Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 20



Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đã dần nhỏ hơn, tiếng sấm và gió mạnh cũng đã lắng xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách. Trên chiếc ghế bọc da rộng rãi, Ôn Từ ngồi trên đùi Chu Vụ, hai chân tách ra, cúi đầu ngoan ngoãn hôn anh. Một tay Chu Vụ ôm eo cô, chiếc áo thun rộng thùng thình bị kéo căng, phác họa rõ đường cong mảnh mai của Ôn Từ, tay còn lại nâng nhẹ mông cô. Đây là lần thứ hai họ hôn nhau say đắm khi không làm gì cả. Khi còn tỉnh táo, Ôn Từ không dám quá phóng túng, hai tay cô đặt nhẹ trên vai Chu Vụ, im lặng hé môi, im lặng đón nhận, im lặng nuốt vào. Cô mặc quần áo của anh, dùng sữa tắm của anh, hơi thở của cô tràn ngập mùi hương của anh, như thể cả người đang được Chu Vụ bao bọc. Chu Vụ luôn thông minh và khéo léo trong mọi việc, dù là học tập, công việc hay những chuyện khác. Anh kiên nhẫn m*n tr*n môi cô, c**n l** đ** l*** cô, đảo qua đảo lại, tạo nên những âm thanh ướt át. Chẳng mấy chốc, Ôn Từ đã th* d*c, chân tay bủn rủn, nếu không có Chu Vụ đỡ, có lẽ cô đã trượt xuống sàn. Như cảm nhận được sự bất an của Ôn Từ, Chu Vụ kéo cô sát vào lồng ngực, giúp cô tìm lại thăng bằng. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì toàn thân lại căng cứng. Bàn tay trên eo buông ra, len lỏi vào bên trong áo thun… Bàn tay Chu Vụ to lớn, ngón cái thô ráp. Gương mặt Ôn Từ nóng bừng, từ má đến cổ, tai và xương quai xanh đều ửng đỏ. Không biết qua bao lâu, nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại. Chu Vụ nhìn đôi mắt mơ màng của Ôn Từ, đưa tay lau nhẹ đôi môi hơi sưng đỏ của cô, giọng anh khàn đặc: “Cho tôi hôn nữa nhé?” Ôn Từ không hiểu sao vừa hôn xong lại còn phải hỏi. Cô gật đầu, và rất nhanh đã hiểu vì sao. Ôn Từ ngượng ngùng nhắm mắt, ngón chân co quắp vì k*ch th*ch, đầu óc trống rỗng, hơi thở nóng hổi dài lâu, vô thức nghĩ – may mà áo đủ rộng, không thì chắc đã bị Chu Vụ làm cho biến dạng mất. Sau khi thỏa mãn, Chu Vụ rút tay ra khỏi áo, nói với vẻ không mấy hối lỗi: “Có thể sẽ để lại dấu.” Mặt Ôn Từ đã đỏ bừng, cô không hiểu sao rõ ràng chưa làm gì nhiều mà cô đã cảm thấy sung sướng đến không chịu nổi. Ánh mắt chạm phải Chu Vụ còn khiến cảm xúc tăng lên gấp bội. Tim Ôn Từ đập mạnh đến tận cổ họng, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn yếu ớt: “Chu Vụ, để em giúp anh.” Ngồi trên người anh, cô cảm nhận rõ phản ứng của anh. Chu Vụ khẽ “ừm” một tiếng: “Em biết không?” “… Em sẽ cố gắng.” Ngón tay Ôn Từ nhỏ nhắn, Chu Vụ cúi mắt nhìn, không nhịn được cười, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn vài câu. Tay Ôn Từ run run, gật đầu như đang nghe bài giảng. Một lúc sau, Ôn Từ ngượng ngùng xin lỗi: “Em xin lỗi, hình như em không làm được…” Chu Vụ tỏ vẻ thông cảm: “Không sao…” “Hay đổi cách khác?” Ôn Từ rụt rè hỏi, “Em… dùng miệng thử xem?” Một câu khiến Chu Vụ sững người. Anh liếc nhìn môi Ôn Từ, nhỏ xinh, anh biết vị ngọt bên trong, ấm áp và ngọt ngào. “Thôi, tiếc lắm. Tôi cũng rất thích tay cô giáo Ôn. Miệng em còn có công dụng khác.” Chu Vụ thở dài, nâng cằm cô lên và tiếp tục hôn. Sau đó, Chu Vụ đi tắm. Ôn Từ nằm trên giường, nghe tiếng tim mình đập thình thịch không ngừng. Dù đã rời khỏi người Chu Vụ nhưng tim vẫn đập nhanh như vậy, không có dấu hiệu chậm lại. Xong rồi. Cô thực sự xong rồi. Ban đầu, Ôn Từ nghĩ rằng có lẽ sau khi tốt nghiệp, cô sẽ không còn thích Chu Vụ nhiều như vậy nữa. Có thể tình cảm của cô với anh chỉ là cảm xúc tuổi dậy thì của một nữ sinh trung học, là ảo tưởng từ việc anh vô tình giúp đỡ cô, sẽ nhanh chóng phai nhạt theo thời gian. Vài năm sau khi tốt nghiệp, Ôn Từ phát hiện không phải vậy. Vì thế cô đã làm việc dũng cảm nhất đời – chủ động tìm Chu Vụ ngủ cùng, rồi trở thành bạn tình của anh. Nếu người khác biết chuyện này, có lẽ họ sẽ nói cô không biết tự trọng, sẽ cho rằng cô hư hỏng. Nhưng với cô, đây là điều may mắn. Cô được ở bên người đàn ông mà cô thầm yêu nhiều năm, hơn nữa anh rất dịu dàng, chu đáo, mang đến cho cô niềm hạnh phúc lớn nhất khi bên nhau. Lúc đó cô nghĩ, được như vậy là tốt rồi, dù sau này Chu Vụ có tìm bạn gái, hai người có cắt đứt mối quan hệ này, cô cũng sẽ không hối tiếc. Chẳng phải có câu nói rất thịnh hành sao – không chiếm được sẽ mãi day dứt. Có lẽ sau một thời gian tiếp xúc, cô sẽ không còn khắc cốt ghi tâm, nhớ nhung anh như thế nữa. Giờ đây Ôn Từ phát hiện, dường như không được, hoàn toàn không được. Con người Chu Vụ này, càng tiếp xúc càng khiến người ta say đắm. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Từ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai chiếc điện thoại đặt đầu giường. Điện thoại Chu Vụ đang sáng lên, hiển thị một dãy số không lưu danh bạ. Chân Ôn Từ vẫn còn mềm nhũn, cô chậm rãi bước đến cửa phòng tắm, khẽ gọi: “Chu Vụ, có điện thoại cho anh.” “Ai vậy?” Chu Vụ hỏi. “Số lạ.” “Cúp đi.” Ôn Từ làm theo, nhưng điện thoại lại nhanh chóng đổ chuông lại. Đến lần thứ ba. “Em nghe đi, nói tôi đang bận.” Giọng Chu Vụ vọng ra từ phòng tắm. Ôn Từ hắng giọng trước khi bắt máy, cố gắng bắt chước giọng thư ký: “Xin chào, Chu tổng đang tắm…” “Chu Vụ! Sao anh không trả lời tin nhắn của em! Còn cúp máy! Hôm nay anh và Tần Vận đều biến đâu mất hả! Em sắp nổi giận rồi đấy…” Đầu dây bên kia gào lên, rồi bỗng dừng lại khi nghe giọng Ôn Từ, “Cô là ai?” Vai Ôn Từ cứng đờ, những suy nghĩ miên man lập tức tan biến. Là giọng của Đoạn Vi. Không biết nên trả lời thế nào, lại sợ Đoạn Vi nhận ra giọng mình, Ôn Từ im lặng dù Đoạn Vi hỏi thêm vài câu. Cô không dám lên tiếng, cũng không tiện cúp máy, chỉ biết hít thở thật nhẹ. Cửa phòng tắm mở ra, Chu Vụ bước ra. Theo phản xạ, Ôn Từ đưa điện thoại về phía tai anh. Ôn Từ thấp hơn Chu Vụ nửa cái đầu, vẻ mặt hoang mang khi giơ điện thoại cho anh, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Chu Vụ cúi nhìn cô, không nhịn được bật cười. Có lẽ nghe thấy tiếng cười của anh, Đoạn Vi lại nói gì đó trong điện thoại, nhưng cách hơi xa nên Ôn Từ không nghe rõ. Chu Vụ vuốt tóc, không nhận điện thoại, chỉ nói với Đoạn Vi: “Cô gái vừa rồi là ai ư? cô không nhận ra sao?” Lưng Ôn Từ hơi cứng. “Không nhận ra cũng được.” Chu Vụ nói với giọng thờ ơ, “Liên quan gì đến cô? Cô đoạn đi” Đầu dây bên kia nói gì đó, Chu Vụ khẽ nhếch môi: “Ừ. Cúp máy đây.” Qua câu trả lời của Chu Vụ, Ôn Từ đoán Đoạn Vi hẳn đã nói “bạn tình” hoặc “người yêu”. “Cúp máy đi, cô giáo Ôn.” Chu Vụ nhắc cô. Ôn Từ như vừa tỉnh mộng, chậm rãi hạ tay xuống: “À.” Người Chu Vụ còn đọng hơi nước sau khi tắm. Anh đưa tay, chạm qua lớp áo vào bụng nhỏ của Ôn Từ: “Kỳ kinh nguyệt có đau không? Tôi bảo người mang túi chườm nóng lên nhé?” Ôn Từ lắc đầu: “Không đau, hầu như không có phản ứng gì, nên… không ngờ nó lại đến sớm. Kỳ kinh của em vốn còn ba ngày nữa.” Chu Vụ gật đầu. Đúng lúc chuông cửa reo lên, bữa tối anh đặt đã đến. Bàn trong phòng khách chất đầy đồ ăn, cái bàn làm việc này không tiện lắm, nhưng ăn cơm thì tạm được. Chu Vụ tùy tiện mở một bộ phim: “Không biết em sắp đến kỳ, không thì tôi đặt thêm một phần canh.” Ôn Từ đang nghĩ chuyện khác, nghe vậy mới hoàn hồn: “Không cần đâu, này đã nhiều rồi.” Chu Vụ mở một bộ phim kinh dị đang được đánh giá cao gần đây. Bình thường Ôn Từ cũng thích xem phim kinh dị, nhưng hôm nay cô không tập trung được. Có một câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cô, muốn hỏi mà không biết có nên hay không. Thấy cô chỉ gắp vài miếng từ mỗi món, Chu Vụ định gọi thêm đồ ăn. “Chu Vụ, em muốn hỏi anh một chuyện.” Ôn Từ cuối cùng cũng lên tiếng, “Nếu anh không tiện trả lời… thì có thể không cần nói.” Chu Vụ đặt điện thoại xuống: “Em nói đi.” “Anh có bao nhiêu bạn tình?” “…” Đợi một lúc không được câu trả lời. Ôn Từ dần bình tĩnh lại: “Em hiểu mà, không muốn nói cũng được-“ “cô giáo Ôn có bao nhiêu?” Chu Vụ hỏi lại. “Chỉ có mình anh.” Ôn Từ đáp. “Ừm, tôi cũng chỉ có mình em.” Khóe môi Chu Vụ nở nụ cười nhạt, “Từ trước đến nay vẫn vậy.” Ôn Từ nhìn vào mắt anh, tim lại bắt đầu đập nhanh. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ. Lần này là điện thoại của Ôn Từ, cô liếc nhìn màn hình: “Điện thoại của Dĩ Tình, em nghe một chút.” Vừa bắt máy, một câu “Chết cũng phải yêu” tê tâm liệt phế vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng không phải của Đậu Dĩ Tình, mà là Tần Vận. Chu Vụ hiển nhiên cũng nghe thấy, quay mặt đi với vẻ bất lực. “Ôn Từ!” Đậu Dĩ Tình cũng đang cầm micro, nghe giọng đã uống không ít, cô đắc ý thông báo, “Tớ vừa thắng trận vung quyền! Tần Vận nói nghỉ hè sẽ mời tụi mình đi resort ở đảo! Cậu ta đúng là đồ dễ xơi ha ha ha ha ha!” Tần Vận: “Đệt! Tớ mời khách còn bị cậu nói là dễ xơi! Đậu Dĩ Tình cậu đừng có quá đáng!” Đậu Dĩ Tình: “Đây là cậu thua tớ! Không phải cậu mời tớ! Phiền cậu nói cho rõ ràng!” Tần Vận: “Ha! Tớ cố tình thua đấy.” Đậu Dĩ Tình: “Ha! Cái đồ mạnh miệng!” Hai người say rượu cứ thế cãi qua cãi lại qua micro, Ôn Từ không chen được câu nào vào. Ngay sau đó, điện thoại của Chu Vụ cũng reo lên, màn hình hiển thị tên Tần Vận. Chu Vụ lạnh nhạt cúp máy, sau khi cúp liên tục mấy cuộc, Tần Vận đành phải gửi một tin nhắn thoại qua WeChat. Chu Vụ không mở tin nhắn thoại, nhưng qua điện thoại của Ôn Từ vẫn nghe được Tần Vận nói gì. Tần Vận: “Này bạn tao, mày cúp máy của tao trước mặt Đậu Dĩ Tình kiểu này, tao còn mặt mũi nào nữa? Không được, mày phải đền cho tụi tao mới được, tháng sau mày phải mời tao với Đậu Dĩ Tình đi nghỉ ở đảo!” Đậu Dĩ Tình: “Còn có Ôn Từ nữa!” Tần Vận cũng hùa theo: “Phải rồi, còn cả Ôn Từ!” Đậu Dĩ Tình cầm điện thoại, nhíu mày: “Ôn Từ này, sao bên điện thoại cậu cứ có tiếng thông báo WeChat vậy?” “Đâu có, cậu nghe nhầm rồi.” Ôn Từ ấp úng nói, “Dĩ Tình à, tớ còn có việc, mai mình nói chuyện tiếp nhé.” Cúp máy xong, Ôn Từ và Chu Vụ nhìn nhau vài giây rồi cùng bật cười. Cười xong, Ôn Từ lại lo lắng: “Dĩ Tình có vẻ uống hơi nhiều, không sao chứ?” “Không sao đâu, có Tần Vận đáng tin cậy mà.” Chu Vụ gật đầu, “Còn chuyện đi đảo thì sao? Em muốn đi không?” Ôn Từ sững người trước câu hỏi. Cô vốn coi những lời đó là lời say của Dĩ Tình, khi tỉnh rượu chưa chắc Dĩ Tình còn muốn đi nghỉ với Tần Vận. Bản thân Ôn Từ cũng không biết phải giải thích thế nào với gia đình để đi một mình— “Cùng đi đi.” Chu Vụ mỉm cười với cô, “Tôi đưa em đi lặn biển.” “Vâng!” Không chút do dự, Ôn Từ đồng ý ngay lập tức.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 21



“Tối qua cậu uống say mới nhận lời, sao giờ lại đổi ý?” Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đậu Dĩ Tình xoa xoa thái dương đau nhức, hỏi người ở đầu dây bên kia. Không ai hiểu Đậu Dĩ Tình bằng Ôn Từ. Chiều chủ nhật vừa tỉnh rượu, việc đầu tiên của Đậu Dĩ Tình là đi tìm Tần Vận để đổi ý, tiện tìm một cái cớ: “Chắc chắn Ôn Từ sẽ không đi, tớ đi một mình chán lắm.” Tần Vận đáp: “Cậu nghĩ gì vậy, cậu đâu phải đi một mình, tớ cũng là người chứ. Với lại, Chu Vụ nói cậu ấy đã hỏi rồi, Ôn Từ đồng ý đi mà.” Thế là Đậu Dĩ Tình lập tức gọi điện cho Ôn Từ. Ôn Từ đang làm bài thi thử cuối cùng của học kỳ này. Nghe vậy, cô không kìm được nhớ lại chuyện tối qua. Cô đặt bút xuống, không nhịn được che mặt. Biết giải thích sao với Đậu Dĩ Tình đây, tối qua cô cũng hơi say… “Mà từ khi nào cậu thân thiết với Chu Vụ vậy?” Đậu Dĩ Tình lại hỏi. “Không thân.” Ôn Từ vội phủ nhận, vô căn cứ, “… Bọn mình không thân đâu, chỉ là lần sinh nhật Tần Vận nói chuyện vài câu thôi. Tối qua cậu ấy bỗng nhiên nhắn tin, thấy cậu nói vậy trong điện thoại, tưởng các cậu đã bàn bạc xong, nên mình… mới nhận lời.” Đậu Dĩ Tình nằm trên giường. Thực ra tối qua cô đúng là đã bàn với Tần Vận rồi, cậu ta nói về chuyến nghỉ này hấp dẫn lắm – lướt sóng, lặn biển, mô-tô nước, câu cá… Mỗi hoạt động đều khiến Đậu Dĩ Tình thích thú. Cảm nhận được sự do dự của Đậu Dĩ Tình, Ôn Từ chu đáo nói: “Nếu cậu không muốn đi thì thôi, mình không đi nữa.” “Thật ra mình ổn mà. Mình chỉ sợ cậu không đi, để mình một mình đi với Tần Vận mấy ngày, lỡ có gì thì phải báo cảnh sát à.” Đậu Dĩ Tình hỏi, “Cậu muốn đi không?” Ôn Từ cố kiềm chế giọng nói, không để lộ vẻ háo hức: “Ừm. Ra biển đi dạo, hóng gió biển, cũng tốt mà.” “Cậu nói đúng. Bên đó mát hơn nhiều, dạo này mình nóng muốn chết, may là hôm qua có cơn mưa.” Đậu Dĩ Tình nói đến điểm chính, “Nhưng nhà cậu có cho cậu đi chơi xa không?” Cô nhớ nhà Ôn Từ ngay cả chuyến du lịch tốt nghiệp đại học cũng không cho đi, từ khi quen nhau đến giờ, Ôn Từ chưa bao giờ một mình rời Giang Thành. “Không biết, để mình nghĩ cách.” Ôn Từ chớp mắt, “Có lẽ cần cậu phối hợp chút, nếu sau này mẹ mình hỏi thì…” “Được.” Đậu Dĩ Tình cảm thán, “Mỗi lần phối hợp với cậu đều là để giúp cậu đi gặp cái anh chàng hoang dã đó, cuối cùng cũng có lần vì tình chị em mình.” “… Thứ năm trưa đi ăn buffet ở nhà hàng mới mở gần đây không? Mình mời.” “?” Đậu Dĩ Tình ngạc nhiên, “Được chứ. Sao đột nhiên vậy?” “Vừa lãnh lương mà.” Ôn Từ thấp giọng nói, có chút ngượng ngùng. Cúp máy xong, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm. … Sao cô cảm thấy dạo này ngày nào mình cũng nói dối nhỉ? Điện thoại rung một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ôn Từ. Ảnh đại diện chú chó Samoyed nhảy lên đầu WeChat. Sáng nay vừa tỉnh dậy, Ôn Từ đã chuyển khoản tiền bữa tối hôm qua cho Chu Vụ. Cô không biết những món đó bao nhiêu tiền, nhìn có vẻ không rẻ, nên chuyển 800 và nhắn: 【Tiền bữa tối hôm qua. Nếu thiếu anh nói để em bù thêm. Cảm ơn anh】 Chu Vụ chuyển lại tiền và gửi một tin nhắn thoại. “Hôm qua có lên giường đâu mà, không cần đâu, cô giáo Ôn.” Giọng Chu Vụ nghe như vừa tỉnh ngủ, lười biếng, mang theo nụ cười tinh nghịch. “…” Bị những lời say rượu của mình quay lại đánh trúng, Ôn Từ nắm chặt điện thoại, không biết trả lời sao. Hơn nữa… Dạo này sao anh ta cứ gọi cô là cô giáo Ôn vậy? Ôn Từ do dự hồi lâu, cuối cùng trả lời: “Vâng, vậy lần sau em mời anh ăn tối.” Mắt thấy sắp đến kỳ nghỉ hè, Ôn Từ bắt đầu nghĩ cách nói chuyện này với gia đình. Ban đầu cô thử dò đường, nói là bạn cùng phòng đại học rủ đi chơi vài ngày, thậm chí không dám nói đi xa, chỉ bảo lái xe hai tiếng là tới thành phố bên cạnh. Mẹ Ôn ngay cả mí mắt cũng không nhấc, nói rằng không yên tâm để Ôn Từ đi một mình, nếu Ôn Từ thật sự muốn đi chơi, bà và bố có thể đi cùng. Lời từ chối nằm trong dự đoán, dứt khoát và quyết đoán, Ôn Từ vừa nghe đã biết không còn hy vọng. May mắn thay, cơ hội đến rất nhanh. “Tập huấn nghỉ hè?” Hai ngày sau trong bữa tối, tại bàn ăn phòng khách, mẹ Ôn đeo kính, híp mắt nhìn điện thoại Ôn Từ vừa đưa. Trên đó là một chuỗi tin nhắn dài từ “Tổ trưởng Hứa”, hỏi cô có muốn tham gia tập huấn giáo viên ngoại tỉnh không, trường họ chỉ có hai suất, một suất dành cho Ôn Từ. “Dạo này hình như có nghe nói về khóa tập huấn này… Chỉ là địa điểm hơi xa.” Mẹ Ôn liếc qua địa điểm, “Nhưng mấy hoạt động này nhất định phải đi, có thể học được nhiều thứ, sau này xét chức danh cũng có ích.” Ôn Từ gật đầu: “Vậy con đồng ý nhé?” “Khoan đã.” Mẹ Ôn quay sang hỏi chồng, “Khóa tập huấn của Tiểu Từ vào đầu tháng sau, anh có rảnh thì đi với con bé không? Em thấy nội dung tập huấn này, có hai diễn giả tên quen lắm, anh chắc biết. Lúc đó anh đi, còn có thể nhờ người ta quan tâm Tiểu Từ nhiều hơn.” Ôn Từ thấp thỏm trong lòng, rồi nghe bố uống một ngụm canh, từ tốn nói: “Bố đâu có rảnh? Tháng sau phải đi hội thảo ngoại tỉnh. Với lại chỉ là tập huấn thôi mà, có gì cần người chăm sóc đâu, con lớn thế này rồi, tự lo được cho mình.” “Em quên mất chuyện hội thảo.” Mẹ Ôn do dự một lúc lâu mới trả điện thoại cho Ôn Từ, “Thôi được, vậy lúc đó con đi nhớ gọi video về nhà báo bình an mỗi ngày nhé. Mới vào nghề một năm mà trường đã cho con cơ hội lớn thế này, con phải chăm chỉ học hỏi, thể hiện thật tốt.” Ôn Từ gật đầu dạ vâng, bình tĩnh ăn xong bữa tối rồi về phòng. Khóa cửa lại, Ôn Từ đi đến mép giường, “phịch” một cái nằm vật xuống. Sau đó lăn qua lăn lại vài vòng. Im lặng thể hiện niềm vui xong, Ôn Từ mở WeChat, nhắn tin cho “Tổ trưởng Hứa” — 【Ôn Từ: Thành công rồi ^^Y】 【Tổ trưởng Hứa: Thật hả?? 】 【Tổ trưởng Hứa: Tốt quá, dì có phát hiện gì không? Thấy cậu nửa ngày không trả lời, tớ sợ muốn chết.】 Ôn Từ đổi tên “Tổ trưởng Hứa” thành “Tài khoản phụ Dĩ Tình”. Đây là tài khoản WeChat phụ Đậu Dĩ Tình lập để chơi game mobile, không ngờ một ngày lại được dùng vào mục đích này. Ôn Từ mới dạy học một năm, những khóa tập huấn kiểu này làm sao đến lượt cô. Chỉ là nghe được tin này, cô đã khéo léo tận dụng một chút. 【Ôn Từ: Không phát hiện, yên tâm nha.】 【Tài khoản phụ Dĩ Tình: Chắc không lòi tẩy chứ? Ba mẹ cậu với mấy thầy cô lớn tuổi trong trường quen biết nhiều lắm.】 【Ôn Từ: Chắc không đâu, họ không quen các thầy cô khối tiểu học.】 【Tài khoản phụ Dĩ Tình: OK, hoàn hảo luôn, vậy giờ, một vấn đề khác lại xuất hiện.】 【Ôn Từ: Gì vậy?】 【Tài khoản phụ Dĩ Tình: [Chia sẻ link shop TB: Cửa hàng đồ bơi Bản Đông]】 【Tài khoản phụ Dĩ Tình: Sắp đi biển rồi, đương nhiên phải chọn đồ bơi chứ! Mau đến chọn với tớ, xem bộ nào đẹp hơn? Tớ mượn máy ảnh của hàng xóm, lúc đó chúng ta phải chụp thật nhiều ảnh đẹp!】 Cuối tháng 6, ngày càng nóng hơn. Trong phòng bi-a. Chu Vụ đang lau cây cơ, thấy Tần Vận ném điện thoại xuống sofa, chửi thề một câu. “Cổ phiếu giảm sàn à?” Chu Vụ hờ hững hỏi. “Đâu phải.” Tần Vận chép miệng, “Đệt, Đậu Dĩ Tình lại không trả lời tin nhắn, cậu ta là giáo viên nhân dân mà, có tố chất gì không vậy?” Chu Vụ không lên tiếng. Tần Vận: “Chưa thấy con gái nào kỳ quặc như Đậu Dĩ Tình, hoặc không trả lời tin nhắn, hoặc đổ đống chửi nhau với tao, mà lần nào cũng tao chủ động nhắn tin trước, cậu ta chưa bao giờ chủ động tìm tao… Này mày có nghĩ cậu ta có bệnh cuồng nộ không? Nghe nói làm giáo viên ai cũng có mấy cái tật xấu này.” “Không phải.” Chu Vụ sửa lại, “Ôn Từ không có.” “À… Cũng đúng.” Chu Vụ đặt cây cơ xuống, đến sofa nghỉ ngơi. Anh cầm điện thoại, trả lời vài tin nhắn công việc, cuối cùng click mở khung chat với Ôn Từ. Ảnh đại diện của Ôn Từ là bầu trời xanh trong vắt, giữa có cánh diều hình con bướm đang bay chậm rãi. Lịch sử trò chuyện của họ vẫn dừng ở lần Ôn Từ chuyển tiền bữa tối. Chu Vụ lướt lên trên, xác nhận một điều — ngoài việc hẹn anh và nhờ anh đưa WeChat cho người khác, Ôn Từ chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho anh. Chu Vụ cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên giận hay nên cười. Anh khóa màn hình điện thoại, ngồi không yên nhìn Tần Vận đánh bi-a một lúc, rồi lại cầm điện thoại lên. Nhắn tin cho Ôn Từ: 【Cô giáo Ôn, đang làm gì vậy?】 Ôn Từ trả lời ngay: 【Xin lỗi, sắp thi cuối kỳ, hơi bận, tuần này chắc không được.】 Chu Vụ: “…” 【Chu Vụ: Biết rồi, nên chỉ hỏi chuyện thôi, không rủ em lên giường.】 【Ôn Từ:… À à.】 【Ôn Từ: Đang nghỉ trưa ở trường. Em đang chọn quần áo, đang phân vân mua bộ nào.】 【Chu Vụ: Quần áo gì? Không ngại thì gửi qua tôi giúp em chọn.】 Đối phương im lặng một lúc lâu. Note: Gởi cú pháp Tramoi_VRYT đến page nhà Trạm 520 để nhận pass từ chương 26 nhé Chu Vụ nhướng mày, định hỏi quần áo gì mà khó chọn vậy, thì một tấm ảnh được gửi tới. Là ảnh chụp màn hình giao diện một cửa hàng đồ bơi, trong đó có hai bộ được Ôn Từ khoanh tròn, là kiểu đồ bơi liền thân kín đáo nhất, che bụng, hai bộ chỉ khác nhau ở chỗ một bộ có thêm nơ con bướm. Ôn Từ ngồi trước bàn làm việc, sửa một bài tập là lại nhìn điện thoại một lần. Ôn Từ hơi hối hận vì đã gửi cho Chu Vụ xem. Cô cũng đã chọn vài bộ đồ bơi trước đó, đều bị Đậu Dĩ Tình chê quê mùa, bảo cô chọn lại. Không biết Chu Vụ có thấy thẩm mỹ của cô kém không? Do dự một lúc, Ôn Từ định nhấn giữ ảnh để thu hồi, thì điện thoại rung lên. Chu Vụ gửi lại cho cô một tấm ảnh. Là ảnh cô vừa gửi, Chu Vụ khoanh tròn một bộ đồ bơi ở góc phải dưới. 【Chu Vụ: Em chọn hai bộ đó, anh chọn bộ bên trái.】 【Chu Vụ: Mua cùng lúc được không?】 【Chu Vụ: Phòng có bể bơi riêng, họ không nhìn thấy đâu.】 Ôn Từ liếc nhìn bộ đồ bơi Chu Vụ khoanh. Dây đeo, kiểu dáng trói buộc, áo trên gần như chỉ là một lớp vải mỏng, quần dưới hai bên là dây buộc, một kéo là có thể tháo ra. Khăn mặt của Ôn Từ còn nhiều vải hơn bộ đồ bơi này. Đối phương lại im lặng, Chu Vụ đợi một lúc, lười nhác gõ: Không được cũng không sao. 【Ôn Từ: Được ạ.】 【Ôn Từ: Lúc nãy có thầy cô gần đây, em không tiện mở khung chat của chúng mình…】 【Ôn Từ: Anh thích màu gì ạ? Có đen, có trắng.】 【Chu Vụ: Mua cả hai.】 Chu Vụ liếc qua giá hai bộ đồ bơi, chuyển một nửa tiền: 【Phần này tôi trả.】 Ôn Từ “đang nhập” gần mười phút. Rồi nhận tiền chuyển khoản của anh. 【Ôn Từ: Vâng.】 Gần như có thể tưởng tượng được lúc này mặt Ôn Từ đỏ như thế nào, Chu Vụ ném điện thoại xuống, đứng dậy. “… Sao mày cười kiểu đó?” Tần Vận ngơ ngác. “Không có gì.” Chu Vụ châm thuốc, hút một hơi. Một lúc sau, anh bỗng nhiên hỏi, “Sao chưa đến kỳ nghỉ hè?” Tần Vận: “?”
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 22



Giữa mùa hè tháng Bảy, tiếng ve kêu râm ran, Giang Thành bước vào những ngày oi bức kéo dài. Nhiệt độ không khí liên tục tăng cao, không gian như có những gợn sóng nhiệt, ngay cả Ôn Từ vốn không sợ nóng cũng phải bật điều hòa. Đêm đầu tiên nghỉ hè chính thức của Ôn Từ, Đậu Dĩ Tình gọi điện đến. Ôn Từ bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giường. “Hu hu hu, ghen tị quá, sao cậu được nghỉ sớm thế, ngày mai tớ vẫn phải đi làm hu hu hu…” Đậu Dĩ Tình giả vờ khóc lóc. Tiểu học nghỉ hè sớm hơn cấp ba một tuần, Ôn Từ đã được giải thoát, chỉ còn lại một mình Đậu Dĩ Tình vẫn phải “chịu nóng”. Ôn Từ bật cười trước cách diễn của bạn: “Cậu cũng sắp được nghỉ rồi, chỉ còn một tuần nữa thôi.” “Một tuần dài đằng đẵng… Này, cậu đang làm gì đấy?” Ôn Từ khựng lại. Cô cúi đầu, liếc nhìn chiếc vali đang mở trên sàn, mấy chiếc mũ xếp trên bàn, và hai chiếc váy ngắn trong tay cô vừa lấy ra để thử trước gương. Dù thế nào đi nữa thì việc mới bắt đầu kỳ nghỉ đã vội vã sắp xếp hành lý đi du lịch cũng… hơi kỳ lạ. Vì thế Ôn Từ nói dối: “Đang đọc sách.” “Không hổ danh là cậu. Không sao, cứ chúi mũi vào sách đến 80 tuổi đi, tớ không phản đối đâu.” Đậu Dĩ Tình nói, “Đầu óc tớ giờ toàn nghĩ về kỳ nghỉ thôi, muốn đi chơi xa quá, muốn đến đảo, muốn lướt sóng, muốn bơi lội.” “Tớ cũng thế.” Ôn Từ khẽ thừa nhận. Đậu Dĩ Tình cười khẩy: “Thôi đi, cậu làm gì có.” “…” Giờ nói thật thì ngược lại chẳng ai tin, Ôn Từ ngước nhìn trời, thở dài ngao ngán. “Thôi được, cậu tiếp tục tận hưởng niềm vui đi, tớ phải soạn bài đây, tranh thủ mấy ngày cuối ôn lại trọng điểm cho bọn nhỏ… Khoan đã – rõ ràng là đám học trò đó thi cuối kỳ, sao lúc này chạy đến ôm chân Phật lại là tớ chứ?!” Đậu Dĩ Tình càu nhàu rồi cúp máy. Ôn Từ cười một lúc, gửi cho Đậu Dĩ Tình một sticker “Cố lên”, vừa định tiếp tục thử đồ thì một tin nhắn bật lên. [Chu Vụ: Đang làm gì vậy.] Mấy ngày nay, lịch sử trò chuyện của họ bỗng nhiên trở nên phong phú hơn. Không hiểu sao, Chu Vụ thường xuyên nhắn tin cho cô, dù nội dung trò chuyện không nhiều, nhưng so với trước đây chỉ toàn tin nhắn trong nhóm, Ôn Từ đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Tim Ôn Từ đập nhanh một nhịp, lập tức trả lời: [Đang thu xếp hành lý.] Sau những chuyện trước đây, Ôn Từ đã âm thầm quyết định, sau này cố gắng không nói dối trước mặt Chu Vụ. [Chu Vụ: Muốn xem Gia Gia không?] [Ôn Từ: Muốn ạ.] Ôn Từ vốn tưởng đối phương sẽ gửi ảnh, ai ngờ điện thoại rung lên, một cuộc gọi video đến. Ôn Từ giật mình, vội vàng chỉnh trang lại mái tóc hơi rối do vừa thử đồ, rồi nhận video. Gương mặt to tròn của Gia Gia chiếm trọn màn hình điện thoại. Chỉ cần nhìn thấy chú cún đáng yêu là tâm trạng đã tốt hơn, Ôn Từ không nhịn được cong môi cười, dịu dàng gọi: “Gia Gia.” Gia Gia sủa một tiếng “Gâu”, đuôi vừa vẫy lên thì một bàn tay lớn ấn xuống đầu nó, giọng lạnh nhạt ra lệnh: “Được rồi, tránh ra.” Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã được người bên kia cầm lấy, gương mặt đáng yêu của cún con biến thành mặt Chu Vụ. Chu Vụ vừa tắm xong, đang lau tóc. Camera hướng xuống, mi mắt Chu Vụ hơi cụp, dừng lại một lúc trong ánh mắt như trăng non của cô, rồi mới dời đi, lướt qua khung cảnh phía sau cô. Nội thất gỗ, giấy dán tường họa tiết, trên kệ sách xếp ngay ngắn, trong đó có hai tầng trưng khung ảnh. Do đang thu xếp quần áo nên tủ đồ của cô mở một nửa, bên trong quần áo được phân loại theo màu sắc và mùa, ngắn dài khác nhau. Trong toàn bộ khung hình, chỗ duy nhất lộn xộn là góc dưới bên phải lộ ra nửa chiếc vali. Căn phòng sạch sẽ, thoải mái, rất phù hợp với Ôn Từ. Ôn Từ cũng đang quan sát môi trường bên phía Chu Vụ, phía sau anh không phải căn phòng gác mái quen thuộc nữa, mà là một phòng khách rộng rãi đến mức hơi phô trương với thiết kế tối giản: “Anh đang ở ngoài ạ?” “Không, ở nhà.” Ánh mắt Chu Vụ quay lại khuôn mặt cô, “Vừa mua nhà mới, sau này không cần đi khách sạn nữa, đến thẳng đây.” Không cần đi khách sạn? Trực tiếp đến nhà Chu Vụ làm? Ôn Từ đối diện với Chu Vụ qua màn hình, biểu cảm nhất thời trông có vẻ ngốc nghếch. Cô hỏi: “Gia Gia cũng ở nhà anh sao?” “Ừ, vừa chuyển đến liền đón nó tới.” Chu Vụ liếc nhìn góc vali trong màn hình, “Sao giờ đã bắt đầu thu xếp hành lý rồi? Muốn đi chơi đến thế à?” Ôn Từ gật đầu: “Vì lâu rồi không đi du lịch.” Cô chưa nói đây là lần đầu tiên mình ra ngoài một mình. Chu Vụ định bảo cô đừng mang quá nhiều, nặng, phần lớn đồ dùng bên khách sạn đều có. Nhưng khóe mắt anh chợt thoáng thấy túi nilon đặt ở góc vali. Túi hé mở, đồ bên trong lộ ra trong tầm nhìn. Dù khoảng cách khá xa, thực ra không thể thấy rõ là gì, nhưng Chu Vụ đã dùng quá nhiều lần, chỉ cần nhìn màu sắc và hình dạng là có thể nhận ra. Nghe thấy vài tiếng sủa khẽ, Ôn Từ cười tươi: “Gia Gia đã quen chưa ạ?” “Cũng được.” Chu Vụ nhướng mày, qua màn hình nhìn thẳng vào cô, một lúc sau, anh bỗng bật cười. Ôn Từ bị nụ cười của anh làm cho ngẩn người, vừa định mở miệng thì nghe Chu Vụ hỏi với giọng lười biếng: “Sao lại nhét bộ đồ vào vali thế, cô Ôn?” “…” Ôn Từ đơ người. Cô cố che đậy bằng cách nâng màn hình điện thoại lên cao hơn, gương mặt đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đầu óc ong ong vì xấu hổ, cô nghe thấy mình nói: “Anh không phải bảo không thích dùng bao của khách sạn, hôm nay em về nhà tình cờ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nên… tiện thể… mua.” Để không gây nghi ngờ cho gia đình và có thể ra ngoài thuận lợi trong kỳ nghỉ, họ đã thỏa thuận, mấy ngày nay Ôn Từ tạm thời ngoan ngoãn ở nhà. Chu Vụ kìm nén thở dài, kiềm chế ý định bảo cô đêm nay lại trèo cửa sổ một lần nữa. “Mua mấy hộp?” “… Một hộp.” “Ít quá.” Chu Vụ cười nhạt, “Mấy ngày này nếu cô Ôn còn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, giúp tôi mang thêm một hộp nhé, cảm ơn.” Ôn Từ dịch người ra khỏi màn hình: “Được… được ạ.” Lo lắng đề phòng một hồi, may mắn lần này ra ngoài rất thuận lợi. Bố mẹ cô mấy ngày trước đã xuất phát đi tham gia hội thảo, Ôn Từ lấy được hai tấm ảnh từ giáo viên thật sự được chọn đi tập huấn, gửi cho mẹ, bà Ôn hoàn toàn không nghi ngờ gì. Ngày Đậu Dĩ Tình nghỉ hè, hai người hẹn nhau ăn sáng rồi cùng đi sân bay. Đậu Dĩ Tình tối qua trả lời tin nhắn của phụ huynh cả đêm, còn phải thu xếp hành lý, lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ. Vừa lên taxi đã gối đầu lên vai Ôn Từ, r*n r*: “Buồn ngủ chết mất.” Ôn Từ điều chỉnh tư thế một chút để bạn dựa thoải mái hơn. Cô xoa xoa đầu Đậu Dĩ Tình, cười nói: “Trước đây tớ đã bảo, đợi cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng đi cũng được mà.” “Ai muốn nghỉ ngơi ở nhà chứ, tớ muốn nghỉ ngơi ở bờ biển! Tớ muốn nghỉ ngơi trên cát!” Đậu Dĩ Tình chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra lẩm bẩm, “Nói đến chuyện này, sao Tần Vận vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ nhỉ? Cậu ta vẫn chưa gửi định vị resort cho tớ, không lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?” Tần Vận nói muốn xem triển lãm xe, hai ngày trước đã đi thành phố mới với Chu Vụ. Ôn Từ: “Không sao đâu, chúng ta còn phải bay hai tiếng nữa, chắc trước khi chúng ta hạ cánh cậu ấy sẽ trả lời thôi.” Vừa nói xong, điện thoại của Ôn Từ bỗng reo lên, cô cầm lên xem rồi khựng lại. Cô do dự một lát, định từ chối cuộc gọi thì Đậu Dĩ Tình nghe tiếng nhìn sang, thắc mắc: “Sao Chu Vụ lại gọi video cho cậu?” Ôn Từ dừng tay: “… Không biết, có thể bấm nhầm đi.” “Sao cậu không nghe?” Ôn Từ đành phải căng thẳng bắt máy. Nhìn rõ hình ảnh trên điện thoại, biểu cảm của Ôn Từ cứng đờ. Tình huống lo lắng nhất vẫn xảy ra. Trong video, Chu Vụ không nhìn màn hình, rõ ràng là sau khi gọi video cho cô thì tiện tay để điện thoại sang một bên. Anh không mặc áo, đang quay lưng về phía cô pha cà phê, đường nét cơ bắp trên lưng rõ ràng, mượt mà. Tóc anh rối bời có vẻ hơi tùy ý, trông như vừa mới tỉnh ngủ: “Đã xuất phát đi sân bay chưa?” Cảm nhận được ánh mắt tò mò của người bên cạnh, Ôn Từ não báo động căng thẳng. Cô cứng ngắc trả lời: “Vâng…” “Gửi tôi ảnh thông tin vé máy bay, tôi đi đón em. Tối nay…” “Em và Dĩ Tình đang ở trên taxi ạ!” Ôn Từ vội vàng cắt ngang lời anh, dùng giọng như khi đi học, “Cô ấy đang ở cạnh em! Chúng em còn khoảng mười phút nữa là đến sân bay! Dự kiến khoảng 3 giờ chiều đến thành phố mới ạ!” Chu Vụ: “…” Đậu Dĩ Tình: “…” Chu Vụ xoay người, đối diện với hai đôi mắt trong video. May mà điện thoại không đặt quá xa, chỉ lộ ra nửa thân trên của Chu Vụ. “Tối nay tổ chức BBQ, có muốn ăn gì không? Lát nữa đi đón các em tiện thể mua luôn.” Chu Vụ nói nốt câu dang dở. “Thịt bò thịt heo thịt dê, tất cả các loại thịt đều cho tôi một phần nhé, cảm ơn cậu.” Đậu Dĩ Tình lập tức gọi món. Ôn Từ: “… Em gì cũng được ạ.” “Được.” Chu Vụ nói nhạt, “Chiều gặp.” “… Chiều gặp ạ.” Ôn Từ cúp video, màn hình tắt, qua màn đen cô và Đậu Dĩ Tình nhìn nhau vài giây. Đậu Dĩ Tình: “Gọi video thì thôi đi, sao cậu ta chưa mặc áo đã gọi cho cậu vậy?” “Không biết,” Ôn Từ ngập ngừng, “Có lẽ… là thói quen của anh ấy, anh ấy trước đây du học ở Mỹ mà? Có thể bên nước ngoài không để ý mấy cái này.” Đậu Dĩ Tình vừa nảy sinh nghi ngờ, nghĩ lại cũng thấy có lý, lần trước ở tiệc sinh nhật Tần Vận cũng toàn là đám con trai để trần vai. Tuy nhiên Chu Vụ vẫn có chút khác với đám đó. Cô liếc nhìn tài xế taxi phía trước, ghé sát vào tai Ôn Từ, thì thầm: “Trời ơi, lúc nãy cậu thấy cơ bắp của Chu Vụ không?” “Thấy.” “Tớ nói trước nhé, tớ không thích mấy anh cơ bắp đâu, nhưng cơ bắp kiểu của Chu Vụ vừa phải lắm, cậu hiểu không? Không phô trương cũng không gầy gò, nhìn thích mắt lắm, còn có cái ngực ấy—” Đậu Dĩ Tình tấm tắc, “Tớ từng lướt thấy trên app, người ta nói cơ bắp chạm vào rất thích, mềm mại, không biết có thật không nhỉ.” Ôn Từ hồi tưởng một chút: “… Đúng vậy.” Điện thoại Đậu Dĩ Tình reo lên, cô liếc nhìn rồi cười khẩy: “Giờ Tần Vận mới trả lời tin nhắn của tớ, trả lời muộn còn hơn không trả lời, đến lượt tớ không thèm để ý cậu ta nữa.” Đậu Dĩ Tình bị phân tâm, cuối cùng không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa. Mới ra khỏi nhà đã hãi hùng khiếp vía thế này, Ôn Từ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, ở thành phố mới cô nhất định phải cảnh giác, cảnh giác và cảnh giác hơn nữa, tuyệt đối không được để lộ chuyện gì trước mặt Dĩ Tình.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 23



“Sao lúc nãy còn nói tối nay đi nhà hàng Tây ăn bít tết ở bờ biển, mà giờ đột nhiên lại thành nướng BBQ vậy?” Trong siêu thị, Tần Vận đẩy xe đi theo và hỏi người đang cúi đầu chọn thịt ở kệ hàng phía trước. Chu Vụ không ngẩng đầu lên: “Đột nhiên muốn ăn thôi.” Tần Vận: “Được rồi. Vậy gọi người ta mua giúp không phải xong à, nhất định phải hai đứa mình đích thân đi chọn thịt sao?” Không có cách nào, lỡ nói ra miệng rồi, lát nữa đón người mà trong tay không có gì thì không giải thích được. Chu Vụ tùy tiện cầm mấy miếng thịt có giá đắt nhất ném vào xe: “Không muốn đi dạo thì về xe ngồi chờ.” “Thôi, tao tiện thể mua ít đồ ăn vặt, tối xem phim ăn, mấy đứa con gái không phải đều thích ăn mấy thứ đó sao — nhất là Đậu Dĩ Tình, hồi cấp ba ngày nào cũng ăn vụng trong lớp, khoan đã, sao hồi đó cổ không nhớ tên tao nhỉ?” Tiếng WeChat vang lên, cắt ngang lời lải nhải của Tần Vận, cậu ta cúi đầu nhìn, sửng sốt. “Sao vậy? Sao Đoạn Vi đột nhiên nhắn tin hỏi tao là gần đây mày có đi lại gần với cô gái nào không?” Chu Vụ vẫn không nhìn lên: “Đừng quan tâm đến cô ta.” “Dù tao có muốn quan tâm cũng không được, dạo này bên cạnh mày ngoài cô thư ký ra còn có ai đâu?” Tần Vận băn khoăn, gõ tin nhắn trả lời không biết, “Cổ hỏi tụi mình đang ở đâu, nói muốn tới tìm, tao có nên nói không?” Chu Vụ bình thản nhắc nhở: “Lúc mày hẹn Đậu Dĩ Tình, đâu có nói sẽ có người khác.” Tần Vận suy nghĩ: “Cũng đúng… Thôi, nhìn lần trước ngày kỷ niệm thành lập trường họ còn chẳng nói mấy câu, chắc không thân thiết lắm, lỡ đến lúc đó ai cũng không vui thì phiền.” Từ chối khéo Đoạn Vi xong, Tần Vận đẩy xe đuổi theo Chu Vụ, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm thằng bạn. “Làm gì?” Chu Vụ liếc nhìn. “Không, tao chỉ thấy dạo này mày có vẻ không còn nhớ Đoạn Vi nhiều như trước nữa.” Chu Vụ nói: “Là không nhiều như mày nhớ thôi. Tao cần nhắc mày là tao với cổ chia tay mấy năm rồi không?” “Vậy sao mày vẫn ở khách sạn nơi cổ làm đám cưới? Còn ngày cổ kết hôn, mày uống nhiều vậy, còn nói với cổ…” Tiếng chuông điện thoại ngắt lời Tần Vận. Chu Vụ bắt máy, là điện thoại công việc, anh nói ngắn gọn hai câu rồi cúp máy, hỏi: “Mày vừa nói gì?” Tự thấy nhắc lại mấy chuyện này không hay ho gì, Tần Vận lắc đầu: “Không có gì, đi, qua khu đồ ăn vặt dạo một vòng.” Ra khỏi siêu thị, họ xếp các túi đồ lớn nhỏ vào cốp xe rồi lái đến sân bay trước giờ máy bay hạ cánh. Mùa hè là cao điểm du lịch, Tân Thành là đảo du lịch nổi tiếng nên người đông nghịt, cứ từng đợt từng đợt người trào ra ở cửa đến. Tần Vận cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Đậu Dĩ Tình: “Đậu Dĩ Tình, tớ đến rồi nè, đang đứng ở cửa ra đây, là thằng đẹp trai nhất trong đám người này, cậu vừa ra là thấy tớ liền.” Vài phút sau, cửa kính tự động mở ra, dòng người ùa ra. Chu Vụ thoáng nhìn đã thấy Ôn Từ đi ra từ đám đông. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rộng kiểu dây đeo thanh nhã, tóc dài xõa ngang vai, tóc mái được kẹp gọn sau tai, làn da trắng hơn những người xung quanh vài độ. Ôn Từ cũng gần như ngay lập tức nhìn thấy anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Vụ khẽ nhướng mày với cô, ngay sau đó, Ôn Từ vội vã dời mắt đi, nhìn về phía Tần Vận bên cạnh anh. Chu Vụ: “?” Tần Vận lập tức vẫy tay: “Đậu Dĩ Tình! Bên này!” Đậu Dĩ Tình ăn mặc rất thoải mái trẻ trung, áo trắng không tay cùng quần short đơn giản, thân hình khỏe khoắn cân đối. Nghe thấy tên mình, cô đảo mắt một cái rồi nhanh chóng bước về phía họ. Ôn Từ hai tay nắm cán vali, chạy nhỏ theo sau. Chiều cao của Ôn Từ chỉ miễn cưỡng được 1m6, người hơi gầy, chiếc vali 24 inch đứng bên cạnh cô trông còn to hơn người, đẩy lên nhìn rất vất vả. Tần Vận cười khẽ: “Thấy chưa, tớ nói rồi mà, thằng đẹp trai nhất trong đám người, cậu vừa ra là thấy…” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Đúng vậy, đẹp trai quá trời luôn, Chu Vụ.” Chu Vụ mỉm cười: “Cảm ơn.” Tần Vận tức cười: “Đậu Dĩ Tình, cậu có lương tâm không vậy, tớ cố ý ra tận sân bay đón cậu…” Đậu Dĩ Tình: “Cảm ơn, lần sau đừng tới nữa, tớ thật không muốn cả sân bay đều biết tên tớ đâu.” “OK, chúc mừng, cậu đã thành công chọc tức tài xế hôm nay rồi đấy — Ê! cậu đi đâu đấy? Bãi đỗ xe ở bên này!” “Bắt taxi.” “Đâu phải ý tớ là vậy…” Hai người vẫn như xưa, gặp mặt là cãi nhau, nhưng không khí căng thẳng rõ ràng đã nhẹ đi nhiều so với trước. Chu Vụ lười can thiệp, anh đưa tay về phía người bên cạnh, định đỡ lấy vali trong tay cô. Ôn Từ nhanh chóng kéo vali sang một bên, khiến Chu Vụ chạm vào khoảng không. “Em tự đẩy được.” Ôn Từ lịch sự cười với anh, “Cảm ơn anh.” Ôn Từ đẩy vali đuổi theo hai người đang ồn ào phía trước, Chu Vụ nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của cô vài giây, bỗng nhiên hiểu ra, khẽ quay mặt đi cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi theo sau. Từ cửa ra sân bay đến bãi đỗ xe có một đoạn ngắn, buổi trưa vừa qua, ngoài trời vẫn nắng gắt. Đậu Dĩ Tình lấy tay che trán, cảm thấy mình bị lừa, đâu phải tránh nóng, rõ ràng còn nóng hơn Giang Thành! Cô định quay lại xin Ôn Từ tờ giấy lau mồ hôi, mới phát hiện hai người phía sau đã tụt lại một đoạn dài. Trong bãi đỗ xe, xe cộ qua lại, Ôn Từ bị mấy chiếc xe chặn đường một chút, tay còn phải đẩy vali cồng kềnh nên bước chân chậm chạp. Chu Vụ khoanh tay đi theo sau cô, chân dài nhưng bước còn chậm hơn cô. Ánh nắng kéo dài bóng anh, vừa vặn phủ bóng râm lên người Ôn Từ phía trước. Tần Vận ném vali của Đậu Dĩ Tình vào cốp xe, quay đầu liếc nhìn họ một cái, rồi vui vẻ nói: “Chu Vụ, dù gì cũng là bạn học cấp ba, sao không giúp người ta đẩy vali một chút?” Chu Vụ trả lời không đầu không đuôi: “Không biết.” “?” Tần Vận định hỏi “không biết” là cái quỷ gì thì Ôn Từ đã đi nhanh tới: “tớ tự đẩy được, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi. Cốp xe còn chỗ để được không ạ?” Tần Vận tránh ra để lộ cốp xe rộng rãi: “Đùa à, nhét thêm hai người nữa còn được.” Ôn Từ nói tốt, cô thu cán vali lại, nắm tay cầm, cố gắng nhấc lên. Vali chỉ rời mặt đất được một giây rồi lại rơi xuống. Ôn Từ lúng túng, vali của cô quả thật hơi nặng quá, lúc nãy ở khu nhận hành lý cũng phải nhờ Đậu Dĩ Tình giúp mới nhấc được xuống. Ôn Từ định dùng sức lần nữa thì trọng lượng trong tay bỗng biến mất, mùi gỗ chanh quen thuộc thoang thoảng, ngón tay bị chạm nhẹ một cái rồi rời đi. Chu Vụ bỏ vali của cô vào xe, nghiêng đầu hỏi như không để ý: “Vali nặng vậy, đựng gì thế?” Ôn Từ: “…” “Đựng sách, một đống sách! Còn có laptop công việc của cậu ấy nữa!” Đậu Dĩ Tình nói không hiểu nổi, “Sao lại có người mang mấy thứ này đi du lịch chứ!” “… Chỉ mang vài cuốn thôi.” Ôn Từ nói. Chu Vụ khen: “Cô Ôn vẫn luôn yêu học tập như vậy.” Ôn Từ há miệng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu khô khan: “Ừ.” Đậu Dĩ Tình bị say máy bay nên đã thương lượng để ngồi ghế phụ phía trước. “Đậu Dĩ Tình à, cậu đúng là bị phân liệt thật đấy. Hồi đi học thì ăn mặc kiểu này, giờ lại…” Tần Vận vừa lái xe vừa liếc nhìn đôi chân của cô bạn rồi vội thu ánh mắt lại. Đậu Dĩ Tình khoanh chân lại: “Chuyện ăn mặc của gái đẹp không phải việc cậu phải lo.” “Gái đẹp? Ai cơ? Ôn Từ hả?” Tần Vận chống trả lại, nói xong liếc nhìn gương chiếu hậu. Chu Vụ và Ôn Từ ngồi ở ghế sau, một bên trái một bên phải, ai nấy đều nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa họ là một khoảng cách dài. “Lúc trước thấy hai người cùng về nhà, ở buổi tiệc còn ôm nhau thắm thiết thế kia, tưởng hai người thân lắm chứ.” Tần Vận phá vỡ bầu không khí im lặng ở ghế sau, “Hóa ra không phải.” “Cùng về nhà á?” Đậu Dĩ Tình hỏi. Tần Vận giải thích: “Con gái của em họ tớ học cùng lớp với Ôn Từ. Hôm trước có chút chuyện rắc rối nên nhờ cô ấy giúp, mời cô ấy ăn bữa cơm, xong Chu Vụ đưa cô ấy về.” “Tụi em ở gần nhau.” Ôn Từ vội nói, “Lần trước ở buổi tiệc… em say nên mới thế, tụi em không thân lắm đâu.” Chu Vụ nhướng mày, quả nhiên, lại bắt đầu giả vờ không thân thiết với anh rồi. “À đúng rồi, sao lúc nãy cậu đột nhiên gọi video cho Ôn Từ vậy? Lại còn chưa mặc áo nữa.” Đậu Dĩ Tình quay đầu lại, tò mò nhìn về phía Chu Vụ. Tần Vận: “Chưa mặc áo?!” Cảm nhận được người bên cạnh căng vai lên, Chu Vụ bình thản giải thích: “Gọi nhầm. Nhưng đã gọi rồi thì tiện thể hỏi luôn.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “À vậy à.” Tần Vận cười nói: “Ôi, còn có chuyện này nữa… Không sao, chơi chung lần này là thân thôi. Đúng không Chu Vụ?” Chu Vụ nửa cười không cười nhìn những cây dừa vụt qua ngoài cửa sổ: “Phải không?” – Suốt chặng đường, Chu Vụ không mở miệng lấy một lời. Trên đường Đậu Dĩ Tình thỉnh thoảng hỏi Ôn Từ vài câu, sau khi trả lời xong, Ôn Từ không nhịn được lén nhìn người bên cạnh, chỉ thấy được đường cằm lạnh lùng của anh. Xe đến làng du lịch, Ôn Từ xuống xe đi lấy hành lý. Khi chạy đến cốp xe thì Chu Vụ đã lấy hành lý của cô ra và đưa cho nhân viên khách sạn. “Cảm ơn anh.” Cô vội nói. Chu Vụ xoay lưng về phía cô, chỉ ậm ừ một tiếng nhạt nhẽo. Ôn Từ nhìn tấm lưng rộng thẳng của anh, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến. Cô ngẩn người một lúc, cho đến khi bị Tần Vận cắt ngang. “Đói quá.” Tần Vận đề nghị, “Để tớ bảo người ta mang hành lý lên phòng, chúng ta đi ăn BBQ trước đi.” Đậu Dĩ Tình vui vẻ nhận lời mời nghỉ dưỡng của Tần Vận, lý do lớn nhất là vì Tần Vận nói sẽ bao ăn ở và vui chơi. Nhưng cô không ngờ đó lại là một khách sạn xa hoa đến vậy — Mỗi phòng đều là biệt thự riêng ven biển, có bể bơi vô cực riêng, suối nước nóng, thậm chí còn có một khu vườn cỏ rộng gấp rưỡi phòng học. BBQ được tổ chức trên sân thượng trong vườn. Vì là người khéo tay, Đậu Dĩ Tình phụ trách nướng BBQ, Ôn Từ đứng bên cạnh phụ giúp mở đồ. Đến khi BBQ được dọn lên bàn, trời đã dần tối, hoàng hôn ở bãi biển rực rỡ hơn trong thành phố nhiều, ánh hoàng hôn đỏ ẩn sau những đám mây đen, tỏa ra ánh sáng vàng rực. Trên bếp nướng vẫn còn vài xiên thịt, Đậu Dĩ Tình và Tần Vận đang bàn về lịch trình ngày mai, Ôn Từ không chú ý lắm, cô nhân lúc trời tối liếc nhìn người bên cạnh. Chu Vụ lười biếng ngồi tựa ghế, cúi đầu chơi điện thoại, đôi chân dài duỗi thoải mái, từ khi ngồi xuống chưa nói câu nào, cũng chẳng ăn gì, trông có vẻ thiếu hứng thú. Không hiểu sao, cô cảm thấy Chu Vụ có vẻ không vui. Sáng nay lúc gọi video còn bình thường, trên đường đã xảy ra chuyện gì sao? Ôn Từ cắn một miếng bắp trong tay, kìm nén xung động muốn nhắn tin hỏi thăm. Chu Vụ đang chơi một game mobile nào đó, sau khi phá kỷ lục một cách qua loa, anh đột nhiên thấy chán, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện đĩa BBQ trước mặt mình dường như nhiều hơn. Anh mở một ván mới, thỉnh thoảng liếc mắt không để lộ, vừa hay thấy Ôn Từ từ chỗ bếp nướng bưng thêm một đĩa thức ăn lại, rồi nhân lúc Đậu Dĩ Tình và Tần Vận đang cãi nhau không để ý bên này, lén đặt vào đĩa trước mặt anh. Chu Vụ bật cười. Người bên cạnh vẫn ngồi im không động đậy, chẳng ăn gì cả. Ôn Từ suy nghĩ một lát, lại một lần nữa khởi động chiến dịch vận chuyển bí mật lần thứ ba. Lần này cô chọn ít rau củ, và còn có hàu nướng bọc giấy bạc với tỏi băm. Món sau khá nóng, bên trong còn có dầu sôi, Ôn Từ phải dùng giấy lót mới có thể nhấc được góc chén giấy bạc lên. Đang định đặt xuống trước mặt Chu Vụ, người bên cạnh đột nhiên bất ngờ nhấc tay lên, va ngay vào Ôn Từ. Ôn Từ chưa kịp phản ứng, chén hàu nướng tỏi băm đã đổ hết lên người Chu Vụ. Chu Vụ khẽ hít một hơi. “Xin lỗi, xin lỗi, em không cẩn thận…” Ôn Từ ngây người, lập tức rút khăn giấy phủi đồ ăn trên áo Chu Vụ, rồi vén áo anh lên, muốn xem có bị bỏng không, nhưng ánh đèn quá mờ, chẳng thấy rõ gì cả, nên theo bản năng cô dùng ngón tay tìm chỗ nóng, từng chút một xác nhận trên bụng anh, “Anh có bị bỏng không? Chỗ nào nóng? Có đau không?” Không nhận được câu trả lời, cô lo lắng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Chu Vụ. Không còn là vẻ lạnh nhạt ban nãy nữa. Chu Vụ như mọi khi, trong mắt mang theo nụ cười lười biếng, nhìn thẳng vào cô. “Không sao, không nóng. Chỉ là —” Chu Vụ cụp mắt, liếc nhìn vạt áo bị vén lên của mình và những ngón tay của Ôn Từ đang nhẹ nhàng chạm lên đó, lịch sự hỏi, “Cô Ôn này, chúng ta đâu có thân, cô làm vậy không hay lắm đâu?”
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 24



Ôn Từ theo hướng ánh mắt của anh nhìn xuống. Khu vườn được thắp sáng bởi vài ngọn đèn, ánh sáng dìu dịu hắt qua từ một góc, càng làm nổi bật đường nét rõ ràng của cơ bụng Chu Vụ. Làn da của Chu Vụ ngăm đen hơn cô nhiều, khi Ôn Từ đặt ngón tay lên, sự tương phản càng rõ rệt. Xung quanh bỗng im lặng đến kỳ lạ. Cảm nhận được hai luồng ánh mắt nóng rực sau lưng, Ôn Từ giật mình rụt ngón tay lại, vội đứng thẳng người. “Xin lỗi.” Cô lúng túng nói, “Em chỉ muốn xem anh có bị bỏng không thôi.” Chu Vụ kéo thẳng lại áo: “Không sao đâu.” “… Vậy có bị nóng không?” Cô vẫn khăng khăng hỏi. “Không,” Chu Vụ khẽ cười, “Không nóng lắm đâu.” Ôn Từ lúc này mới yên tâm, ngồi về chỗ cũ, đối diện với hai ánh mắt đang nhìn về phía mình. Thấy cảnh vừa rồi, Đậu Dĩ Tình ngừng nhai, một lúc sau giơ ngón cái về phía Ôn Từ. “Sáng mới nói xong, tối đã dám sờ luôn.” Đậu Dĩ Tình khen ngợi, “Khả năng hành động của cậu luôn nhanh nhạy thật.” “Chuyện gì vậy?” Chu Vụ tò mò lên tiếng. Ôn Từ chưa kịp ngăn lại thì Đậu Dĩ Tình đã kể: “Thì sáng nay, tình cờ nhìn thấy cậu… Bọn mình có bàn luận xem cơ bắp là mềm hay cứng.” Chu Vụ nhìn về phía Ôn Từ, hỏi với vẻ thờ ơ: “Cô Ôn chưa từng sờ thử à?” Ôn Từ: “…” Ôn Từ: “Chưa ạ.” Ôn Từ không dám nhìn anh, nhưng cô nghe thấy tiếng Chu Vụ cười. “Nghĩa là sao? Tớ cũng có cơ bắp đấy chứ!” Tần Vận vén áo lên, hào phóng nói, “Đậu Dĩ Tình, đến đây, sờ thử đi.” “?” Đậu Dĩ Tình che mắt lại, bình thản đáp, “tớ đã bảo cậu rủ tôi đi nghỉ chắc chắn có mưu đồ gì đó mà. Nếu không dừng lại, tớ sẽ kiện anh quấy rối t*nh d*c đấy.” “???” Tần Vận vừa tức vừa buồn cười, quay sang người còn lại, “Ôn Từ, đến đây nào làm chứng giúp tớ, cậu xem, tôi có cơ bụng đúng không? Không phải là còn cường tráng hơn cả Chu Vụ sao? Không đẹp hơn Chu Vụ à??” Nghe thấy tên mình, Ôn Từ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Vừa kịp liếc qua thì đã bị bàn tay Chu Vụ che mắt lại. Chu Vụ hạ tay xuống, ra hiệu với Đậu Dĩ Tình: “Cứ kiện đi, phí luật sư tôi lo.” “Này, tôi là đàn ông, khoe chút cơ bụng sao lại thành quấy rối t*nh d*c được? Ngày mai tôi còn định mặc quần bơi đấy, có gan thì lúc đó đừng ai nhìn nhé!” Tần Vận vừa tức vừa cười, “Chu Vụ, tao chỉ sợ Ôn Từ nhìn thấy, rồi phát hiện ra tao đẹp trai hơn cậu thôi——” “Không phải vậy.” Ôn Từ lên tiếng. Tần Vận: “Gì cơ?” Ôn Từ nắm lấy tay Chu Vụ, kéo xuống một chút để lộ đôi mắt của mình. Cô đánh giá cơ bụng Tần Vận thêm lần nữa, rồi phán xét một cách công tâm: “Xin lỗi, tớ thấy không đẹp bằng Chu Vụ.” Tần Vận: “Cậu——” Đậu Dĩ Tình: “Thua rồi!” Tần Vận: “Các cậu——!!” Chu Vụ quay mặt đi, bật cười khúc khích. Khi Ôn Từ buông tay ra, Chu Vụ rút tay về, nhân lúc hai người kia đang cãi nhau, anh khẽ xoa đầu cô. Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì Chu Vụ đã trở về tư thế ban đầu. Cảm nhận được chút cảm xúc không vui quanh người anh dường như đã tan biến, Ôn Từ cũng vô thức thả lỏng người. Cô khẽ nghiêng người về phía Chu Vụ: “Anh có muốn đi thay quần áo không?” “Không cần đâu, không sao.” Chu Vụ cầm lấy một xiên que nướng, bất chợt nói, “Cô Ôn này, khi nào chúng ta mới thân thiết hơn được?” Ôn Từ hơi giật mình: “Gì ạ?” “Ý tôi là, làm quen thân thiết hơn một chút.” Giọng Chu Vụ lười biếng, “Cứ giả vờ xa cách thế này phiền lắm, em còn chẳng chịu nói chuyện với tôi nữa.” “…” Trên máy bay hôm nay, Ôn Từ đã suy đi tính lại, muốn không bị phát hiện thì cách an toàn nhất là ít nói chuyện. Cô đã thực hiện suốt một buổi chiều, nhận ra cách này quả thật an toàn thật, nhưng như vậy thì ít nhất một nửa kỳ nghỉ sẽ trở nên rất nhạt nhẽo, rất khó chịu. Không nói chuyện với Chu Vụ thật chẳng vui vẻ gì, nhìn bóng dáng anh mà không được nói chuyện thì thật khổ sở. Trái tim vốn trĩu nặng cả ngày giờ lại đập rộn ràng, Ôn Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.” Sau bữa tối, Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình tạm thời trở về biệt thự của họ. Vừa tắm xong và định thu dọn vali, Ôn Từ giật mình khi Đậu Dĩ Tình đột ngột đẩy cửa bước vào. Cô vội vàng đóng sập vali lại. Đậu Dĩ Tình không để ý điều đó, ôm gối chạy vào: “Cứu với! Ôn Từ ơi! Cậu đoán xem cái gối này giá bao nhiêu?” Ôn Từ vẫn giữ tay trên nắp vali, hỏi cho có: “Bao nhiêu?” “Trên mạng bán 3 triệu 988.” Đậu Dĩ Tình nói không cảm xúc. “Thề luôn, sữa tắm ở đây còn đắt hơn kem nền của tớ. Tớ mới search giá phòng, mùa cao điểm này một đêm ở biệt thự này là 68 triệu. Tớ phải đấu tranh với tên tư bản Chu Vụ này mới được…” “Sao không phải với Tần Vận?” Ôn Từ hỏi ngược lại. “Vì khách sạn này Chu Vụ có cổ phần, nên chúng ta ở free. Tần Vận nói cho tớ biết đấy.” Đậu Dĩ Tình ôm gối than trời, “Lương tớ có 4 triệu 8! Ghét nhà tư bản quá!!!” Điện thoại Ôn Từ rung lên, là tin nhắn từ “nhà tư bản”: [Chu Vụ: Em qua được không?] Tim Ôn Từ đập thình thịch, vội vàng nhắn lại “Được”, miệng thì nói: “Tớ cũng ghét… À Dĩ Tình này, tớ… tớ hơi mệt, muốn ngủ trước.” “Hả?” Đậu Dĩ Tình liếc đồng hồ, “Sinh học của cậu thế nào thế, chưa đến 9 giờ đã đòi ngủ?” “Chắc… chắc tại đuổi máy bay, nên giờ buồn ngủ quá.” Ôn Từ vừa nói vừa cố tình ngáp một cái thật to. Đậu Dĩ Tình nhìn cái ngáp giả tạo đó mà sững người: “… Thôi được, vậy cậu ngủ trước đi. Sáng mai tớ gọi cậu dậy ăn sáng nhé, khách sạn xịn thế này buffet sáng chắc ngon lắm.” “Ừ.” Ôn Từ gật đầu, “Ngủ ngon.” Khi Đậu Dĩ Tình đóng cửa rời đi, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm. Cô mở vali ra một lần nữa, cẩn thận lén lút lấy ra một cái túi. Định bước ra cửa thì nhìn thấy bóng mình trong gương, cô dừng lại. Tối nay cô đang mặc bộ đồ ngủ họa tiết gấu, áo quần rời – nhìn thế nào cũng không gợi cảm chút nào. Ôn Từ quay lại, thay sang váy ngủ màu trắng có dây đeo. Váy ngủ không có túi, Ôn Từ đành phải cầm túi trên tay. Sau khi chắc chắn Đậu Dĩ Tình đang tắm, cô tắt đèn phòng, khóa cửa, đi qua sân dài, rón rén ra khỏi cửa gỗ lớn của biệt thự. Dù Chu Vụ và Tần Vận không ở chung biệt thự nhưng cũng rất gần, ba căn biệt thự của họ đều liền kề nhau. Lối đi ngoài biệt thự được thiết kế như đường mòn trong rừng núi, hai bên là cây cối xanh um, tiếng ve kêu liên hồi bên tai. Lo ngại trang phục không được đàng hoàng và sợ người qua đường nhìn thấy, Ôn Từ chạy nhanh đến trước cửa biệt thự của Chu Vụ như một tên trộm vậy. Cô ôm ngực, cố kiểm soát nhịp tim đang đập loạn, đưa tay bấm chuông cửa nhà Chu Vụ. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng bất ngờ chiếu thẳng vào người cô. “Ai đấy? Ôn Từ à?” – Trong biệt thự, Chu Vụ cúi đầu lau tóc, cầm điện thoại gõ: Lấy cái áo choàng màu đen– Chưa gõ xong thì chuông cửa reo. Biết ai đến, Chu Vụ không cần xem camera chuông cửa, trực tiếp mở cổng ngoài, rồi đứng ở hiên biệt thự chờ. Cửa biệt thự mở ra, Ôn Từ đứng ngoài với vẻ mặt hoảng hốt, nhìn anh với đôi mắt bối rối. Chu Vụ chỉ nghĩ cô lén đi ra nên mới sợ thế, anh liếc nhìn chiếc váy ngủ ren mỏng manh trên người Ôn Từ, kéo một cái, đưa tay định nắm lấy cô — nhưng lại bị nhét vội một vật vào tay. Chu Vụ cúi đầu nhìn cái túi trong tay, bật cười: “Ôn Từ này, đừng nói là em chỉ mang một cái…” “Sao không vào đi?” Giọng Tần Vận vọng từ bên ngoài vào, “Đứng ở cửa nói gì thế?” Chu Vụ: “…” Trong phòng khách biệt thự nhà Chu Vụ, bốn người đang ngồi trên sofa, không khí có phần căng thẳng. Tần Vận ngồi ở bên trái sofa lên tiếng: “Không phải, tớ đã nói là tối nay muốn xem phim mà. Lúc trưa đi siêu thị mua thịt tớ còn nhắc cậu đó, có mua cả một túi đồ ăn vặt nữa.” Chu Vụ khẽ giật mí mắt, nghĩ thầm: “Sao lại phải xem ở phòng tao?” “Dĩ nhiên là vì căn biệt thự mày to nhất rồi.” Dù biệt thự của họ ở cạnh nhau, nhưng căn của Chu Vụ có kiến trúc đẹp nhất, chỉ riêng bể bơi ngoài trời đã gần bằng diện tích nhà Ôn Từ. “Vậy cho tớ hỏi…” Ngồi bên phải sofa, Đậu Dĩ Tình vừa được Tần Vận gọi đến, đang đắp mặt nạ và khoanh tay nhìn người bạn thân vừa chúc ngủ ngon với mình đang ngồi ở sofa bên cạnh: “Thế còn cô này, vì sao lại có mặt ở đây?” Ngồi giữa sofa, Ôn Từ khoác áo của Chu Vụ, đắp chăn trên đùi: “…” Cô chỉ muốn biến mất khỏi đây. Đầu Ôn Từ đã trống rỗng. Khi ánh đèn từ điện thoại của Tần Vận chiếu vào người, cô cảm giác như mình đã bị đưa đến một thế giới khác. Cô há miệng th* d*c, không thốt nên lời… “Cô ấy đến đưa thuốc bỏng cho tôi.” Chu Vụ bên cạnh lên tiếng với giọng điệu bình thản. Tần Vận: “Cậu không phải không bị bỏng sao?” “Lúc đó tối quá không thấy rõ, về nhà mới phát hiện đỏ một mảng.” Chu Vụ nói dối trôi chảy đến mức tự nhiên, không để ý Ôn Từ bên cạnh nghe xong liền nhanh chóng liếc nhìn anh. Đậu Dĩ Tình đầy vẻ nghi hoặc. Đúng là Ôn Từ ra ngoài thường mang theo một số thuốc cấp cứu, nhưng cô vẫn thấy kỳ lạ. Cô đánh giá Ôn Từ: “Lúc nãy cậu mặc bộ đồ ngủ này à? Sao tớ nhớ cậu mặc bộ pijama họa tiết gấu hai mảnh đâu?” Chu Vụ hơi nhếch đuôi lông mày, liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Ôn Từ câm nín, đỏ tai, từ bỏ việc giãy giụa trước mặt Chu Vụ: “Bộ đó… lúc rửa mặt, không cẩn thận bị bắn nước, nên… đổi bộ khác.” Vậy cũng không đến mức ăn mặc thế này ra ngoài đưa thuốc cho Chu Vụ, hoàn toàn không giống phong cách của Ôn Từ. Dù đang đắp mặt nạ nhưng không giấu được vẻ nhíu mày của Đậu Dĩ Tình, cô vừa định hỏi tiếp… “À vậy à, lúc nãy thấy cậu ở cửa tớ còn giật mình, tưởng ai. Ven biển này, ban đêm gió to lắm, lần sau qua tìm Chu Vụ nhớ mặc thêm áo khoác nhé.” Tần Vận vui vẻ dặn dò, rồi cầm điều khiển từ xa, bật máy chiếu và màn chiếu trong phòng khách, “Nào nào, chọn phim thôi, cậu muốn xem gì Đậu Dĩ Tình?” Đậu Dĩ Tình: “Ai muốn xem phim với cậu chứ, cậu ồn chết đi được.” “Vậy cậu đến đây làm gì?” Tần Vận dừng lại, “Khoan đã, ai ồn cơ?” “Cậu bảo Ôn Từ ở đây nên tớ mới qua xem.” Đậu Dĩ Tình cười lạnh, “Cần tớ nhắc cậu không? Hội thao cấp 3, ai là người kêu to nhất lúc lén xem phim ma? Đến nỗi thầy cô phải chạy đến, mất mặt chết đi được.” “… Đệt, lúc đó tao là vì tăng trải nghiệm xem phim cho các bạn thôi, mày hiểu cái gì! Nói nữa, lần đó thầy cô đâu phải tao gọi đến, rõ ràng là mày nhát gan không dám xem nên mới đi mách thầy.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Mày bảo ai nhát gan? Được, tối nay xem ai nhát gan nào.” Chu Vụ đang nghĩ cách đuổi hai người họ đi, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đã cãi nhau xong và trong lúc chửi nhau cũng đã chọn được phim, tắt đèn… Năm phút sau, Chu Vụ ngồi trong phòng khách tối om, nhìn phim kinh dị bắt đầu chiếu trên màn ảnh, không nhịn được bật cười. Để tiện xem phim, và để giám sát xem đối phương có nhắm mắt không, Đậu Dĩ Tình và Tần Vận ngồi xuống bên cạnh họ. Ôn Từ nhường chỗ cho họ, lặng lẽ dịch về phía Chu Vụ một chút. Chân hai người chạm nhau dưới tấm chăn trên đầu gối Ôn Từ, Chu Vụ thầm nghĩ, được rồi, ít ra cũng gần hơn lúc ngồi trong xe chiều nay. Đậu Dĩ Tình và Tần Vận lải nhải, Chu Vụ không mấy hứng thú với loại phim này. Anh lười nhác tựa khuỷu tay lên tay vịn sofa, trong bóng tối không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm người bên cạnh. Ôn Từ đang mặc chiếc áo sơ mi khoác ngoài mà anh vừa lấy đại ra, quá rộng, không thể ôm sát người cô, cổ áo lỏng lẻo, để lộ khoảng hở lớn, anh dễ dàng nhìn thấy dây đai màu trắng thon dài trên vai cô, xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng, và vài sợi tóc rơi xuống cổ thon dài. Nhìn từ bên cạnh, lông mi cô rất dài, đang chăm chú nhìn màn ảnh phía trước, xem rất nghiêm túc… Chu Vụ vốn nghĩ vậy, cho đến khi Đậu Dĩ Tình bị dọa bởi một cảnh ma đột ngột xuất hiện, quay đầu nhào về phía Ôn Từ, Ôn Từ bị ôm bất ngờ mới hoàn hồn: “Sao thế?” Đậu Dĩ Tình: “Ma!” Ôn Từ lúc này mới dường như chú ý đến con ma trên màn hình, vội vàng nhắm chặt mắt lại, còn vỗ vỗ đầu Đậu Dĩ Tình, an ủi như dỗ học sinh: “Không sao không sao, giả thôi mà.” Thì ra căn bản không xem. Ôn Từ bị đẩy nghiêng về phía Chu Vụ, mùi sữa tắm trên người cô cũng theo đó thoang thoảng bay đến. Chu Vụ ngửi mùi hương của cô, nghĩ đến thứ trong túi mình, đang phiền muộn, thì người bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy. “Đi đâu vậy?” Đậu Dĩ Tình hỏi thay anh. “Hơi khát, đi rót ly nước, cậu muốn không?” Trong bóng tối, giọng Ôn Từ rất dịu dàng. Đậu Dĩ Tình chưa kịp trả lời, Tần Vận đã giơ tay trước: “Lấy giúp tớ chai Coca trong tủ lạnh nhé, cảm ơn!” Ôn Từ dạ một tiếng, Chu Vụ ngẩng mắt lên, chờ cô quay lại hỏi mình. Rồi anh đành trơ mắt nhìn Ôn Từ buông chăn, nhẹ nhàng đi về phía bếp sau. Chu Vụ: “.” Không phải đã nói sẽ thân thiết với anh hơn sao? Trên bàn phía trước bày đầy đồ ăn vặt, Chu Vụ không động đậy, anh không biểu lộ gì cầm lên lon bia, vừa định uống một ngụm. Điện thoại trong túi khẽ rung. [Ôn Từ: Chu Vụ, anh ra đây một chút được không?] Trong bóng tối, nghe thấy Chu Vụ đứng dậy, Tần Vận vỗ ngực trấn tĩnh trái tim đang đập loạn: “Dọa tớ giật cả mình… Đi đâu thế?” “Toilet.” Chu Vụ đi ngang qua cậu ta, đưa cho cậu ta lon bia vừa mở chưa uống, Tần Vận ngơ ngác: “Làm gì vậy?” “Không uống, mày uống đi.” Chu Vụ nhanh chóng rời đi, Tần Vận nhấp một ngụm, lẩm bẩm: “Tớ đã bảo Ôn Từ lấy Coca rồi mà… Không uống sao lại mở ra làm gì?” – Ôn Từ đi lại một lúc trong bếp sau, cuối cùng quyết định về lấy thuốc bỏng. Cô đi ra hành lang dài, vừa hay gặp Chu Vụ đi tới. Cô dừng bước: “Anh đợi em ở đây một chút được không? Em về lấy…” Chưa nói hết câu, cổ tay đã bị nắm lấy, Ôn Từ bị kéo vào toilet gần đó. Cửa đóng lại, chưa kịp bật đèn, lưng Ôn Từ đã bị ép vào cánh cửa, cằm bị nâng lên hôn môi. Môi lưỡi bị quét một hồi, đầu lưỡi bị m*t lấy, quấn l**m, rất nhanh lại tách ra. Trong bóng tối, Chu Vụ nuốt lấy hương vị của cô, cụp mắt hỏi: “Lấy gì?” Ôn Từ bị hôn đến ngẩn ngơ, môi ướt át, nhỏ giọng đáp: “Thuốc bỏng.” “Em dễ bị lừa thật.” Chu Vụ lại thêm một nhận xét nữa, “Không bị bỏng đâu, lừa họ thôi.” “…” “Muốn xem phim không?” Chu Vụ hỏi. Đầu óc Ôn Từ trống rỗng, theo bản năng lắc đầu. Chu Vụ nhướng mày hài lòng, hỏi ý kiến cô: “Vậy chơi một lát nhé?” “…” Ở đây sao? Trong khi bên ngoài còn có người? Quá kỳ quặc, quá nguy hiểm, quá sức chịu đựng. Ôn Từ nhìn gương mặt Chu Vụ đang nhuốm màu d*c v*ng, lý trí mách bảo. Âm thanh bộ phim vọng qua cánh cửa, không át được tiếng tim đập thình thịch của Ôn Từ. Cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm Chu Vụ, coi như câu trả lời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back