Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 300: Chương 300



Lê Thanh Chấp nghĩ ngợi rồi nói: “Ta về nhà.”

Chu Tầm Miểu ngẩn người: “Sau Trung thu sẽ nhanh chóng bắt đầu thi…”

“Kịp mà, phải không?” Lê Thanh Chấp cười nói.

Kiếp trước hắn sống một mình lâu như vậy, bây giờ vất vả lắm mới có gia đình… Tết Trung thu, hắn nhất định phải ở bên người nhà.

Đúng là kịp… Chu Tầm Miểu nói: “Lê huynh, vậy ta cùng huynh về?”

“Vậy thì không cần, cha ngươi còn ở đây, ngươi về làm gì?” Lê Thanh Chấp hơi buồn cười.

Chu Tiền dạo này vẫn luôn ở lại tỉnh thành, đi khắp nơi bái kiến các thương nhân ở tỉnh thành, định làm ăn ở tỉnh thành.

Chu Tầm Miểu không cần phải về huyện Sùng Thành.

Lê Thanh Chấp định về huyện Sùng Thành, nhưng định đợi đến ngày Trung thu mới về.

TBC

Dạo này hắn quen biết không ít người, ngày mai còn có buổi tụ họp phải tham gia…

Ngày hôm sau, Lê Thanh Chấp thu dọn đồ đạc xong, liền đến nơi tổ chức buổi tụ họp.

Cùng lúc đó, ở huyện Sùng Thành, Kim Tiểu Diệp đang cho người chuyển đồ kho lên thuyền.

Nàng định đến tỉnh thành!

Nàng vẫn luôn muốn đi ra ngoài dạo chơi, trước đây rất nhiều việc của Kim Diệp tú phương đều do nàng quản, nàng liền không đi được, nhưng bây giờ khác rồi!

Nàng đã bồi dưỡng Vương tỷ và Phương Cẩm Nương, dù mình rời đi vài ngày, cũng không sao.

Còn tiệm Tuyệt Vị Trai… Thường Chiêm vẫn luôn quản lý tiệm Tuyệt Vị Trai rất tốt.

Nếu vậy… Nàng hoàn toàn có thể đến tỉnh thành thăm Lê Thanh Chấp.

Trước đây nàng đã hỏi Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp cũng nói rồi, bọn họ đến sẽ không làm phiền hắn đọc sách thi cử.

Đương nhiên, Kim Tiểu Diệp đến tỉnh thành, không chỉ là để thăm Lê Thanh Chấp, nàng còn định dạo chơi ở tỉnh thành, mua hai cửa hàng, rồi cho người ta thuê mở tiệm Tuyệt Vị Trai.

Người đó thuê cửa hàng của nàng phải đưa tiền cho nàng, lấy đồ kho của tiệm Tuyệt Vị Trai từ chỗ nàng bán cũng phải đưa tiền cho nàng… Nàng có thể kiếm được gấp đôi!

Nàng còn muốn bàn bạc với các tiệm trang phục ở tỉnh thành, bán các loại đồ mà Kim Diệp tú phương làm ra cho tiệm của bọn họ.

Kỳ thực điều nàng muốn nhất, là tự mình mở một tiệm trang phục, nhưng vì thiếu người thích hợp giúp nàng trông tiệm, chỉ có thể gác lại.

“Mẹ, tỉnh thành có vui không?”

“Mẹ, chúng ta có phải sẽ sớm gặp được cha không?”

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao chạy tới chạy lui bên cạnh Kim Tiểu Diệp, thỉnh thoảng lại hỏi Kim Tiểu Diệp đủ loại câu hỏi.

Kim Tiểu Diệp nói: “Mẹ chưa từng đến tỉnh thành, không biết tỉnh thành có vui hay không. Còn cha của các con, đến tỉnh thành rồi, sẽ gặp được cha của các con!”

“Kim chưởng quỹ, trước đây ngươi chưa từng đến tỉnh thành, lần này đi không thấy sợ sao?” Sau khi chuyển đồ kho mà Kim Tiểu Diệp cần lên thuyền, Thường Chiêm tò mò hỏi Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp nói: “Sợ chứ! Nhưng ta vẫn muốn đi xem.”

Đừng nói tỉnh thành, nàng còn muốn đến kinh thành!

……

Lần này Kim Tiểu Diệp đến tỉnh thành, là xuất phát từ bến tàu mới.

Nàng đi chiếc thuyền mà Thường Chiêm mang về từ huyện Lâm Hồ, lớn hơn chiếc thuyền nàng từng chèo rất nhiều, cùng nàng đến tỉnh thành, ngoài Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ra, còn có Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ.

Lê Lão Căn không dám đến tỉnh thành, nàng liền không mang ông theo, để Lê Lão Căn đưa Triệu Tiểu Đậu về thôn Miếu Tiền ở vài ngày.

Triệu Tiểu Đậu đã lâu không về nhà, Tết Trung thu có thể về nhà đoàn viên với người nhà.

Còn Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ… Sau khi đưa nàng đến tỉnh thành, bọn họ ở lại tỉnh thành một đêm, ngày mai sẽ chèo thuyền về huyện Sùng Thành.

Tiệm thuyền của Kim Tiểu Thụ đã khai trương, Kim Tang Thụ mang theo thuyền của Diêu sao công gia nhập tiệm thuyền.

Lần này đến tỉnh thành phải chèo thuyền rất lâu, thuyền lại khá lớn, Kim Tiểu Thụ liền mang theo Kim Tang Thụ, để Kim Tang Thụ cùng hắn chèo thuyền.

Bọn họ đến tỉnh thành là định mua cửa hàng mở tiệm Tuyệt Vị Trai, vì vậy mang theo không ít đồ kho, thêm vào đó đồ mang cho Lê Thanh Chấp cùng quần áo của Kim Tiểu Diệp và mọi người… Trên thuyền chất đầy đồ.

“Xuất phát.” Kim Tiểu Diệp thấy đồ đạc đã chuẩn bị xong, liền lên tiếng gọi.

Thuyền của bọn họ rời khỏi bến tàu của huyện Sùng Thành, liền chèo về phía tỉnh thành.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đã đi thuyền không ít lần, nhưng bọn họ chưa từng đến tỉnh thành, lúc này liền rất phấn khích, líu ríu nói không ngừng.

Nhưng ngồi thuyền lâu rồi, hai đứa liền hơi buồn chán: “Mẹ, khi nào thì đến?”

“Còn lâu.” Kim Tiểu Diệp nói.

“Mẹ, mẹ kể chuyện cho chúng con nghe đi.” Lê Nhị Mao nũng nịu.

Kim Tiểu Diệp không biết kể chuyện, nàng nghĩ ngợi một chút, lấy ra một bộ cờ vây cho bọn họ: “Các con chơi cờ năm quân đi.”

Thôi được… Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao bắt đầu chơi cờ.

Kim Tiểu Diệp trò chuyện với Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ.

Dạo này nàng khá bận, đã lâu không trò chuyện với ai.

Kim Tiểu Thụ nói một số chuyện về việc mình mở tiệm thuyền, còn Kim Tang Thụ… Kim Tang Thụ trước đây ít nói, nhưng từ khi bắt đầu chèo thuyền, tiếp xúc với đủ loại khách hàng, liền nói nhiều hơn.

Hắn nói với Kim Tiểu Diệp rất nhiều chuyện về thôn Miếu Tiền.

Ví dụ như rau mà Lê Thanh Chấp trồng mọi người thấy đều rất tò mò, còn có người lẻn vào, lén hái vài lá, định mang về nhà ăn.

Kết quả người này không chỉ bị Triệu Lão Tam đuổi theo mấy dặm, Triệu Lão Tam còn nhổ rất nhiều rau nhà bọn họ.

“Rau mà Lê Thanh Chấp cho Triệu Lão Tam trồng ăn cũng được, nhưng không ngon lắm… Người hái lá rau ăn đó, bây giờ hối hận c.h.ế.t rồi.” Kim Tang Thụ nói.

Kim Tiểu Diệp hơi bất đắc dĩ: “Rau đó… Không phải ăn lá.”

Kim Tang Thụ ngẩn người.

Kim Tiểu Diệp nói: “Bọn họ ăn lá rau đó không bị đau bụng sao? Xem ra lá rau đó không độc.”

Kim Tang Thụ: “…”

Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp đều không chắc lá rau đó có độc hay không sao? May mà không độc, nếu không người trộm lá rau ăn đó bây giờ còn không biết ra sao nữa.

Kim Tang Thụ lại nói thêm vài chuyện khác, ví dụ như một nhà trong thôn Miếu Tiền vẫn luôn bày hàng ở chợ đêm bến tàu mới, kiếm được không ít tiền, dạo này bắt đầu xây nhà, lại ví dụ như vì có thể nộp ít thuế lương thực, năm nay lúc nông nhàn, nhà nào cũng mua thịt ăn, đến mức giá thịt năm nay đắt hơn không ít.

Giá gà vịt cũng đắt hơn, vì tiệm Tuyệt Vị Trai vẫn luôn thu mua gà vịt!

“Sau khi nộp ít thuế lương thực, nhà nào cũng có thêm lương thực, dạo này mọi người đều mua gà con vịt con về nuôi, gà vịt trong thôn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.” Kim Tang Thụ cười nói: “Nhà chúng ta nuôi hai mươi con gà!”

Nói nói một hồi, Kim Tang Thụ lại nói đến em trai hắn là Kim Táo Thụ, tuy Kim Táo Thụ lười, nhưng vì nhà họ Kim có tiền: “giá” của hắn ta vẫn không tệ, có rất nhiều cô gái nguyện ý gả cho hắn ta.

Nhưng hắn ta cứ muốn so sánh với Kim Tiểu Thụ, muốn cưới một cô gái thành thị… Cô gái thành thị nào lại để ý đến hắn ta? Bây giờ hắn ta vẫn còn độc thân.

Kim Tiểu Diệp: “…”

Kim Táo Thụ thật sự hơi tự cao tự đại.

Cuối cùng là Kim Mạt Lị.

Sau khi Kim Mạt Lị không bán cơm nữa, liền ngày ngày ở nhà, rồi thỉnh thoảng lại cãi nhau với Diêu Chấn Phú và Diêu mẫu.

“Nàng ta thật kỳ lạ… Trước đây nàng ta không như vậy.” Kim Tang Thụ vẻ mặt khó hiểu.

Kim Mạt Lị trước khi lấy chồng rất đỏng đảnh, cái gì cũng không làm, sau khi lấy chồng đột nhiên lại siêng năng, rồi bây giờ… lại lười biếng.

Kim Mạt Lị mà Kim Tang thụ thấy kỳ lạ lúc này đang rất khó chịu.

Lê Lão Căn về thôn rồi!

Lê Lão Căn về thôn cũng coi như xong, lại còn đến nhà họ Diêu, đã khoe khoang trước mặt Diêu sao công nửa ngày.

Nào là ông ngày nào cũng ăn đồ kho của tiệm Tuyệt Vị Trai.

Nào là ông từng ăn cơm cùng Cẩu đồng tri và Trương tuần phủ.

Nào là ông mỗi ngày đều có mười mấy đồng tiền tiêu vặt, có thể tùy tiện tiêu…

Cứ lặp đi lặp lại mấy chuyện đó, Lê Lão Căn nói mãi không thôi.

Kim Mạt Lị hận ông c.h.ế.t đi được!

Kiếp trước nếu không phải ông sau khi Lê Thanh Chấp mất tích lại đi đánh bài thua nhiều tiền như vậy, nàng ta chưa chắc đã tái giá.

Nếu nàng ta không tái giá, sau khi Lê Thanh Chấp trở về, nói không chừng nàng ta sẽ lấy tiền cho Lê Thanh Chấp chữa bệnh, rồi cuộc sống của nàng ta sẽ càng ngày càng tốt…

Thế mà bây giờ thì sao? Nàng ta đang sống cuộc sống gì đây!

Còn Kim Tiểu Diệp… Lúc này kiếp trước, Kim Tiểu Diệp ở huyện thành còn chưa có cửa hàng, đều ở nhà nấu đồ kho, nấu xong rồi mang đến huyện thành bán.

Mãi đến cuối năm nay, nàng mới thuê được một cửa hàng ở huyện thành.

Thế mà bây giờ thì sao? Tiệm Tuyệt Vị Trai đã mở đến phủ thành rồi, nghe nói huyện Lâm Hồ bên cạnh, cũng đã mở tiệm Tuyệt Vị Trai.

Còn có Kim Tiểu Thụ, lúc này kiếp trước Kim Tiểu Thụ còn đang làm việc vặt cho Kim Tiểu Diệp, bây giờ hắn lại đã mở tiệm thuyền rồi!

Kim Mạt Lị trợn mắt nhìn Lê Lão Căn.

Lê Lão Căn thấy vậy, càng nói hăng say hơn.

Những người khác trong thôn, cũng tụ tập đến nhà họ Diêu, nghe Lê Lão Căn kể chuyện ông ăn cơm cùng huyện lệnh và tuần phủ, vẻ mặt kinh ngạc.

Cùng lúc đó, ở tỉnh thành.

Buổi tụ họp mà Lê Thanh Chấp tham gia lần này, là buổi đọc sách do Đỗ Vĩnh Ninh của phủ Vĩnh Hòa tổ chức, được tổ chức ở một tửu lâu ven hồ trong tỉnh thành.

Đỗ Vĩnh Ninh mời rất nhiều thư sinh nổi tiếng, mà sách bọn họ đọc, vừa đúng là Trầm Oan Lục.

Sau khi đến, Lê Thanh Chấp nhận được một quyển Trầm Oan Lục, ngoài ra, còn có một số thư sinh lấy tập thơ hoặc tập văn của mình ra tặng người khác.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 301: Chương 301



Lê Thanh Chấp thấy những tập thơ được in ấn tinh xảo đó, cảm giác đầu tiên chính là… Những thư sinh này thật giàu có.

Đỗ Vĩnh Ninh liền lấy ra một tập thơ tặng cho Lê Thanh Chấp, còn trực tiếp viết bốn chữ “Tặng Lê Tử Tiêu” ở trang đầu tiên của tập thơ, lại viết thời gian địa điểm ở phía sau, đóng dấu.

Nói đến, tặng tập thơ cho người khác cũng là một trong những cách để văn nhân thời này nổi tiếng.

“Lê huynh có tập thơ không?” Sau khi viết xong, Đỗ Vĩnh Ninh cười hỏi Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Xin lỗi, ta ít viết thơ.”

Lê Thanh Chấp có thể cảm thấy, Đỗ Vĩnh Ninh không thích mình, thậm chí còn hơi ghét mình.

Buổi đọc sách lần này hơi giống với bữa tiệc mà Hồng Huy tổ chức vào Tết Trung thu năm ngoái – hắn đều không được người tổ chức hoan nghênh.

Nhưng hắn không quan tâm.

Đến một chuyến không chỉ được ăn uống miễn phí mà còn được lấy sách và tập thơ của người ta miễn phí… Hắn có gì mà phải quan tâm?

“Vậy thì thật đáng tiếc! Bài viết của Lê huynh viết hay như vậy, thơ chắc cũng không tệ.” Đỗ Vĩnh Ninh nói thật đáng tiếc, trong lòng lại hơi khinh thường.

Lê Thanh Chấp này chắc chắn là không có tiền, mới không in tập thơ!

Hắn đã tìm hiểu rồi, Lê Thanh Chấp này vốn là một nông dân bình thường, gia đình vô cùng nghèo khó.

Nhưng học vấn của người này quả thực không tệ, đến mức được Chu viện trưởng của Sùng Văn thư viện coi trọng, Chu viện trưởng còn giúp hắn sửa bài viết, để bài viết của hắn được đăng trên An Giang Văn Tập.

Biết vậy, mình cũng tìm một người nổi tiếng giúp mình sửa bài viết rồi!

Nếu mình tìm người sửa bài viết của mình hay hơn một chút, Lê Thanh Chấp nào có bản lĩnh nổi bật?

Xưa nay văn nhân hay ghen ghét nhau, nhưng phần lớn mọi người, trước mặt người khác sẽ không nói lời khó nghe, chỉ khen ngợi không ngừng.

Những người tặng tập thơ cho người khác, đều nghe được lời khen ngợi.

Lê Thanh Chấp ở trường hợp này, càng như cá gặp nước, hắn khen ngợi những người xung quanh một lượt, mọi người đều rất vui vẻ, còn có người coi hắn là tri kỷ.

Điều này cũng có nguyên nhân, khi hắn khen người khác, biểu cảm rất chân thành, lại nói có sách mách có chứng.

