[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 81,833
- 0
- 0
(Xinwon) Duyên Trời Định
Chương 19
Chương 19
Anxin dụi mắt mấy lần, sợ mình nhìn nhầm.
Cái tên phòng chễm chệ trước mắt: "Lee Sangwon - Zhou Anxin".
Cậu dụi mắt thêm lần nữa, tên vẫn không thấy mất.
Là thật rồi.
Anxin được chung phòng với crush của cậu rồi! "Á há há há!"
Anxin không thể kìm nén sự phấn khích, cậu cười lớn đến mức Geonwoo và Jiahao đứng đó phải nhìn bằng ánh mắt đầy kì thị, không khỏi rùng mình.
"Thằng này không biết có cấu kết gì với người xếp phòng không mà nhìn danh sách ảo thật chứ!"
Jiahao nói.
"Có cả anh Leo, Jeong với em ở đây mà không hiểu sao lại xếp Sangwon với thằng nhóc này.
Thật không thể hiểu nổi!"
Geonwoo cũng gật gù, khó hiểu. Anxin nhanh chóng dọn đồ về phía căn phòng của mình.
Dù chỉ ở chung vài ngày luyện tập thôi cũng khiến cậu phấn khởi.
Còn gì bằng có một căn phòng của riêng mình với crush chứ. Dọn dẹp được một lúc thì Sangwon bước vào.
Thấy anh, Anxin liền hào hứng khoe: "Anh, chúng ta chung phòng đấy!" Sangwon cũng vừa mới biết, rồi không biết làm thế nào để tiếp tục cái kế hoạch dở dang kia nữa.
Cái số sao vậy trời.
Anh chỉ muốn khóc ròng trong lòng.
Anh đã cố gắng né tránh, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng số phận lại trêu ngươi anh.
Giờ đây, anh không chỉ phải đối mặt với Anxin trên sàn tập, mà còn phải đối mặt với cậu ngay trong chính căn phòng của mình. Sự vui vẻ của Anxin đối lập hoàn toàn với vẻ mặt căng thẳng của Sangwon.
Anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đặt túi đồ của mình xuống sàn. "Ừm...
ừ, chung phòng" anh đáp, giọng nói thiếu tự nhiên. Anxin không để ý đến sự gượng gạo của anh, cậu vẫn hào hứng tiếp tục: "Anh thấy không?
Đây là định mệnh đấy!
Em đã mong được chung phòng với anh lắm luôn.
Anh có biết không?
Cứ mỗi lần em thấy anh ở gần người khác, em lại... hơi khó chịu." Lời nói của Anxin như một cú đánh mạnh vào Sangwon.
Anh đứng sững lại, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cậu nhóc này... quá thẳng thắn.
Anh đã cố gắng né tránh, nhưng Anxin lại không ngừng thả thính lung tung. "Em... em nói gì vậy?"
Sangwon lắp bắp. Anxin nhận ra mình đã lỡ lời.
Vội giải thích gì đó.
"Em... em chỉ là...
đùa thôi."
Đùa kiểu này Sangwon có ngày đau tim mà chết mất.
Mới vô phòng cỡ đó thì chung phòng mấy ngày thì làm sao.
Thật không dám nghĩ. "Anh... anh đi tắm," Sangwon lắp bắp, vội vàng lấy quần áo rồi chạy thẳng vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại, sợ phát sinh thêm chuyện gì khác. Bên ngoài, Anxin ngồi lên giường, miệng lẩm bẩm như đang niệm thần chú: "Bình tĩnh, bình tĩnh Anxin, không được nóng vội, không được nóng vội."
Cậu dặn lòng mình phải từ từ, anh bé nhà cậu máu xấu hổ chiếm 99% cơ mà. Tối đến, vì cường độ tập luyện quá trâu bò, cả Sangwon và Anxin đều chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Những căng thẳng, băn khoăn hay những cảm xúc rối bời đều được gác lại.
Đêm đó, cả hai đều có một giấc ngủ trọn vẹn, để chuẩn bị năng lượng cho những thử thách tiếp theo. .
Tiếng reo ầm ĩ lại vang lên để tập thể dục buổi sáng.
Sangwon mở mắt, đập vào mắt anh là tấm lưng trần của Anxin.
Sangwon nhìn chằm chằm một hồi lâu. "Anh nhìn gì vậy?"
Anxin quay đầu lại, lên tiếng, giọng còn ngái ngủ. Sangwon giật mình, vội vàng quay mặt đi.
"Anh... không có gì.
Em... mặc áo vào đi." Anxin bật cười, cậu không nói gì, chỉ mặc áo vào.
Cậu nhìn Sangwon, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh đáng yêu lắm.
Anxin muốn ghẹo đóa hoa này một chút. Khoác áo xong, Anxin tiến lại gần Sangwon, thì thầm: "Anh ơi~" "Hả?"
Sangwon quay mặt lại.
Hai gương mặt gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Anxin đột ngột đưa mặt lại gần khiến Sangwon hô hấp dồn dập, tim đập loạn xạ.
Anh vội bật dậy, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim.
Anxin nhìn Sangwon, không nói gì, chỉ nở một nụ cười tinh quái.
Cậu đưa tay lên, vươn vai một cách chậm rãi, như thể đang tận hưởng buổi sáng.
Bỗng dưng, cậu khẽ than: "Ôi, lưng em đau quá." Sangwon giật mình, lo lắng hỏi: "Em sao vậy?
Bị đau ở đâu à?" "Không sao ạ, chỉ là... ngủ sai tư thế một chút."
Anxin trả lời, rồi xoay người lại, đưa lưng về phía Sangwon.
Cậu dùng giọng điệu nũng nịu: "Anh Sangwon này, anh có thể xoa bóp giúp em một chút được không?
Em không với tới." Sangwon bối rối, mặt lại đỏ ửng.
"Anh... anh..." Anxin quay đầu lại, mỉm cười đầy ranh ma "Anh ngại sao?
Dù sao... chúng ta cũng là bạn cùng phòng mà.
Với lại, anh đã nhìn thấy hết rồi, giờ xoa bóp một chút cũng có sao đâu?" "Được rồi..."
Sangwon để Anxin nằm lên giường, nhẹ nhàng vén áo cậu lên.
Anh ngồi ngay cạnh, bàn tay nhỏ ấm áp áp xuống lưng Anxin.
Lúc đầu anh xoa vòng tròn, nhịp chậm và đều, tưởng chỉ để thư giãn, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến da thịt cậu tê dại.
Rồi anh đổi lực, ngón cái ấn mạnh vào hõm vai, kéo dài một đường xuống tận thắt lưng.
Anxin giật bắn, sống lưng như bị vạch ra thành một dòng lửa nóng rực.Cậu cố gắng cắn môi giữ im lặng, nhưng mỗi lần ngón tay anh trượt ngang qua mạn sườn, phản xạ lại khiến người cậu rung nhẹ.
Sangwon dường như không để ý, vẫn kiên nhẫn lặp lại động tác, càng lúc càng chậm rãi hơn, như muốn nghiền ngẫm từng tấc da.Hơi thở anh phả xuống gáy, vừa gần vừa xa, khiến Anxin phát điên.
Tim đập loạn trong lồng ngực, mặt nóng bừng, não kêu inh ỏi: “Không được nghĩ linh tinh, không được…!”
Nhưng từng cú ấn, từng cái miết ngón tay kia lại giống như trêu ngươi, khiến ý nghĩ cấm kỵ càng lúc càng rối tung.Sangwon làm rất tận tâm.
Tự nhiên cậu thấy hối hận vô cùng.
Cậu vốn định trêu anh, giờ lại tự trêu mình—mỗi cú chạm như lời thì thầm không tiếng, khiến cả người run lên, chỉ muốn chôn mặt xuống gối mà hét một tiếng cho đỡ ngột ngạt."Sangwonie, Anxinie, dậy chưa, xuống tập thể dục nè!"
Tiếng đập cửa và tiếng gọi của Geonwoo và Jeong vang vọng từ bên ngoài. Như bị chột dạ, hai người bên trong lập tức dừng mọi hoạt động. "Anh...
đi thay đồ!"
Sangwon vội chộp lấy chiếc áo đồng phục, chạy gấp vào nhà tắm. Anxin thì nhanh chóng chạy ra mở cửa, ngăn không cho hai vị khách bên ngoài sắp đập nát cánh cửa để gọi. "Này, làm gì mà gọi mãi không thấy động tĩnh gì vậy?"
Jeong nhìn Anxin với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Tụi em ngủ say như chết ấy mà, hihi."
Anxin cười giả lả. "Sangwon đâu?"
Geonwoo tò mò nhìn xung quanh phòng. "Tui nè, đi thôi!"
Sangwon thay đồ với tốc độ ánh sáng, vội vàng chạy ra, chặn lời lại không cho ai kịp hỏi thêm điều gì.
Mà bản tính tò mò của Geonwoo nổi lên, dễ gì ngăn cản được.
Lúc chạy bộ, Geonwoo không rời Sangwon nửa bước, vừa chạy vừa hỏi: "Sangwonie, ở chung phòng với nhóc đó vui không?" "Cũng như bao người thôi..."
Sangwon trả lời, cố tỏ ra bình thường. "Haha, thế sáng sớm hai người làm trò gì mà đỏ mặt thế?"
Geonwoo cười tinh quái. Sangwon giật mình, não rối như tơ vò, không biết nên ăn nói thế nào cho hợp lý.
"Cậu... nhìn nhầm rồi đó."
Anh vội lái sang chuyện khác.
"Cậu tò mò cái gì vậy?
Chẳng phải cậu từng chung phòng với nhóc ấy rồi còn gì?" "Chung quái gì.
Được một ngày nhóc đó đã mò sang phòng cậu rồi mà?" "À...
ờm.
Lúc đó là tình huống bất đắc dĩ thôi."
Như chợt nhớ ra điều gì, Sangwon hỏi: "Mà hôm đó cậu buồn gì vậy?
Chuyện gia đình sao?"
"Haizzz... khổ tâm lắm.
Tớ buồn vì bị thằng nhóc nào đó lừa" Geonwoo nói vu vơ. "Hả?
Cậu bị lừa tình sao?"
Sangwon ngơ ngác hỏi. Quả không sai, thằng bạn của Geonwoo ngốc vãiii.
Hèn gì bị thằng nhóc kém ba tuổi lừa hết lần này đến lần khác mà chưa hề nhận ra.
Geonwoo thầm nghĩ, liệu cậu có nên lật tẩy Anxin hong?
Mà thôi, trước lỡ mồm hứa giúp nhóc đó rồi.
Kệ đại đại đi.