Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 960: Bế đi



Lời của mẹ Bùi rất có sức uy h**p.

Bùi Nghiêu im lặng vài giây, rồi hỏi với giọng điệu nghi ngờ: "Mẹ, mẹ chắc chắn Bùi gia chúng ta có thứ gọi là gia phả sao?"

Bùi Nghiêu thành khẩn hỏi, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng tút tút dài.

Không nghe thấy câu trả lời, Bùi Nghiêu đưa điện thoại lên nhìn, thấy màn hình tối đen, liền "chậc" một tiếng, cất điện thoại vào túi.

Thấy Bùi Nghiêu cúp máy, Châu Dị ngồi đối diện anh khẽ cười: "Dì à?"

Bùi Nghiêu xoa xoa mi tâm: "Ừ."

Châu Dị cười hỏi: "Bảo cậu về à?"

Bùi Nghiêu đáp: "Nhà có khách không mời mà đến."

"Khách không mời" trong miệng Bùi Nghiêu là ai, dù anh ta không nói rõ, Châu Dị cũng biết.

Châu Dị mỉm cười, rót trà: "Họa phúc khó lường."

Nói xong, Châu Dị nhướng mắt, cười chế giễu: "Hơn nữa, sáng nay cậu không phải đã bỏ ra ba vạn để tránh tai họa rồi sao?"

Bùi Nghiêu nghe vậy, nhíu mày: "Không phải cậu nói cô gái đó..."

Bùi Nghiêu nói được một nửa, đột nhiên nhận ra Châu Dị đang trêu chọc mình, sắc mặt anh ta thay đổi, im bặt.

Vài phút sau, Bùi Nghiêu đứng dậy đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn, Khúc Tích đang nói chuyện với Khương Nghênh về việc cung cấp trang phục.

Cảm nhận được bóng người phía sau, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Nghiêu, rồi lại quay sang tiếp tục nói chuyện với Khương Nghênh.

"Bên tôi có thể cung cấp nhiều bộ lễ phục, không vấn đề gì."

Khương Nghênh nhìn Bùi Nghiêu một cái, mỉm cười tiếp lời Khúc Tích: "Tôi nghĩ chỉ cần cung cấp cho vài ngôi sao lớn là được."

Khúc Tích suy nghĩ một chút rồi nói: "Liệu có làm phiền bà không? Có khiến mấy minh tinh nhỏ khác khó chịu, nghĩ rằng bà coi thường họ không?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Không đâu."

Giới giải trí là một tấm gương phản chiếu sự thật.

Bạn nổi tiếng và có fan hâm mộ, bạn sẽ được chú ý, bạn sẽ có nhiều tài nguyên hơn.

Bạn không nổi tiếng, bạn không có địa vị, bạn sẽ bị bỏ qua, chưa nói đến tài nguyên, ngay cả quà tặng khi tham gia sự kiện, phần lớn bạn cũng phải tự bỏ tiền túi ra.

Cho dù bạn có mượn được, thì cũng là đồ lỗi mốt.

Lâu dần, các nghệ sĩ trong giới đã quen với việc chỉ những ngôi sao lớn mới được cung cấp trang phục.

Trừ một số người mới cứng đầu, không ai so đo chuyện này.

Bởi vì họ biết, dù có so đo cũng vô ích, lại còn đắc tội với người khác.

Làm người, phải hiểu rõ bản thân, biết mình ở vị trí nào, thì sẽ không làm những chuyện khiến mình xấu hổ.

Không phải tự ti, mà là tự nhận thức rõ ràng.

Điều đáng sợ nhất là kém cỏi mà vẫn tỏ ra kiêu ngạo.

Tự tin và tự phụ, chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích đang định trả lời thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Bùi Nghiêu bên cạnh: "Chúng ta nói chuyện."

Khúc Tích vừa mở miệng định nói thì khựng lại, hít một hơi, cố tình lờ đi Bùi Nghiêu, nói với Khương Nghênh: "Được, chỉ cần bà thấy không vấn đề gì là được, tôi không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền bà, bà không biết, bây giờ nghệ sĩ..."

Chưa để Khúc Tích nói hết câu, Bùi Nghiêu đột nhiên nghiến răng, cúi người xuống, bế thốc cô lên vai.

Khúc Tích hét lên kinh ngạc, Khương Nghênh cũng giật mình đứng dậy.

Bùi Nghiêu quay sang nhìn Khương Nghênh, đưa cho cô một ánh mắt trấn an, không nói thêm gì, bế Khúc Tích đi thẳng ra cửa.

Bùi Nghiêu bước đi vững vàng, Khúc Tích vùng vẫy trên vai anh, mắng: "Bùi Nghiêu, anh bị điên à! Thả tôi xuống!!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 961: Bảo nó hát bài "chinh phục"



Khúc Tích vừa mắng xong một câu, câu thứ hai, thứ ba lại tiếp tục tuôn ra.

"Đừng có ỷ mạnh h**p yếu!"

"Anh có nghe thấy tôi nói không? Anh có phải đàn ông không, chỉ giỏi dùng mấy trò này!"

Khúc Tích vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên mất thăng bằng, bị nhét vào ghế phụ.Khúc Tích tức giận ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì bị Bùi Nghiêu cắt ngang.

Bùi Nghiêu cúi người thắt dây an toàn cho cô, vẻ mặt khó đoán: "Anh có phải đàn ông hay không, nếu trên đời này ngay cả em cũng không biết, thì chắc chẳng ai biết đâu."

Khúc Tích nghẹn lời, càng thêm tức giận.

Ngay sau đó, Bùi Nghiêu nhìn cô, nói: "Giận thì để sau hẵng trút, trước tiên về nhà với anh ứng phó với người ngoài đã."

Khúc Tích nghe vậy, cười khẩy, khoanh tay: "Tại sao tôi phải về nhà anh để ứng phó với người ngoài?"

Bùi Nghiêu: "Vì anh mặt dày."

Khúc Tích tức giận đến mức bật cười: "Anh tự đánh giá mình cũng chuẩn đấy."

Bùi Nghiêu vốn muốn làm lành với Khúc Tích, lúc này lại càng bị ép buộc, không dám cãi lại nửa lời, chắp tay vái Khúc Tích: "Bà cô, anh xin em đấy, anh biết em đang giận, sau này em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được, nhưng hôm nay em nhất định phải hợp tác với anh."

