Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 10: Chương 10



Sau khi từ chối Thôi tiểu lang, ta uể oải rất lâu.

Trước kia cũng là như thế, cho dù mấy lang quân con thứ trước đó có lời thề son sắt, thề non hẹn biển thế nào, một khi ám chỉ bọn họ đến Nam phủ cầu hôn, liền rất nhanh nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng, thậm chí còn tránh né nhiều lần, sợ bị ta làm tổn hại thanh danh.

Mắt thấy Nam Cẩm Tú còn nhỏ hơn ta cũng đã định thân rồi, ta lại vẫn quá tuổi phí hoài, cả ngày trốn ở trong phủ cổng lớn không ra, cổng trong không bước, đến khăn cũng lười ra ngoài ném.

Nghĩ tới khăn, ta bỗng nhiên nhớ tới Vương Dư, cũng không biết chiếc khăn kia của ta bị hắn lấy đi, rốt cuộc là giữ lại, hay là ném đi rồi.............

Đang ngồi dưới hành lang ngây ngẩn, Nam Cẩm Tú một thân y phục đỏ tươi xinh đẹp, dọc theo hành lang đi về phía ta, dáng điệu vẻ mặt, đều tràn đầy vẻ đắc ý, đi tới gần ta, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng.

"Phát ngốc cái gì vậy, đang nhớ tới Vương lang của tỷ sao?"

"Phụt_______"

Ta đang bưng chén uống nước, nghe vậy liền sặc, phun một hơi đầy nước trà lên vạt áo, tay chân luống cuống, còn chột dạ phản bác:

"Ai, ai nhớ chứ?"

Ta xác thực đang nghĩ tới Vương Dư, nhưng rõ ràng không phải kiểu như nàng ta nghĩ!

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta, váy xòe rộng tản ra hai bên, hai tay còn đẩy ta: "Cẩm Bình, tỷ đã ở cùng Vương lang một đêm, sao không dứt khoát cầu hắn thu nạp tỷ?"

Ta lười giải thích với nàng, chỉ hỏi lại: "Vậy muội thì sao? Muội cứ như vậy nhận định lang quân Trần gia sao?"

"Đúng vậy."

Nàng nghe vậy bỗng nhiên hơi nhăn nhó, hai tay nâng má, còn không ngừng lắc đầu: "Trần lang rất tốt, lấy lễ đối đãi với muội, chỉ là hơi lạnh nhạt một chút."

"Có điều quân tử ấy mà, như vậy cũng coi là bình thường."

"Muội cảm thấy được thì được."

Tiếp câu chuyện của nàng, ta lại nịnh hót đối phương vài câu, lúc định đi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Mai đã hai ngày rồi không thấy, lại quay đầu hỏi nàng.

"Đúng rồi, Tiểu Mai đi đâu rồi?"

Nàng ta hơi dừng một chút, cười nói: "Chắc lại bị A nương sai làm việc gì đó rồi."

"Ồ."

Ta không nghĩ nhiều, lại quay về phòng mình, suy đi nghĩ lại nên mở lời với Vương Dư như thế nào.

Vương Dư từng đồng ý với ta, chỉ cần ta còn sống sẽ đáp ứng ta một nguyện vọng, ta không lo hắn quỵt nợ, chỉ là cái nguyện vọng này nhất định phải giải quyết được khốn cảnh của ta lâu dài, hơn nữa còn là việc hắn có thể làm được dễ như trở bàn tay.

Ngược lại nếu dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ không thể làm hắn thực hiện lời hứa, sẽ càng làm hắn chán ghét ta.

Hôm sau.

Sau khi ta trằn trọc cả một đêm, cuối cùng quyết định đi tìm Vương Dư.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 11: Chương 11



Ngày đông âm u, không biết tuyết đã bay đầy trời từ lúc nào.

Tiếng móng ngựa lộc cộc, đánh vỡ yên tĩnh trên con đường lát đá xa xưa, nghiền nát hoa tuyết từ trên trời cao bay xuống, bánh xe lăn tròn dính đầy băng vụn.

Ta bảo người đánh xe dừng xe trước cửa biệt viện Vương phủ, chỉ thấy giáp sĩ dàn hàng, gác cổng nghiêm ngặt, nhịn không được cảm thấy phát run, chỉ đứng dưới bậc thềm run lẩy bẩy hành lễ.

"Làm phiền chư vị dũng sĩ thông báo, Cẩm Bình của Nam gia tới thăm hỏi."

"Nữ lang muốn thăm người nào?"

"Tam lang của Vương gia, Vương Dư."

Không ngờ tới, giáp sĩ ngoài cửa chỉ gật gật đầu, liền có người xoay người lại lấy chũm đồng hình mặt thú cổ xưa xuống, cổng lớn mở ra nửa cánh, cung kính đón ta vào.

