Khi lũ trẻ đã nắm được bảng chữ cái, khi chúng đã hiểu cách đánh vần từ theo âm, thì chúng không thể bị ngăn lại nữa.Abby đã dọn kệ sách khỏi bức tường còn lại trong tiệm vải để cho chúng thêm chỗ viết.
Olive đang viết một câu chuyện ngắn về việc Totem mọc cánh.
Jack thì viết thêm một vở kịch khác cho giờ kể chuyện.
Nét chữ của chúng thì còn nhiều chỗ cần cải thiện và chúng liên tục hét từ phía bên này sang phía bên kia phòng để nhờ Abby đánh vần cho vài từ nào đó (chị vừa đánh vần "lying" cho em rồi Olive, vậy nghĩ đi—em sẽ đánh vần "flying" thế nào?
Em có thể tự làm được—đánh vần ra—đúng rồi!
Đúng rồi đó!
Ngừng nhăn nhó đi Jack, em cũng thông minh mà), nhưng nhìn chung thì chỉ trong vài ngày, chúng đã tiến bộ vượt bậc.
Tiến bộ đến mức Abby có thể dành phần lớn sự chú ý cho Lewis.Cậu ấy sẽ đọc Paradise Lost khi cô đặt nó trước mặt, đọc xong một trang thì quay mặt đi và Abby sẽ lật trang tiếp theo cho cậu.
Cậu ấy hiểu tất cả—cô vẫn tiếp tục kiểm tra, vẽ vài bức hình nhỏ rồi bảo cậu chỉ vào.
Nhưng cậu không bao giờ tự mình bắt đầu đọc hay tự lật trang, cho dù cô có khuyến khích thế nào."
Nếu cậu ấy tìm thấy tôn giáo thì Joey sẽ có chuyện để nói cho xem."
Jack nói, liếc Abby và Lewis từ phía bên kia phòng."
Đó là cuốn sách duy nhất chúng ta có."
Abby nói, cố nhớ rằng không phải lỗi của Jack khi Joey thấy cần phải bình phẩm hằng ngày về lựa chọn tài liệu giảng dạy của cô cho bọn trẻ.
"Nếu cô ấy có vấn đề thì cứ cưỡi ngựa đến trạm gần nhất rồi mang về bất cứ cuốn nào cô ấy thấy dễ chịu hơn.
Giả sử cô ấy có khả năng phân biệt được loại sách ấy."
Jack nhún vai.
"Chị ấy thích mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền về kẻ ác và anh hùng lanh lợi.
Chị biết đấy.
Loại có mấy cô gái trần truồng trên bìa."
Abby moi đâu đó ra một nụ cười.
"Tuyệt vời."
Cô quay lại với Lewis và cuốn sách.
"Chị nghĩ chúng ta sẽ bám theo lựa chọn tài liệu của chị thôi, phải không nào?"
Cô thì thầm với Lewis, trong mắt như thể họ đang chia sẻ một trò đùa—cô cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng rồi bất ngờ môi Lewis khẽ giật, cậu khúc khích cười.
Lại cái cảm giác ấy—sự tin chắc rằng cậu hoàn toàn ở đó, chỉ là... hơi rối loạn thôi.Cánh cửa bật mở."
Trăng tròn đêm nay!"
Joey hét từ ngoài cửa, nghe có vẻ vui sướng kỳ lạ."
Hào phóng thật khi đích thân mang tin này đến, Galileo."
Abby không ngẩng đầu khỏi bài học của Lewis, đang phác thảo một hình thô mà cô hy vọng trông giống thiên thần hộ mệnh trên mặt quầy.Joey chỉ đứng đó, như thể thông báo ấy lẽ ra phải khiến mọi người vui mừng.Mọi chuyện giữa Joey và Abby đã kỳ lạ từ hôm nọ.
Từ buổi giờ kể chuyện.
Không phải mọi thứ từng bình thường, nhưng giờ còn có thêm căng thẳng.
Một khoảng cách.
Như thể họ đang mắc kẹt trong một vòng xoáy nước, bị kéo về phía điều không thể tránh, nhưng cả hai đều ra sức bơi ngược ở hai bờ, nhìn nhau từ xa trong khi xoáy nước tối tăm sục sôi giữa họ."
Trăng tròn."
Joey lặp lại, lần này nhắm thẳng vào Jack và Olive.Lũ trẻ bắt đầu dọn dẹp bàn, lau đi bài học trong ngày và xếp gọn những mẩu than ở góc trên."
Chúng ta chưa xong."
Abby nói."
Đêm nay trăng tròn, chị Proctor."
Olive nói.
"Chúng ta phải chuẩn bị."
"Chuẩn bị cho cái gì?"
"Hiến tế nghi lễ."
Joey nói.
"Cô cũng nên chuẩn bị đi."
Abby nhăn mặt.
"Để cùng cô tham gia một kiểu hiến tế động vật ngoại đạo nào đó à?
Không, cảm ơn."
"Ai nói gì đến động vật đâu?"
Cô ta nhếch miệng cười.
"Đi tắm rửa đi.
Các thần mặt trăng không thích lễ vật bẩn đâu."
Cô quay người và đi thẳng ra đường.Abby lắc đầu nhìn theo.
Lớp học trống dần và cô cũng bước theo bọn họ đến chỗ mấy con ngựa đang chờ, buộc vào lan can hiên quán rượu.
Tất cả đều có mang theo bao—súng, bình nước và hình như cả cây cối—những chiếc lá xanh nhỏ thò ra khỏi túi yên phồng căng.
Một cảnh tượng thật lạ lẫm bởi Abby chưa thấy một chiếc lá xanh nào kể từ khi chuyến tàu đưa cô đặt chân vào vùng đất này."
Các người thực sự định đi đâu đó à?"
Abby đến gần Joey, lúc này đang chỉnh yên cho Moon và vuốt dọc cổ nó.
"Vì trăng tròn sao?"
"Đó là truyền thống, chúng em làm mỗi tháng."
Jack nói, bất chợt xuất hiện trên hiên trong chiếc mũ rộng vành riêng.
"Đầu tiên chúng rm tập luyện, rồi khi mặt trời lặn, chúng em làm nghi lễ."
Cậu đã thay quần vải lùng thùng và áo sơ mi vải lanh dính bẩn.
Olive cũng xuất hiện bên cạnh, mặc trang phục tương tự."
Tập luyện?"
Abby nhìn chúng."
Nó giống mấy buổi học chị dạy chúng em, em đoán thế."
Jack nói.
"Nhưng ít quy củ hơn."
"Ít chán hơn."
Joey lầm bầm, chỉ mình Abby nghe được."
Chị nên đi cùng chúng em."
Jack nói.
"Joey có thể dạy chị nữa!"
Olive thì gần như vấp ngã vì phấn khích.
"Ồ, chị nhất định phải đi cùng chúng em, chị Proctor, Joey là một giáo viên tuyệt vời và em chắc chắn chị ấy sẽ rất vui khi dạy chị nữa, đúng không Joey?"
Joey quay người lại, dựa lưng vào Moon, khoanh tay nhìn Abby từ đầu đến chân.
Vết than vẽ quanh mắt cô mới được kẻ lại khiến gương mặt trông sắc lạnh hơn, dữ dội hơn.
Sắc bén hơn, khi cô ấy nhướn mày và khẽ khịt cười."
Gì?"
Abby nói dửng dưng.
"Lại cái gì nữa?"
"Chỉ là ý nghĩ về việc dạy cô thôi."
Joey phẩy tay."
Ý nghĩ dạy tôi thấy buồn cười lắm sao?"
Abby bắt đầu quen với việc này—phản kháng lại.
Cô đã quá mệt với những cái nhìn, những nụ cười nhếch mép, sự ngạo mạn.
Và cả những tín hiệu lẫn lộn."
Hơi khó tưởng tượng cô tham gia, phải.
Ngoài đó..."
Joey gật đầu về phía sa mạc.
"...chúng tôi không ngồi đọc truyện đâu.
Chúng tôi học bắn, học cưỡi ngựa.
Học cách sống sót."
"Và tôi thì quá—gì?
Quá yếu đuối?
Quá ngây thơ?
Quá ngu ngốc để học cách sống sót à?"
Joey nhếch cười nhìn xuống đất.
"Tự cô nói đấy."
"Thôi đi Joey.
Thật sự đấy."
Olive nói, trèo lên yên Totem.
"Chị Proctor, chị chẳng phải như thế đâu, chị hoàn toàn có khả năng và chị có thể cưỡi cùng em nếu muốn."
Cô gật đầu về khoảng trống trên yên sau lưng mình."
Cảm ơn Olive."
Abby nói, mắt dán vào Joey.
"Nhưng chị nghĩ chị sẽ ở lại và trông chừng mọi thứ ở đây."
Joey nhăn mặt.
"Cô nghĩ tôi ngu đến mức nào?
Tôi không định đuổi theo cô khắp sa mạc tối nay đâu, nên đi thay đồ đi, chúng ta cần xuất phát."
"Thay đồ?"
"Không còn cưỡi ngồi một bên nữa.
Quần đã để sẵn trong phòng cô rồi."
"Tôi không mặc quần."
"Thì cứ giữ cái váy chết tiệt đó mà trèo lên, nhưng cô sẽ không cưỡi một bên nữa."
"Tại sao lại quan trọng tôi cưỡi thế nào—""Bởi vì tôi đã nói vậy."
"Tại sao không buộc tôi vào yên như gia súc luôn đi cho xong—""Tuyệt vời, tôi sẽ đi lấy dây thừng—""Đủ rồi!"
Jack hét lên.
"Hai người lúc nào cũng cãi nhau, tại sao lúc nào cũng phải cãi nhau vậy?"
Abby trừng mắt và Joey cũng trừng mắt lại.Jack trèo lên yên và nhìn xuống Abby.
"Chúng ta không có yên cưỡi một bên tử tế và điều đó làm ngựa khó chịu.
Cưỡi đều hai bên thì dễ hơn cho chúng."
"Phân đều."
Joey lầm bầm.Abby gật với Jack trước khi ném cho Joey một cái nhìn cuối.
"Đó là tất cả những gì cô cần phải nói."
Cô bước vòng qua Totem, đặt chân vào bàn đạp."
Chị thực sự sẽ không mặc quần sao?"
Olive hỏi, vẻ lo lắng.
"Chỉ là—ra ngoài kia có bọ cạp, những con vật kinh khủng, độc địa và chúng thích bò lên bên trong ống váy nếu chị không mặc đồ thích hợp—"Abby chẳng cần nghe hết câu để bị thuyết phục và mười phút sau cô đã ngồi trên yên sau lưng Olive, mặc một chiếc quần nâu, áo sơ mi vải lanh ôm dáng với những chiếc cúc đồng thau, cảm thấy như một kẻ xa lạ trong chính làn da của mình.Mặt trời hừng hực trên đầu khi họ cưỡi đi, Joey và Jack dẫn đầu, những người khác theo sau.
Một lúc sau họ đến một dãy núi thấp nhìn xuống một vùng đất phẳng rộng mênh mông.
Ngựa dường như biết đường, cẩn thận đi xuống sườn dốc để tới bãi đất bên dưới."
Đây..."
Olive quay lại nhìn Abby.
"...là Bãi Thử."
Có những mục tiêu được vẽ trên những tấm gỗ, đặt ở nhiều khoảng cách khác nhau.
Ai đó còn mặc cho vài cây xương rồng trông giống như con người.Joey xuống ngựa trước, tháo một sợi dây thừng khỏi yên.
"Jack, tập bắn mục tiêu."
Jack gật đầu và thúc Hooper phi nước đại, rút khẩu súng lục khi hướng về phía các mục tiêu.Joey nhìn cậu bé một lúc rồi quay lại.
"Olive, em tập dây thừng với chị trước."
"Em ghét dây thừng."
Olive than vãn."
Ờ, tại em vụng về với nó.
Giỏi hơn thì sẽ chẳng còn khổ nữa."
Olive rên rỉ và miễn cưỡng nhận sợi dây Joey đưa."
Lewis."
Joey ngẩng lên nhìn cậu.
"Tìm chỗ râm cho Silver rồi trông chừng người này."
Cô liếc về phía Abby trước khi thúc Moon phi nước đại, hét ra sau gọi Olive đi theo.Abby ngồi xuống bên Lewis trong bóng râm ít ỏi của dãy núi để quan sát.
Jack điều khiển Hooper phi qua các mục tiêu, bắn vào từng cái một mà không trượt phát nào, mỗi viên đạn lại khiến gỗ bắn tung tóe.
Khi chạy hết cả vòng, cậu bé quay ngoắt Hooper lại, nhìn thành quả và giơ súng reo hò."
Em chết rồi."
Joey nói từ chỗ cô ấy đang giúp Olive buộc một nút thắt."
Em không chết."
Jack chỉ vào các mục tiêu, nhìn Joey thách thức.
"Bắn trúng hoàn hảo, từng lần một."
"Rồi đến cuối em quay lại để khoe khoang.
Ai đó có thể đang nấp sau tảng đá, chờ đúng lúc em quay đầu."
"Nhưng đó chỉ là mục tiêu, đâu phải người thật."
"Em nghĩ chị bắt tập luyện để cho vui chắc?"
Joey lắc đầu.
"Dừng lại để khoe khoang thì bị bắn chết.
Làm lại."
Jack cằn nhằn suốt đường quay Hooper về điểm xuất phát.
Joey quay lại với Olive, bắt đầu hướng dẫn cách cầm dây, cách vung vòng trên đầu, rồi quăng để thòng lọng một cây xương rồng gần đó.Abby nhìn Lewis.
Cậu ta đang chớp mắt nhìn xuống đất.
Bóng râm ít ỏi chẳng giúp gì mấy trước cái nóng rát."
Thế là hôm nay của chị như vậy à?"
Abby thì thầm, nhìn ra buổi tập.
"Họ kéo chúng ta ra đây rồi bắt ngồi xem trong khi họ vui vẻ?"
Cô không mong chờ câu trả lời nhưng Lewis bất ngờ gật đầu và lặp lại: "Họ vui vẻ."
Abby mỉm cười.
"Thật chẳng công bằng chút nào, phải không?"
Lewis lại cúi mắt xuống đất."
Chị cá là chúng ta có thể hạ họ."
Abby nheo mắt nhìn lưng Joey trước khi quay sang Lewis cười.
"Ý chị là, nếu đấu tay đôi ấy.
Với sức mạnh của em và sự tuyệt vọng của chị, chắc chắn chị với em sẽ thành một đội đáng gờm."
"Không đánh nhau."
Lewis lắc đầu dữ dội.
"Không đánh nhau."
"Ồ, chị không có—" Abby chạm vào cánh tay anh và anh lập tức ngừng lắc đầu.
"Chị không nghiêm túc.
Chị chỉ, em biết đấy."
Cô nhún vai.
"Chỉ nói vậy thôi."
"Luôn đánh nhau."
Lewis bất ngờ nói."
À thì—" Joey thật tệ hại và khó chịu.
"Em nói đúng.
Chị xin lỗi."
Lewis gật đầu.Cô lấy Paradise Lost ra.
Cô đã quen mang nó đi khắp nơi, nó dường như làm Lewis bình tĩnh gần như bằng con ngựa đồ chơi của anh.
Cô mở sách đến chỗ đã đọc dở và đặt nó trước mặt cậu.Một lát sau, quyển sách bỗng bị bóng che khuất, Abby ngẩng lên thấy Joey đang cúi nhìn họ."
Cái gì đây?"
"Quyển sách chúng tôi đang đọc.
Tôi đã cố nói với cô hôm trước—""Phải.
Lớp học Kinh Thánh."
"Gì cơ?"
"Lảm nhảm tôn giáo.
Vớ vẩn."
"Thật ra nó là một bài thơ.
Và đúng là dựa trên giáo lý Kinh Thánh, nhưng nếu cô chịu nghe tôi giải thích thì cô sẽ biết nó không hẳn mang tính tôn giáo, mà là ngụ ngôn.
Thực tế, Satan còn được miêu tả khá công bằng trong tác phẩm này—""Đồ tự phụ chết tiệt."
"Xin lỗi?"
"Cô đấy.
Cô là đồ tự phụ.
Cô nghĩ mình giỏi hơn tôi, kiểu học giả khô khan, hợm hĩnh.
Cô tưởng mình thông minh vì là giáo viên, còn tôi nói năng như đứa lớn lên ở bến tàu bẩn thỉu.
Nói cho mà biết, tôi rất thông minh."
"Tôi tin là vậy.
Tôi không—ý tôi là có nhiều kiểu thông minh khác nhau."
"Nhiều kiểu, hả?"
Joey nheo mắt, cố nén cười.
"Chắc giờ cô sẽ nói tôi có 'thông minh đường phố' còn cô có 'thông minh sách vở', rồi cô sẽ cố làm tôi thấy dễ chịu với sự ngu dốt của mình bằng cách bôi một lớp bạc lên cái xuất thân khốn khổ của tôi."
Cô ấy chờ đợi.
"Tôi đoán đúng chứ?"
"Ờ thì—" Đúng thế.
"Không, không hẳn—ý tôi là, không theo cái cách cô diễn đạt.
Cô làm nó nghe như chuyện xấu ấy—""Nó đúng là chuyện xấu.
Đoán mò về người khác luôn là chuyện xấu, cô không nghĩ thế à?"
Abby cảm thấy đây là cái bẫy.
Cô im lặng."
Đặt trí tuệ như thể phải chọn một trong hai thay vì có cả hai.
Sách vở thì có ích gì nếu không biết đi tàu mà khỏi rơi vào cảnh bị bắt?"
"Thôi nào, cái đó thì—quá thô lỗ—""Biết gì thô lỗ không?
Giải thích cốt truyện Paradise Lost cho tôi như thể đây là ngày đầu tiên tôi đặt chân lên hành tinh này."
"Xin lỗi, tôi không biết hóa ra cô lại là một người yêu Milton."
"Tôi không, tôi nghĩ tác phẩm của ông ta là đồ rác rưởi."
Abby nheo mắt.
"Cô đã đọc nó?"
"Tri thức bị cấm ư?
Đáng ngờ, vô cớ.
Vì cớ gì mà Chúa của họ lại phải ghen tị với điều đó?"
Thế là cô ta đã đọc.
Quả là ấn tượng.
Nhưng Abby sẽ không để cô ấy biết mình đã làm cô kinh ngạc.
Abby im lặng một lúc rồi thở dài sâu.
"Có chuyện gì cô cần không?"
Câu hỏi dường như làm Joey nhớ ra.
"Ờ, thật ra có.
Là cô.
Đi thôi."
"Tại sao?"
Abby để sách cho Lewis, đi theo sau.Joey không trả lời, chỉ dẫn cô tới một mục tiêu ở phía xa Bãi Thử, rút súng lục khỏi bao và bắn một phát trúng ngay giữa hồng tâm, mảnh vụn bay tung tóe.Abby nhìn cô sau khi hoàn hồn khỏi tiếng nổ.Joey mở ổ đạn, kiểm tra cái gì đó chỉ trời mới biết, rồi đóng lại, đưa súng cho Abby."
Đến lượt cô."
Abby không nhận.Joey nắm cổ tay cô và ép tay cô vòng quanh khẩu súng.
"Ngừng chống lại tôi trong mọi việc đi, tôi đang cố giúp cô đấy."
"Cô không nghĩ làm thế là phản tác dụng sao?
Dạy tôi bắn súng à?
Làm sao cô chắc được tôi sẽ không giết cô trong lúc cô ngủ?"
"Vì cô không muốn giết tôi."
Abby đảo mắt.
"Có lúc thì muốn, có lúc thì không."
"Đây."
Joey chỉnh cánh tay cô.
"Chốt an toàn."
Cô bật lên bật xuống.
"Và cò súng.
Khẩu này giật một chút thôi, không như khẩu shotgun hôm trước cô bắn đâu, nên cô ổn.
Cứ thử đi—"Abby bóp cò.
Viên đạn bay đi đâu đó, chắc chắn không phải mục tiêu.Joey lại bắn mẫu, trúng ngay hồng tâm, rồi đưa súng lại cho Abby, đứng sau lưng giúp cô ngắm.Abby lại trượt."
Đừng nản."
Joey nói khi Abby rên rỉ.
"Phải nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Đặt ý định.
Mọi thứ đều là năng lượng, nếu cô cuống quýt thì trường năng lượng sẽ rối loạn, viên đạn cũng sẽ lạc hướng.
Phải đặt ý định và muốn nó đủ mạnh."
"Nghe cô nói như phù thủy ấy."
"Cũng hơi giống thế."
Joey mỉm cười.
"Thử lại đi."
Abby làm theo.
Cô tập trung vào hồng tâm đang thách thức trong khoảng cách gần.
Cô muốn trúng.
Cô muốn thật nhiều.
Cô bóp cò.
Một cây xương rồng ở xa thêm vài mét và lệch hẳn sang trái nổ tung bởi viên đạn."
Khốn kiếp."
"Ổn thôi, chỉ cần luyện tập là được."
Họ tập cùng nhau—Joey chỉnh lại tư thế cho cô, cách cô ngắm, độ nghiêng của đầu.
Họ có thể đã tập hàng giờ, nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, Abby vẫn không bắn trúng mục tiêu.
Không một lần nào.Kết thúc bằng tiếng cười."
Tôi vô vọng rồi."
Abby nói khi Joey buông một lời nhận xét rằng họ sắp hết đạn."
Có thể đấy."
Joey đồng ý với một cái thở dài và nhướn mày.
"Chắc chỉ cần đúng động lực thôi."
"Nó chỉ là cái bia—""Phải giả vờ nó là thứ khác.
Thứ mà cô muốn.
Như thể mọi thứ trên đời đều chỉ còn lại việc bắn trúng một điểm đó."
"Thế có hiệu quả sao?"
Joey mỉm cười, ranh mãnh và tinh quái khi cô nghiêng lại gần, mũi chạm vào tóc Abby thì thầm: "Tôi chưa bao giờ bắn trượt, đúng không?
Khi tôi khao khát một thứ đủ nhiều."
Và ngay sau đó cô bỏ đi giúp Olive gỡ dây thừng khỏi một cây xương rồng, bỏ mặc Abby thở dốc trong nắng sa mạc.Sau đó Joey thông báo rằng đã đến lúc di chuyển xa hơn xuống sườn núi.
Có một cụm bụi rậm và xương rồng ở phía xa và họ đi về hướng đó.Qua khỏi bụi rậm và xương rồng, một hố lớn đã được đào xuống đất và xếp đá xung quanh.
Cái hố như một chiếc bát khổng lồ trong lòng đất, sâu và rộng bằng chiều cao của Lewis.
Lũ trẻ bắt đầu đi gom cành khô và cỏ khô, ôm từng bó đổ xuống hố.
Có một đống gỗ xếp cạnh một cây xương rồng lớn, rõ ràng không thuộc về cảnh quan tự nhiên và Joey bắt đầu vác từng bó gỗ mang đến hố.
Cô có vẻ nhận ra Abby đang nhìn mình."
Bếp lửa."
Cô giải thích.
"Cho buổi lễ."
"Cô—" Abby đi theo cô đến mép hố "Cô thực sự sẽ làm một buổi lễ?"
"Tất nhiên rồi thưa chị Proctor."
Olive nói, xuất hiện cùng một bó cỏ khô nữa.
"Đó là truyền thống!"
Joey nhướng mày khi đi ngang qua, trở lại chỗ đống gỗ.
"Cô định đứng đó mà há hốc mồm hay là sẽ giúp một tay đây?"
Abby thở dài.
Thật đúng là một minh chứng cho sự kiêu ngạo của Joey khi chỉ với một cái nhìn cô ta đã khiến Abby cảm thấy mình ngu ngốc vì không thể thần giao cách cảm mà hiểu được mục đích công việc, và lười biếng vì không nhiệt tình tham gia.
Cô có thể là một kẻ bị giam giữ nhưng cô không phải nô lệ.
Cô lặp đi lặp lại câu thần chú ấy trong đầu nhiều lần, ngay cả khi cô bước đến đống gỗ và bắt đầu ôm đầy tay mình.
Cô liếc Joey khi đi ngang qua và khóe miệng Joey sụp xuống như đang cố kìm nụ cười.
Nếu Abby có một tay rảnh chắc cô đã đập hết đống củi khỏi tay Joey rồi.Mặt trời bắt đầu lặn khi họ hoàn tất việc chuẩn bị hố lửa, sẵn sàng cho một ngọn lửa rực rỡ.
Lũ trẻ đang tranh cãi về cách xếp củi đúng và Abby quay đi khỏi sự cãi vã của chúng chỉ để bị cảnh tượng trước mặt đánh thẳng vào ngực.Cảnh quan bất tận hóa thành màu cam đục dưới ánh chiều tà, những tảng đá và xương rồng ở xa chỉ còn là bóng đen hằn lên nền trời.
Chân trời trông như đang bốc cháy, mây đen dường như nhấp nháy và rực sáng như than hồng, viền vàng rực.
Trên mặt trời lặn, bầu trời như một tấm nền ombre—vàng chói nhạt dần thành vàng nghệ, vàng nghệ hòa vào màu đào rồi chuyển sang tím mận dịu dàng trước khi hòa vào màu xanh đậm bao la, đậm nhất ngay trên đầu.
Những đám mây ở rìa trông như bụi cẩm tú cầu trước nhà thờ của cha cô vào mỗi mùa hè, bồng bềnh và loang lổ những mảng xám tím, hồng thẫm và đỏ rượu vang.
Abby cứ nhìn mãi."
Hồi nhỏ, một lần..."
Joey nói, đột ngột đứng cạnh cô, khoanh tay nhìn hoàng hôn.
"Tôi đã thấy một hoàng hôn như thế này ở quê nhà."
Cô khẽ nhún vai.
"Không hẳn giống y đâu—London chẳng bao giờ có hoàng hôn như thế này cả.
Nhưng nó thật tráng lệ.
Hùng vĩ theo cách mà cái bến cảng khốn kiếp ấy chẳng bao giờ có được.
Cảng lúc nào cũng kinh tởm, mọi thứ ở đó—mùi hôi, con người.
Như thể mọi nỗi khốn cùng, mọi đau khổ của cả đất nước đều đổ dồn về đó.
Tội phạm, kẻ ăn mày, kỹ nữ, con nghiện và lũ quái vật bò xuống từ lâu đài để bóc lột bọn họ.
Âm thanh ở đó—những thứ cô có thể nghe thấy.
Khóc lóc, van xin, la hét và lảm nhảm từ những kẻ đã mất trí trong địa ngục ấy.
Quá sức khốn nạn nơi đó.
Quỷ dữ.
Chẳng bao giờ có yên lặng, trừ duy nhất một lần.
Lúc hoàng hôn.
Màu sắc—nó như một bức tranh máu thật, tôi thề là chưa từng thấy gì như thế lần nào nữa, những đám mây vệt từ cam sang đen và mọi màu ở giữa.
Và tôi sẽ không bao giờ quên cách nó khiến thời gian ngừng lại.
Từng người trên bến cảng đều dừng lại—ngừng chửi nhau, ngừng di chuyển, ngừng sống, chỉ để nhìn.
Hàng phút trời cảng im bặt.
Hàng phút chúng tôi cùng đứng đó, quan tòa bên cạnh gái điếm, con nghiện bên cạnh trẻ nhỏ, kẻ trộm cạnh cảnh sát.
Tất cả chỉ nhìn chằm chằm bầu trời ấy.
Tôi không giỏi làm thơ, nhưng có cái gì đó trong khoảnh khắc ấy.
Cái cách mà không gì khác còn quan trọng, cái cách mà tất cả chúng tôi đều."
Cô chậm rãi nhún vai, lắc đầu "Giống nhau."
Cô liếc sang Abby trước khi lại nhìn về phía chân trời.
"Tôi đoán đó là lý do con người tin vào Chúa.
Một cái gì đó để gắn kết tất cả chúng ta giữa cái hỗn loạn chết tiệt này."
"Đó không phải lý do người ta tin vào Chúa."
Abby lắc đầu và nhìn Joey.
"Nhưng đáng lẽ nó nên là vậy."
Thời gian trôi đi, vài giây, có thể lâu hơn và họ nhìn nhau như cách họ vừa nhìn bầu trời.
Đôi khi Joey nhìn cô và Abby thề rằng cô thấy căm hận trong đó, nhưng có lúc lại là khao khát, nóng bỏng, thèm muốn.
Abby chắc chắn về điều đó.
Cô cũng cảm nhận được như thế.
Nhưng cũng có những lúc như thế này khi Joey nhìn cô với điều gì đó gần như là nỗi buồn.
Đôi mắt cô nặng trĩu nó, như thể cô ấy đang than khóc cho một điều Abby không thể nào hiểu được.
Có lẽ cô ấy đang than khóc cho khả năng về điều gì đó giữa họ.
Hoặc đúng hơn là sự bất khả của nó."
Cái—" là gì vậy?
Thứ giữa chúng ta?
Abby bắt đầu hỏi, nhưng ngay lúc đó một tiếng thét vang lên từ phía xa, theo sau là tiếng trống dồn dập và vó ngựa nện.
Abby quay phắt lại, tim nghẹn nơi cổ."
Họ đến rồi!"
Olive kêu lên.Joey bắt đầu bước về phía hố lửa nhưng Abby vội nắm lấy tay cô và Joey khựng lại, nhìn xuống chỗ Abby đang bấu chặt."
Có phải—" Dù cố gắng cất lời cô vẫn không thể ngăn mắt mình đảo quanh—họ có thể ẩn trên sườn núi?
Trong hố lửa?
"Có phải bọn họ không?"
Joey nhìn cô như thể cô nửa điên nửa ngốc.
Mặt đất rung lắc theo vó ngựa đang đến gần và Chúa ơi, hẳn phải có hàng trăm kỵ sĩ.
Joey giật tay ra không đáp và Abby lảo đảo đuổi theo."
Joey!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ai đang đến?"
Jack nắm tay cô.
"Buổi lễ thưa chị Proctor, đúng như chúng em đã nói đấy!"
Giọng nó vui vẻ hẳn, và trong đầu Abby bất chợt lóe lên trò đùa trước đó của Joey về Abby và một lễ hiến tế người.
Đó là đùa.
Đúng không?Ngay khi ấy, dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, một đoàn kỵ sĩ tràn qua từ phía xa sườn núi, gào thét và phi đến trong tiếng vó ngựa rền vang.
Khi chúng áp sát, mọi hy vọng trốn thoát, tránh cái chết chắc chắn, đều tan biến trong hoàng hôn.
Chúng đang vây quanh, một vòng tròn kỵ sĩ bất tận cứ xoay tròn.
Abby gom hết can đảm—cô sẽ không chết trong sợ hãi—và nhìn chúng.Chúng trong những trạng thái ăn mặc khác nhau—một vài gã gần như không mặc quần áo gì ngoài chiếc quần, huống chi áo.
Tóc chúng dài, đen và mượt, tung bay sau lưng khi cưỡi.
Ngựa được vẽ vằn sơn, bờm và đuôi trang trí những vật lấp lánh—có lẽ là hạt cườm.Thật mỉa mai và Abby níu lấy ý nghĩ đó bởi ngay cả sự mỉa mai cũng còn dễ chịu hơn tuyệt vọng, rằng cô sẽ chết dưới tay người da đỏ, chính điều mà cô vẫn sợ hãi nhất.Kỵ sĩ chậm lại, tiếng gào thét dịu dần và một cặp kỵ sĩ, một nam một nữ, xuống ngựa tiến về phía Joey.
Abby thoáng lo rằng chúng biết Joey là thủ lĩnh và định giết cô trước, nhưng rồi—và não cô phải mất chút thời gian mới chấp nhận được cảnh trước mắt—mặt Joey bừng nở nụ cười rộng và cô ôm chầm lấy cả hai, cả ba cười vang và vỗ lưng nhau như bạn cũ."
Hakaniyun!"
Joey nói, lại ôm chặt người phụ nữ."
Hakaniyun, Joey!"
Người phụ nữ mỉm cười, nắm hai vai Joey ngắm nhìn từ trên xuống dưới trước khi thốt ra một tràng lời bằng thứ tiếng xa lạ khiến cả Joey và người đàn ông cùng cười lớn.Họ lớn tuổi, cả hai đều nhăn nheo và rám nắng, mái tóc đen như mực loang bạc vài sợi.
Gương mặt họ bừng sáng khi lũ trẻ chạy tới."
Daikwahni Kima!"
Jack reo lên, ôm lấy người phụ nữ trong khi người đàn ông giơ cánh tay rắn chắc xoa đầu nó, cánh tay kia chìa ra đón Olive đang lao đến ôm ông.Người phụ nữ thấp và khá tròn, đôi mắt đen long lanh và nụ cười nửa miệng tinh nghịch giải thích ngay tình bạn thân thiết của bà với Joey.
Bà như hân hoan cực độ khi gặp lũ trẻ, cúi xuống chào Jack và Olive như gặp lại cháu ruột lâu ngày, ríu rít về việc Olive cao lên thế nào, Jack trông khôi ngô ra sao.
Ngôn từ có thể xa lạ nhưng cái cách bà nhìn ngắm chúng từ đầu đến chân, véo cằm, đo chiều cao Olive so với thắt lưng mình thì ai cũng hiểu và Abby choáng váng.
Những người này không chỉ là bạn bè, họ còn đối xử nhau như gia đình.Những kỵ sĩ khác vẫn ngồi trên ngựa, dõi theo cuộc đoàn tụ và Lewis lững thững bước lại, ôm vụng về cả hai."
Mukua nummikkinnumpu."
Người đàn ông nói với Lewis rồi cúi đầu—một cái cúi nhỏ thôi nhưng vẫn đầy kính trọng và những tiếng xì xào tương tự lan dọc hàng kỵ sĩ.
Abby liếc quanh.
Tất cả đều cúi đầu trước Lewis, còn Lewis thì đỏ mặt, cười ngượng, gặm chiếc khuy gỗ trên áo.Rồi cặp đôi ấy chú ý đến Abby.
Người phụ nữ nhìn Joey, hỏi gì đó bằng ngôn ngữ của bà.
Joey nhếch mép lắc đầu rồi người phụ nữ bước tới và Abby suýt ngất đi.Người phụ nữ nắm lấy tay Abby, siết chặt, sức mạnh khiến Abby sững lại."
Hakaniyun."
Bà nói, nụ cười chân thành trên mặt.
"Hakaniyun." bà lặp lại, rồi chật vật phát âm "Abby?"
Liếc qua vai nhìn Joey, người gật đầu khích lệ.Olive lóe lên bên cạnh."
Bà ấy đang chào đấy."
Olive nói.
"Trong tiếng của họ, hakaniyun nghĩa là xin chào, cô khỏe chứ."
Abby nuốt khan.
Mọi việc diễn ra quá nhanh.
Người phụ nữ vẫn siết tay cô và Abby cố gắng kìm nén hoảng loạn nhưng lực siết ấy thực sự đáng nể và đang trở nên ngột ngạt.Abby liếc Olive.
"Tôi nói lại với bà ấy thế nào?"
"Haka-ni-yun" Olive nói, có vẻ thích thú khi lần này được làm cô giáo.
"Và chị nên nói Daikwahni Kima sau đó."
"Tại sao?
Nó có nghĩa gì?"
"Đó là tên bà ấy.
Thủ lĩnh Kima."
Abby gật đầu, thoáng thấy Joey đang nhìn cảnh tượng diễn ra từ bên hố lửa, một nụ cười nhỏ trên môi.
Abby tập trung trở lại với người phụ nữ trước mặt."
Hakiyun."
Một cái liếc nhanh sang Olive, người đang cười rạng rỡ động viên cô.
"Dakwhini Kima?"
Cô đã phát âm sai, chính tai cô nghe thấy, nhưng người phụ nữ chẳng bận tâm chút nào, bà đột nhiên rung lên vì vui sướng, phá ra cười khanh khách khi lại siết chặt tay Abby trước khi đưa lên vỗ nhẹ má cô."
Tsaan napuite."
Daikwahni Kima gọi với sang Joey, người cười, lắc đầu nhìn xuống đất, phẩy tay gạt bỏ điều thủ lĩnh vừa nói khi vài kỵ sĩ sau lưng bà phá ra cười.Jack chạy lại, nắm tay thủ lĩnh.
"Abby tsateboofoingehwai'nna."
Cậu nói với người phụ nữ, bà nghiêng đầu lắng nghe chăm chú.
"Dibizizaacci teniwaate."
Một nụ cười rộng nữa bừng sáng trên mặt bà và bà đưa tay lên lần nữa, lần này áp ấm áp vào má Abby.
"Duguwana naibi."
Bà nói, vẫn mỉm cười.
"Aisem ma'i tsa'i."
Abby nhìn Jack.
"Bà ấy nói gì vậy?"
"Cháu bảo bà ấy rằng chị dạy chúng em, rằng chị đang giúp chúng em học."
Cậu đáp.
"Và bà ấy nói chị giống như một thiên thần.
Bà ấy nói điều chị đang làm là tốt và bà ấy cảm ơn chị."
Abby nhìn lại người phụ nữ, đôi mắt hiền từ của bà nhăn lại nơi khóe khi cười và Abby cảm thấy như mình vừa nuốt một hòn đá.
Một thứ nặng nề, chìm xuống tận đáy dạ dày.
Bởi vì đây không phải là điều mà cô từng được cảnh báo.Bàn tay ấm áp và những gương mặt rộng mở, những đôi mắt nhân từ hơn bất kỳ đôi mắt nào Abby từng thấy ở Lowa.
Điều này không thể nào là những gì người ta từng cảnh báo cô.Những kỵ sĩ khác bắt đầu xuống ngựa và một loạt hoạt động diễn ra—vài người đàn ông bắt đầu dựng giàn nướng, phụ nữ thì mở gói thứ mà Abby nhanh chóng nhận ra là một con linh dương, to lớn và đủ chắc để nuôi cả đoàn.Olive nắm tay Abby dắt đi xuyên qua đám đông, vừa đi vừa giải thích về buổi lễ khi hố lửa bất chợt bùng cháy, kéo theo tiếng reo hò từ những người đứng gần."
Phần lớn nghi lễ và điệu nhảy của họ là riêng tư."
Olive nói.
"Chỉ dành cho bộ tộc.
Nhưng sau khi Joey giúp cứu Dakayivani thì họ quyết định cho một ngoại lệ đặc biệt, chỉ vì chúng ta."
Cô bé dừng lại để chào một phụ nữ trẻ trong bộ váy da thỏ được trang trí cầu kỳ bằng lông nhím.
Abby mỉm cười với cô gái rồi Olive lại kéo cô đi, tiếp tục giải thích.
"Joey nói được tham dự những điệu nhảy vòng tròn này là một vinh dự và em cũng đồng ý."
Cô bé dang rộng hai tay, xoay một vòng.
"Em nghĩ nó thật ngoạn mục, chị có thấy vậy không?"
Cô bé lảo đảo một chút, nhìn Abby chờ câu trả lời."
Chị có."
Abby nói, nhận ra đó là sự thật.
Một bộ tộc da đỏ lại kết bạn với một nhóm người ngoại lai ngoài vòng pháp luật—gần như khó tin nổi.Một nhóm trẻ con chạy đến và Olive bắt đầu huyên thuyên với chúng bằng ngôn ngữ của họ, trước khi giới thiệu từng đứa một cho Abby.
Akoaih, một cậu bé mất răng cửa với ánh mắt tinh nghịch.
Cậu bé có đôi lúm đồng tiền hiện rõ khi Abby khen chiếc vòng tay đính hạt của cậu.
Rồi Kaiwani, một bé gái tóc tết đen dài, đôi mắt vàng và nụ cười dè dặt—một đứa trẻ tuyệt đẹp, ngưỡng cửa thiếu niên với thoáng buồn vương trên gương mặt.
Huittsuu, một thiếu niên khôi ngô có tiếng cười sảng khoái, dường như là người duy nhất khiến Kaiwani mỉm cười.
Còn những đứa khác thì không có tên, Olive giải thích, vì thường thì người Kuttuhsippeh sẽ không đặt tên cho con cho đến khi chúng trải qua một sự kiện quan trọng."
Điều gì đó anh hùng hoặc điều gì đó bi kịch."
Olive đáp khi Abby hỏi loại sự kiện nào mới xứng để được đặt tên."
Tên Kaiwani nghĩa là gì?"
Abby hỏi và Olive trả lời rằng nó có nghĩa là mũi tên, rằng cô bé được đặt tên sau khi mất cả cha lẫn mẹ trong một đợt bùng phát bệnh đậu mùa nhiều năm trước, rồi sống sót một mình suốt hai tháng, tự đẽo mũi tên từ đá để săn bắn và bảo vệ bản thân."
Một mình hai tháng?"
Abby hỏi.
"Tại sao em ấy lại ở một mình?"
"Người của họ không sống thành nhóm như cách chúng ta sống trong thành phố.
Trước đây họ không thế.
Nhưng giờ không còn an toàn cho họ nữa nên họ đã phải thay đổi."
Abby định hỏi thêm thì Jack và Lewis bước đến bên đống lửa, bao quanh là một biển người da ngăm tóc đen."
Jack và em cũng có tên đấy."
Olive vừa nhai thịt vừa nói."
Tên da đỏ?"
"Newe."
Lewis lẩm bẩm.
"Newe."
"Gọi họ là The Newe."
Jack nói.
"Hay Kuttuhsippeh.
Newe nghĩa là con người, là cách họ tự gọi mình.
Joey bảo gọi vậy mới tôn trọng."
"Ồ—" Abby đỏ mặt, cô không nhận ra một từ thông thường lại có thể là sai.
Cô gật đầu.
"The Newe.
Được rồi.
Hai đứa được đặt tên Newe à?"
"Ừ."
Jack nói trong khi miệng vẫn đầy thịt trâu nướng.
"Tên em là Ma'ro-pai còn của Olive là Oi'tcu.
Chúng nghĩa là chiến binh và chim.
Còn Lewis là Ankabi-pidup, nghĩa là hồn ma, nhưng không hẳn—khó giải thích lắm—""Không có từ tiếng Anh tương đương."
Olive chen vào.
"Nhưng nó nghĩa là anh ấy đặc biệt, giống như một linh hồn mạnh mẽ."
Abby mỉm cười với cậu bé vẫn đang gặm cái khuy gỗ trên áo.
"Chị tưởng chỉ được đặt tên khi có chuyện bi kịch hay anh hùng?"
Cô lập tức hối hận vì đã nói vậy.
Mặt bọn trẻ sa sầm.
Không khí thay đổi.
"Ồ."
Cô thì thầm.
"Bọn xấu sao?"
Jack và Olive gật đầu."
Joey có tên không?"
Cô không rõ tại sao mình lại hỏi."
Mu'nai."
Olive nói.
"Nghĩa là Mặt Trăng, như con ngựa của chị ấy."
Sau đó họ không nói gì nữa, chỉ ăn uống, chuyền tay nhau những quả bầu đựng nước xương rồng ngọt, nhấm nháp bánh nhỏ—những món ngon chua dẻo làm từ quả cơm cháy và rễ nghiền.Khi bữa tiệc kết thúc họ bắt đầu sắp xếp những chiếc trống lớn, chuẩn bị cho điệu nhảy Vòng."
Đây là một buổi lễ mừng."
Olive từng giải thích.
"Nhưng cũng là vì mùa hè, nó nhằm cầu mưa."
"Nó rất quan trọng."
Jack thêm vào.
"Vì nếu không có mưa họ sẽ chẳng có gì để uống, bởi nguồn nước đã bị cướp mất."
Đúng lúc đó một đứa trẻ khác chạy đến kéo Jack đi chơi và Abby không kịp hỏi ai đã cướp.Abby ngồi một mình một lúc, quan sát những chuẩn bị của buổi lễ và mỉm cười với những người đi ngang nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện và tò mò không giấu diếm.
Vài bé gái dừng lại chơi với tóc cô.
Một trong số đó rút một chiếc lông đỏ từ bím tóc của mình và gài vào bím tóc nhỏ mà cô bé tết cho Abby, từ trán đến tai, để phần còn lại buông thõng.Khi cô lại ngồi một mình, một nhóm người bên đống lửa thu hút ánh nhìn của cô.
Joey đang đứng cạnh Nữ Tù Trưởng, trao cho bà chiếc túi yên đầy những cây xanh mà Abby đã để ý hồi sớm.
Nữ Tù Trưởng có vẻ vô cùng hài lòng với món quà, khoe với vài người khác rồi vỗ má Joey giống như đã vỗ má Abby.
Có một người đàn ông trẻ đứng đó nữa và khi ông quay lại Abby nhận ra nửa thân ông đã bị bỏng, làn da biến dạng và xoắn lại.Rồi—mắt Abby mở to gấp ba lần khi chứng kiến—Joey tuột dây và cởi nút áo, giữ chặt phía trước trong khi Nữ Tù Trưởng kéo áo xuống phía sau.
Abby nín thở.Trên lưng Joey là một hình ảnh, một cách điệu hình học của một con chim, dính chặt vào da như mực in trên giấy, đôi cánh dang rộng bay.
Người đàn ông bị bỏng dường như đang kiểm tra nó, chạm vào những đường nét và chi tiết phức tạp và Abby chợt nghĩ rằng ông đang xem lại chính tác phẩm của mình.Như để xác nhận, Jack bất chợt xuất hiện, bắt gặp ánh nhìn của Abby và lắc đầu.
"Họ không cho em một cái."
Cậu nói.Abby liếc nhìn cậu.
"Một bức tranh da?"
"Hình xăm."
Jack gật đầu.
"Mà em thấy không công bằng vì em cũng giúp mà, em giúp giã lá làm thuốc, em cũng phải được xăm chứ."
Abby hầu như chẳng nghe.
Ánh lửa hắt lên những đường cong và hõm trên lưng Joey, các cơ bắp căng khi cô ấy điều chỉnh áo và cố ngoái lại nhìn hình xăm.
Abby không thể rời mắt.
Joey thật tự do, thoải mái cởi áo bên đống lửa cùng người—The Newe, ngửa đầu cười to trước câu nói của chồng nữ tù trưởng, đẩy ông ra một cách vui đùa.Một cậu bé gọi Jack và Jack vội nói lời tạm biệt trước khi chạy theo bạn.
Bọn trẻ trông như ở nhà ở đây, Joey cũng vậy, thậm chí cả Lewis, người đang bị một nhóm phụ nữ vây quanh vẽ ký hiệu khắp tay.Ngay lúc đó Olive xuất hiện, kéo theo Kaiwani."
Chị Proctor, Kaiwani rất nhút nhát nhưng em ấy có một món quà tuyệt đẹp dành cho chị, lại đây xem!"
Abby đứng dậy đón họ, Olive tươi cười còn Kaiwani thì dõi theo với đôi mắt sắc sảo."
Đưa tay ra."
Olive nói và khi Abby làm theo, Kaiwani trượt một chiếc vòng quanh cổ tay cô, nhanh chóng buộc chặt lại.Abby ngẩng tay lên, ngắm món quà.
"Thật—thật tuyệt đẹp."
Cô thốt lên, nhìn cô bé nghiêm nghị.
"Em làm cái này à?"
"Mawinji-nainka?"
Olive hỏi.
Kaiwani gật đầu.
"Tsi'atontsia."
"Em ấy còn tự làm hạt nữa.
Nó là một bông hồng xương rồng."
Olive nói, chỉ vào hoa văn tỉ mỉ, đan thành một chiếc vòng dày với hình bông hồng ở giữa."
E aisen ne tei."
Kaiwani khẽ nói, trước khi nhìn Abby với nụ cười mờ nhạt.Olive gật đầu rồi quay sang Abby.
"Em ấy nói chị là bạn.
Chị là bạn của tộc em ấy."
"B-Bạ—" Kaiwani bắt đầu, liếc nhìn Olive "Bạn?"
"Đúng rồi."
Olive mỉm cười với con bé và thế là cả hai chạy đi nhập vào vòng tròn đang hình thành, chuẩn bị nhảy.Chị là bạn của tộc em ấy.
Viên đá trong bụng Abby càng nặng thêm.
Cô cần không khí—không khí không đặc quánh mùi thảo mộc cháy, khói lửa, những nhắc nhở rằng cô đã được chào đón vào buổi lễ này mà không chút nghi ngờ.
Bằng vòng tay rộng mở.
Và cô không xứng đáng với vinh dự ấy.Đường lên gờ đá ngắn và dễ dàng hơn với đôi giày và quần mà cô đang bắt đầu thích hơn mình tưởng.
Trên đỉnh, cô nhìn xuống, đúng lúc tiếng trống đầu tiên vang vọng.Thật lạ để khóc vào lúc này, nhưng cô đã cảm thấy mắt mình nhòe.
Tiếng trống vang và vang, mỗi lúc một lớn hơn và vòng người bên dưới bắt đầu chuyển động.
Mỗi bàn chân giậm mạnh xuống đất, vòng vũ công đồng loạt hô vang, ngẩng mặt lên trời rồi bước tiếp.
Abby lau nước mắt khi giọt đầu tiên rơi xuống, nhịp điệu phía dưới càng lúc càng nhanh.
Thêm một giọt nữa.Có thể mọi điều khốn nạn cô từng được dạy, từng tin, đều là dối trá."
Gắn cái chuông vào cổ em thôi."
Giọng Joey làm Abby giật mình, cô vội chùi mắt để cô ấy không bắt gặp cảnh mình khóc.Joey bước lại đứng cạnh cô trên mép đá, nhìn xuống điệu nhảy phía dưới.
Mặt đất gồ ghề khiến Joey đứng cao hơn Abby một chút."
Chị không cần đâu."
Abby đột ngột nói, ngước nhìn cô ấy, chẳng chắc tại sao mình lại nói vậy.
Để đánh lạc hướng khỏi nước mắt chăng.
Hoặc có thể vì đó là sự thật.
"Gắn chuông ấy.
Em sẽ không bỏ trốn đâu."
Joey nheo mắt.
"Nghe giống điều một kẻ định bỏ trốn sẽ nói."
Abby lắc đầu, mỉm cười nhỏ.
"Đến giờ thì chờ Silas dễ hơn rồi."
"Silas."
Joey lặp lại và có chút mỉa mai trong tiếng cười khẽ sau đó.Abby nhìn sang cô ấy.
Joey cũng nhìn lại.Abby không hoàn toàn ngây thơ.
Rõ ràng ở một mức nào đó Joey cũng giống cô.
Theo cách đó.
Nhưng cô ấy cũng khác, khác nhiều, theo cách cô ấy tự do với bản thân.
Theo cách Abby từng bắt gặp ánh nhìn của cô ấy, công khai trân trọng những gì cô ấy thấy, không chút xấu hổ.
Thật lạ là khi Joey làm vậy thì nó không hề thấy sai.
Abby không thể tưởng tượng Joey bị bêu xấu trước cả nhà thờ, bởi vì đó đơn giản là con người Joey.
Joey sẽ không xin lỗi, Abby chắc chắn thế.
Cô ấy sẽ không để mình cảm thấy kém tự tin trong làn da của chính mình.
Và có lẽ, Abby nhận ra, đó chính là mấu chốt.
Có lẽ sự xấu hổ cần sự cho phép của ta để len vào.
Có lẽ nó là một cấu trúc nhân tạo, như thời gian.
Như chiếc đồng hồ lớn ở trung tâm Stillwater, cái có câu Kinh Thánh khắc bên dưới: Giờ đã đến để các ngươi tỉnh khỏi giấc ngủ, vì sự cứu rỗi của chúng ta đã gần hơn khi chúng ta mới tin.
Những con số trên đồng hồ chỉ có ý nghĩa vì mọi người đồng thuận.
Có lẽ sự xấu hổ cũng chính xác như vậy.Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Chúa của Stillwater, Lowa cũng vậy."
Em thích hình xăm của chị."
Abby nói sau một hồi, liếc sang Joey."
Ừ?
Muốn xem lại không—" Cô ấy đưa tay ra định cởi cúc áo đầu tiên.Abby lắc đầu, cười.
"Em đã thấy rồi."
"Trêu em thôi."
Joey lẩm bẩm và Abby không khỏi thấy như kẻ nồi nào úp vung nấy."
Jack nói hình xăm đó là quà.
Liên quan đến lá và thuốc gì đó?"
Joey gật đầu.
"The Newe di chuyển khắp nơi.
Săn, hái.
Địa hình ngoài này khắc nghiệt, nhưng họ đã tìm được cách thích nghi.
Lấy nước từ mưa và con sông—dòng sông duy nhất trong cả trăm dặm.
Khi mưa hiếm thì đó là nguồn nước duy nhất của họ, thế rồi vài năm trước có một cuộc tấn công.
Kẻ khác muốn chiếm nguồn nước.
Muốn tất cả cho mình.
Nửa đêm doanh trại của họ bị tập kích.
Họ sống trong những túp lều cỏ, dựng bằng cây xô thơm và những thứ tương tự.
Hoàn hảo để đốt, hóa ra vậy.
Họ chẳng còn một lời cầu nguyện nào."
"Mất nửa bộ tộc đêm đó.
Chủ yếu là phụ nữ và trẻ con vì nửa số đàn ông đã đi săn.
Họ quay về ngày hôm sau để thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Con trai của Kima là Dakayivani bị kẹt trong một căn lều đang cháy, nửa thân thể bị thiêu chảy."
Joey lắc đầu, quai hàm căng lại.
"Nhưng thằng bé may mắn.
Kima có một cô con gái, Mugwayan.
Cái tên đó có nghĩa là tinh thần mạnh mẽ."
Joey liếc sang Abby và Abby gật đầu, lắng nghe chăm chú.
"Và chết tiệt, cái tên đó không thể nào đúng hơn.
Họ đã bắt cô bé đi, bọn đàn ông đã đốt trại.
Chúng bắt cô và những điều chúng làm—" Cô nuốt xuống, mắt tối lại.
"Cô bé đã chống cự, dũng cảm đến tận cùng.
Đàn ông trưởng thành, mà cô bé vẫn chiến đấu.
Nhưng cuối cùng..."
Joey lại lắc đầu.
"Cô bé mới mười hai tuổi.
Mười hai tuổi.
Tất cả chỉ vì chúng không muốn chia sẻ con sông khốn kiếp đó.
Muốn giữ tất cả cho riêng mình."
"Ai?"
Abby thì thầm, vì cô sợ câu trả lời.
Vì cô đã biết câu trả lời."
Taipo."
Joey nói.
"Người da trắng."
"Họ ngoan cố phủ nhận sự thật rằng Chúa đã ban cho người da trắng định mệnh hiển nhiên, giao phó cho chúng ta mang trật tự và đạo đức đến từng ngõ ngách của vùng đất này, từ rừng rậm đến thảo nguyên đến biển cả." —Thư của Silas đã viết."
Họ bỏ chạy, những người còn sống sót."
Joey đang nói.
"Daikwahni Kima đã dẫn họ rời khỏi nơi đó.
Bà gạt nỗi đau sang một bên và dẫn họ đến nơi an toàn.
Theo truyền thống, người của họ không có tù trưởng hay nữ tù trưởng nhưng sau chuyện đó... bà ấy không coi trọng danh xưng đó nhưng bà đã xứng đáng có được nó.
Và đó là lúc họ tìm đến Wry, thật sự là may mắn chết tiệt.
Có một khu vườn nhỏ ở Wry—đó là..."
Cô ấy thoáng bối rối như thể chưa định nói điều này với Abby.
"Ờ thì.
Thú vui của chị, chắc vậy.
Nhưng dù sao, người Kuttuhsippeh là bậc thầy về cây cỏ—có thể biến một loài hoa thành thuốc chữa cho cả bệnh hiểm nghèo, nhưng ngọn lửa đã thiêu rụi hết thảo dược của họ.
Tình cờ bọn chị lại có đúng thứ họ cần cho Dakayivani, thằng bé lúc đó gần như cận kề cái chết.
Chị đã có thể cứu nó.
Cứu tất cả bọn họ.
Bọn chị cho họ nước, cho họ nghỉ ngơi.
Sau này họ quay lại, mang ngựa đến cho bọn chị.
Quà tặng.
Những con ngựa mà họ đã cướp lại từ những kẻ da trắng từng cướp đất của họ, đúng là thiên tài láu cá."
Cô ấy khẽ cười.
"Mọi chuyện vẫn thế suốt gần hai năm nay.
Bọn chị cho họ nước khi nguồn nước của họ cạn kiệt.
Họ cho bọn chị rễ cây, thảo dược và thịt.
Và khi trăng tròn, bọn chị làm thế này."
Cô ấy nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
"Giống như có một gia đình, chị đoán vậy, chỉ là—" Cô ấy lắc đầu.
"Nhưng họ là người tốt.
Những người tốt nhất mà chị từng biết."
Silas đã gửi một bức thư khác vài tháng sau khi bắt đầu xây dựng Promise.Thật là cực hình khi phải ngăn lũ mọi da đỏ lảng vảng—hình như vùng đất này từng là nơi họ đi săn mùa xuân.
Một số tổ tiên của họ được chôn gần đó và họ dường như tin rằng điều đó cho họ quyền xâm phạm.
Họ đã thử thương lượng—tất cả những gì họ mong muốn thật ra chỉ là thỉnh thoảng được đến cúng bái theo cái nghi lễ dị giáo mà họ tin là sẽ ích lợi cho linh hồn người đã khuất.
Tội nghiệp bọn man rợ—đợi đến khi các nhà truyền giáo cho họ biết rằng không có gì có thể làm cho một linh hồn đã bị đày xuống địa ngục.
Đến giờ thì chưa có chuyện gì từ cái đòi hỏi sai lầm của họ, may mắn thay.
Sẽ thật là phí phạm nếu phải dùng đạn cho lũ man rợ trong khi nó vốn dành cho việc săn bắn.
Mà phí phạm tự thân nó đã là một tội lớn khi khẩu phần khan hiếm và mùa đông đang tới.
Anh tự hỏi—thịt man rợ dai hay mềm?Abby thấy buồn nôn.
Nỗi nhục nhã là một con thú đang cào xé trong bụng cô, sôi sục và giận dữ.
Sao họ dám.
Sao họ dám dùng Chúa để biện minh cho cái ác hiển nhiên đến thế.
Để biện minh cho việc cướp bóc họ.
Giết hại họ.Mắt cô lại nhòe nước, nhưng bất chợt bàn tay Joey siết lấy cổ tay cô."
Không phải ở đây."
Abby nhìn cô ấy."
Em không được khóc vì họ ở đây.
Đây là một lễ mừng—lễ mừng của họ.
Nghi lễ của họ.
Em thấy tội lỗi à?
Cũng hợp lý thôi, em nên thấy như thế."
Cô ấy nói.
Không hề gay gắt, chỉ như một thực tế.
"Nhưng em không được trút nó ra ở đây.
Giải quyết cái đó vào thời gian của em.
Không phải của họ."
Abby nuốt xuống, gật đầu.Những phút dài trôi qua và Abby cố gắng thở đều, kìm nén cơn hỗn loạn của nỗi đau và tức giận.
Cô tập trung vào điệu nhảy.
Vòng tròn phía dưới đang chuyển động đều đặn, trống dồn dập, giọng hô vang.Abby liếc sang Joey.
"Đã từng có luật cấm nó."
Khi Joey nhìn sang, cô ấy trượt ánh mắt xuống nghi lễ bên dưới.
"Luật thật sự, được viết trong sách.
Họ nói những nghi lễ như thế này là gọi đến quỷ dữ.
Rằng họ triệu hắn ta.
Và em từng tưởng tượng rằng hẳn sẽ thật khủng khiếp, bị tách khỏi Chúa đến mức gọi đến quỷ dữ."
"Còn bây giờ?"
"Bây giờ em nghĩ..."
Cô hạ giọng thành thì thầm, nhìn xuống điệu nhảy bên dưới.
"Em nghĩ có lẽ quỷ dữ đã ở Stillwater từ đầu rồi."
Abby quay sang nhìn Joey và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm.Cô ấy đang nhìn Abby như thể còn nhiều hơn thế, như thể đang ở ngưỡng cửa muốn nói thêm điều gì khác.
Rồi cô ấy có vẻ chú ý đến chiếc lông vũ trong tóc Abby lần đầu tiên.
Cô ấy đưa tay chạm vào nó, để bàn tay nán lại bên tai Abby trước khi mắt một lần nữa chạm vào mắt Abby, tối và nặng nề.
Abby có cảm giác như say mê chỉ bởi ánh nhìn đó thôi.
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đôi mắt trở nên nặng trĩu, dán chặt vào bờ môi của Joey.
Cô không thể nhìn đi đâu khác."
Có những thứ khác cũng bị cấm ở Stillwater."
"Như gì?"
Giọng Joey gần như thì thầm.Sự dũng cảm của Abby đang chùng xuống.
"Những thứ khác."
Joey bước tới, lấn vào khoảng không của cô, buộc Abby phải nhìn vào mắt cô.
"Những thứ mà em... mà em muốn?"
Lạy Chúa, đúng vậy.
Abby nuốt xuống, mắt chớp nhìn xuống đất.
Bất chợt có một đốt tay dưới cằm cô, khẽ nâng mắt cô ngước lên lại nhìn Joey."
Em muốn gì?"
Giọng Joey chỉ là một làn gió thì thầm, nhưng nó dội vào tai Abby, vang dội hơn cả tiếng trống phía dưới.Abby lại nuốt xuống.
"Em—em không—em không thể—" Trán cô nhíu lại khi nhìn xuống cẳng tay Joey, vẫn ngay đó, đốt tay vẫn nâng cằm Abby.
Bất chợt Joey dùng tay kia vén một lọn tóc ra sau tai cô và mắt Abby khép lại vì quá sức chịu đựng.
Joey dịu dàng như thế thật quá sức với cô."
Em có thể."
Joey nói khẽ.
"Đây không phải Stillwater."
Abby nhìn cô ấy lúc đó và cô biết chắc mình trông thảm hại—rụt rè và vẫn còn xấu hổ, đôi mắt khẩn cầu Joey nói hộ hết cho cô.Nhưng Joey thì không.
Thay vào đó, cô ấy nhẹ nhàng thúc giục lần cuối.
"Em muốn gì?"
Ngón tay Abby tự động chuyển động, vươn qua khoảng trống nhỏ giữa họ, cuộn quanh một dây quai đeo quần của Joey.Cô muốn gì?
Mọi thứ.
Cô muốn mọi thứ.Cô muốn không còn sợ hãi khi đặt câu hỏi về thế giới quanh mình.
Cô muốn câu trả lời đến từ thứ khác ngoài Kinh Thánh.
Bất cứ thứ gì ngoài Kinh Thánh.
Cô muốn học.
Muốn biết vị thần nào mà người Newe đang kêu cầu và liệu vị thần đó có đáp lại không, hay ông ta cũng căm ghét con người như Chúa của cha cô.
Cô muốn biết điều gì đã cho Joey sức mạnh vượt cả một đại dương mà không biết điều gì đang chờ mình ở phía bên kia.
Cô muốn tìm niềm vui trong những thú vui nhỏ bé mà không phải lo rằng mình đang đày đọa linh hồn.
Cô muốn bôi sơn lên mặt và nhảy quanh đống lửa phía dưới và gào lên trời cho đến khi cổ họng rách nát thành từng dải.
Cho đến khi cô chắc chắn rằng Chúa của Stillwater, Lowa đã nghe thấy cô thật rõ ràng và đóng dấu cô là kẻ ngoại đạo.
Cô muốn tất cả."
Em muốn—" Cô siết chặt quai đeo quần trong tay, như buộc mình vào đó.
"Em muốn được tự do."
Joey bước lại gần hơn, quá gần đến mức cô phải cúi xuống mới thấy mặt Abby.
"Tự do khỏi... khỏi cái này?
Khỏi chị?"
Abby nhìn cô ấy.
Để Joey nhìn lại.
Để Joey thấy tất cả sự thật đang phơi bày trong mắt cô.
Rồi, chậm rãi và chân thật, cô lắc đầu.Mắt Joey hơi nheo lại, thoáng một nụ cười kéo lệch một bên môi.
Rồi như trong chuyển động chậm, miệng cô ấy tiến lại gần nhưng mắt vẫn khóa vào Abby—quan sát, tính toán, chắc chắn rằng Abby ổn với điều đó.Khi Abby nhận ra điều sắp xảy ra, cô không kìm được một tiếng thở gấp thoát ra, khiến môi hé mở đúng lúc môi Joey tìm đến.
Trong khoảnh khắc, họ cứ thế ở đó—thở vào nhau, rung lên bởi dòng điện tĩnh của gần như, gần như, gần như.
Bàn tay Joey trượt ra sau gáy Abby rồi luồn vào tóc cô, nắm lấy một nắm và nở nụ cười nóng bỏng khi Abby lại thở gấp lần nữa, lần này tuyệt vọng hơn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy như thế; như thể cả cơ thể cô đang đói khát.Cô chán ngán bị từ chối.
Cô chán ngán phải ngoan ngoãn.
Cô nhón chân, lao về phía môi Joey, nhưng bất chợt Joey rút lại, nhìn ra sau Abby, gương mặt đổi khác, toàn bộ năng lượng bỗng biến thành thứ gì đó cứng rắn, quyết liệt."
Olive?"
Joey nói, hai tay nhét nhanh vào túi quần.
"Mọi thứ ổn chứ?"
Cô cười với cô bé đã lặng lẽ xuất hiện phía sau họ, liếc xuống quai đeo của mình nơi nắm tay Abby vẫn còn siết chặt.
"Chỉ lên đây trò chuyện một chút với cô giáo của em thôi."
Giọng Joey tươi quá mức khi gỡ từng ngón tay Abby ra.
"Lần đầu tiên tham dự vũ điệu vòng tròn—có tin được không?
Ở Lowa chẳng có mấy thứ như thế này đâu."
Olive nhìn qua lại giữa hai người, vẻ mặt khó đoán.
"Em đến tìm chị Proctor... mọi người muốn chị ấy tham gia vào điệu nhảy.
Hay em phải nói với họ là chị... bận?"
"Không hề bận."
Joey đáp quá nhanh.Khi Abby để Olive dắt xuống khỏi sườn dốc, miệng cô vẫn còn tê rần, rạo rực bởi khát khao chưa được đáp lại.Bên dưới, Abby bị kéo vào vòng nhảy, hầu như chẳng nghe thấy Olive giải thích động tác và ý nghĩa.
Đó là một điệu nhảy khá dễ học và chẳng mấy chốc Abby đã bước đều theo nhịp cạnh Olive và Kaiwani.Không khí dày đặc hương thơm của các loại thảo mộc mà các bô lão đang đốt.
Một vệt khói xám uốn lượn lười biếng lên bầu trời, nền phía sau là khoảng trời xanh đậm, sao rải rác lấp lánh như kim cương.
Abby để dòng người nhảy cuốn lấy mình, xoay tròn, vặn mình cùng họ, những hạt cườm trên cổ tay lấp lánh trong ánh lửa.Có một cảm giác dâng lên, như thế giới đang hé mở ra cho cô.
Như lưỡi dao xẻ dọc đường may của chiếc áo nịt ngực, giải thoát và phơi bày, mới mẻ.
Cô vừa giận dữ, vừa mê man trong hạnh phúc.Abby mỉm cười nhìn Olive, cô bé đang xoay vòng tại chỗ, hai tay dang rộng.
Cô ngửa đầu ngắm bầu trời, rồi bắt đầu chuyển động.
Chỉ là cánh tay lúc đầu, rồi đến hông.
Dưới chân cô, mặt đất nhấp nháy bóng tối và ánh lửa.
Cô để mình chìm đắm trong đó.Một lúc sau cô ngẩng lên và trong biển người xa lạ kia là Joey, hai tay đút túi, thản nhiên như cơn gió, đang dõi theo cô nhảy.Abby khựng lại, mặt đỏ bừng—hẳn là cô trông thật lố bịch, nhảy nhót như thế mà chẳng biết gì.
Nhưng cách Joey đang nhìn cô.
Cô ấy chẳng thấy cô cho là lố bịch chút nào.Không rời mắt khỏi Joey, Abby bắt đầu nhảy lại, để nhịp điệu chảy qua cơ thể mình.Khi vòng tròn tiếp tục xoay quanh ngọn lửa, Joey theo dõi cô, lách qua đám đông vây quanh, mắt không rời Abby.Chếnh choáng trong nhịp trống, Abby để cơ thể mình chuyển động theo một cách chưa bao giờ, bắt gặp khoảnh khắc ánh mắt Joey trượt xuống, tối lại, rồi quay về mắt cô.
Cô xoay mình, uốn lượn, đưa tay vuốt dọc cơ thể và Joey chỉ đứng đó.
Tay trong túi.
Nhìn chằm chằm.
Abby cắn môi, và nếu cô thật sự thành thật, thì cô đã làm thế một cách cố ý—cô biết điều đó sẽ mang lại gì.
Và quả thực, mang lại thật.
Một sợi gân giật nhẹ nơi cổ Joey, ánh mắt trần trụi đói khát.Nhịp trống vang dội hơn, nhanh hơn.
Dâng lên đến cao trào.Họ chẳng cần phải gọi nó ra ánh sáng, Abby chợt nhận ra.
Nó đã ở đó rồi và họ không cần phải nói một lời nào.
Nó hiện hữu trong bầu không khí giữa họ tràn ngập tĩnh điện, ma sát và sức nóng.
Trong ánh mắt Joey gần như đã đen lại.
Trong cơ nơi má cô ấy giật liên hồi.
Trong cánh mũi cô ấy phập phồng khi Abby đưa tay vuốt qua mái tóc rối tung của mình.
Và, Abby biết, nó cũng hiện hữu trong cách cô đang nhìn lại Joey, với khát khao mãnh liệt chẳng kém.Trống dồn một, hai, ba nhịp, rồi tất cả bỗng im lặng.
Các vũ công dừng lại và trong khoảnh khắc, âm thanh duy nhất trên thế giới là tiếng lửa nổ lép bép.Và là nhịp tim Abby, điên cuồng trong lồng ngực, khi cô đứng đó, mắt khóa chặt vào người phụ nữ đã bắt cóc mình.
Cô cắn mạnh vào trong má cho đến khi thấy vị máu.
Chưa bao giờ cô cần một điều gì như lúc này.
Cô thậm chí không chắc có thể diễn tả thành lời, chỉ biết rằng điều cô khao khát đang nằm ngay trong mắt Joey.
Joey, kẻ kiêu ngạo, tồi tệ, thô lỗ và bất khả.
Joey, với bờ môi như thể sinh ra để dành cho những nụ hôn.
Joey, đang nhìn cô theo cách Abby từng thấy lũ mèo trong chuồng ở Stillwater nhìn những con chuột ngây thơ sắp bị chúng nuốt chửng.
Abby bỗng tràn ngập một niềm xác tín rằng đúng vậy, đó chính là điều cô muốn.
Muốn Joey nuốt chửng mình hoàn toàn.Joey bước về phía cô và dường như chỉ mỗi chuyển động ấy thôi đã khiến cả thế giới bắt đầu vận hành trở lại.
Mọi người xung quanh bỗng nhộn nhịp và Abby mất dấu Joey giữa đám đông.