Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1000: Chuộc lỗi



Nhìn thấy tin nhắn của Tần Trữ, Châu Dị tưởng anh đã về, bèn gõ chữ trên màn hình.

[Về rồi à?]

Tần Trữ trả lời ngay: Chưa, hỏi ông đang ở đâu để tổ chức sinh nhật cho Nghênh Nghênh, tôi sẽ gửi quà sinh nhật đến.

Châu Dị nhướng mày cười: Có lòng.

Tần Trữ hỏi: Địa chỉ.

Châu Dị gửi địa chỉ trang trại ở ngoại ô cho anh.

Tần Trữ gửi lại nhãn dán "ok", sau đó lại nhắn thêm: Quà là do Hảo Hảo chọn, mong Nghênh Nghênh thích, thay tôi chúc mừng sinh nhật Nghênh Nghênh.

Châu Dị: Đợi hai người về, tôi sẽ làm tiệc tẩy trần cho hai người.

Tần Trữ: Được.

Giữa anh em với nhau, không cần phải khách sáo.

Thấy tin nhắn của Tần Trữ, Châu Dị không trả lời lại, cất điện thoại vào túi.

Bùi Nghiêu đứng bên cạnh thấy vậy, liền hỏi: "Lão Tần à?"

Châu Dị khẽ cười: "Ừ."

Bùi Nghiêu lại hỏi: "Gửi quà sinh nhật cho Nghênh Nghênh sao?"

Châu Dị giả vờ ngạc nhiên, liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Nghề tay trái của ông lộ rồi à?"

Bùi Nghiêu khó hiểu: "??"

Châu Dị: "Bùi bán tiên." (bán tiên: chỉ người giỏi xem bói, đoán mệnh)

Bùi Nghiêu nghe vậy, ngẩn người nửa giây, rồi hiểu ra, đưa tay lên giả vờ bấm đốt ngón tay, nghiêm túc nói: "Cái thai này của Nghênh Nghênh á, chắc chắn là con trai."

Châu Dị nheo mắt cười.

Ngay sau đó, trong sân vang lên tiếng hét thảm thiết của Bùi Nghiêu.

Ba người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng khách giật mình khi nghe thấy tiếng hét của Bùi Nghiêu.

Khương Nghênh và Khúc Tích sau khi ngẩn người thì đã quen, Nhậm Huyên ngạc nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay sang hỏi hai người: "Châu tổng và Bùi tổng..."

Khương Nghênh: "Châu Du đánh Hoàng Cái."

Khúc Tích tiếp lời: "Một người muốn đánh, một người muốn chịu."

Nhậm Huyên: "..."

Lúc ăn trưa, khóe miệng Bùi Nghiêu có thêm một vết bầm tím.

Bùi Nghiêu mang chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước cho Khương Nghênh lên bàn, cắm nến, bảo cô ước.

Khương Nghênh sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật như vậy, nhất thời cô hơi lúng túng.

Châu Dị thấy vậy, liền đứng dậy, lấy bật lửa châm nến, mỉm cười nói: "Vợ, nhắm mắt lại, ước đi."

Nghe thấy lời của Châu Dị, Khương Nghênh mỉm cười nhìn anh, rồi nhắm mắt lại ước.

Không ai biết Khương Nghênh đã ước gì.

Nhưng mọi người đều thấy lúc cô mở mắt ra thổi nến, trong mắt cô đã rưng rưng.

Ước xong, Khương Nghênh tự tay cắt bánh kem cho mọi người.

Thật ra không nhiều người thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay chiếc bánh này mang ý nghĩa đặc biệt, nên dù không thích, mọi người cũng đều nếm thử một chút.

Tiệc sinh nhật diễn ra được một nửa, Bùi Nghiêu đứng dậy đi ra ngoài, lấy hai chai rượu từ cốp xe mang vào.

Bùi Nghiêu rót rượu cho mọi người một cách lịch thiệp, rồi ngồi xuống, nói: "Rượu này uống rất êm, không bị say."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền chỉ vào ly rượu trước mặt Khương Nghênh: "Êm đến mức bà bầu cũng uống được sao? Anh chắc chắn chứ?"

Bùi Nghiêu nói: "Nghênh Nghênh không uống được thì Châu Dị uống thay."

Nói xong, Bùi Nghiêu đưa tay lấy ly rượu trước mặt Khương Nghênh đặt trước mặt Châu Dị.

Châu Dị hiểu ý, lười biếng dựa lưng vào ghế: "Trả thù à?"

Bùi Nghiêu không trả lời ngay, anh nhấp một ngụm rượu, rồi nói: "Đúng là có chút trả thù, nhưng không có ý hãm hại."

Bùi Nghiêu đang "cãi chữ" với Châu Dị.
Châu Dị không quan tâm đến anh ta, cười lạnh một tiếng: "Ông uống thay Khúc Tích à?"

Bùi Nghiêu lắc đầu: "Không, tôi muốn chuộc lỗi, lập công chuộc tội."

Bùi Nghiêu muốn lập công gì, chuộc lỗi gì, mọi người đều không hiểu.

Khúc Tích liếc nhìn anh ta, dùng ánh mắt hỏi.

Bùi Nghiêu chắp tay vái: "Vợ ơi, hôm nay em nhất định phải giữ vững lập trường, đừng uống say nhé."

Khúc Tích bị tiếng "vợ ơi" của Bùi Nghiêu làm cho đỏ mặt: "Ai là vợ anh chứ."

Bùi Nghiêu: "Được rồi, không phải vợ, mà là tiểu tổ tông của anh. Hôm nay em nhất định phải giữ vững, anh đảm bảo, chỉ lần này thôi. Sau này chỉ cần có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em dính một giọt rượu nào."

Ưu điểm lớn nhất của Bùi Nghiêu trong chuyện tình cảm là sự chân thành.

Anh không biết nói những lời đường mật, nhưng những gì anh nói ra đều là lời nói thật lòng.

Khúc Tích nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, để che giấu sự ngại ngùng, cô cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, tuy bị cay đến mức cổ họng nóng ran, nhưng vẫn cố gắng nói: "Ai cần anh uống thay, tửu lượng của em rất tốt."

Tuy có bốn cặp ở đây, nhưng thực sự là vợ chồng thì chỉ có Châu Dị và Khương Nghênh.

Bùi Nghiêu và Khúc Tích tuy đã xác định quan hệ, nhưng Bùi Nghiêu cũng không uống thay Khúc Tích, Trần Triết đương nhiên cũng không tiện uống thay Nhậm Huyên.

Dưới sự mời mọc của Bùi Nghiêu, mọi người liên tục cụng ly, trừ Khương Nghênh.

Sau ba chén rượu, mọi người đều hiểu được ý đồ của anh ta.

Trần Triết nhân lúc mọi người đang gắp thức ăn, cụng ly với Bùi Nghiêu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Bùi Nghiêu ghé sát vào Trần Triết: "Rượu này ngấm đấy, ông cẩn thận một chút, đừng để cả hai người đều say, đến lúc đó ai chăm sóc ai?"

Trần Triết nhíu mày: "Không phải ông nói rượu này không say sao?"

Bùi Nghiêu nói: "Tôi lừa Nhậm Huyên đấy, nếu tôi nói rượu này không êm, cô ấy có dám uống không?"

Trần Triết: "..."

Ba tiếng sau, hai chai rượu đã hết sạch.

Trừ Khương Nghênh, những người khác đều có vẻ say xỉn.

Châu Dị cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, chống một tay lên bàn: "Thôi, đến đây thôi, muốn uống thì tối nay tiếp tục."

Bùi Nghiêu đã sắp gục rồi, anh ta hắng giọng phụ họa: "Ừ, đến đây thôi, uống rượu quan trọng nhất là uống vui, đừng uống đến say mèm."

Bùi Nghiêu nói xong, những người khác cũng đồng tình.

Cuối cùng, bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong lời chúc mừng sinh nhật của mọi người.

Sau bữa ăn, Châu Dị và Khương Nghênh lên tầng ba nghỉ ngơi, Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu đang cố gắng tỏ ra tỉnh táo nhưng bước đi loạng choạng, liền tiến đến đỡ anh.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu, dựa vào người Khúc Tích: "Em không say sao?"

Khúc Tích: "Em đã nói với anh rồi, tửu lượng của em rất tốt."

Lúc này Bùi Nghiêu đã bắt đầu say, đầu óc choáng váng, theo bản năng anh muốn phản bác, nhưng vì say rượu nên phản ứng chậm chạp.

Sau khi Khúc Tích và Bùi Nghiêu rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Trần Triết, Nhậm Huyên, Cát Châu và Tiểu Cửu.

Mặt và khóe mắt Nhậm Huyên đỏ ửng, cô nắm chặt tay, cố gắng tỏ ra tỉnh táo.

Trần Triết đưa cho cô một cốc nước ép dâu tây tươi: "Uống chút đi, giải rượu."

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên: "Em không say."

Nhậm Huyên vừa dứt lời, điện thoại đặt trước mặt cô liền đổ chuông.

Nhậm Huyên ngẩn người, phản ứng chậm chạp, ngây ngô hỏi: "Điện thoại ai đổ chuông vậy?"

Trần Triết mỉm cười, cúi người xuống cầm điện thoại của cô lên, đưa đến trước mặt cô, dùng ngón tay chỉ vào màn hình.

Nhậm Huyên theo bản năng nhìn vào màn hình, mấp máy môi: "Anh... Tống."

Trần Triết: "Nghe máy không?"

Nhậm Huyên ngước mắt lên: "Em, em uống rượu rồi, anh Tống sẽ mắng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1001: Phóng túng hơn nữa



Nhậm Huyên say xỉn, khóe mắt ánh lên vẻ quyến rũ.

Trần Triết nhìn cô, yết hầu chuyển động: "Anh nghe."

Trần Triết nói xong, đưa tay xoa khóe mắt Nhậm Huyên.

Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã thu tay lại, nghe máy.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia là giọng của lão Tống.

Giọng lão Tống có vẻ vui mừng, anh ta hào hứng nói qua điện thoại: "Nhậm Huyên, em còn nhớ vai diễn mà em vẫn luôn mong muốn không? Vai diễn trong Đêm Tối ấy."

Trần Triết trầm giọng nói: "Anh Tống, anh cứ nói."

Lão Tống nghe vậy, khựng lại: "Trần, Trần tổng."

Trần Triết: "Ừ, anh Tống, anh có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy."

Lão Tống: "..."

Một cảnh tượng quen thuộc.

Đã từng có lúc, anh ta cũng gọi điện như vậy, nhưng người nghe máy lúc đó là Châu Dị.

Lão Tống vẫn là lão Tống năm nào.

Nhưng Châu tổng đã đổi thành Trần tổng.

Lão Tống đang cảm thấy ngại ngùng thì Trần Triết lên tiếng: "Anh Tống?"

Lão Tống hoàn hồn: "À, tôi đây."

Lão Tống nói xong, điều chỉnh lại cảm xúc: "Chính là vai diễn trong phim Đêm Tối mà Nhậm Huyên thích, nhưng lúc đó cô ấy đang quay một bộ phim khác, sợ bị trùng lịch nên không đi thử vai, hôm nay đạo diễn của bộ phim đó gọi cho tôi, nói rằng nữ chính của họ có chút vấn đề, muốn mời Nhậm Huyên đóng vai nữ chính."

Trần Triết: "Ừ, chuyện tốt mà, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy."

Lão Tống: "Đúng là chuyện tốt, nhưng mà..."

Lão Tống ngập ngừng, do dự.

Trần Triết nghe ra ẩn ý trong lời nói của lão Tống, liền hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Lão Tống nói: "Đạo diễn muốn Nhậm Huyên gửi cho ông ấy một đoạn video thử vai."

Trần Triết nhìn Nhậm Huyên đang chống cằm nghịch ly rượu, im lặng.

Quay video thử vai?

