Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 140: Chương 140



"Ồ, đúng đúng đúng." Đặng An Thanh bừng tỉnh đại ngộ, ký ức bụi bặm được mở ra, "Mẹ tôi cũng nói vậy, quá thần kỳ, quên giờ sinh mà đại sư vẫn tính ra được sao?"

"Cũng không hẳn là thần kỳ." Sở Nguyệt Nịnh giải thích, "Trước tiên là nhìn tướng mạo của bạn, sau đó kết hợp bát tự để xem qua hướng đi của cuộc đời, sau đó có thể suy ra thời gian cụ thể."

Chiêu này khiến những người xung quanh kinh ngạc và thán phục.

"Thật sự có chút thần kỳ."

"Nói thật, ai có thể nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây vài thập kỷ? Mẹ tôi thậm chí không nhớ rõ giờ sinh."

"Đừng nói mẹ, ngay cả bà nội cũng không nhớ được."

"Theo quy củ cũ." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Trước tiên sẽ tính qua tình hình gia đình bạn."

Nói xong, cô đánh giá tỉ mỉ tướng mạo của Đặng An Thanh, liếc mắt một cái: "Cung huynh đệ đầy đặn, mi dưới bên phải cao hơn bên trái một chút, trong nhà còn có một vị em gái. Cô ấy được sinh ra khi cha mẹ bạn đã lớn tuổi nên rất được cả nhà bạn cưng chiều."

" Cung mẫu có điểm khí đen, là biểu hiện sức khỏe của mẹ bạn không tốt, bạn nên quan tâm nhiều hơn đến mẹ. Đối với mẹ, chỉ nên nói những điều tốt đẹp, tránh nói những điều không hay."

Đặng An Thanh khi nghe Sở Nguyệt Nịnh nói vậy, chỉ cảm thấy cô quả thật có bản lĩnh.

DTV

Chỉ dựa vào bát tự và tướng mạo, Sở Nguyệt Nịnh đã có thể tính ra tình hình gia đình của cô ấy, khiến đầu óc cô ấy như bị ai đó vỗ nhẹ, cả người giật mình. Cô ấy nhớ lại hôm qua khi trò chuyện với gia đình, giọng nói của mẹ có vẻ hơi khác thường.

"Vậy tình trạng của mẹ tôi nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, chỉ là bệnh phong thấp trở nặng."

Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Đặng An Thanh liền khẳng định: "Mẹ tôi đúng là bị bệnh phong thấp, xem ra những loại thuốc tôi mua trước đây đều vô dụng, khó trách hôm qua gọi điện thoại về nhà, mẹ tôi có vẻ như đang chịu đựng cơn đau."

Sở Nguyệt Nịnh tính xong phần gia đình, mới bắt đầu tính phần bản thân: "Mạng bạn cung nhập ngọc môn, ngọc môn là tinh tú đào hoa, sắp đến lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi sao?"

Đặng An Thanh gật đầu, nhớ đến biểu hiện của bạn trai, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc: "Anh ấy là một người rất tốt, vô cùng bao dung và dung túng cho tính xấu của tôi. Anh ấy biết nấu cơm, biết làm việc nhà. Ba năm bên nhau, tôi cảm thấy đó là ba năm hạnh phúc nhất."

"Anh ấy mang đến cho tôi cảm giác mà không ai khác có thể thay thế. Lần trước anh ấy cầu hôn tôi, tôi không ngần ngại đã đồng ý."

Đặng An Thanh nhớ lại từng khoảnh khắc ngọt ngào trong ba năm qua, lòng cô ấy như được mật ong rót vào, ngọt ngào vô cùng.

Mọi người nghe xong miêu tả của cô ấy đều nhận xét rằng anh bạn trai này không tồi.

"Biết nấu cơm biết làm việc nhà, quả thật là một người đàn ông tốt trong nhà."

"Nếu con gái tôi cũng có thể tìm được một người con rể như vậy thì tốt quá."

"Có vẻ như bạn trai bạn có thể làm rất nhiều điều vì bạn."

Đặng An Thanh gật đầu đồng ý: "Bạn trai tôi thực sự sẵn sàng làm rất nhiều điều vì tôi. Anh ấy làm việc trong ngành đầu tư tài chính. Sinh nhật tôi năm ngoái, anh ấy đang ngồi họp bỗng mới nhớ ra chuyện này, liền lập tức từ chối khách hàng để về nhà."

"Từ chối khách hàng? Bỏ lỡ công việc sao?"

"Một đơn hàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu chỉ kiếm được hàng nghìn, hàng chục nghìn, tôi sẽ từ bỏ ngay lập tức khi so sánh với sinh nhật bạn gái."

"Không hẳn vậy." Đặng An Thanh giải thích, "Lợi nhuận của một đơn hàng của anh ấy là mười mấy vạn. Khi đó, anh ấy giao khách hàng cho người khác, chẳng khác nào anh ấy đã từ bỏ lợi nhuận của đơn hàng này."

Từ bỏ mười mấy vạn để đổi lấy nụ cười của người đẹp.

Mọi người đều hiểu rõ.

Bạn trai tính cách tốt, biết quan tâm, biết kiếm tiền, quan trọng là sẵn sàng từ bỏ mười mấy vạn chỉ để dỗ bạn gái vui vẻ. Ai mà không động lòng với một người bạn trai như vậy chứ?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 141: Chương 141



"Trời ơi, xin hãy ban cho tôi một người bạn trai tuyệt vời như vậy!"

"Thật là hạnh phúc quá!"

"Đúng vậy, tôi xin chúc mừng hai bạn trước."

Đặng An Thanh nhận lời chúc mừng của mọi người, rồi hỏi: "Vừa vặn, chúng tôi vẫn chưa chọn được ngày cưới, bạn có thể chọn một ngày lành cho chúng tôi không?"

Sở Nguyệt Nịnh lại lắc đầu: "Tôi khuyên bạn không nên chọn ngày cưới."

Đặng An Thanh nghiêng đầu nghi ngờ: "Nhưng mà, đã thông báo với hai bên gia đình, hai bên đều muốn chúng tôi kết hôn trong năm nay. Chẳng lẽ chọn ngày cưới một cách tùy tiện là quá coi thường sao? Hay là muốn chọn đại một ngày để kết hôn?"

"Không phải." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Bạn hiểu lầm ý tôi rồi."

"Ý tôi là, tốt nhất hai bạn không nên kết hôn."

"Không kết hôn?" Đặng An Thanh hoảng sợ, "Tại sao? Bạn trai tôi thực sự rất tốt, nếu bỏ lỡ anh ấy, tôi cảm thấy sẽ không bao giờ tìm được người tốt hơn anh ấy."

