Lãng Mạn (XINWON) Duyên trời định

(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 19


Anxin dụi mắt mấy lần, sợ mình nhìn nhầm.

Cái tên phòng chễm chệ trước mắt: "Lee Sangwon - Zhou Anxin".

Cậu dụi mắt thêm lần nữa, tên vẫn không thấy mất.

Là thật rồi.

Anxin được chung phòng với crush của cậu rồi! "Á há há há!"

Anxin không thể kìm nén sự phấn khích, cậu cười lớn đến mức Geonwoo và Jiahao đứng đó phải nhìn bằng ánh mắt đầy kì thị, không khỏi rùng mình.

"Thằng này không biết có cấu kết gì với người xếp phòng không mà nhìn danh sách ảo thật chứ!"

Jiahao nói.

"Có cả anh Leo, Jeong với em ở đây mà không hiểu sao lại xếp Sangwon với thằng nhóc này.

Thật không thể hiểu nổi!"

Geonwoo cũng gật gù, khó hiểu. Anxin nhanh chóng dọn đồ về phía căn phòng của mình.

Dù chỉ ở chung vài ngày luyện tập thôi cũng khiến cậu phấn khởi.

Còn gì bằng có một căn phòng của riêng mình với crush chứ. Dọn dẹp được một lúc thì Sangwon bước vào.

Thấy anh, Anxin liền hào hứng khoe: "Anh, chúng ta chung phòng đấy!" Sangwon cũng vừa mới biết, rồi không biết làm thế nào để tiếp tục cái kế hoạch dở dang kia nữa.

Cái số sao vậy trời.

Anh chỉ muốn khóc ròng trong lòng.

Anh đã cố gắng né tránh, cố gắng giữ khoảng cách.

Nhưng số phận lại trêu ngươi anh.

Giờ đây, anh không chỉ phải đối mặt với Anxin trên sàn tập, mà còn phải đối mặt với cậu ngay trong chính căn phòng của mình. Sự vui vẻ của Anxin đối lập hoàn toàn với vẻ mặt căng thẳng của Sangwon.

Anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đặt túi đồ của mình xuống sàn. "Ừm...

ừ, chung phòng" anh đáp, giọng nói thiếu tự nhiên. Anxin không để ý đến sự gượng gạo của anh, cậu vẫn hào hứng tiếp tục: "Anh thấy không?

Đây là định mệnh đấy!

Em đã mong được chung phòng với anh lắm luôn.

Anh có biết không?

Cứ mỗi lần em thấy anh ở gần người khác, em lại... hơi khó chịu." Lời nói của Anxin như một cú đánh mạnh vào Sangwon.

Anh đứng sững lại, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Cậu nhóc này... quá thẳng thắn.

Anh đã cố gắng né tránh, nhưng Anxin lại không ngừng thả thính lung tung. "Em... em nói gì vậy?"

Sangwon lắp bắp. Anxin nhận ra mình đã lỡ lời.

Vội giải thích gì đó.

"Em... em chỉ là...

đùa thôi."

Đùa kiểu này Sangwon có ngày đau tim mà chết mất.

Mới vô phòng cỡ đó thì chung phòng mấy ngày thì làm sao.

Thật không dám nghĩ. "Anh... anh đi tắm," Sangwon lắp bắp, vội vàng lấy quần áo rồi chạy thẳng vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại, sợ phát sinh thêm chuyện gì khác. Bên ngoài, Anxin ngồi lên giường, miệng lẩm bẩm như đang niệm thần chú: "Bình tĩnh, bình tĩnh Anxin, không được nóng vội, không được nóng vội."

Cậu dặn lòng mình phải từ từ, anh bé nhà cậu máu xấu hổ chiếm 99% cơ mà. Tối đến, vì cường độ tập luyện quá trâu bò, cả Sangwon và Anxin đều chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Những căng thẳng, băn khoăn hay những cảm xúc rối bời đều được gác lại.

Đêm đó, cả hai đều có một giấc ngủ trọn vẹn, để chuẩn bị năng lượng cho những thử thách tiếp theo. .

Tiếng reo ầm ĩ lại vang lên để tập thể dục buổi sáng.

Sangwon mở mắt, đập vào mắt anh là tấm lưng trần của Anxin.

Sangwon nhìn chằm chằm một hồi lâu. "Anh nhìn gì vậy?"

Anxin quay đầu lại, lên tiếng, giọng còn ngái ngủ. Sangwon giật mình, vội vàng quay mặt đi.

"Anh... không có gì.

Em... mặc áo vào đi." Anxin bật cười, cậu không nói gì, chỉ mặc áo vào.

Cậu nhìn Sangwon, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh đáng yêu lắm.

Anxin muốn ghẹo đóa hoa này một chút. Khoác áo xong, Anxin tiến lại gần Sangwon, thì thầm: "Anh ơi~" "Hả?"

Sangwon quay mặt lại.

Hai gương mặt gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Anxin đột ngột đưa mặt lại gần khiến Sangwon hô hấp dồn dập, tim đập loạn xạ.

Anh vội bật dậy, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim.

Anxin nhìn Sangwon, không nói gì, chỉ nở một nụ cười tinh quái.

Cậu đưa tay lên, vươn vai một cách chậm rãi, như thể đang tận hưởng buổi sáng.

Bỗng dưng, cậu khẽ than: "Ôi, lưng em đau quá." Sangwon giật mình, lo lắng hỏi: "Em sao vậy?

Bị đau ở đâu à?" "Không sao ạ, chỉ là... ngủ sai tư thế một chút."

Anxin trả lời, rồi xoay người lại, đưa lưng về phía Sangwon.

Cậu dùng giọng điệu nũng nịu: "Anh Sangwon này, anh có thể xoa bóp giúp em một chút được không?

Em không với tới." Sangwon bối rối, mặt lại đỏ ửng.

"Anh... anh..." Anxin quay đầu lại, mỉm cười đầy ranh ma "Anh ngại sao?

Dù sao... chúng ta cũng là bạn cùng phòng mà.

Với lại, anh đã nhìn thấy hết rồi, giờ xoa bóp một chút cũng có sao đâu?" "Được rồi..."

Sangwon để Anxin nằm lên giường, nhẹ nhàng vén áo cậu lên.

Anh ngồi ngay cạnh, bàn tay nhỏ ấm áp áp xuống lưng Anxin.

Lúc đầu anh xoa vòng tròn, nhịp chậm và đều, tưởng chỉ để thư giãn, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến da thịt cậu tê dại.

Rồi anh đổi lực, ngón cái ấn mạnh vào hõm vai, kéo dài một đường xuống tận thắt lưng.

Anxin giật bắn, sống lưng như bị vạch ra thành một dòng lửa nóng rực.Cậu cố gắng cắn môi giữ im lặng, nhưng mỗi lần ngón tay anh trượt ngang qua mạn sườn, phản xạ lại khiến người cậu rung nhẹ.

Sangwon dường như không để ý, vẫn kiên nhẫn lặp lại động tác, càng lúc càng chậm rãi hơn, như muốn nghiền ngẫm từng tấc da.Hơi thở anh phả xuống gáy, vừa gần vừa xa, khiến Anxin phát điên.

Tim đập loạn trong lồng ngực, mặt nóng bừng, não kêu inh ỏi: “Không được nghĩ linh tinh, không được…!”

Nhưng từng cú ấn, từng cái miết ngón tay kia lại giống như trêu ngươi, khiến ý nghĩ cấm kỵ càng lúc càng rối tung.Sangwon làm rất tận tâm.

Tự nhiên cậu thấy hối hận vô cùng.

Cậu vốn định trêu anh, giờ lại tự trêu mình—mỗi cú chạm như lời thì thầm không tiếng, khiến cả người run lên, chỉ muốn chôn mặt xuống gối mà hét một tiếng cho đỡ ngột ngạt."Sangwonie, Anxinie, dậy chưa, xuống tập thể dục nè!"

Tiếng đập cửa và tiếng gọi của Geonwoo và Jeong vang vọng từ bên ngoài. Như bị chột dạ, hai người bên trong lập tức dừng mọi hoạt động. "Anh...

đi thay đồ!"

Sangwon vội chộp lấy chiếc áo đồng phục, chạy gấp vào nhà tắm. Anxin thì nhanh chóng chạy ra mở cửa, ngăn không cho hai vị khách bên ngoài sắp đập nát cánh cửa để gọi. "Này, làm gì mà gọi mãi không thấy động tĩnh gì vậy?"

Jeong nhìn Anxin với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Tụi em ngủ say như chết ấy mà, hihi."

Anxin cười giả lả. "Sangwon đâu?"

Geonwoo tò mò nhìn xung quanh phòng. "Tui nè, đi thôi!"

Sangwon thay đồ với tốc độ ánh sáng, vội vàng chạy ra, chặn lời lại không cho ai kịp hỏi thêm điều gì.

Mà bản tính tò mò của Geonwoo nổi lên, dễ gì ngăn cản được.

