Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 420: Chương 420



Phát hiện sớm và phát hiện muộn có hiệu quả khác nhau.

Trịnh Tín đợi đến khi các con đều trưởng thành mới phát hiện ra sự thật, luôn luôn lạc quan đối mặt trực tiếp thì sẽ sụp đổ, không nói hai lời liền xuất gia, vứt bỏ tất cả, cũng đánh mất cơ hội bắt đầu lại.

Trịnh Tín mất hồn mất vía.

Ba đứa con, hắn thực sự đã dồn hết tâm huyết để nuôi dạy, trừ những lần đi biển thì đều dành tất cả thời gian cho chúng.

Có lẽ đối với người khác, đây có thể là quyết định dễ dàng, nhưng đối với hắn mà nói thật sự khó khăn.

Ly hôn, thì phải vứt bỏ con cái.

Không ly hôn, thì phải đội nón xanh mà không thể nói gì.

Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa tận mắt nhìn thấy vợ ngoại tình, Trịnh Tín chưa từ bỏ ý định, "Đại sư, làm thế nào mới có thể tìm được bằng chứng?"

Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính, dừng lại thở dài: "Đi biển là được."

Trịnh Tín cười khổ, "Tôi đoán được."

Mỗi lần ra biển, vợ hắn đều mang người về nhà. Hắn vô tình đụng phải một người, lại tin tưởng lời vợ nói đối phương chỉ là thợ sửa chữa ống nước.

Khi Trịnh Tín đi khỏi, hàng xóm láng giềng thở ngắn than dài.

"Vừa rồi còn bảo anh ta có lạc quan hơn người bình thường."

"Nón xanh che trời lấp đất, Như Lai Phật Tổ đến cũng không thể lạc quan nổi, tôi thực sự hiểu cho anh ta."

DTV

"Nịnh Nịnh, theo cô, thì vị Trịnh tiên sinh kia sẽ không vì thế mà suy sụp ư? Vợ ngoại tình, dồn hết tâm huyết nuôi lớn ba đứa con mà không đứa nào là con mình."

Sở Nguyệt Nịnh nâng chén trà lên, xoay chuyển nói: "Sẽ không, anh ấy lạc quan là vì có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần trong thời gian ngắn. Lần này cũng sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ là cần thời gian lâu hơn một chút."

Ai bị phản bội cũng sẽ không dễ chịu gì.

Hàng xóm lại bàn tán:

"Có thể thấy Trịnh tiên sinh thực sự yêu vợ mình, lương thuyền viên cao nhưng cũng vất vả, bằng không cũng sẽ không nghỉ phép dài như vậy. Anh ấy đúng là có thể chịu khổ ở lại trên thuyền kiếm tiền vì vợ và con."

"Đúng vậy, biển rộng mênh mông, không có hoạt động giải trí, chỉ có vài người đồng nghiệp tầm thường, thật quá cô đơn."

"Trịnh tiên sinh yêu vợ như vậy, cũng không biết anh ấy sẽ lựa chọn như thế nào."

"Kỳ thực, có một số việc, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng có thể bỏ qua."

Sở Nguyệt Nịnh không hề quan tâm, nhìn về phía người cuối cùng, "Người tiếp theo."

Tới lượt một cậu bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi, gầy như que củi, vai khoác một chiếc áo thun sam rộng thùng thình, chiếc áo thun sam rộng thùng thình che khuất đầu gối, bên dưới là chiếc quần jean bó sát người, chiếc quần xám xịt có nhiều lỗ rách, đi dép lê hai quai tự kéo.

Những lỗ rách rất bất quy tắc, có cái ở đầu gối, có cái ở ống quần, chỉ nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra chiếc quần jean đã bị rách nát, mà không phải là những vết rách "nhân tạo" theo mốt thời thượng.

Cậu bé trai nắm chặt một nắm tiền đô la Hồng Kông lỏng lẻo, đi đến trước quầy nước, quỳ xuống dập đầu "ầm ầm", khóc nức nở.

"Đại sư, cầu xin chị cứu giúp chị gái của em với."

Cậu bé trai dập đầu đến mức bụi bay mù mịt, như thể nếu Sở Nguyệt Nịnh không đồng ý, cậu bé sẽ thực sự c.h.ế.t vậy.

Hàng xóm vô cùng xúc động trước sự đáng thương của cậu bé trai, biết rằng vài chục đô la không đủ để xem bói, mọi người liền cùng nhau móc túi muốn đưa tiền.

Sở Nguyệt Nịnh đỡ cậu bé trai dậy, cảm nhận được người cậu run rẩy, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chị sẽ giúp em."

Cậu bé trai đi một mạch đến phố Miếu, bụi bặm che phủ khuôn mặt đã bị nước mắt tạo thành hai vệt dài, nghe thấy đại sư đồng ý giúp đỡ, vội vàng giơ hết tiền của mình.

Mười hai mười ba tuổi, vóc dáng chỉ cao khoảng 1 mét 4, lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không nhận, cậu bé cố gắng đưa tiền.

"Đại... Đại sư, này... Đây là tiền của nhà chúng ta... Tất cả tiền, cầu... Cầu chị, giúp đỡ..."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 421: Chương 421



Cậu bé trai dường như nói chuyện cũng không trôi chảy.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đống tiền, thực sự bẩn thỉu, ở khu vực giá cả đắt đỏ như Hương Giang, rất ít khi nhìn thấy tiền mặt rách nát, mà trước mặt lại toàn là loại tiền này.

Đếm đi đếm lại, chỉ có hơn hai mươi đô la.

Cô không để ý, nhận tiền và mỉm cười: "Được thôi, chị sẽ giúp em."

Mẫn Tiểu Huy thấy cuối cùng cũng có người giúp đỡ, cậu bé vui vẻ nở nụ cười: "Cảm... Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh nghe ra cậu bé nói lắp. Cô đứng dậy mở nắp thùng đá lấy ra một chén nước đường đưa cho cậu bé.

"Uống trước rồi hãy nói chuyện."

Mẫn Tiểu Huy nhìn vào nước đường và nuốt nước miếng, ôm chén nước đường vào lòng ngực: "Cảm ơn... Cảm ơn đại sư, em... em muốn mang... Mang cho... Chị gái..."

Sở Nguyệt Nịnh liền hỏi: "Chị gái sao vậy? Có bát tự của chị gái không?"

Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường lắc đầu, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, mắt đỏ hoe, hít mũi: "Chị... Chị muốn nhảy lầu."

Có lẽ vì chuyện này quá cấp bách, Mẫn Tiểu Huy không nói lắp.

Hàng xóm càng thêm nóng nảy.

"Ôi chao, chị gái con muốn nhảy lầu thì nên gọi điện báo cảnh sát, tìm đại sư có ích gì?"

"Vậy đi, nhà con ở đâu, chúng tôi đi báo cảnh sát."

"Trời ơi, phải báo cảnh sát ngay, đừng đợi lát nữa chị con nhảy lầu rồi mà chúng ta còn ở đây."

Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, cúi đầu.

Giọng nói của cậu bé lại trở nên uể oải.

"Không... Vô dụng thôi. Ba, mẹ đều đã nhảy lầu tự tử, tiếp theo là anh họ, còn có em họ. Họ... Họ còn nhỏ hơn con."

"Chúng ta... Cả nhà đều... Đã nhảy lầu tự tử."

Mọi người ở đây đều im lặng.

Những người định đi tìm điện thoại bàn để báo cảnh sát cũng dừng lại.

Mẫn Tiểu Huy nói tiếp: "Người trong thôn đều nói, nhà con... Có thể là... Phong thủy có vấn đề, muốn... Muốn tìm đại sư."

"Khi anh họ em chết... Lúc đó đã báo cảnh sát, không... Không kịp cứu... Lúc sau, anh họ em lại đi tìm chỗ khác nhảy."

Cậu bé lắc đầu cuồng loạn, "Em... Muốn cứu chị gái, em không muốn chị gái xảy ra chuyện gì!"

Cậu bé sợ hãi rằng chị gái cũng sẽ giống như anh họ, lén lút nhảy lầu.

Các chú cảnh sát đều rất tốt, nhưng họ không thể đến cứu chị gái mỗi ngày.

Cả nhà đều đã nhảy lầu tự tử.

Nếu không phải Mẫn Tiểu Huy quá đáng thương, mọi người đều nghi ngờ rằng có người cố ý bịa chuyện ra để lừa đảo thầy bói.

Sở Nguyệt Nịnh quay lại quầy lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ, sau đó đưa tay lên lấy cây gỗ đào treo trên kệ thủy tinh, hỏi: "Chị gái hiện tại an toàn chứ?"

"An toàn." Mẫn Tiểu Huy gật đầu.

"Vậy chúng ta hãy đi đến nhà em trước xem sao." Sở Nguyệt Nịnh nói, vừa lúc nhìn thấy bà A Sơn cũng đang ở trong đám đông, cô xin lỗi nói: "Bà A Sơn, có thể phiền bà giúp cháu dọn dẹp quán không ạ?"

"Đi đi." Bà A Sơn không ngại, xắn tay áo đẩy lùi đám người.

Bà lão gầy gò lộ ra cánh tay, nheo mắt cười: "Đừng tưởng bà A Sơn đây già rồi, chỉ với hai cái bàn này, dọn dẹp trong vòng vài phút là xong ngay ấy mà."

Nói xong, bà lại nhìn vào thùng đá, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nước đường lãng phí quá, thôi vậy đi."

"Có ai muốn mua nước đường không?"

Vừa dứt lời, hàng xóm đã tự động xắn tay áo.

"Chắc chắn là muốn mua nước đường rồi, mỗi ngày vừa nghe Nịnh Nịnh xem bói vừa uống một ly nước đường, quả thực là cuộc sống thần tiên."

"Em cũng muốn một phần, hai ngày trước cũng đã bán hết, hôm nay đến lượt em rồi nhỉ?"

Còn có người mua được nước đường vui vẻ trêu chọc: "Bà A Sơn à, thay vì lo lắng nước đường bán không ra, không bằng lo lắng cho quán trái cây của mình đi, muốn láng giềng giúp bà mua hết hay không?"

Bà A Sơn cầm lấy muỗng, nhanh chóng đóng gói hàng vào túi, nghe được hàng xóm cũ trêu chọc thì không khỏi cãi lại: "Mọi người tốt bụng như vậy, tôi đương nhiên cầu mà không được rồi, ai mà không mong mỗi ngày hàng bán chạy chứ?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 422: Chương 422



Bên cạnh, Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ gầy gò, "Đại... Đại sư, nhưng... Nhưng không..."

Lời nói còn chưa dứt, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên.

"Có thể." Sở Nguyệt Nịnh với vẻ mặt trắng nõn nà nở nụ cười, "Em có thể mang nó về."

Thấy đại sư cho phép mang nước đường cho chị gái, trên khuôn mặt buồn khổ của Mẫn Tiểu Huy cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, cậu bé cẩn thận đặt chén nước đường vào trong lòng, hăng hái ngồi phía trước muốn dẫn đường.

Phát hiện nước đường ngọt ngào trong chén rung rẩy đổ ra ngoài, cậu bé lại đổi thành bước nhỏ, như vậy, dù đi nhanh, nước đường cũng sẽ không đổ ra ngoài lãng phí.

"Đại... Đại sư, bên này."

Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy đi đường quá chậm, đến rồi bên đường liền nhìn khắp nơi, "Nhà em ở đâu, chúng ta đi taxi đi."

Taxi?

Mẫn Tiểu Huy kinh ngạc há hốc miệng, taxi rất đắt.

Cậu bé lắc đầu: "Em đi bộ, em không biết đi taxi như thế nào cả."

"Đường về nhà hẳn là biết hướng nào nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh chặn một chiếc taxi, thấy Mẫn Tiểu Huy gật đầu, hai người mới lên xe.

Chiếc taxi màu đỏ dừng lại ở một ngôi làng hoang vắng.

Vừa xuống xe, Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường liền dẫn đường phía trước, "Ngay phía trước."

Vào lúc giữa trưa, từng nhà đều đang nấu cơm, khói trắng bốc lên từ ống khói.

Theo tiếng gọi của Mẫn Tiểu Huy, không ít con ch.ó chạy ra đuổi theo cậu bé, Mẫn Tiểu Huy cũng quay đầu lại vỗ vỗ đầu những chú chó, sau đó tiếp tục dẫn người đi phía trước.

Xung quanh có không ít thôn dân ra xem náo nhiệt, thấy Mẫn Tiểu Huy dẫn theo một người đẹp tựa như người mẫu trên TV, họ xôn xao bàn tán.

Một đôi vợ chồng trung niên từ trong đám người bước ra.

Người phụ nữ trung niên bước đến và hỏi một cách nhiệt tình: "Người đẹp, cô có quan hệ gì với nhà họ Mẫn? Phong thủy nhà họ không tốt lắm, cô tốt nhất đừng đến gần quá."

"Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô." Người đàn ông trung niên nói tiếp, "Họ quá bất hạnh, tất cả đều nhảy lầu tự tử, bây giờ đến Mẫn Tiểu Mẫn cũng muốn nhảy lầu, không biết có phải là đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ hay không nữa."

Sở Nguyệt Nịnh bĩu môi, cảm thấy đôi vợ chồng này có vẻ xảo trá, cô nói: "Tôi là thầy phong thủy, có vấn đề gì hay không xem xong sẽ biết."