Nói xong, Bùi Nghiêu nhìn đồng hồ, thấy sắp muộn rồi, không nói thêm gì nữa, đóng cửa xe, chạy đến ghế lái.

Trên đường đến nhà họ Bùi, Bùi Nghiêu kể sơ qua tình hình hiện tại của gia đình.

Khúc Tích mỉa mai: "Chẳng phải chuyện tốt sao? Vợ chưa cưới trong mộng của anh đến rồi kìa."

Bùi Nghiêu nắm chặt vô lăng, khẽ cười: "Người trong mộng của anh là ai, chẳng lẽ em không biết?"

Thấy Bùi Nghiêu mỉm cười, Khúc Tích hơi mất tự nhiên, quay mặt ra ngoài cửa sổ: "Đừng có giở trò với tôi."

Hơn một tiếng sau, xe đến nhà cũ của Bùi gia.

Bùi Nghiêu vừa dừng xe, mẹ Bùi đã gõ cửa kính xe từ bên ngoài.

Bùi Nghiêu không vội xuống xe, hạ cửa kính chào mẹ: "Dì Huệ."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, mẹ Bùi đã đưa tay vào, véo tai anh: "Mẹ cho con bao nhiêu thời gian? Con coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai phải không? Mẹ..."

Mẹ Bùi đang nói thì nhìn thấy Khúc Tích ngồi ở ghế phụ.

Tay bà đang véo tai Bùi Nghiêu bỗng nhiên buông ra, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, mắt cười híp lại: "Tích Tích cũng đến à."

Khúc Tích mỉm cười: "Dì Huệ."

Mẹ Bùi nhìn Khúc Tích, rồi lại nhìn con trai mình, bà nhanh chóng hiểu ra, bước đến ghế phụ, tự mình mở cửa cho Khúc Tích.

Khúc Tích không phải người không biết phép tắc.

Dù giận Bùi Nghiêu, nhưng cô sẽ không làm khó người lớn, vội vàng xuống xe: "Dì Huệ, cháu tự làm được ạ."

Mẹ Bùi nắm lấy tay Khúc Tích, vừa dẫn cô vào nhà, vừa nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa làm sao vậy? Làm lành rồi à?"

Khúc Tích không biết giải thích thế nào, đành nói: "Chuyện hơi phức tạp, nói một hai câu không rõ được aj."

Mẹ Bùi đưa tay lên miệng làm động tác "khóa miệng", rồi giơ tay ra hiệu "OK" với Khúc Tích: "Dì hiểu."

Khúc Tích: "Dì hiểu gì?"

Mẹ Bùi như một người bạn thân, huých khuỷu tay vào Khúc Tích: "Đừng coi thường dì chứ? Dì cũng là người từng trải mà, chẳng phải là Bùi Nghiêu theo đuổi con quyết liệt, còn con cũng không nỡ bỏ nó sao?"

Mấy câu nói của mẹ Bùi đã vạch trần tâm tư của Khúc Tích.

Khúc Tích ngượng ngùng, định giải thích vài câu thì mẹ Bùi ghé sát tai cô, nói: "Chuyện lần này của hai đứa dì đã biết hết rồi, đừng dễ dàng tha thứ cho nó."

Nói xong, mẹ Bùi nháy mắt với Khúc Tích: "Bảo nó quỳ dưới chân con hát bài 'Chinh phục'."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 962: Tình địch



Mẹ Bùi nói chuyện với Khúc Tích rất thân thiết, không hề coi cô là người ngoài.

Khúc Tích cảm động, nhỏ giọng hỏi: "Nếu anh ta không hát thì sao?"

Mẹ Bùi trừng mắt: "Không hát thì đừng tha thứ cho nó, trên đời này đàn ông thiếu gì, chứ con ba ba lại khó tìm."

Khúc Tích mỉm cười: "Đây là dì nói đấy nhé."

Mẹ Bùi: "Dì Huệ nói được làm được, dù có trước mặt Bùi Nghiêu, dì cũng dám nói như vậy."

Mẹ Bùi nói xong, Khúc Tích giơ ngón tay cái lên với bà: "Đúng là dì có khác."

Mẹ Bùi nhỏ giọng đáp: "Đợi con gả vào cửa, dì sẽ nhường vị trí này cho con, dì làm 'lão nhị'."

Phải thừa nhận, tính cách của mẹ Bùi rất tốt.

Khúc Tích chợt nhớ đến câu nói mà Khương Nghênh từng nói với mình.

Khương Nghênh nói: "Ưu điểm lớn nhất của Bùi gia không phải là quyền thế hay tiền bạc, mà là không khí gia đình của họ, nếu bà gả cho Bùi Nghiêu, hoàn toàn không cần lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu."

Khúc Tích và mẹ Bùi đi trước, Bùi Nghiêu gãi đầu đi phía sau.

Nhìn thấy hai người tương tác, Bùi Nghiêu cảm thấy mình như người ngoài.

Trong tình huống hiện tại, anh ta giống như một chàng rể “đến cửa”.

Hơn nữa còn là kiểu chàng rể không được chào đón.

Một lúc sau, ba người lần lượt bước vào phòng khách.

Mẹ Bùi khoác tay Khúc Tích, đi về phía ghế sofa, cười giới thiệu Khúc Tích với mọi người đang ngồi trên sofa: "Tích Tích, con..."

Mẹ Bùi cố tình kéo dài giọng, không nói hết câu, Bùi Nghiêu đứng sau bà trầm giọng nói tiếp: "Bạn gái của con."

Vài người đang ngồi trên ghế sofa vốn không chú ý đến Khúc Tích, nghe Bùi Nghiêu nói vậy, ngoại trừ bố Bùi, những người còn lại đều ngẩng đầu lên nhìn.

Tuy trước mặt Khúc Tích và Châu Dị, Bùi Nghiêu không nghiêm túc, nhưng trước mặt người ngoài, anh ta vẫn toát ra khí chất tổng tài.

Người phụ nữ trung niên ngồi ở mép ghế sofa nhìn Bùi Nghiêu, cười chế giễu: "Câu này của Bùi thiếu gia sao nghe như có mùi thuốc súng vậy?"

Người phụ nữ nói xong, mẹ Bùi buông tay Khúc Tích ra, bước tới ngồi cạnh bà ta, cười nắm lấy tay bà ta, vỗ nhẹ: "Mùi thuốc súng gì chứ, nó nói chuyện lúc nào cũng vậy."

