Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 130: Chương 130



"Đợi nó thật sự thuê phòng mới hãy nói tiếp, ở trong phòng thôn này có gì không tốt?" Chủ nhà kẹp điếu t.h.u.ố.c lá phun khói.

"b*n n**c đường còn muốn nuôi em gái đọc sách, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Tháng trước còn thiếu tiền nhà tháng này đã có tiền đổi chỗ?"

Chủ nhà không tin: "Loại nghèo kiết hủ lậu như hai chị em nhà họ Sở xác định ở đây cả đời. Chung cư? Không kiếm được tiền triệu một tháng thì ai cho thuê? Chờ bọn họ hỏi xong giá tiền, về nhà tôi sẽ tăng giá thuê."

Nói xong.

Chủ nhà vứt mẩu t.h.u.ố.c lá xuống đất, lê dép lào ra khỏi thôn phòng.

Chú Minh lắc đầu, hy vọng hai chị em nhà họ Sở có thể tìm được căn phòng tiện nghi và tốt hơn.

Chung cư ở trung tâm thành phố, Trương Kiến Đức đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy một phần vịnh, hắn nghiêng người, mời Sở Nguyệt Nịnh đến xem.

Bên trong chung cư được trang trí rất ấm cúng, có một gian phòng khách nhỏ và hai phòng ngủ, sofa vải bông màu tím nhạt, dưới chân còn lót một tấm thảm tròn dày cộp.

"Vị trí này thật tuyệt vời." Trương Kiến Đức vô cùng tán thưởng, "Nếu anh ở đây, anh có thể mơ những giấc mơ đẹp mỗi đêm."

Trương Kiến Đức tiếp tục chia sẻ một số thông tin, "Năm nay chủ nhà tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Anh, anh ta quyết định ở lại Anh làm việc và đưa bố mẹ sang đó, nên căn phòng này không còn sử dụng nữa."

Sở Nguyệt Nịnh chống tay lên bệ cửa sổ, ngửa đầu cảm nhận gió biển, cũng cảm thấy rất hài lòng. Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn hộ, nếu chiếu xuống vừa vặn có thể chiếu vào phòng khách.

"Tiền thuê nhà bao nhiêu vậy anh?"

Trương Kiến Đức cười bí ẩn, sau đó giơ ra năm ngón tay: "5000 tệ, anh đã giúp em thương lượng với chủ nhà để có giá ưu đãi. Nếu không, một căn hộ như vậy sẽ có giá thuê 8000 tệ một tháng."

Sở Nguyệt Nịnh hiểu rõ giá thuê nhà trên thị trường, một tháng 5000 tệ thực sự rất rẻ, cô kinh ngạc hỏi: "Chủ nhà đồng ý cho thuê ư?"

"Đồng ý chứ! Sao lại không đồng ý?" Trương Kiến Đức không nói gì nhiều về quá trình thương lượng, chỉ nói, "Chủ nhà có tiền, anh nói với anh ta rằng người thuê là hai cô gái, anh ta không suy nghĩ nhiều liền đồng ý."

"Tất cả đồ đạc trong nhà đều không di chuyển, máy nước nóng, tủ lạnh đều có, hai người có thể dọn vào ở ngay." Trương Kiến Đức nói, rồi hỏi, "Nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn, anh sẽ đi giúp em đặt phòng."

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút.

Tiền thuê nhà hiện tại của cô đã ở mức ba bốn nghìn.

5000 một tháng nói ra cũng không chênh lệch nhiều so với dự toán của cô.

b*n n**c đường một tháng có thể kiếm được gần một vạn, thêm tiền xem phong thủy, không tính nhiều, cũng có thu nhập một vạn, hai khoản cộng lại có thể đủ hai vạn.

Tính cả chi tiêu hàng ngày và ăn uống, thuê nhà 5000 tệ cũng không gây quá nhiều áp lực.

"Thuê!"

DTV

Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Sở Di, vốn im lặng bấy lâu, liền reo lên đầy phấn khích: "Chị ơi, chúng ta thật sự sẽ thuê một căn nhà đẹp như vậy ở Hương Giang sao?"

"Thuê! Chị kiếm tiền!" Sở Nguyệt Nịnh thực sự chịu đựng không nổi môi trường ẩm ướt của căn phòng thôn, không có chút cảm giác sinh hoạt nào, mỗi ngày chỉ có thể gật đầu bù lu bù loa, miễn cưỡng tìm một nơi để ngủ.

Nghĩ đến việc sắp sửa dọn đến một căn hộ ấm áp và khô ráo, cô cũng có động lực, hận không thể lập tức dọn vào.

"Anh Đức, khi nào mới có thể ký hợp đồng?"

Luật pháp ở Hương Giang tương đối chặt chẽ, ý thức pháp luật cũng rất mạnh, mọi việc lớn nhỏ đều phải ký hợp đồng.

"Nếu em đồng ý, có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào."

Trương Kiến Đức cũng rất nhanh nhẹn, không lâu sau đã liên hệ với chủ nhà qua điện thoại. Chủ nhà cũng đang vội vàng chuẩn bị sang Anh làm việc nên việc ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi.

Vì chủ nhà ở Anh, phương thức thanh toán tiền thuê nhà được chọn là trả trước 3 tháng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 131: Chương 131



Sở Nguyệt Nịnh thanh toán xong, liền lưu lại tài khoản tiết kiệm ngân hàng của chủ nhà, hẹn sau này sẽ thanh toán qua ngân hàng.

Khi ra khỏi chung cư.

Cô cảm thấy cả người tràn đầy hăng hái, tiền trong nháy mắt bị quét sạch, lại có động lực kiếm tiền. Sau khi thương lượng xong, Sở Nguyệt Nịnh quyết định nhân lúc trời còn sáng dọn dẹp nhà cửa.

"Chị, chúng ta chọn ngày đẹp khi nào rời đi đây?" Sở Di ẩn ẩn kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Nguyệt Nịnh, đem số tiền 500 tệ còn lại cẩn thận giao cho cô.

"Thu đi, tiền của chị đều để đóng tiền nhà, lát nữa phải dùng tiền thì không có."

Sở Nguyệt Nịnh lúc này mới nhận lấy, sờ sờ mặt Sở Di, cười tủm tỉm nói: "Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, đi, chúng ta về dọn nhà thôi."

Hai người trở về phòng, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, may mắn là đồ đạc vốn dĩ không nhiều, thu dọn cũng dễ dàng, không lâu sau tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh nheo mắt nhìn ra ngoài.

Kiều Tinh cùng chủ nhà đứng ở cửa, hắn ngượng ngùng cười cười, "Trễ như vậy đến tìm có phải quấy rầy hai người không?"

Sở Nguyệt Nịnh trước mời Kiều Tinh vào nhà, mới nhìn về phía chủ nhà, đang chuẩn bị nói về chuyện dọn nhà.

Chủ nhà đã mở miệng trước, nhả khói thuốc: "Em gái, tôi tới thông báo một chút với em, toàn bộ phòng trọ trong thôn đều tăng giá tiền thuê nhà, 1500 quá ít, tháng sau bắt đầu phải đóng đủ 1800."

"1800?" Sở Nguyệt Nịnh tưởng chừng như nghe được chuyện nực cười, "Các phòng trọ giá 1800 khác đều là phòng ở tốt, gian phòng này sơn tường bong tróc sắp rụng gạch vụn còn muốn tăng giá thuê?"

"Giá này do tôi lập, cô có bản lĩnh cũng đừng thuê. Đừng cho rằng tôi không biết cô bởi vì muốn tiết kiệm 300 tệ mới chọn nơi này."

Chủ nhà tin chắc Sở Nguyệt Nịnh không có khả năng dọn đi, vì vị trí này gần trường học của Sở Di, cũng gần phố Miếu, thuê ở đây rất yên tâm thoải mái.

Chủ nhà đã dự tính trước, nói xong cũng không vội mà đi, tính toán sẽ được nghe tin thuê nhà thành công.

"Được thôi, nếu cô quyết định tăng giá, vậy tôi không thuê nữa." Sở Nguyệt Nịnh nhếch miệng cười, sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại, để lại chủ nhà ở bên ngoài dùng sức gõ cửa.

"Có ý gì?”

"Không bằng thế này? Chuyện thêm tiền thuê này coi như bỏ qua, các chị em cứ tiếp tục ở..."

Chủ nhà sốt ruột không thôi, bà ta cũng không ngốc.

Phòng ở đã nhiều năm không trang hoàng sửa chữa, nếu hai chị em Sở gia dọn đi, bà còn có thể đi đâu tìm người tiêu tiền như rác.

Ban đầu tưởng rằng có thể thành công tăng giá thuê, kết quả vác đá nện vào chân mình.

Chủ nhà gõ cửa nửa ngày, cánh cửa vẫn không mở ra. Chủ nhà phẫn nộ ném tàn thuốc xuống đất, tưởng chừng như hỏng cửa, nhưng nghĩ đến phòng là của mình, nếu hỏng rồi càng không cho thuê được nữa, chỉ có thể uể oải rời đi.

Sở Nguyệt Nịnh áp tai vào cửa, tiếp tục thu dọn đồ đạc, Kiều Tinh nhìn quanh một vòng đầy túi đồ đóng gói, từ trong áo móc ra chi phiếu đưa cho cô.

"Đây là thù lao chị giúp anh trai em tỉnh lại."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy, nhìn thấy trên chi phiếu ghi số tiền mười vạn thì kinh ngạc: "Mười vạn? Không cần nhiều như vậy."

Vừa lúc đồng ý giúp Kiều Tinh, cô vốn dĩ không nói giá cả, dù sao chuyện của Kiều Tử Uyên cũng không tính phức tạp, dễ dàng giải quyết.

Nghĩ rằng chỉ 1000 tệ, ai ngờ Kiều gia thế nhưng trực tiếp đưa 10.000.

"Tất cả đều là ý của cha em." Kiều Tinh cũng không rảnh rỗi, xắn tay áo lên lập tức gia nhập đội ngũ đóng gói.

Kiều Tử Uyên sau khi tỉnh lại, kiểm tra cơ thể đều bình thường, hôn mê lâu như vậy mà vẫn có thể duy trì số liệu cơ thể của người bình thường, các chuyên gia và bác sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Kiều Thiên Tín lúc này mới có thời gian rảnh, hỏi rõ ràng Sở Nguyệt Nịnh không hề đòi hỏi mà đã đến giúp đỡ, con trai ngốc nghếch thế nhưng không nói cụ thể bao nhiêu tiền, liền nổi giận đùng đùng. Mẹ Kiều càng là mắng nhiếc bên tai Kiều Tinh suốt nửa ngày.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 132: Chương 132



"Cái này cũng quá nhiều." Sở Nguyệt Nịnh không nghĩ sẽ nhận.

Kiều Tinh lắc đầu: "Một chút cũng không nhiều lắm, chị cứu anh trai em, nếu không phải chị ra tay giúp đỡ thì anh trai em rất có thể đã không còn."

"Huống hồ, cha em đã tin tưởng huyền học, sau này cũng nghe nói không ít chuyện về các bậc thầy phong thủy, những vị đại sư ấy mỗi người thu phí cả một đến vài chục vạn, mười vạn so với họ thực sự không nhiều lắm."

Kiều Thiên Tín chưa cho 100 vạn, đã là rất tiết chế và nhẫn nhịn. Ông hiểu rõ Sở Nguyệt Nịnh là muốn giúp Kiều Tinh một ân tình, ông cho mười vạn, đồng thời cũng ghi nhớ ân tình này.

Về sau Sở Nguyệt Nịnh có việc, Kiều nhất định sẽ hỗ trợ.

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh cất chi phiếu đi, lại tiếp tục thu dọn.

Toàn bộ đồ đạc đóng gói xong, Kiều Tinh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một đám công nhân chuyển nhà, trong nháy mắt đã chuyển hết hành lý lên chung cư trên lầu, dọn dẹp xong đồ đạc, Kiều Tinh mới mang theo công nhân rời đi.

Bên cửa sổ, rèm lụa mỏng manh bị gió thổi bay, nhìn qua cửa sổ thấy trên vịnh lấp lánh ánh đèn lung linh của những con thuyền, tâm trạng của Sở Nguyệt Nịnh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chung cư được bố trí rất ấm áp.

Sở Nguyệt Nịnh mang theo rác sau khi quét dọn xuống lầu bằng thang máy, khu nhà cao tầng tấp nập, trời đã hoàn toàn tối đen, những tòa nhà cao tầng sáng lên những ánh đèn lấp lánh.

Cô đuổi con mèo hoang đang lục lọi rác, ném đồ vào thùng rác.

Một con mèo kêu lên khe khẽ, cô theo tiếng kêu nhìn sang, một ông lão đội mũ rơm đang cầm chiếc kẹp than tìm kiếm trong đống rác bốc mùi hôi thối, nhặt những chai lọ bình vại có thể bán được tiền ném vào xe rác.

Vài con mèo hoang gầy gò, tứ chi bám vào cỏ, hướng về phía ông lão kêu meo meo, trong màn đêm đen kịt, một cô gái toàn thân m.á.u me, m.á.u tươi chảy dài trên mặt đất. Toàn thânđỏ tươi lộ ra ngoài, ngoại trừ phần đầu, toàn thân không còn một mảng da nào lành lặn.

Ông lão như cảm nhận được có người đang gọi, chiếc kẹp than dừng lại nhặt rác, ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh: "A Quyên... Phải chăng là A Quyên?"

Sau một lúc lâu, không thấy ai, ông lão lại cúi đầu tiếp tục nhặt rác.

Sở Nguyệt Nịnh định rời đi, nhưng cô gái lại chuyển hướng, tròng mắt trắng toát từ từ chuyển động, chảy xuống những giọt lệ máu.

Giọng nói khàn khàn như bị c.ắ.t c.ổ bởi lưỡi dao: "Cứu... cứu tôi... cứu tôi..."

---

Sáng sớm, chân trời mới le lói ánh sáng. Các tòa nhà cao ốc, chợ búa, cửa hàng còn chưa mở cửa, bên cạnh con đường ven biển đã có người gánh sọt ra vào tấp nập.

Chợ nông sản nhỏ bé tụ tập những người từ khắp nơi trên đất nước đến Hương Giang kiếm sống. Theo tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, chiếu rọi con đường, chân trời cũng dần sáng rỡ hơn.

Trong lúc nhất thời, tiếng rửa rau, chặt cá, mài dao, tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông, tiếng Anh xen kẽ nhau, tiếng người dần dần ồn ào.

Một đội mặc cảnh sát sát bắt đầu tiến vào chợ tuần tra, khác với thường lệ, hôm nay số lượng cảnh sát tuần tra tăng từ năm người lên mười người. Có chủ quầy hàng nhìn cảnh sát với vẻ bất mãn.

"Chuyện gì vậy? Cảnh sát đông như vậy, dọa khách hàng đi hết, ai mua hàng nữa?"

"Đúng vậy, chúng ta đều dựa vào việc buôn bán để kiếm sống! Nhiều người đến như vậy, khách hàng sẽ nghĩ rằng chúng ta có chuyện gì mờ ám!"

Người đang nói chính là ông bác bán cá, mặc tạp dề màu xanh đậm, tay áo xắn lên, ấn con cá lên thớt, cúi đầu mổ cá một cách thành thạo, không quên xen vào hai câu, động tác nhanh chóng m.ổ b.ụ.n.g cá, đuôi cá giãy dụa nhưng không kịp kêu cứu đã im bặt.

Ông bác bán cá đóng gói cá đưa cho người hàng xóm mua đồ ăn, lắc đầu thở dài: "Ngày nào cũng tuần tra ban đêm, không biết chính phủ muốn làm gì."

Chị Tịnh bán rau xanh cầm tờ báo "Hương Giang hôm nay", thỉnh thoảng thảo luận với anh trai bán tôm tít, vì phải thức khuya dậy sớm hàng năm mà da mặt vàng như nến, nhìn thấy cảnh sát lại lộ vẻ sợ hãi.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 133: Chương 133



"Theo tôi, hôm nay nhiều cảnh sát như vậy nhất định liên quan đến vụ án g.i.ế.c người tối qua."

Anh trai bán tôm tít còn chưa xem tin tức, dừng lại động tác đổ nước biển vào thùng hải sản, hỏi: "Vụ án g.i.ế.c người? Lại xảy ra vụ án g.i.ế.c người nữa?"

"Đúng vậy, tối qua một t.h.i t.h.ể nữ lại được phát hiện tại công viên Tống Hoàng Đài, t.h.i t.h.ể bị chặt thành từng mảnh." Người tiếp lời là một sư cô đi chợ, nhớ đến tin tức đài đưa tin, sợ hãi nói: "Theo như tin tức trên đài, toàn thân từ trên xuống dưới trừ phần đầu đều không còn một mảng da nào lành lặn."

"Rùng mình ——" Anh trai bán tôm tít sợ hãi hít một hơi thật sâu, hai mắt mở to: "Chẳng lẽ lột da một người sống sao?"

"Đúng vậy!" Sư cô cũng thở dài lắc đầu: "Toàn thân không da, làm sao có thể đầu thai sau khi chết? Chết mà không yên phận thật đáng thương."

Theo quan niệm của thế hệ trước, khi con người c.h.ế.t đi cần được chôn cất nguyên vẹn, như vậy kiếp sau mới có thể tái sinh làm người, sẽ không thiếu sót bộ phận nào.

Nghe nói cảnh sát đến nhiều là do vụ án g.i.ế.c người, những người trong chợ cũng không ai oán trách nữa.

Không ai chú ý đến một chiếc xe đạp chở hàng ở góc khuất.

Sở Nguyệt Nịnh đỗ xe, sau đó mới bắt đầu rửa sạch kệ thủy tinh trên xe và lấy các nguyên liệu thực phẩm ra, đặt xoài ở vị trí cao nhất trên kệ, rồi cúi xuống kéo bàn gỗ nhỏ của xe ra.

Mặt đất ẩm ướt, cách đó không xa là quầy bán cá, quầy bán hải sản, trên mặt đất là những chiếc bể nuôi cá lớn, b.ắ.n đầy nước.

Sở Nguyệt Nịnh lại kéo bàn gỗ nhỏ về hướng đường đi, muốn tránh xa mặt đất ẩm ướt một chút.

Làm xong việc, cô mới ngáp một cái.

Đêm qua mới dọn dẹp chung cư mới, theo lý mà nói nên ngủ đến trưa mới dậy. Nào ngờ nhận giường rồi lại nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi nên dọn dẹp bếp lớn, nửa đêm chuẩn bị nước đường, sáng sớm đã ra quán.

Sở Nguyệt Nịnh nghe các chủ quầy hàng trong chợ bàn tán, khi cảnh sát đi ngang qua kiểm tra, cô phối hợp lấy hết đồ trong xe ra để kiểm tra. Quản lý chợ vừa vặn đi ngang qua từ phía sau, thấy chợ có thêm một chiếc xe quán, đợi một lúc, sau khi cảnh sát đi rồi mới đi đến.

Hắn ta khoanh tay sau lưng nhìn lướt qua các vật dụng trên xe quán, rồi nhìn Sở Nguyệt Nịnh: "Mặt mới à?"

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu.

"Phí quầy hàng có nộp chưa?"

"Chưa nộp." Sở Nguyệt Nịnh đương nhiên biết phải nộp phí quầy hàng, nhưng cô cũng không có ý định bán ở chợ nông sản lâu dài, đang muốn móc tiền ra để nộp phí một ngày, lại bị quản lý viên cười lạnh lùng từ chối.

"Chợ này quy định phải nộp đủ một tháng, nếu không muốn nộp một tháng thì đi đi." Quản lý viên tỏ ra thiếu kiên nhẫn, "Chỗ trong chợ có hạn, tôi không cho phép những người như cô lợi dụng sơ hở."

Hắn ta cho rằng Sở Nguyệt Nịnh không có tiền, là loại người đi chợ này bán một ngày, chợ khác bán một ngày để trục lợi.

"Chỗ trong chợ không đủ?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ, "Chỗ vứt rác này mà cũng có người muốn thuê sao?"

Quản lý viên không ngờ Sở Nguyệt Nịnh có thể tinh ý nhìn ra chỗ không ai thuê ở góc khuất.

Đúng vậy, vị trí này cũng không tốt, thường xuyên có rác thải trong chợ tập kết ở đây. Nếu có người muốn bày bán, việc đầu tiên họ phải làm không phải là bày hàng mà là dọn dẹp rác thải.

"Không có tiền thì mau đi!" Quản lý viên bị vạch trần nên càng thêm thiếu kiên nhẫn, "Ngay cả chỗ vứt rác, chợ cũng..."

DTV

Quản lý viên bỗng nhiên trợn tròn mắt, nhìn Sở Nguyệt Nịnh từ từ móc ra một xấp tiền từ túi áo khoác, chỉ nhìn độ dày cũng biết có hơn một vạn đồng, lời châm chọc định nói ra đột nhiên dừng lại.

Hắn ta tưởng rằng đối phương không có tiền, kết quả Sở Nguyệt Nịnh trong nháy mắt đã móc ra một vạn đồng.

*5 đồng = 1 tệ

Chợ này toàn là những người nghèo khổ ở Hương Giang kiếm sống, mỗi ngày phải dậy từ 3, 4 giờ sáng để chuẩn bị, vất vả cả tháng cũng chỉ kiếm được bảy tám ngàn, ngày thường nhắc nhở thu phí quầy hàng là nhắc đi nhắc lại.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 134: Chương 134



Ai có thể móc ra một vạn mấy ngàn trong nháy mắt?

Quản lý viên mặt đỏ bừng bừng, như bị người tát một cái vang dội.

"Nếu tôi là cô, hoặc là thu một tháng phí quầy hàng cho bằng hết, hoặc là lập tức dọn dẹp quán."

Sở Nguyệt Nịnh cất tiền lại vào túi, "Ngượng ngùng, tôi hiện tại không muốn thuê cả tháng."

Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vị trí ngoài đường đi kỳ thật tốt hơn nhiều, ai sẽ mua một chén nước đường ở chợ? Ai sẽ mua đồ ăn về nhà nấu cơm mà dừng lại xem bói ở chợ?

Nếu không có lý do đặc biệt.

Cô cũng không muốn bán ở trong chợ.

Chị Tịnh bán đồ ăn thấy quản lý viên bị đuổi đi, liền đến giúp Sở Nguyệt Nịnh thu dọn bàn, "Cô thật lợi hại, tên Hoa Sái Sâm này luôn luôn nói móc, có chức danh quản lý viên thì bắt bẻ mọi thứ, chúng tôi chỉ biết nhịn nhục thôi."

Nói xong, chị Tịnh nhét cái bàn vào gầm xe quán, cười nói: "Hôm nay nhìn thấy hắn không thể nói nên lời, tâm trạng thật sảng khoái!"

"Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe quán chuẩn bị ra khỏi chợ.

Chị Tịnh nhìn đồ đạc trên xe quán của Sở Nguyệt Nịnh, mời: "Hay là cô đến chỗ tôi đi, dù sao đồ cũng không nhiều, hai người có thể chen chúc một chút, khỏi cần tìm chỗ khác!"

"Không sao, trên hẻm chợ không cần phí quầy hàng, tôi đi dạo một chút." Sở Nguyệt Nịnh quay đầu nhìn về phía quán thịt heo ở góc đối diện, chủ quán là một ông lão 70 tuổi đang mổ thịt heo. Cô thu hồi ánh mắt nhìn chị Tịnh, "Ông lão vất vả như vậy, tuổi tác lớn như vậy rồi mà vẫn phải ra bán thịt heo sao?"

"Cô nói Bác Cam à?" Chị Tịnh đi theo nhìn qua, "Bác Cam cũng còn khỏe, ông là người mổ thịt heo duy nhất trong chợ, nhưng giá cả thì cao hơn nhiều so với máy móc mổ thịt heo. Người có tiền kén ăn, nên dù đắt cũng vẫn muốn mua."

Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp nói gì thì không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.

Một con cá nhảy ra khỏi bể nước, bọt nước lăn tăn trên mặt đất hòa vào m.á.u tươi tạo nên một mảng lầy lội. cô gái tóc rối tung, đôi mắt trắng dã như cá chết, nhìn chằm chằm vào ông lão bán thịt heo. Máu tươi chảy dọc theo thớ thịt, nhỏ giọt xuống đất rồi hòa vào vũng nước.

"Không phải ông ấy... Không phải ông ấy..."

Giọng nói khàn khàn vang vọng khắp khu chợ.

Sát khí đen tối như mây đen cuồn cuộn trên bầu trời khu chợ.

So với ngày hôm qua, oán niệm của nữ quỷ càng sâu, sát khí lớn đến mức không thể đè nén. Nếu Vệ Nghiên Lâm nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ triệu tập sư huynh đệ đến trừ tà, bởi nếu sát khí lớn đến mức này mà thành hình thì sau khi nữ quỷ trở thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.

Chị Tịnh ngước đầu nhìn xung quanh một cách kỳ quặc, rồi xoa xoa hai tay, "Chà? Sao tự nhiên lại lạnh vậy? Có phải thay đổi thời tiết rồi không?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trần nhà, nhíu mày không hài lòng.

"Không phải ông ấy... Không phải..."

Sát khí đen tối như cảm nhận được mối đe dọa lớn lao, nhanh chóng thu lại và chạy vào cơ thể nữ quỷ. Nữ quỷ cũng đột nhiên im bặt, đứng im lặng ở góc khuất với vẻ mặt lạnh băng.

Nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, Chị Tịnh cũng buông tay xoa xoa, "Mùa thu năm nay thật kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh."

"Chợ còn có quán thịt heo nào khác không nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, nhìn Chị Tịnh bán đồ ăn với nụ cười trên môi.