"Nếu hai bạn nhất quyết phải kết hôn, cũng không phải là không thể." Sở Nguyệt Nịnh cố ý ám chỉ một cách nhẹ nhàng, "Tuy nhiên, hôn nhân dễ xảy ra rạn nứt, ít nhiều cũng sẽ có chuyện lăng nhăng."

Lăng nhăng?

Chẳng phải là ngoại tình sao?

"Vẫn là loại tiểu tam kia sao?"

Đặng An Thanh khẳng định với giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Không thể, mặc dù các mối tình trước đây của tôi đều không ổn định, nhưng tôi có thể khẳng định, người tôi yêu nhất là bạn trai. Ngay cả khi kết hôn, tôi cũng tuyệt đối không thể ngoại tình, sẽ không trở thành tiểu tam."

Sở Nguyệt Nịnh đành chịu thua.

"Tôi chỉ nói bạn trai bạn đang làm tiểu tam cho người khác."

"Bạn trai tôi làm tiểu tam cho người khác?"

Đặng An Thanh không thể tin được, lông mày nhướng cao và giọng điệu cũng cao hơn hai tông, sau đó bình tĩnh lại, hồi tưởng về cuộc sống hàng ngày của bạn trai. Ngoại trừ công ty, thời gian hai người đều sống trong một căn hộ ấm áp.

Nói về ngoại tình.

Trừ phi bạn trai cô ấy có ba đầu sáu tay, nếu không thì căn bản không có thời gian.

"Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy rất bận rộn, căn bản không có thời gian để ngoại tình."

Đặng An Thanh lo lắng hỏi: "Bạn có nhầm không?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Bạn trai bạn hiện tại có đang đi làm ở công ty không?"

"Đúng vậy, anh ấy đi làm sớm hơn tôi."

"Bạn có đến công ty của bạn trai bao giờ chưa?"

Đặng An Thanh lắc đầu: "Yêu nhau lâu như vậy nhưng tôi chưa bao giờ đến công ty của anh ấy."

Nói xong, Đặng An Thanh lại nghi ngờ: "Chẳng lẽ sự thật đều ở trong công ty?"

Sở Nguyệt Nịnh không trả lời.

Đặng An Thanh đứng dậy, do dự mãi vẫn quyết định đi xem, bạn trai đi làm ở khu vực tòa nhà cao tầng trung tâm thành phố cũng không tính xa, chọn đi taxi.

Sở Nguyệt Nịnh không đi theo, đứng dậy đi đến quầy xe, trước tiên là từ thùng kêu hàng lấy ra hai chén nước đường mời A Phát và chị Nancy uống.

"Vất vả hai vị bảo vệ cho tôi."

"Không không không, đại sư quá khách sáo." A Phát thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới đại sư bói toán xem mệnh chỉ tay thế nhưng tự mình đưa nước đường lại đây, hắn vội vàng tiếp nhận, "Cảm ơn."

Chị Nancy uống lên nước đường, tức khắc ánh mắt sáng ngời, mỉm cười: "Hương vị thật là ngon. Thật tiện nghi cho A Phát này."

A Phát đáp lời.

DTV

"Uống nước đường của đại sư, cô nói hôm nay có phải sẽ gặp vận may hay không?"

"Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai làm nước đường."

Sở Nguyệt Nịnh chờ hai người trêu ghẹo xong, véo tay tính toán, dò hỏi hướng hàng khô trong tiệm xem, cửa hàng chất đầy sản phẩm linh tinh, dựa ven tường có cái quầy thu ngân bên cạnh có cái máy bàn.

Cô thu hồi tầm mắt, mỉm cười: "Xin hỏi, tôi có thể mượn máy tính của hai vị không?"

Cô gái có làn da trắng mịn, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, đôi mắt cong cong chứa nụ cười, những ngón tay thon thả v**t v* chiếc bát tự ấn ở bên tai, toát lên vẻ ngoan ngoãn và điềm tĩnh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 142: Chương 142



Nancy vốn dĩ đã quen thuộc với những chốn ăn chơi trác táng, đã gặp qua đủ mọi mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực sự chưa từng gặp qua người con gái nào như này. Nụ cười ngọt ngào của cô khiến Nancy tỉnh táo hẳn, đẩy A Phát ra hiệu cho hắn nhường đường.

"Có chứ, em muốn dùng bao lâu cũng được."

Sở Nguyệt Nịnh mới đi vào mượn bàn, bấm sô điện thoại, thẳng đến điện thoại bên kia truyền đến thanh âm cảnh sát, mới nói.

"Sếp, tôi muốn báo nguy."

Vài phút sau, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại với người chuyển phát rồi gọi cho Lý Tuệ Văn. "Có tin quan trọng cho cô biết, phiền cô đến kiểm tra ngay."

Lý Tuệ Văn vui mừng đến mức tiếng nói của cô ấy vang vọng qua loa ngoài.

Sở Nguyệt Nịnh di chuyển microphone ra xa một chút.

"Không vấn đề gì! Sở đại sư dặn dò tôi nhất định sẽ có mặt!"

---

Bên ngoài tòa nhà văn phòng, Đặng An Thanh nghĩ tới nghĩ lui thật lâu sau, cuối cùng vẫn là đi hướng quầy lễ tân dò hỏi nhân viên tiếp tân.

Mặc dù Đặng An Thanh và bạn trai đã yêu nhau ba năm, nhưng cô chưa bao giờ đến nơi hắn làm việc.

Sau khi hỏi xong, Đặng An Thanh nín thở, đầu óc quay cuồng với đủ thứ ý tưởng kỳ quặc. Ví dụ, có thể bạn trai cô thực ra không làm việc ở đây, hắn ta chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa dối cô.

"Trác Lưu ở tầng hai."

Nghe vậy, Đặng An Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên tiếp tân có vẻ kỳ quái, nhìn Đặng An Thanh và hỏi: "Xin hỏi bạn là gì của Trác Lưu? Chúng tôi không tiếp khách không có hẹn trước."

"Tôi là bạn gái anh ấy." Đặng An Thanh nói.

"Ồ, hóa ra bạn là bạn gái anh ấy."

Đặng An Thanh không biết có nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy nhân viên tiếp tân lộ ra ánh mắt đồng tình.

Nhân viên tiếp tân đi đến quầy tiếp tân và bấm thang máy: "Bạn có thể lên thẳng tầng hai để tìm anh ấy."

Phòng riêng tầng hai.

Người đàn ông đang ôm một người phụ nữ có thể làm mẹ mình, thực hiện một số hành động thân mật không thể miêu tả.

