Thụ còn nhỏ, định chờ thêm một thời gian nữa. Tuổi của Kim Tiểu Thụ cũng thật sự không lớn, vẫn còn là một cậu nhóc, người trong thôn cũng không vội.

Nhưng hiện tại Kim Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền như vậy...

Nhà nào có con gái đến tuổi cập kê, đều muốn gả con gái cho Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ luống cuống tay chân, cuối cùng vẫn là Lê Thanh Chấp nói: "Mọi người, nhà chúng ta muốn ăn cơm rồi."

Lê Thanh Chấp rất thích người trong thôn, nhưng hắn cũng không phải là người không có giới hạn.

Không thể để cho những người này quấy rầy người nhà hắn ăn cơm!

Buổi trưa đã đi tửu lâu ăn cơm, cho nên cơm tối nay cũng tương đối đơn giản, món mặn là trứng hấp thịt băm.

Món này chỉ cần cho đúng lượng muối là được, rất thích hợp để Lê Lão Căn làm, chẳng qua Lê Lão Căn vẫn làm theo ý mình - thịt băm kia căn bản là ông cũng không băm nhuyễn, nên gọi là thịt viên thì đúng hơn.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 124: Chương 124



Tâm trạng Lê Lão Căn vẫn luôn rất tốt:

"Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền như vậy, sau này nhà chúng ta có thể ăn thịt mỗi ngày rồi, đây thật sự là chuyện tốt mà ai cũng không ngờ tới! Lúc nhỏ ta có một lần nhìn thấy Diêu sao công ăn cơm, có một bát cơm trắng đầy ắp, bên trên còn có một miếng thịt muối, lúc đó ta đã nghĩ đến ngày nào đó mình cũng có thể sống cuộc sống như vậy thì tốt rồi, hiện tại ta sống còn tốt hơn ông ấy!"

Lê Thanh Chấp nói: "Ta cũng không ngờ tới mình còn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy."

Lúc ở mạt thế, hắn làm sao có thể ngờ tới mình còn có thể ăn được những thứ ngon như vậy!

Hắn cũng không ngờ tới, mình sẽ có người thân yêu thương của riêng mình.

Nghĩ như vậy, Lê Thanh Chấp đổi sang dùng tay trái ăn cơm, tay phải nắm lấy tay trái của Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Thụ ngồi đối diện: "..."

Tỷ phu hắn sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Không khí trong nhà rất ấm áp, nhưng đúng lúc này, có người gõ cửa.

Lê Lão Căn hiện tại đặc biệt thích có người đến nhà chơi, ông đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy Lê Lão Nhị và Lê Giảo Phong.

Trước đây Lê Lão Căn rất sợ đệ đệ và con trai của mình, bởi vì nếu bọn họ không quan tâm đến ông, ông sẽ c.h.ế.t đói.

Nhưng hiện tại ông không sợ nữa.

"Là lão nhị à, đệ đến đây làm gì?" Lê Lão Căn liếc nhìn Lê Thanh Chấp, sau đó ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn Lê Lão Nhị.

Lê Lão Nhị nói: "Huynh trưởng, nhà huynh thật lớn, thật đẹp."

Lê Lão Căn nghe ông ta nói như vậy, đắc ý cười.

Nhà của ông chính là rất lớn rất đẹp! Ông còn có phòng riêng, không giống như trước kia ở nhà đệ đệ, chỉ có thể ngủ chung với dê.

"Vào đi, nhà ta mới xây xong, nhất định là tốt rồi, đệ nhìn thấy bàn ăn cơm nhà ta chưa? Đây là do thợ mộc trong huyện làm đó..." Lê Lão Căn bắt đầu khoe khoang.

Lúc Kim Tiểu Diệp ở cữ, đệ đệ và đệ muội ông đã đến thăm nàng, kết quả là lấy đi mười quả trứng gà mà Kim Đại Giang tặng.

Lúc đó Kim Tiểu Diệp không làm gì, nhưng sau khi hết thời gian ở cữ lại chặn cửa nhà Lê Lão Nhị tuyên dương chuyện này khắp nơi, nói vợ chồng Lê Lão Nhị là kẻ trộm, sau đó vợ chồng Lê Lão Nhị cũng không dám đến nhà bọn họ nữa.

Hiện tại người này khó khăn lắm mới đến, ông phải khoe khoang cho đã!

Lê Lão Nhị ghen tị nhìn Lê Lão Căn, đột nhiên nói: "Huynh trưởng, nhà chúng ta cũng muốn xây nhà, huynh có thể cho chúng ta mượn ít tiền không?"

Tiếng nói của Lê Lão Căn đột nhiên im bặt.

Trên mặt Lê Lão Nhị vốn dĩ có chút ngại ngùng, nhưng sau khi nói ra lời này lại thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại nhìn về phía Kim Tiểu Diệp:

"Tiểu Diệp à, nhà chúng ta muốn xây nhà, ngươi cũng biết đấy, nhà chúng ta rất nhỏ, bây giờ vợ Giảo Phong lại sắp sinh rồi, chúng ta muốn mượn ngươi ít tiền, sửa sang lại nhà cửa..."

Kim Tiểu Diệp nói: "Nhị thúc, nhà thúc muốn xây nhà, nhà ta nhất định sẽ phái người đến giúp đỡ, nhưng mượn tiền thì thôi, ta không có tiền."

"Tiểu Diệp, tháng này ngươi không phải kiếm được mười lượng bạc sao?" Lê Lão Nhị hỏi.

"Làm gì có mười lượng, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám lượng, ta mua sắm thêm một ít đồ đạc trong nhà, may quần áo mới chăn mới cho bọn họ, số tiền đó cũng tiêu hết rồi." Kim Tiểu Diệp quyết tâm không cho Lê Lão Nhị mượn tiền.

Những người có quan hệ tốt với nàng, trước kia từng giúp đỡ nàng, khi gặp chuyện cần dùng đến tiền, nàng ít nhiều gì cũng sẽ cho mượn một ít.

TBC

Nhưng lúc trước khi nàng gặp khó khăn, Lê Lão Nhị chưa từng giúp đỡ nàng, ngược lại còn muốn nàng tái giá, muốn chiếm lấy hai mẫu ruộng mà Lê Thanh Chấp để lại. Lê Lão Nhị thậm chí còn nhân lúc nàng ở cữ mà trộm trứng gà của nàng!

Còn có lúc trước nhà bọn họ xây nhà, Lê Giảo Phong đúng là có đến giúp đỡ, nhưng lúc làm việc thì luôn lười biếng, lúc ăn cơm thì lại tranh ăn.

Bình thường Kim Tiểu Diệp gặp Lê Lão Nhị, vẫn sẽ gọi một tiếng "Nhị thúc", nhưng cho mượn tiền là chuyện không thể nào.

Nhà Lê Lão Nhị muốn xây nhà, Kim Tiểu Diệp nhiều nhất chỉ cho Lê Lão Căn đến giúp đỡ, nàng chưa từng ăn một bữa cơm nào của Lê Lão Nhị, cũng không nợ nần gì Lê Lão Nhị!

Nhà Lê Thanh Chấp đúng là có mua sắm thêm không ít đồ đạc, những ngày này Lê Lão Căn không ít lần khoe khoang áo bông mới, quần áo mới, giày mới của mình.

Lê Lão Nhị không muốn xé rách mặt mũi với Kim Tiểu Diệp, bèn nói: "Vậy... Tiểu Diệp, tháng sau ta đến mượn ngươi nhé? Ta cũng không mượn nhiều, hai lượng bạc là đủ rồi."

Kim Tiểu Diệp vừa định từ chối, Lê Thanh Chấp đã giành nói trước: "Tháng sau cũng không có, ta muốn đi học, tiền của Tiểu Diệp, là để dành cho ta đi học."

Lê Lão Nhị nghe vậy sững sờ.

Lê Thanh Chấp nói: "Ta vẫn luôn rất thích đọc sách, hiện tại nhà có tiền rồi, nhất định phải đi học. Tiểu Diệp đi buôn bán, chính là vì kiếm tiền cho ta đi học."

Hắn đi học cũng không tốn bao nhiêu tiền, tiền hắn kiếm được còn nhiều hơn Kim Tiểu Diệp kiếm được rất nhiều.

Nhưng mà vì để tránh có người đến mượn tiền... Lê Thanh Chấp quyết định tìm một lý do.

Lê Lão Nhị còn chưa kịp nói, Lê Giảo Phong đã nói: "Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, còn học hành gì nữa?"

Lê Thanh Chấp nói: "Tô lão tuyền, nhị thập thất, thuỷ phát phẫn, độc thư tịch. Tô Tuân người ta hai mươi bảy tuổi mới bắt đầu cố gắng học hành, hiện tại ta mới hai mươi ba, đi học không hề muộn."

Lê Lão Nhị và Lê Giảo Phong nghe không hiểu, Lê Giảo Phong hỏi: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Tô Tuân là ai?"

Ngược lại Kim Tiểu Diệp từng nghe Lê Thanh Chấp dạy trẻ ngươi đọc "Tam tự kinh", nghe hiểu lời Lê Thanh Chấp nói.

Đương nhiên nàng càng rõ ràng hơn, Lê Thanh Chấp chỉ là tìm một lý do không muốn cho người khác mượn tiền.

Lê Thanh Chấp nói: "Ý ta là, việc học hành, bất cứ lúc nào làm cũng không muộn, hơn nữa hiện tại ta còn trẻ, không thể tóc đen không biết siêng năng học tập, đến lúc tóc bạc mới hối hận vì đọc sách quá muộn."

Lê Giảo Phong không muốn đôi co với Lê Thanh Chấp ăn nói văn vẻ, nhìn về phía Kim Tiểu Diệp: "Kim Tiểu Diệp, ngươi thật sự muốn cho hắn đi học sao? Ngươi nghĩ lại Diêu Chấn Phú đi, cho hắn đi học đối với ngươi cũng không có gì tốt đẹp."

"Ta chính là muốn cho hắn đi học, sao nào?" Kim Tiểu Diệp nói.

Lê Thanh Chấp đắc ý cười với Lê Giảo Phong.

Lê Giảo Phong và Lê Lão Nhị còn nói rất nhiều, nhưng Kim Tiểu Diệp không chịu cho mượn tiền, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chửi bới vài câu rồi rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Lê Lão Căn yếu ớt nói với Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, xin lỗi ngươi."

