Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 930: Tiên nữ kiếm tiền



Lúc Bùi Nghiêu rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đang ở trong bếp cùng Châu Dị làm bánh.

Cả hai đều vụng về, vừa xem app dạy nấu ăn vừa làm theo.

Châu Dị mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ thạo việc, còn tranh thủ đút dâu tây cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh dựa vào tủ bếp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ.

Rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Bùi Nghiêu ngậm điếu thuốc, cuốc bộ về nhà.

Khu này khó bắt xe, lúc nãy đã bảo trợ lý không cần đợi nên giờ chỉ còn cách đi bộ.

Nửa tiếng sau, Bùi Nghiêu cuối cùng cũng ra khỏi khu biệt thự, bắt được một chiếc taxi bên đường.

Ngồi trên xe, Bùi Nghiêu dập tắt điếu thuốc, vứt ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại nhắn tin cho Khúc Tích: Khúc Tích, anh thật lòng muốn sống cả đời với em...

Khi gửi tin nhắn này, cả tay lẫn tim Bùi Nghiêu đều run lên.

Phải nói rằng, câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng anh.

Chỉ tiếc là...

Anh vừa gửi xong, màn hình liền hiện thông báo: Tích Tích đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn. Sau khi được chấp nhận, bạn mới có thể nhắn tin.

Bùi Nghiêu: "..."

Bên kia, Khúc Tích về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa thơm tho, rồi ngồi trên giường gọi điện cho Khương Nghênh, tám chuyện.

Lúc nhận điện thoại của Khúc Tích, Khương Nghênh đang thưởng thức bánh kem dâu tây.

Phải công nhận Châu Dị có năng khiếu làm bánh ngọt, lần đầu làm mà bánh đã mềm xốp và có độ ngọt vừa phải.

Khúc Tích than thở một hồi, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Đúng là tiên nữ và người phàm không thể ở bên nhau."

Khương Nghênh bật cười: "Vậy Khúc tiên nữ đang có kế hoạch gì cho tương lai đây?"

Khúc Tích chỉnh lại tư thế ngồi, bắt chéo chân: "Kiếm tiền thôi chứ còn gì nữa."

Khương Nghênh: "Trước đây chưa cho bà hưởng ké chút lộc lá gì từ tôi, giờ cho bà hốt bạc một mẻ."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích lập tức hào hứng: "Lộc lá gì vậy?"

Khương Nghênh: "Một thời gian nữa sẽ có liên hoan phim, lễ phục của dàn sao hạng A của Châu thị Truyền thông sẽ do bà lo liệu."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích mừng rỡ: "Thật á?"

Khương Nghênh: "Tôi lừa bà bao giờ chưa?"

Khúc Tích: "Huhu, bạn bè bao nhiêu năm, cuối cùng tôi cũng được ké tí lộc của bà rồi..."

Khương Nghênh mỉm cười: "Mà bà cũng không phải làm không công đâu, cứ báo giá, tôi sẽ bảo Châu Dị thanh toán."

Vài câu nói của Khương Nghênh đã xoa dịu nỗi đau thất tình của Khúc Tích.

Khúc Tích lập tức hừng hực khí thế, bắt đầu bàn bạc với Khương Nghênh về hình tượng của dàn sao Châu thị Media.

Sao nào theo phong cách nào thì phải chọn lễ phục cho phù hợp.

Lễ phục không cần quá nổi bật nhưng tuyệt đối không được xấu.

Không cần xuất sắc nhất, miễn sao tôn dáng người mặc là được.

Hai người nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, trước khi cúp máy, Khúc Tích còn dặn đi dặn lại Khương Nghênh về thời gian cung cấp lễ phục.

Cúp máy, Khương Nghênh mỉm cười nhìn Châu Dị: "Anh có nghe thấy những gì em vừa nói không?"

Châu Dị xoa nhẹ mắt cá chân Khương Nghênh: "Nghe thấy rồi."

Khương Nghênh hỏi: "Anh đồng ý chứ?"

Châu Dị trêu chọc: "Anh chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa thôi, có tư cách gì mà không đồng ý?"

Châu Dị vừa nói xong, Khương Nghênh bật cười, định đáp lời thì điện thoại anh reo lên.

Châu Dị liếc nhìn, thấy là Tần Trữ gọi, bèn nghe máy: "Alo, lão Tần."

Châu Dị vừa dứt lời, đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi đáp: "Châu tổng, tôi là Sầm Hảo. Bây giờ anh rảnh không? Tần Trữ có chút chuyện, cần anh đến Diêm Thành một chuyến."

Châu Dị nhíu mày: "Lão Tần sao vậy?"

Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Anh ấy bị thương, đang nằm viện."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 931: Thận bị thương



Sầm Hảo nói xong, sắc mặt Châu Dị hơi trầm xuống.

Một lúc sau, Châu Dị trầm giọng đáp: "Gửi địa chỉ đến điện thoại cho tôi."

Sầm Hảo nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Cúp máy với Sầm Hảo, Châu Dị đưa tay xoa mi tâm.

Không thể nói là sóng gió này chưa qua sóng gió khác lại tới, mà phải nói đám anh em của anh không ai là người dễ bảo.

Thấy Châu Dị xoa mi tâm, Khương Nghênh hỏi: "Sao vậy anh?"

Châu Dị đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: "Bên lão Tần có chút chuyện, anh cần phải đến Diêm Thành một chuyến."

Nói xong, không đợi Khương Nghênh lên tiếng, Châu Dị lại nói thêm: "Em không thể đi, dù sao bây giờ em cũng đang mang thai, cứ bay đi bay lại anh sợ em không chịu nổi."

Khương Nghênh nhìn Châu Dị: "Có nguy hiểm không?"

Châu Dị hôn lên khóe môi Khương Nghênh, không nói có nguy hiểm hay không, chỉ nghiêm túc nói: "Anh đảm bảo sẽ bình an trở về."

Khương Nghênh hiểu rõ tình cảm giữa Châu Dị và Tần Trữ như thế nào.

Cô không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.

Đặt mình vào vị trí của anh, nếu Khúc Tích gặp chuyện, cô cũng nhất định sẽ đi.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh: "Đi sớm về sớm, bình an trở về."

Thật ra dù Châu Dị không nói, cô cũng sẽ không đi theo.

Tình trạng hiện tại của cô, đi theo chỉ làm gánh nặng cho Châu Dị.

Đều là người trưởng thành, lúc cần phải làm nũng thì làm nũng, lúc cần phải nghĩ cho đại cuộc thì phải nghĩ cho đại cuộc.

Châu Dị đi vào tối hôm đó, khi đến Diêm Thành, Tiểu Tam ra đón.

Trên đường đến bệnh viện, Châu Dị tiện tay ném áo vest sang một bên, đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi, hỏi: "Lão Tần bị thương ở đâu?"

Tiểu Tam nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu, nhếch mép nói: "Vị trí bị thương của luật sư Tần hơi khó nói."

Châu Dị nhướn mày: "Của quý?"

Tiểu Tam hiểu ý, lắc đầu: "Không phải, nhưng cũng gần giống vậy."

Châu Dị lạnh lùng nói: "Đừng vòng vo."

Tiểu Tam: "Thận."

Châu Dị nghe vậy, nheo mắt lại: "Bị thương kiểu gì?"

Tiểu Tam cười gượng: "Đánh nhau với người theo đuổi Sầm tiểu thư, bị người của đối phương đâm một nhát."

Châu Dị: "..."

Người có thể đánh nhau với Tần Trữ chắc chắn không phải người tầm thường.

Châu Dị không hỏi nhiều về nguyên nhân cụ thể.

So với việc nghe Tiểu Tam kể lại, Châu Dị muốn nghe chính Tần Trữ nói hơn.

Hơn hai tiếng sau, xe đến bệnh viện.

Tiểu Tam dừng xe, dẫn Châu Dị đến phòng bệnh của Tần Trữ.

Đến cửa phòng bệnh, Tiểu Tam gãi đầu nói: "Châu tổng, anh vào đi, tôi đi tìm chỗ tắm rửa, mấy ngày nay tôi chưa tắm, người bốc mùi hết rồi."

Châu Dị liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta có gì đó mờ ám, cười như không cười: "Cậu đắc tội với lão Tần à?"

Tiểu Tam không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: "Châu tổng, nể tình anh em với Tiểu Cửu, lát nữa anh nhất định phải nói giúp tôi vài lời tốt đẹp trước mặt luật sư Tần."

Châu Dị trêu chọc: "Tôi thấy rồi, cậu không chỉ đắc tội với lão Tần, mà còn đắc tội rất nặng."

Tiểu Tam: "Châu tổng..."

Châu Dị đặt tay lên nắm cửa, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái: "Không nói thật, tôi sẽ không giúp."

Nghe Châu Dị nói vậy, Tiểu Tam mặt mày tái mét, đành phải nói: "Thật, thật ra cũng không có gì to tát, chỉ, chỉ là trưa nay, Sầm tiểu thư ngủ trên sofa, Tần... Tần luật sư... lén hôn Sầm tiểu thư, đúng, đúng lúc bị tôi bắt gặp..."

Có thể thấy Tiểu Tam rất sợ hãi, một câu nói đơn giản mà anh ta nói lắp bắp.

Tiểu Tam nói xong, nhìn Châu Dị với vẻ mặt đầy hy vọng.

Châu Dị xoay nắm cửa, mỉm cười: "Chuyện này, tôi không giúp."

Tiểu Tam: "..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 932: Anh hùng sợ kim tiêm



Châu Dị cho Tiểu Tam leo cây.

Cho leo cây một cách dứt khoát, rõ ràng.

Tiểu Tam nhìn Châu Dị, khóe miệng giật giật, muốn chửi thề nhưng lại không dám.

Nhìn Châu Dị đi vào, Tiểu Tam bực bội đưa tay vò đầu.

Cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Cửu: "Châu tổng đúng là đồ chó!!"

Tiểu Tam gửi tin nhắn xong, Tiểu Cửu không trả lời ngay.

Đến khi Tiểu Tam sắp đến bãi đậu xe, tin nhắn của Tiểu Cửu mới được gửi đến.

Tiểu Tam nghĩ dù Tiểu Cửu có ngốc đến mấy thì lúc này cũng nên hỏi anh ta nguyên nhân.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trút bầu tâm sự với Tiểu Cửu, nhưng khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tiểu Cửu, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tiểu Cửu: .

Lúc này, Châu Dị đang đứng trước giường bệnh của Tần Trữ, hai tay đút túi quần, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Tần Trữ một tay truyền dịch, một tay gối đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Châu Dị, Tần Trữ khẽ cười: "Sao? Ông lặn lội đường xa đến đây chỉ để xem trò cười của tôi à?"

Châu Dị cúi đầu, liếc nhìn mũi kim tiêm trên mu bàn tay Tần Trữ, đưa tay búng nhẹ vào dây truyền dịch của anh.

Tần Trữ thấy vậy, bàn tay đang truyền dịch không khỏi run lên.

Châu Dị trêu chọc: "Run cái gì?"

Tần Trữ: "..."

Một người đàn ông cứng rắn như Tần Trữ, từ nhỏ đã có một điểm yếu chí mạng.

Đó là sợ kim tiêm.

Nhìn thấy kim tiêm còn đáng sợ hơn là bị bắn một phát súng.

Nỗi ám ảnh từ thời thơ ấu, dù bây giờ đã ba mươi tuổi, vẫn chưa thể xóa bỏ.

Chuyện này người ngoài không biết, nhưng Châu Dị và Bùi Nghiêu lại rất rõ.

Tần Trữ thấy mình đang ở thế yếu, không dám cãi lại.

Châu Dị cười đùa, kéo ghế ngồi xuống: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Châu Dị nói xong, Tần Trữ thấy anh sẽ không chọc ghẹo mình nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Bố của Sầm Hảo giới thiệu cho cô ấy một đối tượng xem mắt."

Châu Dị: "Thành công rồi à?"

Tần Trữ mấp máy môi: "Không thành."

Nói xong, anh liếc nhìn Châu Dị: "Có thuốc lá không? Cho tôi một điếu."

Châu Dị cười khẩy, hất hàm về phía Tần Trữ: "Nhìn xem trên đầu ông là cái gì?"

Tần Trữ: "Đừng nói nhảm."

Nhìn thấy Tần Trữ nhíu mày, nụ cười trên môi Châu Dị càng sâu, anh lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu đưa lên miệng Tần Trữ, rồi châm lửa cho mình.

Tần Trữ hít một hơi sâu, có thể thấy tâm trạng anh không tốt lắm: "Tên nhóc đó có chút năng lực ở Diêm Thành."

Châu Dị dựa lưng vào ghế: "Tên nhóc đó để ý Sầm Hảo à?"

Tần Trữ cắn điếu thuốc, đáp: "Ừ."

Châu Dị hỏi: "Vậy Sầm Hảo có ý gì?"

Tần Trữ nhìn Châu Dị: "Ông nghĩ Sầm Hảo có thích tôi không?"

Châu Dị trêu chọc: "Tôi nghĩ có ích gì? Quan trọng là Sầm Hảo nghĩ thế nào."

Nhắc đến suy nghĩ của Sầm Hảo, ánh mắt Tần Trữ tối sầm lại.

Một lúc sau, Tần Trữ lạnh lùng nói: "A Dị, giúp tôi một việc."

Châu Dị nghe vậy mỉm cười: "Việc gì?"

Tần Trữ nói: "Ông không phải có một công ty ngoại thương ở Diêm Thành sao? Tên nhóc đó cũng làm ngoại thương, ông giúp tôi ngáng chân hắn ta một chút."

Châu Dị cười khẽ: "Ngáng chân thế nào? Cho phá sản? Hay chỉ là dạy một bài học nhỏ?"

Tần Trữ gạt tàn thuốc, giọng bình tĩnh: "Tên nhóc đó có quan hệ khá tốt với bố của Sầm Hảo, ông cứ gây chút chuyện cho hắn ta, khiến hắn ta không có thời gian xuất hiện trước mặt Sầm Hảo là được."

Tần Trữ vừa dặn dò Châu Dị xong thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, Sầm Hảo xách theo một hộp giữ nhiệt bước vào.

Nhìn thấy Châu Dị, Sầm Hảo cười áy náy: "Châu tổng."

Châu Dị gật đầu: "Mang cơm cho lão Tần à?"

Sầm Hảo mỉm cười đáp lại, đi đến tủ đầu giường, đặt hộp giữ nhiệt xuống, mở ra, múc một bát canh: "Bác sĩ nói bây giờ anh ấy không được ăn đồ dầu mỡ cay nóng, tôi nấu chút canh ở nhà mang đến cho anh ấy."

Sầm Hảo vừa dứt lời, Châu Dị đang định lên tiếng thì nghe thấy Tần Trữ lạnh nhạt nói: "Không phải vừa nãy ông nói còn có việc sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 933: Vệ sĩ đẹp trai nhất



Lúc cần thì xán lại, lúc không cần thì tránh xa.

Tần Trữ thể hiện câu nói này một cách triệt để mà không hề lộ liễu.

Châu Dị ngồi trên ghế, nhìn Tần Trữ, nhướng mày.

Tần Trữ thản nhiên nhìn anh: "Nếu ông có việc thì cứ đi làm đi, không cần ở đây với tôi, tôi không phải trẻ con, cần người chăm sóc."

Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo bên cạnh tưởng Châu Dị thực sự có việc, vội vàng nói: "Châu tổng, nếu anh còn việc khác thì cứ đi làm đi, hôm nay tôi cũng rảnh, tôi sẽ chăm sóc... Tần... anh ấy..."

Sầm Hảo nói xong, Châu Dị thu hồi ánh mắt khỏi Tần Trữ, đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Sầm Hảo: "Vậy phiền cô rồi."

Sầm Hảo cười đáp: "Không phiền đâu ạ."

Châu Dị khẽ cười, nhân lúc đắp chăn cho Tần Trữ, anh cúi người xuống, nói nhỏ bên tai anh: "Nắm chắc cơ hội nhé."

Tần Trữ thản nhiên nói: "Yên tâm, tôi không bị bệnh nặng gì đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Châu Dị "ừ" một tiếng, đứng dậy xoay người, cánh tay vô tình chạm vào dây truyền dịch của Tần Trữ.

Tần Trữ giật mình.

Châu Dị giả vờ như không thấy vẻ mặt căng thẳng của Tần Trữ, mỉm cười chào tạm biệt Sầm Hảo.

"Lão Tần phiền cô rồi."

Sầm Hảo: "Không phiền đâu ạ."

Sầm Hảo nói xong, thấy Châu Dị định rời đi, liền bước tới tiễn anh.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Châu Dị dừng bước, quay đầu lại: "Sầm Hảo, quen nhau lâu như vậy rồi, tôi không gọi cô là Sầm tiểu thư nữa, nghe có vẻ khách sáo quá."

Sầm Hảo hơi ngẩn người, rồi mỉm cười: "Vậy tôi cũng không gọi anh là Châu tổng nữa."

Châu Dị: "Ừ."

Châu Dị "ừ" một tiếng, nhưng không có ý định rời đi.

Sầm Hảo thấy vậy, ngập ngừng hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Châu Dị mỉm cười: "Cũng không có gì quan trọng, nhưng xem ra lão Tần phải nằm viện vài ngày, nếu tôi không nói, sợ lão ấy không chịu nổi."

Nghe Châu Dị nói vậy, Sầm Hảo không khỏi nhíu mày: "Anh ấy làm sao?"

Châu Dị nghiêm túc nói: "Lão Tần sợ kim tiêm."

Sầm Hảo: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Sầm Hảo, Châu Dị bật cười: "Không giống với hình tượng lạnh lùng của lão ấy nhỉ?"

Sầm Hảo nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Quả thực không giống với hình tượng của Tần Trữ.

Một người đàn ông cao một mét chín, cứng rắn như thép lại sợ kim tiêm.

Sầm Hảo tưởng tượng ra cảnh Tần Trữ sợ kim tiêm, thật lòng mà nói, cô thấy buồn cười.

Châu Dị nói xong, thấy Sầm Hảo không trả lời, cũng không giải thích thêm, giả vờ nhìn đồng hồ: "Tôi đi trước đây, nếu có chuyện gì, cô cứ gọi cho tôi."

Sầm Hảo vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện Tần Trữ sợ kim tiêm, cố nén cười nói: "Vâng."

Châu Dị nhìn Sầm Hảo, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Khi Châu Dị xuống lầu, Tiểu Tam đang đứng trước xe hút thuốc.

Nhìn thấy Châu Dị, Tiểu Tam vội vàng dập tắt điếu thuốc, bước tới: "Châu tổng."

Châu Dị liếc nhìn Tiểu Tam, tiếp tục bước đi: "Không phải cậu đi tìm chỗ tắm rửa rồi sao?"

Tiểu Tam cười nịnh nọt: "Tôi vừa định đi thì thấy cô Sầm, tôi đoán anh sẽ bị đuổi ra, nên tôi..."

Tiểu Tam đang nói hăng say thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, im bặt.

Châu Dị chống tay lên cửa xe, cười như không cười nhìn anh ta: "Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Tam tắt ngúm, anh ta nói với vẻ mặt đáng thương: "Châu tổng, tôi làm vậy đều là vì muốn lấy lòng anh, tôi không thể ở bên cạnh luật sư Tần nữa rồi, anh cứ nhận tôi đi..."

Châu Dị cười khẩy, không để ý đến Tiểu Tam, cúi người lên xe.

Tiểu Tam mặt dày đi theo, khom người nói với Châu Dị: "Châu tổng, ngay cả khúc gỗ như Tiểu Cửu anh còn nhận, thì tiện thể nhận luôn tôi đi, tôi lanh lợi hơn Tiểu Cửu nhiều, tôi ngoài việc thích làm đẹp ra thì không có khuyết điểm nào khác, mà tôi thích làm đẹp cũng là có lý do, chủ yếu là vì trong số anh em, tôi là người đẹp trai nhất..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 934: Chuyện cũ năm xưa



Tiểu Tam đứng ngoài xe lải nhải.

Một câu xin được nhận nuôi, vậy mà lại được anh ta nói ra với vẻ tự hào khó hiểu.

Châu Dị liếc nhìn anh ta: "Nói hết chưa?"

Tiểu Tam còn một bụng lời tự khen chưa nói, nhìn thấy ánh mắt của Châu Dị, đành nuốt xuống: "Nói hết rồi ạ."

Châu Dị trầm giọng nói: "Lên xe."

Tiểu Tam: "Vậy anh đồng ý rồi sao?"

Châu Dị lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, hai ngày này để tôi xem năng lực của cậu thế nào, tôi cần người giúp việc, chứ không phải bình hoa."

Nghe ra trong lời nói của Châu Dị có chỗ thương lượng, Tiểu Tam lại tươi cười trở lại: "Châu tổng, cứ chờ xem, qua hai ngày nữa anh sẽ thấy tôi là một bình hoa hữu dụng."

Nói xong, không đợi Châu Dị lên tiếng, Tiểu Tam chạy lon ton đến ghế lái, lên xe.

Xe rời khỏi bệnh viện, Tiểu Tam nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu, hỏi: "Châu tổng, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Châu Dị ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, không hề nghỉ ngơi, liền xoay xoay cổ: "Đi gặp người đã xảy ra mâu thuẫn với luật sư Tần của các cậu."

Tiểu Tam nghe vậy, đánh lái: "Rõ."

Bên kia, trong phòng bệnh.

Sau khi tiễn Châu Dị về, Sầm Hảo không thể nhìn thẳng vào Tần Trữ nữa.

Đặc biệt là lúc y tá đến thay chai truyền dịch cho Tần Trữ.

Trước đây Sầm Hảo không biết Tần Trữ sợ kim tiêm, chưa bao giờ để ý đến biểu cảm của anh trong những chuyện nhỏ nhặt này, hôm nay cô lặng lẽ quan sát, phát hiện Châu Dị không hề nói dối.

Tuy Tần Trữ không biểu hiện gì quá rõ ràng, nhưng mỗi lần y tá đến gần bàn tay đang truyền dịch của anh, anh đều vô thức siết chặt quai hàm.

Sầm Hảo nhìn vài lần, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Tần Trữ bình tĩnh quay đầu lại.

Sầm Hảo cúi đầu nghịch bát canh, như vô tình hỏi: "Sao anh lại sợ kim tiêm?"

Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ im lặng một giây rồi trầm giọng hỏi: "A Dị nói với em à?"

Sầm Hảo không giấu diếm: "Vâng."

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hồi nhỏ nhà anh có một bác sĩ gia đình, anh gọi là ông Lý, ông Lý và ông nội anh rất thân thiết, là bạn bè từ nhỏ. Ông Lý rất hiền lành, nhưng tay nghề y tế lại không được tốt lắm, mỗi lần tiêm cho anh, ông ấy đều rút ống tiêm ra, trong khi kim tiêm vẫn còn cắm ở... chỗ đó..."

Tần Trữ định nói, ống tiêm đã rút ra, kim tiêm vẫn còn cắm ở mông.

Nhưng nói đến miệng lại không dám nói ra hai chữ đó trước mặt Sầm Hảo.

Nhưng dù Tần Trữ không nói, Sầm Hảo cũng hiểu ý anh.

Sầm Hảo mím môi, quay sang nhìn Tần Trữ, phát hiện anh không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.

Tần Trữ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, tai đỏ ửng.

Vì ngại.

Sầm Hảo cúi đầu cười, nụ cười trong mắt ngày càng sâu.

Truyền dịch xong, Sầm Hảo gọi y tá đến rút kim.

Thấy Tần Trữ lại siết chặt quai hàm, Sầm Hảo mỉm cười che mắt anh lại.

Cô y tá rút kim thấy vậy liền cười hỏi: "Sợ kim tiêm à?"

Sầm Hảo mỉm cười: "Vâng, anh ấy bị ngất khi thấy kim tiêm."

Cô y tá: "Trước đây không thấy anh ấy sợ kim tiêm."

Sầm Hảo cười nói: "Trước đây anh ấy không dám nói với tôi."

Cô y tá nhìn Sầm Hảo, rồi lại nhìn Tần Trữ, cố nén cười: "Chuyện này đúng là khó nói với bạn gái..."

Nghe cô y tá nói vậy, cả cổ và tai Tần Trữ đều đỏ bừng, đôi mắt bị Sầm Hảo che lại không nhịn được chớp chớp.

Sầm Hảo định giải thích, nhưng lòng bàn tay bị lông mi của anh cọ vào, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, tai cũng đỏ ửng theo.

Một lúc sau, cô y tá rút kim xong, rời đi.

Sầm Hảo rụt tay lại, nắm chặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Anh có muốn uống nước không?"

Tần Trữ mấp máy môi: "Anh muốn đi vệ sinh."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ lại nói: "Tiểu Tam không có ở đây, em giúp anh nhé?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 935: Mua chuộc em vợ



Tần Trữ hỏi với giọng điệu bình thản, ánh mắt nhẹ nhàng.

Sầm Hảo nhìn anh, đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Một cảm giác nếu cô cho rằng Tần Trữ đang cố ý, thì chính là suy nghĩ của cô đen tối.

Tần Trữ nói xong, hai người nhìn nhau không nói gì.

Vài giây sau, Tần Trữ mỉm cười, cúi đầu, chống tay lên giường bệnh, cố gắng ngồi dậy.

Tần Trữ bị thương ở thận, không thể dùng sức ở eo, chỉ riêng việc từ nằm chuyển sang ngồi dậy cũng khiến anh toát mồ hôi hột.

Thấy vậy, Sầm Hảo mím môi, bước tới: "Để em giúp anh."

Tần Trữ nghe vậy, ngẩng đầu cười: "Không cần."

Nói xong, Tần Trữ vịn vào đầu giường, nghiến răng ngồi dậy.

Từ giường bệnh đến nhà vệ sinh chỉ vỏn vẹn mười mấy bước chân, nhưng Tần Trữ lại phải mất năm phút mới đi đến nơi.

Cuối cùng, Sầm Hảo nhíu mày, bước tới đỡ lấy cánh tay anh.

Tần Trữ nghiêng đầu, nhướn mày: "?"

Sầm Hảo cúi đầu, không nhìn anh: "Đừng cố chấp nữa."

Tần Trữ cười đáp: "Không phải cố chấp, mà là sợ em ngại."

Sầm Hảo: "Em không ngại, người ngại là anh đấy."

Tần Trữ: "Được rồi."

Sự thật chứng minh, chuyện ngại ngùng này, không phải nói không ngại là sẽ hết ngại.

Lúc Tần Trữ đi vệ sinh, Sầm Hảo quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, mặt đỏ bừng.

Nghe thấy tiếng nước chảy sau lưng, cô chỉ muốn độn thổ.

Tần Trữ cúi đầu mỉm cười, nụ cười ánh lên trong đáy mắt.

Từ nhà vệ sinh đi ra, để tránh ngại ngùng, Sầm Hảo rót cho Tần Trữ một cốc nước rồi ngồi xuống sofa chơi điện thoại.

Sầm Hảo chơi game rất giỏi, năm ván thì chỉ thắng tận 4 ván.

Ván thua duy nhất là do gặp phải đồng đội kém cỏi.

Đúng là “gà mờ” thật, cứ lao lên cho đối phương giết, như thể sợ đối phương không phát triển được.

Chơi xong năm ván, Sầm Hảo thấy cũng muộn rồi, liền ngẩng đầu nhìn Tần Trữ, lặng lẽ mở WeChat, nhắn tin cho Trịnh Vĩ: Tối nay em đến bệnh viện chăm sóc Tần Trữ nhé.

Trịnh Vĩ trả lời ngay lập tức: ??

Sầm Hảo: Tiểu Tam có việc bận.

Trịnh Vĩ: Thế còn chị?

Sầm Hảo: Chị ngủ lại bệnh viện à?

Trịnh Vĩ: Sao lại không được?

Sầm Hảo: Đừng có mà giở trò, không chị cho ăn đòn đấy.

Trịnh Vĩ: Chị giỏi thì đánh trước mặt anh rể em xem.

Nhìn tin nhắn của Trịnh Vĩ, Sầm Hảo mím môi không trả lời.

Một lúc sau, Trịnh Vĩ sợ Sầm Hảo nói là làm, liền chủ động nhắn lại: Bây giờ em đi ngay, được chưa ạ?

Sầm Hảo: Nhớ mang theo ít hoa quả, loại nhiều vitamin C ấy.

Trịnh Vĩ: Tuân lệnh.

Một tiếng sau, Trịnh Vĩ xách một giỏ hoa quả xuất hiện ở phòng bệnh.

Tần Trữ hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ đặt giỏ hoa quả xuống, tiến lại gần nói nhỏ với Tần Trữ: "Anh rể, anh đỡ hơn chưa?"

Tần Trữ cũng nhỏ giọng đáp: "Nếu em không đến, anh có thể khỏe nhanh hơn đấy."

Trịnh Vĩ vừa bóc cam vừa nói: "Em cũng không muốn đến đâu, nhưng em sợ bị đánh mà."

Tần Trữ trầm giọng nói: "Hôm qua anh nghe Tiểu Tam nói em đang để ý một chiếc xe?"

Mắt Trịnh Vĩ sáng lên: "Bảy triệu."

Tần Trữ: "Bảy triệu để em chịu một trận đòn, có đồng ý không?"

Trịnh Vĩ nghiêm mặt nói: "Anh rể, một trận đòn hơi ít thì phải? Bảy triệu cho một trận đòn, em thấy không yên tâm lắm."

Tần Trữ khẽ cười: "Bớt giỡn đi, nghĩ cách chuồn lẹ."

Trịnh Vĩ đưa miếng cam đã bóc vỏ cho Tần Trữ: "Anh rể cứ yên tâm, nhiều nhất em chỉ ở đây mười phút, quá một phút là bất kính với bảy triệu."

Nói xong, Trịnh Vĩ nháy mắt với Tần Trữ, tỏ ý yên tâm, rồi quay sang ngồi cạnh Sầm Hảo.

Thấy Trịnh Vĩ đến, Sầm Hảo cất điện thoại vào túi: "Ăn tối chưa?"

Trịnh Vĩ lắc đầu: "Chưa ạ."

Sầm Hảo nhíu mày: "Vậy lát nữa em đi ăn cơm trước đi."

Trịnh Vĩ: "Vâng."

Trịnh Vĩ nói xong, ngừng một chút, rồi nhỏ giọng hỏi Sầm Hảo: "Chị, hai người đã đến nước này rồi, chị vẫn chưa đồng ý sao?"

Sầm Hảo liếc nhìn Trịnh Vĩ: "Chúng tôi đến nước nào rồi?"

Trịnh Vĩ đưa tay sờ mũi: "Giờ cả Diêm Thành này ai mà chẳng biết chị chọc vào Tần Trữ nhà Bạch Thành? Tần Trữ còn vì chị mà bị đâm một nhát."

Sầm Hảo: "..."

Trịnh Vĩ nói xong, thấy Sầm Hảo không lên tiếng, liền huých khuỷu tay vào cô: "Cũng không phải là không rung động, sao cứ phải làm kiêu thế? Nếu em là chị, em sẽ nhân lúc anh ấy bị thương mà hốt luôn."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 936: Cha nào con nấy



Trịnh Vĩ nói xong, trong phòng bệnh rơi vào im lặng.

Vài giây sau, Sầm Hảo lên tiếng: "Em không hiểu đâu."

Trịnh Vĩ bĩu môi: "Sao em lại không hiểu? Chị không phải là đang nghĩ anh Tần không thích con người thật của chị sao?"

Sầm Hảo im lặng, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này của Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ tiếp tục nói: "Theo em, chị nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Sầm Hảo đáp: "Là em nghĩ quá đơn giản thôi."

Tình yêu của người trưởng thành, trừ những người không có đầu óc, còn ai mà không cân nhắc thiệt hơn.

Cho dù không phải cân nhắc thiệt hơn về tiền tài, quyền lực, thì cũng sẽ cân nhắc xem tình yêu có thể kéo dài hay không.

Đâu còn là những người trẻ mười bảy, mười tám tuổi, yêu là yêu, yêu sai thì bắt đầu lại.

Ở tuổi này, tình yêu đã không còn là tất cả của cuộc sống, có sự nghiệp, có các mối quan hệ xã hội, không ai muốn bỏ ra quá nhiều tâm sức cho một mối tình không chắc chắn.

Không phải ích kỷ, cũng không phải tính toán, mà là mệt mỏi.

Chính là kiểu mệt mỏi khi cuộc sống đã quá nhiều gánh nặng, không muốn tự tạo thêm áp lực cho mình.

Tất nhiên, cũng có ngoại lệ.

Trịnh Vĩ thấy không thể nói chuyện với Sầm Hảo được nữa, sợ rằng sẽ phản tác dụng, liền không nói thêm gì nữa, hắng giọng: "Thôi, không nói nữa, em đi ăn cơm đây, lát nữa quay lại thay chị."

Nói xong, Trịnh Vĩ đứng dậy.

Sầm Hảo không đứng dậy tiễn cậu: "Ăn xong thì về sớm nhé."

Trịnh Vĩ "ừ" một tiếng, liếc nhìn Tần Trữ, rồi sải bước rời đi.

Sau khi Trịnh Vĩ rời đi, trong phòng bệnh lại chỉ còn Sầm Hảo và Tần Trữ.

Sầm Hảo lấy điện thoại ra xem một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Trữ, hỏi: "Anh có muốn ăn gì không?"

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Anh không đói."

Sầm Hảo: "Vậy khi nào đói thì nói với em nhé."

Tần Trữ: "Ừ."

Cuộc trò chuyện giữa hai người rất đơn giản, sau đó lại là một khoảng lặng ngượng ngùng.

Sầm Hảo mím môi, quay mặt đi chỗ khác.

Tần Trữ mỉm cười, rồi nhắm mắt lại.

Bữa cơm này của Trịnh Vĩ kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy quay lại.

Đến khi Sầm Hảo nhận ra có gì đó không ổn thì ngoài trời đã tối.

Sầm Hảo đứng dậy nói là đi mua cơm tối, ra đến hành lang liền lấy điện thoại gọi cho Trịnh Vĩ.

Lần gọi đầu tiên, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy.

Lần gọi thứ hai, tắt hẳn máy luôn.

Nghe thấy thông báo tắt máy trong điện thoại, dù có ngốc đến mấy Sầm Hảo cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô liền gửi tin nhắn WeChat cho Trịnh Vĩ: Trịnh Vĩ, đừng giở trò nữa, mau quay lại đây.

Trịnh Vĩ không trả lời.

Sầm Hảo lại gửi: Đừng tưởng chị không biết em đã bật chế độ máy bay, một người suốt ngày ôm điện thoại như em, rời xa điện thoại được chắc?

Sầm Hảo vừa gửi tin nhắn thứ hai, trên hộp thoại liền hiện lên dòng chữ "đối phương đang nhập tin nhắn".

Một lúc sau, Sầm Hảo nhận được tin nhắn trả lời: Chị, mai chị cứ đánh em đi.

Sầm Hảo đang định mắng thì Trịnh Vĩ lại gửi thêm một tin nhắn: Nhớ đánh mạnh vào, nếu không em thấy áy náy lắm.

Sầm Hảo: "..."

Sầm Hảo không biết việc Trịnh Vĩ làm có liên quan đến Tần Trữ hay không, chỉ cho rằng Trịnh Vĩ muốn mai mối cho hai người.

Sau đó, Sầm Hảo lại gửi vài tin nhắn thoại cho Trịnh Vĩ nhưng đều không nhận được hồi âm, đành phải nghiến răng tự mình đi mua cơm tối rồi quay lại phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Tần Trữ đang gọi điện thoại cho Châu Dị.

"Tối nay đừng để Tiểu Tam quay lại."

Châu Dị trêu chọc qua điện thoại: "Có tiến triển à?"

Tần Trữ khẽ cười: "Muốn có tiến triển."

Châu Dị: "Có cần gửi cho cậu vài dụng cụ hỗ trợ không?"

Tần Trữ cười trầm thấp: "Không cần, tôi định "cha nào con nấy" đây."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 937: Quyết tâm có được



Tần Trữ nói thẳng thắn, Châu Dị khẽ cười một tiếng.

"Được, chúc cậu may mắn."

Nghe Châu Dị nói vậy, Tần Trữ đưa tay với lấy bao thuốc lá trên đầu giường: "Ừ, chúc tôi sớm có tin vui."

Chữ "vui" này không phải chữ "mắn".

Hai người đều hiểu ý nhau, không ai nói rõ.

Cúp điện thoại, Tần Trữ ngồi dậy, dựa vào đầu giường hút thuốc, động tác linh hoạt, không hề thấy khó khăn như lúc chiều.

Hút được nửa điếu thuốc, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tần Trữ dừng động tác hút thuốc, theo bản năng dùng đầu lưỡi chạm vào điếu thuốc trên môi.

"Anh hút thuốc à?"

Sầm Hảo xách cơm tối vào phòng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, không khỏi nhíu mày.

Nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Hảo, Tần Trữ lặng lẽ dập tắt điếu thuốc: "Mới hút thôi."

Sầm Hảo đặt cơm tối xuống, cầm lấy điếu thuốc đã tắt của Tần Trữ, quay người vứt vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, vừa rửa tay vừa nói: "Hút ít thôi, không tốt cho vết thương của anh."

Tần Trữ: "Ừ."

Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo nhẹ giọng nói: "Cơm tối nay là cháo kê và bánh bao nhân đậu đỏ."

Thật ra, cách hai người nói chuyện với nhau lúc này rất ngượng ngùng.

Lùi một bước thì có vẻ quá xa cách, tiến một bước thì lại chưa đủ chín muồi.

Sầm Hảo nói xong, đẩy cháo kê và bánh bao nhân đậu đỏ đến trước mặt Tần Trữ, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh tự ăn được không?"

Tần Trữ dịch người ra mép giường, các khớp ngón tay chống trên giường bệnh trắng bệch vì dùng sức quá mức: "Được."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ: "Đưa thìa cho anh."

Sầm Hảo nhíu mày: "Thôi, để em đút cho anh."

Nói rồi, Sầm Hảo kéo ghế đến bên giường bệnh, nhét một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ vào tay Tần Trữ, bắt đầu đút cháo kê cho anh.

Để tránh bầu không khí quá ngượng ngùng, Sầm Hảo cố tỏ ra bình tĩnh, tìm chuyện để nói.

"Tiểu Tam tối nay không quay lại à?"

Tần Trữ trầm giọng đáp: "Ừ, A Dị đến đây làm việc, bảo cậu ta đi giúp."

Sầm Hảo gật đầu, khuấy cháo kê trong tay, múc một thìa đưa đến miệng Tần Trữ: "Em định bảo Trịnh Vĩ đến chăm sóc anh, nhưng mà... tối nay cậu ấy có hẹn với bạn rồi."

Tần Trữ mở miệng, "ừ" một tiếng: "Không sao, tối nay anh ở một mình cũng được."

Sầm Hảo: "Anh ở một mình, lỡ đêm khuya khát nước thì sao?"

Những ngón tay thon dài của Tần Trữ gõ nhẹ nhàng, nhịp nhàng ở nơi Sầm Hảo không nhìn thấy: "Anh nhịn."

Sầm Hảo: "Vậy nếu anh muốn đi vệ sinh thì sao?"

Tần Trữ mím môi, rồi nhếch mép: "Cũng nhịn."

Tần Trữ nói với vẻ mặt bình tĩnh, Sầm Hảo nhìn anh, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bức bối.

Không phải tức giận, mà là khó chịu.

Một lúc sau, Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Tần Trữ, chúng ta dù không thể làm người yêu, nhưng vẫn là bạn bè, anh không cần phải khách sáo với em như vậy, cũng không cần phải câu nệ như vậy, lúc em ở Bạch Thành cũng được anh chăm sóc nhiều, anh..."

Sầm Hảo định nói, anh đến Diêm Thành, em chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm, hơn nữa anh còn vì em mà bị thương.

Sầm Hảo chưa nói hết câu, Tần Trữ đã nhìn cô, cắt ngang: "Chỉ có thể là người yêu."

Sầm Hảo nghẹn lời: "..."

Tần Trữ: "Sầm Hảo, em hãy thử buông bỏ sự đề phòng mà đến với anh xem sao."

Sầm Hảo nghe vậy, nín thở.

Thời gian gần đây, hai người rất ít khi nói về vấn đề này, dù có đi cùng nhau, cũng cư xử như hai người bạn cũ lâu năm.

Tần Trữ nói xong, thấy Sầm Hảo không lên tiếng, liền nói tiếp: "Quan hệ của anh chủ yếu ở Bạch Thành, nhưng ở Diêm Thành cũng không ít, sau chuyện này, e rằng ở Diêm Thành sẽ không ai dám hẹn hò với em nữa."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ khẽ cười: "Anh không có độ lượng như A Dị, yêu em rồi lại để em ra đi, anh cũng không có vận may như lão Bùi, từ nhỏ đến lớn làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Sầm Hảo, anh rất ích kỷ, cũng rất chịu khó, đối với em, anh nhất định phải có được."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 938: Cứ thử xem sao



Không khí trong phòng bệnh trở nên ngưng trệ sau câu nói của Tần Trữ.

Căng thẳng xen lẫn một chút mờ ám.

Tần Trữ nói xong, cũng không vội vàng để Sầm Hảo trả lời, trầm giọng nói: "Cháo."

Sầm Hảo nghe vậy, tay cầm thìa siết chặt, nhưng không động đậy.

Thấy vậy, Tần Trữ khẽ cười: "Không muốn chấp nhận anh, nên định bỏ đói anh đến chết à?"

Nghe Tần Trữ nói vậy, mặt Sầm Hảo đỏ bừng.

Tần Trữ khẽ cười: "Cách chết này cũng kín đáo đấy, chỉ là thời gian có lẽ hơi lâu một chút."

Một người thường ngày lạnh lùng, tàn nhẫn như Tần Trữ, lúc này lại trông dịu dàng hơn hẳn.

Sầm Hảo mím môi: "Tần Trữ."

Tần Trữ đưa tay lấy chiếc thìa từ tay Sầm Hảo, tự múc một thìa cháo, bình tĩnh nói: "Sầm Hảo, năm nay anh ba mươi tuổi, trước khi gặp em chưa từng yêu đương, cũng không có bất kỳ người bạn gái nào, không giỏi nói lời đường mật, cũng không giỏi làm mấy chuyện tán tỉnh."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ nuốt một miếng cháo, lấy khăn giấy lau khóe miệng, tiếp tục nói: "Anh không phải là cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi, anh chắc chắn mình rất thích em, nếu em không tin, em sợ yêu đương với anh sẽ không có kết quả..."

Nói đến đây, Tần Trữ nhìn Sầm Hảo: "Vậy kết hôn trước, yêu sau được không?"

Sầm Hảo ngạc nhiên: "..."

Tần Trữ: "Thử xem sao?"

Câu chuyện đã đến nước này, Sầm Hảo biết hôm nay không thể trốn tránh được nữa.

Vừa hay, cô cũng không muốn trốn tránh nữa.

Sầm Hảo điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh nói: "Có gì khác nhau chứ? Tỷ lệ ly hôn bây giờ còn cao hơn tỷ lệ chia tay khi yêu đương."

Tần Trữ cười trầm thấp: "Anh có thể giải quyết tất cả những lo lắng của em, trước khi kết hôn, anh sẽ soạn thảo một bản thỏa thuận tiền hôn nhân cho em xem, điều kiện em cứ việc đưa ra, không chỉ vậy, anh sẽ giới thiệu cho em luật sư ly hôn giỏi nhất Bạch Thành, để anh ta soạn sẵn một bản thỏa thuận ly hôn cho em, chỉ cần anh dám ly hôn, dám làm chuyện có lỗi với em, em sẽ mất trắng."

Hai người nhìn nhau, Tần Trữ nói rất thoải mái, Sầm Hảo im lặng không nói.

Sầm Hảo chưa bao giờ thấy người đàn ông nào lại suy nghĩ chu đáo đến vậy để được hẹn hò với một người phụ nữ.

Trước đây, khi Sầm Hảo hẹn hò với người yêu cũ, mẹ cô đã từng nói với cô một câu: Một người có yêu con hay không, đừng nghe anh ta nói gì, mà hãy nhìn anh ta làm gì.

Lúc đó Sầm Hảo còn trẻ, không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ cũng không phức tạp như vậy.

Nhưng con người luôn phải trưởng thành.

Người xưa có câu: Ăn một lần ngã, học một lần khôn.

Sầm Hảo bây giờ đã rút kinh nghiệm.

Tần Trữ nói xong, thấy Sầm Hảo không lên tiếng, liền đưa chiếc thìa lại cho cô: "Suy nghĩ kỹ nhé?"

Sầm Hảo cúi đầu nhìn chiếc thìa, không nhận lấy, mím môi thành một đường thẳng: "Đối với một người đàn ông có năng lực kiếm tiền, tiền không phải là vấn đề, cho dù sau này có đúng như anh nói, em khiến anh tán gia bại sản, anh vẫn có thể làm lại từ đầu."

Trong tình yêu, không có tiền thì không được.

Không phải là vật chất, mà là thực tế.

Nhưng trong tình yêu, chỉ quan tâm đến tiền cũng không được.

Xét cho cùng, tiền mất đi có thể kiếm lại, nhưng tình cảm đã trao đi thì khó mà lấy lại được.

Hơn nữa, Sầm Hảo không thiếu tiền, thứ cô muốn cũng không phải là tiền.

Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ nhìn cô, gật đầu: "Anh hiểu."

Tần Trữ nói xong, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nhìn Sầm Hảo: "Nhưng hiện tại anh chỉ nghĩ được đến thế thôi, nếu không, em thấy anh vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, thì cứ thử xem sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 939: Trực tiếp "lên chức"



Tục ngữ có câu: Chân thành là tuyệt chiêu hạ gục mọi mánh khóe.

Tần Trữ nghiêm túc, lời nói chân thành, Sầm Hảo nhìn anh không khỏi nín thở.

Hai người nhìn nhau một lúc, Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Nếu em kết hôn thì sẽ không ly hôn, anh suy nghĩ cho kỹ đi."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ cúi đầu mỉm cười: "Yên tâm, em chỉ có thể góa chồng, chứ không có chuyện ly dị."

Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo mím môi, đỏ mặt nói: "Anh còn ăn nữa không?"

Tần Trữ trầm giọng đáp: "No rồi."

Sầm Hảo: "Em đi rửa hộp cơm."

Nói xong, Sầm Hảo đứng dậy vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Cháo là mua ở ngoài, hộp cơm dùng một lần, cần gì phải rửa.

Chỉ là, người thì muốn nhân cơ hội trốn tránh, người thì hiểu rõ nhưng không vạch trần.

Sầm Hảo bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, hai tay chống lên bồn rửa mặt, mặt đỏ bừng.

Giữa những người trưởng thành, có những lời không cần nói quá rõ ràng, ý của cô vừa rồi là gì, cả cô và Tần Trữ đều hiểu rõ.

Cô đang cho Tần Trữ một cơ hội.

Một cơ hội bỏ qua giai đoạn yêu đương, trực tiếp tiến tới hôn nhân.

Thành thật mà nói, Sầm Hảo cảm thấy mình hơi điên rồ.

Cô sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ làm chuyện gì vượt quá giới hạn như hôm nay.

Nhưng cô không hối hận.

Sầm Hảo điều chỉnh cảm xúc một lúc, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt vẫn còn đỏ ửng, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên ổn, vững vàng hơn.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Sầm Hảo đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cô vứt hộp cơm vào thùng rác, rồi đi đến tủ đầu giường lấy thuốc cho Tần Trữ.

Tần Trữ dựa vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Ngoan."

Sầm Hảo bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ ửng lại tố cáo sự ngượng ngùng của cô: "Ừm."

Tần Trữ: "Bây giờ chúng ta coi như đang hẹn hò rồi chứ?"

Sầm Hảo đang chia thuốc, tay khựng lại: "Chưa."

Tần Trữ khẽ cười: "Vậy là gì?"

Sầm Hảo đặt số thuốc Tần Trữ cần uống vào lòng bàn tay, đưa ra trước mặt anh: "Đợi anh xuất viện đến nhà em cầu hôn, chúng ta mới được coi là vợ chồng chưa cưới."

Khóe miệng Tần Trữ nhếch lên nụ cười: "Em sẽ không nuốt lời chứ?"

Sầm Hảo: "Em sẽ không, nhưng anh nghĩ cho kỹ đi, em chưa bao giờ là người dịu dàng."

Tần Trữ lấy cốc nước trên tủ đầu giường, cúi đầu uống thuốc từ lòng bàn tay Sầm Hảo.

Sầm Hảo không ngờ Tần Trữ lại trực tiếp uống thuốc từ tay mình, lúc môi anh chạm vào, tay cô không khỏi run lên.

Nhận thấy sự bối rối của cô, Tần Trữ nắm lấy cổ tay cô, dùng đầu lưỡi cuốn thuốc vào miệng, ngẩng đầu uống nước rồi nói: "Em là người thế nào, anh đều thích."

Lúc này, Châu Dị và Tiểu Tam đang đứng ở cửa một quán bar, chờ "tình địch" say xỉn của Tần Trữ.

Tên tình địch đó đang mắng nhiếc trợ lý của mình.

Anh ta giật cà vạt trên cổ ném vào mặt trợ lý.

Tay chỉ vào đầu trợ lý, chửi bới om sòm.

"Ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, tôi còn trông cậy gì vào cậu nữa?"

"Vô dụng, đúng là đồ vô dụng."

"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không giải quyết được chuyện này, tuần sau cậu cứ đến phòng nhân sự nộp đơn xin nghỉ việc đi."

Người trợ lý đứng thẳng người, không dám thở mạnh.

Cuối cùng, tên tình địch của Tần Trữ đá trợ lý một cái, phẩy tay: "Cút, cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."

Người trợ lý: "Vâng, Hàn tổng."

Tình địch của Tần Trữ: "Còn không mau cút?!"

Vài phút sau, người trợ lý bắt taxi bên đường rời đi, Châu Dị ra hiệu cho Tiểu Tam xuống xe đưa người lên.

Tiểu Tam gật đầu hiểu ý, mở cửa xuống xe, vừa lấy bao thuốc lá ra, vừa cười hề hề đi về phía đối phương: "Ồ, đây không phải là Hàn tổng sao?"

Hàn Mặc đang say xỉn, không nhận ra Tiểu Tam là ai, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"

Tiểu Tam đưa thuốc, châm lửa, cười nịnh nọt: "Quý nhân hay quên."

Hàn Mặc bị thái độ của Tiểu Tam làm cho hơi lâng lâng, châm thuốc theo bật lửa của Tiểu Tam, rít một hơi: "Đến đây chơi à?"

Tiểu Tam: "Không, không, tôi đến đây đặc biệt để đợi Hàn tổng, sếp tôi rất ngưỡng mộ anh, muốn mời anh đi gặp mặt, bàn chuyện làm ăn lớn."
 
Back
Top