Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 210: Chương 210



Mấy ngày tiếp theo, Lê Thanh Chấp lại bắt đầu tập trung học tập.

Nhưng lần này hắn không giống như trước kỳ thi huyện dành toàn bộ thời gian để học, vẫn làm một số việc khác, ví dụ như nấu ăn.

Làm ra món ăn ngon, thực ra cũng là một việc rất thú vị.

Vài ngày sau, Lê Thanh Chấp biết được kết quả vụ án Hồng Huy vu cáo quan huyện Cẩu.

Nghiêm huyện lệnh đối ngoại tỏ ra công chính nghiêm minh, làm việc cho Tấn vương, ông ta cũng không phải loại tiểu nhân vật như Hồng Huy có thể mua chuộc được.

Ông ta điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc.

Trước kỳ thi huyện, Hồng Huy luôn nói xấu quan huyện Cẩu, lan truyền tin đồn học vấn của Lê Thanh Chấp không tốt, còn làm một số thơ từ chỉ trích quan huyện Cẩu.

Sau kỳ thi huyện, hắn ta còn mua chuộc một số người công khai nghi ngờ kỳ thi có công bằng hay không.

Nhưng vì Hồng Huy chưa làm nên chuyện, hơn nữa hắn ta thật sự cho rằng học vấn của Lê Thanh Chấp không tốt, nên tội danh cũng không quá nặng.

Công danh tú tài của Hồng Huy bị tước bỏ, còn phải ngồi tù.

Hiện nay có thể dùng tiền chuộc tội, nhà họ Hồng tuy sa sút, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, bán một gian hàng xong, vẫn chuộc được Hồng Huy ra, hắn ta cũng không phải vào tù.

Ngoài Hồng Huy, vụ án này còn liên lụy đến học trò của Tôn cử nhân và Phương Tử Tiến đã đỗ đạt trong kỳ thi huyện.

Kết quả kỳ thi huyện của hai người này cũng bị hủy bỏ, cũng phải chịu một mức phạt nhất định.

Đương nhiên, người nhà của hai người này cũng bỏ tiền ra, giúp bọn họ miễn tội.

TBC

Tuy Lê Thanh Chấp đã công khai chất vấn Hồng Huy vào ngày công bố kết quả, nhưng hắn không hy vọng thật sự có thể làm gì được Hồng Huy.

Tình hình trước mắt, đối với hắn cũng là niềm vui bất ngờ.

Hồng Huy bây giờ đã không còn khả năng làm hại hắn nữa.

Thậm chí gần đây bận chuyện huyện Lâm Hồ và kỳ thi phủ, Lê Thanh Chấp suýt nữa thì quên mất người này.

Vụ án này được xử lý xong, kỳ thi phủ cũng sắp bắt đầu, Lê Thanh Chấp phải đến phủ thành, tham gia kỳ thi phủ.

Trình tự kỳ thi phủ cũng tương tự như kỳ thi huyện.

Năm nay kỳ thi phủ bắt đầu vào cuối tháng tư, Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu đã hẹn nhau đến phủ thành vào cuối tháng ba, sau đó bọn họ sẽ đến phủ nha đăng ký, rồi ở lại phủ thành, ôn bài đồng thời chờ đợi kỳ thi phủ đến.

Một ngày trước khi khởi hành, Kim Tiểu Diệp dành thời gian sắp xếp hành lý cho Lê Thanh Chấp.

Khoảng thời gian này, nàng đã lần lượt bảo Phương Cẩm Nương may cho Lê Thanh Chấp mấy bộ quần áo mới, Lê Thanh Chấp đã không còn như lúc đầu, chỉ có một bộ quần áo tốt để mặc nữa.

“A Thanh, có cần Tiểu Thụ đi cùng chàng không?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Thực ra nàng vẫn luôn muốn đến phủ thành xem thử, nhưng giờ nàng thật sự không thể đi được, hàng của Ngô Bạch Xuyên và Chu phu nhân đều đang đợi nàng làm.

Lê Thanh Chấp nói: “Không cần đâu, lần này đi bằng thuyền nhà họ Chu, đến phủ thành cũng sẽ ở nhà họ Chu, ta đi một mình là được. Từ Khải Phi chẳng phải cũng đi một mình sao?”

“Cũng được, chỉ là lại làm phiền Chu lão gia rồi.” Kim Tiểu Diệp nói.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Chu lão gia cầu còn không được.”

Hắn nói thật lòng.

Chu Tiền là thương nhân, rất nhiệt tình đầu tư vào các sĩ tử, cũng thích kết giao với các sĩ tử.

Những người như hắn và Từ Khải Phi, Chu Tiền cầu còn không được kết giao thêm vài người.

Kim Tiểu Diệp nghĩ ngợi rồi nói: “Người ta nghĩ xa hơn ta nhiều.”

Nàng chỉ muốn làm tốt việc buôn bán trước mắt, Chu Tiền nghĩ đến tương lai, mới cố gắng kết giao với các sĩ tử.

“Nàng bao nhiêu tuổi, ông ấy bao nhiêu tuổi? Nàng không cần so sánh với ông ấy.” Lê Thanh Chấp nhân lúc Kim Tiểu Diệp không chú ý, hôn lên mặt nàng một cái.

Kim Tiểu Diệp liếc Lê Thanh Chấp, rồi ho nhẹ một tiếng: “Thúy Thúy bây giờ ban đêm không khóc nữa, tối nay để con bé ngủ chung phòng với Đại Mao, Nhị Mao nhé?”

Thời gian trước, Thường Thúy và Đại Mao, Nhị Mao vẫn luôn ngủ trong phòng bọn họ.

Mấy ngày đầu, Thường Thúy còn khóc mỗi đêm.

Ban ngày, con bé buổi sáng theo Kim Miêu Nhi, buổi chiều chơi với Đại Mao, Nhị Mao, đã không còn khóc nhiều nữa, nhưng đến giờ ngủ, lại vì nhớ mẹ nhớ bà nội nhớ thúc thúc mà thút thít.

Nhưng mấy hôm nay con bé đã không khóc nữa, mỗi tối đều chăm chú nghe Lê Thanh Chấp kể chuyện… Đương nhiên, nếu có người nhắc đến người nhà của con bé, con bé lại khóc một trận.

Kim Tiểu Diệp rất thương con bé, Đại Mao, Nhị Mao lại là con trai nàng, nàng không ngại bọn họ ngủ trong phòng nàng.

Nhưng vì ba đứa trẻ này, khoảng thời gian này nàng và Lê Thanh Chấp không có cơ hội thân mật!

Lê Thanh Chấp nắm tay Kim Tiểu Diệp, nhỏ giọng nói: “Tối nay sau khi bọn trẻ ngủ, hãy bế bọn chúng sang phòng Đại Mao, Nhị Mao.”

Thường Thúy bây giờ vẫn còn đang sợ hãi, con bé lại rất ỷ lại vào Kim Tiểu Diệp… tạm thời vẫn không nên để con bé chuyển ra ngoài thì hơn.

Nhưng có thể bế ra ngoài lúc nửa đêm mà!

Trẻ con sau khi ngủ say đều giống như heo con, không gọi dậy được, bế bọn chúng đổi chỗ ngủ, bọn chúng chắc chắn sẽ không biết gì.

Hắn cũng muốn thân mật với Kim Tiểu Diệp.

Mấy hôm nay tuy ngày nào cũng tiếp xúc thân thể với Kim Tiểu Diệp, nhưng hắn đã được nếm thịt rồi, không thèm chút canh thừa.

Vì vậy, tối hôm đó, ba đứa trẻ lặng lẽ bị chuyển phòng.

Sáng hôm sau, sau khi vợ chồng hai người tỉnh táo dậy, còn đến phòng Đại Mao, Nhị Mao, gọi bọn họ dậy.

Thường Thúy được Kim Tiểu Diệp bế đi vệ sinh rồi, Đại Mao, Nhị Mao mặt mũi ngơ ngác: “Cha, sao chúng con lại ở đây?”

“Đúng vậy, rõ ràng tối qua con không ngủ ở đây.”

Lê Thanh Chấp dỗ dành bọn họ: “Tối qua trong phòng cha mẹ có chuột, chúng ta liền bế các con sang đây, ngủ ở đây.”

“Ồ.” Nhị Mao gật đầu không thấy có gì không đúng, nhưng Đại Mao hơi nghi ngờ - tại sao không đuổi chuột đi, mà lại bế bọn họ đi?

Nhưng nó chưa kịp hỏi, vì Lê Thanh Chấp liền nói: “Đại Mao, Nhị Mao, hôm nay cha phải đi phủ thành thi, các con ở nhà phải ngoan ngoãn biết chưa?”

Đại Mao lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: “Con biết rồi, cha, cha về sớm nhé.”

Nhị Mao cũng nói: “Cha, con sẽ nhớ cha!”

Trước đó khi Lê Thanh Chấp phải đi huyện Lâm Hồ, Đại Mao và Nhị Mao đã khóc một trận, nhưng Lê Thanh Chấp đã đi ra ngoài một lần rồi, đây là lần thứ hai, bọn họ cũng không khóc nữa.

Bọn họ biết cha bọn họ sẽ về.

“Cha cũng sẽ nhớ các con.” Lê Thanh Chấp hôn lên mặt bọn họ.

Huyện thành cách phủ thành không xa, sau khi đăng ký xong, thực ra hắn có thể quay về.

Nhưng hắn phải tập trung ôn bài, còn phải tham gia văn hội… đi đi về về mất hai ngày, nên hắn quyết định không về nữa.

Đối với các sĩ tử thời này, danh tiếng cũng rất quan trọng, người vẫn luôn không có tiếng tăm gì đột nhiên đạt thành tích tốt trong khoa cử, không thể tránh khỏi bị người ta nghi ngờ.

Hơn nữa danh tiếng càng lớn, càng được người ta coi trọng, giám khảo cũng không dám vì lý do cá nhân mà cho điểm kém.

Ngày công bố kết quả kỳ thi huyện, Lê Thanh Chấp đã nổi tiếng ở huyện Sùng Thành, giờ hắn nên đến phủ thành kết giao thêm bạn bè, để danh tiếng của mình càng lớn hơn.

Thực ra rất nhiều người ở huyện Sùng Thành định tham gia kỳ thi phủ đã đến phủ thành rồi, hắn coi như là đi muộn.

Sáng nay, Lê Thanh Chấp đặc biệt mua một ít bánh bao về làm bữa sáng.

Ăn cùng mấy đứa trẻ xong, hắn liền lên thuyền nhà họ Chu đến đón.

Từ Khải Phi và Chu Tầm Miểu đã ở trên thuyền, đón hắn xong, lại đi đón một người bạn học khác, sau đó, thuyền bọn họ liền hướng về phủ thành.

“Lê huynh, ngươi đã gặp con trai quan huyện Cẩu chưa?” Chu Tầm Miểu hỏi Lê Thanh Chấp.

“Chưa,” Lê Thanh Chấp hỏi Chu Tầm Miểu: “Ngươi gặp rồi?”

Không thể nào, mấy hôm nay Chu Tầm Miểu vẫn luôn ở cùng hắn, sáng đi tối về đọc sách ở chỗ Lý tú tài.

Lê Thanh Chấp biết phu nhân quan huyện Cẩu đã đưa con cái quan huyện Cẩu đến huyện Sùng Thành, nhưng vì hắn quá bận, vẫn chưa đến bái phỏng.

Trước đó quan huyện Cẩu từng nói muốn mời hắn và Kim Tiểu Diệp ăn cơm, hắn cân nhắc đến việc phải chuẩn bị cho kỳ thi huyện, nên đã dời lại đến sau kỳ thi phủ.

Đối với các sĩ tử thời này, khoa cử tuyệt đối là chuyện lớn, nhất là người lần đầu tiên đi thi như hắn.

“Chưa gặp, nhưng nghe nói một chút, hình như vị tiểu công tử này tính tình không tốt lắm, quan huyện Cẩu cũng không quản được hắn.” Chu Tầm Miểu nghĩ đến chuyện cha mình nói, vẻ mặt đầy cảm khái.

Chu Tầm Miểu không nói nhiều, nhưng Lê Thanh Chấp nghĩ đến tuổi con trai quan huyện Cẩu…

Ừm, mười ba tuổi, tuổi nổi loạn?

Bọn họ xuất phát rất sớm, nhưng vì tốc độ di chuyển của thuyền không nhanh, mãi đến chiều mới đến phủ thành.

Đây là lần đầu tiên Lê Thanh Chấp đến phủ thành.

Phủ thành khác với huyện Sùng Thành, đường phố huyện Sùng Thành rất hẹp, nhưng phủ thành có rất nhiều đường lớn rộng rãi.

Ngoài ra, ở huyện Sùng Thành khắp nơi đều là cầu đá, xe ngựa căn bản không đi được trong huyện thành, trong huyện thành cũng không có xe ngựa, nhưng phủ thành thì khác, ở đây, rất nhiều nơi xe ngựa có thể đi lại được.

Nhưng Lê Thanh Chấp không nhìn thấy xe ngựa, phương tiện giao thông người dân phủ thành hay dùng nhất vẫn là thuyền.

“Chúng ta đến phủ nha đăng ký sớm đi.” Chu Tầm Miểu nói.

Ngày mai là ngày cuối cùng đăng ký, bọn họ đến hơi muộn rồi.

“Được.” Lê Thanh Chấp nói.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 211: Chương 211



Mấy người đến lễ phòng của phủ nha đăng ký, toàn bộ quá trình cũng gần giống như đăng ký kỳ thi huyện.

Tiểu lại ở lễ phòng còn tò mò nhìn Lê Thanh Chấp: “Ngươi chính là Lê Thanh Chấp có trí nhớ siêu phàm?”

“Đúng, chính là hắn!” Chu Tầm Miểu lập tức nói.

“Nghe nói học vấn của ngươi còn giỏi hơn cả Bành Cảnh Lương?” Tiểu lại hỏi.

“Ai nói vậy?” Lê Thanh Chấp hơi ngạc nhiên, Bành Cảnh Lương là tú tài, hắn không dám nói học vấn của mình giỏi hơn Bành Cảnh Lương.

“Bên ngoài đều đồn như vậy.” Tiểu lại nói.

Lê Thanh Chấp: “…”

Hắn còn đang nghĩ đến phủ thành để nổi danh, xem ra, danh tiếng của hắn đã sớm truyền đến phủ thành rồi.

Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu đăng ký rất thuận lợi.

Ở phương Bắc, một số nơi sẽ kiểm tra nghiêm ngặt những sĩ tử mạo danh, nhưng ở phương Nam thì không.

Phải biết rằng phủ Hòa Hưng văn phong thịnh vượng, thi tú tài ở đây khó hơn ở phương Bắc không biết bao nhiêu lần… muốn mạo danh đi thi, cũng sẽ không có ai đến phủ Hòa Hưng.

Sau khi đăng ký, Chu Tầm Miểu liền đưa Lê Thanh Chấp và Từ Khải Phi đến nhà họ Chu ở phủ thành.

Trung tâm hoạt động của Chu Tiền ở huyện Sùng Thành, nhưng ông cũng có một số cơ sở kinh doanh ở phủ thành, ở đây có một cửa hàng của nhà họ Chu, còn có một căn nhà.

Căn nhà này nhỏ hơn nhà họ Chu ở huyện Sùng Thành, nhưng cũng coi như không tệ, ít nhất mấy người bọn họ có thể ở rất thoải mái, mỗi người đều có phòng lớn hướng Nam để ở.

Tối hôm đó, Chu Tầm Miểu mời khách, bọn họ đến quán rượu gần đó ăn cơm.

“Cha ta nói món ăn ở quán rượu này rất ngon!” Chu Tầm Miểu vừa nói, vừa dẫn Lê Thanh Chấp và những người khác vào quán rượu.

Phủ thành vốn đã náo nhiệt, lúc này sắp đến kỳ thi phủ, lại có rất nhiều sĩ tử tụ tập ở phủ thành, khiến cho việc buôn bán của quán rượu cũng tốt hơn nhiều, hôm nay, trong quán rượu tụ tập rất nhiều sĩ tử.

Lúc này, mấy sĩ tử đang sôi nổi trò chuyện về những vở kịch mới gần đây: “Trước đó vở kịch Trương tri phủ trừng trị Tôn cử nhân, ta đã thấy rất hay, giờ mấy vở kịch liên quan đến huyện lệnh huyện Sùng Thành, ta cũng thấy không tệ.”