"Không có đâu." Chị Tịnh suy nghĩ một hồi, "Trước đây cũng có quán thịt heo khác muốn cùng các Cam chia nhau thiên hạ, đáng tiếc là chất lượng thịt heo không tốt bằng các Cam, đến đây đều là những người có tiền, tự nhiên không thể tồn tại."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh hiểu rằng mình không tìm nhầm chỗ, một lần nữa cảm ơn chị Tịnh, rồi đẩy xe ra đường, tìm một chỗ dừng lại ở con hẻm bên cạnh. Vị trí này vừa vặn quay đầu có thể nhìn thấy lối vào con đường.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 135: Chương 135



Chỉ cần chú ý, người ra vào đều có thể nhìn thấy.

Cô cẩn thận tránh đi phía sau quầy hàng khô, đang định dỡ đồ xuống thì chủ quầy hàng khô đi ra, thấy cô muốn dời chỗ liền vẫy tay.

"Cô gái cứ đặt ở đây đi, dời sang bên cạnh kia sẽ bị bảng hiệu che khuất, không ai nhìn thấy đâu."

Sở Nguyệt Nịnh hơi ngượng ngùng, "Đặt ở đây sẽ che khuất bảng hiệu của cửa hàng."

"Không sao cả." Chủ quầy vô cùng hào phóng, thậm chí còn xuống giúp Sở Nguyệt Nịnh bày xe, "Cửa hàng này của tôi đã mở được 20 năm rồi, dù không có bảng hiệu, láng giềng cũ nhắm mắt cũng biết, không phải tôi nói khoác đâu.”

"Cả con phố này, cửa hàng của tôi là đông khách nhất, cô đặt đồ trước cửa hàng chúng tôi sẽ bán nhanh hơn. Nào nào, đẩy xe vào trước cửa hàng đi."

Chủ tiệm hàng khô quả thật không nói khoác.

Sáng sớm, đã lục tục có không ít khách hàng vào tiệm hàng khô.

Chủ tiệm vô cùng nhiệt tình, Sở Nguyệt Nịnh cũng không quá khách sáo, bày biện tấm bìa cứng bói toán ra, liền có người vây quanh xem.

"Chà? Vừa bói toán vừa b*n n**c đường à? Cô chủ một mình làm hai việc à?"

"Nhiều việc thì nhiều tiền, cần cù làm giàu, tôi là người dân tốt của Hương Giang, đương nhiên cũng muốn hoàn toàn quán triệt "tinh thần như sư tử’." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, những người vây quanh xem liền bật cười.

Có một bà lão nói: "Xã hội bây giờ toàn là những kẻ đầu cơ trục lợi, đã lâu không nghe nói có người trẻ tuổi nói đạo lý này. Cô gái, tôi hỏi cô, vừa vặn con gái tôi muốn xem bói, cô tính tiền xem bói thế nào?"

"Hai trăm tệ một quẻ." Sở Nguyệt Nịnh nhìn bà lão bên cạnh, thấy bà chỉ có một mình, bèn nhắc nhở: "Tôi chỉ xem cho bản nhân thôi, nếu bà lão muốn con gái xem bói, có thể cho con gái bà đến tìm tôi."

"Hai trăm à?" Bà lão hơi do dự, nghĩ một lát rồi vẫn xua tay: "Thôi bỏ đi, con gái tôi ở Singapore."

Kỳ thật, bà lão chỉ là thấy bói toán quá đắt, Sở Nguyệt Nịnh cũng không vạch trần, tốt bụng gật đầu: "Vậy quên đi."

Bà lão cười xấu hổ, đi qua chỗ đám đông nghỉ chân, có hai người nghe giá tiền xem bói lại như bị k*ch th*ch, vây quanh quầy nước đường quở trách ầm ĩ.

"Cô em này, ban đầu tôi còn thấy cô cũng ra gì đó, thế mà xem bói lại muốn hai trăm một quẻ."

"Bói toán vốn dĩ là để an ủi tinh thần, nói vài câu dễ nghe mà đã phải hai trăm à?"

"Ai... Bói toán dễ dàng kiếm tiền như vậy sao, sớm biết tôi đi học rồi!"

"Khó trách vừa b*n n**c đường vừa bói toán, đây là lo tiền nước đường đến chậm, nên làm thêm một cái quầy bói toán."

DTV

"Cô nghĩ mỗi người bói toán đều có thể thành Quảng đại sư à? Người lên TV, báo chí không biết phải trả bao nhiêu tiền, danh tiếng vang dội khắp nơi, Malaysia đều có người nghe qua đại danh. Cô lại không có danh tiếng, tuổi trẻ vừa nhìn đã thấy thiếu kinh nghiệm, vậy mà cũng phải hai trăm? Thật là to gan!"

Sở Nguyệt Nịnh đối mặt với những lời nói khó nghe, không hề tức giận cũng không phản bác, lặng lẽ phớt lờ.

Những người quở trách thấy bị lơ đẹp, càng thêm tức giận, mồm năm miệng mười quở trách càng hăng say.

Chủ tiệm hàng khô thấy người càng ngày càng quá đáng, vội vàng vào tiệm hàng khô một lát, sau đó ra ngoài ngồi đối diện Sở Nguyệt Nịnh, đặt hai trăm tệ lên bàn, mặt đầy tươi cười.

"Dù sao tôi cũng chưa xem bói, vậy chi bằng mời cô xem cho tôi một quẻ đi."

Sở Nguyệt Nịnh hiểu rằng chủ tiệm là muốn giúp đỡ mình. Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên ở trước quầy bói toán gặp được khách hàng "mặn tay".

Cô không lấy tiền, nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt: "Được thôi, tôi sẽ xem cho chú trước."

Sở Nguyệt Nịnh trước tiên quan sát tướng mạo của chủ tiệm, theo lệ thường bảo chủ tiệm báo tuổi và bát tự, sau đó hai tay giao nắm.

Viên Thiên Bác cũng lộ vẻ tươi cười.

Kỳ thật, bản thân ông không tin vào bói toán.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 136: Chương 136



So với việc bói toán có thể biết được vận mệnh cả đời, ông càng quan tâm đến việc con người có thể chiến thắng số mệnh, càng tin tưởng vào tinh thần sư tử cần cù làm giàu.

Vì vậy, bất luận Sở Nguyệt Nịnh tính đúng hay sai, ông đều có thể chấp nhận.

Ông chỉ là nhìn thấy cô gái trẻ tuổi bày quán ra ngoài, nghĩ đến lúc trước mình gây dựng sự nghiệp, lấy hai trăm tệ ra cũng chỉ là muốn giúp cô tránh đi một hồi nguy hiểm.

"Cô gái, cô cứ mạnh dạn xem, không cần có áp lực tâm lý."

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Đầu tiên, trước đây chúng ta có từng gặp nhau hay không? Hay là có người trung gian giới thiệu cho nhau quen biết?"

Viên Thiên Bác suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi lắc đầu, "Vòng giao lưu của tôi không rộng lắm, nếu có bạn bè quen biết cô, tôi hẳn đã sớm nghe qua đại danh của cô rồi. Rốt cuộc vừa b*n n**c đường vừa bói toán, Hương Giang hẳn là chỉ có một người như cô."

Trong đám người cũng có người lên tiếng.

"Đừng nói Thiên Bác không quen biết, tôi hôm nay cũng mới lần đầu tiên thấy cô b*n n**c đường."

Cũng có người tò mò: "Có quen hay không có quan trọng gì?"

"Hừ, không quen biết mà tính ra mới có thể biết chuẩn hay không chuẩn!" Lại có một người nói.

"Thì ra là thế."

Sở Nguyệt Nịnh như không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, "Được thôi, tôi sẽ tính trước gia đình chú."

DTV

"Nhật nguyệt giác đại diện cho duyên phận với cha mẹ, nhật nguyệt giác của chú đầy đặn là người có phúc khí cha mẹ phi thường, tình thương của cha mẹ khiến chú sau khi trưởng thành trở thành một người không sợ trời không sợ đất, nói cách khác, chú dũng cảm hơn người bình thường. Tuy nhiên, cung phụ mờ mịt không sắc lại mang ý nghĩa kìm hãm, nên cha chú hẳn là đã qua đời."

Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính bát tự, "Chết vào cuối xuân năm kia, có phải do núi lở đất hay không?"

Viên Thiên Bác rùng mình, vô cùng kinh ngạc. Sao có thể, chuyện này tuy rằng bạn bè thân thích đều biết, nhưng Sở Nguyệt Nịnh rốt cuộc là lần đầu tiên gặp mặt. Thậm chí... họ của ông cũng không rõ lắm.

Vậy mà, cô thế nhưng cũng có thể tính ra tháng cụ thể cha ông qua đời?

Một năm bốn mùa, một quý ba tháng, trong đó ba tháng đứng hàng thứ ba đã được gọi là quý nguyệt.

Thời gian cha ông qua đời đúng vào ba tháng đó.

"Đúng vậy, năm đó cha tôi cùng bạn tốt đi leo núi dã ngoại vừa lúc gặp núi lở đất."

Có người trong đám đông quen biết Viên Thiên Bác.

"Tính ra cha Thiên Bác qua đời, thoạt nhìn có vẻ chuẩn."

"Hai trăm một quẻ, có thể tính ra điểm này cũng không tệ?"

"Không biết sau này còn tính ra chuyện gì nữa?"

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính.

“Chú năm nay 45 tuổi, mũi chính rất rộng đại diện cho việc hiện giờ tài vận không tồi, nhưng tài tinh trong bát tự chỉ vào một chút, những năm trước làm buôn bán tài vận không tốt, thay đổi nhiều ngành nghề, tất cả đều liên quan đến hỏa."

Viên Thiên Bác thán phục, hai mắt mở to rực sáng.

Lại chuẩn.

Nếu không phải hôm nay ông lần đầu tiên gặp Sở Nguyệt Nịnh, còn tưởng rằng đối phương là người bạn cũ quen biết nhiều năm của mình.

"Những năm trước đúng là thay đổi quá nhiều công việc, đầu bếp tiệm cơm, pháo hoa pháo tét, đồ điện, đều liên quan đến hỏa. Khi làm pháo hoa còn suýt bị nổ chết."

Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Bát tự của chú thuộc kim, hỏa khắc kim, tất cả các công việc liên quan đến hỏa đều bất lợi cho sự phát triển của chú. Nhưng thổ lại sinh kim, hiện giờ chú làm tiệm hàng khô, về bản chất thuộc về thổ, hỗ trợ lẫn nhau với bát tự của chú, vì vậy chú làm việc ở tiệm này rất thoải mái, không gặp quá nhiều trắc trở."

"Đúng vậy." Viên Thiên Bác liên tục gật đầu, "20 năm nay, tiệm chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, ngay cả việc nhân viên trong tiệm té ngã cũng chưa từng xảy ra. Còn tưởng là do may mắn, hóa ra lại có ẩn ý sâu xa như vậy."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 137: Chương 137



Đám đông khe khẽ bàn tán.

"Vậy là, tôi ở công ty luôn xảy ra chuyện, không phải té ngã thì dẫm phải phân chó là vì công ty không hợp với bát tự của tôi? Ưm, có vẻ nguy hiểm, hay là xin nghỉ phép hôm nay để tính lại."

"..."

"Anh bạn, muốn lười biếng thì cứ nói thẳng, không cần tìm cớ."

"Cớ gì, vậy hôm nay liền không đi làm đi."

"..."

"Công việc mười mấy năm trước đều tính chuẩn, giống như có điểm tà đạo, thật sự không phải thông đồng nhau sao?"

DTV

"Thông đồng khỉ gì, đã nói không quen biết rồi."

Sở Nguyệt Nịnh rốt cuộc nói đến trọng điểm, "Hai bên cung con cái của chú cũng không quá tốt, một bên cung con cái hoàn toàn ảm đạm, nam trái nữ phải, chú hẳn là chỉ có một con trai độc nhất."

Viên Thiên Bác liên tục gật đầu.

"Còn chưa xong." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục nói, "Không chỉ chú có một con trai, bản thân chú cũng là con trai độc nhất, nhìn lên trên mấy chục đời, nhà họ Viên các chú đều là con trai độc nhất. Nói cách khác, mười đời đều là con trai độc nhất."

Vừa dứt lời, cả đám ồ lên.

Mười đời đều là con trai độc nhất! Loại tình huống này ai dám tính? Ai có bản lĩnh tính?

Ngay cả Viên Thiên Bác cũng sững sờ tại chỗ, nếu không phải cha ông đã từng nói với ông về chuyện tổ tiên, ông cũng không rõ lắm.

"Đúng vậy, nhà tôi mười đời đều là con trai độc nhất, đây cũng là nỗi niềm đau lòng của nhà chúng tôi từ trước đến nay, con cháu thưa thớt không vượng. Sau khi sinh một đứa con, đàn ông sẽ hoàn toàn mất đi khả năng sinh sản, không thể sinh thêm con."

Đám đông lại lần nữa xôn xao.

Thần! Thật là thần!

Tính một quẻ, thế nhưng còn có thể tính ra tình huống mười đời trước.

Bọn họ khi nào gặp qua thầy bói xem tướng chuẩn như vậy?

"Lộc lá và chức quyền của chú đều có tướng quang minh, theo lý thì con trai của chú cũng sẽ là quan chức." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính: "Anh ta đang làm việc ở nhà nước phải không? Sau này chức quan còn sẽ thăng tiến, hãy bảo anh ta cố gắng làm việc."

Viên Thiên Bác liên tục gật đầu, sợ làm gián đoạn việc Sở Nguyệt Nịnh bói toán.

"Tôi có thể hỏi một câu không?" Viên Thiên Bác cẩn thận hỏi, Sở Nguyệt Nịnh ra hiệu cho ông hỏi.

Ông nhớ lại chuyện mười đời con trai độc nhất, mới hỏi: "Tại sao sau khi nhà họ Viên sinh con trai, đàn ông đều sẽ mất đi khả năng sinh sản?"

Sở Nguyệt Nịnh hỏi lại: "Chín đời trước, tổ tiên của chú có phải là một vị tướng quân không?"

Viên Thiên Bác lục tung ký ức trong gia phả, "Đúng là một vị tướng quân."

"Chuyện ân ái giữa vị tướng quân đó và phu nhân của ông ấy, gia phả của các chú có ghi lại không?" Sở Nguyệt Nịnh lại hỏi.

"Có ghi lại." Viên Thiên Bác tuy rằng không rõ chuyện vị tướng quân đó và mười đời con trai độc nhất của nhà họ Viên có liên quan gì, nhưng vẫn trả lời trung thực.

Rốt cuộc, Viên Tướng Quân chỉ có một người vợ, là vợ chồng bần hàn, sau khi Tướng Quân trở thành Đại Tướng Quân cũng không có tình cảm khác, ngược lại càng thêm yêu thương người vợ đã cùng mình đi từ thuở hàn vi. Vào thời cổ đại nam tôn nữ ti, Tướng Quân ngược lại rất yêu thương và chiều chuộng phu nhân, chuyện yêu thương được ghi chép lại trong gia phả đến ngày nay.

"Có ghi lại là được rồi." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Năm đó, Tướng Quân thương xót phu nhân sinh con vất vả, thề về sau sẽ mất đi khả năng sinh sản sau này, để thể hiện lòng thành kính hơn nên thề là các thế hệ sau của Viên gia cũng giống vậy."

Viên Thiên Bác biết được sự thật, biểu cảm có thể nói là vô cùng xuất sắc.

Tổ tiên ơi... Muốn chơi thì chơi, hà tất phải kéo theo cả đám chúng ta?

Những người xem càng thêm kinh ngạc.

"May mà tổ tiên nhà tôi không như vậy."

"Một lời thề ảnh hưởng đến mười đời."

"Mọi người đều nói nhiều con nhiều phúc, nhà họ Viên thật là xui xẻo."

"Tuy nhiên, tôi thấy tình huống của bác cũng tốt, một đứa con trai cũng tốt hơn một rổ, làm quan trong chính phủ, tôi sẵn lòng đổi ba đứa con trai trong nhà lấy một đứa."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 138: Chương 138



Nghĩ nghiêm túc, Viên Thiên Bác lại thấy việc chỉ sinh một con trai cũng không sao, khi vợ sinh con, ông đứng ngoài phòng bệnh nghe tiếng kêu thảm thiết, lúc ấy thực sự hận không thể bản thân mình triệt sản để không phải chịu đựng nữa.

Sở Nguyệt Nịnh thấy Viên Thiên Bác không có ý hỏi thêm, không khỏi tò mò: "Chú không muốn hỏi xem có cách nào giải quyết được không sao?"

Viên Thiên Bác xua tay: "Đặt mình vào địa vị người khác, tôi còn luyến tiếc khi vợ mình sinh con, huống chi là ông tổ?"

Việc tổ tiên có muốn sinh thêm con hay không là chuyện của họ. Lời thề đã ảnh hưởng đến mười đời, việc giải quyết cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Viên Thiên Bác đã quen, con trai ông cũng đã quen với đặc điểm di truyền này của gia tộc, lười đi tìm phiền toái.

Tuy nhiên, ông thực sự có một điều nuối tiếc, nghĩ lại vẫn không nói ra.

Sở Nguyệt Nịnh lại nở nụ cười: "Chúc mừng chú."

Viên Thiên Bác đang muốn hỏi tại sao.

Sở Nguyệt Nịnh tỉ mỉ đánh giá tướng mạo của ông: "Cung phúc đức và cung con cái của chú đồng thời có dấu hiệu hỷ, là con dâu mới của chú sắp sinh."

Viên Thiên Bác hoang mang, quay người đi xem bà vợ đang tính sổ ở cửa hàng, quay đầu lại tò mò: "Nhưng con trai tôi đã nói, dự kiến ngày sinh còn một tuần nữa."

"Trước tiên." Sở Nguyệt Nịnh giải thích, "Điều này rất bình thường. Số mệnh của cô ấy là đại phúc đại quý, chúc mừng mong muốn của chú có thể thành hiện thực."

Viên Thiên Bác sợ hãi đến tay chân run rẩy, bởi vì mười đời trước đều là con trai, ông thực sự mơ ước có một người con gái, bên tai đều văng vẳng tiếng ong ong.

Cho đến khi vợ nghe điện thoại, vui vẻ ra mặt đẩy ông.

"Thiên Bác, Thiên Bác, A Lan đã lên xe taxi đi trước, sinh con gái rồi!"

Viên Thiên Bác theo quán tính mà lắc lư người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn: "Thật sự sinh con gái à???"

Vợ ông vô cùng phấn khích, "Đúng vậy, đã đưa đến Bệnh viện Cửu Long rồi, mẹ con bình an. Chồng à, chúng ta nhanh đi qua xem con dâu, con trai đang đi làm không về được, đừng để con bé một mình ở bệnh viện chịu khổ."

"Được, được, được."

Viên Thiên Bác vẫn còn đang choáng váng, đứng dậy nhìn lại Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh đẩy hai trăm tệ về cho ông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nở nụ cười nhẹ nhàng, " Ông chủ Viên, coi như quẻ này tôi miễn phí cho ông tiền sạp."

Viên Thiên Bác xua tay: "Bản thân tôi đã miễn phí cho sạp cô rồi, mở cửa hàng buôn bán, sao có thể có lý do không thu tiền bói toán?"

Không đợi Sở Nguyệt Nịnh nói thêm, trong đám người liền vang lên tiếng hừ lạnh.

Hoa Sái Sâm tình cờ có mặt trong đám đông, hắn ta vốn dĩ ra chợ thấy đông người náo nhiệt nên tò mò đến xem, mới nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang bói toán. Nghe nói vợ ông sinh con gái, hắn ta liền khịt mũi coi thường.

"Đại phúc đại quý? Xem tướng là chính xác ư? Con gái có gì đặc biệt đâu mà phú với chả quý?"