Với trạng thái hiện tại của cô, e rằng tự mình về phòng ngủ cũng khó.

Trần Triết im lặng một lúc, rồi nói: "Anh Tống, anh gửi kịch bản qua đây, tôi sẽ cho cô ấy xem."

Lão Tống đáp: "Được, được, tôi gửi ngay đây."

Lão Tống nói xong, lại chào hỏi Trần Triết vài câu rồi cúp máy.

Vài giây sau khi cúp máy, lão Tống đã gửi kịch bản thử vai đến.

Trần Triết mở ra xem, ánh mắt anh tối sầm lại.

Là cảnh nóng.

Nữ chính vì sự thịnh suy của gia tộc mà quyến rũ nam chính.

Trong phim, nữ chính quyến rũ, mê hoặc, còn nam chính thì vẫn giữ được bình tĩnh.

Trần Triết nhìn màn hình điện thoại, im lặng hồi lâu, cho đến khi Cát Châu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Cát Châu say xỉn, khoác vai Tiểu Cửu, lè nhè: "Hôm qua tôi đi xem mắt một cô gái, anh biết là ai không?"

Tiểu Cửu vẫn bình tĩnh, mặt lạnh tanh: "Không biết."

Cát Châu: "Bây giờ anh không biết, nhưng nếu tôi nói ra, anh chắc chắn sẽ biết, chính là cô gái trước đây, anh đã gặp rồi, tôi tặng hoa cho cô ấy, cô ấy chê tôi, còn muốn cùng bạn thân 'chơi' tôi..."

Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Lương Tử Thư?"

Cát Châu gật đầu cười: "Đúng, chính là cô ấy."

Tiểu Cửu: "Cậu vui lắm à?"

Cát Châu cười toe toét: "Cũng tạm, cô ấy xin lỗi tôi rồi, còn nói là rất thích tôi, cô ấy nói những lời đó với bạn thân chỉ là đùa thôi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia sẻ tôi với người khác."

Tiểu Cửu nghiêm nghị: "Vậy thì sao?"

Cát Châu tuy say, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.

Anh ta nhìn Tiểu Cửu một lúc, bị vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta làm cho chạnh lòng, anh ta rụt tay lại, lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu thuốc, nhân lúc châm thuốc, cười khổ: "Vậy nên, tôi định thử hẹn hò với cô ấy xem sao."

Châm thuốc xong, Cát Châu lại cười tươi: "Cô gái đó cũng được đấy, không tệ như anh nghĩ đâu."

Tiểu Cửu mặt lạnh tanh nhìn anh ta, khoảng nửa phút sau, cậu ta đứng dậy, túm cổ áo Cát Châu, kéo anh ta ra ngoài: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hôm nay Cát Châu mặc áo thun ngắn tay, loại áo chui đầu, bị Tiểu Cửu kéo như vậy, cổ áo siết chặt vào cổ anh ta.

Cát Châu bị nghẹt thở: "Có gì thì nói tử tế, anh đừng có động tay động chân."

Cát Châu bị Tiểu Cửu lôi ra ngoài.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Trần Triết và Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên hôm nay uống nhiều nhất, lúc này vẫn chưa tỉnh rượu, cô nhìn về phía Cát Châu vừa biến mất, lẩm bẩm: "Lại, lại đánh nhau?"

Trần Triết: "..."

Nhậm Huyên chậm chạp thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Triết: "Sao họ lại thích đánh nhau vậy? Anh cũng thích đánh nhau sao?"

Trần Triết trầm giọng đáp: "Anh không đánh nhau."

Nhậm Huyên nghe vậy, xoa xoa thái dương: "Vậy thì tốt."

Trần Triết nói xong, trầm giọng hỏi: "Mua thuốc giải rượu cho em nhé?"

Nhậm Huyên theo bản năng lắc đầu từ chối: "Không cần."

Nói xong, Nhậm Huyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Trần Triết: "Vừa nãy, anh Tống gọi điện có chuyện gì sao?"

Trần Triết: "Ừ, có một bộ phim tên là Đêm Tối cần em quay một đoạn video ngắn thử vai."

Có lẽ là do nghề nghiệp.

Nghe Trần Triết nói vậy, mắt Nhậm Huyên sáng lên: "Đêm Tối?"

Trần Triết đáp: "Ừ."

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Trần Triết, Nhậm Huyên kích động hỏi: "Kịch bản đâu?"

Mắt Nhậm Huyên sáng lên, mắt Trần Triết cũng vậy.

Một lúc sau, Trần Triết đưa điện thoại cho Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên nhận lấy, xem một lúc, rồi nhíu mày: "Thử vai cảnh này sao?"

Trần Triết: "Có vấn đề gì à?"

Nhậm Huyên nói: "Không có vấn đề gì, chỉ là nếu chỉ có mình em diễn, không có ai diễn cùng, em sợ sẽ không đạt được hiệu quả."

Một bộ phim hay, không phải chỉ cần một vai diễn xuất sắc là được.

Mà tất cả các diễn viên đều phải diễn xuất tốt, phối hợp ăn ý.

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết bình tĩnh nói: "Anh diễn cùng em nhé?"

Nhậm Huyên ngạc nhiên nhìn anh: "Anh?"

Trần Triết "ừ" một tiếng, nghiêm túc nói: "Anh làm việc ở Châu thị Media cũng lâu rồi, tiếp xúc với không ít nghệ sĩ, diễn cùng em chắc không thành vấn đề."

Lời này của Trần Triết hoàn toàn không có căn cứ.

Nghề diễn viên, ngay cả những người được đào tạo bài bản, diễn xuất cũng không đồng đều.

Huống chi Trần Triết lại là dân “ngoại đạo”.

Hai người nhìn nhau vài giây, Trần Triết trầm giọng nói: "Anh Tống nói đạo diễn đang giục, thử xem sao?"

Nói xong, Trần Triết lại bổ sung: "Ở đây ngoài anh ra, em cũng không còn lựa chọn nào khác."

Nhậm Huyên: "..."

Vài phút sau, Nhậm Huyên bị Trần Triết đưa vào phòng ngủ.

Trần Triết ngồi trên giường, xắn tay áo lên đến khuỷu tay theo tình tiết trong kịch bản, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt: "Tìm tôi có việc gì?"

Nhậm Huyên say xỉn, nhưng vẫn nhập tâm vào vai diễn, cô bước tới trước mặt Trần Triết, đưa tay cởi váy.

Thấy vậy, ngón tay Trần Triết đang đặt trên tay áo khựng lại.

Không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng.

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn anh, thấy anh không có phản ứng gì, liền nhíu mày: "Sao anh không nói gì? Bây giờ anh phải nói là 'Tôi không có hứng thú với cô, mong Lý tiểu thư tự trọng' chứ."

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết nhếch môi: "Tôi có hứng thú, Nhậm tiểu thư cứ tự nhiên."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1002: Đưa tiền cho anh ta



Trần Triết nói xong, không khí lập tức ngưng đọng.

Nhậm Huyên nhìn anh với ánh mắt mơ màng, như thể không hiểu, lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhìn Nhậm Huyên như vậy, ánh mắt Trần Triết tối sầm lại, thầm nghĩ mình hơi nóng vội.

Đúng lúc Trần Triết định đổi lời thì Nhậm Huyên nhíu mày nói: "Anh, anh đọc sai lời thoại rồi."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, Trần Triết thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."

Nói xong, không đợi Nhậm Huyên kịp phản ứng, Trần Triết điều chỉnh lại trạng thái, nói: "Tôi không có hứng thú với cô, mong Lý tiểu thư tự trọng."

Nhậm Huyên cúi người xuống: "Không thử sao biết không có hứng thú?"

Nói xong, Nhậm Huyên chủ động hôn lên môi Trần Triết.

Trần Triết đã xem kịch bản mà lão Tống gửi.

Theo kịch bản, lúc này nam chính phải làm ra vẻ “gương mẫu”, thờ ơ, lạnh lùng nhìn nữ chính đang tìm mọi cách quyến rũ mình, trong lòng đầy vẻ chế giễu.

Trần Triết không thể hiện được sự chế giễu trong lòng, chỉ có thể cố gắng kìm nén, không đáp lại.

Nhưng sự kìm nén này cũng không kéo dài được bao lâu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự kìm nén của Trần Triết dần dần sụp đổ.

Cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa, Trần Triết hít sâu một hơi, đặt tay lên eo Nhậm Huyên, định đẩy cô ra, nhưng vừa cử động, lưỡi của Nhậm Huyên đã tiến vào.

Trần Triết: "..."

Nhậm Huyên: "Thử xem."

Trần Triết khàn giọng nói: "Em mà còn như vậy nữa, anh sẽ thực sự thử đấy."

Trần Triết nói xong, định hành động thì người trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào vai anh.

Trần Triết nghiêng đầu, khẽ cười: "Say đúng lúc thật đấy."

Bên kia, Cát Châu bị Tiểu Cửu lôi ra khỏi cửa, bị anh ấn vào góc tối trong sân.

Cát Châu đập lưng vào tường, đau điếng, anh ta tỉnh rượu hơn phân nửa, hít một hơi lạnh, tức giận quát: "Anh bị điên à?"

Tiểu Cửu cúi đầu nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng: "Nói lại những gì cậu vừa nói xem."

Cát Châu: "Anh bị điên à?"

Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Không phải câu này."

Cát Châu tức giận đến bật cười: "Tôi chỉ nói mỗi câu này thôi!!"

Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Không phải vừa nãy."

Không phải vừa nãy, vậy là đoạn hội thoại sau bữa ăn.

Cát Châu thấp hơn Tiểu Cửu một cái đầu, anh ta ngẩng đầu nhìn anh ta một lúc, rồi nói: "Lương Tử Thư nói cô ấy rất thích tôi, cô ấy đã xin lỗi tôi về chuyện trước đây, còn nói chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia sẻ tôi với mấy cô bạn thân của cô ấy, chỉ là muốn giữ thể diện, cố ý nói vậy để khoe khoang trước mặt họ thôi."

Tiểu Cửu: "Tiếp tục."

Cát Châu cười khẩy: "Tôi thấy cô ấy cũng được, không tệ như anh nghĩ."

Sắc mặt Tiểu Cửu ngày càng khó coi: "Tiếp tục."

Thấy sắc mặt Tiểu Cửu ngày càng tệ, Cát Châu đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh ta dựa người vào tường, trêu chọc: "Anh Cửu, rốt cuộc anh muốn nghe câu nào? Tối nay tôi uống hơi nhiều, vẫn còn say, đầu óc không được tỉnh táo lắm, anh nhắc tôi một chút đi."

Tiểu Cửu: "Cậu muốn nghe câu nào, tự cậu biết rõ."

Cát Châu giả ngốc: "Anh Cửu, anh đánh giá tôi cao quá rồi, tôi thực sự không biết."

Tiểu Cửu kiên quyết: "Cậu biết."

Cát Châu trêu chọc: "Tôi thực sự không biết."

Tiểu Cửu chưa bao giờ là người thích đùa, nhìn Cát Châu đang giả vờ, cậu ta siết chặt quai hàm, nghiến răng.

Cát Châu thấy vậy, liền tiến lại gần, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Hình như tôi nhớ ra rồi, là câu... tôi muốn thử tìm hiểu cô ấy?"

Cát Châu vừa dứt lời, Tiểu Cửu liền đẩy mạnh vai anh ta vào tường, phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

Cát Châu đau đến mức chửi thề trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lưu manh: "Anh Cửu, có gì thì từ từ nói, anh đừng có động tay động chân chứ."

Tiểu Cửu: "Cậu muốn hẹn hò với Lương Tử Thư?"

Nếu lúc trước Cát Châu chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ câu hỏi thừa thãi này của Tiểu Cửu đã khẳng định chắc chắn nghi ngờ của anh ta: "Sao? Không được à?"

Tiểu Cửu nhìn anh ta chằm chằm, không nói gì.

Nhìn Tiểu Cửu đang tức giận, Cát Châu thấy hơi đắc ý, vai bị Tiểu Cửu giữ chặt không thể động đậy, anh ta liền dùng chân cọ vào chân cậu ta: "Anh Cửu, tôi và Lương Tử Thư đều chưa kết hôn, hẹn hò cũng đâu phạm pháp."

Cát Châu cọ xát khiến mặt Tiểu Cửu đỏ bừng: "Cậu đang làm gì vậy?"

Cát Châu: "Anh nói xem tôi đang làm gì?"

Tiểu Cửu nghiến răng.

Cát Châu cười nói: "Những gì tôi đang làm bây giờ, chẳng phải trước đây cũng đã làm rồi sao?"

Tiểu Cửu bị chạm vào “vảy ngược”, tay đang đặt trên vai Cát Châu bỗng nhiên di chuyển lên, nắm lấy cằm anh ta: "Cát Châu, cậu không cần phải thử tôi, tôi biết cậu muốn gì, tôi có thể nói thẳng cho cậu biết, tôi không thể cho cậu được, cuộc sống của tôi là sống trên lưỡi dao, mạng sống của tôi như ngàn cân treo sợi tóc."

So với những người khác, Tiểu Cửu không hề say.

Cậu ta là vệ sĩ của Châu Dị, bảo vệ sự an toàn của Châu Dị và Khương Nghênh, cậu ta không dám say, cũng không thể say.

Tiểu Cửu nói xong, tay nắm cằm Cát Châu càng siết chặt hơn, như muốn bóp nát cậu ta.

Cát Châu da mỏng thịt mềm, trắng hơn cả con gái, lúc này cằm anh ta đã hằn lên những vết đỏ, nhưng anh ta không né tránh, nhìn thẳng vào Tiểu Cửu, chế giễu: "Tôi sống trên lưỡi dao, chẳng lẽ anh thì không?"

Tiểu Cửu: "Cậu có thể lựa chọn không sống như vậy, nhưng tôi thì không."

Cát Châu cười khẩy: "Anh coi thường ai vậy?"

Tiểu Cửu nghiến răng: "Tôi không có."

Nụ cười trên mặt Cát Châu biến mất, anh ta hất tay Tiểu Cửu ra, nói với vẻ mạnh mẽ: "Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng cho tôi biết, anh thấy tôi ghê tởm không?"

Tiểu Cửu nhìn cậu ta chằm chằm, một lúc sau, hít một hơi, đáp: "Không ghê tởm."

Cát Châu cười thầm đắc ý, nhưng vẫn cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Vậy anh có muốn tôi hẹn hò với Lương Tử Thư không?"

Hai người quen biết nhau đã lâu, Cát Châu quá hiểu Tiểu Cửu.

Muốn cậu ta thừa nhận tình cảm của mình còn khó hơn lên trời.

Không phải cậu ta coi thường chuyện này, cậu ta không phải người như vậy, chỉ là tính cách cậu ta vốn "ngại ngùng".

Dù trong lòng có cuộn trào mãnh liệt, nhưng bề ngoài vẫn luôn bình tĩnh.

Đối mặt với câu hỏi của Cát Châu, Tiểu Cửu im lặng không nói, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cát Châu nhìn cậu ta, một lúc sau mới nói: "Anh Cửu, em không mè nheo như con gái, em chỉ muốn một câu trả lời thật lòng, nếu anh nói không muốn, em sẽ coi như anh thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu anh nói tùy em, thì sau này em sẽ không còn bất kỳ suy nghĩ nào với anh nữa."

Tiểu Cửu: "..."

Cát Châu: "Em chỉ hỏi anh một lần này thôi."

Đối mặt với sự ép buộc của Cát Châu, Tiểu Cửu lộ vẻ do dự.

Hơn một phút sau, Tiểu Cửu lấy chiếc thẻ ngân hàng Cát Châu đã trả lại từ trong túi ra, đưa cho anh.

Cát Châu nhìn xuống nhưng không nhận lấy: "Anh nói rõ ràng đi, em không muốn tự mình đoán mò."

Tiểu Cửu cúi đầu, nhìn thẳng vào Cát Châu: "Anh không muốn em hẹn hò với Lương Tử Thư."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1003: Tình bạn giả tạo



Tiểu Cửu dứt lời, không khí chùng xuống trong giây lát.

Cát Châu ho khan hai tiếng, cố gắng kìm nén nụ cười, nhận lấy thẻ ngân hàng từ tay Tiểu Cửu, giả vờ bình tĩnh nói: "Tiền cưới, em nhận."

Tiểu Cửu: "Ừ."

Cát Châu cất thẻ ngân hàng vào túi, rồi lấy điện thoại ra gọi.

Thấy vậy, Tiểu Cửu nhíu mày hỏi: "Ai vậy?"

Cát Châu giơ màn hình điện thoại lên: "Lương Tử Thư."

Tiểu Cửu nghe vậy nhíu mày.

Chưa kịp để Tiểu Cửu hỏi, Lương Tử Thư đầu dây bên kia đã nghe máy, giọng nói nũng nịu, thân mật: "Honey, sao đột nhiên lại gọi cho em? Không phải nói hôm nay đi chúc mừng sinh nhật chị cậu sao?"

Honey?

Nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt Tiểu Cửu lập tức sa sầm.

Dù tiếng Anh của Tiểu Cửu có kém đến đâu, cũng không đến nỗi không hiểu từ này.

Cát Châu liếc nhìn sắc mặt Tiểu Cửu, mỉm cười nói với Lương Tử Thư: "Chuyện em muốn ăn tối với nam minh tinh kia, hai ngày nữa anh sẽ sắp xếp cho em."

Cát Châu nói xong, Lương Tử Thư kích động hỏi: "Thật sao?"

Cát Châu: "Anh lừa em bao giờ chưa?"

Lương Tử Thư cười đáp: "Đúng là chưa từng."

Lương Tử Thư nói xong, Cát Châu lại nói: "Chúng ta nói trước nhé, anh chỉ có thể giúp em hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm thôi, còn sau đó hai người phát triển thế nào, anh không chịu trách nhiệm đâu."

Lương Tử Thư nói: "Cần anh chịu trách nhiệm gì chứ? Em nói cho anh biết, không phải em khoác lác đâu, với nhan sắc của em đây, chỉ cần ngồi đó thôi, anh ta chắc chắn sẽ quỳ gối dưới váy em, anh quên lần đầu tiên gặp em, anh đã si mê em thế nào rồi sao, đến giờ em vẫn còn nhớ, anh nịnh nọt em ra mặt..."

Lương Tử Thư thao thao bất tuyệt, Cát Châu liếc nhìn sắc mặt Tiểu Cửu ngày càng khó coi, vội vàng ngăn lại: "Dừng lại."

Lương Tử Thư: "Sao lại dừng lại?"

Cát Châu không thể trở mặt với Lương Tử Thư, nhưng cũng không thể để cô ta tiếp tục nói nữa, anh ta hắng giọng: "Đều là chuyện cũ rồi, có gì mà nói nữa?"

Lương Tử Thư "ngây thơ vô số tội" phản bác: "Mới có bao lâu mà đã thành chuyện cũ rồi?"

Cát Châu mím môi im lặng.

Lương Tử Thư thấy Cát Châu không trả lời, liền thở dài: "Hầy, hồi đó anh theo đuổi em nhiệt tình như vậy, em còn khoe khoang với mấy cô bạn thân một thời gian dài, ai ngờ sau đó anh lại trở thành 'chị em' với em."

Cát Châu: "..."

Lương Tử Thư: "Cho nên mới nói, xã hội bây giờ, phụ nữ chúng em khổ nhất, không chỉ phải tranh giành đàn ông với phụ nữ, mà còn phải tranh giành đàn ông với cả đàn ông nữa."

Cát Châu: "..."

Đối mặt với những lời cảm thán của Lương Tử Thư, Cát Châu không biết nói gì.

Đúng lúc Cát Châu đang nghĩ cách làm cho Lương Tử Thư im lặng thì Tiểu Cửu giật lấy điện thoại trên tay anh ta.

Cát Châu theo bản năng giơ tay ra định giật lại, Tiểu Cửu giơ cao điện thoại lên.

Cát Châu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Tiểu Cửu liếc nhìn anh ta, rồi đưa điện thoại lên tai, lạnh lùng hỏi: "Cô thích Cát Châu?"

Nghe thấy giọng Tiểu Cửu, Lương Tử Thư đang hào hứng bỗng khựng lại một giây, sau đó... càng thêm phấn khích...

"Anh là anh Cửu sao?"

Tiểu Cửu nghĩ thầm: Tình địch gặp nhau sao lại... thân thiết thế này??

Tiểu Cửu im lặng không nói, Lương Tử Thư không hề thấy ngại ngùng, tiếp tục nói: "Em là Lương Tử Thư, chúng ta đã gặp nhau rồi, hôm anh đi xem mắt với Cát Châu..."

Lương Tử Thư kích động nói một tràng, rồi có lẽ thấy chuyện "xem mắt" quá nhỏ nhặt, không đủ để Tiểu Cửu nhớ ra mình, bèn chuyển chủ đề: "Vẫn chưa nhớ ra em là ai sao? Chính là cô gái suýt chút nữa đã “chơi” Cát Châu, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đại tiểu thư xinh đẹp, giàu có của nhà họ Lương, Lương Tử Thư đây..."

Tiểu Cửu: "..."

Tiểu Cửu chỉ là ít nói, chứ không phải ngốc.

Lương Tử Thư đã nói đến mức này, nếu cậu ta vẫn không phát hiện ra điều gì đó bất thường, thì trừ khi IQ của cậu ta âm vô cực.

Lương Tử Thư tự luyến một hồi.

Tiểu Cửu nghe qua điện thoại, vẫn im lặng.

Đợi Lương Tử Thư nói xong, Tiểu Cửu trầm giọng hỏi, đổi cách hỏi: "Cô thích nam minh tinh nào?"

Lương Tử Thư buột miệng nói: "Thường Bác chứ ai!"

Tiểu Cửu cúi đầu nhìn Cát Châu, rồi hỏi: "Vậy quan hệ giữa cô và Cát Châu là gì?"

Lương Tử Thư cười trêu chọc: "Anh đoán xem."

Tiểu Cửu: "Tôi cho cô một phút."

Giọng Tiểu Cửu lạnh lùng, cứng rắn, Lương Tử Thư vốn định trêu chọc cậu ta vài câu, nhưng lại mất hứng, bĩu môi nói qua điện thoại: "Bạn bè."

Tiểu Cửu: "Chỉ là bạn bè?"

Lương Tử Thư nói: "Cũng không chỉ là bạn bè..."

Lương Tử Thư nói đến đây, cố tình dừng lại, rồi nghe thấy tiếng thở dồn dập của Tiểu Cửu, sợ vì chuyện đùa giỡn này mà liên lụy đến nhà họ Lương, cô ta liền đổi giọng, cười nói: "Bây giờ chúng em là chị em tốt, vô cùng thân thiết!"

Lương Tử Thư nói xong, Tiểu Cửu liếc nhìn Cát Châu, rồi trực tiếp cúp máy.

Điện thoại bị cúp, Cát Châu đưa tay ra trước mặt Tiểu Cửu: "Điện thoại."

Tiểu Cửu nắm chặt điện thoại, không trả: "Vậy là cậu căn bản không có ý định hẹn hò với Lương Tử Thư?"

Cát Châu cười như không cười: "Hẹn hò thế nào được? Cô ta là bà cô tổ tông đấy, nếu em hẹn hò với cô ta, tổ tiên nhà họ Cát em sẽ 'đội mồ sống dậy' hết."

Tiểu Cửu: "Cậu cũng không thực sự là người nhà họ Cát."

Cát Châu: "Nhưng bây giờ Cát gia chỉ còn mỗi mình em là 'độc đinh' thôi, được chưa?"

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu ở bên tôi, họ sẽ không 'đội mồ sống dậy' sao?"

Cát Châu đưa tay sờ mũi: "Người ta nói người chết như đèn tắt, em là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin mấy chuyện này."

Đối mặt với Cát Châu vừa “tự vả” vừa “hai mặt”, Tiểu Cửu chọn cách im lặng.

Cuối cùng, Tiểu Cửu hỏi: "Cậu không sợ xảy ra chuyện khi giới thiệu Thường Bác cho Lương Tử Thư sao?"

Cát Châu cười nói: "Em đã nói chuyện với Thường Bác rồi, anh ta chỉ ăn cơm với cô ta thôi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn."

Tiểu Cửu: "Vậy thì tốt."

Tiểu Cửu nói xong, đưa điện thoại cho Cát Châu.

Cát Châu đưa tay ra nhận điện thoại, đột nhiên cảm thấy có chút không chân thật, anh ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu: "Tối nay anh không uống rượu chứ? Đừng để sáng mai tỉnh dậy lại quên hết đấy."

Tiểu Cửu cúi đầu không nói gì, một lúc sau, cậu ta véo mạnh vào má Cát Châu.

Cát Châu hét lên vì đau, Tiểu Cửu nhíu mày, bịt miệng anh ta lại: "Đừng kêu."

Cát Châu: "Ưm ưm ưm ưm..."

Mẹ kiếp, anh ta thực sự dám véo mình!!

Chiều tà.

Mùa hè nóng nực, buổi chiều ở trang trại quả là một nơi “địa linh nhân kiệt”.

Mát mẻ, dễ chịu.

Châu Dị và Bùi Nghiêu lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tửu lượng đều được rèn luyện, lúc này đã hết say, hai người ngồi câu cá bên hồ, vừa câu vừa uống trà.

Bùi Nghiêu dựa lưng vào ghế, hỏi: "Lão Trần và Nhậm Huyên thành đôi rồi à?"

Châu Dị nghịch cần câu: "Tôi không có sở thích nghe lén."

Bùi Nghiêu dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Ông nói cứ như ai có sở thích đó không bằng."

Châu Dị nhướng mày, quay đầu lại, trêu chọc: "Ai có thì người đó tự biết."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1004: Cảm giác nguy hiểm



Câu nói của Châu Dị khiến Bùi Nghiêu lập tức ngồi thẳng dậy.

Châu Dị thấy vậy, chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Còn ông?"

Châu Dị hỏi mà không đầu không đuôi, Bùi Nghiêu ngơ ngác: "Tôi làm sao?"

Châu Dị: "Lão Tần và Sầm Hảo chắc chắn là gạo nấu thành cơm rồi, lão Trần cũng sắp thành công rồi, còn ông?"Bùi Nghiêu cười khẩy: "Tôi không phải đã thành rồi sao?"

Châu Dị trêu chọc: "Xác định quan hệ yêu đương là coi như thành công rồi à?"

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị nói với vẻ đầy ẩn ý: "Sợ là lão Tần và lão Trần đều kết hôn rồi mà ông vẫn còn đang trên đường yêu đương đấy."

Bùi Nghiêu nghe vậy, giật mình, không nói gì.

Những người đàn ông Bạch Thành luôn tự cao tự đại.

Trước khi Châu Dị nhắc đến, Bùi Nghiêu nghĩ rằng hai người vừa mới làm lành, nên cho Khúc Tích thêm chút thời gian, vun đắp tình cảm rồi mới cầu hôn, nhất định không được hấp tấp như lần trước.

Nhưng nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Không nói đến chuyện mất mặt khi Tần Trữ và Trần Triết kết hôn trước, mà vấn đề là, chỉ cần một ngày anh và Khúc Tích chưa kết hôn, thì mối quan hệ của họ vẫn chưa được coi là chắc chắn.

Ở Bạch Thành này, nhất là trong giới của họ, chỉ cần vỗ tay một cái là có thể tìm được năm chàng trai “tài sắc vẹn toàn”.

Anh ta ngoài việc có nhiều tiền hơn người khác ra thì cũng không có ưu điểm gì nổi bật.

Hơn nữa, sau chuyện công ty anh ta "phá sản" lần trước, anh ta biết tuy Khúc Tích luôn miệng nói thích tiền, nhưng thực ra chỉ là nói đùa. Nếu bắt cô phải lựa chọn giữa tình cảm và tiền bạc, chắc chắn cô sẽ chọn tình cảm.

Có những chuyện, không nên nghĩ sâu xa.

Càng nghĩ sâu xa, càng thấy lo lắng.

Ví dụ như Bùi Nghiêu lúc này, càng nghĩ càng sốt ruột, cuối cùng anh ta buông cần câu, đứng dậy: "Thôi, Châu Dị, ông cứ câu tiếp đi, tôi đi hút điếu thuốc."

Châu Dị khẽ cười, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: "Ừ."

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu vội vàng rời đi.

Châu Dị liếc nhìn anh ta, rồi lại tiếp tục câu cá.

Bùi Nghiêu vừa về đến biệt thự, việc đầu tiên anh ta làm là chạy đến phòng của Khúc Tích.

Vừa chạy lên tầng hai, anh ta đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng của Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên: "Trần Triết, năm nay em đã ngoài ba mươi rồi, không phải cô bé mười bảy, mười tám tuổi nữa, chuyện tình cảm vừa tốn thời gian vừa tốn tâm sức, em không có thời gian để lãng phí, cũng không có thời gian để bắt đầu lại từ đầu, càng không có thời gian để chữa lành vết thương lòng sau khi thất bại trong chuyện tình cảm."

Trần Triết trầm giọng đáp: "Anh biết."

Nhậm Huyên cười khổ: "Em hy vọng anh thực sự hiểu."

Là một nghệ sĩ, nhất là một nghệ sĩ từng trải qua thời kỳ sa sút rồi lại nổi tiếng, cô hiểu rõ cảm giác bị lãng quên.

Trong giới giải trí, chỉ cần bạn dừng lại một chút, sẽ có rất nhiều người thay thế bạn.

Sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi biển.

Câu nói này chính là bức tranh chân thực của giới giải trí.

Tuy nhiều nghệ sĩ gạo cội cuối cùng được gọi là "nghệ sĩ nhân dân", "thầy", nghe thì có vẻ hay, nhưng thực tế, chỉ có bản thân họ mới hiểu được nỗi cay đắng trong đó.

Hết thời, có nghĩa là thời hoàng kim của bạn đã qua, cũng có nghĩa là các nguồn lực của bạn sẽ giảm mạnh.

Cho dù trước đó bạn đã có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí, tích lũy được nhiều tiền bạc và được mọi người kính trọng, nhưng bạn vẫn không thể phủ nhận rằng, các nguồn lực tốt vẫn sẽ ưu tiên cho những nghệ sĩ đang nổi tiếng.

Tất nhiên, sẽ có rất nhiều fan trung thành bảo vệ thần tượng, nói rằng họ không cần những thứ này.

Nhưng nói thật, chỉ cần còn hoạt động trong giới giải trí, nghệ sĩ nào dám nói mình không cần tài nguyên tốt?

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết nhíu mày: "Những điều em lo lắng, anh đảm bảo sẽ không xảy ra."

Nhậm Huyên: "Anh lấy gì ra để đảm bảo?"

Nói xong, Nhậm Huyên ngừng một chút, rồi nói một câu đau lòng hơn: "Ngay cả ba mẹ anh, anh còn chưa thuyết phục được, thì lấy gì ra để đảm bảo?"

Nói xong câu này, Nhậm Huyên hít một hơi, thầm cười nhạo bản thân.

Phải thừa nhận, tuổi tác đúng là một ranh giới khiến con người ta tỉnh táo.

Nếu thời gian quay trở lại năm năm trước, cô sẽ không ngần ngại chấp nhận Trần Triết.

Có gì to tát đâu, sai thì sửa thôi.

Nhưng bây giờ, cô đã trải qua quá nhiều, không thể thua, cũng không dám thua.

Lão Tống từng hỏi cô, trước đây cô còn có thể bốc đồng kết hôn với một tên khốn nạn như vậy, tại sao không thể bốc đồng thêm một lần vì Trần Triết.

Câu trả lời của cô là: Không phải vấn đề đối phương là ai, đổi lại là ai cũng vậy, đây là nguyên tắc của cô, chúng ta không thể nào biết được suy nghĩ của người khác, chỉ có thể nghe theo trái tim mình, phạm sai lầm một lần là do ngốc nghếch, nếu phạm cùng một sai lầm hai lần, thì đúng là ngu xuẩn.

Lời nói của Nhậm Huyên vừa chua xót vừa thực tế, Trần Triết nhìn cô: "Nếu anh thuyết phục được bô mẹ anh thì sao?"

Nhậm Huyên mím môi: "Anh thuyết phục được rồi hãy nói."

Trần Triết trầm giọng nói: "Nếu anh thuyết phục được bố mẹ anh, em sẽ đồng ý hẹn hò với anh."

Nhậm Huyên: "Để xem sao đã."

Trần Triết: "Không phải để xem sao, mà là phải đồng ý."

Nhậm Huyên nhíu mày: "Trần Triết, anh..."

Trần Triết nghiêm túc nói: "Nếu anh không ép em, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không bước qua được bước này."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Triết, Nhậm Huyên hít sâu một hơi: "Được, em đồng ý với anh."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Bùi Nghiêu thầm mắng Trần Triết là đồ chó.

Hai người quen biết nhau nhiều năm, anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Triết.

Chuyện anh ta đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm đến cùng, nhà họ Trần chỉ có mỗi anh ta là con trai độc nhất, việc được đồng ý chỉ là chuyện sớm muộn.

Hơn nữa, Bùi Nghiêu cũng quen biết bố mẹ Trần Triết, hiểu rõ tính cách của họ. Bố Trần chắc chắn sẽ không ngăn cản ngay từ đầu, còn mẹ Trần, cho dù có phản đối, cũng sẽ không kiên trì quá lâu.

Họ đều là người hiểu chuyện, có thể nhất thời khó chấp nhận, nhưng rồi sẽ hiểu ra và đồngý.

Nghe lén xong cuộc trò chuyện của Trần Triết và Nhậm Huyên, Bùi Nghiêu chạy nhanh đến phòng của Khúc Tích.

Lúc này, Khúc Tích đang nằm sấp trên giường ngủ, chiếc chăn mỏng lệch sang một bên, để lộ đôi chân trắng nõn.

Bùi Nghiêu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta quay người, cẩn thận đóng cửa lại.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu lấy điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý: Mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương, gửi đến trang trại của Châu tổng.

Trợ lý trả lời ngay: Anh định cầu hôn chị Khúc Tích sao?

Bùi Nghiêu trả lời ngắn gọn: Ừ.

Trợ lý: Bùi tổng, mua cỡ nào thì được ạ?

Bùi Nghiêu nghe vậy, sững người, cầm điện thoại, nhẹ nhàng bước đến bên giường, quan sát những ngón tay thon dài của Khúc Tích một lúc, rồi trả lời: Chỉ cần đắt tiền, không cần to.

Quá to, nếu thiết kế không tinh tế sẽ trông rất sến súa.

Đặc biệt là ngón tay của Khúc Tích rất nhỏ, nếu đeo nhẫn kim cương quá to, người không biết còn tưởng là “nhà giàu mới nổi”.

Sau khi nhận được tin nhắn của Bùi Nghiêu, trợ lý trả lời: Vâng ạ.

Thực ra lần trước định cầu hôn Khúc Tích, Bùi Nghiêu đã chuẩn bị nhẫn rồi, nhưng lại thất bại, anh cảm thấy xui xẻo nên không dùng lại chiếc nhẫn đó nữa.

Cất điện thoại, Bùi Nghiêu quỳ một gối xuống bên giường, nhìn Khúc Tích.

Nhìn một lúc, anh ta đưa tay vuốt tóc Khúc Tích, nhỏ giọng nói: "Tích Tích, lấy anh nhé?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1005: Mượn hoa để cầu hôn



Bùi Nghiêu nói xong, hôn lên trán Khúc Tích.

Ngay sau đó, Khúc Tích đang ngủ mơ màng, cau mày lẩm bẩm: "Đừng động vào em."

Bùi Nghiêu nghe vậy, nín thở, tay đang đặt trên tóc Khúc Tích cứng đờ, không dám cử động nữa.

Một lúc sau, Khúc Tích trở mình rồi lại ngủ ngon lành.

Bùi Nghiêu thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực, đứng dậy.

Ai ngờ, anh vừa đứng dậy, điện thoại trong túi đã đổ chuông.

Bùi Nghiêu luống cuống lấy điện thoại ra, theo bản năng liếc nhìn Khúc Tích, thấy cô không bị đánh thức, anh vừa lấy điện thoại vừa rón rén đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, anh liền đóng cửa lại, nghe máy, gầm lên: "Ai bảo cậu gọi điện thoại?"

Trợ lý đầu dây bên kia: "..."

Bùi Nghiêu đi xa vài bước, chống nạnh, hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại: "Nói."

Trợ lý nuốt nước bọt: "Bùi tổng, đã mua được nhẫn rồi ạ."

Nghe thấy trợ lý đã mua được nhẫn, Bùi Nghiêu bớt giận, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu: "Mua được nhẫn thì mang đến đây, mua được nhẫn mà cũng cần phải gọi điện thoại báo cáo với tôi sao?"

Trợ lý: "..."

Trợ lý nghĩ thầm: Không biết là ai lúc họp đã nói dù chuyện gì cũng phải báo cáo tiến độ.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy trợ lý không nói gì, liền dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Cúp máy, Bùi Nghiêu cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, rồi chạy xuống lầu.

Châu Dị đang câu cá ở hồ, thấy sắp câu được một con cá, thì Bùi Nghiêu từ phía sau chạy đến: "Châu Dị."

Cá bị giật mình.

Châu Dị nhíu mày: "..."

Giữa mùa hè, dù đã có ô che nắng và mặt đất cũng được xử lý để giảm nhiệt độ, nhưng ngồi cả tiếng đồng hồ vẫn rất nóng bức.

Châu Dị ngồi đây cả tiếng đồng hồ, không dám thở mạnh, chỉ để câu được một con cá, tối nay tự tay nấu cho Khương Nghênh.

Bây giờ thì...

Bùi Nghiêu lại không tinh ý, không hề nhận ra Châu Dị đang khó chịu, anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Châu Dị, khoác vai anh: "Châu Dị, chúng ta làm anh em bao nhiêu năm nay, tôi có cầu xin ông chuyện gì chưa?"

Châu Dị lạnh nhạt nói: "Cầu xin không ít."

Bùi Nghiêu nghẹn lời, ngừng một chút, rồi đổi cách hỏi: "Ông thấy tình anh em giữa chúng ta có coi là sắt đá không?"

Châu Dị chậm rãi thu cần câu: "Ông có vẻ hiểu lầm khá nhiều về tình anh em của chúng ta."

Bùi Nghiêu lại nghẹn lời.

Châu Dị nói xong, đặt cần câu xuống, xắn tay áo rồi đút hai tay vào túi quần.

Bùi Nghiêu ngẩng đầu lên, làm ra vẻ đau khổ: "Châu Dị, chúng ta là anh em nhiều năm, vào sinh ra tử, cùng ăn cùng ở, ông chẳng lẽ..."

Bùi Nghiêu diễn rất nhập tâm, thấy anh ta càng diễn càng lố, Châu Dị nhướng mày, trầm giọng nói: "Có việc gì muốn nhờ tôi thì nói thẳng."

Nghe thấy lời của Châu Dị, Bùi Nghiêu lập tức đứng dậy, ôm lấy cổ Châu Dị: "Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là một việc nhỏ thôi."

Nói xong, để chứng minh đó thực sự chỉ là một việc nhỏ, anh ta còn giơ tay ra trước mặt Châu Dị, dùng ngón cái và ngón út để so sánh.

Châu Dị: "Hửm?"

Bùi Nghiêu ghé sát vào tai Châu Dị: "Ông có thể cho tôi mượn hoa hồng ở phía sau trang trại này không?"

Châu Dị cười như không cười: "Mượn?"

Thứ này làm sao mà mượn?

Hái xuống rồi trồng lại à?

Bùi Nghiêu cười nịnh nọt giải thích: "Ông trồng hoa hồng cho Nghênh Nghênh ở khắp mọi nơi, cũng không thiếu mấy bông này, tôi không mượn nhiều, chỉ mượn chín trăm chín mươi chín bông thôi."

Châu Dị cười khẩy: "Trả thế nào?"

Bùi Nghiêu: "Lát nữa tôi sẽ cho người chuyển đến bù vào."

Nói xong, vì sợ Châu Dị không cho mượn, Bùi Nghiêu lại nói thêm: "Nếu ông thấy chuyển đến rồi để công nhân trồng lại không đủ thành ý, tôi sẽ tự mình đến trồng bù, đảm bảo không thiếu một bông nào."

Châu Dị liếc nhìn anh ta: "Hoa ông trồng và hoa tôi trồng, có ý nghĩa giống nhau sao?"

Bùi Nghiêu nói: "Không giống, nhưng tôi nghĩ Nghênh Nghênh sẽ không để ý đâu."

Châu Dị trêu chọc: "Nghênh Nghênh sẽ không để ý, nhưng tôi để ý."

Bùi Nghiêu: "..."

Nói đến thế này thì bó tay.

Bùi Nghiêu im lặng một lúc, rồi nói với vẻ không cam lòng: "Châu Dị, coi như tôi xin ông đấy, giúp tôi lần này thôi, nhẫn cầu hôn tôi cũng đã mua rồi."

Bùi Nghiêu nghiêm mặt nói, lời lẽ rất chân thành.

Châu Dị nhìn anh ta, vài giây sau, khẽ cười: "Tôi có lợi ích gì chứ?"

Thấy Châu Dị có dấu hiệu đồng ý, Bùi Nghiêu vội vàng nói: "Ông cứ nói, chỉ cần không quá đáng, tôi đều đồng ý."

Châu Dị trêu chọc: "Nếu tôi đưa ra yêu cầu quá đáng thì sao?"

Bùi Nghiêu do dự một chút, nghiến răng nói: "Chỉ cần ông không bắt tôi chuyển nhượng cổ phần của Bùi thị cho ông, thì chuyện quá đáng hơn nữa tôi cũng chịu."

Châu Dị: "Được."

Bùi Nghiêu hỏi: "Nói đi, lợi ích gì?"

Châu Dị cười gian xảo: "Sau này ông sẽ biết."

Nói xong, anh ta khoác vai Bùi Nghiêu: "Nào, tôi dẫn ông đi chọn hoa hồng."

Bùi Nghiêu: Tôi nhất định phải mượn số hoa này sao?

Bùi Nghiêu bị Châu Dị dẫn đi ra vườn sau, không khỏi rùng mình.

Chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng, mua ở tiệm hoa thì không có gì, nhưng tự tay hái rồi bó lại, thì tốn không ít thời gian.

Chọn được luống hoa ưng ý, Châu Dị gọi điện cho mọi người, trừ Khúc Tích, xuống dưới nhà.

Khương Nghênh đang mang thai nên không thể hái hoa, cô cùng Nhậm Huyên bó hoa.

Mấy người đàn ông vừa hái hoa vừa cằn nhằn.

"Này, chúng ta không có dụng cụ hái hoa sao? Hái hoa hồng bằng tay không, thì tay còn ra cái gì nữa?"

"Tay ra cái gì nữa không quan trọng, mà quan trọng là đau quá!"

"Lão Bùi, hay là ông tự hái đi, chúng tôi bó hoa cho ông."

"Đúng đấy, Bùi tổng, ông tự bó hoa sẽ có thành ý hơn."

Mấy người đàn ông nói qua nói lại, vốn chỉ là trêu chọc, ai ngờ Bùi Nghiêu lại coi là thật, anh ta phẩy tay: "Dừng lại, mọi người không cần hái nữa, tôi tự làm."

Nói xong, Bùi Nghiêu không biết lấy từ đâu ra một chiếc kéo, bắt đầu cắt hoa.

Trần Triết nhướng mày: "Ông ta lấy kéo từ đâu ra vậy?"

Cát Châu: "Không biết."

Châu Dị chế giễu: "Mấy năm nay chúng ta đã đánh giá thấp lão Bùi rồi."

Mất cả buổi chiều, bó hoa chín trăm chín mươi chín bông hồng mới được hoàn thành.

Khương Nghênh và Nhậm Huyên rất có gu thẩm mỹ, họ đã bó hoa hồng thành hình trái tim, vì là buổi tối, nên xung quanh được bao phủ bởi ren đen, điểm xuyết bằng đèn nháy màu vàng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Bùi Nghiêu lấy chiếc nhẫn mà trợ lý mang đến ra tập dượt. Anh nhìn Châu Dị, mở hộp nhẫn, vẻ mặt đầy tình cảm: "Tích Tích, em có đồng ý..."

Bùi Nghiêu nói được một nửa, nhìn thấy vẻ mặt của Châu Dị, anh ta nghẹn lời, quay mặt đi: "Ọe~"

Châu Dị: "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1006: Lão Bùi cầu hôn



Màn cầu hôn tập dượt trở nên gượng gạo.

Châu Dị im lặng một lúc, rồi đá vào Bùi Nghiêu, bật cười: "Đồ chết tiệt."

Châu Dị không hay nói tục, chỉ thỉnh thoảng buột miệng vài câu khi đùa giỡn với Bùi Nghiêu và đám bạn.

Bị đá, Bùi Nghiêu loạng choạng suýt ngã, rồi đứng vững, quay lại nói: "Không được, đổi người khác cho tôi, nhìn mặt Châu Dị, tôi không diễn nổi."

Châu Dị trêu chọc: "Tôi thì sao nào? Tôi không xứng với ông à?"

Bùi Nghiêu vừa mới mượn hoa hồng của Châu Dị, lúc này làm sao dám nói thật, anh ta cười nịnh nọt: "Sao có thể chứ, chủ yếu là tôi không xứng với ông."

Nói xong, Bùi Nghiêu quay sang nhìn Trần Triết: "Lão Trần, hay là ông thử với tôi xem?"

Trần Triết đứng bên cạnh Nhậm Huyên: "Ông nghĩ tôi làm được sao?"

Bùi Nghiêu im lặng.

Ở đây chỉ có vài người, Bùi Nghiêu chắc chắn không thể chọn mấy người phụ nữ, Châu Dị và Trần Triết thì quá thân thiết, dễ "lệch sóng", vậy chỉ còn lại Tiểu Cửu và Cát Châu.

Bùi Nghiêu nhìn Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu..."

Bùi Nghiêu còn chưa nói hết câu, Tiểu Cửu đã dứt khoát từ chối: "Xin lỗi Bùi tổng, tôi không thể phối hợp với anh."

Bùi Nghiêu nhướng mày: "Hửm?"

Tiểu Cửu thành thật nói: "Tôi sợ Cát Châu không vui."

Nghe thấy lời của Tiểu Cửu, Bùi Nghiêu sững người, rồi trợn tròn mắt: "Không phải chứ, hai người mấy hôm trước còn 'nước sông không phạm nước giếng' mà? Nhanh vậy đã..."

Bùi Nghiêu nói đến đây, mạch não đột nhiên thay đổi: "Ngay cả hai người cũng 'về đích' trước tôi?"

Tiểu Cửu thành thật đáp: "Ừ."

Bùi Nghiêu: "..."

Tiểu Cửu thật thà quá mức.

Một chữ "ừ" khiến trái tim Bùi Nghiêu đau nhói.

Việc Châu Dị và Khương Nghênh "về đích" trước anh là điều hiển nhiên, với Tần Trữ và Sầm Hảo thì anh có thể tự an ủi mình là do EQ kém hơn Tần Trữ, Trần Triết thì hiện tại đang ngang hàng với anh, nhưng Tiểu Cửu và Cát Châu...

Với khuôn mặt “đơ như cây cơ” và EQ của Tiểu Cửu.

Vậy mà cũng thành đôi trước anh ta??!!

Bùi Nghiêu nhìn Tiểu Cửu, cảm thấy khó hiểu.

Đúng lúc anh ta định nói gì đó thì điện thoại của Khương Nghênh để trong nhà chòi đổ chuông.

Khương Nghênh bước tới, cầm điện thoại lên, thấy cuộc gọi đến từ Khúc Tích, liền quay sang nói với mọi người: "Khúc Tích."

Châu Dị: "Nghe máy đi."

Bùi Nghiêu nghe vậy, lo lắng nói: "Nghênh Nghênh, đừng nghe máy vội, để anh chuẩn bị..."

Bùi Nghiêu sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ lo lắng như vậy.

Bùi Nghiêu vừa nói vừa đi tới đi lui, lúc thì nhìn chiếc nhẫn trong tay, lúc lại chỉnh sửa cổ áo.

Cát Châu: "Bùi tổng, đưa đầu ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao, lúc này càng không thể căng thẳng."

Bùi Nghiêu nuốt nước bọt, mím môi, nhìn Cát Châu: "Cậu thấy chiếc nhẫn cầu hôn này của tôi được không?"

Cát Châu đáp: "Rất được, cực kỳ được."

Bùi Nghiêu lo lắng: "Có phải hơi nhỏ không nhỉ? Lúc trước trợ lý có khuyên tôi mua chiếc to hơn, nhưng tôi thấy ngón tay Khúc Tích nhỏ nhắn, đeo nhẫn to quá trông hơi phô, hơn nữa..."

Bùi Nghiêu đang lải nhải với Cát Châu thì Châu Dị ra hiệu cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, nói bằng khẩu hình: "Nghe máy?"

Châu Dị khẽ cười: "Nghe máy đi."

Ngay sau đó, Khương Nghênh vuốt màn hình, nghe máy, vừa gọi "Khúc Tích", thì tiếng lải nhải của Bùi Nghiêu liền im bặt.

Khương Nghênh: "Alo, Khúc Tích."

Khúc Tích vừa ngủ dậy, lúc này đang ngồi trên sofa ở phòng khách, vừa ăn táo vừa nói: "Mọi người đâu rồi? Sao tôi ngủ dậy một giấc thì không thấy ai cả?"

Khương Nghênh chống tay lên bàn đá trong nhà chòi, nhìn Bùi Nghiêu, nói: "Chúng tôi đang ở vườn sau, bà cậu có muốn đến đây không?"

Quả táo trong tay Khúc Tích giòn và ngọt, cô cắn “rộp rộp”: "Làm gì ở vườn sau? Tối nay định BBQ à?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Bà đến đây sẽ biết."

Khúc Tích vừa ngủ dậy, lười cử động, liền "ừ" một tiếng: "Đợi tôi ăn xong quả táo này sẽ đến."

Khương Nghênh đáp: "Được."

Cúp máy, Khúc Tích ngồi trên sofa tiếp tục ăn táo, nhớ đến món quà sinh nhật mua cho Khương Nghênh lúc trưa vẫn chưa tặng, liền lên lầu, cất quà vào túi.

Buổi trưa cô không phải không muốn tặng quà, mà là sợ chỉ có mình cô mua, nếu tặng công khai như vậy sẽ khiến những người khác ngại.

Nhất là Nhậm Huyên.

Trước khi đến đây, Nhậm Huyên hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật của Khương Nghênh.

Làm người phải biết đặt mình vào vị trí người khác, nể mặt người khác cũng là nể mặt chính mình.

Thử tưởng tượng xem, một đám người tổ chức sinh nhật, chỉ có mỗi mình bạn mang quà đến, chẳng phải sẽ rất ngại sao?

Khúc Tích cất quà sinh nhật của Khương Nghênh vào túi, trước khi ra ngoài, cô lấy một chai sữa chua trong tủ lạnh, vừa đi vừa uống.

Đến vườn sau, Khúc Tích vừa ngẩng đầu uống sữa chua, cúi xuống đã bị bó hoa hồng khổng lồ trước mắt thu hút.

Ngoài hoa hồng, Khương Nghênh và mọi người còn cẩn thận trang trí khu vườn phía sau.

Tuy không tinh xảo như do wedding planner dàn dựng, nhưng lại rất ấm áp.

Khúc Tích nhìn khung cảnh trước mắt, sững sờ, trên môi vẫn còn dính sữa.

Thấy vậy, Châu Dị và Trần Triết liền huých Bùi Nghiêu, người cũng đang ngẩn người ra.

Bùi Nghiêu cầm hộp nhẫn, loạng choạng bước tới, nhìn Khúc Tích, chưa nói gì đã đỏ hoe mắt.

Lúc nãy, trước khi Khúc Tích đến, Bùi Nghiêu đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói, còn lên mạng tìm kiếm, chọn vài đoạn lời thoại cầu hôn hay để luyện tập.

Nhưng đến lúc này, anh mới phát hiện ra những gì mình đã tập luyện đều vô ích.

Lý thuyết và thực hành quả thực khác nhau.

Bùi Nghiêu đã mường tượng ra cảnh mình quỳ gối cầu hôn trước sự chứng kiến của bạn bè, người thân, và cuối cùng, trong tiếng reo hò chúc phúc của mọi người, Khúc Tích gật đầu đồng ý.

Nhưng thực tế là, anh lại đỏ hoe mắt trước, Khúc Tích cũng rưng rưng.

Bùi Nghiêu không quỳ xuống, anh cầm hộp nhẫn, mở ra, đưa đến trước mặt Khúc Tích, giọng nói và bàn tay đều run rẩy: "Khúc Tích, em có đồng ý... lấy anh không?"

Nói xong một câu, Bùi Nghiêu nghẹn ngào.

Khúc Tích mím môi không nói, nắm chặt tay.

Bùi Nghiêu thấy cô không nói gì, liền khàn giọng nói: "Khúc Tích, anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm, không ngọt ngào, chu đáo như Châu Dị, cũng không tinh tế như lão Tần, càng không giỏi “thả thính” như lão Trần, cũng không..."

Bùi Nghiêu nghẹn ngào nói, Khúc Tích hít mũi, nói: "Anh không bằng ai cả, em lấy anh làm gì?"

Bùi Nghiêu cúi đầu, mắt đỏ hoe: "Nhưng anh sẽ yêu em suốt đời, yêu em hết lòng, anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay, không để ai bắt nạt em, nếu ai bắt nạt em, anh sẽ liều mạng với người đó..."

Nói đến đây, Bùi Nghiêu nghẹn ngào không nói nên lời. Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nói tiếp: "Còn nữa, dù em sinh con trai hay con gái, anh đều thích. Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống sông, mà mẹ anh biết bơi thì... lúc em sinh con, nhất định phải giữ lại em, tất nhiên, nếu em không muốn sinh, anh cũng không ép, cả nhà anh đều tôn trọng quyết định của em..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1007: Có anh, đời em mỗi ngày đều vui vẻ



Lời tỏ tình cầu hôn của Bùi Nghiêu tuy có hơi sến súa, nhưng lại rất chân thành. Không khí lãng mạn khiến mọi người có mặt đều cảm động.

Nhất là Khương Nghênh, vốn là bạn thân của Khúc Tích, lúc này cô cúi đầu, mắt rưng rưng nước mắt.

Châu Dị nhận thấy cảm xúc của cô, liền đưa tay ôm lấy vai cô, lặng lẽ siết chặt.

Khương Nghênh dựa vào lòng Châu Dị, nhỏ giọng nói: "Em không sao."

Châu Dị trầm giọng nói: "Không phải nói em có sao, mà là anh có sao, lão Bùi khốn kiếp này làm anh cảm động quá."

Câu nói này của Châu Dị không phải hoàn toàn là nói dối.

Anh thực sự xúc động trước lời tỏ tình của Bùi Nghiêu hôm nay.

Đó chính là sức mạnh của sự chân thành, từng câu từng chữ đều rất cảm động lòng người.

Bên này, Bùi Nghiêu nói xong, nhìn chằm chằm vào Khúc Tích.

Khúc Tích nước mắt lưng tròng nhìn anh, rõ ràng là rất cảm động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Chỉ vậy thôi à?"

Bùi Nghiêu tưởng những lời mình nói chưa chạm đến trái tim Khúc Tích, liền khàn giọng nói: "Em còn yêu cầu gì nữa, cứ nói."

Khúc Tích: "Sính lễ đâu?"

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu sững người nửa giây, rồi đột nhiên nhận ra Khúc Tích đang cho mình một “bậc thang” để xuống, anh bật cười: "Em muốn bao nhiêu, anh cũng chiều."

Khúc Tích: "Không cần nhiều, tám trăm tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám, lấy may."

Bùi Nghiêu đồng ý ngay lập tức: "Được."

Số tiền sính lễ này đối với hai người họ mà nói, quả thực quá ít.

Trong giới của họ, chuyện này cũng có một không hai.

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích liền đưa tay ra.

Bùi Nghiêu hiểu ý, lấy nhẫn ra khỏi hộp.

Lúc đeo nhẫn vào ngón giữa tay trái của Khúc Tích, anh quỳ một gối xuống.

Bùi Nghiêu: "Tích Tích, lấy anh nhé."

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào, Khúc Tích cuối cùng cũng không kìm được nữa, bật khóc: "Vâng."

Màn cầu hôn này kết thúc bằng nụ hôn của hai người trước sự chứng kiến của bạn bè.

Đến giờ ăn tối, Khúc Tích ăn uống no nê, bưng ly rượu vang đỏ đến bên cạnh Khương Nghênh: "Bà nói xem có phải tôi đồng ý với Bùi Nghiêu hơi nhanh không?"

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn cô: "Có sao?"

Khúc Tích gãi đầu: "Tôi thấy hình như có, tôi đồng ý nhanh như vậy, liệu có khiến Bùi Nghiêu nghĩ tôi 'vã' lắm không?"

Một khi đã có người mình quan tâm, thì sẽ đặc biệt để ý đến suy nghĩ của đối phương.

Ví dụ như Khúc Tích bây giờ.

Khúc Tích nói xong, chớp chớp mắt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, đưa tay chọc vào trán cô, chắc chắn nói: "Không đâu."

Khúc Tích hỏi lại: "Thật sao?"

Khương Nghênh: "Thật."

Đối mặt với câu trả lời của Khương Nghênh, Khúc Tích vẫn có chút không tin, cô liếc nhìn Nhậm Huyên đang ngồi bên cạnh Khương Nghênh: "Nhậm Huyên, cô thấy..."

Khúc Tích chưa nói hết câu, Nhậm Huyên đã quay đầu lại, cầm ly rượu lên cụng ly với cô, cắt ngang lời cô: "Không đâu."

Khúc Tích nhướng mày: "??"

Nhậm Huyên mỉm cười: "Tôi nghe thấy rồi."

Khúc Tích hơi ngại ngùng, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Cô thực sự nghĩ vậy sao?"

Nhậm Huyên gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp: "Tôi thấy Bùi tổng có vẻ rất muốn kết hôn."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, Khúc Tích mỉm cười: "Có sao?"

Nhậm Huyên khẳng định: "Có."

Bữa tối kết thúc, mọi người đều ở lại đây qua đêm.

Tối nay Khúc Tích rất vui nên uống khá nhiều, nhưng cô vẫn nhớ, trước khi về phòng, cô đã lặng lẽ nhét món quà sinh nhật mình chuẩn bị vào túi Khương Nghênh.

Khương Nghênh sững người một giây, nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Khúc Tích nháy mắt với cô, nói bằng khẩu hình ở nơi mọi người không nhìn thấy: "Quà sinh nhật."

Khương Nghênh bật cười, không nói gì.

Nhìn Khúc Tích về phòng, Khương Nghênh quay sang nói chuyện với Nhậm Huyên vài câu.

Nhậm Huyên là một trong số ít những nữ nghệ sĩ tỉnh táo trong giới này, cô biết rõ tình hình, biết mình đang ở vị trí nào, không vì nổi tiếng mà kiêu ngạo, cũng không cạnh tranh, đấu đá với những nghệ sĩ khác.

Khương Nghênh hỏi: "Cô có dự định gì tiếp theo không?"

Nhậm Huyên bưng cốc nước trái cây, nói: "Tôi sẽ bàn bạc với anh Tống, cố gắng giảm bớt việc nhận những bộ phim thần tượng."

Khương Nghênh khẽ cười: "Nhưng phim thần tượng thường có fan hâm mộ tốt hơn."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Tuổi nào thì làm việc nấy, ba mươi tuổi thì tôi sẽ đóng vai ba mươi tuổi, nếu ba mươi tuổi mà tôi vẫn đóng vai cô gái mười bảy, mười tám tuổi, thì những cô gái mười bảy, mười tám tuổi thực sự sẽ đóng vai gì?"

Nói xong, Nhậm Huyên uống một ngụm nước trái cây, rồi cúi đầu nói tiếp: "Hơn nữa, bản thân tôi cũng muốn đóng những bộ phim chất lượng hơn, coi như là một sự đột phá."

Đột phá là việc nói thì dễ, làm thì khó.

Xét cho cùng, bản chất của con người là thích ở trong vùng an toàn của mình.

Nhậm Huyên nói xong, Khương Nghênh mỉm cười: "Chúc cô thành công."

Nhậm Huyên: "Cảm ơn Khương Nghênh."

Khương Nghênh: "Không có gì."

Nói chuyện với Nhậm Huyên xong, Khương Nghênh và Châu Dị về phòng.

Về đến phòng, Châu Dị hôn lên trán Khương Nghênh, rồi đi vào phòng tắm.

Khương Nghênh đi đến bên giường ngồi xuống, ngồi một lúc, cô chợt nhớ đến món quà của Khúc Tích, liền lấy ra từ trong túi.

Mở hộp ra, bên trong là một chiếc dây chuyền kim cương.

Kim cương khoảng ba carat, độ tinh khiết FL.

Có thể thấy, lần này Khúc Tích đã chi mạnh tay.

Khương Nghênh mỉm cười, lấy điện thoại nhắn tin cho Khúc Tích: Tôi rất thích món quà sinh nhật này.

Khúc Tích trả lời ngay: Mắt nhìn của chị đây tốt chứ?

Khương Nghênh: Tốn của bà không ít tiền nhỉ?

Khúc Tích gửi một nhãn dán "khóc lóc", hỏi: Lúc cảm động như vậy, nhất định phải hỏi câu hỏi đau lòng thế này sao?

Khương Nghênh mỉm cười: Cảm ơn bà.

Khúc Tích: Chúc mừng sinh nhật em yêu, sang năm lại đến nhé.

Nhìn tin nhắn của Khúc Tích, Khương Nghênh bật cười, đang định trả lời thì đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt.

Khương Nghênh theo bản năng ngẩng đầu lên, cửa phòng tắm mở ra, Châu Dị bưng một chiếc bánh kem nhỏ có cắm nến, vừa đi vừa hát chúc mừng sinh nhật.

Châu Dị đi đến trước mặt Khương Nghênh, đúng lúc bài hát kết thúc.

Châu Dị quỳ một gối xuống, đưa bánh sinh nhật đến trước mặt Khương Nghênh: "Chúc mừng sinh nhật vợ yêu, ước đi nào."

Khương Nghênh thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười: "Vừa nãy em ước rồi mà."

Châu Dị cười nói: "Em xinh đẹp như vậy, được ước hai lần."

Lý do này của Châu Dị thật ngớ ngẩn, nhưng Khương Nghênh chiều anh, nghe lời anh nhắm mắt lại ước, rồi mở mắt ra thổi nến.

Nến tắt, căn phòng tối om, chỉ có thể dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ để nhìn thấy lờ mờ đồ đạc trong phòng.

Châu Dị đứng dậy, đặt bánh kem xuống, đi đến trước mặt Khương Nghênh, cúi người xuống: "Vợ, trong lời ước của em có anh không?"

Khương Nghênh thành thật trả lời: "Có."

Châu Dị chống hai tay lên giường, ôm Khương Nghênh vào lòng, khẽ cười: "Anh có thể hỏi lời ước đó là gì không?"

Khương Nghênh không mê tín, không tin chuyện lời ước sinh nhật nói ra sẽ không thành hiện thực, cô khẽ mở môi: "Em ước có anh bên cạnh, ngày nào cũng vui vẻ."

Nói xong, Khương Nghênh chủ động hôn lên môi Châu Dị.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1008: Sắp sinh rồi



Từ khi mang thai, hai người rất ít khi thân mật như vậy.

Một nụ hôn, nồng nhiệt như lửa bén vào rơm khô.

Cuối cùng, Châu Dị chủ động dừng lại, dựa trán vào trán Khương Nghênh, khẽ cười: "Vợ à, không được nữa rồi."

Khương Nghênh mỉm cười, giả vờ hỏi: "Hửm?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Đợi thêm một tháng nữa."

Khương Nghênh cúi đầu, liếc nhìn thắt lưng của Châu Dị: "Anh chắc chắn đợi được sao?"

Châu Dị đưa tay che mắt Khương Nghênh: "Được hay không cũng phải đợi."

Khương Nghênh mỉm cười, trêu chọc anh: "Thực ra anh cũng có thể không cần đợi."

Châu Dị: "Là một người đàn ông, chỉ khi nào kiềm chế được d.ục vọng, mới có thể sống tốt nửa đời sau."

Châu Dị nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, liền đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Khương Nghênh mỉm cười, lấy điện thoại nhắn tin cho Khúc Tích: Nghỉ ngơi sớm đi.

Khúc Tích: Bà luân hồi à??

Khương Nghênh: Bà tỉnh rượu rồi à?

Khúc Tích thành thật trả lời: Đầu óc tỉnh táo, nhưng người hơi lâng lâng.

Nhìn thấy tin nhắn của Khúc Tích, Khương Nghênh bật cười: Vậy bây giờ bà muốn ngủ hay muốn nói chuyện với tôi?

Khúc Tích: Muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.

Khương Nghênh nói trúng tim đen: Có tâm sự à?

Khúc Tích trở mình trên giường, gõ chữ với vẻ mặt mơ màng: Tôi cứ thấy hôm nay không chân thật, cứ như đang nằm mơ vậy.

Khương Nghênh biết Khúc Tích đang nói gì, cô trả lời: Không phải mơ đâu, là thật, Bùi Nghiêu đã cầu hôn bà, và bà cũng đã đồng ý.

Khúc Tích: A a a, tôi sắp kết hôn thật rồi sao??!!

Khương Nghênh: Hối hận rồi à?

Khúc Tích gửi một nhãn dán đang suy nghĩ.

Khương Nghênh: Muộn rồi.

Khương Nghênh gửi tin nhắn xong, Khúc Tích không trả lời.

Một lúc sau, Khúc Tích mới nhắn lại: Không nghĩ nữa, ngủ thôi!!

Khương Nghênh: Ừ, ngủ ngon.

Trả lời tin nhắn của Khúc Tích xong, Khương Nghênh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.

Sinh nhật năm nay là sinh nhật ý nghĩa và ấm áp nhất trong ba mươi năm qua của cô.

Những lần sinh nhật trước, hầu như đều do Kiều Nam và mọi người ở phòng quan hệ công chúng tổ chức cho cô. Nói là chúc mừng sinh nhật cô, nhưng thực chất cô chỉ đến đó một lúc rồi thanh toán hóa đơn, để tránh làm mọi người ngại, cô chưa bao giờ ở lại quá lâu.

Khúc Tích và Thường Bác thì năm nào cũng tổ chức sinh nhật cho cô, rồi cả ba cùng nhau đi ăn mì trường thọ.

Nghĩ đến Thường Bác, Khương Nghênh ngẩn người một lúc.

Năm nay Thường Bác không chúc mừng sinh nhật cô.

Cũng tốt.

Họ vẫn là bạn, nhưng vẫn chỉ là bạn bè bình thường.

Khi Châu Dị từ phòng tắm đi ra, Khương Nghênh đã ngủ rồi.

Châu Dị người đầy hơi nước, quấn khăn tắm quanh eo, vừa nhấc chăn lên định nằm xuống thì Khương Nghênh đã theo bản năng rúc vào lòng anh.

Khương Nghênh mơ màng hỏi: "Anh tắm xong rồi à?"

Châu Dị nhỏ giọng đáp: "Anh đánh thức em à?"

Khương Nghênh đáp: "Không."

Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

Khương Nghênh nghe vậy, rúc vào lòng Châu Dị, tìm một tư thế thoải mái rồi im lặng.

Ngày hôm sau.

Trưa hôm sau, lúc mọi người đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Bùi Văn Hiên.

Điện thoại gọi cho Châu Dị, giọng điệu lo lắng: "A Dị, con và Nghênh Nghênh đang ở đâu?"

Châu Dị đặt đũa xuống, chống một tay lên bàn: "Ở trang trại ngoại ô ạ."

Bùi Văn Hiên: "Bây giờ có thể về được không?"

Nghe thấy giọng điệu hoảng hốt của Bùi Văn Hiên, Châu Dị trầm giọng hỏi: "Chú nhỏ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Bùi Văn Hiên run giọng nói: "Dì con gặp chút chuyện, hình như sắp sinh rồi."

Bùi Văn Hiên nói xong, Châu Dị nhíu mày, nhìn Khương Nghênh đang ngồi đối diện.

Khương Nghênh nhận thấy ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Châu Dị im lặng vài giây, rồi nói với đầu dây bên kia: "Vâng, chúng con về ngay."

Bùi Văn Hiên hít một hơi qua điện thoại: "Đừng lái xe nhanh quá, cẩn thận."

Châu Dị: "Vâng."

Cúp máy, Châu Dị lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Khương Nghênh: "Dì sắp sinh rồi."

Khương Nghênh đã tính ngày sinh của Tô Dĩnh.

Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh nhíu mày: "Không phải vẫn chưa đến ngày dự sinh sao?"

Châu Dị biết chuyện này không thể giấu được, cũng không giấu được, liền nói thật: "Nghe nói hình như dì gặp chút chuyện ngoài ý muốn."

Châu Dị vừa dứt lời, không chỉ Khương Nghênh mà những người khác trên bàn ăn đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Bùi Nghiêu.

Tô Dĩnh là dì nhỏ của anh, anh ta lo lắng hỏi: "Tự dưng sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?"

Châu Dị đặt khăn giấy xuống: "Chú nhỏ không nói rõ, không cần dọn hành lý, lát nữa bảo Cát Châu và Tiểu Cửu dọn giúp, chúng ta ba..."

Châu Dị nói đến đây, nhìn Khúc Tích: "Bà đi không?"

Khúc Tích gật đầu lia lịa: "Đi."

Châu Dị: "Được, vậy bốn người chúng ta đi một xe trước."

Nói xong, Châu Dị nhìn Trần Triết: "Lão Trần, ông đưa Nhậm Huyên về đi."

Trần Triết đáp: "Bên này anh cứ yên tâm, nếu dì có chuyện gì, cứ gọi cho tôi."

