Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 80: Chương 80



Có một người hóng hớt hỏi: "Nước đường thanh thần có tác dụng gì?"Sở Nguyệt Nịnh cúi người xuống mở rương xe, lấy ra hai chiếc ly nhựa trong suốt, xoay xoay cho người hóng hớt xem mặt bên có vẽ bùa chú.

"Đây là nước đường thanh thần có bùa chú, tác dụng chính là nâng cao tinh thần. Vị ngọt của nước đường có thể lựa chọn thêm, thích vị gì thì chọn vị đó."

Có người tiến lên hỏi giá, Sở Nguyệt Nịnh báo giá xong, bà Đinh sư nãi vội vàng giơ tay từ phía sau chen lên phía trước, hào hứng phấn khởi mà bỏ tiền mua.

"Vừa đúng lúc, cháu trai ở nhà chuẩn bị thi đại học, ôn tập đến khuya lại sáng tinh mơ phải dậy đi học. Bà mua cho nó thử xem. Đúng rồi, nó thích ăn viên bánh gạo nhất."

"Vâng ạ." Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, mở rương đựng đá bào, lấy một chiếc muỗng lớn múc một muỗng đầy cho vào chiếc bát nhựa to, sau đó đậy nắp lại, cất vào túi bảo vệ môi trường, kèm theo một chiếc muỗng, đưa cho bà Đinh sư nãi.

"Nước đường thanh thần không chỉ có thể nâng cao tinh thần mà còn có thể loại bỏ tạp niệm, giúp tập trung tốt hơn, không cần lãng phí đâu ạ."

Sở Nguyệt Nịnh không hề lừa gạt. Bùa chú vốn dĩ là thứ giúp người tu hành loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu luyện.

"Bà biết rồi mà," bà Đinh sư nãi cẩn thận nhận lấy ly nước đường, cười nói: "Cháu trai bà rất có tâm hồn ăn uống, tuyệt đối không thừa đâu."

Vừa tiễn bà Đinh sư nãi đi, lại có một người đàn ông mặc vest da đen lịch lãm bước tới.

"Chủ tiệm, nước đường bùa chú của cô thực sự có thể nâng cao tinh thần không?" người đàn ông hỏi.

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Cam đoan hiệu quả gấp mười lần bình thường, nếu không tác dụng thì hoàn tiền."

"Vậy cho tôi một phần thử xem." Người đàn ông mỉm cười.

Sở Nguyệt Nịnh đóng gói nước đường cẩn thận, người đàn ông thanh toán xong tiện tay đưa cho cô một tấm danh thiếp. "Tôi làm quản lý ở công ty chứng khoán, nếu có việc gì có thể liên hệ tôi."

"Không vấn đề gì." Sở Nguyệt Nịnh không suy nghĩ nhiều, nhận lấy danh thiếp bỏ vào túi tạp dề.

Bên cạnh đó, mọi người xung quanh cũng muốn mua, khi biết nước đường bùa chú đã bán hết, thì không khỏi tiếc nuối.

Bà dì lúc trước mồi cò Hà Thi Phỉ đi tìm thầy phong thủy khác, giờ thấy cơ hội lại nhảy ra, nên thỉnh thoảng chặn đường người khác, nịnh nọt cười nói:

"50 tệ một ly nước đường, đúng là lừa đảo!"

"Uống nước đường nâng cao tinh thần còn không bằng một lá bùa chú."

"Cháu trai tôi cũng là thầy phong thủy, vẽ một lá bùa chỉ 40 tệ, hiệu quả chắc chắn tốt hơn nước đường, ở ngay phố bán đồ ăn, đều là hàng xóm láng giềng, mọi người muốn thử không?"

Mọi người liên tục xua tay, đến khi đám đông giải tán khỏi Phố Miếu.

Bỗng dưng, cánh cửa sổ tầng hai của cửa hàng bị đẩy ra với một tiếng "Phanh!".

Tiếng va đập mạnh vang lên từ mặt đất, một người đàn ông mặc q**n l*t màu hồng bị ném xuống dưới.

Tiếp theo là một tràng mắng chửi ầm ĩ.

"Toàn lũ khốn kiếp, lừa tiền bà đây, còn muốn xâm hại em bà ư?"

DTV

Tòng Linh từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ vào người đàn ông đang tức giận mắng chửi: "Bà đây có người quen! Phó bang Thập Tứ Bang là khách quen của bà đây, hôm nay nếu không đưa tiền thì không được quay về, cẩn thận bà kêu người đánh c.h.ế.t mày, phơi xác mày ra giữa đường!"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn qua, thấy đường ấn đường trên trán Tòng Linh đã biến mất.

Chớp mắt, có chút tò mò.

Mới hai tiếng đã tìm được người? Nhanh thật.

Không lâu sau, lại có một nhóm người xông vào Phố Miếu, áp giải người đàn ông mặc q**n l*t lên tầng hai. Người cầm đầu là một nam nhân mặc đồ đen, n.g.ự.c và vai trái xăm hình Thanh Long Bạch Hổ, trên đầu đeo kính râm, toát lên vẻ hung tợn.

Xã hội đen lên lầu hai. Phố Miếu lại trở nên yên tĩnh.

Sở Nguyệt Nịnh lúc này mới nhớ ra Thập Tứ Bang, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra nam chính trong nguyên tác ban đầu là đàn em của bang phái này.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 81: Chương 81



Trương Kiến Đức vội vã chạy tới, nhìn vào cửa hàng từ tầng hai, miệng còn ngậm thuốc lá, "Sao thế? Nghe nói xã hội đen đánh nhau với tay q**n l*t, chiến thế nào rồi?"Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền bán hàng hôm nay, cười nói: "Em không biết, nhưng mọi người đã lên lầu hai hết rồi. Nếu tò mò, anh có thể lên cửa hàng xem."

"Anh từ chối." Trương Kiến Đức hoảng sợ, lùi lại hai bước, vẻ mặt sợ hãi, "Anh sợ mạng mình chưa đủ ngắn hay sao mà dám lên đó xem bát quái? Vợ anh mà biết thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà ngay lập tức!"

"Chị dâu không tàn nhẫn như vậy đâu." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc, thấy Bà A Sơn cũng từ nhà hàng đi ra, thu tiền xong hỏi: "A Hoa có nghe điện thoại không?"

DTV

Bà A Sơn vẻ mặt buồn rầu, lắc đầu: "Không, gọi đi thì em gái nó nghe máy, nói không biết A Hoa ở đâu."

Trương Kiến Đức đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật A Hoa. Nếu nó không ở đây, hay là chúng ta đi tìm nó đi!"

"Không cần, anh Đức."

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang, thấy Lâm Gia Hoa đẩy xe hàng, mắt thâm quầng, sưng vù, một bên kính gãy nát, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, trên đó đầy những vết bầm tím như do cán bột đánh.

Lâm Gia Hoa đẩy đẩy chiếc kính gãy nát trên sống mũi, vẻ mặt không mấy tự nhiên: "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người lo lắng."

Trương Kiến Đức nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, bực bội liên tục hút thuốc.

Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng giúp Lâm Gia Hoa dọn dẹp xe hàng, nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương lộ ra ngoài của Lâm Gia Hoa, muốn nói lại thôi.

Bà A Sơn, người thường xuyên quát tháo lớn tiếng, cũng im lặng, nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, quay lại lấy hộp thuốc ở quầy trái cây, kéo Lâm Gia Hoa ngồi xuống ghế đẩu ở quầy hàng và lau miệng vết thương cho hắn.

Lâm Gia Hoa được hàng xóm láng giềng tốt bụng vây quanh, cười nói: "Yên tâm nào, hai ngày nữa là miệng vết thương sẽ đỡ nhiều, chỉ là nhìn hơi ghê thôi."

"Hai ngày?" Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, nhận ra: "Chuyện xảy ra hai ngày trước, mà bây giờ anh mới nói?"

"A Hoa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" Bà A Sơn liên tục thở dài, "Sao không nói sớm cho chúng tôi biết?"

Trương Kiến Đức dập tắt điếu thuốc, thấy Lâm Gia Hoa lại dời ánh mắt khỏi miệng vết thương, tức giận nói: "Bố mẹ cậu thật là nhẫn tâm."

Sở Nguyệt Nịnh giúp dọn bánh sữa cho Lâm Gia Hoa, đổ ra cốc và đặt lên bàn, quay đầu hỏi: "Thật sự là bố mẹ anh đánh?"

"Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Gia Hoa lắc đầu, "Không phải họ đâu."

"Không phải họ, thì còn ai?" Trương Kiến Đức đầy phẫn nộ, "Tính tình cậu hiền lành, không gây chuyện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cậu bị đánh thành như vậy?"

Lâm Gia Hoa tỏ ra mệt mỏi: "Là băng đảng xã hội đen."

Băng đảng xã hội đen?

Tâm trạng mọi người chùng xuống. Mặc dù vào năm 1974, chiến dịch thanh lọc bộ máy chính trị và pháp luật ở Hương Giang đã được triển khai, ảnh hưởng của các băng đảng xã hội đen không còn lớn như trước đây, nhưng hiện nay vẫn còn tồn tại nạn hối lộ và cảnh sát bảo kê, thế lực của chúng rất phức tạp.

Một khi dân thường dính líu đến băng đảng xã hội đen, nửa đời sau của họ coi như bỏ đi.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Dưới sự truy vấn của Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa mới từ từ kể lại.

Hóa ra, bố mẹ Lâm Gia Hoa thích mua bán cổ phiếu, một lần trúng lớn và kiếm được kha khá tiền. Nếm được vị ngọt của tiền, họ tin vào những tin tức nội bộ được gọi là "bí mật", vì muốn kiếm lời lớn mà vay nặng lãi từ băng đảng xã hội đen.

Kết quả, thị trường chứng khoán sụp đổ, bố mẹ Lâm Gia Hoa thua lỗ sạch vốn.

Khi đòi nợ, bố mẹ Lâm Gia Hoa không có tiền trả, băng đảng xã hội đen dọa sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân họ. Bố mẹ Lâm Gia Hoa đành nói rằng họ còn có một người con trai bán bánh sữa ở Phố Miếu.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 82: Chương 82



Lâm Gia Hoa bị hai cô em gái lừa về nhà. Băng đảng xã hội đen muốn hắn ngoan ngoãn giao tiền nên đã đánh anh trước. Số tiền Lâm Gia Hoa vất vả tiết kiệm đều đều bị cướp đi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Lâm Gia Hoa cố gắng nở nụ cười, hiểu rõ tâm nguyện của hắn khi tiết kiệm tiền. Hắn chỉ muốn duy trì gia đình, chăm sóc hai cô em gái trưởng thành. Nhưng bố mẹ hắn lại liên tục kéo chân sau, vay nặng lãi không nói, cuối cùng còn muốn hãm hại con trai?

Cô không khỏi tức giận.

Đối với những người chưa bao giờ gặp mặt này, ấn tượng của cô về cặp bố mẹ này vô cùng xấu.

"Từ nay về sau, tất cả tiền bán hàng của anh đều phải được giữ lại cho đến khi trả hết nợ." Lâm Gia Hoa nhìn chằm chằm vào bàn tay gầy gò, xương xẩu được băng bó trên quầy nướng nóng hổi. Khi rút tay ra, da lòng bàn tay mỏng manh sẽ bị bỏng. Hắn phải chịu đựng những tổn thương như vậy bao nhiêu lần trong một năm?

Nói xong, Lâm Gia Hoa dời mắt đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Mọi người không cần lo lắng cho tôi, may mắn là tôi không sao."

Sau nhiều chuyện xảy ra, Lâm Gia Hoa đã suy nghĩ thấu đáo, ai tốt cũng không bằng tốt cho bản thân, anh ta cố gắng quản lý gia đình tốt, nhưng cũng không thể chống lại bốn phía kéo lùi, cản trở.

"Về việc buôn bán, tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn không thể giao hết, sẽ âm thầm giữ lại một phần." Lâm Gia Hoa nhìn Sở Nguyệt Nịnh, cười nói: "Lúc đó còn phải nhờ Nịnh Nịnh giúp tôi cất giữ."

"Không thành vấn đề." Sở Nguyệt Nịnh đồng ý, nhưng vẫn không thể hiểu được: "Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Vay nặng lãi hẳn là hoạt động phi pháp chứ? Phía trên không quan tâm sao?"

Hỏi xong, Sở Nguyệt Nịnh lại im lặng.

Không cần nghĩ cũng biết, thế đạo bây giờ, băng đảng xã hội đen có thể ngang hàng cùng quan chức, cho dù có báo cáo lên trên cũng không có cách giải quyết.

"Bố mẹ anh vay bao nhiêu tiền?" Trương Kiến Đức ngậm điếu thuốc, hỏi ngay vào vấn đề chính.

"20 vạn." Lâm Gia Hoa cười khổ.

"20 vạn!" Bà A Sơn hoảng hốt: "Bố mẹ anh thật dám vay. 20 vạn ở Hương Giang có thể mua được một một căn hộ rồi."

"Lãi suất cao ngất ngưởng, 20 vạn lãi mẹ đẻ lãi con, chưa thấy được tiền, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha đâu."

Ở đây vay 9 vạn, trả lại 13 vạn, lãi suất theo quý, mỗi ngày lãi mẹ đẻ lãi con, e rằng Lâm Gia Hoa mỗi ngày buôn bán chỉ đủ trả lãi. Vốn vay còn lâu mới trả hết.

Trương Kiến Đức rít một hơi thuốc, nhìn Lâm Gia Hoa: "Có biết vay tiền của ai không?Anh gọi người ra, nói chuyện đàng hoàng với bên kia, xem có cách nào để không bị lãi mẹ đẻ lãi con không."

"Thập Tứ Bang."

Nghe đến tên này, Sở Nguyệt Nịnh ngẩn người, mắt nhìn ngay về phía cửa hàng Nhật Thức, cách đây mười mấy phút, người Thập Tứ Bang còn ở đây để dạy dỗ anh chàng q**n l*t nam kia.

Chàng trai xăm trổ trên đầu kia chính là phó lãnh đạo Thập Tứ Bang?

Trương Kiến Đức nghe thấy tên này, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng vẫn rít thuốc: "Thập Tứ Bang luôn hành xử tàn nhẫn độc ác, nhưng anh cũng quen người trong đó, tuy quyền lên tiếng trong Thập Tứ Bang không lớn, nhưng cũng không phải người không tốt. Bất luận như thế nào, ngày mai tôi sẽ hẹn gặp họ để nói chuyện."

"Anh Đức, phó lãnh đạo Thập Tứ Bang lợi hại không?" Sở Nguyệt Nịnh giơ tay hỏi.

"Phó lãnh đạo? Làm được phó lãnh đạo Thập Tứ Bang thì chắc chắn phải lợi hại!" Trương Kiến Đức lập tức phổ cập kiến thức về lịch sử làm giàu của Thập Tứ Bang ở Hương Giang.

Trương Kiến Đức cảm thấy không ổn, lại buông thuốc nhìn Sở Nguyệt Nịnh: "Nịnh Nịnh biết hắn sao?"

"Không quen biết." Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, nhấc cằm lên, mọi người nhìn theo, chỉ thấy cửa hàng Nhật Thức ở giữa Phố Miếu, ban ngày cũng sáng đèn hồng nhạt.

"Nhưng tôi vừa mới nhìn thấy hắn lên lầu hai cửa hàng, người đang được hắn bảo kê là Tòng Linh - khách hàng của tôi, tôi vừa mới cứu mạng cô ấy."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 83: Chương 83



Lâm Gia Hoa là bạn tốt của cô, bạn tốt gặp khó khăn không thể thờ ơ. Nếu Tòng Linh có quan hệ tốt với phó lãnh đạo, cô cũng sẵn sàng vì Lâm Gia Hoa mà đi nói chuyện, xem có thể nào thương lượng được hay không."Hay là, tôi đi hỏi Tòng Linh xem, xem có thể mời phó lãnh đạo ra ăn sáng được không nhỉ?"

Ở Hương Giang, không có gì là một bữa sáng không giải quyết được.

Mọi chuyện đã có hướng giải quyết.

Mọi người tạm thời buông tả đá lớn trong lòng, Trương Kiến Đức vỗ vai Lâm Gia Hoa, trêu chọc: "Hôm nay sinh nhật mà còn đi bán à?"

Lâm Gia Hoa cũng tạm thời bớt lo lắng, chuẩn bị lấy lò nướng ra, nghe lời trêu chọc liền cười: "Sinh nhật thì sao? Kiếm tiền vất vả, mưu sinh đương nhiên quan trọng hơn sinh nhật."

"Sinh nhật phải nghỉ ngơi! Phải vui chơi!" Trương Kiến Đức ngậm điếu thuốc lá, xắn tay áo nhận lấy lò nướng liền hướng về phía quán cà phê dọn dẹp: "Hôm nay định làm bao nhiêu? Để Điềm Đồng Huy giúp cậu bán. Nếu bán không hết, thì anh Đức lấy hết, tất cả cứ để anh lo."

Bà A Sơn cũng hỗ trợ lấy đồ, dọn dẹp một túi lại một túi, bà lão gầy gò nhanh chóng đã bị đồ đạc đè nặng đến mức không nhìn thấy nửa người.

Vừa dọn dẹp, Bà A Sơn vừa nói: "Một năm chỉ có một lần sinh nhật, phải ăn mừng cho thật tử tế."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh quất, phát hiện hàng hóa đều đã được dọn dẹp xong, cô liền đẩy xe hàng dài, quay đầu lại nhìn Lâm Gia Hoa đang ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Đi mau!"

"À! Đến đây."

Lâm Gia Hoa nhìn những người bạn này, sự lạnh lùng trong lòng do chuyện bố mẹ gây ra đã được tình bạn xóa tan.

Xe hàng khởi hành, mấy người liền bàn bạc đi đâu giải trí. Đáng tiếc Bà A Sơn tuổi cao sức yếu, không theo kịp, nên từ chối đi cùng. Tuy nhiên, bà vẫn tự mình mua cho Lâm Gia Hoa một chiếc bánh kem.

Ban đầu định đi hát karaoke.

Nhưng Lâm Gia Hoa mặt đỏ tía tai nói rằng gần đây áp lực lớn, có thể đi đánh tennis giải tỏa căng thẳng được không?

Trương Kiến Đức phì phèo khói thuốc: "Vết thương không sao đấy chứ?"

DTV

Lâm Gia Hoa đặt tay trái lên vai phải, xoay một vòng tròn: "Không vấn đề gì."

"Không sao thì tốt." Trương Kiến Đức tán thành: "Chỉ cần thích là được. Yên tâm, tối nay tôi trả tiền."

Sở Nguyệt Nịnh liên tục xua tay: "Em tự trả, em gái nhà em nghỉ học sớm, để em gọi nó đến cùng."

Sở Di tan học sớm vào thứ Sáu, đánh tennis còn phải mặc đồ thể dục, cô tính toán trở về thay đồ rồi tiện thể gọi Sở Di đi cùng.

Cũng để Sở Di khỏi suốt ngày học hành mệt mỏi, kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.

"Đừng ngốc nghếch." Trương Kiến Đức tỏ vẻ không sao cả mà xua tay: "Đừng lo chuyện tiền bạc, Anh có 40 tệ lận."

"Phải không đó, một cái bánh kem đã là 40 tệ rồi." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc vạch trần.

Ở Hương Giang, trong sân vận động có ánh đèn, môi trường cũng tốt, tuy bên ngoài cũng có sân vận động, nhưng môi trường không tốt bằng, lại còn rất nóng bức.

Hơn nữa, đa số người dân Hương Giang sau khi tan sở vào buổi chiều thì trời cũng đã tối, để rèn luyện sức khỏe, họ thường chọn sân vận động trong nhà.

"Nịnh Nịnh." Lâm Gia Hoa nói: "Tôi và Anh Đức đến trước chờ cô ở cổng Mã Đầu Giác trong sân vận động. Nhanh lên nhé, tôi còn chưa được gặp em gái của cô bao giờ."