Kim Tiểu Diệp nói: "Không sao đâu ạ."

Lúc này Lê Lão Căn lại nhìn về phía Lê Thanh Chấp: "A Thanh, ngươi thật sự muốn đi học sao? Đọc sách tốn kém lắm, ngươi đừng học nữa, cũng chẳng có gì hay ho..."

"Cha, ta thích đọc sách." Lê Thanh Chấp nói.

Lê Lão Căn tiếp tục khuyên nhủ: "Đọc sách tốn bao nhiêu tiền! Nhà chúng ta lại không có bao nhiêu tiền..."

"Cha, không sao đâu, Tiểu Diệp sẽ kiếm tiền nuôi ngươi!" Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, có phải không?"

Lúc nói chuyện, hắn còn v**t v* tay Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp đỏ mặt tía tai: "Vâng vâng vâng!"

Lê Lão Căn nhìn thấy động tác của Lê Thanh Chấp, ngây người ra.

Tình huống này... Kim Tiểu Diệp đây là bị Lê Thanh Chấp mê hoặc rồi!

Tên tiểu tử thối kia trên người chẳng có mấy lạng thịt, sao Kim Tiểu Diệp lại thích hắn như vậy?

Ừm, theo như thẩm mỹ của người thôn Miếu Tiền, đàn ông ấy à, phải vai u thịt bắp mới đẹp, phụ nữ tốt nhất là trắng trẻo mũm mĩm.

Lúc này, Lê Thanh Chấp lại hỏi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao: "Đại Mao Nhị Mao, cha các con muốn đi học, các con có nguyện ý kiếm tiền cho cha đi học không?"

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao không chút do dự: "Nguyện ý ạ!"

Ngay sau đó, Lê Đại Mao còn nói: "Cha, chúng con có tám văn tiền, có thể cho cha đi học!"

Lúc Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đến nhà Vương tỷ tỷ, sẽ giúp đỡ làm chút việc vặt, Kim Tiểu Diệp liền cho bọn chúng mấy văn tiền, để bọn chúng mua đồ ăn vặt.

Lúc đó Lê Nhị Mao muốn đi mua đồ ăn ngon, nhưng Lê Đại Mao không chịu, còn kể lại câu chuyện tích cóp tiền mua gà ăn trứng lâu dài mà Lê Thanh Chấp từng kể, sau đó liền cất tiền đi.

Lê Đại Mao rất quý trọng số tiền này, thậm chí còn cố ý lấy một miếng vải vụn màu đỏ xâu tiền lại đặt dưới gối.

Thế nhưng hiện tại, nó nguyện ý lấy tiền ra, cho Lê Thanh Chấp dùng để đi học.

Lê Thanh Chấp cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ. Con trai của mình thật tốt!

Lê Lão Căn: "..." Khả năng dỗ dành vợ con của tên tiểu tử thối này thật lợi hại!

Kim Tiểu Thụ ngồi bên cạnh, nhìn thấy tỷ tỷ tỷ phu ân ái, con cái hiếu thảo, càng thêm đau lòng.

Chẳng qua hắn biết rất rõ, tỷ phu hắn đi học không cần tỷ tỷ hắn bỏ tiền. Vốn liếng làm ăn của tỷ tỷ hắn đều là do tỷ phu hắn cho, tỷ phu hắn dựa vào việc viết sách, thật sự đã kiếm được không ít tiền.

Ăn cơm xong, Kim Tiểu Thụ ủ rũ đi về nhà.

Trời đã tối, hắn cũng đi rất chậm, vốn tưởng rằng lúc về đến nhà, trong nhà sẽ tối om như mọi ngày, kết quả lại phát hiện trong phòng khách có đèn.

Kim Tiểu Thụ thầm kêu không ổn.

Quả nhiên, hắn vừa bước vào, liền phát hiện người trong nhà đều có mặt, bà nội hắn còn tiến lên hỏi han thu nhập của hắn.

Kim Tiểu Thụ cắn răng nói mình kiếm được không nhiều: "Nhị ca cũng không kiếm được bao nhiêu tiền sao? Hắn ngày nào cũng ở nhà ăn, tiền đưa về nhà cũng giống như ta!"
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 125: Chương 125



Kim Tang Thụ đã trở thành đồ đệ của Diêu sao công, cũng giống như Kim Tiểu Thụ, mỗi ngày đưa về nhà mười văn tiền.

Nhưng Kim Tiểu Thụ là không ăn cơm ở nhà, Kim Tang Thụ thì khác, hắn không chỉ ăn cơm ở nhà, còn mang cơm từ nhà đi, lúc chèo thuyền thì ăn.

Hiện tại nhà họ Kim mỗi ngày lúc nấu bữa cơm thứ hai, đều sẽ nấu thêm hai bát lớn, để cho hắn ta mang theo lúc ra ngoài vào ngày hôm sau.

"Tiểu Thụ, bà nội ngươi cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi..." Đại bá mẫu cười nói đỡ lời, lại hỏi: "Tiểu Thụ, tỷ tỷ ngươi ở huyện thành làm ăn gì vậy? Nó có thể dẫn theo đại ca và tam ca ngươi cùng đi làm không? Dù sao đại ca và tam ca ngươi cũng là nam nhân, có thể giúp đỡ tỷ tỷ ngươi."

"Công việc làm ăn của tỷ tỷ ta không phải là do một mình tỷ ấy làm, tỷ ấy không thể tự ý quyết định." Kim Tiểu Thụ nói.

Kim Tiểu Diệp biết chuyện mình làm ăn không thể giấu được bao lâu, đã sớm dặn dò Kim Tiểu Thụ phải nói với người nhà như thế nào.

Nàng không muốn công việc làm ăn của mình vừa mới bắt đầu được một chút, đã bị một đám người thân quấn lấy.

Trong tự truyện của Chu Tiền cũng đã viết, đề bạt người thân có năng lực thì được, nhưng không thể người thân nào cũng tìm đến giúp đỡ, nếu thật sự làm như vậy, sớm muộn gì gia nghiệp cũng bị hủy hoại.

Kim Tiểu Thụ không hề nao núng, đại bá mẫu bọn họ cũng không có cách nào.

Mà bọn họ biết rất rõ, Kim Tiểu Thụ đã như vậy rồi, Kim Tiểu Diệp bên kia nhất định càng không nói được.

Chẳng qua bọn họ còn có một chuyện khác có thể làm, đại bá mẫu nói: "Tiểu Thụ, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có thể thành thân rồi, ta đã xem mắt cho ngươi mấy cô nương rồi, khi nào ngươi đi gặp mặt?"

"Ta không muốn thành thân!" Kim Tiểu Thụ không cần suy nghĩ liền từ chối, hắn không muốn ở lại nữa, xoay người rời đi.

Đại bá mẫu nhìn thấy, lập tức nói với Kim lão thái thái: "Mẹ, tính tình đứa nhỏ Tiểu Thụ này cũng quá kém rồi, giống hệt như Tiểu Diệp."

Lông mày Kim lão thái thái nhíu lại, Kim Đại Giang thấy vậy, vội vàng nói: "Mẹ, Tiểu Thụ không phải cố ý đâu."

"Dù sao nó cũng không muốn nghe lời ta!" Kim lão thái thái nói.

Lúc vợ chồng Kim Đại Giang trở về phòng, Kim Tiểu Thụ đã trùm chăn ngủ rồi, bọn họ cũng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng đi ngủ.

Kim Tiểu Thụ đương nhiên là không ngủ, nhưng nghe thấy tiếng cha mẹ trở về, hắn cũng không muốn chào hỏi.

Lúc người khác hỏi han hắn, cha mẹ hắn một câu cũng không nói!

Hơn nữa chuyện hắn thành thân, cha mẹ hắn không quản, ngược lại để cho đại bá mẫu đến nói... Đây là đạo lý gì?

Ngày hôm sau Lê Thanh Chấp không đi theo Kim Tiểu Diệp đến huyện thành.

Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng đi theo Kim Tiểu Diệp.

Hơn nữa hôm qua lúc đi huyện thành, hắn đã xác định rồi, Ngô Bạch Xuyên có sắp xếp người bảo vệ Kim Tiểu Diệp.

Thêm nữa, chỉ cần Hồng Huy không ngu xuẩn, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ra tay độc ác... Lê Thanh Chấp vẫn yên tâm về sự an toàn của Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp không có ở đây, không có ai để cho hắn thỉnh thoảng sờ mó, nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng hôn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao mấy cái. Lê Thanh Chấp vừa thở dài, vừa cầm bút bằng tay trái, rồng bay phượng múa viết câu chuyện của quan huyện Cẩu.

Cùng lúc đó, một tin tức lan truyền khắp thôn Miếu Tiền: "Các ngươi nghe nói chưa? Lê Thanh Chấp muốn đi học đường đọc sách!"

"Nghe nói rồi, hắn lớn tuổi như vậy rồi, sao còn muốn đi học?"

"Đã có một Diêu Chấn Phú ở phía trước rồi, không biết sao Kim Tiểu Diệp còn nghĩ không thông, cho Lê Thanh Chấp đi học."

"Đúng vậy, tuy rằng hiện tại Kim Tiểu Diệp kiếm được chút tiền, nhưng nhà bọn họ vốn liếng ít ỏi, nuôi một người đọc sách... Đây không phải là chuyện đơn giản!"

"Cho dù muốn nuôi người đọc sách, cũng nên nuôi con cái, hà tất phải nuôi Lê Thanh Chấp?"

...

Kỳ thật những nhà này nếu có tiền, nhất định cũng sẽ cho con cái trong nhà đi học.

Người đọc sách dù sao cũng khác biệt, hơn nữa con cái trong nhà bọn họ, nhất định sẽ không giống như Diêu Chấn Phú không hiểu chuyện!

Nhưng bọn họ không phải là không có tiền sao? Bọn họ liền cảm thấy đọc sách không tốt.

Bọn họ đang nói chuyện, liền nhìn thấy Lê Lão Căn xách một cái giỏ, cùng Diêu sao công từ huyện thành trở về.

Hai người này hiện tại ngày nào cũng đến trà quán trong huyện uống trà, đã trở thành hai lão đầu khiến người ta ghen tị nhất thôn Miếu Tiền.

Mọi người đều hy vọng cuộc sống lúc về già của mình, có thể giống như hai người này.

Mọi người lập tức hỏi Lê Lão Căn chuyện Lê Thanh Chấp đi học.

Lê Lão Căn nói: "A Thanh muốn đi học. Nó đã bái Lý tú tài trong thành làm thầy, học vấn của nó rất tốt, sau này nhất định có thể thi đậu tú tài."

Lúc nói như vậy, Lê Lão Căn có chút chột dạ.

Người trong thôn bọn họ đều biết học vấn của Lê Thanh Chấp không tốt, theo như lời Diêu Chấn Phú nói, trước kia Lê Thanh Chấp còn mượn hắn ta xem sách mà hắn ta đã học xong từ lúc mười tuổi.

Cho nên... Lê Thanh Chấp đi học, chính là ném tiền qua cửa sổ sao?

Người trong thôn nhìn thấy Lê Lão Căn như vậy, càng cảm thấy Lê Thanh Chấp không nên đi học.

Đây không phải là lãng phí tiền sao!

Hơn nữa... Tay phải bị gãy của Lê Thanh Chấp hình như vẫn chưa khỏi?

Diêu sao công trở về nhà, không khỏi nói chuyện này.

Diêu Chấn Phú: "..."

Lê Thanh Chấp vậy mà muốn đi học ở chỗ Lý tú tài?

Hắn một người mới học "Tam tự kinh" không lâu, tuổi tác lại lớn như vậy, còn học hành gì nữa?

Nhưng nghĩ đến việc mình không thể đi học, Lê Thanh Chấp lại có thể đi, Diêu Chấn Phú không khỏi khó chịu.

Còn Kim Mạt Lị lại rất vui vẻ.

Hôm qua khi biết được Kim Tiểu Diệp một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, nàng ta khó chịu không nói nên lời, nhưng hiện tại Kim Tiểu Diệp muốn nuôi Lê Thanh Chấp đi học!

Đọc sách rất tốn kém, Kim Tiểu Diệp cũng không phải tháng nào cũng kiếm được nhiều tiền như vậy... Nàng ta hy vọng Kim Tiểu Diệp tiêu hết số tiền kiếm được!

Còn có chính là... Đến lúc đó Diêu Chấn Phú thi đậu tú tài, Lê Thanh Chấp lại thi trượt... Vậy thì tốt quá!

Chẳng qua Kim Mạt Lị cũng cảm thấy kỳ quái, kiếp trước Kim Tiểu Diệp không cho Diêu Chấn Phú đi học, sao kiếp này lại cho Lê Thanh Chấp đi học?

Lê Thanh Chấp có gì tốt?

Nghĩ như vậy, Kim Mạt Lị nhìn về phía nhà Lê Thanh Chấp.

Cửa lớn nhà Lê Thanh Chấp đang mở, Lê Thanh Chấp cùng ba đứa trẻ ngồi ở bàn bát tiên, mơ hồ còn có tiếng đọc sách truyền đến...

Đây là Lê Thanh Chấp lại đang dạy con cái đọc sách.

Tâm trạng Kim Mạt Lị lại tệ hơn, nàng ta cầm gạo đến bờ sông vo sạch, kết quả liền nghe thấy người trong thôn nói về Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp: "Kim Tiểu Diệp đối xử với Lê Thanh Chấp thật tốt, còn nguyện ý nuôi hắn đi học."

"Lê Thanh Chấp cũng rất tốt, dạy dỗ hai đứa trẻ rất ngoan."

"Hôm qua ta còn nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, Lê Thanh Chấp hẳn là rất biết dỗ dành người khác."

Nắm tay nhau? Kim Mạt Lị đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

...

Người thôn Miếu Tiền, cơ bản đều cảm thấy Lê Thanh Chấp đi học là lãng phí tiền.

Bọn họ còn rất đồng tình với Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp đối với những chuyện này không biết gì cả, nàng đang ở nhà Vương tỷ tỷ ăn hạt dưa.

Tuy rằng Kim Tiểu Diệp đã mở tiệm thêu, nhưng kỳ thật nàng không thích làm việc kim chỉ, cảm thấy làm việc kim chỉ quá nhàm chán.

Cho nên lúc Vương tỷ tỷ, Từ phu nhân và Phương Cẩm Nương làm việc kim chỉ, nàng ngồi bên cạnh sưởi ấm ăn hạt dưa.

Phương Cẩm Nương thỉnh thoảng liếc nhìn Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp hỏi: "Cẩm Nương, có chuyện gì sao?"

Phương Cẩm Nương do dự một lúc, mới nói: "Kim chưởng quỹ, tiền công của ta... Ta muốn ứng trước năm trăm văn."

Tháng trước, nàng vẫn luôn làm việc ở chỗ Kim Tiểu Diệp, trừ đi tiền cơm tổng cộng kiếm được hai lượng bạc.

Mẹ nàng dạo này đối xử với nàng rất tệ, kỳ thật nàng không muốn cho mẹ nàng tiền, nhưng mấy hôm trước những người đến chỗ Kim Tiểu Diệp nhận việc làm đều đã nhận được tiền công, mẹ nàng vẫn luôn đòi tiền nàng.

Nàng suy đi nghĩ lại, quyết định cho mẹ nàng năm trăm văn.

Nàng cũng là bất đắc dĩ... Nàng không có nơi nào khác để đi, mỗi ngày đều phải về nhà ngủ.

"Được, ta lấy cho ngươi." Kim Tiểu Diệp lập tức đồng ý.

Nàng biết khó xử của Phương Cẩm Nương.

TBC

Phương Cẩm Nương chưa xuất giá, không có nơi nào khác để đi, chỉ có thể nhịn mẹ nàng.

Kim Tiểu Diệp rất ghét Phương mẫu, nhưng chuyện này đã qua hơn một tháng rồi? Hiện tại Kim Tiểu Diệp kiếm được tiền, cũng không còn để ý đến Phương mẫu nữa.

Phương mẫu một năm cũng không kiếm được số tiền mà nàng kiếm được trong một tháng, nàng để ý đến Phương mẫu làm gì?

Kim Tiểu Diệp rất nhanh liền đưa tiền cho Phương Cẩm Nương, Phương Cẩm Nương cất tiền kỹ càng, suy nghĩ một chút lại nói: "Kim chưởng quỹ, buổi sáng ta cũng muốn ăn cơm ở đây, tiền cơm trừ vào tiền công của ta, được không?"

"Đương nhiên là được." Kim Tiểu Diệp nghĩ đến điều gì đó, "Mẹ ngươi không cho ngươi ăn cơm sao?"

Phương Cẩm Nương cười khổ một tiếng.

Kim Tiểu Diệp nói: "Mẹ ngươi thật quá đáng, ngươi có muốn nghĩ cách gì không?"

"Trừ phi ta có thể gả đi, nhưng mà..." Nhưng nếu mẹ nàng không đồng ý, vậy nàng phải làm sao để gả đi?

Nghĩ đến chuyện này, Phương Cẩm Nương lại nghĩ đến người đàn ông trước kia ngày nào cũng đưa đồ ăn cho nàng, không biết sao hôm nay người này không đưa.

Chắc là có việc? Phương Cẩm Nương vẫn luôn muốn nói chuyện với người này.

Kim Tiểu Diệp có thể đoán được lời Phương Cẩm Nương chưa nói hết.

Gặp phải cha mẹ như Phương mẫu, thật sự là rất xui xẻo.

Con người, thật sự là sinh ra đã không công bằng, có người sinh ra đã có thể sống trong nhung lụa, còn có người thì sao? Sinh ra không lâu có thể sẽ bị c.h.ế.t đói.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 126: Chương 126



Kim Tiểu Diệp có lúc nghĩ, nếu như nàng sinh ra trong gia đình giàu có thì tốt biết mấy!

Không được, vậy thì sinh nàng thành con trai cũng được, nếu nàng là con trai, làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, vậy thì nàng nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sau đó cưới một người vợ biết nấu ăn ngon lại còn dính người như Lê Thanh Chấp.

Nếu nàng là con trai, bà nội nàng cũng sẽ đối xử tốt với nàng hơn rất nhiều, lúc nhỏ sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy, mẹ nàng cũng sẽ không suốt ngày nước mắt lưng tròng trách móc bản thân không sinh được con trai...

Đương nhiên nghĩ những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng nhất, vẫn là phải sống tốt những ngày tháng sau này.

Hơn nữa nàng có thể sinh ra ở nhà họ Kim, đã rất tốt rồi, nếu như nàng sinh ra ở những nhà không có ruộng đất, cho dù có sinh ra là con trai, cũng sẽ không thể nào ngóc đầu lên được, có lẽ còn chưa lớn đã c.h.ế.t đói rồi.

Hai người đang nói chuyện, Ngô Bạch Xuyên đến.

"Ngô chưởng quỹ!" Kim Tiểu Diệp cười nghênh đón: "Ngô chưởng quỹ đến đây có chuyện gì sao? Lô hàng đó không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề, không có vấn đề, đồ các ngươi làm, chất lượng rất tốt!" Ngô chưởng quỹ liếc mắt nhìn, thấy Lê Thanh Chấp không có ở đây, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Lần này ta đến đây, là có một vụ làm ăn muốn giới thiệu cho ngươi."

Ngô Bạch Xuyên vẫn luôn muốn chuộc lỗi, nhưng Lê Thanh Chấp không muốn để cho Kim Tiểu Diệp biết chuyện của Hồng Huy, hắn ta trực tiếp tặng tiền tặng quà lại không thích hợp.

Suy đi nghĩ lại, hắn ta liền giới thiệu cho Kim Tiểu Diệp một vụ làm ăn.

Trong số những người hắn ta quen biết, có người buôn bán qua lại với phủ thành, đồ Kim Tiểu Diệp làm, có thể bán đến phủ thành!

Không phải sao, Ngô Bạch Xuyên đã dẫn người đến, hắn ta còn tặng quà cho người này trước, để cho người này nhất định phải cho Kim Tiểu Diệp một cái giá công bằng.

Thế là, Kim Tiểu Diệp nhẹ nhàng, hoàn thành một đơn hàng có thể kiếm được không ít tiền.

Số lượng đồ mà thương nhân do Ngô Bạch Xuyên giới thiệu muốn, không hề ít hơn số lượng Ngô Bạch Xuyên muốn! Tiền cho còn nhiều hơn tiền Ngô Bạch Xuyên cho!

Kim Tiểu Diệp lập tức ý thức được, đây là Ngô Bạch Xuyên đang lôi kéo quan hệ với nàng.

Còn về việc tại sao Ngô Bạch Xuyên lại làm như vậy... Là bởi vì Lê Thanh Chấp quen biết quan huyện Cẩu sao?

Kim Tiểu Diệp cũng không từ chối vụ làm ăn này, giá cả nàng đưa cho Ngô Bạch Xuyên trước kia kỳ thật rất thấp, giá cả hiện tại, mới là giá cả bình thường mà nàng bán hàng cho những thương nhân rong.

Hai bên viết khế ước, Kim Tiểu Diệp nghiêm túc viết tên mình lên đó, lại ấn dấu vân tay.

Nhìn khế ước này, Kim Tiểu Diệp có chút ngẩn ngơ.

Cũng chỉ mới nửa năm thời gian, nàng đã biết rất nhiều chữ, ít nhất là chữ trên khế ước này, nàng đều biết.

Tuy rằng rất nhiều chữ nàng chỉ cần nhìn là biết nhưng không viết được, nhưng nàng đã có thể đọc sách rồi.

Tiễn Ngô chưởng quỹ đi, Kim Tiểu Diệp không ăn hạt dưa nữa, nàng lấy giấy rẻ tiền dùng để ghi chép sổ sách ra, lấy tự truyện của Chu Tiền ra, bắt đầu sao chép sách.

Nàng là dựa vào quyển sách này để nhận biết chữ, lại thật sự thích quyển sách này, nên mang theo bên mình, thỉnh thoảng lấy ra xem.

Còn về việc không có bản thảo Lê Thanh Chấp phải làm sao để sao chép sửa chữa... Lê Thanh Chấp đã sớm thuộc lòng quyển sách này rồi.

...

Lúc mới bắt đầu viết tự truyện của Chu Tiền, thân thể Lê Thanh Chấp vẫn chưa hồi phục, viết chữ cũng không thành thạo, cho nên chữ viết rất xấu, còn rất to.

Nhưng lúc đó hắn mang theo suy nghĩ luyện chữ, mỗi chữ đều cố gắng viết cho ngay ngắn.

Cho nên những chữ lúc đầu của tự truyện này tuy rằng giống như trẻ ngươi viết, nhưng chữ rất to, nét chữ cũng rõ ràng, rất thích hợp cho người mới bắt đầu học theo.

Kim Tiểu Diệp cầm bút lông, theo nét chữ trên đó mà vẽ, cố gắng ghi nhớ những chữ này trong lòng.

"Tiểu Diệp, ngươi học viết chữ à?" Vương tỷ tỷ tò mò liếc nhìn.

"Vâng!" Kim Tiểu Diệp nói: "Làm ăn nhất định phải biết chữ, ta muốn học từ bây giờ!"

Vương tỷ tỷ khâm phục nhìn Kim Tiểu Diệp một cái, học viết chữ không phải là chuyện dễ dàng, huống chi Kim Tiểu Diệp đã lớn tuổi như vậy rồi...

Không trách được người ta có thể làm ăn, mà nàng thì không!

Vương tỷ tỷ càng thích vừa làm việc kim chỉ, vừa nói chuyện phiếm với người khác.

Những người như nàng quen làm việc kim chỉ, trừ phi là cần phải tập trung tinh thần thêu hoa, nếu không đều có thể vừa cầm đồ thêu thùa vừa nói chuyện phiếm.

Chỉ là nàng nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, Kim Tiểu Diệp đã viết xong một trang giấy liền kéo nàng đi mua vải - bọn họ lại có việc làm ăn mới rồi!

Cũng thật trùng hợp, lúc Kim Tiểu Diệp đi mua vải, nhìn thấy Kim Tiểu Thụ đang bán giày cho những người đàn ông làm việc ở bến tàu.

Giày này là do hai lão bà mà Kim Tiểu Diệp mời đến giúp dán đế giày làm.

Kim Tiểu Diệp mời bọn họ đến nhà Vương tỷ tỷ làm việc, tiền công cho rất ít, làm một đôi giày chỉ cho bốn văn tiền, nhưng hai lão bà này rất sẵn lòng đến.

Bình thường bọn họ cũng không có việc gì làm, hiện tại có thể kiếm được một ít, tốt biết mấy!

Kim Tiểu Diệp thỉnh thoảng còn chia đồ ăn cho bọn họ.

Giày đã làm ra rồi, vậy thì nhất định phải bán, bởi vì giày này rất bình thường, Kim Tiểu Diệp cũng không mang đến tiệm may bán, mà là đưa cho Kim Tiểu Thụ, để Kim Tiểu Thụ giúp bán.

"Giày này là do người già trong nhà tỉ mỉ làm, đều dùng vải tốt, có thể mang rất lâu..." Kim Tiểu Thụ giới thiệu đôi giày trên tay cho những người làm việc nặng nhọc.

Làm việc ở bến tàu rất vất vả, những người thỉnh thoảng đến làm thêm thì thôi, những người thường xuyên làm việc ở đây, đa số là đàn ông không có ruộng đất, những người này đa số không có vợ ngươi.

Đã như vậy, tự nhiên cũng không có ai làm giày cho bọn họ, giày mà bọn họ thường ngày mang, đều là mua.

Giày Kim Tiểu Thụ mang đến quả thật không tệ, rất nhanh đã bán hết.

"Tiểu Thụ!"

Kim Tiểu Diệp gọi một tiếng.

"Tỷ tỷ!" Kim Tiểu Thụ chèo thuyền qua: “Tỷ tỷ, hai người muốn đi đâu?"

"Ta muốn đi mua vải, Tiểu Thụ, ngươi giúp ta khuân hàng."

"Được." Kim Tiểu Thụ không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Tối hôm qua Kim Tiểu Thụ ngủ không ngon, hôm nay có chút uể oải, chẳng qua dù sao hắn cũng là thanh niên trai tráng, mấy tháng nay đi theo Kim Tiểu Diệp làm việc ăn uống lại rất tốt, khuân vải còn nhanh hơn Kim Tiểu Diệp và Vương tỷ tỷ rất nhiều.

Kim Tiểu Diệp đã có kinh nghiệm, nhanh chóng mua xong vải rồi quay trở về, lại bảo Kim Tiểu Thụ giúp nàng chuyển vải đến nhà Vương tỷ tỷ.

Động tác của Kim Tiểu Thụ cứng đờ.

Sau khi hôm qua Phương Cẩm Nương không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng hắn liền thấp thỏm bất an, sáng nay cũng không dám mang đồ ăn đến cho Phương Cẩm Nương, sợ nàng không nhận.

Hắn thậm chí còn không muốn kiếm tiền nữa, cảm thấy làm gì cũng vô vị, đặc biệt muốn đi gặp Phương Cẩm Nương.

Hiện tại nếu hắn đến nhà Vương tỷ tỷ, nhất định sẽ gặp được nàng chứ?

Kim Tiểu Thụ suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi gặp.

Dù sao Phương Cẩm Nương cũng không thích hắn, hắn cứ mặc kệ vậy!

Sau khi thuyền dừng lại gần nhà Vương tỷ tỷ, Kim Tiểu Thụ liền bắt đầu giúp đỡ chuyển vải.

Vương tỷ tỷ ôm một tấm vải đi theo sau Kim Tiểu Thụ, đến nhà nàng, nhịn không được nói: "Tiểu Thụ, ngươi thật khỏe."

Lúc này Kim Tiểu Thụ đang vác bốn tấm vải mà vẫn bước đi như bay.

"Ừm." Kim Tiểu Thụ ậm ừ đáp.

TBC

Phương Cẩm Nương biết Kim Tiểu Diệp có một đệ đệ, nghe thấy lời Vương tỷ tỷ nói, lại nhìn thấy bóng người, liền ngẩng đầu nhìn đối phương, mỉm cười với đối phương.

Kim Tiểu Thụ chỉ cảm thấy một trận tê dại từ xương cụt chạy thẳng l*n đ*nh đầu.

Phương Cẩm Nương cười với hắn, còn cười đẹp như vậy!

Hôm qua còn không thèm để ý đến hắn, hôm nay sao lại cười với hắn?

Bởi vì hắn một lần vác bốn tấm vải sao?

Kim Tiểu Thụ cảm thấy cả người lâng lâng, hắn nhanh chóng đi đến thuyền, thử vác một lần sáu tấm vải.

Vác thì vác được, nhưng tay hắn không nắm được sáu tấm vải, Kim Tiểu Thụ chỉ có thể vác bốn tấm, nhưng tốc độ chuyển hàng của hắn đặc biệt nhanh, gần như muốn chạy.

Chờ đã, vững vàng một chút, không được chạy!

Kim Tiểu Thụ giúp đỡ đặt vải vào nhà Vương tỷ tỷ, liền thấy Phương Cẩm Nương lại mỉm cười với hắn.

Mắt Phương Cẩm Nương không tốt, nhìn không rõ người, nên thường bị người ta nói là không lễ phép... Nàng đi trên đường sẽ không cười với mỗi người đi ngang qua, nhưng ngày thường làm việc ở nhà Vương tỷ tỷ, có người đến đều sẽ cười một cái, coi như là chào hỏi.

Kim Tiểu Thụ kích động không thôi, sau khi chuyển xong vải nhìn thấy trước cửa nhà Vương tỷ tỷ có một ít củi chưa chẻ, hắn còn thuận tay cầm rìu lên, giúp đỡ chẻ củi.

Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng mấy tháng nay lại cao thêm một chút, cũng khỏe mạnh hơn một chút, ở thôn Miếu Tiền, hắn coi như là người cao, sức lực cũng không nhỏ!

Hắn đã là một người đàn ông rồi!

Kim Tiểu Diệp nhìn thấy Kim Tiểu Thụ chẻ củi cũng không ngăn cản, hai đứa con trai của Vương tỷ tỷ còn nhỏ, lại lớn lên ở trong thành không quen làm việc, trước kia củi nhà Vương tỷ tỷ đều là do nàng chẻ.

Vương tỷ tỷ rất ít khi làm việc nặng, chẻ củi đối với nàng mà nói rất vất vả.

Trước kia lúc Kim Tiểu Diệp mang đồ đến huyện thành bán cho nàng, đều sẽ thuận tay giúp nàng chẻ củi, gần đây nàng cũng sẽ chẻ, hiện tại để cho Kim Tiểu Thụ làm, đỡ cho nàng một việc.

Vương tỷ tỷ thấy vậy có chút ngại ngùng, nói với Kim Tiểu Diệp: "Ấy, sao Tiểu Thụ lại chẻ củi rồi? Thật ngại quá..."

"Không sao đâu." Kim Tiểu Diệp cười cười, lại nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, lát nữa ngươi cầm thùng, đến cuối ngõ xách mấy thùng nước về đây!"
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 127: Chương 127



Huyện thành Sùng Thành khắp nơi đều là sông, nhà Vương tỷ tỷ ở ngay cạnh sông.

Ngày thường mọi người sẽ giặt quần áo rửa rau ở bờ sông, nhưng nước uống, vẫn là uống nước giếng.

Chẳng qua không phải nhà nào cũng có giếng, mọi người thường đến giếng công cộng trong thành xách nước về uống.

"Vâng!" Kim Tiểu Thụ đáp một tiếng, cầm thùng đi xách nước.

"Tiểu Diệp, đệ đệ ngươi thật siêng năng!" Vương tỷ tỷ càng nhìn Kim Tiểu Thụ càng thích.

Trước kia nàng cảm thấy Kim Tiểu Thụ là người nhà quê, nếu như con gái nàng gả cho Kim Tiểu Thụ sẽ phải chịu khổ, nhưng hiện tại nhìn xem...

Kim Tiểu Thụ siêng năng như vậy, nếu như con gái nàng gả cho Kim Tiểu Thụ, rất nhiều việc trong nhà sẽ có người giúp đỡ làm.

Hơn nữa nhà họ Kim ít nhiều gì cũng có ruộng đất, Kim Tiểu Thụ còn biết chèo thuyền biết bán hàng... Thôi, đều còn nhỏ, cứ chờ xem sao.

"Nó từ nhỏ đã siêng năng." Kim Tiểu Diệp cười nói.

Ở thôn Miếu Tiền, những người lười biếng đều được nuông chiều bao bọc, cha mẹ nàng đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng nhà họ Kim không phải là do cha mẹ nàng làm chủ, tự nhiên nàng và Kim Tiểu Thụ cũng không có đãi ngộ được lười biếng như Kim Liễu Thụ Kim Táo Thụ.

Phương Cẩm Nương nghe vậy nhịn không được nói: "Kim chưởng quỹ, đệ đệ của ngươi thật tốt."

Đệ đệ nàng ở nhà đều không làm việc, mẹ nàng một lòng muốn đệ đệ nàng học hành cho giỏi thi đậu tú tài, chưa bao giờ để cho đệ đệ nàng làm một chút việc nào.

Kim Tiểu Thụ xách nước trở về: "!!!"

Phương Cẩm Nương khen hắn rồi!

Việc nặng nhọc ở nhà Vương tỷ tỷ cũng chỉ có chẻ củi gánh nước, sau khi Kim Tiểu Thụ làm xong việc, cũng không còn việc gì để làm, chỉ có thể lưu luyến rời đi.

Nhưng hắn lập tức đi mua một gói hạt dẻ rang, định ngày mai mang đến cho Phương Cẩm Nương ăn.

Tuy rằng không biết hôm qua là chuyện gì xảy ra, nhưng Phương Cẩm Nương rõ ràng là không ghét hắn!

Lúc Kim Tiểu Diệp về nhà, liền nhìn thấy Kim Tiểu Thụ vừa chèo thuyền, vừa hát: "Áo hoa thướt tha, tóc dài buông xõa, cô gái vùng sông nước thật xinh đẹp..."

"Dừng lại, dừng lại, ngươi đang hát cái gì vậy." Kim Tiểu Diệp hô dừng, bài hát này là do đàn ông hát cho người phụ nữ mình thích nghe!

Kim Tiểu Thụ đột nhiên ý thức được trên thuyền chỉ có hắn và Kim Tiểu Diệp, vậy thì nhất định không thể hát bài hát này, hắn đổi sang một bài hát khác: "Tay trái một con gà, tay phải một ngươi vịt, trên lưng cõng một đứa bé mập mạp..."

Kim Tiểu Diệp: "..."

Đầu óc đệ đệ nàng bị úng nước rồi! Đây là bài hát mà con dâu mới về nhà mẹ đẻ hát!

"Cô nương mà ngươi thích, đã làm hòa với ngươi rồi sao?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

Kim Tiểu Thụ liên tục gật đầu.

Không trách được... Kim Tiểu Diệp nói: "Cho dù ngươi muốn hát, cũng hát một bài bình thường một chút được không?"

"Tỷ tỷ, ta chỉ biết hát bài này thôi, lúc trước mẹ thường hát bài này ru ngươi ngủ." Kim Tiểu Thụ ấm ức, bài hát mà hắn biết hát tổng cộng cũng chỉ có mấy bài đó.

"Thôi, ngươi cứ hát đi." Kim Tiểu Diệp nói xong, trực tiếp đi vào trong khoang thuyền.

Không có Kim Tiểu Diệp ở trước mặt, Kim Tiểu Thụ liền tiếp tục hát "Áo hoa thướt tha, tóc dài buông xõa", hắn cảm thấy bài hát này, chính là đang nói về Phương Cẩm Nương.

Bên kia, Phương Cẩm Nương trở về nhà, liền đưa năm trăm văn cho Phương mẫu.

Phương mẫu nhìn thấy năm trăm văn sắc mặt dịu đi một chút, nhưng lại nói: "Ít quá vậy! Rất nhiều người đều kiếm được hơn một lượng."

Phương Cẩm Nương nói: "Mẹ, mắt con không tốt, làm việc chậm."

"Vậy thì bọn họ còn có việc khác phải làm, không thể làm việc cả ngày được!" Phương mẫu nói.

"Con ăn cơm ở đó, cũng phải tốn tiền." Phương Cẩm Nương giải thích.

"Vậy tại sao ngươi phải ăn cơm ở đó? Bỏ một bữa cũng sẽ không c.h.ế.t đói."

Phương Cẩm Nương cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Bỏ một bữa quả thật sẽ không c.h.ế.t đói, nhưng ở nhà nàng chỉ uống chút cháo loãng, một ngày hai bữa đều ăn như vậy, cho dù nàng không c.h.ế.t đói, cũng không làm được việc.

Chuyện này cũng coi như xong, Phương mẫu lại nói: "Đúng rồi Cẩm Nương, mẹ đã sắp xếp cho con một mối hôn sự, Vương lão gia mở tiệm cho thuê thuyền muốn cưới con làm thiếp, ông ấy nguyện ý bỏ ra sáu mươi lượng bạc..."

"Mẹ!" Phương Cẩm Nương không thể tin được nhìn mẹ mình.

Tuy rằng nàng không thường xuyên ra ngoài, nhưng gần đây làm việc ở chỗ Vương tỷ tỷ, cũng nghe được không ít chuyện.

TBC

Vương lão gia mở tiệm cho thuê thuyền, nàng đã từng nghe nói, người này ở cách nhà Vương tỷ tỷ không xa, còn có chút quan hệ họ hàng với nhà mẹ đẻ Vương tỷ tỷ, cho nên Vương tỷ tỷ cũng biết không ít chuyện của ông ta.

Ở huyện thành, người giàu có nạp thiếp không ít.

Có một số đàn ông sau khi nạp thiếp, đối xử với thiếp cũng coi như không tệ, ví dụ như Lý tú tài, hai thiếp của ông ta đều là người nông thôn, nhà rất nghèo, sau khi bọn họ gả cho Lý tú tài tuy rằng cuộc sống không giàu sang phú quý, còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng ít nhất có thể ăn no mặc ấm, còn có thể ăn thịt mặc quần áo mới, thậm chí ngay cả con cái của bọn họ, cũng được dạy dỗ rất tốt, kỳ thật bọn họ rất vui vẻ.

Nhưng cũng có một số đàn ông, sau khi cưới thiếp về, đối xử với người ta rất tệ, chỉ coi như người hầu sai bảo.

Đợi đến khi thiếp đó lớn tuổi, còn đuổi người ta đi.

Vương lão gia này chính là loại người sau, ông ta đã đuổi thiếp thất không con cái đi.

Tính tình vợ ông ta cũng không tốt lắm, bởi vì sợ con cái do thiếp sinh ra tranh giành gia sản, cho nên thiếp mà Vương lão gia mang về nhà nếu như mang thai, bà ta đều cho uống thuốc phá thai.

Mấy năm trước, một thiếp của Vương lão gia còn vì uống thuốc phá thai mà bị băng huyết chết.

Người thiếp đó cũng giống như Lê Thanh Chấp, là người quê nhà gặp nạn chạy đến huyện thành Sùng Thành, cha mẹ nàng bán nàng cho Vương lão gia sau đó liền rời khỏi huyện thành Sùng Thành, nàng ở đây không có người thân thích, sau khi c.h.ế.t cũng không có ai nói giúp nàng một câu.

Phương Cẩm Nương cảm thấy, nếu như nàng gả cho Vương lão gia, có lẽ cũng sẽ có kết cục như vậy!

Nàng c.h.ế.t rồi, mẹ nàng nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận, nhưng chờ Vương lão gia cho chút tiền, mẹ nàng cũng sẽ im lặng thôi?

Hơn nữa... Vương lão gia đã gần năm mươi tuổi rồi, đó là một lão già.

Mẹ nàng vậy mà muốn bán nàng cho một người như vậy làm thiếp?

Phương Cẩm Nương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Phương mẫu nói: "Vương lão gia có thể coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, ông ấy không chê mắt ngươi không tốt, nguyện ý bỏ ra số tiền lớn cưới ngươi..."

Nếu như Phương Cẩm Nương còn có thể kiếm được nhiều tiền, Phương mẫu sẽ không nỡ gả nàng đi.

Nhưng hiện tại Phương Cẩm Nương kiếm được không bao nhiêu tiền, mắt còn ngày càng kém!

Nếu như có một ngày Phương Cẩm Nương hoàn toàn mù, còn ai nguyện ý cưới nàng? Vậy thì thật sự là vứt đi!

Kỳ thật Phương mẫu đã sớm có ý định gả Phương Cẩm Nương đi, chỉ là trước kia bà ta đã từ chối rất nhiều người, hiện tại cũng không còn ai đến mai mối nữa, thỉnh thoảng có, cũng nhiều nhất chỉ nguyện ý cho mười lượng bạc làm sính lễ.