Chẳng qua chỉ là một cái biệt viện mà thôi, nhưng đình đài cao rộng, nước chảy róc rách, có thể nhìn thấy mấy quyền thạch, mấy núi giả khắp nơi, có thể nói mỗi bước một cảnh.

Đi qua hành lang dài uốn lượn, giáp sĩ dẫn ta vào đình nhỏ sau cầu nước, tự mình hành lễ một cái, sau đó yên lặng rời đi.

Lại nhìn đình nhỏ phong nhã, bốn mặt có sợi ngang rủ xuống, mấy ngọn đèn đang lặng lẽ nhả khói, sương khói lượn lờ, đi vào trong đó, giống như đi vào tiên cảnh vậy.

Vương Dư mặc một thân áo mỏng, đứng sau bàn dài, trước mặt trải một bức lụa trắng, hình như đang vẽ tranh.

Ta mơ hồ nhìn một cái, dưới ngòi bút sống động như thật kia giống hổ lại không phải hổ, giống báo lại không phải báo, càng giống như một con mèo lớn lười biếng hơn, trong góc còn có một con chuột nhỏ, một móng vuốt của con mèo lớn đang đặt trên người con chuột, giống uy h**p, lại giống chơi đùa.

Hắn thấy ta ngó đầu nhìn, liền thu bức lụa lại, vẻ mặt như thường.

"Ngươi tới rồi."

Ta vội vàng chắp tay hành lễ: "Vấn an Vương lang quân."

"Ừ."

Đối phương cái gì cũng không làm, nhưng ngự nữ bên cạnh lại rót một bát trà xanh, cung kính đưa đến tay ta.

Ta tất nhiên là được sủng mà sợ.

Phải biết rằng Nam gia chỉ là một gia tộc hạ đẳng, cho dù phụ thân ta đích thân tới, cũng chưa chắc đã được uống một cốc trà của Vương lang, tuy được nâng đỡ, càng khiến ta kinh sợ hơn, là uy tín của Vương Dư..........

Đối phương thấy ta kinh ngạc ngẩn ngơ, lạnh nhạt hỏi: "Sao không uống?"

Ta ấp úng đáp: "Chẳng qua chỉ là kinh ngạc về cách dùng người của lang quân mà thôi."

"Sao lại nói vậy?"

"Bên cạnh lang quân bất kể là giáp sĩ hay ngự nữ, đều là dễ dàng sai khiến, giống như tâm ý tương thông vậy, có một ngày lang quân lãnh binh, nhất định sẽ giống như được thần linh phụ trợ!"

Ta đang tâng bốc, lại thấy người người trước mặt cong môi khẽ mỉm cười, như có chút tự đắc vậy.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cười!

Không phải là cười lạnh, cười nhạt, cười nhạo, mà là nụ cười chân thật, phát ra từ tận đáy lòng!

Tựa như gió xuân lướt nhẹ qua thềm cửa, hòa tan băng tuyết, ánh trăng rơi xuống nước, gợn sóng lăn tăn, lại giống như hoa mai nhẹ nhàng lay động, một chiều rơi đầy Nam Sơn, tư vị trong đó, không lời lẽ nào có thể miêu tả được.

Nhưng mà sau nụ cười này, Vương Dư thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại:

"Ngươi có nguyện vọng gì? Mau nói đi, đừng trì hoãn nữa."

"Ta............."

Ta đang do dự nên nói như thế nào, hai tay niết vò góc áo nhăn thành một nhúm, mà Vương Dư thấy ta hai má ửng đỏ, vẻ mặt dần dần chế nhạo.

Hai người, gần như đồng thời lên tiếng.

"Ngươi muốn làm thiếp của ta?"

"500 Kim Châu là được."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 12: Chương 12



Lời nói vừa dứt, bốn phía yên tĩnh, bên tai nổ vang từng trận, chỉ còn sót lại tiếng gió tuyết.

Bởi vì run rẩy, ta gần như không bưng nổi trà trong tay, nhưng vẫn cắn răng, giọng nói cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh:

"Lang quân nói cái gì? Vừa rồi ta nghe không rõ."

Vương Dư ngồi trên sạp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng râm, ngón tay dài như ngóc v**t v* cán ngọc, bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, ta chỉ dám liếc nhẹ một cái liền không dám nhìn nữa, cằm gần như chạm tới ngực.

"Nếu lang quân cảm thấy 500 kim châu quá nhiều, bớt một chút cũng được............."

Rất lâu sau, Vương Dư mới hừ nhẹ một tiếng.

"Ta đường đường là Vương Dư, làm Thái Thường, Tư Đồ trong triều đình Tư Mã, có thể thăng làm Thái Úy, Thái Bảo, mạng quý như thế, lẽ nào chỉ đáng giá 500 kim châu?!"

Ta sợ ngây người!

Không cho thì không cho, mượn cớ cũng nhiều quá đi!

