Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 430: Chương 430



"Bởi vì, nó vốn dĩ không phải tam đài án."

Dương Tu Năng đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh phía sau, đối diện với đôi mắt trong veo của cô, ông ta rùng mình, liên tục phủ nhận: "Không thể nào, không thể nào."

Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, chỉ tay về phía ba ngọn núi, "Nhìn kỹ, ba ngọn núi này giống nhau sao?"

Dương Tu Năng bỗng dưng nheo mắt, nhìn kỹ ba ngọn núi, càng nhìn càng rõ ràng. Dần dần, ông ta phát hiện ra ngọn núi ở giữa nhìn như cao hơn hai ngọn núi kia, là do đỉnh núi có cây cối mọc lên cao hơn, nhưng thực tế ngọn núi này lại thấp hơn hai ngọn núi kia một đoạn.

Ông ta bỗng dưng tái mặt.

"Ba ngọn núi không giống nhau, sao có thể gọi là tam đài án? Phong thủy của ngôi mộ này không tệ, nhưng không đạt đến độ cao của tam đài án, nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo hậu bối bình an vô sự thôi."

Sở Nguyệt Nịnh sắc mặt lạnh lùng, "Ông tính sai phong thủy, gián tiếp giúp đỡ Cống Kim Chi hại c.h.ế.t bốn người nhà Mẫn. Ông phải gánh vác nghiệp báo và nhân quả."

"Phốc!" Dương Tu Năng ôm n.g.ự.c đau đớn, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ông ta tái mặt, vẫn cố cãi: "Không thể nào, tôi không thể nhìn lầm phong thủy."

Nói xong.

Dương Tu Năng lại phun ra một bãi m.á.u tươi.

Sở cảnh sát thôn Long Điền.

Dưới sự giúp đỡ của thôn dân, Sở Nguyệt Nịnh đã xem xét lại phong thủy cho quan tài của Mẫn Lương Bằng và siêu độ cho bốn người nhà họ Mẫn đã qua đời.

Sau khi mọi việc xong xuôi, cô đến đồn cảnh sát để ghi lời khai. Mẫn Nham và Cống Kim Chi đều bị bắt vì tội trộm mộ và xúc phạm thi thể.

Còng tay trên tay, Cống Kim Chi cuối cùng cũng nhận ra sự thật, gào khóc nức nở.

Vừa khóc, cô ta vừa đ.ấ.m Mẫn Nham, "Xong rồi, tất cả đều xong rồi, vừa mới hỏi luật sư, hắn nói ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm!"

Hai người đều đã hơn bốn mươi tuổi, ngồi tù mười năm ra ngoài còn lại gì?

"Tôi thậm chí còn không có con!" Cống Kim Chi càng nghĩ càng không thể chịu đựng được.

Mẫn Nham im lặng, mặc cho cô ta đ.ấ.m đá.

Sở Nguyệt Nịnh đi theo nữ cảnh sát để ghi lời khai, đi ngang qua họ, cô dừng bước nhìn họ, "Biết tại sao không có con không?"

"Tại sao... Tại sao?" Cống Kim Chi ngớ người ra, cô ta biết Sở Nguyệt Nịnh thần thông quảng đại, chỉ cần một câu là có thể tìm được mộ của Mẫn Lương Bằng.

Cô ta mong con suốt 20 năm, đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không được.

Đối mặt với khao khát mãnh liệt, Cống Kim Chi đeo còng tay đứng dậy, miễn cưỡng cười nói, "Đại sư, xin cô chỉ điểm, tôi tuy rằng phải ngồi tù, nhưng trong túi vẫn còn tiền. Chỉ cần có thể mang thai, bao nhiêu cũng được."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh nói, "Cô đã mang thai rồi."

"Mang thai rồi?" Cống Kim Chi trợn to mắt, cúi đầu nhìn bụng mỡ phệ, "Không thể nào! Nếu mang thai, tôi không thể nào không biết."

Sở Nguyệt Nịnh không nóng nảy, ngược lại hỏi: "Ngày hôm đó hai đứa con của con trai trưởng nhà họ Mẫn chết, có phải cô ở nhà bị chảy m.á.u đúng không?"

Cống Kim Chi theo phản xạ, đưa tay bị còng che bụng, "Làm sao cô biết?"

"Tất nhiên tôi biết." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Lúc đó cô đang mang thai, và thai nhi đã c.h.ế.t để đền mạng cho con trai của của con trai trưởng nhà họ Mẫn, đó là song thai."

Nói xong, cô liền đi theo nữ cảnh sát để ghi lời khai, chỉ còn lại tiếng k** r*n rỉ của Cống Kim Chi.

Ánh mặt trời chiếu vào, cô hơi nheo mắt.

Nghĩ chỉ ngồi tù mười năm ư?

Tất nhiên không, sau này, Cống Kim Chi và Mẫn Nham đều sẽ sống trong bóng ma dày đặc, ngày đêm bị hồn ma nhà họ Mẫn ám ảnh và lấy mạng.

Hai người vốn dĩ còn lại ba mươi năm tuổi thọ, cũng bị giảm đi một nửa.

Ngoài sở cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát dừng lại.

Người xuống xe là Quách Tiêu, tổ trưởng tổ A tổ trọng án Sở cảnh sát Cửu Long. Ông đến tuổi trung niên, mặc vest đen, tóc bạc trắng, tay kẹp một tập hồ sơ.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 431: Chương 431



Phong cách đi đường có phần lêu lổng.

Vào đại sảnh.

Quách Tiêu nghe thấy tiếng ai đó khóc nức nở, cảm thấy kỳ lạ, liền ra quầy tiếp tân bắt tay, "Có vụ án gì sao? Sao nhiều người thế?"

Nhân viên tiếp tân nhận hồ sơ, nói: "Trộm cướp quan tài, xúc phạm thi thể. Theo lời khai của nghi phạm, là do mộ địa của đối phương có phong thủy tốt hơn."

Quách Tiêu lắc đầu, "Đã là thế kỷ 21 tân thời đại rồi, mà vẫn còn mê tín phong kiến. Ồi, cơm áo gạo tiền quả là thực tế, phải cho bọn họ nhớ kỹ."

"Hừ." Nhân viên tiếp tân bĩu môi, ra hiệu cho Quách Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đại sư giúp tìm ra phong thủy đổi quan tài đang ngồi kia kìa."

Quách Tiêu nhìn qua.

Cô gái tóc đẹp búi cao, ngồi im lặng ngược sáng. Khi được cảnh sát hỏi chuyện, cô nói chuyện cười đùa mà không hề lo lắng.

"À?"

Quách Tiêu nhăn mày, "Nhìn có vẻ quen quen? Như thể đã gặp ở đâu rồi?"

Theo lý mà nói, trí nhớ của những người làm việc trong tổ trọng án luôn rất tốt, nhưng dù Quách Tiêu cố gắng nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra.

Đau đầu, Quách Tiêu liền xoa huyệt thái dương, trò chuyện với nhân viên tiếp tân về vụ án mà tổ A đang thụ lý, chờ đến khi hồ sơ đóng dấu hoàn tất mới mang theo rời đi.

Xe cảnh sát nổ máy rầm rộ, rời khỏi hiện trường.

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt.

Mẫn thôn trưởng cùng chị em Mẫn Tiểu Mẫn chờ ở cửa.

Thấy đại sư ra, Mẫn thôn trưởng đưa gậy cho Mẫn Tiểu Huy, chắp tay cúi đầu đưa phong bì cho cô, "Đại sư, đây là chút tiền của mọi người. Nghe nói các bậc thầy phong thủy đều cần dùng tiền để tiêu tan nghiệp báo. Hai mươi tệ của Tiểu Huy sao có thể đủ? Xin cô hãy nhận lấy."

Sở Nguyệt Nịnh cười: "Đó là những người khác."

Cô tu luyện công pháp, nghiệp báo đều dùng công đức tiêu trừ nên không ảnh hưởng đến bản thân.

Tuy nhiên, rất ít những huyền sư có thể tu luyện nghiệp báo.

Họ gánh vác thiên mệnh, phải thay trời hành đạo.

"Đại sư đừng ngại."

Mẫn thôn trưởng nhìn Tiểu Huy, hổ thẹn nói: "Là do tôi không hoàn thành trách nhiệm thôn trưởng, mộ của Lương Bằng bị thay đổi ba năm, mà tôi cũng không biết rõ."

Một ngôi mộ khiến cho Lương Bằng đã c.h.ế.t suýt nữa tuyệt tự.

Trăm năm sau, ông thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại bạn già.

Sở Nguyệt Nịnh đưa tay v**t v* đầu Mẫn Tiểu Huy, gạt bay tử khí bám trên đỉnh đầu, cười nói: "Hai đứa trẻ đều có mệnh tốt, phúc khí lớn."

Vẻ ngoài của Mẫn Tiểu Huy nhiễm khí tử đã thay đổi, Mẫn Tiểu Mẫn cũng vậy. Hai người có tiền đồ vô hạn, sau này cũng có thể trở thành những người có ảnh hưởng ở Hương Giang.

DTV

"Đại sư nói đúng." Mẫn thôn trưởng nhận lấy gậy từ tay Tiểu Huy, đứng vững vàng vui mừng nói: "Có thể khiêng quan tài tam bại bảy suy huyệt không phải người thường. Tôi đã xin chính phủ trợ cấp, Mẫn đại cũng đang gấp rút về, hắn sẽ mang theo hai đứa trẻ hết sức nuôi dưỡng."

Cha mẹ ruột của Mẫn Tiểu Mẫn đã chết, bác ruột cũng đau lòng vì mất hai con, trên đời này chỉ còn lại bọn họ nương tựa nhau.

Vượt qua nỗi đau mất con, Mẫn đại cũng không đành lòng để con cháu của em trai phải chịu khổ.

Mẫn Tiểu Huy nắm lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, đôi mắt gầy gò sáng ngời, "Đại... Đại sư, chị... Chị nhận lấy tiền của thôn trưởng đi... Cá... cá nhân em... Sẽ... Sẽ còn trả lại cho thôn trưởng."

Cậu vẫn nói lắp.

Sở Nguyệt Nịnh lấy từ một lá bùa trong túi ra, đeo vào cổ Mẫn Tiểu Huy, dặn dò: "Phải cẩn thận nhé, mang theo ba năm không được dính nước, còn phải niệm khẩu lệnh, đến lúc đó tật nói lắp sẽ từ từ khỏi."

Nghe được tật nói lắp còn có thể từ từ khỏi, Mẫn Tiểu Huy càng sáng mắt, trân trọng nhận lấy bùa, gật đầu mạnh mẽ: "Em... em biết rồi."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tiền của thôn trưởng, rồi đưa cho Mẫn Tiểu Mẫn một sấp tiền dày cộp, "Tiền cất cẩn thận, học hành chăm chỉ, sau này lại đến gặp chị."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 432: Chương 432



Mẫn Tiểu Mẫn lau nước mắt, tay áo len tổng hợp đen sì, cô ôm chặt phong bì tiền, giơ lên mỉm cười: "Được."

"Người tốt, người tốt." Mẫn thôn trưởng cảm thán.

Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay, gọi taxi, quay đầu mỉm cười: "Thế... Có việc gì lại đến Phố Miếu tìm chị."

Hai chị em cúi đầu chào tạm biệt đại sư.

Cho đến khi taxi rời đi, hai người mới đứng dậy đi theo thôn trưởng.

---

Nghỉ ngơi một ngày, Sở Nguyệt Nịnh ngủ một giấc thật ngon.

Khi cô dậy, việc đầu tiên là gọi điện thoại đến quán ăn Trương Ký, nhờ Trương Kiến Đức dán một bảng thông báo "Đóng cửa" ở quán nước đường.

Cửa sổ mở rộng, gió biển thổi vào mặt.

Xa xa, dưới ánh mặt trời, mặt nước biển lấp lánh sóng nước, dưới lầu tiếng ồn ào náo nhiệt của hàng xóm đã vang lên.

Cô duỗi người, lại nhún nhún vai, mỉm cười: "Tuyệt vời! Lại là một ngày mới!"

Chuẩn bị dọn dẹp một chút để ra ngoài, mới vừa xoay người, Sở Nguyệt Nịnh đã bị hoảng sợ.

Sở Di mặc một chiếc váy ngủ liền thân rộng rãi, tóc rối tung như tổ quạ, miệng há to cười hì hì.

"Hắc hắc, chị hôm nay không cần đi làm à?"

"Hôm nay định nghỉ ngơi." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời.

Sở Di lập tức ôm lấy cánh tay cô, lắc lư như con hồ lô, cười đen tối, "Vậy có thời gian đi xem phim không? Em muốn đi xem Tinh Tế Chi Vương."

"Xem phim à?" Sở Nguyệt Nịnh cố ý kéo dài giọng, véo má béo phì của cô em gái, buồn bã nói, "Nhưng mà chị có chút việc phải xử lý trước."

Sở Di chu mỏ, không cam tâm nói: "Được rồi, chị có việc thì cứ lo việc trước đi."

"Nhưng mà..." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Xem phim vẫn còn thời gian."

"A a a a!"

Sở Di vui vẻ vung tay múa chân "Tuyệt vời! Em đi gọi Mễ Hân!"

Một giờ sau.

Ba người gặp nhau ở rạp chiếu phim, Trần Mễ Hân đưa vé cho Sở Di, Sở Di phụ trách mua vé xem phim cho ba người, Sở Nguyệt Nịnh thì đi mua bỏng ngô.

