Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0107: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 14


CHƯƠNG 0107: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 14EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ánh mắt Tư Căng sững sờ.Thừa dịp trong lúc vệ sĩ áo đen bị bể đầu kia ngã xuống, nhanh chóng tiến lên.Đoạt lấy súng trong tay hắn.Tiếp theo, tay nhắm ngay phía sau hắn, mười mấy đối tác còn đang khiếp sợ.Ầm ầm ầm ầm ầm!Liên tục nổ súng, súng xuyên qua yết hầu.Chỉ chốc lát sau, mười mấy người áo đen liền ngã trái ngã phải rơi đầy đất.Có người lanh lợi sớm phản ứng kịp, xoay người thét chói tai chạy trốn.Thích Lâm Uyên mắt sắc phát hiện cá lọt lưới, nổ súng bắn súng.Lúc này, Tư Căng lại phóng ra hai súng.Cậu dùng thần lực tăng cường tốc độ của viên đạn.Một viên đạn nhanh chóng đuổi theo đạn Thích Lâm Uyên bắn ra, bắn rơi người kia.Một viên khác, trực tiếp xuyên phía sau đầu người chạy trối chết kia.Thẳng đến tiếng thét chói tai của người kia dừng lại, hung hăng đập xuống đất giống như mất trọng lượng.Thiếu niên khát máu mới lười biếng để súng xuống.Trong mắt tràn đầy thoả mãn đi săn thành công.Quay đầu lại, nhàn nhạt liếc Thích đại thành chủ thật vất vả nắm lấy cơ hội "Anh hùng cứu mỹ nhân", tỉnh táo lại cường thế:"Bọn họ là tới giết tôi, đừng cướp với tôi."

Nói xong, không có đi liếc nhìn người đàn ông sững sờ ở sau lưng.Liền xoay người, khẩu súng nhắm ngay Chu Hưng Bang chờ mong cậu tử vong.Khóe môi mang cười, từng bước một tới gần hắn:"Chu thiếu gia, tôi chính là đồ ẻo lả yêu mặc đồ con gái, anh làm sao có thể mang nhiều người như thế tới vây đánh tôi chứ?"

"Tôi rất sợ hãi a."

Chu Hưng Bang sợ hãi đến cực điểm.Hai chân run rẩy thành cái sàng, chứa lệ nóng lùi về phía sau hai bước.Rốt cuộc không nhịn được, xụi lơ trên mặt đất.Tư Căng đi tới bên cạnh hắn.Rũ mắt xuống.Họng súng chống trên đỉnh đầu hắn.Lên đạn khoảng cách gần.Tiếng "Cạch" rõ ràng quanh quẩn ở bên tai Chu Hưng Bang.Hắn bị dọa sợ đến đại tiểu tiện không khống chế, nước mắt nước mũi hỗn hợp giàn giụa, xé ruột xé gan cầu xin:"Tư Căng, tôi sai rồi, tôi sau này cũng không dám trêu chọc cậu nữa.

Tôi van cầu cậu buông tha tôi, bỏ qua cho tôi đi!"

Thế nhưng, khóe mắt thiếu niên nâng lên tràn đầy hưng phấn.Giống như là một người chơi chơi trò chơi đang chơi đến tận hứng nhất, làm sao đồng ý dễ dàng thu tay lại.Ở trong mắt Chu Hưng Bang, người đàn ông xinh đẹp đến không thể phân biệt nam nữ kia, cuối cùng không lưu tình chút nào bóp cò súng vang lên.Ầm!Đạn xuyên đầu, kết thúc sinh mệnh tiêu sái tùy ý của hắn.Hắn bị ảo giác Tư Căng chế tạo mê hoặc, cho rằng bản thân mình nhất định chết không thể nghi ngờ, chịu đến sửng sốt cực độ.Cuối cùng hai mắt trắng nhợt, ngất đi.Thế nhưng, ở Thích Lâm Uyên bị vây ở ngoài ảo giác xem ra, Tư Căng căn bản là không có động thủ.Cậu chỉ là khẩu súng đặt ở đỉnh đầu Chu Hưng Bang, nhà quê vô dụng kia thì tự mình hù dọa ngất đi rồi.Mà Tư Căng như thế làm, chính là vì để cho Chu Hưng Bang cảm thụ một chút đau khổ tử vong.Dự định lần sau lúc không vui, lại xách hắn đi ra, để cho hắn lần lượt thể nghiệm niềm vui thú tử thần giáng xuống.Thích Lâm Uyên ở tại chỗ sững sờ hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ thiếu niên xinh đẹp giết người phản ứng kịp.Thì ra, ngày đó, tiếng súng y trốn ở trong ngăn kéo nghe thấy, thật sự là Bùi Tư Căng bắn.Thuật bắn súng thật chính xác.Ngay cả dáng vẻ bóp cò súng, đều đẹp mắt như vậy...Chờ tất cả đám phiền toái đều giải quyết xong, Tư Căng mới quay đầu đi tới bên cạnh Thích Lâm Uyên.Nhìn nhìn hoa trong tay y.Khẽ mỉm cười, mặt mày đong đầy tình cảm:"Lại gặp mặt rồi, thật là đúng dịp."

Thích Lâm Uyên lúc này mới lấy lại tinh thần, ngắc ngứ trả lời:"Ơ....

Đúng...

Đúng vậy, thật là đúng dịp."

Tư Căng đưa tay, đầu ngón tay khẽ xẹt qua mu bàn tay nâng của y.Thả thính đủ rồi, mới chậm rãi di chuyển đến hoa hồng chút.Tựa hồ vốn chính là hướng về phía hoa mà đi.Không cẩn thận đụng phải y.Ở lúc y căng thẳng lúc, cười hỏi:"Hoa này là cho tôi sao?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0108: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 15


CHƯƠNG 0108: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 15EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Ừm...

Thì, em hát thật sự tốt."

Thích Lâm Uyên bị động tác nhỏ vô ý thức của cậu chọc ghẹo đến tâm trạng nhộn nhạo, vội vã ngây ngốc khen một câu, cứng ngắc đưa hoa đi ra ngoài."

Nhưng tôi không mấy thích hoa."

Thích Lâm Uyên ngừng lại, nhịn không được có chút hoảng hốt.

Theo bản năng thì muốn thu tay về.Ai dè, Tư Căng lại giành trước ôm hoa vào trong ngực, nói bổ sung:"Nhưng nếu như là anh đưa, tôi sẽ rất vui lòng nhận."

Lúc cậu cười, lộ ra hai cái răng khểnh.Đơn thuần tốt đẹp, giống như có thể thắp sáng toàn bộ thế giới.Nhận xong hoa hồng, Tư Căng vừa liếc nhìn súng trong tay Thích Lâm Uyên.

Được đằng chân lân đằng đầu hỏi:"Súng không tệ, có thể đưa tôi sao?"

"Đương nhiên, nếu như em thích."

Thích Lâm Uyên lúc này mới phản ứng kịp.

Mới vừa rồi hoàn cảnh chỗ em ấy quá nguy hiểm.

Ở Thượng Hải thế lực khắp nơi vướng mắc này, đích xác cần một món vũ khí phòng thân.Vì vậy vội vã đưa khẩu súng ra ngoài.Tư Căng lại hỏi:"Tôi còn thiếu chút tiền, muốn mua mấy bộ quần áo nam, anh cũng có thể tặng tôi sao?"

"Có thể."

Thích Lâm Uyên vội vã đưa ví tiền đi ra ngoài, nho nhã lễ độ gật đầu:"Em còn nghĩ muốn cái gì, đều có thể nói.

Chỉ cần tôi có, đều cho em."

Y chờ mong Tư Căng có thể nói ra "Tôi còn nghĩ muốn trái tim anh."

Như vậy, y liền có thể thuận lý thành chương nói ra lời trong lòng.Căn cứ tiếp xúc lần gặp mặt trước, Thích Lâm Uyên cảm thấy, người trước mặt người cũng hẳn là thích mình.Thế nhưng, sau khi nhận lấy ví tiền, Tư Căng chỉ là nhàn nhạt cười:"Thế tôi cũng không có nghĩ muốn cái gì khác rồi, cảm ơn anh, có duyên gặp lại."

Nói, thì đạp giày cao gót, xoay người, rời khỏi tầm mắt của y.Sườn xám đen trắng giao nhau theo gió hơi dao động, giữa bước chân, luôn có một loại quyến rũ không nói được nói không rõ.Đối thoại không có dựa theo phát triển mình tưởng tượng.

Thích Lâm Uyên rõ ràng cực kỳ mất mát.Chỉ là sững sờ đứng ở trên đường, nghiêm túc cân nhắc, lần sau nên làm sao lại chế tạo cái "Có duyên gặp mặt".Lộ Chi Dương chạy tới theo sau, chỉ nhìn thấy một đống thi thể và một anh họ đứng ở trong gió đêm sắp cứng ngắc thành tượng đá.Bởi vì chết người rồi, hắn theo bản năng đi nhìn thắt lưng Thích Lâm Uyên.

Phát hiện súng y thường mang không thấy rồi, ngay cả ví tiền cũng không thấy tung tích.Đây là tình huống gì?Hắn hỏi: "Thành chủ, hoa đâu?"

"Tặng người rồi."

"Súng đâu?"

"Tặng người rồi."

"Tiền đâu?"

"Cũng tặng người rồi."

Lộ Chi Dương ưu sầu đến huyệt Thái Dương trực tiếp nhảy thình thịch, hỏi:"Vậy người đâu?!"

Thích Lâm Uyên: "Đi rồi."

"..."

Lộ Chi Dương hai mươi ba năm cuộc đời, lần đầu gặp phải tình huống cạn lời như thế.Thành chủ nhà hắn có phải đầu óc có bệnh hay không?!"

Tiểu tổ tông!"

Hắn kêu rên:"Ngài có biết trong ví tiền kia của ngài không chỉ có tiền, còn có giấy chứng nhận và con dấu cá nhân hay không a!

Cho hết đi ra ngoài rồi?!"

Nghe được chỗ này, con mắt u ám của Thích Lâm Uyên tức khắc sáng lên rực rỡ:"Đúng vậy, tôi không thể giao hết cho em ấy được, tôi phải đi tìm em ấy đòi lại."

Nói, thì lòng tràn đầy đuổi theo về phía phương hướng Tư Căng đi xa.Lộ Chi Dương: "..."

Xem ra hôm nay, những thi thể này, hắn còn phải tự mình sắp xếp.

Haizzz, này đều cái việc gì a?...Tư Căng sau khi cầm được tiền, rất nhanh liền tìm đến một cửa hàng, mua mấy âu phục tốt.Quần tây, giày da, áo sơ mi, cà vạt, áo gile.Sau khi mang vào một bộ, lại đi cửa hiệu cắt tóc sửa sang tóc ngắn.Sau khi thỏa mãn, lại đ tiệm mắt kiếng mua một bộ gọng kính vuông viền vàng không có số độ.Còn cố ý để cho nhân viên cửa hàng thêm hai dây xích tơ vàng cũng không thực dụng, thế nhưng hiệu quả trang trí vô cùng.Cậu nghiêm túc thưởng thức mặt mình trong gương trong chốc lát, nhìn một chút, nhịn không được nâng má, tự mình hướng về phía mình, vừa chớp một bên mắt một cái giống như rù quến.Nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn đỏ mặt, nhịn không được ngây người với thiếu niên không này.Mà lúc này, Tư Căng đối với trang phục cả người này, mới tính là miễn cưỡng thoả mãn.Từ tiệm mắt kiếng đi ra, cậu phát hiện trong ví tiền của mình tiền còn dư lại hơn phân nửa.Vì vậy, muốn tìm chỗ hiếm có tiêu xài một chút.

Đi chỗ nào đây?"

Yêu Nhi."

Cậu hỏi:"Trong tài liệu hiển thị, giải trí tốt nhất chỗ này là chỗ nào?"

Tiểu Yêu đang bí mật dời đi lương thực chó nhỏ của mình, bị hỏi đột nhiên như thế, một bao thức ăn cho chó rơi xuống đầy đất.Tủi thân lại ngơ ngác nâng đầu:[Tiên Lạc cung.]===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0109: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 16


CHƯƠNG 0109: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 16EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiên Lạc cung.Tư Căng cầm túi giấy để quần áo, tiện tay gọi một chiếc xe kéo.Rất nhanh, liền tới ngoài cửa Tiên Lạc cung.Chỗ này, là chỗ ăn chơi tổng hợp lớn nhất Thượng Hải.Phàm người tới đây, đều là quan to hiển quý.Bởi vì bình dân, căn bản thì không chịu nổi chi tiêu cao như thế.Vừa đi vào, du dương lại mang ý nhị phong trần liền chậm rãi truyền vào lỗ tai.Tư Căng tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, từ trong tay nhân viên phục vụ cầm qua một ly rượu đỏ.Không yên lòng nhìn đám vũ nữ uyển chuyển múa theo bài ca trên sân khấu.Cảm thấy này nếu là đổi thành mấy chàng trai trẻ, nhất định càng có ý tứ.Một bên, tiếng nghị luận của những người khác thỉnh thoảng truyền vào trong tai Tư Căng:"Nghe nói không?

Mấy ngày hôm trước Đào Hoa viên mới ra một đào kép, một người nam, hát hoa đán hát đến tuyệt đỉnh, cùng đài với Tần Giang Lệ, hoàn toàn nghiền ép cô nàng."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói.

Người kia tên cái gì ấy nhỉ, Bùi Tư Căng đúng không?

Tôi còn nghe nói, cậu ta lớn lên đặc biệt đẹp mắt, còn xinh đẹp hơn so với tiểu thư Thư Y Điệp của Tiên Lạc cung."

"Phải không?

Vậy quá đáng tiếc, ngày kia không có đi được Đào Hoa viên."

"Mấy anh em, nếu không thì chúng ta mấy ngày nữa đi Đào Hoa viên nhìn một cái, xem xem đập chút bạc, Bùi Tư Căng có thể đi ra vui đùa một chút với chúng ta hay không?"

"Không cần đi Đào Hoa viên, chúng ta lại không thích nghe kịch, tôi nghe đồn, Bùi Tư Căng kia diễn , lực ảnh hưởng quá lớn, Tiên Lạc cung đã chuẩn bị đem mời cậu ta qua đây, để cho cậu ta cùng sân khấu với tiểu thư Thư Y Điệp hát bài hát rồi."

"Thật sự?"

Người đàn ông kia cười một tiếng thô tục: "Vậy chúng ta có thể xem rồi, hì hì."

Những lời này, bị Tư Căng đều nghe qua, ly đế cao cầm ở trong tay dừng một chút ——Tiên Lạc cung muốn mời cậu tới ca hát, vậy cậu mấy ngày nay thì có thể gặp được người Tiên Lạc cung.Cậu phải mau mau kiếm tiền, thu mua Tiên Lạc cung.

Như vậy, liền có thể đặt mấy chàng trai trẻ xinh đẹp trên sân khấu rồi.Đang nghĩ ngợi, người phục vụ đi ngang qua một bên chú ý tới cậu, rũ mắt xuống hỏi:"Thưa ngài, xin hỏi ngài cần cái gì?"

Tư Căng bật thốt lên:"Mấy chàng trai trẻ xinh đẹp."

"Ừm, có thể."

Người phục vụ đối với lần này, ngược lại không lắm ngoài ý muốn, vẫn như cũ nhiệt tình nói:"Ngài đi theo tôi, chúng ta đi lầu trên phòng."

Mắt Tư Căng sáng rực lên: "Tốt."

Cậu không có nghĩ đến, chỗ này vậy mà cũng có phục vụ chọn người.Giống với quán tiểu quan cổ đại vậy.

Còn rất không tệ.Cậu đi theo nhân viên phục vụ một đường mở một cái phòng riêng.Sau đó nhìn ảnh chụp chàng trai trẻ trên "Tờ danh sách", tiện tay chọn mấy người nhìn thuận.

Phân phó nói:"Trong chốc lát cầm chút hoa quả, lại cầm cán tẩu thuốc mới nhất và thuốc lá sợi tốt nhất.

Để cho mấy người bọn họ bưng vào."

"Được."

Nhân viên phục vụ gật đầu đi ra ngoài.Chỉ chốc lát sau, thì có sáu "cún con" mặc trang phục người hầu, ngọt ngào mềm mại đi tới.Bọn họ đều đâu vào đấy đặt hoa quả ở đầu giường Tư Căng, một người trong đó ngồi xổm ở bên cạnh cậu, vì cậu đốt thuốc lá sợi.Tư Căng lại duy trì tư thế "mỹ nhân nằm nghiêng", thích ý nghiêng người dựa vào ở trên giường lớn.Một tay nâng cán tẩu thuốc nhỏ màu vàng kim, khẽ hút hút một hơi thuốc.Cực kỳ nghệ thuật phun ra vài vòng khói.Nhìn đến các cậu bé rối rít vỗ tay khen....Bên ngoài Tiên Lạc cung, nhân viên phục vụ rất nhanh thì tiếp đón Thích Lâm Uyên khí thế rào rạt.Căng thẳng đến mồ hôi đều toát xuống."

Thành chủ Thích, bọn tôi cũng không làm chuyện gì vi phạm trị an a, ngài đây là tới làm gì a?"

Ở trong ấn tượng của bọn họ, Thích Lâm Uyên luôn luôn theo lẽ công bằng nghiêm minh, cũng không lưu luyến loại địa phương này.

Nhưng bình thường tới, nhất định là muốn điều tra đồ vật gì.

Y bây giờ là lão đại của Thượng Hải, ai dám tuỳ tiện trêu chọc?Vừa nghe nói y tới, quản lý đều gấp đến độ đi ra, kiên trì đến cùng, vui tươi hớn hở tiến lên chào hỏi:"Thành chủ, ngài đây là tới làm cái gì a?"

Ai dè, sát thần người người lo sợ mà chợt tới một câu:"Các ông chỗ này, có tới qua một khách gọi Bùi Tư Căng hay không."===---0o0o0o0---===* là tên một bài hát nổi tiếng trong nền âm nhạc Trung Quốc và Đông Nam Á.

Sáng tác: Bài hát được sáng tác vào năm 1944 bởi nhạc sĩ Lý Tấn (李隽).

Nội dung: Lời bài hát diễn tả hương thơm quyến rũ của loài hoa dạ lý hương, tỏa ngát vào ban đêm, và đồng thời gợi lên nỗi nhớ nhung trong tình yêu.

Ca sĩ thể hiện: Bài hát được thể hiện bởi nhiều ca sĩ nổi tiếng, trong đó nổi bật là Đặng Lệ Quân (Teresa Teng), người đã làm cho bài hát trở nên phổ biến rộng rãi.https://youtu.be/hXZPpURsS-8

* kể về câu chuyện tình lãng mạn giữa Trương Quân Thụy, một chàng thư sinh nghèo, và Thôi Oanh Oanh, tiểu thư con nhà quyền quý.

Hai người gặp nhau tại một ngôi chùa, nơi Oanh Oanh cùng mẹ đang tạm trú.

Sau những tình tiết trắc trở và thử thách, họ đã đến được với nhau nhờ sự can đảm và lòng kiên trì của Quân Thụy.---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0110: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 17


CHƯƠNG 0110: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 17EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Thích Lâm Uyên một đường đuổi theo Tư Căng đi cửa hàng, cửa hiệu cắt tóc, tiệm mắt kiếng.Mỗi một lần đều trùng hợp không có bắt kịp.Rốt cuộc, đuổi tới Tiên Lạc cung.Giám đốc ngẩn ra, không mấy có thể hiểu ý tứ của y.Bùi Tư Căng này không phải là đào kép mới nổi sao?

Bọn họ còn chuẩn bị mời cậu ta tới hát khúc đầu tiên đấy chứ, làm sao cậu ta ngược lại tới đây trước?Hắn vội vã giải thích:"Thành chủ, chúng ta chỗ này hẳn là không có Bùi..."

"Có..."

Nhân viên phục vụ mới vừa nãy tiếp đón Tư Căng run lẩy ba lẩy bẩy mở miệng:"Có."

Hắn cầm mẩu ngân phiếu định mức Tư Căng ký qua trong tay mình, nhút nhát trả lời:"Tôi chỗ này ký tên trên ngân phiếu định mức là, Bùi Tư Căng."

Ánh mắt sắc bén của Thích Lâm Uyên lập tức chuyển về phía hắn, hỏi:"Em ấy ở nơi nào?"

"Ở...

Ở phòng riêng trên lầu."

Nhân viên phục vụ đều sắp bị y dữ khóc rồi:"Tôi mang ngài đi tìm."

"Được."

Rốt cuộc, Thích Lâm Uyên gật đầu.

Đi theo hắn đi phòng riêng.Vừa mở cửa, đã nhìn thấy một cậu bé lột xong một quả quýt, chia múi để vào trong miệng khẽ nhếch của Tư Căng.Thích Lâm Uyên:...Y trong nháy mắt ngơ ngẩn, hung hăng đi lên trước, một tay lôi cậu bé dựa vào Tư Căng gần nhất ra.

Lạnh nhạt nói:"Em cầm tiền của tôi, chính là vì làm cái này?"

Tư Căng lúc này mới hơi hơi mở mắt ra.Không thèm để ý cười cười:"Đúng vậy, anh nhìn những người này xem đẹp mắt sao?"

"Bùi!

Tư!

Căng!!!"

Đây là Thích Lâm Uyên lần đầu tiên gọi tên Tư Căng.Một chữ một, ngay cả tên cùng họ, thanh âm cũng có chút lớn.Đè không khí chung quanh đều thấp xuống mấy độ.Nhân viên phục vụ và giám đốc đều theo sau, vừa lúc gặp được đại sát tinh mặt lạnh nổi giận.Vội vã gọi mấy bé trai trong phòng đi, kinh hồn bạt vía đóng cửa lại.Nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Giám đốc, đều như vậy rồi, chúng ta mấy ngày nữa còn mời Bùi Tư Căng tới biểu diễn sao?"

Giám đốc cố gắng thở phào nhẹ nhõm:"Trước hết chờ một chút, chờ qua đêm nay lại xem.

Nhìn thành chủ là thái độ gì, đều đều đều...

Đều tan đi!"

Người ngoài cửa tan sạch rồi, bên trong cũng dần dần im lặng.Không thèm để ý thành chủ đại nhân giận đùng đùng chút nào, được tiện nghi còn khoe mẽ:"Thành chủ, tiền này là ngài cho tôi.

Hơn nữa ngài đều nói rồi, ngài không thích đàn ông.

Làm sao còn phải tìm tới chỗ này, ăn giấm của tôi?"

Ăn...

Ăn giấm?!Trong bụng Thích Lâm Uyên chấn động, giờ mới hiểu được nguyên do bản thân mình mới vừa nãy giận đùng đùng.Y thì ra, là đang ghen.Lẽ nào, thật sự động tâm với đào kép nhỏ trước mặt này rồi?Y nhịn không được lại đi quan sát Tư Căng.Xem kỹ một chút, dáng vẻ em ấy cắt tóc ngắn, mặc âu phục, khác biệt rất lớn với lúc nào cũng mặc sườn xám.

Không có ôn nhu của phái nữ, nhưng vẫn như cũ đẹp mắt đến để cho người ta không thể rời mắt.

Giống như búp bê.

Vừa không chân thật, lại muốn để cho người ta hung hăng giày xéo.Tư Căng không có quản y, mà là tự mình từ trên giường ngồi dậy.Tay lệch, không cẩn thận giũ tro thuốc ra ngoài, nóng đến trên áo sơ mi.Thích Lâm Uyên không muốn để cho cậu bị phỏng, vội vã cầm cán tẩu thuốc trong tay cậu qua, nhanh chóng cởi cúc áo ra, kéo áo sơmi của thiếu niên xuống, phủi đốm lửa nhỏ phía trên xuống.Tức giận lại mệt mỏi trong lòng dạy dỗ:"Em hút thuốc có thể cẩn thận một chút hay không, coi chừng phỏng!"

Tư Căng cũng không có nghĩ đến y động tác mau như vậy, nhìn quần áo của mình tới trong tay y, không khỏi có phút chốc giật mình sững sờ.Thẳng đến giũ đốm lửa nhỏ xuống, Thích Lâm Uyên mới rốt cục phát hiện không thích hợp.Y khựng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía thiếu niên chỉ còn lại có một cái quần che đậy thân thể trên giường lớn trắng nõn."..."

Mặt của Thành chủ Thích trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu, vội vã cầm quần áo trả lại cho đào kép, ngắc ngứ nói:"Tôi...

Tôi mới vừa nãy là muốn cứu em, kia, em...

Em còn có quần áo sao?"

"Có."

Tư Căng rất đơn thuần, chỉ chỉ túi giấy một bên:"Ở trong đó còn có."

Thích Lâm Uyên vội vã xoay người, nhịn phản ứng không thích hợp thiếu nhi, khó mà áp chế cả người, cuống quýt lục lọi ra một bộ áo sơ mi hoa, hỏi:"Em mặc cái này được không?"

"Được a."

Tư Căng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm y, thì thừa dịp lúc y thoáng thở phào, bỗng nhiên tới một câu:"Anh cởi, thì anh tới mặc giúp tôi."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[Nhà hát nhỏ]Thích Lâm Uyên: Nghe nói các ngươi đều nói ta giống như con trai ngốc nhà địa chủ, vậy có thể trách ta sao?

Cũng không phải là chỉ số thông minh bị hai tên trước đó công Căng Căng dùng hết rồi?[thành_chủ_tủi_thân.jpg]---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0111: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 18


CHƯƠNG 0111: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 18EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Động tác của Thích Lâm Uyên lần thứ hai dừng lại, đỏ mặt giống như con cua mới vừa ra nồi.Nếu là lại thêm chút hiệu quả hóa học, ước chừng có thể trực tiếp phun ra hơi nóng.Hai tay y không tự chủ buộc chặt.Trong lúc vô ý đó, đúng là nắm áo sơmi ra nếp nhăn rồi.Cùng lúc, thầm chọt chọt cắn chặt hàm răng.Vừa không dám gật đầu, cũng nói không nên lời bất kỳ lời từ chối nào.Tư Căng bất mãn nói:"Thành chủ, áo sơmi tôi mới mua bị anh nắm đến nhiều nếp nhăn, còn làm sao mặc a?"

Thích Lâm Uyên lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vã buông tay.Áo sơmi bay bay rơi xuống đất, vô tội dính vào bụi nhỏ vụn."

Ai nha, hoàn toàn không có mặc rồi."

Tư Căng "Chậc chậc" thở dài, nhìn qua cực kỳ tiếc hận.Thích Lâm Uyên: "..."

Y ngượng ngùng đến cực điểm, không chỉ là bởi vì đối mặt một người đàn ông.

Càng là bởi vì, đối mặt một người mình thích."

Cái kia...

Cái kia...

Tôi..."

"Anh?"

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc câu cũng nói không xong của anh, Tư Căng nhịn không được cười khẽ lên tiếng:"Thành chủ a, không biết anh có nghe qua một câu hay không?"

Thích Lâm Uyên nghiêm túc nhìn cậu.Thiếu niên đứng lên, từng bước một đi tới bên cạnh y.Câu lấy cổ y, tựa vào bên môi y khẽ nói:"Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu."...Bọn họ ngủ lại ở Tiên Lạc cung.Cả đêm âm nhạc không ngừng.Che đậy một ít tiếng động thành chủ Thích không nguyện ý làm người biết.Sáng sớm hôm sau, Tiểu Yêu thuần thục vì Tư Căng che đậy xong cảm giác đau, lập tức căng thẳng thúc giục:[đại nhân đại nhân, chúng ta phải đi mau, hệ thống gợi ý, sắp xếp nội dung vở kịch kế tiếp có thay đổi.][người Tiên Lạc cung muốn đi Đào Hoa viên tìm ngài tới chỗ này biểu diễn, thế nhưng, Thanh Miên Liễu sẽ giả mạo ngài đi!][thiên thần ngục giam bên kia ở nội dung vở kịch vị diện mở một bug, năm ngày sau, hễ là đứng ở trên sân khấu Tiên Lạc cung biểu diễn, đều có thể nổi tiếng khắp Thượng Hải, trở thành vạn nhân mê.]"Biết rồi."

Tư Căng không thèm để ý của trả lời một câu, ôn nhu đẩy Thích Lâm Uyên hưng phấn một đêm không ngủ bên cạnh ra.Xuống giường, ăn mặc chỉnh tề.Ở trong tình yêu vô hạn quyến luyến của Thích Lâm Uyên, ném ví tiền của y cho y.Không để ý của nói:"Hôm qua anh biểu hiện không tệ, đây là phần thưởng của anh."

"Quy củ cũ, chúng ta có duyên gặp lại sau."

Nói xong, thì cũng không quay đầu lại ra phòng.Nhìn tiền trong tay, sắc mặt hồng nhuận của Thích Lâm Uyên trong nháy mắt hiện lên trắng rồi.Y không để ý tới kiểm tra giấy tờ chứng nhận trong ví tiền, cuống quýt khoác áo khoác lên ngăn cản:"Căng Căng, em không cần cho tôi tiền, chúng ta không phải là loại quan hệ đó.

Tôi sai rồi, tôi hôm qua không nên rống em, cũng không nên ở sau khi khẳng định tâm ý của em, không nhường em, còn bắt nạt em như vậy.

Tôi thích em, tôi thật sự rất thích em, em đừng đi!"

Thế nhưng, tỏ tình chân thành, chỉ đổi lấy đóng cửa phòng vô tình.Thích Lâm Uyên quần áo còn không có mặc, không tốt trực tiếp ra ngoài.Vì vậy vội vã trở về thành thạo mặc áo sơ mi và quần tây vào tốt rồi.Giống như điên rồi đi ra ngoài.Thế nhưng, lúc đi ra cửa chính Tiên Lạc cung, thiếu niên kia chỉ chừa cho y một xe kéo, bóng lưng biến mất ở góc đường.Thích Lâm Uyên không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đuổi theo.Y chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, tốc độ chạy nhanh, so với xe kéo muốn mau hơn rất nhiều.Chỉ chốc lát sau, thì lại xuất hiện ở phía sau thiếu niên.Tiểu Yêu cực kỳ có ý thức nguy cơ:[hỏng bét rồi hỏng bét rồi, đại nhân, người đàn ông ngài tra qua y...

Y đuổi theo á!!!]Khóe môi Tư Căng môi hơi hơi cong lên:"Ta biết, ta cố ý để cho y đuổi theo.

Trong chốc lát ta còn cần thành chủ Thích làm chỗ dựa đấy, làm sao có thể thì vứt người đi như thế chứ?"

Một câu mới vừa đáp xong, Thích Lâm Uyên liền vượt qua phu xe kéo Tư Căng mướn, thẳng tắp đứng ở trước mặt thiếu niên rồi.===---0o0o0o0---===*Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâuRaw: 情不知所起, 一往而深QT: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâmViệt: Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâuNghĩa: Câu này chỉ một người vô thức rơi vào tình yêu, đến khi nhận ra thì đã vô cùng sâu đậm, càng ngày càng yêuTừ: "Đình mẫu đơn": (âm

Hán Việt: Mẫu Đơn đình) một vở hát cổ của Trung Quốc, tác giả là Thang Hiển Tổ (đời Minh), kể về chuyện tình ma-người giữa một thư sinh và một tiểu thư bạc mệnh mất sớm, gửi hồn trong bức chân dung.

"Tình không rõ từ đâu, sớm đã thành nặng sâu" được lấy từ lời đề tựa của vở kịch này.---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0112: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 19


CHƯƠNG 0112: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 19EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Người Thượng Hải, không có người không biết Thích Lâm Uyên sát tinh mặt lạnh.Thành chủ Thích thủ đoạn thiết huyết.Chưa bao giờ phụ thuộc vào bất kỳ bên nào.Vẫn luôn dựa vào tài năng xuất sắc và cấp dưới ưu tú, duy trì địa vị vương giả của mình vững vàng ở Thượng Hải.Cho nên, vừa thấy y xuất hiện ở trước mặt, phu xe kéo tức khắc hoảng hồn.Cũng không đoái hoài tới người phía sau xe kéo, vội vã buông càng xe ra, khoanh tay thở dài.Thân xe mất đi cân bằng, mang thiếu niên cùng chở về phía trước.Thích Lâm Uyên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy càng xe, một tay đỡ thẳng thân xe.Sau khi bảo đảm Tư Căng không có việc gì, mới nộ khí đằng đằng đi nhìn phu xe kéo chắp tay thi lễ làm đến phân nửa:"Ta đều đã nói, bây giờ là thời đại mới, đừng luôn mang bầu không khí thấy người thì chắp tay thi lễ trước đây.

Ta cũng không phải quái vật ăn thịt người, ngươi căng thẳng cái gì?

Quẳng khách ngã rồi ngươi chịu trách nhiệm được sao?"

"Vâng vâng vâng!"

Phu xe kéo kinh hồn bạt vía, điên cuồng gật đầu:"Thành chủ...

Thành chủ dạy phải."

"Được rồi, ngươi là người của đại lý xe nào?"

Phu xe kéo kiên trì đến cùng trả lời:"Đại lý xe Tam Kim thành Đông."

"Kéo xe một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

"Đại khái hơn ba mươi đồng."

Thích Lâm Uyên từ trong túi lấy ra một khối đại dương ném cho hắn:"Không cần thối lại, xe này ta dùng một ngày, buổi tối để cho Lộ Chi Dương trả trở về đại lý xe, ngươi trở về đi."

Phu xe kéo hai tay nâng khối đại dương kia, quả thực không thể tin vào con mắt của mình.Giá thị trường hiện tại, một khối đại dương có thể tương đương 140 đồng a!Cái này chẳng lẽ chính là "cầu giàu sang trong nguy hiểm" mà người làm công tác văn hoá thường nói?Phu xe không nghĩ ra, chỉ biết trước mắt phải vội vàng đi.Vì vậy vội vã cúi đầu cúi người rồi chạy xa.Tư Căng mặt mày mang cười, lười biếng dựa vào ở trên xe:"Là tôi kiến thức ít rồi, đầu năm nay, thành chủ đại nhân đều muốn cướp việc với phu xe kéo rồi."

Thích Lâm Uyên kéo xe thật tốt, nhìn thoáng qua "trai tồi" ngủ xong thì đi, không chịu trách nhiệm phía sau, mặt lạnh giải thích nói:"Tôi này cũng không phải là sợ em té?!"

Tư Căng vô lại cười:"Tốt, vậy đưa tôi đi Đào Hoa viên đi."

"Chẳng qua trước tiên nói tốt, tôi nhưng không có tiền lại trả cho anh."

"Không cần trả tiền."

Thích Lâm Uyên giống như đột nhiên mở then chốt, mặt dày nói:"Dùng người trả nợ thì tốt."

Ý cười nơi khóe miệng Tư Căng cứng đờ ——Nhà quê này, không chỉ có cong mau, thông suốt cũng rất nhanh.Vì vậy, cả Thượng Hải nhìn thấy một kỳ cảnh trăm năm khó gặp.Sát tinh mặt lạnh Thích Lâm Uyên, vậy mà đang kéo cho một cậu nhóc.Cậu nhóc kia có một đôi mắt đong đầy tình cảm như say như không.Xinh đẹp đến chấn động lòng người.Rất nhanh, hai người liền đến Đào Hoa viên.Thích Lâm Uyên cẩn thận từng li từng tí hạ xe xuống, đón Tư Căng xuống, cùng vào vườn với cậu.Nhà sau nhà hát.Giám đốc Tiên Lạc cung đang cùng một chỗ với ông chủ nhà hát, thương lượng việc mời Tư Căng đi hợp xướng với Thư Y Điệp.Giám đốc Tiên Lạc cung là tay già đời kinh doanh.Xử sự trơn tru, thói quen sẽ tùy mặt gửi lời.Căn cứ tình huống sáng nay tới xem, Thích Lâm Uyên hẳn là sẽ nâng Bùi Tư Căng.Mời cậu ta đi Tiên Lạc cung chống bãi, cũng dễ lôi kéo gần quan hệ Tiên Lạc cung với thành chủ Thích một chút.Thế nhưng, ông chủ nhà hát đêm qua lúc ra ngoài, cứu trở về Chu Hưng Bang bị Lộ Chi Dương ném ở trên vỉa hè đường cái.Được tiền của Chu Hưng Bang, liền phải dựa theo ý tứ của hắn, để cho Thanh Miên Liễu làm dự bị.Nguyên lời của Chu Hưng Bang là:"Lúc hát hí khúc, tiện nhân kia thì cướp vị trí của Miên Miên, hiện tại còn muốn mượn cái này một bước lên mây?

Cậu ta nghĩ cũng thật xinh đẹp!

Ngộ nhỡ người Tiên Lạc cung tới mời, ông liền nói hắn bỗng nhiên ra bệnh đậu mùa, không chỉ có xấu xí vô cùng còn sẽ truyền nhiễm, không thể lên sân khấu.

Miên Miên vừa lúc gần giống thân hình với cậu ta, để cho Miên Miên đi thay thế cậu ta, đến Tiên Lạc cung trình diễn hát!

Bùi Tư Căng cậu ta chính là một người không bối cảnh chút nào, bị cha mình bán đến Đào Hoa viên làm việc vặt, cũng xứng đối đầu với tôi?!"

Ông chủ nhà hát theo lời nói này ra ngoài, giám đốc nhịn không được nhíu chân mày lên.Ông t sáng sớm hôm nay rõ ràng còn nhìn thấy Bùi Tư Căng ngăn nắp rất đẹp từ Tiên Lạc cung đi ra ngoài.Làm sao một lát sau, thì ra bệnh đậu mùa?Ông ta công tác chuẩn bị một chút, một câu còn không có hỏi ra lời, thì nghe bên ngoài, thanh âm thanh nhã kiêu căng của thiếu niên truyền đến:"Ông chủ, người nào nói cho ông, tôi ra bệnh đậu mùa rồi?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0113: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 20


CHƯƠNG 0113: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 20EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nghe vậy, hai người bên trong nâng đầu, nhìn thấy Tư Căng mặc âu phục, từ cửa chậm rãi đi vào.Mặt trời mới mọc, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trên người cậu.Giống như muốn thiêu đốt mình, vì cậu rọi sáng tiền đồ sáng rực.Ông chủ và giám đốc cùng lúc giật mình, trái tim đều không khỏi dừng nhảy trong nháy mắt.Đây là Tư Căng bọn họ đều chưa từng thấy qua.Thiếu niên như vậy, phô trương tốt đẹp, kiêu ngạo vô song.Giống như trời sinh thì nên hưởng thụ tất cả tốt nhất của thế gian.Song, tầng khiếp sợ này còn không có đi qua, người theo tới phía sau Tư Căng, liền tức khắc xách trái tim của bọn họ đến cổ họng rồi.Thích Lâm Uyên?!Vị thành chủ thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Thượng Hải này lúc này đang đi theo phía sau thiếu niên, đứng thẳng tắp.Dưới đối lập, càng giống như là bảo vệ trung thành vì chủ.Giám đốc Tiên Lạc cung bị một màn này chấn động đến không thể khép miệng lại.Ở Thượng Hải, ông ta nhưng cho tới bây giờ đều không gặp qua, khí thế của người nào còn mạnh hơn so với Thích Lâm Uyên.Bùi Tư Căng này thật sự là, ưu tú quá ngoài dự liệu của ông ta rồi."

Ngài Bùi."

Giám đốc lúc này buông tha ông chủ nhà hát, vui tươi hớn hở đi lên trước, đi giao lưu với Tư Căng:"Tôi lần này tới là đặc biệt tới mời ngài đi Tiên Lạc cung hợp tác với tiểu thư Thư Y Điệp, cùng vì khách hát một khúc.

Một khúc này, còn có khả năng để cho ngài oanh động toàn bộ Thượng Hải.

Ngài...

Có muốn tới không?"

Tư Căng lễ phép cười cười, cũng không có trả lời ngay vấn đề của ông ta, mà là thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía ông chủ nhà hát nịnh nọt kia.Tầm mắt rét lạnh tập trung vào ông ta:"Ông chủ, tôi có thể đi sao?"

Rõ ràng là giọng điệu hỏi thăm, lại là cao cao tại thượng như vậy.Giống như thẩm phán đang thẩm vấn kẻ tù tội.Nghe đến người cả người rét run.Ông chủ nhà hát vốn thì bị Thích Lâm Uyên bị dọa sợ đến không nhẹ, lại bất ngờ không kịp đề phòng tiếp xúc một đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên.Lúc này giật mình một cái.Trên mặt khó coi, nghẹn ra cái cười càng khó coi:"Có thể, đương nhiên có thể, người ta đều đặc biệt tới mời cậu rồi, anh đương nhiên phải đi a!"

"Được."

Tư Căng lúc này mới nhìn về phía giám đốc Tiên Lạc cung, phong độ nhẹ nhàng vươn tay:"Hợp tác vui vẻ."

"Quá tốt rồi, hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ.

Vậy tôi trước hết trở về Tiên Lạc cung chuẩn bị rồi.

Ngài Bùi, chúng ta gặp lại sau."

Giám đốc bị ánh mắt "ăn thịt người" kia của Thích Lâm Uyên nhìn chăm chú đến cả người đổ mồ hôi lạnh.Thế nhưng Tư Căng đã đưa tay ra rồi, lại không tiện không nắm.Cũng chỉ có thể qua loa đụng một cái, nhốn nháo hoảng loạn thoát khỏi tầm mắt của thành chủ Thích.Sau khi giám đốc đi, Tư Căng mới tập trung sự chú ý đến trên người ông chủ nhà hát:"Ông là nói, tôi ra rồi bệnh đậu mùa?"

Ông chủ nhà hát cả người run lên, ánh mắt lơ lửng ngụy biện:"Tôi không có.

Tư Căng, cậu nghe lầm rồi, tôi không có nói cậu như vậy."

"Phải không?"

Tư Căng đơn thuần bĩu môi, giống như là đứa nhỏ nhìn thấy đồ chơi bản thân mình không thích, nói trắng ra:"Tôi ghét nhất người hai mặt hai lòng.

Ngay mặt một bộ phía sau một bộ, rất buồn nôn."

Cậu nói, chậm rì rì đi tới bên cạnh ông chủ nhà hát.Vẫn như cũ là giọng điệu hơi rét:"Tôi không có ra bệnh đậu mùa, cho nên không biết bệnh nhân ra bệnh đậu mùa là cái dạng gì.

Chẳng qua tôi cảm thấy, đại khái, giống như ông vậy đi?"

Cậu nói, duỗi ngón tay một cái chỉ mặt ông chủ nhà hát, chậc chậc thở dài.Vừa dứt lời, ông chủ thì cảm giác từ toàn thân của mình vừa đau lại ngứa, nhất là trên mặt, quả thực ngứa đến muốn gãi không ngừng.Ông ta tức khắc đưa tay đi gãi, lại không cẩn thận gãi vỡ bốn bọt nước.Máu loãng nước mủ hỗn hợp, lưu lại ở trên ngón tay, rải mùi khó ngửi.Rất nhanh, trên tay của ông ta cũng nổi lên mụn mủ lớn lớn nhỏ nhỏ rồi.Bệnh...

Bệnh đậu mùa!"

A a a a a a!"

Ông chủ tan vỡ gào thét, không thể tin được tất cả những điều trước mắt mình này là thật sự.Làm sao sẽ như vậy?Ông ta rõ ràng chỉ là nói hai câu với Bùi Tư Căng, tại sao sẽ đến bệnh truyền nhiễm lợi hại như thế?!Tiểu Yêu nhìn ông ta bộ dáng cả người xù lông như vậy, vội vã rúc vào biệt thự chó lớn mới mua, ôm lương thực chó nhỏ của mình, đáng thương nói:[đại nhân, thật đáng sợ thật đáng sợ.

Ngài tại sao biết hắn sẽ mắc phải loại bệnh này a?]Tư Căng: "Vạn vật tự nhiên đều là chịu ta quản lý, bao gồm bệnh độc.

Nhà quê này từ trước lúc nào cũng đánh chửi nguyên chủ, không chỉ có nô dịch cậu ta làm người hát thay Thanh Miên Liễu, còn cho cậu ta đãi ngộ xấu nhất kém nhất.

Nguyên chủ trước đây chính tai nghe ông ta nói nói, nếu không phải là Thanh Miên Liễu không biết hát kịch, ông ta tuyệt đối sẽ giết nguyên chủ đi làm niềm vui cho Chu Hưng Bang.

Hôm nay lời này của ông ta, ngược lại nhắc nhở ta, ông ta nên làm sao chết rồi."

Vừa thấy ông chủ nhà hát như vậy, Thích Lâm Uyên tức khắc khẩn trương.Y vội vã ôm Tư Căng vào trong lòng, nhanh chóng khóa kỹ cửa sổ chung quanh nhà sau, thông báo tất cả mọi người không nên tới gần.Sau đó, dùng điện thoại bàn gọi điện thoại thông báo Lộ Chi Dương, để cho hắn mang bác sĩ, mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm chặt chẽ kín đáo qua đây, mang ông chủ nhà hát đi ra ngoài cách ly.Rồi sau đó, nhanh chóng để cho nhân viên y tế khử trùng toàn bộ Đào Hoa viên.Tư Căng thì đứng ở bên cạnh Thích Lâm Uyên, nhìn các bác sĩ y tá vội vàng tới vội vàng đi.Vẻ mặt bình tĩnh khác thường.Bởi vì chỉ có bản thân cậu rõ ràng, cậu trước khi ở trên người ông chủ nhà hát đặt bệnh độc, thì đã làm một đạo kết giới rồi.Bảo đảm bệnh đậu mùa trên người ông chủ nhà hát, sẽ không truyền cho bất cứ người nào.Cậu trừng phạt kẻ ác, cũng không thích tổn thương người vô tội.Đây là đạo đức cơ bản nhất của một vị thần.Hơn nữa, sau khi qua việc này, ông chủ nhà hát thì sẽ hoàn toàn trở thành con rối dây kéo trong tay cậu.Cậu có thể tùy ý khống chế tính mạng của đồ vô dụng này.Quyền sanh sát trong tay, toàn bộ dựa vào tâm trạng.Xử lý xong việc Đào Hoa viên, Thích Lâm Uyên vẫn là không yên lòng, vì vậy vội vã mang Tư Căng đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.Cứ việc bác sĩ nói không có nguy hiểm, nhưng y vẫn là muốn cố gắng toàn lực, bảo đảm Căng Căng an toàn.Một người đàn ông, nếu như ngay cả người của mình đều bảo vệ không tốt, thì không có khác biệt gì với người vô dụng!...Sau khi đám người đều đi, Thanh Miên Liễu mới ủy ủy khuất khuất từ nhà sau Đào Hoa viên, trở về gian phòng của mình.Cô ta đi nghe góc tường, vốn là đi xem Bùi Tư Căng xấu mặt.Hiện tại này tính là cái gì?!Ông chủ bị mang đi, Bùi Tư Căng còn chiếm được ủng hộ của Thích Lâm Uyên!Thành chủ Thích này là mù sao?!Hơn hai mươi năm không có một người bạn gái, vừa lên tới thì ưng ý một đồ ẻo lả chỉ biết mặc đồ con gái?!Y không cảm thấy buồn nôn sao?Thanh Miên Liễu càng nghĩ càng giận, vừa vào phòng, thì nhào vào trong lòng Chu Hưng Bang, khóc lớn ầm ĩ."

Anh mau nghĩ một chút biện pháp, em sắp hận chết Bùi Tư Căng rồi.

Cậu ta đều nhiều ít lần để cho em không xuống đài được, danh khí em mấy năm nay thật vất vả góp, toàn bộ bị cậu ta cướp sạch rồi!"

Nhìn bé cưng lê hoa đái vũ trong lòng, Chu Hưng Bang đau lòng khủng khiếp.Hắn ôm chặt lấy Thanh Miên Liễu, trấn an nói:"Đừng khóc, chuyện còn chưa tới một khắc cuối cùng, tôi còn có biện pháp, còn có để cho Bùi Tư Căng ở trước mặt người toàn bộ Thượng Hải, nâng không nổi đầu!

Cậu ta không phải muốn đi Tiên Lạc cung sao?

Để cho cậu ta đi!

Thiếu gia ta chuẩn bị cho cậu ta một phần niềm vui bất ngờ thật to!"===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[gợi ý nhỏ] bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm tương đối lợi hại vào cổ đại, bởi vì nhân loại nghiên cứu ra vaccine, diệt sạch ngày 26 tháng 10 năm 1979.[đoàn tử] chương này hai nghìn, phần cập nhật hôm nay hoàn tất, yêu các ngươi moa moa ~---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0114: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 21


CHƯƠNG 0114: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 21EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Từ bệnh viện đi ra, trời đã chạng vạng tối.Tư Căng duỗi người, thân thể hơi nghiêng, lười biếng dựa vào trong lòng Thích Lâm Uyên.Rảnh rỗi tới không thú vị, vốn còn muốn nói, đi dinh phủ Thích gia xem xem.Thế nhưng sau một khắc, cậu liền nghĩ ra một ý kiến hay tài tình.Bật thốt lên mà nói, cũng thay đổi hương vị:"Thành chủ, tôi nghĩ muốn anh dùng còng tay..., sau đó..."

Lúc nói chuyện, trong mắt thiếu niên tràn đầy hưng phấn.Tuy rằng ở vị diện hiện đại, cậu cũng chơi như thế với Lạc hồ ly.Dù sao, đi nơi nào tìm còng tay thật chứ?Thích Lâm Uyên nhất thời không có phản ứng kịp ý tứ của cậu, theo bản năng hỏi một câu:"Chơi cái gì?"

Tư Căng ngoắc ngón tay, ra hiệu y cúi đầu xuống.Rồi sau đó, tựa vào bên tai y, đầu đuôi gốc ngọn, nói ra kế hoạch của chính mình.Thích Lâm Uyên nghe được trên vành tai đỏ ửng, một đường lan tràn đến cổ.Lúc thiếu niên nói đến phân nửa, y đã sinh ra rung động không nên có.Vì vậy vội vã đưa tay lấp kín miệng cậu, cảnh giác nhìn chung quanh.Khẳng định bốn bề vắng lặng, mới nhét thiếu niên xinh đẹp nghĩ sao nói vậy vào trong xe hơi của mình.Chuyển con ngươi, hung hăng trừng cậu:"Em như vậy, để cho tôi sau này tham gia tiệc rượu, làm sao nhìn thẳng bộ lễ phục kia?"

Y lễ phục không nhiều lắm, thì một bộ kia a!Lời mặc dù nói như thế, nhưng lửa cháy bừng bừng hừng hực bốc cháy trong mắt, lại là không thể che đậy.Tư Căng tựa vào trên ghế phụ lái, chẳng hề để ý, thanh tâm quả dục nói:"Kỳ thực, chỗ này cũng có thể.

Anh xem xem, nơi này bé nhỏ, chỉ có thể chứa hai người, không cẩn thận còn sẽ đụng đầu..."

Nói đến đây, thiếu niên thoáng chuyển con ngươi, nhìn thoáng qua bên thành chủ đại nhân bên cạnh người, "Ha ha" cười lên tiếng.Một tay nhìn như vô ý thức đặt ở...Tư Căng tiếp tục nói:"Còn có, anh rõ ràng rất chờ mong, lại đang giả bộ bình tĩnh."

"Em...

Hừm..."

Thích Lâm Uyên bất ngờ không kịp đề phòng.Một tia ngâm khẽ trượt ra từ trong miệng.Y nghiến răng nhịn xuống, theo sau, một tay nắm lấy tay tác quái chung quanh của thiếu niên, trái tim ầm ầm trực tiếp nhảy.Gần như dùng hết tất cả lý trí mới đặt tay Tư Căng trở về trên ghế xe của cậu:"Về nhà trước, về nhà trước."

Xe lao như tên bắn mà đi, để lại cho người sau chỉ còn lại có một chút khí thải không quan trọng....Tư Căng đến sau nửa đêm mới ngủ.Năm tiếng đồng hồ, Tư Căng còn chịu đựng được.Cậu giống như người không có việc gì tắm nước ấm, tự mình nằm ở bên cạnh người Thích Lâm Uyên.Thích Lâm Uyên:...Y cảm thấy, đào kép nhỏ bên cạnh tựa như một con rắn độc khôn khéo lại tà ác.Từ từ quấn chặt trái tim y, thường thường còn sẽ cực kỳ ác ý cắn một cái.Sau khi cắn xong, lại sẽ cho chút ngon ngọt không tưởng được.Lại để cho y tựa như uống rượu độc giải khát, muốn ngừng mà không được.Cho dù vực sâu ở trước, cũng sẽ kiên quyết không lùi bước mà nhảy xuống.Thích Lâm Uyên không có định lực thu phóng tự nhiên như Tư Căng vậy.Thế nhưng lại tự biết ban nãy quá dữ rồi, không dám quấy rầy Tư Căng đi ngủ.Không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đổ nước lạnh nửa bồn tắm lớn, ngay ngắn chỉnh tề ngồi vào, nhập định tham thiền....Tư Căng sống ở Thích phủ hai ngày.Hai ngày này, cậu tựa như một tay già đời câu cá.Thông qua thần lực, đường xa điều khiển, tăng thêm một chút xíu bệnh tình của ông chủ nhà hát.Đến lúc chạng vạng ngày thứ ba, bác sĩ chuyên môn phụ trách cách ly ông chủ nhà hát cũng buông tha rồi.Gọi mấy nam y tá, để cho bọn họ mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm, chờ ông chủ nhà hát tắt thở, thì tức khắc ném tới vùng hoang vu hoả táng.Ông chủ nhà hát âm ĩ nghe lời này, tuyệt vọng ôm đầu khóc rống.Thế nhưng, thân thể của ông ta càng ngày càng kém, cũng rõ ràng biết bản thân mình không còn thời gian bao nhiêu.Ngoại trừ đón chào tử vong, cái gì cũng không làm được.Lúc khóc bi tình nhất.Tư Căng lại không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trước mặt ông ta.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0115: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 22


CHƯƠNG 0115: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 22EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Thiếu niên ở bên ngoài phòng cách ly bố trí một đạo kết giới.Ngoại trừ ông chủ nhà hát, không người biết cậu đến.Tư Căng đứng vững tại chỗ, rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua dáng vẻ hiện tại của ông chủ nhà hát, cả người đầy nốt mẩn, buồn nôn đến thiếu chút nữa nôn ra.Vì vậy liền vội vàng xoay người, dùng thần lực trấn an dạ dày dời sông lấp biển một chút, lại vì bản thân mình thi hành một đạo thủ thuật che mắt.Mới nhăn mày, vừa mới nghiêng đầu qua chỗ khác.Ông chủ nhà hát không mình tại sao sẽ nhiễm bệnh.Thế nhưng ông ta biết, trước khi mình nhiễm bệnh, người cuối cùng gặp, chính là Bùi Tư Căng trước mặt.Chính là một câu nguyền rủa của đồ đê tiện này, hại ông ta mắc bệnh đậu mùa.Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, người khom lưng cả đời cũng khó có được bùng phát ra một chút dũng khí.Ông ta cố gắng chống đỡ thân thể tàn tạ đứng lên, nâng quyền đập về phía Tư Căng.Thiếu niên đưa tay, gửi ra một tia thần lực, trực tiếp ở trong hư không bẻ gãy một cánh tay của ông ta."

A a a a —— "Ông chủ nhà hát đau khổ thét chói tai, bị dằn vặt đến cả người đổ mồ hôi.Thế nhưng, mồ hôi lạnh vừa ra, tức khắc bị nốt phan ban bị truyền nhiễm trên da.Lại là một trận đau nhói lòng khoét xương.Hắn cuộn mình trên mặt đất thành một cái trứng tôm, liều mạng kêu gào:"Người tới a!

Đây có người muốn giết tôi, các cậu còn ở bên ngoài ngu ngốc đứng làm cái gì?!

Mau vào cứu tôi a!!!"

Không biết làm sao, vô luận kêu cứu lợi hại bao nhiêu đều không làm nên chuyện gì.Bên ngoài gian phòng thủy tinh, các y tá nhìn không thấy Tư Căng, cũng không nghe được thanh âm bên trong.Chỉ coi là giãy giụa cuối cùng trước khi chết của ông chủ nhà hát, rất sợ dính vào xúi quẩy, cũng không nguyện làm bao nhiêu để ý tới.Ông chủ nhà hát thấy kêu cứu không có kết quả, rốt cuộc hoảng hồn.Ông ta lần đầu tiên hoài nghi rồi, tính chân thực của Bùi Tư Căng trước mặt này.Người này, tuy rằng lớn lên giống nhau như đúc với Bùi Tư Căng, tuy rằng cũng có ký ức của Bùi Tư Căng.Thế nhưng ông ta dám khẳng định, người điên đáng sợ trước mặt này, tuyệt đối không phải là Bùi Tư Căng trứng mềm chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng kia.Hai mắt trống rỗng của ông ta đầy tơ máu, răng cũng cắn ra máu.Giống như một ác quỷ bị địa ngục hành hình đến phân nửa, vô ý chạy trốn.Máu tanh đáng sợ:"Ngươi không phải là Bùi Tư Căng, ngươi là người nào, ngươi rốt cuộc là người nào?!"

"Ngươi rất thông minh."

Tư Căng đều đâu vào đấy nói:"Ta ác quỷ trong địa ngục phái tới, mang hồn phách của ngươi đi.

Thế nhưng, ta hiện tại đổi chủ ý."

Cậu nói, từ trong tay lấy ra hợp đồng chuyển nhượng Đào Hoa viên, ngồi xổm ở trước mặt ông chủ nhà hát lắc lắc:"Đây là ta mấy ngày hôm trước lúc rảnh rỗi, soạn tốt thoả thuận chuyển nhượng của Đào Hoa viên.

Ta nghĩ muốn nhường Đào Hoa viên cho ta.

Chỉ cần ngươi đồng ý ký tên đóng vân tay, ta thì tức khắc thu bệnh của ngươi về, tìm một người khác đi chỗ diêm vương cho đủ số."

Triều đại những năm cuối, thời buổi loạn lạc phân tranh, thời đại mới mở ra, lúc này, chính là thời kì dân trí nửa mở.Ông chủ nhà hát lại từng trải hàng loạt sự kiện quỷ dị, nhịn hoảng sợ tin tưởng rồi Tư Căng.Ông ta nâng con ngươi, thấp kém giống như một con chó không được thích nhất, đôi mắt trông mong nhìn thiếu niên kiêu ngạo kia:"Vậy ngươi xin thề, không thể lừa tôi!"

"Được."

Tư Căng hết sức phối hợp, nâng tay xin thề:"Tôi xin thề, nếu như mới vừa nãy hứa hẹn là giả, ắt gặp ngũ lôi oanh đầu, không thể quay về địa ngục, không làm được quỷ sai."

Nghe được chỗ này, ông chủ nhà hát mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng:"Tốt...

Thoả thuận chuyển nhượng cầm đến đây đi..."

Tư Căng phục vụ cực kỳ đầy đủ.Từ trong túi tây trang ra bút ký tên và một hộp mực đóng dấu cỡ bụng ngón tay.Chỉ chốc lát sau, thì nhận được một phần hợp đồng chuyển nhượng hoàn hảo, vả lại có hiệu lực pháp luật.Sau khi xác nhận ký tên không có sai lầm, Tư Căng đứng dậy, khóe môi cong lên một tia độ cung bạc bẽo lại đẹp mắt:"Cảm ơn, tôi đi đây."

Ông chủ nhà hát còn chưa hết bệnh, sao có thể dễ dàng để cho cậu đi như thế?Ông ta hô to: "Ngươi không phải là nói miễn là nhận được Đào Hoa viên, thì chữa bệnh cho tôi sao?!

Ngươi còn phát thề rồi, ngươi không thể nuốt lời!

Thần thần quỷ quỷ các ngươi, không phải là sợ bị thiên lôi đánh xuống nhất sao?!"

Tư Căng quay đầu lại, vô lại cười cười:"Thật xin lỗi, ta lừa ngươi rồi.

Ta là thần, không phải là quỷ.

Lời thề mới vừa nãy, chính là muốn đùa ngươi chơi."

Dứt lời, liền biến mất ở trong phòng.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0116: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 23


CHƯƠNG 0116: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 23
EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tâm tình ông chủ nhà hát tan vỡ đến cực điểm rồi.Dùng hết toàn lực đứng lên, giống chó điên vậy, đánh về phía phương hướng thiếu niên biến mất.Thế nhưng, có thể nắm lấy chỉ là một đoàn không khí.Thân thể của ông ta cũng bởi vì kích động bổ nhào này, không bị khống chế đụng phải tầng thủy tinh thật dầy phòng cách ly kia, phát ra một tiếng động mạnh "Ầm".Không chỉ có đụng vỡ đầu, thân thể cồng kềnh, cũng theo đó trượt xuống trên mặt đất.Giãy giụa ước chừng mười lăm phút.Rốt cuộc ở hai tầng máu tươi và bệnh ma bị hành hạ, kết thúc sinh mệnh rồi.Kết giới thu hồi, tiếng vang bên trong có thể truyền ra.Rất nhanh, các y tá nam liền đẩy cửa mà vào, niêm phong thi thể của ông ta, mang tới nơi vắng vẻ tiêu điều không người đến.Tiêu độc đốt cháy....Về tới Thích phủ, Tư Căng thoả mãn thưởng thức chiến lợi phẩm của mình trong chốc lát.Mới chậm rãi thu tờ giấy này lại, chuẩn bị ngày mai diễn xuất Tiên Lạc cung.Thích Lâm Uyên hôm nay vừa lúc không việc, vì dỗ Tư Căng vui vẻ, liền tự chủ trương, đi ra ngoài giúp cậu mua quần áo.Lúc này, vừa lúc chạy về.Trong tay xách bao lớn bao nhỏ, hào hứng nhìn thiếu niên khẽ lật sách ở trên giường:"Căng Căng, tôi mua cho em chừng mười bộ quần áo, mau đến xem xem có thích hay không."

Tư Căng tức khắc để sách xuống, ngây thơ lại ưu nhã nhận lấy túi.Hào hứng tràn trề từ bên trong lấy ra một bộ trường sam màu thuần đen cắt may tinh xảo, hình thức ống dài từ trên xuống dưới.Tư Căng:...Không quan hệ, còn có chín túi khác.Cậu lại đi gỡ cái thứ hai, lấy ra một bộ áo sơ mi trắng chuyên nghiệp quản lý bến tàu thường mặc."......"

Cậu không ôm hy vọng gì nữa mà gỡ quần áo khác ra.Quả nhiên, mỗi một món đều tràn ngập phong cách cán bộ kỳ cựu.Thời thượng nhất, còn là một bộ áo khoác màu xám tro đậm...

Cùng loại tây trang.Tư Căng: "........."

Quả nhiên, để cho Thích Lâm Uyên lựa quần áo, vẫn là làm khó đứa nhỏ rồi.Tư Căng cũng không có tức khắc nói chuyện, mà là đứng ở đầu giường, nhịn bực dọc, gấp tốt từng cái từng cái quần áo, một lần nữa đặt trở về trong túi.Quay đầu, mỉm cười:"Đi, em đi chung với ngươi trả quần áo về."

Thích Lâm Uyên không rõ nguyên do, dựa vào thẩm mỹ trai thẳng ưu tú của mình, kiên quyết phản bác:"Làm sao?

Không hấp dẫn sao?

Em không thích?"

Tư Căng suy nghĩ một chút trong chốc lát còn phải tiêu tiền của người ta, vì vậy thu nắm đấm về.Nghiến răng nghiến lợi, một nhịn lại nhịn:"Vui, vui vẻ."

Dứt lời, thì ném tất cả túi cho Thích Lâm Uyên:"Mau mau đi ra lái xe!"

Thích Lâm Uyên ủy ủy khuất khuất ôm túi, đầu đầy dấu chấm hỏi ——Thích tại sao còn muốn đổi?Trai thẳng Thích đại không rõ, thế nhưng, y rõ ràng một điểm.Vị này chính là tiểu tổ tông mình thật vất vả đoạt về, phải cung phụng thật tốt....Hai người mua xong quần áo trở về, vừa lúc đi ngang qua Đào Hoa viên.Tư Căng kiên trì muốn xuống xe.Từ cửa sau nhà hát tiến vào, đi tới phòng tạp dịch mình lúc đầu ở ia.Từ trong kẽ hở cửa sổ khẳng định Ngải Tiểu Tiền vẫn còn sống.Lúc này mới yên tâm về tới trong xe.Thích Lâm Uyên vừa khởi động xe, vừa không để ý hỏi:"Căng Căng trọng tình trọng nghĩa như thế a, đều thành diễn viên được yêu thích, còn băn khoăn bạn cùng phòng trước đây của mình."

"Đúng vậy."

Tư Căng cười cười vô hại:"Hắn còn thiếu rồi tôi một cam kết."

Nhìn ý cười thuần lương của thiếu niên, Tiểu Yêu trong thức hải thiếu chút nữa hù dọa linh hồn nhỏ bé đi ra không còn sót gì.Vội vã lục lọi ra một cây kẹo que, nâng chân chó nhỏ đáng yêu, run lẩy bẩy đưa ra ngoài:[đại, đại nhân.

Ngài đừng luôn cười như thế, tôi sợ hãi.]"Được."

Tư Căng nhận lấy kẹo que, giả vờ là từ trong túi lục lọi ra.Nhanh chóng ném giấy gói kẹo không phù hợp thời đại này, bỏ kẹo vào trong miệng khẽ ngậm.Thích Lâm Uyên nhịn không được quay đầu nhìn nhiều mấy lần, nghĩ:Mỹ nhân thế này, sợ là cũng chỉ có ở trong tranh mới có rồi, y thật sự may mắn....Ngày thứ hai.Buổi tối 7:45.Mười lăm phút trước mở màn buổi hòa nhạc Tiên Lạc cung.

Thư Y Điệp hợp xướng với Tư Căng còn không có đến.Tựa như là cố ý kéo dài không đến.Tất cả mọi người trước sau sân khấu, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom