Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,329
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP7pgvVQJ-jMD74PtiXbOnisgtB6_siRXG-U8Pgwu_zPg03PiHH1u_uGakBarGd1BOqnD-4AR4vKFBo0qEG4VxGJmrd0HKBku2GdeN9Uxp1U0mTg1t05gJDbjcPBgbhlkfe8TJX4pZKZL3CrOI3XJ_9=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Tác giả: Trần Niên Nãi Phao
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sở Nguyệt Nịnh, một thiên sư đỉnh cao của Huyền môn, bất ngờ xuyên không đến Hương Giang những năm 90. Gặp cảnh không tiền thuê nhà bị đuổi, cùng với em gái nhỏ tuổi, toàn thân trên dưới chỉ có mười đồng tiền.​
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 1: Chương 1



"Em gái nước đường, tỉnh lại đi."

"Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào."

"Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau.

(*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia)

Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường.

“Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên.

Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Đây là đâu?

Cô nhớ rõ ràng, một giây trước vẫn còn đang trợ giúp quốc gia trấn áp quỷ khí, ngăn cản quỷ vật sống lại, để ngăn chặn hoàn toàn quỷ khí cô cùng một đám sư huynh muội huyền môn cuối cùng đã hiến thân tuẫn đạo.

Chẳng lẽ cô vẫn chưa chết?

Không chờ Sở Nguyệt Nịnh nghi hoặc quá lâu, cô nhanh chóng thu được một đoạn ký ức.

Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ở Hương Giang, tựa sách là [Đại lão Hương Giang ngọt ngào chuyên sủng], nguyên chủ cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, thậm chí người qua đường cũng không được tính, hơn nữa khẩu pháo hôi này đã tại một khắc trước ngoại tuyến.

Nguyên chủ là người Tương Thành, sau khi mẹ qua đời, cô dẫn theo em gái đến nương nhờ cha mình đang gây dựng sự nghiệp ở Hương Giang, mới phát hiện cha cô sớm đã ở sau lưng mẹ con cô có một gia đình khác.

Nguyên chủ không chịu nhận cha mình, mang theo em gái rời khỏi, nhưng sau đó vì nhiều lý do mà ở lại Hương Giang. Để nuôi em gái, nguyên chủ bắt đầu làm công cho một quán rượu, sau khi dành dụm được mấy tháng tiền, nghe người ta nói bày quán kiếm lời rất nhiều nên dùng kỹ thuật làm nước đường học được ở quán rượu mà mở quán.

Nhưng sau khi cô đóng học phí cho em gái không bao lâu, chủ nhà lại đến đòi tiền thuê nhà. Nếu tối nay còn không giao ra tiền, cả hai sẽ bị tống cổ ra ngủ ngoài đường.

Nguyên chủ đang mong tối nay tiền b*n n**c đường có thể trả được một nửa tiền thuê nhà, không ngờ gặp phải một đám lưu manh đòi thu phí bảo kê. Tiền thì bị cướp, còn nguyên chủ trong lúc giằng co bị đẩy ngã, không những đầu bị thương mà ngay cả mạng nhỏ cũng ném.

Chủ quán Trương Ký thấy Sở Nguyệt Nịnh hồi lâu không nói gì, cực kỳ lo lắng: "Có phải ngã ngốc rồ? Hay là đưa đến bệnh viện kiểm tra xem?"

Đối phương nói tiếng Quảng Đông.

Sở Nguyệt Nịnh mơ mơ hồ hồ cũng hiểu được đối phương nói gì, sờ sờ mười đồng còn sót lại trong túi quần, nghe thấy mình sắp bị đưa vào bệnh viện, cô sợ tới mức phản ứng mãnh liệt, vô thức buột miệng thốt ra.

"Tôi không đi, tôi ổn."

Sợ bị đưa vào bệnh viện phải thanh toán tiền chữa trị.

Cô không dám nằm nữa, liền dùng cả tay lẫn chân đứng dậy, mỉm cười với mọi người đang vây xem: “Mọi người nhìn xem, tôi thật sự không sao cả.”

Sở Nguyệt Nịnh nói xong, ở tại chỗ nhảy nhảy hai cái.

“Không sao thì tốt rồi.” Ông chủ quán Trương Ký xác nhận Sở Nguyệt Nịnh không sao mới phất tay để cho mọi người giải tán.

"Giải tán đi, mọi người tiếp tục làm việc."

Một đám chủ quán lúc này mới lần lượt quay trở lại gian hàng của mình.

Sau khi không còn người nào nữa.

Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất, khoai lang, đu đủ, sữa và những nguyên liệu làm nước đường khác vương vãi trên đất, khoai thơm đã vất vả nấu chín cũng bị giẫm thành một đống hỗn độn, một đống lớn dính vào trên mặt sàn xi măng.

Vì để kiếm được nhiều tiền hơn, nguyên chủ ban đầu đã mua nhiều nguyên liệu hơn so với bình thường, chuẩn bị suốt cả một đêm, hiện tại còn chưa bán hết một phần ba, liền cả tiền thuê nhà cũng bị cướp mất. Sở Nguyệt Nịnh che trán cảm giác đau đầu dị thường.

Chẳng lẽ đêm nay thực sự phải ngủ ngoài đường?

"Cô thực sự không sao chứ?" Lên tiếng là Lâm Gia Hoa, người bán bánh sữa ở quầy hàng bên cạnh, hắn chỉnh lại chiếc tạp dề sọc đỏ vàng của mình, dưới cặp kính bạc có một vòng xanh đen. Trước đó hắn chính là người đã giúp nguyên chủ chống lại đám lưu manh trộm tiền nên bị đánh.

"Không có việc gì." Sở Nguyệt Nịnh vắt khô vạt áo thun thấm ướt nước đường, cô mượn cây chổi từ chỗ chủ quán Trương Ký quét sạch vật liệu trên mặt đất rồi vứt vào thùng rác, sau khi quét xong vẫn như trước tâm sự nặng nề.

“Vậy nếu quầy hàng có chuyện gì có thể nói với tôi.”

Lâm Gia Hoa và Sở Nguyệt Nịnh trạc tuổi nhau, gian hàng lại ở sát cạnh, từ trước đến giờ luôn có mối quan hệ rất tốt, biết rõ Sở Nguyệt Nịnh đang gặp khó khăn về tiền thuê nhà, hắn từ chiếc giỏ nhựa bên người móc ra mấy đồng đô la Hồng Kông.

"Chỗ này có 150 đồng, cô cầm dùng tạm trước đi.

Sở Nguyệt Nịnh lau sạch nước đường trên xe đẩy, lắc đầu từ chối: “Bỏ đi, trong nhà cậu cũng có người chờ ăn cơm mà.”

Nguyên chủ tìm khắp các căn phòng rẻ nhất ở Hương Giang, chỉ có ở Thâm Thủy Bộ* là có giá rẻ hợp lý nhất, rộng 20 mét vuông, cũng ước chừng một nghìn rưỡi một tháng.

150 đồng giống như muối bỏ biển, còn không bằng để Lâm Gia Hoa giữ lại.

(*là một trong mười tám quận của Hồng Kông.)

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 2: Chương 2



Lâm Gia Hoa suy nghĩ một chút, kiên trì nhét 150 khối cho Sở Nguyệt Nịnh, giúp đỡ nghĩ biện pháp, “Không bằng như vậy, cô dùng tiền đi mua một ít hàng hóa, ban đêm có rất nhiều người, chúng ta cũng không nhất định phải b*n n**c đường, bán một chút đồ chơi dành cho trẻ con cũng được, tiền bán hàng hôm nay tôi cũng sẽ đưa cho cô.”

Chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường cần có thời gian, đồ chơi trẻ em thì tiện hơn nhiều, chỉ cần có hàng là có thể bán ngay. Trước mắt lúc này, có thể kiếm lời được chút nào hay chút đó.

Sở Nguyệt Nịnh hiểu ý tốt của Lâm Gia Hoa, nhưng ngay cả khi mua đồ về bán đi với giá gấp đôi, số tiền kiếm được cũng không đủ để trả một nửa tiền thuê nhà, nhưng ngược lại nếu như hành nghề cũ...

Tốt xấu gì cô cũng là thiên tài huyền môn, thầy tướng số và phong thủy, ở thế kỷ 21 cũng là nhân tài kiệt xuất. Không có đạo lý đổi một chỗ ở liền bị thế đạo ép đến c.h.ế.t đói.

Sở Nguyệt Nịnh càng nghĩ càng thấy khả thi, hai mắt toả sáng nhìn về phía Lâm Gia Hoa: “A Hoa, gian hàng của anh có bút không?”

"Bút? Đương nhiên là có." Lâm Gia Hoa quay người đi về phía quầy hàng, cúi người tìm kiếm, cuối cùng giơ lên một cây bút màu đen đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, có chút tò mò hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Sở Nguyệt Nịnh không kịp trả lời, vội vàng lau sạch xe nước đường, đặt tất cả chai lọ dưới gầm xe lên bàn, lấy tấm bìa cứng vốn dùng để kê nguyên liệu ra, đặt trên mặt đất, sau đó mở nắp bút.

Xoát xoát xoát——

Cô viết phía trên tấm bìa cứng hai dòng chữ lớn: đoán mệnh, phong thủy.

Lâm Gia Hoa không dám tin nhìn sang: "Cô biết bói toán và xem phong thủy à? Tôi chưa từng nghe cô nói qua."

"Biết sơ sơ." Sở Nguyệt Nịnh vốn là muốn khách khí một chút, nhưng sau đó cô nhớ tới, bói toán cùng phong thủy cấm kỵ nhất chính là không vững, hiện tại cũng không phải là kiếp trước thời điểm ở Huyền môn cần phải khiêm tốn, cô ưỡn n.g.ự.c lập tức đổi giọng: "Không, tôi biết, hơn nữa còn vô cùng giỏi."

Bộ dáng tự tin của thiếu nữ lây nhiễm Lâm Gia Hoa, hắn vốn dĩ còn lo lắng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không gượng dậy nổi, nhưng xem ra đối phương kiên cường hơn hắn nghĩ.

"Được rồi, vậy chúc cô đêm nay thu hoạch bội thu."

"Cảm ơn."

Sở Nguyệt Nịnh dựa tấm bìa cứng vào bên cạnh xe đẩy, lại đi sang phố đối diện kiểm tra phông chữ thật to đầy bắt mắt, rồi mới quay lại quầy hàng ngồi xuống.

Xe đến rồi đi, cửa hàng âm thanh hết phát nhạc Beyond lại đến Lưu Đức Hoa, những người sau giờ tan sở đi thành từng nhóm nhỏ.

Những người ban đầu đến vì chữ trên tấm bìa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Sở Nguyệt Nịnh phía sau đều lắc đầu bỏ đi.

Sở Nguyệt Nịnh từ nhỏ đã là nhân tài kiệt xuất đứng đầu gia tộc Huyền Môn. Kiếp trước một lần bói toán của cô trị giá hàng trăm vạn, bày một phong thủy cục càng là lên đến ngàn vạn. Chưa từng thiếu nguồn khách hàng, cũng chưa bao giờ nếm qua cảm giác thất bại như thế này.

"Muốn bắt đầu lại thật sự rất khó mà."

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu thở dài.

Đột nhiên một tiếng hét to làm cô chú ý.

“Kiên thúc, Phân thẩm, hai người ra ngoài mua đồ à?”

Sở Nguyệt Nịnh tìm kiếm chủ nhân giọng nói, đối diện xe có một đôi vợ chồng trung niên dìu đỡ nhau, người đàn ông trung niên lưng còng, đôi tay gầy guộc buông thõng dưới chiếc áo sơ mi sọc rộng thùng thình, vẻ mặt ủ rũ nói đó nói: "Mua hai phần mì Chezai*."

(*một loại mì ống nổi tiếng ở Hồng Kông.)

Sở Nguyệt Nịnh nhịn không được liếc nhìn hai cái, đầu óc quay cuồng.

Mì Chezai là quán ăn bình dân, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng như thế sao có thể ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền như vậy được?

"Kiên thúc là hàng xóm cũ của tôi." Lâm Gia Hoa thấy Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào hai người họ nên giải thích: "Đừng nhìn bộ dáng Kiên thúc hiện tại, khi còn trẻ, chú ấy cực kì uy phong đó. Chú ấy từng là cảnh sát của tổ trọng án Cửu Long, khi còn trẻ giúp đỡ kẻ yếu trừ hại cho dân, giải quyết không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, còn làm không ít công tác từ thiện, sau khi nghỉ hưu có lương hưu, cuộc sống rất nhàn hạ. Ai có thể nghĩ đến..."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp lời: “Ai có thể ngờ rằng con gái của ông ấy lại bị giết.”

"Hả?" Lâm Gia Hoa giật mình hoảng sợ, "Sao cô lại biết? Nhưng mà con gái ông ấy không phải bị giết, mà là ngoài ý muốn bỏ mình."

DTV

Kiên thúc cầm lấy mì được gói kỹ rồi quay người. Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của ông ấy, hai mắt vô thần, ấn đường biến đen, theo phương hướng ông ấy đi, hắc khí từng chút một lan tràn, nhanh chóng nuốt hết nửa người của hai vợ chồng.

Khi đi ngang qua một gian b*n n**c đường.

Sở Nguyệt Nịnh đột nhiên hỏi một câu.

"Kiên thúc, chú lúc tuổi già vốn nên hưởng hết phúc lành với con gái, con cháu xum vầy, vậy mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, chú có muốn biết con gái chú đã c.h.ế.t như thế nào không?"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Nước đường là món tráng miệng, thuộc chuỗi ẩm thực Quảng Đông, hầu hết chủ yếu có tác dụng thanh nhiệt, bổ dưỡng. Chủ yếu là khu vực Quảng Đông, Quảng Tây, Hồng Kông và Ma Cao. Có dịp đi chơi nhất định phải đi uống nhé ~ ngon lắm!
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 3: Chương 3



_________

Không ít người quen biết Kiên thúc xung quanh thấy Sở Nguyệt Nịnh ngăn người lại, nhất là sau khi nhìn thấy dòng chữ to viết trên tấm bìa cứng, bọn họ đều cho rằng Sở Nguyệt Nịnh thiếu tiền, muốn làm kẻ lừa đảo.

"Con gái của Kiên thúc là ngoài ý muốn mà bỏ mình."

"Đúng vậy, em gái nước đường không nên nhắc lại chuyện cũ, xát muối vào vết thương của người ta như vậy."

"Muốn kiếm tiền thì đi xa hơn một chút, Kiên thúc là người tốt, đừng có mà chọc tức chú ấy."

Thậm chí có người còn nói: “Kiên thúc à, cháu biết cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật sự rất thống khổ. Nếu như có thể, chắc chắn A Quyên cũng không muốn nhìn thấy chú như thế này, nên hãy sống thật tốt và để A Quyên yên nghỉ đi thôi.”

Kiên thúc không hề để ý đến thanh âm của những người này, ngơ ngác nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Cháu biết con gái chú c.h.ế.t như thế nào sao?"

“Không bằng chú ngồi xuống trước rồi chúng ta nói rõ hơn?” Sở Nguyệt Nịnh từ dưới quầy kéo ra một chiếc bàn gỗ nhỏ, Lâm Gia Hoa đi tới giúp mở ra, lại bày ra ba chiếc ghế gỗ nhỏ.

Sau khi Kiên thúc mang theo Phân thẩm thần sắc hoảng hốt ngồi xuống, bỗng nhiên một phen kéo lấy cánh tay Sở Nguyệt Nịnh, run rẩy như thể bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đại sư.”

“Đại sư, mau nói cho tôi biết, con gái bảo bối của chúng tôi đã c.h.ế.t như thế nào? Những người chứng kiến đều nói rằng A Quyên ngã khỏi lan can và rơi xuống biển khi đang ở trên đồ uống thuyền. Nhưng tôi không tin, lúc trước tôi từng là cảnh sát, vì lo lắng sẽ có người trả thù nên tôi đã dạy dỗ A Quyên rất cẩn thận, nó chắc chắn sẽ không đến gần bất kỳ nơi nguy hiểm nào."

Kiên thúc trời sinh đã có sự nhạy bén của một cảnh sát, khi nhận được tin tức A Quyên tử vong, ông ấy liền nhận ra có điều gì đó không ổn, liền dựa vào mối quan hệ của mình để cho các đồng nghiệp tiếp nhận vụ án chú ý, kết quả tra xét nhiều lần cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết g.i.ế.c người nào.

Tất cả mọi người đều nói với Kiên thúc rằng A Quyên chỉ là ngoài ý muốn mà mất.

Kiên thúc không tin.

Sở Nguyệt Nịnh là người duy nhất nói cái c.h.ế.t của A Quyên còn có nguyên nhân khác.

Sở Nguyệt Nịnh thừa dịp Kiên thúc thất thần liền rút cánh

tay về, cô quan sát tướng mạo của Kiên thúc, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại.

Trước khi bắt đầu bói toán và xem phong thủy, cô đều tính toán chuyện cũ trước, chỉ khi chuyện cũ trùng khớp, đối phương nguyện ý tin tưởng cô, cô mới có thể tính tiếp.

“Không cần vội, thông qua khuôn mặt của chú thì cháu thấy nửa đời trước vận thế không tốt, sau tuổi trung niên vận thế mới dần dần cải thiện, phần dưới của thiên trung phồng lên, từ 15 đến 35 tuổi, vận mệnh sự nghiệp ở mức trung bình, sau 35 tuổi sự nghiệp đi vào quỹ đạo, sẽ được thăng chức, có đúng hay không?"

Kiên thúc yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, năm nay chú đã được thăng làm trung sĩ.”

Sở Nguyệt Nịnh nói tiếp: “Dựa vào tướng mạo của vợ chồng chú, tuy rằng con cái không nhiều, nhưng tuổi già được hưởng phúc mệnh con gái. Con gái hiếu thuận, sinh được đứa cháu trai cũng vô cùng kính yêu ông bà ngoại”.

“Hiện tại đường con cái của chú mờ mịt ảm đạm, nói rõ con gái duy nhất của chú bị người hãm hại, đã gặp bất trắc.”

Kiên thúc vội vàng hỏi: “Cháu có đoán ra được hung thủ là ai không?”

“Có thể cho cháu biết sinh thần bát tự* của A Quyên được không?” Sở Nguyệt Nịnh xem tướng chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, tính toán sinh thần bát tự mới chân chính là bước tiếp theo.

Kiên thúc đã báo xong sinh thần bát tự.

Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán: “Con gái của chú cả đời lương thiện, làm không ít chuyện tốt, không đắc tội tiểu nhân cũng chưa từng có kẻ thù. Nhưng mà…”

Cô cau mày, không biết có nên nói tiếp hay không.

Kiên thúc sốt ruột hỏi: “Nhưng mà làm sao?”

DTV

“Số mệnh đáng lẽ phải trải qua hai cuộc hôn nhân trong đời. Cuộc hôn nhân đầu tiên không có con, cuộc hôn nhân thứ hai lại sinh được một trai một gái, sống thọ và qua đời ở tuổi 90. Xét theo số mệnh, ân oán vướng mắc nhiều nhất chính là người chồng của cuộc hôn nhân đầu tiên, mà người này vốn dĩ là mệnh nghèo khó, xét theo bát tự của A Quyên, sau khi cô ấy chết, người chồng này đã kiếm được một số tiền của bất chính, thay đổi vận mệnh.”

Mặc dù Sở Nguyệt Nịnh không biết bát tự của đối phương, nhưng vợ chồng căn bản chính là một thể, A Quyên còn chưa ly hôn cùng đối phương, nên cô có thể nhìn trộm một chút.

"Tôi biết ngay mà!" Kiên thúc kích động nói, ông ấy không nhịn được muốn ngay lập tức đứng lên đi tìm đối phương gây sự, "Diệp Thiên Lương đột nhiên gọi A Quyên ra biển du ngoạn nhất định là có ác ý, chắn chắn hắn là chủ mưu g.i.ế.c c.h.ế.t A Quyên.”

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 4: Chương 4



_________

A Cường ở quán mì Chezai vội vàng chạy tới ngăn cản Kiên thúc.

"Kiên thúc, chú bình tĩnh một chút. Cô gái nước đường này đã ở phố Miếu được một tháng, ngày nào cũng b*n n**c đường, hôm nay cô ấy đột nhiên nói mình có thể bói toán và xem phong thủy gì đó. Chú đừng để bị cô ấy lừa. Những người khác không biết về Diệp Thiên Lương, nhưng chẳng lẽ cháu còn không biết sao?”

"Cháu từ nhỏ đã quen biết hắn, thành tích học tập xuất sắc lại còn rất hiếu thảo với cha mẹ. Hồi A Quyên vẫn còn, Diệp Thiên Lương đối xử với hai người cũng không tệ mà, giống như con ruột của hai người vậy."

Một số hàng xóm cũng đi qua nói giúp vài câu.

“Đúng vậy, Kiên thúc, chúng tôi biết cái c.h.ế.t của A Quyên khiến ông rất tức giận cùng không cam lòng, nhưng ông cũng không thể oan uổng người tốt. Thiên Lương đối với A Quyên tố như thế nào, hàng xóm chúng tôi đều có thể thấy rõ. "

"Các người thì biết cái gì!" Kiên thúc tức giận nói: "Diệp Thiên Lương nhất định là vì số tiền bồi thường cái c.h.ế.t của A Quyên nên mới ra tay với con bé! Diệp Thiên Lương còn vụng trộm đóng một cây đinh quan tài vào hộp sọ của A Quyên. Nếu hắn ta thực sự không làm chuyện xấu cắn rứt lương tâm, tại sao lại phải làm như vậy với A Quyên?

Đinh quan tài.

Trong lòng Sở Nguyệt Nịnh nảy sinh một loại dự cảm xấu, đinh quan tài là vật chí âm, nếu đ.â.m thẳng vào xương sọ của một người có thể vây khốn hồn phách, khiến người đó không thể đầu thai.

Kiên thúc nước mắt đầy mặt: "Tên súc sinh kia muốn khiến con gái bảo bối của tôi vĩnh viễn không được siêu sinh! Nó chắc chắn không được c.h.ế.t tử tế!"

A Cường cho rằng Kiên thúc bị điên nên ăn nói bậy bạ: “A Lương ngay cả gà cũng không dám giết, sao có thể ác độc đến mức đóng đinh quan tài vào xương sọ của A Quyên được? Không có khả năng, Kiên thúc à, tốt nhất là chú nên về nhà nghỉ ngơi đi."

"Cảnh sát cũng đã kết án không có hung thủ. Ông không tin vào công lý, lại đi tin tưởng bọn bịp bợm lang băm?"

Những người hàng xóm khác cũng đi theo phụ hoạ.

"Đúng vậy, cô gái nước đường này chỉ mới hai mươi tuổi, cô ấy thì biết cái gì? Nếu thật sự muốn tin vào mấy thứ này, không bằng đi tìm một đại sư cho rồi."

"Giết vợ chiếm tiền bảo hiểm? Làm sao có thầy tướng số có thể tính toán chính xác như thế được chứ?"

“Đúng đúng, muốn lừa tiền cũng đừng to gan như vậy."

Đối mặt với sự nghi vấn của mọi người.

Kiên thúc lấy lại phần nào lý trí, vẻ mặt c.h.ế.t lặng, không muốn liên luỵ đến người khác nữa: “Cả đời tôi làm cảnh sát, nhưng lại không thể bắt được kẻ xấu, không thể trả thù cho con bé, tôi cảm thấy rất xấu hổ với A Quyên."

Phá án cần có chứng cứ, cho dù Kiên thúc tin tưởng Diệp Thiên Lương nhất định đã làm gì đó khiến con gái mình c.h.ế.t thì thế nào? Không có bằng chứng, không thể bắt người, không thể đem hung thủ ra ngoài pháp luật.

Cảnh sát cũng không có biện pháp.

Huống chi ông ấy chỉ là một người dân bình thường ở Hương Giang.

“Đại sư, xem bói hết bao nhiêu? Tôi sẽ trả tiền."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiên thúc, người vì chân tướng cái c.h.ế.t của con gái mà bôn ba khắp nơi, còn cả Phân thẩm đã hoá điên, cô vươn tay ra đè lại động tác lấy tiền của Kiên thúc.

Đôi tay này đã giúp đỡ Hương Giang bắt được vô số tội phạm hung ác xấu xa nhưng lại không thể bắt được hung thủ đã sát hại con gái mình.

“Đơn này cháu nhận."

Kiên thúc ngừng lại động tác lấy tiền ra, sợi dây kích nổ trong túi nhựa màu đen lắc lư. Ông ấy cười khổ lắc đầu, “Vô ích thôi, chú đã thuê rất nhiều thầy phong thủy đến giải quyết, bọn họ thu tiền nhưng vẫn không có kết quả. A Quyên đêm nào cũng nói đau đầu, chú muốn giúp con bé."

Nhiều thầy phong thủy khu Cửu Long chỉ biết dùng cờ hiệu lừa gạt mọi người. Kiên thúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, ngay cả tiền mua quan tài cũng tiêu hết vậy mà Diệp Thiên Lương vẫn không phải chịu kết cục xứng đáng, vẫn dùng bộ mặt đạo đức giả để lừa gạt thế nhân, còn dùng số tiền bồi thường của A Quyên để mua siêu xe.

Kiên thúc không thể chờ đợi được nữa.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiên thúc đã bị tử khí bao phủ mà lắc đầu: "Chết cũng không giải quyết được vấn đề."

Kiên thúc trong lòng run lên: “Cháu biết chú muốn làm gì sao? Không thể nào…”

Ông ấy chạy qua mấy con phố ở Vượng Giác để mua mấy thứ đồ vật, ngoại trừ những người có chuyên môn, không ai biết ông ấy định làm gì.

Sở Nguyệt Nịnh nói: “Ngọc nát đá tan, điều này chỉ làm tổn hại đến thanh danh một nhà của chú mà thôi, chú muốn nhìn A Quyên c.h.ế.t không nhắm mắt sao?”

Kiên thúc trầm mặc.

"Đợi thêm một ngày nữa đi."

Kiên thúc lấy tiền từ trong túi quần ra: “Chú chỉ còn dư lại hai nghìn khối. Mấy thầy phong thủy khác tính phí ba nghìn khối một lần, chú biết là quá ít…”

“Đủ rồi.” Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy tiền, gấp từng tờ lại, nghiêm túc nói: “Trước thu năm trăm khối làm tiền đặt cọc, sau khi sự tình được giải quyết lại thu một nghìn năm. "

_________

(Wind: khối=nhân dân tệ)
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 5: Chương 5



Thấy Kiên thúc ngoan cố không nghe, A Cường tức giận: “Năm đó tôi nghèo đến mức trong bụng toàn nước chua, là ai đã cho tôi một bát cơm? Là A Lương đó! Một người tốt như vậy? Làm sao có thể g.i.ế.c vợ được chứ!"

"Chú cứ chờ bị lừa đi, một người tốt như Thiên Lương, tôi ngược lại muốn xem thử mấy tên lang băm bịp bợm có thể tìm ra vết nhơ gì của cậu ấy."

Kiên thúc lắc đầu thở dài, không đáp lại lời A Cường mà đỡ Phân thẩm thần trí không rõ rời đi.

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tiền, nhìn mọi người xì xào bàn tán bên ngoài, cô cũng không để ý lắm, sau khi Kiên thúc rời đi, cô gấp chiếc bàn nhỏ lại nhét vào dưới quầy hàng.

Lâm Gia Hoa đi tới, hỏi: "Cô có định giúp Kiên thúc phá án không? Có cần người giúp đỡ không?"

Trong khi những người khác cho rằng Sở Nguyệt Nịnh đang lừa tiền thì Lâm Gia Hoa lại vô cùng tin tưởng Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh cầm mấy chiếc bình trên bàn nhét xuống dưới gầm xe, sau đó nhảy lên chiếc xe đạp phía trước, quay đầu lại nói: "Không sao, xong rồi. Anh có biết mua hoàng phù ở đâu không?"

Lâm Gia Hoa nói: "Bên phố Thông Thái có bán đó."

Sở Nguyệt Nịnh đạp xe, một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y lái, một tay hướng phía sau phất tay: "Được, tôi về trước. Tạm biệt, ngày mai gặp lại."

Phố Miếu cách phố Thông Thái không xa, ngay bên kia đường.

Sở Nguyệt Nịnh đỗ xe, tìm tới tìm lui khắp đường Thông Thái, cuối cùng mới tìm được một cửa hàng phong thuỷ.

Đều nói cùng ngành là oan gia, không chào hỏi mà đến thăm là không có ý tốt.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn trời, trên thế giới này cô chỉ là một cô gái b*n n**c đường, không được tính là đồng nghiệp mà phải không?

Nghĩ xong xuôi, Sở Nguyệt Nịnh chột dạ bước vào cửa hàng phong thuỷ.

Ông chủ mặc một chiếc đạo bào màu vàng, nhìn thấy có khách hàng, liền nâng mũ lên mỉm cười nghênh đón: “Vị khách nhân này, bùa đổi vận vòng đổi vận, kể cả đồ trang trí thu hút đào hoa đều có sẵn trong cửa hàng, không biết cô muốn mua thứ gì?”

Ông chủ đã gặp nhiều nữ sinh khoảng hai mươi tuổi như Sở Nguyệt Nịnh nên ngay lập tức giới thiệu những món đồ được ưa chuộng nhất trong cửa hàng.

Sở Nguyệt Nịnh trước tiên nhìn quanh cửa hàng một vòng, sau đó nói: "Không cần, tôi muốn mua giấy bùa."

"Ồ. Thì ra là giấy bùa." Ông chủ cười híp mắt quay lại quầy lấy ra một chiếc hộp gỗ mở ra, bên trong tất cả đều là những tấm bùa màu vàng được xếp thành hàng ngang.

"Bùa cũng được chia thành rất nhiều loại, bùa bình an, bùa trừ tà... Không biết cô muốn mua loại nào?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn mấy lá bùa trong hộp gỗ quả thật có pháp lực lượn lờ nhưng lại quá yếu, không thể trợ giúp được việc cô muốn làm.

“Tôi muốn mua hoàng phù, là loại chưa được vẽ lên.”

Ông chủ đóng hộp gỗ lại rồi nói: “Cô muốn tự mình vẽ sao?”

“Đúng vậy.” Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Thêm cả một cây bút lông cùng chu sa.”

Ông chủ xoay người đi vào phòng sau, một lúc sau mới mang ra một chồng giấy bùa màu vàng đã cắt sẵn đưa cho Sở Nguyệt Nịnh.

Ông chủ nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang kiểm tra giấy bùa, không khỏi kỳ quái hỏi: “Giới trẻ hiện nay cũng thích vẽ bùa sao?”

Rõ ràng ngày nay mọi người đều chỉ mua bùa cùng vật trang trí thu hút đào hoa thôi mà.

Thế đạo thay đổi nhanh chóng như vậy, làm sao có thể buôn bán được đây?

Ông chủ rất lo lắng vì giới trẻ cũng ưa thích cùng thịnh hành, ông đã nhìn thấy tình cảnh cửa hàng phải đóng cửa sau một năm nữa.

Sở Nguyệt Nịnh nghe ra ý thận trọng thăm dò của ông chủ, lấy lên một chút chu sa nhẹ nhàng chà sát, xua tan sự băn khoăn của đối phương: “Chỉ là sở thích cá nhân mà thôi.”

Sự lo lắng được giải trừ, ông chủ thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: “Nếu người người đều vẽ bùa thì tôi chỉ còn cách đóng cửa quán thôi.”

Sở Nguyệt Nịnh cố nín cười, nếu như biết cô không chỉ b*n n**c đường trên phố Miếu mà còn kiêm nghề bói toán và xem phong thủy, không biết vẻ mặt của ông chủ sẽ như thế nào?

Cô đưa chu sa cùng giấy bùa đã chọn xong cho ông chủ, “Bao nhiêu tiền?”

“40 khối.” Ông chủ từ trong tủ lấy ra một cái túi giúp gói lại, có ý tốt nhắc nhở: “Vẽ bùa khó lắm, tôi lúc đầu phải học mấy năm, cô nên mua thêm đi, một xấp e rằng không đủ dùng."

"Đủ rồi, tôi không cần giấy nháp." Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy chiếc túi màu đỏ, trả tiền xong lịch sự vẫy tay: "Tạm biệt."

Người mới tập vẽ bùa mà không tốn giấy nháp sao?

Đừng nói người mới, ngay cả vị thiên sư cực kỳ có uy vọng thường xuyên xuất hiện trên Minh Nhật báo ở Vượng Giác mỗi lần vẽ bùa còn phải lãng phí một đống thế kia.

Ông chủ không tin, nhìn theo bóng lưng Sở Nguyệt Nịnh ôm túi rời khỏi cửa hàng, khoanh hai tay hâm mộ cảm khái.

"Người trẻ tuổi thật tốt, khoác lác cũng không cần phải đắn đo."

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 6: Chương 6



Sở Nguyệt Nịnh trở về Thâm Thủy Bộ trước, tòa nhà cũ kỹ đã xuống cấp từ lâu không được tu sửa, mượn ánh sáng đèn pin, sau khi đỗ xe cô đi lên tầng bốn, trong lòng có việc nên bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.

Cạch, cạch, cạch, trong hành lang yên tĩnh tràn ngập tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập.

Vừa mở cửa.

Một bóng người hét lên sợ hãi lao tới, Sở Nguyệt Nịnh theo bản năng ngăn người kia lại, sau đó cô nhìn thấy một ngón tay trắng như củ hành run rẩy chỉ vào bức tường bị rỗ, dưới ánh sáng vàng ấm áp, một con động vật nhỏ màu đen đang bò trong hố.

Sở Nguyệt Nịnh tay mắt lạnh lẹ, ném chiếc túi màu đỏ vào tường, ba~ một tiếng, chiếc túi văng ra ngoài, con gián chân run lẩy bẩy, t.h.i t.h.ể rơi xuống mặt đất.

Thiếu nữ vỗ vỗ lồng n.g.ự.c nhỏ, gót chân đang kiễng thả xuống: “May mà chị về sớm, không thì suýt chút nữa em đã bị con gián hù c.h.ế.t rồi.”

“Nếu không ngày mai Hương Giang sẽ có thêm một t.h.i t.h.ể c.h.ế.t vì sợ hãi, lại thiếu đi một thanh niên tốt ở Hương Giang nguyện ý phấn đấu phục vụ xã hội.”

Sở Nguyệt Nịnh lục lại trí nhớ của mình.

Đây là em gái của nguyên chủ, cũng chính là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết “Đại lão Hương Giang ngọt ngào chuyên sủng".

Trong cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ chết, không bao lâu Sở Di liền bỏ học tiến vào quán bar làm việc chui. Sau khi trưởng thành, cô gặp nam chính lúc đó đã là một gương mặt mới xuất sắc trên thương giới, hai người có một đoạn tình cảm vô cùng nồng nhiệt, nhưng sau đó nam chính gặp nữ chính, rung động trước cái gọi là ngây thơ và thiện lương của đối phương, hắn đề nghị chia tay với Sở Di, cũng nguyện ý vì nữ chính rửa tay chậu vàng*, từ bỏ con đường kinh doanh phi pháp.

(*quay trở lại con đường đúng đắn và làm ăn chân chính.)

Sở Di bị đá liền không cam lòng nên cũng tiến vào thương trường phấn đấu, đối nghịch với nam chính khắp nơi, về sau cô trở thành một nữ ma đầu nổi tiếng tàn nhẫn khắp thương giới Hương Giang.

Đáng tiếc, trong tiểu thuyết từ trước đến nay đều là tà bất thắng chính, huống chi còn cùng nhân vật chính đối nghịch. Sở Di cuối cùng bị gài bẫy, phá sản thiếu nợ hàng trăm tỷ, cuối cùng bị xe tải tông chết.

Khi Sở Nguyệt Nịnh tỉnh táo lại, Sở Di đã ngồi lại vào bàn, đôi tất trắng đầy vết bẩn chồng lên nhau, trên bàn bày rất nhiều sách bài tập, trên mặt nở nụ cười ngây ngô khẽ hừ hừ ngâm nga gì đó.

Sở Di…

Nữ ma đầu trên thương trường?

Còn... thực sự nhìn không ra nha.

“Đúng rồi chị, về tiền thuê nhà chị không cần lo lắng nữa.” Sở Di ngẩng đầu lên từ đống sách bài tập, “Em đã gọi điện cho người đó, kêu ông ta chuyển tiền qua.”

Người đó đương nhiên chính là ông bố cặn bã của bọn họ.

Sở Nguyệt Nịnh không tin tưởng người này, cô đặt tiền lên bàn, cẩn thận dặn dò: “Chỗ này có 460 khối, e giữ lại 60 khối, 400 khối còn lại lát nữa chủ nhà đến hỏi em liền trả cho bà ấy, nói với bà ấy phần còn lại ngày mai chị sẽ trả nốt.”

Sở Di cũng không hỏi tiền từ đâu tới, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Tiền này đưa cho em, vậy còn chị? Khuya vậy rồi chị còn đi đâu?"

“Chị có việc phải ra ngoài một chút.” Sở Nguyệt Nịnh xoay người nhặt chiếc túi màu đỏ trên mặt đất lên, lại bị Sở Di ngăn lại.

“Đợi đã."