Sau khi xong việc, người phụ nữ hôn Trác Lưu một cái, nâng cằm hắn ta lên khen ngợi: "Nghe nói anh và bạn gái sắp kết hôn?"

"Trong năm nay." Trác Lưu quay mặt đi, nhìn người phụ nữ già nua với ánh mắt ghét bỏ, nhưng bề ngoài vẫn là an ủi: "Nhà thúc giục, tôi cũng đến tuổi rồi, em lại không thể ly hôn để lấy tôi, bất kể kết hôn hay không, người tôi yru nhất vẫn là em."

"Anh cứ tưởng bở." Người phụ nữ chọc vào n.g.ự.c Trác Lưu, trêu ghẹo: "Nhưng, anh rốt cuộc là yêu tôi hay yêu tiền của tôi?"

"Tất nhiên là em rồi." Trác Lưu kiên nhẫn dỗ dành đại gia: "Ở cùng nhau 5 năm, lòng tôi đối với em còn hơn vàng, lẽ nào em không hiểu sao?"

"Thật vậy sao, nhưng nghĩ đến việc sắp có một người phụ nữ trở thành vợ hợp pháp của anh, trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm." Người phụ nữ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, anh có chắc cô ta không biết chuyện của chúng ta không?"

DTV

"Yên tâm." Trác Lưu đảm bảo: "An Thanh nhất định không thể phát hiện ra những chuyện này, cô ấy ngây thơ lãng mạn, trước nay đều là tôi nói gì cô ấy cũng tin."

Trác Lưu vừa nói đến tên bạn gái, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dù sao cũng là tình cảm chân thành ở bên nhau ba năm, hắn ta không thể không có chút cảm giác nào với bạn gái.

Nhưng, không có cách nào.

Hắn ta làm ngành sản xuất đầu tư, 5 năm trước phá sản, đang lúc đường cùng thì chị San kéo hắn ta một phen, giá cả chính là l.à.m t.ì.n.h nhân. Hiện giờ, rất nhiều khách hàng đầu tư của hắn ta đều dựa vào mối quan hệ của chị San, nếu rời khỏi chị San, hắn ta sẽ trắng tay.

Chị San v**t v* mặt Trác Lưu: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh làm gì thực sự xin lỗi tôi, thì hãy coi chừng."

"Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời xa em."

Trác Lưu vừa dứt lời, hắn ta đã nhìn thấy cửa phòng riêng bị mở ra, bên ngoài đứng sững sờ Đặng An Thanh. Biểu tình của hắn ta đại biến, buông chị San ra và vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 143: Chương 143



"An Thanh, em hãy nghe anh giải thích!"

Đặng An Thanh trước tiên nhìn người phụ nữ bao nuôi bạn trai, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nước mắt mơ hồ hai mắt, cô lại cười: "Hóa ra, phu nhân thương gia châu báu chính là đại khách hàng của anh."

"Hóa ra những gì đại sư tính đều là thật, anh còn giải thích gì nữa? Ở bên nhau 5 năm, còn dài hơn thời gian anh và tôi bên nhau."

"An Thanh, anh làm tất cả đều là vì gia đình nhỏ của chúng ta sau này." Trác Lưu hy vọng còn có thể cứu vãn.

"Gia đình nhỏ? Là của tôi, hay là của anh?" Đặng An Thanh nghẹn ngào nước mắt: "Anh căn bản là ích kỷ."

Cô như hiểu ra biểu cảm của nhân viên tiếp tân vừa nãy, tại sao ánh mắt lại tràn đầy đồng cảm.

Ba năm, Trác Lưu đã dùng ba năm để dệt nên một tấm lưới lừa dối cô.

Mọi người đều biết Trác Lưu là người như thế nào, chỉ có cô bị lời hoa mỹ che mắt.

Đặng An Thanh cảm xúc rối bời, không muốn nghe Trác Lưu giảo biện nữa, xoay người muốn đi, lại bị người phụ nữ khóa trong phòng.

"Các người muốn làm gì?" Đặng An Thanh nhận ra tình huống không ổn, muốn đi, nhưng mở cửa không ra, cô định gõ cửa, lại bị Trác Lưu tóm lấy tay che miệng.

Người phụ nữ nhìn về phía Trác Lưu còn muốn giải thích, mặt lạnh thúc giục: "Nếu cô ta đã nhận ra tôi, thì không thể thả ra như vậy. Khi đó truyền ra đi bị viết báo, náo đến cả Hương Giang đều biết, chồng tôi còn có thể tha thứ cho tôi sao?"

Người phụ nữ là vợ của thương gia châu báu, năm xưa vì tiền mà gả cho chồng mình, giờ đây thấy chồng mình sắp tắt thở, tài sản sắp rơi vào tay mình, sao bà ta có thể để kế hoạch đổ bể.

Trác Lưu: "Vậy cô muốn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi có thể g.i.ế.c người à?"

"Đừng vội vàng, ả ta ồn ào quá, trước tiên cứ đánh ngất ả đi đã." Người phụ nữ ra lệnh, thấy Trác Lưu vẫn còn do dự bèn thúc giục: "Anh hãy nghĩ kỹ, nếu tôi không có tiền thì anh cũng chẳng có gì cả."

Trác Lưu nhìn Đặng An Thanh đang không ngừng giãy giụa, trong lòng đấu tranh dữ dội. Hắn ta sờ lấy bình hoa trên quầy, hướng về phía đầu An Thanh, hai mắt đỏ bừng: "Đừng trách tôi, vốn dĩ chúng ta có thể kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng do cô phát hiện ra chuyện này nên mới thành ra thế này."

Đặng An Thanh liều mạng lắc đầu, không thể tin được người bạn trai thường ngày luôn dịu dàng với mình lại muốn làm hại cô.

Ngay lúc bình hoa sắp giáng xuống đầu An Thanh,

Phịch!

Cánh cửa lớn bị đá tung, vài cảnh sát cầm dùi cui xông vào: "Đừng nhúc nhích!"

Một viên cảnh sát nhìn thấy cô gái bị trói, cũng ngớ người ra. Hắn nhận được điện thoại báo án về vụ m** d*m, nhưng không hề hay biết có người muốn cố ý đả thương người khác.

Sau khi được giải cứu, Đặng An Thanh vẫn còn hoảng sợ, nhìn vào bình hoa với ánh mắt run sợ và ném nó xuống đất vỡ tan.

Cảnh sát trấn an: "Không sao cả, hãy nói với chúng tôi bất cứ điều gì xảy ra."

Trác Lưu nhanh chóng bị khống chế cùng với tình nhân của hắn ta. Khi họ bị đưa ra khỏi tòa nhà, Lý Tuệ Văn đã chuẩn bị sẵn sàng với máy ảnh để ghi lại cảnh tượng.