"Được rồi."

Sở Nguyệt Nịnh quyết định không rối rắm nữa, chạy về nhà đón người, thu dọn quán nước xong liền lái xe về trọ.

Sở Di cũng vừa tan học về nhà, nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh thay một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, vào cửa cúi xuống cởi giày, ngẩng đầu lên: "Chị, chị ăn mặc thế này là định đi làm đâu thế?"

"Đánh tennis." Sở Nguyệt Nịnh kéo kéo áo thun, tìm mãi mới tìm được một bộ đồ rộng thùng thình phù hợp để vận động, nhìn tủ quần áo thiếu thốn của hai chị em, trong đó trừ chăn bông ra, cô có ba bộ quần áo, Sở Di ngoài đồng phục học sinh cũng chỉ có một bộ đồ thường phục.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 84: Chương 84



"Đi thôi, em đi cùng chị."

Sở Di nghe thấy như lâm vào đại địch, khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan đều nhăn nhó: "Em cũng phải đi sao?"

"Nhưng mà tế bào vận động của em không tốt, tứ chi không phối hợp nhịp nhàng, hay là thôi đi?"

"Đi thôi." Sở Nguyệt Nịnh vỗ đầu Sở Di, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đánh tennis xong, tiện thể dẫn em đi mua quần áo."

"Thật sao?" Mắt Sở Di, vốn đang ủ rũ, bỗng sáng bừng lên. Cô bé 13 tuổi nào lại không thích làm đẹp, lập tức nhảy lên thay đồ.

"Chị chờ em!"

Một giờ sau, Sở Nguyệt Nịnh dẫn Sở Di đi xe buýt hai tầng, ngắm nhìn cảnh đẹp Cửu Long một vòng rồi đến cổng Mã Đầu của sân vận động.

Hai cô gái mặc đồ thể thao đang ngồi song song trước quầy lễ tân, nói chuyện phiếm.

Mỗi người đều vui vẻ.

"Nghe nói Chu thiếu gia và Kiều nhị thiếu ở bên trong, có phải thật không?"

"Thật chứ, lúc nãy tớ vừa nhân lúc đi lấy nước đá lén nhìn thoáng qua, cả hai đều rất đẹp trai."

"Ôi, thật đáng tiếc, sao thiếu gia nhà họ Chu lại không thừa kế gia nghiệp nhỉ? Tớ nghe nói anh ấy làm việc ở tổ trọng án, làm công ăn lương liệu sao có thể thoải mái bằng ông chủ được?"

"Cậu mới đáng tiếc đấy, nhà họ Chu chỉ có một thiếu gia, thừa kế hay không thừa kế, tương lai đều thuộc về thiếu gia."

"Có lý, lát nữa để tớ đi đưa nước uống cho họ, cũng để xem hai vị thiếu gia có giống như lời đồn hay không."

"Đáng tiếc, hôm nay chỉ có hai vị thiếu gia ở, nếu Kiều đại thiếu cũng ở thì tốt hơn."

A Mẫn nghi ngờ: "Tại sao Kiều đại thiếu không ở?"

A Hồng liền nhỏ giọng giải thích: "Nghe nói Kiều đại thiếu bị bệnh, đến giờ vẫn còn hôn mê, có thể sau này sẽ thành người thực vật."

"Kinh vậy sao?" A Mẫn mở to mắt.

"Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh gõ gõ mặt bàn đá cẩm thạch trước quầy lễ tân, nhướng mắt cười: "Làm phiền một chút, tôi muốn mua vé."

Hai người đang nói chuyện phiếm ngừng lại, nhìn sang.

Cô gái ngồi gần quầy lễ tân nhất là A Mẫn nhanh chóng đứng dậy, kéo kéo chiếc quần đùi thể thao nhăn nhúm, nở nụ cười: "Chờ một chút."

"Hai vị tiểu thư tên gì ạ?"

Sở Nguyệt Nịnh báo tên.

A Mẫn tra sổ kiểm tra, không thấy sai sót gì liền mỉm cười trả lời: "Sở tiểu thư, tiền vé của hai vị đã được thanh toán trước."

Nói xong, A Mẫn cúi nửa người, chỉ dẫn hướng đi: "Bên này là lối vào, bạn của chị đang chờ ở bên trong."

"Cảm ơn."

Chờ Sở Nguyệt Nịnh rời đi, A Mẫn lại nhanh chóng ngồi trở lại ghế, tiếp tục giục đồng nghiệp mình nói chuyện phiếm.

Sân vận động rất rộng.

DTV

Khu vực chính giữa là nơi để vận động, xung quanh được bày một số chiếc bàn tròn pha lê nhỏ để người tập luyện có thể nghỉ ngơi.

Sở Nguyệt Nịnh bước vào, nhìn quanh, nhanh chóng nhìn thấy Lâm Gia Hoa và những người khác đang chờ ở phía trước.

"A Hoa."

Sở Nguyệt Nịnh tiến đến chào hỏi, giới thiệu Sở Di cho mọi người.

Chủ cửa hàng trà cụ Tào Đạt Quang sờ đầu trọc nói đùa: "Hay là tôi cũng tham gia cùng mọi người chơi?"

"Đương nhiên không ngại, càng đông càng vui." Sở Nguyệt Nịnh mắt cười mi cong, bỗng nhiên, cô nhìn kỹ Tào Đạt Quang hai lần, chưa kịp mở lời thì đã nghe Tào Đạt Quang chủ động nói.

"Ngoài việc chơi tennis, tôi còn muốn phiền Nịnh Nịnh giúp tôi xem xét một chút, gần đây tôi đang do dự một vụ làm ăn. Quảng Đông có một nhà máy sản xuất trà cụ đóng cửa, tồn kho rất nhiều hàng hóa, tôi muốn thu mua toàn bộ nhà máy sản xuất trà cụ, thì không biết có ổn không?"

Trương Kiến Đức ôm vai Tào Đạt Quang: "Phát tài rồi, còn chờ gì nữa, anh chỉ là muốn tới làm thân thôi chứ gì, Nịnh Nịnh một ngày chỉ xem hai quẻ thôi, hôm nay đã xem xong rồi. Muốn xem thì xếp hàng chờ ngày mai."

"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh nghiêm túc nhìn tướng mạo Tào Đạt Quang: "Nếu chỉ muốn xem chuyện này, thì không cần xem bát tự, vì…"

Tào Đạt Quang phấn khích: "Vì nhất định sẽ phát tài sao? Biết ngay mà! Không uổng công tôi phí nhiều công sức như vậy!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 85: Chương 85



"Anh sẽ phí tiền đó." Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt.

Hai người đồng thanh nói.

Tào Đạt Quang: ...

