Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 40: Chương 40



Thôi Trạm rất nhanh liền cách xa đến không còn nhìn thấy nữa rồi, mà phía sau lại có một đám giáp sĩ dần dần đuổi kịp đến, tiếng bánh xe lọc cọc.

Ta biết, Vương Dư vẫn ở đây.

Lại đi qua một đoạn đường dài, ta thực sự không đi nổi nữa rồi, bước chân cũng dần chậm lại, xe ngựa kia cũng dần dần đi song song với ta, mành xe nhấc lên, lộ ra một gương mặt như bạch ngọc, lạnh như sương tuyết.

"Nam Cẩm Bình, nàng muốn đi đâu?"

Ta không trả lời, vẫn đi dường của ta, đối phương ẩn ẩn tức giận, nhịp thở bất ổn:

"Nàng có biết nàng ra ngoài một ngày, ta sai phủ binh đi tìm bao lâu rồi không? Nàng vì Thôi Trạm, đối xử với ta như vậy sao?"

Ta nghe vậy, thản nhiên trả lời: "Nếu ta làm trò trước mặt hắn, lên xe ngựa của chàng, hắn sẽ nhìn ta như thế nào?"

Vương Dư không cho là đúng: "Đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."

"Bây giờ đã cách xa hắn rồi, nếu nàng lại không lên, ta sẽ xuống xe đi bộ cùng nàng, đến lúc đó e là người toàn thành này đều có thể nhìn thấy, Nam Cẩm Bình, nàng nhất định muốn như thế sao?"

Nghe hắn nói thản nhiên, lại không thể xem nhẹ, ta nhẫn nhịn, cuối cùng cũng leo lên xe.

Vương Dư ngồi bên trong, vẻ mặt không phân biệt rõ mừng giận, thấy ta lặng lẽ ngồi ở ngoài cửa xe, nói chuyện cũng dễ nghe hơn rất nhiều:

"Sao hôm nay lại ra ngoài một mình?"

"Chẳng qua là đi dạo thôi."

"Sau này không được như thế, nhất định phải dẫn Vương Đinh theo."

Ta không nhận lời hắn, mà đưa mắt nhìn về nơi xa: "Nếu không thì, qua mấy hôm nữa ta phải đi thôi."

Hắn bỗng nhiên bật cười: "Nàng muốn đi đâu?"

Ta mờ mịt nói: "Ta cũng không biết, kim châu trước đó lang quân cho ta vẫn còn, có thể là mua chút ruộng, làm chút buôn bán................"

"Nàng ngồi xa vậy, ta không nghe rõ."

Ta nghe vậy, chỉ đành đến ngồi bên cạnh hắn: "Hoặc là nể tình ta cứu chàng hai lần, chàng lại cho ta chút kim châu................"

Lời còn chưa dứt, liền bị Vương Dư nâng mặt lên, hôn đến không thể thở nổi.

"Kim châu! Kim châu! Ta cho nàng lại nói kim châu!"

Ta bị râu bên môi hắn đ.â.m đến kêu to, vội vàng xin tha: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Sau này sẽ không nói nữa!"

Vương Dư lúc này mới buông tay, ngồi sang một bên thở gấp không ngừng, hiển nhiên là bị ta chọc tức đến quá lắm rồi, nhưng thấy ta sợ đến dán lên vách xe, bộ dáng đáng thương, chỉ có thể mạnh mẽ đè cơn giận xuống.

Yên lặng một lúc, hắn nói với ta: "Không sai, nàng đã cứu ta hai lần."

"Trừ kim châu ra, nàng còn từng nói, hoặc có thể sắp đặt cho nàng một vị hôn phu, muốn trẻ tuổi mỹ mạo, đọc nhiều thi thư, còn muốn mẹ cả độ lượng, gia phong trong sạch, phải không?"

Ta thành thực gật đầu: "Phải."

Chỉ là bây giờ ta sớm đã không muốn như vậy nữa rồi, dù sao loạn thế như vậy, có thể sống đến c.h.ế.t già đã là yêu cầu xa xỉ, càng huống chi gả cho một người tốt, được hưởng thiên luân?

Vương Dư cười nhạt, nhẹ nhàng v**t v* đầu ta, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo trước đó.

"Yên tâm, ta nhất định sẽ để nàng toại nguyện."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 41: Chương 41



Vương Dư không để ta đi, cũng tính toán mang ta cùng đến Lạc Thành.

Trước khi rời đi, ta vốn định về Nam gia thu thập một chút hành trang, nhưng bị Vương Dư ngăn lại, lúc này mới nhớ đến chuyện Trưởng công chúa nói cha mẹ ta đã chết, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh.

Vương Dư thấy vẻ mặt ta bàng hoàng, nhàn nhạt an ủi: "Cha nàng đầu quân cho Dữu Mục, từ lúc Mộ Dung Thùy vào thành sớm đã bị hắn g.i.ế.c rồi, mẹ cả nàng cũng sau chuyện này mà treo cổ tự vẫn, không nói cho nàng biết, cũng chỉ là sợ nàng đau lòng mà thôi."

Ta lau lau mắt, giọng nói bình tĩnh: "Ta không đau lòng, bọn họ tuy cho ta một miếng ăn, nhưng chưa từng bảo vệ ta lấy một ngày, nếu không phải gặp được chàng, ta e rằng sớm đã c.h.ế.t ở phủ Thái Thú rồi!"

Vương Dư nghe lời này, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, tay vuốt nhẹ tóc ta, giọng nói dịu dàng: "Đó là tất nhiên, chỉ là lang quân thương nàng, nàng cũng phải thương lang quân, không được chọc tức ta giống như lúc xưa nữa, biết không hả?"

Ta đang muốn trả lời, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trưởng công chúa đang đứng cách đó không xa, đang lặng lẽ nhìn chúng ta, dọa ta giật cả mình.

Vương Dư cũng trông thấy rồi, thản nhiên gọi một tiếng mẫu thân, cũng không hành lễ, liền trực tiếp lôi ta đi.

Gần tối, ta đang cùng ngự nữ bận trước bận sau thu dọn hành lý, liền thấy Vương Dư ngồi sau bàn dài, mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.

"Đợi tới Lạc Thành, ta sẽ xin bệ hạ một phong hào, phong nàng làm Hương Quân."

Ta nghe vậy quá đỗi khiếp sợ: "Ta không có công đức gì, sao có thể làm Hương Quân?"

Đối phương không cho là đúng: "Lần này Vương gia ta giúp Tư Mã Thị đóng đô ở Lạc Thành, nhất định được vị trí Quốc Công, thưởng đan thư thiết khoán, nàng hai lần cứu ta thoát chết, chỉ là một vị trí Hương Quân nhỏ nhoi mà thôi, được coi là gì chứ?"

Hắn nói xong, lại trầm ngâm một lúc: "Có điều bây giờ cha mẹ nàng đã chết, việc cấp bách bây giờ, là tìm cho nàng một mẫu thân khác tốt hơn."

Ta không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể mơ hồ đoán được một chút ý tứ, đại khái là muốn tốt cho ta, muốn tìm cho ta một thân phận tốt hơn.

Vì thế sau khi đêm đến, hắn sai mấy ngự nữ rửa mặt chải đầu trang điểm cho ta, ta im lặng chịu đựng, mặc cho các nàng búi tóc ta cao đến một tấc, lại mặc vào y phục ước chừng bảy lớp, cả người đều rộng một vòng.

Sau khi tạo hình xong, các ngự nữ dìu ta đứng giữa phòng, lại xoay quanh líu ríu khen ta: "Nữ lang đúng là thần tiên phi tử!"

"Ta đã từng gặp mấy trăm quý nữ, cũng không thấy ai có thể so với nữ lang!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Tuy ta từ nhỏ đã được mọi người khen mỹ mạo, cũng không khỏi luống cuống đỏ mặt, lúc đang soi gương ngắm nghía, Vương Dư đi từ ngoài vào, đứng ở sau lưng ta tỉ mỉ quan sát.