"Mười đời con trai, đời trước đời sau đều là nam giới nối dõi tông đường. Hiện giờ chỉ có một con gái, làm thế nào để truyền đời? Ông còn vui vẻ?" Hoa Sái Sâm nói với những người xung quanh, "Ngu ngốc, chuyện tuyệt hậu nhà Viên có gì đáng vui vẻ?"

Viên Thiên Bác dù sao cũng là ông chủ nhiều năm, sẽ không dễ dàng nổi giận, "Thật ra tôi cũng không hiểu, đều là con cái, tại sao con trai có thể truyền tông nối dõi, con gái thì không? Con gái cũng mang dòng m.á.u của tôi mà?"

Gia đình Viên Thiên Bác không trọng nam khinh nữ, được giáo dục tốt đẹp từ cha mẹ, ông tự nhiên không có tư tưởng cổ hủ này.

Không giống như những người bảo thủ như Hương Giang, cho rằng người thừa kế gia nghiệp nhất định phải là con trai.

Bạn bè trong nhà có con gái, vừa thương vừa yêu, việc đầu tiên mỗi tháng chi ra lương bổng là mua đồ cho cha mẹ. Viên Thiên Bác quan sát con trai, phát hiện ra rằng con trai trời sinh không biết cẩn thận, đừng hòng trông cậy vào việc này.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 139: Chương 139



"Con gái dù có mang dòng m.á.u của ông cũng phải lấy chồng." Hoa Sái Sâm không thèm quan tâm, "Ông bỏ thời gian và tiền bạc bồi dưỡng con gái, cuối cùng cũng chỉ là nhà khác hưởng lợi. Con gái đều là kẻ ăn bám, gả đi chẳng khác nào bát nước hắt ra ngoài."

Viên Thiên Bác mong mỏi có con gái không được, giờ đây vất vả mới có cháu gái, thế mà lại có người nói cháu gái là kẻ ăn bám?

Viên Thiên Bác nhíu mày, chuẩn bị bảo vợ về lấy chậu nước, để Hoa Sái Sâm nếm thử cái gì gọi là bát nước hắt ra ngoài.

"Ông chủ Viên, chú hôm nay không nên nóng giận, vẫn là đi nhanh đi." Sở Nguyệt Nịnh tính toán một lúc, sau đó mới ngước mắt lên nhìn Hoa Sái Sâm đang đắc ý, "Còn anh, như ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, tưởng rằng mình hiểu rõ đạo lý lớn, nói chuyện với súc sinh như đàn gảy tai trâu, thật sự không cách nào giao tiếp."

Viên Thiên Bác mới cười lớn: "Vẫn là đại sư nói đúng."

Hoa Sái Sâm bị mắng là súc sinh, vẻ mặt đắc ý lập tức biến thành xấu hổ.

"Thôi, tôi đi bệnh viện trước. Cô cứ yên tâm buôn bán ở đây, nếu có ai làm khó cô, tôi sẽ bảo nhân viên ra giúp cô." Viên Thiên Bác quay lại dặn dò nhân viên, rồi vội vàng đi cùng vợ.

Ngay sau đó, hai nhân viên của cửa hàng tạp hóa xuất hiện.

Một người là thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt hung tợn, một người còn lại là mỹ nhân tóc xoăn dài, cằm nhọn, có vẻ ngoài thanh tú.

Khi những người xung quanh nhìn thấy hai người này, họ lập tức im lặng.

"Không sai chứ, một quầy nước đường nhỏ sao lại gọi A Phát và chị Nancy đến đây."

"Đánh nhau thì không bằng A Phát, mắng nhau thì không bằng chị Nancy."

Thanh niên cười nói: "Tôi bây giờ không còn trong xã hội đen nữa, các vị không cần lo lắng."

"Hôm nay là ngày vui lớn của ông bà chủ, Hương Giang là nơi thượng tôn pháp luật, chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy chuyện cãi vã xảy ra trước cửa hàng."

Nancy cố ý nhìn Hoa Sái Sâm và nói: "Hoa Sái Sâm, chúng ta cũng coi như quen biết, láng giềng cũ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh không cần làm quá lên."

"Sẽ không." Hoa Sái Sâm tuy rằng không sợ Viên Thiên Bác, nhưng vẫn có chút dè chừng với A Phát và Nancy - những người từng lăn lộn trong giang hồ. Hắn ta cố nén giận, nói nhỏ nhẹ: "Tôi có làm khó ai cũng sẽ không làm khó chị Nancy."

Hoa Sái Sâm nói xong, trong lòng lại không phục.

Con nhỏ này, vừa nãy ở chợ đã làm hắn ta mất mặt, ra chợ lại khiến hắn ta khó chịu, lát nữa hắn ta phải chờ đến lúc không ai, đám đông rời khỏi cửa hàng, lại nhìn cho con nhỏ xinh đẹp kia biết mặt.

Sở Nguyệt Nịnh cảm nhận được sự ác ý của Hoa Sái Sâm, nhìn hắn ta một cái, sau đó lắc đầu, nhìn về phía đám đông và hỏi: "Hôm nay còn có ai muốn coi bói không?"

"Tôi có thể coi không?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn theo ánh mắt, người đang nói chuyện là một phụ nữ trang điểm sành điệu, tóc dài xoăn sóng, mặc một chiếc áo khoác dài màu xám lông dê lót nền màu đen sam.

"Phí bói tiêu chuẩn là hai trăm một quẻ." Sở Nguyệt Nịnh ra hiệu mời ngồi, "Nếu không có vấn đề gì, bạn có thể ngồi vào đây."

Đặng An Thanh vốn định đi làm, khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa và nhìn thấy một đám người vây quanh, không khỏi tò mò. Dù sao, mỗi cuối tuần cô ấy cũng đến cửa hàng khô một lần, tưởng rằng có hàng mới.

Ai ngờ, cô ấy lại được chứng kiến một màn bói toán vô cùng xuất sắc, dù sao giờ đi làm vẫn còn sớm, nên quyết định bói một quẻ.

"Nói sinh thần bát tự đi."

Sau khi Đặng An Thanh ngồi xuống, Sở Nguyệt Nịnh mới bảo cô ấy nói bát tự.

Đặng An Thanh nói ngày sinh ra, nhưng lại lúng túng về giờ sinh, cau mày, giọng điệu không chắc chắn: "Mẹ nói tôi sinh vào lúc rạng sáng, cụ thể là giờ nào thì không nhớ rõ."

Sở Nguyệt Nịnh cầm sinh thần bát tự, nhìn tướng mạo của Đặng An Thanh, cười nói: "Có lẽ là hai giờ sáng."
 
Back
Top Bottom