Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 40: Chương 40



Lê Thanh Chấp dừng một chút không vội ăn, là bởi vì hắn nhìn thấy Diêu Chấn Phú.

Hắn, Chu Tiền và Đinh Hỉ, đang ăn cơm ở bên cửa sổ lầu hai của quán rượu.

Hắn nhìn xuống từ cửa sổ, vô ý nhìn thấy Diêu Chấn Phú từ trong một cánh cửa của con hẻm đối diện quán rượu đi ra, còn lưu luyến không rời với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ở cửa đó.

Thậm chí sau khi lưu luyến không rời một lúc lâu, Diêu Chấn Phú lại cùng người phụ nữ kia vào nhà.

Hai người trông vô cùng thân mật... Hôm nay Diêu Chấn Phú không cần đi học còn đến huyện thành, là vì hẹn hò với người tình?

Trước đây Lê Thanh Chấp chỉ cảm thấy Diêu Chấn Phú người này có chút nhỏ nhen, không biết thông cảm cho cha mẹ.

Cái trước không tính là gì, còn cái sau... Diêu Chấn Phú sẽ như vậy, cũng là do Diêu sao công nuông chiều.

Trước đây hắn cố ý đưa ra đề nghị cho Diêu sao công, để ông ta dẫn Diêu Chấn Phú đi làm ruộng, kết quả Diêu sao công vừa lên tiếng chính là một câu: "Chấn Phú nhà ta là người đọc sách, sao có thể đi làm ruộng được?"

Diêu sao công đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục nói gì nữa.

Kết quả bây giờ... Diêu Chấn Phú vậy mà lại có người tình ở huyện thành?

Lê Thanh Chấp biết quan hệ giữa Kim Tiểu Diệp và Kim Mạt Lị không tốt, nhưng hai người dù sao cũng là chị em họ, chưa hoàn toàn cắt đứt lui tới, hắn suy nghĩ một chút, đợi lát về phải nói với Kim Tiểu Diệp một tiếng.

Ghi nhớ chuyện này trong lòng, Lê Thanh Chấp lại muốn thêm một bát cơm.

Đinh Hỉ: "..."

Lê Thanh Chấp mà ăn nữa, sẽ nôn mất!

Lê Thanh Chấp cũng không có nôn.

Sau khi hắn ăn xong thì thần sắc như thường, nhìn thấy trên bàn còn thừa thức ăn, hỏi: "Đinh lão gia, những món này ta có thể mang về nhà được không?"

Đinh Hỉ và Chu Tiền vì mặt mũi, ra ngoài ăn cơm nhất định phải gọi nhiều món một chút, cuối cùng ăn không hết thì để thừa.

Thậm chí đối với bọn họ mà nói, mời khách ăn cơm mà món ăn trên bàn đều bị ăn hết, đó là chuyện cực kỳ mất mặt.

Còn về việc mang thức ăn thừa về nhà, vậy thì càng mất mặt hơn!

Bây giờ... Lê Thanh Chấp muốn mang thức ăn thừa đi?

Bọn họ đều ngẩn người, sau khi ngẩn người xong, lại nghĩ đến lúc trước của bọn họ.

Trước kia lúc bọn họ sống không tốt, cơm canh ăn không hết nhất định cũng phải mang đi.

Còn có lúc bọn họ mới buôn bán, trên tay không có bao nhiêu tiền, nhưng lại không thể không mời khách ăn cơm, gọi rất nhiều món ăn không hết vì mặt mũi lại không thể gói mang đi, về nhà đau lòng muốn chết...

Đinh Hỉ nói: "Đương nhiên là có thể."

Lê Thanh Chấp nói lời cảm tạ: "Đa tạ Đinh lão gia."

Sau đó Lê Thanh Chấp gọi tiểu nhị tới, bảo hắn lấy chút giấy dầu, gói những món mặn trên bàn lại.

Hắn ăn tám bát cơm, nhưng thức ăn lại ăn không nhiều, còn thừa không ít.

Đây không phải là hắn đã lên kế hoạch muốn gói mang đi từ đầu, thuần túy là sợ bản thân ăn quá nhiều người khác không có mà ăn, còn có chính là hắn biết thói quen của người thời này, nếu hắn ăn hết thức ăn, Đinh Hỉ nhất định sẽ gọi thêm món khác.

Sau khi gói thức ăn thừa xong, giỏ trên tay Lê Thanh Chấp đầy ắp, còn có chút nặng.

Lúc này thời gian đã không còn sớm, vừa rồi hắn còn nhìn thấy Diêu Chấn Phú vội vàng rời đi... Lê Thanh Chấp xách giỏ đi tìm Diêu sao công.

Lúc Lê Thanh Chấp đến nơi, Diêu Chấn Phú đã đến trước một bước, đang không ngừng thở hổn hển.

Nhìn thấy hắn, Diêu Chấn Phú khẽ hừ một tiếng: "Ngươi lại đến muộn!"

Lê Thanh Chấp nói: "Xin lỗi... Diêu sao công, hôm nay nhà họ Chu có thịt gà ăn, ta không động đũa gói mang về, ông cầm về làm món ăn đi."

Diêu sao công thèm thịt, nhưng lại ngại ngùng không dám nhận: "Vậy thì ngại quá."

"Hôm nay Chu lão gia còn cho ta một ít món khác." Lê Thanh Chấp chỉ chỉ mấy gói giấy dầu kia.

Thấy Lê Thanh Chấp nói như vậy, Diêu sao công không có từ chối, Diêu Chấn Phú lại nói: "Cha, sao cha cái gì cũng nhận vậy!"

Diêu sao công vô cùng xấu hổ, mà lúc này, giọng nói của Kim Tiểu Thụ truyền đến: "Ngươi không cần thì vừa lúc, tỷ phu, đưa thịt gà cho ta đi!"

Lê Thanh Chấp ngẩng đầu, thấy Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ đang chèo một chiếc thuyền, từ chỗ rẽ phía trước đi ra.

Con thuyền hai người chèo trông có vẻ hơi cũ kỹ, Kim Tiểu Thụ đứng ở đầu thuyền, nhìn chằm chằm vào giỏ trên tay Lê Thanh Chấp nuốt nước miếng: "Tỷ phu, thức ăn thừa ta cũng không chê, huống chi còn là chưa động đũa! Cho ta ăn đi!"

Hôm nay sau khi Lê Thanh Chấp dẫn hai đứa nhỏ đi huyện thành, Kim Tiểu Diệp ở nhà nấu một nồi cơm. Trước kia nàng không hay nấu cơm nắm, nhưng gần đây Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều mang tiền về nhà... Bây giờ nàng ngày nào cũng nấu cơm nắm.

Cảm giác đói bụng không dễ chịu chút nào, có thể ăn no nàng cũng không muốn bị đói.

Chờ nàng ăn cơm sáng xong, Kim Tiểu Thụ đến, nàng cùng Kim Tiểu Thụ, đi bộ tìm lão sao công muốn cho thuê thuyền.

Hai người vừa đi vừa hỏi, mãi đến giữa trưa mới tìm được người, cũng nhìn thấy thuyền.

Lão sao công này trong nhà có rất ít ruộng, ruộng nước chỉ có hơn một mẫu, lương thực trồng ra không đủ cho người nhà ăn, may mắn là lúc trước chia nhà, cha ông chia cho ông một chiếc thuyền, ông dựa vào chiếc thuyền này, cũng coi như có thể nuôi sống gia đình.

Lão sao công sinh được một trai hai gái, hai nàng con gái đã gả đi, con trai cũng đã cưới vợ sinh con. Mấy năm trước, ông định giao thuyền cho con trai, bản thân ở nhà làm chút việc đồng áng an hưởng tuổi già, kết quả con trai ông bị gọi đi làm tạp dịch lúc vô ý bị thương, sau đó sốt cao không lùi mà chết.

May mắn là con trai ông để lại một đứa cháu trai, ông tiếp tục chèo thuyền nuôi cháu trai, nhưng cách đây không lâu lúc ông giúp người thuê thuyền chuyển hàng hóa thì bị thương ở eo, không làm việc nặng được nữa.

Ông không thể chèo thuyền nữa, muốn cho thuê thuyền.

Lão sao công muốn tiền thuê thấp, là bởi vì thuyền của ông tương đối cũ, còn có chính là cháu trai của ông và em trai của con dâu ông đều nhắm vào chiếc thuyền này, không cho người khác thuê.

Kim Tiểu Diệp sau khi nghe rõ tình huống, kiểm tra thuyền xong, định thuê nó.

Cháu trai của lão sao công và em trai của con dâu ông đều muốn thuyền, điều này quả thực có chút phiền phức, người cùng thôn với lão sao công chính là bị hai người này làm cho không dám thuê thuyền, nhưng nàng và lão sao công này không cùng thôn.

Cháu trai của lão sao công và em trai của con dâu ông, chẳng lẽ còn có thể đến thôn Miếu Tiền tìm nàng gây phiền phức hay sao?

Kim Tiểu Diệp ba lời hai ngữ thương lượng xong tiền thuê, nói rõ mười ngày đưa một lần hôm nay không tính tiền, chèo thuyền của lão sao công này đi.

Trong lúc đó, cháu trai của lão sao công đã từng tìm đến cửa, nhưng Kim Tiểu Diệp hoàn toàn không sợ: "Ta là người thôn Miếu Tiền, họ Kim, ngươi nếu có gì khó chịu, có thể đến thôn Miếu Tiền tìm ta!"

Nói xong, Kim Tiểu Diệp còn bổ sung một câu: "Nhà mẹ đẻ ta có mấy người anh em trai, đại bá ta làm việc ở sương quân!"

Cháu trai của lão sao công kia cuối cùng cũng không dám gây sự nữa.

Người cùng thôn muốn thuê thuyền hắn ta có thể đến nhà người ta gây sự hoặc là đến nhà người ta khóc lóc, người ngoài thôn thì không dễ xử lý như vậy, người trong thôn không thể nào vì chuyện này mà giúp hắn ta, hắn ta một mình đi, thì lấy đâu ra địch nổi trùm sò Kim Tiểu Diệp của thôn Miếu Tiền này?

Còn về việc hiện tại ngăn cản Kim Tiểu Diệp không cho đi... Người thôn Miếu Tiền ở chỗ bọn hắn ta chịu uất ức, nhất định sẽ đến tìm hắn ta gây phiền phức.

Tóm lại, Kim Tiểu Diệp thuận lợi mang thuyền đi.

Kim Tiểu Diệp đã sớm muốn chèo thuyền làm ăn rồi, nàng từ nhỏ đã thích tiền, lúc nhỏ nghe Kim Mạt Lị khoe khoang ở huyện thành đã ăn món gì ngon, nàng nghĩ đến về sau bản thân cũng phải đi ăn một lần cho biết.

Lúc ấy cha nàng đi giúp người ta nấu tiệc rượu, nàng đều rất tích cực đi theo hỗ trợ, chính là muốn học chút bản nghề.

Nhưng cha nàng kỳ thực không có bao nhiêu bản lĩnh, hơn nữa thôn Miếu Tiền đã có cha nàng rồi, nàng không thể nào cướp việc của cha nàng.

Lúc đó nàng cảm thấy người lợi hại nhất thôn Miếu Tiền, chính là Diêu sao công, nàng cũng muốn có một chiếc thuyền, giống như Diêu sao công kiếm tiền.

Bởi vì có ý nghĩ này, nàng không ít lần quan sát Diêu sao công chèo thuyền như thế nào.

Sau khi nàng thành thân, thậm chí còn muốn học Diêu sao công chèo thuyền, có điều bởi vì Kim Mạt Lị cả ngày lo lắng nàng và Diêu Chấn Phú có gì đó, nàng cố ý tránh xa nhà họ Diêu, cuối cùng không học được.

Tuy rằng chưa từng học qua, nhưng trước kia lúc nàng ngồi thuyền sẽ hỏi han Diêu sao công hoặc là những thuyền phu khác kỹ thuật chèo thuyền... Lên thuyền, Kim Tiểu Diệp trực tiếp chèo luôn.

Loại thuyền nhỏ này có thể dùng mái chèo để chèo, cũng có thể dùng sào tre chống để đi.

Kim Tiểu Diệp dự định hôm nay phải nghiên cứu cho thông suốt, ngày mai tìm cách đi kiếm tiền.

Kim Tiểu Thụ chưa từng chèo thuyền, sau khi lên thuyền thấy Kim Tiểu Diệp trực tiếp ra tay chèo, tò mò hỏi: "Tỷ, tỷ học chèo thuyền lúc nào vậy?"

Kim Tiểu Diệp nói: "Tỷ chưa từng học."

"Tỷ đều không biết chèo sao lại đi thuê thuyền?" Kim Tiểu Thụ có chút ngây ngốc.

"Không biết thì đã sao, tỷ nhất định có thể học được!" Kim Tiểu Diệp rất tự tin: "Nếu không phải Đại Mao Nhị Mao không có ai trông, đệ lại còn nhỏ không thể đi theo tỷ, tỷ đã sớm thuê một chiếc thuyền thử xem rồi!"

Kim Tiểu Thụ nói: "Đại Mao Nhị Mao có thể để mẹ trông..."

"Một hai ngày mẹ có thể giúp tỷ trông, thời gian dài bà ấy nhất định sẽ không đồng ý, hoặc là nói không dám." Kim Tiểu Diệp khẽ hừ một tiếng.

Người mẹ này của nàng, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Tính cách mềm yếu vô cùng, người khác nói gì chính là cái đó không có chút chủ kiến nào, còn đặc biệt sợ bà nội nàng.

TBC

Bà nội nàng ấy à... Bà ta là không muốn để cho con gái cháu gái đã gả đi quay về chiếm lời nhà họ Kim.

Nàng để mẹ nàng giúp đỡ chăm sóc Đại Mao Nhị Mao, trong mắt bà nội nàng chính là chiếm lợi nhà họ Kim, nhất định sẽ không đồng ý.

Đương nhiên nếu nàng đưa tiền, vậy thì lại là chuyện khác... Thật sự làm như vậy, bà nội nàng nói không chừng sẽ tranh nhau giúp nàng trông con.

Nhưng trong tay nàng nhiều tiền nhất, cũng chỉ có bốn quan nhiều một chút, sao dám tiêu xài hoang phí như vậy?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 41: Chương 41



Kim Tiểu Thụ xấu hổ cười cười, mẹ hắn thật sự là không ra gì, lúc nhỏ hắn bị bắt nạt, chưa từng trông cậy cha mẹ sẽ ra mặt cho hắn, chỉ biết quay sang khóc lóc với tỷ tỷ.

Sau đó tỷ tỷ hắn dẫn hắn đi đòi lại công bằng.

Vì lý do này, những năm trước hắn luôn muốn giúp Kim Tiểu Diệp, nhưng năm nay hắn mới mười sáu tuổi, những năm trước còn nhỏ hơn, căn bản không giúp được gì, cùng lắm là lúc Kim Tiểu Diệp sinh con, bắt vài con cá nhỏ tôm nhỏ cho nàng ăn.

Kim Tiểu Diệp chèo thuyền quả thực không thành thạo, chiếc thuyền đi loạng choạng về phía trước, nhưng trên mặt nàng tràn đầy nụ cười: "Tiểu Thụ, nếu tỷ chèo thuyền kiếm được tiền, tỷ có thể mua thêm hai mẫu đất nữa! Tỷ phu của đệ biết chữ, tính toán cũng nhanh, Đại Mao Nhị Mao học theo chàng ấy, sau này có khi còn có thể đến huyện thành tìm việc làm!"

"Ừm." Kim Tiểu Thụ vui vẻ gật đầu.

Kim Tiểu Diệp lại nói: "Chờ chúng ta kiếm được tiền, sẽ đến quán rượu ở huyện thành ăn cơm, đệ còn có thể xây một căn nhà lớn, không ở chung với bọn họ nữa!"

Kim Tiểu Thụ nghe Kim Tiểu Diệp miêu tả tương lai tốt đẹp, cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Hai người vừa học chèo thuyền, vừa chạy về phía huyện thành, muốn đi đón Lê Thanh Chấp.

Nhưng kỹ thuật chèo thuyền của họ không tốt, đến muộn một chút, vừa vặn nghe thấy Diêu Chấn Phú chê bai thịt gà Lê Thanh Chấp đưa cho cha hắn ta.

Kim Tiểu Thụ và Kim Tiểu Diệp ăn sáng xong đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa ăn bữa thứ hai, đã sớm đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, lúc này lại nghe thấy có người chê thịt gà nhà họ Chu đưa...

Thịt gà hôm qua ngon biết bao nhiêu!

Kim Tiểu Thụ trước giờ chưa từng được ăn thịt gà ngon như vậy!

Nhà họ Kim đông người, hiếm khi g.i.ế.c một con gà, bà nội hắn đều băm nhỏ rồi nấu chung với những thứ khác, nấu một nồi lớn, hắn có thể chia được một hai miếng, nhưng hôm qua thì sao?

Cả cái, cùng với cả phần cánh gà nhỏ bên dưới đều là của hắn, còn có canh gà béo ngậy để ăn, hắn còn ăn thêm một ít da gà thịt gà...

Lê Thanh Chấp nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của Kim Tiểu Thụ, biết Kim Tiểu Thụ thèm ăn.

Đừng nói Kim Tiểu Thụ thèm, ngay cả hắn cũng thèm!

Mặc dù những ngày này hắn ăn uống không tệ, nhưng trước đây hắn đã từng đói nhiều năm, hắn không ngại ăn nhiều hơn một chút.

Lê Thanh Chấp cảm kích Diêu sao công mỗi ngày chở hắn đến huyện thành, thêm vào đó Diêu Chấn Phú từng cho hắn mượn sách, lúc này mới định đưa thịt gà, bây giờ bọn họ không cần, hắn cũng không đưa nữa.

Lê Thanh Chấp đưa cho Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, đệ mang về ăn cùng cha mẹ đi."

"Cảm ơn tỷ phu!" Kim Tiểu Thụ vẻ mặt mừng rỡ.

Lúc này Diêu sao công rốt cuộc cũng không còn ngại ngùng nữa, tò mò nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, ngươi lấy đâu ra thuyền vậy?"

"Diêu thúc, thuyền này là ta thuê." Kim Tiểu Diệp cười nói.

"Ngươi nhiều ý tưởng thật, thuê thuyền rất tốt." Diêu sao công có chút cảm thán.

Kim Tiểu Diệp tuy là con gái, nhưng gan dạ, dám nói dám làm, đi huyện thành mấy chuyến vậy mà quen được người ở huyện thành, nàng có thuyền rồi, nhất định sẽ kiếm được tiền.

Con dâu ông ta lớn lên cùng Kim Tiểu Diệp, sao tính cách lại hoàn toàn khác biệt?

Lúc này, Diêu Chấn Phú lại khinh thường nhìn Kim Tiểu Diệp: "Ngươi là phụ nữ, suốt ngày xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì nữa!"

"Liên quan gì đến ngươi!" Kim Tiểu Diệp hừ lạnh một tiếng. Phụ nữ chèo thuyền ở huyện thành này đâu phải chỉ có mình nàng, Diêu Chấn Phú quản nhiều chuyện như vậy làm gì?

Diêu Chấn Phú còn muốn nói gì đó, Diêu sao công dùng sào tre chống một cái, chở hắn ta đi: "Tiểu Diệp, đã vậy ngươi có thuyền rồi, ta đi trước đây."

Tuy Diêu sao công chở con trai đi rồi, nhưng từ xa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng oán trách của Diêu Chấn Phú.

Kim Tiểu Thụ nói: "Diêu Chấn Phú này thật phiền phức."

Kim Tiểu Diệp gật đầu đồng ý, lại nói với Lê Thanh Chấp: "Chàng lại đây, ta đỡ chàng lên thuyền, chàng cẩn thận một chút."

Khả năng điều khiển thuyền của Kim Tiểu Diệp không bằng Diêu sao công, Lê Thanh Chấp lên thuyền quả thực phải cẩn thận một chút, mà đợi hắn lên thuyền, thấy Lê Đại Mao Lê Nhị Mao bị Kim Tiểu Diệp nắm lấy cánh tay đưa lên thuyền.

Sức lực của Kim Tiểu Diệp không tính là lớn, nhưng người quen làm việc nông nắm lấy hai đứa trẻ gầy gò vẫn rất nhẹ nhàng.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lên thuyền, líu ríu bắt đầu nói chuyện: "Mẹ, hôm nay chúng ta đi quán rượu ăn cơm!"

"Có một bàn đồ ăn! Một bàn!"

"Mẹ, con đã ăn cá con chiên, thơm lắm."

"Mấy người đi quán rượu ăn cơm?"

Kim Tiểu Diệp kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp, đi quán rượu ăn cơm, đó là một trong những giấc mơ của nàng!

TBC

"Ừm.” Lê Thanh Chấp cười nói: “Có vị Đinh lão gia cũng muốn mời ta sao chép sách, mời ta ăn một bữa cơm."

Nói xong, Lê Thanh Chấp mở gói giấy dầu trên tay, lấy ra một con cá chiên đưa đến bên miệng Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, ta nếm thử xem."

Kim Tiểu Diệp cắn một miếng, sau đó bị hương vị cá chiên làm kinh diễm.

Đại Tề đã có dầu thực vật, một số địa chủ ở huyện Sùng Thành, còn nhân lúc trời lạnh không thể trồng lúa nước, trồng cả một vùng cải dầu.

Cải dầu lớn lên vào mùa đông, nở hoa vàng rực rỡ vào mùa xuân, đợi chúng chín, đưa đến xưởng dầu là có thể ép ra dầu hạt cải.

Ngoài ra, đậu phộng, đậu nành, vừng, cũng đều có thể ép dầu.

Nhưng tuy đã có dầu thực vật, nhưng lúc này sản lượng dầu rất thấp, giá cả cũng rất cao.

Người dân bình thường sống trong thành sẽ mua một ít dầu, lúc nấu ăn lau một chút đáy nồi, hoặc dùng để thắp sáng.

Nhưng nông thôn... cơ bản không ai mua dầu về nấu ăn.

Dùng dầu chiên đồ... đó càng là chuyện người có tiền mới làm!

"Tỷ phu, ta có thể ăn không?" Kim Tiểu Thụ hỏi.

"Mau ăn đi." Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Thụ nhe răng cười, nhanh chóng cầm lấy một con cá chiên, vừa cắn một miếng nhỏ đã kêu lên: "Ngon quá, trên đời này sao lại có thứ ngon như vậy..."

Hắn vừa nói vừa ăn, nhưng căn bản không nỡ ăn nhiều, mỗi lần đều chỉ cắn một chút cho vào miệng từ từ thưởng thức.

Lê Thanh Chấp mỉm cười, mở ra mấy gói giấy dầu khác: "Ở đây còn có gà quay, vịt muối, thịt kho tàu..."

Mắt Kim Tiểu Thụ đều sáng lên: "Tỷ phu, ngươi lợi hại quá, vậy mà có thể kiếm được nhiều đồ ăn ngon như vậy!"

Lượng thức ăn của quán rượu rất nhiều, nhưng kỳ thực như món gà quay vịt muối, thịt ngon bên trong đã không còn bao nhiêu, Lê Thanh Chấp đóng gói phần lớn là đầu vịt chân gà gì đó.

Thời hiện đại những thứ này bán rất chạy, nhưng trong mắt người thời này, những thứ này chắc chắn không bằng ức gà ức vịt.

Nhưng cho dù như vậy, đây cũng là thịt!

Quan trọng là... đồ ăn của quán rượu ngon!

"Thích thì ăn nhiều một chút." Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Diệp nói: "Hay là đừng ăn nữa, mau về nhà thôi, đợi về nhà ăn cơm với cái này."

Kim Tiểu Thụ cũng cảm thấy đồ ăn ngon như vậy ăn không thì quá lãng phí: "Đúng vậy, về nhà lại ăn, ăn cơm."

"Hai người còn chưa ăn cơm? Có muốn mua mấy cái bánh bao lót dạ không?" Lê Thanh Chấp hỏi.

Kim Tiểu Diệp nói: "Nếu ăn bánh bao rồi mới đi, về đến nhà trời tối mất! Chúng ta về nhà trước."

Nếu kỹ thuật chèo thuyền của nàng mà giống Diêu sao công, về nhà không cần bao nhiêu thời gian, nhưng kỹ thuật chèo thuyền của nàng rất bình thường!

Kim Tiểu Diệp nghĩ như vậy, bắt đầu chèo về.

Kim Tiểu Thụ cầm sào tre, thỉnh thoảng hỗ trợ chống một chút.

Lê Thanh Chấp biết Kim Tiểu Diệp là mới học chèo thuyền, ban đầu có chút lo lắng, kết quả Kim Tiểu Diệp chèo vừa nhanh vừa tốt, cùng lắm là lúc rẽ nước không được trôi chảy cho lắm.

"Tiểu Diệp, ta thật thông minh, học chèo thuyền nhanh như vậy." Lê Thanh Chấp khen ngợi.

Kim Tiểu Diệp lại nói: "Trước đó ta còn không làm được như vậy, ta cũng không biết sao tự nhiên mình lại chèo tốt như vậy..."

Kim Tiểu Thụ lập tức nói: "Tỷ, chúng ta vội về nhà, nên chèo tốt!"

Lúc đến bọn họ lo lắng cái này, bận tâm cái kia, chèo rất chậm, nhưng vừa rồi cái gì cũng mặc kệ, ngược lại chèo đặc biệt tốt.

"Hai người thật lợi hại." Lê Thanh Chấp lấy một miếng thịt kho tàu đút cho Kim Tiểu Diệp, lại gọi Lê Đại Mao: "Đại Mao, con đút cho cữu cữu một miếng thịt."

Kim Tiểu Thụ lập tức nói: "Không cần không cần, ta tự ăn."

Cây sào tre này hắn không chống cũng được, hoàn toàn có thể rảnh tay ăn thịt.

Kim Tiểu Thụ buông sào tre ra lấy một miếng thịt, ăn xong giọng nói đều thay đổi: "Tỷ phu, thịt này vậy mà lại ngọt, ngon quá đi!"

Hắn ngậm thịt trong miệng, căn bản không nỡ ăn.

Ăn được đồ ngon, Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ càng đói hơn, tốc độ chèo thuyền cũng nhanh hơn.

Lê Thanh Chấp vốn muốn nói với Kim Tiểu Diệp về chuyện của Diêu Chấn Phú, nhưng nhìn thấy Lê Đại Mao Lê Nhị Mao hưng phấn đi loanh quanh trên thuyền nhà mình, cũng không mở miệng.

Trước mặt trẻ con, tốt nhất là đừng nói những chuyện này.

Hôm nay trời mau tối, bởi vậy lúc bọn họ đến thôn Miếu Tiền, trời còn chưa tối.

Sau đó bọn họ bị vây quanh: "Tiểu Diệp, ngươi biết chèo thuyền?"

"Tiểu Diệp, thuyền của ngươi là ở đâu ra vậy?"

"Tiểu Diệp..."

...

Người trong thôn quá kinh ngạc, hỏi rất nhiều câu hỏi, khiến Lê Lão Căn một lòng muốn xin Lê Thanh Chấp đồ ăn cũng không chen lên phía trước được.

Lê Lão Căn dứt khoát nhảy xuống nước, bơi đến mép thuyền hỏi Lê Thanh Chấp: "A Thanh, con mang đồ ăn về chưa?"

Lê Thanh Chấp nói: "Con mang về rồi, cha, nhà có cơm không?"

Lê Lão Căn nói: "Có, Tiểu Diệp kêu ta nấu cơm, ta nấu rồi."

"Vậy chúng ta về nhà lại ăn." "Bây giờ ta không thể ăn sao?" Lê Lão Căn hỏi.

Lê Lão Căn tóc hoa râm trên mặt có không ít nếp nhăn, răng đã sắp rụng hết, trên cằm nhọn, còn lưu lại bộ râu thưa thớt.

Ông ta bám vào mép thuyền, nhìn Lê Thanh Chấp với vẻ mặt thèm thuồng, dáng vẻ đó thật sự có chút chướng mắt.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 42: Chương 42



Lê Thanh Chấp không muốn quá phô trương trong thôn, như vậy rất dễ bị người ta ghen ghét: "Cha, chúng ta về nhà lại ăn."

May mà lúc này, Kim Tiểu Diệp đã giải thích tình huống của mình với người trong thôn, mọi người cũng nhường đường cho nàng:

"Tiểu Diệp, ngươi mau về nhà ăn cơm đi, đợi ăn xong rồi, lại đến nói chuyện với chúng ta về chiếc thuyền này."

"Được!" Kim Tiểu Diệp cười đáp ứng.

Mọi người về đến nhà, Lê Lão Căn nôn nóng hỏi: "A Thanh, hôm nay con mang gì ngon về vậy?"

Lê Thanh Chấp nói: "Con mang về mấy món ngon."

Hắn để Lê Lão Căn và Kim Tiểu Thụ vào phòng mình, sau đó lấy một cái mẹt tre, mở những gói giấy dầu đó ra đặt lên trên.

Lê Lão Căn nhìn đến mức hai mắt đều sáng lên: "Nhiều đồ như vậy..."

Lê Thanh Chấp nói: "Hôm nay Đinh lão gia mời con đi quán rượu ăn cơm, có đồ ăn thừa, con mang hết về."

Đây vậy mà là đồ ăn của quán rượu! Lê Lão Căn không cần suy nghĩ, cầm một miếng thịt gà cho vào miệng.

Kim Tiểu Diệp thấy thế nói: "Cha, cha đi lấy một cái bát lại đây, con chia một ít cho cha, còn nữa, cha đừng ra ngoài ăn, nhiều nhất là lấy một món cho người khác xem, kẻo người khác lại ghen tị."

Lê Lão Căn nghe vậy lấy một cái bát lại đây, Kim Tiểu Diệp mỗi món đều gắp cho ông một ít, đại khái chia cho ông ta một phần tư, để ông ta cầm lấy ăn.

Lê Lão Căn thấy thế rất hài lòng, bọn họ bốn người, chia cho ông ta một phần tư vừa đúng!

Ông ta cầm bát, trước tiên về phòng mình ăn một ít, sau đó cầm số còn lại, đi ra phía bến sông khoe khoang.

Kim Tiểu Diệp cố ý chia cho Lê Lão Căn một ít, là sợ không chia, Lê Lão Căn sẽ không để ý gì cả ăn hết một nửa.

Đợi Lê Lão Căn đi rồi, nàng lại chia ra một phần tư, để Kim Tiểu Thụ lát nữa mang về cho cha mẹ hắn nếm thử, sau đó mới cùng Kim Tiểu Thụ ăn cơm.

Lê Lão Căn nấu cơm hơi sớm, cơm đã nguội rồi, đương nhiên mùa hè, cũng không nguội đến mức nào.

Nhưng cơm nguội tương đối cứng, điểm này không cần nghi ngờ.

Nhưng hôm nay có món ăn ngon miệng ăn cơm! Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ hai người ăn không ít cơm, cũng ăn hết số đồ ăn còn lại.

Cổ vịt gì đó, Kim Tiểu Thụ ngay cả xương cũng nhai nuốt xuống bụng: "Xương này cũng có hương vị, ngon thật!"

Kim Tiểu Thụ lúc ăn cơm hóa thân thành người lắm lời, hết lần này tới lần khác lẩm bẩm ngon, lại nói đợi bọn họ chèo thuyền kiếm được tiền, nhất định phải đến quán rượu ăn thêm một lần nữa.

"Sau này nhất định sẽ có cơ hội." Lê Thanh Chấp nói.

"Ừm!" Kim Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu.

Ăn cơm xong, Kim Tiểu Diệp đi ra phía bến sông.

Nàng thuê thuyền, quả thực phải nói với người trong thôn một tiếng, còn nữa chính là thuyền của nàng, phải neo đậu ở ao nhỏ.

Bên cạnh bến sông, có một cái ao nhỏ do người thôn Miếu Tiền đào, ao nhỏ này còn nối với kênh mương tưới tiêu cho ruộng lúa.

Nơi ao nhỏ nối với dòng sông rất hẹp, còn có một cái rào chắn, buổi tối Diêu sao công, cơ bản đều neo đậu thuyền ở ao nhỏ.

Neo đậu thuyền bên trong rồi mang theo cả mái chèo, cơ bản sẽ không có ai ăn trộm, thôn bọn họ người ngoài rất ít khi đến, đến rồi cũng không quen thuộc, nửa đêm muốn mở rào chắn ra không dễ dàng.

Kim Tiểu Diệp không thích nói chuyện phiếm với người khác, nhưng nàng đã thuê được một chiếc thuyền, hôm nay ít nhiều có chút hưng phấn, cũng ở lại bến sông lâu hơn một chút, mãi đến khi trời tối mới về nhà.

Khi nàng về đến nhà, Lê Thanh Chấp đã tắm rửa cho hai đứa trẻ và ru chúng ngủ.

Thấy Kim Tiểu Diệp trở về, Lê Thanh Chấp hỏi han chuyện ban ngày, vừa nghe vừa khen ngợi.

Kim Tiểu Diệp thật sự rất có năng lực hành động, những cô gái như nàng ấy luôn nỗ lực để bản thân sống tốt hơn, rất đáng yêu.

Nghe xong trải nghiệm của Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp kể lại chuyện hắn nhìn thấy Diêu Chấn Phú có người tình bên ngoài.

"Chuyện này... ta biết từ lâu rồi, Kim Mạt Lị cũng biết."

"Nàng ta biết?" Lê Thanh Chấp có chút kinh ngạc.

Kim Tiểu Diệp nói: "Nàng ta biết! Nàng ta biết trước cả khi kết hôn với Diêu Chấn Phú, nhưng vẫn muốn gả cho hắn ta, không biết bị hắn ta cho uống bùa mê gì."

Trước khi Kim Mạt Lị kết hôn, cha nàng đã từng bắt gặp Diêu Chấn Phú và người tình ở trong huyện, lúc đó còn vội vã từ huyện thành trở về, nói cho nhà bác cả nàng biết.

Gia cảnh nhà họ Diêu đúng là không tệ, nhưng nếu Diêu Chấn Phú có người tình bên ngoài... ai biết được hắn ta sẽ tiêu tiền cho ai?

Nếu như người phụ nữ kia sinh con...

Nhà họ Diêu cũng không phải giàu có gì, vậy mà Diêu Chấn Phú lại muốn nuôi hai người phụ nữ... thật là không ra gì!

Kim Tiểu Diệp cảm thấy nếu nàng là Kim Mạt Lị, hoặc là sẽ tìm người khác để gả, ví dụ như tìm cách gả vào thành phố, hoặc là sẽ dẫn anh trai đến nhà họ Diêu làm ầm ĩ, bắt Diêu Chấn Phú đoạn tuyệt với người phụ nữ kia, sau đó yêu cầu bồi thường thỏa đáng.

Nhất định không thể để Diêu Chấn Phú tiếp tục như vậy.

Kết quả là Kim Mạt Lị lại coi như không biết chuyện này...

Mấy năm nay, nhà họ Diêu không đưa cho Kim Mạt Lị một đồng nào, ngược lại người phụ nữ ở huyện thành kia, có lẽ đã lấy được không ít tiền từ Diêu Chấn Phú.