“Đúng là không tệ! Không ngờ phủ Hòa Hưng chúng ta lại có một vị huyện lệnh hết lòng vì dân như vậy!”

“Ta đã từng đến huyện Sùng Thành, bên đó quả thực được quản lý rất tốt.”

“Thực ra trước kịch bản là có sách, các ngươi đã xem sách chưa?”



Lê Thanh Chấp không ngờ câu chuyện hắn viết được chuyển thể thành kịch lại được chú ý ở phủ thành.

Chu Tầm Miểu nghe bọn họ nói về những vở kịch đó, tỏ vẻ hào hứng: “Ngày mai chúng ta đi xem kịch nhé?”

Lê Thanh Chấp nói: “Sắp đến kỳ thi phủ rồi, đệ còn muốn đi xem kịch?”

Hắn tán thành việc kết hợp lao động và nghỉ ngơi, nhưng Chu Tầm Miểu… thực ra hắn vẫn luôn là người rất biết tìm niềm vui cho mình, đã kết hợp “lao động và nghỉ ngơi” rất tốt rồi.

Ngoài ra, Chu Tầm Miểu còn là người dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, sau khi đi xem kịch, có thể hắn sẽ phải xem hết tất cả các vở kịch mới thấy thỏa mãn, rồi sẽ không thể tĩnh tâm đọc sách trong một thời gian dài.

Chu Tầm Miểu: “…”

Cũng đúng…

Một sĩ tử bên cạnh nghe thấy lời Lê Thanh Chấp nói, lập tức tán thành: “Đúng vậy, kỳ thi phủ sắp đến rồi, không nên đi xem kịch gì cả!”

Nói xong, người này còn khuyên nhủ những người đang trò chuyện một cách chân thành: “Mọi người, khoa cử là chuyện quan trọng nhất, chớ nên vì ham vui nhất thời mà làm lỡ khoa cử…”

Nghe vậy, Lê Thanh Chấp lập tức kéo Chu Tầm Miểu đi, tránh bị người ta hiểu lầm là cùng phe với người này.

Loại người thích dạy đời này, không ai thích cả.

Hắn bảo Chu Tầm Miểu đừng đi xem kịch, là vì hắn thân quen với Chu Tầm Miểu, người này lại đi chỉ bảo một đám người lạ, đây là gì chứ?

Bọn họ tìm được chỗ ngồi ở góc, thưởng thức đặc sản phủ thành.

Những món ăn này đều rất ngon, ít nhất là ngon hơn tay nghề của Lê Thanh Chấp nhiều.

Vừa ăn cơm, Chu Tầm Miểu vừa hỏi kế hoạch ngày mai của Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Ta phải đi bái phỏng Trương tri phủ.”

Thường Chiêm đến phủ thành đã được mười mấy ngày rồi.

Khoảng thời gian này, Thường Chiêm từng nhờ người đưa đến một gói đồ, báo bình an cho Lê Thanh Chấp, nhưng ngoài ra, bọn họ không liên lạc gì khác.

Lê Thanh Chấp định đi xem hắn thế nào.

Nghe vậy, Chu Tầm Miểu nhìn Lê Thanh Chấp đầy ngưỡng mộ, Lê Thanh Chấp không chỉ quan hệ tốt với quan huyện Cẩu, mà còn quen biết cả Trương tri phủ!

Từ Khải Phi và người bạn học kia càng không cần phải nói, Chu Tầm Miểu dù sao cũng được quan huyện Cẩu coi trọng, còn bọn họ? Đều chưa nói chuyện với quan huyện Cẩu mấy câu!

Khoảng cách giữa người với người, thật sự rất lớn.

Lê Thanh Chấp thực ra là người có xuất thân kém nhất trong số bọn họ, nhưng danh tiếng của hắn bây giờ lại lớn như vậy, còn quen biết tri phủ!

Nhưng nghĩ đến khả năng nhìn qua là nhớ của Lê Thanh Chấp, bọn họ lại thấy bình thường.

Trên đời này có mấy người thông minh như Lê Thanh Chấp?

Sáng sớm hôm sau, Lê Thanh Chấp liền đến chỗ ở của Trương tri phủ bái phỏng.

Mười ngày Thường Chiêm đến, Trương tri phủ đã liên lạc khắp nơi, chuẩn bị rất nhiều việc, đồng thời, cũng điều tra ra thêm nhiều chuyện.

Tất cả những điều này khiến ông khó ngủ, ông đã quyết tâm làm lớn chuyện, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với Tấn vương, thậm chí vì chuyện này mà mất cả mũ ô sa.

Tối qua lại ngủ không ngon, sáng nay Trương tri phủ dậy, có chút uể oải.

Vợ người gác cổng mỗi sáng đều đun một nồi nước nóng, Trương tri phủ bỏ một nắm lớn lá trà đỏ vào ấm trà, rồi đến bếp lấy nước pha trà.

Khi ông đến bếp, Thường Chiêm đang làm mì.

“Ngươi là khách, sao ngày nào cũng đến bếp?” Trương tri phủ nói.

“Đại nhân, cha ta là đầu bếp, ca ca ta là đầu bếp, ta cũng là đầu bếp, cả nhà chúng ta đều làm cơm.” Thường Chiêm nói.

Sách dạy nấu ăn nhà họ Thường chỉ truyền cho con trưởng, quán rượu nhà họ Thường cũng chỉ có một, sau này đều là của ca ca hắn.

Vì vậy, hồi nhỏ Thường Chiêm không học nấu ăn - cha hắn đưa hắn đến trường học, muốn hắn thi khoa cử làm một người đọc sách.

Nhưng hắn không có thiên phú về đọc sách, ngược lại là nấu ăn… hắn từ nhỏ đã sành ăn, rất nhiều món ăn chỉ cần nếm thử là biết cách làm.

Cha hắn thấy vậy, liền muốn nghiên cứu một số món ăn mới dạy cho hắn, sau này để hắn tự lập môn hộ.

Trong những món ăn mới này, cha hắn nghiên cứu nhiều nhất là món kho.

Nếu có một công thức pha chế nước dùng ngon, dùng nó để luộc gà vịt bán… buôn bán chắc chắn sẽ không tệ, lại còn nhàn hạ.

Lúc đó cha và ca ca hắn đã bàn bạc xong, sẽ cho hắn một ít tiền, để hắn mở một cửa hàng bán món kho.

Bọn họ thậm chí đã nghiên cứu ra công thức pha chế nước dùng, đó là món món kho ngon nhất mà hắn từng ăn.

Nhưng ai ngờ, trong nháy mắt, cha và ca ca hắn đều gặp chuyện?

TBC

Sau khi bọn họ gặp chuyện, mẹ và tỷ tỷ dâu hắn phải làm đồ thêu để kiếm thêm thu nhập, hơn nữa hai người bọn họ trước đây chưa từng xuống bếp, đều không biết nấu ăn… nấu cơm liền thành việc của hắn.

Lúc đó hắn không làm được gì khác, chỉ có thể ở nhà vừa chăm sóc Thúy Thúy, vừa nghiên cứu cách làm món ăn gia đình sao cho ngon.

Vì muốn tìm một công việc phụ bếp trong quán rượu, hoặc mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, hắn còn khổ luyện kỹ năng dùng dao.

Tay nghề của Thường Chiêm bây giờ khá tốt, không thua kém gì đầu bếp của một số quán rượu.

Hôm nay, hắn đã dậy từ sớm làm mì.

Người phương Nam không hay ăn đồ làm từ bột mì, đa số người ở phủ Hòa Hưng đều không biết làm mì, nhưng Thường Chiêm biết làm, còn làm cả nước sốt ngon.

Trương tri phủ uống trà xong, một bát mì cá phi lê dưa muối liền được bưng lên, cá phi lê được thái từ cá lóc, nhìn mỏng như tờ giấy.

Đứa trẻ này thật sự quá đảm đang, chỉ là số phận quá khổ… Trương tri phủ hơi cảm khái, cũng đúng lúc này, người gác cổng từ ngoài đi vào, nói với Trương tri phủ có một thanh niên tên Lê Thanh Chấp cầu kiến, quan huyện Cẩu còn nhờ hắn mang một ít đồ đến.

“Cho hắn vào đi.” Trương tri phủ nói, nói xong liếc nhìn Thường Chiêm.

Thường Chiêm lộ vẻ mong đợi, chắc là quen biết Lê Thanh Chấp, nên Trương tri phủ không cho Thường Chiêm tránh mặt.

Chỗ ở của Trương tri phủ khá nhỏ, còn không lớn bằng nhà của Chu Tiền, đại sảnh tiếp khách và chỗ ăn cơm ở cùng nhau, Lê Thanh Chấp liền được dẫn thẳng đến trước mặt Trương tri phủ đang ăn cơm.

Hắn còn nhìn thấy Thường Chiêm đứng bên cạnh Trương tri phủ.

Mười ngày không gặp, khí sắc Thường Chiêm tốt hơn nhiều, rõ ràng là sống rất tốt ở chỗ Trương tri phủ.

Từ đó có thể thấy, Trương tri phủ là người đáng tin cậy.

Lê Thanh Chấp tiến lên hành lễ, rồi lấy ra hai phần quà.

Thực ra quan huyện Cẩu không bảo hắn tặng lễ, hai phần quà này đều là do hắn tự chuẩn bị.

Hắn cũng không chuẩn bị quà gì quý giá… hắn lấy hai đôi giày mới từ cửa hàng của Kim Tiểu Diệp, lại lấy thêm mấy bộ quần áo mùa hè, cộng thêm bánh ngọt mua ở phủ thành hôm qua, cứ như vậy chia thành hai phần quà.

Trương tri phủ nhìn qua đồ, thấy giá không đắt, liền nhận.

Sau khi chào hỏi vài câu, Lê Thanh Chấp nói với Thường Chiêm: “Tiểu Trương, chất nữ của ngươi bây giờ đã không còn khóc cả ngày nữa rồi.”

“Tốt, tốt quá…” Thường Chiêm đỏ hoe mắt.

Trương tri phủ hỏi Lê Thanh Chấp: “Chất nữ của Tiểu Trương ở chỗ ngươi?”

“Vâng, nhà ta vừa hay có hai đứa trẻ trạc tuổi chất nữ của hắn, hắn liền giao chất nữ cho ta chăm sóc.” Lê Thanh Chấp nói, rồi nói thêm với Thường Chiêm về tình hình của Thường Thúy.

Hắn bảo Thường Chiêm đừng kể với Trương tri phủ về những chuyện hắn đã trải qua, là vì sợ Trương tri phủ không quản chuyện huyện Lâm Hồ, cũng sợ tin tức này truyền ra ngoài sẽ bị người ta trả thù.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 212: Chương 212



Lê Thanh Chấp đã viết thư cho Trương tri phủ, Trương tri phủ mới đi điều tra huyện Lâm Hồ, có thể nói tất cả mọi chuyện đều do hắn một tay thúc đẩy.

Nếu người của Tấn vương biết chuyện này, Kim Tiểu Diệp và những người khác sẽ gặp nguy hiểm, tương lai của hắn cũng sẽ gập ghềnh trắc trở.

Nhưng hắn chỉ đơn thuần quen biết Thường Chiêm, vấn đề này không lớn, theo tình hình hiện tại… thật sự có chuyện xảy ra, Trương tri phủ chắc sẽ thu hút tất cả thù hận của Tấn vương.

Hắn nợ Trương tri phủ một ân tình.

Sau khi bái phỏng Trương tri phủ, Lê Thanh Chấp liền về nhà họ Chu đọc sách.

Những ngày sau đó, hắn cùng Chu Tầm Miểu bái phỏng Bành Cảnh Lương và một số người khác, cũng tham gia buổi tụ họp của một số sĩ tử ở phủ thành.

Tiểu lại ở lễ phòng của phủ nha đều biết tình hình của hắn, cơ bản các sĩ tử ở phủ Hòa Hưng đều biết đến hắn.

Án thủ kỳ thi phủ thường là một trong những án thủ kỳ thi huyện năm đó, vì vậy những án thủ kỳ thi huyện ở phủ Hòa Hưng đều được chú ý.

Mà Lê Thanh Chấp, không nghi ngờ gì chính là người nổi bật nhất trong số những án thủ kỳ thi huyện đó.

Hắn còn chưa thi đỗ tú tài, đã được một số tú tài bao gồm cả Bành Cảnh Lương công nhận.

Lúc đi huyện Lâm Hồ cùng quan huyện Cẩu, Lê Thanh Chấp đã viết một số bài văn dưới sự chỉ điểm của quan huyện Cẩu, giờ hắn truyền bá những bài văn này ra ngoài, càng khiến vô số người khen ngợi.

Bài văn hắn viết không tệ, nét chữ kia càng khiến các sĩ tử trẻ tuổi khác phải ngưỡng mộ.

Bài văn của Lê Thanh Chấp được truyền bá ở phủ thành, người biết hắn, công nhận hắn cũng ngày càng nhiều, cuối cùng, đa số mọi người đều cho rằng hắn sẽ là án thủ kỳ thi phủ.

Thậm chí rất nhiều người cho rằng, hắn có thể đạt được tiểu tam nguyên, tiểu tam nguyên chính là án thủ cả kỳ thi huyện, kỳ thi phủ và kỳ thi viện.

Lê Thanh Chấp một năm trước còn chưa ai biết đến, trong thời gian rất ngắn, đã trở thành người xuất sắc được công nhận trong số các sĩ tử trẻ tuổi ở phủ Hòa Hưng.

Đương nhiên, văn nhân tương khinh, không phải ai cũng thích Lê Thanh Chấp, nhưng Lê Thanh Chấp không quan tâm.

Hắn đâu phải là bạc, có thể khiến tất cả mọi người đều thích.

Ngay cả bạc, cũng có người nói mình không thích.

Khi Lê Thanh Chấp bận rộn với kỳ thi phủ, Trương tri phủ cũng bận rộn với kỳ thi phủ.

Trải qua hàng loạt chuyện như bị lưu đày, bị giáng chức, ông đã rất bình tĩnh.

Hơn nữa ông không muốn vì Tấn vương, vì nhà họ Lâu mà ảnh hưởng đến những sĩ tử trẻ tuổi muốn dựa vào khoa cử để thay đổi cuộc đời.

Trương tri phủ chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi phủ, còn cho sửa sang lại trường thi trước, trông có vẻ dồn hết tâm sức vào đó.

Thêm vào đó, sau khi nhận được kết quả điều tra của quan huyện Cẩu, ông đã dâng tấu chương xin giảm miễn thuế trà cho huyện Lâm Hồ… dù là Nghiêm huyện lệnh hay nhà họ Lâu, đều yên tâm.

Kinh thành.

Triều đình đã nhận được tấu chương xin giảm miễn thuế trà của Trương tri phủ.

Đương kim thánh thượng năm xưa từng bị hạ độc, thân thể rất yếu.

Ông cũng muốn chăm lo việc nước, nhưng thân thể không cho phép.

Mỗi ngày sau khi tan triều sớm, ông liền mệt mỏi rã rời, cần phải ngủ một giấc.

Ngủ dậy, xử lý một số tấu chương, sau khi ăn cơm trưa xong, ông lại phải ngủ thêm một lúc…

TBC

Thôi thì cũng đành, hai năm nay, mắt ông còn ngày càng kém, nhìn đồ vật cứ thấy mờ mờ ảo ảo, khiến cho việc xử lý chính sự trở nên khó khăn đối với ông.

Nếu ông có con trai, đã sớm để thái tử thay mình quản lý chính sự rồi, nhưng ông không có con trai!

Mấy năm nay, đương kim thánh thượng càng thêm dựa dẫm vào đại thái giám Lữ Khánh Hỉ lớn lên cùng ông, cùng ông trải qua bao sóng gió.

Rất nhiều chính sự, thậm chí là do Lữ Khánh Hỉ giúp xử lý.

Mấy năm nay thế lực của Tấn vương ngày càng lớn mạnh, cũng là Lữ Khánh Hỉ đang cố gắng kiềm chế.

Hôm nay, khi xử lý chính sự, Lữ Khánh Hỉ liền nhìn thấy tấu chương xin giảm miễn thuế má cho huyện Lâm Hồ do Trương tri phủ dâng lên.

Nhìn thấy tấu chương, Lữ Khánh Hỉ rất không vui, suýt nữa thì ném cây bút trong tay, nhưng cuối cùng, ông vẫn cầm tấu chương đến đưa cho hoàng thượng, xin hoàng thượng quyết định.

