Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1070: Suy đoán



Bầu không khí vốn đang hài hòa, vì câu nói này của Nhiếp Chiêu mà bỗng trở nên căng thẳng.

Châu Dị nheo mắt nhìn anh ta, vẻ mặt khó đoán.

Nhiếp Chiêu nhìn thẳng vào mắt Châu Dị, không lùi cũng không nhường.

Hai người giằng co khoảng mười mấy giây, mãi đến khi Khương Nghênh khẽ ho hai tiếng, bầu không khí ngột ngạt mới được phá vỡ.

Khương Nghênh: "Hai người rảnh rỗi lắm sao?"

Nhiếp Chiêu cười, xoay xoay chén trà trong tay: "Tôi chỉ nói đùa thôi, ai ngờ cậu ta lại không chịu được."

Nhiếp Chiêu đã nói vậy, Châu Dị đương nhiên cũng không thể giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa.

Châu Dị khẽ cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Tôi cũng chỉ nói đùa thôi."

Hai người là thật lòng nói đùa hay giả vờ nói đùa, chỉ có họ mới biết.

Khương Nghênh liếc nhìn hai người, biết họ có chuyện muốn nói, cô ngẩng đầu nhìn Cát Châu đang đứng cách đó không xa: "Đi dạo trong vườn với chị một lát."

Cát Châu nghe vậy liền hiểu ý: "Không vấn đề gì."

Nói xong, cậu ta đặt những thứ trên tay và trên cổ xuống, ra hiệu với Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, đứng dậy: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài đi dạo một lát."

Nhiếp Chiêu: "Ừ."

Châu Dị không yên tâm, dặn dò: "Đi vài phút thôi, đừng đi nhiều quá."

Ra khỏi phòng khách, Cát Châu ghé sát vào Khương Nghênh: "Chị, Nhiếp Chiêu có phải thích chị không?"

Khương Nghênh thản nhiên, quay sang nhìn cậu ta: "Cậu muốn đổi anh rể à?"

Cát Châu lắc đầu nguầy nguậy: "Không dám."

Nói xong, Cát Châu dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: "Cũng không muốn."

Cậu ta rất hài lòng với người anh rể này.

Tuy Châu Dị không hay thể hiện tình cảm nhưng anh đã làm rất tốt.

Dù là với cậu ta hay với Lục Vũ, đều không có gì để chê.

Cậu ta cũng không phải người vô ơn, có người anh rể như vậy, còn muốn gì hơn nữa.

Cát Châu và Khương Nghênh đang nói chuyện phiếm trong vườn, hai người trong phòng khách cũng không rảnh rỗi.

Vừa nhìn thấy Khương Nghênh đi xa, hai người lao vào đánh nhau.

Sau đó, thấy Khương Nghênh quay đầu lại, họ vội vàng ngồi xuống, chỉnh lại cổ áo, làm ra vẻ đạo mạo.

Châu Dị nhìn Nhiếp Chiêu, dùng lưỡi đẩy má một cái, bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Dì Trương, cho tôi cốc nước."

Dì Trương đứng nép vào tường, run rẩy: "Vâng, vâng, Châu tổng."

Dì Trương run rẩy đi pha trà, Nhiếp Chiêu cầm chén trà lên uống một ngụm, dựa lưng vào sofa: "Hôm nay Vạn Tiêu đến bệnh viện rồi."

Châu Dị hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối: "Nói thế nào?"

Nhiếp Chiêu ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu bảo vệ Vạn Hằng là vì lý do gì?"

Châu Dị: "Nếu tôi nói là để tránh rắc rối sau này, cậu có tin không?"

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Tin, sao lại không tin."

Vạn Tiêu là người có dã tâm, nếu để anh ta tiếp quản nhà họ Vạn, chắc chắn ba nhà Châu, Tần, Bùi sẽ không được yên ổn.

Nếu là trước đây, Châu Dị sẽ không để tâm, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ anh ta đã có Khương Nghênh, có con...

Đều là người cùng cảnh ngộ, Châu Dị chỉ nói một câu, Nhiếp Chiêu đã hiểu hết ý của anh ta.

Nhiếp Chiêu nói xong, dừng lại một chút, đặt chén trà xuống: "Tôi thấy trong nhà họ Vạn, Vạn Tiêu không giống như là trùm cuối."

Châu Dị nhướng mày, cười như không cười: "Chẳng lẽ nhà họ Vạn cũng có một 'Châu tam gia'?"

Hai người đang nói chuyện thì dì Trương bưng trà đến.

Châu Dị nhận lấy chén trà từ tay dì Trương, ra hiệu cho dì Trương rót thêm trà cho Nhiếp Chiêu.

Dì Trương gật đầu, vừa đưa tay ra đã bị Nhiếp Chiêu chặn lại: "Dì Trương, cháu không uống nữa."

Dì Trương vẫn chưa hoàn hồn sau màn ẩu đả vừa rồi của hai người, cười gượng: "À, vâng."

Nhiếp Chiêu không để tâm đến vẻ mặt của dì Trương, quay sang nhìn Châu Dị: "Tiếp tục đi."

Châu Dị khẽ cười: "Là tôi đang hỏi cậu, cậu nghĩ nhà họ Vạn cũng có một 'Châu tam gia' à?"

Nhiếp Chiêu nói: "Chưa chắc đã có mưu mô như ông già, nhưng chắc chắn là một nhân vật không thể xem thường."

Châu Dị nhướng mày: "Cậu phát hiện ra gì sao?"

Nhiếp Chiêu đáp: "Hôm nay Vạn Tiêu dẫn người đến bệnh viện định đón Vạn Hằng về nhà họ Vạn, khi đối đầu với tôi, anh ta rõ ràng hơi nóng vội, nếu anh ta là người duy nhất đứng sau chuyện này, anh ta sẽ không vội vàng như vậy, cứ từ từ, anh ta có rất nhiều thời gian."

Châu Dị nhấp một ngụm trà: "Ý cậu là, có người đứng sau giật dây anh ta?"

Nhiếp Chiêu: "Đúng vậy."

Châu Dị trầm mặt: "Nếu suy đoán của anh là đúng, thì Vạn Tiêu rất dễ liều lĩnh làm bậy."

Nhiếp Chiêu nhìn anh ta: "Vì vậy tôi mới đến tìm cậu bàn bạc, dù cậu, Tần Trữ và Bùi Nghiêu không lộ mặt, Vạn Tiêu cũng có thể đoán được tôi là do ba người các cậu nhờ vả, nếu anh ta thật sự muốn ra tay, chắc chắn sẽ nhắm vào ba người các anh."

Châu Dị nhìn Nhiếp Chiêu, ánh mắt lạnh đi vài phần, nói tiếp: "Anh ta không thể ra tay với ba chúng ta, với tính cách của anh ta, muốn nhanh chóng nắm được thế chủ động, chỉ có thể ra tay với người bên cạnh chúng ta."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1071: Xảy ra chuyện



Người thông minh giao tiếp với nhau có lợi thế là nói ít, làm nhiều, hiệu quả cao.

Châu Dị vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chén trà: "Vậy nên, cậu cẩn thận một chút."

Châu Dị: "Tôi sẽ cử người theo dõi bên Vạn Tiêu."

Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Trước đây tôi nghe ông già nhà tôi nói cậu nuôi một đám người, nhưng chưa bao giờ lộ diện, thật hay giả vậy?"

Châu Dị nhếch mép: "Cậu muốn gặp à?"

Nhiếp Chiêu tò mò nhướng mày: "Thật sự có sao?"

Châu Dị không trả lời thẳng, cúi đầu thổi nhẹ mấy lá trà nổi trên mặt nước: "Cậu bảo vệ Vạn Hằng cho tốt, coi như là quà cậu tặng cho lũ trẻ."

Nghe Châu Dị nói vậy, Nhiếp Chiêu biết anh đang tránh né câu hỏi của mình, liền cười nói: "Được thôi, coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho các cháu của tôi vậy."

Các cháu.

Hai chữ này thật sự khiến Châu Dị nghẹn họng.

Châu Dị ngẩng đầu lên, Nhiếp Chiêu nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Châu Dị nghĩ thầm: Mẹ kiếp, đúng là vậy thật!!

Có vài mối quan hệ rõ ràng là sự thật, nhưng nghe vào lại cứ như đang bị mắng.

Dù Châu Dị có thể không gọi Nhiếp Chiêu là chú nhỏ, nhưng huyết thống đã định sẵn, anh không thể chối bỏ quan hệ hậu duệ với Nhiếp Chiêu.

Vì vậy, Châu Dị không phản bác, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thấy anh không nói gì, Nhiếp Chiêu khẽ cười: "Ai mà ngờ được, chúng ta lại có ngày ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau như thế này."

Châu Dị uống trà, không nói gì, một lúc sau, anh ngẩng đầu lên: "Tốt nhất là cậu nên từ bỏ Nghênh Nghênh đi."

Nhiếp Chiêu nhìn anh với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Nếu tôi không từ bỏ thì sao?"

Châu Dị cười lạnh: "Trừ khi cậu muốn chết."

Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Hung dữ vậy sao?"

Mối quan hệ của hai người, vừa là địch vừa là bạn.

Giây trước còn sát cánh chiến đấu, giây sau đã trở mặt thành thù.

Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

Một lúc sau, Nhiếp Chiêu đột nhiên cười: "Cậu đúng là số hưởng, gặp cô ấy trước tôi."

Sắc mặt Châu Dị u ám: "Dù cậu gặp cô ấy trước tôi thì cậu cũng không có cửa đâu."

Nhiếp Chiêu mỉa mai: "Cậu nghĩ những chiêu trò đó cậu biết còn tôi thì không biết sao? Nếu…"

Nhiếp Chiêu đang nói thì bị Châu Dị lạnh lùng cắt ngang: "Đáng tiếc là không có nếu."

Nhiếp Chiêu ngừng nói, bỗng cảm thấy khó thở.

Đúng vậy, không có nếu.

Đáng tiếc, không có nếu.

Nhiếp Chiêu nuốt nước bọt, cười khẩy: "Coi như cậu may mắn."

Lúc Nhiếp Chiêu rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đang ngồi trên ghế mây trong sân, ngắm những chú cá mới được thả trong hồ.

Cát Châu ngồi xổm trước mặt cô, cầm thức ăn cho cá rắc xuống hồ.

Khương Nghênh nhìn cậu ta, mỉm cười: "Cậu cho ăn từ từ thôi được không? Sao lại rắc một lần nhiều thế?"

Cát Châu ngẩng đầu lên: "Nhiều lắm sao? Em thấy cũng không nhiều lắm mà."

Nói xong, Cát Châu lại rắc thêm một nắm thức ăn xuống hồ, nói: "Mấy con cá này cũng không ngốc, nó no rồi thì nó sẽ biết dừng lại chứ?"

Khương Nghênh cười nói: "Cá không phải người, ngay cả kiến thức cơ bản này mà cậu cũng không biết sao? Cá không có cảm giác no, nó sẽ ăn mãi, dù no rồi vẫn cứ ăn."

Điều Khương Nghênh nói đã chạm đến vùng kiến thức mù mịt của Cát Châu.

Cát Châu ngạc nhiên: "Cá lại ngốc như vậy sao?"

Khương Nghênh mỉm cười, không đáp lại lời cậu ta.

Phải nói rằng, trạng thái hiện tại của Khương Nghênh thật sự rất tốt.

Không còn gai góc, cũng không còn thù địch với những người tiếp cận cô như trước nữa.

Nhiếp Chiêu nhìn cô vài giây, rồi xoay người bước ra ngoài, không quay đầu lại.

Chuyện tình cảm, chậm một bước là muộn cả đời.

Cậu không thể nói, nói ra chỉ thêm rắc rối cho cả hai.

Trong phòng khách, sau khi Nhiếp Chiêu rời đi, Châu Dị lập tức gọi điện cho Tần Trữ.

Điện thoại vừa kết nối, Châu Dị kể sơ qua tình hình, Tần Trữ bình tĩnh nói: "Bên Hảo Hảo có người theo dõi, sẽ không sao đâu, ông dặn dò lão Bùi cẩn thận một chút."

Châu Dị: "Được, ông cũng đừng chủ quan."

Cúp máy với Tần Trữ, Châu Dị lập tức gọi cho Bùi Nghiêu.

Lúc này, Bùi Nghiêu đang ở cửa hàng váy cưới, đi cùng Khúc Tích thử váy cưới.

Khúc Tích và mẹ Bùi đang ở trong phòng thay đồ, anh ngồi trên sofa ở khu vực nghỉ ngơi.

Nghe Châu Dị nói, Bùi Nghiêu cười khẩy: "Tên Vạn Tiêu đó gan to thật đấy."

Châu Dị trầm giọng nói: "Đừng chủ quan, gần đây ông cử người theo dõi Khúc Tích khi cô ấy đi làm và tan làm, nếu phát hiện có vấn đề gì thì báo ngay cho…"

Châu Dị chưa nói hết câu, bên trong phòng thay đồ bỗng vang lên tiếng hét.

Mí mắt phải của Bùi Nghiêu giật giật, anh chạy vội vào trong.

Nhân viên bán hàng run rẩy nhìn anh, vẻ mặt hoảng sợ: "Bùi, Bùi tổng, vợ...vợ anh và...và mẹ anh...bị mấy người mặc đồ đen đưa đi rồi…"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1072: Chị đây tự tin



Nhân viên bán hàng vừa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt Bùi Nghiêu đang sầm lại, suýt bật khóc.

Bùi Nghiêu mặt mày âm trầm, túm chặt cổ áo nhân viên, yết hầu chuyển động, lửa giận bừng lên, nhưng phép tắc đã ăn sâu vào máu thịt khiến anh kìm nén, tiềm thức nhắc nhở anh không được đánh phụ nữ.

Mười mấy giây sau, Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi: "Không phải cô luôn canh chừng họ sao? Sao họ lại bị đám mặc đồ đen đưa đi?"

Nhân viên bán hàng bị khí thế của Bùi Nghiêu dọa sợ đến mức không dám thở mạnh, nói với giọng run rẩy: "Không, không liên quan đến tôi, mấy, mấy người mặc đồ đen đó đột nhiên xông vào, một trong số họ chĩa súng vào đầu tôi, không cho tôi lên tiếng…"

Nhân viên bán hàng này đã ngoài ba mươi tuổi, làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này.

Lúc này, ngoài sự sợ hãi đối với những người mặc đồ đen, cô còn sợ Bùi Nghiêu.

Cô biết thân phận của Bùi Nghiêu, biết địa vị của nhà họ Bùi ở Bạch Thành, hiểu rằng nếu Bùi Nghiêu nổi giận, đừng nói là mất việc, mà có khi mạng còn khó giữ.

Nhân viên bán hàng nói xong, thấy Bùi Nghiêu không có phản ứng gì, hai chân cô mềm nhũn, sắp quỳ xuống: "Bùi tổng, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi…"

Chưa kịp để nhân viên bán hàng quỳ xuống, Bùi Nghiêu đã trầm mặt, kéo cổ áo cô lên, rồi lại đẩy mạnh ra sau, cầm điện thoại vẫn chưa cúp máy, nói: "Châu Dị, Khúc Tích và mẹ tôi bị bắt cóc rồi."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, ánh mắt Châu Dị lóe lên vẻ hung ác: "Một tiếng nữa gặp nhau ở Vạn gia."

Bùi Nghiêu: "Được."

Cúp máy, Bùi Nghiêu xoay người sải bước đi ra ngoài.

Nhân viên bán hàng bị dọa sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Lúc này, Khúc Tích và mẹ Bùi đang ngồi trên một chiếc xe thương mại.

Chiếc xe chạy về phía ngoại ô, trên xe ngoài hai người họ còn có bốn người mặc đồ đen.

Hai trong số bốn người mặc đồ đen cầm súng, một người chĩa súng vào Khúc Tích, một người chĩa súng vào mẹ Bùi.

Xe chạy được một đoạn, Khúc Tích nắm tay mẹ Bùi để trấn an bà, sau đó quay sang nói với người mặc đồ đen đang chĩa súng vào mình: "Anh gì ơi, chúng tôi đã bị các anh bắt lên xe rồi, chúng tôi cũng không thể nhảy xuống xe được, hay là hai anh hạ súng xuống trước được không?"

Tên mặc đồ đen cúi đầu nhìn Khúc Tích, không hề nao núng.

Khúc Tích nhìn hắn, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Anh gì ơi, hướng các anh đang đi rõ ràng là ra ngoại ô, để tránh camera giám sát, chắc chắn các anh sẽ không đi đường lớn mà chọn đường nhỏ, đường nhỏ thì xóc lắm, nhỡ đâu súng trong tay anh lại cướp cò…"

Tên mặc đồ đen: "Im miệng."

Khúc Tích cười nói: "Đừng khó gần như vậy chứ."

Tên mặc đồ đen: "Cô tin không, nếu cô còn dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ giết cô ngay lập tức."

Khúc Tích vốn đang cười, nghe thấy lời của tên mặc đồ đen, nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mỉa mai: "Chuyện này tôi không tin đâu."

Tên mặc đồ đen: "..."

Khúc Tích cười khẩy một tiếng, đưa tay đẩy khẩu súng đang chĩa vào đầu mình ra: "Nếu anh thật sự có gan giết tôi, vậy thì làm ơn giết tôi ngay bây giờ đi, còn không thì làm ơn đối xử với tôi và mẹ tôi tử tế một chút."

Nói xong, Khúc Tích quay sang nhìn tên mặc đồ đen đang chĩa súng vào mẹ Bùi.

Tên mặc đồ đen bị cô nhìn chằm chằm, có chút chột dạ, cứng người, lặng lẽ thu súng lại.

Mẹ Bùi vốn đã nín thở khi Khúc Tích mở miệng nói câu đầu tiên, lúc này thấy hai tên mặc đồ đen yếu thế, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tích Tích."

Mẹ Bùi nhỏ giọng gọi.

Khúc Tích siết chặt tay bà, không đáp lại, mà tiếp tục nói với tên mặc đồ đen: "Bùi Nghiêu đắc tội với ông chủ của các anh sao? Hay là ông chủ của các anh có việc gì cần Bùi Nghiêu giúp đỡ?"

Tên mặc đồ đen lạnh lùng đáp: "Khúc tổng, tôi rất khâm phục sự gan dạ của cô."

Khúc Tích nghe vậy nhướng mày, tự tin nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1073: Bình tĩnh



Khúc Tích thực sự rất bình tĩnh, không phải giả vờ.

Dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy, chiêu trò hôm nay đối với cô mà nói, chẳng là gì cả.

Bị bắt cóc mà không bị giết ngay, chứng tỏ chúng không định lấy mạng họ.

Giết người diệt khẩu còn dễ hơn là bắt cóc.

Khúc Tích nói xong, người đàn ông mặc đồ đen nhìn cô, không nói gì.

Khúc Tích mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, ông chủ của các anh có việc muốn nhờ Bùi Nghiêu giúp đỡ."

Tên mặc đồ đen nhíu mày nhìn cô, vẫn im lặng.

Khúc Tích chớp mắt nhìn anh ta: "Anh không tò mò làm sao tôi đoán được à?"

Tên mặc đồ đen mím chặt môi, tiếp tục im lặng.

Khúc Tích mỉm cười: "Đúng là có tố chất nghề nghiệp của kẻ bắt cóc, kiệm lời ghê."

Nghe Khúc Tích liên tục khiêu khích, tên áo đen tức nghẹn họng.

Bên kia, Bùi Nghiêu và Châu Dị lái xe đến nhà họ Vạn.

Bùi Nghiêu lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe ra, hùng hổ xông vào.

Châu Dị ngăn anh ta lại, giật lấy cây gậy, rồi nhét một điếu thuốc vào miệng anh ta: "Bình tĩnh nào."

Bùi Nghiêu tức giận: "Chuyện này mà bình tĩnh được sao?"

Châu Dị quay người, ném cây gậy bóng chày vào xe mình, rồi lấy bật lửa ra châm cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu nhíu mày nhìn anh: "Châu Dị, ông..."

Châu Dị trầm giọng nói: "Hút điếu thuốc trước đã."

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, không hiểu ý anh ta là gì, cố kìm nén, nghiến răng châm một điếu thuốc.

Hít một hơi thật sâu, Bùi Nghiêu thấy lòng bình tĩnh hơn đôi chút.

Châu Dị cất bật lửa, trầm giọng hỏi: "Ông nghĩ Vạn Tiêu là kẻ bắt cóc dì và Khúc Tích? Ông có bằng chứng không?"

Bùi Nghiêu tức giận: "Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?"

Châu Dị: "Ông có bằng chứng không?"

Bùi Nghiêu: "Chuyện này cần bằng chứng gì nữa, dạo này chúng ta chỉ đắc tội với mỗi hắn, ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa?"

Châu Dị bình tĩnh nhìn Bùi Nghiêu, không hề nóng vội: "Phải, tôi cũng biết là hắn, nhưng vấn đề là, chúng ta không có bằng chứng."

Bùi Nghiêu: "..."

Đây là xã hội pháp trị, họ đều là doanh nhân làm ăn chân chính.

Không có bằng chứng mà xông vào nhà người khác là hành vi gây rối trật tự.

Nếu Vạn Tiêu báo cảnh sát, người thiệt chính là họ.

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu trầm mặt: "Vậy ông nói phải làm sao?"

Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Ông hút xong điếu thuốc này đã, tôi sẽ nói cho ông biết."

Bùi Nghiêu nhíu mày, tức giận không biết trút vào đâu, nhưng vẫn nghe lời Châu Dị, cúi đầu hút thuốc.

Hút xong điếu thuốc, chưa để Bùi Nghiêu lên tiếng, Châu Dị đã nói trước: "Bình tĩnh lại chưa?"

Bùi Nghiêu quay đầu, nhả khói thuốc: "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi."

Châu Dị: "Tôi biết ông lo lắng cho dì và Khúc Tích, nếu là tôi, có lẽ tôi còn không bình tĩnh được như ông, nhưng 'người trong cuộc thì khó nhìn rõ', lúc này ông càng không thể rối trí, ông nghĩ xem, mục đích Vạn Tiêu bắt cóc dì và Khúc Tích là gì?"

Bùi Nghiêu hít một hơi: "Vì Vạn Hằng."

Châu Dị lạnh lùng nói: "Vì vậy, hắn ta sẽ không làm gì dì và Khúc Tích, ít nhất là hiện tại."

Bùi Nghiêu nghiến răng: "Nếu hắn ta dám động đến một sợi tóc của mẹ tôi và Khúc Tích, tôi nhất định sẽ giết hắn."

Châu Dị khẽ cười: "Không cần ông ra tay, tôi và lão Tần sẽ thay ông làm."

Nói xong, Châu Dị vỗ vai Bùi Nghiêu: "Lát nữa vào trong, dù Vạn Tiêu có nói gì, ng cũng phải bình tĩnh, ông càng lo lắng, hắn ta càng được nước lấn tới."

Bùi Nghiêu: "Yên tâm, bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, tôi muốn xem xem tên khốn Vạn Tiêu đó muốn làm gì."

Châu Dị chế giễu: "Chó cùng rứt giậu thôi, đáng tiếc, hắn ta không phải là con chó giỏi, bức tường này e là hắn ta không thể nào vượt qua được."

Vài phút sau, Châu Dị và Bùi Nghiêu xuất hiện ở phòng khách nhà họ Vạn.

Vạn Tiêu ngồi giữa ghế sofa, pha trà cho hai người, ra vẻ ta đây: "Vừa nghe nói, Bùi phu nhân và Khúc tổng bị bắt cóc phải không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1074: Tìm đường chết



Vạn Tiêu cố tình hỏi, Châu Dị và Bùi Nghiêu nhìn anh ta, không nói gì.

Vạn Tiêu nói xong, thấy hai người đều im lặng, liền đẩy cốc trà về phía họ: "Đã tìm ra thủ phạm chưa?"

Châu Dị cầm cốc trà lên, không uống, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào miệng cốc: "Vạn tổng nghĩ là ai?"

Vạn Tiêu nghe vậy, cười: "Châu tổng không nghĩ là tôi đấy chứ?"

Châu Dị cười như không cười: "Vạn tổng đây là tự thú sao?"

Vạn Tiêu chậm rãi đặt ấm trà Tử Sa xuống, cười đáp: "Châu tổng và Bùi tổng đến đây là để ép cung? Hay là để đổ tội cho tôi?"

Châu Dị: "Chúng tôi đến đây vì lý do gì, Vạn tổng tự biết rõ."

Vạn Tiêu cười khẩy: "Châu tổng đánh giá tôi cao quá rồi, tôi thực sự không biết."

Vạn Tiêu nói xong, không muốn đôi co với Châu Dị nữa, anh ta quay sang nhìn Bùi Nghiêu đang ngồi bên cạnh: "Sao Bùi tổng cứ im lặng vậy? Chẳng lẽ Bùi tổng cũng nghi ngờ tôi sao?"

Bùi Nghiêu khẽ cười: "Không."

Vạn Tiêu mỉm cười: "Bùi tổng không nghi ngờ tôi?"

Bùi Nghiêu bình tĩnh nói: "Không, mọi chuyện đều phải có bằng chứng, sao tôi có thể vu oan giá họa cho Vạn tổng chứ."

Nói xong, Bùi Nghiêu ngừng một chút, cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi nhìn Vạn Tiêu, mỉm cười hỏi: "À đúng rồi, Vạn tổng, nhà anh có mấy người?"

Vạn Tiêu khó hiểu, không hiểu ý anh ta: "Hửm?"

Bùi Nghiêu: "Tôi đang định mua mấy chiếc xe chở người, nên tính số lượng."

Vạn Tiêu liếc nhìn Bùi Nghiêu, nụ cười trên mặt nhạt đi: "Câu này của Bùi tổng là có ý gì?"

Bùi Nghiêu đổ cốc trà vừa uống vào thùng rác: "Không có ý gì, Vạn tổng đừng nghĩ nhiều."

Đổ trà xong, Bùi Nghiêu nhìn Vạn Tiêu: "Trà của Vạn tổng không ngon lắm."

Vạn Tiêu cười như không cười: "Vậy sao?"

Bùi Nghiêu: "Vạn tổng, giới kinh doanh ở Bạch Thành này không lớn, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, ngay cả dân anh chị cũng biết 'vạ lây đến vợ con' là hèn hạ, một doanh nhân lại giở trò bắt cóc, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai còn dám làm ăn với anh nữa."

Vạn Tiêu: "Bùi tổng đang ám chỉ tôi à?"

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Không phải, Vạn tổng đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói bâng quơ thôi."

Có những lời, chỉ cần nói đến đó là được rồi, nói nhiều cũng vô ích.

Bùi Nghiêu nói xong, không nói thêm gì nữa.

Không khí rơi vào im lặng vài giây, Vạn Tiêu liếc nhìn một tên bảo vệ đứng cách đó không xa.

Tên bảo vệ gật đầu, quay người đi vào bếp, bưng một đĩa hoa quả ra, khi đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, anh ta giả vờ làm rơi một thứ gì đó.

Tiếng "cạch" vang lên.

Một chiếc nhẫn rơi xuống đất từ tay tên bảo vệ.

Gần như ngay lập tức khi nhìn thấy chiếc nhẫn, ánh mắt Bùi Nghiêu lóe lên vẻ tức giận.

Châu Dị đặt tay lên mu bàn tay anh ta, nhắc nhở anh bình tĩnh.

Đó là nhẫn của Khúc Tích, trên nhẫn còn khắc chữ cái đầu trong tên của cô.

Nhìn tên bảo vệ nhặt chiếc nhẫn lên, cất vào túi, Bùi Nghiêu mất gần nửa phút mới kìm nén được cơn giận.

Vạn Tiêu nhân cơ hội cười chế giễu: "Xin lỗi, người của tôi không hiểu chuyện, làm ảnh hưởng đến hứng thú thưởng trà của Châu tổng và Bùi tổng."

Châu Dị liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Trà của Vạn tổng nặng đô thật đấy."

Vạn Tiêu: "Châu tổng sành trà hơn Bùi tổng."

Cả hai đều là những con cáo già trên thương trường, liên tục “đấu khẩu”, nhưng không ai vạch trần.

Mười mấy phút sau, Châu Dị và Bùi Nghiêu rời khỏi nhà họ Vạn.

Bùi Nghiêu giật phăng cà vạt trên cổ ném xuống đất, rồi bước tới, đá vào cửa xe: "Mẹ kiếp!"

Bùi Nghiêu sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ cảm thấy uất ức như hôm nay.

Rõ ràng biết Vạn Tiêu là người bắt cóc mẹ mình và Khúc Tích, nhưng lại không thể vạch trần.

Anh ta không phải Châu Dị hay Tần Trữ, từ nhỏ đã không phải chịu uất ức, cũng không biết nhẫn nhịn, hôm nay coi như đã dùng hết kiên nhẫn của ba mươi năm qua cộng lại.

Thấy Bùi Nghiêu nổi giận, Châu Dị đứng sau anh ta, đút hai tay vào túi quần, nhíu mày nói: "Xem ra Vạn Tiêu sẽ không dễ dàng thả người."

Bùi Nghiêu quay lại: "Ông nói bây giờ phải làm sao? Vẫn tiếp tục dây dưa với hắn ta sao?"

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, cười lạnh một tiếng: "Còn dây dưa với hắn ta cái gì nữa."

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Châu Dị cúi đầu, lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu, thản nhiên nói: "Nếu hắn ta đã không muốn sống, thì chúng ta cũng không cần phải khách sáo."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1075: Đàm phán đổ vỡ



Châu Dị nói xong, che gió châm thuốc.

Bùi Nghiêu nhìn anh chằm chằm, cười khẩy: "Không sợ phạm tội à?"

Châu Dị bình tĩnh nói: "Phạm tội gì? Người nhà bị bắt cóc, tôi làm gì cũng là tự vệ chính đáng."

Bùi Nghiêu: "Không sợ tự vệ quá mức à?"

Châu Dị: "Đó không phải là việc tôi cần cân nhắc, tôi chỉ cân nhắc việc tự vệ, còn quá mức hay không là việc của lão Tần."

Bên kia, trong phòng khách nhà họ Vạn.

Sau khi Châu Dị và Bùi Nghiêu rời đi, Vạn Tiêu nghiến răng, cầm lấy cốc trà bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, cố gắng kìm nén cơn giận.

Bảo vệ thấy vậy, liền bước tới, nhỏ giọng nói: "Vạn tổng, Khúc Tích và Bùi phu nhân đã được đưa đến nơi an toàn rồi."

Vạn Tiêu "ừ" một tiếng, tay cầm cốc trà đột nhiên siết chặt, cốc trà vỡ tan trong tay anh ta.

Bảo vệ mím môi, cúi người xuống, đưa cho anh ta hai tờ khăn giấy.

Vạn Tiêu thản nhiên nhận lấy, buông tay, mặc kệ những mảnh vỡ rơi xuống, lau vết máu trên tay, rồi hỏi: "Cậu nghĩ với tính cách của Châu Dị và Bùi Nghiêu, tiếp theo họ sẽ làm gì?"

Bảo vệ: "Tôi không biết."

Vạn Tiêu: "Bên chú Tư có tin tức gì không?"

Bảo vệ trả lời: "Không có, hình như tứ gia không quan tâm đến chuyện này."

Nghe thấy câu trả lời của bảo vệ, Vạn Tiêu cười lạnh: "Là ông ta không quan tâm đến chuyện này, hay là không quan tâm đến mạng sống của tôi?"

Bảo vệ im lặng, không dám trả lời.

Những gia đình giàu có, bề ngoài thì anh em hòa thuận, nhưng bên trong lại tranh đấu khốc liệt, chỉ mong đối phương sớm ngày biến mất.

Vạn Tiêu và người bảo vệ đang nói chuyện về người chú Tư kia.

Bề ngoài thì cùng phe, nhưng thực chất mỗi người đều có toan tính riêng.

Vạn Tiêu liếc nhìn bảo vệ, ném tờ khăn giấy dính máu vào thùng rác, cầm điện thoại trên bàn trà lên gọi.

Điện thoại được kết nối, Vạn Tiêu trầm giọng nói: "Chú tư, Châu Dị và Bùi Nghiêu vừa đến tìm cháu."

Người đầu dây bên kia bình tĩnh nói: "Vậy sao?"

Vạn Tiêu nghe vậy, cười khẩy: "Chú tư, chú sẽ không bỏ mặc cháu trong lúc nguy cấp này chứ?"

Đối phương: "Sao có thể chứ, 'môi hở răng lạnh', đạo lý này chú vẫn hiểu."

Vạn Tiêu: "Chú tư hiểu đạo lý này là tốt rồi."

Đối phương ôn hòa nói: "Vạn Tiêu, chú đã chọn đứng cùng chiến tuyến với cháu, thì cháu không cần phải nghi ngờ tấm lòng của chú, giữa người với người, quan trọng nhất là sự tin tưởng, huống chi chúng ta còn là người một nhà."

Vạn Tiêu cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Chú tư nói đúng."

Người một nhà?

Trong gia đình giàu có, ba hai chữ "người nhà" là thứ rẻ mạt nhất.

Họ là người một nhà, chẳng lẽ Vạn Hằng không phải người một nhà với họ sao?

Vạn Tiêu không phải kẻ ngốc, anh ta hiểu rõ, nếu thực sự lâm vào đường cùng, thì kết cục của Vạn Hằng chính là bài học cho anh ta.

Trong mắt chú Tư, anh ta chẳng khác nào một "con tốt thí".

Cúp máy với chú Tư, Vạn Tiêu siết chặt điện thoại, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Lão già, muốn biến tôi thành 'đá kê chân' cho ông ta."

Lúc này, ở ngoại ô.

Khúc Tích và mẹ Bùi bị giam trong một căn biệt thự, ngoài việc không được ra ngoài, thì các hoạt động khác đều tự do.

Mẹ Bùi ngồi trên ghế sofa, lo lắng không nói gì, Khúc Tích đi loanh quanh một vòng, lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, vừa uống vừa đi đến trước mặt một tên mặc đồ đen, hỏi: "Anh, anh có bạn gái chưa?"

Tên mặc đồ đen đã chứng kiến sự lắm mồm của cô trên xe, anh ta im lặng không nói.

Khúc Tích cũng không thấy khó chịu, tiếp tục nói: "Công ty chúng tôi toàn là con gái, anh thích kiểu con gái nào? Anh cứ nói đi, để tôi tìm giúp anh."

Tên mặc đồ đen vẫn tiếp tục im lặng.

Khúc Tích thở dài: "Anh này, nói thật, tôi cũng chẳng muốn giới thiệu bạn gái cho anh đâu, dù sao nghề của anh cũng nguy hiểm, tôi không nỡ đẩy người ta vào chỗ chết được."

Tên mặc đồ đen: "..."

Khúc Tích: "Anh, con gái không được, vậy người lớn tuổi hơn được không? Công ty tôi có một dì lao công, năm nay ngoài năm mươi tuổi, gan dạ, cẩn thận, lại còn hòa nhã, quan trọng nhất là bà ấy..."

Tên mặc đồ đen khóe miệng giật giật: "Khúc tổng."

Khúc Tích bị cắt ngang, khựng lại: "Hửm?"

Tên mặc đồ đen lạnh lùng nói: "Ông chủ có dặn chúng tôi không được làm người khác bị thương, nhưng không nói là không được đánh người ta bất tỉnh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1076: Vui vẻ



Tên mặc đồ đen nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Khúc Tích nhìn anh ta chằm chằm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Tiểu Cửu.

Nói chứ, cũng khá giống.

Điểm khác biệt duy nhất là Tiểu Cửu đẹp trai hơn người trước mặt rất nhiều.

Tên mặc đồ đen nói xong, thấy Khúc Tích nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhíu mày: "Khúc tổng, tôi không đùa với cô đâu."

Khúc Tích hoàn hồn, bĩu môi: "Vừa nãy tôi chỉ đùa thôi mà, có cần phải đánh bất tỉnh không?"

Nói xong, Khúc Tích quay người đi về phía mẹ Bùi, lúc ngồi xuống, cô nhỏ giọng nói: "Dì, con quan sát rồi, trong biệt thự này chỉ có mấy tên bảo vệ này thôi."

Mẹ Bùi nghe vậy, mắt sáng lên: "Vậy chúng ta có thể nghĩ cách trốn không?"

Khúc Tích lắc đầu: "Không được."

Vừa nãy Khúc Tích đi loanh quanh, thực chất là đang quan sát bố cục của biệt thự.

Biệt thự này tuy không có nhiều bảo vệ, nhưng từ tòa nhà chính đến cổng rất xa.

Nếu chỉ có một mình cô, có lẽ cô còn có thể liều, dù sao bọn họ cũng không dám giết cô.

Nhưng còn có mẹ Bùi nữa, cô phải cân nhắc.

Tuy mẹ Bùi có một trái tim trẻ trung, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, khả năng chịu đựng chắc chắn không bằng người trẻ, lỡ như có chuyện gì xảy ra, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho mình.

Nghe Khúc Tích nói vậy, ánh mắt mẹ Bùi tối sầm lại, bà nắm tay Khúc Tích, hỏi: "Con có sợ không?"

Khúc Tích đáp: "Con không sợ, dì, dì có sợ không?"

Khóe miệng mẹ Bùi hơi giật giật: "Sợ."

Khúc Tích nhìn vẻ mặt của mẹ Bùi, không nhịn được cười: "Sợ gì chứ? Bọn họ cũng không dám giết chúng ta."

Mẹ Bùi: "Lỡ như bọn họ đàm phán thất bại thì sao?"

Khúc Tích nháy mắt: "Cũng chẳng có gì phải sợ, Bùi Nghiêu, Châu Dị, Tần Trữ ba người hợp sức, khắp Bạch Thành này xem ai dám xé vé nào?"

Thái độ lạc quan bẩm sinh của Khúc Tích đã ảnh hưởng đến mẹ Bùi.

Mẹ Bùi mỉm cười: "Nếu họ không xé vé, chỉ đánh chúng ta tàn phế thì sao? Dì xem tivi thấy, thường có kiểu dọa người nhà bằng cách chặt ngón tay con tin..."

Phải nói rằng, trí tưởng tượng của mẹ Bùi rất phong phú.

Mẹ Bùi nói xong, Khúc Tích vẫn cười: "Không sao, nếu họ thực sự làm vậy, thì cứ để họ chặt ngón tay của con."

Khúc Tích nói rất bình tĩnh, mẹ Bùi nhìn cô, tim thắt lại.

Khoảng bảy tám giây sau, mẹ Bùi ôm chầm lấy Khúc Tích.

Khúc Tích tưởng mẹ Bùi sợ hãi, liền nhẹ nhàng an ủi: "Dì, dì yên tâm, có con ở đây, sẽ không để dì bị thương đâu."

Mẹ Bùi ôm chặt cô, hít sâu một hơi: "Con ngốc, dì không sợ mình bị thương, dì sợ bọn họ làm hại đến con."

Nói xong, mẹ Bùi ôm chặt cô hơn, mỉm cười nói: "Quả nhiên là người ngốc có phúc của người ngốc, dì nằm mơ cũng không ngờ thằng nhóc Bùi Nghiêu đó lại có thể cưới được cô vợ tốt như vậy."

Khúc Tích cười gian xảo: "Từ khi Bùi Nghiêu xác định quan hệ với con, dì hay lén lút vui mừng lắm phải không?"

Mẹ Bùi buông Khúc Tích ra, cười nói: "Dì vui mừng một cách công khai mà."

Khúc Tích: "Tổ tiên nhà họ Bùi phù hộ."

Mẹ Bùi: "Tổ tiên mười tám đời nhà họ Bùi tích đức, thắp đèn lồng tìm được con đấy."

Khúc Tích rùng mình: "Thôi đi, tưởng tượng cảnh đó thấy ghê quá, cứ như..."

Cứ như ma quỷ xuất hiện vào ban đêm.

Khúc Tích không dám nói ra những lời này, dù sao cũng là bậc trưởng bối của Bùi gia, nói ra là bất kính.

Hai mẹ con đang thì thầm to nhỏ trên ghế sofa thì tên mặc đồ đen đứng ở cửa nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi là Vạn Tiêu.

Giọng Vạn Tiêu khàn khàn, có chút mệt mỏi: "Tình hình của họ thế nào rồi?"

Tên mặc đồ đen quay đầu nhìn hai người đang vui vẻ trò chuyện trên sofa, nhỏ giọng đáp: "Rất tốt."

Vạn Tiêu nghe vậy, liền nghiêm giọng hỏi: "Rất tốt là sao?"

Tên mặc đồ đen sợ Khúc Tích và mẹ Bùi nghe thấy, liền đi ra ngoài vài bước, nhỏ giọng nói: "Vạn tổng, hai mẹ con này đúng là kỳ lạ."

Vạn Tiêu: "Sao?"

Tên mặc đồ đen: "Từ lúc bị bắt cóc đến giờ, họ vẫn luôn vui vẻ, nhất là sau khi đến ngoại ô, cười toe toét suốt."

Vạn Tiêu: "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1077: Đá kê chân



Trong giây lát, Vạn Tiêu tưởng mình nghe lầm.

Tên áo đen nói xong, thấy Vạn Tiêu im lặng, liền nhỏ giọng hỏi: "Vạn tổng?"

Vạn Tiêu: "Cậu nói họ rất vui vẻ?"

Tên mặc đồ đen thành thật trả lời: "Vâng."

Vạn Tiêu: "Họ có biết các cậu là người của ai không?"

Tên mặc đồ đen đáp: "Không biết."

Vạn Tiêu: "Cậu chắc chắn là không biết?"

Đối mặt với câu hỏi của Vạn Tiêu, tên mặc đồ đen có chút lưỡng lự: "Hình như... không biết."

Tên mặc đồ đen nói xong, Vạn Tiêu không nói gì, trực tiếp cúp máy.

Nghe thấy trong điện thoại không còn âm thanh, tên mặc đồ đen đưa điện thoại lên nhìn, anh ta đã quen với tình huống này, liền cất điện thoại vào túi.

Nửa tiếng sau, Vạn Tiêu đang ngồi ở nhà thì nhận được cuộc gọi video từ các cổ đông của công ty.

Trong video, giọng điệu của các cổ đông lớn tuổi rất khó nghe, rõ ràng là sắp nổi giận.

"Vạn tổng, chúng tôi không quan tâm cậu có thù oán gì với Bùi gia, nhưng cậu không thể vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của công ty."

"Chỉ trong hai mươi phút, chúng tôi đã nhận được tin nhiều công ty hợp tác hủy hợp đồng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị cô lập trên thị trường Bạch Thành."

"Hơn nữa, bên nhân viên giao dịch đã báo cáo, ngày mai giá cổ phiếu của Hải Tinh sẽ giảm ít nhất mười phần trăm."

Các cổ đông lớn tuổi thay nhau nói, không cho Vạn Tiêu cơ hội lên tiếng.

Vạn Tiêu ngồi trên ghế sofa, đan mười ngón tay vào nhau, nhìn mọi người, im lặng một lúc, rồi cười lạnh: "Mấy người đột nhiên nói những lời này là có ý gì?"

Một cổ đông nói: "Vạn tổng, không phải chúng tôi không ủng hộ cậu, mà chúng tôi cũng phải nghĩ cho cả Hải Tinh."

Vạn Tiêu nhìn vào màn hình, cười khẩy: "Nói tiếp đi."

Đối phương: "Chúng tôi muốn cậu tạm thời rút khỏi Hải Tinh."

Là rút khỏi Hải t*nh h**n toàn.

Chứ không phải chỉ nhường chức CEO.

Quyết định này rõ ràng là tống cổ Vạn Tiêu ra khỏi Hải Tinh.

Vạn Tiêu siết chặt tay đang đặt trên đầu gối, bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ có thể thấy gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi lên.

Cuộc gọi video rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Vạn Tiêu trầm giọng hỏi: "Tôi rút khỏi Hải Tinh, các người định để ai tiếp quản vị trí CEO?"

Vạn Tiêu vừa dứt lời, các cổ đông trong video nhìn nhau, cuối cùng người có thâm niên nhất lên tiếng: "Chuyện này cậu cứ yên tâm, mấy lão già chúng tôi tuyệt đối không có ý định tranh giành vị trí CEO của Hải Tinh, vẫn để người nhà họ Vạn làm."

Vạn Tiêu chế giễu: "Ai? Vạn Hằng?"

Đối phương: "Không, Vạn Hằng còn quá trẻ, lại không có mưu lược, hơn nữa cậu ta cũng không am hiểu chuyện kinh doanh."

Vạn Tiêu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn cố tình hỏi: "Vậy là ai?"

Đối phương: "Chú tư của cậu."

Vạn Tiêu cười khẩy một tiếng: "Chú tư tôi đồng ý sao?"

Đối phương nói: "Ban đầu chú Tư không đồng ý, nhưng sau khi chúng tôi khuyên nhủ, ông ấy..."

Chưa để đối phương nói hết câu, Vạn Tiêu đã cầm điều khiển từ xa ném vào màn hình.

"Rầm" một tiếng, màn hình vỡ tan.

Bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng bước vào, thấy vậy liền lên tiếng: "Vạn tổng."

Vạn Tiêu cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ giận dữ: "Đúng là 'trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết', muốn tôi làm đá kê chân cho ông ta, ông ta đúng là có ước mơ đẹp đấy."

Nói xong, Vạn Tiêu đứng dậy đi ra ngoài: "Gọi mấy người đi theo tôi."

Vạn Tiêu vừa nói vừa bước nhanh hơn, nhưng anh ta vừa đi được hai bước thì tên bảo vệ đứng bên cạnh đã chĩa súng vào đầu anh ta.

Vạn Tiêu dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được.

Bảo vệ: "Vạn tổng, xin lỗi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1078: Sức hút của người lắm lời



Câu "xin lỗi" của tên bảo vệ khiến ánh mắt Vạn Tiêu lóe lên vẻ tàn nhẫn.

"Cậu là người của chú Tư tôi à?"

Vạn Tiêu nghiến răng nhìn tên bảo vệ.

Đối mặt với câu hỏi của Vạn Tiêu, tên bảo vệ thản nhiên nói: "Phải."

Vạn Tiêu: "Cậu phản bội tôi."

Bảo vệ: "Không thể nói là phản bội, tôi vốn là người của tứ gia."

Bảo vệ nói rõ ràng, Vạn Tiêu siết chặt tay.

Tên bảo vệ chĩa súng vào Vạn Tiêu, hất hàm về phía anh ta: "Vạn tổng, anh đừng làm khó tôi, tôi không muốn động thủ với anh, chỉ cần anh ngoan ngoãn ở đây, tôi đảm bảo sẽ không làm hại anh."

Vạn Tiêu nheo mắt nhìn anh ta: "Ngay từ đầu đã là các người tính toán hết rồi, để tôi bắt cóc Khúc Tích và mẹ Bùi, để Bùi Nghiêu và Châu Dị nhắm vào tôi, rồi chú Tư tôi sẽ là ngư ông đắc lợi."

Bảo vệ mặt không cảm xúc: "Vạn tổng, những câu hỏi này anh nên dành cho tứ gia thì hơn, tôi không thể trả lời anh."

Vạn Tiêu hít sâu một hơi, cơn giận bùng lên.

Vạn Tiêu tuy mưu mô hơn Vạn Hằng, nhưng về võ công thì lại bình thường.

Đối mặt với tên bảo vệ được huấn luyện bài bản, Vạn Tiêu không ngu ngốc đến mức trực tiếp ra tay, anh ta bình tĩnh lại, đi đến ghế sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Hút được nửa điếu thuốc, Vạn Tiêu ngẩng đầu lên: "Mấy tên bảo vệ ở biệt thự ngoại ô cũng là người của chú Tư tôi sao?"

Bảo vệ trả lời: "Có ba người là người của tứ gia."

Chỉ có một người không phải.

Hừ.

"Ba chọi một không chột cũng què", đánh nhau cũng không có cơ hội thắng.

Vạn Tiêu cúi đầu dập tắt điếu thuốc, rồi đứng dậy đi lên lầu.

Tên bảo vệ nhìn anh ta, không nói gì, chỉ ra hiệu cho tên bảo vệ đứng ở cửa.

Tên bảo vệ kia hiểu ý, bước theo.

Nhận thấy có người đi theo, Vạn Tiêu cười khẩy một tiếng, không quay đầu lại, đi thẳng đến phòng của ông cụ Vạn.

Ông cụ Vạn vốn bị anh ta giam lỏng ở đây, bây giờ đến lượt anh ta cũng bị giam lỏng.

Thấy Vạn Tiêu bước vào, ông cụ Vạn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, không nói gì, vẫn tự chơi cờ.

Quân cờ trắng đen, ông cụ Vạn một mình "đóng" hai vai.

Vạn Tiêu nhìn ông cụ Vạn một lúc, rồi lên tiếng: "Ông nội."

Ông cụ Vạn nghe vậy, không nhìn anh ta, chỉ chậm rãi nói: "Chơi cờ với ông một ván không?"

Vạn Tiêu không có biểu hiện gì khác thường, bước tới.

Ông cụ Vạn cầm quân trắng, Vạn Tiêu cầm quân đen.

Một ván kết thúc, quân đen thắng.

Ông cụ Vạn cầm chén trà lên uống: "Cháu nghĩ mình thắng thật sao?"

Vạn Tiêu từ nhỏ đã chơi cờ với ông cụ Vạn, tuy trình độ không cao, nhưng anh ta cũng không ngốc đến mức không nhận ra ông cụ đang cố tình nhường mình, anh ta mím chặt môi, không nói gì.

Ông cụ Vạn đặt chén trà xuống, nhìn tên bảo vệ đứng ở cửa, cười lạnh một tiếng: "Ông đã nói với cháu rồi, đừng có qua lại với chú Tư cháu nhiều quá."

Vạn Tiêu: "..."

Trong những gia đình giàu có, không có ai là người tốt cả.

Cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cũng đều là những kẻ mưu mô, xảo quyệt.

Vạn Tiêu im lặng không nói, ông cụ Vạn lại rất bình tĩnh, ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói: "Bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác của lão Châu lúc trước, nhưng ông ta số tốt hơn tôi, cháu trai có năng lực, ông ta chết cũng có thể nhắm mắt."

Ý của ông là, con cháu nhà họ Vạn không ai có năng lực cả.

Cho dù có chết, ông cũng không thể nhắm mắt.

Vạn Tiêu nhìn bóng lưng ông cụ Vạn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ông nội, trong mắt ông, cháu thua kém Vạn Hằng ở điểm nào?"

Từ nhỏ đến lớn, so về học hành, anh ta học giỏi hơn Vạn Hằng.

So về năng lực sau khi đi làm, anh ta cũng giỏi hơn Vạn Hằng.

Anh ta vẫn không hiểu, tại sao ông cụ Vạn lại thiên vị Vạn Hằng như vậy.

Vạn Tiêu vừa dứt lời, thời gian như ngừng trôi.

Rất lâu sau, ông cụ Vạn mới quay lại nhìn anh ta, nói: "Vì nó có tấm lòng lương thiện hơn cháu."

Nghe thấy lời của ông cụ Vạn, Vạn Tiêu cười khẩy: "Lương thiện?"

Trong gia tộc Vạn thị rộng lớn, trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của thương trường, lòng tốt là thứ không đáng nhắc đến.

Ông cụ Vạn thấy anh ta cười, liền nghiêm mặt nói: "Ông là chủ tịch hội đồng quản trị của Hải Tinh, nhưng ông cũng là ông nội của cháu và Vạn Hằng, ông không thể nào trơ mắt nhìn cháu mình chết trước mặt mình, để mình phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

Nói xong, ông cụ Vạn ngừng một chút, nhìn Vạn Tiêu chằm chằm: "Nếu để cháu kế thừa Vạn thị, cháu sẽ không tha cho Vạn Hằng, nhưng nếu để nó kế thừa Vạn thị, nó sẽ tha cho cháu."

Vạn Tiêu: "..."

Ông cụ Vạn: "Hơn nữa, ban đầu ông cũng không định để Vạn Hằng kế thừa Vạn thị, ông chỉ muốn nó làm một cậu ấm nhàn rỗi, để cháu chăm sóc nó, nhưng cháu lại không buông tha cho nó."

Vạn Tiêu nhìn ông cụ Vạn, cảm thấy nghẹt thở.

Lúc này, Bùi Nghiêu và Châu Dị đã tìm thấy căn biệt thự ở ngoại ô.

Hai người dẫn theo hơn mười bảo vệ hùng hổ bước vào, vừa vào phòng khách, họ đã thấy Khúc Tích đang ngồi trên ghế trò chuyện với một tên bảo vệ.

Khúc Tích không biết đang nói gì, nhưng tên bảo vệ trước mặt cô đã sắp “sụp đổ”.

Châu Dị thấy vậy, nhướng mày, quay sang nhìn Bùi Nghiêu: "Ông chắc chắn vợ ông cần chúng ta đến cứu?"

Bùi Nghiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể nói dối, anh ta hít sâu một hơi: "Hình như người cần chúng ta đến cứu là tên bảo vệ kia thì phải."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1079: Thay đổi quyết định vào phút chót



Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị không có phản ứng gì, nhưng hơn mười bảo vệ đứng sau lưng hai người đều cố nén cười.

Bùi Nghiêu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, liếc nhìn bọn họ.

Hơn mười bảo vệ lập tức nghiêm mặt, có hai người không nhịn được, liền véo mạnh vào đùi mình.

Bùi Nghiêu: "Châu Dị, đây là đội ngũ tinh anh mà ông đào tạo gần hai mươi năm sao? Chẳng có chút bản lĩnh nào cả."

Châu Dị trêu chọc: "Người của tôi tinh anh nhanh nhạy chứ không phải người máy, ông muốn tìm người máy thì đến tìm lão Tần."

Dưới trướng Tần Trữ có không ít "người máy", ai nấy đều mặt không cảm xúc.

Đứng là vậy, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đều là một vẻ mặt “đơ như cây cơ”.

Nghe ra Châu Dị đang bênh vực người của mình, Bùi Nghiêu nhếch mép, sải bước đi vào trong.

Hai người đi vào vài bước, cuối cùng cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Khúc Tích và tên bảo vệ.

"Con người đôi khi là như vậy, càng thiếu thứ gì trong lòng, càng tỏ vẻ chán ghét thứ đó."

"Ví dụ như bây giờ, anh tỏ vẻ rất chán ghét tôi, nhưng tôi biết, trong lòng anh thực sự muốn kết bạn với tôi."

"Anh cũng đừng dọa tôi là sẽ đánh tôi bất tỉnh, tôi tin anh sẽ không làm vậy."

"Muốn kết bạn, bước quan trọng nhất là gì? Là phải mở miệng nói chuyện."

Khúc Tích ngồi quay lưng về phía Bùi Nghiêu và Châu Dị, nói liên tục với tên bảo vệ.

Tên bảo vệ nhìn Bùi Nghiêu và Châu Dị, nghiến răng, không nói gì.

Châu Dị khẽ cười: "Hay là chúng ta đứng đây thêm một lúc nữa, tôi thấy tên bảo vệ đó sắp không chịu đựng nổi rồi."

Bùi Nghiêu hào phóng nói: "Thôi bỏ đi, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, tuy anh ta không phải người tốt, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta chết trước mặt mình được."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, chưa kịp để anh ta bước tới, tên bảo vệ đứng trước mặt Khúc Tích đã lên tiếng: "Bùi tổng."

Nghe thấy tên bảo vệ gọi "Bùi tổng", Khúc Tích sững người, rồi quay phắt lại.

Nhìn thấy người phía sau thực sự là Bùi Nghiêu, cô đứng dậy, lao vào lòng anh.

Người vừa nãy còn thao thao bất tuyệt với tên bảo vệ, lúc này lại đỏ hoe mắt.

Bùi Nghiêu ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: "Sợ à?"

Khúc Tích mạnh miệng: "Không sợ."

Bùi Nghiêu cười: "Anh cũng thấy em không sợ, nhưng tên bảo vệ kia có vẻ sợ lắm."

Bùi Nghiêu vừa nói xong, Khúc Tích liền véo vào eo anh.

Khúc Tích ra tay không hề nhẹ, Bùi Nghiêu đau đến mức hít một hơi lạnh.

Hai người đang tình tứ thì Châu Dị đi đến bên cạnh mẹ Bùi, cúi người xuống nói: "Dì, dì không sao chứ?"

Mẹ Bùi lắc đầu: "Dì không sao."

Châu Dị: "Dì không sao là tốt rồi."

Mẹ Bùi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Mấy người này không biết muốn làm gì, bắt cóc dì và Tích Tích đến đây, nói là ông chủ của họ có việc muốn nhờ Nghiêu Nghiêu làm, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy nói gì..."

Sự việc đã đến nước này, cộng thêm tin tức từ Hải Tinh Media, Châu Dị biết họ đã bị người ta lợi dụng.

Nhưng anh không nói rõ với mẹ Bùi, chỉ cười đáp: "Đều là hiểu lầm thôi."

Mẹ Bùi nhìn Châu Dị, biết anh đang nói dối, nhưng không hỏi thêm.

Bọn trẻ đều đã lớn cả rồi.

Nhiều chuyện chúng xử lý còn tốt hơn thế hệ trước.

Trong số những tên bảo vệ do Vạn Tiêu phái đến bắt cóc Khúc Tích và mẹ Bùi, chỉ có người nói chuyện với Khúc Tích là người của Vạn Tiêu.

Thấy mọi người không tỏ vẻ thù địch với Châu Dị và Bùi Nghiêu, cũng không hề phản kháng, anh ta tuy nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng.

Châu Dị và Bùi Nghiêu dẫn theo hơn mười bảo vệ hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ rời đi.

Trên đường về, Bùi Nghiêu bảo vệ sĩ đưa Khúc Tích và mẹ mình về nhà, còn hai người thì quay xe đến thẳng Hải Tinh Media.

Xe chạy được một đoạn, Châu Dị nhận được điện thoại của Vạn Hằng.

Vạn Hằng hào hứng nói qua điện thoại: "Anh hai, em đã lấy được hợp đồng rồi."

Châu Dị: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Vạn Hằng: "Em nghe lời anh, đang trên đường đến Hải Tinh."

Châu Dị khẽ cười: "Tôi nói với cậu một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý."

Vạn Hằng nghe vậy, liền lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Lúc trước tôi bảo cậu lấy được hợp đồng rồi gây sức ép với mấy lão già ở Hải Tinh để họ ủng hộ cậu, bây giờ có thay đổi, bên Vạn Tiêu chắc đã xảy ra chuyện rồi, hiện tại người làm chủ Hải Tinh là chú Tư cậu."

Châu Dị nói ngắn gọn, Vạn Hằng nghe mà đầu óc quay cuồng.

Không phải là cuộc chiến nội bộ giữa anh ta và Vạn Tiêu sao?

Sao lại liên quan đến chú Tư của anh ta?

Châu Dị nói xong, không nghe thấy Vạn Hằng trả lời, liền cười nói: "Thôi, với đầu óc của cậu cũng không hiểu được đâu, gặp mặt rồi nói sau."

Vạn Hằng mơ màng đáp: "Vâng, vâng."
 
Back
Top Bottom