Trần Mễ Hân đi theo sau, kinh ngạc nhìn gáy của Sở Nguyệt Nịnh. Cô hoàn toàn không ngờ rằng chị của Sở Di lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV!

Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại, đưa túi bỏng ngô lớn cho cô và cười nói: "Lấy đây, một túi cho em, lát nữa chị cùng A Di ăn một túi nữa là đủ."

Cô không thích đồ ngọt lắm.

Trần Mễ Hân nhận lấy bỏng ngô, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lắp bắp nói: "Cảm ơn... Cảm ơn chị."

Một bóng người vội vàng lao tới.

DTV

Sở Di hưng phấn dơ vé phim: “Đã lấy vé xong, mau đi thôi nào”

Lời nói còn chưa dứt, cô đã va phải người khác vì không nhìn thấy lối đi nhỏ.

"Ai nha!"

Sở Di ngã xuống đất, vé xem phim cũng rơi theo, cô vội vàng nhặt vé mà không kịp che đầu gối bị thương, tức giận ngẩng đầu lên: "Ai vậy, đi đường không nhìn sao?"

Kiều Tinh phì cười, xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý có vật cản ở phía trước."

"Hừ, tôi không chấp nhận." Sở Di bĩu môi đi đến bên Sở Nguyệt Nịnh.

Kiều Tinh cũng đi cùng hai người bạn học, nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh cũng chạy nhanh đến chào hỏi: "Chị, chị cũng đến xem phim à?"

Hai người bạn học nghe cách xưng hô của Kiều Tinh, cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Mọi người đều biết, Kiều gia chỉ có hai vị thiếu gia, người có thể khiến Kiều Tinh gọi là chị, đến nay... Lẽ nào là một vị tiểu thư?

Rốt cuộc đối phương là ai?

"Chị đi cùng A Di xem phim, các em đi xem gì?" Sở Nguyệt Nịnh tò mò hỏi.

Kiều Tinh cũng vẫy vẫy vé xem phim, nụ cười tuấn tú hiện trên khuôn mặt: "Cũng đến xem phim."

Vì vậy, hai bên hợp thành một nhóm, phát hiện ra rằng họ đều xem cùng một suất chiếu phim.

Sáu người vừa vặn ngồi một hàng, cùng nhau vào rạp.

Rạp chiếu phim tối đen, không ít người mang theo đèn pin vào rạp, nhất thời trong rạp chiếu phim tối đen chỉ thấy ánh sáng lấp lánh của đèn pin.

Tận dụng thời gian trước khi phim bắt đầu, vài người bắt đầu trò chuyện.

Hai nam sinh đột nhiên đẩy Kiều Tinh, "Anh Tinh, anh Tinh."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 433: Chương 433



Nam sinh đè thấp giọng kêu lên.

"Anh nghe nói gì chưa? Diệp Sơ Tuyết bị trúng tà."

"Ai?" Kiều Tinh nghi ngờ.

Hắn còn quen biết người này à?

Một nam sinh khác thở dài: "Diệp Sơ Tuyết mà anh không quen à? Mỗi ngày không có việc gì liền đến lớp học quấy rối cậu, là con gái nhà Diệp gia ấy."

Nói xong, nam sinh lại nói: "Không có ấn tượng cũng đúng, cậu mỗi ngày bị bao nhiêu nữ sinh quấy rối, đâu có thời gian để quan tâm đến cô ta."

"Rùng mình." Nam sinh kia nhìn nhìn rạp chiếu phim tối đen, xoa xoa hai tay, "Chuyện Diệp Sơ Tuyết thật sự tà quái, từ khi tụi mình đi BBQ về, cô ta cả ngày giống như người mất hồn vậy."

Nhờ sự nhắc nhở của nam sinh kia.

Vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tinh cuối cùng cũng tan biến, "À, là cô gái đó."

Nói xong, hắn lại đứng dậy đi đến chỗ vách ngăn, thấy Trần Mễ Hân đang che chắn ở giữa, xin lỗi và cười: "Xin lỗi, đổi chỗ ngồi với cậu nhé."

Trần Mễ Hân mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay, sau đó cầm chiếc túi nhỏ ngồi vào vị trí của Kiều Tinh.

"Chị." Kiều Tinh gọi một tiếng, không nhắc đến chuyện Diệp Sơ Tuyết thì còn tốt, nhưng vừa mới nói thì hắn đã nhớ ra chuyện này.

"Sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh không hiểu.

Kiều Tinh nói: "Vài ngày trước, nhà họ Diệp không biết từ đâu nghe được chuyện anh trai em, họ mang theo quà đến thăm nhà em, nói là muốn tìm đại sư giúp nhà họ Kiều khi đó."

Sở Di nghe vậy cũng vểnh tai lên nghe.

Cô liên tưởng đến việc Diệp Sơ Tuyết đã nhiều ngày không đi học, nghi ngờ hỏi: "Diệp Sơ Tuyết thật sự trúng tà ư?"

"Ừm, có thể là vậy." Kiều Tinh cũng không quá chắc chắn, "Nhà em lo lắng sẽ gây phiền toái cho chị nên không nói gì. Tuy nhiên, có vẻ như nhà họ Diệp đã tìm rất nhiều thầy phong thủy, nhưng không ai có thể giúp được Diệp Sơ Tuyết. Nên họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để tìm chị."

Rốt cuộc, các đại sư đó không ai có thể giúp Kiều đại thiếu gia tỉnh lại được.

Khi ở nhà họ Phương, chuyện Sở Nguyệt Nịnh là ân nhân cứu mạng của nhà họ Kiều đã lan truyền không ít, nhà họ Diệp cuối cùng chắc chắn cũng sẽ tìm được Sở Nguyệt Nịnh.

Hiện giờ gặp phải, Kiều Tinh liền nghĩ nên báo cho cô biết một tiếng.

"Việc giúp hay không thì tùy thuộc vào chị."

Trần Mễ Hân cũng đang nghe ở bên cạnh, nghe nói Diệp Sơ Tuyết muốn tìm Sở gia, cô liền mở to mắt, kinh hô: "Chị ơi, ngàn vạn đừng giúp Diệp Sơ Tuyết a."

"Ơ?" Phản ứng đầu tiên của Sở Nguyệt Nịnh có chút kỳ lạ, "Sao vậy?"

Không đợi Sở Di che miệng.

Trần Mễ Hân liền kể lại chuyện Sở Di từng bị bắt nạt, nghe xong Kiều Tinh cũng tức giận không thôi.

Hắn quay sang hỏi Sở Di, "Em là heo con sao? Bị bắt nạt cũng không biết tìm anh à? Nói gì thì anh cũng coi em như nửa cái em gái mà?"

