Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1010: Lòng trắc ẩn hiếm hoi



Bùi Văn Hiên nói xong, hành lang lập tức yên tĩnh.

Hơn một phút sau, Châu Dị mới trầm giọng đáp: "Vâng."

Bùi Văn Hiên nghe vậy, nhíu mày: "A Dị, chú..."

Châu Dị: "Không sao đâu chú, chú không cần phải giải thích."

Bùi Văn Hiên: "..."

Châu Dị nói xong, quay sang nhìn Bùi Nghiêu: "Thuốc."

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, nhíu mày còn sâu hơn cả anh, rồi lấy bao thuốc lá ra đưa cho anh.

Châu Dị nhận lấy thuốc, khẽ cười: "Tôi ra ngoài hút."

Nói xong, Châu Dị cầm bao thuốc lá đi ra ngoài.

Châu Dị vừa đi, Bùi Nghiêu liền vội vàng đuổi theo.

Nhìn hai người rời đi, Bùi Văn Hiên buồn bã nói: "Có phải em không nên nhắc đến chuyện này không?"

Bố Bùi vỗ vai anh: "Đừng nghĩ nhiều."

Bùi Văn Hiên hít sâu một hơi: "Em biết rõ A Dị và Ngô Tiệp bất hòa, vậy mà em còn..."

Bố Bùi: "Dù cậu không nói, A Dị cũng sẽ biết."

Cho dù Bùi Văn Hiên không nói, với tính cách của Tô Dĩnh, cô cũng sẽ nói với Khương Nghênh.

Ân cứu mạng, làm sao có thể làm ngơ.

Châu Dị ra khỏi bệnh viện, lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.

Đang định châm lửa thì Bùi Nghiêu đã đưa bật lửa cho anh trước.

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu, trêu chọc: "Làm gì vậy? Xót tôi à?"

Bùi Nghiêu cười khẩy: "Trông tôi giống người rảnh rỗi vậy sao?"

Châu Dị trêu chọc: "Giống."

Bùi Nghiêu: "Có hút không? Không hút thì tôi lấy lại đấy."

Đáy mắt Châu Dị ánh lên ý cười, anh cúi đầu châm thuốc.

Thuốc lá được châm lửa, Châu Dị rít một hơi, nhả khói vào không trung.

Bùi Nghiêu lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá của Châu Dị, châm lửa, trầm giọng nói: "Trong lòng khó chịu thì cứ nói ra."

Châu Dị ngậm điếu thuốc, cười nói: "Không có."

Bùi Nghiêu nói: "Chú nhỏ không cố ý."

Châu Dị mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu: "Tôi biết."

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, cuối cùng cũng không nói lời an ủi, anh ta gạt tàn thuốc: "Nghe nói bà ấy sắp không qua khỏi rồi. Mấy ngày nay bà ấy còn gắng gượng tự mình chọn nơi an nghỉ cuối cùng."

Châu Dị biết "bà ấy" trong miệng Bùi Nghiêu là ai.

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Châu Dị cắn chặt điếu thuốc: "Thảm vậy sao?"

Bùi Nghiêu cúi đầu, vứt điếu thuốc mới hút được hai hơi đi, do dự một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Châu Dị: "Ông chắc chắn không muốn gặp bà ấy lần cuối sao?"

Châu Dị nheo mắt hút thuốc, không trả lời.

Bùi Nghiêu: "Bà ấy sống chết thế nào không liên quan đến tôi, nhưng ông là anh em của tôi, tôi không muốn ông sau này phải hối hận."

Châu Dị: "Ừ."

Hút xong điếu thuốc, Châu Dị ném tàn thuốc xuống đất, dẫm lên.

Bùi Nghiêu lấy điện thoại ra xem, rồi nói: "Tôi đi mua chút đồ cho dì."

Châu Dị liếc nhìn anh ta: "Đi đi."

Bùi Nghiêu "ừ" một tiếng, cất điện thoại vào túi: "Có việc gì thì cứ gọi cho tôi."

Châu Dị cười chế giễu: "Đừng lải nhải nữa".

Thời tiết mùa hè quá oi bức.

Ngay cả gió cũng không hề mát mẻ.

Bùi Nghiêu đi không lâu, Châu Dị ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, rồi quay người trở lại bệnh viện.

Khoa sản ở tầng bốn, còn Ngô Tiệp đang nằm ở tầng mười một của Khoa ung bướu.

Châu Dị đứng trong thang máy, bấm nút lên tầng bốn, khi thang máy đến tầng bốn, anh không xuống, mà bấm nút lên tầng mười một.

Theo thang máy từ từ đi lên, Châu Dị siết chặt tay trong túi quần.

Vài phút sau, Châu Dị xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Ngô Tiệp.

Cửa phòng bệnh của Ngô Tiệp không đóng, lúc này bà đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.

Lâu ngày không gặp, Ngô Tiệp gầy hơn lần trước rất nhiều.

Bộ đồ bệnh nhân trên người bà trông rộng thùng thình.

Nhìn từ phía sau, giống như một đứa trẻ đang lén mặc quần áo của người lớn.

Châu Dị nhìn bóng lưng gầy gò của bà, nhíu mày, anh không thể nào liên tưởng bà với người phụ nữ trong ký ức của mình.

Đúng lúc Châu Dị đang ngẩn người, Ngô Tiệp đột nhiên quay đầu lại như cảm nhận được điều gì đó.

Bắt gặp ánh mắt của Ngô Tiệp, Châu Dị giật mình.

Châu Dị định lên tiếng thì Ngô Tiệp nhìn anh với ánh mắt vô hồn, hỏi: "Ai đấy?"

Châu Dị: "..."

Vì ung thư giai đoạn cuối, thị lực của Ngô Tiệp đã bị ảnh hưởng.

Ở gần thì không sao, nhưng nếu cách xa hơn một mét, bà chỉ có thể dựa vào hình dáng để phán đoán.

Ngô Tiệp nói xong, thấy người đứng ở cửa không lên tiếng, bà lại hỏi: "Cậu tìm nhầm phòng bệnh rồi à? Phòng này chỉ có mình tôi thôi."

Nhìn Ngô Tiệp không nhận ra mình, Châu Dị siết chặt quai hàm.

Ngô Tiệp hỏi hai lần mà không nhận được câu trả lời, bà liền bước tới hai bước, khi đến gần Châu Dị khoảng một mét rưỡi, bà nín thở rồi đột nhiên dừng lại.

Châu Dị trầm giọng hỏi: "Mắt bà bị sao vậy?"

Ngô Tiệp: "Không, không sao..."

Châu Dị nhíu mày: "Ung thư giai đoạn cuối sẽ ảnh hưởng đến thị lực sao?"

Ngô Tiệp nhìn Châu Dị với ánh mắt mờ mịt, biết không thể giấu được nữa, bà gật đầu, rồi lại sợ anh lo lắng, vội vàng nói: "Không sao, mẹ cũng không hay xem gì, hơn nữa, nếu ở gần thì vẫn nhìn thấy rõ..."

Ngô Tiệp vội vàng giải thích.

Nói được một lúc, bà chợt nhận ra có lẽ Châu Dị không muốn nghe những lời này, liền mím môi: "Con, con có muốn vào ngồi một lát không?"

Châu Dị liếc nhìn bà: "Ừ."

Nghe thấy Châu Dị muốn vào ngồi, Ngô Tiệp vừa bất ngờ vừa xúc động.

Bà vội vàng quay người, đi đến bình nước nóng lạnh, lấy cốc giấy dùng một lần rót nước, hai tay bưng đến trước mặt Châu Dị.

Châu Dị ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, thấy bà đưa nước, liền ngẩng đầu nhìn bà.

Một lúc sau, Châu Dị đưa tay ra: "Cảm ơn."

Ngô Tiệp vội rụt tay lại, luống cuống lau tay vào áo: "Ở đây mẹ chỉ có nước lọc thôi, không có nước ngọt hay cà phê. Nếu con muốn uống, mẹ đi mua cho."

Từng câu từng chữ, từng hành động của Ngô Tiệp đều khiến Châu Dị khó chịu.

Ngô Tiệp nói xong, thấy Châu Dị không lên tiếng, bà liền im lặng, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống.

Căn phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường.

Một lúc sau, Châu Dị lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Nghe nói bà đã cứu dì của Nghênh Nghênh."

Sau chuyện vừa rồi, Ngô Tiệp căng thẳng, hai tay đặt trên đùi, không biết để vào đâu, bà lắp bắp trả lời: "Tình, tình cờ thôi, mẹ từ nghĩa trang Tây Sơn về, vừa, vừa hay gặp dì của Nghênh Nghênh bị người ta bắt nạt..."

Châu Dị cười khẩy: "Trước đây bà ghét nhất là xen vào chuyện của người khác."

Ngô Tiệp mím môi thành một đường thẳng: "Bác sĩ Bùi luôn chăm sóc mẹ rất tận tình, mẹ thấy chuyện như vậy, không thể không giúp..."

Châu Dị cười lạnh: "Bà ăn chay niệm phật mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng có chút lòng trắc ẩn rồi."

Ngô Tiệp nghẹn lời: "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1011: Dù có chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh



Đối mặt với lời mỉa mai của Châu Dị, Ngô Tiệp mím chặt môi, không nói một lời.

Châu Dị cười lạnh, căn phòng lại rơi vào im lặng.

Hận thù cũng giống như tình yêu.

Theo thời gian, ngày càng sâu sắc.

Châu Dị căm hận Ngô Tiệp, một nỗi căm hận không thể kìm nén.

Dù bà đang hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, nỗi căm hận ấy vẫn không hề vơi bớt, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một mớ cảm xúc hỗn độn khó gọi tên.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không khí trong phòng bệnh ngày càng ngột ngạt.

Cuối cùng, Ngô Tiệp không chịu đựng được nữa, siết chặt tay, khàn giọng nói: "A Dị, mẹ biết con hận mẹ."

Châu Dị nheo mắt lại.

Ngô Tiệp: "Dù con có tin hay không, ba mươi năm nay mẹ cũng sống không ra gì, ngày nào mẹ cũng sống trong dằn vặt."

Ngô Tiệp chưa bao giờ nói những lời này với Châu Dị.

Có lẽ vì biết mình sắp chết, có lẽ vì bầu không khí đặc biệt hôm nay, tóm lại, bà không muốn giấu giếm nữa.

Ngô Tiệp nói bà đã sống trong mâu thuẫn suốt ba mươi năm qua.

Một mặt, bà luôn oán trách sự ra đời của Châu Dị đã hủy hoại cuộc đời mình, mặt khác, bà cũng biết Châu Dị chẳng có tội tình gì.

Vì vậy, bà vừa hận Châu Dị, vừa áy náy với anh.

Ban ngày đánh anh, ban đêm lại tự đánh mình khi không có ai.

Hôm nay Ngô Tiệp nói rất nhiều.

Từ khi Châu Dị có ký ức, đây là lần đầu tiên bà nói nhiều như vậy.

Nói hết những lời muốn nói, Ngô Tiệp nhìn Châu Dị: "Xin lỗi."

Châu Dị nhìn Ngô Tiệp, siết chặt quai hàm.

Ngô Tiệp điều chỉnh lại nhịp thở: "Nếu có thể làm lại, mẹ sẽ không để tình yêu làm mờ lý trí, cũng sẽ không trút hết oán hận lên người con."

Châu Dị không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng những đường gân nổi lên trên mu bàn tay đang đặt trên ghế lại tố cáo tâm trạng của anh lúc này.

Nhưng thị lực của Ngô Tiệp không tốt, nên bà không nhìn thấy.

Ngô Tiệp nói xong, cười cay đắng, nói tiếp: "Mẹ biết bây giờ dù mẹ có nói gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà con phải chịu đựng trong suốt những năm qua, mẹ nói những điều này cũng không phải để mong con tha thứ cho tôi, mẹ chỉ muốn nói với con rằng, tôi..."

Ngô Tiệp chưa nói hết câu đã ho sặc sụa ra máu.

Thấy vậy, Châu Dị vội vàng đứng dậy, bước tới.

Thấy anh đến gần, Ngô Tiệp đưa tay ra đẩy anh: "Mẹ không sao, con đừng lại gần, bẩn lắm."

Châu Dị: "Tôi đi gọi bác sĩ cho bà."

Ngô Tiệp ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng Châu Dị cũng đi gọi bác sĩ cho Ngô Tiệp.

Bác sĩ đến, cầm máu và kiểm tra cho Ngô Tiệp, rồi gọi Châu Dị ra ngoài.

"Cậu là con trai của Ngô Tiệp?"

Châu Dị trầm giọng đáp: "Phải."

Bác sĩ đút hai tay vào túi áo blouse, gật đầu: "Tình trạng của bệnh nhân đã rất nghiêm trọng rồi, có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi."

Châu Dị nhíu mày: "Vâng."

Lúc Ngô Tiệp nhập viện đã gây ra một phen náo loạn, nên bác sĩ cũng nghe được đôi điều về mối quan hệ giữa hai mẹ con.

Chuyện nhà người ta, khó mà phân xử đúng sai, bác sĩ cũng không tiện nói gì thêm, chỉ thông báo cho Châu Dị về tình trạng hiện tại của Ngô Tiệp.

Nói xong, bác sĩ dặn dò thêm vài điều rồi mới rời đi.

Bác sĩ đi rồi, Châu Dị lấy điện thoại ra gọi cho Cát Châu.

Điện thoại được kết nối, Châu Dị lạnh lùng nói: "Tối nay cậu đến khoa ung bướu trực nhé."

Cát Châu nghe vậy, im lặng một giây rồi đáp: "Không thành vấn đề."

Cúp máy, Châu Dị nhìn về phía phòng bệnh, không đi vào, mà quay người rời đi.

Khác với không khí sinh ly tử biệt bên phía Ngô Tiệp, phòng bệnh của Tô Dĩnh lại là một khung cảnh khác.

Em bé vừa chào đời, ai nấy đều chìm đắm trong niềm vui này.

Châu Dị đi thang máy xuống vừa hay nhìn thấy khung cảnh ấm áp, tràn đầy sức sống này.

Khúc Tích đang bế đứa bé đi tới đi lui, Bùi Văn Hiên ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, nắm tay Tô Dĩnh, nói chuyện tình cảm. Khương Nghênh, bố mẹ Bùi thì đang bàn bạc đặt tên cho đứa bé.

Bố Bùi nói: "Tôi thấy tên Bùi Gia Huân rất hay, vừa có ý nghĩa khen thưởng, vừa có ý nghĩa huân chương, đứa bé này lớn lên chắc chắn sẽ thành đạt."

Mẹ Bùi trừng mắt nhìn ông: "Cái tên thì hay đấy, nhưng nghe ông giải thích xong, mất cả hay."

Bố Bùi: "Vậy bà đổi cách giải thích khác đi."

Mẹ Bùi: "Tôi đổi luôn tên khác, gọi là Bùi Diệu, chữ 'Diệu' trong 'quang tông diệu tổ'."

Nghe thấy cái tên mẹ Bùi đặt, bố Bùi không dám phản bác trực tiếp, liền quay sang nháy mắt với Khương Nghênh: "Cách giải thích của bà ấy và tôi có gì khác nhau? Tôi thấy còn quê mùa hơn cả của tôi."

Chuyện này Khương Nghênh không tiện nói gì, cô mỉm cười: "Hai cái tên này đều hay ạ."

Bố Bùi nhỏ giọng nói: "Nghênh Nghênh, có phải con sợ bà ấy làm ầm lên không?"

Bố Bùi vừa dứt lời, chưa kịp để Khương Nghênh trả lời, mẹ Bùi đã nói: "Nghênh Nghênh, con không cần phải nể mặt ông ấy, hay thì nói là hay, không hay thì nói là không hay, nói thật đi, có phải tên mẹ đặt hay hơn không?"

Khương Nghênh mỉm cười, không nói gì.

Khương Nghênh cười xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Châu Dị đang đứng ở cửa.

Chỉ liếc nhìn một cái, Khương Nghênh đã nhận ra có gì đó không ổn, cô đứng dậy, đi về phía Châu Dị.

Thấy cô đi tới, Châu Dị mỉm cười, ghé sát vào tai cô, trêu chọc: "Vậy em thấy tên chú Bùi hay tên dì đặt hay hơn?"

Khương Nghênh không trả lời, quay sang nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"

Châu Dị khựng lại, rồi mỉm cười: "Không có gì."

Khương Nghênh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng nói: "Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên cạnh anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1012: Duyên phận mẹ con



Khương Nghênh nói xong, Châu Dị im lặng không nói.

Vài giây sau, Châu Dị xoa đầu ngón tay cô, mỉm cười: "Ừ, anh biết."

Ngô Tiệp qua đời vào rạng sáng hôm đó.

Châu Dị và Khương Nghênh đang ngủ say thì điện thoại của Cát Châu gọi đến.

Châu Dị tỉnh giấc trước, vẫn chưa mở mắt, anh cau mày, đưa tay cầm điện thoại, nghe máy: "Alo."

Cát Châu: "Anh rể, dì Ngô đã vào phòng cấp cứu, e là nguy kịch rồi."

Châu Dị nghe vậy, mở to mắt, cảm thấy ngực nhói đau, sau đó là cảm giác tê dại.

Một lúc sau, Châu Dị mới lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: "Tôi biết rồi."

Cát Châu nghe ra giọng điệu khác thường của Châu Dị, liền hỏi: "Anh có đến đây không?"

Châu Dị hít sâu một hơi: "Tôi..."

Châu Dị đang định nói "Tôi không đến đâu" thì điện thoại bị Khương Nghênh giật lấy, bên tai anh vang lên giọng nói của cô: "Lát nữa chúng tôi đến."

Nghe thấy người nói chuyện điện thoại đổi thành Khương Nghênh, Cát Châu ngẩn người, rồi đáp: "Vâng."

Cúp máy, Khương Nghênh đưa điện thoại lại cho Châu Dị.

Châu Dị mím môi nhìn cô, Khương Nghênh không nói gì thêm, chỉ hôn lên môi anh, rồi đứng dậy đi lấy quần áo.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, có một điểm tốt là, dù không nói gì cũng có thể hiểu được ý của đối phương.

Khương Nghênh đang thay quần áo thì Châu Dị bước tới, ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, trầm giọng nói: "Anh tự đi được rồi."

Khương Nghênh không quay đầu lại, đưa tay sờ mặt anh: "Đi cùng nhau."

Châu Dị nói: "Em đang mang thai, đến những nơi như vậy không tốt."

Khương Nghênh cười: "Em là người theo chủ nghĩa duy vật."

Một tiếng sau, hai người lái xe đến bệnh viện.

Đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi thang máy, Cát Châu đã chạy đến, cậu ta nhìn Khương Nghênh, rồi nói với Châu Dị: "Vừa nãy y tá ra ngoài đã thông báo nguy kịch rồi."

Châu Dị: "Ừ."

Thấy Châu Dị không biểu lộ cảm xúc gì, Cát Châu không biết anh đang đau lòng hay không, cậu ta gãi đầu, lùi sang một bên.

Cát Châu nhường đường, Châu Dị nắm tay Khương Nghênh đi đến ghế dài trong hành lang ngồi xuống.

Khương Nghênh ngẩng đầu lên: "Cậu cũng ngồi đi."

Châu Dị mỉm cười, không nói dối: "Anh ra kia hút điếu thuốc."

Khương Nghênh nhìn anh vài giây, rồi nói: "Đi đi."

Từ khi hai người chuẩn bị mang thai, Châu Dị đã rất ít khi hút thuốc.

Nhưng trong tình huống này...

Châu Dị nói xong, xoay người đi đến cuối hành lang, gần cửa sổ, quay lưng lại với Khương Nghênh, châm một điếu thuốc.

Khương Nghênh nhìn bóng lưng anh một lúc, cúi đầu xoa bụng, rồi lại nhìn về phía phòng cấp cứu đang đóng chặt.

Cô đã nghe Bùi Văn Hiên nói, sức khỏe của Ngô Tiệp ngày càng yếu, chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Khương Nghênh đang ngẩn người thì Cát Châu rón rén bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chị."

Khương Nghênh: "Hửm?"

Cát Châu nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối, nhỏ giọng hỏi: "Anh rể có tình cảm gì với dì Ngô...?"

Khương Nghênh đáp: "Rất phức tạp."

Cát Châu thở dài: "Có thể hiểu được, cho dù là hận, thì người này cũng đã in sâu trong ký ức, khác với việc từ khi sinh ra đã bị bỏ rơi, không có chút ký ức nào về cha mẹ ruột."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."

Cát Châu bĩu môi: "Tạo nghiệp quá."

Hành lang bệnh viện lúc nửa đêm yên tĩnh lạ thường.

Thi thoảng có vài bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đi ra ngoài dạo, khi nhìn thấy đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, họ đều nhìn Khương Nghênh và những người khác với ánh mắt thông cảm.

Tình trạng này kéo dài gần nửa tiếng.

Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, một y tá thò đầu ra: "Ai là người nhà của Ngô Tiệp?"

Khương Nghênh vội vàng đứng dậy, Châu Dị đang hút thuốc bên cửa sổ cũng nhanh chóng bước tới.

"Chúng tôi."

Y tá: "Bệnh nhân không qua khỏi rồi, mọi người có muốn vào nhìn mặt bà ấy lần cuối không?"

Nói xong, y tá lại bổ sung: "Nếu mọi người muốn vào thì nên quyết định nhanh lên, nếu không e rằng..."

Y tá nói lấp lửng, Khương Nghênh đáp: "Chúng tôi vào."

Y tá: "Vâng, mời đi theo tôi."

Vào phòng cấp cứu phải tuân thủ quy trình, phải mặc đồ vô trùng.

Vài phút sau, y tá dẫn Châu Dị và Khương Nghênh vào phòng cấp cứu.

Y tá dặn dò: "Nếu bệnh nhân không qua khỏi, phải nhanh chóng mặc quần áo cho bệnh nhân, nếu không, thi thể sẽ cứng lại, rất khó mặc."

Châu Dị: "Ừ."

Cô y tá gật đầu, đi đến nói với bác sĩ bên cạnh vài câu.

Bác sĩ quay lại nhìn Châu Dị và Khương Nghênh, gật đầu với hai người: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Nghe bác sĩ nói vậy, Châu Dị không nói gì, Khương Nghênh gật đầu đáp lại.

Lúc này, Ngô Tiệp được phủ một tấm vải vô trùng, nằm trên bàn mổ, trên người cắm đầy ống và máy móc theo dõi.

Có lẽ vì phòng cấp cứu quá yên tĩnh.

Nên tiếng máy thở và máy theo dõi huyết áp, nhịp tim càng thêm rõ ràng.

Châu Dị ban đầu đứng cách xa Ngô Tiệp hai bước, sau đó hít sâu một hơi, bước tới.

Y tá: "Nếu anh có điều gì muốn nói với bệnh nhân, bây giờ có thể nói, bà ấy có thể nghe thấy."

Y tá tốt bụng nhắc nhở, nói xong, thấy Châu Dị không có phản ứng gì, cô định nhắc thêm vài câu thì bị bác sĩ bên cạnh ngăn lại.

Y tá khó hiểu quay đầu lại: "Hửm?"

Bác sĩ lắc đầu.

Y tá ngơ ngác, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó.

Bác sĩ: "Đừng nhiều chuyện."

Sau khi bác sĩ và y tá nói xong, phòng cấp cứu lại chìm vào im lặng.

Châu Dị đứng trước giường bệnh, nhíu mày, vẻ mặt khó đoán.

Khương Nghênh lặng lẽ nắm lấy tay anh.

Châu Dị lên tiếng, giọng trầm thấp: "Lúc trẻ bà ấy rất thích làm đẹp."

Khương Nghênh: "Lần đầu tiên em gặp bà ấy, bà ấy cũng rất thanh lịch, xinh đẹp."

Châu Dị nhếch mép: "Đúng vậy, bà ấy luôn rất chú trọng hình tượng của mình."

Trừ bây giờ.

Cái chết của người thật việc thật không giống như trên phim.

Không có hồi quang phản chiếu, cũng không có lời trăn trối.

Châu Dị nói xong, hai người không nói gì nữa, cứ đứng như vậy trước giường bệnh.

Cho đến khi máy theo dõi huyết áp, nhịp tim phát ra tiếng "bíp bíp bíp", bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã tử vong, hai người mới lên tiếng.

Châu Dị: "Bảo Cát Châu đưa đồ tang đã chuẩn bị trước cho y tá, để họ mặc quần áo cho bà ấy."

Khương Nghênh: "Không cần, để em làm."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1013: Trọn gói tang lễ



Khương Nghênh nói xong, Châu Dị cúi đầu nhìn cô.

Khương Nghênh ngẩng đầu, mỉm cười: "Bà ấy sinh ra anh, em thay anh tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, hai người coi như không ai nợ ai."

Châu Dị: "..."

Khương Nghênh vẫn luôn nhớ câu nói trước đây của Châu Dị: Cha mẹ con cái một đời, bà ấy sinh ra tôi, tôi tiễn bà ấy một đoạn đường, bà ấy cho tôi khởi đầu, tôi cho bà ấy kết thúc, coi như là trọn vẹn duyên phận này.

Không cần tha thứ.

Cũng không cần hòa giải.

Ngô Tiệp qua đời vào lúc rạng sáng.

Bình minh ló dạng, Khương Nghênh đã thay quần áo chỉnh tề cho bà, đưa bà vào nhà xác.

Lúc mọi việc đã được lo liệu xong xuôi thì trời đã sáng rõ.

Cát Châu và Tiểu Cửu đi mua bữa sáng, Khương Nghênh nghỉ ngơi trong xe, còn Châu Dị ngồi một mình trên bậc thang ngoài bệnh viện hút thuốc.

Hút được nửa điếu thuốc, trên đầu Châu Dị xuất hiện một bóng người, sau đó, đôi giày da thủ công của Ý trên chân anh bị đá hai cái.

Châu Dị cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, anh cười khẩy: "Tối qua ông đi ăn cướp à?"

Người đến là Tần Trữ, bộ vest nhăn nhúm, tóc tai bù xù, cằm lún phún râu, trông còn tàn tạ hơn cả Châu Dị, người vừa thức trắng đêm.

Tần Trữ cúi người xuống, giật lấy điếu thuốc trên tay Châu Dị, rít một hơi, khàn giọng hỏi: "Chết rồi à?"

Châu Dị dựa người ra sau: "Đã đưa vào nhà xác rồi."

Tần Trữ nhả khói: "Chết là tốt rồi."

Châu Dị cười khẩy: "Vội vàng chạy về à?"

Tần Trữ không trả lời, ngậm điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh Châu Dị, kéo quần lên: "Tối nay dẫn ông đi uống rượu."

Châu Dị chế giễu: "Trông tôi yếu đuối vậy sao?"

Tần Trữ gạt tàn thuốc, hất hàm về phía chiếc Bentley đậu không xa: "Vợ ông cho phép đấy."

Châu Dị nhìn theo hướng Tần Trữ chỉ, siết chặt quai hàm.

Tần Trữ nói xong, thấy Châu Dị không nói gì, liền huých khuỷu tay vào anh: "Cảm động không?"

Châu Dị: "Có được người vợ như vậy, còn cầu gì hơn."

Tần Trữ nghe vậy, khẽ cười: "Đúng vậy."

Lúc rạng sáng, khi Ngô Tiệp được xác nhận là đã qua đời, Khương Nghênh lập tức nhắn tin cho Tần Trữ và Bùi Nghiêu.

Tần Trữ sau khi nhận được tin nhắn, lập tức kiểm tra chuyến bay trong ngày.

Vé máy bay rất khó mua, anh lại đi xem vé tàu cao tốc, kết quả cuối cùng: chỉ còn vé đứng.

Tần Trữ đứng suốt mấy tiếng đồng hồ trên tàu mới về đến đây, cảm giác chen chúc, mùi mì tôm, mùi hôi chân trong toa tàu, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Tần Trữ nói xong, quay sang nhìn Châu Dị, định hỏi Bùi Nghiêu đâu.

Ai ngờ Châu Dị lại nhìn anh ta với vẻ mặt ghét bỏ: "Sao người cậu hôi thế?"

Tần Trữ: "..."

Ngay sau đó, Tần Trữ lao vào đánh Châu Dị.

Tần Trữ ra tay bất ngờ, Châu Dị chửi thề một tiếng rồi đánh trả.

Tần Trữ không giống Bùi Nghiêu, ra tay rất mạnh và dứt khoát.

Châu Dị vừa trải qua chuyện tối qua, tinh thần vẫn còn hơi hoảng hốt, lúc này anh buộc phải tập trung, dốc toàn lực.

Sau vài hiệp, Tần Trữ cố tình “nhường” một chút, để Châu Dị chiếm ưu thế.

Châu Dị ấn anh ta vào tường, nhướng mày: "Cố tình nhường tôi à?"

Tần Trữ: "Ông nghĩ vậy sao?"

Châu Dị: "Chúng ta thường bất phân thắng bại, hơn nữa với trạng thái hôm nay của tôi..."

Châu Dị cười như không cười, Tần Trữ cũng cười: "Trạng thái hôm nay của tôi tốt lắm sao?"

Châu Dị cười khẩy, buông Tần Trữ ra, cười nói, chuyển chủ đề: "Sầm Hảo về cùng ông à?"

Tần Trữ trêu chọc: "Ông nghĩ có khả năng đó sao? Hôm nay cô ấy đi máy bay, chắc phải tối mới đến."

Bùi Nghiêu xuất hiện sau khi Châu Dị đưa Khương Nghênh về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, vừa cười vừa mắng anh ta, Bùi Nghiêu lấy ra vài tờ giấy đặt lên bàn trà trước mặt anh.

"Còn mắng tôi à? Ngay cả lúc ông nội tôi mất, tôi cũng chưa từng tận tâm như vậy."

Châu Dị cúi đầu nhìn những tờ giấy trên bàn trà, nhướng mày: "?"

Bùi Nghiêu: "Danh sách những thứ cần dùng để tổ chức tang lễ."

Châu Dị khẽ cười: "Hiếu thảo vậy sao?"

Bùi Nghiêu hiếm khi nghiêm túc: "Tôi biết ông có khúc mắc trong lòng, nhưng tôi không thể để người khác nhân chuyện này mà 'chỉ trỏ' ông được."

Châu Dị định giả vờ cho qua chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nghiêu, anh vỗ vai anh ta: "Cảm ơn."

Bùi Nghiêu: "Nói nhảm."

Nói xong, Bùi Nghiêu cầm một cốc trà trên bàn lên uống, rồi nói: "Xem còn thiếu gì không, tôi chưa từng lo liệu chuyện này, đều là mẹ tôi nói cho tôi biết."

Châu Dị: "Dì nói chắc chắn không sai."

Bùi Nghiêu gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này trong nhà tôi luôn do mẹ tôi lo liệu, bà ấy có biệt danh là 'trùm tang lễ' của Bùi gia."

Châu Dị nghe vậy, cười khẩy: "Dì có biết biệt danh này không?"

Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: "Ban đầu không biết, nhưng lần trước Mã Lạc Dật lỡ miệng nói ra, bà ấy mới biết."

Nhắc đến Mã Lạc Dật, Châu Dị trêu chọc: "Dì không đánh cậu ta sao?"

Bùi Nghiêu: "Đánh chứ, suýt chút nữa là đánh chết, nhưng nghĩ đến việc dì tôi chỉ có mỗi cậu ta là con trai, nên bà ấy không nỡ ra tay."

Châu Dị: "Dì tốt bụng thật."

Bùi Nghiêu xua tay: "Không, là bà ấy nghĩ đến việc phải 'bao trọn gói tang lễ' cho cậu ta quá phiền phức."

Châu Dị trêu chọc: "Dì thật sáng suốt."

Tin Ngô Tiệp qua đời nhanh chóng lan truyền trong giới.

Buổi sáng ở Thủy Thiên Hoa Phủ vẫn còn yên tĩnh, đến chiều thì có rất nhiều người đến "chia buồn".

Nhưng lời "chia buồn" này có phần gượng gạo.

Xét cho cùng, ai cũng biết rõ mối quan hệ giữa Châu Dị và Ngô Tiệp.

Thi thể của Ngô Tiệp vẫn chưa được hỏa táng, nên cũng chưa thể lập bàn thờ.

Để tránh ngại ngùng, đa số những người đến đây chỉ ngồi một lúc rồi tìm cớ rời đi.

Mối quan hệ xã giao này kéo dài đến khoảng chín giờ tối.

Bùi Nghiêu mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa: "Chắc không còn ai đến nữa đâu nhỉ?"

Cát Châu dựa vào khung cửa nhà bếp, bưng bát cháo nhỏ, vừa ăn vừa nói: "Muộn thế này rồi, chắc không còn ai đến nữa đâu, ai mà vô duyên thế chứ."

Cát Châu vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tiểu Cửu.

"Châu tổng, Nhiếp tổng và Kỷ tổng đến rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1014: Tổ tiên phù hộ



Tiểu Cửu vừa nói xong, không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trệ.

Ngay sau đó, Cát Châu vừa ăn cháo liền phun ra, ho sặc sụa.

Bùi Nghiêu thấy vậy, trêu chọc: "Quay xe à?"

Cát Châu ho dữ dội, không trả lời ngay, một lúc sau, anh ta đi vào bếp dọn dẹp, rồi thò đầu ra nói: "Người xưa có câu, làm việc chớ làm quá, nói năng chớ nói đầy, quả nhiên không sai."

Cát Châu vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu và Kỷ Trác liền bước vào.

Hai người đều có vẻ mặt thoải mái, không giống những người đến đây chiều nay, rõ ràng chỉ là diễn kịch, "làm màu" mà lại cố tình tỏ vẻ đau buồn.

Kỷ Trác đi đến ghế sofa, đá Bùi Nghiêu đang nằm dài trên ghế: "Nhường chỗ."

Bùi Nghiêu không nhúc nhích: "Ghế sofa rộng thế này, ông nhất thiết phải ngồi đây à?"

Kỷ Trác nhướng mày, liếc nhìn Khúc Tích đang ngồi đối diện.

Khúc Tích nhận thấy ánh mắt của anh ta, đang định đứng dậy nhường chỗ thì Bùi Nghiêu đột nhiên đứng dậy, kéo Kỷ Trác ngồi xuống.

Kỷ Trác: "Ghế rộng thế này, tôi cũng không nhất thiết phải ngồi đây."

Bùi Nghiêu nghiến răng: "Bớt nói nhảm."

Chuyện Khúc Tích từng "thích" Kỷ Trác, Bùi Nghiêu vẫn còn nhớ rõ.

Cho dù sau đó biết chỉ là hiểu lầm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Trác, Bùi Nghiêu vẫn cảm thấy khó chịu.

Kỷ Trác dựa lưng vào ghế sofa, như nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Nghiêu, anh ta nói: "Vẫn còn nhớ chuyện Khúc tổng thích tôi sao?"

Bùi Nghiêu cười khẩy: "Cô ấy thích ông á? Ông chưa tỉnh ngủ à? Hay là ngủ sớm quá?"

Kỷ Trác khẽ cười, dang hai tay ra, đặt lên lưng ghế sofa, chậm rãi nói: "Đàn ông á, sợ nhất là tự lừa dối mình."

Bùi Nghiêu: "..."

Kỷ Trác và Bùi Nghiêu đang đấu khẩu, Nhiếp Chiêu đi thẳng đến tủ lạnh, lấy một lon bia, ngửa cổ uống gần hết.

Bùi Nghiêu liếc nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta không ổn, liền hỏi Kỷ Trác: "Lão Nhiếp làm sao vậy?"

Kỷ Trác gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn sofa: "Ông cụ Nhiếp qua đời rồi."

Kỷ Trác vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền thốt lên: "Thật hay giả vậy?"

Kỷ Trác cười khẩy: "Không thì ông nghĩ tại sao chúng tôi lại đến muộn?"

Bùi Nghiêu "chậc" một tiếng: "Hôm nay nhà họ Châu đúng là tổ tiên phù hộ!"

Những người nên chết đều đã chết.

Câu nói này của Bùi Nghiêu rất thâm ý, Kỷ Trác khẽ cười, không nói gì.

Hai người đang nói chuyện thì Châu Dị từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Châu Dị, Kỷ Trác đứng dậy, lấy bao thuốc lá ra, đưa cho anh một điếu.

Châu Dị không nhận, đẩy tay Kỷ Trác lại: "Tôi hút cả buổi chiều rồi."

Thấy Châu Dị từ chối, Kỷ Trác cũng không ép, anh ta ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa: "Ông cụ Châu mất rồi."

Châu Dị nhướng mắt: "Hửm?"

Kỷ Trác nói: "Mấy hôm trước ông ấy đã yếu lắm rồi, lão Nhiếp không quan tâm, tối qua ông ấy qua đời."

Nói xong, Kỷ Trác cười khẩy, bổ sung thêm một câu: "Thời gian qua đời cũng gần giống với người nhà cậu."

Châu Dị cười lạnh: "Cùng nhau 'đi' à?"

Kỷ Trác: "Chuyện này tôi không dám nói bậy."

Cả ngày nay chạy ngược chạy xuôi, không có gì vào bụng.

Kỷ Trác nói chuyện với Châu Dị vài câu, rồi bảo dì Trương dọn cơm.

Dì Trương không thân thiết với Kỷ Trác, nhưng đã từng gặp, biết anh ta là bạn của Châu Dị, liền cười nói: "Tôi đã chuẩn bị xong rồi, sắp ăn cơm được rồi."

Dì Trương nói xong, bắt đầu bưng thức ăn lên bàn.

Bữa cơm này diễn ra trong im lặng.

Ngoài tiếng ăn cơm ra, không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Ăn cơm xong, Bùi Nghiêu, Tần Trữ và những người khác đã sớm tìm phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Châu Dị và Nhiếp Chiêu đứng hút thuốc ngoài sân.

Hôm nay hai người có thể coi là "đồng cảnh ngộ".

Hút xong điếu thuốc, Châu Dị lên tiếng trước: "Ông ấy chết rồi, cậu còn hận không?"

Nhiếp Chiêu chế giễu: "Còn cậu? Bà ấy chết rồi, cậu còn hận không?"

Châu Dị không trả lời, hai người nhìn nhau cười, hiểu rõ trong lòng.

Ở Bạch Thành có phong tục, người qua đời phải ít nhất ba ngày sau mới được tổ chức tang lễ.

Ngày tổ chức tang lễ cho Ngô Tiệp, trời quang mây tạnh, dòng người kéo đến viếng.

Tang lễ kết thúc, Châu Dị đút hai tay vào túi quần, trêu chọc Khương Nghênh: "Người ta nói, sau khi người chết đi, dù người sống có làm gì cũng chỉ là dỗ dành linh hồn mà thôi."

Khương Nghênh: "Người chết như đèn tắt, cái chúng ta đang dỗ dành chính là những người còn sống."

Lúc này, tang lễ của ông cụ Nhiếp cũng vừa kết thúc.

Nhiếp Chiêu dìu mẹ mình, không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Mẹ Nhiếp thì không kìm được cảm xúc, bà vỗ tay Nhiếp Chiêu, nói: "Ông ấy đã mất rồi, con đừng hận nữa, mẹ không phải muốn con tha thứ cho ông ấy, mà là mẹ không muốn con sống trong thù hận cả đời."

Nhiếp Chiêu cúi đầu "ừm" một tiếng, mặt không cảm xúc.

Mẹ Nhiếp nghẹn ngào: "Con cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện cá nhân của mình rồi."

Nhiếp Chiêu thản nhiên đáp: "Con sẽ suy nghĩ."

Hai tháng sau.

Khương Nghênh mới mang thai năm tháng, nhưng bụng cô lại to hơn nhiều so với những bà bầu khác.

Quần áo trước đây cô mặc hầu như đều không mặc được nữa, phải mua toàn bộ đồ mới.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Khương Nghênh ngồi xem video hướng dẫn thai giáo, Châu Dị ngồi đối diện, nhìn bụng cô một lúc, rồi lo lắng nói: "Vợ, hay là chúng ta đi khám xem sao?"

Khương Nghênh đang chăm chú xem video thai giáo, nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Châu Dị: "Anh thấy em mới mang thai năm tháng, mà bụng..."

Châu Dị không dám nói thẳng, sợ Khương Nghênh suy nghĩ nhiều.

So với sự lo lắng của Châu Dị, Khương Nghênh lại rất bình tĩnh, cô ăn một quả dâu tây, cúi đầu nhìn bụng mình: "Đúng là hơi to thật."

Châu Dị nhướng mày: "Đi khám xem sao?"

Khương Nghênh lấy khăn giấy lau miệng: "Chiều nay nhé?"

Nhận được sự đồng ý của Khương Nghênh, Châu Dị nói "được", rồi đứng dậy gọi điện cho Bùi Văn Hiên.

Dạo này Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đang bận rộn chăm sóc "cục cưng" nhà mình, không có thời gian đến thăm Khương Nghênh, nghe Châu Dị miêu tả, Bùi Văn Hiên liền hỏi: "Dạo này Nghênh Nghênh có thấy khó chịu gì không?"

Châu Dị suy nghĩ một chút, rồi nói thật: "Không ạ, chỉ là ăn nhiều hơn, đói nhanh hơn thôi, chứ không thấy khó chịu gì."

Bùi Văn Hiên: "Vậy chắc không có vấn đề gì đâu."

Nói xong, Bùi Văn Hiên gửi cho Châu Dị một số điện thoại: "Chú gửi số điện thoại cho con trên WeChat rồi đấy, con đến đó tìm bác sĩ Ngụy, bà ấy ở phòng siêu âm, nhờ bà ấy xem giúp."

Châu Dị: "Cảm ơn chú."

Bùi Văn Hiên: "Người một nhà, khách sáo gì chứ, có việc gì thì cứ gọi cho chú."

Châu Dị cười nói: "Vâng."

Cúp máy, Châu Dị quay lại ngồi cạnh Khương Nghênh, ôm vai cô, nói: "Anh đã liên lạc xong rồi, chiều nay chúng ta đến đó luôn."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1015: Long phụng thai



Ăn trưa xong, hai người đến bệnh viện.

Cát Châu lái xe, trên đường đi, cậu ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Nghênh qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Khương Nghênh không nhịn được nữa, khẽ cười: "Có gì thì cứ nói thẳng."

Cát Châu ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt: "Chị, chị nói xem có phải chị đang mang song thai không?"

Khương Nghênh nghe vậy, đặt tay lên bụng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là không đâu..."

Nếu là song thai, bụng chắc phải to hơn nữa.

Trước đây, có một nhân viên ở phòng quan hệ công chúng mang thai đôi, cô nhớ bụng của cô ấy rất to.

Đặc biệt là trước khi nghỉ sinh.

Mỗi lần gặp mặt, ngay cả một người lạnh lùng như Khương Nghênh cũng không nhịn được mà phải nhìn cô ấy thêm vài lần.

Khương Nghênh nói xong, Cát Châu gãi đầu: "Chắc là em nghĩ nhiều rồi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Nếu là song thai thì cũng tốt."

Xe đến bệnh viện, Cát Châu đợi trong xe, Châu Dị đưa Khương Nghênh đến thẳng phòng siêu âm.

Bác sĩ thấy hai người, mỉm cười đứng dậy đón tiếp: "Hai người đến rồi."

Châu Dị khách sáo: "Làm phiền bác sĩ Ngụy rồi."

Bác sĩ Ngụy: "Không phiền đâu, sáng nay bác sĩ Bùi đã nói với tôi rồi, lát nữa chúng ta làm siêu âm xem sao."

Nói xong, bác sĩ Ngụy bảo Khương Nghênh nằm lên giường khám.

Bác sĩ Ngụy là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, rất năng động, làm việc lại cẩn thận.

Khám xong, bác sĩ Ngụy quay sang nhìn Khương Nghênh, mỉm cười: "Gần đây cô ăn uống rất ngon miệng phải không?"

Khương Nghênh gật đầu: "Vâng."

Bác sĩ Ngụy: "Thời gian tới, cô sẽ còn ăn ngon miệng hơn nữa."

Khương Nghênh nghe vậy, do dự một chút rồi hỏi: "Là do thai nhi quá to sao?"

Bác sĩ Ngụy cất máy siêu âm, đưa cho Khương Nghênh vài tờ giấy để lau gel siêu âm còn sót lại trên bụng.

Khương Nghênh vừa lau vừa ngồi dậy, Châu Dị bước tới giúp đỡ.

Bác sĩ Ngụy không trả lời câu hỏi của Khương Nghênh ngay.

Đợi Khương Nghênh mặc quần áo xong, bà mới mỉm cười nói: "Hai người đã chuẩn bị đồ dùng cho em bé chưa?"

Khương Nghênh đáp: "Chuẩn bị rồi ạ."

Bác sĩ Ngụy: "Chuẩn bị đồ cho bé trai hay bé gái?"

Khương Nghênh nhìn Châu Dị, không nhịn được cười, nói thật: "Bé gái ạ."

Bác sĩ Ngụy cũng cười: "Vậy thì chuẩn bị thêm một bộ cho bé trai nữa đi."

Bác sĩ Ngụy nói xong, Châu Dị nhíu mày: "Con trai?"

Bác sĩ Ngụy mỉm cười: "Tôi có nói đồ của bé gái nhà cô không cần dùng đâu."

Nói xong, bác sĩ Ngụy đứng dậy, dựa vào bàn làm việc, cười nói: "Hai người không được trọng nữ khinh nam đâu đấy."

Bác sĩ Ngụy nói đùa, Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Một lát sau, Châu Dị ôm eo Khương Nghênh, kích động hỏi: "Bác sĩ Ngụy, là long phụng thai sao?"

Bác sĩ Ngụy không nói gì, chỉ tay vào bức tranh tuyên truyền trên tường.

Châu Dị nhìn theo hướng tay bác sĩ Ngụy, trên bức tranh tuyên truyền có viết ba khẩu hiệu.

Thứ nhất: Cấm phân biệt đối xử giới tính, nam nữ bình đẳng.

Thứ hai: Tuân thủ pháp luật, cấm xác định giới tính thai nhi trái phép.

Thứ ba: Quan tâm đến trẻ em gái, nghiêm cấm sử dụng mọi biện pháp để xác định giới tính thai nhi khi không có nhu cầu y tế.

Ba khẩu hiệu ngắn gọn này, nếu không để ý thì cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng sau khi đọc kỹ, không khỏi khiến người ta phải suy ngẫm.

Đặc biệt là Khương Nghênh, người đang mang thai.

Phải có bao nhiêu người trọng nam khinh nữ, phá thai khi biết là con gái, thì bệnh viện mới phải dán những khẩu hiệu này.

Thấy Khương Nghênh mím môi, Châu Dị siết chặt tay đang đặt trên eo cô: "Những người bị những khẩu hiệu này cảnh cáo, đều không xứng làm cha mẹ."

Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh mỉm cười: "Vâng."

Ra khỏi bệnh viện, Khương Nghênh từ đối tượng được bảo vệ cấp độ gia đình trở thành đối tượng được bảo vệ cấp độ đặc biệt.

Cát Châu đang ngồi trong xe gọi điện thoại cho Tiểu Cửu, cậu ta ngẩng lên nhìn thấy Châu Dị đang dìu Khương Nghênh, cẩn thận từng bước một.

Cát Châu mím môi: "Anh Cửu, anh rể bây giờ càng ngày càng..."

Cát Châu ấp úng mãi không tìm được từ thích hợp để miêu tả.

Tiểu Cửu trầm giọng hỏi qua điện thoại: "Châu tổng và chị Khương về rồi à?"

Cát Châu đáp: "Ừ."

Tiểu Cửu nói: "Vậy tôi cúp máy đây."

Thấy Tiểu Cửu định cúp máy, Cát Châu vội vàng ngăn lại: "Đừng cúp vội, em còn có chuyện muốn nói với anh, tối nay đi ăn đồ Tây không?"

Cát Châu vừa dứt lời, Tiểu Cửu liền nhíu mày.

Anh ta không thích.

Thấy Châu Dị và Khương Nghênh đang đi tới gần, Cát Châu lại hỏi: "Đi không?"

Tiểu Cửu: "Đi."

Cát Châu cười: "Được, vậy quyết định như thế nhé, em cúp máy đây."

Nói xong, Cát Châu vui vẻ cúp máy.

Lúc này, đầu dây bên kia, Tiểu Cửu cầm điện thoại, nhíu mày.

Tiểu Tam đứng bên cạnh, cười khẩy: "Cát Châu muốn ăn đồ Tây à?"

Tiểu Cửu: "Ừ."

Tiểu Tam hóng hớt: "Cậu ăn à?"

Mặt mày Tiểu Cửu khó coi, không trả lời.

Tiểu Tam khoác vai Tiểu Cửu, trêu chọc: "Tôi còn chưa hỏi cậu, cảm giác yêu đương với cậu ấm nhà giàu là như thế nào?"

Tiểu Cửu lạnh lùng quay sang nhìn Tiểu Tam: "Bỏ tay ra."

Tiểu Tam ngơ ngác: "Hửm?"

Tiểu Cửu hất tay Tiểu Tam ra: "Cát Châu không thích."

Tiểu Tam mím môi, định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tiểu Cửu lấy điện thoại ra, nghiêm túc chọn nhà hàng, anh ta đành im lặng.

Tiểu Cửu không thích ăn đồ Tây.

Hoặc nói cách khác, những người như bọn họ đều không thích ăn đồ Tây.

Cảm giác dùng dao cắt bít tết giống như cảm giác dùng dao đâm vào người.

Sẽ buồn nôn.

Bên kia, sau khi Châu Dị dìu Khương Nghênh lên xe, Cát Châu quay đầu lại hỏi: "Khám xong rồi à? Thế nào ạ?"

Châu Dị: "Rất tốt."

Cát Châu nghi ngờ: "Mọi thứ đều bình thường sao? Vậy sao bụng chị trông to hơn những người mang thai năm tháng khác?"

Châu Dị mỉm cười: "Song thai, một trai một gái."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1016: Không sợ hãi



Châu Dị nói câu này với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui mừng.

Cát Châu nghe vậy, sững người vài giây, nhìn bụng Khương Nghênh, rồi kinh ngạc nói: "Long phụng thai sao?"

Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."

Cát Châu vui mừng nói: "Bảo sao trông to hơn những người mang thai năm tháng khác."

Đôi mắt Châu Dị ánh lên ý cười, anh lấy một chiếc gối tựa đặt sau lưng Khương Nghênh: "Hai đứa chắc chắn phải to hơn một đứa rồi."

Cảm nhận được Châu Dị đặt gối tựa sau lưng mình, Khương Nghênh dựa vào, đặt tay lên bụng: "Em nhớ hồi Tiểu Lý mang thai năm tháng, bụng cô ấy còn to hơn bụng em bây giờ."

Châu Dị và Cát Châu đồng thanh hỏi: "Tiểu Lý là ai?"

Khương Nghênh mỉm cười giải thích cho hai người: "Một nhân viên xử lý khủng hoảng ở phòng quan hệ công chúng của công ty em."

Châu Dị cười hỏi: "Cô ấy cũng mang thai long phụng à?"

Khương Nghênh lắc đầu: "Không, cô ấy mang thai đôi, hai bé trai."

Châu Dị: "Thể trạng mỗi người khác nhau, sự phát triển của thai nhi cũng khác nhau, chắc chắn sẽ có chút chênh lệch, hơn nữa, cô ấy mang thai hai bé trai, còn nhà chúng ta là một trai một gái."

Khương Nghênh quay sang nhìn Châu Dị, mỉm cười: "Vậy là anh phải chuẩn bị thêm một bộ đồ dùng cho em bé nữa sao?"

Châu Dị cười khẽ: "Chuyện nhỏ."

Châu Dị vừa dứt lời, Cát Châu chống tay lên lưng ghế, trêu chọc: "Anh rể, đồ dùng trẻ em nhà anh không phải chuyện nhỏ đâu."

Đều là đồ anh tự tay làm.

Muốn hoàn thành phải mất ít nhất hai tháng.

Cát Châu nói xong, Châu Dị liếc nhìn cậu ta: "Con trai thì nuôi dạy theo kiểu 'khổ trước sướng sau'."

Cát Châu: "??"

Châu Dị dựa lưng vào ghế, ung dung nói: "Lát nữa đi ngang qua cửa hàng đồ dùng trẻ em thì dừng lại, anh vào mua thêm chút đồ."

Nghe Châu Dị nói vậy, Cát Châu dở khóc dở cười: "Qua loa vậy sao?"

Cát Châu vừa nói xong, chưa kịp để Châu Dị trả lời, Khương Nghênh đã cười cắt ngang: "Cậu đừng nghe anh ấy nói bậy."

Nói xong, Khương Nghênh bổ sung thêm: "Nhưng lát nữa đến cửa hàng đồ dùng trẻ em thì phải dừng lại, mấy hôm trước em toàn mua đồ cho bé gái, chưa chuẩn bị đồ cho bé trai."

Cát Châu: "Tuân lệnh."

Cát Châu nói xong, quay đầu lại, tập trung lái xe.

Châu Dị rướn người sang phía Khương Nghênh, cúi đầu hỏi: "Em có mệt không?"

Khương Nghênh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không mở mắt: "Cũng hơi hơi."

Châu Dị nói: "Em ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em."

Khương Nghênh: "Ừm."

Khương Nghênh nói xong, chỉnh lại tư thế, ngủ ngon lành.

Châu Dị đưa tay vuốt tóc mai cho cô, lấy áo vest đắp lên người cô.

Làm xong một loạt động tác, Châu Dị ngồi thẳng dậy, nhìn Cát Châu: "Sau khi về nhà, mua một cái chăn để trong xe."

Cát Châu nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu, liếc nhìn chiếc áo vest trên người Khương Nghênh, hiểu ý: "Vâng."

Châu Dị lại nói: "Mấy hôm nữa anh phải đến công ty một chuyến, cậu ở nhà chăm sóc chị gái cho tốt, nếu cô ấy ra ngoài, cậu phải đi theo sát cô ấy."

Cát Châu cười đáp: "Anh rể cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho em."

Châu Dị khẽ cười: "Cố gắng đến khi chị cậu sinh, anh sẽ cho Tiểu Cửu nghỉ phép dài hạn."

Cát Châu nhướn mày: "Thế còn em?"

Châu Dị: "Cậu còn cần anh cho nghỉ phép sao?"

Cát Châu bị Châu Dị hỏi ngược lại mà hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu: "Cảm ơn anh rể."

Thấy Cát Châu vui mừng, Châu Dị duỗi chân, nhắm mắt lại: "Cát Châu."

Cát Châu: "Dạ?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Có những con đường không dễ đi, cứ nghe theo trái tim mình là được, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác."

Cát Châu siết chặt tay lái, cố tỏ ra thoải mái: "Em biết, em không quan tâm đến những chuyện đó."

Châu Dị mỉm cười: "Vốn dĩ không có gì phải quan tâm, chỉ cần người cậu yêu cũng yêu cậu, thì những chuyện khác, không cần phải sợ hãi."

Châu Dị còn chưa kịp khoe khoang chuyện Khương Nghênh mang thai long phụng, thì tin tức đã lan truyền khắp trong giới.

Anh vừa lái xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Bùi Nghiêu đã gọi video đến.

Châu Dị nhấn nút nghe, nhìn Khương Nghênh vẫn đang ngủ, anh hạ giọng: "Có việc gì không?"

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Giỏi đấy Châu Dị, long phụng thai sao?"

Châu Dị: "Cúp máy đây."

Châu Dị nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, liền tắt video.

Bùi Nghiêu không nhìn thấy Khương Nghênh đang ngủ, nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, anh ta ngơ ngác.

Vài giây sau, điện thoại của Bùi Nghiêu rung lên hai tiếng.

Bùi Nghiêu khó hiểu nhìn điện thoại, thấy tin nhắn WeChat hiện lên, anh ta vừa cười vừa mắng.

Châu Dị: Đừng làm phiền vợ tôi ngủ.

Bùi Nghiêu dựa vào tường, vừa cười vừa mắng, vừa trả lời tin nhắn của Châu Dị, mẹ Bùi ngồi trên ghế sofa bên cạnh hỏi: "Nghênh Nghênh mang thai long phụng à?"

Bùi Nghiêu không ngẩng đầu lên: "Bố con đã nói là long phụng thai rồi, còn giả được sao?"

Mẹ Bùi: "A Dị nói gì?"

Bùi Nghiêu gửi tin nhắn xong, cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi về phía ghế sofa: "Không nói gì, trực tiếp tắt video của con."

Mẹ Bùi tò mò: "Tắt video?"

Bùi Nghiêu đi đến bên cạnh ghế sofa đơn mà Khúc Tích đang ngồi, đặt tay lên vai cô, nói: "Đúng vậy, tắt video, còn nhắn tin bảo con đừng làm phiền vợ cậu ta ngủ."

Mẹ Bùi bật cười: "Trong mấy đứa con, chắc chắn A Dị là cưng vợ nhất."

Bùi Nghiêu phản bác: "Mẹ, mẹ mà nói vậy thì con và lão Tần sẽ phản đối đấy."

Nhắc đến Tần Trữ, mẹ Bùi hỏi thêm một câu: "Dạo này Tần Trữ đang làm gì vậy? Lâu rồi không thấy nó."

Bùi Nghiêu nói: "Bận chọn phòng tập nhảy cho Sầm Hảo, mấy hôm trước còn gọi điện cho con."

Mẹ Bùi: "Gọi điện rủ con đi ăn à?"

Bùi Nghiêu: "Không phải, bảo con đăng ký lớp học nhảy, để tăng doanh thu cho Sầm Hảo."

Bùi Nghiêu đang nói chuyện với mẹ mình thì bố Bùi từ ngoài cửa bước vào, tay cầm một tập tài liệu, ông nhíu mày nhìn Bùi Nghiêu: "Con lên thư phòng với bố một lát."

Vẻ mặt bố Bùi quá nghiêm túc khiến Bùi Nghiêu giật mình.

Trên đường lên lầu, Bùi Nghiêu nhớ lại tất cả các hợp đồng mà công ty gần đây đã ký, nhưng không nghĩ ra hợp đồng nào có vấn đề.

Vào thư phòng, Bùi Nghiêu lo lắng nói: "Bố, có phải công ty..."

Bùi Nghiêu chưa nói hết câu, bố Bùi đã đặt tập tài liệu lên bàn, xoay người lại, chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc trở nên vui vẻ: "Lại đây xem có cái nào Tích Tích thích không."

Bùi Nghiêu ngơ ngác: "Hả?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1017: Vì con xứng đáng



Phải nói rằng, diễn xuất của bố Bùi, ngay cả khi vào giới giải trí cũng là "cực phẩm".

Bùi Nghiêu với bảy phần nghi ngờ, ba phần sợ hãi đi đến bàn làm việc, cầm lấy tập tài liệu trên bàn, mở ra xem, vẻ mặt phức tạp: "Kế hoạch đám cưới?"

Bố Bùi: "Có bất ngờ không? Chúng ta sẽ âm thầm lên kế hoạch, tạo bất ngờ cho Khúc Tích."

Bùi Nghiêu nhếch mép: "Hừ, bất ngờ."

Bùi Nghiêu nói xong, bố Bùi vỗ vai anh, nói: "Trong đời người phụ nữ có bốn lần quan trọng nhất, lần thứ nhất là lúc chào đời, lần thứ hai là lúc lấy chồng, lần thứ ba là lúc sinh con, lần thứ tư là lúc lâm chung, trong khả năng của mình, nhất định phải để họ có được những khoảnh khắc đáng nhớ."

Nói xong, bố Bùi khẽ cười: "Lần thứ nhất thì con không kịp rồi, lần cuối cùng cũng chưa chắc đã kịp, vì vậy, lần thứ hai và lần thứ ba, con nhất định phải làm tốt nhất."

Sống với bố hơn ba mươi năm, Bùi Nghiêu chưa bao giờ biết bố mình lại là người tỉ mỉ như vậy.

Bố Bùi nói xong, thấy Bùi Nghiêu nhìn mình chằm chằm, liền cười, vỗ mạnh vào gáy anh: "Sao? Trong mắt con, bố là một người thô lỗ sao?"

Cái vỗ này của bố Bùi không hề nhẹ.

Bùi Nghiêu bị đau, khẽ "hít" một tiếng, đưa tay xoa gáy: "Đây là bố tự nói đấy nhé, con không nói gì đâu."

Bố Bùi vừa đi về phía ghế, vừa cười nói: "Bố nhìn con lớn lên từng ngày, từ hồi con còn ..."

Bố Bùi đang nói thì nhận ra hai chữ sau không được tao nhã lắm, liền ho khan hai tiếng cho qua chuyện: "Bố còn không hiểu con sao?"

Nghe bố Bùi nói vậy, Bùi Nghiêu trêu chọc: "Bố, bố hiểu chuyện như vậy, sao hôm trước lại quên ngày kỷ niệm cưới, khiến mẹ giận?"

Bố Bùi: "..."

Bị Bùi Nghiêu vạch trần, bố Bùi hơi xấu hổ, cố tỏ ra bình tĩnh: "Bố không quên, chỉ là bố muốn tạo bất ngờ cho mẹ con thôi."

Bùi Nghiêu: "Vậy mẹ có bất ngờ không?"

Bố Bùi không nói gì, để che giấu sự lúng túng của mình, ông cầm chén trà nguội trên bàn lên uống một ngụm: "Mẹ con da mặt mỏng, thật ra bà ấy rất vui, chỉ là không tiện thể hiện ra thôi."

Lúc này, mẹ Bùi, người "không tiện thể hiện ra", đang nói chuyện với Khúc Tích về ngày kỷ niệm cưới.

Mẹ Bùi đưa chiếc nhẫn trên tay cho Khúc Tích xem: "Nói thật, mẹ chưa bao giờ mong đợi gì ở bố con cả, sinh nhật tặng nhẫn, Tết tặng nhẫn, Tết Nguyên tiêu tặng nhẫn, kỷ niệm ngày cưới cũng là nhẫn."

Khúc Tích cố nén cười: "Cũng tốt rồi, ít ra bố con còn nhớ những ngày này."

Mẹ Bùi hừ nhẹ: "Phải đấy, ngày nào cũng nhớ, ngay cả Tết Thanh minh cũng tặng."

Khúc Tích bật cười: "Tết Thanh minh tặng gì ạ?"

Mẹ Bùi: "Rất hợp với ngày đó, tặng đất nghĩa trang."

Khúc Tích: "..."

Quả nhiên, đàn ông nhà họ Bùi đều là “của hiếm”.

So với bố Bùi, Khúc Tích đột nhiên cảm thấy Bùi Nghiêu cũng không phải là người EQ thấp đến mức vô phương cứu chữa.

Nói xong chuyện kỷ niệm ngày cưới, mẹ Bùi nghiêng người về phía trước, lấy một quả cam trong đĩa hoa quả đưa cho Khúc Tích: "Nghe nói con đã đồng ý lời cầu hôn của tên nhóc đó rồi?"

Khúc Tích nhận lấy quả cam, tai hơi đỏ: "Vâng."

Mẹ Bùi trêu chọc cô: "Giỏi lắm, nó mới cầu hôn một lần mà con đã đồng ý rồi."

Nói xong, mẹ Bùi ngừng một chút rồi hỏi: "Tên nhóc đó cầu hôn con bằng gì?"

Khúc Tích nghe vậy, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, định nói thì đột nhiên nhớ đến lời mẹ Bùi vừa nói.

"Nói thật, mẹ chưa bao giờ mong đợi gì ở bố con cả, sinh nhật tặng nhẫn, Tết tặng nhẫn, Tết Nguyên tiêu tặng nhẫn, kỷ niệm ngày cưới cũng là nhẫn."

Khúc Tích: "..."

Hình như cô đã đánh giá cao Bùi Nghiêu rồi!!

Mẹ Bùi nói xong, thấy Khúc Tích không lên tiếng, liền mỉm cười nhìn chiếc nhẫn trên tay cô: "Nhẫn à?"

Khúc Tích: "..."

Nụ cười trên mặt mẹ Bùi càng đậm, bà dùng tay chọc vào trán cô: "Con bé ngốc này, chỉ một chiếc nhẫn mà đã bị thu phục rồi sao?"

Khúc Tích đưa tay lên sờ trán, tuy trong lòng chê bai EQ của Bùi Nghiêu, nhưng ngoài miệng vẫn nói đỡ cho anh ta: "Cầu hôn hình như chỉ có thể là nhẫn thôi."

Mẹ Bùi: "Ai nói chỉ có thể là nhẫn?"

Khúc Tích không hiểu, liền hỏi: "Vậy còn có thể là gì nữa?"

Mẹ Bùi rụt tay lại, làm động tác xoa tiền trước mặt Khúc Tích.

Khúc Tích chớp mắt: "Tiền?"

Mẹ Bùi: "Ngốc quá, là cổ phần của Bùi thị chứ!"

Khúc Tích ngạc nhiên.

Nghĩ thầm: Dì không coi con là người ngoài nữa rồi!!

Mẹ Bùi bày mưu tính kế cho Khúc Tích, bảo cô phải đòi Bùi Nghiêu ít nhất 10% cổ phần của Bùi thị.

Khúc Tích ngồi đối diện, vừa nghe vừa cúi đầu ăn cam, chỉ dám nghe chứ không dám nói.

10% cổ phần của Bùi thị là khái niệm gì?

Nói thế này cho dễ hiểu, bán sạch sành sanh cái công ty nhỏ bé của cô, có lẽ chỉ đáng giá 0,5% cổ phần của Bùi thị.

Mẹ Bùi nói xong, thấy Khúc Tích không trả lời, liền dừng lại, hỏi: "Con có hiểu không? Không hiểu thì mẹ nói lại cho con nghe."

Khúc Tích bị miếng cam vừa cho vào miệng làm nghẹn, cô cố gắng nuốt xuống: "Con hiểu rồi ạ."

Mẹ Bùi: "Ít nhất phải 10%."

Khúc Tích: "Dì Huệ, dì không sợ con nhận cổ phần rồi, lỡ như..."

Khúc Tích chưa nói hết câu, mẹ Bùi đã cười cắt ngang, nghiêm túc nói, không hề có ý trêu chọc: "Con không phải đứa trẻ như vậy."

Khúc Tích mím môi.

Mẹ Bùi: "Hơn nữa, con cứ yên tâm, Bùi Nghiêu không phải loại đàn ông bạc tình, mẹ hiểu rõ con trai mình, tuy nó không giỏi ăn nói, nhưng trong chuyện tình cảm chắc chắn sẽ chung thủy."

Những lời hôm nay của mẹ Bùi coi như là một lời hứa với Khúc Tích.

Khúc Tích nghe vậy, trong lòng cảm động.

Một lúc sau, Khúc Tích mếu máo, như sắp khóc: "Dì Huệ, sao con lại gặp được mẹ chồng tốt như dì vậy?"

Mẹ Bùi đưa tay ôm cô vào lòng, vỗ về: "Con ngốc, vì con xứng đáng mà."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1018: Bàn bạc ngày cưới



Chuyện đám cưới, một khi đã được đưa vào lịch trình, thì cũng rất nhanh.

Vài ngày sau, Bùi Nghiêu đưa ba mẹ đến nhà họ Khúc.

Nếu là ngày thường, bố Khúc gặp bố Bùi nhất định sẽ rất khách sáo, lịch sự.

Nhưng hôm nay, bố Khúc chỉ nói vài câu xã giao với bố Bùi lúc mới vào cửa, sau đó không thèm nhìn ông ta thêm một cái nào nữa.

Mẹ Bùi nhận ra điều bất thường, liền đá vào chân bố Bùi dưới gầm bàn.

Bố Bùi ngơ ngác ngẩng đầu lên: "?"

Mẹ Bùi nháy mắt với ông.

Bố Bùi càng thêm khó hiểu: "??"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bố Bùi, mẹ Bùi biết không thể trông cậy vào ông được nữa, bà liếc nhìn ông, rồi quay sang cười với bố mẹ Khúc: "Hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện kết hôn của hai đứa."

Mẹ Khúc cười đáp: "Tôi biết."

Bố Khúc dựa vào ghế sofa, lật xem tạp chí, không nói gì.

Mẹ Bùi lại nói: "Anh chị cứ yên tâm, sau khi Tích Tích về nhà tôi, tôi nhất định sẽ coi con bé như con gái ruột, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."

Mẹ Khúc nghe vậy, quay sang nhìn Khúc Tích đang ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Con bé này bướng bỉnh lắm, sau này mong anh chị rộng lượng với nó."

Mẹ Bùi: "Ai mà chẳng có chút tính khí, bướng bỉnh cũng là chuyện bình thường, con gái mà không có chút cá tính thì dễ bị thiệt thòi."

Nghe mẹ Bùi nói chuyện khéo léo như vậy, mẹ Khúc mỉm cười, liền nói thêm vài câu: "Tôi và bố nó chỉ có mỗi nó là con gái, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ngoài lúc tự mình khởi nghiệp ra, thì hầu như chưa phải chịu khổ gì."

Nói xong, mẹ Khúc lại cười nói thêm: "Chuyện khởi nghiệp cũng là do con bé nhất quyết đòi làm, tôi và bố nó hoàn toàn không đồng ý."

Mẹ Bùi phụ họa: "Người trẻ có chí tiến thủ là tốt."

Mẹ Khúc gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt bà đỏ hoe: "Con bé này, tuy lúc nào cũng nói thích tiền, nhưng thực ra chỉ là nói miệng thôi, con bé thật ra..."

Mẹ Khúc nói đến đây, nghẹn ngào không nói nên lời.

Thấy vậy, mẹ Bùi vội vàng vỗ nhẹ vào tay mẹ Khúc: "Dù chị không nói, tôi cũng biết, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc Tích Tích đã làm lúc nhà họ Bùi gặp chuyện, thì cả nhà họ Bùi chúng tôi sẽ nhớ mãi không quên."

Mẹ Khúc nghĩ đến chuyện này, mắt cũng rưng rưng.

Mẹ Khúc biết Khúc Tích thực sự yêu Bùi Nghiêu.

Những việc con gái bà đã làm vì Bùi Nghiêu, trong mắt người nhà họ Bùi có lẽ là tình nghĩa, nhưng đối với bà, lại như những nhát dao đâm vào tim.

Con gái mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, vì một người đàn ông, mà suýt chút nữa đã bán cả công ty mà mình vất vả gây dựng.

Không người mẹ nào lại không đau lòng.

Hơn nữa, lúc Khúc Tích mới thành lập công ty đã phải chịu bao nhiêu khó khăn, vất vả, người khác không biết, nhưng bà là mẹ, sao có thể làm ngơ.

Vất vả lắm công ty mới có chút khởi sắc, vậy mà lại nói bán là bán.

Nghĩ đến đây, mẹ Khúc nắm chặt tay Khúc Tích.

Khúc Tích cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, mắt cũng đỏ hoe: "Mẹ."

Mẹ Khúc cúi đầu lau khóe mắt, không muốn bị nhà họ Bùi coi thường, ngẩng đầu lên, ngoài đôi mắt đỏ hoe, bà đã lấy lại bình tĩnh: "Không sao, mẹ chỉ là già rồi, chắc sắp mãn kinh rồi, dạo này hay đa sầu đa cảm."

Mẹ Khúc tuy nói vậy, nhưng mẹ Bùi cũng không phải kẻ ngốc, sao bà có thể không hiểu.

Con gái mà người ta nâng niu như báu vật, sắp bị thằng con trai nhà mình "cướp" mất, dù sau khi kết hôn vẫn có thể về nhà thường xuyên, nhưng cảm giác vẫn khác.

Mẹ Bùi thở dài, vừa định nói vài lời an ủi thì bố Khúc ngồi bên cạnh lên tiếng: "Tôi thấy hai đứa còn nhỏ, không nhất thiết phải kết hôn ngay bây giờ."

Câu nói của bố Khúc khiến mọi người đều sững sờ.

Mẹ Bùi thì không bất ngờ lắm, từ lúc mới vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt của bố Khúc, bà đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng ngoài mẹ Bùi, những người khác đều ngạc nhiên, không biết nên nói gì tiếp theo.

Nhất là mẹ Khúc, bà lúng túng, đưa tay đẩy nhẹ chân bố Khúc.

Bố Khúc nhìn bà một cái, không hề nao núng, đặt tạp chí xuống, nói: "Hai đứa còn nhỏ, lại chưa yêu nhau được bao lâu, tôi thấy cứ để chúng tìm hiểu thêm một thời gian nữa rồi quyết định, bây giờ nói chuyện kết hôn hơi sớm."

Bố Khúc nói xong, phòng khách im lặng.

Mẹ Khúc cười gượng, ho khan hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng: "Sớm hay muộn thì cũng để bọn trẻ tự quyết định."

Bố Khúc lạnh lùng nói: "Cha mẹ đều là người từng trải, nghe lời khuyên của người đi trước cũng tốt, có lợi chứ không có hại."

Tuy bố Khúc không nói rõ, nhưng thái độ của ông đã rất rõ ràng.

Không đồng ý hôn sự này.

Ít nhất là hiện tại không đồng ý.

Bố Khúc nói xong, Khúc Tích mím môi, định lên tiếng thì bị mẹ cô ngăn lại: "Ba mươi tuổi mà còn nhỏ sao? Vậy bao nhiêu tuổi mới kết hôn được? Đến tuổi nghỉ hưu à?"

Bố Khúc lạnh lùng: "..."

Thấy bố Khúc không nói gì, mẹ Khúc lặng lẽ nắm tay Khúc Tích, rồi quay sang nói với mẹ Bùi: "Tôi chỉ có một yêu cầu, bây giờ hai đứa đang yêu nhau say đắm, chắc chắn sẽ không có mâu thuẫn gì, nhưng ở bên nhau lâu, khó tránh khỏi những lúc bất đồng quan điểm, lúc đó, có thể cãi nhau, có thể nói lý lẽ, nhưng tuyệt đối không được động tay động chân."

Mẹ Khúc nói rất nghiêm túc, mẹ Bùi vội vàng đáp: "Chuyện này chị cứ yên tâm, nếu Bùi Nghiêu dám động đến một sợi tóc của Tích Tích, tôi sẽ đánh gãy chân nó."

Mẹ Khúc nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Ngoài điều này ra, chúng tôi không có yêu cầu gì khác."

Mẹ Khúc nói xong, nắm tay Khúc Tích đặt vào tay Bùi Nghiêu: "Mẹ không nói con phải chăm sóc con bé thật tốt, yêu thương con bé thật nhiều, mẹ chỉ mong hai con sau này yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, đường còn dài, vợ chồng ở bên nhau còn lâu hơn cả cha mẹ..."

Bùi Nghiêu nắm chặt tay Khúc Tích: "Dì, con biết rồi ạ."

Khúc Tích nhìn mẹ mình, nước mắt lưng tròng: "Mẹ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1019: Tiên hạ thủ vi cường



Tâm trạng gả con gái hoàn toàn khác với tâm trạng cưới con dâu.

Gả là cho đi.

Cưới là đón về.

Chỉ cần nhìn mặt chữ cũng có thể thấy được sự khác biệt.

Khúc Tích khóc, mẹ Khúc cũng không kìm được nước mắt: "Khóc cái gì, kết hôn là chuyện vui, không được khóc."

Mẹ Khúc vuốt tóc an ủi Khúc Tích, bố Khúc ngồi bên cạnh, mặt lạnh tanh, đứng dậy đi lên lầu.

Mọi người thấy vậy, nhìn bố Khúc, mẹ Khúc mím môi nói: "Mặc kệ ông ấy đi, tính ông ấy vậy đấy, lát nữa là hết."

Mẹ Bùi tiếp lời: "Tôi hiểu, nếu nhà tôi mà là con gái, tôi e rằng..."

Mẹ Bùi nói đến đây, mỉm cười, không nói tiếp nữa.

Mẹ Khúc: "Chỉ cần sau này hai đứa nó sống tốt là được."

Mẹ Bùi: "Chuyện này chị cứ yên tâm."

Chuyện hôn sự của Bùi Nghiêu và Khúc Tích coi như đã được quyết định, mẹ Khúc định giữ mẹ Bùi và ba Bùi ở lại ăn trưa.

Mẹ Bùi nắm tay bà, cười nói: "Sau này còn nhiều cơ hội mà."

Mẹ Khúc nói đùa: "Sợ anh nhà tôi không vui à?"

Mẹ Bùi nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, để Bùi Nghiêu ở lại, lát nữa bảo nó lên dỗ dành bố con."

Mẹ Khúc trêu chọc: "Bà không sợ bố nó đánh Bùi Nghiêu à?"

Mẹ Bùi nói: "Nó muốn cưới bảo bối của người ta, bị đánh cũng là đáng đời."

Mẹ Bùi nói xong, nháy mắt với mẹ Khúc.

Mẹ Bùi nói được làm được, cuối cùng bà thực sự để Bùi Nghiêu ở lại một mình.

Tiễn ba mẹ Bùi xong, mẹ Khúc, Khúc Tích và Bùi Nghiêu quay trở lại nhà, Bùi Nghiêu đi bên cạnh mẹ Khúc, nói: "Dì, lát nữa con lên nói chuyện với bố."

Mẹ Khúc quay đầu lại: "Con chắc chắn chứ?"

Bùi Nghiêu: "Sẽ bị đánh sao?"

Mẹ Khúc mỉm cười: "Có khả năng."

Bùi Nghiêu nghe vậy, hít một hơi lạnh, cố gắng nở nụ cười: "Không sao, da dày thịt béo, chịu được."

Về đến nhà, Bùi Nghiêu ngồi ở phòng khách một lúc, rồi chủ động lên tầng hai.

Đi thang máy lên lầu, Bùi Nghiêu dựa vào vách thang máy, cúi đầu nhìn sàn, lẩm bẩm: "Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao."

Bùi Nghiêu vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Khúc Tích và mẹ cô.

Khúc Tích vẫn chưa hết xúc động, cô cầm một quả táo, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh mẹ, gọt vỏ táo.

Gọt xong, cô đưa quả táo cho mẹ.

Mẹ Khúc liếc nhìn quả táo, nhận lấy: "Hôm nay ngoan thế?"

Khúc Tích vẫn ngồi xổm, không đứng dậy: "Mẹ, cho dù con kết hôn với Bùi Nghiêu, con vẫn sẽ thường xuyên về nhà, hơn nữa con đảm bảo, cuối tuần nào con cũng sẽ về nhà, ở cùng bố mẹ."

Mẹ Khúc cắn một miếng táo, giả vờ ghét bỏ nhìn cô: "Con gả đi rồi còn về làm gì?"

Khúc Tích ôm lấy chân mẹ: "Sợ bố mẹ nhớ con."

Mẹ Khúc đá chân: "Mẹ thấy con nghĩ nhiều rồi đấy."

Khúc Tích ôm chặt chân mẹ không buông: "Mẹ, mẹ đừng có 'khẩu thị tâm phi' nữa, con thấy hết rồi, mẹ và bố đều không nỡ gả con đi."

Mẹ Khúc cúi đầu, dùng tay chọc vào đầu Khúc Tích: "Ai nói? Bố mẹ chỉ mong con sớm lấy chồng thôi, như vậy bố mẹ mới có thể hưởng thụ thế giới riêng của hai người, bố mẹ đã bàn bạc rồi, con vừa kết hôn xong, bố mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới."

Khúc Tích ngẩng đầu lên: "Con không tin."

Mẹ Khúc cười như không cười: "Chẳng lẽ con nghĩ lúc nãy mẹ khóc, bố con nói không đồng ý gả con đi là thật sao?"

Khúc Tích: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Mẹ Khúc: "Đều là giả đấy, bố mẹ cố tình diễn cho nhà họ Bùi xem."

Khúc Tích: "..."

Mẹ Khúc: "Đây không phải là 'quy trình' thông thường sao, nhà người ta đều làm vậy, nhà mình đương nhiên cũng không thể kém cạnh."

Nói xong, mẹ Khúc chớp mắt hỏi Khúc Tích: "Lúc nãy mẹ diễn giống không?"

Khúc Tích biết rõ mẹ nói vậy là để cô không buồn, cô giơ ngón tay cái lên, phụ họa theo lời mẹ: "Giống, nếu năm nay giải Oscar không có mẹ, con nhất định sẽ không xem."

Bên kia, Bùi Nghiêu đứng trước bàn làm việc của bố Khúc, không dám hó hé.

Bố Khúc cố tình xem tài liệu, để mặc anh đứng đó, mười mấy phút sau, ông mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói một chữ "ngồi".

Bùi Nghiêu: "Bác, con đứng cũng được ạ."

Ba Khúc: "Ngồi đi, đừng để người ta nói tôi hành hạ con rể."

Nghe thấy bố Khúc thừa nhận mình là con rể, Bùi Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, anh quay lại kéo ghế ra, ngồi xuống, rồi "được đằng chân lân đằng đầu", câu đầu tiên anh nói là: "Bố, bố có gì muốn dặn dò cứ nói, con lắng nghe ạ."

Ba Khúc nhướng mày: "Bố?"

Bùi Nghiêu không hề nhận ra cách xưng hô của mình có gì không đúng, anh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Bố, bố yên tâm, từng lời bố nói hôm nay, con sẽ ghi nhớ trong lòng, có thì sửa, không có thì rút kinh nghiệm."

Đối mặt với sự tự nhiên của Bùi Nghiêu, ba Khúc nhất thời không biết nên nói gì.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy bố Khúc không lên tiếng, anh nhìn cốc nước trên bàn đã cạn, liền đứng dậy, cầm cốc đi rót nước, vừa đi vừa nói: "Bố, sau này cứ coi con như con trai ruột, bố muốn nói gì với con thì cứ nói, không cần lo con sẽ giận, đừng nói là bố không sai, cho dù bố có sai, thì trong mắt con, bố vẫn là đúng."

Bố Khúc: "..."

Bố Khúc thầm nghĩ: Nếu bây giờ mình nói gì đó, có phải sẽ bị coi là nhỏ nhen không?
 
Back
Top Bottom