Ta lộ ra vẻ mặt đau khổ nói với hắn: "Vương Dư, đầu ta có phải quá dài rồi không?"

Hắn liếc ta một cái, kín đáo cảnh cáo: "Đây là kiểu trang điểm đám quý nữ ở Thượng Kinh yêu thích nhất, nàng chớ làm hỏng."

"Ồ."

Hắn lại ghé sát vào một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy phấn của ta, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Còn thiếu một thứ."

Ngay sau đó lấy một hộp son từ trong đống nữ trang ra, dùng bút than chấm chút, điểm hai nốt chu sa nho nhỏ dưới mắt ta, trong mắt lộ vẻ hài lòng:

"Xong rồi, có thể giống đến năm sáu phần."

Sau đó, không hiểu ra sao ta bị ngự nữ vây quanh, nhét vào xe ngựa.

Vương Dư cũng lên xe, ngồi đối diện ta, một tay còn cầm sách lụa, đang cúi đầu xem đến mê mẩn.

Ta không nhịn được tò mò: "Lang quân đang xem cái gì vậy?"

Hắn nhướng mày, thấy ta đang ngó đầu nhìn, liền trêu ghẹo nói: "Đang nhìn một con chuột phú quý."

"..................."

Xe ngựa đi xa dần, không đến thời gian một nén nhang liền đến một nơi cửa nhà rộng rãi, xem cách chế tạo cửa này, so với Vương gia không phân cao thấp.

"Tạ phủ?"

Ta ngẩng đầu nhìn tên trên hoành phi, trong lòng khiếp sợ.

Này không phải tên tuổi ngang với lang gia Vương gia - Trần Quận Tạ Thị?
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 42: Chương 42



Không cần thông báo, xe ngựa của Vương gia chính là giấy thông hành tốt nhất, người gác cổng trông thấy gia huy trên xe ngựa, vội vàng hạ chốt cổng xuống, cổng lớn mở rộng, cung cung kính kính đón chúng ta vào.

Vương Dư tiến vào Tạ trạch, tự nhiên như nhà mình, thấy mấy ngự nữ bưng thức ăn đi về hướng Tây Nam, liền lập tức tiến lên hỏi chuyện.

"Đồ ăn của di mẫu sao?"

Ngự nữ dẫn đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt tươi cười: "Nhị phu nhân đang định dùng bữa."

Vương Dư gật đầu, liền kéo ta đi theo, xuyên qua một cổng vòm thùy hoa, dọc theo hàng lang nước chảy đi đến cuối, cách đó không xa có một phụ nhân chải tóc cao kế, hình như đang bận việc dưới giàn nho.

Hắn đi đến gần, liền cười gọi một tiếng: "Di mẫu, con đến xin bữa cơm."

Phụ nhân kia thấy hắn đến, mí mắt cũng không nhấc lên:

"Vương gia thiếu cơm của con sao?"

Giọng nói tuy gần gũi, nhưng không được coi là ấm áp.

Vương Dư hỏi han hai câu, liền đẩy ta tới phía trước:

"Người xem, nữ lang này có phải có mấy phần giống người không?"

Phụ nhân kia thấy hắn hỏi như vậy, liền nâng mắt quan sát ta, ánh mắt rất là xoi mói.

Chỉ là bà ấy dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, mắt hạnh, môi anh đào, chỗ nào cũng tròn tròn, mà ta mắt phượng, mặt trái xoan, ngoại trừ mái tóc búi cao một tấc cùng hai nốt chu sa dưới mắt kia ra, hai người có thể nói là không giống nhau một chỗ nào.

Thấy hắn trợn mắt nói dối, phụ nhân kia xụ mặt xuống: "Thằng nhóc này, lại đến trêu ghẹo dì cái gì?"

"Tuyệt không có ý này!" Vương Dư liên tục xua tay:

"Chẳng qua con thấy di mẫu cô đơn, tặng cho người một nữ nhi để nuôi mà thôi."

Nhị phu nhân nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt bất ngờ: "Ta đã có ba đứa con trai, vì sao phải nuôi con gái?"

Ta đang xấu hổ cúi đầu, lại thấy lang quân bên cạnh môi đỏ khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Nữ lang khác tất nhiên không đủ tư cách, nhưng nàng, là vợ của Vương Dư con!"

Phụ nhân kia lúc này mới xoay người, ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng giống hệt Vương Dư:

"Việc này, mẫu thân con đồng ý chưa?"

Vương Dư hừ nhẹ một tiếng: "Đồng ý hay không có sao đâu."

"Con đã hai mươi năm, bỏ lỡ người này, người sau ở đâu? Hay là di mẫu giống mẫu thân, thà rằng để con phòng không gối chiếc, cũng phải muốn con lấy quý nữ trong bốn họ?"

Phụ nhân kia nghe vậy, liên tục thở dài, nhưng cũng không phản đối nữa.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 43: Chương 43



Nửa canh giờ sau, ta từ Tạ gia đi ra, bỗng nhiên đổi thành họ Tạ.

Hơn nữa còn có một cái tên mới, Tạ Tần.

Về tới Vương phủ, trong đầu ta vẫn loạn như tương hồ, Vương Dư thấy vẻ mặt ta hoang mang, tay áo khẽ vung, ngồi trên giường nhỏ than thở.

"Nếu không phải vì nàng, ta hà tất phải hạ tư thái, đi cầu một quận chúa nho nhỏ?"

Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, ta vội vàng đứng phía sau nắn vai cho hắn: "Cảm ơn lang quân, vất vả cho lang quân rồi!"

"Chỉ là Cẩm Bình không hiểu, phu nhân kia rõ ràng không muốn, vì sao vẫn gật đầu?"

Vương Dư nghe ta hỏi như vậy, đặt chén trà trong tay xuống, một tay kéo ta ngồi lên đầu gối:

"Nhanh nhẹn ngày xưa cùa nàng đi đâu cả rồi?"

"Bốn dòng họ lớn liên hôn với nhau đã lâu, sớm đã đồng khí liên chi, Tạ nhị phu nhân không có con gái, mấy con trai lại bình thường, lần này có thể kết thân với Vương gia, tất nhiên không thể bỏ qua."

Ta lúc này mới hiểu rõ, đây là mượn hào quang to to của Vương Dư, chóp mũi chua sót, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.

Vương Dư thấy thế, vẻ mặt ghét bỏ: "Mấy ngày nay nàng sao vậy, giống như làm từ nước vậy?"

Ta cũng không biết vì sao, trong lòng vui sướng, nước mắt lại giống như suối không ngừng phun ra, nghe vậy vội vàng chớp mắt, muốn chớp cho nước mắt quay trở lại.

"Có lẽ do ta ném khăn quá nhiều, lang quân lại là người đầu tiên muốn cưới ta làm vợ, kìm lòng không đậu mà thôi............."

Vương Dư khẽ niết cằm ta: "Chuyện đã đến bước này, còn gọi Vương lang cái gì?"

Ta lúc này mới ngộ ra, lắp ba lắp bắp gọi một tiếng: "Chử...........Chử Khanh................"

Lời còn chưa dứt, hai gò má như bạch ngọc kia của đối phương cực nhanh nổi lên một tầng phấn hồng, ánh mắt cũng trở nên m.ô.n.g lung.

Ta vừa nhìn, lại cúi đầu uyển chuyển gọi một tiếng: "Khanh Khanh."

".......................Phu chủ."

Vương Dư hô hấp dồn dập, đôi mắt sáng đến kinh người, nhẹ nhàng cắn bên tai ta:

"Chuột nhỏ mấy cái khác thì không hiệu nghiệm, loại đồ vật này trái lại học rất nhanh!"

Ta bị hắn cắn đến giật mình, đành phải liên tục xin tha, không ngờ đối phương càng thêm quá phận, giọng nói trầm thấp.

"Chuột không muốn ăn mèo, mèo lại muốn ăn chuột, thế nào?"

Nói xong, ta còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị hắn đẩy ngã lên bàn, vén váy lên, ta vội vàng sợ hãi xin tha:

"Phu chủ, trưởng công chúa còn đang đợi chúng ta ăn bữa tối, việc này không thể được!"

"Không tồi, hai chữ này càng mất hồn hơn, nàng gọi thêm mấy tiếng nữa cho ta nghe xem................"

Trong lúc Vương Dư còn đang trêu ghẹo, ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, bóng người chớp lên, bỗng nhiên truyền tới một tiếng ho nhẹ.

"Dư Nhi, phụ thân con có chuyện muốn nói với con."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 44: Chương 44



Phụ thân Vương Dư từ Lạc Thành tới Trần Quận, xuống ngựa ngay cả miếng nước cũng không uống, liền gọi con trai tới tiền thính nói chuyện.

Ta đi phía sau Vương Dư, vì búi tóc quá cao, thiếu chút nữa không bước qua nổi bậc cửa.

Tướng mạo Vương Dư giống cha Vương Thuật hắn, để một bộ râu đẹp, thấy ta nhắm mắt theo sau, vẻ mặt không vui: "Nữ nhân này là người nào?"

Vương Dư bảo ta ngồi bên cạnh hắn, chân thành giới thiệu: "A Cha, nàng là người bên cạnh con."

Vương Thuật gật đầu, vẻ mặt vui mừng: "Rất tốt, con ta cuối cùng cũng thông suốt rồi."

Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Vương Thuật lập tức không nhìn ta nữa, bắt đầu nói chuyện xây dựng hoàng cung, tân đế tuyển tú, công việc chuyển đài tế trời với Vương Dư, mà Vương Dư hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, đem các việc cụ thể sắp xếp từng cái một, dẫn chứng đầy đủ, trật tự rõ ràng, khiến cho Vương Thuật liên tục gật đầu.

"Con ta vẫn nên sớm đến Lạc Thành, hoàng đế tuổi nhỏ, Mộ Dung Thùy có nhiều cử chỉ đi quá giới hạn, vẫn cần con theo bên cạnh cản trở."

Vương Dư chỉ vào ta: "Chỉ đáng tiếc chân của Tần Tần bị thương chưa khỏi, đợi qua mấy ngày nữa, nàng khỏe hẳn rồi, chúng con sẽ lập tức lên đường."

Vương Thuật nghe hắn nói như vậy, lúc này mới đảo mắt nhìn ta, một tay vuốt râu: "Không tồi, nàng này tướng mạo không tầm thường, ánh mắt trong sạch, là con gái nhà ai?"

Vương Dư vẻ mặt như thường: "Là con gái út của Tạ nhị phu nhân."

Thấy hắn nói dối ngay tại chỗ, trưởng công chúa không ngồi yên nổi nữa rồi, giận dữ ra mặt: "Vương Dư!"

Vương Thuật thấy bà ấy kích động như thế, có chút buồn bực: "Lần này chuyển nhà tới Lạc Thành xong, con ta lập tức đứng hàng tam công, chỉ là nạp một nữ tử, có gì không thể?"

Trưởng công chúa liên tục đập bàn, vô cùng tức giận: "Không phải nạp thiếp, nó muốn cưới làm vợ! làm vợ!"

Vương Thuật lúc này mới gật đầu: "Ồ, vậy quả thực phải nghe ý kiến của mẫu thân con."

Lời còn chưa dứt, thấy vẻ mặt Vương Dư hơi trầm xuống, lại vội nói:

"Có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là tự mình quyết định."

Một câu nói phản chiến, khiến trưởng công chúa tức đến ngã ngửa.

Sau khi Vương Thuật đi, trưởng công chúa đôi môi run rẩy chỉ vào người ta: "Vương Dư, nàng chỉ là một nữ tử nhà nghèo, ta đồng ý để nàng làm thiếp, để nàng làm vợ, vậy thì tuyết đối không thể!"

"Con tìm Tạ nhị phu nhân giả làm mẹ, là muốn chỉ hươu bảo ngựa, muốn người trong thiên hạ đều cười nhạo Vương gia chúng ta sao?"

Ta nghe xong, đứng lên muốn đi, Vương Dư lại gắt gao túm c.h.ặ.t t.a.y ta, vẻ mặt bình tĩnh: "Mẫu thân đừng quên, ngay cả triều đình Tư Mã cũng đều do Vương gia chúng ta lập lên."

"Thiên hạ này có chuyện gì Vương Dư con không làm được?"

Thấy trưởng công chúa trợn mắt há mồm, hắn kéo ta dậy, trước khi rời đi, lại xoay người cười nói.

"Chỉ hươu bảo ngựa? Mẫu thân trái lại đưa ra một ý kiến rất hay."

-----------

Trước khi khởi hành đi Lạc Thành, Vương Dư liên tục vẽ tranh mấy buổi tối, lần này rốt cục không phải vẽ chuột nữa rồi, mà là một cái đầu có sừng lớn, thân có đốm..........con hươu.

Sau khi vẽ xong, liền treo bức tranh lên đầu giường hong khô.

"Đây là muốn làm gì?"

Thấy ta nghi hoặc, Vương Dư lại cười nói: "Đợi tới Lạc Thành rồi, nàng sẽ biết."

Tới ngày khởi hành lên đường, hắn lại không ngồi lên xe ngựa của mình, mà là cứng rắn kéo ta, chen chúc lên xa giá của trưởng công chúa, sau đó liền đem bức tranh đầu hươu oai hùng kia treo lên đầu xe.

"Mẫu thân, người nhìn xem đây là gì?"

Trưởng công chúa lướt một cái, trả lời là hươu.

Vương Dư cười nói: "Không phải, đây là ngựa."

Trưởng công chúa không biết hắn đang bán cái hồ lô gì, chỉ im lặng không nói.

Xe ngựa lọc cọc, rất nhanh ra khỏi Trần Quận, trên đường đi nhiều đệ tử của các đại tộc khác thấy xe ngựa của Vương gia, tiến lên hành lễ, Vương Dư hở một tí liền gọi người lại, hỏi bọn họ trên đầu xe vẽ gì.

Đám đệ tử kia xem xong, ai ai cũng tâng bốc: "Vương lang quân vẽ hươu võ dũng oai hùng, thực sự là kỹ năng vẽ như thần."

"Cũng phải! Vương lang quân thi họa song tuyệt, ta không thể so cùng!"

Vương Dư cười cười, chỉ vào bức họa kia nói: "Này không phải hươu, mà là ngựa."

Một người trong số đó lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng này rõ ràng là............."

Lời còn chưa dứt, liền bị người phía sau huých một cái, vội vàng sửa miệng: "Thì ra ta nhìn nhầm rồi! Thần tuấn như vậy, tất nhiên là ngựa!"

Vương Dư hơi mỉm cười.

Mọi người thấy thế, liên tục phụ họa, khen ngợi hắn vẽ ngựa giống như đúc.

Sau khi một đường đi qua mấy biệt quán, chỉ cần có người tiếp kiến, Vương Dư sẽ có hành vi như thế, mà mọi người cho dù trong lòng biết là hươu, nhưng vẫn trái lương tâm nói ngựa, thực sự khiến người ta nghĩ mà sợ.

Cũng không biết rốt cục là thiên hạ của Tư Mã, hay là thiên hạ của Vương gia.

Trưởng công chúa nếu còn không hiểu, thì đúng là đồ đần rồi.

Vì thế một đường tới Lạc Thành, thời gian hơn nửa tháng, bà ấy đều nhắm chặt mắt miệng, mặt không biểu tình.

Vương Dư thấy đã đạt được hiệu quả, liền thu bức tranh lại, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 45: Chương 45 (Hoàn)



Trải qua mấy tháng bôn ba, chúng ta cuối cùng cũng tới Lạc Thành, vừa vào cổng thành, lại thấy con đường phía trước đông nghịt, xe ngựa nhốn nháo, một người đầu đeo tua đỏ, thân khoác giáp nặng, dẫn ngựa đi tới, giương giọng kêu gọi Vương Dư:

"Long tương tướng quân Mộ Dung Thùy, đặc biệt tới đón Vương lang quân!"

Thấy hành vi của đối phương, giống như không có hiềm khích lúc trước vậy, ý tứ chủ động cầu hòa.

Vương Dư còn chưa trả lời, liền nghe thấy trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng:

"Mộ Dung Thùy! Hắn còn có mặt mũi đến?"

"Người này hại con rơi vào bẫy rập của Hồ Yết, suýt nữa c.h.ế.t trong lửa lớn, Dư nhi, đợi con vào triều đình, nhất định phải xin thánh nhân ban c.h.ế.t cho hắn!"

Vương Dư nghe vậy, từ chối cho ý kiến, lại hỏi ta: "Tần Tần, nàng thấy thế nào?"

Ta nhìn sắc mặt của Trưởng công chúa, lại nhìn ánh mắt mong đợi của Vương Dư, cuối cùng vẫn nói ra cách nghĩ của mình.

"Hồ Yết đối với Nghiệp Bắc như hổ rình mồi, đều biết Mộ Dung Thùy có tài luyện binh, là ác binh cũng được, nếu lang quân khống chế được người này thích đáng, nhất định có thể củng cố triều đình, một mũi tên trả thù, sao so được với trăm năm ngủ ngon?"

Vương Dư vui sướng cười, sau đó liền xốc mành xe lên, xuống xe ngựa, trực tiếp đi cùng Mộ Dung Thùy.

Ta thấy hắn xuống rồi, chỉ còn mình ta đối diện với khuôn mặt trầm như nước của trưởng công chúa, nhất thời đứng ngồi không yên, giống như dưới m.ô.n.g có kim châm vậy.

Trưởng công chúa hừ nhẹ một tiếng, nhìn ánh mắt ta, bỗng nhiên không còn lãnh đạm như trước nữa.

"Ngồi yên, ta còn có thể ăn thịt ngươi sao?"

Ta liên tục vâng dạ: "Vâng, tiểu quân."

Trưởng công chúa thấy ta ngoan ngoãn vâng lời, muốn nói chút gì đó, lại nhịn xuống, chuyển đề tài.

"Ngươi là một cô nương thông minh, nếu Dư nhi đã yêu ngươi sâu đậm, ta cũng không muốn dùng gậy đánh uyên ương nữa, trở về ngươi tìm Tạ nhị phu nhân, bảo bà ta bắt tay chuẩn bị đồ cưới cho ngươi đi."

Ta vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ mình nghe nhầm rồi.

"Tiểu, tiểu quân, ý của người là?"

Bà ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, mà nghiêm túc nhắc nhở: "Chỉ là ngươi làm phu nhân Vương gia ta, không chỉ giúp phu chủ phân ưu, còn phải khai chi tán diệp, càng nhiều càng tốt."

Khai, khai chi tán diệp?

Ta trợn mắt há mồm: "Này, vẫn chủ yếu là xem ý của Vương lang.............."

"Hừ, lúc ở Trần Quận nó còn thúc giục ta, nói nếu không sớm thành hôn, chỉ sợ ta năm sau dưới gối vẫn trống không."

Trưởng công chúa nói xong, hận đến nghiến răng: "Thôi được, nhiều năm như vậy nó chỉ chấp nhận mình ngươi, cũng chỉ có thể như thế, tóm lại, ngươi nghe hiểu ý của ta, sau này phải ra roi thúc ngựa, càng nhiều càng tốt, biết chưa?"

Nghe vậy, ta cảm thấy áp lực như núi, cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.

_________

Trưởng công chúa đoán không sai, Vương Dư lần này vào cung, không chỉ mang đến sắc lệnh phong ta làm Hương Quân, còn mang đến một đạo thánh chỉ ban hôn.

Thánh chỉ này vừa ra, thế gia to nhỏ lâm vào rối loạn!

Mọi người đều nói, chưa bao giờ nghe nói Tạ nhị phu nhân có con gái, thẳng đến khi người Tạ gia ra mặt làm chứng, nói rõ trong nhà có con gái út thân thể yếu ớt, vẫn luôn che chở trong phật đường, mãi đến khi cập kê mới mang về Lạc Thành, cũng coi như thanh mai trúc mã của Vương tam lang, cảm tình rất tốt.

Lời đồn liên quan đến việc hai nhà Vương Tạ liên hôn nổi lên bốn phía, chưa được bao lâu, lại vì phong ba chuyện tuyển chọn tân đế mà biến mất, dần dần không còn ai nhắc đến nữa.

Khoảng cách đến hôn kỳ ngày càng gần, sau khi Tạ nhị phu nhân tặng đồ cưới đến, không biết từ đâu đưa đến một bàn nữ trang.

Trên dưới hai tầng, đều là hoa thắng bảo trâm lưu hành nhất hiện nay, mở tầng cuối cùng ra, bên trong là một bộ giá y đỏ tươi rực rỡ, từ vạt áo đến tay áo, thêu đầy trăm con nghìn cháu.

Ta cầm giá y xa hoa kia, chỉ thấy đầu lưỡi như thắt lại, căn bản không nói lên lời.

"Chà, hôm nay không làm chuột nước nữa rồi à?"

Thấy ta vẻ mặt hoảng hốt, Vương Dư ở bên nhắc nhở: "Này đều là Trưởng công chúa thêm trang."

Giờ này khắc này, trong lòng ta cực kỳ phức tạp, khó có thể dùng lời biểu đạt, cất kỹ giá y, liền bị Vương Dư dẫn tới trước mặt trưởng công chúa, cung cung kính kính bái lễ: "Tạ tiểu quân."

Lời vừa thốt ra, lại bị hắn huých một cái, vội vàng sửa miệng: "Tạ trưởng công chúa."

Người bên cạnh nghe vậy hừ một tiếng, hai ngón tay véo thịt bên hông ta, môi ta run run: "Tạ, tạ mẫu thân."

Lần này, cuối cùng cũng đúng rồi.

Trưởng công chúa tất nhiên là mỉm cười cam chịu.

Có lẽ là vì Vương Dư nhiều lần ngay mặt bà hỏi ta chính kiến, bà ấy dần dần thay đổi cách nhìn về ta, giá y này thể hiện bà ấy tán thành ta thêm một bước.

Trở về phòng nhỏ của ta, ta đỡ eo tủi thân: "Chàng véo ta làm gì?"

Vương Dư thấy ta mắt rưng rưng lệ, vội vàng duỗi tay xoa chỗ đau cho ta: "Lang quân xoa bóp cho nàng."

Chỉ là xoa rồi xoa, tay lại dần dần đổi vị trí.

Ánh trăng ngoài cửa sổ như biển, tiếng châu chấu tinh tế, gió xoay chiều tạo thành những đợt sóng nhỏ, chúng ta chóp mũi chạm nhau, giống như chưa bao giờ thân mật vậy, giống như đôi chim không thể tách rời.

Đối phương y phục hơi mở, hai xương quai xanh giống như núi xa, khiến ta đắm chìm trong đó, lưu luyến không thôi.

"Lang quân để ta nhìn nhiều thêm vài cái đi."

"Vì sao?"

"Phải biết là hôm nay nhìn thấy, ngày mai chưa chắc có thể nhìn thấy."

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy."

Đối phương phản đối cười giễu một tiếng, đứng dậy thổi tắt đèn, tóc lạnh quấn quanh ta, từng sợi nhè nhẹ, giống như nhu tình trăm năm không tiêu tan.'

"Lang quân để nàng ngày ngày nhìn ngắm."

Đèn tắt rồi, ánh trăng lại xuyên qua khe cửa, như nước chảy ra, có nửa tia để lọt đến bên giường, càng giống như lụa.

Gió xuân ủ say núi sông, ánh trăng này, cuối cùng cũng rơi vào lòng ta.

____End_____
 
Back
Top Bottom