Trái sọ người trên tay con ông thủ từ hiện lên đầy ma mị, cuốn hút mọi ánh mắt về phía nó.
Ngay cả hai người thanh niên ngồi xa ngoài kia cũng phải rướn người lên nhìn, ánh mắt chạm phải sự thật mà họ không muốn tin.
Từng người chầm chậm tiến lại, như bị hút vào một nỗi ám ảnh không lối thoát.
Riêng ông Mậu, bước chân ông nặng nề quay về gian thờ, bàn tay yếu ớt bám chặt lấy cạnh bàn thờ để chống đỡ cơ thể đang run rẩy.
Phước, Hoàng và Chánh nhìn nhau, sự im lặng của họ như nén lại nỗi lo lắng.
Trong khi đó, hai chàng thanh niên kia đã cắm đầu chạy về nhà, nhanh đến mức như thoát khỏi bóng ma vô hình.Ông Mậu đứng lặng hồi lâu, đôi mắt nhắm hờ, dường như đang cố xua đi một nỗi ám ảnh đeo bám.
Đến một lúc, ông khẽ thở dài, bước ra phía nhóm của Phước và cất tiếng: "Các cậu về nhà ăn cơm đi.
Ban ngày thì chẳng có gì đâu.
Nếu tối nay có lòng, trở lại đây canh giúp tôi."
Hoàng và Chánh nhìn về phía Phước, chờ đợi quyết định từ anh.
Ánh mắt Phước không rời khỏi cái xác không đầu vẫn nằm bất động trước đền thờ.
Sau một thoáng suy tư, anh lên tiếng, giọng chắc nịch: "Chiều tối con và anh Hoàng sẽ trở lại đây với ông."
Ba người rời khỏi đền và quay về nhà ông Hùng.
Trong phòng khách, một người thanh niên lạ mặt mà Phước chưa từng gặp đang ngồi trò chuyện cùng bà Mai.
Vừa bước qua cửa, Chánh đã reo lên đầy phấn khích: "Anh Thân, anh về từ bao giờ thế?"
"Vừa mới vào nhà luôn đấy," người thanh niên đáp lời.Chánh quay sang Phước, nụ cười rạng rỡ trên môi: "Đây là anh trai của em, anh Thân."
Phước khẽ gật đầu chào, định tự giới thiệu thì đã nghe Thân lên tiếng trước: "Chào hai anh, anh là Phước phải không?
Mẹ em vừa kể về anh."
"Đúng rồi, anh là Phước, còn đây là anh Hoàng."
Cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên, thân tình.
Mọi người vừa nói vừa cười, nhưng bầu không khí vui vẻ ấy bị cắt ngang khi ông Hùng trở về, mang theo một tin chẳng mấy dễ chịu: "Mọi người biết chưa?
Lại vừa tìm được một trái sọ người nữa."
"Chúng con biết rồi, lúc ấy chúng con ở trong đền, anh Kỷ mang nó về."
"Thật sự không biết lần này lại xảy ra chuyện gì..."
Ông Hùng ngừng lại, ánh mắt ông bỗng dịu đi khi nhìn thấy Thân ngồi đó.
Cả cơ thể ông như thả lỏng, biểu cảm nhẹ nhõm hiếm hoi lướt qua khuôn mặt ông: "Về đến nơi là tốt rồi.
Chánh, vào phụ mẹ dọn cơm đi."
Chánh nhanh chóng đi vào trong, kéo theo cả Thân.
Chỉ còn lại Phước và Hoàng ngồi lại với ông già."
Tối nay hai đứa định đến đền Hùng à?
Nguy hiểm lắm đấy."
"Dạ, ông đừng lo.
Chúng con biết tự bảo vệ mình."
"Vậy thì cẩn thận nhé."
Bữa cơm diễn ra trong sự yên lặng trầm ngâm.
Khi gần xong, Thân bất ngờ phá vỡ bầu không khí nặng nề: "Ngày mai con sẽ vào rừng.
Lần này con muốn thử tìm loại gỗ quý đó, xem liệu nó có trong khu rừng gần đây không."