Sự chân thành này chắc chắn xuất phát từ đáy lòng hắn. Những thư sinh trẻ tuổi này khi đối mặt với hắn, ít nhiều đều có chút cảm xúc, không thích hắn lắm, nhưng bọn họ từ đầu đến cuối không hề nói một câu thất lễ… Thật tốt!

Ví dụ như Đỗ Vĩnh Ninh, tuy nhìn hắn không vừa mắt, nhưng vẫn luôn rất nhiệt tình với hắn, còn bảo hắn ăn nhiều điểm tâm.

Lê Thanh Chấp chân thành cảm ơn.

Đỗ Vĩnh Ninh vẫn luôn mắng Lê Thanh Chấp trong lòng cũng thấy ngại.

Nhưng rất nhanh, hắn liền vứt chút khó chịu này ra sau đầu. Lê Thanh Chấp nhờ Chu viện trưởng giúp hắn sửa bài viết, dựa vào chính là bản lĩnh nịnh hót này chứ gì?

Đều tại Lê Thanh Chấp, con đường mà hắn vạch sẵn cho mình đều không đi được, tiền đưa cho An Giang thư viện cũng mất trắng.

Buổi đọc sách nhanh chóng bắt đầu.

Đỗ Vĩnh Ninh nói: “Gần đây ta thấy một quyển sách kỳ lạ, mời mọi người đến đây, chính là muốn cùng mọi người đọc, cùng thưởng thức.”

Mọi người thi nhau hưởng ứng, người đã xem Trầm Oan Lục bắt đầu nói quyển sách này hay thế nào, người chưa xem, liền trực tiếp lật xem.

Cuối cùng, chủ đề của buổi đọc sách này còn được nâng cao.

Đỗ Vĩnh Ninh nói, quyển sách này khiến hắn hiểu được nỗi khổ của bách tính, mà cách đây không lâu, tiên sinh của hắn vừa đúng lúc ra cho hắn một đề bài liên quan đến dân sinh, hôm nay bọn họ có thể cùng làm bài, rồi thảo luận.

Vài thư sinh tụ tập lại với nhau, ra đề bài cho nhau rồi cùng làm bài là chuyện rất thường gặp.

Trước đây còn từng xảy ra chuyện có người may mắn đoán trúng đề bài, đến mức hắn và bạn của hắn phát huy vượt bậc trong kỳ thi.

Vì vậy Đỗ Vĩnh Ninh nói như vậy, không ai thấy kỳ lạ.

Nhưng Lê Thanh Chấp nghĩ đến việc Đỗ Vĩnh Ninh sau khi ra đề bài liền cố ý nhìn hắn… Đỗ Vĩnh Ninh làm vậy, chẳng lẽ là muốn thử hắn sao?

Đề bài mà Đỗ Vĩnh Ninh ra rất hiếm gặp, Lê Thanh Chấp chưa từng viết.

Nhưng vẫn là câu nói đó, quen tay hay việc.

Mà hắn dựa vào trí nhớ siêu phàm, giỏi quen tay hay việc hơn người khác rất nhiều!

“Mọi người, chúng ta không cần viết bài quá dài, vài trăm chữ là được, như vậy viết xong, còn có thời gian thảo luận với nhau.” Đỗ Vĩnh Ninh cười nói, để người hầu phân phát giấy bút.

Đương nhiên bản thân hắn cũng có một phần.

Những người khác còn đang suy nghĩ xem phải xuống bút thế nào, Đỗ Vĩnh Ninh đã bắt đầu viết.

Đề bài do hắn ra, hắn chắc chắn đã suy nghĩ trước xem bài viết phải viết thế nào!

Viết được một đoạn, Đỗ Vĩnh Ninh ngẩng đầu lên, liền thấy Lê Thanh Chấp cũng đã bắt đầu viết lia lịa.

Trong lòng hắn “giật thót” một cái, chẳng lẽ Lê Thanh Chấp trước đây đã từng trả lời đề bài tương tự sao?

Nhưng dù Lê Thanh Chấp trước đây đã từng viết loại bài viết này, Chu viện trưởng cũng không thể nào sửa hết tất cả bài viết cho Lê Thanh Chấp!

TBC

Chỉ cần bài viết mà Lê Thanh Chấp viết lần này không đủ hay, hắn có thể giả vờ như vô tình hỏi về tin đồn gần đây, hỏi về chuyện viết thay…

Đỗ Vĩnh Ninh nghĩ vậy, lại cúi đầu viết bài.

Đỗ Vĩnh Ninh cho rằng mình chắc chắn là người viết xong đầu tiên, dù sao trước đó hắn đã viết nháp rồi!

Thế mà… Khi hắn đặt bút xuống, lại phát hiện Lê Thanh Chấp cũng đã đặt bút xuống.

Đỗ Vĩnh Ninh: “…”

Thời gian viết bài mà Đỗ Vĩnh Ninh cho chỉ mới trôi qua một nửa, những người khác vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ hoặc cặm cụi viết, nhưng Lê Thanh Chấp đã đang ăn bánh ngọt rồi! Cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Vĩnh Ninh, Lê Thanh Chấp ngẩng đầu lên, cười với Đỗ Vĩnh Ninh.

Hắn biết Đỗ Vĩnh Ninh để hắn viết bài, hẳn là không có ý tốt, nhưng tình hình bây giờ…

Lê Thanh Chấp cầm bài viết của mình, đi về phía Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh thấy vậy thì hơi lo lắng, sợ Lê Thanh Chấp làm chuyện gì quá khích.

Trước đây từng có một thư sinh khiêu khích một thư sinh khác, kết quả người bị khiêu khích đột nhiên nổi điên, xông lên đánh người…

Vừa nghĩ đến chuyện kỳ quái, Đỗ Vĩnh Ninh liền thấy Lê Thanh Chấp đặt bài viết trước mặt hắn, lại làm động tác muốn xem bài viết của hắn.

Đỗ Vĩnh Ninh rất tự tin với bài viết mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị, hắn đưa bài viết của mình cho Lê Thanh Chấp, rồi bắt đầu xem bài viết mà Lê Thanh Chấp viết.

Vừa xem, Đỗ Vĩnh Ninh ngây người.

Chữ này cũng quá đẹp!

Còn bài viết này… Quả thực là từng chữ từng câu đều đắt giá!

Vậy nên… Lê Thanh Chấp cũng giống như hắn, đã chuẩn bị bài viết trước?

Lê Thanh Chấp tìm ai sửa chữa vậy? Sao lại viết hay như vậy?

Chờ đã, bài viết này hình như là viết ngay tại chỗ…

Lê Thanh Chấp viết một số chuyện gần đây trong đó, ngay cả buổi đọc sách hôm nay, hắn cũng nhắc đến trong bài viết.

Đỗ Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm vào bài viết trước mặt mình.

Lê Thanh Chấp lại cười với hắn, lấy một tờ giấy, dùng hình thức bát cổ văn, khen ngợi buổi đọc sách hôm nay.

Những gì viết ra, giống như một bài thơ dài.

Đỗ Vĩnh Ninh đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười.

Hắn khẳng định Lê Thanh Chấp không có tài năng thực sự, muốn để Lê Thanh Chấp mất mặt trước mọi người, thế mà thực tế thì sao?

Hắn bị Lê Thanh Chấp so sánh đến mức chẳng là gì cả.

Hơn nữa hành động này của Lê Thanh Chấp… Đỗ Vĩnh Ninh nhìn vào mắt Lê Thanh Chấp, liền ý thức được Lê Thanh Chấp đã nhìn thấu tất cả.

Lê Thanh Chấp đoán được hắn muốn làm gì, bài viết này là viết cho hắn xem.

Hắn giống như một tên hề nhảy nhót.

Đỗ Vĩnh Ninh rất tức giận, cũng rất xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt rất khó coi.

Mà lúc này, lại có người viết xong bài viết.

Vì những người khác còn đang cặm cụi viết, người này cũng không lên tiếng, tránh làm phiền người khác, nhưng hắn thấy Lê Thanh Chấp và Đỗ Vĩnh Ninh tụ tập lại với nhau… Vì tò mò, hắn ta cầm bài viết của mình đến.

Người này cũng từng nghe tin đồn Chu viện trưởng viết thay cho Lê Thanh Chấp, cũng từng bất bình.

Nhưng hắn ta nhanh chóng nghĩ thông.

Chủ yếu là… Hắn ta cũng giống như Đỗ Vĩnh Ninh, là người phủ Vĩnh Hòa.

Học vấn của hắn ta kỳ thực cũng tương đương với Đỗ Vĩnh Ninh, nhưng nhà Đỗ Vĩnh Ninh có tiền, chịu chi tiền để tạo danh tiếng cho Đỗ Vĩnh Ninh…

Đỗ Vĩnh Ninh trước là án thủ kỳ thi huyện, sau lại là án thủ kỳ thi phủ.

Còn hắn ta? Hắn ta được thứ hai kỳ thi phủ.

Lê Thanh Chấp không có nhiều xung đột với hắn ta, kỳ thực hắn ta càng không thích Đỗ Vĩnh Ninh thích khoe khoang.

Đỗ Vĩnh Ninh muốn làm gì, hắn ta đã nhìn ra từ lâu, mà bây giờ biểu cảm của Đỗ Vĩnh Ninh… Người này đi xem bài viết của Lê Thanh Chấp.

Bài viết của Lê Thanh Chấp thật sự rất hay!

Hắn ta đã xem An Giang Văn Tập kỳ tháng Bảy, bài viết mà Lê Thanh Chấp viết bây giờ, trình độ không thua kém bài viết được đăng trên An Giang Văn Tập của hắn ta.

Vì chữ viết của Lê Thanh Chấp, hắn ta thậm chí còn cảm thấy bài viết mà hắn ta đang xem bây giờ hay hơn.

Âm mưu của Đỗ Vĩnh Ninh, chắc chắn sẽ thất bại!

Người này tâm trạng rất tốt, mặt mày hớn hở.

Đỗ Vĩnh Ninh cảm thấy mình càng mất mặt hơn.

Vậy rốt cuộc là ai nói Chu viện trưởng viết thay cho Lê Thanh Chấp? Trình độ của Lê Thanh Chấp, căn bản không cần người khác viết thay!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 302: Chương 302



Theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều viết xong bài viết của mình.

Mọi người bắt đầu trò chuyện, cũng bắt đầu truyền xem bài viết của người khác.

Bài viết mà bọn họ truyền xem nhiều nhất, chính là bài viết của Lê Thanh Chấp.

“Bài viết của Tử Tiêu huynh thật sự không tệ, quả nhiên là người có thể đăng bài trên An Giang Văn Tập!”

“Trước đây lại có tin đồn nói Tử Tiêu huynh nhờ người viết thay, người đó thật độc ác!”

“Bài viết này của Tử Tiêu huynh, ta phải sao chép lại! Mang về nghiên cứu.”

“Buổi đọc sách lần sau, chúng ta có thể đọc bài viết của Tử Tiêu huynh!”



Đỗ Vĩnh Ninh: “…”

Hắn chi tiền tổ chức buổi đọc sách, là muốn vạch trần bộ mặt thật của Lê Thanh Chấp, rồi để người ta biết bài viết của hắn viết hay thế nào.

Thế mà bây giờ… Tất cả mọi người đều đang khen Lê Thanh Chấp, căn bản không ai nhắc đến bài viết của hắn!

Càng đáng ghét hơn là, Lê Thanh Chấp còn không ngừng ăn điểm tâm mà hắn chuẩn bị!

“Lê huynh ăn uống tốt thật.” Đỗ Vĩnh Ninh hừ lạnh một tiếng.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Gia cảnh ta nghèo khó, ngày thường không được ăn điểm tâm ngon như vậy, liền ăn nhiều hơn một chút.”

Đỗ Vĩnh Ninh nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, ngược lại không biết nói gì, chỉ có thể tự mình nhịn, càng nhịn càng tức.

Lê Thanh Chấp thấy Đỗ Vĩnh Ninh tức đến mức sắp nổ tung, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.

Buổi đọc sách bắt đầu vào buổi sáng, giữa buổi bọn họ ăn trưa, buổi chiều thì viết bài.

Lúc này trời đã không còn sớm, lần lượt có người cáo từ, Lê Thanh Chấp liền cáo từ rời đi.

Buổi đọc sách lần này, Đỗ Vĩnh Ninh gọi tất cả các án thủ của các phủ thành ở tỉnh An Giang đến, còn gọi thêm một số đồng sinh hơi nổi tiếng khác, cũng vì vậy, khi những người này rời khỏi buổi tụ họp, tin đồn bài viết của Lê Thanh Chấp là do người khác viết thay, liền tự động bị bác bỏ.

Đương nhiên cũng có số ít người không tin lời này, nhưng ý kiến của loại người này, cũng không cần phải quan tâm!

Phải biết, người bị bàn tán nhiều nhất ở tỉnh thành, kỳ thực là Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh hơi khoa trương, rất nhiều thư sinh không thích hắn.

Không nói gì khác, chỉ nói việc lần này hắn nhắm vào Lê Thanh Chấp… Thấy hắn thất bại, mọi người không biết vui đến mức nào.

Lê Thanh Chấp tâm trạng rất tốt, hắn thong thả đi về, rồi nhìn thấy người quen trên đường.

Lê Thanh Chấp nghi ngờ mình nhìn nhầm… Hắn lại thấy Kim Tiểu Diệp dẫn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, đang bán đồ kho bên đường!

Thôi được, người bán đồ kho không phải bọn họ, mà là Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ…

“Tiểu Diệp!” Lê Thanh Chấp kinh ngạc gọi.

“Cha!” Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao reo lên, chạy về phía Lê Thanh Chấp.

Kim Tiểu Diệp cũng rất vui: “A Thanh, thật trùng hợp!”

“Tiểu Diệp, mọi người đến tỉnh thành khi nào? Sao không đến tìm ta?” Lê Thanh Chấp hỏi.

“Chúng ta vừa đến!” Kim Tiểu Diệp nói.

Nàng vừa đến tỉnh thành không lâu.

Sau khi tìm được nơi ở của nhà họ Chu, nàng không vội đến cửa, định bán bớt đồ kho mang đến trước, tiện thể xem thị trường ở phủ thành thế nào.

Đồ kho của bọn họ bán rất chạy, nhìn tình hình hiện tại… Tỉnh thành hoàn toàn có thể mở thêm vài tiệm Tuyệt Vị Trai.

Kim Tiểu Diệp nói ý nghĩ của mình với Lê Thanh Chấp: “Dạo này kiếm được không ít tiền, ta thấy để không số tiền này cũng vô nghĩa, chi bằng lấy ra mua cửa hàng…”

“Tiểu Diệp, nàng thật thông minh.” Lê Thanh Chấp nói.

Thời cổ đại cũng có lạm phát, dù sao bạc có thể làm tiền tệ vẫn luôn được khai thác!

TBC

Đại Tề có giao thương với nước ngoài, còn có rất nhiều bạc từ nước ngoài chảy vào Đại Tề.

Ở Đại Tề, sức mua của một lượng bạc kém xa triều trước.

Nhìn tình hình hiện tại, Đại Tề hẳn là còn có thể yên ổn rất nhiều năm, vì vậy mua cửa hàng là một lựa chọn rất đúng đắn.

Giá cửa hàng ở tỉnh thành, nếu không gặp loạn lạc thì sẽ không giảm.

Nếu gặp loạn lạc, có thể bảo toàn tính mạng là tốt rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân.

“Hôm nay ta mất mặt c.h.ế.t đi được! Lê Thanh Chấp đó rõ ràng là người có bản lĩnh, cũng không biết là ai nói bậy, nói hắn có thể đăng bài trên An Giang Văn Tập toàn là nhờ Chu viện trưởng…” Đỗ Vĩnh Ninh không ngừng than phiền với tiểu đồng của mình.

Tiểu đồng của hắn là người lớn lên cùng hắn, rất hiểu tính cách của hắn, lúc này không nói gì, tránh bị giận cá c.h.é.m thớt.

“Lê Thanh Chấp chắc chắn đã nhìn thấu ý đồ của ta…”

“Thiếu gia.” Tiểu đồng đột nhiên gọi.

“Làm gì?” Đỗ Vĩnh Ninh hơi khó chịu.

Tiểu đồng của Đỗ Vĩnh Ninh bằng tuổi hắn, kỳ thực không nhỏ, thậm chí còn mọc râu quai nón, hắn nói giọng khàn khàn: “Thiếu gia, Lê Thanh Chấp ở phía trước.”

Đỗ Vĩnh Ninh nhìn sang, quả nhiên thấy Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp đang nói chuyện với một phụ nhân da hơi đen, tay còn dắt theo hai đứa nhỏ đen nhẻm.

Phụ nhân đó trông còn trẻ, khi cười lộ ra hàm răng trắng, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng nàng mặc quần áo xỉn màu, trên đầu không có chút trang sức nào, rõ ràng là gia cảnh không tốt.

Chờ đã, trọng điểm không phải là điều này, mà là Lê Thanh Chấp rất thân thiết với phụ nhân này…

“Lê huynh, đây là?” Đỗ Vĩnh Ninh đến hỏi.

Theo hắn biết, Lê Thanh Chấp đến tỉnh thành một mình, ở nhờ nhà Chu Tầm Miểu… Phụ nhân này chẳng lẽ là người hắn thông đồng được ở tỉnh thành?

Đỗ Vĩnh Ninh hơi phấn khích.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Đỗ huynh, đây là phu nhân của ta.”

Sau khi giới thiệu Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp lại giới thiệu hai đứa nhỏ, cùng Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ đang bán đồ kho.

Đỗ Vĩnh Ninh nghe thấy lời giới thiệu của Lê Thanh Chấp thì hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác.

Phu nhân của Lê Thanh Chấp đến tỉnh thành, rồi dẫn em trai đi bán đồ kho?

Cuộc sống nhà bọn họ, nhất định không khá giả lắm!

Tuy học vấn của Lê Thanh Chấp hơn hắn, nhưng gia cảnh của Lê Thanh Chấp kém xa hắn!

Đỗ Vĩnh Ninh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vì đồng tình với Lê Thanh Chấp, hắn còn mua một con vịt quay và một con gà quay, định mang về nhà gặm nhấm.

Sau khi Đỗ Vĩnh Ninh đi rồi, Lê Thanh Chấp thấy đồ kho còn lại không nhiều, liền gọi Kim Tiểu Diệp và mọi người, cùng hắn đến nhà họ Chu.

Chu Tầm Miểu và Chu Tiền đều rất thích đồ kho này, nhà họ Chu còn có không ít người hầu… Số còn lại bọn họ có thể ăn hết.

Lê Thanh Chấp và mọi người về nhà của Chu Tiền, còn Đỗ Vĩnh Ninh, sau khi mang gà vịt về nhà, xé một cái đùi vịt và một cái cánh vịt từ con vịt quay, lại xé một cái đùi gà và một cái cánh gà từ con gà quay, rồi đưa phần còn lại cho tiểu đồng của mình: “Ngươi lấy đi ăn đi!”

Gà vịt loại này, hắn xưa nay chỉ ăn đùi gà cánh gà, những phần khác đều không ăn.

“Gia cảnh nhà Lê Thanh Chấp cũng quá kém, người nhà hắn lại còn bày hàng ở tỉnh thành…” Đỗ Vĩnh Ninh cắn một miếng đùi vịt.

Biểu cảm của hắn ngẩn ra, rồi nói với tiểu đồng của mình: “Mau lấy gà vịt ta đưa cho ngươi ra, xé hết đùi gà đùi vịt và cánh còn lại cho ta!”

Vịt quay này cũng quá ngon!

……

Nhà của Chu Tiền ở tỉnh thành vị trí hơi hẻo lánh, nhưng rất rộng, Lê Thanh Chấp một mình ở hai gian phòng, một gian làm phòng ngủ, một gian làm thư phòng.

Chu Tiền thấy Kim Tiểu Diệp và mọi người đến, muốn sắp xếp phòng khác cho bọn họ, nhưng bị Lê Thanh Chấp từ chối:

“Tiểu Diệp và hai đứa nhỏ ở cùng phòng với ta, ca ca đệ đệ của Tiểu Diệp ngày mai sẽ đi rồi, ở trong thư phòng một đêm là được.”

Chu Tiền hơi lo lắng: “Bọn họ ở cùng ngươi, có ảnh hưởng đến việc ngươi đọc sách không?”

Lê Thanh Chấp cười nói: “Không đâu, dạo này ta cũng không đọc sách nhiều.”

Lê Thanh Chấp dạo này quả thực không đọc sách nhiều, Chu Tiền liền không nói gì thêm, chỉ bảo người hầu chuyển đến một chiếc giường, đặt vào thư phòng của Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp không từ chối việc này.

Tối nay Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ có thể ngủ trên chiếc giường này, đến ngày mai… liền để Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ngủ.

Hai đứa nhỏ ngủ trong phòng hắn, sẽ ảnh hưởng đến việc hắn ôm vợ!

“Cha, tỉnh thành rộng quá!”

“Cha, nhà ở đây cao thật.”

Sau bữa tối, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao liền quấn lấy Lê Thanh Chấp nói chuyện, còn Kim Tiểu Diệp, nàng đang dọn dẹp đồ đạc bên cạnh.

Lần này đến tỉnh thành phải bàn chuyện làm ăn, phải mua cửa hàng, Kim Tiểu Diệp mang theo toàn bộ số bạc trong nhà, ngoài ra, nàng còn chuẩn bị cho mình hai bộ đồ có thể mặc ra ngoài.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nàng nhất định phải ăn mặc đẹp một chút!

Kim Diệp tú phương vốn làm nghề thêu… Hai bộ đồ mà Kim Tiểu Diệp bảo Phương Cẩm Nương làm cho nàng có không ít hình thêu, trông rất đẹp mắt.

“Quần áo này thật đẹp.” Lê Thanh Chấp nói.

“Đẹp là đúng rồi, bộ quần áo này chỉ riêng tiền vốn đã mất mấy quan, bán ra ngoài, phải bán mười mấy quan!” Kim Tiểu Diệp nói: “Nếu không phải bây giờ tay ta đã mịn màng, ta cũng không dám sờ nó!”

Ngoài quần áo, Kim Tiểu Diệp còn mang theo toàn bộ trang sức của mình, mặc hai bộ đồ này, không thể không có trang sức!

Nghĩ đến đây, Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp: “A Thanh, hôm nay có người quen của chàng thấy dáng vẻ xám xịt của ta, có ảnh hưởng gì đến chàng không?”

Hôm nay nàng đi thuyền đến tỉnh thành, không thể ăn mặc quá đẹp, nếu không, sơ sẩy một chút, trên đường sẽ bị cướp!

Vì vậy nàng mặc quần áo cũ của mình, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao cũng ăn mặc giản dị.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 303: Chương 303



Kim Tiểu Diệp không cho rằng cách ăn mặc của mình có vấn đề, nhưng nàng sợ mình làm mất mặt Lê Thanh Chấp, sợ có người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lê Thanh Chấp.

Nói đến, lúc nãy bán đồ kho, vốn dĩ nàng định tự mình rao bán, sợ có người thấy rồi nói lời ong tiếng ve về Lê Thanh Chấp, mới không làm vậy.

Trước đây khi ở huyện Sùng Thành, đã có một số người rảnh rỗi lấy chuyện nàng từng chèo thuyền ra nói, trông như đang quan tâm nàng, bảo nàng sau này đừng xuất đầu lộ diện, tránh làm mất mặt Lê Thanh Chấp, kỳ thực chính là chê bai nàng, coi thường nàng.

“Có gì mà không tốt?” Lê Thanh Chấp cười: “Tiểu Diệp nhà ta đẹp như vậy! Dù ăn mặc rách rưới, cũng là người đẹp nhất.”

“Miệng chàng thật ngọt!” Kim Tiểu Diệp nói.

“Vậy lát nữa nàng có muốn nếm thử không?” Lê Thanh Chấp nhỏ giọng hỏi.

Kim Tiểu Diệp véo hắn một cái: “Có con ở đây!”

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao không nghe thấy lời mà Lê Thanh Chấp nhỏ giọng nói, vội vàng hỏi: “Cha, mẹ, hai người nói gì vậy?”

Lê Thanh Chấp nói: “Chúng ta đang nói ngày mai sẽ dẫn các con đi đâu chơi.”

“Cha, con muốn lên núi chơi!” Lê Nhị Mao nói.

Lê Đại Mao vội vàng nói theo: “Cha, con cũng muốn lên núi chơi!”

Huyện Sùng Thành không có núi, nhưng tỉnh thành có núi.

Trên đường đến tỉnh thành, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đã thấy núi, rất muốn lên núi chơi.

“Được, ngày mai cha dẫn các con đi leo núi.” Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, ngày mai nàng rảnh chứ?”

“Rảnh!” Kim Tiểu Diệp nói, tuy nàng muốn đi xem cửa hàng ở tỉnh thành, nhưng không thiếu một ngày này.

Trước đây nàng cũng chưa từng thấy núi, trời biết hôm nay nàng thấy những ngọn núi đó phấn khích đến mức nào!

Cũng không biết trên núi trông như thế nào…

Lê Thanh Chấp ngày mai vừa đúng lúc rảnh rỗi, vốn dĩ hắn định ra ngoài dạo chơi: “lan truyền” danh tiếng của mình, nhưng nhờ Đỗ Vĩnh Ninh, hắn không cần bận tâm chuyện này nữa.

Nếu vậy… Hắn liền dẫn Kim Tiểu Diệp và Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao đi leo núi.

Gần tỉnh thành có không ít núi, gần nơi bọn họ ở, có vài ngọn núi khá thấp, trên núi còn có một ngôi chùa khá nổi tiếng.

Lê Thanh Chấp là muốn dẫn vợ con đi dã ngoại, chứ không phải đi thám hiểm, tất nhiên không thể chọn loại núi không có ai leo.

Hắn định dẫn Kim Tiểu Diệp và mọi người đến ngôi chùa gần đó trên núi dạo chơi, thắp hương.

Gần đây có rất nhiều thư sinh đến chùa thắp hương, hắn cũng có thể học theo.

Ngày hôm sau, Lê Thanh Chấp liền dẫn Kim Tiểu Diệp và Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao đi “leo núi”.

Vì trên núi có chùa, vì vậy có bậc thang lên núi, mà bên cạnh bậc thang, là rừng núi, thỉnh thoảng còn có thể thấy sóc nhỏ.

TBC

Lê Thanh Chấp rất thích cảnh tượng tràn đầy sức sống này, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao càng thỉnh thoảng lại kêu lên kinh ngạc.

Nhà bốn người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, đi rất chậm…

Cùng lúc đó, bài viết mà Lê Thanh Chấp viết trong buổi đọc sách do Đỗ Vĩnh Ninh tổ chức hôm qua, đã có ngày càng nhiều người xem.

Trong một buổi tụ họp nào đó, liền có người nhắc đến bài viết này: “Bài viết mà hôm qua Lê Thanh Chấp viết trong buổi đọc sách của Đỗ Vĩnh Ninh, ngươi đã xem chưa?”

“Ta chưa xem, sao vậy?”

“Bài viết của Lê Thanh Chấp viết rất hay! Kể cả Đỗ Vĩnh Ninh, có vài án thủ kỳ thi phủ, đều phải bái phục!”

“Lợi hại vậy sao?”

“Chính là lợi hại vậy! Lê Tử Tiêu người này, có tài năng thực sự.”



Bài viết mà Lê Thanh Chấp viết hôm qua không dài, đã được sao chép lan truyền, những người này liền truyền nhau xem, vừa xem… Bọn họ đều tấm tắc khen ngợi.

“Nghe nói chữ của Lê Tử Tiêu còn rất đẹp, chữ của người đồng hương hôm qua đi tham gia buổi đọc sách với ta nổi tiếng là đẹp, nhưng hắn nói, chữ của hắn không bằng Lê Thanh Chấp.”

“Nghĩ kỹ lại, Chu viện trưởng không thể nào viết thay cho Lê Thanh Chấp! Bành Cảnh Lương là do ông ấy đích thân dạy dỗ, ông ấy còn chưa viết thay cho Bành Cảnh Lương, sao lại có thể viết thay cho Lê Thanh Chấp?”

“Chu viện trưởng của Sùng Văn thư viện cũng chưa chắc có năng lực này… Bài viết mà ông ấy từng đăng trên An Giang Văn Tập, cũng không có mấy bài.”

“Trước đây là có người ghen tị với Lê Thanh Chấp, nói bậy bạ chứ gì?”



Danh tiếng của Lê Thanh Chấp, bỗng chốc tốt hơn.

Ngược lại là Đỗ Vĩnh Ninh… Có người khen hắn, cũng có người phàn nàn – dáng vẻ giàu có của Đỗ Vĩnh Ninh, khiến một số người rất khó chịu.

Lê Thanh Chấp không quan tâm đến những chuyện này, hắn dẫn Kim Tiểu Diệp, thành tâm thắp hương ở chùa trên núi, rồi mua chút đồ ăn ở những người bán hàng rong ngoài chùa, chia cho Kim Tiểu Diệp và mọi người ăn.

Gần kỳ thi Viện lại thêm gần Tết Trung thu, người đến thắp hương rất đông, người bán đồ ăn cũng nhiều hơn.

Bánh trôi, bánh ngọt, tào phớ… Lê Thanh Chấp đều mua về nếm thử, cuối cùng còn mua một cây mía.

Phần gốc của mía ngọt nhất, nhưng cắn hơi cứng… Lê Thanh Chấp đưa cho Kim Tiểu Diệp.

Phần giữa không chỉ ngọt mà còn dễ cắn, hắn đưa cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao.

Phần trên dài dài không ngọt lắm, hắn liền tự mình gặm…

Vài thư sinh hẹn nhau cùng đến thắp hương vừa nói chuyện về Lê Thanh Chấp, liền gặp Lê Thanh Chấp đang gặm mía, nhất thời ngây người.

Lê Thanh Chấp cười chào hỏi bọn họ, gọi tên tất cả những người từng tiếp xúc với hắn.

Mấy người này chỉ mới gặp Lê Thanh Chấp một lần, Lê Thanh Chấp lại có thể gọi tên bọn họ, bọn họ rất kinh ngạc. Hai bên nhanh chóng tách ra, rồi… Đánh giá của mấy người này về Lê Thanh Chấp càng cao hơn.

“ Lê Thanh Chấp vẫn là người dễ gần.”

“Học vấn của hắn tốt, tính tình cũng tốt.”

“Thấy hắn ăn mía, ta cũng hơi muốn ăn.”

“Hai đứa con nhà hắn trông thật lanh lợi…”



Sau khi cùng Kim Tiểu Diệp leo núi một lần, Lê Thanh Chấp lại bận rộn – hắn nhận được rất nhiều thiếp mời, đều là mời hắn tham gia buổi tụ họp.

Thậm chí người mời hắn, còn không chỉ là những đồng sinh.

Ngày mười bốn tháng Tám, một vị cử nhân ở tỉnh thành tổ chức thi hội, liền mời Lê Thanh Chấp.

Sau khi Lê Thanh Chấp bị vu oan, hắn đã làm sáng tỏ chuyện này, danh tiếng của hắn ở tỉnh thành càng vang dội hơn.

Lúc này, các thư sinh ở tỉnh thành cơ bản đều biết đến sự tồn tại của hắn, biết hắn học vấn rất tốt.

Lúc Lê Thanh Chấp bận rộn, Kim Tiểu Diệp cũng không nhàn rỗi, nàng thuê một người thạo tin giúp nàng tìm hiểu chuyện cửa hàng, rồi bắt đầu dẫn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đi xem cửa hàng ở tỉnh thành.

Chớp mắt, đã đến Tết Trung thu, mà ngày này, An Giang Văn Tập tháng Tám sẽ ra mắt.

Lê Thanh Chấp ngày nào cũng dậy rất sớm, còn Chu Tầm Miểu thích ngủ nướng, nhưng hôm nay… Sau khi Lê Thanh Chấp thức dậy, lại phát hiện Chu Tầm Miểu đã dậy từ lâu, còn ăn mặc chỉnh tề.

Thấy Lê Thanh Chấp, Chu Tầm Miểu nói: “Lê huynh, huynh rốt cuộc cũng dậy rồi, chúng ta mau đi thôi!”

“Đi đâu?” Lê Thanh Chấp hỏi.

Chu Tầm Miểu nói: “Đi mua An Giang Văn Tập! Lê huynh, nghe nói thư sinh đến tỉnh thành, đều phải mua một quyển An Giang Văn Tập, như vậy mới không uổng công một chuyến! Đáng tiếc chúng ta đến muộn, nếu đến sớm một tháng, mua được An Giang Văn Tập có đăng bài viết của huynh, vậy thì viên mãn rồi.”

Cái hiệu sách bán An Giang Văn Tập này, trông như điểm check-in của người nổi tiếng?

Lê Thanh Chấp hỏi: “Cần phải đi sớm như vậy sao?”

“Mọi người đều đi rất sớm!” Chu Tầm Miểu nói: “Lê huynh, ta đã chuẩn bị đồ ăn rồi, chúng ta vừa đi vừa ăn.”

Chu Tầm Miểu đưa một cái giỏ đựng đầy đồ ăn cho Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp nhìn thoáng qua, gật đầu đồng ý.

An Giang thư viện nằm trên một ngọn núi, mà hiệu sách bán An Giang Văn Tập là do An Giang thư viện mở, nằm dưới chân núi.

Vì vậy bọn họ vừa mua sách, vừa có thể tham quan khu vực xung quanh An Giang thư viện.

“Lê huynh, ta nghe nói, An Giang Văn Tập tháng này hơi khác biệt, không mua sẽ hối hận cả đời.” Trên đường, Chu Tầm Miểu nói không ngừng.

Lê Thanh Chấp vừa đáp lời, vừa ăn đồ trong giỏ.

Người dân ở tỉnh An Giang, buổi sáng thường uống cháo, nhưng cháo không tiện mang theo… Bữa sáng mà Chu Tầm Miểu chuẩn bị là bánh bao và bánh ú.

Bọn họ đi nửa canh giờ mới đến nơi, Lê Thanh Chấp đã ăn hết đồ trong giỏ.

Cái giỏ này vừa đúng lúc có thể dùng để đựng sách.

Lê Thanh Chấp không biết An Giang Văn Tập lần này có gì đặc biệt, nhưng hắn thật sự rất muốn mua – Trương tuần phủ trước đây đã tiết lộ, nói An Giang Văn Tập lần này, vẫn có bài viết của hắn.

An Giang Văn Tập kỳ trước, Chu viện trưởng đưa cho hắn mấy quyển, kết quả có rất nhiều người xin hắn, cuối cùng hắn chỉ còn lại một quyển, lần này có thể mua nhiều hơn một chút.

Khi Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu đến hiệu sách, bên ngoài hiệu sách đã có người xếp hàng.

Trong số những người này có người quen của Lê Thanh Chấp, còn cười chào hỏi Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp chào hỏi bọn họ xong, liền xếp hàng phía sau.

Mà vừa xếp hàng xong, hắn liền thấy hai người đàn ông lực lưỡng khiêng một chiếc kiệu đến.

Sau khi bọn họ đặt kiệu xuống, Đỗ Vĩnh Ninh liền từ trong kiệu bước ra.

Đỗ Vĩnh Ninh thấy hàng dài như vậy thì hơi khó chịu, muốn ra phía trước bỏ tiền mua một chỗ, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy Lê Thanh Chấp đang xếp hàng cuối cùng.

Hắn nghĩ ngợi một chút, cũng xếp hàng phía sau: “Lê huynh, đã lâu không gặp.”

“Cũng không lâu lắm, mấy ngày trước mới gặp.” Lê Thanh Chấp cười nói.

Nụ cười của Đỗ Vĩnh Ninh cứng lại, nói với Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, nghe nói An Giang Văn Tập tháng này, vẫn có bài viết của huynh?”

Tuy Lê Thanh Chấp từng nghe nói chuyện này, nhưng không chắc chắn, không ngờ Đỗ Vĩnh Ninh đã biết: “Còn có chuyện này sao?”

“Xem ra huynh không biết.” Trên mặt Đỗ Vĩnh Ninh mang theo chút kiêu ngạo: “Bài viết của huynh quả thực không tệ, lại có thể liên tục đăng bài trên An Giang Văn Tập, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc gì?” Chu Tầm Miểu lập tức hỏi.

Đỗ Vĩnh Ninh nói: “Đáng tiếc An Giang Văn Tập tháng này khác biệt, e rằng Lê huynh sẽ không nổi bật được!”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 304: Chương 304



Đỗ Vĩnh Ninh lúc trước vì muốn bài viết của mình có thể đăng trên An Giang Văn Tập, đã tặng quà hậu hĩnh cho một tiên sinh của An Giang thư viện.

Đáng tiếc bài viết của hắn cuối cùng không được đăng, thậm chí vì Lê Thanh Chấp đưa rất nhiều bài viết đến An Giang thư viện… Bài viết của hắn, năm nay chắc chắn đừng hòng được đăng!

Vị tiên sinh nhận quà hơi ngại, nhưng muốn hắn ta trả quà lại cho Đỗ Vĩnh Ninh, điều này lại là không thể… Hắn ta liền tiết lộ một số tin tức nội bộ cho Đỗ Vĩnh Ninh.

Ví dụ như An Giang Văn Tập tháng này lại có bài viết của Lê Thanh Chấp, lại ví dụ như… An Giang Văn Tập lần này, có bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân.

Vị tiên sinh này còn an ủi Đỗ Vĩnh Ninh: “Lê Tử Tiêu kia liên tục hai bài viết được đăng trên An Giang Văn Tập, quả thực vô cùng xuất sắc, nhưng so với Quỳnh Độc Tán Nhân, thì chẳng là gì cả… Sau khi An Giang Văn Tập lần này ra mắt, các thư sinh ở tỉnh thành chắc chắn đều sẽ chú ý đến Quỳnh Độc Tán Nhân, không ai quan tâm đến Lê Thanh Chấp!”

Vị tiên sinh này nói rất chắc chắn.

Dù sao bài viết của Lê Thanh Chấp ai cũng có thể viết, bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân thì khác!

Những bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, người thích nhất định sẽ rất thích, người không thích chắc chắn sẽ mắng chửi, đến lúc đó mọi người chắc chắn đều đang bàn luận về hắn, không ai quan tâm đến Lê Thanh Chấp.

Đỗ Vĩnh Ninh biết được tin tức nội bộ thì rất phấn khích, cố ý đến khoe khoang với Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp chỉ là một thường dân, không có bản lĩnh gì, hắn thì khác.

Ngay cả tin tức nội bộ của An Giang thư viện hắn cũng biết!

“An Giang Văn Tập tháng này rốt cuộc làm sao vậy?” Chu Tầm Miểu hỏi, người xếp hàng trước Chu Tầm Miểu cũng quay đầu lại, tò mò nhìn Đỗ Vĩnh Ninh.

Kỳ thực chuyện An Giang Văn Tập lần này có bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, không ít người biết, dù sao Phương viện trưởng cũng không hề phong tỏa tin tức.

Một số người có quan hệ, thậm chí đã xem qua mấy bài viết mà Quỳnh Độc Tán Nhân viết từ lâu.

Đỗ Vĩnh Ninh nói: “An Giang Văn Tập lần này, có bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân!”

Lê Thanh Chấp rất nổi tiếng ở tỉnh thành, nhưng khoảng thời gian này, người nổi tiếng nhất chắc chắn là Quỳnh Độc Tán Nhân.

Buổi đọc sách mà Đỗ Vĩnh Ninh tổ chức trước đây, đọc chính là bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân.

Nghe thấy Đỗ Vĩnh Ninh nói vậy, mọi người đều kinh ngạc, mà tin tức này, nhanh chóng lan truyền.

Lê Thanh Chấp nghe nói chuyện này cũng rất kinh ngạc.

Hắn đưa bài viết cho Trương tuần phủ chưa đến nửa tháng, bài viết đó đã được đăng trên An Giang Văn Tập rồi?

Hiệu suất của An Giang thư viện thật sự rất cao, so sánh thì, lúc trước bọn họ in Trầm Oan Lục thật sự hơi chậm.

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác… Bọn họ không có kinh nghiệm.

“Không ngờ An Giang Văn Tập lần này, lại có bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân!”

“Ta đã xem Trầm Oan Lục, không biết bài viết của hắn như thế nào.”

“Lát nữa là có thể đọc rồi!”

“Theo lời Đỗ Vĩnh Ninh, An Giang Văn Tập lần này, còn có bài viết của Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp quả nhiên có tài năng thực sự!”

“An Giang Văn Tập lần này, ta nhất định phải mua nhiều quyển!”



Mọi người hưng phấn nói chuyện, mà lúc này, cửa hiệu sách rốt cuộc cũng mở!

An Giang Văn Tập bắt đầu bán rồi! Vị thư sinh xếp hàng đầu tiên bước vào hiệu sách, lập tức nói mình muốn mua mười quyển An Giang Văn Tập.

Tiểu nhị của hiệu sách nhận tiền của hắn, rồi đưa cho hắn hai mươi quyển sách.

Vị thư sinh đó ngẩn người: “Chờ đã, ta chỉ mua mười quyển.”

Tiểu nhị cười: “Vị công tử này, lần này những người mua An Giang Văn Tập, chúng ta đều tặng kèm một quyển Quỳnh Độc Văn Tập!”

Những người đến mua An Giang Văn Tập đều là thư sinh, liền không xuất hiện tình trạng một đám người chen lấn xô đẩy, tranh giành sách.

Mọi người lần lượt vào mua sách, rất trật tự.

Hiệu sách của An Giang thư viện vào ngày An Giang Văn Tập ra mắt, sẽ mở gian phòng bên cạnh thường ngày dùng làm kho của hiệu sách ra, chuyên bán quyển sách này, hiệu sách bán đủ loại sách thì vẫn mở cửa bình thường.

Trước đây, sau khi mua An Giang Văn Tập, những thư sinh đó có thể sẽ đi dạo trong hiệu sách, mua thêm vài quyển sách khác, hoặc rủ nhau lên núi, dạo chơi khu vực xung quanh An Giang thư viện.

Nơi học sinh An Giang thư viện đọc sách không cho người ngoài vào, nhưng khu vực xung quanh có rất nhiều nơi có thể dạo chơi, mùa xuân, hoa đào gần học viện nở rộ, càng là một cảnh đẹp của tỉnh thành.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay, những người mua được sách căn bản không quan tâm đến việc mua sách khác hoặc dạo chơi An Giang thư viện, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ, liền bắt đầu lật xem Quỳnh Độc Văn Tập trên tay.

An Giang thư viện chưa từng có chuyện mua An Giang Văn Tập tặng kèm sách khác… Quyển sách này quá đặc biệt.

Trước đây cũng có người vừa mua sách liền vội vàng xem, nhưng không nhiều, hơn nữa những người đó xem một lát liền đi rồi, nhưng hôm nay…

Lê Thanh Chấp thấy người đứng xem sách bên cạnh ngày càng đông…

“Sao mọi người đều vội vàng xem sách vậy? An Giang Văn Tập lần này hay đến vậy sao?” Chu Tầm Miểu rất tò mò.

Đỗ Vĩnh Ninh càng hơi hối hận, hắn không nên vì muốn khoe khoang trước mặt Lê Thanh Chấp, mà xếp hàng cuối cùng.

Nếu hắn bỏ tiền mua chỗ xếp hàng của người phía trước, bây giờ đã mua được sách rồi!

“Ta vẫn luôn rất kính trọng Quỳnh Độc Tán Nhân, thật sự muốn nhanh chóng xem bài viết của hắn.” Đỗ Vĩnh Ninh nói.

Hắn đã xem Trầm Oan Lục của Quỳnh Độc Tán Nhân, đó là lần đầu tiên hắn xem loại sách này, bị câu chuyện trong sách làm chấn động sâu sắc, khóc sướt mướt cả đêm.

Cũng vì vậy, hắn nhớ rất rõ những gì nhân vật trong sách trải qua, hắn cảm thấy mình cả đời sẽ không quên những người trong sách.

Hắn thậm chí còn có ý muốn đến huyện Lâm Hồ, cho những người đó ít tiền, nhưng vì sắp đến kỳ thi Viện, cuối cùng không đến.

“Ta cũng vậy.” Chu Tầm Miểu nói.

Đỗ Vĩnh Ninh thấy Lê Thanh Chấp không nói gì, liền hỏi Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, sao huynh không nói gì? Huynh không thích Trầm Oan Lục sao?”

Lê Thanh Chấp nói: “Không, ta rất thích, quyển sách này ta có thể đọc ngược như thường.”

Đỗ Vĩnh Ninh biết Lê Thanh Chấp có năng lực nhìn một lần là nhớ, hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta có năng lực nhìn một lần là nhớ, chắc chắn cũng có thể đọc ngược quyển sách này như thường!”

“Đáng tiếc ngươi không có.” Chu Tầm Miểu nói.

Đỗ Vĩnh Ninh: “…”

Trong lúc mấy người trò chuyện, hàng vẫn luôn tiến lên phía trước, thấy sắp đến lượt bọn họ, Đỗ Vĩnh Ninh đột nhiên hỏi: “Lê Tử Tiêu, vịt quay gà quay mà phu nhân của ngươi bán là từ đâu ra vậy?”

Giọng của Đỗ Vĩnh Ninh rất nhỏ, nhưng Lê Thanh Chấp vẫn nghe thấy: “Là do phu nhân ta làm rồi mang từ huyện Sùng Thành đến.”

Đỗ Vĩnh Ninh: “…”

Mà lúc này, rốt cuộc cũng đến lượt Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu.

Chu Tầm Miểu nói: “Cho ta một trăm quyển An Giang Văn Tập.”

TBC

Tiểu nhị đó hỏi: “Vị công tử này, ngươi mua nhiều như vậy làm gì?”

Chu Tầm Miểu nói: “Bài viết của bạn ta được đăng trên đó, ta muốn mua nhiều một chút để tặng người khác.”

Kỳ thực một trăm quyển hắn còn thấy ít, nhưng nhiều hơn thì không tiện mang về.

Tiểu nhị nghe thấy Chu Tầm Miểu nói vậy, lại nói: “Vị công tử này, nhiều sách như vậy e rằng ngươi không mang nổi.”

An Giang Văn Tập không dày, Quỳnh Độc Văn Tập tặng kèm càng mỏng hơn, nhưng cộng lại hai trăm quyển sách, dù sao cũng không tiện mang theo.

“Không sao, ta đã thuê người.” Chu Tầm Miểu nói.

Chu Tầm Miểu quả thực đã thuê người, lúc xếp hàng biết được An Giang Văn Tập lần này có bài viết của Lê Thanh Chấp, hắn liền bỏ tiền thuê một người khuân vác gần đó.

Vì Chu Tầm Miểu thật sự muốn mua… Tiểu nhị đó bắt đầu lấy sách cho Chu Tầm Miểu.

Sau khi vất vả lắm mới đếm xong, đưa sách cho Chu Tầm Miểu, Lê Thanh Chấp liền nói theo: “Ta cũng muốn một trăm quyển.”

Tiểu nhị hỏi: “Sao ngươi cũng mua nhiều như vậy?”

Lê Thanh Chấp chỉ Chu Tầm Miểu: “Ta chính là người bạn có bài viết được đăng trên An Giang Văn Tập của hắn.”

Dạo này hắn quen biết rất nhiều người, nhận được rất nhiều sách, Lê Thanh Chấp cảm thấy mình cũng nên tặng sách lại.

Ra là vậy… Tiểu nhị lại bắt đầu đếm sách cho Lê Thanh Chấp.

Mà lúc này, Chu Tầm Miểu đã bỏ sách mình mua vào sọt của người khuân vác.

Tiểu nhị cuối cùng cũng đếm xong sách cho Lê Thanh Chấp, đến lượt Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh hỏi: “Quỳnh Độc Văn Tập có bán riêng không?”

“Vị công tử này, quyển sách này là tặng kèm…”

“Thôi được rồi, ta muốn hai trăm quyển!” Sau kỳ thi Viện, Đỗ Vĩnh Ninh định tổ chức một buổi đọc sách nữa, cùng mọi người đọc Quỳnh Độc Văn Tập, tất nhiên phải chuẩn bị nhiều quyển sách này hơn!

Trầm Oan Lục trước đó, hắn đã mua hai trăm quyển một lúc, tặng khắp nơi.

Hơn nữa… Hắn nhất định phải mua nhiều hơn Lê Thanh Chấp!

“Công tử, sao ngươi cũng mua nhiều như vậy…” Nếu ai cũng mua như vậy, sách của bọn họ sẽ không đủ bán!

“Ta đến cùng hắn.” Đỗ Vĩnh Ninh chỉ Lê Thanh Chấp, ra vẻ ta cũng là bạn tốt của hắn.

Tiểu nhị đó chỉ có thể lấy sách cho Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh không cần thuê người khuân vác, hắn đi kiệu đến, có thể bỏ sách vào kiệu mang đi.

Lúc Đỗ Vĩnh Ninh mua sách, Chu Tầm Miểu đã mở Quỳnh Độc Văn Tập ra, mà hắn vừa xem… liền không buông xuống được.

Bát cổ văn mà Lê Thanh Chấp viết quả thực rất hay, nhưng khi hắn xem chủ yếu là mang tâm thế học tập, xem một chút liền có thể bỏ xuống, bài viết này thì khác, hắn vừa mở ra liền không buông xuống được nữa.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 305: Chương 305



Chu Tầm Miểu đứng im không đi.

Lê Thanh Chấp: “…”

Người đứng xem sách gần đó ngày càng đông, hình như đều đang xem Quỳnh Độc Văn Tập?

Hắn đang nghĩ vậy, Đỗ Vĩnh Ninh cũng mở sách ra…

Người đứng im không đi gần hiệu sách, lại thêm một người.

“Bài viết hay!” “Lời lẽ của Quỳnh Độc Tán Nhân thật sắc bén!”

“Xem một bài viết của ngài ấy, hơn đọc sách mười năm!”

“Quỳnh Độc Tán Nhân rong ruổi dân gian, thấy nhiều khổ nạn của bách tính, bài viết của ngài ấy thật sự khác biệt!”

“Quyển sách này, đáng để đọc kỹ!”



Những người đã mở Quỳnh Độc Văn Tập ra vừa nói chuyện, vừa tiếp tục xem…

Lê Thanh Chấp vô cùng quen thuộc với mấy bài viết này, không muốn xem, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên làm theo mọi người thì hơn… Hắn lật xem, tiện thể lén lút lật xem An Giang Văn Tập, ghi nhớ nội dung bên trong.

Bát cổ văn của hắn viết hay, một phần lớn nguyên nhân, là do hắn nhớ nhiều bài viết.

Bát cổ văn có hình thức nhất định, xem nhiều liền dễ viết.

Giống như trí tuệ nhân tạo trước tận thế, đưa cho nó nhiều bức tranh, nó có thể vẽ tranh, đưa cho nó nhiều bài viết, nó có thể viết một số đoạn văn với văn phong tương tự.

Lê Thanh Chấp còn thông minh hơn trí tuệ nhân tạo, sẽ không xuất hiện lỗi sai kỳ quặc.

Lúc Lê Thanh Chấp xem sách, ở tỉnh thành, rất nhiều quan lại nhận được sách mà An Giang thư viện đưa đến.

TBC

Trương tuần phủ biết được An Giang thư viện đưa sách cho mình, lập tức bảo người ta mang sách đến.

Rồi ông liền phát hiện sách lại có hai quyển.

Quỳnh Độc Văn Tập? Phương viện trưởng thật thông minh, lại in thêm một quyển sách!

Trương tuần phủ lật xem, nghĩ đến việc phải đưa quyển sách này đến kinh thành.

Kỳ thi Viện của Đại Tề, do Học Chánh của các tỉnh chủ trì.

Học Chánh của tỉnh An Giang họ Trình, Trình Học Chánh là một người đàn ông trung niên gầy gò ngoài bốn mươi tuổi, ông bằng tuổi Trương tuần phủ, nhưng tóc đen nhánh, ít nếp nhăn, trông nhiều nhất chỉ ba mươi mấy tuổi, đứng cùng Trương tuần phủ, giống như hai thế hệ.

Trình Học Chánh dạo này, vẫn luôn bận rộn chuyện kỳ thi Viện.

Lúc này, ông đang nói chuyện với mọi người về các học trò tham gia kỳ thi Viện lần này: “Nghe nói trong số các đồng sinh tham gia kỳ thi Viện lần này, có người nhìn một lần là nhớ?”

Những người khác ồn ào nói: “Ta cũng nghe nói, người đó tên là Lê Tử Tiêu, học vấn rất tốt.”

“Bài viết của hắn còn từng được đăng trên An Giang Văn Tập.”

“Trước đây có người nói bài viết của hắn là do người khác viết thay, nhưng bây giờ đã được giải thích rõ ràng…”



Trình Học Chánh cười nói: “Ta đã từng thấy bài viết của hắn trên An Giang Văn Tập, bài viết đó quả thực không tệ, nếu trong kỳ thi Viện, hắn có thể viết ra loại bài viết này, án thủ kỳ thi Viện lần này, chắc chắn là hắn.”

Nghe thấy Trình Học Chánh nói vậy, những người khác cũng thi nhau đồng tình.

Cũng đúng lúc này, có người đến báo, nói An Giang Văn Tập tháng Tám đã được đưa đến.

Trình Học Chánh bảo người ta mang sách lên, lúc này, một vị quan lại có mặt nói: “Trình đại nhân, ta nghe nói, An Giang Văn Tập tháng này, lại có bài viết của Lê Tử Tiêu.”

“Vậy ta phải xem thử.” Trình Học Chánh nói.

Trình Học Chánh rất quan tâm đến các học trò tham gia kỳ thi Viện lần này, kỳ thực đã biết đến sự tồn tại của Lê Thanh Chấp từ rất sớm.

Trước đây có tin đồn nói Lê Thanh Chấp tìm người viết thay, ông không khỏi thất vọng, nhưng mấy hôm nay có một số bài viết của Lê Thanh Chấp được lan truyền, trông từng chữ từng câu đều rất hay, ông liền cảm thấy trước đây đều là vu oan, thậm chí còn quan tâm đến Lê Thanh Chấp hơn.

Sách nhanh chóng được mang lên, kết quả lại có hai quyển… Trình Học Chánh ngẩn người: “Quỳnh Độc Văn Tập? Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, người viết Trầm Oan Lục?”

Quyển sách Trầm Oan Lục này, Trình Học Chánh cũng đã xem qua.

Ông kỳ thực là người của Tấn vương, chỉ là không hoàn toàn đi theo Tấn vương.

Ông chọn Tấn vương, hoàn toàn là vì cảm thấy Tấn vương sau này có thể lên ngôi hoàng đế, cùng với… Tấn vương đã hứa hẹn một số thứ với gia tộc của ông.

Nhưng dù ông là người của Tấn vương, ông cũng cảm thấy nhà họ Lâu và Nghiêm huyện lệnh làm quá đáng, sau khi xem Trầm Oan Lục, ông thậm chí còn viết thư cho Tấn vương, khuyên Tấn vương đừng quá nuông chiều thuộc hạ.

Quỳnh Độc Tán Nhân khiến Tấn vương chịu thiệt lớn, nhưng Trình Học Chánh không hề ghét Quỳnh Độc Tán Nhân.

Bây giờ thấy tặng kèm tập văn của Quỳnh Độc Tán Nhân, ông liền mở ra xem trước.

Nhưng xem chưa được bao lâu, Trình Học Chánh liền nổi giận: “Yêu ngôn hoặc chúng! Bài viết này viết cái gì vậy!”

Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân này, theo Trình Học Chánh thấy, có phần đại nghịch bất đạo!

Sau khi xem xong, ông tức giận không thôi, ném sách sang một bên: “An Giang thư viện có ý gì? Lại in loại sách này!”

Những người xung quanh Trình Học Chánh đều không dám nói gì.

Trình Học Chánh bình tĩnh lại, mở An Giang Văn Tập ra, vừa hay lật đến bài viết hoa mỹ của Lê Thanh Chấp.

Bài viết này mới gọi là hay!

Có Quỳnh Độc Tán Nhân làm nền, Lê Thanh Chấp biết điều càng được yêu thích hơn.

Người có suy nghĩ như vậy, không chỉ có mình Trình Học Chánh, dù sao bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, đã động chạm đến lợi ích của quá nhiều người.

Nhưng cùng lúc đó, cũng có rất nhiều người khen ngợi bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, thậm chí còn cảm thấy bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân vô cùng xuất sắc.

Còn Lê Thanh Chấp… Bài viết của Lê Thanh Chấp, sao có thể so sánh với Quỳnh Độc Tán Nhân?

Sau khi xem một bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, Đỗ Vĩnh Ninh liền cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Trong lòng hắn tràn ngập đủ loại cảm xúc, vừa ngẩng đầu lên thấy Lê Thanh Chấp đang lật xem quyển sách trên tay một cách thờ ơ, liền tức giận: “Hình như Lê huynh không thích bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân?”

Chẳng lẽ Lê Thanh Chấp vì bị Quỳnh Độc Tán Nhân cướp mất danh tiếng, liền không vui?

Thế mà… Người như Quỳnh Độc Tán Nhân, sao có thể là người mà Lê Thanh Chấp sánh bằng?

“Không, ta rất thích.” Lê Thanh Chấp nói.

“Vậy sao không thấy Lê huynh đọc kỹ?” Đỗ Vĩnh Ninh hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Mấy bài viết này ta đã học thuộc lòng, vừa nãy đang đọc kỹ.”

“Mới bao lâu? Huynh đã học thuộc lòng rồi?” Đỗ Vĩnh Ninh không tin.

Người tự xưng nhìn một lần là nhớ hắn đã từng gặp qua, một lần chỉ có thể nhớ được vài trăm chữ, nhưng bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, mỗi bài đều có hai ba nghìn chữ.

Lê Thanh Chấp nói: “Đúng vậy, đã học thuộc lòng hết rồi.”

“Ta không tin!” Đỗ Vĩnh Ninh lập tức nói. Phải biết hắn chỉ mới xem xong một bài, đương nhiên, đây là vì bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân thật sự quá hay, nên hắn xem hơi chậm.

“Vậy ta đọc lại cho Đỗ huynh nghe?” Lê Thanh Chấp đề nghị, hắn hoàn toàn không ngại khoe khoang bản lĩnh nhìn một lần là nhớ của mình.

Danh tiếng lớn dễ làm việc.

“Được, ta đọc một đoạn, huynh đọc tiếp.” Đỗ Vĩnh Ninh bắt đầu lật sách, nhanh chóng đọc một đoạn.

Rồi, Lê Thanh Chấp đọc tiếp một cách trôi chảy.

Đỗ Vĩnh Ninh dừng lại, đọc một đoạn khác bảo Lê Thanh Chấp đọc tiếp, Lê Thanh Chấp vẫn đọc không sai một chữ.

Hắn có bàn tay vàng, đây lại là bài viết do chính hắn viết, sao có thể không đọc được!

Thử vài lần, kết quả Lê Thanh Chấp đều đọc được… Đỗ Vĩnh Ninh lại một lần nữa cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Hắn không có việc gì làm, tại sao lại phải nghi ngờ Lê Thanh Chấp?

Sau khi hắn bảo Lê Thanh Chấp bắt đầu đọc, các thư sinh xung quanh đều nhìn sang, lúc này những người này đều đang bội phục Lê Thanh Chấp!

Hắn lại giúp Lê Thanh Chấp nổi tiếng rồi!

Càng tức giận hơn là… Lê Thanh Chấp lại thật sự nhìn một lần là nhớ!

Lê Thanh Chấp có bản lĩnh như vậy, còn có chuyện gì làm không được? Khó trách hắn muốn gây sự với Lê Thanh Chấp lại thất bại!

Đỗ Vĩnh Ninh ghen tị không thôi, những người xung quanh lại tấm tắc khen ngợi: “Lê huynh, đã nghe nói huynh có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ từ lâu, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt! Lê huynh, huynh thật sự quá lợi hại!”

“Mấy bài viết này ta còn chưa xem xong, Lê huynh lại đã học thuộc lòng rồi!”

“Lê huynh quả thực là Văn Khúc Tinh Quân trên trời giáng xuống, án thủ kỳ thi Viện lần này, chắc chắn là Lê huynh!”



Trước đây bọn họ kỳ thực không quá tâm phục khẩu phục Lê Thanh Chấp, bây giờ lại hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Người như Lê Thanh Chấp, bọn họ không sánh bằng, cũng không cần phải so sánh.

Nhận thức được điều này, không ai ghen tị với Lê Thanh Chấp nữa! Ngược lại thi nhau đến, muốn nói chuyện với Lê Thanh Chấp, vây xem thiên tài.

Lê Thanh Chấp cũng nguyện ý giao lưu với bọn họ… Trong nháy mắt, bên cạnh hắn lại tụ tập rất nhiều người.

Đỗ Vĩnh Ninh bị chen ra khỏi vòng vây thấy tình hình này thì bực bội không thôi, hắn hừ lạnh một tiếng, dẫn theo người khiêng kiệu của mình cùng một kiệu sách rời đi.

Lê Thanh Chấp thích nói chuyện phiếm với mọi người, liền nói chuyện với những người xung quanh rất lâu, nhưng có người hỏi ý kiến của hắn về bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, hắn liền thoái thác không nói, chỉ nói tuy mình đã học thuộc lòng, nhưng chưa lĩnh hội kỹ càng, không dám nói bừa.

Hắn nhất tâm muốn thi khoa cử, tất nhiên đã tìm hiểu tính cách của Trình Học Chánh ở tỉnh An Giang, khi ở Sùng Văn thư viện, hắn thậm chí còn xem không ít bài viết của Trình Học Chánh.

Trình Học Chánh chắc chắn sẽ không thích bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, tại sao hắn phải đối đầu với Trình Học Chánh?

Mãi đến giữa trưa, Lê Thanh Chấp mới rời khỏi An Giang thư viện, đi về nhà.

Trên đường, Chu Tầm Miểu hỏi: “Lê huynh, ta thấy bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân rất hay, nhưng không biết hay ở chỗ nào, huynh cũng có cảm giác như vậy chứ?”

Lê Thanh Chấp nói: “Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, hay ở chỗ hắn dám viết.”

Nói xong, hắn giải thích mấy bài viết này cho Chu Tầm Miểu.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 306: Chương 306



Chu Tầm Miểu có cảm giác như được khai sáng, lại hỏi Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, tại sao trước đây huynh không nói?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ngươi quên sở thích của Trình Học Chánh mà ta từng nói với ngươi rồi sao?”

Chu Tầm Miểu: “…”

Hắn thật sự không ngờ đến!

Lê Thanh Chấp nói: “Việc cấp bách bây giờ, vẫn là thi đậu Tú tài.”

Danh tiếng của hắn đã không nhỏ, nhưng vẫn chỉ là một tú tài, thật đáng tiếc.

Nhưng nói đến… Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân thật sự rất được hoan nghênh, sau này hắn có nên dùng nhiều bút danh này hơn không?

Ví dụ như… Viết lại tất cả những chuyện xảy ra ở huyện Mạnh năm năm trước.

Nguyên chủ lang thang suốt dọc đường, không biết đã thấy bao nhiêu chuyện thảm khốc, hắn hoàn toàn có thể viết một quyển Nhật ký chạy nạn!

Có bút danh thật sự rất tốt, chỉ là nếu hắn làm vậy, có thể sẽ không nhận được tiền nhuận bút.

Cũng có thể không ai dám xuất bản sách của hắn.

Nếu không… Tìm Trương tuần phủ?

Lê Thanh Chấp nghĩ đến chuyện này, nhanh chóng không nghĩ nữa.

Hôm nay là Tết Trung thu, hắn vẫn nên nghĩ đến chuyện đón Trung thu.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp nhìn Chu Tầm Miểu: “Tầm Miểu, chúng ta đi mua ít bánh Trung thu?”

“Được.” Chu Tầm Miểu đồng ý ngay.

Bánh Trung thu hiện đại đều được đóng gói rất đẹp, có thể để rất lâu, nhưng bánh Trung thu thời xưa không có kỹ thuật bảo quản, không thể để lâu, vì vậy những người bán bánh Trung thu, đều làm đến đâu bán đến đó.

Bọn họ có một số khuôn bằng gỗ, trước tiên cho nguyên liệu làm vỏ bánh vào, rồi cho nhân bánh vào, cuối cùng dùng nguyên liệu làm vỏ bánh bịt kín, ấn mạnh một cái, một chiếc bánh Trung thu liền được làm xong.

Sau khi làm xong, bánh Trung thu còn phải được đặt lên xửng hấp, đợi hấp chín là có thể ăn.

Nhân bánh Trung thu thời này ít loại hơn hiện đại rất nhiều, chủ yếu là nhân đậu đỏ, còn có nhân mè, nhân thịt.

Lê Thanh Chấp không kén nhân bánh, chỉ cần ăn được là được, liền mua mỗi loại một ít, cầm trên tay đi về.

Mà lúc này… Đã có ngày càng nhiều người xem An Giang Văn Tập và Quỳnh Độc Văn Tập.

Có người không thích Quỳnh Độc Tán Nhân, nhưng cũng có người rất thích.

Dù sao… Đúng như lời Đỗ Vĩnh Ninh nói, lần này không có mấy người bàn luận về Lê Thanh Chấp, mọi người đều đang bàn luận về Quỳnh Độc Tán Nhân.

Chuyện này cũng coi như xong, Lê Thanh Chấp còn bị một số người đem ra so sánh với Quỳnh Độc Tán Nhân.

“Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, có nội dung thực sự, có vài bài viết thì khác, nhìn thì hoa mỹ, nhưng bên trong lại chẳng có gì.”

“Trước đây ta thấy bài viết của Lê Tử Tiêu rất hay, nhưng bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân… Quả thực là chấn động lòng người!”

“Quỳnh Độc Văn Tập thích hợp đọc đi đọc lại, bài viết của Lê Tử Tiêu, chỉ thích hợp cho khoa cử.”



Lê Thanh Chấp không biết mình bị đem ra so sánh với chính mình, hắn về đến nhà, liền gọi Kim Tiểu Diệp và mọi người ăn bánh Trung thu.

Kim Tiểu Diệp không nhịn được hỏi: “Bánh Trung thu không phải đều ăn lúc ngắm trăng sao?”

Lê Thanh Chấp hỏi: “Nàng thích ngắm trăng sao?”

Kim Tiểu Diệp lắc đầu, từ nhỏ đến lớn nàng đã thấy trăng rất nhiều lần, không thấy trăng có gì lạ, cũng không có hứng thú ngắm trăng.

“Nàng cũng không thích ngắm trăng, tại sao lại nhất định phải ăn bánh Trung thu lúc ngắm trăng?” Lê Thanh Chấp nói xong, chia cho nàng một phần tư bánh Trung thu.

Mỗi loại bánh hắn đều cắt một cái, như vậy Kim Tiểu Diệp và mọi người có thể nếm thử mỗi loại, lại không bị no quá.

Dù sao bọn họ cũng không giống hắn, không có cái dạ dày không đáy.

Tối nay, Lê Thanh Chấp định ngắm trăng, còn định ăn thêm một bữa bánh Trung thu, nhưng bây giờ có thể ăn trước một chút, không phải sao?

Buổi chiều Lê Thanh Chấp không ra ngoài, vẫn luôn chơi cùng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, hắn còn kể cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao nghe một số chuyện lúc nhỏ của nguyên chủ.

Sau này có cơ hội, hắn muốn đi tế bái người thân của nguyên chủ.

Nói đến, nguyên chủ có người thân còn sống, tuy người nhà hắn đều đã chết, nhưng họ hàng nhà hắn không bị liên lụy.

Cha nguyên chủ là con một, ông bà nội nguyên chủ cũng đã mất từ lâu, những người họ hàng nhà họ Lý đó quan hệ với nguyên chủ rất xa, nhưng ông bà ngoại nguyên chủ rất yêu thương nguyên chủ, nguyên chủ còn có hai người cậu…

Còn có chị gái đã lấy chồng của nguyên chủ, nói không chừng cũng còn sống.

Đáng tiếc những người đó đều không ở tỉnh An Giang, tạm thời không gặp được.

Lê Thanh Chấp nhớ lại cha mẹ người thân của nguyên chủ, lại nghĩ đến cha mẹ người thân của mình.

Cha mẹ hắn chỉ có mình hắn là con, rất yêu thương hắn.

Đáng tiếc khi tận thế đến, bọn họ đều đã chết.

Trước khi qua đời, bọn họ gọi điện thoại cho hắn, câu cuối cùng nói, chính là bảo hắn sống thật tốt.

Nếu cha mẹ hắn biết hắn vẫn còn sống, còn có vợ có con, nhất định sẽ rất vui.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp ôm Kim Tiểu Diệp hôn một cái…

Tối hôm đó, Lê Thanh Chấp ân ái triền miên với Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp rất bất đắc dĩ, người khác trước khi thi Viện, đều không gần nữ sắc, Lê Thanh Chấp thì hay rồi, ngày nào cũng quấn lấy nàng không buông!

Nàng còn lo lắng cơ thể Lê Thanh Chấp sẽ có vấn đề!

Không phải nói chuyện này làm nhiều, cơ thể đàn ông sẽ bị hao tổn sao? Cơ thể Lê Thanh Chấp vốn đã không tốt, nếu lại bị hao tổn…

Chờ đã, cơ thể Lê Thanh Chấp thật sự không tốt sao?

Sao nàng lại thấy sức lực của Lê Thanh Chấp ngày càng lớn? Thịt trên người Lê Thanh Chấp còn rất săn chắc!

Gu thẩm mỹ của Kim Tiểu Diệp cũng giống với những người khác ở thôn Miếu Tiền, thích đàn ông cao lớn cường tráng.

Lê Thanh Chấp bây giờ… Dù sao nàng cũng càng ngày càng thích!

Tết Trung thu này, Lê Thanh Chấp đón rất vui vẻ, ít nhất là vui vẻ hơn Tết Trung thu năm ngoái rất nhiều.

Lần đó hắn bị gãy tay!

Nhưng ở tỉnh thành, cũng có rất nhiều người đón Trung thu không vui vẻ lắm.

Bọn họ không có người thân bên cạnh, không khỏi nhớ nhung.

Còn có… Bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân gây tranh cãi rất lớn, thậm chí có vài thư sinh vì bất đồng quan điểm mà đánh nhau…

Tết Trung thu của mấy người này, là ở trong y quán!

Lê Thanh Chấp ngày hôm sau biết được chuyện này, thật sự dở khóc dở cười.

Cũng là ngày này, cuộc thảo luận về bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân ở tỉnh thành càng nhiều hơn.

Một số đồng sinh đến tham gia kỳ thi Viện, thậm chí còn không quan tâm đến kỳ thi Viện, vẫn luôn nói chuyện bài viết này với mọi người.

Cũng tốt, sau khi chuyển hướng sự chú ý, bọn họ liền không còn lo lắng nữa!

Khoa cử quá quan trọng với thư sinh, Lê Thanh Chấp trước đây khi giao tiếp với các đồng sinh khác, đã phát hiện ra, có vài người rất lo lắng.

Khắp nơi ở tỉnh thành đều có người thảo luận về Quỳnh Độc Tán Nhân, nhưng Lê Thanh Chấp không tham gia thảo luận, mà ở nhà đọc sách.

Phần lớn mọi người không thấy chuyện này có gì, nhưng Đỗ Vĩnh Ninh thì khác, hắn cho rằng Lê Thanh Chấp như vậy, là vì không vui sau khi bị Quỳnh Độc Tán Nhân vượt mặt, đến mức không muốn ra ngoài!

Trong lòng hắn lại vui vẻ, rồi liên tục nói với những người bên cạnh bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân hay thế nào, những người khác hoàn toàn không sánh bằng.

Đặc biệt là Lê Thanh Chấp, hắn ngay cả một đầu ngón chân của Quỳnh Độc Tán Nhân cũng không bằng!

……

Vì cân nhắc đến việc người mua An Giang Văn Tập tháng này sẽ nhiều hơn trước đây, Phương viện trưởng đặc biệt in thêm một số An Giang Văn Tập.

Nhưng dù vậy, An Giang Văn Tập tháng Tám vẫn bán hết sạch chỉ trong vài ngày.

TBC

In ấn của Đại Tề chia làm hai loại, một loại là khắc ván in, một số sách có nhu cầu lớn, ví dụ như tứ thư ngũ kinh, cơ bản đều được khắc ván in, rất nhiều hiệu sách, đều giữ ván in của những quyển sách này, khi cần, có thể in bất cứ lúc nào.

Nhưng An Giang Văn Tập mỗi tháng ra một quyển, không thể khắc ván in, vẫn luôn dùng in chữ rời.

Dùng in chữ rời để in sách, nhanh hơn khắc ván in không biết bao nhiêu lần, nếu Quỳnh Độc Văn Tập dùng khắc ván in, vậy bây giờ chắc chắn ngay cả ván in cũng chưa khắc xong.

Nhưng in chữ rời cũng có một vấn đề – nó in bao nhiêu quyển thì chỉ có bấy nhiêu quyển, muốn in thêm, phải làm lại từ đầu, sắp chữ lại.

An Giang thư viện đã bắt đầu in An Giang Văn Tập tháng sau rồi, không thể in thêm An Giang Văn Tập và Quỳnh Độc Văn Tập kỳ này nữa, vì vậy những người chưa mua được sách, chỉ có thể tìm mua khắp nơi, hoặc mượn sách về sao chép.

Những quyển sách này, còn được người ở tỉnh thành gửi đến các nơi, ví dụ như kinh thành.

Tất cả những chuyện này không liên quan nhiều đến Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp không cho rằng, dựa vào vài bài viết, có thể thay đổi một triều đại phong kiến.

Kiếp trước, có vài hoàng đế đã từng tiếp xúc với người nước ngoài, biết tình hình của nước ngoài, thấy vũ khí của nước ngoài rồi, bọn họ cũng không muốn thay đổi, quốc gia của bọn họ vẫn như cũ…

Muốn thay đổi một triều đại phong kiến, không dễ dàng như vậy.

Bây giờ, hắn vẫn nên tập trung vào trước mắt, thi tốt kỳ thi Viện mới quan trọng hơn.

Trình tự của kỳ thi Viện cũng giống với kỳ thi huyện và kỳ thi phủ, chỉ là người chủ trì kỳ thi Viện thay đổi, thành Học Chánh của một tỉnh.

Quan khảo thí của kỳ thi Viện cũng nhiều hơn, Trình Học Chánh mời không ít người đến chấm bài, Phương viện trưởng và Chu viện trưởng đều nằm trong số đó.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 307: Chương 307



Sáng sớm ngày hai mươi tháng Tám, Lê Thanh Chấp mang đủ đồ, đến xếp hàng ngoài trường thi.

Kỳ thi Viện của Đại Tề tổng cộng thi hai trường, mỗi trường đều thi cả ngày.

Sau khi bước vào tháng Tám, thời tiết mát mẻ hơn tháng Sáu tháng Bảy không ít, nhưng vẫn hơi nóng, thí sinh tham gia kỳ thi Viện đều chỉ mặc một bộ đồ mỏng, cũng tiện cho người phụ trách kiểm tra ở cửa.

Lê Thanh Chấp xách giỏ thi của mình, theo dòng người vào trường thi, tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Kỳ thi Viện bắt đầu.

Lê Thanh Chấp trước đây tham gia kỳ thi huyện và kỳ thi phủ, tuổi của phần lớn thí sinh đều không lớn, nhưng kỳ thi Viện thì khác.

Trong số những thí sinh cùng tham gia kỳ thi Viện với mình, Lê Thanh Chấp thấy vài người tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, ít nhất cũng đã năm mươi tuổi.

Tuổi cao như vậy còn đến thi Tú tài… Lê Thanh Chấp cảm thấy không có ý nghĩa lắm.

Kỳ thực những người không thích hợp đi con đường này, từ bỏ khoa cử, chọn con đường khác có lẽ tốt hơn.

Nhưng có vài người nhà giàu có, vậy thì thi cũng không sao, coi như đến tỉnh thành chơi.

Lê Thanh Chấp bây giờ nhìn bề ngoài, vẫn hơi gầy, cho người ta cảm giác, chính là một thư sinh yếu ớt.

Nhưng cơ thể hắn kỳ thực rất tốt.

Thi cả ngày, có vài người mệt mỏi rã rời, còn có người vì ngồi lâu mà đau lưng, nhưng Lê Thanh Chấp không sao cả.

Hắn sải bước ra khỏi trường thi, nhận hộp cơm mà Kim Tiểu Diệp chuẩn bị cho hắn, liền lấy bánh tét bên trong ra ăn.

Gạo nếp bọc thịt ba chỉ, có thịt có tinh bột, đây là một trong những món ăn hắn thích nhất.

Đỗ Vĩnh Ninh thi cả ngày, khi ra khỏi trường thi cả người lờ đờ, buồn nôn muốn ói.

Trời vẫn hơi nóng, nhiều người như vậy chen chúc trong một trường thi cả ngày, nhất định phải đi nhà xí, mà đi nhà xí… Không tránh khỏi có mùi.

Nhà Đỗ Vĩnh Ninh rất giàu có, bô xí trong phòng hắn dùng một lần là đổ một lần, tất nhiên không chịu được mùi hôi thối này.

Hắn vẫn luôn cố nhịn buồn nôn, kết quả vừa ra khỏi trường thi liền thấy Lê Thanh Chấp đang ăn.

Đỗ Vĩnh Ninh che ngực, nôn khan.

Lê Thanh Chấp: “…”

Đỗ Vĩnh Ninh bình tĩnh lại mới nói: “Lê huynh, xin lỗi, ta hơi khó chịu.”

Hắn nôn trước mặt người ta, hình như không tốt lắm?

“Đỗ huynh mau về nghỉ ngơi đi.” Lê Thanh Chấp nói.

Thấy Lê Thanh Chấp không trách mình, Đỗ Vĩnh Ninh hơi ngại, nhưng hắn quả thực rất muốn về nhà nghỉ ngơi… Đỗ Vĩnh Ninh lên kiệu đến đón mình.

Sau khi lên kiệu, hắn lấy túi thơm đã chuẩn bị sẵn ra đặt dưới mũi ngửi, rồi nói với tiểu đồng của mình đang đi bên cạnh kiệu: “Mùi trong trường thi thật kinh khủng, còn kinh khủng hơn lúc trước ta thi phủ, bên trong còn có rất nhiều ruồi bay tới bay lui, cũng không biết những con ruồi đó đã đậu lên thứ gì…”

Đỗ Vĩnh Ninh càng nghĩ càng thấy buồn nôn, lại muốn ói.

Nhưng buổi trưa hắn căn bản không ăn gì, không nôn ra được.

Tiểu đồng của Đỗ Vĩnh Ninh không nói gì, Đỗ Vĩnh Ninh lại nói: “Về nhà ta nhất định phải tắm ngay, phải tắm ba lần! Ta cảm thấy cả người ta đều hôi thối! Lê Thanh Chấp đó thật sự rất kỳ lạ, hắn lại không có phản ứng gì, còn ăn được…”

Tiểu đồng của Đỗ Vĩnh Ninh nói: “Nông thôn đều là nhà xí lộ thiên, cứ đến mùa hè, mùi liền rất khó ngửi, rất nhiều nhà còn nuôi heo nuôi dê, trồng trọt càng phải dùng phân bón…”

Tiểu đồng này cũng xuất thân từ nông thôn, biết tình hình ở nông thôn.

Chỉ chút mùi trong trường thi đó, so với nông thôn thì tính là gì!

Đỗ Vĩnh Ninh nghe vậy, lại nôn khan.

Nôn xong, tâm trạng hắn bỗng nhiên tốt hơn.

Gia cảnh nhà Lê Thanh Chấp không tốt, dù thi đậu Tú tài, cũng vẫn phải về nông thôn, phải ngửi mùi hôi thối như vậy!

Hắn thì khác, hắn là đại thiếu gia nhà họ Đỗ!

Còn một trường thi nữa, hắn phải nhịn, nhưng sau khi thi đậu Tú tài, hắn liền thoải mái rồi!

Hắn định đến huyện Lâm Hồ xem, giúp đỡ bách tính ở đó, rồi về nhà, chuyên tâm đọc sách cùng thầy của mình.

Kỳ thi Viện ba năm hai lần, là vì kỳ thi Hội ba năm một lần.

Năm tổ chức kỳ thi Hội, thường sẽ không tổ chức kỳ thi Viện, mà mùa thu năm sau, sẽ có kỳ thi Hội.

Kỳ thi Hội khó hơn kỳ thi Viện rất nhiều, phần lớn tú tài cả đời đều không thi đậu cử nhân, nhưng Đỗ Vĩnh Ninh rất tự tin!

Hắn cảm thấy mình năm sau có thể thi đậu cử nhân!

Còn kỳ thi Viện lần này… Có lẽ hắn không bằng Lê Thanh Chấp, nhưng hẳn là cũng không kém.

Mấy hôm trước hắn chăm chỉ đọc bài viết của Quỳnh Độc Tán Nhân, có chút thu hoạch, lúc nãy làm bài, liền viết một số…

Lê Thanh Chấp hoàn thành trường thi thứ nhất một cách thuận lợi, nhanh chóng bắt đầu trường thi thứ hai.

Thi cả ngày, trong trường thi còn có mùi… Hắn biết với cậu ấm như Đỗ Vĩnh Ninh, môi trường trong trường thi rất tệ, rất khó chịu.

Nhưng hắn cảm thấy cũng được.

Dù sao hắn cũng từng trải qua tận thế!

Chút mùi này so với mùi xác c.h.ế.t ở tận thế, thật sự chẳng là gì cả.

Hơn nữa dị năng của hắn dạo này rất dồi dào… Hắn điều chỉnh một chút, để mình không ngửi thấy mùi.

Bàn tay vàng của hắn thật sự rất hữu dụng!

Thi xong kỳ thi Viện về nhà, việc đầu tiên Lê Thanh Chấp làm, kỳ thực cũng là tắm rửa.

Tắm xong, hắn liền chơi cùng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao.

Thi xong hai trường, Lê Thanh Chấp liền không còn việc gì nữa, chỉ cần đợi kết quả kỳ thi Viện được công bố là được.

Theo kinh nghiệm trước đây, phải đợi khoảng bảy tám ngày.

Lê Thanh Chấp đang chơi cùng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, Kim Tiểu Diệp tắm xong, lau tóc đi ra.

“A Thanh, ngày mai hắn cùng ta đi mua cửa hàng nhé!” Kim Tiểu Diệp nói với Lê Thanh Chấp: “Sau khi mua cửa hàng xong ngày mai, ngày kia ta sẽ về, vừa hay đi cùng Chu lão gia.”

Chu Tiền cùng Chu Tầm Miểu đến tham gia kỳ thi Viện, ở lại tỉnh thành nửa tháng, bây giờ Chu Tầm Miểu đã thi xong, ông liền phải về.

Mà Kim Tiểu Diệp định đi cùng ông.

Còn chuyện Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu có thi đậu Tú tài hay không…

Kim Tiểu Diệp rất tự tin với Lê Thanh Chấp, cảm thấy Lê Thanh Chấp nhất định có thể thi đậu Tú tài, Chu Tiền lại cho rằng Chu Tầm Miểu phần lớn là không thi đậu.

Vì vậy, bọn họ đều không định đợi kết quả ở tỉnh thành.

“Được.” Lê Thanh Chấp đồng ý.

Canh tư ngày thứ hai, Kim Tiểu Diệp liền dậy trang điểm.

Nàng không thoa phấn sáp lên mặt, chỉ điểm chút son nơi môi.

Lê Thanh Chấp thấy vậy đã đủ.

Khi cùng Kim Tiểu Diệp chung chăn gối, hắn đã dùng dị năng giúp nàng điều dưỡng thân thể.

Trước kia, vì thường xuyên phải phơi nắng làm việc vất vả, làn da Kim Tiểu Diệp không được tốt, mặt hơi sần, nhưng nhờ dị năng của hắn, giờ đây da nàng vô cùng mịn màng, lỗ chân lông gần như không thấy.

Vấn đề duy nhất của nàng hiện tại, chính là nước da hơi ngăm đen, nhưng Lê Thanh Chấp lại thấy nàng như vậy trông khỏe mạnh, rất tốt.

Hắn thích người khỏe mạnh.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp chải cho Kim Tiểu Diệp một kiểu tóc xinh đẹp, lại đeo lên người nàng những món trang sức nàng mang theo…

TBC

Kim Tiểu Diệp sau khi trang điểm, trông thật xinh đẹp!

Lê Thanh Chấp hôn nàng một cái, nói: "Chúng ta đi thôi."

Lê Thanh Chấp cũng có hai bộ y phục do Phương Cẩm Nương đặc biệt may cho hắn.

Ngày thường hắn không mặc, nhưng hôm nay Kim Tiểu Diệp đã ăn vận lộng lẫy… Lê Thanh Chấp cũng mặc một bộ.

Ngay cả Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, cũng được thay y phục mới.

Lê Thanh Chấp còn gọi hai chiếc kiệu, cho người khiêng cả nhà bốn người cùng đi mua cửa hàng.

……

Cuối cùng cũng thi xong, Đỗ Vĩnh Ninh cảm thấy như được sống lại.

Hắn hẹn vài người bạn đến một quán trà uống trà, tiện thể bàn bạc việc tổ chức hội đọc sách, cùng nhau đọc Quỳnh Độc Văn Tập.

Họ ngồi bên cửa sổ tầng hai của quán trà, trước mặt ngoài trà nước, còn có đủ loại điểm tâm.

Đỗ Vĩnh Ninh dùng đũa gắp một cái há cảo tôm pha lê bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Hắn thấy hai chiếc kiệu dừng trước cửa hàng đối diện, một người bước xuống từ trong kiệu… hình như là Lê Thanh Chấp?

Trước đây hắn từng gặp Lê Thanh Chấp vài lần, khi đó Lê Thanh Chấp ăn mặc không đến nỗi tệ, nhưng cũng rất bình thường.

Nhưng hôm nay… bộ y phục Lê Thanh Chấp đang mặc, nhìn qua rất sang trọng!

Đỗ Vĩnh Ninh đang nghi hoặc, thì thấy một phụ nhân dẫn theo hai đứa trẻ bước ra từ chiếc kiệu còn lại, phụ nhân kia mày ngài anh khí, trông tràn đầy sức sống… chẳng phải là phu nhân của Lê Thanh Chấp sao?

Cách ăn mặc của nàng, cũng hoàn toàn khác trước!

Đỗ Vĩnh Ninh ngẩn người, nói với mấy người bạn một tiếng rồi đi xuống lầu.

Lê Thanh Chấp chẳng phải là người nghèo sao? Phu nhân của hắn chẳng phải là một thôn phụ sao? Tại sao bọn họ lại ăn vận lộng lẫy xuất hiện ở đây?

Đỗ Vĩnh Ninh chạy đến cửa hàng đối diện, thấy Lê Thanh Chấp đang dắt hai đứa trẻ, còn phu nhân của Lê Thanh Chấp đang nói chuyện với một người trông giống chưởng quỹ, nói muốn mua cửa hàng.

Mua cửa hàng?

Cửa hàng ở tỉnh thành không hề rẻ, Lê Thanh Chấp muốn mua cửa hàng?!

Đỗ Vĩnh Ninh không dám tin nhìn Kim Tiểu Diệp, thấy Kim Tiểu Diệp nói chuyện vui vẻ liền cười, lộ ra hàm răng trắng, hoàn toàn khác với những cô nương hắn thường gặp.

"Lê huynh, huynh muốn mua cửa hàng?" Đỗ Vĩnh Ninh hỏi Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp đáp: "Đúng vậy, phu nhân ta nhìn trúng cửa hàng này."

"Huynh có tiền?" Đỗ Vĩnh Ninh lại hỏi.

"Ta không có tiền, nhưng phu nhân ta có." Lê Thanh Chấp nói.

Hắn quả thực không có nhiều tiền, hắn đưa hết tiền cho Kim Tiểu Diệp quản lý.

Tuy nhiên hắn biết chỗ cất tiền trong nhà, muốn dùng lúc nào cũng có thể lấy.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 308: Chương 308



"Phu nhân huynh lấy đâu ra tiền?" Đỗ Vĩnh Ninh truy hỏi, phu nhân của Lê Thanh Chấp chẳng phải là thôn phụ sao? Lần trước còn bày hàng bán đồ kho!

"Ta chưa từng nói sao? Phu nhân ta đã mở vài cửa hàng, có bán đồ kho, cũng có bán đồ thêu, đồ của tú phương phu nhân ta làm ra, ngay cả nương nương trong cung cũng thích."

Lê Thanh Chấp nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của Đỗ Vĩnh Ninh, bèn nói Kim Tiểu Diệp lợi hại hơn một chút.

Những điều hắn nói đều là sự thật.

Đồ của Kim Diệp tú phương, ở kinh thành bán rất đắt!

Tiếc là khi Ngô Bạch Xuyên lấy hàng của Kim Tiểu Diệp, giá đưa ra không cao, thậm chí Ngô Bạch Xuyên bán hàng cho Mộc chưởng quỹ, giá cũng không cao.

Tiền đều do Mộc chưởng quỹ kiếm được, Mộc chưởng quỹ còn tìm người làm giả đồ của Kim Diệp tú phương!

Những chuyện này, là Ngô Bạch Xuyên nói cho Lê Thanh Chấp biết, hắn thấy Lê Thanh Chấp rất lợi hại, nên khi đối mặt với Lê Thanh Chấp, hắn không dám giấu giếm chút nào.

Đỗ Vĩnh Ninh sững sờ.

Lê Thanh Chấp lại nói: "Đồ kho ngươi mua trước đây, chính là của Tuyệt Vị Trai phu nhân ta mở bán. Nàng mua cửa hàng này, là định dùng để bán đồ kho, sau này ngươi muốn ăn, ở tỉnh thành cũng có thể mua được."

Đỗ Vĩnh Ninh nhớ tới trước đây mình từng cảm thấy đắc ý vì gia cảnh Lê Thanh Chấp không tốt, không khỏi tức giận vô cùng.

Chờ đã, trước đây Lê Thanh Chấp nói với hắn chưa từng ăn điểm tâm ngon… Lê Thanh Chấp giả nghèo trước mặt hắn!

Tên này thật quá đáng!

Trong lúc Lê Thanh Chấp nói chuyện với Đỗ Vĩnh Ninh, Kim Tiểu Diệp đã mua xong cửa hàng mình nhìn trúng.

Lần này nàng đến tỉnh thành mang theo rất nhiều bạc, sau khi đến đây, liền gửi bạc vào ngân hàng ở tỉnh thành, lúc này dùng ngân phiếu của tỉnh thành để trả tiền, rất tiện lợi nhanh chóng.

Mua xong cửa hàng, thấy Đỗ Vĩnh Ninh, nhớ tới lúc mới đến tỉnh thành từng gặp người này, Kim Tiểu Diệp mỉm cười chào hỏi Đỗ Vĩnh Ninh, rồi nhìn sang Lê Thanh Chấp:

"A Thanh, cửa hàng này ta mua rồi, lát nữa đi nha môn một chuyến là được… chúng ta đi mua cửa hàng tiếp theo thôi!"

"Được." Lê Thanh Chấp mỉm cười đáp ứng.

Đỗ Vĩnh Ninh: "..."

Lê Thanh Chấp mua một cửa hàng chưa đủ, vậy mà còn muốn mua thêm một cái nữa!

……

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp mua hai cửa hàng.

Kim Tiểu Diệp muốn mua thêm nữa, nhưng cửa hàng ở tỉnh thành là hàng hiếm, người có cửa hàng trong tay nếu không có việc gì đặc biệt sẽ không bán, nếu không có Chu Tiền giúp đỡ, nàng đừng nói hai cái, một cái cũng khó mua.

Hai cửa hàng này đều nhỏ, may mà bán đồ kho không cần cửa hàng lớn, cửa hàng nhỏ là đủ!

Kim Tiểu Diệp đã sớm bàn bạc với chưởng quỹ của hai cửa hàng này, vì vậy nàng và Lê Thanh Chấp chỉ mất một ngày công phu đã mua xong cửa hàng, thậm chí còn đến nha môn đăng ký.

Xong việc này, Kim Tiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm sau, nàng liền dẫn hai đứa trẻ, cùng Chu Tiền trở về huyện Sùng Thành.

Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu vẫn ở lại tỉnh thành, vừa giao lưu với văn nhân ở tỉnh thành, Lê Thanh Chấp tiện thể dọn dẹp hai cửa hàng.

Thời gian trước, ngoài việc chọn cửa hàng, Kim Tiểu Diệp còn được người giới thiệu, thuê hai thanh niên giúp bán đồ kho.

Sau này, Tuyệt Vị Trai mỗi ngày sẽ đưa một thuyền đồ kho đến tỉnh thành, do hai thanh niên này bán, còn Kim Tiểu Thụ nửa tháng sẽ đến tỉnh thành một lần, tính sổ lấy tiền với họ.

Kim Tiểu Diệp sẽ bán đồ kho cho họ với giá cao hơn một chút, tiền vận chuyển và tiền thuê cửa hàng đều tính cả vào trong giá đồ kho, còn họ có thể tăng giá bán lên một chút, tiền kiếm được chính là của họ.

Hai thanh niên này, là do người quen của Chu Tiền ở tỉnh thành giới thiệu, một người từng đọc sách vài năm, không có thiên phú nên không đọc nữa, người kia vốn là tiểu nhị ở một tửu lâu, không muốn làm tiểu nhị mãi, nên tự mình xin đến giúp trông coi cửa hàng.

Lê Thanh Chấp đều đã gặp mặt và trò chuyện với hai người này, hắn thấy người trước khá thật thà, người sau hơi xảo quyệt, nhưng đều không phải người xấu, cũng đáng tin cậy.

Dù sao nếu có ngày họ không làm việc đàng hoàng, họ có thể thay người khác.

Trong lúc Lê Thanh Chấp bận rộn, Trình Học Chính cùng các khảo quan viện thí đang xem bài thi của các sĩ tử.

Những bài làm văn kém, chữ viết xấu, ngay từ đầu đã bị loại bỏ sang một bên, mọi người bắt đầu xem những bài còn tạm được.

Trong tất cả các bài thi, có một bài, gần như được tất cả mọi người công nhận.

"Bài này hay."

"Bài văn như thế này, cho dù là thi Hương cũng có thể đậu!"

"Chữ viết này thật xuất chúng!"

"Chữ như thế này, ta cũng không viết được!"

Sau khi mọi người tán dương xong, liền hỏi Chu viện trưởng: "Đây có phải là bài thi của Lê Tử Tiêu không?"

Chu viện trưởng vẻ mặt tự hào: "Chính là bài của hắn!"

Tuy đã che tên, nhưng chữ của Lê Thanh Chấp, ông không thể nào không nhận ra!

Còn cả bài văn của Lê Thanh Chấp… viết thật hay!

Sự tiến bộ của Lê Thanh Chấp, trong mắt Chu viện trưởng nhanh đến mức quá đáng, mấy tháng trước, bài văn hắn viết còn kém xa so với bài có thể được đăng trên An Giang Văn Tập, nhưng bây giờ… bài văn hắn viết trong kỳ thi Viện, đều có thể đăng trên An Giang Văn Tập!

"Trước đây vậy mà có người nói ngài viết thay hắn, thật là nói hươu nói vượn." Có người nói.

Họ đều quen biết Chu viện trưởng, cũng biết tài năng của Chu viện trưởng, Chu viện trưởng chưa chắc đã viết được bài văn như thế này!

Còn cả chữ viết này… chữ của Chu viện trưởng tuy được coi là đẹp, nhưng vẫn kém hơn Lê Thanh Chấp một chút.

Bài văn này không chỉ chữ đẹp, toàn bài còn không có chút sai sót nào, mỗi chữ đều được sắp xếp rất hợp lý, nhìn rất thuận mắt.

Bài văn như thế này, nhất định phải cho án thủ!

"Đúng vậy, nếu ta viết được bài văn như thế này, nhất định sẽ tự mình đưa cho Phương viện trưởng!" Chu viện trưởng nói với Phương viện trưởng bên cạnh.

Phương viện trưởng nghe vậy nói: "Lê Thanh Chấp này quả thực có tài năng thật sự, An Giang Văn Tập tháng sau, vẫn có bài của hắn."

"Người này thật sự lợi hại."

"Đến năm sau, hắn e rằng sẽ thi đậu cử nhân."

"Không bao lâu, hắn nói không chừng sẽ vào Hàn Lâm Viện."



Mọi người nói xong về Lê Thanh Chấp, lại xem bài của những người khác.

Bài của Lê Thanh Chấp họ không tìm ra lỗi, nhưng bài của những người khác lại ít nhiều có vấn đề.

Tuy nhiên, họ vẫn nhanh chóng chọn ra được một số bài khá, bài của Đỗ Vĩnh Ninh, Phương viện trưởng rất thích.

Trước đây Đỗ Vĩnh Ninh từng gửi bài cho An Giang Thư Viện, bài văn đó, Phương viện trưởng không coi trọng.

Đó là một bài văn được trau chuốt kỹ lưỡng, nhưng vẫn kém xa so với bài Lê Thanh Chấp viết.

Nhưng bài văn Đỗ Vĩnh Ninh viết trong kỳ thi Viện lần này, lại có chút nội hàm.

Phương viện trưởng thậm chí có thể nhìn ra, hắn đã chịu ảnh hưởng của Quỳnh Độc Tán Nhân.

Phương viện trưởng nói: "Đỗ Vĩnh Ninh này, có thể xếp thứ hai."

Có người đồng tình: "Ta cũng thấy vậy."

"Hắn học thức uyên bác, bài văn viết cũng không tệ."

"Lần này chỉ là do xuất hiện một Lê Tử Tiêu, nếu không hắn xếp thứ nhất cũng được."



Tuy nhiên, có người thích bài văn của Đỗ Vĩnh Ninh, cũng có người không thích, cho rằng bài văn của Đỗ Vĩnh Ninh không bằng mấy người khác.

Mọi người tranh luận một hồi, mà thứ hạng cuối cùng, vẫn phải do Trình Học Chính quyết định.

Bài văn của Lê Thanh Chấp, Trình Học Chính rất thích, trực tiếp cho đứng đầu, nhưng đến bài của Đỗ Vĩnh Ninh… ông hơi nhíu mày, xếp hắn ở vị trí thứ mười một.

Phương viện trưởng ngẩn người: "Trình đại nhân, vị trí này có phải hơi thấp không?"

TBC

Trình Học Chính cười lạnh: "Phương viện trưởng thật sự rất thích Quỳnh Độc Tán Nhân đó."

Trình Học Chính không nói nhiều, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra ông không thích Quỳnh Độc Tán Nhân.

Phương viện trưởng thấy vậy không nói nữa, tránh chọc giận Trình Học Chính, khiến Trình Học Chính đẩy thứ hạng của Đỗ Vĩnh Ninh xuống thấp hơn.

Lê Thanh Chấp không biết gì về việc Trình Học Chính xếp hạng như thế nào.

Trước khi có kết quả thi Viện, hai cửa hàng Tuyệt Vị Trai ở tỉnh thành cùng khai trương, Kim Tiểu Diệp cũng đến tỉnh thành.

Lê Thanh Chấp nhận được tin, sáng sớm đã đi tìm Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp đi cùng thuyền chở đồ kho đến.

Công việc vận chuyển đồ kho đến tỉnh thành, được giao cho hai người làm công của Tuyệt Vị Trai.

Sau này, họ sẽ xuất phát vào lúc bốn, năm giờ sáng mỗi ngày, sau đó đến khoảng mười giờ sáng sẽ đưa đồ kho đến tỉnh thành.

Hai người này chính là người trước đây đã giúp Lê Thanh Chấp đưa thư cho Trương tuần phủ, Kim Tiểu Diệp chọn họ, cũng là vì tiện cho Lê Thanh Chấp liên lạc với Trương tuần phủ.

"Ngoài việc đưa đồ kho cho hai cửa hàng, họ còn đưa đồ kho cho vài tửu lâu trong tỉnh thành, khi đó có thể tiện thể đưa cho Trương tuần phủ một ít, nếu hắn có gì muốn đưa cho Trương tuần phủ, cứ để họ đưa luôn."

Kim Tiểu Diệp mỉm cười: "Trương tuần phủ sau khi rời khỏi phủ Hòa Hưng đến tỉnh thành nhậm chức tuần phủ, vẫn luôn nhớ mãi món đồ kho của phủ Hòa Hưng, nên chúng ta mới đưa cho ông ấy… đối ngoại chúng ta cứ nói như vậy!"

"Được." Lê Thanh Chấp cười rộ lên.

Hắn không cần thiết phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Trương tuần phủ, nhưng tốt nhất là không nên qua lại quá thân thiết, thân phận "Quỳnh Độc Tán Nhân" của hắn càng phải giấu kín. Có người giúp hắn truyền tin, vậy thì quá tốt rồi.

Hơn nữa Trương tuần phủ sống tiết kiệm, ngày thường ăn uống không được tốt lắm, họ mỗi ngày đưa một ít đồ kho, trời lạnh thì Thường Chiêm có thể làm thêm chút đồ khác gửi cho Trương tuần phủ… Đối với Trương tuần phủ mà nói, cũng rất tốt.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 309: Chương 309



Tiếng trống tiếng chiêng vang lên, Tuyệt Vị Trai ở tỉnh thành khai trương.

Kim Tiểu Diệp đặc biệt mang theo nhiều nước kho, để hai cửa hàng dùng nồi nấu, như vậy mùi thơm sẽ lan xa!

"Mùi gì vậy? Sao thơm thế?"

“Mới mở một hàng đồ kho!”

“Tuyệt Vị Trai, chưa từng nghe nói đến hiệu này.”

“Mặc kệ có nghe nói hay không, đồ kho thơm như vậy, ta nhất định phải mua một ít!”

TBC



Sau khi tính cả tiền thuê cửa hàng và tiền vận chuyển vào giá đồ kho, giá đồ kho của Tuyệt Vị Trai ở tỉnh thành đắt hơn huyện Sùng Thành không ít.

Nhưng vật giá ở tỉnh thành vốn đã cao hơn huyện Sùng Thành, lại thêm tỉnh thành có nhiều người giàu…

Bách tính bình thường không có nhiều tiền ở tỉnh thành có lẽ không nỡ mua đồ kho của Tuyệt Vị Trai để ăn, nhưng đồ kho của Tuyệt Vị Trai vẫn không lo không bán được.

Đỗ Vĩnh Ninh ngồi kiệu đi ngang qua, bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức xuống kiệu đi tới.

Lê Thanh Chấp trước đây nói hắn mua cửa hàng là để mở Tuyệt Vị Trai bán đồ kho, quả nhiên là vậy!

Đỗ Vĩnh Ninh đã ăn không ít món ngon, nhưng đồ kho của Tuyệt Vị Trai chắc chắn là món đồ kho ngon nhất hắn từng ăn.

Hôm nay vừa nhìn, Tuyệt Vị Trai này ngoài gà kho vịt kho còn có thịt kho, đậu hũ khô kho, mì căn kho, chân giò kho… Đỗ Vĩnh Ninh nuốt nước miếng.

“Đỗ huynh?” Lê Thanh Chấp thấy Đỗ Vĩnh Ninh, mỉm cười chào hỏi.

Lê Thanh Chấp không ghét Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh giống như Hồng Huy không thích hắn, nhưng bản tính hắn không xấu, không giống như Hồng Huy ngấm ngầm hãm hại người khác.

Nhưng hắn cũng không thích Đỗ Vĩnh Ninh, dù sao Đỗ Vĩnh Ninh cũng không thích hắn.

“Lê huynh,” Đỗ Vĩnh Ninh gật đầu với Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước.”

Đỗ Vĩnh Ninh bảo người khiêng kiệu đưa hắn đến một tửu lâu gần đó, gọi một phòng riêng, gọi vài món ăn, rồi nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị, ngươi đến Tuyệt Vị Trai kia, mua mỗi loại đồ kho cho ta một ít!”

Tiểu nhị ngẩn người, nhưng sau khi Đỗ Vĩnh Ninh ném cho một thỏi bạc nhỏ, lập tức đồng ý.

Đỗ Vĩnh Ninh là khách quen của tửu lâu bọn họ, hắn không thể đắc tội.

Tuy nhiên, sau khi rời khỏi phòng của Đỗ Vĩnh Ninh, tiểu nhị đặc biệt nói với chưởng quỹ một tiếng.

Chưởng quỹ nghe vậy nói: “Ngươi mua nhiều thêm một chút, lát nữa cho ta nếm thử.”

Trước đây nữ chưởng quỹ của Tuyệt Vị Trai đã đến tìm ông, muốn ông đặt đồ kho của Tuyệt Vị Trai.

Ông chưa từng nghe nói đến Tuyệt Vị Trai, lại thêm cảm thấy đồ kho tửu lâu của ông tự làm cũng rất ngon, nên đã từ chối nữ chưởng quỹ kia.

Nhưng bây giờ khách quen của tửu lâu bọn họ lại chỉ đích danh muốn đồ kho của Tuyệt Vị Trai… ông có nên đặt một ít từ Tuyệt Vị Trai, để Tuyệt Vị Trai mỗi ngày đưa hàng cho ông không?

Không lâu sau, tiểu nhị mua một ít đồ kho trở về, đưa cho chưởng quỹ một phần, rồi cầm phần còn lại đi tìm Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh đã đợi từ lâu, thấy đồ kho được đưa đến, vội vàng dùng đũa gắp một miếng đậu hũ khô kho ăn.

Đậu hũ khô kho này là đậu hũ khô được chiên qua dầu rồi mới kho, rất đậm đà, mùi vị rất ngon!

Đỗ Vĩnh Ninh ăn xong, nói với tiểu nhị: “Nhanh mang cho ta một bát cơm trắng!”

Món đồ kho này, hắn cảm thấy phải ăn với cơm trắng mới ngon!

Lúc Đỗ Vĩnh Ninh ôm bát cơm ăn ngon lành, chưởng quỹ sau khi nếm thử đồ kho, liền tự mình đến Tuyệt Vị Trai, đặt một ít đồ kho với Kim Tiểu Diệp.

Thêm một mối làm ăn, Kim Tiểu Diệp rất vui, lại nói với Kim Tiểu Thụ đi cùng: “Tiểu Thụ, tửu lâu ở huyện Lâm Hồ và phủ thành, đệ cũng có thể đi chào hàng, cung cấp cho tửu lâu có thể kiếm thêm được không ít.”

“Tỷ, đệ nhất định sẽ đi.” Kim Tiểu Thụ lập tức nói.

Đầu óc của hắn thật sự không bằng tỷ tỷ, tỷ tỷ đến tỉnh thành một chuyến, không chỉ mở cửa hàng, còn liên hệ được với mấy tửu lâu, còn hắn? Hắn đã đến phủ thành bao nhiêu lần rồi? Chẳng được tích sự gì.

Lần này Kim Tiểu Diệp đến tỉnh thành không mang theo Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, nàng nhớ nhà, ở cửa hàng đến chiều, liền vội vàng dẫn Kim Tiểu Thụ cùng những người khác trở về.

Tối hôm đó, Lê Thanh Chấp lại “chăn đơn gối chiếc”.

Chớp mắt lại qua hai ngày, đến ngày công bố kết quả thi Viện.

Không phải tất cả các sĩ tử đều đến tỉnh thành từ sớm, rồi đợi đến khi công bố kết quả thi Viện mới rời đi, có một số sĩ tử đã về từ lâu.

Ăn ở tại tỉnh thành, phải tốn tiền.

Hơn nữa, sau khi thi đậu tú tài, tỉnh thành sẽ thông báo cho các huyện, sau khi huyện lệnh nhận được tin, sẽ sai nha dịch đến nhà người thi đậu báo tin vui, không cần lo lắng thi đậu mà không nhận được tin tức.

Đương nhiên, cũng có không ít người như Lê Thanh Chấp ở lại tỉnh thành chờ công bố kết quả, ví dụ như Chu Tầm Miểu, hắn không cho rằng mình có thể thi đậu, nhưng vẫn ở lại.

Từ Khải Phi cũng ở lại, hắn vốn định đi, nhưng Chu Tầm Miểu hết lời giữ lại, hắn liền ở lại. Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều chăm chỉ sao chép Quỳnh Độc Văn Tập, sao chép xong thì mang đi bán lấy tiền.

Sau khi đến tỉnh thành, Từ Khải Phi gần như không ra ngoài chơi, ngược lại là cháu trai của hắn, suốt ngày lêu lổng.

Lần này Từ Khải Phi đến tỉnh thành thi Viện, đại ca của hắn để cháu trai đi cùng, phụ trách chăm sóc hắn.

Nhưng thanh niên trạc tuổi Từ Khải Phi này không làm được việc chăm sóc người khác, ngược lại suốt ngày chạy ra ngoài.

Nếu không phải hắn ta không gây chuyện, không đến những nơi không nên đến, Chu Tiền đã sớm đưa hắn ta về huyện Sùng Thành rồi.

Sáng sớm ngày công bố kết quả thi Viện, Chu Tầm Miểu liền kéo Lê Thanh Chấp và Từ Khải Phi đến phủ nha, để có thể xem được bảng thông báo ngay khi nó được dán lên.

“Lê huynh, ta biết huynh không thích chen chúc với người khác, lát nữa ta sẽ giúp huynh xem!” Chu Tầm Miểu nói với Lê Thanh Chấp.

Hắn không cho rằng mình có thể thi đậu, dù sao hai người con trai tú tài của Lý tú tài, thi nhiều lần cũng không đậu, mà hắn cảm thấy học vấn của hai người đó còn tốt hơn hắn.

Tuy nhiên, hắn rất hứng thú với việc xem bảng thông báo!

“Vậy thì đa tạ.” Lê Thanh Chấp mỉm cười nói.

Trước đây khi tham gia phủ thí, Chu Tầm Miểu luôn rất căng thẳng, lần thi Viện này thì khác.

Có lẽ vì cho rằng mình không thi đậu, tâm trạng của Chu Tầm Miểu đặc biệt tốt.

Vì lý do này, Lê Thanh Chấp cảm thấy Chu Tầm Miểu có khi lại thi đậu tú tài.

Chu Tầm Miểu nếu ở thời hiện đại, thuộc kiểu học sinh đầu óc thông minh nhưng không chịu khó học hành. Học sinh kiểu này, đôi khi sẽ đột nhiên thi kém, đôi khi lại phát huy vượt bậc.

Ba người bọn họ cộng thêm một hạ nhân nhà họ Chu và cháu trai của Từ Khải Phi, cùng nhau đến gần phủ nha.

Lê Thanh Chấp kỳ thực không ngại chen lấn trước bảng thông báo, dù sao hắn cũng khá thích tiếp xúc với người sống.

Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết – thay vì chen chúc, chi bằng ở bên cạnh ăn chút gì đó.

Lê Thanh Chấp mua chút đồ ăn đang ăn thì Chu Tầm Miểu hét lên: “Đậu rồi! Đậu rồi! Lê huynh, huynh đậu án thủ!”

Chu Tầm Miểu vừa hét, vừa chen ra khỏi đám đông, hưng phấn chạy về phía Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, ta mời khách, chúng ta đến tửu lâu ăn một bữa ngon!”

Lê Thanh Chấp nói: “Vậy thì đa tạ!”

“Chúng ta đi thôi… khoan đã, bọn họ vẫn còn ở trong.” Chu Tầm Miểu nói xong mới nhận ra Từ Khải Phi và những người khác vẫn còn trong đám đông, hạ nhân nhà hắn cũng ở trong đó.

Cũng đúng lúc này, hạ nhân nhà họ Chu chạy ra: “Công tử, ngài đậu rồi! Đậu rồi!”

“Cái gì? Ta cũng đậu sao?” Chu Tầm Miểu ngây người.

“Vâng! Công tử, ngài đậu rồi!”

“Thứ mấy?” Chu Tầm Miểu vội hỏi.

Hạ nhân nói: “Người cuối cùng!”

Chu Tầm Miểu: “…” Thứ hạng này hơi thấp! Nhưng đậu được là tốt rồi!

Hắn là tú tài rồi! Tú tài chưa đến hai mươi tuổi!

Chu Tầm Miểu vô cùng kích động, lại chen vào đám đông – hắn muốn xem tên mình.

Chu Tầm Miểu đậu rồi, nhưng Từ Khải Phi thì không.

Một lúc sau hắn mới ra khỏi đám đông, trước tiên chúc mừng Lê Thanh Chấp, sau đó thở dài: “Ta quả nhiên không đậu.”

Kỳ thực Từ Khải Phi đã chuẩn bị tâm lý cho việc mình không thi đậu tú tài.

Nhưng Chu Tầm Miểu thi đậu mà hắn lại không đậu… hắn vẫn có chút thất vọng.

Rất lâu sau Chu Tầm Miểu mới ra, rồi dẫn Lê Thanh Chấp và Từ Khải Phi đến một tửu lâu lớn, gọi một bàn đầy món ăn: “Ta thật không ngờ mình lại thi đậu…”

Trước khi tham gia viện thí, Chu Tầm Miểu phần lớn thời gian đều ở cùng Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp đã phân tích cho hắn sở thích của Trình Học Chính.

Theo như lời Lê Thanh Chấp, Trình Học Chính thích người biết giữ quy củ.

Tuy hắn cho rằng mình phần lớn sẽ không đậu, nhưng khi thi lại rất chăm chú, hoàn toàn làm theo sở thích của Trình Học Chính.

Hắn rất nghiêm túc làm bài, mỗi chữ đều viết ngay ngay ngắn ngắn, không cầu nổi bật, chỉ cầu không sai sót.

Không nói gì khác, chữ viết của hắn lần này đẹp hơn trước rất nhiều, còn bài làm… chắc cũng tạm được?

Chu Tầm Miểu kích động đến mức còn gọi rượu: “Hôm nay chúng ta không say không về!”

Lê Thanh Chấp: “Ta không uống rượu, chiều nay ta phải về huyện Sùng Thành.”

Lúc này vẫn là buổi sáng, mà Lê Thanh Chấp đã sớm dự định, chiều nay sẽ đi theo thuyền của Tuyệt Vị Trai đến tỉnh thành đưa hàng trở về.

“Huynh vội về vậy sao?” Chu Tầm Miểu hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Uống rượu nào có thú vị bằng việc về nhà báo tin cho người nhà ta đã đậu án thủ?”

Cũng đúng! Chu Tầm Miểu tưởng tượng phản ứng của cha mình sau khi biết hắn thi đậu tú tài, liền không muốn uống rượu nữa, chỉ muốn về nhà khoe khoang, tiện thể để cha hắn khoe khoang với người khác – nhà họ Chu còn chưa có ai thi đậu tú tài, hắn là người đầu tiên!
 
Back
Top Bottom