Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 910: Không có giảng hòa



Cát Châu tự cho rằng những lời này của mình rất phóng khoáng, chân thành.

Nói xong, cậu ta còn âm thầm giơ ngón tay cái với chính mình.

Quả nhiên là mình.

Đúng là đàn ông.

Sự độ lượng này, chậc, không phải người thường nào cũng có được.

Cát Châu nói xong, nở nụ cười chân thành, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu.

Cậu ta cứ tưởng Tiểu Cửu dù trong lòng có khó chịu đến mấy, vì giữ thể diện cũng sẽ thuận theo mà làm hòa.

Nào ngờ, Tiểu Cửu lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, không nói một lời, trực tiếp đẩy cậu ta ra, rồi bỏ đi.

Cát Châu, "???"

Anh ta có ý gì vậy?

Đây là làm hòa hay không làm hòa?

Nửa tiếng sau, Cát Châu đang ngồi xổm trong sân hút thuốc, buồn bã thì Kiều Nam dẫn theo vài nhân viên phòng quan hệ công chúng đi vào.

Nhìn thấy Cát Châu, Kiều Nam mỉm cười chào hỏi, "Chào anh Châu."

Cát Châu quen biết Kiều Nam, tuy không thân thiết lắm, nhưng ấn tượng cũng không tệ.

Cát Châu nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nheo mắt cười dưới ánh nắng mặt trời, "Đến rồi à?"

Kiều Nam cười đáp, "Vâng."

Cát Châu nói: "Vào đi, giải quyết sớm cho xong chuyện."

Kiều Nam, "Vâng anh Châu, vậy em vào trước nhé."

Kiều Nam nói xong, quay đầu ra hiệu cho mấy nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông đi theo sau.

Mấy người đi được một đoạn, có người nhỏ giọng nói với Kiều Nam, "Em trai của giám đốc Khương đẹp trai thật đấy, da còn đẹp hơn cả con gái."

Kiều Nam không dừng bước, gật đầu nói, "Anh Châu đúng là đẹp trai thật."

Đối phương, "Anh ấy có bạn gái chưa?"

Kiều Nam thành thật trả lời, "Không biết, chưa nghe nói."

Đối phương cười mờ ám, "Tiểu Kiều, nắm bắt cơ hội nhé."

Kiều Nam nghiêng đầu nhìn người vừa nói, vẻ mặt chân thành, "Tôi không thích kiểu người như anh Châu."

Đối phương cười hỏi, "Vậy cô thích kiểu người như thế nào?"

Kiều Nam mím môi, không trả lời ngay, sau đó quay đầu lại nói, "Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, dư luận lần này liên quan đến nhiều thứ, e là không dễ dập tắt."

Nhắc đến vấn đề sắp phải đối mặt, mấy người kia lập tức không còn tâm trí buôn chuyện nữa.

Tuy không nói ra miệng, nhưng trên mặt ai cũng lộ vẻ khó xử.

Dư luận lần này liên quan đến rất nhiều thứ, tình cảm gia đình, lương tâm con người.

Hơn nữa nhân vật chính lần này lại là Châu Dị.

Nếu xử lý không tốt, hậu quả sẽ rất khó lường.

Một lúc sau, mọi người xuất hiện ở phòng khách.

Dì giúp việc vội vàng lấy dép cho mọi người, mọi người cũng biết điều, lễ phép cảm ơn.

Kiều Nam là người thay dép xong trước tiên, vừa đi vào phòng khách, vừa lấy máy tính bảng từ trong túi tài liệu ra, khi đến bên cạnh Khương Nghênh, cô mở trang tài liệu đã thu thập được, đưa máy tính bảng cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh vừa định đứng dậy chào hỏi bọn họ, thấy Kiều Nam đã đi tới, liền không đi nữa, nhận lấy máy tính bảng, cúi đầu lướt qua hai trang, ngẩng đầu lên hỏi, "Lúc các cô đến, còn nhiều phóng viên canh ở Châu thị Media không?"

Kiều Nam nói, "Không nhiều lắm, rõ ràng chiều nay còn rất đông, nhưng vừa nãy đột nhiên tất cả đều bỏ đi."

Khương Nghênh gật đầu, thấy mấy người khác cũng đã thay dép xong, đi vào, liền mỉm cười nói, "Hôm nay làm phiền mọi người phải tăng ca rồi."

Mấy nhân viên xử lý khủng hoảng nghe vậy, vội vàng cười đáp:

"Giám đốc Khương, chị nói gì vậy, đây là việc của chúng em mà."

"Đúng đấy, giám đốc Khương, chị nói vậy chúng em thấy ngại quá."

Khương Nghênh vốn không giỏi giao tiếp, cũng không giỏi nói những lời khách sáo, cô mỉm cười ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, "Được rồi, tôi cũng không khách sáo với mọi người nữa, nào, ngồi đi, chúng ta bàn bạc xem nên xử lý chuyện này như thế nào."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 911: Chuẩn bị đường lui



Khương Nghênh nói xong, liền ngồi xuống trước.

Trong trường hợp này, nếu cô không ngồi, những người khác cũng không thể ngồi.

Thấy Khương Nghênh ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt tìm chỗ ngồi.

Khương Nghênh đặt ipad xuống, chỉnh lại tư thế ngồi, thản nhiên nói: "Hiện tại có hai vấn đề nan giải nhất, thứ nhất là thân phận mẹ của Châu tổng, thứ hai là mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam liền tiếp lời: "Vâng."

Khương Nghênh: "Mọi người cho ý kiến đi."

Kiều Nam và các nhân viên xử lý khủng hoảng khác: "..."

Nếu là chuyện của minh tinh nào đó, bảo họ cho ý kiến, họ chắc chắn sẽ nói ngay.

Nhưng đây lại là chuyện của sếp, hơn nữa còn đang ở trước mặt vợ anh ấy.

Khương Nghênh nhìn biểu cảm của mấy người họ, hai tay đặt trước người, nói: "Cứ nói thoải mái đi, không cần coi Châu tổng là sếp của mọi người, cũng đừng coi tôi là phu nhân."

Mọi người: "..."

Khương Nghênh cười: "Không ai có ý kiến gì sao?"

Mọi người thầm nghĩ: Có, nhưng không dám nói.

Mấy nhân viên xử lý khủng hoảng mà Kiều Nam đưa đến hôm nay đều là người cũ trong phòng quan hệ công chúng.

Tất cả đều là những người có năng lực.

Khương Nghênh hiểu họ, biết họ không nói không phải vì kém năng lực, mà là vì đã làm việc nhiều năm, quá am hiểu về cách cư xử.

Nếu là bình thường, Khương Nghênh sẽ không làm khó họ, cô quyết định, họ chỉ cần thực hiện là được.

Nhưng hôm nay thì khác, cô đang mang thai, không lâu nữa sẽ sinh con, ở cữ.

Nếu lúc đó lại xảy ra chuyện tương tự, cô không thể xử lý kịp thời, họ lại "chùn bước", thì hậu quả... khó mà lường được.

Bầu không khí trong phòng khách đang ngượng ngùng thì dì Trương bưng đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, vừa đi được hai bước thì phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Châu Dị.

"Dì Trương."

Dì Trương nghe vậy liền dừng bước, quay đầu lại: "Châu tổng."

Châu Dị mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt: "Đem hoa quả cho Nghênh Nghênh và mọi người à?"

Dì Trương cười gật đầu: "Vâng."

Châu Dị mỉm cười: "Để cháu."

Nói rồi, Châu Dị đưa tay ra.

Dì Trương ngẩn người, sau đó hiểu ra Châu Dị luôn thích thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, liền nở nụ cười "tôi hiểu", đưa đĩa hoa quả cho Châu Dị: "Vậy làm phiền Châu tổng rồi, tôi đi pha trà cho phu nhân và mọi người."

Châu Dị cười nhẹ: "Dì Trương, người khác uống trà, còn phu nhân thì một cốc nước lọc nhé."

Lý do dì Trương có thể làm việc lâu dài ở Thủy Thiên Hoa Phủ, ngoài việc nhanh nhẹn, còn có một ưu điểm nữa là không bao giờ hỏi nhiều.

Lần này cũng vậy, nghe Châu Dị nói, dì Trương cười đáp "vâng", không hỏi thêm gì nữa, quay người đi vào bếp.

Ai ngờ, bà vừa đi được vài bước đã nghe thấy Châu Dị chậm rãi nói phía sau: "Nghênh Nghênh mang thai rồi, không uống được trà."

Dì Trương sững người, quay phắt lại.

Châu Dị mỉm cười: "Dì Trương, sau này dì đi học cách nấu đồ ăn cho bà bầu và sản phụ nhé."

Dì Trương hoàn hồn, kích động hỏi: "Phu nhân mang thai rồi sao?"

Châu Dị: "Ừ."

Sống chung lâu như vậy, dì Trương đã coi Khương Nghênh như người nhà, bà vui mừng nói: "Tôi nhất định sẽ đi học nấu đồ ăn cho bà bầu và sản phụ."

Nói xong, dì Trương nhìn về phía phòng khách, trách móc Châu Dị: "Châu tổng, sau này không được để phu nhân làm việc nhiều như vậy nữa, bà bầu cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Dì Trương đến Thủy Thiên Hoa Phủ đã lâu, đây là lần đầu tiên bà dám nói chuyện với Châu Dị như vậy.

Châu Dị cười nhẹ: "Trong nhà này dì là người lớn tuổi nhất, lời dì nói có trọng lượng hơn cháu."

Dì Trương cảm thấy trách nhiệm nặng nề, xoa tay nói: "Chuyện này tôi phải nói chuyện với phu nhân mới được."

Châu Dị: "Vậy thì nhờ dì."

Châu Dị nói xong với dì Trương, liền bước vào phòng khách.

Anh đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, mấy nhân viên quan hệ công chúng đang ngồi trên ghế sofa thấy anh liền đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng: "Châu tổng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 912: Nghe theo lời khuyên



Nếu nói bầu không khí trong phòng khách vừa nãy là không tự nhiên, thì bây giờ là đóng băng.

Ăn hoa quả do chính sếp mang đến, nói thật, cổ họng mà nhỏ một chút thì cũng không nuốt trôi.

Mấy nhân viên quan hệ công chúng vừa nói xong, Châu Dị liền mỉm cười ra hiệu cho họ ngồi xuống: "Đừng căng thẳng, cứ làm việc của mọi người đi."

Mọi người cười gượng gạo: "..."

Thấy mấy nhân viên quan hệ công chúng càng thêm run sợ, Khương Nghênh gõ nhẹ hai cái lên bàn trà: "Châu tổng, anh ảnh hưởng đến công việc của chúng em rồi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị nhướng mày: "Có sao?"

Khương Nghênh khẳng định: "Có, hơn nữa còn ảnh hưởng không nhỏ."

Châu Dị vừa cười vừa nói: "Vợ người ta có đồng nghiệp đến nhà chơi, chẳng lẽ chồng lại không ra tiếp khách?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Tiếp, nhưng anh... hình như không được đồng nghiệp của em chào đón lắm."

Khương Nghênh nói xong, mấy nhân viên quan hệ công chúng đang run sợ liền thót tim, vội vàng nói:

"Không có, không có."

"Chúng em đều rất thích Châu tổng."

Thậm chí có người còn mạnh dạn hơn, cúi người xuống lấy một miếng hoa quả trên đĩa cho vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, sau đó nói: "Cảm ơn Châu tổng."

Mấy người nói quá nhanh.

Sau khi phản ứng lại, mọi người đều không nhịn được cười.

Vài giây sau, Châu Dị trầm giọng cười nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, đừng câu nệ, thoải mái đi, Khương giám đốc bây giờ đang mang thai, mong mọi người phối hợp một chút, giải quyết nhanh gọn lẹ."

Những người có mặt đều là những người dày dặn kinh nghiệm trong ngành quan hệ công chúng, ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Khương Nghênh hôm nay.

Hóa ra là đang chuẩn bị cho việc nghỉ sinh sắp tới của mình.

Thấy mọi người đã hiểu, Khương Nghênh cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói về việc mình mang thai, cũng nói ra những lo lắng của mình.

"Trước đây những chuyện khó giải quyết đều do tôi tự mình xử lý, nhưng bây giờ tôi mang thai rồi, không lâu nữa sẽ phải nghỉ sinh, vì vậy, mọi người phải học cách tự mình xử lý."

"Dù là ngôi sao hạng A hay lãnh đạo cấp cao của công ty, khi họ vướng vào scandal, mọi người phải xử lý công bằng, xử lý scandal của nghệ sĩ bình thường như thế nào thì xử lý scandal của họ như thế đó."

"Bởi vì chỉ cần mọi người căng thẳng, thì về mặt tâm lý, mọi người đã thua một nửa rồi."

Khương Nghênh bình tĩnh nói xong những điều cần nói, Kiều Nam nghe vậy liền tiếp lời: "Giám đốc Khương, chúng em hiểu rồi, chị yên tâm, trong thời gian chị nghỉ sinh, chúng em nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc của công ty."

Kiều Nam là người đầu tiên bày tỏ thái độ, các nhân viên xử lý khủng hoảng khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ theo.

Khương Nghênh gật đầu, nói tiếp: "Vậy bây giờ chúng ta có thể đi vào vấn đề chính chưa?"

Mọi người cười đáp: "Rồi ạ."

Vài phút sau, Khương Nghênh và mọi người bắt đầu làm việc, Châu Dị ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, cúi đầu xem điện thoại, chán nản.

Sau màn xen ngang vừa rồi, mấy nhân viên xử lý khủng hoảng đã hiểu được ý của Khương Nghênh, lúc này họ không ngần ngại nói ra ý kiến của mình.

"Giám đốc Khương, thực ra tôi nghĩ tốt nhất là nên để mẹ của Châu tổng ra mặt nói gì đó, như vậy tin đồn sẽ tự động bị dập tắt, ít nhất là về mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy."

"Tôi cũng nghĩ cách xử lý này là đơn giản nhất, còn về thân phận của mẹ Châu tổng, nếu được thì Châu tam gia hoặc người nhà họ Châu khác có thể đứng ra nói giúp không?"

Muốn dẹp yên bên ngoài, trước tiên phải ổn định bên trong.

Hướng xử lý này đúng là rất hợp lý.

Chỉ tiếc là, chuyện của Châu Dị phải xử lý đặc biệt.

Hai nhân viên xử lý khủng hoảng kỳ cựu nói xong, mọi người đều nhìn về phía Khương Nghênh, chờ cô lên tiếng.

Khương Nghênh luôn quyết đoán trong công việc, lần này lại hiếm khi không quyết định ngay.

Khoảng bốn năm giây sau, Khương Nghênh mới mỉm cười nói: "Hướng xử lý của mọi người rất đúng, nhưng chuyện này hơi đặc biệt, không thể xử lý như vậy."

Mọi người: "..."

Khương Nghênh: "Thứ nhất, tôi có thể nói thật với mọi người, mẹ của Châu tổng không phải là tiểu tam, thứ hai, mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy đúng là không tốt, anh ấy cũng sẽ không diễn màn kịch mẹ con tình thâm để bịt miệng truyền thông."

Khương Nghênh nói rất thẳng thắn, khiến mấy nhân viên xử lý khủng hoảng sững người vài giây.

Dù sao cũng là chuyện riêng của sếp, nói thật, họ còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn nghe, cũng không dám nghe.

Khương Nghênh nói xong, quan sát biểu cảm của mọi người.

Thấy họ kiểm soát biểu cảm rất tốt, biết họ cũng không quá ngạc nhiên, cô dừng lại một chút rồi nói: "Về thân phận của mẹ Châu tổng, có người có thể giúp làm rõ, còn về mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy..."

Khương Nghênh chưa nói hết câu thì Cát Châu đã vội vàng chạy vào từ bên ngoài: "Chị, xảy ra chuyện rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 913: Bất đắc dĩ



Cát Châu xuất hiện với vẻ mặt lo lắng.

Khương Nghênh liếc nhìn cậu ta, cau mày: "Sao thế?"

Cát Châu không phải là người không giữ được bình tĩnh, có thể khiến cậu ta mất bình tĩnh như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Cát Châu định nói thẳng ra, nhưng liếc thấy Châu Dị đang ngồi trên ghế sofa đơn, liền im bặt.

Khương Nghênh để ý thấy hành động nhỏ của cậu ta, đoán chuyện này chắc chắn có liên quan đến Châu Dị, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nói thẳng ra đi."

Giấy không gói được lửa.

Đã là chuyện lớn, cuối cùng thì Châu Dị cũng sẽ biết.

Biết sớm hay muộn cũng chẳng khác gì nhau.

Thấy Khương Nghênh đã lên tiếng, Cát Châu không do dự nữa, nói: "Ngô Tiệp lên sân thượng bệnh viện, hình như muốn nhảy lầu."

Cát Châu vừa dứt lời, sắc mặt Khương Nghênh lập tức sa sầm: "Cái gì?"

Cát Châu biết phản ứng này của Khương Nghênh không phải là không nghe rõ, mà là muốn xác nhận lại.

Cát Châu nói lại lần nữa: "Vừa nãy Tiểu Cửu gọi điện cho em, nói Ngô Tiệp đang ở trên sân thượng bệnh viện, trông như muốn nhảy lầu, rất nhiều phóng viên đã đến đó rồi."

Nghe Cát Châu nói vậy, Khương Nghênh theo bản năng nhìn Châu Dị.

Châu Dị cau mày, nhưng vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.

Nhận thấy Khương Nghênh đang nhìn mình, Châu Dị không muốn cô lo lắng, liền giãn lông mày ra, mỉm cười: "Những lời cần nói anh đã nói với bà ấy rồi, chuyện này anh sẽ không nhúng tay vào."

Khương Nghênh: "Bây giờ em đến bệnh viện, anh không được cản, cũng không được đi theo."

Khương Nghênh nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, lại nói tiếp: "Bây giờ chuyện này không còn là chuyện riêng của anh nữa, mà liên quan đến cả Châu Thị và Châu Thị Media."

Ở vị trí cao, phải nghĩ cho đại cục, không thể làm theo ý mình.

Là chủ tịch của Châu Thị, Châu Dị có thể ngang ngược, nhưng không thể ích kỷ.

Châu Thị có rất nhiều công ty con, rất nhiều nhân viên, mỗi một nhân viên đều là trụ cột của một gia đình.

Nếu chuyện này chỉ là chuyện riêng của Châu Dị, Khương Nghênh đương nhiên có thể xử lý theo hướng thiên vị.

Nhưng bây giờ Ngô Tiệp làm ầm ĩ như vậy, nếu ngày mai lên báo, cổ phiếu của Châu Thị Media chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Lỡ như Châu Thị vì vậy mà rơi vào khủng hoảng tài chính, thì hậu quả không phải chỉ một người có thể gánh vác được.

Thấy Khương Nghênh nghiêm túc, Châu Dị cười khẽ, đứng dậy đi đến trước mặt Khương Nghênh, cúi người nhìn cô: "Vợ, vất vả cho em rồi."

Khương Nghênh vốn lo lắng Châu Dị sẽ từ chối đề nghị của mình.

Nghe anh đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm, em nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."

Châu Dị trầm giọng nói: "Anh tin em."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đứng dậy, ôm anh: "Ông xã, em biết anh đồng ý là vì không muốn làm khó em, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con."

Châu Dị hít một hơi thật sâu, ôm lại Khương Nghênh, cọ cằm vào tóc cô: "Chủ yếu là em."

Khương Nghênh nghe vậy, trong lòng ấm áp: "Vâng."

Rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh dẫn theo Kiều Nam và các nhân viên xử lý khủng hoảng khác đến bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Châu Thị Media gặp phải tình huống này kể từ ngày thành lập.

Mấy nhân viên truyền thông không đi cùng xe với Khương Nghênh, ngồi trên xe, ai nấy đều nghiêm mặt.

Kiều Nam lái xe, nhân lúc đèn đỏ, cô nói: "Lát nữa đến bệnh viện, tôi sẽ lên sân thượng cùng giám đốc Khương, mọi người ở dưới ứng phó với phóng viên."

Những người ngồi ghế sau đáp: "Vâng."

Đèn xanh bật sáng, Kiều Nam đánh lái: "Giám đốc Khương đang mang thai, sau này những chuyện nhỏ chúng ta đừng làm phiền chị ấy nữa, chuyện lớn cũng nên hạn chế làm phiền chị ấy."

Một tiếng sau, xe của Khương Nghênh và Kiều Nam đến bệnh viện.

Lúc này, bệnh viện đã bị bao vây bởi đám đông.

Không chỉ bên trong bệnh viện, mà ngay cả cổng bệnh viện cũng không vào được.

Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ kính xe xuống, đưa tay ra hiệu cho xe của Kiều Nam phía sau.

Kiều Nam hiểu ý, đánh lái đỗ xe vào chỗ trống bên đường.

Sau đó, hai người lần lượt xuống xe.

Kiều Nam dẫn theo các nhân viên xử lý khủng hoảng đi tới, Khương Nghênh thấy họ đến, liền quay người đi về phía cổng bệnh viện.

Cổng bệnh viện đông nghịt người, bảo vệ bệnh viện và mấy cảnh sát ngăn cũng không nổi.

"Chú cảnh sát ơi, cho chúng cháu vào xem với, chúng cháu hứa sẽ không đến gần."

"Đúng đấy, đúng đấy, chúng tôi cũng sợ chết, chúng tôi chắc chắn sẽ không đứng dưới lầu."

"Nghe nói người muốn nhảy lầu là mẹ của chủ tịch Châu Thị, thật hay giả vậy?"

"Nhà giàu thì lắm chuyện, tôi thấy tám chín phần mười là thật."

"Tôi còn nghe nói mẹ của chủ tịch Châu Thị là tiểu tam, chậc chậc, lần này có chuyện hay để xem rồi."

Nghe những lời bàn tán xôn xao, Khương Nghênh vẫn bình tĩnh.

Làm việc trong ngành này bao nhiêu năm, xử lý biết bao nhiêu scandal, Khương Nghênh đã quen với những tình huống như thế này.

Hóng hớt không sợ chuyện lớn, những người này luôn như vậy.

Vượt qua đám đông ồn ào, Khương Nghênh dừng lại trước mặt một viên cảnh sát, lấy thẻ nhân viên ra đưa cho anh ta: "Xin chào, tôi là Khương Nghênh, giám đốc phòng quan hệ công chúng của Châu Thị Media, cũng là vợ của Châu Dị, người muốn nhảy lầu là mẹ chồng tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 914: Đồng ý nói chuyện



Khương Nghênh tự giới thiệu ngắn gọn.

Viên cảnh sát đang giữ gìn trật tự nhận thẻ nhân viên của cô, sau khi xác minh thân phận, liền ra hiệu cho các cảnh sát khác.

"Cho cô ấy vào."

Nói xong, viên cảnh sát trả lại thẻ nhân viên cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cất thẻ, mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Viên cảnh sát: "Không cần khách sáo, dù là công hay tư thì cô cũng có tư cách vào."

Viên cảnh sát nói xong, Khương Nghênh gật đầu với anh ta, rồi dẫn Kiều Nam vào trong.

Khương Nghênh và Kiều Nam vừa vào, mấy nhân viên xử lý khủng hoảng còn lại liền đeo thẻ nhân viên lên cổ, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng tôi là nhân viên xử lý khủng hoảng của Châu Thị Media, các phóng viên không được phép chụp ảnh liên quan đến việc này, nếu không chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."

Lúc này, tại bệnh viện.

Khương Nghênh và Kiều Nam đang định lên sân thượng thì bị Bùi Văn Hiên, người vừa nhận được tin báo chạy đến, chặn lại.

Bùi Văn Hiên cau mày: "Chỉ có một mình cháu thôi sao? A Dị đâu?"

Khương Nghênh đáp: "Cháu không cho anh ấy đến, tình huống này anh ấy đến không thích hợp."

Bùi Văn Hiên hiểu ý gật đầu: "Đúng là vậy, nếu cậu ấy xuất hiện, không biết đám phóng viên sẽ viết bài kiểu gì."

Nếu Ngô Tiệp không nhảy lầu thì còn đỡ.

Nếu Ngô Tiệp thật sự nhảy lầu tự tử.

Châu Dị không chừng còn bị gán cho tội danh "ép mẹ ruột tự tử".

Bùi Văn Hiên nói xong, nhìn lên sân thượng nơi Ngô Tiệp đang đứng chênh vênh, rồi nhìn Khương Nghênh: "Bà ấy nói muốn gặp các phóng viên."

Khương Nghênh đáp: "Cháu biết ý bà ấy, cháu lên nói chuyện với bà ấy."

Bùi Văn Hiên nói: "Trước khi cháu đến, bà ấy đã đoán được cháu sẽ đến, bà ấy nói trước với chú là không muốn gặp cháu."

Khương Nghênh nói: "Bây giờ không phải vấn đề bà ấy có muốn gặp cháu hay không, mà là bà ấy phải gặp cháu."

Khương Nghênh nói xong, đưa mắt trấn an Bùi Văn Hiên: "Chú, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Bùi Văn Hiên không hiểu rõ những mánh khóe trong giới giải trí, nhưng ông hiểu cách xử lý scandal của giới nhà giàu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông nói: "Chú đi cùng cháu."

Nói xong, không đợi Khương Nghênh phản bác, Bùi Văn Hiên đã đi trước.

Hôm nay gió trên sân thượng rất mạnh.

Nhưng vì đã vào hè, gió không lạnh mà còn mang theo hơi nóng.

Thấy Bùi Văn Hiên và Khương Nghênh đi lên, Ngô Tiệp có chút hoảng hốt: "Bác sĩ Bùi, tôi đã nói là tôi không muốn gặp cô ta mà?"

Bùi Văn Hiên bất lực nhún vai: "Không còn cách nào khác, chuyện này nếu bà không gặp cô ấy thì không giải quyết được."

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Khương Nghênh liền nói: "Chúng ta nói chuyện."

Ngô Tiệp: "Tôi không nói chuyện với cô, tôi muốn nói chuyện với các phóng viên."

Khương Nghênh thản nhiên nói: "Tôi biết bà muốn gì, cũng biết bà đang nghĩ gì, nhưng bà có nghĩ đến việc cách làm hiện tại của bà có đạt được kết quả như bà mong muốn hay không?"

Ngô Tiệp mím môi, gót chân chạm sát mép sân thượng.

Khương Nghênh: "Nếu bà thật lòng muốn giúp Châu Dị, tôi có cách, bà lại đây, chúng ta nói chuyện."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới hít một hơi nói: "Tôi không còn sống được bao lâu nữa, tôi muốn làm điều gì đó cho nó trước khi chết."

Khương Nghênh bình tĩnh nói: "Bà muốn làm gì cho anh ấy, không ai cản bà, nhưng những gì bà đang làm không phải là giúp anh ấy, mà là hại anh ấy, bà đã hủy hoại tuổi thơ của anh ấy rồi, chẳng lẽ bà còn muốn hủy hoại cả tương lai của anh ấy nữa sao?"

Ngô Tiệp: "..."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Khương Nghênh lo lắng Ngô Tiệp sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, liền giả vờ nhìn đồng hồ, rồi nói với Ngô Tiệp: "Tôi không đùa với bà, cũng không phải đang an ủi bà, tôi thật sự có một cách xử lý cần bà phối hợp, bây giờ bà càng kéo dài thời gian, Châu Dị và Châu Thị sẽ càng tổn thất nặng nề."

Khương Nghênh vừa dứt lời, trên mặt Ngô Tiệp liền có chút dao động.

Khương Nghênh nói tiếp, chỉ tay ra phía cổng bệnh viện: "Bà quay lại nhìn xem, có bao nhiêu người đang đứng xem, bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến đám phóng viên kia sợ hãi sao? Hay bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến lũ anti-fan kia câm miệng? Tôi có thể nói rõ với bà, không thể nào có chuyện đó đâu."

Khương Nghênh nói xong, Ngô Tiệp liền cứng đờ quay đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ.

Thấy vậy, Kiều Nam định xông lên kéo Ngô Tiệp lại, Khương Nghênh đưa tay ngăn cô lại.

Kiều Nam nhướng mày: "??"

Khương Nghênh lắc đầu, nhỏ giọng cảnh cáo: "Lúc này cô lên đó chỉ làm hỏng chuyện."

Kiều Nam: "Vậy phải làm sao?"

Khương Nghênh: "Đợi."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Ngô Tiệp liền quay đầu lại, nhìn cô một cái, rồi nói: "Tôi đồng ý nói chuyện với cô."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 915: Không muốn mang ơn



Khương Nghênh không nói dối Ngô Tiệp.

Sự việc đã ồn ào đến mức này, Ngô Tiệp không thể nào toàn mạng rút lui được nữa.

Là giám đốc phòng quan hệ công chúng của Châu Thị Media, lúc này cũng giống như "trong thương trường chỉ nói chuyện làm ăn", xử lý bằng lý trí mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ngô Tiệp nói xong, hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời vì gió, rồi bước về phía Khương Nghênh.

Khương Nghênh không tiến lên đón bà ta, mà làm động tác "mời": "Vào phòng bệnh nói chuyện."

Khương Nghênh nói xong, Ngô Tiệp do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Mười mấy phút sau, Khương Nghênh và mọi người cùng Ngô Tiệp xuất hiện trong phòng bệnh.

Ngô Tiệp mặt mày tái mét ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, không nói một lời, Bùi Văn Hiên biết bà ta sức khỏe yếu, sợ bà ta không chịu nổi, liền rót cho bà ta một cốc nước ấm.

Ngô Tiệp nhận lấy cốc nước, khó khăn nở một nụ cười: "Cảm ơn ông."

Bùi Văn Hiên: "Không cần khách sáo, "lương y như từ mẫu", còn sống là còn tất cả."

Ngô Tiệp nghe vậy, lại cúi đầu, không nói gì, mắt đỏ hoe.

Sau khi Ngô Tiệp uống được hai ngụm nước, Khương Nghênh thấy bà ta đã bình tĩnh lại, liền nói: "Bà yên tâm, tôi nói được làm được, chuyện tiếp theo nhất định sẽ để bà tham gia."

Nói rồi, Khương Nghênh dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Dù bây giờ bà hối hận, muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi."

Ngô Tiệp siết chặt cốc nước trong tay, ngẩng phắt đầu lên: "Tôi không hối hận."

Khương Nghênh bình tĩnh nhìn bà ta, nói: "Bà có biết hành động lần này của bà đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Châu Dị và Châu Thị không?"

Ngô Tiệp nhìn Khương Nghênh, nghẹn lời.

Khương Nghênh nói thẳng, không vòng vo: "Bà nhảy lầu một cái thì bên ngoài tin đồn bay đầy trời, nói là Châu Dị ép bà nhảy lầu."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp kích động: "Tôi muốn nhảy lầu không liên quan gì đến A Dị, tôi muốn giúp nó, tôi muốn nhân cơ hội này nói với đám phóng viên, tôi..."

Ngô Tiệp gần như hét lên, Khương Nghênh giơ tay lên, ngăn bà ta nói tiếp.

"Những lời này bà nói với tôi cũng vô ích."

"Rất nhiều lúc, người trong cuộc hoặc người thân của người trong cuộc biết sự thật cũng chẳng có tác dụng gì, cái bà cần là hững người tung tin đồn hiểu rõ sự thật."

"Bà là người trưởng thành, bà đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, bà nên biết, muốn những kẻ tung tin đồn trả lại sự trong sạch cho bà là việc khó nhất."

Xét cho cùng, nếu họ thừa nhận, thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Họ thà cắn răng nuốt máu vào bụng, chứ nhất quyết sẽ không đứng ra trả lại sự trong sạch cho bà.

Lời nói của Khương Nghênh khiến Ngô Tiệp chìm vào suy nghĩ.

Những năm tháng bà bị vu oan là tiểu tam lại ùa về trong tâm trí.

Bà rõ ràng không phải là tiểu tam.

Bà rõ ràng là đang yêu đương công khai với Châu Hoài An.

Nhưng tại sao cuối cùng lại bị người ta hắt nước bẩn lên người?

Điều khiến bà bất lực nhất là không thể nào thanh minh cho bản thân. Bà không thể bịt miệng tất cả mọi người, cũng chẳng thể đi giải thích với từng người một khi họ đã lan truyền tin đồn.

Ngô Tiệp đang ngẩn người thì bị một câu nói của Khương Nghênh kéo về thực tại: "Sức khỏe của bà còn chịu được không?"

Ngô Tiệp hít một hơi: "Được."

Khương Nghênh nghe vậy liền quay sang nhìn Bùi Văn Hiên: "Chú, có thể sắp xếp cho cháu một phòng họp chứa được ít nhất một trăm người trong thời gian ngắn nhất không? Cháu muốn tổ chức một buổi họp báo."

Bùi Văn Hiên không do dự, lập tức đồng ý: "Không vấn đề gì, nhưng một trăm người thì chỉ có thể đứng, không đủ chỗ ngồi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Được."

Bùi Văn Hiên: "Cháu đợi chú đi sắp xếp."

Nói xong, Bùi Văn Hiên quay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Bùi Văn Hiên rời đi, Khương Nghênh nhìn Kiều Nam: "Tiểu Kiều, cô đi liên hệ với Nhiếp Chiêu, nói là tôi có việc nhờ anh ấy, anh ấy sẽ hiểu phải làm gì."

Kiều Nam gật đầu đáp: "Vâng, giám đốc Khương."

Sau khi Kiều Nam rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Nghênh và Ngô Tiệp.

Đây không phải lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu ở chung với nhau trong phòng riêng, nhưng lại là lần khiến họ ngượng ngùng nhất.

Khương Nghênh đứng dậy rót nước cho mình, uống hai ngụm rồi quay lại nói với Ngô Tiệp: "Ai cũng có phần ích kỷ của riêng mình, tôi cũng vậy. Châu Dị sẽ không diễn màn kịch mẹ con tình thâm với bà. Tôi yêu anh ấy nên sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. Trong buổi họp báo lát nữa, tôi không cần bà bịa chuyện, chỉ cần bà nói sự thật là được."

Ngô Tiệp mặt đỏ bừng: "Tôi biết, cô yên tâm, tôi sẽ nhận hết mọi chuyện về mình."

Ngô Tiệp vừa dứt lời, Khương Nghênh liền quay đầu lại với cốc nước trên tay: "Bà không cần phải gánh hết mọi trách nhiệm. Cứ nói sự thật, còn lại để dư luận phán xét. Châu Dị không muốn mang ơn bà, tôi cũng vậy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 916: Nhân chứng



Khương Nghênh nói thẳng, không nể nang, nhưng từng câu từng chữ đều chí lý.

Bởi lẽ tình cảm và lý trí vốn dĩ khó dung hòa.

Đã động lòng thì khó nói lý, còn muốn nói lý thì đừng nên động lòng.

Cuộc họp báo được tổ chức nửa tiếng sau đó.

Bùi Văn Hiên rất chu đáo, ông đã cho người dựng một sân khấu tạm thời, xung quanh sân khấu có rào chắn, ngăn cách Khương Nghênh, Ngô Tiệp và các phóng viên.

Khi Khương Nghênh dẫn Ngô Tiệp đến, phòng họp đã chật kín phóng viên.

Nhìn thấy Khương Nghênh và Ngô Tiệp, phòng họp lập tức trở nên ồn ào.

"Chuyện gì thế này? Định diễn màn kịch mẹ chồng nàng dâu hiếu thảo à?"

"Ai mà biết được, trông không giống lắm, bà xem Giám đốc Khương kia kìa, mặt mũi không vui vẻ chút nào."

"Nói như cậu, hình như cậu đã từng thấy Giám đốc Khương cười bao giờ vậy."

Khương Nghênh bước lên sân khấu, ra hiệu im lặng với đám phóng viên ồn ào bên dưới.

Các phóng viên thấy vậy liền im lặng.

Khương Nghênh nhận micro từ Kiều Nam, nói: "Chắc hẳn mọi người đã đợi buổi họp báo này rất lâu rồi, nơi này được dựng tạm thời, sau đây mọi người có thể đặt câu hỏi, nhưng với điều kiện là không được xuyên tạc khi đăng bài."

Khương Nghênh dừng lại một chút, nhìn xuống phía dưới, rồi nói tiếp: "Được rồi, bắt đầu đi."

Khương Nghênh vừa dứt lời, bên dưới im lặng một lúc, sau đó một nam phóng viên ngồi hàng ghế đầu lên tiếng: "Bà Ngô, nghe nói trước đây bà đã chen chân vào cuộc hôn nhân của Châu Hoài An và vợ ông ấy với tư cách tiểu tam, xin hỏi đây là sự thật hay giả?"

Các phóng viên luôn nổi tiếng với những câu hỏi sắc bén.

Ngô Tiệp nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Thấy vẻ mặt của Ngô Tiệp, Khương Nghênh cố ý đưa micro chậm một nhịp để bà ta có thời gian điều chỉnh cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên Ngô Tiệp đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi mở miệng, giọng bà vẫn run run.

"Là giả."

Ngô Tiệp nói được hai chữ, rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khoảng năm giây, bà lấy lại bình tĩnh và cầm micro lên, nói: "Tôi và Châu Hoài An là mối tình đầu của nhau, khi chúng tôi quen nhau, ông ấy chưa kết hôn, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào khác..."

Giới nhà giàu chưa bao giờ thiếu những tin đồn tình ái.

Câu chuyện của Ngô Tiệp và Châu Hoài An từng là chủ đề bàn tán của các quý bà trong giới nhà giàu một thời.

Chuyện cũ năm xưa bây giờ được nhắc lại.

Tuy sức hút không bằng trước kia, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của không ít người.

Ngô Tiệp kể lại câu chuyện tình yêu của bà và Châu Hoài An.

Từ lúc ban đầu ngọt ngào, đến khi bị phản bội, rồi đến việc Châu Hoài An giấu bà kết hôn sinh con, sinh ra Châu Dị, bà không bỏ sót chi tiết nào, nói rõ ràng rành mạch.

"Bà Ngô, nếu theo như lời bà nói, thì bà cũng là nạn nhân, tại sao lúc đó bà không đứng ra nói rõ?"

Ngô Tiệp: "Giải thích cũng vô ích."

"Sao lại vô ích? Bà có thể liên hệ với phóng viên để phơi bày sự thật mà."

Ngô Tiệp lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn phóng viên vừa hỏi, nói: "Nếu bây giờ không phải Khương Nghênh tổ chức họp báo, mà là tôi tự tìm đến người, tôi nói ra thì các người có tin không? Nếu tin, các người có dám đăng không?"

Phóng viên: "..."

Có những chuyện giống như tấm màn che.

Ai cũng biết, nhưng vì không ai vạch trần, nên mọi người đều chọn cách giả câm giả điếc.

Sau câu hỏi này, phòng họp im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, có người lại hỏi: "Bà Ngô, những gì bà vừa nói có hơi giả tạo không? Năm đó, khi Châu lão gia kết hôn, các phương tiện truyền thông đều đưa tin, bà không nghe thấy sao?"

Ngô Tiệp cười chua xót: "Đúng là tôi không nghe thấy."

Đôi khi sự việc chính là như vậy, những chuyện lẽ ra ai cũng biết, nhưng có những người lại thật sự không biết gì.

Vì không quan tâm, nên không biết.

"Bà Ngô, xin hỏi bà có bằng chứng gì cho những gì bà nói không? Chúng tôi không thể cứ nghe những lời nói phiến diện của bà mà đăng bài..."

Một số phóng viên lại đặt câu hỏi, câu hỏi này khiến cả phòng họp rơi vào bế tắc.

Bằng chứng?

Những người biết sự thật năm đó đều đã chết cả rồi, lấy đâu ra bằng chứng?

Ngô Tiệp đang mím chặt môi, nghiến răng thì ở cửa phòng họp xuất hiện một người: "Muốn bằng chứng sao? Tôi có, nhưng không phải là vật chứng, mà là nhân chứng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 917: Tự vạch vết thương



Người đến là Nhiếp Chiêu.

Đã lâu không gặp, khí chất của Nhiếp Chiêu càng thêm trưởng thành.

Nhiếp Chiêu mặc vest đen, phía sau là hai vệ sĩ, vừa bước vào phòng họp đã khiến mọi người có mặt cảm thấy choáng ngợp.

Nhiếp Chiêu nói xong, bước đến bên cạnh Khương Nghênh.

Khương Nghênh nghiêng đầu chào anh ta: "Anh đến rồi."

Nhiếp Chiêu nói đùa: "Cháu dâu nhờ vả, sao tôi có thể không đến?"

Khương Nghênh nhỏ giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, chuyện tiếp theo giao cho anh đấy."

Nhiếp Chiêu thấy Khương Nghênh rất coi trọng buổi họp báo này, liền thôi nói đùa, nghiêm túc nói: "Yên tâm giao cho tôi."

Nhiếp Chiêu nói xong, bước lên phía trước, mỉm cười với Ngô Tiệp, gọi một tiếng "em dâu".

Nhiếp Chiêu và Ngô Tiệp chênh lệch tuổi tác khá lớn, tiếng "em dâu" này khiến Ngô Tiệp sững người.

Trong số các phóng viên bên dưới, có người quen Nhiếp Chiêu, có người không quen.

Lúc này, những người không quen không khỏi thắc mắc.

"Người đàn ông kia là ai vậy?"

"Trông còn trẻ mà lại gọi Ngô Tiệp là em dâu?"

"Các cậu không biết à? Nhiếp Chiêu là con trai độc nhất của Châu tam gia nhà họ Châu đấy."

"Con trai của Châu tam gia? Trẻ vậy sao?"

"Suỵt, đây lại là một câu chuyện tình ái khác của nhà họ Châu đấy."

Mấy phóng viên đang xì xào bàn tán, Nhiếp Chiêu mỉm cười lịch sự với Ngô Tiệp, ra hiệu bà đưa micro cho anh ta.

Ngô Tiệp hiểu ý, mím môi đưa micro.

Nhiếp Chiêu nhận lấy micro, lại mỉm cười lịch thiệp, sau đó quay đầu nhìn xuống phía dưới, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Chuyện của bà Ngô và anh cả tôi, người nhà họ Châu chúng tôi có quyền lên tiếng, lúc chuyện này xảy ra, tuy tôi còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe các bậc trưởng bối nhắc đến, sự thật đúng như lời bà Ngô nói."

Các phóng viên: "..."

Lời này của Nhiếp Chiêu thật ranh ma.

Châu tam gia là người thế nào trong nhà họ Châu, còn quan hệ giữa ông ta và Nhiếp Chiêu ra sao? Trong số các phóng viên có mặt, tuy một số người không nắm rõ tình hình, nhưng cũng có người đã biết chuyện.

Nhiếp Chiêu mặt không đổi sắc nói dối, bên dưới có người im lặng, có người méo mặt.

Một lát sau, lại có phóng viên đặt câu hỏi: "Vậy bà Ngô, xin hỏi lý do bà nhảy lầu hôm nay là gì? Có người bên ngoài đồn đoán là bà bị Châu tổng ép buộc, bà có thể nói rõ nguyên nhân thực sự không?"

Ngô Tiệp: "Nguyên nhân thực sự là tôi muốn dùng việc nhảy lầu để thu hút sự chú ý của các vị phóng viên."

"Bà Ngô, nghe nói quan hệ của bà và Châu tổng không tốt, có đúng không?"

Lý do Ngô Tiệp nhảy lầu bị lờ đi, một phóng viên khác trực tiếp chuyển chủ đề sang mối quan hệ mẹ con của Ngô Tiệp và Châu Dị.

Ngô Tiệp nắm chặt micro do Nhiếp Chiêu đưa, nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi: "Đúng vậy."

Ngô Tiệp vừa dứt lời, phóng viên đó liền đặt tiếp một câu hỏi khác: "Là do Châu tổng thấy bà không danh không phận, làm anh ấy mất mặt, nên mới đối xử không tốt với bà sao?"

Ngô Tiệp mím môi: "..."

Thấy Ngô Tiệp đột nhiên im lặng, phóng viên liền xúi giục: "Bà Ngô, bà cứ nói thẳng ra, hôm nay giám đốc Khương tổ chức họp báo này, chứng tỏ..."

Phóng viên chưa nói hết câu, Ngô Tiệp đã nghiến răng, khó khăn cắt ngang: "Không phải như các người nghĩ đâu."

Phóng viên: "Vậy là như thế nào?"

Ngô Tiệp: "Nguyên nhân là do tôi."

Ngô Tiệp nói xong, nhắm mắt lại, sau đó nói: "Thời đại của chúng tôi rất phong kiến, vì sự ra đời của Châu Dị, tôi đã phải chịu rất nhiều điều tiếng, tôi hận Châu Hoài An, hận nhà họ Châu, không có khả năng trả thù họ, nên tôi đã trút hết mọi oán hận lên người Châu Dị..."

Ngô Tiệp mỗi khi nói một câu, đều cảm thấy như có một con dao đâm vào tim mình.

Lúc trẻ bà không cảm thấy gì.

Bây giờ nhắc lại, bà cảm thấy mình thật sự đáng chết.

Châu Dị lúc đó chỉ là một đứa trẻ, là nạn nhân vô tội nhất, sao bà có thể, sao bà nỡ lòng nào làm tổn thương nó như vậy.

Bà là người nên yêu thương nó nhất trên đời này.

Bà là người nên dốc hết sức bảo vệ nó trên đời này.

Sao bà lại...

Ngô Tiệp nói rất nhiều, nói đến cuối cùng, bên dưới vang lên những tiếng thở dài.

Ngô Tiệp nói: "Các người chắc không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, trời đông giá rét, vì Châu Hoài An tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, tôi đã bắt Châu Dị, khi đó mới bốn tuổi, cởi hết quần áo quỳ trên tuyết, dùng roi da đánh nó, đánh đến mức người nó đầy thương tích..."

Các phóng viên: "..."

"Nếu những gì Ngô Tiệp nói là sự thật, tôi thấy việc Châu tổng không thân thiết với bà ấy cũng là chuyện bình thường."

"Đúng vậy, người mẹ như vậy, nếu quan hệ tốt mới là có vấn đề."

"Bây giờ nghĩ lại, Châu tổng ngày xưa thật đáng thương, mẹ như vậy, nhà họ Châu lại như vậy, anh ấy có thể sống đến bây giờ, còn trở thành người thừa kế của Châu Thị, thật sự không dễ dàng gì."

"Đúng vậy, mọi người đều nói Châu tổng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nếu anh ấy không tàn nhẫn, có lẽ anh ấy cũng không sống được đến bây giờ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 918: Lật ngược thế cờ



Ngô Tiệp vừa dứt lời, các phóng viên bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.

Cảm nhận được những ánh mắt soi mói từ phía dưới, Ngô Tiệp hít sâu một hơi, nắm chặt micro trong tay.

Thực ra, những ánh mắt này đối với bà không hề xa lạ.

Ba mươi năm trước, ánh mắt của những người đời còn tr*n tr** và sắc lạnh hơn thế này gấp nhiều lần.

Ánh mắt của những phóng viên này chỉ có sự dò xét và khó hiểu, còn ánh mắt của những người năm xưa, có đủ cả sự chế giễu, khinh miệt và coi thường.

Vì vậy, so với lúc đó, những điều này cũng chẳng là gì cả.

Ngô Tiệp không ngừng tự an ủi mình trong lòng, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào những phóng viên phía dưới.

Đúng lúc này, giữa những tiếng xì xào bàn tán, đột nhiên một nữ phóng viên lên tiếng: "Bà Ngô, những gì bà vừa nói, nếu có người nhà họ Châu làm chứng, chúng tôi tạm thời tin tưởng, vậy những gì bà nói bây giờ, ai có thể chứng minh?"

Ngô Tiệp nghe vậy liền sững người: "..."

Ai làm chứng?

Làm sao để chứng minh những chuyện này?

Những sư cô trong chùa năm xưa có được tính không?

Đối mặt với câu hỏi của nữ phóng viên, đầu óc Ngô Tiệp nhanh chóng hoạt động.

Ngay sau đó, Khương Nghênh lấy micro từ tay Ngô Tiệp, tự nhiên tiếp lời: "Chuyện này chúng tôi có nhân chứng, nếu mọi người cần, tôi có thể tìm đủ nhân chứng trong vòng một ngày, nếu mọi người lo lắng tôi làm giả, tôi cũng có thể bao máy bay đưa mọi người đến đối chất trực tiếp."

Nữ phóng viên: "..."

Khương Nghênh nói xong, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Mọi người đã hỏi xong những câu hỏi sắc bén rồi chứ? Vậy tiếp theo có phải đến lượt tôi đặt câu hỏi không?"

Câu nói này của Khương Nghênh như một hòn đá ném xuống mặt nước, gây nên sóng gió cuồn cuộn.

Phòng họp lập tức ồn ào.

"Cô ấy đặt câu hỏi? Cô ấy đặt câu hỏi gì?"

"Nào có buổi họp báo nào mà để người được phỏng vấn đặt câu hỏi cho phóng viên?"

"Vừa nãy cô ta giả vờ rộng lượng cho chúng ta tùy ý đặt câu hỏi, bây giờ thấy chúng ta hỏi quá sắc bén, nên muốn trả thù à?"

Nghe tiếng xì xào bàn tán của các phóng viên, Khương Nghênh làm như không nghe thấy, thản nhiên nói: "Những câu hỏi của mọi người hôm nay, chúng tôi đều có nhân chứng, vậy những tin đồn thất thiệt mà mọi người bịa đặt gần đây, các người có bằng chứng gì chứng minh những gì các người đăng là sự thật không?"

Nói rồi, Khương Nghênh đưa tay chỉ vào một phóng viên ở hàng thứ ba, làm một động tác "mời": "Tạp chí Mila đúng không? Ba tiếng trước các anh đã đăng một bài viết nói mẹ chồng tôi là tiểu tam, lời lẽ chắc chắn, khiến tất cả những người không biết rõ sự việc đều tin sái cổ, xin hỏi, các anh có thể cung cấp bằng chứng không? Nhân chứng hay vật chứng đều được."

Phóng viên bị gọi tên: "..."

Tiếp đó, Khương Nghênh lại chỉ tay vào một phóng viên ở hàng thứ năm: "Tạp chí Điềm Vị? Một tiếng trước các anh đã đăng một bài viết với tiêu đề giật gân, nói rằng Chu Dịch, tổng giám đốc Chu thị, đã ép mẹ ruột mình nhảy lầu, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã đạt hơn mười triệu lượt thích và hơn mười nghìn lượt chia sẻ, xin hỏi các anh có thể cung cấp bằng chứng cho bài viết này không?"

Phóng viên thứ hai bị gọi tên: "..."

Sau phóng viên thứ hai, Khương Nghênh vẫn chưa dừng lại, chỉ trong mười phút, cô đã gọi tên ít nhất hơn hai mươi tờ báo, tạp chí.

Trong phút chốc, phòng họp im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở sâu của mọi người.

Thấy tất cả phóng viên đều im lặng, Khương Nghênh thản nhiên nói: "Mẹ chồng tôi sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi, buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc. Thời gian tới, mọi người có thể suy nghĩ kỹ càng về việc cung cấp nhân chứng hoặc vật chứng. Ai có nhân chứng, vật chứng thì đến đăng ký với trợ lý của tôi, Kiều Nam. Ai không có, hai tiếng sau sẽ có luật sư liên hệ với tòa soạn của các anh/chị."

Nói xong, Khương Nghênh không nán lại lâu, đưa micro cho Kiều Nam, gật đầu cảm ơn Nhiếp Chiêu, rồi đỡ Ngô Tiệp rời đi.

Khi được Khương Nghênh đỡ dậy, Ngô Tiệp vẫn còn cứng đờ người.

Khương Nghênh nhẹ giọng nói: "Không sao rồi."

Ngô Tiệp mím chặt môi bước đi, vừa ra khỏi phòng họp, mắt bà đã đỏ hoe.

Khương Nghênh: "Từ nay về sau, bà hãy dưỡng bệnh cho tốt, đừng tiếp xúc với bất kỳ phóng viên nào nữa."

Ngô Tiệp: "Ừm."

Đưa Ngô Tiệp về phòng bệnh, Khương Nghênh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trữ.

Chuông reo một lúc, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: "Alo, Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Anh về chưa? Bên này em cần anh giúp xử lý một số việc, nếu anh chưa về thì cử luật sư đến đây."

Tần Trữ nghe vậy liền đáp: "Là kiện những tờ báo vô lương đó đúng không? Anh đã cho người thu thập chứng cứ rồi, anh sẽ gọi cho văn phòng luật sư cử người đến."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 919: Sự việc kết thúc



Tần Trữ ở tận Diêm Thành mà cũng biết chuyện của Châu Dị.

Có thể thấy chuyện lần này ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Cả hai đều là người làm việc dứt khoát, Tần Trữ nói xong, Khương Nghênh nói lời cảm ơn, không nói thêm gì nữa, rồi cúp máy.

Cúp điện thoại, Khương Nghênh cất điện thoại vào túi, quay người nhìn Ngô Tiệp đang ngồi ngẩn người trên ghế.

Ngô Tiệp khoanh tay, hai tay nắm chặt vào nhau, cả người toát lên vẻ đề phòng.

Có thể thấy bà ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau buổi họp báo vừa rồi.

Ngô Tiệp lúc này không còn vẻ quý phái như trước, trông giống như một bà lão bình thường.

Thậm chí còn có phần tiều tụy hơn cả một bà lão bình thường.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào người bà, lẽ ra phải mang lại cảm giác ấm áp, nhưng lại khiến bà trông cô đơn đến lạ.

Khương Nghênh nhìn Ngô Tiệp hồi lâu, Ngô Tiệp ngẩng đầu lên nói: "Mang thai giai đoạn đầu có khó chịu lắm không?"

Khương Nghênh hơi sững người, sau đó trả lời: "Cũng bình thường, chỉ bị nôn ói và buồn ngủ."

Ngô Tiệp gật đầu: "Buồn ngủ thì cứ ngủ nhiều một chút, đừng làm việc quá sức, còn nôn ói thì không có cách nào khác, con cứ ăn những món mình thích, ăn ít một chút, đừng bỏ bữa, không chỉ vì con, mà còn vì bản thân con nữa."

Khương Nghênh im lặng.

Ngô Tiệp hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con mang thai, A Dị chắc vui lắm phải không?"

Nói xong, Ngô Tiệp cười nhẹ: "Nhìn tôi hỏi câu ngớ ngẩn này xem, con mang thai, A Dị chắc chắn sẽ rất vui, nó yêu con như vậy, chắc chắn sẽ vui..."

Ngô Tiệp tự hỏi tự trả lời, tự nói một mình.

Một lúc sau, Ngô Tiệp nhìn bụng Khương Nghênh, hỏi: "Tôi có thể sờ vào bụng con không?"

Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của Ngô Tiệp, cúi đầu nhìn xuống bụng mình vẫn còn phẳng lì, rồi ngẩng đầu lên: "Được ạ."

Nói xong, Khương Nghênh bước về phía Ngô Tiệp.

Khi Khương Nghênh đến gần, Ngô Tiệp run run đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng Khương Nghênh, nghẹn ngào nói: "Nhất định... phải hạnh phúc."

Khi Khương Nghênh rời khỏi phòng bệnh của Ngô Tiệp, bà ta đích thân tiễn cô ra cửa.

Khương Nghênh không nên có bất kỳ sự đồng cảm nào, nhưng hôm nay cô lại phá lệ quay đầu lại.

Hai người nhìn nhau, Ngô Tiệp mỉm cười dịu dàng với cô, rồi vẫy tay chào.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, quay người bước đi.

Xuống thang máy, Khương Nghênh vừa hay gặp luật sư của văn phòng luật sư Tần Trữ.

Đối phương nhận ra Khương Nghênh, chủ động chào hỏi: "Khương giám đốc."

Khương Nghênh luôn có trí nhớ tốt, cô đã từng gặp đối phương một lần, đến nay vẫn chưa quên: "Chào anh, nếu tôi nhớ không nhầm, anh là luật sư Triệu phải không?"

Đối phương cười đáp: "Khương giám đốc có trí nhớ tốt thật."

Khương Nghênh mỉm cười: "Hôm nay làm phiền anh rồi."

Đối phương: "Đều là việc tôi nên làm, mối quan hệ giữa luật sư Tần và Châu tổng ở Bạch Thành này có thể nói là "cùng hưng thịnh cùng suy vong"."

Đối phương nói đúng sự thật, Khương Nghênh không phản bác: "Cảm ơn anh."

Đối phương: "Cô khách sáo rồi."

Sau vài câu xã giao ngắn gọn, đối phương chủ động chào tạm biệt Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, bước xuống bãi đậu xe.

Lên xe, Khương Nghênh không rời đi ngay, mà lặng lẽ đợi, cho đến một tiếng sau, Kiều Nam gọi điện thoại đến.

Khương Nghênh thấy cuộc gọi đến, liền nhấn nút nghe: "Alo, Tiểu Kiều."

Kiều Nam nói: "Giám đốc Khương, mọi chuyện đã được giải quyết, mấy tờ báo đó đều đã đăng ký, vừa nãy người của luật sư Tần đã gửi giấy triệu tập cho họ, đồng thời cũng thông báo sẽ tiến hành khởi kiện trong thời gian sớm nhất."

Khương Nghênh đáp: "Ừm, tốt rồi."

Kiều Nam: "Giám đốc Khương, chị đi rồi sao?"

Khương Nghênh trả lời: "Chưa, sao thế?"

Kiều Nam vẫn đang ở cùng các nhân viên xử lý khủng hoảng khác của công ty, cô hạ giọng nói: "Giám đốc Khương, chị cứ yên tâm dưỡng thai, công ty có việc gì, chị cứ giao cho em."

Khương Nghênh cảm động trước sự chu đáo của Kiều Nam: "Được."

Nói chuyện với Kiều Nam xong, Khương Nghênh mở Weibo xem qua, độ hot đã giảm, các tài khoản chính thức của các tờ báo cũng đã lần lượt đăng bài đính chính và xin lỗi, một số blogger không có chống lưng thì trực tiếp xin lỗi và tuyên bố giải nghệ vĩnh viễn.

Khương Nghênh xem qua một lượt, rồi cất điện thoại.

Giá của việc tung tin đồn thất thiệt thật sự quá rẻ, chỉ cần vài câu xin lỗi giả tạo, vài câu ngụy biện cho việc đăng tin sai sự thật, đã muốn xóa bỏ tất cả những lỗi lầm trước đây.

Không biết nên nói bọn họ vô lương tâm hay là nên nói bọn họ khôn ngoan, biết lợi dụng kẽ hở của pháp luật.
 
Back
Top