Vậy thì bà ta nhất định là không đồng ý!

Muốn bà ta chủ động đi tìm nhà chồng cho Phương Cẩm Nương, bà ta cũng không muốn, bà ta là mẹ tú tài, sao có thể chủ động đi tìm nhà chồng cho con gái?

Cũng thật trùng hợp, gần đây lúc Phương Cẩm Nương đi làm việc ở chỗ Vương tỷ tỷ, lúc đi đi về về đã bị Vương lão gia nhìn trúng!

Lúc đầu Vương lão gia chỉ nguyện ý bỏ ra năm mươi lượng bạc cưới Phương Cẩm Nương, bà ta bảo bà mối đi đi về về nói mấy lần, mới tăng lên sáu mươi lượng.

"Con không gả." Phương Cẩm Nương nói.

"Ta đã nói chuyện với Vương lão gia rồi, ngươi không gả cũng phải gả!" Phương mẫu tức giận nói.

Phương Cẩm Nương cắn chặt răng, nhưng hàm răng trên dưới vẫn không ngừng run rẩy, nàng bình tĩnh lại một chút mới nói: "Mẹ không phải rất quan tâm đến danh tiếng sao? Gả ngươi cho người khác làm thiếp, mẹ không sợ người khác nói mẹ bán con gái sao?"

Phương mẫu nói: "Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ tìm cho ngươi một nhà tốt, ngươi còn có gì không hài lòng?"

Tối hôm đó, Phương Cẩm Nương cũng không biết mình trở về phòng, ngủ như thế nào.

Phương mẫu cũng không nhốt nàng lại, có lẽ là cảm thấy nàng không chạy thoát được.

Nàng quả thật không chạy thoát được, nàng có thể đi đâu?

Sáng sớm hôm sau, Phương Cẩm Nương vẫn ra ngoài như thường lệ.

"Ngươi đi đâu?" Phương mẫu hỏi.

"Con đi làm việc." Phương Cẩm Nương nói.

Trong thành ở rất chật chội, nhà nào có chút chuyện gì, hàng xóm láng giềng đều sẽ biết, Phương mẫu vì danh tiếng của con trai, không muốn cãi nhau ầm ĩ với Phương Cẩm Nương, bà ta dịu giọng nói:

"Ăn sáng rồi hãy đi, mẹ đã luộc trứng gà cho ngươi rồi, Cẩm Nương, kỳ thật làm thiếp cho Vương lão gia cũng không có gì không tốt, sau này ngươi có thể ăn ngon mặc đẹp... Sau khi cha ngươi mất, nhà chúng ta khó khăn biết bao, ngươi hãy thông cảm cho mẹ..."

Phương Cẩm Nương nói: "Con không đói, không ăn đâu."

Nói xong, Phương Cẩm Nương liền ra khỏi cửa.

...

Phương Cẩm Nương giống như mọi ngày, đi về phía nhà Vương tỷ tỷ.

Trong lòng nàng cuồn cuộn đủ loại cảm xúc.

Nàng vẫn luôn biết mẹ nàng không thích nàng, nhưng nàng muốn có được sự yêu thương của mẹ, cho nên những năm trước kia, nàng rất cố gắng thêu hoa kiếm tiền.

Thế nhưng mẹ nàng vẫn không thích nàng, muốn bán nàng cho một lão già làm thiếp.

Sau khi làm thiếp cho Vương lão gia, cuộc sống của nàng sẽ như thế nào?

Nếu như nàng không mang thai, có lẽ có thể sống mấy năm cuộc sống coi như không tệ, sau đó khi Vương lão gia qua đời, hoặc là Vương lão gia chán ghét nàng rồi bị đuổi ra khỏi nhà hoặc là bị bán đi.

Nếu như nàng mang thai... Nếu như bị ép uống thuốc phá thai, cho dù nàng may mắn sống sót, cũng sẽ mang bệnh trong người.

Dù sao đi nữa, cả đời nàng cũng đã kết thúc.

Phương Cẩm Nương là người từng đọc sách, lúc cha nàng còn sống, đã dạy nàng nhận biết chữ, nàng còn đọc một số sách. Lúc đó nàng còn nghĩ, muốn gả cho một tú tài học vấn tốt, sau đó vợ chồng ân ái hòa thuận.

Ai có thể ngờ tới, hiện tại nàng lại rơi vào kết cục như vậy?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 128: Chương 128



Phương Cẩm Nương biết mẹ nàng và Vương lão gia, tạm thời chỉ là nói chuyện riêng với nhau, nếu như nàng lấy hết số bạc gửi ở chỗ Kim Tiểu Diệp về nhà, mẹ nàng biết nàng một tháng có thể kiếm được hai lượng bạc, có lẽ sẽ không nỡ gả nàng đi.

Nhưng như vậy thì sao? Nếu như có một ngày nàng không làm việc được nữa, có lẽ sẽ bị bán cho người còn tệ hơn!

Còn có muội muội nàng...

Tối hôm qua sau khi nàng về phòng nằm xuống không lâu, muội muội nàng cũng trở về.

Nàng cả đêm không ngủ, muội muội nàng cũng khóc cả đêm.

Sau này muội muội nàng, kết cục có giống như nàng hay không?

Phương Cẩm Nương tính tình ôn hòa, nhưng lúc này, trong lòng nàng không thể tránh khỏi dâng lên một cỗ oán khí.

Nàng biết mẹ nàng quan tâm nhất đến đệ đệ nàng.

Nếu như nàng đến chỗ đệ đệ nàng đọc sách làm ầm ĩ, nói đệ đệ nàng vì muốn đọc sách mà bán tỷ tỷ, sau đó đ.â.m đầu c.h.ế.t trước mặt đệ đệ nàng...

Đến lúc đó, đệ đệ nàng nhất định sẽ thân bại danh liệt, ngươi đường khoa cử bị chặn đứng, trở thành tồn tại bị tất cả tú tài ở huyện thành Sùng Thành khinh thường!

Đến lúc đó, mẹ nàng sẽ có biểu cảm gì?

Mẹ nàng sẽ hối hận sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không thể kìm nén được nữa.

Phương Cẩm Nương vốn dĩ theo thói quen đi về phía nhà Vương tỷ tỷ, lúc này lại muốn quay đầu đi đến chỗ Lý tú tài.

Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người gọi nàng: "Cẩm, Cẩm Nương."

Bước chân Phương Cẩm Nương dừng lại, nhìn về phía người kia.

TBC

Kim Tiểu Thụ nghĩ đến việc hôm qua Phương Cẩm Nương đã khen hắn, không khỏi đỏ mặt, hắn đi đến trước mặt Phương Cẩm Nương, muốn giống như trước kia, bỏ hạt dẻ rang vào trong giỏ của nàng, lại phát hiện nàng không mang giỏ.

Kim Tiểu Thụ đang do dự, Phương Cẩm Nương liền nắm lấy cánh tay hắn: "Hôm qua sao ngươi không đến?"

Kim Tiểu Thụ nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của ta..."

Chắc chắn là lúc đó hắn đã hiểu lầm ý của Phương Cẩm Nương, nàng nhìn thấy hắn mà không để ý đến hắn, nhất định là vì thẹn thùng!

Nghĩ như vậy, Kim Tiểu Thụ bỏ hạt dẻ rang vào trong tay còn lại của Phương Cẩm Nương: "Đây là hạt dẻ rang, cho nàng ăn."

Lúc nói như vậy, Kim Tiểu Thụ có chút ngại ngùng.

Nói thế nào nhỉ... Những món ăn này mà hắn tặng, nếu như là tặng cho cô nương trong thôn bọn họ, người ta nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nhưng Phương Cẩm Nương là ai? Nàng là con gái của tú tài!

Phương Cẩm Nương đến chỗ tỷ tỷ hắn làm việc kim chỉ, một tháng có thể kiếm được hai lượng bạc, kiếm được nhiều hơn hắn!

Người ta nhất định không thèm để ý đến đồ ăn hắn tặng.

Nhưng hắn vẫn muốn tặng, đặc biệt đặc biệt muốn tặng.

Trong tay Phương Cẩm Nương bị nhét một túi hạt dẻ, nàng giơ tay lên, liền nhìn thấy một túi giấy nhăn nheo, bên trong đựng đầy hạt dẻ.

Trước kia cha nàng cũng sẽ mua hạt dẻ về nhà, người nhà bọn họ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có năm người, nàng chia không được bao nhiêu.

Sáng sớm không có bán hạt dẻ, đây hẳn là đã mua từ hôm qua... Phương Cẩm Nương hỏi: "Hạt dẻ này ngươi đã ăn chưa?"

Kim Tiểu Thụ nói: "Không... Chưa, sao vậy? Nó không ngon sao?"

Hôm qua sau khi mua hạt dẻ, Kim Tiểu Thụ liền giấu đi, không cho người khác ăn, bản thân hắn cũng không ăn.

Hắn chỉ muốn cho Phương Cẩm Nương ăn.

Nói đến, hắn còn chưa từng ăn hạt dẻ, tỷ phu hắn chưa từng mua. Cũng không biết hạt dẻ rang có mùi vị gì, thơm như vậy, hẳn là rất ngon?

Nghĩ như vậy, Kim Tiểu Thụ nuốt nước miếng.

Lúc này Phương Cẩm Nương lại hỏi: "Ngươi đã thành thân chưa?"

Kim Tiểu Thụ nói: "Chưa, chưa, ta còn chưa thành thân."

Phương Cẩm Nương cũng cảm thấy hắn nhất định chưa thành thân, người này tặng nàng đồ ăn cả tháng trời, cũng không dám nói chuyện với nàng, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm gì.

Nghĩ như vậy, Phương Cẩm Nương tiến lại gần người trước mặt, muốn nhìn rõ dáng vẻ của người này.

Kim Tiểu Thụ cứng đờ, sao Phương Cẩm Nương đột nhiên lại gần hắn như vậy? Gần quá rồi!

Hắn cảm thấy mình không nên đứng gần cô nương nhà người ta như vậy, nên chạy xa một chút, nhưng hắn không thể nhấc chân lên được.

Đây là cô nương mà hắn thích!

Sau đó Kim Tiểu Thụ liền thấy Phương Cẩm Nương nhón chân lên, tiến đến trước mặt hắn, giống như muốn hôn hắn.

