Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 60: Chương 60



Hôm nay Lê Thanh Chấp về nhà, đi ngang qua nhà họ Diêu phát hiện nhà họ Diêu loạn thành một đoàn.

Lúc như thế này, Diêu sao công khẳng định không hy vọng người khác đến nhà ông... Lê Thanh Chấp không qua đó, về nhà mình.

Nhà muốn xây nhà, đây chính là chuyện lớn! Kim Tiểu Diệp rất vui vẻ, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao không biết tại sao mẹ bọn họ lại vui vẻ như vậy, nhưng Kim Tiểu Diệp vui vẻ, bọn họ liền vui vẻ theo.

Nhưng bọn họ cũng không chúc mừng, dù sao nhà bên cạnh vừa xảy ra chuyện.

Nhà họ Diêu.

Kim đại bá mẫu dẫn theo ba đứa con trai đến nhà họ Diêu, đang cãi nhau với vợ chồng Diêu sao công, còn Diêu Chấn Phú... hắn ta trốn trong phòng không ra ngoài.

Giọng Kim đại bá mẫu rất lớn, từ chuyện Kim Mạt Lị những năm nay ở nhà họ Diêu vẫn luôn bị Diêu mẫu bắt nạt đến chuyện của hồi môn của Kim Mạt Lị bị Diêu Chấn Phú lừa đi, bà ta từng chuyện từng chuyện kể ra, nói đến sau cùng đều nghẹn ngào:

"Con gái tốt của ta, gả đến nhà các ngươi là để chịu uất ức sao? Thật sự như vậy, chi bằng để ta dẫn nó về!"

Diêu sao công cúi đầu không nói. Diêu mẫu đối với Kim Mạt Lị rất không khách khí, nhưng đối với người nhà họ Kim, lại không dám tỏ thái độ.

Hai người bọn họ vẫn luôn xin lỗi, nhưng chuyện Kim đại bá mẫu muốn dùng một trăm lượng bạc mua năm mẫu ruộng của bọn họ, bọn họ lại không chịu đồng ý.

Bọn họ thậm chí không nói cho Kim đại bá mẫu chuyện bọn họ đã bán đất, chỉ sợ người nhà họ Kim biết được sẽ tức giận, sẽ làm ầm ĩ càng lợi hại.

Vợ chồng Diêu sao công vẫn luôn không nói, Kim đại bá mẫu cũng hết cách với bọn họ, cuối cùng nói: "Các ngươi chỉ có ba ngày, làm sao có thể trong nháy mắt liền tìm được người mua? Ta nguyện ý mua, đã là nể mặt mũi chúng ta là thông gia rồi!"

Thế nhưng Diêu sao công vẫn không nói, Kim đại bá mẫu nhìn trời đã tối, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

Đợi Kim đại bá mẫu đi rồi, Diêu Chấn Phú mới từ trong phòng đi ra: "Cha, hay là cha bán đất đi, ba ngày đã trôi qua hai ngày rồi!"

Diêu sao công đã ý thức được con trai mình có bao nhiêu không đáng tin cậy, cũng không nói cho con trai chuyện bọn họ đã bán đất.

Hiện tại nghe con trai nói như vậy, Diêu sao công càng thêm thất vọng không nói nên lời: "Nhà chúng ta nếu bán đi năm mẫu ruộng, trong nhà liền chỉ còn lại năm mẫu ruộng!"

Diêu Chấn Phú nói: "Không phải còn năm mẫu ruộng sao?"

TBC

Diêu sao công bị chọc tức đến nói không ra lời, nhịn không được lại cho con trai một bạt tai.

Nếu là trước kia, Kim Mạt Lị khẳng định đã sớm tiến lên dỗ dành Diêu Chấn Phú rồi, nhưng hiện tại nàng ta không muốn động.

Chuyện Diêu Chấn Phú ở huyện thành có người tâm đầu ý hợp, còn tiêu xài nhiều tiền như vậy cho người ta, thật sự có chút tổn thương đến nàng ta.

Nàng ta trước kia đối với Diêu Chấn Phú tốt như vậy, là không muốn giống như Kim Tiểu Diệp đời trước bị Diêu Chấn Phú chán ghét, nhưng Diêu Chấn Phú lại như thế này...

Bị Diêu Chấn Phú chán ghét thì sao? Nàng ta đã sinh cho Diêu Chấn Phú con trai con gái, chẳng lẽ Diêu Chấn Phú còn có thể không cần nàng ta?

Kim Tiểu Diệp náo loạn như vậy cũng không bị đuổi, nàng ta có làm gì đâu!

Diêu Chấn Phú bị đánh, Kim Mạt Lị đối với hắn ta không hỏi han gì, còn đem chuyện mất mặt của hắn ta nói ra ngoài... Diêu Chấn Phú tự nhiên khó chịu, đợi đến khi về phòng hai người, hắn ta liền nổi giận với Kim Mạt Lị:

"Kim Mạt Lị, nàng có phải điên rồi không? Ta không phải đã nói với nàng đừng nói chuyện của ta ra ngoài sao? Tại sao nàng còn nói? Nàng để ta sau này làm người thế nào!"

"Ngươi việc đã làm, còn chẳng cho người ta nói sao?" Kim Mạt Lị nhịn không được khóc lên.

Diêu Chấn Phú càng thêm bực tức, quay sang trách mắng Kim Mạt Lị, cho rằng là Kim Mạt Lị không đủ tốt, hắn ta mới đi tìm Hủ Nương.

Kim Mạt Lị khóc càng thêm bi thương.

Hai người cãi nhau một trận, ngày hôm sau Kim Mạt Lị liền về nhà mẹ.

Nhà họ Diêu chẳng ai bận tâm đến nàng, sáng sớm hôm ấy, Diêu sao công liền dẫn Diêu Chấn Phú, chèo thuyền đến huyện thành.

Họ đến chỗ ở của Hủ Nương, dùng một trăm lượng bạc đổi lấy bức thư mà Diêu Chấn Phú viết cho Hủ Nương lúc trước, còn có một số kỷ vật mà Diêu Chấn Phú tặng cho Hủ Nương.

Trước khi đi, Diêu sao công rất lo lắng, sợ rằng chồng của Hủ Nương sau khi lấy một trăm lượng bạc sẽ không vừa lòng, còn muốn tiếp tục tống tiền, nhưng chồng của Hủ Nương không làm như vậy.

Chờ sau khi đi ra khỏi chỗ ở của Hủ Nương, Diêu Chấn Phú thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta cuối cùng cũng không cần lo lắng bị chồng của Hủ Nương đưa đến quan phủ!

"Cha, người đã gom đủ bạc rồi, tại sao không nói sớm với con? Khiến con suốt ngày lo lắng sợ hãi." Diêu Chấn Phú oán trách cha mình.

Diêu sao công không trả lời, ông im lặng cởi dây thừng cố định thuyền nhỏ, đi trước lên thuyền của mình.

Ông cầm lấy cây sào tre trên thuyền chống một cái, chiếc thuyền nhỏ liền nhanh chóng rời xa.

Diêu Chấn Phú còn chưa kịp lên thuyền đã ngây người, cha hắn ta đây là có ý gì? Cha hắn ta không quản hắn ta nữa?

Hôm nay trên người hắn ta một văn tiền cũng không có, cha hắn ta nếu đi rồi, hắn ta phải làm sao để về?

Diêu Chấn Phú kêu lên: "Cha, cha!"

Nhưng Diêu sao công làm như không nghe thấy, chống thuyền đi làm ăn.

Diêu Chấn Phú bị cha mình bỏ rơi, vừa giận vừa sốt ruột, sau khi hết giận, cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ về.

Hắn ta căn bản không có chỗ nào để đi, chỉ có thể về nhà.

Diêu Chấn Phú ở huyện thành đọc sách mười mấy năm, nhưng đường từ thôn Miêu Tiền đến huyện thành một lần cũng chưa từng đi qua.

Diêu sao công thương hắn ta, chưa bao giờ để hắn ta phải đi bộ, đều là tự mình chèo thuyền đưa đón.

Nhưng hôm nay, Diêu Chấn Phú bất đắc dĩ phải tự mình đi bộ về.

Lúc đi đường, hắn ta chỉ hận không thể dùng tay áo che mặt mình lại, sợ người khác nhìn thấy hắn ta, nhận ra hắn ta.

Người trong huyện thành có lẽ không biết chuyện của hắn ta và Hủ Nương, nhưng chuyện hắn ta rời khỏi trường học, cha hắn ta còn đến xin tiền tiên sinh, chắc hẳn đã truyền ra ngoài rồi.

Trên đường chỉ cần có người liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng hắn ta liền sợ hãi, lo lắng người nọ đang cười nhạo hắn ta...

Tuy nhiên Diêu Chấn Phú đã nghĩ nhiều rồi, người của những thôn khác, thật sự không quen biết hắn ta.

Nhưng người thôn Miêu Tiền, lại quen biết hắn ta!

Diêu Chấn Phú vừa trở về thôn Miêu Tiền, liền nghe thấy có người lên tiếng: "Đây chẳng phải là Diêu Chấn Phú sao? Ngươi vừa từ huyện thành trở về? Đi gặp người tình của ngươi à?"

Người nói chuyện chính là Diêu Tổ Minh.

Tối hôm qua, chuyện của Diêu Chấn Phú đã truyền khắp thôn Miêu Tiền.

Bị tất cả mọi người kính nể, là một người đọc sách như Diêu Chấn Phú vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy... Người thôn Miêu Tiền không khỏi cảm thán.

Tuy nhiên phần lớn mọi người, sẽ không đến trước mặt Diêu Chấn Phú nói gì, chỉ lén lút bàn tán, cũng chỉ có người như Diêu Tổ Minh, mới chạy đến trước mặt Diêu Chấn Phú, chế giễu hắn ta.

Diêu Tổ Minh chính là loại người có thể trước mặt hai đứa trẻ Lê Đại Mao Lê Nhị Mao nói năng lung tung!

Diêu Chấn Phú đương nhiên không thừa nhận: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Ta nói bậy chỗ nào, chuyện của ngươi bây giờ người trong thôn Miêu Tiền ai ai cũng biết, chậc chậc, nghe nói hôm qua nhà họ Kim còn đến nhà ngươi làm ầm ĩ sao? Nghe nói ngươi ngay cả của hồi môn của Kim Mạt Lị cũng tiêu hết rồi?"

Diêu Tổ Minh trên mặt đầy vẻ hả hê, "Còn nói là người đọc sách... Ta đây là kẻ thô lỗ, cũng không làm ra chuyện như ngươi."

Diêu Tổ Minh cũng họ Diêu, ông nội của gã và ông nội của Diêu Chấn Phú, là anh em ruột.

Nhưng hai nhà từ sớm đã xảy ra mâu thuẫn, nhìn nhau không vừa mắt.

Sắc mặt Diêu Chấn Phú thay đổi liên tục.

Diêu Tổ Minh lại vẫn đang cười: "Nghe nói ngươi lúc thân mật với người tình còn bị chồng nàng ta bắt gặp? Lúc bị bắt ngay cả quần cũng không mặc? Diêu Chấn Phú, ngươi bị đánh sao? Haiz, nếu ta là người đàn ông kia, nhất định hung hăng cho ngươi một cước, khiến ngươi làm nam nhân không nổi!"

Diêu Chấn Phú tức giận: "Ta có mặc quần!"

Diêu Tổ Minh cười ha hả: "Nghe nói Diêu sao công muốn bán đất bồi thường, Diêu Chấn Phú, ngươi sau này không còn là hắn ấm nữa rồi, đến lúc đó phải cùng chúng ta xuống ruộng thôi!"

Diêu Chấn Phú không chịu đựng nổi nữa, dùng tay áo che mặt chạy về nhà, đóng cửa nhốt mình lại.

Sau đó rất nhiều ngày, người trong thôn Miêu Tiền đều bàn tán chuyện nhà họ Diêu, giống như trước đây họ bàn tán Lê Thanh Chấp vậy.

Nhà họ Diêu cũng không được yên ổn.

Kim đại bá mẫu biết được Diêu sao công đã bán đất cho người khác, lại đến nhà họ Diêu làm ầm ĩ một hồi, đòi nhà họ Diêu bồi thường.

Diêu sao công đuối lý, cuối cùng cũng đồng ý sẽ bù đủ của hồi môn cho Kim Mạt Lị.

Kim đại bá mẫu kỳ thực muốn nhất là đất, nhưng Diêu sao công đã bán đất rồi, bạc cũng đã tiêu hết, bà ta không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể tức giận xách theo một con gà của nhà họ Diêu rời đi, đồng thời khắp nơi nói Diêu sao công không biết điều, thà rằng bán đất cho người khác, cũng không muốn bán đất cho bà ta.

Tuy nhiên người trong thôn đều không coi lời bà ta là thật. Mọi người đều biết bà ta là được voi đòi tiên, nhất tâm muốn ép giá, kết quả không mua được đất.

Sau đó, chính là chuyện Kim Mạt Lị ở nhà mẹ đẻ không chịu quay về.

Nhà họ Diêu bây giờ đã không còn bao nhiêu tiền, không thể nào cưới vợ mới cho Diêu Chấn Phú, tự nhiên là hy vọng Kim Mạt Lị quay về, nhưng Diêu sao công đi mời mấy lần đều không mời được người về.

Cuối cùng Diêu sao công đánh Diêu Chấn Phú một trận, ép Diêu Chấn Phú đi mời người, mới rốt cuộc mời được người về, không thể không tặng thêm một ít lễ vật.

Khoảng thời gian này, nhà họ Diêu thật sự tổn thất không ít, nhưng chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, Diêu sao công ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Diêu Chấn Phú không đọc sách nữa, ông cũng không cần liều mạng kiếm tiền.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện con trai mình vậy mà lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để lấy lòng Hủ Nương, Diêu sao công liền dâng lên một cỗ xúc động muốn đối xử tốt với bản thân hơn một chút.

Nhà họ Diêu, vậy mà bắt đầu ăn thịt!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 61: Chương 61



Chớp mắt, đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Lê Thanh Chấp mua đất của nhà họ Diêu.

Hôm nay, Lê Thanh Chấp như thường lệ dậy sớm, cùng Kim Tiểu Diệp đến huyện thành.

Diêu sao công là cùng bọn họ rời khỏi thôn Miêu Tiền, không cần đưa đón Diêu Chấn Phú nữa, Diêu sao công luôn đi sớm về khuya.

"Diêu thúc, sớm." Kim Tiểu Diệp chào hỏi Diêu sao công.

"Sớm." Diêu sao công cười cười, bắt đầu chèo thuyền.

Kim Tiểu Diệp thấy Diêu sao công trông già đi nhiều, hỏi: "Diêu thúc, chèo thuyền cũng kiếm được kha khá, hay là thúc cho Chấn Phú đi theo học một chút?"

Diêu Chấn Phú đã không còn đọc sách nữa, theo ý của Kim Tiểu Diệp, thì nên để hắn ta làm việc.

Nhà họ Diêu có thuyền, để Diêu Chấn Phú học chèo thuyền cũng rất tốt.

"Nó không muốn, bây giờ cả ngày ru rú trong thư phòng không ra ngoài, nếu không đưa cơm cho nó, nó cũng không chịu ra ngoài ăn." Diêu sao công thở dài.

Con trai ông lúc đi nhà họ Kim đón Kim Mạt Lị về, bị người nhà họ Kim mắng cho một trận, chờ về đến nhà, liền nhốt mình trong thư phòng không ra ngoài nữa.

Bọn họ trong lòng có tức giận, dứt khoát mặc kệ hắn ta, cũng không đưa cơm cho hắn ta.

Kết quả con trai ông vậy mà thật sự không chịu ra ngoài ăn cơm!

Bọn họ dù sao cũng không đành lòng để con trai bị c.h.ế.t đói, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa cơm cho hắn ta.

Thế nhưng cho dù bọn họ đi đưa cơm, Diêu Chấn Phú cũng không muốn gặp bọn họ, không muốn mở cửa, bọn họ chỉ có thể đặt cơm canh ở cửa - sau khi bọn họ rời đi, con trai ông sẽ lấy cơm canh vào trong ăn.

Diêu sao công oán trách một hồi lâu.

Ông là người sĩ diện, nhưng hiện tại mặt cũng đã mất hết rồi, cũng chẳng còn quan tâm nữa.

Oán trách xong, ông còn phải tiếp tục làm việc.

Kim Tiểu Diệp nghe xong, không khỏi thở dài.

Tâm trạng Lê Thanh Chấp cũng rất phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.

Kỳ thực Diêu Chấn Phú sẽ như vậy, Diêu sao công cũng có một phần trách nhiệm, điều kiện nhà họ Diêu không tính là tốt, Diêu sao công lại cho Diêu Chấn Phú đến huyện thành đọc sách... Tâm tính của Diêu Chấn Phú, cũng liền mất cân bằng.

Tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là ở Diêu Chấn Phú. Tình hình trong nhà chắc chắn là biết, nhưng hắn ta lại có thể tự mình ở huyện thành ăn sung mặc sướng, hoàn toàn không quan tâm người nhà.

Lê Thanh Chấp dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đến nhà họ Chu, trước tiên đến phòng bếp ăn cơm, sau đó lại đi viết sách.

Tự truyện của Chu Tiền, hôm nay hắn hẳn là có thể viết xong.

Lê Thanh Chấp là chiều hôm đó viết xong tự truyện của Chu Tiền, sau khi viết xong, có một loại cảm giác mất mát khó tả.

Kiếp trước hắn sẽ viết nhật ký, nhưng chưa từng viết sách, đây chính là quyển sách đầu tiên hắn viết xong.

Sau khi viết xong thời gian còn sớm, Lê Thanh Chấp suy nghĩ một chút, đi tìm Chu Tiền.

Hắn biết Chu Tiền hôm nay ở nhà.

"Hiền chất sao lại đến đây?" Chu Tiền nhìn thấy Lê Thanh Chấp, cười hỏi.

"Chu thúc, tự truyện của thúc, ta đã viết xong rồi." Lê Thanh Chấp cười đưa bản thảo cuối cùng cho Chu Tiền.

"Viết xong rồi?" Chu Tiền ngoài vui mừng, cũng có chút tiếc nuối, sau đó nhận lấy bản thảo trong tay Lê Thanh Chấp xem.

Hôm nay Lê Thanh Chấp tổng cộng cũng chỉ viết hai ngàn chữ, Chu Tiền không bao lâu đã xem xong: "Hiền chất, ngươi viết sách thật hay!"

Tự truyện Lê Thanh Chấp viết cho ông là đã được tô vẽ, điểm này Chu Tiền rất rõ ràng, nhưng chính vì vậy, ông càng thêm yêu thích quyển tự truyện này.

Ông thậm chí còn cảm thấy, đây là thứ có thể xem như bảo vật gia truyền.

Theo bản tâm của Chu Tiền, ông cho Lê Thanh Chấp một trăm lượng thật sự là cho ít, nhưng ông nếu cho quá nhiều cũng không thích hợp, Đinh Hỉ còn muốn tìm Lê Thanh Chấp viết sách nữa!

Ông nâng giá quá cao, Đinh Hỉ sẽ không vui.

"Chu thúc quá khen rồi. Chu thúc, quyển sách này ta là viết một lần, ở giữa ít nhiều có chút thiếu sót, Chu thúc có thể đưa bản thảo trước đó cho ta, để ta sắp xếp lại một lần được không?" Lê Thanh Chấp lên tiếng.

Quyển sách này hắn mỗi ngày viết ba ngàn chữ, viết xong liền bị người nhà họ Chu lấy đi, cũng không sửa chữa gì nhiều.

Hắn xác thực viết cũng tạm được, nhưng nếu sửa chữa một chút, đại thiếu giam thấy quyển sách này sẽ hoàn mỹ hơn.

Đã viết rồi, Lê Thanh Chấp vẫn hy vọng có thể viết tốt một chút.

Hơn nữa quá trình sửa chữa sao chép, hắn cũng có thể luyện chữ.

Chữ viết của Lê Thanh Chấp bây giờ đã rất đẹp rồi, không thua kém gì Chu Tầm Miểu, hắn còn có thể viết chữ giống hệt chữ in.

Đây là loại chữ mà các vị quan chủ khảo trong kỳ thi khoa cử thích nhất, nhưng ở thời đại này không tính là chữ đẹp, chữ của hắn, tốt nhất là nên có chút đặc sắc riêng của mình.

Lê Thanh Chấp dự định lúc rảnh rỗi, sẽ luyện chữ thêm.

"Vậy thì đa tạ hiền chất!" Chu Tiền đương nhiên cầu còn không được Lê Thanh Chấp làm như vậy, "Ta cho người gói ba mươi lượng bạc cho ngươi, coi như là tiền công hiền chất giúp ta sửa chữa."

Lê Thanh Chấp hôm nay lúc rời khỏi nhà họ Chu, trong lòng có thêm năm mươi lượng bạc.

Năm mươi lượng bạc này, trong đó ba mươi lượng là tiền công sửa chữa sách cho Chu Tiền, còn hai mươi lượng, là Chu Tiền đưa cho, để hắn giúp Đinh Hỉ viết sách tiền đặt cọc.

Ngoài ra, Chu Tiền còn cho người đóng gói bút mực giấy nghiên trước kia đưa cho Lê Thanh Chấp, đưa cho Lê Thanh Chấp.

Cộng thêm mấy quyển sách mà Lê Thanh Chấp mượn nhà họ Chu... Lúc hắn rời đi, thật sự mang theo không ít đồ.

Lê Thanh Chấp xách thử một cái, vậy mà không nhấc lên nổi.

Tuy rằng thân thể hắn đã khỏe hơn nhiều rồi, nhưng nhìn chung vẫn còn rất yếu.

"Lê tiên sinh, lão gia sai ta đưa ngươi về!" May mà Chu Tiền đã sắp xếp người đưa Lê Thanh Chấp về, người này gánh đồ, đưa Lê Thanh Chấp đến chỗ Kim Tiểu Diệp ngày thường đến đón hắn.

Kim bà bà đã ở đây rồi.

Mấy ngày nhà họ Diêu xảy ra chuyện Kim bà bà không theo đến huyện thành, nhưng mấy ngày nay, bà ta lại ngày nào cũng đến!

Mỗi buổi sáng, bà ta đều đến nhà họ Lê ăn ké một bữa cơm, sau đó liền cùng Kim Tiểu Diệp đến huyện thành nhặt ve chai.

Lê Thanh Chấp đã hỏi qua bà ta về thu nhập nhặt ve chai, được biết bà ta nhặt nửa tháng, cộng lại đại khái kiếm được năm mươi văn, ngoài ra, còn mang về nhà một ít củi lửa hoặc những thứ khác có thể dùng được.

Nhà họ Kim không thiếu tiền, theo Lê Thanh Chấp thấy Kim bà bà không cần phải như vậy, nhưng Kim bà bà hiển nhiên rất thích thú với việc này.

Ốc ở bến sông bên này đều đã bị Kim bà bà mò hết rồi, bà ta không xuống nước, ngồi trên bậc đá chờ đợi.

Nhìn thấy Lê Thanh Chấp xách lớn xách nhỏ mang theo nhiều đồ như vậy, Kim bà bà hỏi: "Sao con lại mang nhiều đồ như vậy? Từ đâu đến vậy?"

Lê Thanh Chấp nói: "Nãi nãi, con sau này không đến nhà họ Chu sao chép sách nữa, liền thu dọn đồ đạc của con ở nhà họ Chu."

"Con không đến nhà họ Chu sao chép sách nữa? Vậy chẳng phải là không có tiền kiếm sao?" Kim bà bà nhíu mày.

Lê Thanh Chấp nói: "Cũng không hẳn, con nhận việc khác, có thể ở nhà sao chép sách."

"Vậy thì tốt... Nhưng con không đến nhà họ Chu sao chép sách, ta không đến huyện thành được nữa rồi." Kim bà bà có chút không vui.

Lê Thanh Chấp ngẩn người, hắn không đi sao chép sách, tại sao Kim bà bà lại không đến huyện thành được?

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, hắn lại hiểu ra.

Kim Tiểu Diệp mỗi ngày đều đến huyện thành vào giờ cố định, rồi lại trở về vào giờ cố định, là vì để đưa đón hắn.

Nếu hắn không đến nhà họ Chu sao chép sách, chắc chắn Kim Tiểu Diệp sẽ không như vậy.

Ví như hôm nay, cho dù Kim Tiểu Diệp nhận việc gần thôn Miếu Tiền, đến giờ cũng phải đến huyện thành đón hắn, nhưng nếu hắn không đến huyện thành, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp về thôn Miếu Tiền.

Kim bà bà đi nhờ thuyền cùng hắn thì được, nhưng nếu muốn Kim Tiểu Diệp đặc biệt đưa đón bà ta… Kim Tiểu Diệp chắc chắn không vui.

TBC

Kim bà bà lại không đưa tiền!

Hai người đang nói chuyện, Kim Tiểu Diệp đến.

Hôm nay Kim Tiểu Diệp không cài hoa lên đầu, nhưng dải vải buộc tóc của nàng rất đẹp, đây là hàng mới nàng mới có được hôm qua.

Nửa tháng nay, công việc làm ăn của Kim Tiểu Diệp rất tốt.

Phụ nữ huyện Sùng Thành biết thêu thùa may vá rất nhiều, đa số họ không giống như Từ phu nhân, chuyên đến xưởng dệt vải cả ngày, nhưng đều không ngại nhận thêm việc làm lúc nhàn rỗi để kiếm thêm chút tiền.

Cứ như vậy làm thêm, một ngày kiếm được hai quả trứng gà cũng tốt, làm bát canh trứng cả nhà đều ăn vui vẻ!

Còn vụn vải… Nơi may quần áo ở huyện Sùng Thành có rất nhiều vụn vải, chỉ là bây giờ số lượng họ cần lớn, phải bỏ tiền ra mua.

Lê Thanh Chấp lên thuyền, phát hiện trên thuyền có rất nhiều gạch cũ.

Kim Tiểu Diệp giải thích: “Số gạch này là ta mua, gạch cũ rẻ hơn một chút, ta muốn dùng chúng xây bếp lò.”

Nửa tháng nay nhà bọn họ vẫn luôn chuẩn bị xây nhà, hiện tại công việc chuẩn bị đã gần xong, dự định ngày mai sẽ bắt đầu động thổ.

Đây cũng là ngày Kim Tiểu Diệp định ra sau khi biết Lê Thanh Chấp sắp viết xong sách - lúc xây nhà, trong nhà phải có người trông coi.

Mặc dù Lê Lão Căn nói ông có thể giúp trông coi, còn ba lần cam đoan nhất định sẽ làm tốt việc, nhưng Kim Tiểu Diệp không tin tưởng ông.

Mấy ngày trước Kim Tiểu Diệp đã mua một cái nồi mới, lúc này nàng lại mua thêm một ít gạch, như vậy có thể cho người ta xây một cái bếp lò đặt được hai cái nồi.

Những ngày này kiếm được nhiều, Kim Tiểu Diệp còn lật đổ ý định ban đầu chỉ xây thêm một gian nhà - nàng muốn xây thêm hai gian!

Một trong hai gian nhà mới, phía bắc xây bếp lò, phía nam đặt bàn, làm nhà chính dùng để tiếp khách. Gian còn lại ngăn đôi, phía nam làm thư phòng cho Lê Thanh Chấp, phía bắc đặt giường nàng và Lê Thanh Chấp ở.

Hai gian nhà còn lại cũng sửa sang ngăn cách, ví dụ như phòng Lê Lão Căn, phía nam chất củi, phía bắc cho Lê Lão Căn ở.

Gian nhà bọn họ đang ở, phía nam chất lương thực, phía bắc cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ở.

Còn nhà xí, xây phía sau bốn gian nhà này.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 62: Chương 62



Kim Tiểu Diệp vốn còn muốn xây thêm chuồng heo phía sau để nuôi heo, nhưng Lê Thanh Chấp không đồng ý.

Nhà bọn họ hiện tại đã không thiếu tiền, không cần nuôi heo.

Heo thật sự rất hôi!

Lúc bọn họ về đến thôn Miếu Tiền, bến sông vẫn tụ tập rất đông người.

Nhìn thấy Kim Tiểu Diệp từ trên thuyền khuân gạch xuống, mọi người đều hâm mộ không thôi: “Tiểu Diệp, ngươi còn mua gạch à!”

“Tiểu Diệp, ngày tháng nhà ngươi càng ngày càng tốt đẹp rồi!”

“Tiểu Diệp, ta giúp ngươi khiêng gạch!”



Thậm chí còn có người tìm đến Kim Tiểu Diệp, hỏi Kim Tiểu Diệp có thể mua được gạch rẻ hay không.

Kim Tiểu Diệp liền nói giá mua gạch của mình, người nọ lập tức bày tỏ hắn cũng muốn mua một ít.

Nhà cửa trong thôn bọn họ cơ bản đều là tường đất, nhưng rất nhiều người sẽ dùng gạch xây bếp lò hoặc một số thứ khác.

“Ta có thể giúp mua, chở về giúp ngươi, nhưng tiền công phải trả.” Kim Tiểu Diệp nói.

“Đó là đương nhiên!”

Kim Tiểu Diệp từ khi có thuyền, ở thôn Miếu Tiền ngày càng được hoan nghênh, Lê Thanh Chấp mỉm cười nhìn, cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.

Tuy nhiên hắn nghĩ như vậy, những người khác trong thôn lại không nghĩ như vậy.

Thấy Lê Thanh Chấp mang về không ít đồ đạc, biết được sau này Lê Thanh Chấp không thể đến nhà họ Chu sao chép sách nữa, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm.

Nhà họ Chu tốt biết bao! Không chỉ ngày nào cũng cho một đồng bạc, còn cho Lê Thanh Chấp cơm thừa.

Sau này Lê Thanh Chấp không thể đến nhà họ Chu sao chép sách nữa, vậy hắn còn kiếm được tiền hay không?

Bọn họ đều cho rằng nhà họ Lê sắp giàu lên rồi, hiện tại xem ra… hình như cũng không phải.

Lê Thanh Chấp như cũ mang theo một món ăn trở về.

Hôm nay nhà họ Chu ăn thịt vịt, bên trong còn cho thêm tàu hủ ky thắt nút, Lê Thanh Chấp đều mang về hết.

Hắn đã ăn rồi nên không ăn nữa, Kim Tiểu Diệp im lặng ăn cơm, Kim Tiểu Thụ như thường lệ, thao thao bất tuyệt khen ngợi món ăn này, nói món này ngon biết bao nhiêu.

Chỉ có Lê Lão Căn là khác.

Ông vẻ mặt bi thương: “Đây là bữa cuối cùng rồi, sau này ta không còn được ăn món ngon như vậy nữa…”

Nói gì mà bữa cuối cùng… Lê Thanh Chấp nói: “Cha, sau này chúng ta cũng có thể ăn ngon, biết đâu ngày nào đó, chúng ta còn có thể giống như nhà họ Chu, ngày nào cũng được ăn ngon.”

Lê Thanh Chấp không dám cam đoan việc thi cử của mình nhất định thuận lợi, nhưng cho dù thi cử không thuận lợi, hắn cũng có thể viết sách kiếm tiền.

Còn có Kim Tiểu Diệp, công việc làm ăn của nàng rất tốt, hẳn là sẽ luôn kiếm được tiền.

Nhà bọn họ sau này… ngày nào cũng ăn thịt hẳn là không thành vấn đề.

Lê Lão Căn không tin lời Lê Thanh Chấp, ngày tháng nhà bọn họ, sao có thể sống giàu sang như nhà họ Chu được!

Tuy nhiên gần đây Kim Tiểu Diệp hào phóng hơn rất nhiều, nhà bọn họ có lẽ có thể ngày nào cũng ăn chút cá muối, ăn chút đậu hủ.

Lê Lão Căn nghĩ như vậy, bưng bát đi về phía bến sông.

Ngày mai nhà bọn họ sẽ xây nhà, ông phải đi nói chuyện với mọi người thêm một chút.

Lê Lão Căn đi rồi, Kim Tiểu Thụ ăn cơm xong ba cái hai loáng liền về nhà, Lê Thanh Chấp thì dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ra bờ sông tắm rửa.

Mấy ngày nay vẫn có thể mặc áo ngắn, nhưng nước sông đã hơi lạnh, có điều Lê Đại Mao Lê Nhị Mao sống thô kệch, không hề để ý, cứ như vậy c** q**n áo xuống sông, nếu dẫm phải hoặc nhìn thấy ốc, còn mò lên để sang một bên, đợi về nhà cho vịt ăn.

Dọn dẹp hai đứa nhỏ sạch sẽ, thuận tiện giặt quần áo, Lê Thanh Chấp dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao về nhà.

Đại thiếu giam thấy phía sau nhà chính, tốt nhất nên xây thêm một phòng tắm.

Người thôn Miếu Tiền thường cả một mùa đông không tắm rửa, nhiều nhất là lau người một chút, kiếp trước hắn ở mạt thế, những năm tháng sau này càng là hoàn toàn không tắm rửa.

Nhưng hắn thích tắm rửa, giống như hắn thích ăn cơm vậy.

Cảm giác được tắm rửa sạch sẽ thật sự quá tuyệt vời!

Nhà bọn họ nếu có phòng tắm, mùa đông có thể tắm nước nóng, vậy thì thoải mái biết bao!

Lê Thanh Chấp về nhà không lâu, Kim Tiểu Diệp tắm rửa xong liền trở về.

Nàng đã gội đầu, lúc này đang dùng một miếng vải bông lau tóc.

Miếng vải bông này là Kim Tiểu Diệp mới mua, từ khi có thu nhập, Kim Tiểu Diệp lần lượt mua sắm thêm một số đồ lặt vặt cho gia đình.

“A Thanh, chàng từ nhà Chu lão gia mang về rất nhiều đồ, đều là gì vậy?” Kim Tiểu Diệp tò mò hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Là bút mực giấy nghiên ta dùng ở nhà họ Chu trước kia, Chu lão gia đều tặng ta.”

“Vậy chắc đáng giá không ít tiền?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Nàng từ khi bắt đầu chèo thuyền, tiếp xúc với người khác ngày càng nhiều, chuyện biết cũng ngày càng nhiều.

Biết được Lê Thanh Chấp muốn sao chép sách ở nhà, nàng liền dò hỏi Từ phu nhân, sau đó phát hiện giá cả bút mực giấy nghiên rất đắt đỏ.

Con trai của Từ phu nhân đến chỗ Lý tú tài đọc sách, một năm phải tốn hơn mười lượng bạc!

Đương nhiên con trai của Từ phu nhân đã rất tiết kiệm rồi, nàng cũng là mấy ngày trước mới biết được, nhà bên cạnh, Diêu Chấn Phú một năm phải tốn năm mươi lượng.

“Nghiên mực và bút Chu lão gia chuẩn bị cho ta đều là đồ tốt, những thứ đó cộng lại, e là đáng giá mười mấy lượng bạc.” Lê Thanh Chấp nói.

Chu Tiền một lòng muốn kết giao với hắn, cho nên cho thêm mấy thỏi mực mấy cây bút.

Mực đều là mực tốt, bút cũng là bút tốt, phần lớn học sinh, cũng chỉ có lúc đi thi huyện, mới nỡ dùng bút mực tốt như vậy.

“Đồ vật này đắt như vậy?” Kim Tiểu Diệp cũng không dám đi đụng vào những thứ đó nữa.

“Đọc sách rất tốn kém.” Lê Thanh Chấp thở dài. Ở Đại Tề, giá cả đọc sách tương đương với việc cho con cái đi học trường tư thục thời hiện đại, một năm ít thì mấy vạn, nhiều thì mười mấy hai mươi vạn, đương nhiên cũng có loại đắt hơn, không có giới hạn trên.

Nguồn thu nhập của bá tánh bình thường ở Đại Tề rất có hạn, đại đa số mọi người dựa vào trồng trọt để nuôi sống bản thân, ruộng đất cũng không nhiều, tự nhiên không gánh nổi việc cho con cái đọc sách.

Trên thực tế cho dù là thời hiện đại, những người nông dân chỉ trồng mấy mẫu ruộng nhà mình, cũng không có năng lực cho con cái học trường tư thục.

Kim Tiểu Diệp thở dài một hơi thật sâu.

“Đúng rồi Tiểu Diệp, ta có thứ cho nàng.” Lê Thanh Chấp nói.

“Thứ gì vậy?” Kim Tiểu Diệp hỏi, sau đó liền thấy Lê Thanh Chấp từ trong hòm sách của mình, móc ra mấy thỏi bạc trắng bóng.

Lần trước Chu Tiền đưa ngân phiếu cho Lê Thanh Chấp, là sợ Lê Thanh Chấp cầm không nổi.

Nhưng lần này ông đều sắp xếp người đưa Lê Thanh Chấp về rồi… ông đưa cho Lê Thanh Chấp bạc.

Bạc này mười lượng một thỏi, tổng cộng năm thỏi, trong căn nhà lờ mờ không có chút ánh sáng nào, nhưng Kim Tiểu Diệp nhìn thấy, lại ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Mặc dù Kim Tiểu Diệp đã từng thấy ngân phiếu một trăm lượng, nhưng bạc so với ngân phiếu càng có cảm giác chân thật, càng khiến người ta yêu thích.

“Sao chàng lại có nhiều tiền như vậy?” Giọng nói của Kim Tiểu Diệp có chút run rẩy.

Lê Thanh Chấp thấp giọng nói: “Ba mươi lượng là Chu lão gia cho, ta đáp ứng giúp ông ấy sửa sang lại quyển sách kia, hai mươi lượng còn lại là tiền đặt cọc của Đinh lão gia.”

Kim Tiểu Diệp nhào vào lòng Lê Thanh Chấp, hôn lên mặt Lê Thanh Chấp một cái: “Tướng công, chàng thật lợi hại! Sao chàng lại lợi hại như vậy chứ!”

Mà Kim Tiểu Diệp vừa mới hôn xong, hai đứa nhỏ liền chạy tới: “Cha, con cũng muốn hôn!”

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao một trái một phải thành thạo hôn Lê Thanh Chấp, khiến cho Lê Thanh Chấp cũng không kịp giữ Kim Tiểu Diệp đang ngây ngốc lại để hôn thêm mấy cái.

Mà lúc này Kim Tiểu Diệp đã hoàn hồn, nàng ôm bạc vào trong lòng, mở hòm của nhà bọn họ ra, lục tung tìm chỗ cất bạc.

“Mẹ?” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao khó hiểu nhìn Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp cất bạc vào trong hòm, quay đầu ôm bọn chúng hung hăng hôn mấy cái: “Đại Mao Nhị Mao, ngày mai mẹ làm thịt vịt cho các con ăn!”

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao mừng rỡ vô cùng.

Bọn chúng cố gắng như vậy cho vịt ăn, chính là vì có một ngày có thể ăn thịt của chúng, hiện tại rốt cuộc có thể ăn rồi!

Cha bọn chúng nói sau này có thể ngày nào cũng ăn thịt, xem ra lại là thật!

Trời đã tối, Lê Thanh Chấp liền dẫn hai đứa nhỏ lên giường ngủ.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao nằm bên cạnh Lê Thanh Chấp, quấn quýt Lê Thanh Chấp kể chuyện cho bọn chúng nghe.

Thời đại này không có gì giải trí, nghe kể chuyện đối với hai đứa nhỏ mà nói, là chuyện vô cùng thú vị.

Lê Thanh Chấp cố gắng bịa chuyện kể cho bọn chúng nghe, kể một hồi liền không kể nữa: “Đại Mao Nhị Mao, ngày mai chúng ta lại kể tiếp, ngủ trước đi.”

Lê Nhị Mao nói: “Cha, kể thêm một chút nữa đi, kể thêm một chút nữa thôi.”

Lê Đại Mao không nói gì, nhưng nó im lặng hôn Lê Thanh Chấp một cái, chống thân trên dậy chờ Lê Thanh Chấp tiếp tục kể.

Lê Thanh Chấp nói: “Không được rồi không được rồi, cha mệt quá, phải ngủ…” Nói xong, hắn liền nhắm mắt giả bộ ngủ.

TBC

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống ngủ, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Lê Thanh Chấp thấp giọng hỏi: “Tiểu Diệp, nàng ngủ rồi sao?”

“Chưa.” Kim Tiểu Diệp nói.

Lê Thanh Chấp ôm Lê Nhị Mao đang dựa vào phía Kim Tiểu Diệp qua bên kia, nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, chúng ta xây thêm một phòng tắm nữa đi.”

“Được!” Kim Tiểu Diệp lập tức đáp ứng, lại ôm lấy tay Lê Thanh Chấp hôn một cái.

Nàng thật sự rất vui vẻ, đặc biệt đặc biệt vui vẻ.

Lê Thanh Chấp nói: “Đến lúc đó cũng mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, tấm ván giường nàng ngủ hiện tại, liền lấy ra làm cửa đi, chúng ta mua một cái giường mới…”

“Được!” Hiện tại Kim Tiểu Diệp đang mơ mơ màng màng, cảm thấy cái gì cũng có thể đáp ứng.

Lê Thanh Chấp nhỏ giọng nói: “Hai đứa nhỏ cũng lớn rồi, nên ngủ riêng rồi, đến lúc đó chúng ta ngủ chung nhé?”

“Ta cũng đang có ý định như vậy,” Kim Tiểu Diệp nói, “Có điều chàng không được loạn động, thân thể chàng còn chưa khỏe đâu!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Thân thể hắn thật sự đã khỏe rồi! Chỉ là hơi gầy một chút!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 63: Chương 63



Hôm nay hai người nói rất nhiều chuyện, Lê Thanh Chấp còn nói chuyện hắn muốn đi thi khoa cử.

Kim Tiểu Diệp không phản đối.

Mặc dù Diêu Chấn Phú đến huyện thành đọc sách gây ra một đống chuyện, nhưng bản thân Kim Tiểu Diệp cũng không bài xích việc thi khoa cử.

Con trai của Từ phu nhân liền dự định thi khoa cử, người ta đường đường chính chính đọc sách, rất tốt.

Diêu Chấn Phú lại khác, hắn trước khi thành thân liền cấu kết với gian phụ kia rồi, không hề có dáng vẻ muốn hảo hảo đọc sách!

“Chàng muốn thi khoa cử thì có phải bái sư hay không? Ta nhớ lúc trước nhà họ Diêu vì bái sư còn đặc biệt mua thịt khô, ta còn đi xem náo nhiệt.” Kim Tiểu Diệp lải nhải nói, lại nói: “Chàng đi thử xem sao, nếu như thi không đậu thì không thể cứ mãi thi nha!”

Kim Tiểu Diệp chẳng hề bận tâm chuyện Lê Thanh Chấp đi thi khoa cử. Lê Thanh Chấp nay đã kiếm được kha khá bạc, dùng số bạc ấy mà ăn học vài năm, thi thố dăm bận cũng là chuyện nên làm.

Chỉ e Lê Thanh Chấp thi mãi chẳng đỗ, cứ cố chấp thi mãi thì chả nên chút nào.

Trong huyện thành có một lão đồng sinh, tuổi đã ngoài ngũ tuần mà vẫn cứ khát khao thi tú tài, nàng thấy người này thật là cố chấp.

"Nếu thi dăm ba lần mà chẳng đỗ, ta sẽ thôi không thi nữa. Còn chuyện bái sư, hiện giờ chưa cần vội." Lê Thanh Chấp cười nói, "Hiện tại ta nhất định phải viết sách kiếm tiền đã."

Lê Thanh Chấp quả nhiên không giống Diêu Chấn Phú! Kim Tiểu Diệp nghe Lê Thanh Chấp nói vẫn muốn tiếp tục viết sách, trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Hôm ấy hai người tâm sự rất nhiều, ngủ cũng muộn hơn thường ngày. Nhưng sáng hôm sau, Kim Tiểu Diệp vẫn dậy từ sớm tinh mơ, bởi hôm nay phải làm thịt vịt!

Hôm nay là ngày nhà nàng động thổ xây nhà, Kim Tiểu Diệp bỏ tiền thuê một ông thầy chuyên nghề xây cất, trong tay có rất nhiều dụng cụ, lại thuê thêm vài người trong thôn đến giúp.

Những người nàng tìm đến giúp đỡ có cha nàng là Kim Đại Giang, đại đường ca Kim Liễu Thụ, cùng ba người thân thích khác trong họ Kim.

Ngoài ra, Lê Lão Căn cũng gọi thêm hai người đến phụ giúp, một người là cháu trai, người còn lại là tam đệ của ông.

Phụ mẫu Lê Lão Căn sinh được ba người con trai, lần lượt là Lê Lão Căn, Lê Lão Nhị và Lê Lão Tam.

Ban đầu, ông bà rất mực yêu thương Lê Lão Căn, bởi vì ông là trưởng tử, theo tục lệ của thôn Miếu Tiền, cha mẹ về già phần lớn đều ở với con trai trưởng.

Ngay cả cái tên Lê Lão Căn của ông cũng thể hiện sự coi trọng của cha mẹ ông - Lão Căn, Lão Căn, chính là cái gốc rễ của lão nhà họ Lê!

Nhưng Lê Lão Căn từ nhỏ đã gầy yếu, khiến người ta nghi ngờ liệu có nuôi nổi hay không.

Thêm vào đó, chưa đầy hai năm sau, Lê Lão Nhị chào đời... sự quan tâm của cha mẹ Lê Lão Căn dành cho ông ngày càng ít đi. Vài năm sau, Lê Lão Nhị đã cao lớn hơn Lê Lão Căn, Lê Lão Căn càng bị xem nhẹ.

Lê Lão Căn người gầy yếu, làm việc không có sức lực, lại thêm nhà họ Lê rất nghèo... Đến tuổi trưởng thành, đương nhiên chẳng có ai muốn gả con gái cho ông, còn Lê Lão Nhị thì đã cưới vợ sinh con.

Cha mẹ Lê Lão Căn cuối cùng đã giao toàn bộ gia sản cho Lê Lão Nhị.

TBC

Còn Lê Lão Tam... ông cũng không được cha mẹ coi trọng, cơ bản là do hai người anh trai nuôi dạy.

Đến khi ông trưởng thành, Lê Lão Nhị đã cưới vợ, mà gia cảnh nhà họ Lê thì không có khả năng lo liệu cho cả hai con trai đều lấy vợ.

Nói cách khác, Lê Lão Tam cũng giống như Lê Lão Căn, đều là số phải ở vậy.

Tuy nhiên, Lê Lão Tam có ngoại hình ưa nhìn hơn Lê Lão Căn... ông đã tìm được một quả phụ, tình nguyện ở rể.

Người quả phụ ấy ở thôn bên, sau khi kết hôn tám năm thì chồng lâm bệnh qua đời, để lại bà ta cùng một trai một gái. Vì chạy chữa bệnh cho chồng, gia đình bà ta còn gánh một khoản nợ không nhỏ.

Sống một mình cô quả, người quả phụ này muốn tìm một người đàn ông đến ở rể, đổi sang họ chồng để nối dõi tông đường.

Lúc bấy giờ, bà ta tìm đến Lê Lão Tam, Lê Lão Tam chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Bản thân ông khó mà lấy được vợ, nhị ca và nhị tẩu lại luôn tỏ thái độ khinh khi ông và Lê Lão Căn, mỗi bữa cơm chỉ cho ông ăn một chút, ông đã sớm chịu đựng không nổi.

Có thể đến nhà quả phụ sinh sống, đối với ông mà nói đã là phúc đức lắm rồi!

Ruộng đất nhà quả phụ còn nhiều hơn nhà ông rất nhiều.

Tóm lại, Lê Lão Tam cứ như vậy mà ở rể, đổi sang họ chồng của quả phụ, từ Lê Lão Tam biến thành Triệu Lão Tam. Cuộc sống sau này của ông tuy không giàu sang phú quý, nhưng đã có thể ăn no mặc ấm.

Vào năm trước khi Lê Thanh Chấp đến thôn Miếu Tiền, sông Nghiêu dâng nước lũ, thôn Miếu Tiền cũng gặp nạn lụt, mất mùa. Khi đó, Lê Lão Nhị mỗi ngày chỉ cho Lê Lão Căn uống một chút cháo loãng, Lê Lão Căn suýt c.h.ế.t đói.

Người ta đói lâu ngày, sắp c.h.ế.t đói, đầu sẽ bị phù nề to ra, lúc đó đầu Lê Lão Căn cũng to ra.

Ông cảm thấy mình sắp chết, bèn đến nhà Triệu Lão Tam, mặt dày mày dạn xin ở lại, ăn nhờ ở đậu nhà Triệu Lão Tam.

Vợ Triệu Lão Tam tuy không ưa Lê Lão Căn, nhưng cũng không đuổi ông đi. Lê Lão Căn cứ như vậy mà nhặt lại được cái mạng, cũng bởi vì chuyện này mà tình cảm giữa ông và người em trai Triệu Lão Tam này coi như khá tốt.

Lần này nhà xây cất, kỳ thực Lê Lão Căn không muốn nhà Lê Lão Nhị đến giúp đỡ, nhưng dù sao hai bên cũng là họ hàng... ông bèn sang báo tin cho Lê Lão Nhị, sau đó Lê Lão Nhị liền bảo con trai là Lê Giảo Phong đến nhà Lê Thanh Chấp giúp đỡ.

Còn về phía Triệu Lão Tam, Lê Lão Căn rất vui vẻ sang báo tin, hiện tại đang là lúc nông nhàn, Triệu Lão Tam đương nhiên cũng bằng lòng đến giúp đỡ.

Lê Thanh Chấp biết rõ tình hình nhà họ Lê, sau khi xuyên không đến đây, hắn đã gặp Lê Lão Nhị và Lê Giảo Phong trong thôn.

Triệu Lão Tam thì hắn chưa gặp, nhưng nguyên chủ đã từng gặp, hắn cũng có thể nhận ra ông.

Còn những người họ Kim kia, đều là người trong thôn Miếu Tiền, Lê Thanh Chấp đều quen biết.

Kim Tiểu Diệp dùng bát hứng tiết vịt, sau đó thả con vịt vào chậu nước nóng, bắt đầu vặt lông.

Lông vịt đương nhiên sẽ không vứt đi, đây cũng là thứ có thể bán lấy tiền, chỉ là không đáng giá lắm.

"Con vịt này sao không có lông tơ?" Lê Thanh Chấp hỏi Kim Tiểu Diệp. Trong ký ức của nguyên chủ, hắn đã từng nhìn thấy lông tơ vịt, nhưng loại lông tơ đó không phải dùng để làm áo phao, mà là dùng để làm tăm bông.

Quấn lông tơ vịt vào một chiếc que nhỏ là thành tăm bông, nguyên chủ trước đây thường dùng để ngoáy tai.

"Có chứ, chỉ là rất ít, vịt càng già thì lông tơ càng nhiều." Kim Tiểu Diệp đáp.

Còn có chuyện này sao? Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp thoăn thoắt làm thịt vịt, càng nhìn càng thích.

Tuy đã trải qua thời mạt thế, nhưng hắn không biết làm những việc này, cũng chính vì vậy mà đại thiếu giam thấy Kim Tiểu Diệp đặc biệt có sức hút.

Kim Tiểu Diệp rất nhanh đã làm xong con vịt, lúc này, những người đến giúp đỡ cũng lần lượt đến.

Thấy Kim Tiểu Diệp làm thịt vịt, Kim Liễu Thụ hai mắt sáng rực: "Tiểu Diệp thật hào phóng, còn làm thịt vịt chiêu đãi chúng ta!"

Kim phụ là Kim Đại Giang lại nhìn con vịt với vẻ mặt xót xa.

Mời người ta đến xây nhà, thông thường đều sẽ thiết đãi chút gì đó ngon lành, nhưng cũng không cần thiết phải làm thịt vịt, chỉ cần có chút đậu phụ, cá muối là được rồi.

Mẹ của Kim Tiểu Diệp cũng đã đến, bà định bụng vào bếp phụ giúp nấu nướng, suy nghĩ của bà cũng giống như Kim phụ, đau lòng đến mức miệng cứ mím chặt.

Tuy nhiên, có người ngoài ở đây, bà không tiện nói gì, định bụng đợi lát nữa vắng người sẽ bảo Kim Tiểu Diệp đừng làm như vậy nữa.

Kim Tiểu Diệp đại khái cũng đoán được suy nghĩ của mẹ, nhưng hiện tại nàng đã kiếm được tiền, Lê Thanh Chấp lại còn mang về năm mươi lượng bạc... chỉ là một con vịt, nàng đã không còn để tâm nữa.

Kim Tiểu Diệp nói với mẹ: "Mẹ, lát nữa buổi trưa chúng ta sẽ dùng lòng mề tiết vịt hầm đậu phụ cho mọi người ăn, con đã mua cá muối rồi, mẹ đem hấp lên nhé. Tối nay thì dùng thịt vịt hầm măng khô cho mọi người ăn, cá muối cũng hấp lên."

Kim mẫu nghe mà ngây người, nhà ai xây nhà lại thiết đãi thợ nề như vậy chứ!

Kim Tiểu Diệp bận rộn với việc buôn bán, đợi mọi người đến đông đủ, nàng chào hỏi mọi người một tiếng rồi rời đi.

Kim Tiểu Diệp vừa đi, mọi người liền bắt tay vào đào móng nhà theo sự chỉ dẫn của ông thầy.

Xây nhà không thể xây trực tiếp từ mặt đất lên, phải đào vài đường rãnh, sau đó dùng đất nện chặt thành tường trong rãnh, như vậy phần tường nện sẽ nằm một phần dưới lòng đất, mới đủ vững chắc.

Mọi người đều bận rộn làm việc, Lê Thanh Chấp bèn theo Kim mẫu vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Gian bếp cũ của bọn họ vẫn chưa phá bỏ, có thể dùng để nấu nướng, chỉ là chỉ có một cái bếp lò, e là phải chia ra làm vài lần mới nấu xong được.

Vừa vào bếp, Kim mẫu đã lên tiếng: "A... A Thanh, con vịt này chúng ta đừng làm nữa..."

"Phải làm chứ ạ." Lê Thanh Chấp cười nói.

Những người đến giúp đỡ đều làm việc nặng nhọc, nhà hắn một ngày chỉ có hai bữa cơm, dù sao cũng nên cho họ ăn uống tử tế một chút.

Vịt thời này không béo, không có mấy thịt, nhiều người như vậy chia nhau một con vịt, tính ra mỗi người cũng chỉ được một miếng.

Kim mẫu là người rất ít nói, nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, bà không biết nên nói gì hơn, chỉ lặng lẽ nấu cơm.

Tiết vịt cho nước vào, thêm muối rồi khuấy đều, khi nấu cơm thì cho vào nồi hấp chín. Lòng mề vịt cũng cho vào nồi nước, thêm vài lát gừng rồi hấp chín để khử mùi, cá muối cũng phải hấp chín...

Nếu không phải nồi đủ to, xửng hấp cũng lớn, lại thêm việc bọn họ nấu hai nồi cơm, e là không hấp hết được!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 64: Chương 64



Nấu cơm xong, múc cơm ra thùng gỗ, Kim mẫu lại đổ nước vào nồi, nấu canh đậu phụ tiết vịt.

Lê Thanh Chấp phát hiện Kim mẫu nấu ăn cầu kỳ hơn những người khác trong thôn, điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Kim phụ và Kim đại bá đều kiếm sống bằng nghề nấu nướng.

Đậu phụ là Lê Lão Căn sáng sớm đã đi mua, cho vào nồi cùng tiết vịt và lòng mề vịt, nồi canh nấu ra như vậy đối với người giàu có thì không đáng giá, nhưng với người dân trong thôn thì đã là một món ngon rồi.

Đáng tiếc là không có bột năng để tạo độ sánh, cũng không có mì chính, bột ngọt gì để nêm nếm cho món canh thêm đậm đà.

Lê Thanh Chấp cảm thấy bản thân có chút quá đáng, ban đầu ngay cả thảo dược khó ăn cũng ăn được, vậy mà bây giờ lại còn để tâm đến hương vị món ăn!

TBC

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp bèn ra vườn hái vài lá bí ngô, ăn sống cho đỡ thèm.

Hương vị của rau củ tươi mới, non mềm, thật sự rất ngon.

Kim mẫu: "..."

Lá bí ngô đúng là có thể ăn được, thỉnh thoảng bọn họ làm bánh trôi, bánh chay còn dùng lá bí ngô để tạo màu.

Nhưng ăn sống... Lê Thanh Chấp đâu phải dê bò!

Con rể của bà rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đầu óc thật sự bị đập hỏng rồi?

Kim mẫu khó hiểu liếc nhìn Lê Thanh Chấp, sau đó gắp nguyên cái mề vịt trong nồi ra, cắt một phần ba đưa cho Lê Thanh Chấp: "A Thanh, con ăn đi."

Bà ta không cắt nhỏ mề vịt cho vào nồi canh, chính là muốn để dành cho Lê Thanh Chấp và hai đứa nhỏ ăn.

Lê Thanh Chấp mỉm cười nhận lấy, ăn xong bèn ra ngoài gọi mọi người vào ăn cơm.

Kim mẫu đã mượn sẵn bát đĩa về, bà múc cho mỗi người một bát canh đậu phụ tiết vịt, lại chia cho mỗi người một miếng cá muối.

Còn cơm, ai muốn ăn bao nhiêu thì tự mình xới, không đủ thì nấu thêm.

Mời người ta làm việc, cơm nước nhất định phải no đủ.

"Ta đi giúp việc bao nhiêu nhà, đây là lần đầu tiên được ăn uống thịnh soạn như vậy."

"Cá muối này thật sự rất đưa cơm!"

"Cơm nấu cũng rất sạch sẽ, toàn là gạo trắng."

"Canh đậu phụ này ngon thật, không thua kém gì canh do Đại Giang nấu!"

...

Kim Đại Giang cười hiền lành. Tay nghề của vợ ông là do học lỏm từ ông.

Mọi người đều ăn uống rất ngon miệng, Lê Thanh Chấp nhìn bát canh đậu phụ của mình có rất nhiều gan và lòng mề vịt, miếng cá muối cũng to hơn của người khác, trong lòng không khỏi muốn bật cười.

Đại thiếu giam nhận được tình yêu thương của mẹ vợ dành cho mình!

Một nửa lòng mề vịt đều nằm trong bát của Lê Thanh Chấp, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao. Lê Lão Căn thấy vậy, không khỏi lẩm bẩm vài câu, nhưng ông chỉ dám lén lút càu nhàu, không dám đến trước mặt Kim mẫu mà nói, mặc dù Kim mẫu là người hiền lành dễ bắt nạt.

Lê Lão Căn bưng bát cơm đến tìm tam đệ Triệu Lão Tam trò chuyện, kể lể về việc trước đây mình đã được ăn những món ngon gì, thức ăn thừa nhà họ Chu ngon như thế nào.

Triệu Lão Tam là lần đầu tiên nghe Lê Lão Căn nói những điều này, ông chăm chú lắng nghe, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ: "Thật tốt quá..."

Bữa cơm chiều vẫn có cá muối, ngoài ra còn có món măng khô hầm thịt vịt, nhưng một nồi hầm ra, phần lớn đều là măng khô.

Tuy nhiên, người dân thôn Miếu Tiền, ngày thường cũng không được ăn măng khô thường xuyên.

Trong thôn có rừng tre, mùa xuân muốn ăn măng tươi không khó, nhưng măng khô lại là thứ mà nhiều gia đình chỉ mua vào dịp Tết.

Lúc Kim mẫu chia thức ăn, bà đã gắp hai cái đùi vịt cho hai đứa nhỏ, lại gắp cho Lê Thanh Chấp một miếng thịt ngon.

Lê Lão Căn có kinh nghiệm từ bữa trưa, bèn tìm đến Kim mẫu xin một miếng thịt ngon, Kim mẫu ngại ngùng, liền gắp cho ông một miếng.

Lê Lão Căn là người không giữ được tiền bạc trong tay, Lê Thanh Chấp cứ tưởng ông sẽ ăn miếng thịt ngay lập tức, không ngờ ông lại lấy giấy dầu gói ghém cẩn thận, đưa cho Triệu Lão Tam: "Tam đệ, đệ cầm lấy, mang về cho Tiểu Đậu Tử ăn."

Vợ Triệu Lão Tam sinh với người chồng trước một trai một gái, sau khi chung sống với Triệu Lão Tam, bà ta lại sinh thêm một hắn con trai, đứa con trai út này tên là Triệu Tiểu Đậu, năm nay tám tuổi.

Triệu Lão Tam đây là lần đầu tiên nhận được thứ gì đó từ Lê Lão Căn, trong lòng có chút vui mừng: "Vậy để lát nữa ta mang miếng thịt về cho Tiểu Đậu Tử ăn."

"Ngày mai, đệ dẫn Tiểu Đậu Tử đến đây, để nó ở đây ăn cơm, ở đây ăn ngon lắm!" Lê Lão Căn lại nói.

"Như vậy có ổn không..." Triệu Lão Tam có chút do dự, nhưng cũng có chút động lòng. Nhà ông ngày thường không được ăn thịt cá gì, nhiều nhất là ăn một quả trứng.

"Có gì mà không ổn? Đều là huynh đệ ruột thịt cả!" Lê Lão Căn vỗ vai em trai: "Trong cái nhà này, ta vẫn là người có tiếng nói!"

Triệu Lão Tam nghe vậy, lập tức đồng ý.

Tuy nhiên, đợi Triệu Lão Tam quay lại làm việc, Lê Lão Căn lại tìm đến Lê Thanh Chấp: "A Thanh à, tam đệ ta ngày mai muốn dẫn con trai nó đến... Thằng bé tám tuổi rồi, có thể chơi với Đại Mao, Nhị Mao."

Ông nhìn Lê Thanh Chấp với vẻ mặt tha thiết, Lê Thanh Chấp đáp: "Vậy thì tốt quá."

Thấy Lê Thanh Chấp đồng ý, Lê Lão Căn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây, tiết trời đã bớt oi ả, nên mọi người làm việc suốt cả ngày, mãi đến xế chiều mới ra về.

Cũng vào lúc ấy, Kim Tiểu Diệp trở về. Nàng lại mang về ít cá muối, một bó tảo biển và một miếng thịt heo to.

Kim mẫu còn chưa về nhà, nhìn thấy miếng thịt, bà không khỏi ôm ngực: “Tiểu Diệp, sao con lại mua nhiều thịt thế này…”

Miếng thịt này ước chừng phải năm sáu cân? Mua chắc phải mất một lạng bạc, có tiền cũng không thể tiêu hoang như vậy!

Bà còn tưởng hôm nay là ngày đầu tiên, Kim Tiểu Diệp mới làm thịt vịt, kết quả Kim Tiểu Diệp lại mua thêm nhiều thịt như vậy…

“Mẹ, mọi người đều đến giúp đỡ, ăn uống không thể để họ thiệt thòi. Nửa số thịt này ngày mai đem hầm đậu hũ khô, nửa còn lại ướp muối, ngày kia đem hấp ăn.” Kim Tiểu Diệp đưa thịt cho mẹ, “Mẹ, đến lúc đó người ăn nhiều một chút!”

Kim mẫu cảm thấy tay mình run lên! Nhiều thịt như vậy!

Kim Tiểu Diệp lúc này còn nói: “Mẹ, sau này nhà chúng ta sẽ ăn thịt mỗi ngày, người cứ việc nấu là được, không cần phải tiếc thay con!”

Kim mẫu cuối cùng không nhịn được nữa: “Con… con… ăn thịt mỗi ngày, đây là cách sống hay sao?”

Nói xong, Kim mẫu còn dè dặt nhìn Lê Thanh Chấp, sợ Lê Thanh Chấp trách cứ Kim Tiểu Diệp, cho rằng Kim Tiểu Diệp tiêu tiền quá tay.

Lê Thanh Chấp nói: “Mẹ, con đều nghe Tiểu Diệp!”

Kim mẫu nhất thời cảm động.

Tuy rằng con rể này thích ăn rau cỏ, nhưng người vẫn rất tốt.

Kim Tiểu Diệp mua nhiều thịt như vậy, một mặt là vì Lê Thanh Chấp mang về nhà năm mươi lượng bạc, mặt khác là vì việc buôn bán của nàng khá thuận lợi.

Trước đây, Kim Tiểu Diệp chủ yếu chèo thuyền ở huyện thành chờ việc, sau đó giúp người ta chở người hoặc chở đồ, nhưng hiện tại nàng đã không làm việc này nữa.

Bây giờ nàng chủ yếu chèo thuyền đi khắp các con phố, bán trâm cài đầu và một số thứ khác.

Sau khi bán hết một vòng trâm cài đầu ở các thôn lân cận, nàng đại khái biết được người dân trong thôn cần những mặt hàng gì. Sau đó, Kim Tiểu Diệp chuẩn bị sẵn các loại hàng hóa trên thuyền, mỗi ngày đều đến những thôn đó rao bán, đồng thời thu mua một số thứ trong thôn, mang về huyện thành bán.

Ngoài ra, nàng còn mua một ít vải vụn, nhờ những người phụ nữ khéo tay trong huyện thành may thành các loại đồ nhỏ, hoặc là bán cho người dân xung quanh huyện Sùng Thành, hoặc là bán cho những thương nhân nhỏ ở bến tàu.

Ở huyện Sùng Thành có rất nhiều thương nhân nhỏ, họ sẽ tự thuê thuyền hoặc góp vốn thuê chung một chiếc thuyền, chất hàng hóa địa phương đi bán ở nơi khác, sau đó mua hàng hóa ở nơi khác mang về.

Kim Tiểu Diệp tìm đến tận nơi để chào bán trâm cài đầu của mình, những người này phần lớn đều không để ý đến nàng, nhưng cũng có một bộ phận người nhập hàng.

Bản thân Kim Tiểu Diệp trên tay cũng không có nhiều hàng, như vậy cũng coi như bán hết.

Buổi tối, Kim Tiểu Diệp nói với Lê Thanh Chấp: “Lúc đầu khi ta tìm bọn họ, hỏi bọn họ có muốn bán trâm cài đầu hay không, trong lòng ta rất hồi hộp, hỏi vài lần thì quen, sau đó, ta đều biết phải nói như thế nào để thuyết phục bọn họ!”

“Tiểu Diệp, nàng thật lợi hại.”

“Không phải ta lợi hại, là Chu lão gia lợi hại, hắn kể cho Đại Mao, Nhị Mao nghe những câu chuyện về Chu lão gia, ta nghe xong cảm thấy rất có lý!” Kim Tiểu Diệp nói.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Lê Thanh Chấp đều kể chuyện cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao nghe.

Những câu chuyện này có cái là do hắn bịa ra, có cái là do hắn từng đọc được, trong đó có cả câu chuyện về Chu Tiền.

Chu Tiền trong việc kinh doanh, quả thực rất có tài, cũng rất biết cách hạ mình. Ví dụ như lúc đầu khi ông còn làm ăn nhỏ, để có thể bán hết số hàng trên tay, ông đã đích thân đi từng nhà, từng nhà chào hàng, bị người ta từ chối cũng vẫn tươi cười niềm nở…

Lê Thanh Chấp đem chuyện đó kể cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao nghe như một câu chuyện trước khi đi ngủ, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao nghe rất vui vẻ, còn Kim Tiểu Diệp lại ghi nhớ trong lòng, học theo.

Lê Thanh Chấp phát hiện Kim Tiểu Diệp có khả năng học hỏi rất nhanh, lại tràn đầy nhiệt huyết với việc kiếm tiền… Nàng rất thích hợp làm một thương nhân.

Kim Tiểu Diệp trò chuyện với Lê Thanh Chấp một lúc về những kinh nghiệm của Chu Tiền, sau đó lại nói với Lê Thanh Chấp: “A Thanh, chàng giúp ta nghĩ ra vài câu khen ngợi người khác đi, ta học thuộc, sau này khi buôn bán có thể dùng.”

Kim Tiểu Diệp đương nhiên cũng biết khen ngợi người khác, nhưng nàng chưa đọc sách bao giờ, những câu khen ngợi nàng biết không nhiều.

Lê Thanh Chấp thì khác, Kim Tiểu Diệp nhớ trước đây Lê Thanh Chấp giúp nàng bán trâm cài đầu, hắn có thể nói ra rất nhiều lời hay ý đẹp, nàng ghi nhớ và học theo, sau đó những người mua trâm cài đầu của nàng không chỉ mua nhiều hơn, mà sau khi mua còn rất vui vẻ.

“Được.” Lê Thanh Chấp bắt đầu giúp Kim Tiểu Diệp nghĩ ra những câu khen ngợi người khác, để Kim Tiểu Diệp ghi nhớ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 65: Chương 65



Sáng sớm hôm sau, Kim Tiểu Diệp đã dậy nấu cơm.

Nàng hái một ít rau từ vườn, rắc chút muối rồi thái thêm vài lát thịt cho vào xửng hấp, coi như là món ăn sáng nay.

Vừa làm xong, vợ chồng Kim Đại Giang đã dẫn theo Kim Tiểu Thụ đến.

Kim mẫu nhìn thấy cơm trắng và thịt hấp trong nồi, lại thấy xót xa: “Tiểu Diệp…”

Sáng sớm, sao lại ăn cơm trắng với thịt?

“Cha, mẹ, Tiểu Thụ, mau đến ăn cơm đi.” Kim Tiểu Diệp gọi người nhà.

Kim Tiểu Thụ thuận thế ngồi xuống, Kim Đại Giang và Kim mẫu lại từ chối không chịu ăn, mãi đến khi Lê Thanh Chấp cũng bắt đầu khuyên, bọn họ mới ngồi xuống ăn cơm, nhưng lại không dám gắp thịt, chỉ gắp một ít rau xanh.

Kim Tiểu Diệp thấy vậy, liền chia thịt ra, tránh cho Lê Lão Căn cứ gắp thịt ăn, cha mẹ nàng lại không dám gắp.

Ăn cơm xong, Kim Tiểu Diệp lại nắm hai nắm cơm mang theo, dự định buổi trưa ăn.

Thật ra bây giờ bọn họ hoàn toàn có tiền để mua cơm ăn ở trấn trên, nhưng Kim Tiểu Diệp cảm thấy không cần thiết phải tiêu tiền đó.

Kim Tiểu Diệp đi rồi, Triệu Lão Tam dẫn con trai Triệu Tiểu Đậu đến.

Nông thôn thời buổi này, hiếm có đứa trẻ nào da dẻ trắng trẻo, Triệu Tiểu Đậu tự nhiên cũng là một đứa bé da đen nhẻm.

Ngược lại Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, bởi vì hơn hai tháng nay ngày nào cũng theo Lê Thanh Chấp đến nhà họ Chu, cả ngày chỉ ở trong nhà chơi đùa, không chỉ béo lên một chút, mà nhìn còn trắng trẻo hơn nhiều, càng thêm đáng yêu.

“Tiểu Đậu!” Lê Lão Căn nhìn thấy Triệu Tiểu Đậu thì rất vui, móc từ trong túi ra hai văn tiền đưa cho Triệu Tiểu Đậu: “Tiểu Đậu, bá phụ mua kẹo cho con ăn.”

Lúc Lê Lão Căn đến nhà Triệu Lão Tam ăn bám, Triệu Tiểu Đậu còn là một đứa trẻ mới biết đi, khi đó Lê Lão Căn để có thể ở lại nhà Triệu Lão Tam, cả ngày đều chơi với Triệu Tiểu Đậu, đến nỗi sau này khi ông đi, Triệu Tiểu Đậu rất quyến luyến, nắm lấy hắn không cho đi.

“Tiểu Đậu, mau cảm ơn bá phụ đi.” Triệu Lão Tam nói.

Triệu Tiểu Đậu lập tức nói cảm ơn bá phụ.

Lê Lão Căn vui mừng hớn hở, lại hỏi: “Tiểu Đậu, con có muốn ăn cơm cháy không, bá phụ đi lấy cho con!”

Cơm trong nồi đã ăn hết, nhưng còn lại một ít cơm cháy, Lê Lão Căn dùng muôi cạo xuống một nửa, đưa cho Triệu Lão Tam một ít, phần còn lại chia cho Triệu Tiểu Đậu, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đã ăn no, không còn hứng thú, còn Triệu Tiểu Đậu thì ăn rất ngon lành.

Triệu Lão Tam chỉ có mỗi Triệu Tiểu Đậu là con ruột, ông tự nhiên là thiên vị Triệu Tiểu Đậu, đối xử với Triệu Tiểu Đậu tốt hơn con riêng nhiều.

Còn về phần vợ của Triệu Lão Tam, ba đứa con đều do bà ta sinh ra, bà ta cơ bản là đối xử công bằng.

Có điều cha mẹ chồng của vợ Triệu Lão Tam vẫn còn sống, hơn nữa nhà bên cạnh bọn họ chính là anh em ruột của chồng trước của vợ Triệu Lão Tam.

Đối với người nhà họ Triệu, con riêng của Triệu Lão Tam mới là người một nhà với bọn họ, bọn họ càng yêu thương cặp anh em kia hơn.

Mâu thuẫn trong nhà họ Triệu kỳ thực rất nhiều, có điều đều là những chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như Triệu Lão Tam đi làm ở huyện thành, lén mua bánh bao cho Triệu Tiểu Đậu ăn mà không mua cho con riêng, hoặc là Triệu bà bà lén lút để dành bánh bột gạo cho con cháu nhà chồng trước ăn mà không cho Triệu Tiểu Đậu ăn.

Chuyện lớn thì không có, con riêng của Triệu Lão Tam đều gọi Triệu Lão Tam là cha, đối với Triệu Tiểu Đậu cũng coi như tạm được.

“Ca ca, ta ăn không nổi nữa, ngươi ăn không?” Lê Đại Mao đã ăn no, không muốn ăn cơm cháy nữa, bèn hỏi Triệu Tiểu Đậu.

“Ăn chứ!” Triệu Tiểu Đậu nhận lấy cơm cháy trên tay Lê Đại Mao, ăn ngấu nghiến.

Lê Nhị Mao thấy vậy, cũng đưa cơm cháy trên tay mình qua: “Ca ca, ta cũng không muốn ăn nữa.”

Triệu Tiểu Đậu nghe vậy, lại nhận lấy cơm cháy trên tay Lê Nhị Mao.

Nhà họ Triệu cũng ăn hai bữa, Triệu Tiểu Đậu từ lúc dậy đến giờ vẫn chưa được ăn gì!

Cơm cháy vừa mới ra lò còn thơm mùi gạo và mùi khét, ăn vào lại giòn tan… Cậu bé ăn rất ngon miệng, sau khi ăn xong, liền dẫn hai đứa em trai đi chơi.

Lê Thanh Chấp từ khi về nhà, đã không còn ăn bốn bát cơm một bữa nữa.

Không phải là ăn không nổi, mà là ăn như vậy hơi dọa người.

TBC

Bây giờ hắn một bữa ăn hai bát lớn, ăn bằng Kim Tiểu Thụ, rất kiềm chế.

Nhưng ăn như vậy hắn luôn cảm thấy hơi đói… Lấy chỗ cơm cháy còn lại ăn, Lê Thanh Chấp vừa ăn vừa nhìn ba đứa trẻ chơi đùa bên cạnh.

Triệu Tiểu Đậu tính tình rất tốt, cha cậu bé bảo cậu bé chơi với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, cậu bé liền hết mực chăm sóc cho hai đứa em nhỏ hơn mình, không hề tỏ ra khó chịu.

Triệu Tiểu Đậu biết một số trò chơi mà Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao chưa từng chơi, còn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao thì sao? Thời gian trước ngày nào cũng theo Lê Thanh Chấp đến nhà họ Chu, Lê Thanh Chấp sợ bọn chúng buồn chán, cũng dạy cho một số trò chơi.

Trên tay bọn chúng thậm chí còn có một bộ cờ vây bằng gỗ. Đó là bộ cờ vây rẻ nhất mà Lê Thanh Chấp mua ở tiệm, đương nhiên không phải để chơi cờ vây, mà là chơi cờ caro.

Ba đứa trẻ chơi rất vui vẻ, Lê Thanh Chấp nhìn bọn chúng, cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt.

“A Thanh, ta đi giã gạo đây.” Lê Lão Căn nói với Lê Thanh Chấp một tiếng, rồi sang nhà họ Diêu bên cạnh mượn cối đá để giã gạo.

Nhà bọn họ thuê người làm, mỗi ngày tiêu hao gạo cũng nhiều hơn, Lê Lão Căn phải đi giã thêm một ít.

“Làm phiền cha rồi.” Lê Thanh Chấp nói.

Lê Lão Căn cười toe toét: “Không phiền, không phiền.”

Lê Lão Căn vui vẻ đi giã gạo, còn những người làm thuê khác cũng lần lượt đến nhà họ Lê.

Xây nhà đối với những người làm thuê này mà nói không tính là việc nặng nhọc, bọn họ vừa làm vừa nói chuyện phiếm, nói đủ thứ chuyện trên đời, còn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào bếp.

Hôm qua Kim Tiểu Diệp mua thịt về, vốn định hầm đậu hũ khô, nhưng sau đó Kim mẫu nói hầm đậu nành ngon hơn, nên đổi thành hầm đậu nành.

Đậu nành từ hôm qua đã được ngâm, sáng sớm Kim mẫu đã cho vào hầm chung với thịt heo, mùi thơm ngào ngạt, khiến những người làm thuê thèm nhỏ dãi, lúc đập đất cũng ra sức hơn.

Hầm xong đậu nành hầm thịt heo, Kim mẫu mới bắt đầu nấu cơm, lúc nấu cơm, lại theo yêu cầu của Lê Thanh Chấp, hấp một bát cá muối và một ít rau xanh.

“Đã có thịt rồi còn hấp cá muối làm gì…” Kim mẫu rất khó hiểu, nhưng bà ta không tiện phản đối, chỉ có thể làm cơm theo yêu cầu của Lê Thanh Chấp.

Bên nhà họ Diêu.

Kim Mạt Lị ngửi thấy mùi thịt thơm phức bay sang từ nhà bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu.

Những ngày gần đây, cuộc sống của nàng ta đã tốt hơn trước.

Thứ nhất là vì Diêu phụ sau khi không cần phải chu cấp cho con trai ăn học nữa, thỉnh thoảng lại mua ít thịt về cho người nhà ăn, thứ hai là… Diêu mẫu sợ nàng ta chạy về nhà mẹ đẻ, không dám mắng mỏ nàng ta như trước nữa.

Nếu như mắng chửi đến mức nàng ta bỏ đi, Diêu Chấn Phú muốn cưới vợ khác cũng không dễ dàng gì, cho nên Diêu mẫu có tức giận đến mấy cũng phải nhịn.

Thế nhưng, tuy rằng cuộc sống đã thoải mái hơn, nhưng tâm trạng của Kim Mạt Lị lại rất tồi tệ.

Trước đây, tuy rằng nàng ta phải làm việc mà không được ăn thịt, nhưng vẫn sống tốt hơn Kim Tiểu Diệp ở nhà bên cạnh, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến tương lai Diêu Chấn Phú sẽ trở thành người giàu có… Cho dù bị Diêu mẫu mắng nhiếc, trong lòng nàng ta cũng thấy thoải mái.

Nhưng bây giờ… Diêu Chấn Phú cả ngày ru rú trong thư phòng, ngay cả ra khỏi cửa cũng không muốn, hắn ta còn có thể trở thành người giàu có sao? Kim Mạt Lị rất bất an.

Còn có Kim Tiểu Diệp nữa.

Kim Tiểu Diệp ngày nào cũng chèo thuyền bên ngoài, chắc chắn là rất vất vả, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Kim Tiểu Diệp, nhìn nhà họ Lê ngày nào cũng được ăn ngon… Trong lòng Kim Mạt Lị ngột ngạt, như thể bị đè nặng bởi một tảng đá.

Kim Mạt Lị xách giỏ đi hái rau ở mảnh đất trước cửa nhà, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lê Lão Căn đang giã gạo.

Nàng ta rất ghét Lê Lão Căn, coi như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy Triệu Tiểu Đậu.

Trong lòng Kim Mạt Lị “lộp bộp” một tiếng, sắc mặt hơi tái đi.

Kiếp trước vào lúc này, Kim Mạt Lị đã tái giá, gả vào thôn của Triệu Tiểu Đậu.

Nàng ta nhớ, hình như là một năm sau, Triệu Tiểu Đậu gặp chuyện không may, c.h.ế.t rất thảm.

Lúc trước, khi nhà họ Triệu đồng ý để Triệu Lão Tam ở rể, đã nói rõ với Triệu Lão Tam, ruộng đất của nhà họ Triệu sau này sẽ do con riêng của Triệu Lão Tam thừa kế.

Dù sao thì số ruộng đất đó vốn dĩ là của nhà họ Triệu.

Cũng bởi vì vậy, Triệu Lão Tam đã sớm bắt đầu tính toán cho Triệu Tiểu Đậu, hình như là vào lúc này, Triệu Lão Tam nghe nói có một nhà giàu họ Hồng ở huyện thành muốn tìm người hầu cho thiếu gia nhà mình, liền đưa Triệu Tiểu Đậu đến đó.

Đối với những người nông dân nghèo khó, không có ruộng đất, việc đi ở cho nhà giàu có thực sự là một con đường sống không tồi. Không nói đâu xa, những người làm công cho nhà họ Chu đều không phải chịu cảnh đói khát, cuộc sống còn tốt hơn nhiều người ở nông thôn.

Trước đây, Chu Tiền từng được cha gửi đi ở cho một gia đình giàu có. Sau vài năm làm việc, ông thậm chí còn tích cóp được một số vốn để kinh doanh.

Kim Tiểu Diệp khi xưa cũng từng đi làm thuê cho nhà giàu để kiếm tiền vì không có tiền.

Triệu Lão Tam gửi Triệu Tiểu Đậu đến nhà họ Hồng làm người ở, là mong Triệu Tiểu Đậu có thể được ăn no mặc ấm, lớn lên khỏe mạnh, biết đâu được chủ nhà coi trọng, tương lai có thể làm quản gia hoặc cai quản một số việc.

Nhưng thiếu gia nhà họ Hồng thực chất là một kẻ điên, chỉ cần hơi không vừa ý là sẽ đánh người. Triệu Tiểu Đậu bị đưa đi chăm sóc hắn ta, bị hắn ta đánh đến toàn thân bầm dập.

Nhà họ Hồng chắc chắn còn hù dọa Triệu Tiểu Đậu... Triệu Lão Tam có đến thăm Triệu Tiểu Đậu một lần, nhưng Triệu Tiểu Đậu không dám nói ra chuyện mình bị đánh.

Rồi Triệu Tiểu Đậu bị thiếu gia nhà họ Hồng lỡ tay đánh chết.

Chuyện này cũng coi như xong, nhưng phải đến mấy ngày sau, người trong thôn mới biết chuyện, khi tìm đến nhà họ Hồng thì Triệu Tiểu Đậu đã bị chôn cất. Thi thể được đào lên trông thật thảm thương.

Kim Mạt Lị vô tình nhìn thấy một lần, sau đó thường xuyên gặp ác mộng.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 66: Chương 66



Vì Hồng thiếu gia là một kẻ điên, nhà họ Hồng lại nói là lỡ tay, cuối cùng quan phủ chỉ phạt nhà họ Hồng giam giữ thiếu gia, không cho phép ra ngoài.

Ngoài ra, nhà họ Hồng chỉ bồi thường cho nhà họ Triệu một ít tiền.

Nhưng như vậy thì đã sao? Triệu Tiểu Đậu đã c.h.ế.t rồi.

Lúc đó, Triệu Lão Tam tức điên lên. Ông vốn là một người hiền lành, nhưng lần đó lại cầm d.a.o c.h.é.m người đã nói với ông rằng nhà họ Hồng là người tốt, Hồng thiếu gia tuy hơi bệnh nhưng ngoan ngoãn dễ chăm sóc, xúi ông gửi Triệu Tiểu Đậu đến đó.

Tuy không c.h.é.m c.h.ế.t người, dù sao người đó cũng không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng từ đó về sau, đầu óc Triệu Lão Tam có vấn đề.

Gặp ai ông cũng kể chuyện của Triệu Tiểu Đậu, nói rằng lúc đó Triệu Tiểu Đậu thực sự không muốn đến nhà họ Hồng làm người ở, ôm chân ông khóc lóc cầu xin, nhưng ông vẫn nhất quyết bắt Triệu Tiểu Đậu đi.

Lại nói lúc ông đến gặp Triệu Tiểu Đậu, nhìn Triệu Tiểu Đậu có vẻ không ổn, trên mặt còn có vết thương, nhưng ông bị người nhà họ Hồng dỗ dành vài câu nên không để ý...

Lúc đó, Triệu Lão Tam ngoài việc làm ruộng ra thì chỉ biết kể chuyện Triệu Tiểu Đậu cho người khác nghe, nói xong lại khóc, mấy năm sau, ông càng ngày càng không làm gì cả, suốt ngày chỉ gọi "Tiểu Đậu", nhìn thấy đứa trẻ nào trong thôn khoảng bảy, tám tuổi là lại muốn ôm lấy.

Nếu không phải con riêng của Triệu Lão Tam còn tốt bụng, không đuổi Triệu Lão Tam ra khỏi nhà, ngày nào cũng cho Triệu Lão Tam cơm ăn, thì có lẽ Triệu Lão Tam đã c.h.ế.t đói.

Nhưng rồi một đêm mùa đông, Triệu Lão Tam cứ gào lên đòi đi tìm Triệu Tiểu Đậu, chạy ra khỏi nhà, không may rơi xuống sông c.h.ế.t đuối.

Cả Triệu Lão Tam và Triệu Tiểu Đậu đều rất đáng thương. Mấy năm nay, Kim Mạt Lị ở mãi trong thôn Miếu Tiền, không đi đâu khác, nên cũng không nhớ đến chuyện này, nhưng bây giờ nhìn thấy Triệu Tiểu Đậu, nàng ta lại nhớ tất cả.

……

Lê Thanh Chấp ban đầu cứ nhìn Triệu Tiểu Đậu chơi với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao.

Nhưng sau khi quan sát một lúc, thấy Triệu Tiểu Đậu là một đứa trẻ biết quan tâm, chăm sóc người khác, lại rất nghe lời, không dẫn hai đứa nhỏ đi đâu xa, hắn liền quay về phòng mình và Kim Tiểu Diệp, lấy một chiếc ghế đẩu, lấy tấm ván gỗ của Kim Tiểu Diệp làm bàn, bắt đầu viết sách của Đinh Hỉ.

Sách của Chu Tiền, hắn định vừa sao chép vừa sửa chữa, đồng thời luyện chữ, mà muốn luyện chữ thì môi trường tồi tệ hiện tại hiển nhiên không thích hợp.

Vì vậy, hắn sẽ viết sách của Đinh Hỉ trước,

Lê Thanh Chấp không có ý định luyện chữ nên viết rất nhanh, đến khoảng mười giờ sáng, khi Kim mẫu gọi hắn đi ăn cơm thì hắn đã viết được hơn một nghìn chữ.

Kim mẫu không chia đậu nành và cá mặn, mà để mọi người tự gắp, nhưng bà ta chia thịt, mỗi người khoảng hai lạng.

Hai lạng thịt không nhiều, nhưng ai nấy đều ăn rất vui vẻ, chỉ là cách ăn của mỗi người mỗi khác.

Có người vừa ăn cơm là ăn thịt ngay, ăn xong mới gắp thức ăn khác, có người thì ăn từng miếng thịt nhỏ với cơm, cũng có người để dành phần thịt trong bát, đợi đến khi ăn hết cơm mới ăn.

Triệu Tiểu Đậu và Triệu Lão Tam đều để dành phần thịt đến cuối cùng mới ăn, Triệu Lão Tam còn chia đôi miếng thịt trong bát của mình, cho Triệu Tiểu Đậu một nửa, bảo Triệu Tiểu Đậu ăn nhiều một chút.

"Cha, con ăn của con là đủ rồi." Triệu Tiểu Đậu gắp miếng thịt mà Triệu Lão Tam cho vào bát của Triệu Lão Tam.

Triệu Lão Tam vẫn muốn cho con trai ăn thịt, nhưng cho mấy lần con trai đều không chịu ăn... Cuối cùng ông vui vẻ tự mình ăn.

Ăn xong, mọi người không vội vàng làm việc mà đổ thêm nước vào bát, vừa uống vừa nói chuyện.

Bát của họ dính dầu mỡ, nước đổ vào có lẫn một chút váng mỡ, ngon hơn nước lã bình thường không biết bao nhiêu lần.

Lê Thanh Chấp cũng trò chuyện với họ, và biết thêm rất nhiều điều mà trước đây hắn không biết.

Họ đang nói chuyện thì Kim Mạt Lị đến, gọi Kim Liễu Thụ là anh, gọi Kim Đại Giang là chú.

Kim Liễu Thụ là con trai cả của Kim đại bá, ban đầu hắn ta không muốn giúp đỡ Kim Tiểu Diệp, không phải vì hắn ta ghét Kim Tiểu Diệp, mà đơn thuần là vì hắn ta lười biếng, không muốn làm việc.

Tuy nhiên, sau khi đến đây, phát hiện Kim Tiểu Diệp chuẩn bị đồ ăn rất ngon, hắn ta không còn bài xích việc đến giúp đỡ nữa, đương nhiên là việc lười biếng khi làm việc là điều khó tránh khỏi.

Trong số những người đến giúp đỡ lần này, chăm chỉ nhất là Kim Đại Giang và Triệu Lão Tam, còn lười biếng nhất chính là Kim Liễu Thụ và Lê Giảo Phong.

Kim Liễu Thụ thì lười, Lê Giảo Phong là thấy Lê Lão Căn sống tốt nên cố tình làm ít đi.

"Mạt Lị, dạo này ngươi sống thế nào?" Nhìn thấy em gái, Kim Liễu Thụ lập tức hỏi.

"Cũng tốt..."

"Mạt Lị, nếu bọn họ bắt nạtngươi,ngươi nhất định phải nói cho hắn biết, hắn sẽ thayngươi trút giận!" Kim Liễu Thụ nhìn ngôi nhà của nhà họ Diêu rồi hừ lạnh.

"Ca, ta sống rất tốt, ca làm việc có mệt không?" Kim Mạt Lị nói chuyện với Kim Liễu Thụ.

"Làm việc không mệt, lần này Kim Tiểu Diệp rất hào phóng, còn cho ăn thịt nữa." Kim Liễu Thụ thao thao bất tuyệt kể, nói căn nhà này của Lê Thanh Chấp sau khi xây xong rộng rãi thoải mái như thế nào.

Hắn ta là người không thích làm việc nhưng lại có nhiều bạn bè, đôi khi đi làm thuê ở huyện kiếm được tiền, liền đến quán cơm nhỏ trong huyện ăn cơm, có thể nói chuyện phiếm với bất cứ ai, và tự cho mình là người có kiến thức.

Kim Mạt Lị hiểu rõ Kim Liễu Thụ nên liền chuyển chủ đề sang chuyện trong huyện, sau đó hỏi: "Ca, ngươi có biết nhà họ Hồng ở huyện không?"

"Biết chứ, đó là gia đình giàu có trong huyện, nhà có mấy cửa hàng, tổ tiên từng có người làm quan," Kim Liễu Thụ nói, "Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Hồng rất thông minh, học hành giỏi giang, từ nhỏ đã thi đậu tú tài, sau này chưa biết chừng còn có thể thi đậu tiến sĩ."

Kim Mạt Lị nói: "Ca, ta nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Hồng là một kẻ điên, lại còn thích đánh người?"

"Có chuyện này sao? ta nghe nói nhị thiếu nhà họ Hồng đầu óc không được minh mẫn cho lắm, nhưng chuyện đánh người thì ta không rõ." Kim Liễu Thụ nói.

Kim Mạt Lị nói: "Chắc là thật... Người nói chuyện này với ta nói rằng nhị thiếu gia nhà họ Hồng béo tốt, khỏe mạnh, đánh người không mẹ tay, lúc nào cũng đánh người bị thương."

Kim Mạt Lị cũng không biết phải nhắc nhở Triệu Lão Tam như thế nào, nên cứ thế nói ra.

Triệu Lão Tam rất yêu thương Triệu Tiểu Đậu, biết nhị thiếu gia nhà họ Hồng hay đánh người, chắc chắn sẽ không đưa Triệu Tiểu Đậu đến nhà họ Hồng nữa.

Nếu thực sự đưa đến đó... Triệu Tiểu Đậu cũng sẽ không c.h.ế.t ngay, nàng ta sẽ tìm người nhắn tin cho Triệu Lão Tam, để Triệu Lão Tam đưa Triệu Tiểu Đậu về là được.

Kim Mạt Lị rất ghét Lê Lão Căn, hận không thể cho Lê Lão Căn c.h.ế.t sớm, nhưng nàng ta không có thù oán gì với Triệu Lão Tam, hơn nữa Triệu Tiểu Đậu lại là trẻ con... Nàng ta không muốn Triệu Tiểu Đậu xảy ra chuyện.

Nói xong, trong lòng Kim Mạt Lị thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nhìn căn nhà đang được xây dựng của nhà họ Lê, nàng ta lại tức giận.

Nàng ta luôn tự hào vì nhà họ Diêu có nhiều nhà, bây giờ nhà Kim Tiểu Diệp cũng có nhiều nhà rồi!

Kim Mạt Lị cũng không nói chuyện với Lê Thanh Chấp và Lê Lão Căn, nói chuyện xong liền xoay người bỏ đi.

Lê Thanh Chấp đã sớm quen với điều này, Kim Mạt Lị trông có vẻ dịu dàng, nhưng hắn có thể cảm nhận được Kim Mạt Lị không thích Kim Tiểu Diệp, từ đó cũng không thích hắn và Lê Lão Căn.

Kim Mạt Lị âm thầm nhắc nhở Triệu Lão Tam xong, trở về nhà họ Diêu thì nhà họ Diêu cũng bắt đầu ăn cơm trưa.

Diêu mẫu sáng nay nấu cơm hơi nhiều, bây giờ bà ta cho thêm nước vào nồi cơm còn thừa, đun sôi lên, nấu thành cháo ăn.

Cơm nguội và cơm cháy cho thêm nước đun sôi, hoặc trực tiếp dùng nước sôi để nguội pha loãng ra được gọi là "cháo", người dân thôn Miếu Tiền đều gọi như vậy, mọi người thường xuyên ăn món này.

Ngoài cháo, Diêu mẫu còn rửa sạch một củ cải muối, thái ra làm thức ăn.

"Con mang cho Chấn Phú một bát." Diêu mẫu múc một bát cháo, sau đó cho thêm một miếng củ cải muối vào.

Kim Mạt Lị bưng bát cháo đến trước cửa phòng Diêu Chấn Phú, đặt lên ghế đẩu: "Cơm để ở ngoài rồi."

Kim Mạt Lị vừa quay người đi thì cánh cửa phía sau đã mở ra.

Diêu Chấn Phú trốn trong nhà vì cảm thấy mất mặt, không dám gặp ai.

Nhưng sau nửa tháng trốn tránh, hắn ta cũng có chút chịu đựng không nổi, dù sao ở trong nhà cũng không được tắm rửa, ngoài việc đọc sách ra thì không còn việc gì để làm.

Diêu Chấn Phú suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bản thân nhất định phải làm ra một chút thành tựu, mà đợi đến khi hắn ta có được thành tựu, chắc chắn sẽ không còn ai dám cười nhạo hắn ta nữa.

Còn về việc phải làm gì... hắn ta muốn đi thi tú tài!

Sau khi đưa ra quyết định này, mấy ngày nay Diêu Chấn Phú cũng nghiêm túc đọc sách, nhưng đọc sách xong... hắn ta lại cảm thấy đói.

Trước đây, ở trường học, hắn ta ăn uống rất tốt, thỉnh thoảng còn mua thêm đồ ăn vặt, bụng không thiếu dầu mỡ, tối về nhà ăn chút đồ ăn thanh đạm cũng có thể chấp nhận được, nhưng gần đây hắn ta ngày nào cũng ăn cơm ở nhà, tuy hai ngày một lần trong món ăn cũng có một chút thịt, nhưng chỉ là một chút xíu!

Diêu Chấn Phú ăn rất khỏe, chỉ ăn một chút như vậy thì căn bản là không đủ, mấy ngày nay luôn cảm thấy đói, vì vậy vừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng ra ngoài bưng cơm.

Kết quả chỉ có một bát cháo!

Diêu Chấn Phú nhịn không được gọi Kim Mạt Lị lại: "Kim Mạt Lị, ta ngửi thấy mùi thịt, thịt đâu?"

"Nhà chúng ta không có thịt, là nhà họ Lê bên cạnh đang hầm thịt." Kim Mạt Lị nói.

"Nhà bọn họ lại ăn đồ thừa sao? Thật là mất mặt..."

"Người ta hầm là thịt tươi, Lê Thanh Chấp không đi sao chép sách ở huyện nữa."

"Hắn ta không đến nhà họ Chu sao chép sách nữa sao? Vậy chẳng phải hắn ta không có việc gì làm sao?" Diêu Chấn Phú vội vàng hỏi.

"Sao ta biết chuyện của người ta!" Giọng điệu của Kim Mạt Lị không được tốt lắm.

Nghe Kim Mạt Lị nói xong, Diêu Chấn Phú chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn ta chợt nghĩ, nếu hắn ta thi đậu tú tài thì sẽ giỏi hơn Lê Thanh Chấp rồi!

Lê Thanh Chấp chẳng có bản lĩnh gì, trước đây thậm chí còn không đọc thuộc lòng nổi "Tam tự kinh", nếu không phải Chu Tiền thấy hắn đáng thương thì hắn căn bản không có cơ hội đến nhà họ Chu sao chép sách.

TBC

Bây giờ nhà họ Chu không cần hắn sao chép sách nữa... Lê Thanh Chấp e rằng chỉ có thể giống như trước đây, ngày ngày ở nhà trông con.

Nhưng hắn ta thì khác, học vấn của hắn ta vẫn còn đó, trước đây không thi đậu được chỉ là vì không chịu khó học hành.

Những gì cần học hắn ta đều đã học hết rồi, tiếp theo chỉ cần ở nhà chăm chỉ ôn tập nửa năm, đến đầu năm sau sẽ đi thi huyện, sau đó lại đi thi viện, thi phủ...

Nghĩ đến đây, Diêu Chấn Phú với mùi hôi mồ hôi nồng nặc và mùi chua chua từ trong nhà bước ra, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mạt Lị, nàng đi đun nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa."

Hắn ta không thể vì một chút chuyện nhỏ mà tự sa ngã, hắn ta nhất định phải học hành cho giỏi, thi đậu tú tài!

Đến lúc đó, Lê Thanh Chấp là cái thá gì chứ! Chẳng là cái thá gì cả!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 67: Chương 67



Người bị cho là chẳng là cái thá gì - Lê Thanh Chấp lại đang viết sách.

Để ánh sáng tốt hơn, hắn bê chiếc ghế đẩu và tấm ván gỗ ra cửa nhà, sau đó tập trung viết.

Viết được một lúc, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao vài lần.

Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhỏ, Lê Thanh Chấp đều dâng lên từ tận đáy lòng một ý niệm nhất định phải cố gắng thật tốt.

Con của hắn thật đáng yêu... hắn không muốn cả đời chúng chỉ có thể ở nhà làm ruộng.

Thời đại này, cuộc sống của người dân lao động quá vất vả, không chỉ làm việc cực nhọc mà còn phải chịu đủ loại lao dịch... Đàn ông trong thôn Miếu Tiền, c.h.ế.t vì lao dịch cũng không ít.

Hắn không muốn con cái mình phải chịu khổ như vậy, vì vậy, ít nhất hắn phải thi đậu cử nhân.

Nếu muốn báo thù cho nguyên chủ, hắn còn phải tiến xa hơn nữa.

Lê Thanh Chấp đang nghĩ đến chuyện tương lai thì Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao bưng một ít rau dại mà chúng hái được đến tìm hắn: "Cha ơi, cho cha này!"

Lê Nhị Mao thậm chí còn chu đáo đút rau đến bên miệng Lê Thanh Chấp!

Con trai hắn thật ngoan!

Lê Thanh Chấp vốn dĩ thích ăn ngon, nhưng rau tươi cũng mang lại năng lượng và vitamin. Hắn yêu tất cả những thứ có thể ăn trên đời này.

Dĩ nhiên, hắn càng yêu thương Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao hơn. Ôm hai đứa con hôn vài cái, Lê Thanh Chấp mới để chúng tiếp tục chơi đùa.

Đối với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, cuộc sống ở nông thôn tự do và vui vẻ hơn. Chúng còn nhỏ, thích chạy nhảy, nhưng ở nhà họ Chu ngay cả nói to cũng không được…

Lê Thanh Chấp mỉm cười nhìn hai đứa trẻ một lúc, rồi tiếp tục viết sách. Việc trả thù cho nguyên chủ, nhất định phải xếp sau gia đình.

Phải đảm bảo gia đình an toàn tuyệt đối, không bị liên lụy, hắn mới ra tay. Lê Thanh Chấp biết, nếu nguyên chủ ở đây, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

Thực tế, nguyên chủ chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù, điều đó quá xa vời đối với hắn. Nguyên chủ chỉ muốn sống tốt.

Trốn thoát khỏi mỏ đá, trở về thôn Miếu Tiền, mơ mơ màng màng biết được Kim Tiểu Diệp đã sinh cho mình hai đứa con… Lúc lâm chung, nguyên chủ không nghĩ gì khác, chỉ mong hai đứa con của mình có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Lê Thanh Chấp tiếp tục viết sách, còn Triệu Tiểu Đậu thì tận tâm tận lực dẫn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao chơi đùa.

Thông thường, trẻ con lớn tuổi sẽ không kiên nhẫn chơi với trẻ nhỏ, nhưng Triệu Tiểu Đậu là một ngoại lệ. Cậu bé có tính cách hơi hướng nội, thích chơi với trẻ con.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao cho cậu ăn cơm cháy, dạy cậu chơi cờ vây, cậu càng thêm yêu quý hai đứa trẻ này từ tận đáy lòng.

Hôm nay làm việc xong, Triệu Lão Tam dắt Triệu Tiểu Đậu về nhà, hỏi: “Tiểu Đậu, hôm nay con có vui không?”

Triệu Tiểu Đậu không chút do dự đáp: “Vui ạ!”

Hai bữa cơm hôm nay, cậu đều được ăn thịt! Món đậu hầm thịt cũng rất thơm.

Đối với Triệu Tiểu Đậu, ngày hôm nay giống như ngày Tết vậy.

“Vậy ngày mai cha lại dẫn con đến đó.” Triệu Lão Tam cười hiền hậu.

Ông không giống như Lê Lão Căn mặt dày, ban đầu ông cảm thấy ngại ngùng khi dẫn con đến nhà họ Lê ăn cơm.

Nhưng con trai ông thích… Ông đành mặt dày vậy.

“Dạ!” Triệu Tiểu Đậu buông tay Triệu Lão Tam, vừa đi vừa nhảy chân sáo, còn nói: “Cha ơi, Đại Mao và Nhị Mao giỏi quá, chúng biết chơi cờ vây! Bây giờ con cũng biết chơi rồi!”

“Là cái bàn cờ ô vuông đó hả?” Triệu Lão Tam hỏi, ba đứa trẻ chơi cờ với nhau, ông cũng nhìn thấy.

“Vâng ạ.” Triệu Tiểu Đậu đáp.

“Vậy lần sau cha sẽ làm cho con một cái, con có thể tìm ca ca con chơi cùng.” Triệu Lão Tam nói, ông cũng có thể làm cái bàn cờ gỗ đó.

TBC

Cha mẹ ở nông thôn, phần lớn chỉ chăm sóc đứa con lớn nhất, những đứa con sau, đều để đứa lớn giúp đỡ chăm sóc.

Triệu Tiểu Đậu cũng vậy, hồi nhỏ cậu thường được ca ca tỷ tỷ chăm sóc.

Mặc dù đôi bên có chút mâu thuẫn, nhưng thực ra cũng hòa thuận… Triệu Tiểu Đậu vui vẻ gật đầu.

Triệu Lão Tam lại dặn dò rất nhiều: “Tiểu Đậu, con nhất định phải nghe lời ca ca con, như vậy sau này ca ca con mới giúp đỡ con, ngày mai đến nhà họ Lê, con cũng phải chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao cho tốt…”

Ruộng đất nhà họ Triệu sau này sẽ để lại cho ca ca của Triệu Tiểu Đậu, nghĩa là Triệu Tiểu Đậu sẽ không có đất.

Triệu Lão Tam sợ con trai sau này sống khổ, nên luôn dặn dò Triệu Tiểu Đậu phải ngoan ngoãn, như vậy sau này khi Triệu Tiểu Đậu lớn lên không có kế sinh nhai, có lẽ vẫn có thể tiếp tục sống ở nhà họ Triệu.

Tất nhiên, tốt nhất là để Triệu Tiểu Đậu có một nghề nghiệp.

Vì vậy, cách đây không lâu, Triệu Lão Tam đã đặc biệt tìm một người môi giới quen biết, nhờ người đó để ý xem có ai ở huyện thành tuyển học việc hoặc người hầu hay không.

Ông không yêu cầu người ta trả tiền, chỉ cần Triệu Tiểu Đậu có thể học được chút bản lĩnh, sau này có thể tìm được việc làm ở huyện thành là được.

Ví dụ như bồi bàn ở quán rượu, trong mắt Triệu Lão Tam đó là một công việc rất tốt - ở quán rượu, chắc chắn mỗi ngày đều được ăn no.

Trùng hợp là, hôm nay họ vừa về đến nhà, người môi giới kia đã đến.

Cái gọi là “người môi giới”, thực chất nên gọi là người trung gian, những người này quen biết nhiều người, biết nhiều tin tức, kiếm sống bằng cách bán nhà cho người ta, giúp người ta tìm việc…

Thậm chí có thương nhân muốn tìm ngoại thất, nói với người môi giới một tiếng, người môi giới cũng có thể giúp tìm người phù hợp, lo liệu mọi việc chu toàn.

Người môi giới tìm đến Triệu Lão Tam, nói: “Lão Tam, không phải ông nhờ ta để ý, tìm cho con trai ông một công việc tốt sao? Bên ta vừa có một cái đây!”

“Là công việc gì vậy?” Triệu Lão Tam có chút vui mừng.

Người môi giới nói: “Ông có biết nhà họ Hồng ở huyện thành không? Chính là gia đình rất giàu có đó, họ muốn tìm một người hầu cho cậu con trai út của họ.”

Triệu Lão Tam không hiểu biết lắm về huyện thành, ông ta là người ít nói, không thích nói chuyện phiếm, tuy cũng có đi làm thuê ở huyện thành, nhưng mỗi lần đều cắm cúi làm việc, không nói chuyện với ai.

Vì vậy, ông hoàn toàn không biết huyện thành có những người giàu có nào.

Tuy nhiên, hai ngày nay đến nhà ca ca giúp đỡ, nghe người dân thôn Miếu Tiền nói chuyện phiếm nhiều, ông cũng biết được không ít chuyện, ví dụ như huyện thành có một vị Chu lão gia rất giàu có, ngày nào cũng cho tiên sinh sao chép sách ăn thịt…

Còn nhà họ Hồng này, trưa nay ông cũng nghe người ta nhắc đến: “Có phải là… nhà họ Hồng mà đại thiếu gia đã thi đậu tú tài rồi không?”

“Đại thiếu gia nhà họ Hồng quả thực đã thi đậu tú tài.” Người môi giới nói.

Triệu Lão Tam hỏi: “Họ muốn tìm người hầu cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đó, có phải là đứa có vấn đề về đầu óc không?”

Người môi giới rất ngạc nhiên: “Lão Tam, không ngờ ông lại biết rõ như vậy, đến chuyện này cũng biết! Chuyện này trước đây ta không biết, lần này nhà họ Hồng tìm đến ta, ta cố ý dò hỏi một phen mới biết, tiểu thiếu gia này quả thực có chút vấn đề, nhưng nghe nói không có gì đáng ngại, chỉ là hơi ngốc. Nhà họ Hồng sợ có người bắt nạt hắn ta, nên muốn tìm một đứa trẻ tính tình hiền lành, tuổi tác tương đương với hắn ta để chăm sóc.”

“Sao ta nghe người ta nói tiểu thiếu gia đó hay đánh người?” Triệu Lão Tam cau mày.

Mặc dù ông không thích nói chuyện phiếm, nhưng người khác nói chuyện phiếm ông vẫn nghe. Hôm nay Kim Mạt Lị nói chuyện với Kim Liễu Thụ, ông vẫn luôn nghe.

Kim Mạt Lị đang yên đang lành, hẳn là sẽ không nói dối chứ?

Triệu Lão Tam muốn tìm cho con trai một công việc tốt, nhưng con trai ông ngoan ngoãn như vậy, nếu cuối cùng bị một tên điên đánh… thì ông nhất định không nỡ.

“Ông nghe ai nói vậy? Sao có thể như thế được!” Người môi giới nói: “Hơn nữa tiểu thiếu gia đó cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, còn nhỏ, cho dù có đánh người thì đã sao? Cũng không đau đến đâu.”

Triệu Lão Tam ấp úng nói: “Sao ta nghe người ta nói hắn ta rất béo, sức lực rất lớn?”

“Triệu Lão Tam, ông không muốn thì thôi, cần gì phải kiếm cớ này nọ?” Người môi giới kia không vui: “Nhà họ Hồng có rất nhiều tiền, đến nhà họ làm người hầu, một tháng được trả năm trăm văn, một năm còn được may bốn bộ quần áo, đây là công việc tốt khó tìm ở nơi khác! Nhà nào lại cho đứa trẻ không làm được việc gì nhiều tiền như vậy chứ!”

Triệu Lão Tam do dự không nói.

Nếu như không nghe Kim Mạt Lị nói, không biết tiểu thiếu gia nhà họ Hồng hay đánh người, e rằng ông đã vui mừng đồng ý rồi. Một tháng kiếm được năm trăm văn, một năm có thể tiết kiệm được năm quan, mười năm có thể tiết kiệm được năm mươi quan!

Con trai ông làm mười năm, là có tiền mua đất lấy vợ rồi, tốt biết bao!

Nhưng chuyện Kim Mạt Lị nói khiến ông sợ hãi, bây giờ lại cảm thấy người ta cho một tháng năm trăm văn, hình như có gì đó không đúng.

Thật sự có chuyện tốt như vậy, sao đến lượt ông chứ? E rằng đã bị người ta tranh nhau làm rồi!

“Lão Tam, cơ hội tốt như vậy sao ông không biết nắm bắt! Ta nói cho ông biết, ông không muốn thì nhiều người muốn!” Người môi giới không giới thiệu được thì không nhận được tiền môi giới, lúc này sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Triệu Lão Tam thấy vậy, có chút sợ hãi: “Nhưng mà…”

“Vậy rốt cuộc ông có muốn công việc này hay không?” Người môi giới hỏi.

“Ta… ngày mai ta đi hỏi ca ca ta đã.” Triệu Lão Tam nói.

Triệu Lão Tam muốn đi hỏi ca ca vô dụng hơn ông sao? Người môi giới im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, ta đợi ông một ngày, chỉ một ngày này thôi! Nếu Tiểu Đậu không đi, ta sẽ tìm người khác! Lão Tam, ta là có quan hệ tốt với ông, nên mới tìm đến ông trước.”

Người môi giới nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Bên nhà họ Hồng muốn tìm một người ngoan ngoãn nghe lời, còn biết làm việc nhà, tuổi tác phải tương đương với tiểu thiếu gia nhà họ… Điều này không dễ tìm.

Rất nhiều gia đình không nỡ để con cái chưa đến mười tuổi ra ngoài làm công, cho dù có nỡ… thì ngoại hình không ưa nhìn hoặc tính tình không tốt, chắc chắn cũng không được.

Người môi giới cảm thấy Triệu Tiểu Đậu là phù hợp nhất, nhưng không biết tại sao, Triệu Lão Tam lại không muốn.

Người môi giới đi rồi, Triệu Lão Tam quay sang nói với vợ là Phương thị về chuyện này.

Vợ của Triệu Lão Tam lớn tuổi hơn ông một chút, bà ta tính tình không tốt lắm, giọng nói có phần lớn tiếng, ngày thường không thân thiết lắm với ba đứa con.

Nhưng nghe Triệu Lão Tam nói xong, Phương thị nói: “Nếu đánh người, thì thôi bỏ đi.”

Bao ăn bao ở một tháng còn cho năm trăm văn, Phương thị cảm thấy nếu chỉ là để Triệu Tiểu Đậu đi chăm sóc một đứa ngốc, cho dù có phải hầu hạ nó ăn uống vệ sinh cũng được. Nhưng nếu đánh người… thì thôi vậy.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 68: Chương 68



Triệu Lão Tam cũng nghĩ như vậy, suy đi tính lại, quyết định ngày mai sẽ đến hỏi thăm Lê Thanh Chấp.

Con trai nuôi của ca ca ông, đã từng đến nhà giàu có nhất nhì huyện thành sao chép sách, chắc chắn biết không ít chuyện!

Gia đình họ Hồng là dòng dõi thư hương, thực tế ở huyện thành còn có địa vị hơn nhà họ Chu rất nhiều.

Nhưng Triệu Lão Tam không biết những điều này, ông chỉ nghe Lê Lão Căn nói Lê Thanh Chấp ngày nào cũng mang thịt về nhà, một ngày còn kiếm được một đồng bạc.

Ông cảm thấy nhà họ Chu giàu có như vậy, chắc chắn còn lợi hại hơn.

Lúc Triệu Lão Tam nhớ đến Lê Thanh Chấp, thì Lê Thanh Chấp cũng đang nghĩ đến Triệu Lão Tam.

Lúc này, hắn đang nói chuyện với Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, ta muốn tìm người giúp đỡ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao.”

Ban ngày hôm nay, nhìn thấy Đại Mao và Nhị Mao dưới sự dẫn dắt của Triệu Tiểu Đậu chơi đùa vui vẻ như vậy, Lê Thanh Chấp càng cảm thấy mình trước đây có chút bỏ bê hai đứa nhỏ.

Nhưng tiếp theo hắn còn rất nhiều việc phải làm, vẫn không có cách nào ở bên cạnh hai đứa nhỏ.

Để Lê Lão Căn giúp đỡ chăm sóc… Cho dù Lê Lão Căn đồng ý, Lê Thanh Chấp cũng không yên tâm, hơn nữa Lê Lão Căn thực ra còn có một số việc khác phải làm.

Nhổ cỏ, giã gạo, cho gà vịt ăn… những việc lặt vặt này, hiện tại đều là Lê Lão Căn làm.

Vì vậy, tốt nhất vẫn là tìm người giúp đỡ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao.

“Đại Mao và Nhị Mao còn cần người chăm sóc sao?” Kim Tiểu Diệp khó hiểu, trong mắt nàng, Đại Mao và Nhị Mao ở độ tuổi này, đã không cần người khác đặc biệt chăm sóc rồi. Cho dù Lê Thanh Chấp ngày thường phải viết sách, cũng có thể để chúng tự chơi.

Những đứa trẻ bốn, năm tuổi trong thôn, đã bắt đầu vụng về chăm sóc em trai, em gái rồi.

“Chúng còn nhỏ, ta luôn cảm thấy không yên tâm.” Lê Thanh Chấp nói.

“Vậy tìm ai chăm sóc? Chẳng lẽ còn phải bỏ tiền ra thuê người sao?” Kim Tiểu Diệp nói: “Nhà chúng ta không có nhiều tiền, không thể tiêu hoang như vậy.”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta muốn để Triệu Tiểu Đậu chơi cùng Đại Mao và Nhị Mao, nàng thấy thế nào?”

Trẻ con cùng tuổi với Đại Mao và Nhị Mao trong thôn, người lớn thực sự đã không còn quản lý nhiều, mặc kệ chúng chạy lung tung.

Nhưng trẻ con không hiểu chuyện, trong thôn lại có rất nhiều sông ngòi kênh rạch… Hai đứa nhỏ sơ ý một chút, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?

Tuy Triệu Tiểu Đậu chỉ mới tám tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, hôm nay vẫn luôn khuyên Đại Mao và Nhị Mao đừng chạy lung tung.

Tất nhiên Lê Thanh Chấp có suy nghĩ như vậy, chủ yếu là bởi vì Lê Lão Căn nói với hắn, Triệu Lão Tam muốn đưa Triệu Tiểu Đậu đi học việc hoặc làm người hầu.

Triệu Tiểu Đậu mới tám tuổi, thời hiện đại chỉ là học sinh lớp hai tiểu học, bắt cậu bé rời xa cha mẹ đến một nơi hoàn toàn xa lạ làm lao động trẻ em, trong mắt Lê Thanh Chấp có phần quá đáng.

Nếu vậy, chi bằng để Triệu Tiểu Đậu đến nhà bọn họ, giúp đỡ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao, ban ngày ăn cơm ở đây, tối về nhà ngủ.

Hắn dự định đợi nhà xây xong, mỗi ngày sẽ dành thời gian dạy Đại Mao và Nhị Mao học chữ và tính toán, Triệu Tiểu Đậu ở nhà bọn họ, cũng có thể học theo… Học nhiều thứ một chút, đối với Triệu Tiểu Đậu là có lợi.

“Được đó!” Kim Tiểu Diệp ban đầu còn tưởng Lê Thanh Chấp muốn đặc biệt mời người, như vậy thì không được, nhưng nếu để Triệu Tiểu Đậu đến giúp đỡ, kỳ thực cũng chỉ là nhà có thêm một đứa trẻ.

“Vậy ngày mai ta sẽ hỏi thăm tam thúc.” Lê Thanh Chấp nói.

“Được!” Kim Tiểu Diệp không có ý kiến.

TBC

Hai người nói chuyện thêm một lúc, rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, hôm nay Kim Tiểu Diệp cố ý nấu nhiều cơm hơn một chút, nhà bọn họ ăn cơm xong, múc cơm muốn mang đi ra, rồi mới cho thêm nước vào nồi nấu thành cháo loãng, để cho những người đến giúp đỡ ăn lót dạ.

Như vậy tương đương với việc nhà bọn họ cung cấp ba bữa cơm một ngày.

Kim mẫu biết chuyện này, lại đau lòng, Lê Thanh Chấp cũng không nói nhiều, bóc một quả trứng gà bỏ vào bát Kim mẫu.

Kim mẫu nói: “Ta lớn tuổi rồi, còn ăn trứng gà gì nữa?”

Lê Thanh Chấp nói: “Mẹ, người nên ăn một quả trứng mỗi ngày, bồi bổ một chút.” Cho dù là Kim phụ hay Kim mẫu, nhìn bọn họ đều già hơn tuổi thật rất nhiều, không có nguyên nhân nào khác, chính là do bọn họ ngày thường ăn uống quá kém, dinh dưỡng không đủ.

Lê Thanh Chấp cảm thấy bọn họ nên bổ sung thêm protein.

Kim mẫu cảm thấy mình không cần bồi bổ, nhưng con rể cho bà ăn trứng gà, bà lại rất cảm động.

Con rể này của bà thật sự rất tốt, chỉ là vận khí không tốt, vậy mà bị người ta bắt cóc mất năm năm.

Đợi Kim phụ và Kim mẫu ăn cơm xong, Triệu Lão Tam liền dẫn Triệu Tiểu Đậu đến.

Lê Lão Căn vừa nhìn thấy em trai và cháu trai, lập tức nói: “Lão Tam, Tiểu Đậu, mau lại đây uống cháo!”

Lê Lão Căn đi vào bếp, múc cho Triệu Lão Tam và Triệu Tiểu Đậu hai bát cơm còn nguyên hạt, gọi bọn họ đến ăn.

Triệu Lão Tam rất ngại ngùng: “Không cần đâu…”

“Ăn đi ăn đi, đều có cả,” Lê Lão Căn cười toe toét, “Lão Tam, ta có chuyện vui muốn nói cho ngươi biết!”

“Chuyện vui gì?” Triệu Lão Tam hỏi.

Lê Lão Căn nói: “Lão Tam, A Thanh nhà ta dự định dạy Đại Mao và Nhị Mao học chữ, có thể cho Tiểu Đậu nhà ngươi học cùng! Đợi nhà xây xong, ngươi cứ để Tiểu Đậu đến nhà ta học chữ, học chữ biết chữ rồi, sau này Tiểu Đậu nói không chừng có thể đến huyện thành làm chưởng quầy!”

“Cái… cái gì?” Triệu Lão Tam ngây người, ông một lòng muốn đưa Triệu Tiểu Đậu đi học việc, còn học chữ… đó căn bản là chuyện viển vông, ông chưa từng nghĩ tới.

“Cũng không có gì, chính là sau này ngươi để Tiểu Đậu đến nhà ta học chữ, không cần đưa tiền, ăn cơm cũng ăn ở đây, chỉ cần Tiểu Đậu ngày thường có thể giúp đỡ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao là được.” Lê Lão Căn nói.

Chuyện để Triệu Tiểu Đậu giúp đỡ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao, sáng sớm Lê Thanh Chấp dậy đã nói với Lê Lão Căn rồi.

Lê Lão Căn lúc ấy cảm động không thôi.

Lê Lão Căn cũng giống như Kim Tiểu Diệp, cảm thấy Đại Mao và Nhị Mao căn bản không cần người chăm sóc.

Cho nên Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp nói như vậy, kỳ thực là vì muốn chiếu cố Triệu Tiểu Đậu sao?

Nhà bọn họ ăn ngon như vậy, Triệu Tiểu Đậu đến nhà bọn họ, có thể ăn cơm trắng ăn thịt!

Lê Thanh Chấp còn dự định dạy Triệu Tiểu Đậu học chữ… Đi huyện thành học chữ, một năm phải tốn không ít tiền, Lê Thanh Chấp thì sao? Hắn không lấy tiền!

Lê Lão Căn cảm thấy Lê Thanh Chấp đưa ra đề nghị như vậy, là nể mặt ông, muốn chiếu cố Triệu Tiểu Đậu.

“A Thanh nhà ta học vấn rất tốt, Đại Mao và Nhị Mao còn nhỏ như vậy, đã có thể đọc thuộc lòng rất nhiều thứ, để Tiểu Đậu theo hắn học chữ nhất định sẽ không tệ.” Lê Lão Căn cười toe toét, lộ ra mấy chiếc răng vàng còn sót lại: “Lão Tam, A Thanh là nể mặt ta, mới bằng lòng để Tiểu Đậu đến đây.”

Triệu Lão Tam đến đây, vốn là muốn hỏi thăm Lê Thanh Chấp về nhà họ Hồng, nhưng không ngờ ông còn chưa kịp mở miệng, đã được biết một tin tốt như vậy.

Nhà họ Hồng giàu có thì đã sao? Con trai ông cho dù có đến đó, cũng chỉ là làm người hầu, còn phải hầu hạ một tên ngốc, nhưng đến chỗ Lê Thanh Chấp thì khác, không cần làm việc nặng nhọc còn có thể học chữ!

Triệu Lão Tam chỉ có một đứa con trai này, rất coi trọng, ông đương nhiên hy vọng con trai mình có thể có một tương lai tốt đẹp, nếu đã như vậy… người ngu cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

“Điều này… có được không?” Triệu Lão Tam rất băn khoăn.

“Không có gì không được, A Thanh là con trai ta!” Lê Lão Căn vẻ mặt tự hào.

Lê Thanh Chấp cũng nói: “Tam thúc, con nhận được một số việc sao chép sách, sau này ở nhà cũng phải sao chép sách, nên muốn có người giúp con trông chừng Đại Mao và Nhị Mao, nếu Tiểu Đậu nguyện ý đến, vậy thì quá tốt rồi.”

“Tiểu Đậu đương nhiên nguyện ý đến!” Triệu Lão Tam không chút do dự.

Ông cũng biết Lê Lão Căn không đáng tin cậy lắm, nhưng trong mắt ông, Lê Lão Căn tuy không phải người xấu, đối với Tiểu Đậu cũng rất yêu thương.

Còn Lê Thanh Chấp… Ông không quen Lê Thanh Chấp, nhưng cảm thấy Lê Thanh Chấp là người tốt.

Kim Tiểu Diệp thì càng khỏi phải nói, cô nương này tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng tâm địa rất tốt! Điểm này, nhìn từ chuyện mấy năm nay ca ca ông chưa từng đến nhà ông ăn chực là có thể nhìn ra.

“Vậy sau này Tiểu Đậu sáng đến tối về, tam thúc có thể đưa đón.” Lê Thanh Chấp nói.

“Cần gì phải đưa đón, Tiểu Đậu tự đi được, bình thường nó cũng chạy lung tung khắp nơi,” Triệu Lão Tam nói, “A Thanh, ngươi yên tâm, Tiểu Đậu nhất định sẽ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao thật tốt, nó ngoan nhất!”

Đợi bọn họ bàn bạc xong chuyện này, những người làm công khác cũng lần lượt đến.

Kim mẫu cho bọn họ uống cháo xong, liền bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tiếp theo.

Nhà Lê Thanh Chấp chỉ có một cái nồi, thêm nữa dùng bếp lò để nấu cơm cần phải nhóm lửa… Nấu một bữa cơm thật sự rất phiền phức.

Có điều Kim mẫu ở nhà họ Kim vẫn luôn phụ trách nấu nướng, còn phải làm rất nhiều việc khác, lúc này đến đây giúp đỡ nấu cơm, bà một chút cũng không cảm thấy mệt nhọc, ngược lại cảm thấy quá nhàn nhã lại ăn quá ngon, có chút không quen.

Kim mẫu cũng chỉ có thể nghĩ cách làm đồ ăn ngon hơn một chút.

Bên kia, Triệu Lão Tam thì làm việc đặc biệt hăng hái.

Lê Thanh Chấp muốn dạy con trai ông học chữ, ông nhất định phải giúp Lê Thanh Chấp làm việc nhiều hơn.

Còn về tiểu thiếu gia nhà họ Hồng gì đó… Chuyện này đã sớm bị ông quên sạch sành sanh.

Một tháng kiếm được năm trăm văn quả thực không ít, nhưng Lê Thanh Chấp sao chép sách, một ngày có thể kiếm được một đồng bạc!

Hơn nữa nhà họ Lê ăn ngon như vậy, hai ngày nay con trai ông ở nhà họ Lê, chỉ cần chơi đùa với Đại Mao và Nhị Mao là có thể bữa nào cũng được ăn thịt, Triệu Lão Tam cảm thấy cuộc sống này chẳng khác gì cậu ấm nhà giàu.

Buổi tối trở về, Triệu Lão Tam kể chuyện này cho Triệu Tiểu Đậu nghe.

Triệu Tiểu Đậu mừng rỡ vô cùng: “Sau này con có thể ngày nào cũng đến nhà đại bá sao?”

Nhà đại bá ăn ngon thật!

Nhà bọn họ cơ bản mỗi ngày đều ăn cơm gạo lứt nấu chung với rau, nhưng nhà đại bá vẫn luôn ăn cơm trắng!

Còn về việc phải phụ trách chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao, trong mắt Triệu Tiểu Đậu căn bản không phải chuyện gì to tát.

Cậu bé thậm chí không cảm thấy mình đang chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao, cậu chỉ là đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ hơn mình.

“Được!” Triệu Lão Tam nói: “Đến lúc đó con sáng đến tối về, Lê thúc sẽ dạy con học chữ, con học cho giỏi, sau này nói không chừng có thể đến huyện thành làm chưởng quầy…”

Triệu Tiểu Đậu từ sớm đã biết, sau này mình phải ra ngoài làm công kiếm sống, nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 69: Chương 69



Hai cha con cứ như vậy vui vẻ trở về nhà, về đến nhà nhìn thấy người môi giới tìm đến cửa, Triệu Lão Tam mới nhớ tới chuyện của nhà họ Hồng.

Hôm qua ông còn do dự, hôm nay lại hoàn toàn không do dự: “Tiểu Đậu nhà ta không thể đến nhà họ Hồng được, cháu trai ta để Tiểu Đậu đến chỗ nó, học chữ cùng nó.”

Người môi giới ngẩn người.

Nhà họ Hồng nhờ người môi giới giúp đỡ tìm người phù hợp, nói rõ tiền môi giới rất cao, kết quả người được chọn lại không muốn… Tâm trạng người môi giới không tốt, nói móc mấy câu rồi mới rời đi.

Triệu Lão Tam bị nói có chút ngại ngùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này con trai mình có thể biết chữ, ông lại vui vẻ.

Vợ của Triệu Lão Tam biết chuyện này, cũng rất vui mừng, ngày hôm sau đặc biệt sắp xếp một giỏ trứng gà, lại ra vườn hái một ít rau mà nhà họ Lê không trồng, để Triệu Lão Tam mang đến nhà họ Lê.

Chuyện của Triệu Tiểu Đậu cứ như vậy được quyết định, có điều bởi vì trong nhà bừa bộn, Lê Thanh Chấp tạm thời chưa dạy bọn họ học chữ, chỉ để bọn họ đọc thuộc lòng thơ, đồng thời lúc rảnh rỗi, kể cho bọn họ nghe một chút chuyện xưa.

Trong mắt Lê Thanh Chấp, chuyện này thật sự không đáng nhắc tới, nhưng lúc Triệu Lão Tam dẫn Triệu Tiểu Đậu về nhà, nghe thấy Triệu Tiểu Đậu đọc thơ, lại vui mừng muốn nhảy dựng lên.

Con trai ông, vậy mà biết đọc thơ rồi!

Sau này con trai ông còn có thể học chữ, học tính toán…

Tâm trạng Triệu Lão Tam thật sự kích động, bế con trai lên, hôn một cái.

Trước đây ông chưa từng hôn con trai mình, căn bản không có ý thức này.

Ông cũng rất ít khi bế con, lúc con còn nhỏ ông bận rộn, đều là con riêng của vợ giúp đỡ chăm sóc, con lớn rồi… lớn rồi thì cần gì phải bế?

Nhưng Lê Thanh Chấp là người đọc sách còn hôn con, ông cũng có thể hôn một cái sao?

Triệu Lão Tam vô thức học theo Lê Thanh Chấp, mà sau khi bị ông hôn, hai mắt Triệu Tiểu Đậu sáng lên, che mặt vui vẻ nhìn cha mình.

“Tiểu Đậu của cha, sau này phải trở thành người đọc sách!” Triệu Lão Tam vui mừng hớn hở, nếu không phải con trai đã lớn, ông thật muốn cho con trai cưỡi lên cổ mình, sau đó chở con trai về nhà.

Sau khi Kim Mạt Lị nhắc nhở Triệu Lão Tam, liền thỉnh thoảng chú ý đến hai cha con Triệu Lão Tam.

Nàng ta nhớ rõ Triệu Tiểu Đậu là trước Tết Trung thu đã đến nhà họ Hồng, hẳn là khoảng thời gian này… Sau khi Triệu Lão Tam được người môi giới giới thiệu công việc của nhà họ Hồng, chẳng lẽ không nên đến tìm nàng ta hỏi rõ ràng sao? Tại sao lại không đến?

Kim Mạt Lị trăm nghĩ không ra, nhưng nhìn thấy Triệu Tiểu Đậu mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa ở nhà họ Lê, trong lòng cũng yên tâm.

Có điều nhìn thấy ngôi nhà sắp xây xong của nhà họ Lê, nàng ta lại khó chịu, kiếp trước sau khi nàng ta gả cho Lê Thanh Chấp sống khổ sở như vậy, tại sao Kim Tiểu Diệp lại càng ngày càng sống tốt hơn chứ?

……

Ở thôn Miếu Tiền, nếu nhà ai xây nhà, thông thường người bỏ công sức nhiều nhất chắc chắn là người trong nhà.

Nhưng nhà họ Lê lại khác.

Cơ thể Lê Thanh Chấp tuy đã khỏe hơn một chút, nhưng vẫn rất gầy yếu, không có sức lực.

Vì vậy, không ai gọi Lê Thanh Chấp làm việc, mọi người cũng không dám để hắn làm.

Cứ với thân hình này của hắn… hơi bê vác đồ nặng một chút, có thể sẽ bị trật lưng.

Cho nên, rõ ràng là nhà họ Lê xây nhà, nhưng Lê Thanh Chấp lại rất nhàn nhã, cái gì cũng không cần làm, còn ngày nào cũng được mẹ vợ đặc biệt nấu đồ ăn ngon cho.

Thay đổi là nhà khác, những người làm công kia nhất định sẽ khó chịu, sẽ nói ra nói vào, nhưng không ai nói Lê Thanh Chấp, dù sao đồ ăn nhà họ Lê quá ngon.

Đến nhà họ Lê làm việc không chỉ cơm trắng no nê, còn có thịt ăn!

Xây nhà tuy không phải chuyện nhẹ nhàng, nhưng đối với những người quen việc như bọn họ thì không đáng kể, huống chi mệt mỏi còn có thể nghỉ ngơi, căn bản không ai thúc giục bọn họ.

Những người làm công mỗi ngày đều đến nhà họ Lê xây nhà, làm việc hăng say, tốc độ đắp tường đất cũng rất nhanh, gần như chỉ mấy ngày, tường đã được đắp xong.

Kim Tiểu Diệp chuẩn bị các loại gỗ cần thiết để lợp mái nhà, nhà bọn họ cần bao nhiêu cây xà ngang, bao nhiêu cây kèo, nàng đều tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị không thiếu một chút nào.

Lão thợ biết xây nhà chỉ huy mọi người lợp mái nhà xong, lại bắt đầu lợp ngói.

Rất nhiều ngôi nhà ở thôn Miếu Tiền, mái nhà không lợp ngói, người ta sẽ dùng tre nứa đan thành phên, sau đó phủ lên trên một lớp rơm rạ, coi như là mái nhà.

Loại mái nhà này dùng lâu sẽ bị mục nát, cần phải thay mới, nhưng giá thành rẻ, nên vẫn có rất nhiều nhà sử dụng.

Ban đầu Kim Tiểu Diệp cũng muốn lợp loại mái nhà này, nhưng bởi vì Lê Thanh Chấp lại mang về nhà năm mươi lượng bạc… Nàng cắn răng một cái, liền mua rất nhiều ngói về.

Lợp mái nhà xong, chính là xây bếp lò, lắp cửa sổ… Kim Tiểu Diệp còn mua một cái bàn bát tiên để ăn cơm, một cái bàn học, một cái ghế gỗ, một cái giường và một cái tủ quần áo.

Lê Thanh Chấp cảm thấy trong nhà còn thiếu không ít đồ, nhưng Kim Tiểu Diệp tiếc tiền, không muốn mua thêm.

Lê Thanh Chấp cũng không ép buộc, bọn họ quả thật còn chưa đến mức có nhiều tiền đến nỗi có thể phung phí.

Đợi nhà họ Lê xây xong, trời đã se lạnh, đồng thời cũng nghênh đón một ngày lễ rất quan trọng đối với người dân Đại Tề, Tết Trung thu.

Lê Thanh Chấp bọn họ dự định vào ngày trước Tết Trung thu sẽ mời họ hàng đến ăn cơm, coi như là mừng tân gia, mà bữa cơm này, ở thôn Miếu Tiền được gọi là “tiệc lên mái”.

Sáng sớm ngày mời khách, Lê Thanh Chấp liền dẫn Lê Lão Căn, Triệu Lão Tam, còn có Triệu Tiểu Đậu, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, cùng nhau đến huyện thành - bọn họ muốn đến huyện thành mua thức ăn, để chiêu đãi khách khứa.

Vốn dĩ người phụ trách việc này phải là Kim Tiểu Diệp, nhưng sáng nay Kim Tiểu Diệp có chút việc nhỏ phải làm, không rảnh rỗi, thêm nữa Triệu Lão Tam lại chủ động nói muốn giúp đỡ, nên để Lê Thanh Chấp bọn họ đi mua đồ.

Trời vừa sáng, bọn họ đã xuất phát từ thôn Miếu Tiền, đến huyện thành Sùng Thành.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao trước đây đã nhiều lần cùng Lê Thanh Chấp đến huyện thành, đối với việc đến huyện thành đã không còn cảm thấy mới lạ nữa, nhưng Triệu Tiểu Đậu lại là lần đầu tiên đến huyện thành.

Năm đó lúc Triệu Lão Tam đến nhà họ Triệu ở rể, nhà họ Triệu bởi vì chồng trước của vợ Triệu Lão Tam bị bệnh nên nợ nần chồng chất. Mấy năm nay vợ chồng Triệu Lão Tam vẫn luôn kiếm tiền trả nợ, cuộc sống trong nhà cũng không khá giả gì.

Tóm lại bọn họ không có tâm trạng dẫn con cái đến huyện thành chơi.

Triệu Lão Tam rất yêu thương Triệu Tiểu Đậu, nhưng kỳ thực lúc ông không chú ý, Triệu Tiểu Đậu đã lặng lẽ lớn lên rồi.

Trước đây ông thậm chí rất ít khi giao tiếp với Triệu Tiểu Đậu, Triệu Tiểu Đậu cũng sẽ không chủ động nói chuyện gì với ông, khoảng thời gian gần đây ông ngày nào cũng dẫn Triệu Tiểu Đậu đến nhà họ Lê, trên đường đi đường về còn nói chuyện phiếm với Triệu Tiểu Đậu, mới khiến Triệu Tiểu Đậu nói nhiều hơn trước mặt ông.

Trên đường đi, Triệu Lão Tam dặn dò Triệu Tiểu Đậu: “Tiểu Đậu, lát nữa con nhất định phải trông chừng Đại Mao và Nhị Mao cho tốt, đợi đến huyện thành con cũng đừng có nhìn lung tung…”

Lê Thanh Chấp nghe vậy, mỉm cười ngắt lời Triệu Lão Tam: “Tam thúc, Tiểu Đậu rất ngoan, không cần nói cũng sẽ chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao thật tốt.”

Triệu Lão Tam luôn muốn Triệu Tiểu Đậu nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút, hắn nhìn Triệu Tiểu Đậu bị dặn dò nhiều, đến mức có chút quá ngoan ngoãn rồi.

Triệu Lão Tam cười hì hì không nói nữa, Lê Thanh Chấp liền mỉm cười kể cho bọn trẻ nghe những điều bọn họ nhìn thấy trên đường đi, nói một chút chuyện của huyện thành.

Trong ba đứa trẻ, Lê Nhị Mao là người hỏi nhiều nhất, Lê Đại Mao thỉnh thoảng cũng hỏi, chỉ có Triệu Tiểu Đậu là nghiêm túc lắng nghe.

Đến huyện thành, Triệu Tiểu Đậu càng thêm dè dặt, cho người ta cảm giác cậu bé không dám đặt chân lên con đường lát đá xanh.

Có điều không chỉ có Triệu Tiểu Đậu như vậy, Lê Lão Căn và Triệu Lão Tam cũng vậy.

Nông dân ở nông thôn đến huyện thành, rất nhiều người đều có phản ứng như vậy.

Lê Thanh Chấp không nói gì, dẫn bọn họ đi về phía trước.

Bọn họ đi đến nhà họ Đinh trước.

Hai gian nhà tranh của nhà họ Lê tổng cộng xây mất hai mươi ngày, khoảng thời gian này Lê Thanh Chấp tranh thủ thời gian rảnh rỗi liền viết tự truyện của Đinh Hỉ, đến nay đã viết được mười vạn chữ, mà lần này hắn đến đây, chính là vì muốn đưa bản thảo này cho Đinh Hỉ.

Đến trước cửa nhà họ Đinh, Lê Thanh Chấp nói với người gác cửa một tiếng, người gác cửa liền đi vào thông báo, không bao lâu sau, liền có một người đàn ông trung niên bụng phệ từ trong đi ra: “Lê tiên sinh, thật ngại quá, lão gia nhà ta lúc này không có nhà.”

Người đàn ông trung niên này là quản gia của Đinh Hỉ, Lê Thanh Chấp trước đây đã gặp qua một lần, bây giờ biết được Đinh Hỉ không có nhà, hắn liền đưa bản thảo trong tay cho người này.

Quản gia của Đinh Hỉ nhận lấy bản thảo, mời Lê Thanh Chấp vào nhà uống trà.

Lê Thanh Chấp nói mình còn có việc, không vào trong, ông liền tươi cười tiễn Lê Thanh Chấp rời đi.

Lúc Lê Thanh Chấp đến nhà họ Đinh, Lê Lão Căn và Triệu Lão Tam không dám đi qua, Lê Thanh Chấp liền để bọn họ đợi ở bên cạnh, đợi hắn giải quyết xong việc, mới đi tìm hai người.

Lê Lão Căn thấy Lê Thanh Chấp trở lại, vội vàng hỏi: “A Thanh, người vừa rồi là Chu lão gia sao? Nhà họ Chu lớn thật!”

Lê Thanh Chấp nói: “Đây là nhà họ Đinh, vị vừa rồi là quản gia của nhà họ Đinh.”

Lê Lão Căn hít vào một ngụm khí lạnh: “Một người quản gia, mà cũng khí phái như vậy sao!”

Triệu Lão Tam cũng liên tục gật đầu, cảm thấy vị quản gia kia nhìn giống như lão gia nhà giàu.

Lê Thanh Chấp mỉm cười, dẫn bọn họ đi về phía cửa hàng thịt trong huyện thành.

Bọn họ ra ngoài mua thức ăn, chủ yếu là mua thịt và đậu phụ, còn rau củ, gà vịt, trứng gà… thì có thể mua ở trong thôn.

Lê Thanh Chấp trực tiếp gọi một khối thịt ba chỉ nguyên miếng. Thịt ba chỉ của con lợn, loại có cả xương sườn, được người địa phương gọi là thịt nguyên miếng, một khối thịt nguyên miếng, chính là toàn bộ phần xương sườn của nửa con lợn, gần như là một khối vuông vức.
 
Back
Top Bottom