"Không thể một lần làm giàu sao?" Tào Đạt Quang vẻ mặt hậm hực buồn bã: "Thu mua nhà máy sản xuất trà cụ với giá cực rẻ, tôi cũng có nhiều bạn bè, có thể kêu họ giúp tôi lấy hàng, tôi tin rằng có thể bán hết số hàng tồn kho trong thời gian ngắn."

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Nhìn tướng mạo của anh, thì lô hàng này có vấn đề về chất lượng, ban đầu nhà máy phá sản cũng chính vì vấn đề này. Sau khi anh tiếp quản, từ nay về sau cuộc đời của anh sẽ đi xuống dốc vì vụ này, bạn bè biến thành kẻ thù, trà cụ có vấn đề về chất lượng, anh sẽ bồi thường cho bạn bè rất nhiều tiền."

Tào Đạt Quang nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lập tức không còn tâm lý muốn phát tài. Nhưng may là hợp đồng vẫn chưa ký, vẫn còn cơ hội lật ngược.

Khu nghỉ ngơi bên kia

Chu Phong Húc mặc đồ thể thao đen trắng, mặt mày ủ rũ nghe Kiều Tinh than vãn chuyện gia đình.

"Nhà cửa lộn xộn, bố không màng đến việc kinh doanh công ty, mẹ ngày nào cũng khóc lóc, anh trai vẫn chưa tỉnh lại, không biết sau này phải làm sao."

Chu Phong Húc và Kiều Tử Uyên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết như anh em ruột.

Đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy anh trai nằm trên giường suốt đời.

"Vậy cũng không phải cách, anh biết một bác sĩ phẫu thuật não rất giỏi ở Mỹ, nếu cần thiết có thể sắp xếp người đến đây."

"Hiện tại những máy CT tiên tiến nhất đều không chụp được não của anh trai em, mời đến cũng vô dụng thôi."

Kiều Tinh không khỏi chán nản, ban đầu hắn muốn mời Chị Sở đến xem xét tình hình, nhưng phản ứng của bố mẹ rất lớn, một mực chỉ tin tưởng vào y học hiện đại, còn nói cái gì mà đây là thời đại này, họ không thể tin rằng Kiều Tinh lại mê tín dị đoan.

Họ sợ rằng vì mê tín dị đoan mà trì hoãn việc điều trị cho con trai trưởng.

"Anh Húc, anh có tin vào huyền học không?"

Chu Phong Húc sững người một chút, chỉ nhớ đến lá số tử vi mà cô gái tính cho Thi Bác Nhân, cho dù cô thực sự tính ra Thi Bác Nhân sẽ nhập viện, nhưng hắn cũng không tin lắm.

Cũng có thể nói, là không muốn tin.

Rốt cuộc không có bất kỳ cơ sở nào cho huyền học, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

"Trừ phi nó xảy ra với chính anh, khiến anh nhìn thấy bằng chứng, nếu không anh sẽ không bao giờ tin."

Kiều Tinh dường như không ngờ rằng ngay cả Chu Phong Húc trẻ tuổi cũng có suy nghĩ này, hơi nghẹn lời, sau đó thất vọng gục xuống bàn.

"Tin vào một chút huyền học cũng không tệ, em biết một nữ thần đoán mệnh rất giỏi, vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Em muốn mời cô ấy đến xem anh trai em."

Nữ thần đoán mệnh?

Chu Phong Húc liếc nhìn hắn, "Hiện tại tâm tư của em nên đặt vào học tập, chứ không phải những thứ nhảm nhí này."

"Anh nghỉ đi đâu thế." Kiều Tinh cảm thấy oan uổng, "Em chỉ là thưởng thức thôi chứ có làm gì khác đâu."

"Chờ đến khi em làm gì khác, thì còn có cách cứu vãn không?" Chu Phong Húc duy trì phong cách nhất quán, phát hiện ra dấu hiệu nào đó thì dứt khoát cắt đứt không do dự. Nhìn thấy Kiều Tinh vẫn vẻ mặt đau khổ, hắn nhặt vợt dựa vào tường và ném bóng: "Đi, đánh thêm ba hiệp."

Thi Bác Nhân đi từ nhà vệ sinh ra, đứng cạnh Chu Phong Húc, vẻ mặt như nhìn thấy ma quỷ, kỳ quặc hỏi: "Có biết tôi vừa nhìn thấy ai không?"

Thi Bác Nhân vừa nói vừa tiến đến gần Chu Phong Húc, ném nước bẩn từ tay ướt lên áo thể thao trắng của Chu Phong Húc, hắn nhíu mày liếc nhìn.

Thi Bác Nhân bị Chu Phong Húc trừng mắt, không khỏi ủy khuất: "Ít ra cũng là bạn học cùng trường bao năm, không phải là cố ý, đổi áo mới là được."

Nói xong, hắn lại ném nước vào áo phông của Chu Phong Húc.

Chu Phong Húc mặt tối sầm đi: "Thi... Bác... Nhân."

Thi Bác Nhân hoảng sợ nhảy dựng lên, không hề úp mở: "Đại sư đoán mệnh, tôi gặp được đại sư đoán mệnh."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 86: Chương 86



Vừa dứt lời, thì Kiều Tinh đứng bên cạnh như nhìn thấy ai đó, nở nụ cười và đi đến chào đón.

"Chị Sở!"

Sở Nguyệt Nịnh cầm vợt tennis, nghe tiếng la, quay đầu lại thấy ba người Chu Phong Húc đi tới, đầu tiên cô nhìn lạnh nhạt Chu Phong Húc, rồi nhìn sang Thi Bác Nhân.

Tầm mắt không khỏi dời xuống vài phần, nở một nụ cười.

"Lâu rồi không gặp, vết thương của Thi tiên sinh hẳn đã lành rồi chứ?"

Thi Bác Nhân che miệng, nghĩ đến đinh sắt đ.â.m vào mông, một lần nữa mặt đỏ tai hồng: "Đừng hỏi nữa, đã sớm lành rồi."

Kiều Tinh mới phát hiện ra mọi người quen nhau: "Hóa ra đều là người quen."

Nói xong, Kiều Tinh lại kể về việc muốn mời riêng Sở Nguyệt Nịnh đi xem người anh trai hôn mê của mình, và nhận được sự đồng ý của Sở Nguyệt Nịnh.

Kiều Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó điểm danh từng người.

"Vừa vặn tám người, hay là chúng ta cùng nhau lập đội chơi? Như vậy chúng ta không cần phải tìm thêm người chơi khác."

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với phương án này.

Bốn người một đội.

Sở Nguyệt Nịnh và Sở Di được phân vào đội của Kiều Tinh.

Hai nam hai nữ.

Trên sân bóng.

DTV

Chu Phong Húc vẫn im lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn Sở Nguyệt Nịnh, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kiều Tinh cầm vợt tennis, nhìn hai cô gái mảnh mai, hai cô gái đánh với hai chàng trai, về mặt sức mạnh vẫn còn yếu thế.