Nghe thấy từ "thầy phong thủy".

Cống Kim Chi như bị dọa, vội dừng bước.

"Người đẹp ơi, nhà họ có vấn đề rất lớn." Mẫn Nham còn muốn nói gì đó, đã bị Cống Kim Chi dẫm lên chân, hắn đau đớn nhe răng trợn mắt, "Ai da, cái con đàn bà điên này."

Cống Kim Chi che miệng: "Ai nha, do tôi vừa mới không thấy đường."

Nói xong, cô liếc mắt ra hiệu với Mẫn Nham, Mẫn Nham đưa tay ra định nói lại nhưng nghẹn họng.

Mặt khác, thôn dân nghe nói Sở Nguyệt Nịnh là thầy phong thủy, mỗi người đều xông tới.

"Cô là đại sư à? Vậy thì thật tốt quá."

"Nhà họ Mẫn quả thật là xui xẻo. Từ khi ông nội Mẫn mất, hai vợ chồng đã hẹn nhau nhảy lầu, chỉ còn lại hai anh em nương tựa nhau sống, giờ đến Tiểu Mẫn lại muốn nhảy lầu."

"Đừng nói Tiểu Mẫn, hai đứa con nhà thứ hai cũng đã đi theo rồi sao?"

"Mẫn Tiểu Huy lại còn nói lắp, thật không hiểu nhà họ Mẫn đã phạm phải tội gì."

"Đại sư ơi, chúng tôi đều biết nhà họ Mẫn không có tiền, nếu cô sẵn lòng đến xem xét quả thật là một người đại thiện nhân."

Đối với những lời khen ngợi của thôn dân, Sở Nguyệt Nịnh chỉ mỉm cười, cầm kiếm gỗ đào đi theo Mẫn Tiểu Huy vào một ngôi nhà cũ. Đó là một ngôi nhà theo phong cách thực sự cũ kỹ, so với những ngôi nhà mới bằng xi măng của các gia đình khác trong làng, nhà họ Mẫn vẫn sử dụng gạch bùn.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một giếng trời.

Cô đánh giá hỏi: "Vợ chồng kia có quan hệ gì với gia đình em?"

"Kia... Đó là bác cả." Mẫn Tiểu Huy ngắt quãng giải thích.

Phải mất kha khá thời gian thì Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình Mẫn Tiểu Huy.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 423: Chương 423



Cha của Mẫn Nham và ông nội của Mẫn Tiểu Huy là anh em ruột. Ông nội của Mẫn Tiểu Huy có hai người con trai, một người là cha của Mẫn Tiểu Huy, người còn lại là bác ruột.

Hai con trai của bác ruột đều đã nhảy lầu tự tử, còn bên này chỉ còn lại chị gái của Mẫn Tiểu Huy.

Bác ruột thỉnh thoảng sẽ đưa tiền cho Mẫn Tiểu Huy tiêu xài, nhưng phần lớn thời gian, ông không muốn quay lại nơi đau buồn này.

"Đến rồi." Mẫn Tiểu Huy bưng chén nước đường, dừng lại trước một căn phòng nhỏ bên giếng trời.

Cửa được làm bằng gỗ củi, rất dễ dàng đẩy ra.

Từ trong căn phòng nhỏ truyền đến tiếng dây thừng cọ xát.

"Chị, em đã về." Mẫn Tiểu Huy thật cẩn thận bưng chén nước đường vào phòng.

Căn phòng tối đen như mực, còn có chút lạnh lẽo và ẩm ướt. Giữa phòng có một chiếc ghế dựa, trên đó có một cô gái tóc tết quai chèo bị trói, ước chừng 15-16 tuổi.

Thấy người trở về, Mẫn Tiểu Mẫn ngừng giãy giụa và cố gắng gỡ dây thừng trói mình. Tóc cô bết dính mồ hôi vào da đầu, vì thiếu dinh dưỡng nên khuôn mặt cũng vô cùng gầy gò. "Tiểu Huy, giúp chị cởi dây thừng, chị muốn tưới nước cho cây trong đất."

Nói xong, cô l.i.ế.m l**m đôi môi khô nứt nẻ, "Chị hứa với em sẽ không nhảy lầu đâu."

"Được... Được thôi."

Mẫn Tiểu Huy đặt chén nước đường xuống đất, gỡ dây thừng quấn quanh người Mẫn Tiểu Mẫn, "Chị...chị ơi, nếu chị muốn nhảy lầu, thì nhất định phải nói cho em biết đó."

Gỡ xong dây thừng.

Mẫn Tiểu Huy bưng chén nước đường đưa qua, "Đại... Đại sư đưa."

Mẫn Tiểu Mẫn nhận lấy chén nước đường, cảm ơn Sở Nguyệt Nịnh rồi cẩn thận uống một ngụm, sau đó lại đưa cho Mẫn Tiểu Huy.

Hai chị em nương tựa nhau sống, cơm không đủ no, đã không ngại ai ăn ai uống nước miếng.

Đợi hai chị em ăn xong.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Tiểu Mẫn không ngừng xoa xoa cổ tay và hỏi: "Tại sao em muốn nhảy lầu?"

Mẫn Tiểu Mẫn mơ hồ, lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, trước đây đều không như vậy, từ khi anh Hưng và em Hoằng nhà bác cả nhảy lầu chết, em cũng bắt đầu có ý định nhảy lầu."

Sự việc không đơn giản như vậy.

Sở Nguyệt Nịnh lấy la bàn ra và đi quanh phòng một vòng, "Căn phòng tuy cũ nhưng sân phơi lại trống trải, đây là vị trí tuyệt vời để nạp khí."

Mẫn Tiểu Mẫn tò mò hỏi: "Đại sư, sân phơi trống trải đại diện cho điều gì?"

"Chức năng chính của sân phơi là tụ khí, càng rộng rãi thì có thể chứa nhiều khí trường hơn, tài vận cũng sẽ càng tốt. Sân phơi nhà em trống trải như vậy, thì người ở sẽ không thiếu tài vận. Hướng Huyền Vũ sau nhà cũng rất vững vàng, vị trí cửa nhà cũng không thành vấn đề."

Nhưng con cháu nhà họ Mẫn lại rơi vào cảnh thảm khốc như vậy.

Nếu phong thủy không có vấn đề, thì hoàn toàn không thể xảy ra tình huống những người có quan hệ huyết thống lần lượt c.h.ế.t chóc liên tiếp.

Dương trạch không có vấn đề, vậy thì chính là âm trạch.

"Khi ông nội em còn sống, điều kiện trong nhà thực sự khá giả." Mẫn Tiểu Mẫn thở dài, cô xoa xoa vết hằn trên cổ tay bị trói, đáy lòng lại không trách em trai, nếu không phải em trai tìm người trói mình lại, thì giờ này cô đã là một xác chết.