Sở Di không chịu, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Sở Nguyệt Nịnh, hừ một tiếng: "Tôi không có anh trai, chỉ có chị gái thôi, anh đừng hòng tranh giành với tôi."

DTV

Kiều Tinh vốn dĩ muốn nói, hắn muốn ném hai tên phế vật thùng cơm nhà họ Phương xuống mấy ngàn tầng lầu như thế nào?

Nhưng sau lại nhớ đến chuyện nhà họ Phương làm ô uế.

Hắn liền chạy nhanh vẫy tay, bọn họ còn tưởng muốn thân thiết với Sở Di ư? Cút đi.

Nhà họ Phương, ngay cả làm lông chân của hắn cũng không đủ tư cách.

"Không có việc gì thì tốt rồi."

Sở Nguyệt Nịnh vốn dĩ cũng lo lắng, nghe thấy Sở Di không sao mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến chuyện Sở Di đi chơi ngoại thành về bị dính khí quỷ, liền đại khái hiểu ra vì sao lại thế này, cô nhíu mày.

Sau khi phim kết thúc.

Kiều Tinh đeo kính râm lên, hắn muốn mang Sở Di và Trần Mễ Hân đi chơi điện tử, thấy Sở Nguyệt Nịnh đi theo hướng khác, liền gọi to: "Không đi cùng nhau à? Rất vui đấy."

"Không được, chị phải đi sở cảnh sát Cửu Long một chuyến." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu từ chối, tiện tay rút bùa hộ mệnh từ trong túi ra.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 434: Chương 434



"Sở cảnh sát Cửu Long? Tìm anh Húc à?" Kiều Tinh ngạc nhiên.

"Ừm..." Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, "Cũng có thể nói là đi tìm anh ta."

Dù sao, hắn cũng coi như là người của tổ D.

Kiều Tinh nào dám tranh người với anh Húc, cười phất tay: "Đi nhanh đi, hôm nay em sẽ giúp chị chỉnh em gái."

"Hừ." Sở Di khó chịu, bĩu môi trừng mắt nhìn hắn, "Ai là em gái của anh?"

"Ai lên tiếng thì là." Kiều Tinh tự tay mở cửa xe siêu sang phía sau, lịch thiệp cúi người, "Mời."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn theo chiếc xe siêu sang rời đi, cô véo tay tính toán, bước sang đường vẫy taxi màu đỏ.

Vừa mới lên xe.

Điện thoại trong ba lô rung lên.

DTV

Vừa mới kết nối, đã nghe thấy giọng nói có phần gấp gáp của Thi Bác Nhân.

"Vừa mới có tin tức nội bộ báo, đã phát hiện tung tích của Mã Chính Kỳ ở khu Hồng Khám, Nịnh Nịnh? Có thể bói quẻ vị trí cụ thể của hắn ta không?"

"Chờ tôi đến đó rồi nói."

Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại, nhìn về phía tài xế.

"Làm phiền, đến Hà Văn Điền."

Hà Văn Điền nằm ở phía bắc Hồng Khám, trước đây vào những năm 30, nơi đây còn là một nghĩa trang lớn. Đến những năm 50, nó được đổi thành khu dân cư để cho những người tị nạn từ Đại Lục sang.

Trải qua bao thăng trầm, nơi đây giờ đã trở thành khu phố sầm uất.

Con đường ngoằn ngoèo, hẻm nhỏ, san sát nhau là các cửa hàng và quán xá.

Sở Nguyệt Nịnh vừa mới xuống xe taxi, liền nhìn thấy trên vỉa hè bày những tượng thần tài, cắm nhang nến và chậu than. Cô dừng lại bước chân.

Sau chậu than là một bà thầy bói mắt mù, bà cởi giày, hung hăng ném nhặt những bức ảnh chụp trên mặt đất.

"Đánh đầu con tiểu nhân này, đánh cho mày béo ú và ngu ngốc; đánh mặt con tiểu nhân này, đợi mày thành công thì sẽ trở thành kẻ hèn hạ; đánh mắt con tiểu nhân này, khiến mày thi cử hỏng bét..."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy tò mò, từ lâu trước đây cô đã từng nghe nói về phong tục độc đáo "đánh tiểu nhân" ở Hương Giang, trước đây thường được bày bán ở phố Miếu, nhưng cô chưa từng đi thử.

Người dân Hương Giang gặp phải tiểu nhân, gặp khó khăn trong công việc hoặc học tập, có người sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý để tự điều chỉnh bản thân, hoặc đi leo núi để giải tỏa tâm trạng. Còn có người sẽ đi ra vỉa hè tìm bà thầy bói "đánh tiểu nhân".

Loại người trước, đại khái là thuộc về kiểu tự mình giải thoát cho bản thân. Loại người sau, là thuộc về kiểu dám đứng lên đấu tranh.

Cả hai đều là những lựa chọn không tồi.

Sở Nguyệt Nịnh không xem nhiều, tiếp tục đi về phía trước, lúc trên xe tuy rằng đã hẹn địa điểm, nhưng cũng không rõ ràng vị trí cụ thể của Thi Bác Nhân và những người khác.

Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì.

Tiếng la hét vang lên từ ngõ nhỏ bên cạnh.

"Nịnh Nịnh!"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang.

Bên ngoài ngõ nhỏ đỗ một chiếc ô tô nhỏ, loại xe gia đình màu xám xịt này không có vẻ hào nhoáng như chiếc Hummer trước đây, mà càng thêm vẻ kín đáo.

Thi Bác Nhân, Cam Nhất Tổ ngồi xổm trên mặt đất, mặt mày xám xịt, một người bưng chén lẩu Oden, Cam Nhất Tổ vùi đầu ăn ngấu nghiến, Thi Bác Nhân cắm tăm vào viên cá viên rồi đứng dậy.

Sở Nguyệt Nịnh đi đến, bỏ điện thoại lại ba lô, nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi: "Chu sir, chú Trung đâu?"

"Bên kia."

Thi Bác Nhân chỉ tay về một hướng, lại xoa xoa khuôn mặt dính đầy tro bụi, cầm theo tăm cắm cá viên, bụng đói cồn cào phát ra tiếng kêu ùng ục, dạ dày không ngừng cuộn trào.

Cá viên dính sốt ớt chua ngọt, hơi nóng lăn vào dạ dày lạnh băng.

Anh ta nhai cá viên, "Anh Húc và chú Trung vẫn đang truy tìm người, Mã Chính Kỳ đúng là con cáo già, chúng tôi ước chừng tìm cả ngày cũng chưa chắc tìm được người."

Cam Nhất Tổ ngẩng đầu lên từ chén giấy lẩu Oden, "Anh Nhân, có phải tin tức nội bộ của anh sai rồi không? Thực ra Mã Chính Kỳ căn bản không về nước?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 435: Chương 435



Thi Bác Nhân không nói gì, nhai nhai cá viên, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Cũng không phải là không có khả năng này, hắn chỉ nói là từ chỗ nhập cảnh nhìn thấy tênMã Chính Kỳ."

Cam Nhất Tổ: "..."

Chu Phong Húc dẫn theo chú Trung từ một tòa nhà cũ kỹ đi ra, gió mạnh thổi khiến vạt áo theo bước chân phấp phới.

Cam Nhất Tổ và Thi Bác Nhân đồng thời đứng dậy, "Anh Húc, có tin tức gì không?"

Chu Phong Húc lắc đầu.

Bốn người đã chạy khắp Hồng Khám cả ngày, Chu Phong Húc vén tay áo, ống tay áo cũng dính đầy tro bụi, hắn mím môi, môi mỏng hơi khô. Càng không nói đến tuổi của chú Trung, vai gù, vẻ mặt mệt mỏi.

Chạy cả ngày, mọi người đều không có lời oán trách gì.

Mã Chính Kỳ là nghi phạm lớn nhất vụ g.i.ế.c hại bé gái, ông ta đã trốn ở nước ngoài 18 năm trái phép, dù có khổ cực hay mệt mỏi, tổ D vẫn phải nhất định bắt được ông ta quy án, trả lại công lý cho nhà họ Trịnh.

DTV

Đây là sứ mệnh của tổ trọng án.

"Ăn cơm chưa?" Chu Phong Húc nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, duỗi tay đưa cho cô một chiếc bánh mì, "Ăn lót dạ trước."

Sở Nguyệt Nịnh đúng là chưa ăn cơm, đã đói bụng.

Cô nhận lấy bánh mì, xé mở bao bì, cắn một miếng, vị ngọt ngào có nhân khiến tâm trạng trở nên dễ chịu, mặt mày cong lên, "Cảm ơn Chu sir."

"Không cần khách sáo." Chu Phong Húc thu hồi ánh mắt, từ túi áo gió lấy ra một vật hình ống tròn, từ từ trải ra trên nóc xe, lại mở bút lông ghi chú vẽ vài vòng tròn màu hồng trên bản đồ khu vực Hồng Khám.

"Vẫn còn vài nơi chưa tìm."

Chú Trung lấy ngõ nhỏ làm trung tâm, chia thành bốn hướng, "Mỗi người một hướng, hẳn là có thể xong công việc trước đêm khuya."

Mọi người đều cố gắng vực dậy tinh thần.

"Nịnh Nịnh."

Thi Bác Nhân từ túi quần jean móc ra một bức ảnh chụp đã được gấp lại nhiều lần, anh ta mở ra, ở giữa còn kẹp một tờ giấy, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh.

"Đây là từ hàng xóm quanh nhà Trịnh gia năm đó tìm được, tìm ra ảnh chụp và sinh thần bát tự của Mã Chính Kỳ, phiền cô hỗ trợ xem thử."

Chu Phong Húc đậy nắp bút lại.

Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn ảnh chụp, "Trước tiên tôi xem thử."

Trên ảnh chụp là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đầu trọc, mặt đầy dữ tợn, cằm có một nốt ruồi đen, đôi mắt nhỏ hẹp lộ ra ánh sáng không thiện chí.

Cô bấm tay tính toán, trầm ngâm một lát, "Mã Chính Kỳ năm nay ở phương bắc không thuận lợi, nước Mỹ nằm ở phương bắc. Dựa theo bát tự, trong khoảng thời gian này, hắn ta đã về nước, ở một nơi có khí hậu ấm áp, là phía nam."

Thi Bác Nhân mừng rỡ: "Phía nam không phải là Hương Giang sao? Xem ra, tin tức nội bộ quả là không sai, Mã Chính Kỳ thực sự đã quay lại."

Anh ta bưng nồi lẩu Oden rướn người tới, "Hay là xem xem hắn ta ở vị trí nào?"

Sở Nguyệt Nịnh lại bấm tay tính toán, "Gần mương nước, đồng thời còn có rất nhiều đồ điện và kiến trúc."

"Có nguồn nước lại có rất nhiều đồ điện và kiến trúc?"

Chu Phong Húc đi xem bản đồ, tìm được nơi gần mương và nhiều công trình kiến trúc, hắn đánh dấu trên bản đồ bằng bút lông ghi chú, " Phố Thường Thịnh, trung tâm lưu giữ xe bị tạm giữ."

Có phương hướng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Phong Húc lập tức phân công nhiệm vụ, "A Nhân, Nhất Tổ, Chú Trung kiểm tra ba nơi còn lại và tập trung tại trung tâm lưu giữ xe. Tôi sẽ liên hệ với người phụ trách trung tâm lưu giữ xe."

"Yes sir!"

Ba người đồng thanh hô.

Thi Bác Nhân vứt chén lẩu Oden vào thùng rác, chuẩn bị hành động.

Mọi người đều biết rõ năng lực của Sở Nguyệt Nịnh, có thể bói ra vị trí của một người, thì sao có thể sai lệch được?

Mọi người đều hăng hái, thậm chí có chút kích động, càng thêm tin tưởng mười phần vào việc truy bắt Mã Chính Kỳ sau khi Sở Nguyệt Nịnh bói toán.

"Tôi sẽ đi cùng các anh." Sở Nguyệt Nịnh cắn bánh mì, chớp chớp mắt, "Có thể giúp các anh tính toán thêm một chút."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 436: Chương 436



Chu Phong Húc vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, quay đầu lại: "A Nhân, anh đi cùng Nịnh Nịnh đi."

"Không thành vấn đề." Thi Bác Nhân lập tức đồng ý.

Bốn người nhanh chóng hành động.

Thi Bác Nhân dẫn theo Sở Nguyệt Nịnh, đi thẳng vào cổng bắc của trung tâm lưu giữ xe bị tạm giữ.

Vừa bước vào cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn thấy vô số ô tô và xe máy, từng chiếc xếp hàng ngay ngắn, kinh ngạc: "Sao nhiều xe thế vào đây?"

Thi Bác Nhân cũng chú ý đến điều này, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Có người vi phạm luật giao thông như gây rối, vượt đèn đỏ, v.v. đều bị bắt xe vào đây. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều xe không sử dụng hoặc chưa nộp phí gửi xe."

Vừa giải thích, anh ta vừa liếc mắt nhìn xung quanh, sợ bỏ sót điều gì.

Một người đàn ông đi ngang qua.

Anh ta vội vã bước tới, không quên nói: "Nịnh Nịnh, bắt tội phạm là việc của cảnh sát, cô đã tính ra vị trí rồi thì đã rất tuyệt rồi, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Sở Nguyệt Nịnh lo lắng sẽ lộ diện Thi Bác Nhân, không muốn đi xa, "Được thôi."

Miệng thì nói vậy, nhưng người lại không có ý định nghỉ ngơi.

Cô vừa định xoay người, liền nghe thấy hai giọng nói bên cạnh.

"Làm phiền cậu, tôi lấy chiếc này."

Người nói chuyện là một ông bác, mặc áo khoác cũ nát, đi dép lê nhựa trên chân. Ông ta lục lọi trong túi quần nửa ngày, móc tiền ra đưa cho nhân viên, "3000 tệ."

Nhân viên công tác nhấc mũ lên, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai chú ý mới nhận tiền, đếm tiền xong, anh ta vỗ vỗ bụi bặm trên xe máy: "Ông biết coi hàng đấy, giá xe này do chủ xe đi nước ngoài, ông đừng nhìn nó cũ mà xem thường, thực ra động cơ vẫn còn rất mạnh."

"Được rồi." Nhân viên công tác bỏ tiền vào túi, "Ngày mai lại đây lấy xe."

Ông bác đã ngoài mấy chục tuổi, da dẻ lại rất bóng loáng. Khi ông ta cười, khóe miệng bị kéo căng do da mặt căng, khiến người ta nhìn vào rùng mình sợ hãi, lo lắng da thịt bóng loáng sẽ bị nứt ra.

Thi Bác Nhân cũng chú ý đến ông bác đó, anh ta quan sát vài phút, liền phát hiện không khớp với ảnh chụp Mã Chính Kỳ nên dời mắt đi.

Sở Nguyệt Nịnh cũng định dời mắt đi.

Bỗng nhiên, ông ta xoay người, khí đen tràn ngập xung quanh.

Sở Nguyệt Nịnh dừng bước, nhíu mày.

Chỉ thấy sau lưng ông ta bỗng nhiên treo một chiếc váy của bé gái, bé gái vung tay ôm lấy cổ ông ta, trong tay còn ôm một cái đầu chảy máu.

Bé gái thong thả cử động, như muốn treo đầu lên cổ. Bay lên, rồi lại rơi xuống, bay lên rồi lại rơi xuống.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.

Cuối cùng bé gái cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn treo ở sau lưng ông ta.

Khí đen tràn ngập khắp nơi.

Vì trọng lực kéo, cổ của ông ta nghiêng một cách kỳ lạ.

Nhân viên công tác thấy cổ ông ta nghiêng như vậy rất nghiêm trọng, tốt bụng nhắc nhở: "Đi bệnh viện kiểm tra đi, xem có phải vấn đề về cột sống không."

DTV

Ông ta từ từ nở nụ cười: "Già rồi, tôi bị mười mấy năm rồi."

Nói xong, ông ta đi về hướng đối diện.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vị trí của ông bác, lại nhìn Thi Bác Nhân đã biến mất không thấy, cô suy nghĩ một chút, rồi đi theo sau.

Ông bác tuổi đã cao, đi đường chậm rãi, cũng không vội vàng mà thong thả đi dạo. Qua đường cái, ông ta đi vào hẻm phòng thôn Hà Văn Điền.

Ở phía đối diện, ông ta gặp một bà lão dắt theo cháu gái 4 tuổi ra cửa.

Hai người gặp nhau.

Bà lão nhận ra ông ta, liền hỏi: "Lão Mã, đi đâu vậy?"

Lão Mã nhìn bé gái, từ từ nở nụ cười, trả lời bà lão: "Đi đối diện mua xe."

"Xe? Mua xe làm gì? Ông đã lớn tuổi rồi, chưa chắc còn có thể chạy được xe nữa đâu?" Bà lão vừa tò mò vừa đánh giá lão Mã.

Lão Mã mới chuyển về từ Mỹ, ông ta định cư ở hẻm phòng thôn Hà Văn Điền, gần đây đã trở thành đề tài hot của khu, vì độc thân lại có tiền nên ông ta đã trở thành chủ đề bàn tán của hàng xóm.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 437: Chương 437



Bà lão cũng thủ tiết nửa đời người, giờ đây con cái đã trưởng thành, mỗi người mỗi nhà, bà chỉ giúp đỡ mang cháu. Thời gian trôi lâu, bà cũng cảm thấy cô đơn không ai trò chuyện.

DTV

Vừa lúc lão Mã xuất hiện, bà cũng có ý định tìm bạn già.

Lão Mã cười cười: "Vẫn chưa già như vậy, vẫn lái xe được, có thể đi dạo quanh đây ngắm cảnh. Tôi ở nước ngoài gần 20 năm, đã sớm quên mất Hương Giang trông như thế nào rồi."

"Thế à." Bà lão chần chừ, chuẩn bị hỏi: "Lão Mã, trước kia không phải đã hỏi rồi sao? Nếu ông cảm thấy buồn, thì chúng ta có thể kết thân."

Bà từ trước đến nay vốn là người thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.

Bé gái nắm tay bà nội, trốn sau đùi bà, rụt rè sợ hãi nhìn lão Mã từ bên cạnh, khi đối mặt với ánh mắt của lão Mã, bé gái lại sợ hãi trốn sau đùi bà nội.

"Tôi thì không sao, nhưng con cái bà nghĩ thế nào?" Lão Mã từ từ ngồi xổm xuống, từ túi móc ra một viên kẹo dẻo màu sắc sặc sỡ được gói trong giấy.

Dưới ánh nắng chói chang, giấy gói kẹo lấp lánh bảy màu.

Ông ta véo viên kẹo nhỏ, từ từ đưa cho bé gái, vừa đi theo vừa trêu đùa, tay v**t v*: "Nào, ông nội mời cháu ăn kẹo nhé."

"Không cần." Bé gái giọng trong trẻo, nghiêm túc từ chối: "Bà nội đã dặn cháu không được ăn đồ của người lạ."

"Nam Nam à." Bà lão cảm thấy khó xử, chủ động nhận lấy kẹo của lão Mã: "Ông nội Mã không phải người lạ, ông ấy là hàng xóm của chúng ta."

Nghe lão Mã chỉ lo con cái không đồng ý, bà lão lại giải thích: "Yên tâm, con tôi đều mong tôi lúc tuổi già có người bầu bạn, chúng nó sẽ không phản đối."

Mắt lão Mã dâng lên lệ khí, nhưng rồi lại trở lại bình tĩnh.

Ông ta cười cười: "Đến lúc đó rồi nói tiếp."

Bé gái nhìn vào đôi mắt cười như không cười của lão Mã, sợ hãi run rẩy, liều mạng kéo tay bà nội: "Đi thôi, con muốn đi công viên chơi!"

"Được rồi, đi thôi." Bà lão muốn tạo ấn tượng tốt với lão Mã, nên bỏ kẹo vào túi, bà cũng không hiểu sao đứa cháu gái ngoan ngoãn của mình lại đột nhiên gấp gáp như vậy.

