Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0088: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 40


CHƯƠNG 0088: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 40EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Con ngươi Tư Căng thoáng qua, vừa muốn tung người xuống ngựa.Thì rơi vào một ôm ấp hơi lạnh.Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Lâm Uyên từ trên ngựa phóng người lên, một tay kéo thiếu niên của y vào trong lòng.Cùng lúc đó, hơi nghiêng người một cái, tránh thoát một mũi tên trí mệnh kia của Vân Mộ Niệm.Mũi tên kia thẳng tắp đâm vào một gốc cây bạch dương bên cạnh người Cố Lâm Uyên.Lập luận sắc sảo.Vân Mộ Niệm một kích không thành, lửa giận càng hơn.Hung hăng đập nỏ hình chữ thập, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống.Võ tướng sang đây phía sau rối rít sợ hết hồn,Mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm bầy sói chung quanh vẫn không nhúc nhích, và mũi tên đâm vào trên cây bên cạnh người Cố Lâm Uyên.Người Bắc Địch cũng dám ngang nhiên giết vua!!!Không kịp do dự, Cố Lâm Uyên đã tập trung phương hướng Vân Mộ Niệm.Tức khắc lạnh lùng hạ lệnh:"Đuổi!"

Một chữ, chứa tất cả ý thiết huyết sát phạt.Các võ tướng tuân lệnh, lập tức hướng phía phương hướng ánh mắt Cố Lâm Uyên có thể đạt được đuổi theo đi ra ngoài.Đám người đều đi hết, Cố Lâm Uyên mới đi nhìn thiếu niên an an ổn ổn trong lòng.Chuyến này quá mạo hiểm rồi.Nếu y xuất hiện trễ, Căng Căng rất có thể sẽ bị thương.Đứa nhỏ này, làm sao mỗi ngày không để cho người bớt lo?Mắt nhìn Tư Căng không còn nguy hiểm, lo lắng trong lòng Cố Lâm Uyên dần dần hóa thành lửa giận.Mở miệng, muốn bưng cái giá trưởng bối giáo dục cậu một phen.Ai dè, lại là đụng vào một đôi mắt hoa đào đen nhánh tràn đầy quyến luyến.Khóe mắt thiếu niên mang ý cười, lưu luyến không rời ôm lấy cổ y:"Tiểu thúc thúc, ta yêu ngươi."

Cố Lâm Uyên:...Một cái xưng hô, ba chữ.Trong nháy mắt ép xuống toàn bộ thao thao bất tuyệt công tác chuẩn bị tốt của Cố tướng quân.Đứa nhỏ này, thật sự là có bản lĩnh bắt chẹt y gắt gao.Y ngay cả đường sống đánh trả cũng không có.Tức giận của Cố Lâm Uyên tan rồi.Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là thở dài thật sâu, cúi đầu khẽ hôn trán thiếu niên một cái:"Ngày sau không cho phép tự mình chạy loạn, nghe chưa?"

"Nghe được rồi."

Tư Căng đáp ứng cực nhanh.Cố Lâm Uyên cũng không biết cậu là thật sự đặt ở trong lòng hay là muốn làm cho mình vui lòng.Mới vừa muốn lại hỏi, thì nghe hoàng tử Bắc Địch một bên oán giận xé ruột xé gan:"Ọe!

Không có nghĩ đến hai người các ngươi là loại quan hệ này.

Thiên Khải các ngươi thật đúng là dân phong cởi mở!

Buồn nôn chết ta rồi!

Cố Lâm Uyên, trách không được lúc ba năm trước đây ngươi bắt ta, ta làm sao cầu xin ngươi ngươi cũng không chịu buông tha ta.

Cảm tình không phải là điều kiện ta mở ra không đủ mê người, thì ra là ngươi sớm thì nhìn trúng tiểu hoàng đế nhà ngươi...

A a a a a a!"

Cố Lâm Uyên một tay nâng Tư Căng lên.Tay kia rút bội kiếm ra.Nghiêng người, ngay lập tức đâm xuyên bả vai hoàng tử Bắc Địch.Máu tươi thoáng chốc rơi xuống đất.Tiếng thét chói tai nhói lòng làm sợ một mảnh chim bay qua chạy mất.Hắn đau đến cả người đổ mồ hôi, rất sợ Cố Lâm Uyên lại tới một kiếm, lúc này ngậm miệng.Thấy hắn không nói lời nào, Cố Lâm Uyên đặt vào trên ngựa, mình ngồi ở phía sau cậu.Mang người yêu của y, giục ngựa trở về doanh.Cùng lúc đó, Tư Căng nháy mắt cho đầu sói, để cho nó tha hoàng tử Bắc Địch, mang bầy sói cùng trở về....Khi đó, Vân Mộ Niệm đang bị một đám võ tướng đuổi giết.Gã dựa vào rừng rậm làm yểm hộ, phí sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc bảy rẽ tám quẹo chạy trở về cảnh nội Bắc Địch.Miễn cưỡng tránh được một kiếp.Thế nhưng phía sau trúng hai mũi tên.Lúc chạy về vương cung Bắc Địch, gã đã mất máu quá nhiều, đầu từ trên ngựa ngã xuống.May là bị thị nữ Bắc Địch đi ngang qua phát hiện, vội vã đưa gã đến trước mặt thần nữ Bắc Địch.Sau khi biết được hoàng tử Bắc Địch bị bắt, thần nữ Bắc Địch lòng nóng như lửa đốt, lập tức nói việc này cho Đại hãn.Đại hãn Bắc Địch đã qua tuổi bảy mươi.Nghe vậy, bỗng nhiên phun ra một búng máu, thiếu chút nữa từ ngai vàng lên ngã xuống.Đây chính là con trai duy nhất của ông a!Hôm qua ở hoàng cung còn lời thề son sắt với ông ta chờ lệnh đi bắt hoàng đế Thiên Khải, hôm nay thì bị bắt,Ông ta lúc đầu còn tưởng rằng lần này ép Thiên Khải cắt nhường quốc thổ một chút.Ai dè, rốt cuộc rơi vào kết cục như vậy!Vua Bắc Địch nhịn đau lòng, hung hăng thở hổn hển mấy cái.Lập tức để cho thần nữ Bắc Địch đưa thư cho Tư Căng.

Cầu xin gặp mặt hắn bàn điều kiện.Quả nhiên, màn đêm buông xuống, Tư Căng thì nhận được thư đàm phán hòa bình rồi.Đồng thời đáp ứng ngày thứ hai, gặp mặt đàm phán hòa bình với Đại hãn Bắc Địch ở biên cảnh hai nước.Thần nữ Bắc Địch đưa xong thư trở về, chịu binh sĩ Thiên Khải mỉa mai, trong lòng chứa đầy không cam lòng.Liền hướng về phía Đại hãn Bắc Địch xin chỉ thị, ở xung quanh chỗ đàm phán hòa bình bố trí mai phục.Dùng cơ hội cuối cùng, bắt sống Úc Tư Căng.Đại hãn Bắc Địch cũng ấp ủ ý định này, liền đáp ứng rồi.Thần nữ Bắc Địch lập tức suốt đêm sắp xếp tốt tất cả.Úc Tư Căng, lúc đàm phán hòa bình, liền là ngày chết của ngươi!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0089: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 41


CHƯƠNG 0089: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 41EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Địa điểm đàm phán hòa bình định ở một chỗ đất tiếp giáp sa mạc và đồng cỏ.Bốn phía cát vàng cỏ khô, gió to thổi đến.Đại hãn Bắc Địch nhớ mong con trai, lòng nóng như lửa đốt.Sáng sớm liền mang theo thần nữ Bắc Địch canh giữ ở chỗ này.Một lần chờ, chính là cho tới trưa.Thẳng đến mặt trời leo lên đỉnh đầu, Tư Căng mới chậm rãi từ từ đi tới.Phía sau, còn đi theo mười mấy tùy tùng.Có nâng dù che nắng, có cầm mâm đựng trái cây.

