Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1120: Đến lúc kiểm tra diễn xuất rồi



Kỷ Mẫn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đóng phim.

Vì vậy, diễn xuất của cô có thể tưởng tượng được.

Đặc biệt là phải diễn trước mặt một diễn viên chuyên nghiệp như Nhậm Huyên, cô cảm thấy rất áp lực.

Trần Triết vừa dứt lời, Kỷ Mẫn mím chặt môi không nói gì.

Khoảng nửa phút sau, Kỷ Mẫn khó khăn lên tiếng: "Anh Trần Triết, anh biết em đến đây vì chuyện gì mà, đúng không?"

Trần Triết ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mẫn: "Biết, theo đuổi Mã Lạc Dật."

Kỷ Mẫn gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng."

Nói xong, Kỷ Mẫn nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem, nếu em giả vờ thích anh, sau đó lại đi theo đuổi Mã Lạc Dật, cậu ta có nghĩ em là loại con gái lăng nhăng không?"

Trần Triết mỉm cười lịch thiệp: "Sẽ không đâu."

Kỷ Mẫn: "Sao lại không thể?"

Trần Triết nói: "Đến lúc đó anh sẽ tự mình giải thích với cậu ta, nói với cậu ta rằng em là người tốt bụng, xinh đẹp, đang làm việc tốt."

Kỷ Mẫn từ nhỏ đã lớn lên trong giới này, cô hiểu rõ bản chất của Trần Triết và những người khác hơn ai hết.

Cô vô tư, nhưng không phải không có não.

Vẻ ngoài nho nhã của Trần Triết có thể lừa được những cô gái khác, chứ không lừa được cô.

Kỷ Mẫn không tiện từ chối Trần Triết thẳng thừng, nhưng cũng không muốn đồng ý.

Đúng lúc Kỷ Mẫn đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để từ chối anh ta thì không xa bỗng vang lên tiếng nói chuyện của Mã Lạc Dật và Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên hỏi: "Kỷ Mẫn đâu?"

Mã Lạc Dật nói: "Kia kìa."

Nói rồi, Mã Lạc Dật dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Chị Nhậm Huyên, em dẫn chị đi."

Ngay sau đó, chưa kịp để Kỷ Mẫn phản ứng, Trần Triết đã đưa tay xoa đầu cô với vẻ mặt cưng chiều, cười nói: "Đồ ngốc, nói gì vậy."

Kỷ Mẫn nhìn vẻ mặt cưng chiều của Trần Triết, như bị sét đánh ngang tai.

Trong đầu cô chỉ toàn là: Cô ấy đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra??

Tiếp đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Trần Triết đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: "Em còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì, đợi sau này lớn hơn một chút em sẽ hiểu."

Kỷ Mẫn: "..."

Trần Triết nói xong, nháy mắt với cô, quay lưng về phía Nhậm Huyên và Mã Lạc Dật.

Kỷ Mẫn: "..."

Giọng nói của Trần Triết không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để Nhậm Huyên và Mã Lạc Dật đang đi tới nghe thấy.

Mã Lạc Dật sững người, nhìn Nhậm Huyên với vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhậm Huyên khựng lại, mím môi.

Mã Lạc Dật: "Chị Nhậm Huyên, Kỷ Mẫn đang tỏ tình với anh Trần Triết sao?"

Nhậm Huyên cụp mắt xuống, vẻ mặt u ám, sau đó ngẩng lên, mỉm cười: "Tỏ tình cũng bình thường mà, Kỷ Mẫn cũng đến tuổi yêu đương rồi, hơn nữa chị thấy hai người họ rất đẹp đôi, em không thấy vậy sao?"

Mã Lạc Dật cười gượng, không nói gì.

Cậu ta nên thấy hai người họ đẹp đôi?

Hay là không nên thấy hai người họ đẹp đôi?

Trần Triết nói xong với Kỷ Mẫn, xoay người rời đi, khi đi ngang qua Nhậm Huyên, anh mỉm cười gật đầu với cô coi như chào hỏi.

Nhìn thái độ lạnh nhạt của Trần Triết, Mã Lạc Dật không nhịn được nuốt nước bọt.

Quả nhiên, đàn ông đều thích con gái nhỏ tuổi hơn.

So với Mã Lạc Dật, Nhậm Huyên lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Nhậm Huyên bước đến trước mặt Kỷ Mẫn, mỉm cười: "Vừa nãy chị nhận được điện thoại của Nghênh Nghênh, nói em đến đoàn phim, bảo chị chăm sóc em nhiều hơn, nếu em có việc gì thì cứ tìm chị, phòng chị ở ngay cạnh phòng em."

Nhìn Nhậm Huyên rộng lượng như vậy, Kỷ Mẫn không nhịn được giải thích: "Chị Nhậm Huyên, em đến đoàn phim là để theo đuổi một người, nhưng người đó..."

Nhậm Huyên nói: "Chị biết, em không cần giải thích."

Kỷ Mẫn nghĩ thầm: Không, chị ơi, chị không biết đâu.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1121: Nhẫn nhục chịu đựng



Có một loại trùng hợp gọi là "oan gia ngõ hẹp".

Có một loại không thể giải thích gọi là "dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được".

Kỷ Mẫn đang định giải thích thì Nhậm Huyên bị đạo diễn gọi đi.

Nhìn theo bóng lưng Nhậm Huyên rời đi, Kỷ Mẫn giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Thôi thì cứ coi như làm việc tốt vậy.

Kỷ Mẫn thở dài, quay sang nhìn Mã Lạc Dật đang hóng hớt bên cạnh.

Kỷ Mẫn véo mạnh vào chân mình, nghĩ rằng giải thích với Mã Lạc Dật cũng không có lỗi gì với Trần Triết, cô mỉm cười nói: "Mã Lạc Dật."

Mã Lạc Dật cười gượng gạo, giống như đang xem kịch bị bắt gặp: "Hề hề, hề hề hề."

Kỷ Mẫn: "Thực ra không phải như anh thấy đâu."

Mã Lạc Dật gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Kỷ Mẫn: "Tôi thấy anh không hiểu lắm đâu, hay là tôi giải thích cho anh nhé."

Kỷ Mẫn bước lên nửa bước, định giải thích thì vẻ mặt Mã Lạc Dật như sợ rước họa vào thân, xoay người chạy mất dép.

Vừa chạy vừa lấp li.ếm: "Tôi, tôi hôm nay ăn phải đồ lạ, bụng dạ khó chịu, chúng, chúng ta nói chuyện sau nhé."

Nhìn Mã Lạc Dật chạy mất dạng, Kỷ Mẫn buồn bã, chán nản.

Chuyện tình cảm của cô thật sự đã định trước là lận đận trắc trở sao?

Những ngày tiếp theo trong đoàn phim, Kỷ Mẫn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lúc cô đến đoàn phim, Bùi Nghiêu và Kỷ Trác chỉ dặn mọi người chăm sóc cô, nhưng không nói lý do cô đến đoàn phim.

Bây giờ bị Trần Triết làm cho một vố như vậy, mọi người đều tưởng cô đến vì anh ta.

Những nhân viên hậu trường ban đầu còn thỉnh thoảng nói chuyện với cô, bây giờ nhìn thấy cô đều nở nụ cười gượng gạo.

Tình trạng này kéo dài khoảng một tuần.

Cuối cùng, trong một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Kỷ Mẫn không kìm nén được nữa, bùng nổ.

Cô chống hai tay lên bàn, nhìn Trần Triết đang lịch lãm trong bộ vest ngồi đối diện, nghiến răng nói: "Anh Trần Triết, em thấy chúng ta không cần phải diễn sâu như vậy."

Trần Triết cúi đầu, tao nhã cắt miếng bít tết trước mặt, sau đó lịch sự đưa sang cho Kỷ Mẫn, rồi lại lấy phần bít tết của cô để tiếp tục cắt. Anh ung dung nói: "Đóng phim thì phải nhập vai chứ, nếu không làm sao khán giả tin được?"

Kỷ Mẫn: "..."

Nếu không biết anh ta đang diễn kịch, cô đã thật sự tin rằng anh ta yêu mình rồi.

Trần Triết nói xong, thấy Kỷ Mẫn im lặng, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười: "Sao vậy? Không chịu nổi nữa rồi à?"

Kỷ Mẫn không muốn dội gáo nước lạnh vào anh, nhưng nghĩ đến việc Nhậm Huyên vẫn dửng dưng trước màn kịch của họ suốt một tuần qua, cô cảm thấy cần phải nhắc nhở: "Anh Trần Triết, anh có thấy là chị Nhậm Huyên hình như không có phản ứng gì không?"

Trần Triết mỉm cười: "Sao em biết cô ấy không phản ứng?"

Kỷ Mẫn nói: "Em nhìn ra được mà. Chị ấy không những không để tâm đến sự xuất hiện của em, mà còn đối xử với em rất tốt."

Thử hỏi có người phụ nữ nào lại đối xử tốt với "cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt" của mình chứ?

Nghe Kỷ Mẫn nói vậy, nụ cười trên môi Trần Triết càng đậm hơn: "Em không hiểu đâu."

Kỷ Mẫn: "Anh chắc chắn là anh hiểu sao?"

Trần Triết ăn một miếng bít tết, nhấp một ngụm rượu vang, rồi trầm giọng nói: "Suốt một tuần qua, cô ấy không hề ngủ ngon."

Kỷ Mẫn ngạc nhiên: "Thật sao?"

Trần Triết nhướng mày: "Em không thấy quầng thâm dưới mắt cô ấy ngày càng rõ sao?"

Kỷ Mẫn ngơ ngác: "Em không để ý."

Trần Triết khẽ cười, đẩy bát súp kem nấm trước mặt về phía Kỷ Mẫn: "Ba ngày nữa có một vai phụ đóng máy, đến lúc đó em phối hợp ăn ý nhé, anh sẽ cố gắng thành công trong một lần."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1122: Người tốt việc tốt - Kỷ Mẫn



Trần Triết có thể thành công trong một lần hay không, Kỷ Mẫn không biết.

Nhưng ba ngày này cô thật sự rất khó chịu.

Cuối cùng cũng đến ngày thứ ba. Kỷ Mẫn lo lắng Trần Triết sẽ làm ra hành động gì đó "đáng sợ", nên trước khi bữa tiệc đóng máy của diễn viên phụ bắt đầu, cô đã kéo Mã Lạc Dật ra một góc để nói rõ mọi chuyện.

"Mã Lạc Dật, những gì tôi em sắp nói đều là sự thật, cậu nhất định phải tin tôi."

Mã Lạc Dật đã từng nghe nói Kỷ Mẫn tính tình nóng nảy, lại còn biết võ, nên cậu ta sợ bị đánh, vội vàng gật đầu lia lịa: "Chị Mẫn, chị cứ nói đi, em nhất định tin."

Kỷ Mẫn trừng mắt nhìn cậu ta: "Anh gọi ai là chị? Tôi còn nhỏ hơn cậu mấy tuổi đấy."

Mã Lạc Dật biết điều, cười nói: "Đây là cách gọi tôn trọng, không liên quan đến tuổi tác."

Thấy Mã Lạc Dật nghiêm túc như vậy, Kỷ Mẫn liếc nhìn những người đang lần lượt bước vào phòng, cũng không muốn dây dưa thêm, bèn nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho cậu biết nhé, tôi và anh Trần Triết không phải là loại quan hệ mà cậu nghĩ đâu."

Mã Lạc Dật: "Tôi biết, hai người vẫn chưa hẹn hò."

Kỷ Mẫn: "Không phải chưa hẹn hò, mà là chúng tôi không thể nào hẹn hò."

Nói rồi, Kỷ Mẫn nhìn vẻ mặt hoang mang của Mã Lạc Dật, cắn răng nói tiếp: "Sự thật là thế này, anh Trần Triết nhờ tôi diễn một vở kịch với anh ấy, để chị Nhậm Huyên nhận ra tình cảm của mình..."

Kỷ Mẫn nhỏ giọng kể lại kế hoạch của Trần Triết cho Mã Lạc Dật nghe, không sót một chữ.

Mã Lạc Dật ban đầu còn hoang mang, sau đó chợt hiểu ra: "Hiểu rồi."

Nghe thấy Mã Lạc Dật nói hiểu rồi, Kỷ Mẫn thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?"

Mã Lạc Dật gật đầu: "Hiểu rồi."

Nói xong, cậu ta giơ ngón tay cái với Kỷ Mẫn: "Chị, chị thật tuyệt vời."

Kỷ Mẫn bị Mã Lạc Dật khen đến mức đỏ mặt: "Cũng không đến mức đó."

Mã Lạc Dật nói: "Chị đừng khiêm tốn, chị tuyệt đối là diễn viên xuất sắc nhất! Để giúp anh Trần Triết theo đuổi chị Nhậm Huyên, một mình chị gánh chịu mọi lời đồn đại trong đoàn phim. Mấy diễn viên thân thiết với chị Nhậm Huyên, mỗi lần nhìn thấy chị đều muốn lườm cho thủng cả mặt."

Kỷ Mẫn nghe vậy thở dài, cảm thấy mình thật vĩ đại: "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi tốt bụng chứ."

Mã Lạc Dật phụ họa: "Đúng vậy, không phải tôi tâng bốc chị, chị Mẫn, về độ tốt bụng, nếu chị đứng thứ hai ở Bạch Thành thì chắc chắn không ai dám nhận thứ nhất."

Ngay sau đó, Mã Lạc Dật ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị Mẫn, anh Trần Triết nói tối nay chắc chắn sẽ tỏ tình thành công với chị Nhậm Huyên, chị thấy khả năng thành công là bao nhiêu phần trăm?"

Kỷ Mẫn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi thấy khả năng khá cao."

Dù sao thì với mưu lược của Trần Triết, từng bước đi trong kinh doanh, ngay cả những lão làng trong giới cũng phải dè chừng, huống chi là một diễn viên như Nhậm Huyên.

Kỷ Mẫn vừa dứt lời, Mã Lạc Dật liền cười tươi rói: "Chị Mẫn, vậy nếu chuyện của anh Trần Triết và chị Nhậm Huyên thành công, chị có thể giúp em một việc được không?"

Kỷ Mẫn nhướng mày: "Giúp cậu chuyện gì?"

Mã Lạc Dật nhìn Kỷ Mẫn, gãi đầu, đỏ mặt nói: "Chị Mẫn, nói thật với chị, lý do em đến đoàn phim này cũng giống như anh Trần Triết, cũng là để theo đuổi một cô gái, nhưng mà cô ấy không chịu nhận lời em..."

Một chàng trai cao to như Mã Lạc Dật, khi nói đến chuyện tình cảm lại e thẹn như vậy.

Kỷ Mẫn nhìn vẻ mặt của cậu ta, đầu óc ong ong, sau đó giật giật khóe miệng, hỏi: "Cô, cô gái cậu nói, có phải là cháu gái của đạo diễn Lưu không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1123: Đại thiện nhân Kỷ Mẫn



Kỷ Mẫn vừa dứt lời, Mã Lạc Dật sững người một lúc, sau đó gật đầu lia lịa.

"Chị Mẫn, chị cũng nhận ra rồi sao?"

Mã Lạc Dật tưởng rằng sự si tình của mình đã được mọi người biết đến, liền kích động nhìn Kỷ Mẫn hỏi ngược lại.

Kỷ Mẫn nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác như "cún ngốc", trong lòng dậy sóng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.

Mã Lạc Dật thấy Kỷ Mẫn không nói gì, liền nắm lấy tay cô: "Chị Mẫn, chị sẽ không từ chối em chứ?"

Kỷ Mẫn nghĩ thầm: Quả nhiên ngày thường không nên làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng sẽ gặp báo ứng.

Mã Lạc Dật: "Chị Mẫn, người ta thường nói se duyên cho một đôi uyên ương còn hơn xây bảy tòa tháp, chị sẽ không nhẫn tâm nhìn em vất vả theo đuổi vợ mà không giúp em chứ?"

Kỷ Mẫn giật giật khóe miệng: "Ai nói câu này vậy?"

Mã Lạc Dật nghiêm túc nói: "Ai nói không quan trọng, quan trọng là người tốt bụng như chị nhất định sẽ không nhẫn tâm."

Kỷ Mẫn: "..."

Có những lời nghe thì như khen, đúng là khen thật, nhưng lại chẳng khiến người ta vui vẻ chút nào.

Hai người đang thì thầm với nhau ở một góc khuất thì trong hành lang bỗng có người gọi tên Mã Lạc Dật.

"Mã Lạc Dật."

Mã Lạc Dật nghe vậy liền buông tay Kỷ Mẫn ra, làm dấu "ok" với cô, rồi bước ra chỗ sáng.

Kỷ Mẫn mím môi, thở dài.

Cuối cùng Kỷ Mẫn được Trần Triết đưa vào phòng.

Lúc ngồi xuống, tâm trạng cô rất phức tạp.

Trước mặt mọi người, Trần Triết đối xử với cô rất "cưng chiều", vừa ngăn người khác rót rượu cho cô, vừa tự tay bóc tôm cho cô.

Kỷ Mẫn cúi đầu ăn, nhưng lại không nuốt trôi.

Cô lặn lội đường xa đến đây, chuyện tình cảm của mình không thành, lại còn phải hy sinh bản thân để giúp người khác.

Đây là tinh thần gì?

Đây là tinh thần quên mình vì người khác!

Nghĩ đến đây, Kỷ Mẫn cảm thấy ấm ức, liền chủ động rót cho mình một ly rượu, đứng dậy mời mọi người.

"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi không biết nói gì hơn, tất cả đều ở trong ly rượu này."

Kỷ Mẫn nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Trần Triết sững người, nhìn cô.

Kỷ Mẫn uống xong một ly, không ngồi xuống mà lại rót thêm ly thứ hai, cầm ly rượu đi đến trước mặt đạo diễn Lưu: "Đạo diễn Lưu, chúc bộ phim này của ông đại thắng kiếm được thật nhiều tiền."

Thấy Kỷ Mẫn đi tới, đạo diễn Lưu đứng dậy nhận ly rượu: "Cảm ơn, cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của Kỷ tiểu thư."

Với thân phận của Kỷ Mẫn, đạo diễn Lưu không dám chậm trễ.

Kỷ Mẫn mời rượu đạo diễn Lưu xong, xoay người rót cho mình một ly rồi đi mời diễn viên phụ đóng máy hôm nay.

Diễn viên phụ vô cùng cảm kích, vẻ mặt xúc động: "Cảm ơn Kỷ tiểu thư."

Kỷ Mẫn vỗ vai anh ta, cảm khái nói: "Chúng ta đều là vai phụ, anh là vai phụ trong phim, còn tôi là vai phụ trong chuyện tình cảm."

Diễn viên phụ không hiểu Kỷ Mẫn đang nói gì, chỉ liên tục gật đầu phụ họa: "Vâng, vâng, cô nói đúng."

Sau khi cạn ba ly rượu, Kỷ Mẫn ngồi xuống, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Trần Triết rót cho cô một ly nước ép: "Không sao chứ?"

Kỷ Mẫn nhận lấy, bề ngoài không có gì khác thường, nhưng thực chất đầu óc cô đã không còn hoạt động nữa: "Ừm."

Trần Triết trầm giọng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu lên, theo bản năng hỏi: "Anh Trần Triết, tối nay anh có chắc chắn thành công với chị Nhậm Huyên không?"

Trần Triết nhướng mày, nhìn Nhậm Huyên đang nói chuyện với nam chính, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng đáp: "Ừ."

Kỷ Mẫn: "Được, không uổng công em hy sinh bản thân diễn vở kịch này với anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1124: Chưa yêu đã thất tình



Tiệc đóng máy kết thúc, Trần Triết trả tiền, dẫn mọi người đến quán bar.

Kỷ Mẫn không đi cùng, mà chạy vào nhà vệ sinh trong phòng nôn thốc nôn tháo.

Đợi cô nôn xong, tỉnh táo lại một chút, cô lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Trác.

Giây phút điện thoại được kết nối, giọng Kỷ Mẫn nghẹn ngào: "Anh."

Tuy ngày thường Kỷ Trác không ít lần đánh Kỷ Mẫn, nhưng tình cảm anh em của họ rất sâu đậm.

Nghe thấy giọng Kỷ Mẫn, Kỷ Trác giật mình: "Sao vậy? Bị bắt nạt à?"

Kỷ Mẫn: "Anh, em thất tình rồi."

Kỷ Trác gần đây không liên lạc với Kỷ Mẫn, không biết chuyện của cô và Mã Lạc Dật tiến triển đến đâu rồi, liền ngạc nhiên hỏi: "Tên Mã Lạc Dật đó đồng ý rồi lại đá em trong thời gian ngắn như vậy sao?"

Kỷ Mẫn: "Không phải, cậu ta căn bản không chấp nhận em."

Nói xong, Kỷ Mẫn ợ lên một hơi rượu: "Không đúng, cậu ta căn bản không biết em thích cậu ta. Em còn chưa kịp tỏ tình thì cậu ta đã có người trong lòng rồi. Cậu ta đến đoàn phim là để theo đuổi người ta..."

Kỷ Mẫn nói năng lộn xộn, Kỷ Trác nghe vậy liền biết cô đã say, anh hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Kỷ Mẫn nức nở trả lời: "Ở một khách sạn gần đoàn phim, tên là, tên là 'Cư Hòa Trang'."

Kỷ Trác trầm giọng nói: "Ở yên đó, đừng chạy lung tung."

Nói xong, không đợi Kỷ Mẫn trả lời, anh cúp máy, gọi cho Trần Triết.

Lúc nhận được điện thoại, Trần Triết đang ở quán bar, bên cạnh anh ta là hai nữ diễn viên mới của đoàn phim.

Hai nữ diễn viên trẻ, gan cũng lớn, vừa chuốc rượu cho Trần Triết, vừa lả lơi liếc mắt đưa tình với anh.

Trần Triết nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bèn đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài nghe máy.

"Lão Trần, ông đang ở đâu?", giọng nói hơi lo lắng của Kỷ Trác vang lên từ đầu dây bên kia.

Trần Triết thành thật trả lời: "Quán bar, sao vậy?"

Kỷ Trác: "Bây giờ ông có rảnh không? Đến đưa Kỷ Mẫn về khách sạn, nếu ông không rảnh thì bảo người khác đi cũng được."

Trước khi rời khỏi phòng, Trần Triết đã hỏi Kỷ Mẫn có ổn không, lúc này nghe Kỷ Trác nói vậy, anh liền lo lắng: "Kỷ Mẫn say rồi sao?"

Kỷ Trác "ừm" một tiếng.

Trần Triết suy nghĩ vài giây: "Lão Nhiếp có ở gần đó không? Tôi thấy anh ta vừa đăng bài trên vòng bạn bè, hình như đang ở gần đó bàn chuyện dự án."

Anh đến đoàn phim không mang theo trợ lý, tuy bảo người đến đón Kỷ Mẫn không khó, nhưng lỡ như gặp phải kẻ có ý đồ xấu...

Trần Triết vừa dứt lời, Kỷ Trác nói với anh vài câu rồi cúp máy, sau đó gọi cho Nhiếp Chiêu.

Chuông reo một lúc, Nhiếp Chiêu bắt máy: "Ừm?"

Kỷ Trác không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Ông có ở gần đoàn phim của Nhậm Huyên không?"

Nhiếp Chiêu trả lời: "Có, sao vậy?"

Kỷ Trác: "Bây giờ ông có rảnh không? Kỷ Mẫn say rồi, ông đến giúp tôi đưa con bé đó về khách sạn."

Nhiếp Chiêu nghe vậy nhíu mày: "Lão Trần đâu?"

Kỷ Trác nói: "Lão ta không rảnh, đang theo đuổi vợ."

Kỷ Trác nói xong, không nghe thấy Nhiếp Chiêu trả lời, anh chửi thề một tiếng: "Con bé đó chỉ là một đứa trẻ, ông còn giận nó sao?"

Nhiếp Chiêu lạnh lùng: "Địa chỉ."

Kỷ Trác nói: "Gần đoàn phim của Nhậm Huyên, tên là Cư Hòa Trang."

Nhiếp Chiêu nói với giọng hơi mất kiên nhẫn: "Biết rồi."

Cúp máy với Kỷ Trác, Nhiếp Chiêu xoa xoa mi tâm, cầm áo khoác trên tay vịn sofa, sải bước ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Nhiếp Chiêu nhìn thấy Kỷ Mẫn ở ven đường trước cửa Cư Hòa Trang.

Kỷ Mẫn ngồi xổm bên đường, vừa uống nước khoáng, vừa cầm một cành cây vẽ xuống đất, Nhiếp Chiêu hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói: "Lên xe."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1125: Cô ta châm lửa trước



Giọng Nhiếp Chiêu không hề có chút ấm áp nào.

Kỷ Mẫn nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một lúc, rồi mấp máy môi: "Chưa đến nửa đêm mà ma đã xuất hiện rồi sao?"

Cuối cùng, Kỷ Mẫn bị Nhiếp Chiêu xách cổ áo nhét vào xe.

Nhiếp Chiêu nhét cô vào ghế sau, sau khi xe chạy, cô tự mình bò từ chỗ điều khiển trung tâm sang ghế phụ.

Nhiếp Chiêu liếc nhìn cô với sắc mặt lạnh lùng.

Kỷ Mẫn phớt lờ ánh mắt của anh ta, cúi đầu thắt dây an toàn, thử mấy lần vẫn không được, cô ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Chiêu với ánh mắt đáng thương.

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Tự thắt đi."

Kỷ Mẫn: "Em đã thắt rồi, nhưng không được."

Nhiếp Chiêu: "Vậy thì đừng thắt."

Kỷ Mẫn: "Nhưng em không thắt thì anh sẽ bị trừ điểm."

Kỷ Mẫn vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu đánh lái, sau một tiếng ma sát, xe dừng lại bên đường.

Nhiếp Chiêu c.ởi dây an toàn, nghiêng người thắt dây an toàn cho Kỷ Mẫn.

Lúc Nhiếp Chiêu nghiêng người lại gần, Kỷ Mẫn bĩu môi nói: "Em thất tình rồi."

Nhiếp Chiêu coi như không nghe thấy.

Kỷ Mẫn cựa quậy: "Anh có biết cảm giác thất tình là gì không?"

Nhiếp Chiêu liếc nhìn cô, quát: "Đừng cựa quậy."

Thấy Nhiếp Chiêu nhìn mình, Kỷ Mẫn thẳng người, rướn người về phía trước, đôi môi đỏ mọng gần như chạm vào cằm anh ta: "Nói thật, chúng ta có thể coi là cùng cảnh ngộ."

Đôi môi mềm mại của Kỷ Mẫn mấp máy trên cằm Nhiếp Chiêu.

Bàn tay Nhiếp Chiêu đang chống trên ghế của cô siết chặt, ánh mắt hơi tối lại.

Kỷ Mẫn lại không hề nhận ra, không chỉ rướn người về phía trước, mà tay cô còn đặt lên vai Nhiếp Chiêu: "Họ đều nói anh từng thầm mến chị Nghênh, thật hay giả vậy?"

Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn cô: "Bỏ tay ra."

Kỷ Mẫn: "Chột dạ à?"

Nhiếp Chiêu: "Kỷ Trác không dạy em phải giữ khoảng cách an toàn với đàn ông sao?"

Kỷ Mẫn chẳng để tâm Nhiếp Chiêu nói gì, thao thao bất tuyệt: "Nhiếp Chiêu, em nói cho anh biết, anh như vậy là không được. Anh thầm mến chị Nghênh, không chỉ liên quan đến luân thường đạo lý mà còn đến cả vấn đề đạo đức nữa. Người ta Nhạc Thổ là thiếu niên, cho nên mới gọi là Nhạc Thổ, còn anh, nên gọi là 'Nhiếp Đức'."

Thiếu đức.

Lúc này Kỷ Mẫn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, khi nói chuyện, người cô trượt xuống ghế một chút, môi cũng từ cằm Nhiếp Chiêu trượt xuống yết hầu anh ta.

Gân xanh trên mu bàn tay Nhiếp Chiêu nổi lên, yết hầu chuyển động: "Tôi nói lại lần nữa, bỏ tay ra."

Kỷ Mẫn: "Em không bỏ, trừ khi anh hứa sau này sẽ không phá hoại tình cảm của chị Nghênh và anh hai nữa."

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Ai nói tôi thích Khương Nghênh?"

Kỷ Mẫn ngơ ngác: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Nhiếp Chiêu: "Tình cảm giữa người với người nhất định phải hời hợt như vậy sao? Ngoài thích ra thì không thể có tình cảm nào khác à? Tôi không thể đơn thuần là ngưỡng mộ cô ấy sao?"

Kỷ Mẫn: "..."

Nhiếp Chiêu nói xong, tưởng Kỷ Mẫn không tin, định giải thích thêm vài câu thì thấy tay Kỷ Mẫn đang đặt trên vai anh trượt xuống, luồn vào cổ áo, chạm vào cơ ngực anh.

Nhiếp Chiêu cứng đờ người.

Kỷ Mẫn ngẩng đầu nhìn anh ta, những ngón tay mềm mại không an phận s* s**ng: "Nhiếp Chiêu, sao em thấy ngực anh hình như to hơn ngực em vậy?"

Nhiếp Chiêu hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, lông mày nhíu lại.

Nhiếp Chiêu dùng sức rất mạnh, Kỷ Mẫn bị anh ta nắm đến mức đau nhói, cô vùng vẫy nhưng không thoát ra được, liền sốt ruột cắn vào môi anh ta.

Nhiếp Chiêu cảm thấy đau ở môi, yết hầu chuyển động, vài giây sau, bàn tay đang nắm cổ tay Kỷ Mẫn buông ra, siết chặt eo cô.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1126: Càng giải thích càng rối



Cảnh đêm ngoài cửa sổ rất đẹp.

Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn người phụ nữ không biết sống chết trước mặt, bàn tay siết chặt eo cô ngày càng mạnh.

Nhiếp Chiêu không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn mà làm chuyện xấu.

Nhiếp Chiêu nghiến răng, giữ nguyên tư thế này hơn mười giây, cho đến khi Kỷ Mẫn cắn đủ rồi, eo cô mềm nhũn, buông ra, anh mới ngồi thẳng dậy.

Một lúc sau, Kỷ Mẫn trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt tự cho là rất dọa người: "Anh còn dám động tay động chân với em nữa không?"

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Không biết sống chết."

Tuy Kỷ Mẫn say rượu, đầu óc không tỉnh táo, nhưng bản tính ngang ngược, nghe thấy Nhiếp Chiêu nói không phải lời nhận thua, cô theo bản năng muốn vùng dậy đánh nhau với anh ta.

Nhưng lần này Nhiếp Chiêu không cho cô cơ hội đó.

Khi cô vừa mới nhổm dậy, anh đã đưa tay chống lên trán cô, đẩy cô trở lại ghế.

Ngay sau đó, Nhiếp Chiêu lạnh lùng thu tay về, đạp ga, đánh lái.

Xe đột ngột lao đi, Kỷ Mẫn theo quán tính ngã xuống ghế phụ, một lúc lâu không nhúc nhích.

Đến khi cô có thể cử động được thì cơn say đã ập đến, cô quên mất mình vừa định làm gì, chỉ cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái rồi mơ màng nhắm mắt lại.

Nhiếp Chiêu liếc nhìn hành động nhỏ của cô, không khỏi nhíu mày.

Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào ra ngoài mà lại không có ý thức đề phòng như vậy.

Nên nói cô ta vô tư lự?

Hay là nên nói cô ta... ngây thơ?

Xe chạy được một đoạn, Kỷ Trác gọi điện đến.

Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn màn hình, nhấn nút nghe trên vô lăng.

"Đã đón được người chưa?", Kỷ Trác lo lắng hỏi ngay khi điện thoại được kết nối.

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn Kỷ Mẫn đang ngủ say, trầm giọng nói: "Đón được rồi."

Kỷ Trác nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Đón được là tốt rồi."

Nhiếp Chiêu: "Ông biết số phòng của em gái ông không?"

Kỷ Trác: "Sao tôi biết được?"

Nói rồi, Kỷ Trác bổ sung: "Đến khách sạn thì cậu gọi cho lão Trần, hoặc hỏi lễ tân."

Lúc này tâm trạng Nhiếp Chiêu không tốt lắm, không muốn nói nhiều với Kỷ Trác, anh "ừm" một tiếng rồi cúp máy.

Điện thoại ngắt kết nối, để nhanh chóng thoát khỏi cảm giác khó chịu trong lòng, Nhiếp Chiêu đạp ga tăng tốc.

Nửa tiếng sau, xe đến khách sạn Kỷ Mẫn ở.

Nhiếp Chiêu dừng xe, quay sang nhìn Kỷ Mẫn, lạnh lùng nói: "Đến rồi."

Kỷ Mẫn quay mặt ra ngoài cửa sổ, ngủ rất ngon.

Nhiếp Chiêu thấy vậy, đưa tay day trán: "Kỷ Mẫn?"

Hơi thở của Kỷ Mẫn đều đều.

Nhiếp Chiêu nhìn cô vài giây, biết gọi cô dậy là điều không thể, anh hít sâu một hơi, đẩy cửa xuống xe, sải bước sang ghế phụ, mở cửa, cúi người bế cô ra ngoài.

Nhiếp Chiêu bế cô vào khách sạn, dưới ánh mắt kỳ lạ của mấy nhân viên lễ tân, anh tiến lên hỏi: "Có thể giúp tôi tra số phòng của cô ấy được không?"

Mấy nhân viên lễ tân nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Rõ ràng là họ đều coi Nhiếp Chiêu là kẻ b**n th**, thừa dịp phụ nữ say rượu mà giở trò đồi bại.

Nhiếp Chiêu: "Không tiện sao?"

Khí thế của Nhiếp Chiêu quá mạnh, mấy nhân viên lễ tân không dám không trả lời, cuối cùng, một nhân viên lớn tuổi hơn lên tiếng: "Xin hỏi quan hệ giữa hai người là gì?"

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Tôi là bạn của anh trai cô ấy."

Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, chưa kịp để nhân viên lễ tân kiểm chứng lời anh nói, Kỷ Mẫn đang nằm trong vòng tay anh bỗng nhiên mở mắt ra như xác chết sống lại, giơ tay tát vào mặt anh: "Nói bậy gì đấy? Bạn của anh trai tôi? Anh trai tôi không phải bạn của anh."

Nhiếp Chiêu: "..."

Nhân viên lễ tân ngượng ngùng: "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1127: Vô tình ngẫu nhiên



Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Kỷ Mẫn vừa dứt lời, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Nhiếp Chiêu càng thêm sa sầm.

Vài giây sau, Nhiếp Chiêu nghiến răng, không nói thêm lời nào, xoay người bế cô ra khỏi khách sạn, mở cửa ghế sau, nhét cô vào trong.

Mấy nhân viên lễ tân thấy vậy, vội vàng đuổi theo, nhưng khi họ ra ngoài, Nhiếp Chiêu đã nhấn ga, biến mất trong màn đêm.

"Làm sao bây giờ? Cô ấy sẽ không sao chứ?"

"Hay là chúng ta báo cảnh sát?"

"Tôi nhớ cô gái đó là người của đoàn phim đạo diễn Lưu, hay là chúng ta báo cho quản lý liên hệ với đạo diễn Lưu trước?"

Mấy nhân viên lễ tân bàn bạc xong, liền báo cáo tình hình cho quản lý sảnh.

Quản lý sảnh nghe nói là người của đạo diễn Lưu, cũng không dám chậm trễ, không gọi điện thoại mà trực tiếp đi thang máy lên lầu, gõ cửa phòng đạo diễn Lưu.

Đạo diễn Lưu nghe thấy vậy cũng giật mình, không kịp thay áo choàng tắm, vội vàng xuống lầu cùng quản lý sảnh đến phòng giám sát.

Thấy đạo diễn Lưu coi trọng chuyện này như vậy, quản lý sảnh toát mồ hôi lạnh: "Đạo diễn Lưu, xin mạo muội hỏi một câu, cô gái này là...?"

Đạo diễn Lưu cũng không khá hơn ông ta là bao: "Người của Kỷ gia, Bạch Thành."

Quản lý sảnh nghe vậy, giật mình, rụt cổ không dám nói gì.

Chỉ vài phút sau, bảo vệ đã tìm thấy Kỷ Mẫn qua camera giám sát. Hình ảnh được tạm dừng, phóng to. Nhìn rõ người đang bế cô là Nhiếp Chiêu, đạo diễn Lưu sững sờ, mặt mày cứng đờ.

Quản lý sảnh: "Đạo diễn Lưu, ông có quen người này không?"

Đạo diễn Lưu giật giật khóe miệng: "Chuyện này anh đừng quản, đừng nói ra ngoài, tôi sẽ xử lý."

Nói xong, đạo diễn Lưu xoay người đi ra khỏi phòng giám sát, về phòng, cầm điện thoại gọi cho Kỷ Trác.

Trong mười mấy giây chuông điện thoại reo, tâm trạng đạo diễn Lưu rất phức tạp.

Ông không biết tại sao Nhiếp Chiêu lại ở cùng Kỷ Mẫn, nhưng Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu đều là những người ông không thể đắc tội, ông chỉ có thể nói sự thật.

Chuông reo một lúc, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của Kỷ Trác vang lên từ đầu dây bên kia: "Đạo diễn Lưu."

Đạo diễn Lưu khó khăn nuốt nước bọt: "Kỷ tổng, có chuyện tôi nghĩ tôi cần phải nói với anh."

Kỷ Trác: "Nói đi."

Đạo diễn Lưu: "Kỷ tiểu thư tối nay uống say, vừa nãy lễ tân nói nhìn thấy Nhiếp tổng bế cô ấy đi, tôi..."

Đạo diễn Lưu lắp bắp, không dám nói nhưng lại không thể không nói.

Ai ngờ, ông vừa nói được một nửa đã bị Kỷ Trác mất kiên nhẫn cắt ngang: "Là tôi bảo Nhiếp Chiêu đi chăm sóc Kỷ Mẫn."

Nghe Kỷ Trác nói vậy, đạo diễn Lưu sững người một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Kỷ Trác: "Còn chuyện gì nữa không?"

Đạo diễn Lưu: "Không còn."

Kỷ Trác lạnh nhạt nói: "Đạo diễn Lưu nghỉ ngơi sớm đi."

Đạo diễn Lưu hiểu ý của Kỷ Trác, cười đáp: "Kỷ tổng cũng vậy."

Cúp máy, đạo diễn Lưu vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia, sau khi nhét Kỷ Mẫn vào xe, Nhiếp Chiêu lái xe thẳng đến khách sạn của mình.

Hai khách sạn cách nhau không xa, chỉ mất hai mươi phút lái xe.

Đến khách sạn, Nhiếp Chiêu vẫn xuống xe bế Kỷ Mẫn vào.

Sau bài học kinh nghiệm trước đó, lần này Nhiếp Chiêu không đến quầy lễ tân để mở phòng cho Kỷ Mẫn nữa, mà trực tiếp đưa cô về phòng mình.

Nhiếp Chiêu ở phòng suite, sau khi vào cửa, anh ném Kỷ Mẫn lên sofa, đưa tay kéo cà vạt, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Bận rộn cả đêm, lúc này người Nhiếp Chiêu toàn mùi mồ hôi và mùi rượu.

Đến bên giường, Nhiếp Chiêu kéo cổ áo ngửi, không chịu nổi mùi trên người mình, anh nhíu mày, xoay người đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen xả nước xuống, Nhiếp Chiêu một tay chống tường, một tay lau mặt.

Anh đang tận hưởng cảm giác thư thái mà dòng nước ấm áp mang lại thì cửa phòng tắm bỗng bị mở ra từ bên ngoài, Kỷ Mẫn loạng choạng đi đến bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa mặt.

Nhiếp Chiêu nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Mẫn, sắc mặt anh sa sầm, quai hàm siết chặt.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1128: Tỉnh rượu thì đã muộn



Lúc này Kỷ Mẫn hoàn toàn hành động theo bản năng.

Dù có say cỡ nào cô cũng phải rửa mặt, đánh răng trước khi đi ngủ.

Kỷ Mẫn mơ màng rửa mặt xong, lại mơ màng cầm bàn chải đánh răng, sau khi làm xong mọi việc, lúc xoay người lại, cô sững sờ khi nhìn thấy bóng người đang tắm dưới vòi hoa sen trong góc tường.

Kỷ Mẫn ngơ ngác, tự hỏi, cả đời này cô chưa bao giờ mơ thấy giấc mơ nào sống động như vậy.

Đàn ông khỏa thân.

Hơn nữa còn là người đàn ông khỏa thân với tiêu chuẩn vai rộng, eo thon, tám múi.

Ánh mắt Kỷ Mẫn dán chặt vào cơ thể Nhiếp Chiêu, bảy tám giây trôi qua như kéo dài vô tận. Một tia h.am m.uố.n lóe lên trong đáy mắt, cô bước tới gần.

Từ lúc Kỷ Mẫn bước vào, Nhiếp Chiêu đã chống hai tay vào tường, không dám nhúc nhích.

Lúc này thấy cô đi về phía mình, ánh mắt anh càng thêm u ám: "Cô muốn làm gì?"

Giọng Nhiếp Chiêu lạnh lùng, đầy vẻ cảnh cáo.

Nhưng Kỷ Mẫn lúc này lại để sắc đẹp làm mờ lý trí, hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì, cô chắp hai tay vái anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta lẩm bẩm: "Con nhang đệ tử bấy lâu nay luôn sống lương thiện, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, chỉ một lần này phá giới trong mơ, mong ngài đừng trách tội."

Nhiếp Chiêu: "..."

Nói xong, Kỷ Mẫn đưa tay sờ lên cơ bụng của Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu không ngờ cô lại đột nhiên đưa tay ra, cả người cứng đờ, đang định quát cô thì nghe thấy cô lẩm bẩm: "Cơ bụng trong mơ cũng chân thật quá nhỉ."

Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Kỷ Mẫn!"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt Nhiếp Chiêu, cô nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa bất mãn: "Sao lại là anh?"

Nói xong, chưa để Nhiếp Chiêu kịp lên tiếng, Kỷ Mẫn dùng tay còn lại bịt miệng anh: "Thôi, đừng nói gì cả, giọng anh quá quyến rũ, giống y như thật, tôi nhắm mắt lại, anh đừng nói gì, tôi sẽ tưởng tượng anh là người khác."

Nghe Kỷ Mẫn nói vậy, sắc mặt Nhiếp Chiêu hoàn toàn sa sầm.

Muốn chiếm tiện nghi của anh ta, lại còn muốn anh ta làm thế thân của người khác?

Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn cô, mặt mày âm trầm, định đẩy cô ra thì tay Kỷ Mẫn đang sờ cơ bụng anh bỗng nhiên di chuyển xuống dưới.

Bụng dưới Nhiếp Chiêu siết chặt, cơn giận biến thành run rẩy.

Kỷ Mẫn chưa từng yêu đương, càng chưa từng trải qua chuyện nam nữ.

Cách cô khơi mào không theo quy tắc nào, Nhiếp Chiêu nuốt nước bọt, một lúc sau, không nhịn được nữa, anh đưa tay giữ chặt vai cô, ấn cô vào tường.

Hai người bắt đầu thế nào, đừng nói Kỷ Mẫn đang say không hiểu, đến cả Nhiếp Chiêu khi tỉnh táo nhớ lại cũng chẳng hiểu nổi.

Vòi hoa sen vẫn xả nước, Kỷ Mẫn ướt sũng, áp sát vào tường gạch men trong phòng tắm, đưa tay đẩy ngực Nhiếp Chiêu, khóc lóc nói: "Đau quá, anh buông em ra."

"Trong mơ sao lại đau như vậy."

"Chỉ là mơ thôi mà, không cần phải chân thực như vậy chứ."

Kỷ Mẫn vừa khóc vừa vùng vẫy, Nhiếp Chiêu cúi đầu ghì chặt cô, không cho cô cử động, trầm giọng nói bên tai cô: "Không phải mơ."

Lúc này, cơn say của Kỷ Mẫn dưới làn nước đã tan gần hết.

Ban đầu cô tưởng mình đang mơ, cộng thêm cơn đau ở phía dưới khiến cô không còn tâm trí để suy nghĩ gì khác.

Nhưng sau khi nghe thấy giọng Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn bỗng giật mình, chút men rượu còn sót lại cũng tan biến.

Nhận thấy cô cứng đờ người, Nhiếp Chiêu nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Kỷ Mẫn trắng bệch.

Nhiếp Chiêu cười khẩy, nhìn sắc mặt cô, nhướng mày, động tác phía dưới không dừng lại, vừa trêu chọc vừa ngạo mạn: "Tỉnh rượu rồi à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1129: Sâu



Lúc này, Kỷ Mẫn không chỉ rượu tỉnh cả người mà còn như bị sét đánh ngang tai, bỗng chốc ngộ ra chân lý cuộc đời.

Nhiếp Chiêu thấy cô ngơ ngác không nói gì, liền đưa tay nâng cằm cô lên, hỏi: "Thích Mã Lạc Dật?"

Kỷ Mẫn mím chặt môi, không dám nói ra miệng, nhưng trong lòng lại gào thét: Tôi thích ông nội anh.

Nhiếp Chiêu nheo mắt: "Cô nói xem nếu anh trai cô biết cô ngủ với tôi thì sẽ phản ứng thế nào?"

Kỷ Mẫn nghiến răng: "Rốt cuộc là ai ngủ với ai?"

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Tôi đang tắm, cô vào rồi s* s**ng tôi, cô nghĩ là ai ngủ với ai?"

Kỷ Mẫn nghe vậy sững người, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh không thể miêu tả.

Những gì cô tưởng là mơ, hóa ra đều là thật.

Lúc Kỷ Mẫn đang ngẩn người, Nhiếp Chiêu bế cô lên.

Kỷ Mẫn kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lời nói ra lại rất lưu manh: "Sâu không?"

Kỷ Mẫn nghiến răng, mắt đỏ hoe, dám giận mà không dám nói.

Một tiếng sau, Nhiếp Chiêu dùng khăn tắm bọc Kỷ Mẫn lại, đặt cô lên giường.

Kỷ Mẫn cuộn tròn trong khăn tắm, trừng mắt nhìn Nhiếp Chiêu, tâm trạng phức tạp.

Nhiếp Chiêu đứng dưới giường nhìn cô, mặc áo choàng tắm, trên tay đang cầm khăn lau tóc: "Có cần gọi điện cho anh trai cô không?"

Kỷ Mẫn tức giận: "Anh dám!"

Nhiếp Chiêu cười nhạo: "Tôi tưởng cô muốn báo cho anh trai cô đến xử lý tôi."

Mặt Kỷ Mẫn lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nghiến răng: "Anh quay đi chỗ khác, tôi phải mặc quần áo về."

Nhiếp Chiêu nghe vậy, ném khăn tắm lên tủ đầu giường, cười nói: "Quần áo đều ướt hết rồi, mặc thế nào?"

Kỷ Mẫn: "Không cần anh quản."

Nhiếp Chiêu sải bước đến bên giường, dưới ánh mắt cảnh giác của Kỷ Mẫn, anh cúi người xuống, chống hai tay lên giường, nói: "Dù sao tôi cũng đã ngủ với cô rồi, để cô đi trong bộ dạng nhếch nhác thế này, chẳng phải tôi rất vô liêm sỉ sao?"

Nhìn Nhiếp Chiêu đang đến gần, Kỷ Mẫn đỏ mặt: "Bây giờ anh đã rất vô liêm sỉ rồi."

Nhiếp Chiêu: "Nếu tôi thật sự vô sỉ, cô nghĩ bây giờ cô còn có thể nằm yên ở đây sao?"

Kỷ Mẫn trừng mắt nhìn anh ta: "Vậy anh còn muốn thế nào?"

Nhiếp Chiêu cười nhạt: "Tôi là đàn ông vừa mới 'ăn mặn', cô nghĩ sao?"

Bên kia, Trần Triết và mọi người vừa ra khỏi quán bar, đang đứng bên đường đợi xe.

Trần Triết luôn biết cách lo liệu mọi việc, khi xe đến, anh bảo những người không say đưa mấy nam diễn viên say khướt lên xe trước.

Những người còn lại đợi xe đến lượt sau.

Trong lúc đó, hai nữ diễn viên mới vào nghề nhân cơ hội đến gần Trần Triết, một trong số họ lấy cớ say rượu, đỏ mặt lấy điện thoại ra muốn xin số liên lạc của anh.

"Trần tổng, em có thể xin số của anh được không?"

Trần Triết lịch sự, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt: "Không tiện."

Cô diễn viên mới ngoài hai mươi, độ tuổi chẳng ngại tổn thương, dũng cảm theo đuổi tình yêu, chớp mắt nói: "Ngày thường em sẽ không làm phiền anh đâu."

Trần Triết cúi đầu nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại lướt qua vai cô, hướng về phía Nhậm Huyên đang nói chuyện với trợ lý đằng xa. Anh nói với giọng vừa đủ nghe: "Đừng phí thời gian với người không có tình cảm với mình."

Nữ diễn viên: "Em bằng lòng."

Trần Triết: "Xe đến rồi."

Trần Triết đã từ chối thẳng thừng, nữ diễn viên còn muốn nói gì đó thì bị bạn bên cạnh kéo đi.

"Thôi đi, Trần tổng đã từ chối rõ ràng như vậy rồi, sao cậu còn đeo bám mãi thế."

"Cậu còn đeo bám nữa, chưa chắc đã với tới được cành cao mà còn bị 'đóng băng' đấy."

Hai người rời đi, Trần Triết đứng thẳng dậy, lấy bao thuốc ra, châm một điếu.

Trợ lý của Nhậm Huyên thấy vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trần tổng càng nhìn càng đẹp trai."

Nhậm Huyên không trả lời, trong đầu cô vang vọng câu nói vừa rồi của Trần Triết: Đừng lãng phí thời gian cho người không có tình cảm với mình.
 
Back
Top Bottom