Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1090: Sẽ bảo vệ con, đón con về nhà



Khúc Tích nói xong, Cận Bạch cười đáp lại một cách vô tư.

"Chị nói đấy nhé, đừng lừa em."

Khúc Tích: "Tuyệt đối không lừa cậu, chúng ta quen nhau bao lâu nay rồi, tôi lừa cậu bao giờ chưa?"

Cận Bạch nghiêm mặt nói: "Chị Khúc Tích, chị nhất định phải bắt em vạch trần chị trong ngày vui như thế này sao?"

Khúc Tích chột dạ, ngả người ra sau: "Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, dù chị có keo kiệt thì chồng chị cũng không keo kiệt đâu."

Cận Bạch nói: "Nghe nói tiệc chia tay độc thân của anh Bùi là do mọi người góp tiền đấy."

Khúc Tích ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng: "Yên tâm, hôm nay chị nhất định sẽ lì xì cho em một bao lớn."

Nói xong, Khúc Tích không dám nói chuyện với Cận Bạch nữa, cô dựa vào vai Khương Nghênh, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Cậu ấy cãi nhau với Vu Chính à?"

Khương Nghênh: "Vu Chính có bạn gái rồi, gần đây đang xem nhà."

Khúc Tích nghe vậy, ngạc nhiên, mắt tròn xoe: "Bà đang đùa tôi đấy à?"

Khương Nghênh: "Bà lo cho mình trước đi, hôm nay bà kết hôn đấy."

Khúc Tích là một cô dâu rất thiếu trách nhiệm, sau khi bị phê bình, cô gật đầu lia lịa: "Bà nói đúng."

Nói xong, cô ghé sát vào tai Khương Nghênh: "Đợi hôm nay xong xuôi, tôi gọi điện cho bà, bà kể cho tôi nghe nhé."

Khương Nghênh không nói gì, im lặng là vàng.

Vì thời gian gấp rút nên việc trang điểm được thực hiện ngay tại khách sạn.

Do ngủ không ngon giấc nên da Khúc Tích hơi xấu, trước khi trang điểm, chuyên gia trang điểm đắp mặt nạ cho cô trước.

Khúc Tích nằm trên ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt hỏi Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh, mặt tôi có thật sự khó coi không?"

Khương Nghênh sợ cô lo lắng, không nỡ nói thật: "Cũng tạm, đắp mặt nạ là cứu vãn được."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích cũng yên tâm phần nào, cô lại hỏi: "Bố mẹ tooi đâu? Sao vẫn chưa đến?"

Khương Nghênh nhìn đồng hồ: "Sắp đến rồi, vừa nãy gọi điện, dì nói đang trên đường."

Khương Nghênh vừa dứt lời, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, bố mẹ Khúc Tích đi từ ngoài vào.

Nhìn thấy Khúc Tích đang đắp mặt nạ, hai người lập tức đỏ hoe mắt.

Khúc Tích thấy vậy vội vàng ngồi dậy, bĩu môi, cũng muốn khóc: "Bố, mẹ, hai người làm gì vậy, hôm nay con kết hôn mà."

Mẹ Khúc Tích đưa tay lau nước mắt: "Đúng rồi, con gái bảo bối của mẹ hôm nay kết hôn, không được khóc."

Nói xong, mẹ Khúc Tích đẩy bố Khúc Tích một cái: "Nghe con gái nói chưa? Ngày vui như thế này không được khóc."

Bố Khúc Tích mặc bộ vest được là phẳng phiu, cứng miệng nói: "Tôi có khóc đâu, ai giống bà, suốt ngày chỉ biết khóc."

Nếu là ngày thường, mẹ Khúc Tích chắc chắn đã nổi giận rồi, nhưng lúc này, bà rất hiểu tâm trạng của bố Khúc Tích, bà nắm chặt tay Khúc Tích, không đáp lại lời ông, mà nói với Khúc Tích: "Đám cưới gấp gáp cũng không sao, đám cưới không đủ xa hoa cũng không sao, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, chỉ cần hai đứa có đủ tự tin để cùng nhau đối mặt với những sóng gió trong cuộc sống sau này, thì đám cưới này rất đáng giá."

Mắt Khúc Tích rưng rưng: "Mẹ, con biết."

Mẹ Khúc Tích vốn chỉ muốn nói vài câu đơn giản, nhưng lúc này bà không kìm được, ôm Khúc Tích vào lòng, nghẹn ngào nói: "Sao con lại lớn nhanh như vậy chứ."

Khúc Tích: "Mẹ."

Mẹ Khúc Tích: "Tích Tích, những lời mẹ nói sau đây con phải nhớ kỹ, tuy nhà chúng ta không giàu có bằng nhà họ Bùi, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép con bị ức h**p ở nhà họ Bùi, nếu, mẹ nói là nếu, nếu sau khi kết hôn, Bùi Nghiêu đối xử không tốt với con, hoặc có người nhà họ Bùi bắt nạt con, con không chịu đựng được nữa thì cứ nói với mẹ, đừng tự mình gánh chịu, bố mẹ sẽ đón con về nhà."

Mẹ Khúc Tích vừa dứt lời, Khúc Tích liền bật khóc nức nở.

Hai mẹ con ôm nhau khóc trong phòng trang điểm, Khương Nghênh đứng nhìn một lúc, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Khương Nghênh vừa ra đến hành lang thì Châu Dị đã bước tới.

Nhìn thấy Châu Dị, Khương Nghênh mỉm cười: "Sao anh lại đến đây?"

Châu Dị tiến lên, ghé sát vào tai Khương Nghênh, nói: "Anh thấy chú dì đến nên muốn gọi em ra ngoài, nhưng xem ra anh đến muộn rồi."

Khương Nghênh mỉm cười, ôm Châu Dị: "Đợi sau này con gái chúng ta kết hôn, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đưa con bé đi lấy chồng, nói với con bé rằng, nếu bị bắt nạt thì cứ về nhà với bố mẹ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1091: Nhộn nhịp



Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

"Được."

Châu Dị vừa nói xong, trên hành lang liền vang lên tiếng ho sù sụ.

Châu Dị nghe thấy, buông Khương Nghênh ra, quay đầu lại, Tần Trữ và Nhiếp Chiêu đi đầu, phía sau là những người trong giới của họ.

Nhiếp Chiêu xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, trêu chọc: "Đây có phải là cái gọi là làm màu không?"

Tần Trữ đút hai tay vào túi quần, mỉm cười: "Tôi không tiện bình luận."

Nhiếp Chiêu liếc nhìn Tần Trữ: "Sợ lão ta cắn ông à?"

Tần Trữ: "Không, chủ yếu là nể tình anh em."

Nhìn Tần Trữ và Nhiếp Chiêu đối đáp, Châu Dị nheo mắt: "Hai người ghen tị thì cứ nói thẳng."

Tần Trữ hất hàm về phía Sầm Hảo đang ngồi ở đằng xa: "Tôi cần phải ghen tị với ông sao?"

Châu Dị trêu chọc, nhìn Nhiếp Chiêu với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Nhiếp Chiêu chạm phải ánh mắt của Châu Dị, nghiến răng nghiến lợi, chửi thề: "Mẹ kiếp!"

Ba người đang đứng nói chuyện trên hành lang, cuối cùng Kỷ Trác là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

"Mấy người rảnh rỗi quá hả?"

"Rảnh rỗi thì ra ngoài giúp đỡ một tay đi!!"

"Hôm nay đông người như vậy, tôi đã gọi cả người giúp việc ở nhà cũ họ Kỷ đến đây rồi."

Kỷ Trác nói quá, mọi người cười ồ lên.

Trần Triết cười nói chen vào: "Vạn Hào chỉ có chút năng lực này thôi sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này ai còn dám tổ chức đám cưới ở Vạn Hào nữa?"

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Kỷ Trác không nói lại Châu Dị, không có nghĩa là anh ta không nói lại Trần Triết.

Kỷ Trác "chậc" một tiếng, cố ý nói móc Trần Triết trước mặt mọi người: "Lão Trần, nghe nói ông vẫn chưa tán đổ được Nhậm Huyên à?"

Trần Triết bị nói móc cũng không tức giận, ngược lại còn cười: "Đúng là vẫn chưa tán đổ, nhưng vẫn hơn ai đó nhiều."

"Kỷ mỗ" bị nhắc tên liền lên tiếng: "Nói bóng gió ai đấy?"

Trần Triết nói: "Ai mà tiểu thư nhà họ Liễu gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, tôi nói chính là người đó. À, nghe nói tiểu thư Liễu dạo này đang xem mắt, chuẩn bị kết hôn à?"

Nghe Trần Triết nói vậy, Kỷ Trác tức giận.

Anh nghiến răng nhìn Trần Triết nhưng chẳng thể phản bác được lời nào.

Bởi vì Trần Triết nói đúng sự thật.

Giờ trong giới này, ai cũng biết Kỷ Trác làm "lốp dự phòng" cho tiểu thư nhà họ Liễu hơn nửa năm rồi.

Vấn đề là tiểu thư Liễu chưa từng công khai thừa nhận Kỷ Trác.

Nếu ai nhắc đến anh trước mặt cô ta, cô ta chỉ đáp gọn lỏn bốn chữ: "Quen biết, không thân."

Kỷ Trác, "người dưng thân thiết nhất" của tiểu thư nhà họ Liễu.

Chủ đề nói đến đây, coi như là đi vào ngõ cụt.

Trần Triết và Kỷ Trác vạch mặt nhau. Cả hai nhìn nhau không nói gì, nhưng ánh mắt đều lộ rõ vẻ bất phục.

Hơn mười giây sau, Châu Dị lên tiếng trêu chọc: "Sao vậy, hai người định đánh nhau trong đám cưới của lão Bùi sao?"

Kỷ Trác hừ lạnh: "Tôi là loại người vô văn hóa à?"

Trần Triết: "Tôi sợ đánh chết lão ta sẽ khiến lão Bùi xui xẻo."

Đàn ông tụ tập lại với nhau, nhất là anh em với nhau, nhìn thì ai cũng ra dáng người thành đạt, nhưng thực chất lại rất trẻ con.

Mấy người ồn ào tụ tập một chỗ, rồi lại ồn ào tản ra.

Châu Dị đỡ eo Khương Nghênh đi vào sảnh, Sầm Hảo thấy cô liền vẫy tay.

Khương Nghênh mỉm cười đi tới: "Sao cậu không đến phòng trang điểm?"

Sầm Hảo kéo ghế ra cho Khương Nghênh, cười đáp: "Vừa nãy thấy chú dì đến, biết họ có chuyện muốn nói với Tích Tích nên không qua đó."

Khương Nghênh ngồi xuống: "Sau khi Khúc Tích và Bùi Nghiêu kết hôn, đến lượt cậu và Tần Trữ rồi đấy."

Sầm Hảo mỉm cười, thoải mái đáp: "Đã chọn ngày rồi, mùng tám tháng sau."

Khương Nghênh: "Nhanh vậy sao?"

Sầm Hảo: "Vốn định chọn ngày sớm hơn, nhưng ông nội Tần rất tin vào phong thủy, nhất quyết phải chọn ngày tốt."

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy có người gọi: "Phù dâu đâu? Phù dâu đi đâu hết rồi? Mau đến trang điểm đi!!"

Khương Nghênh và Sầm Hảo nghe vậy, nhìn nhau cười, rồi đứng dậy đi về phía phòng trang điểm.

Bụng Khương Nghênh đã khá lớn, Sầm Hảo biết cô đang mang thai đôi, nên lúc đi luôn theo bản năng đỡ cô.

Khương Nghênh cảm nhận được ý tốt của Sầm Hảo, mỉm cười cảm ơn.

Sầm Hảo cười nói: "Cậu còn khách sáo với tôi làm gì."

Khi hai người đến phòng trang điểm, Khúc Tích đã trang điểm xong, hơn nữa còn thay váy cưới rồi.

Khúc Tích có ngũ quan rất đẹp, nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Váy cưới màu trắng, phần eo được thiết kế khá đẹp, tôn lên vòng eo thon gọn của cô.

Chân váy được đính ngọc trai thủ công, tinh xảo, đơn giản mà không đơn điệu, tinh tế mà không quá xa hoa.

Nhìn thấy Khương Nghênh và Sầm Hảo, Khúc Tích kéo váy đi tới: "Sao chỉ có hai người vậy? Nhậm Huyên đâu?"

Khương Nghênh đáp: "Tối qua cô ấy có lịch trình, chắc là vẫn chưa đến."

Khúc Tích: "Vậy hai người đi trang điểm trước đi."

Nói rồi, Khúc Tích đưa tay đẩy Khương Nghênh và Sầm Hảo.

Bụng bầu của Khương Nghênh đã khá lớn, Khúc Tích đặc biệt đặt may cho cô một bộ váy phù dâu dành cho bà bầu, may mà váy phù dâu đã được đặt trước, nếu không thì lúc này sẽ rất khó xử.

Tranh thủ lúc hai người trang điểm, Khúc Tích gọi điện cho Nhậm Huyên.

"Nhanh lên nhanh lên, đang trên đường rồi đây." Nhậm Huyên nói với giọng gấp gáp ngay khi điện thoại được kết nối.

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Nhậm Huyên, Khúc Tích không nhịn được cười: "Không vội, còn nhiều thời gian mà."

Nhậm Huyên: "Chờ tôi mười phút nữa, mười phút nữa nhất định đến."

Khúc Tích: "Được."

Kết hôn là như vậy, cả ngày ồn ào náo nhiệt, cuối cùng chỉ có khoảnh khắc làm lễ cưới là long trọng nhất.

Cảm giác như mười năm đèn sách, chỉ để thi trong một giờ.

Mười phút sau, Nhậm Huyên đến, đẩy cửa bước vào, ôm Khúc Tích, chào hỏi Khương Nghênh và Sầm Hảo, rồi vội vàng đi thay váy phù dâu.

Mọi người nhìn thấy cô như vậy đều không nhịn được cười.

Nhậm Huyên đứng trong phòng thay đồ, nói vọng ra: "Nếu không phải lịch trình tối qua kết thúc quá muộn, sáng nay tôi nhất định sẽ đến sớm."

11 giờ 30 trưa, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Để khuấy động không khí, MC trò chuyện với Bùi Nghiêu trên sân khấu một lúc, sau đó mới bắt đầu chương trình, mời Khúc Tích lên sân khấu.

"Bây giờ, xin mời bố của cô dâu dẫn cô dâu xinh đẹp của chúng ta lên sân khấu."

MC vừa dứt lời, Khúc Tích khoác tay bố Khúc Tích, bước lên sân khấu trên thảm đỏ.

Bố Khúc Tích sợ mình không kiềm chế được cảm xúc, cố tình giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi sắp lên sân khấu, ông vẫn không kìm được nước mắt.

Bùi Nghiêu thấy vậy, tiến lên đón cô dâu, không nói gì với Khúc Tích trước mà khàn giọng gọi: "Bố."

Bố Khúc Tích mắt đỏ hoe: "Đối xử tốt với con bé."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1092: Yêu thương nhau thật tốt



Cuộc trò chuyện giữa bố Khúc và Bùi Nghiêu khiến không ít bậc cha chú ngồi dưới khán đài đỏ hoe mắt.

Chỉ vỏn vẹn hai câu nói ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng rất nhiều điều.

Có sự giao phó, có trách nhiệm.

Thấy bầu không khí trở nên xúc động, MC liền vỗ vai Bùi Nghiêu: "Chú rể hãy nắm lấy tay cô dâu, ngọt ngào đến trọn đời."

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, nhận lấy tay Khúc Tích từ bố Khúc.

Khoảnh khắc nắm lấy tay cô, tay Bùi Nghiêu run lên.

Khúc Tích lúc này cũng rất xúc động, nhìn bố Khúc không chớp mắt.

Để điều chỉnh không khí, MC ho nhẹ hai tiếng: "Tiếp theo, xin mời đại diện nhà trai lên phát biểu, xin mời anh Mã Lạc Dật, em họ của chú rể lên sân khấu."

Mã Lạc Dật, một người đàn ông mang đến tiếng cười và niềm vui.

MC vừa dứt lời, Mã Lạc Dật mặc vest chỉnh tề, bước lên sân khấu.

MC đưa micro cho anh ta, Mã Lạc Dật nhận lấy, gật đầu với MC, rồi quay sang chào khán giả: "Xin chào mọi người, tôi là Mã Lạc Dật, em họ của Bùi Nghiêu."

Khán giả vỗ tay nhiệt liệt.

Mã Lạc Dật giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi hắng giọng: "Kính thưa quý vị thân bằng quyến thuộc, quý vị khách quý, thưa quý bà và quý ông! Chào buổi trưa. Gia đình chúng tôi mong mỏi ba mươi năm, cuối cùng cũng đợi được ngày anh trai tôi, Bùi Nghiêu thành gia lập thất. Thay mặt toàn thể gia đình, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới chị dâu tôi."

Nói rồi, Mã Lạc Dật quay sang Khúc Tích, cúi gập người chín mươi độ: "Chị dâu, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã chọn anh trai em trong số rất nhiều người đàn ông theo đuổi chị, nếu không phải chị vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, anh trai em cũng không thể thoát kiếp độc thân nhanh như vậy…"

Mã Lạc Dật thao thao bất tuyệt trên sân khấu.

Khán giả phía dưới cười nghiêng ngả.

Trong nhóm phù rể, Châu Dị mỉm cười: "Nhà họ Bùi hết người rồi sao?"

Tần Trữ cười nói: "Nghe nói trong đám con cháu chỉ còn mỗi Mã Lạc Dật."

Kỷ Trác nhướng mày: "Nhất thiết phải là con cháu sao?"

Trần Triết: "Phong tục của nhà họ Bùi là khi anh chị kết hôn, em trai em gái sẽ đọc diễn văn chúc mừng."

Kỷ Trác: "Mã Lạc Dật là em út, vậy khi cậu ta kết hôn thì sao?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta không kết hôn, với trí thông minh của cậu ta thì không thể nào cưới được vợ."

So với nhóm phù rể, nhóm phù dâu kín đáo hơn nhiều, mấy người họ mím môi cười, cố gắng giữ thái độ khiêm tốn.

Bài phát biểu của Mã Lạc Dật kéo dài mười phút, cuối cùng MC không chịu nổi nữa, phải lên tiếng cắt ngang: "Hì hì, có thể thấy cả nhà họ Bùi đều rất yêu quý cô dâu của chúng ta, anh Mã thậm chí còn chuẩn bị bài phát biểu dài như vậy…"

Mã Lạc Dật: "Tôi còn hai câu nữa chưa nói."

MC đưa micro ra xa, nhỏ giọng nói: "Không cần nói nữa."

Mã Lạc Dật cứng đầu: "Sao lại không nói? Phần sau mới là tinh túy."

MC: "Không quan trọng."

Mã Lạc Dật trừng mắt: "Sao lại không quan trọng? Tôi đã học thuộc cả đêm đấy, anh biết…"

Mã Lạc Dật chưa kịp nói hết câu "cái gì" thì đã bị Trần Triết túm cổ áo lôi xuống sân khấu.

Trần Triết làm việc rất chu đáo, khi kéo cổ áo anh ta, anh ta còn không quên lấy micro trên tay anh ta, đề phòng anh ta nói linh tinh.

Mã Lạc Dật đi xuống, trên sân khấu lại yên tĩnh trở lại.

MC cười gượng: "Bây giờ xin mời bố mẹ hai bên lên phát biểu chúc mừng."

MC nói xong, nhìn bố mẹ Bùi, bố Bùi cười nói: "Xin mời thông gia lên phát biểu trước."

MC hiểu ý, đưa micro cho bố Khúc.

Lúc này, bố Khúc đã điều chỉnh lại cảm xúc, một tay cầm micro, một tay nắm tay mẹ Khúc: "Chúng tôi không có kỳ vọng gì lớn lao đối với hai đứa, chỉ mong hai con sống hòa thuận, hạnh phúc."

Nói xong, ông quay sang nhìn Bùi Nghiêu, dặn dò thêm một lần nữa: "Bùi Nghiêu, bố chỉ có một đứa con gái rượu này, con nhất định phải đối xử tốt với con bé, bố vẫn nói câu đó, nếu sau này con không còn yêu thương con bé nữa, đừng đánh con bé, cũng đừng mắng con bé, yên tâm, con bé sẽ không bám lấy nhà họ Bùi, con cứ gọi cho bố, bố sẽ đến đón con bé về."

Bùi Nghiêu: "Bố, bố yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Bố Khúc nghẹn ngào, trả micro cho MC.

MC đã chủ trì rất nhiều đám cưới, rất hiểu tâm trạng khác nhau của nhà trai và nhà gái lúc này, anh mỉm cười với bố Khúc, rồi quay sang đưa micro cho bố Bùi.

Bố Bùi nói ngắn gọn: "Chúng tôi cũng có mong muốn giống như thông gia."

Nói xong, bố Bùi nhìn bố Khúc, cam đoan: "Lão Khúc, anh cứ yên tâm, nếu sau này Bùi Nghiêu có lỗi với Khúc Tích, chúng tôi sẽ từ mặt nó, nhận Khúc Tích làm con gái, tất cả bạn bè ở đây đều có thể làm chứng."

Bố Bùi đã nói đến mức này, bố mẹ Khúc Tích đều mỉm cười.

Mẹ Bùi thấy vậy, nắm tay bố Bùi, âm thầm giơ ngón tay cái với ông.

Phần cuối cùng là trao nhẫn cưới.

Bùi Nghiêu nhận nhẫn cưới từ tay Châu Dị, quỳ một gối xuống trước mặt Khúc Tích, nghiêm túc nói: "Tích Tích, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây, em bảo anh đi hướng Nam, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng Bắc."

Khúc Tích: "Chuyện lớn trong nhà nghe anh, chuyện nhỏ nghe em."

Bùi Nghiêu ngày thường hay tổng kết kinh nghiệm, lúc này đã có ý thức của một người đàn ông đã có vợ: "Anh hiểu, mọi chuyện trong nhà đều là chuyện nhỏ, nếu có chuyện lớn thì cũng coi như chuyện nhỏ mà giải quyết."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích mỉm cười hài lòng, đưa tay ra.

Bùi Nghiêu vẫn luôn mỉm cười, nhưng khi đeo nhẫn cưới cho Khúc Tích, anh bỗng đỏ hoe mắt.

Thấy vậy, khóe miệng Khúc Tích cũng hơi mím lại.

Một lát sau, Bùi Nghiêu đứng dậy, Khúc Tích nhận nhẫn cưới từ tay Khương Nghênh, đeo cho anh.

Bùi Nghiêu thoải mái đưa tay ra, nhưng ngay sau đó, Khúc Tích cũng quỳ một gối xuống trước mặt anh.

Bùi Nghiêu ngạc nhiên, theo bản năng đưa tay đỡ cô: "Tích Tích."

Khúc Tích đẩy nhẹ tay anh, mỉm cười: "Nam nữ bình đẳng, Bùi Nghiêu. Em mong anh yêu em, che chở em, tôn trọng em, bao dung cả những tính xấu nhỏ nhặt của em. Nhưng anh đừng cảm thấy áp lực, vì em cũng sẽ yêu anh, che chở anh, tôn trọng anh, và bao dung cả những lúc anh cáu kỉnh. Em muốn được anh chiều chuộng, nhưng em tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào điều đó. Quãng đời còn lại rất dài, em muốn được anh yêu thương, và cũng muốn yêu thương anh thật tốt…"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1093: Giả say



Khúc Tích nói với vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn cô, mắt bỗng nhiên ươn ướt.

Khúc Tích sợ anh khóc, liền nháy mắt với anh: "Bùi Nghiêu, anh có đồng ý cưới em không?"

Bùi Nghiêu khàn giọng: "Đồng ý."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền nắm tay anh, đeo nhẫn cưới cho anh.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào, Bùi Nghiêu nắm lấy cổ tay Khúc Tích, kéo cô đứng dậy, rồi ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn bên tai cô: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này em không được phép quỳ xuống nữa, dù là với anh hay với bất kỳ ai khác."

Khúc Tích mỉm cười, véo eo anh: "Xót rồi à?"

Bùi Nghiêu: "Ừ."

Khúc Tích: "Nếu xót em thì sau này phải đối xử tốt với em đấy."

Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói: "Coi em như bà hoàng mà cung phụng."

Lễ cưới kết thúc, mọi người lần lượt xuống sân khấu.

Khúc Tích là tâm điểm của ngày hôm nay, nhưng Khương Nghênh là đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt.

Lúc xuống sân khấu, ngoài Châu Dị, Sầm Hảo và Nhậm Huyên cũng đều bảo vệ cô.

Khương Nghênh lạnh lùng gần ba mươi năm, sự ấm áp đều dành cho phần đời còn lại.

Khương Nghênh cúi đầu bước xuống bậc thang, mỉm cười: "Tôi không sao, mọi người không cần phải cẩn thận như vậy."

Sầm Hảo nhỏ giọng nói phía sau cô: "Tôi nghe Tích Tích nói cô ấy muốn làm mẹ đỡ đầu cho con của cậu."

Khương Nghênh quay đầu lại, mỉm cười: "Ừ, cậu cũng muốn sao?"

Sầm Hảo nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Được sao?"

Khương Nghênh: "Chỉ cần cậu không ngại phiền phức là được, đến lúc đó tôi sẽ thường xuyên nhờ các cậu trông con giúp đấy."

Sầm Hảo cười nói: "Không vấn đề gì, tôi rất thích trẻ con."

Khương Nghênh: "Được, vậy quyết định như vậy nhé, đến lúc đó nếu tôi bận thì sẽ gửi con cho các cậu trông."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Sầm Hảo liền huých khuỷu tay vào Nhậm Huyên đang đứng bên cạnh: "Có muốn cùng nhau làm mẹ đỡ đầu không?"

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên, có chút mong chờ, nhưng lại không tiện nói ra.

Dù sao mối quan hệ của cô và Khương Nghênh cũng chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ, không có tình cảm gì sâu sắc.

Sầm Hảo tiếp tục xúi giục cô: "Làm mẹ đỡ đầu cho cặp song sinh long phụng, cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu."

Nhậm Huyên bị Sầm Hảo thuyết phục, mỉm cười nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cười nói: "Nói trước nhé, đến lúc đó mấy người phải lì xì thật to đấy."

Nhậm Huyên biết Khương Nghênh đang làm dịu không khí, cười đáp: "Không thành vấn đề."

Xuống khỏi sân khấu, nhóm phù dâu đều có người bảo vệ, họ không đi theo cô dâu chú rể đi mời rượu, mà tìm một bàn riêng ngồi xuống, vừa ăn vừa đợi cô dâu chú rể và nhóm phù rể.

Hơn một tiếng sau, Bùi Nghiêu được mấy phù rể dìu trở về, vừa ngồi xuống ghế đã ngã xuống.

Khương Nghênh thấy vậy, đưa cho anh một cốc nước ép, nhìn Khúc Tích đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Uống bao nhiêu mà say thế này?"

Khúc Tích nhận lấy cốc nước ép, đưa cho Bùi Nghiêu, rồi quay sang nói với Khương Nghênh: "Bà còn nhớ Hoắc Du không?"

Khương Nghênh đáp: "Có ấn tượng."

Khúc Tích: "Tên khốn đó, xúi giục một đám người mời rượu, bắt Bùi Nghiêu một mình uống với tất cả bọn họ."

Khương Nghênh nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Bùi Nghiêu, nhíu mày: "Thảo nào."

Khúc Tích: "Cũng may là hôm nay là ngày vui, nếu là ngày thường, tôi nhất định sẽ lấy dép đập chết anh ta."

Nói xong, Khúc Tích quay sang chọc vào trán Bùi Nghiêu: "Anh cũng ngốc thật, anh ta bảo anh uống là anh uống à."

Bùi Nghiêu bị Khúc Tích đẩy, ngã người ra sau ghế: "Vợ ơi, anh chóng mặt."

Khúc Tích nghe vậy, tức nghẹn trong lòng, có tức cũng không thể phát tác, cô phải đỡ anh dậy: "Anh còn biết chóng mặt à, lần sau mà còn như vậy..."

Tuy Bùi Nghiêu đã uống khá nhiều, nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cô, anh nắm lấy tay Khúc Tích, kéo lên môi hôn: "Sẽ không có lần sau nữa."

Khúc Tích: "Coi như anh biết điều."

Trưa hôm đó, Bùi Nghiêu say bí tỉ, đến tối vẫn chưa tỉnh.

Mọi người trong giới vốn định đến phòng tân hôn của hai người để chúc mừng, thấy anh như vậy, ai nấy đều ngán ngẩm ra về.

Đợi mọi người đi hết, Khúc Tích ngồi bên giường, chọc vào trán Bùi Nghiêu: "Thật sự say rồi sao?"

Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đang say bỗng mở mắt ra.

Khúc Tích sững người, định nói gì đó thì bị Bùi Nghiêu ôm eo kéo vào lòng.

Khúc Tích ngạc nhiên: "Anh không say?"

Bùi Nghiêu dụi mũi vào mũi cô: "Say rồi, lại tỉnh."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích không nhịn được cười: "Anh lừa họ à?"

Bùi Nghiêu hôn lên xương quai xanh của Khúc Tích, vừa hôn vừa khàn giọng nói: "Không phải, lúc đầu anh thật sự say, sau đó tỉnh rượu, nghĩ đến bài học của Châu Dị, anh liền giả vờ say…"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1094: Không thể trốn tránh



Bùi Nghiêu nói rất nghiêm túc, nhưng hành động lại chẳng nghiêm túc chút nào.

Cảm nhận được anh ta đang làm gì, Khúc Tích đỏ mặt, theo bản năng muốn né tránh.

Bùi Nghiêu một tay giữ chặt eo cô, một tay luồn vào trong, ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: "Vợ yêu, chúc mừng tân hôn."

Khúc Tích run rẩy: "Ừ."

Bùi Nghiêu khẽ cười, xoay người đè lên người cô, một chân chen vào g*** h** ch*n cô: "Đêm tân hôn vui vẻ."

Khúc Tích mím chặt môi, muốn lên tiếng nhưng lại thấy ngại ngùng.

Đúng lúc Bùi Nghiêu "cung đã lên dây", cửa phòng tân hôn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, giọng nói trêu chọc của Châu Dị vang lên bên ngoài: "Lão Bùi, đang động phòng à?"

Bùi Nghiêu cứng đờ người, cảm thấy "c** nh*" của mình đang nhanh chóng "xìu" xuống.

Ngay sau đó, giọng nói trêu chọc của Tần Trữ vang lên: "Lão Bùi say rồi, không thể động phòng được."

Tần Trữ nói xong, Trần Triết cười khẽ: "Say à? Sao tôi nghe thấy bên trong có vẻ ồn ào nhỉ?"

Kỷ Trác giả vờ: "Ồn ào sao? Sao tôi không nghe thấy gì?"

Nhiếp Chiêu: "Không phải đêm tân hôn, cô dâu cho lão Bùi mọc sừng chứ?"

Mấy người ngoài cửa nói qua nói lại.

Bùi Nghiêu nghe thấy, chỉ muốn chửi tục.

Khúc Tích nhìn vẻ mặt của anh ta, không nhịn được cười: "Mở cửa không?"

Bùi Nghiêu nghiến răng: "Không mở cửa thì em nghĩ mấy tên đó sẽ chịu bỏ qua sao?"

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích theo bản năng kéo váy cưới và cổ áo.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu trầm giọng nói: "Yên tâm, mấy tên đó tuy nhây, nhưng vẫn có chút phẩm giá, sẽ không xông vào đâu."

Khúc Tích rất tin tưởng điều này.

Khúc Tích gật đầu: "Đúng vậy, nếu trong phòng chỉ có mình anh, thì Châu Dị và những người khác đã đạp cửa vào rồi."

Thấy Khúc Tích đã chỉnh lại váy cưới, Bùi Nghiêu tức giận đứng dậy, vừa mở cửa vừa nói: "Châu Dị thì tôi không dám chơi, nhưng mấy người, cứ đợi đấy, đến đêm tân hôn của mấy người, nếu tôi không hành mấy người đến tận sáng, tôi sẽ theo họ mấy người!!"

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Kỷ Trác liền cười nói: "Vậy ông phải nói rõ là theo họ ai, đừng đến lúc đó làm chúng tôi khó xử."

Bùi Nghiêu: "Tôi theo họ mấy người, mấy người khó xử cái gì?"

Nhiếp Chiêu: "Sao lại không khó xử? Theo họ bố, thì phải ghi tên vào gia phả, ông nghĩ gia phả nhà chúng tôi dễ vào vậy sao?"

Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu thật sự rất “độc mồm”, Bùi Nghiêu vừa định phản bác thì Cận Bạch đứng cuối cùng mỉm cười nhắc nhở: "Anh Bùi Nghiêu, em khuyên anh đừng cãi nhau với bọn họ nữa, vốn dĩ chỉ cần chơi đến hai giờ sáng là xong, anh mà cãi nhau với bọn họ, thành ra bốn giờ sáng đấy."

Câu nói này của Cận Bạch đã chạm vào điểm yếu của Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu nghẹn lời, nhìn đám bạn xấu đang đứng ngoài cửa, cuối cùng không dám cãi lại nửa lời.

Tứ đại hỷ sự của đời người: Mưa xuống ruộng hạn, gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người, đêm tân hôn, đỗ đạt công danh.

Bùi Nghiêu vốn tưởng đêm tân hôn hôm nay, mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, nhưng bị mấy tên bạn xấu này phá đám, anh ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm.

Ai ra tay trước, vì người quá đông, Bùi Nghiêu không nhìn rõ.

Tóm lại, khi anh ta kịp phản ứng thì đã bị một đám người đè xuống đất.

Lúc Châu Dị kết hôn, tuy cũng bị "chơi khăm", nhưng dù sao cũng là cô dâu chú rể tương tác với nhau.

Đến lượt Bùi Nghiêu, lại thành anh ta tương tác với một đám đàn ông.

Một đám đàn ông đè lên người anh ta, nói là "động tay động chân" thì còn nhẹ, thực chất, ai cũng là lão làng, s* s**ng khắp người anh ta.

Năm phút sau, Bùi Nghiêu không nhịn được nữa, bắt đầu chửi bới.

"Mẹ kiếp, mấy người có thôi đi không? Vợ tôi còn chưa được sờ tôi đâu?!"

Lúc này, Khúc Tích đang ngồi bắt chéo chân trên giường, ăn hạt dưa với Khương Nghênh và những người khác.

Nghe thấy Bùi Nghiêu nói vậy, cô ngạc nhiên thốt lên: "Mấy người sờ anh ấy rồi sao?"

Châu Dị trêu chọc: "Khúc Tích, người đàn ông bị sàm sỡ như vậy, em còn muốn nữa không?"

Khúc Tích giả vờ ghét bỏ, bĩu môi: "Chắc là không, anh ấy không còn trong sạch nữa rồi."

Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đang bị đè dưới đất liền phản đối: "Vợ ơi, tuy thân xác anh không còn trong trắng, nhưng tâm hồn anh vẫn trong sáng, anh chỉ yêu mình em thôi!!"

Câu nói này của Bùi Nghiêu khiến mọi người cười ồ lên.

Khúc Tích ngồi trên giường, vừa cười vừa ném vỏ hạt dưa vào anh ta, Bùi Nghiêu bất chấp tất cả, nói đùa: "Mấy lão già này, toàn là dâm dê, không có chỗ giải tỏa nên giải tỏa lên người tôi, nói cho cùng là do ghen tị, ghen tị trắng trợn!!"

Bùi Nghiêu lúc nào cũng “mồm mép”.

Dù đang ở thế yếu, anh ta cũng không quên tận dụng cái miệng của mình.

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị đứng dậy, phủi vết giày in trên người không biết do ai đá, nói: "Lão Bùi, vợ tôi đang mang thai, tôi sẽ không thức đêm với ông đâu, vì sự phát triển của con trai, con gái tôi, chúng ta chơi trò trí tuệ - cờ caro."

Châu Dị vừa nói muốn chơi trò chơi, những người đang đè lên Bùi Nghiêu lần lượt đứng dậy.

Lúc này, áo sơ mi của Bùi Nghiêu đã bị rách vài cúc, thắt lưng cũng không biết bị ai lấy mất, anh ta nhìn bản thân, thấy lười đứng dậy, liền ngồi luôn dưới đất, hỏi: "Chơi thế nào?"

Châu Dị nói: "Rất đơn giản, lấy một sợi dây đỏ, ông và Khúc Tích mỗi người ngậm một đầu, sau đó buộc một điếu thuốc vào giữa sợi dây, châm lửa, đặt b* q** diêm thẳng đứng trên bàn, ông và Khúc Tích không được dùng tay, phải châm lửa cả b* q** diêm."

Bùi Nghiêu cười khẩy: "Là xem mức độ ăn ý của vợ chồng tôi đúng không? Không vấn đề gì!"

Bùi Nghiêu nói xong, đứng dậy, đi đến bên giường nắm tay Khúc Tích.

Khúc Tích tuy ngoài miệng chê bai anh ta, nhưng lại nhanh chóng đưa tay ra.

Khương Nghênh mỉm cười trêu chọc cô: "Giỏi lắm."

Khúc Tích tự bào chữa cho mình: "Dù sao cũng là vợ chồng son, tôi cũng phải nể mặt anh ấy chứ."

Trò chơi này của Châu Dị chỉ là màn khởi động, không quá khó, hai người chỉ mất khoảng năm phút đã hoàn thành.

Màn khởi động kết thúc, Kỷ Trác trêu chọc: "Đêm tân hôn, không chơi không giỡn thì buồn lắm. Chơi cờ caro làm gì, phải chơi trò “môi chạm kho báu” chứ. Vợ chồng có ăn ý hay không không quan trọng, quan trọng là người đàn ông có kiềm chế được không."

Nói rồi, Kỷ Trác nhìn Khúc Tích: "Khúc Tích, chơi không? Hôm nay mà lão ta không giữ được mình thì ngày mai kiểu gì cũng lăng nhăng bên ngoài..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1095: Phúc lợi anh em mang đến



Kỷ Trác dựng chuyện, còn những người khác thì hóng hớt, xem như chẳng có gì to tát.

Kỷ Trác thấy Khúc Tích không trả lời, liền nói một cách nghiêm túc: "Tin lời anh, trên đời này, người hiểu đàn ông nhất chính là đàn ông."

Nói rồi, sợ Khúc Tích không tin, anh ta vội giải thích thêm: "Người ta nói khác giới hấp dẫn, cùng giới đố kỵ là vì khác giới khó lòng hiểu nhau, còn cùng giới thì khác, chỉ cần liếc mắt một cái là biết rõ đối phương ra sao, giống như phụ nữ các em nhìn mấy cô trà xanh, bạch liên hoa vậy."

Ví dụ của Kỷ Trác đã "đánh trúng tim đen" Khúc Tích.

Khúc Tích buông tay Bùi Nghiêu ra, hào phóng nói: "Nào, nói cho em biết trò chơi này chơi thế nào."

Kỷ Trác: "Ok, để anh nói cho em biết."

"Môi tìm kho báu", nghe tên đã biết chắc chắn phải dùng "môi" của cô dâu.

Luật chơi là để chú rể nằm ngửa trên ghế, sau đó đặt vài món đồ ăn nhỏ lên người anh ta, bịt mắt cô dâu lại, để cô dùng môi tìm đồ vật, cuối cùng mở bao bì và đút cho chú rể ăn.

Trong quá trình này, cô dâu không được dùng tay, chú rể có thể chỉ dẫn.

Kỷ Trác giới thiệu xong luật chơi, mặt Khúc Tích đỏ bừng.

Sợ cô hối hận, Kỷ Trác không cho cô cơ hội rút lui, trực tiếp bảo mọi người ấn Bùi Nghiêu xuống giường: "Cát Châu, Cận Bạch, đặt đồ lên đi."

Cát Châu và Cận Bạch đáp: "Ngay và luôn."

Bị mọi người bịt mắt đẩy đến bên giường một cách ép buộc, Khúc Tích ngượng ngùng đến mức tai và cổ đều đỏ ửng.

Thấy Khúc Tích mò mẫm cúi xuống, Châu Dị liền đá vào chân mọi người, rồi hất hàm về phía đám đông, ra hiệu cho họ lui ra.

Kỷ Trác nói thầm: "Không chơi nữa à?"

Tần Trữ: "Đợi đến lượt ông động phòng, chúng ta chơi tiếp."

Trần Triết khoác vai Kỷ Trác: "Đêm xuân ngắn ngủi đáng giá ngàn vàng, nếu còn náo loạn nữa, lão Bùi chắc chắn sẽ nổi giận với ông."

Mọi người lặng lẽ rời đi, trước khi ra khỏi cửa, Châu Dị còn cố tình nói vọng vào: "Khúc Tích, chúng tôi đều đang xem đấy, đừng có gian lận nhé!"

Khúc Tích đáp: "Yên tâm, tôi luôn là người giữ chữ tín."

Châu Dị nháy mắt với Bùi Nghiêu, chúc phúc âm thầm: "Chúc mừng tân hôn."

Bùi Nghiêu chắp tay cảm ơn.

Mọi người rời đi, trong phòng tân hôn chỉ còn lại Khúc Tích và Bùi Nghiêu.

Nhìn Khúc Tích dần dần tiến lại gần, Bùi Nghiêu nuốt nước bọt: "Xuống dưới."

Khúc Tích không hiểu, môi chạm vào áo sơ mi của Bùi Nghiêu, từ từ di chuyển xuống bụng anh.

Thấy sắp chạm đến thắt lưng của mình, Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu: "Vợ ơi."

Khúc Tích dừng lại: "Hửm?"

Bùi Nghiêu: "Em hơi nhấc người lên một chút."

Khúc Tích ngơ ngác nâng người lên: "Thế này à?"

Bùi Nghiêu khàn giọng chỉ dẫn: "Di chuyển xuống dưới một chút rồi cúi người xuống."

Anh sợ Khúc Tích chạm vào thắt lưng sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Khúc Tích thật sự không hiểu gì, lúc này mắt bị bịt kín, cảm giác phản ứng của cô cũng trở nên chậm chạp, chỉ có thể làm theo lời Bùi Nghiêu nói.

Vì quá tin tưởng nên cô không hề nghĩ ngợi gì.

Khi Khúc Tích di chuyển đầu gối xuống một chút rồi cúi người xuống, Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu, tay đặt trên giường nắm chặt.

Khúc Tích không hề nhận ra mình đã chạm vào thứ gì, chỉ mải mê cắn viên kẹo được đặt trên đó, nói lí nhí: "Làm sao để bóc vỏ kẹo mà không được dùng tay chứ?"

Bùi Nghiêu nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của Khúc Tích, yết hầu chuyển động lên xuống mấy lần: "Em, em đặt kẹo lại chỗ cũ, dùng đầu lưỡi thử…"

Những lời sau đó, Bùi Nghiêu không cần nói rõ, Khúc Tích đã hiểu và bắt đầu làm theo.

Khi đầu lưỡi Khúc Tích vô tình chạm vào, Bùi Nghiêu cảm thấy toàn thân "nóng ran".

Đợi đến khi Khúc Tích cảm thấy có gì đó không ổn và dừng lại, Bùi Nghiêu liền nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh xuống dưới thân mình.

Khúc Tích còn chưa kịp tháo bịt mắt đã bị Bùi Nghiêu giữ chặt hai tay, ấn lên trên đầu.

Khi Bùi Nghiêu cúi đầu cắn dây áo váy cưới của cô, Khúc Tích run lên, eo cong lên, ngón chân trắng nõn duỗi thẳng…
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1096: Chấn động



Khúc Tích không biết sai ở bước nào.

Đợi đến khi cô nhận ra thì đã như con cá sắp chết đuối, chìm nổi theo Bùi Nghiêu.

Sau màn náo nhiệt trong phòng tân hôn, cả nhóm ra đứng nói chuyện phiếm trước biệt thự. Khi có người đề nghị đi bar tiếp, Châu Dị là người đầu tiên phản đối.

"Vợ chồng tôi không đi đâu, không tốt cho thai giáo."

Tối nay Châu Dị cũng khá thoải mái, tuy đã có ý thức của một người sắp làm cha, tiết chế hơn rất nhiều, nhưng vẫn phong độ như ngày nào.

Châu Dị không đi, những người đã có gia đình cũng vậy.

Bây giờ ai cũng là người từng trải, hiểu chuyện đời rồi, chẳng ai muốn mình kém cạnh Châu Dị trong việc giữ hình tượng "người tốt" cả.

Nhóm của Châu Dị không tham gia, vậy nên chỉ còn lại nhóm của Hoắc Du cùng đám thanh niên.

Hoắc Du hô hào, đám thanh niên trẻ cũng hưởng ứng nhiệt liệt.

Nhìn đám thanh niên chen chúc lên xe, Kỷ Trác khoác vai Nhiếp Chiêu, nói: "A Dị và mấy người kia không đi là vì đã có hoa có chủ, sao ông không đi?"

Nhiếp Chiêu quay sang nhìn anh ta, mặt không cảm xúc: "Đi cùng ông."

Kỷ Trác: "Sao ông biết tôi không có ai đi cùng?"

Nhiếp Chiêu nhìn Kỷ Trác từ trên xuống dưới: "Trông ông có giống người có ai đi cùng không?"

Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu đang đấu khẩu, bên kia, Châu Dị nhìn Trần Triết: "Muộn rồi, cậu đi xe của Cận Bạch, đưa Nhậm Huyên về đi."

Trần Triết nhìn đồng hồ, trầm giọng đáp: "Ừ, mọi người cũng về sớm đi, Nghênh Nghênh mệt cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi."

Châu Dị gật đầu: "Đi thôi, đừng đứng đây nữa."

Trần Triết và Nhậm Huyên đi cùng Cận Bạch, Tần Trữ và Sầm Hảo được Tiểu Tam đón, còn Châu Dị và Khương Nghênh thì đi với Cát Châu.

Cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu.

Hai người nhìn nhau, Kỷ Trác ôm chặt vai Nhiếp Chiêu: "Mọi người cứ đi đi, không cần quan tâm đến chúng tôi, đừng ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng tình cảm của chúng tôi."

Châu Dị sảng khoái đáp: "Yên tâm, không ai muốn chứa chấp hai tên chó độc thân các ông đâu."

Nói xong, Châu Dị đỡ eo Khương Nghênh lên xe trước.

Sau khi Châu Dị lên xe rời đi, hai cặp đôi còn lại cũng lần lượt lên xe.

Ba chiếc xe lần lượt rời đi, Kỷ Trác thở dài não nề: "Thế giới này thật bất công, đến chó cũng chia đẳng cấp."

Nhiếp Chiêu: "Ông thừa nhận mình là chó à?"

Kỷ Trác hỏi ngược lại: "Chẳng phải ông cũng là chó độc thân sao?"

Nhiếp Chiêu khinh khỉnh: "Ông muốn làm chó hạng hai thì cứ việc, đừng có lôi tôi vào."

Kỷ Trác bị chọc cười, bóp cổ Nhiếp Chiêu: "Chỉ còn hai chúng ta là chó độc thân mà ông còn khinh thường tôi."

Nhiếp Chiêu mỉm cười, thừa nhận một cách tự tin: "Phải, tôi là chó độc thân, nhưng là chó độc thân đứng đầu chuỗi thức ăn. Còn cậu, chỉ là chó dự bị thôi."

Trong màn đêm, hai người đánh nhau.

Đến khi mệt mỏi, hai người ngồi bên đường nghỉ ngơi, Kỷ Trác gọi điện thoại cho tài xế ở nhà, tiện thể đá vào giày của Nhiếp Chiêu, hỏi: "Vẫn còn nhớ Nghênh Nghênh à?"

Nhiếp Chiêu nghe vậy, nheo mắt nhìn anh ta: "Ông là đồ b**n th** à?"

Kỷ Trác: "Sao?"

Nhiếp Chiêu cười lạnh: "Tôi là chú nhỏ, nhớ thương cháu dâu, ông có suy nghĩ như vậy chẳng phải là b**n th** sao?"

Kỷ Trác nghe vậy, "chậc" một tiếng: "Dám làm mà không dám nhận à?"

Nhiếp Chiêu dập tắt điếu thuốc vừa châm dưới chân: "Chuyện đã làm thì phải nhận sao? Chỉ biết bản thân mình sướng, mặc kệ người khác sống chết ra sao à?"

Nhiếp Chiêu nói bóng gió, Kỷ Trác giơ ngón tay cái với anh ta: "Chuẩn đàn ông."

Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt họ, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, ngây thơ và kiêu ngạo: "Hai anh đẹp trai, đi xe không?"

Nhiếp Chiêu nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, không mấy thân thiện.

Ngay sau đó, Kỷ Trác ngồi bên cạnh anh ta đứng dậy, bước nhanh đến trước xe, vỗ mạnh vào gáy cô gái trong xe: "Em còn dám về đây à?!"

Người ngồi trong xe không ai khác chính là Kỷ Mẫn, người đã từng giúp Cát Châu ở Dung Thành.

Kỷ Mẫn né tránh ra sau, bĩu môi nói: "Anh có lên xe không, không lên thì em đi đấy, anh tưởng em thích đến đón anh lắm à."

Kỷ Trác thu tay lại, nhíu mày hỏi: "Chú Dương đâu? Sao lại để em đến?"

Kỷ Mẫn: "Em thấy thương chú Dương, chú ấy lớn tuổi rồi mà còn bị anh hành hạ."

Nói xong, Kỷ Mẫn lại giục Kỷ Trác lên xe: "Anh có đi không?"

Kỷ Trác nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến chuyện sẽ dạy dỗ cô ta sau khi về nhà, anh ta quay sang nói với Nhiếp Chiêu: "Lão Nhiếp, lên xe."

Nhiếp Chiêu xua tay, đứng dậy phủi bụi trên quần: "Tôi bắt xe."

Nói xong, Nhiếp Chiêu sải bước rời đi.

Kỷ Mẫn nhìn ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh, bạn anh bị bệnh à?"

Kỷ Trác lên xe, ngồi ở ghế sau: "Em biết cái quái gì chứ, anh ta thích... vợ của bạn, đang thất tình đấy."

Kỷ Trác không dám nói cho Kỷ Mẫn chuyện Nhiếp Chiêu thích Khương Nghênh, vì Kỷ Mẫn quen Châu Dị, sợ cô lỡ miệng.

Nghe Kỷ Trác nói vậy, Kỷ Mẫn nhìn theo bóng lưng Nhiếp Chiêu, không khỏi cảm thán: "Đời sống tình cảm của mấy lão già bây giờ thật kịch tính."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1097: Cảm động nhưng không dám động



Kỷ Mẫn vừa dứt lời, Kỷ Trác lại vỗ một cái vào gáy cô ta.

"Ai là lão già?"

Kỷ Mẫn vẫn đang quay đầu nhìn Nhiếp Chiêu nên không kịp né tránh, gáy bị đánh trúng.

Kỷ Mẫn kêu đau "ối" một tiếng, một lúc sau, vẫn còn ấm ức, cô ta cố tình chọc tức Kỷ Trác: "Nghe nói chị Liễu Tịch tối nay lại đi xem mắt, đối phương tốt hơn anh gấp trăm lần."

Kỷ Trác mặt mày âm trầm, một lúc lâu không nói gì.

Lúc này, Châu Dị đã về đến biệt thự.

Châu Dị đỡ Khương Nghênh xuống xe, Khương Nghênh vừa đi vào nhà vừa nói: "Nghe nói Tần Trữ và Sầm Hảo cũng đã chọn ngày rồi, mùng tám tháng sau."

Châu Dị cười đáp: "Ừ, ngày là do ông nội Tần đích thân chọn."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ông cụ chắc hẳn rất vui mừng nhỉ?"

Châu Dị nghiêm túc trả lời: "Không hề, nghe lão Tần nói, ông nội Tần còn gọi điện thoại cho nhà họ Sầm, bảo họ suy nghĩ kỹ lại."

Khương Nghênh nghe vậy, không nhịn được cười: "Thật hay giả vậy?"

Châu Dị nói: "Thật đấy, bây giờ ông cụ không ưa gì lão Tần, cảm thấy lão Tần không xứng với Sầm Hảo."

Khương Nghênh cười nói: "Lão Tần phản ứng thế nào?"

Châu Dị: "Không phản ứng gì, mặc kệ, dù sao vợ cũng đã rước về rồi, không sợ gì cả."

Khương Nghênh cười tươi hơn: "Cũng đúng."

Châu Dị khẽ cười, chuyển chủ đề: "Lát nữa ngâm chân, anh mát-xa chân cho em."

Khương Nghênh biết hôm nay Châu Dị cũng rất mệt, lắc đầu nói: "Không cần đâu, tối nay em chỉ ngâm chân thôi, ngày mai mát-xa cũng được."

Châu Dị một tay đỡ eo Khương Nghênh, một tay nắm tay cô: "Thương anh à?"

Bây giờ Khương Nghênh đã có thể thoải mái và tự nhiên đáp lại những lời tương tác vợ chồng của Châu Dị, cô thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

Châu Dị cười nói: "Trời đất bao la, vợ là nhất."

Khương Nghênh: "Anh không mệt sao?"

Châu Dị: "Có thể mệt hơn em đang mang thai sao?"

Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện với Kiều Nam mấy hôm trước, Kiều Nam nói bây giờ rất nhiều cô gái sợ kết hôn.

Lúc đó Khương Nghênh đã nghĩ, nếu đàn ông nào cũng như Châu Dị, chắc chắn nỗi sợ kết hôn của các cô gái sẽ giảm đi ít nhất một nửa.

Cuối cùng, Khương Nghênh vẫn ngâm chân và được mát-xa chân.

Bây giờ đã là giai đoạn cuối thai kỳ, chân cô bị sưng rất nặng, chỉ cần ấn nhẹ là sẽ lõm xuống, hơn nữa còn rất lâu mới trở lại bình thường.

Vì chuyện này, Châu Dị còn đưa cô đi khám hai lần.

Sau khi bác sĩ sản khoa nhiều lần khẳng định đây là phản ứng bình thường của giai đoạn cuối thai kỳ, anh mới yên tâm.

Khương Nghênh dựa vào đầu giường, nhìn Châu Dị mát-xa cho mình, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười: "Em nằm mơ cũng không ngờ anh lại chu đáo như vậy."

Châu Dị ngẩng đầu lên: "Cảm động không?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Cảm động, nhưng không dám động."

Châu Dị nghe vậy, nhướng mày: "Bây giờ em nói chuyện táo bạo thế?"

Khương Nghênh: "Danh sư xuất cao đồ."

Một tháng trôi qua trong chớp mắt.

Một ngày trước đám cưới của Tần Trữ, ông nội Tần vẫn đang khuyên Sầm Hảo nên suy nghĩ kỹ lại.

Sầm Hảo bưng bát chè tổ yến, vừa buồn cười vừa bất lực: "Ông nội, bây giờ hối hận chắc cũng muộn rồi."

Ông nội Tần chống gậy gõ xuống sàn: "Sao lại không kịp? Bây giờ cháu nói không lấy chồng nữa, ông sẽ lập tức hủy hôn, chẳng lẽ thằng nhóc Tần Trữ đó còn dám làm khó cháu sao?"

Sầm Hảo nhỏ giọng nói: "Ông nội, có ông ở đây, cháu không sợ Tần Trữ làm khó cháu, cháu nghĩ anh ấy cũng không dám, nhưng nếu làm vậy thì chắt của ông sẽ không có bố…"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1098: Muốn một danh phận



Sầm Hảo vừa dứt lời, ông nội Tần sững người vài giây.

Sau khi hoàn hồn, ông lạnh lùng đứng dậy, chống gậy đi lên lầu.

Ngay sau đó, trong phòng ngủ của Tần Trữ vang lên tiếng hét thảm thiết.

Ông nội Tần là người luyện võ chính hiệu, tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, không kém gì thời trai trẻ.

Tần Trữ đang nằm sấp ngủ, ông nội Tần giơ gậy đánh thẳng vào eo anh.

Cú đánh này suýt nữa khiến Tần Trữ "hưởng dương" ba mươi tuổi.

Tần Trữ hét lên một tiếng, ngồi bật dậy, c** tr*n nhìn ông nội Tần.

Ông nội Tần cười lạnh nhìn anh: "Giỏi lắm Tần Trữ, đúng là giỏi hơn bố cháu, dám 'tiền trảm hậu tấu'?"

Tần Trữ khó hiểu, tối qua anh phải thức trắng đêm vì một vụ án, lúc này đầu óc vẫn còn mơ màng: "Ông đang nói gì vậy?"

Ông nội Tần bị vẻ mặt của Tần Trữ chọc cười: "Ông đang nói gì? Cháu còn giả vờ với ông sao?"

Nói rồi, ông nội Tần lại giơ gậy lên định đánh.

Lần này Tần Trữ đã đề phòng, anh lùi lại, nhíu mày: "Ông nội, tối qua cháu thức trắng đêm, ngày mai còn có đám cưới, ông có thể..."

Chưa kịp để Tần Trữ nói hết câu, ông nội Tần đã tức giận cắt ngang: "Là đàn ông thì phải có trách nhiệm, cháu còn chưa kết hôn với Hảo Hảo mà đã để con bé mang thai, cháu nghĩ mình là người đàn ông có trách nhiệm sao?"

Tần Trữ sững sờ: "..."

Ông nội Tần không phải là người chính trực, nhưng ông rất coi trọng nghĩa khí và trách nhiệm, ông trầm giọng nói tiếp: "May mà hai đứa sắp kết hôn rồi, nếu không thì sao?"

Tần Trữ im lặng không nói.

Thấy anh không nói gì, ông nội Tần nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện này đối với đàn ông thì không sao, nhưng đối với phụ nữ, rất có thể là chuyện cả đời, là đàn ông nhà họ Tần..."

Ông nội Tần đang dạy dỗ anh thì Tần Trữ đứng dậy, đi đến sofa cầm áo choàng tắm mặc vào, chạy vội xuống lầu.

Nhìn bóng lưng vội vàng và có phần phấn khích của Tần Trữ, ông nội Tần trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng lẽ thằng nhóc này không hề biết Hảo Hảo mang thai?

Nghĩ đến đây, ông nội Tần càng thêm tức giận.

Chuyện lớn như vậy mà nó cũng không biết sao??

Lúc này, Tần Trữ đã xuống đến lầu dưới, Sầm Hảo ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt: "Anh biết rồi à?"

Tần Trữ bước nhanh đến trước mặt cô, trầm giọng hỏi: "Những gì ông nội nói là thật sao?"

Sầm Hảo cười mà không nói: "Anh đoán xem."

Tần Trữ siết chặt quai hàm, ngồi xổm xuống trước mặt Sầm Hảo, vẻ mặt lo lắng hiếm thấy: "Anh không đoán, em nói cho anh biết đi."

Thấy Tần Trữ thật sự lo lắng, Sầm Hảo đặt bát chè tổ yến xuống, nhìn anh, nói từng chữ từng chữ: "Là thật."

Tần Trữ nghe vậy, cổ họng nghẹn lại: "Từ khi nào vậy?"

Bề ngoài Sầm Hảo trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ ửng đã tố cáo sự xấu hổ của cô lúc này: "Chắc là ba ngày của tháng trước, gần đây em không có khẩu vị, lại thấy kinh nguyệt đến muộn, nên sáng nay em đã đi mua que thử thai về thử."

Tần Trữ: "Rồi phát hiện có thai?"

Sầm Hảo: "Ừ."

Tần Trữ nắm lấy tay Sầm Hảo, siết chặt rồi lại nới lỏng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vậy còn kết hôn được không?"

Sầm Hảo theo bản năng nhíu mày: "Sao lại không kết hôn được?"

Tần Trữ nói: "Sợ em mệt, cũng sợ A Dị và lão Bùi làm ầm ĩ."

Nghe Tần Trữ nói vậy, Sầm Hảo mỉm cười: "Nhưng nếu không kết hôn, em và con sẽ không có danh phận."

Sầm Hảo vừa dứt lời, Tần Trữ im lặng một lúc, rồi nghiêm mặt nói: "Đúng là phải kết hôn, nếu không thì không phải em và con không có danh phận, mà là anh không có danh phận."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1099: Nhờ con mà được phúc



Tần Trữ nói hai câu này rất nghiêm túc.

Sầm Hảo cúi đầu nhìn anh, nụ cười trong mắt càng thêm sâu.

Ông cụ Tần xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng tình cảm này.

Ông cụ vốn định mắng Tần Trữ vài câu, nhưng thấy vậy, ông chống gậy, quay người trở về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Già rồi, tư tưởng không theo kịp thời đại nữa rồi."

Nói xong, ông cụ Tần lại tự cười: "Con cháu tự có phúc của con cháu, có chắt rồi, tôi được hưởng phúc."

Tin Sầm Hảo mang thai chỉ trong vòng hai tiếng đã lan truyền khắp giới của Tần Trữ.

Tần Trữ gọi điện cho từng người, ngoài mặt thì dặn dò anh em đừng quá khích trong đêm tân hôn, nhưng thực chất là đang khoe khoang.

Đặc biệt là cuộc gọi cuối cùng với Bùi Nghiêu, suýt chút nữa đã khiến Bùi Nghiêu tức giận đến mức cạch mặt anh.

Tần Trữ: "Nếu Hảo Hảo giống Khúc Tích, thì tôi cũng chẳng nói gì, đêm tân hôn mấy người muốn làm gì thì làm, vấn đề là bây giờ hai người họ không giống nhau."

Lúc này Bùi Nghiêu vừa mới tỉnh dậy, nghe mà không hiểu gì: "Khác nhau chỗ nào?"

Tần Trữ trầm giọng nói: "Hảo Hảo mang thai rồi."

Bùi Nghiêu: "..."

Tần Trữ nói xong, không nghe thấy Bùi Nghiêu trả lời, liền nói tiếp: "Thật ra tôi định hủy hôn, sợ mấy người làm ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng đến Hảo Hảo và con, nhưng Hảo Hảo nhất quyết muốn tổ chức đám cưới, nói là phải cho cô ấy và con một danh phận."

Bùi Nghiêu: "..."

Tần Trữ: "Tóm lại ngày mai mấy người cẩn thận một chút, nhất là ông và Kỷ Trác."

Bùi Nghiêu: "..."

Tần Trữ nói liên tục mấy câu, Bùi Nghiêu vẫn im lặng.

Câu cuối cùng, Tần Trữ trực tiếp "đâm" vào tim Bùi Nghiêu: "Khúc Tích có thai à?"

Bùi Nghiêu nghiến răng: "Mẹ kiếp!"

Nói xong, không đợi Tần Trữ nói thêm gì nữa, anh ta liền cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Tần Trữ nhướng mày.

Bên kia, sau khi cúp máy với Tần Trữ, Bùi Nghiêu liền gọi cho Châu Dị.

Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu tức giận nói: "Châu Dị, ông biết chuyện Sầm Hảo mang thai không?"

Châu Dị khẽ cười, nói thật: "Tôi vừa mới nghe nói."

Bùi Nghiêu hỏi: "Lão Tần gọi cho ông à?"

Châu Dị cười đáp: "Ừ, cúp máy khoảng mười phút rồi."

Bùi Nghiêu nói: "Chắc là sau khi cúp máy với tôi, lão ta liền gọi cho ông."

Nói xong, Bùi Nghiêu nghiến răng: "Ông có nghe ra lão ta đang khoe khoang không?"

Châu Dị đang cầm một cuốn sách thai giáo, lơ đãng hỏi: "Có sao?"

Bùi Nghiêu tức giận nói: "Bỏ chữ 'sao' đi, có, chắc chắn có!!"

Nói xong, Bùi Nghiêu bắt chước giọng điệu của Tần Trữ: "Nếu Hảo Hảo giống Khúc Tích, thì tôi cũng chẳng nói gì, đêm tân hôn mấy người muốn làm gì thì làm, vấn đề là bây giờ hai người họ không giống nhau."

Châu Dị cười khẩy: "Lão Tần nói với ông à?"

Bùi Nghiêu cười lạnh: "Đúng vậy, còn có câu thứ hai: Thật ra tôi định hủy hôn, sợ mấy người làm ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng đến Hảo Hảo và con, nhưng Hảo Hảo nhất quyết muốn tổ chức đám cưới, nói là phải cho cô ấy và con một danh phận."

Châu Dị: "Lão Tần khoe khoang vậy sao?"

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi: "Nghe lão Tần nói xong hai câu này, trong đầu tôi chỉ toàn là đoạn video ngắn tôi xem được mấy hôm trước: Cậu cũng muốn giúp chuột cống trộm món mèo kho tàu sao?"

Nghe ra Bùi Nghiêu thực sự rất tức giận, Châu Dị mỉm cười: "Lão Bùi, có khi nào là ông quá nhạy cảm không?"

Bùi Nghiêu: "Tôi nhạy cảm? Tôi nhạy cảm cái gì? Tôi có gì mà phải nhạy cảm?"

Châu Dị nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, anh im lặng tiếp tục đọc sách thai giáo.

Bùi Nghiêu trút giận xong, bình tĩnh hơn, hắng giọng hỏi: "Ông đang làm gì vậy?"

Châu Dị chỉ vào cuốn sách thai giáo: "Thôi, tôi không nói đâu, nói ra sợ ông tức giận."

Bùi Nghiêu chế giễu: "Đừng có giấu đầu hở đuôi."

Châu Dị: "Đang xem sách thai giáo, ông cũng biết đấy, Nghênh Nghênh mang thai long phụng, nuôi dạy hai đứa trẻ chắc chắn vất vả hơn một đứa, nên tôi phải bắt đầu từ thai giáo."

Nói xong, Châu Dị thở dài, chậm rãi nói: "Tôi nói với ông, ông cũng không hiểu đâu, đợi đến khi Khúc Tích mang thai, ông sẽ hiểu."

Bùi Nghiêu: "..."
 
Back
Top Bottom