Thấy hắn dầu muối không ăn, ta cảm thấy trong lòng hụt hẫng, chỉ đành rẽ sang lối khác: "Nếu không cho kim châu, lang quân cũng có thể làm mai cho ta cùng một thế gia tương xứng cũng được, tìm một hôn phu nhân phẩm đáng tin cậy để gả."

Không đợi hắn bác bỏ, ta liền nói ra một hơi rất nhiều điều kiện: "Người kia tốt nhất là trẻ tuổi mỹ mạo, đọc nhiều thi thư, con vợ lẽ cũng được, con vợ cả thì càng tốt, còn muốn mẹ cả độ lượng, gia phong trong sạch, như vậy mới không bị giày vò."

Vương Dư thấy ta nói nhiều như vậy, đôi mắt càng thêm thâm trầm, u ám nói: "Còn nữa không?"

Ta liên tục chắp tay thi lễ, mặt đầy tươi cười: "Hết rồi, thực sự hết rồi!"

"Bất kể cho ta kim châu, hay là giúp ta xuất giá, lang quân chỉ cần làm một cái là được, coi như hồi báo ơn c.h.ế.t thay của tiểu nữ!"

Vương Dư trầm mặc một lúc, cuối cùng gọi ngự nữ tiến lên, giọng nói lạnh nhạt:

"Cho nàng kim châu."

Âm thanh của thần tiên, không ngoài như vậy.

Ta thoáng chốc trong lòng nở hoa, khom lưng thi lễ: "Đa tạ lang quân."

Vương Dư mất kiên nhẫn phất tay với ta, chỉ còn thiếu chưa dán chữ "cút" trên mặt.

Vừa ra khỏi đình mấy chục thước, ta bỗng nhiên nhớ tới một vật, lại vội vàng vòng lại:

"Vương lang quân, cái kia, khăn của ta......."

Lúc này Vương Dư đã cởi áo ngoài, đang nhắm mắt nghiêng người dựa trên giường nhỏ nghỉ ngơi.

Đánh mắt trông qua, đầu tóc hắn như nước sơn uốn lượn trên gối, áo lót cùng màu với da thịt, giống như ánh trăng sáng giữa nhân gian, duy mỹ mà tàn nhẫn.

Ta đứng tại chỗ, liên tục ấp úng, nhưng không dám lên tiếng quấy rầy.

"................Ném rồi."

Đợi một lúc, hắn cuối cùng cũng trả lời rồi, ta trong lòng khẽ run, lại không nhịn được thử thăm dò lần nữa: "Thật sự ném đi rồi sao?"

Vương Dư không trả lời nữa, mà nghiêng người vào trong.

Ta biết sẽ không nhận được bất kỳ đáp án gì nữa, đành phải theo ngự nữ phía sau nghênh ngang rời đi, lại không biết sau khi ta đi xa rồi, người phía sau từ trên giường mềm đứng dậy, mạnh mẽ đạp đổ án thư trước mặt, đúng là hiếm thấy giận dữ ra mặt như thế!

"Nàng chướng mắt làm thiếp của Thôi tiểu lang, làm thiếp của Vương Dư ta, lẽ nào cũng là tự chịu hạ lưu?"

Đám người hầu không ngờ hắn bỗng nhiên tức giận, kinh hãi lập tức quỳ xuống, thật lâu sau, mới có giáp sĩ chậm rãi đứng dậy, móc từ trong tay áo ra một vật trình lên.

"Đây là vật hôm đó ngài ném lên mặt tiểu nữ lang ở trong rừng trúc , tiểu nhân cho rằng lang quân còn có chỗ dùng, liền đi tìm về......"

Vương Dư nhìn chằm chằm miếng vải màu nguyệt sắc kia, vẻ mặt thay đổi mấy lần.

Giáp sĩ kia thấy thế, lại dè dặt xin chỉ thị: "Lang quân, khăn này hình như vậy yêu thích của nữ lang Nam gia kia, ngài xem?"

Không ngờ, Vương Dư chỉ trả lời hai chữ:

"Ném đi!"
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 13: Chương 13



Sau khi lấy được Kim Châu, Vương gia đặc biệt phái ra mấy tên giáp sĩ, một đường hộ tống ta về nhà.

Lo lắng đến ánh mắt hỗn tạp của người trong nhà, ta cố ý dẫn Giáp sĩ của Vương gia đến thành Bắc, dùng một số kim ngân nhỏ ở trong túi, mua một trạch viện ba phòng ở cuối ngõ từ lái buôn.

Tuy là chỗ kẻ sĩ hạng bét tụ tập, nhưng cũng thanh tịnh u nhã, vả lại dọc đường có đội quân của Vương gia theo sát phía sau, uy phong lẫm lẫm, thế cho nên hàng xóm hai bên kiêng kị đóng chặt cửa, thậm chí có một nữ lang trẻ tuổi, vì tránh né mà ngã xuống bên đường.

Khiến ta vô cùng hài lòng.

Sau khi lấy được chìa khóa cổng, ta ước lượng số kim châu còn lại trong túi, nghênh ngang về Nam phủ, tính toán dẫn Tiểu Mai đi xem nhà mới.

May mà, mẫu thân ngoài để lại cho ta một chiếc khăn, còn để lại cho ta một Tiểu Mai, khăn mất rồi, ta còn có Tiểu Mai!

Nghĩ đến đây, đau lòng trước đó ở Vương gia cũng đều bị tan biến.

Ta vào Nam phủ, liền ở viện trước viện sau hô gọi Tiểu Mai, gọi đến khàn cả họng cũng không thấy nàng đáp lại.

Mấy ngày nay, toàn bộ Nam gia đều vì ngày mai Nam Cẩm Tú xuất giá mà sứt đầu mẻ trán, tự nhiên không có ai để ý ta.

Cảm giác bất an càng lúc càng nghiêm trọng, ta trực tiếp tìm đến mẹ cả đang thêm trang cho Nam Cẩm Tú, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

"Tiểu Mai của ta đâu rồi?"

Từ sau chuyện của Vương Dư, Nam phu nhân ít nhiều nhường nhịn ta, lúc này vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường:

"Tiểu Mai? Nàng ta chưa nói với ngươi sao?"

"Nói cái gì?"

"Thái Thú Ba Quận nạp thiếp, nàng ta chủ động xin đi, đã đi được ba ngày rồi......"

Nghe vậy, trước mắt ta tỏa ra sao kim!

"Sao nàng có thể xin đi! Nàng từng nói đợi ta gả đi rồi, để ta nuôi nàng cả đời!"

Đối với sự giận dữ ngây ngô mà vô thố của ta, Nam phu nhân dùng giọng điệu đồng tình thương hại nói:

"Đứa nhỏ ngốc, nàng ta từ một nô tỳ trở thành thiếp của Thái Thú, đó là loại may mắn cỡ nào chứ? Trên đời này làm gì có ai không muốn làm chủ tử, mà cam nguyện làm nô tỳ đâu!"

"Không, không, bà lừa ta!"

Ta rống giận trở về phòng, lấy kim châu rồi chạy ra ngoài.

Lúc này sính lễ của Trần gia đã tới, lợn dê bò gia súc, sính lễ trong ngoài, kéo dài từ cổng chính đến nội viện, chồng chất chừng trăm gánh.

Liếc mắt trông qua, lụa đỏ dán khắp nơi, roi lụa rơi đầy đất, phú quý khó tả.

Nhưng ta chỉ cảm thấy khủng hoảng.

Những gấm vóc huy hoàng rực rỡ này đã há to miệng nuốt mất Tiểu Mai của ta, tiếp sau đó, có phải tới ta rồi không?
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 14: Chương 14



Ba Quận cùng Trừ Châu liền nhau.

Mười mấy năm qua, ta chưa từng ra khỏi Trừ Châu, lớn lên giống như những tiểu nương tử khác, sống trên một mảnh đất không được tính là phì nhiêu, cũng chưa bao giờ tính toán rời đi.

Nhưng ta không có cách nào.

Ta phải đòi Tiểu Mai về.

Bầu trời tối đen, ta ôm ba trăm kim châu còn lại trong túi, dùng một xâu tiền hối lộ Tiểu Lộ Tử bình thường vẫn đánh xe trong phủ, bảo hắn chạy suốt đêm đưa ta tới Ba Quận.

Xe ngựa xóc nảy cả một đêm, ta cả đêm mơ ác mộng.

Buổi trưa hôm sau, chúng ta đã tới Dữu phủ, chỉ thấy phủ binh đứng ở đại viện như mây, giáo thương dày đặc, vừa đi tới phía trước hai bước, liền bị một cây thương dài chĩa vào cổ họng.

"Người tới là người nào?"

Đối diện với mũi thương sáng như tuyết, ta nuốt nuốt nước miếng: "Cẩm Bình Nam gia, xin gặp Thái Thú.....không, xin gặp di nương Thái Thú mới nạp."

"Ha, này đúng là hiếm thấy."

Phủ binh kia thu thương lại, cười nói với người phía sau: "Một thứ đồ chơi nhỏ, tới tìm một đồ chơi nhỏ khác, có thấy mới mẻ không?"

Mọi người đều ôm bụng cười lớn.

Ta thấy hắn đàm tiếu tự nhiên, hiển nhiên rất có địa vị, vội vàng nhét một viên kim châu vào tay hắn, nhỏ tiếng cầu xin:

"Đại nhân, ta có kim châu, chỉ cần ngài giúp ta tìm di nương, kim châu này liền là của ngài!"

Đối phương vân vê kim châu, ánh mắt nhất thời u ám không rõ.

Lệnh cho Tiểu Lộ Tử ở trên xe chờ ta, ta đi theo binh phủ tới một ngõ tối không xa, vừa xoay người, liền bị đối phương túm lấy búi tóc, hung hăng ép lên tường!

"Nói! Kim châu ở đâu?"

Ta thế nào cũng không ngờ tới, đường đường là binh phủ của viện Thái Thú Ba Quận, vậy mà dám ngang nhiên cướp bóc ở cổng chính! Đây đâu phải là binh, rõ ràng là cướp!

Dữu Mục dẹp loạn, có thể coi là tiêu biểu.

Nửa khuôn mặt ta đặt trên gạch xanh, nhất thời đau đến thấu tim, chỉ có thể không ngừng xin khoan dung:

"Đại nhân, A cha ta là huyện lệnh Vân Thủy, chỉ cần có thể tìm thấy Tiểu Mai, ta có thể cho ngài càng nhiều kim châu!"

Nhưng mà đối phương căn bản không nghe, một tay thô lỗ moi móc trên người ta, không bao lâu liền tìm thấy túi vàng kia, đổ kim châu lên lòng bàn tay thô ráp của mình ngắm nghía, vẻ mặt thèm nhỏ dãi lộ hẳn ra ngoài.

Ta trong lòng biết gặp phải cọng rơm cứng rồi, xoay người muốn chạy, nhưng phủ binh kia lại hung hăng bóp cổ ta, ánh mắt dâm tà:

"Nữ lang của thế gia, sao lại ra ngoài một mình?"

"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?!"

Ta bị hắn bóp không thở nổi, chỉ đành nói ra cứu binh có lực nhất: "Thật không dám dấu giếm, ta, ta thực ra là yêu cơ của Vương Dư....."

"Ha ha, còn muốn lừa ta?"

"Kim châu kia đều là của hắn cho ta, ngươi nhìn trên túi, còn có phù hiệu của Vương gia...."

Phủ binh kia không biết chữ, nhưng lại biết phù hiệu của Vương gia, ta thấy vẻ mặt hắn biến hóa, mở miệng uy h**p:

"Ngươi cướp vàng cũng thôi đi, còn dám làm nhục ta, bị hắn biết được, nhất định sẽ đem ngươi bêu đầu thị chúng!"

Hai họ Vương Tạ, đối với thứ dân là uy h.i.ế.p không thể động vào.

Đối phương vừa do dự, tay liền buông lỏng ra, ta vội vàng đẩy hắn một cái, nhanh chân chạy ra khỏi ngõ!
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 15: Chương 15



Ta vốn định dùng 500 kim châu này mua trạch viện, còn thừa sẽ thuê mấy cửa hàng, sau khi xuất giá coi như cũng có đồ cưới phong phú, ngày tháng sau này của ta và Tiểu Mai cũng sẽ càng tốt hơn.

Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, Tiểu Mai không còn, kim châu cũng không còn.

Có thể suy ra chính là, nếu ta tiếp tục nấn ná chỗ này, không những không thấy Tiểu Mai, thậm chí đến bản thân còn khó bảo toàn.

Nhưng cứ như vậy rời đi, ta thực sự không cam lòng.

Ta và Tiểu Lộ Tử trốn ở trong xe ngựa, đợi tới khi trời tối đen, mới lén lút ra ngoài, dùng chút tiền còn lại trên người mua bánh đậu ăn.

Hai con đường bên ngoài phủ Thái Thú, bên đường ngồi rất nhiều thứ dân sau giờ làm việc nói chuyện phiếm, ta lấy khăn che mặt, lặng lẽ tiến lên dò hỏi:

"Mấy vị lão trượng, mấy ngày nay có thấy phủ Thái Thú đón di nương mới không?"

Một người trong đó mí mắt khẽ nâng: "Đón vào thì không rõ lắm, trái lại có nâng ra....."

Nghe vậy, ta trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Nâng ra? Đây là ý gì?"

"Ông trời không có mắt!"

Ông lão nhỏ tiếng nói với ta: "Thái Thú tính tình háo sắc, nhưng bà vợ kia của hắn rất ghê gớm! Tiểu nương chứ chớ có tham luyến phú quý, cẩn thận đến mạng cũng không còn!"

Đang nói, mấy ông lão đang nói chuyện phiếm bên cạnh bỗng nhiên im bặt, ánh mắt đều nhìn về một hướng.

Ta theo tầm mắt của bọn họ nhìn về phía phủ Thái Thú, lại thấy mấy tên đầy tớ đi ra từ cổng nhỏ, đang nâng một giá trúc kẽo cà kẽo kẹt đi ra ngoài, vải bố dài rộng, gần như chạm xuống mặt đất, bên dưới mơ hồ có một bóng người.

Ta dùng khăn che lấy dung mạo, xa xa đi theo phía sau bọn họ, lại thấy bọn họ khiêng gánh trúc đến bờ sông, vén vải che lên, đem vật bên trong đẩy vào trong nước, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mắt thấy người đã đi xa không thấy, ta vội vàng nhảy vào trong nước, hướng về chỗ sâu dưới đáy sông s* s**ng: "Tiểu Mai!"

"Tiểu Mai, ta tới tìm ngươi đây!"

Vòm trời sâu xa, sắc trời biến thành màu tro, không biết từ lúc nào mưa nhỏ đã tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm vạt áo cùng đồ trang sức trên đầu ta.

Ta khom người xuống, mò mẫm ở trong chỗ nước sâu đến thắt lưng, mấy lần bị rong rêu làm trơn ngã, sau khi uống đầy bụng nước bùn, cuối cùng cũng mò tới một chút vạt áo của thi thể, vội vàng túm lấy kéo lên bờ.

Nhưng người lên rồi, ta lại không dám xem mặt của cái xác nữ kia, chỉ có thể một bên rơi lệ, một bên quỳ xuống đất cầu xin.

"Ông trời ơi! Ta không cần kim châu, cũng không cần nhà lớn, cũng không cần gả cho nhà cao cửa rộng nữa!"

"Ta chỉ cầu xin ông, trả Tiểu Mai lại cho ta!"

Mưa lạnh im ắng, gió rét thê lương.

Trong trời đất chỉ có mây đen trôi xa, sương chiều mênh mông, nước sông cuốn lấy bùn cát, vẫn còn thanh thanh tiếng vượn kêu chảy về hướng Đông, không biết điểm cuối.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 16: Chương 16



Sau khi từ Ba Quận trở về, ta liền nằm trong phòng mình, sốt cao ước chừng hai ngày liền, sốt đến cả người đều gầy mất một vòng.

Sốt cao còn chưa hạ, lại cầu Tiểu Lộ Tử đưa ta tới biệt viện Vương phủ.

Nhưng Tiểu Lộ Tử ăn thiệt ở Ba Quận, lúc này nói gì cũng không chịu đi, ta chỉ có thể dùng hai cái chân của mình đi qua đó.

Này vừa đi, liền đi từ bình minh đến sẩm tối.

Giáp sĩ Vương gia thấy ta xin gặp Vương Dư, vẫn dùng lễ đối đãi với ta, một đường đón ta vào chỗ sâu trong biệt viện, lòng ta cảm động đến rơi nước mắt.

Chỉ là lần này đi không phải đình nhỏ, mà là một đình viện khác cũng phong nhã không kém, trong viện phủ kín cát trắng nhẵn mịn, dưới hành lang đàn trúc thanh thanh, nhỏ nước lung linh, trong đình có gốc ngọc lan đầy cành lá, hoa mai lay động theo gió.

Giáp sĩ đứng trước cánh cửa đóng chặt, cúi đầu gõ hỏi: "lang chủ, nữ lang của Nam gia tới thăm."

Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ nghe tiếng nước róc rách.

Lẽ nào, Vương Dư đang tắm?!

Ta đang thấp thỏm không thôi, cánh cửa sương phòng mở rộng, hai ngự nữ cầm thùng rỗng, khay chậu gì đó đứng chờ ngoài cửa, giáp sĩ kia xoay người lại , chắp tay hành lễ với ta.

"Nữ lang, mời."

Mời, mời là ý gì?

Ta ở ngoài cửa dây dưa một lúc, mãi đến khi tiếng nước bên trong dừng lại, mới bất chấp tiến vào bên trong.

Ai biết vừa bước vào hai bước, cửa bên ngoài liền bị người đóng lại rồi!

___________

Nhìn quanh bên trong, bên trái là một bức bình phong sáu tấm chạm đất, bóng người m.ô.n.g lung, bên phải là hai hàng giá áo, treo trung y, áo ngoài, vạt áo,...

Tiếng Vương Dư nhẹ nhàng từ trong bình phong truyền ra.

"Qua đây, mặc y phục cho ta."

Bóng người mơ hồ dần dần đi ra ngoài, bọt nước rơi vãi, lưu lại chút dấu vết trên tấm bình phong màu xám.

Ta vội vàng lấy áo trong từ trên giá áo xuống đưa qua, ai biết Vương Dư không tiếp lấy, mà tự nhiên đi ra khỏi bình phong, ở ván gỗ phía sau lưu lại từng hàng dấu chân ướt át.

Ta chỉ nhìn lướt qua, liền dời ánh mắt nhìn về nơi khác, sau đó phủ áo trong sờ lên có cảm xúc trơn nhẵn kia lên vai đối phương.

Đối với sự qua loa của ta, Vương Dư chỉ hừ nhẹ một tiếng:

"Ngươi đã có chuyện cầu ta, thì không nên có thái độ này."

Ta lại do dự một lúc, mới kiên trì đến cùng tiến lên sửa sang lại cho hắn.

Vương Dư rất cao, gần như còn hơn ta nửa thước, vai dài rộng, trắng nõn rắn chắc như đá cẩm thạch, trong quá trình mặc y phục cho hắn, ngón tay của ta không thể tránh khỏi tiếp xúc với da thịt nóng hổi, bỗng nhiên có điều hiểu được.

Đối phương đối với ta mà nói, tuyệt đối không phải là một cái đùi lớn tráng kiện.

Hắn vẫn là một nam tử, một nam tử trẻ tuổi cao lớn cường thịnh đầy uy lực.

Một nam tử như vậy cho lui người hầu, cùng ta đứng ở nơi phòng tối, còn muốn ta thiếp thân sửa sang cho hắn, rốt cuộc là có ý gì?

Ta không dám tự mình đa tình, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sao Vương lang biết ta có chuyện muốn nhờ?"

Vương Dư giang hai tay, để ta thắt vạt áo cho hắn, phản ứng không hề bận tâm: "Nếu không có chuyện muốn cầu ta, sao ngươi lại tới tìm ta."

Đối với sự nói trắng không lưu tình chút nào này, ta cười mỉa hai tiếng.

"Hắc hắc, nào có~~~~"

Mặc áo trong xong, còn có quần khố và hai háng, may mà ta vẫn luôn híp mắt, cũng coi như ù ù cạc cạc hầu hạ mặc xong bên dưới, tiếp theo chính là tay áo bên ngoài.....

Nhưng mà Vương Dư mặc lên rồi, lại rất không hài lòng.

"Trên áo không thơm."

Ta nhìn thấy dưới giá áo có một bác sơn lô, liền ôm lư hương kia đến bên cạnh hắn, để hương khói lượn lờ dính lên người hắn, bên trái trước, lại đến bên phải, bên trên trước, lại đến bên dưới.............

Không biết từ khi nào, tư thế đột nhiên trở nên vi diệu, hắn đứng, mà ta thẳng tắp quỳ gối trước người hắn, hai tay còn đang cầm lư hương. :))))

Chậc, cảm giác cứ là lạ.....

Vương Dư hiển nhiên cũng có cảm giác giống vậy, lúc này cũng đang cúi đầu nhìn ta, trong hai mắt ẩn hiện tơ máu, cảm xúc du động ta nhìn không hiểu:

"Sau này không cần gọi ta Vương Lang, gọi ta Chử Khanh."

Hắn nói xong, một đôi tay trắng khép hai má ta lại, ánh mắt nghiền ngẫm, lông mi rủ xuống:

"Đúng là một nhóc đáng thương....."

"Sao có mấy ngày không gặp, đã gầy đến xấu xí rồi?"
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 17: Chương 17



Khó mà hình dung được nụ cười cợt nhả kia.

Mê hoặc, lạnh nhạt, lại thêm phần thương yêu như có như không, khiến lồng n.g.ự.c ta dâng lên một loại khô khan nói không rõ thành lời, trên người không có một chỗ nào tự tại.

Này không thích hợp.

"Vương Dư, có phải ngươi......uống đá rồi không?" (Đá ở đây là thuốc nha, không phải chơi đá nhe mấy bà >
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 18: Chương 18



Ngày hôm đó, xác nữ ta tìm thấy trong hồ kia không phải Tiểu Mai, hại ta lãng phí bao nhiêu nước mắt, nàng chắc chắn vẫn còn ở trong phủ Thái Thú, chỉ là với khả năng của ta, vĩnh viễn không có cách nhìn thấy mà thôi.

Vương Dư nghe vậy lắc đầu: "Nam Cẩm Bình, ngươi một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn, như vậy không thể được."

Hắn ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ, cũng không còn tia ph*ng đ*ng u mê như vừa rồi.

Mắt thấy bầu không khí đang dần dần nguội đi, ta rũ mắt xuống, thay hắn khép lại vạt áo trắng như tuyết:

"Vương lang muốn nữ lang, loại sắc đẹp nào mà không có?"

"Nếu chỉ là xuân phong một đêm, cũng không tính là gì cả, nếu lang quân có ý, đêm nay Cẩm Bình sẽ lưu lại."

"........Không chỉ như vậy."

Hiển nhiên, Vương Dư đối với ý tốt của ta rất không hài lòng.

Ta chỉ có thể quỳ trước mặt hắn, trán chạm xuống đất: "Hoặc là Cẩm Bình ở thành Bắc, lang quân có thể thường xuyên qua lại, cũng không cần lang quân cấp dưỡng."

"................."

Vương Dư chăm chú nhìn gương mặt đang cúi xuống của ta, vẻ mặt dần dần thay đổi:

"Tiến vào Vương gia của ta, đối với ngươi khó như vậy sao?"

Ta thấp giọng nói: "Ta không làm thiếp."

Từ nhỏ chứng kiến cuộc sống qua loa ngắn ngủi của mẫu thân, ta đã lập lời thề, tuyệt đối không giao tính mạng vào tay kẻ khác.

Hắn thấy ta cắn chặt không buông, không khỏi lạnh lùng giễu cợt: "Chỉ là thấy ngươi đáng thương, mới muốn nhận ngươi làm thiếp."

Hắn nói khó nghe, ta nghe vậy trên mặt nhất thời nóng rát, nhịn không được chế giễu lại:

"Vương Dư, ngươi có từng hao tốn nhiều công phu trên người tiểu nương tử bên cạnh không?"

"Ta......................"

"Trong lòng lang quân yêu ta, lại trái phải cân nhắc, không dám lấy ta làm vợ, chẳng lẽ không đáng thương sao?"

Nghe vậy, khuôn mặt hắn xanh trắng lẫn lộn, nghiến răng kèn kẹt, chợt quăng chén lên bàn, mảnh sứ b.ắ.n tung tóe đầy đất.

"Tiễn khách!"
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 19: Chương 19



Ta được giáp sĩ của Vương gia dẫn ra khỏi đình viện, lại không biết ta chân trước vừa đi, chân sau một bóng người quen thuộc liền từ chỗ sâu trong sương phòng lao ra, không để ý mảnh gốm sứ vương vãi dưới đất, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Vương Dư.

"Biểu ca, huynh cũng nhìn thấy, nàng từ chối huynh, tuyệt đối không phải loại người bò lên phú quý trong miệng huynh đâu!

Vương Dư mím môi, gương mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

"Thôi Trạm! Đệ còn ra thể thống gì nữa!"

Nhưng Thôi Trạm vẫn gắt gao bám lấy đùi hắn, vẻ mặt trắng bệch:

"Biểu ca rõ ràng đã đồng ý với đệ, nếu nàng đến cả thiếp của huynh cũng không muốn làm, vậy chính là một cô nương tốt có khí khái....."

Vương Dư mặc cho hắn ôm, mày nhíu lại thả, tựa như căm hận: "Lẽ nào đệ thật sự muốn cưới nàng ta làm vợ? Nếu chỉ là môn đệ thấp chút cũng thôi đi, nhưng phụ thân nàng đã đầu quân trở thành môn hạ của Dữu Mục, thanh danh sớm đã bê bối!

"Không sao cả, chỉ cần biểu ca nói tốt chỗ mẫu thân đệ mấy câu_________"

Vương Dư cười lạnh một tiếng: "Cũng không phải không được."

"Chỉ là sau này, đệ e là sẽ phải trở về thân phận con thứ."

"Không, này..............."

Thôi Trạm còn muốn tranh cãi, đã bị Vương Dư nhàn nhạt đẩy ra, giọng điệu khiến người khác phát lạnh:

"Thứ tử thứ nữ của Thôi gia hơn mười người, cô mẫu cũng chưa hẳn đã muốn nhìn chằm chằm vào một kẻ tài bồi như đệ, nếu đệ khư khư cố chấp, chắc hẳn bà ấy cũng có tính toán khác."

Người trước mắt vẻ mặt xa xăm, giọng nói thâm trầm nghiêm túc: "Thôi Trạm, nếu đệ thực sự muốn cưới nữ lang Nam gia, vậy nên chuẩn bị sống một đời tầm thường đi."

"Đệ, thực sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Lời này vừa ra, cả phòng đều yên tĩnh.

Thấy Thôi Trạm ngã ngồi trên đất, á khẩu không trả lời được, Vương Dư vung tay áo, xoay người rời đi.

Dọc theo hành lang dài trở lại đình nhỏ, chỉ thấy giữa hồ dập dờn, trăng lạnh im ắng.

Trên bàn trước mặt vẫn đặt bức mèo giỡn chuột kia, sau khi hắn mỉm cười một cái, liền thu bức họa lại, ngự nữ lập tức trình lên một bức họa mới tinh.

Nhưng mà, không đợi hắn nhấc bút lên vẽ, trước mặt liền có một bóng người cao gầy đi đến.

Cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt ảm đạm.

"Việc này, biểu ca coi như đệ chưa từng nhắc đến."

"........................"

Vương Dư đầu cũng không nhấc, chỉ phất tay lệnh ngự nữ tiễn khách.

Sau khi đối phương lặng lẽ rời đi, hắn dưới ngòi bút thấm đầy mực, tinh tế vẽ lên bức họa trắng như tuyết trước mặt, phác thảo hỗn tạp, gọt giũa, đậm nhạt thích hợp.

Hiện lên trên giấy, vẫn là một con chuột đồng tai nhỏ thấp thỏm vội vàng.

Gió lay động ánh trăng, màn trúc khẽ động, Vương Dư bỗng nhiên ảm đạm cười.

"Ý chí dễ d.a.o động như thế, vậy mà lại không bằng một nữ tử."
 
Back
Top Bottom