Nói xong, mẹ Bùi quay sang nháy mắt với Bùi Nghiêu: "Nghiêu Nghiêu, mau xin lỗi dì Triệu của con đi."

Tuy Bùi gia rất thoải mái trong việc nuôi dạy con cái, nhưng người nhà họ Bùi luôn rất lịch sự.

Mẹ Bùi bảo Bùi Nghiêu xin lỗi trước mặt mọi người, tuy Bùi Nghiêu không cam tâm, nhưng cũng không dám cãi lại, đút tay vào túi quần: "Xin lỗi dì Triệu, con nói chuyện lúc nào cũng vậy, khiến dì hiểu lầm rồi."

Bùi Nghiêu nói xong, đi đến sau lưng Khúc Tích: "Tìm chỗ ngồi đi."

Khúc Tích quay đầu lại, Bùi Nghiêu đặt tay lên eo cô, dẫn cô đến ghế sofa đơn bên cạnh ngồi xuống.

Tiếp theo là màn đấu khẩu ngầm giữa các bậc phụ huynh.

Có thể nghe ra, phía nhà gái hình như không muốn hủy hôn.

Khúc Tích ngồi chán nản, cười gượng, Bùi Nghiêu nhét một quả quýt vào tay cô, cúi người xuống bên tai cô, nói: "Cúi đầu xuống bóc quýt ăn đi."

Khúc Tích nghi ngờ: "Hửm?"

Bùi Nghiêu mỉm cười: "Nhìn em cười gượng anh thấy mệt thay."

Khúc Tích tranh thủ lúc mọi người không chú ý, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu: "Em mệt như vậy là vì ai?"

Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói: "Vì anh, hôm nay giải quyết xong chuyện này, em muốn xử lý anh thế nào cũng được."

Bùi Nghiêu và Khúc Tích đang nói chuyện thì không ai chú ý đến cô gái ngồi đối diện thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bùi Nghiêu, mỗi lần liếc nhìn, mặt cô ta lại đỏ lên một chút.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 963: Tìm cớ gây sự



Bầu không khí này kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.

Sau đó, người giúp việc đến báo với mẹ Bùi là cơm nước đã chuẩn bị xong, mẹ Bùi mỉm cười mời mọi người dùng bữa.

"Có chuyện gì thì chúng ta ăn cơm xong rồi nói tiếp."

"Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta là người lớn không đói, nhưng không có nghĩa là bọn trẻ cũng không đói."

Nói xong, mẹ Bùi đứng dậy, mời mọi người đến phòng ăn.

Bố của Triệu Tiểu Tiểu và Triệu Tiểu Tiểu cũng nể mặt mẹ Bùi, mẹ Bùi vừa nói xong, hai người họ liền đứng dậy.

Nhưng mẹ Triệu Tiểu Tiểu không phải người dễ tính, bà ta ngồi im không nhúc nhích, trước tiên liếc nhìn mẹ Bùi Nghiêu, sau đó quay sang nhìn chồng và con gái mình, nói giọng mỉa mai: "Hai người mấy đời chưa được ăn cơm à? Hay là ở nhà bị bỏ đói?"

Triệu Tiểu Tiểu: "..."

Bố của Triệu Tiểu Tiểu lộ vẻ lúng túng: "Bà nói gì vậy?"

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

Thấy mẹ của Triệu Tiểu Tiểu sắp nổi giận, mẹ Bùi cúi người xuống nắm lấy tay bà ta: "Thôi nào, người ta nói gia hòa vạn sự hưng, nếu bà còn muốn nói chuyện, chúng ta vừa ăn vừa nói."

Nói rồi, mẹ Bùi kéo mẹ của Triệu Tiểu Tiểu đứng dậy.

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu vốn chỉ muốn ra oai, liền thuận thế đứng dậy, ba phần thật, bảy phần giả vờ nói: "Tiểu Huệ, tôi không có ý gì với bà đâu, bà không biết đấy thôi, hai người này bình thường rất hay làm tôi tức giận."

Mẹ Bùi mỉm cười: "Nhà nào cũng vậy thôi."

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu: "Tôi thấy Bùi Nghiêu rất nghe lời bà."

Mẹ Bùi đáp: "Nghe lời gì chứ, chỉ nghe mấy chuyện vặt vãnh thôi, chứ chuyện quan trọng thì nó tự ý quyết định, chẳng nghe tôi nửa lời."

Hai người nói qua nói lại.

Tưởng như đang trò chuyện, nhưng thực chất là đang thăm dò đối phương.

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu nói Bùi Nghiêu nghe lời mẹ Bùi, là đang muốn mẹ Bùi gây áp lực với Bùi Nghiêu.

Mẹ Bùi nói với mẹ của Triệu Tiểu Tiểu rằng Bùi Nghiêu rất cứng đầu, là muốn bà ta hiểu rằng, trong chuyện này, Bùi Nghiêu sẽ không nghe lời bà ta.

Cho nên ăn nói là cả một nghệ thuật.

Vừa nhẹ nhàng hóa giải, lại vừa là cuộc đấu khẩu ngầm.

Mẹ Bùi nói xong, sắc mặt mẹ của Triệu Tiểu Tiểu hơi thay đổi, cười như không cười: "Cô bạn gái kia của Bùi Nghiêu làm nghề gì?"

Mẹ Bùi đáp: "Tự kinh doanh, là một cô gái rất năng động, cầu tiến."

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu chế giễu: "Nhìn cô bé nhỏ nhắn, yếu đuối vậy mà lại giỏi giang thế sao?"

Mẹ Bùi: "Giỏi giang không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài, lặng lẽ làm tốt việc của mình mới là người chín chắn, tôi rất thích những đứa trẻ như vậy, xã hội bây giờ, người trẻ đều quá nông nổi, hiếm có đứa trẻ nào như vậy."

Vừa nói, mẹ Bùi vừa dẫn mẹ của Triệu Tiểu Tiểu đến bàn ăn, sau đó ra hiệu cho người giúp việc dọn thức ăn lên.

Bên này mẹ Bùi và mẹ của Triệu Tiểu Tiểu đang nói chuyện, bên kia thì hai ông bố cũng không rảnh rỗi.

Bố của Triệu Tiểu Tiểu biết mục đích bà xã đến đây hôm nay, liền bất lực nói với bố Bùi: "Chuyện hôn sự của bọn trẻ là do thế hệ trước quyết định, nói đúng ra, bọn trẻ không muốn, chúng ta là bậc cha mẹ cũng không nên ép buộc, nhưng mà..."

Nhưng nhà họ Triệu bây giờ sa sút, mẹ của Triệu Tiểu Tiểu lại muốn "đào mỏ".

Bố của Triệu Tiểu Tiểu là người thật thà, không giỏi nói dối, cũng không giỏi nói lời khéo léo, nói được một nửa, ông quay sang nhìn con gái mình: "Tiểu Tiểu, con nghĩ sao về chuyện này? Nói với bác Bùi xem."

Trên đường đến đây, Triệu Tiểu Tiểu đã nói chuyện với bố mình, nói rằng cô cũng không muốn gả cho một người xa lạ, không có tình cảm.

Hai bố con vốn đã thống nhất với nhau, định đến nhà họ Bùi để cùng nhau phản đối mẹ của Triệu Tiểu Tiểu.

Ai ngờ sau khi gặp Bùi Nghiêu, Triệu Tiểu Tiểu lại đổi ý, mắt đảo liên hồi, ấp úng nói: "Con, con nghe theo mẹ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 964: Xé rách mặt nạ



Triệu Tiểu Tiểu nói xong, bố cô ta sững người, trừng mắt nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin được.

Triệu Tiểu Tiểu thấy chột dạ, cúi đầu tránh ánh mắt của bố, nhìn xuống mặt bàn.

Bố của Triệu Tiểu Tiểu nhìn cô ta, hít sâu một hơi, đang định nói gì đó thì bị mẹ cô ta ngồi đối diện cắt ngang: "Tuy bây giờ không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời xưa nữa, nhưng hôn sự này dù sao cũng là do hai ông cụ lúc còn sống quyết định, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ lại cho kỹ."

Mẹ Bùi vốn nghĩ chuyện từ hôn là do nhà mình sai, nhưng sau vài lần trò chuyện, bà cũng nhìn ra tâm tư của mẹ Triệu Tiểu Tiểu, nụ cười trên mặt bà biến mất: "Nếu đã nói đến chuyện này, hôm nay tôi cũng nói thẳng với hai người, nhà họ Bùi chúng tôi không có chuyện ép buộc hôn nhân."

Nghe thấy mẹ Bùi nói vậy, mẹ của Triệu Tiểu Tiểu đập mạnh đũa xuống bàn: "Các người làm vậy, không sợ ông cụ Bùi dưới suối vàng biết được sẽ buồn sao?"

Mẹ Bùi chưa bao giờ là người kém ăn nói, bà mỉm cười: "Người chết như đèn tắt, hạnh phúc của người sống mới là quan trọng."

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu bị mẹ Bùi làm cho nghẹn lời, một lúc sau, bà ta nghiến răng nói: "Các người chẳng qua là thấy nhà họ Triệu chúng tôi sa sút nên mới coi thường Tiểu Tiểu nhà chúng tôi, đừng tưởng tôi không biết tâm tư của các người."

Mẹ Bùi: "Nếu bà đã nói như vậy, tôi cũng không phản bác, dù sao, một khi người ta đã có suy nghĩ chủ quan, thì dù sự thật có khách quan đến đâu, họ cũng sẽ không thừa nhận."

Mấy câu này của mẹ Bùi rất có trọng lượng.

Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu tức giận, nhưng không thể nổi nóng ngay tại chỗ.

Cuối cùng, bà ta tức giận đứng dậy, kéo theo tiếng kêu "két" chói tai của chiếc ghế, cười nhạt: "Tôi không muốn ăn nữa, chúc mọi người ngon miệng."

Nói xong, mẹ của Triệu Tiểu Tiểu quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng tức giận của mẹ Triệu Tiểu Tiểu, mẹ Bùi chậm rãi gắp một miếng sườn cho Triệu Tiểu Tiểu đang ngồi đối diện: "Phụ nữ kết hôn chính là lần đầu thai thứ hai, lấy chồng không nhất thiết phải gả vào hào môn, nhưng đối phương nhất định phải biết quan tâm, chăm sóc."

Triệu Tiểu Tiểu: "..."

Bố của Triệu Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh, vẻ mặt lúng túng, đứng dậy nói: "Bùi tổng, hôm nay thật sự xin lỗi."

Nói xong, ông nhìn Triệu Tiểu Tiểu, nghiêm giọng nói: "Đi thôi."

Triệu Tiểu Tiểu mím môi, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: "Bố."

Bố của Triệu Tiểu Tiểu: "Con có đi không? Nếu không đi thì con cứ ở lại đây một mình."

Bố của Triệu Tiểu Tiểu nói xong, không nhìn Triệu Tiểu Tiểu nữa, sải bước đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng, đứng dậy cúi chào ba mẹ Bùi, rồi nhìn Bùi Nghiêu với vẻ mặt ấm ức, chạy ra ngoài.

Chuyện này xảy ra, dù bốn người có tâm trạng tốt đến đâu thì cũng không còn muốn ăn nữa.

Bốn người ngồi im lặng một lúc, mẹ Bùi quay sang cười với Khúc Tích: "Không muốn ăn nữa phải không?"

Khúc Tích không giấu giếm, gật đầu: "Vâng."

Mẹ Bùi gọi người giúp việc đến dọn dẹp: "Không muốn ăn thì thôi."

Nói xong, mẹ Bùi đứng dậy, nắm tay Khúc Tích, dẫn cô ra phòng khách.

Mẹ Bùi và Khúc Tích đi rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại bố Bùi và Bùi Nghiêu, hai bố con nhìn nhau, rồi cùng nhau đi ra ban công.

Biệt thự của Bùi gia được thiết kế rất đẹp, mỗi tầng đều có một ban công bên ngoài.

Trên ban công có bày một số cây xanh, đứng trên ban công nhìn ra ngoài, vừa hay có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ của Bùi gia.

Khu vườn nhỏ ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc thật dễ chịu.

Bố Bùi và Bùi Nghiêu đi ra ban công, Bùi Nghiêu chủ động lấy bao thuốc lá ra, đưa cho bố mình một điếu.

Bố Bùi nhận lấy, châm lửa, hút một hơi rồi trầm giọng nói: "Con yên tâm, dù nhà họ Triệu có nói gì, bố mẹ cũng sẽ không làm khó con."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 965: Đặt mình vào vị trí người khác



Đàn ông thường không giỏi nói những lời dịu dàng, đặc biệt là với con cái của mình.

Bố Bùi cũng không ngoại lệ.

Nói xong câu này, bố Bùi chống hai tay lên lan can, nhìn ra ngoài.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, dựa vào tường, nhìn mái tóc đã điểm bạc của bố mình, bỗng nhiên thấy chua xót trong lòng, anh trầm giọng nói: "Bố, bố nên nhuộm tóc rồi đấy."

Bùi Nghiêu nói xong, bố Bùi theo bản năng đưa tay vuốt tóc, cười nói: "Rõ vậy sao?"

Bùi Nghiêu đáp: "Hơi hơi ạ."

Bố Bùi hơi thẳng người: "Người già rồi thì phải chấp nhận thôi, không chấp nhận cũng không được, tóc bố mới nhuộm tháng trước mà."

Bố Bùi nói xong, Bùi Nghiêu khẽ cười: "Vậy tóc bố mọc nhanh thật đấy."

Bố Bùi nghe vậy liền quay sang, mắng yêu: "Thằng nhóc này."

Bữa trưa ăn không ngon miệng, buổi chiều mẹ Bùi và Khúc Tích ăn chút bánh ngọt.

Ăn xong, Khúc Tích ngồi thêm một lúc với mẹ Bùi, rồi chào tạm biệt.

Lúc Khúc Tích đi không hề báo cho Bùi Nghiêu biết.

Khúc Tích không định báo, mẹ Bùi cũng không nhiều chuyện.

Mẹ Bùi đích thân tiễn Khúc Tích ra cửa, rồi sắp xếp tài xế đưa cô về.

Khúc Tích lên xe, hạ cửa kính xuống, nói với mẹ Bùi: "Dì Huệ, vui vẻ lên nào."

Mẹ Bùi mỉm cười: "Chỉ có con là hiểu chuyện nhất."

Bùi Nghiêu phát hiện ra Khúc Tích đã rời đi sau nửa tiếng.

Mẹ Bùi đang ngồi trên sofa thêu chữ thập, tay nghề không được tốt lắm, toàn là nút thắt, Bùi Nghiêu nhìn quanh một lượt, đi tới xem mẹ thêu, rồi ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, Khúc Tích đâu rồi?"

Mẹ Bùi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mẹ thêu thế nào?"

Bùi Nghiêu nhìn kỹ lại một lần nữa, nói dối: "Cũng được."

Mẹ Bùi nghe vậy, liếc nhìn Bùi Nghiêu, hơi không vui: "Tốt thì nói là tốt, không tốt thì nói là không tốt, 'cũng được' là sao?"

Bùi Nghiêu: "Tốt?"

Mẹ Bùi: "Là mẹ hỏi con hay con hỏi mẹ?"

Thấy mẹ sắp nổi giận, Bùi Nghiêu vội vàng nói: "Tốt."

Mẹ Bùi hừ nhẹ một tiếng, đặt bức tranh thêu xuống, vỗ tay nói: "Khúc Tích đi rồi."

Bùi Nghiêu nhíu mày: "Khi nào?"

Mẹ Bùi thẳng thắn đáp: "Vừa mới đi, mẹ còn đích thân sắp xếp tài xế đưa con bé về."

Bùi Nghiêu: "Mẹ, sao mẹ lại..."

Bùi Nghiêu vừa định trách móc thì mẹ Bùi cầm một quả cherry lên ăn, nói: "Sau này con và Khúc Tích sẽ thế nào vẫn chưa biết, nhưng dù hai đứa thế nào, mẹ và con bé vẫn là bạn thân, con cũng đừng trách mẹ không báo cho con biết, đứng trên lập trường của một người bạn thân, con chính là một tên đàn ông bội bạc."

Bùi Nghiêu: "..."

Cái tội “bội bạc” này đúng là quá lớn.

Nhưng Bùi Nghiêu không dám phản bác.

Nghe mẹ dạy dỗ một lúc, Bùi Nghiêu cầm áo vest trên tay vịn sofa, chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng vội vã của Bùi Nghiêu, bố Bùi đang ngồi uống trà bên cạnh không khỏi lên tiếng: "Bà cứ làm khó nó mãi làm gì?"

Mẹ Bùi cúi đầu cầm bức tranh thêu lên, nhìn mặt trước mặt sau, càng nhìn càng thấy mình không có năng khiếu về khoản này, cuối cùng bà ném bức tranh sang một bên, chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn bố Bùi: "Không cho nó chút khó khăn, làm sao nó biết trân trọng?"

Bố Bùi bênh vực Bùi Nghiêu: "Con trai mình thế nào bà còn không rõ sao? Nó thật lòng thích Khúc Tích, chỉ là không biết cách thể hiện thôi."

Mẹ Bùi: "Không biết thì phải học, chúng ta mong con trai lấy được người vợ biết quan tâm, chăm sóc, ba mẹ người ta cũng mong con gái gả được người chồng biết quan tâm, chăm sóc, phải đặt mình vào vị trí người khác chứ."

Lúc này, Bùi Nghiêu đang gọi điện thoại cho Khúc Tích.

Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu cười nói: "Khúc tổng, em đang ở đâu? Anh đến xin lỗi em."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 966: Chân thành xin lỗi



Bùi Nghiêu tự thấy cách gọi "Khúc tổng" này rất khách sáo.

Khúc Tích nghe qua điện thoại, không thấy khách sáo, mà chỉ thấy toàn là mánh khóe.

Bùi Nghiêu nói xong, không nghe thấy Khúc Tích trả lời, lại gọi thêm một tiếng "Khúc tổng" với giọng điệu nịnh nọt.

Khúc Tích hừ lạnh: "Bùi tổng có việc gì sao?"

Bùi Nghiêu nịnh nọt hỏi: "Em đang ở đâu đấy?"

Khúc Tích lạnh nhạt đáp: "Công ty."

Bùi Nghiêu: "Anh đến tìm em."

Khúc Tích từ chối: "Không cần, nể tình chúng ta từng yêu nhau, hôm nay việc em nên giúp anh, em đã giúp rồi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, anh đi cầu Nại Hà, em đi đường lớn."

Khúc Tích rất giỏi ăn nói, cãi nhau chưa bao giờ thua.

Nghe cô nói vậy, Bùi Nghiêu trêu chọc: "Tàn nhẫn vậy sao? Chúng ta chia tay, em là đường lớn, còn anh trực tiếp là cầu Nại Hà?"