Sở Nguyệt Nịnh đã hiểu đại khái, cô thu hồi la bàn và đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng Mẫn Tiểu Mẫn có rất nhiều người vây quanh, đều nghe nói nhà họ Mẫn nghèo kiết đã mời thầy phong thủy về, họ ăn cơm xong mới đi làm đồng áng, đều háo hức xem náo nhiệt.

Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại và nói: "Tiểu Huy, chị muốn đi xem mộ của tổ tiên các em, em dẫn chị đi nào."

"Được thôi... được thôi." Mẫn Tiểu Huy chỉ ra ngoài, "Ông nội thôn trưởng... ơ... ông ấy ở bên ngoài, ông ấy... ông ấy biết rõ nhất."

Theo hướng nhìn lại.

Đám đông rẽ ra một con đường.

Một ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng, chống gậy trúc, run rẩy đi đến, bên cạnh còn có một người đàn ông hầu hạ đi theo.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 424: Chương 424



Mẫn thôn trưởng v**t v* bộ râu bạc trắng, sống đến tuổi này, ông cũng nên hiểu được cách nhìn người.

Ông thấy Sở Nguyệt Nịnh mang theo la bàn và kiếm gỗ đào, cả người toát lên khí chất phi phàm, thanh tao, liền hiểu rằng người trước mặt này không phải là đạo sĩ bình thường.

"Đại sư." Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc khom người hơi cúi, hành lễ, ra hiệu mời vào cửa, "Chuyện này tôi đã nghe A Mậu nói rồi. Tôi sẽ dẫn cô đi xem mộ tổ tiên của Mẫn gia."

"Làm phiền thôn trưởng." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đáp.

"A Mậu." Mẫn thôn trưởng gọi, người đàn ông cao to vạm vỡ lập tức ngồi xổm xuống để thôn trưởng lên lưng, sau đó cầm ngang gậy trúc.

Đoàn người nối đuôi nhau lên núi.

Khi đến đích.

Mẫn thôn trưởng xuống đất, một lần nữa chống gậy trúc, đối mặt với Sở Nguyệt Nịnh, liền nở nụ cười hiền hậu, "Đại sư thông cảm, tôi tuổi già sức yếu, ở đây chỉ có tôi mới biết rõ vị trí mộ tổ tiên của gia đình Mẫn Tiểu Huy, chỉ có thể tự mình đi một chuyến."

"Lòng tốt của thôn trưởng, tôi và Tiểu Huy xin ghi nhớ." Sở Nguyệt Nịnh lịch sự cười một cái, rồi nhìn về phía ngọn núi lớn.

Mẫn thôn trưởng chỉ mấy vị trí, Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua liền không nhìn lần thứ hai, đi thẳng đến ngôi mộ cuối cùng.

"Đây là mộ của ông nội Tiểu Huy."

Mẫn thôn trưởng còn nói: "Mộ của ông nội Tiểu Huy được coi là mộ phong thủy tốt nhất của nhà họ Mẫn. Năm đó, từng có thầy phong thủy đến xem qua, nói rằng được chôn ở huyệt này thì con cháu đời sau nhất định sẽ tiền tài song toàn."

Nói xong, Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc, nhắm mắt lại, những nếp nhăn tang thương trên khuôn mặt đều thể hiện sự bi thương, "Tôi và ông nội Tiểu Huy cũng coi như nửa cái anh em, nhìn thấy hậu bối của ông ấy rơi vào kết cục như hiện nay, tôi cũng thật đau lòng. Thế sự trêu ngươi, thế sự trêu ngươi a!"

Một cơn gió âm thổi đến, cây cối lay động, trước bia mộ có ba chiếc bát méo mó bẩn thỉu, trong đó một chiếc còn đựng đầy m.á.u gà khô và tiền giấy, theo gió âm bay lơ lửng trong không trung.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tiền giấy, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Cô quay đầu nhìn lại đám người Mẫn gia thôn đang háo hức xem náo nhiệt, mỉm cười.

"Đây đâu phải là mộ của ông nội Tiểu Huy, rõ ràng là chôn người khác."

Mẫn thôn trưởng nghe vậy, chống gậy trúc đi đến bia mộ trước mặt, run rẩy từ trong túi áo móc ra kính lúp, tiến đến bia đá cẩn thận phóng to.

Ông ngẩng đầu lên: "Đại sư nói gì vậy, đây rõ ràng là mộ phần của Lương Bằng."

Nói xong, ông cúi người xuống, nhẹ nhàng v**t v* bia mộ có khắc tên, "Cô nhìn xem, còn có tên của cha mẹ Tiểu Huy nữa, không thể sai được."

Lúc nãy, người dân Mẫn gia thôn mới bắt đầu cảm thấy có lẽ Sở Nguyệt Nịnh có chút bản lĩnh, nhưng lại thấy người con gái này chỉ vào mộ của Mẫn gia mà nói rằng người chôn ở đây không phải là gia chủ Mẫn gia.

Bọn họ đều tỏ ra bức xúc.

Rốt cuộc khi Mẫn Lương Bằng qua đời thì cả thôn đều có mặt phụ giúp.

"Cô bé, ông nội Mẫn là do chúng tôi cùng nhau khiêng quan tài hạ huyệt, cô nói không phải thì không phải sao?"

"Có gì nhầm lẫn chăng, tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cũng đừng làm đại sư chứ."

"Cô vốn không phải người thôn Mẫn gia, liệu chúng tôi có thể không rõ ràng hơn cô về vị trí của Mẫn Lương Bằng sao?"

"Đúng vậy!"

Một giọng nói vang vọng đầy khí thế vang lên.

"Mở to mắt nói dối, Mẫn Lương Bằng nếu không được chôn ở mộ nhà ông ấy, vậy thì ông ấy được chôn ở đâu? Rõ ràng cô là kẻ lừa đảo giang hồ không học vấn, không nghề nghiệp!"

Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Ba người bước ra, hai bên là vợ chồng Cống Kim Chi, người ở giữa là thầy phong thủy mặc áo bào màu vàng.

Thầy phong thủy tỏ ra rất tức giận, chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh quát lớn: "Con bé này, lừa tiền cũng dám lừa đến tận Mẫn gia thôn! Tôi hỏi cô, cô theo môn phái nào? Sư phụ của cô là ai?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 425: Chương 425



Sở Nguyệt Nịnh lơ đễnh, không thèm đếm xỉa.

Nhưng Mẫn Tiểu Huy thấy Sở Nguyệt Nịnh bị làm khó, sốt ruột muốn giải thích nhưng bị Cống Kim Chi nhanh tay túm chặt.

"Đại sư thu của con bao nhiêu tiền."

