Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 30



Ôn Từ tỉnh giấc trong căn phòng tối om. Rèm cửa che kín mọi tia sáng, chỉ có làn gió mát từ điều hòa và cảm giác mềm mại của tấm chăn lụa ôm lấy cơ thể cô. Trong cơn mê man, cô theo thói quen tìm điện thoại. Màn hình sáng lên – 10:52. Ôn Từ vừa định nhắm mắt ngủ tiếp thì giật mình bật dậy – Mấy giờ rồi?! Cô vội vã bật đèn, nhận ra mình đang ở một căn phòng khác với layout quen thuộc. Ký ức dần quay về – tối qua cô đã… ngủ quên trên giường của Chu Vụ. Bên cạnh trống không, chỉ có chiếc đồng hồ đặt tùy ý trên tủ đầu giường, cho thấy Chu Vụ cũng đã ngủ ở đây tối qua. Định thần lại, cô kéo rèm điện. Ngoài cửa kính là một màu xanh bát ngát của cây cối hòa cùng bầu trời biển – khung cảnh hiếm thấy giữa lòng thành phố. Ngoại trừ lần say rượu trước, đã lâu lắm rồi Ôn Từ mới có một giấc ngủ dài như vậy. Không có cồn hỗ trợ nhưng cô tỉnh dậy không thấy chóng mặt, chỉ cảm thấy sảng khoái và thoải mái lạ thường. Cô vén mái tóc rối sau giấc ngủ ra sau, cúi xuống kiểm tra tin nhắn chưa đọc. Vừa mở WeChat, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm – may quá, sáng nay mẹ không gọi điện tra hỏi. 21 tin nhắn chưa đọc, 20 cái từ Đậu Dĩ Tình, trong đó có 15 video. Chỉ nhìn con số thôi đã khiến Ôn Từ không nhịn được cười. Cô dựa đầu giường, bắt đầu mở từng video xem. Tất cả đều là clip quay tại chỗ. Thực ra Ôn Từ không mấy hứng thú với ban nhạc này, hơi ồn ào so với gu của cô. Nhưng Đậu Dĩ Tình thích, mỗi lần soạn giáo án chán là bạn ấy lại mở nhạc của họ nhảy loạn trong phòng. Bar đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt đến nỗi Ôn Từ chẳng nghe rõ họ hát gì. Cô chỉ thấy được niềm vui sướng điên cuồng của Đậu Dĩ Tình qua màn hình. Bạn ấy quay video vừa hát theo, rõ ràng đã say, la lớn: “Ôn Từ ơi! Cậu nghe thấy không! Tuyệt vời quá! Đã quá đi!” Video cuối có giọng Tần Vận: “Đậu Dĩ Tình, cậu điên rồi à? Uống rượu như uống nước vậy?” Nghe vậy, nụ cười của Ôn Từ thoáng thu lại, cô cúi đầu nhắn tin. [Ôn Từ: Xin lỗi Tình ơi, tối qua tớ ngủ quên mất, giờ mới thấy tin nhắn. Không khí tuyệt quá! Cậu tỉnh chưa? Tối qua uống nhiều không?] Đợi nửa phút không thấy hồi âm, Ôn Từ lại nhắn cho Tần Vận. Tần Vận trả lời khá nhanh. [Tần Vận: Con nhỏ đó thì có sao đâu, tớ mới là đứa có chuyện.] [Ôn Từ: Hả?] [Tần Vận: Thôi, đó là oán hận cá nhân giữa tớ với nó… Cậu yên tâm, nó không sao, chỉ là còn ngủ như heo thôi.] Ôn Từ thở phào, nghĩ bụng chờ Đậu Dĩ Tình tỉnh rồi hỏi lại tình hình vậy. Cô đi chân trần xuống giường, đảo một vòng quanh biệt thự nhưng không thấy Chu Vụ đâu. Thế là cô nhặt quần áo mặc vào, vừa nhắn tin cho anh vừa đi ra ngoài. Chưa kịp gửi tin nhắn, Ôn Từ vừa kéo cửa gỗ sân biệt thự thì đụng ngay Chu Vụ đang trở về. Anh mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, áo thun xám không tay ướt đẫm mồ hôi, trông như vừa chạy bộ buổi sáng về. Thấy cô, ngại vì người đang đổ mồ hôi nên anh lùi lại một bước: “Dậy rồi à?” “Ừ.” Gặp người trong cuộc, Ôn Từ tắt khung chat đi, “Xin lỗi, tối qua em ngủ quên mất.” Chu Vụ một tay chống cửa gỗ cho cô: “Em muốn ăn gì sáng nay? tôi bảo người đem tới.” “Không cần đâu,” Ôn Từ vội xua tay, “Đừng phiền anh, em ra nhà ăn là được rồi.” Tự mình? Chu Vụ nhướng mày, đột nhiên chuyển chủ đề: “Cô Ôn hôm nay có lịch trình gì?” “Đọc sách, rồi ra biển đi dạo.” Ôn Từ đáp, “Anh không cần quan tâm em đâu, ban ngày em tự lo được, sẽ không làm phiền anh.” Chu Vụ gật đầu: “Đi rửa mặt đi.” “Dạ, em…” “Rồi qua đây ăn sáng, mang theo đồ tắm với đồ dùng vệ sinh của mấy ngày nay luôn.” Chu Vụ nhìn cô với ánh mắt thú vị, “Em tưởng tôi cho họ đi để làm gì? Chúng ta đâu chỉ lên giường vào buổi tối.” “…” Nói chuyện này giữa ban ngày ban mặt ngay cổng, Ôn Từ siết chặt điện thoại, tim đập nhanh hơn. “Tất nhiên, không phải chỉ vì chuyện đó, bốn người thì ồn ào quá, hai người là vừa.” Chu Vụ cụp mắt xuống, giọng lười biếng thương lượng với cô, “Kế hoạch nghỉ phép của em cộng thêm tôi nữa nhé, cô Ôn.” Ôn Từ nắm chặt ngón tay, cố không để niềm vui hiện rõ trên mặt, bình tĩnh đáp: “Vâng.” Thực ra Ôn Từ chẳng có kế hoạch nghỉ phép gì cả, lần này vốn là mục đích không thuần túy. Giờ Đậu Dĩ Tình – người luôn lên kế hoạch cho mọi thứ đã đi rồi, những thú vui Ôn Từ nghĩ được chỉ có đọc sách và ngắm biển. Ăn xong bữa Brunch khách sạn đem tới, Chu Vụ vào thư phòng họp điện thoại đơn giản. Lúc ra thấy Ôn Từ ngồi trên sofa đọc sách, bên cạnh còn để notebook. Chu Vụ lại gần nhìn, “Tiếu Tú Vinh – Tuyển tập kiến thức trọng điểm”. Dù sau cấp ba anh đã ra nước ngoài nhưng vẫn có không ít bạn bè thân thiết trong nước, cũng hiểu sơ về mấy cái này: “Định thi thạc sĩ à?” “Chỉ có chút ý định thôi… Anh bận xong rồi ạ?” Ôn Từ như choàng tỉnh, do dự đưa ra hai quyển sách vừa lấy, “Anh muốn đọc không? Em còn mang theo mấy quyển không liên quan tới thi cử.” Chu Vụ – người hồi cấp ba không thích nộp bài tập, hay ngủ gật nhưng luôn đứng nhất – lắc đầu: “Không thích đọc sách.” Đúng là vậy. Ôn Từ ngượng ngùng cất sách lại, lại thêm lần nữa thấy ngại vì sở thích nhàm chán của mình: “Vâng.” “Muốn đọc đến mấy giờ?” Chu Vụ hỏi. Ôn Từ sững người: “Đều được ạ.” “Vậy bốn giờ nhé?” Chu Vụ liếc nhìn mặt trời bên ngoài, “Lúc đó nắng không gắt lắm, Tôi bảo người thay nước, chúng ta xuống hồ bơi một lúc.” Anh cười không chút để ý, “Dạy em bơi nhé?” Ôn Từ chưa bao giờ thấy thời gian học tập lại dài đến thế. Không biết ngẩng đầu lên mấy lần, rốt cuộc cũng tới bốn giờ. Ôn Từ đứng trong phòng tắm, nhìn hai bộ áo tắm dây có dây của mình, băn khoăn mãi không biết mặc cái màu trắng hay đen, còn ngại ngùng không dám ra ngoài hỏi. Cuối cùng vẫn chọn màu trắng. Khi cô ra ngoài, Chu Vụ đã bơi được hai vòng trong hồ. “Em muốn học kiểu bơi nào?” Nước chảy xuống từ gương mặt sâu thẳm của anh, Chu Vụ ngẩng đầu nhìn cô, đường cong yết hầu rõ nét. Không ngờ là thật sự học bơi, Ôn Từ bị hỏi đến sững sờ. “Đều được ạ, đơn giản một chút thôi, em thực sự không giỏi vận động dưới nước.” Mấy miếng vải mỏng trên người khiến cô không có cảm giác an toàn, Ôn Từ theo bản năng kéo kéo vải ở mông, “Em đổi bộ áo tắm phía trước kia học có tiện hơn không?” “Mặc cái này đi.” Chu Vụ từ dưới nước đưa tay, nắm lấy mắt cá chân cô, “Xuống đây.” Dưới nước, Chu Vụ đứng phía trước nắm tay cô, để cô nổi trên mặt nước. Ôn Từ thật sự rất trắng, gần như hòa làm một với bộ áo tắm trắng trên người, gầy nhưng chân tay dài, không có vẻ lùn. Ôn Từ cố gắng đạp chân phía sau vài cái, nhưng vô ích, cô hoàn toàn là được Chu Vụ nắm tay kéo đi, chẳng mấy chốc đã muốn đứng thẳng lên. Qua mười mấy phút, không biết thất bại bao nhiêu lần, Ôn Từ lau nước trên mặt, cảm thấy mình là học sinh kém chuẩn mực: “Xin lỗi, em thực sự không giỏi bơi.” “Đừng dừng.” Chu Vụ vén tóc ướt trước mắt cô ra sau, đột nhiên hỏi, “Hồi đó đại hội thể thao lớp 12, người chạy 800m vừa qua vạch đích đã ngất có phải em không?” “… Là đại hội thể thao lớp 11.” Ôn Từ bị hỏi đến sững người, mấy giây sau mới đáp, “Lúc đó làm phiền anh rồi” Hồi đó Chu Vụ không định tham gia đại hội