Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1180: Đều nói cô ta không xứng



Mọi chuyện diễn ra gần như trong tích tắc.

Kỷ Trác nuốt khan, một bàn tay to lớn chộp lấy cằm Liễu Trữ, đẩy mạnh ra, giọng lạnh lùng, "Tổng giám đốc Liễu, xin tự trọng."

Cú đẩy của Kỷ Trác khá mạnh, trên cằm Liễu Trữ lập tức in hằn một vệt đỏ.

Liễu Trữ bị đau cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Kỷ Trác.

Một giây, hai giây, ba giây...

Kỷ Trác ánh mắt lạnh nhạt, buông tay xoay người bước ra khỏi phòng.

Khi Kỷ Trác ra khỏi phòng, những người khác đã lên xe rời đi, chỉ còn Châu Dị và Khương Nghênh đứng đợi anh ta ở cửa.

Nhìn thấy hai người, Kỷ Trác mấp máy môi, định tìm cớ nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Châu Dị, anh ta đột nhiên cảm thấy mất hứng, ngậm một điếu thuốc nói, "Gặp phải con nhỏ điên Liễu Trữ."

Châu Dị, "Vừa nãy nhìn thấy rồi."

Kỷ Trác nể mặt Khương Nghênh đang mang thai, không châm thuốc, "Cô ta bị điên."

Châu Dị trêu chọc, "Ừ, ông cũng vậy."

Kỷ Trác cắn chặt điếu thuốc trong miệng, "Bệnh của tôi sắp khỏi rồi."

Châu Dị khẽ cười khẩy, vạch trần anh ta, "Nếu bệnh sắp khỏi rồi, thì đừng tức giận."

Kỷ Trác hít sâu một hơi, không tiếp lời Châu Dị, nhìn Khương Nghênh, "Ông số hưởng thật, gặp được Nghênh Nghênh."

Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rạng rỡ, "Ông cũng số hưởng mà."

Kỷ Trác bị chọc cười, "Đừng ép tôi phải đánh nhau với ông trước mặt vợ con ông."

Châu Dị, "Ông lấy đâu ra tự tin mà đánh thắng tôi?"

Kỷ Trác, "Thừa dịp tôi bị bệnh mà giết tôi à?"

Châu Dị trêu chọc, "Không phải bệnh của ông sắp khỏi rồi sao?"

Kỷ Trác cắn chặt điếu thuốc, im lặng.

Có những vết thương đau đến tận xương tủy, không phải cứ muốn là lành nhanh được.

Dù đã lành lại, cũng không thể lơ là được, chỉ cần hơi động vào là vết thương lại tái phát nặng hơn.

Một lúc sau, cả ba người cùng nhau đến biệt thự của Nhiếp Chiêu.

Trên xe, Cát Châu không biết là cố ý hay vô tình, nói, "Nghe nói mẹ kế của Liễu tổng lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ta à?"

Kỷ Trác ngồi ở ghế phụ, nghe thấy lời của Cát Châu, không lên tiếng.

Châu Dị cười cười, giơ chân đá vào ghế sau của Cát Châu, "Cậu nói cái gì vậy?"

Cát Châu chẳng hề để ý, không những không kiềm chế mà còn tiếp tục nói, "Nói thật, Liễu tổng cũng đáng thương quá, một cô gái mà phải gồng mình tranh giành quyền lợi với đám đàn ông trong nhà."

Châu Dị trêu chọc, lại đá thêm một cái nữa, "Hôm nay Liễu Trữ cho cậu bao lì xì à?"

Cát Châu ngẩng đầu nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu, giọng đầy cảm thán, "Không phải đâu anh rể, anh không thấy à? Em thấy Liễu tổng vừa đáng thương, vừa mạnh mẽ, mới sáu tuổi đã chứng kiến mẹ ruột bị mẹ kế hiện tại bức đến chết, mà mẹ kế lại còn là bạn thân của mẹ ruột, đã thế vừa về nhà đã mang theo hai đứa con trai riêng của ông Liễu, một đứa còn bằng tuổi cô ấy. Nếu là em, em không dám nghĩ..."

Cát Châu cứ thao thao bất tuyệt, Châu Dị chỉ nhếch mép không đáp lời, còn Kỷ Trác ngồi ghế phụ thì bực dọc kéo cà vạt xuống, tiện tay giật điếu thuốc trên môi ném ra ngoài cửa sổ.

Nhà họ Liễu cũng có chút địa vị ở Bạch Thành, nhưng lại ít tiếp xúc với mấy nhà bọn họ.

Chẳng có lý do gì khác, chủ yếu là vì ông Liễu quá đê tiện, trăng hoa và không biết chọn lọc, lâu dần, các gia đình có chút tiếng tăm đều chẳng muốn qua lại với nhà họ Liễu.

Chỉ trong hai năm trở lại đây, khi Liễu Trữ tiếp quản Liễu Thị, cô ta thể hiện bản lĩnh mạnh mẽ, giành được một số dự án lớn, đáng chú ý, lúc này mới có vài người muốn chia phần, bắt đầu liên hệ với nhà họ Liễu.

Xe dừng trước biệt thự của Nhiếp Chiêu, mọi người lần lượt xuống xe đi vào trong, Kỷ Trác là người cuối cùng bước ra, anh lấy điện thoại ra xem, màn hình trống trơn không có gì.

Lúc này, Liễu Trữ đã được trợ lý lái xe đưa về nhà.

Liễu Trữ vừa bước chân vào cửa, một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng, đã tiến lại gần, sắc mặt khó đoán, "Nghe nói hôm nay cô phá đám buổi xem mắt của tôi à?"

Liễu Trữ đi dép lê vào nhà, thản nhiên nói, "Không phải bà đã biết rồi sao?"

Trong mắt người phụ nữ lóe lên tia giận dữ, nhưng giọng điệu vẫn cố gắng kìm nén, "Tháng này đã là lần thứ mấy rồi, nhiều người như vậy, không có ai cô vừa ý sao?"

Liễu Trữ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng, "Không có."

Người phụ nữ nhìn xoáy vào mắt Liễu Trữ, ánh giận dữ ban đầu dần chuyển sang sợ hãi, một lúc sau bà ta mới cười khẩy, "Chẳng lẽ cô thích cậu cả nhà họ Kỷ thật à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1181: Cô ta không muốn lấy chồng



Người phụ nữ này rất biết cách chọc tức người khác.

Quả thật, hai mươi năm sống cùng Liễu Trữ, người phụ nữ này đã quá hiểu cô, rất biết cách đánh trúng điểm yếu của cô ta.

Nhưng Liễu Trữ vẫn lạnh lùng, không chút gợn sóng, "Liên quan gì đến bà?"

Người phụ nữ khoanh tay, "Tôi chỉ quan tâm cô thôi."