Đối mặt với lời trêu chọc của Bùi Nghiêu, Khúc Tích không nhịn được cười.

Một lúc sau, Khúc Tích không nhịn được nữa, cố ý lạnh lùng nói: "Tôi đang bận, không rảnh nói chuyện với anh."

Khúc Tích nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời liền cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, lần này Bùi Nghiêu thông minh hơn, anh ném điện thoại lên bảng điều khiển, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, rồi lái xe thẳng đến công ty của Khúc Tích.

Trên đường đi, anh ghé vào một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng.

Khi Bùi Nghiêu cầm bó hoa hồng xuất hiện ở công ty của Khúc Tích, hai cô lễ tân ở quầy lễ tân đều nhìn anh chằm chằm.

Một lúc sau, hoàn hồn lại, hai người đồng thanh gọi: "Bùi tổng."

Bùi Nghiêu không cài cúc áo vest, áo sơ mi trắng bên trong được sơ vin gọn gàng trong quần tây, anh mỉm cười: "Khúc tổng có ở đây không?"

Hai cô lễ tân đồng thanh đáp: "Có ạ."

Bùi Nghiêu: "Tôi không cần hẹn trước đúng không?"

Hai người lắp bắp: "Không, không cần ạ."

Bùi Nghiêu gật đầu: "Được, vậy tôi lên đó."

Bùi Nghiêu nói xong, bước đến thang máy, bấm nút lên lầu.

Trong thang máy chỉ có một mình Bùi Nghiêu, anh cúi đầu nhìn bó hoa hồng trên tay, lẩm bẩm như đang tập diễn.

"Tích Tích, anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh lần này."

"Không được, hơi cứng nhắc, lại còn sến súa, không có gì mới mẻ."

Bùi Nghiêu lẩm bẩm hai câu, tự chê bai bản thân, rồi quay người, một tay chống lên vách thang máy, giả vờ như đang "đóng tường" Khúc Tích, đưa bó hoa hồng ra trước, nói với vẻ ngầu lòi: "Tích Tích, anh đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, anh..."

Bùi Nghiêu đang nhập tâm diễn xuất thì cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra.

Bùi Nghiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng cười khúc khích bên ngoài thang máy.

Bùi Nghiêu giật mình quay đầu lại, Khúc Tích đang đứng bên ngoài thang máy cùng vài quản lý cấp cao của công ty.

Khúc Tích mặc bộ vest công sở, một tay đút túi quần, nhìn Bùi Nghiêu với vẻ mặt chế giễu.

Bùi Nghiêu vẫn còn đang chống tay lên vách thang máy, đối mặt với một đám người bên ngoài, anh chỉ muốn độn thổ.

Vài giây ngắn ngủi mà dài như cả năm.

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Khúc Tích quay sang nói với mấy quản lý phía sau: "Chúng ta đi thang máy khác."

Mấy quản lý muốn cười nhưng không dám cười quá lộ liễu, đều cúi đầu: "Vâng."

Mấy quản lý trả lời xong, Khúc Tích bước đến thang máy bên cạnh.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu nghiến răng, chạy ra khỏi thang máy, nắm lấy tay Khúc Tích: "Tích Tích."

Khúc Tích quay đầu lại, nhướng mày: "Bùi tổng có việc gì?"

Bùi Nghiêu nhìn ánh mắt của Khúc Tích, yết hầu chuyển động, anh quyết tâm quỳ xuống.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 967: Ngượng ngùng tha thứ



Hành động quỳ xuống của Bùi Nghiêu khiến tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi lạnh.

Xem sếp của mình làm trò cười?

Họ có mấy cái mạng mà dám làm vậy?

Mấy quản lý nhìn nhau, không ai dám nán lại, thấy cửa thang máy bên cạnh mở ra, họ lặng lẽ bước vào.

Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu đang quỳ dưới đất, hít một hơi: "Anh làm gì vậy?"

Bùi Nghiêu đưa bó hoa hồng ra phía trước: "Anh sai rồi."

Nghìn lời vạn chữ, vừa tập dượt bao nhiêu, cuối cùng đến thời khắc quan trọng, chỉ còn lại ba chữ này.

Bùi Nghiêu một tay cầm hoa hồng, một tay buông cổ tay Khúc Tích ra, trượt xuống nắm lấy tay cô.

Khúc Tích đỏ mặt, định rút tay lại nhưng bị Bùi Nghiêu nắm chặt hơn.

"Tích Tích, anh thực sự biết lỗi rồi."

Khúc Tích mím môi, nhìn xung quanh, thấy không có ai ở hành lang, sắc mặt cô dịu lại: "Có chuyện gì thì đứng lên nói."

Bùi Nghiêu vẫn quỳ: "Nếu em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng dậy."

Khúc Tích: "Anh đang uy h**p em?"

Bùi Nghiêu siết chặt quai hàm, trầm giọng nói, không trả lời câu hỏi của cô: "Khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy mình không ra gì."

Vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày của Bùi Nghiêu hoàn toàn biến mất, mỗi khi nói một câu, tay cầm hoa hồng của anh lại siết chặt hơn một chút.

Khúc Tích không ngờ Bùi Nghiêu lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, cô hơi lúng túng: "Đứng lên đi."

Bùi Nghiêu trầm giọng nói: "Anh đã tự kiểm điểm bản thân, EQ thấp không phải là lý do để anh làm tổn thương em."

Khúc Tích: "..."

Bùi Nghiêu lại nói: "Mấy hôm trước anh ở nhà Châu Dị, ngày nào cũng chứng kiến cậu ấy và Nghênh Nghênh, anh đã suy nghĩ lại về cách chúng ta ở bên nhau, thành thật mà nói, rất tệ."

Khúc Tích và Bùi Nghiêu thường ngày đều là những người vô tư, thoải mái.

Ngay cả khi yêu nhau, hai người cũng luôn vui vẻ, hòa thuận.

Đối mặt với Bùi Nghiêu đột nhiên nghiêm túc như vậy, Khúc Tích cảm thấy không quen.

So với Khúc Tích, Bùi Nghiêu lại không cảm thấy có gì khác thường, khoảng thời gian này, dù là Châu Dị hay mẹ anh, những lời mọi người nói anh đều ghi nhớ trong lòng, anh thực sự nhận ra rằng, người yêu và anh em là khác nhau.

Anh em có thể đánh nhau, cãi vã, ngày mai vẫn là anh em.