"Chị Sở, hay là em và em gái của chị một đội đi."

Sở Di ôm vợt tennis, nhìn thân hình gầy yếu của Kiều Tinh, hừ nhẹ: "Được thôi, tôi từ xa chạy đến đây, tất nhiên không muốn thua!"

"Được thôi, đánh rồi mới biết!" Kiều Tinh không phục.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Chu Phong Húc, vừa lúc Chu Phong Húc cũng nhìn lại, đã phân chia xong, hắn không lên tiếng, đứng trước sân: "Đến đây đi."

Mọi người đã sẵn sàng, Sở Nguyệt Nịnh cầm vợt tennis, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.

Quả bóng tennis bay đến, Sở Nguyệt Nịnh đánh hụt, Chu Phong Húc sau lưng lập tức bù lại.

Sở Nguyệt Nịnh không thể tin nổi.

Sở Di đón quả bóng bay qua lưới, thè lưỡi: "Chị à, về mặt thể thao, chị có vẻ còn kém hơn em."

"Mới bắt đầu thôi mà!" Sở Nguyệt Nịnh không phục, cầm vợt tennis hạ thấp người, mắt chăm chú nhìn vào quỹ đạo của quả bóng tennis đang bay nhanh như chớp, ngay khi nó sắp bay qua lưới, cô nhảy lên.

Sau đó sững sờ.

Cô... lại đánh hụt?

Chu Phong Húc đứng sau lại thực hiện một cú đánh móc bóng, nhìn Sở Nguyệt Nịnh cười: "Hóa ra đại sư cũng có điểm yếu."

Sở Nguyệt Nịnh: @&()@#%

Đánh xong vài hiệp, mọi người đều mồ hôi nhễ nhại. Sau khi kết thúc, lúc chuẩn bị về nhà, Sở Nguyệt Nịnh cất vợt vào túi, ánh mắt nhìn sang bên trái, nơi Chu Phong Húc cũng đang cất vợt.

Hắn ngồi xổm xuống, nhét vợt tennis vào túi bằng đôi tay thon dài, mái tóc tam thất hiện đại bồng bềnh, mồ hôi chảy xuống cằm theo khóe mắt sắc bén, cảnh giác liếc nhìn xung quanh, cau mày nhìn qua, thấy Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn, đôi mắt to tròn đầy vẻ khó hiểu.

Thi Bác Nhân cũng đã xong, vác vợt tennis đi đến.

Sở Nguyệt Nịnh thu dọn đồ đạc xong giao cho Sở Di, bảo em gáii trước cùng Trương Kiến Đức và những người khác.

Cô ở lại chờ Chu Phong Húc.

Sở Di nhìn Sở Nguyệt Nịnh, rồi tò mò nhìn Chu Phong Húc. Bỗng nhiên cô bé dường như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng nở rộ nụ cười.

"Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm, lát nữa em có thể tự về nhà, chị đi dạo phố với Chu sir đi."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn em gái nhảy nhót đi, đầy vẻ hoang mang.

Mình?

Mình đi dạo phố à?

Thi Bác Nhân cũng nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang chờ ở cửa ra, tò mò bùng lên: "Anh Húc, có phải cô ấy đang đợi anh không? Nhanh thật, chỉ chơi tennis một lát mà đã tán tỉnh được mỹ nhân, lợi hại quá."

Kiều Tinh chua chát nói: "Có thể chị Sở đang đợi tôi, anh suy đoán gì vậy."

"Đợi cậu?" Thi Bác Nhân tuy không muốn cười nhạo, nhưng vẫn chọn cách cười: "Đợi một đứa trẻ chưa trưởng thành?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 87: Chương 87



"Chúng tôi thân nhau mà!" Kiều Tinh không phục.

Ba người đi đến bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, Thi Bác Nhân lại nhỏ giọng nói với Kiều Tinh: "Đánh cuộc xem chị nữ thần của cậu có chuẩn bị tỏ tình với anh Húc không nào."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Chu Phong Húc, người tỏa ra hắc khí và có ấn đường đỏ, mở miệng: "Chu sir."

Chu Phong Húc dừng bước, vẻ mặt khó hiểu: "Có việc gì?"

Thi Bác Nhân đứng sau xem kịch vui khều vai Kiều Tinh.

Ánh mắt Sở Nguyệt Nịnh không hề thay đổi, chuyển sang đồng cảm.

"Yên tâm, sau khi anh chết, tôi nhất định sẽ đốt hương cho anh."

Đốt hương, nguyền rủa người chết?

Thi Bác Nhân:????? Kiều Tinh:?????? Chu Phong Húc:?????

"Tôi sai rồi." Thi Bác Nhân thu hồi ánh mắt kinh sợ, lạnh lùng nói: "Chị nữ thần của cậu trước nay đều không đi theo lối mòn, dám trực tiếp nguyền rủa người khác, là một hảo hán."

Kiều Tinh:……

Đồng thời, thiếu niên tỏ vẻ lo lắng.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ thực lực của Sở Nguyệt Nịnh, đoán mệnh chuẩn đến mức kinh tởm, hình ảnh Đan Tài Tuấn bị lừa gạt thường xuyên hiện lên trong đầu hắn.

Nếu không có Sở Nguyệt Nịnh.

Đan Tài Tuấn có lẽ đã trở lại Malaysia, vẫn đang ngốc nghếch đếm tiền cho người khác, và cũng bị Như Ý lừa gạt một vạn tệ.

"Chị Nịnh, Anh Húc sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Chu Phong Húc sửng sốt một chút, nhớ lại Thi Bác Nhân cũng từng gặp tình huống này, rất nhanh liền phản ứng lại: "Cô tính ra được gì?"

Rõ ràng không có nói bát tự sinh thần.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Còn cần tính? Nói đúng ra, anh còn chưa đầy 23 tiếng đồng hồ nữa để sống."

Hắc khí quanh người Chu Phong Húc càng ngày càng nồng nặc, đến mức khó có thể bỏ qua.

Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến thái độ mâu thuẫn của Chu Phong Húc đối với việc tin tưởng huyền học, ưu điểm lớn nhất của cô là không thích làm phiền người khác, càng không muốn ép buộc người khác thay đổi quan điểm.

Cô xoay người muốn rời đi.

"Chờ đã." Thi Bác Nhân liên tục gọi lại, một tay vuốt chỗ m.ô.n.g từng bị đinh sắt xuyên qua, một bên nhỏ giọng: "Anh Húc, thà rằng tin này có còn hơn tin này không, chuyện lần trước đó rất tà."

"Lần này là mạng người, thật đáng sợ, không bằng tin một lần?"

Nói xong, hắn cũng không đợi Chu Phong Húc trả lời, liền gọi: "Em gái nước đường, tôi biết cô pháp lực cao cường, nếu đã tính ra Anh Húc gặp nạn, vậy có vật gì có thể bảo mệnh không?"