Phương Cẩm Nương muốn hôn hắn?!

Tim Kim Tiểu Thụ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Mà ở khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt Phương Cẩm Nương, da nàng không chỉ trắng, còn đặc biệt mịn màng, tóc đen nhánh...

Đúng lúc Kim Tiểu Thụ đang choáng váng, Phương Cẩm Nương đã lùi lại.

Phương Cẩm Nương đã nhìn rõ dáng vẻ của Kim Tiểu Thụ.

Người này rất cao, nhưng nhìn khuôn mặt kia... Hắn tuổi còn trẻ, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Ngoài ra, người này tướng mạo không tệ, chỉ là da hơi đen, rõ ràng là người thường xuyên phải phơi nắng làm việc, gia cảnh chắc là không tốt lắm.

Đồ ăn mà người này tặng nàng, hẳn là cũng là dùng tiền tiết kiệm được mua.

Phương Cẩm Nương biết nếu như nàng gả cho một người nghèo, có thể sẽ phải chịu khổ, huống chi nàng đối với người này không hề hiểu rõ.

Nhưng người này lúc đối mặt với nàng, lại luống cuống tay chân, hẳn là sẽ không đánh nàng làm hại nàng.

Còn về cuộc sống sau này... Ít nhiều gì nàng cũng có thể làm chút việc, có thể tự nuôi sống bản thân.

Dù sao đi nữa, cũng tốt hơn là gả cho Vương lão gia kia, sống dưới tay Vương lão gia, Vương phu nhân, còn có con trai con dâu của ông ta!

Nếu như nàng đến nhà họ Vương, nhất định sẽ không thể ra ngoài làm việc nữa!

Phương Cẩm Nương hỏi: "Ngươi muốn cưới ta sao?"

"Muốn!" Kim Tiểu Thụ kích động đến mức giọng nói cũng thay đổi, thậm chí cả người hắn cũng không nhịn được run rẩy: "Ta, ta đã tích cóp được sáu lượng bạc, cha mẹ ta cũng tích cóp được một ít, ta còn có thể mượn tỷ tỷ ta một ít, một trăm lượng ta không có, nhưng hẳn là có thể có ba mươi lượng, nói không chừng còn có thể mượn thêm một ít... Ta đến nhà ngươi cầu hôn?"

Nhà bọn họ cưới vợ, bà nội hắn cơ bản sẽ lấy mười lượng bạc từ trong nhà ra làm sính lễ.

Hắn biết trong tay cha mẹ hắn, chắc là tích cóp được năm sáu lượng.

Lại mượn tỷ tỷ tỷ phu hắn một ít... Lấy ba mươi lượng bạc làm sính lễ là không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể mượn tỷ tỷ hắn thêm một ít, chỉ là mẹ Phương Cẩm Nương trước kia muốn một trăm lượng...

Lúc Phương Cẩm Nương làm việc thêu nhiều nhất, một tháng có thể kiếm được ba bốn lượng, sáu lượng bạc đối với nàng mà nói cũng không tính là gì.

Nhưng dáng vẻ của người đàn ông cao hơn nàng nửa cái đầu trước mặt này lại khiến nàng vui vẻ.

Phương Cẩm Nương nói: "Không cần sính lễ, nếu như ngươi muốn cưới ta, vậy thì đi theo ta."

"Hả?" Kim Tiểu Thụ có chút mờ mịt, sau đó lại gật đầu: "Ồ ồ, được!"

Thuyền của hắn còn đang đậu ở bến tàu gần nhà Vương tỷ tỷ, ban ngày ban mặt lại còn ở huyện thành, người đến người đi hẳn là sẽ không có ai trộm thuyền, nhưng có thể sẽ có trẻ ngươi leo lên thuyền, trộm đồ nhỏ trên thuyền.

Nhưng lúc này Kim Tiểu Thụ, nào còn nhớ đến chuyện này?

Phương Cẩm Nương kéo cánh tay hắn đi về phía trước, hắn liền đi theo phía sau, trong lòng như nở ra từng đóa hoa.

Không nhịn được, Kim Tiểu Thụ còn dùng ngón tay chạm vào tóc Phương Cẩm Nương.

Phương Cẩm Nương thật sự là quá đẹp, hắn đây là đang nằm mơ sao?

Phương Cẩm Nương trước kia cả ngày ru rú trong nhà, tuy rằng muốn thay đổi hiện trạng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng khoảng thời gian này nghe mấy người Kim Tiểu Diệp nói chuyện phiếm nhiều, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện.

Nếu như một người liều lĩnh, không quan tâm đến danh tiếng nữa... Người khác đều sẽ sợ hắn.

Chỉ là tuy rằng nàng biết điểm này, nhưng trước kia vẫn không thể làm được chuyện không quan tâm đến danh tiếng, không muốn làm ầm ĩ quá khó coi, nhưng hiện tại mẹ nàng đã ép nàng đến đường cùng.

Nàng thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự sát... Chết cũng không sợ, nàng còn sợ gì nữa?

Phương Cẩm Nương đối với người đàn ông phía sau không hề hiểu rõ, nhưng nàng kéo người đàn ông này, sải bước đi về phía nhà.

Nàng biết trên đường nhất định có rất nhiều người nhìn nàng, nhưng dù sao nàng cũng không nhìn rõ, cho nên cũng mặc kệ!

Phương Cẩm Nương không nhìn rõ nên cảm thấy không sao, còn Kim Tiểu Thụ lúc này... Hắn bị ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn đến có chút ngại ngùng, lại có chút choáng váng, cả người lâng lâng như muốn bay lên.

Phương Cẩm Nương vậy mà lại kéo hắn đi về phía trước!

Tỷ tỷ tỷ phu hắn ở trong thôn nắm tay nhau thì tính là gì? Phương Cẩm Nương ở huyện thành, dưới mí mắt của nhiều người như vậy, kéo hắn đi!

Không lâu sau, hai người liền đi đến trước cửa nhà Phương Cẩm Nương.

Mà lúc này, phía sau bọn họ đã có không ít người đi theo.

Những người sống gần nhà họ Phương đều quen biết Phương Cẩm Nương, cũng rất đồng tình với nàng.

Gần đây Phương mẫu có tiếp xúc với nhà họ Vương, mọi người mơ hồ biết được một chút.

Hai đứa con trai của Vương lão gia kia bằng tuổi Phương Cẩm Nương, nhưng người ta đã sớm thành thân, nếu như Phương Cẩm Nương thật sự đến nhà họ Vương, không phải là làm thiếp cho lão, thì là làm thiếp cho con lão.

Mười năm trước, người trong ngõ bọn họ đều cảm thấy Phương Cẩm Nương sẽ là cô nương gả đi tốt nhất ở đây, ai có thể ngờ tới, cuối cùng nàng lại có thể đi làm thiếp cho người khác?

Cho dù là làm thiếp... Nếu như là làm thiếp cho con trai Vương lão gia, vậy thì còn coi như tốt, nếu như là làm thiếp cho Vương lão gia... Vương lão gia trước sau có mấy thiếp, không có ai có kết cục tốt đẹp.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, mọi người đang thương hại Phương Cẩm Nương, vậy mà nàng lại kéo một chàng trai trẻ nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi trở về.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 129: Chương 129



Kim Tiểu Thụ thật sự cần phải cảm ơn Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp đã cho hắn ăn uống đầy đủ trong khoảng thời gian này, hắn béo lên rất nhiều, thời kỳ vỡ giọng cũng đã qua lâu rồi.

Thêm vào đó khoảng thời gian này vẫn luôn một mình chèo thuyền làm ăn, phơi nắng phơi gió tiếp xúc với nhiều người... Cả người hắn nhìn qua trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều.

Phương mẫu nghe thấy động tĩnh bên ngoài đi ra xem, liền nhìn thấy Phương Cẩm Nương kéo một người đàn ông đến.

Lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, Phương mẫu tức giận nói: "Phương Cẩm Nương, ngươi đang làm cái gì vậy?!"

"Mẹ, vào nhà nói chuyện đi." Giọng nói Phương Cẩm Nương bình tĩnh.

Phương mẫu liếc nhìn người bên ngoài, để cho Phương Cẩm Nương vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

Nhà họ Phương thuê rất nhỏ, chỉ có hai gian phòng, phía trên hai gian phòng này, còn có hai gác xép nhỏ.

Tầng dưới một gian phòng là phòng khách dùng để nấu cơm ăn cơm tiếp khách, một gian phòng cho Phương Tử Tiến ở, còn về gác xép trên lầu, một gian cho Phương Cẩm Nương và muội muội ở, một gian cho Phương mẫu ở.

Ba người đi vào phòng khách, Phương mẫu không nói hai lời, liền giơ tay tát Phương Cẩm Nương một cái, hạ giọng mắng: "Ngươi tiện nhân này..."

Kim Tiểu Thụ vẫn luôn bất an nhìn Phương mẫu, tự nhiên cũng là người đầu tiên nhìn thấy động tác của bà ta, hắn không chút do dự nắm lấy cánh tay bà ta, kéo bà ta ra một chút: "Bà làm gì vậy?"

Mẹ Phương Cẩm Nương là sao vậy? Không chỉ mắng nàng, vậy mà còn động thủ đánh người!

Hơn nữa lại là tát tai!

Kim Tiểu Thụ trước kia không ít lần bị đánh, lúc nhỏ hắn nghịch ngợm không nghe lời, tỷ tỷ hắn cầm chổi liền đuổi theo đánh vào m.ô.n.g hắn, nhưng hắn lớn như vậy, chưa từng bị ai tát tai.

Sự ngại ngùng của hắn đối với mẹ vợ lập tức biến mất, chỉ còn lại sự tức giận, đồng thời nắm chặt cánh tay Phương mẫu, không cho bà ta tiếp tục động thủ.

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng rất tối, Phương Cẩm Nương không nhìn rõ động tác đánh người của mẹ mình, ngẩn người một lúc mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Người đàn ông mà nàng mang về đã bảo vệ nàng, thật tốt.

Phương Cẩm Nương kéo lấy quần áo Kim Tiểu Thụ: "Mẹ, con muốn gả cho hắn."

Lúc Phương Cẩm Nương mang một người đàn ông về, Phương mẫu đã ý thức được có gì đó không ổn, hiện tại nghe thấy lời nàng nói, càng thêm tức giận.

Nhưng cho dù là như vậy, bà ta cũng không quên hạ giọng: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ngươi muốn gả cho tên nhà quê này?"

Kim Tiểu Thụ là người ra ngoài chèo thuyền làm việc, tự nhiên là ăn mặc không tốt lắm, thêm vào đó khuôn mặt kia... Phương mẫu vừa nhìn là biết hắn là người quen làm việc nặng.

"Đúng vậy." Phương Cẩm Nương cười cười.

Phương mẫu tức giận, hận không thể mắng chửi ầm ĩ, nhưng Kim Tiểu Thụ vẫn nắm chặt cánh tay bà ta, bà ta cảm thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy!

Kim Tiểu Thụ quen chèo thuyền, trên cánh tay có không ít cơ bắp, có thể dễ dàng khống chế Phương mẫu ngày thường hoàn toàn không làm việc nặng, gầy yếu nhỏ bé.

Phương mẫu nghiến răng nói: "Ta không đồng ý, ta đã nói cho ngươi một mối hôn sự rồi..."

Phương Cẩm Nương nói: "Dù sao con cũng muốn gả cho hắn, nếu như mẹ thích Vương lão gia như vậy, vậy thì mẹ tự mình gả đi."

Phương mẫu không ngờ tới mình vậy mà lại gặp phải tình huống như vậy. Phương Cẩm Nương vẫn luôn rất nghe lời, đến mức hôm qua lúc bà ta bảo nàng gả cho Vương lão gia, căn bản là không nghĩ đến việc nàng sẽ phản kháng.

Trước kia bà ta đối xử với Phương Cẩm Nương tệ như vậy, thậm chí còn không cho nàng ăn cơm, nàng cũng nhịn rồi sao?

Hơn nữa chuyện thành thân vốn dĩ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, sao con bé c.h.ế.t tiệt này lại dám không nghe lời bà ta?

"Con ranh bất hiếu này..."

Phương Cẩm Nương cắt ngang lời Phương mẫu, giọng nói vẫn rất nhỏ nhẹ: "Mẹ, nếu như mẹ ép con gả cho Vương lão gia, con sẽ đến trường học của đệ đệ, nói với bạn học của nó là nó muốn bán tỷ tỷ để nuôi nó đọc sách, nói cho bọn họ biết, nó có thể đọc sách đều là hút m.á.u của tỷ tỷ, nó chính là một tên vô liêm sỉ m.á.u lạnh..."

"Ngươi im miệng!" Phương mẫu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hét lên.

Phương Cẩm Nương lại không ngừng nói: "Chờ con mắng xong nó, con sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t trước mặt nó, hoặc là treo cổ tự tử trước cửa nhà, con muốn xem xem, nó còn mặt mũi nào để đọc sách nữa."

Phương Cẩm Nương không muốn người ngoài nghe thấy lời nàng nói, giọng nói vẫn luôn rất nhỏ.

Nhưng lúc nàng nói chuyện rất kiên định, đôi mắt càng nhìn chằm chằm vào Phương mẫu.

Phương mẫu ôm ngực, thật sự bị dọa sợ.

Nếu như Phương Cẩm Nương thật sự làm như vậy, Phương Tử Tiến liền xong đời!

Đừng nói là tiếp tục đọc sách, e rằng sẽ không có ai nguyện ý gả cho hắn.

Huyện thành Sùng Thành chỉ nhỏ như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, sau này bà ta và Phương Tử Tiến e rằng sẽ không còn mặt mũi nào để ra ngoài!

"Ngươi tiện nhân này, sao ngươi lại ác độc như vậy, ngươi chính là đồ ăn cháo đá bát..." Phương mẫu mắng chửi ầm ĩ.

Kim Tiểu Thụ lại nhìn Phương Cẩm Nương: "Cẩm Nương, đừng dọa ta!"

Kim Tiểu Thụ trước kia cả người lâng lâng như đang bay trên mây, nhưng vừa rồi... Hắn bị Phương Cẩm Nương dọa sợ.

Phương Cẩm Nương nhìn Kim Tiểu Thụ: "Ngươi đừng nói chuyện."

Kim Tiểu Thụ không dám nói nữa, một tay hắn vẫn nắm lấy cánh tay Phương mẫu, liền dùng tay còn lại nắm lấy tay Phương Cẩm Nương, sau khi nắm được, trong lòng hắn mới bình tĩnh hơn một chút.

Nhưng đầu óc hắn vẫn rất rối loạn, căn bản không biết mình tiếp theo nên làm gì, chỉ đứng đó chờ Phương Cẩm Nương phân phó.

Lúc này Phương Cẩm Nương lại nhìn về phía Phương mẫu: "Mẹ, Vương lão gia là người như thế nào, mẹ hẳn là rất rõ ràng, mẹ để con gả cho ông ta làm thiếp, đây không phải là không muốn cho con đường sống sao? Mẹ đã không muốn con sống rồi, con c.h.ế.t cho mẹ xem có được không?"

Trong phòng khách rất tối, nhưng giọng nói của Phương Cẩm Nương lại u ám, quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Cả người Phương mẫu run rẩy.

Phương Cẩm Nương còn cười: "Mẹ, con cảm thấy sống rất vô vị, thật sự muốn chết, nếu như mẹ không tin, cứ tiếp tục ép con đi."

Phương mẫu lại mắng chửi ầm ĩ, đã sớm quên mất việc khống chế âm lượng: "Ngươi súc sinh này, sao ta lại sinh ra một đứa con gái ăn cháo đá bát như ngươi..."

Phương Cẩm Nương mặc kệ bà ta mắng chửi, lúc này vậy mà còn có tâm trạng nắm tay người đàn ông bên cạnh.

Bàn tay người đàn ông này rất to, cũng rất thô ráp.

Không biết hiện tại có dọa hắn sợ hay không.

Hy vọng là không.

Nếu như không có người đàn ông này, kỳ thật Phương Cẩm Nương không dám cứ như vậy trở về, dọa dẫm mẹ mình, bởi vì nàng có thể sẽ bị nhốt lại.

Mắt nàng không nhìn rõ, hành động bất tiện, đánh không lại mẹ nàng.

Hơn nữa đó là mẹ nàng... Mọi người luôn cảm thấy, làm con cái phải nghe lời cha mẹ.

Nhưng hiện tại bên cạnh nàng có một người đàn ông, tình huống liền khác, cho dù mẹ nàng có làm ầm ĩ thế nào, cũng không đánh được nàng?

Còn có chính là sau khi làm như vậy, tiếp theo nàng phải làm sao... Phương Cẩm Nương dự định đi theo người đàn ông này, đến nhà hắn ở.

Chuyện này có thể sẽ khiến người ta xem thường, nhưng đây là ở những nhà đọc sách, còn nhà bình thường thì...

Năm năm trước, có rất nhiều người chạy nạn từ nơi khác đến huyện thành Sùng Thành, ví dụ như chồng của Kim Tiểu Diệp, ví dụ như thiếp thất trước kia của Vương lão gia.

Ngoài ra, một số người đàn ông chạy nạn đến bến tàu làm công việc nặng nhọc, còn có một số phụ nữ, trực tiếp đi theo những người đàn ông không có vợ ở huyện thành hoặc thôn làng gần đó về nhà.

Nàng cũng là nghe Vương tỷ tỷ bọn họ nói chuyện phiếm nhiều, mới biết được thế giới bên ngoài, không giống như trong sách.

Chủ yếu là nàng không có lựa chọn nào khác, nàng không muốn gả cho Vương lão gia, cũng không có nơi nào khác để đi.

Nếu như nàng thuê nhà ở huyện thành, nếu như Vương lão gia hoặc mẹ nàng tìm người bắt nàng đi thì phải làm sao?

Bước chân vào cửa nhà họ Vương, nàng liền không thể nào ra ngoài được nữa.

Mẹ nàng có lẽ còn sẽ bán nàng cho người khác...

Nàng phải có người bảo vệ.

Còn về việc người đàn ông này có thể sẽ đối xử tệ với nàng... Nàng ngay cả chuyện mẹ nàng muốn bán nàng cũng đã gặp phải rồi, còn có gì phải sợ nữa?

Đến lúc đó nhất định sẽ có cách giải quyết, cùng lắm thì cùng chết.

Phương Cẩm Nương nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trong tiếng mắng chửi của Phương mẫu, nàng mỉm cười với người đàn ông bên cạnh.

Kim Tiểu Thụ càng thêm kích động.

Bên ngoài nhà họ Phương, những người hàng xóm lại nghị luận ầm ĩ: "Phương phu nhân vẫn luôn mắng Cẩm Nương."

"Mắng cũng quá đáng rồi."

"Sao có thể mắng con gái như vậy?"

"Bà ta, vẫn luôn ngược đãi con gái."

...

Phương Cẩm Nương vẫn luôn hạ giọng nói chuyện, người bên ngoài không nghe thấy nàng nói gì, chỉ nghe thấy Phương mẫu mắng chửi.

Bọn họ đều cảm thấy Phương mẫu có vấn đề.

Cho dù Phương Cẩm Nương chưa thành thân đã dẫn một người đàn ông về nhà là không tốt, nhưng cũng không cần phải mắng chửi như vậy!

Trong ngõ bọn họ, rất nhiều người trẻ tuổi tự ý đính ước!

TBC

Hơn nữa Phương Cẩm Nương đã lớn tuổi như vậy rồi, đã sớm nên thành thân rồi.

"Người đàn ông mà Phương Cẩm Nương dẫn về là ai vậy?"

"Trước kia ta từng gặp qua, là người chèo thuyền."

"Chèo thuyền? Chèo thuyền của mình hay là thuyền của tiệm cho thuê thuyền?"

"Không có ký hiệu của tiệm cho thuê thuyền."

"Nếu như có thuyền của mình, vậy thì rất tốt, tuy rằng Cẩm Nương xinh đẹp, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, mắt cũng không tốt..."

"Đúng vậy, gả cho người này dù sao cũng tốt hơn là làm thiếp cho người khác, người chèo thuyền cơ bản đều không lo ăn uống, còn nhà họ Vương... Chưa từng thấy thiếp của nhà họ Vương được ăn ngon mặc đẹp."

"Nói đến, nhà họ Phương thật quá đáng, áp bức con gái, ép nàng làm việc thì thôi, còn muốn bán nàng đi."
 
Back
Top Bottom