Có bưng rượu ngon, có xách cái bàn.Chờ Tư Căng đứng vững, mười mấy người lập tức vây quanh cậu toàn bộ cái bàn mâm chén.Cuối cùng, dựng dù che nắng lên.Vì thiếu niên thần thái sáng láng chặn lại mặt trời chói chang.Tiểu hoàng đế Thiên Khải thích ý, tạo thành đối lập mạnh mẽ với Đại hãn Bắc Địch cả người cát đối diện.Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tư Căng hơi hơi nâng lên, cười hỏi:"Đại hãn, Bắc Cương mỗi ngày cát vàng bay loạn, ngài quanh năm ngốc ở chỗ này, sao cũng không biết tìm chỗ trốn một chút?"

"Không có nào tốt trốn.

Bản hãn không có thích ý như bệ hạ vậy."

Đại hãn Bắc Địch mặt âm trầm, đi thẳng vào vấn đề nói:"Ở trong thư, bản hãn đã nói rõ, hôm nay là muốn đến tìm bệ hạ muốn người.

Chỉ cần bệ hạ đồng ý buông tha khuyển tử, bản hãn nguyện cầm bất kì đồ vật trao đổi."

"Sảng khoái như thế sao?"

Tư Căng nghiêng đầu, trên mặt treo ý cười hiền lành vạn năm không thay đổi:"Vậy trẫm cũng nói thẳng.

Trẫm nghĩ muốn, cống nạp hàng năm Bắc Địch các ngươi hàng năm tiến cống đến, lại thêm năm thành."

Thần nữ Bắc Địch nghe vậy, chân mày lúc này nhíu lên.Từ thua trận lần trước, cống nạp hàng năm Thiên Khải muốn đã là giá trên trời rồi.

Hiện tại lại muốn thêm năm thành.

Là ép các cô hướng trên con đường chết sao?Nàng nắm chặt hai quả đấm, móng tay sắc nhọn sa vào trong thịt thật sâu, căm hờn nhìn chằm chằm quân vương Thiên Khải "đứng nói chuyện không đau thắt lưng" kia.Vừa muốn mở miệng từ chối, thì bị Đại hãn Bắc Địch ngăn cản.Đại hãn Bắc Địch âm trầm nhìn thẳng Tư Căng.Ánh mắt u ám, giống như đang nhìn một người chết.Cắn răng nói:"Tốt, cho ngươi."

"Trẫm còn muốn Bắc Địch rút ra khỏi bên ngoài Gia Dự Quan một trăm dặm.

Từ nay về sau, người Bắc Địch không phải là cần thiết, không được bước vào cảnh nội Thiên Khải nửa bước."

Sát ý trong mắt Đại hãn Bắc Địch sâu hơn:"Có thể."

"Trẫm còn muốn ngươi hiện tại lôi Vân Mộ Niệm đầu nhập vào các ngươi ra, lăng trì trước đám đông."

So sánh với hai điều kiện trước, này là dễ dàng hoàn thành nhất.Vân Mộ Niệm loại người hai mặt hai lòng này, vô luận đặt ở trận doanh nào, cũng không làm cho người thích.Đại hãn Bắc Địch rất nhanh đáp ứng lại, để cho đao phủ mang Vân Mộ Niệm từ trong điện thần nữ Bắc Địch đi ra, trói gô đặt vào trước mặt Tư Căng.Trước mặt sứ thần hai nước, công khai lăng trì.Vì tốc độ lăng trì nhanh hơn, sớm một chút nhìn thấy con trai.Đại hãn Bắc Địch để cho bảy đao phủ vây quanh Vân Mộ Niệm cùng xuống dao.Từng mảnh một từ trên người gã cắt đứt thịt tươi.Vân Mộ Niệm đau đến muốn ngất.Đau đớn thật lớn nhanh hơn tốc độ máu lưu động trong cơ thể gã.Cổ trùng trồng vào trong đó chịu đến ảnh hưởng.Bắt đầu thoát khỏi vị trí cũ, ở bên trong mạch máu của gã điên cuồng chạy loạn.Vô số lần, Vân Mộ Niệm bất tỉnh, lại bị thống khổ to lớn dằn vặt tỉnh.Gã nhịn không được chửi ầm lên.Mắng Tư Căng, mắng Cố Lâm Uyên, thậm chí mắng thần nữ Bắc Địch và Đại hãn Bắc Địch.Nhưng mà, không chỉ có không làm nên chuyện gì.Còn đổi lấy trừng phạt cắt lưỡi.Tư Căng nhìn cảnh tượng máu tanh này trong chốc lát, cảm thấy có chút không thú vị.Nâng tay, lười biếng xoa xoa huyệt Thái Dương, bất mãn nói:"Trẫm từng nghe nói, ghi chép không chết lăng trì cao nhất trong lịch sử là 3357 dao.

Như vậy đi, trẫm cũng không làm khó dễ Đại hãn.

Nếu ngài có thể ở lúc cắt dao thứ 3358, bảo đảm Vân Mộ Niệm bất tử.

Trẫm liền thu về hai cái điều kiện lúc trước đưa ra, còn trả lại con trai hoàn hảo không tổn hao gì cho ngươi.

Coi như ngươi biểu diễn một trận xiếc, làm trẫm vui vẻ, như thế nào?"

Xem một người đứng đầu quốc gia, trở thành đồ chơi tìm niềm vui của mình.

Là nhục nhã trần trụi với quốc chủ và đất nước này!Đại hãn Bắc Địch giận đến mặt cũng đen rồi, thế nhưng, bây giờ bản thân mình thế yếu, con trai lại còn ở trên tay tiểu hoàng đế không biết gì này, liền không thể làm gì khác hơn là mệnh lệnh đao phủ trông chừng sau lại xuống dao.Nhưng mặc dù như vậy.Lúc cắt đến dao thứ 1769, Vân Mộ Niệm vẫn là tắt thở.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0090: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 42


CHƯƠNG 0090: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 42EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
1769 dao.Cách 3358 dao Tư Căng yêu cầu còn có chênh lệch rất lớn.Lúc này, trời đã chạng vạng tối.Mắt nhìn Vân Mộ Niệm máu thịt mơ hồ, thiếu cân thiếu lượng ngã trên mặt đất.Tư Căng khẽ mỉm cười, khe khẽ "Chậc" Một tiếng, trong giọng nói mang chút tiếc nuối:"Ai nha, Đại hãn, ngươi không có dựa theo yêu cầu của trẫm đi lăng trì người này.

Cho nên, con trai không thể trả lại cho ngươi rồi.

Ngươi nếu thật muốn muốn."

Cậu nói, từ trên ghế thấp đứng dậy, lành lạnh bổ sung một câu:"Sáng sớm ngày mai, tới biên cảnh thu thi thể cho hắn đi."

Đại hãn Bắc Địch giống như là bỗng nhiên bị đá to bắn trúng.Trước mặt ngay lập tức đen rồi.Tinh thần hoảng hốt, thân thể già nua thiếu chút nữa tan vỡ.Một lúc lâu, mới run rẩy đỡ tay vịn ghế tựa không lớn dưới thân mình, lớn tiếng trách mắng:"Úc Tư Căng!

Ngươi cho rằng, ngươi hôm nay tới đây, còn có thể hoàn hảo không tổn hao trở về sao?!"

