Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 70: Chương 70



Trong chốc lát, tất cả những người thân thuộc trong nhà họ Hoa đều già đi ở mức độ khác nhau.

Những người hôn mê trên công trường lần lượt tỉnh lại.

Đặc biệt, kiến trúc sư nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh bình thản thì trợn mắt há hốc mồm: "Hóa ra trên đời thực sự có người có thể sử dụng bùa phép."

Các học trò cũng từ trên mặt đất bò dậy, nghĩ đến những gì vừa xảy ra, mỗi người đều khóc không ra nước mắt, có người bắp chân còn run rẩy.

"Quá đáng sợ, thật quá đáng sợ, sau này tôi nhất định phải ngoan ngoãn tin vào mê tín, trong nhà ít nhất phải thờ mười vị Bồ Tát để phù hộ cho cả nhà."

"Về sau ai còn dám nói với tôi rằng thầy phong thủy là lừa đảo, tôi sẽ đập nát đầu hắn."

Các học trò nói xong, lại nâng Sở Nguyệt Nịnh lên và nói lời cảm ơn.

Sở Nguyệt Nịnh không để ý đến họ, đi đến vị trí giam giữ trận pháp, nhìn vào hồn phách bị xích sắt trói buộc, nhắm mắt lại, hai tay véo ấn và niệm một đoạn chú siêu độ.

Xích sắt tan vỡ hoàn toàn, hồn phách bị giam giữ biến thành những đốm sáng lấp lánh.

Chỉ trong chốc lát.

Bãi đỗ xe lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn nhiều, mùi tanh hôi cũng biến mất không còn dấu vết.

Kiến trúc sư cùng các học trò đều ngây người ra như phỗng, sau khi chứng kiến

bản lĩnh của Sở Nguyệt Nịnh, ông ta đã tâm phục khẩu phục, nghĩ đến việc gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cũng không khỏi hoảng loạn.

"Vị đại sư này, chúng ta đều đã nhìn thấy con cóc quái vật, sau này có phải cũng sẽ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ hay không?"

"Sẽ không còn nữa." Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn họ, vì dính vào hắc ám, họ ít nhiều đều mang theo một chút sát khí, "Tuy nhiên, nếu có cơ hội, các người vẫn nên thường xuyên đến chùa cúi đầu cầu nguyện."

Kiến trúc sư liên tục đáp ứng, nếu như trước đây, ông ta tuyệt đối sẽ buông lời hung ác và không bao giờ bước vào chùa, nhưng hiện giờ tam quan đã được thay đổi, ông ta trong nháy mắt trở thành người ủng hộ thần linh.

Đừng nói là đi chùa một lần.

Hiện tại có người kêu ông ta đi mỗi ngày, ông ta cũng nguyện ý!

Trận pháp Hoa Bân tạo ra đã hoàn toàn tan rã.

Có người hỏi: "Vậy hắn ta phải làm sao bây giờ?"

Ông chủ Tây Dương nhận ra đó là con trai của Hoa Hoằng Nghiệp, nghĩ đến việc Hoa Bân không chỉ muốn hại công nhân Hoa Tân, mà còn muốn hãm hại ông ta, còn liên lụy đến một nửa tài sản của ông ta.

Ông chủ Tây Dương nhìn ông già tóc bạc trắng nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, "Kéo hắn ta đến ao ốc Hoa Tân c để xử lý!"

Nói xong.

Ông chủ Tây Dương không nói thêm lời nào nữa.

Ông ta vừa mới hứa sẽ đưa ra một nửa tài sản, lúc đó mạng sống quý giá hơn bất cứ điều gì, bây giờ khi nguy hiểm qua đi, ông ta mới cảm thấy tiếc nuối.

Một nửa tài sản.

Ông chủ Tây Dương đã vất vả làm việc ở Châu Âu và Hương Giang trong vài thập kỷ để tích lũy tài sản, nhưng bây giờ phải cho đi một nửa?

Biết vậy trước đây ông ta nên đình công thì tốt rồi!

Ông chủ Tây Dương mở to mắt xanh, nhìn thấy nhân viên cứu hộ đã đi, liền chuẩn bị giả c.h.ế.t để lừa gạt quan.

Sở Nguyệt Nịnh lại như nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Đúng rồi, nhớ kỹ nửa tài sản, Chung Quốc Minh sẽ đến liên hệ với ông."

Nói xong, cô giống như không hề nhìn đến vẻ mặt hối hận của ông chủ Tây Dương, cúi đầu bước ra cửa.

Sau khi sự việc hoàn toàn được giải quyết, thì Sở Nguyệt Nịnh cưỡi xe về trọ ngủ một giấc thật ngon. Sau khi tỉnh dậy, thay vì vội vàng đến Phố Miếu, cô dành cả ngày để đi chợ mua nguyên liệu làm nước đường.

Đếm số tiền mặt, Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt vui sướng đến mức muốn bay.

Bán công thức nước đường cho Hứa Mai Vân, mỗi loại 1000 tệ, kiếm lời ước tính khoảng 5000 tệ.

Có tiền trong tay, nhìn căn phòng trọ tồi tàn và ẩm ướt, cô nảy sinh ý định đổi sang chỗ ở mới sạch sẽ hơn. Môi trường sống quá tệ hại như vậy dễ khiến người ta sinh bệnh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 71: Chương 71



Sở Nguyệt Nịnh quyết định lên kế hoạch tìm phòng mới.

Đầu thu, thời tiết dần mát mẻ. Để phù hợp với sự thay đổi theo mùa, Sở Nguyệt Nịnh điều chỉnh công thức nước đường mới và dán bảng thực đơn lên kệ thủy tinh bên phải. Sau đó, cô cưỡi xe đến Phố Miếu.

Vừa bước vào Phố Miếu, cô đã choáng ngợp bởi lượng người đông đúc.

"Nịnh Nịnh! Cuối cùng cháu cũng đến!" Bà A Sơn nhìn thấy người liền vội vã vẫy tay gọi cô.

Sở Nguyệt Nịnh chen vào đám đông, dựng xe và nhìn quầy trái cây đã bán hết sạch, hớn hở nói: "Hôm nay vận may không tệ nhỉ, mới khai trương mà bà A Sơn đã bán hết rồi hả."

Bà A Sơn mệt mỏi lau mồ hôi, vất vả duy trì trật tự cho hàng người dài ngoằng: "Bà đây cả đời chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhờ phúc của cháu đấy. Trái cây vừa bày ra đã bán hết veo."

Sở Nguyệt Nịnh bối rối, không hiểu vì sao.

Hôm qua Sở Nguyệt Nịnh không đến bán hàng, bà A Sơn thấy quầy không có ai nên tự bày trái cây ra. Dù sao Sở Nguyệt Nịnh đã nói không đến bán thì bà có thể dùng quầy.

Hôm nay, bà cũng nghĩ rằng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không đến nên lại bày trái cây ra bán.

Ai ngờ, vừa bày trái cây ra, khách đã ùn ùn kéo đến, xếp thành hàng dài trước quầy của Sở Nguyệt Nịnh.

"Mọi người đồn thổi ầm ĩ rằng cháu đoán mệnh rất chuẩn, ai cũng hỏi bà khi nào cháu đến bán hàng. Bà đây suýt ngạt thở vì trả lời mất thôi." Bà A Sơn vừa nói vừa vỗ tay.

"Sinh ý tốt đến mức này cũng thật đáng sợ."

Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu ra rằng những người xếp hàng đều đến tìm cô. Bà A Sơn dọn dẹp quầy trái cây và giá gỗ, Sở Nguyệt Nịnh mới đẩy xe vào vị trí quen thuộc.

Vừa lấy bảng ra, những người xếp hàng đã xô đẩy nhau và hỏi han.

"Thầy ơi, nghe nói thầy đoán mệnh rất chuẩn, tôi muốn xem quẻ!"

"Tôi trước! Tôi xem trước!"

"Đừng chen lấn! Này! Tưởng chen hàng hả? Không dễ vậy đâu!"

Bà A Sơn nhanh tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh một tờ báo: "Nịnh Nịnh, hôm nay sinh ý tốt chính là nhờ có tờ báo này."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tờ báo và thấy đó là báo Đại Hỉ. Chưa kịp đọc, cô đã thở dài.

Tiêu đề trang nhất khiến cô rùng mình:

Mỹ nhân đại sư tiên đoán thiếu nữ gặp nguy hiểm, phóng viên theo dõi điều tra phát hiện cha nuôi là kẻ cầm thú đội lốt người?

Dưới đó là bài báo chi tiết kể lại quá trình vị đại sư tính ra nữ sinh sắp gặp nguy hiểm vào ngày sinh nhật, và tiết lộ thêm tiền án của người cha nuôi, dẫn đến việc cha nuôi bị trừng phạt.

Báo chí luôn thích khai thác những sự kiện nóng hổi.

Bản tin về Đỗ Thiệu Nhân nếu được tung ra, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và lôi kéo nhiều người dân Hương Giang mua báo.

Nhưng Lý Tuệ Văn lại lựa chọn giấu kín thông tin cá nhân, vì muốn bảo vệ Đỗ Diệu, trong suốt bài báo không hề đề cập đến bất kỳ thông tin cá nhân nào.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì:

Lúc kết thúc bản tin lại được Lý Tuệ Văn bổ sung thêm: "Vị trí của Sở đại sư ở Phố Miếu nằm bên trái dựa vào trong quầy hàng, phía sau là quán cà phê cơm Trương Ký."

Sở Nguyệt Nịnh hoảng hốt, cầm tờ báo nhìn dòng người đông đúc như biển cả trước quầy, tinh thần hoảng loạn.

Có nhiều người đến như vậy, làm sao có thể giải quyết hết đây?

Tình hình quá hỗn loạn, Sở Nguyệt Nịnh định thần lại, vội vàng chỉ vào dòng chữ trên bảng, xin lỗi và cười trừ: "Một ngày chỉ tính hai quẻ."

"Xin lỗi, vì công bằng nên hôm nay không tính quẻ cho ai."

Hàng người chờ đã lâu, có người vì không nhịn được, nửa đường đi vệ sinh trở về thì vị trí bị chiếm. Có người khác lại vì không chú ý mà chen lấn người khác.

Loại tình huống này, một ngày chỉ có thể tính hai quẻ, quả thật có chút bất công.

Một bà lão dắt tay cháu gái ra khỏi hàng: "Chúng ta đi trước, ngày mai bà dậy sớm xếp hàng, thay cháu gái ngoan ngoãn hỏi một chút xem tương lai học tập có tiền đồ gì được không?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 72: Chương 72



Sở Nguyệt Nịnh hoảng sợ, lấy bút dạ quang từ trong xe ra, nhanh chóng ghi chú lên bảng:

Một quẻ hai trăm tệ.

Viết xong, cô đưa cho mọi người xem, mỉm cười gượng gạo: "Bắt đầu từ hôm nay, giá xem bói được niêm yết rõ ràng, không mặc cả. Tôi khuyên mọi người chỉ nên đến nếu thực sự có vấn đề, không cần xếp hàng ở đây vì những chuyện vặt vãnh, tốn thời gian lại khổ sở."

Giá cả mới được niêm yết, quả nhiên có người bị giá cả dọa đi, cũng có người tò mò về sự kỳ diệu của Sở Nguyệt Nịnh, tỏ vẻ sẽ quay lại vào ngày mai.

Có người còn nói: "Nếu hôm nay không xem bói, thì chúng ta mua nước đường của nơi này, được không?"

DTV

Những người khác đồng ý.

Không thể xem bói, thì mua nước đường để kết thân với đại sư cũng tốt.

Sở Nguyệt Nịnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bán hết loại nước đường dành cho mùa thu mới ra mắt.

Cuối cùng chỉ còn lại một người.

Chính là người đàn ông trung niên đã chờ đợi từ vài ngày trước để xem bói, không đến lượt xem bói, nước đường cũng không mua được. Ông ta vẻ mặt ủ rũ, tiến lên hỏi: "Còn thừa gì không?"

"Còn nước đường tăng cường tinh thần." Sở Nguyệt Nịnh lấy ra hai chai nước đường vẽ bùa, "51 tệ."

Giá cả là do cô suy nghĩ kỹ lưỡng mới định.

Tuy hiệu quả chỉ là tăng cường tinh thần, nhưng đó cũng là do cô hao phí tâm huyết để vẽ bùa.

"Tôi không lừa người, không muốn mua thì không sao. Không giống như bùa giải công dụng cao trong miếu, tác dụng chỉ là tăng cường tinh thần."

Người đàn ông trung niên sau khi ngạc nhiên ban đầu, lại bình tĩnh trở lại và không cảm thấy giá cả quá đắt. Dù sao, ông ta đã chờ đợi nhiều ngày và đã hiểu rõ bản lĩnh của Nguyệt Nịnh.

Ngược lại, ông ta chua chát cười: "Tăng cường tinh thần? Vừa đúng lúc, tôi đã hai đêm không ngủ, tăng cường tinh thần là tốt nhất."

"Cho tôi một ly."

Nói xong, người đàn ông trung niên rút tiền từ ví và thanh toán.

Sở Nguyệt Nịnh đóng gói cẩn thận, khi đưa cho người đàn ông trung niên, ông ta nhìn cô một lần nữa và cười: "Ngày mai tôi sẽ lại đến."

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Chào mừng."

Nước đường bán hết sạch.

Trước quầy không còn ai.

Sở Nguyệt Nịnh đóng cửa quầy, mở khóa chiếc ba lô đen, đếm từng tờ tiền. Cô híp mắt, càng ngày càng vui vẻ.

La bàn mua ở cửa hàng phong thủy khá tốt, chớt nhớ ra mình còn chưa mua gỗ đào, chỉ có thể dựa vào bùa, cô nghĩ thầm lát nữa dọn quán xong sẽ đi mua.

Trái cây của bà A Sơn cũng đã bán hết, bà mở thùng xốp, thấy vẻ mặt tham tiền của Sở Nguyệt Nịnh, bèn trêu ghẹo: "Bản thân bà đã cho rằng mình đã đủ tham tiền rồi, nào ngờ cháu còn hơn cả bà."

"Bà A Sơn, không nên nói vậy." Sở Nguyệt Nịnh bỏ 300 tệ tiền bán hàng vào túi, "Kiếm tiền khiến người ta vui vẻ mà!"

"Tôi nhưng tình nguyện không muốn kiếm thêm tiền." Sau lưng là Trương Kiến Đức như bị hút hết dương khí, gục xuống vai v**t v* bụng bự.

Bà A Sơn quay lại, hoảng hốt: "Ôi trời, A Đức tối qua gặp phải chuyện gì mà cả người như bị hút khô thế?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Trương Kiến Đức, thấy hắn không mang theo oán khí, bèn tò mò hỏi: "Sao anh lại tiều tụy như vậy?"

"Phóng viên thật biết cách hại người." Trương Kiến Đức thở dài, lấy báo ra, chỉ vào địa chỉ của Sở Nguyệt Nịnh rồi chuyển sang chỗ chỉ vào địa chỉ quán cà phê cơm.

"Đăng cả địa chỉ quán của tôi. Làm cho nhiều người muốn thử món ăn trong quán cà phê được giới thiệu trên báo. Tôi làm từ sáng sớm đến giữa trưa, không hề nghỉ ngơi, thậm chí không dám đi tiểu. Thật là Thần Tài phù hộ, kiếm tiền nhiều đến mức khiến tôi sợ."

Nói xong, Trương Kiến Đức lại xua tay, "Không được, bây giờ nghe thấy tiền là hai chân tôi lại run lên."

Cuối cùng Trương Kiến Đức cũng hiểu ra tại sao Sở Nguyệt Nịnh sợ nổi tiếng.

Nổi tiếng thật đáng sợ.

Sở Nguyệt Nịnh đưa cho hắn một ly nước đường thanh thần, "Thử đi, tăng cường tinh thần."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 73: Chương 73



Bà A Sơn nhìn lướt qua, khen ngợi: "Đúng là có thể tăng cường tinh thần, nhưng đừng uống buổi tối. Hôm trước Nịnh Nịnh cho tôi một ly, uống xong thì cả buổi tối đều tỉnh táo, đi chơi mạt chược suốt đêm. Mọi người đều mệt mỏi, chỉ có tôi tỉnh táo, còn thắng được kha khá tiền."

Bà A Sơn quyết định sau này chơi mạt chược sẽ mua một ly nước đường bùa thanh thần.

"Thật vậy à?" Trương Kiến Đức cầm lấy ly nước đường, cắm ống hút và uống một hớp lớn, tỏ ra rất thích thú: "Không tệ, cũng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều."

Sở Nguyệt Nịnh thở dài: "Đừng vội mừng, hiệu quả không nhanh như vậy."

"À, vậy thì anh sẽ khen sau." Trương Kiến Đức cười tủm tỉm.

"Đúng rồi, anh Đức, anh có biết gần đây có chỗ nào cho thuê nhà không? Tốt nhất là gần trường Sùng Trung." Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng ở Hương Giang, người ta thường dán quảng cáo cho thuê nhà nhỏ nhưng cô không có thời gian đi xem.

"Muốn thuê nhà à?" Trương Kiến Đức đang uống nước đường, vô tình phun ra một ngụm nước, "Thật may mắn là em biết tìm anh Đức đấy. Với kinh nghiệm mở quán cà phê cơm vài chục năm của anh Đức. Yên tâm, anh Đức nhất định sẽ giúp cô tìm một căn nhà yên tĩnh và có giá tốt."

"Cảm ơn anh."

Chiếc Toyota Corolla màu trắng dừng lại, Chung Quốc Minh xuống xe, đã ngồi vào xe lăn, hai tay quay bánh xe qua đường.

"Sở đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn lại, thấy hắc khí bao quanh hai chân Chung Quốc Minh đã biến mất. Anh ta vốn là người bị đánh dấu trong trận thiên sát mượn mệnh, trận pháp bị phá hủy, tự nhiên sẽ không sao.

"Còn bao lâu nữa chân anh có thể bình phục?"

"Bác sĩ nói còn phải hai tháng nữa." Chung Quốc Minh cảm thấy may mắn, ban đầu bác sĩ nói anh ta sẽ phải cưa chân, may mắn là cuối cùng vẫn có thể giữ được.

Anh ta hiểu rõ, nếu Sở Nguyệt Nịnh không phá trận, không chỉ chân mà mạng sống của anh ta cũng khó bảo toàn.

Chung Quốc Minh từ trong n.g.ự.c móc ra một phong thư dày cộp, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh: "Theo kế hoạch, ông chủ đã an trí tử tế cho những công nhân thiệt mạng và bị thương, bồi thường cho công nhân da đen, tiền an ủi cho người nhà, tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa."

"Công nhân bị thương đêm đó đưa vào bệnh viện, sẽ được dưỡng thương cho đến khi xuất viện."

Ông chủ Tây Dương làm xong những việc này, mới tức giận đến cao ốc Hoa Tân.

Rõ ràng là cao ốc Hoa Tân làm ác, dựa vào cái gì mà muốn ông ta bồi thường?

"Ông chủ bảo tôi hỏi cô, số tiền còn lại có thể coi như làm từ thiện không?" Chung Quốc Minh khó xử mãi mới dám hỏi.

Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền trong phong thư, tổng cộng một vạn tệ, kinh ngạc: "Nhiều vậy sao?"

"Trong đó 5000 là ông chủ nhất quyết phải trả." Chung Quốc Minh suy nghĩ một lúc, vẫn ngập ngừng hỏi: "Tiện thể hỏi giúp ông chủ, số tiền còn lại có thể coi như làm từ thiện không?"

"Tất nhiên là được." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, cất tiền đi: "Nếu ông ta không muốn c.h.ế.t thì cứ nói."

Chung Quốc Minh bật cười: "Minh bạch, tôi sẽ truyền đạt nguyên văn."

DTV

"Đại sư, tôi có một thắc mắc, tại sao những người của tập đoàn Hoa Tân lại già đi nhanh chóng như vậy? Đặc biệt là Hoa Bân?"

Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Hoa Bân là người thiết trận, trận pháp bị phá sẽ quật lại sinh mệnh, cho nên hắn ta già nhanh nhất. Con nợ cha trả, vốn dĩ Hoa Hoằng Nghiệp phải gánh vác nghiệp số này, nhưng số mệnh của Hoa Hoằng Nghiệp đã đến hồi kết, vậy nên những bà vợ ông ta phải thay ông ta bị quật ở mức độ nhất định."

Chung Quốc Minh nhớ lại tin tức chấn động Hương Giang sáng nay, liền hiểu rõ.

"Khó trách cổ phiếu của tập đoàn Hoa Tân rớt giá thảm hại chỉ sau một đêm, các dự án đầu tư cũng gặp vấn đề ở mức độ khác nhau."

"Dự án đầu tư khai thác mỏ ở Tây Úc cũng bị đình trệ chỉ sau một đêm."

"Sáng nay Hoa Bân cũng c.h.ế.t ở bệnh viện, ập đoàn Hoa Tân t coi như đã đứng trên bờ vực sụp đổ."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 74: Chương 74



Chung Quốc Minh không khỏi cảm thán.

Tập đoàn Hoa Tân từng huy hoàng một thời, cuối cùng lại thảm bại dưới tay người đời sau.

Nghĩ đến kết cục của Hoa Bân, quả thật là hại người hại mình.

Phương Kinh Quốc không ngờ rằng dự án đầu tư vừa mới nói đã gặp vấn đề, vốn dĩ Hoa Tân giúp đỡ tiền có thể giúp công ty vượt qua khó khăn, nhưng giờ không có tài chính, công ty lại một lần nữa lâm vào nguy hiểm.

Trong phòng làm việc, hắn không ăn nổi cơm, cũng không ngủ trưa.

Điền Ngọc Nga và con gái vừa đi dạo phố về nhà.

Người giúp việc Philippines đặt những chiếc túi to nhỏ mua về lên sô pha, Phương Giai Giai mệt mỏi ngồi xuống, vòng tay nũng nịu ôm Điền Ngọc Nga.

"Mẹ ơi, con chán đi dạo ở thành phố này rồi, hay là đi du lịch nước ngoài đi? Sáu tháng cuối năm Paris sẽ có triển lãm thời trang, con muốn đi mua vài bộ đồ đẹp."

"Được thôi." Điền Ngọc Nga không chịu được sự nũng nịu của Phương Giai Giai, liên tục đồng ý: "Đến lúc đó sẽ đi Paris, dù sao cũng lâu rồi không đi du lịch nước ngoài."

Hai mẹ con nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

Phương Kinh Quốc không có tiền, phiền não không thôi, từ thư phòng đi ra lại nghe mẹ con họ trò chuyện, lửa giận lại bùng lên.

"Chơi, chơi, chơi! Cả ngày chỉ biết tiêu tiền!"

"Có thể đừng phá của như thế không? Một mình tôi kiếm tiền cũng vất vả vô cùng!"

Phương Giai Giai không phục: "Bố ơi, con chỉ muốn đi Paris, chứ có làm gì sai đâu."

"Đi Paris?" Phương Kinh Quốc trừng mắt, tức giận mắng: "Con bé hoang phí này, đi đâu cũng không được!"

Phương Giai Giai tức giận đứng dậy đi vào phòng.

Nhìn thấy lửa giận của chồng, Điền Ngọc Nga cẩn thận hỏi: "Có phải công ty lại gặp chuyện gì rồi không?"

Phương Kinh Quốc kể lại mọi chuyện.

"Hay là mời thầy phong thủy xem thử có cách nào không?" Điền Ngọc Nga nghĩ cách: "Thầy phong thủy có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi mới đi đánh bài, nghe mấy bà bạn nói có cách nào giúp người ta đổi vận trong thời gian ngắn."

Phương Kinh Quốc bán tín bán nghi: "Có tin được không?"

"Tin được chứ." Điền Ngọc Nga nói: "Tôi biết một người bạn, nhờ cách đổi vận đó mà trong một thời gian ngắn đã thắng hơn một trăm vạn."

Phương Kinh Quốc hiện tại thiếu tiền đến mức muốn làm ngựa sống, bất kể phương pháp gì cũng muốn thử một lần. Ông ta ôm vai Điền Ngọc Nga, xoa bóp bàn tay nhỏ nhắn của bà ta.

"Mấy năm nay, cũng nhờ có em."

Mỗi khi nghe chồng khen, Điền Ngọc Nga lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Bà ta đẩy nhẹ n.g.ự.c Phương Kinh Quốc: "May mà năm đó tôi chịu cùng ông, bằng không với vị của ông lúc trước, chỉ sợ sẽ nghèo cả đời?"

Cái "vị" kia còn có thể là ai khác ngoài mẹ của hai chị em nhà họ Sở.

Phương Kinh Quốc đã sớm quên chuyện lập nghiệp bằng 7000 vạn năm xưa, nịnh hót nói: "Đúng vậy, nhờ có em mà anh mới có được cơ ngơi sự nghiệp thế này, tất cả đều nhờ vào em."

"Vậy là được rồi, đừng lộn xộn nữa, em đi liên lạc người ta trước."

Nói xong, Điền Ngọc Nga đẩy chồng ra, đi đến bàn gọi điện thoại. Gọi xong, bà ta lại quay lại với vẻ băn khoăn.

"Thầy phong thủy nói cái gì vừa mới gặp phản phệ, không thể nhận đơn ngay." Điền Ngọc Nga cảm thấy kỳ quái: "Phản phệ là gì? Tuy nhiên, thầy ấy nói đổi vận không phải là chuyện khó, bảo chúng ta chờ một chút."

DTV

Phương Kinh Quốc an lòng, trấn an vợ: "Có phản phệ chứng tỏ thầy ấy đạo hạnh cao, có bản lĩnh thực sự. Lần trước mời thầy phong thủy cũng không cần phải cung phụng tiền bạc, chờ thêm vài ngày, chúng ta tự mình đến phủ của thầy ấy xem."

Người dân Hương Giang mê tín, Phương Kinh Quốc làm kinh doanh cũng biết không ít chuyện bí mật trong gia tộc, nên tự nhiên đã nghe qua cách nói về "phản phệ".

Bất kể thầy phong thủy dùng thủ đoạn gì, miễn là có thể giúp công ty Phương thị vươn lên mạnh mẽ một lần nữa là được.

---

Tia nắng ban mai rực rỡ, tiếng chim hót líu lo, chân trời nhuộm màu vàng kim bởi ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng cảng Victoria. Trên cầu ngựa xe như nước chảy, người đi đường hối hả bước chân.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 75: Chương 75



Hương Giang lại chào đón một ngày mới.Một chiếc xe chở hàng lao vun vút qua đám đông, cuối cùng cũng chạy đến được phố Miếu. Sở Nguyệt Nịnh đỗ xe vào chỗ quen thuộc.

Quầy nước đường Sở Ký đã thu hút rất nhiều khách.

Đầu tiên, cô nhìn vào vị trí quen thuộc bên vách ngăn, nhưng quán bánh sữa quen thuộc không còn thấy đâu, quầy hàng trống rỗng.

Bà A Sơn cũng không bày trái cây, chắc chắn Lâm Gia Hoa sẽ đúng giờ mở quán. Nhìn vào quầy hàng trống rỗng, bà cảm thấy kỳ lạ: "A Hoa làm gì vậy? Mấy giờ rồi mà vẫn chưa mở quán? Quán xem mệnh của cháu đông khách như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người mua bánh sữa của nó."

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh cũng không khỏi lo lắng. Mọi người đều biết tình trạng của Lâm Gia Hoa, ngày thường hắn ăn mặc giản dị, tiết kiệm từng đồng để kiếm tiền. "Sao lại nghỉ hai ngày liền vậy nhỉ?"

"Bà đi mượn điện thoại của A Đức để gọi hỏi xem sao." Bà A Sơn nhìn vào hàng người dài đang xếp hàng chờ xem bói, quay người đi về phía quán cà phê cơm.

Sở Nguyệt Nịnh cúi người, lấy bàn gỗ từ xe và mở ra, rồi đặt hai chiếc ghế gỗ nhỏ hai bên bàn.

Sau đó, cô mới nhìn về phía những người bên ngoài xe, mỉm cười: "Hôm nay chỉ xem cho hai vị khách, những vị khách khác có thể quay lại sau."

Không lâu sau, hàng đợi đã ngắn đi một nửa, nhưng vẫn còn khá nhiều người hiếu kỳ, bọn họ đọc báo và muốn xem Sở Nguyệt Nịnh có thực sự kỳ diệu như báo chí ca ngợi hay không.

Vị khách đầu tiên là một người phụ nữ trẻ sành điệu, mặc váy da màu hồng, đi giày cao gót màu đen, tóc dài nhuộm màu rượu vang, kẹp tóc búi sau đầu, cánh tay mảnh mai ôm ngực.

Cô ta nhai kẹo cao su, liếc nhìn ra sau một cái, rồi thu hồi tầm mắt và ngồi vào quầy hàng, mở ví đỏ, lấy tiền ra đặt lên bàn và tiếp tục nhai kẹo cao su.

"Chị em tốt của tôi nói rằng ở phố Miếu có một đại sư vô cùng linh nghiệm, bói toán rất chuẩn, hóa ra là cô. Hai trăm một quẻ sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nhận ra người phụ nữ này là người đã va vào mình hôm trước, liền nói: "Nếu cô thấy đắt thì có thể không xem."

"Ai nói đắt? Tôi không thấy đắt. Nếu bói toán thực sự chuẩn, thêm một chút tiền cũng không sao."

Tòng Linh nhai kẹo cao su và cảm thán.

"Tuy nhiên, kiếm tiền bằng cách phục vụ người khác cũng tốt hơn kiếm tiền bằng cách bán thân, không uổng phí tôi đã thức dậy sớm để xếp hàng."

Sở Nguyệt Nịnh thấy Tòng Linh có tính cách thú vị, liền cười hỏi: "Cô muốn xem gì?"

Tòng Linh chưa kịp mở miệng.

Trong đám người xem phía sau, một người đàn bà khác là vợ của khách hàng cũ của Tòng Linh, bà ta nhận ra cô ta và châm biếm: "Con đ**m này (gái bán hoa) có thể xem gì được? Chắc chắn là xem xem chồng tương lai của mình ở đâu, cũng không biết là ai bằng lòng lấy cô ta nữa!"

Tòng Linh bị người ta mỉa mai trước mặt mọi người, nhưng không hề sợ hãi mà lập tức phản bác: Tôi không cần tìm chồng, vì mỗi khách hàng đều nói một đêm với tôi như đêm tân hôn của họ vậy."

"Miệng lưỡi của bà thối nát, cẩn thận tôi giới thiệu cho chồng bà nhiều em gái hơn nữa đấy."

Mọi người ồ lên.

Bà ta lập tức im lặng, thua trận. Chồng bà ta không dễ dàng gì mới về với gia đình, bà ta thực sự lo lắng Tòng Linh sẽ giới thiệu cho ông ta những cô gái trẻ đẹp hơn.

Tòng Linh châm biếm: "Cái đầu heo (giống cái) dị dạng, lại ngắn lại nhỏ, cũng không biết sao lại xem trọng như vậy."

Tòng Linh lấy khăn giấy ra, nhổ bả kẹo cao su, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

"Đại sư, tôi muốn xem mẹ tôi hiện tại đang ở đâu."

Sở Nguyệt Nịnh xem tướng mạo của Tòng Linh, sau đó xem bát tự của cô ta, nhẩm tính một hồi.

"Theo bát tự, cô sinh năm Mậu Thân, ngũ hành tứ trụ không có quý khí, lại phạm tám chuyên, trời sinh lục thân duyên mỏng, giờ Thân lại gặp mùa xuân, vô..."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 76: Chương 76



Sở Nguyệt Nịnh dừng lại, đổi cách nói uyển chuyển hơn: "Sự nghiệp của cô gặp rất nhiều trở ngại, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không thể đổi công việc."

Đoán mệnh trực tiếp đề cập đến chủ đề nhạy cảm về sự nghiệp.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy mất mặt và bỏ đi ngay lập tức.

Tòng Linh không hề như vậy, cô ta trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, mỗi lần tôi muốn hoàn lương và tìm một công việc ổn định, thì sếp của tôi lại phá sản bỏ trốn hoặc cửa hàng bị cháy rụi. Nhưng tôi làm tiểu thư lại rất bình thường. Từ trước đến nay tôi luôn không nghĩ ra, giờ xem ra có lẽ nguyên nhân là do số mệnh của tôi không tốt."

"Còn về lục thân duyên mỏng, thì càng đúng hơn nữa. Từ nhỏ tôi đã không có mối quan hệ tốt với cha mẹ, tình cảm của tôi với họ còn không bằng bạn bè. Nếu có thể, tôi thà là trẻ mồ côi từ đầu."

Vừa dứt lời, những người xung quanh đến xem náo nhiệt đã bắt đầu bàn tán.

"Đã bảo là do không được cha mẹ dạy dỗ tử tế, nên mới không học hành đến nơi đến chốn."

"Mình nghĩ cô gái này trời sinh đã nhẫn tâm, cha mẹ sinh ra và cho cô ta một cuộc sống, nhưng cô ta không những không biết ơn mà còn oán trách cha mẹ."

"Giờ hối hận rồi sao? Chắc chắn cha mẹ không muốn nhận con bé, nên nó mới đi tìm đại sư xem bát tự."

"Theo mình thì đáng đời."

Tòng Linh nghe những lời xì xào nhảm nhí, mặt mày lạnh tanh, mở ví tiền lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá nữ, hỏi: "Đại sư không ngại chứ?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

Tòng Linh mới lấy ra một điếu thuốc từ hộp và châm lửa.

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Nếu không vui, sao không mắng lại họ?"

"Đã quen rồi." Tòng Linh hút một hơi thuốc, giữa hai lông mày hiện lên chút ưu phiền.

"Thực ra, cô không cần phải áy náy. Cha cô từ nhỏ đã đánh đập cô, mẹ cô nhìn thấy mà không bảo vệ cô. Không ai có thể luôn chịu đựng sự sỉ nhục mà không phản kháng."

Sở Nguyệt Nịnh với biểu cảm bình tĩnh nhìn người phụ nữ bên cạnh, lại hỏi:

"Nếu cô rơi vào tình cảnh như cô ấy, cơm không đủ no, sách vở không mua nổi, có một người cha nghiện rượu như mạng, có một người mẹ không biết phản kháng mà mặc cho số phận, 365 ngày một năm, mở mắt ra chỉ toàn là nhục mạ, oán giận, đòn roi, cô có thể chịu đựng được không?"

Người phụ nữ bị hỏi cứng họng, sau một lúc lâu mới lắc đầu, nhìn Tòng Linh với ánh mắt thương cảm.

Hóa ra, ngay cả tiểu thư cũng có số phận bi thương.

Sở Nguyệt Nịnh nhận được câu trả lời, nhìn về phía Tòng Linh: "Nếu đã bỏ đi rồi, sao còn muốn tìm về họ?"

"Tôi không hề muốn tìm lại họ." Tòng Linh cười khổ, "Năm đó tôi bỏ nhà đi từ quê, theo bạn bè nhập cư trái phép vào Hương Giang, lúc ấy tôi thề nhất định phải ở Hương Giang gây dựng tên tuổi."

"Mười mấy năm rồi, tôi chưa bao giờ liên lạc với họ. Mãi đến năm ngoái tôi về quê một chuyến, mới phát hiện họ đã dọn đi, không ai biết họ đã đi đâu. Mẹ tôi tuy rằng không bao giờ bảo vệ tôi, nhưng lúc không có cơm ăn, bà vẫn nhường cơm cho tôi."

Tòng Linh nhớ lại chuyện cũ không vui, nhíu mày: "Lúc đêm khuya tĩnh lặng, tôi thường nghĩ, năm đó khi tôi vội vã bỏ đi không kịp nói lời nào, liệu bà có lo lắng tôi đã c.h.ế.t hay không? Liệu bà có từng vì tôi mà đau lòng hay không? Tôi tìm được bà, chỉ muốn cho bà biết tôi vẫn còn sống."

"Nếu cô đã quyết định như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh lấy bút viết ra một địa chỉ, đưa cho Tòng Linh.

"Theo bát tự, mẹ cô đã chia tay cha ruột, thời điểm trùng khớp với lúc cô bỏ đi. Hiện giờ, bà ấy đã đến Tứ Xuyên, có một gia đình mới và cuộc sống khá hạnh phúc."

Tòng Linh nhận lấy địa chỉ, khúc mắc trong lòng hoàn toàn tan biến: "Nếu bà ấy sống tốt, tôi sẽ nhờ người đi xem thử. Từ nay về sau, tôi sẽ không liên lạc với bà ấy nữa."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 77: Chương 77



Tòng Linh lấy ra hai trăm tệ từ ví tiền để thanh toán tiền bói quẻ, rồi đứng dậy định đi.

Sở Nguyệt Nịnh gọi lại: "Còn chưa tính xong, cô không còn gì muốn hỏi nữa sao?"

Tòng Linh sững sờ một chút, nghĩ đến chuyện công việc, liền lắc đầu: "Tính rồi, làm nghề này là do tôi tự nguyện, con người chỉ có một đời, sống sao cho vui là được. Tốn thời gian để biết trước vận mệnh, rồi lại phải đối mặt với lựa chọn, xoay qua xoay lại."

Cô ta luôn tin tưởng vào con người hơn là số mệnh.

Nếu biết trước vận mệnh, ngược lại sẽ cản trở cô ta trong việc lựa chọn hoặc đưa ra quyết định.

Nghe tiểu thư nói những lời đường hoàng như vậy, có một số người không khỏi châm chọc mỉa mai.

"Là gái hư, đại sư, cô ta nguyện ý làm gái bán hoa là chuyện của cô ta."

"Cô ta không cần ai cứu, cô cứu làm gì?"

"Tính xong rồi thì cho cô ta đi, để người tiếp theo lên đi."

"Gái bán hoa, thật là ô uế dơ bẩn."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh thầm ghi nhớ những lời ồn ào của đám người, quyết định sau này sẽ không tiếp những người khách ồn ào này nữa.

"Cô ấy không cần ai cứu. Vì cô ấy cao thượng hơn các người. Các người muốn cho cô ấy thất nghiệp, còn không bằng về nhà quản lý chồng cho tốt, hoặc là học Đinh sư nãi cắt ở người trong nhà kia."

Đinh sư nãi tình cờ có mặt trong đám đông, nghe được tên mình, vội vàng cười tủm tỉm hướng dẫn mọi người: "Rất đơn giản, d.a.o cạo sắc bén, giơ tay c.h.é.m xuống, đảm bảo bọn họ không dám đi ra ngoài làm bậy nữa."

Đám người không phục, có người còn nói rằng chồng mình sẽ ngoan ngoãn, chỉ cần những cô gái trẻ không quyến rũ thì chồng mình nhất định sẽ ở nhà.

Lại bị Sở Nguyệt Nịnh tát tai bằng lời nói.

"Từ nhỏ, việc cô giúp đỡ những học sinh nghèo khó khiến mọi người ngưỡng mộ. Không giống như một số người, chỉ biết mỗi ngày nằm trên giường chờ đàn ông đến."

Tòng Linh, vốn dĩ đang lạnh lùng, bỗng chốc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

"Giúp đỡ người khác vốn là chuyện tốt, tuy nhiên, trong đó có một kẻ sâu mọt, tốt nhất là cẩn thận đề phòng."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của Tòng Linh, phát hiện ấn đường của cô ta ửng đỏ như máu. "Hai ngày sau, cô sẽ phát hiện chân tướng, nhưng khi đó đã muộn rồi. Cô sẽ bị cha của người cô giúp đỡ đ.â.m dao, phải nằm viện một thời gian dài."

Vừa dứt lời, trong đám đông liền rộ lên một trận xôn xao.

Không ai có thể ngờ được rằng, một tiểu thư kiếm tiền bằng nghề nhục cảm thế nhưng lại âm thầm giúp đỡ những học sinh nghèo khó.

Có tình có nghĩa, việc đó liên quan gì đến nghề nghiệp chứ!

Trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.

Tòng Linh sửng sốt. Việc cô ta giúp đỡ học sinh không ai biết, cô ta cũng không hề nghĩ đến việc lấy chuyện này làm đề tài câu chuyện, càng không mong muốn dùng nó để tẩy trắng hình ảnh bản thân.

Dù sao, cuộc sống của cô ta là do cô ta quyết định, lời nói của người khác không thể làm tổn thương cô ta được.

Tòng Linh chưa bao giờ nghe thấy tiếng vỗ tay dành cho mình như bây giờ, cô ta dập tắt tàn thuốc lá, dùng móng tay màu rượu vang nhẹ nhàng lau đi khóe mắt, mỉm cười: "Xin yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng."

Tòng Linh rời đi.

Tiếp theo là lượt của vị khách tiếp theo.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc nửa bạc, ăn mặc bộ veston cũ kỹ, ngồi xuống với nụ cười chua chát.

"Sở đại sư, đợi lâu vậy, cuối cùng cũng đến lượt tôi."

Ông ta có khuôn mặt to, vuông vức, xương gò má cao, theo lẽ thường thì tướng mạo này đáng lẽ phải cả đời giàu sang, vợ đẹp con ngoan.

Tuy nhiên, ở tuổi 40, cung cha mẹ, cung anh em và cung vợ chồng của ông ta đều hiện lên một mảng âm khí.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn nhận, trầm ngâm suy nghĩ.

Nói cách khác, trong một thời gian ngắn, cha mẹ, anh em và vợ của ông ta đều đã qua đời.

Ngay cả cung bản mệnh của ông ta cũng nhiễm âm khí.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 78: Chương 78



Nguy cơ đến tính mạng.

Đợi đến khi người đàn ông trung niên hoàn toàn ngồi xuống.

Sở Nguyệt Nịnh vẫn chưa vội vàng hỏi han, mà chắp hai tay trước n.g.ự.c và nói: "Hãy nén bi thương."

Trần Nghĩa Xuân mở to mắt hai phân vì kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười khổ: "Quả nhiên, tôi không thể lừa được đại sư."

Ông ta sờ sờ ngón trỏ tay phải có vết chai, nhớ lại sự việc xảy ra cách đây một tháng, biểu tình dần dần trở nên đau khổ.

"Tôi tên Trần Nghĩa Xuân, trước đây là người nuôi vịt, chuyên cung cấp cho quán rượu Bảo Lâm."

Vừa nghe đến tên Quán rượu Bảo Lâm, mọi người ở đây ai cũng biết, món bestseller của quán rượu này chính là vịt nướng, không ít người đã từng ăn qua.

Quả nhiên, có người hóng hớt liền nói:

"Vịt nướng của quán rượu Bảo Lâm nổi tiếng lắm, cung không đủ cầu, chắc ông kiếm được kha khá tiền nhỉ."

"Nói thật, mấy năm đầu đúng là kiếm được kha khá." Trần Nghĩa Xuân cười khổ, "Nhưng sau đó thì không được nữa, khoảng nửa năm trước, đàn vịt trắng mà tôi nuôi ở quê bỗng dưng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong một đêm. Nên không đủ cung cấp cho quán rượu, vì quá bế tắc, tôi đành phải mua con giống với giá cao từ tay đồng nghiệp mới có thể duy trì được."

"Sau đó, nuôi vịt ở quê cũng không được nữa, tôi thử nuôi các loại khác nhưng vô ích, nuôi gì cũng chết."

Trần Nghĩa Xuân nói xong, nhóm hóng hớt liền tiếp tục dò hỏi, có người xen vào đám đông hóng hớt, đặt câu hỏi: "Có phải là bị bệnh dịch không?"

"Chuồng trại không được dọn dẹp sạch sẽ, virus vẫn còn, ông có nuối đến đâu cũng c.h.ế.t thôi!"

Trần Nghĩa Xuân lắc đầu, chua xót không thôi: "Nếu thực sự đơn giản như vậy, thì đã không xảy ra chuyện sau này."

"Ban đầu cũng tưởng là do dịch bệnh, vì vậy tôi thuê một mảnh đất trên núi ở thôn khác để nuôi, nhưng vẫn vô ích. Chuyện càng ngày càng kỳ lạ, tôi phát hiện ra rằng ngoài việc các loại gia cầm không thể sống sót, ba con ch.ó trong nhà cũng bắt đầu có vấn đề, chúng lần lượt c.h.ế.t hết."

"Lúc ấy tôi vẫn chưa ý thức được vấn đề, cho đến khi..."

Trần Nghĩa Xuân biểu lộ đau khổ.

"Cách đây một tháng, cha mẹ tôi, người em trai duy nhất và vợ tôi, tất cả đều qua đời vì tai nạn. Chuyện càng ngày càng kỳ lạ. Hai đứa con gái nhỏ của tôi cũng được đưa vào viện. Mỗi đêm tôi không dám ngủ, thức trắng đêm canh chừng chúng, sợ chúng cũng ra đi."

"Hiện giờ, hai đứa con gái nhỏ đã được đưa về nhà, bác sĩ nói thời gian không còn nhiều, dừng điều trị và để chúng ở nhà ra đi thanh thản, có thể giảm bớt đau đớn."

Nói xong, Trần Nghĩa Xuân rốt cuộc không thể kiềm chế được, một người đàn ông trưởng thành cao lớn lại khóc nức nở trước mặt mọi người, hai tay che mặt khóc rống.

Chỉ trong một tháng, cả nhà gần như bị quét sạch, ngay cả những đứa trẻ nhỏ cũng không thể giữ lại.

Thật quá thương tâm.

Nhóm hóng hớt thở dài ngao ngán.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy từ ghế, lấy ra một gói khăn giấy từ xe đẩy và đưa cho Trần Nghĩa Xuân. Trần Nghĩa Xuân khóc một lúc, sau đó mới dùng khăn giấy lau khô nước mắt.

"Đại sư, tôi thực sự không còn cách nào nữa, tôi đã mời vài vị thầy phong thủy xem, nhưng đều không nhìn ra vấn đề. Hôm đó, tôi đi mua đồ trên phố để chuẩn bị cho con gái mình, thì nhìn thấy bạn đoán mệnh, biết cô lợi hại, nên muốn nhờ cô xem giúp tôi."

"Có phải là mệnh tôi vốn dĩ như vậy không?"

Trần Nghĩa Xuân đọc bát tự của mình, Sở Nguyệt Nịnh tính toán một hồi rồi nói: "Mệnh của ông không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở phần mộ tổ tiên của ông. Phía đối diện phần mộ tổ tiên của ông có phải là một cây lộc tài thụ không?"

Trần Nghĩa Xuân không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại lợi hại đến vậy, chỉ dựa vào việc tính bát tự mà đã có thể nhìn ra vấn đề ở phần mộ tổ tiên của ông ta: "Đúng là có một cây lộc tài thụ."

"Cha tôi từng nói, mộ phần tổ tiên đã được thầy xem qua, cũng từng hỏi về vấn đề cây cối. Lúc đó, thầy phong thủy nói rằng cây trên mộ như vậy rất tốt, không cần chặt bỏ, còn nói rằng con cháu sau này có thể dựa vào cây này để phát tài."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 79: Chương 79



"Sau đó, gia đình chúng tôi quả nhiên như lời thầy phong thủy nói, tài vận đều không tồi, vì vậy cây này được giữ lại đến nay."

"Bát tự không chỉ có thể tính dương vận mà còn có thể tính âm vận." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Bát tự của ông có thần chủ hỉ dụng ở năm chi bị xúc phạm, điều này cho thấy âm trạch phong thủy đã bị phá hoại. Trồng cây trước mộ là điều cấm kỵ, cây lộc tài thụ có thể giúp vận may phát tài, nhưng trồng trước mộ sẽ cản trở phong thủy hút khí."

"Lúc đó, vị trí mộ phần tổ tiên của gia đình ông không bị ảnh hưởng bởi điều này, ngược lại có thể tăng cường vận may phát tài. Tuy nhiên, phong thủy tốt cũng có ngày hết hạn, mộ phần tổ tiên của ông có phải đã được sửa lại không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã sửa sang lại."

Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Cây cối vốn thuộc âm, mộ phần như một cánh cửa, mở cửa đón âm khí chính là sát khí. Sát thứ nhất là gia khuyển bất yên, sát thứ hai là cửa nát nhà tan, sát thứ ba là đoạn tử tuyệt tôn."

"Ông hiện giờ đã trúng hai sát."

Trần Nghĩa Xuân nhớ đến con gái trong nhà, vội vàng hỏi: "Mọi chuyện đều linh nghiệm, hiện giờ còn có cách giải quyết không?"

"Chặt cây." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Chặt cây là có thể phá giải cục diện này. Nếu có vấn đề gì, ngày mai ông có thể đến tìm tôi."

"Chỉ đơn giản vậy sao?" Trần Nghĩa Xuân ngạc nhiên.

Gia đình ông ta đã c.h.ế.t bốn người, chẳng lẽ chỉ vì một cái cây?

Những người hóng hớt cũng kinh ngạc, chỉ vì một cái cây mà đã c.h.ế.t bốn người, sao có thể đơn giản như vậy?

Có người hỏi: "Nếu thực sự là do cây cối, thì những thầy phong thủy khác sao không nhìn ra?"

Càng có người nói, có lẽ Sở đại sư chỉ giỏi đoán mệnh, còn việc phá giải phong thủy thì còn kém cỏi.

Đối mặt với những nghi ngờ, Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu không trả lời.

Ngược lại, Trần Nghĩa Xuân vô cùng cảm kích: "Bất kể kết quả thế nào, tôi nhất định phải về nhà thử xem."

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Nếu không hiệu quả, ông có thể đến tìm tôi ngày mai, không cần xếp hàng."

Dù sao cũng chỉ thêm một người.

Giải quyết vấn đề thông qua việc xem mệnh, cô đã nhận được không ít công đức, một ngày thêm một cục phong thủy không khó khăn gì.

"Cảm ơn đại sư, vậy tôi về nhà chặt cây trước."

Trần Nghĩa Xuân nhớ đến hai đứa con gái trong nhà, cũng không dám trì hoãn thêm nữa, dù thế nào cũng muốn thử một lần, sau khi trả tiền xem bói, nói lời cảm ơn xong liền vội vàng rời đi.

---

Tòng Linh lập tức trở về nhà, suy nghĩ về những gì Sở Nguyệt Nịnh nói, cô ta lấy ra một quyển sổ tay mở ra, trên trang giấy trắng hiện ra 6 cái tên.

Mỗi cái tên đều là tên của một bé gái, ghi chép cẩn thận tuổi tác, địa chỉ và trường học mà bé đang theo học.

Cô ta lần lượt đến từng nhà để liên hệ, cho đến khi đến nhà bé gái cuối cùng, đến trường học mới biết bé gái không hề đi học, thậm chí còn chưa đóng học phí!

Nhưng hai ngày trước, cô đã đưa tiền học phí cho cha của bé gái!

Cảm thấy kỳ lạ, Tòng Linh lại dựa theo địa chỉ tìm đến nhà, mở cửa là một bé gái nhỏ bé, ăn mặc lôi thôi lếch thếch trong bộ đồng phục học sinh.

"Ba em đâu?"

Cô bé nhút nhát e dè lên tiếng: "Ba đi chơi rồi, chị có thể mua cho em chiếc bánh bao được không? Em đói lắm ạ."

Tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp trời, Tòng Linh sao có thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Nhưng nhìn thấy cô bé đói khát đáng thương, không có gì ăn, cô ta lại vội vàng chạy đi mua thức ăn nhanh, sau đó mới đi tìm cha của cô bé.

Tại Phố Miếu:

Sở Nguyệt Nịnh bỏ tiền lẻ mà Trần Nghĩa Xuân đưa cho vào túi, mỉm cười với những người hóng hớt xung quanh: "Chú bác ơi, ai muốn xem bói phải đợi vào ngày mai mới xem được, còn thừa hai ly nước đường thanh thần mới nhất, ai muốn mua không ạ?"
 
Back
Top Bottom