Chu Phong Húc vốn định không cần, nhưng không thể chịu được việc Thi Bác Nhân đã hỏi ra. Nhưng nghĩ cũng có thể mua một cái để nghiên cứu.

Vì vậy, hắn hỏi: "Có sao?"

"Các anh thực sự muốn?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn Chu Phong Húc một lượt, lắc đầu ngán ngẩm.

Thi Bác Nhân quả thực trở thành người phát ngôn cho Chu Phong Húc: "Tất nhiên là muốn, chỉ sợ cô không có thôi."

"Đừng nói, tôi thật sự có." Sở Nguyệt Nịnh lục tung túi quần, lục mãi mới móc ra một lá bùa dư thừa từ lần trước, bèn đưa qua.

Mọi người nhìn vào.

Bùa vàng nhàu nát che kín nếp gấp, nhìn vào là muốn rách nát.

"Được không đấy." Thi Bác Nhân hoài nghi nhắc đi nhắc lại hai câu.

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Dù sao cũng chỉ có một cái, muốn hay không?"

Chu Phong Húc thản nhiên nhận lấy, trầm giọng: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Sở Nguyệt Nịnh cười tủm tỉm vươn tay: "Một ngàn tệ."

"Một ngàn tệ?" Thi Bác Nhân kinh ngạc dậm chân, nhìn lá bùa nhàu nát, rồi nhìn lại Sở Nguyệt Nịnh: "Không lấy! Tôi biết cô bán một lá bùa cho Tô Nhân Nhân chỉ có hai trăm tệ thôi."

"Không cần thì trả đây." Sở Nguyệt Nịnh lấy lại lá bùa từ tay Chu Phong Húc, cười cười: "Giá cả tăng cao, sau này dù có muốn mua cũng không có đâu."

"Muốn." Chu Phong Húc lấy ra ví da, móc ra mười tờ tiền đưa cho Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền, thuận tay gấp bùa thành hình tam giác, nhìn Chu Phong Húc liếc mắt một cái, rồi mới đưa bùa cho hắn: "Nhớ không được để dính nước, dán trước ngực, dán vị trí khác sẽ không hiệu quả ~"

Chu Phong Húc nhận lấy bùa, trên bùa dường như còn lưu lại hơi thở của Sở Nguyệt Nịnh, hắn suy nghĩ một hồi vẫn quyết định làm theo yêu cầu, dán ở vạt trước áo khoác thể thao, đôi chân dài bước tới ngăn cản người muốn rời đi.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 88: Chương 88



"Vì sao phải dán ở ngực?"

"Không vội, còn 20 tiếng nữa." Sở Nguyệt Nịnh cất một ngàn tệ vào túi, tâm trạng cô rất tốt, "Đến lúc đó anh sẽ biết thôi."

Sở Nguyệt Nịnh vòng qua Chu Phong Anh Hú cao lớn như núi, lao ra khỏi sân vận động, vừa thu được một ngàn đồng, tâm trạng cô vô cùng hân hoan.

Nhìn thấy Sở Di đang cáo biệt Lâm Gia Hoa và những người khác, cô vẫy tay: "A Di, đi nào, chị đưa em đi mua sắm quần áo đẹp."

Sở Di tò mò, tay cầm ba lô đi theo sau, hỏi: "Chị không phải muốn đi dạo phố với Chu sir sao?"

"Dẹp cái đầu suy nghĩ bậy bạ của em đi." Sở Nguyệt Nịnh vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của em gái, "Chị chỉ ở lại nói vài câu thôi."

"À." Sở Di gãi đầu sau, cười tủm tỉm.

Hai người đi về phía bến xe buýt hai tầng, trên đường đi, Sở Di lén lút đánh giá chị gái mình, vừa b*n n**c đường vừa phải đoán mệnh.

Chị gái mình thật vất vả.

chị Dung của A Hoa cũng gần bằng tuổi chị, đều đã có bạn trai. Nghe A Hoa than vãn, mỗi ngày tan học đều bị chị gái phiền phức nói về việc liên tục hẹn hò.

Chẳng lẽ là vì cô nên chị gái cô không dám có bạn trai?

Rốt cuộc em gái như cô là gánh nặng cho chị, vừa phải nuôi cô đi học, vừa phải nuôi cô ăn mặc, thật sự là áp lực lớn.

"Chị."

Sở Nguyệt Nịnh không biết Sở Di đang nghĩ gì, nhưng cũng nhận ra trong mắt em gái có điều gì đó khó nói, "Làm sao vậy?"

Sở Di mỉm cười nhẹ: "Em muốn xin chị một việc, sau tan học em muốn b*n n**c ở sân vận động."

Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên trước ý tưởng đột ngột của Sở Di: "Em theo kịp buổi học tiếng Anh không?"

Học sinh Hương Giang học tiếng Anh từ nhỏ, và giáo viên chủ yếu sử dụng tiếng Anh để giảng bài trong lớp.

Sở Di mới đến từ quê nhà, không hợp khí hậu, nhiều câu tiếng Anh không hiểu, mỗi ngày học đến 11 giờ tối mới đuổi kịp và vượt qua tiến độ của học sinh cùng lớp.

"Cùng thườn thôi, em thi toàn điểm A, không tin thì về nhà cho chị xem."

"Toàn A thì thật lợi hại." Sở Nguyệt Nịnh không khỏi cảm thán, học lực của Sở Di ở quê nhà đã tốt, sau khi đến Hương Giang, do tiếng Anh mà nhiều môn học bị lùi lại, không ngờ rằng em gái mình thậm chí không cần cô mời gia sư, mà em đã tự mình đuổi kịp.

"Vậy thì cứ đi học tiếp đi, hết thi cấp ba thì cũng sẽ thi đại học, đừng để chậm trễ."

"Chị yên tâm, em nhất định sẽ không bỏ bê việc học." Sở Di chia sẻ cơ hội kinh doanh: "Bên trong sân vận động cũng không b*n n**c lọc, chỉ có cà phê và nước ngọt, người tập thể dục xong sẽ khát nước chứ. Cái máy lọc nước duy nhất ở đại sảnh, em tập xong chỉ muốn làm cá mặn, làm sao còn sức đi được."

"Vì vậy, em muốn b*n n**c lọc trong sân vận động, giá cả có thể cao một chút."

Sở Nguyệt Nịnh không ngờ Sở Di lại quan sát tỉ mỉ và nhanh nhạy phát hiện cơ hội kinh doanh như vậy. Nhớ lại trong nguyên tác, Sở Di sau này trở thành nữ ma đầu thương trường của Hương Giang.

Nhìn Sở Di năm nay mới 15 tuổi, vẫn còn vẻ mặt ngây thơ, cô nói: "Được thôi, em muốn thử thì cứ thử xem!"

