Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 920: Người cha tốt



Một tiếng rưỡi sau, Khương Nghênh lái xe về đến nhà.

Khương Nghênh mở cửa xe, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Châu Dị đang ngồi xổm giữa phòng khách, xoay lưng về phía cô, loay hoay với một đống ván gỗ.

Châu Dị mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, thỉnh thoảng lại cầm bản vẽ trên sàn lên xem, rồi lại quay sang loay hoay với những tấm ván gỗ.

Khương Nghênh vừa thay giày vừa nhìn bóng lưng anh.

Sau khi thay dép xong, cô đi đến gần, cúi người xuống hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Châu Dị nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Khương Nghênh đang cúi đầu, khóe miệng anh cong lên: "Về rồi à?"

Khương Nghênh vì đang mang thai nên không dám cúi xuống quá lâu, cô đứng thẳng dậy nói: "Ừm, mọi chuyện đã được giải quyết, rất thuận lợi."

Châu Dị biết năng lực của Khương Nghênh, nên không cần hỏi nhiều cũng biết kết quả.

Khương Nghênh đứng thẳng dậy cởi áo khoác, Châu Dị nhận lấy từ tay cô.

Khương Nghênh đưa áo khoác cho anh, vừa quay người vừa nói: "Em định bồi dưỡng Kiều Nam một thời gian, rồi khi em nghỉ sinh thì để cô ấy quản lý phòng quan hệ công chúng."

Châu Dị cười khẽ: "Chuyện của em anh không can thiệp, chỉ cần em thấy cô ấy có thể đảm đương được là được."

Khương Nghênh nói: "Kiều Nam tuy còn trẻ, nhưng năng lực cũng không tệ, được rèn luyện nhiều hơn sẽ không có vấn đề gì."

Châu Dị: "Ừm."

Châu Dị không hỏi về Ngô Tiệp, Khương Nghênh cũng không nhắc đến.

Hai người nói chuyện được vài câu, Khương Nghênh lại chuyển chủ đề sang đống ván gỗ trên sàn nhà: "Đây là cái gì vậy?"

Châu Dị cười nhẹ: "Đoán xem."

Khương Nghênh cúi đầu nhìn kỹ: "Xe nôi?"

Nụ cười trên môi Châu Dị càng đậm: "Gần đúng rồi, đoán tiếp xem."

Khương Nghênh chưa bao giờ tiếp xúc với đồ dùng của trẻ con, nghe Châu Dị nói vậy, cô lại nhìn kỹ một lúc, cau mày, định mở miệng thì Châu Dị đã cười nói: "Cũi trẻ em."

Nói xong, Châu Dị đưa tay ôm vai Khương Nghênh: "Nhưng câu nói của em lại nhắc nhở anh, anh nên làm thêm một chiếc xe nôi nữa."

Khương Nghênh mỉm cười: "Sao không mua sẵn cho rồi?"

Châu Dị không phải người rảnh rỗi, khi công ty bận rộn, anh cũng thường xuyên phải tăng ca.

Thời gian về nhà lẽ ra nên nghỉ ngơi lại dùng để làm những việc này.

Khương Nghênh thấy xót xa.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền cười nói: "Đây là tình cha, em không hiểu đâu."

Câu nói của Châu Dị khiến Khương Nghênh sững người, sau đó mỉm cười.

Châu Dị không bỏ lỡ biểu cảm nhỏ trên mặt Khương Nghênh, anh đặt hai tay lên vai cô, để cô nhìn thẳng vào mình, rồi cúi đầu nhìn cô: "Châu phu nhân, anh sẽ là một người chồng tốt, cũng sẽ là một người cha tốt."

Khương Nghênh mỉm cười: "Em tin."

Châu Dị đứng thẳng dậy, dang rộng vòng tay ôm Khương Nghênh vào lòng.

Ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người Châu Dị, Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: "Châu Dị, em tin anh nhất định sẽ là một người cha tốt."

Châu Dị hôn lên tóc Khương Nghênh: "Yên tâm."

Yên tâm.

Những gì chúng ta đã trải qua khi còn nhỏ, sẽ không xảy ra với con của chúng ta.

Buổi tối, dì Trương hầm canh cho Khương Nghênh.

Dì Trương rất biết cách kết hợp thực phẩm, tất cả đều là những nguyên liệu bổ dưỡng.

Canh vừa thơm ngon vừa dễ uống, Khương Nghênh uống liền hai bát.

Dì Trương thấy Khương Nghênh ăn nhiều, vui mừng nói: "Nếu cô thích, ngày mai tôi sẽ hầm thêm, tôi còn học được vài món ăn thanh đạm, mấy hôm nay cô không có khẩu vị, đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, sau này cứ đến giờ ăn tôi sẽ bảo Tiểu Cát hoặc Tiểu Cửu mang cơm đến công ty cho cô."

Khương Nghênh nghe vậy liền quay sang cười: "Cảm ơn dì Trương."

Dì Trương hiếm khi tỏ ra ngại ngùng: "Đây là việc tôi nên làm, sao lại phải cảm ơn."

Khương Nghênh mỉm cười: "Lát nữa phải bảo Châu Dị tăng lương cho dì mới được."

Nghe Khương Nghênh nói muốn tăng lương, dì Trương vội vàng xua tay: "Ôi, không cần tăng nữa đâu, tăng nữa tôi thấy áy náy lắm."

Không phải dì Trương không thích tiền, mà là hai hôm trước, khi bà đi siêu thị mua đồ, vừa hay gặp một người giúp việc quen biết trước đây.

Hai người là đồng hương, cùng nhau ra ngoài làm việc.

Dì Trương hỏi thăm mức lương của người đó, không ngờ lại chưa bằng một nửa lương của bà.

Hơn nữa, phúc lợi và các đãi ngộ khác cũng kém xa bà.

Dì Trương nghe xong, ghi nhớ trong lòng, biết Châu Dị và Khương Nghênh đối xử tốt với bà.

Dì Trương vừa dứt lời, Châu Dị liền đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng cho Khương Nghênh, cười nói: "Dì Trương, Nghênh Nghênh nói tăng lương cho dì, thì dì cứ nhận, đó là điều dì xứng đáng được hưởng."

Nói xong, Châu Dị cất khăn giấy, rồi nói thêm: "Mấy hôm nữa anh sẽ tìm thêm hai người đến giúp dì làm việc nhà, dì cứ tập trung chăm sóc Nghênh Nghênh là được."

Nghe Châu Dị nói muốn tìm thêm hai người đến giúp việc, dì Trương lập tức cảm thấy bất an: "Không cần đâu, cậu và phu nhân đều không thích có người lạ trong nhà, mấy việc này không nhiều, tôi tự làm được."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của dì Trương, Châu Dị không nhịn được cười: "Dì Trương, dì yên tâm, sẽ không ai ảnh hưởng đến vị trí của dì đâu."

Thấy Châu Dị nhìn thấu suy nghĩ của mình, dì Trương mặt đỏ tía tai: "Tôi... tôi không có ý đó."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 921: Kẻ phá hỏng bầu không khí



Không khí trong phòng ăn vì sự lúng túng của dì Trương mà trở nên ấm áp.

Dì Trương vội vàng muốn thoát khỏi tình huống này, mặt đỏ bừng chuyển chủ đề: "Phu nhân, cô đã báo tin vui với em gái của mẹ cô chưa ạ? Nếu bà ấy biết chắc chắn sẽ rất mừng."

Câu nói của dì Trương đã nhắc nhở Khương Nghênh.

