Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 150: Chương 150



Cô buông tay, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên trầm mặc.

Chờ Chu Tứ đi rồi, cô mới nhìn Chị Tịnh: "Hãy báo cảnh sát ngay lập tức."

---

Màn đêm buông xuống.

Chu Tứ đẩy xe đẩy vào nhà kho, bên ngoài căn nhà thấp bé còn có một gian tranh nuôi heo, ba con heo con thở hổn hển ăn thức ăn thừa canh cặn.

Chu Tứ nhìn vào chuồng heo, lộ ra vẻ chán ghét: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta g.i.ế.c thịt!"

DTV

Nói xong, hắn ta cầm lấy một khúc củi ném vào người chúng nó.

Heo con bị dọa chạy tán loạn, tỏa ra mùi hôi thối của phân.

Chu Tứ từ chuồng heo bên lấy ra một con d.a.o g.i.ế.c heo. Hắn ta xé toạc lớp màng trên, xách theo con d.a.o bước vào bên cạnh kho hàng.

Kho hàng được làm bằng sắt lá, kín mít không kẽ hở. Bên trong chất đầy những túi da rắn đựng hạt thóc. Chu Tứ mặt mày âm trầm, dọn dẹp mấy túi thóc ở bên trong rồi mở cửa ra vứt đi.

Cô gái mặt đầy nước mắt, tay chân đều bị trói CHẶT, trong miệng còn bị nhét một cục giẻ lớn. Từ bóng tối mịt mù bỗng chốc được tiếp xúc với ánh sáng, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Tứ cầm d.a.o g.i.ế.c heo, cô sợ hãi bật khóc nức nở.

Ngọn đèn nhỏ bé phát ra ánh sáng le lói.

Trên nhà vệ sinh treo hai tấm da người. Tứ chi được sắp xếp gọn gàng, trải qua thời gian dài phơi nắng đã bị hong khô.

Cả căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh. Trên vách tường gạch men còn có những vết m.á.u người chưa lau chùi.

Chu Tứ gỡ da người xuống, bàn tay v**t v* theo mép da, gắn da vào vết sẹo trên người, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn ta bỗng dưng đưa tấm da đến trước mặt cô gái, nở nụ cười đáng sợ.

"A Trân này, nhìn xem, vết sẹo của tao có còn nhìn thấy không?"

A Trân sợ hãi lùi về sau, liều mạng lắc đầu lia lịa rồi lùi về phía góc tường. Cô sợ hãi đến mức mặt trắng bệch. Chu Tứ ném bộ da xuống.

Cô vội vàng cầu xin tha mạng.

"Thu tay lại đi, bây giờ anh vẫn còn kịp! Y học hiện đại phát triển, nhất định có cách chữa trị vết sẹo, anh không cần phải làm vậy!"

Chu Tứ cười lạnh lùng: "Thu tay lại? Tao đã g.i.ế.c hai người rồi, làm sao có thể thu tay lại được?"

Chu Tứ v**t v* da người, biểu tình dần trở nên điên cuồng, "Hoa ra làn da lại có thể hoàn hảo mịn màng như vậy, đáng thương tao đã sống mấy chục năm mà không biết."

Hôm qua A Trân tan làm về, định đi tìm chị Tịnh, kết quả là nửa đường cô gặp phải Chu Tứ đẩy xe về nhà, bên cạnh còn có người thì thầm bàn tán.

A Trân thấy nhiều kẻ nói chuyện ác ý nên vội vàng đi giúp Chu Tứ đẩy xe. Khi đến nơi, Chu Tứ mời cô vào nhà uống một chén nước. Sau khi tỉnh dậy, A Trân thấy mình bị trói trong kho hàng. Trong phòng còn treo da người, và một bộ da người vẫn còn đang rỉ máu.

Cô sợ hãi tột độ. A Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có ý tốt, vậy mà lại gặp phải kết cục này.

"Chu Tứ, tôi không hề chế giễu anh, anh hãy thả tôi ra. Nếu tôi chết, mẹ tôi sẽ lo lắng vô cùng."

Không nhắc đến mẹ còn tốt, nhắc đến mẹ càng khiến Chu Tứ tức giận tột độ. "Lo lắng? Hôm trước mày đã không về nhà, đến hôm nay bà ta mới phát hiện ra mày mất tích, thế mà là lo lắng ư? Bà ta căn bản không xứng làm mẹ!"

Chu Tứ ngồi xổm xuống, nhìn A Trân đầy đánh giá, "Bất quá cũng không sao."

Hắn ta cười càng lúc càng điên cuồng, "Da dẻ của mày đẹp như thế, đáng để được nâng niu trân trọng."

Con ngươi A Trân mở to vì hoảng sợ, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp kho hàng, sau đó lại bị tiếng ồn ào nhấn chìm.

Chu Tứ một lần nữa kiểm tra kỹ hai khối da người, sau đó lại đi ra ngoài. Vài phút sau, hắn ta quay trở lại mang theo giá đỡ và máy quay phim. Chu Tứ đặt máy quay phim lên giá đỡ, hướng thẳng vào A Trân.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 151: Chương 151



Hắn ta chậm rãi xoay người đi tìm đá mài dao.

Chẳng bao lâu sau, tiếng ma d.a.o vang lên.

Chu Tứ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác, chờ đợi đến khi tìm được mảnh da người hoàn hảo nhất để mang đi bệnh viện.

Hắn ta muốn đổi da người mới.

Tận hưởng cuộc đời mới.

---

Tổ trọng án đã kiểm tra kỹ lưỡng khu vực xung quanh chợ nông sản. Chiếc xe việt dã lao vút đến tòa nhà cao ốc thị chính và dừng lại.

"Báo cáo đã có rồi." Thi Bác Nhân đưa cho Chu Phong Húc, người đang ngồi ở ghế phụ: "Anh Húc, d.a.o đó là của hãng Long Nghệ, đây là một thương hiệu dụng cụ cắt gọt nổi tiếng của Dương Giang, chuyên sản xuất dao, dụng cụ tiện lợi và chất lượng cao. Họ rất nổi tiếng ở đại lục. Chúng tôi đã xác minh qua điện thoại, nhà máy của họ xác nhận có một bộ d.a.o chuyên dụng cho thợ thịt, và các mảnh t.h.i t.h.ể nhỏ chính là do d.a.o chặt xương trong bộ dụng cụ đó tạo ra."

"Tuy nhiên, doanh số bán hàng ở Hương Giang lại tương đối thấp, không có nhiều người mua hàng." Cam Nhất Tổ thắc mắc.

"Dụng cụ tiện lợi và chất lượng cao, tại sao lại không có nhiều người mua?" Chú Trung rít một hơi thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, vung tay ra ngoài dập tắt tàn thuốc lá, "Ai cũng nói tiện lợi và chất lượng cao nhưng đồ tể đều dùng d.a.o lâu năm, các chủ tiệm làm sao bán được d.a.o mới?"

"Thì ra là vậy!" Cam Nhất Tổ bừng tỉnh.

Chu Phong Húc mở tài liệu ra, trên tài liệu ghi chép có tổng cộng 5 người đã mua dụng cụ cắt gọt thịt của Long Nghệ. Trong đó, 4 người là đồ tể chuyên nghiệp, 2 người còn lại đã được loại trừ nghi ngờ sau khi điều tra.

Trong đó có hai đồ tể đã có bằng chứng ngoại phạm.

Hắn nhìn chằm chằm vào Cam Nhất Tổ, bên cạnh là tài liệu chi tiết tỉ mỉ, còn có bản đồ vẽ tay của Cam Nhất Tổ. Cam Nhất Tổ lướt qua một lượt, không khỏi lo lắng.

"Ông lão này? Gần 80 tuổi rồi, liệu ông ta có sức g.i.ế.c hai người không? Hay là chúng ta lại tốn công vô ích nữa rồi?"

"Cũng có thể." Thi Bác Nhân chỉ tay về phía sau Chú Trung, "Ông chú già, một giây cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con trâu."

"Ông chú già? Phải gọi là càng già càng dẻo dai." Chú Trung gạt tay Thi Bác Nhân ra.

Ánh mắt Chu Phong Húc không rời khỏi tài liệu, "Hai t.h.i t.h.ể nữ đều bị mổ xẻ, có nhiều mảnh vụn xương được tìm thấy trong khoang bụng. Thời gian tử vong của họ cũng không quá 24 giờ. Ông lão gần 80 tuổi này, theo tài liệu cho thấy còn có bệnh nền, căn bản không có đủ sức lực để m.ổ x.ẻ xong trong vài giờ."

"Có lý." Thi Bác Nhân suy luận, "Nếu đối tượng tình nghi là ông lão này thì hẳn là có người giúp sức."

"Trước tiên tìm d.a.o đã." Chu Phong Húc đóng tài liệu lại, "Nếu ông ta thiếu dụng cụ cắt gọt, nghi ngờ chắc chắn sẽ không thể gột rửa."

Mọi người nhanh chóng xuống xe và đi vào chợ. Ánh sáng trong chợ tối tăm, chỉ được thắp sáng bởi những bóng đèn điện. Các chủ cửa hàng vẫn đang bận rộn phục vụ khách hàng, khi thấy có người đến chợ, họ chỉ tò mò nhìn hai mắt.

Thi Bác Nhân đi đến quầy thịt heo và hỏi bác Cam, người đang chặt sườn: "Chợ này chỉ có một quầy thịt heo của ông thôi sao?"

Bác Cam nhìn vào trang phục bình thường của mấy người, cho rằng họ là đối thủ cạnh tranh đến hỏi thăm, cũng không có vẻ mặt tốt: "Đều nhìn thấy rồi còn hỏi gì nữa?"

Thi Bác Nhân trực tiếp vỗ mạnh tay lên thớt, trừng mắt nhìn và quát lên: "Ông già à, ông kiêu ngạo quá!"

Chu Phong Húc rút thẻ cảnh sát ra, giơ ra trước mặt bác Cam, cho ông ta thấy rõ ràng thẻ thật hay giả, "Cảng sát, phiền toái ông hợp tác điều tra phá án."

DTV

Bác Cam sắc mặt ngượng ngùng, buôn bán mà sợ nhất chính là cảnh sát. Ông ta vội vàng hạ d.a.o xuống, tỏ vẻ nịnh nọt: "Sếp à, xin lỗi ạ. Các vị có chuyện gì cần tôi hỗ trợ điều tra ạ?"

Chu Phong Húc thu hồi giấy tờ cảnh sát, nói: "Gần đây ở Hương Giang xảy ra hai vụ án mạng, tôi nghĩ rằng ông hẳn là có nghe thấy gì đó. Phiền ông bày hết tất cả dụng cụ cắt gọt ra để chúng tôi kiểm tra."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 152: Chương 152



Bác Cam nghe nói liên quan đến án mạng, hoảng sợ đến run người: "Tại sao vô cớ lại muốn kiểm tra dụng cụ cắt gọt? Dao của tôi chỉ để chặt thịt heo bình thường thôi. Các vị không phải nghi ngờ tôi phạm tội g.i.ế.c người chứ? Tôi không có làm gì đâu!"

DTV

Thi Bác Nhân lại mạnh mẽ đập tay xuống thớt: "Bây giờ nói gì cũng muộn rồi! Phiền ông hợp tác điều tra!"

"Được được được, sếp đừng nóng giận."

Bác Cam vội vàng xuống gian bếp, cầm mấy con d.a.o lên: đủ các loại d.a.o thái thịt, lột da, lọc thịt, lấy tủy, lấy máu.

Có năm loại dao, nhưng lại thiếu d.a.o dùng để tách xương.

Chu Phong Húc thò tay vào túi áo khoác lấy ra một bộ dụng cụ chụp ảnh, chỉ vào con d.a.o tách xương trong ảnh và hỏi: "Ông có dùng con d.a.o này khong? Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, chỉ còn thiếu con d.a.o tách xương này."

"Dao tách xương đã hỏng rồi." Bác Cam lờ mờ nhìn sang bức ảnh, "Tôi đã mua một con d.a.o tách xương mới, chính là con d.a.o vừa dùng để băm xương sườn kia."

"Đừng có giả ngu! Mau lấy d.a.o tách xương kia ra đây, bằng không chúng tôi sẽ lôi ông về đồn!" Thi Bác Nhân thấy Bác Cam vẫn còn chần chừ không chịu đưa d.a.o ra, liền ra hiệu cho Cam Nhất Tổ.

Hai người tách ra đứng hai bên Bác Cam, đề phòng ông ta bỏ chạy.

Bác Cam đành phải lấy một chiếc giẻ lau bẩn từ dưới quầy lau chùi con d.a.o tách xương, vừa đưa d.a.o cho Chu Phong Húc vừa oán trách: "Các sếp à, con d.a.o tách xương đã hỏng rồi, tôi đã nói là vô dụng rồi mà."

Nói xong, ông ta lật con d.a.o lên, lộ ra lưỡi d.a.o sắc bén. Dụng cụ chụp ảnh phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao, trên cán d.a.o gỗ có một vệt đỏ thẫm, như thể dính m.á.u tươi.

Lưỡi d.a.o ở vị trí giữa bị mẻ mất một mảnh.

"Dao bị mẻ!" Thi Bác Nhân phản ứng nhanh nhạy, cùng Cam Nhất Tổ đẩy bác Cam áp sát vào tường.

"Sếp, chuyện gì vậy sếp? Tôi không g.i.ế.c người, các ông đừng oan uổng người tốt!" Bác Cam giơ tay cầu xin tha thứ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta chỉ lấy d.a.o ra khỏi vỏ thôi mà.

"Giải thích! Mẻ d.a.o là do đâu tạo thành!"

Bác Cam vội vàng thanh minh: "Chính là như vậy, tuổi tác tôi lớn như vậy, sao có thể tự mình g.i.ế.c lợn được? Bình thường việc này đều do con trai tôi phụ trách, lưỡi d.a.o chặt xương có lẽ là do nó chặt thịt xương lúc trước mà bị hỏng."

Nói xong, Bác Cam lại nghĩ đến Chu Tứ.

Ông ta khi trẻ tuổi phong lưu không màng đến gia đình, đến khi già rồi mới nhớ ra có đứa con trai. Ông ta chỉ mong Chu Tứ sống khỏe mạnh để dưỡng lão cho ông ta, tất nhiên không hy vọng Chu Tứ sẽ dính líu đến vụ án g.i.ế.c người.

Bác Cam bị ấn, nhưng vẫn không quên biện giải cho Chu Tứ: "Thưa sếp, tính cách con trai tôi thực sự quái gở, lá gan lại nhỏ bé, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nó không có can đảm dám g.i.ế.c người."

"Có phải trùng hợp hay không, không phải do ông nói bừa bãi là được." Chu Phong Húc hỏi địa chỉ nhà Chu gia, sau đó liền kêu chú Trung hỗ trợ mang còng tay, đem bác Cam cùng nhau lên xe.

Bốn người vội vã tiến về phía nhà họ Chu.

Lưỡi d.a.o ma sát trên đá mài phát ra âm thanh chói tai. Sau một hồi, tiếng động từ ma đao dần dần biến mất.

Chu Tứ chậm rãi khóa trái cửa nhà xí.

Hắn ta không lo lắng việc g.i.ế.c người lấy da sẽ khiến hàng xóm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Bởi vì... Nơi đây quả thật quá hẻo lánh.

Chu Tứ mở máy quay phim, cầm con d.a.o chặt xương từng bước tiến về phía A Trân, trong mắt lóe lên ánh ác quang và nụ cười dữ tợn.

A Trân đã bất tỉnh nằm trên nền gạch, bồn tắm đầy ắp nước. Mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, thùng rác thậm chí còn chưa xử lý xong phần ruột của xác chết, màu đỏ tươi thu hút vô số ruồi bọ bay quanh.

Tấm da người treo trên đỉnh cột bỗng nhiên đung đưa nhẹ nhàng, như thể có gió thổi qua.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 153: Chương 153



"Tại sao vậy? Tôi chỉ cổ vũ hắn ta, dẫn dắt hắn ta ra khỏi nhà, muốn hắn ta dũng cảm tiến lên phía trước thôi mà."

"Tại sao hắn ta lại muốn g.i.ế.c tôi?"

"Tại sao? Tôi chỉ thấy quần áo của hắn ta quá bẩn, nên lấy mấy bộ quần áo của anh trai cho hắn ta mặc."

"Tại sao hắn ta lại muốn g.i.ế.c tôi?"

Sở Nguyệt Nịnh vừa bước vào kho hàng đã nghe thấy tiếng oán hận vang vọng.

Những cô gái bị sát hại sau khi c.h.ế.t thậm chí còn co cụm gần Chu Tứ. Họ bị Chu Tứ g.i.ế.c chết, ngay cả khi trở thành ma cũng sợ hãi hắn.

Hai con ma nữ cả người m.á.u me đứng ở cửa nhà vệ sinh, thân hình nghiêng ngả, lỏng lẻo như sắp ngã, đôi mắt đẫm m.á.u nhìn chằm chằm vào hướng nhà vệ sinh.

"Con gái kia thật ngu ngốc, sao lại tốt bụng, lương thiện làm gì?"

Bỗng nhiên.

Hai con ma nữ đồng thời quay đầu, đôi mắt đẫm m.á.u nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh.

"Hắn ta lại muốn g.i.ế.c người..." Hắn ta lại muốn g.i.ế.c người... Hắn ta lại muốn g.i.ế.c người...

Tiếng gào thét vang vọng không ngừng trong không khí.

"Hãy giúp chúng ta, cứu cô ấy... Cứu cô ấy... Dùng sức mạnh của chúng ta để cứu cô ấy."

Sở Nguyệt Nịnh lấy ra một lá bùa từ túi sau quần jean, đôi mắt thanh lãnh, vài sợi tóc rủ xuống trán, tay trái vòng quanh cổ tay phải, hai ngón tay kẹp bùa.

Quỷ có cấp bậc.

Oán khí càng sâu, quỷ càng có hình dạng cụ thể.

Nếu không hóa giải oán hận của họ, họ sẽ trở thành quỷ dữ, mất đi lý trí, g.i.ế.c người bừa bãi, cuối cùng bị Đạo gia đánh tan hồn phách, tiêu tán trong trời đất.

"Mã Vũ, Bành Tiểu Quyên, sử dụng sức mạnh của hai cô để cứu A Trân sẽ hao tổn hồn lực, không thể đầu thai, hai cô có tự nguyện không?"

"Tự nguyện, chúng tôi tự nguyện!"

Dứt lời.

Hai con ma nữ biến thành hai luồng ánh sáng hồng chui vào bùa.

Chu Tứ ấn nút quay phim trên máy quay, cầm d.a.o đi về phía A Trân, hắn ta ngồi xổm xuống, lưỡi d.a.o rạch từ sườn A Trân sang cổ, qua lại vài lần.

Hắn ta tính toán giống như hai lần trước, c.h.ặ.t đ.ầ.u A Trân trước, sau đó cắt từ phía sau để lột da.

Bỗng nhiên, hắn ta nghĩ ra điều gì đó, khẽ cười, lưỡi d.a.o rời khỏi cổ A Trân.

"Không được, không được, lần trước không lấy m.á.u xé da trước khi, còn sót lại m.á.u đen. Dẫn đến chất lượng da không tốt."

Chu Tứ đảo mắt khắp nơi, cầm d.a.o đứng dậy, đi đến góc nhà vệ sinh, lấy một chiếc chậu rửa mặt đầy bụi bặm, sau đó lao xuống tay A Trân.

Mũi d.a.o sắc bén chuẩn bị cắt vào mạch máu.

Bỗng nhiên.

Chu Tứ trở nên hoảng loạn tột độ.

Hắn ta phát hiện mình không thể điều khiển được hành động của bản thân. Mũi d.a.o sắc bén rời khỏi mạch máu, hướng thẳng vào chính mình.

"A a a a a a a!"

Chu Tứ muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện cổ họng như bị bóp chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác. Dao cắt rách quần áo, lộ ra làn da bên trong không khí.

Hắn ta vô cùng sợ hãi, đồng tử giãn to hết cỡ. Nhớ lại từng khoảnh khắc của hai cô gái trước mặt mình.

Mã Vũ là sinh viên luật, khi thấy có người ném đá vào hắn ta, Mã Vũ đã tiến lên giúp đỡ đuổi người ném đá, đồng thời tuyên bố rằng cô học luật, sau đó lại kiện người ném đá ra tòa án.

Mã Vũ đã nói với hắn ta rằng hãy dũng cảm bước vào xã hội, ra khỏi nhà để ôm lấy thế giới.

Mã Vũ đã nói với hắn ta rằng dù tuổi tác lớn nhưng kỹ thuật y tế hiện nay cũng có thể cấy da và phục hồi. Mã Vũ chủ động nói rằng nếu hắn ta không đủ tiền, cô ấy có thể cho hắn ta mượn.

Hắn biết gia đình Mã Vũ có điều kiện tốt, được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã có sữa bò để uống nên làn da cô vô cùng đẹp.

Chu Tứ nhớ lại từng khoảnh khắc và cười điên cuồng.

Hắn ta bám víu vào hy vọng le lói, tìm đến từng phòng khám thẩm mỹ để hỏi, nhưng các bác sĩ đều nhìn hắn ta với vẻ chán ghét và nói rằng, dù có tiền cũng không đủ, diện tích sẹo quá lớn, ngay cả lấy da toàn bộ m.ô.n.g cũng không che hết, có thể cân nhắc da động vật khác, ví dụ như da heo.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 154: Chương 154



Da heo?

Lúc đó, Chu Tứ bật cười lạnh lùng, da heo sao có thể so sánh với da người?

Hắn ta không thể để cơ hội cứu mạng duy nhất trôi qua, vì vậy hắn ta lại đến nhà Mã Vũ để g.i.ế.c người, lấy bộ da người đầu tiên.

Sợ bị phát hiện, Mã Vũ bị người nhận ra, hắn ta c.h.ặ.t đ.ầ.u Mã Vũ cất giấu cẩn thận, sau đó c.h.ặ.t x.á.c ném ra ngoài.

Như vậy, sẽ không ai có thể phát hiện ra.

Mọi chuyện diễn ra đúng như Chu Tứ tưởng tượng, cảnh sát không thể tìm thấy manh mối trên người hắn ta. Nhưng hắn ta lại gặp rắc rối về chất lượng da người.

Mã Vũ không phải là tiểu thư nhà giàu sao? Sao lại có hình xăm? Xăm một bông hồng ở ngực, loại da người kém chất lượng như vậy, hắn ta còn có thể sử dụng sao?

Vì vậy, Bành Tiểu Quyên xuất hiện.

Bành Tiểu Quyên là nhân viên cửa hàng thức ăn nhanh, có sở thích thu thập quần áo cũ để bán cho người khác. Khi nhìn thấy Chu Tứ với bộ quần áo cũ rách nát đi ngang qua dưới lầu, cô đã hỏi hắn ta có cần bán lấy không.

Lúc đó Chu Tứ như thế nào?

Hắn ta tóc tai bù xù, toàn thân bốc mùi hôi hám, nhìn vào làn da mịn màng của Bành Tiểu Quyên, hắn ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng ố.

"Muốn chứ, nhưng xe đẩy tay này quá bẩn, liệu tiểu thư có thể phiền giúp tôi đưa nó về phòng vệ sinh được không?"

Bành Tiểu Quyên nhìn kỹ và nhận ra đúng là như vậy, nên cô rời khỏi cửa, đi xuống cầu thang mang dép lê lẹp xẹp, mang theo một chiếc túi da rắn nặng trịch chứa đầy quần áo. Bên trong có cả quần áo mùa đông, thu đông, đủ cho Chu Tứ mặc trong suốt cả năm.

Cô bước vào nhà kho tầng trệt nơi nuôi heo và đi vào căn phòng chứa đồ.

Sau đó, cô không bao giờ quay trở lại.

Chu Tứ càng hồi tưởng, nụ cười càng trở nên dữ tợn. Hắn ta cầm d.a.o hung hãn vung về phía xương sống lưng giữa, da thịt nứt toác.

"A a a a a!" Hắn ta nằm trên mặt đất r*n r* thống khổ, con d.a.o như có ý thức, lại hướng về phía m.ô.n.g mà đ.â.m thêm nhiều nhát, hai tay gào xé da thịt về hai bên, rất nhanh đã lột xuống dưới.

"A a a a a a!"

Chu Tứ thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay kia, hắn ta van xin: "Không cần... Không cần..."

Giống như hai cô gái trước đây.

Con d.a.o nhắm thẳng vào cổ hung hăng hạ xuống.

Một cái đầu tròn lăn đến cửa nhà vệ sinh.

Cánh cửa trống trải đã không còn ai.

Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Thi Bác Nhân vừa bước đến, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta kinh hoàng. Anh ta gầm rú, đẩy Cam Nhất Tổ ra trước mặt mình và hét lên, "Đầu! Đầu!"

Cam Nhất Tổ nhìn theo tầm mắt Thi Bác Nhân, nhà vệ sinh lát gạch men sứ vương đầy máu. Bồn tắm thủy tinh tràn đầy nước nhuộm đỏ bởi da người vừa lột. Chu Tứ lộ ra cơ bắp tứ chi ngâm mình trong nước, toàn thân nhuộm đỏ bởi máu.

"Nôn..." Cam Nhất Tổ không đứng vững, tay chân run rẩy. Anh ta quay người, kéo áo thun của Thi Bác Nhân ra như túi đựng rác và nôn ọe dữ dội.

Chu Phong Húc và chú Trung lập tức xông vào nhà vệ sinh, vòng qua vũng m.á.u loãng để đỡ A Trân đang hôn mê ra ngoài.

Bác Cam, tay bị còng, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trong nhà vệ sinh, toàn thân như bị rút cạn sức lực, gục ngã xuống sàn nhà.

Ánh mắt của ông đối mặt với Chu Tứ, người đã c.h.ế.t không nhắm mắt.

"Tại sao lại thế này... A Tứ... Từ nhỏ con luôn ngoan ngoãn, nghe lời, sao lại làm ra chuyện này?" Bác Cam nhìn lên dây thép treo da người trên trần nhà, mọi thứ đã rõ ràng.

Ông lão đầu bạc ôm mặt khóc nức nở.

Có phải nếu trước đây ông cho Chu Tứ đi cấy da thì mọi chuyện đã không xảy ra khôn?

Ông đã sớm hối hận vô cùng.

Không xa nơi đó, Sở Nguyệt Nịnh nhìn chiếc xe việt dã rời đi. Hắc khí bao trùm kho hàng phía trên tan biến chỉ trong chớp mắt.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 155: Chương 155



Lúc này, cô mới chậm rãi niệm chú siêu độ.

Theo sau là hai luồng ánh sáng kim quang lấp lánh, bay lên từ vị trí kho hàng.

Gió đêm thổi qua, Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy tiếng kêu khúc khích trong bụi cỏ, hai tay vỗ vỗ vào cổ cho đến khi ánh kim quang biến mất.

Cô nhìn theo một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt và nói nhẹ nhàng: "Hành thiện tích đức, kiếp sau đều là người trong sạch."

Hai cô gái đã nguyện ý hy sinh hồn lực của mình để cứu mạng A Trân. Cô cũng sẵn sàng dùng công đức của mình để đổi lấy cơ hội đầu thai cho họ.

Họ đều có công đức to lớn, sẽ được nhiều người ngưỡng mộ và có một cái c.h.ế.t viên mãn.

Nhưng...

Đó chỉ là cái chết.

Cô nghĩ, nếu có cơ hội, ai cũng không muốn chết.

Tiếng chuông cảnh báo vang vọng bầu trời đêm. Nghe tin về vụ án da người, các phóng viên tin tức ùa đến hiện trường.

Cảnh sát phong tỏa khu vực chuồng heo, nơi bắt đầu vụ án.

Các phóng viên vây quanh khu vực phong tỏa, điên cuồng chụp ảnh hai cái đầu người được đội pháp y đưa ra.

Nhìn cảnh tượng kinh hoàng này, các thành viên tổ trọng án đều ngồi xuống bên cạnh chuồng heo tanh tưởi. Chuồng heo tuy bẩn thỉu, nhưng so với kho hàng tội ác thì lại sạch sẽ hơn nhiều.

Ngực Thi Bác Nhân phập phồng không ngừng. Anh ta bực bội đẩy cái mũi con heo đang ăn thức ăn, thấy con heo không chịu đi, anh ta trực tiếp vung tay tát vào nó.

"Suốt ngày toàn ăn, lại còn dám cản trở, tao sẽ cho mày béo ú lên rồi dọn ra bàn!"

Chu Phong Húc nhớ lại vừa nhìn thấy tro tàn trong m.á.u loãng, không ngừng tua ngược camera quay phim, nhưng lại không hề nhận ra có người ở đó.

Thậm chí Chu Tứ cũng như không biết hiện trường còn có một người khác.

Chu Phong Húc quá quen thuộc với loại tro tàn này là gì. Trước đây, hắn bị trúng đạn, lá bùa bảo vệ sinh mệnh lấy ra cũng lập tức hóa thành tro bụi.

"Anh Húc, anh xem đi xem lại video là có phát hiện gì mới không?" Cam Nhất Tổ đầy thắc mắc, bằng không làm sao giải thích việc anh Húc xem đi xem lại camera?

Chu Phong Húc không nói gì về tro tàn, ấn đen hình ảnh video, ném camera đi, "Bên trong có video Chu Tứ g.i.ế.c người, có thể dựa vào đặc điểm của người bị hại để liên hệ với người nhà đến nhận thi thể."

Thi Bác Nhân cầm lấy camera, không dám mở băng ghi hình ra xem, "Hai người bị hại, chỉ có một đoạn phim, chắc chắn là sau khi g.i.ế.c một người, lần thứ hai lại muốn ghi hình."

Chú Trung nhớ lại hình ảnh thảm khốc, không nhịn được châm một điếu thuốc, buồn bã hỏi: "Vụ án đã được phá, nhưng báo cáo nên viết như thế nào? Nếu không viết tốt, cấp trên sẽ lại gây phiền toái."

"Đúng vậy, bản thân vụ án này cấp trên rất quan tâm, đặc biệt là cảnh sát Lục mỗi ngày đều hỏi thăm." Cam Nhất Tổ cũng bày tỏ vẻ buồn rầu.

Tuy là cảnh sát mới, không có kinh nghiệm nhưng cũng biết cấp trên rất coi trọng vụ án mạng này. Đặc biệt là trong thời gian trước không phá được án, cảnh sát Lục mỗi ngày đều đến văn phòng đội D, không đi thúc giục Anh Húc mà lại hỏi tiến độ Cam Nhất Tổ, tay mơ mới này.

Vụ án mạng quá mức kinh hoàng, thậm chí còn gây xôn xao dư luận của người dân Hương Giang. Đặc biệt sở cảnh sát còn tồn đọng nhiều vụ án trọng đại cũ, khiến người dân Cửu Long mất niềm tin vào sở cảnh sát.

Lúc này, nhu cầu cấp bách phải bắt được hung thủ hiện ra trước màn ảnh để ổn định dân tâm. Người dân mong muốn hung thủ bị bắt, sau đó trừng phạt thích đáng, trút bỏ hận thù.

Nhưng trước mắt...

Người đã chết.

Tưởng chừng như đã chuẩn bị hỏa lực mạnh mẽ để tung hoành, bỗng nhiên lại gặp phải sự cố.

"Chẳng lẽ ghi hung thủ c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của chính mình? Chẳng lẽ ghi hung thủ không biết phát điên gì? Tự lột da chính mình?" Thi Bác Nhân ôm đầu buồn bã, mái tóc rối bời như tổ quạ.

"Hung thủ không cúi đầu nhận tội, ngược lại trực tiếp tự sát, trong quá trình không thể hiện uy phong của cảnh sát, ảnh hưởng đến việc thăng chức của cảnh sát Lục, hắn sẽ nghiền c.h.ế.t chúng ta như nghiền c.h.ế.t con kiến."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 156: Chương 156



"Báo cáo tình hình thực tế là được." Chu Phong Húc không lo lắng về điều đó, ngược lại ánh mắt thâm trầm. Lúc này, hắn cảm thấy hung thủ dựa theo cách c.h.ế.t của người bị hại để đền tội, cũng coi như là một điều tốt.

Hương Giang năm 93 đã hoàn toàn bãi bỏ án tử hình, bắt giam cao nhất cũng chỉ là chung thân. Sự êm đẹp tồn tại, ngược lại là một loại khoan dung đối với Chu Tứ.

Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Có video làm chứng, sau khi truy cứu sẽ chuyển video cho cấp trên."

Nhắc đến video, tổ trọng án lại nghĩ đến thủ đoạn g.i.ế.c người của Chu Tứ.

"Phỉ!" "Phỉ!" "Phỉ!" "Súc sinh!"

Ba người cùng phun ra một ngụm nước bọt.

Đêm khuya, vụ án mạng vẫn khiến cho sở cảnh sát Cửu Long đèn đuốc sáng trưng.

Một thanh niên mang cặp sách đỡ một cụ già bước vào nhà xác. Cụ già run rẩy trên đường đi, vừa đi vừa gọi.

"A Quyên, A Quyên... Con ở đâu?"

Bành Châu đỡ cụ già, vẻ mặt đã sớm thống khổ không thể chịu đựng được, gật đầu với cảnh sát nhà xác, "Cán bộ ơi, chúng tôi đến nhận thi thể."