Rất nhanh thôi các tờ báo khắp Hương Giang sẽ đưa tin tức chấn động: Phu nhân thương gia châu báu thích kiếm phi công, sự việc bại lộ liền cố ý sát hại người phát hiện.

Một giờ sau, Sở Nguyệt Nịnh nhìn lại Đặng An Thanh.

Vẫn còn run sợ sau những gì vừa xảy ra, Đặng An Thanh hỏi: "Đại sư, nếu không phát hiện ra, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?"

Sở Nguyệt Nịnh bỏ hai trăm tệ vào túi áo khoác và nói: "Bạn sẽ kết hôn với hắn ta, và sự thật sẽ bị phơi bày sau này. Tuy nhiên, lúc đó bạn đã có hai con nhỏ, bạn không muốn chúng lớn lên thiếu cha và chọn tiếp tục cuộc hôn nhân này. Cuối cùng, bạn bị trầm cảm và cùng hai con nhảy lầu tự tử."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 144: Chương 144



"Trác Lưu sẽ kết hôn với phu nhân nhà giàu đó, chồng bà ta đã qua đời và để lại toàn bộ tài sản cho bà ta. Sau khi bạn chết, Trác Lưu sẽ kết hôn với bà ta, họ có con và sống sung sướng cả đời."

"Từ đầu tới cuối, chỉ có bạn là người duy nhất chịu khổ."

Đặng An Thanh rùng mình kinh hãi, không ngừng cảm thấy may mắn cho quyết định xem bói của mình. Nghĩ đến việc nếu cô vẫn ở bên Trác Lưu, tương lai sẽ sinh hai con cho hắn ta và rồi tự tử, dạ dày cô trào lên một cảm giác ghê tởm.

"Dù sao đi nữa, số phận đã được thay đổi." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào cung mệnh của Đặng An Thanh, thấy một tia sáng lấp lánh hiện lên ở vị trí Mộc Dục (nơi tượng trưng cho tình duyên).

"Người có duyên chân chính với bạn đã xuất hiện. Hãy thuận theo tự nhiên."

Trải qua mối quan hệ với Trác Lưu, Đặng An Thanh đã sợ hãi tình yêu. Hiện tại, cô không có tâm tư cho chuyện tình cảm và chỉ muốn tránh xa đàn ông: "Thôi, giờ đây tôi chỉ mong đàn ông đừng đến gần tôi nữa. Quá đáng sợ."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu thấu hiểu: "Sau những gì bạn đã trải qua, bạn sẽ càng cẩn thận hơn và không dễ dàng mở lòng với ai."

Tuy nhiên, số phận lại sắp xếp cho Đặng An Thanh gặp gỡ một vị cảnh sát sẽ giải cứu cô ấy khỏi kiếp nạn và trở thành người đàn ông của đời cô ấy. Sau khoảng 5 năm kiên trì theo đuổi, cuối cùng họ cũng đến được với nhau.

Về phần Trác Lưu và vợ thương nhân giàu có, mối quan hệ vụng trộm của họ bị mọi người ở Hương Giang phát hiện. Thương nhân quyết định ly hôn, và vợ ông ta không những không được thừa kế tài sản mà còn căm ghét Trác Lưu. Hai người sau đó thường xuyên cãi vã và mâu thuẫn.

Trác Lưu không cam lòng sống nghèo túng, lại tiếp tục lén lút lên giường vợ thương nhân khác. Cuối cùng, vì kiệt sức mà c.h.ế.t trên giường.

Đặng An Thanh vừa kết thúc việc xem bói, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng của đám đông.

"Lúc đầu tưởng cô gái trẻ tuổi không có bản lĩnh, không ngờ lại linh nghiệm đến vậy! Chúng ta đều bái phục vô cùng!"

"Nếu không phải nhờ cô, Đặng tiểu thư sẽ gặp nhiều tai họa."

DTV

"Ban đầu tưởng có tình lang, ai ngờ lại là kẻ đòi mạng."

"Một ngày hai quẻ? Muốn tìm cô bói toán thế nào đây? Mỗi ngày đều sẽ ở đây sao?"

Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy dọn dẹp chiếc bàn gỗ nhỏ, "Hôm nay do có việc nên mới đến đây, ngày thường tôi thường ở phố Miếu, nếu ai muốn xem bói thì hãy đến phố Miếu tìm tôi."

Mọi người muốn xem bói khi biết được vị trí đều dần tản ra. Chỉ còn lại Hoa Sái Sâm đứng ở đằng xa nhìn chằm chằm vào quầy nước đường với vẻ căm phẫn.

Sở Nguyệt Nịnh có thể cảm nhận được sự ác ý của Hoa Sái Sâm, nhưng so với xã hội đen hung hãn tàn ác, Hoa Sái Sâm chẳng là gì cả.

Đang suy nghĩ, đột nhiên trên đường vang lên tiếng xe máy ầm ĩ, Sở Nguyệt Nịnh che tai vì tiếng ồn ào.

Phi Ngư Ca đỗ xe, cởi mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, cùng hai tên đàn em đi ngang nhiên tiến đến.

"Ai da, cô em nước đường. Tìm em một vòng lớn hóa ra em ở đây."

"Anh Khâu đang ở phố Miếu chờ cô em xem bói đấy." Phi Ngư Ca đến gần quầy nước đường, nhấc nắp thùng xe lấy ra một chiếc chén nước đường, uống một ngụm rồi ném ra bàn.

"Nhanh lên."

"Nhanh lên ư?" Sở Nguyệt Nịnh giơ tay đậy nắp lại ngăn cản hai tên đàn em muốn vói vào lấy nước, có chút kinh ngạc vì không ngờ Phi Ngư Ca lại nhanh chóng thuyết phục được phó bang.

"Xin lỗi anh, hôm nay tôi có việc khác, anh ấy phải chờ một lát."

Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh như tụt xuống hai độ.

Hoa Sái Sâm ở đằng xa cũng nhìn thấy động tĩnh ở quầy nước đường, khi nghe đến danh hiệu "anh Khâu", càng như nghe thấy tiếng cười nhạo.

Phó bang Thập Tứ Bang.

Từng một mình g.i.ế.c đến Vượng Giác, một mình chống lại một băng đảng xã hội đen, c.h.é.m c.h.ế.t hàng chục người, chỉ còn lại một người sống sót. Ai trong giới giang hồ Hương Giang chưa từng nghe qua danh tiếng của anh Khâu?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 145: Chương 145



Một cô em nước đường nhỏ bé cũng dám để anh Khâu chờ?