Khương Nghênh vừa biết mình mang thai thì xảy ra chuyện của Ngô Tiệp, căn bản không có thời gian cũng chẳng có tâm trí để nói với Tô Dĩnh.

Lúc này nghe dì Trương nói, cô mới sực nhớ ra.

"Chưa nói với dì ấy ạ."

Dì Trương nói: "Đây là tin vui mà, nên báo cho dì ấy một tiếng."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vâng."

Nói rồi, Khương Nghênh đứng dậy đi tới bàn trà ở phòng khách, cầm điện thoại lên, vừa ngồi xuống vừa gọi cho Tô Dĩnh.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của : "Alo, Nghênh Nghênh."

Tô Dĩnh đang mang thai, được Bùi Văn Hiên che chở kỹ lưỡng, ngăn mọi sóng gió bên ngoài, nên bà hoàn toàn không hay biết gì về những tin tức ồn ào đang diễn ra.

Tô Dĩnh vừa dứt lời, Khương Nghênh dựa người vào sô pha, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng: "Dì ăn tối chưa ạ?"

Tô Dĩnh đáp: "Vừa ăn xong, đang đi dạo trong sân."

Khương Nghênh lại hỏi: "Em bé và dì dạo này khỏe chứ ạ?"

Tô Dĩnh nói: "Khỏe, cả hai mẹ con đều khỏe, còn cháu và A Dị thì sao?"

Khương Nghênh đáp: "Rất tốt ạ."

Nói xong, Khương Nghênh ngừng một chút, dùng tay kia vén những sợi tóc mai ra sau tai.

Bình thường cô rất giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại không hiểu sao có chút ngại ngùng.

Hai người lại trò chuyện vu vơ một lúc, Tô Dĩnh dường như cảm nhận được điều gì, bỗng hỏi: "Nghênh Nghênh, có phải cháu có chuyện muốn nói với dì không?"

Khương Nghênh: "..."

Đúng lúc Khương Nghênh đang suy nghĩ xem nên trả lời Tô Dĩnh thế nào thì Châu Dị từ phòng ăn đi tới, lấy điện thoại từ tay cô, ngồi xuống tay vịn sô pha nói: "Dì, Nghênh Nghênh mang thai rồi."

Giọng nói trong điện thoại đột ngột đổi thành của Châu Dị, Tô Dĩnh ngẩn người ra mấy giây.

Khi Tô Dĩnh hiểu ra Châu Dị vừa nói gì, giọng nói của bà không giấu nổi niềm vui mừng: "Thật sao? Từ khi nào vậy?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Mấy hôm trước ạ."

Tô Dĩnh: "Sao không nói sớm cho dì biết? Để dì đến thăm Nghênh Nghênh."

Nghe giọng điệu của Tô Dĩnh, Châu Dị biết bà không biết gì cả, mỉm cười nói: "Mấy hôm trước chúng cháu đi hưởng tuần trăng mật mới biết, định sau khi về kiểm tra lại cho chắc chắn rồi mới báo với dì."

Tô Dĩnh vui vẻ nói: "Khi nào Nghênh Nghênh được nghỉ, dì và chú sẽ đến thăm con bé."

Châu Dị đưa tay xoa đầu Khương Nghênh đầy yêu chiều: "Dạo này cô ấy đều nghỉ ngơi ở nhà, bị ốm nghén nên hay buồn ngủ, dì có kinh nghiệm gì thì nhớ chia sẻ cho cô ấy nhé."

Tô Dĩnh: "Được, đến lúc đó dì sẽ nói với con bé."

Cuộc gọi này kéo dài đến tận nửa tiếng, ngoài mười phút đầu, thời gian còn lại hầu hết là Châu Dị nói chuyện.

Ban đầu Châu Dị chỉ nói những lời xã giao với Tô Dĩnh, nói đến cuối, anh bắt đầu hỏi han kinh nghiệm của Tô Dĩnh, hỏi về những vấn đề nhỏ nhặt mà bà bầu thường gặp phải.

Không chỉ hỏi, Châu Dị còn cẩn thận tìm giấy bút để ghi lại.

Khương Nghênh ngồi trên sô pha nhìn hành động của Châu Dị, đầu hơi ngả ra sau, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Sau khi cúp máy với Tô Dĩnh, Châu Dị ngồi trên sô pha xem lại những gì mình đã ghi chép.

Khương Nghênh mỉm cười: "Bây giờ anh hỏi những điều này có phải hơi sớm không?"

Châu Dị chăm chú nhìn: "Không sớm đâu, đều là những gì em sẽ trải qua."

Nói rồi, Châu Dị nhìn thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Khương Nghênh: "Đợi lát nữa anh đi đặt làm mấy cái gối dành riêng cho bà bầu, cuối thai kỳ em sẽ cần dùng đến."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vâng."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Khương Nghênh, Châu Dị đặt tờ giấy xuống, cúi người hôn lên khóe môi cô: "Cười gì vậy?"

Khương Nghênh vừa cười vừa nói: "Cảm thấy hạnh phúc."

Hai người nhìn nhau, đúng lúc không khí đang ngọt ngào, điện thoại trong túi Châu Dị bỗng nhiên đổ chuông.

Châu Dị ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi, liếc nhìn màn hình, khi thấy cuộc gọi đến từ Bùi Nghiêu, khóe miệng anh không khỏi giật giật.

Đúng là ngàn năm không đổi.

Cao thủ phá hỏng bầu không khí.

Châu Dị lướt ngón tay trên màn hình, nhấn nút nghe, trầm giọng nói: "Nói."

Bùi Nghiêu gần như hét lên qua điện thoại: "Châu Dị, tôi bị bắt rồi, chết tiệt, điện thoại của Lão Tần không gọi được, còn tên bạn của cậu, Thorne, đúng là đồ lừa đảo, hoàn toàn không quan tâm đến tôi..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 922: Ra mặt giúp đỡ



Qua điện thoại, Châu Dị cũng cảm nhận được sự bực bội của Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị bên này im lặng.

Không nghe thấy Châu Dị đáp lại, Bùi Nghiêu nghĩ là tín hiệu điện thoại gặp trục trặc, liền đưa điện thoại ra xa tai kiểm tra, thấy tín hiệu bình thường, lại áp điện thoại vào tai.

"Châu Dị?"

"Châu Dị, ông có nghe thấy tôi nói không?"

"A Dị?"

"Dị?"

Bùi Nghiêu đổi đủ cách gọi, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng nghiến răng ken két: "Mẹ kiếp!"

Bùi Nghiêu không nhịn được buột miệng chửi thề, Châu Dị bên này khẽ bật cười.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Châu Dị, Bùi Nghiêu nhíu mày: "Đến nước này rồi mà ông còn tâm trạng đùa giỡn à?"

Châu Dị trêu chọc: "Bị bắt vì lý do gì?"

Bùi Nghiêu nói: "Họ tình nghi tôi buôn bán chất cấm."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Châu Dị vụt tắt, giọng nghiêm nghị: "Cái gì?"

Bùi Nghiêu: "Kể ra thì dài dòng lắm..."

Chuyện này, bản thân Bùi Nghiêu cũng thấy mơ hồ.

Anh ta chẳng làm gì cả, chỉ cùng Khúc Tích đến quán bar uống vài ly.

Ai ngờ vừa ra khỏi quán bar đã bị cảnh sát tóm, nói tình nghi anh ta buôn bán chất cấm.

Là doanh nhân, Bùi Nghiêu chưa bao giờ dính dáng đến những thứ không nên đụng.