Phòng đơn nhà xác chỉ bày hai chiếc giường sắt, trên đó nằm hai t.h.i t.h.ể với tứ chi co quắp, hai chiếc giường sắt đều được phủ bằng vải trắng.

Chu Phong Húc nhìn cụ già với vẻ mặt mơ hồ, "Hình ảnh có thể gây sốc, trước tiên anh có thể đưa cụ già ra ngoài, bên ngoài có đồng sự của tôi có thể giúp đỡ."

"Được." Bành Châu hoảng hốt gật đầu, cúi người đỡ cụ già ra cửa, không dám biểu lộ quá đau buồn, hắn cố gắng kìm nén nước mắt, khẽ vỗ vai cụ già đang mù mờ xung quanh.

"Cụ ơi, cảnh sát đưa cụ đi uống trà, lát nữa cháu sẽ đến tìm cụ."

Cụ già không chịu, tính tình quật cường: "Không đi, tìm A Quyên trước đã. A Quyên mất tích lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được. Ông muốn kêu con bé về nhà, ông mua rất nhiều kẹo cho con bé."

Bành Châu và Thi Bác Nhân bất đắc dĩ cười cười: "Xin lỗi, ông nội tôi bị đãng trí, phiền toái các anh ôn nhu một chút."

Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ nhìn cảnh tượng này đều cảm thấy khó chịu.

Trong lòng người cụ già, A Quyên hiện giờ chỉ là một cô bé thích ăn kẹo, làm sao có thể tiếp nhận được việc cháu gái đã bị sát hại?

"Không thành vấn đề, anh đi đi." Thi Bác Nhân dỗ dành cụ già đi.

Bành Châu mới một lần nữa bước vào nhà xác.

Chu Phong Húc nhắc nhở: "Phải làm tốt chuẩn bị tâm lý."

"Cán bộ, tôi còn chịu đựng được." Bành Châu mặt đã trắng bệch, vẫn gật đầu.

DTV

Chu Phong Húc xốc lên vải trắng, khuôn mặt quen thuộc lộ ra, Bành Châu đồng tử co chặt.

"Tiểu Quyên!"

Bành Châu bỗng nhiên phát điên, muốn lao vào ôm đầu lên, cảnh sát đã có chuẩn bị, hai cảnh sát bên cạnh ngăn Bành Châu lại.

"Tiểu Quyên! Tiểu Quyên!" Bành Châu bị người ngăn lại, duỗi tay muốn chạm vào đầu, tiếng khóc đau thấu xương tủy, áp lực cảm xúc bùng phát.

Hắn không thể chấp nhận được sự thật.

"Cán bộ, sao lại thành như vậy? Rõ ràng vài ngày trước đó, A Quyên còn giúp tôi mua quần áo mới, khi đó con bé còn sống sờ sờ."

"Cán bộ, nhất định là các anh nhầm. Em gái tôi chỉ là mất tích, con bé chắc chắn là ham chơi đi du lịch không nói cho người nhà biết."

Chu Phong Húc đã thông qua ảnh chụp và xác định danh tính người bị hại, hắn đã dự đoán được cảm xúc của người nhà người bị hại.

"Ông Trời ơi, Tiểu Quyên thật ngoan ngoãn, ông không cần mang con bé đi!"

Sự thật đã xảy ra, không thể thay đổi. Chu Phong Húc im lặng, mặc cho Bành Châu phát tiết.

Cho đến khi Bành Châu dần bình tĩnh lại, hắn được người đỡ đi, đôi mắt vẫn nhìn về phía đầu, muốn khắc ghi hình ảnh người thân cuối cùng vào đáy lòng.

Cuối cùng, Bành Châu tập tễnh bước ra hành lang, nhìn cụ già đang hoang mang, lại một lần nữa thu liễm tâm trạng rối bời và an ủi cụ già ra khỏi sở cảnh sát.

Trong lúc đó, người nhà của Mã Vũ cũng vội vã đến một phòng khác. Không lâu sau, tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng, hai ba người nhà vì quá đau buồn mà ngất đi.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 157: Chương 157



Tống Hoàn đến nhà xác để làm thủ tục, cầm trên tay chiếc kẹp màu xanh lam, thấy Chu Phong Húc đứng bên cửa sổ, anh ta tiến đến xem.

Nhìn thấy một người trẻ tuổi dìu dắt cụ già lên xe taxi.

"Chu sir, đã xác nhận?"

Chu Phong Húc nhìn xe taxi đi xa, gật đầu: "Đã xác nhận, người nhà cảm xúc không ổn định, liên hệ xã khu chú ý."

Dặn dò xã khu quan tâm chặt chẽ đến Bành Châu, thường xuyên quan sát.

Tống Hằng thở dài.

"Thành thật mà nói, nếu người nhà mình nằm trên giường kia, chúng ta sẽ như thế nào?"

Tống Hằng làm pháp y đã nhiều năm, về lý thuyết thì tình cảm đã lý trí, nhưng mỗi khi nhìn thấy người nhà của những người bị hại thương tâm muốn chết, ông vẫn cảm thấy xót xa.

Không ai có thể dễ dàng chấp nhận việc người thân qua đời, đặc biệt là bị sát hại.

Họ vốn dĩ có thể nhìn thấy thế giới đẹp đẽ hơn, có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng tất cả đều bị hung thủ bóp nát bằng lưỡi dao.

Tống Hằng trò chuyện với Chu Phong Húc một lúc, rồi vỗ vai hắn và rời đi.

"Erice!"

Thạch Ngọc Băng cầm báo cáo kết án của tổ D đến tìm người, nhìn thấy Chu Phong Húc đang đứng bên cửa sổ, bước chân không khỏi nhanh lên hai bước.

"Cảnh sát Lục bảo tổ D làm báo cáo điều tra."

Chu Phong Húc nhìn vào báo cáo, nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Không làm, có ý kiến gì thì trực tiếp đến tìm tôi, nếu không thì tự mình viết báo cáo."

Thạch Ngọc Băng cười: "Cậu biết rõ cảnh sát Lục là bạn tốt của các Kiều, hắn chỉ muốn làm khó tôi, cũng sẽ không đến đây làm khó dễ cậu."

Thấy Chu Phong Húc sắp đi, Thạch Ngọc Băng gọi lại người: "Ngày mai phòng tuyên truyền muốn tổ chức họp báo về vụ án này. Các phóng viên và người dân đều rất quan tâm đến quá trình vụ án, hay là cậu dành thời gian ngày mai đi một chút?"

"Xin lỗi, tôi còn rất nhiều việc, không đi được."

Chu Phong Húc ném lại một câu, áo khoác lướt qua tường trắng hành lang và rời đi, khiến Thạch Ngọc Băng đau đầu.

Có chuyện gì với tổ D, bà sao có thể không rõ ràng?

Mỗi khi Sở cảnh sát Hương Giang gặp được đại án, phá án lớn đều muốn tổ chức họp báo. Các tổ khác trong bộ phận trọng án đều muốn tranh nhau lên báo, ai cũng muốn tranh thủ công lao.

Cố tình tổ D khó làm việc.

Cố tình tổ D "lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi", không ai đi.

Đại diện phòng tuyên truyền có lẽ lại đến quở trách, Thạch Ngọc Băng nghĩ đến việc sắp tới phải đối mặt với "lửa đạn", liền thở dài.

"Ai, c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, trách sao danh tiếng của tổ D không bằng các tổ khác."

---

Sáng sớm.

Ánh mặt trời rọi sáng Hương Giang, Sở Nguyệt Nịnh duỗi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí trong lành sảng khoái, tâm trạng rất tốt, cô quyết định hôm nay không đi sớm bày quán.

Quay đầu lại, cô lại vỗ vỗ nệm, chỉnh lại chiếc khăn trải giường hoa to trên nệm theo chuyển động lên xuống.

"Quả nhiên, nệm cao cấp vẫn là ngủ thoải mái hơn." Cô híp mắt mỉm cười, rửa mặt xong lại mở tủ quần áo.

DTV

Tủ quần áo màu trắng còn có gương toàn thân gắn liền, có thể nhìn thấy toàn thân khi trang điểm, không bao giờ cần dùng đến gương nhỏ trong nhà vệ sinh nhảy nhót nửa ngày.

Gần đây, quần ống rộng rất thịnh hành ở Hương Giang, Sở Nguyệt Nịnh cũng mua một chiếc, đôi chân thon dài của cô rất hợp với chiếc quần, lại lấy một chiếc áo lót màu trắng bó sát người dài tay, buộc tóc sau thành búi tóc thấp, thay quần áo xong liền ra cửa.

Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đẩy xe đạp đến phố Miếu, sau đó gọi điện thoại cho Vệ Nghiên Lâm từ máy bàn ở quầy bán quà vặt dưới lầu: "Lần trước anh nói biết chỗ nào có gỗ bị sấm đánh, có thể dẫn tôi đi được không?"

Một lát sau.

Sở Nguyệt Nịnh tìm thấy Vệ Nghiên Lâm trong một viện dưỡng lão.

Hắn không còn mặc áo đạo sĩ rộng thùng thình, bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cổ trụ, đẩy xe lăn của bà cố nội đi dạo trên bãi cỏ.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 158: Chương 158



Sở Nguyệt Nịnh gọi một tiếng.

Vệ Nghiên Lâm nghe thấy tiếng gọi, vui vẻ vẫy tay. Khi cô đi đến gần mới phát hiện, mái tóc đỏ rực của Vệ Nghiên Lâm đã biến mất, trên đầu hắn đội một chiếc mũ len màu đỏ cao su như n*m v*.

Sở Nguyệt Nịnh:?

Vệ Nghiên Lâm không thèm để ý, cởi mũ len ra, dưới ánh nắng mặt trời, cái đầu trọc của hắn giống như một quả trứng bóng mượt, bồ câu tưởng chừng như đậu trên đó để lại phân cũng cảm thấy thoải mái.

"Tóc anh đâu?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn với vẻ không thể tin tưởng, "Không phải nói vận may vào đầu à?"

"Cô không phải nói chỉ cần làm việc tốt là được sao?" Vệ Nghiên Lâm cười nịnh nọt, đội mũ len lại, ra vẻ chờ đợi được khen ngợi.

"Ừ."

"Ừ?" Sở Nguyệt Nịnh lẩm bẩm, cô không ở chung với Vệ Nghiên Lâm nhiều, nhưng nhìn tính cách của hắn lúc trước hai bước đi phải vuốt mái tóc mượt mà. Vệ Nghiên Lâm hẳn là rất quan tâm đến kiểu tóc, vậy sao lại dễ dàng cạo trọc đầu?

"Cạo đi đâu rồi?"

Vừa dứt lời, Sở Nguyệt Nịnh đã nghe thấy tiếng xóc lắc bài từ xa, một bàn chơi bài của các bà lão đã dọn đến trên bãi cỏ.

Trong đó có một bà cố nội tóc bạc trắng, khác biệt với mọi người vì... Bà cố nội đội tóc đỏ rực rỡ như lửa, bà nhanh nhẹn rút bài.

"Ù!"

"Từ từ! Hồ bài tứ sắc!"

Bà cố nội càng thêm tinh thần vì mái tóc đỏ rực, cười tủm tỉm thu tiền xong, tiện tay nhặt bộ răng giả trên bàn lên, đếm tiền thắng cược và nói với Vệ Nghiên Lâm.

"A Lâm! Quả nhiên vận may vào đầu a!"

"Còn cần phải nói." Vệ Nghiên Lâm kiêu ngạo, hai tay ôm ngực, "Cũng không nhìn xem ai là người tóc đỏ, tóc của Vệ đại sư đều là tinh huyết nuôi dưỡng ra, càng thêm may mắn."

Khoác lác xong, Vệ Nghiên Lâm mới nhận ra vị đại sư thực sự đang đứng bên cạnh, đối diện với ánh mắt đánh giá nghiêm túc của Sở Nguyệt Nịnh, mặt hắn đỏ bừng.

"Thật... Thật vậy, có thêm may mắn, có phải không?"

"Ừm." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu.

Vệ Nghiên Lâm được khẳng định, ngông cuồng như được khen ngợi thực sự, nháy mắt ngẩng cao đầu ưỡn ngực, lại chỉ nghe Sở Nguyệt Nịnh nói câu tiếp theo.

"Tôi biết bà lão trọc đầu kia, nghèo đến mức không có tiền mua tóc giả, trước tiên giúp đỡ bà ấy một chút."

"A?" Vệ Nghiên Lâm nản lòng, "Nhưng tóc thật sự rất khó để lại, tôi biết..."

Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ cánh tay hắn, nghiêm túc khích lệ: "Anh là một đồng chí Lôi Phong tốt bụng, tôi thay bà lão cảm ơn anh trước."

Vệ Nghiên Lâm đã làm rất nhiều việc tốt, luôn muốn được Sở Nguyệt Nịnh khích lệ. Chỉ có thể nuốt lại những lời còn lại.

Cạo thì cạo đi.

Có lời khen ngợi, xấu một thời gian cũng không phải không thể chấp nhận.

Vệ Nghiên Lâm đã biết ý đồ đến của Sở Nguyệt Nịnh, hắn cáo từ với viện trưởng viện dưỡng lão trước rồi dẫn theo cô đi về phía núi Đại Lão.

Hai người leo lên một nửa sườn núi, đừng nói gỗ bị sấm đánh, ngay cả một cây cối khô héo cũng không thấy.

