Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 410: Chương 410



Tuy nhiên, nếu bản thân thầy bói đã không có năng lực, lại thu giá cao, vì khả năng giải trừ tai ương của thầy bói không đủ, dần dần sẽ tích lũy nghiệp nợ, thì đến già cũng sẽ gặp quả báo.

Tiết Doanh lập tức hiểu ra, bỗng chốc trong lòng như được giác ngộ, cô cúi đầu thành kính: "Đại sư, tôi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ học tập nhiều hơn từ đại sư."

Đôi khi, vì giúp đỡ người dân xem bói cũng không nhất thiết phải thu bao nhiêu tiền.

Đại sư là người có khí khái và có niềm tin.

Tiết Doanh ra về.

Sở Nguyệt Nịnh lấy khăn lau khô bàn, lại bày hai chiếc ghế, ngồi xuống nhìn về phía đám đông khách hàng đã nóng lòng chờ đợi từ lâu.

"Có thể bắt đầu xem bói rồi."

Vừa dứt lời, đám người xếp hàng liền xôn xao, sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên bước ra.

Ông ta có khuôn mặt gầy gò, hai má hóp sâu, mặc áo polo màu xanh nhạt. Khi đến trước bàn, ông ta mới từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh trẻ tuổi khác thường, lông mày ông ta nhướng lên, rõ ràng là ngạc nhiên: "Cô chính là Sở đại sư?"

Ông ta nghe vợ nói rằng ở phố Miếu có một thầy bói rất linh nghiệm, thậm chí còn tính trúng quán quân Hoa hậu Hong Kong trước vài tháng, nên mới quyết định đến xem bói.

Ban đầu ông ta tưởng rằng một người được gọi là đại sư nhất định phải có tuổi tác, không ngờ đối phương lại là một cô gái trẻ tuổi mới ngoài hai mươi?

Đối diện với đôi mắt trong sáng và thanh triệt của cô gái.

Ông ta không khỏi cảm thấy hoang mang.

Sở Nguyệt Nịnh nhận ra sự nghi ngờ trong mắt người đàn ông trung niên, mỉm cười nói: "Nơi đây coi trọng có duyên tự nguyện, xin hỏi ông còn muốn xem bói không? Nếu không muốn, hãy nhường chỗ cho người tiếp theo."

Đào Hải Chư trầm mặc.

Xem bói không? Hay không xem bói?

Đối phương trẻ tuổi như vậy, liệu có bói chính xác không?

Do dự một lát, cuối cùng anh ta cũng móc ra hai trăm tệ và đặt lên bàn, "Tôi tính."

Nói xong, ông ta ngồi xuống.

Sở Nguyệt Nịnh liếc nhìn tiền, rồi lại nhìn tướng mạo của Đào Hải Chu, "Ông cũng cần cung cấp sinh thần bát tự của mình."

Lần này Đào Hải Chu không hề do dự, ông ta hồi tưởng lại giờ phút cụ thể và cung cấp cho Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh xem xét bát tự, "Bát tự của ông có quý nhân phù trợ, ấn tín và dây đeo triện vượng, bản thân vượng khí nhưng lại tuân theo mệnh lệnh, nhưng so với mệnh cục bình thường, xuất thân của ông ắt hẳn là nghèo hèn."

Nói xong.

Cô ngước mắt nhìn Đào Hải Chu, "Từ nhỏ ông đã xuất thân trong gia cảnh khốn khó, trong nhà còn có một chị gái và một em trai, ông là con thứ hai. Bát tự của ông có tài tinh, ông có h*m m**n về tài phú, sự nghiệp và có rất nhiều cơ hội. Đúng không?"

Đào Hải Chu ngây người, ông ta không ngờ rằng chỉ cung cấp bát tự, mà vị đại sư này lại có thể nhìn ra được nhiều điều như vậy, và tất cả đều đúng.

Trong nháy mắt, ông ta hối hận vì trước đây đã không tin tưởng vị đại sư.

"Đại sư, cô nói đúng hết rồi. Gia cảnh của tôi quả thật khốn khó, vào mùa đông ba anh em chúng tôi chỉ có hai chiếc quần, nhường cho chị gái một chiếc, còn lại phải thay phiên nhau mặc. Khi không có quần để mặc, chúng tôi chỉ có thể ngồi trên giường."

Đã lâu rồi Đào Hải Chu không nhớ đến cuộc sống thời thơ ấu khốn khổ, giọng ông ta đầy cảm xúc, "Cái thời đại đó thật không dễ dàng gì. Sau khi trưởng thành, tôi bỏ học cấp hai, không đi theo bạn bè vào lò gạch mà tự mình đi phiêu lưu ở tỉnh ngoài. Trừ lần đầu tiên tôi tham gia công trường xây dựng để chuẩn bị cho công việc đào vàng, sau này tôi không bao giờ đi làm công nữa."

"Tất nhiên ông không cần làm công, dựa vào bát tự của ông, ông là người trời sinh có mệnh làm thương nhân, một khi nắm bắt cơ hội, ông sẽ không bao giờ buông tay." Sở Nguyệt Nịnh nói xong.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 411: Chương 411



Đào Hải Chu mỉm cười, "Đúng là có lý."

Đào Hải Chu bình tĩnh, nhưng những người hàng xóm xung quanh thì không bình tĩnh.

Họ xem bói ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy bát tự trời sinh thương nhân.

"Trời sinh mệnh thương nhân à, nếu cho tôi thì hay quá."

"Cả đời người ta chỉ đi làm công, càng nghĩ càng ghen tị."

Lại có người hỏi: "Anh Đào, anh làm công ở công trường bao lâu rồi?"

Chuyện cũ năm xưa, Đào Hải Chu cũng cố sức hồi tưởng một hồi, "Chắc là ba tháng."

"Ba tháng? Quá may mắn đi."

"Tôi đều rất muốn cái mệnh trời sinh thương nhân."

"Làm cả đời thương nhân, anh trai chắc chắn thực sung sướng nhỉ?"

Đào Hải Chu trên mặt lộ ra vẻ chua xót, vẫy vẫy tay: "Đừng nói nữa, ngựa có lúc vấp ngã, lúc tuổi già lật cái xe lớn, tôi không chỉ có phá sản còn vướng vào kiện tụng, hiện tại cả nhà già trẻ đều phải vay tiền sống qua ngày."

Ông ta thuận buồm xuôi gió cả đời.

Đang buồn ngủ liền có người đưa gối đầu, Đào Hải Chu không bao giờ nghĩ rằng khi đáng lẽ đã đến tuổi được an hưởng tuổi già, mọi thứ lại sụp đổ tan tành.

Thành quả hơn nửa đời người, bỗng chốc tan biến.

Hàng xóm xót xa, không ngờ Đào Hải Chu lại phá sản, thấy ông ta mất đi ý chí chiến đấu lại cô đơn, bèn lần lượt lên tiếng an ủi.

"Làm ăn buôn bán, có rủi có may là chuyện bình thường, đừng quá lo lắng."

"Thầy bói nói rất đúng, mệnh của ông trời sinh là để buôn bán, ông nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi!"

"Đúng vậy, làm người phải có ý chí chiến đấu, dám đương đầu! Tôi và ông bằng tuổi, cũng chưa từng nghĩ đến việc đầu hàng."

"Vừa rồi tôi còn nói muốn xem bát tự của thương nhân, giờ thì không cần nữa. Nhân sinh thay đổi nhanh chóng, mất 500 vạn là điều trái tim nhỏ không thể chịu nổi. Dù sao anh vẫn là người đàn ông bản lĩnh."

Lời nói chân thành của hàng xóm sưởi ấm trái tim Đào Hải Chu, "Mong sao lời cát tường của mọi người linh nghiệm, để tôi có thể Đông Sơn tái khởi."

"Đại sư, tôi lần này đến chính là muốn hỏi về việc làm ăn, đại sư xem tôi năm nay việc làm ăn thế nào? Có thể Đông Sơn tái khởi được không?"

"Nói thật, tôi thiếu không ít nợ, ước chừng tới 500 vạn. Gần đây ngân hàng thúc giục trả nợ làm tôi rất sợ hãi, nhà tôi có mẹ già và vợ, đều chịu không nổi lo lắng. Nếu việc làm ăn không tốt, tôi thật sự xui xẻo, vậy thì có thể ly hôn với vợ, nợ nần tôi có thể tự mình gánh vác."

Đào Hải Chu nghĩ đến chuyện ly hôn, biểu cảm vẫn là rất đau khổ. Ông ta yêu vợ, cùng vợ đi qua bao nhiêu năm như vậy, nếu không có vợ hỗ trợ, việc kinh doanh của ông ta cũng sẽ không tốt.

Hàng xóm nhóm không nghĩ tới Đào Hải Chu thế nhưng vì không muốn vợ gánh nợ, mà lại chọn cách ly hôn.

" Thật lòng mà nói, ngày nay đàn ông có tâm như anh thật sự rất thiếu."

"Ôi, hy vọng anh có thể sớm ngày vượt qua cửa ải khó khăn, cũng không cần phải ly hôn với vợ."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn quẻ bói, lại cảm thấy không ổn, bèn xem xét lại: “Không đúng a, hiện giờ ông đang ngồi trên vị trí tài lộc rộng mở, đúng là thời điểm tài vận tốt, vậy sao lại có thể lâm vào cảnh nợ nần phá sản?"

Đào Hải Chu sửng sốt, vừa mới còn nói thầy bói tính toán chuẩn xác, sao ở đây lại khác biệt?

“Đại sư, hay là đại sư tính toán không cẩn thận? Tôi xác thật phá sản, còn thiếu nợ 500 vạn lận.”

Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu tính toán từ phương diện con cái, tính đến cung con cái, rồi dừng lại, “Ông có mấy người con?”

“Tôi và vợ chỉ sinh một con.” Đào Hải Chu thấy biểu cảm của thầy bói không được tốt, cũng lo lắng, “Đại sư, có vấn đề gì sao?”

“Chỉ một đứa thôi sao?” Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, “Nhưng cung con cái của ông lại hiển thị có hai người con trai.”

Vừa dứt lời, những người hàng xóm ồ lên một tiếng.

Vừa rồi còn nói Đào Hải Chu có trách nhiệm với vợ tốt, vậy mà lại có hai người con trai?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 412: Chương 412



“Có phải là ông ở ngoài tìm tiểu tam, người ta lén lút sinh cho ông một đứa con không?”

"Còn tưởng anh thật sự yêu vợ cơ mà."

“Đúng vậy, lén lút sinh con với người khác ngoài vợ, ông thật là vô đạo đức.”

Đào Hải Chu đứng dậy vội vàng giải thích, “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ có một người con trai, cũng không có ở ngoài tìm tiểu tam.”

Sở Nguyệt Nịnh buông tay bấm đốt ngón tay, vì lời nói của khách hàng, “Hỉ thần của ông nhập cung Tài tinh, đối với tình cảm chung thủy không lăng nhăng, xác thật không có tìm tiểu tam bên ngoài, cũng xác thật không có con riêng.”

DTV

Đào Hải Chu xoa xoa trán đầy mồ hôi, một lần nữa ngồi xuống, “Cảm ơn đại sư đã minh oan cho tôi.”

Nói xong, ông ta lại cảm thấy thắc mắc, “Đại sư, nếu tôi không có con riêng, sao cung con cái lại có hai đứa?”

“Chẳng lẽ ông không hiểu sao?” Sở Nguyệt Nịnh lẳng lặng nhìn ông ta.

Đào Hải Chu nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, “Chẳng lẽ… con nuôi trong bát tự cũng coi như con cái của tôi?”

“Đúng vậy, từ xưa đến nay đã có cách nói nhận con kết nghĩa, ngoài huyết thống, nó cũng được Thiên Đạo thừa nhận.” Sở Nguyệt Nịnh thấy Đào Hải Chu thở phào nhẹ nhõm, liền lắc đầu.

Đào Hải Chu vốn dĩ còn lo lắng mệnh cục có vấn đề, thấy chỉ là bát tự nhiều một đứa con, ông ta liền buông lỏng, nhắc đến con nuôi với vẻ mặt tươi cười: “Cha mẹ ruột của con nuôi là bạn tốt của tôi, mọi người cùng lớn lên trong một thôn, từ nhỏ đến lớn.”

“Con nuôi rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Chỉ có một điều không tốt là từ nhỏ nó đã ốm yếu bệnh tật, bạn tốt nói quê nhà người ta có nói là con ốm yếu bệnh tật là do bát tự không tốt, nhận con kết nghĩa để nó có thể khỏe mạnh lớn lên.”

“Bạn tốt tìm đến nhà tôi, tôi không có lý do gì để từ chối.” Đào Hải Chu hồi tưởng lại, năm đó hai người họ cùng nhau ăn bữa cơm và làm lễ nhận con nuôi.

Sự kết nghĩa đã vượt qua bên ngoài.

“Con nuôi cũng không khác gì con đẻ, nhận nó không hối hận.” Đào Hải Chu nghĩ về những gì con nuôi đã làm cho mình trong mấy năm qua, lại so sánh với con đẻ, không khỏi cảm khái.

“Nó còn hiếu thuận hơn con đẻ của tôi. Ngày thường nghỉ việc, nó không có việc gì liền đến chơi cờ với tôi, ngày lễ tết còn mang trái cây quà cáp đến tận nhà, còn hiếu kính cả nhà một bao lì xì. Khi công ty phá sản, nó cũng không nói hai lời lấy ra 40 vạn để giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn. Người siêng năng lại có ý chí tiến thủ, có đôi khi tôi nhìn nó như nhìn thấy chính mình năm xưa.”

“Trái lại là con trai tôi, không còn khí khái như tôi khi trẻ, ngày thường cũng lười biếng, hiếu tâm thì có nhưng không nhiều. Haizz, dù sao cũng là hai cha con, cũng không nên so sánh.”

Đào Hải Chu thầm nghĩ, nếu con nuôi cũng là con đẻ ruột thì tốt biết bao. Như vậy, ông ta sẽ không phải luôn than vãn về con đẻ.

Nói xong chuyện với con nuôi, Đào Hải Chu quay sang nhìn những người hàng xóm, muốn được công nhận, “Mọi người có thấy tôi nhận con nuôi có được không?”

Mọi người xì xào bàn tán.

“Ban đầu còn hiểu lầm anh, hóa ra là con nuôi.”

“Có một điều phải nói, có thể lấy 40 vạn để giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ tính điểm này thôi, đứa con nuôi này cũng xứng đáng!”

“Đúng vậy, thời buổi này, đừng nói con nuôi, ngay cả anh em ruột cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ.”

Đào Hải Chu lại nhìn về phía trước, “Đại sư, con nuôi của tôi có phải là một người rất tốt không?”

Ai ngờ.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu thở dài.

“Tốt? Tốt cái gì? Nó lấy tiền của ông để giúp ông mà cũng đáng khen ngợi sao?”

Dứt lời.

Hàng xóm ồ lên một trận.

"Mỗi lần đại sư nói như vậy, thì người bói toán thường sẽ có chuyện xưa nhỉ?"

"Sao con nuôi lấy tiền lại là tiền của anh Đào chứ?"

"Chẳng lẽ con nuôi vẫn luôn lén lút lấy tiền?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 413: Chương 413



"Không thể nào, đều nói con nuôi rất hiếu thuận, sao lại lấy trộm tiền?"

"Tiền tài động lòng người, hai vợ chồng còn vì tiền mà trở mặt, huống chi là con nuôi?"

Đào Hải Chu đầu óc choáng váng, rối bời, chợt nghe thầy bói nói cũng nghĩ giống như mọi người.

"Tiền đều khóa trong két sắt, A Hào hẳn là không thể lấy trộm tiền, trừ phi là có mật mã." Đào Hải Chu nghi ngờ hỏi, "Đại sư, hay là có chỗ nào nhầm không?"

Con nuôi ngày thường tác phong đàng hoàng, thật sự không giống người sẽ ăn cắp.

"Chờ đã, ông sẽ rõ ngay thôi." Sở Nguyệt Nịnh vẫn chưa vội giải thích, mà lại hỏi: "Ông có phải sau sinh một đứa con, rồi không có con thứ hai không?"

Đào Hải Chu vẻ mặt mơ hồ, "Đại sư, sao đại sư lại tính được cả chuyện này?"

"Đương nhiên, con cái chính là một quẻ trong mệnh cục của ông." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, liền kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Đào Hải Chu mím môi, sau đó gật đầu: "Đúng chỉ có một đứa con."

"Tôi và vợ đều thích trẻ con, ban đầu dự định ít nhất sẽ có hai đứa. Đáng tiếc mọi việc không như mong muốn. Tôi và vợ đã thử khoảng hai năm nhưng không có thai lần nào. Cũng đã đi khám bệnh viện, cả hai đều khỏe mạnh, không có vấn đề về khả năng sinh sản, nhưng vẫn không có con.

"Chuyện này tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của vợ, nên vẫn luôn giấu, nói với bên ngoài nói là không muốn sinh thêm. Ngay cả con trai cũng nghĩ là vậy."

Ông ta thật không ngờ chuyện kín mít như vậy mà cũng có thể tính ra được.

Trong lòng bội phục thầy bói vô cùng.

Khó trách tuổi còn trẻ đã được mệnh danh là "Thần toán phố Miếu".

Sở Nguyệt Nịnh khẽ gật đầu, "Mệnh cục của ông sẽ không có con thứ hai, mệnh trung chỉ định một con, khả năng thụ thai tự nhiên để có con thứ hai là vô cùng mong manh."

Cô giải thích thêm, "Rất nhiều vợ chồng kết hôn nhiều năm không mang thai cũng là có nguyên nhân. Thời điểm chưa đến, khi nào đến con sẽ đến."

Đào Hải Chu gật đầu, cuối cùng giải tỏa được thắc mắc bấy lâu nay, "Thì ra là vậy, vậy vợ tôi cũng không cần phải lo lắng nữa."

Ở độ tuổi bọn họ, đều có quan niệm "nhiều con nhiều phúc", trước đây ông ta cũng có chấp niệm, giờ nghe đại sư nói xong, ngược lại cũng giải tỏa được khúc mắc.

Một đứa con cũng là phúc khí.

Ông ta nói xong, đầu óc cũng cuối cùng cũng quay lại đây, "Đại sư, hay là nhận con nuôi sẽ ảnh hưởng đến tôi?"

Sở Nguyệt Nịnh không phủ nhận, "Mệnh trung của ông chỉ định có một đứa con nối dõi, như vậy mới có thể ổn định tài lộc và vận mệnh. Nhận con nuôi đồng nghĩa với việc ông muốn gánh vác vận mệnh và nghiệp báo cùng với người đó."

Nói xong, cô dừng lại một chút: "Mệnh của ông thuận lợi, vận thế của ông hẳn là từ 22 tuổi bắt đầu khởi sắc, đến 30 tuổi đã trải qua một lần trắc trở nhỏ."

Đào Hải Chu gật đầu: "Không sai, 30 tuổi năm ấy làm ăn thua lỗ do bạn bè lừa đảo mất 20 vạn. Cũng từ đó tôi không còn tin tưởng bạn bè, một mình tự gây dựng sự nghiệp."

