Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 980: Hận sắt không thành thép



Khương Nghênh không phải kiểu sếp cổ hủ, cứng nhắc.

Cô biết rõ phía sau còn rất nhiều việc rắc rối, trước khi có tiến triển, thay vì để mọi người ở đây chờ đợi, chi bằng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần.

Khương Nghênh nói xong, lại dặn dò Kiều Nam thêm vài việc khác, rồi đứng dậy đi đến văn phòng của Châu Dị.

Lúc này, tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng Châu thị Media lại rất yên tĩnh.

Nhân viên phòng thư ký biết Châu Dị đến công ty, nên có hai thư ký đến tăng ca.

Nhìn thấy Khương Nghênh, hai người đồng loạt đứng dậy chào hỏi: "Chào Giám đốc Khương."

Khương Nghênh mỉm cười đáp lại: "Châu tổng có trong văn phòng không?"

Một người trả lời: "Dạ có."

Khương Nghênh mỉm cười: "Được, hai người cứ làm việc đi, tôi vào tìm anh ấy."

Khương Nghênh nói xong, đi đến trước cửa phòng làm việc của Châu Dị, gõ cửa hai tiếng, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Châu Dị "Vào đi", cô liền xoay nắm cửa, bước vào.

Châu Dị đang dựa vào bàn làm việc, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy người đến là Khương Nghênh, anh mỉm cười, đặt điện thoại xuống, đi về phía cô.

"Xử lý đến đâu rồi?"

Khương Nghênh nói: "Lát nữa em phải đến chỗ Nhậm Huyên một chuyến, nếu Nhậm Huyên không chịu nói, thì Trần Triết cũng sẽ không chịu mở miệng."

Châu Dị cười hỏi: "Mấy nghệ sĩ vừa rồi em gọi đến vô dụng à?"

Khương Nghênh: "Em vốn không định để họ lên tiếng giúp đỡ lúc này."

Châu Dị nhướng mày, cười đáp: "Hiểu rồi."

Vợ chồng càng lâu, càng hiểu ý nhau.

Những chuyện người khác phải giải thích rất lâu, nhưng với Châu Dị, hoàn toàn không cần giải thích.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Châu Dị lái xe đưa Khương Nghênh đến căn hộ của Nhậm Huyên.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trước cửa căn hộ của Nhậm Huyên có rất nhiều paparazzi đang rình rập.

May mà Nhậm Huyên sống ở khu chung cư cao cấp, họ chỉ có thể đứng chờ bên ngoài, không thể vào trong.

Lão Tống đã dặn dò bảo vệ từ trước, nên khi thấy xe của Châu Dị, bảo vệ liền cho vào.

Hai người lái xe vào khu chung cư, đi thang máy lên thẳng tầng Nhậm Huyên đang ở.

Nhậm Huyên hiện đang sống ở căn hộ một thang máy, một hộ gia đình, Châu Dị và Khương Nghênh vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng lão Tống quát tháo.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy mà em không nói với tôi?"

"Em vất vả lắm mới nổi tiếng trở lại, em có thể cẩn thận một chút không? Em quên những ngày tháng bị bắt nạt lúc chưa nổi tiếng rồi sao?"

"Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, em nói xem phải làm sao?"

Giọng nói giận dữ của lão Tống vọng ra từ cửa phòng, tiếp theo là câu trả lời bình tĩnh của Nhậm Huyên: "Anh Tống, chuyện này em nhất định sẽ lên tiếng giải thích, em không thể để Trần Triết chịu oan."

Lão Tống lập tức phản đối: "Tôi không đồng ý!"

Nhậm Huyên: "Anh Tống!"

Lão Tống: "Em muốn lên tiếng giải thích, đừng hòng, em có biết lên tiếng giải thích nghĩa là gì không?"

Nhậm Huyên hít một hơi: "Em chỉ nói sự thật thôi mà."

Lão Tống tức giận đến mức bật cười: "Nói sự thật? Nói với ai? Nói với đám antifan đó? Em nghĩ bọn họ sẽ nghe sao? Nhậm Huyên, em vào nghề bao lâu rồi? Một ngày hay hai ngày?"

Nhậm Huyên ngồi trên sofa, mím chặt môi.

Lão Tống nói xong, thấy Nhậm Huyên không lên tiếng, anh ta hít sâu một hơi: "Tôi biết em không muốn trợ lý Trần chịu oan, nhưng em có nghĩ đến chuyện, nếu em lên tiếng nói rõ mọi chuyện, bị người ta cắt ghép, bóp méo sự thật, đám antifan đó sẽ nói em 'bắt cá hai tay' mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay không!!"

Nhậm Huyên: "..."

Lão Tống dẫn dắt Nhậm Huyên từ khi cô mới vào nghề, anh ta biết cô đã phải cố gắng thế nào để có chỗ đứng trong giới này, sau khi hết giận, anh ta không nỡ trách móc cô nữa, nhíu mày nói: "Giám đốc Khương chắc cũng sắp đến rồi, em đừng manh động, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."

Nói xong, lão Tống lấy bao thuốc lá ra, đi ra ngoài.

Lão Tống vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Châu Dị và Khương Nghênh đang đứng ở hành lang.

Lão Tống vội vàng lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống: "Châu tổng, giám đốc Khương."

Châu Dị cười nói: "Tức giận vậy sao?"

Lão Tống nghe vậy, cơn giận vừa lắng xuống lại bùng lên, anh ta cố kìm nén, đang giận nhưng không dám nói.

Châu Dị thấy vậy, khẽ cười: "Anh cứ hút điếu thuốc bình tĩnh lại đã, đợi Trần Triết đến rồi chúng ta nói chuyện."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 981: Khuyên nhủ



Châu Dị nói xong, vỗ nhẹ lên vai Khương Nghênh.

Khương Nghênh hiểu ý, chào lão Tống rồi bước vào trong.

Lão Tống biết Khương Nghênh đang mang thai, thấy cô vào nhà rồi mới lấy bật lửa ra châm thuốc.

Lão Tống rít một hơi thuốc, nhìn Châu Dị, nhíu mày nói: "Châu tổng, chuyện này dù kết quả cuối cùng thế nào, tôi cũng không đồng ý để Nhậm Huyên lên tiếng."

Nụ cười trên mặt Châu Dị biến mất, anh đi đến cuối hành lang, mở hé cửa sổ để thông gió, giọng điệu khó đoán: "Lão Tống, anh đang để cảm xúc chi phối lý trí rồi đấy."

Châu Dị nói xong, lão Tống giật thót mình, khói thuốc vừa hít vào liền sặc lên.

Anh ta đã vượt quá giới hạn.

Trong ngành này, quản lý là “cây đa cây đề”, còn nghệ sĩ chỉ như “nước chảy mây trôi”.

Là một quản lý kỳ cựu, điều tối kỵ nhất chính là để cảm xúc chi phối lý trí.

Hãy nhìn những quản lý lúc nghệ sĩ đang nổi tiếng thì ra vẻ thân thiết như người nhà, đến khi nghệ sĩ gặp chuyện, sa cơ lỡ vận, thì ai cũng phủi tay như chưa từng quen biết.

Châu Dị đang “nhắc nhở” anh ta.

Nhậm Huyên gặp chuyện, Châu Dị nể mặt Trần Triết ra tay giúp đỡ là chuyện của anh, nhưng anh tuyệt đối không cho phép quản lý dưới trướng mình để cảm xúc lấn át lý trí.

Điếu thuốc trên tay lão Tống bị bóp méo, một lúc sau, anh ta mới lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng loạn, quay đầu nhìn Châu Dị: "Châu tổng."

Châu Dị quay mặt ra cửa sổ, hai tay đút túi, trầm giọng hỏi: "Lão Tống, anh làm trong nghề này bao nhiêu năm rồi?"

Lão Tống: "Hình như đã hai mươi năm rồi."

Châu Dị cười như không cười: "Thái độ làm việc kém đi rồi đấy."

Châu Dị đối xử với những người cũ trong công ty rất khách sáo, lại thêm mối quan hệ giữa Trần Triết và Nhậm Huyên, anh càng đối xử đặc biệt với lão Tống, nhưng hôm nay lại “nhắc nhở” anh ta như vậy, khiến lão Tống vô cùng lo lắng.

Lão Tống siết chặt điếu thuốc trong tay: "Vâng."

Bên kia, Khương Nghênh bước vào phòng, Nhậm Huyên nhìn thấy cô, cố nén cơn đau ở mắt cá chân, đứng dậy chào: "Giám đốc Khương."

Khương Nghênh ra hiệu cho cô ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân của cô: "Sưng to thật đấy."

Nhậm Huyên vịn vào tay vịn sofa ngồi xuống: "Bác sĩ nói sau 48 tiếng sẽ đỡ hơn."

Khương Nghênh: "Sao không nằm viện hai ngày?"

Nhậm Huyên đáp: "Nằm viện cũng chỉ là nghỉ ngơi, không có phương pháp điều trị nào khác, hơn nữa, ở bệnh viện khó tránh khỏi việc có paparazzi trà trộn vào..."

Nhậm Huyên cười đáp lại, Khương Nghênh bước tới, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh cô.

Trên đường đến đây, Khương Nghênh đã bảo Châu Dị nhắn tin cho Trần Triết.

Cô không bảo Trần Triết đến thẳng đây, mà là nhờ Châu Dị nói với Trần Triết rằng cô đã đến chỗ Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, liền với lấy chai nước khoáng trên bàn trà, mở nắp, đưa cho Khương Nghênh: "Giám đốc Khương, uống nước đi ạ."

Khương Nghênh nhận lấy, uống một ngụm, nhìn Nhậm Huyên, mỉm cười hỏi: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Nhậm Huyên nghe vậy, mím môi, vài giây sau mới nói: "Trần Triết không phải vô cớ đánh nam nghệ sĩ kia, là vì tôi."

Chương trình tạp kỹ này tuy quảng bá là "tái ngộ người yêu cũ", nhưng thực chất hầu hết các cặp đôi đều là giả, trước đó chỉ là vì muốn tạo nhiệt, “ké fame” đối phương.

Vì vậy, sau khi đến trường quay, tuy trước ống kính vẫn tỏ ra rất tình cảm, nhưng ở hậu trường lại không phải vậy.

Có một nam diễn viên kém Nhậm Huyên một trời một vực về danh tiếng, từ khi vào đoàn phim đã thể hiện sự yêu thích với cô.

Dù Nhậm Huyên luôn giữ khoảng cách, nhưng cũng không dập tắt được quyết tâm theo đuổi của anh ta.

Hôm đó, Nhậm Huyên đang nằm tắm nắng trên ghế dài trong sân do đoàn phim bố trí, nam diễn viên kia uống chút rượu, định cưỡng hôn cô thì bị Trần Triết vừa ra ngoài bắt gặp.

Nhậm Huyên kể lại toàn bộ sự việc cho Khương Nghênh nghe.

Khương Nghênh nhíu mày hỏi: "Theo như lời cô nói, chuyện này là lỗi của nam nghệ sĩ kia, tại sao Trần Triết không chịu giải thích?"

Nhậm Huyên mím môi thành một đường thẳng, siết chặt tay đang vịn vào thành ghế sofa: "Bởi vì..."

Nhậm Huyên đang định nói thì bị một giọng nói cắt ngang: "Nhậm Huyên."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 982: Anh ấy đã nghe thấy hết rồi



Người đến là Trần Triết.

Khương Nghênh và Nhậm Huyên nhìn về phía anh ta.

Nhìn thấy Trần Triết, sắc mặt Nhậm Huyên hơi thay đổi.

Chiếc áo vest trên tay Trần Triết nhăn nhúm, cà vạt trên cổ bị anh ta kéo xuống một nửa, hơi lỏng lẻo: "Phu.., Nghênh Nghênh, tôi muốn nói chuyện riêng với Nhậm Huyên một lát."

Trần Triết định gọi Khương Nghênh là "phu nhân", nhưng đến khi nói ra lại đổi cách xưng hô.

Nghe thấy lời của Trần Triết, Khương Nghênh nhìn Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên mím môi, bàn tay đang đặt trên thành sofa siết chặt hơn.

Khương Nghênh mỉm cười: "Cho hai người chút thời gian nói chuyện riêng nhé?"

Nhậm Huyên bấu chặt tay vào sofa: "Vâng."

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Nhậm Huyên, Khương Nghênh hiểu rõ mọi chuyện. Cô đứng dậy, mỉm cười với Trần Triết rồi đi ra ngoài.

Hai người lướt qua nhau, Trần Triết nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Khương Nghênh mỉm cười: "Nắm chắc cơ hội nhé."

Sau khi Khương Nghênh rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Nhậm Huyên và Trần Triết.

Khương Nghênh tiện tay đóng cửa lại, mọi thứ bên trong đều bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trần Triết thở phào nhẹ nhõm, rồi bước tới, ngồi xuống bàn trà trước mặt Nhậm Huyên, dùng ngón tay thon dài kéo cà vạt trên cổ xuống, nắm chặt trong tay: "Em không cần phải giải thích với họ."

Nhậm Huyên vô thức rụt chân lại: "Tôi không muốn anh gặp rắc rối vì tôi."

Trần Triết trầm giọng nói: "Anh không sao."

Nhậm Huyên: "Trần Triết, những gì tôi nên nói, tôi đã nói rõ với anh rồi."

Trần Triết đặt cà vạt xuống, rồi cởi cúc áo sơ mi: "Ừ, đã nói rõ rồi, em không thích anh, chúng ta không có khả năng, vậy còn làm bạn thì sao? Cũng không được à?"

Nhìn Trần Triết không còn che giấu tình cảm, Nhậm Huyên theo bản năng quay mặt đi: "Không được."

Trong bất kỳ mối quan hệ nào mà tình cảm chỉ đến từ một phía, người chấp nhận "lui một bước" đều đáng thương và đáng buồn.

Nhậm Huyên không muốn Trần Triết trở thành người như vậy.

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết im lặng một lúc, anh cúi đầu, cười khẩy: "Hiểu rồi."

Giọng điệu của Trần Triết có chút tự giễu.

Nhậm Huyên tưởng anh đã hiểu ý mình, liền ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng: "Lát nữa tôi sẽ nhờ Giám đốc Khương giúp đỡ, công khai sự thật, anh chỉ cần..."

Nhậm Huyên đang nói thì Trần Triết ngẩng đầu lên, đột nhiên cắt ngang lời cô: "Trưa nay em mơ thấy ai?"

Trần Triết hỏi thẳng thừng, không hề báo trước, Nhậm Huyên ban đầu hơi ngẩn người, sau đó mặt đỏ bừng, lan đến tận mang tai: "Không mơ thấy ai cả."

Trần Triết cúi đầu, tiến sát lại gần Nhậm Huyên, trầm giọng hỏi: "Em chắc chắn chứ?"

Nhậm Huyên hít một hơi, để không bị lộ vẻ lúng túng, cô nghiến răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Triết: "Chắc chắn."

Trần Triết khẽ cười: "Vậy là em thích Trương Văn Bân?"

Trương Văn Bân là tên người đàn ông định cưỡng hôn cô.

Nhậm Huyên nhíu mày phủ nhận: "Không phải."

Trần Triết cười trầm thấp: "Vậy tại sao lúc anh ta đến gần, em lại đưa tay ôm cổ anh ta? Em coi anh ta là ai?"

Đối mặt với câu hỏi của Trần Triết, Nhậm Huyên mím môi không nói.

Trần Triết nói xong, nhìn chằm chằm vào Nhậm Huyên, một lúc sau, anh khẽ cười: "Coi anh ta là nam chính trong bộ phim trước của em à? Trong mơ tưởng mình đang đóng phim sao?"

Nhậm Huyên: "..."

Trần Triết nói xong, cố tình dừng lại, cho Nhậm Huyên cơ hội giải thích, đúng lúc Nhậm Huyên định bịa chuyện để lấp l**m thì Trần Triết đột nhiên tiến lại gần, một tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng khàn khàn: "Anh nghe thấy em gọi anh ta là Trần Triết."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 983: Chiếm hữu mạnh mẽ



Có những tình cảm rõ ràng như ban ngày, nhưng lại không dám nói ra.

Trần Triết nói xong, Nhậm Huyên nín thở.

Hai người nhìn nhau, Nhậm Huyên mấp máy môi, định giải thích, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi im lặng.

Trần Triết nâng cằm Nhậm Huyên lên: "Không giải thích?"

Nhậm Huyên cố tỏ ra bình tĩnh: "Buông tay."

Trần Triết có thể ngồi vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc, chắc chắn không chỉ dựa vào may mắn hay mối quan hệ với Châu Dị. Lúc này, anh ta biết rõ Nhậm Huyên đang thực sự bình tĩnh hay chỉ đang giả vờ.

Trần Triết cười như không cười:"Hay là anh nên nói, em không định cãi lý thêm vài câu nữa à?"

Nhậm Huyên cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần, cô hít sâu một hơi: "Trần Triết, buông tay ra!"

Trần Triết nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Nhậm Huyên: "Nếu anh nói không thì sao?"

Nhậm Huyên nghe vậy, vừa định nói gì đó thì Trần Triết đột nhiên cúi xuống hôn cô.

So với sự kiềm chế trước đó, lần này Trần Triết rất bá đạo và mạnh mẽ.

Nhậm Huyên đỏ mặt giãy giụa, Trần Triết nheo mắt lại, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng: "Nếu anh thực sự muốn làm gì đó, em nghĩ em có thể thoát được sao?"

Eo nhỏ của Nhậm Huyên bị Trần Triết ấn vào sofa, cô hơi ngẩng đầu lên: "Anh..."

Trần Triết vừa mới hôn cô, tâm trạng rất tốt, anh khẽ cười: "Anh làm sao?"

Nhìn ra tâm tư của Trần Triết, Nhậm Huyên đột nhiên cười lạnh: "Không giả vờ nữa à?"

Trần Triết hiểu ý Nhậm Huyên, buông tay cô ra, chống hai tay lên sofa, ôm cô vào lòng: "Giả vờ có tác dụng gì sao?"

Nhậm Huyên cứng họng.

Trần Triết cười khẽ: "Rõ ràng là vô dụng."

Nói xong, Trần Triết đưa tay ra đỡ lấy chân bị thương của Nhậm Huyên, cười nói: "Trước đây anh nghĩ em thích kiểu lịch thiệp, nên anh giả vờ lịch thiệp, sau đó lại nghĩ em thích anh như lúc nhỏ, nên anh lại giả vờ trẻ con, cuối cùng anh phát hiện ra, tất cả đều vô dụng."

Trần Triết vừa nói vừa kiểm tra mắt cá chân bị thương của Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên thấy anh chăm chú nhìn, mặt đỏ bừng, bất chấp cơn đau, cố gắng rút chân về.

Trần Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút cảnh cáo: "Đừng động đậy."

Nhậm Huyên mím môi thành một đường thẳng, nhìn Trần Triết: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"

Trần Triết nhếch môi, giọng điệu khó đoán: "Anh sẽ cấm sóng em."

Nhậm Huyên nghe vậy, sững người một lúc, rồi nghiến răng nói: "Anh là đồ khốn nạn!"

Trần Triết cười khẩy: "Ừ."

Bên trong phòng tình cảm dạt dào, bên ngoài ba người đang trò chuyện.

Từ lúc Khương Nghênh ra ngoài, vẻ mặt tức giận của Châu Dị đã biến mất hoàn toàn.

Khương Nghênh khách sáo nói chuyện với lão Tống vài câu, lão Tống thấp thỏm lo âu, cố gắng giữ thái độ như trước.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Trần Triết bước ra: "Vào đi."

Trần Triết nói xong, hất hàm về phía Châu Dị.

Châu Dị nhướng mày, đợi Khương Nghênh và lão Tống đi vào rồi mới bước đến trước mặt Trần Triết, nhỏ giọng hỏi: "Cưỡng ép người ta à?"

Trần Triết không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Khi nào thì anh đến nhận chức ở trụ sở chính của Châu thị?"

Châu Dị cười đầy ẩn ý: "Đây là đang đuổi tôi đi à?"

Trần Triết thản nhiên nói: "Tôi đang nhắm đến vị trí Tổng giám đốc Châu thị Media của anh."

Trần Triết nói thẳng thừng, Châu Dị bật cười, vỗ vai anh ta: "Được, cho cậu đấy, Trần tổng."

Trần Triết: "Cảm ơn."

Châu Dị cười nói: "Trước đây bảo cậu nhận chức, cậu cứ không chịu, quả nhiên, anh em còn không bằng phụ nữ."

Trần Triết cười nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 984: Bị ép "nhậm chức"



Lão Tống bước vào phòng, cảm thấy rõ ràng không khí có gì đó không đúng.

Lão Tống nhìn Khương Nghênh vẫn bình tĩnh, rồi lại nhìn Châu Dị đang đứng nói chuyện với Trần Triết ở cửa, quay sang nháy mắt với Nhậm Huyên, ra hiệu hỏi han.

Nhậm Huyên hiểu ý lão Tống, nhưng không nói gì.

Lão Tống vừa bị Châu Dị “khuyên nhủ” ở hành lang, sợ Nhậm Huyên cũng sẽ làm chuyện tương tự, liền nhíu mày, lặng lẽ tiến lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nhậm Huyên bình tĩnh đáp: "Không có gì đâu."

Nghe câu trả lời chẳng khác nào không trả lời của Nhậm Huyên, lão Tống hơi sốt ruột: "Không có gì là sao?"

Nhậm Huyên mím môi: "Đúng như nghĩa đen của nó thôi."

Lão Tống: "..."

Không có gì?

Nghĩa đen?

Là cô và trợ lý Trần đã ở bên nhau?

Hay là trợ lý Trần đã có cách giải quyết chuyện này?

Lão Tống nhíu mày nhìn Nhậm Huyên, vì có Châu Dị và Khương Nghênh ở đây nên anh ta không tiện hỏi trực tiếp.

Một lúc sau, lão Tống nghe thấy Trần Triết nói với Khương Nghênh: "Tôi có đoạn video đó, nhưng không thể công khai được."

Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.

Trần Triết nói xong, Khương Nghênh liền hỏi: "Tại sao?"

Trần Triết liếc nhìn Nhậm Huyên đang ngồi trên sofa, trầm giọng nói: "Video chỉ có hình ảnh, không có âm thanh, trong video, cô ấy đang ngủ trưa, mơ màng ôm cổ đối phương."

Trần Triết nói thẳng, Khương Nghênh gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Đoạn video như vậy đúng là không thể công khai được.

Xét cho cùng, chỉ dựa vào những gì Trần Triết mô tả, rất dễ khiến người ta hiểu lầm Nhậm Huyên là tự nguyện.

Nghe đến đây, Khương Nghênh im lặng một lúc rồi hỏi Trần Triết: "Anh có ý kiến gì về chuyện này, cứ nói thẳng."

Trần Triết nói: "Tôi đã đánh anh ta, tôi thừa nhận, tôi xin lỗi."

Khương Nghênh: "Còn gì nữa không?"

Trần Triết bình tĩnh nói: "Không phải lúc trước em đã liên lạc với mấy nghệ sĩ cùng tham gia ghi hình chương trình đó sao? Anh cần họ giúp anh xác nhận Trương Văn Bân thực sự có ý với Nhậm Huyên."

Khương Nghênh hiểu rõ: "Hiểu rồi."

Quy chụp chuyện này thành đánh ghen vì tình.

Tuy hơi "kém sang" nhưng vẫn tốt hơn là nói Trần Triết ỷ thế h**p người.

Sau khi bàn bạc xong cách giải quyết, Châu Dị và Khương Nghênh liền rời khỏi căn hộ của Nhậm Huyên.

Trên đường về, Châu Dị hỏi Khương Nghênh: "Đến công ty hay về nhà?"

Khương Nghênh nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng: "Về nhà thôi, giờ này đăng thông cáo giải thích cũng chẳng ai xem."

Châu Dị mỉm cười, đánh lái: "Anh định để lão Trần làm CEO của Châu thị."

Khương Nghênh nghe vậy, không hề ngạc nhiên.

Châu Dị đã trì hoãn chuyện bên trụ sở chính của Châu thị rất lâu rồi, nhưng dù có trì hoãn đến đâu, thì vẫn phải giải quyết.

Châu Dị đến trụ sở chính, vị trí ở Châu thị Media sẽ bị bỏ trống.

Ai cũng biết tầm quan trọng của vị trí này

Không còn nghi ngờ gì nữa, xét về thâm niên, năng lực hay mức độ tín nhiệm, Trần Triết đều là ứng cử viên sáng giá nhất.

Khương Nghênh mỉm cười: "Trần Triết đồng ý sao?"

Châu Dị quay sang, cười: "Không đồng ý, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cậu ta muốn 'giở trò' với Nhậm Huyên."

Sáng sớm hôm sau.

Hơn bảy giờ, tài khoản chính thức của Châu thị Media đăng một bài viết, bổ nhiệm Trần Triết làm CEO của Châu thị Media.

Bài viết vừa được đăng tải đã nhận được vô số bình luận và chia sẻ.

Một tiếng sau, tài khoản cá nhân của Trần Triết đăng một bài viết: Tôi thành thật xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng do chuyện đánh nhau vì ghen tuông. Tôi xin lỗi @diễnviên Trương Văn Bân và sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 985: Thể hiện thái độ



Cư dân mạng còn chưa hết sốc vì Châu thị Media thay CEO, lại bị bài đăng của Trần Triết làm cho hoang mang.

Không chỉ người ngoài cuộc, mà ngay cả antifan cũng ngơ ngác.

[Anh ta đang nói gì vậy?? Đánh nhau vì ghen tuông??]

[Không phải chứ, lần này đánh nhau là vì ghen tuông?? Không phải nói là ỷ vào thế lực để bắt nạt nghệ sĩ sao??]

[Ghen với ai? Nhậm Huyên?]

[Bạn ở trên, Nhậm Huyên là quá khứ rồi, chắc là hai người họ ghen tuông vì Canh Niệm, tôi nhớ trong mấy tập trước, Trần Triết rất quan tâm đến Canh Niệm, Trương Văn Bân lại là bạn trai cũ của Canh Niệm.]

[Trời đất, chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc hai người đàn ông này đang ghen tuông vì ai?]

Phần bình luận của Trần Triết còn sôi nổi hơn cả bài đăng chính thức của Châu thị Media.

Có lẽ vì trước đó Trần Triết đã từng trả lời bình luận, nên mọi người đều mong chờ câu trả lời của anh.

Thậm chí có người còn tag anh vào phần bình luận, hỏi: [Trần tổng, anh có thể cho chúng tôi biết anh đang ghen với ai không? Canh Niệm hay Nhậm Huyên?]

Một người tag Trần Triết, sau đó rất nhiều người cũng tag anh vào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Khi mọi người nghĩ rằng Trần Triết sẽ không trả lời, thì nửa tiếng sau, anh ta đăng bài viết thứ hai: Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi hứa sau này sẽ không hành động bốc đồng nữa @Nhậm Huyên.

Trần Triết không trả lời trực tiếp là đang tranh giành tình cảm với ai, nhưng bài đăng này đã nói lên tất cả.

Ngay lập tức, cư dân mạng chuyển từ Weibo của Trần Triết sang Weibo của Nhậm Huyên.

[Huyên Huyên, rốt cuộc là chuyện gì vậy, cô lên tiếng nói vài lời đi!]

[A a a, trợ lý Trần, à không, Trần tổng đối với Huyên Huyên nhà chúng ta thật sự là chung tình, tôi biết mà, CP tôi "chèo" là thật!!]

[Năm nay "dưa" trong giới giải trí "bùng nổ" thật đấy, tôi hoàn toàn hoang mang rồi.]

[Nôn, chỉ có mình tôi thấy Nhậm Huyên là trà xanh thôi sao? Trước đây toàn dính tin đồn tình ái, tham gia chương trình tạp kỹ chia tay người yêu cũ lại còn “mập mờ” với nghệ sĩ khác, đúng là vừa trà xanh vừa giả tạo.]

Bình luận mắng chửi Nhậm Huyên vừa xuất hiện, lập tức có vài fan của cô phản bác lại.

[Cậu bị điên à? Những chuyện cậu nói có liên quan gì đến Nhậm Huyên?]

[Đây là “nạn nhân có tội” sao?]

[Quả nhiên, chỉ có phụ nữ mới biết cách làm tổn thương phụ nữ.]

Phần bình luận của Nhậm Huyên trở nên hỗn loạn, nhưng cô vẫn giữ im lặng như trước.

Mọi người thấy không hỏi được gì từ phía Nhậm Huyên, liền quay lại Weibo của Trần Triết.

Đúng lúc nhiều người đang muốn “moi” thêm thông tin từ Trần Triết, thì đột nhiên có một blogger đăng bình luận trong phần bình luận của Trần Triết: [Nếu không hỏi được gì từ người trong cuộc, thì hãy hỏi những nghệ sĩ cùng tham gia ghi hình chương trình với họ!]

Vì là blogger có tiếng, nên bình luận này nhanh chóng nhận được hàng chục nghìn lượt thích.

Vài phút sau, phần bình luận của những nghệ sĩ cùng tham gia ghi hình chương trình với Trần Triết và Nhậm Huyên tràn ngập những câu hỏi của cư dân mạng.

Người bị hỏi nhiều nhất chính là Canh Niệm, người từng vướng tin đồn tình cảm với Trần Triết, đồng thời cũng là người yêu cũ của Trương Văn Bân.

Canh Niệm là người thông minh, cô ta không trả lời, chỉ like một bình luận trong phần bình luận.

Nội dung bình luận đó là: [Niệm Niệm, Trương Văn Bân thích Nhậm Huyên sao?]

Canh Niệm like gần như ngay lập tức, cư dân mạng lập tức xôn xao.

Có người mạnh dạn hỏi: [Niệm Niệm, có phải cô lỡ tay like nhầm không?]

Canh Niệm trả lời ngắn gọn: [Không phải đâu.].
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 986: Mơ tưởng hão huyền



Canh Niệm vừa nói "không phải", phần bình luận lập tức sôi nổi.

[A a a, Canh Niệm nói không phải!!]

[Cô Canh Niệm này thẳng thắn thật đấy, tôi chuyển từ người qua đường sang fan hâm mộ đây.]

[Niệm Niệm, nhìn tôi này, rốt cuộc trong quá trình ghi hình chương trình đã xảy ra chuyện gì? Trương Văn Bân không phải đi cùng cô tham gia chương trình sao? Sao đột nhiên lại thích Nhậm Huyên? Hai người họ cũng đâu có nhiều tương tác trong chương trình!]

Những câu hỏi hóng hớt trong phần bình luận của Canh Niệm liên tiếp xuất hiện, nhưng Canh Niệm không trả lời thêm.

Lúc này, tại căn hộ của Canh Niệm.

Canh Niệm cuộn tròn trên sofa, khóc đến sưng cả mắt, quản lý của cô ta ngồi bên cạnh, cầm máy tính bảng xem bình luận.

Xem một lúc, thấy không có vấn đề gì, quản lý ngẩng đầu nhìn cô ta, nhíu mày nói: "Thôi, đừng khóc nữa, ngày mai còn lịch trình, khóc như vậy thì ngày mai làm sao đi làm?"

Canh Niệm nghẹn ngào ngẩng đầu lên, cằm tì lên đầu gối: "Em cứ tưởng anh ta thích em, ai ngờ anh ta chỉ coi em là công cụ."

Quản lý nghe vậy, cười khẩy: "Thôi đi, trong cái giới này mà còn đòi nói chuyện tình cảm? Trần tổng không phải cũng đã bồi thường cho em rồi sao?"

Canh Niệm mới ngoài hai mươi tuổi, cô ta bướng bỉnh nói: "Ai thèm bồi thường của anh ta!"

Quản lý: "Em không cần bồi thường, em muốn gì? Muốn tình yêu của anh ta?"

Bị quản lý vạch trần tâm tư, Canh Niệm mím chặt môi, không nói gì.

Quản lý cười chế giễu: "Muốn tồn tại lâu dài trong cái giới này, trước tiên phải nhớ một điều, đừng mơ tưởng đến những thứ không nên mơ tưởng."

Nghe quản lý nói vậy, mắt Canh Niệm rưng rưng: "Vậy sao Nhậm Huyên lại có thể mơ tưởng?"

Quản lý đã làm việc trong giới giải trí hơn mười năm, bà ta nhìn thấu mọi chuyện giữa Trần Triết và Nhậm Huyên, hỏi ngược lại: "Sao em biết Nhậm Huyên đang mơ tưởng?"

Canh Niệm nghẹn lời, nhận ra điều gì đó, mắt cô ta mở to: "Chị, ý chị là..."

Quản lý giơ ngón trỏ lên miệng, ra hiệu "suỵt": "Những gì không nên nói thì đừng nói, họa từ miệng mà ra."

Canh Niệm vội vàng gật đầu lia lịa.

Bên kia, Nhậm Huyên đang thử vai nữ phụ. Mấy vị đạo diễn và phó đạo diễn phụ trách tuyển chọn diễn viên gần đây hóng hớt được kha khá chuyện, nhìn nhau, không ai dám nói gì.

Phải nói rằng, Nhậm Huyên diễn xuất rất tốt.

Vai nữ phụ mà cô thử vai là một cô gái mù có số phận bi thảm, sống bằng nghề đàn tỳ bà ở lầu xanh, bán nghệ không bán thân.

Lúc thử vai, Nhậm Huyên ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, tay cầm tỳ bà, diễn tả ánh mắt trống rỗng của người mù, sự cam chịu vì cuộc sống và nghị lực kiên cường trong tâm hồn một cách xuất sắc.

Thành thật mà nói, với diễn xuất và danh tiếng hiện tại của Nhậm Huyên, đóng vai nữ phụ đúng là "hạ thấp bản thân".

Tất cả mọi người có mặt đều bị diễn xuất của Nhậm Huyên chinh phục.

Nhưng vấn đề là, ai dám để cô đóng vai nữ phụ?

Nhậm Huyên thử vai xong, đứng dậy khỏi ghế đẩu, mỉm cười với các đạo diễn.

Mấy vị đạo diễn nhìn nhau, cuối cùng một phó đạo diễn thăm dò hỏi: "Huyên Huyên, sao cô không thử vai nữ chính? Với diễn xuất và danh tiếng của cô, thử vai nữ chính hoàn toàn không thành vấn đề."

Nhậm Huyên mỉm cười đáp: "Tôi muốn thử thách bản thân."

Phó đạo diễn: "..."

Ra khỏi phòng thử vai, lão Tống đang đợi bên ngoài liền bước tới hỏi han tình hình.

Nhậm Huyên vừa lên xe bảo mẫu vừa nói: "Chờ thông báo thôi."

Lão Tống "ừ" một tiếng, đợi Nhậm Huyên lên xe rồi đưa máy tính bảng cho cô.

Nhậm Huyên nghi ngờ nhìn anh ta: "Hửm?"

Lão Tống chống tay lên cửa xe: "Rốt cuộc em và Trần tổng là thế nào? Bên anh ta đang ồn ào, ai cũng biết, còn em thì..."

Lão Tống đang nói thì điện thoại của Nhậm Huyên rung lên.

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện lên thông báo tin nhắn WeChat.

Không nhìn thấy nội dung, chỉ nhìn thấy người gửi: Mẹ Trần.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 987: Phản đối



Nhìn thấy thông báo trên màn hình điện thoại, Nhậm Huyên giật mình, tim đập nhanh hơn.

Lão Tống thấy sắc mặt cô không ổn, liền ngừng nói, hỏi: "Sao vậy?"

Nhậm Huyên mím môi: "Không sao."

Nhậm Huyên nói không sao, lão Tống cũng không hỏi thêm nữa.

Tuy hai người là quản lý và nghệ sĩ, cùng hội cùng thuyền, nhưng mối quan hệ của họ cũng chỉ giới hạn trong công việc, nếu vượt quá mức đó thì sẽ bị cảm xúc chi phối.

Một lúc sau, lão Tống lên xe, ngồi ở ghế phụ, Nhậm Huyên dựa vào lưng ghế, mở điện thoại.

Trong WeChat là tin nhắn của mẹ Trần.

Mẹ Trần: Huyên Huyên, con có rảnh không? Dì muốn nói chuyện với con một chút.

Nhìn thấy tin nhắn của mẹ Trần, Nhậm Huyên nín thở, cảm thấy ngột ngạt và áp lực.

Thật ra, trước đó mẹ Trần cũng đã từng nhắn tin cho Nhậm Huyên.

Hỏi cô và Trần Triết rốt cuộc là chuyện gì.

Mẹ Trần hỏi rất lịch sự, khéo léo, nhưng giữa những dòng chữ, bà rõ ràng đang nói với Nhậm Huyên rằng, bà sẽ không đồng ý mối quan hệ của hai người.

Nhậm Huyên nhìn hộp thoại chat của mẹ Trần một lúc, rồi hít một hơi, trả lời: Vâng, dì rảnh lúc nào ạ?

Mẹ Trần trả lời ngay: Tối nay đi, tối nay con đến nhà dì ăn cơm nhé, dì vừa học được hai món mới, muốn cho con nếm thử.

Nhậm Huyên: Vâng ạ.

Nhắn tin với mẹ Trần xong, Nhậm Huyên tắt điện thoại, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Lão Tống ngồi ở ghế phụ, nhìn Nhậm Huyên qua kính chiếu hậu, muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng nhớ đến lời khuyên của Châu Dị hôm qua, liền nuốt xuống.

Xe chạy được một đoạn, Nhậm Huyên thu hồi ánh mắt, chủ động nói chuyện với lão Tống: "Anh Tống, hôm nay còn hoạt động nào khác không?"