Vệ Nghiên Lâm bị ánh mắt oán trách của Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm cũng hơi sợ, vội vàng xin tha: "Rõ ràng trước đây tôi đã nhìn thấy một khối gỗ sấm sét to đánh ở đây nó còn là một cây đào nữa."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đứng trên đỉnh núi Hoàng Đại Tiên, nhìn xuống dòng người chen chúc xô đẩy, đông nghịt những khách hành hương. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi có vô số phiêu phù công đức đang bay lượn, khơi gợi trong lòng cô sự thèm muốn và ngưỡng mộ tột độ.

Cô ngước mắt nhìn Vệ Nghiên Lâm đang tìm kiếm ở nơi khác, "Dưới chân núi chính là Hoàng Đại Tiên, bọn họ hẳn cũng rất cần gỗ bị sấm đánh chứ?"

"Không thể nào." Vệ Nghiên Lâm không chút suy nghĩ phủ nhận, tiện tay ném một hòn đá lớn, "Gỗ bị sấm đánh ở Hương Giang không phải thực sự lưu hành, ôi chao ôi chao, thú thật, tôi thấy nó cũng chẳng đẹp mắt gì, mang về nhà treo cũng chẳng ra gì."

Sở Nguyệt Nịnh ngỡ ngàng: “Sao các người đều không coi trọng gỗ bị sấm đánh vậy.”
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 159: Chương 159



Vệ Nghiên Lâm ngượng ngùng đáp: “Cũng không hẳn là không coi trong. Làm pháp khí thì không tiện tay, mà giờ đây các thầy phong thủy nổi tiếng đều có tiền, họ thích mua pháp khí sẵn, vừa có vẻ oai phong lại đỡ tốn công sức.”

Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến những chiếc bùa gỗ sấm sét đắt đỏ của ông chủ Hoàng trong cửa hàng phong thủy, nghĩ đến việc mang ra sử dụng hàng ngày, không khỏi rùng mình.

Lại đẹp nhưng không thực tế.

“Đừng lo, các thầy phong thủy đều có đệ tử chuyên môn làm việc này.” Vệ Nghiên Lâm dẫn Sở Nguyệt Nịnh đến một đỉnh núi khác, bỗng nhiên hắn nhìn thấy gì đó, mắt sáng lên vì vui mừng.

Bên sườn núi, một cây đào bị sét đánh chỉ còn lại nửa thân gỗ trơ trụi.

“Nhìn đi! Tôi đã nói là tìm được mà!”

Sở Nguyệt Nịnh cũng vui mừng khi nhìn thấy nó, cô lấy ra con d.a.o đã chuẩn bị sẵn trong túi và chạy đến dưới gốc cây đào.

Cây đào bị sét đánh đã chết, gỗ khá mềm. Sở Nguyệt Nịnh chọn một đoạn, với sự trợ giúp của Vệ Nghiên Lâm, chặt lấy phần lõi gỗ ở giữa thân cây.

Cầm cât gỗ sét đánh xuống núi với tâm trạng hài lòng, Sở Nguyệt Nịnh vô cùng vui vẻ. Khi đi ngang qua Hoàng Đại Tiên, cô nhìn thấy rất nhiều khách hành hương đang cầm trên tay những chiếc chong chóng lớn.

Cô tò mò hỏi: "Vì sao chùa lại bán chong chóng?"

"Đây cũng không phải là chong chóng bình thường." Vệ Nghiên Lâm nhìn khách hành hương cầm chong chóng giải thích, "Đây là chong chóng đổi vận."

"Đổi vận? Thực sự có hiệu quả sao?" Sở Nguyệt Nịnh càng tò mò hơn.

DTV

"Không rõ ràng lắm, nhưng rất nhiều người nói chong chóng đổi vận bán ở Hoàng Đại Tiên rất linh nghiệm." Vệ Nghiên Lâm cũng không rõ ràng lắm, vốn dĩ muốn nói nếu thích, hắn sẽ đưa cho cô một cái.

Nhưng s* s**ng túi tiền rỗng tuếch, Vệ Nghiên Lâm khóc không ra nước mắt.

Đều đã quyên góp.

Trong khoảng thời gian này cũng không đi xem bói, hắn vô cùng nghèo!

Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến việc Vệ Nghiên Lâm đang nghĩ gì, tiếp tục bước qua cửa tiến vào cửa chùa Hoàng Đại Tiên. "Đến đây, đến đây, tôi đưa cho anh một cái."

Vệ Nghiên Lâm trong nháy mắt liền không nghĩ khóc, đôi mắt sáng lên không ít, "Cái gì, Sở đại sư muốn đưa tôi một cái chong chóng? Thật tuyệt vời."

Hai người theo khách hành hương đến chỗ đạo sĩ bán chong chóng đổi vận, quyên một trăm tệ tiền nhang đèn, liền cầm hai cái chong chóng đổi vận.

Sở Nguyệt Nịnh lại đi dạo quanh chùa, cô cảm thấy hứng thú với mọi thứ nơi đây.

Có thể thấy được, chùa vẫn là có người tài ba, có thể cảm nhận được công đức phát ra từ khách hành hương, sau đó truyền vào các tượng thần lộng lẫy.

Khó trách nhiều người nói, Hoàng Đại Tiên cầu được ước thấy.

Vệ Nghiên Lâm tuy rằng là gà mờ, nhưng tốt xấu cũng xuất thân từ danh môn, sau khi vào chùa, hắn liền kéo mũ đỏ che lại đầu trọc, thái độ cũng trở nên khiêm tốn hơn nhiều.

"Cô cảm thấy cái chong chóng này thật sự có hiệu quả sao?" Vệ Nghiên Lâm nhìn cái chong chóng với vẻ vô cùng tò mò.

Giữa chong chóng có hình Thần Tài màu vàng rực rỡ, bên trái viết "Vạn sự bình an” bên phải viết "Thuận bùn xuôi gió, tài vận hanh thông". Gió thổi qua, chiếc chong chóng nhỏ cũng theo đó mà quay.

"Tuy rằng rất đẹp, nhưng đáng tiếc là không có pháp lực bám vào."

Câu nói này ám chỉ rằng chong chóng hoàn toàn vô dụng.

Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Vệ Nghiên Lâm có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần.

"Cũng đúng, một ngày bán ra mấy trăm cái chong chóng đổi vận, nếu mỗi cái đều có hiệu quả thật sự, thì thầy pháp chẳng phải mệt đến tắt thở sao?"

Vừa dứt lời, họ liền nhìn thấy cửa một gian phòng trong chùa bị đẩy ra, từ bên trong bước ra một chàng trai trẻ tuổi, trang điểm vô cùng diêm dúa, mặc quần hộp Thượng Hải màu bạc và đeo dây xích trang trí.

Chàng trai đeo kính râm, "Sư phụ, thật sự không có cách nào sao?"

Đi theo sau hắn là một vị đạo sĩ lớn tuổi, mặc áo đạo màu xanh lam và đội mũ cao, râu đen dài.
 
Back
Top Bottom