"Sau 30 tuổi, trải qua trắc trở, ông lại nhìn thấy cơ hội, chính cơ hội này giúp ông thăng tiến nhanh chóng, kiếm được một khoản tiền lớn."

Đào Hải Chu nhớ lại thời điểm kiếm được hai trăm vạn năm 30 tuổi, không giấu được vẻ mặt tươi cười: "Đại sư nói đúng quá."

Sở Nguyệt Nịnh bấm bát tự, nhàn nhã nói: "Từ 30 tuổi đến 50 tuổi, ông sẽ một đường thăng tiến, công việc càng làm càng lớn, tài lộc càng ngày càng nhiều. Sau 50 tuổi về hưu, hưởng tuổi già an nhàn, con cháu đầy đàn. Theo như tính, làm sao ông có thể phá sản được?"

"Vận mệnh của những người trong gia đình vốn là tương sinh tương khắc, cùng chung một dòng máu. Hiện tại mệnh cục thay đổi, ông nhận con nuôi, có nhiều đứa con trai. Vận thế nghiêng lệch, ông thay thế anh ta che chở tai ương, anh ta vượt qua kiếp nạn, mệnh càng cường thế thì vận mệnh và tài lộc của ông sẽ bị chia bớt."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 414: Chương 414



Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng hỏi: "Ông nói xem, tình huống này chẳng phải chính là anh ta lấy tiền của ông để trả cho ông sao?"

Trán Đào Hải Chu lấm tấm mồ hôi, ông ta không ngờ việc nhận con nuôi lại ảnh hưởng lớn đến mệnh cục như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng.

Gia đình A Hào vốn dĩ rất nghèo, anh ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Cũng từ sau khi nhận con nuôi, vận khí của anh ta dường như ngày càng tốt hơn, tài lộc cũng ngày càng tiến triển.

Hóa ra... Tất cả đều là do anh ta lấy từ mệnh cục của mình sao?

Đào Hải Chu chưa kịp hỏi cách phá giải đã nghe đại sư hỏi:

"Con trai ông năm nay bao nhiêu tuổi?"

Đào Hải Chu vội gật đầu: "24 tuổi, sinh sau tôi một ngày."

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Tôi tính toán lại, thấy bát tự của con trai ông không giống như ông nói. Bát tự của nó vốn chịu ảnh hưởng từ bát tự của ông, đáng lẽ phải siêng năng, cầu tiến, có chí khí. Nhưng ông lại bảo nó lười biếng, không làm được trò trống gì. Theo xu hướng hiện tại, nó sẽ tầm thường vô vị cả đời. Ông có biết vì sao lại thay đổi lớn như vậy không?"

Đào Hải Chu nghe xong, lòng lạnh như tờ: "Có phải vì nhận con nuôi không?"

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, "Mệnh ông chỉ định có một con trai, nhưng việc nhận con kết nghĩa này không chỉ chia sẻ tài vận, phúc vận của ông mà còn ảnh hưởng đến con trai ông. Nó phải thay ông gánh chịu tai ương."

"Tôi nhìn thấy mặt con ông có u ám ẩn hiện, có phải con trai ông gần đây sức khỏe không tốt không?"

Đào Hải Chu nghe vậy, kinh hãi mở to mắt, môi run rẩy.

Hôm qua con trai ông ta đúng là bị xe đụng phải nhập viện, ông ta vốn nghĩ chỉ là do không cẩn thận khi đi đường.

Nào ngờ... hóa ra cũng liên quan đến việc nhận con nuôi?

Bản thân ông ta không sao cả, nhưng tai họa không thể để con trai gánh chịu.

Đào Hải Chu vội quỳ xuống lạy: "Cầu xin đại sư cứu con trai tôi với!"

"Chuyện này rất nghiêm trọng." Sở Nguyệt Nịnh thở dài, đưa tay đỡ ông dậy, "Giờ chỉ còn cách bình giải."

Đào Hải Chu vội vàng nói rõ muốn giải trừ mối quan hệ kết nghĩa, sốt ruột nói:

"Giải, nhất định phải giải! Lúc trước bạn tốt tìm đến tôi, con trai ốm yếu không chịu nổi, đi hai bước liền ho khan, nói nhận con kết nghĩa là có thể cải thiện sức khỏe, tôi không đành lòng, dù sao đó cũng là một mạng người, có thể giúp đỡ thì giúp."

Trước tình cảnh này, Đào Hải Chu cũng hối hận không thôi: "Biết sớm là sẽ ra nông nỗi này, lúc trước dù có thế nào cũng không đồng ý nhận con kết nghĩa, kết quả lại hại chính mình, hại con trai. Đại sư, tôi giờ lập tức về giải trừ kết nghĩa, cần làm thủ tục gì không?"

"Không cần thủ tục gì." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Chỉ cần gặp mặt và nói lời giải trừ là được."

"Tôi đi ngay đây." Đào Hải Chu vội vàng lục túi tiền, nhớ ra con trai vẫn đang ở bệnh viện không biết đang chịu đựng gì.

Ông ta móc ra hai trăm tệ nhàu nát, duỗi tay vuốt phẳng tiền, e dè nói: "Đại sư, một quẻ của cô quả thật đáng giá nghìn vàng."

Đào Hải Chu từng giàu có, hơn ai hết ông ta hiểu giá trị của việc bói toán.

"Hai trăm tệ thực sự là quá ít, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô chu đáp."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy hai trăm tệ, xua tay nói: "Một quẻ kết thúc nhân quả, coi như thanh toán xong rồi, đi đi."

Đào Hải Chu lần đầu tiên gặp một vị đại sư thanh liêm như vậy, mang theo lòng cảm kích rời khỏi quán nước.

Đi đến ven đường, ông ta đầu tiên là gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, định nói chuyện về việc giải trừ kết nghĩa, nhưng nghe thấy tiếng con trai r*n r* đau đớn từ đầu dây bên kia, lòng ông ta như lửa đốt.

"Con sao rồi?" Đào Hải Chu sốt ruột hỏi.

Vợ cũng đang ở bệnh viện, "Có vẻ như tai nạn xe cộ khá nghiêm trọng, con không ngừng kêu đau chân."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 415: Chương 415



Đào Hải Chu vội vàng trấn an: "Nhanh gọi bác sĩ đến khám cho con, cứ chữa trị hết sức, tôi sẽ đi vay tiền đóng viện phí, bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho con, đừng để con bị tật chân."

Con trai khi gặp tai nạn xe cộ đã bị va đập vào chân.

Đại sư nói nhận con kết nghĩa sẽ gánh họa thay cho người kia, ông ta lo lắng chân con trai sẽ bị tàn phế.

Trước mắt, việc phá sản nợ nần lại trở thành chuyện nhỏ.

Đào Hải Chu một mạch đi đến nhà bạn tốt, nhìn căn biệt thự sang trọng mà không khỏi buồn bã. Không phải vì lý do gì khác, mà chính căn biệt thự này trước đây thuộc về ông ta.

Sau khi phá sản, ông ta vội vã bán tháo tài sản để lấy tiền mặt, đúng lúc bạn tốt muốn mua nhà nên đã mua lại căn biệt thự này.

Việc đến nước này, ông ta cũng không thể trách bạn tốt. Dù sao, bạn tốt làm vậy cũng chỉ vì con trai.

Nói thật lòng, ông ta cũng là một người cha, đương nhiên biết người cha nào cũng sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì con. Quan trọng là, bạn tốt cũng không biết việc nhận con kết nghĩa ảnh hưởng lớn như vậy.

Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nói rõ ràng mọi chuyện có lẽ còn có thể duy trì tình bạn.

Đào Hải Chu bước lên bậc thang, vẫy tay ý bảo người hầu rời đi. Giải trừ kết nghĩa chắc chắn sẽ làm phật lòng người, ông ta không muốn bạn tốt mất mặt trước người ngoài.

"Vâng ạ, thưa ông Đào." Người hầu tỏ ra hiểu ý, gật đầu và lui xuống.

Đào Hải Chu đẩy cửa biệt thự, không đợi gọi người, đã lờ mờ nghe thấy tiếng động từ trong nhà, liền đi theo tiếng động mà tiến vào.

Trong phòng khách, Tôn Thục Trân bưng đĩa trái cây ra, thấy con trai đang nằm trên sô pha ném quả cam chơi, liền nói: "Con à, hôm nay sao lại ở nhà không đi thăm cha nuôi?"

Uông Hào ném quả cam, run rẩy bắt chéo chân nói: "Hôm qua đã đi rồi, hôm nay lại muốn đi à?"

"Con ngoan, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi." Uông Thiên Lộ bên cạnh lên tiếng, "Năm đó có đại sư xem số mệnh cho con, nói con ốm yếu, mệnh không tốt, muốn hóa giải phải nhận cha kết nghĩa."

"Đại sư còn nói, người nhận con kết nghĩa phải tìm người đại phú đại quý, không chỉ có thể thay con chắn tai họa mà còn có thể giúp gia đình đổi vận."

Uông Thiên Lộ bưng ly trà, khẽ khuấy mặt nước, "Năm đó vốn dĩ cứ nghĩ là đại sư lừa đảo, không ngờ sau khi nhận chú Đào làm cha nuôi, cuộc sống trong nhà quả thật ngày càng tốt lên."

Nói xong, Uông Thiên Lộ tủm tỉm cười uống một ngụm nước, "Chú Đào vận may tốt, con hãy nghe lời nhiều hơn, thường xuyên qua lại với ông ấy đi."

"Đâu chỉ tốt thôi, quả thực như đổi đời. Căn biệt thự mấy trăm mét vuông này, trước kia chúng ta đến chỉ là khách, luôn thầm ao ước được sờ mói này nọ." Tôn Thục Trân đắc ý nói, bà ta nhìn quanh biệt thự một vòng, "Giờ đây nó đã trở thành nhà của chúng ta, gia đình Đào Hải Chu phải sống trong căn nhà chật hẹp."

Càng nói, Tôn Thục Trân càng không thể kiềm chế được sự khoe khoang. Năm đó, bà ta nhìn thấy vợ Đào Hải Chu đeo những món trang sức, nước hoa đắt tiền và mặc quần áo hàng hiệu, bà ta đều thèm thuồng đến không thể tả nổi, thậm chí bà Đào còn giống như đuổi ăn xin mà ném cho bà ta vài món đồ.

Tôn Thục Trân chợt nhớ ra chuyện lúc này.

Sau khi mua biệt thự, nhìn nhà họ Đào dọn đến khu nhà ổ chuột chật hẹp, bà ta không khỏi cảm thấy hả hê.

Uông Hào hỏi: "Ba, ba nói nhận con kết nghĩa càng thân thiết thì càng dễ dàng chia sẻ vận may cho nhau. Giờ chú Đào đã phá sản, con đi thăm thường nhiều có thể xảy ra chuyện gì không hay không?"

Tôn Thục Trân cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng, nhìn chồng mình, vô cùng lo lắng: "Trước đây chúng ta thân thiết là vì Đào Hải Chu gặp may mắn. Giờ đến lượt ông ấy gặp vận rủi, con trai mình thân thiết quá có thể bị liên lụy không? Hay là chúng ta nên cắt đứt quan hệ đi?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 416: Chương 416



Mất bao công sức mới kiếm được tiền, bà ta không muốn dễ dàng nhường lại.

Uông Thiên Lộ nhấp một ngụm trà, do dự: "Năm đó Đào Hải Chu đã dẫn dắt chúng ta vào nghề kinh doanh và giới thiệu không ít khách hàng cho chúng ta. Giờ đây nhìn thấy ông ấy khốn cùng mà cắt đứt quan hệ, có phải quá lộ không?"

"Ba, con đã cho chú Đào 40 vạn, cũng coi như đã hết lòng hết dạ rồi." Con trai nói.

Uông Thiên Lộ suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, định gật đầu đồng ý thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.

"Hết lòng hết dạ? Tôi chưa trả thù các người mới là hết lòng hết dạ!"

Đào Hải Chu không thể tin được những lời nói độc ác như vậy, lòng ông ta tan nát. Ông ta tưởng rằng bạn tốt chỉ là không hiểu rõ lợi ích của việc nhận con kết nghĩa, nhưng hóa ra họ từ đầu đã có mưu đồ toan tính!

Uông Thiên Lộ vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay Đào Hải Chu và giải thích: "Hải Chu, mọi chuyện không như anh nghe đâu."

Đào Hải Chu tức giận hất tay ra: "Còn muốn chối cãi à? Tôi không phải kẻ điếc!"

"Ba." Uông Hào tái mặt, cũng muốn giải thích. Ban đầu, anh ta chỉ muốn từ từ cắt đứt quan hệ, nhưng giờ mọi chuyện đã bại lộ, bộ mặt giả nhân giả nghĩa thường ngày của anh bị xé toạc.

Phải biết rằng, anh ta thường cố tình thể hiện tốt đẹp trước mặt con trai Đào Hải Chu.

Dù muốn cắt đứt quan hệ, anh ta cũng muốn Đào Hải Chu cảm thấy mình còn tốt hơn cả con trai ruột của ông ta.

"Dừng lại!" Đào Hải Chu không chấp nhận cách xưng hô này, nhìn những kẻ đạo mạo trước mặt, ông ta chỉ cảm thấy mình trước đây vô cùng mù quáng, thế nhưng lại cảm thấy Uông Hào so với con trai hiền lành càng giống ông ta hơn.

"Từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ, cậu không còn là con nuôi của tôi nữa, cũng không được phép lợi dụng danh nghĩa Đào gia để đi lừa bịp người khác! Tâm địa bất chính của cậu sẽ sớm bị vạch trần!"

Nói xong, ông ta cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng.

Đào Hải Chu chỉ cảm thấy vai mình nhẹ nhõm, nỗi buồn bã vì phá sản cũng tan biến, chỉ còn lại sự thanh thản và nhẹ nhõm trong tâm hồn.

Nhớ lại vị đại sư ở phố Miếu, lòng ông ta vô cùng cảm kích.

Nếu không có lời chỉ dẫn của đại sư,

Nhà họ Đào sẽ bị mưu mô thâm hiểm từ lâu của việc nhận con kết nghĩa liên lụy đến c.h.ế.t mà không hiểu nguyên nhân.

Tại phố Miếu, đám đông vẫn đang xôn xao bàn tán về chuyện của Đào Hải Chu.

"Kết nghĩa với người khác thật sự quá nguy hiểm."

"Cô em họ của tôi cũng nhận con kết nghĩa, cuộc sống của người kia ngày càng tốt đẹp, nhưng gia đình cô em họ tôi lại ngày càng sa sút."

"Nói chung là đừng vội vàng nhận con kết nghĩa."

"Càng nghe mọi người nói tôi càng sợ hãi, tôi cũng đang hối hận vì đã nhận con kết nghĩa."

Sở Nguyệt Nịnh thấy hàng xóm láng giềng đều bị dọa sợ, liền đứng dậy rót trà, trấn an họ: "Mọi người cũng không cần quá lo lắng. Nếu sau khi nhận con kết nghĩa mà không có thay đổi gì trong nhà, sức khỏe các thành viên gia đình không bị ảnh hưởng thì không có gì đáng ngại."

"Tuy nhiên," cô ngồi xuống, "Tốt nhất nên xem bói bát tự trước khi nhận con kết nghĩa để xem hai bên có hợp nhau hay không."

Hàng xóm láng giềng cũng đồng ý.

Bát tự không hợp nhau, chẳng phải sẽ rơi vào kết cục như Đào Hải Chu sao? Tránh được trước vẫn tốt hơn.

Vài người đã nhận con kết nghĩa vì sợ hãi vội vàng về nhà rủ người họ cùng đi xem bói bát tự.

Sở Nguyệt Nịnh buông chén trà, mỉm cười: "Được rồi, vị tiếp theo."

Vị khách tiếp theo bước ra với nụ cười rạng rỡ.

Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt một cái đã nhận ra, đó chính là Trịnh Tín, người mà cô đã gặp ở quán bánh cuốn sáng hôm qua.

Trịnh Tín vốn là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của vị thần toán phố Miếu, đã đọc rất nhiều câu chuyện bói toán của Sở đại sư. Tuy nhiên, vì thường xuyên phải đi biển, hắn không có thời gian đến phố Miếu.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 417: Chương 417



Hôm nay, hắn mới thực sự được gặp mặt vị chân nhân.

Trịnh Tín ngồi xuống trước bàn, nhìn người con gái thanh tao thoát tục trước mặt, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Hắn không thể giấu được sự tò mò, hỏi nhỏ: "Đại sư, hai ngày trước cô có đến quán bánh cuốn A Minh không?"

Sở Nguyệt Nịnh biết mình đã bị nhận ra, mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi có đến đó."

Trịnh Tín vỗ trán, ảo não nói: "Ai nha! Nếu sớm biết đại sư cũng ở đó, thì lúc đó tôi không nên lo nói dóc, mà phải mời đại sư tự mình nói mới đúng!"

Sở Nguyệt Nịnh rót trà cho hắn, mỉm cười: "Muốn gì thế?"

Trịnh Tín e dè nhận lấy trà, ngượng ngùng cười hắc hắc: "Thật ra, tôi cũng không biết muốn xem gì."

Trịnh Tín là một thuyền viên, thường xuyên đi theo tàu vượt quốc gia ra biển, trong 360 ngày, có đến 300 ngày hắn ở trên biển. Khi ở trên tàu, không có gì để hắn nhớ về quê hương, hắn chỉ có thể đọc báo Hương Giang mà hắn mang theo, trong đó phần hắn thích đọc nhất là chuyên mục bói toán do phóng viên Lý của báo Đại Hỷ viết.

Ban đầu, Trịnh Tín còn tưởng rằng những câu chuyện trên báo chỉ là bịa đặt. Sau đó, hắn phát hiện ra sự kiện bói toán đúng với ông chủ là em trai mình, mới nhận ra rằng chuyên mục bói toán không phải là chuyện bịa đặt mà là những trường hợp chân thực từng xảy ra.

Sáng nay hắn đã xếp hàng từ sớm, không phải để bói toán mà là để gặp thần tượng của mình.

"Đại sư, có phải tôi đã làm phiền cô không?" Trịnh Tín nhìn ra ngoài quán nước, thấy những người hàng xóm đang nhìn vào, mặt đỏ bừng. Hắn chỉ là một người bình thường, sao lại chiếm chỗ của người khác? Đại sư tài giỏi như vậy, lẽ ra nên nhường chỗ cho những người cần thiết hơn.

"Nếu có người cần bói toán gấp, tôi cũng có thể nhường chỗ."

Hàng xóm láng giềng chưa kịp lên tiếng.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Trịnh Tín, mỉm cười lắc đầu: "Mỗi người đều có thể tự quyết định số phận của mình, phòng ngừa chu đáo chẳng phải tốt hơn sao?"

"À, đúng vậy." Trịnh Tín đưa bát sinh của mình ra, "Cuộc đời này, ai cũng nói không chắc chắn sẽ có chuyện gì xảy ra, chi bằng đoán xem tôi sẽ c.h.ế.t khi nào."

Hàng xóm láng giềng bật cười.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến quán đại sư để xem mình sẽ c.h.ế.t khi nào."

"Có thể sống thọ trăm tuổi cũng không tốt sao?"

"Anh ta thực sự muốn biết mình sẽ c.h.ế.t khi nào."

"Có thể nhìn thấu sinh tử, chẳng phải nói rằng anh ta có thể xem thấu mọi chuyện sao?"

"Đúng vậy." Trịnh Tín gật đầu đồng ý với lời nói của hàng xóm. Da hắn bị rám nắng biển thành màu nâu, khi cười ha hả thì lộ ra hàm răng trắng sáng. Hắn mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, ngồi trên ghế, cánh tay đặt trên bàn, lộ ra bắp tay rắn chắc.

"Tôi khác với mọi người, ưu điểm lớn nhất của tôi là dễ dàng chấp nhận mọi chuyện. Nhân sinh không có gì khó khăn, chỉ cần mở mắt nhắm mắt là xong."

Hàng xóm láng giềng hiện nhiên không tin lời Trịnh Tín nói.

Xã hội áp lực lớn, mỗi người trẻ tuổi đều mang trên vai gánh nặng vô hình, ai có thể thực sự vô tâm vô phế?

"Hậu bối đúng là không biết trời cao đất dày."

"Cậu là do chưa gặp phải chuyện thực sự khó khăn, mới có thể lạc quan như vậy."

"Lạc quan à? Nếu cậu một đêm phá sản trở thành ăn xin, liệu cậu còn có thể giữ được lạc quan không?"

"Người lạc quan chỉ là vì chưa gặp nhiều biến cố."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn lướt qua tướng mạo Trịnh Tín, lắc đầu: "Bát tự của Trịnh tiên sinh ngũ hành lưu thông, thông suốt không bị ngăn trở, cũng không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì. Nói cách khác, dù là chuyện lớn hay nhỏ cũng không thể khiến anh phiền lòng. Loại người có bát tự này thường lạc quan phóng khoáng, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống. So với người bình thường, đây quả là điều hiếm có."

Có người tò mò hỏi: "Cậu ấy lạc quan đến mức nào?"

Trịnh Tín luôn biết mình lạc quan, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói sự lạc quan có liên quan đến bát tự, nên cũng tò mò: "Đại sư, tôi thấy sự lạc quan cũng không có gì đặc biệt, hay là, tôi khác với người bình thường?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 418: Chương 418



Hắn thực sự tò mò.

Lạc quan, chẳng phải ai cũng giống nhau sao?

Sở Nguyệt Nịnh quyết định giải đáp thắc mắc cho Trịnh Tín, nhẩm tính rồi nói: "Năm anh tám tuổi, mệnh cục của anh xuất hiện thủy tai tinh, năm đó có phải anh thường đi câu cá cùng cha đúng không?"

"Đúng vậy." Trịnh Tín cười nói, "Niềm đam mê câu cá của tôi chính là được bồi dưỡng từ năm đó."

"Anh đi theo cha dầm mưa dãi nắng, sau đó lại hoàn toàn mê đắm câu cá. Anh năn nỉ cha làm cho mình cần câu cá. Sau khi làm xong, anh yêu thích đến mức mỗi ngày la hét đòi đi bờ sông. Cha anh lo lắng anh sẽ rơi xuống sông, nên không cho anh đi theo nữa."

"Có thể làm gì khác đây?" Sở Nguyệt Nịnh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhẹ nhàng rồi tiếp tục tính, "Anh liền đi khắp nơi trong nhà tìm những nơi có nước. Một lần anh đi chơi với bạn, thì phát hiện ra sau nhà bạn có một cái ao nhỏ. Anh vui mừng phấn khích ném cần câu, nhưng không ngờ trong lúc ném cần đã rơi xuống ao và suýt sặc mấy ngụm nước tanh hôi."

Khi nghe đến "nước tanh hôi", những người hàng xóm phía trước lộ ra vẻ mặt không được đẹp.

"Không thể nào? Chẳng lẽ đúng như tôi nghĩ?"

"Ao nhỏ, sau nhà, có lẽ đúng như chúng ta nghĩ."

"Không sai." Trịnh Tín cũng nhớ lại chuyện này, khuôn mặt rám nắng của hắn hiện lên chút hồng hào, "Tôi rơi vào hố phân."

Vừa dứt lời, tiếng cười ồ ạt của những người hàng xóm vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục nói: "Người bình thường ngã xuống đất phải vất vả lắm mới bò dậy được, nói gì cũng sẽ sợ hãi không dám đi? Còn anh thì lại lạc quan mang theo xô và thùng đi đổi địa điểm, lần này anh học thông minh hơn, tìm một cái hồ nước nhỏ xíu. Khi cha mẹ tìm được anh thì trời đã tối, anh vui vẻ giơ lên chiếc xô nước đầy, khuôn mặt đầy phân cũng không thể che giấu được sự vui mừng."

Trịnh Tín cũng liên tục gật đầu cười: "Đúng vậy, ngày đó tôi tuy rằng ngã lăn lóc một trận, nhưng lại câu được con cá đầu tiên trong đời, nặng hai cân, tôi ăn ba tô cơm no căng bụng."

Hàng xóm lại được một trận cười.

" Năm 17 tuổi đó, anh đi xe đạp chở mẹ đi bệnh viện khám thắt lưng, khi đến cửa, anh lại lật xe, bị thương ở chân. Mẹ anh vốn chỉ đến khám một vấn đề nhỏ, nhưng anh lại phải ở bệnh viện một tháng."

"Bình thường người ta sẽ than vãn kêu ca, oán giận trời đất bất công. Anh lại mỗi ngày chống nạng đi tập tễnh đến phòng bệnh bên cạnh để quan tâm một cô gái bằng tuổi."

Trịnh Tín đỏ mặt.

"Còn có năm 23 tuổi, anh cùng bạn bè hẹn nhau leo núi, một con rắn xuất hiện giữa đường, rõ ràng là anh và bạn không nhìn thấy mà cùng lúc đi qua, nó lại lao lên đuổi theo cắn m.ô.n.g anh. Bạn anh sợ hãi muốn chết, lo là rắn độc anh sẽ bỏ mạng. Sau khi anh đi bệnh viện băng bó vết thương xong, liền đi tìm đầu rắn đến quán ăn đêm, chế biến thành món canh rắn."

Trịnh Tín gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tiền thuốc men đắt quá, muốn ăn để bù lại."

Hàng xóm cười ồ, ai cũng khen ngợi Trịnh Tín.

Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, cũng nở nụ cười, "Chuyện gì cũng vậy, đổi một người khác có lẽ đã sớm gục ngã, nhưng Trịnh tiên sinh lại mỗi lần đều có thể giữ vững sự lạc quan, các vị nói xem, anh ấy có phải giả vờ lạc quan không?"

Hàng xóm lắc đầu lia lịa, đều thừa nhận Trịnh Tín lạc quan hơn rất nhiều so với người bình thường, còn có hai người vì lời nói quá trớn của mình mà xin lỗi, mong Trịnh Tín giữ gìn sự lạc quan này.

Trịnh Tín tỏ vẻ không mấy quan tâm, cũng chắp tay nói: "Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền lại sự lạc quan này cho đời sau."

Sở Nguyệt Nịnh lại lắc đầu nói: "Cũng không được."

Trịnh Tín thót tim, "Tại sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự của Trịnh Tín, nói: "Cung hôn nhân của anh đã có sao xứng hạ tòa, nghĩa là đã thành gia lập nghiệp."

"Đúng vậy, tôi đã lập gia đình." Trịnh Tín nhắc đến vợ liền không khỏi nở nụ cười, "Tôi và vợ quen nhau ở công viên Vọng Cảnh, cô ấy xinh đẹp dịu dàng, một đôi mắt liếc mắt đưa tình, vừa nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên thì tôi đã bị thu hút."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 419: Chương 419



"Lúc đó, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, tôi kiên trì theo đuổi cuối cùng cũng thành công. Giờ đây, chúng tôi đã có ba đứa con nhỏ, con lớn nhất đã tám tuổi, vì chúng, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

Trịnh Tín sau khi kết hôn có cuộc sống khá viên mãn, vợ con đề huề, vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn, hắn bắt đầu rút ngắn thời gian nghỉ ngơi khi đi biển.

Thông thường, thuyền viên đi biển một tháng sẽ nghỉ ngơi nửa tháng, nhưng hắn không cần, hắn muốn kiếm càng nhiều tiền để nuôi sống gia đình.

Lâu dần, hắn được đồng nghiệp gọi là "Tam Lang liều mạng".

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Trịnh Tín, người dường như không hay biết gì, lộ ra ánh mắt đồng cảm: "Lạc quan cũng có nhiều mức độ, lạc quan, tâm rộng mở tự nhiên sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt."

Trịnh Tín không hiểu: "Đại sư, chẳng lẽ lạc quan không tốt sao?"

"Lạc quan là tốt." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu nhẹ, "Tuy nhiên, sau khi nghe những điều sau, hy vọng anh vẫn có thể giữ được sự lạc quan."

"Nhìn từ tướng mạo của anh, cung thê tử có vẻ bị đào hoa quấn quanh, ấn đường của anh lại lộ ra lục quang, điều này cho thấy... vợ anh đã ngoại tình, và không chỉ một người. Cung con cái của anh cũng không có con trai, nói cách khác, ba đứa con mà anh nâng niu như bảo bối, thì không đứa nào là con của anh."

Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên.

Trịnh Tín chỉ cảm thấy như bị sét đánh ngang đầu, trống rỗng, hắn ngây người ra thật lâu.

Sau khi hoàn hồn, hắn xoa xoa mặt, sau một lúc lâu mới run rẩy buông tay: "Đại... Đại sư, có thể là do mặt tôi quá bẩn nên xem không chuẩn, hay là cô xem lại lần nữa đi?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, nhẩm tính rồi nói: "Mỗi lần anh đi biển, gã trai tiểu tam đó lại đến tìm vợ anh."

"Đại sư, thật sự không phải nhìn nhầm sao?" Trịnh Tín cười khổ hỏi.

"Chuyện này, nếu anh tinh tế suy ngẫm sẽ thấy có chỗ không ổn. Ví dụ như, quần áo nam tính đột nhiên xuất hiện trong nhà, hoặc là vé xem phim hai người trong tủ." Sở Nguyệt Nịnh giúp hắn hồi tưởng lại.

Trịnh Tín biết, hắn không thể cãi lại được.

Bởi vì, ngay trước ngày hắn đi biển, hắn thực sự phát hiện trong tủ quần áo ở nhà có thêm hai bộ quần áo nam, vợ hắn né tránh ánh mắt giải thích, nói rằng người thân ở quê không cần quần áo, thấy hợp với dáng người hắn nên mang về.

Lúc đó Trịnh Tín không nghi ngờ gì, nhưng giờ nghĩ lại, chỗ nào cũng đáng ngờ.

Ví dụ như khi chơi đùa với con, con sẽ đột nhiên hỏi hắn rằng người chú đến hai ngày trước có phải là bạn của hắn hay không, hoặc là vé xem phim cặp đôi được xếp đầy tủ.

Mọi thứ đều chứng minh, vợ hắn có lẽ thực sự có người đàn ông khác bên ngoài.

Nghĩ đến khả năng ba đứa con đều có thể không phải là con mình, hắn càng thêm đau khổ.

"Đại sư, bây giờ... bây giờ tôi phải làm gì?"

Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính rồi nói: "Bây giờ anh đã biết sự thật, anh nghĩ mình nên làm gì? Tôi không can thiệp vào lựa chọn của anh, chỉ có thể nói cho anh kết quả theo bát tự. Theo bát tự, vợ anh về mọi mặt đều có thể coi là người bạn đời phù hợp với anh, cô ấy cũng thực sự yêu anh, bằng không đã sớm ly hôn với anh rồi."

"Đúng là phù hợp, bằng không lúc trước tôi cũng sẽ không cưới cô ấy." Trịnh Tín cười khổ, "Cũng có rất nhiều đồng nghiệp có vợ ngoại tình, chỉ là không nghĩ tới có một ngày sẽ đến lượt mình. Đại sư, nếu tôi ly hôn với cô ấy, thì cô ấy sẽ thế nào?"

Sở Nguyệt Nịnh tính toán: "Cô ấy phát hiện ra anh tốt, muốn cùng anh bắt đầu lại, nếu anh từ chối cô ấy, cô ấy sẽ kết hôn lần nữa, nhưng cuối cùng cô ấy cũng sẽ không tìm được người tốt hơn anh."

"Còn nếu không ly hôn thì sao?"

Sở Nguyệt Nịnh đáp: "Nếu không ly hôn, cô ấy sẽ dần dần quay về. Ba đứa con đều là do anh nuôi lớn từ nhỏ, cũng chỉ nhận anh là cha, chúng đều rất hiếu thuận. Tuy nhiên, đến năm 50 tuổi anh mới phát hiện ra sự thật, anh không chấp nhận được mà sẽ bỏ nhà ra đi."
 
Back
Top Bottom