Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOU1492Oale5cXRFVKUbJ2abkzTQEQ4zgRZAjdsGVJjK8l1PIA2LzJZIM9Wju0zDlqIkHS5GSrPttOPjKkvHIYCswUnlHWFRcG2iP-z6g2v-z5BUvCtNMCM4Ba-t_3v_cF3FjRInYhQMcqabjXc2tsN=w215-h322-s-no-gm

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Tác giả: Trạch Ân Zern
Thể loại: Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 泽殷zern

Thể loại: Cổ Đại, Hài Hước, Hào Môn Thế Gia

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Nương ta trước khi chết, để lại cho ta một chiếc khăn.

Sau khi cập kê, ta vứt nó cho Lang quân toàn thành.

Đáng tiếc là ném khăn đến quăn cả mép rồi, cũng không thể gả ra ngoài.

Mấy ngày nay, nghe nói có Thôi Thị từ Thượng Kinh tới Trừ Châu, muốn mở một buổi tiệc tao nhã ở rừng trúc trong thành, ta vội vàng mặc lên bộ trang phục đẹp nhất, cầm theo khăn ra ngoài rồi.​
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 1: Chương 1



Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo c*̉a ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.

"Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."

Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)

Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.

"Hắn chính là con trai c*̉a Thôi gia?"

Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.

Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng c*̃ng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.

Như vậy, có thể xuống tay được.

Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo bên tai, có thể nghe thấy tiếng châm rơi.

Đám thiếu niên thiếu nữ đều sôi nổi nhìn về phía sau lưng ta.

Trong rừng trúc gió thổi, quý nhân đang đến.

Ta vội vàng kéo Tiểu Mai lui về phía đường mòn, phía sau, tiếng guốc gỗ đi qua đá phiến dưới đất, dừng lại trước bữa tiệc trong rừng trúc.

Giữa nắng sớm ban mai, người tới chiếu rọi giống như tuyết trên núi Cô, dường như ánh nắng chói chang đến đâu c*̃ng đều sẽ tan biến đi. Hai tỳ nữ cởi guốc cho quý nhân, chân mang tất nhẹ nhàng bước lên, ngồi vào bàn tiệc trong rừng trúc, phát ra tiếng ma sát sột soạt rất nhỏ.

Điềm tĩnh mà tao nhã.

Chỉ thấy Thôi tiểu lang ra khỏi đám người kia, vẻ mặt nghiêm túc: "Biểu ca."

_________

Muốn nói tất cả nam tử trong thành đều từng nhận khăn c*̉a ta, đó tất nhiên là không thể nào.

Chí ít là có một người ta tuyệt đối không dám trêu chọc.

Đó chính là con trai trưởng c*̉a Vương gia, Vương Dư.

Vương gia là thế gia đứng đầu, cho dù là con vợ lẽ, c*̃ng không phải một thứ nữ gia tộc hạ đẳng như ta có thể bò lên, càng huống chi người này ít có danh tiếng tốt, còn có một mẫu thân xuất thân là trưởng công chúa.

Vì vậy ta và Tiểu Mai trốn ở trong rừng, trơ mắt nhìn Vương Dư và Thôi tiểu Lang nói chuyện rất lâu, mãi đến khi những người khác tản vào trong rừng trúc, Thôi tiểu lang mới tạm biệt Vương Dư, từ từ đi sâu vào trong.

Ta nhắm chuẩn sơ hở, lập tức dẫn Tiểu Mai đi theo đường tắt, ném khăn trên đường hắn nhất định phải đi qua.

Lúc sau, giả vờ điềm nhiên đi về phía trước.

Không đến một hơi thở, liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sát phía sau: "Nữ lang, khăn c*̉a nàng rơi rồi!"

Ta ngầm hiểu mỉm cười, chậm rãi quay đầu lại.

Vai phải thẳng, lông mày phải giãn ra, độ cong c*̉a khóe môi phải dịu dàng tự nhiên, từ góc độ nào c*̃ng phải trông hoàn mỹ không tỳ vết.

Trong mắt c*̉a đối phương, ta nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu.

Một thân xiêm y mềm mại như khói, như mây, che phủ thân hình duyên dáng xinh đẹp, làm nổi bật dáng người ôn nhu thon dài, giống như hoa ngọc trên biển, như thuyền lướt nhẹ trên sóng.

Thấy hắn ngơ ngác nhìn ta, ta c*́i đầu mím môi, mỉm cười vừa vặn: "Vâng, đa tạ lang quân."

Thấy ta đáp lời, đối phương vội vàng khom người vái chào.

"Kẻ hèn Thôi Trạm, gặp qua nữ lang."

Thôi Trạm dáng người cao gầy, khuôn mặt dài, vẻ mặt vô c*̀ng ôn hòa, thoạt nhìn bộ dáng rất dễ ở chung.

Ta càng nhìn càng thấy vừa ý, liền không nhận lấy khăn hắn trả lại.

"Thì ra là Thôi thị ở Thượng Kinh, tiểu nữ từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, vẫn luôn nghe nói Thôi thị có công lập quốc, c*̃ng nghe nói đến "Thôi thị gia huấn" c*̉a quý gia, là cuốn sách đầu tiên răn dạy con em ở Đại Nghiệp, nhưng tiếc là chưa có duyên được đọc."

Thấy lời nói c*̉a ta phần nhiều là khen ngợi, Thôi Trạm kích động đỏ mặt: "Sao lại không có duyên?"

"Nếu tiểu nương tử bằng lòng, bây giờ ta sẽ sai người hầu mang tới."

"Này sao được?"

Đối phương nghe vậy, giọng nói vội vàng: "Được chứ được chứ, trước mặt trời lặn, chắc chắn đưa tới tay tiểu nương tử."

Nghe vậy, ta hé miệng cười.

Sau đó, hắn c*̀ng ta tản bộ trên con đường mòn, lại nhìn Tiểu Mai, đã hiểu chuyện rớt lại phía sau khá xa.

Đi tới chỗ đình nghỉ mát khá sâu, còn chưa nói được hai câu, phía trước có một lão bộc vội vàng đi đến.

"Tiểu lang, Vương lang quân gọi ngài."

Thôi Trạm có chút không muốn, nhưng vẫn phải lưu luyến rời đi.

Trước khi đi, hắn dặn đi dặn lại, nói hắn nhất định sẽ quay lại thật nhanh, bảo ta ở đây đợi hắn một lát.

Ha ha.

Ta đợi hắn, vậy không phải tự hạ giá bản thân xuống sao?
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 2: Chương 2



Nhưng mà, ta vẫn đợi.

Này vừa đợi, là đợi đến mặt trời xuống núi.

Vượn kêu chim hót, hoàng hôn sắp tắt, tiếng chim hót dần lắng xuống, rừng trúc trải dài bóng râm, Tiểu Mai ở phía sau bám lấy vai ta, vẻ mặt tủi thân.

"Nữ lang, ta đói bụng."

Ta an ủi nàng ấy: "Nhịn một chút, có lẽ sắp đợi được rồi chăng?"

Lời còn chưa dứt, phía xa bỗng truyền tới tiếng bước chân không nhanh không chậm, âm thanh càng lúc càng gần, mùi hương theo gió từng trận bay tới.

Ta xoay người lại nhìn, lập tức toàn thân cứng nhắc.

Ánh trăng sáng trong trên trời, bỗng nhiên ở trước mắt.

Lại nhìn ánh trăng sáng kia tay cầm một chiếc khăn màu bạc, bốn góc đã chuyển sang màu trắng, thoạt nhìn vô c*̀ng quen mắt.

"Nữ lang đang đợi, là cái này sao?"

________

Bắc đẩu đan xen, bóng trúc nghiêng nghiêng.

Ngọc lang dưới ánh trăng dần dần bước tới, một thân áo dài tuyết trắng, vài sợi tóc rũ xuống trên làn da trắng lạnh lẽo, không tô điểm thêm đen mà càng làm thêm trắng, như một tảng ngọc băng được chạm khắc đẹp đẽ.

Nếu ánh mắt c*̉a hắn không khinh miệt, giễu cợt như vậy, thì càng đẹp hơn.

Ta trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Vâng, đa tạ lang quân."

Nói xong liền duỗi tay ra nhận.

Nói chậm nhưng nhanh, đối phương nhấc tay lên, để ta bắt vào khoảng không.

"Tháng trước nữa, ngươi lỡ tay đổ rượu lên người Hoàn Cửu."

"Tháng trước, ngươi ngã một cái, liền ngã vào lòng Tạ Nhị Lang."

"Tháng này, ngươi lại muốn ra tay với tiểu lang đơn thuần c*̉a Thôi gia?"

Đều nói Vương Dư trăng thanh gió mát, có vẻ đẹp như Ngọc Sơn, người nói những lời này, nhất định chưa từng chứng kiến dáng vẻ mồm miệng gay gắt, lạnh như băng tuyết này c*̉a hắn.

"Tuy Thôi Trạm là con vợ lẽ, nhưng được lớn lên dưới sự nuôi dạy tỉ mỉ c*̉a mẹ cả, ngươi cho rằng hắn sẽ coi trọng ngươi sao?"

"Hừ, uổng phí tâm cơ!"

Trước mắt bỗng tối sầm, là Vương Dư ném thứ gì đó lên không trung, ánh mắt hắn chán ghét, giống như lột sạch xiêm y toàn thân ta vậy, khiến cho ta cực kỳ xấu hổ.

Ta bị ném thẳng khăn lên mặt, nhưng không dám kêu lấy một tiếng.

Vương Dư có thể liệt kê ra từng hành vi c*̉a ta, ở trong mắt hắn, ta sớm đã là một nữ tử phóng đãng tùy tiện từ đầu đến cuối rồi.

Ta ổn định hơi thở một chút, lúc này mới c*́i đầu, phát ra tiếng khóc tinh tế: "Vương Lang hiểu rõ ta như vậy, đến mẹ đẻ ta c*̃ng tự nhận không bằng....."

Vương Dư nghe vậy, đôi mắt lười biếng lập tức nheo lại, giống như có một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng vào ta.

Ta vặn khăn tay, thẹn thùng nhìn thẳng vào gương mặt tê liệt c*̉a đối phương: "Ta hiểu rồi, trong lòng lang quân yêu ta!"

"Nếu đã như vậy, ta không gả cho Thôi lang nữa, dứt khoát gả cho chàng vậy!"

__________

Nói xong, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi lớn, trong lòng lúc này mới thống khoái.

Đang muốn xoay người vung tay áo, phóng khoáng rời đi, nhưng không hiểu sao dùng lực quá mạnh, quay đầu ngã như chó gặm cức, cả bộ y phục tuyết trắng lăn dưới bùn, quỳ rạp trên đất hồi lâu c*̃ng không bò dậy được.

Mà Vương Dư ở phía sau từ trên cao nhìn xuống ta, hoàn toàn không có ý định vươn tay giúp đỡ.

Đợi tới khi ta không dễ dàng gì mới được Tiểu Mai vịn đứng lên, chỉ nghe coong một tiếng, đối phương thu bội kiếm lại, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

"Nhớ kỹ, cách xa tiểu lang Thôi gia một chút."

Ta không phản bác, mà lặng lẽ đứng dậy, dìu Tiểu Mai đang sợ hãi lủi thủi rời đi.

Một đường về thẳng nhà, sau lưng đã ướt đẫm.

Vị trưởng tử Vương gia này vào triều từ rất sớm, cả đời thuận buồm xuôi gió, từ trước đến nay mặc sức hoành hành, nói một không hai, người thanh cao ngạo mạn như thế, sao có thể cho phép một thứ nữ nho nhỏ mạo phạm?

Lần này bị ta chiếm tiện nghi trong lời nói một chút, hắn vậy mà lập tức nổi sát tâm.

Vừa rồi, nếu không phải ta giả vờ ngã cực thảm thiết, khiến cho đối phương khinh thường, bây giờ.....

Chỉ sợ sớm đã là một cỗ thi thể rồi!
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 3: Chương 3



Về tới nhà mới phát hiện.

Chiếc khăn kia của ta, cùng với liêm sỉ, đều bị ta vứt bỏ ở rừng trúc rồi.

Đích muội Cẩm Tú thấy ta ngồi dưới hành lang hồn bay phách lạc, liền tiến lên nói bóng nói gió:

"Sao nào? Lại bị Thôi tiểu lang cự tuyệt rồi?"

Thấy ta không thèm để ý nàng, Nam Cẩm Tú ở một bên ôn nhu khuyên bảo:

"Cẩm Bình à, nếu thực sự không có ai cưới tỷ, đợi tới lúc ta xuất giá, tỷ liền theo ta bồi gả là được rồi."

Ta thờ ơ không chút động lòng.

Lần đầu tiên nghe thấy nàng ta nói như vậy, ta hận đến cắn nát răng, về phòng liền đập nát tất cả bình hoa bày trí trong phòng, ôm bức họa của tiểu nương ta khóc cả một đêm.

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì nàng ta có thể làm thê, còn ta chỉ có thể làm thiếp?

Sau này nghe nhiều rồi, liền quen rồi, bản thân nàng ta tư sắc bình thường, chẳng qua muốn để ta thay nàng lôi kéo trái tim phu quân mà thôi.

Nghĩ thì đẹp đấy, chẳng qua phụ thân chưa hẳn đã đồng ý.

Dù sao trên ta còn có sáu thứ tỷ, đều bị ông ấy bán cho nhà cao cửa rộng làm thiếp, để đổi lấy công danh rồi.

Thấy ta trầm mặc không nói gì, Nam Cẩm Tú càng thêm đắc ý, tiến đến cạnh ta cười khúc khích nói:

"Bắt đầu từ hôm nay, Hoằng Túc đại sư dịch kinh, giảng "Du Huyền Luận" ở chùa Hồng Ân, con em thế gia đều tề tụ, mẫu thân để ta xem mắt con trai Hoàn gia, tỷ đi cùng ta nhé?"

Thật là kỳ quái.

Hiếm thấy nàng ta tốt bụng như thế, chẳng lẽ không sợ ta đoạt mất nổi bật sao?

_______

Còn không chỉ như vậy.

Hôm xuất phát đó, Nam phu nhân lệnh cho thị nữ trong phòng mình trang điểm cho ta, lại đưa tới một kiện áo xuân đỏ tươi, từ trước đến nay ta chỉ mặc lại đồ cũ của Nam Cẩm Tú, lần đầu tiên không cao hứng nổi.

Chỉ vì bộ y phục này cắt may vừa vặn, rõ ràng là đặc biệt đặt may cho ta.

Rõ ràng là xem mắt cho con gái ruột của mình, vì sao lại may áo cho ta?

Trong lòng mặc dù không tình nguyện, nhưng ta cũng không dám đắc tội với mẹ Cả, vẫn là ăn mặc chỉnh tề lên xe ngựa, chậm rãi lên đường tới chùa Hồng Ân.

Sau buổi trưa, xe ngựa đã tới chân núi, chủ tớ Nam gia mười mấy người dọc theo đường nhỏ quanh co, trước cổng chùa phủ đầy tùng liễu, núi non sừng sững, điện cổ mơ hồ.

Vài vị tăng nhân dẫn chúng ta tới tinh xá sau núi, ta và Nam Cẩm Tú mang khăn che mặt, một trái một phải đi theo bên cạnh Nam phu nhân, đi ngang qua một đội ngũ thị tộc trên dưới hơn trăm người, bà ta vội vàng kéo chúng ta lui về một bên.

"Nhìn kìa, đó là người của Hoàn gia."

Nam Cẩm Tú nghe vậy, trên mặt tươi cười như hoa nở: "Hoàn ngũ lang cũng ở đây sao?"

Hoàn ngũ là người có gia thế tốt nhất trong số những người cầu hôn nàng ta gần đây, tuy chỉ là con cháu dòng bên, nhưng là con trai trưởng, vả lại tài lực sau lưng gia chủ hùng hậu, tóm lại Nam phu nhân vô cùng hài lòng, lập tức cười tủm tỉm chỉ cho nàng ta nhìn.

"Người mặc áo bào màu xanh thẫm, đầu đội ngọc quan kia chính là Hoàn ngũ, con đứng dưới gốc cây, có thể nhìn rõ hơn."

Chỉ nhìn một cái, ta và Nam Cẩm Tú bên cạnh đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Nam phu nhân vui mừng nói: "Thế nào?"

Chỉ thấy người này thân cao tổng cộng bốn thước (tầm 1m6), bao gồm ngọc quan chiếm 1 thước, đế giày dày một thước, này nếu mà đứng cạnh Nam Cẩm Tú, có thể được nàng ta kẹp dưới nách, dễ dàng xách đi khắp nơi.

"Rất tốt, rất tốt."

Ta trả lời có lệ cho qua, lại nhìn thấy Nam Cẩm Tú hai mắt mê ly, hai má ửng hồng, không biết đang nhìn đi đâu, ta nhìn lướt qua, lập tức hiểu rõ.

Lúc này đoàn Hoàn gia đã sớm đi xa, đang đến phía trước chính là hai nhà Vương, Thôi.

Người đi đầu tiên mặc y phục đen, tiền hô hậu ủng, nhưng đôi mắt lười biếng lạnh nhạt, đẹp đẽ hơn người, khiến người ta không dám nhìn thẳng, lại cúi đầu nhìn xuống, đôi giày kia dùng chỉ vàng thêu hoa văn hoa mộc lan, uốn lượn từ gót giày đến mũi giày, quý giá như Kim Mã Ngọc Đường.

Mãi đến khi người nọ đã đi không còn nhìn thấy nữa rồi, Nam phu nhân dẫn bọn ta tiến vào sương phòng, khuôn mặt đích muội kia của ta vẫn còn ửng đỏ, tinh thần không tập trung, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Cửa sổ cao rộng, núi giả trong ao cách đó không xa, một bầy thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì, ta chống cằm, cười nói: "A muội à, muội muốn ăn thịt thiên nga không?"

Nam Cẩm Tú hình như đã hồi thần, cười mỉa mai: "Thịt thiên nga có gì ngon đâu."

Ta vui vẻ tán thưởng: "Cũng đúng, có cái gọi là nhìn được nhưng không ăn được."

Đang muốn dạy nàng tỉnh táo, nàng ta bỗng nhiên dùng hai tay che mặt, con ngươi m.ô.n.g lung, hai mắt rưng rưng lệ: "Nếu có thể ở cùng Vương lang một đêm, dạy ta sớm chiều thì c.h.ế.t cũng xứng đáng!"

Ta: ".........."
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 4: Chương 4



Bữa tối dùng đồ ăn chay, Nam phu nhân lại nói muốn đưa bọn ta đi kết giao với các phu phân thế gia, lấy ra vô số lược ngọc kim thoa bộ diêu, cắm lên đầy đầu ta, rất giống một con gà cảnh.

Này nếu như không biết, còn tưởng ta mới là con gái ruột của bà ta.

Trên thực tế, hành vi liên tiếp bán thứ nữ cho nhà cao cửa rộng của Nam gia, khiến cho danh tiếng sớm đã suy tàn, trên đường gặp không ít phu nhân phú quý, nhưng phần lớn vừa nhìn thấy bà ta liền cúi đầu, ngay cả qua loa lấy lệ cũng lười làm, cho dù như vậy, Nam phu nhân vẫn giới thiệu từng người một với bọn ta.

"Kia là chủ sự lễ bộ và phu nhân ông ta."

"Dưới tàng cây bên trái là Quốc Tử Tế Tửu." (Tên chức quan thời xưa, đứng đầu Quốc tử giám)

"Phía trước không xa, đó là Thái Thú ba quận Dữu Mục."

Chỉ thấy Thái Thú kia tuổi tác tầm 40, hai bên tóc mai bạc trắng, mí mắt sưng phù cụp xuống, vì vóc người gầy gò, nên người trông có vẻ hung ác nham hiểm, mà Nam phu nhân cố ý túm ta nói, giọng nói đè xuống rất thấp.

"Dữu gia là đại tộc ở Thượng Kinh, trong tộc phần lớn con cháu đều được diện kiến trước mặt thánh nhân, nếu phụ thân con có thể được ông ta tiến cử, con đường làm quan nhất định sẽ một bước lên mây."

Nói xong, không đợi ta phản ứng lại, liền lôi ta tới trước mặt người nọ, giọng điệu nịnh bợ.

"Dữu đại nhân, đây chính là con gái nhà ta đã từng nói qua với ngài, năm trước nữa đã cập kê rồi....."

Người nọ vốn đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe thấy bà ta nói như vậy, ánh mắt liền đảo qua, dần dần mải miết trên người ta.

Ông ta nhìn ta, ánh mắt vẩn đục nồng đậm, căn bản không giống một vị trưởng bối hiền lành, mà khóe môi mẹ cả ta mỉm cười, còn đẩy ta về phía trước.

Đối với việc này, ta chỉ có thể bất an lúng túng: "Mẫu thân, con không thoải mái."

Nam phu nhân mắt điếc tai ngơ, trái lại cười càng thêm nịnh nọt: "Con gái nhà ta sắp lớn tuổi rồi, bình thường luôn ngưỡng mộ hào kiệt, từ trên triều xuống dưới núi, hiếm có ai có phong thái như đại nhân, đại nhân............."

Ta nghe bà ta mồm đầy bịa đặt, liền muốn giãy dụa, nhưng bị túm gắt gao, cuối cùng dưới cái nhìn sởn gai ốc của người kia, ta hô to một tiếng.

"Mẫu thân!"

Bốn phía huyên náo, nhất thời yên tĩnh.

Nam phu nhân cũng sửng sốt, ta vùng vẫy khỏi cánh tay đang túm chặt ta của bà ta, hoảng sợ chạy trốn, ngay cả hoa cài trên đầu rơi cũng bất chấp nhặt lại.

Một đường chạy tới nơi hoang vu không người, ta bám thân cây cả người run rẩy, thở hổn hển từng hơi, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

Đang ngồi dưới gốc cây khóc không thể kiềm chế được, phía trước có một tiểu đồng đuổi đến, hình như hơi do dự nhìn ta, muốn tiến lên lại không dám.

Ta lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh: "Ngươi là ai?"

"Tiểu, tiểu nhân là thư đồng của Thôi tiểu lang."

Hắn thấy ta dần dần bình tĩnh lại, tiến lên đưa một quyển sách lụa hơi mỏng cho ta: "Đây là của lang quân chúng ta đưa cho ta, nói muốn tặng cho nữ lang Nam gia."

Ta nhận lấy quyển sách lụa kia, chính là "Thôi thị gia huấn", không khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Ngươi chưa bao giờ gặp ta, sao có thể nhận ra ta?"

Tiểu đồng đỏ mặt: "Lang quân nói, nữ lang Nam gia mỹ mạo thoát tục, khiến người khác vừa nhìn liền khó quên, cho dù trước mặt có trăm vị nữ tử, liếc mắt một cái cũng chỉ thấy nữ lang........."

Nhưng mà, lời khen ngợi của hắn không thể an ủi ta, ngược lại làm cho lòng ta càng thêm chua sót, nhịn không được ôm quyển sách lụa kia khóc lớn.

Tiểu đồng kia không ngờ ta khóc bi thảm như vậy, trực tiếp bị dọa chạy, dưới gốc cây chỉ còn lại một mình ta.

Lúc này trời đã tối đen, mà ta sợ hãi Nam phu nhân trách móc, không dám về chịu phạt, cũng chỉ đành ôm chặt quyển sách lụa kia trong tay, mờ mịt đi bộ trên núi, giống như người đuối nước, bám lấy ngọn cỏ cuối cùng vậy.

Nhìn lên trời đất mênh mông, sương mù mờ mịt, nhưng lại không có một nơi có thể dung thân!
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 5: Chương 5



Giờ đã là cuối thu, gió núi khốc liệt, nhưng hoa quế vẫn còn trên đầu cành, hương thơm nồng đậm vương vấn trên đầu mũi, vô cớ khiến ta càng thêm phiền lòng.

Càng đi l*n đ*nh núi, gió càng rét lạnh, lạnh đến nỗi khiến nước mắt ta cứ rơi mãi, lại đi thêm vài bước, chỉ nhìn thấy ánh trăng như lụa phía trước, có một vệt sáng lưu lại trên đỉnh núi, là chỗ đình nhỏ lục giác, có ánh đèn mơ hồ bên trong, ta ôm chặt xiêm y mỏng manh, rùng mình một cái đi về phía đỉnh núi.

Tới cửa, lại thấy một bóng người đang đọc sách sau bàn đá, sườn mặt ẩn sau khối ngọc lục bảo xanh biếc, tỏa ra ánh sáng trong suốt và mịn màng như ngọc, trong tay áo lộ ra một đoạn cổ tay, không khác mấy so với vải vóc trắng tuyết, tư thế thoải mái như mây trôi.

Sau khi thấy rõ là ai, ta không nói một lời, xoay người rời đi.

"Đứng lại."

Bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng lại khiến ta lạnh tận xương tủy.

Lời còn chưa dứt, bên ngoài hai bên trái phải và phía trước đình có kiếm sĩ đi ra, khôi giáp nghiêm chỉnh, binh đao lạnh lẽo, ép ta không thể không lui về phía sau một bước.

Này vừa lùi, là lại lần nữa lùi vào trong đình.

"Thứ trên tay ngươi, là cái gì?"

Giây tiếp theo, bên cạnh có một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi tới, rút quyển lụa trong tay ta, bàn tay này giống như mỹ nhân điêu khắc lạnh như băng vậy, không mất đi sự xinh đẹp và thon dài.

"Hừ! Tên nhãi ranh này!"

Một tiếng giận dữ, đã biểu lộ rõ thái độ của chủ nhân, Vương Dư hình như tức không hề nhẹ, thậm chí còn đi qua đi lại trong đình nghỉ mát:

"Ta đã sai người khóa trái cửa nhốt nó trong phòng, chỉ là một nữ tử mà thôi, nó lại dám cả gan làm loạn như vậy!"

Ta không dám lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu.

Mặc dù ta cúi đầu xuống rất thấp, hắn vẫn nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ trên mặt ta, giọng điệu chuyển sang giễu cợt:

"Chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, cũng muốn gả vào Thôi gia?"

"Hừ, ngươi cũng xứng?"

Ta nhịn không được phản bác, giọng nói vo ve như muỗi kêu: "Ta là thứ nữ, tìm một thứ tử, chỗ nào không xứng chứ?"

"Cẩm Bình cập kê đã lâu, chẳng qua chỉ muốn trù tính cho mình một cọc hôn sự mà thôi, lại có gì sai sao?"

Vương Dư nghe vậy, lạnh lùng cười giễu: "Nếu đã như vậy, hà cớ gì phải tìm đến thứ tử toàn thành?"

Ý tứ là phê bình ta trêu ghẹo toàn thành.

Ta nhẫn nại giải thích: "Lang quân, ta không dám trèo cao, chỉ là buộc phải tự chọn vị hôn phu mà thôi."

"Nếu không tự trù tính hôn sự cho bản thân, mẹ cả chắc chắn sẽ ném ta cho lão già của thế gia nào đó, còn là làm thiếp, lại giống như sáu vị a tỷ trước đó của ta vậy."

Vương Dư nghe vậy, vẻ mặt không phân rõ vui buồn: "Chỉ cần không phải là lang quân Vương gia và Thôi gia, tùy ngươi tự chọn."

Nghe vậy, ta có hơi lưỡng lự.

Thôi tiểu lang, hiện giờ đã trở thành hi vọng duy nhất của ta.

Hắn tướng mạo không tầm thường, tính tình đơn thuần chân thành, nhân phẩm tốt nhất trong số những người ta lựa chọn, lại do mẹ cả nuôi nấng, sau này tiền đồ nhất định sẽ sáng lạn, nếu ta thật sự có thể gả cho hắn làm vợ, vậy đó thực sự là cực kỳ may mắn.

Thái độ không tình nguyện của ta rơi vào trong mắt Vương Dư, khiến hắn càng thêm không vui: "Ta nghe nói phụ thân ngươi, mấy hôm trước vừa thăng lên huyện lệnh huyện Vân Thủy?"

".............Đúng vậy."

Đối phương cao cao tại thượng, da trắng môi đỏ, rực rỡ đẹp đẽ, lại nhìn về phía ta gợi lên nụ cười nhạt, có thể nói là một nụ cười nhu hòa, giống như đang từ bi nhìn con kiến dưới đất vậy, có loại xa cách và cao cao tại thượng mờ mịt.

Nụ cười đó, đã nói rõ thái độ của hắn.

Giờ phút này, tuy rằng ta cắn chặt răng không cúi đầu, nhưng trong lòng rất rõ ràng, đây là thể diện cuối cùng hắn lưu lại cho ta.

Đang giằng co, lại nghe bên ngoài có vài tiếng kinh hô, lúc sau có một gã kiếm khách tới báo: "Lang chủ, vài trăm thước phía trước có khói báo động bốc lên, hướng đến ba phía đỉnh núi phía đông, bắc và tây."

Vương Dư tiến lên vài bước, hình như có đắn đo, lại quay lại bàn đá ngồi xuống: "Ba người các ngươi, chia làm ba hướng đi về phía trước kiểm tra."

"Dạ."

Đợi ba người kia lĩnh mệnh rời đi, ta vẫn đứng uống gió trong đình nghỉ mát.

Thấy ý tứ của Vương Dư, ta không tỏ thái độ, hắn hôm nay không định thả ta đi.

Nhìn xuống dưới núi, quả thật có ba luồng khói đặc bốc lên, nếu đêm nay không phải trời trong trăng sáng, khói đen cũng sẽ không rõ ràng như thế, thậm chí rõ ràng có chút cố ý.

"Kỳ lạ thật."

Thấy ta lẩm bẩm một mình, Vương Dư không nói một lời, rõ ràng không để ta vào trong mắt, ta lại không biết vì sao, trong lòng có loại hoang mang càng lúc càng nghiêm trọng: "Vì sao lại là ba luồng khói báo động?"

Con ngươi hắn khẽ nghiêm túc, cuối cùng nhìn thẳng vào ta: "Ngươi nói cái gì?"

"Vương lang quân chỉ dẫn theo ba giáp sĩ, dưới núi cũng có ba luồng khói báo động, việc này không phải có chút trùng hợp hay sao?"

Trừ phi là.......

Điệu hổ ly sơn!

Ý niệm trong đầu ta vừa hiện lên, chỉ thấy Vương Dư lắc mình lui lại, một mũi tên phá không mà đến, cắm sâu vào giữa bàn đá!
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 6: Chương 6



Ta vẫn chưa kịp hét lên, Vương Dư đã một tay túm lấy ta, đẩy ta vào trong rừng sâu phía sau đình đá.

Rừng cây này dày đặc, quả thực gây cản trở nhất định cho tầm nhìn của thích khách, nhưng cũng không phải kế lâu dài, bọn ta một trước một sau đi vội trong núi rừng, chỉ trong thời gian một nén nhang, phía sau đã mơ hồ vang lên tiếng cành cây bị bẻ gãy.

Có lẽ đã lâu không bắt được, thích khách có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát nghe tiếng đoán vị trí, một đám mũi tên đầy sức mạnh, tàn nhẫn phóng về hướng chúng ta đang chạy trốn!

Ta đã sống mười mấy năm, chưa bao giờ chạy nhanh giống như hôm nay, thậm chí còn vượt qua Vương Dư đã quen sống trong nhung lụa, trên đường còn không quên quay đầu gọi thẳng tên hắn.

"Vương Dư, chúng ta chia ra chạy!"

Hắn đáp lại ta chính là túm lấy cổ tay của ta, mạnh mẽ ép ta vào một cái động thấp phía trước, bản thân thì theo sát phía sau, lại xé áo bào đen xuống che đậy cửa động.

Sau đó, chúng ta căng thẳng che lại mũi miệng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, phi nhanh bên ngoài động.

Thích khách, có nhiều hơn một người!

Không biết đã qua bao lâu, ta hơi động đậy một chút, nhỏ tiếng hỏi người bên cạnh: "Vương Dư, kế tiếp phải làm sao?"

Hắn rên một tiếng đáp lại: ".................Đừng nói chuyện."

Ta lúc này mới phát hiện bên tay ẩm ướt, Vương Dư xốc tấm vải đen kia lên, nương theo ánh trăng sáng kiểm tra chính mình, chỉ thấy giữa đùi hắn bị trúng tên, m.á.u tươi đã tràn xuống đầu gối rồi.

Trong sơn động eo hẹp, một trận im lặng đáng sợ.

Rất lâu sau, ta lẩm bẩm nói: "Bọn họ sẽ còn quay lại."

Vương Dư không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vết thương của mình, vẻ mặt trống rỗng ----- chắc hẳn hắn cũng rõ ràng, thích khách không nghe thấy động tĩnh, tất nhiên sẽ biết được hắn đang trốn, mà đỉnh núi này cũng không lớn, mấy tên thích khách quay lại điều tra vài lần, trước khi trời sáng nhất định có thể tìm thấy.

Vương Dư không có cách nào chạy trốn, nhưng ta ở bên cạnh hắn, cũng khó mà thoát chết.

Khó có thể tin, cái vị thân phận mang đến chênh lệch cực lớn cho chúng ta, vậy mà sắp bị tử vong cuốn đi.

Có thể c.h.ế.t cùng một chỗ với lang gia Vương Dư, thậm chí có thể khiến ta trở thành đối tượng được tập thể thiếu nữ ở Đại Nghiệp hâm mộ, quả thật còn tôn vinh hơn so với làm hoàng hậu.

Ta suy nghĩ, nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười.

Đối phương tự xé áo của mình xuống, băng bó lên miệng vết thương cầm máu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ngươi cười cái gì?"

Có lẽ là người sắp chết, ta không hiểu sao trở nên gan dạ: "Đích muội của ta từng nói, nếu có thể ở cùng Vương lang một đêm, cho dù c.h.ế.t cũng xứng đáng."

"Không nghĩ tới nguyện vọng của nàng ta, toàn bộ đều bị ta thực hiện rồi."

Vương Dư: "............Ha."

Tiếng này không rõ ý tứ, lại thờ ơ cười lạnh, đủ để nói rõ thái độ của hắn đối với việc này.

Ngừng một lúc, hắn đột nhiên hỏi ta: "Ngươi phản đối mẹ cả ngươi bắt ngươi làm thiếp, vì sao không phản kháng?"

Ta nghe vậy liền bật cười.

Dưới ánh trăng, hai ba con chuột chạy qua chân bọn ta, chân ta run lên, chỉ vào con chuột đồng kia hỏi hắn:

"Xin hỏi lang quân, vì sao mèo thích ăn chuột, chuột lại không thích ăn mèo?"

"Lẽ nào, là do thịt mèo kia chua chát khó ăn, nên chuột mới không thích ăn sao?"

Vương Dư nghe vậy, trầm mặc không nói.

Trên thực tế, vị này là con trai trưởng của Vương gia, là cánh tay đắc lực của Tư Mã Thị, cũng hãm sâu vào trung tâm vòng xoáy quyền lực, thậm chí đang phong nhã hào hoa liền lâm vào chỗ chết.

Nếu nhất định phải chết, hà cớ gì phải so ai thảm hơn?

Ánh mắt của ta, lẳng lặng dõi theo con chuột đang hốt hoảng chạy trốn kia, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, mới thấp giọng nói:

"Vương Dư, ta nguyện thay ngươi xuống núi."

Đối phương nghe vậy, đôi mắt lạnh như băng cuối cùng cũng tự hạ thấp địa vị nhìn xuống ta: "Ngươi muốn làm như nào?"

"Chỉ cần ta trên đường phát ra tiếng động, sẽ mê hoặc phán đoán của bọn họ, tranh thủ thời gian cho ngươi."

Hắn chỉ ừ một tiếng, dường như không còn gì để mất, ta tiếp tục nói: "Nếu ta chết, không phải bị thích khách g.i.ế.c chết, mà là bị mẹ cả hạ độc thủ, ngươi hãy vạch trần tội ác của bà ta với mọi người."

"......................"

"Nếu ta sống, liền xin lang quân một thỉnh cầu."

"Thỉnh cầu gì?"

"Còn chưa nghĩ xong."

"..........................Được."

Thấy hắn đồng ý, ta duỗi tay tháo mấy đoạn vải dính m.á.u trên vết thương của hắn xuống, sau đó lấy tinh thần bò ra khỏi động, một đường tiến vào rừng rậm, chạy như điên xuống dưới chân núi!

Này vừa đi, gần như là mười phần chết!

Trên đường chạy trốn, ta đem vải nhiễm m.á.u ném trong bụi cỏ, trên cây, trong sơn động.

Sau lưng không xa, mấy tiếng hô hào dần dần tới gần.

Càng xuống dưới chân núi, đường núi càng dốc, ta càng không khống chế được thăng bằng, thậm chí té ngã mấy lần, đến giày cũng rơi mất một chiếc, tất cũng sớm bị mài rách, ướt đẫm dính ở lòng bàn chân.

Mà thích khách phía sau đã dần tới gần, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vù vù bên tai, dưới chân ta trượt một cái, lập tức cả người lăn xuống dưới chân núi!
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 7: Chương 7



Lúc tỉnh lại, trời đã sáng bừng.

Trước mặt là bức tường tuyết trắng, cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, một đàn thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì ở núi giả giữa ao trong viện.

Ta cả kinh ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, nhịn không được kêu đau một tiếng, giọng nói còn chưa dứt, một giáp sĩ bỗng nhiên đi từ ngoài cửa đi vào, nhìn có mấy phần quen mắt.

Ta vui mừng đến nỗi suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Vương, Vương lang quân bị đ.â.m rồi!! Ở trên đỉnh núi!"

Giáp sĩ kia vội vàng đến gần, một tay ấn ta ngồi trở lại trên giường nhỏ: "Nữ lang chớ lo, lang quân đã an toàn trở về rồi."

Từ trong lời kể ngắn gọn của đối phương, ta mới biết đêm qua bốc lửa không chỉ có một chỗ, thích khách phóng hỏa ở núi rừng sau chùa, lúc này vốn là mùa thu, cháy rừng thường xuyên xảy ra, nếu không phải ta lăn từ sườn núi xuống, nhất định sẽ không thu hút sự cảnh giác của mọi người.

Mà lúc ta hôn mê, trong tay còn nắm chặt một miếng vải nhuốm máu, hoa văn cỏ xoăn bên trên, chính là y phục thường thấy nhất của Vương Dư.

Đợi tới lúc ta tỉnh lại, giáp sĩ của Vương gia đã hành động nhanh chóng, giải cứu Vương Dư, cũng bắt sống được một tên thích khách, gã còn lại thấy tình thế không xong, lập tức cắn lưỡi tự sát.

Ta thờ ra một hơi, cả người xụi lơ trên giường nhỏ.

Giáp sĩ kia thấy ta nhắm mắt, xoay người gọi một nữ sĩ vào, ngâm chân trái bị thương của ta vào trong chậu thuốc, nói phải tẩm ướt tất.

Bởi vì vải dệt và m.á.u dính vào nhau, xé xuống rất khó khăn, đau đến nỗi khiến ta không ngừng kêu la, gục xuống khóc lớn ngay tại chỗ.

Trong lúc hốt hoảng, Nam phu nhân và Nam Cẩm Tú đứng ở đầu giường ta, một cái lông mày giãn ra, một cái hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung.

"Tỷ, sao đêm qua tỷ lại ở cùng với Vương Lang?"

Đây là Nam Cẩm Tú.

"Câm miệng! Nếu con có thể được Vương Dư nhìn trúng, sao mẫu thân cần phải đi lấy lòng phu nhân Hoàn gia?"

Đây là Nam phu nhân.

Vương gia là gia tộc đứng đầu Đại Nghiệp, cho dù Nam Cẩm Tú có là đích nữ của Nam gia, muốn làm thiếp của Vương Dư cũng khó có thể được, cũng khó trách Nam phu nhân ao ước như thế!

Mà Nam Cẩm Tú vặn khăn trong tay, bị mắng đến nước mắt lăn dài, thấy ta mặt trắng như tờ giấy, không ngừng r*n r* bi thảm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình.

Từ nhỏ đến lớn, nàng là người sợ đau nhất trong đám tỷ muội, mắt thấy người có thể chịu đau giỏi nhất là ta còn liên tục kêu la, phỏng chừng cũng không còn hướng về Vương Dư như vậy nữa............
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 8: Chương 8



Lửa lớn phát ra từ chùa Hồng Ân, ước chừng cháy đủ ba ngày ba đêm mới dập tắt.

Mấy gia tộc lớn sau lưng đấu đá với nhau, hiển nhiên không phải gia tộc hạ đẳng như Nam gia có thể hòa nhập, vì thế sau khi thế lửa vừa lui, A cha của ta liền nghe tiếng gió, đặc biệt tới chân núi đón chúng ta.

Xe ngựa Nam gia chỉnh tề đợi xuất phát, đang định đi dọc theo con đường rộng, lại bỗng nhiên bị hơn mười giáp sĩ ngăn lại.

A cha của ta ngồi trước xe, thấp thỏm thò nửa đầu ra: "Xin hỏi, chư vị dũng sĩ đến đây có chuyện gì?"

"Lang quân nhà ta có lời muốn nói."

"Lang quân nhà ngươi?"

Đang nói, một đội xe chỉnh tề đi từ phía sau tới, tất cả đều có mái vàng chóp đen, bốn phía có sợi ngang rũ xuống, ngựa kéo xe đều là ngựa trắng bốn chân, này ngay cả tướng quân ở Đại Nghiệp này cũng chưa hẳn đã có một con "Mây đen che tuyết", nhưng lại dùng để kéo xe cho quý nhân!

Một ngón tay trắng khẽ vén màn xe, người trong xe chỉ lộ ra đường cong quai hàm đẹp đẽ, giọng nói dễ nghe: "Lang gia Vương Dư, đặc biệt mời Nam đại nhân nói chuyện."

Trên mỗi càng xe của đối phương đều có gia huy, A cha của ta đương nhiên cũng nhìn thấy rồi, nhất thời vừa mừng vừa lo: "Lang, lang quân mời nói."

"Ta thường nghe cha mẹ vì yêu thương con cái, tất sẽ suy tính sâu xa, nhưng nếu vì mưu cầu con đường làm quan mà bán con mình tới nhà cao cửa rộng, vậy có khác gì cầm thú cơ chứ."

"Nam đại nhân nghĩ thế nào?"

Giọng nói như tiếng nhạc, ám chỉ xa xôi, cho dù ta và Nam phu nhân ngồi phía sau xe cũng nghe thấy rõ ràng rành mạch, càng huống chi Nam đại nhân gần ngay gang tấc chứ?

Lời còn chưa dứt, liền thấy cha già kia của ta mặt đỏ tai hồng, liên tục vâng dạ.

"Đúng, đúng, đúng."

Vương Dư chưa từng nhúng tay vào chuyện của gia tộc khác, đây đã là đòn gõ cực kỳ nghiêm trọng!

Lại nhìn Nam phu nhân ngồi đối diện ta, sắc mặt cũng đã tái nhợt, môi run rẩy, đôi tay vặn khăn lộ rõ gân xanh.

Lòng bàn chân đau đớn giống như lửa đốt kia của ta, bỗng nhiên không còn khó mà chịu đựng như vậy nữa.

_______________

Sau khi về nhà, Nam phu nhân quả nhiên không nhắc đến chuyện Thái Thú ba quận kia nữa, mà khua chiêng gõ trống xem mắt cho Nam Cẩm Tú.

Tuy rằng bà ta hết sức sùng bái Hoàn ngũ lang, thế nhưng Nam Cẩm Tú một khóc hai nháo ba thắt cổ cương quyết không gả, bà ta đành phải tìm đối tượng vừa ý của gia tộc khác.

Cha mẹ yêu con, tất suy tính sâu xa, lời này quả không sai.

Đến phiên Nam Cẩm Tú xuất giá, Nam phu nhân không chỉ yêu cầu đối phương là con trai trưởng, còn yêu cầu mẫu thân đối phương tính tình phải độ lượng, sợ con gái gả qua đó sẽ bị giày vò.

Nếu tiểu nương của ta còn sống, cũng sẽ vì ta mà trù tính như thế............

Tuy bản thân bà cũng là thiếp, có giúp cũng không giúp được gì.

Có một ngày, khuôn mặt vẫn luôn ỉu xìu của Nam phu nhân từ lúc ở chùa Hồng Ân về cuối cùng cũng hồi xuân, còn sai Tiểu Mai đi mua không ít hoa quả, nói muốn chiêu đãi quý nhân đường xa đến.

Thì ra là dòng bên Viên thị của quận Trần đi ngang qua Trừ Châu, con trai trưởng năm nay vừa tròn mười bảy, mẫu thân hắn đang tìm trưởng nữ thế gia phù hợp khắp nơi, vừa thấy Nam Cẩm Tú liền yêu thích, lập tức đuổi đến Nam gia hạ sính lễ.

Viên thị quận Trần chính là danh gia vọng tộc, mặc dù là dòng bên cũng coi như Nam gia trèo cao rồi.

Nam phu nhân vui mừng khôn xiết, đặt một chiếc bình phong ở trong phòng khách, để nữ nhi có thể cách lụa mỏng nhìn một cái, mà Nam Cẩm Tú trong lòng thấp thỏm, liền cứng rắn lôi kéo ta và Tiểu Mai cùng đi.

Vị Trần gia tử này so với Hoàn ngũ lang bẩn thỉu, tất nhiên tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể coi là mỹ mạo.

Chỉ là thân là nam tử, lại cạo mặt thoa phấn, trên môi còn tô son, ăn diện so với nữ lang bình thường còn tinh xảo hơn, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Nam Cẩm Tú hỏi ý kiến của ta, ta cũng trả lời qua loa giống như mấy lần trước.

"Rất tốt, rất tốt."

Nhưng Tiểu Mai bên cạnh ta lại không nhịn được: "Trần lang quân, hắn, phấn trên mặt hắn có thể nặng một cân.............."

Lời còn chưa dứt liền bị ta dẫm một cước, vội vàng bổ sung: "Này, thoa phấn tô son này vốn rất thịnh hành, cũng không có gì ghê gớm cả."

Nam Cẩm Tú nghe vậy, một đôi mắt chua xót liếc ta, hình như có ai oán vô hạn: "Nếu có thể làm thiếp của Vương lang quân, ai muốn làm vợ Trần lang quân chứ?"

Ta: "........................"

Ở trong mắt bọn họ, ta và Vương Dư ở cùng nhau một đêm, e là đã xảy ra quan hệ nào đó không thể nói.

Cũng vì tầng quan hệ này, phụ thân và Nam phu nhân vẫn chưa quở trách ta, ngược lại còn coi ta như không thấy, mặc ta ngày ngày lang thang trong viện phủ, một thời gian dài cũng không nhắc đến việc gả ta đi nữa.
 
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân Zern
Chương 9: Chương 9



Tháng ngày đưa đẩy, mấy tháng đã trôi qua.

Đảo mắt đã tới tết nguyên tiêu, lang quân Trần gia mời Nam Cẩm Tú ra ngoài đi chơi, cũng tiện đường mang theo ta và Tiểu Mai.

Tới chợ đèn hoa trong thành, ta vội vàng túm nha hoàn của mình xuống xe, tránh quấy rầy hai người kia khanh khanh ta ta.

"Nữ lang, tiếp theo phải làm sao?"

Chúng ta dọc theo đường dài đi về phía trước, ở tiệm nhỏ bên đường mua hai bát bánh trôi nước, lại tìm một bàn nhỏ ngồi xuống ăn.

Tiểu Mai vừa húp canh, vừa nhỏ tiếng mật báo với ta: "Hai ngày trước ta nghe thấy Lang chủ phàn nàn với phu nhân, nói Thái Thú kia mấy lần trong sáng ngoài tối đòi người ông ấy, e là không lành rồi."

"Ông ấy còn trách mắng phu nhân tự chủ trương, không vớt được chỗ tốt không nói, ngược lại còn rước tai họa đến cửa......"

Nghĩ cũng biết, Vương Dư vừa buông lời không lâu, cho dù phụ thân quyết tâm tặng ta cho người ta, cũng phải từ từ tính toán.

Ta lắc đầu: "Không nói nữa, đi một bước nhìn một bước vậy."

Ăn xong một bát trôi nước nóng hầm hập, khí lạnh trong người cũng bị đuổi đi không ít, chúng ta đi cùng nhau, dọc theo câu đối đỏ đi sâu vào chợ đèn hoa.

Chỉ thấy trên con đường dài, trăng tròn vành vạnh, ánh đèn rực rỡ, lụa hồng đầy trời, phía trước có một bóng người cao gầy đứng không xa, phất tay đi nhanh về phía ta.

"Nữ lang."

"Nữ lang Nam gia!"

Ta theo tiếng nhìn qua, thấy người kia tuy chỉ gặp gỡ ít ỏi mấy lần, nhưng cũng ghi nhớ khắc sâu, lập tức tiến nhanh về phía trước vài bước hành lễ:

"Thì ra là lang quân Thôi gia."

Lại đánh giá hắn mấy cái, càng nhìn càng kinh hãi: "Lang quân sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

"Ta.............."

Chẳng qua chỉ có mấy chục ngày không gặp, thân hình hắn mảnh dẻ, hai má gầy đến hóp lại, lập tức trông ngóng nhìn ta, hốc mắt đỏ bừng:

"Mẫu thân nghe lời gợi ý của biểu ca, vẫn luôn nhốt ta lại, mấy ngày nay ta tuyệt thực chống đối, bà ấy mới thả ta ra ngoài..........."

Không ngờ lại là một đáp án như vậy, ta trầm mặc.

Lang quân trẻ tuổi tiến lên một bước, gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Bây giờ mẫu thân đã chịu thỏa hiệp rồi, đồng ý cho ta và nữ lang qua lại, từ nay về sau, sẽ không quấy rầy ta nữa!"

Nghe vậy, ta tất nhiên rất cảm động, trong giọng nói tràn đầy hy vọng: "Nói như vậy, phu nhân Thôi gia không để ý xuất thân của ta sao?"

Hắn liên tục lắc đầu: "Không để ý! Bà ấy bảo ta dùng lễ quý thiếp nghênh đón nữ lang, mẫu thân tâm địa lương thiện, cũng đã nói sẽ đối xử tốt với nàng, tất nhiên không phải gạt.............."

Lời còn chưa dứt, ta đã lạnh mặt rút tay lại.

"Ta không làm thiếp."

Đối phương sửng sốt ngay tại chỗ, đôi môi tái nhợt vội vàng mấp máy: "Vì sao...........vì sao?"

"Khác biệt giữa thê và thiếp, giống như rãnh trời vậy."

"Chỉ cần trong lòng ta coi trọng nữ lang, làm thê hay làm thiếp có gì khác biệt? Sau này lại có ai có thể vượt qua nàng?"

Nghe vậy, ta cười lạnh một tiếng: "Nếu phải làm thiếp, lấy nhan sắc của Nam Cẩm Bình ta, trừ hai nhà Vương Tạ, Đại Nghiệp có hào môn nào ta không thể vào chứ? Cần gì phải đi làm thiếp của ngươi!"

Thôi tiểu lang sợ ngây người.

Có lẽ dịu dàng hiểu ý ngày đó của ta, cùng với lạnh lùng gay gắt của hôm nay thật sự quá khác biệt, hắn thủy chung khó có thể chấp nhận, trái lại ở trên đường lớn lôi kéo ta: "Nữ Lang nhất định là nghĩ sai rồi, mẫu thân đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, đây rõ ràng là chuyện tốt nhất trên đời..............."

Ta thấy lạnh lùng trách mắng không có tác dụng, liền bình tĩnh hỏi: "Lang quân, nếu như lệnh đường lệnh cho ngươi buôn bán, nhưng không cho ngươi vào triều, ngươi có bằng lòng không?"

Hắn mờ mịt trả lời: "Bán hàng, là hạ lưu.............."

Ta gật đầu: "Đúng vậy, nếu lang quân của chúng ta, rõ ràng có thể theo chính trị, lại chạy đi theo thương nghiệp, này gọi là tự nguyện chịu hạ lưu!"

Thôi tiểu lang nghe vậy, khuôn mặt tức khắc trắng bệch.

Ta thấy hắn không nói lên lời, liền rút quyển sách lụa trong tay áo ra, cung kính trả lại.

"Cẩm Bình tạ lang quân yêu mến."
 
Back
Top Bottom