Phi Ngư Ca không trảm cô thành tám khúc mới là lạ!

DTV

Hoa Sái Sâm cười lạnh, ngồi trên ghế đá vắt chéo chân, "To gan lớn mật, tao muốn nhìn xem mày c.h.ế.t như thế nào."

"Chờ một lát ư?" Phi Ngư Ca có chút bất mãn, "Có nhầm không vậy, anh Khâu không đợi ai cả."

"Tôi có việc đột xuất." Sở Nguyệt Nịnh cũng bất đắc dĩ, buông tay, "Dù sao hôm nay tôi phải ở chợ Cửu Long, không thể đi đâu được."

Phi Ngư Ca thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự không có thời gian, cũng không còn cách nào khác, "Có thời gian cụ thể không? Tôi đã nói với anh Khâu về bói toán, anh ấy hơi tò mò muốn xem cô tính toán thế nào."

Trên thực tế, ban đầu anh Khâu không tin, nhưng không chịu nổi chị Linh luôn thổi phồng Sở Nguyệt Nịnh, nói rằng cô xem bói rất chuẩn. Anh Khâu mới động lòng muốn đến phố Miếu, kết quả đến quầy nước đường lại không thấy ai.

Anh Khâu sai Phi Ngư Ca đi tìm người, trước tiên là để giữ thể diện ở Tòng Linh, và cũng dặn Phi Ngư Ca phải lịch sự một chút.

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, "Ngày mai hẳn là sẽ có thời gian, hay là ngày mai?"

"Được rồi, ngày mai vậy." Phi Ngư Ca quay người lại lên xe máy và rời đi.

Hoa Sái Sâm nhìn theo người đàn ông vừa rời đi, vội vàng đứng dậy chặn đường: "Anh Phi, cô em nước đường này không hề thiếu tôn trọng Anh Khâu, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?"

"Mày là thằng nào?" Phi Ngư Ca thấy có người lao tới, lớn tiếng quát tháo: "Nó muốn giúp Anh Khâu của chúng ta bói toán, mày dám nói lời thiếu tôn trọng, tao không tha cho mày đâu!"

Hoa Sái Sâm hoảng sợ, liên tục lùi lại: "Không dám, không dám."

Chiếc xe máy vọt đi như bay, chỉ để lại Hoa Sái Sâm đứng sững sờ, sợ hãi. Thậm chí, hắn ta còn không dám nhìn vào quầy nước đường, vì lo lắng sẽ gặp thêm rắc rối.

Hắn ta bực bội đến mức muốn tát vào mặt mình.

Là người được anh Khâu chờ, sao hắn ta lại có thể chọc giận người ta như vậy?

---

Ngày chậm rãi trôi qua, tiến tới buổi trưa.

Hàng quán tấp nập người mua kẻ bán, Sở Nguyệt Nịnh lấy hộp nước đường trong thùng đá bị Phi Ngư Ca làm bẩn vứt rác, số còn lại đã bán hết veo.

Chị Tịnh cũng đã bán hết thức ăn, khi ra ngoài, cô liếc mắt liền nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đi.

"Còn không về à?"

"Trễ chút sẽ về." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, không giải thích lý do.

Chị Tịnh hạ gánh xuống, cùng Sở Nguyệt Nịnh đứng chung, "Cô thật là nổi tiếng, tôi ở trong chợ bán đồ ăn, cũng có thể nghe được tiếng tăm của cô."

"Vì sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ hỏi.

"Còn không phải do cô đoán trúng chuyện ông chủ Viên à, lúc ấy khách đông nghịt, chúng tôi không ra được, liền có người ở ngoài cửa nghe, rồi từng câu từng chữ kêu lại cho người trong chợ." Chị Tịnh nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc ấy liền nhịn không được bật cười.

"Mọi lời đều đúng, đặc biệt là đoán trúng chuyện ông chủ Viên có một người cháu gái, quả thực là thần bút. Các tiểu thương trong chợ đều cảm thấy không thể tưởng tượng."

Chị Tịnh càng nói càng hăng say, biểu tình cũng đắc ý, "Tôi nói chúng ta quen nhau, bọn họ còn không tin."

"Đúng rồi." Chị Tịnh nói xong lại hỏi, "Về sau cô còn bán ở đây nữa không?"

"Ở phố Miếu, rảnh rỗi có thể lại đó uống nước đường."

Hai người lại trò chuyện một hồi.

Bỗng nhiên, có vài đứa trẻ chạy tới chỗ này, Sở Nguyệt Nịnh tò mò nhìn sang, không lâu sau liền nhìn thấy trên đường có một người mặc áo dài thụng thình, lôi kéo xe đẩy, thở hổn hển đi về phía đường đi.

Một người đàn ông với mái tóc ngắn, gầy gò, đang đẩy xe đẩy bằng bàn tay dị dạng của mình. Làn da trắng bệch của hắn ta đầy những vết sẹo vặn vẹo, kéo dài từ cổ tay về phía trước.

Nhóm trẻ con đang túm tụm xung quanh, tò mò nhìn hắn ta và đưa tay ra chạm vào ngón tay của hắn ta.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 146: Chương 146



“Heo con ngốc, heo con ngu, Hai bên bờ sông đều đổ nước, da heo buồn bã trôi xuống dòng.”

Người đàn ông không quan tâm đến tiếng hát của các bé, vẫn cúi đầu kéo xe đẩy tay. Một con heo nặng trĩu khiến hắn ta hao tổn sức lực. Khi hắn ta cắn chặt răng hàm sau, cơ bắp trên má của hắn ta nổi rõ lên.

Các bạn nhỏ đồng thời đi kéo đuôi, muốn đem con heo kéo xuống xe.

“Heo con ngốc, heo con ngu, Hai bên bờ sông đều đổ nước, da heo buồn bã trôi xuống dòng.”

Người đàn ông cuối cùng cũng tức giận, ném xe đẩy ra xa, nghiêng người về phía sau và gào lên, "Mấy con quỷ nhỏ c.h.ế.t tiệt, mau cút ngay!"

Trong tích tắc, những người đi ngang qua đều bị dọa cho sợ hãi.

Thậm chí có người còn hét lên một tiếng và ngã lăn ra đất.

Lý do là vì, bên phải khuôn mặt người đàn ông, nơi chỉ toàn là những vết sẹo. Không có lông mày, hốc mắt sâu hoắm, làn da nhăn nheo, lộ ra một con mắt màu xám, chỉ có thể nhìn thấy lòng trắng mắt.

Một bên mặt bình thường, một bên mặt như quỷ dữ.

Chủ cửa hàng từ trong nhà chạy ra ôm lấy đứa trẻ, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không để ý. Chu Tứ, họ chỉ là trẻ con, không hiểu chuyện. Tôi xin lỗi thay cho họ."

Chủ cửa hàng dặn dò lặp đi lặp lại đứa trẻ không được chế giễu người khác, nhưng không ngờ nó lại phạm lỗi. Ông liên tục giáo dục đứa trẻ và bắt nó xin lỗi Chu Lực.

Đứa trẻ cảm thấy uất ức.

"Nhưng bác Cam cũng gọi hắn là heo con ngốc mà! Tại sao con không được gọi?"

"Không được gọi," chủ cửa hàng cau mày. "Chế giễu người khác là hành động vô cùng thiếu đạo đức."

Đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu ra và xin lỗi.

Tuy nhiên, người đàn ông không dễ dàng tha thứ cho chúng. Hắn ta nhìn chằm chằm vào đám trẻ, giơ tay đếm: "Một, hai, ba..."

Đếm xong, người đàn ông cười lạnh: "Lần sau, tao sẽ m.ổ x.ẻ các mày như mổ heo!"

"A a a! Đáng sợ quá!"

Đám trẻ hoảng sợ, quay người bỏ chạy.

Người đàn ông thu hồi nụ cười lạnh, lẳng lặng kéo xe đẩy đi tiếp. Khi hắn ta cúi đầu bước đi, một mảng da sẹo lớn lại lộ ra.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn người đàn ông với đầy oán khí, cau mày.

"Hắn ta là con trai của bác Cam," Chị Tịnh giới thiệu. "Nếu Chu Tứ không có vẻ ngoài này, với tuổi tác của Bác Cam, ông đã có thể về hưu từ lâu rồi."

Chị Tịnh cảm thấy tiếc nuối.

Dù sao vẻ ngoài của Chu Tứ rất đáng sợ, Chị Tịnh cũng là hàng xóm lâu năm với hắn ta, thỉnh thoảng cũng bị hắn ta dọa sợ.

Với vẻ ngoài đáng sợ như vậy, làm sao có thể có khách hàng dám đến ủng hộ?

"Cũng không có cách nào khác, Bác Cam không kiếm tiền thì lấy gì sinh sống?"

Ngay khi Chị Tịnh dứt lời, cô đã nhìn thấy oán khí màu đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu người đàn ông.

Sở Nguyệt Nịnh niệm một đoạn chú ngữ, oán khí trên đỉnh đầu người đàn ông một lần nữa bị đè nén xuống. Cô nhìn lên bầu trời.

Vẫn còn vài tiếng nữa, nếu oán hận vẫn chưa tiêu tan.

Nữ quỷ sẽ biến thành lệ quỷ.

Lệ quỷ không có lý trí, chỉ biết g.i.ế.c người một cách mù quáng. Khi đó, chỉ có một con đường duy nhất, đó là hồn phi phách tán.

Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn chờ đợi, sau khi chào chị Tịnh, cô lại ngồi xuống ghế, mở một tờ báo ra, mắt thường xuyên nhìn về phía đường đi.

Cô không thích nhìn thấy lệ quỷ.

Đúng vậy.

Làm một con lệ quỷ hồn phi phách tán thực sự rất mệt mỏi.

Tại phòng pháp y Sở cảnh sát Cửu Long, đèn sáng trưng rực rỡ. Trên chiếc bàn khám nghiệm tử thi là một đống thịt vụn không da thịt, chính là t.h.i t.h.ể phanh thây được tìm thấy từ công viên Tống Hoàng Đài.

Tống pháp y đeo găng tay cẩn thận tách phần đùi khỏi phần thân, sau đó tiếp tục kiểm tra phần ngực. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, ông mở miệng nói: "Nạn nhân c.h.ế.t do vỡ sọ, sau khi hôn mê đã bị lột da và mổ xẻ."

"Tống pháp y, t.h.i t.h.ể không có đầu, làm sao ông biết đây là nữ giới và c.h.ế.t do vỡ sọ?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 147: Chương 147



Cả bốn thành viên tổ D đều có mặt tại hiện trường, ai nấy cũng đều thâm quầng mệt mỏi. 24 giờ qua, kể từ khi t.h.i t.h.ể không đầu không da được phát hiện tại công viên Tống Hoàng Đài, không ai trong tổ D chợp mắt lấy một giây.

Tống pháp y dùng kẹp gắp ra một mẩu thịt: "Có m.á.u trong khí quản. Tôi phỏng đoán rằng nạn nhân bị v*t c*ng đập mạnh vào đầu dẫn đến vỡ sọ. Máu chảy ngược vào yết hầu, theo không khí đi vào khí quản khi nạn nhân hít thở, tạo nên hiện tượng này."

Nhìn vào đống thịt vụn, Cam Nhất Tổ, người đang ôm thùng rác nôn mửa vì buồn nôn, lại một lần nữa cảm thấy buồn nôn.

Chú Trung, người có đôi mắt to và thâm quầng, nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể và lắc đầu: "Là một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm với nhiều năm phá án, tôi chưa bao giờ gặp kẻ thủ ác nào tàn ác như vậy."

"Bị cắt thành từng mảnh, không da và không đầu, ngay cả mẹ ruột của nạn nhân cũng chưa chắc nhận ra được con gái mình!"

Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào thi thể, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Hắn ngẩng đầu lên và nói: "Tống pháp y, phiền ông tiếp tục khám nghiệm."

"Được thôi." Tống pháp y tiếp tục công việc, sau khi kiểm tra phần ngực, ông chuyển sang kiểm tra phần cẳng chân: "Nạn nhân có vóc dáng không cao, khoảng 1m6, cơ bắp ở đùi và mạn sườn trước đều phát triển đều đặn, có xu hướng gầy."

Nghe những thông tin này, Chu Phong Húc chợt nhớ ra điều gì đó, nhíu mày: "Tôi nhớ t.h.i t.h.ể trước cũng có số liệu tương tự phải không?"

"Đều là cô gái trẻ, chiều cao và vóc dáng tương tự nhau. Phải chăng hung thủ đã chọn lọc nạn nhân?"

Thi Bác Nhân gật đầu đồng ý: "Nếu suy luận theo hướng này, hung thủ có thể không cao lớn và sức mạnh cũng không lớn."

Tống pháp y tiếp tục: "Các vết cắt trên t.h.i t.h.ể không đều nhau, có nhiều mảnh xương vụn. Ban đầu, tôi phỏng đoán rằng hung khí có thể là d.a.o chặt củi hoặc d.a.o mổ lợn, có kích thước lớn để tạo ra những mảnh vụn xương như vậy."

Bỗng nhiên, Tống pháp y dùng kẹp gắp ra một mảnh kim loại từ thi thể. Mặt cắt sắc bén của mảnh kim loại lấp lánh ánh sáng.

Chu Phong Húc tập trung nhìn vào mảnh kim loại: "Có thể đây là mảnh vỡ từ dao, Bác Nhân, hãy liên hệ với phòng giám định khoa và gửi ngay mảnh vỡ này đi kiểm tra."

"Ok!" Thi Bác Nhân đeo găng tay, mở một chiếc túi nhỏ, cẩn thận cho mảnh kim loại vào túi và nhanh chóng đi đến phòng giám định khoa.

Bốn người vội vã quay trở lại văn phòng.

Chu Phong Húc viết hai địa điểm lên bảng trắng: Tòa nhà Đại Tiến và công viên Tống Hoàng Đài.

Hai địa điểm được khoanh tròn đều có chợ nông sản nằm ở giữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực được khoanh tròn, suy nghĩ gì đó. Tất cả mọi thứ vẫn phải chờ đợi kết quả từ phòng giám định khoa.

Bốn tiếng sau.

Phòng giám định gửi đến tổ D một báo cáo khẩn cấp.

Thi Bác Nhân mở báo cáo ra, vô cùng phấn khích: "Anh Húc, trên mảnh vỡ có một logo nhỏ. Phòng giám định đã xác định đó là loại d.a.o chuyên dụng để g.i.ế.c lợn."

"Tra!" Chu Phong Húc ném bút dạ quang lên bàn làm việc, "Bác Nhân, anh hãy nhờ đồng sự tìm kiếm tất cả các đại lý bán loại d.a.o mang thương hiệu này ở Hương Giang. Hãy kiểm tra số lượng d.a.o đã bán và khu vực bán."

"Yes ser!" Thiếu tá Thi Bác Nhân trả lời dõng dạc.

"Chú Trung."

Chú Trung đứng dậy ngay lập tức: "Có mặt?"

"Chú hãy dẫn theo Nhất Tổ đi điều tra các quầy thịt heo tại các khu chợ trời nằm giữa Tống Hoàng Đài và Tòa nhà Đại Tiến. Kiểm tra dụng cụ cắt gọt của họ. Nếu có bất kỳ dụng cụ cắt gọt nào có dấu vết hư hỏng, hãy thu giữ và mang về đồn!"

"Không thành vấn đề!” Chú Trung cùng Cam Nhất Tổ nhanh chóng rời đi.

"Tôi sẽ đi điều tra chợ nông sản Cửu Long. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó."

Chu Phong Húc mặc áo khoác gió một cách nhanh chóng. Cảm giác mệt mỏi đã tan biến, thay vào đó là sự phấn khích tột độ khi được tiếp tục công việc phá án. Máu trong tim hắn đang sôi sục.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 148: Chương 148



---

Buổi chiều tàn

Chợ nông sản lúc này vắng vẻ, đa số các sạp hàng đã được che đậy bằng bạt nhựa trong suốt. Chỉ còn lại một vài sạp hải sản tươi sống còn le lói ánh đèn.

Anh trai tôm tít đang vớt xác cá c.h.ế.t ra khỏi thùng nước đá và ném vào thùng rác. Nhìn sang bác Cam đang cởi chiếc tạp dề bám đầy mỡ, cười hỏi: "Hôm nay bán đắt thế hả bác Cam? Buổi chiều còn bán nữa không?"

"Bán chứ, sao lại không bán!" Bác Cam vừa rửa tay trong chiếc chậu nhỏ, mái tóc hai bên thái dương đã điểm bạc. Rửa tay xong, ông run rẩy đứng dậy, thong thả lấy giẻ lau lau khô tay.

"Buổi sáng đã bán hết một con heo rồi."

Bác Cam nở nụ cười rạng rỡ, "Buổi chiều còn muốn bán thêm một con nữa."

Anh trai Tôm Tít cầm vợt muỗi đuổi ruồi, "Bảy mươi mấy tuổi rồi, còn cố sức thế sao hả bác?"

"Không cố sức thì sao sống nổi!" Bác Cam thở dài.

Đã hơn 70 tuổi, vợ mất sớm, Bác Cam không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Cùng tuổi với ông, bạn bè đồng trang lứa đều đã về hưu, hưởng thụ tuổi già bên con cháu. Nhưng ông vẫn phải tiếp tục làm việc, mưu sinh.

"Hiểu được, bác cũng không có biện pháp gì.” Anh nghĩ, con trai Bác Cam, và lên tiếng khuyên nhủ: "A Tứ thế này cũng không phải là cách, con người sao có thể sống thiếu giao tiếp? Nếu bác đi rồi, nó lại tự cô lập bản thân, chuyện lập gia đình càng trở nên khó khăn."

"Bác cũng biết rồi, nó như thế nào mà lập gia đình được? Cô gái nào chịu nổi nó chứ?" Bác Cam xua tay, "Thật sự không có cách nào, chỉ còn hy vọng vào trợ cấp của Hương Giang. Bây giờ bác cũng chỉ mong kiếm được chút tiền, để sau này nếu nằm liệt giường không thể tự mình xoay xở, cũng không đến nỗi phải kêu trời không thấu, kêu đất không nghe."

"Cũng phải thôi." Anh nhớ đến vết sẹo khủng khiếp nửa bên mặt của Chu Tứ, cũng cảm thấy rùng mình: "Đến tôi mà còn sợ, huống chi con gái. Đúng rồi, bác Cam, vết thương của A Tứ rốt cuộc là do đâu mà ra vậy?"

Nghe đến chuyện vết thương, bác Cam rõ ràng chần chừ một lát, mới chậm rãi nói: "Năm đó, bác và mẹ nó đang cãi nhau trong phòng khách, không để ý đến A Tứ đi lấy canh nóng."

Hậu quả là A Tứ bị bỏng canh, làm hỏng nửa mặt.

"Bùm!" một tiếng động lớn vang lên.

Chu Tứ tức giận ném xe đẩy xuống đất, thớt thịt heo cùng tạp dề rơi lả tả.

Bác Cam hoảng hốt.

"Con heo ngu ngốc, mày làm gì vậy!" Bác Cam thấy con heo sắp rơi xuống đất, vội vàng đỡ lấy, "Nhanh dọn thịt heo lên thớt, bẩn thế này bán làm sao kiếm tiền?"

DTV

"Tiền tiền tiền!" Chu Tứ đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, nửa bên mặt sẹo co rúm lại càng thêm dữ tợn, dùng sức đẩy bác Cam ngã xuống đất, "Con heo ngu ngốc, con heo ngu ngốc, hồi nhỏ tao có tên đẹp như hoa, giờ đây! Ngay cả bạn bè ngoài đường cũng biết chế giễu tao!"