Lúc chạy bộ, Geonwoo không rời Sangwon nửa bước, vừa chạy vừa hỏi: "Sangwonie, ở chung phòng với nhóc đó vui không?" "Cũng như bao người thôi..."

Sangwon trả lời, cố tỏ ra bình thường. "Haha, thế sáng sớm hai người làm trò gì mà đỏ mặt thế?"

Geonwoo cười tinh quái. Sangwon giật mình, não rối như tơ vò, không biết nên ăn nói thế nào cho hợp lý.

"Cậu... nhìn nhầm rồi đó."

Anh vội lái sang chuyện khác.

"Cậu tò mò cái gì vậy?

Chẳng phải cậu từng chung phòng với nhóc ấy rồi còn gì?" "Chung quái gì.

Được một ngày nhóc đó đã mò sang phòng cậu rồi mà?" "À...

ờm.

Lúc đó là tình huống bất đắc dĩ thôi."

Như chợt nhớ ra điều gì, Sangwon hỏi: "Mà hôm đó cậu buồn gì vậy?

Chuyện gia đình sao?"

"Haizzz... khổ tâm lắm.

Tớ buồn vì bị thằng nhóc nào đó lừa" Geonwoo nói vu vơ. "Hả?

Cậu bị lừa tình sao?"

Sangwon ngơ ngác hỏi. Quả không sai, thằng bạn của Geonwoo ngốc vãiii.

Hèn gì bị thằng nhóc kém ba tuổi lừa hết lần này đến lần khác mà chưa hề nhận ra.

Geonwoo thầm nghĩ, liệu cậu có nên lật tẩy Anxin hong?

Mà thôi, trước lỡ mồm hứa giúp nhóc đó rồi.

Kệ đại đại đi.
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 20


Geonwoo giữ Sangwon nói gì đó quá lâu khiến Anxin ngứa mắt, mặt nhăn nhó, bất ngờ chạy nhanh tới kéo Geonwoo đi thẳng một mạch.

“Ơ, gì đây?

Ghen à?”

Geonwoo nửa cười nửa trêu, giọng nhẹ bẫng.

“Hừ, nhờ giúp thì ít, thấy phá nhiều hơn thì có.”

“Đang giúp thật mà.

Anh đang thăm dò Sangwon hộ nhóc đấy.”

“Vậy sao?

Thế Sangwon nghĩ gì về em?”

“Ừm… một đứa trẻ ngây thơ, xinh đẹp.”

“Haha, quá chuẩn rồi còn gì.”

“Haizz, Sangwon đúng là đại ngốc.

Ngây thơ cái nỗi gì?”

“Ngốc ngốc mới đáng yêu, anh thì biết gì chứ.”

Sangwon vừa chạy xong, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt anh từ nãy đến giờ chẳng hề rời khỏi hai người vừa tách riêng ra một góc.

Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác nặng nề.

Những nụ cười, những câu đùa giỡn kia… chỉ là bạn bè thôi sao?

Hay giữa họ có điều gì mờ ám hơn thế?

Hình ảnh Anxin vội vàng kéo Geonwoo đi, giọng điệu hờn dỗi chẳng khác nào đang ghen tuông.

Còn Geonwoo, tại sao lại hỏi những câu ấy, chẳng lẽ là muốn dò xét mối quan hệ của mình với Anxin?

Từng mảnh ký ức về những lần Anxin cười nói với Geonwoo bỗng ùa về, như xát muối vào tim.

"Geonwoo với Anxin kéo nhau đi đâu vậy nhỉ?"

Một thực tập sinh nói.

"Quào, thân đến mức nào rồi nhỉ?

Cùng là Planet K, C mà, cũng từng cùng phòng."

"Couple của họ top cao lắm đấy, nhiều cái moment cuốn cực, tớ có lưu vài cái này" "Hay vậy, hay đang tán tỉnh nhau thật ta" "Này, hai đứa nhìn nhau tình lắm, cũng có thể" Một cơn nhói buốt bất chợt dâng lên, Sangwon thấy ngực mình nặng trĩu.

Nếu Anxin và Geonwoo thật sự có tình cảm, vậy đoạn tình cảm của mình quả thật rất sai trái rồi.

Kế hoạch tránh xa phải nhanh chóng thực hiện thôi.

Nếu không, Sangwon thật sự không thể kiểm soát được trái tim mình mất. Nghĩ là phải làm.

Sangwon tìm đến phòng Jiahao để nói chuyện, thấy anh ấy và Leo đang ăn sáng. "Anh Jiahao, anh có muốn đổi phòng với em không ạ?"

Sangwon mở lời. Jiahao đang định cắn miếng sandwich thì nghe được tin động trời.

"Hả?" "Gì vậy, nhóc đó bắt nạt em à?"

Leo cũng bất ngờ không kém.

Sangwon vốn là người dễ tính, dễ ở, không lý nào lại yêu cầu đổi phòng. "Không!

Anh nghĩ gì vậy?

Em chỉ là... muốn chung phòng với anh mà..."

Sangwon lắp bắp, giọng điệu thiếu tự nhiên. Jiahao vẫn chưa hết sốc.

Nếu Anxin mà nghe được tin này, chắc chắn sẽ khóc ầm lên mất.

"Em... nghĩ kỹ chưa?

Anxin biết chưa?

Hai em giận nhau sao?" "Không có ạ...

Anxin không có vấn đề gì hết.

Là lỗi em..."

Sangwon không ngừng tự trách bản thân, quyết đoán muốn chuyển phòng. Leo nhận ra sự bối rối của Sangwon.

Anh thì thầm với Jiahao: "Cậu... cứ tạm thời chuyển qua nhé.

Tớ sẽ nói chuyện với Sangwon rồi báo cho cậu." "Ừm..."

Jiahao thật sự lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Jiahao đi khỏi, Leo khẽ nghiêng đầu nhìn Sangwon với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Em sao vậy?”

“Anh… hức…”

Sangwon chẳng hiểu vì sao, nước mắt bỗng chốc cứ trào ra, rơi mãi không ngừng.

Leo không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ lưng anh, từng cái vỗ đều nhịp như muốn xoa dịu nỗi buồn đang cuộn trào.

Một lúc lâu sau, Sangwon mới lí nhí cất tiếng, giọng run rẩy: “Em… hình như thích Anxin rồi…”

Leo khẽ thở dài, ánh mắt trở nên dịu dàng đến lạ.

Anh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.

“Thế sao lại khóc?”

“Anh… không thấy kì lạ sao?

Con trai với con trai…”

Leo bật cười khẽ, giọng chậm rãi: “Có gì mà lạ?

Thời buổi này rồi, em bớt chôn mình trong sách, lướt mạng nhiều hơn xí đi" Sangwon cúi mặt, hàng mi run run, đôi mắt đỏ hoe.

Một lúc sau mới nghẹn ngào thốt lên:

“Em… em, Anxin đã thích người khác mất rồi…”

Không gian bỗng chốc lặng đi.

Leo nhìn cậu em trước mặt, trong lòng đầy nghi hoặc.

Gì chứ?

Có nhầm không đây?

Nguyên cái show này ai mà không biết Anxin đang tán tỉnh Sangwon nữa chứ?

"Thích ai cơ?"

"Geonwoo..."

"Hả???"

Leo bật thốt, nhướn mày nhìn thẳng vào Sangwon.

"Chắc có hiểu lầm gì rồi." Sangwon định nói thêm điều gì, nhưng tiếng gọi của Lee Jeong vang lên giục mọi người xuống tiếp tục tập luyện.

Leo và Sangwon bừng tỉnh, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.

Trong những ngày này, các thành viên không được phép yếu đuối, phải chiến đấu cho ước mơ của mình, không thể để chuyện riêng tư làm xao nhãng. "Em bình tĩnh đã, từ từ rồi nói chuyện sau nhé" Leo nói. "Em biết rồi" Sangwon đáp. Buổi tập vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ việc Jiahao luôn chăm chú theo dõi Sangwon.

Anxin vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Leo thì vô thức nhìn Anxin và Geonwoo, ánh mắt đầy suy tư. Sau một ngày tập luyện mệt nhoài, Anxin trở về phòng với một cảm giác lạ lùng.

Đồ đạc của Sangwon đâu hết rồi?

Và sao Jiahao lại đi theo cậu vào phòng? "Anh vào phòng em làm gì?"

Anxin hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc. "À… chúng ta nói chuyện chút đã" Jiahao đáp, giọng có chút ngập ngừng. Anxin nhìn anh Hạo một cách kỳ lạ, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống. "Sangwon với em có chuyện gì sao?"

Jiahao mở lời. "Không hề" Anxin đáp dứt khoát. "Thế thì…"

Jiahao ngừng một nhịp, rồi nói thẳng: "Tại sao Sangwon lại muốn đổi phòng?"

"GÌ???"

Anxin bật dậy như lò xo, lao ngay đến tủ của Sangwon.

Mở toang cánh cửa, thứ chào đón cậu là đồ đạc của Jiahao.

"Là sao?

Tại sao lại thế này?

Anh Sangwon lại đi đâu rồi?!”

Anxin hoảng hốt, tim đập dồn dập. "Này, bình tĩnh lại đi, chắc Sangwon có chuyện gì cần gặp Leo thôi" Jiahao vội trấn an. "Gặp thì cứ qua mà gặp, mắc gì phải chuyển phòng?"

Anxin gắt lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Những hành động bất thường của Sangwon gần đây đan xen thành một mớ hỗn loạn trong đầu cậu.

Càng nghĩ, cậu càng thấy sợ hãi, sợ rằng mình sắp đánh mất một điều gì đó mà bản thân chưa kịp nắm chặt.

"Sangwon... là đang thích anh Leo sao?"
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 21


"Sangwon… là đang thích anh Leo sao?"

Anxin lẩm bẩm, ngồi phịch xuống như sụp đổ.

Đôi mắt cậu vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt, cảm giác hụt hẫng và đau đớn đến nghẹt thở. Jiahao xót xa nhìn Anxin, nhưng không biết phải làm gì.

Anh chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cậu.

"Em nghỉ ngơi đi.

Bình tĩnh lại rồi hãy gặp Sangwon." Nói rồi, Jiahao rời đi, để Anxin một mình trong căn phòng trống rỗng.

Anh thực sự không muốn thấy đứa em trai mình đau khổ thế này. Jiahao đến phòng cũ, thấy Sangwon đang ngồi trên giường, vẻ mặt trầm tư.

Anh chưa kịp lên tiếng thì Sangwon đã hỏi: "Anh Jiahao, anh báo giúp em chưa ạ?"

"Ừm..."

Jiahao thở dài "Có vẻ không ổn lắm đâu.

Hay em về lại nhé?

Có chuyện gì thì hai đứa vẫn nên ngồi lại nói chuyện."

"Em... không biết nữa" "Em thích Anxin phải không?"

Câu hỏi đột ngột khiến Sangwon giật mình.

Lẽ nào anh thể hiện ra bên ngoài lộ liễu đến vậy.

"Em... em" Sangwon ấp úng, không thể nói ra thành câu.

"Không cần phải giấu đâu" Jiahao nói, giọng điềm tĩnh.

"Em chiều nhóc đó như vong ấy, làm những việc đó một cách vô thức nên bây giờ mới nhận ra đúng không?"

Anh vỗ nhẹ vai Sangwon.

"Không có gì sai cả, cảm xúc không có lỗi mà." "Không được đâu..."

Sangwon khẽ lắc đầu, "Anh cũng biết em có tình cảm với Anxin rồi, nhưng mà Anxin thích người khác rồi.

Anh cho em thời gian để buông bỏ đã..." Jiahao ngạc nhiên, nhướn mày.

"Hả?

Em nói cái gì cơ?

Anxin thích người khác?

Thích ai?"

Lúc này, tiếng cửa bật mở.

Leo từ nhà tắm bước ra, trên tay còn cầm khăn lau tóc, vẻ mặt bình thản.

Nghe loáng thoáng câu chuyện, anh liền chen vào: "Thích Geonwoo, mà tin chuẩn chưa?

Cậu thân với Anxin cho tui ý kiến đi" Jiahao nghe xong thì bật cười thành tiếng.

"Haha, gì vậy?

Em hiểu lầm rồi.

Hai đứa đó thân thiết gì mà yêu với đương" "Thế Anxin chưa thích ai ạ?"

Sangwon vẫn còn hoài nghi. "Ừm... có chứ" Jiahao đáp. Chưa mừng được bao lâu, Sangwon lại buồn rầu.

"Ai nữa vậy?" "Em về phòng tìm hiểu đi" Jiahao vội đuổi Sangwon về lại phòng.

Trên đường trở về, Sangwon cứ thẫn thờ, không ngừng suy nghĩ.

Anh thật sự không biết cậu đang thích ai.

Không phải Geonwoo?

Vậy thì là Kangmin?

Hay là Xinlong?

Suren?

Hay anh Jiahao?

Sangwon không hề nghĩ tới chính mình.

Liệt kê gần hết những người trong show, quả thật vòng quan hệ của Anxin quá rộng khiến anh không khỏi nghĩ quẩn. Từ lúc Jiahao rời đi, căn phòng chìm vào khoảng lặng nặng nề.

Anxin ngồi đó, ánh mắt vô định, thẫn thờ nhìn về khoảng không xa xăm.

Mọi tiếng động xung quanh như bị nhấn chìm, chỉ còn lại nhịp tim dồn dập vang lên đầy hỗn loạn trong lồng ngực.

Nếu Sangwon thật sự thích người khác… không phải mình thì sao?

Ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại, như từng nhát dao khoét sâu vào tim.

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ sợ hãi đến thế, sợ bị bỏ lại, sợ đánh mất một điều vốn dĩ cậu chưa từng thừa nhận rõ ràng, nhưng lại luôn coi là hiển nhiên.

Đôi tay Anxin run lên, gắng siết chặt nhưng không ngăn nổi cơn đau nhói dâng trào.

Mỗi đợt đau như xé toạc lồng ngực, khiến khóe mắt cậu đỏ hoe.

Rồi những giọt nước mắt nóng hổi, không kìm được nữa, lăn dài xuống gò má.

Tiếp tục hay buông bỏ?

Cậu cắn chặt môi, cố tìm một đáp án, nhưng đầu óc chỉ càng thêm rối loạn.

Nếu tiếp tục tiến tới, cậu sợ mình sẽ mất tất cả khi đáp lại chỉ là sự im lặng hoặc từ chối.

Nhưng nếu lùi lại, chúc phúc cho Sangwon bên người khác, liệu cậu có đủ can đảm nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, trong khi bản thân đang tan nát bên trong?

Một khoảng trống lạnh lẽo mở ra trong tim, nuốt chửng lấy mọi ý nghĩ.

Anxin đưa tay che mặt, để mặc cho nước mắt rơi.

Chưa bao giờ cậu thấy mình bất lực đến thế.

Giữa tình cảm cháy bỏng và nỗi sợ mất mát, cậu hoàn toàn lạc lối.

Anxin nằm đó, trên chiếc giường vốn thuộc về Sangwon, hơi thở đều đặn nhưng khuôn mặt lại vương nét mệt mỏi.

Trên chăn gối vẫn còn phảng phất chút hương quen thuộc của anh, như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy trái tim cậu.

Không biết từ lúc nào, trong sự mệt nhoài và nước mắt còn chưa khô, cậu đã thiếp đi.

Sangwon bước vào, đôi chân khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Anxin đang nằm cuộn mình trên giường anh, gương mặt tiều tụy, đôi mắt đã sưng húp đến đau lòng.

Anh chậm rãi tiến lại gần, từng bước chân nặng như chì.

Ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt anh khẽ run lên khi nhìn cậu say ngủ.

Anxin… cậu cũng đang đơn phương giống mình sao?

Một nỗi xót xa trào dâng, siết chặt lấy trái tim.

Nhìn dáng vẻ cậu bây giờ, kiệt sức vì một tình cảm không được đáp lại khiến trái tim anh đau nhói.

Sangwon đưa tay, suýt chạm vào gương mặt cậu, nhưng rồi dừng lại giữa không trung.

Đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt chứa đầy mâu thuẫn.

Anh thích em, thật sự rất thích.

Nhưng anh muốn em được hạnh phúc, muốn em được đáp lại tình cảm từ chính người mà em khao khát.

Chỉ cần em hạnh phúc, anh nguyện lùi về phía sau.

Khóe môi anh run lên trong một nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt đã ươn ướt.

Sangwon khẽ cúi đầu, thì thầm như lời nguyện: "Cầu mong cho em, Anxin à… dù ở bên ai, cũng được người đó trân trọng và yêu thương hết lòng."

Sangwon lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt còn dừng lại nơi gương mặt đang say ngủ của Anxin.

Trong thoáng chốc, anh muốn ở lại bên cạnh, muốn bảo vệ và chạm đến cậu.

Nhưng rồi, tất cả chỉ gói gọn trong một cái thở dài khe khẽ.

Anh quay đi, từng bước chân nhẹ nhàng mà nặng nề như mang theo cả một trời cảm xúc không thể thốt thành lời.

Trở về chiếc giường của Anxin, Sangwon nằm xuống, vùi mặt vào gối, nhắm chặt mắt lại.

Hơi thở gấp gáp chậm dần, như một cách tự buộc bản thân xếp gọn đi những rối bời trong lòng.

Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, như những sợi chỉ vô hình chằng chịt giữa hai người.

Trái tim cả hai rõ ràng hướng về nhau, nhưng lý trí, nỗi sợ hãi và những suy nghĩ quá sâu xa lại dựng nên bức tường ngăn cách.

Trong đêm tĩnh mịch, có hai con người cùng thổn thức, cùng giấu đi tình cảm thật sự, để rồi trái tim lại càng thêm khắc khoải.
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 22


Không cho thời gian để đau khổ quá lâu.

Ngày đánh giá giữa kỳ lại bắt đầu diễn ra, sau khi nhóm trình diễn xong bài hát của mình trước các thầy cô và các nhóm khác, cả đội đều thấp thỏm chờ đợi những lời nhận xét. Jiahao, người đã từng ở vị trí center, nhận được đánh giá rất tốt từ các thầy cô.

Họ không tiếc lời khen ngợi sự hòa hợp của Jiahao với concept của bài hát.

Tuy nhiên, họ cũng bày tỏ sự tiếc nuối khi Jiahao lại có quá ít thời gian để bản thân được tỏa sáng. Và điều đó đã trở thành một mũi dao nhắm thẳng vào Sangwon, người đang giữ vị trí center.

Sangwon cũng đã thể hiện rất tốt, nhưng dường như không được như các thầy cô kỳ vọng.

Sự đối lập trong những lời nhận xét khiến không khí trở nên căng thẳng. Sau đó, họ đã yêu cầu tranh lại vị trí center.

Sangwon thật sự tức giận.

Không phải với ai khác, mà là với chính bản thân mình.

Lòng tự trọng của anh bị tổn thương nghiêm trọng, và điều này cũng khiến cả nhóm trở nên khó xử.

Jiahao nhìn Sangwon, Jiahao biết cảm giác của Sangwon lúc này thế nào.

Jiahao cảm thấy có lỗi, vì chính những lời khen ngợi dành cho mình đã gián tiếp trở thành mũi dao nhắm vào Sangwon.

Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.

Thật sự cảm thấy khó xử!!!

Cuối cùng, Sangwon vẫn thành công giữ được vị trí center.

Nhưng trong lòng anh vẫn còn vương vấn một nỗi khó chịu. Ngày hôm đó, sau khi thấy Anxin đã say giấc nồng, Sangwon một mình tới phòng tập.

Anh muốn giải tỏa nỗi buồn bực của mình bằng những điệu nhảy.

Ngoài nỗi buồn bực của chính mình, Sangwon còn cảm thấy có lỗi với Jiahao vô cùng.

Phải chăng vì anh đã tranh giành vị trí center nên Jiahao không có cơ hội tỏa sáng?

Phần của Jiahao quá ít để có thể phô bày hết tài năng của anh.

Đây không phải sân khấu của một mình Sangwon.

Anh muốn chiến thắng, nhưng anh cũng muốn cả nhóm cùng nhau tỏa sáng.

"Tại sao killing part lại nhiều đến thế chứ?"

Anh tự hỏi, phải làm sao để giải quyết nỗi dằn vặt trong lòng này đây? Anh nhảy đến khi cơ thể gần như kiệt sức mới lê bước về phòng.

Mở cửa thật khẽ, Sangwon cố không làm Anxin tỉnh giấc.

Anh đặt đồ xuống giường, rồi đi tắm.

Khi bước ra, hơi nước còn vương trên tóc, anh giật mình khi thấy Anxin đã ngồi dậy, mắt còn lấp lánh hơi sương buồn ngủ.

“Anh tập về trễ vậy…

Đừng buồn nữa mà…” giọng Anxin khàn khàn, pha chút lo lắng.

Sangwon chẳng nói gì, trong khoảnh khắc yếu lòng, anh bước đến và siết chặt cậu trong vòng tay.

Vòng ôm bất ngờ, mạnh mẽ đến nỗi Anxin gần như không kịp phản ứng.

Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối phương khiến cậu sững lại, tim đập loạn nhịp.

Sangwon áp mặt vào vai cậu, im lặng.

Lần đầu tiên anh không chống cự với trái tim mình.

Anh quá mệt mỏi để giả vờ mạnh mẽ.

Chỉ hôm nay thôi, cho mình yếu đuối một lần…

Anxin sững người, trái tim đập loạn nhịp.

Nhưng rồi cậu chợt nhận ra, vòng tay kia không phải để tìm sự lãng mạn, mà chỉ để tìm một chỗ dựa khi anh đang quá mệt mỏi và buồn bã.

Nghĩ vậy, Anxin khẽ thở dài, lặng lẽ để yên, làm một bờ vai vững chắc cho anh giải tỏa những nỗi dồn nén trong lòng.

Một lúc sau, Sangwon khẽ buông ra.

Trong ánh mắt anh thoáng qua chút nuối tiếc, nhưng anh biết, nếu ôm lâu hơn, cả hai sẽ chỉ thêm bối rối.

“Cảm ơn em…

Anh muốn gặp anh Jiahao một chút.”

Lời nói dứt khoát rồi anh nhanh chóng quay người, vội vã rời khỏi phòng, chẳng cho Anxin cơ hội mở lời.

Anxin ngồi chết lặng, môi cắn chặt, mắt khẽ đỏ hoe.

“Sangwon đúng là đồ xấu xa…

Ôm người ta xong lại đi tìm crush sao."

Anxin lại muốn khóc nữa rồi.

Sangwon tìm đến phòng anh Jiahao để nói chuyện.

Nhận ra cả nhóm đang tụ họp ở đây đông đúc.

Liền vô thẳng vấn đề của mình.

“Em muốn đổi part cho anh Jiahao.”

Cả căn phòng lặng đi một nhịp.

“Hửm?

Cậu nghĩ kĩ chưa?”

Jeong cau mày, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ừm.”

Sangwon gật đầu, giọng chắc nịch.

"Tớ có phần Killing part rất dài nên hãy để anh Jiahao phần vocal của tớ."

"Anh không sao đâu, em đừng buồn.

Cả hai đều là em tự giành lấy, em xứng đáng.

Đừng áy náy gì với anh hết" Jiahao vội vàng lên tiếng, giọng đầy ái ngại.

Sangwon lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên định: "Em thật sự không buồn.

Nhưng em không muốn chỉ một mình em tỏa sáng.

Chúng ta là một nhóm, thì phải cùng nhau tỏa sáng.

Anh rất giỏi, và em tin rằng nếu anh có thêm cơ hội, chúng ta sẽ còn mạnh mẽ hơn.

Em mong chúng ta có thể cùng nhau đi lên, không ai bị bỏ lại phía sau."

Không khí trong phòng nặng trĩu.

Mấy thành viên khác nhìn nhau, ai cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Sangwon.

Đó là một quyết định xuất phát từ trái tim muốn bảo vệ cả nhóm.

"Được rồi, phần của cậu, cậu đã quyết định như vậy thì cứ vậy nhé".

Lời nói của nhóm trưởng như một tiếng chuông vang vọng, giải tỏa hết sự căng thẳng trong không khí.

Jiahao khẽ cúi đầu.

“Cảm ơn em, Sangwon, cám ơn mọi người.

Anh cũng hứa sẽ không để mọi người thất vọng.”

Nụ cười nhẹ nở trên môi từng người, sự căng thẳng phút chốc tan biến, thay vào đó là một niềm tin vững chắc.

Nhóm Chains không chỉ là một đội thi, mà đã thật sự trở thành một gia đình – nơi từng thành viên đều sẵn sàng vì nhau mà nhường đi một phần ánh sáng, để cả tập thể cùng rực rỡ hơn.
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 23


Ngày biểu diễn cuối cùng cũng đến.

Trước thềm sân khấu, không khí hồi hộp bao trùm khắp nơi.

Thế nhưng, điều khiến Jiahao lo lắng nhất không phải khán giả, cũng chẳng phải giám khảo... mà chính là hai người em ngồi ở góc phòng kia.

Dạo gần đây, Sangwon và Anxin xa cách lạ thường.

Họ vẫn tập luyện chăm chỉ, vẫn phối hợp nhịp nhàng trên sân khấu, nhưng sau ánh đèn, ánh mắt không còn giao nhau, lời nói cũng dần ít lại.

Mỗi người đều ôm một nỗi niềm riêng, không cách nào thổ lộ.

Jiahao khẽ nhíu mày.

Nếu cứ như vậy, đến lúc lên sân khấu, chẳng ai có thể toàn tâm toàn ý được cả.

Anh không nói gì, chỉ bất ngờ đưa tay kéo Sangwon lại, ngồi xuống ngay giữa mình và Anxin.

Bầu không khí vốn đã ngột ngạt nay càng trở nên im lìm.

Sangwon thoáng khựng lại, không dám quay sang bên trái.

Anxin thì cứng ngắc, cúi gằm mặt xuống, ngón tay vô thức vân vê mép áo.

Jiahao nhìn cả hai, trong lòng bất giác thở dài.

Rõ ràng trái tim họ hướng về nhau, vậy mà lại chọn im lặng để tự làm khổ mình.

Anh bật cười nhẹ, phá tan bầu không khí căng thẳng: "Thế này mới giống một nhóm chứ.

Ngồi xa nhau quá, người ta lại tưởng Chains bị chia đôi rồi" Sangwon và Anxin ngước lên, vô thức chạm phải ánh mắt của nhau.

Trong khoảnh khắc, trái tim cả hai cùng run lên một nhịp...

Tới lượt Chains, ánh đèn sân khấu bỗng chốc rực sáng.

Tiếng nhạc vang lên, kéo khán giả vào bầu không khí nóng bỏng ngay từ giây phút đầu tiên.

Họ xuất hiện với thần thái sắc bén, từng bước chân mạnh mẽ, đồng bộ, như thể cả nhóm đang cùng thở chung một nhịp.

Những động tác vũ đạo dứt khoát, lôi cuốn, hòa quyện cùng ánh mắt tràn đầy tự tin đã khiến cả khán phòng bùng nổ.

Sự hòa hợp tuyệt đối giữa các thành viên biến sân khấu thành nơi thăng hoa cảm xúc.

Từng động tác, từng câu hát như được "khóa" chặt lại với nhau, không ai lấn át, không ai bị bỏ lại phía sau.

Mọi ánh nhìn đều phải dõi theo họ.

Tiếng hò reo vang dội, dồn dập, như sóng vỗ không ngừng lan khắp khán phòng.

Màn trình diễn của Chains không chỉ đơn thuần là một tiết mục, mà thực sự là một "cú nổ" khiến khán giả không ngừng hò reo.

Tiết mục khép lại trong tiếng hò reo vang dội.

Tất cả thành viên Chains thở hổn hển, mồ hôi lăn dài trên gương mặt nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Họ cúi chào khán giả, tim vẫn còn đập loạn nhịp bởi dư âm của sân khấu vừa rồi.

Chains đã nhận được số điểm cực kỳ cao – một con số gần như chạm nóc, khiến không ít nhóm khác lẫn khán giả phải kinh ngạc.

Những tiếng reo hò, những tràng pháo tay kéo dài không dứt.

Sangwon bất giác nắm chặt tay mình, đôi mắt ánh lên sự xúc động.

Những mâu thuẫn, những dằn vặt trong lòng anh như được gột rửa bởi khoảnh khắc này.

Anxin cũng ngẩng lên, môi mím chặt, mắt khẽ ướt.

Cậu muốn chạy ngay đến ôm lấy anh, nhưng lý trí vẫn kìm lại. .

Sangwon ngồi lặng ở góc phòng ăn vặt, trước mặt là một chai đồ uống có cồn đã khui nửa chừng.

Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt u tối, đôi mắt như chứa cả một cơn bão không thể dừng lại.

Anh cầm chai lên, nhấp một ngụm, vị cay nồng lan xuống cổ họng nhưng chẳng thể át nổi sự dằn vặt trong lòng.

"Killing part..." anh khẽ thở dài "phải tranh đấu mới có được.

Giữ được hay không, cuối cùng vẫn phải nhờ vào năng lực bản thân."

Anh cắn môi, một ý nghĩ len lỏi vào tim: Vậy thì... tình cảm cũng như thế phải không?

Nếu như mình dám thử, nếu mình đủ dũng khí, liệu có giành được trái tim Anxin không?

Tim anh nhói lên.

Tình yêu đâu thể giống như một đoạn nhạc hay một vũ đạo để luyện tập đến thuần thục.

Nhưng nếu không thử, liệu anh có hối hận cả đời?

Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong đôi mắt Sangwon, lóe lên một tia sáng – vừa là niềm hy vọng, vừa là nỗi sợ hãi tận cùng.

Anh ngửa cổ, uống cạn nốt phần còn lại trong chai, lòng thì thầm một quyết định chưa dám nói ra.

Lượn lờ ngoài hành lang một hồi, trái tim đập loạn nhịp, Sangwon mới dám khẽ mở cửa bước vào.

Căn phòng tối om chỉ còn ánh đèn ngủ vàng nhạt len lỏi, tạo nên một khoảng không yên ả đến mức anh có thể nghe rõ từng nhịp thở đều đặn của Anxin.

Anh khẽ thở phào, cậu đã ngủ thật rồi.

Từng bước chân như giẫm trên mây, Sangwon len lén tiến lại gần giường.

Dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt Anxin hiện ra yên bình đến xao xuyến.

Hàng mi khẽ cong, đôi môi khép hờ, tất cả khiến trái tim Sangwon như bị ai bóp nghẹt.

Anh ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Một hồi lâu, men rượu trong người dần dần dâng lên, máu nóng chạy rần rật khắp cơ thể.

Lý trí gào thét bảo anh dừng lại, nhưng trái tim lại không ngừng thôi thúc: "Chỉ một lần thôi... chỉ một lần thôi..."

Bàn tay run rẩy khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của Anxin, rồi chậm rãi cúi xuống.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp, hơi thở của Sangwon phả vào da mặt cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Và rồi... rất khẽ thôi, anh đặt môi mình lên môi cậu.

Một nụ hôn lén lút, ngập ngừng, vụng dại đến mức chính anh cũng run lên vì sợ.

Nhưng chỉ vừa chạm nhẹ, cả thế giới quanh anh như vỡ òa.

Men rượu, nhịp tim và cảm xúc kìm nén bao ngày hòa vào nhau, thiêu đốt tâm can.

Anh vội vàng rời đi, không dám chạm lâu hơn, đôi tai đỏ bừng, trái tim như muốn nổ tung.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: "Anxin... anh xin lỗi, anh xin lỗi" Bí mật của Anxin Cậu làm gì có thể chấp nhận được việc xa cách anh đến thế.

Ai nhịn được chứ cậu thì không.

Đùa chứ, một con thỏ nhỏ đáng yêu đang ở chung một không gian, một căn phòng nhỏ với cậu, quái nào mà cậu chịu được cảnh không được chạm vào anh cơ chứ.

Cả ngày nói chuyện đều chỉ như xã giao, va chạm cũng không thể.

Cứ tưởng mình sẽ kìm nén được lâu, nhưng không, ruột gan cậu ngứa ngáy, cồn cào từng chút một.

Trái tim cậu đâu có chịu yên.

Càng nhịn, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng lên, thiêu đốt.

Tối đến, Sangwon lại tập đến kiệt sức.

Có lẽ vì muốn quên đi cảm xúc riêng tư của chính mình, anh dốc toàn lực vào từng bước nhảy, từng động tác.

Để rồi khi nằm xuống chiếc giường êm ái, anh ngủ một giấc không biết trời trăng gì.

Lợi dụng khoảnh khắc ấy, Anxin khẽ nhón chân, bước đến chiếc giường nơi anh đang nằm.

Ánh đèn ngủ mờ vàng hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng an yên của Sangwon.

Cậu cúi xuống, tim đập như trống dồn.

Cậu ngồi xuống mép giường, bàn tay run run đưa ra.

Đầu tiên chỉ dám khẽ gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh.

Nhưng một khi đã nếm được sự ngọt ngào ấy, làm sao cậu dừng lại được?

Ngón tay cậu lướt thật nhẹ dọc theo đường chân mày, dừng ở sống mũi cao thẳng.

Cậu cắn môi, cúi xuống gần hơn, gần đến mức có thể cảm nhận hơi ấm từ làn da anh phả ra.

Bàn tay còn lại chạm lấy tay Sangwon đang buông thõng, đan khẽ từng ngón một, như thể muốn giữ chặt không buông.

Và rồi, trái tim đập loạn đã chiến thắng lý trí.

Anxin cúi xuống thật nhanh, chạm môi mình lên trán anh một cái "chụt" khẽ khàng, ngọt ngào như lời tỏ tình lén lút.

Tiếp đến là đuôi mắt, má, tai, cậu đều lướt qua từng thứ trên khuôn mặt anh một cách nhẹ nhàng, tránh để anh tỉnh giấc.

Chỉ còn đôi môi nhỏ nhắn ấy, đã lỡ làm đến mức này, sao có thể bỏ dở được chứ.

Có chút căng thẳng, đôi môi của Anxin run run, chỉ cách môi Sangwon một khoảng thở mỏng manh.

Tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp đập vang dội trong lồng ngực như trống dồn.

"Chỉ một chút thôi... rồi mình sẽ dừng lại."

Cậu tự trấn an, nhưng ngay giây tiếp theo, đôi mắt long lanh ấy đã nhắm lại, hơi thở phả gấp gáp trên môi anh.

Khoảnh khắc đôi môi chạm khẽ, Anxin cảm thấy toàn thân tê dại.

Cậu chỉ định chạm thật nhanh, vậy mà lại ngập ngừng, lưu lại thêm vài giây, như muốn khắc ghi cảm giác ấy vào tận xương tủy.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Mùi hương quen thuộc từ anh khiến cậu không kìm được, bàn tay siết chặt hơn lấy tay Sangwon, run rẩy như sợ bị phát hiện, nhưng cũng không cam lòng rời đi.

Đúng lúc ấy, Sangwon khẽ cựa mình.

Hàng mi anh run nhẹ, đôi mày hơi nhíu lại, như thể linh cảm được điều gì.

Anxin giật thót, tim như ngừng đập, vội vàng rút người lại, nhưng đôi môi vẫn còn vương hơi ấm.

Hai tai đỏ rực, mặt nóng bừng.

Vừa định chạy vội về giường, thì cậu nghe loáng tháng người phía dưới gọi tên mình.

Trong màn im lặng, Sangwon mơ hồ hé môi, khẽ thì thầm một từ, giọng khàn khàn giữa cơn mơ:

"...Anxin..."

Cả thế giới của cậu như nổ tung.

Nhờ cái này mà đăng hẳn 3 chương 🫣
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 24


Sau khi quay xong livestage 3, mọi người trở về phòng nghỉ, chuẩn bị dọn dẹp để rời đi.

Từ lúc kết thúc đến giờ, Anxin không hề thấy bóng dáng Sangwon.

Anh biến mất đi đâu giữa đêm khuya thế này?

Anh nên về phòng và nghỉ một giấc say nồng như những ngày trước đi chứ.

Cậu bồn chồn đi qua đi lại trong phòng, tâm trí rối bời.

Cậu đang thiếu anh.

Thiếu cái hơi thở quen thuộc, thiếu mùi hương khiến tim cậu lỡ nhịp.

Đúng, Anxin nhận ra mình thật sự đã nghiện mất rồi, đã đụng vào thì không có cách nào dứt ra.

Như một chú mèo con thiếu đi hơi chủ.

Nhưng còn điều này… nỗi suy nghĩ chưa có lời giải đáp vẫn dai dẳng trong đầu cậu: Anh đã gọi tên cậu trong lúc mơ ngủ.

Trong giấc mơ ấy, Sangwon đã thấy điều gì?

Là hình bóng cậu, hay chỉ là một sự ngẫu nhiên?

Mỗi lần nghĩ đến, trái tim Anxin lại xôn xao như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Mi mắt đã nặng trĩu, cậu rất buồn ngủ, nhưng không thể nào yên lòng khi chưa thấy anh trở về.

Cậu ngồi vật vờ, ôm gối, mắt rưng rưng nhìn cánh cửa.

Rốt cuộc…

Sangwon, anh đi đâu?

Về với em đi mà...

Khi cơn buồn ngủ gần như thắng thế, tiếng cạch mở cửa khẽ vang lên.

Trái tim Anxin thót lên một nhịp.

Cậu giật mình, rồi nhanh chóng kéo chăn, nhắm nghiền mắt, giả vờ như đã ngủ từ lâu.

Nhưng đôi tai thì căng ra hết mức, cố gắng nghe lấy từng tiếng động nhỏ.

Không gian lại im ắng đến đáng sợ.

Cậu chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập loạn.

Cho đến khi, một cảm giác mơ hồ chạy dọc sống lưng.

Có ai đó đang lại gần.

Rất gần.

Mùi hương quen thuộc tràn ngập quanh cậu.

Mùi hương của Sangwon.

Thứ mùi khiến cậu vừa an lòng, vừa khát khao đến điên dại.

Anh đang ở đây.

Bên cạnh cậu.

Được một lúc, trong màn im lặng mơ hồ, Anxin cảm nhận được một bàn tay khẽ đặt lên mái tóc mình.

Những ngón tay thon dài run run, vuốt nhẹ từng lọn tóc như sợ làm cậu thức giấc.

Tim Anxin đập thình thịch trong lồng ngực, cả người căng cứng, nhưng cậu vẫn cố giữ nguyên dáng vẻ của một người đang ngủ say.

Rồi bất ngờ, một luồng hơi ấm phả lên khuôn mặt cậu.

Hơi thở của Sangwon.

Gần lắm.

Gần đến mức cậu còn có thể nhận ra mùi rượu nhè nhẹ phảng phất trong hơi thở ấy.

Cậu chưa kịp chuẩn bị gì thì một thứ mềm mại khẽ chạm lên môi mình.

Chạm thôi, rất nhẹ.

Nhưng tim Anxin như muốn ngừng đập.

Đó là nụ hôn đầu tiên (em Tín không lén hôn thì đầu tiên 😔) của anh, vụng về đến run rẩy.

Cậu cảm nhận rõ ràng người phía trên đang căng thẳng đến mức nào, từng hơi thở gấp gáp xen lẫn sự bối rối.

Môi chỉ chạm trong thoáng chốc, ngắn ngủi mà lại khắc sâu hơn bất kỳ điều gì cậu từng mơ thấy.

Và quan trọng hơn hết, Anxin đã biết chắc, đây không phải mơ.

Nụ hôn ngắn ngủi vừa dứt, Sangwon lập tức bật dậy như bị bỏng.

Anh lùi vài bước, bàn tay run run che lấy môi mình, hơi thở gấp gáp, đôi mắt tối sầm lại đầy hoảng loạn.

“Anh… xin lỗi… xin lỗi…” – giọng anh nghẹn ngào, lặp đi lặp lại như một kẻ phạm phải tội lỗi không thể tha thứ.

Anh xoay người, bước thật nhanh ra khỏi phòng.

Nhưng Anxin, dù vẫn giả vờ ngủ, trái tim đã sôi trào đến mức không thể chịu nổi.

Toàn thân cậu run lên, môi vẫn còn vương lại chút ấm áp vừa rồi.

Đôi mi cậu khẽ run, hàng mi dày che giấu đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động.

“Anh xin lỗi vì cái gì chứ…”

Trong lòng Anxin thét lên, nhưng môi lại mím chặt, không dám bật ra.

Cánh cửa khẽ hé, tiếng bước chân Sangwon rời xa dần.

Trong căn phòng chỉ còn lại Anxin, một mình với nhịp tim hỗn loạn và hơi ấm trên môi chưa kịp tan đi.

Cậu úp mặt vào gối, hai bàn tay ôm chặt lấy lồng ngực, như muốn giữ lại thứ vừa tuột khỏi tầm tay.

Không phải mơ.

Cậu chắc chắn như thế.

Sangwon… vừa hôn cậu.

Tim Anxin như vỡ tung, vừa bàng hoàng, vừa run rẩy, vừa tràn ngập niềm hạnh phúc không sao gọi tên.

Cậu lặp đi lặp lại trong đầu, như một lời khẳng định, như sợ mất đi sự thật ấy chỉ trong chớp mắt: Sangwon thích cậu.

Sangwon thích cậu.

Sangwon thích cậu.

Nhưng tại sao?

Tại sao anh lại muốn che giấu?

Tại sao lại chọn cách lặng lẽ rời đi, để lại cậu với một trái tim rối bời thế này?

Anxin siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên một tia kiên định.

Nếu anh không đủ dũng khí, thì chính cậu sẽ là người kéo anh ra khỏi vỏ bọc ấy.

“Được thôi, Sangwon.

Anh trốn tránh thì em sẽ buộc anh phải đối diện.

Em sẽ khiến anh không còn đường lùi nữa.

Anh phải thừa nhận tình cảm này, dù có muốn hay không.”

Khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười nghịch ngợm, trái tim nhỏ bé đã quyết định: Anxin sẽ là người lật ngược ván cờ.
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 25


Sáng sớm, Anxin khẽ mở mắt, vừa kịp thấy Sangwon đang kéo vali chuẩn bị ra ngoài.

Nghe tiếng động, anh giật mình quay lại, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn.

“Em… em dậy rồi hả?

Ngủ có ngon không?”

Giọng anh run nhẹ, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

“Ngon lắm ạ.”

Anxin trả lời, mắt vẫn dõi theo anh không rời.

“Ừm…”

Sangwon lúng túng, vội vàng cúi đầu né tránh ánh nhìn nóng bỏng ấy.

Anxin bỗng bật cười, giọng đầy quyết đoán:

“Anh đợi em một chút.

Em muốn đi cùng anh… ra ngoài.”

Không cho Sangwon cơ hội từ chối, cậu lập tức chạy vào phòng tắm, nhanh chóng sửa soạn.

Anh chỉ biết đứng bất động, bàn tay siết chặt lấy quai vali, trong lòng vừa hoảng loạn vừa rối bời.

Ra đến ngoài, thấy Leo đứng chờ, Sangwon lập tức nắm tay anh kéo đi, chỉ kịp quay đầu lại chào thật nhanh: “Hơ… anh với anh Leo về trước nhé.

Bye em.”

Anxin đứng sững một chỗ, chỉ kịp gật đầu, trong lòng vừa hụt hẫng vừa buồn cười vì độ lúng túng của anh.

Về đến khách sạn, Anxin liền kéo thẳng Xinlong và Jiahao vào phòng, đóng cửa cái rầm.

“Có chuyện gì mà mặt mày căng thẳng vậy?”

Jiahao hỏi, ngả người ra giường.

“Có chuyện rất quan trọng…

Mấy anh phải giúp em.”

Anxin nhìn hai người, giọng nghiêm túc.

“Chuyện gì, nói nghe thử coi.”

Xinlong vừa nhai bim bim vừa đáp.

“…

Thì chuyện em với anh Sangwon đó.”

“Trời đất ơi, lại nữa hả?

Nhìn anh Sangwon vậy mà khó đổ phết” Xinlong đập túi bim bim xuống bàn, thở dài thườn thượt.

Jiahao nhướng mày, nửa chọc nửa thật:

“Chẳng phải dễ lắm sao?

Mày thích, ẻm thích, mày tỏ tình, xong.

Chứ bày đặt kéo họp khẩn làm gì.”

Anxin bứt rứt vò tóc: “Anh ấy không chịu đối diện!

Trốn tránh em suốt thôi…”

Xinlong bật cười khoái trá: “Ờ, chắc sợ bị em ăn tươi nuốt sống nên mới chạy chối chết vậy.”

“Không có!”

Anxin phản bác.

Jiahao nghiêng người nhìn cậu, chậm rãi buông một câu: “Anh biết vì sao Sangwon lẩn tránh đấy.”

Cả Anxin lẫn Xinlong đều ngẩng phắt lên.

“Ủa, sao anh biết?”

Anxin tròn mắt.

Jiahao nhún vai, giọng bình thản: “Leo nói.

Sangwon tưởng em thích người khác.”

“Cái gì?!”

Anxin bật dậy như lò xo.

Xinlong cười đến đau bụng:

“Ôi trời ơi, tội nghiệp em trai.

Người ta tương tư muốn chết, còn ảnh thì mơ mộng lung tung khiến nhóc hoảng loạn.”

Anxin cắn môi, trong lòng rối như tơ vò, vừa lo lắng vừa… thấy thú vị vì có thêm một manh mối quan trọng.

Anxin còn đang ngồi vò tóc, thì Xinlong đập tay xuống bàn cái bốp: “Thế này nhé!

Muốn bắt được thỏ thì phải giăng bẫy.

Muốn bắt được Sangwon thì… phải giăng lưới tình!”

“Giăng cái gì nghe đáng sợ vậy trời.”

Jiahao liếc xéo.

“Thì bẫy tình!

Mày cứ giả vờ tỏ ra mình thích người khác đi, kiểu như hay cười nói với một đứa nào đó.

Đảm bảo Sangwon ghen đỏ mặt tía tai, lòi đuôi ra ngay.” – Xinlong hả hê.

Anxin thở dài, gục mặt xuống giường:

“Anh không thấy tình trạng bây giờ hả?

Làm thế thì Sangwon có mà dựng tường bê tông ngăn cách em luôn chứ chả đùa.”

Jiahao lắc đầu, chống cằm, giọng chậm rãi hơn: "Anh thì thấy không cần phức tạp thế.

Cứ dồn thẳng, hỏi thẳng.

Sangwon vốn dĩ không giỏi che giấu.

Em mà nhìn thẳng vào mắt ẻm rồi nói: Anh thích em, phải không?…

đảm bảo ẻm xỉu ngang tại chỗ.”

“Xỉu thì sao hôn lại được?”

Xinlong bồi thêm, cười khùng khục.

“Xì, cần gì, tụi em hôn rồi.”

Anxin buột miệng, nhỏ nhẹ như nói chuyện thường ngày.

“Ừm…

"

.

.

.

"GÌ CƠ?????”

Cả Jiahao và Xinlong đồng loạt hét lên, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.

Jiahao trợn mắt: “Khoan đã… mày nói rõ coi!

Có phải mày cưỡng hôn ẻm nên ẻm mới né mày vậy đúng không hả?"

Anxin đỏ bừng, lắc đầu quầy quậy: “Không phải!

Em thề không phải!

Là…

ảnh chủ động trước…”

“Cái gì?!”

Xinlong há hốc miệng.

Anxin vò góc áo, lí nhí nói tiếp: “Nhưng mà… lúc đó em đang giả vờ ngủ, còn Sangwon thì… có hơi men trong người.

Cho nên…

Sangwon không biết gì...".

Nghĩ lại lúc đó thấy hối hận quá, tỉnh dậy đè anh xuống đớp nhẹ cái môi xinh ấy luôn đi, chần chừ gì không biết.

"Nhưng mà nhờ vậy em mới biết ảnh cũng thích em” Cả phòng im lặng vài giây.

Rồi ngay lập tức, Jiahao đập bàn cái rầm: “Trời má ơi!

Sangwon cũng có bộ dạng này sao?”

Xinlong thì ôm đầu, mặt vừa sốc vừa phấn khích: “Ối trời… con thỏ nhát nay dám làm liều thế luôn hả?!”

Jiahao khoanh tay, hít một hơi thật sâu rồi nói như ông cụ non: “Anh hiểu rồi.

Cái kiểu này là men rượu + tình cảm bị kìm nén lâu ngày.

Bình thường tỉnh táo thì nó nhát như thỏ, dám thích mà không dám nói.

Nhưng khi say, lý trí tụt dốc, trái tim lên ngôi… nên bùng nổ.”

Xinlong thì cười gian, chống cằm nhìn Anxin: “Giờ thì vấn đề chỉ còn một: làm sao để lôi con thỏ nhát đó ra khỏi hang.

Chứ không thôi nó lại núp hoài, giả bộ như chưa có gì xảy ra.” .

Hôm nay, nhóm “Haidilao” lại hẹn nhau đi ăn thịt nướng.

Ấy thế mà Sangwon nhất quyết từ chối, viện lý do mệt để ở lại.

Thực chất, anh chỉ muốn tránh mặt Anxin.

Cứ nghĩ đến chuyện tối qua thôi, mặt anh lại nóng bừng.

Mình điên rồi… tại sao lại làm vậy?

Nhưng kì lạ thay, mỗi khi nhớ đến, trong lòng anh lại lẫn lộn vừa hối hận vừa… kích thích.

Anh đang nằm trên giường, vùi đầu vào gối, thì bất ngờ cánh cửa bật mở.

Leo ló đầu vào: “Ê, đi ăn thịt nướng nè.”

“Em không đi đâu màaa…”

Sangwon rầu rĩ đáp, kéo chăn trùm kín.

Leo chống nạnh, tiến lại gần: “Sao không đi?

Đừng nói lại có chuyện gì với nhóc Anxin nữa nha?

Chưa chịu giải quyết hả?”

“Giải… giải quyết gì chứ?”

Sangwon bật dậy, lắp bắp.

“Không liên quan.

Mà em nói rồi, em không đi đâu hết.”

Leo nhướng mày: “Ờ thì… cũng được thôi.

Nhưng mà này…”

Anh giả bộ ngó quanh phòng, nhún vai tỉnh bơ: “Có mà… người ở đây hết rồi còn đâu.”

“???”

Sangwon nhíu mày chưa kịp hiểu, thì: “SANGWONIEEEEEE!”

Một bóng người từ hành lang lao thẳng vào, chẳng kịp phản ứng, anh bị Kangmin nhảy bổ lên đè xuống giường.

“Á!! cái gì thế này?!”

Sangwon giãy giụa, nhưng xung quanh đã lố nhố thêm cả đám người ùa vào, chen chúc trong căn phòng nhỏ đến mức anh chẳng còn lối thoát.

Leo khoanh tay cười khoái chí, Kangmin huýt sáo: “Ê, điều gì khiến Sangwonie mê thịt của bọn tớ mà dám trốn không đi ăn vậy hả?”

Sangwon đỏ mặt, cuống quýt chối: “Tớ… chỉ lười thôi, không muốn ra ngoài.”

“Thế thì mình đặt đồ về nhà đi.”

Geonwoo nhanh nhảu đưa ý kiến.

“Nhưng nhà tớ không có vỉ nướng đâu.”

Sangwon thở dài, nghĩ vậy chắc họ chịu bỏ qua.

Ai ngờ Xinlong liền bồi thêm: “Thì đặt loại nướng sẵn.”

“Thế thì làm sao còn nóng hổi, vừa thổi vừa ăn được, đâu có ngon…”

Sangwon cố gắng tìm lý do cuối cùng.

Chưa dứt lời, Anxin đã bình thản rút điện thoại, giọng dứt khoát: “Em mua bếp nướng cho anh.

Giao tận nơi.”

“Khoan!!”

Sangwon hoảng loạn chồm dậy, giật lấy tay Anxin trước khi cậu kịp bấm số.

“Được rồi, được rồi!

Ăn nguội một chút cũng… cũng được mà.”

Cả phòng bật cười ầm ĩ, để mặc Sangwon đỏ bừng mặt, chẳng hiểu mình vừa bị dồn ép kiểu gì.
 
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 26


Trong bữa ăn, Sangwon tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.

Anh vẫn nói cười cùng các mọi người, vẫn gắp thức ăn cho người này người kia.

Nhưng chỉ cần vô tình chạm ánh mắt của Anxin, anh lập tức né đi, cầm ly nước uống liên tục để che giấu sự lúng túng.

Anxin ngồi đối diện, trong lòng cười thầm:

Trốn tránh à… xem anh còn trốn được bao lâu Cậu cố tình cúi xuống, giả vờ lơ đãng nói với mọi người: "Dạo này em toàn mơ mấy giấc mơ kỳ lạ" "Mơ gì?"

Xinlong với vẻ mặt đầy tò mò "Em mơ thấy có người hôn em" Chiếc đũa trên tay Sangwon khựng lại, miếng thịt rơi xuống bàn mà anh không hề hay biết.

"Haha, thường thường mơ vậy là do thường ngày mày nghĩ về người ta nhiều quá đó nhóc" Kangmin trêu chọc.

"Đúng vậy đó, em tương tư mọi chỗ mọi nơi mà người ta có biết đâu chứ.

Đúng là đồ ngốc" Anxin trả lời Kangmin không chút ngại ngùng.

Bỗng nhiên, một giọng nói chen ngang, hơi gấp gáp: “...Ai vậy?”

Cả bàn khựng lại một nhịp.

Sangwon nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng ho khan, giả vờ bình tĩnh: “À… anh chỉ tò mò thôi.

Để… có gì anh em còn giúp đỡ được chứ.”

Nói ra được câu đó đã khiến lồng ngực anh nhói lên một nhịp.

Trong lòng thì cuộn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn gượng gạo gắp thêm miếng thịt bỏ vào chén người bên cạnh.

Không khí bàn ăn đột nhiên chùng xuống một chút sau câu hỏi của Sangwon.

Nhưng ngay sau đó, Xinlong đã vỗ tay cái bốp, phá lên cười: “Ơ kìa, anh Sangwon!

Giọng anh gấp gáp ghê nha, định khai hộ thằng nhỏ luôn hả?”

“Đúng rồi đó~” Kangmin lập tức hùa theo, chỉ tay trêu chọc: “Cái kiểu ‘ai vậy, ai vậy’ nghe y chang người đang ghen đó nha.”

“Không phải!”

Sangwon hoảng loạn phủ nhận, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, vội vàng cắm cúi vào chén cơm như thể muốn chui xuống bàn trốn luôn cho xong.

Jiahao chống cằm, mắt liếc sang em trai mình rồi lại liếc Sangwon, giọng kéo dài đầy ẩn ý: “Ờmmm… nhưng mà lạ ghê.

Từ nãy đến giờ chỉ có em là quan tâm người ta là ‘ai’ thôi đó.”

“Anh em quan tâm thì có gì lạ đâu!”

Sangwon bật dậy phản bác, nhưng càng nói càng lúng túng.

Anxin ngồi đối diện, thản nhiên gắp thêm thịt bỏ vào bát mình, nhưng khóe môi lại cong cong nửa cười nửa khiêu khích.

Cậu thong thả nói, giọng vừa đủ để cả bàn nghe: “Thật ra… em cũng tò mò lắm.

Muốn biết là trong mơ em bị hôn, rốt cuộc người đó có thấy thích không?"

Rầm.

Ly nước trên tay Sangwon suýt nữa trượt khỏi tay, đặt mạnh xuống bàn.

Cả đám “Uầy” đồng thanh, tiếng huýt sáo vang lên ầm ỹ.

Ai nấy nhìn sang Sangwon như xem trò vui, chỉ còn anh là chết đứng, mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang ngay tại trận.

Không khí trên bàn ăn vốn đã náo nhiệt, sau câu nói của Anxin liền bùng nổ.

Cả đám xúm vào huýt sáo, vỗ bàn rầm rầm, hò hét như thể đang xem một màn kịch vui.

Sangwon thì chết lặng, hai tai đỏ bừng, ngón tay vô thức siết chặt chiếc đũa đến mức suýt gãy.

Anh cúi gằm, tránh né ánh mắt mọi người, nhưng càng tránh thì tiếng cười trêu chọc càng lớn.

Quái lạ, là Anxin hôm qua là mơ thật hay là chưa ngủ.

Sangwon muốn khóc lắm rồi, bị bắt quả tang thế này quả thật muốn độn thổ đi mấy.

Chạy đi Sangwon, ở đây thêm chút nữa là lớn chuyện mất.

"Này, vui quá, kể tiếp đi nhóc, nụ hôn trong mơ đó như thế nào" Geonwoo hùa vào, giọng háo hức như fan hóng drama.

Sangwon nuốt khan, cổ họng khô khốc.

Anh đứng bật dậy, lắp bắp: "Em đi vệ sinh..."

Anh vội vã quay lưng, chỉ muốn thoát thân càng nhanh càng tốt.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói trong trẻo mà rành rọt của Anxin vang lên phía sau lưng, rõ ràng từng chữ: “Run lắm… có vẻ là lần đầu.”

Bước chân Sangwon khựng lại ngay lập tức.

Toàn thân cứng đờ, trái tim đập loạn đến mức lồng ngực như muốn nổ tung.

Anh không dám quay đầu, chỉ biết cắm cúi chạy nhanh ra ngoài, bỏ mặc sau lưng là cả bàn ăn đang cười ầm ĩ, còn ánh mắt Anxin vẫn bình thản dõi theo, như thể vừa thả ra một mũi tên chí mạng trúng ngay tim anh.

Leo từ nãy đến giờ chứng kiến cả màn đối thoại như xem phim trực tiếp, nhìn Sangwon ngồi cứng ngắc, nuốt miếng thịt mà như nuốt cọng dây thun, nghẹn cứng ở cổ.

Anh cau mày, trong lòng cũng xót xa.

Tội nghiệp thật… nhưng mà cũng đúng, người ta đánh trúng tim đen rồi còn đâu.

Thấy Sangwon đứng bật dậy, hoảng hốt bỏ ra ngoài, Leo khẽ thở dài.

Anh định đẩy ghế, đi theo để an ủi thì bỗng bàn tay Jiahao giữ lại.

“Leo.”

Giọng Jiahao thấp và chắc, ánh mắt nửa nghiêm túc nửa có ý ngăn cản.

Leo ngạc nhiên: “Đùa đủ rồi chứ, Sangwon em tôi, mấy người không xót tôi xót chứ...”

Kangmin ngắt lời: “Xót chứ sao không.

Nhưng mà đây mới là lúc cần để cậu ấy tự đối diện.

Anh đi theo chỉ khiến cậu ấy có cớ chạy trốn thôi.”

Leo khựng lại, đôi mắt thoáng dao động.

Anh ngồi lặng một lúc, rồi rốt cuộc buông tiếng thở dài nặng nề, kéo ghế ngồi xuống:

“Anh biết…

Sangwon khiến em buồn nhiều.

Nhưng mà… thằng bé nhà anh mong manh dễ vỡ lắm.

Em… nhẹ nhàng một chút thôi được không?

Đừng trêu nữa…

Anxin.”

Cả bàn ăn chợt im lặng.

Tất cả ánh nhìn đều chuyển sang Anxin.

Cậu từ nãy đến giờ vẫn dán mắt vào khoảng không nơi Sangwon vừa biến mất.

Đôi con ngươi ánh lên một màu khó tả—vừa mềm yếu, vừa kiên định.

Nghe đến tên mình, cậu khẽ mím môi, lòng ngực nặng trĩu.

“Em đâu muốn trêu…” – Anxin khẽ thì thầm, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.

“Em chỉ muốn anh ấy nhìn thẳng vào em.

Một lần thôi cũng được.”

Không khí trở nên trầm xuống, nhưng ai nấy đều hiểu—trò đùa vừa rồi, hóa ra trong lòng Anxin chưa từng là trò đùa.

Bữa ăn vẫn ồn ào nhưng chẳng còn ai thực sự tập trung.

Sau câu nói kia, Anxin chỉ ngồi im, đôi đũa kẹp mãi miếng thịt mà không đưa lên miệng.

Không ai trêu thêm, bởi trong mắt cậu không còn vẻ khiêu khích ban nãy, mà là sự nặng nề khiến cả bàn phải im lặng.

Vài phút sau, Anxin đặt đũa xuống, ghế khẽ kêu một tiếng.

Không nhìn ai, cậu đứng dậy.

“Em đi đâu thế?”

Geonwoo hỏi nửa tò mò.

“Em đi tìm ảnh” Anxin trả lời gọn lỏn, bước đi thẳng, không quay đầu lại.

Leo thoáng chau mày, muốn nói gì nhưng rồi chỉ khẽ thở dài.

Kangmin liếc sang, chỉ lắc đầu: “Cứ để em ấy đi.”

Ở một góc ban công, Sangwon đứng bất động, tay siết chặt lan can đến run lên, đầu cúi gằm, gương mặt đỏ bừng.

Đôi mắt anh hoe hoe như thể chỉ cần thêm một lời nói nữa là nước mắt sẽ rơi.

Tiếng bước chân khẽ vang.

Anxin dừng lại cách anh vài bước, lặng lẽ nhìn bóng lưng mong manh ấy.

Ngực cậu thoáng nhói lên, giọng trầm xuống, khàn khàn nhưng dịu dàng lạ thường: “...Sangwon.”
 
Back
Top Bottom