Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0306: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 31


CHƯƠNG 0306: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 31EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hạng Lâm Uyên có hộ vệ canh giữ ở ngoài vườn, bị hắn gọi, ngay lập tức thì dẫn người sắp xếp tốt thi thể trong vườn.Tư Căng làm bạn với Hạng Lâm Uyên tế bái mẫu thân, thẳng đến chạng vạng, mới cùng đi ra.

Hạng Lâm Uyên để cho hộ vệ mình mang đến ném toàn bộ thi thể trở về trên xe ngựa mình, sớm kéo trở về cung, liền nói là món quà đưa cho hắn.Hoàng hậu sớm thì ngồi về trên xe ngựa, sốt ruột chờ Tư Căng trở về.Nghe nói là Hạng Anh Hàn triệu gấp.Tư Căng ngược lại không ngoài ý muốn lắm.Hạng Anh Hàn phỏng chừng là bị "món quà" của Hạng Lâm Uyên làm cho giận rồi, gọi cậu hỏi thăm cụ thể....Hoàng cung, điện Thái Cực.Vì nghênh đón Tư Căng, Hạng Anh Hàn sớm thì tìm người làm tốt dược thiện.Nghe nói trong dược thiện này xen lẫn "giải trăm độc" tốt nhất của Nam Cương, tất cả thuật chỉ cần gặp được nó, tất nhiên sụp đổ.Hạng Anh Hàn ánh mắt tối tăm, đặt từng món ăn.Sau khi dọn rượu và thức ăn xong, thở dài nhẹ nhõm, thích ý dựa vào ghế.Đang nghĩ, gõ cửa đột nhiên vang lên.Tổng quản Lý công công bước bước chân nhỏ qua đây bẩm báo.Hạng Anh Hàn trong nháy mắt lên tinh thần, ngồi thẳng khoát tay nói:"Mau tuyên bọn họ tiến vào, ngươi có thể lùi xuống."

Tư Căng và hoàng hậu cùng vào điện.Hạng Anh Hàn chỉ nói hai câu đơn giản với hoàng hậu, liền để cho nàng ta rời khỏi, chỉ để lại Tư Căng.Tư Căng nhìn hắn: "Bệ hạ sốt ruột tìm chúng ta trở về như thế, không biết có chuyện gì?"

Hạng Anh Hàn nâng tay, ra hiệu Tư Căng ngồi xuống ở trước bàn:"Mấy ngày nữa chính là tiệc sinh nhật của ngươi, trẫm cố ý để cho Ngự Thiện phòng làm mấy món ăn, nếm thử có hợp khẩu vị không?"

Tư Căng lóe lóe con ngươi, gắp một khối thịt bò lên, tỉ mỉ quan sát chất lượng của nó.Dùng thần thức giao lưu với Tiểu Yêu, để cho hệ thống phán định thành phần bên trong.Sau khi phát hiện có dược vật giải độc, thiếu chút nữa trực tiếp cười lên tiếng ——Thì ra, Hạng Anh Hàn cho rằng, mình thiên vị Hạng Lâm Uyên, là bởi vì bị Hạng Lâm Uyên hạ độc?

Thật sự là...

Ngây thơ đáng thương.

Vậy không bằng...

Đùa hắn một chút.Tư Căng thoạt nhìn không có chút tâm phòng bị nào, ngoan ngoãn ăn khối thịt bò kia.Hạng Anh Hàn tự nhiên, vừa tận hết sức lực mời rượu gắp thức ăn.Mắt nhìn một nén nhang trong lư hương đốt xong, trái tim treo lơ lửng mới rốt cục bỏ xuống.Vừa mới chuẩn bị nghiệm chứng kết quả một chút, thì bị Tư Căng một rượu trực tiếp hắt ở trên mặt.Rượu nhỏ từng chút một thuận theo mặt mà xuống, thấm ướt áo khoác đế vương, muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.Tư Căng bỗng nhiên đứng dậy, không chút khách khí:"Bệ hạ làm như thế sợ rằng mất thân phận, chừng mực thỏa đáng đi?"

Hạng Anh Hàn bị một chén rượu này hắt ngớ rồi.Rượu nhỏ giọt cay con mắt, một lúc lâu mới mở mắt ra.Hắn nhanh chóng lau lau mặt, thẹn quá hóa giận, vỗ bàn đứng lên:"Nguyệt Tư Căng!

Ngươi hôm nay là càng ngày càng coi trời bằng vung rồi!"

"Ngươi có nhớ năm đó ngươi ám sát tiên hoàng, là trẫm giúp ngươi lật án hay không."

"Vinh quang bây giờ của ngươi đều là trẫm cho ngươi như cũ có thể kéo ngươi xuống!"

"Tiệc sinh nhật mấy ngày nữa, trẫm cũng không để cho ngươi làm, trẫm ngay lập tức thì chiêu cáo thiên hạ tội danh của ngươi!

Trục xuất ngươi ra hoàng cung biếm làm thứ nhân!!!"

Đoạn lời nói này, hắn nói đến cây ngay không sợ chết đứng, thì chờ Tư Căng quỳ xuống, cúi đầu nhận sai trước hắn.Ai dè, thiếu niên vẫn như cũ duy trì cao ngạo trước sau như một, nhấn mạnh từng chữ một:"Tốt a, tòa hoàng cung này ta sớm thì ở chán rồi."

"Nếu bệ hạ đều lên tiếng, vậy ta hôm nay thì dọn ra ngoài."

Hạng Anh Hàn kinh sợ rồi, hiển nhiên không nghĩ đến Tư Căng sẽ nói như thế.Nguyệt Tư Căng điên rồi sao?Đây chính là hoàng cung, vinh hoa thế gian đều là hội tụ nơi này, hắn nói rời khỏi thì rời khỏi?!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0307: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 32


CHƯƠNG 0307: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 32EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Suy nghĩ của Tư Căng.Hạng Anh Hàn không thể hiểu.Thế nhưng, quân vô hí ngôn.Hắn là hoàng đế, là chí tôn của Đại Chu.Hắn nói muốn lật bản án cũ của Nguyệt Tư Căng ra biếm cậu làm thứ nhân, liền nhất định phải làm như thế.Vì vậy, hai ngày sau, Tư Căng không có để lại một ít đồ, một mình rời khỏi cung điện.Hạng Anh Hàn vốn dĩ cho là Tư Căng chỉ là mạnh miệng, lúc thật sự muốn cậu đi, cậu vẫn như cũ sẽ thả thấp tư thế cầu xin hắn.Chính là, không có.Tư Căng mặt mày mang cười, cả người thoải mái.Lúc đi, còn lưu lại một câu ý tứ sâu xa mà nói:"Ngai vàng rồng vàng kia, chờ ta tới lấy."

Dứt lời, liền một bộ đồ trắng, phóng ngựa đi xa....Việc Tư Căng rời cung bị biếm ở kinh thành đưa tới sóng to gió lớn, trở thành trò cười vui tay vui mắt sau bữa trà dư bách tính kinh thành:"Không nghĩ đến tiên đế thật sự là Nguyệt Tư Căng hại chết, mệt bệ hạ còn bảo vệ hắn nhiều năm như thế.

Muốn ta nói, sớm nên trục xuất hắn đi!"

"Nguyệt Tư Căng trước khi xuất giá, không phải là thì bị gia tộc Vọng Nguyệt đuổi ra ngoài sao?

Lúc này tốt rồi, nhà họ Nguyệt không muốn hắn, phủ nhiếp chính vương không muốn hắn, hoàng cung cũng không cần hắn, xem hắn còn có thể đi chỗ nào."

"Người ta không quan tâm đi?

Dù sao làm trò cười nhiều năm như thế, cũng không quan tâm mấy thứ này a."

"Chẳng qua ngươi nhìn thấy không?

Nguyệt Tư Căng kia lớn lên là thật là đẹp mắt a.

Hắn hiện tại nghèo túng rồi, nếu có thể biết hắn hiện tại sống ở chỗ nào, chúng ta có thể một lần tiếp xúc với hương sắc..."

"Thôi đi, đây chính là tội phạm quan trọng bị trục xuất khỏi hoàng cung, ngươi không muốn sống nữa?"

Lời tuy là vui đùa lời, lại cũng chỉ có công tử nhà giàu không muốn sống, sa vào xinh đẹp Tư Căng.Phái người hỏi thăm chỗ ở của cậu, nửa đêm leo tường.Không phải là một thứ nhân bị cung đình trục xuất sao?Không có quyền không có thế, bắt nạt một chút cũng không người biết!Kết quả, bức tường còn không có phi qua, thì bị mấy tên hộ vệ của phủ nhiếp chính vương đánh ra ngoài.Cánh tay bị thương, chạy trối chết.Dần dần, kinh thành nhiều thêm một chút truyền thuyết nhiếp chính vương bảo vệ Nguyệt Tư Căng.Đương nhiên, tiếng chất vấn vẫn luôn không ngừng:"Nhiếp chính vương quyền khuynh triêu dã, dung nhan vô song, để ý đồ vô dụng Nguyệt Tư Căng kia?!"

"Chính là, nếu là nhiếp chính vương thật sự thích Nguyệt Tư Căng, ta tháo đầu xuống cho các vị làm quả cầu đá!"

Thế nhưng, cũng không lâu lắm, chế giễu của mọi người đã bị đánh mặt rồi.Sinh nhật Tư Căng ngày đó, Hạng Lâm Uyên phái người hầu cả phủ ra, con phố từ chỗ phủ nhiếp chính vương đến nơi Tư Căng ở kia, toàn bộ treo lên lụa đỏ.Tự mình cưỡi ngựa bờm đỏ, mặc áo cưới, hiện ra hết tư thế oai hùng hiên ngang.Trận đón dâu này làm oanh oanh liệt liệt, lại không có bà mối, không có cỗ kiệu.Chỉ có đoàn ngựa lan ra mấy dặm, trùng trùng điệp điệp, kinh động toàn bộ kinh thành.Rất nhiều bách tính đều tới vây xem, thảo luận vô cùng náo nhiệt nhiếp chính vương đây là ầm ĩ cái gì.Cuối cùng, lại đi theo đoàn ngựa, đi tới nơi ở của Tư Căng.Cửa chính, Tư Căng không có mũ phượng khăn quàng vai, đồng dạng mặc áo cưới nam tử cả người, đứng ở trước cửa, ngửa đầu nhìn Hạng Lâm Uyên trên ngựa.Cậu thoáng nghiêng đầu, đáy mắt chứa ý cười, lại phản bác:"Ngươi lừa ta, ngươi nói sẽ vì ta mặc mũ phượng khăn quàng vai."

"Ngươi ta hai người, không cần mũ phượng khăn quàng vai."

Hạng Lâm Uyên hình như cũng không có nhận thức được sai lầm của mình.Vẫn như cũ cây ngay không sợ chết đứng nhìn Tư Căng, tiếp tục nói:"Ngươi ta đều là đàn ông, không có phân biệt người nào gả người nào, người nào cưới người nào."

"Ta không có chuẩn bị mũ phượng, cũng không có chuẩn bị kiệu cưới, thế nhưng ta vì ngươi chuẩn bị một con ngựa."

"Căng Căng, ta muốn ngươi cùng ta, ngang hàng!"

Mỗi chữ mỗi câu của y, nói đến nghiêm túc.Là y trước đây chận kiệu hoa của Tư Căng ngoài cửa, y hiện tại thì muốn cho Căng Căng đủ mặt mũi.Để cho người toàn thành thậm chí toàn bộ Đại Chu đều biết, Nguyệt Tư Căng có Hạng Lâm Uyên bảo vệ.Bất kỳ kẻ xấu cũng không thể nhớ thương.Tư Căng đi về phía trước hai bước, nhìn nhìn ngựa Hạng Lâm Uyên chuẩn bị cho mình, lại do dự:"Không có yên ngựa, ta làm sao đi lên?"

Hạng Lâm Uyên từ trên ngựa nhảy xuống, ngồi xổm ở bên cạnh Tư Căng, quỳ một chân trên đất.Thành kính vô cùng: "Ta nâng ngươi đi lên!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0308: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 33


CHƯƠNG 0308: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 33EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng cười yếu ớt hỏi:"Làm sao nâng?"

Hạng Lâm Uyên duy trì tư thế quỳ xuống đất vươn hai tay, lòng bàn tay hướng lên trên, nhướng mày nói:"Đi lên!"

Tư Căng lóe lóe con ngươi, con mắt xinh đẹp chợt hiện ánh sao, phóng người lên.Khẽ đạp tay Hạng Lâm Uyên một chút, phi thân đi đến trên ngựa, nắm chặt dây cương.Cùng lúc đó, ngựa nâng móng trước lên, kêu rít một tiếng, nâng thiếu niên áo đỏ lên thật cao.Áo gấm ngựa hùng, phô trương tùy ý.Bách tính vây xem đều nhìn ngây người, rối rít sững sờ ở tại chỗ, không thể tin tưởng nhìn thiếu niên áo đỏ trên ngựa, trong đầu chỉ còn lại có một cái ý nghĩ ——Này chính là Nguyệt Tư Căng sao?

Thực sự chẳng có chút liên hệ nào với đồ vô dụng người người chán ghét mà vứt bỏ theo như đồn đãi kia.Hắn lớn lên vô cùng xinh đẹp, cả người lộ ra một cổ quý khí, giống như từ nhỏ thì nên được vạn thế kính ngưỡng.Ngay cả nhiếp chính vương toàn thành người đều kiêng kỵ, nhìn thấy hoàng đế đều không quỳ xuống, vậy mà sẽ cúi đầu với hắn.Thực sự quá tráng lệ, không thể tin được!Hạng Lâm Uyên xoay người lên ngựa, từ trong tay tùy tùng nhận lấy một đoạn lụa đỏ, giao cho Tư Căng.Tư Căng nhìn nhìn: "Này lại là làm cái gì?"

"Đây là tơ hồng nguyệt lão cho."

Hạng Lâm Uyên giải thích nói: "Lúc tân hôn nắm nó, cả đời này, liền sẽ không chia lìa."

"Nhớ kỹ rồi sao!

Phu quân."

Tiếng xưng hô này, để cho Tư Căng giật mình sững sờ trong nháy mắt.Cậu hoài nghi bản thân mình nghe lầm rồi, lại hỏi một lần:" ngươi mới vừa nãy gọi ta cái gì?"

"Phu quân!"

Hạng Lâm Uyên không e dè, còn cố ý cất cao thanh âm:"Ta cố ý mang kỵ binh tinh anh của cấp dưới, hợp thành đoàn ngựa đón dâu hôm nay, chúng ta lượn quanh thành một vòng, để cho tất cả mọi người xem xem."

"Ta Hạng Lâm Uyên không chỉ có muốn cùng một chỗ với ngươi, còn ầm ĩ đến thiên hạ đều biết!"

"Thật là một người điên."

Tư Căng nhỏ giọng oán giận một câu.Thanh âm không lớn, lại rơi vào trong lỗ tai Hạng Lâm Uyên.Y nắm thật chặt lụa đỏ trong tay, liên luỵ ngựa của Tư Căng cũng nhích lại gần bên cạnh y, con ngươi phượng xấu xa ngông cuồng:"Căng Căng, ta là người điên, ngươi làm như thế nào?"

"Vậy không có biện pháp, ai bảo ta thích ngươi chứ?"

Thanh âm của Tư Căng lộ ra chút giả vờ bất đắc dĩ, nửa câu dưới, lại mang đủ cưng chiều:"Chỉ có thể làm bạn với ngươi, cùng điên!"

Tư Căng dứt lời, nhìn nhau cười với Hạng Lâm Uyên, cùng quay đầu ngựa lại, phóng ngựa đi trước.Nghìn người kỵ binh tạo thành đoàn ngựa theo sát sau, chiếm nửa con phố.Không giống đội ngũ đón dâu khác, chỗ này không có nhạc sĩ, không có kiệu phu, thậm chí không có tấm biển đón dâu chỉnh tề.Thế nhưng, lại có hai thiếu niên chạy song song với, và một đám kỵ binh trung thành một lòng.Nhiếp chính vương đại hôn, trong khoảng thời gian ngắn, thành kỳ cảnh của kinh thành.Không chỉ có truyền khắp trên phố, thậm chí kinh động hoàng cung....Điện Thái Cực.Lúc Lý công công bước bước chân nhỏ đi bẩm báo, Hạng Anh Hàn có chút không tiếp thụ được.Hắn đập bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, chén trà trên bàn chạm vào nhau, leng keng vang dội:"Ngươi nói cái gì?!

Hạng Lâm Uyên hắn...

Hắn muốn thành hôn với ai?"

Lý công công bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch:"Bệ hạ, nhiếp chính vương không phải là muốn thành hôn với ai, mà là y đã thành hôn với Căng công tử rồi rồi, kỵ binh làm đoàn ngựa, lượn quanh thành một vòng, thiên hạ đều biết, ngài..."

Hạng Anh Hàn không chịu tin tưởng.Hắn vẫn cho là, Hạng Lâm Uyên tiếp cận Tư Căng, chẳng qua là biết Tư Căng là ánh trăng sáng của hắn, mới cố ý lợi dụng Tư Căng tới buồn nôn hắn.Hắn cho rằng chỉ cần hắn đ trục xuất Tư Căng ra hoàng cung, biếm làm thứ dân, Hạng Lâm Uyên tự nhiên sẽ không lại để ý Tư Căng.Đến lúc đó, Tư Căng nhận hết khổ sở, vẫn là sẽ khóc hồi cung tìm hắn.Kế hoạch hắn rõ ràng không chê vào đâu được, tại sao lại biến thành hiện tại như vậy?!"

Không được, trẫm không tin!

Ngươi lừa trẫm!"

Trái tim Hạng Anh Hàn rơi xuống đáy cốc, đẩy Lý công công ra:"Trẫm muốn tự mình lên thành lầu đi xem xem!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0309: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 34


CHƯƠNG 0309: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 34EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Hạng Anh Hàn không để ý ngăn cản của Lý công công, ngay lập tức để cho tiểu thái giám chuẩn bị bộ liễn, rất nhanh liền đến thành lâu.Hắn bước đi nhanh, nóng lòng khẳng định nghi ngờ trong lòng.Kết quả, lúc leo lên thành lầu, thì rất xa nhìn thấy Tư Căng và Hạng Lâm Uyên ngồi trên ngựa.Thiếu niên thoạt nhìn ốm yếu thường ngày ở điện Nhân Thọ oi bức kia, lúc này đang một bộ áo đỏ, kiêu ngạo vô song.Hạng Anh Hàn trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ.Kia là Căng Căng hắn chưa từng thấy qua.Trong ấn tượng của hắn, Căng Căng vẫn luôn rất nghe lời, trước đây có lẽ có lúc hoạt bát, thế nhưng, năm gần đây vẫn luôn buồn bực ở thâm cung.Dần dần trở nên không yêu nói chuyện, không yêu ăn mặc, thậm chí so với phế phi lãnh cung còn giống như oán phụ.Hắn không hề cảm thấy hứng thú với Căng Căng, bắt đầu quảng nạp hậu cung.Chẳng qua hiện tại, hắn bừng tỉnh phát hiện, Căng Căng óng ánh loá mắt như vậy, vậy mà đẹp mắt, để cho hắn không thể rời mắt.Chính là người trước hết thích Căng Căng, là hắn a!Thì tính là ở giữa biến thành đa nghi, đó cũng là Căng Căng không còn sức hấp dẫn, cũng không phải là hắn không yêu nữa.Hạng Lâm Uyên!Ngay cả Căng Căng của hắn cũng dám cướp, quả thực khinh người quá đáng!Trong mắt Hạng Anh Hàn từ từ thoáng qua hận ý màu đỏ tươi, hắn phân phó binh sĩ; cung thủ tường cầm mũi tên qua, giương cung lên dây cung, nhắm ngay cổ Hạng Lâm Uyên.Hắn mới là hoàng đế, hắn mới là chí tôn của vương triều này.Hắn hôm nay, thì muốn để cho Hạng Lâm Uyên vì cướp người của hắn, trả giá thật lớn!Vèo ——Mũi tên nhọn rời dây cung, xé không khí mà đi.Cùng lúc đó, Hạng Lâm Uyên phát giác nguy hiểm, rút nhuyễn kiếm nơi thắt lưng ra, thân kiếm trực tiếp chống lai mũi tên."

Leng keng" một tiếng, đánh mũi tên của Hạng Anh Hàn trỏ về lại đường cũ/Hạng Anh Hàn vội vã né ra, nhưng vẫn là bị mũi tên nhọn cắt cánh tay.Cả người trọng tâm không ổn định, "Ầm" một tiếng ngã trên mặt đất, máu tươi từ trong vết thương thấm ra, đau đến hắn cắn răng cắn lợi một trận.Hộ vệ tùy tùng trông coi chung quanh giật nảy mình, vội vã chạy tới kiểm tra thương thế của hắn.Lúc Hạng Anh Hàn đứng lên lần nữa, đoàn ngựa đón dâu đã đi xa.Tư Căng để lại cho hắn, cũng chỉ còn lại có bóng lưng.Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt kia, Hạng Anh Hàn đột nhiên cảm giác được tim như bị đao cắt, vành mắt không tự chủ đỏ rồi ——Hắn đặt Căng Căng ở trong lòng rất nhiều năm a, làm sao thì cách hắn càng ngày càng xa?......Lúc đoàn ngựa trở lại phủ nhiếp chính vương, đã là chạng vạng.Hạng Lâm Uyên mời triều thần thường ngày quan hệ thân thiết với mình qua đây dự tiệc.Y và Tư Căng một người nắm một mặt lụa đỏ, cùng vượt qua chậu than, lạy linh vị mẫu phi lạy trời đất.Mọi người khuyên y ở lại uống rượu, y lại từ chối không chút do dự, chỉ là kéo Tư Căng trở về phòng tân hôn.Y có chút gấp gáp, rót hai ly rượu, đưa cho Tư Căng:"Tới, uống rượu xong, tất cả nghi thức thì đều kết thúc rồi."

Tư Căng nhận lấy rượu, vòng qua cánh tay y, vừa muốn uống vào, thì lại nghe Hạng Lâm Uyên nói:"Như vậy, ta thì có thể biết quá khứ của ngươi rồi.

Căng Căng, còn nhớ rõ ngươi trước đây nói, thế nào mới có thể nói quá khứ cho ta sao?"

Tư Căng bỗng nhiên nhớ đến lời bản thân mình nói trước đó:"Ta đặt quá khứ ở trong thân thể, trừ khi ngươi ta làm chuyện cá nước thân mật..."

Vì vậy, mới vừa uống vào rượu bất ngờ không kịp đề phòng sặc rồi.Bỏ chén rượu xuống, xua tay từ chối:"Hôm nay lượn quanh thành lượn đến hơi mệt chút, ta sợ hầu hạ Vương gia không tốt, không bằng ngày mai lại nói cho...

Hừm..."

Trời biết Hạng Lâm Uyên trông mong đêm động phòng hoa chúc này trông mong bao lâu rồi, chỗ nào đồng ý dễ dàng buông tha.Y một tay kéo eo Tư Căng qua, cúi đầu che môi cậu lại.Đưa dịch rượu từng chút một vào trong miệng thiếu niên.Tai mèo đúng lúc lộ ra, lộ ra chút đỏ nhạt.Hạng Lâm Uyên buông mèo yêu nhỏ ra, con ngươi phượng xinh đẹp ở nến đỏ làm nổi bật, sáng đến dọa người:"Căng Căng nếu là mệt rồi, liền không cần cố sức nữa, vẫn là ta hầu hạ ngươi đi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0310: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 35


CHƯƠNG 0310: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 35EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hạng Lâm Uyên cười đụng đụng tai mèo, một tay ôm thiếu niên của y lên, bước về phía giường cưới...Trong điện nến đỏ chiếu sáng rực rỡ.Trên bóng cắt in lên cửa sổ, Hạng Lâm Uyên hôn thắm thiết mèo yêu nhỏ của y.Chẳng biết lúc nào, thừa dịp yêu chưa chuẩn bị, lôi ra màn trướng.Hoàn toàn ngăn cách bên trong và bên ngoài.Xuân tiêu một khắc, hoa có thơm mát.Tiểu Yêu lần này không cần Tư Căng đóng phòng tối nhỏ.Bản thân mình thở hổn hển đi ra thức hải, làm bạn với ánh trăng.Một con hổ con mập mạp leo đến trên bán nguyệt, ngậm kẹo que mới mua về từ trung tâm mua sắm hệ thống, chán đến chết bắt đầu đếm sao.Thân thể mập mạp, ngay cả ánh trăng đều thoáng che đi.Sắc trời càng âm u, có thể nghe được chỉ có vài điểm tiếng nước không rõ, cùng với vài câu đối thoại nhỏ giọng:"Căng Căng, ta muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng."

"Gọi cái gì?"

"Ta giữa ban ngày gọi ngươi cái gì, ngươi bây giờ gọi trở về."

"Ngươi quá tâm cơ rồi, không có khả năng...

Ưm..."

Vầng ngọc treo trên bầu trời, dần dần nghiêng về phía Tây.Thật lâu, mới rốt cục nghe được khẽ gọi mang khóc nức nở của thiếu niên:"Phu...

Phu quân..."&&&&&Ngày hôm sau.Lúc Hạng Lâm Uyên tỉnh lại, Tư Căng còn đang ngủ.Cổ tay trắng nõn như ngọc đặt ở bên ngoài màn.Nhìn kỹ, phía trên có vết đỏ bị lụa siết ra.Hạng Lâm Uyên sớm thì ngồi dậy, nấu tốt cháo, đẩy cửa mà vào.Y nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước màn chỗ Tư Căng nằm, từ từ xốc màn lên, nhìn thoáng qua.Thiếu niên đã tỉnh rồi, tai mèo còn không có thu về.Thanh âm thì khàn, con mắt thì sưng.Khóe mắt hơi nâng, còn vệt nước mắt chưa khô.Đều là bị y lăn qua lăn lại.Trong mắt Hạng Lâm Uyên thoáng qua đau lòng nhè nhẹ, cúi đầu hôn hôn con mắt của Tư Căng:"Căng Căng ngoan, ngồi dậy uống chút cháo rồi ngủ tiếp."

Tiểu Yêu không biết đi nơi nào rồi, có thể xem ánh trăng xem phân nửa, bị La Sát cướp đi.Bây giờ còn chưa trở về.Tư Căng thật sự thể nghiệm cuộc sống gọi "Không có che đậy cảm giác đau".Cậu chống thân thể ngồi dậy, xoa xoa cổ tay.Hôm qua Hạng Lâm Uyên thế nào cũng phải túm tay cậu, không cho cậu kéo đệm, không cho cậu kéo màn trướng.Cuối cùng, thậm chí dùng lụa hỷ lúc bọn họ thành hôn trói cổ tay cậu lại.Nói cái gì bị người phát hiện cậu túm đồ rách nát không tốt.Kỳ thực chính là muốn ép cậu khóc.Nói cái gì biết quá khứ của cậu đau lòng cậu, đơn thuần vô nghĩa!Tư Căng vốn muốn vỗ cháo của y lật, thế nhưng trên người không có sức lực, nhịn xuống rồi.Cậu kỳ thực có thể dùng thần lực đánh Hạng Lâm Uyên đi ra.Thế nhưng, như vậy quá không thú vị rồi.Cậu không muốn làm thần không thú vị.Cũng không muốn biến tình yêu giữa cậu và A Uyên thành không thú vị.Tư Căng được Hạng Lâm Uyên đút một chén cháo.Sau khi uống xong, thu tai mèo về, nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.Hạng Lâm Uyên cúi đầu bỏ chén xuống, nhẹ tay khẽ ấn eo thiếu niên lại, ôn nhu ấn:"Như vậy sẽ tốt chút."

Ấn một lát, ánh mắt lại rơi ở trên cổ tay cậu, cầm tay cậu lên, hỏi:"Đau không?"

Tư Căng: "Không đau."

Hạng Lâm Uyên: "Vậy ta lần sau có phải còn có thể lại...

Khụ khụ khụ..."

Đang nói, bị một tia sức mạnh vô hình nện ở ngực, liên tiếp ho khan mấy tiếng.Tư Căng hối hận rồi.Cậu vẫn là muốn dùng thần lực.Có một số LSP* chính là không đánh không rút kinh nghiệm.* LSP tên già dê 老色痞 (lǎo sè pǐ)Hạng Lâm Uyên hậu tri hậu giác phản ứng kịp mèo yêu nhỏ tức giận rồi, cũng không cần phải nhiều lời nữa.Chỉ ủy ủy khuất khuất tự mình xoa xoa ngực.Sau đó, tiếp tục chịu thương chịu khó xoa bóp cho Tư Căng.Tư Căng dần dần ngủ thiếp đi, không chỉ là thả lỏng đề phòng, còn là đau lòng tiểu thiên quân.Phút chốc sau, lại lộ ra tai mèo và đuôi mèo.Hạng Lâm Uyên hạnh phúc cười rồi.Đời người đến tận đây, còn mong cầu gì nữa a?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0311: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 36


CHƯƠNG 0311: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 36EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hoàng cung.Sau khi Hạng Anh Hàn trị liệu tốt vết thương, tựa vào long ỷ lên, liên tục xoa ấn đường.Đã một ngày, hắn vẫn là không cách nào thuyết phục bản thân mình.Căng Căng đi rồi.Ánh trăng sáng của không bao giờ thuộc về hắn rồi.Hạng Lâm Uyên, y chẳng qua là thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ, y dựa vào cái gì?!Đúng rồi...

Thiên sát cô tinh...Hạng Lâm Uyên không phải là cô tinh sao?Ở trong huyền học của bộ tộc mèo yêu, cô tinh là dễ dàng bị nguyền rủa nhất.Hắn nhớ kỹ, Lệ phi am hiểu thuật nguyền rủa nhất, chỉ cần Hạng Lâm Uyên chết rồi, Căng Căng không phải có thể một lần nữa về tới bên cạnh hắn?Vậy như vậy xem ra, Lệ phi còn có chút tác dụng.Nhớ điều này, Hạng Anh Hàn bỗng nhiên lên tinh thần.Hắn sai người mang Lệ phi từ trong thiên lao ra ngoài, bảo là muốn tự mình thẩm vấn.Lúc Lệ phi ra thiên lao, đã chết bảy mạng rồi.Còn dư lại hai đuôi tàn tạ, bẩn thỉu kéo phía sauMuốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.Hạng Anh Hàn thấy vậy, vội vã cho lui tất cả cung nhân, tự mình đi tới đỡ Lệ phi ngồi dậy.Trong mắt sao thâm thúy chợt hiện đau lòng:"Không có sao chứ?"

Lệ phi bỗng nhiên nâng đầu, không nghĩ đến Hạng Anh Hàn sẽ bỗng nhiên thay đổi thái độ với mình.Tủi thân cả thảy, nước mắt ngay lập tức trào ra:"Bệ hạ, nô tì đã nói có thể nói rồi, nô tì tuy rằng làm một ít tà ác, nhưng thật sự không có làm việc giết người."

"Nô tì tuy rằng ghen tỵ thành tính, hãm hại qua tần phi khác, thế nhưng đều là bởi vì yêu ngài a!

Nô tì muốn độc chiếm tình yêu của ngài, có lỗi sao?"

"Bệ hạ..."

"Ừm, trẫm tin ngươi, mau dậy đi."

Hạng Anh Hàn nâng Lệ phi dậy, mặt mày mang cười, tình cảm nồng nàn chân thành....Hạng Anh Hàn để cho thái y qua đây, giúp Lệ phi chữa vết thương cho tốt.Lại ôm nàng ta ôn tồn dỗ cả đêm, mới mở miệng nói việc nguyền rủa Hạng Lâm Uyên.Lệ phi hiểu rõ suy nghĩ của Hạng Anh Hàn, cho rằng hắn rốt cuộc muốn động thủ.Giết Hạng Lâm Uyên, giết Nguyệt Tư Căng.Chuyện như vậy ngẫm lại để cho người hưng phấn.Sau khi Lệ phi dưỡng tốt vết thương, lại trở về nhà một chuyến, cùng mấy người tỷ muội làm một trận pháp nguyền rủa.Suốt đêm nguyền rủa ngôi sao sở thuộc trong mệnh Hạng Lâm Uyên.Vầng sáng mạnh mẽ leo lên bầu trời đêm, trực tiếp đánh sao bản mệnh của Hạng Lâm Uyên.Trận pháp ở dưới sự hướng dẫn của Lệ phi xoay tròn cực nhanh, một khắc thành kia, bỗng nhiên nghịch chuyển.Trận pháp màu sắc trở nên âm u.Tất cả nguyền rủa ác độc toàn bộ thay đổi một cái phương hướng, xông thẳng Lệ phi và mấy đứa con nhà họ Nguyệt.Lệ phi sợ hãi kêu một tiếng, vội vã buông tay: "Hỏng bét rồi!

Là nguyền rủa cắn trả, chạy mau a!!!"

"Nguyền rủa này chúng ta làm rất nhiều năm, làm sao sẽ cắn trả chứ?!"

Mọi người bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc, ngay lập tức dừng làm phép lại, chạy trốn về bốn phía.Không biết làm sao, còn không có chạy hai bước, thì bị một cái chắn vô hình bắn trở về.Trong hoảng loạn vô tận, Tư Căng cười nhạt xuất hiện ở trước mặt mọi người.Quần áo màu trắng nhẹ nhàng, được ánh trăng làm nền, giống như tiên nhân, hồn xiêu phách lạc.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Các bảo bối, tôi nói một việc a.Phiên ngoại vị diện dân quốc trước đó không phải là thơ, là không phù hợp luật thơ Đường Tống nghiêm khắc, không nên bị tôi đánh lừa nga.Để tôi đăng một bài từ do chính tôi viết, bài này hoàn toàn tuân theo quy tắc luật thơ, là bài tập văn học Đường Tống đạt điểm tối đa của tôi đó, hì hì.Bặc toán tử.

Vịnh ngân hạnhHàn lộ lộng sơ chi, tàn nguyệt thác cô ảnh, hựu ngộ thu thâm diệp lạc thì, dư hận hà nhân tỉnh?Thanh tịch lãnh sương ngưng, tráng chí thùy dữ cộng?

Vãng nhật tha đà ý bất bình, chẩm nhâm phong tuyết định?*Đề tài suy ngẫm:1.

Tác giả dùng mấy loại thủ pháp tu từ?2.

Biểu đạt tình cảm thế nào của tác giả?[để cho tôi xem xem học bá ngữ văn ở nơi nào!]---0o0o0o0---*dịch:Bốc Toán Tử - Vịnh Cây Ngân HạnhSương lạnh vờn cành thưa, trăng tàn ôm bóng lẻ, Lại gặp thu sang lá úa vàng, ai hay lòng thương khẽ?Sương rét lạnh quạnh hiu, chí lớn ai cùng sẻ?

Tháng năm dằng dặc nỗi chẳng bình, há để tuyết sương lấp lẻ?
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0312: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 37


CHƯƠNG 0312: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 37EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nguyệt Tư Căng?!Hắn không phải là nên ở phủ nhiếp chính vương sao?Làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?!Tư Căng mặt mày mang cười, từng bước một tới gần đám mèo yêu bị vây ở trong kết giới của cậu.Ngón tay thon dài khẽ nắm chặt, kết giới bắt đầu co rút lại.Rất nhanh, một đám mèo yêu thì bị vây ở trong đó.Đường rãnh má thiếu niên sâu lại, hữu nghị chào hỏi với mọi người:"Các vị tốt a."

"Mùi vị nguyền rủa cắn trả, dễ chịu sao?"

Mọi người trong nháy mắt bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc, nguyền rủa tà ác của bộ tộc mèo yêu không thể nghịch chuyển, cắn trả như vậy, chính là bọn họ không chống đỡ nổi a!Đuôi của Lệ phi lúc này xù lông: "Nguyệt Tư Căng, ngươi làm sao biết làm những thứ này?!"

"Chuyện mà ngươi không biết nhiều lắm, lẽ nào ta còn phải từng cái từng cái nói cho ngươi?"

Tư Căng mở miệng, thanh âm có chút cao, tựa hồ là bởi vì Hạng Lâm Uyên mà mất hứng thú.Trong nháy mắt qua sau, lại phản ứng kịp:"Thật xin lỗi, ta không nên rống to kêu gào với con gái, thật sự là quá thất lễ."

Vì vậy, thiếu niên áo trắng mang áy náy không để ý, cúi chào với mấy người.Có người bị Tư Căng biến đổi thất thường như vậy sợ vỡ mật, vội vàng dùng pháp thuật đưa tin kêu gọi gia chủ nhà họ Nguyệt —— Nguyệt Chính Phong.Chứa nước mắt cầu xin ông ta cứu mạng.Nguyệt Chính Phong là quốc sư triều đại đương thời, là mèo yêu pháp thuật cao cường nhất của nhà họ Nguyệt.Năm đó, chính là ông ta đuổi Nguyệt Tư Căng ra khỏi nhà họ Nguyệt.Ông ta nếu là thấy rồi, tất nhiên không cho phép Nguyệt Tư Căng cưỡi ở trên đầu mọi người làm mưa làm gió như vậy!Lúc đó, Nguyệt Chính Phong đang ở phòng sách viết tấu chương, dâng thư xin Hạng Anh Hàn trừng phạt nghiêm khắc Hạng Lâm Uyên.Nguyên nhân là Hạng Lâm Uyên không biết trúng gió ác cái gì, mấy ngày trước đây bắt toàn bộ tất cả bộ khoái thiên lao trở về vương phủ.Người vào phủ, không ai sống sót.Hạng Lâm Uyên coi thường pháp luật, như vậy lại có thể tấu hắn một quyển rồi.Nguyệt Chính Phong đang đắc ý, lại nghe được cầu cứu của con cái, vội vàng dùng pháp thuật đi tới sân sau nhà họ Nguyệt.Nhìn thấy Nguyệt Tư Căng sao tang môn bị này môn, ngay lập tức giận không chỗ phát tiết."

Nguyệt Tư Căng!

Ngươi hai lần gả cho Hạng Lâm Uyên, còn vì hắn chống đối Hoàng thượng, làm gia tộc hổ thẹn đến tận đây, còn dám trở về?!

Còn dám tổn thương con cái nhà họ Nguyệt!!"

Nguyệt Chính Phong nói, nâng lên một chưởng, ý đồ dùng một tia pháp thuật nhỏ bổ kết giới Tư Căng ra.Kết quả, không có tác dụng!Không chỉ không thành công, trái lại bị kết giới bất thình lình bật ra một trượng.Thân thể thình thịch mà ngã xuống đất, bỗng nhiên phun ra một búng máu, liên tục ho khan.Ông ta không tin, tiếp tục đứng dậy muốn tóm Tư Căng!Không biết làm sao, mới vừa đứng lên, thì bị Tư Căng một tia thần lực một lần nữa đập trở về trên mặt đất."

Không có khả năng...

Không có khả năng..."

Nguyệt Chính Phong liên tục kêu rên:"Làm sao sẽ như vậy, bộ tộc mèo yêu, đều là đuôi càng nhiều pháp lực càng cao, ngươi rõ ràng chỉ còn một đuôi, tại sao..."

Tư Căng lẳng lặng đứng, là một thần minh cao cao tại thượng, đang giễu cợt con kiến hôi không biết sống chết: "Ai nói cho ngươi, ta thì còn dư lại một đuôi?"

Dứt lời, bỗng nhiên lấy ra chín đuôi mèo.Đuôi xù xù, ở dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng bạc dày đặc, xinh đẹp đến không thể tả.Tựa hồ là bị ánh trăng làm nổi bật mới đến bước này.Lại tựa hồ, ngay cả ánh trăng đều thành làm nền.Biến hóa như vậy, để cho con ngươi mọi người rụt lại, ngay cả hô hấp đều đình trệ xuống theo.Nguyệt Tư Căng rõ ràng đã không còn nửa cái mạng, tại sao còn có nhiều đuôi như thế?!...Bọn họ cũng không biết, Hạng Lâm Uyên từ sau lúc thích Tư Căng, liền vẫn luôn tìm kiếm phương pháp có thể để cho đuôi của mèo yêu lại trở về như mới.Y phát động các mối quan hệ chân trời góc biển của mình, liên tục của đào móc, tìm kiếm.Rốt cuộc biết, có thể từ trong thân thể người giết chết Tư Căng rút lực sinh mệnh ra, đi phục hồi như cũ đuôi của cậu.Vì vậy, y suốt đêm mang binh đi thiên lao, bắt được tất cả mọi người năm đó nghiêm hình tra tấn, thậm chí còn nghĩ muốn Căng Căng.Mang bọn họ về vương phủ, lột da rút gân.Để cho Căng Căng của y, lần thứ hai khôi phục dáng dấp lúc đầu.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0313: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 38


CHƯƠNG 0313: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 38EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nguyệt Chính Phong ngạc nhiên hơn, lại một lần nữa bị thần lực của Tư Căng đánh bị thương.Cuối cùng, thiếu niên lại khóa một đạo kết giới, giam Nguyệt Chính Phong ở trong đó, mỗi chữ mỗi câu:"Ta thành hôn với Hạng Lâm Uyên có gì không thích hợp?"

"Ngươi được một nhà Hạng Anh Hàn hối lộ, trung với cha con Hạng Anh Hàn, giúp bọn họ cướp ngai vàng của A Uyên."

"Còn có, ngươi năm đó muốn ta dùng thân nam nhi gả ra ngoài, lúc đó chẳng phải ghét bỏ ta linh lực thấp, vì nhục nhã ta nhục nhã y sao?!"

"Hiện tại chỉ là trả đồ vật vốn thuộc về y trở về, có gì không thích hợp?"

Tư Căng nhấn mạnh từng chữ một, từng chút một trần thuật tội ác của Nguyệt Chính Phong.Cuối cùng, đi tới trước mặt Nguyệt Chính Phong, chậm rãi cúi người:"Còn có việc thiên sát cô tinh, lúc đó chẳng phải ngươi bố trí đi ra, lừa trên gạt dưới, cố ý hãm hại y?"

Cậu nói, nâng tay xe một tia pháp thuật, ở lòng bàn tay ngưng tụ ra cầu ánh sáng màu đỏ sậm xinh đẹp, khóe môi cong lên một tia ý cười đẹp mắt:"Nếu ngươi thích thiên sát cô tinh như thế, vậy mệnh cách này, liền cho ngươi thử xem đi."

Nói xong, liền đánh quả cầu vào trong cơ thể Nguyệt Chính Phong.Cùng lúc đó, một tia ánh đỏ xông thẳng trăng tròn.Trăng máu hiện thế, cô tinh đến!Phàm là người có loại này mệnh cách, chính là sẽ bị người trong thiên hạ kiêng kỵ, người người đến giết a!Không có khả năng a!Nguyệt Tư Căng rõ ràng là đồ vô dụng linh lực thấp, tầm thường nhất ở trong gia tộc, tại sao có thể dễ dàng bóp méo mệnh cách của ông ta như vậy?!Tư Căng không chú ý sự sợ hãi của đối phương, ưu nhã đứng dậy, khóe môi hơi hơi cong lên:"Từ bây giờ về sau, ngươi tới làm cô Tinh, ta tới làm gia chủ nhà họ Nguyệt."

Tông giọng thanh lãnh, so với thiên sứ còn êm tai hơn, lại không lưu tình chút nào tuyên án vận mệnh bi thảm của mọi người....Về tới phủ nhiếp chính vương, Tư Căng để cho Hạng Lâm Uyên tìm người chọc thủng việc Nguyệt Chính Phong là thiên sát cô tinh này.Chốc lát, lòng người kinh thành hoảng sợ."

Không nghĩ đến quốc sư vậy mà là cô tinh, còn là thiên sát cô tinh có thể tạo thành trăng máu, loại người này bắt buộc phải chết!

Bằng không thì sẽ mang đến vận rủi cho toàn bộ Đại Chu!"

"Ông trời của ta, nhà ta còn có phù may mắn mua từ ông ta đấy, ta phải mau mau ném, bằng không thì rất có thể cửa nát nhà tan a!"

"Khẩn cầu các vị đại nhân dâng thư bệ hạ, thiêu Nguyệt Chính Phong tế trời!!!"

Lòng người bách tính hoàng thành hoảng sợ, trong nhà đại thần thậm chí còn một mớ dây rối.Hạng Anh Hàn không có cách nào, chỉ có thể bắt Nguyệt Chính Phong lại thẩm vấn.Trận thẩm vấn này bố trí ở Đại Lý Tự, tam đường hội thẩm, tất cả triều thần và bách tính đều tới vây xem.Hạng Anh Hàn không muốn mất đi trợ lực nhà họ Nguyệt này, chỉ có thể sử dụng loại phương pháp này bù đắp lại hình tượng của Nguyệt Chính Phong.Hắn lập kế hoạch chu đáo chặt chẽ, chỉ chờ nghiệm thu thành quả.Lại không nghĩ rằng, lúc công khai thẩm vấn, Tư Căng ở trên người Nguyệt Chính Phong thi hành một pháp thuật bùa chú thành thật, Nguyệt Chính Phong vậy mà trước đám đông nói ra việc giúp đỡ Hạng Anh Hàn đoạt vị.Lời vừa nói ra, cả triều ồ lên.Mọi người không thể tin được, lại không chống cự nổi chứng cứ Hạng Lâm Uyên lấy ra, cùng với...Thánh chỉ bị bóp méo năm đó.Hạng Anh Hàn không nghĩ đến Hạng Lâm Uyên sẽ có những chứng cớ này, trong nháy mắt lú rồi.Một lão thần run lẩy ba lẩy bẩy đi tới, cầm lấy thánh chỉ nhìn kỹ lại nhìn, cuối cùng, vành mắt đỏ rồi:"Đây là bệ hạ của thánh chỉ a!

Vương triều này, vốn phải là...

Là của nhiếp chính vương a!"

Đây là lão thần duy nhất may mắn còn sống sót dưới truy sát của cha con Hạng Anh Hàn vì ẩn dấu bí mật soán vị.Nguyên lão ba triều.Ở trong triều hoàn toàn được tôn kính, cũng làm cho người tin phục nhất.Ông bỗng nhiên nói như thế, sự chú ý của mọi người lần thứ hai bị hấp dẫn."

Lẽ nào, thật sự là bệ hạ cấu kết với thiên sát cô tinh này?!"

Nghe được "Cấu kết" hai chữ, ngay cả thân tín trước đó Hạng Anh Hàn bồi dưỡng đều bắt đầu xa lánh hắn.Cấu kết với thiên sát cô tinh Nguyệt Chính Phong kia, vậy nhất định đã dính vào xúi quẩy rồi, mạng không lâu vậy.Loại người này, bọn họ cũng không dám bảo vệ!===---0o0o0o0---===* tam đường hội thẩm là Hình bộ (刑部), Đại lý tự (大理寺), Đô sát viện (都察院) – ba cơ quan tư pháp quan trọng trong triều đình phong kiến tham gia thẩm vấn---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0314: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 39


CHƯƠNG 0314: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 39EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Hạng Anh Hàn cấu kết với Nguyệt Chính Phong!!"

"Cha con Hạng Anh Hàn soán quyền đoạt vị!"

"Hạng Anh Hàn và Nguyệt Chính Phong cần phải tế trời!!!"

Oán thanh của mọi người một sóng cao hơn một sóng, ép Hạng Anh Hàn con mắt đỏ bừng, "Lạch cạch" một tiếng, một giọt nước mắt trong rớt xuống."

Phản rồi!

Phản rồi!

Trẫm là hoàng đế, các ngươi muốn tiêu diệt trẫm!

Các ngươi cũng xứng?!"

"Các ngươi cũng xứng?!"

"Ha ha ha ha ha!"

Hắn lấy hổ phù cấm vệ quân ra, bỗng nhiên đứng dậy, "Rầm" một tiếng, đánh nát chén trà trước mặt mình.Đập ly làm hiệu!Hạng Anh Hàn điên cuồng cười, chờ binh sĩ sớm đã mai phục của hắn qua đây tiêu diệt kẻ phản bội:"Người tới a!

Hôm nay tất cả cấm vệ quân trông coi ở ngoài điện nghe lệnh, tất cả mọi người tại chỗ hôm nay, giết không tha!"

Đám dân chúng ngu dốt tự cho là nắm giữ thời cuộc này, lại cũng không biết hắn ở trước trận thẩm vấn này thì lưu lại hậu chiêu.Thiên sát cô tinh thế nào?!Soán quyền đoạt vị thì thế nào?!Bọn họ không có cơ hội sống thêm nhìn tiếp rồi...Thế nhưng, không có động tĩnh.Cấm vệ quân của hắn sớm thì mai phục ở ngoài điện không nghe được bất kỳ gió thổi cỏ lay.Trong điện vẫn như cũ im lìm, áp lực cấp bách, để cho người ta không thở được.Hạng Anh Hàn sững sờ rồi, quay đầu lại đập một chén trà.Vẫn như cũ không có động tĩnh.Chén trà thứ ba thứ tư, cuối cùng ở dưới sự giận dữ của hắn, một chân đạp đổ bàn.Nhưng mà, không có tác dụng!Cấm vệ quân của hắn sẽ không tới.Ngai vàng của hắn, cũng không giữ được rồi.Lúc này, Hạng Lâm Uyên ngồi trên ghế đầu tiên phía bên trái rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, khẽ cười nói:"Bệ hạ, có thể ngươi không biết, ta hôm nay mang người của đại doanh Kinh Giao qua đây, mấy người kia của ngươi, sớm thì bị áp chế rồi."

"Vở kịch một vai này, là nên kết thúc rồi!"

Trong lúc nói chuyện, nhuyễn kiếm nơi thắt lưng ra khỏi vỏ, trực tiếp kề sao cổ Hạng Anh Hàn.Mọi người trong nháy mắt nín thở.Nhiếp chính vương mặc dù mới là người thừa kế ngai vàng chính thống.Thế nhưng, Hạng Anh Hàn dù sao làm hoàng đế nhiều năm như thế rồi, dư uy còn ở, y nói giết thì giết?!Thế nhưng, sự thật chứng minh, Hạng Lâm Uyên điên tận xương, thật sự xuống tay được.Rầm ——Một tia ánh kiếm sắc bén thoáng qua, mang ra một chuỗi giọt máu dài.Thân thể cao to của Hạng Anh Hàn ầm mà ngã xuống đất.Hắn không thể nhắm mắt, che cổ không ngừng vọt máu, nâng con ngươi, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào Tư Căng.Trong thoáng chốc, trước mặt lại thoáng qua dáng dấp Tư Căng lúc mới gặp gỡ.Dưới ánh trăng năm đó một mình uống rượu, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tư Căng mặc trung y, cúi đầu quét nhà.Thiếu niên thuần khiết không tỳ vết, trên người không mang theo một chút không sạch sẽ trong thâm cung, cứ như vậy, lặng yên không tiếng động, xông vào trong lòng hắn.Thành chấp niệm của hắn, thành ánh trăng sáng hắn vĩnh viễn không cách nào xóa đi.Hắn khó khăn mở miệng: "Căng Căng, ngươi yêu ta, ngươi mau cứu ta..."

Nhưng chưa từng nghĩ, thiếu niên hắn coi như thần đảo từng bước một đi tới bên cạnh Hạng Lâm Uyên, nhón chân, ở trên môi hung thủ giết người hôn xuống.Quay đầu nhìn Hạng Anh Hàn, nhàn nhạt cười:"Không, ta yêu hắn, ta muốn cứu hắn."

Hy vọng cuối cùng của Hạng Anh Hàn tan biến, cường độ trên tay buông lỏng, rốt cuộc cúi đầu, nhắm hai mắt lại.Hắn đến chết cũng không thể hiểu rõ, hắn đến tột cùng làm sai cái gì, phải chọc cho Căng Căng, quyết tuyệt như vậy!...Hạng Anh Hàn chết rồi, Nguyệt Chính Phong mất đi trợ lực cuối cùng, bị mọi người trói trên đài tế trời, đốt cháy tế trời.Quy củ Tư Căng đặt.Tế trời ngày đó, Hạng Lâm Uyên đăng cơ.Đế vương ở dưới đài mặc long bào màu đen huyền.Nguyệt Tư Căng quốc sư tân nhiệm ở trên đài tế trời, mặc vạt áo trắng như ánh trăng.Bọn họ cách một khoảng cách, xa xa nhìn nhau.Trong khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc đều có một loại trang trọng và thần thánh ngưng mắt nhìn thần minh.Tư Căng ngẩn người, đột nhiên cảm giác được bộ long bào này cực kỳ giống trang phục thiên quân.Tiểu thiên quân của cậu a, vốn thì nên chói mắt như vậy, vốn thì nên vượt qua chế ngự chư thần đứng trên đỉnh cao như thế.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0315: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 40


CHƯƠNG 0315: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 40EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc hai canh giờ, Tư Căng vẫn như cũ chìm đắm ở trong phong thái mới vừa rồi của Hạng Lâm Uyên, không cách nào tự thoát khỏi.Cậu kéo một bộ quần áo màu trắng, từng bước một bước xuống thiên đài.Đáy lòng, bỗng nhiên dâng lên một loại tâm tình tên là "đáng tiếc".Nếu như, A Uyên sớm một chút xuất hiện thì tốt rồi.Y sớm một chút xuất hiện, bản thân mình liền có thể nâng đỡ y, mà không phải là đưa lão thiên quân không để ý tính mệnh thương sinh linh và thiên thần kia.Đến lúc đó rơi vào Thiên giới đại loạn, hại người hại mình.Chính là A Uyên khi đó hẳn là còn nhỏ đi?Hoặc còn không có sinh ra.Chuyện cũ không thể theo đuổi, lại đáng tiếc nhiều cũng đều thành si tâm vọng tưởng của cậu.Suy nghĩ một chút, Tư Căng chạy tới tẩm cung đế vương.Hạng Lâm Uyên đang nghị sự với mấy vị đại thần cấp nguyên lão, vẫn chưa về.Vì đón chào tân quân, long tháp tinh xảo trong tẩm cung sớm đã được bọn thái giám cung nữ nội vụ phủ đổi thành mới rồi.Chỉnh tề sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.Tư Căng làm càn nằm lên.Hành động này làm tiểu thái giám túc trực một bên sợ hết hồn:"Quốc sư, giường nhỏ này là công bộ mới làm, bệ hạ còn không có nằm qua, ngài..."

Tư Căng liếc mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.Lệ khí mới vừa nãy giết người chưa trút hết, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra uy hiếp đầy ắp.Tiểu thái giám theo bản năng run lập cập, ngay lập tức ngừng nói.Cùng lúc, đầu óc bay nhanh xoay tròn ——Tuy rằng Nguyệt Tư Căng và bệ hạ tình đầu ý hợp, cũng tất nhiên là hoàng hậu tương lai, thế nhưng...Thế nhưng ngai vàng tôn quý, ngay cả là hoàng hậu cũng không thể vượt quá quy củ, trước hoàng thượng một bước nằm lên long tháp tượng trưng ngôi cửu ngũ chính là trọng tội khi quân.Này...Đang nghĩ, đã thấy Tư Căng thoáng mở rộng áo khoác ra.Tiểu thái giám sửng sốt, sau một khắc, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên.Người triều Đại Chu đều biết, Nguyệt Tư Căng hắn thích nam sắc a!Chẳng lẽ muốn giấu bệ hạ...Tiểu thái giám bị dọa sợ đến liền lùi lại năm bước, đang nghĩ muốn làm sao rời khỏi, thì nhìn thấy trên cổ trắng nõn của Tư Căng, rậm rạp chằng chịt vết hôn.Nói dễ nghe một chút, kia là dấu vết lộn xộn bệ hạ để lại.Nói khó nghe chút, kia thì không khác gì với chó chết..."

Ngươi nhìn!"

Tư Căng nghiêng đầu, không thèm để ý chút nào nói:"Đây là bệ hạ nhà ngươi gặm, cho nên bản quan nằm ở đây căn bản cũng không có khác nhau chút nào với y nằm ở đây, hiểu không?"

Tiểu thái giám:..."

Biết rồi thì đi xuống đi, bản quan muốn nghỉ ngơi."

Tiểu thái giám liền vội vàng gật đầu, mơ mơ màng màng lui ra ngoài.Lúc ra ngoài, vừa lúc gặp được cung nữ nhất đẳng đưa lư hương tới.Tiểu thái giám vội vã kéo người đến một bên, nhỏ giọng nhắc nhở:"Ngụy cô cô, Nguyệt Tư Căng tiên sinh nghỉ ngơi ở bên trong, đừng quấy rầy hắn, lư hương này trong chốc lát lại đưa đi."

Ngụy Minh Nguyên là sau khi Hạng Lâm Uyên đăng cơ, tiện tay cất nhắc thành cung nữ chủ sự nhất đẳng.Trước khi gặp được Hạng Lâm Uyên, nàng ta chính là nhân vật nhỏ nhoi người người có thể ức hiếp.Thế nhưng, Hạng Lâm Uyên thay đổi vận mệnh của nàng ta, cũng xông vào đáy lòng của nàng ta.Trong cung sinh hoạt vặt vãnh áp lực, lúc nhàm chán, Ngụy Minh Nguyên nhìn qua rất nhiều thoại bản truyền kỳ.Trên những thoại bản đó, cung nữ nhất đẳng đều là có cơ hội tiếp cận hoàng đế, thắng được niềm vui của bệ hạ, từng bước một ngồi trên vị trí hoàng hậu.Những người đó có thể, nàng ta cũng có thể!Huống chi đối tượng nàng ta đấu tranh còn là đàn ông.đàn ông mà thôi, nào có dáng người thướt tha, thân thể kiều mị như phụ nữ.Nếu như nàng ta hôm nay vì bảo vệ quyền uy của bệ hạ, đuổi Nguyệt Tư Căng ra tẩm cung, nhất định sẽ đưa tới chú ý của bệ hạ.Dù cho bệ hạ không thể kịp thời xuất hiện, nàng ta bị Nguyệt Tư Căng dạy dỗ rồi, cũng lộ ra nàng ta yếu đuối đáng thương.Nhưng hễ là rớt hai giọt nước mắt, cũng có thể chọc cho bệ hạ đau lòng.Sao lại không làm?Nghĩ như thế, khóe môi Ngụy Minh Nguyên cong lên một tia ý cười thâm độc, đẩy tiểu thái giám ra, kéo cửa phòng tẩm điện ra.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom