Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 200: Người có trí không rơi vào lưới tình



Châu Dị ôm Khương Nghênh ngồi đó hơn nửa giờ.

Khương Nghênh thò đầu ra khỏi vòng tay anh với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị hơi nhướng mày, ngả người ra sau, đầu ngón lau vết nước mắt còn sót lại trên má cô, cười rồi nói nhỏ:

"Em ngồi trên giường, anh đi lấy khăn cho em lau mặt."

Đôi mắt Khương Nghênh đỏ bừng, cô vùng khỏi vòng tay Châu Dị để xuống đất:

"Em tự đi."

Châu Dị cười nhỏ, khom lưng lấy dép ở đầu giường đặt bên chân Khương Nghênh.

Khương Nghênh cụp mắt nhìn Châu Dị.

Châu Dị cười tinh nghịch:

"Tình yêu thầm kín của anh đã biến thành tình yêu công khai rồi, lẽ nào anh còn không thể công khai đốt tốt với em à?"

Khương Nghênh cúi người mang dép, mím chặt môi không nói gì.

Nhìn theo Khương Nghênh vào phòng tắm, Châu Dị đứng dậy đi đến bên giường, anh vốn định giãn lưng nghỉ ngơi một lát, lại không ngờ nhìn thấy cuộc gọi video trên điện thoại được mình ném lên giường vẫn đang mở.

Châu Dị đẩy lưỡi lên thành trong má, nghiêng người nhấc điện thoại lên, nhìn về phía hai người đối diện trong video.

Bùi Nghiêu sửng sốt, trong khi Tần Sở tỏ ra thích thú.

Châu Dị cười nhạt nói:

"Hai người nghe rồi à?"

Sắc mặt Tần Sở không thay đổi:

"Tôi cũng không muốn nghe, nhưng ông không tắt máy mà."

Bùi Nghiêu giơ ngón cái với Châu Dị qua video:

"Châu Dị, ông có nghĩ tới chuyện tìm đồng giới không? Người anh em là tôi đây yêu ông sau mấy câu vừa rồi của ông rồi."

Châu Dị nhếch môi:

"Chơi ông à? Thà tôi tự chơi tôi còn hơn."

Bùi Nghiêu tặc lưỡi:

"Ông tự chơi mình đã hai mươi tám năm rồi, ông chưa chơi chán à?"

Châu Dị giọng bỡn cợt:

"Chúc ông với Diệu Diệu trăm năm hạnh phúc."

Châu Dị đổi chủ đề nhanh đến mức Bùi Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng.

Bùi Nghiêu sửng sốt vài giây, theo trực giác, anh nhận thấy Châu Dị không phải là người dễ dàng chúc phúc cho anh, nhưng hiện trạng thực sự là như vậy nên anh vẫn không thể nào nhận ra là có vấn đề gì.

Thấy Bùi Nghiêu ngơ ngác, Châu Dị bật cười:

"Người trí tuệ không bao giờ rơi vào lưới tình, chỉ có kẻ ngốc mới dẫm lên vết xe đổ của người khác."

Bùi Nghiêu: "Ý của ông là?"

Châu Dị trêu chọc:

"Tôi khen ông chung tình."

Bùi Nghiêu không tin, quay đầu hỏi Tần Sở:

"Ông Tần, Châu Dị nói vậy là có ý gì?"

Tần Sở bình thản xem tài liệu đang cầm:

"Người thông minh không yêu đương. Người thông minh như ông ấy mà còn yêu thì ông có gì phải sợ?"

Bùi Nghiêu im lặng.

Bùi Nghiêu: "Tôi luôn cảm thấy câu này có gì đó không ổn, nhưng nhất thời tôi không nhận ra sai chỗ nào."

Ba người nói đùa vài phút, Châu Dị cúp video trước khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng tắm, Khương Nghênh nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình ngơ ngẩn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ khóc một cách nũng nịu như vậy.

Chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi, những giọt nước mắt đó từ đâu mà đến?

Nhìn chằm chằm vào gương một lúc, hứng nước ấm rửa mặt, sau đó điều chỉnh tâm trạng mất hơn mười phút rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Khi Khương Nghênh từ phòng tắm đi ra, Châu Dị đang dựa vào đầu giường xem điện thoại di động.

Châu Dị không ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.

Anh hiểu rất rõ Khương Nghênh, sau tất cả những chuyện vừa rồi, cô chắc chắn sẽ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất và chui vào đó nếu giờ cô nhìn thấy anh.

Đúng như Châu Dị dự liệu, Khương Nghênh nhìn thấy Châu Dị chăm chú nhìn điện thoại, thầm thở dài, đi đến bên giường, vén góc chăn lên, lặng lẽ nằm xuống.

Khương Nghênh vừa nằm xuống, một giây sau Châu Dị với tay tắt đèn trong phòng.

Người Khương Nghênh chợt đông cứng, cô co rúm trong chăn.

Châu Dị nhìn hành động của Khương Nghênh, nghiêng người tới đè lên người cô, rồi ép sát phà hơi nóng vào tai cô:

"Không phải là Trưởng phòng Khương sẽ co rút lại đó chứ?"

Khương Nghênh nhắm chặt mắt, không đáp lại.

Châu Dị nằm lại sau lưng Khương Nghênh phía sau, đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, giọng nói có vẻ biếng nhác:

"Nếu vậy thì tốt, như vậy thì anh có thể muốn làm gì thì làm rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 201: Thiên vị thì không có gì phải sợ



“Muốn làm gì thì làm” của Châu Dị cực kỳ ph*ng đ*ng, lại thêm đôi bàn tay không thật thà của anh khiến Khương Nghênh phải nghĩ là anh thực sự sẽ làm gì đó.

Ngay lúc Khương Nghênh đang ám thị với bản thân là không nên căng thẳng, Châu Dị nằm sau cô cười khúc khích:

“Anh có thể cho rằng là em đã đồng ý không?”

Khương Nghênh không trả lời. Nhìn cô từ phía sau sẽ thấy tai và cổ cô đều đỏ bừng.

Châu Dị thấy vậy hôn lên gáy cô, v**t v* dần dần từng chút từng chút.

Cơ thể Khương Nghênh run lên, cô vùi vào trong ngực Châu Dị.

Châu Dị mấp máy đôi môi mỏng trêu chọc cô:

"Nếu em sợ anh làm gì em thì em nên trốn đi chứ, sao lại chui vào trong lòng anh là sao chứ?”

Khương Nghênh nghe vậy mặt đỏ bừng, thân thể bắt đầu giằng co trong vòng tay Châu Dị.

Châu Dị ôm chặt lấy cô, môi mỏng mỉm cười:

"Đừng nhúc nhích, em ngoan ngoãn chút đi để anh ôm em thật chặt.”

Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không giãy dụa nữa, bàn tay đang đặt trên eo cô vươn tới nắm lấy tay cô, đan vào ngón tay cô rồi hạ giọng nói nhỏ:

“Em đừng cảm động vì những chi tiết nhỏ, đàn ông bây giờ lắm mưu nhiều kế.”

Khương Nghênh hỏi theo bản năng:

"Còn anh thì sao?"

Châu Dị:

“Anh không phải là đàn ông bây giờ, anh là người đàn ông cùng em lớn lên.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị cười nhỏ:

“Em đừng nghĩ nhiều, ngủ thật ngon, đừng nghĩ đến việc đáp lại anh, cũng đừng nghĩ đến việc em nợ anh cái gì, cứ giống như trước đây mà sống, muốn giận thì cứ giận em, muốn ngủ anh thì ngủ anh, muốn từ chối thì cứ từ chối.”

Hai bàn tay Khương Nghênh và Châu Dị đang đan vào nhau cùng cử động.

Châu Dị siết chặt nắm tay:

"Được thiên vị thì không có gì phải sợ cả, nếu không thì sự thiên vị này còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Đêm nay Khương Nghênh cũng không biết là mình ngủ ngon hay ngủ không ngon nữa. Cô ngủ rất ngon, nhưng lại nằm mơ quá nhiều.