Ngay cả trên địa bàn của mình anh ta cũng không dây vào, huống hồ là ở nước ngoài.

Bùi Nghiêu kể sơ qua tình hình cho Châu Dị, rồi nói: "Tôi cần một luật sư."

Châu Dị trầm giọng đáp: "Tôi sẽ sắp xếp giúp ông."

Bùi Nghiêu ngừng một chút, rồi nói thêm: "Tôi không sao, ông liên hệ trước xem có ai giúp bảo lãnh Khúc Tích ra ngoài không, ở đây xui xẻo quá."

Châu Dị nhíu mày: "Tôi sẽ làm ngay."

Hai người nói chuyện ngắn gọn rồi Châu Dị cúp máy.

Ban đầu Châu Dị tưởng Bùi Nghiêu chỉ là nóng tính gây gổ với ai đó, không ngờ lại dính đến chất cấm.

Cúp máy, lo Khương Nghênh sẽ lo lắng, Châu Dị liền kể sơ qua tình hình cho cô nghe.

Khương Nghênh hơi nhíu mày: "Anh có quen luật sư nào bên đó không?"

Châu Dị đáp: "Bây giờ anh sẽ gọi cho Thorne."

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị: "Yên tâm, Bùi Nghiêu và Khúc Tích sẽ không sao đâu, cảnh sát làm việc dựa trên chứng cứ, nếu không đủ chứng cứ, họ sẽ không làm càn."

Khương Nghênh mím môi: "Em không sao, anh cứ liên hệ với Thorne đi."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị vẫn lo lắng cho cô, liền cầm điện thoại ra sân gọi cho Thorne.

Điện thoại vừa kết nối, chưa kịp để Châu Dị lên tiếng, Thorne đã nói trước: "A Dị, tôi biết cậu gọi muốn nói gì, tôi có thể giúp Bùi Nghiêu liên hệ luật sư, nhưng tình hình bên này cậu cũng biết, tôi không dám chắc có thể bảo lãnh anh ta ra ngoài..."

Thorne là người khá thật thà.

Làm được đến đâu, nói đến đó.

Mối quan hệ của anh ta ở Positano quả thực không rộng.

Anh ta chỉ là người bình thường, kinh doanh một nhà nghỉ nhỏ kiếm sống, dàn xếp mấy việc lặt vặt thì được, chứ dính đến chất cấm thì quá phức tạp.

Không phải anh ta không muốn giúp, mà là thực sự lực bất tòng tâm.

Thorne nói thật lòng, Châu Dị im lặng một lúc.

Một lát sau, Thorne như chợt nhớ ra điều gì: "A Dị, hay là cậu hỏi anh trai cậu xem? Tuy anh ấy đến đây chưa lâu, nhưng quan hệ của anh ấy rất rộng, lần trước nhà nghỉ của anh ấy bị vu oan về vấn đề an toàn thực phẩm, anh ấy chỉ mất chưa đầy hai tiếng đã giải quyết xong..."

Thorne nói xong, Châu Dị nhíu mày: "Tôi biết rồi."

Cúp máy, Châu Dị suy nghĩ một hồi, rồi gọi cho Châu Diên.

Châu Diên không đổi số, chuông vừa reo vài tiếng đã được bắt máy: "Alo, A Dị."

Châu Dị không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Anh có quen luật sư nào bên đó không?"

Châu Diên trả lời rất sảng khoái: "Có, sao vậy?"

Châu Dị: "Bùi Nghiêu uống rượu ở quán bar bị cảnh sát bắt nhầm, cần anh giúp một chút."

Châu Dị vừa dứt lời, Châu Diên không chút do dự: "Anh biết rồi, giờ anh sẽ liên hệ luật sư đến đó."

Châu Diên đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại khiến Châu Dị hơi nhíu mày: "Là tình nghi buôn bán chất cấm, không phải chuyện nhỏ."

Châu Diên bình tĩnh đáp: "Chỉ cần cậu ta không làm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì."

Châu Dị trầm giọng nói: "Cảm ơn anh."

Châu Diên nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, đáp lại lời cảm ơn của cậu em trai: "Ừ, coi như cậu nợ anh một lần."

Cả hai đều là người thông minh.

Châu Diên không nói coi như bù đắp cho những chuyện trước kia, chính là đang bày tỏ thái độ của mình, chuyện cũ đã qua rồi.

Châu Dị ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao, khẽ cười: "Ừ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 923: Buông bỏ



Sau khi cúp máy với Châu Diên, Châu Dị ra sân hút một điếu thuốc.

Ban đầu anh đứng hút, sau đó ngồi xuống bồn hoa bằng đá cẩm thạch trong sân.

Dưới ánh trăng, cổ áo sơ mi của Châu Dị hơi hé mở, một chân duỗi thẳng, một chân chạm đất, cả người toát lên vẻ lười biếng, phóng khoáng.

Hút xong điếu thuốc, Châu Dị dập tắt tàn thuốc rồi đứng dậy.

Trở lại phòng khách, Khương Nghênh vẫn đang ngồi trên ghế sofa.

Trên người Châu Dị có mùi thuốc lá, anh không lại gần, đứng cách đó hai mét thành thật khai báo: "Anh vừa hút một điếu thuốc."

Khương Nghênh liếc nhìn anh: "Xong việc rồi à?"

Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."

Nói xong, Châu Dị bổ sung thêm một câu: "Nhờ Châu Diên giúp."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị cười nhẹ, tỏ vẻ không quan tâm: "Không sao, coi như nợ anh ấy một lần."

Khương Nghênh không nói nhiều: "Ừ, sau này có nhiều cơ hội trả lại."

Châu Dị khẽ cười: "Người anh toàn mùi thuốc lá, anh đi tắm trước đây."

Khương Nghênh gật đầu: "Đi đi."

Nhìn Châu Dị lên lầu, Khương Nghênh ngồi thêm một lúc trên sofa, bóp bóp chiếc gối ôm trong tay, rồi cũng đứng dậy lên lầu.

Trong phòng tắm, Châu Dị đang quay mặt vào tường, đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh.

Đang tắm dở thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Châu Dị một tay chống tường quay đầu lại, nước từ vòi hoa sen chảy dọc theo tóc mái xuống, theo từng đường nét cơ bắp, cuối cùng biến mất ở vùng "nhạy cảm".

Nhìn thấy Khương Nghênh đứng ở cửa, Châu Dị hơi nhướng mày, lau nước trên mặt, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Khương Nghênh khẽ cuộn tròn các ngón tay: "Tắm nước lạnh à?"

Châu Dị: "Trời nóng."

Khương Nghênh hỏi: "Lạnh không?"

Châu Dị đưa tay tắt vòi hoa sen, dòng nước ào ạt bỗng chốc im bặt. Như chợt nhận ra điều gì, anh tựa lưng vào tường, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Vợ, em muốn gì nào?".

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Châu Dị, Khương Nghênh không trả lời mà dùng hành động để đáp lại.

Khương Nghênh bước đến bên cạnh Châu Dị, đầu tiên là nhón chân hôn lên yết hầu anh, sau đó dùng bàn tay mềm mại bao lấy điểm nhạy cảm của anh.

Châu Dị hít một hơi lạnh, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại.

Khương Nghênh di chuyển lên trên, tách môi anh ra, quấn lấy đầu lưỡi anh.

Châu Dị sợ Khương Nghênh nhón chân sẽ mỏi, anh liền cúi người xuống, một tay đỡ lấy eo cô, giọng khàn khàn: "Ra dáng rồi đấy."

Khương Nghênh: "Học trò được chứ?"

Châu Dị dùng tay kia dẫn dắt tay Khương Nghênh: "Học chưa tới nơi tới chốn, sư phụ dạy lại em nhé."

Khương Nghênh nghe vậy, tai đỏ ửng, nhưng không phản bác, đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở phả ra như hoa lan: "Được."

Sau một hồi mây mưa, Châu Dị cuối cùng cũng đầu hàng dưới bàn tay Khương Nghênh.

Khương Nghênh đỏ mặt muốn đi rửa tay, Châu Dị nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay: "Vợ à, lần đầu tiên anh biết thì ra chỉ dùng tay cũng có thể lên voi xuống chó như vậy."

Khương Nghênh: "..."

Bên kia, Châu Diên cùng luật sư xuất hiện tại đồn cảnh sát.

Sau một hồi thương lượng của luật sư, Bùi Nghiêu và Khúc Tích được bảo lãnh ra ngoài.

Nhìn thấy người bảo lãnh mình là Châu Diên, trên mặt Bùi Nghiêu và Khúc Tích đều lộ vẻ ngại ngùng.

So với hai người họ, Châu Diên lại tỏ ra thoải mái hơn nhiều, anh mời hai người lên xe, sau đó vừa lái xe vừa nói: "Là A Dị bảo anh đến."

Bùi Nghiêu: "..."

Khúc Tích: "..."

Châu Diên lại nói: "Nếu Bùi tổng cảm thấy áy náy khi nhận sự giúp đỡ của tôi, sau này nếu công ty anh có tổ chức du lịch đến đây, có thể đặt nhà nghỉ của tôi, coi như là trả ơn."

Bùi Nghiêu lập tức đồng ý: "Không vấn đề gì."

Châu Diên mỉm cười, không nói gì nữa.

Xe đến nhà nghỉ của Châu Dị, Châu Diên dừng xe, ra hiệu cho hai người đã đến nơi.

Bùi Nghiêu và Khúc Tích lần lượt xuống xe, Bùi Nghiêu đi được hai bước, lại quay người trở lại, gõ cửa sổ xe hỏi Châu Diên: "Anh và Châu Dị làm hòa rồi à?"

Châu Diên chống khuỷu tay lên cửa kính, mỉm cười nho nhã: "Chúng tôi không thể làm hòa được."

Giữa họ có mối thù sâu nặng, có thể buông bỏ, nhưng không thể làm hòa.

Bùi Nghiêu không hiểu: "Vậy tại sao anh lại ra tay giúp đỡ?"

Châu Diên: "Không làm hòa, không có nghĩa là vẫn còn thù hận."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Diên nói xong, thấy Bùi Nghiêu không đáp lại, liền vẫy tay chào anh ta, rồi quay đầu xe rời đi.

Nhìn theo chiếc xe của Châu Diên khuất dần, Bùi Nghiêu trầm giọng, vẻ mặt nặng trĩu: "Đàn ông nhà họ Châu, ai cũng tài giỏi cả, nhưng lại bị thế hệ trước liên lụy. Anh thật không dám nghĩ, Châu Dị và Châu Diên đã phải sống thế nào suốt những năm qua. Em nói xem, liệu họ có bao giờ cảm thấy tuyệt vọng vì hoàn cảnh của mình không?"

Khúc Tích: "Tùy vào tâm lý mỗi người thôi, giống như câu nói trong Người đưa thư luôn gọi hai lần: Tuyệt vọng tự có sức mạnh của tuyệt vọng, cũng như hy vọng có sự bất lực của hy vọng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 924: Đường ai nấy đi



Khúc Tích nói xong, nhìn theo hướng Châu Diên biến mất một lúc, rồi thu hồi tầm mắt, đút hai tay vào túi quần, bước về phía biệt thự.

Hôm nay Khúc Tích mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai trắng.

Trông vừa năng động lại không kém phần nữ tính.

Bùi Nghiêu nhìn theo bóng lưng cô, yết hầu chuyển động, đang định bước theo thì điện thoại trong túi reo lên.

Bùi Nghiêu lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, thấy cuộc gọi đến từ Tần Trữ, anh nhếch mép, nhấn nút nghe: "Ồ, luật sư Tần đại tài, cuối cùng ông cũng có thời gian gọi lại cho tôi rồi."

Giọng Tần Trữ trầm thấp, lạnh lùng: "Gọi điện có việc gì?"

Bùi Nghiêu: "Nếu tôi thực sự có chuyện, thì bây giờ ông gọi lại còn tác dụng gì nữa?"

Tần Trữ khẽ cười: "Sao lại không có tác dụng? Ít nhất cũng có thể đến nhặt xác."

Bùi Nghiêu nghẹn lời: "..."

Nghe thấy Bùi Nghiêu im lặng, giọng Tần Trữ dịu đi vài phần, cười hỏi: "Ông thực sự có chuyện gì à?"

Bùi Nghiêu hừ lạnh, nói thật: "Có, nhưng đã được giải quyết rồi."

Tần Trữ: "Nếu không có việc gì, vậy tôi cúp máy đây."

Bùi Nghiêu nghe vậy liền "chậc" một tiếng: "ông không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì à? Dù sao cũng là anh em lớn lên cùng nhau, ông không lo lắng cho tôi chút nào sao?"

Tần Trữ khẽ cười: "Không lo lắng."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, liền cúp máy.

Tiếng tút tút kéo dài bên tai. Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen, chửi thầm một câu rồi mở WeChat, tìm đến Tần Trữ, gửi ngay một tin nhắn thoại: "Ông đúng là trọng sắc khinh bạn mà!"

Tần Trữ trả lời ngay lập tức: "Nghe A Dị nói bây giờ ông không chỉ có Khúc tổng, mà còn có một cô vợ chưa cưới từ nhỏ, chúc mừng nhé."

Bùi Nghiêu: "..."

Nghe xong tin nhắn thoại của Tần Trữ, trong đầu Bùi Nghiêu hiện lên một câu nói: Chính vì chúng ta quá quen thuộc, nên con dao chúng ta đâm vào nhau mới đặc biệt sắc bén.

Quả thật rất sắc bén!

Cảm giác như đâm thủng cả phổi.

Sau khi ổn định lại tinh thần, Bùi Nghiêu mới bước vào nhà. Khúc Tích đang xách vali xuống lầu.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu nhíu mày bước tới: "Em làm gì vậy?"

Khúc Tích đặt mạnh vali xuống đất: "Em đang làm gì, chẳng phải rất rõ ràng sao?"

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn vali của Khúc Tích, theo bản năng đưa tay ra định xách.

Khúc Tích nhanh tay hơn, kéo vali ra sau lưng: "Không cần Bùi tổng nhọc công."

Bùi Nghiêu nhướn mày: "Bùi tổng?"

Khúc Tích xách vali lướt qua Bùi Nghiêu, ánh mắt lạnh nhạt: "Không thì sao? Bùi tổng bây giờ đã có vợ chưa cưới rồi, chẳng lẽ định dựa vào gia thế hiển hách mà nạp tôi làm thiếp?"

Bùi Nghiêu: "Anh đã giải thích với em rồi mà, anh hoàn toàn không biết chuyện đó, đừng nói là anh, ngay cả bố mẹ anh cũng không biết, đợi anh về..."

Bùi Nghiêu chưa nói hết câu, Khúc Tích dừng bước, quay đầu lại làm động tác "dừng lại": "Thôi, đừng nói mấy lời hoa mỹ nữa, nể mặt Châu Dị và Nghênh Nghênh, chúng ta đường ai nấy đi."

Khúc Tích nói xong, nhìn Bùi Nghiêu với ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

Bùi Nghiêu nghẹn thở, một lúc sau, hai tay chống nạnh, tức giận đến bật cười: "Được, đường ai nấy đi."

Lúc này, tại nhà họ Bùi.

Mẹ Bùi đang cắm hoa, mắt phải bỗng nhiên giật liên hồi.

Bà dùng ngón tay ấn ấn mí mắt, quay sang nhìn bố Bùi đang ngồi trên sofa đọc tạp chí: "Mắt phải của tôi cứ giật mãi."

Bố Bùi nghe vậy ngẩng đầu lên: "Mắt phải giật, thần tài đến."

Mẹ Bùi nhíu mày: "Không phải mắt trái giật mới là thần tài sao?"

Bố Bùi nghiêm túc nói: "Mắt phải cũng vậy."

Bố Bùi vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Bùi lập tức sa sầm, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời qua loa của ông.

Thấy vậy, ông Bùi đặt tạp chí xuống, cầm lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm, hắng giọng nghiêm túc nói: "Mắt trái giật, giật là Võ Thần Tài, mắt phải giật, giật là Văn Thần Tài."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 925: Chia tay rồi



Bố Bùi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu mẹ Bùi không sống với ông mấy chục năm, hiểu rõ tính nết của ông, thì suýt nữa đã tin.

Thấy sắc mặt vợ vẫn còn u ám, bố Bùi biết tỏng là không qua mắt được bà. Ông bèn đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ôi trời, suýt quên! Mình còn cuộc họp video quan trọng nữa chứ. Xem cái đầu này, đúng là lú lẫn rồi..."

Để chứng minh mình nói thật, ông vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra khỏi túi, gọi cho trợ lý.

Điện thoại được kết nối, bố Bùi nói với đầu dây bên kia: "Tiểu Vương, thông báo cho mọi người họp ngay bây giờ."

Trợ lý Tiểu Vương ở đầu dây bên kia: "Bùi tổng, họp gì ạ?"

Bố Bùi: "Đúng rồi, ngay bây giờ, ôi, xem cái đầu của tôi này, suýt nữa thì quên mất."

Trợ lý Tiểu Vương: "..."

Bố Bùi bước lên cầu thang, tiếp tục nói: "Bây giờ tôi lên lầu, mười phút nữa họp, cuộc họp hôm nay rất quan trọng."

Trợ lý Tiểu Vương lắp bắp: "Vậy, vậy tôi thông báo cho ban lãnh đạo ạ?"

Bố Bùi bình tĩnh đáp: "Ừ, bây giờ thông báo cho mọi người đi, đừng để mất thời gian."

Nói xong, bố Bùi cúp máy.

Cúp máy xong, bố Bùi còn không quên quay đầu lại nhìn mẹ Bùi đang đứng trước cửa sổ sát đất, lắc lắc điện thoại trong tay, cười nói: "Em xem, anh không lừa em, thật sự có cuộc họp."

Mẹ Bùi ném hoa loa kèn xuống đất kêu "bốp" một tiếng, phủi tay rồi bước tới: "Em họp cùng anh."

Vẻ mặt ông Bùi cứng đờ: "Không, không cần đâu nhỉ?"

Mẹ Bùi: "Sao lại không cần? Mắt phải của em đang giật báo hiệu thần tài đến, nhất định phải đi cùng anh, chắc chắn sẽ mang lại may mắn cho anh."

Bố Bùi: "..."

Mười phút sau, cuộc họp video bắt đầu.

Bố Bùi và các lãnh đạo cấp cao của Bùi thị nhìn nhau chằm chằm qua màn hình.

Bố Bùi liếc nhìn vợ mình, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Cái, cái vấn đề chúng ta đã nói ở công ty đó, mọi người cho ý kiến xem sao."

Những người lãnh đạo cấp cao của Bùi thị đều là những người tâm phúc đã theo bố Bùi nhiều năm.

Nhìn thấy vẻ mặt này của ông, họ đều biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Một vị lãnh đạo cấp cao lấy hết can đảm lên tiếng: "Tôi thấy vấn đề này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp..."

Một vị lãnh đạo cấp cao khác lập tức phụ họa: "Đúng, đúng, Lý tổng nói đúng."

Bố Bùi: "..."

Các lãnh đạo cấp cao khác: "..."

Mẹ Bùi cười như không cười: "Tiếp tục đi."

Ông Bùi: "..."

Tất cả các lãnh đạo cấp cao: "..."

Không khí trong phòng làm việc đang rơi vào bế tắc thì điện thoại di động của bố Bùi đặt trên bàn đột nhiên rung lên hai tiếng.

Bố Bùi cúi đầu nhìn, thấy cuộc gọi đến từ Bùi Nghiêu, như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng cầm điện thoại lên nghe máy.

Vừa nhấn nút nghe, ông vừa nói với các lãnh đạo cấp cao trước màn hình video: "Bên tôi có chút việc, cuộc họp video hôm nay đến đây thôi, mọi người suy nghĩ kỹ về vấn đề này, ngày mai đến công ty chúng ta tiếp tục thảo luận."

Nghe thấy lời của bố Bùi, các lãnh đạo cấp cao như được đại xá: "Vâng, Bùi tổng."

Nói xong, các lãnh đạo cấp cao vội vàng cúp máy, nhanh hơn cả ông Bùi.

Thấy vậy, bố Bùi ngại ngùng sờ mũi, quay sang nói chuyện điện thoại: "Alo, Nghiêu Nghiêu."

Lúc này Bùi Nghiêu đang ở sân bay, cách Khúc Tích chưa đầy một mét, nhưng trông như hai người xa lạ.

Bùi Nghiêu lạnh lùng nói: "Rốt cuộc chuyện cô Tiểu Tiểu kia là như thế nào ạ?"

Vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Tiểu", bố Bùi nhất thời chưa phản ứng kịp đó là ai, một lúc sau mới nhớ ra, đáp: "Chẳng phải mẹ con đã nói rõ với con rồi sao?"

Bùi Nghiêu: "Chuyện này là do hai người gây ra, hai người không tự giải quyết được sao? Sao lại đưa số điện thoại của con cho cô ta?"

Bố Bùi nghe vậy, đang định trả lời thì điện thoại bị mẹ Bùi giật lấy.

Mẹ Bùi lo lắng hỏi: "Có phải Tích Tích giận rồi không?"

Bùi Nghiêu nhìn bóng lưng Khúc Tích, siết chặt quai hàm: "Chúng con chia tay rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 926: Cha mẹ ruột



Một câu "chia tay" của Bùi Nghiêu khiến cuộc gọi này rơi vào im lặng.

Rất lâu sau, Bùi Nghiêu vẫn không nghe thấy cha mẹ mình trả lời.

Cứ tưởng hai người đang tự trách bản thân vì chuyện "hôn ước từ bé", thì giọng bố Bùi vang lên trong điện thoại: "Tích Tích chia tay với con trai mình rồi."

Mẹ Bùi hỏi: "Tích Tích tỉnh ngộ rồi sao?"

Bố Bùi trầm giọng nói: "Tôi nghĩ là vậy."

Mẹ Bùi ban đầu nhíu mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Bình thường thôi, nói thật, với EQ của Bùi Nghiêu, việc Tích Tích chia tay với nó là chuyện sớm muộn."

Mẹ Bùi và bố Bùi nói qua nói lại, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Bùi Nghiêu.

Hai người nói xong, khoảng bốn năm giây sau, mới nhận ra điện thoại vẫn đang kết nối, ông Bùi khẽ ho hai tiếng rồi hỏi: "Con trai, con thật sự chia tay với Tích Tích rồi à?"

Bùi Nghiêu: "Bố nghĩ sao?"

Bố Bùi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu."

Bùi Nghiêu bị lời nói của bố chọc cười: "Bố nghĩ đây là chuyện tốt à?"

Ông Bùi nghiêm túc nói: "Ít nhất là chuyện tốt đối với Tích Tích, chia tay với con, chắc chắn con bé sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn con."

Bùi Nghiêu: "..."

Bố Bùi nói xong, thấy Bùi Nghiêu không trả lời, liền ngừng một chút rồi lại nói: "Con thấy bố nói có đúng không?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói qua điện thoại: "Đúng, bố nói rất đúng."

Nói xong, không đợi bố Bùi lên tiếng, liền cúp máy.

Nghe thấy đầu dây bên kia không còn âm thanh, bó Bùi đưa điện thoại lên nhìn, thấy Bùi Nghiêu đã cúp máy, liền ném điện thoại lên bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ Bùi: "Thật sự chia tay rồi."

Sắc mặt mẹ Bùi hơi thay đổi, tuy bà khinh thường con trai mình, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cô con dâu tốt như Khúc Tích: "Không được, tôi phải liên lạc với Tích Tích."

Nói xong, bà Bùi vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Bố Bùi nhìn theo bóng lưng vợ đi ra, dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.

May mà có con trai chịu trận.

Mới thoát được một kiếp nạn.

Bên kia, mẹ Bùi xuống lầu, cầm điện thoại trên bàn trà suy nghĩ một lúc, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Khúc Tích: Tích Tích, dạo này cháu có thời gian không?

Mẹ Bùi gửi tin nhắn xong, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, không thấy Khúc Tích trả lời, liền sốt ruột đi tới đi lui.

Mười mấy phút sau, Khúc Tích mới trả lời: Dì Huệ, có chuyện gì ạ?

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Khúc Tích, mẹ Bùi vỗ vỗ ngực.

May quá, tuy Khúc Tích đã chia tay với thằng con trời đánh của mình, nhưng vẫn còn nói chuyện với bà.

Mẹ Bùi sắp xếp từ ngữ: Dạo này Bùi thị đang chuẩn bị đặt một lô quần áo làm quà tặng phúc lợi cho nhân viên, dì muốn đặt ở chỗ cháu.

Khúc Tích: Bên cháu chỉ có đồ nữ thôi ạ.

Bà Bùi: Đúng là quà tặng cho nhân viên nữ.

Bà Bùi gửi tin nhắn xong, Khúc Tích không trả lời ngay.

Một lúc sau mới trả lời: Dì Huệ, không biết Bùi Nghiêu có nói với dì không, cháu đã chia tay với anh ấy rồi, nếu dì coi cháu là bạn mà đặt hàng ở đây, cháu cảm ơn dì, còn nếu dì coi cháu là con dâu mà đặt hàng ở chỗ cháu, thì thôi ạ.

Hai câu nói này của Khúc Tích vừa khẳng định sự thật cô đã chia tay với Bùi Nghiêu, vừa thể hiện thái độ của cô với bà Bùi.

Trong giới kinh doanh, nếu không có thù oán gì sâu sắc, thì sẽ không ai dồn đối phương vào đường cùng.

Xét cho cùng, trong giới này, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Hơn nữa, giữa Khúc Tích và bà Bùi không chỉ là vấn đề lợi ích, mà còn có tình cảm.

Qua thời gian dài tiếp xúc, hai người rất hợp tính nhau.

Khúc Tích vừa gửi tin nhắn xong thì được thông báo máy bay sắp cất cánh, cần chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Khúc Tích cúi đầu nhìn, thấy bà Bùi chưa trả lời, cũng không buồn chuyển sang chế độ máy bay, mà trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

Khi máy bay cất cánh và bay ổn định, Khúc Tích gọi tiếp viên hàng không xin một chiếc chăn mỏng.

Sau khi tiếp viên hàng không đưa chăn cho Khúc Tích, Khúc Tích cảm ơn rồi đắp chăn lên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ lúc rời khỏi biệt thự cho đến khi làm thủ tục lên máy bay, Khúc Tích vẫn luôn bình tĩnh, tâm trạng rất ổn định.

So với cô, Bùi Nghiêu ngồi cách cô chỉ một lối đi lúc này tức đến mức muốn nổ phổi, tay anh kéo cà vạt xuống, mặt mày tím tái.

Nữ tiếp viên hàng không sau khi đưa chăn cho Khúc Tích, quay lại liền thấy Bùi Nghiêu như vậy, cô ngẩn người, rồi cúi xuống mỉm cười hỏi: "Chào anh, anh có cần chăn không ạ?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 927: Ngộ ra



Bùi Nghiêu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn nụ cười lịch sự của nữ tiếp viên hàng không, lông mày khẽ nhíu lại.

"Không cần."

Nữ tiếp viên thấy vậy, nét mặt hơi cứng lại: "Vâng thưa anh, chúc anh có một chuyến đi vui vẻ."

Máy bay đến Bạch Thành vào ngày hôm sau.

Trên đường đi, Khúc Tích ngủ ngon lành, còn Bùi Nghiêu thì cứ mở mắt thao láo, trong mắt toàn là vẻ u oán.

Vừa xuống máy bay, Khúc Tích lập tức gọi cho trợ lý, vừa kéo vali vừa nói: "Đến chưa? Ừ, tôi ra ngay, cậu không cần lại đây đâu, đợi tôi ở bãi đỗ xe."

Nói xong, Khúc Tích không quay đầu lại, sải bước rời đi.

Bùi Nghiêu nhìn theo bóng lưng cô, mím chặt môi, nghiến răng đến ê ẩm.

Đúng lúc Bùi Nghiêu sắp nghẹn thở đến ngất xỉu thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của trợ lý bên tai.

"Bùi tổng."

Bùi Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt khó coi: "Sao giờ mới đến?"

Dưới ánh mắt sắc lạnh của Bùi Nghiêu, trợ lý cúi đầu, im thin thít. Cuối cùng, nghĩ đến mức lương đáng mơ ước, anh ta gượng cười: "Bùi tổng, xin lỗi, là lỗi của tôi."

Nghe trợ lý nói vậy, Bùi Nghiêu cảm thấy như đấm vào bông, khóe miệng giật giật, không nói gì, ném vali cho trợ lý rồi mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

Khu vực đón trả khách sân bay không được đỗ xe quá một phút, dừng là phải đi ngay.

Thấy Bùi Nghiêu đã lên xe, trợ lý vội vàng xách vali của anh bỏ vào cốp xe, rồi lên xe lái đi.

Xe đi được một đoạn, trợ lý nhìn Bùi Nghiêu đang nhắm mắt qua kính chiếu hậu, hỏi: "Bùi tổng, chúng ta về nhà hay...?"

Bùi Nghiêu nhíu mày đáp: "Đến Thủy Thiên Hoa Phủ."

Trợ lý: "Vâng."

Im lặng là cây cầu Cambridge đêm nay.

Trợ lý nói xong, không dám nhìn Bùi Nghiêu nữa, tập trung lái xe.

Hai tiếng sau, khi xe sắp đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Bùi Nghiêu đột nhiên lên tiếng: "EQ của tôi có thật sự thấp vậy không?"

Bùi Nghiêu hỏi rất bất ngờ.

Nếu có người khác trên xe, trợ lý sẽ tránh trả lời câu hỏi đó.

Nhưng đời không như là mơ, trên xe chỉ có hai người bọn họ.

Trợ lý liếc nhìn Bùi Nghiêu đã mở mắt qua kính chiếu hậu, cười nói: "Tôi thấy EQ của anh khá cao."

Bùi Nghiêu: "Thật sao?"

Trợ lý đành phải nói dối: "Thật ạ."

Bùi Nghiêu hít vào một hơi, đưa tay xoa mi tâm, rồi lại nhắm mắt: "Tôi biết cậu đang nói dối, thôi, không hỏi nữa."

Trợ lý thầm nghĩ: Nếu anh thực sự hiểu chuyện, thì đã không hỏi.

Một lúc sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Trợ lý dừng xe, cẩn thận nhắc nhở Bùi Nghiêu: "Bùi tổng, đến rồi ạ."

Bùi Nghiêu căn bản không ngủ say, xe vừa dừng là tỉnh dậy, giọng uể oải đáp: "Ừ."

Thấy Bùi Nghiêu đã mở mắt, trợ lý xuống xe mở cửa cho anh ta.

Bùi Nghiêu bước xuống xe với đôi chân dài, cầm lấy áo vest vừa cởi khoác lên tay: "Không cần đợi tôi, tối nay tôi ở đây, lát nữa cậu mang vali về nhà giúp tôi."

Trợ lý: "Vâng thưa Bùi tổng."

Bùi Nghiêu nói xong, sải bước vào trong.

Tại Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị đang nghiên cứu cách sơn chiếc nôi đã lắp ráp xong, thì thấy Bùi Nghiêu mặt mày ủ rũ bước vào từ cửa.

Châu Dị chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi quay người lại, bắt đầu cầm cọ nhỏ sơn chiếc nôi.

Sơn anh mua là màu hồng, thân thiện với môi trường, không chứa formaldehyde.

Châu Dị sơn rất chăm chú, Bùi Nghiêu thay dép lê đi vào trong, từ xa ném áo vest lên tay vịn sofa, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện Châu Dị với vẻ mặt chán nản.

Châu Dị tập trung sơn nôi, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Tôi đang sơn nôi cho con gái tôi, đừng nói mấy lời chán đời, ảnh hưởng đến cảm xúc vui vẻ của chiếc nôi con gái tôi."

Bùi Nghiêu đang chất chứa đầy bụng tâm sự, nghe Châu Dị nói vậy, đành phải nuốt xuống.

Ngay sau đó, Châu Dị mở một ứng dụng trong điện thoại, tìm một đoạn tướng thanh rồi nhấn nút phát.

Đoạn tướng thanh khá hài hước.

Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh nghe, nét mặt vừa rối rắm vừa phức tạp.

Cười, anh ta vừa mới thất tình.

Không cười, đoạn này lại thật sự hài hước, anh ta nhịn không được.

Cứ thế, khoảng mười mấy phút trôi qua, cho đến khi Châu Dị sơn xong chiếc nôi, Bùi Nghiêu mới không nhịn được lên tiếng: "Tôi và Khúc Tích chia tay rồi."

Châu Dị đứng dậy, lấy khăn từ tay dì Trương lau tay, liếc nhìn Bùi Nghiêu, thản nhiên nói: "Một ván bài tốt bị ông đánh cho tan nát."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị lại nói: "Nếu Tần Trữ có được ván bài này của ông, chắc giờ đã có đứa thứ hai rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 928: Tiểu tổ tông bỏ chạy rồi



Câu nói của Châu Dị vừa sắc bén vừa thực tế.

Bùi Nghiêu ủ rũ kéo cổ áo sơ mi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nói gì cũng không thích hợp.

Chung quy lại là do anh ta ngu ngốc.

Thấy Bùi Nghiêu im lặng, Châu Dị hiểu lần này anh ta đã thực sự nhận ra lỗi của mình.

Châu Dị đưa chiếc khăn lau tay cho dì Trương, nháy mắt ra hiệu cho dì rời đi.

Dì Trương hiểu ý, cầm khăn quay vào bếp.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Châu Dị đi tới ngồi xuống bàn trà, duỗi thẳng hai chân dài, trầm giọng hỏi: "Ai nói lời chia tay?"

Bùi Nghiêu: "Cô ấy."

Châu Dị: "Ông nghĩ sao?"

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, sau đó quay mặt đi: "Tôi không muốn chia tay."

Châu Dị khẽ cười: "Biết là ông không muốn chia tay, tôi muốn hỏi ông, sau chuyện này ông có rút ra được bài học gì không?"

Bùi Nghiêu quay lại nhìn Châu Dị, nhíu mày hỏi: "EQ thấp có tính không?"

Châu Dị trêu chọc: "Tính, có thể nhận ra điểm này, lại còn thừa nhận, thật không dễ dàng."

Bùi Nghiêu mím môi không nói, biết Châu Dị đang châm chọc mình, nhưng cũng biết Châu Dị nói đúng sự thật.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc, Châu Dị khẽ cười: "Cô Khúc đối xử với ông không tệ, ngày nào cũng nói yêu tiền như mạng sống, nhưng vì ông mà có thể bán cả công ty."

Lời nói của Châu Dị chạm đến trái tim Bùi Nghiêu: "Tôi biết."

Châu Dị: "Ông nói lần này ông muốn cầu hôn, tôi ngoài miệng thì trêu chọc ông, nhưng trong lòng cũng thật sự muốn giúp ông, nhưng mà..."

Nhưng mà anh bạn à, ông đúng là đồ đồng đoàn, đến cả quốc phục cũng không cứu nổi ông.

Châu Dị không nói hết, nhưng lần này Bùi Nghiêu thực sự đã ngộ ra, chỉ nghe một nửa đã hiểu rõ.

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói: "Chuyện cô vợ chưa cưới kia, bố mẹ tôi và tôi đều không biết, là do ông nội tự ý quyết định."

Châu Dị cười: "Đã giải thích với Khúc Tích chưa?"

Bùi Nghiêu: "Giải thích rồi nhưng vô ích, cô ấy không tin."

Châu Dị trêu chọc: "Nếu là tôi, tôi cũng không tin."

Bùi Nghiêu mặt mày khó coi: "Nhưng tôi nói toàn là sự thật."

Châu Dị nhếch mép: "Có những lúc, tuy là sự thật, nhưng nghe lại cứ như giả."

Đối mặt với lời nói của Châu Dị, Bùi Nghiêu không còn gì để nói.

Quả thực nghe rất giả, trước đó không hề có dấu hiệu gì, đột nhiên lại xuất hiện.

Hơn nữa lại còn xuất hiện vào lúc hai người đang làm "chuyện ấy".

Châu Dị nói xong, thấy Bùi Nghiêu không nói gì, liền vỗ vỗ vào tay ông ta, khẽ cười: "Ba mươi năm nay ông sống quá thuận lợi rồi, nên không biết trân trọng."

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu nhíu mày: "Tôi trân trọng Khúc Tích."

Châu Dị cười khẩy: "Không phải nói ông không trân trọng, mà là nói ông không biết cách trân trọng."

Nói xong, Châu Dị lại bổ sung: "Nếu trên thế giới này, Khúc Tích là hơi ấm duy nhất của ông, ông có còn như bây giờ không?"

Bùi Nghiêu hít một hơi: "..."

Có những chuyện chính là như vậy.

Dao chưa đâm vào người mình thì không biết đau.

Cho dù chỉ là giả thiết, cũng đủ khiến người chưa từng trải nghiệm phải giật mình.

Bùi Nghiêu cảm thấy Châu Dị nói đúng, ba mươi năm nay anh ta quả thực sống quá thuận lợi, ngoại trừ sự nghiệp có chút trắc trở, còn lại đều suôn sẻ.

Đặc biệt là được sinh ra trong một gia đình ấm áp và tràn ngập tình yêu thương như Bùi gia.

Nên khi anh gặp được cô gái mình thích, rõ ràng muốn trân trọng, nhưng lại không biết phải trân trọng như thế nào.

Nếu thực sự như Châu Dị nói, trên thế giới này, Khúc Tích là ánh sáng duy nhất, là hơi ấm duy nhất của anh, thì có lẽ anh...

Nghĩ đến đây, Bùi Nghiêu đột nhiên nghẹn lời.

Châu Dị thấy vậy, khẽ cười: "Lão Bùi, ông nghĩ xem, nếu bây giờ Tần Trữ theo đuổi được Sầm Hảo, lão ta sẽ đối xử với Sầm Hảo như thế nào?"

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, khóe miệng nở nụ cười: "Coi như bà nội mà cúng."

Châu Dị: "Thế còn ông?"

Bùi Nghiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng chửi thề một tiếng: "Tiểu tổ tông của tôi bỏ chạy mất rồi!!"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 929: Trung thành với tình yêu sâu đậm



Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Châu Dị liền bật cười.

Bùi Nghiêu thở dài một hơi, dựa người vào ghế sofa, cả người như lún vào trong đó, nhìn Châu Dị thành khẩn hỏi: "Châu Dị, ông nói lần này tôi phải dỗ dành thế nào? Lại quỳ trước cửa nhà Khúc Tích nữa à?"

Châu Dị cười khẩy: "Có lần một lần hai, ông nghĩ còn có lần ba lần bốn sao?"

Bùi Nghiêu nghe vậy, sắc mặt ảm đạm.

Châu Dị: "Lần này ông phải bỏ chút tâm sức, nếu không..."

Châu Dị nói nửa chừng thì dừng lại, Bùi Nghiêu nhíu mày nhìn anh: "Hay là tôi học theo ông, tặng công ty cho Khúc Tích?"

Châu Dị nhướn mày, trêu chọc: "Tôi tặng công ty vì đó là công ty của tôi, cậu tặng Bùi thị, Bùi thị là của một mình ông à? Ông nói câu này có nghĩ đến cảm nhận của chú Bùi không?"

Bùi Nghiêu: "..."

Nếu để ông cụ nhà anh biết ý nghĩ này, e rằng chân anh sẽ bị đánh gãy.

Hơn nữa còn là gãy vụn xương.

Thấy vẻ mặt Bùi Nghiêu càng thêm ảm đạm, Châu Dị đưa chân đá anh ta: "Đừng nghĩ mấy trò vớ vẩn nữa, bỏ chút tâm sức vào đi, nhắc ông một câu, trước tiên hãy giải quyết chuyện cô vợ chưa cưới kia đi..."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị đang nói chuyện với Bùi Nghiêu thì Khương Nghênh từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị lập tức đứng dậy, bước nhanh tới nắm lấy tay cô: "Dậy rồi à?"

Khương Nghênh vẫn còn ngái ngủ, không để ý đến Bùi Nghiêu đang ngồi trên sofa: "Ừ."

Châu Dị đưa tay vén tóc mai cho cô, mỉm cười hỏi: "Uống nước lọc hay uống nước ép?"

Khương Nghênh mấp máy môi: "Em muốn ăn bánh kem dâu tây."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị hơi sững người, sau đó mỉm cười: "Được, anh đi mua."

Khương Nghênh: "Mua ở ngoài có ổn không?"

Nụ cười trên môi Châu Dị càng sâu: "Vậy anh làm?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Anh biết làm à?"

Châu Dị: "Anh có thể học."

Nói xong, Châu Dị nắm tay Khương Nghênh xuống cầu thang, hôn lên môi cô, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Cửu đi mua dâu tây.

Bùi Nghiêu ngồi trên sofa nhìn hai người tương tác, trong lòng không khỏi "chấn động".

Châu Dị đã âm thầm nỗ lực bao nhiêu, mới có thể khiến Khương Nghênh gai góc trở nên như bây giờ?

Khương Nghênh đến gần sofa mới nhìn thấy Bùi Nghiêu đang ngồi trên đó.

Khương Nghênh không hề tỏ ra ngại ngùng, mỉm cười chào Bùi Nghiêu: "Anh về khi nào đấy?"

Bùi Nghiêu đứng dậy: "Anh vừa về."

Nói xong, Bùi Nghiêu ngừng một chút, rồi chân thành nói thêm một câu: "Nghênh Nghênh, anh thấy trạng thái hiện tại của em rất tốt."

Khương Nghênh mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi Châu Dị: "Toàn bộ là công lao của anh ấy."

Bùi Nghiêu quay sang nhìn Châu Dị, Châu Dị cười đắc ý với anh ta.

Từ khi Khương Nghênh xuất hiện trong phòng khách, mọi sự chú ý của Châu Dị đều đổ dồn vào cô.

Lúc thì rót nước cho Khương Nghênh, lúc thì lấy gối tựa cho cô, lúc lại lấy đồ chơi và quần áo anh đã chọn cho con ra khoe với cô.

Bùi Nghiêu nhìn thôi đã thấy mệt, vậy mà cậu ta vẫn không biết mệt mỏi.

Mười mấy phút sau, Tiểu Cửu xách dâu tây vừa mua về bước vào.

Châu Dị đứng dậy nhận lấy dâu tây từ tay Tiểu Cửu, không rửa, ăn thử một quả, xác định là ngọt, liền sải bước vào bếp.

Bùi Nghiêu nhìn theo bóng lưng Châu Dị, không nhịn được cười, sau đó quay sang hỏi Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh, Châu Dị bây giờ như vậy, em có thấy phiền không?"

Khương Nghênh đang xem đồ dùng trẻ em mà Châu Dị đã thêm vào giỏ hàng, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Hửm?"

Bùi Nghiêu cười cười, đổi câu hỏi: "Nghênh Nghênh, thật ra anh vẫn luôn tò mò, sau này em thích Châu Dị, là vì thích con người lão ấy, hay là vì cảm động?"

Tuy Bùi Nghiêu đang cười, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Khương Nghênh nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Bắt đầu từ cảm động, rồi sau đó là trung thành với tình yêu sâu sắc."

Nói xong, Khương Nghênh dịu dàng nói tiếp: "Người như em, nếu đối phương không chủ động bước đến, chủ động đưa tay ra, thì có lẽ cả đời em cũng không học được cách chủ động, nhưng, chỉ cần đối phương chủ động bước chín mươi chín bước về phía em, thì quãng đường còn lại, dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần anh ấy kiên định yêu em, em sẽ luôn đồng hành cùng anh ấy..."

Bùi Nghiêu gật đầu: "Tốt lắm."

Khương Nghênh cười: "Tình yêu của em có lẽ không mãnh liệt như người khác, nhưng mỗi ngày em sẽ yêu anh ấy nhiều hơn hôm qua."
 
Back
Top