Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 140: Chú dê bị mổ



Sau khi đoạn chat thoại kết thúc, bầu không khí trong xe tràn ngập sự ngại ngùng kỳ lạ.

Người đầu tiên ngại ngùng chính là Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu đỏ mặt, cố sức giải thích:

"Một... một người đang theo đuổi tôi."

Khương Nghênh vẫn bình tĩnh: "Ừ."

Châu Dị trêu ghẹo: "Ồ?"

Bùi Nghiêu cúi đầu vội vàng chuyển 30.000 cho đối phương, bỏ điện thoại di động vào túi, quay đầu nhìn Khương Nghênh và Châu Dị rồi nói:

"Thực sự là một người đang theo đuổi tôi, là sinh viên đại học, vẫn chưa tốt nghiệp. Cô gái ấy ngây thơ lắm, chưa gặp tôi bao giờ nhưng thích tôi chết ngây chết dại đó."

Châu Dị cười cười:

"Có lẽ đây là năng lực moi tiền?"

Bùi Nghiêu bất mãn trừng mắt nhìn anh:

"Ông đừng nghĩ mọi người đều bẩn thỉu như vậy có được không? Lần đầu tiên cô gái đó add tôi, cô ấy còn không biết tôi có tiền hay không cơ mà."

Châu Dị cười cười:

"Vậy sao cô ấy đòi ông tiền mua túi?"

"Cô ấy đòi tiền tôi mua túi khi nào? Cô ấy chỉ đang nói chuyện với tôi, hỏi tôi... hỏi tôi là chiếc túi trị giá 30.000 có đắt hay không! Tôi nghĩ một cô gái còn đang đi học thì chẳng dễ dàng gì, kinh tế eo hẹp là điều chắc chắn. Nên tôi chủ động cho cô ấy."

Châu Dị cau mày, nhìn Bùi Nghiêu như thể đang nhìn thằng ngốc.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy Châu Dị cùng Khương Nghênh đều im lặng, anh ho nhẹ rồi nói:

"Không có phức tạp như mọi người nghĩ đâu. Cô gái ấy add tôi cũng là tình cờ thôi. Cô ấy vốn là muốn add một người bạn ở cùng túc xá, nào ngờ đâu nhập sai số điện thoại, nên thành add tôi đó."

Châu Dị hạ giọng:

"Trùng hợp quá!"

Bùi Nghiêu liếc anh:

"Mà sao đầu óc ông đen tối vậy? Sao ông không tin là trên đời này vẫn có những người đơn giản, thật thà chứ?"

Châu Dị cười nửa miệng:

"Tin chứ, tôi chỉ cần nhìn ông là thấy rằng trên đời này vẫn còn có những người đơn giản ngây thơ."

Bùi Nghiêu: "..."

Bùi Nghiêu không thể giải thích với Châu Dị, vì vậy anh nhìn sang Tô Dĩnh:

"Dì ơi, dì có tin rằng trên đời này vẫn còn có những cô gái nhỏ ngây thơ, thật thà không?"

Tô Dĩnh đột nhiên bị điểm tên, ngẩng đầu lên, ngây người nói:

"Có... có chứ..."

Bùi Nghiêu nhận được đáp án mình mong muốn, bèn xoay đầu lại chậm rãi nói:

"Tục ngữ nói đúng, gừng càng già càng cay. Ánh mắt của dì đúng là chuẩn xác, nhìn rõ bản chất sự việc chứ chẳng giống như ai kia."

Bùi Nghiêu bóng gió về Châu Dị.

Châu Dị chẳng giận mà lại cười:

"Ừ, thì tôi lòng dạ hẹp hòi."

Bùi Nghiêu thấy Châu Dị hạ mình cũng có chút cao hứng, anh bèn lấy di động nhắn tin cho đối phương: Không đắt, em nhận tiền đi, thích thì cứ mua!

Đối phương nhanh chóng đáp lại: Như vậy không được đâu, dù sao hai chúng ta cũng chưa từng gặp mặt mà.

Cả đời Bùi Nghiêu thiếu thốn gì thì thiếu chứ không thiếu tiền. Tài lực dồi dào: Anh sẽ giận nếu em không nhận đó!

Đầu máy bên kia: Được rồi, được rồi! Em nhận là được chứ gì! Chồng đừng giận mà. Chồng giận thì em buồn lắm.

Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, thói hư vinh của Bùi Nghiêu được thỏa mãn tối đa.

Nhìn xem, đúng là một cô gái nhỏ xinh đẹp thuần khiết, rõ ràng là không muốn nhận tiền, nhưng vì sợ anh tức giận nên đã nhanh chóng nhận.

Bùi Nghiêu đứng trước mặt gửi tin nhắn, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh bắt gặp ánh mắt của anh, biết anh muốn nói gì bèn hơi nghiêng người về phía anh.

Thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị vòng tay qua eo cô, cúi đầu, với nụ cười tinh nghịch ẩn trong đôi mắt sâu thẳm:

"Có phải Khúc Tích đang nói chuyện với Bùi Nghiêu không?"

"Tôi không biết."

Châu Dị nhếch mép:

"Bữa ăn này được mời hay đấy. Dê tự mổ thết đãi."

Lúc này Khương Nghênh thực sự muốn cười, nhưng cô lo lắng sẽ bị Châu Dị trêu chọc, vì vậy cô cố gắng giữ bình thản.

"Dê đang chui đầu vào máy chém, có muốn cản cũng không cản được."

Châu Dị cười tủm tỉm nói:

"Quả thật, con dê này ngu thật."

Châu Dị nói xong, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, nét mặt thoáng thay đổi, anh ngửi mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc Khương Nghênh, hạ giọng hỏi:

"Giữa Châu Diên và anh, em tin ai hơn?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 141: Cô ấy thích tôi nhỉ?



Châu Dị đột ngột đổi chủ đề khiến Khương Nghênh sửng sốt một chút rồi cô ngước mắt nhìn anh:"Sao cơ?"Châu Dị nhếch môi:"Em có tin những gì anh ta nói lúc em và anh ta ở phòng khách hôm nay không?"Nghe vậy, Khương Nghênh chợt nhận ra Châu Dị đang hỏi điều gì nên nói một cách cởi mở:

"Tôi tin."

Ánh mắt Châu Dị tối sầm lại, cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng.

Khương Nghênh đang suy nghĩ về những chuyện khác nên không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Châu Dị. Sau vài giây, cô nói tiếp:

"Khi ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông năm đó, Châu Diên mới bao nhiêu tuổi chứ? Chuyện ở Tây Giao lần này rõ ràng là nhắm vào chuyện năm đó, nên không thể nào liên quan đến anh ấy."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị khựng lại, anh nhướng mày:

"Phân tích theo lý trí nhỉ?"

"Trong tình huống này không thể cảm tính được."

Cô rất muốn điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông năm đó, nhưng cho dù có muốn thế nào, cô cũng không thể tùy tiện bắt người nào đó gánh chịu.

Nghe xong lời giải thích của Khương Nghênh, lòng Châu Dị nhẹ bẫng, khóe môi lại cong lên:

"Nói như vậy nghĩa là em không tin anh ta."

Khi xe đến Vạn Hào, Khúc Tích đã đợi sẵn trong phòng riêng.

Mọi người đẩy cửa vào, Khúc Tích đứng lên khom lưng ôm Tô Dĩnh, rồi cô nắm lấy tay Khương Nghênh nháy mắt:

"Cậu muốn gọi món gì cũng được, đừng khách sáo với tôi."

Khương Nghênh trêu chọc, nói với giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy:"Ừ, cứ ăn cho hết 30.000."

Khúc Tích nhướng mắt, nhịn cười nói:

"Sao Cậu biết vậy?"

"Cậu tử tế chút đi."

Khúc Tích tuy không có lý nhưng vẫn lớn lối:

"Tôi không lương thiện ở chỗ nào? Để tôi nói cho Cậu biết, tôi là hình mẫu của thanh niên ba tốt đó nhé. Cậu có tin là lát nữa Bùi Nghiêu sẽ phải nói lời cảm ơn với tôi không?"

Sau khi Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng, như thể "để tôi chờ xem bộ dạng đâm đầu vào chỗ chết của Cậu".

Khúc Tích buông tay Khương Nghênh, quay người đẩy Tô Dĩnh ngồi xuống, sau đó nói với những người khác:

"Sếp Châu, sếp Bùi và trợ lý Trần, mời ngồi. Không có người ngoài nên đừng đừng khách sáo."

Trợ lý Trần thật thà, đợi Châu Dị cùng Bùi Nghiêu ngồi xuống, mới chậm rãi cười cười ngồi xuống.

Sau khi vừa ngồi xuống, Bùi Nghiêu oán trách Châu Dị:

"Cô đúng là chẳng xem mình là người ngoài."

Châu Dị mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu:"Sao ông là người ngoài được?"

Bùi Nghiêu không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc:

"Hả?"

Châu Dị ý vị sâu xa nói:

"Nhìn hết cả phòng đi, nếu ông là người ngoài, thì e là bọn tôi chẳng có tư cách ăn uống đâu."

Bùi Nghiêu bối rối, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Hôm nay Khúc Tích thực sự rất hào phóng, cô gần như đã gọi tất cả các món ăn đặc sắc của Vạn Hào.

Không chỉ như vậy, khi gọi món xong, cô còn quan tâm nhiều hơn đến Bùi Nghiêu:

"Sếp Bùi, anh thích ăn gì?"

Bùi Nghiêu chợt bị điểm danh nên rất kinh ngạc:

"Hả?"

Khúc Tích cười lấy lòng:

"Dạo này tôi toàn ăn uống miễn phí ở chỗ anh, nên tôi thấy khó chịu, hôm nay tôi mời, anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái."

"Muốn gọi gì cũng được?"

Khúc Tích lộ vẻ mặt chân thành trước nay chưa từng có:

"Được, chỉ cần anh Nghiêu thích, đắt hay không không quan trọng."

Bùi Nghiêu cảm thấy hôm nay Khúc Tích giống như một con chồn nghìn năm tuổi đã thành tinh.

Tuy không đến mức là đóng Liêu Trai, nhưng cũng khiến người ta chợt thấy sợ hãi.

Có điều sợ hãi thì sợ hãi, Bùi Nghiêu không hề tỏ ra khách sáo với Khúc Tích, anh cố tình chọn những món đắt tiền và gọi ba món.

Gọi xong, Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích với ánh mắt khiêu khích.

Anh vốn cho rằng Khúc Tích vốn khá ki bo chắc hẳn sẽ cảm thấy rất xót dạ. Không ngờ, vẻ mặt Khúc Tích vẫn bình tĩnh như thường, không chỉ bình tĩnh mà có thái độ tiền chỉ là cỏ rác.

Ngay lúc ấy, Bùi Nghiêu cảm thấy hoài nghi cuộc đời, ngửa người ra sau, quay đầu hỏi Châu Dị:

"Châu Dị à, không lẽ là trí nhớ của tôi có vấn đề? Khúc Tích chẳng hề không keo kiệt?"

Khi Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị đang giúp Khương Nghênh và Tô Dĩnh tháo bát đũa dùng một lần, ngẩng đầu nhìn anh:

"Keo, mà không phải keo thường đâu."

"Vậy sao cô ta lại rộng rãi với tôi như vậy? Chợt thấy có lương tâm?"

Châu Dị ngẫm nghĩ:

"Cũng có thể là chút lương tâm còn sót lại."

Không khí trong bữa ăn rất hòa thuận, mọi người đều ăn uống vui vẻ.

Sau bữa ăn, Khúc Tích đi thanh toán hóa đơn, khi quay lại còn giúp Bùi Nghiêu gói nghêu cay mang về.

Bùi Nghiêu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Khúc Tích cười nói:

"Tôi thấy sếp Bùi thích món ăn này, cho nên tôi gọi thêm một phần cho anh mang về."

Bùi Nghiêu: "..."

Sau khi rời khỏi Vạn Hào, mọi người chia tay ra về.Khúc Tích tự lái xe đến, và có cái hẹn khác nên về đầu tiên.

Bùi Nghiêu đi ké xe Châu Dị và luôn giữ im lặng từ khi lên xe.

Xe đến Thủy Thiên Hoa phủ, bọn Châu Dị lục tục xuống xe, Bùi Nghiêu ho khan, gọi Châu Dị:

"Dị, ông kêu Nghênh Nghênh cùng dì trở về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với ông."

Châu Dị liếc nhìn anh rồi chợt mỉm cười và nói với trợ lý Trần:"Trần Triết, đưa dì và mợ vào trong đi."Trợ lý Trần hiểu ngay và ra khỏi xe để giúp Tô Dĩnh.

Bùi Nghiêu vẫy tay với Khương Nghênh và Tô Dĩnh qua cửa kính ô tô.Chờ ba người khuất hẳn, anh quay đầu trịnh trọng hỏi Châu Dị:

"Ông nghĩ xem, có phải là cô Khúc Tích đó thích tôi không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 142: Áy náy



Bùi Nghiêu vừa dứt lời thì Châu Dị đã khép hờ mắt.

Bùi Nghiêu cho rằng vẻ mặt này của Châu Dị có nghĩa là không tin lắm, anh bèn nhíu mày nói:

"Tối nay cô ta thể hiện lộ liễu như vậy mà ông không cảm thấy sao?"

Châu Dị: "Không thấy."

Bùi Nghiêu tặc lưỡi:

"Cô ấy bảo tôi gọi món riêng, còn gói nghêu cho tôi mang về, như vậy mà chưa đủ rõ ràng sao?"

Châu Dị tựa lưng vào thành ghế với điệu bộ lười biếng, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ:

"Rất rõ ràng."

Nghe thấy câu trả lời từ Châu Dị, Bùi Nghiêu sửa lại tư thế ngồi, thản nhiên nhìn Châu Dị:

"Rất rõ ràng đúng không?"

Châu Dị vân vê cổ áo, chơi đùa với cúc áo:

"Ông muốn nói gì?"

Bùi Nghiêu vẻ mặt u sầu:

"Khúc Tích và Nghênh Nghênh là bạn bè, nếu tôi từ chối cô ấy, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm giữa ông với Nghênh Nghênh không?"

Châu Dị nhướng mắt:

"Chắc là không."

Bùi Nghiêu thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì được, nói thật thì Khúc Tích đó không phải gu của tôi, tôi thích kiểu nhỏ nhắn ngây thơ, người mà vừa nhìn tôi thì đỏ mặt ấy."

Châu Dị nửa đùa nửa thật:

"Tôi nghĩ cái chuyện tình cảm thì tốt nhất là không nên định hình kiểu người gì, kẻo sau cùng lại tự mình vả mặt mình đó."

Bùi Nghiêu vặn lại:

"Đây là quan điểm của tôi về tình yêu!"

Chu Dị "ừm":

"Ông nói xong chưa?"

Bùi Nghiêu: "Xong rồi."

Châu Dị đưa tay vỗ vỗ vào vai anh:

"Nói xong rồi thì tôi vào nhà trước đây. Lão Nghiêu à, nghe anh em khuyên nhé, nếu mà tiền nhiều quá tiêu không hết thì cầm tiền đến bệnh viện khám não đi."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị nói xong thì đẩy cửa xuống xe rời đi.

Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Châu Dị một lúc, rồi lấy điện thoại di động nhắn tin cho người được ghi chú là "Bé Dễ Thương": Hình như có người đang yêu thầm anh.

Đầu máy bên kia không trả lời, phải đến mười phút sau mới trả lời lại: Anh xuất sắc như vậy, được người khác yêu thầm là chuyện bình thường! Nhưng anh chỉ có thể là của em thôi đấy!

Khóe mắt Bùi Nghiêu cong lên.

Khá có lý!

Khi Châu Dị vào nhà, Khương Nghênh đang tắm rửa.

Châu Dị đẩy cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa nhìn cô:

"Lão Nghiêu còn tưởng rằng Khúc Tích thích mình."

Tay Khương Nghênh đang tẩy trang chợt khựng lại: "Hả?"

"EQ của lão Nghiêu lúc nào cũng thấp tủn."

Khương Nghênh vừa rồi còn mãi nghĩ đến chuyện ông già ở Tây Giao, nhất thời không nghĩ ra điều Châu Dị nói, lúc này mới chợt hiểu. Cô lấy một vốc nước rửa mặt, sau đó lau mặt và nói:

"Nghe anh kể thì dường như EQ của Bùi Nghiêu không chỉ đơn giản là thấp tủn."

Châu Dị nghe vậy nhướng mày:

"Không thấp tủn thì sao?"

Khương Nghênh nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:

"Bằng không."

Sau khi Khương Nghênh rửa mặt, cô bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa tới cửa, Châu Dị đột nhiên đứng thẳng.

Theo bản năng Khương Nghênh dừng lại và lùi ra sau, Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào lòng, giọng nói trầm ấm mê hoặc:

"Em trốn cái gì?"

Khương Nghênh vốn muốn giằng ra, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên khóe môi Châu Dị, cô dừng lại vài giây rồi hỏi:

"Anh cần bôi thuốc không?"

Châu Dị: "Em giúp anh?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Phải nói rằng tủ thuốc nhà Châu Dị khá đầy đủ.

Khương Nghênh mang hộp y tế đến, bảo Châu Dị ngồi trên giường, cô đứng trước mặt anh và cúi đầu giúp anh bôi thuốc.

Lúc đầu, đầu gối của Khương Nghênh chạm nhẹ vào đầu gối của Châu Dị.

Dần dần, hai chân Châu Dị chợt hơi hơi mở ra, anh kéo Khương Nghênh vào trong lòng rồi ôm chặt:

"Em đứng xa như vậy thì bôi thuốc kiểu gì?"

Tay Khương Nghênh run rẩy:

"Anh ngồi yên đi!"

Khương Nghênh chưa bao giờ bôi thuốc cho ai nên cô không quen và rất cẩn thận.

Châu Dị thấy ánh mắt cô nghiêm túc như vậy, trái tim anh như tan chảy. Một lúc sau, đôi môi mỏng mấp máy:

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh cụp mắt xuống:

"Anh đừng nói."

Châu Dị trầm giọng nói:

"Sao em lại tốt như vậy chứ?"

Lời lẽ Châu Dị trước giờ luôn đầy chất khêu gợi, Khương Nghênh cũng nghe khá nhiều nên khá miễn nhiễm.

Sau khi giúp Châu Dị xử lý vết thương ở khóe môi, Khương Nghênh quỳ xuống giúp Châu Dị thay băng trên cánh tay.

Nhìn vết thương trên cánh tay Châu Dị, Khương Nghênh không khỏi nhíu mày:

"Nếu đau thì anh cứ nói."

Châu Dị nhìn chằm chằm vào Khương Nghênh, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Ừ."

Vết thương trên cánh tay Châu Dị vừa rộng vừa sâu, Khương Nghênh càng bôi thuốc cho anh thì tim cô càng thắt lại.

Cảm giác áy náy chợt dâng lên.

Châu Dị nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe môi nở nụ cười:

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh nhướng mắt: "Đau à?"

Châu Dị đưa tay còn lại sờ vào đỉnh đầu cô:

"Đau quá, em thổi cho anh đi."

Khương Nghênh không nghi ngờ gì về điều anh nói, thỉnh thoảng cô giúp Châu Dị thổi vết thương trong quá trình thay băng.

Châu Dị hơi ngửa người ra sau, thấy thế, yết hầu anh di chuyển lên xuống, giọng nói khàn khàn:

"Vợ à."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 143: Ai muốn làm bạn với em



Tâm tư khao khát lãng mạn mây mưa hiện rõ trên gương mặt Châu Dị, ẩn ý hiện rõ trong đôi mắt anh.

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, đứng lên cầm hộp y tế, bình tĩnh nói:

"Anh dưỡng thương cho tốt vào."

Châu Dị giả vờ không hiểu ý của Khương Nghênh:

"Vợ, vết thương vẫn còn đau."

Khương Nghênh mang hộp y tế đặt ở một bên, xoay đầu lại nhìn Châu Dị:

"Tôi quên nhắc anh, lúc chỉ có chúng ta, đừng gọi tôi là vợ."

Châu Dị chống một tay sau lưng, cổ áo hơi mở ra, tư thế phong lưu khó tả.

Khương Nghênh liếc anh rồi ngoảnh mặt đi, cô đến tủ quần áo lấy đồ ngủ.

Châu Dị nhìn bóng lưng cô, ánh mắt đen láy hiện lên trong đôi mắt anh, sau vài giây thì trở lại bình thường, anh thản nhiên nói:

"Được thôi, vợ à."

Khương Nghênh khựng lại với bộ đồ ngủ đang cầm trên tay và mím môi.

Bộ đồ ngủ Khương Nghênh mới mua khá bảo thủ.

Bộ đồ dài bao bọc toàn bộ cơ thể cô mà không hề hở da hở thịt một chút nào.

Châu Dị nhìn cô sau khi thay quần áo ngủ đi ra từ phòng tắm, anh hơi nhướng mày, trầm mặc không lên tiếng.

Đương nhiên anh biết Khương Nghênh đang suy nghĩ điều gì, chắc chắn là cô muốn anh không phải sinh thêm tâm tư khác.

Nhưng Khương Nghênh đã sai ngay từ đầu.

Khương Nghênh nghĩ rằng anh chỉ nhất thời quan tâm đến cô, mới ăn có một lần nên ăn chưa đã.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh đã giấu cô trong tim mình bao năm như vậy, anh yêu cô đã lâu, nên giờ thì trong đầu anh luôn là những chuyện hoang đường ấy. Chẳng qua đây là cách mà anh thổ lộ tâm trạng được đè nén hằng bao nhiêu năm.

Điều này không liên quan gì đến việc cô có quyến rũ hay không, hay cô có gợi cảm hay không.

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, cô lên thẳng giường và tựa vào đầu giường để xem điện thoại của mình.

Kể từ khi Châu Dị đưa ra tuyên bố trên tài khoản chính thức rằng anh thích cô, các nghệ sĩ của Châu Thị Media rõ ràng đã yên phận khá nhiều.

Như ngay trước đây, cứ cách vài ba bữa thì những vị có vị trí trong làng showbiz tìm chuyện gây chuyện, thời gian vừa qua khá im ắng, chẳng còn tìm cô kiếm chuyện nữa.

Hai ngày trước, cô gọi điện cho Kiều Nam để hỏi gần đây bộ phận PR có khó khăn gì không, Kiều Nam xúc động nói: Trưởng phòng Khương, nói thật với chị, hiện giờ tụi em rảnh đến mức mọc lông luôn rồi, vụ xử lý truyền thông lớn nhất trong thời gian qua chỉ là chuyện một cô tiểu hoa đang nổi đi thảm đỏ bị trật gót chân.

Khương Nghênh không thể nhịn cười trước những lời của Kiều Nam, và dặn dò cô đừng lơ là.

Khương Nghênh cầm điện thoại lướt tin giải trí về các nghệ sĩ gần đây của Châu Thị Media trong khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Tây Giao.

Bất kể manh mối về ông già đó có đứt đoạn hay không, ít nhất cô cũng có thể khẳng định một điều là cái chết của Khương Tân Viễn và Tô Vân liên quan đến nhà họ Châu.

Thấy Khương Nghênh ngẩn người nhìn điện thoại, Châu Dị trầm giọng nói:

"Em đang nghĩ về chuyện ở Tây Giao?"

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:

"Anh nghĩ ông già đó được giấu ở đâu?"

Châu Dị tay nghịch hình gỗ được điêu khắc:

"Khó nói lắm."

Khương Nghênh cụp mắt xuống, thu hút bởi tranh gỗ khắc Châu Dị đang cầm trong tay, cô nhìn chằm chằm một lúc, không hiểu tại sao, cô hỏi tiếp:

"Anh cảm thấy ai là người khả nghi nhất, giữa Châu Hoài An và Lục Mạn?"

Châu Dị chuyển hướng xoay của tượng điêu khắc đang cầm, hừ khẽ:

"Chẳng ai tốt đẹp cả."

Khương Nghênh hít một hơi, nụ cười chế giễu hiện lên lên từ khóe môi:

"Đúng vậy."

Nghe Khương Nghênh trả lời, Châu Dị quay đầu nhìn về phía cô, nhếch đôi môi mỏng:

"Được đấy! Có tiến bộ. Em dám nói thật trước mặt anh."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Tôi đã nói là tôi xem anh là bạn, tôi nói thật đó."

Châu Dị cười cười:

"Ai muốn làm bạn với em chứ!"

Khương Nghênh có vẻ hơi khựng lại, Châu Dị không nói tiếp mà anh ném bức tượng gỗ vào trong lòng Khương Nghênh:

"Em thích nó không?"

Khương Nghênh nhìn tượng gỗ đang nằm trong lòng mình, cô cầm lên xem, là một bức gỗ điêu khắc hình vuông, không nhận ra chất liệu gỗ, nhưng chỉ cần nhìn độ bóng là biết đây là loại gỗ tốt.

Khương Nghênh cầm bản gỗ khắc và nhìn một lúc, sau đó cô hỏi:

"Bia vô tự?"

"Anh vừa mới lấy, còn chưa khắc."

Khương Nghênh thành thật nói:

"Tôi không nghiên cứu nhiều về những điều này."

Châu Dị nửa thật nửa giả nói:

"Nếu như em cảm thấy mảnh gỗ này không tệ, sau này anh dùng nó để khắc họa em."

Khương Nghênh nghi hoặc: "Hả?"

Châu Dị nhịp nhàng gõ gõ những ngón tay thanh mảnh trên đầu gối, anh mở miệng nói với giọng khêu gợi:

"Để lúc nào cũng mang theo."

Khương Nghênh: "..."

Buổi tối khi đi ngủ, Khương Nghênh cố ý sát vào mép giường.

Châu Dị nhìn thấy nhưng không ngăn cản.

Kể từ khi biết được tình trạng bệnh của Khương Nghênh, trái tim anh lúc nào cũng thom thóp.

Anh luôn lo lắng sự tiếp cận của anh sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nghênh và Châu Dị gần như thức dậy cùng một lúc.

Bồn rửa trong phòng tắm là loại dành cho hai người. Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa, đánh răng rửa mặt, nhân tiện nói chuyện công ty.

Châu Dị nói rằng gần đây có thể có một nhóm nghệ sĩ mới được ký hợp đồng, bảo Khương Nghênh nên để mắt đến họ.

Khương Nghênh súc miệng và ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Trước khi ký hợp đồng, tốt nhất nên điều tra phẩm chất của nghệ sĩ. Những người mất phẩm chất sẽ là một rắc rối lớn cho công ty dù cuối cùng họ nổi tiếng đi nữa."

Châu Dị tựa sát vào bồn rửa mặt cúi đầu nhìn cô, lấy đầu ngón tay lau bọt kem đánh răng còn sót lại ở khóe miệng cô, xoa xoa, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Khương Nghênh, em có phải là con nít không? Súc miệng thôi cũng không xong."

Khương Nghênh nhìn bọt kem giữa các đầu ngón tay Châu Dị, gương mặt cô chợt ửng đỏ. Vừa lúc cô đang định phản bác thì tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng ngủ.

"Sếp Châu, mợ dậy chưa? Quản gia Lý nói bên Châu trạch có việc gấp."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 144: Con chó trung thành



Khi Châu Dị và Khương Nghênh xuất hiện trong phòng khách, Lý Thuận Đức đang đứng ngay ngắn và kính cẩn.

Những vết bỏng rộp trên tay đã được xử lý nhưng không được băng lại, khiến người nhìn thấy sẽ cảm thấy hoảng hốt.

Khi thấy Châu Dị và Khương Nghênh, đầu tiên Lý Thuận Đức chào hỏi, "cậu hai, mợ hai", sau đó thản nhiên nói:

"Bên nhà cổ có chút chuyện, ông cụ mời cậu hai và mợ hai về một chút. "

Đôi chân mày Châu Dị nhíu lên với vẻ lạnh lùng

"Có chuyện gì?"

"Tạm thời thì tôi không thể nói, cần cậu và mợ về xem trực tiếp ạ."

Nghe vậy, Châu Dị sải bước về trước, cúi đầu liếc mắt nhìn Lý Thuận Đức:

"Lý Thuận Đức, có phải ông thực sự nghĩ rằng ông cụ bao che cho ông thì ông có thể bình an vô sự không?"

Lý Thuận Đức mím môi nói "không dám", nhưng ánh mắt chẳng hề hoảng sợ.

Châu Dị hừ nhẹ:

"Tôi cược là ông không sống qua hết tháng này nổi đâu."

Lý Thuận Đức hơi khựng người lại:

"Cậu hai."

Châu Dị cười khẩy:

"Tôi ghét nhất những người cố tỏ vẻ bí hiểm, ra vẻ thông minh trước mặt tôi."

Lý Thuận Đức sững người nhưng không lên tiếng, mãi một lúc sau mới mở miệng nói:

"Dương Chí Minh đã chết rồi."

Châu Dị cau mày:

"Cái gì?"

Lý Thuận Đức tiếp tục:

"Ông già ở Tây Giao, Dương Chí Minh đã chết rồi."

Nghe thấy Lý Thuận Đức nói, Châu Dị quay sang nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh vẫn bình tĩnh như thường lệ, vẻ mặt cô bình thản như mọi khi.

Thấy Châu Dị đang nhìn mình, Khương Nghênh nhướng mi, khẽ cười nói:

"Nếu ông nội kêu chúng ta trở về nhà cổ, vậy cứ về đi."

Châu Dị giọng điều trầm ấm: "Ừ."

Trên đường trở về nhà họ Châu, Lý Thuận Đức lái xe phía trước, Châu Dị lái xe đưa Khương Nghênh theo sau.

Châu Dị đặt tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Em không sao chứ?"

Khương Nghênh dựa vào ghế phụ:

"Không sao."

Khương Nghênh nói xong, lo lắng Châu Dị không tin, quay đầu sang nhìn anh:

"Nếu như tôi nói tôi đoán được kết quả này, anh có tin không?"

Châu Dị: "Tin."

Khương Nghênh thở hơi ra, mỉm cười và nói:

"Giết người để bịt miệng luôn là phương pháp hiệu quả nhất từ trước đến nay."

Châu Dị ánh mắt lạnh lùng:

"Anh thì muốn xem bọn họ có thể giết bao nhiêu người biết nội tình."

Khương Nghênh mím chặt môi, lý trí và tỉnh táo:

"Tôi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân đã vì tôi mà chết."

Châu Dị nhướng mày: "Em đồng cảm?"

Khương Nghênh giọng nói nhẹ nhàng đầy giễu cợt:

"Không có."

Tại sao lại đồng cảm?

Tất cả những người biết chuyện đều là những kẻ đồng lõa tham gia vào cái chết của cha mẹ cô, cô chẳng có tình hương bao la đến mức đi thương hại những tên đao phủ ấy.

Cổ nhân có câu, lấy đức báo oán, nhưng đức lấy ở đâu đây?

Xe chạy một đường, thấy sắp đến nhà nhà họ Châu, Khương Nghênh nhếch môi nói:

"Hôm qua anh đã có xích mích với họ, nên hôm nay nếu nhịn được thì cố mà nhịn."

Châu Dị đùa cợt:

"Em lo họ sẽ giết anh?"

Khương Nghênh nói thật lòng:

"Chết không phải là vấn đề lớn, điều tôi lo là bọn họ sẽ dùng cách ghê tởm hơn là giết chóc để khiển cho anh ghê tởm."

Châu Dị vừa thong dong vừa ngạo mạn:

"Cứ để cho bọn họ thử xem, anh bảo đảm là chiêu trò của họ đều bị đập hết."

Trong khi hai người đang nói chuyện, xe đã đến nhà họ Châu.

Sau khi Lý Thuận Đức xuống xe thì đứng ở cửa chờ, thấy Châu Dị xuống xe, ông ta bèn hơi khom người chào Châu Dị:

"Chào cậu hai."

Châu Dị đưa tay xắn cổ tay áo, không buồn nhìn ông ta:

"Tìm cách tới công ty gặp tôi trước trưa ngày mai."

Lý Thuận Đức mím chặt môi im lặng.

Châu Dị liếc hắn:

"Ông là người thông minh, hẳn ông cũng biết hậu quả sẽ thế nào nếu chọn nhầm phe trong một gia tộc như nhà họ Châu."

"Tôi biết, chỉ là ông cụ vẫn cho người theo sát tôi."

Châu Dị lạnh lùng nói:

"Nếu như ông còn không tìm ra cách âm thầm gặp tôi, như vậy thì có cứu mạng chó của ông cũng chẳng ích lợi gì cho tôi."

Hai từ "kiêu ngạo" được Châu Dị thể hiện sát sao, nói xong anh bèn đưa Khương Nghênh vào cửa.

Nhà họ Châu khi đã bẫy ai thì chẳng một chút sơ hở.

Châu Dị và Khương Nghênh vừa bước vào đã thấy hơn chục cảnh sát đứng trong phòng khách của nhà họ Châu.

Ông cụ Châu hai tay chống gậy, ngồi ở giữa ghế sô pha, Châu Hoài An đang giải thích vụ việc với một cảnh sát.

Một cảnh sát chú ý đến Châu Dị và Khương Nghênh, liếc nhìn họ và hỏi:

"Hai người này là ai?"

Ông cụ Châu trả lời:

"Cháu trai thứ hai và cháu dâu của tôi."

Cảnh sát đặt câu hỏi gật đầu:

"Hai người bọn họ biết chuyện này không?"

Ông cụ Châu lắc đầu:

"Không biết, tôi vừa gọi bảo họ đến."

Khi cảnh sát nghe thấy Châu Dị và Khương Nghênh không biết gì về vụ án, họ ngừng hỏi và chuyển sang những người khác để ghi lại lời khai của họ.

Ông cụ Châu ngẩng đầu lên và nhìn Châu Dị qua đám đông.

Trên môi Châu Dị nở một nụ cười, vẻ mặt ông cụ Châu càng thêm kín đáo.

Sau khi tất cả cảnh sát lấy xong lời khai và đi đến hiện trường vụ án, Châu Hoài An bước đến trước mặt Châu Dị, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh hài lòng với kết quả này rồi chứ?"

Châu Dị cười thản nhiên:

"Ba, sao ba nói giống như con giết Dương Chí Minh vậy?"

Châu Hoài An trầm giọng cảnh cáo:

"Chuyện này kết thúc tại đây, đừng gây thêm phiền phức cho nhà họ Châu nữa."

Châu Dị cụp mắt nhìn Châu Hoài An, bình tĩnh nói:

"Có phải bây giờ ba đang hối hận là đã không g**t ch*t con khi con còn bé không?"

Châu Hoài An: "..."

Châu Dị cười thầm:

"Đáng tiếc, ba không bao giờ có cơ hội đó nữa."

Châu Hoài An và Châu Dị đối đầu với nhau, Châu Kỳ đang đứng bên cạnh chợt chạy đến trước mặt Khương Nghênh nói:

"Chị hai, chị có muốn ra sau vườn xem thử người đó chết thảm thế nào không? Chẳng còn giữ được trọn vẹn gương mặt nữa."

Châu Kỳ nói xong, đưa tay kéo tay Khương Nghênh ra ngoài.

Khương Nghênh cau mày, đang định giằng ra thì Châu Dị bất ngờ vung tay vào mặt Châu Kỳ.

Châu Kỳ sững người trong giây lát, che mặt và nhìn Châu Dị với vẻ khó tin.

Châu Dị ngậm điếu thuốc nơi khóe môi, bình tĩnh rít một hơi, quay đầu nhìn Châu Kỳ:

"Cô muốn làm gì? Cô muốn cô ấy nhớ lại chuyện gì à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 145: Tâm sự



Lời nói của Châu Dị không phải là không có căn cứ.

Gương mặt Khương Tân Viễn và Tô Vân đã bị biến dạng trong vụ tai nạn xe hơi năm đó, không thể nhận ra.

Châu Dị không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh có nghe về việc đó.

Vài năm trước, có một lần những người em út của họ xem phim siêu nhiên trong phòng khách. Trong phim có một nữ quỷ bị hỏa thiêu khi còn sống, dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn.

Châu Dị vẫn nhớ rõ phản ứng của Khương Nghênh ngày hôm đó, khuôn mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, cô từ phòng khách trốn vào nhà bếp, một mình ngồi xổm trong góc run rẩy.

Đối mặt với câu chất vấn của Châu Dị, Lục Mạn là người đầu tiên có phản ứng. Lục Mạn bước lên trước đẩy Châu Kỳ ra sau mình bảo vệ cô, bà hít một hơi thật sâu và nói với Châu Dị:

"Dị à, con đang làm gì vậy? Kỳ Kỳ chỉ là có tính trẻ con, nó cảm thấy mới mẻ và tò mò, và muốn chia sẻ với Nghênh Nghênh mà thôi."

Châu Dị nghe vậy cười nhạt:

"Tính trẻ con? Trẻ con hai mươi tuổi? Bà chắc chứ?"

Lục Mạn: "..."

Thấy Lục Mạn im lặng, nụ cười châm chọc của Châu Dị càng vang hơn:

"Nếu Châu Kỳ đã tò mò về việc người chết biến dạng đến mức không nhận ra trông như thế nào, hay là tôi nói với cảnh sát, bảo họ giữ lại thi thể của Dương Chí Minh một đêm và để cho nó xem cho thỏa mãn nhé?"

Lục Mạn không nói nên lời.

Mọi người trong gia đình nhà họ Châu đều biết Châu Dị là người như thế nào.

Anh nói ra điều này không phải để dọa Châu Kỳ mà là sẽ thực hiện rất nghiêm túc.

Lục Mạn không dám đối đầu trực diện với Châu Dị, vì vậy bà ta chuyển ánh mắt sang ông cụ Châu.

Ông cụ Châu vốn đã rất tức giận, lồng ngực phập phồng:

"Các người quậy đủ chưa?"

Ngay khi ông cụ Châu vừa dứt lời, cả gia đình im lặng.

Khương Nghênh nín thở, đứng đó, bày tay cô siết chặt buông thõng bên người, ép bản thân phải kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.

Thầm nhủ với bản thân, bây giờ không phải là lúc.

Màn kịch này kéo dài mãi đến trưa xác Dương Chí Minh mới được lôi đi. Một người như là đội trưởng bước vào nói chuyện với ông cụ Châu.

"Ông Châu, trong nhà ông có mất vật gì quý giá không?"

Ông cụ Châu trầm ngâm, cuối cùng cười với vẻ mặt bất lực:

"Nói thật, tôi chưa bao giờ thống kê đồ đạc trong nhà tôi."

Nghe vậy, đối phương tỏ vẻ hiểu ra:

"Vừa rồi chúng tôi có điều tra, sơ bộ xác định có lẽ đối phương trộm đồ gì đó, muốn rời đi từ sân sau, nhưng lại rơi xuống bể bơi, mà lại không biết bơi nên bị đuối nước, dẫn đến tử vong."

Ông cụ Châu thở dài, thể hiện dáng vẻ hiền lành:

"Chỉ là món đồ nhỏ, mất thì mất, chẳng đáng tiếc, nhưng mạng người này thì..."

Thấy vậy, đối phương đáp lời:

"Ông tốt bụng quá, đối với người như vậy, sẩy chân rơi xuống nước chính là quả báo của anh ta."

"Sẩy chân rơi xuống nước, không biết bơi và chết đuối" là kết luận cuối cùng về cái chết của Dương Chí Minh.

Sau khi tất cả nhân viên cảnh sát trong vụ án của nhà họ Châu đã giải tán, ông cụ Châu ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh nói:

"Dương Chí Minh đã chết. Những chuyện liên quan đến anh ta đến đây thôi, không ai được phép điều tra thêm bất cứ điều gì về anh ta."

Ông cụ Châu nói xong, nhìn về phía Khương Nghênh:

"Nghênh Nghênh, ông rất đồng cảm với cái chết của cha mẹ cháu, nhà họ Châu đối xử với cháu không tệ trong suốt những năm qua, cho dù cháu không thể báo đáp ân tình, thì ông cũng hy vọng cháu không lấy oán báo ơn."

Ông cụ Châu nói xong, Châu Dị tức giận, đang định trả lời thì Khương Nghênh đưa tay nắm lấy góc áo của anh.

Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, nhưng Khương Nghênh không nhìn anh mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

"Dạ."

Ông cụ Châu khá hài lòng với thái độ của Khương Nghênh.

Tiếp theo lại là vừa đánh vừa xoa, ông lại tiếp tục bao nhiêu lời đường mật ấm áp, lôi kéo tình cảm mà vốn nó không hề tồn tại.

Ra khỏi nhà từ đường của họ Châu là trời đã về chiều.

Châu Dị lái xe, Khương Nghênh im lặng ngồi ở ghế phụ.

Xe chạy được một lúc, Khương Nghênh mím chặt môi nở nụ cười, cô xoay đầu nhìn Châu Dị:

"Anh uống rượu không?"

Cằm Châu Dị đang bặm lên vì căng thẳng được thả lỏng, môi mỏng nở nụ cười:

"Em muốn uống rượu gì?"

Khương Nghênh tựa sát vào ghế:

"Uống bia đi, ra bờ sông?"

Châu Dị xoay vô lăng, đáp lời: "Ừ."

Khương Nghênh nói muốn uống bia, Châu Dị đã mua thêm vịt cho cô.

Hai người lái xe đến bờ sông, Khương Nghênh hạ cửa sổ, gió thổi vào khá lạnh. Gió bên bờ sông bao giờ cũng dữ dội.

Gió thổi dọc theo dòng sông đang đóng băng nên có thể tưởng tượng được lạnh đến mức nào.

Khương Nghênh thò đầu nhìn ra ngoài, gió thổi bung mái tóc cô.

Châu Dị nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, anh tựa vào cửa xe:

"Em thích ngắm sông?"

Khương Nghênh cười hờ hững:

"Thích chứ."

Châu Dị nói:

"Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây."

Châu Dị vừa nói vừa mở lon bia đưa cho Khương Nghênh.

Cô xoay người nhận lấy, nhấp một ngụm nói:

"Châu Dị, kể tôi nghe chuyện liên quan đến anh đi. Tôi chợt muốn nghe."

Châu Dị cụp mắt, cắn cán điếu thuốc cười nói:

"Anh chẳng có gì để kể cả."

Khương Nghênh ấn đầu ngón tay trắng bệch vào cửa sổ xe kéo cửa xe lên, cô kéo áo khoác lại, hai tay cầm lon bia liếc nhìn Châu Dị:

"Tại sao không có chứ? Rõ ràng anh cũng đi trên băng mỏng giống như tôi trong những năm qua."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 146: Anh có muốn ôm không?



Khương Nghênh dứt lời, điếu thuốc Châu Dị đang cắn ở khóe môi run lên.

Tàn thuốc rơi xuống sau đó để lại một lớp trắng trên bộ đồ Âu.

Bầu không khí trong xe đông cứng lại, Châu Dị rút điếu thuốc khỏi miệng, nhảy ra khỏi xe, vừa vỗ vỗ vết muội than trên quần, vừa cười hỏi:

"Em muốn nghe đoạn nào?"

Khương Nghênh chậm rãi uống một hơi:

"Lúc nào khiến anh buồn nhất ấy? Điều gì khiến anh luôn nhớ nhất ấy?"

Nghe vậy, Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Sao em tàn nhẫn vậy?"

Khương Nghênh cong môi mỉm cười:

"Muốn chơi thì phải chơi lớn."

Châu Dị trêu chọc:

"Chậc chậc, khó trách người ta thường nói miệng rắn ở bụi tre xanh và kim trên đuôi ong vàng đều không độc, nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà."

Khương Nghênh không giận mà bật cười:

"Vậy anh có muốn nói không?"

"Nói chứ! Cảnh đẹp ven sông, có giai nhân bầu bạn, không nói chút chuyện để phá vỡ cảnh đẹp thì e chỉ là nghĩ đến chuyện vân vũ mây mưa."

Châu Dị vừa nói, vừa thuận tay lấy một lon bia từ sau xe mở ra, uống hai hớp, cười tủm tỉm nói:

"Kể cho em nghe về tuổi thơ của anh nhé?"

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị trêu chọc:

"Nhớ là phải thảm vào."

Châu Dị bật cười trước những lời của Khương Nghênh:

"Em thế này là đang buông thả mình hoàn toàn trước anh đó à?"

Khương Nghênh không phủ nhận:

"Dù sao cũng là bạn bè, kể chuyện của anh đi, để tôi có thể tìm cảm giác tâm lý cân bằng."

Sau khi Khương Nghênh nói xong, cô ra hiệu cho Châu Dị bắt đầu.

Châu Dị lại liếc nhìn Khương Nghênh, nghiêng người sát vào thành ghế ngồi, chống khuỷu tay lên bảng điều khiển trung tâm, những ngón tay mảnh khảnh khá đẹp lắc lắc lon bia, có chút tự giễu nói:

"Kể từ lúc anh bắt đầu có ký ức thì đều là không vui."

Khương Nghênh nghi hoặc: "Hả?"

Châu Dị đưa bia lên miệng nhấp một ngụm, nói tiếp:

"Em cũng biết hoàn cảnh của anh còn gì. Từ nhỏ anh đã sống cùng mẹ, và mẹ lúc nào cũng là nhẹ thì la mắng, mà nặng thì đánh anh mà."

Lần trước Khương Nghênh đã gặp Ngô Tiệp với Châu Dị.

Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng với gương mặt bà, khó có thể nghĩ rằng bà ấy là một người bạo lực.

Phải chăng tuổi già đã bào mòn nét sắc bén trong quá khứ của bà?

Khương Nghênh vẫn im lặng, lặng lẽ lắng nghe Châu Dị tự thuật.

Từ những gì Châu Dị kể, Khương Nghênh nhận ra không ai quan tâm đến Châu Dị khi anh còn nhỏ.

Bởi vì Ngô Tiệp ghét việc bị Châu Hoài An lừa dối, nên thậm chí bà còn ghét lây anh.

Ngô Tiệp không bao giờ cho Châu Dị gọi bà là "mẹ", mà bảo anh gọi bà là "Sư cô Tĩnh Huệ". Trẻ con không biết gì nên thỉnh thoảng anh gọi nhầm, những lúc như vậy, Ngô Tiệp sẽ trừng phạt anh.

Hình phạt của Ngô Tiệp vô cùng khắc nghiệt, một đứa trẻ nhưng bà lại dùng gậy mà đánh.

Có vài lần khá nặng, bà đánh đến mức Châu Dị bị thâm tím khắp người, anh đã không thể bước xuống đất mà đi lại bình thường trong khá nhiều ngày.

Ngô Tiệp không chỉ cực đoan mà còn rất hiếu thắng.

Bà luôn so sánh Châu Dị với Châu Diên. Bà không thể nào chấp nhận chuyện Châu Dị thua kém Châu Diên.

Châu Dị kể lại chuyện mình từng trải trong quá khứ với giọng điệu khá bình thản.

Khương Nghênh ngồi ở ghế phụ lắng nghe, anh càng nhẹ nhõm bao nhiêu thì cô càng cảm thấy ngột ngạt bấy nhiêu.

"Anh có buồn không?"

Khi Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh mấp máy đôi môi hỏi anh.

Châu Dị gõ đầu ngón tay vào lon bia, cười nửa miệng:

"Nếu như anh nói không buồn, có phải là em sẽ không được thỏa mãn không?"

Khương Nghênh giả vờ thờ ơ, trên môi nở nụ cười:

"Có lẽ là sẽ như vậy."

Châu Dị đưa lon bia lên ngụm uống cạn, thanh âm trầm thấp khàn khàn:

"Nói không là nói dối."

Lòng Khương Nghênh chợt thắt lại:

"Đều là chuyện quá khứ rồi."

Châu Dị bóp nát lon bia trong tay, khui một lon mới:

"Ừ, qua cả rồi."

Một lúc sau, Khương Nghênh uống hết hai lon bia, nhìn đôi mắt hơi tối lại của Châu Dị, cô mỉm cười:

"Châu Dị."

Châu Dị nhướng mắt: "Hả?"

Khương Nghênh: "Anh có muốn ôm không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 147: Có phải anh thích tôi không?



Ý tứ trong câu hỏi của Khương Nghênh khá đơn giản.

Nhưng vào tai Châu Dị, mùi vị đã thay đổi.

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:

"Em chắc không?"

Khương Nghênh không say, ngược lại rất tỉnh táo:

"Chắc."

Châu Dị nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt Khương Nghênh, anh đặt lon bia xuống và móc ngón tay gọi Khương Nghênh.

Khương Nghênh trông thản nhiên, nghiêng người về phía trước và vươn tay ôm lấy Châu Dị.

Có thể xem đây là lần đầu tiên Khương Nghênh chủ động, tự nguyện ôm Châu Dị.

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười đầy bất lực, ôm cô vào lòng:

"Anh làm em buồn ư?"

Khương Nghênh không nói có hay không, một lúc lâu sau, cô nói với giọng nghẹn ngào:

"Châu Dị, cảm ơn anh về thời gian qua."

Châu Dị: "Em cảm ơn chuyện gì?"

Khương Nghênh nói với giọng nhẹ hẫng:

"Chuyện của dì, chuyện ở Tây Giao, và cả chuyện anh đã bảo vệ tôi khi ở nhà họ Châu."

Nghe Khương Nghênh liệt kê chi tiết như vậy, Châu Dị trêu:

"Thì ra em đều nhớ cả. Không tệ, suýt chút nữa anh nghĩ em là chuột đầu đen cơ đấy."

Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh thoát ra khỏi vòng tay của anh, ngồi thẳng và nghiêm túc nói:

"Nếu sau này anh có chỗ cần dùng tôi thì cứ nói thoải mái."

Châu Dị cười tủm tỉm nói:

"Xem khí thế của em cứ như thể chuẩn bị đâm vào cả hai bên xương sườn anh ấy nhỉ?"

"Những người đã cho tôi sự ấm áp không nhiều, vì vậy tôi sẽ luôn ghi nhớ những người đối xử tốt với tôi."

Châu Dị nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Khương Nghênh, đưa tay vuốt đỉnh đầu cô:

"Anh cũng vậy, thậm chí anh còn có thể nhớ rõ khung cảnh lúc đối phương nói chuyện với mình, khi đó tâm trạng anh thế nào, đối phương đã nói gì với anh."

Hai người đều từng trải qua cuồng loạn, đương nhiên có sự cộng hưởng về phương diện này.

Khi nói đến những điều sâu kín, hai người không tránh khỏi uống hơi nhiều.

Sau khi uống xong, Khương Nghênh dựa vào cửa xe để nói chuyện với Châu Dị về chuyện Khương Tân Viễn ngoại tình, chân mày cô hơi nhíu lại, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.

"Có lẽ anh chưa từng trải qua cảm giác ấy. Rất tởm lợm."

Khương Nghênh uống khá nhiều, nhưng Châu Dị thì không.

Nhìn thấy vẻ kiều diễm cùng với dáng vẻ say khướt ở Khương Nghênh, Châu Dị vươn tay giật lấy cốc bia trong tay cô:

"Em uống nhiều quá rồi."

Thấy Châu Dị đến gần, Khương Nghênh rút tay lại:

"Tôi uống không nhiều đâu."

Khương Nghênh nói xong, trừng mắt nhìn Châu Dị với ánh mắt kém vui:

"Tôi nói chuyện ba tôi ngoại tình mà anh nóng vội cái gì?"

Khương Nghênh luôn ngụy trang rất giỏi và tính tình lạnh lùng, Châu Dị đã biết cô lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô ấy mất bình tĩnh sau khi uống rượu, anh nhất thời cảm thấy khá thú vị trêu chọc cô:

"Anh nóng vội sao?"

Khương Nghênh mím môi thành một đường thẳng, uống thêm hai hớp rượu, thở dài nói:

"Nóng vội rồi."

Châu Dị cười hiền lành:

"Rồi, anh nóng vội."

Lúc này Khương Nghênh đang muốn uống, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Trước khi ba tôi ngoại tình, tôi đã sống rất hạnh phúc. Sau khi ông ấy lừa dối, gia đình chúng tôi tan vỡ..."

Khương Nghênh nói nhẹ nhàng, trông cô không mấy tỉnh táo.

Châu Dị lo lắng cô uống nhiều sẽ xảy ra chuyện, bèn vươn tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị đoạt lấy lon bia trong tay Khương Nghênh ném ra ngoài cửa sổ, trán anh áp vào trán cô, giọng trầm bổng cười nói:

"Em uống xong chưa? Anh đưa em về nhé?"

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào Châu Dị với đôi mắt mê hồn, mím môi và áp vào đôi môi mỏng của anh với chút lúy túy.

Châu Dị sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Khương Nghênh hai tay đặt ở trên vai anh, đỏ mắt hỏi:

"Châu Dị, có phải là anh thích tôi không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 148: Bà Châu



Xe nồng nặc mùi rượu.

Nghe Khương Nghênh nói xong, Châu Dị siết chặt quai hàm, ánh mắt tối sầm, một lúc sau mới khàn giọng hỏi:

"Cái gì?"

Khương Nghênh say lúy túy, gần như không còn sự cảnh giác thường ngày, cô gần như tựa chiếc eo thon thả vào vô lăng, ánh mắt mơ màng nhìn Châu Dị, hỏi lại:

"Anh thích tôi ư?"

Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, anh ngước mắt nhìn cô chăm chú:

"Thích thì sao mà không thích thì sao?"

"Không sao cả."

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, thấy cô say khướt, cổ họng thắt lại:

"Còn em thì sao?"

Khương Nghênh bối rối:

"Hả?"

Châu Dị hạ giọng, nếu nghe kỹ sẽ thấy giọng anh có đôi chút run rẩy.

"Em có thích anh không?"

Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau, ánh mắt không có tiêu điểm, cô mím môi như có điều suy nghĩ.

Khi Khương Nghênh đang suy nghĩ, Châu Dị nhìn chăm chú khuôn mặt cô, ánh mắt không hề di chuyển, anh không dám bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào nơi gương mặt cô.

Sống 28 năm, đây là lần đầu tiên Châu Dị hiểu được "lăng trì" là gì.

Trái tim Châu Dị như treo lơ lững cho đến khi từ từ rơi xuống theo từng phút từng giây trôi qua.

Ngay khi Châu Dị nghĩ rằng mình sẽ chìm trong bầu không khí chờ đợi bị phán xét, Khương Nghênh thở dài:

"Phức tạp quá."

Khương Nghênh nói xong, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cô nói với vẻ có đôi chút cáu kỉnh:

"Tôi không biết."

Nhìn vẻ mặt Khương Nghên, Châu Dị xác định cô không nói dối, anh chợt nở nụ cười.

Một cảm giác thở phào nhẹ nhõm rõ ràng.

Chỉ cần không phải là "không thích", thì vẫn còn hy vọng.

"Không biết thì đừng nghĩ nữa."

Châu Dị cười cười, nắm lấy tay Khương Nghênh đang xoa xoa thái dương.

Khương Nghênh ngồi thẳng lưng, thoát khỏi vòng tay của Châu Dị, và tự nhiên ôm lên cổ anh:

"Nhưng tôi chắc chắn một điều."

Châu Dị nhướng mày:

"Điều gì?"

Khương Nghênh mím môi, cúi đầu ghé sát vào tai Châu Dị, thì thầm với giọng nói kèm hơi rượu:

"Tôi rất thích thể lực của anh."

Châu Dị: "?"

Khương Nghênh uống rượu nên giọng nói mềm mại nũng nịu:

"Rất tốt."

Châu Dị im lặng một lúc rồi sau đó anh bật cười khẽ, tay siết chặt eo Khương Nghênh:

"Sau này anh nhất định sẽ kiên trì nỗ lực."

Từ bờ sông trở về Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Châu Dị bồng cô về nhà và gặp Tô Dĩnh trong phòng khách.

Tô Dĩnh ngửi thấy mùi rượu trên người Khương Nghênh, bèn đẩy xe lăn về phía trước:

"Hai đứa đã uống rượu à?"

Châu Dị: "Dạ, uống một ít."

Tô Dĩnh lo lắng nhìn Khương Nghênh trong vòng tay của Châu Dị:

"Có phải Nghênh Nghênh đã gặp chuyện gì buồn lòng không?"

Châu Dị cười đáp:

"Dạ không, dì đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay cô ấy vui nên uống vài ly."

Vẻ mặt Châu Dị cực kỳ thản nhiên, Tô Dĩnh hoàn toàn không hề nghi ngờ gì:

"Có chuyện vui vẻ à?"

Châu Dị trầm tư một lúc nhưng thực sự cũng không tìm được lý do chính đáng, đành phải thừa nhận:

"Có lẽ vậy, cháu cũng không rõ nữa, cháu bị cô ấy cưỡng ép kéo đi uống rượu cùng."

Tô Dĩnh nghe vậy dừng một chút, sau đó cười nói:

"Không sao thì tốt rồi, cháu bồng nó lên đi! Có vẻ như nó đã uống không ít."

Sau khi Châu Dị chào Tô Dĩnh, anh bồng Khương Nghênh đi thẳng vào phòng ngủ.

Sau khi cẩn thận đặt cô lên giường, Châu Dị đang định ra ngoài vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho Khương Nghênh, Khương Nghênh liền vươn tay túm lấy anh.

Thấy vậy, Châu Dị cúi người, vén tóc cô và đặt một nụ hôn lên trán cô:

"Làm sao vậy? Em không thoải mái à?"

Khương Nghênh ngẩng ngơ mở mắt, cô cảm thấy choáng váng, quay cuồng, bèn vội vàng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới hỏi:

"Châu Dị, liệu anh có ngoại tình không?"

Châu Dị nói với giọng kiên định: "Không bao giờ."

"Cả đời sẽ không?"

Châu Dị quả quyết nói:

"Cả đời cũng sẽ không."

Khương Nghênh mỉm cười:

"Vậy có lẽ làm vợ anh sẽ rất hạnh phúc."

"Ừ, đúng đó. Em có muốn cân nhắc chuyện đó không?"

Khương Nghênh thần trí không tỉnh táo:

"Cân nhắc chuyện gì?"

Giọng Châu Dị trầm ấm dễ nghe:

"Cân nhắc chuyện làm vợ anh, anh hứa cả đời này sẽ không lừa dối em, anh hứa sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho em, để em nếu mệt mỏi có thể tựa vào, còn anh sẽ luôn là chỗ dựa cho em trên mọi nẻo đường".

Bầu không khí khiến Châu Dị nói ra hết những lời chất chứa trong lòng nhiều năm.

Khương Nghênh mở mắt nhìn anh, cũng không biết cô có nghe rõ hay không, nhưng cô sững sờ nhìn Châu Dị.

Châu Dị ngồi xổm xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất nhìn Khương Nghênh, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, đôi môi anh hơi cong lên cất giọng dụ dỗ:

"Em có cần suy nghĩ về chuyện trở thành Bà Châu thật sự không? "
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 149: Tư lợi



Khương Nghênh cảm thấy mình thực sự đã say. Hơn nữa còn là khá say.

Dưới ánh mắt mơ màng vì say, cô nhìn thấy Châu Dị quỳ một gối tỏ tình với cô.

Khương Nghênh không dám chớp mắt, có lẽ là vì động cơ thầm kín nào đó, cô lo cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất trong chớp mắt.

Thấy Châu Dị vừa dứt lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, vươn tay kéo lấy cổ áo Châu Dị, kéo anh đến bên giường:

"Được thôi!"

Làm thế nào mà Châu Dị lên giường, chính anh cũng không nhận ra.

Trăng đến rằm trăng tròn, mọi thứ đến một cách tự nhiên như vốn dĩ, Khương Nghênh ngẩng đầu cắn lấy yết hầu anh.

"Dị à."

Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, cơ bắp cánh tay đang chống trên giường căng lên.

Đôi chân dài của Khương Nghênh quấn quanh eo Châu Dị.

Có lẽ là vì uống rượu, Khương Nghênh dường như bớt lạnh lùng, mà lại nhiệt tình hơn trước kia một chút.

Ngày hôm sau.

Khương Nghênh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, do cơn say, cô nôn nao và đầu đau như búa bổ.

Khương Nghênh đưa một tay lên trước mắt để ngăn ánh sáng chói vào từ cửa sổ, tay còn lại chạm vào điện thoại trên đầu giường và nhấn nút trả lời:

"A lô, ai vậy?"

Khương Nghênh còn chưa mở miệng đã cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.

Đến khi cô mở miệng, mới nhận ra rằng không chỉ là cổ họng khô khốc mà còn khàn đến không thể tin được.

Đầu dây bên kia là Kiều Nam, cô hỏi Khương Nghênh khi nào sẽ đến công ty.

Khương Nghênh trở người, với lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống vài hớp, làm ướt cổ họng rồi nói:

"Có chuyện gì sao?"

"Công ty vẫn ổn, nhưng quản lý của Thiệu Hạ đã nhiều lần tìm chị, lúc nãy còn năn nỉ em, bảo em hỏi chị khi nào đến công ty."

Khương Nghênh nghi hoặc:

"Quản lý của Thiệu Hạ?"

Kiều Nam đáp:

"Phải, là Thiệu Hạ, người đã tham gia show tình cảm lần trước với chị đó."

Đương nhiên Khương Nghênh có ấn tượng về Thiệu Hạ. Không nói đến chuyện ồn ào đã xảy ra trong lúc quay show, chỉ nói riêng về Thiệu Hạ, cá nhân Khương Nghênh có khá nhiều thiện cảm dành cho Thiệu Hạ.

Kiệm lời, cầu tiến. Đây là điều hiếm có trong làng giải trí.

Sau khi suy nghĩ vài giây, Khương Nghênh nói với đầu bên kia:

"Hôm nay khoảng 9 giờ 30 tôi sẽ đến công ty. Cô có thể nói với quản lý của Thiệu Hạ là có thể đến tìm thấy tôi vào giờ đó."

Kiều Nam trả lời:

"Dạ, chị Khương."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh tùy tiện ném điện thoại lên giường, thân thể ẩn dưới chăn khẽ nhúc nhích, cô cảm thấy vô cùng đau nhức.

Khương Nghênh bật rên theo bản năng, vô số hình ảnh thân mật chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Nào là Châu Dị hôn lên xương quai xanh đẫm mồ hôi của cô, dỗ cô đi ngủ sớm.

Cô vùi đầu vào vòng tay anh, không hề yên phận.

Hình ảnh chân thực đến mức Khương Nghênh không thể phủ nhận.

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, bình thản, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, cô và Châu Dị uống rượu trong xe, hai người dường như đã nói chuyện rất nhiều, Khương Nghênh không nhớ rõ thế nào nữa, điều duy nhất cô nhớ là Châu Dị kể về cuộc sống thời thơ ấu của mình.

Khương Nghênh đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng ngủ, chị Trương hỏi cô muốn ăn gì vào bữa sáng.

Khương Nghênh:

"Dì Trương, tôi không muốn ăn lắm, dì giúp tôi hâm nóng cốc sữa."

Chị Trương trả lời qua cửa: "Tôi biết rồi mợ."

Chị Trương nói xong, quay người rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Khương Nghênh ngồi dậy vò đầu bứt tóc, trong đầu hiện lên bốn chữ "say xỉn hỏng chuyện", cô lấy lại tinh thần rồi đi vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, Khương Nghênh tắm rửa xong rồi trang điểm nhẹ, cầm di động lúc nãy ném ở trên giường đi ra cửa.

Nào ngờ cô vừa cầm điện thoại lên thì điện thoại rung liên tục hai hồi.

Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn màn hình, là tin nhắn của Châu Dị: Em tỉnh chưa? Em có mệt không? Hay là em nghỉ phép một ngày đi?
 
Back
Top Bottom