Lão Tống quay đầu lại: "Không còn, em có lịch trình gì à?"

Nhậm Huyên nói: "Anh mua giúp em ít quà."

Lão Tống: "Định tặng quà à?"

Nhậm Huyên không giấu diếm: "Vâng, tối nay em đến nhà... Trần tổng ăn cơm."

Nói xong, sợ lão Tống hiểu lầm, Nhậm Huyên lại nói thêm: "Mẹ của Trần Triết vừa nhắn tin cho em, bảo em đến nhà bà ấy ăn tối."

Lão Tống nghe vậy, hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh: "Được."

Lão Tống cũng nghe nói về mối quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Nhậm.

Hàng xóm mấy chục năm, nói cha mẹ hai bên chứng kiến họ lớn lên cũng không ngoa.

Trong khoảng thời gian Nhậm Huyên gặp chuyện với người yêu cũ, mẹ Trần đã gửi rất nhiều tin nhắn an ủi cho Nhậm Huyên, sợ cô nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.

Nhưng bây giờ...

Khi đi ngang qua một siêu thị nhập khẩu, lão Tống bảo tài xế dừng xe, rồi vào trong mua một số món quà đắt tiền.

Nhậm Huyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chống cằm, ngẩn người nhìn dòng xe cộ tấp nập.

Cô không thích Trần Triết sao?

Lần đầu tiên Nhậm Huyên nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của mình dành cho Trần Triết.

Cô là một người trưởng thành, lý trí, có thể lừa người khác, nhưng không thể tự lừa dối mình.

Nhưng cũng chính vì cô là người trưởng thành, lý trí, nên khi suy nghĩ về mọi việc, cô càng cẩn thận hơn.

Làm người, không phải chỉ cần có tình yêu là đủ.

Người ta nói tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại, nhưng nếu thực sự có thể, thì trên đời này sao lại có nhiều người đau khổ vì tình như vậy?

Sống trong một xã hội, không thể nào không bị tác động bởi xã hội, vì vậy, buộc phải cân nhắc đến những yếu tố xã hội.

Nếu Trần Triết thực sự ở bên cô, chưa nói đến việc người đời sẽ nhìn cô thế nào, chỉ riêng việc đối mặt với mẹ Trần thôi cũng đã khó khăn rồi.

Ai cũng nói tự do hôn nhân, nhưng có mấy người phụ nữ ly hôn mà không bị xã hội kỳ thị?

Rõ ràng là chuyện không liên quan đến mình, nhưng không ít người vẫn sẽ nói: Nhậm Huyên á, đã ly hôn rồi, tôi thấy cô ta không xứng với Trần Triết.

Những lời gièm pha tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại có thể giết người một cách vô hình.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 988: Gán ghép bừa bãi



Khi lão Tống xách túi lớn túi nhỏ, gõ cửa kính xe, Nhậm Huyên mới hoàn hồn.

Nhậm Huyên đeo kính râm, hạ cửa kính xe xuống một chút: "Sao vậy anh?"

Lão Tống giơ những thứ trong tay lên cho Nhậm Huyên xem: "Xem đủ chưa? Không đủ thì tôi mua thêm."

Nhậm Huyên nhìn lướt qua những món đồ trên tay lão Tống: "Đủ rồi, cảm ơn anh Tống."

Lão Tống: "Được, vậy tôi để vào cốp xe."

Lão Tống nói xong, đi về phía cốp xe.

Nhậm Huyên kéo cửa kính lên, tháo kính râm xuống, cầm trong tay.

Nhậm Huyên đến nhà họ Trần đúng 7 giờ tối.

Nhậm Huyên được người giúp việc dẫn vào nhà, mẹ Trần thò đầu ra từ trong bếp, cười với cô: "Huyên Huyên đến rồi à."

Nhậm Huyên bảo trợ lý đưa đồ cho người giúp việc, mỉm cười đáp lại: "Chào dì."

Mẹ Trần nhìn thấy đồ trên tay trợ lý, giả vờ giận dỗi: "Nhà dì thiếu gì đâu, mua nhiều đồ như vậy làm gì."

Nhậm Huyên: "Cháu chỉ mua chút quà thôi mà."

Mẹ Trần: "Sau này không được như vậy nữa, đến đây cứ coi như về nhà mình."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Vâng ạ."

Về nhà mình, cô còn mua nhiều hơn.

Trong cái gia đình trọng nam khinh nữ đó, tình thân hoàn toàn được duy trì bằng tiền bạc.

Nhậm Huyên đáp lời mẹ Trần xong, liền ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý hiểu ý, đặt đồ xuống rồi rời khỏi nhà họ Trần.

Nhìn trợ lý đi khuất, Nhậm Huyên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi đi vào bếp.

Mẹ Trần thấy cô vào, cũng không khách sáo, cười nói: "Tối nay cho con nếm thử tay nghề của dì, món thịt viên nhỏ chiên, dì mới học đấy."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Ngửi thấy thơm lắm ạ."

Mẹ Trần: "Thật sao? Con có gu đấy."

Nhậm Huyên: "Cháu có thể giúp dì làm gì không?"

Mẹ Trần quay đầu chỉ vào chỗ rau cần rửa: "Giúp dì rửa rau nhé."

Nhậm Huyên "Vâng" một tiếng, bước vào trong.

Mối quan hệ giữa Nhậm Huyên và mẹ Trần Triết trước giờ vẫn rất tốt, nên không có chuyện không biết nói gì.

Hai người ban đầu nói chuyện công việc của Nhậm Huyên, sau đó lại tán gẫu về mấy người hàng xóm cũ trong khu tập thể. Cuối cùng, mẹ Trần Triết khéo léo dẫn chuyện: "Huyên Huyên, con còn nhớ Ngụy Thừa không?"

Nhậm Huyên đang quay lưng về phía mẹ Trần, nghe vậy, tay đang rửa rau khựng lại: "Nhớ ạ."

Mẹ Trần: "Nghe nói Ngụy Thừa ly hôn nửa năm trước rồi."

Nhậm Huyên mím môi, trong lòng đã đoán được điều gì đó: "Vâng."

Mẹ Trần Triết không nhìn thấy Nhậm Huyên khựng người lại, bà tiếp tục nói: "Phải nói rằng, cậu Ngụy Thừa này từ nhỏ đã rất giỏi giang, nghe nói bây giờ còn là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết."