Nếu không thì tại sao nàng ta lại muốn ở bên cạnh Diêu Chấn Phú? Diêu Chấn Phú xấu xí như vậy!

Nghe Kim Tiểu Diệp nói vậy, Lê Thanh Chấp hỏi: "Diêu sao công biết chuyện này không?"

Kim Tiểu Diệp nói: "Đại ca ta đã từng nhắc với ông ấy, lúc đó ông ấy nói không có chuyện này."

Lê Thanh Chấp bất lực, nhưng nếu như vậy... vậy thì hắn coi như không biết chuyện này.

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp nói chuyện về Diêu Chấn Phú, còn Diêu Chấn Phú cũng đang nói với Kim Mạt Lị về Lê Thanh Chấp:

"Lê Thanh Chấp càng ngày càng không biết xấu hổ, đồ ăn thừa của người khác cũng nhặt về nhà xem như bảo bối! Kim Tiểu Diệp là con gái, vậy mà hắn ta lại để Kim Tiểu Diệp ra ngoài chèo thuyền..."

Kim Mạt Lị phụ họa theo Diêu Chấn Phú, cùng hắn ta mắng chửi, một lúc sau, Diêu Chấn Phú cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, xoay người đi ngủ.

Hôm nay Kim Mạt Lị có đi đến bến sông, nhìn thấy thức ăn mà Lê Lão Căn mang ra khoe khoang.

Đúng là đồ ăn thừa, nhưng thật sự rất thơm!

Ở nhà họ Diêu, thỉnh thoảng nàng ta mới được ăn đậu phụ, khi xào thức ăn cũng chỉ được cho một chút dầu, nhưng cả năm cũng không được ăn thịt mấy lần.

Thịt mà Lê Lão Căn ăn, nàng ta cũng muốn ăn!

Đáng tiếc Diêu Chấn Phú không cho...

TBC

Thôi vậy, ăn đồ ăn thừa của người khác đúng là không hay ho gì, sau này nàng ta sẽ trở thành người giàu có, không thể làm chuyện khiến người khác coi thường.

Còn Kim Tiểu Diệp, kiếp trước Kim Tiểu Diệp không thuê thuyền, nhưng luôn ra ngoài chèo thuyền cùng Diêu sao công, nàng cãi nhau thậm chí đánh nhau với Diêu Chấn Phú, cũng là vì nguyên nhân này.

Nàng ta sẽ không làm chuyện như vậy, chẳng khác nào đẩy Diêu Chấn Phú ra xa!

……

Lúc Kim Tiểu Thụ mang theo phần cơm Kim Tiểu Diệp chia cho về nhà, thì thấy bá mẫu và đường tẩu tử đang bế con nhỏ ngồi hóng mát trước cửa.

Một chiếc giường thấp làm bằng tre được đặt giữa sân phơi bằng phẳng trước cửa nhà họ Kim, đứa con của đường ca hắn đang bò lên bò xuống trên đó, những người khác thì ngồi trên những chiếc ghế tre to nhỏ khác nhau, phe phẩy quạt nan.

Nhìn thấy Kim Tiểu Thụ, những người này đều hỏi về chuyện thuyền bè của Kim Tiểu Diệp.

Chuyện Kim Tiểu Diệp thuê thuyền đã có người chạy tới báo cho bọn họ biết.

"Thuyền là tỷ tỷ đệ mượn của người ta, một ngày tốn bốn mươi văn tiền." Kim Tiểu Thụ đơn giản nói rõ tình huống.

Dù sao chuyện tỷ tỷ hắn thuê thuyền của lão sao công kia, cho dù bọn họ không nói, thì sớm muộn gì người khác cũng biết.

"Tiểu Diệp một nữ nhi chèo thuyền có bất tiện không? Hay là để đại ca con đi giúp đỡ?" Đại bá mẫu của Kim Tiểu Thụ đảo mắt một cái: "Đại ca con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Diệp."

Đại ca trong miệng đại bá mẫu Kim Tiểu Thụ, chính là anh họ lớn của hắn, là con trưởng trong nhà, lại là con trai, từ nhỏ được nuông chiều nên có chút lười biếng, không thích làm việc nặng.

Kim Tiểu Thụ nói: "Tỷ tỷ bảo đệ đi giúp đỡ, không cần đại đường ca đâu."

Đại bá mẫu Kim Tiểu Thụ nghe vậy bĩu môi: "Cái thân hình nhỏ bé của con, còn có thể giúp đỡ gì?"

"Đại bá mẫu, lúc trước gặt lúa con còn gặt được nhiều hơn đại ca." Kim Tiểu Thụ nói.

Đại bá mẫu nghe vậy liền lạnh mặt, không thèm để ý tới Kim Tiểu Thụ nữa.

Kim Tiểu Thụ cũng chẳng mong muốn gì hơn, vội vàng vào nhà.

Kim Tiểu Thụ ở chung phòng với cha mẹ, nhưng căn phòng này được ngăn thành hai nửa, một bên cha mẹ hắn ở, một bên hắn ở.

Trước kia lúc Kim Tiểu Diệp chưa xuất giá, cũng ở đây.

Hôm nay Kim Tiểu Thụ ở trên thuyền rất lâu, lúc này nằm trên giường, thậm chí còn có cảm giác cả người vẫn đang lắc lư.

Nhưng tâm trạng hắn rất kích động, lăn lộn mấy vòng trên chiếc giường gỗ, sau đó lại cẩn thận lấy đồ ăn Kim Tiểu Diệp đưa cho từ trong giỏ ra.

Hắn vừa mới lấy đồ ra, thì thấy cha mẹ mình trở về.

Kim phụ vừa vào cửa liền hỏi: "Tiểu Thụ, con muốn đi theo Tiểu Diệp chèo thuyền?"

"Vâng ạ!" Kim Tiểu Thụ đáp.

Kim phụ dừng một chút rồi nói: "Bà nội con nói, tiền con kiếm được, phải nộp về nhà một nửa."

Tâm trạng Kim Tiểu Thụ lập tức không còn tốt như vậy nữa: "Con biết rồi."

Nhưng rất nhanh, Kim Tiểu Thụ lại cười híp mắt lấy đồ ăn ra, để Kim phụ Kim mẫu nếm thử.

"Sao con lại mang về nhiều đồ ăn ngon như vậy?" Kim phụ có chút kinh hỉ, lại nói: "Để ta lấy một ít cho bà nội con nếm thử."

"Cha, đây là tỷ tỷ lén tỷ phu cho con, không thể để người khác biết được!" Kim Tiểu Thụ vội vàng nói.

Bà nội hắn có đồ ăn ngon chưa bao giờ cho bọn họ ăn, còn có đại bá hắn... Đại bá hắn là hỏa phu, lúc nào cũng mang đồ ăn trong quân doanh về, cuối cùng đều là người nhà bọn họ lén lút ăn hết.

Đồ hắn mang về chỉ có chút xíu này, tại sao còn phải chia ra ngoài?

Kim phụ sửng sốt, không còn nghĩ đến chuyện đi đưa cho mẫu thân mình nữa, chỉ nói: "Con bảo tỷ con sau này đừng làm như vậy nữa, tỷ phu con mà biết được sẽ tức giận..."

Kim mẫu cũng nói: "Sao nó lại nghĩ đến chuyện đi thuê thuyền, lỡ như không kiếm được tiền thì sao? Tỷ phu con vất vả kiếm tiền về kết quả bị nó tiêu hết, nhất định sẽ không vui..."

Kim Tiểu Thụ thuận miệng đáp, thái độ rất qua loa.

Hắn không thấy tỷ phu hắn không vui, nhìn qua còn rất vui vẻ.

Nữ nhi ruột thịt lại lén lút mang đồ ăn ngon cho bọn họ...

Kim phụ Kim mẫu vừa cảm động vừa lo lắng, nhưng mà những món ăn kia thật sự rất ngon.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 43: Chương 43



Kim phụ trong miệng đã rụng hết răng, chỉ có thể dùng lợi nghiền nát, chậm rãi thưởng thức.

Ông còn không nỡ ăn nhiều, ăn một miếng liền không ăn nữa, Kim mẫu cũng vậy, hai người cuối cùng lại đẩy những món ăn kia về phía Kim Tiểu Thụ.

"Con ăn rồi, con đi ngủ đây." Kim Tiểu Thụ nằm xuống giường, ngủ thiếp đi.

Gia cảnh nhà họ Kim cũng coi như khá giả, nhưng Kim lão thái thái là người sống rất chi li, tuyệt đối không cho phép người trong nhà tiêu xài hoang phí, bọn họ ăn cơm, tự nhiên cũng là một ngày hai bữa.

Kim Tiểu Thụ nếu đợi nhà ăn cơm xong rồi mới đi tìm Kim Tiểu Diệp, vậy thì quá muộn, trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã ra khỏi cửa.

Mà lúc hắn đến nhà họ Lê, Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp đã làm xong bữa sáng.

Bọn họ không xào rau, chỉ cần cho gạo vào nồi rồi trông lửa là được, làm cũng không phiền phức, Lê Thanh Chấp bèn dạy Kim Tiểu Diệp viết chữ.

Hắn viết trước một lần, sau đó Kim Tiểu Diệp ở bên cạnh nhìn theo viết.

"Tiểu Diệp nàng thật thông minh!" Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Diệp không cảm thấy mình thông minh, chữ đã học, nàng phải xem nhiều luyện tập nhiều lần, mới có thể nhớ được.

Viết xong một lần, Kim Tiểu Diệp dùng tro bếp san bằng, tiếp tục viết lên trên.

Lúc đầu bọn họ viết trên đất, sau đó cảm thấy không tiện, bèn đào một cái hố nông hình vuông, đổ một ít tro bếp vào, viết lên trên tro bếp.

Kim Tiểu Diệp nghiêm túc viết chữ bộ dáng thật sự rất đẹp... Nhưng Lê Thanh Chấp phát hiện nàng viết sai một nét, liền nói: "Tiểu Diệp, nàng viết sai rồi, ta nắm tay nàng, dạy nàng viết."

Nói xong, Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, liền dẫn Kim Tiểu Diệp viết lên tro bếp.

Viết xong, hắn lại nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, viết chữ hắn đã dạy Kim Tiểu Diệp trước đó.

Tay Kim Tiểu Diệp thật ấm áp... Dạy viết chữ nên dạy như vậy mới đúng! Trước kia hắn viết ở bên cạnh để Kim Tiểu Diệp nhìn theo viết, như vậy là lãng phí thời gian ở chung ít ỏi của bọn họ!

Vì vậy, lúc Kim Tiểu Thụ đến, liền thấy tỷ tỷ và tỷ phu nhà mình dựa vào nhau, hai người thân mật không nói nên lời.

Hắn rốt cuộc có nên vào hay không?

"Cơm chín rồi." Kim Tiểu Diệp khẽ ho khan một tiếng, đứng dậy.

Nàng đưa cho Lê Lão Căn một ít gạo, để buổi chiều Lê Lão Căn ở nhà nấu, lại chia cơm trong nồi thành ba phần, nàng một phần, Kim Tiểu Thụ một phần, Lê Lão Căn một phần.

Tiếp đó, Kim Tiểu Diệp mang theo phần cơm của mình và Kim Tiểu Thụ, liền gọi Lê Thanh Chấp: "Đi thôi, chúng ta đến huyện thành!"

Thời gian này so với lúc Diêu sao công đi huyện thành sớm hơn gần nửa canh giờ, dù sao Diêu Chấn Phú vẫn luôn không muốn đến trường sớm.

"Chúng ta đi sớm như vậy có sao không?" Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp.

"Không sao, ta còn có thể tranh thủ xem sách." Lê Thanh Chấp cười nói.

Lê Thanh Chấp đã nói như vậy... Kim Tiểu Diệp bắt đầu chèo thuyền.

Vì vậy, lúc Lê Thanh Chấp đến nhà họ Chu, rất hiếm khi, mọi người đều còn đang ăn sáng.

Đầu bếp nhìn thấy Lê Thanh Chấp cười chào hỏi, còn cố ý cho Lê Thanh Chấp thêm một cái quẩy: "Lê tiên sinh, hôm nay lão gia bọn họ ăn quẩy, cái này cho ngươi nếm thử."

"Sao hắn còn có quẩy?" Một vị quản sự tò mò hỏi.

"Lão gia nói Lê tiên sinh quá gầy, cho hắn bồi bổ một chút." Đầu bếp nói.

Vị quản sự mập mạp: "..."

Vị Lê tiên sinh này, thật sự có chút gầy quá mức!

Nhưng đã là Chu Tiền phân phó, vậy hắn cũng không thể nói gì.

TBC

Quẩy ở hiện đại không phải là món ăn gì quá hiếm lạ, đồ chiên rán mọi người thường khuyên nên ăn ít.

Nhưng đây là cổ đại!

Lê Thanh Chấp bẻ đôi cái quẩy, lại bẻ một nửa thành hai nửa, đưa cho hai đứa bé: "Đại Mao Nhị Mao, hai con đã ăn quẩy bao giờ chưa?"

"Chưa ạ." Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đồng thanh đáp.

"Vậy thì nếm thử xem." Lê Thanh Chấp cắn một miếng quẩy của mình.

Thật sự rất thơm!

Lúc này, đầu bếp còn bưng tới một đĩa nhỏ nước tương: "Quẩy chấm nước tương, ăn kèm cháo là ngon nhất!"

Đúng là rất ngon, dù sao Lê Thanh Chấp lại một lần nữa trở thành thùng cơm.

Ăn sáng xong, Lê Thanh Chấp dẫn theo hai đứa bé đến thư phòng Chu Tiền chuẩn bị.

Hắn không vội viết sách, mà lấy một quyển sách trên giá sách ra xem.

Chu Tiền hẳn là lúc sắp xếp tiện tay đặt đại vài quyển sách, chính vì vậy, ông đặt đều là tứ thư ngũ kinh phổ biến nhất.

Những quyển sách này nguyên chủ đều đã xem qua, nhưng chưa từng nghiên cứu kỹ, cũng chưa từng học thuộc lòng, hiện tại Lê Thanh Chấp vừa lúc có thể học thuộc.

Đang xem, Chu Tầm Miểu đến.

"Lê tiên sinh, nghe nói ngươi muốn viết sách cho Đinh thúc?" Chu Tầm Miểu hỏi.

"Đúng vậy." Lê Thanh Chấp đáp.

Chu Tầm Miểu nói: "Lê tiên sinh, hôm qua ta có việc quên nói với ngươi."

"Chuyện gì?" Lê Thanh Chấp tò mò.

Chu Tầm Miểu nói: "Lê tiên sinh, chuyện ngươi viết sách cho cha ta và Đinh thúc, tốt nhất vẫn là đừng để người khác biết."

Chu Tầm Miểu nói đơn giản cho Lê Thanh Chấp nghe.

Đại Tề không giống với tiền triều, không có quy định con nhà thương nhân không được tham gia khoa cử, địa vị thương nhân cũng tương đối cao.

Điểm này Lê Thanh Chấp cũng biết, Đại Tề và triều Minh ở kiếp trước của hắn có chút tương tự, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống nhau.

Tóm lại, địa vị thương nhân ở Đại Tề cũng coi như không tệ.

Nhưng con nhà thương nhân có thể thi khoa cử, không đại biểu những người đọc sách kia, liền coi trọng con nhà thương nhân.

Chuỗi khinh bỉ trên thế giới này vẫn luôn tồn tại, Chu Tầm Miểu ra ngoài giao thiệp, liền luôn bị người ta khinh thường.

Chu Tầm Miểu nói một số chuyện mình từng gặp phải, hắn cũng là có ý tốt, không muốn Lê Thanh Chấp bởi vì viết sách ca tụng phụ thân hắn và Đinh Hỉ, mà bị người ta dán nhãn là người tham tài a dua nịnh hót.

Văn nhân tương khinh, những người đọc sách kia rất nhiều người thích sau lưng nói xấu người khác.

"Đa tạ Chu công tử nhắc nhở." Lê Thanh Chấp nói.

Hắn kỳ thật không quá để ý danh tiếng, dù sao danh tiếng cũng không thể thay cơm ăn.

Nhưng người đọc sách thời đại này, quả thật rất coi trọng danh tiếng!

"Không cần khách khí." Chu Tầm Miểu nói, thấy còn thời gian, Lê Thanh Chấp lại cầm một quyển sách... Hắn liền cùng Lê Thanh Chấp thảo luận một chút về học vấn.

Vừa thảo luận... Chu Tầm Miểu cảm thấy mình không cần thiết phải đặc biệt nhắc nhở Lê Thanh Chấp.

Với học vấn của Lê Thanh Chấp... Hắn muốn có thành tựu trên con đường khoa cử cơ bản là không thể nào, về sau hắn vẫn luôn dựa vào việc viết sách thuê kiếm sống nuôi gia đình hình như cũng không sai?

Chu Tầm Miểu rất mất mát, tuy rằng trước đó Lê Thanh Chấp đã nói học vấn của hắn không tốt, nhưng không ngờ lại kém đến vậy.

Nhưng sau khi mất mát, thấy Lê Thanh Chấp gầy thành như vậy còn kiên trì viết sách thuê kiếm sống, lại nghĩ đến phụ thân mình trước kia một chữ bẻ đôi cũng không biết, hắn lại cảm thấy mình không nên xem thường Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp vẫn luôn nỗ lực hướng tới mục tiêu của mình, giống như phụ thân hắn vậy, người như vậy đáng để hắn kính nể.

Chu Tầm Miểu đi học, Lê Thanh Chấp thì ở nhà chơi với Lê Đại Mao Lê Nhị Mao một lúc.

Hắn phát hiện Chu Tầm Miểu người rất tốt, mà chuyện Chu Tầm Miểu nói, cũng rất có lý.