"Cả ngày chỉ biết tiền! Mày có bao giờ quan tâm tao chưa!"

Bác Cam cũng nóng giận, tuổi tác đã cao, tuyệt đối không thể một mình nhấc con heo nặng hơn trăm cân lên thớt cao một mét.

Sợ heo lăn xuống đất làm bẩn, ông vội vàng dọn dẹp thịt heo, anh trai tôm tít bên cạnh cũng tiến đến phụ giúp, hai người hợp sức mới đẩy được con heo lên thớt.

"Bọn họ chế giễu mày, mày cứ mắng lại họ đi! Mày thật ngu ngốc, chỉ biết nổi giận."

"Tao ngu ngốc!" Chu Tứ gào lên, "Nếu không phải do các người biến tao thành cái dạng này, tao cũng không đến nỗi đóng cửa cũng không dám ra!"

"Chuyện đó liên quan gì đến tao!" Bác Cam kích động, anh trai tôm tít sợ ông ngã, vội vàng đỡ lấy, "Bị bỏng canh là do con mẹ quỷ của mày, muốn trách thì đi trách nó!"

"Tao bảy tám tuổi còn phải kiếm tiền, chẳng lẽ không phải vì mày sao?"

Lúc Chu Tứ vài tuổi, bị bỏng nước sôi từ đầu đến chân, khiến da tổn thương nghiêm trọng. Vợ chồng bác Cam khi đó đang ở phòng khách, sau khi vụ việc xảy ra, Chu Tứ được đưa đi cấp cứu, nhưng bác sĩ nói cần cấy da ngay lập tức, nếu không sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 149: Chương 149



Hai vợ chồng nghèo, lúc đó không có khả năng chi trả cho việc cấy da. Lúc đó bác Cam nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ, da có thể tự hồi phục, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến vậy.

Mãi đến khi Chu Tứ học lớp 6, mẹ Cam qua đời vì tai nạn xe cộ, Bác Cam được tài xế bồi thường tiền. A Tứ nói muốn cấy da, nói bạn bè đều sợ hắn. Cấy da cần lấy da từ chính cơ thể, theo tuổi tác, diện tích sẹo cũng sẽ càng lớn.

Bác Cam lại chọn dùng tiền để ăn chơi sa đọa, lý do là, Chu Tứ không có nhiều da lành như vậy, cấy da cũng vô ích.

Chu Tứ nhìn chằm chằm Bác Cam bằng đôi mắt u ám, Bác Cam bị ánh mắt đáng sợ dọa sợ, lùi lại hai bước. Hắn ta cười lạnh lùng: "Nếu không phải mày còn có giá trị sử dụng, tao đã sớm tống mày xuống địa ngục."

"Đừng giả vờ, không cần phải ra vẻ cố gắng kiếm tiền vì tao, mày rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm khi còn trẻ, giờ tuổi già sợ tao mặc kệ mày, mày không có tiền thì chỉ có con đường chết!"

Chu Tứ cười lạnh: "Đúng vậy, cho nên, tốt nhất là mày đừng tùy tiện sinh bệnh."

DTV

Vừa dứt lời, chị Tịnh đã vội vã chạy vào chợ, tìm hỏi các chủ sạp quen thuộc xem có ai nhìn thấy con gái cô không.

Anh trai tôm tít vội vàng ngăn cô lại: "Sao lại đến chợ tìm con gái? Trong nhà không có à?"

Chị Tịnh lo lắng cuống quýt: "Không phải, hai ngày nay con bé nghỉ việc, ngày hôm qua cả ngày không thấy đâu, tôi tưởng nó đi tìm việc, sáng nay tôi ra ngoài bán đồ ăn còn tưởng nó ở trong phòng, trưa nay về nhà mới phát hiện nó không hề về nhà."

"Đừng vội." Anh an ủi bà: "Con bé lớn như vậy, sẽ không đi lung tung đâu, có lẽ là đi phỏng vấn."

"A Trân rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xảy ra chuyện đi đêm không về." Chị Tịnh thực sự lo lắng: "Ngay cả khi muốn đi chơi, nó cũng sẽ nhắn tin, không thể nào im lặng biến mất như vậy."

"Bị lạc mất rồi sao?" Một bà chủ sạp khác bỗng nhiên lên tiếng: "Gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng da người, nạn nhân đều là phụ nữ, A Trân sẽ không gặp chuyện gì chứ?"

Biểu cảm của Chu Tứ đột nhiên trở nên kỳ quái, khuôn mặt dữ tợn dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đầy sẹo ẩn chứa sự mỉa mai, khóe miệng lại treo nụ cười lạnh lùng.

Chị Tịnh nhớ lại những tin tức đẫm m.á.u trên báo, cảm thấy trời đất quay cuồng, như sắp sụp đổ.

"Làm sao bây giờ?" Chị Tịnh tìm kiếm con gái ở mọi nơi có thể, nhưng vẫn không tìm thấy: "Nếu A Trân xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa."

"Đừng vội vàng." Anh trai tôm tít tương đối bình tĩnh, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, sáng nay không phải nghe nói em gái nước đường rất giỏi bói toán sao? Nghe nói những thầy bói giỏi thực sự có thể tìm lại đồ thất lạc, người càng không nói chơi."

"Có nên đi tìm thầy Sở tính xem sao?"

Lại không biết ai ở sạp hàng đối diện nhìn thoáng qua, quay đầu lại gọi:

"Đại sư còn ở đây, mau đến đi!"

Chu Tứ không tham gia vào trận hỗn loạn này, mặt vô cảm đẩy xe đẩy đi theo sau.

Sở Nguyệt Nịnh buông tờ báo bát quái xuống, nhìn chị Tịnh đang nóng vội: "Không cần vội, từ từ nói chuyện."

Rất nhanh, chị Tịnh đã kể rõ mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Sở Nguyệt Nịnh cần bát tự sinh thần của A Trân: "Phương vị ở phía bắc, hướng đường Cửu Long."

Sinh cơ vẫn còn, nhưng vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

A Trân đang gặp nguy hiểm.

Càng tính, Sở Nguyệt Nịnh càng cảm thấy tình huống của A Trân giống với trường hợp của những cô gái đã chết.

Bỗng nhiên -

Bánh xe gỗ lăn trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng ồn. Có người từ sạp hàng đi ra.

Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt lên nhìn thấy Chu Tứ mặt âm trầm đẩy xe đẩy đi ngang qua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt âm trầm khiến người ta rùng mình.
 
Back
Top Bottom