Sở Di đứng dậy chạy vào phòng bếp, một lúc sau cô bưng bát ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong chén cẩn thận từng li từng tý bước ra ngoài, hướng Sở Nguyệt Nịnh cười nghịch ngợm.

“Súp thịt nạc bổ dưỡng thanh mát do Lý sư cô dưới lầu đưa tới, nhân lúc còn nóng chị uống rồi hẵng đi.”

Sở Nguyệt Nịnh cũng không khách khí, cả buổi chiều không ăn cơm thật sự rất đói, cô dùng hai tay uống hơn phân nửa chén, thấy Sở Di nhìn chằm chằm, cười hỏi: “Em còn chưa ăn à?”

Sở Di cũng không để ý, “Chị làm việc vất vả, nên phải chăm sóc thân thể thật tốt.”

"Nhưng mà Lý sư cô có chút kỳ quái, bà ấy nói mỗi đêm đều nằm mơ thấy có người muốn kết hôn với mình." Sở Di không muốn cùng chị gái xoắn xuýt vì một chén canh, liền khéo léo nói sang chuyện khác: "Chị nghe có thấy buồn cười không? Lý sư cô ở tuổi này rồi, vậy mà cũng có lúc xuân tâm nảy mầm?"

Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy không đúng, nhưng cô cũng không nghĩ nữa, cô biết Sở Di cũng giữ lại một bát canh thịt nạc lớn, đem nửa bát canh còn lại cho cô.

"Ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, chúng ta ngày mai cũng có thịt ăn."

“Được!” Sở Di vui vẻ nhảy dựng lên, cầm bát trở lại bàn làm bài tập.

Sở Nguyệt Nịnh đi xuống lầu, trong bồn hoa trong thôn đình tiếng dế kêu một con tiếp một con. Không lãng phí thời gian, cô dựa trên sinh thần bát tự do Kiên thúc đưa cho lần nữa bấm đốt ngón tay tính toán, tại đường Vĩnh Long cản một chiếc taxi.

"Thạch Úc thôn, cảm ơn."

Tài xế taxi bật đồng hồ, nghe thấy Thạch Úc thôn liền có chút do dự, nhìn qua gương chiếu hậu dò xét nói: "Đã mười giờ rồi. Thạch Úc thôn gần đây không yên ổn, cô gái xinh đẹp này phải cẩn thận một chút."

Sở Nguyệt Nịnh ấn túi nhựa, khóe môi cong lên thích thú: “Sao lại không yên ổn?”

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 7: Chương 7



_________

“Không phải là náo mấy thứ kia sao?” Tài xế taxi lo lắng hù đến cô, thấp giọng nói, “Tôi nghe đồng nghiệp đưa khách đến Thạch Úc thôn nói, nửa đêm tối đen còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nhưng đi tìm lại không thấy ai, thực sự rất đáng sợ.”

Phong cảnh trên đường lướt qua cực nhanh, càng đi về hướng Thạch Úc thôn cảnh sắc lại càng trở nên hoang vu.

Tài xế taxi hỏi: "Gần đến nơi rồi, mỹ nhân, chúng ta đến Thạch Úc thôn rồi. Cô muốn đi chỗ nào?"

Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán: “Đi xa hơn một chút, được rồi, chính là chỗ này.”

Sở Nguyệt Nịnh trả tiền xuống xe liền nhìn thấy một rừng chuối ba tiêu, đi dọc theo con đường nhỏ quanh sườn núi, rất nhanh đã nhìn thấy một con đường xi măng đầy nhà cửa.

Đất ở Thạch Úc thôn đều là của dân làng, nhà nào cũng xây hai ba tầng, tại Hương Giang đất đai quý giá, dù là nông thôn nhưng cũng cực kỳ tốt.

Nửa đêm 11 giờ 30, rất nhiều thôn dân đã nghỉ ngơi, Sở Nguyệt Nịnh căn cứ phương hướng đã tính toán kiểm tra biển số nhà.

“Bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn, số 366, không sai chính là chỗ này, giống địa chỉ mà Kiên thúc đã đưa.”

Nhà của Diệp Thiên Lương có hai tầng, sân ngoài có hàng rào, một cây đại thụ cành lá vươn hẳn ra ngoài đường. Sở Nguyệt Nịnh không cần cố ý tìm kiếm, cô đã nhìn thấy hắc khí ngút trời.

Sở Nguyệt Nịnh dựa theo vị trí hắc khí đi về phía sân sau.

Một cái giếng thu hút sự chú ý của cô.

Sở Nguyệt Nịnh dừng chân.

Có một phiến đá lớn đè lên miệng giếng, dây xích sắt khóa chặt phiến đá rồi cắm xuống đất, như đang trấn áp thứ gì đó, bên ngoài dán đầy một đống hoàng phù, nước giếng lạnh lẽo theo khoá sắt chảy ra bên ngoài.

"Âm Long Toả Hồn."

Người bị hại bị đinh quan tài c*m v** thiên linh cái* để phong ấn ba hồn bảy vía, quan tài lại bị đẩy thẳng xuống giếng khiến thi cốt đều ngâm trong âm thuỷ* không có cách nào thoát khỏi.

(*đỉnh đầu, xương sọ)

(*nước ngầm không được ánh sáng chiếu tới)

Cũng không để người bị hại được siêu sinh, hơn nữa còn ngày đêm chịu đựng tra tấn vì bị âm thuỷ vây khốn.

Giống như một người bị nhốt lại, không thể đi đâu, muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong.

Sắc mặt Sở Nguyệt Nịnh không tốt lắm.

Người bày trận phía sau quá mức ngoan độc.

"Ai đó?"

Sở Nguyệt Nịnh vừa định ra tay, chợt nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa sổ, cô vội vàng nép vào một bên đại thụ, đứng ở nơi tối tăm.

Diệp Thiên Lương nhìn bốn phía hồi lâu, xác định không có ai mới đem cửa sổ đóng lại, một người phụ nữ dáng người đầy đặn từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa quyến rũ liếc mắt: "Bên ngoài có người sao?"

Diệp Thiên Lương tiến lên ôm lấy người phụ nữ, "không có, chắc là một con mèo hoang."

Tân Địch nhìn bức ảnh cưới trên tường, động tác lau tóc chợt dùng lại, kinh ngạc quay đầu: "Hoá ra là anh có vợ rồi? Chúng ta thỏa thuận trước nhé, nếu không lát nữa đang làm chính sự mà vợ anh trở về nhìn thấy, tôi sẽ không trả lại tiền đâu."

Diệp Thiên Lương hôn Tân Địch, đem người ôm ngang ném lên giường, nghĩ đến người phụ nữ mà hắn đã tự tay đẩy xuống biển, hắn ghét bỏ nhíu mày, “Đừng nhắc đến thứ quỷ xui xẻo đó nữa, cô ta không chịu an phận, một hai đòi phải ly hôn."

“Có chuyện gì vậy?” Tân Dịch dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn.

"Đàn ông bên ngoài có ba bốn người là chuyện bình thường, tôi thường xuyên ra ngoài xã giao chẳng phải là vì muốn tốt cho cái nhà này, cô ta không những không sinh con cho tôi, mà còn suốt ngày mặt ủ mày chau." Diệp Thiên Lương nghĩ đến cảnh tượng hắn ta đẩy A Quyên xuống biển sau lưng mọi người, không hề có chút áy náy nào cả.

DTV

"Hiện tại cũng không sợ ồn ào, đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Tân Địch bị Diệp Thiên Lương cù, phát ra tiếng cười như chuông bạc, "Phải không? Anh nói xem, là tôi tốt hơn, hay là cô vợ đã c.h.ế.t của anh tốt hơn?"

"Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là cô tốt, tư thế nào cũng biết hết."

"Quỷ sứ, đáng ghét..."

——

Sở Nguyệt Nịnh bước ra, từ trong túi lấy ra một lá bùa, nghiền nát chu sa rắc lên nắp giếng, chu sa bị ẩm ướt biến thành nước màu đỏ, theo nắp giếng chảy xuống, cô lấy đầu bút lông nhúng vào trong chất lỏng chu sa, sau khi hút nước đầu bút dần dần đỏ lên.

Sở Nguyệt Nịnh cầm bút lên, tập trung tinh thần, chất lỏng chu sa theo nét bút rơi xuống nhanh chóng khô đi, sau khi vẽ xong phá trận phù, một tia sáng vàng nhạt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Sở Nguyệt Nịnh vốn muốn vẽ thêm một lá khác, nhưng cô lại dừng lại.

Vẽ bùa cần tiêu tốn rất nhiều tinh thần, mà tinh thần lại liên quan đến công lực trong người, hầu hết người ở Huyền Môn đều dựa vào công đức để tu luyện, cơ thể hiện tại của cô là một cơ thể mới, không đủ công lực.

Sở Nguyệt Nịnh kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, làm một thủ thế phức tạp rồi lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ.

Phá trận phù loé lên ánh sáng màu đỏ bay đi, rơi vào trong giếng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ dây xích sắt đều bị đứt đoạn, quan tài trong giếng lộ ra một góc, một chiếc đinh sắt đen tràn đầy sát khí phá quan tài mà lao ra.

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 8: Chương 8



Đinh quan tài lơ lửng giữa không trung.

Nó đang chờ Sở Nguyệt Nịnh ra tay, công lực của cô quá mạnh mẽ, chỉ cần một lá bùa cũng có thể phá trận, cho nên nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai bên đều im lặng nhìn đối phương.

Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nhận đơn phá cục, thu phí dọn dẹp đồ vật không sạch sẽ.”

Nói xong, cô lắc lắc chiếc túi màu đỏ treo giữa ngón trỏ, rồi quay người rời đi.

Đinh quan tài nhanh chóng bay về phía tầng hai.

Chỉ chốc lát sau, bầu trời đêm của Thạch Úc thôn vang lên tiếng kính vỡ, theo sau là tiếng hét thảm của một người đàn ông và người phụ nữ.

Ngày hôm sau.

Dọc đường phố Miếu, không ít ánh mắt người qua đường thường xuyên nhìn qua. Sở Nguyệt Nịnh đưa mắt nhìn sang, bọn họ lại vội vàng quay đi. Cô ngáp một cái, đem xe hàng đẩy lên vị trí đã nộp phí.

Mấy người tụ tập một chỗ, trông thấy Sở Nguyệt Nịnh đến đều đồng loạt vẫy tay.

“Đến đây, đến đây, Nịnh Nịnh tới rồi."

Vì chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường hôm nay, Sở Nguyệt Nịnh bận việc đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ, cô đi đến trước nhà hàng Trương Ký lại ngáp một cái: “Mọi người có việc gì sao?”

Trương Kiến Đức thần bí hỏi: “Cô còn chưa biết sao?”

A Sơn bà chủ cửa hàng hoa quả dáng người không cao, dùng chiếc lược làm từ gỗ đào chải mái tóc bạc trắng của mình, ghé tới hỏi: “Cháu thật sự không biết à?”

“Ồ.” Ông chủ quán trà cụ kinh ngạc mở miệng: “Cháu còn chưa đọc báo phải không?”

Sở Nguyệt Nịnh khó hiểu, nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lâm Gia Hoa nhét một tờ báo vào tay cô, giơ tay đẩy kính mắt nhỏ giọng nói: “Diệp Thiên Lương đã chết.”

Sở Nguyệt Nịnh mở tờ báo ra, liếc mắt liền thấy hình ảnh người c.h.ế.t được làm mờ trên trang nhất.

"Đêm qua rạng sáng lúc 12 giờ, một người đàn ông ở Thạch Úc thôn đã dùng một cây đinh quan tài đ.â.m thủng đỉnh đầu tự sát tại nhà. Một người phụ nữ bán hoa đã chứng kiến

toàn bộ quá trình. Ba giờ sau khi người đàn ông tử vong, một nhân viên Công ty bảo hiểm Đại Tân đã đến cục cảnh sát đầu thú và thừa nhận đã hợp tác với người đàn ông này để g.i.ế.c vợ lừa gạt bảo hiểm…”

Trương Kiến Đức run rẩy, dùng hai tay xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Nịnh Nịnh nói rất đúng, Diệp Thiên Lương quả là ác độc, đúng là c.h.ế.t chưa hết tội."

A Sơn bà cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "A Kiên cả đời làm cảnh sát, làm sao có thể ngẫu nhiên nghi ngờ người khác? Đáng tiếc không ai tin tưởng hắn. Hiện tại thì tốt rồi, chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày cho thế gian."

A Sơn bà vừa nói xong, người từng nói giúp Diệp Thiên Lương đỏ mặt vội vàng giải thích.

"A Sơn bà, làm sao chúng ta biết rõ sự thật được chứ?"

“Muốn trách thì trách Diệp Thiên Lương giỏi giả vờ, âm hiểm đến mức vợ của mình cũng dám làm hại.”

“Thứ cặn bã làm hại một nhà Kiên thúc thảm như vậy, thực sự đã bị thiên lôi đánh chết.”

A Sơn bà không thèm đếm xỉa lời này, bà cầm lấy chiếc lược gỗ đào xua tay: "Tôi lười lãng phí thời gian để ý mấy người, mau mở quán đi."

Sở Nguyệt Nịnh vô thức nhìn phía quán mì Chezai, phát hiện A Cường hôm nay căn bản sẽ không ra khỏi quán.

"Không cần nhìn, hôm qua A Cường bảo vệ Diệp Thiên Lương như vậy, hôm nay lại bị tát vào mặt, nếu tôi là anh ta cũng sẽ không có mặt mũi xuất hiện." Lâm Gia Hoa lấy ra một chiếc bánh tart sữa mới ra lò, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, mỉm cười nói: “Không bằng nếm thử vị bánh tart sữa mới nghiên cứu của tôi xem?”

"Hả? Còn có cả nho à?" Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy bánh cắn một miếng, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp mịn màng, bên trong nhân tràn ngập hương thơm nồng nàn của sữa, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, dựng thẳng ngón tay cái.

“Rất ngon, tay nghề của anh đúng là lợi hại.”

Lâm Gia Hoa vui vẻ vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên: “Còn cần phải nói, danh hiệu tiểu vương tử bánh tart phố Miếu cũng không phải là hư danh vô căn cứ.”

Sở Nguyệt Nịnh ăn xong bánh, cũng xắn lên ống tay áo trở lại quầy hàng, hôm nay cô cố ý tìm một chiếc khăn vuông cố định tóc mái để làm việc thuận tiện hơn, đầu tiên cô chuyển hộp đá lạnh từ dưới quầy hàng lên mặt bàn, sau khi mở ra, một luồng hơi lạnh bay ra, bên trong ngoại trừ đá còn có nguyên liệu làm nước đường đã nấu chín.

Sau đó, cô treo tấm bìa cứng có chữ đoán mệnh và xem phong thủy viết trên đó ở phía trước quầy hàng. Ngay khi gian hàng được sửa sang ổn thoả, đã có khách hàng tiến đến.

“Chủ quán, lấy cho tôi một bát chè khoai tím sữa dừa tây mễ lộ.”

Một vị phu nhân đeo kính râm bước tới trước quầy hàng.

“Đến đây.” Sở Nguyệt Nịnh lập tức tiếp đón, tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp sau này, cô vui sướng đôi mắt cong cong.

Vừa b*n n**c đường vừa làm thầy tướng số, cô không tin mình còn có thể c.h.ế.t đói!

Phu nhân giơ tay, chỉnh kính râm trên sống mũi, nhìn về phía tấm bìa cứng bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Đoán mệnh, xem phong thuỷ à?”

Sau đó cô ấy nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang chuẩn bị làm nước đường: “Cô còn biết cái này à?”

Lâm Gia Hoa bên cạnh giơ tờ báo lên, lộ ra mấy chữ lớn trên đó, chỉ vào nói: "Cô có xem bản tin buổi sáng Hương Giang không? Trong đó, Diệp Thiên Lương g.i.ế.c vợ rồi lừa tiền bảo hiểm của cô ấy, chân tướng chính là Sở đại sư hỗ trợ tính ra."

“Thật sự linh nghiệm như vậy sao?” Phu nhân nghi ngờ tháo kính râm xuống: “Không bằng cũng xem giúp tôi một chút đi?”

_________
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 9: Chương 9



_________

Vị phu nhân mặc một bộ vest màu vàng nhạt, trên chiếc cổ mảnh khảnh còn quấn một chiếc khăn lụa, cách ăn mặc trông giống như một phu nhân giàu có đến từ Hương Giang.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua, nghĩ đến mình trước tiên thỏa thuận giá cả, tránh về sau lại tranh chấp, “Xem bói một trăm khối một quẻ.”

"Đắt vậy sao? Mấy người bên đường Thông Thái chỉ có 21 khối một quẻ thôi." Hà Thi Phỉ kinh ngạc đem kính râm một lần nữa đẩy lên.

Sở Nguyệt Nịnh hiểu rõ giá cả chênh lệch quá lớn, việc khách hàng nghi ngờ là điều bình thường nên cô kiên nhẫn giải thích: “Một giá, một sản phẩm. Cũng giống như một chiếc áo khoác giống nhau, đường Thông Thái và tòa nhà thương mại AIA không chỉ có hai giá cả, còn có hai chất lượng."

"Nếu như cô thay đổi chủ ý, cũng không sao cả."

Hà Thi Phỉ lắc đầu: “Tôi thường xuyên đi mua sắm, tôi hiểu cô muốn nói gì. Người ta nói hàng rẻ là hàng không tốt nên tôi quyết định tin cô một lần.”

Sở Nguyệt Nịnh tiếp được một đơn hàng tâm tình rất vui vẻ, khoé miệng không giấu được nụ cười, "Cô ngồi xuống trước đi, tôi làm nốt bát khoai tím sữa dừa tây mễ lộ cho cô trước."

Hà Thi Phỉ không nói gì nữa, cầm túi xách ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Sở Nguyệt Nịnh xắn tay áo, từ trong hộp xốp của quầy hàng lấy ra một chiếc bát sạch, sau đó từ trong hộp đá lạnh múc ra một muỗng khoai tím mềm mịn, màu tím nhạt mềm dẻo hoà quyện với từng hạt tây mễ lộ trong suốt, cho vào hai viên đá, cuối cùng đổ nước cốt dừa thơm nức vào.

Một bát chè khoai tím thơm ngon, ngọt ngào đã sẵn sàng.

Sở Nguyệt Nịnh đặt chiếc thìa đã tiệt trùng vào trong bát, xoay người đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ: “Uống nước đường trước nhé?”

Hà Thi Phỉ gật đầu, cô vẫn chưa tháo kính râm xuống, cầm thìa nếm thử một ngụm nước đường, nước đường thơm mát đi vào thực quản, cuốn trôi tâm tình buồn bực sáng sớm của cô.

Sự bất mãn của Hà Thi Phỉ dần dần lắng xuống, không ngớt lời khen ngợi: “Nước đường mùi vị không tệ.”

Sở Nguyệt Nịnh cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện, Hà Thi Phỉ ăn xong nước đường, từ trong túi xách lấy khăn giấy lau khóe miệng, tô son rồi mới nhìn Sở Nguyệt Nịnh.

"Chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

“Được, nhưng mà.” Sở Nguyệt Nịnh hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng đặt lên vị trí thái dương, “Cô phải tháo kính râm ra trước đã.”

Trương Kiến Đức nghe nói Sở Nguyệt Nịnh lại muốn xem bói, trên tay còn cầm điếu thuốc đã lao ra khỏi nhà hàng, đứng cạnh Lâm Gia Hoa hút một hơi, “Muốn không? Nịnh Nịnh lại xem bói à?”

Bởi vì Kiên thúc, Lâm Gia Hoa cũng tràn đầy tò mò về việc bói toán, đẩy mắt kính: "Vừa mới bắt đầu, trước nhìn xem đã."

Hà Thi Phỉ tháo kính râm ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của cô, hai mắt sưng đỏ như quả óc chó, khó trách cô phải đeo kính râm.

Hà Thi Phỉ lúng túng nói: "Bắt đầu đi."

Sở Nguyệt Nịnh khoanh hai tay lại, sau khi nhìn rõ tướng mạo của Hà Thi Phỉ mới bắt đầu.

"Cô năm nay 32 tuổi, 8 tuổi mất mẹ, cha cô vì muốn làm ăn kinh doanh nên không có thời gian nuôi dưỡng cô, sau 9 tuổi, cô chuyển đến sống với cô mình."

Hạ Thi Phỉ trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, đáy lòng thập phần khiếp sợ.

Đây đều là những chuyện xảy ra hồi nhỏ của cô, cô chưa từng kể cho bất kỳ ai biết, ngay cả người bạn thời thơ ấu lớn lên cùng cô cũng nghĩ rằng cô cô là mẹ ruột của cô.

"Cô từng điều tra qua tôi sao? Làm sao cô biết chi tiết như vậy?"

"Những gì từng trải qua của một người sẽ được biểu hiện tại trên khuôn mặt, tôi chỉ cần liếc nhìn liền có thể biết rõ những gì đã xảy ra với cô trong quá khứ."

Hà Thi Phỉ cho rằng bói toán đều là chuyện tương lai, có chính xác hay không thì sau này mới biết, ai ngờ Sở Nguyệt Nịnh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chuyện quá khứ.

Cô đáy lòng thầm nghĩ: Một trăm khối mất cũng đáng giá.

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh giải thích xong liền tiếp tục.

“Sau khi trưởng thành, cô dọn về nhà sống chung với bố, do xa cách nhiều năm nên hai người sống không được hòa hợp, nhưng vì ông ấy là người thân duy nhất của cô, cho nên mặc dù tính tình bố cô có chút kỳ quặc nhưng cô cũng nguyện ý nhường nhịn ông ấy khắp nơi.”

"Cô hy vọng bố mình thỉnh thoảng có thể giống như những gia đình khác tỏ ra quan tâm đến cô. Nhưng mà, hôm nay cô cực kỳ thất vọng."

Sở Nguyệt Nịnh nói đến đây thì dừng lại một chút: “Bởi vì bố cô có tình yêu mới, mà tình yêu mới này…”

"Chính là bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của cô."

Sắc mặt Hà Thi Phỉ trở nên thống khổ, cô muốn giải thích, nhưng khi mở miệng lại không nói nên lời, chỉ có thể rút khăn giấy cúi đầu lau nước mắt, chứng tỏ những điều Sở Nguyệt Nịnh nói đều đúng hết.

Mọi người xung quanh đều đồng loạt ”ồ" lên.

_________
 
Back
Top Bottom