Chờ sách của Chu Tiền viết xong... Sách của Đinh Hỉ hắn vẫn nên ở nhà viết thì hơn.

Lúc trước Chu Tiền để hắn đến nhà họ Chu viết sách, là sợ hắn tham lam bạc không chịu viết cho tốt, mà hắn cũng h*m m**n đãi ngộ bao ăn bao ở của nhà họ Chu, lúc này mới mỗi ngày đến nhà họ Chu.

Nhưng chờ hắn viết sách cho Đinh Hỉ, hắn hoàn toàn có thể không đến nhà họ Đinh.

Nếu hắn viết sách ở thôn Miếu Tiền, thời gian sẽ tự do hơn, cũng không cần lo lắng mình viết sách xong chơi với con nhiều người ta lại có ý kiến.

Còn có chính là Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Hai đứa bé này hắn không yên tâm giao cho Lê Lão Căn trông, chính mình mang theo... Ở nhà họ Chu, hai đứa bé không thể chạy loạn, chỉ có thể luôn ở trong phòng, hắn cũng không thể dành quá nhiều thời gian chơi với bọn chúng, điều này kỳ thật bất lợi cho sự trưởng thành của trẻ con.

Đương nhiên nếu hắn về nhà viết, các khoản chi tiêu chắc chắn sẽ tăng lên, nhưng Chu Tiền và Đinh Hỉ đều là người hào phóng, hắn hẳn là sẽ không thiếu tiền.

Đã đưa ra quyết định, Lê Thanh Chấp để hai đứa bé tự mình chơi, hắn tiếp tục viết sách.

Trưa ngày hôm đó, nhà họ Chu lại tăng thêm thức ăn cho hắn, lần này cho là một bát thịt kho tàu nhỏ.

Nơi này giá muối rẻ hơn so với đất liền rất nhiều, mọi người cũng đặc biệt thích ăn các loại thực phẩm muối chua.

Lê Thanh Chấp dự định mang phần thịt này về cho Kim Tiểu Diệp ăn.

Nương tử nhà hắn hiện tại, cũng không biết đã tìm được việc làm hay chưa.

Sáng sớm hôm đó, đưa Lê Thanh Chấp đến gần nhà họ Chu, Kim Tiểu Diệp liền chèo thuyền, tìm đến nhà Vương tỷ tỷ có giao tình với mình.

Nhà cửa ở huyện thành đều được xây dựng dọc theo bờ sông, một bên là sông một bên là đường nhỏ lát đá phiến, Kim Tiểu Diệp ở trên thuyền gọi hai tiếng Vương tỷ tỷ, người phụ nữ họ Vương kia thò đầu ra từ cửa sổ nhìn nàng: "Tiểu Diệp, sao muội lại chèo thuyền?"

"Vương tỷ tỷ, muội thuê một chiếc thuyền, sau này mỗi ngày đều sẽ đến huyện thành, nếu tỷ có đồ cần mang, muội có thể mang đến cho tỷ." Kim Tiểu Diệp cười tủm tỉm mở miệng.

Người phụ nữ họ Vương kia cười đáp ứng, Kim Tiểu Diệp lại để nàng thả một cái giỏ xuống, sau đó đưa cho nàng hai quả mướp hương vừa hái sáng nay.

Cứ như vậy, Kim Tiểu Diệp chào hỏi những người quen biết ở huyện thành, lại tìm một chỗ dừng lại, chờ người khác đến gọi thuyền.

Lúc chờ đợi, nàng và Kim Tiểu Thụ lấy cơm ra ăn.

Cơm được bọc bằng giấy dầu gói thức ăn của Lê Thanh Chấp hôm qua, cơm thô bình thường, chỉ là ám chút mùi thịt.

"Cơm thơm quá!" Kim Tiểu Thụ cảm thán.

Hắn tối qua ăn tuy nhiều, nhưng một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn thì ăn như tằm ăn rỗi, sáng sớm thức dậy đã thấy đói!

Bình thường ở nhà phải đợi thêm một canh giờ nữa mới được ăn cơm, trước khi ăn cơm hắn luôn cảm thấy bụng đói cồn cào.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 44: Chương 44



Kim Tiểu Diệp cũng cảm thấy cơm rất ngon, không cần bất kỳ món ăn nào, nàng có thể ăn hết một bát lớn.

Nghĩ ngợi một chút, Kim Tiểu Diệp nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, lát nữa chúng ta đi mua hai cân củ cải muối, sau này ăn cơm với củ cải muối." Cơm trắng thêm củ cải muối, cắn một miếng thật là thơm!

"Được!" Kim Tiểu Thụ lập tức đáp.

Hai người bàn xong, liền thấy có người đi tới, hình như là muốn gọi thuyền, Kim Tiểu Diệp lập tức lên tiếng chào hỏi.

Kim Tiểu Diệp là một phụ nữ trẻ tuổi, Kim Tiểu Thụ là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, hai người ăn mặc gọn gàng sạch sẽ... Những người muốn tìm người khuân vác hàng hóa nặng nhọc sẽ không tìm đến bọn họ, nhưng những người ra ngoài thăm người thân hoặc bạn bè, lại rất muốn tìm bọn họ.

Đặc biệt là những người có mang theo nữ quyến.

Diêu Chấn Phú suốt ngày nói phụ nữ không nên xuất đầu lộ diện, nhưng ở huyện Sùng Thành, phụ nữ ra ngoài làm công thực ra rất nhiều.

Những người mua khung cửi về nhà dệt vải sẽ thuê nữ công, kinh doanh thêu thùa may vá, cũng sẽ thuê nữ công, quay tơ gì đó, cơ bản đều là thuê nữ công đến làm.

Ở trong huyện thành, một số phụ nữ còn kiếm tiền giỏi hơn cả nam giới, trong tay cũng dư dả.

Kim Tiểu Diệp gặp được một người phụ nữ muốn về nhà mẹ đẻ, thuyền vừa chống, nàng liền hướng về phía ngôi làng mà người phụ nữ kia nói.

Kim Tiểu Diệp là người lái đò mới đến, không có khách quen, người thuê thuyền của nàng không nhiều, đến chạng vạng tối, nàng tổng cộng cũng chỉ kiếm được ba mươi mấy văn tiền, ngày đầu tiên ra ngoài, trực tiếp lỗ vốn.

Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, nàng cùng với Vương thị cùng những người khác trò chuyện, nói xong ngày mai sẽ mang rau tươi cho bọn họ, đợi đến ngày mai, dựa vào việc này cũng có thể kiếm được một ít.

Hôm nay nàng ở bến tàu nhìn một chút, còn phát hiện có một số hàng hóa rẻ hơn so với cửa hàng trong trấn.

Trước đây nàng muốn bán cá muối rong biển loại hải sản này, nhưng những thứ này có mùi, không thích hợp để trên thuyền của nàng, Kim Tiểu Diệp cảm thấy nàng có thể bán một số thứ linh tinh khác.

Kim chỉ, bát đĩa, nàng đều có thể chuẩn bị một ít trên thuyền, sau đó đưa khách đến những ngôi làng kia, tiện thể rao bán một chút.

Có người có thể không lấy ra được đồng tiền để mua, vậy có thể dùng thứ khác để đổi, bất kể là trứng gà hay rau củ, nàng đều có thể nhận.

Kim Tiểu Diệp nghĩ như vậy, bắt đầu hỏi thăm giá cả của các loại đồ vật.

Cả ngày hôm nay nàng không có lúc nào rảnh rỗi, nhưng cho dù như vậy, Kim Tiểu Diệp vẫn tranh thủ lấy ra mấy tờ giấy Tuyên Thành, nhìn vài lần.

Trên mấy tờ giấy kia có một số chữ, đều là Lê Thanh Chấp dạy nàng.

Trong đó thậm chí còn có một bài thơ do Lê Thanh Chấp viết: "Hai đứa trẻ nhỏ, nhà ở đầu cầu tàu, lén lút xuống nước chơi, về nhà bị đánh đòn."

Cái này căn bản không tính là thơ, nhưng Kim Tiểu Diệp xem xong lại rất thích, đã học được hết chữ trên đó.

Bận rộn đến tận chạng vạng tối, Kim Tiểu Diệp mới đến bến tàu gần nhà Chu gia đón Lê Thanh Chấp và hai đứa nhỏ.

Những ngày này rất bận rộn, nhưng Kim Tiểu Diệp cảm thấy rất viên mãn.

Những ngày tiếp theo, cũng gần giống như ngày hôm nay.

Kim Tiểu Diệp buổi tối sẽ thu mua một ít trứng gà rau dưa trong thôn, sáng sớm hôm sau đi huyện thành rao bán.

Tiếp theo là chở khách, và cố gắng làm quen với nhiều người hơn.

Nàng còn tranh thủ thời gian đến bến tàu mua một ít kim chỉ bát đĩa, để trong một cái thùng gỗ, đến thôn Miếu Tiền hoặc những thôn khác rao bán.

Những thứ này đều là đồ linh tinh, kiếm được rất ít, một ngày cũng chỉ kiếm được hai ba mươi văn tiền, cộng thêm việc chèo thuyền giúp người ta một ngày có thể kiếm được ba bốn mươi văn tiền, thỉnh thoảng giúp người ta mang đồ cũng có thể kiếm được một ít tiền... Kim Tiểu Diệp một ngày đại khái có thể kiếm được tám mươi văn tiền.

Diêu sao công kiếm được còn nhiều hơn nàng, ông ta sẽ giúp người ta khuân vác hàng hóa, ông ta còn có một số khách quen, những người đó sẽ hẹn trước thời gian với ông ta, luôn luôn sử dụng thuyền của ông ta.

Nhưng Kim Tiểu Diệp đối với tình hình hiện tại đã rất hài lòng rồi, nàng tin tưởng chỉ cần mình làm quen, thu nhập sẽ càng tốt hơn!

Hơn nữa đi lại nhiều, nàng đại khái cũng biết người trong thôn muốn gì, liền thêm một số thứ trên thuyền.

Đợi sau này người dân các thôn lân cận huyện Sùng Thành đều quen biết nàng, mọi người nhìn thấy nàng nhất định sẽ hỏi nàng trên tay có gì!

Còn có chính là như hôm nay trời nóng, kỳ thật không dễ kiếm tiền, mùa đông nông nhàn, rất nhiều người sẽ nghĩ đến huyện thành chơi, nhà có việc vui cũng sẽ gọi thuyền đến đón dâu, lại có người sẽ thuê thuyền đến chùa miếu phụ cận thắp hương...

Lúc đó cho dù mọi người mua đồ ăn cũng sẽ mua nhiều hơn, nàng nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Trong túi có tiền, Kim Tiểu Diệp mỗi ngày đều mỉm cười, vui vẻ suy nghĩ làm sao để kiếm thêm chút tiền.

Thời gian trôi qua, Lê Thanh Chấp bất tri bất giác, đã viết tự truyện của Chu Tiền được gần hai mươi vạn chữ.

Chu Tiền hận không thể để Lê Thanh Chấp viết cuốn sách này đến một trăm vạn chữ, nhưng chuyện cả đời của ông ta, kỳ thật không cần phải viết tỉ mỉ ra.

Lê Thanh Chấp suy nghĩ viết thêm một tháng nữa, quyển sách này cũng coi như viết xong.

TBC

Ở Đại Tề, các loại thoại bản, các loại sách cũng không ít, kiếp trước hắn từng xem qua "Tứ đại danh tác" loại sách như vậy, ở Đại Tề cũng có.

Thoại bản về tài tử giai nhân, trên thị trường càng không thiếu.

Nhưng giống như hắn, viết một cuốn sách về lịch sử làm giàu của một tiểu nhân vật thì rất ít.

Quan trọng nhất là... Đây là tự truyện của Chu Tiền!

Chu Tiền đối với cuốn sách này, đó là yêu thích đến tận xương tủy, những người khác có may mắn được xem cuốn sách này, cũng đều cực kỳ yêu thích.

Xung quanh Chu Tầm Miểu, người xem qua cuốn sách này càng ngày càng nhiều, những người bạn học giao hảo với hắn, cơ bản đều đã xem qua.

Mà những người này từ sau khi xem qua cuốn sách này... mỗi ngày Chu Tầm Miểu vừa đến trường, việc đầu tiên những người này làm, chính là hỏi hắn muốn phần tiếp theo.

Ngày hôm nay, Chu Tầm Miểu vừa vào trường, Từ Khải Phi liền lập tức nghênh đón: "Chu huynh, bản thảo hôm nay cần sao chép mau đưa cho ta đi!"

Chu Tầm Miểu lấy bản thảo Lê Thanh Chấp viết ra, mở miệng: "Bản thảo này bây giờ không cần sao chép nữa."

Chu Tầm Miểu đối với Lê Thanh Chấp, lại càng thêm bội phục!

Chữ viết ban đầu của Lê Thanh Chấp, quả thực là thảm không nỡ nhìn, nhưng bây giờ đã hơn một tháng trôi qua, chữ viết của Lê Thanh Chấp càng ngày càng đẹp, ở trong trường học của bọn họ, có thể coi là trung bình khá rồi.

Hắn cảm thấy nếu Lê Thanh Chấp viết thêm một tháng nữa, chữ viết kia nói không chừng sẽ còn đẹp hơn cả hắn!

"Quả thật, chữ viết này bây giờ mạnh mẽ hơn nhiều, cũng càng ngày càng ngay ngắn." Từ Khải Phi có chút cảm thán.

Hắn là tận mắt nhìn thấy người giúp đỡ nhuận bút này tiến bộ thần tốc, nhanh đến mức khiến hắn khiếp sợ.

Có điều Chu Tầm Miểu nói cho hắn biết, nói người giúp đỡ viết thay kia ban đầu là mới khỏi bệnh nặng... Như vậy cũng có thể lý giải được.

Thì ra là bị bệnh một trận, khó trách chữ viết ban đầu của hắn không có chút lực đạo nào!

"Hôm nay để ta sao chép đi!" Một người khác chen vào.

Từ Khải Phi làm sao bằng lòng: "Phía trước đều là ta sao chép, tự tay viết vẫn là giữ nguyên như cũ thì tốt hơn!"

"Vậy đưa cho ta xem trước, sau đó ngươi lại sao chép."

"Không được, ta xem trước!"

"Ta cũng muốn xem!"

"Chúng ta vẫn là cùng nhau xem đi!"

...

Mọi người tranh nhau xem sách, tối hôm qua đã xem xong ba ngàn chữ kia, Chu Tầm Miểu liền bình tĩnh hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh uống trà.

Cũng không biết Lê tiên sinh đã bắt đầu viết tiếp theo hay chưa, hắn rất muốn xem nội dung phía sau.

Hắn thậm chí rất muốn để Lê Thanh Chấp viết cho hắn một quyển.

Cuộc đời của hắn còn rất ngắn ngủi, chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng Lê Thanh Chấp có thể bịa ra, chẳng phải sao?

Hắn hận không thể nhốt Lê Thanh Chấp lại, chuyên môn viết sách cho hắn xem!

Thở dài một hơi, Chu Tầm Miểu lấy sách ra bắt đầu đọc.

Gần đây hắn thường xuyên xem lại sách Lê Thanh Chấp viết, mà mỗi lần xem xong, liền nghĩ mình nhất định phải học hành cho giỏi, tuyệt đối không thể phụ lòng phụ thân tạo điều kiện cho hắn.

Những người bên cạnh Chu Tầm Miểu tranh nhau xem sách, những người trong trường học nhìn Chu Tầm Miểu không vừa mắt, lại không thể không nói bóng gió sau lưng vài câu.

"Chu Tầm Miểu quả nhiên là con nhà buôn, không chịu khó học hành, ngược lại cả ngày truyền tay nhau xem thoại bản!" Một người cùng tuổi với Chu Tầm Miểu hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Diêu Chấn Phú bên cạnh, muốn nhận được sự tán đồng của Diêu Chấn Phú.

Diêu Chấn Phú trước kia, đều sẽ cùng hắn nói xấu Chu Tầm Miểu. Nhưng hôm nay, Diêu Chấn Phú có chút ngẩn ngơ, lại giống như là không nghe thấy lời hắn nói.

"Diêu Chấn Phú, ngươi làm sao vậy?" Người này cau mày hỏi.

"Cái gì?" Diêu Chấn Phú giống như bị kinh hãi mà ngồi thẳng người, nhìn bạn học của mình, trên mặt còn mang theo chút bối rối.

Người này càng thêm khó hiểu: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Thân thể không khỏe?"

"Không... Không có." Diêu Chấn Phú nói như vậy, nhưng trong lòng hoảng sợ vô cùng.

Hắn ta ở huyện thành có một người tình, trượng phu của người đó là một thương nhân thường xuyên đi buôn bán ở bên ngoài, một năm ở nhà có khi chỉ một hai tháng.

Hai người bọn họ ở bên nhau đã lâu, trượng phu của người kia vẫn luôn không biết, cũng chưa từng xuất hiện, dù sao hắn ta là chưa từng gặp qua.

Nhưng hôm qua nghỉ học, hắn ta bị trượng phu của người kia bắt gặp, trượng phu của người kia còn muốn hắn ta bồi thường một trăm lượng bạc!

Đó là một trăm lượng bạc! Hắn ta đi đâu kiếm tiền?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 45: Chương 45



Lý Tú Tài là người huyện thành, nhưng gia cảnh rất bình thường, ông ta hiện tại mở trường học là thuê thuyền, nhà mình ở cũng là thuê, mỗi năm riêng tiền thuê thuyền đã tốn không ít.

Cũng là vì muốn kiếm thêm chút tiền, ông ta không chỉ nhận rất nhiều học sinh, buổi trưa còn bán cơm trưa.