Nhưng người yêu, chỉ một hành động nhỏ của anh cũng có thể làm tổn thương cô ấy.

Không phải tình cảm của hai người mong manh, dễ vỡ, mà là càng quan tâm, càng để ý đến tiểu tiết.

Bùi Nghiêu nói đến đây, nhìn Khúc Tích, giọng nghẹn ngào: "Tích Tích."

Khúc Tích thấy khóe mắt cay cay, mắt rưng rưng.

Bùi Nghiêu: "Xin em hãy cho anh một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ làm tốt, anh thực sự, thực sự..."

Bùi Nghiêu nghẹn ngào dừng lại, tay nắm tay Khúc Tích hơi run: "Thực sự không muốn mất em."

Đây có lẽ là lần nghiêm túc nhất của hai người kể từ khi quen biết nhau.

Khúc Tích nước mắt lưng tròng, dùng giày cao gót đá Bùi Nghiêu: "Anh có thấy mất mặt không, đứng lên đi."

Bùi Nghiêu kiên trì: "Em tha thứ cho anh, anh mới đứng dậy."

Thực ra, khi nghe thấy câu "thực sự không muốn mất em" của Bùi Nghiêu, trong lòng Khúc Tích đã mềm nhũn, nhưng cô lại ngại ngùng thừa nhận, liền tự tìm bậc thang cho mình: "Anh đứng lên trước đi, em sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh hay không."

Bùi Nghiêu tuy EQ thấp, nhưng không phải là kẻ ngốc, nghe Khúc Tích nói vậy, anh lập tức đứng dậy, vui mừng nói: "Em tha thứ cho anh rồi sao?"

Khúc Tích lại đá vào chân anh hai cái, không nói tha thứ cũng không nói không tha thứ: "Sau này đừng làm trò cười cho thiên hạ ở công ty của em nữa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 968: Bữa tiệc đại đoàn viên



Khúc Tích tung cú đá này, Bùi Nghiêu không né cũng không tránh.

Khúc Tích đá xong lại trừng mắt nhìn anh: "Đừng tưởng chuyện này cứ thế là xong."

Bùi Nghiêu ôm hoa tiến lại gần: "Anh biết, bây giờ anh đang chuộc lỗi, tất cả đều phải xem biểu hiện, nếu biểu hiện không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ra rìa."

Khúc Tích chế giễu: "Không phải ra rìa, mà là trực tiếp ‘out’."Bùi Nghiêu phụ họa: "Đúng, đúng, là trực tiếp ‘out’."

Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh với vẻ mặt ngượng ngùng, rồi dẫn anh vào văn phòng.

Hai người vừa vào văn phòng, Bùi Nghiêu liền được nước lấn tới, ấn cô vào cửa, hôn cô.

Khúc Tích đưa tay chống lên ngực anh đẩy ra, Bùi Nghiêu cúi đầu, vô tình làm bó hoa hồng trong tay Khúc Tích hơi méo, giọng khàn khàn: "Dạo này em có nhớ anh không?"

Khúc Tích mặt đỏ bừng: "Không nhớ."

Bùi Nghiêu: "Nhưng anh rất nhớ em."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười: "Thủy Thiên Hoa Phủ của Châu Dị đúng là nơi dưỡng người."

Bùi Nghiêu không hiểu ý của Khúc Tích: "Hửm?"

Khúc Tích nói: "Vậy mà lại có thể khiến một khúc gỗ như anh học được cách nói lời ngon tiếng ngọt."

Bùi Nghiêu nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn: "Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời nói thật lòng."

Nói xong, Bùi Nghiêu hôn lên khóe môi Khúc Tích.

Lúc Bùi Nghiêu hôn xuống, Khúc Tích theo bản năng né tránh, khẽ mở môi, cắn nhẹ vào môi dưới của anh.

Bùi Nghiêu bị cắn đau, nhưng không lùi lại, ngược lại còn đưa lưỡi vào.

Mặt Khúc Tích nóng bừng, ánh mắt quyến rũ, rồi nhắm mắt lại.

Nụ hôn kết thúc, Bùi Nghiêu ôm cô vào lòng: "Tối nay hẹn Châu Dị và Nghênh Nghênh đi ăn nhé?"

Khúc Tích ngẩng đầu lên: "Nghe nói Kỷ Trác mới mở một nhà hàng."

Nhắc đến Kỷ Trác, Bùi Nghiêu nhướn mày: "Lão Kỷ?"

Khúc Tích đẩy anh: "Anh nghĩ gì vậy?"

Bùi Nghiêu cố tình trêu chọc cô: "Chẳng lẽ em còn nhớ nhung lão Kỷ sao?"

Khúc Tích: "Anh muốn ăn đòn à?"

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Anh từ nhỏ đến lớn không có ưu điểm gì, chỉ giỏi chịu đòn thôi."

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa văn phòng, trợ lý của Khúc Tích nói vọng vào: "Khúc tổng, Lưu tổng đến rồi ạ."

Khúc Tích mím môi, hắng giọng đáp: "Sắp xếp cho Lưu tổng đến phòng họp trước, tôi đến ngay."

Trợ lý nghe thấy giọng Khúc Tích rõ ràng như vậy, giật mình, nhận ra Khúc Tích có thể đang ở ngay phía sau cửa, vội vàng đáp: "Vâng, Khúc tổng."

Trợ lý đi rồi, Khúc Tích đẩy Bùi Nghiêu, nhét bó hoa hồng vào tay anh: "Cắm hoa vào bình giúp em."

Bùi Nghiêu: "Tuân lệnh."

Khúc Tích hít một hơi, xoay người rời đi.

Sau khi Khúc Tích đi, Bùi Nghiêu vừa ngân nga vừa cẩn thận cắm hoa hồng vào bình.

Sau đó, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Châu Dị.

Chuông reo một lúc, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm, từ tính của Châu Dị vang lên: "Nói đi."

Bùi Nghiêu đắc ý nói: "Tối nay có rảnh không, mời ông và Nghênh Nghênh đi ăn cơm?"

Châu Dị: "Dịp gì thế?"

Bùi Nghiêu: "Dịp đại đoàn viên."

Châu Dị trêu chọc qua điện thoại: "Khúc Tích làm lành với ông rồi à?"

Bùi Nghiêu "chậc" một tiếng: "Với sức hút của anh bạn này, làm lành chẳng phải là chuyện sớm muộn sao?"

Bùi Nghiêu vừa tự sướng xong, Châu Dị liền vạch trần anh: "Nói tiếng người đi."

Bùi Nghiêu nghẹn lời, chỉnh lại tư thế ngồi, ho khan hai tiếng: "Tôi đã quỳ xuống trước mặt Khúc Tích, trước mặt các quản lý cấp cao của công ty cô ấy, cô ấy thấy mất mặt quá, nên làm lành với tôi..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 969: Đàm phán



Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị bật cười qua điện thoại.

Bùi Nghiêu thấy hơi xấu hổ, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cười gì? Ông chưa từng quỳ sao?"

Châu Dị khẽ cười: "Quỳ chứ, trước khi Nghênh Nghênh mang thai, tối nào cũng quỳ."

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu ngẩn người vài giây, rồi mắng một câu tục tĩu, sau đó cười mắng: "Cút xéo!"

Châu Dị trêu chọc, chuyển chủ đề: "Tối nay mấy giờ?"

Bùi Nghiêu nhìn đồng hồ: "Bảy giờ đi, đến nhà hàng mới mở của lão Kỷ."

Châu Dị đáp: "Được."

Bùi Nghiêu lại nói: "Bảy giờ là giờ cao điểm tan tầm, ông xuất phát sớm một chút, lái xe cẩn thận."

Châu Dị quen biết Bùi Nghiêu bao nhiêu năm, chưa từng được đối xử như vậy, anh cười trêu chọc: "Đột nhiên quan tâm đến tôi vậy?"

Bùi Nghiêu chế giễu: "Trời chưa tối mà đã mơ rồi à?"

Châu Dị: "Mơ giữa ban ngày."

Bùi Nghiêu và Châu Dị đang nói chuyện điện thoại, thì trong phòng họp, Khúc Tích đang đàm phán hợp đồng với đối tác.

Đối phương là người tinh ranh, liên tục ép giá.

Ban đầu Khúc Tích vẫn tươi cười đón tiếp, cuối cùng cô xoay xoay cây bút trong tay, thản nhiên nói: "Lưu tổng, mức lợi nhuận mà anh nói, chúng tôi có thể đáp ứng, nhưng về nguyên liệu chắc chắn phải thay đổi, lụa tơ tằm là không thể, phải hạ tiêu chuẩn xuống."

Người đàn ông được gọi là Lưu tổng, ngoài ba mươi tuổi, bụng phệ, tuy mặc vest chỉn chu nhưng vẫn toát lên vẻ ngoài béo tốt, ông ta nhíu mày: "Không được, cái chúng tôi coi trọng chính là chất lượng của các cô."

Khúc Tích mỉm cười: "Lưu tổng, tiền nào của nấy, đạo lý này chắc anh cũng hiểu."

Lưu tổng: "Khúc tổng, tôi làm nghề này cũng không phải ngày một ngày hai, giá cả thị trường thế nào, tôi còn hiểu rõ hơn cô, báo giá của cô đúng là hơi cao."

Khúc Tích dựa lưng vào ghế, nụ cười trên mặt nhạt đi, bày ra tư thế đàm phán: "Lưu tổng, năm ngoái anh đã hợp tác với công ty TJ một lô sườn xám, nguyên liệu mà đối phương cam kết với anh là lụa thật, giá thành phẩm còn thấp hơn giá thị trường của lụa thật, cuối cùng sản phẩm họ giao cho anh thế nào, anh còn rõ hơn tôi."

Câu nói này của Khúc Tích đã chạm vào điểm yếu của Lưu tổng.

Sắc mặt Lưu tổng rõ ràng trở nên khó coi.

Lưu tổng ngồi trên ghế, ổn định lại cảm xúc, cười như không cười: "Khúc tổng có vẻ nắm được thông tin nhanh nhạy đấy."

Hai bên đàm phán, cứng rắn có, mềm mỏng có.

Lưu tổng này là một khách hàng lớn, nổi tiếng trong giới là người lắm tiền nhiều của.

Khúc Tích hạ thấp tư thế, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh rót trà cho Lưu tổng, nụ cười lại nở trên môi cô: "Giới này nhỏ bé lắm, chẳng giấu được bí mật gì đâu."

Lưu tổng: "Hừ."

Khúc Tích: "Nhưng giới nhỏ cũng có cái lợi của giới nhỏ, ví dụ như, tôi biết lần trước Lưu tổng đã bị thiệt, lần này nhất định sẽ không để Lưu tổng mắc sai lầm ở cùng một chỗ, tôi làm ăn rất coi trọng chữ tín."

Lưu tổng nheo mắt nhìn Khúc Tích: "Khúc tổng giỏi ăn nói thật đấy."

Khúc Tích mỉm cười, đẩy hợp đồng đến trước mặt Lưu tổng: "Anh cứ yên tâm, tôi làm việc còn giỏi hơn cả ăn nói."

Nhìn hợp đồng được đẩy đến, Lưu tổng cúi đầu xem một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Khúc Tích: "Khúc tổng, về nguyên liệu..."

Khúc Tích tiếp lời: "Chắc chắn là lụa tơ tằm."

Lưu tổng vẫn chưa cam tâm, nhưng đơn hàng của bên mua lại đang gấp rút, suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông ta cũng ký tên.

Thấy Lưu tổng đã ký tên, Khúc Tích cầm lấy hợp đồng, ký tên mình vào.

Ký xong hợp đồng, Khúc Tích đứng dậy, đưa tay ra với Lưu tổng: "Lưu tổng, hợp tác vui vẻ."

Lưu tổng cười lạnh: "Chỉ mong Khúc tổng đừng lừa tôi là được."

Khúc Tích mỉm cười, nhận lấy một chiếc hộp đựng trang sức từ tay trợ lý bên cạnh, đưa cho Lưu tổng: "Nghe nói chị dâu thích trang sức ngọc trai, những viên ngọc trai này là do một người bạn của tôi mang từ Polynesia về, tôi không biết thưởng thức, phiền anh mang về tặng chị dâu."

Tiếng "chị dâu" của Khúc Tích đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Lưu tổng ban đầu hơi sững người, sau đó lộ vẻ lúng túng: "Làm sao tôi nhận được?"

Khúc Tích: "Nên làm mà, người ta nói tặng hoa cho người đẹp, tặng gươm báu cho anh hùng, dù là thứ gì, cũng phải đưa cho người biết thưởng thức mới phát huy được giá trị lớn nhất của nó."
 
Back
Top