Châu Dị "ừ" một tiếng, đứng dậy lấy gối tựa ở ghế sofa cho Khương Nghênh.

Từ khi nghe tin Tô Dĩnh gặp chuyện, Khương Nghênh đã rất lo lắng, lúc ra ngoài còn suýt nữa thì bị trẹo chân.

May mà Khúc Tích đi bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy cô.

Khúc Tích: "Bà đừng lo lắng, có chú nhỏ ở đó, dì sẽ không sao đâu."

Khương Nghênh nắm chặt tay Khúc Tích: "Ừ."

Khúc Tích đỡ Khương Nghênh lên xe, lúc buông tay, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Khương Nghênh: "Sắp đến rồi, đừng nghĩ lung tung, bà đang mang thai đấy."

Khương Nghênh thở dài: "Tôi không sao."

Vài phút sau, xe khởi hành.

Châu Dị vừa đảm bảo xe chạy êm ái, vừa cố gắng tăng tốc.

Bốn người trong xe không ai nói gì, ngay cả Bùi Nghiêu, người thường ngày nói nhiều nhất, cũng im lặng.

Gần ba tiếng sau, xe đến bệnh viện.

Châu Dị vừa dừng xe, bốn người lập tức mở cửa, chạy thẳng đến khoa sản.

Bốn người đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi thang máy đã thấy bố mẹ Bùi đang đứng ở hành lang.

Nhìn thấy bốn người, Châu Dị và Khương Nghênh chủ động chào hỏi: "Chào bác trai, chào bác gái."

Bố mẹ Bùi đồng loạt quay đầu lại, mẹ Bùi bước tới, nắm lấy tay Khương Nghênh: "Con bé vừa mới vào phòng sinh, đừng lo lắng."

Khương Nghênh mím môi: "Vâng."

Thật ra Khương Nghênh muốn hỏi tại sao Tô Dĩnh lại đột nhiên gặp chuyện, nhưng cô không nói.

Mối quan hệ giữa cô và mẹ Bùi chưa đến mức thân thiết.

Không thể nói nhiều, sợ vô tình gây rắc rối cho Tô Dĩnh.

Mẹ Bùi an ủi Khương Nghênh vài câu, rồi quay sang nắm tay Khúc Tích.

Khúc Tích nắm tay mẹ Bùi, nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt lo lắng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi thay cô: "Sao tự dưng dì lại gặp chuyện ngoài ý muốn ạ?"

Khúc Tích vừa dứt lời, mẹ Bùi nhìn Khương Nghênh, rồi lại nhìn Châu Dị, hạ giọng nói: "Dạo này ngày nào Tô Dĩnh cũng đến bệnh viện mang cơm trưa cho Văn Hiên, hôm nay khi đi qua ngã tư, gặp một người đi bộ băng qua đường, tài xế phanh gấp, Tô Dĩnh bị giật mình nên bị động thai..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1009: Mừng có quý tử



Mẹ Bùi miêu tả không quá nguy hiểm, nhưng Khúc Tích là "lão làng" trong việc lái xe, nên biết rõ tình huống phanh gấp khi gặp người đi bộ băng qua đường đáng sợ đến mức nào.

Chưa nói đến việc Tô Dĩnh đang mang thai, ngay cả người bình thường cũng sẽ bị giật mình trong tình huống này.

Khúc Tích nghe vậy, nhíu mày: "Dì vốn nhát gan, chắc chắn bị dọa sợ."

Mẹ Bùi bĩu môi, hạ giọng hơn nữa: "Thực ra, tuy Tô Dĩnh bị động thai, nhưng nếu đến bệnh viện sớm thì cũng không có gì đáng ngại, chủ yếu là gặp phải một kẻ vô lại, người đi bộ đó chặn xe Tô Dĩnh lại không cho đi, cứ đòi bồi thường..."

Khúc Tích: "..."

Mẹ Bùi nói xong, thấy Khúc Tích không nói gì, liền ghé sát vào tai cô: "May mà gặp được Ngô Tiệp, nếu không, Tô Dĩnh không biết sẽ ra sao."

Nghe thấy hai chữ "Ngô Tiệp", Khúc Tích ngẩn người, nhất thời không nhớ ra đó là ai.

Mẹ Bùi thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nói bằng khẩu hình: "Châu Dị..."

Khúc Tích chợt hiểu ra.

Mẹ của Châu Dị.

Khúc Tích cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy trước khi nói chuyện này, mẹ Bùi lại nhìn Khương Nghênh một cái, rồi lại nhìn Châu Dị một cái.

Nhìn Khương Nghênh là vì sợ cô lo lắng.

Nhìn Châu Dị là vì sợ anh nghe thấy.

Khúc Tích nhìn mẹ Bùi, nhất thời không biết nên nói gì.

Mẹ Bùi nắm tay cô, nói: "Đừng nói gì cả, đợi Tô Dĩnh ra khỏi phòng sinh rồi hãy nói."

Mẹ Bùi nói xong, Khúc Tích mím môi, coi như ngầm đồng ý.

Tô Dĩnh mang thai lần đầu.

Cho dù bị động thai, cũng không thể sinh ngay được.

Bùi Văn Hiên muốn mổ lấy thai, nhưng bác sĩ kiểm tra thấy đã mở bốn phân, sợ lên bàn mổ rồi lại mở đủ mười phân, sẽ phải chịu đau hai lần.

Cuối cùng, Bùi Văn Hiên đành nghe theo bác sĩ sản khoa.

Hơn một tiếng sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Mấy người đứng ngoài hành lang đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Khương Nghênh, thần kinh căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, cô loạng choạng lùi về sau vài bước.

Châu Dị thấy vậy, liền đưa tay ra đỡ lấy eo cô, an ủi: "Dì không sao rồi."

Khương Nghênh: "Dì sinh rồi sao?"

Châu Dị: "Ừm, vừa nãy chú Bùi nói, trong phòng sinh chỉ có mình dì là sản phụ."

Châu Dị vừa dứt lời, cửa phòng sinh mở ra, một y tá bế em bé đi ra.

Cô y tá quen biết gia đình Bùi Văn Hiên, cười chào mẹ Bùi: "Dì ơi, con trai, nặng ba ký tám ạ."

Mẹ Bùi nhận lấy đứa bé, quan tâm hỏi tình hình của Tô Dĩnh: "Em dâu tôi thế nào rồi?"

Y tá nói: "Dì ấy không sao, vừa nãy có chút chảy máu, nhưng đã cầm được rồi, bác sĩ Bùi đang ở trong đó với dì ấy, bảo em bế em bé ra trước."

Mẹ Bùi gật đầu: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Y tá: "Dì ơi, cháu còn có việc, cháu xin phép, nếu có việc gì, dì cứ đến phòng y tá tìm cháu."

Mẹ Bùi nghiêng người nhường đường: "Được, cháu cứ làm việc đi."

Y tá đi rồi, mẹ Bùi đi đến trước mặt bố Bùi, đưa em bé cho ông.

Bố Bùi nhìn đứa trẻ nhỏ xíu, mềm mại, theo bản năng lùi lại: "Bà đưa cho tôi làm gì?"

Mẹ Bùi: "Ông bế em bé về phòng bệnh đi, tôi đợi Tô Dĩnh ở đây."

Bố Bùi nhíu mày, vẻ mặt khó xử: "Nhỏ thế này, làm sao mà bế? Lỡ tôi làm em bé bị thương thì sao, hay là bà bế em bé về phòng trước, rồi quay lại đợi Tô Dĩnh, tôi..."

Bố Bùi chưa nói hết câu, mẹ Bùi đã trừng mắt nhìn ông, khiến ông im bặt.

Bố Bùi nhìn mẹ Bùi, giọng điệu van nài: "Vợ à."

Mẹ Bùi không hề mềm lòng: "Lúc trước ông bế Bùi Nghiêu thế nào thì bây giờ bế nó như vậy."

Bố Bùi: "Thằng nhóc Bùi Nghiêu đó nhìn chắc nịch hơn, lúc mới sinh ra trông như con khỉ, còn đứa bé này, bà xem..."

Bố Bùi nhìn đứa trẻ mũm mĩm trong lòng mẹ Bùi, không nỡ bế.

Mẹ Bùi: "Ông không biết bế cũng phải bế, Tô Dĩnh vừa mới sinh con, nếu con bé ra khỏi phòng sinh mà không thấy người nhà nào, thì ông thấy có được không?"

Bố Bùi nói: "Vậy bà bế em bé về phòng, tôi đợi ở đây."

Mẹ Bùi bị lời nói của bố Bùi chọc cười: "Ông ở đây làm gì? Ông có thể vào đó an ủi Tô Dĩnh sao? Hay là có thể làm gì giúp con bé?"

Bố Bùi: "..."

Đúng là ông không làm được gì.

Là anh chồng, dù có thân thiết với em dâu đến đâu, cũng phải giữ khoảng cách.

Mẹ Bùi nói xong, bố Bùi không phản bác nữa, một lúc sau, ông hắng giọng, cẩn thận bế đứa bé từ tay mẹ Bùi.

Đứa bé vừa được bố Bùi bế liền khóc lớn.

Bố Bùi run tay, định đưa lại cho mẹ Bùi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của bà, ông đành cắn răng bế em bé về phòng bệnh.

Bố Bùi đi không lâu thì Bùi Văn Hiên và một y tá đẩy Tô Dĩnh ra khỏi phòng sinh.

Mẹ Bùi lập tức bước tới, nắm lấy tay Tô Dĩnh, dịu dàng nói: "Tô Dĩnh, em vất vả rồi."

Tô Dĩnh mặt hơi tái, mỉm cười: "Chị dâu, em không sao."

Mẹ Bùi vuốt tóc Tô Dĩnh: "Nghỉ ngơi cho tốt, chị đã bảo người giúp việc hầm canh gà ác cho em rồi, lát nữa sẽ mang đến."

Tô Dĩnh: "Cảm ơn chị dâu."

Mẹ Bùi: "Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ."

Mẹ Bùi nói chuyện với Tô Dĩnh xong, liền chủ động lùi lại, nhường chỗ cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh bước tới, vừa gọi "dì", giọng đã nghẹn ngào.

Tô Dĩnh mỉm cười, đưa tay xoa khóe mắt Khương Nghênh: "Cháu sắp làm mẹ rồi, không được khóc."

Khương Nghênh mím môi: "Vâng."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị từ phía sau bước tới, vỗ vai cô: "Để dì về phòng nghỉ ngơi trước đã, có gì thì đợi dì nghỉ ngơi xong rồi nói."

Khương Nghênh gật đầu.

Hôm nay Tô Dĩnh vừa bị dọa sợ, vừa bị xuất huyết, nên về đến phòng bệnh không lâu thì ngủ thiếp đi.

Khương Nghênh, Khúc Tích và mẹ Bùi ở lại phòng bệnh chăm sóc Tô Dĩnh, còn mấy người đàn ông thì ra hành lang hóng gió.

Bùi Văn Hiên đứng ở cuối hành lang, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, nhiều lần nhìn Châu Dị, muốn nói lại thôi.

Bố Bùi đứng bên cạnh Bùi Văn Hiên, nhìn ra tâm tư của anh, liền nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

Bùi Văn Hiên quay sang nhìn bố Bùi: "Em..."

Bố Bùi: "Bà ấy còn sống được mấy ngày nữa?"

Bùi Văn Hiên nghe vậy, hít sâu một hơi, quay sang nhìn Châu Dị: "A Dị, chú có chuyện muốn nói với con."

Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu, nghe thấy Bùi Văn Hiên gọi, liền quay lại: "Chú cứ nói."

Bùi Văn Hiên: "Vừa nãy dì con gặp chút chuyện, người giúp đỡ là..."

Bùi Văn Hiên định nói "mẹ con", nhưng đến khi nói ra lại đổi thành: "Là Ngô Tiệp."
 
Back
Top Bottom