Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 720: Chương 720



Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Một nhà từ thiện nổi tiếng lại là kẻ g.i.ế.c người tàn ác?

Lôi Tự Minh nhìn chiếc còng tay màu bạc, bỗng dưng ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Các người không thể bắt tôi, không có bằng chứng nào chứng minh tôi là hung thủ. Tôi đúng là quen biết anh Thi, nhưng tôi không hề g.i.ế.c người."

"Tôi không g.i.ế.c người!"

Vệ Nghiên Lâm đang dọn dẹp vệ sinh, nghe vậy liền quăng chổi lông gà vào miệng Lôi Tự Minh, "Đến nước này rồi mà còn cãi cọ sao?"

Lôi Tự Minh đau đớn, m.á.u chảy ra từ khóe miệng, đứng lên phản bác: "Các người muốn trả thù, lạm dụng chức quyền, tôi nhất định sẽ tố cáo các người!"

"Tố cáo? Ông hỏi thử xem có ai ở hiện trường nhìn thấy chúng tôi đánh người không?" Vệ Nghiên Lâm phủi lông gà, mỉm cười với những người hàng xóm xung quanh, rồi cúi xuống hỏi bà A Sơn.

"Bà A Sơn, bà vừa mới nhìn thấy gì nhỉ?"

Bà A Sơn vừa chải đầu vừa nói, "Mặc dù tôi đã già, nhưng tôi không bị cận thị. Đánh người khi nào? Sao tôi không thấy?"

"Không chỉbBà A Sơn không nhìn thấy, mà những người hàng xóm chúng tôi cũng không ai nhìn thấy." Đinh sư nãi nhìn Lôi Tự Minh, khạc nhổ một bãi nước bọt, "Bà tưởng mày là người hiền lành, không ngờ mày lại tàn nhẫn độc ác đến thế."

Lời nói của Đinh sư nãi như giáng một đòn mạnh vào Lôi Tự Minh.

Cả nhóm hàng xóm đều ủng hộ Thi Bác Nhân, đồng thời khẳng định họ không nhìn thấy gì.

Một phóng viên nhạy bén hỏi: "Vậy hung khí đã tìm được chưa? Tôi nhớ vụ án này vẫn chưa tìm được hung khí."

Một phóng viên khác tiếp lời:

"Có thể bắt được hung thủ đã không dễ dàng gì rồi, hơn hai mươi năm trôi qua rồi, còn muốn tìm hung khí ư? Chắc nó đã thành tro bụi rồi."

"Tìm hung khí quả là khó như lên trời."

Chu Phong Húc đi đến bên cạnh Nịnh Nịnh, nhỏ giọng hỏi: "Nịnh Nịnh, hung khí ở hiện trường vụ án vẫn chưa tìm được, có thể tính được không?"

"Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh cũng gật đầu suy nghĩ, một lát sau.

Cô dừng lại: "Tôi biết ở đâu, đi theo ôi."

Nhóm người hàng xóm nhường ra một lối đi, Lôi Tự Minh bị Cam Nhất Tổ và La Thất Trung áp giải. Sở Nguyệt Nịnh vốn định đi đón taxi, nhưng Chu Phong Húc đã dừng xe lại trước, duỗi tay dài mở cửa ghế phụ, ra hiệu: "Lên xe."

Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy tay hắn, bước lên xe một cách nhanh nhẹn vào ghế phụ.

Phía sau xe còn có mấy chiếc xe truyền thông đi theo.

Đến nơi, Thi Bác Nhân nhìn vào cửa hàng đóng kín cửa bằng gỗ khô, mà đó là cửa hàng hoành thánh của Thi gia.

"Nịnh Nịnh, hung khí ở trong nhà sao?” Thi Bác Nhân chưa kịp định thần, luống cuống tay chân móc điện thoại ra, "Để tôi liên hệ chủ nhà để vào xem."

Nói đến, chủ nhà cũng là khổ, cửa hàng cho Thi gia thuê lại xảy ra án mạng, dẫn đến vị trí này của bà ta ai nghe cũng né tránh, mấy chục năm nay vẫn luôn không cho thuê được.

Khổ thì khổ, nhưng may mắn chủ nhà không ghét con trai Thi gia. Thi Bác Nhân cũng luôn dùng cách riêng để đền bù cho chủ nhà.

"Không cần, không ở trong phòng." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, cô nhìn xung quanh một vòng, gật đầu suy nghĩ rồi bước chân đến phía đối diện cửa hàng.

Các phóng viên đều tò mò đi theo phía sau.

"Các anh chị nói xem, Sở đại sư có thật sự có thể tìm ra hung khí ở đâu không?"

"Không biết được, cứ xem thử."

Cô đi được khoảng bảy tám trăm mét, nhìn thấy một cây cổ thụ rậm rạp, quay đầu nhìn Chu Phong Húc: "Chính là ở dưới gốc cây này."

Chu Phong Húc và Cam Nhất Tổ liếc nhìn nhau, Cam Nhất Tổ hỏi mượn cái xẻng của hàng xóm rồi bắt đầu đào cây.

La Thất Trung nhìn trái ngó phải, nói: "Không hợp lý nhỉ, lúc đó tìm hung khí, đã lật tung hết các phòng xung quanh, cũng đào không ít cây, sao còn sót lại thế này?"

Bùn đất từ hố được xúc ra từng xẻng từng xẻng.

Cuối cùng.

Cam Nhất Tổ vui mừng ngẩng đầu: "Thật sự có hung khí rồi!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 721: Chương 721



Mọi người tiến đến gần nhìn, quả nhiên trong hố đất có một con d.a.o sắt rỉ sét.

Các phóng viên ồ lên.

Mỗi người tranh nhau đưa máy ảnh lên để chụp hiện trường.

"Ôi, thật sự linh nghiệm vậy sao? Chỉ cần bói một quẻ là có thể tìm ra hung khí à?"

"Trước đây tìm kiếm 20 năm mà vẫn không thấy."

"Tuyệt vời!"

Lôi Tự Minh nhìn con d.a.o gỉ sét chôn vùi trong đêm tối, hoảng hốt: "Sao có thể?"

Năm đó ông ta rõ ràng đã chôn rất sâu, sao có thể bị phát hiện?

Một giọng nói thanh lạnh vang lên khiến ông ta giật mình, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh.

"Năm đó, sau khi ông g.i.ế.c người, ông đã trốn chạy dọc theo con đường này. Khi đến đây, ông đã chôn con d.a.o xuống đất. Ông cho rằng dùng bùn đất có thể che đậy tội ác của mình, nhưng không ngờ rằng nó sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời vào ngày hôm nay."

Lôi Tự Minh biết rằng vào lúc này mà biện minh cũng vô ích, ông ta đành im lặng cúi đầu.

Ban đầu, ông ta chỉ muốn lợi dụng Sở Nguyệt Nịnh để chiếm lấy vị trí hội trưởng, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Ông ta đã tính kế hết mọi thứ, kể cả các phóng viên, nhưng lại không ngờ rằng hành vi phạm tội của ông ta cuối cùng cũng bị bại lộ và phải vào tù.

---

Đêm đã khuya.

Cánh cửa cuối cùng của sở cảnh sát Cửu Long cũng tắt đèn.

Chu Phong Húc đi từ phòng thẩm vấn ra, đặt bản khẩu cung lên bàn làm việc, đối mặt với hai anh em Thi Bác Nhân và Thi Bình Chi đang hồi hộp chờ đợi, hắn gật đầu: "Đã nhận."

Cam Nhất Tổ ở bên cạnh nắm tay anh ta, reo lên: "Tuyệt vời!"

"A Nhân, tiếp theo anh không nên can thiệp vào tiến độ vụ án. Vụ án này sẽ sớm được đưa ra xét xử tại tòa án tối cao. Khi đó anh có thể tham dự phiên tòa."

Thi Bác Nhân như gánh trên vai một ngọn núi nặng nề. Ước mơ lớn nhất từ nhỏ của anh ta luôn là bắt được hung thủ sát hại cha mẹ và ông bà để họ được an nghỉ.

Giờ đây, cuối cùng anh ta cũng có thể buông bỏ gánh nặng này.

"Anh Húc." Thi Bác Nhân cười khổ lắc đầu: "Anh yên tâm, tôi biết quy định, sẽ không làm sai điều gì."

Sở Nguyệt Nịnh chống cằm, nhìn xuống tờ báo trên bàn. Trên trang nhất có một tiêu đề lớn - " Lôi tiên sinh thiện tâm giúp đỡ cô gái câm điếc."

Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng, tạo nên một mảng tối trên tờ báo.

Chưa kịp phản ứng, trên đầu cô đã được xoa bóp bởi bàn tay to lớn ấm áp.

DTV

Chu Phong Húc chống tay phải lên hông, cúi mắt nhìn cô. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, đôi mắt nghiêm túc của hắn khi nhìn cô lại mang một nét dịu dàng nhẹ nhàng: "Suy nghĩ gì vậy?"

"Àn... Suy nghĩ muốn đi một nơi." Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi.

"Tiện đường, cùng đi thôi." Chu Phong Húc nhân cơ hội Nịnh Nịnh đứng dậy, áp sát vào cô, vươn tay ra lấy áo khoác trên ghế sau.

Mùi hương thanh mát của cây tùng thoang thoảng đến, vô cùng dễ chịu.

Sở Nguyệt Nịnh khẽ dựa vào người hắn, cô sửng sốt, chớp chớp mắt, tay không tự chủ che lại trái tim đang đập loạn nhịp.

Chuyện gì thế này?

Cam Nhất Tổ nhìn vào trêu ghẹo: "Anh Húc à, chị Nịnh còn chưa nói địa điểm đến, anh đã tiện đường rồi sao?"

Chu Phong Húc cũng nhận ra vấn đề này, dừng bước, hắn khẽ ho một tiếng: "Toàn Hương Giang nơi nào không tiện đường?"

"Oa." Cam Nhất Tổ không thể tin nổi còn có loại câu trả lời này, giơ ngón tay cái lên gật đầu: "Nói có lý."

Hai anh em nhà họ Thi vẫn ngồi đó an ủi nhau, thấy anh Húc và Nịnh Nịnh sắp rời đi, liền cúi đầu xuống, hai người cùng lúc cúi chào.

"Sở đại sư, cảm ơn." Thi Bình Chi nói.

"Nịnh Nịnh, tất cả ân tình tôi ghi nhớ trong lòng." Thi Bác Nhân giơ tay đập nhẹ vào ngực, trên mặt nở nụ cười biết ơn.

Sở Nguyệt Nịnh giãn mặt ra, nhìn thấy hai anh em nhà họ Thi cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng trong lòng, cô cũng cảm thấy vui mừng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 722: Chương 722



"Giờ đây mọi chuyện đã qua, chúng ta hãy hướng về phía trước."

La Thất Trung dựa vào cửa sổ nhìn tờ báo, đôi mắt xuyên qua kính viễn thị nhìn ra ngoài: "Nịnh Nịnh à, sao lại có kẻ g.i.ế.c người ngu ngốc như vậy, nhất quyết phải dí đầu vào họng s.ú.n.g chứ?"

"Không biết nữa, có lẽ là ngẫu nhiên thôi." Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, cũng cảm thấy khó hiểu.

Chu Phong Húc lại hiểu rõ tâm lý của loại người này, hắn tiến về phía trước mở cửa xe: "Lôi Tự Minh trốn chạy 20 năm, đã sớm nảy sinh tâm lý may mắn, hơn nữa ông ta xem thường khả năng bói toán của em, cho rằng em có thể mua chuộc bằng tiền, nên cho dù tính toán thế nào cũng sẽ không nói."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu tán thành.

Đúng vậy!

Làm từ thiện giả và g.i.ế.c người, ai không ôm hy vọng may mắn?

---

Thiên Thủy Vây, một căn nhà nhỏ được thuê để làm trụ sở lay động trong ánh đèn tối tăm. Trong sân, những viên gạch đá trên mặt đất đã nứt nẻ và bị lật tung, ở góc sân chất đầy những chai nước suối và đủ loại rác rưởi.

Hai cậu bé trai chừng sáu tuổi đang đuổi nhau chạy trong sân, từ trong nhà một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi ra, hắn mặc bộ đồ thể thao mới tinh, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhặt chai nước suối trên mặt đất ném vào đầu đứa trẻ, gầm gừ:

"Hai đứa im lặng! Tao phải tập trung!"

Hai đứa trẻ trai đang khóc nức nở bỗng nín thít khi nghe tiếng anh trai mắng. Chúng nép vào nhau, run rẩy vì sợ hãi. Tiếng khóc của chúng hòa lẫn vào nhau, tạo nên một âm thanh não lòng.

“Biết rồi, anh ơi.”

Ở góc sân bên cạnh, một cô gái đang giặt quần áo. Quần áo của cô ấy lộn xộn, khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài gọn gàng của hai đứa trẻ. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu xanh lơ cũ kỹ, cổ áo hở rộng, tóc búi hai búi gọn gàng. Tay cô ấy đỏ ửng vì giặt giũ, không ngừng chà xát quần áo trên thớt giặt.

Thanh niên lạnh lùng nói: Hoàng Phán Phán, trong phòng tao còn rất nhiều đồ dơ, giặt lẹ lên không thì mai tao sẽ không có quần áo mặc!”

Cô gái dừng giặt, gật đầu tỏ vẻ đáp lại, sau đó xoay người tiếp tục công việc của mình.

Một lát sau.

Hai người trung niên, không cao, bước vào căn nhà nhỏ. Người phụ nữ đi trước hỏi: "Phán Phán, hôm nay nhặt được bao nhiêu tiền bán bình nước khoáng vậy?"

Hoàng Phán Phán dừng lại, lắc tay ướt đẫm, móc ra một nắm tiền lẻ từ túi.

Người phụ nữ nhận tiền, đếm và nói: "Con đừng giấu tiền, cũng đừng cố bỏ chạy. Cũng là do con câm, cha mẹ thương con còn có thể hại con sao? Mấy năm trước con bỏ nhà đi, tìm mãi mới thấy, nếu bỏ đi lần nữa mẹ sẽ đánh gãy chân con! Nghe rõ chưa?"

Hoàng Phán Phán nhắm mắt lại sợ hãi, gật đầu lia lịa, phát ra âm thanh "ê ê a a".

Nhìn thấy vai áo sơ mi của con gái rách toạc, người phụ nữ quay sang chồng: "Đồ quỷ, ông còn quần áo không mặc không? Con bé này lại phá hỏng cái gì nữa rồi, quần áo tôi nó mặc bị chật rồi."

"Nó suốt ngày không làm gì, sao lại hay rách quần áo vậy." Người đàn ông cũng bực mình, vào phòng lấy quần áo. "Tôi đi làm công trường nhưng cũng không hao tổn quần áo như nó."

Người đàn ông không biết rằng, mỗi ngày cô con gái đều phải cõng túi da rắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhặt chai lọ, lâu ngày khiến vai bị mài mòn.

Hoàng Phán Phán không thể giải thích với cha mẹ mình, cô ấy lặng lẽ quay người, nhặt chiếc quần áo đầy bùn đen lên giặt tiếp.

Nhớ ra chuyện gì đó, người phụ nữ đứng trước cửa nhà, gọi to: "Đúng rồi, mai nhà mình sẽ có mấy vị ân nhân đến, con không phải vẫn luôn nghe thấy à? Nghe nói bây giờ có khoa học kỹ thuật mới, gọi là gì nhỉ, tai nghe điện tử, mấy chục vạn một cái, họ định đến đây xem con, con phải biểu hiện cho tốt đấy."

Hoàng Phán Phán buông quần áo, vẫy tay lia lịa và ra dấu hiệu của người câm điếc.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 723: Chương 723



Người phụ nữ lười quan tâm, quay người bước vào nhà.

Hoàng Phán Phán thở dài.

Cô ấy ra dấu hiệu, chỉ muốn nói rằng không muốn được giúp đỡ, vì dù sao số tiền đó cũng không được dùng cho cô ấy.

Mấy chục vạn để mua tai nghe điện tử, dù có được lắp cũng sẽ bị bán đi.

Nhìn ra sân nhỏ, vầng trăng tròn vắt vẻo trên cao, như thể sẽ mãi mãi không bị giới hạn bởi bức tường.

Có đôi khi cô ấy cũng nghĩ, nếu mình chết, liệu có thể biến thành ánh trăng hay một ngôi sao?

Bất cứ điều gì cũng được, miễn là có thể thoát khỏi nơi này.

Hoàng Phán Phán giặt xong quần áo, treo từng cái lên dây phơi.

Bóng đêm đã buông xuống, cánh tay cô ấy đau nhức, chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai, cô ấy lại phải đến những con phố nhỏ để kiếm phế liệu.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị rời đi, một tiếng động nhỏ vang lên từ căn nhà nhỏ...

Mới đầu cô ấy nghĩ là mèo, nhưng nghe thanh âm lại không giống lắm, vì vậy hướng về phía cửa nhìn lại.

Người tiến vào chính là cô gái, trên người như khoác ánh trăng, như tiên nữ giáng trần trong vở kịch cổ trang.

Hoàng Phán Phán tò mò nhìn, cho đến khi cô gái đi đến trước mặt mình, nở nụ cười nhợt nhạt, hỏi:

"Bạn là Hoàng Phán Phán phải không?"

Hoàng Phán Phán nhìn chằm chằm vào môi của cô gái, gật đầu.

Sở Nguyệt Nịnh thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi còn lo lắng không biết ngôn ngữ người câm điếc, không thể giao tiếp với bạn."

Hoàng Phán Phán mỉm cười rạng rỡ, cô ấy vươn tay ra ra dấu ngôn ngữ người câm điếc, sau đó mím môi.

"Cô ấy nói, nói chuyện chậm một chút, cô ấy có thể đọc hiểu khẩu hình." Chu Phong Húc đứng bên cạnh, nhỏ giọng giải thích.

Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc: "Anh biết ngôn ngữ người câm điếc sao?"

Chu Phong Húc nhìn vào đôi mắt long lanh rực rỡ của cô, toàn thân từng tế bào đều tĩnh lặng lại, chỉ cảm thấy tai mình nóng lên.

Anh cười: "Anh từng học qua, không chỉ ngôn ngữ người câm điếc, mà anh cũng học qua khẩu hình."

Tiếp theo, Chu Phong Húc giao tiếp với Hoàng Phán Phán.

Nói xong, Chu Phong Húc buông tay ra dấu, nói: "Cô ấy nói cha mẹ đều ở trong phòng, cô ấy không dám đi với chúng ta, không có tiền sinh hoạt thì không thể đi, cũng không có nơi nào để đi, trước đây bị bắt từ ngõ nhỏ về nhà một lần, bị đánh hai ngày không thể xuống giường."

Nói xong, Chu Phong Húc nhìn cô gái gầy yếu, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận dữ vô danh. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có cha mẹ đối xử với con gái như vậy, coi con gái như cây ATM, còn không cho con gái theo đuổi tự do.

"Nịnh Nịnh, em nghĩ thế nào? Để anh sắp xếp."

Nửa tiếng sau.

Người phụ nữ nằm trên giường, nghe thấy trong sân bỗng nhiên bốc cháy, vội vàng đẩy người chồng bên cạnh: "Sân sao lại cháy? Mau đi xem đi."

"Cháy cái gì?" Người chồng không quan tâm, xoay người vừa nhìn thấy, sợ đến mức giật mình nhảy khỏi giường: "Mau ra ngoài xem sao lại thế này."

Cùng ra ngoài còn có người con trai cả, ba người cùng nhau mở cửa.

Ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.

Bốn góc sân chất đầy phế liệu bị ngọn lửa thiêu rụi, quần áo ban đầu phơi trên giá phơi đồ cũng bị ném xuống đất, ướt đẫm bùn đất, có vài cái thậm chí bị xé nát.

"Hoàng Phán Phán!" Người con trai cả gào lên hung dữ, "Toàn bộ đều là hàng hiệu! Mày lăn ra đây cho tao!"

Mặt khác, vợ chồng tìm con gái khắp nơi, luống cuống tay chân đi lấy nước dập lửa.

"Không có, cũng không thấy."

Mà Hoàng Phán Phán đã biến mất không thấy đâu.

Sở Nguyệt Nịnh đưa cô ấy lên du thuyền của Chu gia, Chu Phong Húc ở phòng điều khiển cùng người lái thuyền trao đổi, để anh ta giúp Hoàng Phán Phán tìm một nơi ở thích hợp.

Hoàng Phán Phán nhìn vào căn phòng nhỏ sang trọng, như thể vẫn chưa kịp hoàn hồn, từ địa ngục ác mộng bước vào thiên đường.

"Được rồi, du thuyền của Chu cảnh sát sẽ đưa bạn đến Đại Lục, nếu ở lại Hương Giang vẫn dễ dàng bị cha mẹ bạn tìm thấy."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 724: Chương 724



Sở Nguyệt Nịnh nói, lấy ra một tờ chi phiếu.

Lôi Tự Minh đã cấp cho cô 100 vạn, cô đã quyên góp 80 vạn cho một tổ chức từ thiện uy tín, còn lại 20 vạn, cô đưa cho Hoàng Phán Phán.

Hoàng Phán Phán luống cuống tay chân cầm lấy tờ chi phiếu 20 vạn, hốc mắt đỏ hoe, liên tục chối từ.

Không cần.

Cô ấy không cần tiền này.

Sao cô ấy có thể lấy số tiền này được?

"Cầm đi, giá cả ở Đại Lục hiện nay, 20 vạn cũng đủ cho bạn sinh hoạt một thời gian." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Đây là tiền của Lôi Tự Minh, ông ta đã g.i.ế.c người, hiện tại đã đền tội. Ông ta khiến bạn rơi vào cảnh ngộ thê thảm như vậy, cũng có liên quan đến ông ta."

Khuyên mãi, Hoàng Phán Phán mới rưng rưng đặt tờ chi phiếu xuống mép giường, cô ấy vội vàng ra dấu ngôn ngữ người câm, nhớ ra Sở Nguyệt Nịnh không hiểu, lại ấn yết hầu, nhớ lại lời dạy của ân nhân, cố gắng phát âm.

"Tiền…… Sau này…… Trả lại bạn."

"Nhất định."

Bất kể nói thế nào, tiền là Sở tiểu thư cho, đó là tiền của Sở tiểu thư.

Trong khoảnh khắc, tướng mạo của Hoàng Phán Phán đã thay đổi, sự u ám, ảm đạm của cuộc đời do bị kiểm soát và thao túng đã không còn sót lại chút gì.

Ấn đường của cô ấy trở nên đỏ hồng, ẩn hiện tướng đại phú đại quý.

Tương lai, cô ấy sẽ trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng ở Chiết Giang.

Du thuyền dần rời bến tàu, Hoàng Phán Phán vẫn luôn nhìn hai người trên bờ cho đến khi biến mất.

Gió thổi qua mái tóc cô ấy, gió lùa qua cổ áo sơ mi rách nát lọt vào cơ thể.

Trong đầu Hoàng Phán Phán vẫn luôn nhớ lại câu nói thanh tao, dịu dàng kia.

"Thế giới rất lớn, có vô số khả năng. Bạn chỉ là không nghe thấy, cũng không khác gì người bình thường. Chỉ cần bạn muốn, bạn cũng có thể có được bất cứ thứ gì."

Hoàng Phán Phán nở nụ cười.

Cảm ơn, cô ấy đã biết.

Khi cô ấy tuyệt vọng nhất, không ngờ rằng lại có người xa lạ sẵn sàng kéo cô ấy ra khỏi biển khổ.

Nhiều năm sau, khi Hoàng Phán Phán đã thành công và trở về Hương Giang, cô ấy quỳ gối trước mặt Sở Nguyệt Nịnh và dập đầu ba cái.

DTV

Khi rời đi, cô lặng lẽ để lại một tờ chi phiếu 20 triệu.

Mặt trời lên cao, ánh sáng vàng kim rọi vào biệt thự trên núi, nước hồ màu xanh lam dưới ánh nắng chói chang, không ngừng phản chiếu lấp lánh.

Một chiếc xe mui trắng bốn chỗ hoàn toàn mới chạy đến và dừng trước cửa.

Trương Kiến Đức v**t v* thân xe, mắt lộ vẻ si mê, quay đầu hỏi: "Hơn một trăm vạn đấy, mọi trang bị đều đầy đủ, em thất thế nào?"

"Nếu không phải túi tiền của anh không đủ, thì anh cũng muốn sắm sửa một chiếc."

"Anh Đức lựa giúp, tất nhiên là rất OK." Sở Nguyệt Nịnh mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, cô bưng đĩa trái cây đặt bên cạnh, thỉnh thoảng chọc hai quả dâu tây ăn.

"Nếu anh thích như vậy, vậy anh cứ lái thử hai tuần đi?"

Nghe thấy lời này, Trương Kiến Đức lập tức sửng sốt, "Cho anh mượn lái thử à? Xe mới đến vậy, em hào phóng thế ư? Hơn nữa, em không có xe xuống núi cũng không có phương tiện."

"Nịnh Nịnh hào phóng cũng không phải chuyện một hai ngày rồi." Bà A Sơn vừa tham quan xong biệt thự cao cấp, , nếp nhăn trên mặt cũng tràn ngập vẻ vui sướng, bà cúi người vỗ vỗ hai bên đầu gối.

"Biệt thự cao cấp quả không hổ danh là biệt thự cao cấp, lúc đi đường, chân không đau eo cũng không mỏi, quả thực là bước đi như bay, từng viên gạch men sứ đều có thể mang đến cho người ta trải nghiệm tốt nhất."

Nói xong, bà A Sơn còn khoa trương duỗi tay ra quạt gió trước mặt, "Đặc biệt là không khí trong lành trên núi, so với khu náo nhiệt khói bụi thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần."

"Nếu nói như vậy, có rảnh nhất định phải lại đây ở đấy." Sở Nguyệt Nịnh ấn vai bà A Sơn, khiến bà quay người nhìn về phía biệt thự cao cấp.

"Cháu cho bà để lại một căn phòng, lúc nào cũng hoan nghênh bà lại đây ở."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 725: Chương 725



Bà A Sơn ai nha một tiếng, cầm tay Sở Nguyệt Nịnh, không khách khí, "Nịnh Nịnh thật tốt, bà đaz sớm đã bị nhà ở gây bực bội không chịu được, sau này a, cũng coi như có nơi trốn tránh nhàn hạ."

Bà A Sơn khi còn trẻ từng cùng chồng mua một căn phòng 80 mét vuông ở khu Cửu Long, sau đó giá nhà tăng cao, con trai cưới vợ sinh con, hiện tại còn không mua nổi căn phòng diện tích lớn.

Cả nhà năm người chen chúc trong một căn hộ nhỏ, ngày thường luôn cảm thấy chật chội ngột ngạt.

“Đúng là hâm mộ các vị nữ đồng chí đây." Trương Kiến Đức khoa trương lắc đầu thở dài, đứng ở cửa châm điếu thuốc.

DTV

"Anh Đức, anh đừng hâm mộ, anh đến chơi lúc nào cũng hoan nghênh cả." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Anh hiểu mà, nhưng anh không có thời gian, muốn bầu bạn với bà xã." Trương Kiến Đức nhắc đến bà xã, trên mặt tràn đầy nụ cười..

Kết hôn vài chục năm, mà vẫn còn cách gọi này, đủ để thấy được tình cảm của Trương Kiến Đức và bà xã tốt đẹp đến mức nào.

Sở Nguyệt Nịnh lơ mơ nghe Lương cảnh sát nhắc đến chuyện vợ của Trương Kiến Đức, nhưng chưa bao giờ gặp qua, liền nói: "Anh Đức, có rảnh thì mang theo chị dâu cùng nhau đến đây chơi đi."

"Tốt thôi, chỉ cần cô ấy đồng ý, chân trời góc biển tôi đều nguyện ý đưa cô ấy đi." Trương Kiến Đức nhớ đến tai nạn khiến vợ tàn tật, tiếc nuối thở dài, "Huệ Mân trước đây thật sự rất thích đi ra ngoài chơi, nếu không phải xảy ra ngoài ý muốn... Ai."

Bỗng nhiên.

Vẻ tiếc nuối trên mặt Trương Kiến Đức biến mất, nhìn về phía một căn biệt thự dưới chân núi, cửa xe dừng lại một chiếc Porsche, hắn cảm thấy nghi ngờ, "Nịnh Nịnh này, em nhìn xem chiếc xe kia dưới kia có phải là Chu cảnh sát không?"

Sở Nguyệt Nịnh đi xuống nhìn, đúng là vậy.

Chiếc xe Porsche này, hiện tại ở Hương Giang chỉ có thể thấy Chu Phong Húc lái.

"Em đi đi, chờ lát nữa anh sẽ đưa bà A Sơn xuống núi." Trương Kiến Đức ân cần mở lời, "Giới trẻ nên dành nhiều thời gian cho nhau hơn, để có thêm tinh thần phấn chấn."

"Vậy em đi trước xem đấy." Sở Nguyệt Nịnh vui vẻ lên xe, trước mặt bạn bè, thái độ của cô luôn thoải mái.

Sau khi mọi người rời đi.

Bà A Sơn dùng lược gỗ chải tóc, hỏi: "Huệ Mân còn có thể sống bao lâu?"

"Không rõ." Trương Kiến Đức luôn nở nụ cười trên môi, nhưng dần dần trở nên trầm mặc, hắn hút t.h.u.ố.c lá một hơi thật sâu, nhìn về phía những ngọn núi xa xăm, "Có thể một ngày, cũng có thể là một năm."

"Hay là hỏi Nịnh Nịnh thử xem? Có lẽ sẽ có cách giải quyết." Bà A Sơn thấy thương cho người bạn già tinh thần sa sút.

"Trước tiên cứ như vậy đi." Trương Kiến Đức thở dài, "Nhân quả thị phi, chuyện trời định tôi không dám làm hại bạn bè."

"Haizz... Người tốt đoản mệnh."

Trên núi, tiếng thở dài của Bà A Sơn vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Công nhân chuyển nhà như con rồng dài, từng nhóm hai người, ba bốn người một nhóm, khiêng sofa vào khu vực nội thất của biệt thự.

Trong phòng khách.

Thi Bác Nhân mệt mỏi nằm trên ghế sofa, giơ ngón tay cái về phía Chu Phong Húc, "Anh Húc, không hổ là anh, vì người con gái mình yêu mà tiến thêm một bước, nói mua nhà là mua nhà ngay."

Chu Phong Húc đang ngồi xổm bên cạnh thùng giấy tivi, lưỡi d.a.o rọc giấy cắt dọc theo đường keo dán trong suốt trên thùng carton, ánh mắt chăm chú vô cùng, "Nếu anh muốn, anh cũng có thể mua."

"Tôi cũng muốn chứ." Thi Bác Nhân duỗi hai tay ra, "Một căn biệt thự lớn như vậy, tôi cũng không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể mua nổi."

Rầm một tiếng.

Thùng giấy bị mở ra.

Chiếc TV mới toanh, được bọc trong một lớp màng nhựa, lại còn to và nặng, bên cạnh còn có một loạt nút xoay điều chỉnh âm lượng.

Cam Nhất Tổ nhìn chiếc TV to như vậy, định hỗ trợ, nhưng lại thấy Chu Phong Húc một mình khuân lên, hắn có chút ngạc nhiên, "Anh Húc, anh cẩn thận bị thương eo đấy."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 726: Chương 726



"Không sao đâu." Chu Phong Húc đặt chiếc TV lên bàn trà.

Chưa kịp quay người, Thi Bác Nhân đã nhảy lên ghế sofa, tò mò hỏi: "Anh Húc, anh và Nịnh Nịnh phát triển đến giai đoạn nào rồi? Có nắm tay hay chưa?"

Cam Nhất Tổ cũng tò mò, vội vàng nhoài người qua, "Nói thật đi, Anh Húc và chị Nịnh đã hẹn hò mấy lần rồi?"

Chu Phong Húc bị các anh em quan tâm đến tiến độ tình cảm, ánh mắt cũng trở nên lúng túng, "Mới chỉ nắm tay hẹn hò thôi, tôi còn chưa tỏ tình."

Trong lúc nhất thời.

Thi Bác Nhân sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, ôm lấy vai Chu Phong Húc, "Không phải chứ? Anh thích Nịnh Nịnh lâu như vậy, mà vẫn chưa tỏ tình sao?"

"Chưa tìm được thời điểm thích hợp." Chu Phong Húc vốn là người dốt đặc cán mai trong chuyện tình cảm, hơn nữa công việc ở tổ trọng án rất bận rộn.

"Tỏ tình cần gì thời điểm thích hợp chứ? Bất cứ lúc nào cũng được, một câu "Anh thích em, anh muốn cùng em sống cả đời" là được rồi."

Chu Phong Húc lắc đầu, càng nghĩ hắn càng thấy lo lắng.

Thứ nhất, hắn không chắc chắn Nịnh Nịnh có tình cảm với hắn hay không, hay là có ác cảm. Tỏ tình vội vàng, rất có thể sẽ khiến cả hai mất đi tình bạn.

Bất kể hai người có thể ở bên nhau hay không, hắn đều không muốn rời xa Nịnh Nịnh.

Thứ hai, trong nhận thức của hắn, một mối quan hệ cần phải thận trọng, hắn cần phải dành cho đối phương sự tôn trọng và không gian riêng.

Nếu có thể cùng Nịnh Nịnh ở bên nhau, hắn hy vọng mỗi ngày trôi qua đều là một ngày quan trọng và lãng mạn.

Vì vậy, thời điểm tỏ tình rất quan trọng, không thể tùy tiện.

DTV

"Ôi, thật là các anh à." Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh bước vào phòng, thấy ba người trong phòng đều đồng loạt nhìn lại, cô tò mò chớp chớp mắt, "Sao thế, các anh đang bàn luận về Star Wars à?"

"Bàn luận chuyện khác." Chu Phong Húc đứng dậy, nhìn ra ngoài trời, phong cảnh đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.

"Cuối tuần này, thay vì lãng phí thời gian, hay là chúng ta đi chơi đi?"

Nghe được lời đề nghị đi chơi, Sở Nguyệt Nịnh vui vẻ nở nụ cười, "Đi!"

Một giờ sau.

Khu trò chơi nổi tiếng nhất Loan Tử, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng vang lên.

Bốn người, mỗi người một máy chơi game.

Thi Bác Nhân cầm một chén lẩu Oden, ăn ngon miệng, "Nịnh Nịnh, cá viên ngon lắm, mau thử đi."

Sở Nguyệt Nịnh đặt chén giấy lên máy chơi game, hai tay thao tác nhịp nhàng trên bảng điều khiển, hoàn toàn không có thời gian để ăn gì.

Chu Phong Húc một tay chơi game, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa một viên cá viên từ chén giấy của Nịnh Nịnh lên miệng, "Thử xem."

Sở Nguyệt Nịnh ăn một miếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng, tiếng KO vang lên.

Cô buông tay cầm, giả vờ bình tĩnh bưng chén giấy lên, nhưng thực tế trong lòng vẫn đang vì chiến thắng mà đập thình thịch, khóe miệng cũng không thể kìm nén được mà nhếch lên.

Trò chơi arcade này thật thú vị, chưa bao giờ có ai nói với cô rằng chơi game lại có thể sôi nổi như vậy.

Cuối cùng, cô không nhịn được, nở nụ cười rạng rỡ nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, "Chu cảnh sát, em thắng anh rồi. Về mặt thể thao anh tuy hơn em, nhưng chơi game anh lại thua xa em."

Chu Phong Húc buông tay cầm, nhìn nhân vật trên màn hình đã ngã xuống đất, "Ừ, em thắng."

Khi hắn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Sở Nguyệt Nịnh, hắn cũng không thể nhịn được mà mỉm cười.

Hắn cảm thấy ván game này thua rất xứng đáng.

"Đến lượt tôi, đến lượt tôi." Thi Bác Nhân cầm chén giấy vui vẻ tiến đến.

Chu Phong Húc thấy anh ta đến, liền nhường chỗ, đổi sang ngồi bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh.

Thi Bác Nhân đặt chén giấy lên máy chơi game, xắn tay áo, "Cùng so tài cao thấp nào, tôi là cao thủ, không tin cô có thể thắng tôi được đâu."

Chu Phong Húc ngồi phía sau, cầm lẩu Oden, dùng xiên dài xiên cá viên, từng viên một đưa đến miệng Nịnh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 727: Chương 727



Hai tiếng sau.

Thi Bác Nhân thất bại thảm hại gục xuống máy chơi game, "Trời ơi, một người chơi mới đánh bại một người chơi lâu năm mười năm, thật không công bằng. Nịnh Nịnh, thực ra cô vẫn luôn là một cao thủ chơi game ẩn mình phải không?"

"Không phải đâu." Sở Nguyệt Nịnh nhai nhai cá viên, chớp chớp mắt, "Trước đây tôi chưa chơi qua bất kỳ trò chơi nào."

Mỗi ngày đều phải bói toán và xem phong thủy, lấy đâu ra thời gian chơi game chứ?

"Không được, chơi thêm một ván nữa nào, tôi không tin cô có thể thắng nhiều ván liên tiếp như vậy." Thi Bác Nhân một lần nữa đứng dậy, bả vai bỗng nhiên bị vỗ nhẹ, ngoảnh đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Phong Húc, mang theo nụ cười.

"Không cần tự chuốc lấy nhục, anh không mệt, nhưng mà cô ấy mệt."

Trái tim nhỏ của Thi Bác Nhân bị tổn thương nặng nề, oán giận đi theo sau, "Anh Húc, trước đây anh không như vậy."

DTV

Bầu trời đã tối đen.

Một nhóm người chơi suốt một ngày, chuẩn bị về nhà, đi ngang qua một nghĩa trang.

Thi Bác Nhân vui vẻ bỗng dừng lại, nhìn vào khu mộ trong rừng cây, nói: "Anh Húc, tôi muốn vào thăm ba mẹ tôi."

Chu Phong Húc nói: "Cùng đi đi."

Bốn người nhanh chóng đứng trước mộ của nhà họ Thi.

Thi Bác Nhân ngồi xổm xuống, nhìn ảnh chụp trên bia mộ của bố mẹ cười mỉm, "Ba mẹ ơi, phiên tòa vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ muốn chờ Lôi Tự Minh bị phán quyết mới báo tin cho hai người."

"Nhưng con không đợi được nữa."

Thi Bác Nhân tiến đến gần bia mộ, ôm toàn bộ bia mộ vào lòng, hai mắt ướt át, "Khi còn nhỏ, con bị những đứa trẻ khác đánh đập ở viện mồ côi, lúc khó khăn con sẽ đến tìm hai người, nhìn xem khuôn mặt của hai người."

Cuộc sống của anh ta ở viện mồ côi cũng không tốt đẹp gì.

Vì trải qua việc người thân bị sát hại khi còn nhỏ, tính cách của anh ta rất tự ti, những đứa trẻ khác xa lánh anh ta và Thi Bình Chi.

Mỗi khi nhớ đến cha mẹ, ông nội bà nội, anh ta và Thi Bình Chi sẽ lén lút trốn khỏi viện mồ côi vào ban đêm, dựa lưng vào nhau ngủ qua đêm trong nghĩa trang, và quay trở lại viện mồ côi vào ngày hôm sau.

Bầu không khí ba người phía sau trở nên nặng nề.

Sở Nguyệt Nịnh và Chu Phong Húc liếc nhìn nhau, hỏi: "A Nhân, anh còn muốn gặp ba mẹ không?"

Thi Bác Nhân sững sờ, không thể tin được ngẩng đầu lên: "Có thể sao?"

Khi ba mẹ bị sát hại, anh ta mới tám tuổi, tám tuổi có thể có ký ức sâu sắc nào chứ?

Hình ảnh chân thật của cha mẹ trong tâm trí anh ta chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ.

Sở Nguyệt Nịnh khép hai ngón tay lại áp vào giữa trán, nhẩm lời thần chú.

Chỉ trong chốc lát, âm khí trong nghĩa trang bỗng trở nên nặng nề.

Váy của cô bị gió thổi bay, những chiếc lá khô rơi trên mặt đất xoay tròn tràn ngập bầu trời đêm, vang lên những tiếng lách cách nhỏ bé.

Cô mở mắt ra, hai tay chống lên trán Thi Bác Nhân.

Thi Bác Nhân sững sờ: "Liền... có thể sao?"

Anh ta không chú ý, trong tầm nhìn của mình, nghĩa trang bỗng xuất hiện rất nhiều bóng người mờ ảo.

Những thanh niên nam nữ ôm nhau, những ông bà già ở xa vẫy tay chào anh ta.

"A Nhân, con mau đến đây."

Thi Bác Nhân hai mắt đẫm lệ mơ hồ bước qua.

Bốn tiếng sau, bốn bóng người hóa thành những luồng ánh sáng kim đầy trời.

Một cơn gió mạnh thổi tới.

Thi Bác Nhân nhìn vào bầu trời đêm đầy ánh sáng kim, trái tim trống rỗng của anh ta lần đầu tiên được lấp đầy sau khi gặp lại cha mẹ.

Anh ta nhìn lên bầu trời đêm rất lâu, cho đến khi ánh sáng vàng hoàn toàn biến mất, mới nhìn sang cô gái bên cạnh.

"Nịnh Nịnh, sau này dù phải lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng quyết không từ chối."

----

Đêm khuya.

Vượng Giác, công ty phong thủy Quảng Thức.

Một thanh niên mặc vest đen đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống những con đường đèn rực rỡ bên dưới.

Có tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 728: Chương 728



Thanh niên xoay người, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, "Mời vào."

"A Thuật sư huynh." Hai người đàn ông mặc áo choàng bước vào, vẻ mặt khó xử, đẩy nhau tiến đến.

"Hôm nay, vẫn không tìm được thai phụ có mệnh âm."

"Mệnh âm quả là hiếm." Một người đàn ông mập mạp khác vội vàng lên tiếng, "A Thuật sư huynh, hay là đổi sang thai phụ có mệnh khác được không?"

Người đàn ông mập mạp nói xong, lại cẩn thận hỏi: "A Thuật sư huynh, rốt cuộc anh muốn làm gì khi tìm chín thai phụ? Chẳng phải... trước đây đã tìm được một người rồi sao?"

A Thuật đi đến bàn làm việc và ngồi xuống, hắn cầm con dấu trên bàn lên ngắm nghía, giọng điệu nhàn nhạt: "Sao nào, các người cảm thấy việc tìm chín thai phụ có mệnh âm rất khó khăn ư?"

Hai đồ đệ, thấy sư huynh dám ngồi vào vị trí của sư phụ, trong lòng đều có chút rung động.

Cần biết rằng, sư phụ hạ lệnh, tất cả đồ vật của ông ta bất cứ ai đều không được đụng vào.

Tên gầy gò muốn nhắc nhở, nhưng bị tên mập mạp đẩy một cái.

"Sư huynh à." Cậu mập mạp cười toe toét, "Hương Giang chỉ có lớn như vậy, vốn dĩ đã ít phụ nữ sinh vào năm lẻ, tháng lẻ, ngày lẻ anh còn muốn là thai phụ, lại còn muốn chín người, quả thật rất khó kiếm."

"Khó kiếm?" A Thuật cười lạnh, bóp nát con dấu trong tay, "Nếu không tìm thấy, các người sẽ càng khó kiếm hơn."

Các đồ đệ của công ty phong thủy Quảng Thức đều làm tà thuật, họ đều có điểm yếu trước A Thuật, nếu không nghe lời, ra ngoài xã hội cũng đừng hòng tồn tại.

Hai người nhìn A Thuật, không biết khi nào hắn ta lại tinh thông pháp lực, họ dù sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.

Sau khi mọi người rời đi.

A Thuật đứng dậy, mở tủ gỗ đỏ trong văn phòng, bên trong có một bình pha lê chứa một khối màu đồng nhạt, dây rốn vẫn chưa cắt.

Hắn ta nhìn vào bình, cảm nhận được năng lượng phép thuật còn sót lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.

Cửa tủ đóng lại.

Thật lâu sau, trong phòng mới vang lên giọng nói lạnh lùng của A Thuật.

"Ở Hương Giang này, chỉ được phép có một vị thiên sư tồn tại."

Và hắn ta, tất nhiên sẽ là vị thiên sư đó.

Còn lại, chỉ cần loại bỏ là được.

---

Chủ nhật.

Bình minh vừa ló rạng, sương mù lơ lửng trên đỉnh núi, tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp núi rừng, âm thanh tĩnh lặng của núi lớn dần dần thức tỉnh.

Dưới chân núi, những chiếc siêu xe nối đuôi nhau xuống núi. Rolls-Royce, Lincoln, Maybach... đủ loại xe sang trọng. Tất cả đều là những cư dân của khu biệt thự cao cấp, họ đa phần là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp Hương Giang, bận rộn với các hoạt động kinh doanh từ sáng sớm.

Sau một trận ồn ào náo nhiệt, sương mù dần tan, núi rừng lại trở về yên tĩnh.

Khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Sở Nguyệt Nịnh cũng thức dậy. Sau khi rửa mặt, cô đi vào phòng bên cạnh và đẩy cửa ra.

Rèm cửa vẫn buông xuống, căn phòng tối đen, trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt phủ ga bằng lụa thêu hoa, một đôi dép lê hoạt hình thêu tinh xảo được đặt ngay ngắn bên mép giường.

Cô không thấy Sở Di đâu.

Cô nhìn xung quanh một vòng, chớp chớp mắt: "Em ấy đi đâu rồi?"

Nhớ mang máng hôm qua khi về từ khu vui chơi, cô thấy Sở Di đang ở phòng khách làm bài tập, và còn cố ý nói rằng hôm nay sẽ ngủ nướng thêm.

Sở Nguyệt Nịnh không tìm thêm nữa mà đi xuống lầu.

Trên đường đi, một vài người hầu đều chào hỏi cô, cô cũng mỉm cười đáp lại.

DTV

Kiều gia có rất nhiều người hầu, cô không thích sự ồn ào náo nhiệt, nên chỉ giữ lại bốn người giúp việc, những người còn lại đều được phát một tháng lương và cho nghỉ việc.

Bà Tứ, quản lý nhà bếp, nhanh nhẹn bưng một tô mì sợi lên bàn, cười tủm tỉm: "Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

"Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười, sự mệt mỏi sau một đêm dài đều tan biến bởi hương thơm nồng nàn của tô mì.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 729: Chương 729



Bà Tứ nhìn tiểu thư ăn sáng, lòng đầy lo lắng. Nhờ sự giúp đỡ của Kiều phu nhân, bà mới được nhận vào làm việc cho Sở tiểu thư, và mức lương cao hơn nhiều so với những người khác.

Bà đương nhiên hiểu rõ, Sở tiểu thư trả lương cao hơn nhiều so với những người hầu khác, không cần chen chúc trong phòng tập thể, có chỗ ở rộng rãi, được ăn ngon và được trả lương cao, đương nhiên bà không muốn bỏ qua một công việc tốt như vậy.

" Nịnh Nịnh tiểu thư, hương vị thế nào? Còn hài lòng không? Nghe nói ở Đại Lục có một loại mì Dương Xuân rất nổi tiếng, tôi lo lắng tiểu thư không quen với bánh ngọt kiểu Tây Âu nên đã cố gắng học nấu nhiều loại mì sợi khác."

"Rất ngon, cảm ơn bà Tứ." Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy ấm áp trong lòng, đã lâu rồi cô không được ăn mì Dương Xuân, được nếm lại hương vị quen thuộc, tâm trạng của cô lại vui vẻ hơn nhiều.

Bà Tứ không biết các tiểu thư thường thức dậy vào giờ nào, nên đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Được khen ngợi, bà dọn dẹp bát đũa trên bàn: "Chỉ cần các tiểu thư thích ăn, tôi sẵn sàng nấu mỗi ngày."

"Bà Tứ, bà có thấy A Di không?"

"Nhị tiểu thư đã đi ra vườn hoa từ sáng sớm, có vẻ như muốn đào gì đó, tôi muốn giúp đỡ, nhưng nhị tiểu thư lại không cho."

Sở Nguyệt Nịnh đi về phía sau vườn hoa, quả nhiên, từ xa đã thấy một bóng người nhỏ bé đang cặm cụi đào đất. Cô đội mũ rơm, cúi người cầm cuốc nhỏ, nghiêm túc làm việc trên mảnh đất bùn lầy.

Cô tiến đến hỏi: "A Di, sao lại dậy sớm làm việc thế?"

"Trồng hoa đó." Sở Di ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, dây thừng buộc dưới mũ rơm lắc lư theo cử động của cô, những ngón tay trắng nõn nà đã dính đầy bùn, một tay cô cầm cuốc nhỏ, tay kia gãi gãi má vì ngứa.

Rất nhanh, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng dính đầy bùn đất đen, nở nụ cười rạng rỡ: "Em tính trồng toàn bộ hoa ở đây."

"Ban đầu cũng có hoa rồi, sao lại muốn loại bỏ?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy khó hiểu.

"Ôi, không giống nhau được sao." Sở Di đứng dậy, nhìn mảnh đất bị lật tung, kiêu hãnh chống nạnh: "Em tính trồng toàn bộ khu vực này bằng hoa hồng, như vậy tâm trạng của chị sẽ trở nên vui vẻ hơn! Còn bên này, em tính đào một cái ao nhỏ để nuôi cá vàng."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía khu vực được chỉ định, ban đầu nơi đó có đặt một chậu nước nhỏ để trồng sen, nếu muốn đào ao nhỏ nuôi cá, cũng không tệ.

Cô khen ngợi: "Có ánh mắt của thầy phong thủy đó, đúng là em gái của chị. Vị trí em chọn là nơi thích hợp nhất trong toàn bộ khu vườn để đào ao nuôi cá, thuận lợi cho việc đi lại và còn có thể cầu tài lộc."

"Thật sao?" Sở Di hai mắt sáng ngời, che miệng cười trộm: "Em đã nói rồi, sau này em nhất định sẽ trở thành một nữ đại gia siêu cấp, đến lúc đó, em nhất định phải mua nhà cho chị ở khắp nơi trên thế giới."

Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cạnh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Buổi chiều nhà họ Chu tổ chức tiệc sinh nhật, em có đi không?"

"Không đi." Sở Di đắc ý rung đùi: "Hôm nay em đã hẹn Trần Mễ Hân đi chơi công viên giải trí, không thể bỏ lỡ cơ hội bay lượn trên bầu trời được."

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh nhịn không được chọc vào khuôn mặt phúng phính của Sở Di: "Chị biết em kiếm tiền giỏi hơn ai hết."

"Đương nhiên rồi." Sở Di dẩu miệng: "Nếu không, làm sao em có thể biến chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới được? Em phải nắm bắt mọi cơ hội!"

Một lúc sau.

Tiếng cười của hai người lại vang vọng khắp khu vườn.

Bên ngoài biệt thự cao cấp trên đỉnh núi Thái Bình, có một bãi cỏ rộng lớn hàng trăm mét vuông, lúc này đang có rất nhiều người hầu bận rộn bày bàn dài dưới ánh đèn.

Nhà họ Chu đã lâu không tổ chức tiệc tối.

Một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu lục đậm nhung lụa, đứng bên cạnh quan sát cách bố trí, thấy rượu không đủ, lại dặn dò người đi
 
Back
Top Bottom