Liễu Trữ cười khẩy, "Bà lo cho bản thân mình trước đi thì hơn, nghe nói dạo này bố tôi đang thân mật với cô thư ký mới, hôm qua còn vung tay mua cho cô ta bộ trang sức vòng cổ cả chục triệu đấy."

Người phụ nữ nghe vậy liền biến sắc.

Liễu Trữ tiếp lời, "Bà lo mà giữ cho chắc cái ghế bà Liễu đi, không khéo với cái tuổi này mà bị đá ra khỏi nhà, thì có mà thành trò cười cho cả Bạch Thành đấy."

Liễu Trữ nói xong, xoay người đi lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng Liễu Trữ, người phụ nữ tức giận gằn giọng, "Liễu Trữ, đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán gì, cô cố tình phá đám các buổi xem mắt, chẳng phải là sợ kết hôn rồi sẽ phải bỏ cái ghế tổng giám đốc Liễu Thị sao?"

Liễu Trữ dừng bước quay đầu lại, "Vậy thì sao?"

Thái độ lạnh nhạt của Liễu Trữ khiến người phụ nữ tức đến lồng ng.ực phập phồng, "Cô thừa biết, dù bố cô có gật đầu, thì đám cổ đông Liễu Thị cũng không đời nào để một kẻ 'ngoại tộc' ngồi vào cái ghế Tổng giám đốc đâu."

Liễu Trữ nhướng mày, "Ngoại tộc?"

Người phụ nữ, "Chỉ cần cô lấy chồng, cô sẽ là ngoại tộc."

Liễu Trữ mỉm cười, "Nếu tôi không lấy chồng thì sao?"

Người phụ nữ trừng mắt, "Cô bị điên à?"

Liễu Trữ dựa vào tay vịn cầu thang cười khẽ, "Bây giờ tôi có tiền có quyền, tại sao tôi phải kết hôn?"

Người phụ nữ, "Phụ nữ nào mà không lấy chồng, cô..."

Người phụ nữ kích động, nói được nửa chừng thì bị Liễu Trữ ngắt lời, "Chẳng phải bà muốn tôi nhanh chóng lấy chồng, để nhường chỗ cho hai đứa con trai của bà sao? Bây giờ bố tôi không có ở đây, bà nói những lời đạo đức giả này làm gì? Bà thực sự quan tâm đến việc tôi có lấy chồng hay không sao?"

Người phụ nữ cứng họng.

Liễu Trữ nói xong, thấy người phụ nữ không nói gì, liền xoay người tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói, "Bà có bản lĩnh cướp đoạt tất cả từ tay mẹ tôi, tiếc là con trai bà không có bản lĩnh này."

Nghe Liễu Trữ nói vậy, người phụ nữ nghiến răng ken két, "Với cái danh tiếng hiện tại của cô, thì cả đời này đừng hòng mà bước chân được vào nhà họ Kỷ."

Liễu Trữ bước lên cầu thang, lưng hơi cứng đờ, một lúc sau mới cười nhạo nói, "Đây chẳng phải là lý do bà suốt ngày sắp xếp xem mắt cho tôi sao? Chính là muốn tôi có tiếng xấu."

Người phụ nữ bị vạch trần cũng không hề hoảng loạn, trong mắt toàn là nụ cười đắc ý.

Về đến phòng ngủ, Liễu Trữ tắm nước nóng, khi đang đánh răng trước bồn rửa mặt, cô ta nhìn thấy vết đỏ do Kỷ Trác bóp trên cằm mình.

"Chậc, ra tay thật mạnh."

Bên kia, Kỷ Trác và những người khác đang chơi bài ở biệt thự của Nhiếp Chiêu.

Mấy người đàn ông chơi bài, phụ nữ thì ngồi trên ghế sofa uống canh, ăn hoa quả.

Trong bốn người phụ nữ, chỉ có Kỷ Mẫn là không mang thai, nên cô ân cần chu đáo, vừa múc canh cho Khương Nghênh, Khúc Tích và Sầm Hảo, vừa gắp hoa quả đặt vào đĩa cho cả ba người.

Sau khi thấy cả ba người ăn uống xong xuôi, chắc mẩm miệng đã mềm, Kỷ Mẫn liền hắng giọng mở lời, "Các chị à, bên cạnh các chị có cô nào tốt không? Giới thiệu cho anh trai em một người với.

Khúc Tích cười nói, "Thảo nào tối nay cô lại sốt sắng thế, hóa ra là đang chờ chúng tôi"

Khương Nghênh mỉm cười, "Vô duyên vô cớ mà nhiệt tình, ắt hẳn có mưu đồ."

Khúc Tích và Khương Nghênh chỉ đùa thôi, chỉ có Sầm Hảo là đang nghiêm túc suy nghĩ.

Khoảng nửa phút sau, Sầm Hảo nghiêm túc nói, "Bên tôi có một cô giáo dạy múa mới đến, gia cảnh thì bố mẹ là giáo sư đại học, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà."

Kỷ Mẫn gật đầu lia lịa, "Tốt, tốt quá, chị Sầm Hảo, chị có thể sắp xếp cho anh trai em gặp cô gái này một lần được không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1182: Vẫn chưa quên



Sầm Hảo đồng ý với yêu cầu của Kỷ Mẫn.

Nhưng Kỷ Trác không chấp nhận.

Tối hôm đó khi về nhà, tài xế nhà họ Kỷ đến đón hai người.

Trên xe, Kỷ Mẫn nói với Kỷ Trác chuyện Sầm Hảo muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta.

Kỷ Trác nhắm mắt nghỉ ngơi, đưa tay cởi cúc áo sơ mi, trầm giọng đáp, "Không gặp."

Kỷ Mẫn nghe vậy liền nóng nảy, "Tại sao?"

Kỷ Trác nói ngắn gọn, "Không muốn gặp."

Kỷ Mẫn, "Tại sao không muốn gặp? Em nói cho anh biết, con gái học múa khí chất đều rất tốt, hơn nữa cô gái này..."

Kỷ Mẫn đang hào hứng nói thì bị Kỷ Trác ngắt lời, "Kỷ Mẫn."

Kỷ Mẫn nghẹn lời, "..."

Kỷ Trác thở dài nói, "Dùng một mối tình mới để quên đi mối tình cũ, cách làm này vốn đã rất hèn hạ."

Nghe thấy lời của Kỷ Trác, Kỷ Mẫn há miệng, "Nhưng..."

Kỷ Trác, "Đây là sự thiếu tôn trọng đối với cô gái đó."

Kỷ Mẫn vừa định mở miệng thì lại thôi.

Đúng là như vậy, không thể chối cãi.

Trên suốt quãng đường còn lại, hai anh em không ai nói với ai một lời nào.

Khi xe đến nhà cũ họ Kỷ, Kỷ Mẫn nhíu mày hỏi, "Anh, anh vẫn còn nhớ nhung Liễu Trữ sao?"

Kỷ Trác đang định mở cửa xe liền dừng lại, không trả lời, vài giây sau mới mở cửa xuống xe.

Nhìn thấy phản ứng của Kỷ Trác, Kỷ Mẫn nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Xong rồi."

Rõ ràng là vẫn còn nhung nhớ.

Kỷ Trác về đến nhà, liền đi thẳng lên lầu về phòng ngủ.

Mẹ Kỷ nhìn theo bóng lưng con trai, rồi quay sang hỏi Kỷ Mẫn vừa bước vào, "Anh con làm sao thế?"

Kỷ Mẫn khẽ hừ một tiếng, "Mẹ tự đoán xem."

Mặt mẹ Kỷ sa sầm, đặt mạnh cốc trà xuống, "Hai đứa lại gặp Liễu Trữ rồi à?"

Kỷ Mẫn, "Hừ."

Mẹ Kỷ lại hỏi, "Hai người họ nói chuyện với nhau sao?"

Kỷ Mẫn trả lời, "Còn hơn thế nữa, Liễu Trữ đó, thực sự, hết nói nổi..."

Kỷ Mẫn không biết diễn tả thế nào cảnh Liễu Trữ kéo Kỷ Trác vào phòng, liền dùng một loạt từ ngữ hoa mỹ, nhưng không câu nào nói trúng trọng tâm.

Mẹ Kỷ vốn đã sốt ruột, liền trừng mắt nhìn cô nói, "Con có thể nói vào trọng tâm không?"

Kỷ Mẫn xỏ dép lê vào nhà, tiến đến bàn trà, cúi xuống cầm cốc trà mẹ Kỷ vừa uống lên nhấp một ngụm, rồi cười nhạt kể, "Được lắm, Liễu Trữ đấy xuất hiện ở khách sạn nhà mình, lúc bọn con ăn xong đi ra thì cô ta lao tới nắm tay anh con kéo vào phòng riêng đối diện..."

Sức lực nam nữ khác nhau.

Mẹ Kỷ, "Sau đó anh con bị kéo vào trong?"

Kỷ Mẫn gật đầu lia lịa, "Vâng."

Mẹ Kỷ sắc mặt hơi thay đổi, "Sau đó thì sao?"

Kỷ Mẫn, "Chuyện trong phòng, con không rõ, nhưng anh con đi ra với vẻ mặt rất khó coi."

Hai mẹ con chỉ lo nói chuyện, không ai chú ý đến bố Kỷ đã đi từ ngoài vào.

Ông không biết đã nghe được bao nhiêu câu chuyện của hai người, chỉ thấy ông hỏi, "Kỷ Trác vẫn còn nhung nhớ Liễu Trữ sao?"

Mẹ Kỷ, "Hừ."

Kỷ Mẫn, "Hừ."

Bố Kỷ nhướng mày, "Hai người hừ cái gì?"

Kỷ Mẫn nói, "Bố nói xem? Bố nói xem anh con có còn nhung nhớ Liễu Trữ không?"

Bố Kỷ không nói gì.

Mẹ Kỷ cười nhạt, giật lấy cốc trà từ tay Kỷ Mẫn, "Nhà họ Kỷ đúng là chỉ có mỗi nó si tình đến thế, mai ta nhất định phải ra phố Nam Vịnh đặt làm cái biển treo đầu giường phòng ngủ cho nó mới được."

Kỷ Mẫn nhân cơ hội hùa theo, "Trên biển khắc: Người si tình nhất nhà họ Kỷ."

So với sự náo nhiệt dưới lầu, phòng ngủ của Kỷ Trác im ắng như tờ.

Anh ta nằm trên giường không nói gì, một tay đặt lên trán, một tay cầm điện thoại.

Một lúc sau, anh ta nghiến răng nhắn tin cho Liễu Trữ: Cô về đến nhà chưa?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1183: Cô ta đến rồi



Tin nhắn gửi đi, không có hồi âm.

Một lúc sau, điện thoại trong tay anh rung lên.

Kỷ Trác cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện tin nhắn của Liễu Trữ: Còn anh thì sao?

Kỷ Trác: Ừ.

Liễu Trữ: Tối nay tôi không muốn ở nhà.

Kỷ Trác bị tin nhắn của cô ta chọc cười.

Sao cô ta có thể nói ra câu này một cách đường hoàng như vậy?

Khi Kỷ Trác vừa nghĩ rằng Liễu Trữ lại giở trò trêu chọc như mọi Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là được cưng chiều nên sinh ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì sao?

Kỷ Trác ngồi dậy trên giường, nghiến răng nghiến lợi, nhắn tin lại cho Liễu Trữ: Cô có muốn ở nhà hay không thì liên quan gì đến tôi?

Gõ xong, Kỷ Trác lại xóa đi.

Vài giây sau, Kỷ Trác lại đổi cách nói khác: Liễu Trữ, cô có nhớ mấy hôm trước tôi đã nói gì với cô không?

Gõ xong, Kỷ Trác lại nhíu mày xóa đi.

Đúng lúc anh ta định đổi cách nói khác, thì Liễu Trữ đã gửi tin nhắn trước anh ta: Tôi đến biệt thự của anh ở.

Kỷ Trác: Cút!

Liễu Trữ làm như không hiểu tin nhắn của anh, trả lời tỉnh bơ: Tôi thèm bánh trôi rượu nếp, bảo chị Vương làm cho tôi đi.

Kỷ Trác: Liễu Trữ, cô bị điên à!!

Liễu Trữ: Bây giờ tôi đang đặt xe đến đó.

Kỷ Trác: Cô đừng có đến nhà tôi.

Kỷ Trác gửi tin nhắn này xong, Liễu Trữ không trả lời nữa.

Một phút, hai phút, năm phút.

Kỷ Trác đột nhiên đứng dậy khỏi giường, cầm áo vest bên cạnh, mặt lạnh tanh sải bước xuống lầu.

Bố Kỷ, mẹ Kỷ và Kỷ Mẫn ở dưới lầu vẫn đang lo lắng cho Kỷ Trác, thì thấy anh ta bước xuống lầu.

Kỷ Mẫn là người đầu tiên hỏi, "Anh, anh đi đâu vậy?"

Kỷ Trác mặt không đổi sắc nói, "Về nhà anh."

Kỷ Mẫn, "Muộn thế này anh..."

Kỷ Mẫn vừa nói được nửa chừng thì bị mẹ Kỷ đá một cái.

Kỷ Mẫn khó hiểu quay đầu lại, mẹ Kỷ không để ý đến cô, mà nhìn Kỷ Trác nói, "Để tài xế đưa con đi."

Kỷ Trác trầm giọng, "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Kỷ, "Vì cô ta, cả đời này con cũng không học được cách sống cho ra hồn."

Kỷ Trác im lặng không trả lời, bước ra khỏi cửa.

Một tiếng rưỡi sau, Kỷ Trác được tài xế đưa đến biệt thự của mình.

Kỷ Trác mặt mày sa sầm bước vào nhà, Liễu Trữ đã ngồi ở bàn ăn, bắt đầu ăn bánh trôi rượu nếp.

Nhìn thấy anh ta, Liễu Trữ không hề nhúc nhích, như thể hai người chưa từng nói chia tay, tối nay cũng chưa từng gặp nhau ở khách sạn.

Kỷ Trác ném áo khoác lên ghế sofa, lấy bao thuốc ra ngậm một điếu, châm lửa, hít sâu một hơi, rồi quay sang nói với Liễu Trữ, "Ăn xong tôi bảo tài xế đưa cô về."

Liễu Trữ vừa tắm xong mới ra ngoài, tóc còn chưa khô, chân vẫn đi dép lê, những ngón chân trắng nõn còn đọng hơi nước.

Kỷ Trác nói xong, tưởng Liễu Trữ sẽ phản bác, không ngờ cô ta dừng động tác đang đưa bánh trôi vào miệng, một lúc sau mới nói, "Ồ."

Kỷ Trác nhìn cô ta, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.

Ồ.

Ồ?

Chị Vương dọn dẹp xong nhà bếp đi ra, thấy bầu không khí giữa hai người kỳ lạ, không dám nói gì, nhỏ giọng nói với Kỷ Trác, "Kỷ tổng, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về nhà phụ."

Kỷ Trác mặt mày khó coi, "Ừ."

Chị Vương vừa đi, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Kỷ Trác nhìn Liễu Trữ đang cúi đầu ăn bánh trôi, cắn chặt điếu thuốc trong miệng.

Một lúc sau, Kỷ Trác sải bước lên trước, nắm lấy cánh tay Liễu Trữ kéo cô ta dậy.

Hai người nhìn nhau, Kỷ Trác ấn cô ta lên bàn ăn, tức giận đến mức sắp phát điên, "Bạn trai cũ của cô không phải đã quay lại rồi sao? Không phải ngày nào cũng có một đống đàn ông xếp hàng xem mắt với cô sao? Không phải cô đã nói với tôi sau này sẽ chia tay sao? Liễu Trữ, cô..."

Kỷ Trác đang mắng thì một giọt nước mắt trong veo rơi xuống mu bàn tay anh ta.

Kỷ Trác nín thở, tim thắt lại, khàn giọng nói, "Liễu Trữ, tôi cũng là con người, cô cũng phải coi tôi là con người chứ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1184: Tình yêu



Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát.

Một người cúi đầu, một người nhìn xuống.

Một lúc sau, Kỷ Trác buông tay, giọng nói càng thêm khàn khàn, "Ăn đi."

Nói xong, anh xoay người đi lên lầu, đi được vài bước thì dừng lại, day trán rồi nói, "Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi ngủ ở phòng khách, cô ngủ phòng ngủ chính."

Đến khi lên giường đi ngủ, Kỷ Trác vẫn thấy mình thật hèn nhát.

Không cần ai nói, chính anh cũng tự thấy mình hèn.

Đêm đó, Kỷ Trác trằn trọc không yên, cứ ngỡ với tính cách của Liễu Trữ, nửa đêm cô sẽ xông vào phòng.

Nhưng đến tận khi trời hửng sáng, cửa phòng vẫn không hề bị lay động.

Vì ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau Kỷ Trác dậy muộn.

Chín giờ sáng, Kỷ Trác uể oải xuống lầu, chị Vương nhìn thấy anh ta, mỉm cười nói, "Sao sáng nay cậu chủ dậy muộn thế?"

Kỷ Trác đưa tay lên vuốt tóc, "Ngủ muộn."

Chị Vương vốn là người làm lâu năm của nhà họ Kỷ, thấy Liễu Trữ không có ở đó liền không kìm được mà hỏi han dò xét, "Cậu với Trữ Trữ cãi nhau à?"

Kỷ Trác cứng họng, "Không có."

Chị Vương, "Còn cứng miệng, tối qua tôi đã nhìn ra rồi, hai người..."

Nói xong, chị Vương đột nhiên im bặt, nhìn lên cầu thang, cười nói, "Trữ Trữ, sáng nay tôi làm món bánh tôm cô thích."

Liễu Trữ mặc váy ngủ hai dây màu đen, tóc xõa, có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên không còn vẻ lạnh lùng nơi thương trường, mà có thêm vài phần dịu dàng, "Cảm ơn chị Vương."

Chị Vương, "Cảm ơn gì chứ, mau rửa tay ăn cơm đi."

Từ khi Liễu Trữ xuống lầu, Kỷ Trác không nói thêm lời nào.

Lúc ăn sáng, Liễu Trữ dùng chân đá anh ta dưới gầm bàn.

Kỷ Trác lùi hai chân dài ra sau, mặt lạnh tanh không nói gì.

Liễu Trữ, "Khoảng thời gian này tôi sẽ ở đây."

Kỷ Trác không nói gì, uống hết cháo kê trong bát, cũng không ăn bánh tôm, rút khăn giấy lau miệng, rồi đứng dậy đi lên lầu.

Liễu Trữ vừa ăn bánh tôm vừa nhìn theo bóng lưng Kỷ Trác, thấy anh sắp lên lầu liền đặt bánh xuống, thản nhiên nói, "Kỷ Trác, cho tôi mượn xe anh đi."

Kỷ Trác nắm chặt tay đang đặt trên tay vịn cầu thang, "Tùy cô."

Liễu Trữ hỏi, "Cần tôi đưa anh đi không?"

Kỷ Trác đáp lại, "Gara nhà tôi đâu chỉ có mỗi một chiếc xe."

Nói rồi, anh không quay đầu bước đi.

Và đúng như lời Liễu Trữ nói, cô ở lại nhà Kỷ Trác suốt một tuần sau đó.

Hai người sống chung một mái nhà, nhưng không ngủ chung phòng.

Gặp nhau hàng ngày, nhưng lại ít nói chuyện.

Cái giới này nhỏ thì không nhỏ, mà lớn cũng chẳng lớn, chỉ một tuần sau, tin hai người sống chung đã lan khắp nơi.

Hôm đó, Kỷ Trác đang ký duyệt tài liệu ở công ty thì nhận được cuộc gọi từ Bùi Nghiêu.

Kỷ Trác nghe máy, chưa kịp nói gì, Bùi Nghiêu đã hỏi, "Ông và Liễu Trữ ở bên nhau rồi à?"

Kỷ Trác trầm giọng nói, "Không có."

Bùi Nghiêu, "Không có mà hai người sống chung?"

Trước đây hai người cùng lắm là một tuần ra ngoài một hai lần, sao bây giờ lại sống chung?

Bùi Nghiêu nói xong, Kỷ Trác ném bút ký xuống, dựa lưng vào ghế, khó chịu hỏi, "Ông nhìn thấy chúng tôi sống chung bằng mắt nào?"

Bùi Nghiêu tò mò, không hiểu liền hỏi, "Vậy hai người là?"

Kỷ Trác, "Cô ấy tá túc ở nhà tôi."

Nghe thấy lời của Kỷ Trác, Bùi Nghiêu dừng lại một chút, nói với giọng điệu đầy ẩn ý, "À, hóa ra là tá túc..."

Kỷ Trác không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, "Ông tin hay không thì tùy."

Bùi Nghiêu, "Tôi tin hay không không quan trọng, ông nghĩ những bậc trưởng bối trong giới này có tin hay không? Ví dụ như, mẹ vợ tương lai của cậu, hay mẹ chồng tương lai của Liễu Trữ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1185: Sợ anh ấy khóc nhè



Câu nói này của Bùi Nghiêu khiến Kỷ Trác giật mình.

Ngay sau đó, Kỷ Trác nhíu mày: "Không phải ông lắm mồm sao? Cậu nói với dì một tiếng, nhờ dì nói ra ngoài giúp."

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Ông nghĩ có tác dụng sao?"

Kỷ Trác: "..."

Có tác dụng cái khỉ gì!

Những người này thích nhất là buôn chuyện.

Dù có kề dao vào cổ, bọn họ vẫn thích buôn chuyện hơn là nói sự thật.

Tất nhiên, nếu cậu thật sự dám làm thì lại là chuyện khác.

Thấy Kỷ Trác im lặng, Bùi Nghiêu cũng không vội, anh ta cười cợt, "Nghe bảo tình địch của ông dạo này đang ra sức lấy lòng nhỉ?"

Kỷ Trác cười khẩy: "Nhiều lắm, ông nói người nào?"

Bùi Nghiêu: "Thì mối tình đầu của Liễu Trữ đó."

Kỷ Trác cười lạnh: "Không rõ, không quan tâm."

Nếu là trước đây, Kỷ Trác nói không quan tâm, Bùi Nghiêu sẽ không tin.

Nhưng người ngoài không rõ, chứ mấy người bọn họ đều hiểu, trong mối quan hệ với Liễu Trữ, Kỷ Trác thực sự đang muốn rút lui.

Còn lý do tại sao chưa thể dứt ra, Bùi Nghiêu cũng lờ mờ đoán được.

Chuyện tình cảm mà, một khi đã trao đi chân tình, đâu dễ gì muốn rút lại là rút được, anh ta không nỡ.

Kỷ Trác vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đã bất lực cười, "Thôi được rồi, nếu ông không bận tâm thì tôi cũng chẳng nói nữa, kẻo lại khiến ông khó chịu."

Kỷ Trác: "Ông gọi điện thoại này đến đã khiến tôi rất khó chịu rồi."

Bùi Nghiêu cười khẩy trêu chọc, "Tôi đây không phải đang lo lắng cho ông sao? Ông nên thấy may mắn đi, chỉ có mình tôi thôi đấy, ông nhìn xem, Châu Dị với lão Tần có ai thèm đoái hoài đến ông không? Ngay cả em rể của ông cũng chẳng hỏi han gì một lời đúng không?"

Kỷ Trác: "Cuộc điện thoại này của ông thật thừa thãi."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, Kỷ Trác liền cúp máy.

Kỷ Trác vừa cúp máy, Bùi Nghiêu liền nhắn tin: Đàn ông phải biết co biết duỗi, đã 'li.ếm' nửa năm rồi, còn thiếu lần 'liế.m' cuối cùng này sao?

Kỷ Trác: Cút.

Bùi Nghiêu nhếch mép, "Đừng có mà vênh váo, tình địch của ông đang ra sức lấy lòng đấy, vừa tặng hoa vừa mời cơm."

Kỷ Trác nhíu mày, "Không phải ông bảo không nói nữa sao?"

Bùi Nghiêu cười hề hề, "Chẳng qua là sợ sau này ông lại khóc nhè thôi."

Kỷ Trác im lặng.

Nói đến mối tình đầu của Liễu Trữ, Kỷ Trác quen biết anh ta.

Không chỉ quen biết, mà hai người còn là bạn cùng phòng hồi đại học.

Không phải là tình tiết cẩu huyết gì, hai người bạn thân tranh giành một người phụ nữ, quan hệ của Kỷ Trác với anh ta không tốt cũng không xấu, chỉ là bạn cùng phòng bình thường.

Kỷ Trác không rõ anh ta quen Liễu Trữ như thế nào.

Chỉ nhớ có một ngày anh ta nói muốn mời cả phòng đi ăn, rồi tuyên bố mình đã thoát ế trong một phòng riêng nhỏ của nhà hàng trước cổng trường.

Bạn gái chính là Liễu Trữ.

Nghĩ đến đây, Kỷ Trác nghiến răng.

Hai người là mối tình đầu thì đã sao?

Nụ hôn đầu và lần đầu tiên của cô ấy đều là của anh.

Tối đó, Kỷ Trác dùng bữa tối với một đối tác lớn tại khách sạn Vạn Hào.

Hai người có chung dự án hợp tác, lại hợp gu nên không tránh khỏi uống hơi quá chén.

Rời khỏi Vạn Hào, tài xế riêng đưa Kỷ Trác về nhà.

Xe vừa dừng trước cổng biệt thự, Kỷ Trác cầm áo vest định bước xuống thì thấy Liễu Trữ đang được tình đầu đưa về.

Người đàn ông kia đang nói gì đó với Liễu Trữ, ánh mắt lộ rõ vẻ si tình.

Liễu Trữ nhìn người kia, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.

Kỷ Trác nhìn hai người qua cửa kính xe một lúc, rồi đẩy cửa xuống xe, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, đợi hai người quay đầu lại, anh nhướng mày, cười như không cười: "Hai người cứ tiếp tục đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1186: Nghiện rồi



Tiếp tục?

Tình huống này còn tiếp tục thế nào được nữa?

Cảnh tượng này, tuy không đến mức "tu la tràng", nhưng cũng khiến người ta rợn người.

Người đàn ông thấy Kỷ Trác có chút xấu hổ, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: "Kỷ Trác, đã lâu không gặp."

Kỷ Trác bước tới, hai tay đút vào túi quần, một tay khoác áo vest, lười biếng nói: "Đã lâu không gặp."

Người đàn ông: "Nghe nói bây giờ cậu làm cho Kỷ thị phát triển rất tốt."

Kỷ Trác lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu: "Cũng tạm."

Nói xong, Kỷ Trác đưa bao thuốc cho đối phương, cười hỏi: "Hút không?"

Người đàn ông mỉm cười, không nhận: "Trữ Trữ không thích người khác hút thuốc."

Nghe vậy, Kỷ Trác liền quay sang nhìn Liễu Trữ, khóe miệng nhếch lên, không còn vẻ lịch thiệp thường ngày, mà thay vào đó là một nụ cười đầy vẻ xấu xa, "Cô cũng có cái tật này cơ đấy?"

Liễu Trữ mím môi, nhíu mày.

Kỷ Trác cúi đầu châm thuốc, hút một hơi, rồi nói: "Trước đây không nghe cô nhắc đến bao giờ."

Anh thích hút thuốc sau khi l*m t*nh, lần nào cũng vậy.

Cô chưa từng nói một lời nào.

Kỷ Trác vừa dứt lời, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Người đàn ông thấy tình hình không ổn, liền nói với Liễu Trữ: "Trữ Trữ, anh đã nói rõ suy nghĩ của mình với em rồi, anh hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng."

Liễu Trữ đáp lại, thẳng thừng từ chối: "Không cần suy nghĩ nữa, chúng ta không hợp nhau."

Người đàn ông: "Trữ Trữ, chúng ta lúc trước..."

Người đàn ông đang định ôn lại chuyện xưa với Liễu Trữ thì Kỷ Trác ngắt lời: "Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa."

Người đàn ông nghẹn lời, nhíu mày nhìn Kỷ Trác.

Kỷ Trác nhìn anh ta với vẻ thờ ơ: "Chúng ta đều là người lớn cả rồi, cô ấy đã từ chối, anh còn dây dưa không dứt như vậy là bất lịch sự đấy."

Nghe Kỷ Trác nói vậy, ánh mắt người đàn ông thoáng vẻ khó chịu, nhưng nghĩ đến việc đều là người trong giới, sớm muộn gì cũng chạm mặt nhau, sau này biết đâu còn có cơ hội hợp tác, nên anh ta chỉ đành gượng cười, "Kỷ Trác, tôi muốn nói chuyện riêng với Trữ, cậu có thể cho chúng tôi chút không gian được không?"

Kỷ Trác cười nhạo: "Được thôi."

Nói rồi, Kỷ Trác xoay người, búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Liễu Trữ, về nhà ngủ thôi."

Nói xong, Kỷ Trác không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước.

Đôi mắt Liễu Trữ ánh lên tia khác lạ, cô nói với người đàn ông trước mặt: "Ngủ ngon, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, Liễu Trữ xoay người, nhanh chóng đuổi theo Kỷ Trác.

Liễu Trữ đi giày cao gót, tiếng bước chân rất nhịp nhàng trong đêm.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khóe môi Kỷ Trác nhếch lên.

Hai người một trước một sau vào nhà, lên lầu, khi đi ngang qua phòng ngủ phụ, Kỷ Trác đang định bước vào thì Liễu Trữ đột nhiên nắm lấy cổ tay anh: "Kỷ Trác."

Kỷ Trác dừng lại, quay đầu lại: "Tối nay tôi uống rượu rồi."

Liễu Trữ ngẩng đầu lên, không hiểu ý anh: "Hửm?"

Kỷ Trác cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên: "Khả năng tự chủ sẽ kém hơn."

Liễu Trữ: "Tôi..."

Chưa kịp để Liễu Trữ nói hết câu, Kỷ Trác đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng ngủ phụ.

Ép cô vào tường, Kỷ Trác cúi đầu, hôn lên môi cô.

Liễu Trữ chỉ giãy dụa một chút rồi không động đậy nữa.

Cảm xúc dâng trào, bàn tay nóng bỏng của Kỷ Trác luồn vào trong váy cô, Liễu Trữ nhón chân lên, khẽ thở gấp: "Chúng ta coi như làm lành rồi chứ?"

Kỷ Trác dừng lại động tác, vài giây sau, anh cắn lên vành tai cô, trầm giọng nói: "Cô nằm mơ."

Liễu Trữ khựng người, sau đó bắt đầu giãy dụa.

Kỷ Trác giữ chặt tay cô, cười khẽ: "Liễu Trữ, cô nghiện ngủ với tôi rồi sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1187: Đoạn tuyệt cũng tốt



Kỷ Trác là người từ nhỏ đến lớn luôn rất ngỗ nghịch.

Là con cháu thế gia, nhà họ Kỷ lại có nền móng vững chắc ở thành phố Bạch.

Là cậu cả nhà họ Kỷ, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách khó tránh khỏi kiêu ngạo, ngang ngược.

Không giống Châu Dị và Tần Trữ, nhà họ Kỷ không có nhiều tranh đấu nội bộ.

Cũng không giống Bùi Nghiêu, tuy nhà họ Kỷ không có tranh đấu nội bộ, nhưng vì vấn đề kinh doanh, anh ta đã sớm trải nghiệm đủ loại nhân tình thế thái.

Ở những nơi như quán bar, có rất nhiều người sau khi uống rượu liền lộ nguyên hình.

Nhanh hơn cả yêu quái gặp phải kính chiếu yêu của đạo sĩ.

Xấu xí, méo mó, đen tối, vô liêm sỉ, không điểm dừng.

Bề ngoài anh ta lịch lãm, nhưng thực chất thủ đoạn cũng tàn nhẫn không kém Châu Dị và Tần Trữ.

Kỷ Trác vừa dứt lời, Liễu Trữ đang dựa vào tường liền sững người, mím môi, sắc mặt hơi thay đổi: "Buông ra."

Kỷ Trác cười khẩy: "Cô bảo tôi buông là tôi buông sao?"

Liễu Trữ: "Tôi muốn về nhà."

Nghe Liễu Trữ nói vậy, nụ cười trên môi Kỷ Trác càng sâu: "Cô coi đây là đâu? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

Kỷ Trác nói rồi buông tay đang ôm eo cô ra, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: "Cô chỉ dám ngang ngược như vậy vì tôi thích cô thôi."

Kỷ Trác đúng là say rồi, nếu là bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

Kỷ Trác nói xong, Liễu Trữ nhìn anh ta không nói gì.

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lười biếng, vài giây sau, anh ta kéo tay cô lại gần, giọng khàn khàn: "Cô ngày nào cũng ngủ ở phòng bên cạnh, không sợ tôi làm gì cô sao?"

Liễu Trữ: "..."

Kỷ Trác cười khẩy: "Cô thật sự nghĩ tôi là chính nhân quân tử sao?"

Liễu Trữ: "..."

Kỷ Trác cúi đầu, ghé sát tai Liễu Trữ: "Từ ngày cô dọn đến đây, tôi đã muốn nhốt cô ở đây, ngày ngày đêm đêm...l*m t*nh với cô."

Tên lưu manh lịch lãm.

Chắc là đang nói đến loại người như Kỷ Trác.

Vest giày da, quần áo chỉnh tề, ngày thường đối nhân xử thế cũng rất lịch sự.

Nhưng lúc này, lớp mặt nạ lịch thiệp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ bất cần, ngông nghênh thường ngày.

Liễu Trữ chưa từng thấy Kỷ Trác như thế này, nên theo bản năng, cô càng cố gắng vùng vẫy mạnh hơn.

Kỷ Trác không cho cô cơ hội thoát thân, anh cúi người bế cô lên, ném thẳng lên giường.

Chưa kịp để Liễu Trữ ngồi dậy, anh đã đè lên người cô.

Chiếc váy dài trên người Liễu Trữ bị xé rách, Kỷ Trác nhân lúc say rượu làm càn.

Hai người dây dưa đến tận rạng sáng mới dừng lại.

Kỷ Trác bế cô vào phòng tắm, bị cô tát một cái.

Kỷ Trác cũng không tức giận, dùng đầu lưỡi liế.m lên má, ấn cô vào tường, tập trung tắm rửa cho cô.

Vài phút sau, Kỷ Trác nhìn đôi mắt đỏ hoe của Liễu Trữ: "Ngày mai dọn đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."

Liễu Trữ cắn chặt môi không nói gì.

Kỷ Trác hiếm khi thấy cô yếu đuối khóc lóc như vậy, anh đưa tay vuốt tóc ướt bên tai cô, vén tóc ra sau tai, tiện tay xoa xoa d** tai cô, cười khẽ: "Nếu còn để tôi gặp lại cô, gặp một lần, l*m t*nh một lần."

Liễu Trữ tức đến mức ngực phập phồng, nghiến răng nói: "Kỷ Trác, anh bị bệnh à."

Kỷ Trác không phủ nhận, gật đầu: "Ừ, bị bệnh, nên tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, nếu không, đến lúc bệnh tình của tôi nặng hơn, tôi sẽ trực tiếp trói cô về nhà nhốt lại."

Đêm đó, Kỷ Trác ôm Liễu Trữ ngủ.

Sáu giờ sáng, Kỷ Trác vẫn đang ngủ, Liễu Trữ thức dậy, lấy đại một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo mặc vào, rồi nhẹ nhàng rời đi...

Cửa phòng đóng lại, Kỷ Trác mở mắt ra, một tay che mắt, quai hàm siết chặt.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1188: Có thai



Suốt một tháng rưỡi sau đó, Kỷ Trác và Liễu Trữ không hề gặp lại nhau.

Để tránh những chuyện ngoài ý muốn, Kỷ Trác thậm chí còn đi công tác dài ngày ở nước ngoài.

Trong những ngày Kỷ Trác vắng mặt, Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu vô cùng mặn nồng.

Tuần đầu, cô sáng ra ngoài hẹn hò, nửa đêm mới về nhà.

Hơn hai mươi ngày sau, cô dứt khoát không về nhà nữa, mà chuyển thẳng đến nhà Nhiếp Chiêu.

Ban đầu, mẹ Kỷ còn lo sợ dư luận, thỉnh thoảng gọi điện nhắc nhở Kỷ Mẫn, nhưng sau đó, khi Nhiếp Chiêu liên tục rót dự án cho nhà họ Kỷ, lại hết mực kính trọng bố Kỷ ở bên ngoài, thì bà cũng dần xuôi theo.

Cứ như vậy, bố Kỷ và mẹ Kỷ cũng cảm nhận được sự chân thành của anh ta, nên cũng mắt nhắm mắt mở.

Nhiều lần mẹ Kỷ nửa đêm không ngủ được, ngồi dậy nhìn bố Kỷ hỏi, "Ông nói xem Nhiếp Chiêu rốt cuộc thích con gái chúng ta ở điểm nào?"

Bố Kỷ trở mình, "Mù quáng đấy."

Mẹ Kỷ, "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không thực tế."

Bố Kỷ buồn ngủ díp cả mắt, "Không có gì không thực tế cả, tục ngữ nói rồi, người khôn ngoan ngàn lần cũng có lúc mắc sai lầm."

Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn ông, tiện tay đẩy bố Kỷ một cái, "Ông đang nói con gái chúng ta không tốt sao?"

Bố Kỷ lúc này không còn buồn ngủ nữa, hoàn toàn tỉnh táo, cũng ngồi dậy nói, "Không phải nói con gái chúng ta không tốt, mà là..."

Bố Kỷ nói đến đây thì nghẹn lời, đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.

Một lúc sau, mẹ Kỷ nhíu mày nhìn bố Kỷ, "Ông nói xem, con bé Mẫn Mẫn tính tình hấp tấp, lại không có ưu điểm gì, Nhiếp Chiêu lại tỏ ra say mê nó như vậy, có phải là vì để ý đến tài sản của nhà họ Kỷ chúng ta không?"

Bố Kỷ nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, vừa cầm cốc nước trên đầu giường lên uống một ngụm, nghe thấy lời của mẹ Kỷ, ông bị sặc nước, ho sặc sụa, sau đó nhìn mẹ Kỷ như nhìn kẻ ngốc, "Bà nghĩ có khả năng đó sao?"

Mẹ Kỷ trầm tư.

Bố Kỷ thở dài, "Đến cả Châu Thị mà nó còn chẳng thèm để mắt tới, Châu Dị muốn nhường lại cho nó, nó cũng không màng, hai đứa còn suýt đánh nhau vì chuyện này, bà nghĩ nó sẽ để ý đến Kỷ Thị chắc?"

Mẹ Kỷ ngại ngùng ho nhẹ, "Biết đâu được?"

Bố Kỷ giật giật khóe miệng, "So với việc 'biết đâu được' này, tôi càng tin rằng cậu ta bị mù."

Mẹ Kỷ, "Ông không có chút tự tin nào với con gái mình sao?"

Bố Kỷ khẳng định nói, "Có chứ, con gái tôi hoạt bát, vui vẻ và tốt bụng, điểm này cả đời Nhiếp Chiêu cũng không sánh bằng."

Đối với điểm này, mẹ Kỷ hoàn toàn đồng ý, "Đúng vậy."

Bố Kỷ, "Ngủ đi, suốt ngày lo lắng những chuyện vớ vẩn, tìm được con rể như Nhiếp Chiêu, bà nên vui mừng đi, bà không biết bây giờ có bao nhiêu người trong giới này ghen tị với tôi."

Lời của bố Kỷ khiến mẹ Kỷ rất hài lòng, "Đúng vậy."

Mẹ Kỷ đang vui vẻ ngủ thì bị một cuộc điện thoại của Kỷ Mẫn đánh thức lúc sáu giờ sáng.

Mẹ Kỷ cầm điện thoại lên xem, thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Kỷ Mẫn, nhìn đồng hồ lại thấy giờ giấc bất thường, lòng bỗng chốc trùng xuống, cứ ngỡ cô con gái cãi nhau với Nhiếp Chiêu, vội vàng nhấn nút nghe, "Mẫn Mẫn à."

Kỷ Mẫn nghẹn ngào, "Mẹ."

Nghe thấy Kỷ Mẫn khóc, mẹ Kỷ càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình, "Sao vậy? Cãi nhau với Nhiếp Chiêu à?"

Kỷ Mẫn khóc to hơn, "Không phải."

Mẹ Kỷ, "Vậy là... nó đánh con?"

Nghe đồn Nhiếp Chiêu là kẻ điên cuồng, anh ta sẽ không tàn nhẫn đến mức...

Mẹ Kỷ còn đang mải nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại bên kia đã bị giật lấy, rồi giọng nói trầm ấm, đầy mê hoặc của Nhiếp Chiêu vang lên, "Chị dâu."

Mẹ Kỷ nhíu mày.

Chưa kịp để bà lên tiếng, Nhiếp Chiêu đã trầm giọng nói, "Chị dâu, Mẫn Mẫn có thai rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1189: Bỏ tiền cầu hòa



Sáng sớm, tâm trạng của mẹ Kỷ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

May mà bà không bị bệnh tim, nếu không thực sự không chịu nổi kí.ch th.ích lên xuống thất thường này.

Nhiếp Chiêu nói xong, thấy mẹ Kỷ không lên tiếng, liền nói tiếp, "Chị dâu, em biết Kỷ Trác chưa kết hôn mà chúng em đã kết hôn là không hợp lệ, nhưng bây giờ..."

Mẹ Kỷ hít sâu một hơi, "Hai đứa về đây một chuyến."

Nhiếp Chiêu, "Vâng."

Cúp máy với Nhiếp Chiêu, mẹ Kỷ quay đầu nhìn bố Kỷ vẫn đang ngủ say, đá ông một cái thật mạnh.

Bố Kỷ giật mình tỉnh giấc, "Sáng sớm bà làm gì vậy?"

Mẹ Kỷ, "Nhà mình sắp có chuyện vui rồi."

Bố Kỷ ngơ ngác, "Hửm?"

Mẹ Kỷ cười như không cười, "Con gái ông có thai rồi."

Bố Kỷ kinh ngạc ngồi dậy, "Cái gì?"

Mẹ Kỷ đưa tay xoa thái dương đang đau nhức, "Dậy đi, tôi bảo hai đứa nó lát nữa về đây..."

Bố Kỷ sắc mặt phức tạp, vừa mừng vừa lo.

Bên kia, sau khi cúp máy, Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chiêu với đôi mắt ngấn lệ, "Mẹ em nói gì?"

Nhiếp Chiêu nói thật, "Bảo chúng ta về đó một chuyến."

Kỷ Mẫn, "Anh nói xem mẹ em có đánh chết em không?"

Nhiếp Chiêu, "Sẽ không đâu."

Kỷ Mẫn hít mũi nói, "Nhưng em vẫn sợ."

Nói xong, Kỷ Mẫn cầm que thử thai lên xem tới xem lui, không thể tin nổi nói, "Rõ ràng lần nào chúng ta cũng dùng biện pháp, sao lại có thai được chứ?"

Đối mặt với câu hỏi của Kỷ Mẫn, Nhiếp Chiêu quay đầu sờ mũi, "Xuống lầu ăn sáng, lát nữa chúng ta về nhà cũ họ Kỷ một chuyến."

Kỷ Mẫn mắt đỏ hoe nhìn nghiêng mặt anh ta, "Em có thể không về không?"

Nhiếp Chiêu mỉm cười, "Không thể."

Nói xong, Nhiếp Chiêu đi đến trước mặt Kỷ Mẫn, ngồi xổm xuống nắm tay cô nói, "Mọi chuyện đều có anh, hơn nữa chúng ta ở bên nhau là được bố mẹ đồng ý, yêu đương, kết hôn, sinh con, đều là chuyện bình thường..."

Nhiếp Chiêu nói rất có lý, nhưng Kỷ Mẫn vẫn thấy chột dạ, "Nhưng mà..."

Nhiếp Chiêu ngắt lời cô, nói tiếp, "Không nhưng nhị gì cả, thật ra điều duy nhất chúng ta lo lắng là họ tức giận vì Kỷ Trác chưa kết hôn, chuyện này anh sẽ nói với Kỷ Trác một tiếng."

Khi Nhiếp Chiêu gọi điện thoại cho Kỷ Trác, Kỷ Trác vừa mới xuống máy bay.

Nhận được điện thoại của Nhiếp Chiêu, Kỷ Trác còn đang trêu chọc, "Sao vậy? Biết anh cả hôm nay về Bạch Thành, nên gọi điện thoại muốn tổ chức tiệc đón gió cho anh sao?"

Nhiếp Chiêu giọng điệu không đổi, "Cũng được."

Kỷ Trác nhướng mày, "Nhiệt tình vậy?"

Nhiếp Chiêu mặt không đổi sắc, "Đều là người một nhà."

Kỷ Trác khẽ hừ một tiếng, "Trâu già gặm cỏ non."

Trước lời Kỷ Trác nói, Nhiếp Chiêu không hề phản bác, không những thế, anh còn hỏi ngược lại, "Nghe nói dạo này ông đi công tác có để mắt đến dự án nào đó?"

Kỷ Trác "ừ" một tiếng, không giấu giếm, "Ừ, về AI, tôi thấy cũng được, tiềm năng rất lớn."

Nhiếp Chiêu trầm giọng hỏi, "Có thể nuốt trọn một mình không?"

Kỷ Trác trêu chọc, "Tôi bị điên à? Dự án loại này lợi ích và rủi ro song hành, tôi nuốt trọn một mình? Đầu óc tôi..."

Kỷ Trác vừa nói được nửa chừng, Nhiếp Chiêu đang đứng trước cửa sổ sát đất nghịch bật lửa, "Tôi góp vốn."

Kỷ Trác, "Hả?"

Nhiếp Chiêu lại nói, "Không chỉ tôi góp vốn, tôi còn sẽ để Châu Dị góp vốn, hơn nữa số tiền góp vốn chắc chắn sẽ không ít."

Kỷ Trác trêu chọc, "Bên Châu Dị còn cần ông nói sao? Tôi và lão ta là anh em nhiều năm..."

Nhiếp Chiêu nói, "Tôi và Châu Dị sẽ góp vốn tùy theo nhu cầu của ông, nhiều nhất có thể chiếm đến bảy mươi phần trăm, nhưng về tỷ lệ cổ phần, chúng tôi chỉ cần bốn mươi chín phần trăm thôi."

Nói cách khác, dù hai người họ đầu tư bao nhiêu, thì Kỷ Trác vẫn chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần, cậu ấy là cổ đông lớn.

Trong kinh doanh thì phải nói chuyện kinh doanh.

Thương trường như chiến trường, huống hồ chỉ là bạn bè.

Kỷ Trác nghe vậy im lặng một lúc, sau đó hỏi, "Có phải ông đã làm gì có lỗi với em gái tôi không?"
 
Back
Top Bottom