Nhậm Huyên: "Vâng."

Nghe thấy câu trả lời của Nhậm Huyên, mẹ Trần Triết hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nói nhanh hơn: "Tuy Ngụy Thừa đã ly hôn, nhưng cậu ấy không có con với vợ cũ. Hôm qua dì còn gặp chú Ngụy của con, dì có hỏi thăm một chút, chú ấy nói từ nhỏ đã rất thích con..."

Ý của mẹ Trần là gì, đến người ngu cũng hiểu.

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn dòng nước chảy ra từ vòi, tay bấu chặt vào rau: "Anh Ngụy Thừa đúng là người tốt."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, mẹ Trần thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay đầu lại: "Con cũng thấy vậy sao?"

Nhậm Huyên cười khổ, không quay người lại: "Vâng."

Mẹ Trần nói: "Hay là thế này, mấy hôm nữa dì sẽ sắp xếp cho con gặp Ngụy Thừa, hai đứa ngồi nói chuyện với nhau, hai đứa bằng tuổi, lại đều đã ly hôn, chắc chắn sẽ có nhiều chủ đề chung, dì thấy..."

Mẹ Trần đang thao thao bất tuyệt thì cửa bếp vang lên tiếng cười lạnh của Trần Triết: "Mẹ, mẹ đang vội vàng đẩy con dâu tương lai của mẹ đi sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 989: Em thử với anh xem



Một câu nói của Trần Triết khiến hai người phụ nữ trong bếp đồng thời im lặng.

Mẹ Trần nghe thấy tiếng động, tức giận quay đầu lại, còn Nhậm Huyên thì quay lưng về phía Trần Triết, siết chặt tay.

Trần Triết nói xong, kéo cổ áo, bước vào trong, nhìn bóng lưng Nhậm Huyên, rồi nhìn mẹ mình: "Mẹ."

Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Triết không nói gì, một lúc sau, bà đưa tay ra véo tai anh.

Trần Triết cúi đầu không nói, cho đến khi mẹ Trần thấy xót con trai mà buông tay: "Con..."

Mẹ Trần muốn nói rất nhiều, nhưng vì có Nhậm Huyên ở đây, cuối cùng bà chỉ dùng tay chọc mạnh vào ngực Trần Triết.

Đối mặt với cơn giận của mẹ, Trần Triết vẫn im lặng.

Đợi mẹ Trần trút giận xong, anh mới trầm giọng nói: "Mẹ, con đưa cô ấy ra ngoài."

Nghe Trần Triết nói vậy, mẹ Trần tức đến mức mặt mày tái mét.

Nhưng chưa kịp để bà lên tiếng, Trần Triết đã nắm tay Nhậm Huyên, kéo cô ra khỏi bếp.

Mẹ Trần nhìn bóng lưng hai người, tức giận đến mức ngực phập phồng, người giúp việc bước vào bếp, đến bên cạnh bà, nhỏ giọng an ủi: "Thôi nào, Tiểu Triết khó khăn lắm mới về nhà một lần, bà đừng giận nữa."

Mẹ Trần tức giận nói: "Thà nó đừng về còn hơn."

Người giúp việc cười hỏi: "Nó không về, bà không nhớ nó à?"

Mẹ Trần: "Nhớ còn hơn là tức chết."

Bên kia, Trần Triết đưa Nhậm Huyên ra khỏi bếp, rồi đưa cô đến thẳng phòng ngủ của mình.

Hai người vừa vào phòng, Nhậm Huyên liền hất tay anh ra.

Trần Triết khẽ cười, ép cô vào tường, một tay chống lên cửa, cúi người xuống: "Biết rõ hôm nay là 'bữa tiệc Hồng Môn', vậy mà em vẫn đến? Ngốc thật đấy."

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên: "Không cần anh quản."

Trần Triết nói: "Nếu anh không quản em, hôm nay em đã bị gài bẫy rồi."

Nhậm Huyên biết Trần Triết đang ám chỉ điều gì, cô mím môi thành một đường thẳng: "Em thấy dì nói đúng, em biết rõ Ngụy Thừa là người thế nào, em có thể thử tìm hiểu anh ấy, em cũng không còn trẻ nữa, biết đâu..."

Nhậm Huyên đang nói thì Trần Triết đột nhiên cúi đầu xuống.

Nhậm Huyên vội vàng im bặt, hai ba giây sau, cô theo bản năng quay mặt đi.

Trần Triết cười như không cười: "Nói tiếp đi, sao không nói nữa?"

Nhậm Huyên hít một hơi: "Em nói hết rồi."

Trần Triết cười khẩy: "Nói hết rồi sao? Rõ ràng mới nói được một nửa, biết đâu cái gì?"

Nhậm Huyên: "..."

Thấy Nhậm Huyên không nói gì, Trần Triết nhếch môi, nói nốt câu còn dang dở của cô: "Biết đâu hai người thực sự hợp nhau, rồi ở bên nhau, phải không?"

Trần Triết vừa nói vừa ghé sát tai Nhậm Huyên.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Nhậm Huyên nổi da gà.

Trần Triết thấy Nhậm Huyên căng thẳng, liền bật cười: "Sợ thì đừng nói linh tinh."

Nhậm Huyên siết chặt tay: "Thả em ra, em không muốn cãi nhau với anh trước mặt dì."

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết không trả lời ngay, anh đưa tay vuốt tóc mai cho cô, nói: "Nghe nói hôm nay em đi thử vai nữ phụ?"

Về chuyện công việc, Nhậm Huyên chưa bao giờ để cảm xúc chi phối, cô kìm nén cảm xúc trong lòng, mím môi đáp: "Vâng."

Trần Triết nói: "Anh có xem kịch bản đó rồi, nhân vật nữ phụ đúng là rất nổi bật."

Nhậm Huyên quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh: "Anh muốn nói gì?"

Thấy Nhậm Huyên quay đầu lại, Trần Triết áp môi mình lên môi cô, khẽ hôn, mỉm cười nói: "Anh không hiểu chuyện trong giới giải trí, em muốn đóng vai gì thì cứ đóng, anh sẽ không can thiệp."

Nụ hôn của Trần Triết rất nhẹ nhàng, như mèo cào vào trái tim, khiến người ta ngứa ngáy.

Nhậm Huyên theo bản năng muốn né tránh, Trần Triết đưa tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô: "Anh cũng không còn trẻ nữa, em thử với anh xem sao."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back