Nói xong, thần nữ Bắc Địch ẩn nhẫn đã lâu tức khắc gọi mấy nghìn binh sĩ tinh anh Bắc Địch mai phục ở dưới thảm cỏ khô vàng ra.Bọn họ nhanh chóng xông tới.Nâng loan đao Bắc Địch bóng lưỡng lên, nhắm ngay đội ngũ nhỏ mười mấy người dùng Tư Căng dẫn đầu.Lúc này, khóe môi thần nữ Bắc Địch mang ý cười.Nở mày nở mặt đứng ở bên cạnh Đại hãn Bắc Địch, lớn tiếng hạ lệnh:"Bắt sống tiểu hoàng đế Thiên Khải!

Trở về, đều thưởng ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp!!!"

Binh sĩ Bắc Địch trong nháy mắt lên tinh thần.Gắt gao nhìn thẳng thiếu niên quân vương nhìn như yếu đuối kia.Giống như sói hoang cực đói, thật vất vả nhìn thấy một khối thịt mỡ.Thèm nhỏ dãi, hận không thể xé cậu thành mảnh vỡ.Các tùy tùng đi theo Tư Căng đều là cao thủ cậu chọn kỹ lựa khéo.Bọn họ lúc này cảnh giác.Rối rít rút nhuyễn kiếm giấu ở dưới đai lưng ra, nhanh chóng bày trận bảo vệ tiểu hoàng đế ở trung tâm.Rồi sau đó, đều đâu vào đấy triển khai chém giết với binh sĩ Bắc Địch.Thế nhưng, đội ngũ nhỏ mười mấy người, chống lại với mấy nghìn người, khó tránh khỏi có chút sơ hở.Rất nhanh, một binh sĩ Bắc Địch liền bỗng nhiên vận công, lướt qua binh sĩ Thiên Khải che ở trước mặt mình, nâng dao chém thẳng vào vai phải của Tư Căng.Ánh mắt kia hung ác tàn nhẫn độc ác, tựa hồ muốn nói:Công đầu là ta của rồi!Tư Căng liếc nhìn thằng nhóc ngu không ai bằng này.Hơi lách người, thoải mái tránh thoát một đao.Rồi sau đó, đi vòng qua bên cạnh người người binh lính kia, một chân gạt ngã hắn.Cùng lúc, nhanh chóng đoạt lưỡi dao sắc bén trong tay hắn qua.Một dao quét qua cổ hắn.Thừa dịp mũi đao nhuốm máu, xoay người, nhanh chóng ném đao.Mũi đao sắc nhọn đâm thẳng trái tim thần nữ Bắc Địch.Thần nữ Bắc Địch lúc đầu còn đang kêu gào không ngừng, nói cho các binh lính phương hướng nào đột phá tốt, như thế nào bắt sống Tư Căng.Thế nhưng, một khắc trái tim bị đâm thủng qua kia.Thanh âm đột ngột kết thúc.Nàng ta hai mắt trừng trừng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cả người cứng đờ ở tại chỗ phút chốc.Chỉ chốc lát sau, liền "Ầm" một tiếng, đập xuống đất.Phát ra một tiếng động mạnh, khơi dậy một mảnh bay cát.Thần nữ Bắc Địch là tín ngưỡng tinh thần của tộc nhân Bắc Địch.Ở trong, lòng người Bắc Địch, nàng ta là bất tử bất diệt, là tồn tại giống như thần minh.Hiện tại, bỗng nhiên nhìn thấy thần nữ bản thân mình kính ngưỡng cả đời chết ở trước mặt mình.Binh sĩ Bắc Địch luống cuống.Trận pháp tróc nã Tư Căng tự làm rối trận tuyến, rất nhanh thì quân lính tan rã.Càng có người lòng đầy căm phẫn, cầm đao, trực tiếp bất chấp tất cả xông về thiếu niên quân vương ngạo nghễ mà đứng trong gió nhẹ kia.Hai mắt đỏ giống như nhuốm máu:"Ngươi giết thần nữ của bọn ta, ta muốn mạng của ngươi!!!"

Tư Căng hơi hơi chuyển con ngươi, đoán chắc phương hướng tiến công của người này.Vừa muốn nâng đao trong tay cậu, thì nghe phía sau truyền đến một trận tiếng gió.Một mũi tên nhọn từ phía sau xé không khí mà đến.Trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu của người binh lính kia.Cùng lúc đó, trú quân Bắc Cương Cố Lâm Uyên mang đến, nhanh chóng vây quanh ba bên người Bắc Địch.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0091: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 43


CHƯƠNG 0091: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 43EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nhìn thấy chỗ này, Đại hãn Bắc Địch biết kế hoạch bắt sống Tư Căng lần này coi như là hoàn toàn thất bại!Ông ta nhịn ngực đau nhức, khàn khàn hạ lệnh:"Mau rút lui, mau rút lui!!!"

Binh sĩ Bắc Địch lúc này mới khôi phục lý trí, vội vã kéo Đại hãn bọn họ chạy trốn.Nhưng mà, còn không có chạy hai bước, thì bị Cố Lâm Uyên dẫn kỵ binh cắt đứt đường lui.Tướng quân trẻ tuổi tuấn lãng rũ đôi mắt ánh sao cao ngạo xuống, nâng tay rút kiếm, nhắm thẳng vào yết hầu của Đại hãn Bắc Địch:"Đại hãn, ngươi phá hư quy tắc đàm phán hòa bình bang giao hai nước, thì nên chịu trừng phạt phải có!"

Nói xong.Không đợi binh sĩ Bắc Địch cầu tình, liền một kiếm khóa cổ họng.Nơi cổ trào ra máu tươi, từng chút từng chút nhỏ xuống vào trong cát vàng.Phát ra tiếng ồn ầm ĩ phốc xì phốc xì, hù dọa Bắc Địch vỡ gan.Thần nữ và Đại hãn lần lượt chết trận, bọn họ rắn mất đầu, rất nhanh thì bị Cố Lâm Uyên chỉ huy quân đội bắt lại.Lúc cục diện hoàn toàn khống chế xong, Cố Lâm Uyên tức khắc xuống ngựa, lướt qua mọi người, đi tới trước Tư Căng.Quỳ một chân trên đất với thiếu niên của y, chắp tay hành lễ:"Vi thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội."

Hai câu đơn giản, thấm vào ruột gan.Giống mới gặp gỡ, giống ngày trước.Tư Căng hơi hơi nâng tay:"Ái khanh bình thân."

Khóe môi Cố Lâm Uyên kéo lên, lúc đứng dậy, thuận tiện tiến lên hai bước, ôm lấy tiểu hoàng đế của y.Bỏ đi sự hung ác sát phạt khi mang binh, ôn nhu đến tận xương tủy:"Bệ hạ, thần mang ngài trở về."

Bắc Cương đêm mát mẻ, gió cuốn bay cát vàng.Chỉ có ôm ấp của người yêu, mới là ấm áp nhất....Tướng quân một đường phóng ngựa, mang tiểu hoàng đế của y về đại doanh Bắc Cương.Tỉ mỉ kiểm tra cậu một lần không có bị thương, mới hơi yên lòng một chút.Vừa vì cậu chà lau vết máu trên người, vừa trách cứ:"Căng Căng, ta đã nói qua với ngươi rồi, người Bắc Địch rất âm hiểm, ngươi tốt nhất chờ ta triệu hồi trú quân Bắc Cương lại đi gặp bọn họ.

Ngươi nhất định không nghe, thừa dịp lúc ta rời khỏi, thiếu chút nữa vứt mạng nhỏ vào."

"Người nào nói?"

Tư Căng bất mãn phản bác:"Ngươi nếu là không tới, bọn họ sớm thì bị trẫm giết rồi."

Cố Lâm Uyên không có lòng dạ nào nói đùa với cậu.Trời biết y điều động xong trú quân Bắc Cương, về tới khu vực săn bắn, lúc không phát hiện thiếu niên của y, có bao nhiêu sốt ruột.Thế cho nên đến bây giờ, trái tim vẫn còn đau nhói.Y lời lẽ nghiêm túc dạy dỗ:"Nhưng mặc dù như vậy, ngươi cũng vạn không nên dối gạt ta, tự mình đi gặp người Bắc Địch!

Căng Căng, trái tim của ta ở trên người ngươi, ngươi thế nào cũng phải mang nó tới trong nguy hiểm đi lăng trì từng lần một sao?

Ngươi thì không thể chờ ta một ngày, để cho ta điều động xong quân đội, làm bạn với ngươi đi..."

"Nhưng trẫm không phải là trẻ con, trẫm là hoàng đế."

Tư Căng kiên trì:"Trẫm đánh lạc hướng ngươi, một người đi vào đàm phán hòa bình, chính là muốn chứng minh, không có ngươi, trẫm như cũ có thể để cho quân lính Bắc Địch tan rã!

Trẫm ngoại trừ biết làm nũng với ngươi, còn có thể đúc một thái bình thịnh thế!

Nếu là điểm ấy quyết đoán cũng không có, như thế nào hiệu lệnh giang sơn?!"

Một lời nói, nói đến trong lòng Cố Lâm Uyên vừa xót lại chát.Dù cho cơn tức tiêu giảm, cũng rất không dễ chịu.Y lần đầu tiên cảm giác được chỗ xấu trưởng thành mang đến.Đứa nhỏ gầy đét kia, không bao giờ là thiếu niên chỉ cần y bảo vệ nữa.Không biết là nên vui mừng, hay là nên khổ sở.Trong lòng vắng vẻ.Rốt cuộc, y đi lên trước, ôm Tư Căng vào lòng thật chặt, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm:"Căng Căng, ta thật không nỡ ngươi lớn lên, ta thật sự muốn ngươi có thể vĩnh viễn để cho ta ôm như thế, vĩnh viễn làm nũng với ta."

Tư Căng ôm chặt tiểu thúc thúc lại.Tay không thành thật trượt mở đai lưng, thăm dò về phía vạt áo.Giọng mê hoặc lại ôn nhu:"Tướng quân yên tâm, trẫm cả đời này, đều chỉ làm nũng với một người là ngài thôi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0092: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 44


CHƯƠNG 0092: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 44EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Trại chủ soái đại doanh Bắc Cương.Cảnh tượng này, đối với Tư Căng và Cố Lâm Uyên tới nói, đều cực kỳ mới lạ.Vì vậy cả đêm không ngủ, liều chết dây dưa.Đem niềm vui thắng lợi, lo lắng xa cách, chờ mong tương lai.

Từ trên người đối phương đòi lấy vô cùng nhuần nhuyễn.Sáng sớm hôm sau, Tư Căng đau đến không cách nào ngủ được.Thế nhưng, cậu đặc biệt hưởng thụ điên cuồng khó có được.Không cho Tiểu Yêu che đậy cảm giác đau, liền tựa vào trên giường nhỏ, miễn cưỡng được Cố Lâm Uyên chiếu cố cả ngày.Ngày thứ ba, mới cùng với tướng quân của cậu về tới khu vực săn bắn, tiếp tục săn thu.Các quan viên khu vực săn bắn thấy vậy, cũng không nhịn được vì quyết đoán của bệ hạ mà khuất phục.Ở biên cảnh xảy ra tranh chấp lớn như thế với Bắc Địch, đổi lại người khác, sớm nên chạy trở lại kinh thành trốn người Bắc Địch đuổi giết rồi.Nhưng tiểu hoàng đế của bọn họ không chỉ hoàn toàn không để ở trong lòng, hơn nữa, còn có tâm tư tiến hành săn thu tới cùng.Thật sự là gặp biến không sợ hãi, xúc động lòng người....Kết thúc săn thu, lúc đang muốn hồi kinh, Cố Lâm Uyên lại từ chối yêu cầu cùng trở về với Tư Căng, kiên trì muốn lưu lại Bắc Cương.Tư Căng có chút không hiểu:"Thúc thúc, lần này cát này cũng không phải là trẫm để cho ngươi ăn."

Cố Lâm Uyên dở khóc dở cười:"Đâu có,, Đại hãn Bắc Địch, hoàng tử, thần nữ, đều bị chúng ta giết rồi, trong tộc Bắc Địch hỗn loạn mảnh.

Nghe nói mấy ngày trước đây, bọn họ lại đẩy người khác họ làm Đại hãn mới.

Quan mới nhậm chức phải thể hiện quyết tâm, hắn cần lập uy.

Mà phương thức lập uy tốt nhất, chính là dùng danh nghĩa thay Đại hãn cũ báo thù, tới biên cảnh triều ta quấy nhiễu.

Cho nên vì an ổn biên cương, ta phải ở lâu một đoạn thời gian, ngắn thì ba tháng, lâu thì, phải một năm."

"Lâu như thế a."

Màu mắt Tư Căng từ từ tối xuống, trên nét mặt lộ ra chút buồn bã.Cố Lâm Uyên chịu không nổi nhất là thấy cậu tủi thân, vụng về dỗ dành:"Căng Căng, nếu như ngươi nhớ ta, ta có thể mỗi tháng về kinh báo cáo công tác một lần..."

"Không cần, tiểu thúc thúc vì biên cương làm lụng vất vả, trẫm lại có thể nào ngăn cản chứ."

Tư Căng rất "hiểu chuyện" nói:"Trẫm trước tiên hồi cung, chờ tin tức tốt của ngươi."

Cố Lâm Uyên:...Y làm sao cảm thấy trẻ con không lưu luyến y một chút nào?Theo thái độ này tới nhìn, y làm chồng vẫn là...Quá thất bại?Cố tướng quân mang điểm ấy buồn bã, rơi vào trầm tư đời người.Tư Căng nghĩ lại là:Chờ một năm sau cậu đến hai mươi mốt tuổi, ước chừng tỷ lệ sẽ phản công tỷ lệ sẽ lớn một chút....Tạm biệt xong với Cố Lâm Uyên, Tư Căng liền dẫn các quan viên quay trở về kinh đô.Biên cảnh Bắc Cương thỉnh thoảng sẽ truyền đến mấy tin chiến thắng thắng lợi.Kèm thêm với thư nhà, mỗi tháng hai phong đưa vào trong cung.Sau khi Tư Căng tại vị nửa năm, lại trị* thanh minh.* lại trị 吏治 tác phong và uy tín của quan lại thời xưaCậu rèn sắt khi còn nóng, lại mở rộng cơ cấu tổ chức Văn Uyên các, dẫn đến tấu chương cần đế vương tự mình xử lý càng ngày càng ít.Lúc nhàn rỗi, liền xem thoại bản* làm vui.* thoại bản 话本 một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau nàyThì ví dụ như thoại bản thuần phong nguyệt cậu gần nhất thích xem ——.Viết cậu làm công, này thì rất tốt.Nhìn rất sướng!Buổi chiều mát lạnh.Tư Căng ngồi ở bên long án tẩm cung, vừa uống trà, vừa lật sách.Còn không có lật trang, âm thanh nhắc nhở hệ thống liền vang lên ở bên tai:[đinh, chúc mừng kí chủ đi hết tất cả nội dung vở kịch, hoàn thành nhiệm vụ vị diện gốc, khen thưởng 10 điểm thưởng.]Tư Căng bỏ thoại bản xuống, hơi hơi dừng lại:"Yêu Nhi, xảy ra cái gì rồi, nhiệm vụ làm sao hoàn thành rồi?"

Tiểu Yêu kiến thức nửa vời mở hệ thống ra, giải thích nói:[đại nhân, là như vậy, người Bắc Địch đầu hàng, lâm thời đã lui ra ngoài Gia Dự Quan một trăm dặm, nội dung vở kịch cuối cùng thì đi hết rồi.]"Nga?

Nội dung vở kịch cuối cùng."

Tư Căng vẻ mặt thay đổi, hỏi: "Vậy nội dung vở kịch ban đầu là làm sao sắp xếp?"[trong nội dung vở kịch ban đầu, ngài hẳn là tin tưởng Vân Mộ Niệm sống lại, sau đó bị Vân Mộ Niệm vu hãm thông đồng với địch phản quốc, ở lúc săn thu bị người Bắc Địch bắt làm tù binh, dằn vặt tới chết.]Tư Căng bỏ thoại bản xuống, tròng mắt xinh đẹp dần dần nguy hiểm lên:"Nội dung vở kịch này, so với từng trải kiếp trước của nguyên chủ thảm hơn nhiều a.

Cảnh sát trưởng các ngươi thật đúng là tự mình chuốc lấy họa.

Nói đến, bản tôn cũng đã lâu không gặp hắn rồi, hiện tại đi xem hắn một chút."

Nói xong, Tư Căng liền biến mất ở trong phòng.Đột phá trói buộc của thiên đạo vị diện, một lần nữa đi tới Thiên giới.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0093: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 45


CHƯƠNG 0093: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 45EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiểu Yêu: [Σ(っ°Д°;)っ][a a a a!

Đại nhân!

Đại nhân tỉnh táo a!!!][đi Thiên giới cũng không có cái gì tốt!!!][cảnh sát trưởng sau lần trước bị ngài điện giật xong, mới vừa ra viện a a a!!!]Tư Căng làm sao chịu nghe nó?Trước mắt đã khóa nó vào phòng tối nhỏ rồi, giấu đi thân hình, đi tới cục cảnh sát thiên thần.Trong văn phòng cảnh sát trưởng.Cảnh sát trưởng bệnh lâu mới khỏi tìm người viết một bộ tranh chữ mới.Đang hào hứng tràn trề treo một chỗ màu trắng bạc trên mặt tường.Nhưng mà, mới vừa treo tốt, đã nhìn thấy cửa sổ một bên không hiểu ra sao cả mở ra rồi.Chẳng lẽ là bị gió thổi?Cảnh sát trưởng xoay người, có ý định đi đóng cửa sổ lại.Thế nhưng, mới vừa đi tới bên cửa sổ, sau lưng thì hung hăng trúng một chân.Cả người hướng ra phía ngoài, từ văn phòng tầng mười lăm ngã xuống phía dưới.Một khắc thân thể mất trọng lượng kia, cảnh sát trưởng bỗng nhiên giật mình, vội vã điều động xuất thần lực, nghĩ muốn kéo bản thân mình.Không biết làm sao, Tư Căng đã ở bên cửa sổ hiện hình.Khóe mắt mang cười, cúi đầu gửi ra một tia phong nhận, một dao chém hắn xuống.Ầm!Cảnh sát trưởng hung hăng đập xuống đất.Đập mặt đất trắng như tuyết bao la của cục cảnh sát một cái hố hình người ra.Mà lúc này, thiếu niên đứng ở bên cửa sổ kia, đang nhàn nhã vừa thích ý nhìn hắn.Nhàn nhạt mỉm cười, dùng khẩu hình không tiếng động chào hỏi:"Cảnh sát trưởng, biệt lai vô dạng."

Nhìn mặt đẹp đến mức tận cùng kia, cảnh sát trưởng chợt cảm thấy một trận rợn cả tóc gáy.Tư Căng!!!Hắn ta rõ ràng là trọng phạm bị tước đoạt năm thành thần lực, bị phán quyết đi vị diện hạ giới chịu hình phạt, tại sao còn có bản lĩnh trở về Thiên giới?!Sợ hãi thật lớn phá hủy ý chí của hắn.Hắn vội vã ấn cảnh báo trên người, triệu tập tất cả thần cảnh qua đây, vây bắt Tư Căng.Mắt nhìn thần cảnh dưới lầu càng tụ càng nhiều.Hứng thú trong mắt Tư Căng dần dần nồng nặc.Cậu xoay người trở về phòng, ở lòng bàn tay ngưng tụ ra một tia sét tính phá hoại, giấu ở dưới bàn viết của cảnh sát trưởng.Lúc nâng đầu, vừa lúc nhìn thấy bức tranh chữ cảnh sát trưởng mới vừa nãy treo tốt kia.Trên giấy thuần trắng, chỉ có bốn chữ lớn màu mực ——Thiên quân Lâm Uyên.Lâm Uyên...Tư Căng hơi dừng lại một chút.Đám cục cảnh sát thiên thần này luôn luôn rất mê tín.Bình thường sẽ ở trong phòng làm việc treo tên tôn chủ Thiên giới lên, để cầu phá án thuận lợi.Như vậy xem ra, tên của tân nhiệm thiên quân gọi...Lâm Uyên?Song, không kịp ngẫm nghĩ nữa, rất nhiều thần cảnh đã xông tới.Tư Căng ở trên sét bỏ thêm một chút thần lực, nghiêng mình về tới cung điện đế vương.Cùng lúc đó, sét giấu ở dưới bàn ầm ầm nổ vang.Trực tiếp hủy mười lăm tầng cục cảnh sát thiên thần hủy thành mảnh vụn.Các thần cảnh đứng ở mười bốn tầng vội vã nghỉ chân, nhanh chóng ngừng chân rồi xoay người chạy trốn, mới không còn bị thương cùng.Mắt nhìn cục cảnh sát bản thân mình hao công thiết kế và xây dựng bị hủy, cảnh sát trưởng một lòng đau giống như bị xé rách.Hắn âm thầm nghiến răng:'Tư Căng, nếu ngươi không biết suy xét như thế, cũng đừng trách ta mạnh mẽ khống chế nội dung vở kịch ngược ngươi!'...Tư Căng về tới tẩm cung, trong đầu tràn đầy đều là hai chữ "Lâm Uyên".Lạc Lâm Uyên, Cố Lâm Uyên...Thiên quân!Nếu như ông xã hai đời này đều là thiên quân mà nói, vậy hồn lực bản thân mình đời trước đánh vào bên trong trái tim y, là không lên được bất kỳ tác dụng khống chế nào.Bởi vì ở thiên giới, hồn lực của bất kỳ thiên thần, đều không thể đạt được tình cảnh khống chế thiên quân.Lẽ nào đời này...

Ông xã là tự mình tìm đến cậu!Nhớ đến điểm này, nghi hoặc trong lòng Tư Căng chậm rãi đè xuống.Thay vào đó, là một tia sung sướng cấm kỵ lại vi phạm đạo đức.Nói nào hạ phàm lịch tình kiếp, cũng không phải là sớm có mưu tính trước với cậu.Đang đọc, Lâm công công bên ngoài sốt ruột vội vàng hoảng sợ xông vào bẩm báo:"Bệ hạ!

Cố tướng quân từ Bắc Cương trở về rồi!"

Tư Căng chuyển con ngươi, đuôi lông mày khóe mắt dính vào chút mừng rỡ.Lúc này ra ngoài, lướt qua tuyết đọng cuối đông, bước nhanh chạy về phía cứu rỗi mưu đồ đã lâu với cậu kia.Ngay lập tức, liền nhào tới trên người tiểu thúc thúc cả người quân trang.Ý cười ngọt ngào, "Thúc thúc, muốn sang năm rồi, cùng đón giao thừa với ta đi."

"Đón như thế nào chứ?"

Tướng quân ý cười nhàn nhạt:"Cùng đến mây mưa, mong chờ hửng sáng với bệ hạ sao?"

Trong bụng Tư Căng không khỏi xì một tiếng:"Nhiều ngày không gặp, thúc thúc ngược lại biết tán tỉnh rồi.

Chẳng qua trẫm cảm thấy, ở điện nghị chính không người thượng triều, ở trên ngai vàng kim long chỉ có thể cho phép một người ngồi ở trên người một người khác kia, càng kích thích."

Cố Lâm Uyên: "..."

Không sánh bằng không sánh bằng, dọc theo đường đi thì nghĩ một câu tán tỉnh như vậy mà nói, còn bị Căng Căng nghiền ép rồi....Năm tháng yên tĩnh tốt, thời gian cực nhanh.Mấy năm nay, Tiểu Yêu cầm điểm thưởng đi thăng cấp.Đế vương liền cùng một chỗ với tướng quân của ngài ấy, đi rất nhiều chỗ rồi.Ngâm suối nước nóng ở đất Lỗ, ở biển hoa Giang Nam.Du thuyền ở Tây hồ, phòng ấm ở đất Yến.Tướng quân vô số lần khi quân phạm thượng.Ép quân vương của y rưng rưng cầu tha.Tướng quân hộ quốc Cố Lâm Uyên, cả đời không hề cưới vợ, cũng không danh phận.Thế nhưng, rất nhiều năm sau, lúc qua đời, đế vương tự mình tuyên bố chôn cất y ở hoàng lăng.Tất cả triều thần đều không có nghĩ đến, ngày thứ hai tướng quân qua đời, quân vương sấm rền gió cuốn kia liền từ trong dòng họ nhận làm con thừa tự một tiểu vương gia có năng lực nhất.Phong làm tân quân.Mà thái thượng hoàng Úc Tư Căng, ở sau đại điển đăng cơ tân quân, liền ở điện Thái Cực uống thuốc độc tự sát.Tân quân tri ân hai người tình thâm, liền hợp táng đế vương và tướng quân đến hoàng lăng, được triều bái muôn đời....Hồn phách của Tư Căng rời thân thể không bao lâu, Tiểu Yêu thì tìm tới.Lần này, hệ thống nhỏ yếu nhất thăng cấp thành một con Golden nhỏ.Tuy rằng vẫn là lớn chừng bàn tay, thế nhưng lỗ tai rũ, cưng cưng lè lưỡi:[đại nhân đại nhân, ta lần này đáng yêu sao?]Tư Căng nhàn nhạt liếc qua, chẳng hề để ý nói:" Ta không có cảm giác gì với đồ vật nhỏ, ngươi lúc nào có thể thăng cấp thành một con hổ, cái loại một móng vuốt có thể đập chết mấy thiên thần đó?Tiểu Yêu: [...]Đại nhân đây là cái yêu thích kỳ quái gì?

Thôi đi mặc kệ.Nó tiếp tục hỏi: [chúng ta phải đi vị diện tới sao?]"Đi."

Tư Căng đáp ứng không chút do dự.Trong con ngươi lóe ánh sáng hưng phấn.Nếu thiên quân thật tình với cậu như vậy, vậy vị diện sau, cậu nhưng phải chơi thật tốt một chút.Xem xem có phải không quản cậu làm cái gì, tiểu thiên quân tân nhiệm này, cũng sẽ thích cậu kiên quyết không lùi bước hay không.[vị diện sắp mở ra...]===---0o0o0o0---===HẾT THẾ GIỚI 2---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
Thế Giới 3: Sau Khi Mặc Đồ Nữ, Ta Thành Người Được Hàng Vạn Người Yêu Thích


Thế Giới 3: Sau Khi Mặc Đồ Nữ, Ta Thành Người Được Hàng Vạn Người Yêu Thích
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0094: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 1


CHƯƠNG 0094: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 1EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE

Cụ già trong nhà thường nói, Thượng Hải trước đây lưu truyền một câu như thế.Mười dặm phồn hoa nơi đất khách, không thấy Bùi Tư Căng năm đó....Cảnh đêm hơi lạnh.Sân sau Đào Hoa viên người ở thưa thớt, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng thét chói tai thê thảm.Năm vệ sĩ áo đen mỗi người cầm trong tay roi da, một roi một roi quất vào trên người một "thiếu nữ" gầy gò trên mặt đất.Cùng lúc, hùng hùng hổ hổ nói:"Đi cmn đồ ẻo lả, cũng không nhìn xem bản thân mình là cái mặt hàng gì, ngươi chẳng qua là đồ vô dụng làm việc vặt ở trong rạp hát, cũng xứng nhớ thương Chu tiểu thiếu gia bọn ta?"

"Đúng, Chu tiểu thiểu gia bọn ta đều nói rồi, hắn không thích đàn ông, ngươi thì tính là mặc thành như vậy cũng không dùng được!

Đừng làm bản thân mình nam không nam nữ không nữ, nhìn thật khiến hắn chán ghét."

"Bùi Tư Căng, ngươi nói ngươi là ngu xuẩn, hay là ngu xuẩn a?

Ngươi nếu là thật tốt ở trong Đào Hoa viên này bưng trà đưa nước cho các vị gia xem kịch, cũng không đến mức đưa tới họa sát thân này.

Chính là sao chứ?

Ngươi nhất thiết mặc sườn xám, kỳ quặc bưng bình trà, làm phỏng đào kép Chu tiểu thiểu gia bọn ta mới ưng ý.

Đó không phải là tự tìm đường chết sao?

Đừng trách các anh em a!"

Nói ngắn gọn, mấy roi lần thứ hai tiếp tục rơi.Thiếu niên gầy gò tắt thở, chết không nhắm mắt kẹp chặt một mảnh khăn lụa trong tay.Tư Căng xuyên qua, thì thuận theo mắt không kịp nhắm lại của nguyên chủ, nhìn thấy khăn tay này.Tiểu Yêu nhanh chóng truyền ký ức của nguyên chủ tới.Khăn tay này, chính là của Chu tiểu thiểu gia trong miệng mấy vệ sĩ này, con trai nhỏ của chủ tịch thương hội Thượng Hải, Chu Hưng Bang đưa cho nguyên chủ.Nguyên chủ thuở thiếu thời thì bị người cha nghiện thuốc bán đến Đào Hoa viên.Đào Hoa viên là rạp hát nổi tiếng Thượng Hải.Bởi vì ban chủ đảm nhiệm đầu tiên dùng một khúc khiếp sợ toàn quốc.

Vì vậy, được đặt tên Đào Hoa viên.Nguyên chủ ở chỗ này, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập hơi thở mở giọng, còn phải lau bàn quét nhà, bưng trà rót nước.Nhà tư bản cực kì độc ác liều mạng chèn ép thân thể nho nhỏ của cậu, nghĩ muốn vắt kiệt tất cả giá trị thặng dư của cậu.Thế nhưng, cậu chịu đựng vài chục năm rồi, cũng tính là chịu đựng ra thành tựu rồi.Lúc mười chín tuổi, nguyên chủ hóa trang thành hoa đán, lại diễn nữ nhân vật chính Lý Hương Quân trong .Bởi vì dáng người duyên dáng, giọng nói ôn nhu, nhất thời nổi vô cùng đại giang nam bắc.Rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến, liền là vì nghe giọng hát của cậu, cũng bao gồm công tử phong lưu, Chu Hưng Bang.Chu Hưng Bang ưng ý nguyên chủ hoá trang Côn khúc, liền mỗi ngày lưu luyến Đào Hoa viên mọi cách lấy lòng, thậm chí đưa hắn khăn tay đính ước làm tín vật.Nhưng ở sau khi biết cậu là đàn ông, nôn đến trời đất tối sầm, kiên quyết không tin đây là đào kép hắn nhìn thấy.Vì vậy, Chu Hưng Bang bắt đầu mang vệ sĩ mỗi ngày vây quanh rạp hát, ép ông chủ giao ra "Lý Hương Quân" chân chính.Ông chủ Đào Hoa viên bị áp lực, liền không thể làm gì khác hơn là tìm một phụ nữ xinh đẹp, Thanh Miên Liễu, lên sân khấu biểu diễn.Chỉ mở miệng, không mở giọng, để cho nguyên chủ ở hậu trường hát đôi*.Lúc này, Chu Hưng Bang thoả mãn rồi.Mỗi ngày ôm Thanh Miên Liễu trời đất tối sầm, với Đào Hoa viên, càng là vung tiền như rác.Ông chủ nhà hát hiểu biết được chỗ tốt của làm chuyện này, liền càng ngày càng chèn ép nguyên chủ, đe dọa cậu nhất định phải nâng Thanh Miên Liễu.Bằng không thì đuổi cậu ra Đào Hoa viên.Nguyên chủ thiên tính nhát gan, không dám phản kháng, lại bởi vì Thanh Miên Liễu tuyên truyền sự tích bản thân mình bị Chu Hưng Bang từ chối, thành trò cười của người cả viên.Thế nhưng, Chu Hưng Bang là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nguyên chủ.Cậu không muốn dễ dàng buông tha, rốt cuộc không tiếc vì làm cho Chu Hưng Bang vui lòng bắt đầu mặc đồ con gái.Thì ở ban nãy, lúc Chu Hưng Bang ôm Thanh Miên Liễu nghe kịch, nguyên chủ mặc sườn xám đi châm trà cho Chu Hưng Bang, không cẩn thận làm bắn ra một giọt nước trà, phỏng đến ngón út của Thanh Miên Liễu.Người phụ nữ vừa khóc, Chu Hưng Bang đau lòng khủng khiếp.Lập tức để cho người ta kéo nguyên chủ xuống đánh tới chết.Tư Căng rất nhanh xem sơ qua xong đoạn ký ức này, nhíu mày tổng kết ra một cái đạo lý ——Liếm chó không chết tử tế được.Cậu chống đỡ thân thể đứng lên, mắt lạnh lẽo đảo qua năm vệ sĩ vây quanh xung quanh, hình như đang cân nhắc kiểu chết nào thú vị.Các vệ sĩ thấy người tỉnh, rối rít ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn."

Không phải đâu?

Đánh thành như vậy đều cmn không chết?"

"Đồ ẻo lả này sức sống còn rất ngoan cường, để cho ông đây thêm cho cậu ta một roi nữa!"

Trong lúc nói chuyện, vệ sĩ gần sát Tư Căng nhất trong nháy mắt vung roi ra.Gió do roi vung lên tạo ra tiếng vo ve phát ra trên không trung.Trong nháy mắt gần tiếp xúc Tư Căng kia, roi da bò bị cậu nâng tay nhẹ nhàng nắm chặt.Rồi sau đó, ở trong con ngươi chứa ý cười của thiếu niên, nát thành mấy đoạn.Mềm mại rơi ở trên mặt đất.===---0o0o0o0---===*Quạt đào (tiếng Trung :桃花扇; bính âm : Táohuā shàn ; Wade–Giles : T'ao-hua shan ; Việt bính : Tou4faa1 sin3) là một vở nhạc kịch và kịch lịch sử gồm 44 cảnh được hoàn thành vào năm 1699 bởi nhà viết kịch đầu thời nhà Thanh là Khổng Thượng Nhân sau hơn 10 năm nỗ lực.*hát đôi là một thể loại nghệ thuật dân gian, trong đó một người biểu diễn trên sân khấu trong khi người kia ẩn ở phía sau, hỗ trợ bằng giọng hát hoặc lời nói, tạo cảm giác như một màn trình diễn đơn thuần---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0095: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 2


CHƯƠNG 0095: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 2
EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hộ vệ kia ngẩn ra, có chút hoài nghi con mắt của mình.Hắn cuống quýt xoa xoa mắt, lại cúi đầu nhìn mặt đất.Không phải là ảo giác, roi của hắn thật sự nát rồi!Bị Bùi Tư Căng đồ ẻo lả này bóp nát?!Hắn không thể tin tưởng mà nhìn roi vỡ vụn trên mặt đất, trái tim điên cuồng không thể ức chế nhảy dựng lên.Làm sao sẽ như vậy!Vệ sĩ khác sớm đi ra từ trong khiếp sợ.Một roi lần thứ hai vung ra.Song, lúc này, Tư Căng sớm đã rời khỏi vị trí mới vừa nãy.Vệ sĩ một roi thất bại, còn không tìm được người ở nơi nào, thì bị Tư Căng thoáng hiện đến phía sau hắn một chân đá vào ngang hông.Cạch!Thanh âm khớp xương gãy rõ ràng có thể nhận ra.Hộ vệ kia lúc này la hét một tiếng, té xuống đầu rạp xuống đất.Bị mặt đất rắn chắc, dập đầu rớt hai cái răng cửa.Máu tươi thoáng chốc từ trong miệng chảy ra, đau đến hắn cả người phát run, suýt nữa thì ngất.Vệ sĩ còn lại lúc này phản ứng kịp.Cùng chạy về phía Tư Căng, nghĩ muốn chế ngự cậu.Không biết làm sao.Thiếu niên đã đoạt roi của vệ sĩ bị gạt ngã kia.Bốp bốp bốp!Hung hăng mấy roi đánh ra.Roi quất ở trên cổ đám kẻ điên cuồng không biết suy xét này.Động mạch tổn hại, máu tươi chảy ròng.Không mất bao lâu, một đám người liền che cổ, một người tiếp một người chết không nhắm mắt ngã xuống đất.Tư Căng rũ mắt xuống, nhìn nhìn roi dài nhuốm máu trong tay.Quay đầu, đối mặt vệ sĩ quỳ rạp trên mặt đất, eo gãy răng rơi kia.Trong mắt thoáng qua một tia hứng thú.Nâng tay.Soàn soạt!Roi dài rơi xuống, sắc bén tựa như dao vậy, trực tiếp chém đầu hắn.Rồi sau đó, đứng ở tại chỗ, thoả mãn thưởng thức kiệt tác của mình trong chốc lát.Mới ném roi xuống, thảnh thơi rời khỏi.Golden nhỏ trong thức hải thu hồi camera chỉ cỡ móng vuốt mình, mắt chó nhỏ tủi thân đến đáng thương nhìn chằm chằm:[đại nhân, lần này thật sự là toàn bộ hành trình ghi chép, ngài...

Ngài còn thỏa mãn sao?]"Thoả mãn."

Tư Căng thuận miệng trả lời một câu, quẹo qua mấy lối nhỏ, liền đi tới phòng của nguyên chủ.Đào Hoa viên là rạp hát lớn nhất Thượng Hải, có thể tới đây nghe kịch đều là nhân vật nổi tiếng các giới.Cấu tạo bên trong so với biệt thự quan viên thời cổ còn muốn xa hoa hơn nhiều.Đào kép được đãi ngộ còn tốt hơn gấp mấy lần so với thiếu gia tiểu thư đại hộ nhân gia cổ đại.Thế nhưng, phòng của nguyên chủ, lại là phòng hai người rách nát đổi từ phòng chứa củi nhỏ.Ông chủ nhà hát biết cậu ta không có chỗ nào khác để đi, còn không được Thanh Miên Liễu thích, thái độ với cậu ta liền từ từ khắc nghiệt.Thì một gian phòng chứa củi nhỏ như thế, còn phải sống chung với tạp dịch khác.Tư Căng không có quản những thứ này, về đến phòng tìm hộp thuốc của nguyên chủ ra, từ bên trong lấy thuốc chữa vết thương cậu ta lúc trước thành danh chuẩn bị ra, tự mình xử lý vết thương đơn giản một chút.Rồi sau đó, đi tới bên cạnh tủ quần áo muốn đổi bộ quần áo.Chính là nguyên chủ này...Thật không hỗ là liếm chó tối thượngQuần áo nam trong tủ treo quần áo đều là kiểu dáng cũ mấy năm trước, còn đều là hàng vỉa hè giá rẻ.Chỉ có vài bộ sườn xám treo ở giữa, là kiểu mới hàng thật giá thật.Ở niên đại này, một bộ thì có thể bán được hơn mười đại dương.Tư Căng hơi hơi nhíu mày.Xoắn xuýt giữa mặc đồ con gái và mặc quần áo nam khó coi mà lại khó chịu phút chốc.Cuối cùng, cầm lấy một sườn xám kiểu dáng sứ thanh hoa.Thay xong quần áo, lúc quay về phía gương trang điểm, cậu mới phát hiện nguyên chủ này lớn lên có một khuôn mặt không thể phân biệt nam nữ.Vẫn như cũ là cặp mắt đào hoa.Thế nhưng, hình dạng khuôn mặt của nguyên chủ hơi gầy, khuôn miệng anh đào nhỏ.Tầm mắt như chứa sóng nước, môi mỏng như phun chu sa.Chỉ là im lặng ngồi ở chỗ kia, thì có sức hấp dẫn mê hoặc chúng sinh.Tư Căng ngồi trước bàn trang điểm, tìm một sợi dây buộc tóc, cột tóc chấm vai của cậu ra sau.Rồi sau đó, vậy mà ma xui quỷ khiến, bôi son lên đôi môi.Cậu thật sự muốn xem xem, gương mặt này, nếu là chưng diện thật tốt, có thể có bao nhiêu yêu nghiệt.Song, đôi môi mới vừa son chút, thì thấy một bóng người từ cửa sổ vọt vào.' Tư Căng chuyển con ngươi, sắc bén ngửi được một luồng khí tức linh hồn quen thuộc.Vợ cậu tới còn rất nhanh.Nhưng mà, còn không đợi thiếu niên quay đầu lại, thì bị "vợ" Chưa từng gặp mặt một tay nắm chặt, cầm súng để ở cổ rồi.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0096: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 3


CHƯƠNG 0096: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 3EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Đừng nhúc nhích."

Tông giọng khàn khàn hơi lạnh.Chứa tràn đầy uy hiếp.Bởi vì khoảng cách quá gần, Tư Căng thậm chí có thể ngửi được mùi máu mơ hồ trên người đối phương.Từ trong gương nhìn không thấy mặt đối phương.Thế nhưng, có thể nhìn thấy một bộ áo gió màu đen, cùng với một tay khớp xương rõ ràng, nhuốm máu.Nơi ống tay áo của áo gió cắt may tinh xảo, ngờ ngợ có thể thấy được giọt máu sắp rơi nhưng chưa rơi.Bị thương rồi?Ánh mắt Tư Căng lưu chuyển, đầu ngón tay trắng hành vỗ lên họng súng lạnh lẽo phía sau.Thanh âm mang chút mê hoặc, nhưng càng nhiều là uy hiếp nhất định phải được:"Đây cũng không phải là thái độ nhờ vả người khác."

Thích Lâm Uyên ngẩn ra, trái tim không bị khống chế ầm ầm đập vài cái.Bởi vì thanh âm của thiếu niên rất nhỏ, lại còn vô cùng xinh đẹp, Thích Lâm Uyên nhất thời cũng không phân biệt ra được giới tính của đối phương.Chỉ cảm thấy được người phụ nữ trước mặt thấu đáo lại nguy hiểm.Lần đầu tiên gặp, thì đoán được y là bị người đuổi giết đến tận đây!Thấy y không nói, Tư Căng tiếp tục nói rành mạch rõ ràng:"Người mà anh chọc phải có thể trong chốc lát thì sẽ tìm tới nơi này, anh hiện tại chỉ có hai con đường.

Hoặc, hiện tại để súng xuống trốn vào trong tủ treo quần áo.

Hoặc, tôi thuận theo cửa sổ ném anh cho bọn họ."

Rất nhanh, bầu không khí yên ả sân sau thì bị một trận tiếng bước chân rối loạn đánh tan.Thông qua cửa sổ rách nát, ngờ ngợ có thể thấy được cách đó không xa đi tới một nhóm lớn người áo đen rì rào.Thích Lâm Uyên không thể lùi được nữa.Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là để súng xuống, khéo léo trở mình vào tủ quần áo, đóng lại cửa tủ chặt chẽ.Không biết tại sao, "người phụ nữ" này vẫn để cho y có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu, bản năng sẽ đi lựa chọn tin tưởng.Cảm thụ được uy áp phía sau biến mất, Tư Căng mới cúi đầu, giống như người không có việc gì bắt đầu vẽ phấn mắt.Ngoài cửa, Chu Hưng Bang nhiệt tình bắt chuyện với đầu lĩnh người áo đen:"Anh Hoàng, ra chuyện lớn gì a, còn để cho anh nửa đêm qua tới bắt người."

Hoàng Hoàng* đen trầm mặt, bất mãn "Hứ" một tiếng:*Hoàng đầu là họ, còn có nghĩa là màu vàng, Hoàng cuối là tên, nghĩa là giấy nhuộm"Có tên không muốn sống nổ thuyền hàng ở bến tàu của ta, ta dẫn người tới tìm."

Chu Hưng Bang vừa nghe, cũng nhíu mày theo, nịnh nọt phụ họa:"Nếu không nói Thượng Hải này gần nhất không thái bình đấy, người nào không muốn sống a?

Không Thanh bang các anh từ mấy trăm năm trước thì kiểm soát vận tải đường thủy, chỗ nào có đường thuỷ thì có các anh, ngay cả hoàng đế lão tử trước đây đều không quản được ấy?

Ngay cả thuyền hàng của các anh cũng dám nổ?"

Hoàng Hoàng cười lạnh một tiếng, đứng vững ở sân sau Đào Hoa viên, nâng về phía đàn em phía sau hạ lệnh:"Bọn mày đều lục soát cho tao!

Nhất định phải tìm ra kẻ điên cuồng mặc áo gió đen kia cho tao, phân xác vạn đoạn!"

"Dạ!"

Đàn em phía sau chia ra.Bản thân Hoàng Hoàng cũng bắt đầu dọc theo các phòng, triển khai lùng bắt.Thanh Miên Liễu bình thường vẫn luôn rút ở trong rạp hát, nhiều lắm đi rạp chiếu phim và vũ trường, nơi nào thấy qua loại chiến trận này.Nhìn thấy người của Thanh bang, bị dọa sợ đến chân đều mềm rồi.Vừa thấy Chu Hưng Bang rời khỏi từ bên cạnh Hoàng Hoàng, lập tức chạy hai bước về phía trước, nước mắt lưng tròng rúc vào trong lòng, nũng nịu nói:"A Bang, em sợ lắm a, bọn họ sẽ không hủy Đào Hoa viên của bọn em chứ?"

"Làm sao sẽ chứ?"

Chu Hưng Bang kéo người phụ nữ thân thể mềm mại vào trong lòng, trấn an nói:"Anh Hoàng thì tìm người, trong chốc lát thì đi, đừng sợ a.

Chờ bọn họ đi rồi, anh thì mời em đi xem phim, để an ủi em."

"Ừm."

Thanh Miên Liễu gật đầu, đâu đâu cũng thấy quyến luyến.Hoàng Hoàng mang người nhanh chóng lục soát xong hơn nửa Đào Hoa viên.Chỉ chốc lát sau, liền đến phòng của Tư Căng.Hoàng Hoàng thấy đây là một gian phòng chứa củi rách nát nhỏ, cũng không có bao nhiêu làm lưu ý, lúc này một chân đá văng cửa phòng.Đang chuẩn bị thô lỗ đi vào lùng bắt, lại liếc thấy mỹ nhân ngồi ở trước bàn trang điểm.Không khỏi tâm thần rung động, ngay cả động tác đều ôn nhu xuống.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom