Nhà của Sangwon và Leo chưa bao giờ ồn ào đến thế.
Tiếng động bên ngoài khiến Leo tỉnh giấc, anh bước ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình.
Căn bếp bỗng chốc trở nên đông đúc với sự xuất hiện của sáu chàng trai từ chương trình.
Họp tổ dân phố hay gì vậy? Trên bàn bếp, một bữa ăn thịnh soạn đã được bày sẵn.
Dù còn ngái ngủ, Leo vẫn không khỏi ngỡ ngàng, anh thầm nghĩ: Hôm nay, 5 vị khách không mời này tính ở lại luôn sao? Leo lên tiếng hỏi: "Sáng sớm cả đám kéo nhau tới đây đông vui vậy?
Có vụ gì sao?" Kangmin vội trả lời: "Đâu có đâu anh, tụi em tới đây chơi thôi, sẵn tiện thăm dò..."
Kangmin biết mình lỡ lời, vội vàng chữa lại: "À không, thăm nhà ý mà!" Jiahao phụ họa thêm, lý do vô cùng hợp lý: "Đúng rồi đó, sẵn tiện tụi tui mang ít quà đáp lễ vì hai người đã cho thằng em của tui ở ké đêm qua, chắc nó phiền lắm ha ha." Anxin nghe vậy, mặt mày tối sầm, lòng đang nóng như lửa đốt lại bị thằng anh thân yêu châm dầu vào lửa.
Cậu liền phản bác: "Phiền gì chứ, em hơi bị ngoan, đúng không anh Sangwon?" Sangwon, người vẫn còn đang ngơ ngác từ nãy đến giờ, giật mình khi bị gọi tên.
"H...hả?
À, ừm, ngoan..."
Anh lúng túng đáp.
Ngoại trừ việc Anxin trêu chọc đến mức anh mất ngủ, thì cũng... ngoan thật mà nhỉ?
Có lẽ thế. Sau vài phút ngỡ ngàng ban đầu, Leo cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn những gương mặt quen thuộc đang cười đùa vui vẻ, anh không khỏi bật cười.
"Thôi được rồi, ngồi đi, đừng đứng lộn xộn ở đây nữa." Bữa sáng hôm ấy diễn ra trong không khí náo nhiệt và ấm cúng.
Mọi người vừa ăn uống, vừa kể những câu chuyện thú vị.
Không quên nhiệm vụ ban đầu, 4 người liếc nhìn nhau tính toán.
"Ủa, mà sao nhóc Anxin chạy qua đây tối hôm qua vậy?
Có chuyện gì sao" Geonwoo lên tiếng, bắt đầu cuộc thăm dò.
Leo tiếp lời "Nhóc bảo ở một mình ở khách sạn sợ quá, Sangwon cũng lo nên kêu qua đây đó" Kể vậy đó, nghe là biết sai sai rồi, để tụi này moi móc góc khuất câu chuyện này thử coi, sẵn tiện trêu thằng nhóc này chút chứ, dám ý đồ bắt em trai yêu quý của anh đi hả.
"Gì???"
"Hả???"
Jiahao với Xinlong cảm thấy tức cái lồng ngực quá, ở một mình hồi nào, mà thằng nhóc này không sợ trời không sợ đất thì sợ cái quái gì, quay qua Anxin thăm dò.
Anxin lúc này toát mồ hôi hột, vội quá chưa nghĩ ra được lí do gì hợp lí, liền xuống nước cầu xin hai người anh của mình hợp tác, không là cậu khó sống với cái hội đồng quản trị trước mặt, đá đá vài cái vào chân Jiahao ngồi kế, Jiahao cũng không muốn vạch tội thằng em mình lúc này, tí hỏi tội sau, liền chữa cháy "À có saesang fan thuê phòng kế bên, tụi tui cũng sợ lắm" "Thật sao?"
Leo với ánh mắt nghi ngờ.
À anh em với nhau bao che nhau chứ gì.
Này có Sangwon tin chứ Leo này không đâu nhé.
Thấy tình hình căng thẳng quá, Kangmin phải cứu lấy nhóc đã từng cùng nhóm này thôi "Ghê vậy, thôi đúng rồi, Anxin qua đây cho an toàn, đông người tất nhiên vẫn tốt hơn".
Sangwon nãy giờ không nói gì, cũng gật gù trước lời nói của Kangmin, lỡ mà cậu nhóc này có chuyện gì thì Sangwon cũng sốt ruột lắm, phòng bị trước thì hơn.
Lời nói của Kangmin như một chiếc phao cứu sinh, giúp Anxin thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc trò chuyện chuyển hướng sang những chủ đề khác, nhưng Leo vẫn không quên ánh mắt đầy tò mò.
Anh liếc nhìn nhóm của Anxin, thầm nghĩ: "Chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây." Sau khi ăn uống no nê, để cảm ơn mọi người đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, Sangwon và Leo xung phong dọn dẹp.
Kangmin cũng muốn phụ, tiện thể thăm dò Sangwon một chút.
Cả nhóm chia thành hai, một nhóm dọn dẹp ở bếp, nhóm còn lại chuẩn bị game để chơi ở phòng khách, nhưng mục đích chính là để hỏi tội Anxin.
Phòng khách "Này, giải thích rõ ràng, hôm nay m không xong với anh đâu" Jiahao bắt đầu công cuộc tra hỏi của mình.
"Thì...thì anh biết màaa" Anxin nũng nịu, mong anh em rộng lượng tha thứ.
"Biết cái quái gì hả?
M ăn nói z người ta nghĩ mấy thằng anh này đối xử tệ với m lắm z đó.
Hôm nay t không đánh m thì t ngủ không yên.
Hừ!!"
Xinlong tức tối, xắn tay áo lên chuẩn bị cho Anxin một trận ra trò.
"Áaaaa Geonwoo cứu em!!!".
Thấy tình hình không ổn, Anxin liền bám víu lấy người có thể cứu mình ngay lúc này, ôm Geonwoo chặt cứng.
"Ha ha... thôi tha cho nhỏ đi, cũng không ai có tổn hại gì lớn".
Geonwoo đang lấy các thiết bị, dây điện cắm vào tivi thì phải dừng lại, vừa nói vừa tháo cánh tay đang ôm cứng ngắt trên người mình ra.
Tha đi trời, Geonwoo sợ ai đó hiểu lầm lắm.
"M bỏ cái tay ra rồi chúng ta nói chuyện như những người đàn ông" Xinlong thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngứa mắt, cố gắng bình tĩnh lại ngồi xuống.
Anxin không chịu bỏ tay ra, cần phải xác nhận lại: "Thật không?"
Đúng lúc đó, Sangwon đi ra vứt rác, vừa hay thấy cảnh tượng trước mặt liền khựng lại vài giây, rồi tiếp tục làm công việc dang dở.
Thấy Sangwon, mọi người cũng bình tĩnh trở lại, thật sự ngồi yên một chỗ đợi Sangwon vô lại rồi tiếp tục.
"Được rồi, vậy hôm qua nhóc có làm gì con người ta không vậy hả?
Không cấm m yêu đương nhưng mà vừa vừa phải phải thôi, không sợ người ta sợ chạy mất à?"
Jiahao vừa thủ thỉ vừa mắng sợ người bên trong nghe thấy.
"Không hề làm gì luôn.
Có làm gì thì đến lượt mấy anh xử em hả, có mà anh Leo kia đã băm em làm 100 mảnh rồi" Anxin nói, giọng đầy tủi thân.
Cậu nói đúng mà, hôm qua cậu có ôm anh rồi ngủ tới sáng, dám làm gì đâu chứ.
Nghĩ đến ánh mắt dò xét của anh Leo liền rùng mình một cái.
Cả ba nhìn Anxin, cố nén tiếng cười.
Rõ ràng cậu nhóc này đã bị Leo răn đe từ trước rồi. "Thôi được rồi, Anxin kể lại chi tiết đi.
Tụi anh chỉ muốn biết lý do tại sao em lại qua đây thôi" Geonwoo lên tiếng hòa giải.
"Kể hết đi, có khi tụi này giúp được em đấy" Anxin nghe vậy thì mừng rỡ, bắt đầu tiết lộ tâm tư giấu trong lòng bấy lâu "Em...em thích Sangwon lắm."
"Tụi này biết hết rồi" Jiahao, Xinlong với Geonwoo đồng thanh. "Không phải là mới đây đâu, mà là ba năm trước lận cơ" Anxin bắt đầu, giọng nói nghẹn lại một chút.
"Lúc đó, em qua Hàn chơi trong kỳ nghỉ hè.
Mọi thứ cứ nhạt nhòa, em chẳng biết đi đâu, làm gì.
Cho đến khi em bước vào một quán cà phê nhỏ.
Ánh mắt em ngay lập tức va vào hình bóng của một anh nhân viên phục vụ, với chiếc tạp dề nâu và đôi mắt chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Ánh mắt ấy như đang lạc lõng giữa dòng người, như đang tìm kiếm một điều gì đó mà em không thể gọi tên. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng hình ảnh đó cứ ám ảnh em mãi.
Về nước, em vẫn không thể nào quên được anh ấy.
Cảm giác như có một khoảng trống lớn trong lòng, cứ nhớ nhung một người xa lạ.
Em đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, rằng đó chỉ là một kỷ niệm thoáng qua. Thế rồi... khi em vào chương trình này, mọi thứ như vỡ òa.
Hình bóng ấy bằng da bằng thịt, không còn trong tưởng tượng của em nữa.
Anh ấy ở ngay trước mắt em, và em nhận ra, đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Em đã tìm kiếm anh ấy suốt ba năm qua, vô thức.
Và giờ đây, khi đã tìm được, em thật sự không muốn xa Sangwon một giây nào nữa." Cả ba người nghe Anxin nói mà lặng người.
Họ không ngờ rằng tình cảm của cậu dành cho Sangwon lại sâu sắc và bắt nguồn từ một câu chuyện đẹp như vậy. "Wow, vậy là tình yêu sét đánh à?"
Xinlong trầm trồ. "Thế là Sangwon là mối tình đầu của em à?"
Geonwoo hỏi, đôi mắt lấp lánh sự tò mò. "Đúng vậy" Anxin gật đầu, "em đã tìm kiếm anh ấy suốt ba năm qua, cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Thế mà...
định mệnh đã đưa chúng em đến với nhau.
Em muốn... em muốn ở bên cạnh Sangwon, muốn làm những gì có thể để bảo vệ anh ấy, để anh ấy không còn buồn nữa." Jiahao vỗ vai Anxin, nở một nụ cười ấm áp.
"Được rồi, tụi anh hiểu rồi.
Tụi anh sẽ giúp em." "Thật hả?"
Anxin ngẩng đầu, đôi mắt đầy hy vọng. "Tất nhiên rồi" Geonwoo đáp.
"Tụi này sẽ giúp em hết sức.
Và Anxin này, từ giờ trở đi, đừng hành động hấp tấp nữa nhé." Anxin gật đầu lia lịa.
Cuộc hỏi tội đã chuyển thành buổi tâm sự tình yêu chỉ trong chốc lát.