Bé gái háo hức kéo bà lão ra ngoài.

Bà lão quay đầu lại nói ngượng ngùng: "Lão Mã, tôi đi trước. Nếu có thời gian, thì ông có thể đến nhà chơi nhé."

Lão Mã gật đầu, xoay người, nụ cười vốn tươi tắn trên môi giờ đây đã trở nên âm trầm.

Ngõ phòng thôn không có thang máy.

Ông ta bò từng tầng một, khi lên đến tầng hai, nhìn thấy thang máy có một bé gái bảy tuổi đang chơi hoa một mình.

Lão Mã lại nở nụ cười thâm ý, vẫy tay chào bé gái: "Phân Phân."

"Ông nội Mã." Bé gái đi đến.

Lão Mã nhìn vào vị trí mới vừa chơi của Phân Phân, cửa lớn mở toang: "Ba mẹ cháu đâu?"

"Ba đi làm, mẹ đi chợ mua đồ ăn nấu cơm chiều." Phân Phân vừa chơi hoa vừa trả lời.

"Này." Lão Mã cười cười, từ túi áo móc ra mấy viên kẹo, "Kẹo mua về từ nước Mỹ, cháu có muốn ăn không?"

Phân Phân nhìn kẹo, giơ tay lau nước miếng, không ngừng gật đầu: "Muốn ạ!"

Lão Mã cầm kẹo xoay người, cười nói không tốt bụng: "Ông nội còn rất nhiều ở nhà, thích thì đi theo ông nội lấy."

"Được ạ."

Phân Phân nhảy lên cầu thang, nhảy nhót đi theo sau.

Một già một trẻ, chậm rãi đi lên lầu.

Sở Nguyệt Nịnh nhai kẹo cao su nhìn theo, đợi một già một trẻ biến mất ở cửa thang máy, cô cũng nhấc chân đi theo lên.

Bên kia.

Ba người tìm khắp trung tâm lưu giữ xe, nhưng không tìm thấy ai.

Thi Bác Nhân mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, mở nắp bình nước suối uống ừng ực. Uống xong, anh ta bóp nát bình nước suối.

"Cái tên khốn kiếp kia, đừng để tao tìm được, nếu không Mã Chính Kỳ nhất định trốn không thoát!"

Chu Phong Húc dẫn theo người phụ trách trung tâm vội vã đuổi theo, giải thích cho ba người, hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Ba người đều lắc đầu vẻ chán nản.

Người phụ trách trung tâm cùng thư ký, "Chu sir, tư liệu anh muốn xem tôi đã tra toàn bộ ra rồi, xác thực không có một vị nào tên Mã Chính Kỳ."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 438: Chương 438



Nói xong, hắn lịch sự nở nụ cười, "Có thể thông cảm cho cảnh sát phá án không dễ dàng, các anh có thể đến phòng khách quý nghỉ ngơi, tôi còn có việc gấp trước."

Chu Phong Húc bắt tay với người phụ trách, gật đầu: "Cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo, cảnh sát nhân dân là một nhà." Người phụ trách nói xong, liền cùng thư ký rời đi.

Chu Phong Húc nhìn đại sảnh đông đúc như nước chảy, chìm vào suy tư.

Chẳng lẽ.

Tính sai rồi?

Mã Chính Kỳ vẫn chưa ở đây?

Không thể nào, Sở Nguyệt Nịnh đã cứu hắn một mạng, bói ra được vị trí, sao có thể tính sai?

Hắn nhìn về hướng Thi Bác Nhân, phát hiện xung quanh trống rỗng, liền nhíu mày hỏi, "Người đâu?"

"Ai?" Thi Bác Nhân một lúc không phản ứng lại, nhìn trái nhìn phải, "Anh Húc à, tôi thực sự tìm hơn nửa vòng cũng không thấy người giống Mã Chính Kỳ."

Chu Phong Húc có linh cảm không tốt, giữa hai lông mày nhíu lại, "Tôi hỏi Nịnh Nịnh đâu?"

Thi Bác Nhân mới phản ứng lại, à một tiếng.

"Có thể là quá mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi."

Thi Bác Nhân không cảm thấy có gì bất ổn, "Cô vẫn là con gái, con gái da thịt mềm mại, nghỉ ngơi là chuyện bình thường."

Chu Phong Húc cảm thấy không ổn.

Theo hiểu biết của hắn về Sở Nguyệt Nịnh, cô là người vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, đã nhận lời làm việc thì tuyệt đối sẽ không tùy ý bỏ đi.

Vừa lúc đó.

Một nhân viên công tác đi vào từ bên ngoài.

Chu Phong Húc tiến đến hỏi chuyện: "Thưa anh, quấy rầy một chút."

Hắn miêu tả sơ lược ngoại hình của Sở Nguyệt Nịnh.

"À, người đó tôi vừa mới gặp được ở cửa." Nhân viên công tác nói, "Bất quá hình như cô ấy gặp người quen, đi theo một ông già rồi."

"Ông già?" Chu Phong Húc cảnh giác, "Anh có biết ông ấy không? Có thông tin về ông ấy không?"

"Có." Nhân viên công tác chỉ về phía hẻm phòng thôn Hà Văn Điền, "Ông già ở ngay hẻm đó, các anh muốn tìm thì qua đó tìm."

"Ông già bao nhiêu tuổi?" Thi Bác Nhân vội hỏi thêm một câu.

Nhân viên công tác suy nghĩ một lát: "Hơn 60 tuổi."

Hơn 60 tuổi!

Ba người đang ngồi dưới đất hoảng hốt đứng bật dậy.

Thi Bác Nhân biết mình gây họa, vội vàng nhìn sắc mặt Chu Phong Húc lạnh tanh, "Sáu mươi... hơn sáu mươi... không phải là Mã Chính Kỳ chứ?"

"Xong rồi, xong rồi."

Anh ta thế nhưng để Nịnh Nịnh đi theo hung thủ tàn ác độc ác g.i.ế.c người về nhà.

"Mã Chính Kỳ?" Nhân viên công tác nhìn bảng biểu, "Tên đầy đủ thì không biết, nhưng đúng là họ Mã."

Vừa dứt lời.

Bốn bóng người đã hối hả xông ra ngoài.

Lên đến tầng 3.

Phòng lão Mã thuê nằm ở vị trí cạnh cầu thang cuốn, cửa phòng khá cũ nát, sơn bong tróc nhiều chỗ, lộ ra lớp gỗ mục bên trong. Sàn nhà lát gạch hoa văn sứ bám đầy bụi bẩn.

Ông ta nâng đôi giày da dính bết, rút chìa khóa ra tra vào ổ khóa.

Tiếng hít thở của ông dồn dập vì những diễn biến tiếp theo, tia sáng đục ngầu trong mắt dần hiện lên.

Phân Phân đứng sau lưng, tò mò hỏi: "Ông nội Mã, sao ông không ăn kẹo?"

"Ông nội Mã già rồi, sợ sâu răng." Chìa khóa hơi khó mở, lão Mã liên tục xoay thử, dần dần, ông ta bực bội ra sức đẩy cửa.

DTV

"Tại sao? Người lớn cũng sợ sâu răng sao?" Phân Phân không hiểu.

"Tốt!" Lão Mã gõ cửa không ngừng, có vẻ mất kiên nhẫn, dọc theo hành lang lên lầu, Phân Phân không ngừng hỏi han.

Ông ta hoảng sợ bởi những âm thanh ồn ào đột ngột vang lên.

Phân Phân không hề sợ hãi, tiến đến gần cửa và nói: "Ông nội Mã, ông nên đổi khóa."

Cạch một tiếng.

Lão Mã mở cửa, ông ta từ từ nở nụ cười và quay đầu lại: "Đúng vậy, Ông nội Mã già rồi, nên đổi khóa."

"Vào đi, cùng ông nội Mã vào phòng nào."

Nói xong, ông ta vươn tay muốn dắt tay Phân Phân.

Nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé, ông ta nhớ lại 18 năm trước, cô bé họ Trịnh của mình. Cũng vào thời tiết này, ông ta đã mang theo cô bé 8 tuổi đi về phòng thuê.

Trong căn phòng tối tăm, cô bé hoảng sợ khóc nức nở.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 439: Chương 439



Nụ cười của lão Mã càng lúc càng trở nên thâm hiểm.

"Vào đi, ông nội Mã có rất nhiều kẹo, tất cả đều cho cháu hết."

Ngay khi ông ta sắp chạm vào tay Phân Phân, thì một tiếng gió sắc bén vang lên trong không khí.

Một cái chổi từ trên cao lao xuống, đánh mạnh vào cổ lão Mã.

"Á!" Lão Mã kêu thảm thiết, ôm lấy cổ đau đớn, chưa kịp quay người lại đã bị một lực mạnh không thể cưỡng lại đá xuống cầu thang.

Ông ta lăn lộn xuống cầu thang, tiếng xương gãy vang lên trong lúc đó.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Sát khí đen tối bao trùm lấy tầng 3.

Bàn tay nhỏ lạnh lẽo trắng bệch siết chặt cổ Lão Mã.

Cả người lão Mã đau đớn, không ngừng k** r*n. Ông ta cảm nhận được người trên thang lầu đang tiến đến, tiếng giày thể thao dẫm lên mặt đất trống trải của cầu thang vang lên từng tiếng, từng tiếng như đạp lên trái tim mình.

Ông ta sợ hãi rụt rè.

Tiếng nói thanh tao vang lên.

"Mã Chính Kỳ?"

Mã Chính Kỳ, người vừa trở về sau khi giả danh, kinh hãi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt không hề có chút ấm áp nào.

"Cô... cô là ai?" Ông ta run rẩy dán lưng vào tường, "Tại sao vô cớ hại tôi?"

Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, quay đầu nhìn cô bé đang sợ hãi, mỉm cười: "Về nhà đi."

Mã Chính Kỳ nhìn cô bé suýt bị đắc thủ, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác.

Cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Mã Chính Kỳ, cô bé biết mình đã gặp kẻ xấu.

DTV

Cơ thể nhỏ bé hoảng sợ chạy nhanh ra cầu thang.

Cầu thang không còn ai khác.

Sở Nguyệt Nịnh mới dần thu hồi nụ cười, im lặng nhìn khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của Mã Chính Kỳ, cầm lấy cái chổi thanh mảnh và nói: "Ông còn dám nhìn chằm chằm cô bé kia nữa, tôi sẽ khiến ông xuống địa ngục."

Mã Chính Kỳ từ từ bám vào tường, mắt nhìn xuống hướng cầu thang. Ông ta không rảnh lo đau đớn, đột nhiên chạy đến, vừa quay đầu lại vừa mắng: "Nhiều chuyện..."

Lời nói còn chưa dứt.

"Á!" Một tiếng kêu, Thi Bác Nhân lao đến tung ra một cú Phật Sơn Vô Ảnh Cước, đá trúng bụng Mã Chính Kỳ.

Rầm một tiếng, Mã Chính Kỳ một lần nữa bị đá văng vào tường như bóng đá, ngã xuống đau đớn.

Thi Bác Nhân tiến lên, khom người nhìn xuống Mã Chính Kỳ đang đau đớn, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi. Anh ta móc từ túi ra một tấm ảnh chụp, so sánh với mặt ông ta.

"Ông còn dám chỉnh sửa dung mạo à?"

Mã Chính Kỳ ôm bụng quằn quại, đôi mắt lóe lên tia căm thù. Ông ta chưa kịp ngẩng đầu thì đã một vật lạnh lẽo đã được ấn vào huyệt Thái Dương.

Chu Phong Húc đã xác định được danh tính của ông ta, liền lên tiếng: "18 năm trước, ông còn nhớ Trịnh Hân Nhã không?"

"Sếp à." Mã Chính Kỳ nở nụ cười quái dị, khuôn mặt đầy keo silicon: "Vụ án đó còn muốn tìm tôi sao? Tôi chưa hề làm việc ác. Năm đó, tổ trọng án điều tra suốt thời gian dài nhưng vẫn không tìm được bằng chứng, cuối cùng tôi được tha bổng. Chẳng lẽ các ông muốn dựa vào án cũ mà vu khống tôi sao?"

Chu Phong Húc không hề nao núng: "Khoa giám định đã tìm thấy vớ của Trịnh Hân Nhã dính vết m.á.u của ông."

Câu nói đó khiến Mã Chính Kỳ cứng đờ người.

Trên vớ của Trịnh Hân Nhã có một đóa hoa màu đỏ, vết m.á.u thấm đẫm trên đó. Năm xưa, các đồng nghiệp điều tra đều không hề phát hiện ra.

Vụ án cũ được mở lại điều tra, các bằng chứng được niêm phong được gửi đến khoa giám định. Sau một tháng nghiên cứu, các nhân viên pháp chứng đã thu được kết quả quan trọng.

"Chỉ cần lấy mẫu m.á.u của ông để so sánh, là có thể kết tội ông."

Mã Chính Kỳ nghẹn họng. Ông ta muốn giảo biện nhưng nhìn thấy bốn cảnh sát vây quanh, biết rằng họ đã chuẩn bị chu đáo, đành cúi đầu buông xuôi.

Chu Phong Húc nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang cầm chổi.

Sở Nguyệt Nịnh hoảng sợ ném chổi xuống đất, nhìn quanh quẩn, giọng run run: "Chu sir, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không hề động đến ông ta."
 
Back
Top Bottom