Trong giấc mơ, cô quay lại thời điểm còn học đại học. Cô hỏi tiền tiêu vặt trong cặp cô có phải là Châu Diên cho vào không.

Và Châu Diên đã trả lời là phải.

Châu Dị ngồi trên chiếc sô pha đơn ở gần đó, cúi đầu nhìn sàn nhà, khóe môi như nở nụ cười trào phúng, nhưng lại chẳng nói gì cả.

Khung cảnh lại thay đổi nhưng cảnh tượng có đôi chút kỳ lạ.

Châu Dị đang ngồi trên ghế sô pha đơn biến mất, thay vào đó là Khúc Tích.

Châu Diên đang nói chuyện với cô một cách trìu mến, nhưng Khúc Tích lại bước tới đứng giữa hai người, mặt lạnh lùng nhìn Châu Diên nói:

"Anh có biết sự tồn tại của anh chứng minh cho điều gì không?"

Châu Diên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:

"Chứng minh điều gì?"

Khúc Tích nghiêm túc trả lời:

“Chứng tỏ ba mẹ anh đã lãng phí ba giây trong đêm tối u ám.”

Sắc mặt Châu Diên tái nhợt, Khương Nghênh cố nhịn cười phía sau Khúc Tích.

Ngày hôm sau.

Khương Nghênh đang ngủ ngon thì chuông điện thoại đánh thức cô.

Cô chưa kịp đưa tay lấy thì Châu Dị đã với lấy điện thoại, nhấn nút trả lời:

“A lô.”

Khương Nghênh mở mắt nhìn Châu Dị, chớp chớp mắt:

"Điện thoại anh đang cầm hình như là của em."

Châu Dị biết rõ, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc:

"Vậy sao?"

Khương Nghênh: "..."

Hai người sượng sùng nhìn nhau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của anh Tống:

“Sếp Châu, anh có thể đừng khoe khoang tình cảm trước mặt tôi được không? Tôi thật sự có chuyện gấp muốn gặp trưởng phòng Khương. "

Châu Dị:

"Anh Tống? Sao anh nhận ra là tôi?”

Anh Tống đang cầm điện thoại miệng mỉm cười:

“Vì tôi cảm thấy cả Bạch Thành này, chỉ có anh và Trưởng phòng Khương là đẹp đôi nhất.”

Anh Tống vừa nói xong thì thấy hối hận, anh cứ nghĩ chắc chắn Châu Dị sẽ cho rằng mình chiếu lệ mà tức giận.

Anh đang u sầu muốn nói gì đó để cứu vãn tình thế thì nghe thấy Châu Dị bật cười:

"Đã lâu không gặp, nhưng anh vẫn thích nói thật như vậy."

Anh Tống: “…”

Khi điện thoại được chuyển cho Khương Nghênh, anh Tống vẫn chưa tỉnh táo lại.

Cho đến khi Khương Nghênh hỏi:

"Anh Tống, có chuyện gì vậy?"

Cuối cùng anh Tống mới tỉnh táo lại và nói:

"Đúng, đúng, đã xảy ra chuyện. Tên Cố Minh kia nổi điên, đăng thư luật sư lên weibo. Anh ta không chỉ nhắc đến Nhậm Huyên mà còn nhắc đến cô nữa."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 202: Có lẽ sẽ yêu



Hành động của Cố Minh khiến Khương Nghênh hiểu được ý nghĩa của việc tự đào mồ chôn mình.

Anh Tống nói xong, Khương Nghênh không trả lời thì anh lại nói tiếp:

"Trưởng phòng Khương, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Sáng nay cái điện thoại đối ngoại của tôi bị gọi đến muốn nổ tung rồi."

Khương Nghênh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, vuốt tóc, bình thản nói:

“Đừng đôi co với anh ta, gần đây anh ta có phim mới sắp ra mắt, đôi co qua lại chính là điều anh ta muốn.”

Anh Tống:

"Dù vậy cũng không thể dung túng anh ta “hất nước bẩn” được mà? Bây giờ do anh ta đăng thư luật sư, có rất nhiều fan không biết sự thật thế nào mà bắt đầu quay sang ủng hộ anh ta.”

Khương Nghênh bình tĩnh trả lời:

"Không phải cứ ai lớn tiếng hơn thì là người đó đúng, giờ la cho lắm vào đến khi bằng chứng được trưng ra thì càng bị mất mặt nhiều hơn thôi.”

Anh Tống:

“Vậy chúng ta sẽ không nói gì nữa?”

Khương Nghênh tiếp lời:

"Lát nữa tôi sẽ qua đó, bài đăng của Cố Minh cứ để bộ phận pháp lý xử lý. Chúng ta không gửi thư luật sư, mà khởi kiện theo trình tự pháp luật luôn.”

Anh Tống nghe vậy, cảm thấy lòng nhẹ bẫng:

"Tôi hiểu rồi."

Khương Nghênh nói:

"Anh Tống, giờ anh thông báo bảo Huyên Huyên gỡ hết các ứng dụng mạng xã hội, sau đó giao tài khoản và mật khẩu các ứng dụng đó cho phòng pháp lý của công ty.”

Anh Tống không biết tại sao nên hỏi lại:

"Làm vậy là để…?”

Khương Nghênh đáp:

"Thu thập chứng cứ."

Cuối cùng anh Tống cũng chợt hiểu ra:

“Tôi hiểu rồi, không được xóa những tin nhắn riêng chửi bới Huyên Huyên đúng không?”

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tại sao phải xóa? Lẽ nào mọi người không phải chịu trách nhiệm về những bình luận của mình sao?”

Nghe Khương Nghênh nói vậy, anh Tống cười qua điện thoại:

"Cũng phải cho bọn họ biết dưa không có ngon đâu."

Khương Nghênh:

“Ăn dưa cũng được, nhưng phải lý trí.”

Cúp máy với anh Tống, Khương Nghênh chuẩn bị ra khỏi giường và tắm rửa. Nhưng cô vừa quay người lại thì một cánh tay khỏe mạnh đã vòng qua eo cô.

Khương Nghênh không quay đầu lại cũng biết cánh tay này là của ai, nói với vẻ mặt mất tự nhiên:

"Công ty có chuyện."

Giọng nói của Châu Dị vừa trầm ấm vừa dễ nghe:

“Anh ôm em một lúc thôi.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị quả nhiên nói được làm được, anh chỉ ôm cô nửa phút rồi buông ra.

Khương Nghênh đứng dậy, quay lưng về phía Châu Dị đi vào phòng tắm, cô vừa bước vào cửa thì Châu Dị cũng đứng dậy theo sát sau lưng cô.

Khương Nghênh có chút sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh.

Châu Dị cười nhỏ, bước đến trước mặt cô, đầu tiên là lấy cốc đánh răng giúp cô rót nước, sau đó lấy kem đánh răng rồi đưa cả nước và kem cho cô, anh trêu:

“Em nhìn anh làm gì? Em đi làm thì anh không cần đi làm à?”

Khương Nghênh đỏ mặt, cầm lấy, cúi đầu đánh răng.

Châu Dị thấy vậy, anh tựa vào bồn rửa, khoanh tay nhìn Khương Nghênh nói với giọng trêu chọc:

"Vợ, anh phải làm sao đây? Em đáng yêu như vậy khiến anh càng thích em hơn thì phải.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nói xong bèn đứng thẳng người, tiến đến trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh hơi khựng lại, Châu Dị hôn lên trán cô:

"Chào buổi sáng."

Khương Nghênh hơi giật mình, cô nuốt kem đánh răng trong miệng mà không hề súc miệng:

"Bên Nhậm Huyên có việc khá gấp, em đi trước đây.”

Nhìn bóng dáng như đang trốn chạy của Khương Nghênh, Châu Dị cười nhỏ, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, cô mở tủ lấy một bộ vest, bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng xuống phòng tắm dành cho khách ở tầng dưới.

Lúc Châu Dị xuống lầu ăn sáng, Khương Nghênh đã biến mất.

Thấy tâm trạng Châu Dị khá tốt, chị Trương cười nói:

“Hồi nãy tôi thấy mợ chạy xuống mà ửng đỏ.”

Đôi môi mỏng Châu Dị mỉm cười: "Ừm."

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, cô lái xe đến nơi ở của Nhậm Huyên.

Trên đường đi, hình bóng Châu Dị thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, cô đưa tay xoa xoa chân mày, gọi cho phòng khám tâm lý.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh thở hắt ra và nói:

"Bác sĩ Vu, tôi muốn hẹn anh trong thời gian gần đây."

Vu Chính dịu dàng cười nói:

"Được rồi, có chuyện gì xảy ra à?"

Khương Nghênh:

“Tôi có thể… có thể sẽ yêu.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 203: Đập nồi dìm thuyền



Đôi tai Khương Nghênh nóng bừng lên khi cô nói những lời ấy.

Nói xong, cô hít một hơi dài, tim đập nhanh hơn hai nhịp.

Vu Chính nghe vậy sửng sốt vài giây, sau đó anh cười nói:

"Chuyện tốt đó! Tuần sau tôi rảnh, cô có thể tới gặp tôi bất cứ lúc nào."

Khương Nghênh mím môi và nói:

"Cảm ơn bác sĩ Vu."

Vu Chính:

“Tôi có thể hỏi anh ấy là người như thế nào không?”

Khương Nghênh im lặng một lúc, suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời:

"Đối với tôi, anh ấy là một người rất ấm áp."

Khi cúp điện thoại với Vu Chính cũng là lúc xe đến khu dân cư nơi Nhậm Huyên sinh sống.

Lần này cũng không khác gì lần trước, sự việc căng thẳng đến mức các phóng viên giải trí tụ tập ở cửa cứ như muốn cắt đầu chui vào như những kẻ điên, ai cũng muốn là người đầu tiên có được tư liệu.

Xe của Khương Nghênh vừa dừng ở cổng khu dân cư, nhân viên bảo vệ chưa kịp cho cho đi đã bị vài phóng viên giải trí vây quanh, micro áp thẳng vào cửa sổ xe, các câu hỏi liên tiếp được đặt ra như pháo liên thanh.

"Trưởng phòng Khương, cô có gì muốn nói về những tiết lộ của Cố Minh không?”

"Trưởng phòng Khương, mời xuống xe trả lời vài câu hỏi của chúng tôi."

"Trưởng phòng Khương, Cố Minh nói cô dùng quyền lực để làm rối loạn trắng đen, lẽ nào cô không có gì để giải thích sao?"

Các phóng viên giải trí bên ngoài xe đều có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại giống như sói nhìn thấy thịt.

Khương Nghênh che giấu cảm xúc, thờ ơ liếc nhìn hơn chục phóng viên giải trí ngoài xe, mở cửa bước xuống xe.

Nhìn thấy Khương Nghênh xuống xe, các phóng viên giải trí đứng ngoài xe đều trở nên im lặng.

Khả năng xử lý khủng hoảng truyền thông của Khương Nghênh đã được nhiều người biết đến, cho đến nay, chưa có phóng viên giải trí nào có thể thu được kết quả tốt từ cô.

Cộng với lời tỏ tình của Châu Dị cách đây không lâu, những phóng viên giải trí này càng cố kỵ cô hơn vài phần.

Vẻ mặt Khương Nghênh khá ôn hòa. Cô kéo tay áo liếc nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn các phóng viên, lạnh lùng nói:

“Thời gian của tôi có hạn, chỉ ba phút thôi, các bạn muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”

Khương Nghênh dứt lời, hơn chục phóng viên nhìn nhau, nhưng không ai dám đứng lên hỏi trước.

Từng phút trôi qua, Khương Nghênh giọng hờ hững:

"Còn có một phút rưỡi."

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, trên đời này luôn có những người vì tiền mà liều mạng.

Khương Nghênh nói xong, một nam phóng viên trẻ tuổi đứng ở hàng ghế sau nghiến răng nghiến lợi nói:

"Trưởng phòng Khương, Cố Minh đã gửi thư của luật sư rồi, cô không có gì muốn nói sao?"

Khương Nghênh nhìn vào nam phóng viên đang nói chuyện, lạnh lùng nhếch môi:

"Anh tới trước nói chuyện."

Sau khi Khương Nghênh nói xong, một số phóng viên đang đứng chặn phía trước tự động di chuyển sang một bên.

Nam phóng viên mạnh mẽ bước đến:

"Trưởng phòng Khương, cô không có lời giải thích nào về thư luật sư mà Cố Minh đã đăng ư? Mọi người đều nói cô đang dùng quyền lực để đả kích Cố Minh."

Khương Nghênh liếc nhìn thẻ làm việc trên người nam phóng viên và nói:

"Trịnh Lư, phóng viên giải trí của Tuần Báo Tranh Quang.”

Vẻ mặt nam phóng viên ngượng ngùng, xấu hổ.

Khương Nghênh:

"Trước hết, thư luật sư không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào, nó tồn tại chủ yếu để bày tỏ quan điểm của các bên đối với một sự việc nào đó. Ví dụ như bây giờ, tôi cảm thấy việc bạn hỏi tôi câu hỏi này ở nơi công cộng đông đúc ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến danh dự của tôi, và tôi cũng có thể yêu cầu luật sư gửi thư cho bạn.”

Nam phóng viên: "..."

Khương Nghênh nói xong, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay:

“Hết ba phút.”

Khương Nghênh trong công việc luôn là người quyết đoán, nói xong không hề dừng lại mà quay người lên xe, bấm còi hai lần ra hiệu cho nhân viên bảo vệ mở cửa.

Nhìn thấy Khương Nghênh lái xe đi vào khu tập thể, hơn chục phóng viên không ai dám bước đến ngăn cản.

Nam phóng viên trẻ tuổi tức giận nói:

"Sao cô ấy lại kiêu ngạo như vậy?"

Một nữ phóng viên lớn tuổi đứng cạnh anh ta nói:

“Tiếp theo chắc chắn anh sẽ nhận được thư luật sư của Châu Thị Media”.

Nam phóng viên: "..."

Sau khi Khương Nghênh lái xe vào khu dân cư, cô lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm và đi thang máy thẳng lên tầng Nhậm Huyên ở.

Khi Khương Nghênh ra khỏi thang máy, anh Tống đã đợi ở cửa từ lâu.

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Anh Tống."

Anh Tống nói:

“Trưởng phòng Khương, chỉ còn chờ cô thôi.”

Khương Nghênh và anh Tống vừa trò chuyện vừa bước vào, Nhậm Huyên nhìn thấy cô, đứng dậy khỏi ghế sô pha chào hỏi:

“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh khẽ gật đầu đáp lại, sau đó nói:

"Thời gian có hạn, không cần những lời xã giao nữa. Chúng ta vào thẳng vào vấn đề đi. Nhậm Huyên, tôi cần biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa cô và Cố Minh, bắt buộc phải là sự thật."

Nhậm Huyên: "..."

Khương Nghênh:

"Tôi nói cho mọi người biết những gì tôi đã nắm được đến bây giờ. Xu hướng tính dục của Cố Minh có vấn đề, cô và anh ta kết hôn là do anh ta lừa cô, mẹ cô đã nhận của anh ta một khoản tiền lớn để đưa em trai cô đi du học.”

Khương Nghênh nói ngắn gọn và sắc bén, khiến Nhậm Huyên ngây người tại chỗ.

Anh Tống không ngờ Khương Nghênh lại biết nhiều như vậy, anh đang đứng một bên định xen vào để xoa dịu bầu không khí. Nhưng anh chưa kịp nói thì Khương Nghênh đã nhận ra ý đồ của anh bèn nói trước:

“Anh Tống, đập nồi dìm thuyền, cứ quyết đánh đến cùng rồi sẽ sống sót.”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 204: Lòng người gian trá



Bạn càng cố gắng che giấu điều gì đó thì nó càng trở thành điểm yếu của bạn.

Cách tốt nhất để giữ cho mình bất khả chiến bại chính là làm cho bản thân không có bí mật gì cả.

Chí ít là phải làm bản thân không có bí mật nào bị phơi bày.

Nghe Khương Nghênh nói xong, anh Tống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ra hiệu với Nhậm Huyên.

Sắc mặt Nhậm Huyên hơi tái, cô nói:

"Trưởng phòng Khương, mời cô ngồi."

Khương Nghênh đi đến sô pha ngồi xuống:

"Không được nói dối dù một chút, chẳng có tác dụng gì với cô đâu."

Nhậm Huyên gật đầu: "Cô đừng lo."

Những sự việc Nhậm Huyên kể không khác mấy so với những gì Trợ lý Trần điều tra.

Cố Minh thực sự bắt đầu theo đuổi cô sau khi bị một phóng viên chụp được anh ta có vấn đề về xu hướng tính dục.

Mẹ của Nhậm Huyên đã nhận tiền của Cố Minh vì bà muốn cho con trai đi du học.

Điểm khác biệt duy nhất là Nhậm Huyên không lựa chọn thỏa hiệp cưới anh ta vì mẹ cô đã nhận tiền của Cố Minh, chính Cố Minh đã bắt cóc cô.

Cố Minh tuyên bố với bên ngoài là hai người kết hôn khi đi du lịch, nhưng sự thật là Nhậm Huyên đã bị nhốt trong biệt thự của Cố Minh nửa tháng.

Nhậm Huyên giải thích ngắn gọn tình huống, nhìn Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, liệu cô hỏi tôi vì sao không phản kháng không?"

Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:

"Tôi hỏi cô câu này thì có khác gì với hỏi cô là sao không ăn thịt?” "

Một cô gái không có quyền có thế bị bắt cóc, cô hỏi cô ta tại sao không phản khán?

Cô ấy lấy cái gì mà phản kháng?

Dùng cái chết để ép buộc?

Liệu kiểu chết này có quá bi thảm hay không?

Vì cái gọi là cốt khí của mình mà trừng phạt mình vì lỗi lầm của người khác?

Có một khoảng cách lớn giữa lý tưởng và thực tế.

Trạng thái lý tưởng của mỗi người là chuyện gì cũng có thể làm được khi gặp khó khăn.

Nhưng thực tế là bạn không thể làm được gì khi gặp khó khăn.

Khương Nghênh nói xong, sắc mặt Nhậm Huyên đang tái nhợt dần hồng lên.

“Cảm ơn cô.”

Khương Nghênh nói:

"Về sau Cố Minh thả cô, có phải là giữa cô và anh ta đã đạt thỏa thuận gì phải không?”

Nhậm Huyên gật đầu:

“Đúng vậy, anh ta đã hứa với tôi, chỉ cần tôi trả lại số tiền tôi nợ, anh ta sẽ tha cho tôi.”

Khương Nghênh bình thản nói:

"Nếu tôi đoán đúng, có lẽ cô có thể cũng không thể trả nổi?”

Nhậm Huyên cười khổ nói:

"Đúng vậy, đã phải mất rất nhiều năm.”

Thấy Nhậm Huyên mím môi, Khương Nghênh lại nói:

"Cuối cùng đã trả hết tiền chưa?”

Nhậm Huyên:

"Trả xong rồi. Ngay năm đầu tiên anh Tống đưa tôi đến châu Thị Media thì đã trả xong rồi.”

Khương Nghênh cau mày:

"Trả hết tiền, quan hệ hôn nhân của hai bạn cũng kết thúc, nhưng cô vẫn bị anh ta uy h**p, vậy đã có chuyện gì khác xảy ra nữa sao?”

Nhậm Huyên nghiến răng nghiến lợi:

“Có một lần, trong lúc quay phim, Cố Minh sai trợ lý anh ta lắp camera trong phòng tắm khách sạn nơi tôi ở, chụp ảnh tôi đang tắm.”

Lúc này, Khương Nghênh cũng hiểu được mọi chuyện.

Sở dĩ hai người cùng nhau ghi hình vào tháng trước một chương trình thực tế có lẽ là vì Cố Minh dùng những bức ảnh đó để ép buộc cô.

Dù anh Tống có chút quan hệ trong giới nhưng anh Tống cũng không dám đối đầu với Cố Minh trước nguy cơ ảnh Nhậm Huyên bị lộ.

Nhậm Huyên nói xong, ánh mắt dồn vào Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Nhậm Huyên:

"Tôi đã rõ sơ bộ sự việc. Cô yên tâm, những bức ảnh đó của anh sẽ không bị lộ."

Đôi mắt Nhậm Huyên đỏ hoe:

"Thật không?"

Khương Nghênh:

"Với điều kiện là cô bắt buộc phải nghe lời tôi.”

Nhậm Huyên:

"Được."

Nói chuyện với Nhậm Huyên xong, Khương Nghênh đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Cận Bạch, bảo Cận Bạch bắt đầu điều tra bằng chứng về xu hướng tính dục của Cố Minh.

Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại cất giọng châm biếm:

"Cố Minh? Diễn viên tuyến một của Hải Tinh Media à? Không ngờ một người bình thường có vẻ ngoài hiền lành và lễ phép lại giở trò bẩn thỉu như vậy!"

Khương Nghênh nghiêm túc nói:

"Chuyện bẩn thỉu không phải là xu hướng của anh ta, mà là tính cách của anh ta."

Cận Bạch nói:

“Chị, em cần nửa ngày, loại người như thế này chắc khi làm là đã có chuẩn bị đầy đủ, cho nên muốn điều tra cũng không dễ dàng.”

Khương Nghênh đáp:

"Được, cố gắng càng nhanh càng tốt."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh cầm điện thoại suy nghĩ một lúc rồi bấm số của bộ phận pháp lý, yêu cầu chuẩn bị đầy đủ, nhưng không được khởi kiện ngay.

Muốn đập mạnh thì phải có đủ bằng chứng và phải đập một phát là chết, để đối thủ không còn đường vùng vẫy.

Bằng không, chỉ cần cho đối phương một cơ hội th* d*c, chút tro tàn còn sót lại cũng sẽ bị thổi bùng nếu như gặp cơn gió nhẹ..

Sau khi Khương Nghênh liên lạc với bộ phận pháp lý, anh Tống bước đến bên cạnh cô, cười không tự nhiên:

"Xin lỗi, tôi đã nói dối cô trước đây."

Khương Nghênh cũng không quay đầu lại nhìn anh Tống, mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ:

"Tuy cách làm có hơi ngu xuẩn, nhưng cũng có thể hiểu được."

Anh Tống: "..."

Lúc Cận Bạch gọi tới đã là buổi chiều.

Khương Nghênh nhấc điện thoại, Cận Bạch ở đầu bên kia điện thoại bất lực thở dài:

“Chị Khương Nghênh, tên kia rất gian, bình thường anh ta có hai bạn giường cố định, nhưng mới tháng trước, hai người đàn ông đó đã được anh ta đưa ra ngoài tỉnh, e là con đường đi tìm nhân chứng này hơi khó.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 205: Oai phong lẫm liệt



Nghe Cận Bạch nói, Khương Nghênh khẽ cau mày.

Ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

"Có thể xác nhận địa chỉ cụ thể không?"

Cận Bạch:

"Không thể nào xác nhận. Chỉ có thể xác nhận là người này đã được đưa đến Vân Nam, còn làng dân tộc thiểu số nào, quận nào, thành phố nào thì thời gian có hạn, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể điều tra ra."

Sẽ mất ba ngày để tìm ra địa chỉ cụ thể.

Sau đó đưa người từ nơi đó trở về.

Cho dù không có chướng ngại vật trên đường đi thì cũng phải mất gần một tuần.

Có quá nhiều biến động trong một tuần và không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có những sai sót khác xảy ra trong thời gian chờ đợi.

Khoan nói đến sự việc sẽ diễn tiến như thế nào, nếu như Cố Minh phát hiện ra rồi chọn bỏ chạy, vậy lúc đó sự thật còn có ý nghĩa gì nữa?

Kẻ xấu không nhận được sự trừng phạt xứng đáng, còn sự thật thì bị phơi bày trước công chúng?

Không cần phải làm vậy.

Cận Bạch nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng, cười vui vẻ:

"Chị, phương pháp bình thường không được, thì cũng có thể nghĩ đến những cách bàng môn tả đạo.”

Khương Nghênh khựng lại, rồi chợt cười nói:

"Vậy cậu phải giúp tôi."

Cận Bạch nghe thấy vậy chợt rùng mình, một linh cảm xấu đột nhiên trỗi dậy.

Khương Nghênh và Cận Bạch gặp nhau một giờ sau đó.

Ngay khi hai người gặp nhau, Khương Nghênh dúi cho Cận Bạch một chiếc túi hàng.

Cận Bạch ngồi ở ghế phụ nhìn vật được nhét vào trong ngực, nghi hoặc vài giây, rồi hỏi với giọng hoài nghi:

"Chị Khương Nghênh, cái gì đây?"

Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:

"Quần áo."

Cận Bạch càng thêm bối rối: "Hả?"

Khương Nghênh quay đầu cười với Cận Bạch:

“Quần áo đẹp.”

Cận Bạch: "..."

Cận Bạch biết Khương Nghênh khá lâu, cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy cô cười, nhưng phải nói rằng đây là lần đầu tiên thấy cô cười với nhiều hàm ý như vậy.

Khiến anh liên tưởng đến Châu Dị.

Khi Châu Dị cười dường như luôn khiến người ta có cảm giác như vậy.

Quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Cận Bạch và Khương Nghênh nhìn nhau một lúc, anh nhìn xuống túi quần uần áo với ánh mắt bất an. Sau khi nhìn thấy kiểu dáng quyến rũ, Cận Bạch nở nụ cười:

"Chị Khương Nghênh, chị có chắc là chị nghiêm túc không?"

Khương Nghênh nhẹ nhàng dựa vào ghế, ngón tay trắng nõn gõ gõ trên vô lăng:

"Hy sinh bản thân vì người khác là một việc đại nghĩa."

Cận Bạch cười khan, kéo khóa áo khoác đến tận cổ áo:

“Haha, chị Khương Nghênh, chúng ta quen nhau không phải mới một hai ngày, chị cũng biết là em không có ý thức đó.”

Khương Nghênh: “Cậu có.”

Cận Bạch:

“Không, em không có.”

Đôi môi đỏ Khương Nghênh cong lên:

"Thù lao gấp ba lần."

Cận Bạch hít một hơi thật sâu, lấy ra bộ quần áo nam gợi cảm trong túi hàng, lắc lắc, thề thốt như vẻ mặt lẫm liệt:

"Vẫn là chị Khương Nghênh hiểu em, ưu điểm lớn nhất của em chính là vui vẻ giúp người. Tục ngữ nói đúng lắm, mình không vào địa ngục thì ai vào? chị biết ưu điểm lớn nhất của tôi là sẵn sàng giúp đỡ người khác, tục ngữ nói hay lắm, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục? Chúng sanh độ sạch mới chứng Bồ Đề.”

Khương Nghênh không huyên thuyên với Cận Bạch, cô quay lại chủ đề:

“Tôi đã tìm hiểu rồi, dạo này Cố Minh đang quay phim ở Bắc Thành, ở khách sạn Vinh Đạt. Có thói quen uống rượu vang đỏ trước khi đi ngủ, tôi cũng đã nhờ vả bên khách sạn, đến lúc đó cậu giả vờ làm nhân viên phục vụ.”

Cận Bạch không thể nào chấp nhận chiếc áo sơ mi dành cho trai trẻ mà mình đang cầm, xoay đầu sang nhìn Khương Nghênh:

“Chị, em không cần phải hy sinh bản thân thật chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cận Bạch, Khương Nghênh nhướng mày nói:

"Tùy cậu, nếu cậu có ý nghĩ ấy, tôi cũng không ngăn cản cậu."

Cận Bạch nói dứt khoát,

"Không, em không có ý nghĩ đó."

Khương Nghênh nói:

“Đến lúc đó, tôi sẽ cho người ở khách sạn bảo vệ cậu, sẽ không để cậu có chuyện.”

Cận Bạch gật đầu:

“Tối nay đi à?”

Khương Nghênh đáp lời:

"Cậu chỉ có một đêm, chuyện này không thể tiếp tục để lâu được, nếu không thì ảnh hưởng rất lớn đến Nhậm Huyên.”

Không chỉ dư luận mà còn cả tâm lý của cô.

Một khi ám ảnh tâm lý đã in sâu thì khó xóa bỏ.

Khương Nghênh nói xong, đang định chở Cận Bạch về khách sạn, điện thoại di động đặt trên bảng điều khiển trung tâm đột nhiên vang lên.

Khương Nghênh cụp mắt nhìn sang, khi nhìn thấy hai chữ "Châu Dị " hiện trên màn hình, cô do dự một chút, sau đó nhấc điện thoại lên, bấm nghe với vẻ mặt thiếu tự nhiên.

"A lô?"

Giọng nói trầm bổng dễ chịu, xen lẫn nụ cười nhàn nhạt cất lên:

“Trưởng phòng Khương, tối nay em có muốn cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến không?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 206: Cầm nhầm kịch bản



Châu Dị gọi “Trưởng phòng Khương” cực kỳ gợi cảm.

Khương Nghênh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai tai đỏ bừng, giả vờ bình thản:

“Tối nay em có việc phải làm.”

Châu Dị cười hắc hắc:

“Ăn không ảnh hưởng đến công việc đâu.”

Khương Nghênh mím môi, vốn muốn từ chối thẳng, nhưng vừa mở miệng lại nói:

"Hay là anh đến Vinh Đạt? Em đãi anh."

Châu Dị hạ giọng cười nói:

"Được."

Sau khi cúp điện thoại với Châu Dị, Khương Nghênh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe một lúc.

Cận Bạch dựa vào cửa xe nhìn Khương Nghênh, nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ bừng của cô nói:

"Chị Khương Nghênh, chị và anh rể thật sự phim giả tình thật à?"

Khương Nghênh siết chặt điện thoại, nói:

"Không có."

Khương Nghênh nói xong, dừng lại mấy giây, sau đó bổ sung thêm:

"Vẫn chưa."

Cận Bạch là một gã láu cá, khi nghe điều này anh mỉm cười tinh nghịch:

"Vẫn chưa tức là đang phấn đấu để theo hướng đó! Xem ra em có cơ hội trở thành em vợ của CEO Châu Thị Media!"

Khương Nghênh quay lại nhìn Cận Bạch:

"Trước khi trở thành em vợ của CEO Châu Thị Media, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ về chuyện làm thế nào để qua tối nay.”

Khi Cận Bạch nghe cô nói vậy, hình ảnh một Cố Minh thô lỗ, thú tính hiện lên trong tâm trí anh, vẻ mặt hưng phấn chợt tiêu tan.

Trái tim tê tái, lòng lạnh cóng.

Khi Châu Dị được trợ lý Trần đưa đến Vinh Đạt, Khương Nghênh đã ở trong phòng riêng nói chuyện với Cận Bạch về cách tự bảo vệ mình.

Cận Bạch nghiêng người lắng nghe, anh mặc bộ đồ bồi bàn, mặc chiếc q**n l*t gợi cảm mà Khương Nghênh mua cho, thoạt nhìn anh trông giống như một thiếu gia trong hộp đêm.

Châu Dị đẩy cửa đi vào, Khương Nghênh và Cận Bạch đều quay người lại.

Châu Dị liếc mắt nhìn Cận Bạch, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Cận Bạch hưng phấn, mưu cầu sự sống bùng nổ, mặt hiện lên nụ cười:

"Anh rể."

Châu Dị sải bước đi vào trong, đến bên cạnh Khương Nghênh, đưa tay kéo ghế ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn Cận Bạch với ánh mắt lười biếng:

“Hai ngày không gặp, cậu Bạch thời trang quá!”

Cận Bạch nuốt khan:

“Anh rể, em ăn mặc thế này chỉ là để giúp chị em đó.”

Châu Dị nhìn anh: "Hả?"

Cận Bạch tập trung vào những điểm mấu chốt để chứng minh mình vô tội:

“Chị em bảo mặc như thế này để quyến rũ Cố Minh.”

Châu Dị nghe vậy thì sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, trong mắt hiện lên nụ cười:

"Chiêu này được đó."

Cận Bạch cười xấu hổ, đứng thẳng lên, thuận thế bán than:

“Anh rể, nếu tối nay em xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải cứu em."

Châu Dị trêu chọc:

"Đừng lo lắng, anh rể nhất định sẽ bảo vệ sự trong trắng cho cậu.”

Thân phận hiện tại của Cận Bạch là một người hầu bàn, anh sợ bị nghi ngờ nên không dám ở trong phòng riêng quá lâu, sau khi trò chuyện với Châu Dị vài câu bèn rời khỏi phòng riêng.

Cận Bạch vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh hai tay cầm tách trà uống nước, Châu Dị dựa vào trên ghế, cười nửa miệng nhìn cô.

Khương Nghênh có thể nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Châu Dị, trước đây cô không cảm thấy có gì không ổn, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy bồn chồn.

Khương Nghênh điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Anh muốn dùng bữa tối dưới ánh nến?”

Châu Dị mỉm cười, nói với giọng đùa bỡn: "Ừ."

Khương Nghênh nói:

"Em mời anh."

Nụ cười trên môi Châu Dị càng sâu hơn:

“Được.”

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh đứng dậy gọi phục vụ, gọi một bữa tối dưới ánh nến cho cặp đôi.

Hơn mười phút sau, bầu không khí trong phòng dường như đặc biệt mơ hồ trong bối cảnh bữa tối dưới ánh nến.

Châu Dị cười đểu giả, nhìn Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, sau bữa tối dưới ánh nến chúng ta sẽ làm gì?"

Khương Nghênh cúi đầu ăn cơm, cố gắng ra vẻ bình thản:

“Sau khi Cận Bạch lấy được chứng cứ, em cần đàm phán với Cố Minh, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, nếu gấp, có thể nhờ trợ lý Trần đưa anh về nhà trước, nếu không vội, anh có thể đợi em. "

Khương Nghênh nói xong, cầm cốc nước trái cây trước mặt uống một hớp, nhìn Châu Dị.

Châu Dị cười càng phóng túng:

"Nghênh Nghênh, chúng ta cầm nhầm kịch bản à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 207: Hi sinh vì người



Châu Dị nói xong, Khương Nghênh khựng lại một chút, sau đó hơi mím môi.

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lát, đoán chừng cô chắc chắn có chuyện muốn nói.

Quả nhiên chờ khoảng nửa phút, Khương Nghênh mới mở miệng nói:

"Châu Dị, em e là không học được cái kiểu dịu dàng hiền lành của các cô gái nhỏ.”

Châu Dị nghe vậy cười nhẹ:

"Sau đó thì sao?"

Khương Nghênh:

"Không có sau đó."

Sau đó cái gì chứ?

Sau đó hỏi anh là có bận tâm không?

Khương Nghênh siết chặt đôi đũa, cô không thể hỏi những câu hỏi này trước khi có thể chắc chắn rằng mình có thể hoàn toàn đáp lại tình cảm của Châu Dị.

Ý cười tràn ngập trong đôi mắt Châu Dị:

“Không sao, anh rất thích làm một người đàn ông nhỏ bé."

Khương Nghênh đỏ mặt, cúi đầu nói:

"Ăn đi."

Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ quyến rũ sáng ngời:

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh vừa cúi đầu lại ngẩng đầu lên: "Hả?"

Giọng nói Châu Dị nhỏ lại, tràn đầy cám dỗ:

"Thái độ không chủ động từ chối của em sẽ khiến anh được nước làm tới đấy.”

Lúc đó Cố Minh vừa xong việc từ đoàn phim trở về phòng.

Khương Nghênh đã sớm thỏa thuận với khách sạn, quản lý sảnh đã sắp xếp để Cận Bạch đến phòng Cố Minh đưa rượu cho hắn.

Cận Bạch có chút căng thẳng, người quản lý sảnh bước tới, kéo anh vào góc, kéo cổ áo sơ mi của anh ra, lộ ra một mảng da lớn, nháy mắt với anh:

“Không sao đâu, em trai, hãy tự tin lên.”

Cận Bạch cười đáp lại, cố ghìm lại cái lườm dành cho đối phương.

Tự tin?

Giờ này có phải là lúc nói về tự tin không?

Nếu như trong phòng này có nữ minh tinh nổi tiếng, không cần nhắc nhở, anh cũng sẽ tự tin.

Nhưng trong phòng lại là người giống hệt anh, thì làm sao có thể khiến anh tự tin cho nổi?

Sau khi người quản lý sảnh nói xong, nhìn thấy Cận Bạch đang mỉm cười với anh, bèn nói với vẻ mặt nghiêm túc:

“Đi đi.”

Cận Bạch: "..."

Khi Cận Bạch bất đắc dĩ phải đến gõ cửa phòng Cố Minh, Cố Minh vừa mới tắm xong ra khỏi phòng tắm, để lộ nửa thân người trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Hai người nhìn nhau, Cận Bạch xấu hổ cười:

"Anh Cố, rượu của anh đây ạ."

Cố Minh là một tay chơi lõi đời, khi nhìn thấy vùng da rộng lớn trên ngực Cận Bạch, anh nhướng mi, cười đầy ẩn ý:

“Tôi chưa từng gặp cậu.”

Cận Bạch:

"Anh Cố, quý nhân thường hay quên chuyện. Ngày đầu tiên anh nhận phòng khách sạn, tôi đã giúp anh xách hành lý."

Cố Minh mỉm cười:

"Vậy sao?"

Cận Bạch cung kính gật đầu, vừa thẹn thùng vừa tỏ vẻ tươi trẻ:

“Đúng ạ.”

Con người càng bẩn thỉu thì càng thích làm hoen ố những điều trong sạch, không tì vết.

Giống như cực dương và cực âm của nam châm, mang sức hút trời sinh.

Cố Minh ỷ vào chiều cao mà nhìn Cận Bạch đầy khinh thường, sau đó nghiêng người ra hiệu cho Cận Bạch đi vào:

"Cậu vào đi!”

Cận Bạch đẩy xe vào trong, đi thẳng đến bàn ăn, khui rượu vang đỏ rót vào bình, sau đó nói với Cố Minh:

"Anh Cố, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Thật ra ngoại hình Cố Minh khá bảnh, là diễn viên tuyến một của Hải Tinh Media, có địa vị có thân phận, ngoài kỹ năng diễn xuất ra, dung mạo cũng thuộc hàng hiếm.

Cố Minh ngồi trên tay vịn sofa, nhàn nhã nhìn Cận Bạch, như đang nhìn con mồi đang tự dâng mình đến trước miệng:

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Cận Bạch giả vờ sửng sốt một lát: "Hả?"

Cố Minh:

"Tôi thấy cậu cũng còn nhỏ.”

Cận Bạch đáp: “Hai mươi mốt.”

Cố Minh đứng dậy, đi tới trước mặt Cận Bạch, tỏ vẻ phong lưu, cúi đầu ngửi cổ Cận Bạch:

"Bình thường cậu cũng mặc thế này để mang rượu đến cho khách?”

Bị Cố Minh chọc ghẹo như vậy, Cận Bạch cảm thấy nổi da gà toàn thân, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không có."

Cố Minh:

"Vậy tức là cậu cố tình mặc như vậy để mang rượi cho tôi?”

Đối mặt với sự tán tỉnh của Cố Minh, Cận Bạch có cảm giác như nhắm mắt lại là chết luôn, tuy nhiên, nghĩ đến thù lao gấp ba của mình, Cận Bạch quyết định chịu đựng trước khi chết:

"Anh Cố, tôi không hiểu anh đang nói gì, chúng ta đều là đàn ông...”

Cận Bạch nói nửa chừng, Cố Minh bèn đưa tay thò vào mông Cận Bạch thăm dò.

"Đều là đàn ông thì sao? Ai nói đàn ông không thể ở bên nhau?"

Cận Bạch ngẩng đầu, gương mặt thiếu niên đỏ bừng:

"Anh thích đàn ông à?"

Cố Minh vốn thường chơi bời trác táng đã bị quản lý cấm quan hệ t*nh d*c một tháng, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc của Cận Bạch? Anh cảm thấy ngứa ngáy, nói:

“Thích, đừng có nói với tôi là cậu không thích. Tôi nhận ra cả đấy, cậu rất thích tôi.”

Cận Bạch thầm chào hỏi hết mười tám đời tổ tiên của Cố Minh, thầm nói: Ông đang chờ câu nói này của mày đó!

Nghe Cố Minh thừa nhận mình thích nam nhân, Cận Bạch lùi lại, giả vờ ngượng ngùng:

"Anh Cố, tôi còn nửa tiếng nữa mới tan làm."

Cố Minh hiểu ý anh, nên cũng không làm khó Cận Bạch, giả vờ quân tử nói:

"Vậy tôi đợi cậu."

Cận Bạch ngượng ngùng đáp: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi phòng Cố Minh, Cận Bạch chống tay vào tường ói khan, sau khi khôi phục lại tinh thần mới đi thẳng đến căn phòng nơi Khương Nghênh đang ngồi.

Không cần suy nghĩ, Cận Bạch đẩy cửa phòng ra, lớn tiếng nói:

"Chị, xong..."

Cận Bạch muốn nói "xong rồi", nhưng mới nói giữa chừng thì nhìn thấy khung cảnh trong phòng bèn đứng yên tại chỗ.

Trong phòng.

Châu Dị đè Khương Nghênh trước cửa sổ cao từ trần đến sàn hôn cô, cổ áo sơ mi mở ra, dáng vẻ có chút bá đạo lại hơi đểu giả.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 208: Hừ! Đàn ông!



Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của Châu Dị đảo qua, Cận Bạch chợt cảm thấy da thịt căng cứng.

Lúc đó, trong đầu anh chỉ hiện lên một câu: Có người dù còn sống nhưng thực sự là đã chết.

Cận Bạch cảm thấy mình không chỉ đã chết, còn hoàn toàn lạnh lẽo.

Lạnh cực kỳ cực kỳ!

Cận Bạch đứng ở cửa bối rối, ngơ ngác khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Châu Dị:

"Ra ngoài!"

Cận Bạch nuốt khan và rút lui nhanh như chớp.

Ngay sau đó cửa phòng khép lại, bàn tay Khương Nghênh đang nắm cổ áo Châu Dị chợt run lên.

Châu Dị cúi đầu, hạ giọng dỗ dành nói:

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh vẫn im lặng, mặt đỏ bừng và môi mím chặt.

Châu Dị: “Lỗi của anh.”

Khương Nghênh rũ mắt xuống, im lặng.

Giọng nói trầm ấm của Châu Dị đã khàn khàn:

“Anh không kiểm soát được.”

Châu Dị nói xong, đôi môi mỏng chạm vào tóc Khương Nghênh, chậm rãi cọ xát day day:

“Nghênh Nghênh, nhìn anh này.”

Khóe mắt Khương Nghênh đỏ bừng vì xúc động.

Châu Dị nhìn thấy tất cả, cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.

Châu Dị vuốt tóc Khương Nghênh, hôn cô một lúc, sau đó ôm cô vào lòng, nói nhỏ:

“Nghênh Nghên, em có biết là em không cần làm gì không, chỉ cần đứng đây là có thể hớp mất một nửa hồn anh không?”

Đã hơn mười phút kể từ khi Khương Nghênh được Châu Dị dỗ dành.

Cận Bạch đứng sát bức tường trước cửa, sợ chết khiếp.

Châu Dị môi ngậm một điếu thuốc, mở cửa cho anh vào.

Cận Bạch nhếch môi cười:

“Anh rể.”

Châu Dị cười mỉm, tàn thuốc giữa đôi môi mỏng đung đưa lên xuống khi nói:

"Vào đi!"

Cẩm Bạch nói:

“Chị Khương Nghênh không giận chứ?”

Châu Dị đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt không rõ là vui hay giận:

"Cậu chắc là cậu chỉ xem Nghênh Nghênh như là chị?”

Cận Bạch giật mình, lập tức giơ hai bàn tay lên thề thốt:

"Anh rể, em có thể thề với trời, em chỉ có tình cảm chị em với chị Khương Nghênh, tuyệt đối không có cái gì khác."

Cận Bạch nói xong, Châu Dị nhướng mày nói:

"Tiếp tục."

Cận Bạch bối rối:

"Tiếp tục gì ạ?”

Châu Dị:

"Chỉ vậy thôi? Không có thề độc?"

Cận Bạch: "..."

Cận Bạch nghiến răng buôn ra lời thề độc.

Anh thề rằng nếu anh có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào về Khương Nghênh, thì cả đời nàyanh sẽ không bao giờ nhận được đơn đặt hàng của khách.

Châu Dị thản nhiên nhìn anh:

“Đây mà cũng gọi là độc thề sao?”

Cận Bạch trợn to hai mắt, nói:

“Em đã thề phần đời còn lại của mình không có cơm ăn rồi mà còn chưa đủ độc sao? Không phải là anh muốn bắt em bị sét đánh chết đó chứ?”

Châu Dị giễu cợt:

"Sấm sét rảnh rỗi như vậy sao?"

Cận Bạch cạn lời.

Châu Dị đưa tay lấy điếu thuốc trên khóe môi, búng tàn thuốc, nghiêm túc nói:

“Hãy làm như thế này đi, cậu thề là nếu cậu có một chút ý niệm nào về Nghênh Nghênh, thì phần đời còn lại cậu sẽ yêu đồng tính.”

Cận Bạch: "..."

Ai nói cái độc nhất là trái tim phụ nữ?

So với Châu Dị, phụ nữ chẳng là gì cả.

Để chứng minh mình vô tội, Cận Bạch cuối cùng cũng thề theo lời Châu Dị, vừa nói vừa cảm thấy hậu môn mình căng cứng.

Anh thực sự không có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào với Khương Nghênh.

Nhưng không có ý nghĩ cũng không hề gây trở ngại cho trí tưởng tượng phong phú của anh.

Anh thậm chí còn cảm thấy mình bị vấy bẩn trong vài giây ấy.

Chậc chậc, sau khi Cận Bạch bừng tỉnh thì lại thấy run rẩy, da gà nổi lên.

Nhìn thấy thái độ Cận Bạch không tệ, vẻ mặt cũng không giả tạo, Châu Dị cười nhạt, đưa tay vỗ vỗ vai anh.

Cận Bạch cười gượng.

Khi Cận Bạch theo Châu Dị trở vào phòng, Khương Nghênh đã trở lại bình thường.

Khương Nghênh liếc nhìn anh, hỏi nhỏ:

"Xong rồi à?”

Cận Bạch đáp: “Xong rồi.”

Cận Bạch nói rồi lấy máy ghi âm từ trong túi đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhận lấy rồi mở ra nghe, giọng nói tự phụ của Cố Minh vang vọng trong phòng.

"Tôi chưa bao giờ gặp cậu trước đây."

"Đều là đàn ông thì sao? Ai nói đàn ông không thể ở với đàn ông?”



Sau khi nghe xong ghi âm của Cố Minh, Khương Nghênh xác định trong đó có thứ cô cần bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Khi cô đi ngang qua Châu Dị, Châu Dị đưa tay móc ngón tay của cô bằng đầu ngón tay của mình.

Khương Nghênh dừng lại và quay đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị hạ giọng nói:

"Cần anh đi cùng không?”
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 209: Lấy ác chế ác



Khương Nghênh nghe xong liền dừng lại, nhìn Châu Dị.

"Không cần đâu."

Châu Dị:

"Em chắc chắn chứ?"

Khương Nghênh gật đầu: "Ừ."

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Được, vậy anh chờ em trong phòng.”

Trước đây Khương Nghênh không nhận ra, nhưng đêm nay cô phát hiện ra Châu Dị, người đàn ông được cho là độc đoán và quyền lực, khi đối mặt với cô, lại tỏ ra chiều chuộng và tôn trọng đến từng chi tiết.

Giống như câu hỏi vừa rồi.

Điều Châu Dị hỏi là “cần anh đi cùng không” chứ không phải trực tiếp đưa ra quyết định thay cô và nói “anh đi cùng em".

Những điều rất tinh tế dễ bị bỏ qua, nhưng anh lại rất chi tiết.

Sau khi ra khỏi phòng, Khương Nghênh một mình đi đến phòng Cố Minh.

Cô gõ cửa, ước chừng nửa phút sau, Cố Minh mặc áo choàng tắm, ý cười trên gương mặt, xuất hiện ở cửa.

Cố Minh vốn tưởng người đến là Cận Bạch, nụ cười vô cùng lãng đãng.

Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Khương Nghênh, nụ cười tắt ngấm, gương mặt lạnh lùng:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Chào anh."

Những trò giăng bẫy trong giới này không có gì mới.

Gần như ngay khi nhìn thấy Khương Nghênh, Cố Minh đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Cố Minh cười khẩy:

"Trưởng phòng Khương, tôi thật không ngờ Châu Thị Media thực sự dốc sức cho một ngôi sao kém sắc quá thời.”

Khương Nghênh không thích khẩu chiến khi giải quyết vấn đề, cô cảm thấy lãng phí thời gian nên hờ hững nói:

"Anh có chắc chắn muốn nói chuyện với tôi ở hành lang không?"

Cố Minh cười khinh thường:

“Trưởng phòng Khương nửa đêm vào phòng một nghệ sĩ nam như tôi, cô không sợ có bê bối sao?"

Khương Nghênh cười nhạt:

"Bê bối gì? Tôi sử dụng quy tắc ngầm với anh?”

Cố Minh không cam tâm:

“Biết đâu được?”

Khương Nghênh không hề đổi sắc mặt:

"Đừng lo lắng, điều đó sẽ không xảy ra đâu."

Cố Minh vào showbiz không chỉ mới ngày một ngày hai.

Tuy đang nói cứng với Khương Nghênh, nhưng không kèn cựa lâu với Khương Nghênh ở hành lang.

Scandal đối với Khương Nghênh không là gì cả, nhưng đối với anh, với tư cách là một nghệ sĩ ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cố Minh nghiêng người để Khương Nghênh vào, bước đến cửa tủ lạnh, lấy ra một lon bia, mở uống hai ngụm rồi nhìn Khương Nghênh:

"Hẳn là Trưởng phòng Khương đã bảo cậu lúc nãy ghi âm đúng không?”

Khương Nghênh:

“So với việc anh cho người lắp camera trong phòng tắm khách sạn Nhậm Huyên ở để quay phim, thủ đoạn nhỏ của tôi chẳng là gì cả.”

Khương Nghênh nói xong, cười nửa miệng nói:

"Tôi nói vậy đúng chứ? Cố Minh?"

Nghe Khương Nghênh gọi tên mình, sắc mặt Cố Minh trở nên khó coi:

"Trưởng phòng Khương lại ghi âm tôi à?"

Khương Nghênh lấy máy ghi âm ra, ném lên bàn cà phê: "Tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy, tôi chỉ có cái máy ghi âm này, là cái cậu vừa rồi đưa cho tôi."

Gương mặt Cố Minh dường như hơi giãn ra:

“Cô nói thẳng luôn đi, cô muốn làm gì?”

Khương Nghênh bình thản nói:

"Tôi sẽ giao máy ghi âm cho anh, còn anh giao cho tôi những bức ảnh phòng tắm của Nhậm Huyên. Từ giờ trở đi, anh và Nhậm Huyên nước sông không phạm nước giếng.”

Cố Minh:

"Đơn giản như vậy thôi sao?"

Khương Nghênh:

"Chỉ vậy thôi."

Cố Minh nói với giọng giễu cợt:

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Khương Nghênh nheo mắt lại, trên người toát ra vẻ lạnh lùng:

"Đã là người trưởng thành rồi, bớt nói những câu ngu ngốc ấy lại đi.”

Cố Minh:

"Cô không sợ tôi lừa cô sao? Ví dụ lưu lại bản gốc?"

Khương Nghênh trả lời hờ hững:

"Nếu anh thực sự làm vậy, thì e là ngày tàn của anh trong giới này đã đến.”

Khương Nghênh nói xong, Cố Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Được, tôi đồng ý."

Rồi Cố Minh lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình.

Không lâu sau, có người gửi ảnh phòng tắm của Nhậm Huyên.

Cố Minh đưa ảnh cho Khương Nghênh, cười nhẹ:

"Tôi cũng chẳng hứng thú với những thứ này, tôi cũng chưa từng xem, nói với Nhậm Huyên bảo cô ấy yên tâm.”

Khương Nghênh nhận lấy ảnh mà không trả lời, cô chỉ tay gõ nhẹ vào máy ghi âm trên bàn rồi nói:

“Chúng ta không nợ nhau”.

Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Cố Minh khoanh tay nhìn bóng lưng Khương Nghênh, cười lạnh nói:

"Trưởng phòng quan hệ công chúng? Chỉ có vậy thôi à?"

Sau khi Khương Nghênh rời khỏi phòng Cố Minh, cô cũng không quay lại phòng của Châu Dị mà nhắn tin cho Châu Dị rồi đi thẳng đến bãi đậu xe.

Trợ lý Trần vốn đã đợi ở bãi đậu xe, nhìn thấy Khương Nghênh đi ra, liền xuống xe mở cửa:

"Mợ, sao chỉ có một mình mợ?"

Khương Nghênh khom lưng lên xe:

“Châu Dị sẽ ra ngay.”

Khương Nghênh nói xong, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên chiếc cúc thứ hai của áo vest, khẽ vặn một cái, một chiếc máy ảnh thu nhỏ và thiết bị ghi âm rơi vào tay.

Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Cố Minh được ghi lại rõ ràng.

Khi Châu Dị mở cửa xe, Khương Nghênh đang gọi cảnh sát.

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, bình thản nói:

“Đúng vậy, anh ta đã chụp lén ảnh riêng tư của đối phương một cách trái phép và dùng chúng để uy h**p. Anh ta yêu cầu đối phương phối hợp với anh ta giả vờ là một cặp đôi trong thời gian dài để che đậy xu hướng tính dục của mình. Anh ấy thậm chí còn bắt cóc đối phương nhiều lần và hạn chế quyền tự do cá nhân của đối phương..."
 
Back
Top Bottom