thể thao, tính trốn đi, đứng ở vạch đích 800m thì Ôn Từ “thình thịch” một cái ngã ngất ngay trước mặt anh. Sau này mới biết là bạn cùng lớp, lúc đó anh còn nghi ngờ là thầy Dư cố tình cử người tới giở trò. Nghĩ đến gì đó, Chu Vụ cười khẩy: “Thể lực kém vậy mà chạy 800m cũng ngất, người ta chưa tỉnh trong phòng y tế đã có bạn đến báo em đăng ký chạy 3000m… Giỏi thật đấy.” Ôn Từ che mặt: “Tại vì lúc đó không ai muốn chạy 3000m cả. Với lại em đâu phải ngất vì chạy, em bị say nắng mà.” “Cũng không khác gì.” Chu Vụ buông tay cô ra, “Tập từ đầu đi, trước học nín thở đã.” Ôn Từ lặn xuống, Chu Vụ đứng trên mặt nước đợi một lát rồi cũng theo cô xuống. Ôn Từ dựa vào thành hồ, co chân, bịt mũi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại đau khổ. Tóc cô buộc tùy ý, những lọn tóc mai bên tai trôi nổi chậm rãi trong nước, tia nắng xuyên qua mặt nước, làn da cô như đang phát sáng. Chu Vụ thầm đếm giây trong lòng, khi thời gian nín thở sắp đạt gấp đôi của cô, anh áp sát tới, định bế cô lên. Vừa chạm vào thì Ôn Từ như cũng không nín được nữa, đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước. Họ dán sát vào nhau, hơi thở của cô gần như phả lên người Chu Vụ. Ôn Từ mặt đỏ bừng vì nín thở, hít từng ngụm không khí, lớp vải mỏng manh của áo tắm dính sát vào da cô, không kiểm soát được mà hơi nhô ra. Khi mở mắt, nước đọng hết trên mi, đôi mắt ướt đẫm. “Em có phải nín được lâu hơn lúc nãy không?” Chu Vụ ậm ừ lười biếng: “Khó chịu không?” Ôn Từ gật đầu, định nói vẫn còn chịu được thì cổ bị nắm lấy, ngón tay Chu Vụ đặt dưới cằm cô, bắt cô ngẩng lên, “Để tôi hô hấp nhân tạo cho em.” … Cuối cùng bơi vẫn không học được. Đó là lần đầu tiên làm ở ngoài trời. Không khí oi ả, tiếng ve kêu từng hồi, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua lá cây sàn sạt, Ôn Từ nằm trên ghế dài bên hồ bơi riêng, nghe thấy mỗi âm thanh tự nhiên đều cảm thấy ngượng ngùng, đều k*ch th*ch. Chu Vụ đứng thẳng người dậy, Ôn Từ vội vàng kéo hai mảnh vải áo tắm về che trước ngực. Chu Vụ bật cười: “Ở đây không có ai đâu, cô Ôn.” “Em biết…” Ôn Từ nhắm mắt lại, “Nhưng… vẫn thấy kỳ kỳ thế nào ấy.” “Được rồi.” Chu Vụ tỏ vẻ thông cảm, anh hôn nhẹ lên áo tắm, “Vậy em quay lưng lại đi.” Ghế nằm quá cứng, Chu Vụ lấy quần áo của mình lót dưới đầu gối cho cô. Nhưng dù đã lâu, đầu gối Ôn Từ vẫn còn một vệt tím. Sau khi xong xuôi, Ôn Từ khẽ giọng giải thích với người đang quỳ một gối trước mặt mình: “Em không sao thật mà, ngày mai sẽ hết thôi. Tại da em mỏng nên dễ bầm tím ấy.” Chu Vụ bôi thuốc lên đầu gối cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, giọng không mấy để tâm: “Ừm, cô Ôn mỏng manh quá, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.” Ôn Từ: “… Em không có ý đó.” “Biết rồi.” Bôi thuốc xong, Chu Vụ kéo váy dài của cô xuống, ngẩng đầu hỏi, “Tiếp theo em muốn đi đâu?” “Ra biển không?” Ôn Từ vừa nói xong thì chợt nhớ ra giờ giấc, “Khoan đã, có phải nên đi ăn tối không? Anh đói chưa? Cuối cùng họ gộp cả hai kế hoạch làm một, cùng đi bộ đến nhà hàng bãi biển của một khách sạn khác. Hoàng hôn trên biển mỗi ngày một khác, hôm qua là sắc cam rực rỡ, hôm nay lại là màu hồng phấn dịu dàng. Ôn Từ đi trên cát, cúi đầu nhắn tin cho Đậu Dĩ Tình. Quả nhiên cô bạn say rượu ngủ đến tận chiều, may là tinh thần cũng không đến nỗi nào. Ôn Từ dặn cô uống một ly sữa bò hoặc nước mật ong, rồi hỏi tối qua chuyện gì đã xảy ra với Tần Vận. Đậu Dĩ Tình uống đến mức không nhớ gì, trả lời qua loa: “Chẳng nhớ nữa, cậu ta có bệnh à, nổi điên với tớ nửa ngày mà chẳng nói tại sao, có khi tối qua tớ không nhịn được nên cho cậu ta một trận cũng nên.” Ôn Từ mỉm cười. Phong cách ăn mặc thường ngày của Ôn Từ khá thanh nhã tươi mát, bất kỳ chiếc váy đơn giản nào cũng hài hòa với khung cảnh bãi biển. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, gió biển đùa nghịch với vạt váy và mái tóc, tất cả như đang phiêu diêu trong ánh hoàng hôn nhuốm hồng mặt biển. Chu Vụ đút tay vào túi quần, ngắm nhìn một lúc rồi giơ điện thoại lên. Họ vào một nhà hàng bar kiểu du thuyền sạch sẽ, được trang trí như một con tàu với tầng hai là cabin điều khiển, nơi một vị thuyền trưởng đang đàn guitar. Vì đúng giờ ăn tối nên nhà hàng chật kín người, chỉ còn một góc duy nhất. Vị trí này như thể bị ép ra từ nhà hàng, chỉ có một cái bàn và một băng ghế gỗ dài, được ngăn cách bởi vài tấm gỗ, không nhìn thấy người bên ngoài, chỉ nghe được tiếng nhạc. Phục vụ vào phải rẽ một khúc cua, ưu điểm duy nhất là có một ô cửa sổ nhỏ riêng biệt. Nói cho sang thì đó là phòng riêng mini, nói thẳng ra thì như một phòng chứa đồ được cải tạo. May là cả hai đều không để tâm. Ăn được nửa tô mì Ý, Ôn Từ đã no. Người phục vụ thấy họ ăn xong, bưng vào hai chai rượu như để bù đắp cho vị trí không tốt: “Đây là cocktail dừa đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, chỉ có bartender của chúng tôi mới pha chế được hương vị này. Rất nhiều khách đến đây là vì món rượu này, hai vị muốn thử không ạ?” Chu Vụ định từ chối thì cảm nhận được ánh mắt tò mò bên cạnh, anh liếc nhìn: “Muốn uống à?” Đôi mắt Ôn Từ tràn đầy vẻ “Rất muốn thử”, nhưng cô lắc đầu chậm rãi: “Không được.” Chu Vụ thấy buồn cười, gõ gõ ngón tay lên bàn gỗ, nói với người phục vụ: “Để đây đi, cảm ơn.” Người phục vụ đi rồi, anh đẩy một ly về phía cô: “Muốn uống thì nếm thử đi.” “Thôi.” Có bài học rồi, Ôn Từ do dự nói, “Em không biết uống rượu, lỡ say thì sao?” “Say thì tôi đưa em về, còn sao nữa.” Chu Vụ cười khẽ, “Hơn nữa độ cồn không cao đâu.” “…” Rượu dừa trông không khác gì nước dừa, trong suốt và thơm ngọt, chỉ khác là có bọt ga và trên miệng ly còn gắn một miếng vỏ dừa mini. Trước mặt Chu Vụ, Ôn Từ tự động hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Cô hai tay nâng một ly lên: “Vậy… vậy em nếm một ngụm nhé.” Cô nhấp một ngụm nhỏ, Chu Vụ cụp mắt nhìn: “Thế nào?” Ôn Từ nhăn mặt: “Ngon.” Biểu cảm đó làm Chu Vụ nhớ đến lần trước cô uống rượu, cũng nhăn mặt như vậy, vẻ mặt như không chịu nổi, rồi lại cứ uống từng ngụm một. Rõ ràng là không biết uống rượu. Vừa thích đồ ăn vừa thích đồ uống. Nhớ đến biểu hiện của cô khi say, Chu Vụ khẽ nhếch mày, giọng chiều chuộng: “Nhà hàng này còn vài loại rượu nổi tiếng nữa, độ cồn đều thấp, không hại dạ dày. Muốn thử không?” Ôn Từ: “Không nên đâu…” Mười phút sau, một ly rượu dừa đã vào hết bụng Ôn Từ, trên bàn lại thêm mấy ly cocktail màu sắc khác nhau. “Em thường xuyên uống rượu à?” Chu Vụ hỏi giọng lười biếng. Ôn Từ đặt ly xuống: “Không, lần trước là lần đầu tiên em uống.” “Lần nào?” Chu Vụ tiện miệng hỏi, “Lần đám cưới à?” “Không…” Ôn Từ khựng lại, lập tức sửa miệng, “Đúng rồi. Tính cả hôm nay thì em chỉ uống có ba lần.” Uống xong rượu, Ôn Từ nói nhiều hơn: “Trước đây mẹ em không cho uống, nhưng em luôn muốn thử xem nó có vị gì.” Chu Vụ gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Con người là vậy, càng bị cấm làm gì thì càng muốn làm điều đó. “Còn gì mà mẹ em không cho làm, nhưng em muốn làm không?” Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt Chu Vụ sâu thẳm, anh cũng đã uống vài ngụm rượu, giọng trầm thấp, “tôi dẫn em đi khám phá” Ôn Từ sững người, ngẩng đầu nhìn anh ngơ ngẩn. Chu Vụ bật cười: “Trừ những việc phạm pháp ra.” Không biết là do tác dụng của cồn, hay do lời Chu Vụ nói, tim Ôn Từ đập loạn nhịp, cô cụp mắt, nhìn về hộp nhỏ trong tầm tay Chu Vụ. Chu Vụ theo ánh mắt cô cúi xuống, thấy hộp thuốc lá của mình. Anh cầm lấy, đặt vào góc khuất khỏi tầm mắt cô: “Cái này thì đừng nghĩ — sao vậy, cô Ôn?” Anh bật cười, “Ngoan ngoãn thế này, sao lại muốn hút thuốc với uống rượu?” Chẳng phải anh đã nói sao? Hút thuốc có thể quên phiền não. Ôn Từ nhìn anh, trong phút hoảng hốt, như trở về ngày ấy trên cầu thang sân thượng trường cấp ba. Bóng dáng cao gầy ngồi ở tầng dưới cô một tầng, kẹp điếu thuốc ngửa đầu, giọng điệu khinh mạn: “Học sinh nào ở trên kia vậy? Đừng khóc nữa, khóc làm tôi phiền lắm. Xuống đây tôi cho một điếu, hút xong là hết phiền não.” Lúc đó cô sụt sùi hỏi: “Thật không ạ?” Như thể vừa nhận ra cô là nữ sinh, Chu Vụ dừng lại, “chậc” một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi, để lại một câu: “Giả đấy. Cứ khóc đi.” Mười phút sau, bóng dáng ấy quay lại. Một túi nilon được đưa qua khe lan can cầu thang đến bên cô, bên trong có khăn giấy, nước và kẹo. Chu Vụ không nói gì cả, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô, đặt xong đồ là đi luôn. Tiếng nhạc chuyển sang bài khác. Ôn Từ chớp mắt, hoàn hồn: “Vâng.” Điện thoại đặt trên bàn rung một cái, Ôn Từ định xem thì Chu Vụ bỗng hỏi nhẹ nhàng: “Thật sự muốn thử không?” Ôn Từ bỗng ngẩng mặt lên. Như phản ứng sinh lý trước khi làm chuyện xấu, hơi thở gấp hơn, đầu ngón tay run nhẹ, tim đập dồn dập nơi màng nhĩ. Ôn Từ gật đầu. Chu Vụ một tay rút ra một điếu thuốc — đặt vào miệng mình. Anh bật lửa, hít một hơi, nắm lấy gáy Ôn Từ, kéo cô về phía trước — Mùi thuốc lá theo môi Chu Vụ tràn vào, Ôn Từ nhanh chóng được thả ra, mùi hương xa lạ nồng nặc làm cô sặc đến mức phải quay mặt đi ho khan. Chu Vụ dụi tắt thuốc, cười khẽ trầm thấp: “Anh nói…” Câu nói tiếp theo bị dội ngược lại. Ôn Từ xoay người, những ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, trao cho anh một nụ hôn nồng nhiệt.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 31



Ngày đó ở cầu thang, Chu Vụ rõ ràng không nhận ra cô. Những lần tình cờ gặp nhau ở hành lang sau đó, anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một giây. Chỉ có Ôn Từ nhớ, và vẫn luôn tò mò. Cô từng nghĩ mình chỉ tò mò về việc “hút thuốc”, nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra không phải vậy. Từ đầu đến cuối, điều khiến cô tò mò chính là Chu Vụ. Cô không thích mùi thuốc lá, cũng không thích hơi thuốc từ miệng Chu Vụ, dù anh đã rất cẩn thận chỉ cho cô một chút xíu. Cô chỉ thích đôi môi của Chu Vụ và những nụ hôn của anh. Chu Vụ khựng lại một chút khi bị cô hôn, rồi khẽ cười khúc khích. Hơi thở anh phả vào môi Ôn Từ, tay anh ôm cô sát vào người, và hướng dẫn cô hôn sâu hơn. Ngoài cửa sổ nhỏ thỉnh thoảng có du khách đi qua, tò mò nhìn vào trang trí bên trong nhà hàng, hướng về phía “phòng riêng” của họ. Ôn Từ cảm nhận được ánh mắt tò mò đó. Lúc nãy bên hồ bơi, dù biết rõ sẽ không có ai xuất hiện, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng, sợ hãi và ngượng ngùng. Có lẽ vì họ chỉ đang hôn nhau, có lẽ vì men rượu, lúc này cô chợt nghĩ – có gì đáng để bận tâm đâu? Ở đây không ai biết họ là ai. Ở đây chỉ có cô và Chu Vụ mà thôi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, tối nay Ôn Từ đã biết kiểm soát bản thân hơn. Cô không say, khi rời khỏi nhà hàng nhỏ, cô chắc chắn mình vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cảm thấy phấn khích, lâng lâng và hơi chếnh choáng khi bước đi. Cô chợt hiểu vì sao Đậu Dĩ Tình luôn thích cảm giác này. Dấu giày của Ôn Từ để lại một vệt xiêu vẹo trên cát. Cô cầm điện thoại, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Chu Vụ không đỡ cô, chỉ mỗi khi cô sắp tiến gần tới biển thì kéo cô lại: “Đang xem gì mà cười tươi thế?” “Dĩ Tình gửi video cho em, hôm nay cậu ấy đi lướt sóng, giờ đang câu cá đêm.” Ôn Từ mở tin nhắn thoại cuối cùng chưa đọc, giọng Đậu Dĩ Tình phấn khích vang lên: “Ôn Từ ơi, cứu mình! Hôm nay vui quá trời! Cậu đâu rồi? Làm gì thế? Đừng bảo lại ngồi trong phòng đọc sách nhé?” Ôn Từ nhấn nút ghi âm: “Mình cũng vui lắm!” Khi cô buông điện thoại xuống, Chu Vụ nghiêng mặt nhìn cô. Trong bóng đêm và gió biển, đường nét sắc sảo trên gương mặt anh dường như dịu lại, mang theo nụ cười nhẹ: “Hôm nay có đi đâu đâu, sao lại vui?” “Vì có anh.” Ôn Từ quay đầu lại, đôi mắt trong veo như ly cocktail dừa vừa rồi, ngọt ngào và lấp lánh những bọt khí. Cô dịu dàng và chân thành nói: “Chu Vụ à, khi ở bên anh, em cảm thấy rất tự do.” Chu Vụ không ngờ mình lại có tác dụng này. Anh nhướng mày, khẽ cười: “Vì tôi dẫn em đi hút thuốc uống rượu à? Cô Ôn, nói vậy nghe tôi giống người xấu quá.” Nói xong, anh hồi tưởng lại những việc mình đã làm cùng Ôn Từ… Thật sự là, sao lại hư hỏng thế nhỉ. “Không phải vậy.” Ôn Từ lắc đầu, rất nghiêm túc sửa lời anh, “Chỉ là khi ở bên anh, em cảm thấy mình như có thể làm được mọi thứ.” Trong lúc nói chuyện, họ vừa đi ngang qua nhà hàng Tây nơi dùng bữa tối hôm qua. Khác với quán ăn nhỏ vừa rồi, nhà hàng Tây đang phát những bản nhạc dương cầm du dương, hết bản này là chuyển ngay sang bản khác. Tiếng violin êm ái vang lên, là bản “Por Una Cabeza”, điệu Tango kinh điển xuất hiện trong phim “Hương vị của người phụ nữ”. Ôn Từ rất thích bộ phim này, vô thức theo nhạc bước hai bước. Dù rất nhỏ, Chu Vụ vẫn nhìn thấy: “Em biết nhảy Tango à?” Không ngờ bị phát hiện, Ôn Từ vội lắc đầu: “Không biết đâu, chỉ là hồi trước học môn Điện ảnh thưởng thức, thầy bắt mỗi người viết một vạn chữ bình luận về phim này, nên em xem đoạn này rất nhiều lần.” “Vậy là biết rồi.” Chu Vụ nói. Bàn tay bị nắm lấy, Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì Chu Vụ đã đặt tay lên eo cô, dẫn cô nhảy điệu Tango như trong phim ngay trên bãi cát. Ôn Từ cuối cùng cũng không say, nhận thấy có người trong nhà hàng Tây đang nhìn họ, bước chân cô cứng đờ, tim đập nhanh hơn — hay nói đúng hơn là tối nay nhịp tim cô chưa từng bình thường trở lại. Dù đã xem rất nhiều lần, gần như thuộc từng bước nhảy, nhưng cô vẫn dẫm phải chân Chu Vụ. “Xin lỗi.” Cô theo phản xạ xin lỗi. Chu Vụ nói: “Ôn Từ à, Tango không sợ sai bước đâu.” Đó là lời thoại trong phim. Ôn Từ im lặng, một làn sóng cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ trong lòng. Cô cảm thấy tim mình rung động, được Chu Vụ dẫn dắt xoay vòng, không theo nhịp điệu chuẩn, thỉnh thoảng còn sai bước. Chu Vụ không để tâm, bước nhảy thong dong tự nhiên, nhưng lại mang chút hơi hướng chuyên nghiệp. Ôn Từ ngạc nhiên: “Anh biết nhảy Tango thật.” “Học một chút hồi còn nhỏ, mẹ tôi rất thích.” Chu Vụ đáp. “Chắc bác gái rất thanh lịch.” “Đúng vậy.” Nhạc dần lên cao trào, dưới sự dẫn dắt của Chu Vụ, Ôn Từ cuối cùng cũng bắt được nhịp, không còn dẫm chân anh nữa. Cô xoay tròn trong vòng tay anh, má ửng hồng vì men rượu, động tác hơi vụng về, chiếc