“Trương Chí Nho là người quan tâm đến dân chúng, chắc là những người trồng trà kia thật sự sống khó khăn, chuẩn tấu.” Hoàng thượng nói.

Trương tri phủ tên thật là Trương Chí Nho.

Hoàng thượng vẫn rất tin tưởng người này, nhưng người ta mà, luôn có thân sơ, Trương Chí Nho trước đây suốt ngày bám lấy Lữ Khánh Hỉ không buông, cho rằng một tên thái giám không nên xử lý chính sự… trong lòng ông không vui, liền theo lời khuyên của Lữ Khánh Hỉ, đưa Trương Chí Nho đến Giang Nam.

“Hoàng thượng đúng là thưởng thức Trương đại nhân.” Lữ Khánh Hỉ là thái giám, giọng nói vốn đã khác người thường, lúc này nói ra, càng thêm âm dương quái khí.

Hoàng thượng cười nói: “Khánh Hỉ, ta biết hắn đắc tội với ngươi, nhưng hắn chỉ là một kẻ l* m*ng, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”

“Bệ hạ, ngài nói vậy là sao, sao Trương đại nhân lại là kẻ l* m*ng? Hắn còn lớn hơn ngài mấy tuổi đấy!” Lữ Khánh Hỉ nói.

“Tuy hắn lớn hơn ta, nhưng tinh thần lại rất tốt, giống như người trẻ tuổi. Nghe nói hắn đi vi hành, còn suýt nữa bị người ta đánh?” Hoàng thượng hỏi.

Chuyện Trương tri phủ đến huyện Sùng Thành điều tra, kết quả gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ hoàng thượng sẽ không biết.

Nhưng chẳng phải đã được chuyển thể thành kịch rồi sao? Đương nhiên cũng có người viết nó vào tấu chương trình lên御 tiền, người đó còn tố cáo Trương tri phủ “mua chuộc lòng dân”.

Nhưng hoàng thượng tính tình vẫn luôn rất tốt, không so đo chuyện này.

Lữ Khánh Hỉ nói: “Hắn chính là thích gây chuyện.”

Hoàng thượng tinh thần không tốt, Lữ Khánh Hỉ không nói nhiều với ông về chuyện của Trương tri phủ, liền lấy ra một số tấu chương khác, xin ông quyết định.

Xử lý xong những tấu chương quan trọng, Lữ Khánh Hỉ lại tìm thái y đáng tin cậy, để thái y chẩn trị cho hoàng thượng.

“Bệ hạ không sao, ngày thường nghỉ ngơi cho tốt là được.” Lời nói của thái y không khác gì ngày thường.

Lữ Khánh Hỉ cũng không bất ngờ với kết quả này.

Đương kim thánh thượng từ khi uống bát thuốc độc của tiên quý phi, liền luôn ốm yếu, suốt ngày chỗ này khó chịu chỗ kia khó chịu.

Hậu cung của ông cũng không còn con cái nào được sinh ra nữa.

Nói về thân thể của đương kim thánh thượng, thật sự có bệnh nặng gì không, thì thật sự không có.

Nhưng ông bệnh vặt liên miên, cũng chắc chắn không phải là người sống lâu, thái y đã sớm nói với Lữ Khánh Hỉ, hoàng thượng nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được năm sáu năm nữa.

Đối với điều này, Lữ Khánh Hỉ còn lo lắng hơn cả hoàng thượng.

Mấy năm nay ông đắc tội không ít người, nếu hoàng thượng mất, ông chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Hoàng thượng từng nói sẽ an bài đường lui cho ông… nhưng bỏ lại tất cả, sống ẩn dật, đó không phải là cuộc sống ông muốn.

Đợi hoàng thượng đi nghỉ ngơi, Lữ Khánh Hỉ mặt mày âm trầm trở về chỗ ở của mình.

Trước đây ông vẫn luôn sống trong cung, nhưng mấy năm nay có quá nhiều việc phải xử lý, ông liền chuyển ra khỏi cung.

Về đến nhà, Lữ Khánh Hỉ lập tức gọi tâm phúc đến, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong triều hôm nay, xin bọn họ phân tích.

Trong đó, đương nhiên có nói đến Trương tri phủ.

“Ta biết Tấn vương gây ra không ít chuyện ở Giang Nam, mới đặc biệt đưa Trương Chí Nho đến đó, hắn hay lắm, chẳng làm được trò trống gì!” Lữ Khánh Hỉ rất tức giận.

Giang Nam dù sao cũng cách xa, ông không biết người của Tấn vương cụ thể đã làm gì ở Giang Nam.

Nhưng ông chắc chắn một điều - những người đó đã vơ vét không ít vàng bạc châu báu, kỳ thạch đồ cổ và cả gầy mã Dương Châu đưa đến kinh thành.

Trương Chí Nho đúng là đã đắc tội với ông, ông cũng đúng là không thích Trương Chí Nho chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt mắng ông ấy, nhưng thực ra ông rất coi trọng Trương Chí Nho.

Ông cho rằng Trương Chí Nho có thể giúp ông đối phó với Tấn vương.

Ông đặc biệt đưa Trương Chí Nho đến Giang Nam, ngày đêm mong chờ Trương Chí Nho đối đầu với người của Tấn vương.

Nhưng đã hai năm rồi, Trương Chí Nho chẳng làm nên trò trống gì!

Lữ Khánh Hỉ xuất thân nghèo khó, tám tuổi bị người nhà bán đi, mới lưu lạc khắp nơi rồi bị thiến vào cung, sau khi vào cung, ông lại bị bắt nạt mấy năm, dù sau đó được sắp xếp đi hầu hạ đương kim thánh thượng, ban đầu ông cũng không có ngày nào sống yên ổn.

Lúc đó tiên hoàng sủng ái quý phi, con trai trưởng của quý phi lại chưa chết… đương kim thánh thượng chỉ là một tiểu hoàng tử không được chú ý!

Lữ Khánh Hỉ đánh nhau mắng người cái gì cũng giỏi, lúc này không nhịn được dùng tiếng địa phương quê ông mắng Trương Chí Nho một trận.

“Thiên tuế gia, ngài đừng tức giận, tức giận hại thân thể không đáng.” Một giọng nói êm ái vang lên.

Nếu Ngô Bạch Xuyên ở đây, sẽ phát hiện người nói chuyện với Lữ Khánh Hỉ chính là nữ chưởng quầy bảo hắn ta lấy thêm hàng của Kim Tiểu Diệp.

Lữ Khánh Hỉ là thái giám, tâm phúc của ông đương nhiên sẽ không phải là sĩ tử có tên tuổi, người ngồi ở đây, có thái giám giống Lữ Khánh Hỉ, có sĩ tử tàn tật, còn có nữ chưởng quầy này.

Nghe thấy lời nữ chưởng quầy này nói, Lữ Khánh Hỉ cuối cùng cũng không mắng nữa, cười hỏi nàng ta vài câu, biết được nữ chưởng quầy này đã kiếm được không ít tiền cho ông, càng thêm vui mừng.

Nữ chưởng quầy này họ Mộc, là đồng hương của Lữ Khánh Hỉ, năm năm trước được người giới thiệu, đầu quân cho Lữ Khánh Hỉ.

Mộc chưởng quầy giỏi buôn bán, kiếm được không ít tiền cho Lữ Khánh Hỉ, hơn nữa nàng ta còn có nhan sắc tuyệt trần lại biết cách lấy lòng người khác, đối với Lữ Khánh Hỉ, nàng ta là người đặc biệt.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 213: Chương 213



Chuyện ở kinh thành, người phủ Hòa Hưng không hề hay biết.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày thi phủ đã đến.

Tuy Lê Thanh Chấp có khả năng nhìn qua là nhớ, lại còn đọc rất nhiều sách, nhưng thời gian hắn đọc sách dù sao cũng hơi ngắn, nên trước khi thi, ngoài việc tìm cách nổi danh, hắn còn cố gắng ôn tập.

Mỗi ngày hắn đều dậy từ sáng sớm đọc sách làm văn, học đến tối, trời tối rồi còn tập võ ở trong sân…

Chu Tầm Miểu và những người khác thấy Lê Thanh Chấp chăm chỉ như vậy, cũng vô thức học theo, cũng coi như là ôn tập lại một lượt.

Buổi trưa ngày hôm trước kỳ thi phủ, sau khi ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp mới dừng lại việc ôn tập căng thẳng trước kỳ thi, nói với Chu Tầm Miểu: “Tiếp theo chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, tối nay lại ăn một bữa thật no được không?”

“Nghỉ ngơi cho tốt thì được, còn ăn no thì không được,” Chu Tầm Miểu nói, “Lê huynh, tiên sinh đã dặn dò kỹ lưỡng, bảo chúng ta trước kỳ thi phủ và trong thời gian diễn ra kỳ thi phủ, đừng ăn uống lung tung, cũng đừng ra ngoài ăn.”

Nếu vì ăn uống không điều độ mà ảnh hưởng đến kỳ thi phủ, vậy thì thật là mất nhiều hơn được.

Lê Thanh Chấp nói: “Chúng ta không ra ngoài ăn, ta tự mình xuống bếp, làm cho các đệ một bữa thật ngon!”

Chu Tầm Miểu và những người khác ngẩn người.

Lê Thanh Chấp nói: “Chúng ta cũng không ăn đồ nhiều dầu mỡ, chỉ là làm nhiều món ăn gia đình một chút… ta xuống bếp, các đệ cũng đến giúp đỡ.”

Lê Thanh Chấp chú ý thấy, Chu Tầm Miểu và những người khác đều hơi căng thẳng.

Quá căng thẳng nghỉ ngơi không tốt, có thể sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai… chi bằng bọn họ làm việc khác để thư giãn.

Còn làm gì…

Ra ngoài ăn uống linh đình hoặc xem kịch gì đó rõ ràng là không thích hợp, làm một bữa cơm ở nhà thì không có vấn đề gì.

Lê Thanh Chấp bảo người hầu mua gà vịt cá về, bắt đầu làm từ việc vặt lông gà vịt, cạo vảy cá…

Chu Tầm Miểu và những người khác hoàn toàn không có kinh nghiệm nấu ăn, mấy người bọn họ bận rộn hai canh giờ, mới cuối cùng làm xong bữa tối.

Đương nhiên người nấu là Lê Thanh Chấp, hắn đã xem sách dạy nấu ăn Thường Chiêm để ở chỗ Thường Thúy, làm theo hai món, cộng thêm mấy món làm theo ý mình… một bàn tám món, vị rất ngon.

“Lê huynh, tay nghề của huynh thật sự rất khá!” Chu Tầm Miểu và những người khác không ngừng khen ngợi.

Khen một lúc, Chu Tầm Miểu nói: “Nhiều món ăn như vậy, ta muốn uống chút rượu quá!”

“Uống rượu thì đừng mơ, trong thời gian diễn ra kỳ thi phủ không được uống rượu.” Lê Thanh Chấp nói.

“Ta chỉ nói vậy thôi.” Chu Tầm Miểu tiếp tục ăn.

Ăn xong, bọn họ tự về phòng ngủ, đợi đến nửa đêm tiếng pháo nổ vang, liền vội vàng dậy, vội vã đến tham gia kỳ thi phủ.

Ở Đại Tề, trình tự tham gia kỳ thi phủ cũng gần giống như kỳ thi huyện, nhưng Lẫm sinh bảo lãnh phải thêm một người.

Lý tú tài đã đến phủ thành trước hai ngày, cùng một tú tài khác bảo lãnh cho bọn họ.

Ngoài ra, kỳ thi huyện thi liên tục năm buổi, ở giữa sẽ công bố kết quả, nhưng kỳ thi phủ thì khác.

Kỳ thi phủ của Đại Tề thi liên tục ba ngày, mỗi ngày một buổi, trong thời gian thi phủ nha sẽ cung cấp một bữa cơm trưa, còn buổi tối, cũng giống như kỳ thi huyện, có thể về nhà.

Đương nhiên, mỗi nơi một khác, quy định của kỳ thi phủ cũng khác nhau, có một số nơi sĩ tử tham gia kỳ thi phủ buổi tối không được về nhà, phải ở lại trường thi ba ngày liên tục.

Lê Thanh Chấp đến gần trường thi, phát hiện người đến tham gia kỳ thi phủ nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hơn một nghìn người.

Hắn xếp hàng vào trường thi, chịu sự kiểm tra.

Lúc tham gia kỳ thi huyện ở huyện Sùng Thành, Lê Thanh Chấp được đối xử rất tốt, ở đây thì khác.

Tuy hắn bây giờ đã có chút danh tiếng, nhưng nha dịch phụ trách duy trì trật tự không quen biết hắn, khi đối xử với hắn, cũng không khác gì so với các sĩ tử khác.

Lê Thanh Chấp và Chu Tầm Miểu đều rất thận trọng, trong thời gian thi cũng không xảy ra vấn đề gì.

Ba ngày trôi qua rất thuận lợi.

Còn đề thi…

Lê Thanh Chấp được quan huyện Cẩu chỉ điểm, cảm thấy đề thi rất dễ.

Vì lý do tính cách, có một số tri phủ thích ra đề hóc búa để làm khó sĩ tử, nhưng Trương tri phủ không phải là người như vậy.

Trương tri phủ rất rõ ràng, nếu đề thi ông ra quá hóc búa, những công tử con nhà giàu đọc nhiều sách từ nhỏ có thể hiểu được đề thi, làm bài tốt, nhưng những người nhà nghèo, không đọc được mấy quyển sách, có thể sẽ không biết đề thi trích từ đâu.

Ông sẽ không làm loại chuyện này, đề thi ông ra rất bình thường.

Lê Thanh Chấp cảm thấy mình làm bài khá tốt.

Hắn đã cố gắng hết sức, tiếp theo phải xem Trương tri phủ.

Hắn cho rằng thành tích của mình sẽ không tệ, dù sao Trương tri phủ cũng rất thưởng thức hắn.

Thời gian công bố kết quả kỳ thi phủ rất nhanh, thường là ba đến năm ngày sẽ công bố, Lê Thanh Chấp và những người khác cũng không vội về, mà ở lại phủ thành.

Trước kỳ thi phủ, tuy các sĩ tử tham gia kỳ thi phủ cũng tổ chức vài buổi tụ họp, nhưng không khí không náo nhiệt, số lần cũng không nhiều, bây giờ thì khác.

TBC

Sau khi kỳ thi phủ kết thúc, Lê Thanh Chấp lập tức nhận được mấy thư mời hắn tham gia tụ họp.

Chu Tầm Miểu đi hỏi thăm một chút, còn phát hiện có mấy buổi tụ họp địa điểm không được đứng đắn lắm, chắc là sẽ có ca múa trợ hứng.

Trợ hứng trợ hứng, cuối cùng hứng lên rồi, một đám đàn ông sẽ làm gì, không cần phải nghĩ nhiều.

Loại buổi tụ họp này, Lê Thanh Chấp không cần nghĩ cũng từ chối.

Sau khi hắn đến những nơi như vậy, dù không làm gì, Kim Tiểu Diệp biết được cũng sẽ buồn, hơn nữa Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi còn chưa thành niên!

Tuyệt đối không thể đưa trẻ vị thành niên đến những nơi như vậy!

Sau khi lựa chọn, Lê Thanh Chấp liền dẫn Chu Tầm Miểu đến tham gia một buổi văn hội do Thư viện Sùng Văn ở phủ thành tổ chức.

Bành Cảnh Lương đang học ở Thư viện Sùng Văn.

Sau khi đến phủ thành, Lê Thanh Chấp chỉ gặp Bành Cảnh Lương một lần, chính là vì Bành Cảnh Lương phải học ở thư viện.

Ngày thường Thư viện Sùng Văn không cho người ngoài vào, nhưng hôm nay tổ chức văn hội, lại có không ít người đến, xe ngựa đậu kín cổng.

Lê Thanh Chấp lấy thiệp mời ra, báo danh tính, liền được người ta dẫn đến một khu vườn.

Hắn còn chưa phải là tú tài, chưa có công danh, không tiện để người khác chờ đợi, nên đã đến rất sớm, lúc này trong vườn chưa có mấy người.

Nhưng không có mấy người cũng là có người!

Thi xong, Lê Thanh Chấp cảm thấy nhẹ nhõm, không cần suy nghĩ, liền đi về phía một người trong số đó, định kết bạn với người ta.

Mấy hôm trước hắn bận thi cử không có thời gian nói chuyện với ai, bây giờ rất muốn tìm người trò chuyện.

Còn tại sao không tìm Chu Tầm Miểu… Chu Tầm Miểu và những người khác vẫn luôn ở cùng hắn, không biết gì về những chuyện mới mẻ bên ngoài!

“Huynh đài, xin chào.” Lê Thanh Chấp đi về phía một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi một mình, cười nói chuyện với đối phương…

Không bao lâu, Lê Thanh Chấp đã quen biết được mấy người.

Chu Tầm Miểu: “…”

Cha hắn là thương nhân, gia đình hắn có truyền thống buôn bán, rất giỏi kết giao bạn bè, nhưng khả năng của hắn kém xa Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp thật sự có thể nói chuyện với bất kỳ ai.

Lê Thanh Chấp đúng là có thể nói chuyện với bất kỳ ai, thêm vào đó bây giờ hắn không giấu tài, rất sẵn lòng thể hiện bản thân… không bao lâu, xung quanh hắn đã có rất nhiều người.

Khi Bành Cảnh Lương và sư phụ của mình đến khu vườn, liền thấy Lê Thanh Chấp được mọi người vây quanh, đang nói cười vui vẻ.

Bành Cảnh Lương thấy vậy muốn đến chào hỏi, nhưng sư phụ của hắn lại hừ lạnh một tiếng.

“Sư phụ…” Bành Cảnh Lương bất lực nhìn sư phụ mình.

Sư phụ của Bành Cảnh Lương họ Chu, là một cử nhân, cũng là viện trưởng của Thư viện Sùng Văn.

Chu viện trưởng không thích Lê Thanh Chấp.

Ở phủ thành vẫn luôn có tin đồn, nói án thủ kỳ thi huyện học vấn hơn người, đã thắng Bành Cảnh Lương trong một cuộc thi.

Nhưng theo ông được biết, Bành Cảnh Lương căn bản không thi đấu với Lê Thanh Chấp, chỉ là công khai hỏi Lê Thanh Chấp một số câu hỏi, mà Lê Thanh Chấp đã trả lời được.

Lê Thanh Chấp này viết sách khen ngợi quan huyện Cẩu và Trương tri phủ, trước kỳ thi huyện cố tình giấu tài, sau kỳ thi huyện lại làm ra vẻ… Chu viện trưởng cảm thấy, đây là một kẻ ham danh lợi, nắm bắt mọi cơ hội.

Ở phủ thành lại có tin đồn hắn thắng Bành Cảnh Lương… nói không chừng là hắn muốn dựa vào Bành Cảnh Lương để nổi tiếng!

Ông không tin Lê Thanh Chấp lợi hại như vậy, hôm nay nhất định phải thử xem!

Bành Cảnh Lương rất thích Lê Thanh Chấp, thực ra hắn đã nói không ít lời tốt về Lê Thanh Chấp trước mặt sư phụ mình.

Nhưng hắn càng nói, sư phụ hắn càng không thích Lê Thanh Chấp, lần này Lê Thanh Chấp đến phủ thành tham gia kỳ thi phủ, sau khi gặp Lê Thanh Chấp một lần, sư phụ hắn không cho hắn đi gặp Lê Thanh Chấp nữa.

Ban đầu hắn định cho Lê Thanh Chấp mượn một số sách mình đã đọc, nhưng vì sư phụ hắn ngăn cản, đến giờ vẫn chưa đưa được sách cho hắn.

May mà sư phụ hắn làm việc có chừng mực, trước khi Lê Thanh Chấp thi phủ đã không làm gì cả, mãi đến khi Lê Thanh Chấp thi xong, mới đưa thiệp mời cho Lê Thanh Chấp, mời hắn đến thư viện tham gia văn hội.

Theo như Bành Cảnh Lương hiểu về sư phụ mình, rất có thể sư phụ hắn sẽ làm khó Lê Thanh Chấp trong văn hội.

“Cảnh Lương, con còn quá trẻ, không biết nhìn người,” Chu viện trưởng nhìn học trò của mình một cách chân thành:

“Lê Thanh Chấp kia xuất thân nghèo khó, nhưng lại có thể đi đến ngày hôm nay… hắn chắc chắn là kẻ nắm bắt mọi cơ hội, không từ thủ đoạn để leo lên, phải cẩn thận với loại người này!”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 214: Chương 214



Chu viện trưởng không kỳ thị học sinh xuất thân nghèo khó, thậm chí còn thưởng thức những sĩ tử nhà nghèo nhưng vẫn rất nỗ lực.

Nhưng ông đã xem sách do Lê Thanh Chấp viết mà Bành Cảnh Lương mang về.

Lê Thanh Chấp này quá giỏi nịnh nọt!

Còn có văn hội hôm nay, mới được bao lâu, Lê Thanh Chấp đã quen biết được không ít người.

Loại người khéo ăn nói, giỏi luồn lách này, ông không thích.

“Sư phụ, sư phụ hiểu lầm rồi…”

“Cầu ta đi qua còn nhiều hơn đường con đi qua! Con cứ chờ xem, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn!” Chu viện trưởng nói xong, sải bước đi về phía Lê Thanh Chấp.

Mà lúc này, Lê Thanh Chấp cũng nhìn thấy Bành Cảnh Lương.

“Bành huynh.” Lê Thanh Chấp cười chào hỏi, rồi nhìn Chu viện trưởng: “Ngài chính là Chu viện trưởng? Đã lâu ngưỡng mộ đại danh.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu viện trưởng, Lê Thanh Chấp liền nhận ra Chu viện trưởng không thích mình.

Nhưng không sao, hắn thích Chu viện trưởng là được.

Sau khi đến phủ thành, hắn đã quen biết được không ít người, cũng từ chỗ bọn họ biết được không ít chuyện về Chu viện trưởng.

Chu viện trưởng học vấn uyên bác, nhưng chưa từng đi thi tiến sĩ, mà lại một lòng dạy học.

Ở phủ thành có Dục Anh Đường chuyên nuôi dưỡng trẻ mồ côi, Chu viện trưởng không chỉ thường xuyên quyên góp tiền bạc vật chất, còn từng tài trợ cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ trong đó đi học.

Ngay cả Bành Cảnh Lương… nhà Bành Cảnh Lương cũng bình thường, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ Chu viện trưởng tận tình dạy dỗ.

Hơn nữa nhìn cách cư xử của Bành Cảnh Lương, cũng biết Chu viện trưởng không tệ.

Lê Thanh Chấp vốn đã có hảo cảm với Chu viện trưởng, bây giờ vừa gặp mặt… ánh mắt Chu viện trưởng trong sáng, cho hắn cảm giác hoàn toàn khác với Nghiêm huyện lệnh.

Đây là một người chính trực.

Người này dù không thích hắn, cũng không có ác ý với hắn.

Chu viện trưởng không trả lời Lê Thanh Chấp, ông nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ta biết ngươi, ngươi là Lê Thanh Chấp… nghe nói học vấn của ngươi rất tốt? Ta muốn khảo ngươi!”

Lê Thanh Chấp chắp tay: “Được viện trưởng chỉ điểm là vinh hạnh của ta.”

“Không dám nhận là chỉ điểm, chỉ là muốn xem thực lực thật sự của ngươi.” Thái độ của Chu viện trưởng vẫn không tốt, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Lê Thanh Chấp cười nhìn Chu viện trưởng, cảm thấy người này hơi giống Bành Cảnh Lương, rất đơn thuần.

Rất nhiều người sẽ không thể hiện hỉ nộ ái ố lên mặt, tránh đắc tội với người khác.

Nhưng Chu viện trưởng… cảm xúc của ông quá rõ ràng.

Chu viện trưởng biết thái độ của mình không tốt lắm.

Thấy Lê Thanh Chấp không hề để tâm, còn cười tươi… ông hơi ngại ngùng.

Khoan đã, tại sao ông phải ngại ngùng? Lê Thanh Chấp này chắc chắn là rất giỏi che giấu, mới không hề tức giận.

TBC

Chu viện trưởng bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi Lê Thanh Chấp: “Thiên hạ hà tư hà lự, ngươi đọc tiếp xem.”

Lê Thanh Chấp lập tức đọc: “Thiên hạ đồng quy nhi thù đồ…”

Chu viện trưởng đợi Lê Thanh Chấp đọc một đoạn, liền nhanh chóng đổi một đoạn khác cho Lê Thanh Chấp đọc.

Lê Thanh Chấp đều đọc được hết.

Rất nhiều người ở phủ thành đã từng nghe nói về khả năng nhìn qua là nhớ của Lê Thanh Chấp, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, lúc này Chu viện trưởng đề nghị khảo Lê Thanh Chấp, bọn họ mới được chứng kiến.

Lê Thanh Chấp này cũng quá lợi hại!

Chu viện trưởng chuyên tâm đọc sách, trí nhớ lại tốt, đã học thuộc lòng rất nhiều sách.

Ban đầu ông lấy những quyển mình đã học thuộc lòng để khảo Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp đều trả lời được, liền bảo người ta lấy một số quyển mình chỉ xem qua chưa học thuộc, nhưng Lê Thanh Chấp nói hắn đã học thuộc, tiếp tục khảo Lê Thanh Chấp.

Đương nhiên Lê Thanh Chấp đều đọc được.

Ban đầu Chu viện trưởng định vạch trần bộ mặt thật của Lê Thanh Chấp, nhưng bây giờ thấy Lê Thanh Chấp học thuộc được nhiều sách như vậy, suy nghĩ lại hoàn toàn thay đổi.

Chu viện trưởng đọc một đoạn văn, hỏi Lê Thanh Chấp: “Câu này giải thích thế nào?”

Lê Thanh Chấp lập tức nói.

Đợi Lê Thanh Chấp nói xong, Chu viện trưởng lại tiếp tục hỏi, hai người hỏi đáp qua lại rất lâu, người xung quanh cũng ngày càng đông.

Bọn họ không dám lên tiếng, tránh làm phiền hai người, nhưng lại càng thêm bội phục Lê Thanh Chấp.

Chu viện trưởng hỏi càng lúc càng sâu, có một số câu hỏi bọn họ không biết!

Còn Lê Thanh Chấp…

Lê Thanh Chấp lúc này thật sự rất biết ơn quan huyện Cẩu, một số sách ở chỗ quan huyện Cẩu khá sâu sắc, quan huyện Cẩu giảng giải cho hắn cũng khá sâu, nên hắn có thể trả lời được phần lớn câu hỏi.

Những câu không có đáp án chính xác, hắn liền nói theo sự hiểu biết của mình, chắc là cũng không đến nỗi sai hoàn toàn.

Trò chuyện một lúc, Chu viện trưởng nhắc đến sách lược.

Chắc là cảm thấy chỉ nói chuyện thôi thì chưa đã, Chu viện trưởng nói: “Ta có một đề bài, ngươi có bằng lòng làm một bài sách lược trước mặt mọi người không?”

“Đương nhiên bằng lòng.” Lê Thanh Chấp nói.

Hắn có thể cảm nhận được, sự không thích của Chu viện trưởng đối với hắn đã tan biến, lúc này… Chu viện trưởng chắc đã rất thưởng thức hắn.

“Mau lấy giấy bút đến!” Chu viện trưởng nói với người bên cạnh.

Nhanh chóng có người đưa giấy bút đến, Chu viện trưởng liền ra đề.

Sách lược thực chất là bài văn nghị luận về vấn đề chính trị hiện nay, đưa ra đề xuất và sách lược cá nhân cho triều đình.

Đối với việc này… Lê Thanh Chấp có ưu thế mà người khác không có.

Hắn là người xuyên không.

Tuy lúc tận thế bắt đầu hắn mới mười tám tuổi, dù lúc học lịch sử đã học được không ít lịch sử, nhưng hắn cũng không biết nhiều về chính trị.

Nhưng sau đó hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đọc rất nhiều sách.

Mấy năm sau khi tận thế bắt đầu, sách điện tử đã không xem được nữa, nên hắn xem toàn là sách giấy.

Những quyển sách đó viết đủ thứ, vì đã khai phá não bộ, hắn xem xong sẽ không quên…

Đại Tề có rất nhiều người tài giỏi, nhưng nói về kiến thức, không ai sánh bằng hắn, dù sao chế độ tổng thống, chế độ cộng hòa, chế độ quân chủ lập hiến v.v., người Đại Tề đều chưa từng nghe nói đến.

Quan trọng nhất là, bây giờ chỉ là viết sách lược, không phải để hắn thực hiện.

Sau khi suy nghĩ, Lê Thanh Chấp nhanh chóng có ý tưởng.

Hắn nghĩ sẵn nội dung cần viết trong đầu, sắp xếp bố cục toàn bộ bài văn trên giấy, rồi bắt đầu viết.

Chu viện trưởng thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Lê Thanh Chấp không suy nghĩ nhiều, trực tiếp viết, điều này hơi không ổn.

Ngoài ra… tốc độ viết văn của hắn cũng quá nhanh!

Chu viện trưởng không nhịn được lại gần xem, rồi bị chữ của Lê Thanh Chấp thu hút.

Bành Cảnh Lương đã nói với Chu viện trưởng chữ của Lê Thanh Chấp đẹp như thế nào, nhưng khi rời khỏi huyện Sùng Thành trở về phủ thành, hắn không mang theo chữ của Lê Thanh Chấp.

Ban đầu trong tay hắn có mấy bài văn do Lê Thanh Chấp viết, nhưng người khác xin, hắn liền đưa cho người ta, nghĩ sau này sẽ để Lê Thanh Chấp viết riêng cho hắn một bức.

Chu viện trưởng không nhìn thấy chữ của Lê Thanh Chấp, đương nhiên không tin lời Bành Cảnh Lương.

Nhưng bây giờ… Lê Thanh Chấp đang viết chữ trước mặt ông!

Chu viện trưởng rất có trình độ về thư pháp, vẫn luôn không hài lòng với chữ của học trò Bành Cảnh Lương.

Ông biết chữ của Lê Thanh Chấp chắc chắn không tệ, nhưng ông không ngờ chữ của Lê Thanh Chấp lại không hề thua kém ông!

Ông luyện mấy chục năm, chữ viết ra lại không khác gì một thanh niên hai mươi mấy tuổi!

Thôi thì cũng đành, tốc độ viết chữ của Lê Thanh Chấp đã nhanh như vậy, vậy mà chữ nào cũng đẹp, nhìn chung lại càng thêm đẹp mắt.

Mắt Chu viện trưởng sáng lên, nhìn bài sách lược của Lê Thanh Chấp đầy quý mến.

Bài sách lược này của Lê Thanh Chấp chỉ viết khoảng một nghìn chữ.

Tốc độ viết chữ của hắn gần đây ngày càng nhanh, một nghìn chữ này, chỉ viết khoảng bốn mươi phút.

Mà đợi hắn viết xong, Chu viện trưởng cũng xem xong.

“Chữ đẹp! Văn hay!” Chu viện trưởng nhìn Lê Thanh Chấp đầy kích động: “Tử Tiêu, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?”

Bành Cảnh Lương: “???”

Sư phụ, sư phụ làm sao vậy? Không lâu trước đây sư phụ còn lo lắng con bị Lê Thanh Chấp lừa, trong nháy mắt, sư phụ lại muốn nhận Lê Thanh Chấp làm học trò?

Lê Thanh Chấp nói: “Đa tạ viện trưởng yêu mến, nhưng ta đã có sư phụ rồi.”

“Vậy ngươi có muốn đến thư viện của ta học không? Thư viện của ta có rất nhiều sách.” Chu viện trưởng lại nói.

Lê Thanh Chấp nói: “Ta đương nhiên bằng lòng, chỉ là nhà ta ở huyện Sùng Thành, e là không thể ở lại phủ thành lâu…”

“Ngươi có thể chuyển nhà đến phủ thành, nếu không thì ngươi mượn sách về xem cũng được.” Chu viện trưởng vừa nói, vừa cầm bài sách lược Lê Thanh Chấp vừa viết trên tay, thưởng thức cẩn thận.

Còn vạch trần bộ mặt thật của Lê Thanh Chấp gì đó… ừm, chẳng phải ông đã vạch trần rồi sao?

Lê Thanh Chấp này, chính là một người học vấn uyên bác! Còn chuyện Lê Thanh Chấp viết sách khen ngợi quan huyện Cẩu… Lê Thanh Chấp có học vấn như vậy, cần gì phải nịnh nọt một huyện lệnh?

Còn chuyện Lê Thanh Chấp giấu tài trước kỳ thi huyện… khoan đã, hình như tiểu đồ đệ của ông từng nói, Lê Thanh Chấp từng bị em trai Hồng Huy đánh gãy tay?

Ông nghi ngờ Hồng Huy ghen tị với Lê Thanh Chấp, mới bảo em trai mình làm vậy!

Lê Thanh Chấp thật sự đáng thương, trước thì bị bệnh nặng, sau lại bị người ta đánh gãy tay.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 215: Chương 215



Chu viện trưởng càng nhìn Lê Thanh Chấp càng thích, lại còn cảm thấy Lê Thanh Chấp là người hiền lành, mới bị ông cố tình làm khó mà không hề để tâm.

Ông hoàn toàn quên mất, không lâu trước đây ông còn cho rằng Lê Thanh Chấp quá khéo ăn nói.

Lê Thanh Chấp cần phải khéo ăn nói sao? Không cần.

Mọi người vây quanh hắn, chỉ đơn thuần là thưởng thức hắn thôi?

Có tài học như vậy, Lê Thanh Chấp cần gì phải vội vàng theo đuổi danh lợi?

Chu viện trưởng nhiệt tình với Lê Thanh Chấp, hoàn toàn không để ý đến Bành Cảnh Lương.

Mọi người xung quanh: “…”

Xem ra chuyện Bành Cảnh Lương thi đấu với Lê Thanh Chấp thua Lê Thanh Chấp là thật, nhìn xem, ngay cả sư phụ của Bành Cảnh Lương cũng thích Lê Thanh Chấp như vậy?

Chỉ có Bành Cảnh Lương rất buồn bực, sư phụ hắn bị sao vậy, sao cứ luôn tìm cách chia rẽ hắn và Lê Thanh Chấp?

Với tình hình hiện tại, chỉ cần hắn hơi nhỏ nhen một chút, sẽ bất mãn với Lê Thanh Chấp.

May mà hắn đã được chứng kiến thực lực của Lê Thanh Chấp, biết mình không bằng hắn, không đến nỗi ghen tị!

Nhờ phúc của Chu viện trưởng, Lê Thanh Chấp nổi bật trong buổi văn hội này.

Ngày hôm sau, các sĩ tử ở phủ thành cơ bản đều bàn tán về Lê Thanh Chấp, nói kỳ thi phủ lần này, hắn rất có thể sẽ án thủ.

Tin tức này, đương nhiên cũng truyền đến tai Trương tri phủ.

Trương tri phủ đúng là định chọn Lê Thanh Chấp làm án thủ. Có hơn một nghìn người tham gia kỳ thi phủ, Trương tri phủ không thể xem hết từng bài thi một.

Ông xem qua một lượt trước, những bài thi không đủ số chữ, chữ viết nguệch ngoạc sửa chữa nhiều, bài văn mở đầu đã lủng củng, đều bị ông loại ra trước.

Những người này chắc chắn sẽ trượt.

Sau đó ông mới xem những bài thi còn lại, và để những bài thi làm tốt sang một bên.

Khi thi buổi thứ hai thứ ba, Trương tri phủ đã bắt đầu xem những bài thi thu được trước đó, vì vậy hiện giờ, ông đã xem qua một lượt những bài thi cần xem, chỉ còn chờ xếp hạng.

Mà trong tất cả các bài thi, bài thi của Lê Thanh Chấp không nghi ngờ gì chính là bài thi đẹp mắt nhất, cũng làm bài rất tốt.

Ông không chọn Lê Thanh Chấp làm án thủ, vậy thì thật bất công!

Trương tri phủ vẫn luôn cho rằng, người làm quan phải công chính… Lê Thanh Chấp, không nghi ngờ gì chính là án thủ kỳ thi phủ lần này. Trương tri phủ đang vội xử lý chuyện huyện Lâm Hồ, nên đã xem bài thi với tốc độ nhanh nhất.

Ba ngày sau khi kỳ thi phủ kết thúc, kết quả kỳ thi phủ đã được công bố!

Kỳ thi phủ cũng giống như kỳ thi huyện, năm nào cũng có, thường thì một năm sẽ lấy khoảng năm sáu mươi người.

Mà những người thi đỗ kỳ thi phủ, chính là tú tài, có thể đến tỉnh thành tham gia kỳ thi viện.

Sau khi thi đỗ kỳ thi viện, sẽ trở thành tú tài, bắt đầu có một số đặc quyền, ví dụ như được miễn lao dịch.

Một ngày trước đó, lễ phòng của phủ nha đã nói ngày mai sẽ công bố kết quả, mà sáng sớm hôm nay, Chu Tầm Miểu và những người khác đã dậy, vội vàng đến phủ nha xem bảng vàng.

Lê Thanh Chấp cũng dậy sớm, thấy bọn họ vội vàng, liền nói: “Vậy chúng ta mau đến đó đi, trên đường đi mua chút đồ ăn lót dạ…”

“Mua đồ ăn không cần chúng ta đi, cứ để tiểu tư đi mua là được.” Chu Tầm Miểu nói xong, liền kéo Lê Thanh Chấp đi.

Khi bọn họ đến phủ nha, trời vừa mới sáng, nhưng ở đây đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ không chen lên phía trước được.

Chu Tầm Miểu hơi không cam lòng, muốn chen lên, nhưng bị Lê Thanh Chấp kéo lại: “Đợi người của lễ phòng dán bảng vàng xong rồi hãy chen lên.”

TBC

“Cũng đúng, chúng ta cứ giữ chỗ này là được, lát nữa có thể chen lên trước tiên!” Chu Tầm Miểu nói.

Kỳ thi huyện trước đó, Chu Tầm Miểu không hề sốt ruột, không hề lo lắng, đó là vì quan huyện Cẩu đã nói trước với cha hắn một ngày, đã nói với hắn chuyện hắn đỗ đạt.

Nhưng kỳ thi phủ… Chu Tầm Miểu không chắc chắn lắm.

“Đúng vậy, lát nữa chen lên là được.” Lê Thanh Chấp vừa nói, vừa mở hộp đựng thức ăn tiểu tư đưa đến, lấy một cái bánh bao nóng hổi ra ăn.

Bánh bao nhân thịt heo, rất ngon!

“Các ngươi cũng ăn bánh bao đi.” Lê Thanh Chấp gọi Chu Tầm Miểu và những người khác.

Chu Tầm Miểu nói: “Ta không có khẩu vị.”

Từ Khải Phi cũng không có khẩu vị, Lê Thanh Chấp thấy vậy, muốn ăn hết chỗ bánh bao còn lại!

Nhưng làm vậy thì không hay lắm, phải chừa lại cho Chu Tầm Miểu và những người khác một ít… Lê Thanh Chấp lấy ra một nắm đồng xu đưa cho tiểu tư, bảo hắn đi mua thêm mấy cái bánh ú.

Bánh ú ở phủ Hòa Hưng có hai loại, một loại là gạo nếp không nhân, hoặc chỉ có một quả táo đỏ, một loại là bánh ú nhân thịt muối, bánh ú bán trên đường, cơ bản đều là loại thứ hai.

Gạo nếp đã vo sạch trộn với nước tương, rồi bọc thịt heo mỡ xen lẫn nạc… bánh ú nhân thịt làm như vậy rất thơm.

Tiểu tư nhanh chóng mua cho Lê Thanh Chấp hai cái bánh ú, đựng trong đĩa của hộp đựng thức ăn bọn họ mang theo.

Lê Thanh Chấp bưng đĩa lên, lại lấy một đôi đũa, ăn hết một cái bánh ú trong chớp mắt.

Những người xung quanh… những người không quen biết Lê Thanh Chấp thì không sao, cứ tưởng Lê Thanh Chấp là người đến xem náo nhiệt, nhưng những người quen biết Lê Thanh Chấp…

Sao Lê Thanh Chấp không hề lo lắng chút nào?

Thôi được rồi, nếu bọn họ có thực lực như Lê Thanh Chấp, cũng sẽ không lo lắng chút nào.

Nói đến… hôm nay sau khi dậy bọn họ đã vội vàng đến đây, rất nhiều người chưa ăn sáng, thấy Lê Thanh Chấp ăn ngon lành như vậy, đột nhiên thấy đói.

Chu Tầm Miểu quay đầu lại, thấy Lê Thanh Chấp ăn ngon lành như vậy liền thấy đói, lấy một cái bánh bao trong hộp đựng thức ăn ra ăn.

Phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, hắn hơi ngại ngùng, nhưng thấy Lê Thanh Chấp bắt đầu ăn cái bánh ú thứ hai… ăn chút đồ cũng không sao, đúng không?

Đang nghĩ vậy, Chu Tầm Miểu liền thấy người của lễ phòng đến.

Hắn vội vàng nhét chỗ bánh bao còn lại vào miệng, phồng má chen lên phía trước…

Lê Thanh Chấp cũng không ăn nữa, tránh bị đám người điên cuồng chen lên phía trước làm rơi đồ ăn trên tay.

Đồ ăn quý giá như vậy, không thể làm rơi được! Lê Thanh Chấp ôm hộp đựng thức ăn, nhìn về phía dán bảng vàng.

Hắn cao, bảng vàng cũng được dán khá cao… nếu hắn đứng đầu, hắn đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy.

Thị lực của hắn đã được tối ưu hóa, rất tốt!

Đang nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp liền thấy tên mình đứng đầu.

Hắn lại là án thủ.

Khi Lê Thanh Chấp nhìn thấy tên mình, Chu Tầm Miểu cũng nhìn thấy, hắn vui mừng quay đầu lại muốn nói gì đó, kết quả vừa mở miệng, bánh bao trong miệng suýt nữa thì rơi ra ngoài.

Nuốt miếng bánh bao xuống, Chu Tầm Miểu vui mừng nói: “Lê huynh, huynh án thủ!”

Nói xong, Chu Tầm Miểu tiếp tục chen lên phía trước - hắn chưa xem hết bảng vàng!

Không bao lâu, Chu Tầm Miểu liền từ trong đám người đi ra, vẻ mặt vui mừng: “Ta đỗ rồi! Ha ha! Ta đỗ rồi!”

Chu Tầm Miểu từ nhỏ đã được Lý tú tài tận tình dạy dỗ, một năm nay lại rất nỗ lực, không lâu trước đây, hắn còn được quan huyện Cẩu chỉ điểm…

Kỳ thi phủ lần này, thành tích của hắn không đứng đầu, nhưng cũng có tên trong bảng vàng.

Không bao lâu, Từ Khải Phi cũng mặt đỏ bừng từ trong đám người chen ra: “Ta cũng đỗ rồi!”

Từ Khải Phi học hành chăm chỉ hơn Chu Tầm Miểu nhiều, sau khi quen biết Chu Tầm Miểu, lại dựa vào Chu Tầm Miểu mà xem được một số sách mà trước đây hắn chưa chắc đã xem được.

Thêm vào đó Trương tri phủ không ra đề thi kỳ lạ… thứ hạng của hắn còn cao hơn Chu Tầm Miểu một chút.

Lúc này, ngày càng nhiều người xem hết bảng vàng.

Lần này Trương tri phủ lấy tổng cộng năm mươi sáu người, vì vậy đa số mọi người đều không có tên trong bảng vàng.

Những người này rất thất vọng, nhưng không ai nói Trương tri phủ bất công.

Bọn họ rất hiểu rõ thực lực của mình, hơn nữa những người có tên trong bảng vàng lần này đều có chút danh tiếng - dù là Chu Tầm Miểu hay Từ Khải Phi, bọn họ đi theo Lê Thanh Chấp giao thiệp, cũng quen biết được không ít người.

Người bạn học cùng đến phủ thành tham gia kỳ thi phủ với Lê Thanh Chấp và những người khác, lần này hắn ta trượt.

Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi lần lượt đến an ủi, sau khi buồn bã một hồi, người này liền nhanh chóng chấp nhận hiện thực:

“Thực ra ta không đỗ cũng là chuyện bình thường, tiên sinh có nhiều con trai như vậy, cũng chỉ có hai người thi đỗ kỳ thi phủ, học vấn của ta vốn đã không bằng bọn họ, cũng không bằng các ngươi.”

Con trai của Lý tú tài đều đọc sách, nhưng đến giờ, vẫn chưa có ai thi đỗ tú tài, thậm chí còn có người không thi đỗ kỳ thi huyện.

Dù sao, kỳ thi phủ lần này, cũng coi như là mấy nhà vui mấy nhà buồn.

Chu Tầm Miểu rất vui mừng, hắn dẫn Lê Thanh Chấp và những người khác từ trong đám người chen ra, rồi nói: “Chúng ta đến quán rượu ăn sáng đi, ta mời!”

Lê Thanh Chấp đã ăn no rồi, không cần suy nghĩ liền đồng ý: “Được.”

Quán rượu có rất nhiều món ăn để lựa chọn.

Chu Tầm Miểu bảo bọn họ gọi món, mà Lê Thanh Chấp không hề khách sáo, gọi một bát mì lươn.

Những người khác cũng gọi mì, Chu Tầm Miểu lại gọi thêm một lồng xíu mại thịt heo, mười cái bánh há cảo chiên thêm mấy cái quẩy.

Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn Lê Thanh Chấp đã ăn bánh bao bánh ú không chỉ ăn hết bát mì của mình, còn nếm thử xíu mại bánh há cảo chiên, cuối cùng lại lấy một cái quẩy từ từ ăn.

“Lê huynh, huynh thật sự ăn quá nhiều.” Chu Tầm Miểu rất bội phục.

Lê Thanh Chấp nói: “Ta chỉ là khẩu vị hơi tốt thôi.”

Chu Tầm Miểu: “…”

Người bình thường dù có khẩu vị tốt, cũng sẽ không tốt đến mức này!
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 216: Chương 216



Lê Thanh Chấp rất thích đồ ăn ở quán rượu, ngon thì thôi đi, lại còn nhiều calo.

Nói đến quẩy… mỗi miếng cắn xuống, đều có thể cảm nhận được dầu mỡ tan ra trong miệng.

Ăn nhiều hơi ngán, Lê Thanh Chấp bưng chén trà lên uống.

Trà là trà hoa cúc, hoa cúc trắng nở rộ trong nước, nhìn rất ngon miệng.

Lê Thanh Chấp vừa uống trà, vừa nhai cả hoa cúc - lãng phí thì không tốt!

Đợi bọn họ ăn uống no say, đã có người sao chép lại bảng vàng kỳ thi phủ, Chu Tầm Miểu bỏ tiền mua một bản, tìm tiểu tư đến, bảo tiểu tư lập tức đưa bảng vàng này về huyện Sùng Thành.

Tin vui như vậy, nhất định phải nhanh chóng báo cho cha hắn biết.

Còn bọn họ… nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trương tri phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi những người thi đỗ kỳ thi phủ, bọn họ định đợi tiệc tàn, rồi mới về huyện Sùng Thành.

Nhưng… đến trưa, có nha dịch tìm đến bọn họ, nói với bọn họ Trương tri phủ không mở tiệc nữa.

Nhưng, tuy Trương tri phủ không mở tiệc, nhưng ông đã viết cho mỗi sĩ tử đỗ đạt vài câu khích lệ.

Đối mặt với tình huống này, một số sĩ tử thi đỗ kỳ thi phủ rất hoang mang, Lê Thanh Chấp nhìn chữ của Trương tri phủ, lại cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Chữ của Trương tri phủ thật đẹp! Không ngờ lại được bảo vật của tri phủ đại nhân!” Chu Tầm Miểu cầm bức thư Trương tri phủ viết cho mình xem đi xem lại, xem xong lại nhìn Lê Thanh Chấp: “Lê huynh, nếu Trương tri phủ không định mở tiệc, chúng ta về trước đi.”

Ra ngoài gần một tháng, Chu Tầm Miểu hơi nhớ nhà.

“Được, về thôi.” Lê Thanh Chấp cũng nhớ nhà, muốn về ôm hôn Kim Tiểu Diệp.

Không được thì cũng phải ôm Đại Mao, Nhị Mao, hôn lên mặt bọn họ.

Hắn thật sự rất nhớ bọn họ.

“Chúng ta thu dọn đồ đạc, đi ngay, tối nay là có thể về đến nhà rồi!” Chu Tầm Miểu đứng dậy, nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồ Lê Thanh Chấp mang theo khá ít, thu dọn cũng nhanh hơn, nhưng trước khi đi hắn còn đặc biệt viết một bức thư, tìm người đưa đến Thư viện Sùng Văn cho Chu viện trưởng.

Chu viện trưởng bảo hắn đến Thư viện Sùng Văn học, hắn đã đồng ý, nhưng định mấy hôm nữa mới đi.

Hơn nữa hắn chắc sẽ không ở lại Thư viện Sùng Văn lâu… hắn phải sống cùng Kim Tiểu Diệp và những người khác.

Mấy người thu dọn xong, liền lên thuyền nhà họ Chu, hướng về huyện Sùng Thành.

……

Huyện Sùng Thành.

Chu Tầm Miểu đi phủ thành tham gia kỳ thi phủ, Chu Tiền không đi theo.

Việc buôn bán của ông vốn đã làm rất lớn, bây giờ lại còn là hội trưởng thương hội huyện Sùng Thành, ông có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đi theo Chu Tầm Miểu đi thi.

Nhưng tuy không đi, nhưng Chu Tiền vẫn luôn lo lắng cho Chu Tầm Miểu, còn tìm một tiểu tư đi đi về về truyền tin, cũng biết đại khái tình hình ở phủ thành.

Buổi trưa hôm nay, lúc ăn cơm, ông lại nhắc đến con trai với vợ mình: “Mấy hôm nữa, kỳ thi phủ chắc sẽ công bố kết quả, không biết Tầm Miểu có đỗ hay không.”

“Huyện lệnh đại nhân chẳng phải đã nói Tầm Miểu thi tú tài không khó sao? Chắc là được.” Chu phu nhân nói.

“Cũng đúng,” Chu Tiền vẻ mặt tự hào, “Thằng bé Tầm Miểu từ nhỏ đã thông minh, có một lần ta viết sai chữ, ta còn không nhận ra, nó liếc mắt một cái đã nhận ra…”

Chu Tiền đang nói, thì có người từ ngoài chạy vào: “Lão gia, tin vui! Tin vui! Tiểu thiếu gia đỗ rồi!”

“Thật sao?” Chu Tiền mừng rỡ.

“Đương nhiên là thật, lão gia, phủ thành đã phái người đến rồi!”

Chu Tiền càng thêm vui mừng: “Lần này công bố kết quả kỳ thi phủ nhanh thật! Vậy những người khác thì sao? Có đỗ không?”

“Lê tiên sinh và Từ thiếu gia đều đỗ, Lê tiên sinh còn án thủ!”

“Ta đã biết Lê Thanh Chấp không tầm thường!” Chu Tiền cười ha hả: “Mau tìm người đến Kim Diệp Tú phường báo tin vui!”

Chu Tiền mở bảng vàng Chu Tầm Miểu đưa đến ra, xem một cách vui vẻ.

Tuy Chu Tầm Miểu xếp hạng khá thấp, nhưng ông vẫn rất vui, còn cho người phát cho mỗi người hầu nhà họ Chu một trăm đồng xu, để bọn họ cùng chia vui.

Khi Chu Tiền mừng rỡ, Kim Diệp Tú phường cũng đang ăn cơm trưa.

Trưa nay, các nữ công ăn đậu phụ hầm thịt.

Thịt không nhiều, thái ra mỗi nữ công được một miếng, nhưng đậu phụ cũng thấm vị thịt, thêm cả nước canh…

Dùng đậu phụ và nước canh thịt để trộn cơm, ăn ngon quá!

Những nữ công này đến Kim Diệp Tú phường đã được gần hai tháng, tất cả đều béo lên một vòng, những cô bé ở thôn Miếu Tiền càng thay đổi rõ rệt.

Lúc mới đến, bọn họ không biết gì cả, có rất nhiều thứ phải học, thêm vào đó Kim Tiểu Diệp nhận được không ít đơn hàng, rất bận rộn… hai tháng nay, bọn họ chưa từng về thôn Miếu Tiền.

Mấy người trong số họ có gia cảnh khá giả thì không sao, cha mẹ bọn họ đã đến huyện thành thăm bọn họ, nhưng những người như Kim Miêu Nhi… nàng đã hơn hai tháng không gặp cha mẹ!

Nhưng Kim Miêu Nhi không hề nhớ nhà.

Kim Diệp Tú phường thật sự quá tốt!

Bọn họ đúng là phải làm việc, nhưng không phải làm việc cả ngày.

Sau khi thức dậy vào buổi sáng, những người không phải nấu cơm có thể đi dạo xung quanh, ngắm nhìn huyện thành, sau khi đi dạo một vòng trở về tú phường, đã có cháo trắng và trứng gà để ăn!

Sau khi ăn sáng, bọn họ phải làm việc, nhưng làm toàn là việc may vá, không cần phải phơi nắng dầm mưa, cũng không hề bẩn, mệt thì nghỉ ngơi một chút cũng không ai mắng bọn họ.

Buổi trưa, bọn họ lại được ăn thịt! Nếu muốn, ăn xong còn có thể đi dạo xung quanh!

Buổi tối cũng vậy, sau khi ăn cơm xong trời vẫn còn sáng, có thể đi tắm giặt quần áo, cũng có thể nói chuyện phiếm cùng nhau, hoặc chơi gì đó.

Bọn họ dùng vải vụn làm túi cát, đôi khi sẽ ném chơi, còn mượn bàn cờ của Đại Mao, Nhị Mao, cùng nhau chơi cờ caro.

Đến tối… ban đầu bọn họ trải chiếu ngủ dưới đất, ở không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng là nhà lầu trong thành, không hề ẩm ướt, theo bọn họ thấy đã rất tốt rồi.

Còn bây giờ… Kim chưởng quầy đã bảo thợ mộc làm giường cho bọn họ.

Giường là giường tầng, muốn ngủ trên thì ngủ trên, muốn ngủ dưới thì ngủ dưới, trên giường còn có màn che, kéo màn che lại, vậy là có một không gian nhỏ không ai có thể làm phiền.

Mấy cô bé có gia cảnh khá giả thấy giường mới đều thấy thích thú, những người có gia cảnh không tốt như Kim Miêu Nhi càng thích cái giường này vô cùng.

Những gì bọn họ nhận được, không chỉ là giường. Sau khi học được nghề, Kim chưởng quầy đã mua một ít vải, để bọn họ tự may cho mình hai bộ quần áo mới.

Vải mỗi người được chia đều như nhau, cũng đã được cắt may sẵn, bọn họ chỉ cần may lại là được… mấy hôm sau, bọn họ đều có hai bộ quần áo mới xinh đẹp.

Quần áo này còn khác với quần áo bọn họ mặc ở quê, là kiểu dáng người thành phố hay mặc, mặc lên thật sự rất đẹp.

Kim Miêu Nhi trơ mắt nhìn những người bên cạnh ngày càng thay đổi, trông xinh hơn trước không biết bao nhiêu lần, lại nhìn cánh tay và chân mình béo lên…

Nếu nàng về nhà, cha mẹ nàng còn nhận ra nàng không?

Thôi được rồi, nàng không muốn về nhà, bây giờ nàng chỉ muốn làm việc ở Kim Diệp Tú phường cả đời.

Ăn cơm xong, Kim Miêu Nhi liền chạy đến bếp giúp rửa bát.

Trên bàn của Kim Tiểu Diệp và những người khác ngoài đậu phụ hầm thịt, còn có một nồi canh rong biển đậu phụ thịt.

Lê Thanh Chấp sẽ làm thêm hai ba món, nhưng Kim Tiểu Diệp lười làm, mỗi lần chỉ làm thêm một món canh.

Cho thêm chút trứng gà thịt vào canh, canh sẽ không khó uống.

Canh rong biển đậu phụ hôm nay rất ngon, mọi người ăn sạch sẽ món ăn trên bàn.

Ăn xong, mọi người không vội đi làm, mà bắt đầu nói chuyện phiếm, nói chuyện một lúc, không thể tránh khỏi nhắc đến Lê Thanh Chấp.

Đại Mao, Nhị Mao lập tức hỏi: “Mẹ, khi nào cha về?”

“Mẹ, con nhớ cha!”



Đại Mao, Nhị Mao mấy hôm nay ngày đêm mong ngóng, chỉ mong Lê Thanh Chấp có thể về sớm một chút.

Kim Tiểu Diệp nói: “Kỳ thi phủ đã thi xong rồi, mấy hôm nữa công bố kết quả kỳ thi phủ, cha các con sẽ về.”

“Vâng.” Đại Mao thở dài như một tiểu đại nhân.

Nhị Mao lại nói: “Mẹ, tiên sinh ở trường học nói cha có thể lại thi án thủ… cha có thể thi án thủ không?”

Kim Tiểu Diệp nói: “Mẹ không biết. Nhị Mao, khi ở bên ngoài, không được nói những lời như cha các con có thể thi án thủ.”

“Mẹ, chúng con không nói, là tiên sinh nói.” Nhị Mao nói.

Bọn họ đang nói chuyện, thì có người từ ngoài đi vào: “Kim chưởng quầy, tin vui! Tin vui lớn! Kỳ thi phủ đã công bố kết quả, Lê tiên sinh án thủ!”

Kim Tiểu Diệp mừng rỡ đứng dậy: “Thật sao?”

“Ngàn lần đúng, nghe nói tối hôm kia Lê tiên sinh đến tham gia văn hội của Thư viện Sùng Văn, viện trưởng của Thư viện Sùng Văn còn muốn nhận hắn làm học trò!” Người Chu Tiền phái đến báo tin vui chính là tiểu tư chuyên phụ trách truyền tin đi đi về về giữa huyện Sùng Thành và phủ thành trước đây.

Hắn biết rất rõ chuyện ở phủ thành, lại còn ăn nói khéo léo, lúc này liền chọn một số chuyện ở phủ thành kể cho Kim Tiểu Diệp nghe.

Đương nhiên, hắn cũng không quên nói với Từ phu nhân chuyện Từ Khải Phi cũng thi đỗ kỳ thi phủ.

Trong chốc lát, mọi người ở Kim Diệp Tú phường đều vui mừng, lần lượt chúc mừng Kim Tiểu Diệp và Từ phu nhân.

“Kim chưởng quầy, chúc mừng!”

“Án thủ kỳ thi phủ, thi đỗ tú tài cũng là chuyện chắc chắn, Kim chưởng quầy, sau này ngươi chính là tú tài nương tử rồi!”

“Kim chưởng quầy sau này nói không chừng còn là cử nhân nương tử nữa!”

TBC

“Từ phu nhân, con trai bà còn nhỏ tuổi như vậy đã thi đỗ kỳ thi phủ, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!”

“Ta đã biết, Khải Phi là đứa trẻ có tiền đồ!”

“Từ phu nhân, ngày tháng tốt đẹp của bà đang ở phía sau!”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 217: Chương 217



Lê Thanh Chấp thi đỗ kỳ thi phủ là chuyện vui lớn! Kim Tiểu Diệp cũng giống như Chu Tiền, định phát lì xì cho mọi người trong tú phường.

Nhưng nàng không giàu có như Chu Tiền: “Đây là chuyện vui lớn, hôm nay ta phát cho mỗi người một lì xì năm mươi văn!”

Đơn hàng lớn trong tay nàng đã làm gần xong rồi, kiếm được không ít tiền, phát lì xì cho những người này cũng không sao.

Kim Tiểu Diệp lấy từ trong phòng ra một hòm tiền đồng, đếm xong rồi phát từng người một.

“Cảm ơn Kim chưởng quầy!”

“Kim chưởng quầy sau này nhất định sẽ phát tài!”

“Chúc Kim chưởng quầy trở thành trạng nguyên nương tử!”



Những nữ công được tuyển ở huyện thành vui vẻ nhận tiền.

Nhưng khi Kim Tiểu Diệp phát tiền cho những nữ công được tuyển từ thôn Miếu Tiền, bọn họ ngại ngùng không dám nhận: “Kim chưởng quầy, chúng ta cũng có tiền sao?”

Kim Tiểu Diệp cười nói: “Đương nhiên có! Ai thấy cũng có phần.”

Những cô bé này vui vẻ nhận tiền, chỉ có Kim Miêu Nhi không đến.

Kim Tiểu Diệp gọi nàng: “Miêu Nhi, đến lấy tiền của ngươi!”

Kim Miêu Nhi giấu tay ra sau lưng, lắc đầu lia lịa: “Kim chưởng quầy, ta không cần tiền, người còn chữa bệnh mua thuốc cho ta nữa.”

Kim Tiểu Diệp cười nói: “Đó là chuyện khác, ngươi cứ cầm số tiền này đi, lát nữa có thể ra ngoài dạo chơi, mua chút đồ mình thích.”

“Ta không cần.” Kim Miêu Nhi nói.

Nhưng Kim Tiểu Diệp vẫn nhét tiền vào tay nàng: “Người khác đều có, nếu ngươi không có thì kỳ lắm.”

Kim Miêu Nhi cầm tiền, có chút bối rối.

Kim Tiểu Diệp đẩy nàng: “Đi làm việc đi!”

Nghe vậy, các nữ công đều đi làm việc.

Kim Tiểu Diệp vui vẻ hôn Đại Mao, Nhị Mao, rồi bảo Kim Tiểu Thụ đi mua giúp nàng một ít đậu phụ khô và thịt kho.

Đợi đến tối, đậu phụ khô cho các nữ công ăn thêm, thịt kho bọn họ tự ăn thêm!

Nàng còn bắt đầu suy nghĩ xem nên chuẩn bị món gì cho bữa tiệc ở thôn Miếu Tiền.

Trước đây người trong thôn Miếu Tiền đều cho rằng nàng đáng thương, bây giờ nàng muốn về khoe khoang một chút, để bọn họ biết nàng sống tốt như thế nào!

Khi Kim Tiểu Diệp đang suy nghĩ chuyện này, Lê Thanh Chấp và những người khác đã ở trên thuyền về huyện Sùng Thành.

Chu Tầm Miểu rất vui mừng, nếu không có người cùng đi thi trượt, hắn chắc sẽ còn vui mừng hơn.

Tâm trạng Lê Thanh Chấp cũng rất tốt, bây giờ hắn đã có chút danh tiếng ở phủ thành, tiếp theo chỉ cần chờ đến tháng tám đến tỉnh thành tham gia kỳ thi viện là được.

Sau khi thuyền bọn họ rời khỏi phủ thành, Trương tri phủ dẫn theo Thường Chiêm, cũng lên thuyền đến huyện Lâm Hồ.

Trương tri phủ đã vận dụng hết các mối quan hệ, liên lạc với tướng sĩ ở gần đó.

Ông nói với những người đó, nói huyện lệnh huyện Lâm Hồ nuôi tư binh, bảo bọn họ giúp đỡ tiêu diệt, bây giờ, những người đó đã đến huyện Lâm Hồ.

Trương tri phủ đã quyết định, sẽ diệt trừ đám sâu mọt ở huyện Lâm Hồ!

Huyện Lâm Hồ nằm sát Lạp Hồ, có rất nhiều người sống bằng nghề đánh cá.

Nhưng có một số nơi, ngư dân không dám đặt chân đến, dù sao người nhà họ Lâu đã nói với bọn họ, không cho bọn họ đến đó, nếu bọn họ đến gần, còn có người đuổi đi.

Thôi thì cũng đành, trước đây có mấy thanh niên gan dạ, đã lẻn đến đó vào lúc nửa đêm để xem thử bên đó rốt cuộc có gì, kết quả ba người bọn họ đi, hai người sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác, người còn lại thì thấy một cái xác, nhưng vì quản sự nhà họ Lâu nói người này c.h.ế.t vì đi ăn trộm, nên cứ như vậy mà c.h.ế.t oan.

Những người sống ven hồ không còn dám đến gần nơi đó nữa, cũng không biết, thực ra ở đó có rất nhiều người sinh sống.

Mà đa số bọn họ đều là những người lao động ánh mắt vô hồn, suốt ngày bị sai khiến lên núi xuống nước đào đá.

Lúc này đúng là buổi trưa, quản sự của mỏ đá và hộ vệ đang chuẩn bị ăn cơm trưa, những người lao động bị bắt đến đào đá không được phép nghỉ ngơi chút nào.

Thường Đoan bưng cơm đến đưa cho quản sự và hộ vệ, lúc đưa, hắn liếc nhìn những người đang làm việc một cách không dễ phát hiện.

Một năm trước, hắn cũng là một trong số bọn họ.

Thường Đoan vốn có một gia đình hạnh phúc.

Tổ tiên nhà hắn là ngự trù của triều đại trước, tổ tiên vẫn luôn nghiên cứu các loại món ăn, để lại một quyển “Thường gia thực phổ”.

Triều đại trước đã sớm sụp đổ, nhà họ Thường cũng dọn về quê nhà huyện Lâm Hồ, dựa vào quyển thực phổ này mà mở một quán rượu ở huyện Lâm Hồ.

Quán rượu này mở được hơn một trăm năm, trở thành thương hiệu lâu đời của huyện Lâm Hồ.

Thường Đoan từ nhỏ đã bắt đầu học nấu ăn, những món ăn bình thường quán rượu bọn họ bán, là do đầu bếp được mời đến làm, nhưng cũng có một số món ăn, chỉ có người nhà họ Thường mới biết làm.

Là người thừa kế quán rượu, hắn phải học những món ăn này.

Hắn lớn lên trong quán rượu, học được tay nghề nấu nướng giỏi, cưới được một người vợ tốt, còn sinh được một cô con gái đáng yêu.

Kết quả, ngay khi hắn đang tính toán kiếm thêm tiền, để dành thêm của hồi môn cho con gái, thì nhà hắn gặp chuyện!

Cứ nghĩ đến nhà họ Lâu, Thường Đoan lại nghiến răng nghiến lợi.

Những người đó không chỉ hại c.h.ế.t cha hắn, còn bịa đặt tội danh, nói có người c.h.ế.t sau khi ăn cơm ở quán rượu nhà hắn, rồi bắt hắn vào đại lao.

Lúc đó hắn cứ tưởng mình chắc chắn sẽ chết, sau đó không biết là may mắn hay bất hạnh… người của huyện nha đã đưa hắn và một số người khác trong nhà lao đến đây.

Đây là một mỏ đá do người của Tấn vương phủ quản lý, chuyên đào đá Lạp Hồ, rồi đưa đi bán khắp nơi.

Lúc mới đến đây, hắn luôn muốn trốn ra ngoài, bị đánh không ít, sau đó sợ bị đánh chết, cũng không dám trốn nữa.

Cũng chính ở đây, hắn quen biết được một người khác với những người khác, người đó tên là Lê Thanh Chấp.

Đa số người lao động làm việc ở đây đều không biết chữ, nhưng Lê Thanh Chấp biết chữ, lại còn rất hiểu biết.

Có lúc hắn đã muốn từ bỏ ý định bỏ trốn, nhưng lúc đó, hắn nhìn thấy ánh mắt của Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp lúc đó gầy trơ xương, gần như đã kiệt sức, nhưng trong mắt hắn vẫn bùng cháy ngọn lửa… dù đã đến nước này, Lê Thanh Chấp vẫn muốn trốn.

Bị bắt vào đây nhiều năm như vậy, thân thể đã suy sụp, Lê Thanh Chấp vẫn không từ bỏ ý định trốn ra ngoài, sao hắn có thể từ bỏ?

Hắn bắt đầu cố gắng sống sót.

Chỉ cần còn sống, mới có hy vọng ra ngoài!

Hắn muốn gặp người nhà của mình!

Sau khi hắn gặp chuyện, cũng không biết người nhà hắn sẽ như thế nào…

Mẹ và vợ hắn đều là những người phụ nữ bình thường có tính cách nhu nhược, em trai hắn lại còn nhỏ, nếu nhà họ Lâu không buông tha cho bọn họ…

Thường Đoan chỉ cần nghĩ đến thôi, đã đau lòng như cắt.

Hắn chỉ có thể cố gắng sống sót.

Thường Đoan liếc nhìn những người lao động đang làm việc.

Hắn còn sống, nhưng Lê Thanh Chấp đã chết, c.h.ế.t được gần một năm rồi. Một số người lao động khác mà hắn quen biết lúc mới đến, cũng đã chết.

TBC

Nếu hắn vẫn còn đào đá, nói không chừng cũng đã c.h.ế.t từ lâu.

Thường Đoan rất may mắn, may mắn vì mình có một tay nghề.

Lê Thanh Chấp biết chữ biết tính toán, nhưng quản sự ở đây cũng có những kỹ năng này, nên Lê Thanh Chấp không có đất dụng võ.

Hắn thì khác!

Ở đây cũng có đầu bếp, nhưng tay nghề của đầu bếp đó căn bản không bằng hắn.

Nhìn thấy Lê Thanh Chấp c.h.ế.t trước mặt mình, hắn nhận ra rõ ràng mình không thể làm lao động nữa… hắn dập đầu trước mặt hộ vệ, nói với hộ vệ tổ tiên nhà hắn là đầu bếp, nói món ăn hắn làm ngon như thế nào…

Hộ vệ và quản sự ở mỏ đá ngày thường không thể ra ngoài, cũng không có gì để hưởng thụ, tay nghề của đầu bếp ở đây trước kia lại không tốt lắm… bọn họ đã cho hắn một cơ hội, để hắn đi nấu cơm.

Ở đây không thiếu nhất chính là cá, hắn làm một bữa tiệc toàn cá, sau đó liền trở thành đầu bếp của những người này.

Một năm nay, hắn vẫn luôn cố gắng nấu ăn, cố gắng lấy lòng bọn họ để có được sự tin tưởng của bọn họ.

Đến nay, những người này đã có chút tin tưởng hắn, sau khi nghe hắn miêu tả mùi vị của một số món ăn trong thực phổ nhà hắn, còn bằng lòng mua các loại gia vị hương liệu cho hắn.

Rất nhiều vị thuốc có thể dùng để nấu ăn, mấy hôm trước, hắn đã dùng các loại gia vị thêm một ít vị thuốc, hầm một nồi thịt kho cho những người này.

Những người này rất thích, liền theo danh sách hắn viết, lại mua thêm một ít vị thuốc cho hắn.

Vị thuốc hắn muốn đều là vị thuốc không độc, những người này mới bằng lòng mua, nhưng bọn họ không biết, vị thuốc không độc để chung với nhau, cũng có thể khiến người ta tiêu chảy không ngừng, hoặc buồn ngủ.

Hắn chưa từng từ bỏ ý định bỏ trốn.

Hôm nay Thường Đoan làm chả cá, hầm canh đầu cá đậu phụ, còn xào lòng lợn kho vịt.

Những món ăn thơm phức này được bưng đến trước mặt quản sự, quản sự cầm đũa lên, nếm thử một miếng một cách nôn nóng, rồi gọi hộ vệ đến cùng ăn.

“Tiểu Thường, tay nghề của ngươi thật sự không tệ! Tối nay chúng ta ăn gì?” Một quản sự hỏi Thường Đoan.

Thường Đoan nói: “Phùng quản sự, nội tạng heo đưa đến trước đó ta đã kho hết rồi, tim lợn gan lợn kho xong có thể ăn trực tiếp, cũng có thể thái ra xào…”

“Vậy thì một nửa ăn trực tiếp, một nửa xào!” Phùng quản sự nói.

“Đều nghe theo Phùng quản sự.” Thường Đoan cười nói.

Hắn định tối nay sẽ bỏ thuốc vào đồ ăn của những người này, đến lúc đó… hắn có thể dẫn những người lao động khác bỏ trốn.

Còn sau khi bỏ trốn sẽ làm gì, thực ra hắn không rõ lắm.

Hắn chỉ biết, hắn phải bỏ trốn.

Nếu tiếp tục ở lại đây, nhìn những người bên cạnh lần lượt c.h.ế.t đi… hắn sẽ phát điên.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 218: Chương 218



Sau khi đưa cơm cho quản sự xong, Thường Đoan liền trở về bếp.

Sau khi hắn đột nhiên xuất hiện, hai đầu bếp ở đây trước kia liền bị ghét bỏ, bây giờ bọn họ chuyên phụ trách giúp hắn làm việc vặt, và làm đồ ăn cho những người lao động.

Hai người này trong lòng khó chịu, nên thường xuyên lười biếng, ví dụ như lúc này, bọn họ không ở trong bếp, bã đậu và cám cho người lao động ăn cũng chưa nấu.

Người lao động một ngày có thể ăn hai bữa, ăn toàn là đồ cho heo ăn.

Ví dụ như cám gạo mua từ cửa hàng bán gạo, hoặc bã đậu bã mè bã cải còn lại sau khi ép dầu ở xưởng ép dầu.

Tốt nhất là nấu những thứ này lên rồi mới cho người lao động ăn, nhưng hai người này đôi khi lười biếng, chỉ dùng nước khuấy lên, rồi trực tiếp đưa cho người lao động.

Ban đầu Thường Đoan tự lo không xong, không dám quản chuyện này - lúc đó quản sự và hộ vệ không tin tưởng hắn, tuy hắn có được cơ hội nấu ăn cho bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối đều có người giám sát hắn, khi hắn không nấu ăn, còn bị nhốt lại.

Nhưng gần đây hắn đã được quản sự tin tưởng, hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.

Thường Đoan cho bã đậu và cám gạo vào mấy cái nồi lớn, nhóm lửa bắt đầu nấu.

Bã đậu không còn tươi, bây giờ trời lại nóng, liền bốc ra mùi chua thối… Thường Đoan vừa khuấy đồ ăn trong nồi, vừa cảm thấy khó xử.

Nhà hắn trước đây có một ít ruộng ở ngoài thành, thuê người đến đó trồng rau nuôi heo.

Lúc đó heo nhà hắn nuôi, ăn còn tốt hơn những người lao động này.

Ngoài việc ăn thức ăn cho heo nấu bằng cám gạo, bí đỏ, rau v.v., những con heo đó còn được ăn cơm thừa canh cặn của quán rượu bọn họ, lớn rất nhanh.

Nhưng người lao động ở đây…

Nhà hắn sẽ không cho heo ăn bã đậu chua thối!

Thường Đoan khuấy một lúc, liền rửa sạch băm nhỏ chỗ thức ăn thừa lại lúc nấu ăn cho quản sự bỏ vào.

Những thứ gọi là thức ăn thừa này, chính là lòng vịt lòng cá da heo v.v., những thứ này không ngon lắm, nhưng bỏ vào, dù sao cũng có thể giúp người lao động có thêm chút sức lực.

Thường Đoan nấu xong, múc vào thùng, đưa cho người lao động.

Những người lao động thấy hắn đến đưa đồ ăn, đều rất vui mừng.

Trong đồ ăn Thường Đoan đưa cho bọn họ, sẽ có một ít “gia vị”, còn cho thêm muối.

Đa số bọn họ đều rất biết ơn Thường Đoan.

Khi Thường Đoan chia đồ ăn cho bọn họ, hắn nhỏ giọng nói với người cầm đầu trong số những người lao động này: “Tối nay ta sẽ đến tìm các ngươi… chúng ta bỏ trốn đi.”

Thường Đoan làm vậy, là vì thương hại những người lao động này, cũng là vì hắn cho rằng những người lao động này sẽ không phản bội hắn.

Ngày tháng của bọn họ rất khó khăn, còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hắn tin rằng những người này bằng lòng bỏ trốn cùng hắn.

Nhưng, Thường Đoan đã nghĩ sai.

Hắn chắc chắn không ngờ được, khi người lao động ăn cơm xong tiếp tục làm việc, có một người đã tìm đến hộ vệ giám sát bọn họ, nói với hộ vệ những lời Thường Đoan đã nói, còn thề thốt: “Thường Đoan chắc chắn muốn bỏ trốn!”

Đúng là đa số người lao động đều biết ơn Thường Đoan, nhưng cũng có một số người ghen tị với hắn, bất mãn với hắn.

Bọn họ cho rằng đều là người lao động bị bắt đến bị bán đến, tại sao Thường Đoan có thể sống tốt, mà bọn họ thì không?

Nhưng có một số người dù ghen tị, cũng sẽ không phản bội Thường Đoan.

Bọn họ cũng muốn bỏ trốn, bọn họ không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Chỉ có một người chạy đến tố cáo với hộ vệ.

Người này đến cùng Thường Đoan, cả người hắn gầy gò như một cây khô đã không còn sức sống, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết hắn sống không được bao lâu nữa.

Có một số người là người sắp c.h.ế.t lời nói cũng tốt đẹp, nhưng hắn… bản thân hắn không sống được nữa, liền muốn kéo người khác xuống nước.

Những người lao động khác còn đang mong chờ có thể bỏ trốn vào buổi tối, hắn lại phản bội tất cả bọn họ.

Thường Đoan không hề hay biết chuyện này, hắn làm theo kế hoạch ban đầu của mình, làm một nồi thịt kho ăn vào chắc chắn sẽ bị tiêu chảy, bưng đến đưa cho quản sự hộ vệ.

Chỉ là… sau khi đến nơi, Thường Đoan mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Buổi trưa Phùng quản sự còn cười nói với hắn, bây giờ lại nheo mắt, nhìn hắn một cách đề phòng: “Nghe nói ngươi muốn bỏ trốn?”

Thường Đoan giật mình, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra ngoài: “Phùng quản sự, ngài nói gì vậy?”

Phùng quản sự hừ lạnh một tiếng: “Ta nghe nói, ngươi định dẫn người lao động bỏ trốn.”

“Phùng quản sự, oan uổng quá! Tuyệt đối không có chuyện như vậy…”

“Thật sự không có? Vậy ngươi ăn món ăn trên bàn đi.” Phùng quản sự chỉ vào món ăn Thường Đoan bưng đến nói.

Nghe vậy, Thường Đoan không cần suy nghĩ liền dùng đũa gắp món ăn trên bàn ăn: “Phùng quản sự, chắc chắn là có người thấy ta không vừa mắt muốn vu oan giá họa cho ta…”

Thường Đoan khăng khăng nói có người vu oan giá họa cho mình, nhưng trong lòng hắn đã sợ hãi tột độ.

Chuyện này khó mà êm đẹp được.

Nếu những người này ăn đồ ăn hắn làm đều bị tiêu chảy, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Hắn chỉ có thể tìm cách kéo dài thời gian.

Thường Đoan giả vờ như thấy rất ngon, cố gắng ăn món ăn mình đã bỏ thuốc.

Nhưng Phùng quản sự lại bưng món ăn hắn không bỏ thuốc đến trước mặt hắn… Thường Đoan chỉ có thể ăn.

Thấy Thường Đoan ăn hết tất cả các món, không hề miễn cưỡng, sắc mặt cũng bình thường, quản sự và hộ vệ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhận được tin tức đó, bọn họ không sợ gì khác, chỉ sợ Thường Đoan hạ độc bọn họ.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, Thường Đoan chắc là không hạ độc bọn họ, nói không chừng thật sự có người vu oan giá họa cho Thường Đoan.

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không yên tâm.

Có hai hộ vệ đứng dậy, nhốt Thường Đoan lại, rồi mới quay lại tiếp tục ăn uống.

“Thường Đoan kia thật sự muốn bỏ trốn?”

TBC

“Ai mà chẳng muốn bỏ trốn? Ta đã chán ghét nơi khỉ ho cò gáy này rồi, muốn ra ngoài hưởng thụ.”

“Trước đây hắn cũng từng bỏ trốn, sau khi bị chúng ta dạy dỗ mới không dám chạy nữa, bây giờ chắc là đầu óc lại không tỉnh táo rồi.”

“Tay nghề nấu nướng của hắn tốt, g.i.ế.c thì hơi tiếc, lần này dù thật hay giả, cứ dạy dỗ một trận là được.”

“Giám sát hắn cho kỹ, không thể để hắn tiếp xúc với những thứ ăn vào sẽ c.h.ế.t người.”



Những người này ăn uống, ở một nơi khác, Thường Đoan bị nhốt lại đã vô cùng sợ hãi.

Nếu những người đó đều bị tiêu chảy… hắn chắc sẽ không sống được đến ngày mai.

Hắn muốn gặp vợ con mình, muốn gặp em trai và mẹ mình, nhưng e là không còn cơ hội nữa.

Ngay khi Thường Đoan đang tuyệt vọng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét c.h.é.m giết.

Thường Đoan ngẩn người.

Tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c này rất lớn, không phải là âm thanh mà số hộ vệ ít ỏi ở mỏ đá bọn họ có thể tạo ra được.

Có người ngoài đến?

Đúng là có người ngoài đến!

Ở Đại Tề, quân đội bảo vệ địa phương được gọi là sương quân, ở phủ Hòa Hưng, có sương quân đóng quân, bác cả của Kim Tiểu Diệp đang nấu cơm cho sương quân.

Những người trong quân đội này đều được tuyển từ địa phương, đi lính cũng là một loại lao dịch.

Trương tri phủ là tri phủ, không thể điều động sương quân, nhưng ông đã bịa ra một lời nói dối, nói Nghiêm huyện lệnh nuôi tư binh, có mưu đồ bất chính.

Sương quân ngày thường không có trận nào để đánh, trừ khi quan chỉ huy sương quân có quan hệ ở kinh thành, nếu không thì khó mà thăng tiến được.

Bây giờ Nghiêm huyện lệnh nuôi tư binh, đây chẳng phải là công lao từ trên trời rơi xuống sao? Thêm vào đó có mấy quan viên nói giúp Trương tri phủ…

Theo yêu cầu của Trương tri phủ, quan chỉ huy sương quân đã dẫn người đến huyện Lâm Hồ một cách bí mật.

Ông không hành động thiếu suy nghĩ, mà đợi cho đến khi Trương tri phủ đến.

Trương tri phủ đã đích thân đến, chuyện Nghiêm huyện lệnh nuôi tư binh rất có thể là thật!

Quan chỉ huy sương quân bị Trương tri phủ lừa một hồi, liền chỉ huy binh lính dưới quyền xông vào mỏ đá.

Mỏ đá này tổng cộng có hai ba trăm hộ vệ.

Ngoài việc giám sát người lao động đào đá, những người này còn phải phụ trách đưa đá Lạp Hồ đào được đi, nên ngày thường chỉ có mấy chục người ở lại mỏ đá.

Nhưng mấy chục người này đều là cao thủ, vũ khí cũng rất tốt.

Sương quân vội vàng đến, hai bên lập tức đối đầu.

Quan chỉ huy sương quân nghe nói bọn họ gặp phải sự kháng cự, người kháng cự còn mặc áo giáp cầm đao, liền nhìn Trương tri phủ: “Trương đại nhân, không ngờ ở đây thật sự có tư binh do Nghiêm huyện lệnh nuôi!”

“Làm phiền đại nhân mau chóng bắt những người đó lại.” Trương tri phủ nói.

Nghe vậy, quan chỉ huy sương quân lập tức giục thuộc hạ lên bắt người.

Sương quân huấn luyện chưa tốt, vũ khí cũng bình thường, sức chiến đấu thật sự không tốt lắm, ngược lại đám “tư binh” kia lại vô cùng hung hãn, ban đầu sương quân chắc chắn sẽ có thương vong.

Nhưng đánh một lúc, đám “tư binh” kia đột nhiên ôm bụng… ban đầu sương quân còn lo lắng có mai phục, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người, mới phát hiện những người này thật sự đột nhiên trở nên yếu ớt.

Quan chỉ huy sương quân mừng rỡ, nhưng lúc này, Phùng quản sự lại hét lớn: “Các ngươi là ai? Tấn vương sẽ không tha cho các ngươi!”

Quan chỉ huy sương quân ngây người: “Tấn vương?”

Người anh em ruột duy nhất của đương kim thánh thượng, là do quý phi từng hãm hại ông sinh ra, vì vậy chỉ được phong làm quận vương.

Ai cũng biết thánh thượng chán ghét người anh em này, ngược lại là Tấn vương…

Tuy lão Tấn vương từng quyền khuynh thiên hạ, còn ức h.i.ế.p đương kim thánh thượng, nhưng ông c.h.ế.t sớm!

Chưa kịp tranh giành ngôi vị hoàng đế với đương kim thánh thượng, đã tự mình c.h.ế.t trước.

Sự căm hận của hoàng thượng đối với Tấn vương, không bằng với em trai ruột của mình, dù là vì sự ổn định của triều đình hay vì tư tâm, trong trường hợp ông không có con nối dõi, chắc chắn sẽ truyền ngôi cho Tấn vương.

Chính vì vậy, rất nhiều người trong triều ngả về phía Tấn vương, đương kim thánh thượng còn chưa chết, đã bắt đầu nịnh bợ Tấn vương rồi.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 219: Chương 219



Trương tri phủ sợ quan chỉ huy sương quân làm hỏng việc, liền nghiêm khắc nói:

“Đám tư binh này đúng là do Tấn vương nuôi dưỡng, nhưng bệ hạ phái ta đến phủ Hòa Hưng, chính là để diệt trừ thế lực của Tấn vương ở huyện Lâm Hồ! Hôm nay nếu ngươi không giúp ta, bệ hạ nhất định sẽ định tội ngươi! Người đang ngồi trên ngai vàng bây giờ, không phải là Tấn vương!”

Hoàng thượng phái ông đến phủ Hòa Hưng, không phải là để ông đối phó với Tấn vương, nhưng Tấn vương không phải là người tốt, dù thế nào, ông cũng không thể để Tấn vương được như ý!

Quan chỉ huy sương quân giật mình, liền hét lớn: “Đừng nói là Tấn vương, dù là Ngọc Hoàng đại đế đến, ta cũng phải bắt ngươi lại!”

Phùng quản sự ngây người.

Mà sương quân đông gấp mấy chục lần bọn họ, lúc này đã xông lên, bắt bọn họ lại.

Trong thời gian rất ngắn, sương quân đã khống chế được hộ vệ của mỏ đá, đốt đuốc kiểm kê người ở mỏ đá, còn đưa những người lao động đang sợ hãi đến trước mặt Trương tri phủ.

“Nghe nói đại ca ta ở đây, không biết huynh ấy còn sống hay không…” Thường Chiêm không dám tiến lên, sợ nghe được tin dữ.

Người lao động khá đông, nhưng cũng không quá đông… Thường Chiêm nhìn một lượt, liền phát hiện trong đó không có đại ca mình. Hắn đau lòng, rơi nước mắt.

Nhưng ngay lúc này, từ xa vang lên tiếng kêu cứu quen thuộc: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

……

Tổng cộng có hơn một trăm ba mươi người lao động ở mỏ đá.

Thỉnh thoảng sẽ có người chết, nhưng vì có thể bổ sung, nên số lượng vẫn luôn ổn định.

Những người lao động này, có người giống như Thường Đoan, bị huyện lệnh huyện Lâm Hồ hoặc nhà họ Lâu đưa đến, có người giống như Lê Thanh Chấp, bị quản sự mua từ tay buôn người, còn có những người nông dân ngư dân bị hộ vệ bắt ở gần đó.

Thời buổi này, một số người không có ruộng đất nhà cửa, sẽ sống trên thuyền đánh cá, lấy thuyền làm nhà. Không lâu trước đây, một chiếc thuyền đánh cá có một đôi vợ chồng trẻ và hai đứa con vô tình đi vào đây, liền bị hộ vệ bắt giữ.

Người vợ bị làm nhục, hai đứa con bị giết, người chồng thì trở thành một trong số những người lao động.

Đương nhiên, bây giờ đôi vợ chồng trẻ kia đều đã chết.

Người đàn ông kia tận mắt nhìn thấy hai đứa con bị hại, sao có thể làm việc cho tốt được? Hắn cầm cuốc đào đá liều mạng với hộ vệ, liền bị hộ vệ c.h.é.m chết.

Người phụ nữ còn lại… t.h.i t.h.ể của nàng ta, không bao lâu cũng bị ném ra ngoài.

Chính vì chứng kiến quá nhiều bi kịch nhân gian, nên dù biết hy vọng không lớn, Thường Đoan vẫn muốn bỏ trốn.

Hắn sợ hãi nơi này!

Những người lao động ở đây, thực ra cũng hận quản sự và hộ vệ thấu xương.

Hôm nay sau khi Thường Đoan nói chuyện với bọn họ, nói muốn dẫn bọn họ bỏ trốn, người lao động đều rất vui mừng.

Bọn họ cũng muốn bỏ trốn!

Dù thành công hay không, bọn họ đều muốn rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này.

Những người này vốn đã tê liệt chờ chết, nhưng nghe thấy lời Thường Đoan nói, trong lòng không khỏi dấy lên một tia hy vọng.

Nếu bọn họ có thể bỏ trốn…

Đáng tiếc, hy vọng của bọn họ không bao lâu đã tan vỡ, sau khi bọn họ làm việc xong, mấy hộ vệ dẫn theo một người lao động đến tìm bọn họ, cười khẩy hỏi bọn họ: “Nghe nói các ngươi muốn bỏ trốn?”

Những người lao động này hoảng sợ, sau đó liền bị hộ vệ đánh cho một trận.

Hộ vệ tra hỏi bọn họ, hỏi bọn họ Thường Đoan đã nói gì, có phải muốn dẫn bọn họ bỏ trốn hay không.

Đa số bọn họ đều chối bay chối biến, nói Thường Đoan không nói những lời này, nhưng bị đánh đau quá, cũng có hai người nói thật. Những người lao động này hận hai người kia thấu xương, đương nhiên người bọn họ hận nhất, chính là kẻ đã tố cáo.

Kẻ tố cáo này họ Cao, mọi người đều gọi hắn là lão Cao, thấy hắn ta đứng bên cạnh hộ vệ, cười tủm tỉm nhìn bọn họ bị đánh, người cầm đầu của những người lao động này không nhịn được hỏi: “Lão Cao, chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi, mà ngươi lại hãm hại chúng ta như vậy!”

Quản sự và hộ vệ của mỏ đá không cho những người lao động này đánh nhau, sợ bọn họ bị thương trong lúc đánh nhau, ảnh hưởng đến việc đào đá.

Thêm vào đó mỗi ngày sau khi làm việc xong trở về, đều đã kiệt sức… giữa những người lao động này không có xung đột gì.

Đương nhiên bọn họ cũng không có giao tình gì, chỉ là ngày qua ngày, sống một cách mơ mơ màng màng.

Đôi khi bọn họ còn nghi ngờ mình có còn sống hay không, thậm chí còn cảm thấy mình đã chết, hoặc biến thành súc vật.

Cũng vì vậy, bọn họ không ai bắt nạt lão Cao.

Lão Cao cười toe toét: “Chúng ta không trốn thoát được đâu, Thường Đoan đang lừa chúng ta! Hắn đã sống sung sướng rồi, còn quản gì đến chúng ta?”

“Hắn muốn bỏ trốn, dẫn theo chúng ta cũng chỉ là để chúng ta làm bia đỡ đạn cho hắn!”

“Chúng ta không trốn thoát được! Không trốn thoát được!”

Người lao động hận không thể xé xác lão Cao này.

Ngày tháng Thường Đoan sống đúng là tốt hơn bọn họ, nhưng nhờ Thường Đoan, thỉnh thoảng bọn họ cũng được ăn chút đồ ngon.

Mùa đông trước đó bọn họ bị ép xuống hồ, Thường Đoan còn cho thêm gừng vào đồ ăn của bọn họ…

Bây giờ lão Cao này đã phản bội Thường Đoan, ngày tháng sau này của bọn họ, chắc chắn sẽ càng thêm khó khăn.

Người cầm đầu của những người lao động này nước mắt lưng tròng: “Đại nhân, Thường Đoan thật sự không muốn bỏ trốn, cũng không nói gì với chúng ta, lão Cao này chính là muốn hãm hại chúng ta.”

Những người khác lần lượt nói: “Đúng vậy, hắn chính là cố ý hãm hại chúng ta!”

“Đại nhân, chúng ta thật sự không muốn bỏ trốn…”

Mấy hộ vệ thấy vậy nhíu mày, mà lúc này, đột nhiên có tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c vang lên.

Tuy lão Cao đã tố cáo, nhưng mấy hộ vệ đó không hề coi trọng lão Cao, bọn họ nhận ra có gì đó không đúng, liền đẩy lão Cao vào giữa đám người lao động, rồi đóng cửa phòng của người lao động lại, còn khóa cửa.

Nếu không phải tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài quá kinh khủng, lại lo lắng hộ vệ sẽ đánh bọn họ vì cái c.h.ế.t của lão Cao… những người lao động này nhất định sẽ đánh c.h.ế.t lão Cao.

Bọn họ hoang mang lo lắng, không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sau đó không bao lâu, liền có người cầm đuốc đến, đưa bọn họ ra ngoài.

Những người này mặc quần áo quan binh!

Quan binh đến cứu bọn họ rồi!

Những người lao động này cảm thấy khó tin, từng người đều ngây ngốc.

Bọn họ… có phải đang nằm mơ không?

Đang nghĩ vậy, liền có một thiếu niên có ngoại hình hơi giống Thường Đoan đi đến xem bọn họ.

Bọn họ vẫn còn đang ngây người, thêm vào đó là sợ hãi, cũng không dám lên tiếng, mãi cho đến khi từ xa vang lên tiếng Thường Đoan kêu cứu.

Người cầm đầu của những người lao động này cuối cùng cũng hoàn hồn: “Thường Đoan, còn có một Thường Đoan!”

Hắn nói xong, liền kích động nhìn Thường Chiêm: “Thường Đoan nói tối nay muốn bỏ trốn, chúng ta thật sự bỏ trốn được rồi!”

Hắn vừa nói xong, những người khác cũng bừng tỉnh, một đám đàn ông gầy gò áo quần rách rưới reo hò: “Chúng ta trốn thoát rồi, trốn thoát rồi!”

“Lời Thường Đoan nói là thật!”

“Chúng ta thật sự trốn thoát rồi!”



Những người này không rõ lắm về tình hình cụ thể hiện tại.

Được sương quân cứu, lại thấy một thiếu niên có ngoại hình giống Thường Đoan xuất hiện… bọn họ còn tưởng là Thường Đoan đã liên lạc với người bên ngoài đến cứu bọn họ.

Ngay cả Phùng quản sự cũng nghĩ như vậy, bị trói ném sang một bên, hắn hỏi một cách khó tin: “Rốt cuộc Thường Đoan đã liên lạc với các ngươi bằng cách nào? Chết tiệt, hắn lại hạ độc chúng ta!”

Nói xong, Phùng quản sự đánh rắm một cái, một mùi hôi thối theo đó bốc ra từ người gã.

Phùng quản sự xấu hổ muốn chết.

Trước đó khi bọn họ đánh nhau với sương quân, đột nhiên đau bụng không ngừng.

TBC

Nếu không phải như vậy, dù bọn họ đánh không lại, cũng có cơ hội bỏ trốn.

Thường Đoan đã hạ độc bọn họ, không phải là thuốc độc trí mạng, nhưng sẽ khiến bọn họ bị tiêu chảy!

Rốt cuộc hắn lấy thuốc độc ở đâu, lại liên lạc với quan phủ bằng cách nào?

Nghe thấy lời Phùng quản sự nói, ngay cả quan chỉ huy sương quân cũng nhìn Trương tri phủ.

Nơi này là do Trương tri phủ nói cho hắn ta biết, ngày tấn công là do Trương tri phủ chọn, Trương tri phủ còn liên lạc với người bên trong hạ độc?

Trương tri phủ tóc bạc trắng: “…”

Ông thật sự không liên lạc với Thường Đoan, ông chọn tấn công nơi này trước, là vì bức thư quan huyện Cẩu đưa cho ông, ban đầu viết chính là chuyện mỏ đá, sau đó còn miêu tả kỹ càng nơi này, miêu tả chi tiết tình cảnh thê thảm của những người lao động này.

Ông cho rằng nếu tấn công Nghiêm huyện lệnh trước, người ở đây nhận được tin tức có thể sẽ bỏ trốn, nên ông mới tấn công nơi này trước.

Nghiêm huyện lệnh và những người nhà họ Lâu, không dễ bỏ trốn như vậy.

“Đại nhân, đại ca ta…” Thường Chiêm nhìn Trương tri phủ.

“Ngươi dẫn người đi tìm xem.” Trương tri phủ nói.

Thường Chiêm đáp một tiếng, dẫn theo mấy binh lính sương quân đi tìm đại ca mình.

Thường Đoan lúc này không dễ chịu lắm.

Chắc là vì chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, nên hộ vệ không đánh hắn, chỉ nhốt hắn lại.

Nhưng hắn đã ăn không ít đồ ăn mình đã bỏ thuốc!

Lúc này Thường Đoan đau bụng không ngừng, đã không nhịn được c** q**n ra đại tiện một lần.

Vì vậy, khi Thường Chiêm dẫn người đến một căn phòng nhỏ hẻo lánh tìm được đại ca mình, liền ngửi thấy một mùi hôi thối.
 
Back
Top Bottom