"Tiểu Huy không được đi!" Cống Kim Chi túm lấy cánh tay của cậu ta, cười quái dị, "Khi con mang cô ta vào thôn, thì bác đã biết cô ta là kẻ lừa đảo không có bản lĩnh gì. Nào có thầy phong thủy nào trẻ tuổi như vậy? Đừng sợ, bác trai đã mời Dương đại sư đến, ông ta lợi hại hơn nhiều so với con bé kia."

Dương Tu Năng, người dân Mẫn gia thôn đều biết.

Là thầy phong thủy có tiếng ở khu vực lân cận, giá cho một lần xem phong thủy rất cao, lên tới 4000 tệ một lần. Giá cao nhưng cũng có thực lực, so với Sở Nguyệt Nịnh xa lạ, hiển nhiên mọi người tin tưởng ông ta hơn.

Mẫn Tiểu Huy giãy giụa: "Sở đại sư chỉ thu của con... 20 tệ, chị ấy thu ít tiền như vậy, sao có thể là lừa đảo được?"

Cậu bé gầy gò, cao 1 mét 4 này làm sao có thể chống lại người phụ nữ nông dân nặng hơn trăm cân, cậu bị túm lấy cánh tay, hoàn toàn không thể nhúc nhích được nửa bước.

Mẫn Nham và Cống Kim Chi liếc nhìn nhau, nói: "20 tệ cũng là tiền, có lẽ cô ta nghèo kiết xác nên mới đi lừa tiền của đứa nhỏ như con. Nghe lời, bác sẽ nhờ Dương đại sư xem phong thủy cho nhà con, tiền bác sẽ trả!"

DTV

Cống Kim Chi nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, Mẫn Nham run run rẩy rẩy sửa miệng: "Trước để bác trả, chờ con lớn lên lại... trả lại bác."

"Không cần bác."

Lại một giọng nói vang lên.

Người đến là Mẫn Tiểu Mẫn vừa tưới xong rau, thấy có người bắt nạt Sở Nguyệt Nịnh, cô bé vội vàng dẫm lên đôi dép vải chạy đến.

"Đây là nhà của tôi, không cần các người xen vào."

"Con nhóc quỷ này." Mẫn Nham cười giả vờ nhưng trong lòng không vui, đi kéo tay cô bé, "Cha mẹ đều đã qua đời, bác dù sao cũng là bác con, các con nhỏ không hiểu chuyện bị người ngoài lừa gạt. Bác không giúp con thì ai giúp con?"

Mẫn Tiểu Mẫn không thèm để ý đến hắn ta, đi đến bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, lo lắng hỏi: "Đại sư, sao vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh khinh khỉnh liếc nhìn Dương đại sư một cái, rồi dời mắt nói: "Người chôn bên trong không phải ông nội của em, mộ có vấn đề."

Dương Tu Năng lạnh mặt.

Ông ta là thầy phong thủy, ai tìm đến ông ta đều phải cung kính. Loại con bé tuổi trẻ học vài trò mèo, dám ra ngoài giả danh lừa bịp, ông ta sao có thể bỏ qua?

Dương Tu Năng móc ra la bàn bằng vàng, đi quanh mộ một vòng, sau đó cười lạnh nói: "Được thôi, tôi sẽ khiến cho cô tâm phục khẩu phục!"

Ông ta chỉ vào huyệt sơn và triều sơn, "Ba ngọn núi liên kết với nhau, giống như người vươn ba ngón tay, đây là cục huyệt tam đài án, chôn ở đây con cháu nhất định sẽ vận may tốt, sau này không làm quan lớn thì cũng là thương gia giàu có. Phong thủy tốt vô cùng."

Lại phất tay áo, hừ lạnh: "Phong thủy tốt như vậy mà chính mình không chôn, lại để cho người ngoài chôn? Tôi không tin sẽ có ai ngu ngốc như vậy. Mẫn thôn trưởng, nếu ông còn tin tưởng lời nói của loại người này, sau này trong thôn không cần gọi tôi đến xem phong thủy nữa."

Người trong thôn ít nhiều đều tin phong thủy, ngày thường dời phòng hay sửa nhà đều sẽ kêu Dương đại sư xem, thỉnh thoảng cũng xem chuẩn.

Nếu sau này Mẫn đại sư không đến, Mẫn gia thôn hoang vu hẻo lánh, liệu còn có thầy phong thủy nào chịu đến?

Mẫn thôn trưởng xấu hổ không thôi, nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, nếu cô nói mộ chôn không phải Lương Bằng, vậy là ai?"

"Hiện tại tôi cũng không rõ là ai, nhưng tôi có cách để tìm ra chỗ chôn của ông nội Mẫn thật sự."

Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng cười ha hả của Dương Tu Năng.

Ông ta cười to không ngừng: "Si tâm vọng tưởng, làm sao có thể tìm được quan tài trong bùn đất? Cô còn tưởng đào mồ ư?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 426: Chương 426



Đào mồ!

Cống Kim Chi hoảng hốt nhảy dựng lên: "Tuyệt đối không thể đào mồ!"

Giọng nói của cô ta nhọn bén và hung dữ, cô ta xúc động vén tay áo: "Muốn đào mồ, muốn đụng đến tổ tiên của tôi ư? Tôi sẽ liều mạng với con nhóc c.h.ế.t tiệt này!"

Mọi người nghe nói đào mồ cũng xôn xao.

"Trên núi có mấy trăm ngôi mộ, lẽ nào phải đào hết lên xem sao?"

"Làm vậy có phải là vô đạo đức quá không?"

"Mộ của Mẫn Lương Bằng phong thủy tốt, không thể là ai khác được."

"Đúng vậy, trước đây thầy phong thủy cũng đã tính toán, Cống Kim Chi các người không phải còn muốn mua mộ chỗ này sao? Mẫn Lương Bằng cũng không đồng ý."

Cống Kim Chi cau mày, túm lấy quần áo của Mẫn Tiểu Huy: "Còn gì nữa? Chú Lương Bằng nói gì cũng không chịu bán cho chúng tôi. Các người nói xem, cái mồ này, hắn không cho chúng tôi vào, còn ai có thể vào được? Có đáng giá để đào mồ hay không?"

Mẫn thôn trưởng cũng khó xử. Một mặt, ông và Lương Bằng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, như anh em ruột. Giờ đây nhà Lương Bằng gặp nạn, thầy phong thủy nói mồ có vấn đề, nếu ông không cho xem, thì lương tâm ông sẽ bị cắn rứt.

Làm gì đây?

Liệu có nên đào mồ tìm người?

Nên làm thế nào?

Ngay lúc ông đang băn khoăn.

Cống Kim Chi khiến cho mọi người ầm ĩ, từng người một đều nói nếu muốn động đến mồ của tổ tiên nhà mình thì sẽ cầm gậy liều mạng.