Anh vừa nói vừa lấy từ túi ra một túi ni-lông nhỏ, bên trong là vài chiếc vòng gỗ.
Vừa nhìn thấy, ông Hùng đã nhăn mặt, giọng trở nên gay gắt: "Mày điên rồi à?
Lúc này mà còn đòi vào rừng!
Làng mình đang xảy ra chuyện, mày không thấy sao?"
"Con nghĩ sẽ không sao đâu cha," Thân cãi lại."
Bỏ ngay ý định đó.
Ở nhà cho tao!"
Ông Hùng bắt đầu nổi giận."
Cha yên tâm.
Con tự lo được mà.
Chỉ đi một ngày thôi rồi con về."
Hai cha con tiếp tục lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, cho đến khi bà Mai phải lên tiếng can ngăn, ánh mắt bà tràn đầy mệt mỏi.
Thân và ông Hùng đột nhiên im lặng, nhưng trong bầu không khí vẫn còn phảng phất mùi căng thẳng như thuốc súng chưa nổ.
Phước và Hoàng cảm thấy khó xử, chẳng nói chẳng rằng mà cúi đầu ăn cho xong bữa, mong sớm thoát khỏi cái không gian ngột ngạt ấy.Vừa đứng dậy, cả hai đã nghe tiếng Thân gọi từ phía sau, giọng nói thoáng chút gì đó dịu đi: "Hai anh, tặng hai anh cái này," Thân nói, ánh mắt thoáng một nụ cười nhẹ.Từ trong chiếc túi ni-lông lúc trước, Thân lấy ra hai chiếc vòng gỗ, chạm khắc tinh xảo, đưa về phía Phước và Hoàng.
Phước lắc đầu, khẽ cười, giọng nói thoáng vẻ ái ngại: "Anh không nhận đâu, cảm ơn em.
Nhận rồi mà không biết để làm gì," Phước đáp, ánh mắt nhìn vào món quà với vẻ bối rối.Thân mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chút trêu chọc: "Cái này để hai anh tặng bạn gái mà," giọng cố tình kéo dài.Nghe vậy, Hoàng nhanh như cắt đưa tay nhận một cái, nói đầy hào hứng: "Vậy anh xin nhé," nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.Phước lại lắc đầu, giọng vẫn bình thản nhưng ánh mắt có chút trầm ngâm: "Cảm ơn em nhiều, nhưng em để dành tặng người khác thì hơn."
Thân chậm rãi giải thích, giọng điệu kiên nhẫn nhưng vẫn mang chút tự hào: "Đây là vòng gỗ chiên đàn, rất tốt cho sức khỏe.
Trên ấy còn khắc chữ 'Vĩnh Kết Đồng Tâm', tặng người yêu là ý nghĩa nhất."
Phước miễn cưỡng nhận lấy chiếc vòng, đưa lên mũi ngửi thoáng qua.
Mùi thơm quen thuộc từ gỗ chiên đàn thoảng nhẹ, đầy thư thái.
Nhưng chỉ trong giây lát, cậu đã đưa trả lại cho Thân, ánh mắt thoáng chút ái ngại: "Cảm ơn em, nhưng anh không có người để tặng.
Nhận từ em chỉ phí một món quà thôi," giọng hơi kiên quyết.Nói xong, Phước nhét lại chiếc vòng vào tay Thân.
Ánh mắt Thân nhìn cậu thoáng chút kỳ lạ, như có điều muốn nói nhưng đành nuốt lại.
Chỉ còn Hoàng vẫn mải mê nghịch chiếc vòng trong tay, vừa ngửi vừa vuốt nhẹ lên bốn chữ được chạm khắc tỉ mỉ trên đó.Phước đứng dậy, khẽ nói, giọng trầm xuống như muốn kết thúc câu chuyện: "Hoàng, vào phòng nghỉ chút đi.
Chiều còn phải vào đền, ở đến sáng nữa."
Cả hai bước về phòng mình.
Phước nằm xuống, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nhưng trong đầu lại quay cuồng với những ý nghĩ lạ lẫm.
Ở bên cạnh, Hoàng vẫn đắm chìm vào chiếc vòng, đôi mắt sáng lấp lánh, môi khẽ mỉm cười như cậu ta vừa tìm ra thứ gì đó quý giá.Phước không bận tâm thêm, lấy điện thoại và gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc vang lên, ấm áp nhưng đầy phấn khích: "Alo, hai, em còn đang tính gọi cho anh đây," cô gái trả lời, giọng ríu rít vui vẻ.Vừa nghe tiếng, Hoàng bật dậy khỏi giường, tiến thẳng tới phía sau lưng Phước.
Tay cậu giơ cao chiếc vòng, vẫy qua vẫy lại trước màn hình, giọng reo lên đầy phấn khích: "Ơ, cái vòng đẹp thế!
Hoàng, tặng Thư cái đó đi!" cô gái nói bằng cái giọng ngập tràn nịnh bợ.Hoàng cười phá lên, giọng nói trêu đùa nhưng đầy dí dỏm: "No... no, cái này để dành cho người trong tim," anh phá lên cười rồi nhanh chóng nhét chiếc vòng vào túi áo.Người bên kia màn hình, cô gái tên Thư, nhướng mày làm bộ bĩu môi ra vẻ giận dỗi, nhưng trong mắt cô vẫn thoáng ý cười tinh nghịch.Phước thở dài, giọng đầy bất lực: "Tao mệt với hai đứa bây quá.
Vào việc đi, Thư."
Cô gái chỉnh lại thái độ, giọng nghiêm túc hơn nhưng vẫn mang chút điệu đà quen thuộc: "Dạ, em đã tìm thông tin như anh yêu cầu.
Thời Hùng Vương rất dài, mà toàn truyền thuyết, khó biết cái nào là thật cái nào là giả.
Nhưng em thấy một vài con yêu quái khá mạnh như gà tinh, hồ ly tinh, rồi Xương Cuồng, thuồng luồng tinh.
Ngoài ra còn nhiều yêu ma khác nữa."
Thư nói, giọng pha chút hào hứng như thể vừa trình bày những khám phá thú vị.Phước im lặng suy nghĩ, đôi lông mày hơi nhíu lại, rồi lên tiếng, giọng trầm ngâm: "Có truyền thuyết nào liên quan đến mùi của cây chiên đàn không em?"
Đầu dây bên kia, Thư đáp lại ngay, giọng như vừa nhớ ra điều gì: "Chiên đàn hả?
Có...
đó là Xương Cuồng."
Phước hỏi tiếp, giọng gấp gáp hơn: "Liên quan thế nào đến bộ xương ấy?"
"Không, đó không phải là bộ xương," Thư trả lời, giọng chắc chắn.
"Xương Cuồng là tên của con quỷ cây, đó chính là một cây chiên đàn thành tinh.
Dân gian gọi nó là quỷ Xương Cuồng."
Nghe đến đây, giọng Phước dần chậm lại, như đang xác nhận điều gì trong đầu: "Nó... chính là nó.
Em cho anh biết chi tiết về nó."
"À, chờ em chút," Thư đáp, giọng kéo dài như đang lục tìm thông tin.
"Xương Cuồng là cây chiên đàn đã hấp thụ khí thiên trở đất mà thành tinh.
Nó thường hay giả dạng người để dụ dỗ ăn thịt nạn nhân.
Lạc Long Quân đã từng đánh, nhưng nó chạy thoát.
Dân Lạc Việt xưa thời phải tế người sống cho nó để được yên ổn.
Đến thời Đinh, một đạo sĩ Trung Quốc qua nước mình, Vua Đinh đã nhờ ông ta tiêu diệt nó.
Ông đạo sĩ này là kiểu gánh xiếc gì ấy, biểu diễn nhiều ngày, quỷ Xương Cuồng ham vui đến xem mà bị đạo sĩ đánh chết."
Phước bật cười khẽ, giọng không giấu được sự ngạc nhiên: "Hả?
Quỷ gì mà ham vui dữ vậy."
Thư cũng phì cười, nhưng rồi tiếp tục, giọng trở nên nghiêm túc hơn: "Nó cũng chỉ là truyền thuyết thôi.
Có người nói quỷ Xương Cuồng là một con hổ.
Rồi nói ông đạo sĩ ấy là Lý Quốc Sư Nguyễn Minh Không.
Theo em thì không phải, vì Lý Quốc Sư sinh sau thời Đinh, không thể đi bắt quỷ trước khi ra đời được."
Phước gật gù, giọng đầy suy tư: "Ừ, có vẻ đây là một thông tin hữu ích.
Anh sẽ nói chuyện với người trong làng này xem thế nào."
Phước ngáp một cái dài rồi nói tiếp:"Mày có muốn tám thì gọi cho thằng Hoàng, tao đi ngủ chút, tự nhiên thấy buồn ngủ quá."
Thư chưa kịp trả lời thì ánh mắt của Phước đã thấy Hoàng lăn ra ngủ từ bao giờ.
Anh khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Mà thôi đi, nó ngủ trước tao rồi.
Cúp máy đây."
Phước ngắt cuộc gọi, nhưng cảm giác mệt mỏi đã chiếm lĩnh nhanh chóng.
Giấc ngủ kéo đến nhanh đến mức anh chưa kịp tắt hoàn toàn điện thoại.
Bên nhà Thư, cô vẫn thấy hình ảnh anh trai mình buông tay, để rơi chiếc điện thoại xuống tấm đệm.
Thư khẽ lắc đầu, miệng mỉm cười nhẹ rồi ngắt cuộc gọi.Phước tỉnh giấc, ánh mắt mở ra trong bóng tối dày đặc.
Hoàng không còn nằm trong phòng.
Căn nhà chìm trong sự im lặng kỳ lạ, chỉ có bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách.
Phước lần mò đi, bàn tay chạm vào tường gỗ lạnh ngắt.
Một ngọn đèn dầu le lói đặt trên bàn ngoài phòng khách, ánh sáng yếu ớt như đang chống chọi với bóng đêm.Lần theo tường, Phước mò ra đến bên ngoài.
Kỳ lạ thay, nhà không có một ai.
Bên ngoài, tiếng mưa gió gào thét không ngừng, từng cơn lạnh buốt len lỏi qua khe cửa.
Phước nhớ ra đêm nay mình phải ra đền để hỗ trợ ông Mậu canh xác chết.
Mưa gió thế này, ngoài ấy chắc sẽ khó khăn.Nhìn về góc phòng, nơi nhà Chánh thường để những chiếc áo tơi đi mưa, Phước quyết định sẽ đến đền Hùng một mình.
Khoác áo tơi lên, mở cửa bước ra ngoài, cái lạnh buốt da buốt thịt lập tức ập đến.
Đường làng trong mưa thật khó đi, nước mưa xối xả khiến mọi thứ trở nên mờ mịt.
Phước nhìn quanh, tất cả các ngôi nhà đều chìm trong bóng tối, không một ánh đèn.Đang phân vân không biết nên làm gì, Phước chợt thấy một ánh đèn dầu từ từ tiến đến trên lối đi.
Anh nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua màn mưa nhưng vô vọng.
Ánh sáng nhấp nháy, bóng dáng một con người dần hiện ra.
Phước đứng yên, chờ đợi.Người đàn ông tiến lại ngày càng gần.
Một tia chớp bất ngờ xé ngang bầu trời, soi sáng cả màn mưa đêm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phước nhìn thấy rõ: một ông già nhỏ thó, tay trái cầm đèn, tay phải cầm một vật gì đó tròn tròn.
Ánh sáng vụt tắt, nhưng cảm giác bất an đã tràn ngập trong lòng Phước.
Anh lùi lại, dựa người vào cửa nhà, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng đang tiến đến.Cái bóng già nua càng lúc càng gần, ánh sáng từ ngọn đèn dầu soi rõ khuôn mặt lão.
Đó là một khuôn mặt đáng sợ: lớp da bọc lên xương sọ, hai con mắt đỏ ngầu như lồi ra ngoài, cái mũi ngoàm xuống, siêu vẹo như một miếng thịt dư.
Miệng lão rộng, hàm răng lởm chởm, đầy máu và thức ăn thối rữa.
Lão vừa đi vừa cười, tiếng cười man rợ vang lên giữa màn mưa.Cái áo thụng dài phết đất, rách tả tơi, mục nát như được đào lên từ một ngôi mộ.
Thứ làm Phước sợ hãi nhất chính là vật lão cầm trên tay: một cái đầu người đã phân hủy, thịt chảy xệ, tròng mắt treo lủng lẳng, giòi bọ bò qua lại từ những lỗ hổng trên đầu.Lão già đưa cái đầu về phía Phước, giọng khè khè vang lên: "Đổi không, đổi đầu người lấy cái đầu này."
Lão phá lên cười, tiếng cười vang vọng đầy ám ảnh.
Lão tiếp tục tiến đến, cái đầu vẫn đưa ra phía trước.
Mùi tử thi nồng nặc tràn ngập không gian, áp thẳng vào mặt Phước.Phước nép người vào cánh cửa, bất ngờ đưa thẳng tay về phía trước.
Ánh sáng từ bàn tay anh bùng phát mạnh mẽ, đẩy lão già ra xa.
Hai tay lão co lại, cháy đen một mảng lớn.
Cái đầu lâu trên tay lão chỉ còn một nửa.
Lão co người lại, tay áo che khuôn mặt, lùi lại từng bước.Phước không bỏ lỡ cơ hội, cánh tay anh đưa ra phía trước, trong lòng bàn tay, tượng Phật phát ra hào quang rực rỡ.
Lão già rít lên, quay đầu bỏ chạy vào bóng tối.
Màn đêm nhanh chóng tràn tới chím chỗ, chỉ còn vầng hào quang trên tay Phước soi rọi không gian.Phước mở mắt, ánh sáng buổi trưa tràn ngập căn phòng nhỏ.
Lại một giấc mơ.
Anh nhìn vào lòng bàn tay phải, nơi ấy vẫn còn dấu hằn đỏ hình dáng một tượng Phật nhỏ.Phước ngồi dậy, nhìn về phía Hoàng, người vẫn đang ngủ say.
Nhưng không lâu sau, Hoàng bắt đầu vẫy vùng, như thể có thứ gì đè lên người.
Miệng anh phát ra những tiếng ậm ừ không thành lời.Phước lay Hoàng dậy, giọng lo lắng: "Mơ gì hả em?"
Hoàng mở mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi, giọng run rẩy: "Ác mộng, ghê lắm.
Em mơ thấy một ông già cầm trên tay cái đầu người.
Cái đầu ấy nhìn về hướng em, nó la lên là sẽ bắt lấy em để thế cho mạng cho nó.
Lão già thì đưa tay như muốn bắt em.
Em thấy trong mơ em chạy vòng vòng trong ngôi làng này mà không thể thoát được lão già ấy.
May mà anh kêu em dậy."
Phước trầm ngâm một hồi, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống bàn tay mình, rồi khẽ nói với Hoàng, giọng trầm thấp: "Anh có thấy trong nhà có mực tàu.
Em ra ngoài xin một ít cho anh."
Hoàng gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Một lát sau, anh quay lại, trên tay cầm một nghiên mực.
Phước nhận lấy, ánh mắt thoáng chút cảm kích, nhưng không nói gì thêm.
Anh muốn một mình ở lại trong phòng để chuẩn bị cho trận đánh sắp tới.Bên ngoài, ánh nắng trưa chói chang phủ lên ngôi làng, nhưng sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng la thất thanh của ai đó.
Phước giật mình, bước ra khỏi phòng.
Hoàng từ ngoài chạy vào, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Anh, dân làng lại phát hiện có người chết."
Phước gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ là câu hỏi duy nhất còn lại: ai sẽ là nạn nhân lần này?"
Đi, mình đi xem," Phước nói, giọng dứt khoát.Nhưng trước khi bước đi, anh dừng lại, lấy từ túi áo ra một mảnh giấy được xếp thành hình tam giác nhỏ, cẩn thận bọc trong bao ni-lông và hàn kín bốn phía bằng bật lửa.
Anh đặt nó vào tay Hoàng, ánh mắt nghiêm nghị: "À, trước khi đi, anh đưa cho em cái này.
Giữ nó trong người, bất kể em đi đâu, làm gì."
Hoàng nhìn mảnh giấy, nhíu mày hỏi: "Gì vậy anh, bùa hả?"
Phước gật đầu nhẹ, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý nhắc nhở: "Ừ, cứ xem như vậy đi.
Miễn sao em giữ nó bên người suốt cho anh."
Hoàng không hỏi thêm, cẩn thận bỏ mảnh giấy vào túi áo.
Cả hai nhanh chóng đi về phía nơi huyên náo.Tại một góc của rặng tre đằng ngà, xác một người đàn ông không đầu đứng lặng lẽ bên trong.
Bên cạnh, một phần cây tre mỏng như lá lúa vẫn còn đong đưa trong gió.
Phước tiến lại gần, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng.
Hình dáng kỳ lạ của xác chết cho thấy ông ta đang thực hiện một điệu múa thì bất ngờ bị chém mất đầu.
Cái trống cơm rơi dưới chân và bộ đồ rách tả tơi là những dấu hiệu rõ ràng về thân phận nạn nhân.
Phước khẽ thở dài, trong đầu hiện lên một cái tên: "Ông Vân".Chánh, đứng gần đó, lên tiếng, giọng đầy ái ngại: "Bọn con nít thấy lão đứng trong rặng tre.
Từ xa, chúng không biết lão ấy đã chết.
Tội bọn nó, khi đến gần, cả đám hét toáng lên rồi ù té mà chạy."
Đứng cạnh Chánh, Thân tiếp lời, giọng trầm buồn: "Ông ấy bị bệnh điên.
Trước kia, ông ta là người nhảy múa chính trong các buổi lễ của làng.
Nhưng sau khi con gái duy nhất của ông ta bị rắn cắn chết, ông ấy điên dại luôn từ đó.
Giờ đây..."
Phước nhìn người đàn ông khốn khổ, ánh mắt thoáng chút trăn trở.
Có điều gì đó khác lạ, như một mảnh ký ức bị lãng quên một cách kỳ lạ.
Anh nhíu mày, quay qua Hoàng, hỏi: "Em có thấy lần này khác với lần trước thế nào không?"
Hoàng gãi đầu, ánh mắt lộ vẻ bối rối: "Em không biết tại sao, nhưng em có cảm giác mình quên một cái gì đó."
Phước nhìn Hoàng chăm chú, giọng anh trầm xuống: "Em cũng có cảm giác đó hả?"
Hoàng vẫn đang gãi đầu, chiếc vòng trên tay trượt xuống cổ tay.
Phước khẽ vỗ đầu, như vừa nhớ ra điều gì: "Nhớ rồi.
Ở đây không có mùi chiên đàn."
Chưa kịp thảo luận xong, Phước đã thấy cha con ông Mậu từ xa hối hả chạy tới, vẻ mặt ông đầy lo âu.
Nhìn thấy cái xác bên trong rừng tre, ông thủ từ Mậu nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ rõ sự đau khổ.
Giọng ông run rẩy, khẽ nói với những người xung quanh: "Làm ơn đưa ông ấy xuống, làm ơn..."
Vài thanh niên nhanh chóng xắn tay áo, bắt đầu len lỏi vào giữa những thân tre cao chót vót.
Họ cố dùng sức từng chút một để đưa người xấu số ra ngoài.
Một vài người đứng nhìn, xì xào bàn tán.
Ai đó thắc mắc, giọng đầy ngạc nhiên: "Làm sao ông ấy có thể vào đó mà nhảy múa được chứ?"
Có người khác lại thì thầm, trách móc: "Sao vị lạc tướng trưởng làng không làm gì để chấm dứt chuyện này?"
Phước đứng yên, ánh mắt nhìn xa xăm, cảm nhận được những ánh nhìn không thiện cảm từ nhiều phía đang hướng về mình.
Anh không biết họ có đang nghi ngờ rằng những cái chết này liên quan đến mình hay không.
Họ không nói ra, có lẽ bởi cái lông chim đang cài trên tóc anh, biểu tượng trao cho anh một đặc cách mà không ai dám chạm đến.Những thanh niên đặt thi thể ông già lên một miếng ván gỗ, rồi tránh sang hai bên nhường đường cho cha con ông Mậu.
Kỹ, con trai ông, gắng sức đỡ cha mình, trên vai còn mang một bao lớn chứa những món đồ cần thiết để liệm xác.Ông Mậu cúi xuống, vỗ nhẹ lên vai thi thể, miệng lẩm bẩm, giọng khẽ như chỉ để người nằm nghe được: "Nghỉ đi ông bạn, đi về với con gái đi."
Cha con ông thủ từ bắt đầu công việc trong sự im lặng trầm mặc.
Phước rời khỏi đám đông, quay trở lại nơi ông Vân đã chết.
Đứng bên ngoài rừng tre, anh cẩn thận quan sát.
Những cây tre ở đây đâm xiên, đâm dọc, đan chặt với nhau như tạo thành một bức tường kín.
Đôi mắt anh thoáng ánh lên sự ngạc nhiên; anh đã thấy rừng tre ở nhiều nơi trên khắp đất nước, thậm chí cả nước ngoài, nhưng phải khẳng định, đây là rặng tre dày nhất mà anh từng thấy.Một giọng nói vang lên từ phía sau, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ: "Anh có phát hiện gì không anh?"
Hoàng bước lại gần, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.
Phước lắc đầu, giọng trầm xuống: "Chưa, vẫn là một tấm màn che kín tất cả."
Hoàng ngập ngừng, rồi đề xuất, giọng đầy hy vọng: "Anh biết gọi hồn không?
Hay anh làm lễ gọi họ về hỏi?"
Phước nhíu mày, trả lời, giọng pha chút bất lực: "Không thấy hồn, anh không nghĩ gọi được gì.
Mà anh có phải thầy pháp đâu.
Phải gặp thì anh mới hỏi được."
Hoàng không bỏ cuộc, giọng háo hức hơn: "Vậy đi hỏi người khác, quỷ thần gì ấy."
Phước bất ngờ nhìn về phía Hoàng, ánh mắt sáng lên: "Ừ ha, cảm ơn em.
Sao anh không nghĩ ra."
Hoàng gật đầu cười, rồi giục: "Giờ làm liền đi."
Phước khẽ gật đầu, nhìn quanh để tìm Chánh.
Anh thấy Chánh đứng một mình cách đó không xa, bèn bước lại gần, vỗ vai cậu thanh niên trẻ, giọng nghiêm túc: "Chánh, anh cần em giúp.
Có gan đi vào rừng với anh lúc này không?"
Chánh ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Có việc gì hả anh?"
Phước hạ giọng, giải thích: "Anh muốn tìm thần hoặc yêu trong rừng này để hỏi xem họ có biết gì về chuyện này không.
Anh nhờ em dẫn đường."
Chánh ngập ngừng, rồi đáp: "Để em nói với cha."
Phước lập tức lắc đầu, giọng khẩn thiết: "Không, ông sẽ không cho mình đi đâu.
Cái này anh đưa cho em, em phải giữ nó trên người mọi lúc, mọi nơi."
Nói rồi, anh lấy ra một mảnh giấy giống hệt mảnh đã đưa cho Hoàng, đặt vào tay Chánh.
Chánh nhìn mảnh giấy, gật đầu nhận lấy, rồi bỏ vào túi mà anh thường đeo bên người.Không chần chừ thêm, cả hai quay người, bước về hướng cổng làng.