váy trắng xòe ra như một đóa hoa nở, Chu Vụ cười khẽ: “Xem ra đoạn này em xem nhiều thật.” “Vâng.” Ôn Từ cười theo anh, đôi mắt cong lên đẹp hơn cả ánh trăng. Khi nhạc dừng, Ôn Từ bắt chước nữ diễn viên trong phim, nhấc chân móc vào đùi Chu Vụ, tạo thành pose cuối. Từ nhà hàng Tây vọng ra tiếng vỗ tay nhỏ nhưng nhiệt liệt của một bé gái: “Hay quá!” Phụ huynh của bé vội vàng kéo con về. Chu Vụ mỉm cười, lịch thiệp giơ tay cảm ơn cô bé, còn Ôn Từ thì giống như vị phụ huynh kia, kéo anh chạy mất. – Về đến biệt thự, đẩy cửa gỗ vào, Chu Vụ kéo tay Ôn Từ đang che mặt xuống. “Đừng che, thấy em đang cười rồi.” Anh nói. Nhảy vụng về như vậy trước nhiều người thế, tai Ôn Từ đã đỏ bừng, hậu tri hậu giác thấy ngượng đến mức không chịu nổi, nhưng cô lại không kìm được nụ cười trên môi — thậm chí cô cũng không biết mình đang cười vì cái gì. Chỉ đơn giản là cảm thấy hạnh phúc. “Sao em không say nhỉ?” Ôn Từ đau khổ hỏi. Chu Vụ cười rồi cúi xuống hôn cô. Hôm nay họ gần như hôn nhau suốt, thỉnh thoảng Ôn Từ lại nghĩ — người yêu “một đêm” có cần hôn nhiều đến thế không? Chẳng phải sau khi ra khỏi giường nên giả vờ là bạn bè, là người xa lạ sao? Những người có quan hệ như họ có cũng như vậy không? Có lẽ cô may mắn, vì Chu Vụ cũng vừa hay thích hôn. Họ rất tự nhiên hôn nhau đến tận giường. Chu Vụ khẽ nhìn xuống, ngắm chiếc váy trắng của Ôn Từ xòe ra trên giường anh, như một đóa hoa trắng tinh khôi, giống như đóa hoa nở trên ban công nhà ông ngoại anh. “Ôn Từ, lúc đó sao em lại tìm tôi?” Chu Vụ hôn cằm cô, giọng hơi khàn, đột nhiên hỏi, “Chỉ vì cô dâu là bạn gái cũ của tôi?” Ôn Từ bị hỏi đến ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu anh đang hỏi gì. “Không phải.” Dưới ánh trăng, đôi mắt Ôn Từ trong veo, ngón tay cô đặt lên mặt Chu Vụ, không kìm được thành thật, nhưng vẫn cố giữ chút lý trí cuối cùng để không bộc lộ hết: “Dù cô dâu là ai, em cũng chỉ biết tìm anh thôi.” Chu Vụ khá hài lòng. Anh cười nghiêng mặt, hôn lòng bàn tay Ôn Từ, rồi hôn xuống môi cô. Và còn xuống thấp hơn bình thường. Ôn Từ hoảng hốt, eo gần như run rẩy, luống cuống nắm lấy tóc Chu Vụ: “Chu Vụ, anh… đừng như vậy…” Rồi dần dần chỉ còn là những lời lẻ tẻ, rời rạc. Cuối cùng họ lại cùng đi tắm một lần nữa. Nghĩ đến những âm thanh mình vừa phát ra, khi bước ra, Ôn Từ vẫn còn che mặt bằng khăn tắm. Chu Vụ buồn cười kéo một góc khăn ra, lịch sự hỏi: “Mệt không?” Ôn Từ khựng lại một chút, lắc đầu. Men say đã qua, vừa rồi lại quá mức, giờ cô tỉnh táo đến đáng sợ, chỉ muốn đấm cho mình bất tỉnh luôn. “Vậy xem phim nhé?” “Khăn tắm” gật đầu. Ôn Từ mặc lại chiếc áo ngủ ren trước đó, sợ cô lạnh, Chu Vụ còn khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác. Vẫn là chiếc sofa hôm trước, lần này chỉ có hai người họ, nhưng ngồi gần nhau hơn cả lần trước. Chu Vụ cầm điều khiển: “Xem gì?” Các poster phim lướt qua trên màn hình, thấy một poster quen thuộc, Ôn Từ buột miệng: “Phim này…” Là bộ phim ma của thời cấp ba. Chu Vụ dừng lại một chút, nghiêng đầu: “Lúc đó em không xem à?” “Không, em đang làm bài tập.” Ôn Từ nói xong mới thấy không ổn, phim này quá cũ rồi, “Thôi, hay xem phim khác đi.” Chu Vụ vẫn mở phim đó: “Tôi cũng chưa xem.” Bên ngoài cửa sổ bỗng đổ một cơn mưa hạ oi bức. Phim chiếu đến một đoạn, Ôn Từ thầm nghĩ, ngày đó khi Chu Vụ vào lớp học chính là lúc này, sắp đến cảnh “ma” xuất hiện. Giây tiếp theo, một bàn tay che trước mắt cô. Lòng bàn tay Chu Vụ rất ấm, dịu dàng áp lên mí mắt cô. Chu Vụ che mắt cô, liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Trời mưa.” Giữa tiếng ma kêu, giọng lười biếng của Chu Vụ cùng tiếng mưa rơi vang bên tai cô: “May là về sớm, cô Ôn nhỉ.” Ôn Từ ôm đầu gối ngồi trên sofa, dựa vào vai Chu Vụ, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Giây phút này có phải là mơ không? Nếu đúng là mơ, xin đừng tỉnh lại. Cô nghĩ thầm.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 32



Sáng hôm sau, không khí ẩm ướt và nồng nực hơi đất. Đến 10 giờ sáng, bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây đen nặng trĩu phủ kín mặt biển, như thể cơn mưa lớn sắp đổ xuống bất cứ lúc nào. Chu Vụ đang tập chạy bộ buổi sáng trên máy thì nhận được tin nhắn WeChat. [Tần Vận: Ê nhóc, nghe nói sắp có bão lớn. Tớ với Đậu Dĩ Tình chắc phải hai ngày nữa mới về được bằng tàu.] [Chu Vụ: Ok.] [Tần Vận: ?] [Chu Vụ: ?] Tần Vận gửi tin nhắn thoại: “Khoan, tao tưởng nhắn nhầm người. Định nhắn cho Ôn Từ mà. Sao mày lại trả lời kiểu này? ‘Ok’ là sao?” Hai chữ cuối cùng nghe có vẻ trách móc, giọng điệu rõ ràng là đang thiếu kiên nhẫn. Chu Vụ cười khẩy, nhấn ghi âm: “Biến đi.” [Tần Vận: À, xin lỗi nhé.] Chu Vụ vừa tắm xong bước ra thì cửa phòng cũng vừa mở. Ôn Từ khoác áo của anh đi ra, mí mắt cô díp lại uể oải, môi nhợt nhạt. Vừa định chào anh, cô chợt quay đầu đi, lấy tay che miệng hắt xì hai cái. “Xin lỗi.” Giọng Ôn Từ khàn đục, “Có lẽ tại hôm qua uống rượu, em hơi khó chịu…” Chưa nói dứt câu, Chu Vụ đã bất ngờ tiến lại gần. Ôn Từ còn chưa kịp phản ứng thì trán họ đã chạm vào nhau. Chu Vụ vừa tắm xong, da còn mát lạnh. Ôn Từ vừa ngủ dậy đầu óc còn mơ màng, ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà the mát từ người anh, không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn một chút. “Không phải tại rượu đâu.” Chu Vụ nói, “Cô giáo Ôn này, em hơi sốt rồi.” “…” Ôn Từ theo phản xạ giơ tay che miệng, cố ngăn virus lây lan. Khuôn mặt họ quá gần nhau, mu bài tay cô vô tình chạm vào mũi Chu Vụ, cô vội lùi lại một bước. “Tại em đấy, sau này đừng làm ở ngoài nữa.” Chu Vụ không để tâm, đưa tay chạm vào má cô, còn nóng hơn cả trán, “Trên bàn có điểm tâm, em ăn đi, tôi gọi người mang thuốc lên.” Ôn Từ vội nói: “Không cần đâu, em có mang hộp thuốc theo mà.” Chu Vụ gật đầu: “Ở phòng em à? Để tôi qua lấy.” “Em tự đi được mà.” Ôn Từ che miệng, giọng ỉu xìu, “Em mang điểm tâm về phòng ăn vậy, kẻo lây cho anh.” “Muốn lây thì đã lây từ lâu rồi.” Chu Vụ không chấp nhận đề nghị của cô, kéo tay cô xuống, dùng cằm chỉ về phía bàn ăn, “Đi ăn điểm tâm đi.” Ôn Từ sốt nên chẳng có khẩu vị, vừa đặt đũa xuống thì Chu Vụ cũng vừa lấy hộp thuốc về. Chu Vụ bảo cô về nằm, lấy ra nhiệt kế mới tinh của khách sạn, khử trùng sạch sẽ rồi bảo: “Há miệng ra.” Ôn Từ nằm trong chăn, ngoan ngoãn há miệng ngậm nhiệt kế. Hộp thuốc của Ôn Từ tuy nhỏ nhưng đồ đầy đủ. Chu Vụ lấy ra mấy hộp thuốc, vừa kể cho cô nghe chuyện Đậu Dĩ Tình hai ngày nữa mới về được, vừa xem công dụng và chú ý trên vỏ thuốc. “Ưm…” Ôn Từ phát ra tiếng ậm ừ không rõ, nghe như đang gọi tên anh. Chu Vụ ngẩng đầu lên, tai bị những ngón tay nóng hổi chạm nhẹ, trên mặt anh đã đeo thêm chiếc khẩu trang dùng một lần. “…” Chu Vụ bật cười, “Có phải nhầm người rồi không?” Ôn Từ chỉ chỉ vào nhiệt kế trong miệng, ý là lúc này không tiện nói chuyện. Đến giờ, Chu Vụ rút nhiệt kế ra xem, 38.9°C, sốt cao. “Không phải tại hôm qua ở ngoài… đâu. Em vốn hay ốm, có lẽ tại đổi chỗ đột ngột, hơi không quen khí hậu.” Ôn Từ sốt đến mơ màng, giải thích chậm rãi, “Em uống thuốc ngủ một lát là đỡ thôi.” Chu Vụ lấy ra vài loại thuốc, đưa cho cô cùng nước ấm: “Hai tiếng nữa không hạ sốt thì đi viện.” Ôn Từ uống thuốc xong xuôi, cầm khẩu trang định mở ra đeo thì bị Chu Vụ lấy mất. “Đeo khẩu trang hơi khó chịu, nhưng cũng được thôi.” Chu Vụ nói với giọng thờ ơ, “Miễn là có tác dụng.” Ôn Từ lúc này đầu óc đang quay chậm, nghe vậy thì thấy cũng có lý. Cô lại mò mẫm trong hộp thuốc, khi Chu Vụ định hỏi cô cần gì thì một gói Bản Lam Căn đã được nhét vào tay anh. “Chu Vụ, anh pha uống một chút không? Phòng ngừa trước.” Ôn Từ khịt mũi, giọng nghèn nghẹt khó nghe. Cả người lẫn giọng nói đều trông thật đáng thương. Chu Vụ vốn không thích uống thuốc và định từ chối, nhưng nghe xong thì lại thấy uống cũng được: “Được, cô giáo.” Ôn Từ không nói dối, cô thật sự có thể trạng dễ ốm, mỗi khi dịch cúm bùng phát cô gần như đều trúng bệnh. May là ảnh hưởng không lớn, nặng nhất cũng chỉ là sốt, thường ngủ nửa ngày là khỏi. Không muốn phiền Chu Vụ đưa đi bệnh viện, Ôn Từ chịu đựng cơn đau đầu và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ chưa nằm được bao lâu thì mẹ cô gọi video call. Thấy người gọi, Ôn Từ theo phản xạ định cúp máy, nhưng đối phương nhanh chóng nhắn tin: [Hôm nay không phải là ngày nghỉ của khóa huấn luyện sao? Ôn Từ chịu đựng cơn đau đầu để nhớ lại, đúng là như vậy thật. Cô nhìn những dòng biện minh vừa gõ dở trong khung chat, vô cùng may mắn vì đang bệnh nên gõ chậm, chưa kịp gửi đi. Mẹ Ôn lại gọi video call. Nằm trên giường thế này chắc không nhìn ra điều gì bất thường, Ôn Từ do dự một chút rồi bắt máy. “Sao giờ này còn ngủ?” Nhìn thấy khung cảnh phía Ôn Từ, mẹ cô ngạc nhiên hỏi, “Sao sắc mặt tệ thế, bị ốm à?” Ôn Từ định giấu đi nhưng không ngờ mẹ cô chỉ liếc một cái đã nhận ra. Thế nên cô đành gật đầu: “Con hơi cảm một chút, uống thuốc rồi, chắc lát nữa là khỏi.” “Sao lại bị cảm? Mẹ xem thời tiết bên con tốt mà…” Mẹ Ôn vừa nói xong thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm, hai mẹ con cùng im lặng. “Bên đó đang mưa à?” Mẹ Ôn nghi hoặc. Tim Ôn Từ đập thình thịch, không biết do bệnh hay do áy náy: “Vâng, mưa nắng ạ. Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, con ngủ một lát.” “… Được rồi. Chỉ là một khóa huấn luyện thôi, đừng áp lực quá. Mai nếu còn ốm thì xin phép nghỉ nhé.” “Vâng.” Tắt video, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm. “Lại nói dối.” Giọng Chu Vụ lười biếng vang lên. Ôn Từ giật mình, lúc này mới nhận ra Chu Vụ vẫn còn trong phòng. Anh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, laptop đặt trên mặt bàn, có vẻ chưa rời đi, nhìn cô với nụ cười nửa miệng: “Cô Ôn này, mỗi lần cô làm vậy, trông chúng ta giống như đang yêu trộm ấy.” Ôn Từ hỏi lại: “Chúng ta không phải sao?” Không ngờ cô sẽ nói vậy, Chu Vụ im lặng một lúc rồi khẽ nhếch môi: “Cũng hơi giống.” Sau khi cúp máy, Ôn Từ mới thấy Đậu Dĩ Tình gửi cho cô một tin nhắn giọng nói, cũng nói về chuyện bão chưa về. Ôn Từ ho khan hai tiếng, cố làm giọng nghe bình thường: “Chu Vụ có nói với tớ rồi. Cậu ở trên đảo phải cẩn thận, đừng lại gần bờ biển nhé.” Khi cô đặt điện thoại xuống, Chu Vụ hỏi: “Không nói cho cô ấy biết à?” Ôn Từ lắc đầu: “Để cậu ấy khỏi lo. Lúc cậu ấy về chắc em đã hết sốt rồi.” Chu Vụ gật đầu, lấy nhiệt kế và nói với giọng lười biếng: “Há miệng ra, đo lại lần nữa.” “Sao giọng Ôn Từ nghe lạ lạ thế này.” Trên thuyền, Đậu Dĩ Tình cầm điện thoại nghe lại tin nhắn thoại lần nữa. “Thôi đi, đừng có làm như bà mẹ già ấy.” Tần Vận khoanh tay, lười nhác ngồi bên cạnh. Bên ngoài đang mưa, sóng to gió lớn khiến hai người bị xóc lên xuống, “Đến mức đấy luôn à, lát nữa gặp được rồi còn làm màu gì nữa.” “Đây gọi là dọn đường biết chưa? Không thế thì làm sao tạo bất ngờ cho cậu ấy?” Hai người vốn định đợi bão qua mới về, ai ngờ một tiếng trước có nhân viên đến báo rằng chuyến tàu cuối cùng trước bão có khách hoàn vé, vừa hay còn hai chỗ trống. Giữa bão thế này cũng chẳng chơi được môn thể thao nước nào, Đậu Dĩ Tình không chút do dự quyết định về ngay. Tần Vận: “Cậu chắc là bất ngờ chứ không phải giật mình chứ? Vạn nhất tối nay Ôn Từ có kế hoạch khác thì sao?” “Tớ không ở đó thì Ôn Từ có thể có kế hoạch gì.” Đậu Dĩ Tình hiểu rõ bạn thân như lòng bàn tay. Cô dùng đầu gối huých chân Tần Vận, “Xách cá cẩn thận cho tớ, đừng làm chết chúng, biết tớ câu khó khăn thế nào không?” Cá với chả cá, ngoài hai con cá này ra cậu còn nhớ gì nữa không? Tần Vận im lặng một lúc rồi quay sang hỏi không biết là lần thứ mấy: “Đậu Dĩ Tình, Cậu… thật sự không nhớ chuyện tối hôm đó à?” “Nhớ ra rồi.” Tần Vận giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật hả??” Đậu Dĩ Tình ừ một tiếng, quay sang đối mặt với anh: “Tối đó tớ say rượu đánh cậu, đúng không? Nói thẳng đi, tiền thuốc men bao nhiêu?” “…” Đậu Dĩ Tình đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Tớ thấy cậu cũng không bị thương chỗ nào, nếu dám ăn vạ thì chúng ta ra bệnh viện giám định luôn.” “…” “Đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, cho tớ một con số trước khi xuống tàu đi.” Đậu Dĩ Tình lạnh lùng nói, “Xuống tàu rồi, sau này cậu có đòi tiền thuốc men tớ cũng không nhận đâu.” Tần Vận nói với giọng chân thành: “Đậu Dĩ Tình, Cậu đúng là đồ thiểu năng.” Đậu Dĩ Tình lập tức vung tay đấm loạn xạ, Tần Vận che cánh tay la lớn: “Cậu đánh tớ cũng vô ích! Đậu Dĩ Tình! Cậu chính là con chó ghẻ! Cậu nhát gan! Cậu dám làm không dám nhận — Đừng có tát mặt tớ!” Hai người về đến làng du lịch trước khi bão đến. Đậu Dĩ Tình đột ngột đẩy cửa biệt thự, giơ cao túi cá trong tay: “Tùng tùng tùng! Ôn Từ ơi! Nhìn này, thành quả câu cá của tớ đây –“ Phòng khách không một bóng người, yên ắng hoàn toàn. Thế là Đậu Dĩ Tình lên lầu, đẩy cửa phòng Ôn Từ, lại hô một lần nữa: “Surprise–“ Vẫn không có ai. Thậm chí ga giường còn được gấp gọn gàng ngăn nắp. Đậu Dĩ Tình thắc mắc, cúi đầu nhắn tin cho Ôn Từ, không có hồi âm. Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy. Vì thế cô lại nhắn hỏi Chu Vụ xem có biết Ôn Từ ở đâu không. Cũng không có hồi âm. Đậu Dĩ Tình đi quanh biệt thự hai vòng, không thấy ai, do dự một lát rồi quyết định qua chỗ Chu Vụ xem sao. Uống thuốc hạ sốt xong, Ôn Từ ngủ rất say. Điện thoại bên gối liên tục rung, Ôn Từ bị kéo về một chút ý thức, nửa tỉnh nửa mê. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy cửa phòng mở ra, tiếng bước chân tiến lại gần. Má cô được một ngón tay chạm nhẹ. Chiều nay, Chu Vụ thường xuyên đến kiểm tra nhiệt độ cho cô như vậy. Rất nhẹ nhàng, không đến mức đánh thức cô, nhưng Ôn Từ vẫn mơ hồ cảm nhận được. Thế nên Ôn Từ đưa tay nắm lấy tay người kia, áp má vào lòng bàn tay họ như để chứng minh gì đó. “Em hình như hết sốt rồi, Chu Vụ.” Ngủ cả buổi chiều khiến giọng cô nhẹ như tiếng thì thầm. Giây tiếp theo, cô hít hít mũi, khẽ hỏi, “… Anh có ngửi thấy mùi cá không?” Mà khoan, là cô ngủ mơ sao? Sao tay Chu Vụ lại nhỏ thế này. Ôn Từ đợi một lúc, không thấy trả lời, bàn tay nắm cũng không có phản ứng, thế là cô mở mắt ra — Chạm phải ánh mắt sững sờ của Đậu Dĩ Tình
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 33



Ôn Từ mất vài giây để phân biệt xem người đứng trước mặt là Đậu Dĩ Tình thật hay chỉ là ảo giác do cơn sốt gây ra. “Sao cậu lại ngủ ở đây?” Sau vài giây im lặng, Đậu Dĩ Tình cất tiếng hỏi. Là thật rồi. Đầu óc Ôn Từ quay cuồng, cô nhắm mắt lại và bắt đầu ú ớ: “Tớ sốt cao quá, hình như đang có ảo giác… Tớ thấy cậu…” “?” Đậu Dĩ Tình quả nhiên mắc bẫy: “Không phải ảo giác đâu, có hai vé nên tớ về sớm. Cậu bị sốt à? Sao không nói cho tớ biết?” Ôn Từ giả vờ như vừa mới nhận ra: “Tớ bắt đầu sốt từ trưa, sợ cậu lo nên không nói.” “Vậy giờ thế nào rồi? Đỡ sốt chưa?” Đậu Dĩ Tình sờ trán bạn, vẫn còn hơi nóng. “Đỡ nhiều rồi, cậu biết tớ mà, lát nữa là khỏe thôi, đừng lo.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Sao cậu lại ngủ trên giường của Chu Vụ?” “Anh ấy sợ tớ sốt mê man không ai trông, nên bảo tớ nằm đây.” Ôn Từ ấp úng, “Anh ấy… cũng tốt lắm.” “Thật hả?” Đậu Dĩ Tình nghi hoặc, “Vậy sao cậu không ngủ phòng khách…” Ôn Từ lùi lại: “Đầu tớ chóng mặt quá.” “Uống thuốc chưa?” Đậu Dĩ Tình giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh, “Môi cậu khô quá, để tớ đi lấy nước ấm cho.” Bão đã quét qua hôm nay, thêm vào đó Ôn Từ đang sốt nên Chu Vụ không gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp. Ôn Từ liếc thấy chiếc hộp áo mưa đã gần cạn đặt bên cạnh bàn làm việc, cùng với chiếc áo tắm vắt vội trên giá hành lý gần đó. Đầu óc cô choáng váng, theo bản năng nắm lấy vạt áo của Đậu Dĩ Tình. “Trong tay cậu là… là con cá gì vậy?” Ôn Từ yếu ớt hỏi, “Cậu mang từ bên đó về à?” Đậu Dĩ Tình phấn khích, cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, giơ cao khoe: “Toàn là tớ câu được đấy! Cậu xem này, con bên trái là cá đốm đá, to đúng không? Tối nay hấp ăn, cậu đang ốm vừa hay bồi bổ, còn con bên phải…” Chu Vụ họp trực tuyến xong quay về, thấy cửa phòng mở toang, từ bên trong vọng ra tiếng bàn thực đơn tối nay. Anh bước vào phòng, Ôn Từ như thấy được vị cứu tinh, liên tục nhăn mặt ra hiệu với anh, khuôn mặt xanh xao cả ngày giờ đã đỏ bừng. Chu Vụ ngoan ngoãn thu dọn hiện trường phạm tội, cầm lấy hộp và áo tắm nhét hết vào túi mình. “Về rồi à?” Chu Vụ lên tiếng nhẹ nhàng, cắt ngang màn thao thao bất tuyệt của Đậu Dĩ Tình, “Cá có muốn để vào bếp không? Túi hơi ướt rồi.” “À, ừ.” Đậu Dĩ Tình giật mình, lúc này mới phát hiện đáy túi đã thấm ướt, “Vậy Ôn Từ, cậu về phòng với tớ nhé.” Chu Vụ: “Để cô ấy uống thuốc đã, nước ấm sắp xong rồi.” “Được, phiền anh quá.” Đậu Dĩ Tình lấy tay đỡ dưới túi, “Vậy tớ đi để cá vào bếp trước, kẻo ướt hết phòng, hôi lắm.” Sau khi Đậu Dĩ Tình rời đi, Ôn Từ mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm. Má và tai cô đỏ ửng, Chu Vụ áp mu bài tay lên mặt cô, đo nhiệt độ: “Đây là sốt hay là dọa đây?” “Dọa.” Ôn Từ thật thà đáp. Chu Vụ bật cười, anh hỏi: “Lần này ra ngoài có mang áo khoác không?” Ôn Từ lắc đầu. Thế là Chu Vụ đi vào phòng quần áo, lấy ra hai chiếc áo hoodie dài: “Mặc một cái để về, cái còn lại ngày mai mặc.” — Hai con cá tối đó được ăn sạch sẽ, Ôn Từ vẫn còn hơi sốt, về phòng rửa mặt xong là ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau thức dậy cuối cùng cô cũng khỏe hẳn. Đến trưa, Đậu Dĩ Tình đo nhiệt độ cho cô lần thứ ba, chắc chắn cô không bị sốt lại mới bắt đầu sắp xếp lịch trình buổi chiều. Cơn bão đã qua, ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng chắc chắn là không thể lặn được. Sau khi lướt qua hướng dẫn du lịch, cô quyết định đến công viên hải dương gần làng du lịch. Về điều này, Tần Vận phàn nàn: “Công viên hải dương có gì hay? Chi bằng ở nhà đánh bài, ai thích đi thì đi, tớ với Chu Vụ –“ Chu Vụ đứng ở cửa, đã mở ô, che Ôn Từ dưới ô, lạnh nhạt từ biệt anh ta: “Vậy tạm biệt.” “…” Cuối cùng cả bốn người cùng xuất phát. Do ảnh hưởng của bão, công viên hải dương đông nghịt người, khắp nơi là trẻ con chạy nhảy. Tần Vận – người vừa nói không đi – lại dạo chơi hăng say nhất, anh ta chỉ vào một con cá ma quỷ: “Đậu Dĩ Tình này, con này này, năm lớp 10 vừa nhập học gặp cậu, tớ đã nghĩ con cá to này, cậu giống hệt nó luôn.” Đậu Dĩ Tình chỉ vào một con cá mang lông : “Cậu đấy.” “Công kích mù quáng vô ích thôi, ai chẳng biết hồi tớ vào học là đẹp trai nhất, mấy đứa con gái lớp 11, lớp 12 còn ra ngoài cửa lớp nhìn trộm tớ.” Đậu Dĩ Tình nhìn anh ta đầy thương hại: “Giàu vậy thì đi khám đầu đi, người ta ra đều là để nhìn Chu Vụ.” “Cậu nói bậy!” Có khoảnh khắc, Ôn Từ cảm thấy như mình đang tham gia một chuyến dã ngoại của trường. Dù đã hết sốt nhưng hôm nay cô vẫn mặc chiếc áo hoodie màu xám của Chu Vụ, bên dưới là váy dài trắng, vai phải buộc lỏng một bím tóc. Cô đứng trước tấm kính, người phủ một lớp ánh xanh dịu nhẹ của nước. “Ồn quá.” Chu Vụ khoanh tay, tựa vào lan can bên cạnh cô, cúi mắt nhìn cô một lúc rồi lười biếng nói, “Chẳng biết về đây làm gì.” Ôn Từ cười khẽ, nhịn không phụ họa theo. Bên kia, Đậu Dĩ Tình thò đầu ra, bảo Ôn Từ gửi cho cô ấy những tấm ảnh chụp cảnh mưa bên cửa sổ sáng nay. Ôn Từ dạ một tiếng, mở WeChat lên, tiện thể trả lời vài tin nhắn khác. Chu Vụ không ngại nhìn theo, phát hiện Ôn Từ còn đặt riêng hình nền chat cho từng người, toàn là ảnh selfie của người đó Gửi ảnh xong, Ôn Từ định khóa màn hình thì điện thoại chợt rung lên. Theo phản xạ, cô click vào tin nhắn mới. 【Chu Vụ: .】 Ôn Từ khựng lại, nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Có ý gì vậy? Cô Ôn?” “Hả?” Chu Vụ chỉ chỉ vào hình nền con chó trong chat, ánh mắt như bố mẹ nhìn đứa con hay phá phách: “Sao nó lại là hình nền chat của tôi?” “… Vì nó đáng yêu?” Chu Vụ nhướng mày nhìn cô, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời. Thế là Ôn Từ chỉ vào góc tấm ảnh: “Thực ra trong ảnh cũng có anh này, anh xem –“ Chu Vụ nhìn nửa con mắt và nửa cánh tay của mình trong ảnh, cuối cùng bật cười. Anh cầm lấy điện thoại của Ôn Từ, lập tức mở camera trước, giơ lên trước mặt họ. “Cười nào.” Ôn Từ ngoan ngoãn nhếch môi. Chu Vụ: “Đừng cười giả, cô Ôn, tôi đâu phải đồng nghiệp của cô.” Ôn Từ bật cười thật. Ảnh chụp xong, Chu Vụ liếc nhìn, khá hài lòng. Anh đặt điện thoại vào tay cô, khẽ nhấc cằm: “Đổi thành cái này.” Dạo một vòng xong, cả bốn người tìm một nhà hàng trong công viên hải dương để nghỉ chân, vừa ăn cơm tối vừa ngắm cá. Bên cạnh, Đậu Dĩ Tình đang chăm chú chỉnh sửa ảnh, Ôn Từ không biết là lần thứ mấy, lén mở khung chat với Chu Vụ ra xem lại tấm ảnh vừa chụp. Họ may mắn thật, lúc chụp ảnh, trên đầu vừa hay có một con cá mập bơi qua, vảy trên thân nó lấp lánh như đang phát sáng, xung quanh còn có đàn cá nhỏ nhiều màu bơi theo. Bảo cô đừng cười giả, nhưng biểu cảm của chính Chu Vụ lại rất nhạt, chỉ hơi nhếch môi, vẻ ngầu lạnh thật tùy tiện. Còn cô bên cạnh cười toe toét trông ngớ ngẩn hết sức. Lát nữa phải hỏi anh xem có thể chụp lại không. Đang xem say sưa, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trong trẻo “Chị ơi”, Ôn Từ mang theo nụ cười vô thức, quay đầu: “Ừ?” Là một bé gái cao ngang bàn. Trong tay bé cầm một que kẹo hình cá hề, chỉ vào Chu Vụ đang ngồi đối diện Ôn Từ, hỏi to: “Chị với anh lát nữa còn hôn nhau nữa không ạ?” “…” Mọi người trên bàn thậm chí cả khách xung quanh đều quay sang nhìn Ôn Từ. Ôn Từ đầu óc trống rỗng: “Cái gì? Đương… đương nhiên là không rồi.” Bé gái tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: “Vậy còn nhảy nữa không ạ? Là cái này này —” Bé gái xoay một vòng tại chỗ. Ôn Từ cuối cùng cũng nhớ ra bé là ai. Chính là bé gái đã vỗ tay cho họ tối hôm đó ở nhà hàng. Nhưng rõ ràng lúc họ khiêu vũ đâu có hôn… Chẳng lẽ bé nhìn thấy qua cửa sổ phòng thuyền? “Không đâu,” Ôn Từ túm lấy bím tóc che mặt, lúng túng lắc đầu, “Chị không biết nhảy.” Bé gái: “Cháu biết mà, chị nhảy dở lắm, anh nhảy đẹp hơn.” “Cảm ơn.” Chu Vụ cầm kem vừa mua về, rộng rãi nói, “Ăn không? Anh mời.” Ôn Từ: “…” Bé gái cầm kem đi kèm vẻ tiếc nuối. Ôn Từ buông tóc xuống, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hai người còn lại. “Chuyện gì vậy?” Đậu Dĩ Tình đầy mặt thắc mắc, “Sao bé ấy lại hỏi cậu mấy câu đó? Cái gì mà hôn với nhảy.” Ôn Từ đang đầu óc quay cuồng thì Tần Vận búng tay: “Cái này tớ biết.” Ôn Từ: “?” “Bây giờ trẻ con chẳng phải đều mê mấy cái này sao? Ship CP, thấy trai đẹp gái xinh là tự động ghép đôi,” Tần Vận ngừng một chút, “Khoan, thế sao nó không ship tớ với Ôn Từ?” “Có lẽ vì nó còn có đôi mắt.” Chu Vụ từ tốn đáp. Không ngờ bị mắng ngay trước mặt, Đậu Dĩ Tình sững người, rồi mới kịp phản ứng: “Đúng vậy.” Bữa cơm khiến Ôn Từ đỏ mặt liên tục. Ăn xong, Đậu Dĩ Tình đi sang bên cạnh chụp ảnh tự sướng, hai người đàn ông đi WC, trên bàn chỉ còn mình Ôn Từ. Cô đang cúi đầu trả lời tin nhắn hỏi thăm của mẹ, cảm thấy có ánh mắt nhìn bên cạnh, cô buông điện thoại nhìn sang. Vẫn là bé gái đó. “Chị ơi, chị với anh ấy sẽ cưới nhau không ạ? Lúc đó cháu có thể làm phù dâu nhí cho chị không?” Bé gái đột nhiên hỏi, “Tiểu Lệ được làm phù dâu nhí cho chị nó, bé ấy bảo vui lắm, cháu cũng muốn.” “…” Ôn Từ định giải thích, cô và Chu Vụ sẽ không cưới nhau, nên đương nhiên cũng không cần phù dâu nhí. Nhưng vừa mở miệng, cô lại do dự. Dù sao trên bàn cũng chỉ có mình cô. “Có thể.” Giữa công viên hải dương ồn ào, Ôn Từ cúi người về phía bé gái, ngượng ngùng khẽ đáp. — Trở về phòng khách sạn, Đậu Dĩ Tình đắp mặt nạ nằm trên sofa phòng khách, gác cao chân, vừa xem ảnh chụp hôm nay vừa kêu lên: “A a a a, tiếc quá, sao ngày mai đã phải về đối mặt với cuộc sống rồi —” Huấn luyện kết thúc ngày mai, Ôn Từ cần về đúng hạn, họ đã mua vé máy bay 7 giờ tối mai. Ôn Từ: “Hay là cậu ở thêm vài ngày? Dù sao Chu Vụ với họ cũng chưa về mà.” Chu Vụ lần này không thuần túy đi chơi, làng du lịch này có cổ phần của ông nội anh, anh đến để khảo sát, ngày mai còn phải đi họp mấy cuộc. Tần Vận đương nhiên ở lại chơi tiếp. “Không được đâu, tớ đăng ký mấy khóa học online cho kỳ nghỉ hè, ngày kia phải bắt đầu học rồi.” Đậu Dĩ Tình lắc đầu, “Không thể sa đà vào hưởng lạc — mau qua like story cho tớ đi.” “Được.” Ôn Từ cười đáp. Chẳng có gì bất ngờ khi toàn là spam, mỗi bài đều có Tần Vận bình luận những câu thiếu muối. Ôn Từ like từng bài một, lướt đến một bài nọ, ngón tay cô khựng lại. Giữa đống story dạng lưới chín ô của Đậu Dĩ Tình, bất ngờ chen một story của Chu Vụ. Mới đăng chưa lâu, không có chữ, chỉ có hai tấm ảnh. Một tấm là cận cảnh anh lướt ván, tấm còn lại là mặt biển nhuốm hồng ánh hoàng hôn, góc phải bên dưới có nửa thân hình nhỏ bé của Ôn Từ, với mái tóc dài và váy trắng bay trong gió. Ôn Từ rất thích xem story của Chu Vụ, phong phú, xuất sắc, tự do, mỗi lần lướt xem, thần kinh cô đều vô thức thả lỏng đi một chút. Cô không ngờ, một ngày nào đó mình cũng sẽ xuất hiện trong đó. Có phải Chu Vụ chọn nhầm ảnh không? Hay anh đơn giản chỉ muốn đăng bãi biển này, còn cô chỉ là tình cờ lọt vào khung hình? Ôn Từ mở đi mở lại story đó cả chục lần trong vòng mười phút, Chu Vụ vẫn không xóa. Bên tai vang lên giọng lầm bầm của Đậu Dĩ Tình: “Thôi, chơi có mấy ngày mà cũng thấy hạnh phúc ghê.” Ôn Từ ôm điện thoại, cúi đầu nhìn chăm chú vào story của Chu Vụ, nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình, mạnh mẽ và rõ ràng. “Ừ.” Giờ phút này, ngồi trên sofa ôm gối, chân gác lơ lửng của cô như đang đạp trên mây.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 34



Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên Ôn Từ làm là mở điện thoại kiểm tra trang cá nhân của Chu Vụ. Bức ảnh vẫn còn đó. Qua một đêm, bên dưới đã có thêm nhiều lượt thích từ Đậu Dĩ Tình, và một bình luận từ Tần Vận: “Chụp hôm nào vậy? Đi chơi với Ôn Từ à?” Chu Vụ chỉ đáp ngắn gọn: “Đừng hỏi.” Anh biết trong ảnh có bóng dáng của cô. Nhưng anh không bận tâm, cũng chẳng xóa đi. Trước giờ Ôn Từ chưa từng thích bất kỳ bài đăng nào của Chu Vụ. Một phần vì công việc bận rộn, phần khác vì mỗi lần cô thấy đã là sau rất lâu, like lúc này có vẻ kỳ cục. Dĩ nhiên, cũng vì cô hay lén lút vào xem, nên thấy ngượng. Cuộn mình trong chăn, Ôn Từ ngắm bức ảnh dưới ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ. Rồi cô nhẹ nhàng nhấc ngón tay, để lại dấu ấn đầu tiên trên trang cá nhân của Chu Vụ. Ngay lập tức, một tin nhắn hiện lên: Chu Vụ: “Dậy rồi à?” Ôn Từ giật mình, ngồi bật dậy trả lời: “Ừ, vừa mới thức. Sao thế?” Chu Vụ: “Đậu Dĩ Tình dậy chưa?” Ôn Từ đi chân trần xuống giường, hé cửa nhìn ra ngoài. Phòng đối diện vẫn yên tĩnh, tối qua Đậu Dĩ Tình với Tần Vận chơi game đến khuya mới ngủ. Ôn Từ: “Chưa.” Chu Vụ: “Xuống dưới đi, tôi đang ở cổng.” Ôn Từ rón rén ra đến cửa biệt thự, ngoái lại nhìn cửa sổ phòng Đậu Dĩ Tình – rèm vẫn còn kéo kín. Cô cẩn thận mở cửa, thò đầu ra ngoài. Chu Vụ đang tựa người vào tường, một tay cầm điện thoại, mặc bộ vest đen lịch lãm, dáng người cao ráo toát lên vẻ sang trọng, quý phái. Chỉ có điều tư thế đứng của anh hơi lười biếng, vai hơi khom, áo khoác không cài cúc. Bộ vest nghiêm túc lại được anh mặc với phong thái tùy ý, phóng khoáng. Ngược lại, Ôn Từ trong bộ đồ ngủ hình gấu con méo mó, tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ. Thấy dáng vẻ của cô, Chu Vụ đứng thẳng người, đưa tay chạm vào trán cô, thấy không sốt nữa, anh nhướng mày: “Ngủ không ngon à?” Ôn Từ không dám nói là tối qua cứ refresh trang cá nhân của anh mãi đến 1 giờ sáng mới chịu ngủ. Cô ậm ừ: “Anh phải đi họp à?” Chu Vụ “ừm” một tiếng uể oải: “Bận đến tối, hôm nay để Tần Vận đưa em ra sân bay vậy.” “Không sao đâu,” Ôn Từ vội nói, “Tụi em gọi taxi cũng được mà.” “Nó rảnh rang một mình, để nó đưa đi.” Chu Vụ khẽ nhếch cằm, “Đưa tay ra.” Ôn Từ ngơ ngác làm theo, chìa hai tay về phía anh. Chu Vụ thò tay vào túi quần tây, lấy ra hai mảnh vải trắng, đặt vào lòng bàn tay Ôn Từ. Là chiếc áo tắm cô để quên trong phòng anh hôm trước. Ôn Từ: “…” Nhớ lại những gì đã xảy ra với chiếc áo tắm này, mặt Ôn Từ đỏ bừng, vội vàng ôm nó vào ngực, “Xin lỗi, em quên mất. Đợi em một chút, em về lấy hai bộ đồ của anh…” Chu Vụ: “Em giữ lại mà mặc.” “Giữ lại mặc ạ?” Ôn Từ ngẩn người. “Ừ, tôi thích nhìn em mặc đồ của tôi.” Chu Vụ cụp mắt, giọng lười nhác, “Hay là em không thích hai bộ đó?” “…” “Không phải, em… thích lắm.” Ôn Từ ngượng ngùng nhận, “Để em trả tiền anh.” “Không cần,” Chu Vụ đánh giá về chiếc áo hoodie giá ba mươi triệu: “Hàng chợ thôi. Nếu thấy không thoải mái thì nói tôi, tôi đổi cho em hai cái khác.” Ôn Từ vội lắc đầu: “Không đâu, thoải mái lắm ạ.” “Ừm.” Hai người im lặng một lúc. “Ban đầu không định trả lại em đâu.” Chu Vụ bất chợt lên tiếng. Khóe môi anh mang nụ cười nhạt, ánh mắt cụp xuống thản nhiên, “Nhưng sợ em nghĩ tôi là b**n th**.” “…” Ôn Từ ngẩn ra một lúc, rồi ôm chặt chiếc áo tắm trong lòng. Không trả thì để làm gì? Đây đâu phải áo hoodie, Chu Vụ cũng đâu mặc được… Não Ôn Từ quá tải, từng chữ một vấp váp tuôn ra: “Không được đâu… Em, em lần trước mặc xong, chưa… chưa giặt, vi khuẩn nhiều lắm… sẽ rất bẩn.” Chu Vụ nhìn gương mặt cô đỏ lên với tốc độ chóng mặt, thật sự không nỡ trêu chọc thêm. Anh nhịn cười, gật đầu, chấp nhận bài học vệ sinh từ cô giáo Ôn: “Được.” “App mua sắm gợi ý em nhiều đồ tương tự lắm.” Ôn Từ mặt đỏ tai hồng, rụt rè hỏi nhỏ, “Tuy không phải áo tắm, nhưng… rất giống, nếu anh thích, lần sau em mua vài cái thử không?” Chu Vụ: “…” Chết tiệt. Điện thoại reo lên, Chu Vụ nhận cuộc gọi, che giấu vành tai hơi nóng của mình. Đầu dây bên kia, tài xế lịch sự thông báo xe đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự. Cúp máy xong, Ôn Từ hỏi: “Phải đi rồi ạ?” “Ừm.” Chu Vụ bỏ điện thoại vào túi, bất chợt nghiêng người cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô. Chạm nhẹ rồi rời đi. Mũi Ôn Từ còn vương hương thơm từ người Chu Vụ, khác với mọi khi, mùi bưởi hòa quyện với hương gỗ, trầm ổn điềm đạm, phù hợp với môi trường công sở. “Tiếc là không thể đưa em đi lặn.” Giọng anh nhẹ nhàng, mang chút nuối tiếc, “Để lần sau nhé, cô Ôn.” Buổi trưa, trong nhà hàng. Đậu Dĩ Tình cầm thực đơn, gọi người bên cạnh lần thứ ba: “Ôn Từ? Ôn Từ!” Ôn Từ giật mình: “Hả?” “Hỏi cậu ăn cải thảo hay bông cải xanh?” Đậu Dĩ Tình bực mình, “Sao thế, cứ ngẩn người hoài vậy?” “Mình ăn gì cũng được,” Ôn Từ đáp, “Nếu bắt buộc chọn một thì bông cải xanh.” “Sao không gọi cả hai?” Tần Vận bên cạnh không hiểu, “Ăn không hết thì bỏ.” Đậu Dĩ Tình liếc cậu ta: “Lãng phí thức ăn là tội chết, biết không?” Ôn Từ để cuộc cãi vã của họ lại phía sau, nhìn ra biển ngoài cửa sổ, tiếp tục thất thần. Môi vẫn còn tê tê. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn những lần trước, một nụ hôn không chứa men say hay h*m m**n, một nụ hôn… không giống như giữa những người chỉ là bạn tình, mà là một nụ hôn thuần khiết. Ôn Từ che mặt. Có lẽ mấy ngày nay ở bên Chu Vụ nhiều quá, họ nói chuyện nhiều, làm nhiều thứ cùng nhau, nên cô mới sinh ra những ảo tưởng không thực tế — Liệu Chu Vụ có một chút xíu tình cảm với cô không? Hay với anh, nụ hôn vừa rồi chỉ là một cái hôn tạm biệt bình thường, dù sao anh cũng từng du học ở nước ngoài. Ôn Từ cảm thấy tim đập thình thịch, suy nghĩ miên man trong đầu. Cô không biết là do buổi sáng họ đã quá thân mật, hay là do tâm lý của mình mà sau mấy tiếng đồng hồ, mũi cô vẫn còn vương vấn mùi gỗ trầm hương mới lạ đó. Sau bữa ăn, Ôn Từ trở về phòng thu dọn hành lý. Cô mang theo quá nhiều thư từ, một hòm thuốc, cộng thêm quần áo của Chu Vụ khiến vali nhất thời không thể chứa hết. Đậu Dĩ Tình tựa vào vali của cô, dùng hết sức giúp cô ấn xuống: “Không phải chứ Ôn Từ, tớ nhớ chúng ta có mua gì đâu? Chỉ thiếu mấy cái q**n l*t dùng một lần thôi mà? Sao vali cậu nhiều đồ thế?” “Chắc do tớ không gấp quần áo gọn,” Ôn Từ nói dối, khóe môi không giấu được nụ cười, cố gắng khóa chặt vali lại, “Được rồi.” Tần Vận một tay xách một vali, giúp họ đẩy ra sân. Đi được vài bước, anh không nhịn được quay đầu lại nói: “Đậu Dĩ Tình, cậu thật sự không ở thêm vài ngày à? Qua hai ngày nữa bão tan, có thể đi lặn được đấy.” Cậu còn thêm, “Tớ còn dẫn cậu đi nhảy dù nữa, thế nào?” “Không cần đâu, phải về học online.” Đậu Dĩ Tình từ chối. “Học hành gì mà điên thế? Học hơn chục năm chưa đủ à, làm giáo viên rồi còn đòi đi học?” Tần Vận lùi một bước, “Thế này nhé, tớ về với cậu, tớ dẫn cậu đi nhảy Disco ở phố Lam Điều.” Đậu Dĩ Tình dùng túi xách đập nhẹ vào lưng anh: “Đã bảo muốn đi học rồi, cậu dám quấy rầy tớ thử xem.” Tần Vận khịt mũi: “Chán thật, cô gái này đúng là không biết điều gì tốt xấu — phải không Ôn Từ?” Ôn Từ mỉm cười nhếch môi, tỏ ý mình không tham gia vào cuộc chiến của họ. Xe của Tần Vận đỗ ngay bên ngoài biệt thự. Anh để vali vào cốp xe rồi thò đầu ra hỏi: “Còn đồ gì không?” “Tớ không có.” Đậu Dĩ Tình đáp. Ôn Từ đang cầm điện thoại, nhìn khung chat với Chu Vụ, phân vân không biết có nên nói với anh ấy một câu là cô sắp đi không. Hay là đợi đến sân bay rồi nói? Hoặc là sau khi cất cánh, hạ cánh rồi mới nói? Nghe thấy Tần Vận hỏi, cô vội ngẩng đầu: “Tớ cũng không…” “Tần Vận!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau Ôn Từ. Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã lướt qua cô, kèm theo một mùi hương ngọt ngào. Rất quen thuộc, hơi xộc mũi, Ôn Từ đã từng ngửi thấy vào ngày kỷ niệm thành lập trường. Người mới đến mặc áo hai dây hồng nhạt mát mẻ, để lộ cánh tay và lưng xinh đẹp. Cô ta kéo vali, chạy đến ôm Tần Vận. Tần Vận sững người, đến khi được buông ra mới kinh ngạc mở miệng: “Đoạn Vi? Không phải, sao cậu lại ở đây?” “Đến nghỉ phép thôi, Chu Vụ không nói với cậu à?” Đoạn Vi vừa nói vừa xoay người, gương mặt xinh đẹp đeo kính râm. Cô ta đẩy kính râm lên tóc, ánh mắt lướt qua Đậu Dĩ Tình rồi dừng lại ở chiếc váy trắng của Ôn Từ. Chỉ trong chớp mắt, Đoạn Vi thu hồi ánh nhìn, cười hỏi: “Sao các cậu cũng ở đây vậy? Đến chơi à?” Tần Vận nhất thời không nắm được tình hình, đáp: “Họ đến chơi với tôi, giờ chuẩn bị về.” Đoạn Vi ờ một tiếng: “Phải về rồi sao? Sao không ở chơi thêm vài ngày nữa?” “Chơi đủ rồi, phải về chiến đấu với công việc thôi.” Đậu Dĩ Tình cười xã giao. Đoạn Vi tỏ vẻ tiếc nuối: “Mấy ngày trước tôi bận việc khác, không rảnh để đến đây, không thì chúng ta có thể chơi cùng nhau rồi.” Người đứng góc vẫn luôn im lặng, Đoạn Vi nói vài câu rồi lại liếc nhìn qua. “Biển ở đây đẹp lắm, hồi còn đi học, tôi với Chu Vụ mỗi kỳ nghỉ đông nghỉ hè đều đến đây lặn biển, các cậu có lặn không?” Đối diện với ánh mắt của cô ta, Ôn Từ cười nhẹ: “Không có. Mấy ngày nay có bão.” “Vậy tiếc quá nhỉ.” “Đúng vậy.” Tần Vận nhìn về phía sau Đoạn Vi: “Hướng Tao Nhã đâu? Không đến cùng cậu à?” “Đừng nhắc đến anh ta với tôi.” Đoạn Vi quay mặt đi, “Tôi đến một mình.” Tần Vận đã hiểu ra, lần trước anh cảm giác không sai, họ lại cãi nhau rồi. “Sao không gọi xe đưa cậu đi? Cậu ở phòng nào?” Tần Vận suy nghĩ, “Hay là cậu ở biệt thự này? Ai đó ở gần một chút, lát nữa gọi người đến dọn dẹp.” Đoạn Vi lắc đầu: “Không cần đâu, ở một mình tôi sợ lắm, tôi ở với Chu Vụ.” Xung quanh im lặng vài giây. Sau cơn bão, họ đứng trong gió, gió biển thổi vào da người lạnh buốt. Ôn Từ vén mấy sợi tóc bay trước mặt ra sau tai, cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêng mặt, nhỏ giọng nhắc Đậu Dĩ Tình: “Chuyến bay của chúng ta sắp bay rồi.” Đậu Dĩ Tình mới sực tỉnh, kiềm chế h*m m**n xem drama: “Thế… xin lỗi nhé, tụi mình phải đi đây, nói chuyện sau nhé”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back