Dương Tu Năng được mời đến, vừa nghe Cống Kim Chi kể rằng hai đứa nhỏ nhà họ Mẫn bị lừa bởi thầy phong thủy giả mạo. Khi đến hiện trường xem xét, ông ta càng khẳng định Sở Nguyệt Nịnh là kẻ lừa đảo, ngay cả người mới học cũng có thể nhận ra tam đài án phong thủy, mà cô lại không nhìn ra.

Một huyệt phong thủy tốt ít nhất có thể mang lại tài lộc cho ba đời con cháu.

Ông ta không tin Mẫn Lương Bằng sẽ nhường lại một huyệt phong thủy tốt như vậy.

Tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên khắp nơi.

Cô gái bĩu môi, nhướng mày nhàn nhạt.

Một giọng nói thanh tao vang lên.

"Ai nói muốn đào mồ nhà các người?"

Tiếng ồn ào lập tức im bặt.

Mẫn thôn trưởng chống gậy bước tới, suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhìn hai anh em gầy gò Mẫn Tiểu Huy và Mẫn Tiểu Mẫn, hiện giờ họ không nơi nương tựa.

Ông thở dài và nói: "Sở đại sư, nếu cô khăng khăng cho rằng mồ chôn của Lương Bằng không phải của hắn, chỉ cần không đào mồ, thì tôi đồng ý cho cô dùng phương pháp khác để tìm."

Vụ việc nhà họ Mẫn xảy ra rất kỳ lạ, hai nhánh huyết mạch của Mẫn Lương Bằng đều đã chết, và tất cả đều là tự tử.

Bằng mọi giá.

Ông không muốn bi kịch lại xảy ra với hai anh em nhà họ Mẫn.

Dương Tu Năng nghe vậy, càng cau mặt: "Còn nhỏ không lo học hành, đã ra ngoài lừa đảo khoác lác. Nếu không đào mồ, chẳng lẽ cô còn muốn dùng lấy m.á.u nhận quan à?"

Lấy m.á.u nhận quan chính là dựa vào m.á.u của hậu bối để tìm ra hài cốt của tổ tiên.

Nhưng, sao có thể?

Đó chỉ là phương pháp tồn tại trong sách cổ.

Sư phụ từng nói, nếu không cực kỳ có thiên phú, thì không ai có thể học được tuyệt chiêu này. Ông ta học mấy chục năm cũng không thể lĩnh hội được, thì làm sao cô bé hơn hai mươi tuổi sao có thể làm được?

Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến xung quanh, quay đầu hỏi Mẫn Tiểu Mẫn: "Sợ đau không?"

Mẫn Tiểu Mẫn lắc đầu: "Không sợ."

Sở Nguyệt Nịnh lấy ra la bàn.

Chiếc la bàn nhỏ xíu màu xám xịt, đối lập hoàn toàn với la bàn chạm khắc vàng rực rỡ mà Dương đại sư vừa lấy ra, quả thực khác biệt một trời một vực.

Dương đại sư mỉa mai: "Lần sau muốn lừa bịp người khác, thì vẫn nên mua la bàn đẹp mắt một chút. Đừng trách tôi không nhắc nhở, la bàn nhặt được từ bãi rác thì chẳng có tác dụng gì đâu."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh bấm vào đầu ngón giữa của Mẫn Tiểu Mẫn, hai ngón tay hướng lên trên bóp nhẹ, Mẫn Tiểu Mẫn rên lên vì đau.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 427: Chương 427



Một giọt m.á.u tươi từ đầu ngón giữa chảy ra.

Sở Nguyệt Nịnh ném la bàn lên không trung, nhanh chóng vận động tay, hai ngón tay khép lại áp vào giữa trán, gió bắt đầu nổi lên xung quanh.

Chiếc la bàn xám xịt tỏa ra ánh sáng vàng, từng mảng màu xám phai đi, dần dần hiện ra những hoa văn màu vàng kim, bùa chú màu đỏ sẫm hiện lên trên la bàn, cách la bàn khoảng vài centimet, nhanh chóng xoay quanh Mẫn Tiểu Mẫn.

"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành!"

Sở Nguyệt Nịnh khép hai ngón tay giữa trán, mở to mắt: "Đi!"

Một tia sáng vàng nhanh chóng vụt ra, bay quanh mấy trăm ngôi mộ trên đỉnh núi, sau đó nhanh chóng tìm được một ngôi mộ và lao đến.

"Bùm!" Một tiếng động lớn vang lên.

Bia mộ trên mộ bị vỡ tan thành hai mảnh.

Cả hiện trường im bặt.

Hơn nửa ngày trôi qua, không ai dám lên tiếng.

Thậm chí có không ít người trước đây nghi ngờ năng lực của Sở Nguyệt Nịnh, giờ đây sợ hãi đến run rẩy.

Chỉ một chiếc la bàn, thế nhưng lại có thể cắt đôi bia mộ bằng đá tạc.

Sức mạnh này... đã vượt xa nhận thức của họ về thầy phong thủy rất nhiều.

Dương Tu Năng càng thêm xanh xao, khóe mắt như muốn nứt ra.

Vừa rồi những lời nghi ngờ mỉa mai của ông ta, trong lúc không ai để ý, lại biến thành từng cái tát vô hình giáng vào mặt ông ta.

Ông ta hoàn toàn không tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt.

Hiện trường hỗn loạn, bụi đá mù mịt.

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay, la bàn bay về.

Cô cất la bàn đi, nhìn về phía ngôi mộ, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao con cháu nhà họ Mẫn lại gặp phải kết cục thảm thương như vậy, nhíu mày.

"Huyệt tam suy thất bại, hậu thế sẽ gặp xui xẻo mười đời, tài suy, vận suy, con cháu suy giảm, cho đến khi con cháu tuyệt tự. Ông nội Mẫn được chôn cất ở đây."

Mẫn thôn trưởng chưa từng nghe qua phong thủy tàn ác như vậy, bị dọa đến nỗi lảo đảo, A Mậu vội vàng đỡ lấy. Nhìn lại phần mộ, ông tức đến mức muốn phun máu, trừng mắt nhìn vợ chồng Mẫn Nham.

Cầm gậy gõ mạnh xuống tảng đá, ông dùng hết sức lực quát lên:

DTV

"Đào mộ! Lập tức đào mộ!"

Đến giờ phút này, Mẫn thôn trưởng còn có thể không hiểu ra sao?

Tất cả chỉ vì Mẫn Nham tham lam muốn chiếm đoạt ngôi mộ đẹp.

Mẫn Nham lập tức quỳ xuống, khóc lóc nỉ non: "Thôn trưởng, người trong mộ chính là cha tôi, sao ông có thể chỉ nghe hai câu nói của người ngoài mà đòi đào mộ cha tôi lên? Đây là sự trừng phạt của trời mà!"

"Cha cậu?" Lão Mẫn thôn trưởng nổi giận run người, hung hăng tát Mẫn Nham một cái: "Tốt nhất bên trong nên đúng là cha cậu!"

Thôn dân Mẫn gia nhìn nhau, mấy người đàn ông khỏe mạnh xuống núi cầm cuốc xẻng, lên núi đào mộ.

Mộ bị đào bới, bùn đất đen ngòm dính ướt dưới ánh nắng mặt trời, cuốc xẻng xới xuống thậm chí còn có thể múc được nước.

Phần mộ đối diện với hướng gió, gió âm thổi rít.

Nhóm đàn ông liếc nhìn nhau, đều có chút sợ hãi bởi những điều kỳ quái.

May mắn thay, quan tài đã nhanh chóng được nâng lên.

Hai chiếc quan tài được đặt cạnh nhau, một ướt sũng, một khô ráo.

Cống Kim Chi hét lên một tiếng, lao đến chiếc quan tài ướt sũng, "Đào ra đã là đủ tang đức, các người không được bóc quan tài!"

"A Mậu!" Mẫn thôn trưởng chống gậy, gầm lên một tiếng.

Uy danh của thôn trưởng vẫn còn rất lớn, lập tức có mấy người đàn ông kéo Cống Kim Chi ra.

Hai chiếc quan tài được mở ra cùng lúc.

Chiếc quan tài ướt sũng lập tức bốc ra một mùi tanh hôi thối, những người đứng gần không kìm được nôn mửa, mọi người nhìn vào trong quan tài, sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.

Nằm trong quan tài đúng là Mẫn Lương Bằng, hai mắt mở to, biểu tình thống khổ như thể c.h.ế.t không nhắm mắt. Xác c.h.ế.t nằm trong quan tài đầy m.á.u loãng, sưng vù to lớn nhưng vẫn chưa hoàn toàn thối rữa.

Cống Kim Chi thấy cuối cùng không thể chối cãi, cả người mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 428: Chương 428



Ba năm chôn dưới đất mà t.h.i t.h.ể không hề hủ mục, hiện trường tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rộ lên trong đám thôn dân.

"Thật kỳ lạ! Ba năm rồi mà xác Lương Bằng vẫn nguyên vẹn, không lẽ biến thành cương thi à?"

"Nghe như phim Lâm Chính Anh vậy nhỉ?"

"Sở đại sư vừa mới giảng giải về tam suy bảy bại huyệt, phải nhận hết những xui xẻo trong mười thế hệ mà."

"Mẫn Lương Bằng nếu không ở mộ Mẫn gia, vậy nơi đó là ai ở?"

"Ngu ngốc, khẳng định là Mẫn Nham mua mộ không thành, liền chiếm mộ phần của người khác!"

"Thật là độc ác! Bốn người nhà họ Mẫn c.h.ế.t quả thật rất đáng thương!"

Mẫn thôn trưởng nổi giận, run rẩy vung gậy chống, giơ cao giữa không trung rồi hung hăng đánh xuống, "Cái đồ ăn cháo đá bát, nói xấu người khác! Lúc còn sống, Chú Lương đối xử với cậu thế nào? Hắn bán lương thực vay tiền để cho cậu đi học, đã không có cơm ăn, hắn mang theo cậu cùng nhau nuôi dưỡng, coi cậu như con đẻ. Kết quả, cậu trả ơn cho hắn bằng cách nào? Trộm đổi mộ phần, hại c.h.ế.t tận 4 người nhà Lương Bằng!"

Mẫn Nham bị đánh đau, van xin tha thứ: "Thôn trưởng, tôi không biết, thực sự không biết gì về điều này!"

DTV

"Hai kẻ tiểu nhân dám làm không dám nhận à! Cậu sẽ bị trời phạt!" Mẫn thôn trưởng nhớ đến cảnh đôi vợ chồng nhảy lầu chết, còn có hai đứa cháu trai cũng c.h.ế.t theo, lòng ông đau như cắt da cắt thịt.

Đứa lớn mười lăm tuổi, đứa nhỏ mới tám tuổi.

Bốn t.h.i t.h.ể Mẫn thôn trưởng đều tận mắt chứng kiến.

"Làm bậy! Thật là làm bậy!" Mẫn thôn trưởng căm phẫn tột độ, dùng gậy chống đ.â.m mạnh xuống bùn, "A Mậu!"

Một tiếng kêu vang lên.

Tên thanh niên lực lưỡng liền véo lấy ót Mẫn Nham, một tay đè hắn ta ra sau lưng, c**ng b*c đẩy nửa người hắn ta vào trong quan tài.

Mẫn Nham và Mẫn Lương Bằng bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt đục ngầu như cá chết, mùi tanh nồng nặc xộc vào trước mặt.

Mẫn Nham hoảng sợ kêu gào thảm thiết, hít một hơi mùi hôi thối thật sâu, "Thôn trưởng, tôi sai rồi thôn trưởng!"

Thấy Mẫn Nham nhận sai, A Mậu buông tay, Mẫn Nham trượt chân trên nắp quan tài, một tay chống đỡ trong m.á.u loãng, hắn ta sợ hãi liên tục giãy giụa bò ra khỏi quan tài và nôn mửa.

Mẫn Nham vừa khóc vừa sụt sịt, "Thôn trưởng, tôi không có, sau khi chú Lương từ chối, tôi vẫn không có ý định đó. Chính là do Cống Kim Chi xúi giục!"

Hắn ta nghiến răng nứt kẽ, chỉ vào Cống Kim Chi đang quỳ rụt rè cách đó không xa.

"Là con rắn độc này! Là ả tôi xúi giục tôi nửa đêm đi đổi mộ!"

Hắn ta gào lên một tiếng.

Cả thôn Mẫn gia đều chấn động.

Hóa ra Mẫn Nham thực sự đã đổi mộ!

Người đã c.h.ế.t mà còn đào lên khỏi mồ, thật là vô đạo đức!

Cống Kim Chi tức giận đến mức muốn hộc máu, chửi mắng: "Anh cái thằng vô liêm sỉ! Tôi đổi mộ vì ai? Còn không phải vì nhà anh sao? Chưa chắc mồ này phong thủy tốt, còn có thể tốt đến trên người tôi sao?"

Năm đó, Dương Tu Năng đã nhìn ra mộ phần của Mẫn Lương Bằng có phong thủy rất tốt, lúc đó Mẫn Lương Bằng còn chưa chết.

Tin đồn truyền khắp làng chài nhỏ, mồ tam đài, vượng hậu đại, có tài vận, trong thôn có một ngôi mộ như vậy, ai mà không thèm khát khao?

Rất nhiều thôn dân muốn mua mồ, đáng tiếc, Mẫn Lương Bằng dù có bao nhiêu tiền cũng nhất quyết không bán.

Tương tự, ông cũng từ chối nhận lời cháu trai, dù sao, ngoài Mẫn Nham ra, ông còn có hai người con trai.

Con người trước sau gì cũng ích kỷ.

Nếu ngôi mộ phong thủy này thực sự tốt như vậy, Mẫn Lương Bằng cũng sẽ không muốn hai người con trai tầm thường của mình sẽ vô dụng cả đời.

Mẫn Lương Bằng không chịu bán mộ, Cống Kim Chi canh cánh trong lòng, cô ta thường xuyên lên nghĩa trang đó đi dạo. Cha của Mẫn Nham mất sớm, cô ta thấy hai ngôi mộ cách nhau không xa, một kế hoạch liền nảy lên trong lòng.

Cống Kim Chi mong mỏi mãi, cuối cùng cũng mong đến ngày Mẫn Lương Bằng qua đời. Hai ngày sau khi hạ táng, cô ta cùng Mẫn Nham thuê hai người làm việc, đợi đến đêm tối gió lớn, họ mang theo cuốc xẻng lên núi, nửa đêm liền đổi chỗ quan tài.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 429: Chương 429



Mẫn Lương Bằng được chôn ở mộ phần tổ tiên của Mẫn Nham.

Cha của Mẫn Nham được chôn ở ngôi mộ tam đài phong thủy tốt.

Cống Kim Chi từ trên mặt đất bò dậy nhặt xẻng rồi đuổi theo Mẫn Nham đánh, nghiến răng nghiến lợi.

"Anh cái đồ vô liêm sỉ! Hôm nay tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh!"

Mẫn Nham trốn sau lưng thôn dân, thò đầu ra, "Rõ ràng là do cô muốn tôi giàu có! Tôi đã sớm ngăn cản cô, cô không nghe, cố tình muốn đào mộ của chú Lương. Giờ đây làm ra chuyện lớn như vậy, tất cả đều tại cô!"

"Đổ lỗi cho tôi! Ha! Đổ lỗi cho tôi!" Cống Kim Chi hếch mũi, "Đổi mộ có ích gì đâu, bảo là giàu có, cửa hàng tạp hóa vẫn như cũ. Bảo là thăng quan, thăng trong giấc mơ à?"

Mẫn Nham sững sờ, vỗ đùi.

Đúng vậy!

Sau khi đổi mộ, phong thủy nhà hắn ta cũng không thay đổi tốt đẹp gì. Dù sao cũng không chiếm được tiện nghi nhà Mẫn Lương Bằng, giờ đào quan tài ra, vừa lúc tốt!

"Thôn trưởng, đúng vậy, tôi thừa nhận, ngay từ đầu là do lòng tham. Tình hình nhà tôi mọi người đều biết, tôi và Kim Chi vẫn luôn không có cách nào để có con, sau khi chôn cái mộ, phong thủy nhà tôi cũng không có gì thay đổi. Cũng không phát tài cũng không thăng quan."

"Cô xem." Mẫn Nham cẩn thận hỏi, "Chúng tôi dời mộ về chỗ cũ, chuyện này có thể bỏ qua được không?"

"Bỏ qua?"

Sở Nguyệt Nịnh với khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt, "Mẫn gia đã c.h.ế.t bốn người, không phát tài không thăng quan mà bỏ qua được sao? Anh coi mạng người là gì?"

Mẫn Nham hận Sở đại sư này đến tận xương tủy.

Nếu không phải vì ả ta, chuyện đổi mộ tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

"Vậy cô muốn thế nào? Ban đầu tôi cũng không biết mộ phần này là xui xẻo! Nên mới chôn nhà tôi trước đó một năm, trong năm đó, chúng tôi có thấy gì xui xẻo không?"

Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn vị trí mộ, "Cha anh là mệnh cách mang thất sát, vốn dĩ là mệnh cứng, các anh không động mộ, nó nhiều nhất chỉ mang lại vận rủi cho các anh, cũng không lấy mạng người. Ai ngờ các anh lại dời mộ?"

Mẫn Nham lập tức chột dạ, đôi mắt đảo quanh thấy anh em nhà họ Mẫn cũng trừng mắt phẫn nộ hắn ta, hắn ta giả vờ vô lại, "Dù sao chuyện đã đến nước này, tôi nhiều nhất chỉ chi tiền thuê mộ ba năm! Hai mươi vạn đủ rồi chứ!"

Mẫn Tiểu Mẫn đỏ hoe mắt, mắng chửi: "Ai thèm tiền dơ bẩn của ông? Tôi chỉ muốn cha mẹ thôi!"

Mẫn Tiểu Huy nghiến răng, mắt đỏ nhìn chằm chằm Mẫn Nham và Cống Kim Chi, ước gì lột da ăn thịt hai kẻ độc ác này.

Cha mẹ cậu vốn dĩ không cần phải chết.

Anh em họ cậu vốn dĩ cũng không cần phải chết!

Mẫn thôn trưởng thấy hai người vẫn không hối cải, ông ắc đầu, chọc chọc gậy chống, "A Mậu, cậu gọi vài người đưa họ đến đồn cảnh sát đi."

Trộm mộ phần ở Hương Giang là tội danh không hề nhẹ.

Mẫn Nham và Cống Kim Chi sợ hãi, "Lão thôn trưởng, không cần đi đồn cảnh sát chứ? Chỉ là di dời vị trí quan tài, lại không làm gì cả!"

"Đúng vậy! Chúng tôi đều nói sẽ sẵn sàng bồi thường tiền! Các ông còn muốn thế nào nữa?" Cống Kim Chi sợ ngồi tù, bám chặt lấy cánh tay Mẫn Nham.

Hai người nhìn về phía chân núi, cất bước định bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy lên đã bị A Mậu và người của anh ta chặn lại, vặn tay đưa đến đồn cảnh sát.

Dương Tu Năng nhìn mộ, chìm vào suy tư, miệng lẩm bẩm: "Lạ thật, mộ này nhất định có số tài vận, tại sao Mẫn Nham lại không có phản ứng?"

Khi mộ của Mẫn Lương Bằng bị đào ra, ông ta biết mình bị Mẫn Nham lợi dụng. Về sự việc này, Dương Tu Năng tự biết mình sai, nên không dám nói gì.

Năm đó, chính ông ta xem phong thủy cho mộ Mẫn Lương Bằng.

Ông ta cầm la bàn đi quanh mộ vài vòng, lại đi xem mộ đã đào, cũng không thấy gì bất thường.

DTV

"Không lý nào cả, gia đình Mẫn Nham nhất định sẽ có thay đổi."

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên.
 
Back
Top Bottom