Sở Di reo lên một tiếng, nhảy lên ôm cổ Sở Nguyệt Nịnh, sau đó nhảy múa: "Chị là người tốt nhất trên thế giới!"

Chiếc xe buýt hai tầng đến nơi.

Hai chị em lên đến tầng cao nhất, Sở Di dựa vào cửa sổ ngồi, ngắm nhìn Hương Giang lộng lẫy với những tòa nhà cao tầng chọc trời, "Chị ơi."

Sở Nguyệt Nịnh đã có dự định lát nữa đi trung tâm thương mại Hữu Nghị muốn mua nhiều thứ, cô cùng Sở Di thống nhất muốn mua hai bộ trang phục thường ngày, quần áo của Sở Di có hơi nhỏ, em gái cũng không thể mỗi ngày mặc đồng phục học sinh. Còn có đồ dùng học tập, sách tham khảo, lát nữa cũng có thể cho Sở Di chọn lựa.

Nghe thấy Sở Di gọi.

Cô hoàn hồn: "Ừm?"

Sở Di tay bám lên bệ cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao ốc xinh đẹp, nắm c.h.ặ.t t.a.y với khí thế hừng hực, "Chị, em nhất định phải ở Hương Giang mua một tầng nhà cao cấp tặng cho chị!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 89: Chương 89



Nhìn Sở Di hùng tâm bừng bừng, Sở Nguyệt Nịnh không dội nước lã, ngược lại táo bạo đưa ra yêu cầu, "Chị muốn biệt thự cao cấp đó!"

Sở Di trong mắt hạnh đều là ý cười, "Được!"

---

Biệt thự lưng chừng núi, phong cảnh hữu tình, nơi đài cao nhìn xa ra khu phố buôn bán, tựa sơn mà ngắm hải, có thể vừa ngắm toàn cảnh đẹp của Hương Giang.

Uy nghi tráng lệ, biệt thự cao cấp ẩn mình trong rừng thông xanh biếc.

Nửa tiếng sau.

Chu Phong Húc lạnh lùng bước vào, trên đầu đội khăn bông trắng, tóc ướt nhẹp vắt ngang vai, đi vào phòng thay đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vũng nước đọng trên sàn nhà.

Suýt chút nữa, quần áo và bùa của hắn sẽ bị dính nước và ướt sũng.

May mắn thay, nó không bị ướt hoàn toàn.

DTV

“Erice?”

Cửa phòng bị đẩy ra.

Từ Đan khí chất phi phàm, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu tím nhạt, bưng một tô canh chim bồ câu đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn quanh phòng.

“Erice, canh chim bồ câu vừa hầm xong, con mau ăn đi.”

Chu Phong Húc từ tủ quần áo bước ra, nhìn đến chén canh trên bàn liền dời tầm mắt đi.

Chiếc khăn tắm vừa được giặt xong còn ướt đẫm, nước chảy xuống vũng nước đọng trên sàn.

Hắn vớ lấy một chiếc khăn lông khác, xoa xoa tóc rồi ném bừa bãi vào giỏ bên cạnh.

“Ba thích uống canh của mẹ, hay là kêu ba uống hết đi?”

“Không được!”

Một giọng nói dõng dạc vang lên.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Chí phản ứng rất lớn, vốn đang đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy liền quay đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Tình thương của Đan Đan sao có thể để mình ba chịu? Con là con trai, cũng nên chủ động đáp lại sự tình thương của gia đình.”

Chu Phong Húc bực mình, hắn rõ ràng đã dọn ra ngoài, hiếm khi mới về nhà một lần, sao lại còn muốn tiếp tục chịu đựng sự trù nghệ đáng sợ của mẹ mình.

Nhìn vào chén canh đen ngòm với đủ loại nguyên liệu bổ dưỡng.

Hắn bưng lên tiến đến trước mặt Chu Chí, “Nếu ba thích thì uống hết nó đi.”

Chu Chí định lắc đầu, nhưng chén canh đã bị nhét vào tay ông, Chu Phong Húc còn nói, “Mỗi ngày đều nghe ba khen mẹ nấu canh ngon tuyệt, vậy nên con sẽ không tranh giành với ba đâu.”

Từ Đan cũng không ngờ Chu Chí lại thích canh của mình đến vậy, liền gật đầu, “Em tưởng anh không thích uống, mới nghĩ đừng lãng phí mang cho Erice, nếu anh thích, vậy em mai lại nấu cho anh canh khác.”

Không khí trở nên căng thẳng.

Không uống thì không được.

Chu Chí nhìn chén canh đầy ắp, bưng lên uống một ngụm, sau đó còn cố gắng nở nụ cười, “Ai, vợ nhà tôi thật lợi hại, mấy đứa A Thiên không biết có bao nhiêu hâm mộ tôi, thật vất vả cho bà xã rồi.”

“Anh thích là tốt rồi.” Từ Đan được khen đến vui vẻ, nhận lấy chén canh rồi ra ngoài.

Chu Chí mới vội vàng cởi áo sơ mi và cà vạt, nhanh chóng xoay người đóng cửa, giả vờ muốn đánh Chu Phong Húc, “Hừ thằng nhóc thúi, để một mình ba chịu đựng tay nghề của mẹ mày.”

“Ba ngày nào cũng khen tay nghề của mẹ, không khen không được à?”

Chu Phong Húc né tránh, ngồi lên ghế da, duỗi tay ấn xuống đèn bàn, chiếc đèn nhỏ bé lập tức chiếu sáng một mảng không gian.

Màu sắc ấm áp của đèn phủ lên mặt bàn bừa bộn, hắn cầm lấy miếng bùa xoay ngược lại nhìn hai lần, sau đó mở ra nghiên cứu.

“Nguyên nhân chính là do Lý thái thái, làm chương trình ‘Lý thái thái nấu ăn’, bà ấy mỗi ngày đều xem chương trình học nấu ăn này.” Chu Chí thở dài, đi theo lên giường và ngồi xuống, tiếp tục cởi cà vạt, “Ai, nghĩ đi nghĩ lại cũng không trách mẹ con, dù sao cũng là tay mơ mới học.”

“Vợ nhà mình, mình không khen thì khen ai? Erice, đã đi thăm Kiều gia rồi phải không?”

“Hôm trước con có tranh thủ thời gian đi bệnh viện thăm một lần, người vẫn chưa tỉnh.” Chu Phong Húc suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hai ngày nữa lại đi một lần.”

Chu Chí thở dài: "Kiều gia thực sự đã thay đổi. Kiều Tử Uyên bị tuyên bố có khả năng vĩnh viễn không tỉnh, sẽ trở thành người thực vật, Kiều lão gia khi đó đã ngất xỉu ngay tại chỗ."
 
Back
Top Bottom