Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1020: Sáng suốt



Bố Khúc nhìn theo bóng lưng Bùi Nghiêu, trầm ngâm suy nghĩ.

Bùi Nghiêu đứng trước bình nước nóng lạnh, tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang rất lo lắng.

Ở nơi bố Khúc không nhìn thấy, Bùi Nghiêu lặng lẽ kéo cổ áo cho mát.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu bưng cốc nước quay lại bàn làm việc, hai tay đưa cốc nước cho bố Khúc: "Mời bố uống nước ạ."

Bố Khúc nhìn cốc nước trên tay Bùi Nghiêu, rồi lại nhìn nụ cười trên mặt anh ta, tuy không muốn nhận, nhưng cũng không từ chối: "Ừ."

Tục ngữ có câu, đưa tay không đánh người mặt cười.

Bố Khúc cúi đầu uống nước, tâm trạng phức tạp.

Bùi Nghiêu ngồi xuống, tư thế ngay ngắn, vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe: "Bố, bố cứ nói, con nghe đây."

Bố Khúc liếc nhìn anh ta, rồi đặt cốc nước xuống, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không có gì để nói."

Bùi Nghiêu: "Bố yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tích Tích."

Bố Khúc lạnh nhạt: "Ừ."

Bùi Nghiêu không giỏi dỗ dành người khác, bố Khúc thì lười lên tiếng.

Sau khi bố Khúc "ừ" một tiếng, hai người lại rơi vào im lặng.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, bố Khúc chỉ có thể cầm cốc nước lên uống.

Bùi Nghiêu cũng rất tinh ý, bố Khúc uống đến đâu, anh ta rót đến đó, hai người cứ thế “uống nước” mãi.

Cuối cùng, đến cốc thứ ba, bố Khúc không nhịn được nữa, nhíu mày nhìn Bùi Nghiêu: "Cậu đang trả thù tôi à?"

Bùi Nghiêu khó hiểu: "Hả?"

Bố Khúc: "Quên rồi à?"

Bùi Nghiêu thành thật hỏi: "Bố đang nói gì vậy?"

Bố Khúc ho khan hai tiếng: "Chuyện tôi bảo người mang sáu thùng đồ đến nhà họ Bùi lần trước."

Bùi Nghiêu chợt hiểu ra, vội vàng giải thích: "Con tuyệt đối không có ý trả thù bố."

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Bùi Nghiêu không giống giả vờ, bố Khúc "hừ" một tiếng: "Tôi cũng nghĩ cậu không có gan đó."

Bầu không khí trong phòng làm việc cuối cùng cũng dịu đi sau cuộc đối thoại này, bố Khúc Tích cố nhịn cơn buồn vệ sinh, nói chuyện khác với Bùi Nghiêu.

"Gần đây cậu có biết công ty game 'Âu Ân' không?"

Bùi Nghiêu đáp: "Biết ạ."

Bố Khúc hỏi: "Cậu thấy công ty đó thế nào?"

Nhắc đến chuyện công việc, Bùi Nghiêu trở nên nghiêm túc: "Bố định...?"

Bố Khúc gật đầu, không giấu diếm: "Mấy hôm trước có một người bạn giới thiệu công ty này cho tôi, nói là tương lai triển vọng tốt, muốn tôi đầu tư một chút."

Bùi Nghiêu: "Tương lai của công ty này đúng là rất triển vọng, nhưng con khuyên bố không nên đầu tư vào công ty này."

Bố Khúc: "Nói lý do xem."

Bố Khúc nói xong, Bùi Nghiêu nghiêng người về phía trước, đặt hai tay lên bàn, đan mười ngón tay vào nhau: "Công ty này mọi mặt đều rất tốt, hơn nữa, một thời gian trước còn được giải thưởng, nhưng có một nhược điểm lớn nhất, đó là ông chủ của công ty này quá nghe lời vợ."

Bố Khúc nhướng mày: "Hửm?"

Bùi Nghiêu nói thẳng vào trọng điểm: "Vợ ông ta là người ngoài ngành."

Để một người ngoài ngành can thiệp vào chuyện của người trong ngành, kết quả cuối cùng ra sao có thể tưởng tượng được.

Bùi Nghiêu nói xong, bố Khúc dựa lưng vào ghế, im lặng không nói.

Bùi Nghiêu: "Hiện tại, công ty này đúng là lợi nhiều hơn hại, nhưng đầu tư vào một công ty, điều quan trọng nhất vẫn là lợi nhuận lâu dài. Nếu con đoán không nhầm, nhiều nhất là ba năm, công ty này sẽ tụt dốc không phanh."

Bố Khúc: "Cậu chắc chắn vậy sao?"

Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: "Bố, đây là kinh nghiệm."

Đàn ông đánh giá đàn ông, phần lớn là do tiếp xúc trong công việc.

Bùi Nghiêu nói xong, bố Khúc nhìn anh ta một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười, đứng dậy: "Xuống nhà ăn cơm thôi."

Bùi Nghiêu hơi ngẩn người.

Bố Khúc thấy anh ta ngẩn người, liền cười nói: "Cậu này, nếu cậu dùng một nửa cái đầu làm việc để suy nghĩ về chuyện tình cảm, thì tôi đã không phải lo lắng như vậy."

Bùi Nghiêu: "..."

Bố Khúc xuống lầu rất nhanh.

Bùi Nghiêu khó hiểu, vội vàng đuổi theo: "Bố, vậy là con đã vượt qua bài kiểm tra của bố rồi sao?"

Bố Khúc mặt đỏ bừng: "Ừ."

Bùi Nghiêu nghe vậy, mỉm cười, nhân tiện nịnh nọt: "Bố, bố đúng là 'gừng càng già càng cay', chân tay còn nhanh nhẹn quá, con chạy theo cũng không kịp."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, bố Khúc Tích khựng lại, quay đầu nhìn anh: "Tôi đang vội đi vệ sinh, cậu tinh mắt gì chứ?"

Bùi Nghiêu: "..."

Bố Khúc nói xong, quay đầu tiếp tục đi nhanh.

Bùi Nghiêu nhìn bóng lưng bố Khúc, không đuổi theo nữa, vẻ mặt ngượng ngùng.

Dù sao, cuối cùng bố Khúc cũng khá hài lòng với chàng rể này.

Lúc ăn trưa, hai người lại nói chuyện đầu tư một lúc.

Bùi Nghiêu đứng dậy rót rượu cho bố Khúc: "Bố, nếu bố muốn đầu tư vào công ty game, con có một dự án, ngày mai con sẽ gửi cho bố xem."

Bố Khúc Tích cười tươi: "Dự án của cậu mà lại nhường cho tôi?"

Bùi Nghiêu nói: "Đều là người một nhà, ai kiếm tiền chẳng được."

Nói xong, Bùi Nghiêu ngồi xuống, gắp thức ăn cho bố Khúc: "Công ty game mà bố nói trước đó đúng là không được, nghe nói mấy hôm nay, bộ phận tài chính và vận hành của công ty đều đã bị thay thế bằng người nhà của vợ ông chủ."

Bố Khúc nhíu mày: "Loạn rồi!"

Bùi Nghiêu: "Yêu vợ phải có chừng mực, không có chừng mực sẽ hại người hại mình."

Bố Khúc nhìn anh ta: "Đàn ông phải ra dáng đàn ông, ở nhà không được gia trưởng, nhưng ra ngoài phải có trách nhiệm."

Bùi Nghiêu cười đáp: "Bố nói đúng."

Thấy Bùi Nghiêu dỗ dành bố Khúc vui vẻ, mẹ Khúc bóc tôm, bỏ vào đĩa của Khúc Tích, nhỏ giọng nói: "Ai nói Bùi Nghiêu EQ thấp? Mẹ thấy EQ của nó cũng cao mà?"

Khúc Tích bĩu môi: "Đó là vì bố đang hỏi chuyện công việc, mẹ thử hỏi chuyện tình cảm xem sao."

Mẹ Khúc bật cười: "Mẹ thấy thế này là tốt rồi, đầu óc kiếm tiền thì nhanh nhạy, đầu óc nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thì không tốt, chỉ biết cắm đầu kiếm tiền, không có thời gian v* v*n người khác."

Khúc Tích giơ ngón tay cái lên với mẹ: "Mẹ sáng suốt thật!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1021: Không nỡ



Sau bữa trưa ngà ngà say, Bùi Nghiêu và bố Khúc Tích đã xưng huynh gọi đệ với nhau.

Bùi Nghiêu gọi bố Khúc là "bố".

Bố Khúc gọi anh ta là "em trai".

Mẹ Khúc và Khúc Tích ngồi trên sofa ở phòng khách, vừa xem tivi vừa nhìn hai người.

Khúc Tích bĩu môi: "Mẹ, bố lúc nào uống say cũng thế này à?"

Mẹ Khúc Tích vẻ mặt chán ghét: "Có khi còn không bằng lúc này."

Khúc Tích nhỏ giọng nói: "Chắc tửu lượng của con được thừa hưởng từ bố."

Mẹ Khúc nói: "Dù sao cũng không phải thừa hưởng từ mẹ."

Hai mẹ con vừa dứt lời, từ phòng ăn liền vang lên tiếng "bốp".

Hai mẹ con nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn, bố Khúc đứng trước mặt Bùi Nghiêu, một tay đặt lên vai anh ta, một tay dụi mắt.

Thoạt nhìn thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ mới thấy, bố Khúc đang lau nước mắt.

Bùi Nghiêu thấy vậy, định đứng dậy: "Bố."

Bùi Nghiêu vừa nhổm dậy đã bị bố Khúc Tích ấn vai ngồi xuống: "Cậu không cần đứng dậy, cứ ngồi nghe tôi nói là được."

Bùi Nghiêu: "Con đứng dậy nghe bố nói chứ, nào có đạo lý bậc trưởng bối đứng, còn con cháu lại ngồi."

Bố Khúc say xỉn, xua tay: "Không sao, nhà chúng ta không câu nệ mấy chuyện đó."

Nói xong, bố Khúc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Bùi Nghiêu, tôi nói trước với cậu, tôi chỉ có một đứa con gái rượu này thôi, cậu tuyệt đối không được làm con bé chịu ấm ức."

Bùi Nghiêu đáp: "Bố cứ yên tâm."

Bố Khúc siết chặt tay đang đặt trên vai Bùi Nghiêu: "Nếu sau này cậu hết yêu con bé, hoặc là cậu yêu người khác, đừng đánh con bé, cũng đừng dùng chiến tranh lạnh để làm con bé khó xử, chỉ cần tôi còn sống, cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón con bé về."

Bùi Nghiêu: "Bố, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."

Bố Khúc xua tay: "Một đời rất dài, không ai có thể đảm bảo năm năm, mười năm, hai mươi năm sau vẫn yêu một người như ngày nào, chúng ta cứ nói trước cho rõ ràng."

Bùi Nghiêu quay sang nhìn Khúc Tích.

Khúc Tích ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ bố mình lại nói những lời này với Bùi Nghiêu.

Bố Khúc không nhìn Khúc Tích, cúi đầu, nói tiếp: "Nói thật, so với việc gả con bé cho cậu, tôi càng muốn con bé tìm một người đàn ông bình thường, như vậy ít nhất về gia thế, tôi còn có thể áp chế được đối phương, khiến đối phương không dám làm càn, nhưng bây giờ..."

Bùi Nghiêu đáp: "Bố yên tâm, con tuyệt đối không dám làm càn."

Bố Khúc cười cay đắng, vỗ vai Bùi Nghiêu: "Không nói nữa, sau này hai đứa ở bên nhau, sống cho thật tốt."

Nói xong, bố Khúc thu tay lại, chống nạnh, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Một lúc sau, ông khàn giọng nói: "Say rồi, không uống nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."

Nói xong, bố Khúc bước lên lầu.

Thấy bố Khúc rời đi, Bùi Nghiêu đứng dậy tiễn ông.

Bố Khúc mỉm cười với anh ta, không cho anh ta đi theo: "Cậu cứ ngồi đó đi."

Nói xong, bố Khúc đi lên lầu.

Có lẽ vì tuổi tác, hoặc cũng có thể vì say rượu, lúc lên cầu thang, bố Khúc Tích chống tay vào tay vịn, lưng trông có vẻ hơi còng.

Khúc Tích nghẹn ngào: "Bố."

Mẹ Khúc Tích: "Con ngồi với Bùi Nghiêu đi, mẹ lên xem bố con thế nào."

Nói rồi, mẹ Khúc Tích đứng dậy đi theo bố Khúc Tích.

Mẹ Khúc đỡ lấy tay bố Khúc, vừa dìu ông lên lầu vừa nhỏ giọng trách móc: "Chuyện kết hôn của hai đứa đã chắc như đinh đóng cột rồi, ông còn nói mấy lời đó làm gì."

Bố Khúc khàn giọng đáp: "Tôi thấy khó chịu."

Mẹ Khúc nghe vậy, mắt đỏ hoe: "Khó chịu gì chứ, cũng có phải gả con bé đi xa đâu, sau khi kết hôn, con bé muốn về nhà lúc nào cũng được."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng ngủ.

Mẹ Khúc đỡ bố Khúc ngồi xuống giường, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt lau mặt cho ông.

Khi quay lại, bà thấy bố Khúc đã ngồi từ trên giường xuống đất.

Bố Khúc duỗi thẳng một chân, co một chân, mắt rưng rưng.

Bố Khúc Tích duỗi thẳng một chân, co một chân, nước mắt lưng tròng.

Mẹ Khúc Tích tiến lên, ngồi xổm xuống dùng khăn lau mặt cho ông: "Càng già càng mít ướt, động tí là khóc."

Đợi mẹ Khúc lau mặt xong, bố Khúc đưa tay lên, nói: "Tôi vẫn còn nhớ lúc Tích Tích mới sinh ra, con bé chỉ nhỏ xíu thế này..."

Mẹ Khúc nước mắt lưng tròng: "Ông nói mấy lời này làm gì?"

Bố Khúc: "Tôi nuôi con bé từ nhỏ xíu như vậy, tôi luôn coi con bé là một đứa trẻ, vậy mà hôm nay lại có người đến nói với tôi, muốn cưới con bé..."

Mẹ Khúc nước mắt tuôn rơi.

Bố Khúc đưa tay nắm lấy tay mẹ Khúc: "Con gái lấy chồng rồi, sau này chỉ còn lại hai ông bà già chúng ta."

Mẹ Khúc lấy khăn mặt trong tay ném vào ông, vừa khóc vừa nói: "Ông nói mấy lời này làm gì, Tích Tích đã nói rồi, dù lấy chồng, sau này thứ bảy, chủ nhật con bé vẫn sẽ về nhà..."

Dưới lầu, Bùi Nghiêu ngồi xổm trước mặt Khúc Tích, liên tục hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô.

Khúc Tích nước mắt không ngừng rơi, cô hít mũi, nói: "Khoảng thời gian này, em khóc còn nhiều hơn cả những năm tháng trước đây cộng lại."

Bùi Nghiêu đứng dậy, ôm cô vào lòng: "Đều là những giọt nước mắt hạnh phúc."

Khúc Tích nói: "Em chưa bao giờ nghĩ một người vô tư như bố, lại nói ra những lời này."

Bùi Nghiêu cũng thấy xúc động: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về nhà thăm bố mẹ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1022: EQ di truyền ba đời



Tối nay, Bùi Nghiêu vốn định hẹn Khúc Tích đi ăn tối dưới ánh nến.

Nhưng trong tình huống này, đừng nói là ăn tối dưới ánh nến, ngay cả cơm tối anh ta cũng không nuốt nổi.

Bùi Nghiêu ngồi với Khúc Tích ở phòng khách một lúc rồi rời khỏi nhà họ Khúc.

Khúc Tích tiễn anh ra đến cửa, Bùi Nghiêu ôm cô, hôn lên trán cô: "Về nói chuyện với bố mẹ một lát, giải tỏa nỗi lo của họ đi."

Khúc Tích: "Anh đổi cách xưng hô nhanh thật đấy."

Bùi Nghiêu: "Đây gọi là biết tùy cơ ứng biến, nếu không có tiếng 'bố' này, làm sao anh có thể lấy lòng được bố vợ tương lai nhanh như vậy."

Khúc Tích mỉm cười, đưa tay kéo cà vạt của Bùi Nghiêu: "Nói đi, ai bày mưu cho anh?"

Bùi Nghiêu không né tránh, mà còn cúi người xuống: "Không ai cả."

Khúc Tích bĩu môi: "Em không tin."

Bùi Nghiêu bật cười, thành thật khai báo: "Bố anh."

Khúc Tích ngạc nhiên: "Hả?"

Cô cứ tưởng là Châu Dị.

Bùi Nghiêu nói: "Năm đó bố anh cũng dùng cách này để lấy lòng ông ngoại anh."

Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu, không nói gì nhưng ánh mắt thể hiện rất rõ ràng: Chú ấy trông cũng không giống người có EQ cao như vậy…

Bùi Nghiêu hiểu được ánh mắt của Khúc Tích, liền tự mình giải thích: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm."

Khúc Tích: "Em khuyên anh nên nói ngắn gọn thôi."

Bùi Nghiêu nói: "Thật ra, đến đời ông nội anh, EQ của Bùi gia không thấp như vậy đâu."

Khúc Tích nghe vậy, trêu chọc: "Vậy cái gì đã thay đổi gen EQ cao của Bùi gia các anh?"

Bùi Nghiêu vẻ mặt nghiêm túc: "Tuy không nên nói ra điều này, nhưng anh cũng phải nói sự thật, là do bà nội anh…"

Bà nội Bùi, nói theo kiểu bây giờ, chính là "ngây thơ, trong sáng, thánh thiện" điển hình.

Xuất thân hào môn, lại gả vào hào môn.

Từ nhỏ được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, kết hôn lại gặp được ông nội Bùi yêu thương bà hết mực, cả đời chưa từng chịu chút ấm ức nào.

Bùi Nghiêu kể sơ qua câu chuyện, Khúc Tích hứng thú nhìn anh chớp mắt: "Ông nội Bùi có phải là kiểu tổng tài bá đạo lạnh lùng không?"

Bùi Nghiêu gật đầu: "Trong ký ức của anh thì đúng là vậy."

Trong ký ức của Bùi Nghiêu, ông nội anh chưa từng cười với họ.

Khúc Tích mỉm cười: "Hai ông bà đúng là ngôn tình."

Bùi Nghiêu khẽ cười: "Nghe nói lúc đó tuy là hôn nhân do gia đình sắp đặt, nhưng người nhà không đồng ý cho ông nội anh cưới bà nội, vì lo lắng bà nội sau khi về nhà chồng sẽ không thể giúp đỡ ông nội trong sự nghiệp, nhưng ông nội tôi kiên quyết, yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhất định phải cưới..."

Khúc Tích: "Bà nội anh thật hạnh phúc."

Bùi Nghiêu: "Đúng vậy, bà nội anh thật hạnh phúc."

Khổ thân là những đứa cháu như họ.

EQ một người kém hơn một người.

Bùi Nghiêu dứt lời, Khúc Tích chợt nhận ra chủ đề đã bị lạc hướng, chớp mắt nhìn Bùi Nghiêu: "Hình như chúng ta lạc đề rồi thì phải?"

Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: "Không hề."

Khúc Tích: "Em hỏi là tại sao chú ấy lại nghĩ ra cách này để lấy lòng ông ngoại."

Bùi Nghiêu: "Không phải anh đã nói rồi sao? Ông nội EQ cao mà!"

Khúc Tích im lặng: "..."

Vậy ra, cuối cùng, chính một quyết định của ông nội Bùi đã kéo thấp EQ của hai thế hệ.

Cuối cùng, cũng là nhờ một kế sách của ông nội Bùi đã cứu vãn hôn nhân của hai thế hệ.

Hai người đang nói chuyện thì tài xế nhà họ Bùi lái xe đến cửa.

Tài xế xuống xe, chào Khúc Tích: "Khúc tiểu thư."

Khúc Tích cười đáp: "Chào bác Lý."

Bác Lý là người cũ của nhà họ Bùi, Khúc Tích chào hỏi ông xong, liền vỗ ngực Bùi Nghiêu: "Đừng để bác Lý đợi lâu, về thôi."

Bùi Nghiêu: "Ừ."

Bùi Nghiêu tuy nói "ừ", nhưng lại không có hành động gì.

Khúc Tích nhìn anh cười, tay vẫn đặt trên ngực anh không rút lại.

Chú Lý liếc nhìn hai người, giả vờ như không để ý rồi quay mặt đi

Khúc Tích nhân cơ hội nhón chân lên, hôn vào khóe môi Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: "Sáng mai anh đến đón em đi làm."

Khúc Tích cười nói: "Vâng."

Hai người nói chuyện xong, Bùi Nghiêu cúi người lên xe, Khúc Tích đứng dưới xe vẫy tay chào anh.

Bác Lý ngồi ở ghế lái, quay đầu lại cười nói: "Bùi thiếu gia, có thể lái xe được chưa ạ?"

Bùi Nghiêu gật đầu cười: "Bác Lý, lái xe đi ạ."

Xe từ từ lăn bánh, Bùi Nghiêu chỉnh lại tư thế ngồi, nhắm mắt lại.

Hôm nay ở nhà họ Khúc, anh uống khá nhiều rượu, nói không say là giả.

Chỉ là sợ Khúc Tích lo lắng, cũng sợ bố mẹ Khúc Tích không yên tâm giao Khúc Tích cho anh, nên anh vẫn cố gắng gượng.

Giờ lên xe rồi, Bùi Nghiêu cuối cùng cũng không cần phải gượng nữa.

Xe chạy được một đoạn, Bùi Nghiêu đang mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì bác Lý đột nhiên phanh gấp, quay đầu lại: "Bùi thiếu gia."

Bùi Nghiêu cau mày, mở mắt ra: "Hửm?"

Bác Lý: "Hình như Tiểu Cửu và Cát Châu đang đánh nhau bên kia đường."

Bùi Nghiêu nghe vậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày.

Bác Lý hỏi: "Tôi xuống xem sao?"

Bùi Nghiêu trầm giọng nói: "Không cần, tôi tự xuống xem."

Chú Lý năm nay đã ngoài năm mươi, ở nhà họ Bùi chỉ là một tài xế bình thường, chẳng biết chút võ công nào, lỡ xuống đó mà bị thương…

Bùi Nghiêu nói xong, mở cửa xuống xe.

Bên kia đường, Cát Châu và Tiểu Cửu đang đánh nhau với hơn mười bảo vệ.

Xung quanh có rất nhiều người xem, nhưng không ai báo cảnh sát.

Hơn mười bảo vệ được huấn luyện bài bản, may mà Cát Châu và Tiểu Cửu đều là người luyện võ.

Bùi Nghiêu vừa băng qua đường, vừa cởi cà vạt, khi đến nơi, anh ta túm lấy cổ áo đội trưởng đội bảo vệ, ấn anh ta vào cột điện bên đường.

Đội trưởng bảo vệ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt ngơ ngác vùng vẫy.

Bùi Nghiêu ấn mạnh vào cổ anh ta, lạnh lùng nói: "Bảo người của anh dừng tay lại."

Đội trưởng bảo vệ bị đau, cứng cổ không phục: "Anh là ai? Anh bảo dừng là dừng à? Anh là cái thá gì?"

Bùi Nghiêu di chuyển tay từ gáy anh ta lên yết hầu, siết chặt: "Tôi là cái thá gì tôi không biết, nhưng tôi biết, bây giờ cho dù tôi b*p ch*t anh ngay tại đây..."

Bùi Nghiêu nói xong, ghé sát vào tai đối phương, âm trầm nói: "... tôi cũng có cách thoát tội."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1023: Ra tay cứu giúp



Bùi Nghiêu lạnh lùng nói.

Nói xong, người đội trưởng bảo vệ bị anh bóp cổ run lên, không dám giãy giụa nữa.

Vài giây sau, đội trưởng bảo vệ mặt đỏ bừng, khó khăn nuốt nước bọt: "Anh, anh là ai?"

Bùi Nghiêu lạnh lùng nói: "Bùi Nghiêu."

Đội trưởng bảo vệ nghe vậy càng không dám động đậy, hít một hơi lạnh, giải thích: "Hai, hai người đó vừa đập phá quán bar của chúng tôi."

Bùi Nghiêu: "Bảo người của anh dừng tay, có chuyện gì vào trong nói."

Đội trưởng bảo vệ bị Bùi Nghiêu bóp cổ, khó thở: "Anh, anh nới tay ra một chút, tôi bảo họ dừng tay."

Đội trưởng bảo vệ nói xong, Bùi Nghiêu liền buông lỏng tay.

Đội trưởng bảo vệ hít sâu một hơi, liếc nhìn Bùi Nghiêu, còn chưa kịp thở đều, đã vội vàng ra lệnh cho đám bảo vệ đang đánh nhau dừng lại.

Cát Châu và Tiểu Cửu đang đánh nhau hăng say, không ai nhìn thấy Bùi Nghiêu.

Thấy đám bảo vệ dừng tay, hai người mới nhận ra Bùi Nghiêu.

Cát Châu đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, bước đến trước mặt Bùi Nghiêu, chào hỏi: "Bùi tổng."

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn anh ta, nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"

Cát Châu tức giận nói: "Lục Vũ đang ở trong đó."

Nghe Cát Châu nói vậy, Bùi Nghiêu ngạc nhiên: "Cậu ta không phải đang du học ở nước ngoài sao?"

Cát Châu mím môi không nói.

Nhìn vẻ mặt của Cát Châu, Bùi Nghiêu cau mày, không hỏi thêm nữa: "Vào trong nói."

Nói xong, Bùi Nghiêu đi trước vào trong.

Lúc này đang giữa chiều, quán bar gần như không có khách.

Bùi Nghiêu vừa bước vào đã thấy đồ đạc ngổn ngang khắp nơi.

Đội trưởng đội bảo vệ chạy theo từ phía sau, nịnh nọt: "Bùi tổng, anh xem hai người này đập phá quán chúng tôi tan hoang thế này, không phải chúng tôi muốn động tay động chân, mà là họ đập phá quá đáng, chúng tôi không thể nào ăn nói với cấp trên..."

Đội trưởng bảo vệ nói xong, một người trông giống quản lý từ bên trong đi ra.

Người đó còn chưa kịp lên tiếng, đội trưởng bảo vệ đã chạy đến bên cạnh anh ta, thì thầm báo cáo.

"Bùi Nghiêu, Bùi thiếu gia của Bùi thị."

"Hai người này quen biết cậu ta, hình như quan hệ khá tốt."

Quản lý: "Cậu chắc chắn là Bùi Nghiêu chứ?"

Đội trưởng bảo vệ: "Trên các tạp chí tuần san đều có ảnh cậu ta mà, khuôn mặt này không thể nhầm được."

Quản lý nghe vậy, sắc mặt đang khó coi bỗng chốc thay đổi, anh ta bước tới, bắt tay Bùi Nghiêu: "Chào Bùi tổng, tôi là quản lý của quán bar này, họ Tất, anh cứ gọi tôi là..."

Quản lý đang cười giới thiệu bản thân thì bị Bùi Nghiêu lạnh lùng cắt ngang: "Thương lượng tiền bồi thường đi."

Quản lý khựng lại.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu: "Khó tính toán à?"

Quản lý cười gượng, vẻ mặt khó xử: "Không phải khó tính toán, mà là chuyện này đã kinh động đến ông chủ của chúng tôi, e rằng..."

Quản lý tuy tươi cười, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Bùi Nghiêu lăn lộn trên thương trường nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của đối phương, anh cười khẩy: "Được, tôi đợi ông chủ của anh đến."

Bùi Nghiêu nói xong, tiện tay kéo một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống.

Bùi Nghiêu vừa ngồi xuống, Cát Châu liền bước tới, ghé sát vào tai anh, nói: "Bùi tổng, Lục Vũ say xỉn ở trong đó, phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay."

Bùi Nghiêu cúi đầu nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Đưa cậu ta đi."

Cát Châu: "Vâng."

Cát Châu nói xong, đứng thẳng dậy, ra hiệu cho Tiểu Cửu, hai người định đi vào phòng riêng.

Quản lý thấy vậy, liền ra hiệu cho đội trưởng bảo vệ bên cạnh.

Đội trưởng bảo vệ hiểu ý, không muốn lại gần nhưng vẫn phải tiến lên, cản đường hai người.

Cát Châu dừng bước: "Ý gì đây?"

Đội trưởng bảo vệ không nói gì, nhìn quản lý.

Quản lý cười nói: "Anh bạn, tôi chỉ là người làm công ăn lương, anh đừng làm khó tôi, đợi ông chủ tôi đến rồi nói sau, chỉ cần ông chủ đồng ý, tôi sẽ tự mình lái xe đưa các anh đến bệnh viện."

Quản lý nói xong, Bùi Nghiêu đang cúi đầu nghịch điện thoại chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ông chủ của anh là ai?"

Quản lý: "Vạn Tiêu."

Bùi Nghiêu chế giễu: "Vạn Tiêu của Hải Tinh Media sao?"

Quản lý: "Phải."

Bùi Nghiêu cười khẩy: "Đúng là oan gia ngõ hẹp."

Bùi Nghiêu nói xong, ra hiệu cho Cát Châu và Tiểu Cửu.

Hai người đồng thời nhìn anh: "Bùi tổng."

Bùi Nghiêu: "Mấy người này, đánh lại được không?"

Cát Châu và Tiểu Cửu nhìn nhau, rồi đáp: "Được."

Bùi Nghiêu nói: "Đánh, đánh xong đưa Lục Vũ đến bệnh viện, ở đây tôi lo liệu."

Bùi Nghiêu nói xong, Cát Châu và Tiểu Cửu gật đầu, rồi bắt đầu "ra tay".

Người đầu tiên “xui xẻo” chính là đội trưởng bảo vệ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị Tiểu Cửu đá văng vào góc tường.

Tiếp theo là một trận hỗn chiến.

Mười mấy phút sau, giữa đám bảo vệ nằm la liệt, Cát Châu và Tiểu Cửu đỡ Lục Vũ từ phòng riêng đi ra.

Lục Vũ đã say đến bất tỉnh nhân sự, không thể đứng vững.

Cát Châu đỡ anh ta đi ra ngoài, định chào Bùi Nghiêu, thì Bùi Nghiêu phẩy tay: "Đưa cậu ta đi đi."

Cát Châu: "Cảm ơn Bùi tổng."

Sau khi Cát Châu và Tiểu Cửu rời đi, trong quán bar chỉ còn lại Bùi Nghiêu.

Người quản lý vừa nãy còn lớn tiếng không cho Cát Châu và Tiểu Cửu đi, lúc này đang đứng im bên quầy bar, mồ hôi toát ra như tắm.

Bùi Nghiêu liếc nhìn anh ta, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu khẽ cười: "Lão Tần, tôi bị người ta chặn đường rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1024: Run như cầy sấy



Bùi Nghiêu vừa dứt lời, người quản lý đứng trước quầy bar liền sững sờ.

Không chỉ quản lý, mà cả hơn chục bảo vệ đang nằm la liệt dưới đất cũng vậy.

Đội trưởng bảo vệ nằm bẹp dưới chân tường đau không đứng dậy nổi, hít hà mấy hơi lạnh: Đây có phải là cái gọi là nói dối trắng trợn không…

Bên này, Bùi Nghiêu nói xong, Tần Trữ lạnh lùng đáp: "Địa chỉ."

Bùi Nghiêu: "Quán bar mới mở của Vạn Tiêu ở phía Nam thành phố."

Tần Trữ: "Đợi đấy."

Cúp máy, trong quán bar im lặng như tờ.

Một bảo vệ nằm gần đội trưởng nhất cố chịu đau, bò tới hai bước: "Đội trưởng."

Đội trưởng bảo vệ nằm im thin thít.

Bảo vệ: "Đội trưởng, lão Tần mà anh ta vừa nhắc đến, có phải là Tần Trữ không?"

Đội trưởng bảo vệ nhắm mắt, im lặng không nói.

Bảo vệ: "Đội trưởng, gần đây em có bạn gái mới, là người cùng quê với em, cô ấy không chê em bất tài, còn đối xử rất tốt với em."

Đội trưởng bảo vệ vẫn nằm im.

Bảo vệ: "Đội trưởng, nếu lão Tần mà Bùi Nghiêu vừa nói thực sự là Tần Trữ, thì hôm nay chúng ta còn sống mà ra khỏi đây được không? Em còn chưa kết hôn, còn chưa nắm tay bạn gái, còn chưa hôn bạn gái, còn chưa..."

Bảo vệ trẻ thao thao bất tuyệt.

Từng chữ từng câu, như kim châm vào người đội trưởng bảo vệ, còn đau hơn cả cú đá của Tiểu Cửu vừa rồi.

Bảo vệ trẻ đang nói dở thì đội trưởng bảo vệ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Im miệng!"

Bảo vệ trẻ bị mắng, ngẩn người: "Hả?"

Đội trưởng bảo vệ: "Cậu không có, nói cứ như tôi có ấy."

Bảo vệ: "Hả?"

Đội trưởng bảo vệ mặt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do đau: "Tôi đến giờ còn chưa được nếm trải mùi đời làm đàn ông đâu!"

Bảo vệ trẻ ngạc nhiên, một lúc sau, anh ta nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói cô bé ở quán trà sữa đối diện rất thích anh sao?"

Đội trưởng bảo vệ nghiến răng: "Cô ta thích tôi đến quán của cô ta để tiêu tiền thì có."

Bảo vệ: "..."

Đội trưởng bảo vệ lại nhắm mắt, mặt mày ủ rũ.

Nửa tiếng sau, Tần Trữ đến, dẫn theo một đám người, vừa vào quán bar, anh ta đã cho người kéo cửa cuốn xuống.

Cửa cuốn vừa được kéo xuống, trong quán bar tối om.

Ngay sau đó, nhân viên phục vụ đang trốn sau quầy bar liền bật đèn lên.

Đèn trong quán bar luôn là loại ánh sáng vàng mờ ảo.

Đèn vừa bật sáng, người quản lý đứng ở quầy lễ tân nhìn thấy Tần Trữ, liền cúi đầu, vội vàng nhắn tin.

Tần Trữ liếc nhìn anh ta, rồi sải bước đến bên cạnh Bùi Nghiêu: "Chuyện gì vậy?"

Người Bùi Nghiêu nồng nặc mùi rượu, anh ta ngẩng đầu đáp: "Không biết, tôi vừa vào cửa đã bị giữ lại."

Tần Trữ nhìn Bùi Nghiêu, cười lạnh: "Uống rượu không trả tiền à?"

Bùi Nghiêu cười mắng: "Mẹ kiếp, rượu là tôi uống ở nhà bố vợ tương lai."

Tần Trữ nhướng mày: "?"

Bùi Nghiêu: "Chắc là thấy tôi ngứa mắt."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, người quản lý vừa nhắn tin cho Vạn Tiêu, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Bùi tổng, anh đừng nói đùa, sao chúng tôi dám thấy anh ngứa mắt chứ."

Quản lý nói xong, cố gắng kìm nén đôi chân run rẩy, bước tới trước mặt Tần Trữ, lấy một tấm danh thiếp ra, hai tay cung kính đưa cho anh: "Luật sư Tần, tôi là quản lý của quán bar này."

Quản lý đưa danh thiếp với vẻ mặt vô cùng cung kính.

Nhưng Tần Trữ không nhận.

Khoảng bảy tám giây sau, Tiểu Tam từ phía sau bước tới, nhận lấy danh thiếp từ tay quản lý.

Tiểu Tam cúi đầu nhìn danh thiếp, lẩm bẩm: "Tất, Tất, Tất..."

Bích cái gì?

Tiểu Tam "Tất" mãi mà không đọc được.

Quản lý đứng đối diện cười nói: "Đạp."

Tiểu Tam: "??"

Quản lý ưỡn ngực: "Bố tôi nói chữ này có nghĩa là 'rồng bay'."

Tiểu Tam cúi đầu, nhìn chữ "Đạp" trên danh thiếp một lúc, khóe miệng giật giật.

Con rồng này không bay mới lạ.

Ba con rồng xếp chồng lên nhau.

Muốn không bay cũng khó.

Tiểu Tam nhếch mép, Tần Trữ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Bảo cậu bình thường phải đọc sách mà."

Tiểu Tam há miệng định phản bác, nhưng không dám.

Tần Trữ nói xong, quay đầu lại nhìn Tất Đạp: "Vạn Tiêu đâu?"

Tất Đạp: "Vạn, Vạn tổng đang trên đường đến đây."

Nửa tiếng trước đã nói mười phút nữa là đến.

Nửa tiếng sau, nhắn tin lại, vẫn là mười phút nữa.

Tần Trữ: "Bao lâu nữa đến?"

Tất Đạp: "Mười, mười phút nữa ạ."

Tất Đạp vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đang ngồi trên ghế liền cười khẩy.

Tất Đạp nghe thấy tiếng cười, nín thở.

Bùi Nghiêu chế giễu: "Vừa nãy tôi ngồi đây, anh cũng nói với tôi là mười phút."

Tất Đạp:..."

Bùi Nghiêu nói xong, duỗi tay, quay sang nhìn Tiểu Tam: "Lấy cho tôi chai nước."

Tiểu Tam đáp: "Vâng, Bùi tổng."

Tiểu Tam nói xong, bước đến quầy bar.

Tiểu Tam vừa đến nơi, liền có một bàn tay từ dưới quầy bar đưa ra, trên tay cầm một chai nước khoáng.

Đèn ở khu vực quầy bar đã bị Cát Châu đập vỡ lúc nãy, bây giờ tối om, đột nhiên có một bàn tay đưa ra từ bên dưới, chỉ thấy tay mà không thấy người, nói thật, cảnh tượng này khá rùng rợn.

May mà Tiểu Tam gan dạ.

Tiểu Tam: "Cảm ơn anh bạn."

Nhân viên phục vụ dưới quầy bar run rẩy đáp: "Không, không, không, có gì."

Tiểu Tam nghe vậy, cười khẩy.

Một lúc sau, Tiểu Tam cầm chai nước khoáng quay lại chỗ Bùi Nghiêu, đưa cho anh ta.

Bùi Nghiêu nhận lấy, mở nắp, uống một ngụm: "Cảm ơn."

Tiểu Tam: "Anh khách sáo rồi."

Bùi Nghiêu khẽ cười: "Tôi nhớ cậu theo Châu Dị rồi mà? Sao vẫn ở bên cạnh lão Tần vậy?"

Nghe Bùi Nghiêu hỏi vậy, Tiểu Tam bị chạm vào chỗ đau, không nói gì.

Tần Trữ lạnh nhạt nói: "A Dị nói cậu ta ồn ào quá, nên trả hàng rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1025: Kẻ thù không đội trời chung



Tần Trữ nói không chút nể nang, Tiểu Tam bị ánh mắt của Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm khiến khóe miệng giật giật.

Nhìn như muốn cười.

Nhưng lại cười không nổi.

Tiểu Tam đến giờ vẫn còn nhớ cảnh Châu Dị "trả hàng" mình.

Châu Dị không hề làm cậu ta mất mặt, thậm chí còn bảo Cát Châu châm cho cậu ta điếu thuốc.

Lúc ngậm điếu thuốc, Tiểu Tam còn tưởng Châu Dị thấy anh ta là nhân tài, định bồi dưỡng.

Anh ta đang lâng lâng thì Tiểu Cửu tạt một gáo nước lạnh: "Anh Tam, Châu tổng thích yên tĩnh."

Tiểu Tam ngơ ngác: "Hửm?"

Tiểu Cửu: "Lát nữa tôi lái xe đưa anh về chỗ luật sư Tần."

Tiểu Tam ngạc nhiên nhìn Tiểu Cửu chằm chằm, quên cả nhả khói, bị sặc, nước mắt giàn giụa.

Ngay sau đó, chưa để Tiểu Tam lên tiếng, Châu Dị đã ra hiệu cho Tiểu Cửu, Tiểu Cửu liền kéo anh ta đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Tiểu Tam hít sâu một hơi.

Đúng là chuyện cũ không muốn nhớ lại.

Tiểu Tam vừa dứt dòng hồi tưởng, Bùi Nghiêu đã cười nói: "Hay là cậu theo tôi?"

Tiểu Tam cười nịnh nọt: "Bùi tổng, tôi vẫn nên ở bên cạnh luật sư Tần thì hơn."

Bùi Nghiêu: "Sao? Tôi còn không bằng lão Tần à?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Tam càng thêm nịnh nọt.

Nhưng anh ta không nói gì.

Hai người đang nói chuyện thì cửa cuốn bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Tất Đạp là người đầu tiên giật nảy mình, anh ta kích động chạy ra cửa.

Vừa chạy được hai bước đã bị một bảo vệ chặn đường.

Bảo vệ mặt không cảm xúc.

Tất Đạp cứng đờ tại chỗ.

Vài giây sau, đúng lúc Tất Đạp tưởng bảo vệ sẽ ra tay với mình thì Tần Trữ lạnh lùng lên tiếng: "Để anh ta mở cửa."

Bảo vệ nghe vậy, đáp: "Vâng, thưa luật sư Tần."

Bảo vệ nói xong, nghiêng người, nhường đường cho Tất Đạp.

Thấy bảo vệ nhường đường, Tất Đạp cảnh giác nhìn anh ta, không dám manh động.

Sau khi chắc chắn bảo vệ sẽ không động thủ với mình, anh ta cúi đầu, rồi nhanh chóng đi về phía cửa.

Lúc đi ngang qua người bảo vệ, anh ta còn rảo bước nhanh hơn, sợ bảo vệ sẽ bất ngờ giữ anh ta lại.

Cửa cuốn mở ra, bên ngoài có bảy tám người đàn ông mặc vest đang đứng.

Người đàn ông dẫn đầu cao hơn một mét tám mươi lăm, đầu đinh, thoạt nhìn giống như một tên đầu gấu.

Quản lý nhìn thấy người đàn ông đó, như nhìn thấy người thân.

"Vạn tổng."

Quản lý vừa lên tiếng, vừa tiến lại gần, định nói thêm gì đó thì bị Vạn Tiêu đẩy ra.

Quản lý loạng choạng lùi về sau.

Bảo vệ đi theo phía sau Vạn Tiêu nhanh chóng đưa cho anh ta một chiếc khăn tay sạch sẽ: "Vạn tổng."

Vạn Tiêu nhận lấy, không nói gì, lau tay xong, anh ta ném khăn xuống đất, liếc nhìn Tần Trữ và Bùi Nghiêu: "Đúng là oan gia ngõ hẹp."

Bùi Nghiêu: "Người ta nói, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, một ngày gặp hai ông bố, vui chứ?"

Vạn Tiêu chế giễu: "Châu Dị đâu?"

Bùi Nghiêu: "Bố Châu của anh gần đây bận chăm sóc anh chị chưa chào đời của anh."

Đối mặt với lời chế giễu của Bùi Nghiêu, Vạn Tiêu đã quen từ lâu.

Mấy người này bất hòa, phải kể từ “cội nguồn”.

Mấy chục năm trước, nhà họ Vạn đã không ưa nhà họ Tần và Bùi.

Còn Châu Dị, anh là "nhân tố mới" trong mối thù với Vạn Tiêu.

Thứ nhất là vì Tần Trữ và Bùi Nghiêu, thứ hai là vì hai công ty truyền thông vốn là đối thủ cạnh tranh.

Cộng cả hai lại, thù mới hận cũ, mâu thuẫn ngày càng gay gắt.

"Châm chọc" nhau xong, Vạn Tiêu bước lên trước vài bước, ra vẻ ta đây, lập tức có bảo vệ mang ghế đến cho anh ta ngồi.

Vạn Tiêu ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn xung quanh quán bar tan hoang, nói: "Mười triệu."

Bùi Nghiêu cười khẩy: "Bao nhiêu?"

Vạn Tiêu lặp lại: "Mười triệu."

Bùi Nghiêu chế giễu: "Anh tính cả mạng chó của anh vào rồi à?"

Vạn Tiêu cười như không cười: "Bùi Nghiêu, tôi không rảnh đôi co với cậu, mười triệu, hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không có mười triệu, hừ, hôm nay đừng ai hòng bước ra khỏi quán bar này."

Vạn Tiêu nói xong, Bùi Nghiêu liền nhìn Tần Trữ.

Tần Trữ lạnh lùng liếc nhìn Vạn Tiêu, nói: "Được."

Tần Trữ nói xong, Bùi Nghiêu ngạc nhiên: "?"

Tần Trữ không giải thích cho Bùi Nghiêu, anh ta ra hiệu cho Tiểu Tam.

Tiểu Tam hiểu ý, quay đầu ra hiệu cho mấy người phía sau.

Mấy người kia hiểu ý, lấy gậy sắt từ sau lưng ra, kéo dài, rồi bắt đầu đập phá.

Quán bar vốn đã tan hoang, giờ càng thêm thảm hại.

Vạn Tiêu: "Tần Trữ, anh có ý gì?"

Tần Trữ xắn tay áo lên: "Bồi thường tương xứng, anh muốn mười triệu, thì phải có thiệt hại mười triệu, nếu không, cho dù có kiện ra tòa, anh cũng không thắng được."

Vạn Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta.

Tần Trữ: "Tôi đang giúp anh đấy."

Tần Trữ nói xong, mấy bảo vệ đi theo Vạn Tiêu liền nhấp nhổm muốn động thủ.

Tiểu Tam nhìn tên dẫn đầu, cười nhạt: "Anh bạn, anh không định giúp ông chủ anh tăng thêm mười triệu chứ?"

Bảo vệ của Vạn Tiêu: "..."

Cách âm của quán bar rất tốt, bên trong bị đập phá tan tành, nhưng bên ngoài lại không nghe thấy gì.

Vạn Tiêu cũng là người bình tĩnh, đối mặt với sự khiêu khích của Tần Trữ, anh ta không nói gì.

Một lúc sau, mấy bảo vệ đập phá gần xong, có người quay lại báo cáo.

Tần Trữ chậm rãi lấy cuốn sổ séc ra, đang định viết séc thì điện thoại của Bùi Nghiêu rung lên.

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn màn hình, nhíu mày, rồi ngẩng đầu lên: "Lão Tần."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1026: Đập vỡ chén cơm



Tin nhắn do Cát Châu gửi đến.

Tin nhắn ngắn gọn: Bùi tổng, Lục Vũ hôn mê bất tỉnh.

Bùi Nghiêu nói xong, Tần Trữ cúi đầu nhìn anh ta: "Hửm?"

Bùi Nghiêu: "Lục Vũ hôn mê bất tỉnh."

Trước đó trong quán bar đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ đều không rõ.

Đặc biệt là Tần Trữ, hoàn toàn không biết tại sao chuyện này lại liên quan đến Lục Vũ.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Trữ, Bùi Nghiêu đứng dậy, lại gần giải thích.

Sau khi Bùi Nghiêu kể lại những gì mình biết, Tần Trữ liếc nhìn Vạn Tiêu: "Quán bar này ai làm chủ?"

Vạn Tiêu nhướng mày: "Ý anh là sao?"

Tần Trữ: "Có người gặp chuyện ở quán bar của anh, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện."

Nghe Tần Trữ nói vậy, Vạn Tiêu nhíu mày, quay sang nhìn Tất Đạp đang đứng bên cạnh.

Bị Vạn Tiêu nhìn chằm chằm, Tất Đạp run rẩy, vội vàng nói: "Vạn tổng, tôi không biết, lúc tôi đến, cậu ta đã nôn mửa rồi, cụ thể thì..."

Chưa để Tất Đạp nói hết câu, Tiểu Tam đã bước tới, đá vào bụng anh ta.

Tất Đạp đau đớn, khuỵu xuống, ôm bụng.

Tiểu Tam nhân cơ hội ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo anh ta, cười lạnh: "Anh không biết?"

Tất Đạp đau đến mức không đứng dậy nổi: "Tôi, tôi thực sự không biết, giờ, giờ này không phải giờ hoạt động của quán bar, tôi còn không biết cậu ta vào bằng cách nào, tôi..."

Tất Đạp đang lẩm bẩm thì Tiểu Tam lại đấm vào bụng anh ta một cú.

Cú đấm này khiến Tất Đạp nôn hết cả ra.

Chưa để Tiểu Tam ra tay tiếp, Tất Đạp đã ôm bụng, kêu lên: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nói, tôi nói..."

Tất Đạp nói xong, Tiểu Tam liền buông tay.

Mất đi điểm tựa của Tiểu Tam, Tất Đạp ngã vật ra đất.

Tiểu Tam cười khẩy một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, cười như không cười nhìn anh ta.

Tất Đạp nghỉ một lúc, rồi run rẩy trả lời: "Người, người đó là do sếp phó Vạn đưa đến."

Sếp phó - Vạn Hằng, em họ của Vạn Tiêu.

Vì sợ hãi và đau đớn, giọng Tất Đạp rất nhỏ.

Tiểu Tam nghe vậy, quay sang báo cáo với Tần Trữ: "Luật sư Tần, Lục Vũ là do Vạn Hằng đưa đến."

Tiểu Tam nói xong, Tần Trữ nhìn Vạn Tiêu: "Cho tôi một lời giải thích."

Vạn Tiêu nghe vậy, siết chặt quai hàm, mặt lạnh tanh.

Vạn Hằng nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng ông cụ Vạn lại rất cưng chiều anh ta, ngay cả Vạn Tiêu cũng không dám động đến.

Nhưng Vạn gia dù sao cũng là công ty niêm yết, làm ăn chân chính, nếu bị lộ ra ngoài là có người gặp chuyện ở quán bar của họ, còn hôn mê bất tỉnh...

Vạn Tiêu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng trầm giọng nói: "Thiệt hại của quán bar hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Tần Trữ: "Lục Vũ là em vợ của A Dị."

Vạn Tiêu: "..."

Châu Dị nổi tiếng là chiều vợ.

Đừng nói là người trong giới, ngay cả một con chó ven đường ở Bạch Thành cũng biết.

Vạn Hằng lại dám động đến em vợ của anh ta.

Hậu quả khó mà lường được.

Hai người nhìn nhau, Vạn Tiêu nhíu mày: "Anh muốn thế nào?"

Tần Trữ lạnh lùng nói: "Vạn Hằng đâu?"

Vạn Tiêu: "Tôi không thể giao Vạn Hằng cho anh."

Tần Trữ: "Không cần giao cho tôi, anh giao cho cảnh sát là được."

Nghe Tần Trữ nói vậy, Vạn Tiêu lại im lặng.

Một lúc sau, Vạn Tiêu nói: "Được, tôi sẽ đưa cậu ta đến đồn cảnh sát."

Vạn Tiêu nói xong, người bảo vệ đứng đầu phía sau anh ta lập tức bước lên: "Vạn tổng, nếu chuyện này bị ông cụ biết, e rằng..."

Bảo vệ chưa nói hết câu, Vạn Tiêu đã quay sang trừng mắt nhìn anh ta: "Im miệng."

Bảo vệ nghẹn lời, không dám nói tiếp.

Vài phút sau, Tần Trữ và Bùi Nghiêu ra khỏi quán bar.

Bùi Nghiêu lấy bao thuốc lá ra, đưa cho Tần Trữ một điếu, rồi tự mình châm một điếu: "Chuyện này cứ thế bỏ qua sao?"

Tần Trữ che gió, châm thuốc: "Xã hội pháp trị."

Bùi Nghiêu cười: "Hiểu rồi."

Tần Trữ lại nói: "Vạn Tiêu không phải kẻ ngốc, sẽ không vì một đứa ăn chơi trác táng mà làm hại cả nhà họ Vạn."

Bùi Nghiêu gạt tàn thuốc: "Người đáng sợ không phải Vạn Tiêu, mà là ông cụ nhà họ Vạn."

Tần Trữ: "Dao chưa đâm vào người mình thì không ai thấy đau, gia sản của Vạn gia cũng không sạch sẽ hơn nhà họ Tần là bao, nếu vì chuyện này mà bị lôi ra quá nhiều chuyện cũ, ông nghĩ những người khác trong nhà họ Vạn có đồng ý không?"

Bùi Nghiêu khẽ cười, không nói gì.

Một lúc sau, Tần Trữ lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Cửu.

Điện thoại được kết nối, Tần Trữ trầm giọng hỏi: "Lục Vũ tỉnh chưa?"

Tiểu Cửu đáp: "Chưa ạ."

Tần Trữ nói: "Bảo Cát Châu đừng nói với A Dị và Nghênh Nghênh."

Tiểu Cửu nhìn Cát Châu đang đỏ mắt, lần đầu tiên không trả lời Tần Trữ ngay.

Tần Trữ không nghe thấy Tiểu Cửu trả lời, trong lòng hiểu rõ, anh nói tiếp: "Bên này đã điều tra ra rồi, Lục Vũ là do Vạn Hằng đưa đến quán bar, tối nay hai người cẩn thận một chút, đề phòng Vạn Hằng chó cùng rứt giậu."

Tiểu Cửu: "Vâng."

Tần Trữ: "Lát nữa tôi cho Tiểu Tam đến đó, hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Tiểu Cửu mím môi, định từ chối, nhưng nghĩ đến sự an toàn của Lục Vũ, cậu ta nhíu mày đồng ý: "Vâng."

Cúp máy, Tần Trữ lắc đầu cười khẩy.

Một tiếng sau, Tiểu Tam xuất hiện ở bệnh viện.

Tiểu Tam vừa đến cửa phòng bệnh, còn chưa kịp gõ cửa đã đụng phải Cát Châu đang chạy ra từ bên trong.

Tiểu Tam bị đụng lùi lại mấy bước, chưa kịp đứng vững đã nghe thấy Cát Châu nói: "Anh Tam, anh vào trong giữ Lục Vũ cho em, em quay lại ngay."

Tiểu Tam ngơ ngác, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sải bước vào phòng.

Ai ngờ, vừa vào cửa, một chai truyền dịch đã bay thẳng vào mặt anh ta.

May mà Tiểu Tam nhanh nhẹn, nghiêng người né tránh, bước lên vài bước, ấn Lục Vũ đang ném chai truyền dịch xuống giường, trêu chọc: "Anh bạn, tôi sống nhờ vào khuôn mặt này đấy, lần đầu gặp mặt anh đã đập vỡ bát cơm của tôi, không ổn lắm đâu."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1027: Hiểu lầm



Tiểu Tam là người luyện võ.

So với anh ta, chút võ mèo cào của Lục Vũ chẳng đáng là gì.

Lục Vũ bị đè trên giường, vùng vẫy, miệng phun ra những lời lẽ tục tĩu, càng mắng càng khó nghe.

Tiểu Tam nghe vậy, nhướng mày, khi Lục Vũ mắng đến tổ tiên nhà anh ta, anh ta bật cười: "Không có tổ tiên, tôi là trẻ mồ côi."

Lục Vũ: "..."

Lục Vũ vốn là trẻ mồ côi, nghe Tiểu Tam nói vậy, anh ta nhíu mày, không vùng vẫy nữa.

Tiểu Tam thấy vậy, cúi người xuống, cười khẩy: "Thương hại tôi à?"

Lục Vũ quay đầu lại, mắng: "Tôi thương hại ông nội nhà anh."

Tiểu Tam: "Ông nội tôi thì thôi đi, với tuổi của tôi bây giờ, ông chú tôi chưa chắc đã còn sống."

Tiểu Tam ăn nói lanh lợi, Lục Vũ hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.

Mắng cũng không lại, đánh cũng không lại, cuối cùng Lục Vũ nghiến răng, bỏ cuộc.

Thấy anh ta nằm im trên giường, Tiểu Tam trêu chọc: "Không làm loạn nữa à?"

Lục Vũ cười khẩy: "Tôi biết anh, người của Tần Trữ đúng không?"

Tiểu Tam không ngờ mình cũng khá nổi tiếng, cười đáp: "Phải, đều nghe nói đến chiến tích lẫy lừng của anh rồi à, kể ra nghe thử xem."

Lục Vũ nhếch mép, chế giễu: "Gã mặt trắng thích trang điểm."

Tiểu Tam: "..."

Lúc Cát Châu dẫn bác sĩ chạy vào, Tiểu Tam suýt chút nữa đã tháo thắt lưng ra đánh Lục Vũ.

Thấy Cát Châu vào, Tiểu Tam buông tay khỏi thắt lưng, tát vào gáy Lục Vũ một cái, rồi buông cậu ta ra.

Tiểu Tam vừa buông tay, Lục Vũ liền xoay người, đá anh ta một cái.

Tiểu Tam lập tức bước tới, giữ chặt gáy anh ta, Cát Châu vội vàng chạy đến can ngăn: "Anh Tam."

Tiểu Tam hít sâu một hơi, cười lạnh: "Tên nhóc thối tha."

Cát Châu sợ Tiểu Tam sẽ đánh Lục Vũ, liền nhỏ giọng nói: "Anh Tam, anh đừng chấp cậu ta."

Tiểu Tam cười khẩy, buông tay: "Ừ."

Tiểu Tam lại đứng bên cửa sổ, Lục Vũ quay đầu lại định đánh Cát Châu.

Cát Châu nhíu mày, đè cậu ta xuống, gọi bác sĩ đến khám.

Bác sĩ khám cho Lục Vũ đã ngoài năm mươi, kinh nghiệm dày dặn, tâm lý vững vàng, trước tình huống này, ông ta vẫn không hề chớp mắt.

Vài phút sau, bác sĩ lùi lại, nói: "Cơ bản không có vấn đề gì lớn, nếu hai người lo lắng, có thể để bệnh nhân nằm viện theo dõi thêm hai ngày."

Bác sĩ nói xong, chưa để Cát Châu lên tiếng, Lục Vũ đã quay đầu lại mắng:

"Nằm viện cái con khỉ!"

"Tôi không có bệnh!"

"Ông già khốn kiếp, ông chỉ muốn moi tiền của tôi!"

Bác sĩ lúng túng, cúi đầu, ho khan hai tiếng: "Tôi còn phải khám cho các bệnh nhân khác, tôi xin phép."

Cát Châu cười nói: "Bác sĩ cứ tự nhiên."

Bác sĩ: "Có việc gì thì đến phòng bác sĩ tìm tôi."

Cát Châu: "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ nói xong, xoay người rời đi.

Bác sĩ vừa đi, Cát Châu liền buông Lục Vũ ra, túm lấy cổ áo anh ta, hỏi: "Không phải cậu đang du học ở nước ngoài sao? Sao lại ở Bạch Thành?"

Lục Vũ chế giễu: "Anh còn quản tôi ở đâu à?"

Cát Châu: "Tôi không quản cậu thì ai quản?"

Lục Vũ hất tay Cát Châu ra, tức giận nói: "Bây giờ các người còn để ý đến tôi sao?"

Cát Châu nhíu mày: "Cậu đang nói gì vậy?"

Lục Vũ: "Anh đang nói gì, tự anh biết rõ."

Cát Châu sững sờ.

Hai anh em nhìn nhau, trong mắt đều là sự xa cách và lạnh nhạt.

Tiểu Tam dựa vào cửa sổ, cười khẩy: "Cát Châu, cậu em trai này của cậu đúng là đồ ăn cháo đá bát mà."

Cát Châu nhìn Lục Vũ, hít một hơi, điều chỉnh cảm xúc: "Có phải ai đó đã nói gì với cậu không?"

Lục Vũ nghiến răng: "Cần người khác nói với tôi sao? Tôi không có mắt à?"

Cát Châu im lặng không nói, trong đầu anh ta hiện lên tin nhắn mà Bùi Nghiêu vừa gửi.

Bùi Nghiêu nói Lục Vũ là do Vạn Hằng đưa đến quán bar.

Hành động và cảm xúc hiện tại của Lục Vũ chắc chắn có liên quan đến Vạn Hằng.

Lục Vũ nói xong, thấy Cát Châu không lên tiếng, cậu ta chế giễu: "Bị tôi nói trúng tim đen rồi à?"

Cát Châu buông cổ áo anh ta ra, đứng dậy: "Tôi không biết cậu nghe người khác nói gì, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng, tôi, chị Khương Nghênh, anh rể, chưa bao giờ quên cậu."

Lục Vũ cười khẩy: "Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Cát Châu: "Nếu cậu không tin, bây giờ cậu có thể về Thủy Thiên Hoa Phủ, cậu đi tìm anh rể, hỏi anh ấy xem anh ấy có kế hoạch gì cho tương lai của cậu không."

Lục Vũ quay mặt đi, rõ ràng là không tin.

Cát Châu: "Lục Vũ, tại sao cậu lại trở nên như vậy?"

Lục Vũ quay đầu lại, đột nhiên đứng dậy: "Tại sao tôi lại trở nên như vậy? Anh còn hỏi tôi tại sao lại trở nên như vậy?"

Cát Châu nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp, không biết là đau lòng nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn.

Lục Vũ: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, lúc trước Châu Dị và Khương Nghênh nói đưa tôi ra nước ngoài, tôi còn tưởng họ thương hại tôi, bây giờ nghĩ lại, tôi thật ngu ngốc, chắc là họ thấy tôi gây ra chuyện đó, làm mất mặt họ..."

Lục Vũ chưa nói hết câu, Cát Châu đã giơ tay lên, đấm vào mặt cậu ta.

Lục Vũ bị đấm, đầu nghiêng sang một bên, anh ta quay lại, nhìn Cát Châu với vẻ mặt không thể tin được: "Anh, anh đánh tôi?"

Tiểu Tam đứng bên cạnh, chế giễu: "Đánh nhẹ quá."

Không khí trong phòng bệnh trở nên ngưng trệ, một lúc sau, Cát Châu đau lòng nói: "Lục Vũ, cậu bị thương ở người, chứ không phải ở đầu óc, gặp chuyện gì, cậu có thể động não một chút được không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1028: Khúc mắc trong lòng



Cát Châu vừa động thủ, ánh mắt Lục Vũ nhìn anh càng thêm oán hận.

Hai anh em nhìn nhau mười mấy giây, Cát Châu mệt mỏi quay mặt đi, kéo ghế ngồi xuống.

"Nói đi, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?"

Lục Vũ mím môi không nói.

Cát Châu nhìn anh ta một cái, đưa tay xoa mi tâm: "Cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao?"

Lục Vũ siết chặt tay.

Cát Châu nhíu mày nói: "Lúc trước là cậu nói muốn rời khỏi đây đi du học, chúng tôi đều nghĩ cậu muốn tạm thời rời đi để bình tâm lại, nghĩ rằng chiều theo ý cậu sẽ khiến cậu thoải mái hơn, không ai nghĩ là cậu làm mất mặt chúng tôi cả."

Lục Vũ: "Tôi không tin."

Cát Châu ngẩng đầu nhìn anh ta, cười khổ: "Làm sao thì câu mới tin?"

Lục Vũ: "Vạn Hằng nói với tôi, anh và anh Cửu bây giờ là cánh tay đắc lực của anh rể, Vu Chính và Cận Bạch lại mở phòng khám tâm lý, tất cả mọi người đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ có tôi, chỉ có tôi..."

Lục Vũ nói đến đây, nghẹn ngào không nói nên lời.

Niềm vui và nỗi buồn của con người thật sự khác nhau.

Đặc biệt là với những người thiếu cảm giác an toàn.

Cậu ta nói không sao, có thể là có sao.

Cậu ta nói tôi ổn, có thể là tôi rất tệ.

Đối mặt với Lục Vũ như vậy, Cát Châu nhất thời không biết nên nói gì.

Không thể trách móc, càng không thể mắng mỏ.

Là anh trai, anh đáng lẽ phải là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của em trai mình.

Đáng tiếc là anh đã không phát hiện ra.

Anh thậm chí còn nghĩ rằng Lục Vũ đã quên những chuyện kinh khủng đó, tất cả đã là quá khứ.

Khúc mắc trong lòng vẫn chưa được tháo gỡ, lúc Tiểu Cửu xách cơm tối vào phòng, ba người trong phòng mỗi người ngồi một góc, không ai nói chuyện với ai.

Tiểu Cửu mím môi, đi đến bên cạnh Cát Châu, lấy một hộp cơm từ trong túi ra đưa cho anh ta: "Ăn cơm."

Cát Châu ngẩng đầu lên: "Tôi không đói."

Tiểu Cửu khẽ nhíu mày, không nói gì, đặt hộp cơm xuống, rồi quay người đi đến trước mặt Tiểu Tam, đưa cho anh ta một hộp.

Tiểu Tam nhận lấy, cười nói: "Chỉ ăn thế này thôi à?"

Tiểu Cửu: "Dưới lầu có nhà hàng, nếu anh muốn ăn gì khác thì tự xuống dưới ăn."

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Cửu, Tiểu Tam bĩu môi, bước đến bên cạnh ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, bắt đầu ăn cơm.

Cuối cùng, Tiểu Cửu cầm hộp cơm đến bên cạnh Lục Vũ, trầm giọng nói: "Ăn cơm."

Lục Vũ: "Em không ăn."

Tiểu Cửu mở hộp cơm ra, rót một cốc nước cho Lục Vũ: "Không ăn cũng phải ăn, cậu không ăn, anh trai của cậu cũng không ăn nổi."

Tiểu Cửu nói xong, Lục Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Hai người nhìn nhau, Lục Vũ nhìn cậu ta một lúc, rồi quay sang nhìn Cát Châu, mím chặt môi, định nói lại thôi.

Tiểu Cửu thấy cậu ta muốn nói gì, đẩy hộp cơm và cốc nước về phía trước, lạnh nhạt nói: "Đúng như cậu nghĩ đấy."

Lục Vũ nghe vậy, mím môi chặt hơn.

Dưới khí thế áp đảo của Tiểu Cửu, cuối cùng Lục Vũ cũng mở hộp cơm ăn vài miếng.

Thấy cậu ta bắt đầu ăn cơm, Tiểu Cửu quay người đi đến bên cạnh Cát Châu, nhỏ giọng nói: "Lục Vũ đang ăn cơm rồi, cậu cũng ăn chút gì đi."

Cát Châu liếc nhìn Tiểu Cửu: "Tôi không nuốt nổi."

Cát Châu nói xong, Tiểu Cửu như không nghe thấy, mở hộp cơm ra, múc một thìa cơm đưa đến miệng anh ta.

Cát Châu: "..."

Tiểu Tam ngồi bên cửa sổ thấy vậy: "??"

Ngay sau đó, anh ta quay người lại, quay lưng về phía hai người.

Lục Vũ đang cúi đầu ăn cơm, thấy Tiểu Tam quay mặt về phía mình, anh ta nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng giữa Tiểu Cửu và Cát Châu, anh ta cứng đờ quay mặt đi.

Tiểu Tam trêu chọc: "Ngượng chưa?"

Lục Vũ: "Im miệng."

Tiểu Tam: "Tại sao tôi phải im miệng? Với mối quan hệ giữa anh trai cậu và Tiểu Cửu, cậu phải gọi tôi là anh Tam mới đúng."

Lục Vũ không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu ăn cơm, nghiến răng nói: "Đồ mặt trắng."

Tiểu Tam nghẹn lời.

Sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lục Vũ lạnh lùng nói: "Tôi muốn xuất viện."

Cát Châu: "Cậu muốn xuất viện cũng được, về Thủy Thiên Hoa Phủ với anh."

Lục Vũ cứng đầu: "Tôi không về, tôi có chỗ ở."

Cát Châu lạnh lùng nói: "Nếu cậu không về Thủy Thiên Hoa Phủ thì cứ nằm viện đi."

Nghe Cát Châu nói vậy, Lục Vũ tức giận nhìn anh ta, vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Cửu, anh ta nghiến răng, quay mặt đi.

Lục Vũ không nói gì, không khí trong phòng bệnh lại trở nên căng thẳng.

Đúng lúc Tiểu Tam đang gãi đầu, không biết nên nói gì để làm dịu không khí thì điện thoại trong túi anh ta đổ chuông.

Tiểu Tam lấy điện thoại ra nghe máy, vừa nói "alo" thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng: "Anh Tam, phán đoán sai rồi, bây giờ đến chỗ Sầm tiểu thư ngay."

Tiểu Tam ngơ ngác: "Cái gì?"

Đối phương: "Mục tiêu của Vạn Hằng không phải là Lục Vũ, mà là Sầm tiểu thư, nghe nói bây giờ Vạn Hằng đang dẫn người đến chỗ Sầm tiểu thư."

Tiểu Tam: "Mẹ kiếp!"

Tiểu Tam nói xong, cúp máy, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chạy được vài bước, anh ta quay lại, ôm cổ Tiểu Cửu, nhìn Cát Châu: "Mượn người của cậu một lát."

Nói xong, không đợi Cát Châu trả lời, anh ta ôm cổ Tiểu Cửu, vừa đi vừa nói: "Sầm Hảo gặp chuyện rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1029: Vạ lây đến vợ con



Tiểu Tam nói xong, sắc mặt Tiểu Cửu trầm xuống.

Hai người đi đến cửa thang máy, Tiểu Tam buông tay, lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu: "Chắc là chó cùng rứt giậu."

Tiểu Cửu khó hiểu: "Hửm?"

Tiểu Tam cúi đầu châm thuốc, rít một hơi, rồi ngẩng đầu lên giải thích cho Tiểu Cửu: "Luật sư Tần bảo Vạn Tiêu giao Vạn Hằng cho cảnh sát."

Tiểu Cửu nhíu mày: "Vậy nên hắn ta nhắm vào luật sư Tần?"

Tiểu Tam cười khẩy: "Ngu ngốc."

Tiểu Tam vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, hai người bước vào.

Từ bệnh viện đến phòng tập nhảy của Sầm Hảo mất khoảng một tiếng.

Trên đường đi, Tiểu Tam lái xe rất nhanh, không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Cùng lúc đó, Vạn Hằng đã dẫn người đến phòng tập nhảy của Sầm Hảo.

Sầm Hảo đang dạy học sinh luyện tập động tác cơ bản thì cửa lớp học bất ngờ bị đẩy bật ra, hai tên bảo vệ mặt mũi bầm dập bị ném vào trong.

Tiếng "bịch" vang lên.

Phòng tập im lặng như tờ.

Tiếp theo là tiếng hét thất thanh của các học sinh.

Sầm Hảo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy hai bảo vệ nằm dưới đất, cô khẽ nhíu mày.

"Ai là Sầm Hảo?"

Người đàn ông dẫn đầu trông rất côn đồ, mặc một chiếc áo phông hoa sặc sỡ.

Sầm Hảo thản nhiên nói: "Tôi."

Người đàn ông: "Tần Trữ là người đàn ông của cô?"

Sầm Hảo bình tĩnh đáp: "Phải."

Người đàn ông cười khẩy, vẻ mặt khinh thường: "Cô biết tôi là ai không?"

Sầm Hảo không trả lời ngay, nhìn người đàn ông chằm chằm khoảng bốn năm giây, rồi thản nhiên nói: "Trông giống côn đồ."

Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt thay đổi.

Chưa để người đàn ông lên tiếng, một tên đàn em đứng sau anh ta đã bước lên hai bước, chỉ tay vào Sầm Hảo: "Cô muốn chết à?"

Sầm Hảo nhếch môi: "Anh thử xem."

Sầm Hảo nói xong, quay sang vỗ tay, nói với đám học sinh đang hoảng loạn: "Các em, hôm nay chúng ta học đến đây thôi, ngày mai học tiếp."

Nói xong, Sầm Hảo ra hiệu cho mọi người rời đi.

Đám học sinh nhìn Sầm Hảo, không ai dám nhúc nhích.

Sầm Hảo thấy vậy, liền mỉm cười, xoay người đi về phía cửa.

Thấy Sầm Hảo đến gần, hơn mười người đàn ông đang chặn cửa đều nhìn cô chằm chằm.

Sầm Hảo mặc đồ tập nhảy, vóc dáng thon gọn hiện ra rõ ràng.

"Phiền anh tránh đường."

Sầm Hảo nói xong, người đàn ông dẫn đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, chế giễu: "Hừ, người đẹp, cô có vẻ không biết thân biết phận nhỉ? Cô biết hôm nay tôi đến đây làm gì không? Tôi..."

Chưa để người đàn ông nói hết câu, Sầm Hảo đã cắt ngang: "Tôi không biết hôm nay anh đến đây làm gì, tôi cũng không biết anh là ai, nhưng tôi nghĩ anh cần phải biết một điều, trong số những học sinh phía sau tôi, có một người là cháu gái của chủ tịch tỉnh, còn có hai người là con gái của phó cục trưởng công an thành phố."

Người đàn ông: "..."

Sầm Hảo: "Anh chắc chắn không để họ đi sao?"

Người đàn ông mặt mày tái mét.

Đúng lúc hai bên đang giằng co, tên đàn em vừa lên tiếng liền ghé sát tai Vạn thiếu gia, nói nhỏ: "Hay là chúng ta để mấy đứa học sinh đó đi đi, chúng ta không đắc tội nổi đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì..."

Tên đàn em nhỏ giọng nói, người đàn ông mặt mày tím tái, không nói gì.

Một lúc sau, tên đàn em lại giục: "Vạn thiếu gia, đắc tội..."

Tên đàn em chưa nói hết câu, người đàn ông đã liếc nhìn anh ta.

Tên đàn em thấy vậy, vội vàng im bặt.

Một lúc sau, người đàn ông suy nghĩ một hồi, nghiến răng nói: "Để bọn họ đi."

Người đàn ông nói xong, Sầm Hảo quay sang nhìn đám học sinh đang run rẩy: "Còn không mau đi?"

Nghe thấy lời của Sầm Hảo, hơn mười học sinh nhìn nhau, rồi dè dặt đi ra cửa.

Đến cửa, một nữ sinh gan dạ nắm lấy tay Sầm Hảo, khóc nức nở: "Cô Sầm, chúng em đi rồi, cô phải làm sao?"

Sầm Hảo mỉm cười với cô bé: "Cô không sao."

Nữ sinh: "Cô Sầm, cô đi cùng chúng em đi."

Sầm Hảo mỉm cười, xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Ngoan, ngày mai đến lớp sớm nhé."

Nữ sinh mím môi.

Sầm Hảo rụt tay lại: "Đi đi."

Nhìn đám học sinh rời đi an toàn, Sầm Hảo quay người đi vào phòng tập.

Ai ngờ, cô vừa bước đi đã bị người đàn ông dẫn đầu chặn lại.

Người đàn ông chế giễu, ánh mắt hung dữ: "Sầm tiểu thư."

Sầm Hảo nghiêng đầu: "Muốn động thủ với tôi? Hay là muốn bắt cóc tôi?"

Người đàn ông cúi đầu không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Sầm Hảo chỉnh lại tư thế, đứng đối diện với người đàn ông: "Người ta nói 'vạ lây đến vợ con' là hèn hạ nhất, đàn ông với nhau xảy ra mâu thuẫn, lại trút giận lên người phụ nữ của đối phương, nói thật, hành động này thật sự rất hèn hạ."

Sầm Hảo nói xong, người đàn ông tức giận, túm lấy cổ áo cô, giận dữ nói: "Cô nghĩ tôi không dám động đến Tần Trữ? Cô giỏi thì gọi anh ta đến đây xem."

Sầm Hảo mặc bộ đồ tập nhảy bó sát.

Bị người đàn ông kéo như vậy, cổ áo cô rộng mở.

May mà cô có thói quen mặc áo lót bên trong, nên không bị lộ hàng.

Nhưng dù vậy, vẫn có chút "hớ hênh" lộ ra ngoài.

Người đàn ông nói xong, trừng mắt nhìn Sầm Hảo, định nói thêm gì đó thì điện thoại trong túi anh ta đổ chuông.

Người đàn ông nghiến răng, buông tay, lấy điện thoại ra xem, nhíu mày, rồi nghe máy: "Alo, anh."
 
Back
Top Bottom