Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1140: Rước sói vào nhà



Một tiếng "Được" nhẹ tênh của Nhiếp Chiêu khiến Kỷ Mẫn rùng mình.

Mẹ Kỷ thấy vậy, đưa tay vỗ vào cánh tay cô, "Lạnh à?"

Kỷ Mẫn mím môi đáp, "Không lạnh."

Không phải cô lạnh, mà là sợ hãi.

Để Nhiếp Chiêu giới thiệu bạn trai cho cô, chẳng khác nào để kẻ thù nấu ăn cho cô.

Đều là muốn hại cô.

Không biết Kỷ Mẫn đang nghĩ gì, mẹ Kỷ vừa đau lòng vừa trách móc liếc nhìn cô, một tay kéo cô vào nhà, một tay quay sang nói với Nhiếp Chiêu: "Chưa ăn trưa phải không? Dì tự tay nấu cho hai đứa mấy món nhé."

Nhiếp Chiêu không thích ồn ào, càng không quen với bầu không khí gia đình đầm ấm này.

Vì vậy, dù hiện tại quan hệ với Kỷ Trác khá tốt, anh cũng chưa từng đến nhà họ Kỷ làm khách.

Nhiếp Chiêu theo bản năng định từ chối, nhưng có người nhanh miệng hơn anh.

Kỷ Mẫn vội vàng nói trước anh, "Mẹ, anh ấy không đói."

Nhiếp Chiêu, "?"

Mẹ Kỷ cưng chiều Kỷ Mẫn, nhưng không có nghĩa là gia đình không nghiêm khắc.

Thấy Kỷ Mẫn vô lễ như vậy, mẹ Kỷ lập tức lạnh mặt.

Kỷ Mẫn nhìn mẹ Kỷ, bĩu môi, tủi thân muốn khóc.

Mẹ Kỷ không để ý đến cô, quay sang nói với Nhiếp Chiêu, "Tiểu Nhiếp, con đừng để ý đến nó."

Lời từ chối đến bên miệng, Nhiếp Chiêu lại nuốt xuống, đành nói: "Vậy thì làm phiền chị dâu rồi."

Thấy Nhiếp Chiêu không tức giận, mẹ Kỷ cười nói: "Không phiền đâu, con với Tiểu Trác quan hệ tốt, nhà chúng ta với A Dị cũng thân thiết, nói thật lòng chứ không phải muốn nhờ vả gì đâu, tuy không phải người một nhà nhưng còn hơn cả người một nhà."

Kỷ Mẫn đảo mắt.

Nhiếp Chiêu, "Chị dâu nói đúng."

Vào nhà, mẹ Kỷ trước tiên bảo người giúp việc pha trà mời Nhiếp Chiêu, rồi ngồi trò chuyện với anh một lúc, sau đó mới đứng dậy đi vào bếp.

Mẹ Kỷ vào bếp, Kỷ Mẫn cũng lẽo đẽo theo vào.

Kỷ Mẫn như cái đuôi nhỏ bám theo mẹ Kỷ, vịn khung cửa bếp nhỏ giọng nói với mẹ, "Mẹ, sao mẹ cứ phải giữ anh ta ở lại ăn cơm?"

Mẹ Kỷ liếc nhìn cô, "Đây là phép lịch sự tối thiểu."

Kỷ Mẫn, "Con không muốn anh ta ăn cơm ở nhà chúng ta."

Mẹ Kỷ nói: "Người ta đưa con về tận nhà, con còn không giữ người ta lại ăn bữa cơm sao?"

Nói xong, mẹ Kỷ quay đầu nhìn Kỷ Mẫn, "Mẫn Mẫn, lần này con hơi vô lễ rồi đấy."

Kỷ Mẫn cứng họng, có nỗi khổ không thể nói ra.

Trong phòng khách, Kỷ Trác đưa thuốc lá và rót trà cho Nhiếp Chiêu, "Lần này làm phiền ông rồi."

Nhiếp Chiêu nhận lấy thuốc lá châm lửa, "Khách sáo."

Kỷ Trác cười nói, "Không phải khách sáo, biết ông không thích ồn ào."

Nhiếp Chiêu hút vài hơi thuốc, gạt tàn thuốc, "Cũng được."

Kỷ Trác trêu chọc, "Nói thật, tối qua tôi cứ lo lắng, sợ ông đánh nhau với em gái tôi."

Nhiếp Chiêu nhướng mày, "Tôi trông giống người thích đánh phụ nữ sao?"

Kỷ Trác nói: "Ông không giống người đánh phụ nữ, nhưng con bé Kỷ Mẫn đó, nói thật, chẳng ra dáng phụ nữ gì cả. Nếu nó không phải em gái tôi, tôi cũng muốn đánh cho nó một trận."

Nhiếp Chiêu khẽ cười khẩy, "Chẳng lẽ ông đánh nó còn ít sao?"

Một tiếng sau, cơm nước đã dọn lên bàn.

Nhà họ Kỷ không dám lơ là Nhiếp Chiêu, dọn ra mười hai món, món nào cũng được chế biến vô cùng tinh tế.

Nhiếp Chiêu gật đầu với mẹ Kỷ, sải bước đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Kỷ Mẫn thấy vậy, nhân lúc mọi người không chú ý liền đi theo vào, khóa trái cửa, dựa lưng vào cửa trừng mắt nhìn anh ta, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tay Nhiếp Chiêu toàn là bọt xà phòng, lười biếng ngước mắt nhìn cô, "Cái gì?"

Kỷ Mẫn, "Đừng giả ngu với tôi, tại sao anh lại ở lại ăn cơm?"

Vòi nước nhà họ Kỷ là loại cảm ứng, Nhiếp Chiêu đưa tay ra, nước chảy róc rách. Anh nói: "Tối qua tôi đã cứu cô, hôm nay lại lái xe đưa cô về. Đối xử với ân nhân của mình, theo phép lịch sự, chẳng lẽ cô không nên mời tôi một bữa trưa sao?"

Tiếng nước chảy róc rách, giọng Nhiếp Chiêu đều đều, thong thả, như thể chính Kỷ Mẫn mới là người đang làm ầm ĩ.

Kỷ Mẫn tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên, định nói vài câu uy h**p anh thì bị những ngón tay thon dài ướt nước của Nhiếp Chiêu nắm lấy cằm.

Kỷ Mẫn sững người. Nhiếp Chiêu cúi xuống, giọng trầm thấp lạnh lẽo bên tai cô: "Còn làm loạn, tôi sẽ làm cô ngay trong nhà vệ sinh nhà cô đấy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1141: Vinh quang của kẻ thay thế



Phải nói rằng, Kỷ Mẫn thật sự bị Nhiếp Chiêu dọa sợ.

Nhất là lúc này, phía dưới của cô vẫn còn rất đau.

Vì vậy, cho đến khi Nhiếp Chiêu buông cô ra, phủi nước rồi rời đi, cô vẫn đứng im bất động.

Kỷ Mẫn không ăn cơm trưa.

Kỷ Mẫn ủ rũ nói không khỏe, rồi cúi đầu đi lên lầu.

Mẹ Kỷ vốn định trách cô không hiểu chuyện, nhưng thấy cô như vậy, không giống giả vờ, bèn dùng đũa chung gắp thức ăn cho Nhiếp Chiêu, hỏi: "Tối qua con bé không sao chứ?"

Nhiếp Chiêu nói lời cảm ơn, trong lòng thoáng có chút khác lạ: "Không sao, chỉ là uống hơi nhiều rượu."

Nghe vậy, mẹ Kỷ yên tâm hơn hẳn, nhưng vẫn không khỏi thở dài: "Con bé chưa từng yêu đương, vậy mà lần này lại gặp phải người đã có người khác trong lòng..."

Kỷ Trác bất lực tiếp lời, "Chắc chắn là bị đả kích không nhỏ."

Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn Kỷ Trác, "Dạo này con đừng cãi nhau với nó."

Kỷ Trác nói, "Yên tâm, nó đã như vậy rồi, con còn cãi nhau với nó làm gì?"

Mẹ Kỷ, "Con cũng chẳng tốt đẹp gì, Trữ Trữ đồng ý chưa?"

Câu nói này của mẹ Kỷ thực sự đâm vào tim Kỷ Trác.

Kỷ Trác đang gặm một miếng sườn, lập tức cảm thấy không ngon miệng nữa, nói lấp lửng, "Mẹ, Mẫn Mẫn là con gái mẹ, chẳng lẽ Trác Trác không phải con trai mẹ sao? Đều là con do mẹ sinh ra, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"

Mẹ Kỷ liếc nhìn anh, "Con đừng nói nữa, bây giờ mẹ nghe con nói chuyện là thấy phiền, bây giờ mẹ ra ngoài làm đẹp, đến cả mấy cô bé ở thẩm mỹ viện cũng biết con là kẻ thay thế."

Kỷ Trác gặm hết miếng sườn, nhả xương ra, nghiêm mặt nhìn mẹ Kỷ, nói rõ ràng từng chữ: "Mẹ, tư tưởng của mẹ không đúng rồi. Kẻ thay thế thì đã sao? Cho dù là kẻ thay thế, con trai mẹ cũng là người đàng hoàng, quang minh chính đại, không như kẻ nào đó, thừa dịp người ta gặp khó khăn, xong việc rồi thì phủi tay, người ta mất trong trắng khóc đến sưng cả mắt, anh ta còn đứng trơ ra như không có chuyện gì xảy ra..."

Mẹ Kỷ khẽ hừ một tiếng, "Nói cũng đúng."

Nhiếp Chiêu đang ngồi ở vị trí dành cho khách, tay cầm đũa khựng lại.

Nhiếp Chiêu luôn là người bình tĩnh, nhưng bữa cơm hôm nay, anh lại ăn không ngon miệng.

Sau bữa ăn, Kỷ Trác tiễn Nhiếp Chiêu ra cửa.

Nhiếp Chiêu cúi người lên xe, Kỷ Trác chống một tay lên cửa xe trêu chọc, "Ông cũng không còn trẻ nữa, nên yêu đương rồi đấy."

Nhiếp Chiêu dựa vào ghế, cười nhạt nhìn anh ta, "Giống như ông, làm kẻ thay thế à?"

Kỷ Trác nửa năm nay bị người ta nói là kẻ thay thế đã quen rồi, chẳng còn chút xấu hổ nào như lúc ban đầu, đáp lại rất bình tĩnh, tự nhiên: "Kẻ thay thế thì đã sao? Những người nhà họ Liễu giới thiệu cho Liễu Trữ, có ai được nắm tay cô ấy chưa? Ông nhìn tôi xem..."

Nhiếp Chiêu, "Ừ, ông được nắm tay rồi."

Kỷ Trác nhướng mày, chẳng những không biết xấu hổ mà còn vênh váo nói: "Chỉ nắm tay thôi sao? Nói ra đừng có ghen tị, bây giờ Liễu Trữ đã nói rồi, một tuần ít nhất sẽ tìm tôi hai lần."

Nghe Kỷ Trác nói vậy, khóe miệng Nhiếp Chiêu giật giật, "Ừ, ônggiỏi lắm."

Kỷ Trác dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi ra, "Trước đây là một tháng một lần, sau đó là nửa tháng một lần, rồi một tuần một lần, bây giờ là một tuần hai lần, ông biết điều này có nghĩa là gì không?"

Nhiếp Chiêu ôm trán, cảm thấy sắp bị anh ta làm cho phát điên, nhưng vì giữ thể diện, lại không nỡ đập anh ta cho tỉnh, bèn thuận theo lời anh ta mà hỏi: "Có nghĩa là gì?"

Kỷ Trác búng tay cái chóc, nói: "Có nghĩa là cô ấy ngày càng không thể rời xa tôi, sau này sẽ là ngày ngày đêm đêm quấn quýt bên nhau."

Nhiếp Chiêu, "Uống nhiều Thận Bảo vào."

Nhiếp Chiêu nói chuyện với Kỷ Trác vài câu, thực sự không chịu nổi nữa, liền kiếm cớ, mặc kệ anh ta có nói gì thêm không, đạp ga rời đi.

Xe chạy được một đoạn, Nhiếp Chiêu vô tình nhìn thấy một hiệu thuốc bên đường. Xe đã chạy qua rồi lại quay lại. Anh đặt ngón tay lên môi suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Mẫn: "Cần thuốc gì, tôi mua cho cô."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1142: Đưa thuốc



Kỷ Mẫn nhận được tin nhắn này khi đang nằm trằn trọc trên giường.

Ngoài đau đớn, còn có sự sợ hãi.

Cô không ảo tưởng đến mức nghĩ rằng Nhiếp Chiêu sẽ thích mình.

Giống như Nhiếp Chiêu đã nói, nếu ngủ một giấc mà có thể nảy sinh tình cảm, thì anh trai cô và Liễu Trữ đã sớm tình sâu nghĩa nặng, nên duyên vợ chồng rồi.

Cô chỉ đơn giản là cảm thấy người này không nên dây vào.

Nửa năm trước, cô đã nghe người ta nhắc đến tên anh.

Là một con chó điên.

Ai chọc vào, kẻ đó phải chết.

Thật tội nghiệp cho cô, một đóa hoa trắng nhỏ chưa kịp nở rộ, à không, đóa hoa đen nhỏ, à không không, một đóa hoa đỏ rực, xuất thân cách mạng trong sáng, còn chưa kịp lớn lên đã bị tên đao phủ này bóp nát...

Ai cũng có một tật xấu, đó là khi phạm sai lầm, thay vì tự kiểm điểm lại thường đổ lỗi cho người khác trước.

Ví dụ như Kỷ Mẫn bây giờ, rõ ràng mình đã vượt quá giới hạn, nhưng cô không hề tự trách bản thân, mà chỉ một mực cho rằng Nhiếp Chiêu là kẻ xấu.

Dù sao cũng là bậc trưởng bối...

Kỷ Mẫn càng nghĩ càng thấy uất ức, hoàn toàn quên mất việc trước đây mình chưa từng coi Nhiếp Chiêu là trưởng bối.

Cũng quên mất việc lúc trước mình đã khiêu khích Nhiếp Chiêu như thế nào.

Kỷ Mẫn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai tiếng.

Cô với tay lấy điện thoại nhìn, khóe môi đột nhiên mím chặt.

Kỷ Mẫn đứng hình mất ba phút.

Ba phút sau, với tâm thế thà chết chứ không chịu nhục, Kỷ Mẫn nhắn lại cho Nhiếp Chiêu: "Không cần! Cảm ơn!!"

Nhiếp Chiêu: ?

Kỷ Mẫn: Mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa.

Tối hôm đó, tên mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa Nhiếp Chiêu lại leo cửa sổ vào phòng ngủ của Kỷ Mẫn.

Lúc này, Kỷ Mẫn vừa tắm xong, đang nằm sấp trên giường lướt điện thoại, tìm kiếm các hiệu thuốc trên ứng dụng để mua thuốc cho mình.

Có lẽ vì loại thuốc này quá nhạy cảm, cô đã đổi đến bốn hiệu thuốc mà vẫn không tìm được.

Cô nhấp vào số liên lạc của một hiệu thuốc, do dự không biết có nên gọi điện trực tiếp đến hỏi hay không.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh phải nói ra loại thuốc đó, cô lại không dám nhấn nút gọi.

Tính cách cô hoạt bát, nhưng vẫn cần giữ thể diện.

Hơn nữa, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, đừng nói đến việc sau này cô còn mặt mũi nào nhìn ai trong giới này, chỉ riêng mẹ Kỷ thôi cũng đủ lột da cô rồi.

Kỷ Mẫn nằm sấp, hai chân trắng nõn đung đưa trên không trung.

Chiếc váy vốn đã ngắn bị cô kéo lên tận gốc đùi.

Nhiếp Chiêu nhẹ nhàng leo qua cửa sổ xuống đất, nhìn thấy cảnh này, khẽ nhướng mày, lặng lẽ đứng im quan sát.

Kỷ Mẫn biết chút võ mèo cào, lại thêm tính tình hoạt bát, ưa vận động, nên sở hữu đôi chân vừa trắng trẻo, thon dài vừa săn chắc, khỏe khoắn.

Nhiếp Chiêu đứng trước cửa sổ nhìn một lúc, trong đầu đột nhiên hiện lên cảm giác đôi chân này quấn quanh eo anh đêm qua.

Bụng dưới của anh căng lên, sắc mặt đột nhiên lạnh đi.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Kỷ Mẫn đã bị lật như chớp thành tư thế nằm ngửa, rồi bị cuộn tròn trong chiếc chăn đang đắp trên người.

Kỷ Mẫn kinh hãi, theo bản năng định hét lên, nhưng vừa mở miệng đã bị một bàn tay lớn bóp mạnh vào cằm.

Đúng là bóp chặt.

Người bình thường muốn bịt miệng người khác thì chỉ che miệng lại, còn Nhiếp Chiêu thì thẳng tay bóp chặt.

Nhìn thấy thủ phạm là Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn trừng mắt, cố chịu đựng cơn đau ở hàm, ú ớ, "Ưm ưm ưm..."

Nhiếp Chiêu, "?"

Kỷ Mẫn, "Huhu ưm ưm..."

Nhiếp Chiêu, "??"

Kỷ Mẫn: Anh buông tay ra coi!!

Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Nhiếp Chiêu cười như không cười, hỏi dò, "Muốn tôi buông tay?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1143: Đàm phán



Nhìn khuôn mặt cười gian xảo của Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn nghẹn lời.

Nhưng hiện tại cô đang ở thế yếu, biết thời biết thế mới là anh hùng, cô nhắm mắt lại, từ trong miệng nặn ra một tiếng, "Ừ."

Nhiếp Chiêu cúi người xuống, "Vậy thì đừng hét."

Kỷ Mẫn, "Ừ."

Hai người đạt được nhất trí, Nhiếp Chiêu buông tay đang bóp cằm Kỷ Mẫn ra.

Được thả, Kỷ Mẫn thở hổn hển một hồi, rồi vùng ra khỏi chiếc chăn đang quấn quanh mình, ngồi dậy trừng mắt nhìn anh: "Sao anh vào được đây?"

Nhiếp Chiêu chỉ vào cửa sổ chưa đóng, "Không đóng."

Ban đầu Nhiếp Chiêu không định leo cửa sổ vào, cũng đã nghĩ đến việc đường hoàng đi cửa chính.

Nhưng nghĩ đến việc đi cửa chính sẽ có nhiều chuyện rắc rối, sau khi thấy cửa sổ phòng Kỷ Mẫn không đóng, anh liền quyết định leo cửa sổ.

Nhiếp Chiêu nói xong, không đợi Kỷ Mẫn hỏi anh đến làm gì, liền lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ và một hộp thuốc ném về phía cô.

Kỷ Mẫn không cúi đầu nhìn, mặt lạnh hỏi, "Cái gì?"

Nhiếp Chiêu, "Thuốc."

Nói xong, sợ Kỷ Mẫn không hiểu, lại bổ sung thêm một câu, "Thuốc mỡ là để bôi, thuốc viên là thuốc kháng viêm để uống."

Kỷ Mẫn hỏi câu đó vì tức giận quá mất khôn, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên. Đến khi kịp phản ứng, lại nghe thấy lời giải thích của Nhiếp Chiêu, cô chỉ muốn độn thổ.

Thấy mặt cô đỏ bừng, Nhiếp Chiêu đút hai tay vào túi, xoa xoa đầu ngón tay hỏi, "Tự bôi được không?"

Kỷ Mẫn mặt đỏ tía tai, "Được."

Nhiếp Chiêu gật đầu, "Được, vậy tôi đi đây."

Nhiếp Chiêu nói xong, xoay người đi về phía cửa sổ.

Kỷ Mẫn nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên lên tiếng, "Nhiếp... chú nhỏ."

Nhiếp Chiêu nghe thấy liền dừng lại, quay đầu lại, "Hửm?"

Kỷ Mẫn siết chặt tay đang đặt trên đùi, mím môi rồi lại mím môi, "Chúng ta nói chuyện."

Nhiếp Chiêu, "Nói chuyện gì?"

Con bé này nhìn anh ta như thể đang đề phòng kẻ trộm, có thể nói chuyện gì chứ?

Kỷ Mẫn âm thầm véo đùi mình, tự động viên bản thân, rồi trái lương tâm nói: "Chuyện tối qua là em sai, lỗi tại em, anh có thể rộng lượng tha thứ cho em lần này không?"

Nhiếp Chiêu vẻ mặt không rõ cảm xúc, "Chỉ nói chuyện này thôi sao?"

Kỷ Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, cả đời chưa từng ngoan ngoãn như vậy: "Vâng, quan hệ hai nhà chúng ta cũng khá tốt, anh với anh trai em lại là bạn bè, chúng ta ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy..."

Kỷ Mẫn nói một tràng, thực sự không nghĩ ra được gì nữa, đành nhắm mắt, rồi mở ra bịa tiếp: "Thật ra, em luôn rất kính trọng anh. Chuyện này xảy ra, em vô cùng áy náy. Dù anh không mắng em, sau này em cũng sẽ luôn sống trong dằn vặt..."

Kỷ Mẫn lẩm bẩm nói, vẻ mặt Nhiếp Chiêu trở nên khó hiểu.

Nếu không phải anh ta đang đứng trước mặt cô, anh ta suýt nữa thì nghĩ rằng cô bị ma nhập.

Đợi Kỷ Mẫn nói xong, cô lại véo mạnh vào đùi mình, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Chiêu: "Chú nhỏ Nhiếp, anh sẽ bỏ qua cho em chứ?"

Nhiếp Chiêu khẽ cười khẩy, "Sẽ bỏ qua."

Nghe Nhiếp Chiêu đáp, Kỷ Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh khắc cúi đầu, ánh mắt cô lóe lên, khóe miệng nhếch một nụ cười đắc thắng.

Nhưng nụ cười của cô chưa kịp tắt, Nhiếp Chiêu đã mỉm cười nói: "Vậy chúng ta làm một giao dịch, coi như huề nhau."

Kỷ Mẫn đang cúi đầu cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, "Hả?"

Nhiếp Chiêu sải bước đến gần, cúi người chống tay lên giường nhìn cô, "Em ngủ với tôi một lần, tôi cũng ngủ với em một lần, chúng ta coi như huề nhau."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1144: Huề nhau rồi



Cách "huề" của Nhiếp Chiêu khá đặc biệt. Kỷ Mẫn nhìn anh ta, chớp chớp mắt, lòng như có cả vạn con lạc đà chạy qua.

Nhiếp Chiêu trêu chọc, "Sao? Không muốn à?"

Kỷ Mẫn thầm mắng trong lòng, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử và ngại ngùng: "Chú nhỏ, như vậy... hình như không ổn lắm?"

Nhiếp Chiêu cười đầy ẩn ý, "Có gì không ổn?"

Kỷ Mẫn nghiến răng, "Dù sao anh cũng là trưởng bối của em, nếu chuyện này truyền ra ngoài..."

Thực ra Nhiếp Chiêu vốn không định làm gì cô, chỉ là không chịu nổi vẻ đắc ý ranh mãnh đó, muốn trêu chọc cô một chút: "Em không nói, tôi không nói, ai mà biết được?"

Kỷ Mẫn: Nghe cứ như vụ vụng trộm.

Còn "em không nói tôi không nói" nữa chứ. Quả nhiên đàn ông độc thân lâu năm đều b**n th**.

Kỷ Mẫn thầm mắng Nhiếp Chiêu xối xả, nhưng ngoài mặt vẫn không dám nói ra, cố gắng nặn ra nụ cười: "Nhưng anh là trưởng bối của em, tối qua em say rượu thì thôi, hôm nay tỉnh táo thế này, nói thật, em thì không sao, chủ yếu là cảm thấy chuyện này đối với anh là một sự xúc phạm..."

Những lời nịnh nọt trái lương tâm của Kỷ Mẫn tuôn ra như suối, Nhiếp Chiêu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cố ý hạ giọng, cười nói, "Sợ cái gì? Tôi đâu phải chú ruột của em, em với tôi cũng không có quan hệ huyết thống."

Nói xong, Nhiếp Chiêu tiến lại gần, dừng lại khi chỉ còn cách Kỷ Mẫn một gang tay: "Hay là, những gì em vừa nói đều là giả, em căn bản không kính trọng tôi, cũng chẳng cảm thấy áy náy gì. Em nói nhiều như vậy, chỉ là muốn phân rõ giới hạn với tôi. Nói cho cùng, em chính là một đứa con gái hư hỏng, say rượu loạn tính, không muốn chịu trách nhiệm..."

Nhiếp Chiêu thản nhiên nói từng chữ một, mỗi chữ đều đánh vào tim Kỷ Mẫn.

Kỷ Mẫn như bị l*t tr*n, nuốt nước bọt, không thể cãi lại.

Lời Nhiếp Chiêu vừa dứt, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn mím chặt môi, né tránh ánh mắt của Nhiếp Chiêu, cắn răng nói, "Anh nói lời phải giữ lấy lời."

Đến lượt Nhiếp Chiêu sững sờ, "Hửm?"

Má và tai Kỷ Mẫn đỏ bừng như sắp nhỏ máu, bàn tay đặt trên ga giường siết chặt, "Anh thề đi."

Nhiếp Chiêu im lặng, "..."

Lần này mắt Kỷ Mẫn thực sự đỏ hoe, khoảng nửa phút sau, quay đầu nhìn Nhiếp Chiêu nói, "Em sợ đau, em tự làm."

Nói xong, không đợi Nhiếp Chiêu phản ứng, cô liền tiến lên hôn anh ta.

Yết hầu Nhiếp Chiêu chuyển động, gân xanh nổi lên trên cánh tay đang chống giường.

Nụ hôn của Kỷ Mẫn vụng về, không có kỹ thuật hay quy tắc gì cả. Hôn một hồi lâu mà không thấy Nhiếp Chiêu phản ứng, cô sốt ruột sắp khóc, lùi lại định mở miệng hỏi thì anh đã đưa tay ra đặt lên gáy cô, hôn xuống.

Kỷ Mẫn cứng đờ bất động, Nhiếp Chiêu nắm chặt gáy cô, dẫn dắt cô từng bước sa ngã.

Khi Nhiếp Chiêu tiến vào, Kỷ Mẫn vẫn thấy đau.

Nhiếp Chiêu siết chặt hàm, động tác chậm lại và nhẹ nhàng hơn.

Lần này khác với đêm qua, đêm qua Kỷ Mẫn chỉ biết đau, còn tối nay, cô lại nhiều lần cảm thấy mình chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết đi.

Như một con cá sắp chết đuối.

Nhưng lại có một niềm vui khó tả.

Lần cuối cùng, Nhiếp Chiêu ôm eo cô, để cô quỳ trên giường, nắm cằm cô hôn.

Kết thúc, hai chân Kỷ Mẫn run rẩy, chăn đắp kín người, dựa vào đầu giường cắn góc chăn không nói gì.

Nhiếp Chiêu đứng dưới đất quay lưng về phía cô mặc quần áo, những ngón tay thon dài cài cúc áo sơ mi, đẹp trai dáng chuẩn, trông rất mãn nhãn.

Một lúc sau, Nhiếp Chiêu trầm giọng nói, "Kỷ Mẫn."

Kỷ Mẫn hoàn hồn từ cơn mê muội, "Hả?"

Nhiếp Chiêu, "Huề nhau rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1145: Mượn người



Nhiếp Chiêu nói xong, không hề quay đầu lại, chống một tay lên cửa sổ rồi nhảy xuống.

Kỷ Mẫn nhìn bóng lưng anh ta, chớp mắt mấy cái.

Huề, huề nhau rồi?

Kỷ Mẫn cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, tự an ủi mình, "Huề nhau là chuyện tốt, sau này không ai nợ ai nữa."

Sau đêm nay, hai người quả thực không ai nợ ai nữa.

Trong một tháng tiếp theo, hai người thỉnh thoảng cũng gặp nhau vài lần.

Ánh mắt Nhiếp Chiêu nhìn cô xa cách như đang nhìn một người xa lạ.

Ban đầu Kỷ Mẫn còn có thể tự an ủi mình rằng đây là chuyện tốt, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dù sao hai người cũng từng thân mật, sao có thể coi cô như người dưng được?

Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỷ Mẫn đến Thủy Thiên Hoa Phủ. Cô định tìm Khương Nghênh tâm sự, nào ngờ lại gặp đúng lúc Trần Triết đang mượn người của Khương Nghênh

Với tư cách là một chuyên gia hóng hớt, Kỷ Mẫn ngồi xổm trước bàn trà, vừa ăn dưa hấu vừa nghe lý do Trần Triết mượn người.

Hóa ra là để bố mẹ anh chấp nhận Nhậm Huyên.

Khương Nghênh dựa vào một chiếc gối bà bầu lớn, vẻ mặt dịu dàng, "Mượn Cát Châu?"

Trần Triết thành thật, "Đúng vậy, mượn một tuần."

Khương Nghênh mỉm cười, "Chuyện này tôi không thể quyết định được, anh phải hỏi ý kiến của Cát Châu."

Khương Nghênh nói xong, liền gọi điện thoại gọi Cát Châu từ nhà phụ sang.

Cát Châu rõ ràng là bị lôi thẳng ra khỏi giường, vẫn còn ngái ngủ, tóc tai rối bù như tổ quạ, mặc bộ đồ ngủ lụa trắng, cổ áo rộng mở, để lộ vài dấu hôn mờ ám trên cổ.

Cát Châu đi tới lấy một miếng dưa hấu trên bàn trà, đưa tay gãi đầu, "Mượn tôi?"

Trần Triết, "Đúng vậy."

Cát Châu tiến lên hai bước, ngồi xổm cùng Kỷ Mẫn, nhổ hạt dưa vào thùng rác, "Bên cạnh anh không phải có vệ sĩ sao?"

Trần Triết cười lịch sự, "Dù tôi có thiếu vệ sĩ thật, tôi cũng không thuê nổi cậu."

Cát Châu nói là làm vệ sĩ cho Châu Dị, nhưng dù sao cũng là công tử bột nhà họ Cát, lại có quan hệ với Khương Nghênh, nên cậu ta sống ở Thủy Thiên Hoa Phủ chẳng khác nào đang dưỡng lão.

Cát Châu, "Vậy anh mượn em làm gì?"

Nói xong, Cát Châu cười toe toét, "Mượn em làm bạn trai anh à?"

Cát Châu vừa nói vừa ăn dưa, Trần Triết thản nhiên nói, "Ừ."

Nghe vậy, Cát Châu bị miếng dưa hấu cùng hạt dưa vừa cho vào miệng sặc lên cổ họng, ho sặc sụa, suýt nữa tắc thở.

Cậu ta ho sặc sụa, nước dưa hấu còn phun cả ra ngoài.

Không nằm ngoài dự đoán, Kỷ Mẫn đang ngồi xổm đối diện cậu ta, cạnh giữ thùng rác, bị phun đầy mặt.

Hai người nhìn nhau, Cát Châu vừa ho vừa rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà lau lung tung lên mặt cô, "Khụ khụ khụ, xin lỗi, khụ khụ khụ, thực sự xin lỗi..."

Kỷ Mẫn ban đầu chỉ bị dính nước dưa hấu, nhưng sau khi bị anh ta lau, lớp trang điểm trên mặt lem nhem hết cả.

Kỷ Mẫn không phải người nhỏ nhen, đưa tay véo cánh tay Cát Châu một cái, rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Cát Châu đau đến nhe răng trợn mắt. Hết cơn ho, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Triết: "Anh Trần, đúng là phải nhìn anh bằng con mắt khác, đáng kinh ngạc!"

Trần Triết, "Đừng có nói nhảm."

Cát Châu ném vỏ dưa hấu và khăn giấy vào thùng rác rồi đứng dậy, vừa áy náy vừa lúng túng, "Anh Trần, việc này em không giúp được."

Trần Triết nhướng mày, "Sao vậy?"

Cát Châu đi đến ghế sofa đơn bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân: "Em hiểu ý anh, nhưng em thực sự không giúp được. Không phải em khoe khoang tình cảm gì đâu, mà Tiểu Cửu mà biết thì lột da em mất."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1146: Bắt mắt



Cát Châu nói cậu ta không khoe khoang tình cảm.

Kỷ Mẫn vừa rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa hay nghe thấy câu này, không nhịn được trợn trắng mắt nhìn anh ta.

Đây mà gọi là không khoe khoang?

Cái kiểu rung đùi đó sắp bay lên trời rồi, vênh váo hết chỗ nói.

Ban đầu Trần Triết cũng không nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng. Im lặng một lúc, anh nhìn Cát Châu, chậm rãi nói: "Hay là, tôi tự mình nói chuyện với Tiểu Cửu?"

Cát Châu cười nói, "Được, hôm nay anh ấy rảnh rỗi, để em gọi điện cho anh ấy."

Cát Châu nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu nghe máy rất nhanh, giọng điệu thờ ơ, "Nói."

Cát Châu nhìn Trần Triết cười cười, không đưa điện thoại cho anh ta ngay, mà bật loa ngoài, "Lạnh lùng vậy."

Tiểu Cửu, "Bên này anh đang bận, cậu đừng có làm loạn."

Nghe Tiểu Cửu nói vậy, Cát Châu cười toe toét, sau khi cười xong mới nói: "Được rồi, vậy nói chuyện nghiêm túc nào. Anh Trần Triết muốn mượn em làm bạn trai hai ngày, anh có ý kiến gì không?”.

Tiểu Cửu, "Nếu cậu muốn chết thì cứ nói thẳng."

Cát Châu, "Mượn thôi, không phải thật, chỉ là giả vờ."

Giọng Tiểu Cửu lạnh lùng, không chút gợn sóng, "Cậu thử xem."

Nói xong, không đợi Cát Châu trả lời, Tiểu Cửu đã cúp máy.

Điện thoại bị ngắt kết nối, Cát Châu bất lực nhìn Trần Triết xua tay.

Trần Triết khẽ nhướng đuôi mắt, không nói gì, cúi đầu lặng lẽ uống trà.

Thấy bầu không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh, Kỷ Mẫn tiến lại gần, ngồi xổm xuống tiếp tục ăn dưa, vừa nhổ hạt vào thùng rác vừa nói: "Bị nhét một nắm thức ăn cho chó rồi chứ gì?"

Trần Triết cúi đầu nhìn Kỷ Mẫn, "Em nói xem?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn Trần Triết, nghiêm túc nói: "Anh cũng nên xem lại, anh hai phong lưu như vậy, em vợ anh ấy có thể tốt đẹp đến nhường nào."

Trần Triết, "Có lý."

Cát Châu thả chân đang vắt chéo xuống, nói: "Bạch Thành hết đàn ông rồi à?"

Trần Triết cười như không cười, "Đàn ông thì có, nhưng không có người đàn ông nào bắt mắt như cậu."

Lời này của Trần Triết khiến Cát Châu vừa thấy hài lòng vừa thấy tự mãn, "Đúng vậy, nếu anh nói như vậy, em không phản bác."

Cát Châu nói xong, tay đang đặt hờ trên tay vịn ghế sofa gõ nhẹ, "Em nghĩ ra một người rồi."

Trần Triết ngẩng đầu, "Ai?"

Cát Châu, "Cận Bạch."

Độ "bắt mắt" của Cận Bạch không hề thua kém Cát Châu.

Trần Triết nhướng mày, "Cậu ta sẽ đồng ý sao?"

Cát Châu hất hàm về phía Trần Triết, "Anh cầu xin chị em đi."

Khương Nghênh với tư cách là người hóng chuyện đứng ngoài, mỉm cười nói, "Quy tắc cũ, tôi chỉ chịu trách nhiệm gọi người, còn lại không quan tâm, Cận Bạch có đồng ý hay không, các anh tự bàn bạc."

Trần Triết day trán, "Tôi thấy khó."

Cát Châu: "Suy nghĩ của anh sai rồi. Thường thì thứ anh càng hy vọng lại càng khiến anh thất vọng, còn thứ anh cảm thấy vô vọng lại chính là hy vọng của anh."

Cát Châu nói ra hàng loạt đạo lý.

Trần Triết nghe vậy bật cười, "Được, tôi cứ thử xem sao."

Mọi người bàn bạc xong, Khương Nghênh lấy điện thoại gọi cho Cận Bạch.

Trong điện thoại, Khương Nghênh không nói gì, chỉ gọi Cận Bạch đến nói chuyện.

Giọng Cận Bạch ở đầu dây bên kia nghe có vẻ không tốt lắm, như đang tức giận với ai đó, "Ừm, em đến ngay."

Một tiếng rưỡi sau, Cận Bạch xuất hiện tại Thủy Thiên Hoa Phủ.

Nghe Trần Triết kể lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Cận Bạch lúc trắng lúc đỏ, một lúc sau, lắp bắp nói, "Nhiệm, nhiệm vụ khó khăn vậy sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1147: Diễn kịch



Cận Bạch nói với vẻ mặt phức tạp.

Thấy vậy, Kỷ Mẫn sợ cậu ta không đồng ý, liền vỗ vai cậu ta, vẻ mặt như giao phó trọng trách: "Tiểu Bạch à, hạnh phúc sau này của anh Trần Triết giao cho cậu hết đấy."

Cận Bạch, "..."

Không khí trong phòng khách ngưng đọng, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Cận Bạch.

Khương Nghênh ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cận Bạch, khẽ mấp máy môi, "Tiểu Bạch."

Cận Bạch ngẩng đầu, "Chị."

Khương Nghênh dịu dàng mỉm cười, "Không muốn làm thì đừng làm."

Mắt Cận Bạch đột nhiên đỏ lên, mấp máy môi, định nói gì đó thì Cát Châu chống cằm chen vào, "Nghe nói bác sĩ Vu sắp đính hôn rồi?"

Câu này của Cát Châu không lệch đi đâu được, đúng ngay điểm yếu của Cận Bạch.

Hàm Cận Bạch rõ ràng siết chặt. Bảy tám giây sau, anh nghiến răng nghiến lợi: "Việc này tôi giúp."

Cát Châu giơ ngón tay cái với cậu ta, "Đúng là đàn ông."

Khương Nghênh nhìn hai người tương tác, không nói gì, khi dựa lưng vào ghế sofa, cô đưa tay véo eo Cát Châu một cái.

Cát Châu đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng không lên tiếng. Cậu ta quay sang nhìn Khương Nghênh, nói bằng khẩu hình: "Em đang giúp cậu ấy đấy."

Khương Nghênh cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại, "Việc này không cần giúp."

Đây không phải là con đường dễ đi.

Không giống như Cát Châu, Cận Bạch có thể không cần đi con đường này.

Sau khi Cận Bạch và Trần Triết đạt được thỏa thuận, hai người bắt đầu diễn tập.

Không nói gì khác, chắc chắn phải có những cử chỉ thân mật.

Hai người đàn ông, lại còn là người quen, diễn kiểu gì cũng thấy gượng gạo.

Kỷ Mẫn ăn dưa no rồi, đứng dậy ngồi cạnh Khương Nghênh, che miệng cười khúc khích: "Chỉ cần nhìn hai người họ thế này, không cần chú dì Trần, em cũng biết là giả."

Ban đầu Khương Nghênh còn lo Cận Bạch khó chịu, giờ thì chỉ thấy buồn cười: "Đúng là hơi gượng ép."

Kỷ Mẫn: "Đó là hơi gượng thôi sao? Haha, đúng là gượng gạo hết chỗ nói."

Khương Nghênh và Kỷ Mẫn chỉ cảm thấy gượng, Cát Châu ở bên cạnh đã bắt đầu day trán, một lúc sau, bất lực nói, "Hai người có thể tự nhiên hơn chút được không?"

Trần Triết, "..."

Cận Bạch, "..."

Cát Châu nói, "Hai người đàn ông có cần phải rụt rè như vậy sao?"

Trần Triết, "..."

Cận Bạch, "..."

Cát Châu nhìn chằm chằm hai người, suy nghĩ một lúc, chỉ đạo Cận Bạch, "Cậu ngồi lên đùi anh Trần Triết thử xem."

Trần Triết và Cận Bạch đồng thời lộ vẻ kinh hãi.

Cát Châu: "Hai người nghĩ gì vậy? Tôi chỉ muốn hai người cảm nhận thế nào là thân mật thôi."

Châu Dị vừa kéo cà vạt bước vào cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này.

Cận Bạch ngồi trên đùi Trần Triết, hai người nhìn nhau, không khí và vẻ mặt khó mà diễn tả được.

Châu Dị đi được vài bước vào cửa rồi lại vội lùi ra, lùi ra rồi lại đi vào, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng bị Khương Nghênh đang ngồi trên sofa phát hiện.

"Anh yêu."

Châu Dị dừng lại, nhíu mày, chống tay lên tủ giày do dự vài giây rồi nói, "Hai người họ dùng thuốc à?"

Khương Nghênh không nhịn được cười, "Diễn kịch đấy, đang tập dượt."

Châu Dị nhướng mày, "Châu Thị Media mới nhận dự án này à? Không tìm được diễn viên nào sao?"

Khương Nghênh, "Trần Triết và Nhậm Huyên thành đôi rồi, làm vậy là để thuyết phục chú dì bên kia."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị khẽ cười khẩy, thay dép lê đi vào nhà, trước tiên hôn lên má Khương Nghênh như không có ai ở đó, sau đó mới nhìn Trần Triết, nói: "Đúng là chịu chơi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1148: Có chuyện rồi



Trần Triết chịu chơi, Cận Bạch lại chưa từng yêu đương, nên sau một tuần diễn tập đã chính thức nhập vai.

Đầu tiên là Trần Triết dẫn Cận Bạch xuất hiện như một cặp đôi, cùng nhau tham dự các sự kiện.

Sau đó, khi tin đồn lan truyền, hai người càng thường xuyên bị phóng viên chụp ảnh cùng nhau về biệt thự của Trần Triết.

Cứ tưởng người đầu tiên phản ứng với chuyện này sẽ là bố mẹ Trần, không ngờ lại là bà nội Tần.

Từ khi Vu Chính dạy bà nội Tần chơi máy tính bảng, bà nội Tần mỗi ngày đều đeo kính lão đọc những tin tức mới.

Ai ngờ được, có một ngày lại hóng chuyện nhà mình.

Nhìn những tiêu đề giật gân đó, bà nội Tần kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại gọi cho Vu Chính.

Vu Chính gần đây mới mở một phòng khám tâm lý, khi nhận được điện thoại của bà nội Tần, anh đang nghe một cô y tá trẻ kể về chuyện tình yêu của mình.

Cô y tá nói mình mới chỉ yêu một lần, nhìn Vu Chính với ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

"Bác sĩ Vu, anh đã từng yêu đương chưa?"

Vu Chính dựa vào bàn làm việc uống cà phê, nho nhã mà quyến rũ, "Đã từng có một thời gian ngắn."

Cô y tá, "Giống em, tại sao lại chia tay?"

Vu Chính gõ nhẹ ngón tay thon dài lên cốc cà phê, nói, "Đã chết."

Cô y tá sững người, nhìn chằm chằm Vu Chính, xác nhận anh không nói dối, mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng áy náy xin lỗi, "Bác sĩ Vu, xin lỗi, em không cố ý, em không biết..."

Vu Chính, "Không sao."

Thấy Vu Chính không tức giận, cô y tá dè dặt hỏi, "Vậy bác sĩ Vu, sau khi bạn gái anh qua đời, anh không còn thích ai khác nữa sao?"

Vu Chính cúi đầu không nói, đang định lên tiếng thì nhận được điện thoại của bà nội Tần.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Vu Chính lấy điện thoại trong túi ra nhìn, rồi gật đầu với cô y tá, "Xin lỗi, tôi nghe máy."

Cô y tá đã bị Vu Chính mê hoặc, "Ồ, được, được."

Vu Chính cầm điện thoại sải bước về văn phòng của mình, vừa đi vừa nhấn nút nghe, "Bà nội."

Bà nội Tần vừa kích động vừa lo lắng nói, "Tiểu Vu à, cháu có xem tin tức gần đây không?"

Vu Chính chưa bao giờ quan tâm đến chuyện giới giải trí, cũng hiếm khi xem Weibo, sống như một ông già cổ hủ, "Tin tức gì ạ?"

Bà nội Tần lo lắng đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới nói, "Tiểu Vu, cháu về nhà đi, bây giờ cháu về ngay đi..."

Vu Chính dừng lại một chút, "Vâng."

Bà nội Tần đối xử với Vu Chính rất tốt.

Đặc biệt là sau khi biết hoàn cảnh của Vu Chính, bà nội Tần mỗi ngày đều hỏi han anh, đôi khi còn đối xử với anh tốt hơn cả Cận Bạch.

Cúp máy với bà nội Tần, Vu Chính cởi áo khoác trắng ra khỏi phòng khám, lái xe về nhà.

Một tiếng sau, Vu Chính gõ cửa nhà Cận Bạch.

Bà nội Tần chống gậy đến mở cửa, vừa nhìn thấy Vu Chính, chưa kịp để anh vào nhà đã nhét máy tính bảng vào tay anh, "Cháu xem đi."

Vu Chính vẻ mặt khó hiểu, cầm lấy nhìn, ánh mắt trầm xuống.

Bà nội Tần, "Những gì viết trên này là thật sao?"

Vu Chính rời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn bà nội Tần, mỉm cười dịu dàng, đưa tay dìu bà vào nhà, "Giả đấy ạ, giới truyền thông giải trí luôn giật tít câu view, không quan tâm đến sự thật."

Bà nội Tần không tin, những gì viết trên đó quá chi tiết, "Nhưng, nhưng mà trên đó..."

Vu Chính khẳng định, "Đều là giả."

Bà nội Tần bị giọng điệu kiên định của Vu Chính thuyết phục, "Thật sự là giả sao?"

Vu Chính, "Vâng."

Bà nội Tần lẩm bẩm, "Nhưng Tiểu Bạch đúng là đã một tuần không về nhà, lần trước bà gọi cho nó thì Trần Triết nghe máy."

Vu Chính siết chặt hàm, "Vậy sao ạ?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1149: Không học tốt



Bà nội Tần một lòng hướng về Cận Bạch, không hề phát hiện ra sắc mặt Vu Chính đã thay đổi.

Một lúc sau, bà nội Tần nắm lấy tay Vu Chính nói, "Tiểu Vu, cháu đi tìm Tiểu Bạch đi, gọi nó về cho bà, bà muốn tự mình hỏi nó."

Vu Chính, "Vâng."

Ra khỏi khu chung cư, Vu Chính ngồi vào xe gọi điện cho Cận Bạch.

Cận Bạch không nghe máy, trực tiếp cúp máy.

Anh lại tìm WeChat của cậu, gửi một tin nhắn, nhưng nhận được thông báo không phải bạn bè của đối phương.

Vu Chính dựa vào ghế lái, lấy bao thuốc trên bảng điều khiển, châm một điếu, rồi tìm số Khương Nghênh trong danh bạ và gọi.

Lúc này Khương Nghênh đang nói chuyện với Kỷ Mẫn.

Kỷ Mẫn đã ở lì Thủy Thiên Hoa Phủ cả tuần, Châu Dị đuổi mấy lần cũng không đi.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến của Vu Chính, Khương Nghênh đẩy Kỷ Mẫn đang bám lấy mình ra, cầm điện thoại nhấn nút nghe, "Alo, Vu Chính."

Vu Chính trầm giọng hỏi, "Cận Bạch và Trần Triết là sao vậy?"

Khương Nghênh nghe vậy liền khựng lại, nhớ đến câu nói "Em đang giúp cậu ta" của Cát Châu hôm đó, đáp, "Em không rõ, sao vậy?"

Vu Chính lấy điếu thuốc trên miệng, nhả ra một vòng khói, "Nghênh Nghênh, em đừng lừa anh."

Khương Nghênh, "Em thực sự không biết."

Vu Chính hỏi, "Trần Triết không phải vẫn luôn theo đuổi Nhậm Huyên sao?"

Khương Nghênh không trả lời câu hỏi, mà nói, "Hay là em hỏi giúp anh nhé?"

Vu Chính siết chặt điếu thuốc trên tay, "Không cần đâu."

Vu Chính không hoàn toàn nghi ngờ lời nói của Khương Nghênh, dù sao tính cách của Khương Nghênh là vậy, chẳng bao giờ nói dối.

Nhưng Vu Chính cũng không hoàn toàn tin tưởng cô, dù sao bên cạnh cô cũng có Châu Dị, gần mực thì đen, khó tránh khỏi bị nhiễm "tật xấu".

Tối hôm đó, Vu Chính chặn hai người ở cửa biệt thự của Trần Triết.

Xe Vu Chính đỗ ở nơi khuất ánh sáng. Anh ngồi trong xe, ngậm điếu thuốc, mặt không cảm xúc.

Cận Bạch đang lái xe, Trần Triết ngồi ghế phụ nhắm mắt như đang say.

Sau đó, Cận Bạch cúi người tháo dây an toàn cho anh, Trần Triết đột nhiên đưa tay ra, đặt lên gáy cậu, áp trán mình vào trán cậu.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Vu Chính mở cửa xuống xe, sải bước đến trước ghế lái, nắm cổ áo sau của Cận Bạch kéo cậu ấy ra ngoài.

Vu Chính xuất hiện quá bất ngờ, tay Trần Triết căn bản không đặt lên gáy Cận Bạch. Nhìn cậu bị kéo đi, anh cũng không kịp phản ứng.

Cận Bạch cũng ngơ ngác, ban đầu là hoảng sợ, sau khi nhìn rõ người đến thì bắt đầu giãy giụa điên cuồng.

"Buông tôi ra, anh bị điên à."

"Vu Chính, tốt nhất là anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh."

Vu Chính căn bản không cho cậu ấy cơ hội la hét, anh mở cửa ghế phụ nhét cậu ấy vào trong, sau đó đạp ga.

Xe đột ngột lao đi với tốc độ cao, Cận Bạch nắm chặt tay vịn trên nóc xe, thở hổn hển.

Đến khi xe dừng lại ở khu chung cư của hai người, Cận Bạch nghỉ ngơi một lúc, khuôn mặt tái nhợt mới dần hồng hào trở lại.

Vừa hoàn hồn, Cận Bạch liền quay đầu trừng mắt mắng Vu Chính: "Nếu anh có bệnh thì đi khám đi, tối muộn thế này làm tài xế ma đường, anh không muốn sống thì tôi còn muốn sống đấy!"

Vu Chính không để ý đến cậu ấy, tháo kính gọng vàng xuống lau chùi, "Cậu và Trần Triết là sao vậy?"

Lúc này Cận Bạch đang tức giận, đương nhiên sẽ không nói thật, "Liên quan gì đến anh? Anh lo cho mình đi, có bệnh..."

Chưa kịp để Cận Bạch nói hết câu, Vu Chính đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt u ám, một tay bóp má cậu ấy, "Học đòi chơi đàn ông? Hửm?"
 
Back
Top Bottom