Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 20: Chương 20



Ban đêm, nếu như không phải giáp sĩ của Vương gia đưa ta về, với cái tình trạng ốm đau bệnh tật, gần như ngất xỉu này của ta, hoàn toàn không thể dựa vào hai chân mà trở về.

Có thể là chắc chắn ta ở bên Vương Dư, Nam phu nhân thậm chí mời nữ y tới, đổ một sọt thuốc đắng xuống bụng ta.

Ta nghĩ, ta ước chừng đã c.h.ế.t một lần.

Một đêm mấy ngày sau, cửa sổ thoáng mát, vài gốc hoa quế nở lại nở, tàn lại tàn, lá cây xanh biếc kết quả to bằng hạt gạo, khiến cho đom đóm lưu luyến chớp nháy trên đầu cành.

Cửa sương phòng khẽ động, là Nam Cẩm Tú khẽ bước vào.

Nàng thấy ta hai mắt mở to, giật mình nhảy dựng: "Tỷ tỉnh lại lúc nào vậy?"

Lại đến gần mấy bước sờ lên trán ta, vẻ mặt vui mừng: "Sốt đã hạ rồi, không uổng công A nương mời y nữ cho tỷ, bà ấy còn nói, c.h.ế.t cũng phải để tỷ bước vào cửa Vương gia mới được chết................"

"Có quan hệ gì tới hắn chứ?"

Một câu lạnh lùng của ta khiến nàng ta kinh ngạc: "Tỷ, chẳng lẽ tỷ không định gả cho Vương Dư?"

"Nhưng nếu tỷ tiếp tục trì hoãn, sẽ thực sự trở thành ni cô già mất.................."

Ở Đại Nghiệp bất luận là nam nữ, lớn tuổi mà không kết hôn, sẽ bị chụp cái mũ bất hiếu, không những gạch tên, người người đều có thể nhổ một ngụm nước bọt, đủ khiến ngươi sống còn khó chịu hơn cả chết.

Nghe lời ấy, trong lòng ta không hề gợn sóng, chỉ thản nhiên trả lời: "Muội trái lại đã gả đi rồi, lại làm sao vậy

?"

Ai ngờ tới, Nam Cẩm Tú ngồi xuống bên giường ta, hai tay xoắn chặt khăn, bỗng nhiên nước mắt đong đầy.

"Hắn, hắn không cùng phòng với muội."

"Ai?"

"Muội nói Viên Hộ, hắn không tới phòng muội ngủ, lại suốt ngày quấn lấy gã chăn ngựa..............."

"........................."

Dứt lời, không đợi ta phản ứng lại, liền ghé bên giường ta lớn tiếng gào khóc.

Hồi lâu, sau khi hiểu rõ quan hệ trong đó, ta không khỏi kinh hãi.

"Việc này, muội có nói với Nam phu nhân chưa?"

Nàng mờ mịt ngẩng đầu: "Lúc lại mặt muội đã nói với A nương rồi, bà lại trách muội nhiều chuyện, còn nói Viên Hộ sớm muộn gì cũng biết muội tốt.........."

"Vậy sớm là bao sớm, muộn là bao muộn chứ?"

Đối phương nghe vậy, vốn vẻ mặt mê mang, càng trở nên mê mang hơn.

Nam Cẩm Tú tuổi còn nhỏ, tính tình đơn thuần, có lẽ đây là nguyên nhân bị phu nhân Trần gia nhìn trúng, thà tự hạ môn đình cũng phải lấy về đây sao?

Ta nhìn đom đóm lập lòe bên ngoài, nhịn không được thì thào tự nói: "Đều nói nam tử là chốn về của nữ tử, nhưng thực sự đúng như vậy sao?"

Từ xưa đến nay, mạng của nữ tử thuộc về cha mẹ, thuộc về phu quân, thuộc về con trai, nhưng duy nhất chỉ không thuộc về chính mình.

Từ sinh ra đến lúc chết, ngay cả tự do cũng không có được.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 21: Chương 21



Ta cảm thấy thân mình đã khỏe, liền lấy xâu tiền ra ngoài thuê xe, Tiểu Lộ Tử đã không thể sai sử được rồi, ta cũng không tìm hắn tự rước lấy mất mặt.

Lúc ra khỏi cửa, lại thấy đường phố bị phá vỡ, mùi hôi ngập trời, bên cạnh đường, bên cạnh vũng nước, khắp nơi đều là lưu dân quần áo tả tơi đang ngủ, rất nhiều trẻ con mặt mũi vàng vọt quỳ gối bên đường, đầu cắm cỏ tiêu, áo quần rách rưới.

Ta dọc đường nhìn qua, âm thầm kinh hãi: "Lão trượng, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Trừ Châu đã nhiều năm chưa có chuyện bán con cái rồi!

Ngoài xe, ông lão đánh xe thở ngắn than dài: "Nghe nói Hồ Yết tấn công Đại Nghiệp ta, đã liên tiếp đánh hạ mười thành rồi, những người này đều là từ phương Bắc chạy trốn tới đây."

"Hồ Yết?"

"Nghe nói Hồ Yết kia tóc xanh mắt đỏ, bữa nào cũng muốn ăn thịt người!"

Ta sinh ra ở đây, ngày thường bên tai nghe nhiều nhất chính là chuyện khuê các, đây vẫn là lần đầu tiên nghe chuyện chiến sự, cảm thấy cả người rét run, đành phải kéo màn xe xuống, cả người cuộn vào trong góc.

Xe ngựa đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng tới ngõ Ngưu Vĩ.

Tiến vào nhà, chỉ thấy cổng lớn mở rộng, một thiếu nữ đang ở bên trong bận rộn, ta nhất thời cảm thấy nghi ngờ, lại đến gần mấy bước, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia xoay qua, trong lòng nhất thời vô cùng mừng rỡ!

"Tiểu Mai?!"

Đó đích xác là Tiểu Mai! Là Tiểu Mai không thể giả được!

Nàng thấy ta đến, chỉ mím môi cười, búi tóc nha hoàn thường ngày lại tản ra hai bên, khuôn mặt quả táo có chút tái nhợt tiều tụy.

"Ngươi sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"

Tiểu Mai thấy ta vươn tay tới bắt nàng, vội vàng lùi về phía sau né tránh, lại không ngờ bị ta vén tóc dài lên.

Nhìn thấy quang cảnh dưới tóc dài kia, ta nhất thời nước mắt như mưa!

Nàng, đã bị người ta cắt mất hai tai rồi!

__________

Tiểu Mai vì bảo vệ ta, tự nguyện đi làm thiếp của Dữu Mục, lại bị bà vợ hung hãn của hắn ghen ghét mà phải chịu khổ hình.

Về phần nàng trở về như nào, ta nghĩ Vương Dư nhất định biết rõ.

Ta hối hận vì đã bất kính với hắn, nhưng cũng biết sau chuyện này, ân nghĩa giữa chúng ta gần như đã tiêu hao không còn gì.

Đêm này, ta ngủ cùng giường với Tiểu Mai, nàng ở trong giấc ngủ không ngừng phát ra tiếng r*n r* đau khổ, ta khêu đèn đến xem, lại thấy hai tai nàng không ngừng chảy ra nước mủ, đã nhuộm chăn gối tuyết trắng thành màu vàng đỏ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, ta liền dẫn nàng tới Biển Thước Đường trong thành khám đại phu, lại bị nàng nhiều lần ngăn cản.

"Nữ lang không cần chữa, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi."

"Tai ngươi chảy mủ như vậy, không bao lâu nữa sẽ điếc đó!"

Ta cố ý dọa nàng: "Ta không cần một kẻ điếc làm nô tỳ!"

Nàng nghe vậy, chỉ sợ hãi nhìn ta.

Đại phu xem qua tai nàng, chỉ nói khó chữa, mở miệng liền hỏi ta kim châu, ta chỉ có hoa tai vàng nương ta để lại cho ta, tạm thời bốc thuốc để uống.

Tiểu Mai uống thuốc xong liền mê man ngủ, nhân lúc nàng ngủ, ta vội vàng tới đường lớn phụ cận đi dạo, muốn tìm chút công việc kiếm tiền.

Đang đi chưa bao lâu, sau lưng bỗng nhiên có người vỗ vai ta, quay đầu lại nhìn, là một khuôn mặt có chút quen mắt.

Nói là quen mắt, nhưng lại không biết tên.

"Ngươi là?"

"Nữ lang Nam gia, ta và ngươi cùng ở ngõ Ngưu Vĩ, ngươi còn nhớ không?"

Nữ tử này mắt tròn tròn, lông mày như núi nhỏ, lúc nói chuyện vô cùng lanh lợi, khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Ta nghĩ rất lâu, mới nhớ ra nàng chính là nữ lang hôm đó ta đến, bị đoàn xe của Vương gia dọa đến ngã trên đất.

Trong lúc nói chuyện mới biết, nữ lang này họ Giang, trong nhà có một võ tướng làm việc trong sân Vương gia, vì kiếm sống khó khăn, cũng đồng thời mở một cửa hàng bánh đậu.

Sau khi cùng ta hàn huyên, nàng liền phất tay rời đi, nhìn dáng vẻ muốn nhanh chóng đi làm việc.

Ta thấy vậy, vội vàng theo sát nàng.

"Vị nữ tử này, ta có một yêu cầu quá đáng...................."

Ta mặt dày xin nàng một công việc, nàng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm khái đáp ứng.

Một nén nhang sau.

Giang nương tử đưa đến một sọt lại một sọt đậu tương đã nấu nóng hổi, đổ lên thớt dạy ta làm việc.

"Chúng ta bán bánh đậu cho thứ dân, một cái bánh chỉ cần một đúc tiền, nếu một ngày ngươi làm ba trăm cái, ta liền cho ngươi năm mươi đúc tiền."

"Được!"

Ta vội vàng đồng ý, rửa sạch hai tay bắt đầu làm việc.

Bánh đậu này làm không khó, chỉ cần luộc vỡ đậu tương, nhân lúc còn nóng ép thành bánh nhỏ là được, chỉ là lúc tách đậu tương ra còn rất nóng, hai tay rất nhanh liền bị đau đến bứt rứt.

Nhưng vì kiếm càng nhiều tiền mua thuốc, ta chỉ đành nhịn đau làm tiếp.

Đêm khuya, tạm biệt Giang nương tử trở về trạch viện, hai lòng bàn tay ta đã mất đi tri giác, chỉ có thể ngâm tay trong nước giếng lạnh để giảm bớt sơ sơ.

Tiểu Mai tránh sau cửa sổ, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn ta.

Ta vội vàng móc đúc tiền ra cho nàng xem: "Hôm nay kiếm được rất nhiều tiền, ngày mai lại có thể bốc thuốc cho ngươi rồi."

Nàng không nói gì, khuôn mặt biến mất trong bóng râm.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 22: Chương 22



Từ khi bị cắt tai, Tiểu Mai tính tình vốn hoạt bát hay cười tính tình dần trở nên u ám, bình thường vì để che vết thương, luôn đầu xù tóc rối, đến sân cổng cũng không muốn ra.

Thấy nàng ngày càng gầy yếu, ta đành đến Biển Thước Đường lần nữa mời đại phu đến xem, nhưng lần này sau khi đại phu nhìn qua, đến tiền cũng không thu nữa rồi.

"Tiểu nương tử trong tai đã có bệnh nghiêm trọng, phương pháp tưới nước cũng vô dụng, có lẽ sẽ dần dần mất đi thính giác."

Ta vội vàng túm chặt đối phương, nhỏ tiếng cầu xin: "Đại phu, còn cách nào khác không?"

"Việc xấu xa trong đại trạch, giỏi nhất là hủy hoại con người."

Ông lão chắp tay thi lễ với ta: "Nếu muốn khỏi hẳn, nữ lang phải mời danh y khác."

Nói xong, không đợi ta giữ lại, liền vội vàng rời đi.

Không nghĩ ra cách nào, ta đành phải ngồi trong sân vườn mờ tối ngẩn người, mãi đến khi một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên vai ta.

Tiểu Mai lấy một cây kim nhỏ, thay ta khều nhẹ bọt nước trong lòng bàn tay, vừa khều, vừa lặng lẽ rơi lệ.

"Khóc cái gì, lại không đau."

Ta xoa mặt nàng, lại an ủi nói: "Đại phu nói tai ngươi sắp khỏi rồi, chỉ cần uống thêm hai phương thuốc nữa............"

Nhưng mà, bất kể ta nói cái gì, nàng cũng chỉ im lặng lắc đầu.

Ngày hôm sau, ta mượn xe của Giang nương tử, dự định đi tìm Vương Dư nói cảm ơn xong, sẽ quay về dẫn Tiểu Mai đi.

Bên cạnh Trừ Châu có mấy thành lớn, ta quyết định đi Trần Quận trước, nhờ vả thân phận con dâu mới của Nam Cẩm Tú, hoặc có thể ở nhờ Viên gia mấy ngày, bớt lãng phí chút tiền bạc mà thôi.

Vì thế, ta mượn xe ngựa của Giang nương tử, một đường chạy tới biệt viện Vương phủ.

Hiện giờ ta ở chỗ Giang nương tử, không những một ngày có thể làm mấy trăm cái bánh đậu, thỉnh thoảng còn đánh xe cho nàng, vì báo đáp, nàng sẽ cho ta nhiều tiền đúc hơn chút, còn khen ta là nữ lang giỏi giang nhất thành Trừ Châu.

Vì vậy, lúc giáp sĩ của Vương Gia thấy ta nhảy từ trên càng xe xuống, vẻ mặt đều sửng sốt.

"Nữ lang vì sao lại tới?"

Ta có chút ngượng ngùng: "Ta, ta tới cảm ơn Vương tam lang, cảm ơn hắn cứu tỳ nữ của ta."

Giáp sĩ kia nghe vậy, liền đánh giá ta hai cái, thấy ta phong trần mệt mỏi, vẻ mặt hiểu rõ: "Nữ lang là gặp điều khó xử sao?"

Ta nghe hắn nói như vậy, nhịn không được hai má nóng rực, trong n.g.ự.c như có một chiếc trống đang đánh điên cuồng, giáp sĩ kia thấy ta cúi đầu không nói, liền từ trong n.g.ự.c móc ra một vật, đưa tới trước mặt ta.

"Trước khi lang chủ nhà ta rời đi đã dặn dò chúng ta, nếu lại gặp nữ lang, liền trả vật này lại, chắc chắc có thể giải quyết lúc khẩn cấp."

Ta nhận lấy túi gấm kia, chỉ nhìn kích thước bên ngoài, liền biết là kim châu hôm đó ta bị cướp ở Ba Quận, trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ tư vị không rõ.

Vừa ngọt ngào vừa chua sót.

Vừa hối hận vừa mờ mịt.

Lập tức, nhịn không được trong miệng ấp úng: "Xin hỏi, Vương tam lang đi nơi nào? Ta muốn trực tiếp cảm ơn hắn."

Giáp sĩ kia nghe vậy, trên mặt hiện lên mấy phần xin lỗi: "Lang chủ nhà ta có nói, chẳng qua chỉ là một mạng trả một mạng, như vậy hai người không còn nợ nhau, cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa."

Nghe vậy, ta sửng sốt rất lâu, cảm thấy trống trải.

"Nữ lang, mời về đi."

Nghe hắn biểu lộ ý đuổi khách, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhịn không được lấy tay áo che mặt, trèo lên càng xe vội vàng rời đi.

Ai biết, giáp sĩ kia mắt thấy ta rời đi xong, liền hướng về xe ngựa đỉnh bạc mái xanh cách đó không xa phục lệnh.

"Lang chủ, người đã đi rồi."

"Ừ."

Rất lâu không thấy quý nhân đáp lại, giáp sĩ kia đang muốn rời đi, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói trang nhã.

"Vương Đinh, việc này, ngươi có cái nhìn thế nào?"

Giáp sĩ tên Vương Đinh kia có chút đăm chiêu, rất lâu sau mới đắn đo trả lời: "Bầy tôi thường nghe ngàn vàng dễ có, thật tâm khó cầu."

"Nam gia nữ lang vì cầu tự do, coi nhẹ sống chết, vì một nô tỳ, có thể tiêu trăm vàng, đúng là tình can nghĩa đảm, nếu là nam tử, tất là nghĩa sĩ!"

"Ngươi là nói, Vương Dư ta còn thua kém một nô tỳ của nàng."

".................Tiểu nhân lắm miệng rồi."

_________

Sau khi rời khỏi biệt viện Vương gia, ta vội lên xe ngựa, vội vàng trở về tìm Tiểu Mai.

Mở túi gấm ra mới biết, kim châu không chỉ không thiếu một văn, Vương Dư còn để lại bên trong một quyển lụa, bên trên dùng bút mực viết xuống mấy tên Biển Thước của thành lớn, đủ để giải quyết vấn đề khẩn cấp của ta.

Mắt thấy bệnh của Tiểu Mai đã không thể kéo dài nữa, ta cũng chỉ có thể giấu sự cảm kích vào trong lòng, tính toán trước đưa Tiểu Mai đi chữa bệnh, sau đó lại tính toán hồi báo.

Nhưng trở về trạch viện, lại không tìm thấy bóng dáng của nàng ấy, hỏi hàng xóm hai bên, chỉ nói đi sâu về phía trong ngõ hẻm rồi.

Ta nghe vậy, nửa trái tim mới đặt tới trong bụng.

Lập xuân đã nhiều ngày, cây Xuân cuối ngõ vừa mọc mầm non, mềm nhất là sau khi được trần qua nước, nàng ấy định lén hái xuống một ít, sau đó hầm canh cho ta ăn.

Đợi nàng làm canh, ta sẽ đi chỗ Giang nương tử lấy mấy cái bánh đậu, ngày này liền coi như ứng phó qua rồi...........

Đang nghĩ nhập tâm, sau lưng bỗng nhiên có không ít người đi qua, ai ai cũng vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng tiến vào chỗ sâu.

"Mau nhìn, phía trước có người treo cổ rồi!"

"Thật sao?"

"Haizz, làm con ch.ó lúc thái bình, còn hơn làm người lúc loạn thế!"

Ta vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi đi sau đám người, sắp đến cuối hẻm rồi, lại nhìn thấy trên nhánh cây Xuân xa xa treo một bóng người màu vàng nhạt, gầy yếu nhỏ xinh, nhẹ nhàng lung lay theo gió.

Y phục vàng nhạt kia, là ta tiêu một trăm đúc tiền làm cho nàng lúc cập kê, ngay cả năm ngoái năm nay, cũng mới chỉ mặc qua hai lần mà thôi.

Ta cuối cùng cũng hiểu ra, vì để không dọa đến ta, Tiểu Mai cuối cùng vẫn lấy dũng khí, đi ra khỏi sân nhỏ kia rồi.

Chỉ là, nàng ấy sẽ không bao giờ có thể cùng ta về nhà nữa.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 23: Chương 23



Se lạnh vừa qua, mùa hè nóng bức lại tới.

Vừa qua Đoan ngọ, số lượng dân tị nạn tràn vào Trừ Châu nhiều đến kinh người, lòng dân hoảng sợ bất an, đêm đến khắp nơi gào khóc, thâu đêm không dứt, khiến người ta dựng tóc gáy.

Đến ngay cả bánh đậu c*̉a Giang nương tử, c*̃ng từ một đúc tiền lên tới ba mươi đúc tiền một cái.

Ta nghe người ta nói, thánh nhân đã vứt bỏ bắc địa, dẫn theo hoàng phi c*̀ng các hoàng tử chạy trốn đến phương Nam, c*̃ng không biết có đi qua Trừ Châu hay không.

Ngẫu nhiên đi ngang qua biệt viện Vương gia, lại thấy cổng lớn đóng chặt, đình viện im ắng, dường như sớm đã người đi nhà trống.

Một ngày này ta tới tiệm rèn, lấy con d.a.o găm đặt làm từ tháng trước, đang thử lưỡi d.a.o sáng như tuyết dưới ánh đèn, lại nghe thấy Giang nương tử liên thanh gọi ta, ta vội vàng tra d.a.o vào vỏ.

"Cẩm Bình, ngươi mua cái này, chẳng lẽ là dùng để phòng thân?"

"Đúng vậy."

Ta miễn cưỡng đáp lại một tiếng, lại giấu d.a.o nhỏ vào trong tay áo, lại thấy vẻ mặt Giang nương tử do dự:

"Người Hồ tấn công thẳng về phương Nam, vì sao ngươi không đi c*̀ng người c*̉a Vương gia?"

Đại khái là từng thấy xe ngựa c*̉a Vương gia, nàng ấy vẫn luôn cho rằng ta là ngoại thất c*̉a Vương Dư, nghe vậy, đáy lòng nổi lên một gợn sóng lăn tăn.

"Giang nương tử, chẳng lẽ biết người c*̉a Vương gia đi hướng nào sao?"

Nàng lắc đầu: "Hai nhà Vương Tạ c*̀ng các quan gia huynh đệ, sợ là đều di chuyển về phía Nam, chỉ là đem nghiệp Bắc quẳng ra sau đầu."

"Nếu Cẩm Bình muốn biết, có thể đợi nhà ta trở về, hắn là Long Tương tướng quân, từng hộ tống Thánh nhân một đường."

Nghe vậy, ta liên tục thi lễ, cảm tạ nàng cho biết.

Đợi tới khi trở lại trạch viện c*̉a mình, lại thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cổng, bên trên có một gã sai vặt mặc áo xám vẫy tay với ta.

"Nữ lang, ta tới đón người về nhà!"

"Tiểu Lộ Tử?"

Lúc này mới nhớ tới, ta làm việc trong cửa hàng bánh Đậu c*̉a Giang nương tử đã hơn tháng chưa về nhà rồi.

Thấy ta nhìn chằm chằm vết bánh xe sâu dài dưới đường không nói gì, hắn vội vàng tỏ thái độ:

"Là phu nhân gọi ta tới."

"Thánh nhân đã di chuyển về phương Nam, lang chủ c*̀ng phu nhân ít hôm nữa sẽ đi, định là đưa nữ lang c*̀ng đi cả thể."

Hành động này mặc dù không phù hợp với hành tung c*̉a Nam phu nhân, nhưng c*̃ng hợp tình hợp lý.

Nhưng lúc lên xe ngựa, hắn lại bảo ta ngồi trên đầu xe, bản thân thì đội một cái nón rộng vành che khuất toàn bộ gương mặt, lúc này mới vung roi lộc cộc rời đi.

Đi được một lúc, nghe tiếng người bên tai dần biến mất, ta đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hai bên đất hoang càng thêm hoang vu, đỉnh đầu là bầu trời tối đen xa xăm, giống như có một cái miệng khổng lồ đang há to.

"Tiểu Lộ Tử, chúng ta đang đi đâu?"

Đối phương vẻ mặt tươi cười: "Nữ lang chớ hoảng sợ, đi theo tiểu nhân là được."

Gã sai vặt ngày xưa đối xử với ta lạnh nhạt hờ hững, hôm nay lại lấy lòng như vậy, không khỏi có điều kỳ lạ.

Ta liên tục nhìn lại, sống lưng phát lạnh, nhịn không được lên tiếng thăm dò: "Tiểu Lộ Tử, trên xe rõ ràng có bốn con ngựa, vì sao chạy chậm như vậy?"

"..........................."

"Tiểu Lộ Tử?"

Thấy ta liên tục truy hỏi, hắn mất kiên nhẫn nói: "Có lẽ là do ngựa mệt rồi."

Lúc này xe ngựa chạy một mạch, mắt thấy sắp ra khỏi thành, ta vội vàng hỏi hắn: "Ngươi nhìn kìa, trên xe chỉ có hai người chúng ta, vì sao vết bánh xe lại sâu như vậy?"

Nhân lúc hắn c*́i đầu nhìn xuống mặt đất, ta lập tức cướp roi trong tay hắn, mạnh mẽ đẩy hắn từ trên xe ngựa xuống!

Tiểu Lộ Tử không phản ứng kịp treo ngược trên xe, bị kéo không ngừng mấy chục thước, nhất thời máu toe toét đầy mặt, bất tỉnh nhân sự!

Nói chậm nhưng nhanh, ta nhảy lên trên một con ngựa trước mặt, rút d.a.o găm trong ngực ra cắt đứt dây cương.

Gần như chỉ trong nháy mắt, trong xe ngựa không khống chế được lộ ra hai cái đầu râu quai nón mắt trợn trừng, lớn tiếng mắng chửi ta không ngừng!

Nhìn lướt qua phục chế c*̀ng trang phục kia...............

Đúng là phủ binh c*̉a Ba Quận!

Thấy xe ngựa sau lưng hí vang, loạn thành một đoàn, ta vội vàng quay đầu ngựa lại, thúc ngựa chạy thẳng vào trong thành.

Lúc trời hoàn toàn tối đen, ta thả cho ngựa chạy, bản thân lại trốn vào trong cửa hàng bánh Đậu c*̉a Giang nương tử, tránh ở dưới lò lạnh như băng băng ngưng thần nín thở.

Cách đó không xa, trên đường lớn ánh lửa ngập trời, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, tiếng binh đao, tiếng cười khặc khặc dữ tợn, tiếng phụ nhân kêu khóc, sau khi hét thảm một tiếng liền im bặt.

Đêm khuya, càng thêm tĩnh mịch.

Trong không khí, thổi qua mùi khét lẹt càng thêm nồng đậm.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 24: Chương 24



Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ta dường như tới một nơi trong rừng trúc.

Nơi này ngàn dặm hoa nở, dương liễu tinh khôi, mấy thiếu nam thiếu nữ quây xung quanh chiếu trúc, ngồi hướng mặt về phía đài cao, mặt lộ vẻ mơ mộng.

Lại nhìn trên đài cao kia, là một tiểu lang quân áo trắng, tóc đen như nước sơn, phong thái chỉnh tề, ngón tay thon dài chậm rãi gảy đàn, nhất thời tiếng nhạc truyền xa.

Trong rừng cách đó không xa, hai tiểu nữ lang tóc trái đào đang ẩn núp, một người trong đó tô mặt đen thui, chỉ vào thiếu niên ngồi trên đài cao nói:

"Lang quân này được!"

Một tiểu nữ lang khác c*̃ng liên tục gật đầu: "Xác thực là mỹ mạo!"

"Vậy thì, chúng ta qua đó ném hắn đi!"

"Được!"

Thiếu nữ mặt đen lên tiếng, hai người liền móc khăn ra, đứng ở trên đầu gió chỗ tiểu lang quân kia, cực kỳ quen thuộc ném ra!

Ta nhìn thấy khăn kia bị gió thổi, trực tiếp úp lên mặt tiểu thiếu niên kia, mặc dù là trong mơ, trái tim c*̃ng nhịn không được co rút lại!

Này còn chưa phải kết thúc.

Chỉ thấy đối phương cầm khăn, vẻ mặt mờ mịt, trước mặt bỗng nhiên có một thiếu nữ yểu điệu đi đến, khóe mắt hơi cong, ngọc tuyết đáng yêu, đang tìm đến tìm đi trước mặt hắn, hình như đang tìm vật gì đó.

Tiểu thiếu niên thấy thế hành lễ vái chào: "Vị nữ lang này, có phải là đang tìm một chiếc khăn?"

Tiểu nữ lang nghe vậy, vui mừng nói: "Đúng vậy! Đa tạ lang quân!"

Lại quan sát thiếu niên kia mấy lần, mặt lộ vẻ thẹn thùng: "Tiểu nữ Cẩm Bình c*̉a Nam gia, không biết lang quân tên họ là gì, trong nhà đứng thứ mấy? Còn có huynh đệ tỷ muội nào khác không?"

Tiểu thiếu niên kia thấy nàng ngây thơ đáng yêu, c*̃ng thật thật thà thà trả lời.

"Ta trong nhà đứng thứ ba, gọi là Vương tam lang."

Ai ngờ tới, lời hắn còn chưa dứt, tiểu nữ lang liền vẻ mặt lạnh lùng, lập tức cướp lại chiếc khăn: "Như vậy, liền đa tạ lang quân rồi!"

"Tạm biệt!"

Nói xong liền đi, bóng lưng kia miễn bàn có bao nhiêu vô tình, chỉ lưu lại tiểu thiếu niên áo trắng kia vẻ mặt mờ mịt đứng yên tại chỗ.

Mà tiểu nữ lang kia sau khi rời khỏi tầm mắt c*̉a hắn, liền hừ một tiếng với tiểu nha hoàn: "Đáng tiếc mỹ mạo như thế, thì ra là con trai trưởng c*̉a Vương gia!"

"Sau này nếu lại ném khăn, chuyện trước tiên là phải thăm dò trưởng thứ, nếu không lại lãng phí khăn c*̉a ta!"

Nha hoàn kia liên tục kêu vâng, hai người dắt nhau đi xa.

Rất nhanh, cảnh tượng lại lần nữa biến ảo, tiểu thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, mắt thấy nàng hết lần này đến lần khác ném khăn, vẩy trà, ngã nhào, vẻ mặt c*̃ng bắt đầu từ ngượng ngùng mờ mịt, chuyển sang phẫn uất, khinh thị c*̀ng giễu cợt.

Mà ta đứng ở một bên, da đầu căng lên, biết rõ là một cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại.

Không biết từ lúc nào, Nam Cẩm Bình nho nhỏ kia biến mất rồi, tiểu thiếu niên hai tay ôm đàn trước mặt biến thành Vương Dư thành niên, đang từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.

"Bản thân từng ném khăn, cứ như vậy liền quên rồi sao?"

Ta nghe vậy, nhất thời lòng đầy hổ thẹn: "Thực, thực sự ném quá nhiều người, xin lỗi."

"Ha."

Nghe hắn hừ lạnh một tiếng, ta vội vàng lấy lòng nói: "Có điều trong số những người ta ném khăn, lang quân là xuất sắc nhất, phong nhã tài hoa đứng đầu Đại Nghiệp,"

Nghe vậy, nam tử trước mặt sóng mắt lăn tăn, nhưng lại thờ ơ: "Miệng lưỡi trơn tru, sao nào, ngươi lại có chuyện cầu ta?"

".................................Không có."

Ta nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động không nói thành lời: "Chỉ là tiếc nuối mà thôi, nếu sớm biết sẽ biệt ly như thế, có lẽ ta không nên mạo phạm ngươi như vậy."

"Ngươi tặng ta kim châu, lại giúp ta cứu Tiểu Mai ra, ta thực sự không có gì để báo đáp, chỉ hối hận không chính miệng nói từ biệt với ngươi, càng hối hận không thể gặp mặt ngươi lần cuối."

"Từ nay về sau, loạn thế lưu lạc, có lẽ sống chết xa cách, khó có thể gặp lại."

Phong cảnh trước mặt rất nhanh phai màu, không thay đổi, chỉ có âm thanh đẹp đẽ kia.

"Hối hận rồi, vì sao không đến tìm ta?"

Một cỗ bi thương khó nói thành lời bỗng nhiên đột kích ta, khiến ta trong mơ c*̃ng không ngừng rơi nước mắt:

"Với khả năng c*̉a ta, làm sao có thể tìm được ngươi đây?"

"Dụng tâm đi tìm, tất nhiên có thể tìm được."

Thấy bóng dáng hắn dần dần mơ hồ, ta vội vàng bắt lấy góc áo hắn, giống như đang giữ lại dòng nước mùa đông trôi.

"Thật sao, chúng ta còn có thể gặp lại sao?"

Hắn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn ta thật sâu, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.

Đỏ tươi như máu.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 25: Chương 25



"Nam Cẩm Bình, hồn này quay về!"

"Nam Cẩm Bình, hồn này quay về!"

Trong lúc mơ mơ màng màng, có giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt ta, trên mũi, trên vai, một giọng nữ lo lắng không ngừng gọi tên ta, khiến mí mắt cứng ngắc c*̉a ta cuối c*̀ng c*̃ng động đậy.

"Giang...........nương tử?"

Đối phương thấy ta tỉnh lại, nét mặt vui mừng: "Là ta!"

"Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, chúng ta đều cho rằng ngươi mắc chứng rời hồn đó!"

Ta thử ngồi dậy, nhưng vẫn là đầu nặng thân nhẹ.

Nàng thấy ta hai mắt bối rối, nhẹ giọng giải thích: "Chắc là ngươi trốn ở trong lòng bếp, nên mới tránh thoát được sự đuổi bắt c*̉a Dữu Mục, chỉ là sau khi hắn đánh vào Trừ Châu liền phóng hỏa khắp nơi, ngươi hít phải không ít khói, nên mới hôn mê lâu như vậy."

Thấy nàng lo lắng, ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Giang nương tử thấy vẻ mặt ta mơ hồ, vội vàng sai hai tiểu nhị dìu ta ra ngoài, ra khỏi cửa tiệm, chỉ thấy đường lớn rộng rãi trước kia đã bị lửa cháy đen thui, tiếng gào khóc khắp nơi, cảnh tượng đổ nát, trong đống phế tích không biết có bao nhiêu xác cháy.

Giang nương tử thấy ta hai mắt trừng to, vội vàng duỗi tay che mắt ta lại, gượng cười nói: "Đúng rồi, tướng quân nhà ta vừa trở về, nếu nữ lang muốn hỏi về Vương tam lang, thì cứ trực tiếp hỏi hắn đi!"

Một câu "Vương tam lang", cuối c*̀ng c*̃ng làm tâm chí hoảng sợ c*̉a ta ổn định.

Từ sau khi Tiểu Mai chết, Vương Dư đã thành người duy nhất ta vướng bận trên thế gian này, bất luận như nào, ta hy vọng hắn sẽ sống.

"Hắn ở đâu?"

Theo chỉ dẫn c*̉a Giang nương tử, ta nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội kỵ binh đang đứng trên đường lớn rộng rãi, hàng ngũ chỉnh tề, lặng ngắt như tờ, sơ qua chừng mấy trăm người.

Kỵ sĩ mang tua hồng đứng đầu, mặt che giáp, một tay dắt ngựa, một tay còn lại xách một vật tròn xoe không biết là cái gì.

Thấy Giang nương tử tới gần, người kia bước lên mấy bước, luôn miệng tấm tức:

"Chẳng qua chỉ là một Thái Thú hèn mọn, c*̃ng dám cầm binh xưng vương! Sớm biết Trừ Châu hung hiểm như thế, ta không nên để nương tử lưu lại."

Giang nương tử tất nhiên là trấn an một hồi.

Ta nghe vậy vội vàng tiến lên, giọng nói run rẩy: "Tướng quân nói là Thái Thú Ba Quận sao? Hắn thế nào rồi?"

Người kia không ngờ ta đột nhiên chen vào, ánh mắt đảo qua, sắc nhọn khiến người khác không dám nhìn thẳng.

"Dữu Mục đã đền tội."

Nói xong, liền ném thẳng vật trong tay kia xuống dưới chân ta, chỉ thấy tóc dài tản ra, tanh hôi khiếp người, là một cái đầu hai mắt trợn to!

Giang nương tử vội vàng che mắt ta, lại không ngờ ta gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu kia, bỗng nhiên bật cười ra tiếng.

Cười to đến không thể ngừng được, phiêu đãng tại thi thể khắp nơi trên đường lớn, thê lương mà tàn bạo!

Tướng quân kia thấy vậy ngạc nhiên nói: "Nữ tử này là người phương nào?"

Giang nương tử nói nhỏ bên tai, hắn liên tục gật đầu, sau đó liền vẫy tay gọi ta qua đó: "Thì ra là ái thiếp c*̉a Vương tam lang, ta là Lăng Tương tướng quân Mộ Dung Thùy."

"Trong chiến loạn sĩ tộc không phân biệt cao thấp, quân ta đang cần ngươi trợ giúp."

Ta lau khô nước mắt, lúc này mới bình tĩnh lại: "Tướng quân giết Dữu Mục, chính là ân nhân c*̉a Cẩm Bình, nếu có chuyện muốn nhờ, cứ nói đừng ngại!"

Hắn thấy dáng vẻ ta không giống giả bộ, thở dài tán thưởng, liên tục khen ngợi ba tiếng: "Tốt! Tốt! Tốt!"

"Vương lang quân vì chủ trì cuộc chiến, mấy ngày trước sớm đã tới Bắc thượng, không ngờ Nghiệp Bắc rơi vào tay người Hồ, người Hồ chiêu hàng mà không được, không biết sẽ xuất ra thủ đoạn như nào!"

Thấy vẻ mặt hắn dần trở nên tái nhợt, giọng nói c*̃ng thấp dần: "Chỉ là ngài ấy thân là sĩ tộc đứng đầu phương Nam, tính tình lại cương liệt, lần này dụng tâm hi sinh vì đất nước, đối với Vương gia mà nói không gì đả kích hơn."

"Ta đã tập hợp hơn ngàn đệ tử, đốt lên khói báo động ở trước sau Nghiệp Bắc, chỉ là cần một người lẻn vào bên trong thành, làm nội ứng............."

Ta thấp giọng hỏi: "Này đi, không nhất định có thể quay về?"

Đối phương trái lại c*̃ng thẳng thắn: "Mười phần chết không phần sống."

Ta gật gật đầu: "Được, ta đi."

"Chỉ là trước khi xuất phát, chỉ xin tướng quân giúp ta hoàn thành một tâm nguyện."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 26: Chương 26



Bởi vì ta đồng ý đi Nghiệp Bắc tìm Vương Dư về, Long Tương tướng quân đồng ý một thỉnh cầu c*̉a ta, sẩm tối bắt thê tử c*̉a Dữu Mục đến cho ta.

Khó có thể tin, Thái Thú phu nhân thủ đoạn âm độc như thế, đại trượng phu c*̃ng phải cười chê, thế nhưng lại vóc người nhỏ xinh, khuôn mặt ôn nhu, thậm chí có mấy phần mặt mày hiền hậu.

"Chính là ngươi, giết Tiểu Mai c*̉a ta."

Dữu phu nhân thấy ta cầm d.a.o găm trong tay, bình thản không sợ, giọng nói c*̃ng nhẹ nhàng mềm mại:

"Vị nữ lang này, thiếp không hề biết Tiểu Mai."

Nghe vậy, ta cắt cử hai tướng sĩ xuống hầm đất thay ta đưa thi thể lên, bởi vì thời tiết nóng nực, bên ngoài đã chảy ra một tầng nước dịch, còn tản mát ra mùi vị gay mũi.

Nhìn thấy khuôn mặt xác nữ kia, cánh tay dưới tay áo c*̉a đối phương, cuối c*̀ng c*̃ng bắt đầu run rẩy.

Ta dùng lưỡi d.a.o sáng như tuyết, khẽ mô phỏng đôi tai tuyết trắng kia c*̉a đối phương: "Dữu phu nhân, biết vì sao ta chậm chạp chưa để Tiểu Mai mồ yên mả đẹp không?"

"Hết cách rồi, dù sao ta c*̃ng phải để nàng ấy toàn thây nha."

Lời còn chưa dứt, nàng ta liền gào khóc mắng to: "Ta chính là đích nữ c*̉a Vương gia! Tiện tỳ như thế, chết c*̃ng chết rồi! Tội gì phải đổ lên đầu ta?"

Lời còn chưa dứt, tướng sĩ hai bên không cho là đúng giải thích: "Nữ lang chớ lo, nàng chỉ là dòng bên, dựa hơi Vương gia mà thôi, còn xin nhanh chóng ra tay, ta cần phải mau chóng đi tìm Vương lang quân."

Dữu phu nhân nghe vậy gào khóc càng lớn, lại bị tướng sĩ hung hăng quăng một bạt tai, tát đến miệng mũi đầy máu, gần như ngất xỉu.

Ta lắc đầu: "Là người c*̉a Vương gia thì sao nào?"

"Ta và ngươi chỉ là hai cái mệnh tiện, đổi lấy một cái mạng quý c*̉a Vương Dư, người Vương gia c*̃ng sẽ cảm thấy rất có lợi chăng?"

Dưới tiếng kêu gào hoảng sợ c*̉a nàng ta, lưỡi d.a.o sắc mỏng vẽ lên da thịt, máu tươi bốn phía.

Một đôi tai đỏ tươi đầy máu, bị ta tự tay cắt xuống, nhẹ nhàng đặt lên ngực Tiểu Mai.

Như vậy, nàng ấy cuối c*̀ng c*̃ng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đi rồi.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 27: Chương 27



Xong việc nơi này, ta và Mộ Dung Thùy, Giang nương tử lập tức khởi hành tiến về Trần Quận.

Nơi này cách Lạc Thành không xa, còn có dòng chính dòng bên hai nhà Vương Tạ dừng lại, vì phải nghĩ cách cứu viện Vương Dư, Mộ Dung Thùy nhận được sáu vạn binh trợ giúp của Vương gia.

Nghe nói mẫu thân của Vương Dư, Đào Dương trưởng công chúa còn hứa hẹn với hắn, đợi sau khi cứu được Vương Dư, sẽ xin thánh nhân phong cho chức vị Đại Tư Đồ.

Chỉ là nhìn dáng vẻ thờ ơ của Mộ Dung Thùy, giống như không hề để ý cái hứa hẹn hư vô mờ mịt này.

Trước lúc xuất phát, ta và hắn ở trong phòng tối bàn luận chi tiết, nói rõ trước tiên để ta lẻn vào Nghiệp Bắc, nội trong ba ngày, sẽ tập hợp sáu vạn binh, lại thêm thánh nhân phát ra ba vạn tinh binh, trên danh nghĩa là mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đánh vào trong thành.

Mà ta làm nội ứng, chỉ cần sau khi hắn đốt đèn làm tín hiệu xong, lập tức cùng Vương Dư chạy trốn về hướng ngược lại cổng thành, hắn sẽ sai một đội quân khác đi trước tiếp ứng.

Lúc đang trao đổi, bỗng nhiên có người tới báo, nói Đào Dương trưởng công chúa vội vã muốn gặp ta, người đã đợi ở ngoài cửa rồi.

Ta cảm thấy hoảng hốt, ra cửa liền quỳ gối xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Trước mặt, xuất hiện một đôi giày mềm thêu đầy hoa văn cỏ xoăn.

"Nữ lang là đại ân nhân của Vương gia chúng ta, hà tất phải hành đại lễ như thế? Mau mời ngồi."

Vì thế, ta được người nâng dậy, đỡ tới ngồi trên một chiếc ghế đào, đối diện là một phụ nhân cao quý, tuổi chừng hơn bốn mươi, hai bên tóc mai hơi bạc, không giận mà uy.

Bà ấy thấy ta cúi đầu không nói, liên tục gật đầu:

"Tướng mạo quả thật không tầm thường, thảo nào Dư nhi lại mua trạch lớn cho ngươi."

"Ta nghe nói, đến tiểu lang của Thôi gia cũng khóc nháo đòi lấy ngươi, có việc này không?"

Ta nghe xong, vô cùng xấu hổ.

"Tiểu Quân, này đều là đồn nhảm, ta đích thật là giúp Vương lang quân chút việc, hắn mới tặng ta tài vật, giúp ta mua trạch viện, những cái khác thực sự đều không có."

"Thì ra là như thế."

Trưởng công chúa gật gật đầu, lại hỏi tiếp:

“Nếu như thế, giữa ngươi và Dư nhi không hề có một chút tình cảm nam nữ, ngươi vì sao muốn đi cứu nó?"

Ta há miệng, lại á khẩu không trả lời được.

Là bởi vì hắn cho ta năm trăm kim châu sao? Hay bởi vì hắn giúp ta cứu Tiểu Mai?

"Tiểu Quân, ta cũng không biết."

Ta cúi đầu, giọng nói hoang mang:

"Không liên quan đến tình yêu, không biết vì sao, lại luôn cùng sống c.h.ế.t của Vương lang dây dưa, có lẽ, đây chính là số mệnh đi."

"Thời điểm lang quân cần ta không nhiều, nhưng nếu có việc cần, Cẩm Bình nhất định sẽ không đổ cho người khác."

Bà ấy gật gật đầu: "Thì ra là một nữ tử có tình có nghĩa."

"Lại nhìn Dư nhi nhà ta từ trước đến nay, bên cạnh có rất nhiều nữ tử của thế gia lớn xoay quanh, nhưng lần này nó gặp nạn, lại không có ai nguyện ý tiến lên."

Không biết vì sao, ta nghe xong trong lòng cảm thấy đắng chát.

"Cẩm Bình chỉ là một nữ tử nhà nghèo, sao dám đánh đồng với quý nữ của thế gia?"

Ai ngờ tới Trưởng công chúa nghe vậy, hình như là nghĩ tới gì đó liền mỉm cười:

"Từ lúc Dư nhi đội mũ đến nay, chưa có nữ tử nào lọt vào mắt nó, nó luôn nói nào là có tướng mạo nhưng lại vụng về, khôn khéo nhưng lại xấu xí, kén cá chọn canh, đến nay trong phòng vẫn không người, càng không nói đến chuyện con nối dòng.”

Ta nghe vậy, nhịn không được âm thầm than thở.

Nhưng mà, biểu tình biến hóa rất nhỏ này cũng bị trưởng công chúa bắt được, ngược lại hỏi ta:

"Nữ lang có gì muốn nói sao?"

Ta đành phải thành thực trả lời: "Hành vi như thế, không hổ là Vương lang quân."

Trưởng công chúa lại cho rằng ta động tâm tư, vội vàng an ủi ta:

"Ngươi yên tâm, nếu Dư Nhi có thể mua trạch viện cho ngươi, nhất định trong lòng nó có ngươi, đợi các ngươi quay lại, ta sẽ tự mình dùng lễ quý thiếp nâng ngươi qua cửa..............."

Ta bây giờ vừa nghe thấy làm thiếp liền nhức đầu, vội vàng xua tay.

"Không không không, Vương gia là dòng dõi như nào chứ, Cẩm Bình không dám mơ tưởng."

Trưởng công chúa nghe vậy, che miệng cười: "Tiểu nữ tử không thấy rõ tâm ý của mình, cũng là bình thường."

Ta không muốn tranh luận với một vị trưởng giả, đành phải cúi đầu không nói, dùng sự im lặng chống đỡ.

Sau khi mẫu thân của Vương Dư đi, Giang nương tử từ sương phòng đi ra, nhẹ giọng hỏi khẽ:

"Cẩm Bình, nếu ngươi không muốn đi, bây giờ bẩm báo Mộ Dung Thùy cũng không sao."

"Không đâu, ý ta đã quyết rồi."

Nàng ấy ngồi xuống bên cạnh ta, trong miệng biểu lộ sự lo lắng nồng đậm: "Nếu ngươi không phải ngoại thất của Vương Dư, hà cớ gì phải liên lụy vào?"

Ta thành thật đáp: "Lại nói trong lúc loạn thế, ta không có cha mẹ trượng phu để dựa vào, sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng đi cứu Vương Dư, chi bằng liều c.h.ế.t đánh cuộc một phen."

"Sau này, có lẽ ta có thể mượn thế của Vương gia, tốt xấu gì cũng có thể c.h.ế.t già."

"Ngươi! Haizzz....................."

Thấy ta không hề lay động, nàng ấy đi lại tại chỗ một lúc, sau đó hình như hạ quyết tâm gì đó, móc một vật từ trong túi thơm trên người ra, lặng lẽ nhét vào tay ta.

"Ngươi cầm đi, vật này có lẽ có thể cứu ngươi một mạng."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 28: Chương 28



Tháng năm, cuối xuân.

Ý trời chẳng lành, dẫn đến quân đội Vương gia tan tác, Vương Dư bị Hồ Yết bắt làm tù binh.

Lúc này người Hồ đã liên tục hạ mười thành, chỉ có sĩ tộc chiếm cứ phương Nam không dám vọng động liều lĩnh, bởi vì sau khi Đại Thiền Vu giam giữ Vương Dư xong, khắp nơi tìm kiếm thủ đoạn khiến hắn khuất phục, mỹ nhân dị sĩ, cuồng khách mưu thần, không ngừng tặng đất, cực lực dụ hắn chiêu hàng.

Đêm này, ngoài thành lại đưa một mỹ nhân tới, tự nhận là ái thiếp của Vương Dư, bỏ trốn tới tìm tình lang, vì có người Vương gia làm chứng, Thiền Vu thấy vô cùng rừng rỡ, vội vàng kêu thị nữ tẩy phong trần cho mỹ nhân, chải tóc, trang điểm lẳng lơ xinh đẹp đưa đến chỗ Vương Dư.

Mỹ nhân này, đương nhiên là ta.

Vì để ta ra sức xúi giục, Đại Thiền Vu thậm chí nhận lời sau khi chuyện thành, sẽ phong ta là Nữ Tướng Quốc, cũng không biết Vương Dư biết được chuyện này, sẽ cười nhạo ta thế nào.

Từng bước mà lên, đèn đuốc nối dài.

Dưới sự dẫn dắt của hai hàng người hầu, ta bọc một kiện áo khoác, tiến vào trong màn trướng trùng trùng điệp điệp, bóng dáng quen thuộc kia đang nằm ở chỗ sâu, hai mắt nhắm chặt, tựa hồ đang ngủ say.

Bất cứ lúc nào, Vương Dư ngồi ở giữa đám người, giống như châu ngọc giữa đống gạch ngói vụn vậy.

Mà ta từng thấy rất nhiều dáng vẻ của hắn, lên mặt nạt người, mặt lạnh trào phúng, thong dong nhàn nhã, nhưng không bao gồm dáng vẻ như gần c.h.ế.t của hôm nay.

Thoi thóp, mặt như giấy vàng.

Lại nhìn bàn nhỏ bên giường bày rất nhiều rượu ngon món ngon, hoàn toàn không tổn hao gì, tiểu tỳ dưới giường nhỏ sợ hãi nhìn về phía ta:

"Vương lang quân không ăn không uống, hôm nay, đã là bốn ngày rồi."

Ta hiểu rồi.

Vương Dư dùng một loại phương thức cực thảm thiết, lựa chọn lấy thân hi sinh cho đất nước.

"Vương Dư, Vương Dư!"

Lúc này ta quỳ bên giường nhỏ, không ngừng ở bên tai gọi tên hắn, nhưng đối phương vẫn không hề nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

Ta vội vàng vẫy tay với tiểu tỳ: "Lấy nước!"

Tiểu tỳ kia vội vàng bưng một cốc sữa bò trắng tuyết đến, thoạt nhìn còn rất tươi mới.

Ta đưa sữa bò đến bên môi tái nhợt, thử rót vào trong miệng, nhưng hắn nhắm mắt mím môi, cắn chặt hàm răng, sữa bò rất nhanh theo khóe miệng tràn ra, chảy đầy vạt áo.

Hạ quyết tâm, ta rót sữa bò vào miệng mình, không ngừng dùng miệng mớm vào.

"Vương Dư, ngươi tỉnh lại đi!"

"Ngươi mau tỉnh lại!"

Cuối cùng sau khi liên tục rót ba bốn cốc sữa bò, người trong n.g.ự.c phát ra một tiếng r*n r*, hai mắt hơi động đậy.

Ta vui đến bật khóc, nâng khuôn mặt hắn không ngừng rơi lệ.

Mà trong mắt u ám của đối phương, toát ra là do dự, là nghi hoặc, càng là buồn vui yêu hận đan xen.

Ta thấy hắn gắng sức muốn nói chuyện, liền đưa tai tới bên môi hắn, lại nghe tiếng hắn hoang mang bối rối, từng chữ đau thương, thẳng tắp tiến vào trong lòng ta.

"Vì sao.................."

"Vì sao lúc cùng đường mạt lộ......................."

"Bên cạnh ta luôn là ngươi.............................."

Đối với việc này, ta chỉ có thể nhỏ giọng ấp úng: "Có lẽ chỉ có lúc này, lang quân mới cần đến ta."

Nghe vậy, Vương Dư chăm chú nhìn ta, trong con ngươi có tình cảm phức tạp lưu chuyển, lại giống như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Đột nhiên mở rộng tay, gắt gao ôm ta vào lòng.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 29: Chương 29



Ta theo sát hầu hạ Vương Dư một ngày một đêm, hắn cuối cùng cũng hồi phục sức sống, có thể tự mình ăn cơm uống chút nước canh.

Lấy cớ hắn cần nghỉ ngơi, ta đuổi đám ngự nữ ra ngoài, sau đó đổ tro trong lư hương xuống đáy chậu, dùng đầu ngón tay viết xuống một hàng chữ.

"Mộ Dung Thùy ba ngày sau công thành."

Vương Dư nhìn xong, gật gật đầu, cũng không tỏ vẻ đặc biệt gì.

Ta tuy lòng như lửa đốt, nhưng cũng biết không thể nóng vội, chỉ hầu hạ hắn ăn chút bánh gạo, sau đó nâng hắn đi tản bộ thông khí ngoài hành lang.

Đại Thiền Vu đã sớm đợi ngoài cửa, Vương Dư vừa nhìn thấy hắn, liền vẻ mặt khinh mạn, giống như không muốn để ý tới, ta vội vàng bái lễ:

"Đại Vương, lang quân nhà ta không khỏe, còn mong khoan dung mấy ngày."

Vẻ mặt Đại Thiền Vu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống, vung tay áo, nghênh ngang rời đi.

Mắt thấy người đã đi không còn nhìn thấy nữa rồi, ta nhịn không được cắn răng: "Vương Dư, ngươi không thể nhịn ba ngày sao?"

Đối với sự sợ hãi của ta, Vương Dư hơi mỉm cười: "Yên tâm."

"Vương gia ta chiếm giữ Giang Nam, hơn mười vạn quân được nhiều người ủng hộ, cục diện như này, hắn không nỡ g.i.ế.c ta?"

Nói xong, liền rút cánh tay ra, đi thẳng về phía đài cao phía trước, vừa đi vừa sai ta làm việc.

"Lấy bút đến."

Nhưng mà, đợi ta lấy bút đến rồi, vốn tưởng sẽ nhìn thấy cơ mật gì, lại nhìn thấy đối phương múa bút một phen, vô cùng nhuần nhuyễn...........

Vẽ một con con chuột.

Thấy ngày tháng hắn rơi vào tay người Hồ, nói không chừng còn nhàn nhã hơn lúc ở biệt viện, ta không nhịn được hỏi:

"Sao ngươi lại thích vẽ chuột như vậy?"

Hắn ngang nhiên cười, một tay chỉ chuột: "Nhìn xem, đôi mắt nhỏ như hạt đậu này, gầy teo côi cút, có giống ngươi không?"

Nhớ lại ngày lấy kim châu đó, hắn vẽ mèo vờn chuột kia........

Thế là ta nhếch mắt, nhìn hắn lại vẽ một con mèo lớn uy phong trên đầu con chuột kia, móng mèo treo cao, mà con chuột đang quỳ gối chắp tay xin khoan dung, trông cực kỳ đáng khinh.

Sau khi Vương Dư múa bút liên tục, liền giơ bức tranh tới trước mặt ta, hơi có chút đắc ý hài lòng:

"Như thế nào?"

Ta: "..............................."

Hắn thấy ta dường như không hài lòng, bỗng nhiên mềm giọng nói:

"Sao nào, hôm nay lá gan rất to rồi sao, còn dám xụ mặt với ta?"

Ta ho nhẹ một tiếng: "Không có."

Nói xong liền học dáng vẻ của hắn, cầm bút kia vẽ loạn trên giấy, Vương Dư lạnh mắt nhìn ta viết mấy chữ to, vẻ mặt càng lúc càng đau khổ, thậm chí lấy tay ôm trán.

"Trên đời này chuyện sát phong cảnh nhất chính là, nhìn mỹ nhân viết chữ xấu."

Ta không thèm để ý hắn, vẫn viết không ngừng.

Đợi một lúc không thấy hắn trào phúng, quay đầu lại nhìn, lại thấy người đang tựa bên cột hành lang nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.

Phải rồi, hắn tuyệt thực mấy ngày, suy yếu một hồi cũng là chuyện bình thường.

Vì thế nhân lúc hắn ngủ, ta xé con chuột trên bức tranh kia xuống, dùng nước miếng lén lút dán lên đầu con mèo kia.
 
Back
Top Bottom