Mỗi ngày ông ta đều bảo thê thiếp con dâu làm cơm đưa đến, cho học sinh nộp tiền cơm ăn.

Có điều cũng có người không ăn ở trường. Có người là vì gia cảnh nghèo khó không bỏ ra nổi số tiền này, cũng có người là vì chê cơm nước nhà Lý Tú Tài cung cấp.

Học sinh ăn cơm ở trường mỗi tháng cần nộp hai trăm văn tiền, ăn cũng coi như được, nhưng hương vị rất bình thường.

Hôm nay, trường học ăn canh đậu phụ thịt lát, thêm dưa muối xào mướp.

Diêu Chấn Phú là người đã nộp tiền cơm ở trường, trước kia mỗi lần ăn cơm, hắn ta đều âm thầm so đo xem thức ăn của mình có phải là ít hơn hay không, hôm nay lại không có tâm tư suy nghĩ nhiều, cầm bát múc phần cơm của mình xong, liền ăn như nhai sáp.

Đang ăn, hắn ta liền thấy có người gánh sọt đi vào.

Đó là người nhà họ Chu đưa cơm trưa cho Chu Tầm Miểu.

Người nọ từ trong hộp thức ăn lấy ra bốn món canh một súp đặt trước mặt Chu Tầm Miểu, lại lấy ra một đĩa bánh ngọt, một đĩa đào.

Số lượng những thứ này đều không ít, đây là để tiện cho Chu Tầm Miểu mời người bên cạnh ăn cơm.

Chu Tầm Miểu cũng quả thật mời Từ Khải Phi những người này ăn cơm.

Gia cảnh Từ Khải Phi không tốt, trong nhà ngay cả tiền ăn cơm ở trường cũng không nộp nổi, nhưng bởi vì bám lấy Chu Tầm Miểu, mỗi ngày đều được ăn ngon.

Diêu Chấn Phú thật sự có chút xem thường hắn.

Hắn ta còn không thích Chu Tầm Miểu, rõ ràng biết trong trường có rất nhiều học sinh gia cảnh không tốt, Chu Tầm Miểu còn cố ý ở trước mặt bọn họ khoe khoang sự giàu có của nhà họ Chu!

Có điều... Tại sao phụ thân hắn ta lại không có bản lĩnh như Chu Tiền? Nếu hắn ta có tiền của nhà họ Chu, cũng sẽ không phải lo lắng đề phòng như vậy!

Diêu Chấn Phú là hôm qua bị bắt gặp.

Người tình của hắn tên là Hủ Nương, lúc ấy bọn họ đang ân ái, đột nhiên có người xông vào.

Hắn ta bị bắt quả tang tại trận, thư từ trước kia viết cho Hủ Nương, một số thứ tặng cũng bị coi như là chứng cứ, trượng phu của Hủ Nương nói, nếu hắn ta không đưa tiền, người đàn ông kia sẽ đem những thứ đó cho bạn học trong trường của hắn ta xem, để hắn ta mất hết mặt mũi.

Việc này tuyệt đối không thể!

Nhưng một trăm lượng...

Diêu Chấn Phú lo lắng đề phòng cả một ngày, mới rời khỏi trường học.

Bên cạnh trường học của hắn ta có một bến tàu, lúc này nơi này có mấy chiếc thuyền neo đậu, một số học sinh không sống ở huyện thành, sẽ thương lượng với sao công cùng thôn, cùng nhau đi thuyền về nhà.

Đương nhiên cũng có người gia cảnh tốt, thuê thuyền đưa về nhà.

Còn học sinh trong huyện thành, đa số là đi bộ về nhà, nhưng cũng có một số người ở xa sẽ đi thuyền.

Diêu Chấn Phú không muốn để người khác biết phụ thân mình là người lái đò, vẫn luôn để Diêu sao công ở chỗ khác chờ hắn ta, đợi sau khi ra khỏi cửa, liền rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Tuy nhiên hắn ta vừa rẽ vào, sắc mặt liền đại biến - trượng phu của Hủ Nương đang đứng trước mặt hắn ta, đang cười với hắn ta!

TBC

Trượng phu của Hủ Nương là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, da đen rám nắng, mặt mũi hung dữ: "Gom đủ tiền chưa?"

"Vẫn... Vẫn chưa..." Diêu Chấn Phú có chút béo, vốn đã ra nhiều mồ hôi, lúc này mồ hôi càng không ngừng chảy xuống.

"Ngươi tốt nhất nhanh chóng gom đủ tiền, nếu không ta sẽ đến nha môn tố cáo ngươi! Ngươi cũng đừng hòng trốn tránh, nếu ngươi dám trốn, ta sẽ đem những bức thư kia của ngươi cho bạn học của ngươi xem, để bọn họ đều biết ngươi đã làm chuyện bẩn thỉu gì!" Trượng phu của Hủ Nương hừ lạnh một tiếng.

Diêu Chấn Phú không dám hó hé tiếng nào, liên tục gật đầu, không ngừng lau mồ hôi.

Trượng phu của Hủ Nương lại răn dạy hắn ta vài câu, lúc này mới rời đi, Diêu Chấn Phú thấy vậy, cuống quít chạy trốn.

Nhìn Diêu Chấn Phú đi rồi, trượng phu của Hủ Nương rẽ vào một con hẻm nhỏ, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Tên này thật đúng là đồ nhát gan."

Người phụ nữ kia khoảng ba mươi tuổi, da trắng nõn nà, dáng người đầy đặn, không phải Hủ Nương thì là ai? Nàng ta khẽ hừ một tiếng: "Trước kia thật đúng là nhìn lầm hắn rồi!"

Người đàn ông tự xưng là trượng phu của Hủ Nương, kỳ thực lại chẳng phải trượng phu nàng ta, mà là ca ca ruột của nàng ta.

Hủ Nương họ Thẩm, nhà họ Thẩm đừng nói ruộng nước, ngay cả đất cằn cũng chỉ có chút đỉnh, quanh năm suốt tháng đều phải đi làm thuê cho nhà địa chủ mà sống.

Hủ Nương từ nhỏ đến lớn cơm không đủ no, áo không đủ mặc, lớn lên cũng chẳng có mơ ước gì cao sang, chỉ mong gả được vào một nhà giàu có sung túc, để được ăn no mặc ấm mà thôi.

Dung mạo nàng ta cũng coi như ưa nhìn, quả thực cũng có vài người muốn cưới gả, nhưng đúng lúc này, nàng ta lại có được một cơ hội khác.

Có một vị phú thương muốn tìm một vị ngoại thất ở huyện Sùng Thành, không chỉ bằng lòng bỏ ra hai mươi hai lượng bạc làm lễ hỏi, mà sau khi thành thân mỗi năm còn cho thêm hai mươi hai lượng bạc làm chi phí sinh hoạt.

Hủ Nương đã nắm chắc cơ hội này.

Gả cho nhà nông thì chỉ mong không bị đói, còn làm ngoại thất cho thương nhân, đó là có thể được ăn thịt!

Hủ Nương muốn được ăn thịt!

Vị thương nhân kia thuê một căn nhà nhỏ trong huyện thành để an trí Hủ Nương, ban đầu hắn ta cũng không quá để ý đến nàng ta, nhưng nuôi dưỡng một thời gian, Hủ Nương càng ngày càng xinh đẹp, lại khéo léo chiều chuộng, hắn ta liền đối xử với nàng ta tốt hơn, ngoài số tiền bạc đã hứa hẹn, còn thường xuyên cho thêm tiền bạc và đồ dùng.

Có vài năm trời, Hủ Nương sống trong nhung lụa, ngày tháng trôi qua vô cùng tiêu d.a.o tự tại.

Thế nhưng từ bảy năm trước, không biết vị thương nhân kia gặp phải chuyện gì, bỗng nhiên không đến nữa, tiền bạc cũng không gửi đến.

Hủ Nương nhờ người dò hỏi, mới biết hắn ta trên đường đi buôn bán mắc bệnh ruột thừ, đau đớn mà chết.

Hắn ta đã chết, tự nhiên sẽ không còn ai cho Hủ Nương tiền bạc, lúc đó nhà họ Thẩm muốn Hủ Nương về quê gả chồng, nhưng Hủ Nương không bằng lòng, nàng ta muốn gả cho một người giàu có trong huyện thành, cho dù làm thiếp cũng được.

Nhưng người giàu có trong huyện thành nào có dễ dàng để nàng ta tiếp cận… Hủ Nương tuy có vài người để ý, nhưng những người này đều không muốn cưới nàng ta về nhà.

Diêu Chấn Phú chính là người nàng ta quen biết vào lúc đó, khi ấy Diêu Chấn Phú chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, là một thiếu niên tuấn tú, chưa được mấy ngày đã bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Hủ Nương cảm thấy lúc đó cho dù nàng ta có yêu cầu Diêu Chấn Phú cưới mình, thì Diêu Chấn Phú cũng sẽ đồng ý.

Nhưng nàng ta lớn hơn Diêu Chấn Phú chín tuổi, lại thêm bản thân nàng ta vẫn luôn không có thai, sợ là không thể sinh con… Nàng ta cuối cùng cũng không đưa ra yêu cầu này.

Lúc đó Diêu Chấn Phú nói hắn ta học hành rất giỏi, còn muốn thi đậu tiến sĩ, thêm vào đó nàng ta cảm thấy cha mẹ Diêu Chấn Phú có thể cho hắn ta đi học, gia cảnh chắc chắn cũng khá giả…

Nàng ta vẫn luôn qua lại với Diêu Chấn Phú, nói mình thật lòng yêu thương hắn ta, còn nói trượng phu chê bai nàng ta không thể sinh con, đối xử tệ bạc, thường xuyên đánh đập, thậm chí còn không muốn cho nàng ta tiền bạc…

Tóm lại, nàng ta diễn một màn khóc lóc kể khổ, khiến Diêu Chấn Phú đau lòng đến tận xương tủy.

Mấy năm nay, Diêu Chấn Phú chỉ khi nào được nghỉ học mới đến tìm nàng ta, một tháng chỉ có hai lần, lại còn là ban ngày ban mặt, nhưng một năm cộng lại, cũng có thể cho nàng ta ba bốn lượng bạc.

Nàng ta chung quy cũng không thiệt thòi gì, nên cũng bằng lòng qua lại với Diêu Chấn Phú.

Lúc đó, nàng ta còn nghĩ chờ Diêu Chấn Phú thi đậu tú tài hoặc cử nhân, nàng ta có thể làm thiếp cho hắn ta.

Một người đàn ông như Diêu Chấn Phú, nàng ta có nắm chắc có thể nắm trong lòng bàn tay.

Thế nhưng gần một năm nay, Diêu Chấn Phú cho nàng ta tiền bạc ngày càng ít đi, nàng ta còn phát hiện học vấn của Diêu Chấn Phú căn bản không giống như hắn ta tự nói!

Nhà Diêu Chấn Phú, kỳ thực cũng không có bao nhiêu của cải dư giả.

Thêm vào đó, tuổi tác nàng ta đã cao, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc… Hủ Nương liền tìm đến ca ca ruột là Thẩm Đại, cùng nhau diễn một màn kịch, ép Diêu Chấn Phú đưa cho nàng ta một trăm lượng bạc.

Nhà họ Diêu tuy không có của cải tích trữ, nhưng có ruộng vườn.

Mấy năm nay giá đất luôn tăng, nhà họ Diêu chỉ cần bán đi bốn mẫu ruộng, là có thể gom đủ một trăm lượng. Đến lúc đó nàng ta có một trăm lượng bạc bàng thân, lại tìm một người đàn ông goá vợ gia cảnh giàu có có con cái để gả, sau đó lấy lòng đứa con, nửa đời sau nhất định có thể sống thoải mái.

“Nhìn bộ dạng hắn ta kìa, cho dù chúng ta có đòi hỏi thêm, hắn ta cũng sẽ cho, nhà họ Diêu lại chỉ có một đứa con trai là hắn ta… Muội thật chỉ muốn một trăm lượng thôi sao?” Thẩm Đại hỏi muội muội.

Hủ Nương trừng mắt nhìn ca ca: “Chó cùng rứt dậu, ép người quá mức e là cái gì cũng không lấy được, một trăm lượng bạc đã là không ít rồi!”

Diêu Chấn Phú không hề biết mình bị người ta tính kế, hắn ta hoảng hốt chạy đi tìm phụ thân, lúc lên thuyền do bất cẩn, còn dẫm chân xuống nước, giày quần đều ướt sũng.

Bên kia, Lê Thanh Chấp đến bến sông gần nhà họ Chu, gặp được Kim Tiểu Diệp.

Lê Thanh Chấp ở nhà họ Chu sao chép sách, đã được gần hai tháng.

Lúc hắn đến nhà họ Chu trông ốm yếu vô cùng, hiện tại đã béo lên chút đỉnh, tay chân so với trước cũng có lực hơn nhiều.

Muốn hoàn toàn khôi phục cần phải có thêm nhiều năng lượng, nhưng hiện tại hắn đã có thể sinh hoạt như người bình thường.

Đương nhiên, trong mắt người khác, hắn vẫn gầy gò như trước, đầu bếp nhà họ Chu rất khó hiểu.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đi theo Lê Thanh Chấp ăn uống ở nhà họ Chu, đã béo lên rất nhiều, khuôn mặt cũng trắng trẻo hơn, nhìn đáng yêu hơn nhiều, tại sao Lê Thanh Chấp vẫn gầy như vậy? Cánh tay hắn duỗi ra, nhìn cứ như bộ xương di động.

Hắn rõ ràng đã ăn rất nhiều!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 46: Chương 46



Đối với điều này, Lê Thanh Chấp cũng không có cách nào.

Cơ thể hắn tuy có nền tảng tốt, nhưng năm năm đó hao tổn quá lớn, lúc hắn mới xuyên đến, xương cốt thậm chí nội tạng đều có vấn đề.

Hắn vận chuyển dị năng sau đó có thể sống sót, nhưng chất lượng cuộc sống thực tế không tốt đẹp gì, lúc đó toàn thân hắn đều đau nhức.

Hai tháng nay rốt cuộc cũng có đủ thức ăn cung cấp, so với việc tăng cân, quan trọng hơn chính là chữa lành những tổn thương bên trong cơ thể.

Mà muốn chữa lành những tổn thương đó, hắn cũng không còn năng lượng để tăng cân.

May mắn thay, lúc này, những tổn thương đó của hắn đã được chữa lành, hiện tại tuy rằng hắn g ốm, nhưng nội tạng và xương cốt đều rất khỏe mạnh.

Lê Thanh Chấp dắt theo Lê Đại Mao Lê Nhị Mao mặc quần áo mới, giày mới, bước đi không tự chủ được mà nhảy lên, đến bên sông, liền nhìn thấy Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp ngày thường đều đội nón lá, nếu không mùa hè ra ngoài chèo thuyền sẽ bị cháy nắng thậm chí say nắng.

Nhưng lúc này nàng không đội nón lá, để lộ mái tóc búi cao.

Kim Tiểu Diệp tóc rất dày, nhưng hơi khô vàng xơ xác… Thời đại này những người thiếu dinh dưỡng, cơ bản đều như vậy.

Tuy rằng hai tháng nay Kim Tiểu Diệp ăn uống khá tốt, nhưng cũng không nuôi dưỡng lại được mái tóc.

Nhưng lúc này… Trên mái tóc khô vàng của Kim Tiểu Diệp lại có thêm một bông hoa vải màu đỏ xinh đẹp.

Hai tháng nay, Kim Tiểu Diệp đã may quần áo mới cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, còn may cho hắn một bộ, nhưng lại không may cho mình, nàng vẫn luôn mặc bộ quần áo màu xám tro.

Mà điều này, càng khiến bông hoa trên tóc nàng thêm phần rực rỡ.

Lê Thanh Chấp cảm thấy bông hoa này thật đẹp: “Tiểu Diệp, hôm nay nàng thật xinh đẹp.”

Kim Tiểu Diệp mỉm cười, ngẩng khuôn mặt bị rám nắng lên.

Lê Thanh Chấp dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lên thuyền, Kim Tiểu Thụ liền hỏi: “Tỷ phu, hôm nay huynh mang gì về vậy?”

Lê Thanh Chấp đáp: “Có một quả trứng vịt muối, còn có đậu hũ chiên hầm thịt. Đậu hũ chiên hầm thịt đợi lát nữa về nhà ăn, trứng vịt muối các ngươi cầm lấy, ngày mai ăn trưa.”

Từ khi Kim Tiểu Diệp bắt đầu chèo thuyền, nhà bọn họ cũng đã ăn ngày ba bữa, dù sao ăn ít thì không có sức làm việc.

Kim Tiểu Diệp sẽ nấu một nồi cơm vào buổi sáng, nàng và Kim Tiểu Thụ, Lê Lão Căn mỗi người một phần.

Mà một phần cơm này, nàng sẽ chia làm hai bữa, buổi sáng ăn một nửa, buổi trưa ăn một nửa.

Đợi đến tối về nhà, Lê Lão Căn đã nấu cơm tối xong, Lê Thanh Chấp lại mang theo ít thức ăn mặn về, lại ăn thêm một bữa.

Thức ăn mặn mà Lê Thanh Chấp mang về thực ra rất ít, nhà họ Chu chuẩn bị cơm nước cho hắn là một phần, cho dù Chu Tầm Miểu có dặn dò cho hắn thêm một chút, nhưng lượng cũng không nhiều.

Chỉ một chút đồ ăn như vậy, Kim Tiểu Diệp bọn họ còn phải chia cho ba người… Chia đến mỗi người, lại càng ít hơn.

Nhưng dù ít, đó cũng là dầu mỡ.

Thêm vào đó những ngày này bọn họ đều ăn cơm khô… Nước da của Kim Tiểu Diệp và Lê Lão Căn đều hồng hào hơn, Kim Tiểu Thụ cũng cao lên một chút.

Kim Tiểu Diệp cất quả trứng vịt muối vào túi, cười đáp một tiếng, còn đưa tay sờ lên bông hoa đỏ nhỏ trên đầu.

“Mẹ, bông hoa này thật đẹp!”

“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”

TBC



Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao tranh nhau lên tiếng.

Kim Tiểu Diệp nghe vậy, càng cười vui vẻ hơn.

Cả nhà ngồi trên thuyền, vui vẻ trở về nhà, trên đường, Kim Tiểu Diệp nhìn thấy Diêu sao công.

Lúc Kim Tiểu Diệp mới bắt đầu chèo thuyền, chèo còn chưa thành thạo.

Nhưng nàng là người có chủ kiến, liền chậm rãi chèo, tiện thể trò chuyện với khách.

Mỗi đêm Lê Thanh Chấp đều kể chuyện cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao nghe, còn kể chuyện cười, nàng liền ghi nhớ trong lòng, lúc khách lên thuyền thì kể cho khách nghe.

Đợi nàng kể vài lần, Kim Tiểu Thụ cũng biết kể, sau khi bọn họ bắt chuyện được với khách, cho dù chèo chậm một chút, động tác có chút vụng về, khách cũng đa phần không để ý.

Nhưng đợi nửa tháng trôi qua, Kim Tiểu Diệp đã chèo thuyền vừa nhanh vừa giỏi, lúc này nàng vừa nghe hai đứa con trai đọc thơ, vừa thành thạo chèo thuyền.

“Diêu thúc!” Nhìn thấy Diêu sao công, Kim Tiểu Diệp cười chào hỏi. Diêu sao công cũng mỉm cười, nhưng vừa cười xong liền nhíu mày, giống như gặp phải chuyện gì đó, vẻ mặt không vui.

Kim Tiểu Diệp nhìn ra có chút không đúng, không nói gì nữa.

Lê Thanh Chấp càng không nói, tuy rằng Diêu Chấn Phú là người sống, hắn không ghét bỏ Diêu Chấn Phú, nhưng cũng không muốn lấy mặt nóng áp vào m.ô.n.g lạnh người khác… Hơn một tháng nay, bọn họ căn bản không nói chuyện.

Trước đó Diêu Chấn Phú từng đưa sach cho hắn mượn, vì vậy Kim Tiểu Diệp còn cố ý đưa mấy quả trứng gà để đáp lễ.

“Ly ly nguyên thượng thảo…” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao nhìn phong cảnh ven bờ, lớn tiếng đọc thơ.

Ở nhà họ Chu bọn họ rất khắc chế, đều không nói chuyện lớn tiếng, hiện tại liền thả lỏng hơn.

Trên đường có người đi ngang qua nhìn thấy, đều nhịn không được chào hỏi: “Hai đứa nhỏ này thật đáng yêu!”

Diêu sao công nhìn thấy, cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Ông ta cũng có cháu trai, nhưng cháu trai ông ta không biết đọc thơ.

“Cha, sao cha lại chèo chậm như vậy, không thể nhanh hơn một chút sao?” Diêu Chấn Phú nói.

Giày quần hắn ta đều ướt, muốn nhanh chóng về nhà thay!

Diêu sao công đã hơn bốn mươi tuổi, ở Đại Tề, tầng lớp thấp kém đến tuổi này trông đã rất già nua.

Diêu sao công ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, bề ngoài không còn trẻ trung, thể lực cũng không bằng những thanh niên kia.

Chèo thuyền cả ngày còn phải hỗ trợ khuân vác hàng hóa, ông ta đã sớm mệt mỏi rã rời, eo càng đau nhức dữ dội, nhưng con trai mình đã nói như vậy… Diêu sao công chỉ có thể tăng tốc độ chèo thuyền. Kim Tiểu Diệp nhìn Diêu sao công một cái, thả chậm tốc độ.

Kim Tiểu Thụ đã học được cách chèo thuyền, thỉnh thoảng ban ngày bọn họ sẽ đổi tay cho nhau, thêm vào đó bọn họ không nhận công việc khuân vác hàng hóa cho người khác, nên cũng sẽ không mệt mỏi như Diêu sao công.

Lúc mấy người Lê Thanh Chấp đến bến sông, Diêu sao công và Diêu Chấn Phú đã về nhà, mà Lê Lão Căn đang đứng trên bậc thang, ngỏng cổ nhìn bọn họ.

“Tiểu Diệp, A Thanh, các con rốt cuộc cũng về rồi! A Thanh, hôm nay con có mang đồ ăn ngon về không?” Lê Lão Căn hỏi.

“Có ạ.” Lê Thanh Chấp bất đắc dĩ nói.

Lê Lão Căn lại vui mừng khôn xiết: “Mang về là tốt rồi, mang về là tốt rồi, ta đã nấu cháo xong rồi!”

Dân làng nhìn thấy cảnh này, sôi nổi lên tiếng: “Lê Lão Căn, ông lại ham ăn rồi.”

“Lê Lão Căn, ông bao nhiêu tuổi rồi hả!”

“Lê Lão Căn, bây giờ ông đúng là được hưởng phúc rồi!”



Gần đây nông nhàn, bến sông có rất nhiều người, mọi người ban đầu cười nói với Lê Lão Căn, nhưng đợi thuyền của Kim Tiểu Diệp cập bến, bọn họ liền chú ý đến Kim Tiểu Diệp.

“Tiểu Diệp, trên đầu ngươi là cái gì vậy?”

“Tiểu Diệp, bông hoa trên đầu ngươi thật đẹp!”

“Tiểu Diệp, ta muốn đổi với ngươi một cây kim.”



Sau khi Kim Tiểu Diệp thuê thuyền, liền mua một ít đồ lặt vặt để trên thuyền.

Thôn bọn họ cách huyện thành không tính là xa, nhưng mọi người rất ít khi đến huyện thành, bình thường thiếu đồ, đa phần là mua từ những người bán hàng rong gánh gồng đi khắp các thôn bán.

Nhưng hiện tại, trong tay Kim Tiểu Diệp cũng có những thứ đó.

Người bán hàng rong không phải ngày nào cũng đến thôn, nhưng Kim Tiểu Diệp lại mỗi ngày đều trở về, bây giờ người trong thôn Miếu Tiền, càng thích mua đồ của Kim Tiểu Diệp hơn.

Có đôi khi cũng không phải mua, mà là đổi, rau trong vườn, trứng gà nhà nuôi, thậm chí ốc bắt được ở sông, đều có thể mang đến đổi đồ với Kim Tiểu Diệp.

Trong tay dân làng phần lớn không có bao nhiêu tiền, nhưng những thứ này, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể kiếm được!

Mọi người đều bằng lòng lấy những thứ này để đổi đồ với Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp cũng bằng lòng nhận — những thứ này mang đến huyện thành, là có thể bán lấy tiền.

Lấy ra một cái hộp từ trên thuyền, lấy ra một cây kim đưa cho người muốn đổi kim, đổi lấy hai quả trứng gà.

Lê Thanh Chấp nhìn cảnh tượng này, có chút cảm thán.

Cây kim thời đại này so với hiện đại khá đắt đỏ.

Điều này cũng bình thường thôi, bây giờ không có máy móc, làm kim rất phiền phức.

Ở triều đại trước, giá kim còn đắt hơn, Đại Tề có một số xưởng sản xuất kim may hàng loạt, giá kim đã giảm đi một chút.

Sau khi đổi kim lấy đồ, Kim Tiểu Diệp lại lấy ra một số bông hoa vải giống hệt bông hoa trên đầu đưa cho mọi người trong thôn xem:

"Bông hoa trên đầu ta là do thợ thêu ở trong thành làm, giá bằng kim, hai quả trứng gà đổi một bông. Có thể đổi bằng thứ khác, nhưng nếu đổi bằng rau thì sáng mai phải hái cho ta rau tươi nhé."

Bông hoa trên đầu Kim Tiểu Diệp là do Vương tỷ mà nàng quen biết làm.

Chồng của Vương tỷ là thương nhân buôn bán nhỏ, nhưng kiếm được không nhiều, hai con trai của Vương tỷ vẫn đang đi học... Vương tỷ thường đi giúp người ta may vá quần áo.

Nơi giúp người ta may vá quần áo, không thể thiếu những mảnh vải vụn, nhà Vương tỷ cũng tích trữ được một ít.

Tay nghề may vá của nàng ấy rất tốt, đôi khi sẽ dùng những mảnh vải vụn để làm một số đồ lặt vặt.

Cách đây không lâu, Kim Tiểu Diệp thấy nàng ấy cài một bông hoa trên đầu, cảm thấy rất đẹp, liền bảo nàng ấy làm thêm một ít, nói là có thể giúp nàng ấy bán.

Loại hoa này làm không khó, không phải tỉ mỉ từng cánh hoa một, mà là dùng vải vụn may đơn giản, chủ yếu là vải tốt, màu sắc tươi sáng.

Vương tỷ làm cái này rất nhanh, hơn nữa vải vụn cũng không tốn bao nhiêu tiền, giá bán cho Kim Tiểu Diệp, tính ra là ba quả trứng gà đổi hai bông.

Bây giờ Kim Tiểu Diệp bán hai quả trứng gà một bông, bán được hai bông là có thể kiếm được một quả trứng gà.

Kiếm không được nhiều, nhưng kinh doanh nhỏ mới lâu dài, nàng thật sự dùng cái này để kiếm tiền, người trong thôn ngoài mặt không nói gì, nhưng cũng sẽ có người giành giật việc kinh doanh.

"Loại hoa này được làm từ vải may trang phục cưới của nhà giàu có ở trong thành, giá không rẻ, ta cũng tốn một phen công sức mới lấy được từ chỗ thợ thêu."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 47: Chương 47



Kim Tiểu Diệp đưa bông hoa cho mọi người trong thôn xem: “Các ngươi khâu nó lên trâm cài là có thể cài lên đầu."

Phụ nữ trong thôn hầu hết đều không có đồ trang sức, rất nhiều người bấm lỗ tai, nhưng chỉ có thể nhét một đoạn cọng lá trà vào trong.

Bây giờ hoa cài đầu trên tay Kim Tiểu Diệp chỉ cần hai quả trứng gà là có thể đổi một cái, những ai không nỡ đổi trứng gà, thì lấy một ít rau trong nhà hoặc đi mò ốc, trai, sò cũng có thể đổi...

Lập tức có một người phụ nữ gia cảnh khá giả lên tiếng: "Ta muốn đổi một cái."

"Ta cũng muốn đổi một cái, ta đi lấy trứng gà ngay đây."

"Ta cũng về nhà lấy trứng gà đây."

...

"Tiểu Diệp, về nhà ăn cơm thôi!" Lê Lão Căn sốt ruột, nếu Kim Tiểu Diệp cứ bán hoa cài đầu ở đây mãi không về nhà, thì đến bao giờ ông ta mới được ăn thịt mà Lê Thanh Chấp mang về?

Kim Tiểu Diệp có chút bất đắc dĩ, thấy mọi người đều muốn về nhà lấy trứng gà, liền nói: "Ta về nhà trước đây, ai muốn đổi hoa cài đầu thì đến nhà ta đổi nhé."

Mọi người sôi nổi đồng ý.

Cả đám người trở về nhà, Lê Lão Căn liền nôn nóng đi mở nắp nồi.

Ban ngày đã ăn hai bữa cơm rồi, Kim Tiểu Diệp tính toán số gạo xong, buổi tối đều bảo Lê Lão Căn nấu cháo.

Lúc này trong nồi, chỉ có một nồi cháo không được trắng cho lắm, hạt gạo cũng chưa nấu nhừ.

Cái trước là do xay xát không sạch, cái sau là do củi lửa không đủ.

Nhưng đây là lương thực nguyên chất, bên trong không có rau.

Chưa nói đến việc còn có thịt để ăn.

Lê Thanh Chấp lấy thịt mang về ra, Kim Tiểu Diệp chia làm ba phần, Lê Lão Căn liền nôn nóng ăn.

Mà bọn họ đang ăn, thì đã có người cầm trứng gà đến.

"Tiểu Lê lại mang đồ ăn về rồi à? Làm việc ở nhà Chu lão gia thật tốt."

"Thịt này nhìn thật thơm."

"Tiểu Lê và Tiểu Diệp đều giỏi giang, Lê Lão Căn ông thật may mắn!"

...

Dân làng từng cho rằng Lê Thanh Chấp bị vấn đề về đầu óc.

Nhưng sau đó Lê Thanh Chấp có thể đi sao chép sách... Đầu óc hắn chắc là không có vấn đề gì, nhưng cơ thể hắn... Đã lâu như vậy mà hắn vẫn gầy như vậy, phỏng chừng là có vấn đề.

Nhưng Lê Thanh Chấp dù có vấn đề gì đi nữa, thì hắn vẫn có thể kiếm tiền! Hắn vẫn có thể mang thịt về!

Bây giờ người trong thôn đều cảm thấy Lê Thanh Chấp rất có triển vọng.

Lê Lão Căn nghe những lời này, nghe đến mức vui cười hớn hở.

Kim Tiểu Diệp lại buông đũa xuống, lấy hoa cài đầu ra cho mọi người chọn.

Những bông hoa cài đầu này màu sắc đều rất sặc sỡ, người trong thôn sẽ không muốn những bông hoa màu sắc nhã nhặn, hoa màu trắng thì càng là nhà có người qua đời mới cài.

Những người mang trứng gà đến xem qua, rất nhanh đã chọn được bông hoa mà mình muốn.

Tuy nhiên, khi trời tối dần, thì không còn ai đến nữa.

Kim Tiểu Diệp lúc này mới mò mẫm ra sau nhà tắm rửa.

Nàng bận tiếp đãi người trong thôn nên không có thời gian ra sông tắm, Kim Tiểu Thụ và Lê Lão Căn đã gánh cho nàng một ít nước, để nàng có thể múc nước tắm rửa.

Tắm rửa xong nằm trên giường, tâm trạng Kim Tiểu Diệp vẫn còn rất phấn khích: "A Thanh, hoa cài đầu này bán rất chạy, ngày mai ta có thể đi tìm Vương tỷ, bảo nàng ấy làm thêm một ít! Còn có thể bảo nàng ấy suy nghĩ một chút, xem có kiểu dáng nào khác không..."

"Tiểu Diệp nàng thật thông minh!" Lê Thanh Chấp khen ngợi.

"A Thanh, tiền ta kiếm được ngày càng nhiều rồi!" Kim Tiểu Diệp lại nói: “Đáng tiếc là mỗi ngày đều phải đưa bốn mươi văn tiền thuê thuyền!"

Mấy ngày nay Kim Tiểu Diệp một ngày gần như có thể kiếm được một trăm văn, đáng tiếc là sau khi nộp tiền thuê thuyền chỉ còn lại sáu mươi văn, một tháng xuống dưới hai quan, cộng thêm nàng và Kim Tiểu Thụ có hai người, tính ra thì càng ít hơn.

Nhưng tiếp theo bán hoa cài đầu này, nàng nhất định có thể kiếm được không ít!

Kim Tiểu Diệp tràn đầy năng lượng, bắt đầu mơ mộng về tương lai: "Chờ ta kiếm được tiền, nhất định phải mua mấy mẫu ruộng, còn phải xây nhà, đến lúc đó sẽ xây bốn gian nhà lớn, Đại Mao Nhị Mao mỗi đứa hai gian!"

"Được." Lê Thanh Chấp mỉm cười đáp ứng, lại hỏi: "Chúng ta có nên mua một chiếc giường trước không?"

Tiền hắn kiếm được, mỗi lần về nhà đều đưa hết cho Kim Tiểu Diệp.

Bây giờ Kim Tiểu Diệp trên tay hẳn là có tiền, nhưng Kim Tiểu Diệp cái gì cũng không mua, cuộc sống của bọn họ so với trước kia cũng chẳng có gì khác biệt.

Kim Tiểu Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta tìm người mua một ít ván gỗ, trước tiên ghép một chiếc giường tạm bợ, bây giờ chúng ta cũng không có bao nhiêu bạc, chi bằng mua giường, không bằng mua thêm hai chiếc chăn bông, chăn bông nhà chúng ta không đủ đắp."

Lúc nàng và Lê Thanh Chấp thành thân là vào mùa hè, Lê Thanh Chấp chỉ sắm sửa một chiếc chăn mỏng.

Nàng xuất giá, cha mẹ cũng chỉ cho một chiếc chăn bông.

Lê Lão Căn không có chăn đắp, trước kia nàng đã đưa chiếc chăn mỏng mà Lê Thanh Chấp sắm sửa cho Lê Lão Căn, còn chăn bông của hồi môn thì nàng và hai đứa nhỏ đắp.

Chiếc chăn này không lớn, trước kia nàng ôm Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ngủ cùng, đắp cũng đủ, nhưng bây giờ không phải là thêm Lê Thanh Chấp sao? Nhất định là không đủ đắp rồi!

TBC

Chăn bông của Lê Lão Căn cũng hơi mỏng, cần phải thêm dày.

"Ngoài chăn bông ra, còn phải sắm thêm áo bông, chàng căn bản không có áo bông, áo bông rách nát của cha mặc cũng không ấm..." Kim Tiểu Diệp bẻ ngón tay tính toán.

Những thứ này không rẻ, mua sắm một lượt, ít nhất cũng phải mất mấy lượng bạc.

Mỗi lần tính toán trong nhà cần những thứ gì, Kim Tiểu Diệp đều cảm thấy đồ đạc trong nhà mình quá ít.

Nồi niêu xoong chảo, bàn ghế giường tủ, nàng thiếu rất nhiều thứ!

Tuy nhiên, từ từ rồi cũng sẽ có, nàng nếu cố gắng thêm chút nữa, còn có thể dành dụm thêm một ít để sau này chia cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Kim Tiểu Diệp vừa nói vừa ngủ thiếp đi, còn ngáy khò khò - nàng thật sự là quá mệt mỏi.

Lê Thanh Chấp nằm trên giường, nhìn về phía mép giường.

Trời rất tối, hắn không nhìn rõ được dáng vẻ của Kim Tiểu Diệp đang nằm dưới đất, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Kim Tiểu Diệp.

Vào thời kỳ mạt thế, dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ bé bên cạnh, hắn cũng khó có thể chợp mắt, nhưng bây giờ... Cho dù là tiếng ếch kêu vang vọng từ bên ngoài, hay tiếng ngáy của Kim Tiểu Diệp, tiếng thở của lũ trẻ, đều mang đến cho đại cam giác an toàn tràn đầy.

Lê Thanh Chấp nhắm mắt lại, bắt đầu vận hành dị năng.

Cơ thể hắn đã khá hơn rất nhiều, gần đây thỉnh thoảng hắn lại dùng dị năng "thanh lọc" một chút cho não bộ của mình.

Hiệu quả rất tốt, bây giờ hắn đọc đi đọc lại vài lần là đã có thể học thuộc lòng được sách.

Tuy nhiên, vì phải viết sách luyện chữ, nên hiện tại hắn học thuộc lòng không nhiều sách, cho dù đã học thuộc lòng sách, cũng không hiểu được nội dung trong sách.

Tương lai hắn nhất định phải tìm thầy, học tập một cách bài bản mới được.

Nghĩ đến những việc cần phải làm tiếp theo, Lê Thanh Chấp cũng chìm vào giấc ngủ.

Bên cạnh nhà họ Diêu, mọi người đều thức trắng đêm.

Diêu sao công nằm trên giường, không ngừng trở mình.

Diêu mẫu cũng mở to mắt, thế nào cũng không ngủ được.

Hôm qua con trai bọn họ tìm đến bọn họ, đòi bọn họ một trăm lượng bạc, lúc ăn cơm tối nay, lại còn nhắc đến chuyện này.

Con trai bọn họ trước kia từng tham gia kỳ thi huyện, nhưng không thi đậu. Mà bây giờ... Con trai bọn họ đột nhiên nói với bọn họ rằng kỳ thi huyện có thi đậu hay không đều là do quan huyện, muốn thi đậu kỳ thi huyện nhất định phải tạo ấn tượng tốt trước mặt quan huyện.

Theo như lời con trai bọn họ nói, một số học trò ở trong thành gia đình giàu có, cha bọn họ mời quan huyện ăn cơm hoặc tặng đồ cho quan huyện, là có thể dễ dàng thi đậu kỳ thi huyện, còn con trai bọn họ sở dĩ không thi đậu, chính là vì quan huyện căn bản không biết đến người này.

Lời nói đầy vẻ trách móc bọn họ, cảm thấy là do bọn họ vô dụng, mới khiến cho nó không thi đậu kỳ thi huyện, còn nói nếu như nó thi đậu, thì kỳ thi phủ, kỳ thi viện tiếp theo nhất định cũng có thể thi đậu, sau đó là có thể thi đậu tú tài.

Diêu sao công biết Diêu Chấn Phú nói cũng có chút đạo lý, nếu như có quen biết với quan huyện, thi đậu một kỳ thi huyện nhất định không khó.

Nhưng một trăm lượng bạc, đó chính là một trăm lượng bạc!

Cha mẹ của Diêu sao công lúc trước tổng cộng có hai người con trai, nhưng hắn trai của Diêu sao công tuổi còn trẻ đã lâm bệnh qua đời, cuối cùng chỉ để lại một mình Diêu sao công.

Gia cảnh nhà họ Diêu giàu có, Diêu sao công cũng được thừa hưởng không ít tài sản từ cha mẹ.

Ông là người đầu óc nhanh nhạy, lấy tiền mua một chiếc thuyền, từ đó về sau, nhà bọn họ càng có nguồn thu nhập ổn định.

Lúc Diêu sao công mới cưới vợ đi chèo thuyền, lúc ít tuy chỉ kiếm được bốn năm mươi văn, nhưng gặp may mắn một ngày có thể kiếm được hai ba trăm văn, trung bình một tháng có thể kiếm được hai lượng bạc.

Cộng thêm ruộng đất nhà bọn họ nhiều, sản lượng thu hoạch được cũng nhiều...

Lúc đó nhà bọn họ thỉnh thoảng có thể ăn thịt, một năm còn có thể để dành được hai ba mươi lượng bạc.

Chờ đến khi Diêu Chấn Phú được tám tuổi, nhà bọn họ đã tích cóp được hơn hai trăm lượng bạc, cộng thêm Diêu Chấn Phú nhìn trông thông minh lanh lợi... Ông chỉ có một đứa con trai này, liền nảy sinh ý định cho con trai đi học.

Cảm thấy học thức của tú tài trong thôn bên cạnh không đủ, sau khi dò hỏi, ông còn đưa Diêu Chấn Phú đến trường học ở trong thành.

Mấy năm đầu, Diêu Chấn Phú đi học không tốn nhiều tiền, cơ bản là số tiền Diêu sao công kiếm được từ việc chèo thuyền, đã đủ để trang trải cho Diêu Chấn Phú đi học.

Nhưng vài năm trôi qua, chi tiêu dần dần nhiều lên.

Mời Lý tú tài giảng giải kinh nghĩa mỗi năm phải đưa thêm năm lượng bạc, chi phí mua sách, mua giấy bút của Diêu Chấn Phú cũng ngày càng nhiều...

Bọn họ không thể không động đến số tiền tiết kiệm trước đây.

Đến lúc Diêu Chấn Phú muốn thành thân, số tiền tiết kiệm của bọn họ chỉ còn lại hơn một trăm lượng.

Nghĩ đến việc phải để dành đủ tiền cho Diêu Chấn Phú đến phủ thành thi tú tài... Bọn họ đã bán một mảnh đất cho Lê Thanh Chấp.

Sau đó... Chi tiêu của Diêu Chấn Phú càng lớn hơn.

Học phí đi học mỗi năm là bảy lượng bạc, ăn cơm ở trường học, một năm ước chừng là hai lượng bạc, khoản chi tiêu này không tính là lớn, nhưng mua giấy bút, mua sách, mua quần áo, tham gia kỳ thi huyện, tụ tập bạn bè cùng học...

Một mình Diêu Chấn Phú, một năm vậy mà lại tiêu hết năm mươi lượng bạc.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 48: Chương 48



Diêu sao công liều mạng kiếm tiền, cũng không đủ cho Diêu Chấn Phú tiêu, chỉ có thể động đến tiền tích cóp.

Trình độ sinh hoạt của nhà họ Diêu cũng ngày càng tệ hơn.

Trước kia nhà họ Diêu thỉnh thoảng có thể ăn thịt, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là mua một văn tiền đậu hủ.

Hai năm nay, vì kiếm tiền Diêu sao công mỗi ngày đều mệt muốn chết, đau lưng đến mức thường xuyên không thể duỗi thẳng người, còn Diêu mẫu thì sao? Tính tình bà cũng ngày càng tệ hơn.

Bọn họ đều không muốn Diêu Chấn Phú tiếp tục đọc sách nữa, nhưng Diêu Chấn Phú luôn nói là hắn ta sắp thi đậu rồi...

Lần này Diêu Chấn Phú vừa mở miệng là đòi một trăm lượng bạc, bọn họ lấy đâu ra?

Bọn họ đều khuyên Diêu Chấn Phú đừng thi nữa, cảm thấy giống như Lê Thanh Chấp tìm một công việc sao chép sách, an an ổn ổn sống qua ngày cũng rất tốt.

Nếu như nhà bọn họ có hai người cùng kiếm tiền, cộng thêm mười mấy mẫu ruộng đất trong nhà... Chẳng mấy chốc, gia đình sẽ lại sung túc trở lại.

Nhưng Diêu Chấn Phú không đồng ý, còn cãi nhau một trận lớn với bọn họ.

Diêu mẫu đột nhiên lên tiếng: "Thi đậu kỳ thi huyện thì có thể làm gì chứ? Đồng sinh ở trong thành nhiều vô số kể! Cho dù thi đậu tú tài, giống như Lý tú tài có thể kiếm được tiền cũng không nhiều, cuộc sống của tú tài thôn bên cạnh cũng chẳng khá hơn chúng ta bao nhiêu..."

Muốn lấy ra một trăm lượng bạc này, nhà bọn họ phải bán đất!

Rồi sao nữa? Thi đậu kỳ thi huyện còn phải đến phủ thành tham gia kỳ thi phủ, kỳ thi viện, đến lúc đó chẳng lẽ bọn họ lại phải bán đất?

Đợi đến lúc con trai bọn họ thi đậu tú tài, không chừng bọn họ đã không còn đất đai gì nữa rồi!

Diêu sao công thở dài: "Chấn Phú nó nhất tâm muốn thi..."

Kỳ thực hai năm trước, Diêu sao công đã muốn cho con trai đừng đọc sách nữa, đáng tiếc con trai ông không đồng ý.

Ông nghĩ con trai ông cũng mới hơn hai mươi tuổi, trong nhà vẫn còn có thể chống đỡ được, liền để mặc cho hắn ta.

Nhưng bây giờ…họ không thể chịu đựng được nữa.

Cạnh phòng, Diêu Chấn Phú cũng không ngủ được.

Hắn ta bị dọa bởi trượng phu của Hủ Nương, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Hoàn cảnh gia đình, hắn ta ít nhiều cũng biết một chút - nhà họ đã không còn tiền nữa rồi.

Nhưng nhà họ vẫn còn đất, bán một ít cũng không sao chứ?

TBC

Diêu Chấn Phú đang rối bời, Kim Mạt Lị nhỏ giọng nói: "A Phú, thi tú tài rất khó, hay là đừng thi nữa?"

Thi tú tài làm gì! Chi bằng đi buôn bán.

Nàng ta nhớ kiếp trước vào lúc này, Diêu Chấn Phú đã không còn đọc sách nữa, nghe nói là vì Kim Tiểu Diệp suốt ngày cãi nhau với hắn ta, hắn ta không đọc sách được.

Chính là sau khi không đọc sách, hắn ta mới đi buôn bán, còn làm ăn ngày càng lớn.

"Ngươi muốn ta đừng thi tú tài? Ngươi có ý gì!" Diêu Chấn Phú đột nhiên hét lên.

Kim Mạt Lị sinh được một trai một gái, hai đứa con còn nhỏ, đang ngủ trên giường bên cạnh, Diêu Chấn Phú hét lên như vậy, hai đứa trẻ đều bị đánh thức, cùng nhau khóc lên.

Diêu Chấn Phú vẫn chưa hả giận: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, vận may của ta đều bị các ngươi khóc mất rồi! Kim Mạt Lị, ta thi không đậu tú tài, chính là vì cưới phải ngươi cái sao chổi này!"

So với Kim Mạt Lị, Diêu Chấn Phú càng thích Hủ Nương, nhưng nếu để hai người trước mặt cho hắn ta chọn, hắn ta nhất định sẽ chọn Kim Mạt Lị.

Kim Mạt Lị là vợ hắn ta cưới hỏi đàng hoàng, hai người còn có con cái!

Trước đây Diêu Chấn Phú đối với Kim Mạt Lị vẫn tốt, ít nhất sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng hai ngày nay trong lòng hắn ta bức bối, liền trút giận lên người Kim Mạt Lị:

"Ngươi nói xem ngươi biết làm gì? Việc nhà làm không xong, con cái trông không tốt, cả ngày cứ như người ủ rũ!"

Diêu Chấn Phú mắng Kim Mạt Lị một trận.

Trong bóng tối, Kim Mạt Lị âm thầm rơi lệ, cả người có chút mờ mịt.

Nàng ta thật sự không ngờ Diêu Chấn Phú lại nói nàng ta như vậy!

Chiều nay, nàng ta nhìn thấy rất nhiều người trong làng đều đi đổi hoa cài đầu với Kim Tiểu Diệp, liền muốn xin mẹ chồng hai quả trứng, cũng đi đổi một bông.

Kết quả nàng ta còn chưa kịp mở miệng, trong nhà đã cãi nhau.

Gia đình đã như vậy rồi, nàng ta đương nhiên không dám nói đến chuyện đổi hoa cài đầu… Lúc đó nàng ta đã rất tủi thân rồi, không ngờ đến tối, lại càng tủi thân hơn.

Kim Mạt Lị khóc nửa đêm.

Diêu Chấn Phú vốn đã khó chịu, nàng ta còn ở bên cạnh khóc, liền mắng tiếp, khiến hai đứa trẻ cũng khóc không ngừng.

Lê Thanh Chấp sáng sớm thức dậy, cảm thấy mặt mình rất ngứa.

Hắn đưa tay sờ sờ, mới biết mặt mình bị muỗi đốt một cái.

Xem ra cơ thể hắn thật sự đã tốt hơn không ít, muỗi cũng đến đốt hắn rồi!

Phải biết là trước đây, muỗi chỉ đốt hai đứa con, không đốt hắn.

Đã tỉnh rồi, Lê Thanh Chấp liền xuống giường, đi ra nhà xí đi vệ sinh.

Nhà xí nhà hắn chỉ là một cái chum, cái chum này được chôn dưới đất, bên trên bắc ván gỗ, có thể ngồi ngồi đi vệ sinh.

Mùa hè, mùi nhà xí thật sự không dễ ngửi, nhưng năm nay ai cũng vậy.

Nhà hắn thậm chí còn được coi là dọn dẹp sạch sẽ, có nhà còn để nhà xí chung với chuồng lợn, đi ngang qua đều khiến người ta vô thức bước nhanh hơn.

Lê Thanh Chấp đi vệ sinh xong, Kim Tiểu Diệp cũng dậy rồi, thấy vậy, hắn liền đi vào bếp nấu cơm.

Kim Tiểu Diệp phụ giúp, lúc Lê Thanh Chấp nhóm lửa, nàng liền ở bên bếp lò luyện chữ.

Lê Thanh Chấp rất tích cực: "Tiểu Diệp, ta dạy nàng chữ mới nhé?"

Kim Tiểu Diệp liếc nhìn Lê Thanh Chấp: "Hôm nay không học chữ mới, lát nữa chắc chắn còn có người đến đổi hoa cài đầu."

Nàng vừa dứt lời, liền có tiếng từ ngoài cửa truyền đến: "Tiểu Diệp, ở đây còn hoa cài đầu không?"

"Còn đây!" Kim Tiểu Diệp đáp.

Nàng cảm thấy hoa cài đầu này hẳn là sẽ bán chạy, cho nên cố ý bảo Vương tỷ chuẩn bị nhiều hơn một chút.

"Ta muốn đổi một bông." Người đến tìm Kim Tiểu Diệp cầm theo hai quả trứng đi vào.

Kim Tiểu Diệp cười đáp ứng, lấy hoa cài đầu ra cho người này chọn.

Người này chọn xong một bông liền đi, rất nhanh, lại có một người khác mang theo một giỏ mướp đến, cũng là đến đổi hoa cài đầu.

Thực ra hôm qua, rất nhiều người trong làng không định đổi hoa cài đầu, dù sao cho dù không đắt, cũng phải cần đến hai quả trứng.

Tự mình ăn trứng chẳng ngon hơn sao?

Nhưng hôm qua có kha khá người đổi rồi!

Người già mà, một thứ gì đó mọi người đều không có thì thôi, nhà ai mà có, người xung quanh cũng sẽ muốn có. Lúc này người đến đổi hoa cài đầu liền nói: "Chị dâu ta chọn một bông màu đỏ, ta cũng muốn một bông như vậy."

"Hoa này nhiều nhất là màu đỏ, chị cứ việc chọn." Kim Tiểu Diệp nói, hoa cài đầu này cơ bản đều là màu đỏ, nhưng nh** h** lại dùng đủ loại màu sắc, có màu vàng cũng có màu xanh lam.

Người này chọn một bông, vui vẻ rời đi, không bao lâu, lại có người đến…

Lê Thanh Chấp giúp Kim Tiểu Diệp sắp xếp đồ, kỳ thật cũng chỉ là bỏ trứng vào trong sọt tre.

Đang bận rộn, Kim tiểu cô đến.

Hai tháng nay, Lê Thanh Chấp lại trò chuyện với Kim tiểu cô vài lần, đã biết rõ tình hình trong nhà Kim tiểu cô.

Kim tiểu cô có một đứa con trai mười bảy tuổi, tính tình ngây ngô không biết nói chuyện, còn có một đứa con gái mười bốn tuổi, tính cách giống bà ta rất được bà ta yêu thích, mẹ chồng bà ta thì keo kiệt, bố chồng quan hệ với mẹ chồng không tốt, còn chồng bà ta…cũng ngây ngô giống con trai bà ta, chuyện gì cũng mặc kệ.

Miệng lưỡi Kim tiểu cô thật sự là không giữ cửa, chuyện gì cũng nói ra ngoài, ngay cả chuyện trong phòng bà ta và chồng bà ta, cũng có thể nói với Lê Thanh Chấp.

Cho dù Lê Thanh Chấp thích trò chuyện, cũng cảm thấy có chút đỡ không nổi.

"Tiểu Diệp, nghe nói ngươi đang bán hoa cài đầu? Cho ta một bông được không?" Kim tiểu cô hỏi.

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu cô, mấy cái hoa cài đầu này không phải của ta, ta chỉ là giúp người ta bán thôi, sao có thể tùy tiện cho người khác được!"

Rất nhiều người ở thôn Miếu Tiền đều có quan hệ họ hàng với nàng, nếu nàng cho Kim tiểu cô, người khác có phải cũng phải cho?

Vậy nàng còn kiếm được tiền sao?

"Sao ngươi keo kiệt vậy, nhà ngươi bây giờ hai người kiếm tiền, đều phát tài rồi, nhà ta thì sao? Nhà ta chỉ có từng đó ruộng…" Kim tiểu cô rất tủi thân.

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu cô, mấy năm trước ta sống khó khăn, ngươi cũng có giúp đỡ ta đâu!"

Lúc Lê Thanh Chấp mới trở về, chắc là sợ nàng mượn tiền, Kim tiểu cô còn tránh mặt nàng.

Kim tiểu cô nói: "Tâm địa ngươi đúng là không tốt…"

Nhìn hoa cài đầu với ánh mắt thèm thuồng, Kim tiểu cô lẩm bẩm rời đi.

Kim tiểu cô vừa đi, Kim Mạt Lị đến.

Hốc mắt Kim Mạt Lị có chút đỏ, nhìn thấy Kim Tiểu Diệp liền cười cười: "Tiểu Diệp, hoa cài đầu này bao nhiêu tiền một bông? Ta lấy tiền đồng mua."

Hôm qua bị mắng, Kim Mạt Lị rất buồn, không có tâm trạng ăn mặc.

Nhưng trong thôn có nhiều người đổi hoa cài đầu như vậy, nếu nàng ta không có còn không biết người khác sẽ nói thế nào!

Mà Diêu mẫu hôm nay lại nhìn nàng ta đặc biệt không vừa mắt, chắc chắn sẽ không cho nàng ta trứng gà để đổi hoa cài đầu, nàng ta chỉ có thể dùng tiền riêng của mình mua.

Lúc trước nhà họ Diêu có cho lễ hỏi, đều do nàng ta giữ, cha nàng ta còn cho nàng ta thêm mấy lượng bạc… Trên tay Kim Mạt Lị là có tiền.

Nhưng trước đó nàng ta đưa cho Diêu Chấn Phú một ít, bây giờ còn lại không nhiều.

"Ba văn tiền hai bông, ngươi muốn một bông… Ngươi đưa ta hai văn tiền, ta cho ngươi thêm ít đậu phộng rang nhé?" Kim Tiểu Diệp đề nghị, trứng gà đại khái là ba văn tiền bốn quả, cũng chính là nói một bông hoa cài đầu trị giá một văn rưỡi.

Kim Mạt Lị nói: "Vậy cho ta hai bông đi!"

Hôm qua nàng ta bị ấm ức, hôm nay muốn đối tốt với bản thân một chút.

Kim Tiểu Diệp vui vẻ nói: "Nào, ngươi cứ chọn đi."

Kim Mạt Lị chọn một bông màu vàng, còn có một bông màu đỏ, sảng khoái trả tiền.

Kim Tiểu Diệp khen ngợi: "Mạt Lị ngươi có mắt nhìn đấy, hai bông này đều rất đẹp, bản thân ngươi đã xinh đẹp rồi, có thể cài hai bông hoa lên đầu, như vậy đi ra ngoài, chắc chắn ai cũng nhìn ngươi."
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 49: Chương 49



Kim Mạt Lị được Kim Tiểu Diệp khen hai câu, tâm trạng rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, nhìn thấy Kim Tiểu Diệp phơi nắng hai tháng, mặt lại đen đi một vòng, trong lòng còn dâng lên một cỗ đồng tình.

Chèo thuyền là một công việc mệt nhọc, eo của cha chồng nàng ta còn bị đau.

Kim Tiểu Diệp vất vả chèo thuyền chỉ kiếm được mấy văn tiền, khổ sở như vậy để làm gì?

Kim Tiểu Diệp không biết suy nghĩ của Kim Mạt Lị, lại khen Kim Mạt Lị vài câu.

Nếu Kim Mạt Lị cài hai bông hoa ra ngoài, người khác nói không chừng cũng sẽ muốn hai bông, sau đó sẽ lại đến mua của nàng!

"Tiểu Diệp, nhiều trứng gà như vậy, chúng ta cũng ăn vài quả đi?" Lê Lão Căn nhìn giỏ trứng nuốt nước miếng.

"Cha, những ngày nay cha ngày nào cũng ăn thịt còn chưa đủ sao!" Kim Tiểu Diệp không đồng ý: "Số trứng này, con phải mang đến trấn trên bán."

Lê Lão Căn nghe vậy, vẻ mặt thất vọng.

Kim Tiểu Diệp thấy vậy lại nói: "Cha, nếu hôm nay cha ra ruộng nhổ cỏ dại, sáng mai con hấp trứng gà cho cha ăn."

Lê Lão Căn lập tức nói: "Tiểu Diệp con yên tâm, ta nhất định sẽ nhổ hết cỏ dại trên ruộng."

Kim Tiểu Diệp gật gật đầu, lại có chút khó hiểu: "Tiểu Thụ sao còn chưa đến?"

Ngày thường, giờ này Kim Tiểu Thụ đã đến từ lâu rồi.

"Nó đến rồi." Lê Thanh Chấp nói, hắn nhìn thấy Kim Tiểu Thụ đang đi về phía bên này, bên cạnh còn có một bà cụ tết hai b.í.m tóc.

Người thôn Miếu Tiền, có người sẽ búi tóc lên, nhưng cũng có người sẽ tết hai b.í.m tóc một trái một phải, bà cụ trước mặt chính là tết b.í.m tóc, tóc chải rất mượt mà.

Bà cụ này chính là nãi nãi (bà nội) của Kim Tiểu Diệp, bà đã gần bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng răng cũng không còn mấy cái, nhưng ánh mắt sáng ngời chân tay lanh lợi.

Cũng chính bởi vì vậy, bà ta vẫn quản rất nhiều chuyện của nhà họ Kim.

Kim Tiểu Thụ đi trước mặt nãi nãi mình, lộ ra nụ cười khổ sở với Lê Thanh Chấp, sau đó nói với Kim Tiểu Diệp: "Tỷ tỷ, cần giúp đỡ không?"

Kim Tiểu Diệp nói: "Ngươi vác trứng lên thuyền đi."

TBC

Nói xong, Kim Tiểu Diệp lại nhìn về phía Kim nãi nãi: "Nãi nãi, sao người lại đến đây?"

Kim nãi nãi hỏi: "Tiểu Diệp, Tiểu Thụ theo con làm việc cũng được hai tháng rồi, sao con không trả tiền cho nó?"

"Nãi nãi, ngay cả chèo thuyền con cũng là thuê thuyền sau đó học từ đầu, hai tháng nay cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền, sao mà chia? Hơn nữa Tiểu Thụ đến giúp đỡ, con đây không phải là bao ăn rồi sao!" Kim Tiểu Diệp nói: “Mấy hôm trước con nhìn thấy nhị đường ca ở bến tàu khuân vác hàng hóa, hắn có nộp tiền không?"

Kim Tiểu Diệp kỳ thật không để Kim Tiểu Thụ làm không công, tiền nàng kiếm được, chia cho Kim Tiểu Thụ một ít, chỉ là đều để ở chỗ nàng.

Nếu nhà họ Kim công bằng, nàng sẽ không làm như vậy, nhưng gia gia nãi nãi nàng luôn thiên vị, nàng liền cẩn thận hơn một chút.

Chưa nói đến chuyện khác, ba người đường ca của nàng mấy năm trước đi huyện thành làm thuê, đều nói là đi chơi, chưa từng đưa tiền về nhà.

Hơn nữa hiện tại trên ruộng không có việc gì làm, Kim Tiểu Thụ nếu không giúp đỡ nàng, cũng chỉ là ở trong thôn đi lang thang, đến chỗ nàng đã giúp nhà họ Kim tiết kiệm được lương thực rồi.

Kim nãi nãi nói: "Nhị đường ca con chỉ là thỉnh thoảng đi một ngày, Tiểu Thụ ở chỗ con làm bao lâu rồi!"

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu Thụ nếu đi huyện thành làm học việc, người ta có thể hai năm liền không cho tiền! Con muốn là không mang theo nó, trong thôn tìm người khác làm học việc, cũng có thể hai năm không cho tiền."

Mấy đứa nhỏ trong thôn, chắc chắn nguyện ý đi theo nàng làm việc, dù sao có thể ăn no còn có thể học chèo thuyền.

Kim nãi nãi không nói nữa.

Kim Tiểu Diệp liền hỏi: "Bà, bà ăn cơm chưa?"

"Chưa." Kim nãi nãi nói.

Kim Tiểu Diệp đi vào bếp múc một bát cơm, lại cắt chút dưa muối cho bà, sau đó mới chia phần cơm còn lại.

"Con đúng là giàu có rồi, sáng sớm đã ăn cơm trắng." Kim nãi nãi vừa nói, vừa nhanh chóng ăn.

Kim Tiểu Diệp bất đắc dĩ nhìn Kim nãi nãi một cái.

Điều kiện nhà họ Kim cũng được, hoàn toàn có thể ăn cơm trắng, là nãi nãi nàng không cho ăn.

Kim nãi nãi lại nói: "Tiểu Diệp, hôm nay ta muốn đi huyện thành, con chở ta đi, tối lại chở ta về."

"Được!" Kim Tiểu Diệp đáp ứng, nhìn thấy nãi nãi nàng đeo sọt tre đến, nàng liền biết nãi nãi nàng hẳn là muốn đi huyện thành.

Tiền công của Kim Tiểu Thụ nàng không muốn đưa, nhưng chở nãi nãi đi huyện thành, nàng cũng không đến mức thu tiền.

Hôm nay bọn họ đến huyện thành hơi muộn, không chỉ như vậy, trên thuyền còn có chút chật chội.

Thuyền Kim Tiểu Diệp thuê không lớn, hiện tại bên trong để trứng gà rau củ, lại ngồi thêm mấy người, ngay cả một khe hở cũng không có.

Lê Thanh Chấp không quen Kim nãi nãi, quan hệ cũng không tốt.

Chủ yếu là nguyên chủ lúc trước cưới Kim Tiểu Diệp, lễ hỏi cho mười lượng bạc, Kim nãi nãi lấy hết còn không cho của hồi môn.

Hắn chào hỏi một tiếng, nhưng không chủ động tìm chủ đề, Kim nãi nãi cũng không để ý đến hắn, một mực dò hỏi Kim Tiểu Diệp chuyện Kim Tiểu Diệp chèo thuyền kiếm tiền.

Kim Tiểu Diệp nói một số chuyện nàng đã nói với người trong thôn, lại nói tiền kiếm được cơ bản đều nộp tiền thuê thuyền.

Đến huyện thành, Kim nãi nãi đeo sọt tre xuống thuyền trước, ngay sau đó Lê Thanh Chấp mới xuống thuyền.

Hắn đang toan bước đến phủ họ Chu, bỗng nghe tiếng Diêu sao công vang lên: “Tiểu Lê, đợi chút.”

Lê Thanh Chấp quay đầu, thấy Diêu sao công đang chống thuyền tiến lại. Hôm nay bọn họ ra cửa muộn, Diêu sao công đã đưa Diêu Chấn Phú đến trường rồi!

“Diêu thúc, có chuyện gì sao ạ?” Lê Thanh Chấp hỏi.

Diêu sao công đáp: “Tiểu Lê, ta muốn hỏi… phủ họ Chu còn cần người sao chép sách nữa không?”

Lê Thanh Chấp đáp: “Diêu thúc, Chu lão gia thấy ta đáng thương mới cho ta sao chép sách, thêm vài hôm nữa là xong rồi… Phủ họ Chu không cần thêm người sao chép đâu ạ.”

Diêu sao công thở dài: “Vậy sao…”

Lê Thanh Chấp mỉm cười: “Diêu thúc muốn tìm cho Diêu huynh một công việc sao? Phủ họ Chu tuy không cần người sao chép, nhưng hiệu sách luôn cần người chép sách, siêng năng một chút một ngày cũng kiếm được kha khá.”

Một số sách ít người đọc, in ấn tốn kém, hiệu sách sẽ thuê người sao chép, tiền công không nhiều bằng Chu lão gia cho, nhưng cũng đủ sống qua ngày.

“Tiểu Lê, đa tạ ngươi.” Diêu sao công cười cảm tạ, lại chần chừ hỏi: “Tiểu Lê, ngươi có biết thi Huyện như thế nào không? Có phải cần mời Huyện lệnh ăn cơm, biếu chút quà cáp không?”

“Sao Diêu thúc lại hỏi vậy?” Lê Thanh Chấp khó hiểu.

Diêu sao công trầm mặc một lát, kể chuyện Diêu Chấn Phú đòi tiền.

Lê Thanh Chấp: “…”

Lê Thanh Chấp có ký ức nguyên chủ, tự nhiên biết thi Huyện như thế nào.

Thế giới này coi trọng nhân tình, quan hệ tốt với Huyện lệnh, dễ dàng vượt qua kỳ thi Huyện.

Nhưng thi Huyện thật ra chẳng là gì, thi xong Huyện còn phải thi Phủ, thi Viện mới được công nhận là tú tài!

Hơn nữa thời buổi này tú tài cũng không đáng giá lắm, rất ít người bỏ tiền ra để qua kỳ thi Huyện.

Thi Huyện còn không qua nổi, còn mơ tưởng thi đậu tú tài? Đã không thi đậu tú tài, bỏ tiền ra thi Huyện làm gì?

Còn nữa… trong huyện có người thi đậu tú tài, cử nhân là công lao của Huyện lệnh, người thật sự có tài, trừ phi đắc tội Huyện lệnh, nếu không Huyện lệnh nhất định sẽ cho qua kỳ thi Huyện.

Vậy nên… Diêu Chấn Phú đòi một trăm lượng bạc, muốn làm gì?

Lê Thanh Chấp suy nghĩ một chút rồi nói: “Diêu thúc, theo ta được biết, khoa cử vẫn là xem trọng thực tài. Nếu Diêu huynh muốn đi theo con đường này, Diêu thúc có thể hỏi thăm bạn học của huynh ấy, xem học vấn của huynh ấy thế nào, nếu học vấn tốt, nhất định sẽ thi đậu.”

Nghe nói học vấn của Diêu Chấn Phú rất bình thường, kém xa Chu Tầm Miểu.

Diêu sao công có chút do dự, bị Diêu Chấn Phú nói nhiều, ông có chút không dám tiếp cận những người đọc sách.

Lê Thanh Chấp nhìn ra sự do dự của ông: “Diêu thúc, ngày thường ông không phải thường xuyên tiếp đón khách sao? Những vị thư sinh kia cũng không khác gì khách của ông.”

Lê Thanh Chấp không nói nhiều, tránh sau này xảy ra chuyện lại bị trách móc.

Nhà hắn và nhà họ Diêu là hàng xóm, nếu Diêu Chấn Phú tìm đến cửa, cũng phiền phức.

Nói chuyện với Diêu sao công xong, Lê Thanh Chấp đi về phía phủ họ Chu.

Đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy Kim nãi nãi.

Nhà cửa trong thôn phần lớn đều xây bằng đất, nhưng nhà cửa trong thành, rất nhiều nhà xây bằng gạch, đương nhiên cũng có nhà xây bằng tre gỗ.

Lúc này, hắn thấy Kim nãi nãi từ trên tường nhà người ta moi ra một viên gạch lỏng chỏng, bỏ vào sọt của mình, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Lão bà bà này, chân tay còn nhanh nhẹn hơn cả hắn!

Lê Thanh Chấp hôm nay đến phủ họ Chu muộn hơn mọi ngày.

Hắn thật sự có chút đói, bèn đi thẳng đến nhà bếp.

Vừa vào đã thấy đầu bếp đang bận rộn, Lê Thanh Chấp hỏi: “Chu thúc, con trai ông còn bị tiêu chảy không?”

Đầu bếp nhà họ Chu họ Chu, hai hôm trước vì chuyện con trai bị tiêu chảy mà suốt ngày lo lắng, Lê Thanh Chấp biết chuyện, bèn bảo ông cho con uống chút nước muối đường.

“Nó đã khỏi rồi!” Chu đầu bếp cười nói, thấy Lê Thanh Chấp bưng bát của mình, lại bưng cho Lê Thanh Chấp một đĩa trứng rán, một đĩa đậu phộng rang.

“Đa tạ Chu thúc.” Lê Thanh Chấp chân thành cảm tạ.

“Cảm tạ ta làm gì? Đây là thiếu gia dặn dò đưa cho Lê tiên sinh đó, có điều Lê tiên sinh sao ngươi mãi không mập lên vậy?” Chu đầu bếp cảm thán.

Lê Thanh Chấp nói đùa: “Ta mỗi ngày phải viết nhiều chữ, tiêu hao tinh lực, nên mới không mập lên được.”

“Thì ra là vậy?” Chu đầu bếp tin tưởng.

Lê Thanh Chấp lại cười, hắn gắp một miếng trứng ăn thử, liền khen ngợi: “Chu thúc, trứng rán của ông ngon thật, ta chưa từng ăn trứng rán nào ngon như vậy.”

Chu đầu bếp vui vẻ ra mặt: “Trứng rán không phải đều như nhau sao?”

“Không giống, tay nghề của Chu thúc đặc biệt tốt.” Lê Thanh Chấp nói.

Chu đầu bếp biết tay nghề của mình chỉ có vậy - chỉ là trứng rán thôi, cần gì tay nghề?

Nhưng Lê Thanh Chấp khen ông như vậy, ông vẫn rất vui.

Lê Thanh Chấp khen xong đầu bếp, lại đi khen bà bếp đang làm gà bên cạnh, khen cháo hôm nay nấu đặc, ăn rất thơm.
 
Back
Top Bottom